Cập nhật mới

Dịch Ở Rể

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 220: C220: Bọn họ chỉ biết


Từ đầu đến cuối, không ai nhắc dù một chữ chuyện Tiêu Lâm giết quan binh ở Ám Uyên, thiêu đốt phủ nha.

Người của Thừa tướng làm Kiếm Sỉ bị thương, mọi hành động của Tiêu Lâm không quan trọng nữa. Hoàng đế đã phát hiện ra chuyện này, bọn họ không dám truy cứu, sợ Tiêu Lâm làm to chuyện quan binh tư thông với nô lệ Côn Luân.

Bọn họ coi như Tiêu Lâm may mắn, nếu không thì giết quan binh chỉ có một đường chết.

Bọn họ chỉ biết, Thi Si vì một nhân tài mà bất chấp tình cảm huynh đệ, sai Thừa tướng ra tay giết Kiếm Sỉ.

Từ đầu đến cuối câu chuyện, Tiêu Lâm chỉ là một công cụ, là một nhân vật phụ không quan trọng.

Nếu đây là một vở kịch thì Tiêu Lâm không xứng có họ tên, hắn giống như một nhân vật bé như hạt vừng, nằm ở tầng chót cùng của câu chuyện.

Không ai tin một nhân vật bé nhỏ lại có năng lực chiếm một vị trí trong cuộc so đấu giữa Tam Si, Thừa tướng và Hoàng đế.

Hôm Tiêu Lâm đưa Tân Phong về, nhiều người nhìn thấy hắn cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã xuất hiện ở đầu phố. Mọi người không cảm thấy Tiêu Lâm lợi hại thế nào, mà cảm thấy hẳn là một con rùa rụt đầu, tham sống sợ chết nên mới không bị thương.

Tân Phong trở thành người chiến thắng tuyệt đối trong trận chiến ở Ám Uyên, được bệ hạ ban thưởng vì đã cứu Vương gia.


Còn phần thưởng Hoàng đế ban cho Tiêu Lâm thì trừ những người có mặt, không có người ngoài nào hay biết.

Mọi người nghĩ rằng Tân Phong có lòng tốt nên mới chia phần thưởng Hãn Huyết Bảo Mã và roi bạc cho cô gia đáng thương bị dọa sợ.

Dù sao đối với Tân phủ mà nói, Hãn Huyết Bảo Mã cũng không hiếm lạ.

Trong lời đồn ở phố chợ, Tiêu Lâm ngoài việc ở rể và nghèo khó ra lại có thêm cái danh tham sống sợ chết. Người đời cảm thấy cô gia Tân phu vô dũng vô mưu, lúc gặp nguy hiểm chỉ có thể đợi người khác đến cứu.

Chỉ có người Tần gia biết, Tiêu Lâm đã trưởng thành thành một con mãnh hổ không thể xem thường.

Từ hoàng cung trở về, Tân Phong bị mất Thuần Quân buồn bã không vui, ở mãi trong phòng, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.

Hoàng đế đích thân đưa Thuần Quân cho Tiêu Lâm, Tần Phong cũng không dám chiếm giữ.

Tiêu Lâm không muốn quan tâm hẳn ta, hẳn đến chuồng ngựa của Tân gia dắt Hãn Huyết Bảo Mã, vung roi bạc, cầm Thuần Quân, trong người còn có sáu vạn lượng ngân phiếu, vui vẻ về nhà.

“Đứng lại!"


Tân Phượng Uyển chặn hẳn lại, mùi hương con gái khiến Tiêu Lâm thoải mái dễ chịu, hắn đắc ý nói: “Nhớ ta rồi à?”.

“Tên háo sảc!”, Tân Phượng Uyển vô cùng tức giận: “Ngươi lại lấy Thuần Quân đi thật!”.

Tần Phong thất bại ở Ám Uyên vẫn được Hoàng đế tán thưởng và ban thưởng, còn ghi công hạng nhất, thế vẫn chưa đủ?

Người của Tần phủ đúng là lòng tham không đáy!

“Nương tử, kiếm này là bệ hạ ban cho, sao ta dám không lấy?”.

Tiêu Lâm ở trước mặt Hoàng đế nói xa nói gần muốn lấy lại Thuần Quân, lúc huynh trưởng nhắc tới chuyện này vô cùng tức giận.

Tân Phượng Uyển cũng không ngờ thủ đoạn của Tiêu Lâm lại sâu xa uyển chuyển đến vậy! Mấy ngày nay, nàng lấy lòng cầu hòa Tiêu Lâm có ý nghĩa gì? Chỉ là công dã tràng, trộm gà không thành còn mất nằm gạo.

Tiêu Lâm nhắc tới bệ hạ, Tân Phượng Uyển còn nói gì được, còn dám nói gì chứ?

Quả nhiên, Tân Phượng Uyển tức đến mức không biết phản bác thế nào: “Ngươi đừng tự mãn! Cẩn thận không giữ được đầu!”.

Khôi phục chế độ bảo vệ nhân tài đã động vào lợi ích nhà quyền quý. Cho dù bây giờ hẳn chưa bị phát hiện, nhưng sau này cũng sẽ trở thành cái gai trong mắt bọn họ.

Hiện nay, chỉ có Tân phủ là chỗ dựa của Tiêu Lâm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 221: C221: Tiểu thư


Tân Phượng Uyển cảm thấy vô cùng bất mãn, vẻ mặt hung dữ. Tiêu Lâm ôm eo nàng, cười trêu chọc: “Sợ ta chết thế à? Có phải hôm qua âu yếm một đêm, cô phát hiện ta rất

có ích, cho nên mới luyến tiếc ta không?”.

A Hương và nô bộc ở cạnh nghe được lời nói nóng tai này, ai cũng đỏ bừng mặt.

Ngay cả Bạch Khởi cũng ngại, quay đầu đi.

Tân Phượng Uyển chỉ muốn chui xuống lỗ. Tiêu Lâm thả tay ra, lạnh lùng nói: “Ta phải về Tiêu gia, tránh ra”.

“Nếu ta không tránh thì sao?”.

Tân Phượng Uyển không phục, không chịu thua, khiến Tiêu Lâm sinh lòng chỉnh phục.

“Nếu cô đã không nỡ xa ta thì đi cùng ta đi”.


Tiêu Lâm cười nham hiểm, kéo Tân Phượng Uyển lên ngựa, làm nàng hoảng hốt kêu lên. Hai người phóng ngựa rời khỏi hậu viện của Tần phủ.

Hãn Huyết Bảo Mã chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất bóng.

“Tiểu thư! Tiểu thư!”.

A Hương hoảng hốt mặt tái mét. Ôi ông trời ơi! Tiểu thư lại bị cô gia đưa đi mất?

Người kinh ngạc hơn A Hương là kẻ tối qua đã lén quan sát tiến triển giữa Tiêu Lâm và Tân Phượng Uyển ở bên ngoài chỗ ở của Tiêu Lâm.

Người đó là gian tế Chu Hành phái tới, thấy Tiêu Lâm và Tân Phượng Uyển đùa giỡn nhau, khác với trước kia, gã giậm chân, vội vàng ra khỏi Tân phủ.

Trước lao ngục ở kinh thành

Một người run rẩy đi ra khỏi ngục.


Đó là Chu Hành.

Trước kỳ thi Hội, Chu Hành bị nhốt vào nhà lao vì tội bất kính với bệ hạ, đợi ngày chém đầu.

Nhờ Chu thị và Ngụy giám quốc lo liệu, tội bất kính của Chu Hành không đủ chứng cứ nên được thả ra.

Hắn ta ở trong ngục gần nửa tháng.

Khi hắn ta vào là thi Hội.

Lúc ra thì đã sắp thi Đình.

Năm nay, Chu Hành không còn hi vọng vào triều.

Hẳn ta rất căm hận Tiêu Lâm, chỉ muốn cần nát Tiêu Lâm, sau đó nhai đi nhai lại trong miệng, khiến ruột gan hắn

đứt đoạn, không còn miếng nào lành lặn.

“Công tử, mau mặc áo lông vào, phu nhân ở nhà đợi công tử đấy”.

Nô bộc của Chu thị khoác áo lông cho Chu Hành. Hắn ta run rẩy lên xe ngựa mới đỡ hơn một chút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 222: C222: Chính là tân phượng uyển


“Thi Hội kết thúc thế nào?”.

Hắn ta ở trong ngục, ngày nào cũng đợi tin, vì tránh hiềm nghỉ nên người trong nhà không liên lạc với hắn.

Nô bộc nhỏ giọng nói: “Công tử, chuyện đã qua rồi, công tử cần gì phải quan tâm nhiều? Năm sau chúng ta thi lại, cũng. như nhau thôi”.

“Đương nhiên năm sau bản công tử sẽ thi lại! Ta hỏi chuyện năm nay! Nói maul”.

“Người đỗ đầu kỳ thi Hội..”, nô bộc nhỏ giọng hơn: “Là Tiêu Lâm”.

Chu Hành ngạc nhiên, một luồng máu nóng xông lên đầu. Hắn ta siết chặt nằm đấm, gân xanh nổi lên. Nếu mình không

vào ngục, người đỗ đầu bảng sẽ là mình!

“Không phải hẳn bị thương ở tay rồi sao? Sao hắn lại đỗ đầu bảng?”.

Chu Hành gần như sắp nghiến nát răng.

“Hắn... tuy thư pháp đứng chót, nhưng... toán học đúng hết”.


Hiện thực tàn nhãn dần dần được phơi bày trước mặt Chu Hành, hẳn ta kinh ngạc, tát nô bộc một cái: “Mẹ ngươi, không

nói hết một lần được sao?”.

“Công tử, nô tài sai rồi, sai rồi!", nô bộc nhăn nhó mặt mày, cúi đầu.

“Phế vật! Phế vật!”.

Chu Hành bốc hỏa, hắn ta nhớ tới Tân Phượng Uyển, giọng nói mới hòa hoãn lại: “Có phải Tân tiểu thư đang đợi ta không? Gần đây nàng thế nào rồi? Có phải rất lo läng cho ta, gầy đi nhiều lắm không?”.

Nô bộc run rẩy, run rẩy.

Chu Hành cau mày: “Nói đi! Ngươi im lặng là ý gì?”.

“Gian tế ở Tân phủ quay về báo....

Nô bộc vừa run vừa kể lại đầu đuôi chuyện tối qua Tiêu Lâm và Tân Phượng Uyển ân ái thế nào.


Chu Hành nuốt nước bọt, sắc mặt sa sầm.

Người phụ nữ mà hẳn ta chọn trúng lại bị tên phế vật Tiêu Lâm cưỡng ép?

Tại Minh Nguyệt Lâu.

Tiêu Lâm bỏ tiền bao Minh Nguyệt Lâu đãi khách, ăn mừng hắn đỗ đầu thi Hội.

Người không có thiệp chỉ cần báo tên Tiêu Lâm là có thể vào.

Một người đứng trước Minh Nguyệt Lâu, tay cầm quạt, lạnh lùng nhìn tửu lâu náo nhiệt vô cùng.

Một người phụ nữ tươi cười đứng trong đám đông, dường như không thích đứng đó chút nào.

Chính là Tân Phượng Uyển.

Hôm nay Chu Hành đến Tần phủ không tìm được nàng, người tiếp đón hản là Tân Phong.

Tân Phong không còn ghét sự xuất hiện của hẳn như trước kia, đồng thời chỉ chỗ của Tân Phượng Uyển cho hắn. Chu Hành lập tức đến Minh Nguyệt Lâu.

Chu Hành nhìn thấy sự căm hận trong mắt Tân Phong.

Giống hệt hắn ta, căm hận và không phục Tiêu Lâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 223: C223: Đúng là hào sảng


Minh Nguyệt Lâu chuyên tiếp đãi nhà quyền quý và nhà giàu, hôm nay lại mở rộng cửa hoan nghênh khách tứ phương.

Sắp tới kỳ thi Đình, tất cả cống sinh đều đang căng thẳng ôn tập, ngày nào cũng học thuộc sách tới tối, sợ bỏ sót chỗ nào đó.

Chỉ có Tiêu Lâm mở tiệc, hắn không phát thiệp mời, mà tuyên bố bất kể là ai, chỉ cần đến, hắn đều hoan nghênh!

Hôm nay tất cả chỉ phí ở Minh Nguyệt Lâu sẽ do hắn thanh toán.

Hào sảng! Đúng là hào sảng!

Văn nhân nhã sĩ ngang qua Minh Nguyệt Lâu ngoài mặt thì thong dong nhàn nhã, nhưng trong lòng lại hết sức đố kị.

Minh Nguyệt Lâu là nơi như thế nào, bình thường bọn họ chỉ thỉnh thoảng mới đến ăn một bữa, Tiêu Lâm đi ở rể lại mở tiệc hoành tráng.

Trước kia ai cũng nói Tiêu Lâm nghèo!

Nói hắn nghèo!

Nói hắn là đàn ông đại trượng phu, đi ở rể Tần phủ là để ăn bám.


Đàn ông sa sút đến mức đó thì đáng thương thế nào? Đáng cười thế nào?

Bây giờ văn nhân nhã sĩ tự giác im miệng, nhà bọn họ có phú quý thế nào cũng không thể hào phóng thậm chí là xa hoa lãng phí như vậy.

Khoe mết Bọn họ mắng thầm trong bụng. Tiêu Lâm nghèo quá sợ rồi, chưa ăn được thứ gì tốt, bây giờ mới khoe khoang phung phí như vậy!

Càng thiếu thứ gì thì càng khoe thứ đó!

Tất cả cống sinh đều đang ứng phó với kỳ thi Đình, thế mà hắn lại khoe khoang ở đây!

Để không gây thù oán với Tiêu Lâm, đa số cống sinh không thể không gác lại việc học đến dự tiệc.

Uổng cho Thi Si, Kiếm Sỉ lại để ý đến người phù hoa như hắn. Hai huynh đệ lại xích mích vì người như vậy. Người này nhìn thế nào cũng là kẻ hư vinh, không đáng để trọng dụng!

Bữa tiệc lần này, kinh thành có không ít người đợi xem trò cười. Một kẻ ở rể mời khách, trừ các cống sinh nể mặt hắn, ai lại đến chứ?

Tiêu Lâm hào phóng không sai, nhưng Minh Nguyệt Lâu có thể chứa đồng thời năm trăm người, nhưng chỉ có vài chục cống sinh đến, ngồi không kín chỗ, lúc đó thì sẽ nực cười thê nào?

Ha ha ha! Khoe khoang! Không ai để tâm đ ến Tiêu Lâm.


Tiêu Lâm chỉ là một cọng cỏ thấp hèn trong thế giới quyền quý, tuy sinh trưởng tươi tốt, nhưng chỉ cần bọn họ vung đao, cọng cỏ này sẽ rơi rụng thành đất bùn cát bụi, chỉ có thể hòa trộn với đất bùn bẩn thỉu mà thôi.

Còn bọn họ là viên ngọc cao quý trắng trong thật sự, bọn họ mới có thể giống như mặt trời, tỏa ra ánh sáng chói mắt người khác. Người thấp hèn như cỏ rác như Tiêu Lâm phải dựa vào ánh sáng của bọn họ mới có thể sống sót.

Tiêu Lâm hiểu rõ tâm lý khinh thường mọi thứ của bọn họ, vô tích sự chính là để chỉ đám thư sinh ghen ghét đố kị này.

Để Tiêu Lâm hắn lấy ra bóng đèn 5W sáng hơn cả bọn họ! Đám người này chỉ biết tự cho mình là đúng, không biết lượng sức!

Hôm nay không có nhiều khách đã nằm trong dự liệu của Tần Phượng Uyển, cứ để Tiêu Lâm biết khoảng cách giữa hắn và Tần phủ cũng tốt.

Tiêu Lâm để lại bốn ghế trống bên cạnh mình, Tần Phượng Uyển không biết để đợi ai, mà nàng cũng không hứng thú, dù sao cũng không ai đến.

Nàng vốn không định đến đây tự rước nhục nhã, nhưng Tiêu Lâm lại không chịu để nàng về Tần phủ, còn đưa nàng đến Minh Nguyệt Lâu.

Tối hôm qua nàng ở lại Tiêu gia. Tiêu gia không lớn, nàng vô cùng chán ghét, cộng thêm nàng không thích bà Tiêu, cho nên ngồi ở sảnh chính cả đêm, một đêm không chợp mắt.

Nếu ở Tần phủ thì đã có nô bộc nha hoàn dỗ dành Tần Phượng Uyển, trải giường sẵn cho nàng ngủ.

Ai ngờ Tiêu Lâm lại bỏ mặc nàng ở sảnh chính, sau đó không ai quan tâm nàng nữa.

Quá đáng!

Nàng chỉ đành ngồi đến khi trời sáng! Nàng yếu đuối như vậy, Tiêu Lâm lại để mặc nàng không ngủ không nghỉ

Đợi bữa tiệc kết thúc, nàng sẽ tính sổ với Tiêu Lâm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 224: C224: Hắn ta ra khỏi ngục rồi sao


Tiêu Lâm ở Minh Nguyệt Lâu đãi khách, ngay cả kẹo mừng phát ở ngoài cửa cũng là kẹo sâm, không ít trẻ con đến Minh Nguyệt Lâu xin kẹo ăn.

Kẹo sâm là nhân sâm được nghiền nát sau đó dùng nước đường khuấy cùng bột nhân sâm, cô đặc thành kẹo, là món ăn vật chỉ có trẻ con nhà quyền quý mới ăn được, không những đắt tiền mà còn hiếm có.

Tiêu Lâm ra lệnh Minh Nguyệt Lâu phát cho người đi đường giống như phát củ cải trắng.

Người đời cười Tiêu Lâm có tiền khoe khoang, cười hắn sĩ diện, cười hắn dùng tiền để tô điểm cho thân phận ở rể.

Chỉ có Tiêu Lâm biết mình đang làm gì.

Ở thời hiện đại, mỗi một trường tiểu học đều sẽ dạy trẻ con một đạo lý, người xưa có dùng cả đời cũng không thể hiểu được đạo lý này.

Đạo lý đó là: tư tưởng quyết định hành vi, hành vi quyết định tính cách, tính cách quyết định số mệnh.

Bọn họ cho rằng thứ có thể thay đổi số mệnh là quyền và thế trong tay, nhưng thực ra thứ thay đổi số mệnh là tư tưởng hừng hực cháy trong lòng mỗi người, là sự kiên trì bất khuất.


Những hành động đáng ngạc nhiên của Tiêu Lâm đều để thay đổi cách nghĩ của con người, dù chỉ là một ý nghĩ rất nhỏ.

Chỉ những người từng chứng kiến phồn hoa sung túc mới có thể khơi dậy mong muốn được sống sung túc trong bọn họ.

Đó mới là mục đích hôm nay Tiêu Lâm mở tiệc đãi khách.

Tiêu Lâm đang từng bước phá vỡ hệ thống tư tưởng và nhận thức của con người Đại Ngụy.

Tiêu Lâm muốn cho mọi người dân cảm thấy bọn họ xứng đáng có được mọi thứ. Có lẽ là một viên kẹo mà lúc trước bọn họ không thể mua nổi, có lẽ là một bữa ăn mà lúc trước bọn họ không ăn được, có lẽ là một tửu lâu mà lúc trước bọn họ chỉ có thể đứng ngoài nhìn.

Nhận thức chỉ là công cụ để bọn họ trở nên giàu có. Hoàng đế có thể cung cấp công cụ này.

Tư tưởng mới thật sự là mầm lửa phừng cháy.

Chỉ có Tiêu Lâm có tư tưởng thời hiện đại mới có thể cho họ hạt giống tư tưởng đó.

Những lời nói đường đường chính chính trên đây là những từ ngữ chọn lọc Tiêu Lâm nghĩ sẵn để đối phó với văn nhân.

Mở tiệc xa hoa, nhất định sau này sẽ có người hỏi hắn vì sao lại phô trương lãng phí như vậy. Không tìm một lý do đường hoàng thì sao có thể cho thấy hắn cao thượng?

Thật ra cách nghĩ thật sự của hắn là: hôm nay ta đãi tiệc là để cho những nhà quyền quý ở kinh thành kia biết rằng ta có tiền!

Toàn thân ta đều là mùi tiền! Các người làm gì được! Hừi


A Thạch ở ngoài cửa nhiệt tình mời gọi người ta vào ăn, người dân đi ngang qua đứng nhìn từ xa, ban đầu ngại không dám vào.

Cho đến khi A Thạch nhiều lần giải thích, bữa tiệc này thật sự miễn phí, do Tiêu Lâm đại công tử của Tiêu gia mời khách, vài người dân can đảm mới dám vào trong Minh Nguyệt Lâu lộng lẫy nguy nga.

Hôm nay Tiêu Lâm mời khách, không dùng danh nghĩa cô gia của Tần phủ.

Tiêu Lâm không nhắc chữ nào về Tần gia.

Tân Phượng Uyển rất không vui, nàng là đại tiểu thư cao quý ngồi ở đây, thế mà lại dùng bữa cùng một đám dân thường. Dân thường dùng bữa không có nhiều trình tự và lễ nghĩa giống nhà quyền quý, chỉ ăn uống, nói cười lớn tiếng, vô cùng náo nhiệt.

Nàng vô cùng chán ghét, một đám người thô lỗ. Nếu chỉ như vậy mà Tần Phượng Uyển đã không chịu nổi, vậy thì cảnh tượng tiếp theo sẽ khiến nàng đứng ngồi không yên.

Tiếng vó ngựa vang lên, mười một con ngựa dừng trước Minh Nguyệt Lâu.

Ngựa là ngựa tốt, nhưng trên ngựa là mười một nô lệ Côn Luân cao to.

Đây là những người mà Bạch Khởi lựa chọn theo lời dặn của Tiêu Lâm, sau này chuyên phụ trách sòng bạc và tửu lâu.


Đừng nói là Tần Phượng Uyển, ngay cả bách tính cũng sửng sốt.

Minh Nguyệt Lâu vốn náo nhiệt bỗng chốc lặng im. Chưởng quỹ của Minh Nguyệt Lâu đầy vẻ hoang mang và kinh ngạc. Tiêu Lâm mời khách bốn phương, mời luôn cả nô lệ Côn Luân sao?

Tần Phượng Uyển làm bộ làm tịch bịt mũi. Bên ngoài Minh Nguyệt Lâu có một đôi mắt quen thuộc, Chu... Hành?

Hắn ta ra khỏi ngục rồi sao?

Nàng hoảng hốt, Tiêu Lâm ngồi ngay cạnh nàng, còn cố tình nắm tay nàng giả vờ thân mật.

Tân Phượng Uyển được phu quân dắt đi mà như bị bắt gian, nàng xấu hổ muốn giấy khỏi tay Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm lạnh lùng liếc nhìn ngoài cửa, hóa ra là gian phu ở đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 225: C225: Trong bầu không khí yên tĩnh


“Bẩn thỉu hôi thối! Loại rác rưởi gì mà cũng dám đến Minh Nguyệt Lâu!".

Trong bầu không khí yên tĩnh, tiếng giễu cợt của gian phu Chu Hành vô cùng chói tai.

Sau lưng hắn ta tụ tập văn nhân sĩ tử thường cùng nhau ăn uống chơi bời. Bọn họ giả vờ muốn đến Minh Nguyệt Lâu dùng bữa, vừa đến thì giả vờ kinh ngạc.

Các nô lệ Côn Luân vừa xuống ngựa dừng bước, không dám vào Minh Nguyệt Lâu.

Mọi người xì xào bán tán, hôm nay bệ hạ mới khôi phục chế độ bảo vệ nhân tài, sao đám nô lệ này đã dám đến Minh Nguyệt Lâu?

“Sau này Minh Nguyệt Lâu làm sao tiếp đãi khách khứa nữa? Chén đũa bát đ ĩa mà đám người rác rưởi này dùng qua, sau này sao bọn ta dùng được?”, Chu Hành tỏ ra chán ghét, loại người như Tiêu Lâm làm dơ bẩn những thứ cao quý.


“Chu công tử, nhỏ giọng một chút...”, chưởng quỹ hơi khó xử. Hôm nay Minh Nguyệt Lâu làm ăn với Tiêu Lâm, Tiêu Lâm đã nói ai đến ăn cũng được.

Chu Hành càng lớn tiếng: “Ta thấy không chỉ chén đũa phải đổi, mà bàn ghế cũng phải đổi mới có thể tiếp tục đãi khách nhỉ!”.

“Ha ha ha! Đúng vậy! Những thứ mà đám nông dân nô tài này chạm vào, bọn ta không thể đụng tới nữa”, đám tay sai của Chu Hành phụ họa.

Chu Hành liếc nhìn Tân Phượng Uyển, trách nàng tự hạ thấp thân phận. Tân Phượng Uyển thay đổi sắc mặt liên tục, tai cũng nóng bừng. Đam Mỹ Hay

Hành động của Chu Hành chẳng khác nào xé bỏ lớp màn che mà Tân Phượng Uyển cố gắng tạo ra bằng tư thái cao quý ở trước mặt mọi người. Mất mặt quá! Mất mặt quá!

Nàng căm hận nhìn Tiêu Lâm, nàng thương xót hắn bất hạnh, lại giận hän không biết phấn đấu. Suốt ngày đi cùng đám người thấp hèn này thì có thể làm được trò trống gì?!

Tiêu Lâm tỏ vẻ lạnh nhạt, thê tử của hẳn vì một câu nói của người đàn ông khác mà cảm thấy chán ghét và căm hặn hẳn.

Chu Hành? Hăn ta là cái thá gì? Những thứ Tiêu Lâm hẳn từng chạm vào, Chu Hành không thích nữa sao?

Tiêu Lâm bất chợt hôn lên mặt Tân Phượng Uyển: “Nương tử, nào, ăn nhiều một chút!”.

Trước mặt bao nhiêu người như vậy, thật là bại hoại! Tân Phượng Uyển đang định nổi nóng, Tiêu Lâm lại nói bên tai nàng: “Giận rồi à? Ta tiếp tục chạm vào cô, cô nghĩ Chu Hành có còn thích cô nữa không? Cô dám làm nhục mặt ta trước mọi người xem”.


Nói xong, Tiêu Lâm lại dán mặt lại gần. Nàng hơi tránh đi. Để Tiêu Lâm dừng tay, nàng nén nhịn cơn giận, giả vờ mỉm cười.

“Tiêu hội nguyên đối xử với Tiêu phu nhân tốt thật! Thật là thân mật!”.

“Tiêu phu nhân có phúc quái Bây giờ người dân ai cũng nói Tiêu hội nguyên là sao Văn Khúc hạ phàm, chỉ muốn gả con gái mình cho Hội nguyên, cầu chút phúc khít”.

“Đúng vậy, nếu Tiêu hội nguyên nạp thiếp thì có biết bao nhiêu người vui mừng!”.

“Đúng, ta cũng muốn nạp thêm vài người thiếp. Nhà ta lớn quá, cần thêm vài mỹ nhân mới có chút hơi thở cuộc sống”, Tiêu Lâm thuận miệng đáp.

Vẻ mặt của Tân Phượng Uyển vô cùng khó coi. Một kẻ ở rể mà thôi, có tư cách gì nạp thiếp?

Tiêu gia lớn? Tân Phượng Uyển mắng thầm, Tiêu Lâm đúng là ưa sĩ diện hão. Tiêu gia giờ như cái sân rách nát, còn không thể xem là nhà ở!


Hai người Tân Phượng Uyển và Tiêu Lâm ngoài mặt tươi cười, trong ánh mắt thì lại âm thầm tranh đấu.

Tiêu Lâm đáp lại sự khinh thường của nàng bằng một cái liếc mắt. Bây giờ nhà có thêm mười hai hộ vệ, hän sẽ đổi sang nhà lớn hơn, loại to hơn Tân phủ ấy!

“Ha ha ha! Tiêu hội nguyên chắc chắn sẽ được như mong muốn!”. Người dân chỉ mong dâng con gái của mình lên cho hẳn ngay, nhưng ngại Tân Phượng Uyển ở đây, bọn họ cũng không tiện mở lời.

Hôm nay Tiêu Lâm là chủ nhân bữa tiệc. Trong sự nịnh nọt của mọi người, hắn ôm Tân Phượng Uyển cười ha ha, rất có dáng vẻ mỹ nhân ôm trong lòng, thiên hạ đều nắm trong tay.

Tân Phượng Uyển trong lòng hắn còn có vẻ e thẹn.

Tân Phượng Uyển cười dịu dàng như vậy chắc chản là bị Tiêu Lâm ép buộc!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 226: C226: Hạ quan bái kiến từ tư nông


Chu Hành tức đến mức ruột gan đảo lộn! Hắn ta vô cùng tức tối!

Tân Phượng Uyển nương thân bên Tiêu Lâm chắc chẳn vô cùng khổ sở, vui cười trước mặt, nhưng sau lưng khóc thầm.

Không được! Hắn ta phải đưa Tân Phượng Uyển ra ngoài! Dù hôm nay hắn ta cướp Tân Phượng Uyển, ai dám ngăn cản hắn ta?

Hản ta là người của Chu thị, là hoàng thân quốc thích cao. quý nhất của Đại Ngụy hiện nay. Một Tiêu Lâm nho nhỏ dựa vào đâu có mỹ nhân mà người ở kinh thành ai cũng khao khát được có?

Tiêu Lâm cười lớn trong đám đông, lơ đãng liếc về phía hắn ta, ánh sáng trong mắt lạnh lẽo, giống như đầm nước sâu.

Chu Hành nhớ nhung thê tử của Tiêu Lâm, trong lòng Tiêu Lâm dâng lên lửa giận.

Chu Hành đang định nghênh ngang đi vào thì bị Thái thường tự Thiếu khanh Chu Minh chặn lại.

“Hành đệ, không được!”.


Chu Minh kéo hắn ta sang một bên, Chu Hành vừa ra khỏi ngục, không thể quang minh chính đại chọc vào Tiêu Lâm như vậy.

“Ngươi thả ta ra! Ai là đệ ngươi!”, Chu Hành lạnh nhạt quát. Chu Minh chỉ là nhánh bên của Chu thị, trong nhà chỉ có một góa phụ, dựa vào đâu ngang vai vế với hẳn?

Ha, gia cảnh của Chu Minh và Tiêu Lâm tương tự nhau, chỉ có một người mẹ già, gia đình không quyền không thế. Nếu không phải Chu thị cho Chu Minh cơm ăn, hắn ta có thể làm đến Thiếu khanh Tứ phẩm được sao?

“Chu Minh, đừng nói ngươi thấy mình đồng bệnh tương lân với Tiêu Lâm, nên đến Minh Nguyệt Lâu dự tiệc đấy chứ?”.

Sắc mặt của Chu Minh lập tức trở nên khó coi, hẳn ta không muốn có người nhắc lại chuyện cũ, hắn ta không muốn nhớ lại cuộc sống khó khăn thời quá khứ.

Chu Hành khinh thường liếc nhìn hẳn ta: “Ngươi ăn cơm của Chu thị lại đi dự tiệc của Tiêu Lâm? Đừng tưởng bây giờ ngươi nhìn giống con người, Chu thị có thể cho ngươi biến về làm con chó bất cứ lúc nào! Đừng gọi ta là Hành đệ! Ngươi không xứng!”.

Đường đường là mệnh quan triều đình mà phải khúm núm vâng dạ trước mặt Chu Hành.

Chu Minh tức giận nhưng chỉ có thể cúi đầu. Hắn ta đổi lời, nhẹ giọng nói: “Chu công tử hiểu lầm rồi, ta đến để thông báo, Chu vương phi muốn gặp công tử”.

Chu Minh vừa từ Vương phủ đến đây, Vương phi muốn thương lượng với Chu Hành về chuyện công chúa kén rể.

Vương phi Chu thị chính là thân cô cô của Chu Hành. Đây cũng là lý do Chu Hành kiêu căng như vậy. Ỷ vào Vương phi yêu thương mình, Chu Hành luôn tự cao tự đại, tự cho mình cao quý hơn người khác.

“Ừ, nhớ rõ, ta là công tử Chu gia, đừng có bắt quàng làm họ với ta", Chu Hành hiểu lầm Chu Minh mà không hề áy náy, ngược lại còn lạnh lùng nói: “Dù ngươi và Tiêu Lâm là cùng một loại người, có cho ngươi cũng không dám chơi cùng tên tạp nham đó!”.

Đây chẳng phải nói Chu Minh cũng là tạp nham à? Chu Minh sa sầm mặt, hẳn ta cản răng, đè nén lửa giận: “Chu công tử, đến gặp Vương phi trước đi”.

Chu Hành không cam lòng bỏ đi như vậy, hắn ta hừ một tiếng, quay đầu bổ sung một câu với nô lệ Côn Luân, đầy vẻ hung ác: “Các ngươi đừng có vào trong! Nơi đây không hoan nghênh các ngươi! Đại tiểu thư Tân gia ở đây, các ngươi vào trong là xúc phạm phương tôn”.


Hay lắm, một câu nói đã chĩa mũi dùi đến Tân Phượng Uyển và Tiêu Lâm.

Nô lệ Côn Luân đứng sững tại chỗ, không dám vào trong nửa bước, sợ làm liên lụy khiến bữa tiệc không thể tiếp tục.

Câu nói của Chu Hành tình cờ hợp ý Tân Phượng Uyển. Ăn cơm uống rượu cùng một chỗ với dân thường đã là tự hạ thấp thân phận, huống hồ là nô lệ Côn Luân! Những kẻ thấp kém nhất trong tầng lớp nô sao có thể vào nơi trang nhã?

Chu Hành vẫn được lòng nàng hơn, Tân Phượng Uyển nghĩ như vậy.

Lúc này, một giọng nói uy nghiêm và tang thương vang lên: “Tiêu hội nguyên đã có lời người đến là khách, vì sao không được vào? Đi cùng lão phu vào trong đi!”.

Chu Hành quay đầu lại, hết sức kinh ngạc.

Một giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán Chu Hành. Vừa rồi hắn ta thất lễ như vậy đã bị Văn giáo dụ nhìn thấy rồi sao? Tất cả đều tại Tiêu Lâm! Nếu không phải Tiêu Lâm, hẳn ta sẽ thất lễ vậy sao?

Trong lòng hắn ta kích động, dẫn đầu con cháu thế gia hành lễ: “Học sinh bái kiến Văn giáo dụ”.

Không chỉ có Văn Hàn, mà Dịch Quy của Côn Ngô Các, Đại tư nông Từ Thúc Bình cũng đã đến!


Chu Minh sửng sốt, hành lễ: “Hạ quan bái kiến Từ tư nông, Dịch công tử”.

Bọn họ đang trên đường đến dự tiệc thì tình cờ gặp nhau, thế là đi cùng nhau đến đây. Bọn họ vừa đến thì thấy Chu Hành đứng trước Minh Nguyệt Lâu tỏ ra ghét bỏ, chê bai, giống như Minh Nguyệt Lâu dơ bẩn lắm vậy.

Dân chúng từ trong ra ngoài Minh Nguyệt Lâu lập tức xôn xao.

Văn Hàn, Thái Đẩu làng văn của Đại Ngụy! Dịch Quy, đệ nhất phú gia công tử ở kinh thành!

Cho dù Từ Thúc Bình không có danh tiếng gì nhất cũng là một trong Cửu khanh!

“Thảo dân bái kiến Văn đại nhân, bái kiến Từ đại nhân, bái kiến công tử!".

Dân chúng cùng nhau hành lễ, thanh thế to lớn. Người chứng kiến đều chấn động, đủ để thấy địa vị của những người quyền quý cao thế nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 227: C227: Trước khi ba người họ tới đây


Văn Hàn là thầy của thiên tử, là đỉnh cao trong giới văn nhân trí thức. Bình thường nhiều quan lại muốn mời cũng không mời được!

Dịch Quy là công tử của một gia tộc giàu có, có bao nhiêu người quyền lực muốn kết giao với y, nhưng họ thậm chí không qua được bậc cửa nhà họ Dịch!

Từ Thúc Bình tuy không nổi tiếng nhưng lại là quan viên cấp cao!

Mặc dù chỉ có ba người nhưng lại hội tụ đủ danh tiếng, tiền tài và quyền lực!

Bọn họ vừa tới, bầu không khí của buổi tiệc mừng càng nóng hơn bao giờ hết!

Trước khi ba người họ tới đây, rất nhiều người đều coi thường bữa tiệc này.

Nhưng sau khi họ tới, ai nói coi thường bữa tiệc này mới trở thành trò đùa! Ai lại không muốn tạo chút quan hệ với những người quyền lực như Văn Hàn và Dịch Quy?

Chu Hành lúc này cũng rất muốn bước tới làm quen, nhưng hẳn ta không thể hạ cái tôi của mình xuống!


“Vào thôi”, Văn giáo dụ ân cần mỉm cười, Dịch Quy và Từ Thúc Bình đi theo phía sau. Mười một nô lệ Côn Luân do dự một chút, sau đó cũng đi theo bọn họ đi vào.

Những chức sắc quyền quý như vậy lại đồng ý dùng bữa với nô lệ Côn Luân, chẳng lẽ những người khác còn cao quý. hơn ba người kia hay sao?

Bình thường gặp những nhân vật lớn này vô cùng khó, nhưng hiện tại mọi người lại có cơ hội dùng bữa cùng Tiêu Lâm, cộng thêm một bữa cơm thịnh soạn miễn phí như thế này thì ai mà từ chối được cơ chứ?

Dân chúng thay đổi dáng vẻ rụt rè, thi nhau ùa vào Minh Nguyệt Lâu, họ chen đến mức Chu Hành và những người khác khó mà đứng vững!

Chu Hành kinh ngạc, Văn Hàn luôn yêu mến Tiêu Lâm, hắn ta cũng biết điều đó.

Từ Thúc Bình thì rất thích tới những chốn náo nhiệt nên ông ta tới đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Còn Dịch Quy......


Dịch Quy vốn nổi tiếng là người cô độc, làm sao có thể thân thiết với Tiêu Lâm được cơ chứ?

Tân Phượng Uyển ban đầu khó chịu ra mặt giờ cũng đã thay đổi thái độ sau khi ba người này đến.

Chu Hành siết chặt nằm đấm, hôm nay hăn ta và Tiêu Lâm chẳng hề đấu khẩu câu nào, nhưng Chu Hành lại cảm thấy bị Tiêu Lâm sỉ nhục nặng nề!

Người phụ nữ của hẳn ta đang ở bên cạnh Tiêu Lâm!

Văn Hàn và Dịch Quy là những người hắn ta muốn kết giao nhất giờ cũng ở bên cạnh Tiêu Lâm!

Tại sao! Tại sao một tên khốn, một thứ cẩu tạp chủng lại có thể mạnh hơn hẳn ta?

"Chu công tử, vương phi đang đợi".

Mọi người xung quanh đều nhận ra Chu Hành đang tức giận, Chu Minh bên cạnh liền cẩn thận nhắc nhở khiến hắn ta rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

Đúng, cô cô vẫn đang đợi Chu Hành! Cô cô nhất định sẽ lấy lại công bằng cho hắn ta!

Cô cô chắc chản sẽ giúp hẳn ta nhổ đi cái gai trong mắt này!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 228: C228: Chu hành nhìn thấy


"Hừ, thứ tạp chủng!" Chu Hành hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi! Cứ chờ xem! Xem Tiêu Lâm ngươi huênh hoang được mấy ngày!

Chu Hành nhìn thấy Chu Minh mà bực bội như thể nhìn thấy Tiêu Lâm, hắn ta quát lớn: "Ta tự mình tới vương phủ, ngươi không cần đi theo, ta nhìn thấy ngươi đã thấy chán ghét rồi!"

"Vâng, Chu công tử đi thong thả", Chu Minh cúi đầu hành lễ, cố giấu đi vẻ mặt vô cùng khó coi.

Sự hận thù của Chu Hành đối với Tiêu Lâm lại trút hết lên đầu Chu Minh. Một người được nuôi lớn bởi một bà mẹ goá như Chu Minh đúng là đáng bị coi thường!

"Từ nay về sau, nếu ngươi còn dám xưng huynh gọi đệ với †a, ta sẽ thiến ngươi! Đưa ngươi vào cung làm công công! Xem đến lúc đó ngươi có còn huynh đệ nào không!", Chu Hành buông ra những lời vô cùng tục tĩu rồi cưỡi ngựa rời đi.

Chu Minh tủi hổ đứng trước Minh Nguyệt Lâu, nghiến răng nghiến lợi cung kính tiễn Chu Hành rời đi. Cũng may là hôm nay hắn ta không mặc quan phục, nếu không lòng tự trọng của một người đàn ông và của một vị quan của Chu Minh đều không còn nữa.

Hạt giống thù hận đã chôn sâu trong lòng Chu Hành.

Chu Minh hận Tiêu Lâm. Hắn ta không trách Chu Hành mà chỉ hận Tiêu Lâm đã làm hẳn ta bị liên luy, phải chịu nỗi nhục nhã này.


Hai huynh đệ này trong mắt tràn đầy nỗi hận đối với Tiêu Lâm. Tiêu Lâm trong lòng muốn chửi thề, hẳn chẳng làm gì mà sao cổ nhân có thể nổi giận vô lý như vậy?

Vậy nếu hän thực sự làm gì đó thì chẳng phải hai huynh đệ này sẽ tức đến mức tự nhảy vào quan tài sao?

Cảnh tượng Chu Minh bị sỉ nhục vừa rồi đã bị công chúa Đại Đồng đang cải trang vi hành gần đó nhìn thấy.

"Cái kẻ coi trời bằng vung đó chính là Chu Hành sao?”

Công chúa Đại Đồng từng gặp Chu Hành trước đó, chính là hôm hẳn đối thơ với Tiêu Lâm ở Tri Nghĩa Đường. Chu Hành từng là một vị công tử khôi ngô tuấn tú, một quân tử hiền lành như ngọc, tại sao sau khi ra tù, tính tình hắn lại thay đổi mạnh mẽ đến vậy? Trông hản ta chẳng khác gì mấy kẻ vô lại đầu đường xó chợ.

Thị nữ gật đầu: “Đúng là người đó.

“Hừ”, công chúa Đại Đồng lắc đầu: “Người nhà họ Chu đúng là ngang ngược”.


Công chúa có ấn tượng rất xấu với Chu Hành nên giọng điệu có chút lãnh đạm và xa cách. Trong phe phái của Ngụy. giám quốc cũng chẳng có mấy kẻ không bá đạo ngang ngược: Tam Sỉ, thừa tướng và nhà họ Chu tên nào tên nấy đều hống hách.

"Công chúa, người chỉ nhìn từ xa mà không vào trong sao?". Truyện Điền Văn

"Không cần, ta chỉ cần biết hẳn vẫn bình an vô sự là được", công chúa Đại Đồng lắc đầu. Nàng ta nghe nói Tiêu Lâm từ thôn Ám Uyên an toàn trở về, nhưng vì thân phận của mình nên không tiện tới thăm hắn.

Sau khi nhìn Tiêu Lâm từ xa, công chúa thở phào nhẹ nhõm khi thấy hắn quả thực đã an toàn và tràn đầy sức sống như trước.

Nhưng hôm nay tại sao hắn lại đưa theo Tân Phượng Uyển?

Công chúa Đại Đồng cảm thấy buồn bã nhưng cố gắng không để lộ ra ngoài, có điều thị nữ thân cận của nàng đã nhận ra và cười nói: “Công chúa, người vội vàng truyền tin đến cho Tiêu phu nhân, còn nói là thay Bệ hạ quan tâm đ ến sĩ tử Đại Nguy. Nếu đã là thay Bệ hạ quan tâm sĩ tử thì sao giờ không đường hoàng đi vào đó chứ?”

"Nha đầu chết tiệt!"

Công chúa Đại Đồng bị thị nữ trêu đùa liền giậm chân kéo thị nữ ra khỏi Minh Nguyệt Lâu. Hai người họ hoà vào con phố phồn hoa náo nhiệt, những nơi công chúa đi qua chỉ để lại một vệt hương thơm.

Cùng lúc đó, năm trăm chỗ ngồi trong Minh Nguyệt Lâu đã được lấp đầy.

Ngoại trừ những cống sinh đã vượt qua kỳ thi Hội thì còn lại đều là bách tính bình thường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 229: C229: Đây mới đúng là tiệc chứ


Trong số nô lệ Côn Luân, ngoài mười một người của Bạch Khởi còn có những nô lệ Côn Luân khác cũng lục tục kéo đến.

Minh Nguyệt Lâu lúc này đầy tiếng nói cười, tiếng mọi người chúc rượu nhau, tiếng cụng ly. Người thì ăn uống ngon lành, người thì vui vẻ uống rượu, đám trẻ con cũng vui đùa xung quanh. Minh Nguyệt Lâu bình thường nho nhã thanh cao lúc này lại giống như một thành phố náo nhiệt.

Đây mới đúng là tiệc chứ.

Trong bữa tiệc của Tân phủ, mọi người đều chìm đảm trong suy nghĩ cá nhân, có lúc còn đấu khẩu trì triết lẫn nhau, bữa tiệc như vậy chẳng có chút ý nghĩa nào.

Có rất nhiều người đến nâng cốc chúc mừng Tiêu Lâm và Tân Phượng Uyển, hôm nay mọi người hòa hợp đến lạ thường, không còn ai gọi Tân Phượng Uyển là Tân đại tiểu thư nữa mà mọi người đều gọi là Tiêu phu nhân.

Tiêu Lâm ở rể Tần phủ thì hẳn phải là cô gia nhà họ Tân, còn nàng sao có thể là Tiêu phu nhân?

Tân Phượng Uyển khó chịu yêu cầu mọi người sửa lại cách xưng hô, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: "Gọi ta là Tân đại tiểu thư là được rồi".


Những người bị Tân Phượng Uyển chỉnh đốn đều tỏ ra bối rối, nhưng Tiêu Lâm cũng chẳng để tâm bởi Tân Phượng Uyển không xứng đáng làm Tiêu phu nhân.

Tiêu Lâm vẫn chừa lại một chỗ trống. Nhưng người đó không đến.

Khi Tiêu Lâm an toàn từ thôn Ám Uyên trở về, bà Tiêu đã đưa cho hắn bức thư từ công chúa Đại Đồng. Tiêu Lâm là một chuyên gia hàng đầu trong việc giám định thư pháp và hội họa ở bảo tàng. Chữ viết trên tờ giấy có nét bút mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp, nét mực nhuận đều mà lại có chiều sâu.

Chắc hẳn nó được viết bởi một người cực kỳ thành thạo. thư pháp.

Mực trên giấy có mùi thơm, lại còn là loại mực có chất lượng cao nhất.

Người báo tin nhất định là một người giàu có, nhìn nét chữ thì rất có thể người này là phụ nữ.

Trên tờ giấy viết những lời chân thành và lo lắng, bên trong đều ẩn chứa sự quan tâm và bảo vệ dành cho Tiêu Lâm.

Ở Đại Nguy này lại có người phụ nữ nào quan tâm đ ến hắn nhiều như vậy sao?

Chẳng lế là một cô gái quý tộc nào đó ngưỡng mộ tài năng của hẳn?

Tiêu Lâm vốn tưởng rằng hôm nay người đó sẽ tới nên đặc biệt chừa lại một chỗ. Quan tâm Tiêu Lâm như vậy nhưng người này lại tránh mặt hẳn, chẳng lế là vì thân phận của cô ấy không tiện xuất hiện ở bên ngoài sao?

Tiêu Lâm cảm thấy vui mừng, hẳn cất lá thư này vào tay áo. Tấm lòng của người khác đương nhiên hắn sẽ trân trọng.


Minh Nguyệt Lâu ồn ào cả một ngày, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại khi đêm xuống.

Mọi người tham dự bữa tiệc khi rời đi đều được phát cho một phần mì mang về, Tiêu Lâm nói đây là loại mì do chính nhà họ Tiêu sáng chế ra cho mọi người ăn thử.

Được ăn được nói lại được gói mang về nên ai ai cũng vui vẻ nhận lấy.

"Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến", Tiêu Lâm hành lễ với Văn giáo dụ, Dịch Quy và Từ Thúc Bình.

Văn giáo dụ mỉm cười hiền từ, nắm chặt lấy tay hắn. Ông †a yêu quý học sinh này như vậy, sao có thể không tới mừng của hắn?

Cho dù Tiêu Lâm không đề cập đến việc mình đã giúp khôi phục hệ thống bảo vệ nhân tài thì Văn Hàn cũng biết đó chắc chản là công lao của Tiêu Lâm.

“Cẩn thận", bàn tay khô gầy mà ấm áp của Văn Hàn nằm lấy tay Tiêu Lâm, giống như một người cha già trò chuyện với con trai mình.

Hãy cẩn thận với đám người trong phe phái Nguy giám quốc.


Dịch Quy và Từ Thúc Bình cũng đồng loạt gật đầu, vẻ mặt cũng nghiêm trang không kém.

Những người thuộc phe phái Ngụy giám quốc sẽ không dễ dàng buông tha Tiêu Lâm. Mất đi trận doanh của Kiếm S¡ có nghĩa là những cao thủ kiếm thuật bao nhiêu năm nay bọn

chúng dày công bồi dưỡng đã rơi vào tay hoàng thượng.

Ba người đồng thời tới đây, đều trịnh trọng nói với Tiêu Lâm: Hãy cẩn thận!

Chắc chản phải cẩn trọng hơn cả lúc trước!

Chắc chẵn phải sống được tới kỳ thi Đình!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom