Cập nhật mới

Dịch Nữ Thần Thuộc Tính Nữ Phụ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Chương 20


"Anh lấy tay ra......" Ôn Oanh thở phì phò nói.
"Vậy thì nên để ở đâu hả?" Lâm Tự Ngôn cười, không nghe theo lời cô nói.

Đang lúc hai người nùng tình mật ý, tình chàng ý thiếp, cửa phòng đột nhiên bị gõ kịch liệt, tiếng phát ra còn to hơn tiếng của họ.

Phá hư không khí trăm năm có một, Lâm Tự Ngôn muốn biết người đến là ai, anh trực tiếp đem chăn đắp lên người Ôn Oanh, nói với cô: "Đừng mặc quần áo, tóc cũng để yên vậy đừng nhúc nhích gì cả."
Nếu tuân theo kịch bản lúc này phải là vội vội vàng vàng thu thập hiện trường cho tốt, đôi mắt Ôn Oanh còn mang theo ánh nước, đầu óc không quá tỉnh táo.
Lâm Tự Ngôn hít sâu một hơi, ổn định tâm tình của mình, kéo áo sơ mi đã bị tuột ra khỏi quần một nửa ra hết bên ngoài.

Ôn Oanh nhìn anh xoa xoa tóc của chính mình, những sợi tóc mềm mại bị xoa thành hỗn độn, cô lại cảm thấy dáng vẻ lúc này so với dáng vẻ sạch sẽ ngày thường càng thêm......!Tú sắc khả xan*.
*Tú sắc khả xan: chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người, sắc đẹp thay được cho cơm ăn.
Vương Đan Hiểu bất mãn gõ cửa, cô vừa mới nghe trợ lý Lâm Tự Ngôn nói Lâm Tự Ngôn không ở trong phòng, không cần nghĩ cũng biết anh ở đâu, trong lòng có một loại dự cảm bất an, nghĩ anh muốn tiên hạ thủ vi cường nên lập tức chạy đến đây.

Kết quả cửa vừa mở lại không nhìn thấy Ôn Oanh mà lại là Lâm Tự Ngôn.

Nhìn Lâm Tự Ngôn tóc thì hỗn độn, áo sơ mi thì nhăn nhúm, trên mặt còn vẻ thõa mãn tươi cười, trong lòng Vương Đan Hiểu tức đến bốc lửa, trực tiếp hướng vào phòng hô to: "Ôn Oanh! Em có bên trong không?"
"Em ở đây" âm thanh Ôn Oanh từ bên trong truyền ra.
Vương Đan Hiểu lập tức đẩy Lâm Tự Ngôn ra đi vào bên trong.

Mỹ nữ hai mắt chứa nước như hồ mùa xuân, tựa như khóc lóc nhìn cô, vai ngọc lộ ra ngoài không có gì che đậy, phía trên còn có một ít dấu màu đỏ, lúc này Ôn Oanh như mỹ nhân trong xuân cung đồ*, tức giận như nổ ra trong tim Vương Đan Hiểu.

*Xuân cung đồ: hình vẽ hai người abcz hồi xưa.


"Lâm Tự Ngôn! Cậu cậu cậu cậu cậu cậu! Cậu làm cái gì thế hả?" Vương Đan Hiểu nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Lâm Tự Ngôn lúc này đã đóng cửa lại đi tới bên mép giường, nghe thấy câu chất vấn của Vương Đan Hiểu mặt không đổi sắc tâm không động nói: "Chị nhìn thấy cái gì thì tôi đã làm cái đó."
Vương Đan Hiểu tức đến ngũ quan vặn vẹo: "Ôn Oanh! Em sao có thể cho cậu ta chiếm tiện nghi như vậy?!"
Ôn Oanh còn không kịp mở miệng, Lâm Tự Ngôn đã giành trước một bước trả lời: "Sao có thể nói là chiếm tiện nghi? Tôi và Ôn Oanh là quan hệ bạn trai bạn gái, việc này không phải rất bình thường sao?"
"Cái gì mà bạn trai bạn gái! Tôi khi nào đồng ý cho các người?" Lửa giận trong mắt Vương Đan Hiểu như muốn đem Lâm Tự Ngôn thiêu rụi.

Câu này nói như thể là con thuyền nhỏ được ba mẹ vất vả nuôi lớn bị một con nhím đâm thủng cướp mất, không cam tâm tình nguyện thừa nhận sự thật, Ôn Oanh đang suy nghĩ Vương Đan Hiểu có phải chị ruột của mình hay không, liền thấy sự đau lòng trong mắt Vương Đan Hiểu, ôn nhu nhìn cô nói: "Ôn Oanh, Lâm Tự Ngôn không phải là người tốt, em không thể cùng cậu ta ở bên nhau."
Xu hướng giới tính của Vương Đan Hiểu không có vấn đề gì.

Ôn Oanh có chút lo lắng nhìn chính mình.
Lâm Tự Ngôn ở một bên vẫn tiếp tục mỉm cười: "Vì sao nói như vậy? "
Vương Đan Hiểu giờ phút này cũng không rảnh lo mặt mũi gì nữa, vì tương lai của Ôn Oanh cho dù nói ra lịch sử đen tối của mình chị cũng làm! Vì thế chị nhẫn tâm nhắm mắt, sau khi mở mắt ra trong mắt mang theo tia kiên định.

......
"Ôn Oanh, chị có giấu em một số chuyện, hiên tại chị sẽ nói thật với em." Vương Đan Hiểu ngữ khí hơi có chút hiên ngang lẫm liệt, "Chị lúc trước mắt mù coi trọng cậu ta, kết quả chị theo đuổi cậu ta hai năm! Hai năm! Mãi cho đến khi chị tốt nghiệp câu ta cư nhiên giả điên không biết!"
Ôn Oanh:......
"Chị là một cô gái, nửa đêm không trở về phòng, ở trên đường đợi cậu ta trở về ký túc xá, kết quả là gặp được cậu ta! Cậu ta cư nhiên trực tiếp làm lơ chị!" Vương Đan Hiểu bi thống nói "Việc đó không tính, cậu ta không quen biết chị vì tình có thể tha thứ, nhưng về sau cậu ta đã biết chị còn đối xử với chị như vậy, cậu ấy biết rõ chị thích cậu ấy, còn đối với chị như vậy!"
Vương Đan Hiểu giống như muốn túm lấy trời cao xuống xem chị lên án kẻ lưu manh nhiều năm trước xxoo chị.
"Đối với chị như thế nào?" Cô hỏi.
"Mỗi lần cậu ta chơi bóng rổ chị đều đi cổ vũ, chỉ cần cậu ấy tham gia hoạt động chị đều tự mình đi giám sát, hơn nữa chị còn mua cơm cho cậu ấy!" Vương Đan Hiểu vô cùng khổ sở khóc nói.
Ôn Oanh gật đầu: " đã hiểu."

"Sau đó chị vẫn luôn vô tình cố ý xuất hiện trước mặt cậu ta, nhiều lần ám chỉ chị thích cậu ấy, cậu ấy nghe xong vẫn giữ nguyên dáng vẻ như cũ, chị nghĩ khônh có gì, chỉ cần cậu ấy không từ chối chị thì chị vẫn có cơ hội, sau đó đến lúc tốt nghiệp chị tỏ tình, cậu ấy lại từ chối chị! Kẻ lừa đảo đùa bỡn tình cảm người khác!" Ngữ khí có chút giận dữ.
Ôn Oanh cảm thấy nhịn cười chuyện này giống như nhịn tiểu vậy, nhịn nhiều đối với cơ thể không tốt.

Lâm Tự Ngôn ở bên cạnh cũng vô cùng cạn lời, bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này mà mấy năm nay Vương Đan Hiểu vẫn luôn trong tối ngoài sáng châm chọc mỉa mai anh.
"Từ chối còn chưa tính, đùa bỡn tình cảm của chị còn chưa tính! Cậu ta lại đi đùa bỡn tình cảm của em gái chị!" Vương Đan Hiểu lúc này quay đầu nhìn Lâm Tự Ngôn, rất muốn đem sự xúc động này đánh trả anh "Chị chân trước thổ lộ với cậu ta, câu ta sau lưng liền thông đồng với em gái chị! Chị nói mà em gái chị một học sinh trung học tại sao lại chạy đến trường chị! Thì ra là do cậu thông đồng với em ấy!"
Chuyện này chắc là chuyện máu chó nhất nhưng chi tiết hiểu lầm lại vô nghĩa nhất.

Lâm Tự Ngôn thở dài, cũng không màng Vương Đan Hiểu cảm thấy thế nào, chỉ bất đắc dĩ nói: " Chị có cần nghe tôi giải thích không? Tuy rằng tôi cũng không quá muốn nói."
Vương Đan Hiểu nhìn anh, có chút khinh thường nói: "Có cái gì mà ngụy miệng!"
"Mỗi lần xem tôi chơi bóng rỗ nữ sinh đến xem không phải chỉ có một mình chị, đoàn đi giám sát của hội học sinh cũng không phải chỉ có một mình chị, cho nên đưa cơm hộp cho tôi, chị muốn để lộ tâm ý của chị với tôi thì làm phiền chị khi đưa cơm đừng dùng cái giọng điệu " cơm của cậu", tôi tưởng đây là cơm do đoàn phát."
"Phương thức theo đuổi của chị rất kín tiếng, tôi thật sự không thấy được, sau đó lúc chị tốt nghiệp tôi mới biết, hơn nữa....." Lâm Tự Ngoin dừng một chút, "So sánh lại, em gái chị thật sự chủ động hơn nhiều."
Vương Đan Hiểu mắt thấy hình tượng Lâm Tự Ngôn trong lòng mình sụp đổ trong nháy mắt, lập tức giận dữ nói: "Hiện tại Doanh Doanh không có ở đây đương nhiên cậu nói thế nào cũng được."
Lâm Tự Ngôn nhún nhún vai: "Chị có số của Vương Đan Doanh đúng không?"
"Cậu không có sao?" Chị hỏi lại.
"Nếu đã không phải là người đại diện của tôi, tôi không cần liên lạc làm gì." Anh bình tĩnh nói lý do.
Quả nhiên vô tình! Xem ra Vương Đan Hiểu suy nghĩ cũng không hoàn toàn sai.

Sau khi gọi điện thoại cho Vương Đan Doanh, bên này còn chưa kịp phát ra tiếng, bên kia đã truyền đến tiếng nói yếu ớt: "Chị, gọi điện thoại cho em làm gì, không biết em đang thất tình sao?"
"Chính là để hỏi chuyện thất tình." Lâm Tự Ngôn nói.
"Lâm Lâm Lâm......!Lâm Tự Ngôn?!!!!" Bên kia giận nói "Anh tại sao lại dùng điện thoại của chị tôi gọi cho tôi? Anh là vì chị tôi nên mới đuổi tôi đi sao?! Tôi nói mà vì sao chị tôi đối với anh không bình thường! Tôi đã sớm đoán được hai người có một chân với nhau! Hai người các người đúng là không làm tôi thất vọng!"
Giọng nói lớn tiếng truyền ra, Ôn Oanh nghĩ rằng hai người này đúng là chị em ruột, quả thực tính cách rất mạnh, rất tinh phong huyết vũ.


"Cô trước tiên bình tĩnh, tôi hỏi cô, lần đầu tiên cô tỏ tình tôi, tôi có biết cô không?" Lâm Tự Ngôn xoa xoa lỗ tai hỏi, thuận tiện đem điện thoại buông xuống mở loa ngoài.

"Anh nói là vụ ngày tốt nghiệp của chị tôi? Anh còn nhớ rõ a? Tuy rằng bị anh từ chối rất thảm nhưng kỳ thật tôi cũng đoán được mình sẽ lâm trận thua cuộc mà làm sao? Chẳng lẽ anh đối với tôi......" Lời nói còn chưa nói xong Lâm Tự Ngôn đã quyết đoán tắt điện thoại.

"Nghe thấy không?" Lâm Tự Ngôn đem điện thoại ném cho Vương Đan Hiểu.
Vương Đan Hiểu tam quan sụp đổ, bị đả kích có chút không còn hình người.
"Vậy cũng không có nghĩa là cậu không đùa bỡn tình cảm của tôi......" Chị yếu ớt phản bác nói.
"Tôi đối nhân xử thế luôn luôn là như thế này, đùa bỡn tình cảm thì là giống như Nghiêm Lạc An, đây là hai tính cách khác nhau hoàn toàn." Anh cuối cùng còn nói thêm một câu"Tôi từ trước đến nay chỉ theo đuổi một người duy nhất chính là nghệ sĩ của chị Ôn Oanh."
Vương Đan Hiểu cảm thấy không biết mình có nên về lò nấu lại hay không.

Bình thường người đại diện Ôn Oanh không ai bì nổi lúc này lại giống như cà tím trong sương lạnh buồn bã ỉu xìu, muốn cười nhưng lại có chút đau lòng, cô nhẹ nhàng từ phía sau ôm chị ấy, ôn nhu an ủi nói: "Không có việc gì."
Vương Đan Hiểu nháy mắt phản ứng quay đầu ôm lấy Ôn Oanh.
Sức lực rất lớn, làm Ôn Oanh có chút không thoải mái.
"Cho dù là như thế này, em cũng không thể cùng cậu ta ở bên nhau." Vương Đan Hiểu chột dạ nói.
Lâm Tự Ngôn cho dù là một người tốt tính thì lúc này cũng không nhịn được: "Tôi lừa chị hay chọc chị? Không biết còn tưởng rằng chị thích Ôn Oanh không đó?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, anh cùng Ôn Oanh đều có chút hoảng.
Đúng vậy, mạnh mẽ bảo vệ như vậy, cho dù nói là cha mẹ thì thái độ cũng hơi lố một chút, Vương Đan Hiểu cũng không bởi vì bị đả kích nghiêm trọng mà dẫn tới xu hướng giới tính bị lệch hướng đó chứ.

Vương Đan Hiểu buông Ôn Oanh ra khinh thường nhìn Lâm Tự Ngôn: "Nếu tôi thích em ấy, cậu hiện tại còn có thể có cơ hội? Tôi đã sớm mang Ôn Oanh đến Mỹ đăng ký kết hôn rồi."
Lời này có chút kiêu ngạo, nhưng cũng làm Lâm Tự Ngôn yên lòng.

.

Đam Mỹ Hay
Nếu không còn phải suy xét xem Ôn Oanh có nên đổi người đại diện hay không.
Vương Đan Hiểu nhìn Ôn Oanh, nhớ tới thời điểm mình nhìn thấy Ôn Oanh lần đầu.


Khi đó Ôn Oanh vừa mới xuất đạo, diễn một bộ điện ảnh cầm được giải người mới xuất sắc nhất, đây vốn là một vinh dự rất cao, một người cả đời chỉ có thể lấy được một lần nhưng Ôn Oanh lại không có người đại diện ở bên cổ vũ.

Cô khi đó dẫn một nghệ sĩ nổi tiếng, lấy được vài giải thưởng liền cảm thấy cả người như trên mây, cả ngày không làm gì, chỉ nghĩ đến khi nào lên được sân quốc tế, ánh mắt nhìn người khác cũng cao ngạo thêm vài phần.

Vương Đan Hiểu thật sự chán ghét loại người này, suy nghĩ muốn mang theo người mới hay không.
Tới hậu trường rồi liền nhìn thấy Ôn Oanh đang bị người đại diện của mình mắng đến phun máu chó đầy đầu.

"Cô có thể nhìn sắc mặt người khác hay không? Người trước người sau nịnh hót một chút cũng không làm được? Nếu lúc ấy tôi mang cô đến tham gia bữa tiệc đó, cô chịu xem ánh mắt người khác, cùng lãnh đạo kéo một chút quan hệ thì hôm nay chỉ lấy được một cái giải thưởng nhỏ này sao hả?" Người đại diện không chút lưu tình nói.
Mà Ôn Oanh chỉ ở một bên dịu ngoan nghe, trong ánh mắt lại có nét quật cường.
Vương Đan Hiểu cảm thấy cô gái này không tồi.
Lúc ấy người đại diện kia trong tay còn có Ngôn Nhan Chi, phỏng chừng đã sớm muốn đem Ôn Oanh vứt bỏ.

Sau đó Vương Đan Hiểu liền nhận mang theo Ôn Oanh.
Cô ấy thật sự không làm mình thất vọng, từng bước một thành thật kiên định đi lên, chưa bao giờ suy nghĩ đến những cái tà môn bàng đạo.
Đôi khi nhìn thấy cô ấy bởi vì đọc kịch bản vài đêm không ngủ được, bởi vì sự phiến diện của người xem mà đỏ mắt nhưng bởi vì có fans an ủi nên trong nháy mắt lại như tiêm máu gà, Vương Đan Hiểu cảm thấy người cô chọn thật sự không tồi chút nào.

Ôn Oanh, chị sẽ chờ, thời của em sẽ lập tức tới thôi.

Vương Đan Hiểu nhìn vào mắt Ôn Oanh, trong lòng thở dài nhưng vẫn thật chịu thua nói: "Làm tốt công tác bảo mật, hiện tại không thể công khai."
Ôn Oanh cao hứng đồng ý.
"Không phải vì cậu." Vương Đan Hiểu nói với Lâm Tự Ngô.
Ôn Oanh cười tủm tỉm nhìn người đại diện nhà mình, cảm thấy Hiểu Hiểu của cô quả thực là quá đáng yêu.
#Đường Mật.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Hẹn Hò Ở Paris


Vương Đan Hiểu cảm thấy bản thân mình quá ngây thơ rồi.

Mới vừa nói đồng ý đưa con gái giao cho con nhím kia, còn chưa kịp tính sổ nó còn muốn gói lại mang đi.

Ôn Oanh: Em và Lâm Tự Ngôn đi du lịch......!Không cần nhớ em đâu.

Lâm Tự Ngôn: Tôi mang Ôn Oanh đi hẹn hò…… Không cần nhớ thương em ấy.
Không thể không nói thật đúng là có hiệu quả như nhau vậy trời.
Chị hiện tại cảm giác giống như người già, thât là thê lương.

Mà lúc này trên máy bay Ôn Oanh và Lâm Tự Ngôn đang làm cái gì?
Lâm Tự Ngôn sợ bị phóng viên chụp được nên quyết định đi chuyến 20 giờ, Ôn Oanh muốn đi sớm một chút nhưng không có cách nào, bị Lâm Tự Ngôn lột s@ch lăn lộn, còn nói là muốn ngủ thì lên máy bay ngủ.

Ôn Oanh thật sự rất mệt một chút cũng không lãng phí dồn thời gian ngủ.

Lâm Tự Ngôn nhờ tiếp viên hàng không đem thảm cho Ôn Oanh, nhẹ nhàng đắp lên giúp cô, lúc sau còn điều chỉnh hạ ghế một chút, nhìn gương mặt cô đang an tĩnh ngủ, chính mình cũng có chút thấm mệt.

Vốn muốn thừa dịp thời gian trên máy bay, hỏi cô thích gì và không thích gì.

Kết quả là hai người cùng nhau ngủ tới nơi luôn.


Bọn họ ngủ suốt 10 tiếng đồng hồ, thật sự là rất lợi hại.

Sau khi xuống máy bay Ôn Oanh còn có chút mơ hồ, Lâm Tự Ngôn dắt tay cô, một tay khác xoa xoa đầu, cười nói: “Đã tỉnh chưa?”
Ôn Oanh gật đầu: “Ừm, chúng ta đi chỗ nào?”
“Anh sắp xếp về khách sạn, đi thôi.”
Không thể không nói Lâm Tự Ngôn suy xét rất chu đáo, Lâm Tự Ngôn đặt chính là Khách sạn trong quảng trường Étoilet, vị trí địa lý rất ưu việt, cách tháp Eiffel và đại lộ Champs Élysées một con đường lớn, Lâm Tự Ngôn nói với cô: “Trước tiên chúng ta ở khách sạn ăn chút đồ ăn, sau đó buổi tối đi xem tháp Eiffel, buổi tối có đèn nê ông chiếu sánh, sẽ có không khí hơn so với ban ngày.”
Ôn Oanh tất nhiên là không có ý kiến, hai người vào đại sảnh khách sạn toàn bộ quá trình Lâm Tự Ngôn đều dùng tiếng Anh để giao tiếp, sau đó có một nhân viên tạp vụ đến giúp hai người lấy hành lý.
Ô
n Oanh lúc này mới nghĩ đến: “Anh đặt mấy phòng vậy?”
“Một phòng.”
Chỉ đặt một phòng? Cũng quá không rụt rè đi nha, Ôn Oanh có chút xấu hổ nhìn Lâm Tự Ngôn, đối phương lại dương dương tự đắc, nhẹ nhàng ở bên tai cô nói: “Như thế nào? Thẹn thùng?”
Mặt Ôn Oanh có chút nóng lên, dứt khoát nghiêng đầu không nhìn anh.
Nhân viên tạp vụ nhìn đôi vợ chồng Châu Á xuất sắc này, trong lòng cũng không nhịn được cười trộm, lúc này những đôi vợ chồng đến Paris hưởng tuần trăng mật ngày càng nhiều, mỗi ngày có thể tiếp đãi những cặp vợ chồng đến từ các quốc gia khác nhau, màu da khác nhau, diện mạo cũng không giống nhau nhưng lại giống đôi vợ chồng Châu Á này ở chỗ phần lớn trên gương mặt đều là sự hạnh phúc.

Nhân viên tạp vụ dẫn bọn họ đến phòng đem hành lý đặt ở một chỗ dùng tiếng Anh lễ phép nói: “i hope you have a happy day thank you.” ( câu này chưa chắc đã chính xác bởi vì lỗi bản dịch mong mọi người thông cảm.)
“Thank you.” Lâm Tự Ngôn trả lời.
Ôn Oanh nhìn căn phòng được trang trí lãng mạn, trên giường đệm còn rải cánh hoa hồng, cô không ngăn được có chút thẹn thùng, đi đến bên cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài cửa sổ liền cảm thấy không khí trong thành phố đều phủ đầy sự lãng mạng.

“ Khách sạn này có một phần ăn phục vụ đặc biệt, đến lúc đó chúng ta có thể gọi thử xem.” Lâm Tự Ngôn cũng đi tới trước mặt Ôn Oanh, ngắm nhìn cảnh sắc của thành phố này.

“Phần ăn gì?” Cô tò mò hỏi.
“Pouse-moi.” Anh nói tiếng Pháp không được tốt lắm nhưng cũng giống như tiếng Trung đều mang theo nét nhàn nhạt, hương vị nhu hòa ở bên trong.

Ôn Oanh không hiểu tiếng Pháp, chỉ có thể không ngại học hỏi người phía sau: “Có ý gì?”
Lâm Tự Ngôn cười nói: “Đến lúc đó em sẽ biết.”
Lúc này thời gian ở Pháp vừa lúc là 8 giờ sáng, hai người họ vừa lúc có thể ăn sánh, Lâm Tự Ngôn dẫn Ôn Oanh đến nhà hàng của khách sạn, Ôn Oanh nhìn ánh đèn nhu hòa của nhà hàng, phát hiện nơi này hình như chỉ toàn là các cặp tình nhân ngồi.
Bữa sáng truyền thống của Pháp, lấy bánh mì là chủ đạo, có đủ loại kiểu dáng mứt trái cây, còn có cà pgee thơm ngào ngạt và trà sữa, Ôn Oanh nhìn một đống bánh mì đủ loại, có chút không biết nên xuống tay từ đâu.
“Bánh mì Baguette, bánh mì nguyên cám, bánh mì mè, bánh mì hạnh nhân, còn có mứt trái cây, em muốn ăn tương vừng hay là bơ đậu phộng?” Anh săn sóc hỏi, Ôn Oanh muốn ăn như thế nào anh liền giúp đỡ lấy đồ.
Ôn Oanh còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy một âm thanh kinh hỉ từ phía sau truyền tới.
“Jos? are you Jos?” Nói lời này là một người phụ nữ Châu Á, màu da nâu, mặc trang phục truyền thống của Malaysia.

Lâm Tự Ngôn nhìn về phía Ôn Oanh chớp chớp mắt: “Xem ra là fan điện ảnh.”
Cô gái rất nhiệt tình cùng Lâm Tự Ngôn nắm tay, không biết từ đâu lấy ra quyển sổ nhỏ và một cây bút máy marker, hy vọng Lâm Tự Ngôn ký tên cho cô.

Lâm Tự Ngôn tất nhiên sẽ không từ chối, sau đó lại dùng điện thoại chụp ảnh chung nhưng nhìn sắc mặt Ôn Oanh ngồi đối diện có chút không tốt, cũng biết rõ hành vi của mình không lễ phép, cô có gặp qua Ôn Oanh nhưng lại không nhớ nổi gặp qua ở đâu, chỉ có thể giảng hòa hỏi Lâm Tự Ngôn: “Là bạn gái anh?”
Tiếng anh của cô có chút không tiêu chuẩn, hết sức mình cố gắng nói cho đúng.
“Đúng, hy vọng bạn đừng nói ra.” Lâm Tự Ngôn không e dè thừa nhận nói.
“Không hổ là thần tượng, bạn gái cũng thật xinh đẹp.” Cô gái có chút hâm mộ nói.
Lúc này lại có một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đi đến, đến bên cạnh cô gái, có chút chất vấn nhìn cô ấy, ngữ khí oán giận nói: “ps? it-rnrefini.

( như thế nào đi lâu như vậy? Bữa sáng còn chưa ăn xong đâu)”
Cô gái thấy chồng mình đến, vội vàng nói tạm biệt với Lâm Tự Ngôn.
“ avec une idole chinoise disant quelques mots ( cùng một thần tượng người Trung Quốc nói vài câu)” cô gái giải thích nói.

“ Êtes-vous chinois, est-ce que cest ce que vous aimez tant? ( là người Trung Quốc em rất thích đó sao?)” người đàn ông có chút ghen hỏi.
Người phụ nữ cười tủm tỉm nói: “ Tu nas pas besoin dêtre en colère, il a déjà une très belle petite amie ( anh không cần tức giận, anh ấy đã có một người bạn gái vô cùng đẹp.)”
“ Pourquoi les amis viennent-ils à l’hôtel pour leur lune de miel? ( bạn trai bạn gái sao lại đến khách sạn hưởng tuần trăng mật?)” tóc vàng mắt xanh là người nước Pháp có chút không hiểu được ý của người Trung Quốc, không hiểu vì sao không kết hôn lại đi hưởng tuần trăng mật.

“cestpeut-esurprise.

( có thể là một bất ngờ.)
Ôn Oanh đối với tiếng Anh còn tốt, nhưng còn đối với tiếng Pháp thì thật sự là dốt đặc cán mai, cô khó hiểu hỏi Lâm Tự Ngôn đôi vợ chồng đang đi xa kia đang nói cái gì, Lâm Tự Ngôn cũng bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ bản thân mình cũng không biết.
“Không phải trước kia anh đến Pháp quay phim điện ảnh sao? Tóm lại là có thể nghe hiểu được một ít đi.” Ôn Oanh có chút không tin nói.
“Em cũng tới tham gia tuần lễ thời trang, em cũng không biết đó thôu.

Thứ giống như ngôn ngữ, nếu không phải là mưa dầm thấm đất, rất khó học được.” Lâm Tự Ngôn không nhanh không chậm vì chính mình giải thích nói.
Sau đó nhân viên phục vụ đi đến mở cho họ một chai champagne, Ôn Oanh có chút kinh ngạc mới buổi sáng đã uống champagne, kết quả Lâm Tự Ngôn cười nói: “Người nước Pháp thích rượu, hơn nữa đây là một phần của bữa ăn.”
Ôn Oanh gật gật đầu, quyết định nhập gia tùy tục uống chút rượu.
Phục vụ mở champagne ra, vì bọn họ rót rượu, sau đó hỏi: “dviolin?” ( violin không?)
Ôn Oanh cảm thấy ăn một bữa sáng còn có thể nghe đàn violon, khách sạn này phục vụ quá tốt rồi.

Lâm Tự Ngôn không chút kinh ngạc nào, trực tiếp gật gật đầu, người phục vụ hơi hơi khom người chào, qua vài phút liền có một nhạc sĩ mặc áo bành tô cầm đàn violin đi đến, khom lưng với bọn họ, hỏi bọn họ thích khúc nhạc nào.

Lâm Tự Ngôn nói tùy ý.

Tiếp theo nhạc sĩ liền diễn tấu một khúc nhạc nhẹ Schubert ôn hòa.
Ôn Oanh ở trong khúc nhạc ôn nhu thả lỏng, cô cầm ly rượu champagne chân dài, nhìn Lâm Tự Ngôn văn nhã từng chút cắn bánh mì sừng bò, gương mặt đẹp trai dưới ánh nắng sáng sớm càng tăng thêm vẻ anh tuấn, có chút giống người đàn ông bình thường ở tại Paris một thành phố lãng mạn trải qua cuộc sống thoải mái.

Lâm Tự Ngôn cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Làm sao vậy? Không ăn bánh mì muốn ăn anh sao?”

Từ lúc hai người quen nhau Lâm Tự Ngôn từ hệ cấm dục đã biến thành bất mãn không thể giấu, Lâm Tự Ngôn như vậy là Ôn Oanh chưa bao giờ nghĩ tới, cô càng ngày càng phát hiện người đàn ông trước mắt này ngày càng mê người, càng đến gần càng phát hiện những gì không giống như trước kia đã biết.

“Ăn xong bữa sáng rồi chúng ta đi đâu?” Cô coa ý đồ nói sang chuyện khác.
“Đi đại lộ Champs Élysées đi, đi dạo nơi đó, em muốn mua gì cũng mua ở đó, khó có thể xuất ngoại chơi đừng để tiếc nuối gì hết.”
Đại lộ Champs Élysées, ở hai bên đường phố là các công ty lớn của Pháp và thế giới, ngân hàng lớn, công ty hàng không, rạp chiếu phim, cửa hàng cao cấp, nhà hàng cao cấp.

Từ viện bảo tàng Louvre nhìn về đại lộ Champs Élysées, có thể thông qua quảng trường chung và Khải Hoàn Môn đi thẳng đến vùng ngoại ô Paris kéo dài đến Faubourg Saint - Germain.

Đường phố hai bên mang kiến trúc của thế kỉ 19, đèn đường giả cổ, các tạp chí đều dùng loại đèn này để tạo ra hơi thở lãng mạn của Paris.

Ở rất nhiều danh tác trung cổ thế giới, đều nhấn mạnh miêu tả vẻ mỹ lệ đường phố, bởi vậy du khách đến đây chỉ tăng không có giảm.

Đầu xuân nước Pháp có chút lạnh, bất quá điểm này cũng không ảnh hưởng đến sự hứng thú của các du khách đến với Paris, bọn họ đều mặc đầy đủ áo ấm, tận hưởng những thời gian chỉ có tại Paris.

Ôn Oanh nhìn những cửa hàng cao cấp, có chút đau lòng túi tiền của mình, nếu cô vào cửa hàng mua một món đồ, về sau khônh dùng được, cho nên vì không lãng phí tiền cô quyết định nhẫn nại một chút.

Lâm Tự Ngôn lại thấy rất kỳ quái: “Vì sao không mua gì? Em tính chỉ ngắm cảnh thôi sao?”
“Em đau lòng tiền.” Cô thẳng thắng thừa nhận.

Lâm Tự Ngôn không nghĩ tới là lý do này, nhất thời có chút bật cười, sau đó liền nắm tay cô bước đến những cửa hàng đó: “Đi thôi, anh trả tiền.”
“Ai?” Cô kinh ngạc nói.
Lâm Tự Ngôn xoa xoa đầu cô: “Phụ nữ tới chỗ này, nếu không có người đàn ông vì cô ấy thanh toán thì có ý gì đây?”
Huống hồ, nếu anh không tiêu tiền vì em, thì còn có thể tiêu tiền vì ai đây?
#Đường Mật.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: C22: Hẹn hò ở paris 2


"Có mua nhiều quá hay không?" Ôn Oanh nhìn chiếc túi màu vàng cam trong tay anh, bên trong cái gì cũng có, quần áo, trang trí, cùng một ít vật lưu niệm.

Lâm Tự Ngôn không thèm để ý cười cười: "Anh thấy còn ít."

"Anh thật nhiều tiền." Ôn Oanh nhìn những thứ trong tay anh, nhìn thấy anh không cầm quá sức, cô thay anh đau lòng số tiền bỏ ra "Đây là đồng Euro đó, không phải rmb*."

rmb*: nhân dân tệ.

Lâm Tự Ngôn chớp chớp mắt: "Em lo anh sẽ phá sản sao?"

Ôn Oanh nhìn anh đơn thuần cười, lập tức cảm thấy người này quá đáng giận, biết cô lo lắng cái gì mà còn hỏi.

"Em là sợ anh mất cả người lẫn của. Đến lúc đó cái gì cũng không được, còn liên tục vì em tiêu tiền." Ôn Oanh nói những lời thấm thía, Lâm Tự Ngôn dung túng tiêu tiền một người phụ nữ như vậy là không tốt.

"Sẽ không. Nếu anh đã vì em mà tiêu tiền vậy chứng mình là anh biết anh sẽ không mất cả người lẫn của. Huống hồ......" Anh có chút nghịch ngợm lắc lư cổ "Em sẽ không làm hai chúng ta phá sản đâu?"

Ôn Oanh quyết đoán quay đầu đi, người đàn ông này quá giảo hoạt, cô quyết định sẽ không nói chuyện này với anh nữa.

"Buổi tối đi xem Tháp Eiffel đi, kỳ thật phong cảnh buổi tối càng có phong tình hơn buổi sáng." Lâm Tự Ngôn cầm túi lớn túi nhỏ nói "Nhưng mà chúng ta phải về khách sạn trước để cất những thứ này."

Ôn Oanh gật gật đầu, đi theo Lâm Tự Ngôn về khách sạn.

"Tắm rửa một cái rồi đi, thay quần áo mới." Lâm Tự Ngôn từ trong mấy chiếc túi lấy ra một chiếc váy chiffon màu xanh, là một chiếc váy trong bộ sưu tập mùa xuân mới nhất của Montagut, Lâm Tự Ngôn đặc biệt chọn chiếc váy này.

Kỳ thật bình thường Ôn Oanh đều ăn mặc tương đối đơn giản, trừ phi là làm việc, nếu không cô rất ít mặc những chiếc váy bồng bềnh thơ mộng, đặc biệt là loại váy chiffon, nhan sắc cô thuộc dạng sắc sảo, diễn rất nhiều nhân vật phản diện, người khác cũng vì vậy mà quy kết cô vào hình tượng nữ vương, ngay cả trang phục cũng được xếp vào phong cách gợi cảm, tuy rằng cô cũng không rõ có phải vì bình thường cô mặc hơi s3xy nên bị xếp vào phong cách gợi cảm hay không.

"Đây là váy thiếu nữ đó." Ôn Oanh nhìn chiếc váy chiffon, có chút cạn lời.


"Lần trước tham gia gameshow em mặc váy chiffon màu trắng, anh thấy rất đẹp cho nên đã mua." Lâm Tự Ngôn giải thích, "Hơn nữa mặc váy thiếu nữ thì làm sao? Em không phải chỉ mới 26 tuổi thôi sao?"

"A, anh biết tuổi em a." Ôn Oanh có chút kinh ngạc, rốt cuộc cô sẽ không chủ động nói tuổi của mình cho người khác.

Lâm Tự Ngôn cười có chút bất đắc dĩ: "Ôn Oanh, người Thành phố Thanh Hà, dáng người cao, nặng 49kg, nhóm máu A, sinh ngày 16 tháng 9 thuộc chòm sao Xữ Nữ thích sự hoàn mỹ, màu yêu thích màu hồng nhạt, số đo 3 vòng là......"

Ôn Oanh có chút khó khăn đánh gãy lời nói của anh: "Anh làm sao biết được?"

"Bách Khoa Baidu, anh thường xuyên xem, cho nên nhớ kỹ." Lâm Tự Ngôn không chút e dè nói.

Ôn Oanh cảm thấy người đàn ông này muốn biết gì có thể hỏi ngay cô, thế mà lại đi tra Baidu, cô có chút không cam lòng nói: "Anh có thể trực tiếp hỏi em, không cần phải đi tra mạng như vậy."

"Nếu anh hỏi em số đo 3 vòng, em có nói cho anh biết không?" Lâm Tự Ngôn từ từ nói.

Sao có thể? Ôn Oanh đương nhiên sẽ không nói cho anh biết.

"Không nói cho anh biết cũng không có gì, anh tự mình đo."

Mang theo vẻ vui đùa anh mà nói tiếp thì không khác nào một tên lưu manh.

Cô móc điện thoại trong túi ra, cũng tra thông tin Lâm Tự Ngôn.

Baidu không hổ là Baidu, tất cả đều kỹ càng tỉ mỉ như vậy.

"Lâm Tự Ngôn, người thành phố Thanh Hà, nặng 65kg...... Anh cũng là người thành phố Thanh Hà?" Cô có chút kinh ngạc hỏi anh.


Lâm Tự Ngôn rốt cuộc cũng không cười hì hì nữa, mà có chút nghiến răng nghiến lợi: "Em không biết anh là người ở đâu?"

Ôn Oanh có chút kỳ quái hỏi: "Em vì sao phải biết anh là người ở đâu?"

"Không phải em nói lúc em học đại học rất sùng bái anh sao? Em không biết anh là người nơi nào? Em là fans cũng thật xứng đáng." Lâm Tự Ngôn cũng khônh giận nhưng mà còn đáng sợ hơn cả giận.

Cô chỉ là đơn thuần sùng bái kỹ thuật diễn xuất của anh thôi, vì sao phải đi tìm kiếm xem anh là người ở đâu a...... Đương nhiên những lời này Ôn Oanh tuyệt đối sẽ không nói ra, cô lộ ra dáng vẻ lấy lòng, cười hì hì đi đến trước mặt anh, dùng tiếng địa phương nói với anh: "ca ca tốt anh đừng tức giận nha, chúng ta là đồng hương với nhau mà.". Googl𝒆‎ tгang‎ nà𝒚,‎ đọc‎ nga𝒚‎ không‎ quảng‎ cáo‎ ~‎ Тгùm‎ Тгu𝒚ện.Vn‎ ~

Thành phố Thanh hà nằm ở phía nam Trung Quốc, là điển hình của vùng sông nước Giang Nam, tiếng địa phương của họ cũng mềm mại, rất giống khí chất của Giang Nam uyển chuyển êm tai.

Lâm Tự Ngôn sẽ không chịu thua bởi chiêu đầu tiên của cô, vẫn như cũ dùng tiếng phổ thông nói: "Mau đi tắm đi, một hồi nữa chúng ta đi xem Tháp Eiffel."

Ôn Oanh đành phải đi tắm rửa.

Ôn Oanh mặc váy chiffon màu xanh đứng trước gương lớn, không nghĩ nhiều năm như vậy rồi mình lại mặc loại váy này.

Trang điểm đậm đã quen xém chút đã quên dáng vẻ nguyên bản của mình.

Lâm Tự Ngôn rất vừa lòng nhìn dáng vẻ của cô: "Hôm nay không cần mang giày cao gót, mang một đôi giày đế bằng bình thường là được rồi, em vốn dĩ cũng không lùn không cần phải chịu khổ như vậy."

Lâm Tự Ngôn cầm quần áo của mình bước vào phòng tắm.

Ôn Oanh cảm thấy Lâm Tự Ngôn chắc sẽ mặc đồ giống như lần tham gia gameshow, sau đó vừa lúc sẽ là đồ cặp với cô.


Nhưng mà cô nghĩ sai rồi.

Lâm Tự Ngôn mặc áo sơmi đen vô cùng phong độ, khoác một chiếc áo khoác đơn giản bên ngoài, quần dài màu đen phối với giày da màu nâu, vô cùng đẹp trai.

Ai nói người đàn ông này là mỹ nam cổ trang, anh rõ ràng là mặc đồ cổ trang hay đồ hiện đại cũng đẹp như nhau.

"Đi thôi."

Lúc này đã là 7 giờ tối, hai người ăn suất ăn đặc biệt ở khách sạn xong, Ôn Oanh vẫn như cũ không hiểu vì sao buổi tối cũng uống champagne, Lâm Tự Ngôn vẫn nói với đây là phần ăn pouse-moi phục vụ đặc biệt.

Lúc tới Tháp Eiffel, trời đã hoàn toàn tối, đèn nê ông chỗ Tháp Eiffel giờ phút này đã được bật sáng.

Ánh sáng màu vàng và màu xanh của đèn nê ông sáng lấp lánh, xung quanh quảng trường lại có ánh đèn màu xanh lơ, nhiều màu sắc chiếu sáng vào mắt của du khách tạo nên nhiều sắc thái sặc sỡ, ánh sáng chớp nháy lập lòe hòa lẫn cùng với bóng đêm mỹ lệ, làm cho màn đêm càng thêm sự mông lung.

Tháp Eiffel được tạo ra vì triển lãm thế giới là một kiến trúc kim loại độc đáo, đã từng là kiến trúc cao nhất thế giới trong vòng 45 năm, thẳng đến khi cao ốc Chrysler xuất hiện. Được tạo thành từ 2 500 000 ngàn chiếc đinh tán cố định, nghe nói sức nén của nó đối với mặt đất có độ lớ giống như một người bình thường ngồi trên ghế. Tháp có 4 chân, phía trên được khắc tên 72 nhà khoa học đều là những nhà khoa học, kỹ sư bảo vệ tháp để tháp không bị phá hủy.

Mà hiện tại món đồ từng bị cho rằng xấu xí này, lại là bộ mặt có sức ảnh hưởng của thành phố Paris, là kiến trúc không thể thiếu của thành phố này.

Ôn Oanh nhìn chiếc tháp mỹ lệ, đột nhiên có chút hiểu rõ vì sao Tháp Eiffel không cho phép người khác chụp ảnh vào ban đêm.

Tháp Eiffel được kiến tạo vào năm 1889, nằm ở trong khu vực công cộng, ban ngày các du khách có thể tùy ý quay chụp. Nhưng ban đêm sẽ có những ánh đèn lung linh chiếu sáng lên tháp như một tác phẩm nghệ thuật, sự "tái tạo" này của tháp nếu muốn chụp ảnh phải được sự đồng ý của công ty lắp đặt đèn cho phép.

"Không thể chụp ảnh thật là có chút đáng tiếc." Ôn Oanh cảm thán nói.

"Em đã tận mắt nhìn thấy rồi, còn có gì tiếc nuối, người khác không thể từ trên mạng nhìn thấy ảnh đẹp này, bọn họ tất nhiên sẽ muốn đến đây nhìn xem, không lưu lại tiếc nuối." Lâm Tự Ngôn nhợt nhạt cười nói "Hơn nữa thứ đẹp như vậy, ai cũng muốn độc chiếm nó."

"Giống như em ở trước màn hình tinh quang rực rỡ, từng biểu hiện của em, cho dù chỉ là một nụ cười."

Sở dĩ đáng quý, chính là bởi vì chỉ có một người có thể nhìn đến.

"Nói gì vậy, em phát hiện anh càng ngày càng buồn nôn." Ôn Oanh có chút chê bai quay đầu.


Giờ phút này ánh đèn làm cho đôi mắt cô càng thêm trong trẻo.

Lâm Tự Ngôn không thể không giải thích: "Có lẽ là do thành phố này làm cho bản thân anh trở nên lãng mạn, em xem đôi tình nhân bên cạnh em kìa."

Người đàn ông tóc vàng anh tuấn và người phụ nữ xinh đẹp đang ở dưới tháp ôn hôn thâm tình, bọn họ hình như đã quên hết tất cả mọi thứ, giống như toàn bộ thế giới chỉ có 2 người bọn họ.

"Người Pháp thật đúng là chỗ nào cũng lãng mạn a." Ôn Oanh cảm thán nói.

Đột nhiên một đôi tay ôm choàng lấy eo cô, đem cô ôm chặt vào lòng ngực của mình.

Lâm Tự Ngôn ôm eo cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói nhỏ: "Lãng mạn không phân trường hợp, chỉ cần đ ộng tình, tùy thời tùy chỗ đều có thể tiếp xúc thân mật đây là chỗ lãng mạn của người Pháp."

Lỗ tai Ôn Oanh có chút nóng lên, lúc này Lâm Tự Ngôn nhẹ nhàng hôn lên vành tai mềm mại của cô, hôn nhẹ một cái.

Thật lâu sau anh đem đầu cô xoay lại dùng sức hôn lên môi cô.

Nụ hôn này không hề ôn nhu trầm tĩnh giống như nước mà nôn nóng, nhiệt liệt, mạnh mẽ. Anh dùng sức m*t lấy môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ xát thậm chí làm cho cơ thể cô xụi lơ.

Một bàn tay vòng qua ôm lấy eo cô, một bàn tay đặt ở ót của cô, không cho phép cô từ chối.

Người qua đường bên cạnh đối với chuyện này đã sớm quen thuộc nhưng lần này là một đôi tình nhân Châu Á vẫn nhịn không được cảm thán, là một đôi tình nhân xuất sắc.

"Ôn Oanh, chúng ta về khách sạn." Hô hấp của anh còn chút hỗn loạn.

Ôn Oanh đã không còn cách nào chạy thoát khỏi mắt anh, chỉ có thể gật gật đầu.

#Đường Mật

Edit chương này mình mới biết Tháp Eiffel không cho chụp hình ban đêm vì vi phạm bản quyền, nếu mọi người muốn biết thêm về việc này cứ tra gg để hiểu rõ hơn nè.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: C23: Hẹn hò ở paris 3


Lâm Tự Ngôn phong độ lịch thiệp trừ bỏ mấy năm trước tuổi đi học, có thể nói là đã duy trì được hơn 20 năm nhưng chính ngày hôm nay anh lại lần nữa phá vỡ, bỏ sự lịch thiệp này xuống.

"Mới mua mà anh đừng có xé......" Ôn Oanh có chút luyến tiếc bộ quần áo trên người này.

"Không có việc gì cả, cùng lắm thì lại mua một bộ mới." Lâm Tự Ngôn không hề nghe lời cô nói, vẫn như cũ làm việc của chính mình.

Ôn Oanh khẩn trương chỉ có thể thể nắm lất khăn trải giường, tùy ý anh muốn làm gì thì làm.

Hôn đã rồi rời môi ra, miệng cô có chút sưng đỏ, thật sự không còn cách nào tiếp tục hôn kịch liệt như vậy nữa, chỉ có thể quay đầu không cho anh hôn.

Lâm Tự Ngôn đành phải hôn những nơi khác.

Nhiệt độ trên người càng ngày càng cao, Lâm Tự Ngôn giống như cây đuốc đi đến nơi nào đốt lửa nơi đó, quần áo cô càng ngày càng ít nhưng cơ thể lại càng ngày càng nóng.

Khó khăn lắm mới cởi hết quần áo, Ôn Oanh đột nhiên cảm thấy bụng dưới có chút nóng.

Đúng vậy, trước khi đi Pháp hình như...... Cô có cố ý mang theo cái đó theo.

"Lâm Tự Ngôn, anh dừng lại trước, em nói với anh một chuyện." Ôn Oanh đẩy đầu Lâm Tự Ngôn đang ở trước ngực cô ra.

Lâm Tự Ngôn bởi vì bị đánh gãy hành động ăn dâu tây có chút không vui, nhưng anh vẫn ngẩng đầu lên, sắc mặt ửng hồng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh đừng nóng giận......" Ôn Oanh có chút thật cẩn thận nói.

Lâm Tự Ngôn mày đẹp có chút nhăn lại, anh có một loại dự cảm không tốt.

Là người đã lăn lộn nhiều năm như vậy, không có chút tâm tư này coi như sống uổng phí, Lâm Tự Ngôn cảm thấy đôi khi trực giác quá tốt, cho nên hiện tại cũng chỉ có thể đi đến nhà vệ sinh tắm nước lạnh.

"Em khi nào thì tới? Anh sao lại không biết em còn mang theo băng vệ sinh theo vậy." Lâm Tự Ngôn tắm xong có chút buồn bực nằm trên giường nói.

"Trộm nhét vào đó." Ôn Oanh có chút xấu hổ trả lời.

Lâm Tự Ngôn có chút buồn bực nhìn trần nhà: "Em nên nói sớm a."

Ôn Oanh cũng có chút áy náy: "Ngượng ngùng quá."

Lâm Tự Ngôn nghiêng đầu nhìn Ôn Oanh trên mặt còn vẻ ửng đỏ, trong lòng lại bốc lửa hừng hực, anh lên giọng hỏi: " Ba ngày đầu không được, vậy hai ngày sao có thể chứ?"

Ôn Oanh mặt càng đỏ hơn: "Chính là anh......"


"Mặc kệ." Lâm Tự Ngôn đột nhiên kéo chăn lên đem mình và Ôn Oanh che giấu chặt chẽ dưới chăn, sau đó tiếng cười khanh khách của Ôn Oanh từ trong chăn truyền ra.

Chỉ chốc lát sau động tĩnh trong chăn dần dần chậm lại.

Ôn Oanh từ trong chăn lộ ra một cái đầu, mặt cô đỏ lừng, độ nóng có thể dùng để chiên trứng gà, Lâm Tự Ngôn còn ở trong chăn, Ôn Oanh có chút xấu hổ nói: "Anh nhẹ một chút......"

Đột nhiên phần bên trong đùi bị nhéo mạnh một cái, Ôn Oanh đau không nhịn được kêu ra tiếng.

Ôn Oanh chỉ cảm thấy âm thanh của mình có chút không theo khống chế, yếu ớt, mỏng manh, mềm mại phát ra ngoài, chỉ làm cho người bên trong chăn càng thêm kích động.

Ngón tay và môi lưỡi anh giống như ly rượu độc, từng chút từng chút ăn mòn lý trí của mình.

Tay Ôn Oanh nắm chặt chăn, cầm chặt để giải tỏa cảm xúc của chính mình.

Thật lâu sau Lâm Tự Ngôn rốt cuộc cũng đưa đầu ra, mặt anh có chút đỏ nhưng nhìn Ôn Oanh đang muốn khóc, không nhịn được cười ôm cô vào lòng: "Hầu hạ thoải mái không?"

Ôn Oanh nửa chết nửa sống nói: "Thoải mái."

Lâm Tự Ngôn ôn nhu hôn lên môi cô, tiếng cười trầm thấp truyền tới bên tai cô.

Buổi đêm kiều diễm xinh đẹp, không biết ai đã là người làm cho màn đêm trở nên mông lung ngượng ngùng như vậy.

Ngày hôm sau chân Ôn Oanh có chút nhũn ra, là Lâm Tự Ngôn đỡ cô đến nhà hàng.

"Anh còn chưa thật sự lên sân khấu, em đã mệt như vậy." Lâm Tự Ngôn có chút nghiền ngẫm nhìn Ôn Oanh, đối với dáng vẻ suy yếu của cô có chút khó hiểu.

Ôn Oanh trừng mắt liếc anh một cái, ngồi vào ghế ăn bữa sáng kiểu Pháp.

Không thể không nói cô thật sự rất nhớ bữa sáng truyền thống Trung Quốc, cháo gạo kê và màn thầu hoặc là một tô bún gạo, dù là gì cũng là mỹ vị.

Ôn Oanh cầm bánh mì Bat mới ra lò còn mềm mụp, có chút buồn chán cầm dao nĩa chọc chọc vào mặt trên của bánh.

Lâm Tự Ngôn uống cà phê, nhìn động tác của Ôn Oanh, không nhịn được bất đắc dĩ thở dài.

"Hôm nay chúng ta đi chỗ nào?" Ôn Oanh hỏi anh.

"Nhà thờ Đức Bà Paris hay là viện bảo tàng Louvre, em chọn đi." Lâm Tự Ngôn nói.


Kỳ thật kiến trúc không phải là điểm nổi bật thật sự của Paris, điểm đặc sắc thật sự sẽ giống như là Bắc Kinh Trung Quốc, không phải Cố Cung hay Di Hòa Viên mà là hồ lô ngào đường ở ngõ nhỏ hoặc là tứ hợp viện cổ kính, đây là điều mà phần lớn du khách không biết đến.

"Trước kia đã đến rồi, hôm nay đừng đi cái đó, chúng ta tùy ý đi dạo chơi." Ôn Oanh đề nghị nói, đi dạo tùy ý nói không chừng còn vui hơn đi tham quan những nơi nổi tiếng.

Lâm Tự Ngôn không nghĩ tới ý của Ôn Oanh giống với ý của mình như đúc, lập tức có chút kinh ngạc đặt ly cà phê xuống, cẩn thận đánh giá cô.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì" Lâm Tự Ngôn lại thản nhiên uống hết ly cà phê, "Nghe theo em đi."

Hai người ngồi xe buýt ở Paris, tùy ý dạo chơi, bắt đầu lang thang không mục tiêu dạo chơi.

Đi dạo ở một thành phố, trải nghiệm những phong cảnh tình người ở thành phố, xác thật là thú vị hơn so với những kiến trúc tuân thủ theo nhiều tiêu chí.

Dọc theo đường đi có rất nhiều cặp đôi đi du lịch ngắm cảnh.

Hai người đi tới một cây cầu trên mặt sông, phía dưới ngầm là con sông, nước chảy róc rách. Ôn Oanh đề nghị nói: "Chúng ta chụp ảnh chung nào."

Lâm Tự Ngôn gật đầu.

Ôn Oanh lấy di động ra, tiếp theo chỉnh đến chế độ tự sướng, cô vẫy tay với Lâm Tự Ngôn: "Lại đây, chúng ta lấy cái cầu này làm bối cảnh."

Hai người thân mật dựa vào nhau, Ôn Oanh cười điềm mỹ, Lâm Tự Ngôn cười ôn nhu, hai người dùng phương thức chụp ảnh để đem thời gian này dừng lại trên bức ảnh.

"Ai? Là Lâm Tự Ngôn sao?" Có tiếng Trung Quốc đột nhiên truyền tới.

Ở quốc gia này nghe thấy tiếng Trung không phải chuyện gì hiếm lạ nhưng đối với Ôn Oanh và Lâm Tự Ngôn mà nói, có thể ở nơi tràn ngậo tiếng Pháp và tiếng Anh nghe thấy tiếng Trung một loại ngôn ngữ mà mình quen thuộc nhất, cảm thấy vô cùng thân thiết.

Nhưng cái thân thiết này không phải như thế này......

Là du học sinh Trung Quốc, fans của Lâm Tự Ngôn, các bạn ấy chạy nhanh như bay kích động vây quanh bên người Lâm Tự Ngôn, hưng phấn nói: "Anh tới nước Pháp chơi sao?"

Lâm Tự Ngôn gật gật đầu: "Cùng bạn gái tới."

Mọi người nhìn về người mỹ nữ bên cạnh Lâm Tự Ngôn, một cô gái mang mũ nhận ra cô đầu tiên: "Chị là Ôn Oanh!"


Lúc này các cô ấy lại ríu rít lên: "Chúng ta đã xem poster gameshow của hai người liền phát hiện có chút không đúng, không nghĩ tới quả nhiên là a ha ha......"

Ôn Oanh có chút kinh ngạc các cô ấy vậy mà không ghét cô.

"Ánh mắt thật tốt, tuấn nam mỹ nữ xứng đôi, nếu là Lâm Tự Ngôn tìm một nữ nghệ sĩ khá chúng em mới cảm thấy tiếc nuối." Một cô gái mang kính đen nói.

Bọn họ xin hai người ký tên, xin chụp ảnh chung, Lâm Tự Ngôn cười nói với bọn họ chụp ảnh nhưng đừng đăng lên mạng, bởi vì hai người bọn họ hiện tại còn chưa muốn công khai.

Các fan liên tục đồng ý, ước gì đem bức ảnh này giấu làm của riêng.

" Trailer phim của hai người khi nào ra, chờ không kịp rồi." Các fans hỏi.

" Chắc là sẽ nhanh thôi, lúc đó nhớ xem đó." Lâm Tự Ngôn cười nói.

Toàn bộ quá trình thần tượng đều tươi cười, thân thiết nhưng lại có chút xa cách, mấy fans vỗ vỗ bộ ng ực cam đoan nói nhất định sẽ theo dõi, một đám người cảm thấy mỹ mãn rời đi.

"Không nghĩ tới ra nước ngoài còn có thể gặp fans dễ thương như vậy." Ôn Oanh có chút cảm thán.

Lâm Tự Ngôn còn chưa kịp nói tiếp, có một fans đột nhiên xoay người lớn tiếng nói với Lâm Tự Ngôn: " Em có thể đăng hình chụp cùng với anh đăng lên không?"

Lâm Tự Ngôn gật gật đầu: "Có thể a."

Các fan vẫy tay rồi đi.

Ôn Oanh đang muốn nói với anh tốt nhất là không làm lộ mình đang ở đâu sẽ tốt hơn, kết quả đã bị Lâm Tự Ngôn kéo tới khu vực trung tâm, chỗ này có một người Pháp lớn tuổi vẽ chân dung.

"Em cũng vẽ một tấm đi." Lâm Tự Ngôn nói.

Chờ người phía trước vẽ chân dung xong rời đi, Lâm Tự Ngôn đem Ôn Oanh kéo đến ghế nhỏ, dùng tiếng Anh nói với ông lão râu tóc bạc phơ: " Draw for her."

Ông lão gật gật đầu, sau đó lấy ra một tấm giấy trắng ở trên đó bôi bôi vẽ vẽ.

Sau khi vẽ tranh chân dung xong, ông lão đem bức tranh đưa cho Lâm Tự Ngôn, Lâm Tự Ngôn cười đưa một tờ tiền cho ông lão.

"guy, much!" Lão nhân có chút kinh ngạc nói. ( quý khách, nhiều rồi!)

"not much." Lâm Tự Ngôn nói, lôi kéo Ôn Oanh đi xuống thuyền. ( không nhiều)

Ôn Oanh nhìn Lâm Tự Ngôn cầm bức chân dung, có chút bất mãn nói: " Tiền anh vừa trả đủ mua mấy bức tranh như vậy rồi."

Lâm Tự Ngôn quay đầu lại nhìn cô, trong đôi mắt chứa đầy ý cười: " Nhiều chỗ nào, ta còn cảm thấy ít nữa."

Dọc theo đường đi cũng gặp được vài người fans, trong đó còn có fans của Ôn Oanh, Ôn Oanh cảm thấy có chút kinh ngạc, sau khi chụp ảnh cùng fans vẫn như cũ kêu họ giữ kín giúp bọn họ.

Fans vỗ bộ ng ực nói bảo đảm.


Chuyến đi nước Pháp kết thúc, buổi tối cuối cùng ở nước Pháp, rốt cuộc Ôn Oanh cũng nhịn không được đối với Lâm Tự Ngôn hỏi: "Em ở đây uống nhiều loại champagne như vậy, anh cũng nên nói cho em biết phần ăn đặc biệt đó là cái gì?"

Lâm Tự Ngôn cười nói: "Em còn đoán không ra sao? Cái gì cũng có đôi, rượu, đồ ăn, bữa tối dưới ánh nến ở khách sạn có view đẹp."

Ôn Oanh không nói lời nào. Lâm Tự Ngôn đi đến trước mặt cô, ôn nhu chơi đùa một lọn tóc của cô, nhẹ nhàng hôn, chậm rãi nói: "Cái phần ăn này tên là theo nghĩa tiếng Trung có nghĩa là yêu em, cưới em ."

Ôn Oanh có chút kinh ngạc mở to hai mắt.

Lâm Tự Ngôn biết cô suy nghĩ cái gì, xoa xoa đầu cô: "Đương nhiên đây tuyệt đối không phải là cầu hôn chính thức, anh chỉ là cho em cảm nhận trước thành ý của anh để có thể chuẩn bị sẵn sàng."

"Chuẩn bị cái gì?"

"Chuẩn bị sống cả đời với anh."

Lâm Tự Ngôn ôn nhu nhìn cô, đột nhiên không báo trước nói ra một câu: "Ôn Oanh, em hiện tại có thể xem Weibo thử."

Ôn Oanh mở Weibo ra, lại thấy tin tức của chính mình không biết từ khi nào lại có nhiều tin tức như vậy.

Cô vội vàng xem hotsearch 24 giờ.

Lại thấy có một hotsearch của cô và Lâm Tự Ngôn, vô cùng thuận lợi nằm ở vị trí thứ nhất.

# Lâm Tự Ngôn Ôn Oanh hẹn hò ở Pháp #, Ôn Oanh vội vàng lướt xem bài đăng Weibo, thì ra là fans của họ đăng ảnh chụp, một tấm là fans Lâm Tự Ngôn đăng, nói ở Pháp nhìn thấy Lâm Tự Ngôn.

Hình chụp chung với Ôn Oanh cũng được fans đăng lên Weibo, hai bức ảnh nhìn như không liên quan đến nhau nhưng thực chất người nào hiểu rõ Paris điều biết, hai bức ảnh này chụp ở hai địa điểm không xa nhau, hơn nữa thời gian chụp ảnh không cách xa nhau, cùng một thời gian hai người đều ở Paris, lại ở gần nhau như vậy, có chút thông minh đều đoán được hai người cùng đi nước Pháp chơi.

Lâm Tự Ngôn ôm lấy eo cô: "Ôn Oanh, chúng ta công khai đi."

Ôn Oanh có chút lo lắng nói: "Nhưng Vương Đan Hiểu......"

"Chị ấy là sợ ảnh hưởng hình tượng của em, em vốn dĩ đã tạo thành kiến với khán giả lúc này sắp đến lúc tuyên truyền phim mấy tháng nữa phim chiếu, Ôn Oanh lúc đó sự nghiệp em lên một tầng cao mới mà anh có thể làm cho mọi người biết em không chỉ có sự nghiệp thăng tiến." Lâm Tự Ngôn ôm cô, vừa nhẹ nhàng vừa kiên định nói.

Ôn Oanh xoay người ôm lại anh, anh bị một cơ thể mềm mại ôm lấy, đột nhiên trong lòng đều mềm mại, hôn hôn đỉnh đầu cô: "Thiên thời địa lợi, chỉ thiếu em."

Ôn Oanh cười lên tiếng.

#Đường Mật

✔Đánh dấu nửa chặng đường 👏👏👏

Mình cũng có một lưu ý nho nhỏ: những đoạn đối thoại tiếng Anh mình không đảm bảo sẽ đúng chính xác bởi bản dịch bị lỗi font nên có nhiều từ bị lỗi mất mình chỉ có thể dựa theo ngữ cảnh để khôi phục cho cốt truyện trở nên hợp lí và phù hợp, xin mọi người thông cảm vì sự bất tiện này hiện tại mình cũng đang tìm cách để khắc phục nếu mình làm được thì sẽ thay đổi bản edit.

P/s: Mình sẽ nghỉ vài tuần để ôn thi, sau khi thi xong mình sẽ tập trung để hoàn truyện trong thời gian sớm nhất có thể nhé, mong mọi người hãy ủng hộ nhoa 🥰🥰🥰
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom