Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Phu Nhân Giả

Chương 20: Chương 20


26.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa thì trong phủ đang dọn bữa tối.

Tôi túm lại mái tóc dài xõa tung rồi mờ mịt đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài.

Trời đã tối hẳn, trăng lưỡi liềm treo giữa không trung, trong sân mơ hồ vang lên tiếng côn trùng kêu rả rích.

Chẳng bao lâu sau có thị nữ bước vào chăm sóc tôi như buổi sáng, tỉ mỉ lau mồ hôi nóng trên cổ rồi khoác thêm áo ngoài mềm mại cho tôi.

Mới đầu tôi chưa có cảm giác gì, sau khi ngồi trên ghế hồi lâu thì chợt cảm thấy nửa người dưới là lạ, giữa hai ch@n hơi nhờn, hình như có mấy hạt châu mắc kẹt ở chỗ khó nói.

Nhích mông sang, cảm giác c ăng trướng kia càng thêm rõ rệt.

Nghe mình vô thức r3n rỉ một tiếng, con ngươi tôi run rẩy hồi lâu, nắm chặt tay áo rộng rồi đỏ mặt liếc trộm mấy cô nương bên cạnh, môi mấp máy nhưng không tiện hỏi các nàng chuyện này là sao.

Đang định bảo các nàng tôi muốn đi vệ sinh thì Nghiêm Thù Lân tới.

Toàn thân hắn mặc đồ đen tuyền, bên hông đeo một thanh loan đao màu vàng sậm, vừa vào cửa thì đi thẳng tới chỗ tôi.

Tôi vẫn còn băn khoăn về giấc mơ lúc nãy, khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn thì lại tưởng hắn tới giết mình, thế là quay đầu bỏ chạy, kết quả chưa kịp đứng dậy đã bị hắn nâng m ông bế lên.


"Đói chưa?" Nghiêm Thù Lân hỏi tôi.

Tôi níu vạt áo hắn, ngơ ngác nhìn cằm hắn một hồi mới định thần lại trả lời hắn: "Hơi, hơi đói thôi.

"
Thú thật tôi đã ngủ một giấc dài, ăn xong lại ngủ đến tối nên giờ không thấy đói cho lắm.

Khi tay hắn chạm vào xương cụt, tôi nhắm nghiền mắt như bị điện giật, cắn môi r3n rỉ một tiếng, hai chân cũng kẹp chặt, mấy hạt ngọc bóng loáng bên trong ma sát với thành ruột của tôi, còn đè ngay chỗ mềm nhất.

"Nghiêm Thù Lân! ! " Tôi th ở dốc một hơi, xấu hổ vùi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực hắn nói, "Ta! ! "
"Ngươi chỉ gọi tên ta khi không tỉnh táo thôi nhỉ.

" Nghiêm Thù Lân ngắt lời tôi.

Bỗng nhiên tôi kịp phản ứng, vội vàng sửa lời: "Xin, xin lỗi, Nghiêm trang chủ, ta không nên gọi thẳng tên ngươi! ! "
Nghiêm Thù Lân nói: "Đặt tên là để người khác gọi mà, ngươi là phu nhân của ta, đừng để ý quy củ nhiều vậy.

"
Hắn ân cần quá làm tôi không quen.

Tôi ngước mắt nhìn hắn nhưng hắn không nhìn tôi, chỉ quay lưng bế tôi ra cửa.


"Ta! ! " Tôi nghĩ chắc hắn không nghe mình nói đâu, nhưng vẫn thử nói rõ với hắn, "Ta không phải trang chủ phu nhân.

"
Nghiêm Thù Lân nói: "Ngươi sẽ là.

"
Gió đêm thổi qua hành lang, tóc mai hắn bị gió thổi phất nhẹ qua mặt tôi.

Tôi nói mình tự đi được nhưng hắn vẫn bế tôi không chịu thả xuống.

"Đêm đầu tiên của ngươi, nóng vội sẽ khó tránh khỏi bị thương.

" Hắn vừa đi vừa bình tĩnh nói, "Làm quen mấy ngày đã, đêm tân hôn mới dễ động phòng.

"
Tôi không ngờ hắn sẽ nói ra lời này, nhớ đến mấy thị nữ còn đi theo bên cạnh, tôi lập tức vùi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực hắn rồi nài nỉ: "Nghiêm trang chủ, xin ngài đừng nói nữa! ! "
Nghiêm Thù Lân nói: "Gọi Nghiêm Thù Lân đi.

"
Tôi lắp bắp: "Ta, ta không dám gọi.

"
Nghiêm Thù Lân dừng bước rồi cúi đầu nhìn tôi.

Một lát sau, hắn lại nhấc chân đi tiếp, hờ hững bảo tôi: "Muốn gọi phu quân cũng được.

".

 
Chương 21: 21: Hiệp Lữ


27.
Khác với Nghiêm Thù Lân, cha mẹ Khương Nhược Châu lúc còn sống là hiệp lữ nổi danh khắp giang hồ, cả đời hành thiện tích đức, trọng tình trọng nghĩa.
Năm xưa họ ra tay cứu Nghiêm phu nhân trẻ tuổi rồi uống say một trận, đôi bên nể phục nhau nên định ra hôn sự này cho hai đứa con chưa ra đời.
Thứ Khương Nhược Châu đem theo chính là tờ hôn ước có dấu tay của cha mẹ hai bên và một chiếc khóa định tình bằng bạc trắng.

Đã gần hai mươi năm trôi qua nhưng vì được giữ kỹ nên chữ trên giấy vẫn chưa mờ, có thể thấy rõ nét chữ sắc bén mạnh mẽ của người viết.
Mẫu thân bảo y hôn sự này sẽ không ép y thành thân với người mình không yêu, đến tuổi kết hôn, nếu y thích người khác thì không cần phải tuân theo hôn ước.

Đến lúc đó y có thể kết làm huynh đệ với con trai Nghiêm gia, thêm một người bạn là thêm một con đường, sau này hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau trên giang hồ.

Khương Nhược Châu vừa thông minh vừa cần cù hiếu học, từ nhỏ đã hiểu chuyện, sau này làm việc cũng theo tác phong quân tử.
Y dùng trường kiếm phụ thân rèn cho mình, trên vỏ kiếm khắc hoa văn uốn lượn màu xanh, khi rút kiếm ra, thân kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như mặt băng dưới ánh trăng.
Xét về dung mạo, Khương Nhược Châu cũng thuộc hạng đứng đầu giang hồ.
Y có gương mặt giống mẫu thân, ôn hòa thân thiện, lúc không cười khóe môi vẫn hơi nhếch lên.

Bề ngoài tuấn tú chính trực, luôn xử sự theo đạo lý, cũng chẳng phong lưu đa tình, có lẽ trên đời này không ai ghét hiệp sĩ như y cả.
Đương nhiên cũng có người nói y dễ mềm lòng nên hay chịu thiệt thòi, nhưng y không hề bận tâm mà vẫn tuân theo đạo nghĩa cha mẹ dạy bảo.
Y là chính đạo của chính đạo, giữ lễ nghiêm ngặt, gặp ai cũng kết bạn được.

Dù có quen biết hay không thì gặp chuyện bất bình y vẫn sẵn sàng rút đao tương trợ.
28.
Bữa tối vẫn rất hợp khẩu vị của tôi, chỉ là dưới người bị nhét mấy hạt châu nên khó lòng làm ngơ được.
Nghiêm Thù Lân âm thầm làm việc này với tôi mà sắc mặt vẫn hết sức bình thản, cứ như mấy lời đáng xấu hổ kia không phải do miệng hắn thốt ra vậy.
Tôi cũng không dám nhìn hắn.
Cứ nhìn Nghiêm Thù Lân thì tôi lại nhớ tới lúc trong đình bị hắn đè ra hôn hít sờ s0ạng, còn bắ n ra tay hắn nữa.
Để làm mình phân tâm, tôi vùi đầu ăn thịt cá hắn gắp, trong lòng lại nhớ thương người tốt Khương Nhược Châu.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cắn đầu đũa, chợt phát hiện trong truyện có một chi tiết mình không để ý.
Trong truyện "Doãn Hoàn Từ" phè phỡn ở sơn trang hai tháng nhưng trang chủ phu nhân thật sự Khương Nhược Châu vẫn không tìm đến, có vẻ như y chẳng quan tâm gì chuyện bị trộm khóa cả.
Chỉ cần y muốn thì có thể vạch trần "Doãn Hoàn Từ" bất cứ lúc nào.
Nhưng Khương Nhược Châu không tới.
Y chỉ vô tình làm bại lộ chuyện này mà thôi.
Trong thư mẫu thân chỉ dặn y đến Nghiêm gia tìm người, y cũng không biết mặt trang chủ Nghiêm gia.

Huống chi lúc quen nhau, Nghiêm Thù Lân không nói y biết tên thật của mình.
Sau này uống rượu tán gẫu, Khương Nhược Châu mới buột miệng nói ra chuyện khóa định tình, xem đó như một trò đùa.
29.
Thì ra y không ngại "Doãn Hoàn Từ" trộm khóa của mình.
Nghiêm gia tổ chức tiệc cưới, tất nhiên người trên giang hồ đều nghe thấy.


Khương Nhược Châu không đến, chẳng lẽ muốn để mặc kẻ lừa bịp thành hôn thay mình sao?
Tôi nghĩ Khương Nhược Châu chắc chắn không có ý xấu, y biết "Doãn Hoàn Từ" ham vinh hoa phú quý, nói ra biết đâu sẽ hại chết tên lừa đảo trẻ tuổi này......
Y tới làm khách chỉ vì được mời, đâu ngờ sự xuất hiện của mình sẽ hại chết "Doãn Hoàn Từ".
Nghĩ đến đây, tôi nhìn chằm chằm chén canh, chẳng hiểu sao lại thấy buồn bã, khi Nghiêm Thù Lân lên tiếng gọi tôi, nước mắt tôi lăn xuống rơi vào chén canh.
"Sao lại khóc?" Nghiêm Thù Lân giơ tay áo lau mắt cho tôi rồi đứng dậy đi tới cạnh tôi hỏi, "Không thích ăn à?"
"Nghiêm trang chủ," tôi ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt đỏ lên, lí nhí nói, "Trang chủ phu nhân phải là người có tấm lòng chính trực, võ công cao cường, tài mạo song toàn, người......!người như ta chưa làm được bao lâu sẽ chết thôi."
Bàn tay thô ráp của Nghiêm Thù Lân xoa mặt tôi, hắn nói: "Ngươi đừng nghĩ gì khác mà cứ yên tâm làm trang chủ phu nhân đi, sẽ có mèo để vuốt, muốn gì ta cũng cho ngươi hết.".

 
Chương 22: Chương 22


30.

Sau khi Nghiêm Thù Lân nói xong, con mèo lông trắng mắt xanh đẹp nhất trong trang đột nhiên nhảy lên người tôi rồi khéo léo nằm trên đùi tôi.

Tôi lập tức vui lên, chớp mắt mấy cái, kìm lại nước mắt rồi đưa tay vuốt nó, nó còn dụi cái đầu ấm áp mượt như nhung vào lòng bàn tay tôi.

Tôi liên tục nhắc mình không được chìm đắm trong niềm vui có thể mất đi bất cứ lúc nào mà phải mau chóng chạy trốn giữ mạng, nhưng khi ôm con mèo thơm mềm lại vô thức nghĩ "Giờ Nghiêm Thù Lân đối với mình tốt lắm mà, còn cho mình ngủ chung với mèo của hắn nữa".

Nghiêm Thù Lân ngồi cạnh nhìn tôi vuốt mèo, còn tự tay đút cho tôi mấy miếng lê ngọt lịm đã cắt nhỏ.

Tôi sửng sốt nhìn tay hắn giơ lên trước mặt mình, cảm thấy không tiện từ chối nên ngoan ngoãn há miệng cho hắn đút.

31.

"Nghiêm trang chủ, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?" Tôi ăn no căng, lá gan lại dần phình ra, thả mèo trắng xuống đất rồi quay đầu cầm cổ tay Nghiêm Thù Lân, mở miệng hỏi hắn.

Nghiêm Thù Lân gật đầu: "Được.


"
"Nếu! ! Nếu chúng ta thành hôn, ngươi sẽ để ta lại trong trang rồi ra ngoài làm việc một thời gian dài sao?" Càng nói giọng tôi càng nhỏ, ngón tay nắm cổ tay hắn cũng hơi run, lấm lét nhìn mặt hắn, sợ nói sai câu nào sẽ chọc giận hắn.

Trong truyện viết kết hôn chưa đầy một tháng, Nghiêm Thù Lân đã rời sơn trang ra ngoài làm việc.

Hắn thật sự bận rộn hay là không muốn gặp phu nhân mới cưới trong trang?
"Bên ngoài ta có nhiều kẻ thù lắm," Nghiêm Thù Lân nói, "Ngươi đi chung với ta e là sẽ gặp nguy hiểm.

"
Một lát sau hắn cầm tay tôi, khuôn mặt tuấn tú kề tới gần, tiếp tục nói với tôi: "Ngươi có thể đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.

"
"Sao phải tổ chức lễ cưới gấp vậy?" Tôi thấy hiện giờ hắn không nổi điên, nói chuyện với tôi cũng ôn hòa nên nhịn không được nói thêm mấy câu, "Nghiêm Thù Lân, ngươi là trang chủ Nghiêm gia, kết hôn là việc trọng đại, chưa biết ta là người thế nào mà sao ngươi lại tùy tiện! ! "
"Năm ngày nữa là giỗ mẫu thân.

" Hắn nhìn tôi chăm chú rồi bình tĩnh nói, "Ta sẽ đặt bài vị của bà ấy ở sảnh chính để bà ấy chứng kiến chúng ta thành hôn.


"
Tôi muốn nói rất nhiều nhưng nghe hắn nhắc tới mẫu thân thì lời gì cũng không nói ra được.

Nghiêm Thù Lân hỏi tôi muốn mời ai đến dự lễ cưới.

Tôi cúi đầu nghĩ: Mình có ai để mời đâu chứ?
"Doãn Hoàn Từ" cũng là cô nhi như tôi.

Hắn chuyên sống nhờ mấy trò lừa bịp, đừng nói bạn bè mà chưa biết chừng còn kết thù với rất nhiều người.

"Ta sinh ra trong hẻm nhỏ, không biết mẹ mình là ai, trước kia bị bán vào rạp hát bưng trà cho người ta, sau đó trộm tiền trốn đi! ! " Tôi dựa theo trí nhớ của nguyên chủ nói với hắn, "Nghiêm trang chủ, ta còn làm rất nhiều việc xấu trên giang hồ nên chẳng có bạn bè gì cả.

"
Nói xong tôi cúi đầu thấp hơn, nước mắt không còn chảy ra nhưng sống mũi vẫn cay cay.

Nghiêm Thù Lân hỏi tôi: "Làm việc xấu gì?"
Tôi nói: "Bịa chuyện lừa gạt người giàu! ! "
Nghiêm Thù Lân hỏi: "Có giết người không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, mở to mắt rồi lắc đầu nguầy nguậy: "Không có, làm sao ta dám chứ! ! "
Nghiêm Thù Lân nói: "Có bao giờ nảy ra ý đồ giết người không?"
"Nghiêm trang chủ, ta, ta chỉ hơi tham tiền thôi chứ chưa bao giờ muốn giết người cả!" Tôi giơ ngón tay lên thành khẩn thề với hắn, "Từ nay về sau ta sẽ không làm thế nữa! ! "
Nghiêm Thù Lân đưa tay kia cầm lấy ngón tay tôi rồi nhìn tôi nói: "Doãn Hoàn Từ, lần này thành hôn xong đừng phản bội ta nữa mà cùng làm kẻ ác với ta được không?".

 
Chương 23: Chương 23


Nghiêm Thù Lân quả thực làm tôi sững sờ hồi lâu.

"Đừng phản bội nữa" là sao?
Đầu óc tôi mụ mẫm, còn chưa trả lời thì hắn đã đổi đề tài, hỏi tôi có muốn đi tắm thay đồ không.

Giờ tôi mới nhớ phía dưới còn bị hắn nhét mấy hạt châu, nghe Nghiêm Thù Lân nhắc, chỗ đó lại có cảm giác.

Nhưng khi gật đầu nói "muốn muốn", tôi hoàn toàn không ngờ! !
Nghiêm Thù Lân sẽ vào tắm ch ung với mình.

33.

Cả người tôi đều ngây dại.

Nghiêm Thù Lân cởi hết y phục, không ngại để lộ thân hình cường tráng và vật đồ sộ bên dưới trước mặt tôi.

Khi tôi trốn ra sau lưng hắn, mấy thị nữ ngăn chặn đường lui của tôi, còn nhanh nhẹn lột s@ch đồ tôi.


Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà!
"Một mình ngươi chưa chắc lấy được hạt châu ra đâu," thấy tôi lề mề không chịu leo vào thùng gỗ, hắn bảo tôi, "Ban đêm còn kẹp nó e là không thoải mái lắm.

"
Thùng gỗ rất lớn nhưng khi tôi ngồi vào vẫn không thể cách xa hắn, lưng dựa sát vào ngực hắn, còn cảm nhận được mông mình đụng trúng một v@t cứng ngắc nóng hổi.

Tôi ổn định lại nhịp tim, tự dặn mình đừng hoảng hốt, hắn đã hứa sẽ không làm chuyện kia trước khi thành thân, nhưng! !
Nhưng khi bắp chân bị Nghiêm Thù Lân cầm gác lên thùng, tôi vẫn xấu hổ kêu một tiếng.

Hắn xoa nhẹ mông tôi rồi đưa ngón tay vạch lỗ hậu ra, tôi còn chưa kịp thích ứng thì ngón tay hắn đã đâm vào sâu hơn, giống như muốn móc hạt châu ra.

Mấy thị nữ kia vẫn không đi, cũng chẳng quay lưng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người tôi.

Tôi cực kỳ xấu hổ nhưng không thể rút chân về, bám cánh tay hắn muốn đứng lên nhưng cũng không làm được.

"Nghiêm trang chủ, các nàng đang nhìn kìa! ! " Tôi nhịn không được r3n rỉ, đã sắp hết chỗ dung thân, nhưng bọn họ có vẻ đã quen với chuyện này nên không ai nói năng gì.

"Hoàn Từ, các nàng không nói ra đâu.


" Nghiêm Thù Lân hôn tai tôi rồi thấp giọng nói, "Ngươi gồng mình như vậy không lấy hạt châu ra được đâu.

"
Hắn tạm thời rút ngón tay ra, xoa núm v* tôi rồi nói: "Đừng căng thẳng, thả lỏng một chút, từ từ đẩy ra đi.

"
Tôi nhắm tịt mắt, giả bộ như bên cạnh không có ai nhưng vẫn không thể nào để mặc mình kêu ra tiếng.

Đầu ngón tay Nghiêm Thù Lân chậm rãi xoa nhẹ núm v* tôi một lát rồi kẹp nó giữa hai ngón tay kéo nhẹ.

Hắn làm vậy không đau nhưng giống như có lông vũ phất qua ngực tôi, vừa nhột vừa nóng khiến tôi nhịn không được lùi ra sau, trong cổ r3n rỉ mấy tiếng, còn cảm nhận được gậy th*t dưới mông cứng hơn.

Hắn bảo tôi hóp bụng lại rồi thả lỏng, tôi làm theo lời hắn nhưng hạt châu không tuột ra mà lăn tới lăn lui, liên tục ép qua chỗ sâu trong lỗ hậu, eo tôi run rẩy, d**ng v*t bị k1ch thích run rẩy đứng thẳng lên.

Hơi nước nóng hổi bốc lên mặt, trong lòng tôi lại thấy nhẹ nhõm phần nào, nghĩ thầm khói trắng lượn lờ ít nhất sẽ không để đám người bên cạnh thấy rõ vẻ chật vật của tôi.

"Hoàn Từ," Nghiêm Thù Lân gọi tôi, xoay mặt tôi về phía hắn rồi hỏi, "Hôn không?"
Mặt tôi đỏ lên, sững sờ đối diện với ánh mắt hắn, lặp lại lời hắn: "Hôn! ! "
Hình như Nghiêm Thù Lân cười.

Tôi còn chưa thấy rõ ánh mắt hắn thì hắn đã kề mặt tới gần, vén tóc mai ướt đẫm của tôi ra sau tai rồi nhẹ nhàng ngậm môi tôi, truyền hơi thở ấm áp vào miệng tôi.

.

 
Chương 24: Chương 24


A, ư ư! ! Mấy hạt châu kia lớn hơn tôi tưởng, tôi nghe lời hắn thít chặt lỗ hậu rồi thả lỏng, hổn hển th ở dốc, đau khổ làm rất nhiều lần mà vẫn không thể đẩy viên đầu tiên ra.

Nghiêm Thù Lân đã nhét hạt châu vào người tôi bằng cách nào vậy?
Tôi hoàn toàn không dám tưởng tượng.

Tôi r3n rỉ vài tiếng, đến khi sắp khóc Nghiêm Thù Lân mới thả chân tôi xuống rồi thấp giọng nói: "Hoàn Từ, ngươi không cần làm gì cả, thả lỏng người là được rồi.

"
Hắn bảo tôi quay mặt về phía hắn, tôi ngoan ngoãn làm theo nhưng xấu hổ không dám mở mắt, chỗ phía dưới ma sát với vật thô cứng nóng hổi của hắn, mông bị tay hắn bóp hơi đau.

Tôi bất đắc dĩ ôm cổ hắn rồi há miệng nghênh đón đầu lưỡi hắn luồn vào.

Lẽ ra tôi không nên hôn hắn, nhưng tôi thực sự không tìm được cách nào khác để làm mình phân tâm.


Ngón tay vừa to vừa cứng của Nghiêm Thù Lân lại nhét vào cơ thể tôi làm bụng dưới căng cứng, hai mắt mở to, gáy bị tay kia của hắn giữ chặt, đầu lưỡi nóng ướt khuấy động trong miệng làm suy nghĩ của tôi rối tinh rối mù.

Hôn xong hắn ngậm chóp mũi tôi, đ@u lưỡi ướt át quét qua nhân trung rồi li3m môi tôi.

Khi tôi sắp ngạt thở, ngón tay Nghiêm Thù Lân thò vào sâu hơn, tựa như muốn đẩy hạt châu vào tận cùng.

"A, ư a! ! " Tôi thít chặt lỗ hậu, bị k1ch thích làm nước mắt ứa ra, đỏ mặt bấu chặt lưng hắn, hốt hoảng gọi tên hắn rồi lí nhí nói, "Nghiêm, Nghiêm Thù Lân, mau lấy ra cho ta đi! ! Hình như nó sâu hơn rồi! ! "
"Khó chịu à?" Nghiêm Thù Lân vừa hỏi tôi vừa đâm rút ngón tay bên dưới, chẳng có vẻ gì là muốn lấy hạt châu ra.

Thịt mềm trong lỗ nhỏ bị hạt châu lăn qua liên tục, hình như bị ép ra chút dâm d1ch nhờn nhẫy.

Dưới người tôi cũng có phản ứng, dương v*t mất khống chế đứng thẳng, lỗ đỉnh vô thức rỉ ra dịch nhầy.


Tôi mấp máy môi, nghĩ bộ dạng mình thế này mà nói khó chịu hình như không thuyết phục cho lắm.

"Ta, ta tin ngươi mà! ! " Tôi áp khuôn mặt đỏ bừng vào lồ ng ngực rắn chắc của Nghiêm Thù Lân, dồn hết trọng lượng toàn thân lên người hắn, sụt sịt một cái rồi lí nhí năn nỉ hắn, "Ngươi đừng trêu ta nữa! ! "
Động tác của hắn hơi dừng lại, giây lát sau nhét thêm một ngón tay vào, nghiêm túc lấy hạt châu ra.

"Ưm, Nghiêm trang chủ! ! " Tôi cố gắng thả lỏng eo, lỗ nhỏ ướt mềm bị ngón tay thon dài của hắn vạch ra, hạt châu trơn láng và d@m dịch của tôi cùng bị ép ra ngoài, một viên, hai viên! !
Sống lưng tôi run rẩy như bị điện giật, có ảo giác mình đang đẻ trứng.

"Ưm, ưm! ! " Tôi xấu hổ bịt miệng không dám lên tiếng, bắp chân kẹp chặt vòng eo cường tráng của Nghiêm Thù Lân, muốn giấu cả người mình vào ngực hắn.

Hắn vỗ mông tôi, khi bảo tôi đẩy ra viên cuối cùng thì thân thể tôi run lên, nhịn không được xuất tinh trong nước.

Hình như có nước ấm lọt vào lỗ hậu chưa kịp khép kín, tôi cắn môi, khóe mắt bị k1ch thích trào nước, toàn thân đỏ như tôm luộc, tôi và Nghiêm Thù Lân chỉ mới quen nhau mấy ngày mà lại làm nhiều chuyện xấu hổ như vậy.

"Đừng sợ," Nghiêm Thù Lân hôn lên mắt tôi, đưa bàn tay thô ráp vuốt v e gò má nóng bừng của tôi rồi nói, "Hoàn Từ, kêu ra đi.

".

 
Chương 25: Chương 25


Nghiêm Thù Lân bế tôi ra khỏi thùng rồi cẩn thận lau khô người tôi.

Tôi liên tục nhắc mình không được rung động với công chính, nhưng khi hắn ôm mặt tôi hôn, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, đầu lưỡi chạm nhau, cảm giác tê dại lập tức lan truyền lên da đầu.

Tắm xong hắn lại hôn khắp mặt tôi không chừa chỗ nào.

Tôi đỏ mặt nhìn thị nữ bên cạnh rồi đưa tay chặn môi hắn sắp sửa hôn mình, nghĩ thầm Nghiêm Thù Lân xem tôi là mèo để hít đấy à, lúc nãy hắn đã m*t ra rất nhiều vết đỏ trên cổ tôi rồi.

"Nghiêm trang chủ," khi hắn định bế tôi lên, tôi vội vàng cản hắn lại, "Ta tự đi được mà.

"
Nghiêm Thù Lân nhìn tôi rồi lại cụp mắt nhìn cây gậy thô cứng nóng hổi của hắn đang kề sát mông tôi.

Tôi: "! ! "
A a a trời ạ, lúc nãy tôi đã bắn một lần trong thùng tắm mà quên mất Nghiêm Thù Lân vẫn còn cứng ngắc!
Hắn định để nguyên như vậy trở về sao?
Tôi cúi đầu thấy dương v*t đỏ tía của hắn lớn hơn mình rất nhiều, phần thân nổi gân chằng chịt nhìn hơi đáng sợ, tôi nhịn không được nuốt nước miếng, biết rõ không nên nhìn nhưng lại không thể dời mắt đi, trong lòng sợ hãi cực kỳ.

Nghiêm Thù Lân hỏi tôi: "Muốn sờ không?"
Sờ? Sờ gì?

Tôi còn chưa định thần lại thì hắn đã kéo tay tôi sang rồi bắt tôi cầm cây gậy th*t đáng sợ kia.

Cảm nhận được quy đ@u của hắn chĩa vào lòng bàn tay mình, phần thân khẽ nhúc nhích như có sinh mệnh, tôi cứng đờ tại chỗ, cánh tay đang bị hắn nắm nên không tiện buông ra, chỉ có thể bất đắc dĩ xoa nhẹ mấy lần.

Lòng bàn tay dính chút chất lỏng nhơn nhớt.

Tôi nghe thấy Nghiêm Thù Lân phát ra tiếng th ở dốc rất khẽ.

Khi ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt đen nhánh của hắn, tim tôi giật thót một cái, cứ cảm thấy mình làm sai gì đó, muốn rụt tay lại nhưng không thành công.

Nghiêm Thù Lân bỗng nhiên siết chặt cánh tay tôi, tôi chớp mắt, thở mạnh cũng không dám, sau khi cúi đầu nắm trọn phần cán của hắn trong lòng bàn tay thì hắn mới từ từ buông ra.

"Về phòng đi.

" Sờ thấy chất lỏng từ dương v*t hắn thấm qua kẽ tay tôi, hắn mới cho phép tôi dừng lại.

36.

Sao lại biến thành thế này chứ.


Tôi ngồi quỳ trên giường, cúi đầu cầm gậy th*t của Nghiêm Thù Lân bằng cả hai tay, tóc mai mới khô một nửa xõa xuống sau tai che khuất gương mặt nóng bừng của tôi.

Hắn và mình đều là đàn ông, không cần để ý như vậy.

Tôi tự thôi miên mình, cố nén cảm giác xấu hổ mãnh liệt.

.

Phù! ! Tôi chưa từng làm chuyện này cho ai nên kỹ thuật hơi vụng về, tuốt lên tuốt xuống mấy chục lần, chỉ cảm thấy cây gậy trong tay cứng hơn chứ chẳng có dấu hiệu gì sắp bắn.

"Nghiêm trang chủ, ta không biết làm! ! " Tay tôi đã mỏi nhừ mà hắn vẫn chưa cho tôi nghỉ, tôi cũng không dám ngừng lại, chỉ biết ngước mắt nhìn hắn với vẻ cầu khẩn, "Sướng không?"
Nghiêm Thù Lân không trả lời mà bảo tôi cúi mặt xuống thấp.

37.

Tôi nín thở, chóp mũi gần như chạm vào vật kia của hắn, nửa chừng nín hết nổi nên há miệng thở hắt một hơi lên quy đ@u.

Trong lúc choáng váng, vô số dịch trắng đặc sệt bắn lên mặt tôi, tôi sợ ngây người, theo bản năng nhắm tịt mắt lại, hình như lông mi và môi đều dính chất lỏng ấm nóng.

Hơi tanh, không ngon lắm.

Tôi ngơ ngác li3m môi, một lát sau mới bàng hoàng nhận ra mình vừa ăn phải thứ gì.

38.

Mọi người ơi, cứu tôi với!.

 
Chương 26: 26: Đừng Sợ


39.

Đi xe ngựa mất mấy ngày, nếu đi bộ e là hơn mười ngày mới đến, cũng chẳng biết giờ Doãn Hoàn Từ đang ở đâu nữa.

Khương Nhược Châu đội mũ rộng vành, cắn cọng cỏ đuôi chó, ngồi sau xe bò nghĩ về những dự định sắp tới.

Giấc mơ kia quá chân thực khiến cả người hắn toát mồ hôi lạnh.

Nhưng bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, có thể đó chỉ là mơ chứ sẽ không thực sự xảy ra.

Nhưng hắn một là không biết tên đầy đủ của Doãn Hoàn Từ, hai là chưa từng gặp trang chủ Nghiêm Thù Lân, sao chuyện này lại xuất hiện rõ ràng trong mộng của hắn được chứ?
Khương Nhược Châu bỏ ra ít tiền để dò la tin tức về trang chủ sơn trang.

Thanh danh trang chủ Nghiêm Thù Lân trên giang hồ không tốt, nghe nói lúc mười bốn mười lăm tuổi đã tự tay chém đầu người khác, dùng đao rất giỏi, còn trẻ mà đã độc ác nham hiểm, tính tình giống hệt mẹ mình.

Nhưng truyền thuyết này chắc có mấy phần bịa đặt, nửa thật nửa giả nên không thể tin hoàn toàn.


Ổ khóa này vốn được chôn dưới gốc cây trong sân nhà Khương Nhược Châu.

Mấy năm trước cựu trang chủ Nghiêm phu nhân chết bệnh, lúc đó cha mẹ Khương Nhược Châu bị cuốn vào giang hồ phân tranh, ốc còn không mang nổi mình ốc nên không thể đến sơn trang phúng viếng.

Giờ cha mẹ hắn cũng lần lượt qua đời.

Khương Nhược Châu vén mũ rộng vành lên nhìn ánh nắng rực rỡ trên đường, nghĩ thầm: Dù theo hai phe chính tà khác nhau nhưng nếu hợp tính vẫn có thể làm bạn tốt, đáng tiếc! !
Suy cho cùng vẫn không phải người chung đường.

40.

Mặt trời từ từ lặn xuống.

Khương Nhược Châu ôm kiếm, hai mắt nhắm hờ.

Từ bé cha mẹ đã dạy hắn phải giúp đỡ người khác, đừng so đo quá nhiều được mất, người nhà họ Khương sinh ra phải có lòng can đảm hiệp nghĩa, trừ gian diệt ác, tốt bụng lương thiện.

Trước kia Khương gia không hề thiếu tiền.

Một năm nọ gặp phải thiên tai, cha mẹ đem rất nhiều bạc đi cứu tế dân chúng, nhiều lần giúp đỡ quan phủ.

Nhưng sau đó công lao này bị đại quan kia giành hết, còn dựng tượng đá để dân chúng tôn kính.

Làm người tốt phải nuốt giận sao?
Làm chính nhân quân tử nên phải chịu thiệt thòi.

Khương Nhược Châu lắc đầu cười, nghĩ cũng chẳng có cách nào, giống như phụ thân từng nói, hắn đừng nên so đo nhiều như vậy.

Hắn mở mắt ra, bàn tay nắm chặt ánh nắng chiều, lại nhớ tới thiếu niên tên Doãn Hoàn Từ kia cong mắt nói với mình thế đạo khó khăn, muốn giàu thì phải liều.

Công danh lợi lộc đối với hắn chỉ là cát mịn, dù có nắm chặt cỡ nào cũng sẽ chảy qua kẽ tay.


Làm người chỉ cần không thẹn với lương tâm là đủ rồi.

41.

Đêm khuya.

Tôi bị Nghiêm Thù Lân ôm vào lòng, đỏ mặt nhớ lại lúc nãy hắn đưa ngón tay lau t1nh dịch trên má tôi, sau đó lại bôi lên môi tôi.

Tôi cũng không biết làm sao từ chối, cứng đờ trước mặt hắn, ngoan ngoãn nuốt thứ hắn bắn lên mặt mình vào bụng.

Suy nghĩ thật lâu, trong lúc nửa mê nửa tỉnh tôi nghe thấy tiếng mèo kêu, cái đuôi xù phất qua mặt vừa tê vừa ngứa.

Tôi dần yên tâm lại, nghĩ thầm: Mặc dù mọi người đều nói Nghiêm Thù Lân ác độc nhưng hắn nuôi nhiều mèo như vậy chắc cũng có chút lòng tốt.

Nếu tôi nói chuyện đàng hoàng với hắn, biết đâu hắn sẽ không giết tôi.

42.

Thiếp đi trong giấc ngủ nặng nề, thế mà lại mơ thấy Khương Nhược Châu.

Tôi chưa từng gặp Khương Nhược Châu, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ có tướng mạo hắn nên tôi nhận ra ngay.


Giấc mơ này tối như mực, tôi không thể cử động, toàn thân đều đau buốt, khi thở hổn hển mở mắt ra thì bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Khương Nhược Châu.

Oa, nhìn từ khoảng cách gần Khương Nhược Châu quả thật rất chính trực, nhìn là biết đại hiệp tốt bụng quang minh lẫm liệt.

"Đừng sợ, ta cứu ngươi ra ngoài.

" Hắn nói với tôi, sau đó rút kiếm chém đứt xích sắt trên cổ tay tôi.

Trên cổ cũng đau, đau đến nỗi lưng tôi rịn mồ hôi.

Đến khi Khương Nhược Châu thả tôi xuống, tôi mới rùng mình phát hiện ống quần mình trống không, máu tanh nhớp nháp thấm ướt vải, tí tách nhỏ xuống nước lạnh dưới người tôi.

"Đừng nhìn.

" Khương Nhược Châu bịt kín mắt tôi, ấm giọng nói, "Ngủ một giấc đi.

".

 
Chương 27: Chương 27


43.
Giấc mơ này quả thực làm tôi sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khi mở mắt tỉnh dậy, tôi thở hổn hển, nhìn thấy tay mình đang nắm ga trải giường kìm không được run lẩy bẩy.
Một con mèo mướp yên lặng ngồi xổm trước mặt tôi, đôi mắt vàng tròn xoe nhìn tôi chằm chằm, cái đuôi sau lưng ngoắc qua ngoắc lại.
Tôi và nó nhìn nhau một hồi, cảm xúc dần ổn định lại, lồ ng ngực phập phồng dữ dội cũng từ từ dịu xuống.

Khi đưa tay sờ nó, nó ngoan ngoãn dụi vào lòng bàn tay tôi, đuôi còn quấn quanh cổ tay tôi, yếu ớt kêu meo meo.
Tôi nằm gãi cằm mèo mướp một lát rồi ngồi dậy vén chăn mỏng trên người lên, nơm nớp lo sợ xoa đôi chân còn nguyên vẹn của mình.
Trên cổ không có vết thương, chân cũng vẫn còn, dường như cơn đau thấu tim kia chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Tôi cúi đầu véo bắp chân mình, sau khi biết chắc mình có thể cảm nhận được đau đớn, tảng đá trong lòng mới tạm hạ xuống.
44.
Bên cạnh không có Khương Nhược Châu, cũng chẳng có Nghiêm Thù Lân.

Tôi sợ sau khi xuống giường sẽ quên đi giấc mơ này nên quyết định ngồi xếp bằng trên giường sắp xếp lại tình tiết trong mơ.
Lần trước tôi mơ thấy mình thành hôn với Nghiêm Thù Lân.
Trong mơ hắn giống hệt như truyện miêu tả, chẳng có chút hứng thú nào với "Doãn Hoàn Từ" mà chỉ cưới đối phương vì ước định, đêm tân hôn không hề động phòng mà còn đặt cây đao giữa giường.
Hai người tốt xấu gì cũng là vợ chồng, thế mà hắn vẫn nhẫn tâm bóp cổ phu nhân mình......!Tôi vừa vuốt mèo mướp nằm trên đùi vừa lẩm bẩm trong lòng, nhớ lại cảm giác đau đớn khi bị bóp cổ.

Trong giấc mơ hôm qua có lẽ tôi bị nhốt lại, từ đầu gối trở xuống bị chặt đứt, vết thương băng bó rất sơ sài nên vẫn còn chảy máu.
Đây cũng là tình tiết trong truyện sao?
"Doãn Hoàn Từ" là đoạn tụ nhưng đâu có tình tiết cụt chân!
Tôi xoa mũi rồi cau mày suy nghĩ thật lâu, đột nhiên nhận ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng ——
Ký ức của "Doãn Hoàn Từ" tồn tại trong đầu tôi dưới dạng một bộ phim, còn diễn biến truyện gốc đối với tôi chỉ là một đoạn văn nên tất nhiên sẽ bỏ sót chi tiết.
Trí nhớ tôi cũng không tốt lắm.
Khi đọc truyện, tôi chỉ xem "Doãn Hoàn Từ" chết sớm như vai phụ râu ria, ấn tượng sâu nhất là lúc Nghiêm Thù Lân giết hắn, đến bữa tối thì người hầu bưng canh nấu bằng thịt của hắn lên.

Khoan......!Khoan đã!
Khi Nghiêm Thù Lân giết "Doãn Hoàn Từ", hẳn là "Doãn Hoàn Từ" vẫn còn chân.
Chẳng lẽ "Doãn Hoàn Từ" nằm trong vũng máu vẫn chưa chết mà bị Nghiêm Thù Lân nhốt lại?
Nơi giam giữ tôi trong mơ rất tối, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nước, chưa biết chừng là thủy lao dưới hành lang kia.
Tôi hít một hơi khí lạnh rồi vò tóc, thực sự nghĩ không ra nguyên cớ trong đó.

Cốt truyện mà tôi biết cũng đâu có tình tiết Khương Nhược Châu cứu người.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi phát hiện mình chỉ biết nửa sau truyện chứ không biết nửa trước, hoàn toàn không biết "Doãn Hoàn Từ" đã làm gì khiến trang chủ Nghiêm Thù Lân nổi trận lôi đình.
45.
Tôi nghĩ đến nỗi hoa mắt váng đầu, đột nhiên cửa bị đẩy ra.
Con mèo mướp trong lòng tôi chạy vụt đi, vừa kêu meo meo vừa nhảy lên vai người kia.
Quay đầu bắt gặp ánh mắt hắn, tôi vội vàng đứng dậy mang giày, kéo kín vạt áo rồi khẩn trương nói: "Nghiêm, Nghiêm trang chủ."
Nghiêm Thù Lân đi tới khoác thêm áo ngoài cho tôi, tiện tay buộc lại mái tóc đen xõa tung của tôi rồi hỏi: "Mơ thấy ác mộng gì mà mặt mũi tái nhợt vậy?"
Đương nhiên tôi không thể nói mơ thấy mình bị hắn chặt chân nấu canh rồi bị nhốt vào thủy lao, chỉ có thể cười khan nói với hắn: "Ta mơ thấy mình bị kẻ thù truy sát......"
"Kẻ thù?" Hắn vừa vuốt nếp nhăn trên áo tôi vừa hỏi, "Tên là Khương Nhược Châu đúng không?".

 
Chương 28: Chương 28


46.

Hả? Tôi mở to mắt, cố tiêu hóa những lời vừa nghe được từ miệng Nghiêm Thù Lân, còn tưởng tai mình có vấn đề.

Không, không phải, sao lại nhắc tới Khương Nhược Châu chứ?
Giờ Nghiêm Thù Lân vẫn chưa quen Khương Nhược Châu mà!
Tôi không biết chuyện này là sao, đầu óc đứng máy, há hốc miệng sững sờ tại chỗ.

"Ta nghe ngươi gọi tên y mấy lần trong mơ.

" Nghiêm Thù Lân ôm tôi nói, "Doãn Hoàn Từ, ngươi là phu nhân ta, đừng lo gì về kẻ thù cả, ta sẽ giải quyết giúp ngươi.

"
Giải! ! Giải quyết ai? Giải quyết Khương Nhược Châu á?
"Không không không Nghiêm trang chủ, đây chỉ là hiểu lầm thôi!" Tôi lập tức giật thót, nắm chặt tay Nghiêm Thù Lân rồi hấp tấp nói với hắn, "Khương Nhược Châu không phải kẻ thù của ta đâu, y, y! ! "
Không phải kẻ thù, không phải bạn tốt! ! Tôi không thể giải thích rõ quan hệ giữa mình và Khương Nhược Châu, cũng không thể nói mình không quen y, dù sao trong mơ tôi đã gọi tên y khá nhiều lần.

Tôi hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Y là ân nhân của ta, khi ta bị kẻ thù truy sát y đã cứu ta.


"
Nghiêm Thù Lân cầm tay tôi, cánh tay rắn chắc hệt như xiềng xích khiến tôi nhất thời không thể cử động, cũng không cách nào đẩy hắn ra để chạy tới chỗ khác.

Tim tôi đập loạn xạ, cẩn thận ngậm miệng vì sợ nói hớ trước mặt hắn.

"Ngươi quen y à?" Nghiêm Thù Lân hỏi tôi.

"Không, chẳng quen chút nào hết!" Tôi lắc đầu nguầy nguậy rồi thề thốt, "Cảm tạ xong ta và Khương đại hiệp mỗi người đi một ngả, hoàn toàn không dính dáng gì đến y cả.

"
Nói xong tôi lại cảm thấy mình quá kích động, e là sẽ làm Nghiêm Thù Lân nghi ngờ.

Chắc hắn sẽ không vì vậy mà có hứng thú với Khương Nhược Châu đấy chứ?
Để mau chuyển sang đề tài khác, khi hắn buông tay ra, tôi quay mặt về phía Nghiêm Thù Lân, cắn răng kiễng chân lên ôm mặt hắn hôn một cái thật mạnh rồi hỏi bằng giọng hơi thảo mai: "Trang chủ, ta đói rồi, có món gì ngon cho ta lấp bụng không?"
47.

Nghiêm Thù Lân bị phân tâm đúng như ý muốn của tôi.


Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Mấy thị nữ tắm rửa sạch sẽ cho tôi nhưng chưa chịu thả tôi đi ăn trưa ngay, cô nương áo trắng thần bí cầm một cái hộp đưa cho tôi rồi hỏi tôi tự làm được không.

Lúc đó tôi sắp sửa mặc quần, thấy nàng đưa cái hộp sang thì tò mò cầm xem.

Trời trời trời ạ đây không phải mấy hạt châu tối qua bị nhét vào mông tôi sao!
Tôi nhắm tịt mắt, cả người nóng bừng như nằm trên vỉ nướng, suýt nữa quăng cái hộp đi.

Nàng còn cho tôi thêm một lọ thuốc mỡ rồi dặn tôi bôi lên hạt châu, khi nhét vào sẽ không đau nữa.

Tôi đâu muốn biết mấy chuyện này, lập tức trả lại cái hộp và thuốc mỡ cho nàng rồi kéo quần lên, co cẳng chạy ra ngoài, kết quả đụng phải Nghiêm Thù Lân ở cửa, bị hắn khiêng về hết sức mất mặt.

Tôi túm lưng áo hắn, hỏi hắn chờ ăn cơm xong rồi hãy làm được không, chẳng những hắn không cho mà còn đập mông tôi bốp bốp.

"Nghiêm, Nghiêm Thù Lân, đừng đánh nữa! ! " Tôi xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào, hắn đánh không đau nhưng xung quanh có rất nhiều người thấy, tôi thật sự chẳng còn mặt mũi nào nữa.

"Không thích hạt châu à?" Hắn xoa nhẹ mông tôi rồi hỏi.

Tôi ậm ừ gật đầu.

Nghiêm Thù Lân không bắt tôi nhét hạt châu nữa, nhưng đám thị nữ lấy ra càng nhiều thứ kỳ quái hơn, nhìn qua đều là vật dụng làm tăng tình thú khi động phòng.

Hắn bảo thị nữ cho tôi xem cây gậy ngọc đã được ngâm nước ấm rồi hỏi tôi: "Không thích hạt châu, vậy cái này thì sao?".

 
Chương 29: Chương 29


48.

Trước khi ăn trưa, quả thực tôi bị giày vò không nhẹ.

Tôi không thích hạt châu, nhưng càng sợ cây gậy ngọc kia hơn.

Nghiêm Thù Lân đổ ít thuốc mỡ vào lòng bàn tay, ngón tay thô ráp lập tức nhét vào lỗ hậu của tôi, tôi thấy đau nên đạp chân năn nỉ hắn thả mình xuống, sau khi bị hắn đập mông hai cái thì mím môi không dám nói thêm nữa.

Mới đầu hơi đau nhưng thuốc mỡ hắn bôi vào nhanh chóng tan ra trong lỗ hậu nóng ướt làm tôi vừa tê vừa ngứa, hình như bên trong tiết ra chất nhầy nhơn nhớt.

Chọc ngón tay vào lỗ hậu xong, Nghiêm Thù Lân lại đổ thuốc mỡ ra tuốt dương v*t mềm oặt của tôi.

Lần này hắn mạnh tay hơn, tôi bị hắn xoa bóp làm nước mắt chảy ra, dưới thân đau âm ỉ, nức nở bảo hắn: "Nhẹ một chút! ! "
Lần trước tôi kêu đau hắn lập tức dừng lại, còn bây giờ tôi nài nỉ hắn mấy lần mà hắn vẫn tiếp tục xoa mạnh theo ý mình, còn cố ý bóp quy đ@u lộ ra sau khi lột bao, bôi rất nhiều thuốc mỡ quanh lỗ tiểu.

"Nghiêm Thù Lân, ngươi đừng có ức hiếp ta! ! " Khi ngón tay của hắn lại đâm vào lỗ hậu khuấy động, tôi bật khóc đấm lên lưng hắn.

Đập mấy lần mới phát hiện người hắn cứng như sắt, chẳng những tôi không thể đánh hắn đau mà còn làm tay mình đỏ lên.

Trong mơ Nghiêm Thù Lân muốn giết tôi, lúc tỉnh dậy hắn lại đối xử với tôi như vậy, chẳng lẽ kiếp này tôi phải thất thân trước khi mất mạng sao? Tôi hạ nắm đấm xuống rồi sụt sịt khóc thút thít trên vai hắn.


.

Truyện Nữ Cường
Khóc một hồi sợ làm hắn bực mình nên tôi đành phải kìm lại nước mắt đang chảy ào ào, ngoan ngoãn im lặng để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

"Doãn Hoàn Từ, ngươi làm bằng nước à?" Nghiêm Thù Lân thả tôi xuống để thị nữ lau nước mắt trên mặt, sau đó bóp mũi tôi rồi nhìn tôi chằm chằm, "Ức hiếp ngươi? Ngươi gọi cái này là ức hiếp sao?"
Tôi quay mặt đi chỗ khác.

Hắn lại nắm cằm bắt tôi nhìn thẳng vào hắn.

Tôi nhìn hắn một lát rồi đưa mu bàn tay lên lau mặt, cầm áo che lại dương v*t hơi có phản ứng, lí nhí nói: "Ngươi chỉ nghe những gì mình muốn thôi! ! "
Sắc mặt Nghiêm Thù Lân vẫn không thay đổi, hỏi tôi: "Sao cơ?"
Thấy chưa, lúc chỉ trích thì hắn lại giả điếc.

"Ngươi quá hung dữ với ta," tôi nói, "Ta sợ ngươi.

"
Nghiêm Thù Lân nói: "Hung dữ?"
Hắn nhíu mày, giọng nói lộ vẻ nghi hoặc như không hề cảm thấy mình hung dữ với tôi.

Tôi tính sổ với hắn: "Ngươi đánh mông ta mấy lần, ta nói đau ngươi cũng không dừng, cũng không nhẹ hơn chút nào! ! "
Nghiêm Thù Lân nói: "Ta đâu có làm mạnh.


"
Hắn nói hùng hồn như thế khiến tôi không nói nên lời.

"Ngươi đừng nhét cái kia, cái kia! ! " Tôi suy nghĩ một hồi, ôm mông nói với hắn, "Ta không muốn.

"
"Nếu không làm vậy," Nghiêm Thù Lân nói, "E là đêm tân hôn ngươi sẽ bị thương.

"
Nói xong hắn kéo tay tôi đặt lên v@t cứng của mình, đôi mắt đen yên lặng nhìn tôi, tiếp tục nói: "Chỗ kia của ngươi nhỏ quá, lần đầu tiên sẽ không ăn được ta! ! "
Tôi xấu hổ đưa tay bịt kín miệng hắn, không muốn nghe hắn nói ra câu quá đáng hơn.

"Đêm, đêm tân hôn đâu nhất thiết phải động phòng," tôi đỏ bừng mặt nói, "Còn nhiều thời gian mà, đâu cần gấp gáp vậy.

"
Nghiêm Thù Lân trầm giọng nói: "Phải động phòng.

"
Tôi lắc đầu: "Không muốn.

"
Nghiêm Thù Lân gỡ tay tôi xuống khỏi miệng hắn, lông mày nhíu lại nhìn hơi dữ tợn.

Hắn nói: "Doãn Hoàn Từ, sau khi ngươi và ta động phòng thì ngươi mới thật sự là trang chủ phu nhân.

".

 
Chương 30: Chương 30


49.

Chẳng biết Nghiêm Thù Lân bôi gì vào chỗ đó mà khi tôi nắm tay hắn để thương lượng thì chợt cảm thấy trong chỗ sâu vừa nóng vừa nhột, bờ môi khô khốc, tôi kẹp chặt hai chân, lỗ hậu vô thức co lại, trong lòng còn muốn giục hắn nhét cây ngọc có rất nhiều cục u kia vào gãi ngứa cho tôi.

Sau khi nảy ra ý nghĩ đáng xấu hổ này, tôi vô thức nới lỏng bàn tay đang níu hắn.

Tay hắn lướt qua vòng eo mềm nhũn của tôi rồi đặt lên mông, hỏi tôi có muốn không.

Lẽ ra tôi nên từ chối, nhưng khi Nghiêm Thù Lân mò tới chỗ kia, lỗ nhỏ ướt mềm lại chủ động m*t ngón tay hắn, còn muốn hắn tiến vào sâu hơn.

Lỗ hậu như bị lửa đốt, sức nóng này làm chảy ra rất nhiều nước.

Thôi, thôi! ! Hạt châu đã từng nhét vào rồi, chịu thêm lần này nữa cũng không phải không được, chiều ý hắn biết đâu sẽ bớt khổ hơn.


Nghĩ vậy, tôi ôm cổ Nghiêm Thù Lân, áp mặt vào vai hắn, lí nhí gọi tên hắn rồi nói: "Ngươi nhẹ chút được không, ta sợ đau lắm! ! "
Trong phòng yên tĩnh lại.

Thật lâu sau, khi tôi tưởng Nghiêm Thù Lân sẽ không trả lời, rốt cuộc hắn nói "Được".

50.

Có lẽ vì hắn kiên nhẫn dùng ngón tay nới lỏng rất lâu nên khi đầu gậy ngọc tiến vào tôi cũng chẳng thấy đau, thậm chí còn đã ngứa như mong ước.

Vật mát lạnh kia làm dịu cơn khô nóng trong người tôi, tôi thở hổn hển, hai mắt nhòe đi, níu chặt áo hắn, eo nhịn không được uốn éo mấy lần, mong ngóng hắn mau nhét thêm vào.

Sau đó tôi đột nhiên bừng tỉnh, xấu hổ không chịu được, vội vã ngừng vặn eo.

Nghiêm Thù Lân vỗ nhẹ mông tôi rồi nói: "Đừng ngại, ngươi phải phối hợp thì chuyện này mới dễ chịu được.


"
"Nghiêm, Nghiêm trang chủ! ! " Tôi gọi hắn, cúi đầu cọ chóp mũi vào vai hắn, cố nén xấu hổ vặn eo, cảm thấy lỗ hậu thít chặt bị v@t cứng từ từ vạch ra.

Nghiêm Thù Lân không nhét hết cả cây ngọc vào, khó khăn lắm mới vào được một nửa, hắn đột nhiên rút ra rồi lại đẩy vào.

"Sau này động phòng, chúng ta phải gi@o hợp thế này.

" Nghiêm Thù Lân vừa cầm cây ngọc đâm rút lỗ hậu của tôi vừa bắt tôi vuốt v e v@t cứng của hắn qua lớp vải, thấp giọng bảo tôi, "Hoàn Từ, sờ ta đi.

"
Khi lỗ hậu sắp ngậm hết cây ngọc, bụng tôi yếu ớt co thắt, giữa hai ch@n ướt dầm dề, kh0ái cảm khi bị lấp đầy làm trước mắt trắng xóa.

Cục u trên cây ngọc đè trúng chỗ mẫn cảm của tôi.

Vừa thoáng tỉnh táo lại thì Nghiêm Thù Lân cầm phần chuôi để nó đảo qua một vòng dưới người tôi, tôi nắm vai hắn kêu lên, vì bị k1ch thích nên âm cuối cao vút.

Khi hắn cúi đầu ngậm môi tôi, sống lưng tôi run lên, nhịn không được b ắn ra trên chiếc áo đen đính vàng lá của hắn.

.

 
Chương 31: Chương 31


May mà Nghiêm Thù Lân không bảo thị nữ rửa sạch nửa người dưới cho tôi, nếu không tôi sẽ xấu hổ tông cửa chạy ngay lập tức.
Vẻ mặt các nàng hết sức bình tĩnh, cứ như không hề xảy ra chuyện gì, hoặc là chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Cây ngọc khác với hạt châu lần trước, lúc đi sẽ từ từ tuột ra.

Vì vậy Nghiêm Thù Lân cho tôi mặc qu@n lót khá giống loại hiện đại, sợi dây buộc chặt sau lưng có thể giữ cố định mông tôi.
Mặc xong hắn bảo các thị nữ thay đồ cho tôi, sau đó dắt tôi đến đình trúc ăn trưa.
Bộ đồ này càng vừa vặn hơn, cả đường chỉ lẫn màu sắc đều mới tinh, giống như được may cả ngày lẫn đêm theo số đo của tôi.
Tôi ngắm nghía bộ đồ tinh xảo trên người, lúc đi lại chú ý đến cây ngọc trong lỗ hậu.


Chân Nghiêm Thù Lân dài nên đi nhanh hơn tôi, tôi phải chạy mới đuổi kịp hắn.
Nhưng khi chạy lỗ hậu sẽ bị cục u trên cây ngọc cọ mạnh, tôi thực sự không theo kịp nên đành phải mặt dày mày dạn ôm cánh tay hắn để hắn đi chậm một chút.
Hắn dừng bước rồi quay đầu nhìn tôi.
Tôi ngước lên đối mặt với Nghiêm Thù Lân, tim đập thình thịch, biết rõ hắn không phải người tốt nhưng mấy ngày nay hắn luôn tỏ vẻ dung túng khiến tôi nhịn không được nũng nịu với hắn.
"Đi không được à?" Hắn hỏi rồi đưa tay định bế tôi lên, tôi lùi lại một bước, lắc đầu nói không cần nhưng vẫn bị hắn bế lên.

Truyện Quan Trường
Nghiêm Thù Lân bảo tôi: "Doãn Hoàn Từ, ngươi là phu nhân ta, đừng khách sáo với ta như thế."
Dứt lời, hắn lập tức dời mắt đi rồi bế tôi đến đình trúc.
52.
Ánh nắng vừa phải, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua mặt.
"Nghiêm trang chủ," khi sắp đến đình trúc, tôi lẩm bẩm nói với hắn, "Khóa định tình kia không phải của ta đâu, dù có thành hôn thì ta cũng chỉ là phu nhân giả thôi."
Là giả nên không thể tham lam chiếm đoạt những thứ không thuộc về mình, nếu không sẽ gặp tai vạ.
"Doãn Hoàn Từ" muốn làm phu nhân đã chết, làm sao tôi dám giẫm lên vết xe đổ của hắn được.
"Doãn Hoàn Từ, có phải giả hay không," Nghiêm Thù Lân đặt tôi xuống ghế đá rồi nói, "Trong lòng ta biết rõ."
Tôi níu tay áo hắn, đầu óc nóng lên, cãi lại hắn: "Ngươi không biết đâu."
Dối trá, nếu hắn biết rõ thì tại sao sau khi quen Khương Nhược Châu lại giết tôi chứ?
Nghiêm Thù Lân vén vạt áo lên, ngồi đối diện với tôi trên ghế đá rồi bóp miệng tôi như bóp mỏ vịt: "Ngươi nói nhiều thật đấy."

Bóp một hồi hắn mới buông tay ra.
Thấy vẻ mặt hắn lạnh hơn lúc nãy, một lát sau tôi mới dám hỏi hắn: "Nói nhiều làm phiền ngươi à?"
Nghiêm Thù Lân liếc tôi một cái rồi nói: "Không phiền."
Thế là tôi lại bảo hắn: "Sau này ngươi tìm được phu nhân thật của mình sẽ đuổi phu nhân giả là ta đi......"
Còn chưa dứt lời thì lại bị hắn bóp miệng.
Nghiêm Thù Lân nhìn tôi chằm chằm: "Đúng là hơi phiền thật."
53.
Hắn không thích nghe chuyện này nên tôi đành phải nói lảng sang lũ mèo của hắn trong phủ.
Bữa trưa ăn cháo rất ngon, bên trong còn có tôm tươi bóc vỏ.

Tôi cứ tưởng vận chuyển từ chỗ khác đến, về sau mới biết sơn trang có nơi chuyên nuôi tôm cua cá.
"Sau khi mẫu thân qua đời, trong trang càng quạnh quẽ hơn." Nghiêm Thù Lân gắp cho tôi một miếng cá mềm rồi nói, "Có người bảo ta sơn trang âm u đầy tử khí sống ngột ngạt lắm, khuyên ta nuôi mấy con mèo làm thú cưng."

Tôi nuốt cá xuống, vừa định nói thì Nghiêm Thù Lân lại đút thêm một muỗng thịt kho tàu thơm lừng vào miệng tôi.
Khi phồng má lên nhai, tôi nghĩ thầm: Đề nghị của người kia thật đúng đắn! Sơn trang có mèo quả thực náo nhiệt hơn nhiều.
Tôi còn tưởng Nghiêm Thù Lân không thèm quan tâm mấy lời này, không ngờ hắn sẵn sàng lắng nghe và tiếp thu như vậy.

Phần lớn thời gian Nghiêm Thù Lân đều nhìn tôi ăn.
Húp cháo xong, hắn hỏi tôi: "Vui không?"
Vừa được ăn no vừa được ngắm mèo nữa.

Tôi toét miệng cười với hắn rồi gật đầu nói: "Vui chứ.".

 
Chương 32: 32: Quá Khứ


54.
Ăn no lại buồn ngủ, tôi che miệng ngáp một cái, vừa vươn vai vừa nghĩ thầm: Trong truyện nói Nghiêm Thù Lân không hiểu tình yêu nhưng nhìn hắn đâu phải vậy! Nếu ngay cả hắn cũng không hiểu thì e là trên đời này chẳng ai hiểu hết.
Ngồi lâu có thể cảm nhận được cây ngọc dưới người tuột ra nhưng không đau, cũng không thể nói là khó chịu.

Lúc nãy bị Nghiêm Thù Lân làm phân tâm, giờ tôi lại bắt đầu đứng ngồi không yên, muốn lấy nó ra nhưng lại vô thức khép chân, muốn ngậm nó vào sâu hơn.
Vật kia của Nghiêm Thù Lân......!Tôi nắm hờ hai tay dưới gầm bàn, nhớ đến kích thước của hắn thì nhịn không được nuốt nước miếng, nghĩ thầm đúng là cây ngọc không thể sánh với hắn được.
Đêm tân hôn "Doãn Hoàn Từ" không động phòng với hắn biết đâu lại là điều may mắn.
Thị nữ bưng canh thừa đi rồi đem sương ngọt tiêu thực cho tôi.
Tôi uống chất lỏng trong veo, quyết định nhân lúc Nghiêm Thù Lân đang vui hỏi hắn thêm mấy chuyện, thế là vẫy tay để hắn đưa tai lại gần.

Quả nhiên Nghiêm Thù Lân cúi đầu xuống.
"Nghiêm trang chủ, sao ngươi biết nhiều trò quá vậy?" Tôi nhìn quanh một vòng rồi thì thầm hỏi hắn, "Còn có nhiều......!Trước đây ngươi từng có người nào rồi à?"
Nghiêm Thù Lân quay đầu nhìn tôi, cau mày phủ nhận ngay lập tức: "Không có."
Tôi vội vàng xoa lông mày hắn giãn ra rồi bảo hắn: "Ngươi đừng giận, ta chỉ tò mò hỏi vậy thôi.

Ngươi là trang chủ tiếng tăm lừng lẫy, bao năm nay hành tẩu giang hồ dính vài cánh hoa đào cũng là bình thường mà."
"Ta không thích hoa đào." Hắn nói rồi hỏi lại tôi, "Doãn Hoàn Từ, còn ngươi thì sao?"
"Ta?" Tôi mở to mắt, xua tay lắc đầu nói, "Cả ngày ta phải nghĩ cách kiếm tiền nên bận lắm, không rảnh nghĩ chuyện đó đâu."
"Doãn Hoàn Từ" từng bưng trà trong kỹ viện nhưng lúc đó hắn còn nhỏ, trước khi bị bắt làm chuyện xấu đã kịp trốn đi nên chưa từng tiếp xúc với cái gọi là "phong nguyệt".
Xem ra tôi và hắn đều bất hạnh như nhau.

Cha mẹ tôi mất sớm, sau khi hơi lớn một chút thì rời khỏi viện mồ côi, vừa đi học vừa làm việc vặt.
Sau đó có người giới thiệu tôi làm việc khác, nói là kiếm tiền rất nhanh, kết quả tôi bị lừa, chẳng những không kiếm được tiền mà còn gánh nợ.
Tôi bỏ học ngang, có khi ngủ trên ghế đá công viên, lúc không mưa ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy sao trời lấp lánh.
Trời mưa thì trú chung với mèo hoang, có người tốt bụng tới cho chúng ăn rồi nhân tiện cho tôi ăn luôn.
Chẳng nhớ ai từng nói với tôi gạt người là sai trái, sẽ gặp báo ứng.
Thật sao? Ăn cơm nguội xong, tôi nằm trên bãi cỏ nhìn ánh trăng rọi qua kẽ lá, không khỏi hoài nghi: Nhưng tôi chưa lừa ai bao giờ, sao cũng gặp nhiều báo ứng thế chứ?
55.
Tôi nhặt được cuốn truyện mất bìa này trong thùng rác, còn thấy được vai phụ trùng tên với mình.
Hắn là kẻ lừa đảo.
Đúng là hắn đã gặp báo ứng, chết khi còn rất trẻ.

Trong cuốn truyện hết xô máu chó này đến xô máu chó khác, mạng kẻ lừa đảo còn thấp kém hơn cỏ dại không đáng để bất kỳ ai chú ý..

 
Chương 33: Chương 33


56.

Nghiêm Thù Lân bế tôi ngồi lên đùi rồi nói hắn chưa bao giờ rung động với người khác, cũng chưa từng làm chuyện kia với ai, tất cả đều học từ cuốn "Sáu mươi chín thuật phòng the".

Nghe tên quyển sách này, tôi hoài nghi hắn đang gạt mình, bán tín bán nghi một hồi, ngẫm lại hắn cũng chẳng có lý do gì để gạt tôi nên đành tin lời hắn.

"Nếu ngươi không tin," Nghiêm Thù Lân cầm tay tôi nói, "Tối nay ta bảo người hầu đưa cho ngươi đọc.

"
Tôi nói "ta tin ta tin mà", đọc thì khỏi đi.

Cứ cảm thấy sau khi đọc xong sẽ trở nên bất hạnh.

57.

Tôi dạng ch@n ngồi trên đùi Nghiêm Thù Lân rồi nín thở sờ s0ạng gậy th*t c**ng cứng nóng hổi của hắn, lòng bàn tay lập tức dính đầy chất nhầy trong suốt tiết ra từ dương v*t.

Thứ này của hắn to xấp xỉ cánh tay tôi, khi nắm chặt có thể cảm nhận rõ nhịp đập của các đường gân.

Nghiêm Thù Lân muốn nhét thứ cực đại này vào thật sao? Nếu đút vào hết, e là sẽ thọc đến dạ dày mất! !
Còn bốn ngày nữa là thành hôn.


Con đường mù mịt phía trước khiến tôi lo lắng bất an, chẳng biết trang chủ đổi tính đối với tôi là tốt hay xấu nữa.

Võ công tôi thua xa Nghiêm Thù Lân, nếu hắn mặc kệ ý muốn của tôi thì giờ hoàn toàn có thể hiếp tôi.

May mà hắn không làm vậy.

Nếu không nhất định tôi sẽ chết khi còn trẻ trung thế này.

58.

"Ngươi là trang chủ, chắc có nhiều việc phải làm lắm nhỉ?" Tôi vừa ra vẻ bình tĩnh vuốt v e chỗ kia của hắn vừa hỏi, "Ta nghe người giang hồ nói Nghiêm gia buôn bán rất lớn, các mối làm ăn quan trọng ở Giang Nam Giang Bắc đều nằm trong tay ngươi! ! "
Trong truyện nói hắn vừa bận rộn vừa lạnh lùng, hiếm khi quan tâm đ ến vợ mới cưới của mình, lúc ngủ chung với "Doãn Hoàn Từ" luôn để cây đao sắc lẻm ở giữa.

Phu nhân giả này ban ngày đến thư phòng tìm hắn mấy lần đều bị hắn hùng hổ đuổi ra.

Sao Nghiêm Thù Lân bây giờ lại kiên nhẫn ở cạnh tôi, còn sẵn lòng tiếp xúc thân mật với tôi nữa chứ?
Tôi sẽ không tự mình đa tình cho rằng hắn mới quen tôi mấy ngày đã yêu tôi sâu đậm, nhưng làm sao giải thích được mấy hành vi này của hắn đây?
"Những chuyện kia không cần ta đích thân đi làm," Nghiêm Thù Lân nói, "Nếu ngươi muốn ta ở lại thì ta sẽ luôn bên ngươi, không đi đâu hết.

"
Giọng hắn trầm thấp, đôi mắt yên lặng nhìn tôi chăm chú, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.


Những lời này hệt như sợi tơ quấn chặt lấy tôi khiến tôi không nói được gì, cũng không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn nóng rực, đoán không ra tâm ý của hắn.

Hắn càng tốt với tôi thì tôi càng không dám tin hắn.

59.

Đang nghĩ ngợi thì Nghiêm Thù Lân đột nhiên xoa nhẹ mông tôi mấy lần rồi cầm cổ tay tôi, bảo tôi làm cho hắn bằng miệng.

Tôi sững sờ nhìn hắn: "Bằng miệng?"
"Li3m ta b ắn ra," Nghiêm Thù Lân nắm cằm tôi hôn một cái rồi nói, "Hôm nay khỏi cần nhét cây ngọc nữa.

"
Lần trước chỉ làm bằng tay! !
Tôi do dự rất lâu nhưng hắn vừa đấm vừa xoa dụ dỗ tôi đủ kiểu.

Thật sự từ chối không được, tôi mờ mịt quỳ giữa hai ch@n hắn, cảm thấy cây gậy th*t nóng hổi sừng sững kia áp lên má mình, mùi tanh nồng phả vào mặt.

Cầm gậy th*t thô to, tôi kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn, hắn đưa ngón tay vạch môi tôi rồi kéo lưỡi tôi ra.

Chất nhầy bôi lên lưỡi tôi hơi mặn, còn có mùi tanh nhẹ.

"Ăn hết đi.

" Nghiêm Thù Lân vuốt v e má tôi phồng lên vì ngậm quy đ@u của hắn, vén tóc mai ra sau tai tôi, khi rũ mắt nhìn tôi, khóe môi hắn thấp thoáng ý cười, "Nếu không ta sẽ đánh đòn.

".

 
Chương 34: Chương 34


60.
Tuy không thể nói là ngon nhưng cũng chẳng đến mức khó nuốt như tôi tưởng, không có mùi khó ngửi, chỉ là quá lớn nên gần như lấp kín miệng tôi, đè lên lưỡi khiến tôi m*t rất khó khăn, nước bọt nuốt không hết, còn hơi ngạt thở nữa.
gậy th*t của Nghiêm Thù Lân đè lên lưỡi tôi, chậm rãi đâm rút trong miệng tôi, d@m dịch từ thân gậy đỏ tía chảy xuống cổ họng, tôi nuốt một cách bị động, yết hầu nhấp nhô, cứ tưởng đã sâu hết mức nhưng hắn vẫn có thể đâm sâu hơn.
Trong lúc bị c ắm vào miệng, tôi còn cảm nhận được lỗ hậu c ăng trướng vì bị cây ngọc vạch ra.
Mùi dương v*t nồng nặc tràn ngập xoang mũi, đầu óc tôi choáng váng không nghĩ gì được nữa.
Tôi run rẩy cầm đoạn bên ngoài của hắn, hình như còn đụng phải tinh h0àn chứa đầy t1nh dịch.

Đầu gậy th*t giật giật trong miệng tôi, bị hắn đè đầu làm tôi không ngẩng lên được, cũng nói không nên lời, chỉ có thể tiếp tục há to miệng, quai hàm phồng căng, nước bọt tiết ra nhiều hơn bình thường.

Có lẽ Nghiêm Thù Lân cũng cảm thấy kỹ năng miệng của tôi rất kém cỏi.
Tôi làm cho hắn thật lâu nhưng hắn chẳng có vẻ gì sắp bắn.

Hắn thở rất khẽ, nắm tóc tôi lúc nhẹ lúc mạnh, từ trên cao nhìn xuống tôi m*t gậy th*t của hắn, chẳng biết có hài lòng không nữa.
Trong lúc đó tôi phải điều chỉnh nhịp thở của mình, nếu không mặt sẽ nóng bừng vì thiếu dưỡng khí, nước mắt bị k1ch thích ứa ra làm tầm nhìn trở nên nhòe nhoẹt, cái gì cũng không thấy.
Cuối cùng Nghiêm Thù Lân rút d**ng v*t thô cứng ra ngoài.
Hắn cúi đầu nhìn tôi rồi kéo tay áo lau nước mắt và nước bọt ở khóe miệng tôi, không bắt tôi m*t tiếp nữa mà chỉ cần cầm li3m là được.
Li3m dễ hơn m*t nhiều.


Tôi thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa bưng lấy gậy th*t ướt sũng nước miếng rồi cẩn thận thè lưỡi li3m dọc gân xanh nổi lên, khi li3m đến chỗ lõm cuối cùng, đầu lưỡi nếm được hương vị càng nồng hơn.
Tôi đang ở trong trang của hắn nên đành phải chiều theo ý hắn.
Dỗ hắn vui vẻ là chừa đường sống cho mình.
Hơi thở hắn dần trở nên nặng nề, thấp giọng gọi tên tôi rồi bảo tôi ngậm quy đ@u lần nữa, m*t nó như chim ruồi hút mật, thỉnh thoảng cọ đầu lưỡi vào lỗ tiểu đang rỉ nước kia.
"Doãn Hoàn Từ......" Tôi vụng về làm theo, hắn cúi người vuốt mái tóc dài xõa tung của tôi, bàn tay to sần sùi xoa gáy tôi, lẩm bẩm nói, "Hoàn Từ......!là phu nhân của ta......"
Trong rừng vọng đến mấy tiếng chim hót.
Dịch trắng nhiều đến nỗi tôi không cách nào nuốt hết, chất lỏng nhơn nhớt bắn vào liên tục, hầu hết chảy xuống cổ họng vào dạ dày, phần còn lại chảy dọc cằm tôi rồi rơi xuống bộ đồ mới thay.
Khi tôi nắm vạt áo thở hổn hển, Nghiêm Thù Lân khom người ôm tôi vào lòng, lau khóe môi tôi rồi hôn l3n chóp mũi và gò má, vùi đầu vào vai tôi nói: "Cứ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chỉ tin một mình ta thôi, ta sẽ luôn......!luôn bảo vệ ngươi.".

 
Chương 35: Chương 35


61.
Nghiêm Thù Lân không hề gạt tôi, làm xong hắn lấy cây ngọc ra như đã hứa, không ép tôi làm gì nữa, còn nói cho tôi biết gốc gác mấy vết sẹo trên người mình.
Ngực hắn có sẹo, trên lưng cũng có, lần trước hắn nắm tay tôi, tôi thấy mu bàn tay hắn cũng có một vết sẹo sẫm màu.
Mẹ Nghiêm Thù Lân làm việc tùy tâm trạng, thủ đoạn quyết đoán tàn nhẫn, không bao giờ chừa đường lui nên đắc tội với rất nhiều người.

Lúc hắn còn bé từng có kẻ thuê sát thủ bắt cóc hắn để uy hiếp sơn trang Nghiêm gia.
Khu rừng ngoài trang quanh năm mù mịt sương độc, muốn vào cũng không phải dễ.

Thỉnh thoảng hắn theo mẹ xuống núi, vì là thiếu trang chủ nên đương nhiên có rất nhiều ám vệ tháp tùng, muốn ra tay với hắn cực kỳ khó.
Tôi nắm bàn tay cứng rắn của hắn rồi xoa nhẹ vết sẹo, nghe hắn nói đây là kẻ thù cầm sắt nung in ra, đã lành từ lâu nên không còn đau mà chỉ hơi xấu thôi.
Nghiêm Thù Lân nói giang hồ chính là như vậy, truy cầu danh lợi, bài trừ đối lập, ai cũng sống như thế nên khó lòng phân biệt đâu là đúng đâu là sai.


Dứt lời, hắn đặt một tấm lệnh bài có khắc chữ "Nghiêm" vào tay tôi, bảo tôi giữ nó đi, người hầu Nghiêm gia sẽ nghe lệnh tôi, muốn gì cứ nói thẳng với bọn họ.
62.
Tôi và Nghiêm Thù Lân không thân không thích, lấy vật mình trộm để đổi lấy những thứ này, bất kể thế nào cũng không thể yên tâm được.

Cầm lệnh bài quý giá như cầm củ khoai lang nóng phỏng tay vậy.
Nghiêm Thù Lân đi xử lý công việc.
Tôi ngồi một mình trên xích đu ở sân sau, ngẩng đầu nhìn nắng chiều sắp tắt.

Chắc vì trên người bám đầy mùi Nghiêm Thù Lân nên mấy con mèo của hắn ngồi xổm cạnh chân tôi, thỉnh thoảng phất đuôi qua cổ chân và giày vải của tôi.
Chẳng lẽ tôi nghĩ sai rồi sao? Đôi khi những lời Nghiêm Thù Lân nói khiến tôi có cảm giác như hắn đã biết tôi từ trước.

Nhưng khi sàng lọc ký ức "Doãn Hoàn Từ" để lại, chắc chắn bọn họ chưa từng gặp nhau.

Tôi trầm ngâm xoa mặt, tự thấy mình cũng không phải mỹ nhân, so với đại hiệp chính phái Khương Nhược Châu thì tôi chỉ là một con chuột nhắt mà thôi.
Nghiêm Thù Lân......!là kẻ ác thật sao?
Tôi ngồi xổm trên bãi cỏ, đưa tay chọc trán lũ mèo tam thể rồi chắp tay nài nỉ chúng: "Chủ nhân các ngươi có mãi tốt như bây giờ không? Các ngươi thổi gió bên tai hắn đi, bảo hắn sau này đừng giết ta, cho ta một con đường sống với......"
63.
Ban đêm lại gặp ác mộng.
Trong mơ tôi vẫn cụt chân, hai tay không làm được gì, không cách nào nhổm người dậy mà chỉ có thể run rẩy nằm rạp dưới đất, xoang mũi nồng nặc mùi máu, toàn thân đau điếng, hệt như con sâu bị người đạp bẹp dí.
Há miệng thở hổn hển một lúc lâu, khi tôi tưởng mình sắp ngất đi thì chợt cảm nhận được một bóng đen phủ lên người mình.
Người kia ngồi xổm xuống rồi thô bạo nâng mặt tôi lên, nhét viên thuốc vào miệng bắt tôi nuốt.
Tôi tưởng hắn muốn hại mình, nhưng sau khi uống thuốc nhịp tim dữ dội của tôi dần ổn định lại, cơn đau trong lục phủ ngũ tạng cũng dịu hẳn đi, nằm một lát tôi đã có sức chống tay ngồi dậy.
"Ta đã nói không được vào cấm địa trong trang rồi mà." Hắn nhìn tôi, gằn từng chữ, "Độc lan vào máu, mười ngày phải uống thuốc giải một lần mới có thể kéo dài tính mạng, nếu không sẽ đau đến nỗi không thiết sống, thất khiếu chảy máu mà chết.

Doãn Hoàn Từ, chỉ có Nghiêm gia mới chế được thuốc giải, Khương Nhược Châu đòi đem ngươi đi chính là hại chết ngươi đấy."
Tôi mở mắt ra, sững sờ nhìn Nghiêm Thù Lân đang siết chặt bả vai mình.
Trong mơ hắn luôn cau mày.
"Thả ngươi đi à?" Hắn nói, "Ngươi đã bước chân vào Nghiêm gia thì đừng hòng đi nữa!".

 
Chương 36: Chương 36


64.
Lần này tỉnh lại, Nghiêm Thù Lân nằm bên cạnh ôm tôi chặt cứng.

Hai chân dài của hắn quặp chặt chân tôi, tôi thử đẩy hắn ra nhưng không được, trong lúc giãy giụa còn cọ hắn nổi lên phản ứng, cây gậy kia chĩa vào lưng tôi qua lớp vải khiến tôi không dám nhúc nhích nữa.
Nghiêm Thù Lân vẫn chưa tỉnh ngủ, lẩm bẩm nói mớ gì đó tôi nghe không rõ, sau đó xoay người đè tôi dưới thân, nhét cây gậy của hắn giữa khe mông tôi rồi rút ra đút vào.
Hắn......!sao hắn lại tuyên dâm ban ngày chứ!
Tôi đỏ mặt nằm trên gối, đột nhiên cảm thấy áo mình bị hắn giật ra, Nghiêm Thù Lân gặm vai tôi như chó.


Hắn cắn rất sâu, răng nanh cắm ngập trong thịt tôi, sau đó còn áp môi vào vết cắn, hình như đang hút máu tôi chảy ra.
Tôi chưa kịp hoàn hồn sau cơn đau nhẹ này thì chợt cảm thấy vạt áo mình bị vén lên, mông bị bàn tay to rộng của hắn x0a nắn.

Bóp xong hắn lại vỗ mạnh mấy cái, tôi r3n rỉ gọi tên hắn, cố gọi hắn dậy nhưng không được.
"Nghiêm trang chủ, ngươi, ngươi phải giữ lời chứ, chúng ta chưa thành hôn mà, không được......" Khi lỗ hậu bị ngón tay hắn vạch ra, tôi hét ầm lên nhưng người hắn nặng quá nên làm thế nào tôi cũng không thoát ra được.
Tục ngữ nói quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!
65.
Một lát sau, tôi chợt nhận ra:
Nghiêm......!Nghiêm Thù Lân hình như đâu phải quân tử!
66.
Nghiêm Thù Lân cau mày xoa sống mũi cao vút của mình, dựa vào thành ghế khắc hoa đọc thư thủ hạ gửi đến.
Những năm gần đây, Nghiêm gia nắm bắt cơ hội mở rộng thế lực đến hai vùng đất vàng ở Giang Bắc, đám nhân sĩ chính phái ở đó ngoài mặt không chịu qua lại với bọn họ nhưng lại âm thầm tranh nhau tạo dựng quan hệ làm ăn với họ.

Hắn hoàn toàn không có hứng thú với tình yêu, còn quá nhiều chuyện phải làm, đâu còn lòng dạ tìm người thành hôn nữa.
Nhưng thiếu niên tên "Doãn Hoàn Từ" gửi thư tới nói đang giữ khóa định tình mẫu thân hắn tặng, sau đó đột ngột chạy đến sơn trang tìm hắn, nằng nặc đòi thành hôn với hắn.

Doãn Hoàn Từ có khuôn mặt nhỏ nhắn, tay chân mảnh khảnh, mặc áo vải thô, nhìn hệt như chim sẻ.
Nói cũng nhiều như chim sẻ, suốt ngày líu lo phá vỡ sự tĩnh lặng của sơn trang.
"Mẫu thân ngươi muốn ngươi cưới ta mà." Doãn Hoàn Từ ngồi đối diện hắn, vỗ ngực nói, "Nghiêm trang chủ, chẳng phải ngươi nói sắp tới ngày giỗ của bà rồi sao? Hôm thành thân chúng ta đặt bài vị của bà trong sảnh, bà ở dưới suối vàng nhìn thấy hỉ sự này chắc sẽ vui lắm."
Nghiêm Thù Lân nhíu mày mấy lần rồi cúi đầu uống trà, nghĩ thầm thiếu niên này đúng là nghĩ gì nói nấy.
Lễ cưới sơ sài, lúc động phòng hắn gỡ khăn tân nương của Doãn Hoàn Từ nhưng cả đêm không hề chạm vào đối phương.
Phu nhân? Hắn cảm thấy "phu nhân" này còn quá trẻ, người cũng gầy nhom, đâu thể động phòng với mình được.
Cổ mảnh đến nỗi chỉ cần hắn bóp nhẹ cũng gãy.
Thôi, muốn thành hôn thì thành hôn, sơn trang của hắn vẫn thừa sức nuôi chim sẻ nhỏ.
Đặt thanh đao giữa hai người là muốn Doãn Hoàn Từ an phận thủ thường để giữ lại mạng nhỏ.
Nhưng Doãn Hoàn Từ không hiểu lòng hắn, lâu lâu lại chạy đến tìm hắn đòi ngủ chung, còn đuổi theo hắn trên hành lang rồi lớn tiếng nói muốn làm chuyện kia với hắn.
Một ngày nọ, chẳng biết Doãn Hoàn Từ nhờ ai đem thuốc bột kích d*c vào trang rồi lẻn tới thư phòng rắc vào chén trà của hắn.

Chén trà kia bị hắn rót vào bụng thiếu niên.
Quả nhiên là không làm được.
Dù thuốc đã phát huy tác dụng nhưng khi hắn tiến quân thần tốc vẫn làm Doãn Hoàn Từ chảy máu, y run lẩy bẩy dưới người hắn, vừa khóc vừa kêu đau, nói hắn làm nhẹ chút nhưng lại bị hắn nắm chân kéo về.
Hắn cắn thịt mềm trên vai và cổ thiếu niên như chim ưng cắp mồi, máu chảy vào miệng làm hắn càng thêm hưng phấn, chỗ phía dưới càng phồng to hơn.
"Không muốn, ta không muốn......" Hắn nghe Doãn Hoàn Từ khóc nói, "Đau quá, thả ta đi......"
Doãn Hoàn Từ không chịu nổi, đau đớn túm chăn muốn chạy xuống giường, khó khăn lắm mới nhổm người lên được nhưng gậy th*t thô to của nam nhân lại đuổi theo đâm vào sâu hơn.
Nghiêm Thù Lân th ở dốc, giơ tay đập mấy cái lên bờ m ông đối phương bị hắn bóp ra dấu đỏ rồi nói: "Doãn Hoàn Từ, đều là ngươi tự chuốc thôi, đừng hòng chạy trốn.".

 
Chương 37: Chương 37


67.

Nghiêm Thù Lân hít sâu một hơi.

Lỗ hậu Doãn Hoàn Từ chặt hơn hắn tưởng nhiều, lỗ nhỏ bị lưỡi đao thịt của hắn thô bạo vạch ra, gậy th*t đỏ tía chỉ mới vào một nửa mà thiếu niên đã khóc đến nỗi toàn thân run rẩy, chẳng biết vì đau hay sợ nữa.

Việc đã đến nước này hắn cũng không thể dừng lại, nhất định phải cho thiếu niên làm ẩu một bài học, nếm mùi đau khổ để sau này không nảy ra ý đồ xấu nữa.

Quả thực hắn không rành chuyện phòng the, chỉ biết phải vào phía sau chứ không hề nới lỏng.

May mà Doãn Hoàn Từ uống một ly lớn thuốc kích d*c, lỗ hậu nóng bỏng bị đâm chọc dữ dội chảy ra rất nhiều d1ch nhờn, có thể giúp hắn đút vào dễ hơn.

"Ngươi không hiểu à?" Nghiêm Thù Lân bóp eo thon của thiếu niên rồi cúi người xuống, nhíu mày nghĩ, "Cả ngày đòi động phòng với ta mà lên giường lại muốn chạy, chẳng phải đang bỡn cợt ta sao?"
Hắn không tin nước mắt của Doãn Hoàn Từ.


Phái tai mắt ra giang hồ nghe ngóng một phen, thiếu niên này chuyên sống bằng nghề lừa đảo nên rất giỏi giả bộ đáng thương, lúc xảy ra chuyện thì chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.

Nghĩ đối phương đang giả vờ giả vịt, Nghiêm Thù Lân lập tức nắm lấy bả vai gầy gò của thiếu niên rồi th úc mạnh hơn.

Doãn Hoàn Từ khàn giọng hét lên như mèo bị đạp đuôi, sống lưng kéo căng, đưa tay níu chặt cột giường, mu bàn tay tái nhợt nổi gân xanh lờ mờ.

68.

"Mẹ kiếp, đau quá! ! " Khó khăn lắm Doãn Hoàn Từ mới hít thở được, cắn gối khóc rấm rứt, bị Nghiêm Thù Lân cao lớn đè dưới người, động tác đâm rút của nam nhân cực kỳ thô bạo, chỗ gi@o hợp không chỉ có d@m dịch sền sệt mà còn có máu tanh chảy ra vì lỗ hậu của y bị xé rách.

Hồi còn làm công ở kỹ viện, y hay nghe lén mấy vị khách tán gẫu, bọn họ nói làm chuyện trên giường là sướng nhất, sướng không sao tả xiết.

Gạt người! ! Đây đâu phải chuyện sung sướng gì!

Doãn Hoàn Từ bị chơi suýt mất mạng, cảm nhận được nam nhân rút ra, y cố chống tay ngồi dậy, định xuống giường mặc đồ chạy trốn, ai ngờ lại bị bắt về đánh mông gần mười cái, gậy th*t thô to nổi đầy gân xanh kia đâm thẳng vào chỗ sâu.

Đau quá, đau chết! !
Tay y bị trói sau lưng, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, nước mắt không ngừng trào ra từ đôi mắt nhắm nghiền.

Khi y tưởng mình sắp bị giày vò chết, Nghiêm Thù Lân mới dịu dàng hơn đôi chút, ôm eo y kéo vào lòng.

"Lấy thuốc ở đâu?" Nam nhân hỏi y.

"Truyền, truyền tin! ! " Y chịu đựng cơn đau dưới người rồi trả lời, "Ta nhờ bạn bè gửi đến! ! Chỉ muốn gi@o hoan với trang chủ chứ chẳng có ý đồ gì khác cả.

"
"Đã muốn làm," Nghiêm Thù Lân hỏi y, "Sao còn chạy?"
"Vì ta chảy máu, đau! ! " Doãn Hoàn Từ hít sâu mấy hơi, hai chân không cách nào khép lại, còn cảm nhận được dương v*t nóng hổi nhúc nhích trong lỗ hậu, giữa hai ch@n ướt đẫm, chóp mũi ngửi thấy mùi tanh nhẹ.

Nhưng thế này cũng tốt! !
Y thầm nghĩ, bàn tay bị trói sau lưng chạm vào thân thể Nghiêm Thù Lân áp xuống, khàn giọng hỏi: "Nghiêm Thù Lân, chúng ta động phòng rồi, bất kể sau này thế nào thì ta cũng là phu nhân thật sự của ngươi đúng không?".

 
Chương 38: Chương 38


69.

Nghiêm, Nghiêm Thù Lân vẫn chưa tỉnh sao?
Tôi nghe tiếng th ở dốc của hắn càng lúc càng nặng, ngón tay thô to đâm rút trong lỗ hậu của tôi, tần suất dần tăng lên khiến nó tiết ra chút d1ch nhờn, sau đó hắn lại đút thêm một ngón tay nữa, tôi nắm chặt gối, cực kỳ sợ hãi, đầu gối cọ vào ga trải giường, nhưng dù có làm thế nào cũng không thể chui ra từ dưới người hắn.

Khi hắn thử nhét gậy th*t vào lỗ nhỏ bị vạch ra của tôi, tôi sợ đến nỗi chảy mồ hôi đầm đìa, vật này khác xa đồ chơi lần trước, làm sao có thể! !
Nghiêm Thù Lân trầm giọng gọi tên tôi mấy lần, bàn tay to rộng kéo tôi xuống rồi bóp eo tôi, sau khi ưỡn mạnh một cái thì gậy th*t tiến vào cơ thể tôi một đoạn ngắn.

Chắc vì trước đây hắn từng nới lỏng cho tôi bằng hạt châu và cây ngọc nên lần này tiến vào không đau như tôi tưởng, nhưng khi tôi thở phào nhẹ nhõm thì hắn lại tiếp tục đâm sâu vào lỗ hậu, tôi càng thít chặt thì hắn càng đâm mạnh.

Ống ruột nhỏ hẹp bị vạch ra một cách thô bạo, hình như hắn thấy tiến độ quá chậm nên đè tôi ra bắt đầu đâm rút, quả thực muốn c ắm vào sâu hơn.

Kích cỡ này còn lớn hơn dự đoán của tôi, tôi dần thấy đau nên cắn môi chịu đựng, trong lòng nghi ngờ Nghiêm Thù Lân cố ý, nhưng tôi bị hắn đè dưới người nên không thấy được vẻ mặt hiện giờ của hắn.

"Đừng chạy.

" Tôi nghe hắn nói vậy, chưa kịp trả lời thì mông lại bị đánh mấy cái, vừa tê vừa đau.


Oan quá! Tôi bị đè không thể nhúc nhích thì chạy đường nào, muốn chạy cũng đâu có chỗ để chạy!
Tôi cố chịu đựng không vùng vẫy nhưng hắn vẫn muốn đánh tôi, banh chân tôi ra rộng hơn rồi nâng lên vòng eo kéo căng suýt rút gân của tôi, bắt đầu rút ra đút vào.

Không được, còn vào nữa sẽ chảy máu! !
Tôi hoảng sợ, đang định hét lên gọi hắn thì trước mắt quay cuồng, bị hắn ôm vùi mặt vào ngực, cảm nhận được dương v*t hắn đột ngột đâm thẳng vào chỗ sâu, lòng bàn chân tôi giẫm lên ván giường nhưng không sao ngồi dậy được.

Cảm giác lỗ hậu bị vạch ra chân thực như vậy chắc không phải mơ, nhưng cổ tôi bị hắn bóp chặt, khi cằm bị ép ngẩng lên, bỗng nhiên tôi không phân biệt được đây là mơ hay thực.

Ánh nắng rọi qua cửa sổ để mở, mắt tôi dần nhòe đi, há to miệng cũng vẫn ngạt thở.

Dưới thân từ từ bị vạch ra, hình như cổ bị hắn cắn rỉ máu.

Khi tôi sắp ngất đi, con mèo tam thể nhảy lên giường kêu meo meo rồi quất đuôi vào tay Nghiêm Thù Lân đang bóp cổ tôi, còn giơ móng lên cào mặt hắn.

70.

"! ! Hoàn Từ?"

Nghiêm Thù Lân bừng tỉnh.

Hắn đờ đẫn giây lát rồi hốt hoảng buông tay ra khỏi cổ tôi, còn cẩn thận xoa xoa những chỗ bị hắn bóp bầm tím trên người tôi.

Nãy giờ tôi không dám lên tiếng, nghe hắn gọi thì tủi thân khóc nức nở trong ngực hắn.

"Đau lắm sao?" Nghiêm Thù Lân ôm tôi, hôn lên nước mắt trên mặt tôi rồi nói, "Ta, ta! ! "
Một nửa vật kia của hắn còn nằm trong người tôi, tôi bình tĩnh lại rồi hỏi hắn rút ra trước được không.

"Chảy máu, đâu có chảy máu! ! "
Hắn nâng m ông tôi lên, chưa chịu rút ra mà săm soi chỗ kết hợp của tôi và hắn.

Giờ, giờ chưa chảy máu nhưng nếu hắn lại cứng lên thì tôi phải nằm liệt giường nửa tháng mất!
Tôi quỳ thẳng lưng trên giường, tay chống vào tường, hắn vịn eo tôi chậm rãi đâm rút bên trong, động tác nhẹ hơn nhiều nhưng cũng chẳng có ý định dừng lại, cứ như lỡ sai thì sai cho trót vậy.

Tôi quay mặt đi chỗ khác, trông thấy con mèo tam thể lúc nãy đánh thức hắn ngồi xổm bên cạnh hững hờ li3m móng.

Bắt gặp ánh mắt tôi, nó cũng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn tôi.

71.

Ưm! ! Đừng, đừng nhìn mà!.

 
Chương 39: Chương 39


72.

Tôi bị hắn đâm đ ến nỗi eo nhũn chân run, nài nỉ hắn rút ra nhưng hắn vờ như không nghe thấy, càng lúc càng quá đáng hơn.

Mới đầu tôi vẫn chịu được, nhưng hắn đột nhiên thúc người tới trước làm gậy th*t nóng bỏng kia đâm mạnh vào chỗ thịt mềm nhất của tôi, móng tay tôi suýt ghim vào lòng bàn tay, nghẹn ngào kêu lên, sau đó lại bị đâm chỗ kia tới tấp làm sống lưng bủn rủn, nếu không có hắn đỡ chắc tôi đã xụi lơ ngã xuống ván giường.

Nghiêm Thù Lân càng lúc càng áp sát, quần áo tôi bị ném vương vãi dưới giường, giờ đang trần như nhộng dính sát vào hắn.

Hắn thò tay cầm tinh h0àn của tôi bóp nhẹ mấy cái rồi nắm trọn dương v*t tôi tuốt lên tuốt xuống bất chấp sự cự tuyệt của tôi.

Lòng bàn tay hắn sần sùi như giấy nhám, tôi vừa đau vừa sướng, cảm thấy chỗ sâu trong lỗ hậu cũng bị hắn thô bạo vạch ra, theo bản năng muốn thít chặt lỗ nhỏ đẩy vật kia ra nhưng chẳng ích gì mà còn làm nó vào sâu hơn.

Khi hắn đột ngột kéo ngược hai chân tôi làm dương v*t lấp đầy lỗ hậu, hơi thở tôi cứng lại, đau đến nỗi nước mắt trào ra.


Một nỗi kh0ái cảm chưa từng có từ chỗ bị xâm nhập nhanh chóng lan tràn khắp người tôi như một cơn lốc, lại giống như uống quá nhiều soda bạc hà làm bụng dưới bị k1ch thích, bọt khí trong suốt ùng ục xông lên đầu phá hủy ý thức của tôi.

Một lát sau, cơn đau vơi đi chút ít, tôi tìm lại được hơi thở, cổ, lưng và lòng bàn tay đều rịn mồ hôi, cả người như trái cây chín mềm bị hắn nắm, chỉ cần bóp nhẹ sẽ chảy ra nước ngọt.

Tôi hơi ù tai, chỉ nghe được tiếng thở của mình và hắn, đầu gối bị nhấc lên, gậy th*t thô to liên tục vạch ra lỗ hậu như muốn đóng đinh tôi ở chỗ này.


Là mơ sao?
Chắc không phải mơ đâu.

Ý thức tan rã một hồi, khi tôi tỉnh lại thì phát hiện mặt mình áp vào ván giường, hắn cúi người ôm tôi, cưỡi trên người tôi, có thể cảm nhận rõ ràng dương v*t thô nóng rút ra rồi lại đâm vào, hết lần này đến lần khác! !
Tôi níu lấy cột giường khóc nấc, bị đâm l3n đỉnh hai lần, sau khi b ắn ra lại bị hắn nắm vật ngây ngô kia xoa bóp, eo run rẩy như sắp rút gân.


Con mèo tam thể đi tới ngồi xổm bên cạnh li3m cổ tay tôi, sau đó mở to đôi mắt tròn xoe nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thương của tôi.

"Cứu ta với! ! " Cổ họng tôi khàn đặc, chỉ có thể mấp máy môi im ắng nói với nó, "Ta muốn chạy! ! "
Nó nhìn tôi một lát rồi cúi đầu li3m móng, chẳng có phản ứng gì.

Cũng đúng! ! Sao tôi có thể hy vọng xa vời mèo tới cứu mình được chứ?
"Tiểu Doãn, Tiểu Doãn, ngươi vẫn ổn chứ?"
Khi vùi mặt vào giữa hai cánh tay rồi nhắm mắt khóc thút thít, tôi loáng thoáng nghe thấy có người gọi mình.

Không phải giọng Nghiêm Thù Lân.

Tôi ngẩng đầu lên, rưng rưng nước mắt nhìn về hướng phát ra thanh âm kia nhưng chỉ thấy một con chim có bộ lông vàng.

Nó đậu trên cửa sổ ngoẹo đầu nhìn tôi, sau đó lại nhìn con mèo tam thể đang ngó mình lom lom, kêu khẽ một tiếng rồi vỗ cánh bay mất.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom