Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 917


Chương 917

Sau khi Trình Thư Nghi quay về tòa soạn, mọi người kích động xúm lại: “Chị Thư Nghi, sao rồi ạ, người của tổng công ty có đồng ý cho chúng ta tiếp tục phỏng vấn Hà Kim Minh trong số tiếp theo không?”

Nét mặt Trình Thư Nghi hơi chùng xuống, cô lắc đầu: “Xem ra mọi người phải chọn tiếp rồi.”

““Hả? Tại sao chứ?”

“Không ai thích hợp hơn Hà Kim Minh, người của tổng công ty nghĩ sao vậy?”

“Nhưng mà… giờ đâu kịp tìm người khác, xem ra chỉ có thể chọn Trần Bân thôi.”

“Liệu có bảo đảm được doanh thu không? Tôi đang trông chờ vào ba lân đứng đầu liên tiếp để được tăng lương đây này.”

Nghe thấy tin này, mọi người đều phàn nàn, trên mặt hiện rõ vẻ thất vọng.

“Được rồi, mọi người đừng buồn nữa, tôi còn tin tốt muốn nói cho mọi người đây.” Trình Thư Nghi mỉm cười, xua tan bầu không khí ai oán xung quanh.

“Tin tốt gì thế ạ?” Hiểu Khiết ỉu xìu hỏi.

Cô ấy đã chuẩn bị bản thảo để phỏng vấn Hà Kim Minh rồi, nào ngờ lại bị từ chối. Giờ phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu, chẳng lẽ hai ngày cuối tuần của cô ấy sẽ đi tong thế này ư?

“Tòa soạn có doanh thu đứng đầu ngành ở thành phố S hai lần, để động viên mọi người, công ty quyết định tổ chức cho mọi người đi du lịch ở Phuket, Thái Lan vào cuối tuần, bao hết chỉ phí ăn, ở, đi lại, mọi người không cần trả gì hết.”

Vừa dứt lời, Trình Thư Nghi lại được mọi người vây quanh.

*Thật ư tổng biên tập! Cuối tuần này chúng ta đi thật à!”

“Công ty hào phóng quá, tôi yêu sếp ghê!”

“Quá tuyệt! Cuối cùng cũng được ra ngoài chơi, tháng này tôi bận đến mức sắp phát điên rồi.”

Vẻ rầu rĩ trên mặt mọi người biến mất, ai cũng hoan hô, nét mặt như vừa được chuyển từ địa ngục đến thiên đường.

“Được rồi, mọi người im lặng đã nào.” Trình Thư Nghi giơ tay lên, nói: “Thời gian khởi hành là thứ sáu tới, mấy ngày tới mọi người chuẩn bị đi, giờ vẫn đang trong giờ làm, mọi người tập trung vào công việc trước đã.”

Nghe thấy Trình Thư Nghi nói thế, mọi người hào hứng quay về chỗ ngồi của mình, trong văn phòng tràn ngập bong bóng hạnh phúc.

Sau khi về văn phòng của mình, Trình Thư Nghi nhớ lại lời Cố Mặc Ngôn nói, thế này là vừa đấm vừa xoa à?

Nhoäng cái đã đến thứ sáu, Trình Thư Nghi không đến công ty mà tới thẳng sân bay. Trước đó cô đã hẹn mọi người sẽ tập trung ở sân bay vào mười giờ sáng.

Nhưng sau khi đến sân bay, Trình Thư Nghi lại nhìn thấy một người mà cô không ngờ tới – Cố Mặc Ngôn.

Ai có thể nói cho cô biết tại sao Cố Mặc Ngôn lại ở đây không?

Trước đó anh cũng đâu nói sẽ đi cùng mọi người đâu. Nếu biết trước thì chắc chản cô sẽ không tới. Chẳng lẽ giờ lại đi về ư?

Nhưng cô đã tới sân bay rồi.

“Chị Thư Nghi!” Thấy cô đến, Hiểu Khiết lập tức bước tới đón: “Chị Thư Nghi, người mua lại công ty chúng ta không phải Cố Mặc Ngôn đấy chứ? Sáng nay anh ấy bất ngờ xuất hiện, nói rằng sẽ đi cùng chúng ta.”

“Ừ”” Trình Thư Nghi khẽ gật đầu: “Giờ Hiện Thế Media là công ty trực thuộc tập đoàn Ngôn Diệu.”

“Sao lại thế?” Hiểu Khiết sững sờ: “Chị Thư Nghi, vậy lần trước chị cũng gặp anh ấy rồi à? Hay anh ấy mua lại tòa soạn vì chị thế?”
 
Chương 918


Chương 918

“Đừng nói linh tinh, không có chuyện đó đâu, anh ta mua lại tòa soạn của chúng ta vì vấn đề kinh doanh thôi.” Tuy Trình Thư Nghi phủ nhận nhưng lại hơi chột dạ “Ồ’ Hiểu Khiết đáp với vẻ nửa tin nửa ngờ, sau đó ngập ngừng hỏi: “Chị Thư Nghi, vậy chị… có đi nữa không thế? Trước đó khi chị chưa tới, mọi người nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, nhất là sau khi biết anh ấy chính là ông chủ đã mua lại tòa soạn của chúng ta, ai cũng bàn tán về quan hệ giữa hai người đấy.”

Nếu không đi, có lẽ mọi người sẽ càng bàn tán nhiều hơn, Trình Thư Nghi thâm nghĩ.

“Không sao đâu, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, không cần tránh nhau làm gì.” Trình Thư Nghi mỉm cười với Hiểu Khiết rồi kéo va li đi thẳng tới trước mặt Cố Mặc Ngôn.

“Gố tổng, anh cũng tới à.”

“Ừ”” Trong ánh mắt dịu dàng của Cố Mặc Ngôn khi nhìn Trình Thư Nghi hiện rõ tình ý: “Trước đó anh không nói với em, có gây phiền phức cho mọi người không?”

“Cố tổng cứ đùa.” Trình Thư Nghi nở nụ cười công nghiệp.

©ô đã khác trước thật rồi, hồi trước khả năng giao thiệp với người khác của cô không tốt như bây giờ. Thấy cử chỉ đúng mực của Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn đau lòng cảm khái.

Nhân vật nam nữ chính trong câu chuyện phiếm đã xuất hiện, mọi người đều im lặng, chăm chú quan sát mọi hành động của họ.

Thấy Cố Mặc Ngôn và Trình Thư Nghi “cười nói với nhau”, mọi người đều thầm suy đoán quan hệ giữa hai người bây giờ. Họ hòa thuận với nhau như thế, chẳng lẽ sắp quay lại rồi ư?

“Cố tổng, tôi đi gửi hành lý đã.” Sau khi nói mấy câu với Cố Mặc.

Ngôn, Trình Thư Nghi kéo va li, quay người rời đi.

“Khoan đã!” Cố Mặc Ngôn bắt kịp Trình Thư Nghi, nhận lấy một va li từ tay cô: “Nặng lắm, để anh giúp em.”

Cấp dưới có thể từ chối sự giúp đỡ chủ động từ lãnh đạo của mình à? Đương nhiên câu trả lời là không.

Trình Thư Nghi cố kìm nén lửa giận đang dần dâng lên trong lòng mình, gượng cười đóng vai một cấp dưới đúng mực: ‘Vậy… cảm ơn Cố tổng.”

“Em đưa nốt va li kia cho anh đi.” Cố Mặc Ngôn chỉ vào va li trong tay Trình Thư Nghi.

“Không cần đâu!” Trình Thư Nghi vội xua tay: “Tôi tự kéo được.”

Hai người lần lượt bước đến chỗ gửi hành lý trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.

 

 

 

Nhìn theo bóng hai người rời đi, tiếng bàn tán của đám đông lại vang lên lân nữa.

“Gô nghĩ rốt cuộc có phải vì tổng biên tập của chúng ta nên Cố Mặc Ngôn mới mua lại toà soạn tạp chí này không?”

“Có thể đấy, toà soạn tạp chí của chúng ta bị mua lại quá bất ngờ, trước đó không nghe được chút tin tức nào.”

“Nhưng không phải hai người họ đã ly hôn rồi ư? Sao trông vẫn còn mập mờ thế?”

“Chắc chản là muốn theo đuổi lại tổng biên tập của chúng ta rồi chứ còn gì. Nếu không đường đường là sếp tổng, không có lý do gì lại đi du lịch cùng đám tôm tép của toà soạn tạp chí như chúng ta cả.”

“Phải, chắc chẵn là như vậy, hơn nữa trông tổng biên tập của chúng ta thì tới chín mươi phần trăm là sẽ đồng ý đấy.”

“Quả nhiên người cũ vẫn là tốt nhất.”
 
Chương 899


Chương 900

Sau khi cố gắng kéo Trình Thu Uyển đang bất tỉnh lên xe của mình, Trình Thư Nghi đưa cô ta đến một căn hộ nhỏ của nhà họ Trình, hơn nữa còn gọi một bảo mẫu đáng tin cậy từ nhà họ Trình đến để chăm sóc cô ta.

“Giúp cô ta thay quần áo đi.” Sau khi dặn dò bảo mẫu một câu, Trình Thư Nghỉ xoay người vào phòng tắm tắm rửa, nước mưa hòa lẫn với mồ hôi, khiến cô cảm thấy trên người khó chịu vô cùng.

Sau khi tắm xong ra ngoài, bảo mẫu đã giúp Trình Thu Uyển thay quần áo xong rồi. Nhìn thấy Trình Thư Nghi, bảo mẫu cung kính hỏi: “Cô Trình, còn có việc gì cần làm không?”

“Đi nấu cháo đi.” Trình Thư Nghỉ khẽ đáp.

Sau khi trả “vâng” một tiếng, bảo mẫu khẽ cúi người và rời khỏi phòng.

Trình Thư Nghỉ nhìn Trình Thu Uyển đang nằm trên giường, cô siết chạy tay mình, trong mắt đầy sự lạnh lùng. Cô có cảm thấy chính mình tàn nhãn không? Không, cô không nghĩ như vậy, đây chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Đối xử nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, Trình Thu Uyển đã hơn một lần khiến cô hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Tất cả là do cô ta gieo gió gặt bão, cô nhất định không được mềm lòng!

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt đăm đăm lạnh như băng của Trình Thư Nghị, Trình Thu Uyển chậm rãi mở mắt ra, trong lúc nhất thời, cô ta có chút mê man không biết bây giờ mình đang ở đâu.

Nhưng cô ta vẫn nhớ mình đã gọi cho Tô Ninh Kiều trước khi cô ta bất tỉnh, vì vậy bà đã đưa cô ta đến đây sao?

Trình Thu Uyển nghĩ đến đây bèn đứng dậy muốn xem thử Tô.

Ninh Kiều có ở đây không. Nhưng ai ngờ, cô ta không nhìn thấy Tô Ninh Kiều ở trong phòng mà lại nhìn thấy Trình Thư Nghĩ.

Những ký ức không kể hết của trước đây chợt ùa về, cảm xúc của Trình Thu Uyển sụp đổ trong nháy mắt, Trình Thu Uyển hét lớn: “Đây là đâu? Cô ở đây làm gì?”

“Đây là căn hộ của nhà họ Trình, là tôi cứu cô về đây.” Trình Thư: Nghỉ cố gắng làm giọng mình dịu xuống, bây giờ cô vẫn chưa thể trở mặt với Trình Thu Uyển.

Để kế hoạch tương lai của cô được thực hiện suôn sẻ, cô phải khiến Trình Thu Uyển nghĩ rằng cô vẫn là một Tô Thư Nghi dễ dàng bị lừa như trước đây mới được.

“Cô có lòng tốt cứu tôi cơ à! Nếu không phải vì cô thì sao tôi lại rơi vào bước đường này? Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Sắc mặt Trình Thu Uyển vặn vẹo, to tiếng chất vấn Trình Thư Nghi.

Bây giờ trong đầu cô ta chỉ toàn là hình ảnh Cố Mặc Ngôn đuổi cô ta ra ngoài, nhận thức này đã sắp ép cô ta phát điên rồi, sao.

còn nhớ mình phải giả vờ tốt bụng trước mặt Trình Thư Nghi nữa chứ.

“Là mẹ cô nhờ tôi đến biệt thự của nhà họ Cố đón cô.” Trình Thư Nghỉ kiên nhãn giải thích: “Bà ấy nhờ tôi chăm sóc cô thật tốt.”

“Thật sự là Tô Ninh Kiều nhờ cô đến đón tôi ư?” Trình Thu Uyển nghe Trình Thư Nghỉ nói vậy mới bình tĩnh hơn đôi chút, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy nghi ngờ.

Thật sự không phải Tô Thư Nghỉ tự biên tự diễn chuyện nhà hát kịch sao? Nếu không phải thì chuyện này không khỏi xảy ra quá trùng hợp mà.

*Ừ” Trình Thư Nghi gật gật đầu: “Nhưng không phải trước đó cô đã nói rồi sao? Chúng ta là bạn bè, cho dù mẹ cô không nhờ tôi thì tôi cũng sẽ không bỏ mặc cô như thế đâu.”

Khi Trình Thư Nghi nói những lời trái lương tâm, biểu cảm trên mặt vẫn rất chân thành. Đấu đá với Trình Thu Uyển một thời gian dài như vậy, không ngờ đã gầy dựng cho chính mình được một kỹ năng diễn kịch rồi, Trình Thư Nghỉ không khỏi thâm tự chế giễu bản thân trong lòng.
 
Chương 900


Chương 900

Sau khi cố gắng kéo Trình Thu Uyển đang bất tỉnh lên xe của mình, Trình Thư Nghi đưa cô ta đến một căn hộ nhỏ của nhà họ Trình, hơn nữa còn gọi một bảo mẫu đáng tin cậy từ nhà họ Trình đến để chăm sóc cô ta.

“Giúp cô ta thay quần áo đi.” Sau khi dặn dò bảo mẫu một câu, Trình Thư Nghỉ xoay người vào phòng tắm tắm rửa, nước mưa hòa lẫn với mồ hôi, khiến cô cảm thấy trên người khó chịu vô cùng.

Sau khi tắm xong ra ngoài, bảo mẫu đã giúp Trình Thu Uyển thay quần áo xong rồi. Nhìn thấy Trình Thư Nghi, bảo mẫu cung kính hỏi: “Cô Trình, còn có việc gì cần làm không?”

“Đi nấu cháo đi.” Trình Thư Nghỉ khẽ đáp.

Sau khi trả “vâng” một tiếng, bảo mẫu khẽ cúi người và rời khỏi phòng.

Trình Thư Nghỉ nhìn Trình Thu Uyển đang nằm trên giường, cô siết chạy tay mình, trong mắt đầy sự lạnh lùng. Cô có cảm thấy chính mình tàn nhãn không? Không, cô không nghĩ như vậy, đây chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Đối xử nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, Trình Thu Uyển đã hơn một lần khiến cô hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Tất cả là do cô ta gieo gió gặt bão, cô nhất định không được mềm lòng!

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt đăm đăm lạnh như băng của Trình Thư Nghị, Trình Thu Uyển chậm rãi mở mắt ra, trong lúc nhất thời, cô ta có chút mê man không biết bây giờ mình đang ở đâu.

Nhưng cô ta vẫn nhớ mình đã gọi cho Tô Ninh Kiều trước khi cô ta bất tỉnh, vì vậy bà đã đưa cô ta đến đây sao?

Trình Thu Uyển nghĩ đến đây bèn đứng dậy muốn xem thử Tô.

Ninh Kiều có ở đây không. Nhưng ai ngờ, cô ta không nhìn thấy Tô Ninh Kiều ở trong phòng mà lại nhìn thấy Trình Thư Nghĩ.

Những ký ức không kể hết của trước đây chợt ùa về, cảm xúc của Trình Thu Uyển sụp đổ trong nháy mắt, Trình Thu Uyển hét lớn: “Đây là đâu? Cô ở đây làm gì?”

“Đây là căn hộ của nhà họ Trình, là tôi cứu cô về đây.” Trình Thư: Nghỉ cố gắng làm giọng mình dịu xuống, bây giờ cô vẫn chưa thể trở mặt với Trình Thu Uyển.

Để kế hoạch tương lai của cô được thực hiện suôn sẻ, cô phải khiến Trình Thu Uyển nghĩ rằng cô vẫn là một Tô Thư Nghi dễ dàng bị lừa như trước đây mới được.

“Cô có lòng tốt cứu tôi cơ à! Nếu không phải vì cô thì sao tôi lại rơi vào bước đường này? Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Sắc mặt Trình Thu Uyển vặn vẹo, to tiếng chất vấn Trình Thư Nghi.

Bây giờ trong đầu cô ta chỉ toàn là hình ảnh Cố Mặc Ngôn đuổi cô ta ra ngoài, nhận thức này đã sắp ép cô ta phát điên rồi, sao.

còn nhớ mình phải giả vờ tốt bụng trước mặt Trình Thư Nghi nữa chứ.

“Là mẹ cô nhờ tôi đến biệt thự của nhà họ Cố đón cô.” Trình Thư Nghỉ kiên nhãn giải thích: “Bà ấy nhờ tôi chăm sóc cô thật tốt.”

“Thật sự là Tô Ninh Kiều nhờ cô đến đón tôi ư?” Trình Thu Uyển nghe Trình Thư Nghỉ nói vậy mới bình tĩnh hơn đôi chút, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy nghi ngờ.

Thật sự không phải Tô Thư Nghỉ tự biên tự diễn chuyện nhà hát kịch sao? Nếu không phải thì chuyện này không khỏi xảy ra quá trùng hợp mà.

*Ừ” Trình Thư Nghi gật gật đầu: “Nhưng không phải trước đó cô đã nói rồi sao? Chúng ta là bạn bè, cho dù mẹ cô không nhờ tôi thì tôi cũng sẽ không bỏ mặc cô như thế đâu.”

Khi Trình Thư Nghi nói những lời trái lương tâm, biểu cảm trên mặt vẫn rất chân thành. Đấu đá với Trình Thu Uyển một thời gian dài như vậy, không ngờ đã gầy dựng cho chính mình được một kỹ năng diễn kịch rồi, Trình Thư Nghỉ không khỏi thâm tự chế giễu bản thân trong lòng.
 
Chương 901


Chương 901

“Trước tiên cô cứ sống ở đây đi, chân của cô không tiện đi lại nên tôi đã tìm một bảo mẫu đến chăm sóc cô rồi. Cô cứ yên tâm ở đây, về phía Cố Mặc Ngôn thì tôi sẽ nói giúp cô.”

Trình Thu Uyển thấy Trình Thư Nghỉ chăm sóc cô ta như vậy thì không khỏi nghỉ ngờ, cô làm những chuyện này thật sự không có mục đích gì khác sao? Theo lý mà nói, cô không có lý do gì để đối xử với cô ta tốt như vậy.

Trình Thư Nghỉ biết Trình Thu Uyển không dễ gì tin tưởng mình như thế, nên cô bèn nói tiếp: “Cuối tháng này có thể phẫu thuật cấy ghép tủy rồi, cô phải chăm sóc cơ thể cho tốt mới được.”

Thì ra là như vậy, trong lòng Trình Thu Uyển cười lạnh, chẳng trách trước đây Tô Ninh Kiều nói chuyện điện thoại lại lo lắng như vậy, có lẽ không phải đang lo lắng cho cô ta mà đang lo lắng cho “tính mạng” của mình. Cô biết ngay người phụ nữ khiến người khác kinh tởm đó không có lòng tốt vậy mà.

Nhưng bây giờ họ cầu cạnh cô ta cũng là một chuyện tốt, cô ta đang lo không có nơi nào để đi, nếu họ đã cần cô ta giúp đỡ thì cô ta cũng nên nắm chắc cơ hội này.

Trình Thư Nghỉ nhìn thấy sự thả lỏng rõ ràng trong ánh mắt của Trình Thu Uyển, cô biết cô ta đã không còn đề phòng cô nữa rồi.

Có vẻ như phán đoán của cô vẫn rất chính xác, muốn thuyết phục Trình Thu Uyển thì cần phải dựa theo lối tư duy của cô ta, đó là không có lợi thì sẽ không làm.

Sau khi biết tại sao Trình Thư Nghỉ lại cứu cô ta, Trình Thu Uyển thầm nghĩ rằng cô vẫn ngu ngốc như năm năm trước, Tô Ninh Kiều chẳng qua chỉ là mẹ nuôi của cô mà thôi, có cần thiết phải làm đến nước này không?

Nhưng cho dù trong lòng Trình Thu Uyển nghĩ như vậy, cô ta cũng không nói những lời này ra khỏi miệng, bây giờ cô ta vẫn đang trông cậy Trình Thư Nghỉ thu nhận cô ta “Thư Nghi, cảm ơn cô vì đã coi tôi như bạn bè, cảm ơn cô vì lúc tôi cần giúp đỡ cô đã chăm sóc tôi thế này. Tôi vô cùng xin lỗi vì những chuyện trước đây, là do tôi không hiểu chuyện, là sai lầm của tôi, tôi nhận lỗi với cô.”

Nói xong, Trình Thu Uyển nói, giọng cô ta nghẹn ngà, nước mắt lưng tròng: “Thư Nghị, tôi thực sự xin lỗi, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi và cho tôi một cơ hội để chuộc tội, được không?”

Thật đúng là “biết co biết duỗi” mà, Tô Thư Nghỉ cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại diễn với Trình Thu Uyển: “Những chuyện đó đã qua rồi, chúng ta cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi, đừng nhắc đến nữa.”

*Được được, không nhắc đến nữa, sau này tôi cũng sẽ không nhắc đến nữa” Trình Thu Uyển giả vờ lau nước mắt: “Thư Nghĩ, cô thực sự sẽ giúp tôi cầu xin Cố Mặc Ngôn sao?”

“Hai người cãi nhau vì mâu thuẫn gì sao? Cố Mặc Ngôn, anh ấy…”

Trình Thư Nghi ra vẻ khó xử liếc nhìn Trình Thu Uyển: “Vì sao Cố Mặc Ngôn lại đuổi cô ra ngoài? Cô nói rõ ràng cho tốt biết, sau đó tôi mới đi tìm Cố Mặc Ngôn cầu xin cho cô được.”

“Cố Mặc Ngôn nghĩ rằng chuyện cô bị ám sát ở nhà hát kịch là do tôi làm.” Trình Thu Uyển tủi thân nói, chuyện này thực sự không liên quan gì đến cô ta, cho nên cô ta mới dám nói thẳng với Trình Thư Nghĩ.

“Sao lại như vậy?” Trình Thư Nghỉ giả vờ sốc.

*Thư Nghị, cô tin tôi đi, chuyện ấy thực sự không phải do tôi làm đâu, cô có thể cho người đi điều tra. Cô nhất định đừng hiểu lâm tôi giống như Cố Mặc Ngôn.” Trình Thu Uyển lo lắng nằm lấy tay Trình Thư Nghỉ giải thích “Ừm, tôi tin cô.” Trình Thư Nghỉ nhìn chằm chẵm Trình Thu Uyển một lúc, sau đó cẩn thận gật đầu: “Cô yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ ràng với Cố Mặc Ngôn, chuyện này không liên quan gì đến cô cả: Trình Thu Uyển nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, cứ vậy mà tin rồi ư? Thật đúng là đầu heo. Nhưng ngẫm lại, không đúng, vốn dĩ chuyện này không phải do cô ta làm, vì sao Trình Thư Nghỉ lại không tin chứ.

“Tôi còn có chút việc, có thể không thể ở đây với cô được nữa.
 
Chương 902


 

Chương 902

Tôi nghĩ cô tỉnh lại sẽ đói bụng nên vừa rồi đã bảo dì bảo mẫu nấu cháo giúp cô rồi, lát nữa nhớ ăn cháo, như thế cơ thể cũng sẽ thoải mái hơn đôi chút.”

Phong thái và giọng điệu của Trình Thư Nghi giống hệt như một cô “bạn thân quốc dân”, Trình Thu Uyển thấy biểu hiện của Trình Thư Nghi như vậy, trong lòng cô ta càng khinh thường cô hơn.

Người không hề có chút tâm cơ như vậy, cuối cùng sẽ khiến bản thân chết thế nào cũng không biết!

“Được, vậy cô đi làm việc trước đi, lát nữa tôi sẽ ăn cháo.” Trình Thu Uyển giả vờ cảm động nói: “Thư Nghị, thật sự cảm ơn cô nhiều lắm.”

“Không cần cảm ơn, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước đây.”

Trình Thư Nghỉ mỉm cười giơ tay lên làm động tác tạm biệt Trình Thu Uyển, sau đó xoay người rời khỏi phòng, Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, sắc mặt Trình Thư Nghỉ trở nên lạnh lùng.

Trình Thư Nghỉ đi vào nhà bếp, thấy dì bảo mẫu đang chăm chú nấu cháo, mùi đồ ăn tràn ngập nơi chóp mũi vẫn không mảy may làm tâm trạng cô dễ chịu hơn.

“Gô Trình, có chuyện gì cần dặn dò sao?” Bảo mấu thấy Trình Thư Nghỉ bước vào, vội vàng lau tay vào tạp dề, khúm na khúm núm đi tới đứng trước mặt cô.

“Từ hôm nay trở đi, dì thay tôi trông chừng Trình Thu Uyển cho tốt, cô ta có hành động gì đều phải nói cho tôi biết.” Trình Thư: Nghỉ thấp giọng nói, giọng điệu lạnh lùng.

Từ giờ trở đi, cô sẽ hoàn toàn kiểm soát Trình Thu Uyển trong lòng bàn tay mình, đề phòng cô ta làm ra chuyện tổn hại đến bản thân và Manh Bảo.

Ngoài ra, Tô Ninh Kiều sẽ tiến hành phẫu thuật vào cuối tháng này, cô phải đảm bảo Trình Thu Uyển sẽ không giở trò gì mới được, nếu không mọi nỗ lực trước đó sẽ trở nên vô ích.

Vì vậy, cách tốt nhất là đặt Trình Thu Uyển vào trong tầm kiểm soát của cô, tìm người để mắt đến cô ta kỹ càng “Vâng.” Dì bảo mẫu không nói thêm lời thừa thãi mà dứt khoát đồng ý, bà làm việc ở nhà họ Trình đã mấy năm, cũng biết quy tắc không hỏi nhiều.

“Cháo nấu xong thì đem qua cho cô ta, hơn nữa làm việc nhớ cẩn thận đấy, đừng để bị cô ta phát hiện ra.” Trình Thư Nghỉ hơi lo lắng dặn dò một câu.

“Gô Trình yên tâm.” Bảo mẫu với bộ dáng chắc chắn.

“Vất vả rồi.” Trình Thư Nghỉ khẽ gật đầu rồi rời khỏi căn hộ.

Sau khi rời khỏi căn hộ, Trình Thư Nghỉ gọi một cuộc điện thoại cho Tô Ninh Kiều, nói cô đã sắp xếp cho Trình Thu Uyển sống trong một căn hộ của nhà họ Trình.

“Thu Uyển có sao không? Trên người có bị thương không?” Tô Ninh Kiều lo lắng hỏi về tình trạng cơ thể của Trình Thu Uyển.

“Không sao, cô ta rất ổn, bây giờ đang nằm nghỉ ngơi trên giường rồi” Trình Thư Nghi vô cảm trả lời Tô Ninh Kiều, nhưng vẫn giữ giọng điệu dịu dàng.

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Trong lòng Tô Ninh Kiều thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó lại sốt ruột hỏi: “Thư Nghị, địa chỉ của căn hộ đó ở đâu? Thu Uyển sống một mình không tiện, mẹ cũng không yên tâm, mẹ nên đến đó chăm sóc con bé thì hơn.”

“Không cần đâu, con đã tìm một bảo mẫu đến chăm sóc cô ta rồi.” Trình Thư Nghi nói: “Dì bảo mẫu đó đã ở nhà họ Trình nhiều năm, rất có kinh nghiệm chăm sóc người khác, thế nên mẹ không cần lo lắng.”

“Bây giờ thân thể của mẹ không khỏe lắm, thế nên tốt nhất đừng bôn ba. Chờ sức khỏe mẹ khá hơn rồi con sẽ đưa mẹ đến gặp cô tạ”

Tô Ninh Kiều nghe thấy những lời này của Trình Thư Nghị, trong lòng cực kỳ biết ơn: “Thư Nghị, thật sự cảm ơn con, cảm ơn con đã giúp đỡ Thu Uyển như vậy.”

“Không có gì, không cân cảm ơn.” Trình Thư Nghi khách sáo nói: “Không phải mẹ từng nói rồi sao? Con và Trình Thu Uyển nên chăm sóc lẫn nhau.”

“Con có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Tô Ninh Kiều ở đầu bên kia điện thoại lộ ra nụ cười hài lòng: “Thư Nghi, bây giờ Thu Uyển đã bị Cố Mặc Ngôn đuổi ra ngoài rồi, người làm mẹ như mẹ cũng không giúp được gì nhiều cho con bé, vẫn phải phiền con sau này giúp đỡ con bé nhiều hơn nhé.”

“Con biết rồi.” Giọng nói của Trình Thư Nghi hơi trầm xuống: “Con còn có việc, cúp máy trước đây. Mẹ yên tâm, con sẽ bảo người ta chăm sóc Trình Thu Uyển thật tốt.”

“Ừ, được được được.” Tô Ninh Kiều liên tục đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Trình Thư Nghi ngẩng đầu hít vào một hơi thật sâu, cô thật sự rất mệt mỏi.

Diễn với Trình Thu Uyển quá mệt mỏi, nói chuyện với Tô Ninh Kiều cũng quá mệt mỏi, cô không thích cuộc sống mệt mỏi như vậy chút nào, cũng không thích bản thân giỏi tính kế của bây giờ.

Nhưng vì sự an toàn và tương lai của bản thân cùng Manh Bảo, hiện giờ cô không thể không lựa chọn làm thế, cũng chỉ có thể lựa chọn làm thế. Cô muốn kẻ ác phải bị trừng trị thích đáng.
 
Chương 903


Chương 903

Sau khi bình tĩnh lại, Tô Thư Nghỉ đi về phía xe của mình, chắc Manh Bảo đã tan học rồi, nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu và giọng nói bé bỏng của con trai, cuối cùng tâm trạng cô cũng tốt hơn đôi chút.

Nhưng Trình Thư Nghi mới đi được vài bước đã nghe thấy phía sau có tiếng bước chân vội vã, hỗn loạn, cô cảnh giác muốn quay đầu lại, nhưng lại bị một cánh tay cường tráng kẹp lấy cổ.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô có thể cảm giác rõ ràng một đôi tay của đàn ông đang bịt miệng cô.

“Ô ô!” Trình Thư Nghỉ giấy dụa cật lực muốn thoát khỏi sự trói buộc của đối phương, nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, cô giấy giụa một lúc cũng không lay chuyển được người ở phía sau.

Mắt Trình Thư Nghỉ tối sầm lại, khi phát hiện hai mắt của mình đã bị bịt kín thì cô càng hoảng sợ hơn, những người này rốt cuộc là do ai cử đến thế, họ muốn làm gì cô!?

“Ô ô ô!” Trình Thư Nghỉ liều mạng lắc đầu, cố gắng phát ra mấy tiếng động lớn, hy vọng xung quanh có người nghe thấy rồi tới cứu cô.

“Đừng nói chuyện, cũng đừng giãy giụa, chỉ cần cô ngoan ngoãn, chúng tôi sẽ không làm tổn thương cô.” Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông truyền đến bên tai Khi Trình Thư Nghi cảm giác được lời nói của người đàn ông giống như rẳn trườn vào tai cô thì trong lòng càng sợ hãi hơn, sợ những người này sẽ làm chuyện không hay với cô, Trình Thư Nghỉ chỉ có thể vội vàng gật đầu đồng ý.

Sau đó, cô cảm thấy mình đang bị dẫn vào một chiếc ô tô, tay và chân của cô bị trói bằng dây thừng, Trình Thư Nghỉ buộc chính mình phải bình tĩnh lại, trong lòng đã đoán được ai là kẻ đã bắt cóc cô. Kẻ tình nghỉ lớn nhất đương nhiên là Trình Thu Uyển và Cố Thành Vũ.

Nhưng Trình Thu Uyển vừa bị Cố Mặc Ngôn đuổi ra khỏi nhà họ Cố, ốc còn không mang nổi mình ốc, có lẽ cô ta sẽ không bắt cóc cô vào lúc này đâu. Chẳng lẽ là Cố Thành Vũ ư? Nếu là ông ta thì ông ta muốn làm gì? Chẳng lẽ ông ta dùng cô để uy hiếp Cố Mặc Ngôn sao?

Nỗi sợ hãi ngày càng sâu, toàn thân Trình Thư Nghi khẽ run lên, cô không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không Manh Bảo biết làm sao đây? Thăng bé từ nhỏ đã không có ba, bây giờ nhất định không thể mất thêm mẹ nữa!

Nghĩ đến đây, đầu óc Trình Thư Nghi nhanh chóng nghĩ cách cứu mình, nhưng còn chưa nghĩ ra cái gì, cô đã cảm thấy xe dừng lại.

Đã đến nơi rồi sao? Bây giờ cô đang ở đâu đây?

Trình Thư Nghỉ không biết cô đã bị hai người ngồi bên cạnh đưa từ trong xe đi đâu, nhưng giọng nói tiếp theo truyền đến tai cô khiến cô càng mơ hồ hơn Tiếng thang máy? Đây rốt cuộc là nơi nào? Dựa theo kinh nghiệm bị bắt cóc trước đây của cô, không phải nên đưa cô đến một nơi giống như nhà kho sao? Làm sao có thể có thang máy được chứ?

Mang theo sự khó hiểu, cuối cùng Trình Thư Nghỉ đã được những người bắt cóc thả ra, thật ra những người đó không hề xô đẩy cô, vừa thả cô ra đã xoay người rời đi.

“Gó ai không?” Trình Thư Nghỉ run rẩy hỏi, nhưng không nghe thấy ai trả lời Trình Thư Nghỉ cố gắng nhúc nhích thân thể, dùng tay cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, hình như là một gian phòng, những.

người kia kéo cô vào phòng để làm gì!?

Nghĩ đến lúc trước Trình Thu Uyển tìm người đến làm nhục mình, trên trán Trình Thư Nghỉ toát mồ hôi lạnh, đừng nói là Trình Thu Uyển lại bắt cóc cô nữa đấy, chẳng lẽ cô ta muốn lặp lại thủ đoạn như vậy sao?

Không được, nhất định không thể để cô ta thành công, nhất định phải nhanh tìm cách chạy thoát mới được.

Trình Thư Nghỉ dùng tay sờ soạng khắp nơi, cô muốn tìm thứ gì đó có thể giúp cô cắt dây thừng, nhưng tại sao ở đây không có gì cả thế?

Không tìm thấy thứ gì đó có ích, cô bèn thử nới lỏng dây thừng bằng cách ma sát, nhưng phát hiện cổ tay mình bị trói rất chặt.

Thế nhưng, điều kỳ lạ là cô không cảm thấy đau, sợi dây đang trói cô hình như không phải sợi dây thừng bình thường, cảm giác còn rất mềm mại.

Không phải là gặp trúng biến thái đấy chứ? Nghĩ đến đây, trong lòng Trình Thư Nghĩ run lên, cô càng thêm ra sức giấy giụa sợi dây thừng trong tay, nhưng không có tác dụng mấy.

Ngay khi Trình Thư Nghỉ đang lo lắng không biết phải làm sao, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, sau đó là tiếng bước chân, vững vàng mà mạnh mẽ, vừa nghe đã có thể nhận ra đó là một người đàn ông.

Từ đầu chí cuối đều không thể thoát ra khỏi dây thừng, Trình Thư Nghỉ lo lắng đến mức rơi nước mắt. Rốt cuộc là ai? Không phải thật sự có âm mưu quấy rối cô đấy chứ?

Khi tiếng bước chân đến gần hơn, Trình Thư Nghỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài.

“Đứng lại! Anh đừng qua đây, rốt cuộc anh là ail” Cô lấy hết can đảm hét lớn, nhưng thân thể của cô lại run lẩy bẩy, lộ ra sự sợ hãi trong lòng cô.

Trước mắt cô tối đen như mực, chỉ có một tia sáng yếu ớt từ bên dưới chiếu vào mắt cô, Trình Thư Nghi cố gắng nhìn xem người đứng trước mặt cô là ai nhưng rốt cuộc cũng chỉ phí công.
 
Chương 904


Chương 904

Nhưng câu cô vừa thét lên rõ ràng vẫn có chút tác dụng, Trình Thư Nghi nghe thấy tiếng bước chân hơi ngừng lại, không lại gần mình nữa.

Trình Thư Nghi căng thẳng nuốt nước bọt, nơm nớp lo sợ nói “Rốt.. rốt cuộc anh là ai, tại sao lại muốn bắt cóc tôi?”

Người đàn ông đang đứng trước mặt cô không đáp lời, ánh mắt anh ta phức tạp nhìn Trình Thư Nghi ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chăm cô hồi lâu rồi mới bước tiếp về phía cô.

Nghe tiếng bước chân của người đàn ông tiếp tục vang lên, Trình Thư Nghi lập tức luống cuống tay chân, lùi về phía sau: “Anh đừng qua đây! Rốt cuộc anh muốn làm gì!? AI”

Trình Thư Nghi cảm nhận được rất rõ ràng, người đàn ông cúi người xuống, thậm chí hơi thở mỏng manh còn phả lên cổ cô.

Sau đó cô lập tức được người ta bế lên, đặt lên sô pha ở cạnh đó.

Chẳng lẽ người này thật sự muốn làm chuyện gì không tốt với mình? Nghĩ đến đây, trong lòng Trình Thư Nghi bỗng thấy tuyệt vọng, không được, tuyệt đối không được!

Trình Thư Nghi sợ hãi bất an, nép vào một góc sô pha, hai cánh tay bị trói chặt cũng vung vẩy trước người, nhưng người đàn ông trước mặt lại không hành động bước tiếp theo.

Cô có thể cảm nhận được anh ta đang đứng trước mặt mình, không biết tại sao khi anh ta không làm gì nữa, Trình Thư Nghi lại càng hoảng loạn Lúc này cô cảm thấy mình như một con thỏ bị nhốt trong lồng sắt, có giấy dụa bao nhiêu cũng chẳng có ích gì, chỉ có thể mặc người xâu xé.

Trong nỗi sợ hãi, Trình Thư Nghi cũng không nói gì nữa, cô chỉ cản chặt lấy môi mình, yên lặng giẳng co với người đàn ông Nhưng một lát sau, trên má cô lại truyền đến cảm giác ấm áp, anh ta đang sờ mặt cô!

Bàn tay người đàn ông nhẹ như lông vũ, khẽ vuốt ve gương mặt cô, ngón cái và ngón trỏ nhéo căm cô theo thói quen, đôi mắt đen nhánh nặng nề nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại trên nền đen Khi đối mặt với thứ mình không biết, con người ta sẽ vô thức cảm thấy sợ hãi, Trình Thư Nghi gần như muốn khảm mình vào sô pha, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của người đàn ông.

“Rốt cuộc anh là ai? Là Trình Thu Uyển phái anh tới hay Cố Thành Vũ phái anh tới?” Trình Thư Nghi hỏi một cách không chắc chắn, trừ hai người này, cô thật sự không nghĩ ra mình còn đắc tội ai khác.

Bàn tay đang vuốt ve mặt cô bỗng ngừng lại, Trình Thư Nghi có thể cảm nhận rõ ràng rằng ngón tay anh ta bỗng cứng đờ, nhưng người đàn ông vẫn không trả lời câu hỏi của cô.

Trong căn phòng, giọng Trình Thư Nghĩ trở nên thật trống trải và đột ngột, trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác lo lắng và bất an kỳ lạ. Cô bỗng hất đầu thật mạnh, gạt bàn tay người đàn ông vẫn luôn dán trên mặt mình.

Không biết Trình Thư Nghi lấy đâu ra dũng khí, cô bỗng hướng về phía trước, phá vỡ khoảng cách ngày càng gần giữa mình và người đàn ông: “Anh tránh ra, đừng có động vào tôi!”

Làn da cô chạm vào áo sơ mi của người đàn ông, Trình Thư Nghi lại vô tình phát hiện ra chất vải rất tốt, theo hiểu biết của cô về đồ nam thì có lẽ là đồ may mặc cao cấp, giá cả không thấp được.

Nếu là người Trình Thu Uyển và Cố Thành Vũ tìm tới thì chắc là sẽ không mặc quần áo xịn như này, vậy rốt cuộc anh ta là ai?

Trình Thư Nghi còn đang liều mạng suy đoán thân phận của người đàn ông trong đầu thì bỗng bị đẩy ngã lên sô pha, cảm giác tồn tại mạnh mẽ của người đàn ông khiến trái tim cô nhảy.

lên tận họng Dường như Trình Thư Nghi đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra, trong lòng cô sợ hãi cực kỳ, cô vừa giấy giụa vừa mắng: “Anh buông tôi ra! Cái đồ khốn nạn này, dậy…”

Cô còn chưa dứt lời đã bị một đôi môi mềm mại chặn lại, cơ thể nặng nề của người đàn ông chèn ép cơ thể đang giãy dụa của cô, một bàn tay nâng gáy cô, tay còn lại cố định cằm cô.
 
Chương 905


Chương 905

Ban đầu nụ hôn của người đàn ông vô cùng dịu dàng trân trọng, khiến Trình Thư Nghi cảm giác anh ta đối xử với cô như người yêu chứ không phải con tin.

Nhưng cứ nghĩ đến việc mình đang bị một người đàn ông không quen biết lợi dụng, sự xấu hổ và cơn giận trong lòng cô lại bùng phát, liều mạng lắc đầu muốn trốn đi Có lẽ sự giấy dụa của cô đã kích thích người đàn ông, nụ hôn của anh ta trở nên bá đạo hơn, đầu lưỡi mạnh mẽ ngang ngược càn quét trong miệng cô như đang phát tiết điều gì đó, dường như muốn chiếm hữu cô.

Sao Trình Thư Nghi có thể để mặc cho người ta làm nhục mình như vậy, cô há miệng muốn cắn đầu lưỡi người đàn ông, nhưng anh ta đã sớm dự liệu được trò mèo của cô, nằm hàm dưới mút mát khiến đầu lưỡi cô tê dại.

Lông mày Trình Thư Nghi nhíu chặt lại, đôi tay bị trói nằm chặt nhau, dùng hết sức đánh lên người đàn ông trên người mình.

Trong lòng cô rất hoảng sợ. Cô biết hành động này hoàn toàn không thể làm anh ta bị thương, chưa biết chừng sẽ còn chọc.

giận anh ta, kết cục sẽ càng hỏng bét. Nhưng bảo cô chịu bị làm nhục như vậy mà không phản ứng gì thì cô không làm nổi!

Ai ngờ tay cô vừa đập xuống, cảnh tượng người đàn ông giận tím mặt lại không xuất hiện, thậm chí cô còn không nghe thấy tiếng kêu, mọi nỗi giận đều như viên đá chìm xuống đáy biển, không lời hồi đáp.

Trong sự thất bại lẫn chút bất an, Trình Thư Nghi đánh đập lung tung người đàn ông: “Đồ khốn, cút đi, đừng động vào tôi! Đồ lưu manh, khốn nạn!”

Người đàn ông muốn khống chế công kích của cô, nhưng lại nhận ra sức cô gái nhỏ dưới người mình mạnh mẽ đến đáng sợ, ‘thế mà trong chốc lát anh ta lại không ngăn cản nổi.

Người đàn ông càng nhíu mày chặt hơn nữa, anh ta dứt khoát vòng cổ tay bị trói chặt của cô lên cổ mình, lại tiếp tục dùng nụ hôn sâu để chặn cô lại. Hơi thở của Trình Thư Nghi và anh ta quấn quýt lấy nhau, dường như có một mùi hương quen thuộc quẩn quanh nơi chóp mũi cô Mùi hương này… Trái tim Trình Thư Nghi bất giác loạn nhịp.

Nụ hôn của người đàn ông không còn bá đạo như trước mà nhẹ.

nhàng dừng trên khuôn mặt và khóe môi cô, như đang trấn an một con vật nhỏ bị thương Hôn thẳng một đường xuống dưới, lúc hôn đến cäm cô, người đàn ông khẽ cắn chóp căm, rồi lại quay về môi cô.

Cả người Trình Thư Nghi bất giác ngẩn ra, hành động trong vô thức này, chẳng lẽ là anh thật sao? Một khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, cô có làm thế nào cũng không khống chế được nữa.

Trình Thư Nghi cẩn thận cảm nhận người đàn ông trên cơ thể mình, mùi hương của anh, hơi thở của anh, hành động quen thuộc khi anh hôn cô… Càng cảm nhận, Trình Thư Nghi lại càng hốt hoảng, dường như bây giờ cô đã có thể xác nhận suy nghĩ trong lòng mình rồi.

Thật sự quá hoang đường! Trình Thư Nghi cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt, sao anh có thể làm vậy với cô, thật sự rất quá đáng!

Trong lòng đã không còn sợ hãi nữa, Trình Thư Nghi cần thật mạnh lên môi đối phương, giữa môi răng lập tức truyền đến mùi máu.

“Shh!” Nhất thời sơ ý, người đàn ông không ngờ lại bị cô cần trúng, anh bị đau phải rời khỏi đôi môi cô, ánh mắt anh nhìn cô mang theo một chút tức giận.

Cô học được cái này từ bao giờ vậy! Trước đây cô có bao giờ cẳn anh đâu!

Đôi môi được người đàn ông buông ra, cuối cùng Trình Thư Nghi đã nói chuyện được, cô hung hãng mở miệng nói: “Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc anh muốn làm gì! Mau buồng tôi ra!”

Nghe vậy, Cố Mặc Ngôn ngây người, anh vừa buồn bực vừa vui mừng khi Trình Thư Nghi còn nhận ra anh, cô vẫn khá quen thuộc với anh, đúng không?
 
Chương 906


Chương 906

Cố Mặc Ngôn lấy ngón cái lau đi vệt máu trên khóe môi mình, gỡ mảnh vải đen trên mặt Trình Thư Nghi xuống.

Ánh sáng bỗng nhiên đập vào mắt, Trình Thư Nghi nhằm mắt lại theo bản năng. Thấy vậy, đáy mắt Cố Mặc Ngôn hiện lên vẻ áy náy và đau lòng, anh vội lấy tay che mắt cô lại.

Thích ứng được rồi, Trình Thư Nghi gạt tay Cố Mặc Ngôn ra, thấy quả nhiên là khuôn mặt mình nghĩ đến, Trình Thư Nghi lập tức bực bội, hai tay ra sức giấy giụa: “Anh buông tôi ra!”

Một tay Cố Mặc Ngôn cố định cổ tay Trình Thư Nghi thật chặt trước người mình, tuy đã cố tình nhắc nhở mấy người kia lấy vải nhung làm dây trói, nhưng anh vẫn sợ làm tổn thương cô.

Trình Thư Nghi không giấy giụa được lại càng tức giận hơn: “Cố.

Mặc Ngôn, anh cởi dây ra mau! Đồ khốn nạn, rốt cuộc anh bắt cóc tôi đến đây là muốn làm gì!”

“Anh chỉ muốn nói chuyện hẳn hoi với em thôi.’ Không để ý đến lời mắng mỏ tức giận của Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng và tình cảm: “Thư Nghi, anh nhớ em lắm”

*Có ai nhớ người ta như anh không?” Trình Thư Nghi phẫn nộ nhìn anh: “Anh làm vậy là phạm pháp anh có biết không? Nếu anh không buông tôi ra, có tin lúc ra khỏi đây tôi sẽ tố cáo anh tội bắt cóc không!”

“Thế thì anh sẽ ở đây với em cả đời, không cho em cơ hội ra ngoài.” Cố Mặc Ngôn nghiêm túc nói một câu không biết thật hay giả.

“Anh dám à!” Thấy ánh mắt nghiêm túc của Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi thấy trong lòng hơi hoảng hốt.

“Anh dám.” Cố Mặc Ngôn nhìn thẳng vào đôi mắt cô, dịu dàng nói: “Nhưng anh không nỡ.”

“Cố Mặc Ngôn anh… Trình Thư Nghi cảm giác như bị người ta chơi xỏ, tự dưng không biết phải trả lời câu anh nói như nào.

Thấy Trình Thư Nghi bị nghẹn họng, Cố Mặc Ngôn thấp giọng bật cười một tiếng trêu chọc cô: “Thư Nghi, vừa nãy anh chỉ đùa với em thôi.”

“Tôi chẳng có tâm trạng đùa với anh, anh mau cởi trói ra cho tôi!”

Thấy Cố Mặc Ngôn đang cười, Trình Thư Nghi cảm giác mình sắp phát điên rồi.

Vô duyên vô cớ bị chồng cũ bắt cóc, ông trời đang đùa cô đấy à?

*Bỏ em ra em sẽ chạy mất.” Cố Mặc Ngôn nói, giọng điệu vừa bất lực vừa đau thương: “Thư Nghĩ, bao lâu rồi chúng ta không nói chuyện tử tế với nhau? Em yên tâm, anh chỉ muốn nói chuyện với em một lát thôi, lát nữa anh sẽ bảo Dương Tùng Đức đưa em về.”

Thấy Cố Mặc Ngôn cố chấp không chịu thả mình đi, Trình Thư Nghi giận dữ quay đầu sang một bên, không nhìn anh nữa Đây có còn là Cố Mặc Ngôn mà cô biết không? Lại còn làm cả chuyện bắt cóc!

Cố Mặc Ngôn dịu dàng đưa tay vỗ về khuôn mặt Trình Thư Nghi, anh đau lòng nói: “Thư Nghi, bao nhiêu năm không gặp rồi, chẳng lẽ trong lòng em không nhớ anh chút nào ư?”

Trình Thư Nghi bị câu nói này gợi lên nỗi niềm chua xót trong lòng, cô bỗng nhớ tới khi mình sinh Manh Bảo.

Vì vị trí của cái thai không đúng nên lúc sinh cô đã chịu không ít cực khổ, lúc đau đến tưởng không kiên trì nổi, cô có nhớ không?

Có nhớ đến chồng mình không?

Trình Thư Nghi cố kìm nén nước mắt, cắn chặt răng nói: “Không hề, tôi không hề nhớ anh chút nào, những ngày không có anh, tôi không biết mình đã sống vui vẻ hạnh phúc đến nhường nào.”
 
Chương 907


Chương 907

“Thật à?” Cố Mặc Ngôn cười khổ: “Nhưng anh chẳng sống tốt chút nào. Hai năm đầu, anh thấy đâu đâu cũng có bóng dáng em, nhưng lúc muốn chạm vào lại nhận ra đều là ảo tưởng của bản thân. Thư Nghi, em biết không? Biết bao năm nay, anh…”

“Đừng nói nữa!” Trình Thư Nghi lên tiếng chặn ngang lời Cố Mặc Ngôn: “Chuyện giữa chúng ta đã là quá khứ rồi, không thể quay lại được nữa, giờ anh nói những chuyện này là có ý gì?”

Nếu nhớ cô đến vậy, thương cô đến vậy, tại sao ban đầu lại muốn ép cô bỏ con? Tại sao lại nhập nhằng với Trình Thu Uyển? Thằng đàn ông nào nói dối cũng mặt không đỏ tim không loạn thế này à?

“Hai chúng ta, thật sự không còn cơ hội quay lại bên nhau ư?”“

Nghe Trình Thư Nghi nói vậy, Cố Mặc Ngôn truy hỏi, trong mắt tràn đây vẻ căng thẳng.

“Không còn.” Trình Thư Nghi nói vô cùng kiên định.

“Tại sao!?” Cố Mặc Ngôn sốt sẳng, chuyện năm đó anh chỉ vô tình thôi, tại sao Trình Thư Nghi lại không cho anh dù chỉ là một cơ hội?

“Làm gì có nhiều câu hỏi vì sao thế” Trình Thư Nghi nói: “Bây giờ tôi không thích anh nữa, đương nhiên sẽ không quay về bên anh nữa.

“Thế em thích ai, Hà Kim Minh à? Em ở bên anh ta rồi đúng không?” Chẳng lẽ cô thích người khác thật rồi, cho nên mới không muốn cho anh cơ hội chuộc tội?

Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Trình Thư Nghi thật sự muốn bật cười, anh vẫn thích nghi ngờ như vậy. Nếu năm đó anh không nghi ngờ đứa bé trong bụng mình không phải con anh thì họ làm gì ồn ào thành như hôm nay?

Giờ cô mới xuất hiện với Hà Kim Minh vài lần mà anh đã liên tưởng tới bước này rồi.

Tuy không muốn ở bên Cố Mặc Ngôn nữa, nhưng Trình Thư Nghi cũng chẳng muốn lừa anh. Giờ chỉ lừa gạt một Trình Thu Uyển thôi cô đã đủ mệt rồi, nếu thêm Cố Mặc Ngôn nữa, cô thật sự sẽ điên mất.

“Không hề, tôi không ở bên ai hết.” Trình Thư Nghi vô tình nói.

“Thật à?” Cố Mặc Ngôn hỏi, khuôn mặt có chút vui mừng: “Thư Nghi, nếu em đã không thích ai, hay chúng ta “Không có chúng ta!” Trình Thư Nghi nhìn Cố Mặc Ngôn, nói rất nghiêm túc: “Tuy tôi không ở bên Hà Kim Minh, nhưng tôi cũng tuyệt đối không quay về bên anh, giữa chúng ta đã không còn cơ hội nào nữa rồi, nên anh mau tha cho tôi đi.”

Thấy ánh mắt kiên quyết của Trình Thư Nghi, trái tim Cố Mặc Ngôn hơi đau nhói, nhưng chuyện anh đã quyết thì chắc chẩn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

“Thư Nghi, anh biết năm năm trước anh đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, rất xin lỗi em. Em không thể dễ dàng tha thứ cho anh, anh rất hiểu, anh cũng nghĩ thông rồi.”

“Anh nghĩ thông thì tốt, hai chúng ta đã không thể quay về trước kia được nữa, buông bỏ tôi là sự lựa chọn đúng đắn nhất, từ giờ về sau chúng ta ai đi đường nấy thôi.” Trình Thư Nghi nói tiếp.

Tuy nói rất tự nhiên, nhưng khi nghe Cố Mặc Ngôn muốn bỏ cuộc, trong lòng cô vẫn xuất hiện một cảm giác khó diễn tả bằng lời, trái tìm nghẹn lại, hơi khó chịu.

Chắc chắn là vì Manh Bảo, Trình Thư Nghi tự nhủ thầm. Từ khi ra đời, Manh Bảo chưa từng được gặp ba ruột, sau này sợ là cũng không có cơ hội gặp nữa. Là tại cô không tốt, không thể cho cậu bé một ngôi nhà hoàn chỉnh.

Cố Mặc Ngôn khẽ lắc đầu, sau đó lại gần Trình Thư Nghi hơn một chút, chóp mũi hai người gân như chạm vào nhau.

“Em hiểu lầm ý anh rồi, anh không muốn bỏ em. Năm năm trước anh đã bỏ em một lần rồi, giờ đã năm năm sau, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện ấy xảy ra lần nữa.” Nhìn vào đôi mắt Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn nói vô cùng nghiêm túc.

“Thư Nghi, anh đã quyết rồi, anh muốn theo đuổi em lại từ đầu.”

Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Trình Thư Nghi ngây người, anh nói gì cơ? Theo đuổi cô lại từ đầu á?
 
Chương 908


Chương 908

Trình Thư Nghi mất một lúc lâu để tiêu hóa tin tức, tỉnh táo lại từ trong sự hoảng hốt, cô đẩy Cố Mặc Ngôn ra: “Tôi đã nói rồi, hai chúng ta không thể đâu.”

“Vậy anh sẽ cố gắng biến nó thành có thể.” Cố Mặc Ngôn thuận thế đứng dậy khỏi người Trình Thư Nghi, cởi dây trói bằng nhung trên cổ tay cô.

Đứng trước sô pha, Cố Mặc Ngôn nói: “Thư Nghi, anh biết cách anh đưa em đến đây hôm nay là không đúng, nhưng nếu không làm vậy, sợ là em sẽ không đồng ý gặp anh. Bây giờ anh đã nói hết những điều muốn nói rồi, anh bảo Dương Tùng Đức đưa em về.

Nói rồi, Cố Mặc Ngôn lấy điện thoại gọi một cú, bảo Dương Tùng Đức lên ngay.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Mặc Ngôn nhìn Trình Thư Nghi, do dự hỏi: “Thư Nghi, em, còn muốn nói chuyện gì với anh không?”

Trình Thư Nghi xoa xoa cổ tay mình rồi lắc đầu. Trừ lời từ chối, cô cũng không biết với mối quan hệ giữa hai người lúc này, cô còn nói được gì với Cố Mặc Ngôn nữa Trong mắt Cố Mặc Ngôn hiện lên vẻ thất vọng, anh nói tiếp: “Anh còn một điều muốn nói với em, tuy trước đây đã từng nói rồi, nhưng anh vẫn muốn nói với em thêm lần nữa, đây là mục đích anh đưa em tới đây hôm nay, nên anh nói với em đây: Thư Nghi, anh tuyệt đối sẽ không buông bỏ em.”

“Chúng ta..” Trình Thư Nghi muốn từ chối theo bản năng, nhưng lại bị Cố Mặc Ngôn chặn lời.

“Đừng nói mấy câu kiểu chúng ta không thể nữa, Thư Nghi, bây giờ em vẫn độc thân, anh có quyền theo đuổi lại em. Hơn nữa, dù sau này em có kết hôn thì anh cũng sẽ không buông bỏ em.” Ánh mắt Cố Mặc Ngôn rất kiên định.

“Anh muốn làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác?”

Trình Thư Nghi cảm giác hôm nay Cố Mặc Ngôn đã làm đảo lộn nhận thức cô từng có về anh.

“Nếu là em thì anh không ngại. Đời này của anh chỉ có thể là em thôi!” Cố Mặc Ngôn đáp.

Trình Thư Nghi kinh hãi nhìn Cố Mặc Ngôn, không biết mình nên nói gì. Nếu đây là suy nghĩ thực sự trong lòng anh, vậy sao hồi trước anh lại làm như vậy?

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, rơi vào sự tĩnh lặng.

“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Cố Mặc Ngôn nhìn Trình Thư Nghi một lần cuối cùng rồi quay người đi mở cửa, là Dương Tùng Đức.

Cố Mặc Ngôn nhìn về phía Trình Thư Nghi rồi dặn dò Dương Tùng Đức: “Đưa cô ấy về đi.”

“Vâng.” Dương Tùng Đức đáp một tiếng rồi đi đến bên cạnh Trình Thư Nghi: “Mợ chủ, để tôi đưa cô về.”

Nghe Dương Tùng Đức gọi mình như vậy, Trình Thư Nghi hơi ngại, giờ cô với Cố Mặc Ngôn đã không còn là vợ chồng nữa rồi, sao anh ta vẫn gọi mình như vậy?

“Dương Tùng Đức, sau này đừng…” Nói được một nửa, Trình Thư Nghi ngừng lại. Cũng chỉ là một cái xưng hô thôi, so đo quá thành ra mình có vẻ có ý khác, thôi vậy.

“Mợ chủ, sao thế ạ?” Thấy Trình Thư Nghi chỉ nói nửa câu, Dương Tùng Đức nghỉ hoặc hỏi.

“Không sao.” Trình Thư Nghi lắc đầu, đứng dậy đi ra cửa: “Đưa tôi về đi, làm phiền anh rồi.”

Ban đầu cô định tự về, nhưng nghĩ lại thì mình bị Cố Mặc Ngôn bắt cóc đến đây, cũng chẳng biết đây là đâu. Cuối cùng cô đành bỏ qua suy nghĩ muốn tự về.

“Mợ chủ khách khí quá.” Dương Tùng Đức vội đi theo.

Lúc bước ngang qua Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi không nhìn anh lấy một cái mà đi thẳng ra ngoài cửa. Dương Tùng Đức đi sau cô hơi cúi người với Cố Mặc Ngôn: “Cậu Cố, tôi đưa mợ chủ về đây.”
 
Chương 909


Chương 909

“Trên đường lái xe cẩn thận một chút.” Cố Mặc Ngôn không yên tâm dặn dò.

“Tôi biết rồi ạ.” Dương Tùng Đức gật đầu rồi vội đuổi theo bước chân Trình Thư Nghĩ.

Nhìn hai người lần lượt rời đi, Cố Mặc Ngôn chợt cảm thấy cảm giác mệt mỏi ập đến. Anh đi đến sô pha rồi nẫm xuống, cẩn thận cảm nhận hơi thở Trình Thư Nghi lưu lại trên đó.

Phải làm thế nào mới vãn hồi được trái tim của cô đây?

Dương Tùng Đức nhìn Trình Thư Nghi qua kính chiếu hậu, trong lòng anh ta vô cùng áy náy, khung cảnh cô khóc lóc cầu xin anh †a lại hiện lên trong đều. Nếu anh ta không giúp Trình Thu Uyển, đôi vợ chồng ngọt ngào như cậu Cố và mợ chủ làm sao mà chia xa nhiều năm vậy được chứ?

Trình Thư Nghi lơ đãng ngẩng đầu, vừa hay đụng phải ánh mắt Dương Tùng Đức qua kính chiếu hậu.

“Sao thế? Có chuyện gì à?” Trình Thư Nghi hỏi, nhìn biểu cảm của Dương Tùng Đức, cô cứ thấy hình như anh ta có điều gì muốn nói với cô.

Nghe Trình Thư Nghi hỏi vậy, Dương Tùng Đức vội rời mắt sang hướng khác, căng thẳng nuốt nước bọt: ‘Không sao, đâu có chuyện gì đâu?”

Trình Thư Nghi nghỉ ngờ gật gật đầu, rồi lại nghĩ tiếp lời Cố Mặc Ngôn vừa nói. Theo đuổi cô lại lần nữa là sao? Anh định theo đuổi cô lại lần nữa như nào?

Hừ, dù anh có làm gì, suy nghĩ của cô cũng sẽ không thay đổi, cô không thể để mình vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ.

Thiên thần và ác quỷ đấu tranh trong lòng Dương Tùng Đức, cuối cùng anh ta vẫn do dự mở miệng: “Mợ chủ, tôi xin lỗi, chuyện năm đó là tôi sai, tôi không nên… t: Dương Tùng Đức muốn nói cho Trình Thư Nghĩ rằng chuyện năm đó là Trình Thu Uyển sắp xếp, không hề liên quan đến Cố Mặc Ngôn. Nhưng lời nói cứ quanh quẩn bên miệng mà làm thế nào cũng không nói nên lời.

Nghe Dương Tùng Đức nói vậy, Trình Thư Nghi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, vô thức nghĩ đến chuyện năm đó.

Bảo cô không trách Dương Tùng Đức thì là chuyện không thể, nhưng anh ta cũng chỉ làm theo chỉ đạo của Cố Mặc Ngôn thôi, chuyện năm đó cũng không trách anh ta được.

“Không sao đâu, nói cho cùng thì chuyện này chẳng liên quan gì đến anh, anh cũng chỉ nghe lệnh người khác thôi mà.” Trình Thư Nghi nói.

Nghe Trình Thư Nghi nói chuyện độ lượng như vậy, Dương Tùng Đức còn áy náy hơn: “Mợ chủ, không phải vậy đâu, tôi… tôi Dương Tùng Đức cố lấy hết dũng khí muốn nói chuyện năm đó.

ra, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.

“Được rồi, chuyện năm đó tôi không muốn nhắc lại nữa, anh cứ yên tâm lái xe đi.” Trình Thư Nghi cảm nhận được sự áy náy của Dương Tùng Đức, nhưng chuyện năm đó, cô thật sự không muốn nhớ lại Nghe vậy, Dương Tùng Đức không nói gì nữa, nhưng cũng không.

thể chuyên tâm lái xe, trong lòng cứ do dự không biết rốt cuộc có nên nói ra chuyện đó không Trong vô thức, xe đã lái tới nhà họ Trình, Trình Thư Nghi mở cửa xuống xe rồi vẫy tay tạm biệt Dương Tùng Đức, xoay người bước vào nhà Nhìn theo bóng lưng Trình Thư Nghi, cuối cùng Dương Tùng Đức vẫn không nói cho cô sự thật, thành thật là một việc quá khó.

Sau khi về đến nhà, Trình Thư Nghi thấy Trình Nam Quyền đang.

ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, biểu cảm rất lo lẳng.

“Sao thế anh?” Cô bước đến hỏi.

“Thư Nghi!” Thấy cô đã về, Trình Nam Quyền đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha, sắc mặt tức khắc chuyển từ mây mù sang trời quang, nhưng sau đó giọng điệu lại khá nghiêm khắc: “Em đi đâu thế? Gọi điện cho em mà em cũng không nghe, em có biết anh lo cho em lắm không?”

“Điện thoại ấy ạ?” Trình Thư Nghi vội lấy điện thoại của mình trong túi ra, quả nhiên trên màn hình có rất nhiều cuộc gọi nh: “Em xin lỗi anh, em tắt tiếng điện thoại nên không nghe thấy.”
 
Chương 910


Chương 910

Thấy vẻ áy náy trên mặt Trình Thư Nghi, giọng điệu Trình Nam Quyền cũng hòa hoãn lại, ý bảo cô ngồi xuống cùng mình: ‘Lần sau nhớ bật tiếng, anh còn tưởng em gặp chuyện gì. Vừa nãy em đi đâu thế?”

. “Em… Em vừa đi gặp Cố Mặc Ngôn.” Trình Thư Nghi thành thật nói.

“Em đi gặp cậu ta làm gì?” Trình Nam Quyền nhíu mày, cẩn thận quan sát Trình Thư Nghi: “Cậu ta không làm gì em chứ?”

“Không có, anh ta chỉ hẹn em ra ngoài gặp mặt để nói vài câu thôi.” Trình Thư Nghi phủ nhận, cô không định để Trình Nam Quyền biết Cố Mặc Ngôn ‘hẹn cô ra ngoài như thế nào.

“Nói gì?”

“Anh ta nói muốn theo đuổi em lần nữa.”

“Tuyệt đối không được!” Nghe câu trả lời của Trình Thư Nghi, Trình Nam Quyền nổi giận: “Năm đó cậu ta làm ra chuyện như vậy với em thì đã không còn xứng với em từ lâu rồi.”

“Nếu như em thật sự đồng ý ở bên cậu ta lần nữa, cậu ta lại đối xử với em như vậy thì sao đây? Thư Nghi, em nghe lời anh, tuyệt đối không thể đồng ý với cậu ta. Lỡ như em lại sa vào, cuối cùng người bị tổn thương vẫn sẽ là em thôi.”

“Anh yên tâm đi.” Trình Thư Nghi an ủi Trình Nam Quyền đang hơi kích động: “Vốn dĩ em cũng không định đồng ý với anh ta. Em đã không còn là Tô Thư Nghi ngốc nghếch năm đó nữa, chắc chắn em sẽ không làm chuyện khiến mình bị tổn thương đâu.”

“Em hiểu rõ thì tốt rồi.” Nghe những lời Trình Thư Nghi nói, rốt cuộc trong lòng Trình Nam Quyền cũng yên tâm.

Anh ta tận mắt chứng kiến nỗi đau mà Trình Thư Nghi trải qua năm năm trước, đến tận bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn thoát ra được. Nếu lặp lại một lần nữa, anh ta thật sự sợ em gái mình sẽ không chịu nổi.

Nhưng thằng quỷ nhỏ trốn ở một bên nghe lén lại mỉm cười, theo đuổi mẹ lần nữa ư, ba đúng là quá ngầu! Xem ra cuộc sống có ba có mẹ của mình sắp đến rồi.

Đêm đó, Trình Thư Nghĩ trằn trọc trên giường không ngủ được, những lời Cố Mặc Ngôn nói cứ quanh quẩn trong đầu cô không tài nào xua đi.

Biết Cố Mặc Ngôn muốn ở bên mình một lần nữa, cô không thể nào lý giải được cảm giác mừng rỡ thầm dâng lên trong lòng mình là thế nào. Thậm chí cô còn chẳng dám nghĩ sâu, chỉ sợ sẽ nhận được đáp án mà mình không thể chấp nhận nổi Cô gần như trắng đêm không ngủ. Hôm sau khi trời sáng, Trình Thư Nghi mới mơ màng ngủ được hai tiếng, sau đó liên bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Trình Thư Nghi ngơ ngác đi tới công ty với hai quầng thâm lớn dưới mắt, không ngờ vừa bước vào tòa soạn thì Hiểu Khiết đã chạy về phía cô.

“Chị Thư Nghi, sao giờ chị mới đến? Không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Ý thức lập tức tỉnh táo hơn không ít, Trình Thư Nghi thấy các đồng nghiệp trong tòa soạn cũng đang lo lắng nhìn mình, trong lòng cô thâm cảm thấy e là không phải chuyện gì tốt.

“Xảy ra chuyện gì?” Trình Thư Nghi nghiêm túc hỏi.

“Tòa soạn của chúng ta đã bị một công ty lớn thu mua!” Hiểu Khiết sốt ruột nói ra một tin tức đủ khiến Trình Thư Nghi kinh hãi.

“Cái gì!” Trình Thư Nghi nhíu chặt mày: “Tại sao chị không nhận được thông báo nào từ tổng công ty? Rốt cuộc em nghe được tin tức này từ ai?”

Hiểu Khiết vừa định nói thì đã bị một đồng nghiệp khác nói trước: “Sáng nay có một người tự xưng là trợ lý giám đốc của công ty Hiện Thế Media tới tòa soạn của chúng ta, thông báo cho mọi người biết tòa soạn đã bị công ty của họ thu mua.”

“Nhưng nhân sự không có thay đổi, chị vẫn là tổng biên tập. Anh †a còn bảo chiều nay tổng biên tập đến công ty bọn họ họp.”
 
Chương 911


Chương 911

Nghe vậy, Trình Thư Nghi thầm thở phào nhẹ nhõm, nhân sự không thay đổi cũng coi như là tin tốt trong tin xấu. Nếu không.

thì cô thật sự không biết phải giải thích thế nào với các đồng nghiệp sớm chiều gắn bó cùng nhau.

Nhưng kỳ lạ là chuyện này xảy ra quá đột ngột, trước đó cô hoàn toàn không hề nhận được một chút tin tức gì liên quan Hơn nữa cô cũng đã nghe nói đến Hiện Thế Media, đó là một công ty truyền thông đang trên đà phát triển mạnh mẽ, danh tiếng trên thị trường cũng khá tốt. Nếu bọn họ đã mua lại tòa soạn thì chẳng có lý do gì mà lại không thay đổi nhân sự. Mặc dù đây là may mắn của cô, nhưng hướng phát triển của chuyện này không hợp với lẽ thường.

Nghĩ đến những vấn đề này, trong lòng Trình Thư Nghi có một dự cảm không tốt, cô luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó năm ngoài dự liệu của mình.

“Được rồi, nhân sự không có thay đổi là chuyện tốt, sau này mọi người vẫn có thể cùng nhau cố gắng. Bây giờ làm việc cho tốt đi, buổi chiều tôi đi họp để xem thử tình hình, trở về sẽ nói rõ hơn cho mọi người biết.”

Sau khi trấn an các nhân viên trong tòa soạn, Trình Thư Nghi liền trở về phòng làm việc của mình, nhưng cô lại không thể nào tập trung vào công việc.

Chuyện này thật sự hơi kỳ quặc, rốt cuộc là có chuyện gì?

Cũng giống như Trình Thư Nghi, hiện giờ các đồng nghiệp trong tòa soạn nào còn tâm trạng làm việc nữa, bọn họ tụ thành tốp năm tốp ba bàn tán về chuyện tòa soạn bị thu mua, mỗi người đều có suy đoán của riêng mình về chân tướng đằng sau sự việc.

Buổi chiều Trình Thư Nghi đến công ty trách nhiệm hữu hạn Hiện Thế Media đúng giờ theo địa chỉ mà trợ lý đưa lúc sáng. Nhân viên lễ tân nghe cô báo tên của mình xong liền đưa cô lên phòng họp trên tầng hai.

Nhưng vừa bước vào phòng họp, Trình Thư Nghi lập tức sửng sốt, sao người ngồi ở phía trên cùng lại là Cố Mặc Ngôn? Cô chưa bao giờ nghe nói anh và Hiện Thế Media có liên quan gì.

Nhìn thấy Trình Thư Nghi ngẩn người đứng ở cửa, nhân viên bên cạnh vội vàng đi tới bên người cô, thấp giọng nói: “Cô là tổng biên tập Trình đúng không ạ? Chỗ ngồi của cô ở bên này, cuộc họp.

sắp bắt đầu rồi, mời cô mau vào chỗ ngồi.”

Trình Thư Nghi định thần lại, mơ màng đi theo nhân viên công ốt tác ngồi xuống vị trí của mình. Trong lòng cô vẫn đang nghĩ, cuộc Cố Mặc Ngôn và chuyện thu mua tòa soạn lần này có liên quan gì với nhau?

Cuộc họp nhanh chóng bắt đầu. Suốt cả quá trình Cố Mặc Ngôn không nhìn Trình Thư Nghi một lần nào, anh vẫn luôn nghe trưởng phòng các bộ phận báo cáo tình hình công việc gần đây của họ, sau đó thỉnh thoảng chỉ ra những sai sót trong công việc của bọn họ và đề ra mục tiêu công việc tiếp theo.

Trình Thư Nghi không nghe lọt một câu nào về nội dung buổi họp, trong lòng vẫn đang nghĩ rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Cô muốn tìm người bên cạnh hỏi thử xem nhưng không quen ai, cũng hơi ngại mở lời.

Cô gái ngồi bên cạnh thấy cô bứt rứt không yên bèn nhỏ giọng hỏi cô: “Cô là tổng biên tập của tòa soạn vừa được công ty chúng tôi mua lại đúng không?”

“Là tôi.” Trình Thư Nghi vội trả lời: ‘Cho hỏi cô có biết tại sao Cố Mặc Ngôn lại ở đây không? Chẳng phải anh ta là tổng giám đốc.

của tập đoàn Ngôn Diệu sao?”

“Gô không biết à?” Cô gái kinh ngạc nhìn cô và giải thích: “Hiện Thế Media là công ty con của tập đoàn Ngôn Diệu, đương nhiên Cố tổng chính là sếp tổng của chúng tôi, chuyện thu mua tòa soạn của các cô là do hôm qua anh ấy đột nhiên quyết định, nhưng chúng tôi cũng không ngờ hiệu suất làm việc của anh ấy lại cao như vậy, mới đó mà đã làm xong.”
 
Chương 912


Chương 912

“Dù sao thì sau này chúng ta cũng coi như đồng nghiệp, hy vọng có thể chung sống vui vẻ.” Cô gái mỉm cười rạng rỡ.

Trình Thư Nghi gượng cười đáp lại: “Chung sống vui vẻ nhé.”

Hóa ra là Cố Mặc Ngôn! Anh muốn làm gì? Liên tưởng tới những lời hôm qua anh nói, trong lòng Trình Thư Nghi dâng lên lửa giận.

Người đàn ông cặn bã này lại dám lấy công việc của cô ra làm trò đùal Trong lúc Trình Thư Nghi đảm chìm trong cơn giận của mình, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói hờ hững của Cố Mặc Ngôn truyền đến từ phía trên: “Cuối cùng là tổng biên tập Trình Thư Nghi vừa tới, cô nói một chút về tình hình công việc gần đây của tòa soạn đi”

Trước bao ánh mắt đổ dồn vào, Trình Thư Nghi không có dũng khí chất vấn Cố Mặc Ngôn trước mặt mọi người. Cô chỉ có thể nén giận, đứng dậy báo cáo công việc.

Sau khi im lặng lắng nghe báo cáo của Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn không đánh giá gì, anh chỉ nói một câu: “Do yêu cầu công việc, sau này mỗi tuần tổng biên tập Trình đều phải đến gặp tôi báo cáo tiến độ công việc của tòa soạn. Cứ vậy đi, mọi người tan họp.

Cố Mặc Ngôn nói xong liền đứng dậy định rời khỏi phòng họp.

“Gố tổng, tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Trình Thư Nghi vội vàng gọi Cố Mặc Ngôn đi lướt qua người cô lại.

Cố Mặc Ngôn không nhìn lại Trình Thư Nghi, anh vẫn tiếp tục bước đi, giọng nói công thức hóa vang lên: “Có việc gì thì theo tôi đến văn phòng rồi nói.”

Trình Thư Nghi siết tay mình thật chặt, cô chỉ có thể đuổi theo bước chân của Cố Mặc Ngôn dưới ánh mắt hóng hớt của mọi người.

Hai người vừa rời khỏi phòng họp, đám người lập tức bùng nổ.

“Chuyện gì thế này? Mỗi tuần đều phải đến báo cáo công việc, Cố tổng quản nhiều quá rồi đấy.”

“Tôi thấy tổng biên tập Trình kia rất đẹp, cô nói xem có phải là Cố tổng thích cô ấy không? Nên mới bảo cô ấy báo cáo với anh ấy.

mỗi tuần.”

“Nói vậy cũng có lý, nếu không phải vì lý do này thì cô nói xem tại sao Cố tổng lại vội vã thu mua tòa soạn như vậy, còn giữ lại toàn bộ nhân sự nữa chứ.”

“Này này này, không phải đâu mọi người, chẳng lẽ mọi người không biết tin tức nội bộ gì sao?” Nghe mọi người suy đoán, một đồng nghiệp nam ở bên cạnh cũng không nhìn được nữa.

“Tin tức nội bộ gì? Mau nói đi!” Nghe anh ta nói vậy, mọi người lập tức cảm thấy hứng thú, sôi nổi thúc giục anh ta.

“Tốt xấu gì mọi người cũng là người lăn lộn trong giới truyền thông, sao có thể không chú ý tới tin đồn về ông chủ của mình như thế chứ?” Đồng nghiệp nam kiêu ngạo nói: “Tổng biên tập Trình Thư Nghi này là vợ cũ của sếp tổng chúng tai”

“Gái gì?” Tất cả mọi người đều kinh hãi vô cùng: “Thật á? Tin tức đáng tin không?”

“Đáng tin trăm phần trăm.” Đồng nghiệp nam nói chắc nịch.

Sau khi mọi người trong phòng họp hết sốc, ai nấy đều lộ vẻ mặt sáng tỏ.

“Vậy cậu nói xem Cố tổng làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là định theo đuổi lại vợ cũ?”

“Chắc là vậy, nếu không thì cần gì tốn công tốn sức như thế.”

“Vậy cậu nghĩ vợ cũ của anh ấy sẽ đồng ý không? Sau này chúng †a nhìn thấy cô ấy có cần kính cẩn chút không?”
 
Chương 913


Chương 913

Trình Thư Nghi không biết quan hệ giữa mình và Cố Mặc Ngôn đang bị đồn đãi trong công ty mới. Bây giờ cô đang ở trong văn phòng của Cố Mặc Ngôn, nổi giận đùng đùng chất vấn anh.

“Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc anh muốn làm gì! Tại sao lại muốn thu mua tòa soạn?”

Cố Mặc Ngôn không để ý đến cơn thịnh nộ của Trình Thư Nghi, anh dịu dàng nói: “Thư Nghi, hôm qua anh đã nói rồi, anh muốn theo đuổi em lần nữa.”

“Vậy nên anh liền lấy công việc của tôi ra làm trò đùa?” Trình Thư Nghi cảm thấy Cố Mặc Ngôn làm vậy đúng là vô lý vô cùng.

“Anh không lấy công việc của em ra làm trò đùa.” Cố Mặc Ngôn nghiêm túc nói: “Anh đã đưa ra quyết định này sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Hiện Thế Media có thể cung cấp cho tòa soạn của em tài nguyên truyền thông và hỗ trợ tài chính tốt hơn, sẽ chỉ giúp tòa soạn phát triển càng ngày càng tốt. Hơn nữa, anh đã giữ lại toàn bộ nhân sự trong tòa soạn.”

“Anh cho răng làm vậy thì tôi sẽ biết ơn anh à?” Giọng điệu của Trình Thư Nghi đầy vẻ trào phúng, anh nói những lời này là để tranh công về mình sao?

“Anh làm những việc này không phải vì muốn em biết ơn.” Cố Mặc Ngôn bước lên một bước, tới gần Trình Thư Nghi: “Thư Nghi, anh chỉ muốn chúng ta gần nhau thêm một chút. Chúng ta làm việc chung, như vậy không tốt sao?”

“Không!” Trình Thư Nghi lùi lại hai bước, tạo khoảng cách giữa mình và Cố Mặc Ngôn: “Tôi tuyệt đối không thể chịu đựng được việc làm việc chung với anh, tôi sẽ từ chức!”

Chẳng lẽ cô kháng cự mình tới mức này sao? Trái tim Cố Mặc Ngôn đau không kìm được. Anh vẫn nhớ rõ cô thích công việc ở tòa soạn đến mức nào, vì né tránh mình mà ngay cả công việc này cô cũng có thể từ bỏ sao?

“Thật à?” Cố Mặc Ngôn cố nén cơn đau trong lòng, anh vẫn muốn dùng phép khích tướng để giữ cô lại: “Tô Thư Nghi mà anh biết không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy.”

“Tô Thư Nghi mà anh biết đã chết từ năm năm trước rồi, người đứng trước mặt anh bây giờ là Trình Thư Nghi, tôi tuyệt tối sẽ không để mặc anh làm gì thì làm đâu!”

Sau khi hét lên những lời này với Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi liền tức giận bỏ đi. Cố Mặc Ngôn tưởng là làm vậy có thể uy hiếp cô ư? Không có cửa đâu!

Nhìn bóng lưng rời đi của Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn chậm rãi lui về ngồi xuống cái ghế bên cạnh, những lời cô vừa mới nói còn văng vẳng bên tai, năm tay anh siết lại thật chặt.

Tô Thư Nghi năm năm trước là Tô Thư Nghi của anh, Trình Thư Nghi năm năm sau cũng sẽ là Trình Thư Nghi của anh. Đây là điều chắc chản, anh sẽ không từ bỏ đâu!

Trên đường lái xe trở về tòa soạn, Trình Thư Nghi băn khoăn có nên từ chức hay không. Thật lòng mà nói, cô vẫn tiếc công việc ở tòa soạn, cũng lưu luyến những nhân viên ở nơi này.

Sau hơn hai tháng cố gắng, nhìn thấy lượng tiêu thụ của tòa soạn đang không ngừng tăng lên nhờ sự chung sức của mọi người, bây giờ rời đi, ít nhiều cũng có cảm giác không nỡ.

Hơn nữa cô và các nhân viên cũng hòa thuận, bây giờ mọi người đã phối hợp rất ăn ý trong công việc. Nếu bây giờ cô từ chức và tìm một công việc khác thì sẽ đồng nghĩa với việc phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.

Nhưng nếu như không từ chức, chẳng phải là sau này sẽ phải gặp Cố Mặc Ngôn mỗi tuần một lần sao? Đây là đều cô hoàn toàn không thể chấp nhận được. Rốt cuộc cô phải làm gì đây?

Chẳng lẽ không có cách nào vẹn cả đôi đường sao?

Trong lòng Trình Thư Nghi rối bời, cô về tới tòa soạn, vừa vào cửa đã nghe thấy những tiếng hoan hô của mọi người không ngừng truyền đến.

Nhìn thấy bóng dáng của Trình Thư Nghi, chị Trần hào hứng kéo cô đến bên cạnh máy tính: “Thư Nghi, em nhìn đi, bảng xếp hạng doanh thu từ tạp chí mới nhất của chúng ta đã được công bố.
 
Chương 914-915


Chương 914

Vẫn đứng hạng nhất trong ngành giống như lần trước, mọi người đều mừng rơn lên đây này.”

“Thật ạ?” Trình Thư Nghi vui vẻ lướt chuột, nhìn số liệu trên màn hình máy tính, đúng là hạng nhất!

“Chị Thư Nghi, lần này có thể phỏng vấn Hà Kim Minh đều là nhờ công lao của chị, chị thật sự quá đỉnh! Bây giờ em đã có thể tưởng tượng được cảnh tòa soạn của chúng ta bước tiếp đến vinh quang dưới sự lãnh đạo của chị rồi đấy.” Hiểu Khiết vui vẻ ôm vai Trình Thư Nghi nói.

“Đúng vậy đó tổng biên tập.” Lý Nam ở bên cạnh vội vàng phụ họa: “Hai lần liên tiếp đứng đầu về lượng tiêu thụ, danh tiếng của tòa soạn chúng ta đã tăng lên hơn một bậc trong ngành.”

“Hôm nay còn có một đồng nghiệp trong ngành hỏi tôi là tòa soạn có muốn tuyển người hay không, nói muốn chuyển nơi công tác đến chỗ chúng ta, cảm thấy phát triển ở tòa soạn của chúng ta sẽ có tương lai hơn. Cảm giác này đúng là khó mà diễn tả được!”

“Tổng biên tập muôn năm! Tổng biên tập muôn năm! Tổng biên †ập muôn năm!” Không biết ai khởi xướng, tất cả mọi người đều hô tổng biên tập muôn năm, ánh mắt nhìn Trình Thư Nghi đầy vẻ tôn sùng và ngưỡng mộ.

*Không đúng, không đúng.’ Hiểu Khiết vội ngắt lời mọi người: “Phải là tổng biên tập khao đi, tổng biên tập khao đi!”

“Tổng biên tập khao đi! Tổng biên tập khao đi! Tổng biên tập khao đi!” Mọi người đều phấn khích hô hào khẩu hiệu mới.

Nhìn nụ cười chân thành trên mặt mọi người xung quanh, trong lòng Trình Thư Nghi dâng lên cảm giác thành tựu.

Trình Thư Nghi đã từ bỏ ý định từ chức, bởi vì lúc này cô càng cảm nhận sâu sắc rằng mình không nỡ rời đi. Người có lỗi năm đó cũng không phải là cô, cô không cần vì thế mà trốn tránh.

Sau khi nghĩ thông vấn đề này, Trình Thư Nghi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cho dù tuần nào cô cũng phải gặp Cố Mặc Ngôn thì sao chứ, đó chỉ là công việc thuộc bổn phận của cô, không có gì phải lo lắng cả.

Sau khi quyết định, Trình Thư Nghi ném hết những mối lo trước đó lên chín tâng mây, bắt đầu toàn tâm toàn ý cho công việc mới.

Khi nào rắc rối đến thì hãng lo lắng sau, điều quan trọng nhất là làm tốt công việc bây giờ, để chuyện nọ xọ chuyện kia là lựa chọn không sáng suốt Vì tòa soạn đã có doanh thu đứng đầu hai lần liên tiếp nên mọi người càng làm việc hăng say hơn, ai cũng cố gắng đứng đầu lân thứ ba trong đợt phát hành tạp chí sắp tới.

Nhưng nói dễ hơn làm, để đạt được mục tiêu này, mọi người đều làm việc với nhiệt huyết cao nhất, đồng thời lựa chọn người được phỏng vấn hết sức cẩn thận.

Đây đã là cuộc họp thứ ba trong tuần, nhưng cũng giống hai lần trước, mọi người đều chưa hài lòng với nhân vật phỏng vấn đã được xác định.

“Trân Bân là kiến trúc sư nổi tiếng nhất thành phố S, tuy nổi tiếng hơn hai người trước nhưng ngoại hình lại không quá đẹp. Mọi người cũng biết đấy, giờ đang là thời đại nhan sắc lên ngôi, tôi lo độc giả của chúng ta sẽ không thích anh ta.”

Ôn Nhã Linh – nhân viên mới của tòa soạn đưa ra quan điểm của mình.

Tuy Ôn Nhã Linh mới tới nhưng vì cô ta là mỹ nữ thực thụ, hơn nữa năng lực nghiệp vụ cũng không tồi nên mọi người đều khá đồng ý với quan điểm của cô ta, chỉ chốc lát sau, đã có người ủng hộ ý kiến đó.

“Tôi cũng nghĩ thế, bài phỏng vấn Hà Kim Minh trước đó thành công như thế chủ yếu là nhờ ngoại hình nổi bật của anh ta. Tuy đã lâu rồi nhưng trên trang Facebook chính thức của chúng †a vẫn có rất nhiều bình luận liên quan tới anh ta. Với điều kiện ngoại hình của Trần Bân, có lẽ sẽ rất khó vượt qua doanh thu của số trước.”

“Nói thì nói thế, nhưng giờ chúng ta cũng không còn đối tượng nào phù hợp hơn, nếu vẫn không chọn được người phỏng vấn, tôi sợ rằng chúng ta sẽ phải vội vàng chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, điều này ảnh hưởng tới chất lượng tạp chí của chúng ta.” Có người đưa ra quan điểm khác.

Chương 915

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 916


Chương 916

“Không tại sao cả, anh không đồng ý, nói chuyện khác đi.” Cố Mặc Ngôn lạnh lùng nói Anh không quan tâm đến việc Hà Kim Minh có phải đối tượng thích hợp nhất hay không, anh chỉ biết rằng anh ta là tình địch của anh, anh sẽ không bao giờ tạo cơ hội cho họ ở bên nhaul Dù sao Cố Mặc Ngôn cũng là cấp trên và lãnh đạo của cô, trong công việc, cô phải làm theo yêu cầu của anh. Vậy nên, tuy rất không muốn nhưng Trình Thư Nghi chỉ có thể khuất phục.

Sau đó, Cố Mặc Ngôn liên tục hỏi cô một số câu hỏi rất đơn giản, chẳng hạn như bố cục của tạp chí, trọng tâm và hướng nghiên cứu thị trường tương ứng.

Trình Thư Nghi bị hỏi mấy câu này thì rất tức giận, chẳng phải cô vừa báo cáo những việc này với anh rồi à, rốt cuộc anh có lắng nghe cẩn thận không thế! Nếu anh không quan tâm thì bắt cô đến làm gì!

Tuy trong lòng đang hừng hực lửa giận nhưng mặt Trình Thư Nghi vẫn lạnh tanh Cô biết ở nơi này, cô đang là cấp dưới của Cố Mặc Ngôn, cô không có tư cách để nổi giận, chỉ có thể trả lời câu hỏi của Cố Mặc Ngôn một cách khô khan.

“Giữa Phuket và Mauritius, em thích chỗ nào hơn?” Cố Mặc Ngôn bất ngờ hỏi một câu như vậy.

“Phuket.” Trình Thư Nghi vô thức trả lời rồi mới nhận ra có gì đó sai sai: “Cố tổng hỏi làm gì thế?”

Cố Mặc Ngôn mỉm cười, không trả lời mà gọi Dương Tùng Đức đang làm việc bên cạnh lại, nói: “Lần này tòa soạn sẽ đi du lịch Phuket để ăn mừng, cậu đi sắp xếp luôn đi.”

Dương Tùng Đức đáp vâng, hơi cúi người với Trình Thư Nghi rồi rời khỏi văn phòng.

Nghe thấy lời dặn dò của Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi càng thấy khó hiểu hơn: “Giờ đâu phải cuối năm, sao phải cho tòa soạn đi du lịch ăn mừng thế?”

“Hai số tạp chí vừa rồi có doanh thu đứng đầu ngành, đây là sự khẳng định cho nỗ lực làm việc của mọi người, phải có sự động viên hợp lý thì mới có thể khơi dậy lòng nhiệt tình với công việc của mọi người ở mức tối đa.” Cố Mặc Ngôn dịu dàng giải thích với Trình Thư Nghi.

“Em yên tâm, chuyến du lịch này do tổng công ty chỉ trả, em cứ dẫn các nhân viên trong tòa soạn đi chơi thật vui là được, anh tin mọi người sẽ rất vui.”

Trình Thư Nghi suy nghĩ về những lời Cố Mặc Ngôn nói, cảm thấy rất có lý, đăng sau chất lượng cao và doanh thu cao là khối lượng công việc gấp đôi dành cho mọi người, đúng là nên cho đồng nghiệp của tòa soạn thả lỏng.

“Ừ, vậy tôi thay mặt mọi người cảm ơn Cố tổng trước.” Cuối cùng nét mặt Trình Thư Nghi cũng dịu đi một chút.

Thấy Trình Thư Nghi cứ gọi mình là “Cố tổng” đầy xa cách, Cố Mặc Ngôn cảm thấy rất khó chịu, nhưng so với trước kia, cô đồng ý nói chuyện với anh đã là tiến bộ vượt bậc rồi.

*Mọi người xứng đáng với điều đó.” Cố Mặc Ngôn chỉ có thể nói năng nghiêm túc giống cô: “Thời gian khởi hành của chuyến đi là thứ sáu tới, em về bảo mọi người chuẩn bị đi nhé.”

Trình Thư Nghi khẽ gật đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa, cô cũng rất không quen với những lời nói khách sáo và kiểu cách thế này.

“Gố tổng muốn hỏi gì nữa không? Nếu không còn gì thì tôi đi trước đây, tòa soạn vẫn còn việc phải làm, mọi người cũng đang chờ tin từ tôi nữa.”

“Không sao, em cứ đi trước đi.” Sợ vồ vập quá lại hóa dở, Cố Mặc: Ngôn không dám giữ Trình Thư Nghi ở lại lâu, chỉ sợ sẽ phản tác dụng, khiến cô càng ghét anh hơn nữa.

“Vậy tạm biệt Cố tổng” Trình Thư Nghi đứng dậy, khẽ gật đầu với Cố Mặc Ngôn rồi rời khỏi văn phòng của anh.

Cố Mặc Ngôn nhìn theo bóng lưng rời đi của Trình Thư Nghi, trong mắt chứa đựng vẻ đau khổ nhưng lại kiên định Trong khoảng thời gian này, hình như lần nào anh cũng phải nhìn cô rời xa anh từng bước, tựa như cơn ác mộng vậy. Nhưng rồi sẽ có một ngày anh trói chặt cô bên anh, họ sẽ ở bên nhau mãi mãi!
 
Chương 917


Chương 917

Sau khi Trình Thư Nghi quay về tòa soạn, mọi người kích động xúm lại: “Chị Thư Nghi, sao rồi ạ, người của tổng công ty có đồng ý cho chúng ta tiếp tục phỏng vấn Hà Kim Minh trong số tiếp theo không?”

Nét mặt Trình Thư Nghi hơi chùng xuống, cô lắc đầu: “Xem ra mọi người phải chọn tiếp rồi.”

““Hả? Tại sao chứ?”

“Không ai thích hợp hơn Hà Kim Minh, người của tổng công ty nghĩ sao vậy?”

“Nhưng mà… giờ đâu kịp tìm người khác, xem ra chỉ có thể chọn Trần Bân thôi.”

“Liệu có bảo đảm được doanh thu không? Tôi đang trông chờ vào ba lân đứng đầu liên tiếp để được tăng lương đây này.”

Nghe thấy tin này, mọi người đều phàn nàn, trên mặt hiện rõ vẻ thất vọng.

“Được rồi, mọi người đừng buồn nữa, tôi còn tin tốt muốn nói cho mọi người đây.” Trình Thư Nghi mỉm cười, xua tan bầu không khí ai oán xung quanh.

“Tin tốt gì thế ạ?” Hiểu Khiết ỉu xìu hỏi.

Cô ấy đã chuẩn bị bản thảo để phỏng vấn Hà Kim Minh rồi, nào ngờ lại bị từ chối. Giờ phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu, chẳng lẽ hai ngày cuối tuần của cô ấy sẽ đi tong thế này ư?

“Tòa soạn có doanh thu đứng đầu ngành ở thành phố S hai lần, để động viên mọi người, công ty quyết định tổ chức cho mọi người đi du lịch ở Phuket, Thái Lan vào cuối tuần, bao hết chỉ phí ăn, ở, đi lại, mọi người không cần trả gì hết.”

Vừa dứt lời, Trình Thư Nghi lại được mọi người vây quanh.

*Thật ư tổng biên tập! Cuối tuần này chúng ta đi thật à!”

“Công ty hào phóng quá, tôi yêu sếp ghê!”

“Quá tuyệt! Cuối cùng cũng được ra ngoài chơi, tháng này tôi bận đến mức sắp phát điên rồi.”

Vẻ rầu rĩ trên mặt mọi người biến mất, ai cũng hoan hô, nét mặt như vừa được chuyển từ địa ngục đến thiên đường.

“Được rồi, mọi người im lặng đã nào.” Trình Thư Nghi giơ tay lên, nói: “Thời gian khởi hành là thứ sáu tới, mấy ngày tới mọi người chuẩn bị đi, giờ vẫn đang trong giờ làm, mọi người tập trung vào công việc trước đã.”

Nghe thấy Trình Thư Nghi nói thế, mọi người hào hứng quay về chỗ ngồi của mình, trong văn phòng tràn ngập bong bóng hạnh phúc.

Sau khi về văn phòng của mình, Trình Thư Nghi nhớ lại lời Cố Mặc Ngôn nói, thế này là vừa đấm vừa xoa à?

Nhoäng cái đã đến thứ sáu, Trình Thư Nghi không đến công ty mà tới thẳng sân bay. Trước đó cô đã hẹn mọi người sẽ tập trung ở sân bay vào mười giờ sáng.

Nhưng sau khi đến sân bay, Trình Thư Nghi lại nhìn thấy một người mà cô không ngờ tới – Cố Mặc Ngôn.

Ai có thể nói cho cô biết tại sao Cố Mặc Ngôn lại ở đây không?

Trước đó anh cũng đâu nói sẽ đi cùng mọi người đâu. Nếu biết trước thì chắc chản cô sẽ không tới. Chẳng lẽ giờ lại đi về ư?

Nhưng cô đã tới sân bay rồi.

“Chị Thư Nghi!” Thấy cô đến, Hiểu Khiết lập tức bước tới đón: “Chị Thư Nghi, người mua lại công ty chúng ta không phải Cố Mặc Ngôn đấy chứ? Sáng nay anh ấy bất ngờ xuất hiện, nói rằng sẽ đi cùng chúng ta.”

“Ừ”” Trình Thư Nghi khẽ gật đầu: “Giờ Hiện Thế Media là công ty trực thuộc tập đoàn Ngôn Diệu.”

“Sao lại thế?” Hiểu Khiết sững sờ: “Chị Thư Nghi, vậy lần trước chị cũng gặp anh ấy rồi à? Hay anh ấy mua lại tòa soạn vì chị thế?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom