Cập nhật mới

Dịch Nữ Pháp Y Thiên Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 60: Đầu và cổ


Độ ấm bên hông đột nhiên biến mất, một khắc sau, lòng bàn tay Tần Khanh siết chặt, chóp mũi lại đầy khí tức mát lạnh của Tiêu Tự Trần.

Ánh mắt Tần Khanh khoá chặt nửa thân trên của anh. May mà chiếc áo thun màu đen không có dính vết gì. Lúc này Tần Khanh mới yên lòng đưa nhìn về phía kẻ xông vào mặc đồ ngụy trang màu đen.

Người đó một tay ôm bả vai, nghiêng người dựa vào tường, dưới mặt đất là một vũng máu, xem ra Tiêu Tự Trần đã bắn trúng vào cánh tay hắn.

Trong ánh mắt hắn mang đầy vẻ hung tợn, cánh tay bị thương không có khí lực, súng chỉ móc lại trên đầu ngón tay.

Tần Khanh chắn sau lưng Tiêu Tự Trần. Chợt tay phải anh giơ súng nhắm ngay đầu kẻ trước mặt, giọng nói đầy vẻ kiêu căng: “Tôi không muốn giết anh.”

Thanh âm Tiêu Tự Trần vừa dứt, hắn nở nụ cười đầy quỷ dị, khóe miệng nhếch lên, ý cười như ẩn như hiện, mang theo một chút hứng thú đặc biệt. Bên ngoài tiếng súng và tiếng gào thét càng ngày càng hỗn loạn.

Ngay lập tức Tần Khanh nhìn vào đôi mắt màu nâu xám của người đàn ông đối diện. Hắn cười khanh khách, thanh âm phát ra từ trong cổ họng, giống như rên rỉ, ám ách khó nghe …

“Nếu như mày không muốn người phụ nữ sau lưng chết thảm hơn so với Tait…” Hắn nói đến đây, âm thanh kỳ dị hơi dừng lại, Tần Khanh chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cô ngẩng đầu nhìn hàm răng trắng bóng của hắn, hở cả lợi.

“Tốt nhất bây giờ hãy thu tay lại. Về nước đi!”

Hắn vừa dứt lời, Tần Khanh chỉ cảm giác cánh tay Tiêu Tự Trần giật mạnh, sau đó khẩu súng rất nhanh liền chuyển hướng nhắm ngay đầu gối hắn ta.

Pằng ——

Tần Khanh không thể tin được, cô trợn mắt, vài giây sau cô nghiêng người trông thấy Tiêu Tự Trần nhếch miệng…

Càng không ngờ đến tên khủng bố đối diện vừa nói xong câu đó liền giơ súng tự sát, súng trên tay hắn giơ lên trực tiếp nhắm ngay đầu mình, cùng lúc Tiêu Tự Trần bóp cò.

Tần Khanh thấy rõ trong nháy mắt, ánh mắt hắn rời rạc, óc văng tung tóe, còn có mảng lớn máu tươi…

Tiêu Tự Trần vẫn nắm chặt tay cô như trước, nhìn người đàn ông té trên mặt đất run rẩy. Anh bước đến, ngồi xuống trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt không còn tiêu cự, thanh âm trầm tĩnh: “Người của Viper?”

Khóe miệng đang cười của hắn lập tức cứng lại, không chớp mắt, sững sờ, ngẩn người nhìn Tiêu Tự Trần, không đáp lời.

Tần Khanh sợ nổi da gà, vô thức siết chặt tay Tiêu Tự Trần, cố gắng khắc chế cảm xúc, chậm rãi nói: “Hắn là ai?”

Tiêu Tự Trần quay đầu lại nhìn cô lắc đầu: “Không biết có phải là người của Viper không.”

Sau đó anh nắm tay cô trấn an rồi từ từ buông lỏng. Một tay anh cầm súng, một tay bắt đầu lục lọi quần áo người chết.

Tần Khanh ngồi xổm phía sau anh, nhìn lên khuôn mặt tinh xảo bình tĩnh của Tiêu Tự Trần. Anh nhanh chóng tìm được vài thứ trên người nạn nhân. Anh dừng tay trên túi áo của hắn, Tần Khanh nhìn lên, thì ra đó là chiếc bút màu vàng.

Phía trên thân bút có một nút bấm, là một cây bút ghi âm.

Tiêu Tự Trần nắm chặt cây bút đó, nhưng không mở ra ngay mà bỏ vào trong túi quần, sau đó đứng lên quay đầu lại nhìn Tần Khanh vẫn đang sợ phát run. Anh vươn tay xoa đầu cô, Tần Khanh từ từ tỉnh táo dần, trước mắt cô là một bàn tay với khớp xương rõ ràng.

“Đứng lên thôi!”

Tần Khanh sững sờ đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Tiêu Tự Trần dùng lực kéo Tần Khanh đứng lên khỏi mặt đất, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tiêu Tự Trần.

“Quay về rồi nói.” Tiêu Tự Trần dùng một câu ngăn chặn tất cả nghi vấn đầy trong đầu Tần Khanh. Anh nhìn thoáng qua cửa ra vào, lúc này Tần Khanh mới phát hiện âm thanh ồn ào bên ngoài đã giảm hơn phân nửa, cô quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ, trước cửa bệnh viện có rất nhiều xe quân dụng, hẳn là quân chính phủ đã đến.

Quả nhiên, không đến mấy phút sau, bên ngoài cửa vang lên thanh âm của Nasser: “Ares, hai người có sao không?”

Tiêu Tự Trần lên tiếng, Nasser đẩy cửa đi vào. Tiêu Tự Trần nhanh chóng đóng cửa lại, trầm giọng nói: “Một người chết.”

Nasser nhìn về phía người nằm trên đất, nhíu mày: “Cậu bắn chết à?”

“Không phải!”

Nasser nhìn qua, Tiêu Tự Trần trả lại khẩu súng trên tay cho anh ta: “Là tự sát!”

Nasser sững sờ, “Tự sát? Nói đùa gì vậy, làm sao lại tự sát?”

Tần Khanh đi ra từ sau lưng Tiêu Tự Trần, gật đầu với Nasser: “Quả thật là tự sát, chính tôi nhìn thấy.”

Tiêu Tự Trần nghe vậy bỗng bật cười, dường như không quan tâm chuyện người đàn ông tự sát kia, anh nhàn nhạt nói với Tần Khanh: “Chúng ta là người quen biết, cô có thể chứng minh được cái gì?”

Tần Khanh khẽ giật mình, Nasser nhếch hàm râu: “Chị dâu, tôi không nghi ngờ Ares, sau khi phần tử khủng bố tìm thấy hai người ở đây lại tự sát, chuyện này thật khiến tôi mở rộng tầm mắt.”

Tần Khanh nghe vậy, ấp úng không nói thêm gì nữa.

“Chính là tôi bắn chết.” Nasser dặn dò, sau đó nhìn Tiêu Tự Trần: “Chuyện này chúng ta trở về rồi mới nói, hai người còn muốn khám bệnh không?”

“Đương nhiên!” Tiêu Tự Trần cao giọng. Đến bệnh viện làm gì? Vì sao lại không khám? Sau đó lôi kéo Tần Khanh theo Nasser ra ngoài, bước chân hơi khựng lại: “Khoa nội lầu mấy?”

Tần Khanh cũng dừng theo anh, quay đầu nhìn Nasser, anh ta gãi gãi đầu: “Bệnh này nên đi khám khoa da liễu trước đi! Lầu ba.”

“Sorry, không biết.” Tiêu Tự Trần nhàn nhạt lên tiếng, sau đó kéo tay Tần Khanh đi ra ngoài.

Đợi đến hoàn toàn khuất khỏi ánh mắt Nasser. Tần Khanh mới nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm thật chặt của bọn họ. Một lát sau, cô dời tầm mắt, khẽ rút tay về.

Người đàn ông này nắm tay đến nghiện rồi.

Tiêu Tự Trần phát hiện cô vùng vẫy, quay đầu lại nhìn cô đây khó hiểu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đừng quấy!”

Tần Khanh im lặng, nhíu mày, nhiều khi rõ ràng Tiêu Tự Trần mới là đứa trẻ hư, bây giờ lại dùng ngữ khí dạy dỗ nói với cô, cô nghiến răng: “Bây giờ đã an toàn.”

“An toàn?” Tiêu Tự Trần nghe vậy bước chân hơi dừng lại, thanh âm đầy ý cười, anh nhìn Tần Khanh chăm chú, nói từng câu từng chữ: “Cô không nghe thấy hắn nói gì sao? Hay là cô chưa thấy tử trạng của Tait? Hoặc cô cho rằng hắn không có đồng lõa?”

Tiêu Tự Trần dứt lời vẫn khuôn buông tay Tần Khanh. Trên đường đi cô một mực giữ im lặng, bây giờ Tiêu Tự Trần giống như con nhím chuẩn bị chiến đâu, tốt nhất đừng nên chọc anh.

Rất nhanh đến tới lầu ba, Tiêu Tự đứng ở cửa nhìn thoáng qua biển chữ Ả Rập, sau đó gõ cửa, bên trong lên tiếng, Tiêu Tự Trần đẩy cửa đi vào.

Bên trong là hai người đàn ông trung niên, mặc áo blouse trắng đang ngồi nói gì đó, nhìn thấy hai người tiến vào, một trong hai người đứng dậy đi tới, nhìn hai người họ một chút rồi hỏi bằng tiếng Anh: “Chuyện gì?”

Tiêu Tự Trần cũng quan sát người đàn ông trước mặt, một lúc lâu sau mới nghiêng người để lộ Tần Khanh đứng sau lưng, chỉ cổ cô: “Khám xem cô ấy bị sao vậy.”

Dứt lời, dắt Tần Khanh đến trước mặt, ấn cô ngồi trên ghế.

Người đàn ông kia đơn giản nhìn thoáng qua, “Chờ một chút.”

Sau đó quay đầu cầm mắt kính đeo lên, lại xoay người đứng trước mặt Tần Khanh, vươn tay đè đầu cô hướng qua một bên, chậm rãi đến gần cổ cô, khí nóng phun ra: “Bị lúc nào…”

Bỗng nhiên, Tần Khanh chỉ cảm thấy bàn tay đặt trên đầu cô bị một lực hất xuống, quơ quơ trên đầu cô. Tần Khanh nghi hoặc ngẩng đầu, bỗng thấy khuôn mặt khó chịu của Tiêu Tự Trần ——

Anh dùng tay trong tư thế không ai được phép xâm phạm vùng đầu của cô, trầm giọng lên tiếng với vị bác sĩ đang ngơ ngẩn kia: “Cho ông khám cổ, ông sờ đầu cô ấy làm gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 61: Đêm đầu tiên


Những lời này của anh khiến Tần Khanh giật nảy mình, cô ngẩng đầu liếc nhìn bác sĩ đứng cách đó một mét, anh ta cũng đang nhíu chặt mi, đưa mắt nhìn Tiêu Tự Trần đầy khó hiểu.

Tần Khanh cảm thấy trong lòng hồi hộp, ý Tiêu Tự Trần là gì? Người đàn ông luôn có tính sở hữu mạnh mẽ này … lúc nào lại có sự yêu thích với cơ thể người vậy?!?

Cô vươn tay kéo cánh tay còn đang đặt trên đầu mình, ánh mắt tĩnh mịch của Tiêu Tự Trần nhìn cô: “Sao? Cô muốn để ông ta đụng vào đầu?”

Anh dùng tiếng Trung để nói, ngữ khí lạnh lẽo, hai bác sĩ trong phòng đều không hiểu.

Tần Khanh buồn cười, lắc đầu, thấp giọng nói: “Anh đang làm gì vậy? Bọn họ đang khám bệnh cho tôi cơ mà!”

“Khám bệnh đương nhiên chỉ cần khám, chứ không thì người ta đã gọi là sờ mò bệnh rồi?” Tiêu Tự Trần hừ lạnh một tiếng, kéo tay Tần Khanh ra, rồi vòng hai tay trước ngực.

Tần Khanh không cần soi gương cũng biết lúc này chắc chắn mặt cô đang đen xì xì, đúng là xuyên tạc ý người khác. Cô sờ cổ, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng đâu chán ghét chuyện đó!”

Tiêu Tự Trần nghe thấy vậy lập tức liếc cô, hất cằm lên: “Nếu cô xảy ra chuyện gì thì chết là hết, còn tôi thì sao?”

Từng lời từng chữ của Tiêu Tự Trần rành mạch khiến Tần Khanh nghẹn họng — Đâu cần nguyền rủa người ta như vậy chứ?!!

Cô liếc Tiêu Tự Trần, quyết định mặc kệ anh, vừa định lên tiếng gọi bác sĩ, chợt nhớ ra người đàn ông này không cho cô nói tiếng Anh, từ ‘doctor’ của cô bị mắc lại nơi cổ họng, thầm nghĩ … Đúng là tên Tiêu Tự Trần này đã tính toán từ trước, anh không cho cô nói tiếng Anh, thật khéo chuyện gì cũng phải nhờ anh nói lại.

Tần Khanh thầm oán than, quay đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp kia. Bác sĩ trong phòng đã không còn kiên nhẫn, một người mở miệng nói: “Hai vị, nếu không khám bệnh xin mời ra ngoài, ở đây vừa bị khủng bố tập kích, tôi nghĩ hai người cũng không tiện ở lâu.”

Tiêu Tự Trần nhàn nhạt nhìn anh bác sĩ vừa lên tiếng, sau đó chỉ chỉ Tần Khanh: “Qua đây khám bệnh.”

Anh ta liếc nhìn Tiêu Tự Trần, ngấm ngầm quan sát, rồi mới chầm chậm bước tới, đứng lại trước mặt Tần Khanh.

“Không được động tay động chân.”

Tiêu Tự Trần khẽ hừ một tiếng, anh ta cũng không phản bác, gật nhẹ, sau đó đến gần bên cạnh cổ Tần Khanh, cẩn thận quan sát, ánh mắt dừng lại trên cổ cô, sau đó quay lại chỗ ngồi của mình, cầm bút ‘xoạt xoạt’ ghi chép.

Tần Khanh cảm thấy vị bác sĩ này không hỏi han nhiều, nhất định là do vừa rồi mới bị khủng bố nên biết rõ những người có thể vào bệnh viện đều có chút lai lịch.

Đang trong lúc suy nghĩ, anh ta lên tiếng hỏi: “Tên?”

Tần Khanh nhìn thoáng qua Tiêu Tự Trần, anh đáp: “Julia!”

“Tuổi?”

Tần Khanh duỗi ngón tay, lặng lẽ ra hiệu với Tiêu Tự Trần nhưng người đàn ông ấy ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm : “Hai mươi lăm!”

Tần Khanh lấy làm kinh ngạc không hiểu tại sao anh biết lại nghe vị bác sĩ hỏi thêm: “Gần đây có sinh hoạt tình dục không?”

Cánh tay đang vòng trước ngực đột nhiên cứng lại, Tiêu Tự Trần chậm rãi hỏi lại: “Liên quan gì?”

“Đương nhiên có!” một tràng giải thích đã được công thức hóa vang lên, “Da cô ấy sưng đỏ, trên cổ có nhiều vết chấm đỏ; nguyên nhân có thể là do mao mạch bị vỡ, không loại trừ khả năng dị ứng t*ng trùng.”

Tần Khanh mấp máy môi, cô đương nhiên biết chuyện dị ứng t*ng trùng, nhưng cô mới chỉ là khuê nữ hai mươi lăm tuổi lấy đâu ra dị ứng. Syria chiến loạn, chẳng lẽ cô còn có thời gian đi tìm tình ái sao?

Đang suy nghĩ, cô ngẩng đầu trông thấy Tiêu Tự Trần liếc nhìn cô qua, cô sững người khi nghe anh vô cùng bình tĩnh hỏi cô: “Lần đầu tiên còn chứ?”

Tần Khanh há hốc miệng, chuyện này… hỏi quá thẳng thừng đi mất! Không cho người ta có thời gian chuẩn bị tâm lý được sao?

Cô ngượng ngùng quay đầu, chỉ để lại cho Tiêu Tự Trần một gó mà trắng hồng, sau đó chậm rãi lắc đầu, giọng nói pha chút giận dỗi: “Đương nhiên còn.”

Sau đó không thèm để ý đến anh.

Tiêu Tự Trần nghe thấy thế liền gật nhẹ: “Cô bé ngoan!”

Sau đó anh sải những bước dài lướt qua Tần Khanh đi đến trước mặt bác sĩ, chống tay lên bàn, “Không có, loại trừ tình huống này.”

Bàn tay đang cầm bút của vị bác sĩ đột nhiên khựng lại: “À! Vậy là do dị ứng khí hậu rồi!”

“Không có khả năng khác?”

“Không có!”

Tiêu Tự Trần lại trầm tư một lát, nói: “Không phải dị ứng khí hậu đều bị tiêu chảy sao?”

“Cũng xuất hiện tình trạng này, nhưng tương đối ít.”

“Vậy anh kê thuốc đi!” Tiêu Tự Trần thản nhiên nói.

Anh ta trầm ngâm: “Thật ra không cần kê đơn, qua mấy ngày là khỏi.”

“Ông cũng nói là có khả năng!” Đôi mắt Tiêu Tự Trần sâu hun hút, bên trong dường như ẩn chứa ngọn lửa có thể thiêu cháy người đối diện. Ánh mắt của anh khiến vị bác sĩ sững người, cuối cùng cúi đầu viết mấy hàng chữ, “Xuống lầu một lấy thuốc!”

Tiêu Tự Trần cầm toa thuốc đến trước mặt Tần Khanh, vươn tay kéo cô ra ngoài. Ra đến cửa, Tần Khanh chậm rãi thở phào một hơi, Tiêu Tự Trần nhìn qua ——

“Thật ra, nếu chỉ là dị ứng khí hậu thì không cần uống thuốc, qua mấy ngày là khỏi.” Tần Khanh đi theo sau Tiêu Tự Trần, bước chân của anh rất nhanh, cô chỉ còn cách rảo bước theo anh.

Nghe thấy lời cô nói nhưng Tiêu Tự Trần không dừng bước cũng chẳng trả lời, trực tiếp dắt Tần Khanh xuống lầu, đặt toa lên quầy thuốc. Y tá nhìn Tiêu Tự Trần vài lần, dường như là kinh ngạc vì vẻ ngoài anh tuấn của anh, cũng có thể là do thái độ lạnh như băng ấy. Tiêu Tự Trần nhàn nhạt liếc nhìn, cô y tá lập tức câm như hến đi lấy thuốc.

Sau khi lấy thuốc, Nasser lo xong việc cũng đi về phía hai người, liếc nhìn Tần Khanh, nói với Tiêu Tự Trần: “Sao rồi?”

Tần Khanh lắc đầu, tên Tiêu Tự Trần nhét thuốc vào tay cô, nhàn nhạt đáp: “Không hợp khí hậu.”

Nasser bày ra vẻ mặt: Tôi đã nói mà, đi theo sau Tiêu Tự Trần thì thào: “Bên ngoài căn phòng của cậu không phải là đám bình thường.”

“Tôi biết!” Tiêu Tự Trần dặn dò: “Đừng nói cho người khác biết.”

“Là người cậu muốn tìm sao?”

“Chưa thể xác định, trở về rồi mới nói.”

Nasser gật đầu, sau đó bước về phía chiếc xe. Tần Khanh ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tự Trần, mười mấy phút sau, họ đã về đến nhà của Nasser.

Tiêu Tự Trần vừa vào đến cửa liếc nhìn Tần Khanh, rồi chỉ tay về phía ấm nước: “Đi uống thuốc.” Rồi theo Nasser vào thư phòng.

Tần Khanh biết Tiêu Tự Trần muốn cô tránh đi, cô đứng bất động tại chỗ ngẫm nghĩ, vừa uống nước vừa suy nghĩ một ngàn nghi vấn.

Tiêu Tự Trần cầm súng, một toán người xông vào cảnh cáo, cái chết của Tait…

Quá nhiều nghi điểm!

Trong thư phòng, Tiêu Tự Trần đứng trước bàn sách, một tay đút túi quần, cúi thấp đầu.

Nasser đóng cửa thật kỹ, kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống đối diện Tiêu Tự Trần, thu hồi vẻ vui đùa: “Hôm nay có chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn lại tự sát?”

Tiêu Tự Trần không đáp, quay người ngồi xuống, nhíu mày hỏi: “Làm sao cậu biết hắn và tên côn đồ không phải cùng một bọn?”

“Tên côn đồ là thuộc tổ chức ‘Tự phát của dân chúng phía bắc’, trên người có hoa hình xăm đặc trưng.” Nasser nhìn về phía Tiêu Tự Trần, “Còn tên tự sát kia lại không có, hơn nữa tên côn đồ bị bắt cũng không biết hắn.”

Tiêu Tự Trần khẽ nhếch khóe môi, rồi lấy từ trong túi ra cây bút màu vàng, đặt trên đầu ngón tay trắng nõn của Nasser.

Đôi mắt Nasser sáng ngời, “Đây là cái gì?”

“Bút ghi âm!” Tiêu Tự Trần hừ một tiếng: “Không biết là loại gì.”

“Tìm thấy trên người tên kia sao?”

Tiêu Tự Trần không có ý kiến, Nasser bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt hung dữ, hấp háy mắt: “Có phải là tên trùm buôn thuốc phiện cậu tìm không? Không gạt cậu, sau khi cậu nói, tôi đã lên mạng thông qua cảnh sát hình sự quốc tế tra cứu thông tin về chuyện một nhà tâm lý học tội phạm bị trùm buôn thuốc phiện bắt nhốt…”

Rồi anh nói thêm, “Chuyện lớn như vậy, làm sao lại không có tin tức? Cảnh sát hình sự quốc tế cứ để như vậy sao? Không cho cậu bất kỳ nhắn nhủ nào sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 62: Cuối cùng cũng hiểu


Tiêu Tự Trần không nói lời nào, xoa xoa cây bút ghi âm màu vàng trong tay, nở nụ cười sâu xa, sau đó nhìn thoáng qua cửa thư phòng đóng chặt.

Theo ánh mắt Tiêu Tự Trần nhìn về phía cửa, Nasser hiểu ý, lại quay đầu nhìn qua: “Cậu muốn tránh mặt cô ấy?”

Bàn tay đang cầm bút khựng lại, Tiêu Tự Trần chậm rãi nói: “Cậu biết trước khi chết hắn nói gì không?”

“Về chị dâu nhỏ sao?”

Xưng hô của Nasser dường như lấy lòng Tiêu Tự Trần, anh cong cong khóe môi, chầm chậm lên tiếng: “Hắn nói, nếu như tôi không về nước, chị dâu nhỏ của cậu có thể sẽ chết thảm hơn Tait.”

Đầu lưỡi Tiêu Tự Trần lưu luyến ba chữ chị dâu nhỏ, nội tâm càng thêm thỏa mãn.

Nasser khẽ giật mình, một lát sau nghẹn thở ra một hơi: “Hắn rốt cuộc là ai? Trợ lý của cậu chết có liên quan gì với tên trùm thuốc phiện?” không cần Tiêu Tự Trần đáp lời, Nasser lại lẩm bẩm nói tiếp: “Không đúng, năm đó sau khi xuất ngũ, hoàn thành chương trình đại học chỉ trong vòng hai năm. Sau khi tốt nghiệp đại học đã công tác cho Interpol, Tait không phải chết trước khi cậu bị trùm thuốc phiện bắt đi sao?”

Tiêu Tự Trần gật đầu, “Tôi không biết người giết Tait và trùm thuốc phiện có phải cùng một người không, mục đích chuyến đi này của tôi sắp đạt được, nhưng tại sao khi tôi vừa biết căn cứ của các cậu có người dùng ma túy, liền có người đến cảnh cáo tôi? Lại còn dùng cái chết của Tait cảnh cáo!”

Nasser dường như nhớ ra cái gì đó, chợt hỏi: “Cậu còn chưa nói tại sao binh sĩ trong căn cứ dùng ma túy?”

“Trong kẽ móng tay của Arafat có bột phấn màu nâu, chắc là phấn morphine, tôi đoán xung quanh hắn còn có lưu lại băng phiến, nhưng do cơn mưa đêm qua, nên khó nói được.”

Nasser vẫn không tin, lắc đầu nói: “Binh sĩ đều phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tôi vẫn không nghĩ rằng họ sẽ làm như vậy.”

Tiêu Tự Trần không tức giận, chỉ nói: “Nếu không tin cậu có thể đưa vài người đi kiểm tra, còn nữa, có để ý những chai nhựa trong phòng Arafat không?”

Nasser lắc đầu, ánh mắt không còn kiên định như ban đầu.

“Cậu biết ma túy đá không?” Tiêu Tự Trần thản nhiên nói.

Nasser gật gật đầu, “Ý của cậu là những bình nước nhựa được bọn họ dùng để hút ma túy đá sao?”

“Coi như cậu có chút kiến thức.” Tiêu Tự Trần hừ lạnh: “Trên người Arafat có những vết máu bầm lớn, nhất định là khi đó lấy được tiền trong ví của Liên Ca liền mau chóng chạy đi mua thuốc về làm của riêng; không ngờ đến bọn binh lính theo dõi, chúng đang lên cơn nghiện nên buộc phải giết hắn để lấy thuốc.”

“Nhưng mà binh sĩ trực đêm đó nói không nghe thấy tiếng động gì.”

“Tất nhiên sẽ không nghe thấy, nếu như cậu cùng một cặp huynh đệ song sinh cùng đi trong sa mạc, trên người không mang theo nước, may mắn nhặt được một bình nước. Nhưng nước chỉ đủ để duy trì mạng sống cho hai người thoát khỏi sa mạc, cậu nói xem cậu có bị họ giết chết không?”

Lúc này, Nasser không nói nữa, anh ta hiểu ý Tiêu Tự Trần. Ba người gác đêm hôm đó thì có hai người là kẻ nghiện thuốc, còn người kia có thể là không trông thấy thật hoặc là bị sai đi làm chuyện gì đó, hoặc là bị chúng nắm lấy nhược điểm lôi ra uy hiếp.

Nasser nghĩ tới đây, anh ta nheo mắt, đến lúc cần phải điều tra kỹ một chút, lúc này chiến tranh đang trong giai đoạn căng thẳng, nội bộ xảy ra vấn đề làm sao có thể đoàn kết chống giặc.

“Tôi hiểu rồi.” Nasser trầm giọng đáp, sau đó lại hỏi: “Vậy cậu và chị dâu nhỏ phải làm sao đây?”

Tiêu Tự Trần không lập tức trả lời, đôi mắt đen đầy trầm tư. Nasser hiếm khi thấy bộ dạng ảo não này của Tiêu Tự Trần. Một người chỉ trong hai năm có thể hoàn thành bốn năm đại học thì làm sao có thể chứng kiến được dáng vẻ ôm đầu tiến thoái lưỡng nan như thế chứ?

Trong đầu Tiêu Tự Trần không ngừng nhớ lại lời nói của người đàn ông kia trước khi chết, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tiến hay lui. Đối phương hiển nhiên biết rõ cái chết của Tait, cũng biết ý đồ của anh đến Syria.

Chuyện cho tới nước này, cho dù anh có muốn đi bắt hung thủ cũng phải cân nhắc đến Tần Khanh một chút.

Làm sao anh có thể để cô chịu kết cục giống Tait?

Đáy mắt Tiêu Tự Trần thoáng hiện tia lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Tôi sẽ mau chóng về nước.”

Nasser kinh hãi: “Cậu trở về? Chẳng lẽ cậu sợ hắn sao? Thân thủ cậu như thế nào tôi còn không hiểu ư?”

Hai năm đi lính sớm đã rèn luyện cho người đàn ông trước mắt anh ta không giống nguời bình thường, hơn nữa với tư duy thông minh, Nasser không tin anh lại chọn đường lui!

Tiêu Tự Trần nghe vậy nở nụ cười khó hiểu, thanh âm trì hoãn nói: “Tôi đã nói sẽ bảo vệ cô ấy. Mặc dù tôi lợi hại, bây giờ bốn bề đều có địch không thể để xảy ra sai lầm được.”

“Cho nên, cậu định buông bỏ cơ hội lần này?” Nasser không thể tin vào mắt mình khi trông thấy vẻ kiên định của Tiêu Tự Trần, lần thứ hai hừ một tiếng coi như đáp lại.

Nasser lắc đầu, “Không nghĩ tới lại khắc sâu đến vậy.”

Lời này của anh ta ẩn chứa hàm thương xót, Tiêu Tự Trần nghe thấy thế liền không vui. Lần đầu tiên kể từ khi quen biết hai người mới nói đến chuyện cá nhân.

“Cô ấy bây giờ chỉ là phụ tá của tôi.” Tiêu Tự Trần thản nhiên nói, không đợi Nasser kinh ngạc, anh nói tiếp: “Nhưng mà với chỉ số thông minh của tôi, rất nhanh cô ấy sẽ trở thành chị dâu nhỏ của cậu thôi.”

Nasser dĩ nhiên bị khiếp sợ đến mức không nói thành lời, một lát sau đánh bạo nói: “Vậy là cậu gạt tôi?”

“Gạt cậu?” Tiêu Tự Trần đưa mắt nhìn qua.

“Cậu gạt tôi nói cô ấy là vị hôn thê của cậu.” Nasser nói giọng quả quyết.

Tiêu Tự Trần cười ‘xuy~’ một tiếng, sau đó đứng lên: “Bây giờ không phải nhưng chẳng phải sau này sẽ là thế ư! Không biết lúc nào mới gặp lại cậu, cứ để cậu gọi trước một tiếng chị dâu nhỏ về sau không tiếc nuối.”

Nasser rốt cuộc cũng không nói nên lời, đưa mắt nhìn Tiêu Tự Trần đầy tức giận. Một lúc lâu sau ánh mắt sáng ngời, bước đến trước mặt Tiêu Tự Trần lớn tiếng nói: “Không đúng, Angle làm sao bây giờ? Không phải cậu thích cô ấy sao?”

Ánh mắt Tiêu Tự Trần nháy một cái, tinh thần Nasser lập tức phấn chấn, cái tên lãnh đạm đáng ghét này vẫn còn phản ứng với Angle, không sợ chết bồi thêm một câu ——

“Có phải cậu xem phụ tá của mình thành Angle không?”

Thời gian quay trở về trước đó một chút, Tiêu Tự Trần dặn dò Tần Khanh uống thuốc, cô cầm ly nước ngồi trên sofa suy nghĩ vô số chuyện. Không biết suy nghĩ được bao lâu đột nhiên tiếng điện thoại trong phòng Tiêu Tự Trần reo vang triệu hồi thần trí của Tần Khanh. Cô đặt ly nước lên bàn trà, đi đến phòng của Tiêu Tự Trần, đẩy cửa ra tìm điện thoại.

Cô nhìn thoáng màn hình, là Cung Trầm.

Tần Khanh chớp chớp mắt, thật là một cơ hội tốt, điện thoại của Cung Trầm đến thật đúng lúc, vừa khít mượn cơ hội này nghe xem Tiêu Tự Trần đang nói chuyện gì, vì sao lại không cho cô nghe.

Cô vừa đi ra khỏi phòng ngủ Tiêu Tự Trần, điện thoại trong tay liền tắt máy. Tần Khanh nhíu chặt hàng lông mày xinh đẹp, thật sự là xui xẻo mà.

Lúc không cần gọi thì gọi, lúc cần kíp thì lại ngắt máy.

Tần Khanh đứng cách cánh cửa thư phòng vài bước, cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó đi về trước vài bước, đứng trước cửa ra vào, cô giơ tay lên muốn gõ cửa liền nghe thấy thanh âm mang ngữ khí trêu ghẹo ở bên trong …

“Có phải cậu xem phụ tá của mình thành Angle không?”

Tần Khanh cảm thấy tay mình run lên, không biết có phải do cánh cửa bằng gỗ hay không mà cô cảm thấy hơi lạnh.

Trong nháy mắt cô nhận ra, cuối cùng đúng như lời anh nói … Cô quả nhiên không hiểu gì về Tiêu Tự Trần.

Vì sao lại về nước điều tra bản án tám, mười năm về trước?

Vì sao lại tìm cô làm trợ lý?

Lục Hoành là ai? Angle là ai?

Tại sao phải một mình đến tìm tên trùm buôn thuốc phiện?

Vì sao lại luôn bảo vệ cô rồi lại tránh né cô?

Còn có… Tại sao phải dùng súng?

Những điều cô thật sự không thể giải thích được, giờ khắc này trong lòng cô mới hiểu rõ —— Con người Tiêu Tự Trần cách rất xa so với thế giới của cô, cô không chạm vào được, Đệ Ngũ Quý lại càng không.

Cô chậm rãi buông thõng cánh tay, điện thoại trong tay lại đồng thời vang lên, cặp mắt cô nheo lại, nghe được âm thanh trong thư phòng truyền ra:

“Ai?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 63: Mười năm của đại thần


Rõ ràng thanh âm mới truyền đến tai Tần Khanh nhưng chỉ ngay sau đó cánh cửa gỗ đóng chặt đột nhiên mở ra, thoáng một cái ánh sáng trong phòng ùa đến khiến Tần Khanh nhắm chặt hai mắt.

Thân ảnh cao lớn của Tiêu Tự Trần đứng trước mặt cô, ánh mắt trầm tĩnh liếc nhẹ cô một cái, rồi chuyển bước đến trước mặt Tần Khanh, ngăn luồng sáng chói mắt.

“Nghe được gì?”

Không lả lơi thăm dò, cũng không phải biết rồi bỏ qua, Tiêu Tự Trần đứng trước cánh cửa gỗ sẫm màu, một tay đút túi quần, dáng người thẳng tắp tiêu sái, đôi mắt sáng ngời nhìn cô.

Tim Tần Khanh đập thình thịch như tiếng trống, cô chậm rãi hít sâu một hơi, nghiêng đầu qua không nhìn thẳng mắt anh, thấp giọng đáp: “Chỉ nghe thấy một câu.”

Tiêu Tự Trần nhướn mày, ánh mắt như muốn xuyên thấu Tần Khanh: “Câu cuối cùng?”

“Ừm!” Tần Khanh nhẹ nhàng lên tiếng. Cô không muốn nói nhiều về đề tài này.

Chẳng phải Tiêu Tự Trần không hài lòng với năng lực của cô hoặc là như lời anh đã nói, cô là người nhà của người bị hại.

Mà là chỉ vì Angle! Một cô gái không biết tên được Nasser dùng biệt danh ‘Thiên thần’ để gọi cô gái đó.

Cô nghĩ, mặc dù cô không có tình cảm với Tiêu Tự Trần, nhưng một người khi bị coi như là thế thân của người khác cũng chẳng dễ chịu gì.

Lúc này Tần Khanh đã hoàn toàn thu lại cảm xúc hỗn loạn vừa rồi, mới ngớ ra điện thoại trong tay vẫn còn đang rung, cô đưa điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tự Trần, giải thích: “Tôi không cố ý nghe, anh Cung gọi cho anh.”

Nói xong cô nhanh chóng cúi đầu, sợ Tiêu Tự Trần đọc được bản thân cô đang nói dối — Thật ra cô cố ý muốn nghe, chỉ có điều … đã nghe được những thứ không nên nghe mà thôi.

Tiêu Tự Trần không nói gì thêm, vươn tay cầm lấy điện thoại trong tay cô. Đầu ngón tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay mềm mại của cô. Tay cô bất chợt run lên một cái, cảm giác có một dòng điện chạy vụt qua. Cô nhanh chóng thả tay, quay người rời đi dưới ánh mắt dị thường của Tiêu Tự Trần.

Tiêu Tự Trần khẽ nhíu mày, nhận điện.

“Đại thần, rốt cuộc anh cũng chịu nghe máy rồi.” Cung Trầm vừa thấy điện thoại kết nối, liền buông lời phàn nàn ngay lập tức.

Tiêu Tự Trần liếc nhìn thoáng qua Tần Khanh ngồi trên sofa cách đó không xa, trông thấy cô đưa một viên thuốc cho vào miệng, anh mới mở miệng nói chuyện với Cung Trầm: “Làm sao?”

Cung Trầm đổ mồ hôi, “Không phải cậu bảo tớ điều tra về gia tộc Océ Terry sao?”

“Ừ! Đúng vậy.” Tiêu Tự Trần nhàn nhạt đáp, dựa nửa người vào bên cửa, giống như vừa nhớ ra chuyện này thôi.

Cung Trầm nghĩ thầm, tên này thật đúng là ‘ông chủ lớn’ mà … Nói chuyện cách xa vạn dặm mà vẫn phải cân nhắc xem sắc mặt của anh ấy như thế nào. Anh ta ho khan một tiếng, rồi lớn giọng nói: “Gia tộc Océ Terry rất lớn, cậu muốn điều tra làm gì?”

Tần Khanh đang uống nước, vị thuốc trong miệng lúc này mới từ từ tan đi.

Tiêu Tự Trần đứng không xa Tần Khanh, ánh mắt lướt nhìn bờ vai mảnh khảnh của cô, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng xuân mộng hôm nào…

Cung Trầm nói xong, chờ một lúc lâu vẫn không nghe tiếng đại thân trả lời, đành phải lên tiếng hỏi: “Cậu có đang nghe không? Này này, không phải giận rồi chứ?”

“Nghe này!” Tiêu Tự Trần thu hồi tầm mắt trên bả vai, không ngượng ngùng dời đến mái tóc dài mượt của cô, hừ lạnh: “Trách nhiệm của cậu chỉ là báo cáo thôi!”

Cung Trầm tức giận muốn xì khói, tâm tình cực kỳ khó chịu: “Có ai nhờ vả người khác như cậu chứ! Tốt xấu gì cũng phải mềm mỏng một chút!”

“Trả tiền cho cậu?” Tiêu Tự Trần nhíu mày, “Bao nhiêu?”

“Không cần!” Cung Trầm cười lạnh: “Tớ biết Tiêu đại thần không thiếu tiền. Ông đây cái gì cũng không có, chỉ có tiền thôi.”

Tiêu Tự Trần cười nhạo, “Cậu thực không có gì? Sao tôi nghe nói cậu có vợ?”

Cung Trầm thật sự là bị chọc trúng chỗ đau, không nói nhiều lời, tức run người, anh ta cầm tờ giấy, cất cao giọng: “Gia tộc này ở Mỹ đã có mấy trăm năm lịch sử, khởi đầu là buôn rượu nho, từ sau khi có súng ống đạn dược liền bắt đầu buôn lậu vũ khí. Sau đó một thời gian dài được sự đồng ý của chính phủ, việc làm ăn phát triển khắp cả nước, Trước Perkin hai đời thì đã nổi danh là đệ nhất gia tộc về vũ khí trên toàn thế giới.”

Đúng lúc này Tần Khanh đã uống hết ly nước, chẳng còn lý do gì để nán lại chỗ này, thế nhưng nghi vấn trong lòng quá nhiều, cô còn muốn biết mục đích Cung Trầm gọi điện thoại làm gì nữa.

Cô cụp mi, nhớ ra từ lúc ở bệnh viện về đây vẫn chưa nhắn tin cho Tần Xuyên, cô vươn tay lấy điện thoại đang đặt trước mặt, ngón tay chậm rãi trượt trên màn hình.

Cô nghe loáng thoáng hình như sau lưng cô Tiêu Tự Trần nở nụ cười, rồi lên tiếng hỏi: “Chỉ có vậy thôi ư? Còn thông tin về Perkin thì sao?”

Dứt lời, tầm mắt của anh dừng trên tấm lưng đang căng cứng của Tần Khanh, đáy mắt anh chợt lóe sáng.

Đầu dây bên kia, Cung Trầm cầm lên một tờ giấy khác, số chữ trên trang giấy này lại ít đến đáng thương …

“Thế hệ này của gia tộc Océ Terry có hai vị thiếu gia, một người là Perkin hiện đang nắm quyền, là người Mỹ; người còn lại là Monroe, mẹ anh ta là người Châu Á, do vậy chỉ mang một phần tư huyết thống người Mỹ.”

“Cậu nói Monroe chính là Liên Ca.”, Tiêu Tự Trần thản nhiên nói.

Lời vừa dứt, tin nhắn của Tần Khanh cũng vừa gửi đi.

— Mọi chuyện đều tốt, chỉ do không hợp khí hậu, đã uống thuốc. Đừng lo! ^.^”

Trông thấy tin nhắn đã gửi thành công, ngón tay Tần Khanh chậm rãi trượt trên điện thoại, ngẫm nghĩ một chút liền mở Baidu bấm một chuỗi tiếng Anh ——

M—o—n—r—o— e

Nhấn nút tìm kiếm, kết quả thu được chỉ sau vài giây; thế nhưng trên Baidu chỉ thấy hình ảnh một người đàn ông tóc trắng. Cô tìm trên trang baike.baidu, thông tin thu được là một ca sĩ.

Không phải Liên Ca.

Cũng đúng thôi, gia tộc Océ Terry tuy lớn mạnh, nhưng đâu phải là người thuộc giới giải trí, làm gì có chuyện có thể tìm được thông tin trên Baidu.

Cô đặt điện thoại xuống, lại nghe thấy thanh âm Tiêu Tự Trần vang lên phía sau lưng: “À, chúng tôi có gặp Liên Ca ở đây.”

“Hắn đến đó làm gì?” Cung Trầm hồ nghi, chợt bừng tỉnh: “À, ngày mai Perkin cũng sẽ đến Syria. Lần trước bán vũ khí cho quân chính phủ, lần này lại bán cho quân tự do mà số lượng còn gấp đôi, Perkin tự mình giao hàng, đoán chừng là người em trai này đi trước để tìm hiểu. Dù sao nếu tớ là phe chính phủ, tớ nhất định sẽ không tha tên cháu trai này. Kiếm tiền cũng không nên quá ham mê cái lợi trước mắt.”

Tiêu Tự Trần nheo mắt, sau đó mở miệng nói: “Tôi biết.”

Cung Trầm trầm ngâm một lúc, “Khi nào cậu về nước?”

“Chưa xác định, nhưng sẽ sớm thôi.”

“Có manh mối rồi sao?” Cung Trầm hỏi.

“Không có, ngày mai gặp Perkin rồi nói.” Tiêu Tự Trần lại nghĩ nghĩ, “Cậu cứ sắp xếp cho tốt đi, nhanh nhất khoảng ba ngày nữa chúng tôi sẽ về.”

Cung Trầm nghe vậy liền chấn động, “Sớm vậy ư?”, rồi hỏi tiếp: “Thời gian ba ngày đủ chứ?”

“Tôi chưa từng nói sẽ bắt hắn.” Tiêu Tự Trần trầm giọng vừa nói vừa quan sát Tần Khanh, quả nhiên bóng lưng cô cứng đờ, ngồi bất động.

Cung Trầm thầm nghĩ đây không phải là phong cách của Tiêu Tự Trần, trước kia người đàn ông này cho dù thế nào đi chăng nữa đều phải hoàn thành tất cả mọi việc. Sao bây giờ lại thế?

“Xảy ra chuyện gì?” Cung Trầm bổ sung một câu, “Tần Khanh xảy ra chuyện gì phải không?”

Tiêu Tự Trần bình thường điều tra vụ án không màng sống chết, điểm yếu duy nhất của anh chính là trợ lý. Có điều … bản thân Cung Trầm cũng không hiểu vì sao anh lại tìm một trợ lý nữ, nếu nhìn sơ còn có cảm giác chính anh đang bảo vệ cô trợ lý này.

“Ừm!” ngữ khí Tiêu Tự Trần trầm thấp rồi lảng sang chuyện khác: “Không sao! Đã có tôi ở đây.” Dứt lời, không để cho Cung Trầm có cơ hội lên tiếng liền trực tiếp cúp máy.

Cung Trầm cầm di động đứng trước cửa sổ sát đất, đột nhiên nhớ đến thời điểm Tiêu Tự Trần mười năm trước.

Năm đó, tuy mới chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, thế nhưng thâm trầm mà lão luyện. Anh đã sớm định vị mục tiêu của đời mình, mấy năm sau cũng không thay đổi. Vào một ngày của mười năm về trước, anh đột nhiên gọi một cú điện thoại, cũng như ngày hôm nay, luôn có ẩn ý sâu xa nào đó, mơ hồ dường như muốn buông bỏ.

Thế nhưng, mấy tháng sau, rất kỳ lạ anh lại kiên trì trở lại. Trong bốn người bọn họ, chỉ e cũng chỉ có mình Cung Trầm biết rõ, Tiêu Tự Trần năm mười bảy tuổi đã từng có đoạn thời gian muốn buông việc trở thành một nhà tâm lý học tội phạm.

Anh sinh ra trong một gia đình như vậy nhưng lại dám đi ngược lại vận mệnh, thậm chí bỏ nhà chạy đến thành phố Kỳ học trung học, không cần bất cứ sự trợ giúp nào về tài chính. Sau đó gia nhập quân đội hai năm, tiếp theo đạt được học bổng du học Mỹ … Thoắt cái đã được mười năm!

Mười năm!

Cung Trầm vô thức thở dài một hơi. Mười năm, kinh nghiệm của anh ta chính là trên thương trường ‘Giết người không đổ máu’, còn Tiêu Tự Trần lại nhìn những sinh mệnh từ từ đi qua.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 64: Cả đời


Tiêu Tự Trần cúp điện thoại, ngay lập tức, điện thoại trong tay Tần Khanh lại rung lên.

Cô đè nén sự khiếp sợ khi nghe những lời vừa rồi của Tiêu Tự Trần, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là tin nhắn của Tần Xuyên.

Cô không biết anh trai mình đang ở nước nào, không biết ngày anh về, không biết tình trạng sức khỏe của anh, thân làm em gái mà còn không bằng giá còn không bằng bạn thân của anh trai.

“Biết rồi! Nhớ giữ gìn sức khỏe, trong nước anh đã tìm được việc khác cho em rồi, sau khi kết thúc giao lưu mau về nước, anh cũng sẽ nhanh chóng quay về.”

Lần này Tần Xuyên quyết tâm muốn cô đổi công việc, cô cảm thấy đau đầu, nghiễm nhiên quên mất sau lưng còn một người đàn ông mới vừa nói chuyện điện thoại xong. Im lặng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói dối để vượt qua kiểm tra đã rồi tính.

Cô trượt màn hình, nhấn vào nút ‘Trả lời’, ngón tay vừa đặt trên bàn phím, xung quanh ghế sofa liền tràn đầy khí tức mát lạnh, cô vô thức quay đầu lại ——

Tiêu Tự Trần đứng đằng sau, nhìn từ trên xuống. Ánh mắt bình lặng rơi vào màn hình di động. Nội dung tin nhắn của Tần Xuyên bày ra trước mắt, anh ngay lập tức nhíu chặt mày …

“Anh họ?”

Tiêu Tự Trầm chậm rãi bật ra hai tiếng, ngữ khí không biết đang vui hay đang giận.

Tần Khanh nhanh chóng khóa máy, xoay người đứng lên đối diện với anh: “Đúng vậy.” Dứt lời liền sải bước chân rời đi.

Tiêu Tự Trần lại nhanh hơn một bước, anh nắm chặt cổ tay Tần Khanh, kéo cô sát về bên cạnh mình, sau đó lưu luyến buông tay ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Đổi việc?”

Tần Khanh cảm giác mình như bị ông chủ bắt gặp ‘đi ăn máng’ khác, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tự Trần: “Trước mắt chưa có quyết định.”

“Sau này sẽ?” Tiêu Tự Trần lập tức bắt được sơ hở trong lời nói của cô, phong tỏa toàn diện ba trăm sáu mươi độ không một kẽ hở.

Muốn đi?

Không có cửa đâu!

“Chuyện sau này không ai có thể biết trước!”, Tần Khanh từ từ lên tiếng, “Tuy bây giờ tôi muốn làm pháp y nhưng tôi không thể dám chắc cả đời sẽ làm công việc này.”

Tiêu Tự Trần híp mắt, đang muốn nhắc lại quãng thời gian anh mười bảy tuổi; thế nhưng bây giờ anh không có tâm trạng, do vậy anh chỉ chậm rãi đáp lời cô: “Bằng lòng làm trợ lý cho tôi, cả đời không lo đói.”

Cho đến ngày hôm nay Tần Khanh thật tức muốn siết chết anh, không báo một tiếng liền đưa cô đến Syria; chuyện liên quan đến tên trùm buôn ma túy không mảy may nói cho cô một tiếng, hôm nay gặp tên sát thủ nói năng bừa bãi muốn lấy mạng cô.

Việc riêng tư của anh, anh không nói không sao, còn chuyện liên quan đến sự sống chết của cô tại sao anh cũng muốn lảng tránh? Chẳng lẽ ngay cả lý do vì sao mình bị giết mà cô cũng không được biết?

Nhất quyết để cô phơi thây ngoài hoang mạc, chết không nhắm mắt ư!

Nghĩ tới đây, Tần Khanh càng thêm tức giận, thanh âm phảng phất chút buồn bực: “Ai muốn cả đời làm trợ lý của anh? Nói không chừng công việc anh tôi giới thiệu lương còn nhiều hơn anh gấp ba lần không chừng.”

Tiêu Tự Trần nghe vậy, rút tay khỏi túi quần, khẽ chống cằm, đôi mắt sáng ngời lại có thêm phần nghi hoặc khó hiểu: “Cô cho rằng tiền lương của tôi ít sao?”

Không phải … Tần Khanh không hề muốn tranh cãi với anh chuyện tiền lương, nếu anh tăng lương nữa cô thật sự không còn mặt mũi nào nhìn anh. còn một lần nữa tăng lương, cô không còn mặt mũi nhìn hắn nữa. Công việc vốn không nhiều mà còn mặt dày nhận thêm tiền.

Tần Khanh lắc đầu.

Bàn tay đang xoa cằm chợt khựng lại, ánh mắt không còn sự nghi ngờ mà dường như đã thấu hiểu mọi sự: “Nếu như không phải vậy, nghĩa rằng cô chỉ không muốn cả đời làm trợ lý của tôi?”

Tần Khanh đang tính gật đầu, đã nghe giọng Tiêu Tự Trần: “Vậy cô muốn cả đời làm cái gì của tôi?”

Tần Khanh sững người, vô thức nhìn thẳng về phía Tiêu Tự Trần, dĩ nhiên trọng tâm dồn vào từ ‘Làm’ và ‘Cả đời’.

Cô không biết là do trình độ ngữ văn của Tiêu Tự Trần có hạn chế hay anh cố tình xuyên tạc câu chữ: “Không muốn làm gì cả, nếu có ngày tôi từ chức…” Tần Khanh ngừng lại một chút: “Nếu anh bằng lòng, trái lại tôi có thể làm bạn với anh.”

Dứt lời, Tần Khanh lại cảm thấy không ổn, vì vậy nói thêm: “Nhưng chuyện kết bạn tôi yêu cầu rất cao, thẳng thắn là điều kiện tất yếu.”

Tiêu Tự Trần không giận, bạn bè cũng rất tuyệt, bạn bè bình thường, bạn bè tri kỷ, tình bạn nam nữ cũng không phải đều là bạn bè hết hay sao? Có điều … Người phụ nữ này hôm nay tâm trạng dường như không dễ chịu ——

“Cáu kỉnh?”

Tiêu Tự Trần bỗng cúi đầu, trán của anh cách Tần Khanh khoảng năm phân, tóc mái rủ xuống dường như đã chạm lên trán cô. Anh nhìn rõ sự kinh ngạc, hoảng hốt, và một tầng sương mù phủ kín đáy mắt cô.

Ánh mắt Tiêu Tự Trần dần dời xuống, vầng trán cao, trơn láng; sóng mũi cao, thẳng tắp; đôi môi đầy đặn khẽ cong. Anh giống như đang đeo kính lúp, trong phút chốc mọi thứ đều thu hết vào ánh mắt anh, dường như cô bé ẩn rất sâu trong nội tâm của anh trở nên rất rõ ràng.

Tiêu Tự Trần cảm giác hô hấp trở nên bất thường, nhịp tim đập cũng không theo quy luật. Anh muốn gần cô hơn một chút, muốn nhìn xem cô gái này có giống như ký ức hay không. Đầu anh nhích thêm gần hơn chút nữa, Tần Khanh liền hoảng sợ lùi về phía sau nửa bước.

Lớp lớp sương mù trùng trùng điệp điệp trong mắt cô tan đi chuyển thành đề phòng.

Hai hàng lông mày của Tiêu Tự Trần khẽ nhíu.

Tâm tình của cô không tốt? Nhưng mà lần này anh không muốn hôn cô.

Tần Khanh đứng đối diện Tiêu Tự trần, nghe thấy tiếng tim mình đập mãnh liệt, vang vọng trong tai. Cô cố lấy lại bình tĩnh.

Trong lúc giằng co, có tiếng bước chân truyền đến, khi ở trong thư phòng nói câu vừa rồi, Nasser thật sự hối hận. Bây giờ bên cạnh Tiêu Tự Trần đã có một nữ trợ lý, miệng anh ta đúng là thúi hoắc mà, khi không lại nhắc đến Angle? Nói cho cùng tên cô gái đó cũng chỉ là trong một trò chơi bị bọn họ ép nói ra, chứ thật ra mọi người chưa một lần thấy mặt, sau này cũng không nghe Tiêu Tự Trần nhắc đến.

Nasser cảm giác mình đã ngồi trong thư phòng đủ lâu rồi, anh ngồi sắp xếp người để kiểm tra sức khỏe cho binh sĩ trong căn cứ, tiếp một cuộc điện thoại của cấp trên, xử lý xong mọi chuyện, vừa bước chân ra cửa liền nhìn thấy hai người này đang giương cung bạt kiếm.

Nasser khẽ rùng mình một cái, không phải câu cuối cùng của anh ta đã bị chị dâu nhỏ nghe được rồi chứ!

Nghĩ tới đây, anh ta nhanh chân bước về phía Tần Khanh, nghĩ cách xưng hô nửa ngày trời vẫn cho rằng ‘chị dâu nhỏ’ phù hợp nhất, huống chi có người nào đó vừa ở trước mặt anh ta bày tỏ thái độ.

“Chị dâu nhỏ? Đói bụng chưa? Hôm nay bà nội đi dự tiệc hay là chúng ta ra ngoài ăn đi?”

Tần Khanh nghe vậy nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, cũng không thèm nhìn Tiêu Tự trần, hỏi Nasser: “Bây giờ bên ngoài có an toàn không? Chúng ta đi ra ngoài không có vấn đề chứ?”

Trống ngực Nasser đập ‘ầm ầm’, anh ta nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Yên tâm, không phải đã có tôi rồi sao?” Nasser nói xong liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau lưng, sau đó có một làn khí lạnh thổi qua bên người, thanh âm trầm thấp từ tính của Tiêu Tự Trần vang lên ——

“Hai người đi đi, tôi không đói bụng.”

Nasser nghe xong liền cảm thấy không đúng! Nếu anh ta đi cùng chị dâu nhỏ, lúc quay trở về Tiêu Tự Trần nhất định sẽ xử anh ta!

Vì vậy lập tức quay người giữ chặt góc áo của Tiêu Tự Trần, quay đầu nói với Tần Khanh: “Bên ngoài không an toàn, kỹ thuật súng của Ares đặc biệt chuẩn xác, đưa cậu ấy theo an toàn hơn.”

Tần Khanh liền liếc nhìn Tiêu Tự Trần, người đàn ông này hôm nay ở bệnh viện, thời khắc đối mặt với tên sát thủ, anh vừa phải bảo vệ cô và bản thân anh, còn phải chú ý hành động của hắn, trong tình huống nguy hiểm tính mạng nhanh tay bắn vào cánh tay đối phương khiến hắn không kịp trở tay, vô lực cầm súng.

Một chuyên gia tâm lý học tội phạm không thể nào có được thân thủ như thế này, giống như đã được trải qua huấn luyện đặc biệt.

Tiêu Tự Trần vẫn đứng nguyên tại chỗ im lặng, dường như là đang đợi Tần Khanh cho ý kiến.

Tần Khanh mấp máy môi, bỗng nhiên cô quay đầu nói với Tiêu Tự Trần: “Không phải gần đây anh đều ăn cơm đúng giờ sao? Không đói bụng à?”

Tiêu Tự Trần quay đầu nhìn cô một cái, trực tiếp đi vào phòng ngủ, Tần Khanh và Nasser đưa mắt nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc Tiêu Tự Trần đang nghĩ gì. Đang lúc bọn họ còn đang suy tư, Tiêu Tự Trần bước trở ra trên tay cầm cây dù.

Tần Khanh quay đầu nhìn khí trời ngoài cửa, quả thật là sắp mưa, thời tiết khá âm u. Cô vừa định quay đầu mượn Nasser một cây dù, không biết người bên cạnh đã chạy biến từ lúc nào, lúc nhìn lại thấy trên tay anh ta cũng cầm một cây dù nhưng không to bằng cái của Tiêu Tự Trần.

Tần Khanh đi đến: “Còn cái nào không, cho tôi mượn một cái.”

Nasser liếc nhìn Tiêu Tự Trần, vẫn không nói thêm tiếng nào, cây dù gõ xuống đất hai cái, ra vẻ không kiên nhẫn.

Nasser lập tức nghiêm mặt nói: “Trong nhà tôi chỉ có tôi và bà nội nên chỉ có hai cái này thôi.” Dứt lời lại chỉ về phía Tiêu Tự Trần: “Cô và Ares dùng chung một cái đi, dù của tôi hơi nhỏ.”

Nói xong liền đi qua ngang qua hai người, “Tôi đi lấy xe, hai người nhanh lên.”

Cửa mở, khí nóng bên ngoài lập tức tràn vào, Tiêu Tự Trần giương mắt nhìn Tần Khanh, sải bước chân, được vài bước không nghe thấy tiếng bước chân của Tần Khanh, anh đứng nguyên tại chỗ quay đầu nhìn lại ——

“Trợ lý Tần, còn không qua đây mở dù?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 65: Mưu sát Tần Khanh


Thế nhưng, bữa cơm này rốt cục cũng không thành, vì khi ba người vừa ngồi lên xe, Nasser liền nhận được điện thoại.

Anh ta quay sang đằng sau nói Tiêu Tự Trần và Tần Khanh đợi, rồi bắt máy. Tần Khanh nghe ra anh ta đang nói chuyện bằng tiếng Arab, ngữ khí có vẻ không được vui.

Mấy phút sau, Nasser cúp điện thoại, Tiêu Tự Trần lên tiếng ngay: “Tôi cũng đi theo!”

Nasser trầm tư một lúc rồi gật đầu: “Tớ biết không ngăn được cậu. Đi chung cũng được, tuy nhiên Perkin này không phải tay vừa, chị dâu nhỏ vẫn nên …”

Dĩ nhiên Tiêu Tự Trần nghe hiểu nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi …. Tim Tần Khanh đập mạnh một cái, khả năng cú điện thoại này có quan hệ đến gia tộc Oce Terry.

Tiêu Tự Trần im lặng một lúc, rồi nhìn qua Nasser: “Nhà cậu an toàn không?”

“An toàn, cửa mở bằng vân tay. Chỉ có tôi và bà nội là mở được, kính chống đạn, chỉ cần chị dâu nhỏ ở yên trong nhà hoàn toàn sẽ không gặp rắc rối.” Nasser gật đầu với Tiêu Tự Trần.

“Ừm!”, Tiêu Tự Trần đáp lại rồi nhìn sang Tần Khanh, lần này không dám tự ý ra quyết định.

“Perkin đang ở Syria, tôi và Nasser muốn qua đó một chút!” Tiêu Tự Trần nói đến đây Nasser không nhịn được, nện một đấm vào tay lái, sắc mặt khó coi, khá tức giận: “Cái tên Perkin này lá gan thật lớn, không coi ai ra gì, hắn nghĩ rằng tôi sợ hắn sao? Coi như không bắt được hắn thì cũng phải cho hắn nếm mùi lợi hại của quân chính phủ.”

Dứt lời, anh ta đưa tay phải vào túi quần, rút di động, gọi một cuộc cho cấp dưới, dặn dò thủ hạ điều tra chỗ nghỉ của Perkin, chuẩn bị tặng hắn một món quà nhiều màu sắc.

Tần Khanh đã hiểu rõ, chuyến này đi nhất định có giao tranh, cô đi theo chỉ vướng tay vướng chân, còn khiến cho Tiêu Tự Trần phân tâm, lo lắng bảo vệ cho cô.

Cô đành gật đầu, ngón tay vừa chạm vào cửa xe, cánh tay phải cô đột nhiên truyền đến một tia ấm áp. Cô quay đầu nhìn, Tiêu Tự Trần đang nắm lấy bàn tay cô.

Tiêu Tự Trần lướt nhìn xung quanh, thấp giọng: “Xuống xe ngay lập tức về phòng, không được đi ra ngoài biết không? Tôi sẽ mau quay lại, chờ tôi điều tra rõ ràng một chuyện chúng ta sẽ về nước ngay.”

Tần Khanh gật đầu, Tiêu Tự Trần lúc này mới bỏ tay cô ra, để cô xuống xe.

Tần Khanh đẩy cửa xe, bước xuống, chân vừa chạm đất, ngay lập tức quay đầu, cô nhìn vào bên trong, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn Tiêu Tự Trần, rồi dừng lại trước bóng lưng Nasser: “Hai người chú ý an toàn.”

“Yên tâm!”, Nasser vỗ vỗ ngực, quay nhìn Tần Khanh, nở nụ cười.

Tiêu Tự Trần nhìn cô một cái, Tần Khanh đóng cửa, đi vào nhà.

Anh ngồi hàng ghế sau nhìn bóng lưng Tần Khanh rồi thu hồi tầm mắt. Cửa kính xe của Nasser là loại kính chống đạn, anh đưa tay kiểm tra, là loại tốt, điều đó chứng tỏ nhà của anh ta cũng trang bị vật liệu tương tự, anh không cần quá lo lắng.

Mới nghĩ đến đây, đột nhiên con ngươi co rút mạnh …

Trong ba giây ngắn ngủi, Tần Khanh chưa đến được phía cửa ra vào, Nasser còn chưa kịp đặt tay trên vô-lăng, anh đột nhiên nhận ra điểm bất thường.

Một chấm đỏ chiếu lên trên tấm kính màu đen trên ô cửa sổ.

Tiêu Tự Trần sững người, toàn thân anh căng cứng, da đầu tê rần, khí lạnh lan tỏa khắp sống lưng, đại não bỗng dưng ngừng hoạt động.

Nhưng ngay lập tức, Tiêu Tự Trần nắm bắt được tình huống, anh nhanh như điện xẹt, đẩy cửa xe, Nasser còn chưa rõ tình hình, Tiêu Tự Trần đã bắn ra khỏi xe, hai tay anh chống trên đất tạo đà phóng về phía Tần Khanh.

Còn đang lơ ngơ thì Tần Khanh ngã nhào xuống đất, tiếng nổ lớn cách cô khoảng nửa mét, cô ngẩng đầu nhìn.

Lòng bàn tay đau rát, đau đớn nhưng trong đầu dường như không chút cảm giác, rốt cục cô đã biết là ….

Là một viên đạn.

Có người muốn giết cô!

Nếu như vừa rồi cô chỉ cần tiến đến một bước, liên đạn ngay lập tức không lưu tình mà găm thẳng vào đầu cô, máu bắn tung tóe.

Cô co rúm người, sợ hãi đến mức ngay cả vết thương cũng không có cảm giác đau đớn.

Tiêu Tự Trần đẩy Tần Khanh tránh viên đạn, quay đầu ra hiệu cho Nasser, anh ta hiểu ý, bước vội xuống xe, rút súng chạy về hướng vừa bắn lén.

Tiêu Tự Trần nhìn Nasser đang chạy phía xa, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng, rồi biến mất, lúc này mới để ý đến người trong lồng ngực mình, Tần Khanh.

Đôi vai gầy nhỏ bé, phần lưng cân xứng và hoàn mỹ dán chặt vào lồng ngực anh, tư thế của hai người nằm chồng lên nhau trên nền đất, cơ thể anh vây kín thân hình cô, cánh tay ôm chặt lấy cô.

Tiêu Tự Trần nhận ra được sự sợ hãi, anh khẽ buông tay, vuốt nhẹ hai bờ vai cô, để cô lấy lại bình tĩnh, rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Đừng sợ! Không sao rồi!”

Hơi thở hai người quấn quýt, khoảng cách hai người chưa đến năm centimet. Hơi thở anh cực kỳ ấm áp thổi nhẹ bên tai Tần Khanh, tình hình vốn dĩ rất căng thẳng và nguy hiểm nhưng tư thế của hai người lại tràn đầy ám muội, tuy nhiên lúc này tim Tần Khanh còn đang đập thình thịch nên không để ý.

Cô hít một hơi thật sâu, bộ não trống rỗng dần dần hồi phục, cô quay đầu nhìn ánh mắt sâu thăm thẳm Tiêu Tự Trần. thì ra người giải thoát cho cô khỏi tình thế ‘ngàn cân treo sợi tóc’ chính là Tiêu Tự Trần.

Ngoại trừ là anh thì có thể là ai được chứ!

Ai là người có thể nhận ra được những tình huống bất ngờ, ra tay nhanh lẹ và chuẩn xác. Với tư duy hơn người, anh nhất định đã tính toán được cường độ và góc độ cùng thời gian, bảo đảm không hề gây thương tích mới phi ra ngoài cứu cô.

Tuy nhiên lần này Tần Khanh đã đoán sai rồi. Tiêu Tự Trần cũng như cô, bộ não trong vài giây trở nên trống rỗng, thế nhưng không hiểu sao đến khi anh tỉnh trí thì đã thấy mình nhào ra hướng về phía Tần Khanh.

Chuyện viên đạn anh chỉ loáng thoáng nhìn thấy, làm gì còn thời gian tính toán cường độ hay góc độ.

Anh thở ra một hơi, vẻ ngoài vẫn giữ được bình tĩnh nhưng đáy mắt như biển cả trước đợt sóng to gió lớn, hàng ngàn hàng vạn cảm xúc ùa tới dồn dập. Anh đặt tay lên bả vai Tần Khanh nắm chặt một cái rồi dời xuống phần hông, xoay người, hai người từ từ ngồi dậy.

Bớt hoảng sợ, bây giờ đã khá tỉnh táo, chóp mũi cô nồng nặc mùi máu tanh, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Tự Trần, ánh mắt đen lay láy:

“Tay anh ….”

Còn chưa dứt lời, cô đột nhiên cảm thấy bàn tay ấm áp, Tiêu Tự Trần đang nắm chặt bàn tay bị trầy của cô, đưa lên miệng.

Một cảm giác nhẹ dịu như cơn gió lướt qua Tần Khanh, vết thương không còn đau rát …

“Có đau không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 66: Cảnh cáo lần thứ hai


Tần Khanh quay đầu nhìn Tiêu Tự Trần, lắc đầu nói: “Không đau!”

Dứt lời, Tần Khanh đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh nồng, cô cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn khuỷu tay Tiêu Tự Trần: “Anh bị thương?”

Tiêu Tự Trần chỉ ừ hử cho qua, khi Tần Khanh đưa tay về phía anh, ngay lập tức anh thu tay về, chống tay trên nền đất, dùng sức đứng thẳng dậy, rồi đưa tay ra trước mặt Tần Khanh.

Tần Khanh cũng không nghĩ ngợi nhiều, trước mắt chỉ thấy mình liên lụy Tiêu Tự Trần … Không hiểu sao bỗng nhiên anh lại thu tay về. Trong lúc Tần Khanh còn đang hoang mang thì bàn tay Tiêu Tự Trần trùm lên cánh tay của cô, hơi dùng lực kéo cô đứng dậy.

“Tay cô bị thương!”, anh lạnh nhạt lên tiếng.

Ngay lập tức Tần Khanh hiểu được ý của anh … Thì ra anh chỉ sợ làm tay cô lại chảy máu.

Tần Khanh nhỏe miệng cười: “Không sao … Không đau!” Cô liếc nhìn Tiêu Tự Trần, trên người vẫn là bộ quần áo màu đen, mỗi ngày thay một bộ, không biết lần này đến Syria anh thay bao nhiêu bộ quần áo.

“Cánh tay của anh thế nào rồi? Máu nhiều quá!”, Tần Khanh nhíu mày, ánh mắt dời sang vết thương nơi cánh tay của Tiêu Tự Trần.

Tiêu Tự Trần nương theo tầm mắt của cô, cũng liếc nhìn một cái: “Không sao! Chúng ta vào trong xử lý vết thương!”

Tiêu Tự Trần vừa dứt lời, phía sau truyền đến bước chân chạy thình thịch, hơi thở hổn hển: “Người chạy rồi!”

Nasser đến trước mặt Tiêu Tự Trần, nhìn bọn họ lo lắng hỏi: “Hai người không sao chứ?”

Tần Khanh lắc đầu.

Tiêu Tự Trần liếc nhìn về xa xa phía sau, rồi quay đầu, khoác tay lên bả vai Tần Khanh, hướng về cửa chính: “Chúng ta vào trong rồi nói!”

Sau khi ba người vào trong, Tiêu Tự Trần ra hiệu Nasser, anh ta hiểu ý nhanh nhanh chóng chóng đến tủ thuốc.

Ở Syria bão cát rất lớn, cát đầy mặt đất, vì vậy khi Tần Khanh được Tiêu Tự Trần ôm nằm trên nền đất, bàn tay cô cũng dính đầy đất cát, trông khá buồn nôn.

Tiêu Tự Trần cũng không khá hơn, lúc nhảy khỏi xe lăn về phía cô, khuỷu tay cũng mất một mảng da lớn.

Tần Khanh nhìn hộp sơ cứu trên tay Nasser, thầm nghĩ, hai người bọn họ như đồng bệnh tương liên: ông chủ bị thương, trợ lý cũng bị thương; chỉ khác nhau ông chủ vì trợ lý mới bị thương chứ không phải trợ lý cứu mạng ông chủ.

Nếu không thể cứu được ông chủ, cô chỉ còn cách khắc phục hậu quả. Cô đưa tay lấy hộp sơ cứu Nasser để trên bàn, nhưng Tiêu Tự Trần vẫn giữ tay cô lại.

Tần Khanh đưa mắt nhìn Tiêu Tự Trần đầy nghi ngờ: “Tôi chỉ muốn giúp anh rửa vết thương.”

Tiêu Tự Trần nhíu mày, chậm rãi nói: “Cô trước!”, tầm mắt của anh nhìn vào ngón tay thon dài của Tần Khanh bị trầy một mảng lớn.

Tiêu Tự Trần cảm thấy … Không đẹp chút nào.

Bây giờ Tần Khanh mới nhớ ra cô bị thương ngay ngón tay, không cách nào lau rửa vết thương cho Tiêu Tự Trần, trái lại còn gây thêm phiền phức cho anh.

Trong lúc suy tư thì Tiêu Tự Trần đã mở hộp sơ cứu, lấy bông tăm và nước khử trùng, sau đó xoay người, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Tần Khanh, kéo bàn tay Tần Khanh đặt trên gối anh.

Tiêu Tự Trần không ngờ rằng động tác của mình có thể nhẹ nhàng đến vậy, thậm chí có cảm giác không nỡ xuống tay … Tần Khanh cảm nhận được sự do dự của Tiêu Tự Trần.

“Nếu không … để tôi rửa tay trước! Như vậy cũng dễ xử lý hơn!”

Tần Khanh thu tay khỏi đầu gối Tiêu Tự Trần, anh khẽ cau mày, rồi mới gật đầu: “Đừng sợ đau … rửa xong tôi có thể thõa mãn yêu cầu của cô.”

Ngữ khí rất trôi chay, giống như người lớn hay nói với đứa nhóc con ‘Bé con đừng quậy phá, nghe lời ba ba sẽ mua kẹo cho con!’

Hai má Tần Khanh nóng phừng phừng.

Thế nhưng, … ‘Thỏa mãn yêu cầu của cô’ … chuyện tốt không nên lãng phí.

Tần Khanh: “Vậy Nasser giúp anh lau rửa vết thương, tôi tự làm được!”

Tiêu Tự Trần đứng dậy, cầm chai nước khử trùng, không nói một lời đi đến toilet, mở cửa rồi quay sang cô: “Lại đây!”

Cô cũng chẳng đôi co với anh nhiều, thi thẳng đến, đứng trước bồn rửa tay.

Tiêu Tự Trần cầm tay cô: “Tôi bắt đầu đổ thuốc, ráng chịu một chút!”

Vừa dứt lời, thuốc khử trùng theo chiếc lọ chảy xuống, nước thuốc lan trên tay, Tần Khanh rất đau, từ từ lan tỏa khắp cơ thể. Cô cắn chặt răng, vặn tay để giúp bàn tay bớt đau một chút.

Tay đang cầm chai thuốc nước cứng lại, Tiêu Tự Trần nhìn Tần Khanh đang cắn chặt bờ môi, hàng lông mày cô khẽ nhíu, tầm mắt cuối cùng rơi vào vầng trán trơn bóng, không biết có phải là do tiết trời quá nóng hay vì quá đau nên trên trán lấm tấm mồ hôi khiến nó càng thêm óng ánh.

Tiêu Tự Trần tự trách mình.

Rõ ràng sáng nay trong bệnh viện đã có người cảnh cáo, anh nên mang cô theo mới đúng chứ … tại sao để cô một mình xuống xe? Một mình về nhà?

Nghĩ đến đây Tiêu Tự Trần bỗng sợ hãi!

Đèn laser đỏ ….

Hung thủ sử dụng súng laser không phải súng hồng ngoại bởi vì súng hồng ngoại không phát ra ánh sáng.

Nếu hung thủ muốn giết Tần Khanh, tại sao không dùng loại súng ngắm bình thường, mà phải dùng ống ngắm laser?

Hay chỉ muốn nhắc nhở anh? Muốn cảnh cáo anh một lần nữa?

Bàn tay ngấm đầy thuốc sát trùng hoàn toàn mất cảm giác, cô liếc nhìn hai tay của mình, thuốc nước quện với vết thương trông càng thê thảm.

Cô thở dài một hơi, đầu tiên là bị truy sát trong bệnh viện, rồi chiều nay thì bị bắn một viên đạn … lẽ nào …

Tần Khanh nhìn thân ảnh Tiêu Tự Trần trong gương, giọng đầy kinh ngạc: “Chiều nay có người muốn giết tôi và người ở bệnh viện là một bọn ư?”

Gương mặt Tiêu Tự Trần bất động, cúi đầu nhìn bàn tay cô, cất chai thuốc sát trùng, trầm giọng nói: “Theo lý thuyết là vậy … tuy nhiên …”

“Tuy nhiên thế nào?”, Tần Khanh lập tức truy hỏi.

Không có gì quan trọng hơn sinh mệnh, huống hồ chi cô sống còn chưa đã.

Tiêu Tự Trần không ngờ Tần Khanh lại gấp gáp như vậy, anh nhìn cô, trầm ngâm: “Cô sợ sao?”

Tần Khanh liếc vẻ mặt đầy nghiêm túc của Tiêu Tự Trần, cô nghẹn lời, chỉ còn cách gật đầu, giọng đanh thép: “Dĩ nhiên là sợ, giống như vừa dạo một vòng quỷ môn quan.”

Nghe thấy thế, Tiêu Tự Trần nhếch môi, đi về phía sofa, một lúc lâu sau hai người ngồi đối diện nhau, Tiêu Tự Trần mới lên tiếng: “Hôm nay là do tôi cân nhắc không chu toàn. Xin lỗi!”

Tần Khanh ngẩn người, anh đang tự trách mình sao … Không có thời gian lên mạng, chứ nếu không anh lại viết một bài sám hối trên blog?

Tần Khanh lại nhớ đến ‘Bài ăn năn’ đột nhiên trên môi nở nụ cười, Tiêu Tự Trần nhướn mày: “Cười cái gì?”

“Không!”, Tần Khanh lập tức phủ nhận, người ta xin lỗi mình mà mình lại cười hớn hở thì quả thật khiếm nhã, cô lắc đầu: “Không phải lỗi tại anh … anh không cho tôi đi vì muốn tốt cho tôi.”

Nasser bước đến, liếc Tần Khanh một cái: “Chị dâu nhỏ, vết thương có nghiêm trọng không?”

Tần Khanh quơ quơ đôi bàn tay sạch sẽ trước mặt Nasser: “Không sao rồi, mấy ngày là đỡ!”, rồi chỉ qua Tiêu Tự Trần: “Anh ấy cũng bị thương, anh giúp anh ấy đi, tay tôi không làm được.”

Lúc này Nasser mới chú ý đến cánh tay của Tiêu Tự Trần, anh ta vội đi đến bên ghế sofa, ngồi xuống, cầm thuốc khử trùng và bông tăm, vừa lau rửa vết thương cho Tiêu Tự Trần vừa nói: “Chiều nay không đi nữa, cấp dưới cũng mới báo lại Perkin và phiến quân tự do đã thay đổi thời gian, ngày mai gặp.”

Tiêu Tự Trần gật đầu: “Tùy ý!”, ngừng một chút, “Cậu không nhìn thấy tay bắn lén?”

“Không thấy!”, Nasser lắc đầu, nói xong dường như nghĩ ra điều gì đó, anh ta đặt chai thuốc khử trùng xuống bàn, lấy một vật trong túi quân trang đưa ra trước mặt Tiêu Tự Trần.

“Tôi phát hiện cái này ở hiện trường!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 67: Con số thần bí


Nasser vừa dứt lời, Tần Khanh liếc nhìn lòng bàn tay của anh ta, một cây bút màu vàng, giống hệt cây bút phát hiện trong túi tên sát thủ ở bệnh viện lúc sáng, giữa thân bút có một nút bấm nhô ra ngoài.

Tần Khanh xoay qua Tiêu Tự Trần: “Là bút ghi âm!”

Tiêu Tự Trần hạ tay xuống, nhíu mày không lên tiếng, đứng dậy, đi ngang qua hai người bọn họ trở vào phòng ngủ, Nasser nói với Tần Khanh: “Chị dâu nhỏ chiêu này thật hiểm!”

Tần Khanh cong cong môi, hàng mi cong dài khẽ chớp, ngẩng đầu nhìn Nasser, lạnh nhạt nói: “Đừng gọi chị dâu nhỏ, anh biết rõ quan hệ chúng tôi không phải như vậy!”

Tần Khanh nói dứt lời nhanh chóng đưa mắt nhìn về hướng khác, Nasser sững người.

Anh ta nghĩ thầm: Tiêu đời! Cô ấy đã nghe thấy … Giải thích thế nào đây? Ares còn muốn theo đuổi cô ấy, nếu khiến cô khó chịu, người đàn ông kia không đạt được mục đích sẽ giết chết mình mất …

Nasser lúng túng ho khan một tiếng, nhìn về Tần Khanh, không còn cách nào khác đành giả ngu: “Quan hệ gì? Ares đã chính miệng thừa nhận còn giả sao? Hơn nữa Ares không phải là kẻ bội bạc … Chị dâu nhỏ đừng đoán mò.”

Tần Khanh không tiện vạch trần câu nói của anh ta, tiện miệng cô nói luôn: “Không sao … Thật ra tôi chỉ là trợ lý của anh Tiêu. Anh ấy nói tôi là vị hôn thê của anh ấy chỉ muốn bảo vệ tôi, không phải ở đây mọi người đối với phụ nữ rất …”

Tần Khanh ngừng một chút … Rất cái gì đây nhỉ? Rất lịch sự? Rất quan tâm? Sẽ không ép buộc? … Quá nghiêm trọng làm như ở Syria không có nhân quyền vậy.

Nasser à lên một tiếng, gãi gãi đầu: “Là vậy sao … Tôi đã nói rồi làm sao Ares đột nhiên lại lập gia đình chứ!”, Nasser nói xong liền quan sát sắc mặt Tần Khanh, thấy cô không biến chuyển, anh ta hỏi lại: “Cô nghe tôi nói chuyện chứ?”

Tần Khanh gật đầu: “Nghe được câu cuối cùng.”

Câu cuối cùng Nasser nói ra như tự vả miệng mình, anh ta vội vã giải thích: “Angle là chuyện của nhiều năm trước đây, tôi không nên nhắc lại. Thế nhưng, Ares thật sự quan tâm cô. Tôi cảm giác hai người rất xứng đôi, tại sao không bên nhau?”

Tần Khanh không trả lời, cô hỏi lại: “Anh biết Angle?”

Nasser suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Biết! Có chuyện này!”, Nasser ho khan một cái, liếc mắt nhìn vào phòng ngủ Tiêu Tự Trần, thấy cửa phòng đóng chặt, anh ta bèn nói tiếp: “Cô biết không, Ares chỉ học trong vòng hai năm đã lấy được bằng thạc sĩ.”

Tần Khanh kinh ngạc mở to cặp mắt, lắc đầu: “Tôi không hề biết!”

“Cô không biết!”, Nasser cũng ngạc nhiên.

Tần Khanh lắc đầu thêm lần nữa để khẳng định: “Không biết!”. Cô chưa từng đọc qua lý lịch của Tiêu Tự Trần.

“Vậy chúng ta nói từ điểm này đi!”, Nasser liếc nhìn Tần Khanh đầy ám muội: “Ares tốt nghiệp trung học tại Trung Quốc, sau khi nhập ngũ hai năm, trúng tuyển một trường đại học của Mỹ. Từ khi ấy chúng tôi chính thức quen biết nhau.

Nhưng lúc đó tôi đã là sinh viên năm ba, còn cậu ấy mới chỉ là sinh viên năm nhất. Tuy vậy thành tích của cậu ấy cực kỳ xuất sắc, trường đại học trao cho cậu ấy bằng Thạc sĩ từ rất sớm, tốt nghiệp cùng lúc với tôi.”

Tần Khanh không ngờ Tiêu Tự Trần lại đỉnh như vậy, bốn năm đại học và ba năm nghiên cứu sinh anh chỉ học trong vòng hai năm. Xem ra tư liệu baike.baidu (1) của bên cô chưa cập nhật hoàn chỉnh. Cô chỉ nghĩ anh hai mươi bảy tuổi, như vậy thành tích của anh cũng bình thường …. Không ngờ anh còn nhập ngũ … Chả trách thân thủ quá tốt.

(1) baike.baidu: một dạng từ điển bách khoa online, giống với wikipedia

Nasser thấy Tần Khanh có vẻ hiểu hiểu ý anh ta nói, đang chuẩn bị kể tiếp thì phía sau truyền đến tiếng bước chân. Tiêu Tự Trần đã ra khỏi phòng ngủ, một tay cầm bút, một tay vẫn đút túi quần, không hề có phát hiện là người đang bị thương.

Tiêu Tự Trần có lẽ biết hai người bọn họ nói chuyện gì, anh trừng mắt nhìn Nasser, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tần Khanh, bàn tay cầm cây bút đặt trên bàn trà.

Nasser kinh ngạc thốt lên: “Cây bút ghi âm này sao cậu có được?”

“Trên người sát thủ ở bệnh viện sáng nay”, Tiêu Tự Trần lãnh đạm trả lời, “Có thể coi hắn như ‘Cảm tử quân’, mục đích đến để truyền lại một câu cho tôi, và cây bút ghi âm này.”

Tần Khanh im lặng không nói, nhưng trong lòng cô rất hiếu kỳ với nội dung trong cây bút ghi âm này, vậy mà hai người bọn họ lại chẳng vội vã một chút nào.

“Cậu cho rằng là ai?”, Nasser nheo mắt, nhìn chăm chú cây bút ghi âm.

Tiêu Tự Trần lắc đầu: “Rõ ràng mục đích của chúng là nhằm vào tôi, chiều nay cũng vậy!”

“Vậy tại sao lại muốn giết tôi?”, Tần Khanh cảm thấy lời Tiêu Tự Trần không đúng. Nếu như muốn cảnh cáo Tiêu Tự Trần quay về nước, tại sao phải truy giết cô đến cùng?

Nasser cũng đồng tình với thắc mắc của Tần Khanh, anh ta gật đầu: “Sáng nay rõ ràng hắn có thể ra tay với cậu, bên cạnh cậu lại có chị dâu nhỏ, đâu dễ dàng tẩu thoát, trái lại là cơ hội rất lớn cho hắn.”

“Sáng nay hắn chỉ muốn cảnh cáo tôi mà thôi, hắn muốn tôi về nước. Nguyên nhân vì sao không muốn cho tôi ở lại đây … theo cậu thì thế nào?”

“Vì cậu phát hiện quân chính phủ chơi ma túy?”, Nasser ngẩng đầu, đôi mắt sáng rỡ: “Là cậu muốn truy ra tên trùm ma túy! Nhất định là hắn, cậu phát hiện trong quân đội có người hít ma túy, hắn sợ bị bại lộ.”

“Giết tôi diệt khẩu không phải tốt hơn sao? Hơn nữa tôi đâu gây sự với bọn chúng, tại sao cứ một mực muốn tôi về nước?”, Tiêu Tự Trần cười lạnh từng tiếng: “Cái chết của Tait rất ghê rợn, hơn nữa chỉ một mình tôi chứng kiến, tin tức này cũng đã được giấu nhẹm. Trên mạng chỉ lan truyền chuyện Tait bị giết, nhưng tất cả đều là tin đồn, trừ khi bọn họ đã điều tra ra …. Thế nhưng tôi cảm thấy Tập đoàn Viper không tẻ nhạt như thế!”

Tần Khanh dĩ nhiên biết chuyện cái chết của Tait được giấu kín, vì lần đầu tiên cô tìm thông tin về Tiêu Tự Trần, trên mạng đều nhắc đến chuyện Tiêu Tự Trần chọn trợ lý rất nghiêm, từ trước đến nay anh chỉ có một trợ lý duy nhất. Nếu không phải chính miệng Ty Lạc kể cho cô nghe, cô vẫn còn nghĩ đó chỉ là tin đồn.

Nasser mù mờ: “Ý của cậu … Không phải tên trùm ma tùy Châu Mỹ? Vậy là ai?”

Tiêu Tự Trần dựa người vào chiếc ghế sofa, mím môi: “Không biết! Tôi cảm giác không phải Viper, nhưng vẫn chưa biết được là ai.”

“Tại sao không nghe thử đoạn ghi âm trên cây bút?”, Tần Khanh chỉ về cây bút ghi âm, “Có lẽ sẽ có manh mối!”

Tiêu Tự Trần nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới thu hồi tầm mắt: “Nhiều lắm hắn chỉ cho biết hắn biết rất rõ hành tung chúng ta, chỉ muốn làm chúng ta sợ hãi mà về nước. Cô hi vọng hắn sẽ để lộ chân tướng sao?”

Tuy rằng nói như vậy nhưng Tiêu Tự Trần vẫn nhoài người lấy cây bút trên bàn trà, anh nhấn nút, giọng của một người đàn ông trung niên phát ra.

Tần Khanh nghe được thanh âm khàn khàn, khá quỷ dị, tiếng gió rít khiến sống lưng cô lạnh toát, cô nhíu chặt mi, khoảng nửa phút sau, thanh âm của người đàn ông im bặt.

Tiêu Tự Trần không nghe rõ, anh nhấn nút bấm thêm lần nữa.

Âm thanh đầy ma tính ấy lại xuyên qua tai Tần Khanh, Tần Khanh cảm giác đầu cô muốn nổ tung.

— 1988030419630719196611212003062720050613

Không ai biết ý nghĩa dãy số này …. Một dãy số dài … Ngay cả nửa đêm cô cũng bị dãy số này đánh thức.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 68: Một chút yếu đuối


Gương mặt Tiêu Tự Trần tối xầm, anh nhướn mày nhìn Tần Khanh, giọng nói rất nghiêm túc: “Sao vậy?”

Hàng mi Tần Khanh khẽ run rẩy, cắn cắn đôi môi khô nứt, một lúc sau mới nghiêng đầu nhìn Tiêu Tự Trần, ngữ khí bình tĩnh nhưng Tiêu Tự Trần vẫn phát giác ẩn giấu trong đó là sự sợ hãi.

“19880304”, Tần Khanh nói ra tám con số, ngừng một chút rồi tiếp lời: “Là sinh nhật của tôi.”

Tiêu Tự Trần nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ suy tư, tựa hồ bây giờ mới nhớ ra đã từng xem qua phần thông tin lý lịch trong hồ sơ của Tần Khanh, bốn chữ số cuối cùng chính là mật mã cửa của nhà Tần Khanh, không sai.

Anh nheo mắt, hỏi : “Vậy các dãy chữ số sau?”

“19630719, ngày sinh của ba tôi.”

“19661121, ngày sinh của mẹ tôi.”

“20030627, là ngày ba mẹ cô qua đời”, Tiêu Tự Trần lạnh nhạt, “20050613 là ngày cô của cô tử vong?”

Tần Khanh sững người, đầu ngón tay đang đặt trên gối trắng bệch, Tiêu Tự Trần liếc mắt nhìn. Vài giây sau Tần Khanh cảm giác bàn tay mình trở nên ấm áp hơn, ngay sau đó thanh âm đầy chán ghét của Tiêu Tự Trần vang lên …

“Làm tay cô thê thảm đến mức này.”

Tần Khanh chưa hiểu ý của anh, cô ngẩng đầu nhìn, nghe anh nói tiếp: “Nó bị thương rồi mà cô còn không thèm để ý đến nó.”

Theo bản năng cô nhìn bàn tay của mình, lúc này mới cảm thấy đau. Tiêu Tự Trần buông tay cô ra, vòng hai tay sau gáy dựa vào thành ghế, chậm rãi nói: “Khỏi cần nghĩ nữa, cây bút ghi âm thứ hai nhất định là ngày sinh của tôi, ba mẹ tôi và ngày mất của Tait. Còn có …”

Không để Tiêu Tự Trần nói hết, Nasser chồm lên, nhấn nút ghi âm trên cây bút thứ hai. Giọng nói vẫn được qua xử lý, giọng đàn ông trung niên, ồ ồ đọc lên một chuỗi chữ số, Tần Khanh phảng phất còn nghe thấy tiếng hít thở của hắn …

“19860727196008151964122920090731 ”

“Dĩ nhiên 19860727 là sinh nhật tôi, dãy phía sau là ngày sinh của ba mẹ và ngày tử vong của Tait.”

Tần Khanh khép hờ mắt, Nasser suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lên tiếng: “Người này rất hiểu rõ hai người.”

“Là người bên cạnh chúng ta?”, Tần Khanh trợn tròn mắt, cô vừa nảy ra ý nghĩ này, tim vô thức đập loạn, trong đầu liên tưởng đên hàng loạt những người khả nghi.

Biết Tiêu Tự Trần và cô, ngoài đồng nghiệp trong Cục cảnh sát, còn có bạn bè … Tần Khanh lắc đầu một cái. Không thể là Đệ Ngũ Quý, anh họ thì không biết đến sự tồn tại của Tiêu Tự Trần, chuyện cô cùng Tiêu Tự Trần đến Syria chỉ có đồng nghiệp bên Cục cảnh sát thành phố biết.

Tiêu Tự Trần lắc đầu phủ quyết: “Không nhất thiết, những chuyện này tra một chút là ra, vấn đề duy nhất là thời gian mà thôi.” Dứt lời, anh lại khép mi mắt, thanh âm nửa phần nghi hoặc, nửa như tự lẩm bẩm …

“Cái chết của chú hai ba năm trước cũng rất rúng động, sao hắn không thêm ngày này vào? Nếu đưa vào không phải càng đe dọa thêm hay sao?”

Nasser cũng đồng tình: “Tôi cũng cho rằng nếu như thêm thông tin của chú hai cậu vào càng tăng tính thuyết phục.”

“Hắn … Có lẽ hắn không nghĩ nhiều như thế!”, Tần Khanh nhẹ giọng nói.

“Tại sao cô của cô thì thêm vào mà chú hai của tôi thì không?”, Tiêu Tự Trần nhíu mày, “Cô không cho rằng nếu thêm ngày tử vong của chú hai tôi thì nội dung của hai đoạn ghi âm sẽ đối xứng hơn sao?”

Đối xứng thì có quan hệ gì???

Tần Khanh không tiếp lời, cô cúi đầu nhìn bàn tay của mình. Ngoài cửa sổ có một tia sáng trắng lóe lên, cô đưa mắt nhìn đầy cảnh giác, thì ra là chớp, tiếp sau đó là tiếng sấm nổ vang rền.

Trời mưa!

Ngay lúc này, điện thoại của Nasser reo lên, anh ta vội vã nhận điện, vẻ mặt khẽ nhăn lại, một lúc sau ngắt máy nhìn về phía Tiêu Tự Trần: “Liên Ca còn ở căn cứ. Bây giờ tính thế nào? Không có lý do gì bắt người.”

Tiêu Tự Trần đưa hai tay lên đằng trước, đan vào nhau rồi đặt lên gối: “Tùy cậu! Nhưng tôi nhắc lại anh ta chính là em cùng cha khác mẹ với Perkin.”

Tần Khanh liếc thấy Nasser khẽ nhíu mày, sau đó anh ta gọi thêm một cuộc điện thoại truyền mệnh lệnh, rồi cúp máy.

Tần Khanh không biết Nasser nói gì, nơi đất khách quê người, khó lắm mới gặp được đồng hương … Thật sự trong lòng Tần Khanh nghĩ Liên Ca không giống kẻ xấu.

Trong khi Tần Khanh đang suy tư, Nasser nhíu mày hỏi Tiêu Tự Trần: “Sao cậu biết thân phận của Liên Ca?”

“Tôi tìm người điều tra!”

Nasser chỉ ừ một tiếng, lại nghe Tiêu Tự Trần nói tiếp: “Nhưng nghe nói mối quan hệ giữa anh ta và Perkin không tốt đẹp cho lắm, chẳng biết là tin thật hay giả.”

Nasser giậm chân: “Trời, sao cậu không nói sớm, ‘ông mày’ đây còn định bắt hắn làm con tin!”

Tiêu Tự Trần hé mắt, Nasser bụm miệng biết mình lỡ lời, ở trước mặt đại thần dám xưng hô ‘Ông mày’.

Sai lầm hết sức!

Anh ta lập tức lảng chuyện khác: “Vậy cậu tính sao?”

Đây cũng là vấn đề Tần Khanh muốn hỏi, cô cảm thấy ở đây chỉ tăng thêm số lần bị ám sát, địch trong tối, bọn họ ngoài sáng, không cách nào tra ra được.

Tiêu Tự Trần cũng hiểu chuyện, anh đáp: “Chuyện này chấm dứt tại đây. Ngày mai tôi gặp Perkin lấy một thứ rồi chúng tôi về nước.”

“Anh muốn lấy món đồ gì?”, Tần Khanh hỏi.

Tiêu Tự Trần nở nụ cười, ánh mắt rơi vào mái tóc đen như mun của Tần Khanh, sau đó lấy tay đặt lên đầu cô.

Tần Khanh cảm giác đầu nặng trịch, một giây sau Tiêu Tự Trần đứng dậy xoa xoa tóc cô rồi trả lời: “Tóc!”

Tần Khanh sững người, một lúc lâu sau mới tỉnh trí, Tiêu Tự Trần đang trả lời câu hỏi của cô, cô còn muốn hỏi thêm tại sao lại muốn tóc từ Perkin thế nhưng Tiêu Tự Trần đưa mắt nhìn bàn tay cô rồi nói: “Lúc lau rửa vết thương, khi cô càng biểu hiện yếu đuối lại càng khiến đàn ông tăng thêm ý muốn được che chở.”

Tiêu Tự Trần dùng tiếng Trung để nói với cô câu này, do vậy Nasser nhìn Tần Khanh đầy khó hiểu.

Sau đó, anh lại quay sang Nasser hỏi bằng tiếng Anh: “Mấy giờ rồi? Nếu như không sai thì đã đến giờ chúng ta phải dùng bữa thưa thượng tá Nasser.”

Nasser đưa tay nhìn đồng hồ, quả nhiên đã quá giờ cơm, bình thường giờ này trong nhà anh ta cũng chẳng có anh; bà nội thì qua nhà bạn, còn anh ta thì ở căn cứ, do vậy anh ta quên béng mất điểm này.

Nasser quên mất tiêu phải hỏi ý nghĩa câu tiếng Trung vừa rồi của Tiêu Tự Trần, anh ta đứng phắt dậy: “Tôi đi nấu cơm. Hai người chờ một chút!” Nasser nói xong thì đi về phía nhà bếp.

Tần Khanh nhìn bóng lưng thẳng tắp của Nasser, cô bất giác cũng đứng dậy, vừa mới nhổm người thì bị Tiêu Tự Trần giữ lại, anh nheo mắt hỏi cô: “Cô đi đâu?”

“Giúp cậu ấy nấu cơm?” Không lẽ để đàn ông nấu cơm sao?

“Tay cô thế này thì giúp được gì?”, rồi anh xoay người, cúi xuống nhìn quần áo của mình, vẻ mặt hơi khó chịu. Lúc này cô mới phát hiện từ nãy đến giờ anh vẫn chưa thay bộ quần áo bẩn.

“Tôi đi tắm! Cô cũng thu dọn đồ đạc đi, hôm nay chúng ta về khách sạn.”

Tần Khanh gật đầu nhìn bóng dáng Tiêu Tự Trần khuất sau cánh cửa phòng tắm. Cô quay về phòng mình thu dọn quần áo. Lúc trước, Nasser ra lệnh cấp dưới mang hành lý của bọn cô từ khách sạn về đây. Ở đây lâu như vậy, có lẽ nên về thôi. Tuy ở đây khá an toàn nhưng dù gì Nasser còn có bà nội, cô chỉ sợ mình và Tiêu Tự Trần là mối họa cho gia đình nhà Nasser.

Thanh âm trong phòng tắm và từ phía nhà bếp vang lên cùng một lúc, Tần Khanh đứng tần ngần một chỗ … thì ra cô cũng chẳng có gì để thu dọn, không còn cách nào khác, cô nằm lên giường nghỉ ngơi một lúc.

Một lát sau, Tiêu Tự Trần bước ra, sấy tóc rồi đi về phòng ngủ, chưa thay bộ quần áo mới anh đã đứng trước cửa phòng Tần Khanh, gõ gõ vài tiếng: “Dọn đồ xong chưa?”

Tần Khanh nằm lỳ trên giường, hai tay đặt bên hông, thanh âm của anh truyền đến, ánh mắt cô vô thức nhìn ra phía cửa sổ, nhớ đến lời anh lúc vừa rồi … Cái gì mà đàn ông luôn có ý muốn được che chở … cô bỗng nhiên nói vọng ra, giọng nũng nịu: “Tay tôi thế này làm sao dọn được?”

Lọt vào tai Tiêu Tự Trần là một giọng nữ mềm mại, anh lập tức đẩy cửa, trông thấy cô đang nằm trên giường, đôi mắt đen láy nhìn anh: “Là tôi suy nghĩ không chu toàn. Để tôi dọn!”

Tần Khanh nhìn Tiêu Tự Trần xoay người tìm vali của cô, sau đó ngồi chồm hổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng kéo dây khóa … Cô lập tức hoàn hồn ..

Ông trời ơi!

Tầng trên cùng của cô toàn là nội y, sáng hôm nay lôi ra còn chưa kịp cho vào túi con.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom