Cập nhật mới

Dịch Full Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Tác giả: Giáng Hàm
Tình trạng: Đã hoàn thành




Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Ngọt sủng, Hệ thống, Xuyên nhanh, Phát sóng trực tiếp
Convert: Ánh Nguyệt
Edit: Linhlady

- Kí chủ, cô cần phải yêu cầu khên thưởng. Chỉ có khen thưởng mới thăng cấp được nha, mà thăng cấp thì mới có thể được... bla bla blo blo

- Ờ... (lạnh nhạt.jpg)

- Sao cô lại có thể không biết phấn đấu như vậy! Thế là không tốt đâu!

- À...  (tiếp tục lạnh nhạt.jpg)

- Kí chủ nhà mình làm sao vậy? Không có chút cố gắng nào
#kí chủ quá lãn công, phải làm sao, online chờ, rất gấp#

Hệ thống:
User thần bí thưởng phi thuyền vũ trụ!
User thần bí thưởng mười bình vô địch Kim Đan!
User thần bí thưởng một tinh cầu!
User thần bí thưởng...
User thần bí...
User thần bí...

Mạc Vân Quả: Kim chủ! Ôm đùi! Cầu thưởng!

Hệ thống:......
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Phát sóng trực tiếp là cái cái quỷ gì


Edit + beta: Linhlady

Căn phòng lấy màu cà phê làm chủ đạo, trong phòng có một nữ sinh khuôn mặt lạnh nhạt ngồi ở chỗ kia, trước mặt cô, là một cái chùm sáng màu trắng.

"Vì sao tôi lại muốn đi làm cái gì mà phát sóng trực tiếp kia?" Vẻ mặt Mạc Vân Quả không kiên nhẫn, nhìn đầu xỏ quấy rầy đến giấc ngủ của cô!

"Bởi vì cô có sự ràng buộc với tôi!" Thanh âm lạnh nhạt vô tình trả lời Mạc Vân Quả, thành công làm sắc mặt Mạc Vân Quả càng thêm lạnh lẽo.

"Ràng buộc với cậu thì tôi phải đi làm phát sóng trực tiếp? Thật là khôi hài!" Mạc Vân Quả hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, vô cùng không vui.

"Đúng vậy!" Vẫn cứ là cái thanh âm lạnh nhạt kia, "Nếu cô không đi làm nhiệm vụ để thăng cấp, rất nhanh cô sẽ chết!"

Nụ cười lạnh lẽo trên mặt Mạc Vân Quả càng sâu hơn "Ngươi cho rằng, ta sợ chết?"

Làm một thiên tài có chỉ số thông minh cao nhân cách tính ******, chết? Thiết ~

Nghe vậy ánh sáng quanh chùm sáng kia ảm đạm đi một phần, tạm dừng nửa ngày, lúc sau, nó nói: "Cô không làm nhiệm vụ thăng cấp, sẽ biến thành một người ngốc."

Hai chữ "người ngốc" thành công khơi dậy phản ứng của Mạc Vân Quả, làm một thiên tài, cái cô không thể chịu đựng chính là biến thành kẻ ngốc!

Mạc Vân Quả hít sâu một hơi, "Tôi dựa vào cái gì tin tưởng cậu?"

Mới vừa nói xong câu đó, chỉ thấy chùm sáng kia lóe một chút, sau đó một tia sáng bay về phía Mạc Vân Quả, Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy trong đại não có thứ gì đó đang biến mất, đồ vật kia, hình như là chỉ số thông minh của cô?

Nhận thấy được điểm này, Mạc Vân Quả lập tức quyết đoán nói: "Tôi làm!"

Vừa dứt lời, ánh sáng trắng cũng biến mất, mà Mạc Vân Quả cũng cảm thấy trong đầu một mảnh nhẹ nhàng.

Cho dù biết được cái chùm sáng trước mắt không phải nói giỡn, thái độ Mạc Vân Quả cũng vẫn như cũ không thay đổi.

Cô lạnh lùng hỏi: "Làm phát sóng trực tiếp như thế nào?"

"Đây là tên của cô trong phòng phát sóng trực tiếp." Chùm sáng lóe một chút nói, "6544."

"Đầu tiên cô phải hiểu được chính là, chương trình phát sóng trực tiếp cô làm, cùng chương trình phát sóng trực tiếp nơi này của các cô về bản chất không giống nhau." Hệ thống vẫn cứ là cái ngữ khí lạnh nhạt kia.

Mạc Vân Quả cười nhạo một tiếng, "Có cái gì không giống nhau?"

"Yêu cầu dành cho cô là đến các vị diện đi hoàn thành nhiệm vụ, mà nhiệm vụ, giai đoạn trước là do hệ thống quy định, hình thức khá đơn giản. Đương nhiên sau khi cô có nhiều người theo dõi, từ cấp độ của cô trên bảng thưởng mà ra quy định, trong ngày nghỉ có thể chọn ngẫu nhiên một trong số người theo dõi để chỉ định nhiệm vụ."

Mạc Vân Quả nghe đến mấy cái lời nói này, chau mày lên, đây là...... Bị người khác mang ra chơi đùa?

"Về sau, xin kí chủ chỉ giáo nhiều hơn." Chùm sáng nói xong câu đó, phút chốc tiến vào ấn đường của Mạc Vân Quả.

Cùng lúc đó, ở trong đầu Mạc Vân Quả. Xuất hiện giọng nói của hệ thống.

"Phòng phát sóng trực tiếp 6544 đã mở ra, xin hỏi kí chủ có chọn sửa tên hay không?"

"Không thay đổi!" Mạc Vân Quả đối với cái này không thể hiểu được, không kiên nhẫn nói chuyện với hệ thống, trong khoảng thời gian này, cô đã sớm đi nghiên cứu các loại đồ vật công nghệ cao.

"Phòng phát sóng trực tiếp tên là 6544, nên tên không thể sửa chữa."

Mạc Vân Quả giật giật khóe miệng, không thể sửa chữa cái gì đó, vì sao không nói sớm

"Hiện tại tiếp nhận nhiệm vụ, phòng phát sóng trực tiếp đã bắt đầu, đang tiến vào vị diện thứ nhất."

Mạc Vân Quả cảm thấy đầu óc choáng váng, tiếp theo trực tiếp mất đi ý thức.

Đồng thời, trong đầu, giọng nói của hệ thống vẫn tại tiếp tục.

" Vị diện thứ nhất, nhiệm vụ này tùy cơ dụng biến, ăn chuối, sử dụng vỏ chuối khiến ba người quyền cao chức trọng trượt vỏ chuốt."

Chuối gì đó, ghét nhất!

Vỏ chuối gì đó, ghét nhất a a a!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chuối ngươi cái ba kéo


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả bị một trận ầm ĩ làm tỉnh lại, bên lỗ tai ríu rít tiếng ồn ào làm cô nhăn chặt mày.

Cô mở to mắt, lại phát hiện ra bản thân đang ngồi ở...... Ừ, một nơi thực rộng lớn.

Xung quanh ngồi rất nhiều người cầm hành lý, lúc này trong tay Mạc Vân Quả cũng cầm một cái ba lô, trừ nó ra, không còn cái gì khác.

Xung quanh mọi người giống như không hề ngạc nhiên khi thấy Mạc Vân Quả đột nhiên xuất hiện, không có bất luận phản ứng gì, Mạc Vân Quả có thể đoán được chuyện này là kết quả của cái gọi là hệ thống kia làm ra.

"Ký chủ, nhắc nhở một chút, phòng phát sóng trực tiếp của cô đã được mở, trước mắt nhân số khán giả bằng không, thời gian cô dừng lại ở cái vị diện này là ba ngày, xin nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ."

Giọng nói lạnh băng nhắc nhở ở bên tai Mạc Vân Quả, Mạc Vân Quả cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ bản thân đã biết.

Mạc Vân Quả đứng lên nhìn bốn phía quanh, phát hiện trên màn hình lớn có thông tin của các loại xe, xem ra, nơi này hẳn là nhà ga.

Ý thức được điểm này, Mạc Vân Quả quyết đoán xoay người rời đi, nhà ga có thể gặp được người quyền cao chức trọng sao? Vẫn nên đi tới sân bay khả năng gặp được cũng cao hơn.

Mạc Vân Quả nhanh chóng đi tới sân bay, sau đó cô tùy tiện mua một tấm vé máy bay, sau đó vào phòng chờ ngồi, có hệ thống đi cửa sau, Mạc Vân Quả tiến vào phòng VIP.

Đi vào bên trong, chỉ có hai ba người ngồi ở nơi đó, trong tay bọn họ đều cầm sách, thoạt nhìn như là tạp chí thương nghiệp.

Mạc Vân Quả nhấp môi, sau đó đặt mông ngồi xuống bên người một người con trai khá ít tuổi.

Người thanh niên kia bởi vì động tác của Mạc Vân Quả làm hoảng sợ, hắn nhìn cô một cái, trong mắt lộ ra một tia khó hiểu.

Mạc Vân Quả nở một nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng, cười đến kiêu ngạo, cân xứng với nụ cười kia là cặp mắt lạnh như băng, nhìn qua vô cùng quái dị.

"A? Chủ kênh là nữ hài giấy? Lại còn là nữ hài giấy lạnh như băng, tấm tắc ~ xem cái kia chàng thanh niên kia đã bị dọa thành cái dạng gì rồi."

Thanh âm đột nhiên vang lên bên tai Mạc Vân Quả, thân thể Mạc Vân Quả run lên, ở trong đầu lạnh lẽo hỏi: "Sao lại thế này?"

"Là người phòng phát sóng trực tiếp đang nói chuyện, trước mắt phòng phát sóng trực tiếp nhân số là ba người, xin ký chủ không ngừng cố gắng." Đồng thời giọng nói lạnh lẽo cũng trả lời Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả đã biết sao lại thế này lúc sau cũng không có so đo nhiều hơn, cô nhìn chàng trai trước mặt lộ vẻ kinh sợ, nhíu mày.

"Anh......" Cô vừa mở miệng định nói chuyện thanh niên kia lập tức đứng lên, sau đó vội vã rời đi, thật giống như phía sau có yêu ma quỷ quái đuổi theo.

Mặt Mạc Vân Quả lập tức đen xuống.

"Ha ha ha! Cười chết ta! Chủ kênh này vậy mà lại đem người doạ đi rồi! Ai da uy! Ha ha ha ha!" Tiếng cười kiêu ngạo ở bên tai Mạc Vân Quả vang lên, cô có thể nghe ra bên trong có vui sướng khi người gặp họa.

Mạc Vân Quả lạnh mặt, đối với hệ thống nói: "Tôi làm sao có thể nói chuyện với phòng phát sóng."

"Ký chủ không cần làm gì cả, trực tiếp nói ra là được." Hệ thống đáp lại.

Mạc Vân Quả giật giật khóe miệng, lầm bầm lầu bầu gì đó, sẽ bị người coi như quái nhân, nhưng mà bản thân cô không để bụng là được.

"Thực buồn cười?" Mạc Vân Quả khoanh tay trước ngực, ngữ khí lạnh như băng làm khán giả phòng phát sóng trực tiếp rùng mình một cái.

"A ha ha...... Kia gì, không buồn cười." Diệp Hành nhìn kênh phát sóng trực tiếp, sờ sờ cánh tay đang nổi da gà, tại sao hắn cảm thấy bộ dáng chủ kênh này rất có khí thế.

Nhìn đến bộ dáng Mạc Vân Quả lạnh như băng, hắn vung tay lên, trực tiếp đánh thưởng một kỳ dị quả.

Khi Mạc Vân Quả nhận được tin đánh thưởng cũng sửng sốt, kỳ dị quả? Là cái ngoạn ý nhi[1] gì?

[1] ngoạn ý nhi (玩意儿): món đồ chơi, vật bài trí, sự vật thú vị.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chuối ngươi cái ba kéo


Edit: Linhlady

"Ký chủ, đồ mà bọn họ thưởng cho cô đều là những thứ có ở chỗ của bọn họ, ký chủ có thể lựa chọn trực tiếp đem đồ được thưởng chiếm làm của riêng, cũng có thể thay đổi thành giá trị kinh nghiệm, phương tiện giúp phòng phát sóng trực tiếp thăng cấp." Hệ thống đúng lúc xuất hiện giải thích tỉ mỉ cho Mạc Vân Quả.

Lúc này Mạc Vân Quả mới biết được chuyện này ở phòng phát sóng nghĩa là gì, đơn giản mà nói, chính là khán gỉa phòng phát sóng trực tiếp là người ở các thế giới khác nhau, mà quà họ thưởng cho cô chính là thứ có ở thế giới của bọn họ, phòng phát sóng sẽ chuyển trực tiếp cho cô, cô có giữ lại cho mình hoặc lựa chọn đổi thành giá trị kinh nghiệm.

Nếu cô không có đoán sai, cấp bậc phòng phát sóng trực tiếp càng cao, tiếp xúc với thế giới vị diện càng cao cấp, đến lúc đó có thể có được càng nhiều đồ vật......

Như vậy nghĩ, Mạc Vân Quả quyết đoán nói với hệ thống: "Đem cái kỳ dị quả này đổi thành giá trị kinh nghiệm."

Có đánh thưởng lúc này sắc mặt cô có một chút hòa hoãn, cô cũng không gia lưu thêm với khán giả, mà quét mắt quanh toàn bộ phòng chờ máy bay.

Diệp Hành nhìn chủ kênh nhận qyaf mình đánh thưởng mà không thèm xảm ơn một câu, vẫn là cái dáng vẻ lạnh nhạt kia, tức khắc hắn liền có hứng thú.

Có thể trở thành người phát sóng trực tiếp phải trải qua khoá tuyển nghiệm khắc, mỗi chủ kênh đều có bản lĩnh của riêng mình, kênh giải trí của bọn họ có nét độc đáo riêng, như vậy vị chủ kênh này dựa vào cái gì để được chọn?

Bởi vì tò mò Diệp Hành nhấm chú ý phòng phát sóng trực tiếp của Mạc Vân Quả, sau đó hứng thú bừng bừng quan sát.

Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp người đã có 10 người xem, bọn họ tự nhiên là thấy Mạc Vân Quả cùng Diệp Hành tương tác qua lại, đối với cái chủ kênh vẫn luôn lạnh nhạt này, tò mò khẳng định là có.

Phải biết rằng trước kia mỗi chủ kênh khi nhìn thấy bọn họ người nào mà không bày ra vẻ mặt ôn hoà, ngậm ý cười, thậm chí là nịnh nọt lấy lòng bọn họ, chỉ vì bọn họ đánh thưởng a......

Còn chủ kênh này, thế nhưng thật ra có điểm ý tứ......

Lúc này, Mạc Vân Quả cũng không biết tình huống trong phòng phát sóng trực tiếp ra sao, cô ngồi ở vị trí của mình hơi nghiêng một chút đối diện là một người đàn ông.

Trên tay hắn là cuốn tạp chí thương nghiệp, mà gương mặt trang bìa lại chính là hắn, hắn thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, nhưng Mạc Vân Quả biết, hắn có thể lớn tuổi hơn nữa.

Trên người hắn một bộ tây trang vô cùng chỉnh tề, tóc cũng không tìm ra được một sợi không theo nếp, người này vừa thấy, chính là kiểu người nghiêm túc cũ kĩ.

"Hệ thống, tôi phải làm như thế nào mới có thể biết mình hoàn thành nhiệm vụ?"

"Ký chủ chỉ có ở làm xong nhiệm vụ lúc sau mới có thể biết mình hoàn thành nhiệm vụ hay không."

Cái này hố người! trong lòng Mạc Vân Quả âm thầm nói, sau đó cô không chớp mắt nhìn người đàn ông kia, giống như hắn là mĩ vị vậy.

Tính nhạy bén của người đàn ông rất mạnh, vừa nhận ra có người đang nhìn chằm chằm mình, hắn liền ngẩng đầu lên.

Vừa ngước lên thấy người đang nhìn mình là một cô bé, trong mắt hắn lướt qua một tia kinh ngạc, những theo sau đó là vô cùng thoải mái.

Tản ra thành thục mị lực nam nhân, luôn là có thể hấp dẫn ngây ngô tiểu cô nương.

Khoé miệng hắn gợi lên một nụ cười nhẹ, giống như đang cổ vũ cô bé kia đi đến trước mặt hắn.

Mạc Vân Quả lại không suy nghĩ nhiều như vậy, trong nháy mắt khi người đàn ông nhìn lại đây, cô liền đứng lên, sau đó một đường thẳng về phía người đàn ông mà đi.

Lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp.

"Ai da! Ta thảo! Tiểu cô nương, cô đừng đi a! Tên đàn ông kia khẳng định không phải loại tốt đẹp gì!" Diệp Hành làm một kẻ lưu luyến bụi hoa, tự nhiên hiểu được ý tứ trong nụ cười của tên đàn ông kia.

Chính mà hắn không nghĩ tới, cái chủ kênh nhìn lạnh nhạt kia lại có thể trúng chiêu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chuối ngươi cái ba kéo


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả quyết đoán xem nhẹ giọng nói trong phòng phát sóng trực tiếp, cô đi đến trước mặt người đàn ông sau đó đứng yên, vẻ mặt vô cảm hắn ta.

"Cô bé, lạc đường sao?" Giọng nói thân thiết hỏi thăm có chút hỗn loạn nghe không có ý tốt, người đàn ông bỏ tạp chí trong tay xuống nhìn Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả nghiêng nghiêng đầu, sau đó mở miệng nói: "Chú, chú có muốn chơi một trò chơi với cháu không?"

"Hửm? Là trò chơi gì?" Hắn ta cảm thấy hứng thú lập tức hỏi lại.

Mạc Vân Quả không có trả lời hắn ta, mà là trực tiếp lấy chuối mà hệ thống cung cấp ra, bóc vỏ, ăn từng chút.

Người đàn ông vừa nhìn thấy Mạc Vân Quả ăn chuối, ánh mắt tối sầm lại, hô hấp càng là trầm trọng một phần.

Không nghĩ tới chỉ là nhất thời nảy lòng tham không đi nhờ bay bay tư nhân, vậy mà còn gặp loại chuyện tốt này, cô gái này vừa thấy chính là không trải qua **, tư vị kia, nhất định thực sảng.

Hắn ta nuốt một chút nước miếng, chờ mong cô gái trước mắt mang kinh hỉ cho hắn ta.

Mạc Vân Quả ăn xong quả chuối, sau đó, đem vỏ chuối để ở trên tay, nhìn người đối diện nói: "Chú, chú có thể đứng lên đi vài bước không?"

Người kia nhìn quanh bốn phía một chút, lúc này trong phòng chờ máy bay chỉ có hai người là cô và hắn ta, chẳng lẽ là muốn ở chỗ này......

Người đàn ông có chút chờ không kịp, hắn ta đứng lên, thuận theo rồi đi hai bước.

Sau đó lúc này, không biết từ nơi nào xuất hiện một cái vỏ chuối dưới đất, hắn ta vừa dẫm lên lập tức bị quăng ngã một cái hướng lên trời, dáng vẻ chật vật kia bị đám người trong phòng phát sóng trực tiến nhìn thấy liền vang lên tiếng cười.

"Ha ha ha ha! Không nghĩ tới ngươi cô bé này thật thông minh! Vừa rồi tôi còn tưởng rằng cô sẽ bị dụ dỗ đâu! Ha ha ha!" Diệp Hành tự nhiên là thấy được cách Mạc Vân Quả hoàn thành nhiệm vụ, cộng thêm một điểm cơ trí cho cô!

Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp người đã có 25 người, mọi người xem đến Mạc Vân Quả cơ trí cùng người đàn ông chật vật, cũng sôi nổi cười ha hả, đại khái có 10 người nhấn chú ý.

Mạc Vân Quả nhìn người đàn ông ngã trên mặt đất, chậm rãi đi qua, sau đó một chân dẫm lên trên người hắn ta.

"Mặt người dạ thú." Mạc Vân Quả nhàn nhạt nói, sau đó dưới chân dùng một chút lực, làm người đàn ông kêu rên ra tiếng.

Mạc Vân Quả biết nơi đây không nên ở lâu, cũng nhanh chóng đi khỏi.

Trong phòng chờ bay chỉ còn lại người ông kia khuôn mặt đen xì, không biết suy nghĩ cái gì.

Sau khi Mạc Vân Quả ra khỏi phòng, ngay lập tức nhận được nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.

Người trong phòng phát sóng dĩ nhiên cũng biết Mạc Vân Quả hoàn thành 1/3 nhiệm vụ, lòng hiếu kỳ lập tức bùng nổ tám chuyện ở phòng phát sóng trực tiếp.

"Chủ kênh, làm sao cô biết hắn là người quyền cao chức trọng?"

"Trên lầu +1"

"Có phải là do cuốn tạp chí kia không? Gương mặt trang bìa là hắn ta mà?"

"Sai! Có thể là gương mặt trang bìa cũng không nhất định là người quyền cao chức trọng."

"Như vậy làm sao mà biết được? Cầu giải đáp a cầu giải đáp!"

Diệp Hành cũng vô cùng tò mò, hắn lại đánh thưởng một kỳ dị quả, thuận tiện hỏi: "Tiểu cô nương, cô nói đi làm sao cô xác định được vậy?"

Mạc Vân Quả nhận được đánh thưởng, lúc sau, lúc này mới hiểu lòng người mà trả lời câu hỏi.

Vẫn là giọng nói lạnh lẽo kia: "Dáng ngồi của hắn ta, là dáng ngồi tiêu chuẩn của quân nhân, vừa thấy chính là chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp. Tay hắn ta, góc cạnh rõ ràng, không bị chai, cái này cho thấy hắn ta không phải tự động thủ. Lúc hắn ta lấy cuốn tạp chí, là dùng một tay lấy, một cái tay khác nhìn như tùy ý đáp ở nơi đó, thật ra có thể chống đỡ thân thể dành cơ hội chạy trốn đầu tiên, còn có......"

Mạc Vân Quả nói xong những lời này, làm người trong phòng phát sóng trực tiếp trợn mắt há hốc mồm, bọn họ cũng không có như vậy cẩn thận quan sát như vậy nha!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chuối ngươi cái ba kéo


Edit: Linhlady

"Còn có chuyện quan trọng nhất chính là, quần áo mặc trên người hắn, bao gồm giày, đồng hồ, tất cả đều là thứ tôi không biết." Giọng điệu Mạc Vân Quả vô cùng nghiêm túc khi nói những lời này.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp:...... Đây là cái đạo lý gì?

"Hơn nữa, nhìn giống như hàng thủ công, tôi cũng sẽ phát hiện ra, nhưng là, trên người đàn ông này, một cái tôi cũng không biết, cho nên, kia nhất định là hàng thủ công đặt riêng." Mạc Vân Quả lại trịnh trọng nói xong một câu cuối cùng.

Diệp Hành chỉ cảm thấy trên trán chảy xuống mấy vạch hắc tuyến, hắn thật cẩn thận mở miệng nói: "Tiểu cô nương a, cô không được quên, nơi này không phải thế giới của cô, cho nên......"

Mạc Vân Quả:......

"Nga." Cô lãnh đạm đáp, trong giọng nói một chút cũng không có xấu hổ khi bị chọc thủng.

Diệp Hành nhìn đến bộ dáng này của Mạc Vân Quả, mạc danh cảm thấy cô có chút đáng yêu.

Phòng phát sóng trực tiếp những người khác nhờ Diệp Hành nhắc nhở cũng kịp phản ứng lại, bọn họ nhìn Mạc Vân Quả kia đang trưng ra vẻ mặt vô cảm, tỏ ra quật cường, làm đại đa số người ở đây đều sinh lòng trắc ẩn, trong lúc nhất thời, phòng phát sóng trực tiếp đánh thưởng liên tiếp.

"Người sử dụng Ta chính là đại gia đánh thưởng một quả đồng tiền."

"Người sử dụng Nữ thần ta phải cho ngươi sinh hầu tử đánh thưởng một con khỉ."

"Người sử dụng Mây trắng phiêu phiêu đánh thưởng một đóa mây trắng."

............

Mạc Vân Quả vẫn là vẻ mặt vô cảm kia bình tĩnh nghe âm thanh hệ thống nhắc nhở, đối với các loại đánh thưởng kì ba đều tỏ ra "Lạnh nhạt.JPG" mà chống đỡ, cố tình người trong phòng phát sóng trực tiếp lại còn thấy thích bộ dáng này.

Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp đã có 100 người, tất cả mọi người đều rất hiếu kì cái chủ kênh mới này hoàn thành nhiệm vụ như thế nào.

Phải biết rằng, nhiệm vụ này chính là bị liệt vào "Một trong mười nhiệm vụ khó khăn nhất" a.

Ném vỏ chuối không phải chỗ khó, khó ở chỗ người "Quyền cao chức trọng" này, bọn họ nhớ rõ trước kia, còn có người dùng một xe vỏ chuối còn tại trung tâm hội nghị quốc gia, kết quả vẫn không có hoàn thành được nhiệm vụ......

Tiểu cô nương này vận khí thật tốt, mới đây thôi đã hoàn thành một phần ba, hiện tại bọn họ vô cùng mong chờ nhiệm vụ tiếp theo! Dù sao cũng phải tìm được ít lạc thú trong cuộc sống chứ?

Lúc này Mạc Vân Quả đem tất cả phần thưởng đổi thành giá trị kinh nghiệm, cho dù có phần đánh thưởng thì cô cũng chỉ có 100 điểm giá trị kinh nghiệm, mà thăng một bậc, yêu cầu một vạn giá trị kinh nghiệm......

Xem ra, đường còn dài......

Mạc Vân Quả chưa bao giờ là người biết khó mà lui, ngược lại, cô càng thích cảm giác khiêu chiến, đặc biệt là cái loại khiêu chiến khẩn trương kích thích này, càng làm cho cô huyết mạch sôi trào.

Đánh bậy đánh bạ hoàn thành một nhiệm vụ, Mạc Vân Quả thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, cô đứng ở trung tâm đại sảnh, rà quét thông tin các chuyến bay.

Vài phút sau, cô xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, sau đó xoay người rời đi.

"Này? Chủ kênh, vừa rồi cô xem cái gì vậy?" Diệp Hành tò mò hỏi, hắn rất chờ mong chủ kênh này đem lại sự vui vẻ cho mình.

Mạc Vân Quả nhận ra đây là giọng nói của người đánh thưởng cho mình đầu tiên, nghĩ đến trong tay hắn là "Kinh nghiệm giá trị", Mạc Vân Quả lúc này mới có tâm tình tốt lời một câu, "Nhớ tin tức chuyến bay."

"Lúc này mới được vài phút, tất cả cô đều nhớ rõ?" Diệp Hành thập phần kinh ngạc, năng lực ghi nhớ này, cũng quá lợi hại đi.

"Dĩ nhiên, chuyện này không phải rất đơn giản sao?" Mạc Vân Quả lạnh lẽo trả lời, nhớ mấy thứ này cần tới vài phút, chuyện này đối với cô, quả thực chính là sỉ nhục, phải biết rằng bản thân từng trong một phút nhớ xong nửa quyển sách a!

"Học bá! Chủ chủ kênh thật giỏi!"

"666666, chủ kênh cầu truyền thụ đại pháp ghi nhớ!"

"Đồng ý với lầu trên, cầu truyền thụ đại pháp!"

"Ôm đùi ôm đùi a!"

...........
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chuối ngươi cái ba kéo


Edit: Linhlady

Các loại thỉnh giáo phương pháp ghi nhớ bao phủ toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp, đồng thời cũng bao phủ toàn bộ đầu Mạc Vân Quả.

Chỉ thấy Mạc Vân Quả dừng bước chân, sau đó mắt lạnh nhìn phát sóng trực tiếp, trong mắt là ngạo mạn bễ nghễ thiên hạ.

"Đây, là thiên phú." Nhàn nhạt một câu, đánh vỡ ảo tưởng mọi người, nhưng mà......

"Thiên tài! Chủ kênh thật soái! Muốn quỳ liếm một giây làm sao bây giờ!"

"Ta cũng như vậy, ta cũng như vậy! Ta đã quỳ trên mặt đất!"

"Ánh mắt lãnh diễm kia, ôi ~ ta muốn thạch cày xong(?)......"

"Mẹ nó! Lầu trên không được vũ nhục nữ thần của ta!"

"Lầu trên+1"

"Lầu trên+10086!"

............

Mạc Vân Quả bị thanh âm phòng phát sóng trực tiếp làm cho có chút bực bội, nhưng ngại hiện tại cấp bậc bản thân quá thấp, cô không có cách nào tắt âm thanh, chỉ có thể bị động thừa nhận, nhưng mà, cái này cũng không đại biểu cô để mặc người trong phòng phát sóng ríu rít.

"Câm miệng!" Cô lạnh lùng quát lớn một tiếng.

Lần này, phòng phát sóng trực tiếp an tĩnh xuống, bọn họ nhìn nữ thần của mình, yên lặng xoát lễ vật.

Bởi vì Mạc Vân Quả quá chăm chú nghe âm thanh trong phòng phát sóng, cô không hề phát hiện ra, không biết từ khi nào, có một người đàn ông đứng ở bên người cô.

Ánh mắt hắt ta rất phức tạp, giống như rối rắm, lại tựa hồ hỗn loạn bởi kinh hỉ.

Bởi vì Mạc Vân Quả lạnh như băng một tiếng nói một câu "Câm miệng", hắn ta nuốt hết những lời định nói xuống, cứng đờ đứng ở nơi đó.

Phòng phát sóng trực tiếp rốt cuộc an tĩnh lạu, Mạc Vân Quả mới đưa lực chú ý chuyển dời đến trong đời sống hiện thực.

Cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt vô cảm.

"Có việc?" Cô ngẩng đầu hỏi, người đàn ông trước mặt này, so với cô còn cao hơn nửa cái đầu.

Người đàn ông vừa nghe Mạc Vân Quả nói những lời này, liên tục gật đầu: "Có việc có việc!"

"ói." Đối với người không quen thuộc, Mạc Vân Quả luôn là như vậy lời ít mà ý nhiều.

"Công chúa, mời theo thuộc hạ trở về!" Người đàn ông đột nhiên nửa quỳ xuống dưới, không bận tâm trường hợp chút nào.

Mạc Vân Quả: "......"

Diệp Hành nhìn một màn này, há to miệng, đây là cái phát triển thần thánh gì?

Hắn muốn đặt câu hỏi, nhưng tưởng tượng đến vừa rồi chủ kênh nói câm miệng, hắn quyết định trước tiên vẫn xem tình hình phát triển đi, ừ...... Thuận tiện có thể xoát xoát nhiều quà, dù sao hắn cái gì cũng không nhiều, chính là nhiều quà!

Nghĩ như vậy, hắn trực tiếp vung tay, đánh thưởng một viên Hoàn Hồn Đan, đây là đan dược trong thế giới của hắn.

Thời điểm Mạc Vân Quả thu được tin tức đánh thưởng, cũng là sửng sốt, từ cái tên này, cô biết thứ này bất phàm, cô vốn định đổi thành giá trị kinh nghiệm, nhưng lại nghĩ nghĩ, vẫn từ bỏ cái suy nghĩ này, ngược lại bỏ vào trong ba lô trữ vật của bản thân, đó là ba lô mà hệ thống cung cấp cho chủ kênh phòng phát sóng trực tiếp, chắc là phương tiện cho bọn họ dùng.

Mà Diệp Hành này vừa ra tay, giống như kéo ra cơ quan nào đó, Mạc Vân Quả liên tiếp nhận được tiền đánh thưởng.

Mạc Vân Quả thu được tin tức đánh thưởng, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lẽo xuất hiện ý cười nhàn nhạt, mà đúng lần này đúng là một nụ cười, làm người đàn ông nửa quỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Công chúa cười, hẳn là đồng ý trở về đi?

"Công chúa, máy bay đã chuẩn bị xong tùy thời có thể chuẩn bị xuất phát." Người đàn ông cung kính nói với Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả nhàn nhạt lên tiếng, cái này không thể hiểu được người kia tại sao gọi cô là công chúa, như vậy có khi nào cha cô là quốc vương của một vương quốc?

Quốc vương = người quyền cao chức trọng = hoàn thành nhiệm vụ = thoát ly thế giới.

Ở trong đầu Mạc Vân Quả hiện ra một đẳng thức như vậy, cô quyết định hiện tại cứ đi theo người đàn ông này đã.

- ------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chuối ngươi cái ba kéo


Edit: Linhlady

"Ừ, đi thôi." Mạc Vân Quả lạnh nhạt trả lời, ngược lại lại làm toàn thân người đàn ông kia được buông lỏng.

Hiện tại hắn ta cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân không có việc gì làm rảnh rỗi đi bộ một vòng, sau đó thấy được ánh mắt bễ nghễ thiên hạ của cô.

Người đàn ông trộm đánh giá Mạc Vân Quả, hắn ta không hiểu vì sao người con gái này lại đồng ý đi theo mình, chẳng lẽ cô ấy thật sự cho rằng mình là công chúa?

Nghĩ đến công chúa, ánh mắt người kia rõ ràng xẹt qua một tia châm chọc, vì một người đàn ông bình thường, công chúa thế nhưng vứt bỏ vinh hoa phú quý, còn làm hại nhóm người bảo tiêu bọn họ gặp tai ương theo......

Cũng may, hắn tìm được một người con gái giống công chúa như đúc, hơn nữa, người con gái này, khiến hắn ta cảm thấy giống công chúa chân chính hơn.

Mạc Vân Quả không biết suy nghĩ của người bên cạnh, cô đang xử lý quà đánh thưởng trong phòng phát sóng trực tiếp, trừ bỏ kia viên Hoàn Hồn Đan, còn lại tất cả đều đổi thành giá trị kinh nghiệm, tất cả vừa chuyển đổi, cũng chỉ được 5000 giá trị kinh nghiệm.

Tuy rằng hiện tại còn không có biện pháp thăng cấp, nhưng bây giờ Mạc Vân Quả không cần mở miệng cũng có thể giao lưu với người trong phòng phát sóng trực tiếp.

"Nữ thần! Vì sao ngươi lại đi cùng người không có ý tốt kia!" Diệp Hành cũng khó hiểu, đồng thời cũng có chút thất vọng, hắn vốn dĩ cho rằng cô là một người thông minh, nhưng hiện tại xem ra, cũng bất quá là một cái gia hỏa ham vinh hoa phú quý.

Mạc Vân Quả tự nhiên là nhận thức được một đại thổ hào, ôm ý tưởng "Muốn chặt chẽ bắt lấy thổ hào", Mạc Vân Quả giải thích.

"Hắn ta kêu tôi là công chúa, như thế có thể thấy khi tôi đi theo hắn ta, sẽ tiếp xúc với một đám người quyền cao chức trọng." Mạc Vân Quả nhìn thân ảnh người đàn ông phía trước, ánh mắt hơi lóe.

"Chẳng lẽ cô không sợ hắn là một cái kẻ lừa đảo sao?" Diệp Hành có chút tò mò, cái chủ kênh này sao khiến hắn cảm giác nghé con không sợ cọp vậy.

"Ngươi xem tư thế hắn đi đường, mỗi một bước, đều cân xứng bảy mươi cm, cái này chứng minh hắn ta đã chịu sự huấn luyện chuyên nghiệp, mất độ cơ bắp trên người hắn ta, xa xa vượt qua người bình thường, hẳn là bảo tiêu tinh anh." Mạc Vân Quả híp con mắt lại, giống như đang đánh giá cái gì đó.

"Nắm thảo! Nữ thần! Ngươi thật là nữ thần của ta! Ngay cả loại chuyện mật độ cơ bắp cũng nhìn ra được?" Đây là một giọng nói khác hẳn với Diệp Hành mang theo một tia trầm ổn thanh âm, giọng nói này rõ ràng càng thêm sinh động hơn.

Mạc Vân Quả nghe được là giọng nói mới, ừ...... Là một gia hoả chưa đánh thưởng, cô quyết đoán ngậm miệng lại, không có giải thích cái gì.

Người mới tiến phòng phát sóng trực tiếp: "......" Hiện tại chủ kênh im lặng không thèm trả lời! Nhưng mà, hắn lại cảm thấy không biết làm xao đây!

"Khụ khụ...... Vậy cô thật sự là công chúa như trong miệng người kia nói?" Diệp Hành nhận thấy được không khí có chút xấu hổ liền hỏi.

"Tất nhiên không phải." Mạc Vân Quả đi theo người kia tới máy bay chuyên dụng, sau đó theo lời người đàn ông đi vào, chờ sau khi cô ngồi ổn định, mới tiếp tục nói: "Nếu tôi thật sự là công chúa, người đàn ông này sẽ không nhìn thẳng vào tôi, mỗi một bảo tiêu cao cấp đều có một chương học riêng về lễ nghi quý tộc."

"Như vậy chuyện bây giờ nghĩa là sao? Nữ thần cầu giải đáp!" Người mới kia cũng chính là Phong Hoa hỏi.

Mạc Vân Quả: "......" Một chút cũng không muốn trả lời cho người không đánh thưởng cho mình làm sao đây!

Mạc Vân Quả không nói lời nào, không khí lại lập tức nặng nề xuống.

Nhưng mà, chính là như vậy, người trong phòng phát sóng trực tiếp lại phi thường hưng phấn, cái chủ kênh này cùng những người õng ẹo tạo dáng ngoài kia một chút cũng không giống nhau!

Bọn họ rất thích! Thật muốn quỳ liếm a!

- ------

* Nắm thảo: ai hiểu là gì không? *gào khóc* ta không hiểu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chuối ngươi cái ba kéo


Edit+ beta: Linhlady

"Người sử dụng Phong Hoa đánh thưởng một ly nước linh tuyền."

"Nữ thần nữ thần! Tôi đánh! Cầu giải đáp!"

Mạc Vân Quả nghe được giọng nói này, khóe miệng cong cong, sau đó tâm tình tốt lên mới đáp lại: "Chỉ sợ là công chúa chân chính xảy ra chuyện gì đó, cho nên hắn ta mới tìm tôi làm người thế thân."

Không thể không nói, Mạc Vân Quả rất thông minh, chỉ dựa vào một ít động tác của người đàn ông, cô nhanh chóng đoán ra mọi chuyện.

"Chủ kênh, làm sao cô có thể xác định được?" Phong Hoa tò mò hỏi, làm sau chủ kênh có thể chắc chắn như vậy.

Mạc Vân Quả nghe thấy có người lại dám nghi ngờ cô, biên độ khoé miệng hạ xuống một phân, "Muốn biết? Ngươi tiếp tục xem là được."

Chính vì một câu này, làm đa số người trong phòng phát sóng trực tiếp đều ấn nút lưu trữ, bọn họ thật sự rất muốn biết chuyện tiếp thei sẽ như thế nào!

Hơn nữa, cái chủ kênh không thèm lấy bòng bọn họ này nhìn rất soái có được không!

Cứ như vậy, Mạc Vân Quả ở bất tri bất giác, thu hoạch một nhóm fan đầu tiên.

Sau năm tiếng ngồi máy bay, máy bay hạ cánh xuống một nơi rất rộng, Mạc Vân Quả vừa đi xuống, đã nhìn thấy rất nhiều người mặc tây trang màu đen, xếp thành hai hàng chỉnh tề, giống như chuẩn bị nghênh đón một người nào đó.

Đương nhiên, Mạc Vân Quả hiểu rõ, người bọn họ nghênh đón là chính mình, còn chuyện vì sao long trọng như vậy......

Ánh mắt Mạc Vân Quả dừng lại trên người người đàn ông đang đang đứng bên cạnh mình, ý vị không rõ.

"Công chúa, bệ hạ đã đang đợi ngài." Người đàn ông cung cung kính kính nói với Mạc Vân Quả, Mạc Vân Quả nhàn nhạt gật đầu, sau đó đi theo hắn vào một toà cung điện phồn hoa.

Kim bích huy hoàng, tráng lệ nguy nga đã không đủ để hình dung cái cung điện này, ánh mắt Mạc Vân Quả dừng ở dưới chân, đó là từ vàng dát thành đường đi......

"Công chúa, mời vào, bệ hạ ở bên trong chờ người." Hắn ta khom người chào, làm một cái tư thế mời vào, bản thân lại đứng yên tại chỗ.

Mạc Vân Quả cũng không ngại, nhấc chân đi vào trong.

Người trong phòng phát sóng nhìn thấy cung điện xa hoa như vậy, tức khắc nổi lên từng đợt kinh hô.

"Liếm liếm liếm! Này, đó đều là vàng sao? A a a!" Phong Hoa là một người ham tài, hắn nhìn thấy nhiều vàng như vậy, hai mắt sáng lên, nếu không phải lo ngại phép tắc thời không, nói không chừng hắn sẽ chạy tới đây đánh cướp.

Mạc Vân Quả một lần nữa nghe thấy giọng nói kia, khóe miệng giật giật, "Đúng vậ." Giọng nói của cô mơ hồ đáp lại.

Mạc Vân Quả đi một đoạn đường dài, trong cung điện một bóng người cũng không thấy, xung quanh cô vô hạn xa hoa, lại để lộ ra một tia không khí quỷ dị.

"Con đã đến rồi." Giọng nói tang thương ở bên tai Mạc Vân Quả vang lên, Mạc Vân Quả ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông đứng ở đại điện.

Chỉ thấy hắn mặc một bộ tây trang màu đen, đưa lưng về phía Mạc Vân Quả, thân hình rắn rỏi, trầm ổn lại lộ ra một tia cô độc, hắn chậm rãi xoay người, lộ ra một khuôn mặt bình thường không thể bình thường hơn.

Mạc Vân Quả ngốc lăng một chút, thật sự là không nghĩ tới có người khí thế như vậy, lớn lên lại bình thường như thế.

"Con đã trở lại." Lý Nguyên thở dài một hơi, nói, hắn chậm rãi tới gần Mạc Vân Quả, mỗi một bước, phảng phất đều mang theo một quyết định trầm trọng.

Mạc Vân Quả khẽ nhíu mày, lạnh lẽo đáp lại: "Ngài hẳn là biết, tôi không phải cô ấy."

Bước chân của Lý Nguyên khựng lại, ánh mắt sắc bén đảo qua Mạc Vân Quả, khí thế sắc bén ép thẳng vào cô, giống như muốn thuần phục cô.

Nhưng Mạc Vân Quả là người nào? Làm một thiên tài m chỉ số thông minh cao ******, Mạc Vân Quả chưa bao giờ sợ hãi cái gì đó, cô tiến lên một bước, ngạo nghễ ưỡn thẳng ngực, không hề vì khí thế của Lý Nguyên mà yếu thế.

Lý Nguyên nhìn động tác của Mạc Vân Quả, ánh mắt tối sầm lại, uy áp trên người tăng thêm vài phần......

- ------

Edit: Aaaaaaaaaaa! Ta trở lại rồi, có ai nhớ ta hơm... 😘😘😘😘
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chuối ngươi cái ba kéo


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả vẫn như cũ vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt sâu thẳm, kỳ thật trống không không suy nghĩ gì.

"Ta cảm giác, chủ kênh muốn cùng người đàn ông này đánh nhau rồi......" Phong Hoa nuốt nuốt nước miếng, Nhược Nhược nói ra một câu như vậy, hắn có chút sợ hãi, nhưng cảm giác hưng phấn chiếm phần hơn, làm sao đây! Giống như xem bọn họ sắp đánh nhau tới nơi!

Phong Hoa nói câu này, giống như đốt một ngọn lửa, tức khắc, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp lập tức nóng lên.

"Đánh nhau đánh nhau! Oh yeah oh yeah!"

"Nga rống rống, chủ kênh lạnh nhạt đối chiến với thiên hoàng khí phách, rốt cuộc ai mới là người thắng, rửa mắt mong chờ!"

"Đánh đánh đánh! Mau đánh! Quần của ta cũng cởi ra rồi!"

"Đánh nhau mà thôi...... Cởi quần làm gì!"

"Ô ô ô......"

............

Bên tai Mạc Vân Quả vang vọng đủ loại giọng nói, cái này càng làm cho cô không kiên nhẫn, cô không vui nhăn lại mi, lúc đang muốn nói cái gì đó, liền nghe thấy Lý nguyên nói chuyện.

"Tôi biết cô không phải con bé, không phải là con gái tôi, tôi còn nghĩ rằng." Thời điểm nói những lời này, trên mặt Lý Nguyên tất cả đều là bất đắc dĩ, hắn ta làm sao không hiểu tính tình con gái mình đây? Ở trước mặt mình, từ trước đến nay đều là nơm nớp lo sợ, làm sao có được bộ dáng như cô gái trước mặt này?

"Cô tên là gì?" Lý Nguyên thu hồi khí thế quanh người, ngược lại cười hỏi, tràn ngập hương vị hiền lành.

"Mạc Vân Quả." Mạc Vân Quả vẫn duy trì bộ dáng như lúc trước, không cho Lý Nguyên một chút mặt mũi nào.

Lý Nguyên gật gật đầu, trong mắt mang theo một tia nghiền ngẫm, "Nếu không phải bởi vì khí chất hai người khác nhau, có khi, ngay cả tôi cũng nhận sai." Một câu này, xem như khẳng định suy đoán Mạc Vân Quả lúc trước.

"Oh? Cho nên?" Mạc Vân Quả thẳng thắn hỏi, mang cô lại đây, đến tột cùng là vì chuyện gì?

Lý Nguyên cười khổ hai tiếng, làm như chìm trong hồi ức.

Mạc Vân Quả không nói gì, bởi vì cô đang xem đám người ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp.

"Chủ kênh chủ kênh, thù ra cô tên Mạc Vân Quả a!"

"Ha ha ha! Tên này rất giống cô gái nhỏ a, một chút cũng không giống như ta nghĩ!"

"Đồng ý đồng ý a! Ha ha! Tiểu Quả Quả ~"

"Khụ khụ...... Đều đứng đắn một chút, chẳng lẽ ngươi không có không có phát hiện, lời nói của bệ hạ sao, tương tự cùng với suy đoán kinh người của tiểu Quả Quả!"

"Tiểu Quả Quả thật thông minh! Quỳ liếm quỳ liếm!"

"Tiểu Quả Quả muốn thân thân muốn ôm một cái muốn nâng lên cao ~"

"Phi, trên lầu liền ngươi còn muốn nâng lên cao?"

............

Khoé miệng giật giật Mạc Vân Quả dao động nhỏ đến khó phát hiện, phòng phát sóng trực tiếp, thật sự thực sảo*, quấy rầy cô suy nghĩ.

"Hệ thống, có biện pháp gì không, có thể tắt âm thanh đi được không?"

"Có, khi nào kí chủ lên cấp, có thể lựa chọn tắt âm thanh." Giọng nói nhàn nhạt của hệ thống vang lên trong đầu Mạc Vân Quả, không lưu tình chút nào.

Mạc Vân Quả:....

Lúc này, Lý Nguyên đã thoát ra khỏi hồi ức, trong nháy mắt ông khôi phục lại khuôn mặt u sầu,cuối cùng cũng nói ra chân tướng với Mạc Vân Quả.

"Nhiều năm phía trước, tôi ở hải ngoại gặp nạn, được một người cứu, tôi vì trả ơn cho hắn, đồng ý cho hắn ta một lời hứa. Một tháng trước, người cứu tôi tới muốn tôi thực hiện lời hứa, đó chính là gả con gái cho con hắn ta......"

Lời kế tiếp, dĩ nhiên không cần phải nói ra, cái này đơn giản là một câu chuyện cẩu huyết thôi.

"Cho nên, ông muốn tôi thay thế con gái ông gả đi đúng không?"

Lý Nguyên gật đầu, mặt mang khó xử, nhưng trong mắt lại ra vẻ cường thế, ông tuyệt đối không cho phép, người con gái trước mắt này, cự tuyệt lời của mình!

- ------

*出击 và 出发: câu nói hóm hỉnh, lời nhận xét sắc sảo (để tấn công hoặc để đánh trống lảng trong cuộc tranh luận). Mị tra từ điển từ sảo ra ý nghĩa như vậy, không biết chính xác không nên ta cứ để nguyên văn nhé.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chuối ngươi cái ba kéo


Edit: Linhlady

"Được, tôi đồng ý." Mạc Vân Quả tạm dừng một chút, "Nhưng tôi có một điều kiện."

Lý Nguyên giống không nghĩ tới Mạc Vân Quả sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, hắn ta còn chuẩn bị rất nhiều điều kiện hấp dẫn đấy.

"Yêu cầu cái gì? Cô cứ việc nói." Trong mắt Lý Nguyên xẹt qua một tia vội vàng, thân thể hắn thả lỏng, một chút cũng không có phong phạm đế vương.

Mạc Vân Quả hơi cong khóe môi, giống như nghĩ đến chuyện gì đó tốt đẹp, "Đến lúc đó ông sẽ biết."

Lý Nguyên nghe thấy lời này lập tức nhíu mày, hắn sợ hãi Mạc Vân Quả sẽ đưa ra một yêu cầu quá phận, nhưng một giây tiếp theo, hắn liền nghe được Mạc Vân Quả nói: "Khi nào đi?"

"Càng nhanh càng tốt!" Lý Nguyên giống như gấp không chờ nổi đáp lại, lại nói tiếp, tuy rằng ông là người đứng đầu một đất nước, nhưng ở cái xã hội hiện đại hoá này, ngôi vị hoàng đế cũng sớm không còn như trước ông làm vua một nước nhỏ so ra còn kém hơn một tỷ phú ở nước khác.

"Ngay hôm nay?" Mạc Vân Quả rũ xuống mi mắt nói, tay phải của cô vô ý thức vuốt ve ngón tay cái tay trái.

"Được được được! Bây giờ có thể đi rồi! Máy bay đã chuẩn bị tốt, tùy thời đều có thể xuất phát!" Trong mắt Lý Nguyên loé lên một tia kinh hỉ, dù sao chỉ cần đem người đưa lên máy bay, chuyện về sau không liên quan gì đến hắn.

"Được." Mạc Vân Quả sảng khoái đồng ý.

"Ai ai! Tiểu Quả Quả vì sao lại dễ dàng đồng ý như vậy? Ít nhất phải vớt vát một ít thứ tốt chứ! Nơi này toàn là vàng nha!" Phong Hoa nhịn không được rít gào nói, ai ai ai...... Những cái đó thế nhưng đều là vàng nha!

"Bởi vì tôi chỉ là một cái khách qua đường." Mạc Vân Quả nhàn nhạt trả lời người trong phòng phát sóng trực tiếp, sau đó đi theo sau Lý Nguyên.

Đi đến phía dưới máy bay, Mạc Vân Quả nhìn vẻ mặt đầy vui sướng của Lý Nguyên, cặp mắt tràn đầy khát vọng kia lăng lăng nhìn Mạc Vân Quả, hận không thể lập tức đưa cô lên máy bay chạy lấy người.

"Ông còn nhớ rõ yêu cầu của tôi không?" Mạc Vân Quả đứng ở bên cạnh bảo tiêu đột ngột lên tiếng.

Lý Nguyên sửng sốt, sau đó cuống quít gật đầu, "Tất nhiên là nhớ rõ."

Mạc Vân Quả gật gật đầu, nói với Lý Nguyên: "Phiền toái ông đi vài bước."

"Cái gì?" Lý Nguyên có chút hoài nghi không biết có phải mình nghe lầm, cái này xem như cái gì yêu cầu?

Giọng nói lạnh lẽo của Mạc Vân Quả vang lên lặp lại một lần, sau đó không biết từ nơi nào lấy ra tới một quả chuối, làm như không có gì ăn luôn.

Tuy rằng Lý Nguyên tuy rằng trong lòng có chút khó hiểu, nhưng là vẫn làm theo yêu cầu của Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả xem chuẩn thời cơ, đem vỏ chuối trong tay ném xuống, "Bẹp" Lý nguyên té ngã trên đất.

Mạc Vân Quả nhanh chóng quyết định bước lên máy bay, sau đó đóng cửa máy bay lại, chỉ để lại vẻ mặt kinh ngạc của Lý Nguyên, cùng một đám bảo tiêu nghẹn cười nổ lực kìm nén......

"Chúc mừng ký chủ lần thứ hai hoàn thành nhiệm vụ vỏ chuối, xin ký chủ không ngừng cố gắng!" Một lần nữa Mạc Vân Quả lại nghe thấy giọng nói máy móc của hệ thống, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.

"Tiểu Quả Quả 66666!" Phong hoa dẫn đầu nói, ngay sau đó liên tục đánh thưởng.

"A! Chủ kênh cô thật là soái! Sao lại có thể soái tới như vậy!"

"Chủ kênh chủ kênh! Nhìn tôi nhìn tôi! Tôi phải sonh khỉ con cho cô!"

"Lầu trên cút xéo, thuận tiện nói cho ngươi biết tiểu Quả Quả là của nhà ta!"

Ánh mắt Diệp Hành phức tạp nhìn phòng phát sóng trực tiếp, lúc này thời gian ngắn ngủi không đến một ngày, cô đã hoàn thành hai phần ba nhiệm vụ, là vận khí, hay là thực lực?

Trong phòng phát sóng trực tiếp đánh vô số phần quà, các loại tán dương vang lên bên tai Mạc Vân Quả, Mạc Vân Quả híp mắt, dựa vào bên cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.

Mà một nơi cách Mạc Vân Quả mấy ngàn dặm, trong một ngô biệt thự mộc mạc, một người con trai an an tĩnh tĩnh nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, chau mày......

- ------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chuối ngươi cái ba kéo


Edit: Linhlady

Rất nhanh Mạc Vân Quả bay đến nơi, đám người kia vội vàng bỏ cô lại đó rồi nhanh chóng rời đi, chỉ còn một mình Mạc Vân Quả, đối mặt căn biệt thự sâu thẳm, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Cô chính là công chúa tới xung hỉ với cậu chủ nhà tôi?" Không biết khi nào, có một ông lão xuất hiện trước mặt Mạc Vân Quả, nhìn dáng vẻ hẳn là quản gia, hắn hơi cong eo, trong mắt lập loè tinh quang.

Mạc Vân Quả đánh giá trên dưới ông lão một phen, sau đó điềm nhiên gật đầu, "Đúng vậy."

"Vậy vào đi." Quản gia đi trước dẫn đường cho Mạc Vân Quả, sau khi xác định thân phận của Mạc Vân Quả, hắn không hề hỏi thêm chuyện gì.

Mạc Vân Quả nhìn quản gia bước từng bước vững vàng, mỗi một bước, đều mang theo lực lượng, cô nắm thật chặt nắm tay, đã biết bản thân đi đến một nơi không bình thường, bất quá, cô thích nhất là kiểu khiêu chiến như vậy, không phải sao?

Khoé miệng Mạc Vân Quả gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, lướt qua giây lát.

Nhưng mà, nụ cười nhợt nhạt thoáng qua này không thoát khỏi nhưng người trong phòng phát sóng trực tiếp đang nhìn chằm chằm.

Tức khắc, phòng phát sóng trực tiếp lại mở ra hình thức náo nhiệt.

"A a a! Thì ra chủ kênh cười lên lại đẹp như vậy!"

"Liếm liếm liếm! Ta đã chụp hình, mỗi ngày liếm một lần!"

"Hừ, lầu trên một chút cũng không văn minh! Đâu giống ta, quyết định mỗi ngày ôm hình chụp ngủ!"

"Ta quyết định không có việc gì thì sẽ xem chủ kênh, nỗ lực kiếm tiền xoát lễ vật!"

"Xoát lễ vật! Xoát lễ vật!"

Tiếng này vừa dứt, phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu vang lên thanh âm tặng quà.

Mạc Vân Quả nhìn đại gia chủ động tặng quà, tâm tình vốn đã tốt lại càng tốt hơn.

Cái phòng phát sóng trực tiếp này dường như cũng không tệ lắm......

Mạc Vân Quả đi theo quản gia đến cửa phòng, Mạc Vân Quả mới đứng ở ngoài cửa thôi cũng cảm nhận được tử khí từ bên trong truyền ra.

"Vào đi thôi, thiếu gia ở bên trong chờ cô." Quản gia nói với Mạc Vân Quả cũng không quan tâm tới suy nghĩ của cô, mở cửa đẩy cô vào trong.

Sau đó, "Phanh" một tiếng, quản gia cấp tốc đóng cửa lại.

Mạc Vân Quả:......

"Nắm thảo! Ông lão kia làm cái gì vậy!" Có người ở phòng phát sóng trực tiếp vì Mạc Vân Quả bênh vực kẻ yếu.

"Đúng vậy đúng vậy! Cái lão già thúi kia vậy mà dám đây tiểu Quả Quả nhà ta!"

"Ai là tiểu Quả Quả nhà ngươi! Rõ ràng là tiểu Quả Quả nhà ta mới đúng!"

"Phi! Lầu trên có thấy xấu hổ hay không, tiểu Quả Quả rõ ràng là của đại gia ta!"

............

Mạc Vân Quả bỏ qua thanh âm trong phòng phát sóng trực tiếp, sau đó đánh giá toàn bộ căn phòng này.

Trong phòng có chút tối tăm, nhưng mơ hồ có thể thấy được trên giường có một bóng người, đó là một cái giường rất lớn, gần như chiếm một phần ba căn phòng.

Mạc Vân Quả chậm rãi đi qua đi, may mắn cả đoạn đường không có vật gì ngăn cản.

"Cô là người tới xung hỉ?" Giọng nói nghẹn ngào ở trong phòng vang lên, Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy giọng nói này cảm giác như dính trên da thịt mình làm cô có chút không thoải mái.

Rõ ràng chỉ là giọng nói, nhưng lại khiến Mạc Vân Quả cảm thấy nó có chút độc đáo.

Tuy rằng trong lòng Mạc Vân Quả có thắc mắc, nhưng bên ngoài cũng nganh chóng phản ứng đáp lại: "Ừ."

"Ha hả......" Thanh âm kia lại lần nữa vang lên, ngược lại với vẻ âm lãnh lúc trước, lúc này đây, giống như ngầm mang theo tia nắng mặt trời?

"Lại đây ngồi đi." Vẫn là giọng nói kia, nhưng rõ ràng, lúc này đây mang theo độ ấm.

Mạc Vân Quả thuận theo đi qua, sau đó ngồi ở mép giường.

Bây giờ lại gần, lúc này Mạc Vân Quả mới có thể nhìn rõ người trên giường.

- ------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chuối ngươi cái ba kéo


Edit: Linhlady

Chỉ thấy người trên giường, mày kiếm vô song, mũi cao thẳng, cánh môi nhỏ bé, đôi mắt sâu thẳm giống như chứa đựng cả thế giới, muốn hút người khác vào bên trong.

Nhưng mà, một người như vậy, sắc mặt tái nhợt khác thường, ẩn ẩn mang theo một tia tử khí, đây...... Là một người sắp chết!

Trong nháy mắt Mạc Vân Quả giống như hạ quyết tâm gì đó, cô mím môi không nói gì.

Ngược lại người trong phòng phát sóng trực tiếp, sôi nổi phát biểu ý kiến của mình.

"Ai da! Tiểu bạch kiểm này có phải sắp chết không?"

"Người này vừa thấy, tràn đầy tử khí, chỉ sợ sống không quá ba ngày!"

"Ai! Tiểu Quả Quả, ngươi cách hắn xa một chút a! Nếu người sống dính tử khí, chính là muốn trả giá đại giới!"

"Đúng vậy đúng vậy! Tiểu Quả Quả nhanh chóng rời khỏi đó đi!"

"Ai, tiểu Quả Quả người ta còn không nói cái gì đâu! Các ngươi cũng không cần nhọc lòng khuyên bảo!"

"Lầu trên có ý gì?"

"Ngươi đọc không hiểu ngôn ngữ thông dụng sao? Không thì tự tra từ điển đi!"

"Lầu trên xuống đây, chúng ta đánh một trận!"

"Có bản lĩnh ngươi lên đây đi!"

............

Mạc Vân Quả:...... Một đám thiểu năng trí tuệ!

"Tôi sống không được mấy ngày nữa." Lại là cái giọng nói kia, lúc này đây, mang theo tuyệt vọng, "Cho nên, mấy ngày này cô ở bên cạnh với tôi đi, chờ khi tôi chết, cô có thể rời đi."

Mạc Vân Quả lắc đầu, cũng mặc kệ người con trai trước mắt có thấy hay không.

"Vì sao anh nghĩ rằng mình sẽ chết?"

Lạc Tử Kiêu sửng sốt, giống như không nghĩ tới Mạc Vân Quả thế mà lại hỏi vấn đề như vậy, hiện tại mình đã thành cái dạng này, nhưng còn không phải là trạng thái sắp chết sao? Đây là sự thật mà tất cả mọi người đều biết.

Mạc Vân Quả cũng không giải thích cái gì, mà là lại tung ra câu hỏi tiếp theo.

"Thân thể của anh, tại sao thành như vậy?"

Rõ ràng bên ngoài không hề có vết thương gì vết thương, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt ra, cô không nhìn ra bộ dáng bệnh tật gì ở hắn.

Lạc Tử Kiêu giãy giụa suy nghĩ muốn ngồi dậy, lại bất đắc dĩ buông đôi tay vô lực, chỉ có thể suy sút nằm xuống.

Mạc Vân Quả đem Lạc Tử Kiêu đang giãy giụa đè xuống, sau đó nhéo nhéo chăn, "Thân thể không tốt không càn cố gắng."

Lạc Tử Kiêu cười khổ một tiếng, cũng biết dáng vẻ suy sút bây giờ của mình rất xấu.

Hắn thở dài một hơi, không giải thích cái gì với Mạc Vân Quả.

Xem ra ở trong mắt hắn, Mạc Vân Quả cũng chung quy cũng chỉ là người ngoài, mà chuyện của hắn, cũng không cần nói với người ngoài.

Mạc Vân Quả cũng không hỏi tới cùng, nếu người con trai trước mắt dễ dàng nói cho cô, như thế cô sẽ nghi ngờ trình độ của người này mất.

"Ai, cái người này một chút cũng không lễ phép, tiểu Quả Quả hỏi hắn hắn cũng không trả lời!"

"Đổi lại là ta ta cũng không trả lời! Dù sao cũng chỉ là người xung hỉ!"

"Lầu trên nói có lý."

"Ta cảm giác vị huynh dài này có một câu chuyện xưa, chúng ta tiếp tục xem đi, ha ha ha! Ta cảm thấy chuyện xưa kế tiếp sẽ thực suất sắc!"

"Đồng ý lầu trên, tiếp tục xem thôi!"

............

Bất kể là khi nào, phòng phát sóng trực tiếp vĩnh viễn là nơi nhất náo nhiệt, đáng thương Mạc Vân Quả, trong đầu vẫn luôn bị các loại thanh âm tàn phá, cũng may một ngày cũng sắp trôi qua.

Phòng phát sóng trực tiếp tuy rằng phải dừng lại, nhưng là đồng thời cũng không quên xoát lễ vật cho Mạc Vân Quả, thật không ngờ, mới một ngày thôi, Mạc Vân Quả đã tích góp được 7000 tích phân, còn kém 3000, là có thể thăng cấp, đến lúc đó cô có thể chọn chức năng che chắn thanh âm!

- ------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chuối ngươi cái ba kéo


Edit: Linhlady

Lạc Tử Kiêu nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Mạc Vân Quả, cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm, dù sao đối với hắn mà nói, thời gian hắn dừng lại ở trên thế giới này không nhiều.

Có đôi khi Lạc Tử Kiêu nghĩ, vì sao mình lại tới thế giới này? Trở thành người giàu số một số hai thế giới thì như thế nào?

Hiện tại hắn, vẫn là hai bàn tay trắng......

Khoé miệng Lạc Tử Kiêu gợi lên một nụ cười tựa châm chọc, lại tựa giải thoát.

Mạc Vân Quả không cách nào hiểu được tâm tình của Lạc Tử Kiêu lúc này, cô thấy Lạc Tử Kiêu cười, liền cho rằng hắn thực vui vẻ.

"Anh sắp chết rồi." Mạc Vân Quả mở miệng nói, trong giọng nói mang theo một tia khó hiểu, "Vì sao còn muốn cười?"

Lạc Tử Kiêu sửng sốt, vì sao muốn cười? Kỳ thật hắn cũng không biết, hắn chỉ là muốn cười mà thôi.

Mạc Vân Quả thấy Lạc Tử Kiêu không trả lời, liền lại hỏi một lần.

Ở trong mắt Mạc Vân Quả, trên thế giới này, không có chuyện gì là không có lý do, tồn tại tức có lý do, đây là tín ngưỡng cô luôn thờ phụng.

Lạc Tử Kiêu thấy Mạc Vân Quả vẫn luôn hỏi mình, chỉ có thể là bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Đại khái, tôi là cười chính mình nỗ lực cả đời, đến cuối cùng, vẫn là hai bàn tay trắng đi." Đây cũng là lý do duy nhất hắn nghĩ ra được.

Mạc Vân Quả hơi hơi nhíu mày một chút, hiển nhiên là không đồng ý với câu nó của hắn.

"Anh không phải hai bàn tay trắng."

Lạc Tử Kiêu sửng sốt, khẽ mấp máy một câu, "Cô cái gì cũng không biết."

"Không, tôi biết." Mạc Vân Quả nói, "Vừa rồi khi tôi vào đây, quan sát quá bài trí căn biệt thự này, tuy nhìn tổng thể âm trầm, nhưng hiển nhiên có dụng tâm sắp xếp, hơn nữa hoa hoa thảo thảo đều là tinh tu."

Lạc Tử Kiêu cố gắng chống thân thể ngồi dậy, trong mắt xẹt qua ánh sáng, hắn nhìn Mạc Vân Quả chằm chằm, chờ mong cô tiếp tục nói.

"Cô còn biết cái gì?"

Mạc Vân Quả thấy hắn ta có thể ngồi dậy, trong lòng khó hiểu, không phải vừa rồi còn không có chýt lực nào sao, vì sao hiện tại lại có thể ngồi dậy đây?

"Bêm ngoài biệt thự ngoài ông lão kia không có những người khác, nhưng tôi có thể cảm giác được, căn biệt thự này, có rất nhiều người tồn tại. Hơn nữa, ông lão bước chân vững vàng hữu lực, hô hấp vững vàng, vừa thấy chính là một người biết võ." Mạc Vân Quả nói tới đây tạm dừng một chút, bởi vì cô rõ ràng cảm giác được quanh thân người con trai trước mắt này có biến hóa.

Rõ ràng vừa rồi tràn ngập suy sút vô lực, vừa nghe cô nói mấy câu, quanh thân đều tản mát ra sức sống, cái này là sao ta?

Lạc Tử Kiêu thấy Mạc Vân Quả tạm dừng lại, truy vấn nói: "Còn có?"

"Vừa rồi ông lão tuy rằng đẩy tôi vào trong, nhưng không dùng nhiều lực, thế cho nên tôi sẽ không phát ra âm thanh làm ảnh hưởng tới anh."

"Phòng của anh, không có một tia ánh mặt trời, khẳng định là biết hiện tại anh, không có cánh nào tiếp xúc với ánh sáng, cho nên phải che chắn toàn bộ."

"Một đoạn đường từ cửa đến đây, tôi không gặp bất kì trở ngại gì, chứng tỏ có người giúp anh dọn sạch sẽ, căn phòng này tuy rằng âm u, nhưng không khí không hề ngột ngạt......"

Mạc Vân Quả nói ra tất cả những gì mình phát hiện ra, Lạc Tử Kiêu càng nghe đôi mắt càng sâu, cả người tản ra sức sống muốn đấu tranh với tử khí kia.

Mạc Vân Quả không cách nào hiểu nổi thay đổi hiện tại của Lạc Tử Kiêu, lấy góc độ của cô mà nói, cô cũng không cảm thấy có gì vui vẻ, cô trình bày, bất quá là sự thật mà thôi.

Mạc Vân Quả không hiểu, Lạc Tử Kiêu lòng tràn đầy vui mừng, mà người trong phòng phát sóng trực tiếp, tất cả gần như lâm vào trạng thái kinh ngạc.

- ------

Edit: hôm nay rất có hứng thú edit, mà mỗi tội vướng cái tên. Haiz, ta thật sự không tìm được từ nào thay thế. Huhu. Help me 😭😭😭
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chuối ngươi cái ba kéo


Edit: Linhlady

"Nắm thảo! Ta thật sự cảm thấy tiểu Quả Quả thật ngưu bức * a!"

"Đồng ý với lầu trên! Tiểu Quả Quả! Nữ thần của ta!!"

"Năng lực quan sát của Tiểu Quả Quả cũng quá tốt đi?"

"Tiểu Quả Quả không nói, ta cũng không hề để ý những chi tiết đó."

"Tiểu Quả Quả! Ôm đùi ôm đùi!"

"Thổ lộ với tiểu Quả Quả!"

"Các huynh đệ, còn do dự cái gì? Xoát lễ vật thôi!"

"Đúng đúng đúng! Xoát lễ vật xoát lễ vật!"

............

Lúc này, nhân số phòng phát sóng trực tiếp đã lên tới 500, mà số người ấn chú ý Mạc Vân Quả, cũng đạt tới 200, chuyện này đối với một chủ kênh mới mà nói, thật là một thành tích không tồi.

Mạc Vân Quả cũng không mấy để ý trong phòng phát sóng như thế nào, nhưng mà khi nghe âm thanh đánh thưởng khoé miệng hơi cong cong, vẫn để lộ ra ngoài chứng tỏ tâm tình cô rất tốt.

Lạc Tử Kiêu nhìn Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia cảm kích.

"Cảm ơn." Hắn mở miệng nói, ngược lại với giọng nghẹn ngào lúc nãy, bây giờ ngữ khí, rõ ràng mang theo một tia vui sướng.

Mạc Vân Quả càng thêm khó hiểu, có vấn đề liền hỏi, luôn luôn là chủ trương của cô.

"Anh vui vẻ cái gì?" Mạc Vân Quả lạnh nhạt hỏi tiếp.

Thật ra Lạc Tử Kiêu không thèm để ý thái độ của Mạc Vân Quả, dù sao từ lúc cô vào đây tới bây giờ vẫn luôn giữ vẻ núi băng kia.

"Tôi vui vẻ, bởi vì thì ra tôi không phải chỉ có hai bàn tay ắng." Khi Lạc Tử Kiêu nói câu này dường như tâm tình tất tốt.

"Anh không biết sao?" Mạc Vân Quả nói trắng ra, theo như cô quan sát được thì lẽ ra người này cũng biết mới đúng.

Lạc Vui Kiêu nghe được lời này, sửng sốt, cuối cùng cười khổ một tiếng.

"Biết, chỉ là, không có cách nào tin tưởng mà thôi."

"Có ý tứ gì?" Mạc Vân Quả hỏi.

Lạc Tử Kiêu hơi híp mắt, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó.

"Vận mệnh của tôi, từ tôi sinh hạ tới một khắc kia, đều đã được định sẵn." Lạc Tử Kiêu nói bất đắc dĩ giống như không có cách nào chống lại thiên địa, càng nhiều, cuối cùng chỉ còn lại vận mệnh bi ai.

Mạc Vân Quả đối với kiểu suy nghĩ này không có bất kì phát biểu gì, từ trước tới giờ cô đều theo chủ nghĩa vô thần, nhưng bên cạnh đó trong lòng cô lý giải đủ thứ giả thuyết tín ngưỡng của con người.

Giờ phút này Lạc Tử Kiêu cũng đã bình tĩnh lại, quanh thân tản ra hơi thở nhu hoà, tuy rằng vẫn không có cách nào xoá hết tia tử khí kia.

"Gia tộc của tôi, là gia tộc bị nguyền rủa. Tôi nghe nói là bắt đầu từ thời ông nội, sau đó thời gian sống trên đời này càng ngày càng ngắn, cha tôi qua đời lúc bốn mươi tuổi, mà tôi, năm nay ba mươi tuổi."

"Tôi vẫn luôn cho rằng, tôi có thể phá tan lời nguyền này, bởi vì mới đây thôi, tôi còn là người khoẻ mạnh, ở trên thương trường tung hoành tạo dựng giang sơn cho riêng mình."

"Còn ông lão mà cô nói kia, là người cha để lại để chăm sóc cho tôi, tôi tuy rằng biết ông ấy trung thành, nhưng bản thân lại luôn cảm thấy người mà ông ấy nguyện ý trung thành là cha tôi, cũng không màng cha tôi đã qua đời."

"Người bên cạnh, đều là bởi vì tiền tài, thân phận từ từ ở chung, trừ bỏ vài thứ kia, tôi đã cho rằng mình chỉ có hai bàn tay trắng."

Theo thời gian trôi qua, giọng nói Lạc Tử Kiêu càng ngày càng nhỏ, sau đó, chậm rãi, biến mất không thấy.

Mạc Vân Quả giương mắt nhìn lên, đã nhìn thấy Lạc Tử Kiêu dựa vào giường chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.

Khoé miệng hắn trước sau đều treo nụ cười nhẹ, hô hấp an ổn, mày cũng giãn ra, xem cái dạng này, hẳn là làm mộng đẹp đi?

Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, nhìn về phía bên ngoài, một mảnh tối tăm......

*NGƯU BỨC/牛逼: rất lợi hại; mạnh mẽ (mang ý bất nhã) (cách viết khác ngưu B(牛B)/ngưu X(牛X)/NB) ( nguồn: Bạch Ngọc Sách)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chuối ngươi cái ba kéo


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả dựa vào một bên, cũng chậm rãi ngủ say, cùng lúc đó, phòng phát sóng trực tiếp cũng an tĩnh lại, khoảng khắc yên tĩnh hiếm hoi, bởi vì họ cũng không muốn quấy rầy cô.

Ngày hôm sau khi Mạc Vân Quả tỉnh lại, trời đã sáng rồi, bên người cô bày sẵn đồ ăn, Mạc Vân Quả duỗi tay nhẹ sờ một cái, vẫn còn ấm.

Lạc Tử Kiêu không biết tỉnh lại từ lúc nào, không giống dáng vẻ suy sút tối qua, hiện tại hắn, rõ ràng có một tia sức sống, tuy rằng tia tử khí kia vẫn cứ tồn tại, nhưng cái đó không hề ảnh hưởng tới chuyện hắn tiến về cuộc sống phía trước.

Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, ăn xong bữa sáng, cô đặt chén sang một bên.

"Thật mệt cô có thể ngủ nhiều như vậy." Lạc Tử Kiêu trêu đùa nói một câu.

Mạc Vân Quả mím môi, nhàn nhạt nói: "Thói quen."

Lúc này đây, đổi lại Lạc Tử Kiêu sửng sốt, nhưng ngay sau đó hắn nhanh chóng phản ứng lại, khẽ cười một tiếng, "Cô không phải là vị công chúa kia đi?"

Mạc Vân Quả buông chén, bình tĩnh nhìn Lạc Tử Kiêu, theo sau chậm rãi gật gật đầu.

Lạc Tử Kiêu thấy phản ứng bình đạm của Vân Quả, nhưng thật ra tò mò.

"Sao cô không hỏi vì sao tôi biết?"

Mạc Vân Quả liếc mắt nhìn hắn nói: "Anh không phải ngu ngốc." Nói cách khác, nghĩa là nếu hắn không biết thì mới chính là ngu ngốc.

Lạc Tử Kiêu nghe câu trả lời này, cười khẽ vài cái, nhưng bởi vì thân thể, hắn ho khan vài tiếng.

Mạc Vân Quả ngồi ở chỗ kia, cũng không lại gần giúp, mà là nói: "Anh không nên cười."

Lạc Tử Kiêu:...... Tiểu cô nương cô thật là đứng nói chuyện không đau eo a!

Bởi vì Mạc Vân Quả tỉnh lại, phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu sinh động hơn, nhìn thấy Mạc Vân Quả hoà thuận hỗ động Lạc Tử Kiêu, trong phòng phát sóng trực tiếp vang lên tiếng cười.

Mạc Vân Quả làm lơ những thanh âm đó, trực tiếp nói với Lạc Tử Kiêu: "Kế tiếp anh có tính toán gì không?"

"Tính toán? Tôi có thể có tính toán gì đây?" Lạc Tử Kiêu cười khổ một tiếng, ánh mắt trở nên có chút mê ly lên.

"Có lẽ, cứ như vậy rời khỏi thế giới này cũng tốt?" Ngữ khí Lạc Tử Kiêu phiêu phiêu nói.

Mạc Vân Quả nghiêng đầu có chút khó hiểu nhìn Lạc Tử Kiêu, "Chẳng lẽ anh không muốn sống tiếp sao?"

Lạc Tử Kiêu cười khổ lắc đầu, "Sống sót? Nói dễ hơn làm?"

Ngược lại lần này Mạc Vân Quả không nói gì, cô không phải bác sĩ, cũng không rõ ràng tình huống của Lạc Tử Kiêu, nhưng nhìn đến bộ dạng này của hắn, có lẽ đã khám không ít bắc sĩ đi.

Lúc này, Diệp Hành nhìn đến nơi này, đột nhiên mở miệng nói chuyện.

"Tiểu Quả Quả, cô còn nhớ tôi tặng cho cô Hoàn Hồn Đan không? Nói không chừng cô có thể dùng thử cái này."

Mạc Vân Quả nghe được thanh âm này, tay khẽ nắm lại, ánh mắt nhìn Lạc Tử Kiêu sâu hơn một chút.

"Nếu, tôi nói tôi có cách giúp anh sống tiếp thì sao?" Mạc Vân Quả thử hỏi, nếu Lạc Tử Kiêu không có khát vọng sống sót, như vậy kia viên Hoàn Hồn Đan kia cũng không có chỗ dùng.

Lạc Tử Kiêu nghe câu nói kia, trong mắt toả ra một tia kinh hỉ.

Sống sót! Đây là ý niệm duy nhất của hắn, cũng là chuyện ngày đêm hắn hy vọng.

Mạc Vân Quả quan sát biểu hiện của Lạc Tử Kiêu, liền biết hắn khẳng định muốn sống sót.

"Tôi không nắm chắc một trăm phần trăm, chỉ có thể nói thử một lần." Mạc Vân Quả trịnh trọng nói.

Lạc Tử Kiêu cơ hồ không chút do dự gật gật đầu, không có nắm chắc trăm phần trăm? Không có quan hệ! Chẳng sợ chỉ cần có một đường hy vọng, hắn đều muốn sống sót!

"Nếu anh có thể sống sót, có thể đồng ý với tôi hai việc hay được hay không?" Mạc Vân Quả thương lượng nói, cô có một số việc muốn làm.

Edit: chân thành cảm ơn bạn Little_Bun_ đã giúp ta chuyển tên, cảm ơn những bạn đã nhiệt tình giúp đỡ 😘😘😘😘
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16


Edit: Linhlady

Lạc Tử Kiêu đương nhiên gật đầu, không cần phải nói hai điều kiện, cho dù là mười cái, một trăm, hắn đều nguyện ý đồng ý với cô!

“Còn có, không được nói cho người khác tôi dùng biện pháp gì.” Mạc Vân Quả cũng không muốn để cho bất luận kẻ nào chú ý, dù sao nàng cũng phải rời khỏi thế giới này.

“ Được.” Lạc Tử Kiêu trịnh trọng gật đầu, hắn có một loại trực giác, đó chính là người trước mắt này thực sự có thể cứu được mình!

Mạc Vân Quả từ hệ thống bấy ra viên Hoàn Hồn Đan chưa đổi thành giá trị kinh nghiệm, sau đó đưa cho Lạc Tử Kiêu bảo hắn ăn.

Lạc Tử Kiêu cũng không hoài nghi gì, trực tiếp lấy Hoàn Hồn Đan ăn.

Hoàn Hồn Đan vừa vào miệng là tan ra, thuốc chảy xuống xâm nhập cào cốt tủy.

Gân xanh trên trán Lạc Tử Kiêu nổi lên, hai tròng mắt mở to, hắn cắn chặt môi, có vết máu nhỏ rơi xuống chăn, nhiễm ra nhìn thấy ghê người.

Mạc Vân Quả khẽ cau mày, bình tĩnh nhìn Lạc Tử Kiêu.

Lạc Tử Kiêu ở trên giường lăn qua lộn lại, từng thanh âm thống khổ vang lên trong căn phòng.

Mạc Vân Quả khoanh tay trước ngực, đứng thẳng ở một bên, nhấp miệng không nói một câu.

Xem cảnh tượng kì quái như vậy khiến trong lòng những người trong phòng phát sóng trực tiếp run lên từng đợt.

“Cái kia, ha ha! Ta quên nói, khi dùng Hoàn Hồn Đan cực kỳ thống khổ……” Diệp Hành xấu hổ nói với mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp, tức khắc người trong phòng phát sóng trực tiếp đối hắn tiến hành các loại khinh bỉ.

Mạc Vân Quả nhìn Lạc Tử Kiêu không ngừng quay cuồng, một khuôn mặt lạnh băng, rốt cuộc mở miệng nói chuyện.

“Kiên trì một chút, anh mới có thể sống sót.”

Chính một câu như vậy, làm ý thức vố mơ hồ của Lạc Tử Kiêu lập tức phục hồi lại.

Sống sót! Đây là thứ hắn luôn theo đuổi! Hắn không cam lòng cứ như vậy chết đi!

Lạc Tử Kiêu có thể cảm nhận được toàn bộ linh hồn của mình như bị xé rách, sau đó tụ lại.

Một giờ trôi qua, hai giờ qua đi……

Sau ba tiếng, Lạc Tử Kiêu cũng dần bifnh thường trở lại, Mạc Vân Quả nhìn hắn sắc mặt tuy rằng tái nhợt, nhưng một tia tử khí kia cũng không còn nữa, nói một câu “Chúc mừng”.

Lạc Tử Kiêu nở một nụ cười suy yếu, thanh âm hơi phập phùng, “Cảm ơn.”

Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp Diệp Hành nhìn thấy trạng thái của Lạc Tử Kiêu, kinh ngạc một chút.

“Ai? Hoàn Hồn Đan thật sự hữu hiệu, chính là……”

“Chính là cái gì a! Trời ạ! Lời nói đừng nói một nửa nha đại ca!”

“ đúng vậy đúng vậy! Nhanh lên nói a!”

“Ai, các ngươi không cần spam, để cho vị đại ca này nói!”

Diệp Hành: “Chính là, Hoàn Hồn Đan chỉ hiệu quả khi linh hồn người đó không hoàn chỉnh, này……”

“NẮm Thảo! Lầu trên ngươi chờ một chút! Ta tới nói! Ý của ngươi là không phải, cái tên ma ốm này thật ra là bị người ta dẫn linh hồn đi?”

Diệp Hành: “Hẳn là như vậy, nhưng mà……”

“ Tới ta nói tới ta nói! Nhưng mà thế giới này, hẳn là sẽ không có người có thể dẫn linh hồn đi mới đúng!”

Diệp Hành: “ Có thể nói như vậy, nhưng mà……”

“ Đến ta đến ta! Nhưng cũng không loại trừ trường hợp có người ở vị diện khác nhập cư trái phép đến thế giới này đúng không?”

Diệp Hành: “Đúng vậy, nhưng mà……”

“Ta ta ta! Lúc này tới ta nói tiếp! Nhưng là loại chuyện nhập cư trái phép này hẳn là cần năng lượng rất lớn mới có thể làm được đi? Tiếc là bây giờ cục quản lý thời không rất nghiêm khắc, giờ ta có muốn nhập cư trái phép đến vị diện của thế giới nguyên thủy xem khủng long đều không được!”

Diệp Hành: “Giận! Các ngươi có thể im lặng để ta nói hết được không!”

“Đại lão người tiếp theo là đến lượt ngươi nói!”

“Hắc hắc! Đại lão ngươi nói, ngươi nói!”

“Đúng đúng đúng, đại lão ngươi tiếp tục!”

Diệp Hành: “Nắm thảo! Các ngươi đều nói xong làm ta còn cái gì để nói!”

Mạc Vân Quả:…… Một đám thiểu năng trí tuệ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17


Edit: Linhlady

Tuy rằng phòng phát sóng trực tiếp đang trình diễn tiết mục thiểu năng trí tuệ, nhưng mà không thể không nói, Mạc Vân Quả cũng thu hoạch được rất nhiều thông tin hữu dụng.

Ví dụ như nhập cư trái phép, ví dụ như có quản lý cục thời không, còn có người đàn ông trước mắt này, bệnh nửa sống nửa chết lại là do linh hồn khiếm khuyết.

Lạc Tử Kiêu thấy Mạc Vân Quả phát ngốc, cũng sáng suốt không đi quấy rầy cô, hiện tại hắn rất suy yếu, cần một ít thời gian để hồi phục.

Cảm giác được thân thể của mình vô cùng nhẹ nhàng, Lạc Tử Kiêu ngây ngốc vui vẻ, thật tốt, ta còn sống, nói đến cùng, hắn cũng chỉ là một phàm nhân thôi, vẫn có nỗi sợ hãi với cái chết.

Hai người tâm tư khác nhau ở cùng trong một căn phòng nhưng lại tạo ra bầu không khí cực kì hài hoà.

Cho tới tận khi quản gia gõ cửa, hai người mới khó khăn lắm hoàn hồn.

Mạc Vân Quả đứng ở một bên, cũng không nói lời nào, nhìn Lạc Tử Kiêu nói với người bên ngoài cửa “Vào đi.”

Ánh mắt đầu tiên của quản gia khi nhìn Lạc Tử Kiêu chính là sửng sốt, khuôn mặt vốn chìm trong tử khí lúc này trở nên có sức sống hẳn lên, tuy rằng có chút tái nhợt, nhưng giờ phút này không che đi được sức sống toả ra từ bên trong.

Trong lòng quản gia vui vẻ, buột miệng hỏi ra một câu “Thiếu gia người đã khỏe?".

Khóe miệng Lạc Tử Kiêu gợi lên một nụ cười ôn nhu, hắn gật gật đầu, khẳng định suy đoán trong lòng quản gia.

Quản gia vui tới mức toàn thân run rẫy, chỉ thấy hắn ta bùm một cái quỳ xuống, đôi mắt già nua nhoè lệ.

“Ông trời phù hộ a! Ông trời phù hộ a!”

Mạc Vân Quả đứng ở trước mặt quản gia, lạnh như băng nói: “Không phải ông trời cứu hắn, là ta.”

Quản gia sửng sốt, không nói hai lời quay sang hướng Mạc Vân Quả dập đầu mấy cái, “Cảm ơn thần y! Cảm ơn thần y!”

Kỳ thật, từ ánh mắt đầu tiên khi quản gia nhìn thấy Mạc Vân Quả, đã biết cô không phải là vị công chúa kia, hắn ta thử cô, lại phát hiện cô không có bất cứ công phu gì, tay trói gà không chặt, sẽ không tạo thành uy hiếp với thiếu gia, lúc này mới yên tâm dẫn cô vào trong phòng.

Hiện tại nghĩ lại, quản gia cảm thấy vô cùng may mắn mình không đuổi Mạc Vân Quả đi ra ngoài, bằng không, thiếu gia sẽ không được chữa trị, không phải sao?

Lạc Tử Kiêu nhìn ánh mắt vô cùng nhiệt tình của quản gia, trong mắt xẹt qua tia ấm, kỳ thật đã từng hắn, nghĩ mình không còn gì lưu luyến nữa, nhừn mà, thế giới này, vẫn có rất nhiều người quan tâm mình, không phải sao?

Mạc Vân Quả nâng dậy quản gia, sau đó đi đến một bên, nhìn quản gia sờ trái sờ phải Lạc Tử Kiêu, bàn tay thô ráp ở trên người hắn sờ tới sờ lui,Mạc Vân Quả có một loại ảo giác thiếu nam đàng hoàng bị lão nam nhân dâm loạn.

Lạc Tử Kiêu dở khóc dở cười nhìn quản gia đột nhiên trở nên nhiệt tình, thật đúng là làm hắn không cách nào chống đỡ được!

Chuyện tiếp theo đơn giản hơn nhiều, Lạc Tử Kiêu hoàn hảo xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó lấy thủ đoạn Kếiếp sự tình liền thập phần đơn giản, lôi đình xửa lý tất cả mọi chuyện.

Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua, ban đêm, Mạc Vân Quả hoà thuận vui vẻ ngồi đối diện Lạc Tử Kiêu.

“Cảm ơn ngài.” Lạc Tử Kiêu lại lần nữa trịnh trọng cảm ơn Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả lắc đầu, “Anh đã nói anh sẽ đồng ý với tôi hai yêu cầu, chúng ta chỉ là theo như nhu cầu mà thôi.”

Lạc Tử Kiêu sửng sốt, hiển nhiên là còn không có thói quen với phương thức biểu đạt thẳn thắn như vậy của Mạc Vân Quả.

Nhưng nhanh chóng phản ứng lại, hắn bật cười thành tiếng, “ Tốt, cô có yêu cầu gì thì cứ nói.”

Mạc Vân Quả gật đầu, không biết từ nơi nào lấy notebook ra, sau đó chỉ vào một tấm ảnh chụp nói: “ Tôi muốn anh làm hắn thân bại danh liệt.”

Trong phòng phát sóng khi mọi người nhìn thấy bức ảnh kia, tức khắc mở ra hình thức phun tào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chuối ngươi cái ba kéo


Edit: Linhlady

"Tiểu Quả Quả! Đây không phải là người đàn ông đầu tiên dẫm vỏ chuối sao!”

“Đúng vậy! Tiểu Quả Quả cô tìm đâu ra bức ảnh này vậy!”

“A a a! Tiểu Quả Quả uy vũ hùng tráng!”

“Hằng ngày thổ lộ với tiểu Quả Quả, tiểu Quả Quả ngươi thành thật nói cho ta, có phải muốn ngược hắn hay không?”

“ Lầu trên à, ngươi không phải đang nói lời vô nghĩa hay sao! Không nghe thấy tiểu Quả Quả nói muốn cho hắn thân bại danh liệt sao!”

…………

Lạc Tử Kiểu vừa nhìn thấy người trong bức ảnh kia trong nháy mắt liền nhận ra người đàn ông này là ai.

Bao nhiêu năm hắn lăn trộn với thương trường, đương nhiên cũng quen biết không ít người, mà người đàn ông trước mắt này, đúng là quan cao cấp trong quốc hội nước M.

Hắn không biết vì sao người đàn ông này lại chọc vào Mạc Vân Quả, nhưng mà, nếu đáp ứng người khác rồi, đương nhiên phải thực hiện.

Chính là, hắn từ trước đến nay cùng quan trường nước giếng không phạm nước sông, trên mặt Lạc Tử Kiêu lộ ra một tia khó xử.

“Có vấn đề sao?” Mạc Vân Quả trực tiếp hỏi.

Nghe vậy Lạc Tử Kiêu càng khó xử, hắn nhìn Mạc Vân Quả, thật sự rất ngượng ngùng khi phải nói không thể làm được.

Mạc Vân Quả thấy Lạc Tử Kiêu không nói lời nào, khẽ cau mày, cảnh này khiến khuôn mặt vốn dĩ lạnh lẽo của cô càng thêm xa cách vạn dặm.

Mạc Vân Quả kéo laptop lại bên mình, sau đó mở ra một văn kiện, đem ảnh chụp cùng video bên trong đưa cho Lạc Tử Kiêu xem.

Đây là chứng cứ mà cô thu thập được từ các thiết bị có liên quan đến người kia.

Lạc Tử Kiêu xem xong tất cả, càng xem càng cảm thấy tức giận, người đàn ông này! Quả thực chính là một kẻ cặn bã!

Ngực Lạc Tử Kiêu phập phồng, hắn nhất định phải làm người này trả giá thật lớn! Không chỉ là đơn giản là thân bại danh liệt như vậy!

“Ta đem mấy thứ này cho ngươi, có nắm chắc sao?” Mạc Vân Quả hỏi.

Hiện tại Lạc Tử Kiêu vô cùng tức giận, nghĩ cũng không cần nghĩ trực tiếp gật đầu, có mấy thứ này, hắn nhất định phải làm cho người kia vào tù! Không! Không chỉ đơn giản vào tù như vậy!

Trong mắt Lạc Tử Kiêu hiện lên một tia sáng, sau đó rồi vụt tắt.

Mạc Vân Quả thấy Lạc Tử Kiêu đã đồng ý với mình, bắt đầu nói tới chuyện thứ hai.

Vẫn là kịch bản như cũ, Mạc Vân Quả bảo Lạc Tử Kiêu đứng lên đi vài bước, sau đó chính cô thản nhiên tự đắc ăn xong quả chuối, đem vỏ chuối ném trên mặt đất, làm Lạc Tử Kiêu ngoài ý muốn té ngã.

Nhìn vẻ mặt mộng bức của Lạc Tử Kiêu, khoé miệng Mạc Vân Quả gợi lên một nụ cười nhợt nhạt.

“Đây là điều kiện thứ hai.”

Lạc Tử Kiêu:…… Đây là cái điều kiện quỷ quái gì vậy?!

Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp, có một thông báo mới được phát ra: Lần phát sóng trực tiếp này sắp kết thúc, xin các vị chú ý chủ kênh, cảm ơn!

“A a a a! Nhanh như vậy đã phải kết thúc? Tiểu Quả Quả ta luyến tiếc ngươi!”

“ Đúng vậy ta cũng luyến tiếc ngươi! Ai nha! Thiếu chút nữa quên ấn chú ý!”

“ Đúng nha, ngươi vừa nhắc như vậy, ta cũng mới nghĩ tới!”

“Tiểu Quả Quả ngươi phải nhanh nhanh mở phát sóng lần tiếp theo nha, ta chờ mong lắm đó……”

“ Chờ mong +1……”

“A a a! Chú ý chú ý!”

“Hằng ngày thổ lộ với tiểu Quả Quả! Moah moah!”

…………

Cùng lúc đó, Mạc Vân Quả cũng nghe hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ đã hoàn thành, xin hỏi ký chủ có lựa chọn rời khỏi vị diện này không?

Mạc Vân Quả gật gật đầu, sau đó ở trước ánh mắt mộng bức của Lạc Tử Kiêu, dần dần biến mất.

Lạc Tử Kiêu kinh ngạc nhìn một màn này, hắn đứng lên, đi đến vị trí Mạc Vân Quả vừa ngồi.

Không có bất luận kẻ nào tồn tại, tất cả mọi chuyện xảy ra, giống như chỉ là ảo giác của hắn mà thôi……

Lạc Tử Kiêu lắc đầu, nhìn máy tính đặt ở trên bàn, nhấp môi, ánh mắt lạnh thấu xương, nếu đã đồng ý với người khác rồi, thì nhất định phải làm được……
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Xem! Ở kia có một đại thánh mẫu


Edit: Linhlady

Sau khi chấm dứt phát sóng trực tiếp, Mạc Vân Quả tới một không gian u ám, trong không gian sương mù mênh mông, có một loại cảm giác quỷ dị kì quái.

Khuôn mặt Mạc Vân Quả lạnh lẽo không cảm giác, đứng thẳng ở nơi đó, cả người căng chặt.

Lúc này, ở trước mặt Mạc Vân Quả xuất hiện một bóng người, nho nhỏ, giống một đứa bé.

Hắn không có mặc quần áo, phía trước tiểu jj ở trước mặt Mạc Vân Quả lúc ẩn lúc hiện, khôi hài nói không nên lời.

Đáng tiếc, một người một hệ thống, cả hai đều không có tế bào hài hước, trong không gian lại khôi phục lại sự yên tĩnh.

"Ký chủ, chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên." Đứa bé vuốt vuốt tóc của mình, khuôn mặt kháu khỉnh nhưng lại bày vẻ mặt nghiêm túc, càng khiến hắn trở nên đáng yêu hơn.

"Ồ." Mạc Vân Quả nhàn nhạt trả lời một câu, xem ra trong mắt cô, hoàn thành nhiệm vụ này, là chuyện thường tình.

Hệ thống cũng mặc kệ thái độ của Mạc Vân Quả, bàn tay mập mạp của hắn vừa vung lên, ngay lập tức trước mặt Mạc Vân Quả xuất hiện một màn hình lớn.

Phía trên màn hình viết mấy cái chữ to: phòng phát sóng trực tiếp số 6544

Ở phía bên phải màn hình có xuất hiện một vài cái tên, phía trên đột nhiên xuất hiện một cái tên là Diệp Hành.

Còn ở phía bên trái, là một số mục khác, chẳng hạn như kênh của cô có 1000 tiêu chí, đánh dấu 300 người.

Cái này có nghĩa là trong lần phát sóng trực tiếp vừa rồi của cô có 1000 người xem, nhưng chỉ có 300 người đăng kí kênh.

Thành tích này đối với một người mới mà nói, cũng là thành tích tốt nhất rồi.

Nhưng mà, đối với bản thân Mạc Vân Quả mà nói lại khiến cô không hài lòng chút nào.

30% lưu trữ kênh, cái loại xác xuất này, thật sự là quá thấp.

Hiển nhiên, suy nghĩ của hệ thống cùng Mạc Vân Quả là giống nhau, chỉ thấy hắn bày ra vẻ cực kì nghiêm túc nói: "Ký chủ, tuy rằng cô hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, nhưng tỷ lệ số người lưu trữ kênh phát sóng của chúng ta quá thấp."

Mạc Vân Quả gật đầu, nhìn số liệu hiện lên trên màn hình, ánh mắt sâu thẳm.

"Ký chủ, ta sẽ phân tích kinh nghiệm của các tiền bối đi trước, sau đó tổng hợp lại, rồi tìm ra nguyên nhân vì sao lượng người lưu trữ kênh lại thấp như vậy. Một, ký chủ cô lại không yêu cầu bọn họ ấn chú ý! Thứ hai. Ký chủ cô lại không làm nũng bán manh để yêu cầu chú ý! Thứ ba. Ký chủ cô không có cúi đầu khom lưng cầu chú ý!" Hệ thống bày ra vẻ nghiêm túc khác thường, ngữ khí cùng cách nới của người lớn so với khuôn mặt kia tạo thành hai mảng đối lập, đổi lại là những người khác, chỉ sợ đã là cười ầm lên.

Nhưng mà, cái Mạc Vân Quả phản ứng lại là......

"Ta sẽ không cầu để được chú ý." Vẻ mặt tê liệt của cô càng trở nên lạnh lẽo, phản bác lại lời của hệ thống.

Hệ thống nghe được lời này, thân mình mập mạp cứng đờ, hắn bay đến trước mặt Mạc Vân Quả, vươn cánh tay mập mạp của mình ra, chỉ thẳng vào mũi Mạc Vân Quả nói: "Ký chủ, cô cần phải cầu họ lưu trữ kênh!"

"Dựa vào cái gì?" Mạc Vân Quả hỏi, để cô làm nũng bán manh, cúi đầu khom lưng? Quá không phù hợp với bản tính của mình!

Hệ thống nghe được lời này, tức giận đến phát run, cả thân mình mập mạp đều run theo.

Có thể Mạc Vân Quả cảm thấy như vậy rất thú vị, chỉ thấy cô vươn một ngón tay chọc chọc cái bụng bỏ trắng trẻo mập mạp của hệ thống.

Cảm xúc mềm mại làm cô hơi híp mắt, nhưng khi nói chuyện giọng nói vẫn lạnh lẽo như trước: "Nhìn ngươi béo như vậy, vậy gọ là Đoàn Tử đi."

Hệ thống, ừm, không,là Đoàn Tử, vẫn trưng ra khuôn mặt bánh bao nghiêm túc dường như không thèm quan tâm hành động cũng như cái tên mà cô đặt cho mình.

"Ký chủ,cô cần nâng cao tỷ lệ số người lưu trữ kênh, nếu vị diện sau không thể đạt tới 50% bảo tồn tỷ suất lưu trữ, như vậy ký chủ, cô chờ trừng phạt đi." Nói xong câu đó, Đoàn Tử liền biến mất ở trong không gian u ám.

Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn màn hình, trước mặt cô là toàn bộ hình ảnh của cô ở vị diện trước, một khuôn mặt lạnh lẽo, lời nói không chút khách khí, làm chính bản thân mình, vậy mà có thể làm ba người lưu trữ kênh, chuyện này chứng tỏ một điều, thật ra cũng có nhiều người thích tính cách như vậy không phải sao?

Edit: Khi cả hai đều không có tế bào thần kinh hài hước ở bên nhau thì như thế nào? Hehe...ta quay lại rồi đây. Từ giờ sẽ tập trung lấp hố này, hoan nghênh...hoan nghênh...:))
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom