Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 890


Chương 890

Ước chừng khoảng mười phút sau, Cố Mặc Ngôn rốt cuộc cũng kết thúc cuộc họp video. Còn chưa đợi anh mở miệng hỏi chuyện gì, Dương Tùng Đức đã vội vàng nói: ‘Anh Cố, mợ chủ ở sân khấu kịch gặp tên du côn có mang theo dao “Gái gì?” Nghe thấy Trình Thư Nghỉ gặp phải du côn, Cố Mặc Ngôn đứng bật dậy: “Cô ấy không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Hiện giờ cô ấy đang ở đâu?”

Hỏi một loạt câu hỏi bật lên trong đầu, Cố Mặc Ngôn lúc này lại có chút sợ hãi khi nghe được câu trả lời của Dương Tùng Đức, Tô Thư Nghỉ cô ấy nhất định đừng xảy ra chuyện gì “Mợ chủ hiện giờ đang ở bệnh viện Nhân dân số 1 của thành phố, cùng với một người đàn ông nữa…”

Dương Tùng Đức còn chưa nói xong đã thấy một bóng đen vụt qua trước mặt mình, nhìn lại, trong phòng làm việc đã không thấy bóng dáng Cố Mặc Ngôn đâu nữa rồi Ở trong bệnh viện, vậy tức là đã bị thương, Cố Mặc Ngôn lòng nóng như lửa đốt xông vào thang máy, nhấn nút xuống hầm để xe. Không biết cô ấy bị thương như thế nào, có nghiêm trọng hay không?

Sao hôm nay thang máy lại chậm như vậy? Người của phòng bảo trì rốt cuộc có làm bảo dưỡng định kỳ không vậy?

Anh nhìn chăm chằm vào con số đang càng ngày giảm dần trên màn hình hiển thị, Cố Mặc Ngôn cảm thấy trong người có một cơn tức giận đang chạy loạn khắp nơi, mặc cho anh có làm thế nào cũng không giải tỏa được.

Cửa thang máy vừa mở, Cố Mặc Ngôn lập tức xông ra ngoài, chạy tới chỗ đậu xe của mình.

Trên đường lái xe tới bệnh viện, trong đầu Cố Mặc Ngôn luôn hiện lên hình ảnh Trình Thư Nghi cả người bê bết máu nằm trên mặt đất. Biết rằng nghĩ vậy là không may, thế nhưng anh lại không tài nào xua đuổi được những hình ảnh này ra khỏi đầu.

“Không sao đâu, đừng hốt hoảng, không được nghĩ linh tinh, cô ấy tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, không thể xảy ra chuyện gì…”

Không ngừng nói mấy lời tự an ủi bản thân, lúc này Cố Mặc Ngôn mới miễn cưỡng khống chế được bàn tay đang cầm lái, khiến nó không run rẩy nữa.

Một đường phóng như bay tới bệnh viện, Cố Mặc Ngôn đang định tìm y tá hỏi Trình Thư Nghi đang nằm ở phòng bệnh nào, thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc mà dừng bước.

“Cẩn thận một chút, bước nhẹ thôi.” Trình Thư Nghỉ cẩn thận đỡ Hà Kim Minh, giọng nói mang theo chút trách cứ: “Bác sĩ nói hiện giờ tốt nhất là anh nên nằm trên giường tĩnh dưỡng, không nên đi lại nhiều, ngộ nhỡ vết thương lại nứt ra thì phải làm sao?”

“Nào có nghiêm trọng tới vậy?” Hà Kim Minh cười đáp: ‘Cứ năm mãi ở trên giường, tôi sắp bức bí tới không chịu nổi rồi. Hiện giờ ra ngoài đi lại vài bước, tâm tình tốt hơn nhiều rồi, tâm tình tốt chẳng phải cũng có lợi cho việc hồi phục hay sao?”

Nghe thấy Hà Kim Minh nói như vậy, Trình Thư Nghi cũng không phản bác gì thêm, chỉ là càng thêm cẩn thận nhìn chăm chằm dưới chân Hà Kim Minh, sợ rằng sơ ý một chút thì lại khiến thương thế của anh ta nặng thêm.

Bởi vì miệng vết thương của Hà Kim Minh nằm ở dưới phần bả vai đẳng sau lưng, thế nên lúc này Trình Thư Nghi chỉ có thể để cho một cánh tay của anh ta gác lên vai mình, mà một tay còn lại của cô thì ôm lấy eo anh ta để cố định thân thể, tránh việc Hà Kim Minh bị ngã.

Nhìn đỉnh đầu Trình Thư Nghỉ đang dựa sát vào lồ ng ngực mình, lại cảm nhận nhiệt độ từ bàn tay đang đặt sau eo, khóe miệng Hà Kim Minh cong lên nở một nụ cười nhẹ, cảm thấy lần bị thương này thật đáng giá.

Nhưng cảnh tượng này ở trong mắt Cố Mặc Ngôn lại không có tốt đẹp như vậy.

Thấy Trình Thư Nghỉ không bị thương, phản ứng đầu tiên của Cố Mặc Ngôn là thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa mới thả lỏng một chút, thì từ trong lòng một cảm giác khác lại trỗi dậy.
 
Chương 891


Chương 891

Hà Kim Minh! Anh còn nhớ rõ tên của người đàn ông này, sao anh ta lại ở bệnh viện? Hơn nữa, có vẻ như anh ta bị thương rất nghiêm trọng. Không phải Dương Tùng Đức bảo Trình Thư Nghỉ bị thương sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Chẳng qua mấy câu hỏi này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu Cố Mặc Ngôn rồi thôi, lúc này toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn vào cánh tay đang đặt trên vai Trình Thư Nghỉ của Hà Kim Minh.

Bị thương thì không thể ngồi xe lăn à? Cần gì phải ra ngoài tản bộ như này cơ chứ? Cử chỉ thân mật như vậy, hai người rốt cuộc đã phát triển tới bước nào rồi?

Đang lúc Cố Mặc Ngôn nghĩ ngợi lung tung, thì Dương Tùng Đức thở hổn hển chạy tới.

Vừa rồi anh ta còn chưa nói xong, Cố Mặc Ngôn đã vội vàng hoảng sợ chạy đi, anh ta đuổi theo Cố Mặc Ngôn xuống lầu, thế nhưng không đuổi kịp, chỉ có thể lái xe đuổi theo xe anh.

Đang định nói nốt với Cố Mặc Ngôn, Dương Tùng Đức chợt phát hiện anh đang nhìn chăm chằm một chỗ, sắc mặt vô cùng khó coi. Theo tầm mắt của anh nhìn sang, Dương Tùng Đức cũng nhìn thấy cảnh tượng Trình Thư Nghi đỡ Hà Kim Minh.

“Anh Cố, ban nấy tôi còn chưa nói hết.” Dương Tùng Đức vội vàng quay đầu giải thích với Cố Mặc Ngôn: “Mợ chủ không bị thương, Hà Kim Minh chịu một đao thay cô ấy.”

Lúc trước Cố Mặc Ngôn để Dương Tùng Đức đi điều tra về Hà Kim Minh, cho nên Dương Tùng Đức nhận ra anh ta. Nhớ tới cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc nãy, Dương Tùng Đức cũng không khỏi lẩm bẩm trong lòng, anh hùng cứu mỹ nhân, không biết mợ chủ có rung động hay không?

Tương tự, vấn đề này cũng đang quanh quẩn trong lòng Cố Mặc.

Ngôn, thì ra là thế, thảo nào Trình Thư Nghỉ săn sóc Hà Kim Minh tới vậy. Không còn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Hà Kim Minh nữa, Cố Mặc Ngôn không có cách nào oán hận một người đã cứu Trình Thư Nghỉ cả Nhưng khi nhìn thấy động tác thân mật giữa hai người, trái tim anh lại cảm thấy rất khó chịu.

Bên cạnh cô đã có người đàn ông khác bảo vệ rồi, cô sẽ thích Hà Kim Minh sao? Giữa anh và cô còn cơ hội nào không?

Trình Thư Nghỉ đang đỡ Hà Kim Minh bước đi, thì đột nhiên cảm giác có người đang nhìn mình, thế nhưng ngẩng đầu lên nhìn bốn phía lại không phát hiện bất cứ bóng dáng quen thuộc nào.

“Sao vậy?” Thấy trên mặt Trình Thư Nghi hiện rõ vẻ nghỉ hoặc, Hà Kim Minh bèn mở miệng hỏi.

“Không sao.” Trình Thư Nghi lắc đầu, có lẽ là ảo giác của mình.

Nghĩ vậy, cô nhìn Hà Kim Minh nói: “Được rồi, anh không được đi lại quá lâu đâu, chúng ta nên trở lại phòng bệnh thôi.”

“Ừm, được.” Hà Kim Minh đồng ý, dưới sự giúp đỡ của Trình Thư Nghi chậm rãi xoay người lại.

Thấy hai người về tới phòng bệnh, lúc này Cố Mặc Ngôn mới bước ra từ sau một thân cây. Dương Tùng Đức đi đăng sau anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói.

“Anh Cố, có cần lên chào hỏi mợ chủ một tiếng không?”

“Không cần, chúng ta đi thôi.” Sau khi nói xong Cố Mặc Ngôn liền xoay người rời đi, đáy mắt chứa đầy vẻ đau lòng và mờ mịt không cho phép người khác thấy được.

Cố Mặc Ngôn đi tới trước xe mình, mở cửa xe ngồi lên ghế sau, Dương Tùng Đức lập tức hiểu ý ngồi vào ghế lái.

“Anh Cố, hiện giờ chúng ta đi đâu?” Không đoán ra tâm tư của Cố Mặc Ngôn, Dương Tùng Đức mở miệng hỏi.

Nhưng Cố Mặc Ngôn không trả lời, nhìn qua kính chiếu hậu, Dương Tùng Đức thấy cả người anh đều rơi vào trầm tư, không biết đang nghĩ cái gì Sau khi trầm tư được một lúc, Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu hỏi Dương Tùng Đức một câu: “Ngoại trừ Trình Thư Nghỉ và Hà Kim Minh, ngày đó còn có ai đi tới sân khấu kịch cùng bọn họ hay không?”
 
Chương 892


Chương 892

“Gòn có Trình Thu Uyển.” Dương Tùng Đức đáp: “Hơn nữa tôi còn tra ra được, là Trình Thu Uyển chủ…chủ động mời mợ chủ đến sân khấu kịch.”

Nói được một nửa Dương Tùng Đức có hơi hối hận, ý ám chỉ trong câu này quá rõ ràng rồi, Cố Mặc Ngôn nhất định sẽ nghĩ chuyện này là do Trình Thu Uyển làm.

Thế nhưng lời đã ra khỏi miệng, không nói cho xong cũng không được, nếu không chỉ khiến cho Cố Mặc Ngôn sinh nghi.

Trong lòng Dương Tùng Đức, chuyện này chắc chắn là do Trình Thu Uyển làm. Người phụ nữ độc ác như vậy, nhất định là đã mua chuộc sát thủ, sau đó cố ý hẹn mợ chủ để ra tạo cơ hội cho vụ ám sát. Chuyện đã tới nước này mà còn điên cuồng muốn hại mợ chủ như vậy, cô ta đúng là điên rồi!

Tuy trong lòng chán ghét Trình Thu Uyển chết đi được, hận Cố Mặc Ngôn không sớm ngày đoạn tuyệt quan hệ với cô ta. Thế nhưng Dương Tùng Đức lại lo lắng sau khi xé rách mặt với cô ta thì Trình Thu Uyển sẽ ôm lòng báo thù mà nói những chuyện anh ta đã làm với Trình Thư Nghỉ cho Cố Mặc Ngôn biết. Nếu vậy thì sự nghiệp và tiền đồ của anh ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Trình Thu Uyển! Cố Mặc Ngôn siết chặt nằm tay, sắc mặt lạnh đến dọa người. Xem ra cô ta quả thật không thèm xem những lời cảnh cáo trước đó của anh ra gì.

Lần trước nể tình cô ta vì mình mà hai chân tàn phế nên anh đã tha cho cô ta một mạng, không ngờ cô ta vẫn dám làm hại Trình Thư Nghi. Lần này cho dù có ra sao anh cũng nhất định không.

tha cho cô ta “Về nhà họ Cố, đi tìm Trình Thu Uyển.” Cố Mặc Ngôn mặt lạnh như tiền nói, trong giọng nói lạnh lẽo còn mang theo sự phần nộ không kiềm chế được.

Thấy dáng vẻ này của Cố Mặc Ngôn, Dương Tùng Đức biết lần này anh đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Trình Thu Uyển.

Nghĩ tới đây, anh ta càng thêm lo lẳng, không biết chuyện mình làm ra có thể che giấu tới bao giờ.

Lái xe đến nhà họ Cố với lòng lo sợ, vì chột dạ, Dương Tùng Đức cũng không xuống xe đi vào nhà với Cố Mặc Ngôn mà chọn đứng ở ngoài chờ.

“Anh Cố, tôi không vào đâu, chuyện này anh và Trình Thu Uyển nói riêng với nhau thì tốt hơn.” Dương Tùng Đức qua quýt lấy cớ nói một câu, sắc mặt khá hoảng hốt.

Ừm một tiếng, Cố Mặc Ngôn không nghĩ nhiều, sải bước đi vào.

Nếu như anh có sự bình tĩnh của ngày thường, nhất định sẽ phát hiện ra sự kỳ lạ của Dương Tùng Đức ngày hôm nay. Chuyện giữa anh và Trình Thu Uyển trước nay đều chưa bao giờ giấu diếm Dương Tùng Đức, không có lý nào hiện giờ anh ta lại đột nhiên nghĩ tới việc tránh đi cả.

Thế nhưng hiện giờ Cố Mặc Ngôn chỉ một lòng nghĩ tới việc đi đối chất với Trình Thu Uyển, đương nhiên không có lòng dạ đâu mà đi quan sát kỹ phản ứng của Dương Tùng Đức.

Khoảng cách lần gần nhất anh tới căn nhà này đã là chuyện lâu lắm rồi, kể từ khi biết được năm đó chính Trình Thu Uyển đã bắt cóc Trình Thư Nghi, sau khi làm ầm ï với cô ta, anh liền dọn khỏi nhà, chưa từng trở về.

Căn nhà này có hồi ức của anh và Trình Thư Nghị, tỉ mi ghi lại cuộc sống sau khi kết hôn của bọn họ, tất nhiên là không bỏ được, cho nên ban đầu anh không phải không nghĩ tới việc đuổi Trình Thu Uyển ra ngoài.

Nhưng nghĩ tới chuyện vì mình mà cô ta mất đi hai chân, bây giờ lẻ loi một mình, không có nơi nào để nương tựa, đây cũng coi như là một sự trừng phạt nghiêm khắc rồi. Nếu như mình đuổi cô †a ra ngoài, sợ ràng cô ta tám chín phần phải lưu lạc đầu đường.

Đối với người cũ, anh rốt cuộc không thể xuống tay độc ác được, thế nên trong phút mềm lòng cứ thế để cô ta tiếp tục ở lại đây.
 
Chương 893


Chương 893

Chẳng qua, xem ra lúc trước anh đã đối xử quá nhân từ với Trình Thu Uyển! Người đàn bà ác độc như vậy, căn bản không đáng giá để anh đồng tình.

Vừa đi vào cửa lớn, Cố Mặc Ngôn đã nghe thấy tiếng Trình Thu Uyển mắng người giúp việc.

“Bà nấu cơm cái kiểu gì vậy, chẳng phải tôi đã nói với bà là khẩu vị của tôi tương đối nhạt rồi sao? Bà cho nhiều muối như vậy là có ý gì, định làm tôi mặn chết phải không? Công việc này rốt cuộc bà có muốn làm nữa hay không?”

Dì giúp việc cúi đầu, run rẩy không dám nói lời nào. Chuyện như vậy đã không phải là lần đầu tiên rồi, trong lòng người giúp việc hiểu, Trình Thu Uyển không thực sự là bất mãn với chuyện cơm nước, e rằng là tâm tình không tốt nên mới kiếm cớ để trút giận lên mình mà thôi.

Kinh nghiệm nói cho dì biết, nếu như mình thật sự mở miệng phản bác, nhất định sẽ bị chửi mắng thảm hơn. Không nói gì, để mặc cho Trình Thu Uyên mắng hai câu, chuyện này cũng cứ thế là qua.

“Dì ấy là người tôi mời đến, có làm hay không cũng không đến lượt cô định đoạt.” Đương lúc dì giúp việc bị mắng đến đỏ cả vành mắt, sắp khóc đến nơi, thì một giọng nói vang lên giải cứu dì.

“Cậu Cố, cậu trở về rồi.” Ngẩng đầu lên nhìn thấy người đến là ai, dì giúp việc ngạc nhiên lên tiếng.

Khi cậu Cố còn ở nhà, vì để giữ hình tượng nên Trình Thu Uyển đối xử khá tốt với mấy người giúp việc. Nhưng kể từ khi cậu Cố rời đi, Trình Thu Uyển giống như biến thành một người khác vậy, động một chút là bới lông tìm vết, thường xuyên lấy mọi người ra để trút giận.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù Cố Mặc Ngôn có trả lương cao hơn những nhà khác thì dì cũng thật sự làm không nổi nữa.

“Dì đi xuống trước đi.” Cố đè nén cơn giận trong lòng, Cố Mặc Ngôn nói với người giúp việc.

“Vâng.” Giống như được đại xá, dì giúp việc nhanh chân rời đi.

Hy vọng lần này cậu Cố có thể dọn về, nếu không dì thật sự phải suy nghĩ tới việc từ chức rồi.

“Cố Mặc Ngôn, anh đã về rồi!” Trình Thu Uyển hoàn toàn không để tâm đến chuyện vừa xảy ra, cô ta ngồi trên xe lăn vui mừng đi đến bên cạnh Cố Mặc Ngôn.

Nắm lấy tay Cố Mặc Ngôn, nước mắt Trình Thu Uyển nhanh chóng rơi xuống, giọng điệu đáng thương, “Cố Mặc Ngôn, lần này anh trở về thì đừng đi nữa. Anh không biết em ở một mình trong căn nhà lớn như vậy cô đơn biết bao, ngay cả người để trò chuyện cũng không có. Chuyện năm đó là lỗi của em, em đã biết sai rồi, anh tha thứ cho em một lần được không?”

“Biết sai rồi.” Cố Mặc Ngôn cười khẩy lặp lại lời của Trình Thu Uyển: “Cô thật sự biết sai rồi sao?”

“Em thật sự biết sai rồi.” Trình Thu Uyển lập tức gật đầu, giờ tay lên thề: “Em thề sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện như thế nữa. Cho nên anh dọn về đi, đừng đi nữa được không?”

Nhìn Trình Thu Uyển giơ tay thề, trong mắt Cố Mặc Ngôn tràn đầy sự châm chọc, cô ta thật sự không sợ sau này sẽ bị trừng phạt “Được, tôi đồng ý với cô, lần này tôi sẽ không đi nữa.” Cố Mặc Ngôn gắn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn Trình Thu Uyển với vẻ mặt chán ghét Nhưng Trình Thu Uyển chỉ chú ý tới lời nói của anh, mặt đầy vui mừng hỏi: “Thật sao? Cố Mặc Ngôn, anh đồng ý ở lại sao?”

“Đương nhiên tôi sẽ ở lại.” Trong mắt Cố Mặc Ngôn đầy tức giận, dùng sức hất tay Trình Thu Uyển ra, đột nhiên cao giọng nói: “Lần này đến lượt cô đi!”

Bị Cố Mặc Ngôn gạt phăng tay ra, Trình Thu Uyển suýt nữa ngã cả người lẫn ghế. Cô ta cố gắng giữ vững người, sau đó nhìn Cố Mặc Ngôn với vẻ không thể tin được: ‘Anh muốn đuổi em đĩ?”

“Trình Thu Uyển, chuyện cho đến nước này rồi mà cô còn muốn đóng kịch với tôi đến khi nào nữa! Cô cho là vĩnh viễn sẽ không có người nào biết những chuyện mà cô đã làm sao?” Cố Mặc Ngôn lạnh lùng hỏi.

Chuyện gì? Chẳng lẽ Cố Mặc Ngôn biết chuyện lúc trước cô ta và Dương Tùng Đức ép Trình Thư Nghi phá thai sao? Trình Thu Uyển lập tức tự lừa bản thân. Ai nói cho anh biết? Là Dương Tùng Đức sao? Tên phản bội này!
 
Chương 894


Chương 894

“Cố Mặc Ngôn, anh đừng nghe Dương Tùng Đức nói hươu nói vượn, đó là anh ta cố ý đổ tội cho em. Em chưa bao giờ làm chuyện như vậy.”

Trình Thu Uyển luống cuống tự giải thích cho mình, muốn tiến lên nắm lấy Cố Mặc Ngôn lần nữa, nhưng lại bị anh gạt phăng ra.

“Vô duyên vô cớ Dương Tùng Đức đổ tội cho cô làm gì!?’ Cố Mặc Ngôn lớn tiếng trách mảng: “Trình Thu Uyển, lần trước tôi đã cảnh cáo cô, nếu cô còn dám làm tổn thương Trình Thư Nghị, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô. Không ngờ cô còn dám tìm người ám sát cô ấy. Nếu cô đã không để tâm đ ến lời tôi nói thì tôi cũng sẽ không nhân từ nương tay cho cô nữa!”

Ám sát cái gì? Trình Thu Uyển bị bối rối trước những lời Cố Mặc Ngôn nói. Anh tức giận không phải vì chuyện năm đó cô ta ép Tô Thư Nghỉ phá thai sao?

*Cố Mặc Ngôn, anh đang nói cái gì vậy, sao em nghe không hiểu gì hết.”

Thấy Trình Thu Uyển vẫn không chịu thừa nhận, Cố Mặc Ngôn tức giận: “Đến nước này rồi mà cô vẫn còn muốn giả vờ giả vịt với tôi à! Cô nói đi, có phải cô tìm người ám sát Trình Thư Nghi ở cổng nhà hát kịch không?”

Hóa ra là chuyện này, Trình Thu Uyển lập tức có chút nhẹ nhõm, bởi vì chuyện này thật sự không phải do cô ta sắp xếp.

“Không phải em, Cố Mặc Ngôn, anh có thể cho người đi điều tra, thật sự em không làm chuyện này!” Trình Thu Uyển lớn tiếng phản bác, vẻ mặt thản nhiên trước nay chưa từng có.

Chuyện này không liên quan chút nào tới cô ta, cô ta không sợ Cố Mặc Ngôn điều tra.

“Gô cho rằng tôi còn có thể tin lời cô nói sao? Không phải cô thì còn ai vào đây nữa!” Lúc này, cho dù thế nào đi chăng nữa Cố.

Mặc Ngôn cũng không muốn tin những lời Trình Thu Uyển nói nữa: “Tôi vốn định tha cho cô, nhưng cô không biết ăn năn hối cải, lại còn muốn làm hại Thư Nghị, vậy thì đừng trách tôi bạc tình.”

“Em cũng không biết là ai, nhưng chuyện này thật sự không liên quan đến em.” Lần đầu tiên, Trình Thu Uyển có cảm giác có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.

“Cố Mặc Ngôn, anh cho người đi điều tra rõ ràng có được không?

Nói không chừng là do con đàn bà hèn hạ Tô Thư Nghỉ kia làm mất lòng người nào đó nên kẻ thù đã tìm đến cửa rồi. Cũng có thể là tự cô ta tìm người muốn đổ oan cho em, khiến anh hiểu nhầm em, dùng việc này để chia rẽ tình cảm của chúng ta. Cố Mặc Ngôn, anh thật sự nên tìm người điều tra tử tế xem sao, chuyện này thật sự không liên quan đến em.

“Câm miệng!” Cố Mặc Ngôn không chịu được buộc phải cắt ngang lời Trình Thu Uyển nói, trên trán nổi đầy gân xanh: “Chuyện đến nước này mà cô còn muốn đổ oan cho Thư Nghị, thật sự là hết thuốc chữa, chị Trần!”

Cố Mặc Ngôn gọi tên người hầu lúc trước.

Chị Trần vẫn luôn trốn ở trong phòng bảo mẫu chú ý tình hình bên ngoài, lúc này nghe Cố Mặc Ngôn gọi mình thì lập tức đi từ trong phòng ra “Cậu Cố, có chuyện gì vậy?” Thấy cả người Cố Mặc Ngôn toát lên vẻ hung dữ, chị Trần sợ hãi cúi đầu, dè dặt hỏi.

“Tìm người đuổi Trình Thu Uyển ra ngoài đi!” Cố Mặc Ngôn chỉ vào Trình Thu Uyển, lạnh lùng nói.

“Sao?” Chị Trần nghe thấy vậy thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Nhiều năm như vậy, nhóm người làm các chị vẫn luôn đối xử với Trình Thu Uyển như là bà chủ của nhà họ Cố, hiện giờ cậu Cố lại muốn đuổi cô ta ra ngoài sao?
 
Chương 895


Chương 895

“Cố Mặc Ngôn, tại sao anh lại có thể đuổi em ra ngoài? Em không có người thân, anh muốn em đi đâu đây?” Chưa đợi chị Trần kịp phản ứng, Trình Thu Uyển đã lập tức sụp đổ, khóc lóc vô cùng thảm thiết.

“Em thề, em thê chuyện này thật sự không phải do em làm, nếu em nói dối thì ông trời sẽ trừng phạt em.”

Trình Thu Uyển vừa dứt lời thì chợt nghe một tiếng sấm lớn ở bên ngoài, bầu trời vừa rồi còn trong xanh lập tức mưa như trút nước.

Tia chớp xẹt qua bầu trời, hắt lên khuôn mặt tái nhợt của Trình Thu Uyển. Lúc này lại có mưa rào sấm chớp cái quái gì chứ, cô ta chỉ có thể chửi thâm trong lòng.

*Trình Thu Uyển, ngay cả ông trời cũng không quen nhìn những gì mà cô đã làm, bây giờ cô còn gì để nói nữa!” Thật ra không phải Cố Mặc Ngôn tin rằng ông trời thật sự trừng phạt Trình Thu Uyển, chỉ là trong hoàn cảnh này đúng là hả giận.

Cố Mặc Ngôn không muốn dây dưa với Trình Thu Uyển ở trong này nữa, anh xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: “Chị Trần, nếu lúc tôi trở về còn thấy Trình Thu Uyển ở trong nhà thì chị cũng rời khỏi đây với cô ta luôn đi.”

Đến đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên chị Trân thấy Cố Mặc Ngôn tức giận như vậy, tất nhiên sẽ không cho rằng anh đang nói đùa.

Nghĩ đến những lời mắng nhiếc thường ngày của Trình Thu Uyển với mình, chị Trần trở nên tàn nhãn đi đến bên cạnh Trình Thu Uyển, đẩy xe lăn của cô ta ra ngoài cửa.

“Gô là đồ con ở thấp hèn, tại sao cô dám làm vậy với tôi hả!” Trình Thu Uyển hét lên, nhưng từ nhỏ cô ta đã là một cô chủ sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể chống được sức lực của một người quanh năm làm việc nặng nhọc như chị Trần được chứ.

Chị Trần không để ý đến lời mắng chửi của Trình Thu Uyển, sau khi đẩy cô ta ra ngoài, chị ta lập tức quay người khóa cửa lại, trong lòng thấy vui sướng khôn xiết, sau này chị ta sẽ không bao giờ phải hầu hạ bà cô này nữa.

Bên ngoài trời đang mưa to, Trình Thu Uyển nhanh chóng bị dội ướt sũng khắp người. Cô ta đang định quay lại gõ cửa thì thấy xe của Cố Mặc Ngôn lướt qua trước mặt mình.

“Cố Mặc Ngôn, em thật sự không làm chuyện này, anh nhất định phải tin em, em thật sự không làm!” Trình Thu Uyển gào to về phía chiếc xe.

Thấy Trình Thu Uyển dầm mưa bên ngoài, Dương Tùng Đức giảm tốc độ xe, nhìn Cố Mặc Ngôn trong kính chiếu hậu với vẻ do dự: “Anh Cố, thật sự mặc kệ cô ta sao?”

“Lo mà lái xe của cậu đi.” Cố Mặc Ngôn không buồn ngẩng đầu lên nói.

Dương Tùng Đức nghe vậy lại thở phào một hơi, đạp ga tăng tốc cho xe. Đây là Trình Thu Uyển gieo gió gặt bão! Rốt cuộc anh Cố đã quyết tâm cắt đứt quan hệ với cô ta.

Thấy xe phóng như bay rời đi, Trình Thu Uyển hoàn toàn tuyệt vọng.

Cố Mặc Ngôn thật sự không cần cô ta nữa, cô ta nên làm gì bây giờ? Không có nhà họ Trình, hai chân cũng mất, cũng không còn Cố Mặc Ngôn nữa, sau này cô ta phải sống thế nào đây?

Trình Thu Uyển ngồi trong mưa gào khóc, cô ta không biết lúc này còn ai chịu thu nhận và giúp đỡ mình nữa.

Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế nào? Rốt cuộc thì kế hoạch mà cô ta đã vạch ra trong nhiều năm như vậy sai ở chỗ nào, tại sao cô ta lại rơi vào cảnh không có chỗ nào để đi?

Trong đầu Trình Thu Uyển điên cuồng tìm kiếm người có thể giúp đỡ mình, trong mắt chợt lóe lên một tỉa hy vọng. Đúng, còn có bà ta, Tô Ninh Kiều, bà ta chắc chắn sẽ giúp mình!

Trình Thu Uyển điều khiển xe lăn tìm một cái chòi nghỉ mát trong khu chung cư để trú mưa. Lau nước mưa trên mặt, cô ta lấy điện thoại từ trong túi ra, may mà nó không bị ướt.

Tìm thấy tên “Tô Ninh Kiều”, cô ta bấm nút gọi, lần đầu tiên hy vọng người mà mình từng chán ghét, ước gì có thể biến mất khỏi thế giới này có thể nhanh chóng bắt máy.
 
Chương 896


Chương 896

Vào lúc này, Trình Thư Nghỉ tình cờ đang ở trong phòng bệnh của Tô Ninh Kiều. Cô vừa đi thăm Hà Kim Minh về, lúc đi ngang qua bệnh viện của Tô Ninh Kiều đã nghĩ đến việc tiện thể ghé thăm bà một lát.

“Việc chuẩn bị cho ca phẫu thuật thế nào rồi, đại khái khi nào thì có thể bắt đầu?” Trình Thư Nghỉ lo lắng hỏi han tình trạng bệnh của Tô Ninh Kiều.

*Trong khoảng thời gian này, kiểm tra sức khỏe cũng gần ổn rồi, bác sĩ nói cuối tháng này có thể tiến hành phẫu thuật. Con đừng lo lắng.” Tô Ninh Kiều võ tay Trình Thư Nghị, cười vui vẻ.

Bao nhiêu năm nay sống với tâm lý được ngày nào hay ngày ấy, bây giờ đột nhiên nhìn thấy tia hy vọng được ‘sống, tất nhiên là bà rất vui. Huống chị, tia hy vọng này là do con gái tặng cho bà.

*Trình Thu Uyển đồng ý cứu mẹ, thật sự là quá tốt rồi.” Nhìn nụ cười của Tô Ninh Kiều, Trình Thư Nghỉ cũng thấy tâm trạng của mình khá hơn nhiều.

Mặc kệ thế nào thì đây cũng là một tin tốt. Tô Ninh Kiều có ơn nuôi dưỡng dạy dỗ mình, tất nhiên cô hy vọng bà có thể sống lâu trăm tuổi.

“Đúng vậy, trong lòng con bé Thu Uyển kia vẫn có người mẹ này, dù sao cũng không thể nhìn mẹ chịu khổ được.” Nghĩ đến Trình Thu Uyển, Tô Ninh Kiều thấy vô cùng vui mừng, nụ cười trên mặt vô thức rạng rỡ hơn.

Nghe được giọng điệu yêu chiều của Tô Ninh Kiều, trong lòng Trình Thư Nghỉ có chút buồn bã. Cô không trả lời mà miễn cưỡng cười một chút, sau đó cúi đầu xuống.

Trong mắt Tô Ninh Kiều, Trình Thu Uyển mãi mãi là tốt nhất.

“Để con đi rót cho mẹ cốc nước.” Trình Thư Nghỉ đứng dậy đi về phía máy lọc nước, lúc đi lén lấy tay lau nước mắt. Mặc dù cô đã sớm chấp nhận sự thật này, nhưng mỗi lần như vậy lại không tránh khỏi chua xót trong lòng.

Thấy dáng vẻ rót nước của Trình Thư Nghĩ, Tô Ninh Kiều đang nằm trên giường bệnh đột nhiên nhớ đến một chuyện.

“Thư Nghỉ, hôm qua lúc mẹ xem thời sự, thấy con gặp mấy tên côn đồ ở cửa nhà hát kịch, còn suýt nữa bị thương. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nghe vậy, động tác rót nước của Trình Thư Nghi thoáng dừng lại một chút, trong lòng không thể dẫn lại một ý tưởng thoáng xuất hiện. Cô muốn biết có phải trong lòng Tô Ninh Kiều, cô vẫn luôn thua kém Trình Thu Uyển một chút hay không.

Trình Thư Nghỉ quay người đặt cốc nước bên cạnh tay Tô Ninh Kiều, ngồi trên ghế nhìn bà nói: “Chiều hôm đó, Trình Thu Uyển hẹn con cùng đi xem kịch ở nhà hát kịch. Con đồng ý nhưng không ngờ lại gặp chuyện như vậy ở cửa. May mà lúc đó một người bạn đã cản một dao giúp con, nếu không, chỉ sợ người đang nằm ở viện bây giờ chính là con rồi: “Ý của con chuyện này là do Thu Uyển sắp xếp sao?” Tô Ninh Kiều nghe được hàm ý trong lời nói của Trình Thư Nghỉ, sắc mặt có chút lạnh lùng.

“Ngày đó là cô ta chủ động hẹn con đến nhà hát kịch, ngoại trừ cô ta thì con thật sự không nghĩ được còn có ai vào đây nữa.”

Trình Thư Nghỉ nói thẳng.

“Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Thu Uyển hiền lành như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được?” Tô Ninh Kiều lập tức cao giọng nói: “Thư Nghị, là con hiểu nhầm sao?

Không có chứng cứ thì con không thể vô duyên vô cớ đổ oan cho.

Thu Uyển được, mẹ tin chắc chắn con bé sẽ không làm chuyện như vậy.”

“Tại sao con lại vô duyên vô cớ đổ oan cho cô ta chứ?” Trình Thư Nghi cũng có chút kích động: “Cũng không phải lần đầu tiên cô ta làm chuyện như vậy với con, năm năm trước cô ta cũng từng bắt cóc con, hơn nữa còn tìm người đến làm nhục con. Đây là do chính miệng cô ta thừa nhận với Cố Mặc Ngôn!”

 
 
Chương 897


Chương 897

Nghe thấy Trình Thư Nghi nhắc đến chuyện năm năm trước, Tô Ninh Kiều không thể nén được giận.

“Vậy con cũng không thể bởi vì Thu Uyển từng một phạm sai lầm mà từ đó đều cho rằng tất cả những chuyện xấu đều do con bé làm được. Không phải năm đó con cũng không bị gì nghiêm trọng sao, vậy thì cũng đừng bám lấy chuyện này không buông nữa.

Trình Thư Nghỉ ngạc nhiên nhìn Tô Ninh Kiều, trên mặt là sự thất vọng không thể che giấu. Chẳng lẽ sống bên nhau hơn hai mươi năm cũng không thể đổi lấy một chút thương hại của bà dành cho cô sao?

Thấy sự đau buồn của Trình Thư Nghi, Tô Ninh Kiều cũng biết những gì mà bà nói là công không bằng với cô.

“Thư Nghỉ.” Tô Ninh Kiều cầm lấy tay Trình Thư Nghi, dỗ dành cô: “Năm đó là Thu Uyển không hiểu chuyện, cho nên mới có những hành động hơi không đúng mực, đi quá giới hạnh với con. Mẹ thay con bé xin lỗi con. Con tha thứ cho con bé một lần đi, đừng truy cứu nữa được không?”

“Hơi” không đúng mực, Trình Thư Nghi nghe xong không nhịn được cười. Năm đó, Trình Thu Uyển bắt cóc, hãm hại cô, hại cô ly hôn với Cố Mặc Ngôn, mang thai trốn ra nước ngoài năm năm, khiến cho Manh Bảo sinh ra đã không có ba làm bạn. Có phải những chuyện mà cô không bao giờ có thể tha thứ, ở trong lòng Tô Ninh Kiều đều không đáng để nhắc tới không?

“Gon biết rồi” Trình Thư Nghỉ khẽ trả lời, không muốn nói thêm gì nữa. Nói nhiều cũng có nghĩa lý gì đâu?

Nghe Trình Thư Nghi đồng ý, Tô Ninh Kiều hài lòng mỉm cười: “Như vậy mới đúng. Có thể nói con và Thu Uyển đều là con gái của mẹ, vốn nên giúp đỡ lắn nhau, tương thân tương ái mới đúng.

Thư Nghi, Thu Uyển tính tình trẻ con, chân lại đi đứng không tiện, bình thường con nên nhường nhịn con bé nhiều một chút, đừng so đo nhiều với con bé.”

“Vâng.” Trình Thư Nghỉ trả lời không chút suy nghĩ, ngay cả sức lực để đau lòng cũng không có.

Chờ sức khỏe của Tô Ninh Kiều tốt hơn, cô sẽ xem như là báo đáp ơn nuôi dưỡng dạy dỗ bao năm của bà, tình cảm mẹ con hơn hai mươi năm giữa họ cứ chấm dứt như vậy đi. Sau này, cô sẽ không đến thăm bà nữa.

“Còn nữa, Thu Uyển con bé…” Tô Ninh Kiều còn muốn dặn dò Trình Thư Nghi hãy chăm sóc cho Trình Thu Uyển, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang.

Tô Ninh Kiều lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình điện thoại là hai chữ “Thu Uyển”, đáy mắt bà hiện lên ý cười, vội vàng nhận điện thoại.

Trình Thư Nghi thấy một cuộc điện thoại đã có thể khiến Tô Ninh Kiều lộ ra niềm hạnh phúc như vậy thì cười khổ trong lòng, cảm thấy sự quan tâm trước đây của cô thật sự rất châm chọc.

Nhưng ngay sau đó, cô thấy sảc mặt Tô Ninh Kiều thay đổi, giọng điệu cũng trở nên cực kỳ lo lắng: “Thu Uyển, con đừng khóc, con từ từ nói cho dì Tô biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trình Thư Nghi không biết Trình Thu Uyển ở đầu dây bên kia đã nói gì, cô thấy nước mắt của Tô Ninh Kiều nhanh chóng rơi xuống, vẻ mặt đầy đau lòng.

*Thu Uyển, con ở yên đó đừng đi đâu cả, bây giờ dì Tô sẽ đi đón con, con chờ nhé, dì sẽ lập tức đến ngay!”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Ninh Kiều vừa bước xuống giường đã lao về phía cửa, nhưng vì đứng không vững nên lảo đảo ngã xuống đất.

Trình Thư Nghỉ vội vàng tiến lên đỡ bà dậy: “Rốt cuộc Trình Thu Uyển bị sao vậy?”

*Thu Uyển nói bây giờ con bé đã bị Cố Mặc Ngôn đuổi ra ngoài không có nơi nào để đi, mẹ phải nhanh chóng đi đón con bé.” Tô Ninh Kiều khóc lóc nói, rồi đứng dậy muốn tiếp tục lao ra khỏi cửa.

Ngoài trời vẫn đang mưa to, sức khỏe của Tô Ninh Kiều rất kém, Trình Thư Nghi đương nhiên sẽ không để bà ra ngoài như vậy.
 
Chương 898


Chương 899

Bà sắp phẫu thuật rồi, nếu tình trạng của bà trở nên tồi tệ hơn thì phải làm thế nào đây?

Trình Thư Nghỉ giữ chặt cánh tay của Tô Ninh Kiều, cô chưa kịp nói gì thì đã bị Tô Ninh Kiêu hất mạnh ra rồi.

“Con đừng cản mẹ! Bên ngoài trời vẫn còn mưa, chân của Thu Uyển không tiện đi lại, cũng không biết con bé có bị ướt mưa hay: không. Con gái đáng thương của mẹ, mẹ phải đi đón con bé ngay mới được!”

Việc đã đến nước này, Trình Thư Nghỉ cũng không còn lòng dạ nào để so đo với thái độ không tốt của Tô Ninh Kiều nữa.

Cô kéo Tô Ninh Kiều lại, rồi vội vàng nói: “Cơ thể của mẹ không tốt, cho dù đến đó cũng chưa chắc có thể đưa Trình Thu Uyển trở về. Mẹ nói cho con biết Trình Thu Uyển hiện đang ở đâu, con sẽ đi tìm cô ta cho mẹ. “

Nhớ đến những lời Trình Thu Uyển nói trong điện thoại rằng bây giờ cô ta đang ở bên ngoài biệt thự nhà họ Cố, Tô Ninh Kiều tứm lấy Trình Thư Nghi, dù sao cô cũng từng sống ở nơi đó, chắc hẳn sẽ quen thuộc nơi đó hơn bà.

“Thu Uyển nói bây giờ con bé đang ở bên ngoài biệt thự nhà họ.

Cố. Thư Nghi, con quen thuộc nơi đó hơn mẹ, con đồng ý với mẹ, con nhất định phải mang con bé trở về.” Tô Ninh Kiều vừa khóc vừa nói.

“Con biết con biết.” Trình Thư Nghỉ sốt ruột trả lời: ‘Mẹ đừng khóc nữa, con đồng ý với mẹ, con nhất định sẽ mang cô ta trở về.”

“Đừng lo lăng cho mẹ, con mau đi đi.” Tô Ninh Kiều nói xong bèn đẩy Trình Thư Nghỉ ra khỏi phòng bệnh: “Con mau đi đón Thu Uyển đi, nếu con đến chậm bao lâu thì con bé sẽ chịu khổ thêm bấy lâu!”

“Được được, vậy mẹ ở bệnh viện chờ con, đừng đi đâu cả!” Trình Thư Nghỉ lo lắng dặn dò Tô Ninh Kiều một câu rồi trở lại phòng bệnh cầm túi xách của mình chạy ra ngoài.

“Thư Nghị, nhất định phải mang Thu Uyển bình an trở về!” Trình Thư Nghỉ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Tô Ninh Kiều từ phía sau, cô không quay đầu lại, cố găng kìm nén sự cay đắng nơi đáy mắt.

Trên đường đến biệt thự của Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghỉ ngắm lại những gì vừa nghe được. Làm thế nào Trình Thu Uyển có thể bị Cố Mặc Ngôn đuổi ra ngoài chứ? Chẳng lẽ Cố Mặc Ngôn đã nghe nói về chuyện cô bị ám sát rồi ư?

Nói vậy thì có vẻ cái bẫy mà trước đây cô đã giăng cho Trình Thu Uyển dường như đã phát huy tác dụng.

Trình Thư Nghỉ không nghĩ ngợi thêm nữa, cô tăng tốc độ xe, bây giờ chắc chắn là lúc cô muốn nhanh chóng đến gặp Trình Thu Uyển nhất trong đời.

Cuối cùng cũng đến khu biệt thự của Cố Mặc Ngôn, nhìn khung cảnh vô cùng quen thuộc gần đó, trong lòng Trình Thư Nghỉ có muôn vàn cảm xúc lãn lộn, cô không khỏi nghĩ đến những hình ảnh mình đã từng sống ở đây.

Trình Thư Nghi khẽ lắc đầu, trong lòng tự nhủ, bây giờ không phải là lúc nhớ lại quá khứ, sau đó bắt đầu toàn tâm toàn ý tìm kiếm Trình Thu Uyển.

Ở nơi nào nhỉ! Sau khi lái xe vài vòng, Trình Thư Nghỉ cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Trình Thu Uyển trong một cái chòi nghỉ mát, nhưng cô ta dường như đã bất tỉnh rồi.

Trình Thư Nghỉ lái xe chạy đến gần đó rồi đội mưa chạy vào chòi nghỉ mát, thấy Trình Thu Uyển quả thật đã bất tỉnh, hơn nữa toàn thân đã bị nước mưa xối ướt đẫm, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Khóe miệng Trình Thư Nghi khẽ nhếch lên một nụ cười giếu cợt, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui sướng, hồi đó khi Trình Thu Uyển hãm hại cô, chắc hẳn cô ta cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ có kết cục như hiện giờ đúng không?

Quân từ báo thù, mười năm chưa muộn, lúc trước cô đã chịu nhiều đau khổ, cô muốn Trình Thu Uyển nhất định phải nếm thử một lần!
 
Chương 871


Chương 871

“Thế nào rồi ạ?” Trình Thư Nghỉ thở hổn hển hỏi.

Tô Ninh Kiều còn chưa kịp trả lời, Trình Thu Uyển đã giành nói trước: “Bác sĩ nói tình huống không phải quá lạc quan. Đều do tôi hết, nếu tôi hiến tuỷ cho dì Tô sớm hơn chút nữa thì có khi cơ thể của dì đã tốt lên rồi.”

Trình Thu Uyển vừa nói vừa rơi hai giọt nước mắt rồi cầm lấy bàn tay đầy nếp nhăn của Tô Ninh Kiều: “Dì Tô, xin lỗi dì, đầu là do cháu không tốt. Cháu không biết bệnh của dì lại nặng như thế.

Sao dì không nói cho cháu biết sớm hơn chút chứ?”

Thấy Trình Thu Uyển rơi lệ, tất nhiên Tô Ninh Kiều đau lòng hơn ai hết. Bà không ngừng giơ tay lên lau nước mắt cho cô ta: “Đứa nhỏ ngốc này, sao dì lại trách con được chứ? Ngoan nào, đừng khóc”

Cảm nhận được cảm giác đau nhói ở trên mặt, trong mắt Trình Thu Uyển dâng lên sự chán ghét. Chết tiệt! Ai cho bà sờ mặt cô ta vậy!

Nhưng Trình Thu Uyển đang đứng bên cạnh nhìn nên cô ta không thể hất ra được, chỉ có thể cố gắng hết sức kiêm chế.

Đáng ghét, sao còn chưa buông ra nữa? Người đàn bà này sờ nghiện rồi phải không? Cô ta sắp không nhịn được nữa mà buồn ói rồi!

Nhìn cảnh tượng “mẹ con tình thâm” trước mắt, chẳng những Trình Thư Nghỉ không thấy cảm động mà còn có cảm giác quái dị không thể nói được thành lời.

Hành động của Trình Thu Uyển bây giờ và trước kia có sự chênh lệch rất lớn. Thái độ của một người sẽ thay đổi nhiều như thế trong vòng một thời gian ngắn sao? Hoặc cũng có thể nói là cô ta lại có âm mưu quỷ kế gì muốn giở trò với cô chăng?

Đến khi hoàn thành hết các loại xét nghiệm, Trình Thư Nghị, Trình Thu Uyển và Tô Ninh Kiều cùng trở lại phòng bệnh.

Vừa trở lại phòng, Trình Thu Uyển đã kéo Trình Thư Nghi khóc lóc, khiến cô vừa hoảng sợ vừa có một cảm giác không thể giải thích được. Cô không khỏi suy đoán trong lòng. Trình Thu Uyển lại muốn làm gì đây?

“Thư Nghị, cô giúp tôi một tay được không? Tôi cầu xin cô đấy, cô giúp tôi một chút đi mà.” Trình Thu Uyển dùng cặp mắt rưng rưng nhìn Trình Thư Nghi, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.

Trình Thư Nghi nghi ngờ nhìn Trình Thu Uyển, không biết lời của cô ta có ý gì.

Nhưng Tô Ninh Kiều thì đã đau lòng rơi lệ rồi, còn nghẹn ngào nói: “Thu Uyển, cháu đừng khóc, nói xem là chuyện gì đã. Cháu.

yên tâm đi, nhất định Thư Nghỉ sẽ giúp cháu.”

“Có thật không?” Trình Thu Uyển làm bộ như ngạc nhiên vui mừng nhìn về phía Trình Thư Nghi: “Thư Nghỉ, cô sẽ giúp tôi thật sao?”

“Ừ ừ, cháu cứ nói đi.” Tô Ninh Kiều lại lần nữa thay Trình Thư Nghi trả lời.

Mặc dù trong lòng hơi khó chịu nhưng Trình Thư Nghi cũng không so đo nhiều với Tô Ninh Kiều.

“Gô nói đó là chuyện gì đi để tôi xem mình có làm được không cái đã.” Trình Thư Nghỉ cảnh giác đáp lại. Cô không dám nhận lời Trình Thu Uyển một cách tùy tiện đâu. Ai mà biết được cô ta sẽ gây ra loại chuyện bất bình thường nào chứ.

“Chắc chắn là cô có thể làm được!” Trình Thu Uyển lau sạch nước mắt của mình rồi nói bằng giọng khẳng định: “Chäc chắn Cố Mặc Ngôn sẽ nghe lời cô nói. Thư Nghỉ, cô giúp tôi cầu xin anh ấy đi.”

Nghe thấy tên Cố Mặc Ngôn, vẻ mặt Trình Thư Nghỉ lạnh đi trong chớp mắt. Cô đã bảo là làm gì có chuyện Trình Thu Uyển tốt bụng như vậy rồi mà. Hoá ra là cô ta đang chờ cô ở chỗ này.

*Xin lỗi nhé, chuyện này tôi không giúp được.” Trình Thư Nghỉ lạnh lùng từ chối.
 
Chương 872


Chương 872

“Sao cô biết mình không giúp được chứ?” Vẻ mặt Trình Thu Uyển sốt ruột kéo tay Trình Thư Nghĩ: “Thư Nghi à, bây giờ Cố Mặc.

Ngôn không chịu gặp tôi. Lần này anh ấy giận tôi thật rồi. Cô đi cầu xin anh ấy giúp tôi được không? Chuyện năm đó tôi thật sự biết lỗi rồi. Cô rộng lượng không chấp kẻ hèn, tha thứ cho tôi đi.”

Mặc dù không biết có chuyện gì đã xảy ra nhưng thấy con gái mình khóc đau lòng như vậy, Tô Ninh Kiều cũng không nhịn được mà nước mắt lưng tròng khuyên nhủ Trình Thư Nghỉ “Đúng thế, Thư Nghi à, nếu con bé có lỗi với con ở chỗ nào thì mẹ thay con bé xin lỗi con. Con sẽ giúp con bé một tay chứ?”

Nghe vậy, Trình Thư Nghỉ rất đau lòng. Còn chưa hỏi chuyện gì xảy ra mà Tô Ninh Kiều đã thiên vị Trình Thu Uyển như thế rồi à?

“Con thật sự không thể giúp cô ta.” Trình Thư Nghỉ nhìn Tô Ninh Kiều một cách nghiêm túc và nói: “Đó là chuyện giữa cô ta và Cố Mặc Ngôn. Con không muốn hỏi và cũng không thể hỏi được.”

“Tại sao lại không thể hỏi?” Thậm chí Tô Ninh Kiều còn lo lắng hơn cả Trình Thu Uyển: “Chỉ cần con nói với Cố Mặc Ngôn một tiếng để yêu cầu cậu ta tha thứ cho Thu Uyển là được rồi. Giữa hai đứa chúng nó có thể có bao nhiêu mâu thuẫn đâu nào?”

“Chuyện không đơn giản như vậy.” Trình Thư Nghỉ không biết nên giải thích thế nào với Tô Ninh Kiều: “Hơn nữa mẹ cũng biết mối quan hệ hiện giờ của con và Cố Mặc Ngôn thế nào. Con thật sự không thể giúp được gì trong chuyện này.”

Tô Ninh Kiều còn muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị Trình Thu Uyển kéo lại: “Dì Tô! Thư Nghi không muốn giúp cháu cũng không sao. Cháu vấn nên tự mình đi tìm Cố Mặc Ngôn để cầu xin anh ấy tha thứ thì hơn.”

Nói xong, Trình Thu Uyển lập tức rơi nước mắt lã chã và định đẩy xe lăn rời đi.

Nhưng đương nhiên Tô Ninh Kiêu sẽ không để cô ta rời khỏi như vậy: “Thu Uyển à, cháu đừng đi vội, để dì nói chuyện với Thư Nghỉ thêm một lát thì con bé nhất định sẽ giúp cháu.”

Nói xong, Tô Ninh Kiều xoay người lại và lôi kéo Trình Thư Nghỉ: “Thư Nghi, con đồng ý với Thu Uyển đi! Coi như mẹ đang cầu xin con, có được không?”

Nghe những lời Tô Ninh Kiều nói, Trình Thư Nghi cũng không biết phải làm gì. Đồng ý là chuyện tuyệt đối không có khả năng, nhưng cô cũng không thể từ chối ngay được Trong khi Trình Thư Nghỉ đang rơi vào tình thế khó xử thì Trình Thu Uyển đã lên tiếng.

“Dì Tô! Cháu tự mình nghĩ cách thì sẽ tốt hơn. Trước đây cháu đã làm những chuyện có lỗi với Thư Nghi nên bây giờ cô ấy không tha thứ cho cháu cũng là điều dễ hiểu. Cháu không nên tiếp tục mặt dày mày dạn nhờ cô ấy giúp đỡ thêm nữa.”

Dứt lời, nước mắt của Trình Thu Uyển lại chảy dài trên má, nhưng cô ta không lau đi mà cứ để nước mắt chảy dài một cách tùy ý như thế, khiến cho những ai nhìn thấy đều cảm thấy rất đau lòng.

Bất chấp sự ngăn cản của Tô Ninh Kiều, Trình Thu Uyển rời khỏi phòng sau khi nói xong câu đó. Tô Ninh Kiều vội vàng đuổi theo để an ủi cô ta, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Trình Thư Nghĩ.

Nghĩ tới những gì Trình Thu Uyển vừa nói trước mặt Tô Ninh Kiều, từng câu từng chữ đều đang ám chỉ cô nhỏ nhen và ghi thù, trong lòng Trình Thư Nghi lập tức cảm thấy vô cùng ngột ngạt và bực bội. Đây có phải là mục đích thật sự của việc cô ta đồng ý hiến tặng tủy không?

Chỉ sau một chốc, Tô Ninh Kiều đã quay lại. Bà nước mắt lưng tròng, vừa năm lấy bàn tay Trình Thư Nghỉ vừa khóc nức nở, nói rằng: “Thư Nghị, coi như mẹ cầu xin con đấy! Con hãy giúp Thu Uyển nói chuyện với Cố Mặc Ngôn đi. Thu Uyển đã cực kỳ đáng thương khi không có hai chân rồi. Con bé thích Cố Mặc Ngôn đến vậy, nếu Cố Mặc Ngôn phớt lờ Thu Uyển thì con nghĩ con bé sẽ sống như thế nào đây?”

Nghe Tô Ninh Kiều nói vậy, trái tim của Trình Thư Nghi không khỏi nguội lạnh. Hóa ra Tô Ninh Kiều cũng biết rằng Trình Thu Uyển thích Cố Mặc Ngôn. Nhưng nếu bà đã biết thì tại sao bà còn nói những lời này với cô?
 
Chương 873


Chương 873

Cho dù bây giờ cô và Cố Mặc Ngôn đang cãi nhau tới mức bế tắc thì đó vẫn là chồng cũ của cô. Hiện giờ Tô Ninh Kiều lại yêu cầu cô khuyên nhủ chồng mình hòa giải với người phụ nữ khác ư?

Thật sự quá vô lý!

Hơn nữa từ khi vào đây đến giờ, Tô Ninh Kiều chưa hề nói một câu quan tâm đến cô. Tất cả sự chú ý của bà đều đổ dồn vào.

Trình Thu Uyển, xem ra một đứa con gái nuôi như cô vẫn không bằng con gái ruột.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Trình Thư Nghi vẫn cố hết sức tỏ ra lễ phép rồi nói: “Không phải con không muốn giúp, chỉ có điều con và Cố Mặc Ngôn đã ly hôn rồi. Con không có tư cách xen vào chuyện của anh ấy và cũng không muốn dính dáng đến anh ấy nữa. Hãy để họ tự giải quyết chuyện này đi.”

Trình Thư Nghi nghĩ räng cô đã nói rõ ràng như vậy thì chắc hản Tô Ninh Kiều sẽ từ bỏ, nhưng không ngờ bà vẫn không chịu bỏ qua như trước.

“Tuy hiện giờ hai đứa đã ly hôn nhưng mẹ tin rằng Cố Mặc Ngôn vẫn sẽ nghe lời con, vì một ngày làm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa mà! Con hãy gọi điện thoại cho cậu ta rồi bảo cậu ta tha thứ cho Thu Uyển đi, có được không?”

Nhìn đôi mắt chứa đầy ý tứ van nài của Tô Ninh Kiều, Trình Thư.

Nghỉ cảm thấy trong lòng rối rằm và phức tạp. Cô nhớ rõ năm xưa, chuyện bà không muốn làm nhất chính là cầu xin người khác, thế mà vì Trình Thu Uyển, bà có thể buông bỏ nhiều như vậy sao?

Xem ra cô phải nói một số việc cho Tô Ninh Kiều biết. Có lẽ sau khi bà biết chuyện thì sẽ không tự làm khó mình như vậy nữa.

Cố nén sự chua xót trong lòng, giọng nói của Trình Thư Nghỉ hơi lạnh lùng: “Vậy mẹ có biết vì sao Cố Mặc Ngôn lại không quan tâm tới Trình Thu Uyển không?”

Nghe vậy, Tô Ninh Kiều sững sờ một lúc, sau đó lắc đầu: “Mặc kệ là vì lý do gì, cậu ta cũng không thể đối xử với Thu Uyển như vậy được. Chân của Thu Uyển đã bị tàn phế rồi, tại sao cậu ta không chịu nhường nhịn con bé một chút mà lại phớt lờ con bé một cách tàn nhẫn như vậy?”

Trình Thư Nghỉ cố gắng nuốt luồng khí bị mắc nghẹn trong lồng ngực rồi nói: “Năm năm trước, Trình Thu Uyển và người khác đã bắt cóc con, hơn nữa còn muốn tìm người để cưỡng hiếp con.

May mà con đã được Trình Nam Quyền cứu nên cô ta mới không thể đạt được mục đích. Vì biết chuyện này nên Cố Mặc Ngôn mới không đếm xiỉa tới cô ta nữa.”

“Không thể nào!” Tô Ninh Kiều che miệng lại với vẻ không dám tin: “Thu Uyển là người hiền lành như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện kia chứ?”

Hiền lành? Trình Thư Nghỉ cười khổ trong lòng vì Tô Ninh Kiều lại cho rằng Trình Thu Uyển là người tốt: “Mẹ nghĩ con có thể bịa ra câu chuyện này để lừa gạt mẹ không?”

Nhìn thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt Trình Thư Nghi, Tô Ninh Kiều cũng nhận ra có thể chuyện này là sự thật. Thu Uyển của bà thật sự đã làm ra chuyện như vậy ư?

“Thư Nghỉ, mẹ thay mặt Thu Uyển xin lỗi con. Thật xin lỗi. Chuyện năm đó đều là do con bé không đúng và không hiểu chuyện. Con đừng để chuyện này trong lòng. Bây giờ con bé thật sự biết mình sai rồi, con hãy giúp con bé năn nỉ Cố Mặc Ngôn tha thứ đi, có được không? Nếu Cố Mặc Ngôn vì con mà giận dữ với Thu Uyển thì chứng tỏ trong lòng cậu ta vẫn còn có con. Chắc chẳn cậu ta sẽ nghe lời con.”

Nghe vậy, Trình Thư Nghi kinh ngạc nhìn Tô Ninh Kiều: “Cho dù mẹ đã biết Trình Thu Uyển từng làm điều đó với con, mẹ vẫn muốn con van nài giúp cô ta sao?”

Lẽ nào sau khi chung sống nhiều năm như vậy, cô vẫn không có chỗ đứng nào trong trái tỉm của Tô Ninh Kiều ư?

Nhìn vẻ mặt bi thương không chút che giấu của Trình Thư Nghị, trong lòng Tô Ninh Kiều cũng khá rối rằm. Yêu cầu như vậy quả thực hơi quá đáng, nhưng khi nhớ tới dáng vẻ khóc lóc của Thu Uyển thì bà thật sự cảm thấy cực kỳ đau lòng.

“Thư Nghi! Mẹ đã nhìn con lớn lên nên biết răng con là người tốt bụng nhất, vậy nên con hãy rộng lượng và khoan dung với Thu Uyển một chút, được chứ? Hôm nay con cũng thấy rồi đấy, Thu Uyển đã khóc lóc một cách thảm thương. Quả thực con bé đã biết bản thân phạm phải sai lâm rồi. Nếu con giúp đỡ Thu Uyển thì con bé sẽ ghi nhớ lòng tốt của con cả đời.”
 
Chương 874


Chương 874

Trình Thư Nghỉ cảm thấy trái tim hiền lành của mình như bị đục khoét một lỗ, còn lời nói của Tô Ninh Kiều như một cơn gió lạnh đang ùa vào, vô cùng lạnh lẽo! Lạnh đến mức toàn thân cô đều run rẩy cả lên.

Cho dù không phải mẹ ruột thì cô cũng đã gọi Tô Ninh Kiều là mẹ hơn hai mươi năm qua, sao bà có thể đối xử với cô một cách tàn nhãn như vậy? Chẳng lẽ trong lòng bà, Trình Thu Uyển chính là đứa con gái duy nhất? Vậy cô được xem là gì?

Không muốn nán lại đây thêm nữa, giọng nói của Trình Thư Nghi khàn khàn: “Con hiểu rồi! Để con suy nghĩ đã. Trước mắt mẹ cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Khi nào có thời gian thì con sẽ đến gặp mẹ.”

Thấy Trình Thư Nghi đồng ý cân nhắc, khuôn mặt của Tô Ninh Kiều lộ rõ vẻ vui mừng: “Con hãy suy xét cẩn thận đi! Đợi con nghĩ thông suốt rồi thì hãy lập tức gọi điện thoại cho mẹ. Nếu Thu Uyển biết chuyện này thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”

Rốt cuộc là vì cô chưa suy nghĩ thông suốt sao? Trong đôi mắt Trình Thư Nghỉ đầy chua xót.

Sau khi nhắn nhủ Tô Ninh Kiều thêm vài câu rằng hãy chăm sóc sức khỏe của mình thật tốt, Trình Thư Nghi lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Không lái xe nên Trình Thư Nghỉ chậm rãi cuốc bộ về nhà. Không biết làn gió mát thổi tới lần thứ mấy đã lau khô nước mắt trên mặt cô.

Hôm nay, về mặt tinh thần, cô đã mất đi một người thân.

Vài ngày sau, khi đang làm việc, Trình Thư Nghi nhận được điện thoại của Tô Ninh Kiều. Bà nói rằng đã có kết quả kiểm tra của Trình Thu Uyển, tủy xương của hai người họ vừa khéo trùng khớp với nhau, chỉ cần chuẩn bị một chút là có thể sắp xếp phẫu thuật.

Nghe tin này, Trình Thư Nghi thật sự vui mừng từ tận đáy lòng.

Mặc dù hành động vài ngày trước của Tô Ninh Kiều khiến cô rất buồn bã nhưng cô vấn hy vọng rằng Tô Ninh Kiều có thể khỏe mạnh Dù thế nào đi nữa, Tô Ninh Kiều cũng đã nuôi nấng cô trưởng thành và luôn giữ một vị trí quan trọng trong trái tim cô.

“Thư Nghị, về chuyện xin tha thứ giúp Thu Uyển, con đã suy nghĩ tới đâu rồi?” Tô Ninh Kiều hỏi qua điện thoại một cách thận trọng.

Nụ cười vừa mới nở rộ trên mặt lập tức biến mất. Trình Thư Nghi trả lời với vẻ mặt vô cảm: “Chúng ta hãy nói về chuyện này sau!

Bây giờ mẹ hãy chăm sóc cơ thể thật tốt để chuẩn bị giải phầu đi”

“Ừ, được rồi, để sau này hãng nói. Con cứ từ từ suy nghĩ đi.” Tô Ninh Kiều cũng chẳng phải là người không biết ngượng mà tiếp tục bắt ép cô.

Trả lời xong, Trình Thư Nghi nhanh chóng cúp điện thoại. Cầm lấy bản kế hoạch trước mặt, cô phát hiện mình không thể đọc một chữ nào, trong lòng vô cùng bực dọc.

Mấy ngày nay, tâm trạng của Trình Thư Nghi không được tốt lắm.

©ô cảm thấy bản thân mất hết tinh thần nên hiệu quả công việc cũng rất thấp.

Thời gian cứ thấm thoát trôi qua như vậy, chẳng mấy chốc đã tới thời điểm phỏng vấn giao hẹn với Hà Kim Minh Sau khi chuẩn bị một vài tài liệu và câu hỏi cho buổi phỏng vấn, Trình Thư Nghi còn chưa kịp gọi điện thoại cho Hà Kim Minh thì đã nhận được cuộc gọi của anh ta trước.

“Thư Nghi! Tôi đang ở dưới lầu công ty của em. Em mau xuống đi” Giọng nói của Hà Kim Minh mừng rỡ: “Không phải em đã quên hôm nay em sẽ phỏng vấn tôi đấy chứ?”
 
Chương 875


Chương 875

“Hả? Không! Sao tôi có thể quên được! Nhưng mà…” Nhưng mà không phải cô nên là người đi tìm Hà Kim Minh sao? Tại sao tình huống bây giờ có vẻ đảo ngược vậy?

“Nhưng mà cái gì?” Hà Kim Minh nghỉ ngờ hỏi lại: Lẽ nào hôm nay em có việc gì sao?”

“Không có! Bây giờ tôi đi xuống ngay. Anh chờ tôi một lát.” Trình Thư Nghi nói xong thì lập tức cúp điện thoại, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Hình như điều này không phù hợp với quy trình phỏng vấn bình thường.

Chỉ có điều Hà Kim Minh đang đứng đợi phía dưới, bây giờ cô cũng không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy. Cô đành cầm tài liệu đã chuẩn bị xong rồi vội vàng đi xuống Vừa xuống dưới lầu thì Hà Kim Minh đã tươi cười chào đón cô: “Lên xe đi! Tôi đã đặt chỗ phỏng vấn rồi.”

“Không phải đã nói là ở văn phòng luật của anh sao?” Trình Thư Nghỉ nghỉ ngờ hỏi vặn.

“Không đâu, không đâu!” Hà Kim Minh vội vàng lắc đầu: “Sau khi ngẫm lại thì tôi cảm thấy văn phòng quá cứng nhắc nên có lẽ bầu không khí của buổi phỏng vấn không được tốt lắm. Vì vậy tôi đã tìm một chỗ khác.”

“Ở đâu?” Trình Thư Nghỉ hơi tò mò.

“Đến nơi rồi sẽ biết. Hà Kim Minh ra vẻ thần bí: “Em lên xe trước đi”

Thế mà anh ta cũng giữ bí mật, Trình Thư Nghỉ lên xe với tâm trạng vừa bưồn cười vừa khó hiểu. Mà thôi, anh ta chọn nơi nào không quan trọng, chỉ cần buổi phỏng vấn diễn ra tốt đẹp là được.

Nhưng sau khi xuống xe, Trình Thư Nghi mới phát hiện Hà Kim Minh đã đưa cô đến một nhà hàng Pháp có vẻ rất cao cấp.

“Chúng ta tới đây làm gì?” Trình Thư Nghi không thể hiểu nổi.

“Ăn cơm.” Hà Kim Minh đáp như một lẽ đương nhiên: “Em thử tưởng tượng xem! Chúng ta vừa ăn cơm vừa phỏng vấn, bầu không khí yên tĩnh và lãng mạn, còn có tiếng đàn vi-ô-lông tao.

nhã bay bổng trong không gian, chẳng phải rất tuyệt vời hay sao?”

Quả thật là rất có không khí. Trình Thư Nghỉ bèn gật đầu đồng ý: “Vậy chúng ta vào trong thôi.”

“Được.” Đi theo sau Trình Thư Nghỉ, Hà Kim Minh nở một nụ cười quyết tâm.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người ngồi xuống một chiếc bàn trong góc. Nhìn khung cảnh xung quanh hơi tối và ánh nến lung linh trên bàn ăn, Trình Thư Nghỉ cau mày.

“Ở đây ánh sáng không tốt lắm, lát nữa chụp ảnh có thể sẽ không rõ ràng”

Hà Kim Minh thoáng sửng sốt rồi nói: “Không sao đâu! Đợi lát nữa phỏng vấn xong, chúng ta tìm một chỗ có ánh sáng tốt hơn để chụp hình bổ sung là được.”

“Được thôi.” Trình Thư Nghỉ gật đầu, cũng chỉ còn cách này thôi: “Vậy bây giờ chúng ta phỏng vấn được chưa?”

“Em đừng gấp gáp như vậy.” Hà Kim Minh vừa cười vừa nói: “Đợi thức ăn được mang lên đã! Chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.”

Nghe Hà Kim Minh nói vậy, Trình Thư Nghỉ ngừng động tác lấy tài liệu từ trong túi ra: “Được! Vậy lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu lại.”

Hôm nay, Hà Kim Minh chính là đối tượng phỏng vấn của mình nên đương nhiên cô phải ưu tiên anh ta trong mọi việc.

“Thư Nghị, hình như hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau với thân phận công việc nhỉ?” Hà Kim Minh nhìn Trình Thư Nghị, đôi mắt đong đầy ý cười dịu dàng.

“Ừ”” Trình Thư Nghỉ tươi cười đáp lại: “Bây giờ tôi mới biết hóa ra anh là một luật sư nổi tiếng như vậy đấy.”
 
Chương 876


Chương 876

“Sao nào? Bình thường trông tôi không giống luật sư à?” Hà Kim Minh cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc khiến Trình Thư Nghỉ bật cười.

Nhìn nụ cười của người đối diện, Hà Kim Minh cảm thấy trái tim của mình càng thêm mềm nhũn: ‘Vì vậy, để kỷ niệm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau vì công việc, tôi có một món quà muốn tặng cho tổng biên tập Trình.”

Nói xong, Hà Kim Minh giơ tay và búng một cái. Thấy vậy, nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa lập tức xoay người lấy một bó hoa từ bên dưới xe đẩy thức ăn rồi đi tới trước mặt bọn họ.

“Cô Trình, đây là hoa mà anh Hà tặng cô.” Nhân viên phục vụ hơi cúi người và đặt bó hoa vào trong tay Trình Thư Nghi.

Nhìn bó hoa hồng đỏ thắm trong tay, Trình Thư Nghỉ hơi bối rối rồi nhìn về phía Hà Kim Minh. Cô không biết hành động này của anh ta có mục đích gì, hơn nữa tại sao lại tặng cho mình hoa hồng đỏ?

Giơ tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ rời đi, Hà Kim Minh lấy một hộp quà từ trong lồng ngực và mở ra. Hóa ra là một sợi dây chuyền kim cương. Dưới ngọn đèn và ánh nến, sự đẹp đẽ của nó càng thêm nổi bật một cách đặc biệt.

Đẩy sợi dây chuyền đến trước mặt Trình Thư Nghi, Hà Kim Minh mỉm cười hòa nhã và nói: “Lúc lựa chọn, tôi cảm thấy kiểu dáng này rất thích hợp với em. Không biết em có thích nó không?”

“Đây chỉ là một buổi phỏng vấn bình thường thôi, hơn nữa cũng chẳng phải chúng ta không hề quen biết nhau. Anh không cần khách sáo như vậy đâu.” Trình Thư Nghỉ đẩy sợi dây chuyền về phía anh ta: “Món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận nó được.”

“Có thể đối với em, đây chỉ là một cuộc phỏng vấn bình thường, nhưng đối với tôi thì nó lại có ý nghĩa khác.” Hà Kim Minh vừa nói vừa nhìn Trình Thư Nghỉ chăm chú, ánh mắt bộc lộ tình ý rõ ràng “Ý anh là gì?” Sắc mặt Trình Thư Nghỉ hơi lạnh lùng. Hà Kim Minh tuyệt đối sẽ không vô cớ tặng cô một món quà đắt giá đến vậy.

“Thư Nghi, em vẫn chưa hiểu sao?” Khuôn mặt Hà Kim Minh lộ vẻ nghiêm túc mà Trình Thư Nghỉ chưa từng nhìn thấy trước đây. Vì sự nghiêm túc này nên Trình Thư Nghỉ càng thêm luống cuống.

“Hiểu cái gì chứ?” Cô hy vọng đó không phải là điều mà mình đang phán đoán.

“Tấm lòng của tôi dành cho em.” Hà Kim Minh nói: “Thư Nghị, tôi thích em.”

Nghe Hà Kim Minh nói rõ ràng, trái tim của Trình Thư Nghỉ lỡ mất nửa nhịp. Cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Cúi đầu suy tư suốt một lúc lâu, Trình Thư Nghỉ mới hỏi: ‘Không phải anh đã nói rằng sẽ không nghe theo lời Trình Thu Uyển mà theo đuổi tôi nữa sao? Bây giờ anh đang làm gì vậy?”

“Em yên tâm đi! Nếu tôi đã hứa là không cùng Trình Thu Uyển trêu chọc em nữa thì tôi nhất định sẽ làm được.” Sắc mặt Hà Kim Minh nghiêm túc: “Thư Nghị, lần này không phải là tôi đang giúp Trình Thu Uyển đối phó eml Tôi thật sự muốn theo đuổi em.”

Nghe Hà Kim Minh nói vậy, Trình Thư Nghỉ ngây ngẩn cả người và không biết nên giải quyết tình huống này như thế nào.

“Gô Trình, anh Hà! Thức ăn của hai vị đã chuẩn bị xong rồi, xin hỏi hai vị có muốn dọn lên ngay bây giờ không?” Trong khi Trình Thư Nghỉ đang lúng túng và không biết làm sao thì nhân viên phục vụ lại tiến lên dò hỏi đúng lúc.

“Được! Bây giờ dọn lên đi.” Trình Thư Nghỉ vội vàng đồng ý với câu nói của nhân viên phục vụ như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Sau khi nhân viên phục vụ gật đầu và rời đi, Trình Thư Nghỉ ngoảnh lại nhìn Hà Kim Minh và nói: “Chúng ta hãy nói về chuyện này sau đi. Anh đã đồng ý là hôm nay tới đây để tôi phỏng vấn anh rồi mà. Bây giờ thức ăn cũng đã sẵn sàng, chúng ta bắt đầu phỏng vấn thôi.”
 
Chương 877


Chương 877

Thấy Trình Thư Nghỉ căng thẳng, Hà Kim Minh hơi đau lòng nên lập tức gật đầu và phối hợp với cô. Dù sao thì loại chuyện này cũng không thể vội vàng được.

“Được, vậy chúng ta phỏng vấn trước đi.”

Nghe Hà Kim Minh nói vậy, Trình Thư Nghỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng, sau đó lấy câu hỏi và bút ghi âm mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trong túi xách ra.

“Xin hỏi bước ngoặt nào đã khiến anh lựa chọn trở thành một luật sư?”

“Anh hiểu thế nào về trách nhiệm và vị thế của một luật sư đối với giá trị cuộc sống?”

Những câu hỏi lúc mới bắt đầu của Trình Thư Nghỉ đều cực kỳ hợp lý nên Hà Kim Minh cũng rất hợp tác với cô. Anh ta trình bày rất nhiều quan điểm khiến Trình Thư Nghi phải nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa. Cô không thể tin được đây chính là cậu chủ nhà giàu đào hoa mà mình quen biết.

Quả nhiên vừa về nước mà đã có thể giành được chỗ đứng trong giới chính trị và pháp luật của Thành phố S thì năng lực chuyên môn của Hà Kim Minh là không cần bàn cãi.

Vào cuối buổi phỏng vấn, Trình Thư Nghỉ đã hỏi một số câu hỏi †âm phào mà công chúng đều vô cùng quan tâm, chẳng hạn như tin đồn tình cảm giữa Hà Kim Minh và nữ ngôi sao trẻ tuổi Đồng Lệ Yên.

*Tất cả mọi người đều muốn biết tin đồn giữa anh và Đồng Lệ Yên – một nữ ngôi sao đang nổi tiếng – có phải là sự thật hay không?”

Ban đầu Trình Thư Nghi không định hỏi một câu hóng hớt như vậy, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ vì rõ ràng độc giả vô cùng hứng thú với loại chuyện này. Vì lượng tiêu thụ tạp chí, cô cũng chỉ có thể chạy theo thị trường.

“Tin đồn gì?” Hà Kim Minh dựa vào lưng ghế phía sau và nhướng mày hỏi lại.

*Nghe nói hai người đang yêu nhau'” Trong lòng Trình Thư Nghi cảm thấy hơi gượng gạo, nhưng dù sao cô cũng đã làm phóng viên nhiều năm như vậy rồi nên biểu hiện vẫn khá tự nhiên, trên mặt vẫn nở một nụ cười phù hợp.

Đột nhiên đặt tay lên bàn ăn, Hà Kim Minh dùng một tay chống cằm, vừa nhìn Trình Thư Nghỉ vừa để lộ nét mặt nghiền ngắm: “Là mọi người muốn biết hay là em muốn biết?”

Anh ta không trả lời câu hỏi.

“Công chúng đều cực kỳ tò mò về việc này, đương nhiên cũng bao gồm cả tôi. Anh có tiện tiết lộ không?” Trình Thư Nghỉ trả lời một cách chuyên nghiệp.

“Thì ra em tò mò về chuyện này.” Hiển nhiên Hà Kim Minh chỉ nghe những gì anh ta muốn nghe rồi mỉm cười: “Nếu em tò mò về mối quan hệ của tôi với người phụ nữ khác thì tôi có thể hiểu rằng là em đang ghen không?”

“Gái gì?” Trình Thư Nghỉ nghỉ ngờ bản thân đã nghe lâm. Nói đùa sao? Tại sao cô phải ghen? Chuyện này có liên quan gì tới cô đâu? Thành thật mà nói, cô còn ước là giữa Hà Kim Minh và Đồng Lệ Yên có gì đó mập mờ cơ đấy.

“Tôi nói…” Hà Kim Minh cười cười một cách ám muội: ‘Em đang ghen vì tôi.”

“Có thể anh đã hiểu lầm rồi.” Sau khi xác nhận mình không nghe lầm, Trình Thư Nghi mới vội vàng giải thích: “Đây chỉ là một buổi phỏng vấn thôi! Sở dĩ tôi hỏi anh câu này là vì mọi người đều rất †ò mò về mối quan hệ giữa anh và Đồng Lệ Yên. Nó không mang một chút tình cảm cá nhân nào cả.”

“Thật không?” Hà Kim Minh thất vọng rõ rệt: “Nếu em muốn biết thì tôi còn định giải thích đôi chút. Nhưng nếu em không muốn biết thì không cần giải thích nữa. Xin lỗi, tôi từ chối trả lời vấn đề này vì nó không liên quan đến chuyên môn của tôi.”

Nghe câu trả lời của Hà Kim Minh, Trình Thư Nghỉ tức giận đến mức nghiến răng. Anh ta không muốn trả lời cũng được, nhưng tại sao còn nói mấy câu chọc tức người khác như vậy chứ?
 
Chương 878


Chương 878

Nghĩ tới việc trước khi phỏng vấn, các đồng nghiệp ở tòa soạn tạp chí đã nhờ vả cô nhất định phải hỏi rõ vấn đề này, Trình Thư Nghỉ hơi do dự. Nếu ngay cả các đồng nghiệp trong tòa soạn tạp chí cũng muốn biết rõ về vấn đề này thì chắc chắn sự quan tâm của độc giả còn lớn hơn nhiều.

Nếu Hà Kim Minh thật sự sẵn lòng giải thích chuyện này và sử dụng nó như một mánh lới quảng cáo thì cô có thể dự đoán được số lượng tạp chí bán ra kỳ này sẽ đạt một mức cao mới Dù sao thì hôm nay bản thân tới đây cũng vì công việc. Nghĩ vậy, Trình Thư Nghỉ bèn ngập ngừng rồi hỏi: “Cứ xem như tôi đang tò mò về chuyện này đi! Anh có thể giải thích một cách chỉ tiết và tỉ mỉ không?”

“Cái gì gọi là “cứ xem như” chứ? Lẽ nào em không muốn biết?”

Hà Kim Minh không chịu buông tha cho cô.

Tại sao một người lớn lên ở nước ngoài lại giỏi tiếng Trung như: vậy chứ? Hơn nữa anh ta còn soi mói câu chữ của cô nữa. Trình Thư Nghỉ kích động tới mức muốn trợn tròn mắt.

“Đúng vậy! Là tôi muốn biết đấy! Bây giờ anh có thể nói rồi chứ?”

Trình Thư Nghỉ hơi bực bội nên giọng điệu cũng đầy tức giận và khóe môi hơi vểnh lên. Đây là hành động theo thói quen của cô mỗi khi không vui Hình ảnh này trong mắt Hà Kim Minh trông đáng yêu đến lạ thường. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy điệu bộ như một cô bé ở Trình Thư Nghi. Chẳng phải điều này chứng tỏ là bọn họ đang trở nên thân thiết từng chút một ư?

Nhận ra điều này, trong lòng Hà Kim Minh không khỏi nhảy cắng lên vì sung sướng, khóe miệng cũng nở một nụ cười thật xán lạn.

Bây giờ anh ta đã xác định chắc chắn rằng anh ta thật sự thích Trình Thư Nghi, người phụ nữ đang ngồi đối diện anh ta.

Trước đây, anh ta là một người sẽ hưng phấn khi nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp, nhưng bây giờ anh ta lại hoàn toàn không có hứng thú với những người phụ nữ khác nữa. Không phải không có phụ nữ chủ động nhào vào lòng anh ta. Đối với anh ta mà nói, đó quả thật chỉ là chuyện thường ngày mà thôi. Trước đây anh ta sẽ chấp nhận tất cả bọn họ, nhưng bây giờ lại cảm thấy nhàm chán và không thú vị.

Không biết bắt đầu từ khi nào, người phụ nữ mà anh ta muốn đã trở thành một người cố định đang ngồi trước mặt anh ta.

Chậm rãi thu lại nụ cười nơi khóe miệng nhưng ánh mắt Hà Kim Minh vẫn tràn đầy ý cười như cũ, giọng nói dịu dàng như thể sắp nhấn chìm người nghe.

“Gần đây Đồng Lệ Yên có một vụ kiện về việc đại diện thương mại nên đã nhờ tôi giúp đỡ. Vì vậy chúng tôi có gặp mặt vài lần nhưng chẳng may đã bị những phóng viên giải trí kia chụp được.

Tôi và cô ta chỉ có quan hệ công việc thôi. Tất cả tin đồn bên ngoài đều là giả. Em đừng tin và cũng không cần lo lắng.”

“Tại sao tôi phải lo lắng chứ?” Trình Thư Nghỉ cảm thấy khó hiểu.

“Bây giờ trong lòng tôi chỉ có em thôi.” Hà Kim Minh chợt nói một câu thẳng thắn như vậy.

Chuyện này thì có liên quan gì tới vấn đề kia? Trái tim của Trình Thư Nghỉ bị những lời này làm rối tung cả lên. Dường như sự phát triển giữa Hà Kim Minh và cô ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.

Không được! Cô không thể để mọi chuyện tiếp diễn như thế này!

Cô không thích Hà Kim Minh. Bây giờ cô phải nói rõ chuyện này.

cho anh ta biết để anh ta đỡ phải lún sâu hơn.

“Hà Kim Minh, giữa tôi và anh không có gì… Trình Thư Nghỉ đang nói thì bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại.

Cô liếc nhìn thông báo người gọi tới, là Trình Thu Uyển. Do dự một lúc, Trình Thư Nghỉ vẫn bắt máy, biết đâu là có chuyện liên quan tới Tô Ninh Kiều.
 
Chương 879-880


Chương 879

“Thư Nghi, ngày mai cô có thời gian không?” Trình Thu Uyển vừa cười vừa hỏi.

“Có chuyện gì?” Trình Thư Nghi khẽ nhíu mày.

“Nếu có thời gian thì tôi muốn mời cô cùng đi xem opera.”

Trình Thư Nghi cảm thấy khá kỳ lạ với lời mời của Trình Thu Uyển, tất nhiên cô không muốn đồng ý. Nhưng nghĩ đến không lâu nữa cô ta sẽ hiến tủy cho Tô Ninh Kiều, Trình Thư Nghi vẫn đành nhả ra. Cô ta chịu cứu Tô Ninh Kiều, điểm này cô vẫn rất biết ơn cô †a.

“Được, ngày mai lúc nào?”

Sau khi xác định thời gian với Trình Thu Uyển xong, Trình thư Nghĩ cúp điện thoại “Ai thế?” Nhìn thấy cảm xúc Trình Thư Nghỉ sau khi nhận điện thoại không được vui vẻ cho lắm, Hà Kim Minh tò mò hỏi.

“Trình Thu Uyển.” Trình Thư Nghỉ thuận miệng trả lời Nghe thấy vừa nấy cô gọi điện với Trình Thu Uyển, Hà Kim Minh lập tức cảnh giác: “Cô ta gọi điện cho em làm gì?”

Nghe thấy sự lo lắng trong giọng Hà Kim Minh, trong lòng Trình Thư nghỉ hơi cảm động: “Cô ta hẹn tôi ngày mai đến nhà hát kịch xem opera.”

Hà Kim Minh nghe vậy rũ mắt suy tư, theo những gì anh ta biết về Trình Thu Uyển, chắc chắn cô ta hẹn Trình Thư Nghỉ ra ngoài sẽ không có ý tốt gì, rất có khả năng Trình Thư Nghi sẽ gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Hà Kim Minh ngẩng đầu nói với Trình Thư Nghỉ: “Ngày mai tôi đi với em.”

“Anh đi làm gì?” Trình Thư Nghỉ đồng ý, nghĩ đến vừa nấy Hà Kim Minh tỏ tình với cô, cô quyết định sau này giữ khoảng cách nhất định với anh ta là tốt nhất: “Ngày mai tôi đi một mình là được.”

“Em quên chuyện Trình Thu Uyển muốn tôi tiếp cận em sao.” Hà Kim Minh nói: “Chỉ có ngày mai tôi xuất hiện với em, Trình Thu Uyển mới tin tôi đang theo đuổi em. Như vậy thì nếu lần sau cô ta lại có kế hoạch hãm hại em, cô ta mới yên tâm nói với tôi, tôi cũng có thể nhắc nhở em cẩn thận đối phó.”

Hà Kim Minh nói ra chuyện này khiến Trình Thư Nghỉ hơi lung lay, bây giờ Trình Thu Uyển vẫn là một mối nguy hại to lớn đối với cô và Manh Bảo, vậy nên cô vẫn nên cẩn thận đề phòng mới đúng.

Trong chuyện này có Hà Kim Minh chu toàn, cô cũng có thể yên tâm hơn đôi chút.

Nhưng biết rõ tấm lòng của Hà Kim Minh, còn xuất hiện với anh †a như vậy, trong lòng Trình Thư Nghỉ hơi băn khoăn, có cảm giác như đang lợi dụng anh ta vậy.

Vào lúc Trình Thư Nghi do dự, đột nhiên Hà Kim Minh giơ tay lên cười với phía sau lưng cô.

Tò mò quay đầu, Trình Thư Nghi nhìn thấy sau lưng cô có một người đẹp tóc dài đang đi về phía cô, à không, đang cười với Hà Kim Minh.

“Một người bạn có quen lúc trước.” Nhìn thấy sự tò mò trong mắt Trình Thư Nghi, Hà Kim Minh lên tiếng giải thích.

Anh ta thật sự có bạn nữ khắp thế giới, Trình Thư Nghỉ không khỏi cảm thán, lại còn toàn là người đẹp.

Nhưng không thể không nói, nhìn thấy cảnh như vậy lại khiến tâm trạng cô thả lỏng.

Xem ra vừa nãy Hà Kim Minh tỏ tình với cô cũng không thật lòng lắm, mà có khi anh ta đã từng nói với người đẹp khi nấy. Vốn dĩ anh ta là một công tử bột, là cô làm quá lên thôi.

Nghĩ như vậy, gánh nặng tâm lý của Trình Thư Nghi lập tức nhẹ đi nhiều.

“Thư Nghi, ngày mai tôi đi với em, để em đi một mình tôi không yên tâm.” Hà Kim Minh nhìn Trình Thư Nghỉ nói.

Nghĩ một lát, cuối cùng Trình Thư Nghỉ đồng ý: “Được, vậy ngày mai lúc đi tôi sẽ gọi điện cho anh.”

“Được.” Hà Kim Minh cười trả lời.

Chương 880

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 881


Chương 881

Cậu bé tuy nhỏ nhưng lại rất lanh lợi, đã biết ý nghĩa của tặng hoa hồng là gì từ lâu, chẳng lẽ bây giờ có người đang theo đuổi mommy của cậu bé sao? Nếu là thế thật, vậy daddy phải làm sao đây?

“Nhóc con này” Trình Thư Nghi bất đắc dĩ cười gỗ nhẹ lên trán Manh Bảo, tiện tay đặt hoa lên cái bàn bên cạnh, không định trả lời câu hỏi này.

Nói chuyện về mấy vấn đề này với con trai khiến trong lòng cô thấy hơi bối “Oa, hôm nay dì nấu gì mà thơm thế, chúng ta mau đi rửa tay ăn cơm thôi.” Trình Thư Nghỉ đổi đề tài, kéo tay Manh Bảo đi về phía bàn ăn.

Nhưng Manh Bảo đâu có dễ dàng bị đánh trống lảng như vậy, ôm lấy cánh tay Trình Thư Nghi, vẻ mặt Manh Bảo căng thẳng nói: “Mommy, mẹ nói cho Manh Bảo biết đi, rốt cuộc là ai tặng hoa này cho mẹ vậy?”

“Hoa gì cơ?” Mới vừa bận việc trong phòng làm việc xong đi ra, Trình Nam Quyền đang đi xuống tầng nghe thấy Manh Bảo nói vậy thì thuận miệng hỏi.

Buông cánh tay Trình Thư Nghỉ ra, Manh Bảo xoay người cầm lấy hoa trên bàn.

Bó hoa to lập tức che khuất mặt cậu bé, giọng nói hưng phấn xen lẫn hỗn loạn căng thẳng vang lên từ sau bó hoa: “Cậu ơi, cậu nhìn đi, có người tặng hoa hồng cho mẹ-”

Bước chân nhanh hơn, Trình Nam Quyền nhìn hoa hồng đỏ tươi trước mặt, trong ánh mắt có vui sướng cũng có lo lắng.

Vui sướng là vì cuối cùng Trình Thư Nghỉ cũng bắt đầu suy nghĩ đến chuyện tình cảm cá nhân của mình sau bao nhiêu năm, tình nguyện nhận hoa của người khác, chứng minh đây là dấu hiệu tốt; lo lắng là cô sẽ gặp người xấu, sẽ lại lần nữa chịu tổn thương.

“Thư Nghị, ai tặng hoa này thế?” Trình Nam Quyền cười hỏi câu hỏi giống Manh Bảo.

Trình Thư Nghi cười khổ lắc đầu, giải thích: “Không từ chối được mới đành phải nhận, anh, anh đừng nghĩ nhiều.”

Nói thì nói thế, nhưng đây là lần đầu tiên Trình Nam Quyền thấy Trình Thư Nghỉ mang hoa về nhà sau bấy nhiêu năm, anh ta lại còn là người luôn quan tâm đ ến chuyện lớn của đời người của em gái, sao anh ta có thể không nghĩ nhiều được?

Đi đến trước mặt Trình Thư Nghi, Trình Nam Quyền sâu sắc dặn dò cô: “Thư Nghi, nếu thật sự gặp được người em thích thì đừng có kiêng dè gì cả, phải nắm chặt được hạnh phúc của bản thân, anh ủng hộ em.”

“Ừm” Trình Thư Nghỉ bất đắc dĩ, cảm động gật đầu: “Em biết rồi anh”

“Vậy người tặng hoa này thật sự không có khả năng sao?” Trình Nam Quyền dò hỏi: “Có thể nói cho anh biết là ai không? Anh phải canh cửa cho em gái anh.”

Nghe thấy Trình Nam Quyền hỏi vậy, Trình Thư Nghi bất lực cười “Anh, em đồng ý với anh, nếu thật sự gặp được một người không tệ, em sẽ thử hẹn hò. Nhưng mà.

Nhìn về phía hoa trong tay Manh Bảo, Trình Thư Nghi lắc đầu: “Em với người này thật sự không thể, vậy nên không cần giới thiệu cho anh biết đâu.”

Nói thế nghĩa là không thích người tặng hoa, trong lòng Trình Nam Quyền hơi thất vọng, nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu cảm khẽ cười: “Nếu không được thì chúng ta đừng nói chuyện này nữa, đi ăn cơm đi.”

Tuy anh ta vẫn luôn hy vọng Trình Thư Nghi có thể mau chóng gặp được một người đàn ông mới tốt hơn, quên đi những chuyện không vui lúc trước khi ở bên Cố Mặc Ngôn, một lần nữa có được hạnh phúc thuộc về mình. Nhưng chuyện như này, dù sao cũng không vội được, quan trọng nhất là cô phải thích mới tốt.

Trả lời “được”, trong lòng Trình Thư Nghi đây cảm động và may mắn.

©ô có thể đoán được đại khái suy nghĩ trong lòng Trình Nam Quyền, nhưng Trình Nam Quyền chưa bao giờ ép cô nói những chuyện cô không muốn nói, làm những gì cô không muốn làm.
 
Chương 882


Chương 882

Người anh trai này của cô, thật sự rất thương yêu cô.

“Manh Bảo, bỏ hoa ra đi, mommy dẫn con đi rửa tay.” Trình Thư Nghỉ xoay người nhìn Manh Bảo.

“Vâng” Đặt hoa về vị trí ban đầu, Manh Bảo đưa lưng về phía Trình Thư Nghỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà mẹ không thích chú tặng hoa này, nếu không thì daddy phải làm sao đây?

Chạy chậm đến bên cạnh Trình Thư Nghi, Manh Bảo ngoan ngoãn để Trình Thư Nghi dắt đến nhà vệ sinh, nhưng khuôn mặt nhỏ tròn vo lại đầy lo lắng.

Tuy mommy không thích chú hôm nay tặng hoa, nhưng mommy xinh đẹp như vậy, chắc chắn sau này sẽ có chú khác theo đuổi.

Nếu mommy thật sự thích người khác, vậy chẳng phải cậu bé sẽ có ba dượng sao?

Nghĩ đến đây, Manh Bảo vội vàng lắc đầu, không được không được! Cậu bé không cần ba dượng đâu, cậu bé muốn ba ruột.

Daddy giỏi như thế, chỉ có ba mới xứng đôi với mommy!

“Sao thế?” Thấy tự dưng Manh Bảo lại lắc đầu, Trình Thư Nghi nghi ngờ hỏi. Dùng tay sờ trán cậu bé, không sốt mà: “Manh Bảo, con thấy khó chịu ở đâu à?”

“Không có, vừa nãy cổ hơi ngứa.” Manh Bảo thuận miệng nói một lý do, trái tim nhỏ đập thình thịch.

Dùng tay nhẹ nhàng vỗ cổ Manh Bảo, Trình Thư Nghi không nghỉ ngờ cậu bé: “Bây giờ còn ngứa không?”

“Không ngứa ạ.” Manh Bảo ngoan ngoãn trả lời.

“Chúng ta đi ăn cơm đi.” Trình Thư Nghỉ cầm lấy khăn lông lau tay cho Manh Bảo.

Để Trình Thư Nghỉ bế mình đến bàn ăn, đồng thời Manh Bảo hạ quyết tâm, cậu bé nhất định phải điều tra nguyên nhân năm đó daddy với mommy chia tay.

Nhưng phải điều tra thế nào đây? Cơ thể nhỏ bé lại rơi vào nỗi buồn rầu mới.

Ngày hôm sau, sau khi Trình Thư Nghi đưa Manh Bảo đi học, cô đến tòa soạn tạp chí đi làm, thời gian hẹn đi xem opera với Trình Thu Uyển vào buổi chiều.

Sau khi tan làm buổi trưa, Trình Thư Nghỉ đúng hẹn gọi một cuộc cho Hà Kim Minh, hẹn gặp nhau ở toà soạn tạp chí với anh ta trước, sau đó lại đến nhà hát kịch.

Thư Nghị, đi cùng xe với tôi đi.” Chưa đến nửa tiếng sau Hà Kim Minh đã đến, hơn nữa còn cản lại động tác đi về phía xe của Trình Thư Nghỉ Nhìn thấy Trình Thư Nghi hơi do dự, Hà Kim Minh nói tiếp: “Nếu chúng ta lái hai chiếc xe, chỉ sợ Trình Thu Uyển sẽ không tin hai chúng ta đang hẹn h: Nghĩ đến lời Hà Kim Minh nói, Trình Thư Nghỉ gật đầu, xoay người lên xe Hà Kim Minh.

Trên đường đi đến nhà hát kịch, Trình Thư Nghỉ vẫn luôn ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết cô đang nghĩ gì.

Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của cô, Hà Kim Minh suy tư, cuối cùng vẫn nuốt lại d ục vọng muốn nói gì đấy với cô, có khi lại khiến cô chán ghét.

Khi xe đến nhà hát kịch, Trình Thư Nghỉ nhìn thấy bóng dáng Trình Thu Uyển chờ ngoài cửa, ánh mắt trở nên nặng nề.

Mặc kệ hôm nay Trình Thư Nghỉ gọi cô đến có mục đích gì, cô sẽ không để cô ta thực hiện được đâu!

Thấy Trình Thư Nghi đến cùng với Hà Kim Minh, Trình Thu Uyển lộ ra nụ cười mưu kế đã thành. Tiến độ của Hà Kim Minh cũng không tệ, xem ra Trình Thư Nghỉ thật sự động lòng với anh ta rồi.

Hừi Thứ phụ nữ không có kiến thức.

“Thư Nghi, Hà Kim Minh, hai người đến rồi.” Trình Thu Uyển cười nói bước tới.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom