Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Thuốc mê kỳ lạ bảy ngày say


Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tại hạ không biết.

Công Tôn đại nương hỏi :

- Công tử không biết ư?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tại hạ chỉ biết một đại nam nhân có râu ria xồm xoàm thì trong mình không thể có mùi hương như thế.

Công Tôn đại nương thở dài nói :

- Đáng lẽ ta không nên đứng gần công tử quá. Một nữ nhân đứng gần nam nhân thật là nguy hiểm.

Lục Tiểu Phụng cười nói :

- Nhất là một nữ nhân thơm tho như Đại nương.

Công Tôn đại nương cười khành khạch nói :

- Ta có ngờ đâu công tử lại giống con chó con, chẳng những dùng mắt để quan sát, lại còn dùng mũi để đánh hơi.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Cái này tại hạ cũng mới học được của người ta.

Công Tôn đại nương hỏi :

- Công tử học được ở Hoa Mãn Lâu có phải không?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Đúng thế.

Công Tôn đại nương thở dài nói :

- Xem chừng bất luận là ai có chỗ sở trường công tử cũng học được rất mau lẹ.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Tại hạ vốn là kẻ lòng dạ trống rỗng.

Công Tôn đại nương gật đầu nói :

- Kẻ lòng dạ trống rỗng vốn là kẻ có phước.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Nếu vậy bây giờ các vị cũng nên để lòng dạ trống rỗng mà nghe tại hạ một câu.

Công Tôn đại nương nói :

- Chúng ta đang nghe đây.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Bây giờ đại nương đã lọt vào tay tại hạ, nếu các vị muốn được bình yên vô sự thì nên ngoan ngoãn ở đây để nghe tin tức.

Chàng lại đảo mắt ngó từ Nhị nương, Tam nương đến mọi người rồi lạnh lùng nói tiếp :

- Nếu vị nào muốn khinh cử vọng động thì cũng như muốn Đại nương phải chết lẹ. Đại nương chết rồi người đó sẽ lên thay làm lão đại ở đây.

Công Tôn đại nương cười đáp :

- Công tử cứ yên dạ. Ở đây chẳng có ai muốn cho ta chết đâu.

Tam nương da mặt xám xanh, đột nhiên dậm chân hỏi :

- Chẳng lẽ Đại thư muốn theo gã thật ư?

Công Tôn đại nương hững hờ đáp :

- Ngươi nên biết ta chẳng phải là người không thủ tín.

Mụ thở dài nói tiếp :

- Huống chi bây giờ ta không muốn theo y cũng không được. Gã này chỉ cần nắm được một nữ nhân là chết cũng không chịu buông tay.

Lục Tiểu Phụng cao hứng nói :

- Nhất là nữ nhân thơm tho diêm dúa như Đại nương.

Công Tôn đại nương nói :

- Bây giờ ta mong công tử coi chừng một điều.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Điều gì?

Công Tôn đại nương đáp :

- Coi chừng bàn tay công tử bị người chặt đứt.

* * * * *

Mạnh Vỹ lúc ngủ vẫn cảnh giác.

Con người đã được hảo hán giang hồ kêu bằng Tam Đầu Xà lúc ngủ cần phải cảnh giác, không thì dù hắn có ba chục cái đầu cũng bị chặt đứt rồi.

Nhưng đêm nay lúc hắn tỉnh dậy lại thấy một người đứng ở đầu giường, dương cặp mắt sắc bén lên nhìn hắn.

Bóng đêm tối mò, trong nhà lại không đèn lửa, hắn không nhìn rõ mặt người này.

Hắn chỉ cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Người này không cử động, hắn cũng không cử động. Trong mũi hắn cố ý phát ra tiếng thở. Đột nhiên hắn thò tay định rút thanh đao dưới gối.

Nhưng người này còn mau lẹ hơn, hắn vừa động thủ, y đã nắm lấy vai hắn.

Trước nay hắn chưa từng gặp phải tay nào sức mạnh kiên cường đến thế, hai bàn tay chịt cổ hắn. Chỉ trong chớp mắt tiếng hô hấp đã dừng lại.

Sự thực hiện giờ hơi thở của hắn cơ hồ dừng lại. Hắn hắng giọng hỏi :

- Ngươi muốn điều chi?

Người kia đáp lại bằng hai tiếng :

- Muốn tiền.

Mạnh Vỹ hỏi :

- Muốn bao nhiêu?

Người kia đáp :

- Mười vạn lạng. Nếu không bỏ ra mười vạn lạng là mất mạng.

Mạnh Vỹ không ngần ngừ gì nói ngay :

- Ta lấy cho ngươi.

Người kia hỏi :

- Ta cần ngay bây giờ.

Mạnh Vỹ đáp :

- Ta lấy cho ngươi ngay.

Người kia đột nhiên bật cười nói :

- Không ngờ Mạnh bộ đầu lại rộng rãi đến thế!

Lúc y cười thanh âm biến đổi nghe rất quen tai.

Mạnh Vỹ la thất thanh :

- Công tử là Lục Tiểu Phụng.

Người kia gật đầu đáp :

- Ta chính là Lục Tiểu Phụng.

Mạnh Vỹ thở phào một cái lên giọng oán trách :

- Giỡn kiểu này thì thú thật, nhưng suýt làm cho tại hạ phải chết nửa người.

Lục Tiểu Phụng bật cười, tiếng cười có vẻ ân hận, nói :

- Đáng lý tại hạ không muốn giỡn kiểu này, nhưng bữa nay trong lòng đặc biệt cao hứng.

Mạnh Vỹ mắt sáng lên hỏi :

- Công tử đã bắt được tên đại đạo thêu hoa rồi ư?

Lục Tiểu Phụng không phủ nhận hỏi lại :

- Kim lão tổng ở đâu?

Mạnh Vỹ đáp :

- Y trở về Dương Thành rồi.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Y trúng độc không sao chứ?

Mạnh Vỹ đáp :

- Nhờ công tử kịp thời đưa y tới Thi đại phu, Thi Kinh Mặc quả không hổ là bậc danh y.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Bên mình tại hạ có yếu phạm nên hành động phải thận trọng, ban đêm mới đến kiếm ông bạn, không để thủ hạ của mụ biết rõ hành tung của mình.

Mạnh Vỹ đáp:

- Tại hạ hiểu lắm.

Trong lòng hắn mừng thầm vì không để cho Tiểu Hồng ngủ đêm ở đây.

Trước đây hắn vẫn không giữ đàn bà ở lại trong đêm vì hắn không tín nhiệm một nữ nhân nào.

Đó là một thói quen. Mạnh Vỹ quyết định tiếp tục giữ thói quen đó. Lục Tiểu Phụng mà phát giác ả danh kỹ Tiểu Hồng ngủ trên giường hắn rồi có thể đến tai Kim lão tổng là chuyện chẳng tử tế gì.

Lục Tiểu Phụng trầm ngâm hỏi :

- Bây giờ ông bạn có thể dùng phi cáp truyền thư thông tri cho người ở Dương Thành không? Tại hạ muốn gặp Kim lão tổng trên gác hẹp mà Xà Vương đã ở ngày trước.

Mạnh Vỹ đáp :

- Dĩ nhiên là được.

Hắn ngồi nhỏm dậy xỏ chân vào giầy nói :

- Tại hạ ra ngoài viện là có tín cáp.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Trong này ông bạn có bút mực không?

Mạnh Vỹ đáp :

- Có!

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Sao không viết thư trước rồi hãy ra?

Mạnh Vỹ gật đầu bật lửa lên thắp đèn, mài mực viết thư :

“Lục gia đã thành công. Xin Kim lão tổng đến chờ tại chỗ cũ của Xà Vương vào giờ Tý đêm mai”.

Con người đã ăn cơm của Nha môn từ thuở nhỏ viết rất gọn lẹ.

Lục Tiểu Phụng mỉm cười ngồi bên coi rồi hỏi :

- Sao ông bạn không dùng chữ tiểu triện để vạn nhất có lọt vào tay người cũng không lộ tin tức?

Mạnh Vỹ cười đáp :

- Tại hạ dốt nát lắm. Đại triện còn viết không nổi huống chi tiểu triện? Nhưng công tử cứ yên tâm. Con bồ câu này chính tay Kim lão tổng thân hành huấn luyện, dọc đường nhất định không xảy ra chuyện gì.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Liệu Kim lão tổng có được thư kịp thời không?

Mạnh Vỹ đáp :

- Nhất định là kịp.

Hắn cuộn tờ giấy hoa tiên lại nhét vào ống trúc nhỏ chế tạo rất tinh xảo. Trên ống trúc lại kềm hỏa ấn.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Bây giờ ông bạn đi thả tín cáp chứ?

Mạnh Vỹ đáp :

- Tại hạ đi ngay lập tức.

Hắn khoác áo dài vào lật đật ra cửa.

Lát sau trên nóc nhà đã nghe tiếng chim bồ câu vỗ cánh.

Lục Tiểu Phụng ngồi trong nhà chờ Mạnh Vỹ trở về rồi mới chắp tay cáo từ :

- Bây giờ tại hạ đến ngay Dương Thành.

Mạnh Vỹ ngần ngừ một chút rồi nói :

- Tại hạ vừa đi coi, bên ngoài không có ai...

Lục Tiểu Phụng ngắt lời :

- Dĩ nhiên là không có ai.

Mạnh Vỹ gượng cười hỏi :

- Vậy Công Tôn đại nương đâu?

Lục Tiểu Phụng mỉm cười hỏi lại :

- Nếu ông bạn áp giải mụ thì có đưa đi riễu khắp mọi đường phố không?

Mạnh Vỹ lắc đầu, hỏi lại :

- Công tử áp giải bằng cách nào?

Lục Tiểu Phụng cười rồi đáp :

- Kế hoạch không thể để lọt vào sáu lỗ tai. Chờ khi tại hạ áp giải mụ tới nơi rồi nếu có cơ hội sẽ cho ông bạn hay.

Mạnh Vỹ cũng cười nói :

- Lục gia quả là người thận trọng. Tại hạ đã nói nếu Lục gia làm nghề của tại hạ tất trở thành nhân vật đệ nhất phía trong “sáu cánh cửa”.

Lục Tiểu Phụng thở dài nói :

- Tại hạ biết mình hãy còn kém Kim lão tổng của các vị xa.

Mạnh Vỹ hỏi :

- Nhưng Công Tôn đại nương là do Lục gia bắt được đấy chứ?

Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :

- Y bảo tại hạ đi liều mạng cho y. Còn y cứ mằm khểnh trên giường mà hưởng phúc.

Nguyên một điểm này y đã lợi hại hơn tại hạ nhiều.

Trong gác hẹp cách trần thiết vẫn nguyên như cũ. Chỉ có người nằm trên ghế là khác mà thôi.

Kim Cửu Linh nằm ruỗi nhắm mắt dưỡng thần.

Sắc diện của hắn coi được lắm. Tâm tình hắn cũng thoải mái. Đêm qua một bữa cơm rượu thịnh soạn hãy còn nằm trong bao tử. Mạch đại sư phó ở Minh Viên là tay thủ nghệ rất giỏi, nấu nướng món gì cũng làm cho hắn vừa ý.

Huống chi bây giờ tên cự đạo đã bắt về làm án. Từ nay trở đi hắn hưởng thụ thêm mấy năm hạnh phúc.

Hắn nhận ra mình hên vận mới được Lục Tiểu Phụng đến giúp hắn trong vụ án này.

Lục Tiểu Phụng tuy chưa tới nơi, nhưng Kim Cửu Linh trong lòng vẫn không hồi hộp chút nào. Hắn tin là mình làm việc gì cũng không sai trật.

Trên bàn bày sẵn một chung rượu bồ đào tửu từ nước Ba Tư gửi đến. Hắn nâng chung rượu lên nhấp một hớp để hưởng thụ mùi rượu ngon ngọt.

Kim Cửu Linh là con người thích hưởng thụ lại biết cách hưởng thụ.

Lục Tiểu Phụng tuy có lúc cũng biết hưởng thụ, chỉ đáng tiếc số mạng phải cực nhọc vì chuyện thích can thiệp vào việc của người.

Kim Cửu Linh đã quyết định sau khi vụ án này kết thúc, hắn không nhúng tay vào những việc ở phía sau sáu lần cửa nữa.

Bỗng hắn nghe trên nóc nhà có tiếng động rất khẽ như mèo đi. Mặt hắn liền lộ ra một nụ cười.

Hắn biết nhất định là Lục Tiểu Phụng tới nơi và trên lưng cõng một vật nặng, vì lúc chàng hành động không bao giờ phát ra âm thanh. Bữa nay mà có tiếng động nhỏ nhẹ vì chàng phải đeo vật nặng.

Kim Cửu Linh vừa đặt chung rượu xuống đã nghe tiếng Lục Tiểu Phụng than ngoài cửa sổ :

- Mình đeo cái rương nặng thế này lật đật chạy suốt đêm mà hắn ngồi uống rượu một cách rất ung dung. Thế mới biết con người ở đời quả nhiên có số mạng.

Cánh cửa mở ra. Kim Cửu Linh biết chừng ra đón để mở cửa.

Người Lục Tiểu Phụng chưa vào đã chuồn một cái rương mây lớn vào trước.

Kim Cửu Linh mỉm cười nói :

- Số mạng của tại hạ trời sinh ra chẳng lấy gì làm tốt đẹp, nhưng gặp thời hên vận kết bạn được với Lục Tiểu Phụng.

Hắn vừa dứt lời, Lục Tiểu Phụng đã tới trước mặt. Chàng dựng mặt lên đáp :

- Ngươi hên vận hơn ta nhiều. Ta kết bạn với ngươi là lầm.

Kim Cửu Linh cười nói :

- Sứ mạng nầy quả nặng nhọc. Người mang trọng trách nhất định hỏa khí bốc lên dữ. Vì thế mà tại hạ đã chuẩn bị một chai rượu bồ đào Ba Tư để đè hỏa khí của công tử xuống.

Kim Cửu Linh rót rượu vào chung vàng hai tay nâng lên cười nói tiếp :

- Tại hạ đã để rượu vào khối băng lạnh, xin bảo đảm nó sẽ giải hỏa cho công tử.

Lục Tiểu Phụng không khỏi bật cười lắc đầu đáp :

- Lão tổng thật khéo chiều người. Tại hạ mà là cô gái cũng phải mê lão đến chết.

Chàng đón lấy chung rượu uống một hơi cạn sạch rồi đặt cái rương mây lên bàn hỏi :

- Ngươi thử đoán xem trong rương đựng cái gì?

Kim Cửu Linh nhấp nháy cặp mắt hỏi lại :

- Có phải là người biết thêu hoa không?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Chẳng những biết thêu hoa mà thêu cả tròng mắt nữa.

Kim Cửu Linh mắt sáng rực chĩa ngón tay cái lên nói :

- Lục Tiểu Phụng quả không hổ là Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :

- Chỉ vì thích nghe câu này mà mắc bẫy không biết bao nhiêu lần. Lạ ở chỗ đến bây giờ vẫn chưa thấy nhàm tai.

Kim Cửu Linh cười rộ, muốn mở rương ra.

Lục Tiểu Phụng cản lại nói :

- Hãy khoan!

Kim Cửu Linh lấy làm kỳ hỏi :

- Còn chờ gì nữa?

Lục Tiểu Phụng chớp mắt hỏi :

- Ngươi có biết tên đại đạo thêu hoa đó là ai không?

Kim Cửu Linh đáp :

- Chẳng lẽ không phải là Công Tôn đại nương?

Lục Tiểu Phụng gật đầu, lại hỏi :

- Công Tôn đại nương là người thế nào ngươi có biết không?

Kim Cửu Linh đáp :

- Tại hạ không biết.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Ngươi đoán thử coi.

Kim Cửu Linh ngần ngừ đáp :

- Mụ là một bà già.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Tiếp tục đoán nữa đi.

Kim Cửu Linh đáp :

- Dù chẳng phải mụ già lụ khụ thì cũng không phải hạng gái ít tuổi, nếu mụ còn ít tuổi thì chẳng thể hành động lợi hại đến thế!

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Còn gì nữa?

Kim Cửu Linh đáp :

- Tại hạ biết mụ không đẹp tốt gì, vì người đàn bà đẹp chẳng bao giờ lại tình nguyện cải trang thành mụ già lụ khụ.

Lục Tiểu Phụng thở dài nói :

- Bình thời người ta bảo ngươi liệu việc như thần, nhưng lần này ngươi liệu việc như heo.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Chẳng lẽ tại hạ đoán trật ư?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Trật ơi là trật!

Kim Cửu Linh ngạc nhiên hỏi :

- Vậy mụ là con người như thế nào?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Mụ là người đàn bà có thể khiến cho đàn ông điên đảo thần hồn, say mê đến chết tươi, nhất là hạng trai như lão Kim.

Kim Cửu Linh nhăn nhó cười hỏi :

- Tại hạ đâu có phải hạng trai như vậy?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Lão là con quỷ đói trong hạng hiếu sắc. Tại hạ chỉ hy vọng lão ngó thấy mụ rồi đừng để cho mụ làm mê mẩn tâm thần.

Kim Cửu Linh cười nói :

- Quỷ háo sắc cũng nhiều loại. Ít ra tại hạ chưa phải là hạng háo sắc tầm thường.

Lão mở rương ra rồi đứng ngẩn người.

Trong rương là một mỹ nhân tuyệt mỹ thật sự, đẹp như đóa hoa hải đường đang mơ màng giấc điệp.

Mụ tuy không còn trẻ trung, nhưng cái đẹp của mụ khiến cho người ta chẳng nghĩ gì đến tuổi tác nữa.

Kim Cửu Linh thở dài nói :

- Xem chừng công tử làm việc này không đến nỗi khổ não.

Lục Tiểu Phụng cười lạt. Đột nhiên hỏi :

- Hoa Mãn Lâu đâu?

Kim Cửu Linh đáp :

- Gã đi rồi.

Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi :

- Sao gã không chờ tại hạ?

Kim Cửu Linh đáp :

- Gã phải đến Tử Kim Sơn có việc gấp.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Đi làm gì?

Kim Cửu Linh thở dài đáp :

- Bạch Vân thành chủ đã ước hẹn Tây Môn Xuy Tuyết mở trận quyết đấu ở Tử Kim Sơn vào ngày mồng một tháng sau.

Lục Tiểu Phụng biến sắc.

Kim Cửu Linh lại nói :

- Số người hay tin này không phải là ít. Tại đây đã nhiều người lên đường đi Tử Kim Sơn rồi. Theo chỗ tại hạ biết nhiều người đem hai nhân vật đó ra mà đánh cuộc. Ba phần có đến hai nắm chắc Diệp Cô Thành sẽ thắng.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Bữa nay là ngày nào?

Kim Cửu Linh đáp :

- Hai mươi bốn rồi.

Lục Tiểu Phụng nhảy bổ lên nói :

- Bây giờ tại hạ phải đi ngay may ra còn kịp.

Kim Cửu Linh nói :

- Nhưng còn Công Tôn đại nương này...

Lục Tiểu Phụng ngắt lời :

- Tại hạ đã giao xong. Bây giờ từ đầu đến gót chân mụ thành người của lão Kim rồi.

Kim Cửu Linh nhăn nhó cười hỏi :

- Phải chăng công tử muốn làm mê hoặc tại hạ?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tại hạ chỉ hy vọng lão Kim là người không để mỹ sắc mê hoặc.

Kim Cửu Linh nói :

- Cái đó thì công tử cứ yên dạ.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Tại hạ chẳng yên dạ chút nào.

Kim Cửu Linh cười nói :

- Người đàn bà này là con rắn độc. Tại hạ không lớn mật đâu. Ít ra còn phải đề phòng nó đớp một miếng.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Vì hiện giờ mụ chẳng thể cắn người, nên tại hạ không yên dạ.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Rắn độc cũng có lúc không cắn người ư?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tại hạ đã bắt mụ uống một bình thuốc mê Thất Nhật Túy. Dù mụ có tỉnh lại thì ít ra cũng chưa cử động được trong vòng ba ngày.

Kim Cửu Linh nói :

- Thuốc mê Thất Nhật Túy dường như tại hạ cũng đã nghe có người nhắc tới.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Vì thế mà trong hai ba ngày này ngươi tùy tiện muốn làm gì mụ cũng không thể phản kháng. Nhưng nếu ngươi đối phó với mụ như vậy là thê thảm đấy. Cả ta cũng thê thảm luôn.

Kim Cửu Linh cười hỏi :

- Công tử không yên dạ, sao chẳng ở nhà coi?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Vì tại hạ lo cho Tây Môn Xuy Tuyết.

Dường như chàng chuẩn bị chuồn ra cửa sổ, nhưng bỗng dừng lại nói tiếp :

- Tại hạ còn có việc muốn nhờ lão Kim làm dùm.

Kim Cửu Linh đáp :

- Công tử cứ sai bảo.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Lão hỏi giùm xem Tiết Băng lạc lõng nơi đâu. Tại hạ không quen bức bách người để lấy khẩu cung.

Kim Cửu Linh đáp :

- Dù đầu mụ có rắn như đá, tại hạ cũng có cách làm cho mụ mở miệng.

Đột nhiên hắn nói tiếp :

- Bên ngoài có ngựa mà là ngựa của tại hạ cưỡi tới.

Người giang hồ đều biết Kim Cửu Linh là Bá Nhạc đời nay. Hắn rất sành tướng ngựa. Con ngựa hắn cưỡi đến nhất định là con ngựa hay.

Lục Tiểu Phụng cả cười hỏi :

- Lão Kim chịu nhường cho tại hạ cưỡi ư?

Kim Cửu Linh gật đầu mỉm cười đáp :

- Có điều tại hạ cũng không yên dạ.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Điều chi khiến lão không yên dạ?

Kim Cửu Linh đáp :

- Vì đó là con ngựa cái.

Lục Tiểu Phụng ra đi mang theo cả bình rượu bồ đào.

Dưới lầu tiếng ngựa hí pha lẫn tiếng lộp cộp, chỉ trong khoảng khắc đã đi xa, quả là con ngựa chạy rất nhanh.

Kim Cửu Linh mở cửa sổ nhìn ra. Ngoài xa có người ngó hắn gật đầu.

Lục Tiểu Phụng ngồi trên lưng ngựa. Tiếng vó ngựa không nghe thấy nữa.

Kim Cửu Linh đóng cửa lại rồi đến bên chiếc bàn. Hắn vén tay áo nữ nhân trong rương lên.

Trên cánh tay trắng như ngó sen có một vết hồng lớn bằng đồng tiền, hình dạng giống một áng mây.

Kim Cửu Linh nhìn kỹ hai lần, khóe miệng lộ nụ cười đắc ý, lẩm bẩm :

- Quả nhiên là Công Tôn đại nương.

Tại sao hắn biết trên cánh tay Công Tôn đại nương có dấu thai ký này? Đây là một điều bí mật của nữ nhân. Đáng lẽ chỉ người nào thân cận với mụ mới biết mà thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Giở trò nhất tiễn xạ song điêu


Kim Cửu Linh đậy rương, đứng dậy lật đật xuống lầu.

Trước cửa có cỗ kiệu nhỏ chờ sẵn, hắn xách cái rương mây ngồi vào kiệu.

Hai đại hán khiêng kiệu chính là hai tên bộ khoái rất đắc lực ở Dương Thành.

Chúng không chờ hắn giục giã đã khiêng lên đi gấp.

Kim Cửu Linh ngồi trong kiệu lộ vẻ đắc ý, vì lúc này kế hoạch của hắn mười phần đã xong đến chín.

Cỗ kiệu đi vào một ngõ hẻm nhỏ hẹp, chuyển qua bảy tám ngõ mới lên đường chính.

Đầu ngõ hai cỗ xe ngựa sơn đen đã đậu sẵn.

Kim Cửu Linh xách rương xuống kiệu lên xe.

Người dong xe cũng là tay thiện nghệ. Hắn chính là Lỗ Thiếu Hoa, một bộ khoái nổi tiếng ở Dương Thành.

Hai bên đường phố không thấy người qua lại. Cứ đến mỗi đầu đường trên nóc nhà hai bên đều có người vẫy tay ra hiệu.

Khu phụ cận không có người dạ hành khả nghi nào, sau xe ngựa cũng chẳng có ai theo dõi.

Xe ngựa chuyển qua bảy tám đường phố rồi trên nóc nhà cũng không còn canh gác nữa.

Nơi bọn họ đi tới chỉ có hai người họ biết với nhau.

Mé Tây thành có con đường chênh chếch vừa ngắn vừa hẹp. Đường nầy có tất cả bảy tiệm hàng. Cửa tiệm đều cũ kỹ gãy nát.

Trong bảy tiệm thì ba nhà bán những đồ giả. Hai nhà bán đồ trang hoàng. Một nhà khắc dấu nhỏ xíu và một nhà bán tàn lọng giấy.

Đường phố này rất âm thầm hiu quạnh. Chỉ có những đồ kiết già nua mới chiếu cố cho mấy tiệm đó.

Cỗ xe ngựa dừng lại trên đường phố.

Kim Cửu Linh xuống xe rồi, Lỗ Thiếu Hoa lập tức cho xe chạy đi.

Một lão già nửa đui nửa điếc mở khuôn cửa nhỏ trong tiệm bán tranh ảnh ra. Kim Cửu Linh xách rương mây lạng người vào thật lẹ.

Trong tiệm đeo những bức họa tồi tàn. Kim Cửu Linh bật bức tranh sơn thủy giả hiệu của Đường Bá Hổ lên, khẽ đẩy một viên gạch bên tường.Lập tức một khuôn cửa ngầm mở ra. Phia sau cửa là đường bí đạo chật hẹp.

Đi hết đường bí đạo lại mở một khuôn cửa ngầm rồi trước mắt sáng lòa. Đây là một tiểu hoa viên nhỏ nhắn xinh tươi.

Hoa viên tuy nhỏ, nhưng hoa cỏ do một bàn tay khéo léo sắp đặt.

Qua vườn hoa đến mấy gian nhà lầu. Tại đây hai cô bé bím tóc buông rũ, mắt đen, răng trắng, đứng trước thềm tươi cười nghênh tiếp.

Công Tôn đại nương tỉnh lại rồi.

Mụ phát giác mình được đưa đến một khuê phòng của nữ nhân, cách bài trí rất tinh vi. Mụ nằm ruỗi dài trên chiếc giường hoa mỹ.

Trong nhà mùi u hương thanh nhã tựa hoa lan dàn dụa khắp nơi, không biết từ phương nào đưa tới.

Công Tôn đại nương lẳng lặng quan sát. Mụ không cử động, vì người mụ không nhúc nhích được.

Ánh chiều tà lọt qua cửa sổ chênh chếch soi vào. Lúc này chưa tới buổi huỳnh hôn, ngoài cửa oanh hót líu lo mà không nghe thấy tiếng người.

Công Tôn đại nương không nhịn được la lên :

- Trong này không có người ư?

Vì không có người nên không thấy phản ứng.

Tiếng mụ hô hoán không lớn vì khí lực trong người mụ không còn nữa.

Công Tôn đại nương nghiến răng hằn học hỏi :

- Gã Lục Tiểu Phụng chết đâm đi đâu rồi?... Sẽ có một ngày ngươi bị thảm tử về tay ta.

Mụ chỉ còn cách nằm ườn ra để chờ đợi, nhưng sau mặt mụ đỏ lên... Mụ cần đi đại tiện.

Mụ vận hết khí lực mà vẫn không sao nhúc nhích được. Mụ kêu gọi chẳng thấy ai đến cũng không ai thưa.

Sau mụ không sao kiềm chế được đành nằm trên giường đại tiện ra đó. Đây đúng là một vụ cực khổ chết người.

Giường đệm ướt rồi, mụ cũng không di động chuyển mình ra chỗ khác được. Mụ cơ hồ phát khóc, miệng lảm nhảm :

- Lục Tiểu Phụng! Tất có một ngày ta làm cho ngươi chết cũng không chết được mới cam lòng.

Bất thình lình, một vật từ trên đỉnh màn rớt xuống trúng người mụ.

Trời ơi! Một con rắn! Bình sinh Công Tôn đại nương sợ nhất là rắn. Mặt mụ tái mét nhưng không cử động được chỉ dương mắt nhìn con rắn bò lổm ngổm trên người mụ.

Mụ muốn la lên, nhưng sợ quá thanh âm không phát ra được.

Con rắn trước mắt bò trên mình Công Tôn đại nương. Đột nhiên bóng người thấp thoáng. Một người xuất hiện ở đầu giường đưa tay ra nhẹ nhàng kẹp lấy con rắn liệng ra ngoài cửa sổ.

Công Tôn đại nương dù sao cũng thở phào một cái nhẹ nhõm. Trên mặt mụ đầy mồ hôi lạnh.

Người kia mỉm cười nhìn mụ, cất tiếng ôn nhu :

- Đại nương phải một phen kinh hãi.

Người này tuổi không lớn lắm lại đầy vẻ phong lưu. Những y phục trên người hắn bất cứ ai cũng nhận ra là đồ tốt và do người thợ khéo hạng nhất chế tạo.

Nụ cười trên môi của hắn còn làm rung động nữ nhân hơn cả y phục.

Công Tôn đại nương trợn mắt hỏi :

- Ngươi... Ngươi là chủ nhân ở đây?

Kim Cửu Linh gật đầu đáp :

- Phải!

Công Tôn đại nương hỏi :

- Sao trong nhà ngươi lại có rắn?

Kim Cửu Linh đáp :

- Rắn của tại hạ bắt về.

Công Tôn đại nương biến sắc hỏi :

- Ngươi bắt rắn về làm gì?

Kim Cửu Linh đáp :

- Vì tại hạ muốn thử coi có đúng Đại nương không thể cử động được hay là giả dối.

Công Tôn đại nương hỏi :

- Các ngươi chẳng những đã cho ta uống thuốc mê, lại còn điểm vào huyệt đạo mà còn chưa đủ ư?

Kim Cửu Linh mỉm cười đáp :

- Trước nay ta vốn là người thận trọng, nhất là đối với Đại nương càng cần phải thận trọng hơn.

Công Tôn đại nương bây giờ mới hiểu rõ liền hỏi :

- Ngươi là Kim Cửu Linh phải không?

Kim Cửu Linh đáp :

- Không ngờ mãi đến bây giờ Đại nương mới nhận ra tại hạ.

Công Tôn đại nương nghiến răng ken két hỏi :

- Gã khốn kiếp Lục Tiểu Phụng chạy đến phương nào rồi?

Kim Cửu Linh thủng thẳng cười đáp :

- Bây giờ từ đầu đến chân Đại nương y đã giao cho tại hạ, tức là làm xong sứ mạng rồi, còn ở đây làm chi?

Công Tôn đại nương hỏi :

- Đây là đâu? Tại sao các người đem ta tới chỗ này?

Kim Cửu Linh đáp :

- Nơi đây tuy không tốt đẹp gì nhưng ít ra cũng còn khoan khoái hơn trong nhà lao.

Hắn thở dài nói tiếp :

- Tại hạ biết Đại nương chưa từng đến nhà giam, nơi đó chẳng khác gì chuồng heo, chỗ nào cũng đầy muỗi cùng rệp. Con người xinh đẹp như Đại nương mà đến đó thì không đầy nửa ngày đã bị côn trùng cắn cho toàn thân sưng vù. Nếu Đại nương kêu la là ăn phải đòn lập tức. Rủi gặp tên cai ngục hung ác, không chừng hắn làm cho Đại nương phải té đái vãi phân.

Công Tôn đại nương nét mặt tái xanh.

Kim Cửu Linh nhìn mụ lạnh lùng hỏi :

- Chắc đại nương không muốn tại hạ đưa Đại nương vào trong nhà lao?

Công Tôn đại nương cười khẩy đáp :

- Thực ra trong lòng ngươi nghĩ gì ta cũng biết rồi.

Kim Cửu Linh “Ủa” lên một tiếng.

Công Tôn đại nương tiếp :

- Bất quá ngươi muốn ta thân hành viết tờ khẩu cung, chứ ngươi chẳng tử tế gì.

Kim Cửu Linh mỉm cười nói :

- Công Tôn đại nương quả là người thông tuệ...

Công Tôn đại nương ngắt lời :

- Ngươi muốn ta thừa nhận là tên đại đạo thêu hoa, thừa nhận những vụ án đó do ta gây ra.

Kim Cửu Linh đáp :

- Đúng thế! Chỉ cần Đại nương chịu viết một tờ khẩu cung như vậy là tại hạ tuyệt đối không để Đại nương phải thiệt thòi. Bằng trái lại...

Công Tôn đại nương hỏi :

- Trái lại thì sao?

Kim Cửu Linh lạnh lùng đáp :

- Quanh đây nhiều rắn lắm. Bất cứ lúc nào tại hạ cũng bắt về được hàng trăm con.

Công Tôn đại nương nghiến răng hỏi :

- Sao ngươi biết ta sợ rắn?

Kim Cửu Linh đáp :

- Tại hạ còn biết nhiều chuyện nữa.

Công Tôn đại nương bỗng cười nhạt nói :

- Thực ra điều ta được biết cũng không phải ít.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Đại nương biết chuyện gì?

Công Tôn đại nương trợn mắt lên dằn từng tiếng :

- Ít nhất ta cũng biết tên đại đạo thêu hoa chân chính là ai.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Ai vậy?

Công Tôn đại nương đáp :

- Là ngươi! Tên đại đạo thêu hoa chân chính là ngươi!

Kim Cửu Linh vẫn lẳng lặng đứng bên giường, nhưng nụ cười rung động lòng người biến mất, trên mặt hắn không lộ vẻ gì.

Công Tôn đại nương cười hà hà nói tiếp :

- Thực ra ngay từ lúc đầu ta đã hoài nghi tên đại đạo thêu hoa là ngươi.

Kim Cửu Linh lại “Ủa” lên một tiếng.

Công Tôn đại nương lại nói :

- Ngay từ lúc đầu ta còn biết ngươi muốn ta gánh tội ác thay cho ngươi.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Dù tại hạ có đúng là tên đại đạo thêu hoa thì tại sao lại lựa chọn Đại nương gánh thay cho mình?

Công Tôn đại nương đáp :

- Vì ta vốn là người hành tung rất thần bí, không ai hiểu gốc gác ta. Bất luận ngươi bảo là ta làm chuyện gì, người khác cũng dễ tin tưởng.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Chỉ vì yếu tố đó mà tại hạ lựa chọn Đại nương ư?

Công Tôn đại nương đáp :

- Dĩ nhiên đó chưa phải là yếu tố chủ chốt.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Vậy còn yếu tố nào khác?

Công Tôn đại nương đáp :

- Nguyên nhân chủ yếu là trong bọn chị em ta đã có một tên đồng mưu với ngươi.

Ngươi muốn ta chịu tội thay ngươi và chết thay ngươi. Ta mà chết đi là thị lên thay địa vị ta. Thủ đoạn của ngươi là chơi trò nhất tiễn xạ song điêu.

Kim Cửu Linh biến đổi sắc mặt mấy lần, nhưng hắn khôi phục lại vẻ tự nhiên ngay, hững hờ hỏi :

- Chẳng lẽ đại nương đã biết thị là ai?

Công Tôn đại nương đáp :

- Cho tới lúc này ta chưa thể hoàn toàn xác định nhưng chẳng sớm thì muộn sẽ có ngày ta điều tra ra.

Kim Cửu Linh lạnh lùng nói :

- Đáng tiếc là ngày đó vĩnh viễn không đến với Đại nương.

Công Tôn đại nương nói :

- Ngươi biết là sau khi những vụ án đó xảy ra, người ta nhất định tìm đến ngươi, vì ngươi là tên đệ nhất bộ khoái phía trong khuôn cửa sáu cánh. Người khác vĩnh viễn không bao giờ hoài nghi cho ngươi.

Kim Cửu Linh nói :

- Vì thanh danh của tại hạ vốn là người tốt.

Công Tôn đại nương đáp :

- Ngươi đi kiếm Lục Tiểu Phụng vì nhận ra chỉ có một mình gã có thể đối phó được với ta.

Kim Cửu Linh đáp :

- Y quả là người rất thông minh. Về điểm này e rằng cả Đại nương cũng phải thừa nhận.

Công Tôn đại nương cười nhạt nói :

- Ta chỉ thừa nhận gã là con heo.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Nếu y là con heo thì sao Đại nương lại lọt vào tay y?

Công Tôn đại nương nghiến răng mím môi đáp :

- Có thể gã là con heo tương đối thông minh, nhưng heo vẫn là heo.

Kim Cửu Linh cười xòa.

Công Tôn đại nương lại nói :

- Vì Lục Tiểu Phụng là con heo, nên lúc bắt đầu ngươi mới dụ gã vào chuồng được.

Kim Cửu Linh ồ lên một tiếng chứ không nói gì.

Công Tôn đại nương lại tiếp :

- Ngươi cố ý đem mảnh đoạn hồng thêu bông mẫu đơn giao cho gã, vì ngươi biết nhất định gã sẽ đưa tới cho Tiết lão thái thái coi.

Kim Cửu Linh mỉm cười đáp :

- Tại hạ cũng biết Tiết lão thái nhất định nhận ra bông hoa kia do nữ nhân thêu.

Công Tôn đại nương nói :

- Ngay từ ban đầu gã đã lầm lộn, gã càng yên trí tên đại đạo thêu hoa đúng là một nữ nhân trá hình.

Kim Cửu Linh đáp :

- Vì y rất tin tưởng cặp mắt của Tiết lão phu nhân chưa mờ, tuyệt đối không thể nhận lầm.

Công Tôn đại nương nói :

- Sau ngươi lại cố ý yêu cầu Tư Không Trích Tinh đánh cắp mảnh đoạn hồng đó đưa đến chỗ Giang Khinh Hà, vì ngươi biết thị là chị em với ta.

Kim Cửu Linh giục :

- Đại nương nói nữa đi!

Công Tôn đại nương tiếp :

- Ngay từ ngày ấy Lục Tiểu Phụng đã nhận định là hành động của đám chị em đi giày đỏ.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Đại nương đừng quên Tư Không Trích Tinh vốn là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng thì khi nào gã lại nghe lời tại hạ đi lừa gạt bạn?

Công Tôn đại nương đáp :

- Gã là thần thâu, ngươi là thần bộ. Thần thâu khó lòng tránh khỏi có khi thất thủ đã lọt vào tay ngươi. Ngươi biết chẳng sớm thì muộn cũng có ngày lợi dụng gã, nên cố ý làm ơn buông tha cho gã trước rồi.

Kim Cửu Linh thở dài nói :

- Chuyện này chẳng một ai hay, chắc là Đại nương đoán ra như vậy.

Công Tôn đại nương cũng không phủ nhận, mụ lại nói :

- Nhưng chỉ căn cứ vào điểm này, Lục Tiểu Phụng cũng chưa hoài nghi đến ta...

Kim Cửu Linh ngắt lời :

- Đúng thế.

Công Tôn đại nương nói tiếp :

- Ngươi biết gã đến Dương Thành để tìm Xà Vương.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Chẳng lẽ Xà Vương cũng là người đồng mưu với tại hạ?

Công Tôn đại nương đáp :

- Dĩ nhiên Xà Vương không phải là người đồng mưư với ngươi, nhưng trường hợp của lão cũng giống như Tư Không Trích Tinh, tức là đã chịu ơn của ngươi rồi nên hắn cam tâm để ngươi lợi dụng.

Kim Cửu Linh nói :

- Lần này đại nương đoán trật lất.

Công Tôn đại nương “Ủa” lên một tiếng.

Kim Cửu Linh nói tiếp :

- Lão cam tâm để tại hạ lợi dụng chỉ vì lão không còn đường nào khác để lựa chọn.

Công Tôn đại nương hỏi :

- Tại sao vậy?

Kim Cửu Linh lạnh lùng đáp :

- Bộ khoái ở Dương Thành đều là đồ tử đồ tôn của tại hạ. Tại hạ là Tổng quản ở Vương phủ. Nếu lão không nghe lời tại hạ thì bất cứ lúc nào tại hạ cũng có thể trừ đến cội rễ bọn anh em của lão.

Công Tôn đại nương nói :

- Ngươi biết ngày rằm tháng bảy nhất định ta đến Tây Viên nên yêu cầu Xà Vương dẫn dụ Lục Tiểu Phụng đến Tây Viên.

Kim Cửu Linh đáp :

- Hành tung của Đại nương người ta không biết, nhưng tại hạ biết rõ như bàn tay để trước mắt.

Công Tôn đại nương nói :

- Trong bọn chị em ta vẫn có người ngấm ngầm thông tin cho ngươi.

Kim Cửu Linh cũng không phủ nhận. Hắn nói :

- Tại hạ giả tạo một phong thơ cố ý yêu cầu Xà Vương để Lục Tiểu Phụng ngó thấy, vì tại hạ biết Lục Tiểu Phụng trước nay không muốn thiếu nợ ân tình, nhất định sẽ đi phó ước thay cho Xà Vương.

Công Tôn đại nương nói :

- Bắt đầu từ lúc ấy Lục Tiểu Phụng mới nghi ngờ ta.

Kim Cửu Linh nói :

- Đại nương đừng mời y ăn mứt hạt dẻ thì chẳng sao.

Công Tôn đại nương lạnh lùng đáp :

- Hôm ấy thực tình thì ta có việc mới đến Tây Viên. Ta làm việc gì thì không muốn để ai cản đường.

Kim Cửu Linh nói :

- Nhưng y lại muốn kiếm đôi giày đỏ.

Công Tôn đại nương nói :

- Hôm ấy gã không chết là nhờ vận may.

Kim Cửu Linh mỉm cười đáp :

- May cho cả tại hạ nữa.

Công Tôn đại nương nói :

- Nhưng khi đó ngươi chưa thể xác định được mới quán thông với Xà Vương cướp cả Tiết Băng đưa đi.

Kim Cửu Linh nói :

- Người ta đều bảo thị là con hổ cái, nhưng tại hạ nhận xét thị chỉ là con mèo con thôi.

Công Tôn đại nương nói :

- Sau ngươi cố ý để Lục Tiểu Phụng phát giác ra căn nhà nhỏ ở trong ngõ hẻm tồi tàn, để gã nhận ra đó là nơi tá túc của ta.

Kim Cửu Linh lạnh lùng đáp :

- Tại hạ bố trí hai gian nhà đó thật là phí nhiều tâm cơ.

Công Tôn đại nương nói :

- Dĩ nhiên A Thổ cũng là người của ngươi bố trí tại đó.

Kim Cửu Linh đáp :

- Vì tại hạ biết Lục Tiểu Phụng nhất định không tìm thấy Đại nương.

Công Tôn đại nương nói :

- Nhưng ngươi đã biết chỗ tụ hội của bọn ta.

Kim Cửu Linh đáp :

- Vì thế tại hạ phải chế tạo ra cái hộp gỗ truyền tin để A Thổ dẫn dụ Lục Tiểu Phụng đến chỗ các vị hội họp.

Công Tôn đại nương hỏi :

- Tại sao chính ngươi lại cố ý giả vờ trúng độc?

Kim Cửu Linh cười đáp :

- Vì tại hạ chính mình không muốn đến chỗ các vị.

Công Tôn đại nương nói :

- Ngươi không thân hành, để một mình Lục Tiểu Phụng đến chỗ đó thì bất luận có đắc thủ hay không cũng chẳng liên can gì đến ngươi.

Kim Cửu Linh mỉm cười đáp :

- Tại hạ vốn là người cẩn thận, chẳng bao giờ làm việc gì mình không nắm chắc.

Công Tôn đại nương hỏi :

- Đối với việc này ngươi hoàn toàn nắm chắc cả rồi chăng?

Kim Cửu Linh đáp :

- Tại hạ cũng biết Đại nương là con người đáo để, những hành động của tại hạ rất có thể bị Đại nương khám phá. Thậm chí tại hạ còn biết Đại nương đã giết A Thổ rồi giả dạng gã, khiến Lục Tiểu Phụng phải tìm đến Đại nương để chính Đại nương dẫn y đi.

Công Tôn đại nương ngạc nhiên hỏi :

- Ngươi biết ư?

Kim Cửu Linh cười mát đáp :

- Dĩ nhiên tại hạ biết, nhưng tại hạ không để tâm về vụ này.

Công Tôn đại nương “Ủa” một tiếng.

Kim Cửu Linh lại nói :

- Vì tại hạ biết kế hoạch của mình hoàn toàn thành tựu vì đã đủ chứng cớ tỏ rõ Đại nương là tên đại đạo thêu hoa. Dù Đại nương có biết rõ kế hoạch của tại hạ, nhưng không đưa ra được bằng chứng nào.

Hắn cười “hì hì” nói tiếp :

- Hơn nữa những vụ Tiết Băng mất tích, Xà Vương bị giết khiến Lục Tiểu Phụng căm hận thấu xương, bất luận Đại nương nói sao y cũng tuyệt đối không tin và nhất quyết không buông tha Đại nương. Huống chi tại hạ đã nổi tiếng thần bộ từ lâu, đồng thời là bạn hữu của y, trái lại Đại nương là một nữ ma đầu hành tung bí ẩn, lai lịch bất minh.

Công Tôn đại nương không nhịn được thở dài nói :

- Ngươi tính đúng thật. Trước kia quả ta chẳng có một bằng chứng nào, dù nói ngươi là tên đại đạo thêu hoa cũng chẳng ai tin.

Kim Cửu Linh đáp :

- Hiện giờ Đại nương có nói ra cũng vậy, quyết chẳng một ai tin tưởng.

Công Tôn đại nương lạnh lùng nói :

- Ngươi đừng quên hiện giờ ngươi đã tự thú nhận.

Kim Cửu Linh cười vang nói :

- Đúng thế! Hiện giờ tại hạ thừa nhận thật, nhưng thừa nhận thì đã sao?

Công Tôn đại nương cười hỏi :

- Ngươi cho là những lời ngươi đây, ngoài ta ra chẳng một ai nghe thấy chứ gì?

Kim Cửu Linh đáp :

- Tại hạ từng nói chẳng bao giờ làm một việc mà mình không nắm vững.

Công Tôn đại nương hỏi :

- Ngươi lại cho là tuyệt không một ai tìm tới đây và nhận đúng là ta không nhúc nhích được mới chịu thừa nhận phải không?

Kim Cửu Linh đáp :

- Tại hạ không muốn Đại nương chết rồi biến thành con quỷ hồ đồ.

Công Tôn đại nương hỏi :

- Ngươi không sợ Lục Tiểu Phụng mò tới đây một cách đột ngột ư?

Kim Cửu Linh đáp :

- Tuy y là con heo ngu dại, nhưng chân chạy còn lẹ lắm...

Hắn mỉm cười, thò tay vào bọc rút ra một cái ống trúc có in dấu hỏa ấn nói tiếp :

- Cái này tại hạ vừa nhận được từ Nam Hải chuyển tới bằng phi cáp truyền thư. Lục Tiểu Phụng đã qua Nam Hải và hiện giờ đi thẳng Mạt Lăng rồi.

Công Tôn đại nương thở dài thườn thượt nói :

- Quả là ngươi suy nghĩ chu đáo quá!

Kim Cửu Linh đáp :

- Đa tạ Đại nương quá khen.

Công Tôn đại nương nói :

- Dù sao ngươi cũng đừng hòng lấy được một chữ khai cung ở ta.

Kim Cửu Linh lạnh lùng đáp :

- Tại hạ cũng đã nghĩ tới điểm này. Về vụ khai cung của Đại nương thể nào cũng phải có.

Công Tôn đại nương biến sắc.

Kim Cửu Linh nói tiếp :

- Những loại khẩu cung này, bất cứ lúc nào tại hạ cũng có thể sai người viết ra hàng trăm ngàn bản mà tùy tiện ai viết cũng được. Bút tích của Đại nương trước nay chưa ai biết qua, hết bề tra cứu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà không lọt


Công Tôn đại nương nói :

- Bây giờ ngươi có thể giết ta được rồi, vì lý lẽ là ta muốn trốn đi hoặc chống lại sự bắt bớ.

Kim Cửu Linh đáp :

- Lần này Đại nương nói đúng lắm.

Công Tôn đại nương nghiến răng nói :

- Sau khi ta chết rồi vụ này sẽ thành tử vô đối chứng và ngươi vĩnh viễn ung dung ngoài vòng pháp luật.

Công Tôn đại nương nói tiếp :

- Nay ngươi đã đạt được tâm nguyện đó.

Kim Cửu Linh đáp :

- Hãy còn thiếu một chút.

Công Tôn đại nương hỏi :

- Vì ta chưa chết chứ gì?

Kim Cửu Linh thở dài đáp :

- Bản tâm tại hạ muốn để Đại nương sống thêm mấy bữa, vì Đại nương là một mỹ nhân hiếm có. Đáng tiếc hiện giờ tại hạ phát giác ra nên giết sớm Đại nương đi là hơn.

Công Tôn đại nương trợn mắt nhìn hắn, đột nhiên cười rộ.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Đại nương nhận ra cái chết là chuyện đáng cười ư?

Công Tôn đại nương đáp :

- Chết thì có gì đáng cười, cái đáng cười chính là ngươi.

Kim Cửu Linh “Ủa” một tiếng ra chiều kinh ngạc.

Công Tôn đại nương tiếp :

- Ngươi quay đầu nhìn lại sẽ rõ ngươi có phải đáng cười không?

Kim Cửu Linh không nhịn được quay đầu về phía sau, bất giác toàn thân hắn lạnh toát như té xuống hố băng. Hắn ngó thấy Lục Tiểu Phụng đứng sững không hiểu từ lúc nào?

Lục Tiểu Phụng nhìn hắn mỉm cười nói :

- Tại hạ là Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng là Lục Tiểu Phụng chứ không phải là Lục Tiểu Heo.

Người đứng ở cửa chân chính là Lục Tiểu Phụng, còn ai muốn kêu bằng Lục Tam Đãn hay Lục Tiểu Trư cũng mặc.

Tại sao Lục Tiểu Phụng lại đến đây một cách đột ngột? Kim Cửu Linh không thể tin được, vì là chuyện rất phi lý.

Hắn không tự chủ được thốt ra một câu ngớ ngẩn :

- Hiện giờ ông bạn đang ở ngoài xa tám mươi dặm kia mà?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Coi bề ngoài giống như vậy.

Kim Cửu Linh nhìn ống trúc trong tay nói :

- Tại hạ vừa tiếp được cái này từ Nam Hải gởi tới bằng phi cáp truyền thư.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tại hạ biết rồi.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Công tử biết rồi ư?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Chim bồ câu đó quả đã được Kim Tổng quản huấn luyện kỹ càng và giao cho Mạnh Vỹ.

Kim Cửu Linh ngơ ngác không hiểu.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Phải chăng trong thư viết : Lục mỗ đã qua đó, rồi đi về phía Tây?

Kim Cửu Linh ấp úng :

- Sao công tử... lại biết?

Lục Tiểu Phụng cười đáp :

- Dĩ nhiên tại hạ biết rõ vì phong thơ chính tay tại hạ viết ra.

Kim Cửu Linh càng kinh hãi hơn hỏi :

- Công tử viết ư? Viết hồi nào?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Mới viết đêm hôm qua.

Rồi chàng mỉm cười giải thích :

- Chiều hôm qua tại hạ đã viết truyền thư ước hẹn với Tổng quản đến hội diện tại chỗ ở của Xà Vương. Cái đó Tổng quản biết rồi.

Kim Cửu Linh gật đầu.

Lục Tiểu Phụng nói tiếp :

- Chiều hôm ấy tại hạ đã ngó thấy tự tích của Mạnh Vỹ. Kiểu chữ của gã rất dễ học, vì nét bút rất vụng về. Học người viết tốt mới là chuyện khó, còn bắt chước chữ xấu thì dễ ợt. Lúc gã thả phi cáp, tại hạ thừa cơ lấy trộm một ống đồng, một tờ giấy viết thơ, chờ gã lên giường ngủ rồi đi mò bắt con chim bồ câu của gã.

Kim Cửu Linh nghe tới đây da mặt xanh rờn.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Đêm hôm qua tại hạ giao chim cho một người bạn trú ngụ ở Nam Hải dặn y chiều hôm thả chim ra.

Lục Tiểu Phụng mỉm cười giải thích tiếp :

- Vì tại hạ đã tính trước, khi gặp nhau rồi, Tổng quản tất nghĩ cách ly khai tại hạ để thừa cơ hạ sát Công Tôn đại nương đặng bịt miệng.

Kim Cửu Linh không nhịn được hỏi :

- Công tử cũng tính đúng là tại hạ dặn Mạnh Vỹ chờ ở bên đó để báo cáo hành tung của công tử ư?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Nam Hải là đường tại hạ phải đi qua mà Mạnh Vỹ lại là thổ công ở đó. Kim Tổng quản vốn tính cẩn thận, nếu tại hạ chưa đi xa, chẳng khi nào hạ thủ một cách khinh xuất.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Nhưng nơi đây...

Lục Tiểu Phụng ngắt lời :

- Nơi đây quả là bí mật, sự thực tại hạ khó mà kiếm ra được.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Ai dẫn công tử tới đây?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Cũng con chim đó.

Kim Cửu Linh lại thừ người ra.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Ống trúc hở miệng, chim bay gió thổi phát ra tiếng vo vo. Từ chiều hôm nay, tại hạ chờ sẵn trên thành lâu đón trước, biết rõ con chim kia bay đến tìm Tổng quản. May ở chỗ khinh công của tại hạ không đến nỗi kém cỏi.

Kim Cửu Linh da mặt xanh lè biến thành trắng bợt hết ngó Công Tôn đại nương lại nhìn Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Phải chăng hai vị đã ngấm ngầm giao thông với nhau?

Lục Tiểu Phụng mỉm cười đáp :

- Kim Tổng quản có điều nghĩ chưa tới.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Chẳng lẽ công tử đã nghi ngờ Kim mỗ?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Mãi đến lúc Xà Vương chết, tại hạ mới bắt đầu nghi ngờ Tổng quản.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Tại sao vậy?

Lục Tiểu Phụng hỏi lại :

- Kim Tổng quản có nhớ lúc chúng ta phát giác ra Xà Vương chết, trên tiểu lâu chẳng có đèn lửa chi hết?

Kim Cửu Linh gật đầu, nhưng hắn chưa hiểu điểm này quan trọng chỗ nào?

Lục Tiểu Phụng liền giải thích :

- Trên lầu không đèn lửa đủ chứng minh Xà Vương chết trước khi trời tối, lão chưa thắp đèn đã bị người khác hạ độc thủ.

Kim Cửu Linh đột nhiên da mặt cứng đơ như xác chết. Hắn chẳng bao giờ ngờ tới chút sơ sót này lại thành mấu chốt trọng yếu để phá án.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Công Tôn đại nương mà thực tình ước hẹn Xà Vương đến hội diện ở Tây Viên thì chẳng khi nào lại đến giết lão trước lúc phó ước. Do đó tại hạ liền nghĩ tới hung thủ hạ sát Xà Vương nhất định là người khác chứ không phải Công Tôn đại nương.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Công tử ngờ ngay cho tại hạ ư?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tại hạ chưa nắm vững, nhưng chỉ nghĩ tới Xà Vương có thể đã nhờ Tổng quản làm việc giùm.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Tại sao vậy?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Vì chỉ có Tổng quản mới uy hiếp được Xà Vương nên chịu giúp lão. Khi lão kiếm bức địa đồ trong Vương phủ cho tại hạ, lấy được rất dễ dàng. Một tấm bản đồ tỉ mỉ như vậy mà một lão hán quê quyết không đủ thần thông kiếm được mau lẹ, trừ phi lão cấu kết với Tổng quản trong Vương phủ.

Kim Cửu Linh môi miệng lợt lạt, trán toát mồ hôi.

Lục Tiểu Phụng nói tiếp :

- Tổng quản dùng giải đoạn thắt chết Xà Vương là để giá họa cho Công Tôn đại nương, nhưng có biết đâu chính cái đó lại biến thành chứng cớ gỡ tội cho y.

Kim Cửu Linh không nhịn được lại hỏi :

- Tại sao vậy?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Vì lúc Đại nương giao thủ với tại hạ, dây thao buộc kiếm của y bị tại hạ hớt đứt. Giải đoạn đó chẳng phải mỗi lúc mà kiếm được, nhất là trong lúc hoang mang y làm gì mà có cơ hội để kiếm dây.

Kim Cửu Linh tắc họng không thốt nên lời.

Lục Tiểu Phụng lại thở dài nói :

- Chỉ một chút sơ hở là đủ khiến cho cuộc đề phòng chu mật bị vỡ tung. Huống chi không phải chỉ sơ sót có một điểm.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Còn gì nữa?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tổng quản bố trí hai gian nhà kia kể ra rất cao minh, nhưng lại quên một điểm.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Điểm nào?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Mỗi con người đều có một hơi hướng đặc biệt. Nếu xiêm áo đó Công Tôn đại nương đã mặc qua thể nào cũng để hơi hướng lại.

Công Tôn đại nương mỉm cười xen vào :

- Rất nhiều người khen ta là một nữ nhân thơm phức.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Tổng quản không chịu để Hoa Mãn Lâu tham dự vào vụ này có khi cũng sợ bị gã phát giác ra điều bí mật đó, nhưng Tổng quản lại chưa hiểu chính tại hạ cũng học được bản lãnh này của gã.

Chàng mỉm cười nói tiếp :

- Khi tại hạ quan sát sự vật không những chỉ coi bằng mắt mà còn ngửi bằng mũi.

Công Tôn đại nương lại cười nói :

- Vì thế cũng nhiều người bảo ngươi là con chó săn.

Lục Tiểu Phụng lại nói :

- Tổng quản cố ý chế tạo cái hộp gỗ truyền tin lại giả vờ trúng độc để một mình tại hạ đi. Đó thật là những cao chiêu, đáng tiếc Tổng quản còn sơ sót một điều.

Bây giờ Kim Cửu Linh lẳng lặng mà nghe chàng nói chứ không hỏi xen vào.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Mạnh Vỹ vốn là kẻ quê kệch, đến chữ tiểu triện còn chưa hiểu thì làm sao nhận ra được Chung đỉnh văn tự ở trong hộp? Huống chi sau khi Tổng quản trúng độc, gã chẳng quan tâm chút nào. Đó cũng là một chuyện phản thường.

Công Tôn đại nương xen vào :

- Gã lại rất nhiều tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra mười vạn lạng bạc.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Tại hạ đã tính toán : Phần lương bổng của gã để nguyên, không ăn xài một đồng nào, cũng phải năm sáu chục năm mới dành dụm được mười vạn lạng bạc.

Công Tôn đại nương mỉm cười nói :

- Không ngờ ngươi lại tính toán tinh vi đến thế!

Lục Tiểu Phụng nói :

- Nhưng tại hạ chưa nắm vững, bởi lẽ Tiết phu nhân đã bảo người thêu hoa mẫu đơn vào tấm đoạn hồng nhất định là nữ nhân, vì thế...

Kim Cửu Linh không nhịn được hỏi :

- Vì thế làm sao?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Vì thế tại hạ lấy mảnh đoạn hồng ra coi kỹ hồi lâu...

Tấm đoạn này bị Tư Không Trích Tinh lấy cắp rồi Tiết Băng đem đến Thê Hà Am đặt dưới gầm pho tượng Thuần Dương chân nhân. Sau cùng tấm đoạn lại trở về tay Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng nói tiếp :

- Tại hạ phải coi mất một giờ mới khám phá ra điều bí mật.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Công tử khám phá ra điều chi?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tại hạ nhận thấy lỗ kim ở cánh hoa mẫu đơn thô hơn một chút liền nghĩ đến cánh hoa thêu hai lần chỉ, rút đi một lần, hãy còn một lần nữa.

Chàng mỉm cười nói tiếp :

- Lúc người khác coi thấy Tổng quản thêu hoa, thực ra là Tổng quản rút đi một lần chỉ. Như vậy bông mẫu đơn do nữ nhân thêu mà tên đại đạo thêu hoa lại không phải là nữ nhân.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Còn gì nữa không?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Còn một điểm nữa là Tổng quản không nên bắt Tiết Băng đưa đi.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Tại sao vậy?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Về sau tại hạ biết ra Tiết Băng là bát muội của Công Tôn đại nương. Dù Công Tôn đại nương đúng là tên đại đạo thêu hoa tất cũng không hạ thủ đối với bát muội.

Công Tôn đại nương hỏi :

- Sao ngươi biết thị là bát muội của ta? Điểm này chính ta cũng chưa hiểu.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Cũng vì cái bàn tay đó.

Công Tôn đại nương hỏi :

- Bàn tay nào?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Bàn tay của Tôn Trung.

Đoạn chàng giải thích :

- Tiết Băng chặt tay Tôn Trung mà bàn tay đó lại về phòng Tiết Băng. Cái bàn tay không thể tự mình bò đi làm sao tới đó được : Ngoại trừ một người chị em trong bọn đi giày đỏ, chẳng ai biết chặt tay người khác rồi lại đem bàn tay về nhà.

Công Tôn đại nương hỏi :

- Ngươi ngó thấy cái bọc gói mũi người của Tam nương mới nhớ đến bàn tay kia phải không?

Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp :

- Y mới gia nhập vào tổ chức của các vị, quên mất mỗi năm phải đem một cái gì về để phúc trình. Khi y nhớ ra mới đến lấy cái bàn tay đứt kia đem về. Đáng tiếc lúc ra đi vội vàng y lại bỏ quên bàn tay ở nhà không đem theo.

Chàng thở dài nói tiếp :

- Tại hạ đã hỏi cái bàn tay đó sao lại đến phòng y, thì y trả lời một cách hàm hồ vì không muốn cho tại hạ biết y có mối liên quan với các vị.

Công Tôn đại nương nói :

- Nhưng ngươi đã đoán ra rồi.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Mãi tới lúc Đại nương nói : “Bát muội không đến đâu”. Tại hạ mới nghĩ ra bát muội của Đại nương nhất định là Tiết Băng.

Kim Cửu Linh đột nhiên cười lạt nói :

- Lý do này không đứng vững.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Lý do không đứng vững thật nhưng đối với tại hạ cũng đủ rồi.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Đủ thật không?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Lý do tuy đủ, nhưng chứng cớ thì còn thiếu.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Công tử chưa có một chứng cứ nào hết.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Vì thế tại hạ nhất định phải yêu cầu Tổng quản tự mình thừa nhận, mới nghĩ ra biện pháp “Đặt vào đất chết để cầu sống”.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Đặt vào đất chết để cầu sống là thế nào?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tại hạ biết Tổng quản nhất định chờ cho đến lúc kế hoạch của mình thành công, tức là lúc Công Tôn đại nương hết đường sống, mới nói rõ sự thực trước mắt y. Tại hạ liền đặt y vào tử địa để Tổng quản coi y như người chết rồi.

Công Tôn đại nương nhăn nhó cười nói :

- Biện pháp này tuy công hiệu nhưng cực khổ hơn cho ta. Hành tội cách này, ta chưa từng chịu bao giờ.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Điểm trọng yếu nhất là tại hạ tuyệt không cho Đại nương phong thanh một chút gì trước, đồng thời không để ai nghi ngờ chúng ta đã mặc nhiên đồng đội với nhau.

Công Tôn đại nương nói :

- Trong đám thư muội của ta có một tên do Kim Tổng quản đưa vào.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Vì thế mà tại hạ phải diễn kịch trước mặt họ.

Công Tôn đại nương nói :

- Cho đến bây giờ, họ cũng chưa hay chính ta nguyện ý đi theo ngươi mà vẫn tưởng là ta thua ngươi thật.

Lục Tiểu Phụng cười ồ.

Công Tôn đại nương trợn mắt lên nhìn chàng nói :

- Đừng cười nữa! Một ngày kia ta sẽ lại tỷ thí với ngươi cũng trong ba trận để định hơn thua, thử coi ngươi mạnh hay ta mạnh.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Dĩ nhiên đại nương bản lãnh cao cường, còn tại hạ bất quá là kẻ ngu xuẩn.

Công Tôn đại nương nói :

- Ngươi quả là kẻ ngu xuẩn. Trực giác của ta vẫn coi ngươi là kẻ ngu xuẩn nhưng cũng cảm thấy có chỗ hay.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Tại hạ cũng có chỗ hay ư?

Công Tôn đại nương mỉm cười đáp :

- Hẳn thế. Có lúc ngươi biến thành người thông minh một cách đột ngột không ai ngờ tới.

Lục Tiểu Phụng thở dài nói :

- Tại hạ cũng cảm thấy có chỗ bất ngờ mình không tự hiểu mình được.

Công Tôn đại nương cười đáp :

- Chẳng phải ngươi tự mình không hiểu mà là kẻ khác không hiểu.

Mụ ngó Kim Cửu Linh bằng khóe mắt nói tiếp :

- Tỷ như thằng cha này hiện giờ hắn chẳng hiểu ra sao. Hắn không biết vì lẽ gì đột nhiên ngươi biến thành người thông tuệ.

Lục Tiểu Phụng lại cười rộ.

Kim Cửu Linh bất giác thở dài sườn sượt nói :

- Quả Kim mỗ đã đánh giá công tử quá thấp.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Có khi tại hạ...

Kim Cửu Linh chặn lời :

- Kim mỗ trước nay vẫn coi công tử là người bạn tốt, là kẻ hảo tâm. Không ngờ công tử lại đi câu kết với tên đại đạo thêu hoa để hãm hại Kim mỗ.

Lục Tiểu Phụng bất giác dừng tiếng cười. Chàng giật mình nhìn hắn chằm chặp tựa hồ hắn là con người mà chàng chưa gặp bao giờ.

Kim Cửu Linh dựng mặt lên nói tiếp :

- Đáng tiếc là các vị muốn hãm hại thế nào cũng bằng vô dụng. Từ ngày Kim mỗ mười ba tuổi đã vào cửa công, tới nay gần ba chục năm chưa hề làm việc gì phạm pháp. Bất luận các vị nói sao tuyệt đối không một ai tin tưởng.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Nhưng vừa rồi Tổng quản đã tự thú nhận.

Kim Cửu Linh cười lạt :

- Kim mỗ thừa nhận cái gì?

Lục Tiểu Phụng chưng hửng, không biết nói thế nào. Cho tới bây giờ chàng vẫn chẳng có một chút chứng cứ gì.

Kim Cửu Linh dĩ nhiên đã nhìn rõ. Hắn nói tiếp :

- Chẳng lẽ Kim mỗ thừa nhận chính mình là tên đại đạo thêu hoa? Trong thiên hạ làm gì có người ngu dốt đến thế? Các vị đem câu này nói ra ngoài há chẳng khiến cho người ta cười đến trẹo quai hàm?

Hắn lạnh lùng nói tiếp :

- Huống chi hai ban bộ khoái ở Dương Thành và Nam Hải đều biết tên đại đạo thêu hoa chính là Công Tôn đại nương. Bây giờ các vị có giết Kim mỗ, quan nha cũng họa hình thông tư khắp thiên hạ để truy nã, chẳng sớm thì muộn các vị sẽ bị bắt.

Lục Tiểu Phụng thở dài nhăn nhó cười nói :

- Cuộc chiến này coi bộ Tổng quản thắng rồi.

Kim Cửu Linh nghiêm nghị nói :

- Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà không lọt. Xưa nay há có bao giờ tà thắng được chính, công đạo nhất định trường tồn. Vì vậy các vị nên ngoan ngoãn theo Kim mỗ về chịu án là hơn.

Lục Tiểu Phụng thở dài nói :

- Tà không thắng chính, công đạo trường tồn. Ai ngờ Tổng quản cũng hiểu rõ đạo lý này.

Kim Cửu Linh đáp :

- Dĩ nhiên Kim mỗ hiểu lắm, lại hiểu hơn nữa là bất cứ các vị giở trò gì cũng bằng vô dụng.

Kim Cửu Linh nói tiếp :

- Trước kia ta...

Lần này hắn bị Lục Tiểu Phụng chặn lời :

- Tổng quản tưởng những lời vừa rồi của Tổng quản ngoài Công Tôn đại nương và tại hạ ra, người ngoài không ai nghe thấy nữa ư?

Kim Cửu Linh biến đổi sắc mặt mấy lần nhưng hắn khôi phục vẻ trấn tĩnh được ngay đáp :

- Kim mỗ chẳng phải kẻ đui điếc. Nếu gần đây có người nào khác cũng đừng hòng che giấu được tai mắt của Kim mỗ.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Tại hạ biết tai mắt Tổng quản rất minh mẫn, chỉ vừa rồi sơ hở trong lúc nhất thời đắc ý quá quên hết mọi chuyện, nên không phát hiện ra tại hạ. Bây giờ mà có kẻ khác bén mảng tới trong vòng năm ba trượng cũng đừng hòng qua mặt được Tổng quản.

Kim Cửu Linh cười lạt. Lục Tiểu Phụng nói tiếp :

- Tổng quản còn biết dù có người ẩn trong vòng năm ba trượng, cũng chẳng thể nào nghe rõ Tổng quản đã nói gì?

Chàng không chờ Kim Cửu Linh mở miệng lại nói tiếp :

- Có điều đáng tiếc, mấy nhân vật này lại khác người thường.

Kim Cửu Linh “Ủa” lên một tiếng ra chiều kinh ngạc.

Lục Tiểu Phụng lại nói :

- Những nhân vật này lỗ tai còn bén nhọn hơn Tổng quản. Tuy Tổng quản không nghe thấy họ mà họ lại nghe thấy Tổng quản.

Kim Cửu Linh lại thay đổi sắc mặt.

Lục Tiểu Phụng cười lớn hô :

- Bây giờ các vị có thể xuất hiện được rồi.

Chàng chưa dứt tiếng cười, trên mái ngói có tiếng động vang lên. Ba phụ nhân áo xanh dắt ba người đàn ông đui mắt từ trên nóc nhà nhảy xuống tiến vào.

Nhác trông ba phụ nhân áo xanh diện mạo tựa hồ giống hệt nhau, nhưng nhìn kỹ lại liền nhận ra bọn họ đều đã hóa trang.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Một lời đã hứa phải giao tranh


Chính là ba người từ trên tiểu lâu chuồn ra giữa lúc Lục Tiểu Phụng đánh cuộc với Công Tôn đại nương keo tối hậu.

Ba người đàn ông do ba phụ nhân dẫn tới thì một người mặt đỏ tía có ba vết sẹo do đao chém vào, một người xương lưỡng quyền cao gồ vẻ mặt nghiêm nghị, và một lão già mặc áo gấm rất hoa lệ, nhưng mặt đầy vẻ bịnh hoạn.

Kim Cửu Linh vừa ngó thấy ba người, toàn thân đã lạnh cứng.

Dĩ nhiên hắn nhận ra ba nhân vật này rồi, vì họ chính là những người bị hắn đâm mù mắt, tên gọi Thường Mạn Thiên, Giang Trọng Uy, và chủ nhân Hoa Ngọc Hiên tức Hoa Nhất Phàm.

Giang Trọng Uy vẻ mặt xanh xám hằn học nói :

- Ta với ngươi kết bạn đã mấy chục năm, không ngờ ngươi là giống súc sinh mặt người dạ thú.

Thường Mạn Thiên nói theo :

- Lưới trời lồng lộng thưa mà không lọt. Ngươi hiểu đạo lý này sao còn hành động độc ác?

Hoa Nhất Phàm phẫn nộ toàn thân run bần bật, muốn nói mà không thốt nên lời.

Kim Cửu Linh ngó thấy bọn này, nơm nớp cất bước đi giật lùi tìm đến cái ghế để ngồi xuống, dường như hắn không đứng vững được nữa.

Công Tôn đại nương hỏi :

- Chắc ngươi không ngờ tại sao ba người này lại tới đột ngột?

Thực tình Kim Cửu Linh chẳng khác gì người đang ngủ mơ vừa tỉnh giấc.

Công Tôn đại nương nói tiếp :

- Trong bọn chị em ta có hai người không bị hiểm nguy hơn ai hết là lão Tứ và lão Thất, ta tin cậy ở bọn họ. Ngoài ra tên a hoàn Lan Nhi kề cận bên ta, tất cũng không phản bội. Ta bảo họ chia đường đi mời Giang Tổng quản, Thường tiêu đầu và Hoa lão tiên sinh tới đây cho lẹ.

Lục Tiểu Phụng nói theo :

- Bọn tại hạ đã tính kỹ ba vị này chậm lắm bữa nay cũng tới đây, nên đã ước hẹn gặp nhau ở thành lâu vào buổi trưa.

Một phụ nhân áo xanh cười khanh khách nói :

- Lục Tiểu Phụng rượt theo chim bồ câu. Tiểu muội rượt theo Lục Tiểu Phụng mới biết chốn này, liền đưa các vị tới ngay.

Tiếng cười của thị trong trẻo, lọt tai khiến người nghe khoan khoái tâm can. Thị chính là Hồng Y thiếu nữ, lúc nào cũng cười được.

Một phụ nhân áo xanh khác nói :

- Bọn tiểu muội cũng biết các hạ tai mắt rất linh mẫn nên không dám đến gần quá.

Quả nhiên bọn tiểu nữ không nghe thấy các hạ nói gì, may mà ba vị này lại nghe rõ từng lời.

Thanh âm cô êm ả, ôn hòa. Cô chính là Tứ muội của Công Tôn đại nương tên gọi Âu Dương Tình.

Kim Cửu Linh không nhúc nhích mà cũng không mở miệng. Bây giờ hắn mới chân chính không nói sao được nữa.

Có lẽ bây giờ mới là lúc hắn hiểu câu “Tà không thắng chính, công đạo trường tồn”.

Hồng Y thiếu nữ và Âu Dương Tình chạy lại nâng đỡ Công Tôn đại nương. Hai ả đột nhiên chau mày lại nhăn cả mũi nữa.

Công Tôn đại nương đỏ mặt lên, ghé vào tai ả nói thầm mấy câu.

Hai ả đều bật cười. Hồng Y thiếu nữ không nhịn được cười đến vẹo xương sườn, cười đến nghẹt thở không ra hơi.

Họ có quyền cười, cũng có lý do để mà cười. Đó là cái cười tự vấn tâm không có điều hổ thẹn. Họ cười một cách đắc ý như gặp chuyện hứng thú.

Kim Cửu Linh có muốn cười cũng không cười nổi.

Thường Mạn Thiên hằn học nói :

- Ta biết ngươi chẳng những thêu hoa được mà còn thêu kẻ khác thành người mù, chỉ hai mũi kim đã thêu xong người đui mắt, nhưng bây giờ ngươi còn thêu gì được nữa không?

Giang Trọng Uy nói theo :

- Bây giờ dù ngươi có thêu thành hai cánh chim cũng đừng hòng bay ra khỏi màng lưới pháp luật.

Hồng Y thiếu nữ cười nói :

- Bây giờ các hạ chỉ còn tài thêu duy nhất là thêu một cỗ quan tài lớn đặc biệt để Mạnh Vỹ và Lỗ Thiếu Hoa đủ chỗ nằm bên bồi tiếp.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Tại hạ cần thức tỉnh Tổng quản một điều : Hay hơn hết là Tổng quản đừng kêu bọn đồ tử đồ tôn đến giải cứu Tổng quản.

Kim Cửu Linh vẫn ngồi yên không nhúc nhích mà cũng không mở miệng.

Lục Tiểu Phụng lại nói :

- Lúc này Mạnh Vỹ còn ở Nam Hải chờ đợi để báo cáo hành tung của tại hạ. Còn Lỗ Thiếu Hoa thì mắc bịnh rồi mà là bịnh rất trầm trọng.

Hồng Y thiếu nữ cười nói :

- Nghe nói hắn mắc bịnh rất kỳ quái là hai bàn tay hắn rất thích đưa ra để đòi tiền người ta không thấy đâu nữa.

Kim Cửu Linh bỗng thở dài sườn sượt lên tiếng :

- Đi cờ sai một nước là thua cả bàn. Không ngờ Kim Cửu Linh này cũng có ngày nay.

Giang Trọng Uy bất giác cũng thở dài nói :

- Thực ra ta đã biết sớm thế nào ngươi cũng có ngày này vì ngươi thích xài tiền, lại ưa hưởng thụ.

Âu Dương Tình nói :

- Ai cũng công nhận các hạ xài tiền với nữ nhân, nhưng đối với hạng gái như bọn tiện thiếp thì trong con mắt chỉ ngó thấy tiền chứ không thấy người. Dù các hạ có là Phan An tái thế, Tống Ngọc phục sinh thì cũng phải có tiền mới vào cửa được.

Lục Tiểu Phụng không nhịn được cũng phải phì cười.

Chàng biết Âu Dương Tình nói câu này là thực tình vì chàng đã hiểu thị rồi.

Âu Dương Tình trợn mắt lên ngó Lục Tiểu Phụng một cái, bỗng thị lại mỉm cười nói tiếp :

- Nhưng đối với công tử lại ra ngoài thể lệ đó, trên cõi đời này chỉ một mình công tử được ngoại lệ mà thôi.

Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên hỏi :

- Ủa! Sao lại kỳ thế?

Âu Dương Tình sịu mặt xuống đáp :

- Vì công tử vốn không phải là người, chỉ là quân khốn kiếp có bốn hàng lông mày.

Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dài, tựa hồ đối với nữ nhân như Âu Dương Tình, thực không nên phiền trách.

Âu Dương Tình thực không phải là hạng người dễ dây vào. Ai kiếm chuyện với thị một lần là cả bọn thị đều ghi nhớ mãi.

Công Tôn đại nương đột nhiên lên tiếng :

- Bây giờ ta chỉ còn một việc tối hậu muốn hỏi ngươi.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Hỏi Kim mỗ ư?

Công Tôn đại nương gật đầu đáp :

- Hay hơn hết là ngươi nên cho ta biết ngay Tiết Băng hiện ở đâu?

Kim Cửu Linh cười hề hề nhưng không lên tiếng.

Công Tôn đại nương tức giận hỏi :

- Chẳng lẽ ngươi còn định dùng y để uy hiếp bọn ta? Chẳng lẽ ngươi chưa rõ thủ đoạn của Công Tôn đại nương này?

Kim Cửu Linh không lý gì tới mụ chỉ nhìn Lục Tiểu Phụng thủng thẳng nói :

- Bạch Vân thành chủ tự xưng kiếm pháp thiên hạ vô song mà cũng tán dương công tử không ngớt miệng. Lão bảo công tử là bậc kỳ tài bình sinh lão chưa từng thấy trong võ lâm.

Lục Tiểu Phụng nghe biết hắn nhất định còn thuyết nữa nên lẳng lặng chờ đợi.

Kim Cửu Linh nói tiếp :

- Công Tôn đại nương thiên biến vạn hóa, kiếm khí đệ nhất, còn bị bại về tay công tử.

Công Tôn đại nương cười lạt nói :

- Ngươi đừng luồn trôn ngựa nữa, có bợ đít đến mấy cũng chẳng ích gì.

Kim Cửu Linh vẫn mặc kệ mụ, nhìn Lục Tiểu Phụng nói tiếp :

- Sư huynh của Kim mỗ là Khổ Qua trước nay vẫn không coi ai ra gì mà đối với công tử còn phải nhìn bằng con mắt đặc biệt, vì nhận ra hai ngón tay của công tử kẹp binh khí đối phương là một tuyệt kỹ tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.

Lục Tiểu Phụng nhẹ buông tiếng thở dài. Đột nhiên chàng nghĩ tới Khổ Qua đại sư hay tin người sư đệ duy nhất đi vào hậu quả này, trong lòng lão sẽ đau khổ không biết đến thế nào mà kể! Kim Cửu Linh lại nói :

- Hoắc Hưu, Hoắc Thiên Thanh, Diêm Thiết San đều là những tay cao thủ tuyệt đỉnh đương thời cũng đều thất bại dưới bàn tay công tử. Xem thế đủ biết nếu công tử chưa phải là cao nhân đệ nhất thiên hạ thì cũng chẳng sai mấy.

Hắn thở dài nói tiếp :

- Kim mỗ bất quá là một tên ưng trảo phía trong khuôn cửa sáu cánh. Những tay cao thủ võ lâm đối với con người như Kim mỗ coi không đáng một đồng.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Rút cục Tổng quản muốn nói gì?

Kim Cửu Linh lạnh lùng đáp :

- Kim mỗ bất quá muốn cùng một vị cao thủ ngạo thị võ lâm thiên hạ là công tử đấu một trận hơn thua, so một phen cao thấp.

Công Tôn đại nương cười lạt hỏi :

- Bây giờ ngươi đã thành con ba ba trong rọ thì làm gì còn đủ tư cách cùng người ta đánh cuộc hơn thua, so tài cao thấp?

Kim Cửu Linh không thèm nhìn mụ hững hờ đáp :

- Tại hạ thua cuộc thì chẳng những cam tâm tình nguyện bó tay chịu trói đi theo công tử về chịu án, mà còn lập tức đưa ra nơi ở của Tiết Băng.

Lục Tiểu Phụng mắt sáng lên. Hiển nhiên chàng đã bị hắn rung động.

Kim Cửu Linh lại hỏi :

- Nếu công tử thua thì sao?

Lục Tiểu Phụng hỏi lại :

- Tổng quản muốn thế nào?

Kim Cửu Linh đáp :

- Tại hạ không nghĩ đến chuyện yêu cầu công tử buông tha Kim mỗ.

Công Tôn đại nương lớn tiếng :

- Dù y có buông tha ngươi ta cũng không chịu.

Kim Cửu Linh lờ đi như không nghe tiếng mụ, hắn nói tiếp :

- Vạn nhất công tử chết về tay Kim mỗ, Kim mỗ chỉ yêu cầu công tử ưng cho một điều.

Lục Tiểu Phụng giục :

- Tổng quản nói đi!

Kim Cửu Linh đáp :

- Kim mỗ chỉ yêu cầu công tử bảo toàn cho một chút thanh danh, đừng đem vụ này tiết lộ ra bên ngoài. Kim mỗ nghĩ rằng công tử nên nể mặt tệ sư huynh mà ưng thuận cho.

Lục Tiểu Phụng không nói năng gì lẳng lặng cất bước lại mở cửa sổ nhìn ra.

Bên ngoài bóng tịch dương đầy trời, ngày đã gần tới lúc huỳnh hôn.

Thường Mạn Thiên đột nhiên lên tiếng :

- Công tử chớ nghe lời hắn. Hắn là con người giảo hoạt như hồ ly. Trong vụ này tất còn ngụy kế khác.

Giang Trọng Uy cũng nói :

- Võ công hắn cũng ra ngoài sự tiên liệu của tại hạ.

Thường Mạn Thiên lại nói :

- Tại hạ bôn tẩu giang hồ từ thuở nhỏ, cùng người giao thủ đến mấy trăm trận, bị thương cũng vài chục lần, bản lãnh tuy chẳng cao thâm gì, nhưng có mấy phần kinh nghiệm mà chưa nhận ra võ công hắn sâu nông thế nào, thậm chí không đón đỡ nổi một chiêu của hắn.

Hoa Nhất Phàm đột nhiên buông tiếng thở dài nói :

- Võ công của thằng cha này thật cao thâm khôn lường! Ngày trước tại hạ đã từng cùng Mộc đạo nhân, Cổ Tùng cư sĩ tức là những tay cao nhân tiền bối tham luyện công phu. Theo nhận xét của tại hạ thì hai người trong những vị đó hợp lại cũng không đánh nổi hắn.

Mấy người nói gì, Lục Tiểu Phụng cũng tựa hồ không nghe rõ, vì chàng đang có tâm sự khác.

Giữa làn ánh tịch dương, một bầy nhạn bay qua.

Lục Tiểu Phụng nói như để mình nghe :

- Mới hôm nào đang mùa thịnh hạ mà nay đã tới tiết Trung Thu. Thời gian đi mau quá!

Kim Cửu Linh cũng thở dài nói :

- Quang âm thấm thoát như nước chảy mây trôi. Thời gian đi rồi không trở lại. Nhớ lại buổi sơ giao giữa chúng ta trong chớp mắt dường như đã gần chục năm rồi. Thử hỏi đời người được mấy độ mười năm?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Công Tôn đại nương chưa phục hồi thể lực. Vì tại hạ sợ bị Kim Tổng quản khám phá ra điều sơ hở nên đánh thuốc mê thật sự cho Đại nương lăn ra.

Kim Cửu Linh đáp :

- Tại hạ cũng nhận xét đó không phải là chuyện giả trá.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Hiện giờ mười thành công lực của Đại nương nhiều lắm còn được năm thành.

Thêm vào còn Tứ muội Thất muội liên thủ với tại hạ thì bản lãnh của Kim Tổng quản có cao thâm đến đâu cũng chẳng thể nào thoát chết được.

Kim Cửu Linh đáp :

- Tại hạ biết rồi.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Nếu tại hạ ưng chịu giao thủ với Tổng quản mà mình bị thất bại thì chẳng chết cũng bị trọng thương.

Chàng thở dài nói tiếp :

- Huống chi Tổng quản đã biết tính tại hạ. Một khi giao ước so tài cao thấp rồi bị thất bại thì chẳng đời nào vác cái mặt dầy ra tay lần thứ hai.

Kim Cửu Linh đáp :

- Tại hạ biết công tử chẳng phải người quân tử, thì cũng là một nam tử hán.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Hơn nữa tại hạ đã thất bại, bọn họ chưa chắc đã cản trở nổi Tổng quản. Nếu bữa nay Tổng quản thoát nạn thì chẳng khác gì hạc nội mây ngàn, tiêu dao ngoài vòng pháp luật.

Âu Dương Tình hỏi :

- Công tử đã hiểu rõ ý hắn còn rườm lời làm chi? Chẳng lẽ công tử quả là một tên ngu xuẩn?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Những lời tại hạ nói chẳng phải là phế thoại.

Âu Dương Tình cười lạt hỏi :

- Chẳng phải là phế thoại thì là gì?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tại hạ chỉ bảo cuộc chiến này tại hạ phải thắng chứ không thể thất bại được. Tại hạ đã nhận lời với y là phải nắm vững phần thắng.

Âu Dương Tình nhún vai hỏi :

- Công tử đã chuẩn bị đấu với hắn chưa?

Lục Tiểu Phụng hững hờ đáp :

- Nếu tại hạ không muốn nhận lời thì những câu nói vừa rồi quả là phế thoại.

Kim Cửu Linh đột nhiên nhảy vọt lên nói :

- Hay lắm! Lục Tiểu Phụng quả không hổ là Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :

- Câu này tại hạ đã nghe hơn một lần rồi.

Kim Cửu Linh hỏi :

- Công tử chuẩn bị động thủ ở đâu?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Ở ngay đây!

Kim Cửu Linh hỏi :

- Ở trong nhà này ư?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Loạn động không bằng trấn tĩnh. Tại hạ không muốn để Tổng quản còn có cơ hội tẩu thoát.

Kim Cửu Linh cả cười nói :

- Hay lắm! Hay lắm! Tinh thần hắn đột nhiên phấn khởi tựa hồ biến thành người khác.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Tổng quản dùng binh khí gì?

Kim Cửu Linh cười đáp :

- Dĩ nhiên tại hạ dùng thứ binh khí không để công tử đưa hai ngón tay ra mà kẹp được.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Tổng quản đã chuẩn bị rồi ư?

Kim Cửu Linh đáp :

- Trong lòng tại hạ có linh cảm chẳng sớm thì muộn tất có ngày phải giao thủ với công tử.

Hắn tiến về phía tủ áo kê ở góc nhà, mở tủ ra. Trong tủ có một cây thương, một thanh đao, hai thanh kiếm, một cặp câu, một đôi kích, một ngọn roi, một lưỡi tuyên hoa phủ, một cây luyện tử thương và một trái đại thiết chùy.

Tủ áo này chẳng khác gì một kho binh khí tuy nhỏ bé mà đầy đủ.

Lục Tiểu Phụng thở dài nói :

- Tổng quản là người chu đáo. Bất cứ lúc nào và ở nơi đâu cũng đều chuẩn bị sẵn sàng.

Kim Cửu Linh cười đáp :

- Tại hạ vốn là người rất cẩn thận, chẳng bao giờ làm việc gì không nắm vững.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Cuộc đả đấu nào Tổng quản không nắm vững thì cũng không đả đấu chăng?

Kim Cửu Linh hững hờ đáp :

- Trong đời tại hạ xảy cuộc giao thủ đã nhiều mà chưa bị hại lần nào.

Câu này hắn nói thật.

Kim Cửu Linh ngưng thần nhìn Lục Tiểu Phụng nói tiếp :

- Nhưng tại hạ biết bình sinh công tử động thủ với ai cũng chưa từng thất bại lần nào.

Lục Tiểu Phụng cười nói :

- Bất luận việc gì ở đời cũng có lần thứ nhất.

Kim Cửu Linh đáp :

- Công tử nói hay lắm.

Hắn vươn tay lấy binh khí. Hắn lựa trái thiết chùy nặng tới hơn tám chục cân.

Công Tôn đại nương trầm giọng nói :

- Các vị ra ngoài hết để canh giữ cửa ngõ.

Các vị mà mụ nói đây bao quát chị em mụ và cả Thường Mạn Thiên, Giang Trọng Uy và Hoa Nhất Phàm.

Mụ biết uy lực của trái đại thiết chùy ghê gớm đến thế nào rồi. Căn nhà này tuy không nhỏ nhưng cũng không rộng lớn. Người ta thi triển thứ binh khí này mà đụng vào vật gì ở trong nhà thì vật đó sẽ vỡ tan tành.

Lục Tiểu Phụng ngấm ngầm kinh hãi trong lòng, bụng bảo dạ :

- Thằng cha này thường dùng mũi kim thêu hoa nhẹ như lông hồng, mà lúc này lại sử dụng trái đại thiết chùy nặng ngót trăm cân. Chẳng lẽ võ công của hắn đã đến trình độ xuất thần nhập hóa, có thể cất vật nặng cũng như đồ nhẹ, tùy theo ý muốn?

Kim Cửu Linh hỏi :

- Công tử dùng thứ binh khí gì?

Lục Tiểu Phụng trầm ngâm, chợt ngó thấy một hộp kim thêu hoa còn bỏ trong góc tủ. Chàng liền lựa mũi kim thêu hoa làm binh khí.

Kim Cửu Linh cả cười nói :

- Hay lắm! Tại hạ sử đại thiết chùy, công tử dùng kim thêu hoa. Giả tỷ lúc này người ngoài ngó thấy, nhất định họ bảo công tử là tên đại đạo thêu hoa.

Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :

- Tại hạ tuy không phải là tên đại đạo thêu hoa nhưng cũng biết thêu.

Kim Cửu Linh chuyển động mục quang hỏi :

- Công tử có thêu được thành người đui mắt không?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tại hạ không làm được.

Cặp mắt bỗng biến thành sắc như dao, chàng dằn từng tiếng :

- Nhưng tại hạ lại biết thêu người chết.

Công Tôn đại nương vẫn chưa ra ngoài. Mụ lặng lẽ đứng vào một góc nhà. Tuy ngoài mặt không lộ vẻ gì mà trong lòng mụ rất đỗi lo âu.

Căn nhà này đối với cây binh khí của Kim Cửu Linh biến thành nhỏ hẹp.

Hắn phát huy chiêu thức, e rằng Lục Tiểu Phụng không còn đất để né tránh.

Đại thiết chùy dài đến năm thước. Mũi kim thêu hoa lại ngắn chừng một tấc, so binh khí thì một bên rất mạnh một bên rất yếu, một bên cực nặng một bên cực nhẹ.

Người ta thường nói nhu thắng cương, nhưng nhược chưa chắc thắng cường, còn vật nhẹ chẳng thể nào kiềm chế được vật nặng. Lục Tiểu Phụng kém hẳn về mặt binh khí.

Kim Cửu Linh nhìn Công Tôn đại nương hỏi :

- Mời Đại nương ra ngoài được chăng?

Công Tôn đại nương cười lạt hỏi lại :

- Chẳng lẽ các hạ sợ bản nhân ám toán?

Kim Cửu Linh cười đáp :

- Tại hạ biết Đại nương chẳng phải hạng người như vậy, nhưng Đại nương ở trong nhà khiến tại hạ cảm thấy mấy phần bị uy hiếp.

Công Tôn đại nương ngần ngại nheo mắt ngó Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng cười lạnh lùng nói :

- Bọn tại hạ giao thủ ở trong nhà, các vị ra ngoài cũng có thể nhìn rõ.

Công Tôn đại nương buông tiếng thở dài uể oải cất bước. Mụ còn quay đầu lại nói :

- Hiện giờ công lực của bản nhân đã khôi phục được tám chín phần rồi. Dù công tử có thất bại hắn cũng không thể trốn tránh được.

Lục Tiểu Phụng cười đáp :

- Tại hạ chưa nghĩ đến vụ hắn có thể chạy thoát.

Kim Cửu Linh mỉm cười nói :

- Căn nhà này là tử địa. Hiện giờ tại hạ đang nghĩ tới câu : “Trí chi tử địa nhi hậu sinh”.

Hắn vừa dứt lời đã vung chùy đánh tới. Trái thiết chùy trọng lượng thật sự là tám mươi bảy cân, Kim Cửu Linh vung thiết chùy nặng như vậy mà coi nhẹ tựa lông hồng.

Chiêu thức của hắn cũng linh diệu, biến ảo chẳng khác gì mũi kim thêu hoa.

Chiêu này đánh ra đã ngấm ngầm biến hóa đến sáu bảy lần mà tuyệt không nghe một chút phong thanh.

Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dài. Đến bây giờ chàng mới biết rõ Kim Cửu Linh quả là người kín đáo. Võ công hắn lại cao thâm khôn lường.

Cũng trong lúc này chàng mới tin bọn Mộc đạo nhân, Khổ Qua đại sư, Cổ Tùng cư sĩ đều không phải là địch thủ của hắn.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ rất mau. Động tác trên tay chàng càng mau hơn.

Lục Tiểu Phụng chân bước nhẹ nhàng trượt đi, đồng thời chàng lại xoay tay phóng mũi kim thêu hoa đâm tới. Chỉ nghe đánh véo một tiếng, mũi kim rít lên như tên bắn.

Cây kim thêu hoa nhẹ như lông hồng mà ở tay chàng phóng ra phảng phất tựa vật nặng trăm cân.

Chiêu thức của chàng mãnh liệt chẳng kém gì trái đại thiết chùy.

Chỉ trong chớp mắt hai người đã qua lại mười mấy chiêu.

Cây binh khí nặng đánh ra những chiêu thức nhẹ nhàng linh diệu, cây binh khí nhẹ lại đánh ra những chiêu thức rất trầm trọng và cương mãnh phi thường! Cuộc chiến này thật tinh tuyệt không một ai tưởng tượng được.

Giang Trọng Uy, Hoa Nhất Phàm và Thường Mạn Thiên đều lộ vẻ kinh dị. Bọn họ tuy nhìn không thấy nhưng cũng nghe rõ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Cuộc thế đi vào cõi tỉnh say


Trong nhà chỉ nghe tiếng mũi kim thêu hoa rít lên như xé bầu không khí. Trái lại cây đại thiết chùy chẳng có phong thanh chi hết.

Quần hào đều là những cao thủ xông pha bách chiến mà cũng không thể tưởng tượng được vụ này ra làm sao.

Tiếng mũi kim thêu veo véo mỗi lúc một vang không ngớt chợt ở mé Đông, chợt qua bên Tây, biến hóa mau lẹ tuyệt luân.

Hoa Nhất Phàm không nhịn được thở dài nói :

- Không trách người ta bảo Lục Tiểu Phụng là con phượng hoàng trong loài người, là bực kỳ tài hiếm có trong võ lâm. Phượng gáy phương nào, nơi đó bình yên vui nhộn.

Thường Mạn Thiên sịu mặt xuống đáp :

- Nhưng Kim Cửu Linh lại càng đáng sợ.

Hoa Nhất Phàm “Ủa” lên một tiếng.

Thường Mạn Thiên giải thích :

- Lục Tiểu Phụng ra tay mau lẹ, chiêu thức biến hóa thần tốc, nhưng Kim Cửu Linh phóng đại thiết chùy chẳng một chút phong thanh càng khiến cho người ta phải hồi hộp.

Lão biết Kim Cửu Linh sử dụng đại thiết chùy vì vừa rồi lão đã hỏi Âu Dương Tình.

Thường Mạn Thiên rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu dĩ nhiên từng trải hơn chủ nhân Hoa Ngọc Hiên. Cách phân tích của hắn tinh vi hơn Hoa Nhất Phàm là lẽ tự nhiên.

Hoa Nhất Phàm trầm lặng một lúc rồi thủng thẳng cất tiếng khen :

- Tại hạ từng nghe Thường Tổng tiêu đầu đánh quen trăm trận ít người bì kịp nhận xét quả không lầm.

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên những tiếng u ú rít lên như gió thét mưa gào, lại tựa hồ thần long ra khỏi đám mây mù gầm lên vang dội.

Thường Mạn Thiên động dung nói :

- Kim Cửu Linh đã biến đổi chiêu thức rồi.

Đúng là Kim Cửu Linh phát chiêu cương mãnh phi thường. Trong nhà đột nhiên bị chùy phong bao phủ cơ hồ không còn chỗ để người khác dung thân.

Giang Trọng Uy kinh hãi hỏi :

- Phải chăng vừa rồi hắn chỉ ra những chiêu thức để thử sức Lục Tiểu Phụng, bây giờ mới đánh thực sự?

Lại nghe Thường Mạn Thiên lên tiếng :

- Nhưng Lục Tiểu Phụng cũng trổ chân công phu rồi.

Giang Trọng Uy hỏi :

- Sao ông bạn biết?

Thường Mạn Thiên đáp :

- Kim Cửu Linh đã sử dụng đại thiết chùy tấn công bằng những chiêu thức cực kỳ uy mãnh. Nếu là người khác tức bị bức bách lùi ra ngoài rồi. Đằng này Lục Tiểu Phụng vẫn không thấy động tĩnh gì hết. Hiển nhiên y đang ung dung đối phó và chờ thời cơ phản kích.

Âu Dương Tình liếc mắt nhìn Thường Mạn Thiên, thị lộ vẻ rất khâm phục vì con người đui mù này quan sát chuẩn xác hơn cả kẻ có mắt.

Lục Tiểu Phụng quả nhiên vẫn ung dung nghinh địch. Người chàng tựa hồ hữu hình biến thành vô hình. Thân pháp chàng có thể tùy ý xoay chuyển chẳng khác gì cơn gió thoảng.

Bất luận Kim Cửu Linh dùng đại thiết chùy cố sức dồn chàng vào thế thụ động mà chàng vẫn lướt qua một cách nhẹ nhàng hời hợt.

Có lúc đại thiết chùy hiển nhiên đã dồn chàng vào tử địa, không ngờ chàng đột nhiên uốn mình một cái đã biến cơn nguy thành bình yên.

Công Tôn đại nương từ nãy đến giờ lộ vẻ lo âu, bỗng mụ thở phào một cái nhẹ nhõm.

Thường Mạn Thiên lại thở dài nói :

- Ta vẫn tưởng Lục Tiểu Phụng không phải là địch thủ của Kim Cửu Linh, hiện giờ mới biết tên họ Kim nhất định thua về tay y.

Giang Trọng Uy vội hỏi :

- Sao ông bạn dám cả quyết như vậy?

Thường Mạn Thiên đáp :

- Kim Cửu Linh đang thi triển những chiêu thức cực kỳ cương mãnh. Cương thì dễ gãy, mãnh thì không chịu được lâu. Khí lực tiêu hao rất nhiều, hắn còn kém Lục Tiểu Phụng xa lắm và sắp thua đến nơi.

Mặt lộ vẻ hoan hỉ, Thường Mạn Thiên thủng thẳng nói tiếp :

- Chỉ còn chờ Kim Cửu Linh không thể sử dụng trái đại thiết chùy theo như ý muốn, đập nát vật gì trong nhà, lúc đó hắn kiệt lực, là Lục Tiểu Phụng có thể phản kích.

Giữa lúc ấy đột nhiên nghe đánh “choang” một cái. Tiếp theo là những tiếng rào rào.

Âu Dương Tình không nhịn được la lên :

- Hắn đánh bể cái bàn rồi.

Lại “sầm” một tiếng vang lên. Hồng Y thiếu nữ la :

- Hắn lại đập gãy cả giường nữa.

Thường Mạn Thiên trên môi lộ nụ cười nói :

- Xem chừng chủ nhân Hoa Ngọc Hiên có thể yên ổn thu đồ trân bảo đem vêà rồi.

Hoa Nhất Phàm cũng lộ vẻ vui mừng đáp :

- Lão cũng đừng quên tiêu ngân của lão.

Giữa lúc ấy đột nhiên nghe đánh “đùng” một tiếng chấn động tưởng chừng trời long đất lở.

Kim Cửu Linh trán toát mồ hôi lạnh. Trái đại thiết chùy trong tay hắn vận chuyển mỗi lúc một chậm. Hắn cũng biết Lục Tiểu Phụng sắp vận động toàn lực phản kích đến nơi.

Hắn liền sấn lên hai bước vung đại thiết chùy đập thẳng xuống.

Lục Tiểu Phụng lùi lại hai bước. Đây là chàng thoái để mà tiến, toan nhảy xổ lại.

Không ngờ Kim Cửu Linh xoay tay lại vung lên. Trái đại thiết chùy đột nhiên tuột khỏi tay bay ra. Tiếng gió rít lên khủng khiếp xô về phía Lục Tiểu Phụng.

Thế liệng cực kỳ mãnh liệt bất cứ là ai cũng không chịu đựng được. Lục Tiểu Phụng chỉ còn đường né tránh.

Bỗng nghe đánh “rầm” một tiếng khủng khiếp. Trái đại thiết chùy nặng tám mươi bảy cân đập vào tường vách phá thành lỗ hổng lớn.

Trái thiết chùy hãy còn dư lực bay thẳng ra ngoài.

Kim Cửu Linh cũng vọt ra theo.

Biến diễn này cả Lục Tiểu Phụng cũng không ngờ tới. Chàng thấy bóng người thấp thoáng trước mặt. Trong nhà không còn Kim Cửu Linh nữa.

Lại nghe đánh “độp” một tiếng. Trái thiết chùy đụng vào tường viện rồi rớt xuống đất.

Kim Cửu Linh đã vọt ra ngoài tường.

Công Tôn đại nương cả kinh thất sắc toan rượt theo. Bỗng nghe đánh “vù” một tiếng. Người Lục Tiểu Phụng đã lướt qua trước mặt mụ.

Thường Mạn Thiên la thất thanh :

- Thân pháp y thật tuyệt diệu!

Công Tôn đại nương buông tiếng thở dài nhăn nhó cười đáp :

- Đáng tiếc khí lực ta chưa hoàn toàn hồi phục, không thì ta cũng cho lão coi thân pháp để mở rộng tầm mắt.

Mụ không rượt theo nữa, vì đã có Lục Tiểu Phụng đuổi kịp Kim Cửu Linh rồi.

Thường Mạn Thiên cũng nói :

- Đại nương cứ yên dạ, Kim Cửu Linh đã kiệt lực mà khinh công còn kém Lục Tiểu Phụng thì trốn thoát làm sao được?

Công Tôn đại nương cũng hả hê cười đáp :

- Khinh công của Lục Tiểu Phụng quả nhiên ít người bì kịp.

Hiện giờ Kim Cửu Linh đã biết khinh công của Lục Tiểu Phụng còn đáng sợ hơn hắn nhiều.

Hắn phát động chạy trước, lại chiếm tiên cơ, mà Lục Tiểu Phụng chỉ nhô lên hụp xuống bảy tám lần đã đuổi gần kịp hắn.

Hai người lúc đầu cách nhau đến mười trượng, bây giờ chỉ vẻn vẹn còn ba bốn trượng.

Cứ tình trạng này thì Lục Tiểu Phụng chỉ vọt đi hai cái nữa là tới nơi. Nhưng lạ thay! Kim Cửu Linh vẫn chẳng hoang mang chi hết.

Trước mặt là một khu rừng, bên trong có đình đài lầu các, cây cỏ tốt tươi.

Kim Cửu Linh đột nhiên lớn tiếng hô :

- Lục Tiểu Phụng chính là tên đại đạo thêu hoa. Mau ra ngăn chặn hắn lại.

Tiếng hô chưa dứt, đột nhiên có bốn người từ trong gác nhỏ vọt ra. Hiển nhiên là Nhị nương, Tam nương, nữ ni áo xanh và Giang Khinh Hà, bọn thư muội của Công Tôn đại nương.

Bốn người như bốn con chim én bay vọt tới. Tam nương cùng nữ ni áo xanh chạy trước. Bỗng nghe đánh “chát” một tiếng, cây trường tiên trong tay Tam nương đã quấn lấy chân Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng đang mải miết rượt theo Kim Cửu Linh không kịp né tránh.

Tam nương xoay tay giật một cái. Người chàng liền ngã lăn ra.

Lúc này Kim Cửu Linh lại lướt ra ngoài mấy trượng, xem chừng hắn có cơ trốn thoát.

Thanh y nữ ni tay cầm kiếm lấp loáng ánh hào quang nhằm đâm tới trước ngực Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng đột nhiên đưa hai cánh tay kẹp lấy lưỡi kiếm.

Thanh y nữ ni cảm thấy cổ tay chấn động, kiếm đã bị đoạt.

Lục Tiểu Phụng vẫn kẹp thanh kiếm trong hai ngón tay, xoay lại liệng ra.

Không ai hình dung được tốc độ và lực lượng của nhát kiếm này. Chẳng những không ai tưởng tượng đến mà có nói ra cũng chẳng ai tin. Phải dùng đến hai chữ “chớp nhoáng” cũng chưa đủ hình dung được tốc độ của chiêu kiếm.

Tốc độ của chiêu kiếm nhanh như ánh sáng thắp lên thoáng cái đã chiếu đi rất xa.

Kiếm vừa ra khỏi tay. Kiếm quang lấp loáng. Mũi kiếm đã đâm tới sau lưng Kim Cửu Linh.

Kim Cửu Linh đột nhiên nghe một tiếng “sột” khác lạ. Trước nay hắn chưa từng nghe thấy thanh âm tương tự như vậy bao giờ.

Tiếp theo hắn phát giác ra trong tim đau nhói tựa hồ người bị thương ở trong lòng.

Hắn cúi xuống nhìn liền thấy một tia máu phía trước ngực vọt ra.

Lúc máu vọt ra, hắn mới ngó thấy thanh kiếm xuyên qua người mình.

Hắn vừa nhìn rõ là thanh kiếm thì người hắn té xuống.

Kim Cửu Linh chưa chết.

Thanh kiếm thật mau lẹ, nó mau lẹ hơn cả cái chết đến với con người.

Kim Cửu Linh ngó thấy Lục Tiểu Phụng vọt tới.

Cây roi của Tam nương cũng bị chàng kẹp trong hai ngón tay và đã gãy làm hai đoạn.

Lục Tiểu Phụng nâng Kim Cửu Linh dậy lớn tiếng hỏi :

- Tiết Băng! Tiết Băng ở đâu?

Kim Cửu Linh nhìn chàng. Khóe mắt hắn lộ ra tia cười kỳ dị mà thảm khốc.

Hắn thều thào đáp :

- Bây giờ ta đi kiếm y đây. Ngươi thì còn lâu mới được gặp y. Lâu lắm! Lâu lắm!

Thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại.

Trái tim hắn cũng ngừng đập.

Khóe mắt hắn vẫn còn tia cười tàn khốc và ác độc, phảng phất như hắn đã nhìn thấy Tiết Băng.

* * * * *

Lục Tiểu Phụng đã say mềm, vì chàng muốn say và chẳng thể không say.

Câu nói của Kim Cửu Linh: “Bây giờ ta đi kiếm y, còn ngươi thì lâu lắm mới được gặp y. Lâu lắm! Lâu lắm!...” hãy còn văng vẳng bên tai. Chàng hiểu ý Kim Cửu Linh thì không say làm sao được?

Chàng say khướt mà ngủ không nổi. Chàng còn nghe Công Tôn đại nương giải thích với bọn chị em :

- “Lục Tiểu Phụng không phải là kẻ ngu xuẩn. Ta biết gã chẳng ngu chút nào. Ta tin là gã đã nhận ra âm mưu của Kim Cửu Linh. Nhưng ta không nắm vững. Tuy ta không nắm vững nhưng ta cũng nhất định phanh phui âm mưu của hắn.

Ngoài hắn không còn ai hãm hại ta được.

Ta cũng nhất định tìm ra những kẻ đồng mưu với hắn, ta không thể để con người đó trà trộn với chị em ta, cũng như ta không để một hạt cát dính vào mắt.

Sở dĩ ta cố ý dẫn Lục Tiểu Phụng đến chỗ bọn mình hội họp là vì ta hy vọng có cơ hội nói cho gã hay. Ta còn hy vọng gã liên thủ hiệp lực với ta để tróc nã tên đại đạo thêu hoa chân chính, nhưng ta không thể nói rõ vì ta biết trong bọn ngươi có một kẻ đồng mưu với Kim Cửu Linh.

Ta đang khổ vì không tìm được cơ hội thì Lục Tiểu Phụng đem đến cho ta. Gã đòi thi uống rượu với ta. Ta liền hiểu rõ ý gã nên ta lập tức chiều theo.

Lúc gã sắp say quả nhiên tìm được cơ hội nói với ta mấy câu mà không ai phát giác. Gã bảo :

- Chúng ta đi. Tại hạ biết Đại nương không phải là tên đại đạo thêu hoa.

Ta liền đi theo gã.”

Lục Tiểu Phụng nghe Công Tôn đại nương giải thích tiếp :

- “Muốn che mắt tên gian tế, chúng ta phải tiếp tục diễn kịch và đã tỷ đấu hai trận.

Lúc tỷ đấu tối hậu, ta ngấm ngầm ra hiệu cho lão Tứ và lão Thất tiến lại. Ta biết hai cô này không có gì đáng hiềm nghi vì chúng còn là xử nữ.”

Âu Dương Tình đã ở Thanh Lâu mà còn là xử nữ. Lục Tiểu Phụng nghe thấy câu này đột nhiên ngửng đầu lên ngó Âu Dương Tình một cái rồi lại phục xuống.

Công Tôn đại nương nói tiếp :

- “Ta bảo hai cô và Lan Nhi lập tức chia nhau đi kiếm Giang Trọng Uy, Hoa Nhất Phàm và Thường Mạn Thiên.

Tên gian tế nhận định là ta cố ý bày kế nghi binh với Lục Tiểu Phụng nên thị chưa sinh lòng ngờ vực.

Ta theo Lục Tiểu Phụng đi rồi lập tức tìm nơi bí ẩn, cùng nhau đem những mối hoài nghi trong lòng ra ấn chứng. Rồi chúng ta định ước kế hoạch “Trí chi tử địa nhi hậu sinh”.

Mọi người lẳng lặng đứng nghe không một ai lên tiếng.

Công Tôn đại nương lại nói :

- “Đến lúc tối hậu Kim Cửu Linh sắp thoát nạn. Hiển nhiên đã biết các ngươi đến Dương Thành nên cố ý chạy theo ngã đó”.

Khu rừng kia nguyên là chỗ tụ hội của các cô ở Dương Thành.

Công Tôn đại nương đảo cặp mắt sắc như dao lướt nhìn từ Nhị nương, Tam nương, Thanh y nữ ni tới Giang Khinh Hà. Mụ lạnh lùng nói tiếp :

- Nhất định gian tế là một trong bọn bốn người.

Nhị nương, Tam nương, Thanh Y nữ ni sắc mặt không lộ vẻ gì, nhưng Giang Khinh Hà sắc mặt xanh lợt.

Công Tôn đại nương nói :

- “Ta hoài nghi Giang Ngũ muội hơn hết vì thị hiểu rõ nhất về động tĩnh trong Vương phủ. Chỉ có thị thân cận với Giang Trọng Uy và lấy được chìa khóa của hắn.”

Mụ mỉm cười nói tiếp :

- “Nhưng ý nghĩ của ta bị Lục Tiểu Phụng lật ngược, vì gã biết Kim Cửu Linh là bạn thân với Giang Trọng Uy. Hắn cũng kề cận họ Giang. Huống chi ngũ muội thực tình đồng mưu với hắn thì hắn đã chẳng yêu cầu Tư Không Trích Tinh đem tấm đoạn hồng kia đưa vào Thê Hà am.”

Giang Khinh Hà ngó Lục Tiểu Phụng đang say khướt nằm gục xuống bàn. Mắt thị lộ vẻ cảm kích. Công Tôn đại nương lại nói :

- “Lão Lục cũng bị hoài nghi không kém vì thị nương mình nơi cửa Phật mà gần đây ta biết thị không giữ mình trong ngọc trắng.”

Thanh Y nữ ni mặt đỏ lên rồi biến thành lợt lạt.

Công Tôn đại nương nói tiếp :

- “Sau ta biết tình nhân bí mật của thị là ai. Các cô bất tất phải hỏi, và đừng tưởng hắn chính là Kim Cửu Linh. Lão Lục là kẻ si tình. Thị đã có tình nhân tức không cấu kết với Kim Cửu Linh, nên ta không nghi ngờ thị nữa.”

Thanh Y nữ ni cúi đầu xuống. Khóe mắt đột nhiên sa lệ.

Nhị nương và Tam nương ngồi yên, vẻ mặt vẫn thản nhiên.

Công Tôn đại nương đột nhiên nhìn vào mặt Tam nương nói :

- “Đáng lẽ ta không nghi ngờ ngươi, nhưng ngươi nhân lúc lão Thất bị uy hiếp lại muốn ra tay đối phó với Lục Tiểu Phụng. Trường hợp này bức bách ta phải quyết chiến với Lục Tiểu Phụng. Ngươi càng không nên hạ sát thủ gã họ Lục trong khi gã rượt theo Kim Cửu Linh.”

Đột nhiên mụ sa sầm nét mặt lớn tiếng hô :

- Nhị nương! Bây giờ ngươi đã biết gian tế là ai rồi, sao còn chưa hạ thủ.

Nhị nương vẫn ngồi yên nhưng thanh ngân đao trong tay đột nhiên xoay lại đâm vào lưng Tam nương một nhát trí mạng.

Tam nương không né tránh chi hết. Dường như ả cam tâm tình nguyện chịu đựng nhát đao này.

Giữa lúc ấy một cây đũa trong tay Công Tôn đại nương bay ra đánh rớt thanh đao của Nhị nương. Còn một thanh đánh trúng vào huyệt đạo của Nhị nương.

Nhị nương đột nhiên toàn thân cứng đơ, tựa hồ biến thành người đá.

Công Tôn đại nương nhìn mụ thủng thẳng nói :

- “Thực ra ta đã biết là ngươi từ sớm rồi. Ngươi đã cung cấp nhiều tin tức cho Kim Cửu Linh. Ngươi lại biết chẳng sớm thì muộn âm mưu sẽ bị phát giác, nên ngươi nhất định giết ta. Sau khi ta chết rồi, dĩ nhiên ngươi sẽ lên thay ta”.

Nhị nương da mặt cứng đơ mà trán cũng toát mồ hôi nhỏ giọt.

Công Tôn đại nương nói :

- Dù sao chúng ta cũng là chỗ chị em, chỉ cần ngươi có chút lòng hối hận, chịu thừa nhận điều lầm lỗi của mình là ta có thể quên hết những việc dĩ vãng....

Mụ thở dài nói tiếp :

- Giả tỷ ngươi không hạ độc thủ vào lão Tam thì ta khoan dung được, nhưng chẳng những ngươi không hối hận chút nào còn toan đổ tội lên đầu kẻ khác, định để lão Tam chết thay cho ngươi.

Mụ không nói nữa, vung tay giải khai huyệt đạo cho Nhị nương, vẻ mặt buồn rầu, mụ nói :

- Ngươi đi đi! Ta để ngươi đi và hy vọng ngươi đi rồi liệu mà tự xử.

Nhị nương không nhúc nhích. Mụ nhìn Công Tôn đại nương, cặp mắt đầy vẻ khủng khiếp tuyệt vọng.

Mụ tự biết mình lâm vào tình trạng cùng đường, đi đâu cũng không được.

Mụ chụp lấy thanh ngân đao bỏ trên bàn. Đột nhiên mụ xoay đao tự cứa vào cổ mình.

Nhưng thanh đao tự rớt xuống.

Người đánh rớt thanh đao chính là Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng tựa như người đã say mềm, mà lại giống người chưa say chút nào.

Chàng vung tay đánh rớt thanh đao ở trong tay Nhị nương xuống, miệng lẩm bẩm :

- Ngày giờ tươi đẹp lại gặp lúc hoan hỉ thế này. Sao cô nương còn giết người?

Nhị nương mím môi đáp :

- Ta... Ta không giết người mà ta chỉ giết ta.

Lục Tiểu Phụng bật cười, chàng cười như kẻ ngây ngô hỏi :

- Cô nương không phải là người hay sao?

Nhị nương chưng hửng, ngẩn mặt ra.

Lục Tiểu Phụng lại nói như người nửa tỉnh nửa say :

- Đã trót lầm lỡ rồi, sao còn chực lầm lỡ nữa? Lòng chết rồi thì người còn chết làm chi? Cừu hận đã quá nhiều, sao còn rước lấy mối tân sầu? Máu chảy cũng đã lắm, còn cho chảy nữa làm chi?

Nhị nương ngẩn người ra một lúc, đột nhiên mụ gục xuống bàn nức nở khóc không ra tiếng.

Công Tôn đại nương nhìn Lục Tiểu Phụng, đột nhiên bật cười nói :

- Được lắm! Ta theo lời công tử, nhưng chỉ theo lần này nữa thôi...

Lục Tiểu Phụng ngắt lời :

- Nói cũng nhiều rồi, còn nói nữa làm chi? Người đã say rồi không nên ở lại nữa.

Chàng ngất ngưởng đứng lên lảo đảo đi ra ngoài.

Công Tôn đại nương ngăn chàng lại hỏi :

- Công tử ra đi ư? Công tử định đi thật không?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Trong thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào vĩnh viễn không giải tán. Bây giờ không giải tán rồi cũng có lúc giải tán, vậy thì giải tán trước đi chứ sao? Lúc này là lúc nên ra đi sao còn ngồi lại?

Công Tôn đại nương hỏi :

- Công tử định đi đâu?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tại hạ đã đi là đi. Đại nương bất tất phải hỏi làm gì?

Công Tôn đại nương ngưng thần nhìn chàng thủng thẳng nói :

- Thực ra ta chẳng cần phải hỏi, công tử cũng chẳng cần phải đáp vì bước đường của công tử cũng là bước đường của ta.

Lục Tiểu Phụng đột nhiên dương cặp mắt thao láo lên nhìn mụ hỏi :

- Đại nương biết tại hạ đi đâu rồi ư?

Công Tôn đại nương mỉm cười đáp :

- Ba trăm năm nay trong võ lâm mới có cuộc quyết đấu sinh tử giữa hai kiếm khách nổi danh nhất giang hồ trên núi Tử Kim. Cuộc chiến này tất nhiên náo động và đầy hứng thú ít thấy trong chốn giang hồ và lưu danh muôn thuở, khi nào ta chịu bỏ qua?

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Đại nương cũng biết ư?

Công Tôn đại nương đáp :

- Ta còn biết kỳ hạn quyết đấu của họ không phải là mồng một mà là mười rằm.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Mười rằm ư? Mười rằm tháng tám phải không?

Công Tôn đại nương gật đầu, từ từ cất tiếng ngâm :

Nguyệt viên chi dạ,

Tử kim chi điện,

Nhất kiếm tây lai,

Thiên ngoại phi tiên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom