Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nữ Phụ Trà Xanh Hôm Nay Cũng Đang Kinh Doanh

Nữ Phụ Trà Xanh Hôm Nay Cũng Đang Kinh Doanh
Chương 40


Ôn Bình Hàn quay đầu đi, mặt đỏ bừng: "Không nhìn, không nhìn!"

Tạ Tri Phỉ cười khẩy, đúng như cô dự đoán, Ôn Bình Hàn da mặt mỏng hơn cô nhiều, xem cô gái tội nghiệp kia xấu hổ đến mức nào kìa, lỗ tai đỏ như sắp chín đến nơi rồi.

"Cũng được, lần sau nếu muốn nhìn thì nói em nhé." Tạ Tri Phỉ tiếp tục trêu chọc nàng.

Ôn Bình Hàn: "..."

"Cũng trễ rồi, em về đây." Tạ Tri Phỉ nhìn đồng hồ, cầm túi xách chuẩn bị rời đi.

"Đợi chút." Ôn Bình Hàn gọi cô lại, chạy vội vào phòng ngủ, lục túi đồ ăn vặt, lấy một hộp chocolate đen đưa cho Tạ Tri Phỉ: "Chị mua hơi nhiều, em lấy một hộp nhé."

"Tuyệt, cảm ơn chị!" Tạ Tri Phỉ vui vẻ nhận: "Nhưng em nhớ chị không thích chocolate đen, sao giờ lại mua nhiều thế?"

"Ờ...Do siêu thị đang có đợt giảm giá." Ôn BInh Hàn trả lời, nhưng ánh mắt lại nhìn sang nơi khác.

"Nhưng trên nhãn ghi giá gốc mà." Tạ Tri Phỉ vạch trần.

"...Là combo giảm giá, không ghi trên nhãn."

Tạ Tri Phỉ cố nhịn cười khi nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của Ôn Bình Hàn: "Ra là vậy, vậy em xin, cảm ơn chị nha. Tạm biệt, à nhân tiện, chị có cần em bỏ rác giúp chị không?"

"Có." Ôn Bình Hàn đưa túi rác cho cô.

"Bye bye~" Tạ Tri Phỉ phấn chấn rời đi, ngân nga trong thang máy. Cô vứt túi đựng rác với vẻ mặt không thể vui hơn, khiến mấy đứa nhóc tiểu học còn tưởng cô bị điên.

*

Vài ngày sau, phòng nhân sự đốc thúc mọi người nộp danh sách đánh giá tham dự kế hoạch bồi dưỡng nhân tài. Sau khi xác nhận danh sách với nhóm của mình, Ôn Bình Hàn nộp danh sách lên, sau đó được gọi đi họp.

Cuộc họp do Phương Ninh Thù chủ trì, nêu rõ về quy trình đánh giá, đầu tiên xét qua sơ yếu lý lịch và thành tích trước đây, tiếp theo là về kỹ năng hợp tác, sau cùng là đánh giá các nhiệm vụ đã được giao.

"Mọi người chú ý nộp sơ yếu lý lịch của những người có tên trong danh sách trong vòng ba ngày. Tan họp."

Mọi người vừa thảo luận vừa tan họp, Ôn Bình Hàn đang cùng đồng nghiệp nói chuyện thì bị Phương Ninh Thù gọi lại.

"Quản lý Ôn, phiền cô ở lại một lát."

Ôn Bình Hàn bảo đồng nghiệp quay về trước, còn nàng ở lại chờ Phương Ninh Thù.

Phương Ninh Thù dọp dẹp lại tài liệu trên bàn, chờ tất cả mọi người đều rời khỏi, nói mà không nhìn lên: "Hạng mục hợp tác trước đây với Cố thị là thông qua cô và tôi, nhưng hiện tại họ có thể đã phân công người mới thay thế, có thể sẽ sớm liên lạc với cô."

Ôn Bình Hàn gật đầu: "Tôi có cần chuẩn bị gì không?"

"Cứ theo quy trình thông thường."

"Hiểu rồi." Ôn Bình Hàn nhìn thái độ bình tĩnh của Phương Ninh Thù, nàng đột nhiên hỏi: "Sau khi cô đi, phía Cố Chi Chương có loạn lắm không?"

Phương Ninh Thù khựng lại, hờ hững đáp: "Ai mà biết."

"Chắc là có." Ôn bình Hàn trầm ngâm, bởi vì cũng khá lâu mà anh ta không đến quanh quẩn bên nàng rồi.

Một thoáng hài lòng thoáng qua trên khuôn mặt Phương Ninh Thù. Cô ngẩng lên nhìn Ôn Bình Hàn, nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ nàng: "Dây chuyền đẹp đấy."

"Cảm ơn." Ôn Bình Hàn khẽ sờ chiếc dây chuyền, mỉm cười đáp: "Tạ tổng tặng tôi, em ấy nói là hàng mua một tặng một."

"Mua một tặng một?" Phương Ninh Thù nhướng mày đầy ẩn ý. Cô cầm tài liệu, chuẩn bị rời đi nhưng bỗng dừng lại, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó. Cô quay lại nói với Ôn Bình Hàn: "Tạ tổng sắp bận lắm đấy."

Ôn Bình Hàn chớp mắt: "Thì?"

"Thì có thể không có thời gian dùng bữa tối với cô đâu."

"À...Nhưng nói chuyện này với tôi làm-" Phương Ninh Thù đã vội rời khỏi trước khi nàng kịp dứt lời.

"Họp xong rồi?" Tạ Tri Phỉ ngẩng dầu nhìn Phương Ninh Thù đang bước vào phòng.

"Vâng, đây là danh sách cô cần." Phương Ninh Thù giao danh sách.

Tạ Tri Phỉ lật tài liệu, đọc lướt qua một lần, Phương Ninh Thù cúi đầu nhìn một lúc, nhìn sợ dây chuyền trên cổ cô ròi nói: "Ôn Bình Hàn cũng có tên trong danh sách."

"Thật không?" Tạ Tri Phỉ lật thêm vài trang nữa mới thấy tên của Ôn Bình Hàn, nụ cười chậm rãi nở trên khuôn mặt cô: "Tôi biết mà, chị ấy chắc chắn sẽ tham gia!"

Phương Ninh Thù nói tiếp: "Tôi cũng nói với cô ấy là sắp tới cô sẽ rất bận, không có thời gian dùng bữa tối với cô ấy, vậy nên cô có thẻ an tâm tập trung vào công việc rồi."

"Tôi mất tập trung hồi nào?" Tạ Tri Phỉ hỏi.

"...." Thế ai là người sở hở tí là lại kêu tôi xuống điều tra xem người nào đó có tăng ca không?

Phương Ninh Thù đổi chủ đề: "Tạ tổng, dây chuyền của cô khá đẹp, cô mua ở đâu vậy?"

Tạ Tri Phỉ nói tên thương hiệu, Phương Ninh Thù lại hỏi tiếp: "Tôi nhớ là thương hiệu đó chưa từng có đợt giảm giá?"

"Đúng rồi, sao, cô đang muốn mua à?" Tạ Tri Phỉ hỏi.

"Không, tôi mua không nổi."

"Đùa gì, tôi còn không biết lương cô một năm bao nhiêu sao?" Tạ Tri Phỉ cười nói: "Hợp đồng với Vương tổng đã chuẩn bị xong chưa?"

"Đã xong, để tôi đưa cho cô xem." Phương Ninh Thù dời mắt, quay về văn phòng lấy hợp đồng.

Tạ Tri Phỉ tranh thủ lúc này nhắn tin cho Ôn Bình Hàn: 【 Ngày mai em phải đi công tác, không biết bao giờ mới trở về. Chị nhớ ăn tối đúng giờ, đừng tăng ca khuya quá đó nha! 】

Ôn Bình Hàn: 【 Đã rõ *ôm*】

Ôn Bình Hàn: 【 Em cũng đừng uống rượu nhiều quá đó. 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Chị yên tâm, Phương Ninh Thù là thần cồn đó 🐧

Mấy ngày sau, Tạ Tri Phỉ luôn bận rộn công tác bên ngoài. Cô cũng nhận được sơ yếu lý lịch của các ứng viên để tranh thủ đánh giá trên đường đi công tác, dĩ nhiên còn có các quản lý khu vực khác tham gia vào quá trình đánh giá, cả Tạ Hoành Húc cũng tham gia vào.

Buổi chiều nọ, sau khi ăn trưa cùng khách hàng xong, Tạ Tri Phỉ ngồi trên xe mệt rã rời, lật vài trang tài liệu, bỗng nhìn thấy ảnh thẻ của Ôn Bình Hàn, hai mắt sáng lên, lập tức tỉnh ngủ.

"Sao có người chụp ảnh thẻ thôi cũng đẹp như vậy chứ?" Tạ Tri Phỉ chỉ vào ảnh thẻ rồi hỏi Phương Ninh Thù.

Phương Ninh Thù: "...Bộ cô ấy có lúc nào không đẹp sao?"

"Hình như không, chị ấy đẹp ở mọi góc độ."

"Tạ Tri Phỉ xem xét kỹ lưỡng sơ yếu lý lịch, đánh dấu tích bên cạnh tên của Ôn Bình Hàn, bỗng nhớ đến mấy ngày nay mình không có tán gẫu với Ôn Bình Hàn, liền gọi điện thoại cho nàng, điện thoại đổ chuông một lúc mới có người bắt máy.

"Chị!"


"Xin chào?" Đầu dây bên kia không phải giọng của Ôn Bình Hàn.

Tạ Tri Phỉ sững người một lúc, thấy âm thanh này có chút quen tai, kiểm tra lại số điện thoại rồi hỏi: "Đây không phải số của Ôn Bình Hàn sao?"

"Đúng rồi, nhưng chị Hàn đi vệ sinh rồi. Nếu có chuyện gì thì tôi có thể chuyển lời."

"Không cần đâu, cảm ơn." Tạ Tri Phỉ cúp máy.

Một lúc sau, Ôn Bình Hàn quay lại bàn ăn, Lâm Chí Mẫn nói với nàng: "Chị Hàn, ban nãy có người gọi cho chị. Em nghĩ có chuyện quan trọng nên đã bắt máy giúp chị, nhưng đối phương không nói gì hết, mà em có ghi âm lại rồi, nếu chị cần thì nghe lại nhé."

"Được rồi." Ôn Bình Hàn mở ghi âm.

"Nhưng mà... "Phỉ" này là ai vậy? Nghe giọng quen quen, ai tên Phỉ vậy chị?" Lâm Chí Mẫn hỏi.

Ôn Bình Hàn mém nghẹn, cúi đầu nhấp một ngụm nước: "Bạn của chị."

"Vậy à." Lâm Chí Mẫn vừa ăn vừa nói: "Chị Hàn nè, chị nghĩ em có thể vượt qua bài kiểm tra đánh giá năng lực không?"

"Chị không phải giám khảo, nên khó mà nói." Ôn Bình Hàn trả lời.

"Em hiểu rồi...Nhưng sao chị vừa ăn vừa bấm điện thoại thế kia?"

"Đang trả lời tin nhắn."

Ôn Bình Hàn: 【 Ban nãy chị không kịp nghe điện thoại của em, có chuyện gì không? 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Không có gì, đột nhiên muốn gọi điện tâm sự với chị thôi, em cảm thấy đã lâu lắm rồi không nghe giọng chị. 】

Ôn Bình Hàn: 【 Giọng chị cũng bình thường mà. 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Sai! Dễ nghe muốn chết! Nhất là mấy khi chị nói ngọng! 🤭😎

Ôn Bình Hàn: "............."

"Chị Hàn đi đâu đó?" Lâm Chí Mẫn thấy nàng đứng phất dậy nên vội hỏi.

"Đi vệ sinh."

"Lại nữa à, có khi nào chị ấy bị tiêu chảy không?" Lâm Chí Mẫn lẩm bẩm.

Trong phòng vệ sinh, Ôn Bình Hàn khóa cửa, hắng giọng cố gắng nói nhưng vẫn không thể phát ra giọng điệu mà nàng muốn, đành bỏ cuộc, ấn nút tạo tin nhắn thoại, nhẹ giọng hỏi: "Khi nào em về?"

"Sớm thôi~ Chị có nhớ em không á?" Tạ Tri Phỉ trả lời ngay lập tức.

Nghe giọng nói ngọt ngào của cô, Ôn Bình Hàn bất giác mỉm cười, nàng phát lại tin nhắn thoại đó vài lần, rồi mở đoạn ghi âm cuộc gọi nàng đã bỏ lỡ ban nãy.

"-Chị!"

Giọng nói lúc ấy rất nhiệt tình, chẳng trách Lâm Chí Mẫn không nhận ra là ai. Đáng buồn là người nghe lúc đó không phải nàng, nên rất nhanh đối phương đã quay về giọng nói trang trọng hằng ngày.

Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu Ôn Bình Hàn. Nàng gửi một tin nhắn thoại khác cho Tạ Tri Phỉ: "Nói "đến giờ thức dậy rồi" đi."

Tạ Tri Phỉ: "Hả? Chi vậy chị?"

Ôn Bình Hàn: "Cứ làm đi. Phải nói ngọng một chút đấy."


Tạ Tri Phỉ: "Đến ~ giờ ~ dậy rồi~~ Đủ ngọng chưa?"

Ôn Bình Hàn: "Hoàn hảo."

Nàng nhanh tay cắt ghép âm thanh, tạo thành một file âm thanh mới:

"Chị ơi~ Đến ~ giờ ~ dậy rồi~~"

Tuyệt, giờ thì nàng đã có chuông báo thức mới ✅

Buổi chiều, Ôn Bình Hàn nhận được cuộc gọi từ số lạ. Người gọi tự nhận mình là thư ký của Cố Chi Chương, muốn thảo luận về một số dự án Phương Ninh Thù quản lý trước đây.

Nàng đã sớm chuẩn bị cho việc này, vì thế đến Cố thị một chuyến để trực tiếp trao đổi với đối phương.

Thư ký mới nhậm chức là một người đàn ông trung niên, rõ ràng là do Cố Chi Chương lo lắng chuyện cũ tái diễn. Thư ký này một dù tỉ mỉ và thận trọng, nhưng lại thiếu đi sự linh hoạt.

Đáng lý ra Phương Ninh Thù phải bàn giao dự án trước khi rời đi. Tuy nhiên, Cố Chi Chương sa thải cô quá đột ngột, đến mức cô không được phép quay lại vào ngày hôm sau, kết quả là giờ hắn ta phải gánh chịu hậu quả.

Ôn Bình Hàn phải hỗ trợ bọn họ thúc đẩy dự án, hoàn thiện các điều khoản thỏa thuận, xong xuôi mọi chuyện thư ký lịch sự hộ tống nàng xuống lầu.

Không ngờ lại đụng mặt Cố Chi Chương ở đại sảnh.

Cố Chi Chương ban đầu sững sờ, sau đó mừng rỡ bước lại gần: "Sao cô lại đến đây? Đến tìm tôi à?"

"Không phải đâu Cố tổng, cô ấy đến tìm tôi." Thư ký đáp.

Cố Chi Chương: "..."

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, Ôn Bình Hàn thầm cười trộm trong lòng, bây giờ có lẽ anh ta đã hối hận vì đuổi Phương Ninh Thù.

Cố Chi Chương liếc nhìn thư ký một cái rồi mới quay sang nhìn nàng: "Cô có rảnh không? Dùng bữa với tôi nhé, tôi có chuyện muốn nói với cô."

"Chuyện gì?"

"Nói ở đây không tiện."

Ôn Bình Hàn nhìn hắn ta một cách đầy hoài nghi.

Cố Chi Chương cố động não, hắn biết cứ mời không như vậy nàng nhất định sẽ không đi, hắn cần phải tìm chủ đề khiến nàng thấy hứng thú.

Công việc? Không được, nàng mới thảo luận công việc với thư ký cơ mà.

Sở thích? Cũng không được, làm vậy chẳng khác nào tự vạch trần lòng Tư Mã Chiêu.

Không có chuyện gì có thể làm cầu nối giữa họi sao?

...Có!

"Là về A Phỉ."

Ôn Bình Hàn cuối cùng chịu để ý đến hắn.

Tại nhà hàng, Cố Chi Chương nhìn chằm chằm nàng đang dùng bữa, khóe môi mỉm cười.

"Chuyện về A Phỉ mà Cố tổng muốn nói đến là gì vậy?" Ôn Bình Hàn ngẩng đầu hỏi.

"À...Chuyện là tôi muốn hỏi Phương Ninh Thù có thích nghi với công việc làm thư ký của em ấy hay không ấy mà." Cố Chi Chương buột miệng nói.

"Cô ấy thích ứng rất tốt, rất có năng lực, kể từ khi có cô ấy làm thư ký thì hiệu suất công việc của Tạ Tri Phỉ được cái thiện rất nhiều." Ôn Bình Hàn đáp.

"Cũng tốt. Tôi mừng vì em ấy đã nhận Phương Ninh Thù vào làm, mấy năm qua cô ấy đã rất chăm chỉ, giá như cô ấy không..." Cố Chi Chuong cười gượng.

Ôn Bình Hàn không tiếp lời hắn, tiếp tục dùng bữa.

Thấy dáng vẻ lạnh lùng của nàng, Cố Chi Chương lại đổi chủ đề: "Còn nữa, cô có biết chuyện chú Tạ muốn mai mối cho A Phỉ không?"

Ôn Bình Hàn lại ngẩng đầu, chậm rãi nhíu mày.

"Lần trước khi A Phỉ đi xem mắt cô cũng đi theo mà đúng không, nghe nói dạo này họ thân nhau lắm. Cô nghĩ họ có thành đôi không?" Cố Chi Chương cố bắt chuyện.

Ôn Bình Hàn: "Tôi không biết."

"Vậy cô thấy họ có xứng đôi không?" Cố Chi Chương lại tiếp tục truy vấn.

"Tôi không biết." Vẫn là câu trả lời đó, Ôn Bình Hàn nhanh chóng mất hứng.

Cố Chi Chương: "Cô là bạn tốt của em ấy mà vẫn chưa cho lời khuyên nào sao?"

Ôn Bình Hàn: "Không."

Sao lại như vậy, một người hay nói xấu bạn bè nam của Tạ Tri Phỉ như Triệu Tiểu Tĩnh mà còn khuyến khích em ấy yêu đương nhiều hơn, sao đến lượt Ôn Bình Hàn lại mất hiệu quả rồi?

Cố Chi Chương cố vắt óc tìm thêm chủ đề, nhưng Ôn Bình Hàn đột nhiên hỏi: "...Lý Hồng Ngạn, anh ta có mối tình nào trước đây chưa?"

"Đã từng. Nghe nói lúc đi học từng hẹn hò, nhưng vì lý do nào đó đã chia tay, sau đó anh ta tập trung toàn lực vào công việc, không yêu đương nữa." Cố Chi Chương nhớ lại.

"Vậy họ không hợp nhau, Tạ tổng chưa từng trải qua mối quan hệ nào." Ôn Bình Hàn ra vẻ có lý mà nói.

Cố Chi Chương: "..." Có cái lý lẽ đó sao.

Lúc này điện thoại Ôn Bình Hàn đổ chuông. Nàng nhìn tên người gọi, nhấc máy rồi đi sang một bên trả lời.

"Chị ơi, chị đang làm gì vậy?" Tạ Tri Phỉ hỏi.

Ôn Bình Hàn quay lại nhìn Cố Chi Chương một cái rồi hạ giọng: "Đang dùng bữa với Cố Chi Chương."

Nụ cười trên mặt Tạ Tri Phỉ lập tức bị dập tắt, cô thầm chửi hắn: "Tên đàn ông thối, gian manh, lén lúc sau lưng tôi!"

"Chị đến Cố thị bàn giao dự án thì tình cờ gặp anh ta." Ôn Bình Hàn giải thích, cảm thấy hơi xấu hổ khi nghĩ đến việc mình dùng bữa với hắn ta để nghe thêm chuyện về em, nhưng chẳng nghe được tin gì có ích.

"Được rồi, vậy chị cứ dùng bữa với anh ấy đi. Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi chị." Tạ Tri Phỉ đáng thương nói.

Ôn Bình Hàn cứng đờ: "Em đang ở đâu?"

"Dưới lầu chung cư chỗ chị."

"Em về rồi sao?"

"Ừm, em muốn tạo bất ngờ cho chị, nhưng không sao đâu~ Chị cứ vui vẻ với anh ấy đi~ Đừng lo cho em~" Tạ Tri Phỉ tỏ vẻ đáng thương.

"Chờ chị, chị về ngay đây."
 
Chương 41


Ôn Bình Hàn vội vã về nhà, vừa về đã thấy Tạ Tri Phỉ đang ngồi xổm trước cửa chơi điện thoại.

Khi nàng đến gần, Tạ Tri Phỉ nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên, lập tức nở nụ cười: "Chị, chị về rồi."

"Em đợi bao lâu rồi?" Ôn Bình Hàn vừa hỏi vừa lấy chìa khóa nhà ra.

"Cũng không lâu lắm." Tạ Tri Phỉ cố đứng dậy nhưng không được, Ôn Bình Hàn thấy vậy bèn vươn tay ra giúp cô.

Cô mỉm cười, nắm lấy tay Ôn Bình Hàn, nương vào tay nàng để đứng dậy, cô phủi bụi trên quần áo, sau đó theo Ôn Bình Hàn vào nhà, ngồi lên sofa xoa bóp chân: "Hình như ngồi xổm lâu nên chân em tê quá."

"Nghỉ một chút đi, em ăn gì chưa?" Ôn Bình Hàn vừa cất túi xách vừa hỏi.

"Chưa."

"Tủ lạnh còn ít đồ, để chị nấu gì đó cho em." Ôn Bình Hàn mở tủ lạnh lấy một ít thịt và rau ra.

"Không cần phiền vậy đâu, dù gì chị cũng ăn rồi mà, em order đồ ăn cũng được." Tạ Tri Phỉ nói.

"Trước đó chị cũng ăn không nhiều, giờ ăn thêm cũng được." Ôn Bình Hàn đi vào phòng bếp, trong phòng liền phát ra tiếng nước chảy.

Chờ chân hết tê, Tạ Tri Phỉ cũng bước vào bếp: "Cần em giúp không?"

"Không cần đâu, cũng nhanh thôi." Ôn Bình Hàn đã rửa xong rau, đang cắt mỏng khoai tây.

Nghe tiếng dao phát ra trên thớt, Tạ Tri Phỉ không khỏi trầm trồ: "Kỹ thuật dùng dao của chị tuyệt quá!"

Ôn Bình Hàn khẽ cười, ngâm khoai tây và bắt đầu cắt cà chua, sau đó nàng bật bếp: "Em ra ngoài đợi đi, ở đây khỏi lắm."

"Không sao đâu, em muốn ở đây với chị, để chị nấu ăn một mình cũng không hay lắm." Tạ Tri Phỉ cười nói.

Ôn Bình Hàn đổ dầu vào chảo, sau đó cho hành lá, gừng, và một ít ớt khô vào xào chung, chảo phát ra tiếng xèo xèo rất to. Nàng cho thêm khoai tây thái sợi và gia vị vào, vừa xào vừa hỏi: "Sao em về sớm thế?"

"Người thân của một khách hàng phải cấp cứu nên cuộc đàm phán bị hoãn lại. Lúc rời công ty, em nghĩ dù gì chị cũng ở gần đây nên muốn ghé thăm...Ai dè chị lại đi ăn tối với Cố Chi Chương chứ." Giọng Tạ Tri Phỉ nhỏ dần.

"Hừmm, hình như chị cho hơi nhiều giấm rồi?" Ôn Bình Hàn ngửi mùi gia vị trong chảo.

Tạ Tri Phỉ cũng ngửi thử: "Không có, khoai tây xào chua cay thì phải chua như vậy chứ?"

Ôn Bình Hàn: "Ừm, miễn em không thấy chua quá là được."

Tạ Tri Phỉ: "Em không biết chua là gì."

Ôn Bình Hàn gắp khoai tây ra đĩa, rồi bắt đầu chiên trứng với cà chua: "Chị đi ăn với anh ta vì công việc thôi. Nhân tiện, anh ta có nói về em với Lý Hồng Ngạn đấy."

"Chuyện gì của bọn em cơ?" Tạ Tri Phỉ bối rối.

Ôn Bình Hàn nhìn cô, rồi lại quay về với những quả cà chua trong chảo: "Anh ta nói thấy hai người hợp nhau, còn hỏi...xem chị có thấy vậy không."

"Anh ta cũng rảnh quá rồi đó." Tạ Tri Phỉ nói, cảm thấy khát nước, cô mở tủ lạnh tìm nước và ngạc nhiên đến sững sờ, cô nhìn chằm chằm vào một kệ đầy sữa anh đẹp trai, một lúc sau, cô vui sướng quay lại ôm cổ Ôn Bình Hàn: "Ahuhu chị là tốt nhất!"

Ôn Bình Hàn giật mình, xém tí làm rớt cái sạn trên tay, nàng quay đầu lại, thấy cửa tủ lạnh vẫn đang mở, khụ một cái: "Em lấy xong đồ thì đóng tủ lạnh lại đi, tiết kiệm điện."

Tạ Tri Phỉ duỗi chân, đẩy nhẹ cửa tủ lạnh để nó đóng lại.

"..." Ôn Bình Hàn cười bất đắc dĩ: "Em ôm như vậy làm chị khó xào rau đấy."

"Được rồi." Tạ Tri Phỉ miễn cưỡng buông tay, mở tủ lạnh lấy một hộp sữa, cắm ống hút vui vẻ đứng một bên uống, thậm chí còn lắc lư người vì vui.

"Sao chị mua nhiều sữa thế? Không sợ hết hạn sao?" Tạ Tri Phỉ biết rõ còn cố hỏi.

"...Đang giảm giá mà." Ôn Bình Hàn đáp.

Tạ Tri Phỉ cười cười, nhìn thấy nàng đang đổ mồ hôi, cô đưa hộp sữa sang: "Chị ơi, chị khát không?"

Ôn Bình Hàn nhìn sang, không trả lời.

"Em lấy ống hút mới nhé."

Ôn Bình Hàn ấn tay cô lại trước khi cô kịp đi: "Không cần đâu."

Sau đó, nàng cúi đầu uống sữa từ ống hút: "Cảm ơn em."

"K-Không có gì." Tạ Tri Phỉ cười ngượng, nhìn chằm chằm vào ống hút trong tay. Đột nhiên cảm thấy phòng bếp nóng hơn rất nhiều, mặt cô nóng bừng. Cô vội bước ra ngoài, vừa ngậm ống hút vừa nói: "Em đi dọn bàn."

Ôn Bình Hàn nhìn người đang rời đi, nở nụ cười như ẩn như hiện.

"Mấy món đơn giản, em dùng tạm nhé, trong tủ lạnh còn nhiêu đây thôi." Ôn Bình Hàn dọn đồ ăn lên bàn.

"Đây mới là hương vị gia đình đó! Nhà ai cũng có món này mà?" Tạ Tri Phỉ cười nói.

"Nhà em cũng ăn những món này sao?" Ôn Bình Hàn nói.

"Dĩ nhiên, nhà em tuy giàu nhưng mà cũng ăn những món gia đình đấy." Tạ Tri Phỉ đáp.

Ôn Bình Hàn xới cơm cho cô, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, sau lại nói về Phương Ninh Thù: "Phương Ninh Thù còn thích Cố Chi Chương không nhỉ? Nghe giọng điệu anh ta thì thấy vẫn còn quan tâm đến cô ấy, lỡ như anh ta hối hận rồi muốn giành lại cô ấy thì làm sao đây?"


"Sẽ không đâu." Tạ Tri Phỉ tự tin trả lời: "Cùng lắm anh ta cũng chỉ nhớ đến cô ấy như một nhân viên có năng lực, đã giúp anh ta xử lý nhiều việc trong công ty thôi, chắc chắn sẽ không thay đổi suy nghĩ về mặt tình cảm."

Ôn Bình Hàn gật đầu, hờ hững nói: "Em hiểu anh ta đấy."

"Tất nhiên." Tạ Tri Phỉ là người cầm kịch bản trong tay mà, nhưng cô không thể tiết lộ điều đó được, chỉ có thể viện cớ: "Bọn em biết nhau nhiều năm rồi."

Ôn Bình Hàn im lặng ăn cơm, nhưng ăn nửa chén đã thấy no, thật ra lúc ở nhà hàng cũng ăn không ít rồi, hiện tại ăn không vô.

Như thể nhìn thấy sự khó xử của nàng, Tạ Tri Phỉ nói: "Chị no rồi thì đừng cố, phần còn lại để em ăn cho."

"Cũng được, vậy em cứ từ từ ăn nhé."

Ăn tối xong, Tạ Tri Phỉ cũng không ở lại lâu mà phải vội về xử lý việc khác. Ngày hôm sau, kết quả đánh giá ban đầu được công bố. Chỉ một số ít người không có kinh nghiệm hoặc bằng cấp liên quan mới bị loại, còn loại hầu hết ứng viên đều được đánh giá đạt.

Lâm Chí Mẫn vô cùng phấn khích, cô không ngờ một nhân viên cấp thấp như mình lại có thể vượt qua vòng đầu tiên, sự tự tin tăng vọt, cô bắt đầu mong chờ vào những vòng tuyển chọn sau.

Vòng tiếp theo yêu cầu những người tham gia tự lập một nhóm tám người. Những người không có nhóm sẽ tự động bị loại.

Lẫm Chí Mẫn cảm thấy lo lắng, sợ rằng không ai chọn mình. Cô muốn tham gia nhóm của Ôn Bình hàn nhưng lại sợ mình sẽ kéo họ xuống, do dự suốt một ngày, bỗng cô nhận được tin nhắn của Ôn Bình Hàn:

Ôn Bình Hàn: 【 Nhóm chị đang có bảy người, em có muốn tham gia không? 】

Lâm Chí Mẫn: 【 Vâng vâng vâng! Chị Hàn, chị là nữ thần của lòng em! 】

Sau khi nộp danh sách, phòng nhân sự đã gửi nhiệm vụ đánh giá: Mỗi nhóm phải tạo một đề xuất tiếp thị trong vòng nửa tháng.

Mười lăm ngày nghe có vẻ đủ lâu, nhưng mọi người phải tính toán xoay xở với công việc chính, khiến mọi người phải vội vã sắp xếp các cuộc họp thảo luận chiến lược.

Nửa tháng trôi qua, một số nhóm đã chểnh mảng vì kiệt sức, một số nhóm khác lại làm việc nhóm kém hiệu quả, dẫn đến kết quả không như mong đợi. Thách thức này nhanh chóng bộc lộ điểm mạnh và điểm yếu của từng nhóm.

Tại cuộc họp đánh giá, ngoài bố con nhà họ Tạ, còn có sự tham dự của một số cổ đông. Đây là những bên liên quan bảo thủ hơn, xem xét kỹ lưỡng những tài năng trẻ, không ngừng soi mói bài thuyết trình của họ.

Tuy nhiên bố con nhà họ Tạ cũng không can thiệp. Xử lý những cá nhân khó tính cũng là một kỹ năng cần thiết trong ngành của họ.

"Nhóm tiếp theo, người thuyết trình chính Ôn Bình Hàn." Phương Ninh Thù thông báo.

Tạ Tri Phỉ lập tức tập trung, đặt bút xuống tập trung vào phần thuyết trình. Khi màn hình ppt được mở, cô nhướn mày ngạc nhiên rồi nhìn sang Tạ Hoành Húc, ông cũng tỏ ra thích thú.

Các nhân viên khác đều bối rối, trao đổi ánh mắt với nhau, một số cổ đông còn thì thầm với nhau.

Hầu hết các nhóm đều đề xuất các kế hoạch tiếp thị thông thường, các chiến dịch trực tuyến hoặc ngoại tuyến, liên kết với người nổi tiếng, hoặc các sự kiện đồng thương hiệu. Một số ý tưởng nổi bật vì tính sáng tạo nhưng quy chung vẫn xoay quanh tiếp thị.

Nhưng slide đầu tiên của bài thuyết trình lần này lại là "Sáng kiến từ thiện."

Ôn Bình Hàn chuyển sang slide 2 vào bắt đầu bài thuyết trình của mình: "Đây là nghiên cứu thị trường do nhóm chúng tôi thực hiện. Hiện tại, thị trường thiết bị gia dụng đã bão hòa. Dòng sản phẩm toàn diện với các tầm giá khác nhau của Tề Thịnh đã chiếm 69% thị trường, dẫn đến Tề Thịnh là một trong những thương hiệu đầu tiên xuất hiện trong mắt người tiêu dùng khi có nhu cầu mua sắm thiết bị gia dụng."

Nghe vậy, Tạ Hoành Húc và một số cổ đông hài lòng gật đầu.

"Vì vậy, với tư cách là một thương hiệu có độ phủ sóng cao, Tề Thịnh nên ưu tiên phát triển lâu dài hơn là lợi nhuận ngắn hạn. Đó là lý do chúng tôi tập trung vào hoạt động từ thiện cho dự án này." Ôn Bình Hàn chuyển sang slide tiếp theo, hiển thị bản đồ các vùng khó khăn: "Đây là kết quả điều tra của nhân viên Lâm Chí Mẫn ở tổ chúng tôi, đối với những khu vực khó khăn này, đồ gia dụng vẫn là gánh nặng tài chính, đặc biệt là những vùng núi xa xôi. Các trường học ở đó vẫn còn rất rồi tàn, mùa hè chỉ có quạt, mùa đông lại không có hệ thống sưởi. Kế hoạch của chúng tôi bao gồm việc tặng máy điều hòa cho các trường học trên diện rộng, đảm bảo mọi học sinh trên toàn quốc đều có điều kiện học tập thoải mái. Sau đây là ngân sách đề xuất và chi phí ước tính..."

Nhìn vào các con số trên slide, một cổ đông nhận xét: "Tề Thịnh đã từng làm công tác từ thiện trước đây rồi."

"Đúng vậy." Ôn Bình Hàn trả lời: "Thành viên Lâm Giai của nhóm chúng tôi đã biên soạn lại các nỗ lực từ thiện trước đây của Tề Thịnh, bao gồm cả các khoản quyên góp cho một số trường đặc biệt khó khăn. Tuy nhiên, lần này chúng tôi tập trung vào sáng kiến toàn quốc-một chiến dịch lớn mượn sức của internet để trở thành top topic , điều này sẽ củng cố tinh thần doanh nghiệp của Tề Thịnh trong nhận thức của công chúng."

Ôn Bình Hàn lại từ tốn nói tiếp: "Tề Thịnh đã là một thương hiệu được công nhận từ lâu, mục tiêu của chúng tôi là tăng cường lòng trung thành của khách hàng đồng thời gieo mầm thiện chí trong lòng người tiêu dùng tương lai."

"Cho nên, lợi nhuận dự kiến của chúng tôi từ sáng kiến này là..." Nàng chiếu slide cuối cùng, trên slide chỉ có bốn chữ im đậm.

"Không thể đoán được."

"Bài thuyết trình của tôi đến đây là kết thúc." Ôn Bình Hàn nói xong, chờ câu hỏi từ phía hội đồng.

Các cổ đông trao đổi ánh mắt trước khi quay sang Tạ Hoành Húc, ông cười phá lên: "Các cô nhóm nào?"

"Nhóm 17." Tạ Tri Phỉ trả lời.

"Nhóm 17 nhỉ." Tạ Hoành Húc lật danh sách: "Được rồi, không có câu hỏi nào nữa. Nhóm tiếp theo."

Ôn Bình Hàn cầm laptop quay lại chỗ ngồi của mình, các tổ viên không ngừng hoan hô, khi đã ngồi xuống, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Tri Phỉ ở vị trí chủ tọa, thấy đối phương đang chống đầu lén nhìn mình một cái, rồi lại nghiêm túc ngồi nghe tổ tiếp theo trình bày.

Ôn Bình Hàn cúi đầu, khẽ mỉm cười.

Đến tối cuộc họp mới kết thúc. Lâm Chí Mẫn đến bên cạnh Ôn Bình Hàn, lo lắng hỏi: "Chị Hàn, chị nghĩ chúng ta có làm được không?"

Những tổ viên khác cũng tụ tập xung quanh, Ôn Bình Hàn trả lời: "Chúng ta đã làm hết sức rồi, phần còn lại nghe theo định mệnh an bài đi."

"Đúng vậy, đây cũng là động thái mạo hiểm mà. Để xem đây sẽ là rủi ro cao hay phần thưởng cao đây." Lâm Chí Mẫn nói: "Nửa tháng nay bận rộn quá, chúng ta đi ăn lẩu đi?"

Những người khác đều nhiệt tình đồng ý. Ôn Bình Hàn nhìn điện thoại đang rung của mình rồi nói: "Mọi người đi trước đi, chị còn chút việc cần làm."

"Việc gì nữa?" Lâm Chí Mẫn hỏi.

"Việc gia đình."

"Vậy bọn em đi trước đó nha."

"Ừm."

Ôn Bình Hàn ghé siêu thị mua một ít đồ ăn và trái cây. Khi đi ngang quầy sữa chua, nàng chọn một lốc giảm giá, nhưng rồi đổi sang loại có ngày sản xuất mới hơn rồi về nhà.

Khi nàng đang nấu món phụ, bỗng nghe tiếng chuông cửa reo, nàng vội vã mở cửa rồi lại quay lại bếp: "Sao lúc nào em cũng xuất hiện lúc chị đang nấu ăn thế."

"Vậy cũng dễ thôi. Chị chỉ cần đưa em chìa khóa nhà thì lần sau không cần mở cửa cho em nữa." Tạ Tri Phỉ nói đùa, thuận tay gắp một miếng sườn trên dìa ăn, sau đó nghiêng người nhoẻn miệng cười: "Chị có muốn biết kết quả đánh giá không?"

"Lùi lại đi, kẻo dầu bắn đấy." Ôn Bình Hàn đẩy cô sang bên: "Không cần."

"Sao không?"

"Kết quả sẽ có sớm thế sao?"

"Ờ, không sớm được."

"Cho nên chị cũng không có nhu cầu biết đâu, dù gì cũng sẽ được thông báo chính thức mà."

Tạ Tri Phỉ mỉm cười đổi chủ đề: "Em nhớ rồi, lần trước gọi cho chị, người bắt máy chính là tổ viên của chị, thường xuyên ra ngoài ăn với chị đúng không? Lâm Mẫn gì đó nhỉ?"

"Lâm Chí Mẫn." Ôn Bình Hàn nói.

"Là cô ấy thật sao?"

"Ừm, sao thế?"

"Trông khá xinh, chị chỉ kết bạn với người xinh đẹp thôi à?"

"Không phải."

"Nhưng cô ấy thậm chí còn trả lời điện thoại giúp chị! Hẳn hai người thân lắm nhỉ? Chị thật sự rất được lòng các cô gái nhỉ? Em ghen tị quá, cô ấy trang điểm rất xinh, chả bù cho em, không biết trang điểm nên lúc nào cũng để mặt mộc~"

"...." Ôn Bình Hàn quay lại, dùng ngón tay cái lau môi Tạ Tri Phỉ.

Sự việc quá đột ngột khiến Tạ Tri Phỉ cứng đờ người. Cô nhìn chằm chằm Ôn Bình Hà, vô thức nuốt nước bọt khi ánh mắt rơi vào đôi môi nàng.

"Không biết trang điểm ấy hả? Vậy đây là cái gì đây?" Ôn Bình Hàn giơ ngón cái đã nhuộm đầy son.

Tạ Tri Phỉ: "Đây là màu tự vệ của em."

Ôn Bình Hàn: ".................."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top