Cập nhật mới

Dịch Phong Bụi Phiêu Lưu Ký

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Viễn Cổ Đồ Long


Trong một cái trấn nhỏ dưới chân núi Bà Đen một thiếu niên dáng vẻ như ăn xin đang ngồi ăn ổ bành mì ốp la với tốc độ chóng mặt, thấy vậy một bà lão đi ngang qua liền để lại cho hắn 5 ngàn đồng rồi lặng lẽ rời đi bất ngờ trước hành động của bà lão hắn liền định ngồi dậy chạy theo để trả lại nhưng chân hắn đã không còn sức nữa có lẽ vì đói quá chăng, những người xung quanh thấy thế cũng tiến đến người 5 ngàn người 10 ngàn cứ như vậy phút chốc trước mặt hắn đã thành một đống tiền lẻ mặt dù hắn không hề mong muốn.

2 giờ sau...

" cuối cùng cũng đã có sức đi tiếp rồi " nói đoạn hắn ngồi dậy phủi phủi mớ cát bụi dính trên người rồi lại tiếp tục cuộc hành trình mà không có hồi kết này.

" ĐUỔI THEO...ĐỪNG ĐỂ CÔ TA CHẠY THOÁT " sau tiếng la là một nhóm người cưỡi linh mã đang đuổi theo một cô gái quá trẻ tuổi tầm 18 nàng mặc một chiếc áo thun trắng cùng với chiếc váy ngắn màu xanh lam.

Bịch...

Mãi mê bỏ chạy mà không để ý đường xá cô nàng tông thẳng vào tên ăn xin vừa mới hồi sức

Tên ăn xin bị tông trúng văng thẳng về sau để lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ phiêu lãng hắn không ai khác mà chính là Phong sau mấy ngày trời đói khác khi cố tìm đường xuống núi.

" khà khà có dịp cho ta thể hiện rồi " miệng nhếch lên ra vẻ phách lối Phong lao lên tung một đấm cực mạnh xuống mặt đường làm một hố cực lớn ở giữa phố khiến đám linh mã không thể tiếp tục truy đuổi.

Cô nàng kia ngay lập tức nắm tay áo Phong lôi hắn đi về một nơi khác

" cảm ơn đã cứu tôi...tên của tôi là Xuân Quỳnh vậy còn anh " cô nàng cười tươi nói.

" tên của tôi hả à...ờ là Xuân...Diệu, tên của tôi là Xuân Diệu " Phong cố nghĩ ra một cái tên và vô tình nhớ đến nhà thơ Xuân Diệu mà hắn rất ngưỡng mộ.

" cũng là Xuân mà là Xuân Diệu " nàng nói tiếp.

" mà sao bọn họ đuổi theo nàng vậy " Phong nghi hoặc hỏi bởi lẽ người bình thường thì làm gì bị truy đuổi đông như vậy chỉ có người này đã làm ra chuyện động trời nào đó mới bị như vậy mà thôi.

" tôi chỉ mượn bản đồ Viễn Cổ Đồ Long mà thôi " nàng nói rồi lấy ra một tấm bản đồ mà không phải bản đồ chính xác hơn là một tờ bản đồ không bút tích.

" nàng đang đùa đấy sao? Nó chỉ là một tấm giấy trắng thôi mà " càng lúc Phong càng tò mò hơn về cô nàng mới quen này

" nhìn này "

nói rồi nàng lấy ra một lọ nước rồi đổ lên tờ giấy điều kì lạ là không một giọt nước nào dính lên trang giấy trắng, kế tiếp nàng dùng một vật hình chữ nhật trông y như chiếc bật lửa díp bô rồi bật cái công tắc lên, tức thì một ngọn lửa được sinh ra sau đó nàng đưa tờ giấy vào đốt nhưng cũng như cái lọ nước kia tờ giấy vẫn y nguyên không một chút sức mẻ, thậm chí nàng còn dùng dao cắt hay xé ra làm đôi nhưng cũng không thành.

" nó là thứ gì vậy " lần đầu tiên thấy một trang giấy phải nói là siêu con mợ nó bền khiến hắn ngày càng hứng thú với cái nơi tên Viễn Cổ Đồ Long đó.

" nó được làm từ da của loài rồng " một câu nói khiến Phong không khỏi kinh ngạc.

Rồng là gì chứ? Một giống loài mạnh mẽ về thể chất lẫn xuất mạnh, ngay cả trong người hắn còn lưu trữ linh hồn một con rồng cực kì bá đạo kia mà. Vậy mà ngay bây giờ đây trước mắt hắn là một tấm da rồng điều này cho thấy rằng loài người đã từng đánh bại và tiêu diệt được rồng.

" ngươi sao vậy? " thấy Phong cứng đơ này giờ nàng liền hỏi.

" không có gì! Vậy chúng ta nói đến đâu rồi " Phong ra vẻ như không có gì xảy ra nhưng nét mặt hắn làm sao giấu được một người thông minh như Xuân Quỳnh cơ chứ.

Dù đã nhận ra Phong có chuyện dấu diếm nhưng nàng không quan tâm mà quay sang hỏi hắn có muốn cùng đi Viễn Cổ Đồ Long hay không? Nàng hỏi bởi lẽ một mình nàng đến đó cũng sẽ không thể nào trở về được nếu như đi một mình.

Tuy hơi ấp úng một hồi nhưng Phong cũng gật đầu đồng ý bởi hắn có vẻ thích thú với cái nơi thú vị đó.

" vậy giờ chúng ta phải làm sao?" Phong hỏi? Dù có trong tay bản đồ nhưng không có chỉ dẫn thì tìm bằng niềm tin.

" đợi đến tháng cô hồn sẽ rõ " nàng nói nhưng điệu bộ cực kì bí mật.

" tháng cô hồn tức tháng 7 không biết có gì xảy ra nhỉ?" Phong nghĩ thầm dù tò mò nhưng hắn biết đây là chuyện cơ mật không tiện hỏi thêm.

Đời là vậy biết nhiều quá sẽ không tốt cho sức khẻo hơi lạc đề nhưng mà kệ.

Tháng cô hồn chỉ 1 tháng nữa là đến trong lúc đó Phong phải nghĩ cách để ấn náu tránh bọn người truy đuổi bằng cách hoán đổi cho nhau.

Một tháng dài rồng rã trôi qua...

Dưới một khu nhà trọ một đôi nam nữ đang thu dọn hành trang chuẩn bị rời đi, người nam thân hình thon gọn rương mặt thanh tú và duyên dáng. Còn người phụ nữ thì xấu xí cũng với quả ngực to đùng đương nhiên phải to rồi bởi bên trong là 2 trái lựu kia mà, người nam chính là Xuân Quỳnh còn người nữ chính là Phong trong lốt cải trang tên là Xuận Diệu.

Vài tiếng sau...

Một cái bàn thờ được bày ra tại một ngọn đồi vắng trên đó đủ thứ như nhan hoa quả tiền vàng âm phủ cùng với một cái lư hương.

Đọc chú ngữ sau đó đốt hết số tiền vàng âm phủ rồi bỏ vào một cái thao nhôm để ở dưới bàn thờ rồi nàng dẫn Phong đến một gò đất trống khác sau đó lấy tấm bản đồ ra soi với ánh trăng, phải là soi với ánh trăng, ánh trăng hôm nay có khác đôi chút so với thường ngày bởi nó là...

- huyết nguyệt? Ánh trăng được nhộm trong một màu máu báo hiệu cho một tai ương đang diễn ra tại một quốc gia bé nhỏ nọ.

Ánh trăng soi gọi vào trong tấm bản đồ rồi hiện lên một tấm bản đồ kì bí, như lời dặn dò Phong thanh thủ vẽ lại một tấm bản đồ thứ hai trước khi bức tranh bản đồ kia biến mất.

Tại một quốc gia nhỏ tên là Ngạo quốc là một phần phản động của Chu Tước đế quốc mà thành ở đây có một cảnh tượng rùng rợn mỗi khi nhắc tới không khỏi khiến người ta nỗi da gà...

Một con rồng với màu tím toàn thân, nó đang không ngừng phả hủy mọi thứ xung quanh tên của nó có lẽ ai ai cũng biết một con rồng chỉ xuất hiện lúc huyết nguyệt và hủy diệt mọi thứ mà nó nhìn thấy tên của nó là Nguyệt Long.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Hoang Mãng Thảo Nguyên


Ánh trăng đang dần tàn đi cũng là lúc Phong vừa hoàn thành bức tranh bản đồ.

Trở về căn nhà trọ thu dọn hành lý rồi chuẩn bị một số đồ đạc thức yếu cho chuyến đi, theo suy đoán của Phong hành trình này ít nhất cũng kéo dài vài tháng chứ không phải giỡn chơi, vậy là một loạt thức ăn dự trữ siêu khủng cũng may nhẫn không gian của hắn đủ rộng để chứa toàn bộ chỗ thức ăn cùng với một ít thảo dược, lăng lộn trên giang hồ nhiều năm tập cho Phong khả năng sinh tồn hoang dã mà ít người có được.

" chàng đã thu dọn xong chưa " Phong hỏi bởi cả hai vẫn còn cải trang, vai diễn của họ là một đôi vợ chồng trung niên.

Cũng như Phong, Xuân Quỳnh chuẩn bị khá nhiều đồ đạc đa phần là quần áo cùng một ít mỹ phẩm dưỡng da.

Dưới căn nhà trọ một cỗ xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn để có thể xuất hành bất kì lúc nào.

Khiên một ít đồ lặt vặt mà Phong nghĩ không cần thiết phải bỏ vào nhẫn ra ngoài rồi ngờ người lái xe khiên lên hộ.

" Tất Cả Đã Sẵn Sàng...Vậy Chúng Ta Lên Đường "

Cỗ xe ngựa nhanh chóng rời đi mà không hề hay biết rằng có một nhóm người bịt mặt đang âm thầm theo dõi bọn họ.

Ngựa cũng giống linh mã nhưng tốc độ và thể lực thì vượt trội hơn hẳn cũng chính vì vậy mà Phong nhanh chóng đến hoang mãng thảo nguyên, là một khu đồng bằng rộng lớn ở trên đó có các loài linh thú hung hản sinh sống điển hình như Ngạo Khuyển, Hỏa Hùm, Thiên Khuyển,...dù là địa điểm nguy hiểm nhưng cũng là nơi kiếm sống của những người đánh xe đơn giản là do họ có kinh nghiệm dày đặc nên có thể dễ dàng băng qua mà không bị một đợt tấn công nào cả.

Bầu trời cũng đã xế tà vị tài xế nọ liền chọn một cái cây khá to làm địa điểm nghỉ ngơi cho ngựa hồi phục bởi nó cũng chạy liên tục suốt một ngày dài dòng dõng.

Mở hành trang ra rồi ném cho Phong một ít thức ăn dự trữ rồi quay sang chổ khác lấy trong nhẫn ra một cuốn sách rồi đọc, đọc sách chưa được bao lâu thì bất ngờ một mùi thơm phưn phứt phả vào mũi nàng, làm cho nàng không thể tập trung đọc sách được quay sang thì ra là do Phong đang nướng thịt gà, mùi thơm bốc ra từ con gà ướp chao đang được Phong đưa qua đựa lại trước ánh lửa một cách điệu nghệ.

" ực..."

Tiếng nuốt nước bọt của nàng tuy không to nhưng nhờ có thính giác của rồng khiến Phong nghe rất gõ, hắn quay sang nhìn nàng mà cười cợt, như hiểu được ý Phong nàng đỏ mặt quay đi chổ khác rồi lại tiếp tục đọc quyển sách vẫn còn dang dở.

Một lát sau...

" của nàng đây " Phong nói rồi chìa cái đùi gà mới chín lên trước mặt nàng, nhưng nàng một chút cũng không động đến.

" vẫn còn giận ta chuyện khi nảy sao?" Thấy nàng không thèm ăn dù Phong đã dâng đến miệng

" ai thèm! Ngươi tự mà ăn đi " hứ ".

" nếu nàng không ăn thì ta ăn vậy " nói rồi Phong lấy cái đùi gà về bỏ qua một bên sau đó xé từng bộ phận trên con gà mà ăn.

Mỗi khi Phong xé thịt đến đâu mỡ chảy ra đến đó vị chao mặn mặn ngọt ngọt bên trong từng miếng thịt và cả độ giòn khi cắn phải " ui chao tuyệt cú mèo " " chẹp chẹp " hắn vừa ăn vừa chép lưỡi thỉnh thoảng còn đưa ngón tay dính mỡ cho vào miệng mà mút " chùn chụt " làm nàng thèm nhỏ dải nhưng hiển nhiên vẫn không đụng vào 2 cái đùi gà được Phong để ở trước mặt và tất nhiên thằng Phong cũng ngồi đối diện nàng mà ăn, cuối cùng cũng hết con gà hắn liền đưa tay lên định lấy 2 cái đùi nhưng đã không kịp nữa rồi, dục vọng đã chiếm lấy nàng cầm 2 cái đùi gà 2 bên vừa ăn vừa làm điệu bộ y chang Phong khi nảy, nhìn nàng ăn không khỏi khiến Phong bật cười.

Vài tháng sau...

" cuối cùng cũng vượt qua hoang mãng thảo nguyên " Phong vừa cười vừa vận động tay chân chuẩn bị cho chặng đường cuối cùng, mấy tháng dài ngồi trên xe ngựa sốc lên sốc xuống làm cái mông hắn như muốn nở hoa.

Đợi người đánh xe đã đi khuất Xuân Quỳnh liền lấy tấm bản đồ ra xem, theo như tấm bản đồ sau khi vượt qua hoang mãng thảo nguyên rồi nối tiếp là cánh rừng ăn thịt người, cái tên như vậy vì hầu như ít ai trở về được khi đã tiến vào trong. Sau khi tạm biệt Phong và Quỳnh thì người đánh xe cũng rời đi, nhưng cỗ xe ngựa chưa chạy được bao xa thì có một con dao bất ngờ lao đến gim thật sâu vào đầu gã.

Rừng ăn thịt người là một khu rừng cây lâu năm cùng với một số ma thú ăn thịt đủ thể loại, ngoài ra còn có một số loại thực vật ăn thịt người rất nguy hiểm, nhưng đó chả là gì so với quái vật của rừng loài rắn lục 9 đầu được cho là thứ đáng sợ nhất khu rừng với thân hình có 9 cái đầu và kích thước khá to khiến nó trở thành thứ sinh vật nguy hiểm nhất của rừng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Cửu Đầu Xà (rắn 9 đầu)


Nói sơ về Việt Nam linh giới vì kinh tế vốn phát triển không được hiện đại nên đa phần diện tích đất nước toàn là rừng già và cây cối, đồi núi, thôn, trấn,...rất ít các khu đô thị sầm uất, chỉ có trong thành thì dân chúng đông đúc còn các vùng ngoài thì lưa thưa thỉnh thoảng vài trăm mét mới có 1 thị trấn hoặc 1 thôn,...

Trong khu rừng ăn thịt nơi rừng già rậm rạp ấy Phong đang vác một chiếc balo to tướng còn Xuân Quỳnh thì bình thản mà đi như chẳng mang một chút hành lý gì, thực ra là có nhưng hành lý của nàng đã được Phong vác.

Trời đã xế trưa...Phong ngồi ngay một góc cây cổ thụ vừa ngồi ăn chút thức ăn dự trữ và tranh thủ nằm xuống gốc cây nghĩ ngơi hồi sức, còn về phần Xuân Quỳnh thì vẫn như lúc ban đầu nàng mặc một chiếc váy màu xanh dương tay cầm quyển sách ngồi chéo chân trên một rể cây cổ thụ ở phía đối diện.

Nằm ở phía đối diện Phong không khỏi nuốt nước miếng ừn ựt, hai mắt châm chú nhìn vào khe hở bên trong chiếc váy màu xanh dương...bên trong chiếc váy ấy là một lớp vải màu trắng...à không mà là một chiếc quần lót màu trắng.

Vì nằm ở phía đối diện nên Phong nhìn rất rỏ còn về phần nàng thì chắc có lẽ vẫn đang châm chú đọc sách nên không hề hay biết rằng có một tên biến thái đang ngắm quần lót của nàng với ánh mắt dâm dê và phê như con tê tê.

Rầm rầm...

Một tiếng động vang vọng cả khu rừng làm chim bay tán lann theo sau tiếng động đấy là cả một loạt linh thú đang chạy như điên về phía cả hai.

" éc éc.. éc...bò...ủm...bò...be...be..."

Tiếng kêu của muôn thú vang vọng khắp nơi Phong đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì âm thanh cây cối ngã có lẽ càng lúc càng gần...dường như có thứ gì đó khủng khiếp và khổng lồ đang di chuyển với tốc độ rất nhanh...

Thứ đó càng lúc càng đến gần rồi im lặng...vài phút trôi qua vẫn là không khí im lặng đó. Sau một hồi quan sát cả hai vẫn không tìm được chút manh mối nào về sự hiện diện của một thứ nào có vẻ là khổng lồ cả vậy là cả hai trở về trạng thái ban đầu như không có chuyện gì xảy ra...nhưng cả hai người họ đã lầm to ngay khi âm thanh kia im lại không phải vì thứ kia ngừng di chuyển mà thứ kia đang di chuyển chậm lại với thân hình khổng lồ và toàn thân trong một màu xanh lá thứ đó ẩn mình vào nhứng cái bụi dây leo mọc um tùm trong khu rừng và từ từ tiến gần về phía của cả hai

" cẩn thận..."

Một âm thanh quen thuộc phát ra trong đầu Phong làm hắn bừng tỉnh vội quay lại đề phòng nhưng đã quá muộn...

Ngay khi Phong quay lại một cái đầu khá to với đôi mắt đỏ như máu, miệng nó đang há to để lộ ra hai chiếc răng nanh màu xanh dài ngọn đang tấn công về phía Phong...

Tả sao đây nói chung là quá nhanh nên không biết tả làm sao cho người ta hiểu chỉ biết rằng trong khoảng khắc ấy Phong đã bị quái vật của khu rừng rắn lục chín đầu nuốt chửng...

" Xuân Diệu "

Nàng hét một tiếng rỏ to nhưng tiếc là hắn đã không còn để mà nghe nữa, nàng khụy xuống đôi chân bất lực trước sinh vật khủng bố kia...cổ tay nàng siết lại tỏ vẻ không cam tâm chịu chết tại nơi đây nhưng khổ một điều...đôi chân của nàng một bước cũng không nhúc nhích nổi nữa.

Sau khi một cú táp trúng Phong thì tám cái đầu còn lại quay sang nhìn về phía Xuân Quỳnh với điệu bộ đói khát bởi thân hình nó khá to trong khi Phong lại quá bé chỉ đủ nhét kẻ răng nó thôi.

Một cái đầu háo ăn đang định xông đến định một cú nuốt trọng lấy nàng giống với những gì vừa diễn ra với Phong cách đây vài phút trước...nhưng cái đầu đó chỉ khi cách nàng vài mét nữa thì bỗng khựng lại, nó chăm chú chìn vào cái đầu thứ chín của mình, cái đầu vừa nuốt Phong không hiểu sao nó cứ tỏ vẻ đau đớn rồi nó phun ra một thứ gì đó rất màu đen.

Vật màu đen vừa được phun ra ngay lập tức biến mất...rồi bất ngờ xuất hiện trước cái đầu thứ năm đang định tấn công Xuân Quỳnh.

" Hắc Long trảm "

Phong hô to lên, một đường kiếm khí màu đen khẽ lướt lên chém bay cái đầu thứ năm của con rắn, máu bắn ra tung téo văng cả lên người Xuân Quỳnh đang quỳ gối rất gần chổ đó.

Ngay khi cái đầu thứ năm rơi xuống đất vang lên một cái " bịch " thì một đường kiếm ảnh lại lao đến nhắm vào cái đầu thứ nhất nằm ngoài cùng từ trái qua

Ầm...ầm...

Đường kiếm bay ngang qua...nhưng chỉ tiếc một điều là nhát chém đó đã được con thú tránh né thành công.

Tám cái đầu còn lại của con rắn bắt đầu " phùng " lên thủ thế, có vẻ con thú đang rất giận tất nhiên là nó giận rồi một cái đầu của nó vừa bị chặt đi mà.

" chỉ là một con nghiệt súc mà cũng dám tấn công ta sao "

Phong nói, trong ngữ khí tỏ vẻ lạnh lùng, giận dữ...

Vừa chông thấy Phong, Xuân Quỳnh như được tiếp lên hi vọng nhưng nàng không biết kẻ trước mặt nàng có phải là Phong hay không hay chỉ là một lãng khách đi ngang qua...

" Xuân...D..iệu...là...ngươi, là ngươi có phải không? " nàng hỏi nhưng trong ánh mắt lộ vẻ mong đợi.

Rồi kẻ mặt giáp đen kia quay lại hắn nhìn nàng một hồi khá lâu...rồi khẽ gật đầu xác nhận.

Con rắn vốn bị mất một cái đầu đã lộ vẻ giận dữ nhưng giờ nó lại càng giận thêm vì kẻ chặt đầu nó lại bơ nó không thèm chú ý gì đến nó, trông khi linh thú rắn chín đầu đến đây là vì nó cảm nhận được ma lực của loài rồng kẻ thù không đội trời chung với loài rắn, chuyện vốn đã rất lâu rồi khi loài rắn cổ xưa chúng cũng như loài cá chép đều có khả năng hóa rồng nhưng cá chép hóa rồng chỉ là lời bịa thực chất rắn mới chính là loài có khả năng hóa rồng nhưng vì một sự cố ngày xưa nên loài rắn đã không còn khả năng hóa rồng nữa...đó là vì bốn cái chân khi xưa mỗi con rắn khi sinh ra đều có chân và khi trưởng thành sẽ mọc sừng và bay được và người ta gọi chúng là rồng, nhưng đó là khi xưa còn hiện tại đố tìm ra con rắn nào có chân mà không phải rắn mối kỳ nhông nha,...đó là chuyện của rắn còn vấn đề đã xảy ra sự cố gì mời theo dõi Phong Bụi Phiêu Lưu Ký để biết thêm chi tiết.

Con rắn lao lên tám cái đầu cùng tấn công về phía Phong, nhưng những cái đầu ấy ngay lập tức chuyển hướng sang bên phải rồi lại truy đuổi theo Phong, với sực mạnh hiện tại của mình Phong muốn đánh hạ con thú cũng rất khó, nhưng Phong hiểu một điều cứ một ngàn năm rắn sẽ mọc một cái đầu với chín cái đầu tức nó đã sống hơn chín ngàn năm, với tuổi thọ như vậy Phong cũng có thể đoán ra sức mạnh của nó cũng thuộc hoạng A hoặc mạnh hơn là S bởi Phong dễ dàng chặt đầu của nó mà không hề tốn nhiều sức lực, không phải vì chất lượng thanh kiếm trên tay Phong, cũng không vì sức mạnh của hắn mà bởi vì con rắn chủ quan không hề phòng bị nên mới bị một cú bất ngờ chứ bình thường Phong môth nhát trúng cũng đã khó huấn hồ Xuân Quỳnh vẫn đang ở đó Phong không thể chiến đấu bởi Xuân Quỳnh thực lực cực kì thấp không có khả năng bảo vệ bản thân được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Cái chết của tài nhớt


Đùng...đùng...đùng...

Mây đen mù mịt giăng kín cả bầu trời, kèm theo đó là những hạt mưa nặng trĩu đang tuôn rơi xuống rừng ăn thịt.

Trong khung cảnh ấy có một cặp nam nữ đang ngồi dưới một cái hốc cây được tạo ra từ một cây cổ thụ, người nam toàn thân chi chít những vết thương, còn người nữ đang ra sức băng bó những vết thương kia.

" hộc...hôc...hộc..."

Phong thở dốc, hắn đang hô hấp bằng miệng, ánh mắt trông mệt mỏi vô cùng cũng phải thôi hắn vừa chảy qua một trận thập tử nhất sinh cơ mà.

Nhớ lại khung cảnh trước đó...

Phong đang di chuyển từ cành cây này sang cành cây khác, nhưng vẫn không quên quan sát rắn chín đầu ở phía sau, những cái đầu của rắn chín đầu cứ phóng lên tấn công hắn liên tục như không để cho hắn ngừng nghĩ, cái đầu nàu vừa táp hụt ngay lập tức một cái đầu khác tiến lên với tốc độ càng lúc càng nhanh, riêng Phong vừa bận tránh né nhưng phải luôn quan sát phía trước trong vô cùng chật vật.

Nhưng con người đương nhiên có giới hạn chỉ trong một thoáng Phong đã bị rắn chín đầu bắt kịp cũng phải thôi việc chênh lệch cấp độ đã khiến Phong vô cùng mệt mỏi, nhưng hắn hiểu dừng lại đồng nghĩa tự xác thế nên Phong tiếp tục chạy chỉ có chạy và chạy...

Thời gian trôi đi cuối cùng Phong cũng gần đến giới hạn, tốc độ hắn chậm dần thể lực cũng bị hao mòn khá nhiều và cuối cùng...một cái đầu thật to khẽ cắn qua...nhưng Phong đã kịp tránh né tuy nhiên hắn vẫn bị sướt ngang vai tạo ra một vết thương khá nặng...bị trúng đòn cơ thể Phong bắt đầu có chuyển biến lạ không chính xác hơn là hắn đã trúng độc, cũng như bao loài rắn khác rắn chín đầu cũng có nọc độc, thế nhưng độc của nó không nguy hiểm đến tính mạng con người hay thậm chí là các loài vật khác mà chỉ gây tê liệt trong một khoảng thời gian khá dài dù chất độc có khả năng tê liệt nhưng nó cũng có điểm yếu đó là một khoảng thời gian sau mới phát huy tác dụng.

Tuy bị trúng độc nhưng Phong cũng không có ý định dừng lại toàn thân bắt đầu vận sức hắn chạy nhanh hơn nhưng hướng chạy này lại sang một hướng khác...

2 tiếng đồng hồ sau...

Trong khu rừng ăn thịt ấy một vật thể khổng lồ đang càn quét những cái cây trên đoạn đường đi của nó...phía trước nó...là một cơ thể thiếu niên dáng vẻ mệt mỏi đang chạy rất nhanh...và rồi bóng hình đó đột nhiên biến mất trược sự ngỡ ngàng của con rắn...

Quay lại vài tiếng trước ngay khi bị trúng độc Phong đã kịp nhớ đến một bí kỹ được Vô Danh truyền thụ vào dịp lạc trong rừng nó có tên là Ảo Ảnh Phân Thân, tuyệt kỹ này cho người dùng tạo ra một phân thân cực giống mình và kéo dài vài tiếng, ngay khi bị trúng đòn Phong đã dùng Ảo Ảnh Phân Thân để tạo ra một phân thân còn bản thể chính nhanh chóng chui vào một bụi cây gần đó để nấp còn phân thân chuyển hướng và đánh lạc hướng con rắn còn hắn thì tranh thủ trở lại rìm Xuân Quỳnh nhờ vào sự may mắn hay nhờ mặt lìn tác giả mà nó tìm được Xuân Quỳnh trước khi hoàn toàn trúng độc và được nàng dìu vào một hốc cây để ẩn nấp và chữa trị.

" ư...l...ạn...h...lạnh...quá...ư..." Phong rên rỉ, cơ thể hắn lắm tấm mồ hôi nhưng bên trong thì lạnh cứng, mồ hôi chảy đầm đìa trên cơ thể chỉ còn mỗi cái quần của hắn, nguyên nhân là vì hắn không cử động được còn cái áo đã bị con rắn cắn rách mất tiêu, nhìn Phong vì mình mà bị như vậy trong lòng nàng sinh ra một cảm xúc xót xa, nhưng nàng chỉ có duy nhất một bộ đồ khi Phong chạy đến vì lo sợ con rắn truy đuổi nên nàng đã từ bỏ chổ hành lý của mình để đưa Phong bỏ trốn, ngoài trời đổ mưa những hạt mưa lắm tắm bùn cứ tuôn xuống hơi lạnh lan tỏa khắp nơi đôi lúc một vài cơn gió khẽ thổi qua cũng đủ làm người ta nổi da gà nhưng...đâu phải vì thế mà nàng bỏ mặc hắn...

Sột soạt...

Âm thanh gì đó...chính xác là tiếng cởi đồ, trong hốc cây âm u lạnh lẽo Xuân Quỳnh cởi trần ngồi co rụm vào sát bên trong còn Phong trên người hắn bây giờ đã có thêm một chiếc áo sơ mi xọc trắng.

" ư...ưm..." Phong lại tiếp tục rên rỉ, lần này cơ thể hắn lạnh hơn khi nảy.

Xuân Quỳnh cắn chặt môi lại tay đang làm một hành động khiến ai cũng phải kinh ngạc mặc dù chả có ai ở đó để kinh ngạc, nàng đưa tay vào chiếc túi đựng sách của mình như đang mò tìm thứ gì đó điệu bộ khá gấp rút...và rồi từ tay nàng một vật màu đỏ khá to và dài được lấy ra.

Hai bàn tay nàng bóp chật vật đó, đôi môi nàng khẽ há ra ngậm vào phần đầu vật đó rồi " phập " một cái, âm thanh như có gì đó vừa được sức ra...

Phừng...

Một ngọn lửa cháy lên bao trùm không gian đen tối ấy, vì có ánh sánh nên ta có thể nhìn rỏ vật được nàng đem ra là một cây đèn cầy hay còn gọi là nến,...vân vân và mây mây...

Nàng định dùng lửa từ cây nến để sưởi ấm chăng? Không! Không phải nàng dùng nó để dể dàng tìm đồ trong túi.

Sau một vài phút lục lội cuối cùng nàng cũng lấy ra một con dao bấm hiệu Ya Xua đấng cứu thế cái tên nghe thì bựa nhưng nó là tên của một cửa hàng vũ khí chất lượng cao do một nhóm người ở một nơi xa xôi nào đó bày bán, chất lượng thì cao thật nhưng chỉ thua hàng Việt Nam chất lượng cao mà thôi.

Lúc này đây Phong lại càng rên lên và lần này còn to hơn lần trước, độc ngoài khả năng tê liệt ra còn có khả năng băng hàn khiến người bị trúng lên cơn sốt nặng trong vài ngày...hoặc vài tiếng...

Tách...

Con dao bấm mở ra...nàng đưa nó lên trước mặt Phong

Rẹt...rẹt....

Một tiếng rỏ to...

Nhưng theo sau đó không có tiếng thét nào vang lên cả.

Chính xác âm thanh đó phát ra khi nàng cắt chiếc một bên váy của mình thành một mảnh vải lớn rồi dùng nó quấn quanh người Phong.

Dù đang hôn mê nhưng mũi Phong vẫn còn hoạt động, mũi hắn không ngừng hít mùi hương phát ra từ chiếc váy của nàng.

Ầm...

Aaaaaa...

Nàng thét lên, không biết từ khi nào mà nàng đã ôm chặt lấy hắn

" ấm quá " nàng nghĩ thầm rồi nhìn xuống cội nguồn của sự ấm áp đó một gương mặt thân thuộc và tuấn mỹ đang nằm rên rỉ trước ánh mắt nàng.

" tại sao? Gương mặt hắn khi ngủ lại dễ thương đến thế này? Mình sao vậy chứ?"

Nàng thầm nghĩ đến một chuyện gì đó rồi bất chợt hai gò má nàng ửng hồng, hai tay nàng đưa lên xoa xoa hai bên má rồi lắc đầu liên tục chả hỉu nàng đang nghĩ gì, rồi đôi mắt nàng lim dim lại...

" nặng quá...sao mí mắt mình bỗng trở nên nặng trĩu như thế này " nói rồi nàng gục xuống ngủ thiếp trên người hắn.

Việt Nam...

21 giờ 51 phút đêm ngày 5 tháng 8 trong khung cảnh trời mưa tầm tã, tại khu vực sài gòn chính xác hơn là quận 2.

Ngay tại một bãi đất trống là một cuộc đụng độ giữa hai băng nhóm giang hồ một trong số đó có một gương mặt rất quen thuộc đối với Phong kẻ mà hắn luôn căm giận từ tận đáy lòng hình bóng ấy đã in đậm trong người hắn...kẻ đó không ai khác chính là Tài Nhớt hắn đang bị thương máu chảy ra liên tục tuy nhiên hắn không phải kẻ sắp kìa đời kẻ chuẩn bị lìa đời chính là thủ lĩnh của băng nhóm kia, hắn đưa cây mã lên cao rồi chuẩn bị chém xuống nhưng đáng tiếc thay trên trời cao một tia sét khổng lồ oanh tạc bầu trời đánh xuống cơ thể hắn, trước khi hắn kịp nhận ra...

" KHÔNG....!!!"

Hắn gào thét lên, hai mắt hắn mở tung ra nhưng...nơi hắn đến là một nơi tối tăm âm u và có chút ghê rơn...

Phừng...

Không gian sáng rực lên kèm theo đó là một giọng nói...

" chúc mừng ngươi kẻ được chọn ".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Kẻ địch mới


Cơn mua dài dõng dõng suốt một đêm dài vẫn chưa thấy hồi kết...

(".").

Không biết đã ngủ li bì được bao lâu Phong bắt đầu tỉnh lại, nhưng hắn chợt nhận ra một điều là cơ thể hắn nặng trĩu như có một hòn đá nặng vài chục ký đè lên.

" lẻ nào là ma đè! Trời ơi con đã làm gì nên tội "

Vẫn chưa mở mắt hắn nghĩ thầm trong đầu, rồi cố gắng mở mắt nhưng trái với suy nghĩ của hắn, mắt đã mở nhưng cảm giác nặng nặng bên trên vẫn còn đó, hắn đưa tay lên để đẩy vật đó ra thì bất giác một mùi hương ngọt ngào xông thẳng vào mũi kèm theo đó là một cảm giác mềm mại nơi bàn tay...

" cái...cái gì thế này? Sao lại mềm và đàn hồi dữ dậy? Lẽ nào là..."

Hắn cố tưởng tượng rồi phê quá nên bóp vào vật đó luôn cảm giác mêm mại nơi bàn tay làm thằng em của hắn bỗng ngóc lên không rỏ nguyên do, những ngón tay cứ xoa xoa vào vật đó sau đó thì...

Ya....aaaaa.....

Một tiếng thét chói tai vang lên, nhận ra tiếng thét đó là của Xuân Quỳnh hắn vội buôn vật đó ra rồi hô lên...

" Xuân Quỳnh nàng ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Có nghe tiếng ta thì trả lời đi " Phong lo lắng thét lên.

Nhưng im lặng không có bất kì tiếng đáp trả, Phong vội vận ma lực lên, tức thì từ ngón tay hắn bất ngờ xuất hiện một ngọn lửa màu xanh, ngọn lửa bừng cháy thấp sáng cả hốc cây, lúc này mắt Phong đã quen dần với ánh sáng...hắn vội quay đầu về hướng tiếng hét khi nãy thì...

" Ô Mai Gót " Phong thốt lên, ánh mắt hắn kinh ngạc tột độ.

Xuân Quỳnh đang ngồi co rụm sát bên cạnh hắn, hai má nàng ửng hông trông vô cùng đáng yêu, kém theo đó là thân hình gợi cảm của nàng trong lốt nội y màu trắng, một bên chiếc áo ngực bị tuột xuống để lộ ra một trái vú trắng tinh bóng loáng trên đỉnh của trái vú một cái đầu ti hồng hào tươi trắng, chiếc eo thon gọn uốn éo kết hợp với chiếc quần lót hai dây của nàng thì càng thêm quyến rủ, đôi chân dài cùng với cặp đùi thon càng thêm sức hút mê hoặc lòng người, bờ mông căng tròn ẩn hiện sau lớp vải, Phong liếc mắt về bên phải thì bất ngờ trông thấy chiếc váy và cái áo của nàng đang nằm lăn lốc cạnh đó, hắn không phải kẻ ngốc mà không nắm bắt được tình hình, rồi Phong cho tay vào nhẫn lấy ra một bộ đồ của hắn sau đó đưa sang cho nàng.

Nhận bộ đồ của Phong nàng nhanh chóng mặt vào tuy nhiên trên má nàng vẫn còn đó nét e thẹn.

Cả hai rơi vào trạng thái im lặng, Phong khoing biết bắt đầu từ đâu, còn về phần nàng chắc vẫn còn ngại chuyện ban nãy nên cũng không muốn nói chuyện thêm, rồi Phong lên tiếng xé tan bầu không khí yên tĩnh đó...

" nàng ổn chứ? Trong lúc ta bất tỉnh đ...ã...đã xảy ra chuyện gì?" Phong hỏi nắm tay siết chặt lại.

" sau khi ngươi bất tỉnh..." nàng bắt đầu kể lại tất cả cho Phong nghe.

Nghe xong Phong vội quay sang cám ơn nàng lúc này trời cũng đã tạnh mưa, bầu trời đen lúc này đang dần dần biến mất những tia sáng bắt đầu xuyên phá lốp mây đen kia để mang ánh sáng đến với khu rừng.

Tại vị trí ban đầu nơi đã bị rắn chín đầu tấn công Phong tìm lại được chỗ hành lý của nàng thế nhưng nàng chỉ lấy duy nhất túi quần áo còn toàn bộ mỹ phẩm chỉ lấy một ít rồi vứt lại toàn bộ.

Tại một cái cây cách đó không xa một nhóm người mặt đồ đen đang quan sát từ xa bằng ống nhòm, mãi mê quan sát mà họ không hề hay biết rằng một con vật khổng lồ với tám cái đầu à không mà là chín cái đầu vì cái đầu kua nhỏ quá nên không thấy, đó chính là cái đầu đã bị Phong chém đứt bây giờ đã mọc lại vơia tốc độ khá nhanh chắc cũng tầm vài ngày nữa nó sẽ trở lại thành chín cái đầu to tướng thôi.

Khè...

Ầm...

Rất nhanh con dã thú đã tấn công, nhóm người vận đồ đen ngay lập tức bỏ chạy tán lạn nhưng cũng có vài tên không chạy kịp đã nhanh chóng thành buổi sáng cho nó.

" chủ nhân cứu em " tên thang niên hô lên rồi bị con rắn nuốt rọn vào bụng.

Vài ngày sau...

" nơi này là Viễn Cổ Đồ Long sao?" Phong chỉ tay vào vách núi hình rồng rồi hỏi.

" ừm " Xuân Quỳnh gật đầu.

Nàng lấy trong túi ra một chiếc gương rồi gọi thẳng vào ánh sáng mặt trời.

Điều kì diệu đã xảy ra tia sáng chiếu vào gương sao đó chiếu vào vách đá từ vách đá chiếu gọi về phía một tảng đá, tảng đá bị ánh sáng chiếu vào bắt đầu tách ra làm đôi để lộ ra một vị trí hình đầu rồng kế tiếp nàng lấy trong túi ra một vật gì đó hình đầu rồng, rồi lắp vào khe hở thật trùng hợp vật kia lại vừa y chang.

Ầm...ầm...

Một vòng xoáy ma lực bỗng xuất hiện trên vách rồi dần hình thành một cánh cổng không gian.

Bộp...bộp...

Tiếng vổ tay bắt đầu vang lên từ vị trí phía sau Phong và Xuân Quỳnh bắt ngờ xuất hiện một đội siêu nhơn đen chính xác là nhóm áo đen đã bám theo cả hai suốt cuộc hành trình.

Lão già cầm đầu miệng ngậm điếu xì gà mà hút phì phèo, sau đó gã nhìn qua Xuân Quỳnh với ánh mắt cực kì dâm dục rồi lão cất tiếng nói

" muốn sống thì cút khỏi đây! À quên con người yêu mày thì để lại...he..he..he..."

Lão cười thật ghê tởm, nhưng Phong biết tình huống của mình trận chiến với rắn chín đầu đã phần nào lấy đi một lượng lớn ma lực của hắn, hắn tuy mạnh nhưng cảnh giới cũng chỉ là cấp C ma lực có giới hạn, còn về những tên kia thì thực lực vô cùng cao có thể nói nếu Phong chọn cách chiến đấu hắn sẽ chết, liếc mắt qua nhìn Xuân Quỳnh một cái rồi Phong nở một nụ cười nham hiểm miệng cất tiếng nói thật to:

" ĐƯỢC THÔI...!!!CÁC NGƯƠI MUỐN LÀM GÌ NÀNG THÌ TÙY! Nhưng mà...NHƯNG MÀ TA KHÔNG ĐỊNH GIAO NÀNG CHO CÁC NGƯƠI ĐÂU LŨ CẶN BÃ!!!" Phong thét lên rồi nắm tay Xuân Quỳnh nhảy vào trong cảnh cổng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom