Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Oan Gia Ngõ Hẹp - Bố Lan Kỳ

Oan Gia Ngõ Hẹp - Bố Lan Kỳ
Chương 60


8 năm sau.

Khu F nằm ở cực nam của Liên minh, vượt qua dãy núi lớn là tới biên giới.

Dọc theo đường biên giới trải dài, dưới những ánh đèn thường xuyên sáng rực, cây cối xanh um, cỏ cây tươi tốt.

Một số thành phố giáp ranh với các nước Đông Nam Á, thường xuyên xảy ra các vụ buôn bán ma túy, trốn thuế và buôn lậu. Tỷ lệ tội phạm cao hơn mức trung bình của Liên minh.

Đêm xuống, thành phố Tuyền sáng đèn lấp lánh như sao trời.

Đây là một trong những thành phố sầm uất nhất ở biên giới, đồng thời cũng là nơi các hoạt động tội phạm hoành hành nhiều nhất.

Ngũ Thời Sâm đến đây được 5 ngày.

Viện nghệ thuật thành phố Tuyền đã gửi lời mời hắn tổ chức ba buổi triển lãm tranh cá nhân trong nửa tháng.

Triển lãm đầu tiên vừa kết thúc, hắn mệt mỏi trở về khách sạn.

Triển lãm tiếp theo sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, hắn có thể nghỉ ngơi một chút tại khách sạn.

Sau khi tắm xong, hắn ngồi trên giường, chán nản rút một quyển sách từ kệ ra nhưng chỉ lật vài trang đã gấp lại.

Hắn nằm xuống giường, nhắm mắt xoa xoa thái dương.

Đây là năm thứ ba kể từ khi hắn về nước.

Mấy ngày nay hắn thường xuyên gặp ác mộng, trong mơ là những mảnh vỡ rời rạc, tỉnh dậy không còn nhớ rõ nữa.

...Cũng chỉ là những con người, những chuyện đó mà thôi.

Bây giờ hắn là một họa sĩ có chút tiếng tăm, thường xuyên nhận được thông báo hợp tác thương mại.

Ba năm qua, hắn một mình lang thang qua các thành phố lớn, không có chỗ ở cố định. Thỉnh thoảng thấy thành phố nào thoải mái thì ở lại hai ba tháng.

Trình Dĩnh đã nhiều lần gọi điện bảo hắn về thủ đô chuẩn bị thi công chức Liên minh, nhưng hắn đều từ chối.

Cuộc sống tự do thoải mái hiện tại rất tốt, nhưng hắn luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó.

Chỉ là những thứ đã mất sẽ không bao giờ quay lại nữa mà thôi.

Môi trường ở thành phố Tuyền rất tốt, nhưng những người vội vã trên phố và thỉnh thoảng chứng kiến cảnh cảnh sát truy đuổi tội phạm khiến hắn có chút lo lắng bất an.

Gần đây... có chuyện gì xảy ra sao?

Dù sao, Ngũ Thời Sâm đã quyết định sẽ rời đi sau khi kết thúc triển lãm thứ ba.

Còn đi đâu... hắn tạm thời chưa có kế hoạch.

Lúc này, điện thoại hắn hiện lên một tin nhắn từ "Mẹ".

"Phòng ban của cậu của con có một vị trí trống, tuần sau về khu C thi nhé, chỉ cần làm đủ 5 năm là có thể lên cấp quản lý."

Ngũ Thời Sâm vuốt qua tin nhắn.

Tâm trạng vốn không tốt giờ càng trở nên tệ hơn.

Hắn cảm thấy đầu óc ù ù, đột nhiên bật dậy, móc từ trong ba lô ra vài viên thuốc màu trắng, mở một chai nước khoáng, ngửa cổ nuốt xuống.

"Thời Sâm, đã ba năm rồi, con chơi cũng đủ rồi."

"Mẹ" lại gửi tin nhắn đến.

Ngũ Thời Sâm xoa xoa mi tâm, mở tin nhắn trả lời: "Con có sẹo trên người, không qua được kiểm định đâu."

"Đó là phòng ban của cậu con, miễn là con muốn, những thứ khác con không cần lo."

"Hơn nữa, Lục Hải Anh đã bị con đuổi đi rồi, con còn e ngại gì nữa?"

"Hồi đại học con ngỗ nghịch, mẹ cũng chưa từng trách con, mẹ hy vọng con có thể sớm quay về, đi đúng đường."

Một loạt tin nhắn khiến tâm trạng Ngũ Thời Sâm càng thêm bứt rứt, hắn cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ bên trong, không bật đèn, trong bóng tối bước đi theo trí nhớ đến bên cửa sổ.

Một làn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, Ngũ Thời Sâm châm một điếu thuốc.

Nicotine nồng đậm tràn vào phổi qua cổ họng, đốm lửa đầu điếu thuốc rất nổi bật trong bóng tối, tàn thuốc bay tán loạn, lúc đó hắn nghĩ chết có lẽ còn dễ chịu hơn hiện tại.

Đôi khi hắn cảm thấy cuộc sống hiện tại chính là cuộc sống lý tưởng mà hắn mong muốn, nhưng đôi khi gắn lại thấy mình sống quá vô vị, tê dại, như một xác sống.

Hút hết một điếu thuốc, hắn mới vứt tàn thuốc đi, mở điện thoại trả lời Trình Dĩnh: "Mẹ, con mệt rồi, con ngủ trước đây."

Bên kia Trình Dĩnh không trả lời.

Có lẽ đã đoán trước được kết quả này, vốn dĩ cũng chẳng hy vọng gì.

Ngũ Thời Sâm ném điện thoại sang một bên, lúc này hắn càng khó ngủ hơn.

Nửa năm nay, chứng mất ngủ của hắn lại bắt đầu nặng hơn.

Giống như 8 năm trước, bên cạnh hắn không có bạn bè, bất kể chuyện gì xảy ra đều phải một mình đối mặt, cũng không có người để tâm sự.

Người dính mùi thuốc lá, hắn không chịu được điều này, vẫn phải đi tắm một lần nữa.

Ngũ Thời Sâm bước vào phòng tắm, bật đèn phòng tắm, ánh sáng yếu ớt chiếu lên giường, trong phòng vẫn rất tối.

Tối nay có vẻ rất nhộn nhịp, bên ngoài liên tục truyền đến tiếng ồn ào và thảo luận đứt quãng, có lẽ lại xảy ra chuyện gì đó.

Linh cảm của hắn không sai, khách sạn hắn đang ở không yên bình chút nào.

Có lẽ người ở phòng bên cạnh, hoặc tầng trên của hắn, chính là nghi phạm đang bị truy nã trong một vụ án lớn nào đó.

Bên ngoài khách sạn, vài người đàn ông ăn mặc thoải mái đang trò chuyện bên bồn hoa.

Đột nhiên, một người đàn ông dẫn đầu bước vào khách sạn, phía sau theo sau là vài người trẻ tuổi.

Trong số nhiều Alpha, chỉ có một Beta.

Địa vị của Beta có vẻ không thấp, anh ta đi đầu tiên, đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, chỉ lộ nửa gương mặt, thân hình không cao, bước đi vội vã.

Anh ta gõ gõ lên quầy lễ tân, khóe miệng nở một nụ cười, giọng nói rất thân thiện: "Chị ơi, ở đây còn phòng trống không?"

Nụ cười của Beta rất đẹp, khiến người ta không khỏi tưởng tượng đến đôi mắt anh ta, chắc phải đẹp lắm.

Anh ta chỉ về phía sau, giới thiệu mấy Alpha đang đứng sau: "Dẫn mấy anh em đến thư giãn một chút."

Vừa nghe đến hai chữ "thư giãn", ánh mắt cô lễ tân lộ vẻ khác thường, dò hỏi: "Có phòng giường đôi 300 một đêm, và phòng tiêu chuẩn 280 một đêm."

"Có thể nâng cấp phòng không?" Hà Thu Dã hỏi. "Loại mà không thanh toán qua quầy của chị, lát nữa sẽ trả tiền mặt ấy."

Nghe vậy, cô lễ tân lập tức hiểu ra: "Có... không biết anh cần loại nào."

Hà Thu Dã hạ thấp vành mũ: "Giá cả khoảng bao nhiêu?"

"Từ một đến ba nghìn." Cô lễ tân nói.

Nâng cấp phòng bình thường làm gì tốn nhiều tiền như vậy.

Hà Thu Dã chỉ vào mấy Alpha phía sau, "Mỗi người một phòng."

"Vâng," cô lễ tân nở nụ cười rất chuẩn mực, "Anh đợi một chút."

Hà Thu Dã gật đầu, "Không vội."

Có vẻ cô lễ tân đang liên lạc với ai đó, một lát sau, một người đàn ông mặc vest đi xuống từ thang máy.

Anh ta rất nhiệt tình tiến lại gần, nhìn Hà Thu Dã và những người khác: "Xin chào, theo tôi là được."

Hà Thu Dã và mấy Alpha phía sau trao đổi ánh mắt.

Mọi người lần lượt đi theo.

Đó là một tầng hầm ánh sáng rất tối, nhóm của Hà Thu Dã được dẫn đến bộ sofa ở chính giữa, xung quanh rộng rãi trống trải.

Người đàn ông tiếp đón nói: "Anh đợi một chút, chỗ chúng tôi vừa có vài người mới đến, lát nữa sẽ đưa lên cho anh xem."

Hà Thu Dã gật đầu.

Sau khi người đó đi khỏi, một Alpha bên cạnh ngứa ngáy chọc chọc Hà Thu Dã, thì thầm: "Anh Thu, anh thật sự đã từng đi "mua hoa" à?"

Hà Thu Dã gác chân lên nhau, trông rất thong dong, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc lạnh lùng, cậu hạ thấp giọng: "Im lặng, quan sát môi trường, nhớ kỹ lối đi."
 
Chương 61


Chẳng bao lâu sau, người đàn ông mặc vest đen dẫn theo một hàng dài Omega tiến đến.

Những Omega này trông đều rất trẻ, đúng như lời người đàn ông kia nói, có lẽ đều là những người mới đến chưa lâu.

Vài người trong số họ trông còn như trẻ con, chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi.

Hà Thu Dã khẽ ra hiệu cho người bên cạnh, một Alpha hiểu ý bước lên phía trước: "Để lại mấy đứa nhỏ tuổi đứng đầu kia đi."

Gã đàn ông áo đen mặt mày hớn hở, mấy đứa nhỏ này đều là hàng mới, giá không hề rẻ.

Ban đầu gã không nghĩ nhóm người này sẽ nhận hết mấy đứa nhỏ, dù sao nhiều người cũng không thích những kẻ thiếu kinh nghiệm.

Mấy Omega đó run rẩy, bị gã áo đen kéo ra khỏi đám đông.

"Các vị muốn mỗi người một phòng phải không?"

"Không cần," Hà Thu Dã lên tiếng, "cho một phòng lớn là được."

Những chuyện thế này quá đỗi bình thường, gã áo đen cũng là người từng trải, gã cười đầy ẩn ý:

"Mời quý vị rẽ trái, có người sẽ đón tiếp ở đó."

"Ừm."

Hà Thu Dã đi đầu.

Khi bọn họ vào đây đều bị lục soát người, vì đã đoán trước sẽ có khâu này nên họ không mang theo cả chứng minh thư, đừng nói đến vũ khí tự vệ.

Cậu lén ra hiệu cho anh em, bảo mọi người tạm thời đừng hành động.

Một tiếp viên khác nhìn thấy họ, nở nụ cười tươi dẫn cả nhóm đi thang máy lên thẳng phòng VIP tầng ba.

"Thưa quý vị, nơi này không được mang thiết bị điện tử vào, mong mọi người hợp tác."

Hà Thu Dã không lên tiếng, một Alpha đứng phía sau bước ra, vẻ mặt khó chịu: "Quy định gì kỳ cục vậy."

"Này anh, chúng tôi có mang máy quay phim, cái này cũng không được vào sao?" Một Alpha cao lớn hơn hỏi.

Người kia nhìn chiếc máy quay một cách khó xử, theo quy định, không được mang bất kỳ thiết bị điện tử nào vào.

Nhưng mấy người này trông không dễ đối phó, hơn nữa còn là khách mang tiền đến, không thể đắc tội được.

May mà máy quay phim không có chức năng liên lạc.

Người đó do dự một lúc rồi đồng ý: "Máy quay có thể mang vào. Tuy nhiên nếu các vị muốn quay mặt họ thì cần phải trả thêm tiền."

"Tiền không phải vấn đề."

Hà Thu Dã này mới hài lòng vẫy tay, dẫn mọi người đi vào.

Đây là một căn phòng rất rộng, thoang thoảng mùi thơm, Hà Thu Dã là Beta nên không nhạy cảm với mùi hương lắm.

Mấy Alpha phía sau không nhịn được phải bịt mũi lại.

Năm Omega run rẩy đứng thành một hàng, cúi đầu không dám nhìn ai.

Hà Thu Dã hít một hơi sâu, lấy máy quay từ trong ba lô ra, điều chỉnh gì đó.

Người cao nhất tên là Cao Nguyên hỏi: "Anh Thu, ở đây có thiết bị chặn sóng không?"

"Chắc là không," Hà Thu Dã lắc đầu, "Đây là đâu vậy, lúc nãy có ai nhớ được đường đi không?"

"Vừa lên thang máy đã bị dẫn đến đây, xung quanh không có gì đặc biệt để nhận dạng, có lẽ là một không gian bí mật nào đó." Một Alpha khác tên là Trần Thúc Hoa véo cằm nói, "Ý thức phòng bị khá cao."

Cảnh sát chắc chắn không tìm được nơi như thế này, khó trách chỗ này có thể hoạt động lâu đến vậy.

Mấy Omega bên cạnh không hiểu chuyện gì, nghe họ nói chuyện, dường như không phải đến đây để làm "chuyện đó".

Hà Thu Dã cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người một Omega chỉ mặc áo hai dây.

"Em có lạnh không?"

"Không lạnh ạ."

Omega được ưu ái giật mình, lùi lại hai bước.

"Thúc Hoa, gửi vị trí cho đội." Hà Thu Dã dặn dò, "Tôi ra ngoài xem địa hình, lát nữa làm theo kế hoạch."

Thì ra chiếc máy quay đó có chức năng liên lạc, đó là thiết bị đã được đội ngũ kỹ thuật của họ cải tiến.

"Vâng."

Trước khi đi vì không yên tâm, Hà Thu Dã muốn mang theo thứ gì đó để tự vệ, cậu nhìn quanh một vòng, ngay cả cái ghế bốn chân cũng không có.

Chợt cậu liếc thấy cây trâm cài tóc trên đầu một Omega.

Cậu mặc xườn xám, tạo hình rất cổ điển.

Hà Thu Dã bước đến: "Cho tôi mượn cây trâm của em."

Trâm bị rút ra, tóc Omega xõa tung.

Một mùi rượu osmanthus đậm đà thoang thoảng. (Hoa quế)

Omega có mùi rượu rất hiếm, hơn nữa nếu là mùi mà cậu - một Beta có thể ngửi thấy, thì chắc không phải pheromone, có lẽ là nước hoa cậu ấy xịt.

Đã lâu lắm rồi cậu không ngửi thấy mùi hương pha lẫn với rượu.

Omega còn chưa kịp định thần, chỉ nghe Hà Thu Dã nói: "Mùi hương trên người em rất dễ chịu."

Mấy Alpha trợn tròn mắt nhìn nhau, tưởng mình nghe nhầm.

Phải biết rằng, Hà Thu Dã vốn luôn lạnh lùng, ngoài công việc ra, cậu không bao giờ giao tiếp với người khác giới. (Nhắc lại sợ mn quên, "giới" của tác giả là chỉ ABO không chỉ nam nữ)

Hôm nay sao vậy, lại còn khen người ta thơm?

Hơn nữa là với một Omega xinh đẹp như vậy...

Hà Thu Dã cầm trâm đi ra ngoài.

Con đường này toàn là không gian kín, ngay cả thiết bị phòng cháy cũng không có, khó tưởng tượng nếu nơi này xảy ra hỏa hoạn thì...

Không biết đi được bao lâu, cậu mới thấy cầu thang, cửa cầu thang không có người, cậu đi thẳng lên.

Khoảng mười mấy phút sau, cậu chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn từ bên ngoài quán rượu, nghe như tiếng súng.

Đang định xem chuyện gì xảy ra, cậu lại đụng phải mấy người của khách sạn.

Mấy người đó mặc đồ đen, trông như vệ sĩ, đi thẳng về phía cậu.

Hà Thu Dã hoảng hốt trong lòng, lập tức quay người chạy.

Cậu vừa chạy, mấy người đó liền đuổi theo.

Nhóm của họ có lẽ đã bị lộ, căn phòng kia chắc có camera theo dõi.

Cao Nguyên và những người khác chắc đã chạy rồi.

Trước đây nghe nói khách sạn này còn có giao dịch ma túy và buôn lậu ở tầng hầm, họ không dám trực tiếp điều động cảnh sát đột kích, nên đội của họ cử một tiểu đội đến điều tra các hoạt động phi pháp của khách sạn này.

"Có cảnh sát!"

Không biết ai hét lên một câu, lập tức gây náo loạn ở tầng dưới.

Trong lúc mấy người áo đen ngẩn người, Hà Thu Dã nhảy từ tầng ba xuống, bám vào hành lang tầng hai, leo qua cửa sổ vào phòng bên dưới.

May mắn là căn phòng này đang mở cửa sổ.

Biết sẽ làm phiền người khác, Hà Thu Dã đã chuẩn bị tinh thần bị mắng.

"Xin lỗi đồng chí, tôi là cảnh sát cấp một của đội Hình sự thành phố Tuyền, đang làm nhiệm vụ gặp chút rắc rối, xin anh..."

Cậu chưa nói hết câu, cửa phòng đã có tiếng gõ.

"Cảnh sát kiểm tra phòng, xin mở cửa."

Tạ ơn trời đất, gặp được đồng đội rồi.

Từ đầu đến cuối, vị khách trong phòng không hề lên tiếng.

Hà Thu Dã nghĩ mình đã làm người ta sợ, nên tự đi mở cửa.

Dưới ánh đèn mờ, cảnh sát kiểm tra không thấy rõ mặt Hà Thu Dã, trực tiếp lên tiếng: "Xin xuất trình chứng minh thư."

Một cảnh sát khác nhẹ nhàng đẩy Hà Thu Dã ra, nhìn về phía người phía sau: "Hai người có quan hệ gì, anh có biết sinh nhật đối phương không?"

"..."

Ra là đến để bắt mại dâm.

Chỉ có người yêu mới biết sinh nhật của nhau, làm chuyện mua bán thể xác sao biết được điều này.

Hà Thu Dã vừa định xuất trình thân phận, chợt nghe từ phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn:

"Nếu tôi không nhớ nhầm thì là ngày 13 tháng 10."

Cậu lập tức đông cứng tại chỗ.
 
Chương 62


Hà Thu Dã không dám đối mặt với Ngũ Thời Sâm, như thể mình đã từng làm điều gì có lỗi với hắn vậy.

"Bây giờ em là cảnh sát à?" Thấy cậu không phản ứng, Ngũ Thời Sâm lại hỏi.

Hà Thu Dã cúi đầu với tâm trạng phức tạp, khẽ "ừm" một tiếng.

"Giờ có bận không?"

Hắn lại hỏi tiếp.

"Cũng không..." Hà Thu Dã cứng nhắc giải thích: "Ra ngoài làm nhiệm vụ, nhiệm vụ của em đã hoàn thành rồi, sắp phải đi hội quân với đội. Em không mang theo súng, nhưng những người trong khách sạn này đều được trang bị vũ khí, ra ngoài bây giờ rất nguy hiểm."

"Vậy em tạm trốn ở chỗ tôi đi." Ngũ Thời Sâm đặt máy tính bảng xuống, từ từ di chuyển chân, bước xuống giường: "Để tôi rót cho em ly nước."

Hà Thu Dã với vẻ mặt không tự nhiên, lùi lại nửa bước, nói một cách đầy chừng mực: "Không cần đâu, em không khát, không cần phiền lòng."

Nghe câu nói đó, Ngũ Thời Sâm hơi sững người.

Hà Thu Dã của nhiều năm trước sẽ không bao giờ nói chuyện với hắn như vậy.

Hai chữ "phiền lòng" đâm xuyên qua tim Ngũ Thời Sâm. Bao nhiêu ảo tưởng trong những giấc mơ suốt nhiều năm qua đều tan thành bọt nước, thực tại nhắc nhở rằng cả hai giờ đã là người xa lạ.

Mới mấy ngày trước trong mơ, hắn còn mơ thấy Hà Thu Dã nũng nịu với mình.

Đó là Hà Thu Dã của 8 năm trước, không phải là người hiện tại.

"Mấy năm nay..." Hắn ngập ngừng, những lời hỏi thăm nghẹn lại nơi cổ họng.

Ngũ Thời Sâm rất muốn biết tình hình gần đây của Hà Thu Dã, muốn hỏi xem cậu tốt nghiệp ở đâu, đã đi những nơi nào, bên cạnh có ai chăm sóc không, nhưng lại sợ đối phương đã có cuộc sống hoàn toàn mới, hắn hỏi như vậy liệu có quá thất lễ.

Còn sợ cậu nói ra những lời khách sáo hơn, khiến bản thân càng thêm đau lòng.

"Sao anh lại ở khu F vậy?" Hà Thu Dã hỏi trước: "Thành phố nhỏ này rất hẻo lánh, lại không an toàn."

"Đến mở triển lãm tranh, vài ngày nữa sẽ đi."

Hà Thu Dã gật đầu máy móc vài cái: "Ừm. Nhưng... thành phố này chỉ có một phòng triển lãm nghệ thuật rất nhỏ, nơi như thế, chắc không mời nổi anh đâu nhỉ?"

Ngũ Thời Sâm bây giờ là họa sĩ có chút tiếng tăm, Hà Thu Dã vẫn luôn theo dõi.

"Nơi nhỏ hơn nữa cũng mời được tôi."

Hắn trả lời.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Hà Thu Dã, hắn nhạt giọng nói: "Tôi có vết nhơ trong nghề, những phòng triển lãm lớn không thể mời tôi được."

"Đã... đã xảy ra chuyện gì vậy..." Hà Thu Dã không hiểu những chuyện này, nhưng cậu biết, Ngũ Thời Sâm tuyệt đối không phải là người không biết chừng mực.

"Không có gì, chuyện cũ rích rồi."

Ngũ Thời Sâm chỉ muốn qua loa cho xong.

Hà Thu Dã không biết nói gì hơn, chỉ gật gật đầu.

Hai người cứ đứng như vậy, cho đến khi tiếng ồn bên ngoài dần lắng xuống.

Cậu phải về thôi.

"Em phải đi đây." Hà Thu Dã kéo vành mũ thấp xuống: "Lần tới liên lạc sau."

Nói xong câu đó là muốn chạy ngay.

Thực ra cậu có rất nhiều điều muốn làm, ví dụ như muốn xin thông tin liên lạc của Ngũ Thời Sâm, muốn hỏi thăm dạo này hắn thế nào.

Cậu biết cứ thế chạy đi, về sau chắc chắn sẽ hối hận.

Nhưng cậu không có can đảm làm những việc đó.

Chỉ đứng ở đây thôi, cùng phòng với Ngũ Thời Sâm, đã khiến cậu cảm thấy vô cùng dày vò rồi.

"A Dã."

Đúng lúc này, Ngũ Thời Sâm gọi cậu lại.

Hà Thu Dã nắm chặt nắm đấm, dừng bước.

Cậu vốn không muốn khóc, nhưng lại khó chịu đến mức toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.

A Dã, A Dã.

Đã 8 năm rồi cậu không được nghe hai chữ này.

Vẫn là giọng nói quen thuộc đó, nhưng cậu không thể như trước kia chạy ào vào lòng hắn nữa.

"Lần tới liên lạc, là khi nào?"

Giọng Ngũ Thời Sâm vọng vào tai.

Tim Hà Thu Dã, chua xót đến nghẹn ngào, khô khốc.

Cậu quay đầu lại: "Em không mang điện thoại, WeChat là nc0809."

"Được."

Ngũ Thời Sâm lấy điện thoại ra, nhập ID WeChat vào, tìm thấy tài khoản tên "123".

"0809" là chỉ ngày 9 tháng 8 sao...

Còn "nc" là viết tắt tên của ai?

Hắn và Hà Thu Dã quen nhau vào tháng 10, ngày này không thuộc về hai người.

Ngũ Thời Sâm khàn giọng hỏi: "0809, là ngày kỷ niệm với người yêu à?"

"Không phải," Hà Thu Dã phủ nhận rất nhanh, "là ngày em vào đội Hình sự thành phố Tuyền. Em không có người yêu."

"Tôi cũng không có."

Ngũ Thời Sâm không biết tại sao mình lại trả lời như vậy, nhưng hắn cảm thấy mình nên trả lời như thế.

Hà Thu Dã không biết nói gì, chỉ "ừ" một tiếng.

"Em đi trước đây." Cậu kéo khóa áo khoác lên tận cằm, che kín mặt mình, không đợi Ngũ Thời Sâm trả lời đã bước ra ngoài.

Nhiệm vụ lần này thực hiện rất thành công, Hà Thu Dã được đội trưởng khen ngợi.

Đội trưởng này không phải ai xa lạ, chính là anh rể cậu, Nguyên Hàm.

Hai người cùng tan làm, trên đường về, Nguyên Hàm vừa lái xe vừa lẩm bẩm: "Chút nữa phải mua thêm vài bộ quần áo trẻ con, tháng sau Miêu Miêu sinh rồi, lúc đó không có quần áo cho con mặc."

Hà Thu Dã không trả lời anh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngẩn ngơ.

"Tốt nhất là Alpha, như vậy sau này có thể theo anh cùng bảo vệ Miêu Miêu."

Anh tiếp tục tự nói.

Hà Thu Dã không nghe anh nói gì, lòng cậu rối như tơ vò, vẫn đang chìm đắm trong ảnh hưởng của cuộc gặp lại với Ngũ Thời Sâm.

"Miêu Miêu vừa bảo muốn ăn dâu tây, thời tiết này làm gì có dâu tây, Tiểu Dã này, em biết gần đây chỗ nào có dâu tây không?"

Nguyên Hàm không nghe thấy cậu trả lời, lại hỏi thêm lần nữa.

Hà Thu Dã như bị đông cứng vậy, ngẩn người không nói gì.

"Tiểu Dã, em có nghe thấy không?"

Hà Thu Dã mới chợt giật mình tỉnh lại: "À, đội trưởng, có chuyện gì ạ?"

"Tan làm rồi thì gọi anh rể."

"Xin lỗi," Hà Thu Dã cởi mũ ra, "vừa nãy không tập trung."

"Anh cũng thấy thế," Nguyên Hàm nói, "em sao vậy, hồn vía lên mây à, anh hỏi em chỗ nào có dâu tây này."

"Mùa thu làm gì có dâu tây?"

"Chị em muốn ăn mà." Nguyên Hàm bất lực nói: "Hay là đến siêu thị nhập khẩu ở trung tâm thành phố xem sao, chắc có bán."

"Ở đó một hộp dâu tây nhỏ đã mất của anh mấy ngày lương đấy."

"Cũng không còn cách nào khác, phụ nữ mang thai là số một, là số một."

Nguyên Hàm vừa nói giọng bất lực, vừa tươi cười đổi hướng, chuẩn bị đến trung tâm thành phố.

"Còn chưa nói em nữa, hôm nay em làm sao vậy, thấy cái gì không nên thấy à?" Nguyên Hàm nghiêm túc nói: "Có cần anh hẹn chuyên gia tâm lý trong đội khám cho em không?"

Hà Thu Dã khoanh tay, ôm chặt lấy mình: "Không anh."

"Vậy mặt mũi ủ rũ làm gì?" Nguyên Hàm tò mò hỏi.

"Hôm nay em gặp Ngũ Thời Sâm."

Cậu đột ngột trả lời.

Phía trước vừa hay có một con mèo hoang chạy qua, Nguyên Hàm vốn đã giật mình, còn bị dọa thêm một lần nữa, đạp phanh xong tay vẫn còn run.

"Em gặp ai cơ?"

"Người yêu cũ, Ngũ Thời Sâm." Hà Thu Dã thở dài: "Ở trong khách sạn, anh ấy đến đây mở triển lãm tranh."

Nguyên Hàm đột nhiên im lặng.

"Anh ấy nói anh ấy độc thân." Hà Thu Dã khẽ chớp mắt hai cái, ánh mắt có vẻ yếu đuối.

"Hai đứa quay lại với nhau à?"

"Không," Hà Thu Dã lắc đầu, "gia đình anh ấy làm sao có thể đồng ý để anh ấy ở lại khu F được, còn em thì không thể đi."

Nguyên Hàm giả vờ thoải mái: "Không sao, liên lạc lại cũng tốt mà. Đâu phải kẻ thù, không đến nỗi không qua lại với nhau cả đời, để lại thông tin liên lạc sau này còn có cơ hội gặp nhau."

"Anh."

Tâm trạng Hà Thu Dã rất kém.

Chỉ khi rất khó chịu cậu mới gọi Nguyên Hàm là "anh", khi khó chịu cậu không dám tìm chị gái tâm sự, sợ Hà Miêu cũng đau lòng theo, nên cậu không bao giờ nói những chuyện này với Hà Miêu.

Bao nhiêu nỗi đau trong những năm qua, chỉ có Nguyên Hàm biết.

"Nhưng em vẫn còn thích anh ấy."

Nước mắt Hà Thu Dã lăn xuống không một tiếng động. Mắt đỏ hoe, trong mắt lộ ra một sự khẩn cầu. Giọng thì thầm của cậu gần như điên dại:

"Phải làm sao đây, anh... Em vẫn còn thích anh ấy..."
 
Chương 63


Chỗ "Liên hệ" hiển thị một dấu chấm đỏ, phải mất một lúc lấy hết can đảm Hà Thu Dã mới mở ra và nhấn nút đồng ý kết bạn.

Tên tài khoản của hắn vẫn là "A Tử", chỉ có ảnh đại diện đổi thành một bức hình màu trắng thuần.

"Bạn đã thêm A Tử, giờ có thể bắt đầu trò chuyện."

Hà Thu Dã nhìn chằm chằm dòng chữ đó, ngây người. Mở bàn phím định gõ gì đó nhưng chẳng nghĩ ra được gì.

Chẳng bao lâu sau, phía trên khung chat hiện lên dòng "Đối phương đang nhập..."

"A Dã, sau lần đó em thi lại đại học phải không?"

Một câu chào hỏi đơn giản.

Hà Thu Dã trả lời không chút do dự: "Ừm, tốt nghiệp Học viện Cảnh sát Trung ương."

"Làm cảnh sát có nguy hiểm không?"

"Cảnh sát ở những nơi khác còn đỡ, ở khu F nguy hiểm hơn một chút."

"Sao lại đến khu F?"

"Ở đây thiếu cảnh sát."

Đối phương im lặng.

Hà Thu Dã nhân lúc này, lấy hết can đảm gõ vài dòng, toàn những câu hỏi không đâu vào đâu.

"Mai bận không?" Một câu của Ngũ Thời Sâm khiến tay Hà Thu Dã run lên, cậu vội xóa sạch những gì đã gõ trong ô nhập.

"Thứ Sáu, đi làm bình thường thôi."

"Tối cùng nhau ăn cơm được không?"

Giống như nhiều năm trước, Ngũ Thời Sâm vẫn trực tiếp, nồng nhiệt xông vào cuộc sống của cậu như vậy.

Hắn luôn thẳng thắn nói ra những điều mình muốn nói, như thể tin chắc rằng Hà Thu Dã sẽ không từ chối hay làm hắn khó xử vậy.

"...Được."

Hà Thu Dã ngồi trên giường, co một chân lên, tim đập thình thịch.

Ngũ Thời Sâm: "Thật ra tôi có hơi ghét em."

Câu nói quá đột ngột, Hà Thu Dã chưa kịp phản ứng, đối phương đã tiếp tục: "Em đi lâu quá rồi, tôi đã quên mất em trông như thế nào."

"Trước khi đưa em lên tàu, chúng ta còn nói là chẳng có tấm ảnh chung nào. Nếu biết em đi lâu như vậy, dù thế nào tôi cũng sẽ kéo em chụp một tấm."

"Kỳ Đại hội thể thao toàn quốc đó có một tấm ảnh chung rất mờ, em đứng trên bục á quân, đeo huy chương bạc trên ngực. Tấm ảnh đó tôi giữ rất lâu, đáng tiếc năm ngoái điện thoại rơi xuống nước, khi đổi máy không chuyển qua được."

Tim Hà Thu Dã như bị bóp nghẹt, cậu cuộn tròn người lại, cắn vào đầu gối, nơi đang thấm đẫm nước, nhưng là nước mắt.

"Năm kia tôi về thăm Đại học Lan Hòa, có vài tòa nhà được sửa lại, nhưng nhìn chung vẫn như lúc chúng ta rời đi."

"Mấy năm trước tôi ở Ý, mới về nước được ba năm. Những năm này tôi cứ đi khắp nơi mở triển lãm tranh, không cố định ở nơi nào."

"Tôi tìm em khắp nơi, nhưng đến đâu cũng chẳng thấy em."

"Hà Thu Dã, tôi muốn biết, những năm qua, em có nhớ tôi nhiều như tôi nhớ em không?"

Ngũ Thời Sâm tự nói với chính mình rất lâu, hắn biết đối phương sẽ đọc được tất cả những tin nhắn này.

Hà Thu Dã hoàn toàn không dám trả lời, ngay cả việc đọc những tin nhắn này cũng phải dùng hết sức lực và can đảm.

"Giá như em đợi tôi thêm chút nữa..."

Đó là câu cuối cùng của Ngũ Thời Sâm.

Điều mà hắn không nói với mẹ mình, nhiều năm qua hắn đổi chỗ ở khắp nơi, là để tìm Hà Thu Dã trong Liên minh rộng lớn này.

Hắn cố gắng làm nổi tiếng cái tên họa sĩ của mình, là muốn Hà Thu Dã thấy được tin tức về hắn. Giờ nghĩ lại có lẽ đối phương chưa từng để ý đến động thái của hắn, hoặc có để ý, biết được từng cử chỉ hành động của hắn, nhưng không dám tìm hắn.

Ngũ Thời Sâm đi khắp nơi dò la tin tức về cậu, nhưng chẳng tìm hiểu được gì.

Ban đầu hắn nghĩ, Hà Thu Dã khiến hắn đau khổ như vậy, đợi khi tìm được cậu, nhất định phải đánh một trận, hoặc mắng một trận cho hả giận.

Nhưng khi người đã ở trước mặt, hắn lại chẳng dám đến gần, chỉ sợ mình làm phiền đối phương.

Hà Thu Dã chọn rời đi, chắc hẳn là vì có một khoảnh khắc nào đó, cậu ấy cảm thấy rời xa Ngũ Thời Sâm, cậu mới có thể sống tốt hơn.

Nhưng cậu không sống tốt, hoàn toàn không tốt.

"Xin lỗi."

Nước mắt Hà Thu Dã rơi từng giọt lớn xuống màn hình, tầm nhìn mờ mịt, chỉ có những đoạn độc thoại dài.

"Sau khi rời đi, em vượt qua kỳ phát tình thế nào?" Ngũ Thời Sâm hỏi.

Tình trạng của Hà Thu Dã đặc biệt, thuốc ức chế thông thường không thể giúp cậu an toàn vượt qua kỳ phát tình, chỉ có đánh dấu tạm thời của Alpha mới có thể khiến cậu dễ chịu hơn một chút.

Xác suất cứng rắn vượt qua rất thấp, tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng này.

Hà Thu Dã không trả lời trực tiếp câu hỏi: "Cứ thế qua thôi."

Cậu khóc đến khó chịu, chỉ vội vàng gõ một câu "Hơi buồn ngủ rồi, mai nói tiếp" rồi tắt điện thoại.

Cậu vùi đầu vào gối, sợ khóc thành tiếng sẽ đánh thức Hà Miêu và Nguyên Hàm ở phòng bên.

Không biết qua bao lâu, cậu mới lau mặt, định lấy điện thoại lướt cái gì đó để bình tĩnh lại.

Đúng lúc này, Nguyên Hàm gõ cửa: "Tiểu Dã, đội có việc khẩn, em có tiện không?"

Hà Thu Dã nhảy xuống giường, vội mở cửa cho Nguyên Hàm: "Anh rể, có chuyện gì vậy?"

"Khách sạn mà chúng ta kiểm tra sáng nay có chuyện rồi." Nguyên Hàm vừa nói vừa thay quần áo, "Đi với anh đi, nhanh lên."

Hà Thu Dã không nói hai lời, quay người về thay đồ.

Nhiều năm nay, cậu đã quen với việc làm việc nửa đêm rồi.

Khách sạn đó... cậu nhớ Ngũ Thời Sâm đang ở đó.

Đã xảy ra chuyện gì?

"Hình như phát hiện ma túy," Nguyên Hàm nói, "Có lẽ có người định mang đồ chạy trốn, chúng ta đi chặn đường."

Hà Thu Dã nghiêm túc nói: "Vâng."

Trong bóng tối Nguyên Hàm không thấy đôi mắt đỏ của Hà Thu Dã, nên cũng không để ý đến cảm xúc của cậu: "Giọng nghe nặng quá, bị cảm à?"

Hà Thu Dã không nói gì.

Nguyên Hàm chợt nhớ ra hôm nay đối phương vừa gặp ai, liền im lặng.

Từ nhà đến khách sạn mất hơn hai mươi phút đi xe, khi hai người đến nơi thì rất yên tĩnh, cửa có vài xe cảnh sát đậu, không có gì bất thường.

Hỏi thăm mới biết, hóa ra vụ việc đã được giải quyết.

Tên đàn em mang ma túy khi đi ngang qua phòng một Alpha cấp cao, đúng lúc đối phương đang trong kỳ dịch cảm, chân mềm nhũn, trực tiếp sùi bọt mép ngất đi.

Xung quanh có mấy người cũng bị ảnh hưởng, giờ đã được đưa đến bệnh viện điều trị.

"Ngoài Alpha cấp SSS, người khác rất khó gây ra động tĩnh lớn như vậy."

Nguyên Hàm phức tạp nhìn Hà Thu Dã một cái, "Tiểu Dã, đi xem không?"

Hà Thu Dã đại khái đoán được người đó là ai.

Nơi này quá hẻo lánh, Alpha cấp SSS rất hiếm gặp.

Cậu chạy lên cầu thang, theo trí nhớ chạy đi tìm Ngũ Thời Sâm.

Mùi chắc rất nồng, nhưng bây giờ cậu là Beta, hoàn toàn không ngửi thấy chút mùi pheromone nào.

Cửa phòng hé mở, khi Hà Thu Dã đến, từ trong phòng vang ra tiếng thủy tinh vỡ giòn tan.

Hà Thu Dã lo hắn gặp nguy hiểm, lập tức đẩy cửa xông vào.

Eo cậu bị một đôi tay rộng lớn ôm lấy.

Căn phòng bỗng sáng bừng lên, Ngũ Thời Sâm đã bật đèn.

Hắn như một con thú cứ rúc vào vai Hà Thu Dã, khẽ hít hít.

Máu trong người Hà Thu Dã như đông cứng lại, cậu biết mình nên chạy trốn ngay lập tức, chứ không phải ở lại đây.

Hắn đã phát hiện ra điều bất thường trên người cậu.

"A Dã..." Giọng run rẩy của hắn trong đêm tĩnh lặng càng rõ ràng hơn, "Tôi không ngửi thấy mùi của em nữa."
 
Chương 64


Trước đây, tuyến thể của Hà Thu Dã rất đẹp, hồng hào mơn mởn, trong suốt và óng ánh.

Nhưng giờ đây, gáy cậu đã bị khoét đi một mảng, trông như một hồ nước khô cạn giữa sa mạc, chi chít những vết lõm sâu không đều, khô ráp và tối màu.

Hà Thu Dã không muốn cho đối phương nhìn thấy cổ mình, nhưng Ngũ Thời Sâm đã thấy cả rồi.

"Tuyến thể của em không còn nữa."

Ngũ Thời Sâm chăm chú nhìn vào gáy cậu, nuốt khan một tiếng, ánh mắt tràn đầy đau thương và xót xa.

Hắn đưa tay định chạm vào cổ cậu nhưng rồi lại rụt tay về.

"Em thà tự tay khoét bỏ tuyến thể của mình, cũng nhất quyết rời xa tôi, không quay lại tìm tôi."

Sao hắn không nghĩ đến khả năng thứ ba.

Không cần tìm một Alpha mới, cũng không cần cố chịu đựng.

Đúng vậy, một lần giải quyết tất cả.

Hóa ra vì thế mà cậu có thể làm cảnh sát, có thể vào đội hình sự.

Thì ra cậu đã trở thành Beta rồi.

Hà Thu Dã xoay người lại, dựng cổ áo lên che đi tuyến thể: "Bây giờ anh ổn chưa?"

Mắt Ngũ Thời Sâm đỏ ngầu, toàn thân nóng rực, nếu là Omega ngửi thấy mùi hương trên người hắn lúc này, có lẽ đã bị dẫn dụ vào kỳ phát tình sớm rồi.

Đáng tiếc người trước mặt vẫn điềm nhiên như không, nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.

"Bây giờ anh có cần ở một mình không?" Hà Thu Dã lùi lại nửa bước, "Em ra ngoài trước..."

Ngũ Thời Sâm bất chợt ôm lấy cậu, lẩm bẩm: "Đừng đi..."

Rồi lại vô lực nói: "Chỉ có vào kỳ dịch cảm thế này, tôi mới dám nói những lời điên rồ như vậy."

"Ở lại bên tôi một lát đi, A Dã."

Hà Thu Dã đẩy hắn ra, "Nhưng bây giờ anh cần..."

"Sau khi rời xa tôi tại sao em không yêu đương?" Ngũ Thời Sâm nhìn cậu bằng ánh mắt gần như ám ảnh, "Bao nhiêu năm rồi, em vẫn luôn độc thân."

Hà Thu Dã cúi đầu: "Tại công việc bận quá."

"Công việc bận?" Lời giải thích này nghe như qua loa, nhưng nghĩ kỹ cũng đúng. Mỗi ngày cậu đều phải đối mặt với các vụ án, làm gì có thời gian yêu đương. Tuy nhiên Ngũ Thời Sâm không muốn nghe lời giải thích này, trực giác mách bảo hắn rằng, Hà Thu Dã cũng giống như hắn, vẫn chưa quên được mối tình tám năm trước.

Ngũ Thời Sâm khẽ thì thầm: "Nghĩ đến việc trước đây em bỏ đi mà không nói lời nào, tôi chỉ muốn đánh em một trận."

"Anh đánh đi."

Hà Thu Dã không cảm thấy đây là yêu cầu quá đáng.

Ngũ Thời Sâm nhếch môi: "Em đang trốn tránh tôi, ngay từ khi chúng ta gặp lại, em đã luôn trốn tránh tôi."

Hà Thu Dã không phủ nhận: "Chúng ta không nên có liên quan gì đến nhau."

"Nhưng tôi vẫn còn yêu em."

Ngũ Thời Sâm nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc dâng trào trong lòng: "Hà Thu Dã, trái tim em sao mà lạnh lùng đến thế."

Câu nói ấy khiến bầu không khí trở nên lạnh lẽo.

Hà Thu Dã cúi đầu thật thấp: "Anh Sâm... tình trạng của anh bây giờ không thích hợp để nói chuyện với em nữa. Em ra ngoài đây, khi nào... anh ổn thì hãy gọi em."

"Em định cứ thế mà đi sao?" Ngũ Thời Sâm hỏi.

Hà Thu Dã dừng bước: "Anh cần gì?"

"Giúp tôi qua kỳ dịch cảm này đi. Những chuyện trước kia tôi không tính toán nữa, tôi cũng sẽ không làm phiền em nữa." Ngũ Thời Sâm bất chợt nói.

Hà Thu Dã ngỡ ngàng ngẩng đầu lên: "Ý anh là gì..."

"Ở lại đi, A Dã." Cuối cùng Ngũ Thời Sâm vẫn không nỡ nói nặng lời với cậu.

Hà Thu Dã nuốt khan, từ từ đưa tay cởi thắt lưng của mình.

Tiếng thắt lưng được kéo ra kích thích màng nhĩ của Ngũ Thời Sâm.

Có gì đó không giống nữa, Hà Thu Dã đã thay đổi, thay đổi rất nhiều.

Trước kia ngủ chung giường với hắn thôi mà cậu đã ngượng ngùng không chịu nổi.

Ngũ Thời Sâm nắm lấy tay Hà Thu Dã: "Muốn tôi rời xa em ư, đừng có mơ. Lần này đã tìm được em rồi, em còn định trốn à?"

Giọng Hà Thu Dã run rẩy: "Đây là khu F, anh không thể ở lại khu F mãi được."

"Không ai có thể quản được tôi." Ngũ Thời Sâm cũng rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Thu Dã, tôi đã lớn rồi, giờ tôi tự nuôi sống bản thân được, không phải chịu sự kiểm soát của ai cả. Tôi không đi theo con đường mẹ tôi sắp đặt nữa, bây giờ tôi sống rất thoải mái."

"Chỉ là... bên cạnh thiếu đi một người là em."

Hàng mi của Hà Thu Dã khẽ chớp nhẹ, cậu không dám ngẩng đầu nhìn Ngũ Thời Sâm: "Công việc của em rất nguy hiểm."

"Tôi sẽ ở bên cạnh em." Ngũ Thời Sâm nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, "Thu Dã à, đừng đẩy tôi ra nữa. Em biết không, tôi đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi... Tôi sắp phát điên rồi."

Khung cảnh này có vẻ quen thuộc, nhớ lại nhiều năm trước khi Hà Thu Dã đồng ý lời tỏ tình của Ngũ Thời Sâm cũng giống như thế này. Hà Thu Dã nói ra những lo lắng của mình, còn Ngũ Thời Sâm lại kiên nhẫn giải thích từng cái một, nói rằng không sao cả, họ có thể ở bên nhau, những chuyện đó đều không phải vấn đề lớn.

Hà Thu Dã thuận theo bàn tay hắn, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Ngũ Thời Sâm: "Anh..."

Ngũ Thời Sâm ôm chặt lấy cậu, hai người ôm nhau, khóc trong căn phòng trống vắng.

Cả hai dường như đều không ngờ rằng gặp lại rồi hòa giải lại đến nhanh như vậy.

Hà Thu Dã luôn là một người rất dũng cảm, việc không dũng cảm nhất trong đời cậu chính là lựa chọn trốn tránh vào năm mười tám tuổi, từ bỏ tình yêu của mình, cũng từ bỏ tất cả những người bạn và thầy cô đáng quý xung quanh.

Hà Thu Dã hai mươi sáu tuổi không còn bị trói buộc như hồi mười tám tuổi nữa, cậu không còn phải chịu sự kiểm soát của người khác, không còn bị hãm hại, cậu có năng lực để bảo vệ những người và những điều mình muốn bảo vệ.

Cuối cùng cậu cũng có thể bước tiếp bước đó, hòa giải với bản thân trong quá khứ.

Ngũ Thời Sâm nói cuộc đời hắn thiếu đi một Hà Thu Dã, Hà Thu Dã muốn nói, cậu cũng vậy, cuộc đời cậu cũng thiếu đi một Ngũ Thời Sâm.

Tám năm không có nhau, mỗi ngày đều sống như một cỗ máy, cuộc sống theo một khuôn mẫu cố định, không có chút hương vị nào.

Sau này sẽ tốt thôi, mọi thứ đều sẽ tốt lên.

"Em ra ngoài đợi anh một lát," Ngũ Thời Sâm gần như không thể chịu đựng được nữa, thời kỳ dịch cảm vốn rất yếu ớt, "Anh sẽ ra ngay."

Hà Thu Dã mím môi: "Em sẽ ở lại đây."

Ngũ Thời Sâm sững người một lúc: "Đừng đùa, lúc nãy anh không định thật sự..."

"Anh Sâm, trạng thái của anh rất không ổn," Hà Thu Dã trầm giọng nói, "Những năm nay anh... chưa từng có ai sao?"

Ngũ Thời Sâm thành thật đáp: "Lần nào cũng tự mình giải quyết."

Những người ở nước ngoài sống rất phóng khoáng, đặc biệt là những người làm nghệ thuật như họ, nhưng Ngũ Thời Sâm chưa bao giờ tham gia cùng họ, càng không nghĩ đến việc làm những chuyện này với một người không quen biết.

Sức chịu đựng của Alpha có hạn, theo tuổi tác tăng lên, khả năng kháng cự với kỳ dịch cảm sẽ yếu đi.

Lần này Ngũ Thời Sâm gây ra động tĩnh lớn như vậy, không chỉ vì hắn là Alpha cấp SSS, mà còn vì hắn đã hai mươi chín tuổi vẫn còn là trai tân.

"Nếu anh cứ kìm nén thế này, sẽ có vấn đề đấy." Hà Thu Dã lấy từ trong túi ra một viên kẹo.

Một loại kẹo rất phổ biến trên thị trường, nhưng Ngũ Thời Sâm rất quen thuộc với vị của nó, hắn đã từng vô tình phát hiện ra loại kẹo này có mùi rất giống với mùi pheromone của Hà Thu Dã.

Hà Thu Dã cho viên kẹo vào miệng, vòng tay qua cổ Ngũ Thời Sâm, nhẹ nhàng đặt môi lên môi hắn.

Ngũ Thời Sâm sững người một chút, nhưng lập tức phản ứng lại, phối hợp với động tác của đối phương, hôn nhẹ nhàng.

Không có vẻ mờ ám như tưởng tượng, ngược lại còn có chút ấm áp.

Hà Thu Dã nhìn với ánh mắt mơ màng, giọng khàn đặc: "Em không còn pheromone nữa."

Vị của viên kẹo này rất giống mùi pheromone caramel của Hà Thu Dã.

"Trước đây em ăn bao nhiêu kẹo cũng không thấy ngấy, những năm gần đây em ăn rất ít rồi. Em không biết phải ăn bao nhiêu kẹo mới có được mùi vị như ngày xưa, nên em ngậm nó trong miệng, anh... có ngọt không?"

Bàn tay to của Ngũ Thời Sâm nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng đối phương, hắn thở dài: "Anh không biết là em muốn làm anh dễ chịu hơn hay khó chịu hơn nữa. Em rõ ràng biết anh không chịu nổi khi nghe những điều này."

"Xin lỗi."

Hà Thu Dã từ từ cởi áo khoác, "Tối nay em ở bên anh, để em nhắn tin cho anh rể. À... anh Nguyên Hàm ấy, anh ấy đã kết hôn với chị em rồi, tháng sau chị em sẽ sinh."

"...Vậy chúc mừng em sắp được làm cậu."

"Anh Sâm, em không biết phải làm thế nào." Cậu mò mẫm tắt đèn, "Anh đến đây đi."

Trong bóng tối vang lên tiếng quần áo sột soạt rơi xuống, cuộc ân ái này không đau đớn như tưởng tượng, dù Ngũ Thời Sâm khó chịu đến mấy cũng kìm nén bản thân, không có bất kỳ động tác thô bạo nào.

Cả hai đều không dám tin, cuối cùng họ đã thực sự có được nhau.

Hà Thu Dã không biết nếu đối phương không phải đang trong kỳ dịch cảm, liệu cậu có đồng ý nhanh chóng như vậy không.

Cậu nghĩ, cậu vẫn sẽ làm như vậy, cậu không bao giờ từ chối Ngũ Thời Sâm cả.

"Điều anh nói lúc trước... về vết nhơ trong sự nghiệp của anh là sao vậy?" Hà Thu Dã nằm trong lòng Ngũ Thời Sâm, đôi mắt đã có phần buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng không chợp mắt.

Ngũ Thời Sâm định nói rồi lại thôi.

Ban đầu hắn không muốn kể, nhưng nhìn ánh mắt của Hà Thu Dã, hắn do dự một chút rồi thẳng thắn nói: "Sau khi em rời đi, anh biết được Lục Hải Anh đã ngầm vận động quan hệ để đuổi học em. Anh đã tìm tất cả bằng chứng có thể để vạch trần hắn. Anh còn liên lạc với... bệnh viện nơi chị gái em làm việc trước đây, trong đó có nhiều y tá đã từng có quan hệ với Lục Hải Anh. Vợ của Lục Hải Anh là lãnh đạo cấp cao của bệnh viện, hắn thường lợi dụng mối quan hệ này để... tìm những bác sĩ và y tá trẻ đẹp, với cái cớ điều trị chứng phụ thuộc pheromone của hắn."

"Điều trị gì chứ..." Hà Thu Dã nhớ lại mà căm phẫn muốn ăn tươi nuốt sống tên đó, "Rõ ràng là ép buộc."

"Còn nữa... cơ hội triển lãm tranh của anh cũng bị hắn chặn đứng, vì triển lãm của anh mà một buổi biểu diễn từ thiện đã bị hoãn vô thời hạn." Ngũ Thời Sâm kể lại bằng giọng bình thản, như thể những chuyện này chẳng gợn sóng gì trong lòng hắn, "anh tập hợp tất cả những thứ này lại rồi gửi đơn tố cáo nặc danh lên Trung ương."

Hà Thu Dã kinh ngạc: "Điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến anh."

"Miễn là có thể hạ gục hắn, anh không quan tâm." Ngũ Thời Sâm gượng cười, "Có lẽ hắn không ngờ anh sẽ thực sự đẩy hắn đến bước này."

"Ban đầu Trung ương không phản hồi, anh không biết ai là người xem xét những thông tin này. Ngay sau đó anh cũng nhận được thông báo đuổi học từ đại học Lan Hòa, anh biết đây là đòn cảnh cáo của Lục Hải Anh. Sau đó anh đăng những nội dung này lên các phương tiện truyền thông lớn, còn in thành sách nhỏ phát tận nhà... ở khu C."

Ngũ Thời Sâm không nói trong thời gian đó Lục Hải Anh đã cho người ám sát hắn hai ba lần, may mắn hắn đều thoát được.

Sau đó hắn được Trình Dĩnh đưa ra nước ngoài tránh nạn, nhân tiện có thể học nâng cao ở Ý, dần dần mất liên lạc với trong nước.

Nhưng Lục Hải Anh cũng vì vụ việc này làm ầm ĩ bị cấp trên để ý.

Cuối cùng hắn bị cách chức, điều đến một nơi hẻo lánh, giờ không biết đang làm gì.

Lục Hải Anh giờ không còn khả năng trả thù Ngũ Thời Sâm nữa.

Nghe xong, Hà Thu Dã từ từ ôm lấy Ngũ Thời Sâm: "Anh vất vả rồi."

"Không sao đâu," Ngũ Thời Sâm lắc đầu, "nếu em không hỏi, những chuyện này anh cũng sắp quên rồi."

Hắn liếc nhìn đồng hồ báo thức đầu giường: "Nghỉ ngơi đi, ngày mai không phải đi làm sao?"

"Em... xin nghỉ rồi." Hà Thu Dã chui vào chăn, "anh Sâm, trên cổ em có... cái đó, đi làm bị họ nhìn thấy, họ sẽ cười em mất."

Lúc này Ngũ Thời Sâm mới để ý trên cổ đối phương có dấu vết do hắn hôn để lại, đỏ hồng, rất dễ thấy.

Hắn cũng không ngượng ngùng, "Vậy em ở lại khách sạn với anh một ngày nhé," Ngũ Thời Sâm vỗ vỗ đầu Hà Thu Dã, "giờ có thể ngủ rồi."

"Vâng."

Đêm đó rất yên tĩnh, ngủ một giấc thật ngon.

———

Hôm sau, đồng hồ sinh học khiến Hà Thu Dã bật dậy đúng giờ, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, thấy Ngũ Thời Sâm cau mày, như đang gặp ác mộng.

Hà Thu Dã xoa dãn nếp nhăn trên trán hắn, nhưng vô tình làm hắn tỉnh giấc.

"Chào buổi sáng, anh Sâm."

Ngũ Thời Sâm nhanh chóng tỉnh táo: "Chào buổi sáng."

"Em dậy trước nhé."

Hà Thu Dã vừa nói vừa định ngồi dậy, nhưng bị giữ lại.

"Ngủ thêm chút nữa."

"Được... không được," Hà Thu Dã chợt nhớ ra, "anh Sâm, em có thể phải đi một chuyến, em còn phải về cục cho mèo ăn."

"Cục các em nuôi mèo à?" Ngũ Thời Sâm hơi ngạc nhiên.

"Không phải, một con mèo hoang nhỏ, hay đến chỗ bọn em, em thấy nó nhỏ quá, nếu em không cho ăn nó sẽ chết mất."

"Anh đi cùng em."

"Được."

Hà Thu Dã vừa mặc quần áo vừa hỏi: "À đúng rồi, A Tử đâu?"

Ngũ Thời Sâm im lặng một lúc: "Mất rồi, bị ngạt chết trong quá trình vận chuyển sang Ý."

Trong những năm khó khăn nhất đó, hắn luôn một mình, ngay cả con mèo yêu quý cũng không còn.

Hắn tưởng mình đã quen với cô đơn, nhưng khi thực sự làm mọi việc một mình, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi.

Cảm giác này, hắn không muốn trải qua lần thứ hai.

"Anh luôn nghĩ, có phải vì anh quá tham lam nên mới rơi vào tình cảnh này. Nó nhỏ bé như vậy, tại sao anh lại nhất định phải đưa nó sang Ý, chỉ vì anh muốn nó bầu bạn, mà vô tình hại chết nó."

Ngũ Thời Sâm thở dài, tiếng thở dài này nghe như sự cam chịu: "Tất cả đều là lỗi của anh."
 
Chương 65


Hà Thu Dã khựng tay lại giữa lúc đang buộc dây giày. Cậu không ngờ sự việc lại diễn ra như vậy.

Mèo vốn có tuổi thọ ngắn, cậu cũng đã từng nghĩ đến chuyện nó sẽ mất vì già, nhưng không ngờ lại mất đi theo cách này.

Không cần hỏi cũng biết những năm qua Ngũ Thời Sâm đã sống thế nào ở Ý.

Cậu không an ủi hắn, chỉ vỗ nhẹ lên vai: "Anh Sâm, đi thôi."

Khi bước ra cửa, Hà Thu Dã khẽ nói: "Từ nay em sẽ luôn ở bên anh."

Trong gió vọng lại giọng nói nhẹ nhàng: "Ừ."

Dù nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng Hà Thu Dã biết rõ trong lòng đối phương đã bị xúc động.

Cục vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng lá khô cọ xát trên mặt đất cũng nghe rõ mồn một. Trước khi xuống xe, Hà Thu Dã chỉnh trang lại trang phục: "Em xuống cho mèo ăn một chút rồi quay lại ngay."

Ngũ Thời Sâm cũng đi theo: "Anh đi cùng em."

Trong lòng hắn vẫn chưa có cảm giác an toàn.

Một đêm vẫn chưa đủ để hắn tiếp nhận tất cả, hắn cần thêm thời gian để chấp nhận việc Hà Thu Dã đã thật sự trở về.

Hà Thu Dã kéo Ngũ Thời Sâm đến góc sân. Cậu đứng tại chỗ gọi vài tiếng nhưng con mèo hoang vẫn chưa xuất hiện.

Đang lúc cậu gãi đầu thắc mắc thì Nguyên Hàm xuất hiện từ phía sau.

Hà Thu Dã giật mình vì người đột ngột xuất hiện: "Anh... Đội trưởng."

Nguyên Hàm đánh giá Ngũ Thời Sâm một lượt, sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh gật đầu: "Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

Hà Thu Dã tin rằng Nguyên Hàm đã đoán ra tất cả, vành tai hơi ửng đỏ, lúng túng đáp: "Vẫn tốt ạ."

Chỉ một đêm, cậu như biến thành người khác, đã lâu rồi trên gương mặt cậu mới xuất hiện biểu cảm như vậy.

Đã quen với khuôn mặt lạnh lùng của Hà Thu Dã, Nguyên Hàm hơi không quen khi thấy cậu nói chuyện với mình kiểu này.

"Mọi người trong đội đang đợi em trở lại." Nguyên Hàm nói, "Có chuyện... tôi cần nói với cậu."

Hà Thu Dã "à" một tiếng, hơi khó xử nhìn Ngũ Thời Sâm rồi lại nhìn anh rể mình: "Em còn có việc..."

Hôm nay cậu đã xin nghỉ rồi mà?

"Về chuyện của Lục Hải Anh," Nguyên Hàm liếc nhìn Ngũ Thời Sâm, "cậu ấy cũng có thể vào nghe."

Nghe đến cái tên "Lục Hải Anh", ánh mắt Hà Thu Dã lập tức nhuốm đầy sát khí.

"Ông ta làm sao?"

"Vào trong nói."

Các thành viên trong đội ngồi quanh bàn, phía trước họ là những bức ảnh được chiếu lên. Trong làn khói mờ ảo, có thể nhận ra vài người trong căn phòng tối.

Người ngoài có thể không hiểu ngay, nhưng với những cảnh sát chuyên nghiệp có mặt tại đây, họ đều biết rõ những người trong ảnh đang làm gì.

Hà Thu Dã nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, nghiến chặt răng, cố nén cảm xúc trong lòng: "Ông ta... sử dụng ma túy."

Thì ra đây là những bằng chứng phạm tội của Lục Hải Anh.

"Đêm qua lúc 3 giờ sáng, cục nhận được một tin báo ẩn danh." Nguyên Hàm giải thích với vẻ thoải mái giả tạo, "Nghi phạm Lục Hải Anh, sử dụng và buôn bán ma túy, có ảnh làm bằng chứng. Lục Hải Anh hiện là Phó Chủ tịch Chi nhánh Liên đoàn tại thành phố Di, tuần sau sẽ được điều động đến thành phố Toàn và thăng chức làm Chủ tịch Chi nhánh."

Ánh mắt Nguyên Hàm sắc bén như tia chớp: "IP của người tố giác ẩn danh ở ngay tại thành phố Toàn."

Hà Thu Dã nhìn về phía Ngũ Thời Sâm, lặng lẽ hỏi: Có phải anh không?

Ngũ Thời Sâm khẽ lắc đầu.

"Người đó còn gửi một đoạn văn bản, nói rằng... Lục Hải Anh rất có thể đã gây ra án mạng, anh ta từng ngửi thấy mùi hôi thối trong xe của Lục Hải Anh... là mùi thối rữa." Nguyên Hàm tiếp tục, "Hắn bị hội chứng phụ thuộc pheromone, khi phát tác có thể tạm thời giảm nhẹ bằng cách sử dụng ma túy, sau đó mở rộng kênh tiếp cận, dần dần trở thành một mắt xích trong đường dây buôn bán ma túy."

Cao Nguyên vừa nghe vừa suy nghĩ: "Đội trưởng, những lời người tố giác ẩn danh này có đáng tin không?"

Nguyên Hàm quay người lại, click sang ảnh tiếp theo.

Là một Omega với cơ thể đầy thương tích, một cậu bé chỉ khoảng 15, 16 tuổi.

"Người tố giác ẩn danh nói, đây là em trai của anh ta."

Trong ảnh không thấy rõ mặt cậu bé, nhưng chỉ cần nhìn những phần lộ ra cũng có thể đoán được đây chắc chắn là một Omega có khuôn mặt xinh đẹp.

Mọi người đều hít một hơi lạnh.

"Trong Liên đoàn lại có kẻ khốn nạn như vậy." Những người khác tức giận nói.

"Tôi đã xin lệnh bắt giữ," Nguyên Hàm nói, "Lục Hải Anh sẽ đến thành phố Toàn chiều nay, chúng ta sẽ cử một đội đi bắt hắn."

"Vâng, đội trưởng." Mọi người đồng thanh đáp.

"Ổ buôn bán ma túy của hắn ở thành phố Di, tôi đã liên lạc với cảnh sát bên đó, chúng ta sẽ phối hợp với họ để điều tra vụ án này."

"Những người được chọn đi bắt giữ, theo tôi đến phòng C để bàn kế hoạch." Nguyên Hàm chỉ định một loạt người, chỉ riêng Hà Thu Dã là không có tên.

Hà Thu Dã vội vàng nói: "Đội trưởng, anh hủy đơn xin nghỉ phép của em đi, bình thường chúng ta cũng đâu phân biệt giờ giấc làm việc..."

"Cậu không được đi."

Nguyên Hàm vừa sắp xếp hồ sơ vừa ra lệnh dứt khoát.

"Tại sao?" Hà Thu Dã lập tức căng thẳng, "Đội trưởng, anh rõ ràng biết..."

Nửa câu sau cậu không nói hết, nhưng ba người còn lại trong phòng đều hiểu rõ điều cậu muốn nói.

"Cậu không thể đi, tôi cũng không thể đi." Nguyên Hàm nói, "Người đang nóng giận dễ làm hỏng việc, tôi không thể để chuyện đó xảy ra."

"Anh rõ ràng biết năng lực chuyên môn của em." Hà Thu Dã nắm chặt tay, "Đó là Lục Hải Anh, chính là Lục Hải Anh đấy."

"Cậu cũng biết đó là Lục Hải Anh, cậu không thể đối xử với hắn như một nghi phạm xa lạ, tôi cũng không thể, chúng ta đều là người bình thường, chúng ta đều căm ghét hắn." Nguyên Hàm nói, "Tiểu Dã, tháng sau chị em sinh, em sắp làm cậu rồi, anh cũng sắp làm bố, mọi việc chúng ta làm đều phải thận trọng. Anh biết người đó là Lục Hải Anh, nhưng giờ chúng ta đã có cuộc sống ổn định, kẻ không có ngày tháng yên bình là hắn. Hắn có thể hủy hoại chúng ta một lần, nhưng không thể lần thứ hai."

Hà Thu Dã thở nặng nề: "Đội trưởng..."

"Quên kỷ luật đội rồi sao?" Giọng Nguyên Hàm trầm xuống.

Hà Thu Dã lắc đầu: "Không quên."

"Về nghỉ phép đi." Nguyên Hàm vỗ vai cậu, "Tin tưởng Cao Nguyên và những người khác, họ sẽ mang về tin tốt thôi."

Dù không cam lòng nhưng Hà Thu Dã chỉ có thể gật đầu: "Vâng, đội trưởng."

Cả buổi chiều hôm đó, cậu đều sống trong lo lắng bất an.

Lần này cậu trực tiếp đưa Ngũ Thời Sâm về nhà, Hà Miêu thấy hai người thì rất ngạc nhiên, vội vàng mời họ ngồi.

Hà Thu Dã chắc chắn không để một phụ nữ mang thai tiếp đãi Ngũ Thời Sâm, nên một mình đi pha trà rót nước, việc chuyển dời sự chú ý khiến cậu thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Hai người họ đều ngầm hiểu không nhắc đến chuyện Lục Hải Anh, sợ sẽ khiến chị xúc động.

Hà Miêu kéo Ngũ Thời Sâm nói chuyện cả buổi chiều, Hà Thu Dã ngồi bên cạnh thỉnh thoảng xen vào vài câu, không khí khá là hòa hợp.

"Lần này về... không đi nữa chứ?" Hà Miêu dò hỏi.

Ngũ Thời Sâm nhìn Hà Thu Dã, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, hai người mỉm cười hiểu ý. Ngũ Thời Sâm cúi đầu, giọng dịu dàng mà kiên định: "Không đi nữa, em ấy ở đâu, em sẽ ở đó."
 
Chương 66


Khoảng 11 giờ đêm, tin tức từ cục cảnh sát truyền về.

Lục Hải Anh đã bị bắt giữ thành công. Chân của Trần Thúc Hoa bị trúng đạn sượt qua, tên tội phạm có súng trong tay.

May mắn là người tố giác ẩn danh không hề tiết lộ bất cứ thông tin gì, khiến Lục Hải Anh không kịp chuẩn bị trước nên dễ dàng bị bắt.

Hà Thu Dã là người đầu tiên không kìm nén được, cậu định mặc quần áo vào rồi quay lại cục, nhưng lại bị ngăn lại.

"Anh rể, bọn họ đã bắt được ông ta rồi, sao anh còn cản em..." Hà Thu Dã tỏ vẻ bực bội.

"Nửa đêm em chạy đi, chị em sẽ nghĩ thế nào?" Nguyên Hàm ấn cậu ngồi xuống ghế sô pha, "Tối nay em nghỉ ngơi cho tốt đã, mai về cục sẽ biết hết mọi chuyện."

"Em..." Hà Thu Dã khoanh tay trước ngực, thở dài không cam lòng: "Em chỉ muốn xem ông ta bây giờ ra sao thôi."

"Em là cảnh sát, phải bình tĩnh một chút." Nguyên Hàm hạ thấp giọng, "Đừng đánh thức chị em dậy, em ấy đã ngủ rồi."

Hà Thu Dã nghĩ ngợi một lúc, thấy Nguyên Hàm nói đúng.

"Xin lỗi anh rể, nghĩ tới việc kẻ đó là Lục Hải Anh, em không thể không..."

"Anh cũng căm hận như em vậy." Nguyên Hàm nói, "Lần này hắn chắc chắn phải chết, tội mang súng, buôn ma túy, tấn công cảnh sát. Việc của em và anh bây giờ là chờ đợi."

Hà Thu Dã hít thở sâu vài lần, "Em về phòng đây, mai cùng về cục nhé."

Nguyên Hàm khẽ gật đầu, "Về đi."

Trở về phòng, cậu trăn trở mãi không ngủ được.

Trước đây cậu ngủ rất sớm, trước 10 giờ đã ngủ rồi, nhưng hôm nay lại mất ngủ.

Trong đầu Hà Thu Dã như một cuốn phim cũ đang chiếu lại, hiện lên đủ loại hình ảnh trong quá khứ.

Có những chuyện cậu không muốn nhớ lại, nhưng làm thế nào cũng không quên được.

Chuyện 8 năm trước vẫn rõ mồn một, đó là nguồn gốc của mọi cơn ác mộng, kẻ từng làm tổn thương chị và cậu dù có hóa thành tro bụi Hà Thu Dã vẫn nhận ra được.

Cậu bực bội mở điện thoại, nhắn tin cho Ngũ Thời Sâm.

"Lục Hải Anh đã bị bắt về cục rồi."

Cậu không biết Ngũ Thời Sâm đã ngủ chưa, bây giờ đã 12 giờ.

Cậu không nhớ Ngũ Thời Sâm có thói quen thức khuya không, dù có hay không thì qua bao nhiêu năm, chắc cũng đã thay đổi rồi.

Trực giác mách bảo Hà Thu Dã đối phương vẫn chưa ngủ.

Cậu đoán không sai, chẳng mấy chốc Ngũ Thời Sâm đã trả lời: "Ngày mai em sẽ về thẩm vấn hắn chứ?"

"Việc này không thuộc quyền quản lý của em, đội trưởng không cho em nhúng tay vào vụ án này." Hà Thu Dã trả lời, "Nhưng chắc em có thể nói với hắn vài câu."

Ngũ Thời Sâm: "Được."

Hà Thu Dã: "Anh vẫn chưa ngủ à?"

Ngũ Thời Sâm: "Vừa nói chuyện với mẹ xong, ngủ không được. Anh đã kể chuyện của chúng ta cho bà ấy nghe rồi."

Đối phương luôn quyết đoán như vậy, Hà Thu Dã không thấy lạ. Cậu có thể đoán được, những năm qua mối quan hệ giữa Ngũ Thời Sâm và mẹ chắc không tốt lắm.

Hắn luôn phiêu bạt bên ngoài, chắc chắn không phải điều Trình Dĩnh mong đợi.

"Mẹ anh giận lắm không?"

"Không, có lẽ đã cam chịu rồi." Thật ra Ngũ Thời Sâm trông có vẻ văn nhã, không giống kiểu người sẽ chống đối người lớn.

Nhưng trong người hắn ẩn chứa một sức mạnh bướng bỉnh, hắn luôn sống theo cách mình muốn, không ai có thể ràng buộc được.

Ngũ Thời Sâm chưa bao giờ trách mẹ để mình ở Liên đoàn hơn chục năm, trở thành một đứa trẻ hoang không người quản không người dạy.

Hắn cũng không trách mẹ kiểm soát cuộc đời mình, chỉ cần hắn làm việc gì không vừa ý bà, bà sẽ liên tục khuyên Ngũ Thời Sâm từ bỏ.

Lần đầu tiên hắn trách mẹ, là vì bà đã cấu kết với Lục Hải Anh, chặn đứng buổi biểu diễn từ thiện đó, để cơ hội cho hắn.

Đúng là bà làm vì hắn.

Đúng là bà đã hy sinh không ít vì Ngũ Thời Sâm.

Nhưng Ngũ Thời Sâm cho rằng mình có quyền biết chuyện này, như vậy mới không đến nỗi bị Lục Hải Anh đe dọa sau khi sự việc bại lộ.

Tiếp theo, mẹ bảo hắn hy sinh Hà Thu Dã để bảo toàn cho bản thân.

Từ giây phút đó, Ngũ Thời Sâm đã nhận ra, khoảng cách giữa hắn và mẹ ngày càng xa.

Hắn cảm ơn những gì mẹ đã làm cho hắn, nhưng hắn không thể làm được như lời mẹ nói, lạnh lùng như một cỗ máy không có tình cảm, luôn lấy lợi ích của bản thân đặt lên hàng đầu.

Hà Thu Dã không biết an ủi hắn thế nào: "Hai năm nữa chúng ta cùng về thăm nhé."

"Ừm."

"Khuya rồi, em cũng đi ngủ đây, ngày mai... anh có thể đến đón em tan ca."

"Được."

Hà Thu Dã đặt điện thoại xuống, từ từ nằm xuống giường.

Lần này, cậu ngủ rất nhanh.
 
Chương 67


Hà Thu Dã được phép nói chuyện với Lục Hải Anh vài phút.

Nét mặt của Nguyên Hàm không được tốt lắm, có lẽ anh đã nói chuyện với Lục Hải Anh trước khi Hà Thu Dã đến.

Lục Hải Anh trông già đi nhiều, tuổi ngoài 50, tóc đã bạc trắng, mắt trũng sâu, cả người tiều tụy không chịu nổi.

Nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, trong lòng Hà Thu Dã chẳng có chút khoái cảm nào, chỉ còn lại sự hoang lạnh.

Cậu tưởng khi gặp Lục Hải Anh sẽ không kìm được mà cho ông ta một đấm, dù có bị kỷ luật cũng được, nhưng khi thực sự đối diện, cậu lại chẳng còn ý định đó.

"Một đêm cách đây 8 năm, lúc đó tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học, là một ngày nào đó sau khi tôi bị đuổi khỏi trường Đại học Lan Hòa." Hà Thu Dã chậm rãi mở lời. "Tôi mò vào bếp lấy một con dao, định bắt chuyến tàu sớm nhất đến thành phố C, đồng quy vu tận với ông. Đó là cách giải thoát thoải mái nhất mà tôi từng nghĩ đến, nhưng khi tôi bước ra khỏi phòng đã đánh thức chị gái tôi, chị ấy hỏi tôi làm sao, tôi nói không có gì rồi quay lại đi ngủ."

Lục Hải Anh ngẩng đầu nhìn Hà Thu Dã, ánh mắt không dừng lại ở khuôn mặt mà là huy chương Liên minh trên ngực trái cậu.

Ông ta chẳng có chút hối cải nào, nhìn thấy Hà Thu Dã, vẻ mặt còn tỏ ra khinh thường: "Cậu đã leo lên được vị trí này rồi."

"Chỉ là cảnh sát cấp một thôi." Hà Thu Dã chống tay lên bàn, "Mặc kệ trong mắt ông tôi là cái gì đi nữa. Bây giờ ông mới là người tàn đời."

"Cậu có quyền gì mà nói chuyện với tôi," Ánh mắt Lục Hải Anh như con rắn độc, "Đây không phải là lạm quyền sao?"

Hà Thu Dã bật cười, trong ánh mắt mang theo vẻ thương hại: "Hay là ông đi tố cáo tôi? Không ngờ Bộ trưởng Liên minh khu C còn có nhận thức này nhỉ, bốn chữ "lạm dụng quyền lực"... ông cũng nói ra được." Câu cuối cùng thốt ra đầy căm phẫn.

Lục Hải Anh nhắm mắt lại: "Cậu đến để đổ thêm dầu vào lửa à?"

"Hoàn cảnh của ông bây giờ cũng không cần tôi phải "đổ thêm dầu vào lửa" nữa đâu. Tôi đến để tiễn ông thôi." Hà Thu Dã chẳng thèm để tâm đến người đàn ông trước mặt, dù 8 năm trước ông ta từng đáng sợ đến mức có thể dễ dàng hủy hoại cả một gia đình bình thường.

Hà Thu Dã kéo ghế ngồi xuống đối diện: "Tôi chỉ đang nghĩ... may mà 8 năm trước tôi không thật sự cầm dao đi giết ông, nếu không thì tôi cũng tiêu đời rồi. Tháng sau chị gái tôi sẽ sinh con, chị ấy đã kết hôn với người mình yêu. Mấy hôm nay tôi gặp lại Ngũ Thời Sâm, chúng tôi cũng đã làm hòa. Tất cả những người từng bị ông hãm hại hiện tại đều đang sống rất tốt."

Lục Hải Anh thản nhiên không chút gợn sóng, đối với ông ta đây chẳng phải sự sỉ nhục gì: "Ồ, chúc mừng."

"Chúc ông đi đường bình an." Hà Thu Dã cười lạnh một tiếng. "Bộ trưởng Lục."

Khi rời đi, cậu nhìn thấy gân xanh nổi lên trên thái dương của Lục Hải Anh.

Cậu biết, trong lòng đối phương không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Nguyên Hàm đang đợi cậu ở cửa, thấy Hà Thu Dã bước ra liền vỗ vai cậu: "Ngày mai sinh nhật em, chị em đang hỏi em muốn ăn gì."

Hà Thu Dã ngẩn ra rồi mới định thần lại: "Không cần đặc biệt... như bình thường là được, em ăn gì cũng được."

"Em thì ăn gì cũng được, nhưng bạn trai em thì sao?" Nguyên Hàm hỏi. "Anh nghe nói Tiểu Ngũ dạo này đang tìm nhà. Cậu ấy định ở lại đây với em à?"

Hà Thu Dã lúc này mới nhớ ra là Ngũ Thời Sâm vẫn chưa có chỗ ở.

"...Để em gọi điện hỏi anh ấy, em nhớ là anh ấy cũng không kén ăn." Hà Thu Dã nói. "Đội trưởng... à, về chuyện nhà cửa..."

"Cậu ấy có hỏi anh." Nguyên Hàm nói. "Muốn ở gần nhà chúng ta một chút, biết đâu sau này còn thành nhà cưới của hai đứa."

Hà Thu Dã cúi đầu, lẩm bẩm: "Nhà cưới gì chứ..."

Nguyên Hàm mỉm cười, lại vỗ vai cậu: "Làm việc đã, tan ca rồi tính chuyện riêng."

"Vâng, đội trưởng."

Vào giờ tan làm buổi chiều, Hà Thu Dã lén lút nhắn tin cho Ngũ Thời Sâm trên xe: "Anh có kén ăn không?"

"Không."

"Có chuyện gì vậy?"

Ngũ Thời Sâm trả lời nhanh chóng.

Hà Thu Dã: "Ngày mai là sinh nhật em."

"Biết rồi. Anh không kén ăn. Em định tổ chức ở nhà à? Nếu ở nhà thì làm thêm mấy món nữa nhé, để anh đến nấu, chị em đang mang thai, đừng để chị ấy phải vất vả." 

Hà Thu Dã gãi đầu: "Dạo này anh ăn nhiều thế à?"

Ngũ Thời Sâm: "Anh định mời bạn bè ở khu C qua."

Bạn bè?

Hà Thu Dã ngừng lại mấy giây: "Bạn bè của anh hay của em?"

"Anh không có bạn bè." Ngũ Thời Sâm đáp.

Vậy chắc chắn là bạn bè của Hà Thu Dã rồi.

Từ 8 năm trước, sau khi chia tay, cậu chưa một lần quay lại khu C, cũng không biết bây giờ mọi người sống thế nào.

Thực ra, trong lòng cậu có chút sợ hãi.

Nhưng lại có chút mong đợi.

"Anh làm thế nào để có được số điện thoại của họ?"

"Vẫn giữ từ trước."

"Hả?"

"Đừng hỏi nữa, tan làm chưa? Anh qua đón em."

Hà Thu Dã nhìn qua gương chiếu hậu thấy Nguyên Hàm đang nhìn trộm, cậu hơi ngại, liền ho khẽ một tiếng: "Ạnh rể... tối nay em muốn đi ăn cùng Ngũ Thời Sâm."

"Ừ, thế em muốn xuống xe à?"

"Vâng."

"Cậu ấy đón em ở đâu?" Nguyên Hàm hỏi, "Chị em còn đợi mua đồ về mà."

"Em sẽ gửi vị trí cho anh sau. À, Thời Sâm nói sẽ qua nấu ăn, chị đang mang thai không tiện làm việc đó."

Nguyên Hàn cười khẽ: "Bạn trai em cũng khá đấy."

"Dừng phía trước được rồi, em sẽ gửi định vị cho anh ấy đến đón em." 

"Được."

Hà Thu Dã xuống xe, khu F khu tháng Mười vẫn còn hai ba mươi độ, nóng hơn cả khu C.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Ngũ Thời Thời đã mua được xe.

Hắn lái xe đến đón cậu.

"Chưa hỏi anh, định mua nhà ở đây à?" Hà Thu Dã gần sát, thấp giọng hỏi, "Có đủ tiền không?"

Ngũ Thời Sâm vừa nhìn đường, vừa liếc cậu một cái: "Ở đây giá nhà cao lắm à?"

"Không cao, nhưng em cũng không đủ tiền mua nhà. Hiện tại em ở nhà anh rể với chị gái, nhà là anh rể em mua."

"Chắc không thành vấn đề đâu, anh đã xem qua giá nhà rồi."

"Vậy sao chúng ta chung tiền đi?" Hà Thu Dã vừa nói vừa mở điện thoại xem số dư, "Em tiết kiệm được hơn mười vạn rồi."

Ngũ Thời Sâm bật cười, trêu: "Nhiều vậy à?"

"Đã làm việc mấy năm, tiết kiệm được bao nhiêu đó, em chẳng tiêu xài gì cả." Hà Thu Dã lắc đầu, "Công việc này thật sự không kiếm được tiền."

"Để anh lo." Ngũ Thời Sâm nói, "Anh có đủ rồi."

"Hình như vẫn nên..."

"A Dã," Ngũ Thời Sâm ho nhẹ một tiếng, "Anh đã chọn xong chỗ rồi, ngay đối diện khu nhà em."

"Chỗ đó giá nhà đắt lắm." Hà Thu Dã ngạc nhiên, "Em nhớ là hai ba vạn một mét vuông."

"Ừ, có thể còn đắt hơn chút."

Hà Thu Dã nhíu mày: "Em nhớ là hai vạn mấy... Giá đã tăng rồi à?"

"Không phải, là khu biệt thự."

Hà Thu Dã: "......"
 
Chương 68: Hết


Tối nay Hà Thu Dã lại ngủ cùng phòng với Ngũ Thời Sâm.

Sáng dậy, cậu hơi choáng váng, tóc trên đầu còn rối bù.

Ngũ Thời Sâm không ở bên cạnh.

Cậu vén chăn định xuống giường thì bắt gặp một ánh mắt đầy oán giận ở cửa.

Phải mất vài giây Hà Thu Dã mới nhớ ra đối phương là ai.

"Anh Thu!"

Sử Gia Hi gào lên một tiếng rồi ôm chầm lấy eo cậu, khóc đến nỗi nước mũi chảy ra: "Sao anh lại chạy đến đây vậy?"

Hà Thu Dã bị đẩy lùi lại mấy bước mới hoàn hồn, liền hỏi ngược lại: "Sao các anh lại đến đây?"

"Không phải bạn trai em gọi bọn anh đến à?" Sử Gia Hi ngoái đầu nhìn lại, phía sau là những gương mặt quen thuộc của đội huấn luyện chạy ngắn, có cả Lý Thành Cường nữa.

Mọi người ít nhiều đều có thay đổi, nhưng có vẻ người thay đổi ít nhất vẫn là Hà Thu Dã.

Nhìn mọi người, lòng Hà Thu Dã dâng lên một nỗi chua xót.

"Xin lỗi..." Cậu mấp máy môi, chỉ thốt ra được hai từ đó.

8 năm trước ra đi không một lời từ biệt, cậu thậm chí còn chưa kịp lấy đồ đạc trong ký túc xá đã bị đuổi khỏi đại học Lan Hòa.

Mỗi khi có người hỏi về trường cũ, cậu đều theo bản năng nghĩ đến đại học Lan Hòa.

Những năm sau đó, ngoài các đồng nghiệp trong cục, cậu không còn kết thêm bạn bè nào nữa.

Tóc mai của Lý Thành Cường đã điểm bạc vài sợi, năm nay ông đã hơn bốn mươi tuổi.

Ông phức tạp nhìn "học trò xuất sắc" năm xưa của mình, sau khi Hà Thu Dã rời đi, đội huấn luyện chạy ngắn không còn xuất hiện người tài năng thiên phú như cậu nữa.

"Thầy Lý vẫn làm huấn luyện viên ở đại học Lan Hòa, Trương Triều mở một phòng tập gym, đội trưởng giờ đang du lịch vòng quanh thế giới, anh vào Liên đoàn rồi. Số người còn lại đều làm giáo viên thể dục ở trường cấp hai." Sử Gia Hi nhanh chóng báo cáo tình hình của mọi người những năm qua, "Còn em thì sao?"

Hà Thu Dã ngẩn người một lúc, chỉ vào bộ đồng phục treo trên giá: "Cảnh sát nhân dân."

Phù hiệu trên ngực áo lấp lánh.

Sử Gia Hi lau nước mũi: "Em đỗ trường cảnh sát rồi à. Nhưng trường cảnh sát không tuyển Omega mà?"

Ánh mắt Hà Thu Dã chạm với Ngũ Thời Sâm ở phía sau.

Cậu lắc đầu: "Đã cắt tuyến thể, giờ là Beta rồi."

Một lúc sau, trên mặt mọi người hiện lên những biểu cảm khác nhau.

"Không nói chuyện này nữa," Hà Thu Dã khoác áo ngoài lên, "Mọi người về nhà em đi, hôm nay em xin nghỉ rồi, anh Sâm nấu ăn, anh ấy nấu ăn ngon lắm."

Ngũ Thời Sâm bước lên phía trước, ôm lấy vai cậu: "Sinh nhật vui vẻ, A Dã."

Mọi người lúc này mới thay đổi sắc mặt: "Sinh nhật vui vẻ, anh Thu."

"Năm nay hai mươi sáu tuổi rồi phải không?"

"Nhanh thật..."

Trương Triều đứng bên cạnh Sử Gia Hi, cũng phàn nàn theo: "Bao nhiêu năm rồi, em cũng không về thăm bọn anh."

Hà Thu Dã mỉm cười nhẹ: "Công việc hơi bận, chiều nay em còn phải đến bệnh viện thăm đồng nghiệp, anh ấy là người trong đội của em. Mấy ngày trước bị thương khi làm nhiệm vụ..."

Sử Gia Hi kinh hãi kêu lên: "Thu, công việc của em nguy hiểm thế sao?"

"Cảnh sát hình sự khu F, cậu đúng là đem mạng treo ở thắt lưng rồi." Lý Thành Cường thở dài.

"Không sao đâu. Khá an toàn mà." Hà Thu Dã liếc nhìn phù hiệu cảnh sát cấp một, "Đã quyết định làm việc này rồi, kết quả thế nào cũng nằm ngoài dự tính của em."

Ngũ Thời Sâm không thích nghe điều này, hắn thúc giục mọi người lên xe.

Trên xe, Hà Thu Dã mới biết được nhóm người này để gặp được cậu đã khó khăn thế nào.

"Giờ anh làm việc ở Liên đoàn khu E, bay từ đó qua đây mất bốn tiếng. Còn chưa tính thời gian chờ máy bay, đi taxi, rồi đến chỗ em nữa." Sử Gia Hi thở dài, "Anh mất gần một ngày để đi đường."

" Anh vẫn ở khu C, anh với thầy Lý đi cùng nhau" Trương Triều cũng lải nhải, "Đi tàu qua đây cũng mất hơn nửa ngày, thật ra bọn anh đến từ tối qua rồi, quá mệt nên tìm khách sạn ngủ."

Hà Thu Dã nghe mà cảm động: "Mọi người vất vả rồi."

"Em nói sớm em ở khu F, anh nhất định sẽ thường xuyên đến thăm em," Sử Gia Hi đôi mắt sưng đỏ, "Em cũng thật là, không một lời báo trước, có chuyện gì to tát đến mấy chúng ta không thể cùng gánh vác sao..."

Bọn họ biết Hà Thu Dã không phải là người như vậy, chắc chắn là vì gặp phải chuyện gì bất ngờ nên mới xóa hết thông tin liên lạc của họ.

Chỉ cần nhìn việc cậu bị đuổi học một cách khó hiểu là biết.

Hà Thu Dã dường như đã buông bỏ được, hoặc có lẽ vì 8 năm là quá dài, cậu đã quên mất năm đó mình đã khổ sở thế nào.

"Lúc đó gặp một chút chuyện... nhưng giờ thì ổn rồi, vấn đề đã được giải quyết." Cậu nhìn quanh một vòng, "Lỗi tại em, sau này sẽ mời từng người ăn cơm."

Không khí trên xe dịu đi đôi chút.

Mọi người lần lượt lấy ra quà sinh nhật tặng Hà Thu Dã.

Không hiểu sao, Hà Thu Dã bỗng cảm thấy, 8 năm dường như cũng không quá dài.

Cảnh tượng từng người lần lượt tặng quà cho cậu, như thể mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

"Đây là giày thể thao phiên bản giới hạn, anh nhờ thư ký mang từ nước ngoài về." Sử Gia Hi chỉ vào cốp xe, "Chắc chắn em sẽ thích."

"Anh mua cho em một chiếc đồng hồ..."

"Đây là nước hoa, không biết bây giờ em còn dùng được không..."

Hà Thu Dã lần lượt cảm ơn từng người.

Ngũ Thời Sâm đang lái xe nói: "Quà để trong phòng ngủ của em rồi, đã nhờ chị em cất giúp."

Hà Thu Dã "ừ" một tiếng, trong lòng ngứa ngáy.

Cậu rất vui vì hôm nay những người bạn này có thể đến chúc mừng sinh nhật cậu.

Khi ăn cơm, mọi người đều uống đến say mềm.

Hà Thu Dã đã nhiều năm không uống rượu, lần cuối cùng là khi tốt nghiệp đại học, cùng bạn học tụ tập uống một chút.

Nhưng đêm nay cậu say rồi.

Những người nên trở về đều đã về, cuộc đời cậu từng thiếu một trang, giờ cũng coi như đã trọn vẹn.

Ngũ Thời Sâm vẫn đang bận rộn trong bếp.

Lúc này, Hà Miêu đứng bên cạnh nói một câu đầy ý nghĩa: "Tiểu Ngũ, quà của em đâu?"

Ngũ Thời Sâm lau tay, cởi tạp dề: "Em đi lấy ngay, chị giúp em trông lửa nhé."

"Ghê thật, gọi "chị" luôn rồi." Sử Gia Hi dùng khuỷu tay huých người bên cạnh, vẫn như năm xưa hay lén lút huých Trương Triều.

Trương Triều trợn mắt: "Không gọi chị thì gọi là gì?"

Một lát sau, Ngũ Thời Sâm từ phòng ngủ bước ra, tay cầm một bó hồng đỏ.

Tay trái hắn cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

Thấy cảnh này, hầu như mọi người đều hiểu ra hắn định làm gì.

Sử Gia Hi huýt sáo.

Hà Thu Dã quay người lại, vẫn chưa hiểu chuyện gì.

"A Dã," Ngũ Thời Sâm chậm rãi quỳ một gối, "Anh biết anh hơi vội vàng, nhưng chúng ta đã xa nhau quá lâu, anh không muốn lãng phí thêm một ngày nào nữa, nên chọn ngày đặc biệt này, anh biết em vẫn chưa sẵn sàng, nhưng anh đã chuẩn bị mọi thứ cho em rồi."

"Mấy ngày nay anh đã làm rất nhiều việc, ví dụ như lén đo size ngón tay của em, rồi đi mua một chiếc nhẫn kim cương."

Ngũ Thời Sâm từ từ mở hộp ra, chiếc nhẫn lấp lánh, trông có vẻ rất đắt tiền.

"Cảm ơn em rất nhiều, 8 năm rồi vẫn nhớ đến anh. Tương tự... anh cũng nhớ em, anh luôn luôn nhớ về em, khi ở Ý, người anh muốn gặp nhất chính là em."

"Hôm nay gia đình và bạn bè của em đều ở đây, anh muốn mọi người cùng chứng kiến khoảnh khắc này." Ngũ Thời Sâm nói, "Anh muốn cưới em, A Dã."

Mọi người hò reo vang dội.

Mặt Hà Thu Dã nóng bừng, tầm nhìn dần trở nên mờ đi.

"Anh muốn bảo vệ em," Ngũ Thời Sâm nói "với tư cách là chồng em."

Hà Thu Dã khẽ gật đầu: "Vâng..."

Hai người không cần nói thêm lời thừa nào, cậu hiểu hắn.

"Tòa A03 đối diện là quà cưới anh tặng em," Ngũ Thời Sâm hôn mu bàn tay cậu, "Cảm ơn em, A Dã." Hắn đeo nhẫn vào tay cậu.

Hai người ôm nhau trong tiếng vỗ tay và hò reo của mọi người.

Nhiều năm sau Hà Thu Dã không còn nhớ đó là một buổi chiều như thế nào, chỉ nhớ bầu trời xanh thẳm, và khuôn mặt ấm nóng của mình.

Mọi hận thù tiêu tan từ đây.

Mọi tình yêu được tái sinh từ đây.

- - Hết --
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top