Cập nhật mới

Dịch Full Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,229
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 681


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả chỉ nhìn chằm chằm nơi đó vài giây sau đó thu hồi tầm mắt của mình lại.

Không đến hai phút, Hoa Hoan quay trở lại, hơn nữa còn mang theo một tin tức tốt

“Em gái, lão đại đã đồng ý cho em theo cùng bọn chị, nhưng tuyệt đối không phải là mồi nhử.” Hoa Hoan nói như vậy.

Nhưng ý trong lời nói kia, làm sao không phải là giám thị hoạt động của cô?

“Ừ.” Mạc Vân Quả chỉ thấp giọng trả lời, cũng không nói thêm gì, với cô mà nói lấy lý do gì để vào tổ đặc nhiệm đều không quan trọng.

Quan trọng là, cô có thể tiếp cận tư liệu về mười ba vụ án kia.

Hoa Hoan cũng không biết nhà tâm tư lão đại nhà mình, sau khi cô ấy truyền lại lời của Mạc Vân Quả, sau đó lão đại ngay lập tức nói để cô đi theo bọn họ.

Thật ra Hoa Hoan cũng không đồng ý với việc này, nhưng đây là quyết định của lão đại, cô ấy cũng không có cách nào cãi lại, cho nên chỉ có thể nói với Mạc Vân Quả như vậy.

Mạc Vân Quả cũng không có gì trở ngại, trị kiệu tâm lý cũng không có tác dụng với cô, cho nên cô nhanh chóng được Hoa Hoan xử lý thủ tục xuất viện.

Đầu tiên Hoa Hoan đưa cô tới một văn phòng xa hoa, ở đây cái gì cũng có, mà cũng ở nơi này, Mạc Vân Quả gặp được bốn người khác trong tổ đặc nhiệm.

Long Uy, đội trưởng tổ đặc nhiệm nhỏ có thâm niên trong ngành hình cảnh, xác xuất phá án một trăm phần trăm, tính tình khiêm tốn, là người rất giỏi trong việc phát hiện chi tiết nhỏ ở hiện trường.

Phó Khiêm, là một thiên tài máy tính, am hiểu cách công phá tường lửa, tính tình lạc quan, nhưng có chút trạch.

Nhạc Sơn, là pháp y xuất sắc trong giới, am hiểu các loại loại hình giải phẫu, tính cách can đảm cẩn trọng.

Trần Kha, thiên tài trinh thám, có thể từ một đồ vật một chi tiết lần ra được dấu vết mô phỏng là toàn cảnh vụ việc, nhưng làm người quái gở lãnh ngạo, không thích nói chuyện.

Mấy người này sau khi tụ tập lại một chỗ, thường xuyên phát ra tia lửa, nhưng khi hung thủ của liên hoàn án càng ngày càng lợi hại, ít nhất đến bây giờ, mấy người này cũng chỉ có thể hiểu một vài hiện tượng bên ngoài.

Đối với việc Mạc Vân Quả đến đây, mấy người đều có thái độ tiếp đón khác nhau.

Người có thái độ tốt nhất không ai khác ngoài Long Uy, hắn cười tủm tỉm nhìn Mạc Vân Quả, thật giống như đang xem một con cá lớn.

Mạc Vân Quả vẫn như cũ là dáng vẻ lạnh nhạt, đối với sự đánh giá của người khác cô vẫn bình thản ung dung, không có biểu hiện gì khác thường.

“Cô gái nhỏ lá gan rất lớn!” Long Yy vỗ vỗ bả vai Mạc Vân Quả, cũng không biết đang thật sự khen ngợi Mạc Vân Quả, vẫn đang thử cô.

“Ừ.” Mạc Vân Quả chỉ ừ một tiếng, sau đó tìm vị trí ngồi xuống.

Trong văn phòng to như vậy, nơi nơi đều là tư liệu về vụ án, còn có những ảnh chụp khủng bố, nhìn qua thật ghê người.

Mạc Vân Quả ngồi xuống tùy ý nhìn thoáng qua, cũng vừ hay thấy ảnh chụp người đàn ông bụng phệ khi cô mới tỉnh dậy kia.

Hoa Hoan chú ý tới ánh mắt của Mạc Vân Quả, tay mắt lanh lẹ đem ảnh chụp dùng sách che lại, sau đó cười tủm tỉm nói: “Em gái, về sau em cứ ở nơi này, bọn chị bề bộn công việc, nếu em có yêu cầu gì thù cứ nói với chị, chị sẽ tận lực giúp em, còn nữa đừng đi lung tung, nơi này tuy rằng an toàn, thế nhưng cũng không tránh khỏi việc ngoài ý muốn xảy ra.”

“Ừ.” Mạc Vân Quả nhàn nhạt đáp, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Long Uy nói, “Tôi có thể xem tư liệu về mười ba án mạng trước đó không?”

Long Uy nghe được lời này, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia tinh quang, sau đó hắn cười tủm tỉm nói: “Sao cô gái nhỏ lại muốn xem thứ này? Không sợ hãi sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,229
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 682


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả chỉ cúi đầu nói: “Có lẽ nhìn mấy thứ đó, tôi lại có thể nhớ ra gì đó.”

Ánh sáng trong mắt Long Uy không ngừng lập lòe, cũng không biết có phải tin lời Mạc Vân Quả nói hay không.

“Cô gái đây đều là tài liệu tuyệt mật, đúng là không thể để cô xem.” Long Uy nhàn nhạt nói.

Mạc Vân Quả đối với phản ứng của Long Uy, cô chỉ nhàn nhạt gật đầu, không nói chuyện nữa.

Long Uy cho mấy người khác một cái ánh mắt, đi làm việc của mình đi.

Đối với cô gái nhỏ mới vào tiểu đội này, ngoại trừ Hoa Hoan, những người khác thực chất cũng không có nhiều thiện cảm cho lắm, cũng không hiểu vì sao lão đại lại muốn giữ người.

Long Uy đương nhiên có lý do của mình, ở trong mắt hắn, hung thủ không có khả năng không phát hiện sự tồn tại của Mạc Vân Quả, như vậy vì sao dưới tình huống đó, hung thủ lại muốn buông tha cho cô?

Là chắc chắn cô sẽ mất đi ký ức, hay là giữa cô gái nhỏ này cùng với hung thủ có quan hệ gì đó……

Bất kể xuất phát từ loại suy xét nào, Mạc Vân Quả đều cần phải ở dưới mí mắt của hắn, một mặt là để bảo vệ, một mặt khác là muốn giám thị.

Bởi vì phía trên cùng dư luận tạo áp lực, bọn họ phải nhanh chóng tìm được ra hung thủ, mọi người đều rất bận, vội vàng đem tư liệu ra tỉ mỉ xem, mong muốn tìm ra chút dấu vết.

Ở chỗ này, có lẽ chỉ có mình Hoa Hoan xem như rãnh rỗi một chút.

Hoa hoan tính cách vốn tùy tiện, việc tìm ra dấu vết hung thủ để lại thật sự không phải việc cô có thể làm được.

Cho nên Long Uy sắp xếp cho Hoa Hoan chăm sóc Mạc Vân Quả, nói là chiếu cố, thật ra là biến tướng của giám thị.

Hoa Hoan cũng là người khoan dung, cô ấy cũng rất thích Mạc Vân Quả, dáng vẻ ngoan ngoan ngoãn ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.

Hoa Hoan ngồi vào vị trí bên cạnh Mạc Vân Quả, vuốt đầu cô nói: “Muốn uống cái gì không? Chị lấy cho em.”

Mạc Vân Quả lắc đầu, chỉ thấp giọng hỏi nói: “Mười bốn người chết này có khi còn sống có quan hệ gì không?”

Hoa Hoan sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Mạc Vân Quả sẽ có phản ứng thế này.

Vốn dĩ cô ấy không thể tiết lộ thông tin vụ san cho người có quan hệ với vụ án liên hoàn này, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc Mạc Vân Quả có khả năng là thuộc của ha của tên thủ phản tàn nhẫn kia “Trốn” ra, cô ấy không thể mềm lòng nổi.

“Không có quan hệ.” Hoa Hoan nói, trong mắt của cô ấy, tin tức này cũng không đủ tiết lộ cơ mật.

Mạc Vân Quả nhẹ gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

“Em gái, em không cần nghĩ đến những việc đó, chị mang em đi ăn đồ ngon?” Hoa Hoan thử tính nói.

Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Tôi có thể xem tư kiệu của mười ba người kia sao?”

Hoa Hoan do dự một chút, vẫn chậm rãi lắc đầu nói: “Em gái nhỏ, không được.”

“À.” Mạc Vân Quả có vẻ có chút thất vọng, Hoa Hoan nhìn thấy lại đau lòng hơn một chút.

Cô ấy ghé sát vào Mạc Vân Quả nói: “Tuy rằng em không thể xem, nhưng chị có thể nói đơn giản qua cho em nghe ~”

Mạc Vân Quả ánh mắt sáng lên, bình tĩnh nhìn Hoa Hoan, chờ cô ấy nói tiếp

“Người đầu tiên là luật sư, hắn……”

Hoa Hoan giới thiệu sơ sơ tình huống mấy người đó cho Mạc Vân Quả, bọn họ có công việc khác nhau, tần lớp giai cấp trong xã hội cũng khác xa nhau, giữa bọn bọn cũng không mối liên hệ gì với nhau.

Tuy rằng có khả năng trong đó một người có, thì nhìn tổng thể mà nói, cũng không có điểm giao thoa nào.

Mạc Vân Quả nhấp môi, chẳng lẽ đây thật sự là giết người một cách ngẫu nhiên sao?

Hung thủ không ôm bất kỳ mục đích gì, chỉ vì muốn thõa mãn đam mê biến thái của mình?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,229
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 683


Edit: Linhlady

Hoa Hoan thấy dáng vẻ Mạc Vân Quả trầm mặc, trìu mến sờ sờ đầu cô.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn như vậy, luôn dễ dàng khiến cô ấy sinh ra lòng đồng tình.

“Em gái nhỏ, em yên tâm, nhất định sẽ sớm tìm ra hung thủ thôi!” Hoa Hoan hứa hẹn.

Nhưng vào một khắc này điện thoại trong túi cô ấy vang lên, đập vỡ cái hứa hẹn vừa rồi.

“Hoa Hoan, thu dọn đồ đạc! Lại đã xảy ra một vụ án mạng!” Long Uy cực kỳ nghiêm túc nói, lúc này mới qua mấy ngày, vậy mà lại tiếp tục xảy ra án mạng rồi!

Hoa Hoan cả kinh, vội vàng đứng lên đi ra bên ngoài.

Mạc Vân Quả đứng dậy đuổi kịp bước chân của Hoa Hoan, sau đó ổn định vững chắc ngồi trên xe.

Trên xe chỉ có hai người, tính thêm cô nữa là ba.

Người lái xe là thiên tài trinh thám Trần Kha, bá vương hoa Hoa Hoan, sau đó là cô.

Trần Kha vẫn luôn nghiêm túc, đôi mày kiếm hơi hơi nhăn lại, biểu hiện chủ nhân không bình tĩnh.

Ở trên xe mọi người đều không nói gì, không khí trầm mặc áp lực, làm người có chút không thở nổi.

Xe đi rất nhanh, chỉ hơn mười phút đã chạy đến nhà hàng, lần này án mạng xảy ra vị trí là phía sau bếp.

Lúc này nhà hàng đã đã bị nhóm cảnh sát niêm phong, nơi nơi đều giăng kín dây giới tuyến.

Nhà hàng này thuộc phạm vi của vũ trường, ban ngày cũng không buôn bán, thời gian buôn bán là từ tám giờ tối cho đến năm giờ sáng, người đầu tiên phát hiện là phụ bếp, theo lời anh ta nói, giống như ngày bình thường anh ta sẽ tới trước xử lý nguyên liệu, sau đó phát hiện ra hiện trường khủng bố này……

Long Uy đi vào phòng bếp trước, sau đó là mấy người còn lại.

Sau bếp, ở trung tâm vị trí để xử lý nguyên liệu có một người.

Hoặc chuẩn xác mà nói, một người bị mổ bụng nằm đó.

Bọn họ thậm chí có thể thấy rõ ràng ngũ tạng lục phủ bên trong, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.

Nhạc Sơn vừa thấy cái tình huống, thấp giọng nói: “Thời gian tử vong không vượt quá hai tiếng.”

Sắc mặt Long Uy cực kỳ không tốt, hắn gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Sau bếp vốn dĩ tương đối nhỏ, lần này nhiều người đi vào như vậy, nhìn có chút chen chúc.

Mạc Vân Quả dáng người nhỏ gầy, cô giấu mình trong đám đông, quan sát toàn bộ tình huống trong căn bếp này.

Sau bếp có hai cửa, một cái thông đại sảnh, một cái chắc hẳn thông với con đường nhỏ hẹp bên phố.

Nơi này còn bày rau dưa mới, xét theo độ tươi này, chắc hẳn mới được đưa đến lúc chiều.

Hai bàn dài kia, chỉ có một bàn có khối thịt đang rã đông, nhì tình trạng tan đá kia, chắc được đặt ở đó tầm hai tiếng.

Nạn nhân tử vong mặc đồ đầu bếp, hẳn là một cái đầu bếp, hơn nữa là một đầu bếp thụ trách nhận hàng, trước khi chết chắc hẳn hắn đang muốn làm gì đó với khối thịt kia.

Toàn thân rõ ràng không có dấu vết giãy giụa, hoặc là có quen biết với hung thủ hoặc là bị làm mê mang hay bị hạ độc.

Mạc Vân Quả xê dịch vị trí, thấy được tay đầu bếp, hai tay hắn nhoài ra hai bên, dáng vẻ mặc ngươi sắp xếp.

Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, cô ghé sát lại nhìn một chút, chỗ bị rạch ra, dấu vết máu đọng lại rất rõ ràng, còn có một ít dấu vết màu trắng.

Người này là……

“Ai đem cô bé đến?” Giọng nói của Long Uy đánh gãy suy nghĩ của Mạc Vân Quả.

Hoa Hoan vội vàng nhảy ra nói: “Ngại quá, lão đại, tôi mang cô ấy đi ngay!”

Nói xong lúc sau, Hoa Hoan vội vàng lôi kéo Mạc Vân Quả đi ra sau bếp.

Đi tới đại sảnh sau, Hoa Hoan vỗ vỗ đầu Mạc Vân Quả nói: “Ngoan ngoãn, bằng không lão đại sẽ tức giận.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,229
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 684


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Hoa Hoan, Mạc Vân Quả nói: “Hung thủ lúc nạn nhân còn ở trạng thái thanh tỉnh mổ bụng bọn họ sao?”

“Sao em biết được?” Hoa Hoan buột miệng thốt ra.

Hoa Hoan nói xong câu đó lúc sau, vội vàng bưng kín miệng mình.

Cô ấy liên tục lắc đầu, nhưng đôi mắt chột dạ kia vẫn để lộ ít nhiều.

Hoa Hoan buông tay mình ra, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Mạc Vân Quả.

“Em…… Em nghĩ tới?”

Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Không có.”

“Vậy em……” Hoa hoan do dự mà.

“Tôi nhìn được.” Mạc Vân Quả nói.

Hoa Hoan giờ phút này ánh mắt càng thêm phức tạp, nhìn được? Lừa quỷ hả!

Về hung thủ trong lúc nạn nhân còn đang ở trạng thái thanh tỉnh mổ bụng nạn nhân, bọn họ không nói cho bất kỳ ai.

Bên ngoài chỉ biết hung thủ không tôn trọng nạn nhân, sau khi nạn nhân chết còn mổ bụng ra.

Dù sao thi thể nạn nhân ở ngay đó, bọn họ muốn dấu cũng không dấu được.

Nhưng nguyên nhân cụ thể tử vong, bọn họ không nói rõ ra.

Đúng vậy, mười bốn án mạng, không là mười lăm án mạng, nguyên nhân dẫn đến cái chết đó không chỉ mất máu đến chết mà còn là đau đớn.

Hung thủ tàn nhẫn ở lúc bọn họ có ý thức, trơ mắt nhùn bản thân bị mổ bụng.

Đây là loại tàn nhẫn cỡ nào, máu me cỡ nào, cỡ nào……

Hoa Hoan không thể nghĩ ra cái từ gì khác để miêu tả, cô ấy chỉ biết, tên hung thủ này, nhất định phải xuống mười tám tầng địa ngục, vạn kiếp bất phục!

“Em gái nhỏ, chuyện này không được nói cho người khác.” Hoa Hoan trịnh trọng dặn dò.

Mạc Vân Quả gật gật đầu hỏi: “Trong cơ thể người chết khi làm phản ứng với chất độc có tìm thấy gì không?”

Hoa hoan lắc đầu nói: “Không có, nhưng có thể kiểm tra đo lường ra một lựng thuốc tê rất nhỏ. Phản ứng thuốc tê, chúng tôi phỏng đoán hung thủ chắc hẳn sử dụng gây tê một bộ phận nào đó của nạn nhân. Tê liệt, sau đó lại thực thi hành vi phạm tội.”

Mạc Vân Quả gật đầu, cái này đương nhiên hợp lý, nếu không gây tê, những người đó nhát định sẽ phản kháng, hơn nữa thuốc tê. Hàm lượng thuốc tê, nếu như vận khí không tốt, nói không chừng kiểm tra đo lường không được.

Hoa Hoan nói xong lúc sau mới ý thức được bản thân đã tiết lộ chuyện gì, cô ấy lại vội vàng che lại miệng mình, nhưng cô ấy lại nghĩ nghĩ, giống như cũng không có tác dụng gì……

Cô ấy đã nói rất nhiều, quăng ngã!

“Tiểu Quả Quả khiến chị gái nhỏ vô thức nói ra, ╮(╯▽╰)╭”

“Tiểu Quả Quả, ta chỉ muốn nói với ngươi bốn chữ: Tang ( làm ) tâm ( đến ) bệnh ( phiêu ) cuồng ( lượng )!”

“Tiểu Quả Quả muốn đại triển thần uy sao? Chờ mong nha……╮(╯▽╰)╭”

“Chẳng lẽ chỉ có một mình ta để ý đến sự tàn nhẫn của hung thủ sao?”

“Hu hu hu…… Vì sao lầu trên lại muốn nói chuyện này, vốn dĩ người ta đang ngắm dáng vẻ ngốc manh của tiểu Quả Quả mà quên đi……”

“Ta cũng vậy ta cũng vậy, hu hu hu…… Hệ thống vì sai không mosaic trường hợp máu me như vậy? Người ta hơi sợ~”

“( nôn mửa ) Lầu trên bói chuyện bình thường đi!”

“Hừ ╭(╯^╰)╮ hệ thống chỉ biết mosaic một ít hình ảnh hương diễm! Không thuận theo không thuận theo!”

Hệ thống Đoàn Tử: ╮(╯▽╰)╭ trách ta~

Mạc Vân Quả:…… Luôn cảm thấy điểm chú ý của đám người trong phòng phát sóng trực tiếp có chút kỳ quái.

Hoa Hoan nhìn Mạc Vân Quả phát ngốc, chỉ càng thêm trìu mến vuốt ve đầu cô.

Em gái nhỏ đáng thương, chắc hẳn đã vị họa đến choáng váng.

Hiển nhiên, Hoa Hoan theo bản năng xem nhẹ dáng vẻ ngu ngốc vừa rồi của mình cùng dáng vẻ trấn định của Mạc Vân Quả.

Từ giờ về sau, Hoa Hoan cũng không mang theo Mạc Vân Quả trở lại hiện trường nữa, nơi đó sẽ có đám người Long Uy xử lý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,229
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 685


Edit: Linhlady

Nhiệm vụ của Hoa Hoan, là quan sát Mạc Vân Quả, để cho hung thủ không tiếp xúc được với cô.

Hiệu suất của đám người Linh Uy rất cao, hai giờ sau, lấy được bằng chứng ở hiện trường, cũng lấy được lời khai của nhân chứng, về người chết cũng điều tra rành mạnh mọi thông tin.

Ngoài đương sự, nhóm đặc nhiệm cũng không thể nào có giấc ngủ ngon.

Bọn họ suốt đêm sửa sang lại tư liệu, tiến hành phân tích, thật sự mệt mỏi quá cũng chỉ có thể gục xuống bàn chộ mắt một chút.

Rạng sáng ba giờ, ngoại trừ Trần Kha, hàu như mọi người đều ghé vào trên bàn ngủ.

Đương nhiên, Mạc Vân Quả cũng không ngủ, cô một chút cũng không ngủ.

Trần Kha tay cầm các loại tư liệu mà cau mày, Mạc Vân Quả biết, trong đầu của anh ta đang quay quanh vô số suy nghĩ.

Mạc Vân Quả nhẹ nhàng đi ra phía Trần Kha, nhìn tư liệu trong tay của anh ta.

Đây là tư liệu của nạn nhân thứ mười lăm, nạn nhân tên là Trương Võ, là một đầu bếp, làm đầu bếp ngành sản xuất mười năm, cẩn trọng, cũng chưa từng bị khách khiếu nại, không có kẻ thù, không vợ không con, đơn độc một mình.

Mạc Vân Quả nhìn tư liệu, ánh mắt lóe lóe, sau đó cô nói: “Anh không cảm thấy kỳ quái sao?”

Trần Kha buông đồ vật trong tay, tạo thế thủ sẵn.

“Cô phát hiện ra gì sao?” Trần Kha hỏi.

“Ông chú này đã bốn mươi tuổi rồi, vậy mà lại không có vợ con?” Mạc Vân Quả giống như tò mò bâng quơ hỏi một câu.

“Cái này không có gì kỳ lạ.” Trần Kha nói, “Cũng không phải tất cả mọi người sẽ kết hôn sinhcon.”

Mạc Vân Quả lắc đầu, vươn tay mở ra ảnh chụp nạn nhân.

Sau đó cô chỉ ngón tay cái bàn tay trái của nạn nhân nói: “Ngón tay trái của hắn dị dạng, nhìn như bị thứ gì trói buộc, ở trong tư liệu có nói hắn đeo một cái nhẫn không phù hợp với kích cỡ nhiều năm, anh không cảm thấy kỳ quái sao?”

Trần Kha theo Mạc Vân Quả ngón tay nhìn lại, gật gật đầu, đúng là có chỗ kỳ quái.

Mạc Vân Quả lại chỉ chỉ ngón áp út của Trương Võ nói: “Anh có thấy kích cỡ của ngón tay áp út cùng đấu vết ở ngón tay cái kia bằng nhau không?”

Trần Kha nhìn kỹ, thật đúng là có một chút.

“Nếu, chúng ta làm đặt một cái giả thiết, thật ra Trương Võ đã kết hôn, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó, hắn không có cách nào công khai kết hôn với vợ, thậm chí không thể tới cục dân chính đăng ký, cũng không thể mang nhẫn, nhưng trong lòng Trương Võ có chấp niệm cho nên hắn chuyển sang đeo lên ngón cái, bởi vì chỉ có nhue vậy mới không bị người khác nghi ngờ.” Mạc Vân Quả nói như vậy.

Trần Kha ánh mắt lóe lóe, cực kỳ bình tĩnh nói: “Ngón cái của hắn không phải đeo nhẫn, là ngọc ban chỉ( nhẫn ngọc đó ngón cái của nam), hiện tại có rất nhiều người đeo như vậy.”

“Tôi có thể nhìn nó được không?” Mạc Vân Quả hỏi.

Trần Kha nhìn Mạc Vân Quả trước mắt, do dự một chút, sau đó đứng lên đi tới chỗ nào đó.

Vài phút sau, anh ta mang về tới một cái túi đựng vật chứng, đúng là ngọc ban chỉ của nạn nhân.

“Cái này ngọc ban chỉ phát hiện ở một góc, chúng ta suy đoán có thể trong lúc nạn nhân sợ hãi cấp bách không cận thận làm rơi.” Trần Kha đem vật chứng trong túi cho Mạc Vân Quả xem.

Mạc Vân Quả lắc đầu, cô cảm thấy Trần Kha nói không đúng, cái ngọc ban chỉ này, tuyệt đối không phải vô tình rơi xuống ở góc.

Mạc Vân Quả đeo bao tay bảo hộ, sau đó cần ngọc ban chỉ lên tỷ mỹ quan sát.

“Ngọc ban chỉ thượng chỉ có vân ray của nạn nhân, có thể xác định là của nạn nhân.” Trần Kha lại nói một câu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,229
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 686


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả “Ừ” một tiếng, cũng không nói thêm cái gì, bởi vì toàn bộ lực chú ý của cô đều nằm trên chiếc nhẫn, ở dưới ánh đèn, cô thấy một cái vết nứt, rất nhỏ nứt cực nhỏ, nhưng lại hướng đến một chân tướng……

Mạc Vân Quả đem ngọc ban chỉ buông xuống, trịnh trọng nói: “Hiện tại tôi có chứng cứ xác nhận suy luận vừa rồi của mình.”

Trần Kha nhướng mày, thấp giọng hỏi nói: “Chứng cứ?”

Mạc Vân Quả gật gật đầu, sau đó tay lấy dùng sức, chỉ thấy chiếc nhẫn kia trong chốc láy vỡ nát

Trần Kha:……Σ(°△°|||)

Tốt…… Sức lực thật lớn! Không! Trọng điểm không phải cái này!

Cô gái nhỏ này tại sao lại bón nát vật chứng a a a a!

Trần Kha trong lòng có chút phát điên, nhưng bên ngoài vẫn là khuôn mặt than kia.

Mạc Vân Quả chậm rãi mở tay ra, ở trong lớp bột phấn, có thứ gì sáng lấp lánh hiện lên.

Trần Kha tâm cả kinh, anh ta thổi thổi bột phấn trong lòng bàn tay Mạc Vân Quả.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay Mạc Vân Quả an an ổn ổn nằm một chiếc nhẫn kim cương, đúng vậy, nhẫn kim cương, kích cỡ còn có chút lớn, tản ra ánh sáng lấp lánh.

“Nếu không phải có lý do không thể nói, vì sao Trương Võ lại mang nhẫn kim cương khảm vào trong ngọc?” Mạc Vân Quả nhìn Trần Kha hỏi.

Đúng vậy, nếu không phải cố tình, như thế nào sẽ có chuyện như vậy đâu?

Xem ra, nạn nhân còn có chuyện xưa bọn họ không biết.

Mạc Vân Quả đem nhẫn bỏ vào túi bỏ vật chứng, sau đó ngồi xuống nhìn Trần Kha nói: “Có lẽ, Trương Võ đã dự kiến được mình sẽ chết.”

“Có ý gì?” Trần Kha cau mày hỏi.

“Phụ bếp vào lúc 7 giờ rưỡi phát hiện Trương Võ, ở trong phòng bếp có một khối thịt đang rã đông, nhìn ra có thể lấy ra vào khoảng trên dưới hai tiếng, nói cách khác, có thể khoảng gần năm rưỡi Trương Võ lấy thịt ra.”

“Trong phòng bếp đều có một ít nguyên liệu mới, chắc hẳn cũng tầm năm rưỡi mang đến. Nhưng mà vì sao Trương Võ lại muốn rã đông thịt? Là có người nào muốn ăn sao? Nhưng lúc ấy tiệm cơm cũng không mở cửa.”

“Hơn nữa các anh lại phát hiện nhẫn trong góc, cái nhẫn kia có lẽ là do Trương Võ cố tình vứt vào đó, vì sao hắn lại không muốn hung thủ thấy cái nhẫn kia?”

Mạc Vân Quả đưa ra vấn đề liên tiếp, những câu nói đều là trọng điểm.

Trần Kha nhìn kỹ Mạc Vân Quả, cô gái nhỏ này, so với tưởng tượng của anh ta còn mạnh hơn.

“Xem ra, chúng ta còn phải điều ta Trương Võ một lần nữa thật tốt!” Giọng nói già nua của Long Uy vang lên bên trong phòng.

Thì ra không biết từ lúc nào, đám người Long Uy đã tỉnh lại.

Mạc Vân Quả nhìn chung quanh một vòng, gật gật đầu, “Ừ” một tiếng.

Long Uy đi đến bên người Trần Kha, vỗ vỗ bờ vai của anh ta nói: “Xem ra, chúng ta còn xem nhẹ rất nhiều đồ vật.”

Trần Kha gật đầu, nhìn Mạc Vân Quả ánh mắt cũng như suy tư gì đó.

Xem ra, không chỉ là tư liệu của Trương Võ có thiếu sót, ngay cả tư liệu của Mạc Vân Quả cũng không hoàn toàn chính xác.

Trong tài liệu cũng không hề nói Mạc Vân Quả thông minh như vậy, cẩn thận mẫn cảm, còn lớn mật thăm dò.

Trần Kha nhìn thoáng qua Phó Khiêm, xem ra, thiên tài máy tính tổ bọn họ cũng nên tôi luyện một chút.

Long Uy hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, hắn nói với Phó Khiêm: “Cậu đi tra lại tài liệu cuộc đời của mười mấy người trước đi, xem bọn hắn có chỗ nào dị thường không.”

“Vâng!” Phó Khiêm lĩnh mệnh đi xuống tiếp tục mân mê máy tính.

Còn có Nhạc Sơn cũng tiếp tục đi làm việc của mình, có lẽ từ trên thi thể có thể tìm được gì đó.

Nhạc Sơn mới vừa bước ra đi một bước, liền nghe được giọng nói có chút lạnh lẽo của Mạc Vân Quả vang lên.

“Tôi có thể đi đi xem cùng không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,229
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 687


Edit: Linhlady

Nhạc Sơn quay đầu lại nhìn về phía Mạc Vân Quả, sắc mặt có chút tái nhợt, rõ ràng dáng vẻ gió nhẹ cũng có thể thổi bay, nhưng đôi mắt kia lại chấp nhất như vậy.

Long Uy nhìn hai người, cười tủm tỉm nói: “Mấy thứ kia có chút máu me, không hợp với cô gái nhỏ.”

Nhạc Sơn sửng sốt, giống như hiểu ra cái gì, vội vàng rời đi.

Trong đầu cậu ta còn nhớ đôi mắt vừa rồi của Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả nhìn Nhạc Sơn đi xa, một lần nữa ngồi xuống ghế trên.

Cô biết, Long Uy không muốn cô nhúng tay vào chuyện này.

“Ai nha nha, tên Long Uy này thật đáng ghét, thế mà lại không cho tiểu Quả Quả theo sau ~”

“Lấy cái lý do cũng thật đường hoàng, hừ hừ!”

“Ai nha, đổi lại là cái ngươi là Long Uy, các ngươi sẽ yên tâm cho tiểu Quả Quả đi xem người chết sao?”

“Ừm…… Chắc là không yên tâm, nhưng tuy rằng biết như vậy, nhưng mà…… ( hai ngón tay chạm vào nhau 👉👈) người ta rất muốn nhìn mà ~”

“Đúng vậy, khoảng khắc tiểu Quả Quả suy luận điều tra soái ngây người! Ta thật sự rất muốn nhìn nhiều một chút!”

“Ô ô ô…… Không có manh mối gì, không thể làm ta giúp tiểu Quả Quả thêm được!”

“╮(╯▽╰)╭ các ngươi có phát hiện không, thế giới này tiểu Quả Quả biến thành thông minh thật nhiều!”

“( xem thường ) tiểu Quả Quả nhà ta vẫn luôn thông minh không được sao! Chỉ là thế giới trước kia cô ấy không cần dùng đến IQ của mình mà thôi!”

“Lý do này của lầu trên ta cũng phục!”

“Ta chỉ lẳng lặng nhìn các ngươi vì tiểu Quả Quả xuẩn manh tìm lấy cớ ~╮(╯▽╰)╭”

Mạc Vân Quả:…… Xuẩn manh gì đó nhất định không phải cô.

Mạc Vân Quả cảm thấy, có thể mất một khoảng thời gian cô không thể thoát khỏi nhãn dán “Xuẩn manh”.

Đương nhiên, điểm này cũng không quan trọng.

Bởi vì một loạt ngôn luận của Mạc Vân Quả, văn phòng vốn dĩ đang yên tĩnh lạni bắt đầu bận rộn.

Mạc Vân Quả ngáp một cái, mọi người lúc xử lý tư liệu đều tránh cô, quả nhiên, Long Uy đã nói gì đó với bọn họ rồi?

Mạc Vân Quả ghé vào trên bàn nhắm hai mắt lại, không đến một lát liền tiến vào mộng đẹp.

Cùng lúc đó, phòng phát sóng trực tiếp cũng đóng cửa.

Toàn bộ trong văn phòng, chỉ có tiếng bàn phím bùm bùm bàn tiếng lật giấy.

Ngày hôm sau, khi Mạc Vân Quả tỉnh lại, bên người cô chỉ có mình Hoa Hoan.

Biểu tình của Hoa Hoan rất nghiêm túc, môi giật giật, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại bị cái gì đó ức chế lại.

Mạc Vân Quả nhìn quanh một vòng, ánh mắt lóe lóe, sau đó nhìn Hoa Hoan nói: “Lại xuất hiện người chết giống vậy?”

Hoa Hoan kinh ngạc nhìn Mạc Vân Quả, trong khi cô ấy chưa kịp phản ứng, não chưa kịp xử lý đã nói ra câu “Sao em lại biết”.

Mạc Vân Quả chỉ chỉ bàn làm.việc ủa những người khác: “Đồ đạc trên bàn rất hỗn độn, giống như do người khác vội vã rời đi tạo thành, những người khác có khả năng không kịp thu dọn, nhưng nhưng Trần Kha có tính cưỡng bách, cho nên anh ta sẽ không để bàn nhue vậy.”

“Hiện giờ cái bàn của anh ta lại là nhất loạn, có thể giải thích cho việc này nguyên nhân chỉ có một.” Mạc Vân Quả nhìn chặt chằm vào Hoa Hoan, cả người Hoa Hoan nổi lên một tần da gà.

“Em gái nhỏ, em……” Thật thông minh!

Hoa Hoan có chút uể oải, thoạt nhìn như vậy, cô còn giống người trong tổ đội này hơn?

Hoa Hoan lắc đầu, đem sự uể oải trong đầu vứt đi, sau đó nói với Mạc Vân Quả: “Ừm, 6 giờ nhận được báo nguy, bọn họ đã đi qua, chị ở lại đây với em.”


------------

Edit: So với thế giới trước thế giới này khiến tui phấn khích quá (◕ᴗ◕✿)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,229
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 688


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua thời gian, đã 8 giờ, nói cách khác bọn họ chắc là sắp trở lại.

Mạc Vân Quả mới vừa nghĩ như vậy, đã thấy Long Uy cùng vài người đi đến.

Sắc mặt mấy người đều đặc biệt không tốt, đặc biệt là Long Uy, đôi mắt kia tràn ngập trầm trọng.

Hoa Hoan vừa thấy bọn họ trở lại, lập tức lại hỏi: “Thế nào?”

Trần Kha lắc đầu, dùng ánh mắt ý bảo Hoa Hoan đừng hỏi.

Hoa Hoan lại là một người sơ ý, cô ấy khong hề hiểu ánh mắt của Trần Kha, cô ấy lại quay sang nhìn Long Uy, chờ ông trả lời.

Long Uy mân khẩn môi, hắn đi đến trước mặt Mạc Vân Quả, đưa cho Mạc Vân Quả một cái trong suốt túi.

Trong suốt trong túi chỉ có một ảnh chụp, Mạc Vân Quả tiếp nhận túi, nhìn lên.

Ở trên ảnh chụp, là một cô gái bị mổ bụng, nếu chỉ là một cô gái thì thôi, nhưng đây là một cô gái đã mang thai, hơn nữa theo nhi đã thành hình, có lẽ không đến hai tháng nữa đứa bé sẽ ra đời.

Biểu tình của cô gái rất thống khổ, trên mặt toàn nước mắt, hai tay cô gái bày ra dáng vẻ dữ tợn, ngón tay cứng đờ dừng ở trên bụng của mình, giống như muốn bảo vệ đứa bé.

Nhưng mà, tất cả đều là phí công.

Ngoài vết mổ trên bụng còn có vết cào, nhìn dáng vẻ càng thêm ghê người.

Đây là tàn nhẫn cỡ nào, tàn bạo cỡ nào, tên hung thủ này cuối cùng xuất phát từ mục đícglh gì lại có thể tàn nhẫn giết hại thai phụ?

“Cô là người duy nhất sống sót dưới tay hung thủ, chúng tôi yêu cầu cô hỗ trợ.” Giọng nói của Long Uy rất nghiêm trọng, xem ra cái chết chả thai phụ này đã kích thích tới hắn.

Hắn ở trong nhành cảnh sát mấy chục năm, cũng không gặp qua hung thủ phát rồ như vậy.

Nhưng để cho hắn hối hận đó là, đến bây giờ mới thôi, bọn họ gần như không điều tra ra cái gì, thậm chí ngay cả hung thủ là nam hay nữ cũng không biết, mục đích của hung thủ là gì lại càng không tìm ra.

Thật vất vả rốt mới có một chút manh mối, lại từ cô gái này.

Long Uy chưa từng thật bại lần nào, hắn hối hận đồng thời cũng âm thầm thề, hắn nhất định phải bắt được tên hung thủ kia!

Mạc Vân Quả đem ảnh chụp đặt trên bàn, Hoa Hoan bên cạnh nhìn vào bức ảnh, mở to hai mắt nhìn, vài giây sau chạy sang một bên nôn mửa.

Từng tiếng nôn mửa đánh vào tâm của mỗi người ở đây, khiến bầu không khí càng thêm trầm trọng.

“Được.” Mạc Vân Quả đứng làm một động tác chào kiểu quân đội, đây là lời hứa của cô.

Long Uy làm như vậy cũng là có nguy hiểm, nhưng nguy hiểm so với việc có thể bắt được hung thủ, thì nhỏ bé không đáng kể.

Mạc Vân Quả trong lòng cũng có vài phần thương cảm, trẻ con là thiên sứ tốt đẹp nhất thế giới, mà một người mẹ lại là vĩ nhân vĩ đại yết ớt nhất thế giới này.

Nhưng mà, đến cùng là ai, lại phải ra tay với một thai phụ như vậy?

Tên hung thủ kia có mục đích gì, vì sao lại tàn nhẫn như vậy.

Phòng phát sóng trực tiếp lúc này cũng là một mảnh kêu gào, bất kể ở thế giới nào, thai phụ cũng là đối tượng được yêu mến, thậm chí có một vài vị diện, vì một nguyên nhân nào đó rất ít đứa bé chào đời, thai phụ càng được coi như chí bảo mà đối đãi.

Bọn họ không nghĩ tới thế nhưng sẽ thấy một màn như vậy, tàn nhẫn máu me, bọn họ thậm chí có thể thai phụ kia bẻ cong ngón tay lại có bai nhiêu hận ý với tên hung thủ kia.

Trong phòng phát sóng trực tiếp người người đều oán giận, mọi người đều kêu gào nhất định phải tìm ra hung thủ, đem hắn tử hình ngay tại chỗ!

Nhưng mà hung thủ, thật sự dễ dàng tìm được như vậy sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,229
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 689


Edit: Linhlady

Long Uy hợp tác cùng Mạc Vân Quả, bởi vậy yêu cầu xem tất cả tư liệu của mười mấy vụ án trước đụic đồng ý.

Mạc Vân Quả lật xem tư liệu nhanh chóng, ước chừng một giờ sau, tàn bọ tư liệu về nạn nhân cô có thể nắm rõ sơ lược.

Với tư liệu đám người Long Uy điều tra, cuộc đời của mười mấy người này gầy như không có gì liên quan đến nhau.

Long Uy định nghĩa liên hoàn án nâyf: Tội phạm bạo lực không định hình.

Nói cách khác, hung thủ là tùy ý tìm mục tiêu tiến hành kế hoạch giết người, mà thủ pháp giết người tàn bạo là vì muốn thõa mãn tâm lý biến thái nào đó của hung thủ.

Hướng điều tra của đám người Long Uy rất hợp lý, nhưng Mạc Vân Quả luôn cảm thấy có chỗ mình đã coi nhẹ.

Bên kia, Phí Khiêm phụ trách sửa lại tư liệu đi đến bên người Mạc Vân Quả nói: “Có phát hiện ra cái gì sao?”

Mạc Vân Quả lắc đầu đem tư liệu trong tay bỏ xuống nói: “Không có.”

Phó Khiêm thở dài một hơi, có chút thất vọng nói: “Tôi cũng đọc tư liệu này không ít lần, còn dùng máy tính phân tích số liệu, nhưng cũng không phát hiện ra gì.”

Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, số liệu phân tích?

Có lẽ, cô cũng có thể thử một lần.

Mạc Vân Quả mở ra máy tính, sau đó nhìn Phó Khiêm nói: “Anh đưa hồ sơ điện tử của bọn họ chia ra một phần đưa cho tôi.”

Phó Khiêm sửng sốt, có chút không rõ Mạc Vân Quả muốn làm cái gì, nhưng  trong lòng anh lại có một ý tưởng, vạn nhất Mạc Vân Quả có thể phát hiện ra cái gì thù sao?

Phó Khiêm nhanh chóng đem tư liêu chia cho Mạc Vân Quả một phần, cùng lúc đó, Mạc Vân Quả đã từ trong không gian hệ thống lấy ra một phần mềm.

Lại nói tiếp cái phần mềm này vẫn là do đám người trong phòng phát sóng trực tiếp đánh thưởng cho cô, nói là có thể phân tích cuộc đời của một người với người khác có gì giao thoa không.

Mạc Vân Quả nói công năng phần mềm nói qua công dụng cho Phó Khiêm, sau đó bắt đầu phân tích.

Mạc Vân Quả trang bị phần mềm tốt, sau đó ngoại trừ tư liệu về thai phụ ra, rất cả đều được chuyển vào, sau đó chờ phần mềm phân tích.

Tốc độ vận hành của phần mềm rất nhanh, vài phút sau, toàn bộ sự giao thoa của mười mấy người hiện lên trên biểu đồ.

Mà đúng là cái đường gãy đồ này, làm Mạc Vân Quả cùng Phó Khiêm đều kinh ngạc.

Phó Khiêm vội vàng gọi vài người khác tới, để cho bọn họ lại đây xem.

Chỉ thấy trên đường gãy đồ hai đầu hai đuôi phân rất rộng, cái này chứng minh mấy người này từ khi sinh ra đến khi chết đi không có gì liên hệ.

Mười mấy đường gãy này tách ra rất nhiều, cũng có hai cái đường gãy đồ tương giao nhau, này chứng tỏ hai người kia đã từng tiếp xúc với nhau.

Cái không khiến mọi người kinh ngạc, khiến mọi người kinh ngạc đó là, vị trí trung gian sắp tiếp cận, mười mấy điều tuyến tương giao ở bên nhau, hội tụ thành một điểm, sau đó này đó tuyến lại nhanh chóng tách ra, không giao thoa.

Lúc trước Phó Khiêm cũng đã nói tác dụng của phần mềm cho bọn họ.

Long Uy lúc này cũng không rảnh lo phần mềm từ đâu tới, hắn vội vàng hỏi Mạc Vân Quả: “Có thể tra ra điểm giao thoa này là khoảng thời gian nào, ở nơi nào không?”

Mạc Vân Quả gật đầu, con chuột di động ở phía trên màn hình, sau đó ấn một cái.

Cửa sổ hiện ra một tệp hồ sơ, phía trên viết nội dung về điểm giao thoa.

Nội dung cũng không nhiều, chỉ có con số ít ỏi, nhưng lại cho cái án vẫn mãi chưa có điểm đột phá một cơ hội lớn.

Chỉ thấy phía trên viết: ngày 21 tháng 9 năm 2002, trấn nhỏ Lâm Sương vào tết trung thu.

Mà hiện giờ, là ngày 26 tháng 9 năm 2017, cách trung thu, còn có bảy ngày……
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,229
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 690


Edit: Linhlady

Mỗi năm trung thu đều là ngày sum vầy của toàn dân Hoa Quốc, ngày này có ý nghĩa đoàn viên.

Nhưng cũng không thiếu người muốn đi du lịch, mà trấn nhỏ Lâm Sương là một điểm du lịch nổi tiếng.

Mấy người Long Uy cũng không nghĩ tới, chỉ là tới một trấn nhỏ du lịch, mười lăm năm sau, thế nhưng lại mang đến tử vong cho bọn họ.

Sau khi đã tìm ra điểm đột phá, Long Uy vội vàng gió cho Phó Khiêm đi tra xm mười lăn năm trước ở trấn Lâm Sương có sự kiện gì xảy ra không.

Nhưng tư liệu điều tra ra rất ít, thật giống như bị người nào đó cố tình hủy diệt.

Đương nhiên Long Uy cũng không quên để Phó Khiêm tra thêm về người ở trấn Lâm Sương, ngoại trừ mười mấy người tử vong ra, còn tìm luôn mười mấy người cũng từng xuất hiện ở đó vào khoảng thời gian kia.

Long Uy lập tức quyết định đi báo cáo với cấp trên, để bọn họ phái người đi bảo vệ những người này.

Sau đó hắn cùng những người khác cũng phải đi từng bước từng bước đi gặp mấy người mkia, ht vọng có thể điều tra thêm gì đó.

Mạc Vân Quả cũng không đi theo bọn họ, so với việc đi gặp những người đó, cô cảm thấy hứng thú với đống tư liệu này hơn.

Tuy rằng có vài đồ vật bị cố tình hủy diệt, nhưng từ một ít dấu vết để lại cũng có thể tìm ra vài manh mối.

Trấn Lâm Sương vốn dĩ là một trấn nghèo, nhưng khi có một vị lãnh đạo đi về từ trấn này, sau khi trở về quyết định mạnh mẽ khai phá nó.

Nhưng yêu cầu khai phá rất kỳ quái, phía trên yêu cầu không đựicnphá bỏ kiến trúc ở đó, ngoại trừ phòng ở, không thể thêm gạch thêm ngói, nhưng lại tích cực cổ vũ mọi người đi nơi đó du lịch, nói là ở nơi đó đợi có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh.

Nếu xét về mặt bên ngoài mà nói, người dân bên ngoài cũng có người mù quáng tin tưởng, đương nhiên sẽ vui mừng đi tới trấn nhỏ Lâm Sương.

Nói đến cũng kỳ quái, phàm là người đi du lịch từ trấn nhỏ Lâm Sương về, mỗi người đều nói thần thanh khí sảng, thân thể nhẹ nhàng vui sướng.

Chuyện này cũng khiến cho trấn nhỏ tăng thêm không ít truyền kỳ, tiếng thơm vang xa càng thêm có nhiều người tìm đến.

Nếu không phải phía trên có quy định cứng ngắc không thể khai phá, chỉ sợ trấn Lâm Sương không thể gọi là trấn Lâm Sương nữa, mà phải sửa thành thành phố Lâm Sương.

Nhưng lòng người chung quy đều tham lam, mười lăm năm trước, ở trấn Lâm Sương trong lúc người dân địa phương đang tổ chức tết trung thu đột nhiên xuất hiện một trận hỗn loạn, nhưng cuối cùng là hỗn loạn gì, Mạc Vân Quả lại không có cách nào đoán ra.

Nhưng Mạc Vân Quả biết, trận hỗn loạn này nhất định cùng những người tử vong có quan hệ.

Mạc Vân Quả lại cẩn thận nhìn phân tích đồ, ở điểm giao thoa phía trước, những người này đều không có quá giao thoa, ở phía lúc sau, nhưng thật ra có hai người từng có giao thoa.

Mạc Vân Quả click mở vừa thấy, phát hiện chỉ là đơn giản cùng nhau tố tụng dân sự mà thôi, người đầu tiên là luật sư, biện luận cho án tố tục này cũng không có gì kỳ quái.

“Tiểu Quả Quả, có phát hiện ra gì sao?”

“Đúng vậy, ta thấy ngươi nhìn đồ án này đã lâu.”

“Tiểu Quả Quả, nếu không nghỉ ngơi một chút đi.”

“Đúng vậy đúng vậy, mệt muốn chết rồi làm sao bây giờ!”

“Tiểu Quả Quả, ngươi có thể nghỉ ngơi trước một chút, nghe chúng ta phân tích vài câu thì sao?”

“Oa! Lầu trên còn có thể điều tra! Ta tỏ vẻ trong óc đã thành một khối hồ nhão……”

“Hồ nhão +1”

Mạc Vân Quả:……

“Được, các ngươi nói nói cái các ngươi tìm được đi.” Mạc Vân Quả ở trong đầu nói với mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp.

“Tiểu Quả Quả ngươi xem, trải qua hỗn loạn mười lăm năm trước, dang tiếng của trấn Lâm Sương giảm xuống, ngoại trừ việc dân cư địa phương cực kỳ bài xích người bên ngoài, nơi này không phải cũng có ở trên bút tích?”

“Tiểu Quả Quả, ngươi tra một chút, về người lãnh đạo năm đó đi. Người đó sau đó còn đi tới trấn Lâm Sương không, tới đó đã làm cái gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,229
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 691


Edit: Linhlady

Ánh mắt Mạc Vân Quả sáng lên, ngón tay lướt trên bàn phím liên tiếp vang lên tiếng lạch cạch, cô trực tiếp xâm nhập hồ sơ quốc gia, tìm được rào liệu của vị kia.

Sau đó trong một loạt tư liệu được ghi chép lại, cô phát hiện vì này sau khi đi từ trấn Lâm Sương về, lần đi về đó hắn không hề nói gì đến việc cỗ vũ đi du lịch……

Cái này vừa xem đã thấy kì lạ, mười lăm năm trước cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

“Tiểu Quả Quả, có khi nào có người lấy đi bảo vật của trấn Lâm Sương hay không, cho nên người ở trong trấn nhỏ mới bài xích người ngoài như vậy?”

Phòng phát sóng trực tiếp có người nói ra một câu như thế, thành cô hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

“Bảo vật? Có thể là bảo vật gì đây?”

“Ta cũng tò mò vấn đề này 233333333333”

“Ta cảm thấy vị lãnh đạo kia cũng thật kỳ quái, nhất định đã viết cái gì đó?”

“Ta cũng cảm thấy hắn biết cái gì đó, nếu không đi hỏi một chút?”

“Đúng vậy, chúng ta có thể đi hỏi một chút á!”

Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này lắc đầu nói: “Vị lãnh đạo này đã qua đời năm năm trước rồi.”

“A, lần này manh mối lại bị chặt đứt.”

“Phốc, tốt thôi ╮(╯▽╰)╭”

“Xem ra chỉ có thể một lần nữa nghĩ cách.”

“Yên lặng chờ đợi các đại thần tiếp tục trinh thám……”

“Ngang nhau thôi……”

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, ở phòng phát sóng trực tiếp nói: “Nếu không chúng ta đi xem thi thể đi? Nói không chừng có thể phát hiện cái gì thì sao.”

“Cái chủ ý rất hay, cái chủ ý này rất!”

“Đúng vậy! Còn có thi thể! Ta thiếu chút nữa quên mất!”

“Có câu nói nói như thế nào nhỉ? Người sống sẽ nói dối, nhưng người chết sẽ không.”

“Việc này không nên chậm trễ, tiểu Quả Quả chúng ta đi tìm Nhạc Sơn đi ~”

Mạc Vân Quả gật đầu, sau đó đứng lên đi tới phòng pháp y, nhất định Nhạc Sơn cũng đang ở đó.

Mạc Vân Quả nhanh chóng đi tới nơi, Nhạc Sơn đang ngắm nghía đồ trong tay.

Mạc Vân Quả đi qua đi hỏi: “Phát hiện cái gì sao?”

Nhạc Sơn buông đồ trong tay, lắc đầu nói: “Vẫn không có phát hiện gì.”

Mạc Vân Quả gật đầu, mang bao tay nhìn thi thể.

Đây là thi thể của người chết cuối cùng, đứa bé đã bị lấy ra, chắc hẳn đang được để ở nơi khác.

Thân thể người chết cực kỳ dữ tợn, gióng như dùng hết sức bình sinh để giãy dụa.

Mạc Vân Quả rũ lông mi xuống, tỉ mỉ quan sát.

Trong cơ thể ngũ tạng lục phủ an an ổn ổn nằm đúng vị trí của nó, hung thủ giống như chỉ muốn mổ bụng ra, cũng không có ý nghĩ gì khác.

Nhạc Sơn nhìn Mạc Vân Quả quan sát thi thể, vỗ vỗ nàng bả vai nói: “Mười mấy thi thể trước cũng bị mổ ra thế này, bị mổ ra, sau đó chính là như vậy.”

Mạc Vân Quả gật đầu, không trả lời Nhạc Sơn nói.

“Tiểu Quả Quả, ngươi cẩn thận xem lại vị trí trái tim của người chết, ta thấy có chút kỳ lạ.” Phòng phát sóng trực tiếp có người nói một câu.

Mạc Vân Quả nửa cong eo, cẩn thận hướng tới trái tim nhìn lại.

Trái tim ở trạng thái không bình thường, hẳn là tử vong trong tình trạng hoảng sợ.

Bởi vì thời gian tử vong đã vượt quá mười hai giờ, hơn nữa trái tim vẫn luôn lộ ở trong không khí, đã có chút mùi, hơn nữa màu sắc cũng chuyển sang thâm tím.

Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, dùng tay nhẹ nhàng ấm lên tim.

Cô tỉ mỉ nhìn, nhìn vị trí bên trong, phát hiện ra một vết cắt rất nhỏ.

Mạc Vân Quả ý bảo Nhạc Sơn lại đây xem, Nhạc Sơn đi lại gần cũng thấy được.

“Đây…… đây sao có thể?” Nhạc Sơn kinh ngạc nhìn cái vết cắt kia.

----------

Edit: Trong quá trình edit, bản edit của mình khá nhiều lỗi chính tả, câu từ,... Nên mong mọi người thông cảm( các bạn thích sự hoàn hảo, ám ảnh cưỡng chế sẽ hơi khó chịu) mình edit một mình nên full một thế giới hoặc một quyển mình mới beta lại, nên các bạn đọc sau sẽ được đọc bản hoàn chỉnh hơn, thiệt cho các bạn đọc bây giờ. Cũng cảm ơn các độc giả đã nhắc lỗi edit của mình, cảm ơn các bạn đã là động lực có mình lết tới tận giờ, tâm sự một chút để có ít động lực edit tiếp 😊
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,229
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 692


Edit: Linhlady

Cậu dám khẳng định, cái nút thắt thật nhỉ này tuyệt đối không phải cậu làm ra.

Mạc Vân Quả thẳng eo, cởi bao tay ra quay sang nói với Nhạc Sơn.

“Nhìn xem các thi thể khác có không.” Mạc Vân Quả nói.

Nhạc Sơn gật đầu, sau đó đi xem thi thể khác.

Ước chừng mười phút sau, cậu trở về sắc mặt trầm trọng nhìn Mạc Vân Quả gật đầu nói: “Có vài thi thể thời gian quá dài, không phát hiện được, nhưng các thi thể gàn đây đều có vết thưng như vậy.”

“Miệng vết thương quá nhỏ, không không để ý, căn bản không phát hiện ra được.”

Mạc Vân Quả gật đầu nói: “Miệng vết thương sau khi nạn nhân tử xong mới tạo ra."

Nhạc Sơn đồng ý gật đầu, “Chính xác là như thế, bằng không chúng ta không có khảng năng không phát hiện được.”

“Tôi điều tra tư liệu về trấn Lâm Sương, mười lăm năm trước trong đại điển trung thu xuất hiện hỗn loạn, nguyên nhân hỗn loạn không biết, chỉ biết sau cuộc hỗn loạn kia người bản địa trấn Lâm Sương cực kỳ bài xích người bên ngoài.”

Đồng tử của Nhạc Sơn hơi co lại, trầm giọng nói: “Ý của cô là, khởi điểm của án liên hoàn này, có quan hệ với trận hỗn loạn kia?”

Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Không xác định, nhưng đây cũng là một hướng điều tra.”

“Nếu thật sự như cô nói, vậy thì án liên hoàn này sẽ phải định nghĩa lại một lần nữa.” Nhạc Sơn nói tiếp.

Mạc Vân Quả gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

“Bọn họ có lẽ sắp đã trở lại, chúng ta đi xem bọn họ có tin tức gì hay không.” Mạc Vân Quả đề nghị.

Nhạc Sơn cũng cảm thấy Mạc Vân Quả nói có lý, cậu cởi bao tay, sau đó dọn dẹp lại đồ đạc, sau đó mới theo Mạc Vân Quả đi ra ngoài.

Lúc này đâm người Long Uy đã quay lại,sắc mặt ai nấy đều trầm trọng, nhìn qua nhất định là do mọi chuyện không được thuận lợi.

Long Uy nhìn Mạc Vân Quả cùng Nhạc Sơn đi tới văn phòng, nét mặt biểu lộ một ý cười nói: “Như thế nào? Có phát hiện ra gì sao?”

Nhạc Sơn gật đầu, nói ra dụ thường mới phát hiện cho Long Uy.

Sắc mặt Long Uy cũng càng ngày càng trầm trọng, hắn hít sâu một hơi, ý bảo Mạc Vân Quả cùng Nhạc Sơn ngồi xuống.

“Chúng ta đi điều mười người kia, trong đó có hai người bởi vì sinh bệnh đã qua đời, còn có hai người khác đã tai nạn hai năm trước, một người di dân, trước mắt ở thành phố này có năm người.” Long Uy đầu tiên nói qua tình huống của mấy người kia.

“Sau đó đâu? Vậy năm người này có phát hiện gì không?” Nhạc Sơn hỏi.

Long Uy lắc đầu nói: “Năm người này đều rất bình thường, chúng ta hỏi bọn họ một ít tình huống, bọn họ cũng nói không biết.”

“Nói cách khác này manh mối lại bị chặt đứt.” Nhạc Sơn có chút thất vọng gục đầu xuống.

Mạc Vân Quả lại không có ý kiến gì, cô quay sang nhìn Trần Kha: “Tôi có thể xem một ít đồ anh tìm được không?”

Trần Kha gật đầu, đem notebook trong tay đưa cho Mạc Vân Quả.

Long Uy còn đang cùng Nhạc Sơn nói chuyện, Mạc Vân Quả lại chăm chú lật xem notebook của Trần Kha.

Notebook ghi chép lại quá trình thăm hỏi năm người kia của bọn họ, câu trả lời của năm người đều tương tự nhau, bọn họ không nhớ được chuyện của mười lăm năm trước, dù sao chuyện cũng đã qua lâu rồi.

Nhưng chỉ có một người ngoại lệ, hắn nói ra một chuyện rất bình thường, nhưng lại cất giấu huyền cơ.

“Mười lăm năm trước nào có tiền đi chơi.”

Mạc Vân Quả nhìn qua tư liệu của người này, Vương Ngũ, nam, 40 tuổi, mười lăm năm trước làm việc tại ngân hàng.

Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ hỏi: “Các người đi hỏi bọn họ thời điểm cùng bọn họ nói về chuyện du lịch không?”

Trần Kha sửng sốt, sau đó cẩn thận hồi tưởng lại một chút nói: “Chúng tôi nói về chuyện tết trung thu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,229
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 693


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả gật đầu, sau đó đem notebook mở ra lật đến trang Vương Ngũ nói chuyện: “Vù sao hắn lại nói không có tiền đi chơi?”

“Cái này có gì không đúng sao?” Hoa Hoan hỏi, cô ấy không hiểu cái câu này có gì khiến người ta hảo tổn tâm trí để suy nghĩ.

Mạc Vân Quả ánh mắt lóe lóe nói: “Những lời này chỉ nhìn một cách đơn thuần không có gì không đúng, nhưng kết hợp lại lại có vấn đề.”

Mạc Vân Quả nhìn tư liệu hỏi Vương Ngũ tiếp tục nói: “Mười lăm năm trước ngành du lịch còn không phát triển như vậy, các loại ngày hội ngày lễ còn có thể đi đông, nghĩ đến trung thu là nghĩ đến việc đoàn viên, vì sao hắn lại muốn đi chơi?”

“Mấy năm nay không phải ngành du lịch rất? Ta cảm thấy hắn có thể thấy tình huống mấy năm gần đây nghĩ về mười lăm năm trước, cho nên mới sẽ nói một câu như vậy,.” Hoa Hoan phân tích.

Trần Kha tiếp nhận notebook từ tay Mạc Vân Quả, ánh mắt lóe lóe nói: “Không, nhất định không phải, hắn khi nói lời này, ánh mắt lập loè, ngón tay theo bản năng sờ hướng sô pha, mười phần trong lòng có quỷ.”

“A? Vậy lúc ấy vì sao anh không nói!” Hoa Hoan kinh hô một tiếng.

“Phản ứng của hắn ta rất nganh, nếu không cẩn thận nhớ lại, tôi cũng không để ý.” Trần Kha giải thích.

“Nói như vậy, Vương Ngũ đang còn nhớ rõ chuyện mười lăm năm trước?” Hoa Hoan hơi kích động hỏi lại.

“Không xác định, nhưng chắc hẳn hắn cũn thiết gì đó.” Trần Kha nói.

Mạc Vân Quả cũng nghĩ như vậy, cho dù Vương Ngũ không biết được toàn bộ, thì bản thân hắn cũng biết được gì đó.

“Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?” Hoa Hoan hỏi.

“Trọng điểm bảo vệ Vương Ngũ.” Mạc Vân Quả nói.

Cô có một dự cảm, mục tiêu tiếp theo của hung thủ, có thể là Vương Ngũ.

Trong mắt Long Uy xẹt qua tua sáng, hắn gõ gõ cái bàn hỏi: “Tôi có thể biết lý không?”

“Nếu Vương Ngũ biết gì đó, nhất định hắn sẽ có hành động, đến lúc đó hung thủ sẽ không bỏ qua cho hắn.” Mạc Vân Quả giải thích.

Long Uy gật gật đầu, không hỏi lại cái gì thêm.

Long Uy đi ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại, phái người đi bảo vệ Vương Ngũ.

Trong văn phòng Trần Kha đang sửa sang lại tư liệu, Mạc Vân Quả lại cùng mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp cùng nhau truy án.

Nhưng sau một hồi điều tra cũng không cí thu hoạch gì, đại đa số mọi người đều lâm vào cảnh bế tắc.

Thời gian từng giây từng phút trôi đi, trong giây lát, tiếng chuông đồng hồ điểm 0 giờ vang lên.

Mạc Vân Quả thân thể run lên, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, cô giống như nghĩ ra gì đó.

“Hoa Hoan, hôm nay là ngày 28 phải không?” Mạc Vân Quả hỏi Hoa Hoan bên cạnh một câu.

Hoa Hoan còn ăn đồ ăn vặt, bị Mạc Vân Quả hỏi một câu như thế, thiếu chút nữa nghẹn lại.

“Ừm ừm!” Hoa Hoan gật đầu, sau đó cầm lấy nước bên cạnh, uống một ngụm lớn.

“Làm sao vậy?” Trần Kha thò qua hỏi.

“0.1 giờ, cái ngày có nghĩa khoảng thời gian cách trung thu năm nay còn sáu nhày.” Mạc Vân Quả nói.

Trần Kha nhíu nhíu mày, anh ta loáng thoáng như bắt được cái gì, nhưng lại không rõ ràng.

Nhưng dáng vẻ Hoa Hoan lại mờ mịt hoang mang, cô ấy tò mò hỏi: “Đúng vậy, còn có sáu ngày thôi, làm sao vậy?”

“Năm đó người sống, còn dư lại sáu người.” Mạc Vân Quả còn nói thêm.

Trần Kha mày càng thêm nhăn lại, anh ta thấp giọng nói: “Ý của cô là……”

“Ừ.” Mạc Vân Quả gật đầu.

Hoa Hoan:……?

“Cái gì? Cái gì? Cái gì vậy! Không cần đánh đố a quăng ngã!” Hoa Hoan có chút vội vàng, cô ấy luôn có cảm giác mình bị thiểu năng trí tuệ……
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,229
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 694


Edit: Linhlady

“Mỗi một ngày còn lại sẽ có một người tử vong.” Giọng nói của Trần Kha nghe qua hơi nghẹn ngào, trong căn phòng trống vắng này, nghe qua thật khủng bố.

Hoa Hoan xoa xoa cánh tay, nháy mắt, lớn tiếng nói: “Anh nói gì!”

Trần Kha:…… Không khí bị phá hư……

“Vì sao trấn Lâm Sương lại có đại điển trung thu? Đại điển trung thu có ý nghĩa gì?” Mạc Vân Quả há mồm hỏi.

“Mười lăm năm trước nhất định trong đại điển trung thu đã xảy ra chuyện gì đó, mấy người kia lấy danh nghĩa đi du lịch đã làm đó với trấn Lâm Sương, vì vậy bọn họ mới bài xích người ngoài như vậy.” Trần Kha tiếp tục trả lời Mạc Vân Quả.

Lúc này, những người khác cũng xông tới.

“Nói như vậy, chúng ta có phải nên đi một chuyến tới trấn Lâm Sương hay không?” Phó Khiêm hỏi.

Đồng thời tay cậu cũng gõ bàn phím liên tục,trên máy tính đã xuất hiện bản đồ đi tới trấn Lâm Sương.

“Xô cảm thấy sao?” Trần Kha nhìn Mạc Vân Quả hỏi.

Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, sau đó nhìn lướt qua bản đồ: “Anh cảm thấy chúng ta đi, những người đó sẽ bói cho chúng ta sao?”

“Đây cũng là một vấn đề.” Trần Kha nói tiếp.

“Tiểu Quả Quả, ta cảm thấy các ngươi không cần đi tới trấn Lâm Sương đâu.”

“Hả? Chẳng lẽ lầu trên phát hiện chân tướng?”

“Oa! Thật vậy chăng! Cầu giải thích!”

“Không phải, các ngươi xem cái bản đồ kia đi, phóng tới cỡ lớn nhất, trấn Lâm Sương hiện ra cũng chỉ là một điểm nhỏ, hơn nữa muốn đi qua đó phải trèo đèo lội suối, dựa theo chúng thế giới của chúng ta mà nói, con người này chặt đứt sinh cơ của trấn Lâm Sương, ta hoài nghi nơi đó có cổ quái, tiểu Quả Quả ngươi tra một chút xem nơi đó có thật sự có người không.”

Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, dùng máy tính tra xét, một lần tra này, thật sự ra vấn đề.

Bởi vì 5 năm trước đây, người ở trấn Lâm Sương đã tuyệt vong!

Trần Kha hiển nhiên cũng thấy được  tin tức này, so với Mạc Vân Quả, anh ta càng thêm khiếp sợ.

“Như thế nào lại……” Anh ta lẩm bẩm nói.

Những người khác cũng kinh ngạc, người trấn Lâm Sương làm sao có thể tử tuyệt?

Mạc Vân Quả lại tra xét một chút, hồ sơ quốc gia tuyệt mật ghi chép lại bí mật của người trấn Lâm Sương biến mất.

“2012 năm, hai ngàn người trấn Lâm Sương phát bệnh kì lạ, không có thuốc điều trị, hạ lệnh phong sát.”

Một câu vô cùng đơn giản đã cắt đứt con đường sống của một trấn nhỏ, tàn nhẫn như thế, lại làm như là chuyện đương nhiên.

Vài người trầm mặc, bọn họ không thể nào nghĩ được lại tra ra kết quả này.

Một trấn nhỏ diệt vong, lại vô thanh vô tức như vậy.

Bọn họ thậm chí không biết trấn nhỏ này lại bị quái bệnh, bọn họ thậm chí không nỗ lực làm cái gì, cứ mặc như thế, chờ thời gian tử vong.

Mạc Vân Quả đóng hồ sơ, hủy diệt dấu vết mình mới xâm nhạp hồ sơ quốc gia.

“Nếu, năm đó có người sống sót thì sao?” Giọng nói của Mạc Vân Quả có chút khô, nói ra cũng mang theo một loại nghẹn ngào khác.

“Ý của cô là, người sống sót tiến hành trả thù sao?” Trần Kha cau mày hỏi.

“Không phải không có khả năng không phải sao?” Mạc Vân Quả hỏi ngược lại, “Nếu mười lăm năm trước nhóm người này phá hủy sinh cơ của trấn Lâm Sương, khiến người trong trấn nhỏ mắc quái bệnh, sau đó mười năm sau bùng nổ, cuối cùng bị phong sát, nhưng nếu có một người sống sót mà nói……”

Mạc Vân Quả trải qua quá rất nhiều chuyện, cho nên cô biết trên thế giới này thật sự có quỷ thần, cũng thật sự có kỳ môn bát quái.

Có vài đồ vật không dùng khoa học để giải thích được, dùng một tri thức khác vô cùng huyền diệu lại có thể giải thích.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom