Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nữ Đồng Nghiệp Trà Xanh Có Quỷ

Nữ Đồng Nghiệp Trà Xanh Có Quỷ
Tác giả: Sữa chua vị xoài
Tình trạng: Đã hoàn thành




NỮ ĐỒNG NGHIỆP TRÀ XANH CÓ QUỶ

Tác giả: Sữa chua vị xoài

Thể loại: Linh dị, trà xanh, vả mặt

*****

Bạn trai tôi đối xử rất tốt với một đồng nghiệp nữ, còn thường mang bữa sáng cho cô ta.

Tôi cảnh cáo bạn trai cách xa cô gái kia một chút, anh ta lại nói tôi hẹp hòi.

Nhưng mà trời sinh tôi có mắt âm dương, tôi thấy trên vai của người phụ nữ kia còn có một người khác...
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Xe của Phó Yên Chu vừa dừng hẳn, cửa sổ xe bên cạnh ghế phụ lái đã bị hạ xuống, một người yểu điệu nở nụ cười xấu hổ với tôi:

"Chị Tinh Nhiễm, ngại quá ạ, em hơi say xe nên phải ngồi ở ghế phụ lái, tay em mở cửa xe vẫn còn cứng đờ luôn này."

"Không sao đâu, chị Tinh Nhiễm của em hào phóng lắm, sẽ không để ý đến mấy chuyện này đâu."

Phó Yến Chu không nhịn được phải nhấn còi ô tô.

Ngồi ở vị trí bên ghế lái là đồng nghiệp nữ của anh ta, Trần Dao.

Trần Dao vừa mới nhận chức không lâu. Mấy ngày trước tình cờ phát hiện ra cô ta ở cùng một khu nhà với chúng tôi.

Thế là thuận tiện đi nhờ xe của Phó Yến Chu đi làm.

Mới đầu thì còn tốt, nhưng dạo gần đây Phó Yến Chu tan làm xong tiện đường đi đón tôi, tôi đều chịu đựng không nói gì, đến khi mở cửa xe ra, tôi bất ngờ phát hiện ghế phía sau có một cô gái mặc váy đỏ, đầu cúi thấp, mái tóc dài che đi khuôn mặt còn sũng nước.

Hình như Phó Yến Chu và Trần Dao đều không nhìn thấy dáng vẻ của cô ta.

Trong lòng tôi nhất thời căng thẳng.

Mẹ kiếp, lại tới nữa rồi.

Trời sinh tôi đã có mắt âm dương, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.

Khi còn bé, tôi từng thấy quỷ ngồi bên giường ở nông thôn. Có con thì mất đầu, có con thất khiếu chảy máu, có con lè lưỡi, làm tôi sợ chết khiếp.

Sau khi ông nội phát hiện ra, ông cho tôi một sợi dây đeo tay màu đỏ, còn nói cho tôi biết, sau này cho dù có nhìn thấy những thứ đó thì bọn họ cũng sẽ không quấn lấy tôi nữa.

Từ đó về sau, quả nhiên tôi rất ít khi gặp quỷ, đặc biệt là sau khi lớn lên chuyển vào thành phố lớn.

Không ngờ lâu như vậy rồi, tôi lại tình cờ thấy một con.

"Hôm nay nóng thật."

Tôi giả vờ như không phát hiện ra chuyện gì khác lạ, xăn ống tay áo lên làm lộ ra sợi dây đeo tay màu đỏ, quả nhiên, nó quay đầu nhìn tôi một chút rồi ngồi cách xa tôi hẳn.

2.

Theo như ông nội nói, cô hồn dã quỷ trên đời này, phần lớn là do oán khí quá nặng, khó đầu thai. Nhưng họ cũng là oan có đầu, nợ có chủ, trừ khi đã thành ác quỷ, nếu không cũng không làm gì tôi.

Tôi vốn cho rằng ma nữ này chỉ đi ngang qua thôi, đợi sau khi chúng tôi xuống xe, cô ta sẽ tự đi.

Nhưng mà tôi không ngờ chuyện này lại xảy ra.

Xe đi vào bãi đỗ xe dưới đất, Trần Dao vừa mở cửa xe ra, nữ quỷ đó đã bay tới bên cạnh cô ta, sau đó leo lên trên bả vai của Trần Dao.

Hai chân tái nhợt buông xuống trước ngực của Trần Dao, trên đó còn có máu tươi nhỏ xuống tí tách.

Vẻ mặt tôi cứng đờ, hít vào một hơi lạnh.

Một giây sau, chỉ trong nháy mắt, ma nữ đó xuất hiện trước mặt tôi, đôi mắt đen nhánh nhìn tôi chăm chú: "Cô có thể nhìn thấy tôi à?"

Trong lòng tôi kinh hoàng, giả vờ như không hề nghe thấy, cứ thế xuyên qua người cô ta, tiếp tục đi tới.

"Dây chuyền của em đẹp nhỉ."

Trần Dao thẹn thùng nhìn Phó Yến Chu một chút: "Là một người bạn tặng cho em."

Vẻ mặt của Phó Yến Chu có hơi mất tự nhiên: "Đúng là đẹp thật. Tinh Nhiễm à, nếu em thích thì anh sẽ mua cho em một cái."

Tiếng vỗ tay bộp bộp vang lên: "Anh Phó săn sóc quá, chị Tinh Nhiễm à, em hâm mộ chị ghê."

Trần Dao che miệng cười duyên, sau đó vẫy tay về phía chúng tôi.

"Sáng mai gặp ạ. Chị Tinh Nhiễm, bánh sandwich sáng nay chị làm ngon lắm ạ."

Bánh sandwich là do tôi làm bữa sáng cho Phó Yến Chu, Phó Yến Chu cũng không xem đó là chuyện gì to tát.

"Sáng nay anh không có hứng ăn nên đưa cho Trần Dao ăn."

"Trần Dao thích lắm, hay là sáng mai em làm thêm một phần nữa nhé?"

Tôi không lên tiếng, ánh mắt nhìn theo bóng người Trần Dao vừa rời đi, không chớp mắt.

Quỷ bám vai, oán khí trùng thiên, là kết cục không chết không yên rồi.

Oán khí mạnh đến vậy, lại rất dễ biến thành ác quỷ, đến lúc đó không chỉ là Trần Dao mà chỉ sợ còn liên quan đến mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


3.

"Phó Yến Chu, sau này anh cách xa Trần Dao một chút đi, đừng tiếp tục đưa đón cô ấy đi làm nữa."

Sau khi về nhà, tôi mới nói một câu.

Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt của Phó Yến Chu cứng đờ.

"Cái gì thế, Đặng Tinh Nhiễm, sao em lại dễ giận như vậy?"

"Năm nay em ấy mới tốt nghiệp đại học, cố gắng làm việc trong thành phố khó khăn biết bao nhiêu, anh tiện đường đưa đón một chút em cũng để ý à?"

"Không phải vì chuyện đó, Trần Dao ấy, cô ấy có hơi kỳ lạ."

Vẻ mặt tôi nghiêm túc, vuốt v e sợi dây đỏ trên cổ tay.

Phó Yến Chu cũng sững sờ, khinh thường cười nhạo: "Cái gì? Có phải em bị sao không thế? Thần thần bí bí cả ngày, em là người tốt nghiệp đại học đấy."

"Anh ra ngoài ăn cơm tối, đúng là bệnh thần kinh."

Phó Yến Chu xoay người, đóng cửa rời đi.

Tôi nhìn theo cửa phòng đóng chặt, hít sâu một hơi.

Thôi quên đi, không cần người bạn trai này nữa.

Ông nội tôi là người làm hình nhân bằng giấy, bởi vì ngày thường hay ngồi nhiều, cho nên cơ thể cũng yếu dần.

Ông nói với tôi rất nhiều chuyện thần thần quỷ quỷ.

Lúc đó tôi còn nhỏ quá, tôi nhớ ông từng nói với tôi là, với bản lĩnh của tôi, nếu tình cờ gặp ác quỷ thì phải chạy nhanh nhanh.

Phó Yến Chu trông rất đẹp trai, gia cảnh cũng không tệ, gia đình anh ta đã mua một căn nhà trong thành phố cho anh ta rồi. Ngoài một số tật xấu ra, thì trong lòng tôi anh ta cũng là một chàng trai khá ưu tú.

nhưng mà những cái này so với cái mạng nhỏ của tôi thì chẳng đáng là gì.

Tôi bận cả đêm lấy vali hành lý ra thu dọn đồ đạc.

Dọn dẹp hồi lâu, tôi gọi điện thoại cho một công ty dọn nhà đặt hẹn vào ngày mai thì tôi sẽ đi luôn.

Lúc này đây, Phó Yến Chu đang đứng ở ngoài cửa.

Một tay anh ta chống trên tường, một tay khoác lên vay Trần Dao, cơ thể nghiêng nghiêng ngả ngả, nói: "Đặng Tinh Nhiễm, mẹ nó, em đừng làm anh sợ suốt ngày như thế nữa."

"Chị Tinh Nhiễm ơi, nhanh đỡ giúp em, anh Phó uống say rồi."

"Hai người cãi nhau sao ạ?"

Hai người bọn họ chen chúc trước cửa, tôi bèn để vali hành lý xuống, ra đỡ kéo Phó Yến Chu vào.

Con ma nữ trên người Trần Dao bay bay bên cạnh, nhìn chằm chằm chúng tôi đầy ẩn ý.

"Ha ha ha, ồn ào quá, này, Đặng Tinh Nhiễm, em là đồ ngu ngốc..."

Phó Yến Chu lảm nhảm bên cạnh còn chưa xong, trong phòng nhất thời lạnh đi vài độ, cả người tôi cứng đờ, trong lòng hoảng hốt. Tôi thử chạy ra ngoài đẩy cửa, quả nhiên, khóe mắt lướt qua cửa phòng, tôi thoáng nhìn thấy một bóng người màu đỏ chậm rãi tới gần tôi.

4.

"Anh chịu đựng Đặng Tinh Nhiễm đủ rồi. Trần Dao à, em biết không? Trước đây cô ấy còn nói với anh về ma quỷ."

"Động một chút là nói về chuyện ông nội cô ấy, ông nội cô ấy là người làm hình nhân bằng giấy ở quê, đúng là hay có mấy tật xấu như thế."

Phó Yến Chu nửa khép mắt, tựa vào huyền quan nói nhảm.

Trần Dao "phì" cười.

"Thật vậy ạ, chị Tinh Nhiễm à, chị có thể nhìn thấy quỷ sao?" Ma nữ đứng trước mặt tôi, trong hốc mắt chỉ có tròng mắt, không nhìn thấy chút lòng trắng nào.

Nó nhìn chằm chằm tôi, thật ra quỷ rất sợ bị nhìn thấy.

Bởi vì một khi bị phát hiện, rất có thể sẽ khiến đạo sĩ ở nhân gian ra tay, thu phục bọn nó.

Vì thế, nếu như nó biết bạn có thể nhìn thấy nó, quỷ lợi hại thì nó sẽ giết bạn, còn không sẽ như âm hồn không tiêu tán, nhìn chằm chằm người kia.

"Tinh Nhiễm, cháu phải nhớ kỹ, mạng của cháu đặc thù, phải cách những thứ đó càng xa càng tốt."

"Tổ tiên của chúng ta tạo nghiệt, ôi, đứa bé à, khổ cho cháu, khụ khụ khụ. Tinh Nhiễm à, cháu đừng sợ, sợi dây đỏ này có thể bảo vệ được cho cháu."

Lúc con người ta vô cùng sợ hãi, đầu óc sẽ cực kì tỉnh táo, tôi nhớ lại những lời trăn trối trước đây của ông nội, tôi thử thăm dò đưa tay trái ra, chặn trước mặt.

Quả nhiên, trong mắt ma nữ kia lóe lên vẻ hốt hoảng. Nó đột ngột lùi về sau một bước dài.

Tôi thở ra một hơi, quay đầu đỡ Phó Yến Chu.

"Được rồi, Trần Dao, ở đây không có việc gì của cô nữa, cô về trước đi."

"Để em đỡ với chị."

"Tôi bảo cô đi đi, cô không nghe thấy sao? Nhà tôi không hoan nghênh cô."

Tôi tức giận đẩy Trần Dao ra khỏi nhà, con ma nữ này ở bên cạnh cô ta, cả người vừa hung ác vừa có phần kiêng kị.

Trần Dao uất ức rơi nước mắt: "Chị Tinh Nghiễm, sao chị lại như thế? Em không có ý gì đâu."

Tôi đóng sầm cửa phòng thật mạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


5.

Trần Dao khóc lóc đi xuống lầu, tôi đi tới trước cửa sổ nhìn xuống, cô ta ngồi trước băng ghế dài trước tòa nhà.

Ma nữ kia vẫn ngồi trên vai cô ta như trước.

Giống như nhận ra tầm mắt của tôi, ma nữ bỗng nhìn về phía bên này.

Làm tôi giật mình hoảng sợ.

Tôi cúi đầu nhìn qua điện thoại di động.

Sắp mười giờ rồi, càng gần tới giờ tý, quỷ lại càng hung dữ, tôi cũng không dám đi ra ngoài.

Phó Yến Chu đã nằm ngủ ở trên ghế sô pha, tôi bật hết đèn ở trong nhà, chịu đựng đến qua nửa đêm thì mơ màng ngủ thiếp.

"Ông nội ơi, sợi dây đỏ này có thể bảo vệ con sao?"

Tôi ngồi bên giường ông nội, tò mò nhìn sợi dây đỏ trong tay, trên sợi dây có ba chuỗi nhỏ, giống như chỉ kéo nhẹ một cái là có thể đứt ngay.

Ông nội nở nụ cười: "Đây là tiền đồng Ngũ Đế, trên đó có khắc trận Tam Dương, lợi hại không?"

"Ông nội, nếu sợi dây này đứt mất thì sao?"

"Sẽ không đứt được."

"Ông nội, nếu con làm mất nó thì sao bây giờ?"

Vẻ mặt ông nội bỗng trở nên nghiêm túc, ông dùng sức nắm chặt cổ tay tôi, khàn giọng: "Nếu như mất thì con hãy đi tìm một người nhà họ Kiều, đây là nhà họ nợ chúng ta."

"13****6666, khụ khụ khụ, con phải nhớ kỹ số điện thoại này. Tinh Nhiễm, học thuộc đi."

Tôi khóc lóc giãy dụa: "Ông nội, ông bóp tay con đau chết luôn."

"Tinh Nhiễm, nhanh học thuộc đi. Đây là số điện thoại của người nhà họ Kiều nợ chúng ta, là họ nợ chúng ta."

Tôi mở choàng mắt, th ở dốc từng hồi.

Một đợi gió lạnh thấu xương phả tới, tôi quay đầu nhìn lại, cửa sổ trong phòng khách mở toang, phía sau như có một bóng người đứng đó. Tôi thoáng giật mình, nhất thời tỉnh hẳn.

Rõ ràng lúc nãy tôi đã đóng chặt cửa sổ rồi.

6.

Dưới rèm cửa sổ, có một vũng nước đọng, ánh đèn nhạt chiếu qua tạo ánh phản quang, lòng tôi hoảng hốt, không dám đi tới nhìn.

Số điện thoại vừa rồi trong giấc mơ bỗng rõ ràng hơn bao giờ hết, tôi vội vàng bấm dãy số trong trí nhớ.

"Alo..."

Ở đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói mơ mơ màng màng, nghe như một cô gái trẻ tuổi.

Tôi ngây ngẩn cả người.

Mặc dù ký ức ngày bé rất mơ hồ, nhưng tôi vẫn nhớ kỹ.

Hôm đó, có một ông cụ rất lạ đến thôn tôi, ông ấy còn già hơn ông nội của tôi nữa, mái tóc hoa râm, ông nội gọi ông ấy là Kiều môn chủ.

Là do tôi nhớ nhầm số sao. Đã nhiều năm như vậy, hay là ông ấy đổi số điện thoại rồi?

"Có gì thì nói nhanh." Cô gái bên kia cáu kỉnh hét.

Tôi giật mình, dò hỏi: "Tôi muốn tìm một ông cụ họ Kiều."

"Ồ, là cô sao, cháu gái nhà họ Đặng hả? Tôi là Kiều Mặc Vũ, sư phụ đưa số điện thoại này cho tôi rồi, có chuyện gì sao?"

Cháu gái? Giọng nói của đối phương rõ ràng còn nhỏ hơn tôi kia mà.

Đúng lúc này, cửa sổ bị gió thổi bỗng đánh rầm vào khung cửa, vang lên một tiếng "ầm".

Tôi hét lên một tiếng.

Lúc này, tôi mới phát hiện ra, rèm cửa sổ nhỏ nước.

Không biết từ lúc nào đã tràn cả tới sô pha bên này.

"Đăng Tinh Nhiễm, sao vậy?"

"Tôi... hình như nhà tôi có quỷ, tôi phải làm sao đây?"

Tôi há miệng, run rẩy kể lại mọi chuyện ngày hôm nay.

"Hả, chỉ chút chuyện vậy thôi mà, không sao, cô nghe tôi, bây giờ cô đi tới, đóng cửa lại."

Giọng nói bên kia vô cùng bình tĩnh, tôi bị cô ấy cảm hóa, trong lòng cũng có mấy phần tin tưởng vào nhà họ Kiều, cô ấy nói không sao thì có lẽ là không có chuyện gì.

Đúng vậy, có lẽ là do tôi cả nghĩ quá thôi.

Hình như ngoài trời đang mưa, cửa sổ bị gió thổi tung cũng phải.

Là tôi đang tự hù dọa mình.

Tôi lấy dũng khí đi tới bên cửa sổ, say đó đưa tay đột ngột kéo màn cửa sổ ra.

Nữ quỷ đó đứng sau rèm cửa sổ.

Cả người ướt nhẹp, đôi mắt đen nhánh ác độc nhìn chằm chằm tôi.

Lúc thấy tôi, cô ta bỗng mở miệng, hàm răng của cô ta đen kịp, lưỡi như lưỡi rắn, đầu lưỡi phân nhánh.

Đầu lưỡi nọ lướt qua gương mặt tôi, ướt át lạnh căm, tôi sợ đến choáng váng, cứng đờ tại chỗ.

"Đặng Tinh Nhiễm, nhìn thấy nữ quỷ đó chưa?"

Một giọng nữ vang dội vọng ra qua loa điện thoại.

" Cô vả nó hai phát cho tôi, mẹ nó chứ, nửa đêm còn ồn ào không cho tôi ngủ."

Tôi:...

Ma nữ:....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


7.

Tôi và ma nữ nhìn nhau, thế là tôi bật khóc.

"Tại cô ấy nói tôi đánh cô, chứ không phải tôi mà."

"Tam Dương trận vẫn còn, con quỷ không gây hại cho cô được, cùng lắm chỉ hù dọa cô thôi, không có chuyện gì thì tôi cúp máy, có việc thi sáng mai nói sau đi."

Điện thoại bị cắt ngang không chút lưu tình, tôi cầm điện thoại di động, nuốt nước miếng một cái.

"Đúng là cô không thể gây hại cho tôi được, thế thì mọi người bớt bớt chuyện đi có được không?"

Tôi không dám nhìn ma nữ, xoay người quay lại ghế sô pha kéo cánh tay Phó Yến Chu tới.

Tôi có thể cảm giác được ma nữ đó vẫn ngồi xổm nhìn tôi, nhưng mà nhìn một hồi, cô ta lại nhanh chóng biến mất như chưa từng thấy.

Sáng hôm sau, tôi bị một tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, tôi thấy Phó Yến Chu mở cửa xách một túi thức ăn mua bên ngoài.

Anh ta đặt sữa đậu nành và bánh bao lên bàn trà, sau đó vào bếp rót cho tôi một ly nước ấm.

"Tinh Nhiễm, dậy ăn sáng đi."

Phó Yến Chu là vậy, đủ các tật xấu, nhưng mỗi lần gây gổ xong, hôm sau anh ta lại thế này, tôi lại nhẹ dạ đi.

Dù sao tình cảm đã nhiều năm như vậy, tôi không thể bỏ mặc anh ta chạy trốn một mình.

"Phó Yến Chu, em không nói đùa với anh đâu, anh cách xa Trần Dao một chút có được không?"

Phó Yến Chu đang cúi đầu uống sữa đậu nành, sắc mặt chợt nghiêm nghị.

"Đặng Tinh Nhiễm, em chưa thôi đi à?"

Tôi cuống lên: "Phó Yến Chu, bên cạnh Trần Dao có ma nữ, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành ác quỷ nguy hiểm, đến lúc đó anh cũng sẽ xảy ra chuyện đấy."

Tôi vừa nói xong, Trần Dao đã gọi điện thoại tới.

"Anh Phó, em đang đợi dưới bãi đỗ xe tầng hầm, anh còn đau đầu không? Em mang thuốc giải rượu cho anh đây."

"Được rồi, anh đến liền."

Phó Yến Chu cúp máy, anh ta cười nhạo: "Đặng Tinh Nhiễm, em biết anh ghét nhất là kiểu thần thần quỷ quỷ đó. Nếu em nói là vì anh thì anh còn suy nghĩ lại. Nhưng giờ em cứ phải lấy cái cớ này, anh càng muốn đi đón cô ấy đấy."

Nói xong, anh ta không đợi tôi mà cứ thế cầm chìa khóa xe, xoay người rời đi.

Tôi vội đến mức kéo cánh tay anh lại: "Nếu chỉ được chọn giữa em và cô ta, anh chọn ai?"

"Đặng Tinh Nhiễm, em mấy tuổi rồi mà còn chơi trò này, có vui không?"

Phó Yến Chu hất tay tôi ra không kiêng nể, tôi cứ níu chặt không chịu buông, hai bên giằng co, đột nhiên cổ tay lỏng lỏng, tôi cúi đầu nhìn lại, sợi dây trên cổ tay đã đứt.

Ba đồng tiền rơi xuống, xoay vòng vòng, tôi ngây dại như rơi vào hầm băng, lông tóc dựng đứng.

8.

Phó Yến Chu đi rồi, tôi mới phản ứng lại được.

Tôi vội vàng gọi điện thoại cho Kiều Mặc Vũ: "Cái gì, sợi dây đỏ đứt rồi? Bị giật đứt? Không thể nào."

"Cô đọc bát tự cho tôi."

Sau khi tôi đọc ngày sinh xong, đầu bên kia điện thoại, Kiều Mặc Vũ yên lặng một hồi, cô ta thở dài: "Ôi trời, mạng của cô còn một kiếp nạn lớn, tránh không thoát được, đúng là người nhà họ Đặng."

"Cô ở nhà đi, đừng đi đâu, tôi sẽ cho người đưa ít đồ sang cho cô."

"Hai ngày nữa tôi còn kỳ thi cuối kì, sau khi thi xong tôi sẽ tới tìm cô, cô cố chịu hai ngày."

Tôi làm theo mấy cái Kiều Mặc Vũ nói, nhặt ba đồng tiền kia bỏ vào túi, sau đó có người chuyển phát nhanh tới nhà, đưa một hộp giấy tới.

Tôi mở hộp giấy ra, bên trong có hai hình nhân người. Một cái của nam màu xanh, màu đỏ là của nữ, trên mặt vẽ mũi, hai viền mắt đen chứ không vẽ đôi mắt, nhin vô cùng kinh khủng.

Tôi nghĩ tới lời ông nội nói, làm nghề này không được vẽ mắt cho rồng.

"Người làm nghề này không được vẽ mắt cho hình nhân, nếu không Diêm vương mời đi đấy."

Điểm mắt cho rồng, mắt là vị trí thần vận linh khí của một người, nếu vẽ mắt, quỷ sẽ tưởng đây là một thể xác thích hợp để bám lên, dễ kéo tới hơn.

"Mấy ngày nay là ngày nguy hiểm nhất, bạn trai cô và người đồng nghiệp nghĩa có lẽ sẽ có chuyện."

"Nếu cô ta xảy ra chuyện gì, nữ quỷ kia dính máu sẽ biến thành ác quỷ, cô ta sẽ tìm cô."

"Cô lấy tóc đốt thành tro, lau lên người mình, lấy hai hình nộm này để thay thế tai ương."

Theo lời Kiều Mặc Vũ giải thích, mười giờ tối hôm đó, tôi đặt hình nhân lên giường.

Trên giường có hơi của hai người chúng tôi, nữ quỷ đó sẽ tìm tới đây, sau khi cô ta sát thương hai người giấy thì bọn tôi sẽ không sao cả.

"Bạn trai tôi không tin, không chịu phối hợp với tôi thì sao đây?"

"À, cô cứ yên tâm, để cho anh ta nhìn thấy quỷ, trong hộp chuyển phát có một cái hộp nhỏ, cô lừa anh ta nói là thuốc nhỏ mắt, bảo anh ta nhỏ lên."

Sau khi cúp máy, tôi tìm trên giường một lúc thì tìm được mấy sợi tóc của Phó Yến Chu, sau khi đốt xong, lau tro bụi lên người giấy còn lại.

Chuẩn bị hình nhân xong, tôi để chúng trong tủ quần áo.

Tới lúc tan làm, tôi chủ động gọi điện cho Phó Yến Chu: "Chuyện lúc trước là tại em không đúng, anh bảo Trần Dao tới nhà chúng ta ăn cơm đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


9.

Phó Yến Chu vô cùng phấn khởi, mua rất nhiều đồ ăn về nhà.

Tôi kéo anh ta vào nhà bếp, mượn cơ hội nhỏ nước mắt trâu cho anh ta.

"Phó Yến Chu, em nói với anh một lần cuối, cho dù có nhìn thấy cái gì đi nữa thì cũng phải bình tĩnh."

Vốn dĩ Phó Yến Chu còn vui vẻ ngẩng đầu lên để tôi nhỏ thuốc điểm mắt cho anh ta, vừa nghe tôi noi vậy, ý cười trên khóe môi cứng đờ.

"Đặng Tinh Nhiễm, con mẹ nó, cô hay thật, cô lừa tôi cho cái gì vào vậy, cô cút ra khỏi nhà tôi ngay."

"Tôi ghét những thứ này thế nào, chẳng lẽ cô không biết, tôi không nói đùa với cô đâu."

Mặt Phó Yến Chu tối sầm lại, bưng một ly nước hoa quả vào phòng ăn.

Trần Dao tung tăng bước vào.

"Mọi người trốn trong phòng bếp lén lút nói chuyện gì thế ạ?"

Vốn ma nữ đang đu trên vai Trần Dao, có lẽ là vì thấy phát chán nên bỗng bay vút lên, đu đưa trên trần nhà. Tóc của cô ta xõa xuống, vừa vặn tầm mắt chạm vào mắt của Phó Yến Chu, đầu cô ta xoay tròn 180 độ, mặt quay về phía Phó Yến Chu, lè lưỡi li3m lên mặt anh ta một cái.

Cả người Phó Yến Chu đờ ra, há hốc miệng muốn hét lên, tôi vội bước tới, nhét một miếng hoa quả vào trong miệng anh ta.

"Ngọt không?"

Vừa hỏi, tôi vừa đưa tay ra sau lưng anh ta, bấm mạnh một cái.

"Ôi chao tình cảm quá, k1ch thích người độc thân như em rồi. Hừ."

Trần Dao lắc người làm nũng, Phó Yến Chu miễn cưỡng nở một nụ cười, còn khó coi hơn cả khóc.

Hôm nay Trần Dao trang điểm rất tinh tế, trên bàn cơm, Phó Yến Chu vùi đầu xuống, căn bản không dám nhìn về phía cô ta.

"Hâm mộ hai người thật, có quan hệ để yêu đương chứ không giống như em, còn chưa từng yêu ai cả, anh Phó à, anh không cười em chứ?"

Phó Yến Chu chỉ hận không thể chôn đầu vào trong bát.

"Ừ, ừ."

Tôi chọc anh ta một cái.

"Hả? À, không, đương nhiên là không."

Phó Yến Chu lau mồ hôi trên trán, tiếp tục cúi đầu.

10.

Trên bàn cơm, Trần Dao thao thao bất tuyệt khen Phó Yến Chu, nói anh ta có khả năng làm việc tốt, rất được mọi người nể phục. Thật ra là muốn khoe khoang rằng, Phó Yến Chu rất quan tâm cô ta.

Tôi còn chưa nói gì, Phó Yến Chu đã không nhịn được.

"Sắp một tiếng rồi, Trần Dao à, em ăn xong chưa, ăn xong thì sớm về nhà đi."

"Hả?"

Trần Dao giật mình, há hốc miệng, viền mắt đỏ lên.

"Anh Phó à, vừa rồi em nói sai gì sao?"

Phó Yến Chu nhất thời mềm lòng, nghe Trần Dao nói vậy, anh ta ngẩng đầu lên định an ủi cô ta thì lại thấy ma nữ bên cạnh Trần Dao xuất hiện.

Mặt cô ta gần như dán vào mặt người đàn ông nọ, quan sát vẻ mặt của anh ta.

Mặt Phó Yến Chu dại ra, lúc phản ứng lại, anh ta vội lấy sự tức giận che giấu cho nội tâm sợ hãi của mình.

"Tối nay anh và Tinh Nhiễm còn có việc khác, em không thể tinh ý hơn được à, mấy giờ rồi mà còn rề rà không đi."

Giọng điệu nghiêm khắc làm Trần Dao không chịu nổi, khóc lóc chạy đi.

Ma nữ sau lưng cô ta cũng rời đi, Phó Yến Chu đang định đóng cửa lại thì ma nữ kia bỗng dưng quay về, dán sát mặt Phó Yến Chu, giọng điệu âm trầm, hỏi: "Anh thấy tôi phải không?"

Phó Yến Chu không lên tiếng, rùng mình một cái.

"Sao lạnh thế nhỉ?"

Nói xong thì đóng cửa lại.

Trần Dao đi rồi, hai chúng tôi co người ngồi trên ghế salo th ở dốc, Phó Yến Chu gần khóc.

"Trời, trời đất ơi, em dọa chết người đấy Đặng Tinh Nhiễm, sao lại đáng sợ như thế chứ, chúng ta phải làm sao đây?"

"Anh đi theo em."

Tôi đi vào phòng ngủ, mở cửa tủ quần áo ra, lấy hai hình nhân bằng giấy một xanh một đỏ trong tủ, làm Phó Yến Chu hoảng hồn hét một tiếng chói tai.

Thấy anh ta bị hù dọa, trong lòng tôi mừng thầm.

Tôi nói những lời dặn của Kiều Mặc Vũ cho anh ta.

"Quỷ bám vai, oán khí trùng thiên, nữ quý đó không thể tách rời liên quan với Trần Dao được, nếu Trần Dao xảy ra chuyện thì sẽ đến lượt chúng ta."

11.

Sắc mặt Phó Yến Chu trắng bệch.

"Sao có thể nhìn cô ấy xảy ra chuyện được? Không thể cứu cô ấy được sao? Hay là gọi Kiều Mặc Vũ nhanh tới giúp đỡ đi."

"Là nhân quả báo ứng, trừ khi ác quỷ tổn thương người vô tội, nếu không người trong giới huyền học sẽ không nhúng tay vào."

"Anh cũng bớt lo chuyện người khác đi, hai chúng ta còn không biết có thể sống qua hai ngày này không đấy."

Tôi liếc một cái, lấy hình nhân giấy kia ra nhét lên giường.

Theo ý của Kiều Mặc Vũ, chúng tôi chỉ cần trốn trong phòng, trong căn phòng có hơi thở của chúng tôi là được, tôi đi một vòng trong phòng rồi mở tủ quần áo ra chui vào.

"Đêm nay em ngủ ở đây, anh ngủ ở đâu?"

"Anh, anh ngủ dưới gầm giường đi."

Phó Yến Chu cầm chăn chui xuống gầm giường.

Một buổi tối bình yên vô sự, hôm sau, Phó Yến Chu không dám đi làm, anh ta gọi điện thoại cho đồng nghiệp xin nghỉ.

"Cái gì, Trần Dao xảy ra chuyện rồi?"

Phó Yến Chu thốt lên, hôm nay lúc đi làm, Trần Dao cứ hồn vía lên mây, tự đưa tay mình vào máy cắt giấy.

Ba ngón tay bị nghiền nát, máu văng tung tóe, người trong phòng làm việc đều hoảng sợ, vội gọi đội phòng cháy chữa cháy tới, bận bịu cả buổi, bây giờ Trần Dao còn đang cấp cứu trong bệnh viện.

Tôi nghe xong mà trong lòng hoảng hốt, quả nhiên, Kiều Mặc Vũ nói đúng rồi.

Có được tinh lực, nữ quỷ đó sẽ biến thành ác quỷ, chắc chắn nó sẽ không bỏ qua cho hai chúng tôi.

"Đặng Tinh Nhiễm, cách này có tin được không vậy? Hay là chúng ta tìm chùa miếu nào đó ở mấy ngày đi."

Tôi lắc đầu từ chối, bản năng vẫn tin Kiều Mặc Vũ.

"Muốn đi thì anh đi đi, hòa thượng chỉ có thể niệm kinh, chứ không phải hòa thượng nào cũng biết làm pháp."

"Đến lúc đó chết rồi đừng trách em không nhắc nhở anh."

Phó Yến Chu đang dọn dẹp đồ đạc để đi, nghe tôi nói vậy nhất thời lại do dự.

Hai ngày sau, chúng tôi làm theo lời dặn của Kiều Mặc Vũ, để người giấy lên giường còn mình trốn vào tủ quần áo ngủ.

Qua hai đêm không có chuyện gì xảy ra.

Tôi thở phào một hơi, có lẽ nữ quỷ đó đang ở bệnh viện nhìn chằm chằm Trần Dao nên không rảnh để ý tới chỗ chúng tôi bên này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


12.

"Cố thêm một ngày nữa, đợi Kiều Mặc Vũ tới rồi, chúng ta không phải khổ sở thế này nữa."

"Kiều đại sư kia không biết có khoác lác hay không, có làm được không nhỉ? Đừng nói tới lúc đó lại là tên lừa gạt."

Mặc dù ngoài miệng Phó Yến Chu nói vậy, nhưng vẫn tự giác cầm gối chui xuống gầm giường, tôi cũng như hai ngày qua vậy, trốn vào trong tủ quần áo.

Tựa vào thành tủ, đang mơ mơ màng màng, đột nhiên tôi cảm thấy lạnh buốt.

Không khí vừa ướt át lại nặng nề, trên cánh tay nổi một lớp da gà, tôi mơ màng mở mắt ra, bỗng nhiên cảm thấy có phần kỳ lạ.

Tôi lặng lẽ mở cửa tủ ra một khe nhỏ.

Trước mắt tôi xuất hiện một đôi chân nhỏ.

Thon dài, nhợt nhạt.

Tim tôi như dừng lại.

Ma nữ đi tới bên giường, dừng một lúc, tôi nhìn thấy hai người giấy trên giường động đậy.

Hình nhân màu xanh vén chăn xuống giường, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Hình nhân màu đỏ vẫn nằm trên giường như trước.

Rất nhanh sau đó, hình nhân màu xanh quay lại, trong tay cầm một cây dao nhọn, có lẽ là lấy từ trong bếp.

Dưới ánh đèn mờ, hình nhân yếu ớt đi tới bên giường, giơ dao lên rồi bỗng đâm về phía hình nhân màu đỏ.

Hình nhân kia phản kháng dữ dội, nhưng bị đâm từng đao liên tiếp, trước ngực vỡ tung nát bét.

Sau đó, người kia giơ dao lên, đâm thẳng vào lồ ng ngực của mình.

Nếu như tôi và Phó Yến Chu không trốn đi, thì hai hình nhân này chính là kết cục của chúng tôi.

Tim tôi đập loạn, tôi che miệng lại, ngừng thở, đến động đậy cũng không dám.

Chờ một lúc sau, hai người giấy đều nằm bất động trên đất, giấy vụn bay tung tóe giữa không trung, ma nữ mới quay lưng đứng trước giường, phát ra từng tiếng cười quái gở.

"Ha ha ha, đôi chó má, dám quyến rũ chồng tao, chết hết đi, hết cả đi."

Cười một lúc, hình như cô ta chuẩn bị rời đi.

Tôi đang định thở ra một hơi thì nhìn thấy người cô ta đột nhiên ngửa về phía sau, tay chống xuống đất, tứ chi đi về phía trước như động vật bò sát.

Phó Yến Chu đang nằm dưới gầm giường, ma nữ này vừa cong người xuống thì tầm mắt chạm phải Phó Yến Chu.

Một người một quỷ bốn mắt nhìn nhau, Phó Yến Chu bỗng hét lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Ma nữ đó là "hà hà hà" cười to.

"Vẫn còn một đứa, còn một đứa."

Cô ta kéo Phó Yến Chu ra.

Phó Yến Chu liều mạng giãy giụa, sau đó xông tới mở cửa tủ quần áo.

"Đặng Tinh Nhiễm, cứu anh với..."

13.

Tôi chưa từng ghét Phó Yến Chu đến vậy, một người đàn ông chỉ vì lợi ích của bản thân, sắp chết còn muốn kéo người khác chịu tội thay.

Tôi mù rồi mới có thể ở bên anh ta nhiều năm như vậy.

Tôi tàn nhẫn đá lên mặt Phó Yến Chu một cái, đạp anh ta ngã lăn rồi xoay người chạy ra ngoài.

Cho đến khi chạy ra phòng khách, tôi thấy Phó Yến Chu với hai mắt đỏ tươi, cầm cây dao đuổi tới.

Không thấy ma nữ đâu nữa.

Nghĩ tới hai người giấy vừa rồi, tôi hiểu ra, ma nữ này bám lên người Phó Yến Chu, muốn tái diễn lại cảnh tượng lúc vừa rồi.

Phó Yến Chu cầm dao nhào tới, tôi vội cầm lấy cái bình hoa bên cạnh đập hắn.

Dao rơi xuống đất, Phó Yến Chu cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen nháy nhìn tôi chằm chặp rồi lao tới bóp lấy cổ tôi.

Sức của anh ta rất khỏe, tôi bị anh ta bóp cổ đến trợn mắt, ngay lúc sắp không thở nổi thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.

"Đặng Tinh Nhiễm, mở cửa."

Là Kiều Mặc Vũ.

Tôi muốn đáp lại, nhưng trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng kêu khàn khàn, tôi cố vẫy vùng tay chân, ý thức càng lúc càng mơ hồi, đúng lúc đó, tôi thấy có một bàn tay hình nhân luồn qua khe cửa, một giây sau, hình nhân nọ mở chốt cửa ra, cửa phòng bị hất tung, một cô gái trẻ trung xinh đẹp xách balo đi vào.

"Ôi chao, náo nhiệt ghê."

Tôi khó khăn đưa tay lên, giãy giụa vẫy tay về phía Kiều Mặc Vũ.

Cô ta cũng phất phất tay với tôi.

"Xin chào nhé, Đặng Tinh Nhiễm."

Tôi:...

Cứu với, cứu với đại ca ơi.

Kiều Mặc Vũ đi tới, cuốn tay áo lên rồi vung lên tát cho Phó Yến Chu hai cái.

Lực của cô ta rất mạnh, mặt của Phó Yến Chu lập tức sưng vù.

Tôi nhìn thấy một bóng người màu đỏ bị cô ấy đánh văng ra, ngồi ở một bên, Phó Yến Chu cũng ngồi dưới đất với đôi mắt vô thần, mê man nhìn mọi chuyện.

Kiều Mặc Vũ đi tới bên cạnh nữ quỷ đó, bóp cổ cô ta, lại tát thêm hai cái nữa.

"Mẹ nó, là mày ồn ào không cho tao ngủ hả? Khuya khoắt còn ầm ĩ ồn ào này."

Chúng tôi đều nhìn đến choáng váng.

Đuổi tà ma đơn giản đến vậy sao?"

14.

Kiều Mặc Vũ lấy một cây kiếm gỗ đào từ trong balo ra, gõ lên người ma nữ mấy cái, trong chớp mắt, cô ta ôm mặt khóc.

"Hu hu hu, đại sư tha mạng."

"Nói đi, xảy ra chuyện gì?"

Kiều Mặc Vũ hỏi một câu, ma nữ bắt đầu khóc lóc kể lể, hóa ra cô ta có tên là Triệu Mỹ Quyên, là người thành phố Giang.

Cô ta làm bà nội trợ đã ba năm, kết quả là chồng ngoại tình, hơn nữa người quá trớn chính là Trần Dao. Trần Dao xinh đẹp lại ham hư vinh, chồng cô ta mua túi và đồ xa xỉ cho Trần Dao, không chỉ tiêu hết tiền dư của hai vợ chồng mà còn thiếu nợ bên ngoài không ít tiền.

"Chồng tôi nói tài sản là của chung hai vợ chồng, anh ta thiếu nợ thì tôi cũng phải gánh một nửa. Hu hu, tên đàn ông xấu xa đó."

"Tôi hỏi nhà mẹ đẻ mượn ba trăm ngàn, chị họ tôi bắt tôi trả tiền lại, còn mắng vợ chồng tôi lừa đảo.

Thiếu nợ nhiều như vậy, không có ai cho vay, sau này tôi biết lấy gì nuôi con, con của tôi..."

Ma nữ cúi đầu, xé váy mình ra, giữa bụng cô ta có một vết thương dữ tợn, cô ta lớn tiếng hét lên.

"Con trai tôi, con trai tôi đâu rồi..."

Cô ta vừa rít sau, đôi mắt lại rơi huyết lệ, cả người tỏa ra luồng khí màu đen.

"Không được."

Kiều Mặc Vũ lấy mấy đồng tiền nhanh chóng xếp quanh tạo một trận pháp đơn giản, trên người ma nữ bỗng tỏa ra ánh sáng lôi đạo, Kiều Mặc Vũ lại giơ kiếm gỗ lên, rất nhanh sau đó, ma nữ cũng tan thành mây khói.

Tôi nhìn đến há hốc mồm.

"Con quỷ này lợi hại như vậy mà cô tiêu diệt nó bằng vài chiêu vậy sao?

"Cái gì mà vài chiêu, đây là Thất Sát Tỏa Hồn trận, ma nữ này cũng chưa thành sát nên rất dễ đối phó.

"Người Đặng gia các cô sao lại rơi đến mức này? Ôi."

Kiều Mặc Vũ vừa thu dọn đồ đạc vừa giục tôi.

"Còn cô Trần Dao kia đâu? Nhanh lái xe đưa tôi tới."

"Lúc cô gái này tự sát có lẽ đã mang thai, cô ta còn có một đứa con, con quỷ nhỏ kia mới là phiền toái lớn."

Tôi và Phó Yến Chu không buồn thu dọn đồ đạc mà vội tìm chìa khóa xe.

Trên đường tới bệnh viện, tôi hỏi Kiều Mặc Vũ, cô ta cứ nói người Đặng gia chúng tôi, Đặng gia chúng tôi thế kia, chẳng lẽ trước kia chúng tôi biết bắt quỷ sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Hoàn


15.

"Cô biết tám đại môn trên giang hồ không?"

"Giang hồ có tám đại môn, chia làm Kinh, Bì, Phiêu, Sách, Phong, Hỏa, Tước, Yêu, Phong Môn chuyên nghiên cứu địa lý núi sống, phần lớn các thầy địa lý đều là Phong Môn, tôi là môn chủ Phong Môn."

"Trời, còn môn chủ Phong Môn nữa, cô quay phim truyền hình đó à?"

"Cho dù có thể bắt quỷ cũng không cần phô trương như vậy chứ?"

Phó Yến Chu khinh thường bĩu môi, tôi nguýt cho anh ta một cái, anh ta bèn giơ tay lên.

"Được rồi, cô nói tiếp đi."

Kiều Mặc Vũ nói tiếp, trong đó Kinh Môn lại chia làm chín Kinh, mười tám Bì, bảy mươi hai môn, nếu nói Kinh Môn có chín loại thì bao gồm tính mệnh, xem tướng, đoán chữ, lên đồng, viên quang, đi âm, tinh tượng, pháp sư và đoan công.

"Coi bói là Kinh Môn đứng đầu, môn chủ hiện tại là họ Lưu, hậu nhân của Lưu Bá Ôn."

Tôi nghe đến mê mẩn.

"Vậy nhà tôi mà loại nào trong chín kinh này, ông nội tôi không coi số mạng hay xem tướng gì mà."

"Các cô là đi âm, đi âm là tìm âm h ộ, giao tiếp với người chết. Lúc đó trên phố có câu châm ngôn, nói nghề chuyên đi âm là giữ đao Đao phủ, là con mắt của khám nghiệm tử thi, tay nghề làm người giấy, may vá của thợ giày."

"Tổ tiên nhà họ Đặng của cô là giữ Đao phủ, thời nhà Thanh có một đao phủ nổi tiếng gọi là Đặng khoái đao, cũng chính là ông cố nội của cô."

"Cái nghề này giết quá nhiều người, tổn hại âm đức, cho nên sau khi triều Thanh mất thì nghề này cũng biến mất, vì cơm áo gạo tiền, người nhà họ Đặng quy về làm môn hạ Chu gia, Chu gia chuyên làm hình nhân giấy, họ và các cô lại không giống nhau, hiện tại họ mở chi nhánh ở thủ đô, kiếm được tiền, lần trước tôi đi Trùng Khánh còn tới cửa hàng Chu gia đấy."

"Một cái chú dẫn hồn hương mà bán 2800 đồng, mẹ kiếp, cướp tiền à."

"À đúng rồi, hai người giấy lần này cũng là Chu gia đưa tới, 6000 đồng một con, mai cô trả tiền đi nhé."

Kiều Mặc Vũ mắng Chu gia mười mấy phút, xe nhanh chóng tới bệnh viện.

Lúc này đã gần một giờ sáng, Trần Dao xảy ra chuyện ở công ty, tiền chữa bệnh đều do công ty chi trả, người nhà họ tìm quan hệ kiếm cho Trần Dao một phòng đơn.

Lúc chúng tôi tìm tới, y tá vừa mới kiểm tra xong, rời khỏi phòng.

pyv đẩy Trần Dao rồi gọi mấy tiếng, Trần Dao cũng không phản ứng.

"Kiều đại sư, sao cô ấy bất tỉnh vậy?"

Kiều Mặc Vũ đi tới mở mí mắt của cô ta ra.

"Không cần vội, sáu ngày sau cô ta sẽ trở lại tìm anh."

Phó Yến Chu không hiểu.

"Là sao, sáu ngày là có thể xuất viện à?"

"Không phải, là sáu ngày đầu thất đấy, tôi thấy quan hệ giữa hai người tốt như vậy, đầu thất của Trần Dao nhất định sẽ tới tìm anh, anh cứ yên tâm."

Phó Yến Chu hét lên một tiếng, đột ngột lùi về sau một bước, vội vàng hất tay ra.

"Cái cái gì đầu thất, cô nói... cô ta chết rồi?"

16.

Trần Dao chết rồi, máy móc bên cạnh cũng hỏng hết nên không phát ra tín hiệu cảnh báo.

Kiều Mặc Vũ đi tới bên cửa sổ liếc nhìn.

"Thằng quỷ nhỏ này trốn nhanh thật."

"Lúc Triệu Mỹ Quyên tự sát thì đứa bé ít nhất cũng tám tháng, đã thành hình rồi. Đứa bé này chết trong bụng cô ta, oán khí trùng thiên nên biến thành sát, có thể rạch bụng Triệu Mỹ Quyên chui ra."

"Chẳng trách cô ta mặc bộ áo hồng nhưng lại yếu như vậy, bởi vì hơn nửa sát khí của cô ta đã bị đứa bé này hấp thu.

"Phó Yến Chu, anh ở lại đây đi, kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ rồi hẵng gọi bác sĩ, nếu không mấy người chúng ta khó giải thích rõ được."

"Để Phó Yến Chu ở lại xử lý mấy chuyện khác, Kiều Mặc Vũ dẫn tôi đi tìm tiểu quỷ kia.

Lúc đi ra khỏi phòng, cô ta tìm một cái ghế ngồi xuống, bắt đầu chơi Tiêu Tiêu Nhạc.

Tôi cuống lên.

"Không phải đi tìm tên quỷ nhỏ kia sao?"

Kiều Mặc Vũ không ngẩng đầu lên.

"Không cần tìm, nó còn ở trong phòng."

Tôi giật mình.

"Cái gì, vậy mà cô còn để Phó Yến Chu ở đó?"

"Không được sao, tôi không thích anh ta, hù dọa anh ta một chút."

Kiều Mặc Vũ trừng mắt nhìn tôi.

"Hậu nhân Đặng gia không có tiền đồ thì thôi đi, sao còn tìm được một tên bạn trai trong đống rác như thế, cô không chịu chia tay à? Không chia tay thì tôi lái xe tới xé cô ra."

Tôi xấu hổ cúi đầu.

"Thật ra anh ta cũng không tệ đến vậy, chỉ là thích trêu hoa ghẹo nguyệt chút thôi, cũng hơi ích kỉ, nhát gan, sợ phiền phức, miệng thì hèn, hay tranh cãi với người ta thôi."

Kiều Mặc Vũ đờ đẫn nhìn tôi.

"Tám đời cô chưa yêu ai à? Cô nghe thử mà xem, cái đó không phải là tệ lắm sao?"

"Ôi, sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ chia tay với anh ta."

Tôi ngồi xổm bên cạnh Kiều Mặc Vũ nhìn cô ấy chơi game, Kiều Mặc Vũ đi tới đi lui ngoài phòng bệnh, bố trí thêm một trận pháp mà tôi nhìn không hiểu.

17.

Chúng tôi cách một tấm cửa kính, nhìn vào trong thì thấy Trần Dao vốn đang nằm trên giường bệnh ngồi dậy, làm Phó Yến Chu sợ đến mức lùi về sau vài bước.

"Trần Dao, không phải em chết rồi sao?"

"Anh biết là em không sao mà, chắc Kiều môn chủ gì đó nhìn lầm rồi."

Trần Dao không lên tiếng mà ngồi ở đó, phát ra tiếng khóc "hức hức" giống như tiếng trẻ con.

Phó Yến Chu đi tới an ủi cô ta.

Anh ta vỗ vai Trần Dao, Trần Dao cũng tựa đầu lên vai Phó Yến Chu, cười hạnh phúc.

"Chúng ta sinh em bé này ra được không."

Cô ta vừa nói vừa vuốt bụng mình.

Vẻ mặt Phó Yến Chu sợ hải.

"Đứa bé? Trần Dao, em đang nói cái gì vậy, anh có chạm vào em đâu."

Trần Dao biến sắc, nhìn chằm chằm Phó Yến Chu đầy ác độc.

"Anh không phải là một người cha tốt, không phải là một người cha tốt, ai cũng muốn hại chết tôi, không ai muốn tôi sống cả."

Bụng của cô ta từ từ nhô lên, Trần Dao hét lên một tiếng rồi ngã ra giường, một tay dùng sức nắm chặt thành giường.

"Tôi muốn sinh, tôi muốn sinh ra..."

Phó Yến Chu sợ đến choáng váng, ngã ngồi xuống đất, dùng cả tay chân lùi về sau.

Tiếng động trong phòng rất lớn, nhưng ngoài tôi và Kiều Mặc Vũ ra, hình như những người khác không nghe thấy âm thanh trong phòng.

Rất nhanh sau đó, có một bàn tay nhỏ bỗng chui ra khỏi bụng Trần Dao.

Tôi không dám nhìn, vội vàng che mắt lại.

Phó Yến Chu hét lên, lao về phía cửa phòng.

"Kiều môn chủ, Kiều đại sư, nhanh cứu tôi với."

Kiều Mặc Vũ liếc một cái: "Tôi không phải là môn chủ gì đâu, khoác lác mà anh cũng tin à."

Phó Yến Chu bật khóc.

"Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, xin cô đừng chấp nhặt với tôi, xin cô nhanh cứu tôi... Tinh Nhiễm, Tinh Nhiễm à, xin em cầu xin cô ta đi..."

Phó Yến Chu bị con quỷ nhỏ cản chân, hét lên một tiếng đau thảm thiết.

Kiều Mặc Vũ để tôi đứng bên ngoài rồi đeo túi xách vào phòng.

Qua mấy phút, cửa phòng lại mở ra.

18.

Sau khi mọi chuyện đều bình ổn, tôi mới phát hiện ra tất cả giống như là ảo giác.

Trần Dao vẫn nằm trên giường bệnh như trước, bụng cũng không bị toác ra, ngực cô ta phập phồng như còn thở.

Kiều Mặc Vũ nhún vai.

"Hồn phách của cô ta mới bị con quỷ nhỏ kia hút ra, tôi nhét lại rồi, nhưng ba hồn bảy vía tản đi hơn nửa, có tỉnh lại cũng thành kẻ ngốc."

"Đều là nhân quả, chính cô ta tạo nghiệt thì phải tự trả thôi."

Sau khi chúng tôi rời bệnh viện, Kiều Mặc Vũ bảo tôi tới Trùng Khánh tìm người nhà họ Chu.

"Trời sinh cô có mắt âm dương, lại là mạng tụ âm hoàn toàn, cho dù cô không làm gì thì những thứ đó cũng sẽ tới kiếm cô."

"Theo ý của ông nội cô muốn cô làm con rùa đen rúc đầu, bình yên đến già, nhưng tôi tính mệnh cho cô rồi, cô có ba kiếm nạn lớn liên quan tới sinh tử, giờ mới qua kiếp nạn đầu tiên thôi."

"Nhà họ Kiều tôi nợ ân tình của cô đã trả rồi, hai kiếm nạn tiếp theo phải do chính cô vượt qua, cô tới nhà họ Chu học ít bản lĩnh, làm hình nhân cũng được, cái khác thì không nói, nhưng làm hình nhân thế mạng cho mình cũng rất hữu dụng."

Tôi rất nhát gan, không biết đi trêu trọc những thứ này nữa, nhưng nghe Kiều Mặc Vũ nói xong, tôi lại đứng yên do dự.

"Đường là do cô đi, cô không muốn đi thì cũng không sao cả."

Kiều Mặc Vũ vỗ lên vai tôi.

"Chúng ta cũng là bạn bè mà, hai kiếp nạn sau, cô cứ gọi điện thoại trước cho tôi, tôi sẽ đến."

"Thật không?"

Mắt tôi sáng lên.

Kiều Mặc Vũ bỗng đưa tay ra, ngón cái chà xát ngón trỏ.

"Lúc đó bớt cho cô hai mươi phần trăm, khoảng bảy tám trăm ngàn gì đó, cô cố gắng kiếm tiền đi."

Bảy tám trăm ngàn?

Tôi hít một hơi lạnh.

Sau khi trở lại, tôi nhanh chóng chia tay với Phó Yến Chu, rời khỏi nhà anh ta.

Phó Yến Chu lại không chịu, mặt dày mày dạn tới tìm tôi.

"Tinh Nhiễm à, trước kia là tại anh không tốt, sau này anh sẽ giữ khoảng cách với những cô gái khác, ai biết sau lưng bọn họ có có quỷ hay không, làm anh sợ muốn chết."

"Tinh Nhiễm, xin em đấy, anh không muốn rời xa em đâu."

"Cút ngay."

Tôi nổi điên lên.

Tôi vội vàng kiếm tiền, nào có tâm tư mà yêu đương hò hẹn.

Huống hồ Kiều Mặc Vũ cũng nói rồi, Phó Yến Chu từng bị hai con quỷ ám, ít nhất cũng xui xẻo mười năm, tiền cũng sạch sành sanh.

Tự mình xui xẻo thì thôi đi, đừng liên lụy tới tôi.

Tôi block Phó Yến Chu, đổi việc sang một công ty ở thành phố khác.

Trước khi đi, tôi về nhà tảo mộ cho ông nội.

Lúc quét dọn nhà cũ, tôi tìm thấy một cái hộp sắt loang lổ rỉ rét dưới đáy giường ông nội.

Tôi mở hộp sắt ra, bên trong có một quyển sách mỏn, viết bốn chữ.

"Giấy thông âm dương."

Dưới góc phải của sách còn đóng con dấu của Chu gia.

Đây chính là một con đường khác mà Kiều Mặc Vũ từng nói.

Tôi nắm chặt quyển sách kia, bước ra khỏi phòng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom