Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
Chương 80: Hoàn chính văn


Quý Tri Duyên nói: "Biết sau này chúng ta sẽ ở bên nhau, lúc đó đã đối xử tốt với anh hơn rồi."

Lâm Việt Hành cười: "Ngày tháng sau này còn dài mà."

Quý Tri Duyên xoay người, nhào vào lòng anh, anh cúi đầu: "Đi ăn cơm thôi, làm món em thích ăn rồi."

Anh nắm tay cô đi ra ngoài, Quý Tri Duyên nhìn lá rụng dưới đất, những năm này, rốt cuộc anh đã cầu nguyện bao nhiêu lần, không ngờ anh cũng tin mấy thứ này.

Cô tựa đầu vào vai anh: "Em rất thích cái sân này, ở đây có thể làm một cái xích đu không?"

Giọng anh trong trẻo: "Em muốn gì cũng được. Lần sau em đến sẽ có."

Cô cúi đầu cười.

Lâm Việt Hành ôm vai cô, nhanh chóng dẫn cô đi: "Nhanh đi thay quần áo nào."

Ở nhà ông bà, cô ở lại ba ngày, mấy ngày nay hầu như đều đi chơi, suốt ngày ở bên anh, chưa bao giờ có khoảnh khắc nào tiếp xúc thân mật với một người như vậy, trước đây cô hơi bài xích mối quan hệ quá thân mật, nhưng bây giờ, dường như chỉ cảm thấy thời gian ở bên nhau không đủ nhiều.

Cùng người nhà anh đi leo núi, du ngoạn trên hồ, ông bà, chú dì đều đi, ăn rất nhiều rau củ quả tươi, trên đường về, ông bà chuẩn bị rất nhiều đồ cho họ, cô dựa vào anh nói: "Sao lại giống như cưới anh về nhà rồi cùng nhau về nhà ngoại vậy?"

Lâm Việt Hành nhìn đống đồ nói: "Vậy em định khi nào cưới anh về nhà?"

Chào tạm biệt mọi người rồi quay về, ngồi trên xe, Lâm Việt Hành hỏi: "Khá là lưu luyến nhỉ?"

"Ừm, người nhà anh đều rất tốt." Quý Tri Duyên nói: "Giống như anh, ấm áp."

Anh cười: "Nếu em thích, anh thường xuyên đưa em đến đây."

Quý Tri Duyên nói: "Lần này không có thời gian, lần sau đến chúng ta đến trường xem thử nhé, sau khi tốt nghiệp chưa từng quay lại lần nào."

"Được." Anh đáp.

Về đến nhà, cô lại bắt đầu công việc lặp đi lặp lại, phim ngắn cũng được quay xong vào ngày tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay, cô xử lý xong công việc cuối cùng, sau khi đăng tải toàn bộ, lượt xem nhiều hơn trước rất nhiều, còn có rất nhiều blogger lớn bắt đầu đề xuất, lượt lưu nhiều hơn cả lượt thích. Cô mở điện thoại, chăm chú đọc bình luận bên trong.

"Hy vọng chúng ta đừng bị mắc kẹt trong bất kỳ mối quan hệ nào."

Đây là bình luận được thích nhiều nhất, cô nhấn thích, cô quay video này cũng không phải là cảm thấy mình hiểu biết nhiều, có thể dạy dỗ người khác, chỉ là ở trong môi trường như vậy, cảm nhận được một số sự bất công, muốn quay nó ra. Ít nhất thứ mình quay vẫn có người xem, cũng nhờ bộ phim này, lượng fan của cô tăng lên rất nhiều, sau này cô cũng sẽ cố gắng quay nhiều thứ mình thích hơn.

Đêm giao thừa rất nhanh đã đến, giao thừa năm nay, vì phần lớn mọi người đều đã có đôi có cặp, ngay cả Quý Ngôn cũng thoát kiếp độc thân, Tôn Dạng như thể không chịu nổi cú sốc này, cảm thấy mình phải nhanh chóng tìm bạn gái, nên đêm giao thừa mọi người ăn cơm đơn giản một bữa, rồi đều đi chơi riêng, chỉ có Thôi Nhiễm đứa nhỏ đáng thương này vẫn phải tăng ca vào đêm giao thừa, cô và Lâm Việt Hành ăn cơm xong mua rất nhiều đồ ăn, còn có cả bánh kem mang đến công ty cô ấy.

Lên lầu, cô và Thôi Nhiễm ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, cô nói: "Mấy giờ mới xong vậy?"

"Không biết nữa." Thôi Nhiễm ăn đồ bọn họ mua: "Có thể phải đến hơn 12 giờ, hai người lát nữa về trước đi."

"Không sao, ở đây với cậu, ăn xong đưa cậu về nhà, dù sao hai người bọn tớ cũng không có việc gì." Quý Tri Duyên nói.

Thôi Nhiễm vô cùng cảm động, suýt nữa thì khóc: "Cậu tốt thật."

Lâm Việt Hành ngồi bên cạnh, nhìn dòng người qua lại bên dưới, không biết đang nghĩ gì.

Đưa Thôi Nhiễm về nhà xong, đã gần 1 giờ, cô và Lâm Việt Hành ở trên xe, bên ngoài tuyết rơi lất phất, Lâm Việt Hành biết cô muốn làm gì, tìm chỗ đậu xe, cùng cô xuống xe.

Xuống xe, cô bước từng bước nhỏ, nói: "Giao thừa năm ngoái cũng có tuyết rơi."

"Em còn nhớ à?" Lâm Việt Hành đi phía sau: "Vậy lúc này năm ngoái, em làm gì còn nhớ không?"

Quý Tri Duyên vừa xoay người lại, đã bị anh bất ngờ hôn một cái.

Quý Tri Duyên liếm môi: "Đúng vậy, em đã hôn anh, dù sao cũng là anh quyến rũ em."

Lâm Việt Hành ôm eo cô, lấy ra một chiếc khăn quàng cổ từ trong túi, quàng lên cổ cô, khăn quàng cổ rất dài, anh cũng tiện thể quàng quanh mình một vòng, cứ như vậy hai người quấn quýt lấy nhau rất gần, Quý Tri Duyên nói: "Sao anh lại đan dài thế?"

"Không đan dài thì làm sao quấn quanh hai chúng ta được?" Anh gõ trán cô: "Không hiểu à?"

"..."

Cô nhìn hình mèo Marie trên khăn: "Anh đúng là nói được làm được, toàn là mèo Marie."

Đủ mọi hình dáng.

"Thích không?"

"Thích." Cô nói: "Em rất thích mèo Marie."

Lâm Việt Hành ôm cô vào lòng: "Thứ em thích cũng khá giống em đấy."

"Giống sao?"

"Không giống sao?" Lâm Việt Hành véo má cô: "Giống hệt nhau."

 

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, rơi trên vai anh, cô nâng mặt anh, mỉm cười nói: "Em thích nhất là anh."

Lâm Việt Hành cúi đầu nhìn cô trong lòng, ôm cô càng chặt hơn: "Muốn nhét em vào túi, mang đi khắp nơi."

"Bây giờ chúng ta không phải cũng không xa nhau mấy sao?"

"Buổi tối không ôm em ngủ, anh không ngủ được."

"Anh còn nói nữa." Quý Tri Duyên nói: "Lần trước anh đến nhà em, trốn trong chăn em, em cảm thấy bố em chắc là phát hiện ra rồi, chỉ là không nói."

"Chúng ta hợp pháp mà. Dù sao, anh cũng đã được ông ấy công nhận là con rể rồi." Anh nói: "Không chối bỏ được đâu."

Quý Tri Duyên không đáp lời, chỉ ôm anh, một lúc lâu sau, cô cười: "Em sẽ tự mình cho anh một câu trả lời."

Ngày đầu tiên của năm mới, Quý Tri Duyên nhận được tin nhắn wechat của Tôn Dạng: [Chúc mừng năm mới, tặng cậu một món quà, trước đó đã nói cho cậu xem rồi, quên mất.]

Là một video, cô nhấn vào xem, là Lâm Việt Hành, anh ôm chai rượu ngồi xổm dưới đất.

Hốc mắt đỏ hoe, hình như là lúc anh học đại học, chắc là buổi tụ tập của anh với bạn cùng phòng.

"Cậu nói sao cậu vẫn chưa quên được cô ấy vậy? Lại đi tìm cô ấy à?" Tôn Dạng là người quay video, toàn bộ góc nhìn cũng là anh ta, anh ta ngồi bên cạnh Lâm Việt Hành, nói: "Tôi phải quay lại cảnh này của cậu, sau này cho cậu xem, xem cậu còn dám hung dữ với tôi không."

Người bên cạnh nói: "Nó lại đi gặp bạch nguyệt quang trong lòng mà không có được à?"

"Thằng nhóc này, yêu thì không chịu yêu, quên thì không quên được." Tôn Dạng tiếp tục nói: "Cậu thích ai nhất?"

Lâm Việt Hành đầu óc hơi mơ hồ, thở dài một hơi: "Quý Tri Duyên..."

Cô đang xem say sưa, Lâm Việt Hành đi tới rót nước uống, cầm cốc nước quay lại máy tính xử lý công việc, không phát hiện ra cô đang xem video của anh, một lúc sau, Quý Tri Duyên đi đến bên cạnh anh, hỏi: "Người nào đó không phải nói với em chưa từng khóc sao? Càng không biết đó là cảm giác gì sao?"

"Ý gì vậy?" Ánh mắt anh liếc sang điện thoại cô, sau khi nhìn rõ video, mặt hơi tối sầm, dừng lại một chút, ôm eo cô: "Vậy em tính xem em đã lấy đi bao nhiêu lần đầu tiên của anh rồi?"


"..."

Quý Tri Duyên nói: "Lần trước anh ngã ở nhà em cũng như vậy sao?"

"Không nhớ nữa." Anh nói: "Video mất mặt như vậy, Tôn Dạng lại dám quay, còn dám cho em xem."

Anh thở dài nhẹ nhõm: "Nó xong đời rồi."

"..."

Quý Tri Duyên tiếp tục hỏi: "Nhưng mà, bạn anh nói gì, lại đi tìm bạch nguyệt quang gì đó? Trước đây anh đã tìm em sao?"

Lâm Việt Hành không định nói, sau đó lấp liếm cho qua: "Em còn nói nữa, anh sẽ hôn em đến mức không nói nên lời? Muốn thử không?"

"Em..."

Vừa nói được một chữ, anh đã trực tiếp tiến lại gần, hôn cô, chặn lời cô: "Im lặng nào, anh phải làm việc, nếu không tối nay em đừng hòng ngủ."

"..."

Căn nhà trước đây của Quý Tri Duyên vẫn chưa có thời gian sửa sang, nói ra thì, vẫn là Lâm Việt Hành đang lo liệu, tất cả mọi thứ đều do anh giám sát, bản thân anh cũng bận rộn công việc, nên đã hy sinh rất nhiều thời gian nghỉ ngơi để lo việc sửa sang.

Quý Tri Duyên tan làm, đi xuống lầu liền nhìn thấy anh, cô chạy nhanh đến, anh đứng tại chỗ, cô còn chưa tới, anh đã dang rộng vòng tay, chờ cô nhào vào lòng anh.

Quý Tri Duyên trực tiếp lao vào lòng anh: "Đợi lâu lắm rồi sao?"

"Anh rất sẵn lòng." Anh mở cửa ghế phụ: "Lên xe, đưa em đi xem nhà, sửa sang gần xong rồi, về nhà hai chúng ta bàn bạc thêm."

Lái xe đến khu chung cư, hai người vào nhà, vừa vào cửa, Quý Tri Duyên đã không thể rời mắt, tất cả đều theo ý thích của cô, anh đã ghi nhớ từng câu nói của cô, có cửa sổ lớn, còn có ban công rộng, có bếp mở, có rất nhiều bộ đồ ăn đẹp mắt, lò nướng, tủ lạnh lớn, còn có rất nhiều ghế sofa, ghế ngồi kỳ lạ, đều là màu ấm.

Cô nói: "Giống hệt như em tưởng tượng."

Lâm Việt Hành ôm cô từ phía sau: "Em thích là tốt rồi."

Anh nắm tay cô, đi đến ghế sofa, có một cái lồng, bên trong là một chú mèo con, cô nói: "Mèo."

"Em có thể xem nó không?"

"Đương nhiên là được, đây là mèo của em mà." Lâm Việt Hành nói: "Nó là để bầu bạn với em, cũng có thể nói là, bầu bạn lẫn nhau."

Cô mở lồng ra, là một chú mèo tam thể, rất nhỏ, chắc chỉ mới ba tháng tuổi, thân hình cũng hơi nhỏ nhắn, nhưng rất xinh xắn. Cô cẩn thận ôm nó, may mà mèo con không sợ cô, để cô ôm, cô cười nói: "Em thích nó."

Lâm Việt Hành xoa đầu cô: "Sau này chúng ta cùng nhau nuôi nó."

Ba tháng sau, họ chuyển đến căn nhà này, mang theo một phần đồ đạc của hai người, đồ của Quý Tri Duyên cơ bản đều được chuyển ra hết, dù sao sau này họ cũng sẽ đi đi về về giữa mấy chỗ.

Lâm Việt Hành đang chuyển đồ ở dưới lầu, cô đang dọn dẹp ở trên lầu.

Trên ghế sofa, có một cái hộp nhỏ, bên trong có rất nhiều ảnh, cô tưởng là ảnh anh chuẩn bị treo lên tường, chuyển sang bên cạnh, lấy ra xem một lúc, cơ bản đều là ảnh anh chụp khắp nơi.

Cô xem gần xong rồi, chuẩn bị tiếp tục dọn dẹp thì có một xấp ảnh nhỏ rơi ra khỏi hộp, vốn dĩ không định xem nữa, nhưng cô không ngờ, xấp ảnh đó toàn là ảnh của cô.

Toàn là ảnh của cô hồi cấp ba, cơ bản đều là ảnh chụp trong các hoạt động lớn nhỏ mà cô tham gia, hội thao, đêm văn nghệ mừng năm mới, đủ loại cuộc thi.

Hình ảnh cô chạy nhảy tự do trên sân vận động, hình ảnh cô đang tập thể dục, hình ảnh cô đang nhảy múa hết mình trên sân khấu, hình ảnh cô đang nghiêm túc phát biểu trên bục giảng.

 

Cho dù là bức ảnh nào, cô đều tràn đầy sức sống và năng lượng, bức ảnh nào cũng cười rạng rỡ và tự tin, ngay cả bản thân cô cũng suýt quên mất, hồi cấp ba cô lại như vậy.

Tuổi thanh mà cô suýt quên mất, anh đã dùng ống kính lưu giữ lại toàn bộ cho cô.

Ảnh không nhiều lắm, cơ bản đều là ảnh chụp ở những nơi công cộng, chỉ có một bức ảnh chụp bóng lưng cô, cô mặc đồng phục phối màu đen trắng, áo khoác mở rộng, cột tóc đuôi ngựa cao, lưng rất thẳng, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng có thể thấy bước chân cô nhẹ nhàng đến nhường nào.

Cứ tưởng đã hết rồi, nhưng lại thấy thêm một bức ảnh, cô cầm bức ảnh, đứng tại chỗ rất lâu, ngây người ra đó, hốc mắt đỏ hoe.

Là một bức ảnh chụp chung với cô, còn người kia trong ảnh là một người mặc đồ thú bông, không nhìn rõ mặt, phía sau bọn họ là một khu trò chơi điện tử rất lớn, đó là khu thương mại gần nơi cô thực tập, cô thường ăn cơm ở gần đó, cũng sẽ đi tàu điện ngầm từ đó về nhà.

Tại sao anh lại có bức ảnh này, cô nín thở đưa tay sờ lên chiếc dây chuyền hoa hướng dương đeo trên cổ, tại sao lại đúng vào sinh nhật cô có một món quà như vậy, chuyện mà cô luôn cảm thấy kỳ lạ.

Cô không nhớ tại sao lại chụp bức ảnh này, những ký ức mơ hồ chỉ có thể nhớ lại một số mảnh vụn.

Cô ngồi xổm xuống, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Mỗi ngày mưa mà cô ghét, những ngày mà cô cảm thấy đau khổ tột cùng, anh có phải đều ở bên cạnh cô.

Căn bản không có nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, đều là anh đang tiến về phía cô.

Cô thậm chí hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của anh.

Năm mới vừa qua, hơi thở ấm áp của mùa xuân dần đến gần, Lâm Việt Hành đưa cô đến nhà ông bà.

Lá phong trong sân đã được quét sạch sẽ, anh đã làm một cái xích đu ở đây.

Cô ngồi dưới gốc cây, đu xích đu, Lâm Việt Hành bưng hoa quả vào, nhìn thấy bóng dáng cô đang đung đưa dưới gốc cây, ngây người ra rất lâu.

Anh mỉm cười bình thản đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, đút cho cô ăn một miếng táo.

Gió nhẹ thổi qua tóc Quý Tri Duyên, cô chậm rãi đứng dậy, nắm tay anh, lấy ra một chiếc hộp từ trong túi, bên trong có hai chiếc nhẫn, cô lấy ra một chiếc nhẫn, dịu dàng nói: "Chúng ta kết hôn đi."

Dưới gốc cây mà anh đã cầu nguyện rất nhiều lần, gốc cây ẩn giấu tất cả tình yêu của anh.

"Muốn chiếm hữu cả đời anh sao?" Anh cười.

"Anh có đồng ý không?" Giọng Quý Tri Duyên hơi nghẹn ngào: "Trói buộc cả đời anh, rồi dùng cả đời em để yêu anh thật tốt."

Khóe mắt Lâm Việt Hành đỏ hoe, đưa tay ra để cô đeo nhẫn vào ngón áp út của anh. Hai chiếc nhẫn đặt cạnh nhau, như thể muốn gắn kết cả đời của hai người lại với nhau, không thể tách rời.

Từng có lúc anh đã nỗ lực rất nhiều chỉ để có thể đến gần cô hơn một chút.

Những ngày tháng ảm đạm, thất vọng, hết lần này đến lần khác giấu kín tâm tư của mình vào một góc không cho ai biết, vì em, anh cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả của anh.

Cảm ơn em đã yêu anh.

Khiến những ngày tháng vốn nên lẻ loi một mình có thêm ánh sáng.

(Hoàn chính văn)

Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
 
Chương 81: Ngoại truyện (Hoàn)


Khai giảng năm lớp 11, Lâm Việt Hành gặp lại Quý Tri Duyên, đã nửa tháng trôi qua kể từ kỳ nghỉ hè lần trước, anh cũng tự nhận mình không nhớ đến cô nhiều lắm, chỉ là thỉnh thoảng đi ngang qua con hẻm đó sẽ nghĩ đến bóng lưng phóng khoáng ấy.

Anh một mình đi đến gần cửa lớp thì bị một bóng người chạy nhanh đến va phải, bất ngờ không kịp đề phòng, anh suýt ngã, anh vịn vào khung cửa, nhìn thẳng vào người trước mặt.

Còn chưa nhìn rõ mặt, đã rơi vào nụ cười ấy, tóc cô rối bù như tổ quạ, giống như vừa mới cãi nhau với ai đó, anh còn chưa kịp lên tiếng, cô đã đưa tay ra: "Tiểu Bạch Kiểm? Còn nhớ tôi không?"

"..."

"Tiểu Bạch Kiểm gì chứ?" Giọng anh không được tốt lắm, nhìn chằm chằm vào mái tóc tổ quạ của cô: "Cậu lại đánh nhau với người ta à?"

Cô gái không quan tâm vuốt tóc: "Đừng nhắc nữa, ngắm trai đẹp bị đạp một cái."

"..."

Cô lướt qua anh đi vào: "Chúng ta học cùng lớp à?"

Anh đi theo sau cô: "Chứ sao nữa?"

Hai người vừa vào lớp, cả lớp đang ồn ào bỗng chốc im lặng, không biết có phải hai người quá nổi bật hay không, mọi người đều ngầm cho rằng hai người nhất định có quan hệ gì đó, cùng một lúc xuất hiện hai người có ngoại hình nổi bật, rất khó để không khiến người ta chú ý.

Anh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, người ngồi cạnh đó chính là Tôn Dạng, anh ta mặc áo ba lỗ đi thẳng đến, ghé sát vào hỏi anh: "Cô gái đó xinh thật đấy, bạn gái cậu à?"

Anh dừng lại một chút: "Không phải, không thân."

Tôn Dạng thờ ơ nói một câu: "Nhưng lại rất có tướng phu thê."

Nghe câu này, động tác trên tay anh dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Quý Tri Duyên, trong lòng dâng lên một tia gợn sóng.

Ban đầu bọn họ không có nhiều giao tiếp, anh cũng luôn tin rằng mình không phải là kiểu người chỉ cần nhìn một cái là nảy sinh tình cảm, yêu từ cái nhìn đầu tiên, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra với anh.

Anh quên mất là tiết học nào, bị Tôn Dạng đẩy một cái: "Cậu làm gì cứ nhìn về phía trước thế?"

"Ai nhìn chứ?" Anh nói: "Tôi đang chăm chú nghe giảng."

Vừa dứt lời đã bị giáo viên gọi: "Lâm Việt Hành, em lên trả lời câu hỏi này."

Tôn Dạng cười thầm bên dưới, anh chậm rãi đứng dậy: "Em không nghe."

"Các em đúng là lứa học sinh tệ nhất mà tôi từng dạy!"

"Quý Tri Duyên em lên trả lời."

Cô đột nhiên bị gọi tên, cau mày đứng dậy: "Em cũng không nghe."

"Em ngồi bàn đầu mà cũng không nghe!! Em đúng là..."

Còn chưa nói hết câu, Lâm Việt Hành đã lên tiếng: "Thưa thầy, chúng em đều không hiểu, thầy nói lại một lần nữa thì hơn, lãng phí thời gian mắng người làm gì chứ?"

"Hai em tan học viết bản kiểm điểm 1000 chữ nộp lên văn phòng cho tôi vào chiều nay!!"

Tan học, Tôn Dạng nói: "Dạo này cậu làm sao vậy? Cứ nhìn về phía trước? Lão Đinh vừa định mắng Quý Tri Duyên cậu đã ngắt lời."

Tôn Dạng uống nước: "Có phải để ý người ta rồi không?"

Anh không phủ nhận, ngược lại cười một tiếng: "Rõ ràng vậy sao?"

"Phụt..." Nước trong miệng Tôn Dạng phun hết ra ngoài: "Mẹ kiếp, tôi biết ngay mà... Sáng nay giờ thể dục, cô ấy chào cậu một tiếng, quả bóng rổ trong tay cậu bay xa tít tắp."

"Tính tình cô ấy nóng nảy như vậy, cậu thích cô ấy cái gì? Mới khai giảng không lâu, suốt ngày đánh nhau, cãi nhau với người khác, bố cô ấy đến văn phòng mấy lần rồi, đến nỗi không dám đến lớp."

"Cậu hiểu gì chứ?" Anh xoay cây bút bi trên tay: "Người có thể bị cô ấy bắt nạt thì là người tốt gì chứ?"

Giờ thể dục, về đến lớp, thấy cô cũng ở đó, trong lớp chỉ có hai người họ, cô dường như buồn ngủ, gục xuống bàn một lúc thì ngủ thiếp đi.

Anh bước nhẹ đến, ngồi trước mặt cô, xoay người lại, đối diện với cô, ánh nắng bên ngoài chói mắt, anh đứng dậy đi đến kéo rèm cửa lại. Gió nhẹ thổi qua mặt cô, từng cơn, từng cơn, nhịp tim anh cũng theo đó mà tăng nhanh.

Gợn sóng trong lòng dâng lên lần lượt, đến khi anh muốn kìm nén thì đã không kịp nữa rồi.

"Quý Tri Duyên lại chạy sang lớp bên cạnh ngắm trai đẹp rồi."

"Nghe nói Quý Tri Duyên để ý một anh khóa trên?"

"Cuối tuần này Quý Tri Duyên lại đi chơi với... à?"

Anh đột nhiên đứng dậy: "Phiền phức thật đấy!"

"Sao cô ấy cứ chạy lung tung ngắm trai đẹp vậy? Cứ không ngắm cậu? Mắt nhìn người của cô ấy cũng không tốt à? Ai đẹp trai bằng cậu chứ?"

Tôn Dạng lải nhải nói: "Nhưng mà hình như người cô ấy để ý đều là một kiểu? Hoàn cảnh đáng thương, lạnh lùng như băng, chẳng có điểm nào giống cậu cả."

"Không liên quan đến tôi."

Tan học, Quý Tri Duyên lấy ra mấy viên kẹo vị sơn tra từ trong hộp đưa cho anh: "Cho cậu."

Anh ngẩn người ra một lúc, quay về chỗ ngồi, lại bỏ vào túi, cuối cùng nhìn chằm chằm viên kẹo đó trong tiết học, đến khi tan học, Tôn Dạng nói: "Sao cậu không ăn viên kẹo đó vậy? Cũng khá ngon đấy."

"Cậu cũng ăn rồi à?"

"Ừ, Quý Tri Duyên cho đấy, ai cũng có, tôi còn xin cô ấy thêm một viên nữa."

"..."

Anh thở dài một hơi, chặn cô lại: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Quý Tri Duyên đẩy anh ra: "Tôi không có thời gian, đợi thứ hai lên lớp cậu nói sau."

Cô chạy rất nhanh, không biết chạy đến bên cạnh ai.

Trong ấn tượng, anh đã tiếp cận cô như vậy rất nhiều lần. Chỉ là lần lượt bị cô đẩy ra.

Lời muốn thổ lộ cũng bị anh nuốt xuống.

Kỳ nghỉ hè năm lớp 11, tình cờ gặp cô một lần ở bên ngoài, khoảng thời gian đó, anh luôn đạp xe đi trên con đường đó, đến cửa hàng bánh ngọt mà cô đã ăn, đi cùng đường với cô, ăn cùng một thứ với cô, hết lần này đến lần khác.

Con đường đó, bọn họ chưa từng đi cùng nhau, nhưng anh cảm thấy, bọn họ vẫn cùng nhau cảm nhận bốn mùa.

Cùng cô đón gió xuân, nghe tiếng ve kêu, ngắm lá rụng bay, chờ mùa đông tuyết rơi.

Chỉ là thỉnh thoảng rất may mắn có thể gặp cô một hai lần, có lúc đợi cả ngày cũng không gặp được cô một lần, nhưng anh vẫn luôn kiên trì như vậy, chỉ hy vọng mình may mắn, có thể gặp cô một lần, vì luôn nghĩ đến cô.

Anh không thể quên, buổi sáng yên bình đó, cô mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, áo khoác mở rộng tùy ý, xắn tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay nhỏ.

Tóc tai có vẻ như vừa mới vận động xong, lòa xòa nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Dù mệt mỏi đến đâu cô vẫn luôn giữ thẳng lưng.

Trông rất trẻ trung, tràn đầy sức sống.

Không biết có phải tâm trạng tốt hay không, cô hào phóng ngẩng đầu chào hỏi mọi bạn học đi ngang qua một cách cởi mở và tự nhiên, đến khi quay đầu lại, ánh mắt chạm phải anh, đó là lần đầu tiên cô chủ động chào hỏi anh như vậy, ngẩng đầu cười thoải mái, giống như hai người rất quen thuộc, anh đứng ngây người ra rất lâu, cho đến khi bóng lưng cô biến mất, quả bóng rổ trong tay cũng theo đó mà lăn đi rất xa.

 

Đó là lần khiến anh rung động nhất trong vô số lần rung động vì cô.

Dù bao nhiêu năm trôi qua, nhớ lại cảnh tượng đó vẫn khiến anh rung động hết lần này đến lần khác.

Cô luôn như vậy, rực rỡ và hào phóng, không bao giờ keo kiệt lời khen ngợi với người khác, dù là người nhạy cảm đến mức không đáng kể, cô cũng sẽ phát hiện ra những điểm mà người khác không nhìn thấy, sẽ hào phóng khen phụ kiện tóc của người khác đẹp, quần áo đẹp, trong mắt cô, tất cả mọi người đều như nhau, ở độ tuổi đó không có sự phân biệt đẹp xấu, tất cả mọi người đều rực rỡ như nhau.

Cho đến ngày tốt nghiệp cấp ba, nhìn các bạn học ồn ào trêu chọc cô và Thịnh Lễ, anh đứng bên cạnh, trong tiếng ồn ào lặng lẽ đứng đó.

Đợi cô ra ngoài, tất cả cảm xúc đều dồn về phía anh, lần cuối cùng.

Hoàn toàn khác với cảnh tượng anh tưởng tượng, anh cứ như vậy kéo cô lại, nói với cô những lời đó, bốc đồng, nhưng cũng không kịp kiềm chế, đó đã là giới hạn chịu đựng của anh. Đã tốt nghiệp rồi, anh còn cơ hội nào nữa chứ.

Còn chưa nói hết câu, lời từ chối của cô cũng khiến trái tim nóng bỏng của anh nguội lạnh theo, một mình đứng ở hành lang, gió nhẹ thổi qua đồng phục của anh, thân hình cao lớn dần dần cúi xuống.

Mắt đỏ hoe, khi Tôn Dạng tìm thấy anh, anh chỉ ngồi dưới đất không nói một lời.

Anh cứ như vậy khiến cô chán ghét.

Tốt nghiệp cấp ba, anh vào một trường đại học khá tốt, người nhà đã nói rất nhiều lần đến trường đại học ở nước ngoài, vì anh thích nhiếp ảnh, chuyên ngành nhiếp ảnh, anh không cảm thấy cũng không muốn ra nước ngoài. Cứ chờ đã, đợi tốt nghiệp, anh có dự định của riêng mình.

Năm nhất đại học, quen biết những người bạn cùng phòng tốt, cuộc sống đại học cũng khá tốt, chỉ là người bên cạnh luôn thay đổi bạn gái, hoặc tiếp nhận không ít người, chỉ có anh vẫn luôn một mình.

Thỉnh thoảng anh cũng nghĩ đến cô, anh cảm thấy mình đã là người bị cô từ chối rồi, không có bất kỳ lý do gì để đi tìm cô nữa. Nhưng vẫn không nhịn được đi một lần, hai lần, ba lần...

Giữa năm nhất, anh đang ăn cơm ở ngoài, thấy tin nhắn trong nhóm lớp cấp ba, nói bọn họ chia tay rồi.


Anh hơi bất ngờ, lẽ ra phải vui mừng, nhưng hình như không phải, luôn nhớ đến việc cô thích Thịnh Lễ như vậy hồi cấp ba. Chia tay chắc là rất buồn mới đúng.

Lại một lần nữa anh đến trường cô, đứng ngoài trường do dự rất lâu, nhìn thấy cô rồi, cô dường như rất vui vẻ, không hề bị ảnh hưởng chút nào, anh dừng bước quay người đi.

Sau đó không bao giờ đi tìm cô nữa, Tôn Dạng nói cô ấy đã độc thân rồi, đi theo đuổi cô ấy lại không được sao?

Anh lắc đầu, không đáp lời.

Lần nữa nghe được tin tức của cô là năm tư đại học, anh không hề ngạc nhiên, tại sao mình luôn nghe được chuyện của cô, anh không hề cố ý tìm hiểu, nhưng những người bạn thân thiết bên cạnh luôn nói bâng quơ, không phải bọn họ rảnh rỗi, mà là anh muốn nghe. Mỗi lần đều vì tên cô mà dừng bước.

Anh không nhớ rõ là ai nói, nói nhìn thấy cô ở bệnh viện, anh ngồi một mình trong ký túc xá rất lâu, cuối cùng vẫn đến bệnh viện.

Anh không thể làm được, không quan tâm tin tức của cô, càng không thể không nghĩ đến cô.

Trong bệnh viện, cô một mình ngồi xổm ở đó, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hốc mắt cô đỏ hoe. Đó là lần đầu tiên anh thấy cô khóc.

Trái tim anh cũng đau theo cô.

Nếu em ghét sự xuất hiện của anh như vậy, anh có thể ở bên cạnh em mà em không biết không.

Anh biết cô đã ra ngoài thực tập năm tư, anh không cố ý tìm hiểu, chỉ muốn biết cô sống có tốt không.

Liền đến nơi cô thực tập xem vài lần, nơi cô thực tập cách trường anh khá xa, không tiện đi thẳng qua đó, ra khỏi trường anh phải đi xe buýt, đi xe buýt xong phải đi tàu điện ngầm hơn một tiếng mới đến, đó là cả một tuyến tàu điện ngầm.

Anh thường xuyên thấy cô đẩy xe lăn, ở bên cạnh mẹ cô, anh chưa từng gặp mẹ cô, nhưng nhất định là đã trải qua chuyện không tốt.

Vốn dĩ anh cảm thấy mình không nên như vậy, quan tâm một cách hèn mọn như vậy, anh nên dừng lại. Nhưng cô luôn khóc, một người hay cười như vậy, sao lại cứ khóc mãi thế.

Anh tìm một công việc bán thời gian gần nơi cô thực tập, công việc bán thời gian ở khu trò chơi điện tử, cửa hàng đó có rất nhiều bộ đồ thú bông, đủ loại, mặc lên người, cô sẽ không nhìn rõ anh là ai. Khoảng thời gian đó, anh thường xuyên thay đổi đồ thú bông để ở bên cạnh cô, tan làm sớm, cô sẽ ngồi trên ghế dài ở cửa, hóng gió. Tan làm muộn, cô sẽ mua một ít đồ ăn ngồi ở đó, buổi trưa ăn cơm, cô cũng sẽ mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi ngồi ở đó ăn.

Khu trò chơi điện tử đó, đồ thú bông không đẹp lắm, anh tự mua mấy bộ nhân vật hoạt hình mà cô thích mặc lên người. Ông chủ rất vui vẻ, mỗi lần đến ca của anh, cửa ra vào có rất nhiều người. Người lớn trẻ nhỏ đều vây quanh anh chụp ảnh.

Lâu dần, thỉnh thoảng cô cũng cười một cái.

Cô thực tập đôi khi phải tăng ca, sẽ rất muộn, thường xuyên đến hơn 10 giờ mới xong.

Anh cũng đi cùng cô.

Có lần thời gian thật sự quá muộn, không đợi cô tan làm, cứ tưởng hôm nay cô không tăng ca, anh đến quán mì mà cô hay ăn ăn một bát mì, đến 11 giờ cô đột nhiên xuất hiện, anh nhanh chóng ăn xong, đội mũ, cúi đầu, lúc cô gọi món, đi ra ngoài.

Anh không vội vàng đi, đứng ở cửa, không lâu sau nghe thấy tiếng cô khóc, bà chủ quán đang an ủi cô bên trong, anh một mình ngồi xổm bên ngoài cách cô một bức tường.

Ra ngoài, đi gần đến cửa tàu điện ngầm, cơn mưa lớn bên ngoài nói đến là đến, cô đứng ở cửa, tâm trạng hình như càng tệ hơn.

Cô nghe một cuộc điện thoại, không lâu sau vừa khóc vừa mở máy tính, ngồi ở cửa xử lý công việc.

Anh đứng cách cô không xa, mọi khoảnh khắc yêu thích cô đều ùa về trong lúc này.

Cơ thể anh vô lực dựa vào đó, nắm chặt tay.

Anh rất muốn được ở bên cạnh em, nhưng em lại ghét anh đến gần như vậy.

Tất cả cảm xúc đều bị cô chi phối, như thể giây tiếp theo anh sẽ không nhịn được mà chạy đến kéo cô lại.

 

Anh có thể ôm em một cái không.

Anh sờ túi, tìm thấy chìa khóa cửa hàng, chạy đến cửa hàng lấy một cái ô từ bên trong, nhìn thấy bóng dáng cô vẫn đang ngồi xổm ở đó, dừng bước, dù anh có đội mũ, đeo khẩu trang, cô không nhận ra anh nhưng đêm hôm khuya khoắt, anh là đàn ông đột nhiên đi qua, nhất định sẽ dọa cô sợ.

Lúc này, trung tâm thương mại đã không còn ai, xung quanh cũng vắng tanh, mưa càng lúc càng lớn.

Anh lấy một bộ đồ thú bông tùy tiện mặc lên người, cầm ô, khi chạy đến bên cạnh cô, anh chậm bước lại.

Lúc cô chuẩn bị đứng dậy đi, trên đỉnh đầu có thêm một cái ô, cô quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh: "Anh vẫn chưa tan làm sao?"

Anh gật đầu, đưa ô cho cô, ra hiệu cho cô, cô nhận lấy, khóc to hơn: "Cảm ơn..."

Cô khóc nức nở: "Anh tự về được không?"

Anh gật đầu.

Cô nói: "Cảm ơn anh, ngày mai tôi còn phải đi làm, ô ngày mai trả anh."

Anh đứng tại chỗ, cho đến khi bóng lưng cô biến mất.

Cô thực tập ở đó mấy tháng, sau đó anh cũng về trường bận rộn tốt nghiệp, bận rộn chuẩn bị ra nước ngoài.

Tôn Dạng hỏi anh: "Thật sự không đi theo đuổi cô ấy nữa à?"

Anh cười nhạt một tiếng: "Tôi cũng có con đường của riêng mình."

Anh cũng đã do dự, lần cuối cùng đi tìm cô, bên cạnh cô đã xuất hiện một người đàn ông, họ thường xuyên ở bên nhau, cùng nhau quay video, cùng nhau ăn cơm, cô lại trở nên tràn đầy sức sống và vui vẻ như vậy.

Anh đã xem video của cô, tua đi tua lại rất nhiều lần, đều là cùng một người đàn ông.

Anh lại nhớ đến những lời cô nói, người không thích thì thế nào cũng không thích.

Ở nước ngoài hai năm, anh đã đi rất nhiều quốc gia, xem rất nhiều nơi, vẫn luôn nhớ đến cô, mỗi lần ở một mình, luôn nghĩ đến đủ loại chuyện về cô, anh không chỉ một lần tự hỏi mình, cô cứ như vậy khiến anh nhung nhớ lâu như vậy sao?

Nhưng kết quả dường như vẫn vậy, anh không thể làm những chuyện trái với lòng mình.

Anh vẫn thích cô.

Từ cảm xúc khó nói thành lời cho đến bây giờ, anh vẫn rất thích cô.

Một tháng trước khi về nước, anh nhìn thấy tin tức về buổi hòa nhạc của Khương Tảo trên mạng, nửa năm trước anh đã chuẩn bị về nước rồi, sau đó vì lý do công việc nên bị trì hoãn, anh cảm thấy bây giờ là lúc nên trở về rồi, có lẽ cũng chưa chắc đã gặp được cô, có lẽ cô đã yêu đương rồi, hoặc có lẽ cô vẫn còn độc thân.

Dù sao đi nữa, anh đã trở về, nhất định sẽ đi về phía cô, anh tự mình biết rõ.

Một ngày trước buổi hòa nhạc, anh về nhà ông bà, lại ở dưới gốc cây phong đỏ mà anh từng cầu nguyện rất lâu ước một điều ước như vậy, chỉ cần gặp cô một lần thôi, gặp trước đã.

Buổi hòa nhạc rất đông người, vé anh mua ở vị trí giữa, đi theo đám đông, trước khi vào cửa nhìn ngó xung quanh, hết vòng này đến vòng khác, thậm chí còn chưa gặp được cô đã nghĩ đến cảnh tượng gặp mặt sẽ như thế nào rồi.

Anh nên giả vờ không quen biết cô, tình cờ gặp lại, hoặc là nói đã lâu không gặp.

Nhưng đó chỉ là một số suy nghĩ của anh. Anh biết, anh nhất định sẽ không giả vờ không quen biết cô.

Vào trong, anh hơi thất vọng, dường như nhiều người như vậy anh cũng không có khả năng gặp được cô.

Nhưng không lâu sau, trên màn hình lớn khuôn mặt mà anh ngày đêm nhung nhớ cứ như vậy xuất hiện đột ngột, không hề chuẩn bị.

Vẫn như trước, lay động trái tim anh.

Cô cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết.

Anh cười, nhưng hốc mắt lại đỏ hoe, hai năm không gặp, cô chắc là sống rất tốt.

Âm nhạc du dương, giọng hát của cô văng vẳng bên tai anh, xung quanh rất ồn ào, anh chỉ nghe thấy giọng cô, từng chữ, từng chữ chậm rãi đi vào tai anh.

Nhịp tim anh cũng theo từng cử chỉ, hành động của cô mà đập nhanh hơn.

Âm thanh còn vang vọng trong sân vận động, nhưng không thể nào át đi được tiếng tim anh đập.

Bao lâu đi nữa, anh vẫn sẽ rung động vì cô như cũ.

Buổi hòa nhạc kết thúc, anh điên cuồng chạy ra ngoài, ánh mắt lướt qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người cô.

Quý Tri Duyên.

Đã lâu không gặp.

Anh vẫn không thể không thích em, hết lần này đến lần khác.

Đông người chen chúc, anh chỉ nghe thấy em, chỉ nhìn thấy em.

( Hoàn )


Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top