Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 37: Linh khí


Đôi mắt Tấn dán chặt về phía một chiếc tủ kính, bên trong đặt một thanh kiếm kim loại thiết đen sì với những chạm khắc hoa văn kì lạ. Đích thị đây chính là " Hàn Linh Kiếm ", vũ khí diệt ma của hắn khi xưa, Mr Núi khẽ ngạc nhiên hỏi:

- Cậu cũng biết Hàn Linh Kiếm sao?

- Tại sao nó lại ở đây...? ( Tấn nhìn về phía Mr Núi)

- Đương nhiên nó phải ở đây rồi...! Vì Hàn Linh Kiếm là trấn phái chi bảo của cục tâm linh miền bắc mà...!

Câu trả lời của Mr Núi làm Tấn càng thêm ngạc nhiên, rốt cuộc là như thế nào...? Trước khi chết và trùng sinh đến thời hiện đại rõ ràng hắn đã bàn giao lại cho tên nhóc đệ tử tên Cân tiếp quản rồi mà?

- Giờ đến lượt câu nói cho tôi biết...! Tại sao cậu lại biết đây là Hàn Linh Kiếm...?

Tấn suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng mỉm cười trả lời:

- Trước giờ tôi cũng có tìm tòi về tâm linh nên cũng có nghe nói về truyền thuyết " Tam Kiếm Diệt Ma "...! Hàn Linh Kiếm là một trong tam kiếm, đặc điểm kim loại màu đen kì dị nghe đồn đây là thiên thạch vũ trụ rơi xuống được chế tạo mà thành có tác dụng hấp thu linh khí người dùng công năng tiêu diệt chướng khí tà ma...!

- Cậu cũng có chút am hiểu đấy...! "Tam Kiếm Diệt Ma" vốn là truyền thuyết của giới đạo thuật Việt Nam... gồm có: Hàn Linh Kiếm - lấy khí diệt ma, Phục Ma Kiếm - lấy yêu diệt ma và Thuận Thiên Kiếm - vũ khí của thần...! Ngoài ra còn một thanh thần kiếm mới xuất hiện 100 năm trở lại đây là Phá Hồn Kiếm - Kiếm hồn diệt ma...!

- Phá Hồn Kiếm...?

Hình như cái tên này Tấn đã từng nghe thấy ở đâu nhưng hắn nhất thời lúc này lại không nghĩ ra. Hàn Linh Kiếm đang ở trước mặt, nếu có thể sử dụng nó thì tiêu diệt quỷ thi kia chắc chắn không là vấn đề nhưng làm sao có thể... Tấn ngập ngừng lên tiếng hỏi:

- Liệu tôi có thể sử dụng Hàn Linh Kiếm được không...?

- Đương nhiên là không...! Pháp bảo trấn phái sao có thể để cậu xem như đồ chơi được...? Mà kể cả tôi có đồng ý cho cậu mượn thì cậu cũng không sử dụng được đâu...!

- Tại sao lại không thể...?

Mr Núi khẽ nhếch mép lắc đầu rồi lên tiếng trả lời:

- Chỉ có người biết sử dụng linh khí mới phát huy được Hàn Linh Kiếm một cách tối đa...! Mà người cuối cùng sử dụng được Hàn Linh Kiếm hiện tại cũng mồ yên mả đẹp rồi...!

- Vậy nếu tôi thi triển được linh khí thì có phải anh sẽ cho tôi sử dụng Hàn Linh Kiếm phải không...?

Mr Tấn ôm bụng cười lớn trước câu hỏi của Tấn rồi lên tiếng đáp lại:

- Chỉ cần cậu hút được Hàn Linh Kiếm vào tay mình thì cứ tùy ý mà sử dụng....!

Nghe nói thế, Tấn khẽ mỉm cười rồi nhắm mắt thở thật sâu tập trung tư tưởng, kinh mạch trong người ngắn dồn từ trí não từ từ đi khắp xung quanh cơ thể rồi khuếch đại ra bên ngoài. Mr Núi vẫn nhếch mép cười, gã ta vẫn cho rằng Tấn giống như kẻ điên đang làm trò cười mua vui nhưng Việt thì không nghĩ vậy.

Việt cảm nhận được một luồng sức mạnh đang bùng phát ra từ cơ thể của Kim Hổ, anh ta lúc này ngạc nhiên thắc mắc tại sao Kim Hổ lại vận dụng được linh khí của trời đất?

Tấn đưa bàn tay hướng về phía Hàn Linh Kiếm, thanh kiếm trong tủ kính cũng bất ngờ rung mạnh trước sự bất ngờ của Mr Núi. Xoảng....! Tiếng tủ kính vỡ tan tành, Hàn Linh Kiếm bay thẳng về phía Tấn, chuôi kiếm lúc này đã nằm gọn trong bàn tay hắn từ lúc nào.

- Thật... Thật không thể tin nổi...! ( Mr Núi ngỡ ngàng lên tiếng)

- Còn nhiều cái anh vẫn không thể tin được đâu...!

Tấn khẽ nhếch mép nhìn mr Núi rồi cúi xuống chăm chú nhìn Hàn Linh Kiếm một lần nữa. Mr Núi lúc này mới lấy lại tinh thần rồi lạnh lùng hỏi:

- Tại sao cậu lại biết cách vận dụng linh khí...? Cậu có quan hệ gì với người đó?

- Người đó mà anh nói là ai? ( Tấn ngạc nhiên hỏi lại)

- Nguyễn Cân - Chủ tịch đầu tiên của cục tâm linh miền bắc cũng chính là một trong những người lập ra hiệp hội tâm linh Việt Nam...!

Lời kết: Đáng lẽ định tạm dừng một thời gian để ổn định công việc...!

Nhưng thấy mọi người phản đối nhiều quá nên viết tiếp vậy...!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 38: Tâm tư xao động


- Nguyễn Cân...!

Đôi mắt Tấn mở to trước câu trả lời của Mr Núi, lẽ nào là.. Chắc chắn không thể sai được... Chính là gã nhóc con tên Cân đấy... Thật không ngờ...

- Này... Này... Chàng trai trẻ...! ( Mr Núi nhíu mày lên tiếng)

- À uhm...! Tôi chỉ đang suy nghĩ một chút thôi...! Nguyễn Cân à...? Tôi không biết...! ( Tấn xua tay lắc đầu)

- Vậy tại sao cậu lại biết vận dụng linh khí...?

- Anh đã bao giờ nghe nói đến yoga cổ xưa chưa? Trong đấy có một phương pháp dạy con người ta cách hấp thụ năng lượng...! Nó giống như cách vận dụng linh khí mà anh nói...!

- Vậy sao...? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc đấy...!

Mr Núi trầm tư suy nghĩ nhìn về phía Tấn, Tấn lúc này cũng không biết nên nói sao, nếu hắn nói mình là sư phụ của Nguyễn Cân thì có chúa mới tin lời hắn nói, mà ở đây thì không ai tin đạo thiên chúa. Lúc đấy thì càng làm tăng sự nghi vấn về mình trong suy nghĩ của họ, cũng may Việt tiến lại gần mỉm cười rồi lên tiếng đỡ lời:

- Chắc anh vẫn chưa biết thanh niên trẻ này là ai nhỉ? Đây chính là cậu chủ thứ hai của gia tộc họ Kim...! Gia tộc thế lực nhất miền bắc...!

Mr Núi trợn trừng mắt như không thể tin lời Việt nói, giọng gã run run nói không nên lời:

- Ý cậu... tên nhóc này là Kim Hổ á....?

*************************************

Lúc này, ông bác già và Dương vẫn ở ngoài sân chờ đợi. Xen lẫn trong Dương lúc này là rất nhiều cảm xúc hỗn loạn, cô không biết phải đối mắt ra sao phải cảm xúc từ kiếp trước cũng như đối diện với cảm xúc của chính mình ở kiếp này.

Ông bác già dường như hiểu được tâm trạng hỗn loạn của Dương nên cất lời hỏi:

- Cô có vấn đề gì sao...?

- Dạ không...! ( Dương thở dài trả lời)

- Cô nói dối tệ lắm...! Có phải là chuyện tình cảm giữa hai chàng trai trẻ kia không...?

Dương đỏ mặt không nói lên lời, lúc này cô chỉ gật đầu nhẹ như xác nhận trả lời trước câu hỏi của ông bác già. Ông bác thở dài rồi nhếch mép khẽ cười nói:

- Cuộc đời luôn có nhân quả...! Những chuyện kiếp trước mà còn liên quan đến kiếp này đều là do gieo nhân mà ra...! Nhưng cô phải hiểu kiếp này cô là ai...! Cô là Dương chứ không phải là Lý Ngọc Dung...! Cô hiểu lời ta nói chứ...?

Dương định lên tiếng trả lời thì bỗng nhiên một cơn gió lạnh từ ngoài đường thổi vào, ông bác già bấm độn tay biết có điều không ổn liền ra hiệu cho Dương đi vào trong nhà.

Bên ngoài đường, một bóng người lúc ẩn lúc hiện từ từ tiến lại gần trước cửa sắt của cục tâm linh miền bắc. Hắn cảm nhận rõ có một luồng sức mạnh đang bao bọc xung quanh nơi này, miệng hắn khẽ mỉm cười rồi lẩm nhẩm điều gì đó.

Cánh cửa sắt bỗng rung lên bần bật rồi đổ sập xuống ầm một cái, luồng âm khí từ bên ngoài đường ùa thẳng vào bên trong tạo thành một khung cảnh u ám đến rợn người.

- Lý... Ngọc... Dung...!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 39: Đường cùng


Tên Cân lạnh lùng bước từng bước chậm rãi về phía cửa chính, bên trong nhà ông bác già cẩn thận nhẹ nhàng liếc mắt ngó ra bên ngoài trong khi đó Dương thì tái mặt lại run rẩy không biết phải làm sao trong lúc này nữa.

- Cô gái...! Mau xuống hầm gọi tụi kia lên đây...! Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu...!

- Dạ...?

- Nhanh...!

- Rầm...!

Cánh cửa chính đổ sập xuống, không khí lạnh từ bên ngoài bất ngờ ùa vào cùng theo đó là một dáng người với khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng nhìn về phía Dương. Ông bác già lập tức cầm lấy kiếm gỗ rồi tiến lại chắn lấy trước mặt tên Cân, miệng ông khẽ nghiến răng ken két:

- Dám vào địa bàn của tao gây sự...! Mày là người đầu tiên đấy...!

- Ta không quan tâm lão là ai...và đây là đâu...! Nhưng những kẻ nào cản trở ta đều phải chết...!

Tên Cân đưa tay ra định tóm lấy cổ ông bác già, nhưng ông bác đã nhanh người cúi xuống rồi lấy kiếm đâm thẳng vào bụng gã một lần nữa. Thanh kiếm gỗ đâm xuyên qua cơ thể tên Phan Cân, tiếng xèo xèo bốc cháy từ vết thương làm gã khẽ nhíu mày:

- Chu sa trộn máu chó...? Thâm độc đấy...!

Cân nắm lấy lưỡi kiếm, ngay lập tức thanh kiếm gỗ tan thành tro bụi trước sự ngỡ ngàng của ông bác già. Lập tức vết thương do kiếm gỗ gây ra cũng mau chóng lành lại, Phan Cân khẽ nhếch mép cười rồi bất ngờ đấm thằng vào mặt ông bác già một cú thật mạng:

- Bốp...!

Cơ thể ông bác già đổ gục xuống mặt đất, mặt ông tím tái lại rồi bất tỉnh. Gã Phan Cân ngước mắt nhìn về phía Dương rồi lạnh lùng lên tiếng:

- Để xem còn ai cứu mày được nữa...!

Dương sợ hãi run rẩy không đứng vững nổi, cô cố gắng lùi lại phía sau vài bước nhưng rồi giật mình nhận ra lưng đã chạm đến chân tường. Phan Cân chậm rãi bước từng bước về phía Dương, mặt gã lúc này càng lúc càng tím tái rồi khô quắt lại như xác ướp, miệng hắn khẽ cúi xuống sát gần miệng cô, một giọng nói lãnh lẽo như thì thầm từ cõi chết vọng về vang lên:

- Lý...Ngọc...Dung...! Chết...đi...!

- Chết cái mả cha nhà mày....! Vút....!

Một tiếng sắc lém vang lên, Phan Cân bỗng thấy mắt mình đang nhìn thấy hai chân mình ngược lại. lúc này gã mới nhận ra cơ thể mình đã bị chém ngang thành hai phần. Một cánh tay bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay Dương rồi lôi cô về phía sau lưng của hắn.

- Tránh ra sau đi...! Việc còn lại để chúng tôi giải quyết...!

Lời kết: Cảm thấy hơi buồn khi đọc phản hồi của độc giả khi các bạn cho rằng Phục Ma Trùng Sinh Ký không hay bằng Tôi Là Đạo Sĩ...!

Thực ra mình cũng đã nói từ trước so về tâm huyết thì mình đã trau chuốt từ nội dung đến câu từ gấp nhiều lần, ngay cả với đánh giá cảm quan của mình thì PMTSK vẫn ấn tượng hơn mọi mặt.

Có thể Tấn không bá như Nguyễn Đ, không lầy như Nguyễn Đ, cũng có thể Dương không giống mẫu người bánh bèo như nàng H. Nhưng ở mỗi nhân vật chính đều có những cá tính khác nhau, hãy thử cảm nhận sự cô đơn, lạc lõng khi bạn sống ở một môi trường mới, một thế giới mới hoặc thử cảm nhận nếu như bạn là một cô gái mồ côi phải nỗ lực sinh tồn từ nhỏ và có một tình yêu đơn phương không bao giờ có thể nói. Hoặc ngay cả với Việt, một chàng trai với những nỗi căm hờn bởi phong kiến giai cấp khắc nghiệt và một tình yêu da diết nhưng không thể nói ra càng không thể bộc lộ với đối phương.

Hãy thử đặt tâm tư tình cảm vào nhân vật, bạn sẽ thấy truyện ý nghĩa như thế nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 40: Ma cao một trượng


Người vừa lên tiếng là Tấn, hắn và Việt đã xuất hiện đúng lúc và giải nguy cho Dương trong lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Việt nhìn về phía xác Phan Cân đang nằm dưới đất rồi lên tiếng cảnh báo:

- Cẩn thận đấy Kim Hổ...! Nó chưa chết đâu...!

- Anh nhầm rồi...! Nó vốn dĩ đã chết...! Chỉ là nó chưa cam lòng cho cái chết của mình mà thôi...!

Các cơ tế bào giữa hai phần xác của Phan Cân bỗng nhiên nối lại với nhau rồi gắn liền lại như chưa có chuyện gì xảy ra, gã đứng thẳng dậy rồi khẽ nhếch mép nhìn về phía đám người họ:

- Lại là một đám ruồi bu khác...!

- Câm mồm...!

Cơ thể của Phan Cân bỗng nhiên bị đẩy ngược về phía sau rồi dính chặt vào tường, lúc này gã mới nhận ra trên hai bả vai mình đang bị ghim chặt bởi những chiếc đinh bạc. Cân cố gắng vùng vậy, nhưng đột nhiên đầu hắn ngửa về phía sau. Một chiếc đinh bạc đã găm thẳng vào giữa trán hắn từ lúc nào.

Tấn định phi tiếp đinh bạc vào Phan Cân nhưng hắn lại ngừng lại vì cho rằng như thế là đủ, dùng tiếp có lẽ cũng không cần thiết cho lắm. Lúc này Việt mới chậm rãi bước tới rồi dán một đạo phù vàng lên người Phan Cân.

- Không ngờ mọi việc lại đơn giản đến vậy...!

Tấn thở phào nhẹ nhõm rồi khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy bỗng nhiên méo xệch đi ngay lập tức. Cơ thể Việt bị bắn văng mạnh về phía sau rồi ngã dúi dụi xuống nền gạch, đạo phù vàng bốc cháy dữ dội hóa thành tàn tro ngay lập tức, trong khi đó những chiếc đinh bạc găm trên người tên xác ướp cũng rỉ sét hóa thành hư không.

- Bang...!

Tấn cảm thấy ngực mình đau một cách dữ dội, cả người hắn đổ về phía sau rồi ngã xuống nền gạch ngay bên cạnh Việt. Phan Cân hùng hồ bước tới nhưng gã bỗng nhiên đứng khựng lại, dường như phía trước có thứ gì đang cản bước chân của hắn.

- Cũng may là ta đã dự liệu từ trước..!

Việt lấy tay bắt quyền rồi lẩm nhẩm niệm chú, trong khi đó Cân đấm mạnh về phía trước nhưng dường như không thể bước ra khỏi bức tường vô hình trước mặt. Tấn lúc này cũng không lãng phí cơ hội, lập tức tập trung tinh thần, cơ thể hắn ngay lập tức nóng dần lên rồi Tấn bất ngờ lao ngay đến chĩa Hàn Linh Kiếm về phía Phan Cân.

- Xuyên Tâm Phá...!

- Ruỳnh....!

Cơ thể tên xác ướp lại bị bắn mạnh về phía sau một lần nữa, nhưng ngay lập tức gã lại đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của Tấn. Phan Cân nhăn mặt lại với thái độ đầy tức giận, hai hàm răng hắn nghiến lại ken két:

- Chúng mày làm tao nổi điên rồi đấy...! Chết đi....!

Một luồng âm khí từ cơ thể tên xác ướp bất ngờ ùa ra khắp nơi rồi phát tán khắp nơi khiến không khí xung quanh thêm ngột ngạt. Biết có điều không ổn, Tấn lập tức ra hiệu cho Việt rồi nắm lấy tay Dương chạy ra khỏi căn nhà.

- Ầm...!

Một tiếng nổ lớn vang lên, làm cửa kính xung quanh căn nhà vỡ tan tành. Lúc này định hình lại thì Dương mới nhận hốt hoảng nhận ra:

- Thôi chết rồi...! Vẫn còn ông bác ở trong nhà...!

- Không cần lo lắng...! Bọn ta thoát ra từ trước rồi...!

Ba người họ quay người nhìn lại về phía sau đã thấy ông bác già ngồi thở hổn hển ở ghế còn Mr Núi thì đứng ngay cạnh bên. Ông bác già vào thở dốc vừa nghiến răng đầy phẫn nộ:

- Chết tiệt...! Thế này thì còn gì là uy danh của cục tâm linh miền bắc nữa...! Mr Núi... mày mau gọi ngay cho Nguyễn Điệp...! Bảo nó đến đây ngay lập tức...!

- Ông bị đánh trúng đầu nên mất trí nhớ à..? Ông chẳng chỉ đạo cho Nguyễn Điệp và Diễm Hương đi tham dự hội thảo tâm linh thế giới ở Phnôm Pênh còn gì?

- Ừ nhỉ! Ta quên mất...! Vậy mày mau sơ tán dân ở gần đây ra chỗ an toàn ngay lập tức...! Kẻ nào không nghe theo... có làm sao thì ráng chịu...!

- Rồi...! Rồi...!

Mr Núi ngay lập tức làm theo lời ông bác già, lúc này tâm trạng của những người còn ở lại thì vô cùng hoang mang vì họ đã cảm nhận được luông âm khí nặng nề từ từ bước ra ở cửa chính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 41: Thầy Miên thể hiện


Dáng người như ẩn như hiện bước ra từ cửa chính làm bất cứ ai nhìn thấy cũng phải tái mặt vì kinh hãi, Phan Cân lúc này là một gã khổng lồ cao hơn 2 mét, chung quanh người gã đang phát tán một luồng âm khí xám xịt trông cực kì quái dị.

Bất ngờ tên xác ướp lao thật nhanh về phía bọn họ, Tấn lúc này đứng sững lại vì quá bất ngờ, cảm tưởng như mọi thứ chung quanh đang ngừng chuyển động.

- Bang...! Rầm...!

Cơ thể khổng lồ của Phan Cân không thể chạm vào người bọn họ, hình như có một bức tường vô hình đang ngăn cản gã lại. Thì ra Việt đã nhanh trí bắt quyết niệm chú tạo ra một kết giới ngay trước mặt mọi người, nhưng anh ta biết việc này chỉ là giải pháp nhất thời.

Phan Cân vẫn rống lên điên cuồng đập phá, bức tường vô hình trước mặt dần dần bị bóp méo trước sự phá hoại của gã xác ướp. Việt đưa vẫn nắm tay bắt quyệt, miệng anh nghiến răng ken két cố nói rõ từng lời một:

- Chết tiệt...! Tôi sắp không giữ nổi nữa rồi...!

- Dù chếm nó phanh thây thì cũng không xi nhê gì cả...! Không hiểu cơ thể con quái vật này là cái quái gì luôn...!

Tấn lên tiếng trong tâm trạng đầy hoang mang, ông bác già cố gắng tập trung suy nghĩ, làm cách nào mới có thể tiêu diệt triệt để được tên xác ướp này đây. Rồi ông mím chặt môi gằn giọng trả lời:

- Lúc này chỉ có dùng lửa đốt mới tạm thời ngăn cản được nó...! Cứ làm vậy trước đi rồi mọi chuyện tính sau...!

Nghe thấy vậy, Tấn gật đầu xác nhận rồi hít một hơi thật lớn xông lên cầm Hàn Linh Kiếm bổ thật mạnh một nhát xuống bả vai Phan Cân.

- Keng....!

Kiếm chạm vào da tên xác ướp bỗng nhiên tóe lửa một cái, lúc này cơ thể Phan Cân đã không còn là da thịt bình thường nữa mà đã là mình đồng da sắt. Gã xác ướp nhanh tay nhắm chặt lấy hông Tấn rồi quăng thật mạnh hắn về phía sau, Tấn ngã dũi dụi một cái thật mạnh xuống nền đất lạnh, cơ thể hắn lúc này cảm thấy đau đớn cùng cực.

Phan Cân không thèm để ý đến Tấn, gã vẫn tiến về phía trước dùng sức mạnh để phá nát kết giới nhằm mục đích giết chết Dương càng sớm càng tốt. Việt lúc này tập trung suy nghĩ rồi hắn hít một hơi thật sâu hạ quyết tâm, phá bỏ kết giới của chính mình tạo ra.

- Tai ần cha pan ( lục kim hợp nhất)

Việt vẩy tay phi sáu cây kim về phía Phan Cân, 2 kim ở 2 bả vai, 2 kim ở hai đầu gối, 1 một kim ở hạ bộ và kim còn lại ở giữa trán. Rồi hắn phi người chạy thật nhanh về phía sau tên xác ướp, Cơ thể Phan Cân cũng tự nhiên bổ nhào về phía sau rồi ngã thẳng cẳng xuống mặt đất.

Thì ra 6 cât kim của Việt phóng ra đều có nối chỉ đa sắc và tất cả đều quy về một mối trong tay của Việt. Anh nhanh chóng chạy xung quanh tên xác ướp rồi đặt phù chú ở mỗi nơi chay qua tạo thành một vòng tròn phong ấn Phan Cân lại.

Tấn lúc này vẫn nhăn nhó cố gắng gượng dậy, hắn cảm thấy như cơ thể mình đã không còn một chút sức lực gì nữa. Nhưng cũng may là tên xác ướp đã bị phong ấn và cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc.

- Chưa kết thúc được đâu...! Phong ấn này không đủ để giữ hắn quá lâu....!

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên trong đầu Tấn làm hắn giật mình:

- Ngươi... Ngươi là ai...!

- Ta là linh hồn bên trong thanh kiếm mà ngươi đang sử dụng...!

Tấn ngạc nhiên nhìn về phía Hàn Linh Kiếm, Kiếm này có hồn...? Giọng nói này cũng vô cùng quen thuộc nữa, hắn đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi thì phải. Thôi đúng rồi, giọng nói này là của...

- Ngài là Nguyễn Gia...?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 42: Đối thoại


Linh hồn kia im lặng một lúc lâu rồi mới truyền âm lại:

- Sao ngươi lại biết tên ta...?

Tấn mỉm cười rồi dùng thuật truyền âm giao tiếp với Nguyễn Gia:

- Tôi... tôi là Tấn đây...!

- Tấn...? Bố láo ăn cắp...! Tấn - người hầu của ta đã chết từ lâu rồi...!

- Tôi là Tấn thật mà...! Sau khi tôi chết đã trùng sinh vào cơ thể mới này...!

Nguyễn Gia lại im lặng không lên tiếng, dường như ông ta lại đang suy nghĩ điều gì đó. Tấn đoán ra được Nguyễn Gia vẫn chưa tin tưởng lời mình nói nên tiếp tục trả lời:

- Ngài thích nhất là mấy nữ hình nhân xinh đẹp khiêu gợi...!

- Ơ... Đúng rồi...! Bí mật này chỉ có Tấn... và Cân... mới biết được...! Ngươi là Tấn thật sao....?

- Tất nhiên rồi...! Mà việc tay bắt mặt mừng tính sau đi...! Ngài có biết làm cách nào tiêu diệt triệt để tên xác ướp kia không...?

Nguyễn Gia nghe vậy trả lời lại với giọng thắc mắc:

- Mấy thể loại yêu ma cắc ké này hồi trước có là gì với ngươi...? Ngươi giờ tệ đến như thế này sao hả Tấn...?

- Ngài không thể so sánh cơ thể kiếp trước của tôi với bây giờ được...! Việc thi triển linh khí đã là một kì tích rồi chưa kể thân thể tôi lúc này đã thương tổn...! Nếu ngài biết có cách nào xin chỉ điểm giùm...! Tấn tôi nhất định sẽ hậu tạ...!

- À ừm...! Vừa nãy lúc ngươi thi triển Hàn Linh Kiếm...! Ta cũng đã thấy sơ qua cơ thể tên xác ướp này! Hắn ta có thể nối lại các bộ phận trên cơ thể với nhau, việc này là do cơ thể hắn hấp thụ quá nhiều âm hồn nên từng thớ thịt hắn đều có oán hồn bất tán...!

Tấn nghe vậy ngạc nhiên lên tiếng hỏi:

- Hư cấu vậy sao...? Vậy có cách nào tận diệt hắn không?

- Có...! Siêu độ những oán hồn bên trong cơ thể hắn!

- Tưởng gì...! Nếu chỉ là siêu độ thì quá đơn giản...!

Không đơn giản đâu...! Người đừng quên oán hồn là những linh hồn còn vương vấn nhân gian...! Hận thù trong họ quá sâu sắc nên muốn họ siêu thoát trừ phi ngươi có thể thuyết phục họ...! Mà hiện giờ thì...!

Nguyễn Gia thở dài đáp lại, Tấn cũng hiểu ý ông ta rõ ràng với cơ thể hắn lúc này đừng nói là siêu độ ngay cả bước đi cũng đã khó rồi. Chưa kể linh lực hăn hiện tại đã cạn kiệt. Nhưng lúc này là thời điểm then chốt, nếu để tên xác ướp kia phá được phong ấn lúc đấy có hối cũng không kịp

- Thử còn hơn là không thử....!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 43: Tột cùng phẫn nộ


Tấn nén đau gắng gượng dậy tiến gần về phía phong ấn, rồi hắn chắp tay lại nhắm mắt, miệng lẩm bẩm cầu siêu. Những oán khí từ người tên xác ướp từ từ tỏa ra, những hình thù méo mó cùng theo đó là những tiếng kêu rên đầy ai oán:

- Ta không muốn...! Ta phải trả thù...!

- Giặc Minh đã bị tiêu diệt từ nghìn năm trước...! Các người có thể yên nghỉ được rồi...!

-Ta không muốn siêu thoát...! Không muốn siêu thoát...!

Tấn thấy ngực mình bỗng nhiên đau nhói, miệng hắn bất ngờ thổ một bãi huyết xuống nền đất lanh. Hắn nhăn mặt lại rồi thở dốc với thể trạng đầy mệt mỏi:

- Chết tiệt...! Mình đã cạn sạch linh khí rồi...!

Việt thấy vậy, vội vàng lấy trong người ra một miếng bùa nhỏ màu đỏ rồi ném về phía Tấn. Hắn ngay lập tức túm lấy lá bùa rồi nhìn về phía Việt với thái độ ngạc nhiên:

- Cái này là...?

- Ngậm vào trong miệng đi...! Nó có thể giúp cậu tăng cường thể lực...!

Tấn có vẻ khá hoài nghi nhưng cứ thử một lần xem sao nên hắn cho bùa vào miệng rồi ngậm chặt lại. Bỗng nhiên Tấn cảm thấy từ đầu lưỡi mình bỗng nhiên ấm áp lạ thường dần dần lan tỏa đi khắp lục phủ ngũ tạng trong người, thể lực hắn lúc này đã được phục hồi hoàn toàn một cách đáng kinh ngạc.

Tấn thầm cảm ơn Việt, rồi lại nhắm mắt tập trung niệm chú siêu độ, những oán khí từ tên xác ướp từ từ thoát ra khỏi cơ thể gã rồi bốc hơi lên trên trời ngày một nhiều. Nhưng đúng vào thời điểm gần hoàn thành việc siêu độ thì một tiếng nổ lớn làm Tấn giật mình mở mắt, phong ấn đã bị Phan Cân phá được.

Gã quái vật rống lên một tiếng thật lớn rồi quơ tay một cái thật mạnh hất văng Việt về phía trước chục mét, lúc này gã quay sang nhìn về phía Tấn với khuôn mặt đầy phẫn nộ.

- Mày phải chết...!

Dứt lời, Phan Cân lao tới phía Tấn với tốc độ cực nhanh, Tấn lúc này cũng không suy nghĩ nhiều, hắn đã hạ quyết tâm ngay từ đầu. Một tiếng hô lớn đột ngột vang lên cùng theo đó là hình ảnh Tấn cầm Hàn Linh Kiếm lao về phía trước đối mặt trực tiếp với gã quái vật.

- Rầm...!

- Kim Hổ...!

Lúc này Tấn chỉ nghe được loáng thoáng tiếng của Dương, cơ thể hắn từ trên không trung rơi xuống mặt đất, đầu óc hắn lúc này cảm thấy choáng váng, đôi mắt không thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh nữa, lúc trấn tĩnh lại thì hắn đã thấy Dương đôi mắt ướt lệ ngồi ôm lấy cơ thể mình. Thanh Hàn Linh Kiếm lúc này đã cắm xuyên qua ngực Phan Cân nhưng gã vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, có lẽ lúc này Tấn biết mọi thứ đã kết thúc, hắn đã thua, thua một cách triệt để....

Phan Cân lúc này không thèm để ý đến bộ dạng hấp hối của Tấn, gã nhìn thẳng về phía Dương rồi nhe răng cười:

- Giờ cuối cùng là đến lượt mày....!

- Ha Ha Ha...!

Một giọng cười bí ẩn từ đằng sau làm Phan Cân ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, đôi chân Việt lúc này run rẩy vì đau đơn nhưng anh ta vẫn gắng gượng cười lớn để thu hút sự chú ý của Phan Cân.

- Mày cười cái gì...? Giữ lại chút hơi tàn để thở đi...!

- Tao cười vì sự ngu ngốc của mày...! Phan Cân ạ...!

- Mày biết tao...? ( Phan Cân nhíu mày ngạc nhiên)

- Biết...! Đương nhiên là biết...! Không chỉ mày mà là cha mẹ của mày, dòng tộc họ Phan nhà mày tao đều biết hết...!

- Ý mày là sao...?

- Bị giam trong chiếc quan tài gỗ đấy có thoải mái không Phan Cân...? Ha ha ha...!

Tên xác ướp mở to đôi mắt, lúc này gã đã ngờ ngợ mọi chuyện, không phải linh hồn của Lý Ngọc Dung ám hại dòng họ Phan nhà gã mà là kẻ trước mặt. Phan Cân nghiến răng ken két đầy phẫn nộ, đôi mắt hắn nổi hết gân đỏ lên thể hiện sự tức giận đã đến cực điểm:

- Mày...! Có phải là mày đã ám hại tao, gia đình tao, dòng họ nhà tao...! Và cũng là mày đã phong ấn tao suốt 100 năm qua.... PHẢI KHÔNG...?

Tiếng gầm lớn vang lên khiến mọi thứ chung quanh rung chuyển nhưng có vẻ như Việt không thèm để ý, anh ta chỉ nhếch mép nhìn Phan Cân rồi khinh miệt trả lời:

- Phải...! Mày làm gì được tao....?

- TAO PHẢI GIẾT MÀY...!

Lời kết: Sau event đặt tên thì tôi vẫn chưa tìm được cái tên ưng ý...! Có lẽ tôi là khá khó tính trong việc này...!

Vì vậy tôi quyết định sẽ lấy tên truyện là: Tôi là đạo sĩ SS7.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 44: Tam sinh duyên


Phan Cân lao người về phía Việt, quyết phải giết chết kẻ đã hại cả dòng họ mình. Việt không chút phản ứng chỉ điềm đạm thở dài cúi đầu.

- Phong Ấn...!

Một bức tường vô hình lại ngăn cản Phan Cân tấn công Việt, gã điên cuồng đấm vào khoảng không trước mặt toan phá vỡ phong ấn nhưng lần này phong ấn lại vững chắc một cách lạ thường. Việt khẽ nhếch mép nhìn về phía tên xác ướp với thái độ lãnh đạm:

- Tao đã cố gắng tìm đủ mọi cách để né tránh việc tiêu diệt mày...! Bởi tao sợ cái kết dành cho mình...! Nhưng giờ vô vọng rồi...!

- Thằng khốn...! Thả tao ra...! Tao phải giết mày...! Phải giết mày...!

- Giết tao...? Đừng đùa...! ( Việt cười lớn trả lời)

Việt nhìn về phía Dương với đôi mắt buồn bã, dường như anh ta vẫn còn lưu luyến hình ảnh trước mặt. Giá như thời gian có thể ngừng trôi... nhưng quá khứ mãi mãi chỉ là quá khứ...

Việt nhìn về hướng Phan Cân, đôi mắt anh ta khẽ nhếch lên, miệng nghiến răng ken két đầy tức giận:

- Để tao cho mày biết thế nào là địa ngục....! Hỏa âm phù...!

Việt ném một đạo phù vào trong phong ấn, bất ngờ đạo phù bốc cháy dữ dỗi lan tỏa xung quanh gã quái vật. Phan Cân cười lớn rồi nhếch mép trả lời:

- Ngu ngốc...! Đến bây giờ mày vẫn không hiểu rằng tao không thể chết à...? Cơ thể tao mãi mãi không thể tan biến...!

- Vậy sao...? ( Việt khẽ mỉm cười)

Cơ thể Phan Cân bốc cháy dữ dội, dường như gã ta cảm thấy có điều gì không ổn, gã đưa tay lên mặt, khuôn mặt kinh hãi thét lên một cách đau đớn:

- Sao... sao thế này...? Sao tao lại cảm thấy đau đớn thế này...? Không... không thể nào...!

- Lửa của nhân gian không giết được mày...! Nhưng lửa của âm giới thì lại khác...! Vĩnh biệt Phan Cân...!

Gã xác ướp hằm hè nhìn về phía Việt, miệng gã nghiến răng lắp bắp nói ra những lời cuối cùng..:

- Ta... nhất... định... sẽ....trả....thù....!

Cả thể xác và linh hồn Phan Cân tan biến vào hư không chỉ còn lại thanh Hàn Linh Kiếm nằm bên trong phong ấn, lúc này tất cả đám người chứng kiến đều bất ngờ, Việt bá đạo như vậy sao? Tại sao anh ta lại không thể hiện hết sức mạnh ngay từ lúc ban đầu...

Việt tiến về phía Tấn và Dương, anh ta xem thương thế của Tấn rồi nhét một miếng bùa nhỏ màu đỏ vào miệng hắn.

- Ngậm thật chặt " ngải sâm " vào...! Cậu sẽ khỏe lại thôi...!

Tấn cảm thấy cơ thể mình lại phục hồi một cách lạ thường, không ngờ " ngải sâm " của Việt lại có tác dụng diệu kỳ như vậy. Hắn từ từ đứng thẳng dậy toan định cảm ơn Việt nhưng bỗng nhiên lại đứng khựng lại khi nghe thấy giọng nói truyền âm đến:

- Tấn...! Xin cậu hãy thay ta chăm sóc cho Dương...!

Đôi mắt Tấn nhìn về phía Việt như không thể tin những gì mình nghe được, anh ta biết hắn là Tấn... Sao có thể... Lẽ nào... Việt không để ý phản ứng của Tấn, lúc này anh ta nhìn thẳng về phía Dương, miệng mấy máy định nói gì đó nhưng không nên lời.

- Anh không cần nói gì với tôi cả...! Vì những lời anh nói là dành cho Lý Ngọc Dung chứ không phải tôi...!

Dương lạnh lùng lên tiếng khiến Việt không biết nên đáp lại thế nào, mọi thứ dần dần trôi vào im lặng. Việt bất ngờ khẽ mỉm cười một lần nữa rồi bất ngờ lên tiếng:

- Tôi có thể ôm em một lần cuối được không...?

Dương đỏ mặt ngập ngùng không biết nói sao, nhưng rồi cô khẽ cúi đầu gật nhẹ thay cho câu trả lời của mình. Việt tiến lại gần rồi nhẹ nhàng ôm chặt lấy Dương, hai khóe mắt anh ta từ từ rơi lệ, mọi thứ lúc này có lẽ là đủ và Việt đã không còn gì hối tiếc nữa.

- Vĩnh biệt em...! Lý Ngọc Dung...!

Dương bất ngờ trước những lời mà Việt nói, nhưng cô càng bất ngờ hơn khi thấy cơ thể Việt từ từ tan thành tro bụi. Tại sao lại như vậy...? Tại sao anh ta lại biến mất chứ...? Lúc này Dương mới thấy trái tim mình nhói đau, nước mắt cô đột nhiên rơi xuống một cách vô thức, hối hận... có lẽ lúc này trong Dương là sự hối hận tột cùng vì câu nói phũ phàng của cô ta với Việt. Giá như....

*********************************

Một tuần sau, guồng quay cuộc sống lại tiếp tục với Tấn, Dương và những người khác. Những sự kiện xảy ra của tuần trước đều được chính phủ và cục tâm linh miền bắc giải quyết một cách êm đẹp, tất nhiên việc này được liệt vào bí mật quốc gia.

Tấn lúc này đứng trên sân thượng, hắn nhìn về phía người bên cạnh rồi ngạc nhiên trả lời:

- Cô gọi tôi lên đây có việc gì...?

Dương hôm nay tâm trạng có vẻ hơi kì lạ, một chút gì đó xa cách và lạnh lùng với Tấn, Cô không nhìn về phía hắn, mà chỉ nhẹ nhàng đáp lại:

- Từ trước đến giờ... em cứ nghĩ là mình hiểu cậu...! Nhưng thực tế là em đã nhầm...!

- Ý cô là sao...? ( Tấn nhíu mày ngạc nhiên hỏi lại)

Lúc này Dương mới nhìn thẳng vào mắt Tấn với thái độ lạnh lùng:

- Tôi rất hiểu Kim Hỏ...! Nhưng anh thực chất không phải là cậu ta...! Anh rốt cuộc là ai....?

Tấn mở to đôi mắt nhìn Dương, hắn không thể ngờ rằng cô ta đã phát hiện ra mọi chuyện. Cũng phải thôi, những gì mà hắn làm từ trước đến giờ đều đã bán đứng hắn nhưng ngay lúc này Tấn không biết phải nói gì với cô ta.

- Tôi... Tôi...!

- Xin lỗi...! Tôi đến đây lúc này có tiện không nhỉ...?

Một giọng nói từ sau lưng bỗng nhiên cắt ngang câu chuyện của hai người họ, Tấn và Dương quay người lại nhìn về hướng phát ra giọng nói. Trước mặt họ là một gã thanh niên khá điển trai đang mỉm cười với vẻ thiện chí.

- Anh là ai...? ( Tấn lạnh lùng lên tiếng hỏi)

- Tôi là người của cục tâm linh miền bắc...! Đến đây muốn gặp cậu Kim Hổ có chút việc riêng...!

Dương nhìn về phía Tấn rồi quay sang hướng gã thanh niên hỏi tiếp:

- Anh tìm cậu ta có việc gì...?

- Cơ quan chúng tôi rất có thiện chí muốn mời cậu Kim Hổ về làm việc...!

Nghe thấy vậy, Tấn liền đưa tay ra tỏ ý từ chối:

- Xin lỗi...! Nhưng tôi không có hứng thú làm việc trong cục tâm linh miền bắc...!

- Đừng từ chối sớm như vậy chứ...? Tôi nghĩ cái này sẽ làm câu thay đổi suy nghĩ đấy...!

Gã thanh niên lấy trong chiếc balo ra một thanh kiếm đen bóng rồi ném về phía Tấn. Ngay lập tức hắn nhận ra đó chính là Hàn Linh Kiếm, nhưng rồi hắn vẫn thở dài lắc đầu từ chối.

- Xin lỗi...! Thực lòng tôi...!

- Hay thế này đi...! Chúng ta thử giao đấu...! Nếu cậu có thể đánh bại tôi thì thanh kiếm đấy là của cậu...và tôi sẽ biến mất trước mặt cậu như chưa từng xuất hiện ở đây...! Còn nếu tôi may mắn thắng thì...! Cậu hiểu ý tôi chứ...?

Lúc này Tấn cảm thấy xao động, sở hữu Hàn Linh Kiếm, vật hoàn về chủ là một trong những tâm nguyện của hắn. Hắn cũng từng nghĩ sẽ dùng tiền mua lại Hàn Linh Kiếm, nhưng đây là trấn phái chi bảo của cục tâm linh miền bắc thì đời nào họ thèm bán. Giờ cơ hội đang ở ngay trước mặt... nếu như bỏ lỡ... thì sau này liệu có hối hận...?

- Hay cậu sợ thua...? Chấp cậu sử dụng Hàn Linh Kiếm mà vẫn sợ thua sao...? ( Gã thanh niên nhếch mép khẽ cười đểu)

- Ngông cuồng...!

Tấn nghiến răng hét thật lớn, máu nóng của hắn bỗng nhiên dâng trào trước lời khích đểu của gã thanh niên kia. Tấn từ từ bước về phía trước rồi lạnh lùng lên tiếng:

- Ngươi đừng hối hận đấy...!

Gã thanh niên chỉ nhẹ nhàng khẽ cười, rồi bỏ chiếc kính đen ra, đôi mắt gã phát ra một màu nâu đỏ lạ thường:

- Tuyệt không hối hận...! Bởi đơn giản: Tôi là đạo sĩ...!

END.

Lời kết: Vậy là phục ma trùng sinh ký đã tạm thời kết thúc! Tất nhiên truyện sẽ không dừng lại ở đây vì vẫn còn nhiều vấn đề cần giải quyết, nhất là việc kẻ thù trong bóng tối của Kim Hổ vẫn chưa xuất hiện.

Về bộ truyện này có vài điều tôi muốn chia sẻ:

- Thứ nhất: là về cái kết của Việt! Tại sao cơ thể Việt bị tan biến? Tại sao Việt rất mạnh nhưng lại giấu nghề? Vì Việt chuyên về bùa ngải, mà bạn biết rồi đấy bùa ngải nó không giống pháp thuật Mao Sơn hay bùa pháp thầy mo của Tấn.

Bùa ngải nó là con dao hai lưỡi, khi đã xác định sử dụng chúng thì phải đánh đổi bằng hậu quả nặng nề! Giống như việc Việt dùng bùa ngải hại cả dòng họ Phan, và anh ta đã phải trả giá bằng lời nguyền bất tử và nếu bạn cho rằng bất tử là tốt thì bạn nhầm to...! Cảm giác không thể chết mới thực sự là đáng sợ.

Và việc dùng bùa hỏa âm cũng gặp hậu quả còn kinh khủng hơn nhiều, cơ thể tan biến đồng nghĩa với việc khả năng linh hồn tiêu tán theo nên... rất tiếc...âu cũng là do nhân quả của Việt tự tạo ra!

- Thứ hai: Có thể các bạn không tin nhưng câu chuyện về Dương và Lý Ngọc Dung là có thật, tất nhiên tôi chỉ thêm một số chi tiết để khiến truyện cao trào hơn mà thôi...!

Phần 3 này xin dành tặng cho cô gái trong giấc mơ của tôi, dù đã gặp nhau nhưng có lẽ kiếp này chúng ta có duyên không phận. Mong em sẽ luôn bình an, hạnh phúc và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.

- Và cuối cùng: Dù các bạn có thể không thích, nhưng với tôi Phục Ma Trùng Sinh Ký vẫn là bộ truyện mà tôi tâm đắc nhất cho đến thời điểm hiện tại. Rất đời thường, nhẹ nhàng, giản dị và không quá hư cấu như kẻ nào đó.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom