Cập nhật mới

Dịch Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (15)


“Ngươi không cần ngủ sao?” Lancelot nhìn Cố Thịnh Nhân vô cùng trong sáng.

Cố Thịnh Nhân lạnh lùng đứng sang một bên: “Không cần, không phải ngươi muốn ta trông cho ngươi ngủ sao. Giờ ngươi có thể ngủ rồi đó.”

Lancelot không nói gì nữa, hắn nghe lời bắt đầu… cởi quần áo. 

Áo khoác, áo vest, áo sơ mi…cho đến khi lộ ra đường cong cơ thể cùng nửa người rắn chắc.

Sau đó Lancelot nhận ra rằng, người phụ nữ này lại không hề đưa mắt nhìn hắn.

Người đàn ông chưa từ bỏ ý định, hắn bắt đầu xoay người nhặt thứ gì đó trong căn phòng sáng choang, đi qua mặt Cố Thịnh Nhân, “sơ ý” lộ ra cơ bắp ở cánh tay. 

Nhưng rất rõ ràng không hề có chút hiệu quả nào.

Cho đến khi Cố Thịnh Nhân chờ hắn diễn đủ trò, thưởng thức hết rồi, mới nói với hắn: “Sao ngươi vẫn còn chưa đi ngủ.”

Lancelot… 

Hắn đành phải trèo lên giường.

Hắn vốn tưởng là người yêu mình ở bên cạnh sẽ kích động tới mức không thể ngủ được, nhưng không ngờ sự tĩnh lặng khiến hắn chìm sâu vào giấc ngủ.

Cố Thịnh Nhân xác định là hắn đã ngủ, mới tháo bỏ vẻ lạnh lùng trên gương mặt. 

Nàng từ từ bước tới cạnh Lancelot, cụp mắt nhìn hắn, hình như thế nào cũng nhìn không đủ.

Lancelot mỉm cười tỉnh lại, nhìn ra các hướng theo thói quen, nhưng không có ai!

Hắn lập tức tỉnh ngủ, đứng dậy đi quanh phòng, vẫn không nhìn thấy ai. 

Sao lại như vậy? Chẳng lẽ tất cả những việc tối qua là giấc mộng tươi đẹp của hắn thôi sao?

Lancelot hơi thất vọng, đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc: “Ngươi đang tìm gì vậy?”

Hắn vừa mừng vừa lo, quả nhiên Cố Thịnh Nhân lại xuất hiện trong phòng. 

“Vừa nãy, ta không nhìn thấy ngươi, còn tưởng chuyện hôm qua chỉ là giấc mơ thôi.”

Cố Thịnh Nhân yên lặng, mãi mới nói: “Đừng nghĩ nhiều, nếu ta đã đồng ý với ngươi, đương nhiên sẽ giám sát ngươi luyện kiếm.”

Lancelot chớp mắt: “Vậy còn ban ngày?” 

Hắn biết huyết tộc không thể ra ngoài nắng.

Ai ngờ Cố Thịnh Nhân lắc đầu: “Không sao, hiện giờ ánh nắng với ta không hề ảnh hưởng gì, chiếc áo choàng này rất tốt.”

Vì thế, người gia tộc Ryan nhìn thấy bên cạnh thiếu gia nhà mình có một người bí ẩn khoác áo choàng đen. 

Khi hai người xuất hiện ở bàn ăn, Lancelot mới nhớ ra, hình như Cố Thịnh Nhân không ăn thức ăn của loài người?

“Vị này là?” Phụ thân của Lancelot, tộc trưởng Brow của gia tộc Ryan vô cùng kinh ngạc.

“Phụ thân, nàng chính là thầy dạy kiếm của con.” Lancelot cười nói. 

Thái độ của Brow lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình, con của ông ta dạo này đang luyện kiếm, đáng nhẽ ông ta không cho phép, nhưng đến khi chứng kiến sức mạnh cùa kiếm.

Quả thực vô cùng thần bí, không thể giải thích theo lẽ thường.

Đối với thầy giáo của con trai mình, ông ta vô cùng kính trọng. 

Thái độ của Cố Thịnh Nhân vẫn lịch sự và lãnh đạm trước sau như một, Brow không hề để bụng, đa số những người tài giỏi đều rất kỳ lạ.

Đối với việc Cố Thịnh Nhân là nữ, ông ta chỉ thoáng kinh ngạc.

Ông ta mời Cố Thịnh Nhân cùng dùng bữa sáng. 

Khứu giác của huyết tộc không thể cảm nhận được hương vị của đồ ăn loài người, Cố Thịnh Nhân chỉ ăn vài miếng rồi dừng lại.

Phu nhân Ryan lại bị lôi cuốn bởicánh tay sau lớp áo choàng của nàng.

Đôi tay trắng nõn, thon dài và xinh đẹp như vậy lại có thể là thầy giáo dạy kiếm của con trai mình? 

Phu nhân Ryan cảm thấy con trai mình có lẽ đã bị lừa, đợi chút nữa họ tới sân luyện kiếm, trong lòng bà ta đã nghĩ tới một phương pháp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (16)


“Thiếu gia Ryan, nghe nói người mới giáo viên dạy kiếm tới, ta muốn thỉnh giáo một chút.” Một gã tóc vàng nói với Lancelot.

Nói xong hắn ta nhìn Cố Thịnh Nhân đang giấu mình trong áo choàng, giọng nói có ý khinh thường.

“Nghe nói người là giáo viên mới, hóa ra lại là nữ?” Hắn ta đánh giá Cố Thịnh Nhân: “Một người phụ nữ mỏng manh, nên ở nhà để đàn ông bảo vệ, loại vũ khí như kiếm, không nên để phụ nữ sử dụng!” 

“Hơn nữa…” Hắn ta nhìn thấy thanh trường kiếm trong tay Lancelot nhìn với vẻ kinh thường: “Quả nhiên là kiếm của phụ nữ, nhỏ bé thế này, khi đối đầu với kẻ thù, có thể cắt đứt cổ họng đối phương không?”

Trong lòng Lancelot đầy tức giận, tên tóc vàng này chính là thầy giáo dạy kiếm trước kia của hắn, tên là Hart, kỹ thuật sử dụng kiếm tương đối ổn, nhưng thái độ ngạo mạn, hơn nữa lại vô cùng kinh thường phụ nữ.

Lúc đó Lancelot vừa về đã nói với ba mẹ mình là tự học luyện kiếm theo phương pháp mới, không cần thầy dạy kiếm, nên khiến hắn ta ấm ức. 

Nhưng sao hắn ta dám sỉ nhục nàng!

Lancelot định mở miệng, nhưng lại bị Cố Thịnh Nhân chặn lại.

Nàng cười như không nhìn Hart: “Ngươi có muốn đấu với ta không?” 

Vẻ mặt Hard đầy thách thức: “Đương nhiên.”

Cố Thịnh Nhân gật đầu: “Cũng được, nhìn ngươi như vậy có lẽ khinh thường kỹ thuật sử dụng kiếm của ta.”

Nàng giơ tay phải lên, một thanh kiếm xuất hiện. 

Hart nhìn chiêu thức đó vô cùng kinh ngạc: “Giả thần dọa quỷ.”

Cố Thịnh Nhân không để ý tới hắn ta, mà quay đầu nói với Lancelot: “Xem cho rõ nhé, đây mới là uy lực của kỹ thuật sử dụng kiếm.”

Lancelot ngạc nhiên, Ekaterina hùng mạnh mà hắn biết chưa bao giờ sử dụng kiếm. 

Sau đó, hắn mở to đôi mắt.

Một tia sáng lóe lên từ trường kiếm.

Thanh kiếm trong tay Hart được tèn từ sắt nên đã bị chẻ làm đôi. 

Kiếm của Cố Thịnh Nhân đã kề lên cổ hắn ta.

Một sự lạnh lẽo đang từ cổ lan tràn khắp cơ thể Hart, hắn ta không ngờ chỉ một kiếm có thể dễ dàng khiến đầu hắn ta lìa khỏi cổ, giống như nửa thanh kiếm đang nằm dưới đất vậy.

“Ngươi nói xem, kiếm mảnh như vậy, ở trên cổ người có chém đứt cổ ngươi không?” Cố Thịnh Nhân nhẹ nhàng giơ kiếm về phía trước, Hart lập tức giảm thấy đau đớn. 

Sắc mặt Hart không thay đổi, nhìn chằm chằm vào Cố Thịnh Nhân: “Ta xin lỗi về hành vi vừa rồi của mình, kiếm thuật của người vô cùng mạnh mẽ, ta không thể địch nổi, Hart ta tâm phục khẩu phục. Đã bại dưới tay người, mặc người xử trí.”

Hắn ta nói xong thì nhắm hai mắt lại, dáng vẻ ngẩng cao đầu.

Cố Thịnh Nhân thuận tay rút kiếm về, không thèm liếc nhìn hắn ta. 

“Nếu đã biết như vậy, thì đi đi.”

Nàng đang nói, ánh mắt nhanh nhẹn nhìn xung quanh.

Phu nhân Ryan đang nấp trong bóng tối trên lầu, quan sát, cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, cảm giác như mình đã bị phát hiện. 

Không thể nào! Bà ta tự an ủi mình, nơi này vị thế đặc biệt không ai có thể phát hiện ra mình.

Lancelot vẫn luôn dõi theo Cố Thịnh Nhân nhìn thấy hành động của nàng, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Cố Thịnh Nhân trả lời không dứt khoát. 

Sau khi Phu nhân Ryan xuống lầu, nghĩ ngời rồi vẫn nói chuyện hôm nay với chồng mình.

“Bà nói cái gì?” Ông Brow vừa tức vừa sợ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (17)


“Bà thực sự là hồ đồ!” Brodt tiên sinh đi lòng vòng hai vòng trong thư phòng.

“Dựa theo lời bà nói, Nếu Lance lão sư kia có thể là một Harter cường giả, nàng ta có thể phát hiện bà cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.” Brodt tiên sinh có chút u buồn: “Cường giả như thế, có ai không phải là người tâm cao khí ngạo, lỡ như người ta tức giận bỏ đi, chúng ta làm sao bây giờ?”

Phu nhân Ryan cũng có chút nóng nảy: “Lúc đó ta cũng chỉ muốn thử nàng ta một chút, nào biết đâu rằng Harter lại nói thẳng ra như vậy?” 

Brodt tiên sinh đột nhiên hỏi: “Vị cường giả thần bí kia, có thật như bà nói, lợi hại như vậy?”

Nói đến điều này, hai mắt Phu nhân Ryan sáng lên: “Trời ạ, ta chưa từng gặp qua kiếm thuật ưu nhã như vậy, ta thấy nàng ta chỉ nhẹ nhàng rút kiếm múa vài đường, kiếm quang xuất hiện, sau đó kiếm liền đặt trên cổ Harter.”

Brodt tiên sinh trầm ngâm một chút, cuối cùng nói: “Nếu như vậy, đợi lát nữa bà nên tự mình đi xin lỗi.” 

Cường giả như vậy, đáng giá buông tư thái đi kết giao.

Dù sao Phu nhân Ryan cũng không ngu, bà ta hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ý trượng phu, gật đầu: “Được, ta đi chuẩn bị một chút.”

Phu nhân Ryan đến, nằm trong dự liệu của Cố Thịnh Nhân. 

“Các hạ, hôm nay đã mạo phạm, là lỗi của ta, xin các hạ lượng thứ.” Phu nhân Ryan thành khẩn xin lỗi.

Cố Thịnh Nhân căn bản cũng không có ý định tính toán, dù sao cũng là mẫu thân của người yêu đời này, cô gật đầu, nhận lễ vật của Phu nhân Ryan.

Lancelot chạng vạng tối mới tới gia tộc Ryan, trong tiểu viện tử sắp xếp cho Cố Thịnh Nhân: “Xin lỗi.” 

Cố Thịnh Nhân không nói gì.

Lancelot cũng không ngốc.

Đối phương cũng đã đủ rõ ràng, đường đường nữ thân vương huyết tộc, vì hắn che giấu hành tung đi tới thế giới loài người, cùng hắn luyện kiếm, quan tâm hắn. 

Bản thân có tài đức gì, có khả năng gì mà khiến nàng ái mộ đối đãi?

Thế nhưng nàng ở đây lại chịu ấm ức.

Hắn đột nhiên thấy Cố Thịnh Nhân khẽ động, liền biến mất trong phòng. 

Lancelot cả kinh, đây là cô tức giận rời đi?

Hắn không nhịn được mở miệng kêu: “Ekaterina, nàng ở đâu?”

Nhưng không ai trả lời hắn. 

Lancelot thất vọng ngồi dưới đất, nhất định là nàng tức giận không muốn gặp lại mình.

Kỳ thực Cố Thịnh Nhân không suy nghĩ nhiều như vậy, đột nhiên cô biến mất là bởi vì cảm thấy Olivia ở đây.

“Nàng quả nhiên ở đây.” Giọng Olivia không nghe tâm trạng. 

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cố Thịnh Nhân, lửa giận đầy mình Olivia đột nhiên không biết nên phát tiết thế nào.

Hắn ta nên nói cái gì?

Nói mình thấy cô đã rất lâu không ở lâu đài bóng đêm, điều tra mới phát hiện cô vẫn ở trong nha một nam nhân loài người? 

Nói hắn ta ghen tỵ, vì thế không quan tâm đến tìm cô?

Hắn ta có tư cách gì mà nói những lời này?

Cuối hắn ta cũng chỉ nói một câu: “Nghe nói nàng gần đây mê luyến một người, ta cố ý sang đây xem xem.” 

Lúc này tâm trạng Cố Thịnh Nhân không tốt như vậy, cô trực tiếp hỏi ngược lại: “Ta nhớ ở đây cũng không phải địa bàn của gia tộc Malkavian, Olivia, ngươi quản cũng quá rộng đấy?”

Olivia vừa muốn mở miệng, đột nhiên ngừng lại.

Hắn ta rõ ràng nghe được trong gió truyền tới một câu “Ekaterina”. 

“Quả nhiên nàng cho phép hắn gọi tên của nàng?” Olivia chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng càng lúc càng dâng lên thiêu đốt.

“Olivia, Ekaterina ta làm việc, không có nghĩa vụ bẩm bảo bất kỳ kẻ nào. Ta còn có việc, đi trước.” Cố Thịnh Nhân xoay người rời đi.

Một tay vươn ra cản đường đi của cô. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 163: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (18)


Cố Thịnh Nhân khó hiểu nhìn Olivia ngăn cản mình.

Sắc mặt Olivia ưu buồn lúc này đã hơi hồng, khuôn mặt ôn nhu cũng biến thành tà mị.

“Ekaterina, nàng là vị hôn thê của ta, tại sao có thể rung động với nam nhân khác?” Hắn ta khẽ nói. 

“Nực cười.” Ekaterina lạnh lùng nhìn hắn ta: “Olivia, ngươi lấy đâu ra tự tin nói ra những lời này với ta?”

Trong mắt Olivia hiện lên một tia đau đớn, như bị một màu đỏ như máu bao trùm.

“Ta không cho phép nàng thích nam nhân khác, người kia không thể xứng với nàng, chỉ có thể là ta!” Olivia bình tĩnh nhìn Cố Thịnh Nhân. 

Cố Thịnh Nhân bị hắn ta làm cho mộng mị, tình huống gì đây? Không phải Olivia thích Rita sao?

“Olivia, hiện tại ngươi không bình thường. Ngươi nhìn kỹ, ta không phải Rita.” Cố Thịnh Nhân nhìn Olivia hai mắt đỏ ngầu, biết đây là dấu hiệu bộ tộc Malkavian rơi vào trạng thái điên cuồng.

“Rita? Hóa ra nàng nghĩ rằng ta thích nàng ta?” Olivia cúi đầu bật cười. 

“Ta rất tỉnh táo, Ekaterina. Rita là thứ gì? Nếu như không phải nàng ta giống nàng, ta căn bản cũng sẽ không thèm liếc nhìn nàng bta một cái. Người ta vẫn yêu là nàng.” Hắn ta thở dài.

Olivia hình như trầm lại. Bí mật dưới đáy lòng nhiều năm được thổ lộ, đôi mắt hắn ta nhìn Cố Thịnh Nhân thật sâu.

Cố Thịnh Nhân quả nhiên bị những lời này của hắn ta làm sợ hãi đến ngây người. 

“Hệ thống, ngươi cũng không nói cho ta biết, người Olivia thật sự yêu là Ekaterina.”

Hệ thống cũng rất vô tội: “Ta cũng không biết, nguyên nội dung bên trong vở kịch căn bản không có điều này.”

Cố Thịnh Nhân: Hệ thống không đáng tin cậy này! 

Nhưng, Olivia còn phải ứng phó.

“Yêu ta, vừa không ngừng đổi người yêu. Olivia, tình yêu của ngươi, ta thật là không nhận nổi.”

Cố Thịnh Nhân nói giống như một đao nhọn cắm vào tim Olivia. 

Hắn ta chỉ biết, người như Ekaterina, căn bản không thể dễ dàng tha thứ cho nửa kia làm chuyện này.

“Nếu như... Nếu như chuyện này, có ẩn tình khác?” Hắn ta giải thích.

Cố Thịnh Nhân bình tĩnh nhìn hắn ta: “Ta không muốn biết ẩn tình gì, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, mấy tình nhân này của ngươi có phải thật hay không?” 

Olivia không có cách nào phủ nhận.

Cố Thịnh Nhân cười giễu cợt một tiếng: “Ngươi xem, Olivia, ngươi dùng cái gì để chứng minh cảm tình của ngươi đối với ta? Dùng những tình nhân đổi không ngừng của ngươi sao?”

Cô không thèm nói thêm, xoay người rời đi. 

“Hơn nữa, Olivia, đừng hạ thủ với Lancelot, nếu như ngươi còn muốn chúng ta tiếp tục làm bạn.” Trong gió xa xa truyền đến giọng nói của cô.

Olivia ở lại cúi đầu cười: “Đi đối phó một con người? Ekaterina, nàng cũng quá xem thường Olivia Malkavian ta.”

Dù sao Ekaterina cũng là người lãnh đạo tối cao của bộ tộc Bruch, cô không thể dành toàn bộ thời gian cho Lancelot. 

Cô chỉ thỉnh thoảng đi thăm dò một chút tình hình gần đây của Lancelot lưu lại một vài thứ, nhưng chưa bao giờ gặp mặt hắn.

Nhưng Rita lại ngược lại, tốc độ tiến bộ của nàng ta khiến người khác kinh ngạc.

Thực lực của nàng ta đã gần đến công tước. 

Đẳng cấp của huyết tộc nghiêm ngặt, huyết tộc cao cấp từ bá tước, lần lượt đến hầu tước, công tước, sau đó là thân vương chí cao vô thượng.

Lúc nàng ta được Olivia chuyển hóa, rõ ràng chỉ là một bá tước, cho dù là máu Olivia chuyển hóa lưu lại lực lượng để cho nàng ta nâng cao từng bước, tốc độ này, cũng thật sự khiến người khác kinh ngạc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 164: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (19)


Cố Thịnh Nhân bớt thời giờ đến vương quốc Louki.

Cô không báo cho bất kì ai biết, lúc cô nhìn thấy Rita, còn có chút kinh ngạc.

Nữ nhân xinh đẹp tà mị đang bưng một chén tiên huyết uống chính là Rita. 

“Rita, đã lâu không gặp.” Cố Thịnh Nhân mở miệng lên tiếng chào hỏi.

Rita vẻ mặt cứng đờ, tựa hồ có chút không dám tin: “Điện hạ?”

“Là ta.” Cố Thịnh Nhân đi tới. 

Rita tựa hồ có chút bối rối, nàng ta đứng dậy, hướng phía Cố Thịnh Nhân chào một cái, đứng dậy thấy làn váy diễm lệ và móng tay màu đen trên tay, động tác hơi dừng một chút.

“Điện hạ người ngồi xuống trước đã.” Rita rót cho Cố Thịnh Nhân rót một chén máu tươi, sau đó xoay người rời đi.

Lúc đi ra, nàng ta lại biến thành hình dáng quen thuộc của Cố Thịnh Nhân. 

Cố Thịnh Nhân chợt bừng tỉnh, hóa ra nàng ta vừa phải đi cởi bỏ lớp hóa trang.

“Nhìn tự nhiên như vậy, ta thiếu chút nữa không nhận ra.” Cố Thịnh Nhân thuận miệng nói một câu.

Rita tựa hồ có chút ngượng ngùng cười cười: “Điện hạ sao lại rảnh rỗi tới đây?” 

Cố Thịnh Nhân nhìn nàng: “Ta nghe nói gần đây ngươi tiến bộ rất nhanh, tới thăm tân công tước huyết tộc của chúng ta một chút.”

Dựa theo tốc độ này của Rita, trở thành công tước hầu như không thành vấn đề, cấp bậc công tước, trong số toàn bộ huyết tộc cũng không quá hai con số.

Rita tựa hồ có chút ngượng ngùng: “Trước mặt điện hạ, công tước có là gì.” 

Cố Thịnh Nhân nhìn nàng ta: “Không nên tự coi nhẹ mình, Rita, ngươi đã làm rất tốt.”

Cố Thịnh Nhân ở vương quốc Louki một ngày, lúc rời đi Rita lại bịn rịn.

“Ngươi có thời gian, có thể tới lâu đài bóng đêm, lúc nào cũng hoan nghênh.” Cố Thịnh Nhân nói. 

Đáng tiếc. Rita cụp mắt, Olivia điện hạ sẽ không cho phép ta, một người nghi ngờ có dị tâm bước vào lâu đài bóng đêm.

Sau khi Cố Thịnh Nhân trở lại lâu đài bóng đêm, bắt đầu chuẩn bị thủ tục ngủ.

Huyết tộc mỗi trăm năm, sẽ có một lần kỳ suy yếu, thường thường bọn họ cũng sẽ ngủ say trong thời gian này. 

Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, nguyên Ekaterina trong lúc đang ngủ say bị Rita chui vào chỗ trống, liên hợp một đám huyết tộc phong ấn cô.

Xác nhận toàn bộ hệ thống phòng ngự đã khởi động, Cố Thịnh Nhân cũng đang chọn tầng hầm để ngủ, ngầm vẽ một trận pháp phòng hộ lớn.

Cô để lại lời nhắn cho Lancelot, nói rõ có khả năng trăm năm tới sẽ không xuất hiện. 

Huyết tộc ngủ say, ngắn thì vài thập niên, dài thì mấy trăm năm.

Cô có lòng tin với người mình yêu, dựa vào tư chất của hắn, trăm năm sau, còn không biết sẽ trở thành hình dáng ra sao.

Cảm nhận được năng lượng trong cơ thể mình đang nhanh chóng trôi qua, Cố Thịnh Nhân an tĩnh chìm vào giấc ngủ. 

Nhưng cô không biết, đến khi cô vừa tỉnh lại, bên ngoài đều đã thay đổi.

Khi cô tỉnh dậy, hệ thống thở phào nhẹ nhõm.

“Kí chủ, ngươi cuối cùng cũng thức tỉnh.” Hệ thống nói như rất may mắn. 

“Ta ngủ bao lâu? Xảy ra chuyện gì sao?”

Hệ thống trả lời: “Kí chủ ngủ say tròn một trăm sáu mươi năm. Rita mang theo không ít tộc nhân bộ tộc Malkavian, phản bội Olivia.”

“Ngươi nói cái gì?” Cố Thịnh Nhân kinh ngạc không thôi: “Vì sao?” 

Hệ thống chần chờ một chút: “Nghe nói là bởi vì... Rita công tước muốn trở thành vị hôn thê của  Malkavian thân vương, bị thân vương giận dữ trục xuất khỏi bộ tộc Malkavian.”

Cố Thịnh Nhân: “Muốn trở thành vị hôn thê của Olivia? Không phải nàng ta thích Olivia sao? Chờ một chút!”

Cố Thịnh Nhân trợn trừng mắt: “Vị hôn thê của Olivia!” 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 165: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (20)


"Cậu nói là, người Rita thích, là tôi ư?" Cố Thịnh Nhân khó có thể tin.

Hệ thống dùng im lặng trả lời.

"Cho nên trước đó Olivia ghen, là bởi vì hắn đã nhìn ra Rita thích ta, ghen với Rita ư?" 

Hệ thống im lặng lần nữa.

Cố Thịnh Nhân cảm thấy cô cần bình tĩnh một chút.

"Lance thì sao?" Cuối cùng cô nhớ tới người yêu của mình. 

Hệ thống đang chuẩn bị nói, cấm chế mà Cố Thịnh Nhân thiết lập ở tầng hầm bị người phá vỡ.

Không phải cậy mạnh, mà chính là dùng thủ pháp thiết kế cấm chế giống vậy.

Cái thế giới này, biết cái thủ pháp này, chỉ có một người. 

Lần này không cần hệ thống trả lời.

Quả nhiên, một giây sau. Lancelot xuất hiện trước mặt Cố Thịnh Nhân.

"Ekaterina." Hắn dùng giọng khàn gọi cô một cái, cúi người, trực tiếp ôm người từ trong quan tài ra. 

"Kiếm Tôn, không tệ, tiến bộ rất nhiều. Có điều ngươi vào bằng cách nào?" Cố Thịnh Nhân yên tâm dựa vào ngực hắn, hỏi.

Người đàn ông thả người xuống ghế đại điện, ngồi xổm người xuống, dùng lời ít mà ý nhiều: "Đánh vào."

Quả nhiên một giây sau, không ít thủ vệ bên trong lâu đài xông vào, nhìn Cố Thịnh Nhân ngồi trên chủ vị: "Điện hạ, có một con người rất lợi hại cầm theo một thứ vũ khí kỳ lạ xông vào, ngài..." 

Hắn ta bỗng dừng lại.

Bời vì cái con người rất lợi hại kia, lúc này đang quỳ một chân trên đất, mang giày cho Thân vương điện hạ của bọn họ.

Cố Thịnh Nhân lạnh lùng nhìn họ một cái: "Ra đi." 

Đám thủ vệ nghe lời lui ra, thủ vệ lên tiếng trước mang theo vẻ mặt sùng bái: "Không hổ là Thân vương điện hạ, con người lợi hại như vậy, lại bỗng thần phục dưới mị lực của Thân vương điện hạ."

Trong đại điện yên tĩnh trở lại.

Lancelot bỗng đứng dậy: "Nàng dã từng nói với ta, muốn trở thành người đàn ông của nàng, trước hết dùng kiếm chứng minh thực lực của mình. Như vậy..." 

Hắn cúi người nhìn Cố Thịnh Nhân, có thể nghe thấy tiếng thở của hai người: "Hiện tại, ta có tư cách này không?"

Cố Thịnh Nhân ngẩng đầu, trong đôi mắt màu xanh lam của đối phương toàn là bóng ḿnh.

Cô khẽ cười một tiếng, giơ tay lên, vòng qua cổ hắn, hơi thở như hoa lan: "Ta cho phép ngươi được gọi ta là, Katyusha." 

Lancelot bỗng trở nên vui vẻ, gần như không kịp chờ đợi, hắn cúi người in lên đôi môi đỏ bừng của người bên dưới.

Lancelot nhìn người bên cạnh thật sâu, nhìn nàng bời vì cái hôn vừa rồi mà đôi môi mọng đỏ, nhìn đôi mắt nàng tan đi lạnh lùng và lăn tăn chút ánh xuân.

"Có thể chứ?" Hắn cúi người, để cho nàng cảm nhận được thay đổi trên người mình. 

Cố Thịnh Nhân không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.

Lúc tình đến chỗ sâu, Cố Thịnh Nhân không thể khống chế lộ răng nanh ra, cọ sát vào cổ của Lancelot.

"Em yêu, Katyusha, cắn đi." Lancelot bình tĩnh nhìn cô. 

Cố Thịnh Nhân không do dự nữa, răng cắm vào trong dòng máu.

Lancelot chỉ cảm thấy đầu óc như bị bùng nổ, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống người Cố Thịnh Nhân.

Cố Thịnh Nhân đóng đôi mắt nặng nề lại, buông thả mình rồi ngủ thiếp đi. 

Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình nằm trên giường, bên hông có một cánh tay ôm lấy với tính chiếm hữu.

"Tỉnh rồi ư?" Tiếng Lancelot truyền từ trên đỉnh đầu xuống, mang theo ý cười.

Hắn vốn không ngủ. 

Hôm qua được người mình yêu đồng ý đã để hắn vô cùng vui sướng, không nghĩ tới sau đó còn vui lớn hơn chờ hắn.

Hắn nhìn chăm chú bộ dạng người yêu ngủ, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 166: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (21)


Sau khi Cố Thịnh Nhân tỉnh, còn có một đống chuyện lớn cần cô phải xử lý.

Chuyện còn lại của gia tộc Bruch thì không cần phải nói, mà còn có hai kẻ phiền toái.

Olivia và Rita. 

Chuyện hai người này bất hoà ở huyết tộc bởi vì nữ thân vương Bruch đã ầm ĩ cả lên.

Thái độ của Cố Thịnh Nhân với việc này là, trực tiếp cử hành một bữa tiệc ở lâu đài Dạ Oanh.

Cô muốn đường đường chính chính nói cho tất cả mọi người, nữ thân vương Bruch, đã có người trong lòng. 

Gần như tất cả huyết tộc cấp cao đều nhận được lời mời, đương nhiên trong đó bao gồm Olivia và Rita.

Không ít huyết tộc đều chờ đợi thấy chuyện này phát triển.

Nhưng mà để bọn họ thất vọng rồi. 

Hai người Olivia và Rita chạm mặt cũng không tia lửa đụng nhau như trong tưởng tượng, hai bên hừ lạnh một tiếng, đi qua một bên làm việc của mình.

Thật ra vẫn luôn có không ít huyết tộc thấy lạ: Bản thân Rita là huyết duệ của Olivia, Olivia muốn mạng nàng ta chỉ cần một cái suy nghĩ trong đầu, vì sao lại dung túng nàng ta đến nay?

Cố Thịnh Nhân đi ra cùng Lancelot. 

Cô mở miệng nói câu đầu tiên đã khiến không ít huyết tộc phấn khích.

"Ta giới thiệu với mọi người một chút, người đàn ông bên cạnh ta, Lancelot • Ryan. Là bạn tình của ta."

Một lời chấn động bốn phương. 

Không phải người mới, không phải tình nhân, không phải huyết duệ, mà chính là bạn tình.

Huyết tộc trời sinh gió, chảy đa tình, nhưng thái độ của bọn họ đối với nửa kia hết sức thận trọng.

Bạn tình, đối với huyết tộc mà nói, mang ý nghĩa trung trinh, không rời không bỏ. 

Trước khi huyết tộc tìm thấy một nửa thì chơi rất nhiều bụi hoa, sau đó tìm được bạn tình, cuộc sống như vậy sẽ không xuất hiện.

Không ít huyết tộc lén nhìn sang người của Olivia và Rita, muốn nhìn phản ứng của họ.

Kết quả không để cho họ thất vọng, hai người đều đổi sắc mặt. 

Rita còn hét to: "Điện hạ, vì sao ngài lại lựa chọn một con người? Không phải ngài nói là thích ta ư?"

Cố Thịnh Nhân nhanh chóng nhận ra người đàn ông bên cạnh bắn ánh mắt lạnh lẽo tới, cô trừng lại ý đừng làm loạn!

Mà lời Rita nói cũng làm cho không ít huyết tộc chuyển mắt lắm chuyện sang người Cố Thịnh Nhân. 

Cố Thịnh Nhân lộ vẻ không biết làm sao, mắt nhìn Rita giống như trưởng bối đang nhìn tiểu bối cố tình gây chuyện: "Rita, ta nói thích ngươi, ta vẫn luôn coi ngươi là một tiểu bối khiến người khác thích, không phải cái loại tình cảm kia mà ngươi muốn. Ta không thích phụ nữ."

Rita như không thể chấp nhận được, hôm nay nàng ta ăn mặc vô cùng long trọng thế nhưng bị làm đau lòng, nàng ta cũng không để ý trang điểm xinh đẹp, che mặt khóc òa lên: "Không phải như vậy, không phải như vậy..."

"Như vậy còn ta? Ekaterina, nàng còn nhớ hôn ước giữa chúng ta không?" Olivia nhìn thẳng vào cô. 

Hai chữ hôn ước, thành công khiến Lancelot nắm chặt kiếm trong tay. Đúng rồi, nàng còn có vị hôn phu danh chính ngôn thuận.

"Olivia." Cố Thịnh Nhân nghiêm mặt nói: "Hôn ước của hai người chúng ta, toàn bộ huyết tộc đều biết tình hình thế nào. Trước kia ngươi làm những chuyện kia, ta chưa từng can thiệp chút nào, bây giờ ta cũng đã tìm được bạn tình của mình, hôn ước của chúng ta, dừng ở đây đi."

Vẻ mặt Olivia bình tĩnh khi nghe xong lời nàng, ngay lúc tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ nổi giận, hắn lại khẽ cười. 

"Ta không đồng ý, trừ khi..." Ánh mắt hắn bắn thẳng đến chỗ người đàn ông không mở miệng bên Cố Thịnh Nhân.

"Để hắn và ta đánh một trận đường đường chính chính."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 167: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (22)


Lời Olivia khiến không ít huyết tộc cười trên nỗi đau của người khác.

Olivia và Lancelot, dù là ai thì huyết tộc cũng đều hướng về phía Olivia.

Một con người yếu đuối cũng dám nghĩ tới điện hạ Bruch tôn quý nhất của huyết tộc, thực sự là chuyện viển vông! 

Tất cả mọi người chờ nhìn thấy Lancelot làm trò cười.

Olivia là Thân vương tộc McAvoy, cao quý thuần huyết, trong toàn bộ huyết tộc, ngoại trừ Ekaterina có thể đánh một trận với hắn ta, những người khác không phải đối thủ.

Càng không nói tới con người. 

Không ít người cho rằng Cố Thịnh Nhân sẽ ra mặt ngăn cản, không nghĩ tới nàng chỉ lui về phía sau môt bước, để không gian lại cho con người kia.

Xem ra Thân vương điện hạ cũng không có thích con người kia nhiều, không ít Huyết tộc nghĩ như thế: Nếu không thì cũng sẽ không trơ mắt nhìn hắn đi chịu chết.

Lancelot chỉ là nhìn Cố Thịnh Nhân một chút, trong mắt tràn đầy tình ý, về đám huyết tộc khác... ngoài Ekaterina, những người khác không lọt nổi mắt xanh của hắn. 

Hắn rút kiếm trong tay của mình ra.

Ngay khi kiếm ra khỏi vỏ, khí thế cả người hắn thay đổi.

Nếu vừa rồi nói Lancelot chỉ là một con người quý tộc có dung mạo tốt, vậy thì bây giờ hắn giống như là một thanh kiếm sắc đã ra khỏi vỏ, quanh người đều là lưỡi dao sắc bén. 

Những âm thanh xì xào bàn tán bỗng yếu đi, không ít Huyết tộc đã ý thức được tên con người này, sợ là không có yếu đuối như trong tưởng tượng của họ.

Olivia cũng thu hồi vẻ hững hờ trên mặt.

Hắn nhìn thẳng Lancelot: "Ngươi mạnh hơn so với tưởng tượng của ta." 

Lancelot nhìn hắn bình tĩnh "Chỉ lúc nữa thôi, chắc chắn ngươi sẽ nói caai nói này lần nữa."

Olivia cười nhạo: "Khoác lác, người dám nói vậy ở trước mặt ta, đến nay chưa có một người."

Hắn chuyển mắt sang phía Cố Thịnh Nhân: "Người nàng coi trọng, là nhân vật kiêu ngạo vậy ư?" 

Vẻ mặt Cố Thịnh Nhân không đổi: "Có phải hay không, ngươi cứ chờ rồi sẽ biết."

Olivia bị lời tin tưởng của nàng làm cho lòng đau nhói, hắn nở nụ cười: "Được, vậy ta sẽ xem một con người, có thể mạnh tới mức nào."

Trường kiếm của Lancelot đã bổ xuống không chút lưu tình. 

Mọi chuyện phát triển vượt qua tất cả suy đoán của huyết tộc.

Người đàn ông kia, thật sự là con người ư? Không phải Thần Tộc viễn cổ gì ư?

Một con người, sao có thể có được sức mạnh lớn như vậy? 

Nhìn Olivia đánh tới nối không phân nổi với Lancelot, không ít huyết tộc đầu thấy khó tin trong lòng.

Nhìn Cố Thịnh Nhân ung dung như trong dự liệu, lúc này suy nghĩ của đám huyết tộc cũng đã thay đổi: Xứng là người mà Thân vương điện hạ coi trọng, thực sự không phải người thường.

Bỗng nhiên Cố Thịnh Nhân sầm mặt xuống, người nàng thoắt cái đã tiến vào cuộc chiến giữa hai người. 

Chỉ vung hai tay nhẹ nhàng, đã tách hai người ra.

"Đủ rồi." Vừa rồi nếu nàng không ngăn cản, mặc kệ hai người đánh tiếp, sớm muộn sẽ thành cục diện hai bên bị thương.

"Nàng sợ người đàn ông của mình bị thương vậy ư?" Olivia cười lạnh nói. 

Cố Thịnh Nhân quay người nhìn hắn: "Olivia, đừng bị tình cảm làm cho mê muội. Kiếm của Lancelot, không phải tự lành bình thường là được."

Nghe lời của nàng là đang suy nghĩ cho mình, lúc này vẻ mặt Olivia mới dịu đi chút.

Thế nhưng thoáng cái hắn đã thấy người đàn ông kia nắm lấy tay của Ekaterina, vừa thân mật oán trách nói: "Không có bị thương chứ? nàng xông ra như vậy làm gì, ta có..." 

Trong nháy mắt, tâm trạng tốt hơn đã biết mất tiêu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 168: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (23)


Đến khi Cố Thịnh Nhân nhìn qua.

Olivia không chờ cô mở miệng mà đã nói: "Người đàn ông này đã có đủ thực lực xứng đáng với nàng, ta sẽ thực hiện lời hứa của ta."

"Ta, Olivia tộc McAvoy tuyên bố: Bắt đầu từ hôm nay, giải trừ hôn ước với Ekaterina Bruch." Hắn ta nhìn Cố Thịnh Nhân, nói từng chữ. 

Không biết vì sao, rõ ràng vẻ mặt của hắn bình tĩnh như vậy, Cố Thịnh Nhân lại thấy được trên người hắn có cảm giác đau lòng.

Đương nhiên Lancelot biết hắn ta đau lòng vì cái gì, trực giác của đàn ông nói cho hắn biết, tình cảm của Olivia với Cố Thịnh Nhân giống như mình.

Nhưng mà hắn không có tâm trạng đồng cảm với tình địch. 

Olivia không dừng lại, sau khi nói câu kia xong thì rời đi.

Thân là Thân vương tộc McAvoy, hắn nên mạnh mẽ, không gì là không làm được, cho dù buông tay, cũng phải thoải mái.

Sau khi Olivia đi, Rita cũng không có ở lại, những huyết tộc khác cũng đều liên tục rời đi. 

Lancelot chiến đấu thành danh, không còn có ai dám xem thường hắn.

Hai người Cố Thịnh Nhân và Lancelot sống bình yên thời gian dài ở trong lâu đài Dạ Oanh.

"Hơ một trăm năm này, ngươi đã sống thế nào?" Cố Thịnh Nhân dựa vào giường êm, nhìn người yêu ngồi ở bên cạnh đọc sách. 

Lancelot ngẩng đầu suy nghĩ: "Mới đầu ta luôn ở nhà, bời vì cố chấp không chịu lấy vợ sinh con, đã mất đi thân phận người thừa kế của gia tộc Ryan, như vậy là một giải thoát với ta. Thế nhưng sau này, chờ đến mười năm, hai mươi năm, người của gia tộc phát hiện dung mạo của ta không có thay đổi chút nào, bọn họ bắt đầu cảm thấy sợ ta, thậm chí có một lần, ta nghe cha mẹ ta đang nói chuyện, nói ta là "Quái vật"..."

Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện không có liên quan tới mình, Cố Thịnh Nhân lại nghe ra được có chút đau lòng.

Cô đã quên cái thế giới này không giống thế giới kiếm tu trước đó, dung mạo không thay đổi, tuổi thọ dài đối với người bình thường mà nói, là vượt qua sự chấp nhận bình thường. 

"... Về sau ta chuyển đến khu rừng cách lâu đài Dạ Oanh không xa, dù sao khi đó ta đã không cần ăn ngũ cốc hoa màu. Không cần lo lắng gặp gỡ người sống, cũng có thể gần nàng hơn một chút..."

Hắn còn chưa nói hết, bỗng nhiên Cố Thịnh Nhân ngồi dậy ôm lấy hắn.

Hắn hôn một dịu dàng lên mái tóc dài của cô: "Nàng không cần để ý quá, cuộc sống như vậy, ta đã không còn cảm thấy khó chịu." 

Bời vì hắn có suy nghĩ như vậy trong lòng, nên tất cả trước đó đều không có khó khăn.

Gần đây huyết tộc đã tung ra vài tin tức lớn.

Công tước Rita lại trở về dưới quyền Thân Vương McAvoy lần nữa. 

Nữ Thân vương Bruch cử hành hôn lễ ở lâu đài Dạ Oanh với con người lợi hai kia, sau đó không tìm thấy bóng hai người, nghe nói là đi hưởng tuần trăng mật.

Lúc tới hôn lễ, Thân vương McAvoy và Công tước Rita đều tham gia, mấy người còn cười nói riêng phần mình, không có nhận chút ảnh hưởng từ chuyện lúc trước.

"Ngươi định lôi kéo ta du lịch toàn bộ đại lục này một lần ư?" Cố Thịnh Nhân nhìn người đàn ông. 

Lancelot ôm chặt người trong ngực: "Lúc ta luyện kiếm trước kia, vẫn luôn nghĩ rằng, có một ngày, có thể ở cùng một chỗ với nàng, lưu lại dấu chân của hai người chúng ta trên mỗi một đại lục."

Hắn biết Cố Thịnh Nhân đã tồn tại vô số năm, có lẽ trên đại lục này, nàng đã nhìn hết mỏi cảnh vật vô số lần.

Nhưng trong thời gian đó lại không có mình. 

Hắn độc quyền như vậy, hắn hi vọng lúc người phụ nữ này nhớ lại, trong đó sẽ có mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 169: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (24)


"Ngươi phải trông chừng ta, chờ tới khi ta tỉnh lại, người đầu tiên ta muốn nhìn thấy là ngươi." Cố Thịnh Nhân ngẩng đầu lên nói với Lancelot.

Lancelot nhìn người yêu bởi vì suy yếu mà sắc mặt trở nên tái nhợt cưng chiều, hắn đau lòng, cúi người hôn lên môi cô một cái.

"Ta cam đoan sẽ trông chừng nàng không rời một bước, đến tận khi nàng tỉnh lại." 

Lúc này Cố Thịnh Nhân mới yên tâm nằm vào quan tài.

Kỳ suy yếu năm trăm năm một lần lại tới, Cố Thịnh Nhân có chút lo lắng.

Lần này chính là nội dung ban đầu của cốt truyện, bời vì Rita ghen ghét mà muốn hoán huyết với Ekaterina. 

Mặc dù trong thế giới này, Rita và Olivia chưa kịp ở cùng với nhau, nàng cũng không nghĩ ra Rita như thế sẽ có bất mãn gì với mình.

Cố Thịnh Nhân suy nghĩ lung tung một chút, cảm thấy có thể mình đã nghĩ nhiều. Kèm thêm cảm giác suy yếu kéo tới, nàng nhắm mắt thả lòng mình, ý thức rơi vào mù mịt.

Lancelot thực sự làm như hắn nói, hắn tựu mình canh giữ trong tầng hầm Cố Thịnh Nhân ngủ say, không cho phép bất kỳ người nào khác tiến vào. 

Hắn định cứ vậy, ở cùng với nàng, vượt qua lần ngủ say này.

Đến tận khi hắn nhận được thư mà Olivia gửi.

Thư đúng là chữ của Olivia, nội dung trong bức thư để hắn biến sắc. 

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Cố Thịnh Nhân vẫn đang ngủ im trong đó, sau khi vung tay bày ra một tầng cấm chế, vội vàng rời đi.

Olivia hẹn ở nơi rất xa, cho dù ngự kiếm, Lancelot cũng phải bỏ ra gần nửa ngày.

Olivia đã chờ ở đó, hắn đang bước tới bước lui, bộ dạng vô cùng lo lắng. 

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hai người nhìn thấy đối phương, không hẹn mà cùng hỏi ra một câu.

Vẻ mặt Lancelot lạnh lẽo: "Không phải ngươi viết thư hẹn ta ra ư?"

Olivia nghe vậy liền biến sắc: "Rõ ràng là ngươi hẹn ta... Nguy rồi!" 

Lancelot nhìn vẻ mặt hắn, cũng nghĩ tới cái gì đó trong lòng, hai người cũng không nói nhiều, vội vàng chạy về phía lâu đài Dạ Oanh.

Lúc này, lâu đài Dạ Oanh cũng nghênh đón một đám khách không mời mà tới.

"Nơi điện hạ ngủ say ở đâu?" Rita khẽ hỏi một huyết tộc bị áp chế trên đất, đó là thị vệ của lâu đài Dạ Oanh. 

Huyết tộc này nhìn Rita với cái khinh bỉ: "Vẻ phản bội đáng xấu mặt, ngươi sẽ gặp báo ứng!"

Một bàn tay xuyên thủng lồng ngực hắn, bóp nát trái tim hắn.

Rita khẽ rút tay của mình ra, lấy ra một chiếc khăn tay trắng để lau sạch sẽ vết máu. 

"Xem ra bọn họ sẽ không nói, vậy thì ta tự tìm!"

Tầng hầm rất nhanh bị tìm thấy.

Rita đè nén sự hưng phấn trong lòng xuống, nàng ta đã thấy chiếc quan tài xinh đẹp kia. 

"Ngươi, đi qua xem đi, bên trong có phải là điện hạ Bruch hay không." Nàng ta chỉ một huyết tộc bên cạnh.

Rõ ràng tên huyết tộc kia có chút hưng phấn, hắn cho rằng đây là cơ hội để mình lộ mặt.

Hắn ta đi từ từ tới bên quan tài, nhìn thoáng qua, quay đầu đáp lại: "Không sai, là thân vương..." 

Vô số ánh kiếm sáng như tuyết xuất hiện trong không trung, đâm hắn ta tan nát.

"Quả nhiên." Rita hừ lạnh một cái: "Phá trận pháp ở đây cho ta!"

Vẻ mặt Lancelot bỗng trở nên xấu đi, Olivia biết là không ổn: "Sao vậy?" 

Vẻ mặt Lancelot âm trầm: "Cấm chế ta đặt ở chỗ của Katyusha ngủ đã bị phá."

Rita nhìn Cố Thịnh Nhân ngủ ở bên trong với sự tham lam, không nhịn được vươn tay đụng nhẹ vào mặt của cô.

Vẻ mặt nàng ta si mê: "Điện hạ..." 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 170: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (25)


Cố Thịnh Nhân bị hệ thống bắt ép tỉnh lại.

Lúc huyết tộc ngủ say mà bị bắt ép tỉnh lại, hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng hệ thống cũng không còn cách nào, nếu như không đánh thức kí chủ, chắc chắn hậu quả càng nghiêm trọng hơn, thậm chí nhiệm vụ của thế giới này cũng có thể thất bại.

Rita bị Cố Thịnh Nhân mở mắt ra làm cho giật cả mình. 

"Điện hạ?" Rita hoảng hốt trong lòng. Không phải nói là điện hạ đang ngủ say, không thể tỉnh lại ư?

"Rita." Ánh mắt màu vàng của Cố Thịnh Nhân nhìn nàng ta không chút tình cảm: "Ngươi mang theo nhiều huyết tộc tới lâu đài của ta như vậy, là muốn chúc mừng ta tỉnh lại từ cơn ngủ say ư?"

Trong nháy mắt khí thế Thân vương bao phủ toàn bộ lâu đài, những huyết tộc theo Rita tới đều không khống chế được mà quỳ xuống trước Cố Thịnh Nhân. 

Cho dù Rita không hề cam tâm, cũng không ngăn nổi thiên tính huyết mạch.

"Để ta đoán xem ngươi muốn làm gì nhé? Thừa dịp lúc ta suy yếu mà cướp lấy ư?" Cố Thịnh Nhân vẫn ngồi ung dung trong quan tài, cố gắng không cho bất kỳ huyết tộc nào nhìn ra bản thân suy yếu.

Cô bị hệ thống cưỡng ép tỉnh lại, thật ra lúc này vẫn còn trong kỳ suy yếu, sức chiến đấu không bằng một phần mười, nếu Rita muốn liều tới cùng, thực sự cô không thể chống đỡ được. 

Vì kế trước mắt, cầu Lancelot có thể phát hiện cấm chế xảy ra vấn đề, vội vàng chạy tới.

Rita run rẩy dưới uy thế của cô: "Ta chỉ vì yêu điện hạ..."

"Cho nên mang theo nhiều huyết tộc cấp cao vậy, giết thủ vệ trong lâu đài Dạ Oanh của ta, sau đó cứ thế xông vào?" 

Rita tuyệt vọng trong lòng, nàng ta dứt khoát không thèm giải thích, chỉ quỳ trên đất, chờ Cố Thịnh Nhân quyết định.

Nhưng qua lúc lâu, nàng ta không có nghe thấy động tĩnh của Cố Thịnh Nhân.

Rita ngẩng đầu, thấy Cố Thịnh Nhân dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng ta, có tiếc nuối, có tiếc hận, có đau lòng. 

Rita vốn định nhận mệnh cuối cùng lại bị ánh mắt của Cố Thịnh Nhân kích thích.

Bỗng nhiên nàng ta đứng lên, nhìn Cố Thịnh Nhân: "Điện hạ, vì sao tới lúc như này, ngài còn lộ vẻ mặt như vậy với ta? Ngài không biết, cũng vì ngài như vậy, để cho ta ôm một chút hy vọng xa vời không có thực, sau đó, ngài lại tự tay đánh nát hi vọng của ta."

Cố Thịnh Nhân: Nguy rồi, hình như diễn quá mức! 

Rita nói xong lời này, giống như cũng biết mình hoàn toàn không có cơ hội, chờ Cố Thịnh Nhân xử trí mình.

Nhưng nàng ta vẫn không có đợi được hành động gì của Cố Thịnh Nhân.

Rita bỗng nhiên sáng tỏ, nàng ta cắn răng từ từ đứng lên. 

"Điện hạ."

Nàng ta đi tới chỗ Cố Thịnh Nhân thăm dò: "Để ta đoán xem, không phải là ngài không muốn ra tay, mà là... Không có cách nào ra tay ư?"

Nàng ta nhìn Cố Thịnh Nhân, lộ ra nụ cười tuyệt đẹp: "Vừa rồi ngài nói nhiều như vậy, chẳng qua là vì kéo dài thời gian, ngài vốn không thể tự tỉnh, mà bị cưỡng ép tỉnh lại trong lúc ngủ say đúng không?" 

Cố Thịnh Nhân âm thầm mắng chửi sao em gái này thông minh như thế.

Rita bỗng ngẩng đầu lên, một luồng sức mạnh hắc ám bắn ra từ trên người nàng ta, huyết tộc vốn bị Cố Thịnh Nhân áp chế từ từ đứng lên.

"Quả nhiên, đến lực áp chế cũng đều như không." Nàng ta khẽ cười rồi tới gần Cố Thịnh Nhân: "Điện hạ, ngài bây giờ, chắc là sa cơ lỡ vận nhỉ?" 

Vẻ mặt Cố Thịnh Nhân không đổi: "Dù ta chỉ còn lại có một chút sức mạnh, Rita, dựa vào ngươi và đám ô hợp này, cũng không chiếm được lợi ích ở chỗ của ta đâu."

Rita cười lạnh một tiếng: "Có chiếm được không, phải thử qua mới biết được!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 171: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (26)


Sự thật chứng minh, dù chỉ còn lại có một phần mười sức mạnh, dưới sự tấn công của đám huyết tộc, Cố Thịnh Nhân vẫn cô gắng không rơi vào thế yếu.

Nhưng cũng chỉ không rơi vào thế yếu mà thôi.

Càng lúc Rita càng hưng phấn, nàng ta nói với uyết tộc sau lưng: "Bây giờ ngài ấy đã rất suy yếu, chỉ cần kiên trì chút nữa, chúng ta có thể thành công." 

Cố Thịnh Nhân thật sự không kiên trì nổi, cảm thấy từng đợt suy yếu lấn át cả cơ thể mình, thậm chí cô cảm thấy mắt mờ dần đi.

"Lancelot, nếu ngươi còn không đến, thật sự ta sẽ rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng..." Cô thì thào một tiếng.

Hệ thống thực sự không thể can thiệp đối với nội dung cốt truyện phát triển bình thường. 

Việc nó làm được, nhiều nhất là khiến kí chủ tỉnh lại, không để cho cô rơi vào mê man nhanh vậy.

Giống như thật sự nghe được lời cô, sau đó cô cảm thấy được hơi thở của Lancelot.

Một luồng ánh kiếm mang theo sát khí giận dữ bổ về phía người Rita. 

Rita không nhanh được bằng ánh kiếm, nàng ta tránh nhanh, tránh nơi quan trọng, thế nhưng toàn bộ cánh tay trái bị chặt đứt.

Lancelot không rảnh để ý tới nàng ta, bóng người lóe lên rồi tới bên Cố Thịnh Nhân.

Nhưng hắn chỉ nhận được cơ thể người yêu ngã xuống. 

Những huyết tộc đó lại quỳ xuống một lần nữa.

Lần áp chế này là từ McAvoy Thân vương, không thể so sánh được với áp chế miễn cưỡng của Cố Thịnh Nhân.

"Rita, ngươi được lắm, được lắm!" Olivia nhìn nàng ta cực kỳ giận dữ. 

Rita biết là lần hành động này đã hoàn toàn thất bại, nàng ta ngẩng đầu khẽ cười khinh Olivia: "Ta không phải kẻ hèn nhát như ngươi, đã thích thứ gì thì pahir tự mình tranh thủ! Nếu như ta có thực lực như ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho nàng rơi vào tay người khác."

Olivia cúi đầu xuống nàng ta: "Dù không để ý tới ý nguyện của nàng, để cho nàng hận ngươi cả đời ư?"

Rita biến sắc, sau đó cười lạnh nói: "Vậy thì cũng tốt hơn so với không chiếm được." 

Olivia nhìn nàng ta từ trên cao xuống: "Gia tộc McAvoy tra cho ta huyết mạch và vinh quang, khiến ta khinh thường những hành vi hèn hạ đê tiện như vậy."

"Hành động này của ngươi, không xứng với huyết mạch của gia tộc McAvoy, ta sẽ thu hồi huyết mạch đã ban cho ngươi."

Hắn vừa dứt lời, cơ thể Rita biến đổi rõ ràng. 

Da thịt non mịn của nàng ta nhanh chóng khô cạn nhăn nheo, sự hồng hào của nàng ta trở nên tái nhợt, nàng ta chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã từ một cô nàng xinh đẹp bỗng biến thành một bà lão gần đất xa trời.

"Chuyện này... Đây không phải ta, đây không phải ta!" Rita thấy cảnh này gần như hét lên chói tai.

"Đây chính là ngươi. Không có huyết mạch ta ban cho ngươi, ngươi chẳng là gì." Olivia không hề liếc nhìn nàng ta một cái, quay người rời đi. 

Không có năng lực bất tử của huyết tộc, nữ nhân này sẽ không còn sống được bao.

"Nàng sao rồi?" Olivia đi tới bên Lancelot.

"Đang ngủ." Đối phương trả lời ít mà ý nhiều. 

Olivia nhìn Cố Thịnh Nhân thật kỹ: "Trong lúc nàng đang ngủ say thời kỳ suy yếu thì bị cưỡng ép tỉnh lại, còn ra tay với người ta, lần này, có thể ngủ say kéo dài vô hạn, chờ tới khi sức mạnh khôi phục hoàn toàn."

Lancelot bế người lên: "Không sao, ta có đủ thời gian chờ nàng tỉnh lại."

Olivia nhìn hắn ôm người rời đi, một lúc sau mới thu hồi ánh mắt, cười một tiếng tự giễu, cam chịu số phận giúp hắn thu dọn tàn cuộc sau lưng. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 172: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (27)


Không có ai biết Lancelot mang người đi đâu, ngoại trừ thỉnh thoảng Olivia có thể tìm được hành tung của cô.

Có một lần Olivia nhìn thấy hắn, hắn đang ở chỗ một căn nhà xây trong khe núi ít người đi tới, ở hai mươi năm.

"Ngươi có nghĩ tới nếu nàng vẫn không tỉnh lại thì sao không?" Thật ra Olivia đã cảm nhận được sức mạnh trong người Cố Thịnh Nhân đang hồi phục một chút xíu, khả năng chỉ vài năm nữa là nàng có thể tỉnh lại. 

Hắn ta cũng không trách bộ dạng tình sâu này của Lancelot, thỉnh thoảng cố ý kích thích hắn ta.

Qua nhiều năm vậy, không ngờ hai người trở thành bạn bè.

"Vậy ta vẫn ở bên nàng, chờ tới khi cuối cùng ta không thể ở bên cạnh nàng, hãy đặt tro cốt của ta ở bên cạnh nàng." Lancelot đặt một bó hoa còn mang theo hạt sương cạnh gối của Cố Thịnh Nhân. 

Olivia nhìn bộ dạng hắn như vậy, bỗng nhiên rất hâm mộ.

Đáng tiếc, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội yêu một người như vậy.

Cố Thịnh Nhân tỉnh tại vào một mùa thu lá rụng. 

Lúc cô tỉnh lại, Lancelot đang ngồi ở bên cạnh cô.

"Nàng tỉnh rồi ư?" Lancelot cười dịu dàng như trước đây, giống như chỉ là một cái chào hỏi thông thường mỗi sáng tỉnh dậy.

Cố Thịnh Nhân cũng nở nụ cười. 

"Ừ, ta đã tỉnh."

Trong thế giới này, Cố Thịnh Nhân cũng không biết cô đã ở bên Lancelot bao lâu.

Cô chỉ nhớ mình đã trải qua vô số lần suy yếu và ngủ say, mỗi một lần mở mắt ra, đều là Lancelot nhìn cô cười dịu dàng. 

Cuối cùng tuổi thọ kiếm tu không phải vô hạn, Lancelot không thể tránh khỏi đi vào thời kỳ suy yếu.

"Không phải đau lòng." Lancelot vẫn mang bộ dạng trẻ tuổi, hắn vẫn ôm nàng dịu dàng như vậy: "Ta có thể ở bên cạnh nàng nhiều năm như vậy, đã thỏa mãn rồi."

Hắn nhìn Cố Thịnh Nhân: "Mấy ngày này, ta đã mơ rất nhiều giấc mơ đứt quãng về hai chúng ta." 

Hắn vừa cười vừa nói: "Hình như chúng ta là người yêu định mệnh vậy, mỗi một đời, ta đều gặp nàng, sau đó, chúng ta đều sẽ hạnh phúc."

Cố Thịnh Nhân có chút nhớ nhung rơi lệ.

"Katyusha, đừng biến đổi ta." Hắn hôn lên môi nàng một cái. 

Cố Thịnh Nhân khẽ gật đầu, cô ở cái thế giới này đã qua lâu rồi.

Lancelot đi im lặng không một chút tiếng động, hình như Cố Thịnh Nhân cũng không có đau lòng lắm, cô đặt tro cốt của hắn ở trong phòng ngủ của mình.

Chờ tới kỳ suy yếu tiếp theo tới, cô ôm tro cốt của hắn cùng vào quan tài. 

"Điện hạ, con người kia đã chết rồi, bây giờ thân vương điện hạ Bruch đã độc thân, ngoài ngài ra, không ai có thể xứng với nàng ấy." Có huyết tộc của McAvoy nói với Olivia.

Olivia lắc đầu.

Không có ai có cơ hội kia. Người kia chết rồi, Ekaterina cũng sẽ không tỉnh lại nữa. 

Hắn ta không đoán sai, sau giấc ngủ đó Cố Thịnh Nhân không tỉnh lại nữa.

Cố Thịnh Nhân trở lại không gian, chuyện đầu tiên làm là gọi hệ thống ra: "Thật ra, ngươi biết thân phận của anh ấy đúng không?"

Cô không ngốc, dù trước đó hệ thống không kiểm tra ra thân phận của người yêu, qua lâu như vậy, không thể vẫn không tra được. 

Quả nhiên lần này hệ thống thay đổi câu trả lời: "Kí chủ không đủ quyền hạn, không có cách nào kiểm tra."

Cố Thịnh Nhân: Được lắm, ngươi lợi hại.

"Vậy thì lúc nào ta có quyền hạn?" 

Trên người hệ thống lóe lên tia sáng: "Không có quy định, chờ đến khi người kia đồng ý để kí chủ biết, kí chủ mới có thể biết."

Cố Thịnh Nhân:... Cậu thắng!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 173: Nữ thân vương huyết tộc vs thiếu nữ nhân loại được chọn (phiên ngoại)


Olivia • Micah.

Hắn là huyết tộc đời thứ ba, thuần huyết cao quý nhất, là tồn tại mạnh nhất trong toàn bộ huyết tộc.

Là người đã định không được ai yêu. 

Bởi vì hắn ra đời mang nguyền rủa, mà nguyền rủa hắn, hoàn toàn là mẹ của hắn.

Bời vì sức mạnh của hắn quá mạnh, lúc ở trong cơ thể mẹ đã hấp thu hết năng lượng của mẹ.

Bà ấy sợ hắn, bà ấy nguyền rủa hắn chết yểu nhưng không thành công. 

Lúc hắn lên tiếng, cũng là lúc người phụ nữ sinh hắn thành đèn cạn dầu.

Hắn sinh ra đã biết, cho nên nghe được rõ ràng người phụ nữ kia đã dùng hết sức lực cuối cùng để nguyền rủa độc ác con trai ruột của mình.

"Ngươi là đồ quái vật! Ta nguyền rủa ngươi: Vĩnh viễn không được ở gần người ngươi yêu, nếu không ngươi sẽ mang đến vận rủi cho nàng, ngươi sẽ hại chết nàng, ha ha ha ha ha!" 

Trước kia hắn cũng không để trong lòng, huyết tộc có tuổi thọ dài như vậy, có tình cảm gì có thể chịu được thử thách lâu dài vậy ư?

Chẳng qua tất cả mọi người chỉ chơi đùa tùy tiện mà thôi, chỉ cần không có thật lòng thì vĩnh viễn sẽ không có ngày nguyền rủa đó thành hiện thực.

Thế nhưng, hắn không biết, tình cảm lại thứ không có cách nào khống chế. 

Hắn yêu vị hôn thê của mình.

Người phụ nữ như vậy, người đàn ông nào không động lòng được?

Đúng là mỉa mai, hắn là vị hôn phu của nàng, vốn là người có khả năng có được nàng danh chính ngôn thuận nhất, thế nhưng cuối cùng lại không thể tới gần nàng. 

Hắn chỉ có thể không ngừng phân chia ở giữa nam nữ, chiếm cho mình được một chút gió. Có thanh danh đa tình, nhờ vào đó để trốn tránh lòng thật của mình.

Hắn thấy ánh mắt Ekaterina nhìn về phía mình, từ lúc đầu chờ đợi đến khi thất vọng, cuối cùng, gió êm sóng lặng.

Hắn biết, nàng đã tuyệt vọng đối với hắn. 

Hắn thấy được cô gái tên là Rita, nàng có tóc quăn màu hồng giống Ekaterina, da thịt trắng nõn, tới cặp mắt màu nâu kia cũng gióng đôi mắt màu vàng như của nàng.

Thế là hắn chuyển qua nàng ta.

Lúc trời tối yên tĩnh, hắn sẽ coi nàng ta là vị hôn thê của mình, lừa mình dối người như thế. 

Rita quá thông minh, nàng ta nhìn ra tình cảm thật sự của hắn với Ekaterina, thậm chí chính nàng ta cũng bị nàng hấp dẫn.

Hắn tức giận đuổi người đi, hắn muốn toàn bộ người ôm tâm tư với Ekaterina đều biến mất.

Thế nhưng, hắn có thể lặng lẽ đuổi người ôm tâm tư với nàng đi, người Ekaterina thích thì sao bây giờ? 

Không có ai nói cho hắn biết phải làm gì?

Hắn nhìn nàng và con người Lancelot kia cười với nhau, cuối cùng không nhịn được nói ra tâm ý mình đã che giấu mấy ngàn năm.

Đổi lấy là sự ngạc nhiên và không tin của mình. 

Đúng vậy. Hắn tự giễu, với hành động trước đó của mình, ai dám tin mình sẽ thật lòng?

Hắn không cam tâm, cho nên hắn đã đưa ra yêu cầu đấu với người kia.

Nói thật sau đó hắn đã hối hận, hành vi hèn hạ như vậy không giống hắn. 

Người đàn ông kia cũng không có để hắn thất vọng, một con người, thế mà có thể có được sức mạnh lớn như thế, hắn xứng có được nàng.

Còn mình mình vĩnh viễn không có cách nào cho nàng hạnh phúc, vậy thì chúc phúc cho nàng đi.

Hắn nói với mình là phải thoải mái nhưng trái tim đã chết lặng kia, sao lại đau đớn như thế? 

Người đàn ông kia không được.

Hắn biết, hắn có mạnh đến đâu, cuối cùng tuổi thọ của con người cũng có hạn, thế nhưng hắn cũng không hiểu vì sao Ekaterina không thay đổi hắn.

Trong lòng hắn có chứa một chút dự cảm, nếu người đàn ông kia ra đi, hắn sợ sẽ không còn được gặp Ekaterina. 

Quả nhiên, nàng nằm xuống, không tỉnh lại nữa.

Từ đó hắn ở một mình, bảo vệ huyết tộc to lớn như vậy rất lâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 174: Đại thần game online vs đồ đệ thích làm nũng (1)


Cố Thịnh Nhân nhìn tình trạng hiện giờ của mình: “Hệ thống, tôi cảm thấy cậu nên giải thích một chút.”

Hệ thống: “Vật chủ, nhiệm vụ của thế giới lần này, nguyên thân là Thẩm Tiêu Tiêu, hai năm trước trong một lần đi du lịch đã xảy ra tai nạn, ba mẹ chết ngay tại chỗ, Thẩm Tiêu Tiêu cũng mất khả năng đi lại.”

Cố Thịnh Nhân: “...” 

Hệ thống: “Hệ thống đề nghị vật chủ lựa chọn khả năng tự phục hồi của huyết tộc ở thế giới trước.”

Cố Thịnh Nhân: “Còn không phải sao, cậu đều đã nghĩ xong hết rồi.”

Nói thì nói như vậy nhưng cô cũng biết đề nghị của hệ thống rất thích hợp với cô, cô không thể chịu được việc ngồi xe lăn cả đời. 

Nhắm mắt lại, Cố Thịnh Nhân bắt đầu tiếp thu nội dung câu chuyện.

Thẩm Tiêu Tiêu trước kia sau khi bị tai nạn xe cộ thì tính tình thay đổi, cô trở nên lạnh lùng và không thích nói chuyện, không ra ngoài, ngay cả những bạn bè trước kia cũng đều cắt đứt liên lạc.

Tin tức game online đầu năm nay đã mở ra cho cô cánh cửa của một thế giới mới, trong game, cô có thể tự do bay nhảy giống như người bình thường, không ai nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm hay tội nghiệp. 

Bởi vì bỏ thời gian công sức và tiền bạc vào game nên  ID “Lạc Mộc Tiêu Tiêu” của Thẩm Tiêu Tiêu cũng được xem là một cao thủ khá có tiếng tăm trong server “Lâm Giang Tiên” của bọn họ.

Nhưng mà cao thủ này rất lạnh lùng, đây là suy nghĩ của toàn bộ sever đối với cô.

Trong game cô không có bạn bè, cho đến khi người con gái kia xuất hiện. 

ID tên “Tiểu Lâu Yên Vũ” đó rõ ràng là một người mới.

Hôm đó Lạc Mộc Tiêu Tiêu đi qua thôn Tân Thủ, nhìn thấy Tiểu Lâu Yên Vũ bị một đám quái vật cấp thấp đuổi bắt, cô nhớ tới việc rèn vũ khí mới của mình đang cần có một ít nguyên liệu từ trên người đám tiểu quái thú đó nên thuận tay giải quyết luôn bọn chúng.

Ai biết được từ đó về sau Tiểu Lâu Yên Vũ cứ quấn lấy cô, kiên quyết nhận cô làm sư phụ, Thẩm Tiêu Tiêu từ chối cô ta rất nhiều lần nhưng cô ta cũng không từ bỏ, một tháng sau, vì không còn cách nào khác nên Lạc Mộc Tiêu Tiêu đành phải nhận Tiểu Lâu Yên Vũ làm đồ đệ. 

Tính cách của Tiểu Lâu Yên Vũ rất hoạt bát, lại thích làm nũng, mỗi lần Thẩm Tiêu Tiêu nhìn thấy cô ta đều nghĩ rằng bản thân đang nuôi một con mèo rối.

Mặc dù cô không thích nói chuyện, tính cách hướng nội, nhưng một khi đã nhận một người nào đó thì đối xử với người ta thật lòng và tốt bụng vô cùng, cô đưa Tiểu Lâu Yên Vũ đi làm nhiệm vụ, thay cô ta đánh lấy trang bị, rèn vũ khí cho cô ta, những gì mà một sư phụ có thể làm thì không ai có thể làm tốt hơn cô.

Cô cảm thấy mình tốt xấu gì thì tron game cũng là một người bạn thật lòng. 

Cho đến một ngày cô nghe thấy Tiểu Lâu Yên Vũ nói chuyện cũng với một người chơi khác.

Cũng không biết Tiểu Lâu Yên Vũ can đảm hay quên không bật chế độ nói chuyện bí mật.

“Tôi nói không sai chứ, loại người như Lạc Mộc Tiêu Tiêu vừa nhìn đã biết là trong cuộc sống thiếu thốn tình yêu, cho cô ta một chút ấm áp, một chút ngọt ngào thì cô ta giống như chó vớ được khúc xương, quấn lấy mình không rời.” Tiểu Lâu Yên Vũ đắc ý nói. 

“Tiểu Lâu Yên Vũ, cô thật lợi hại!”

“Ha ha ha, tôi còn thiếu một linh tê thạch, ngày mai tôi lại đi làm nũng với sư phụ.”

Thẩm Tiêu Tiêu chạy trối chết. 

Trái tim của Lạc Mộc Tiêu Tiêu không thể chịu đựng được, vụ tai nạn trước đây đã khiến sức khỏe cô tổn hại nghiêm trọng, bây giờ đây tất nhiên không thể chịu được cú sốc này.

Sau đó Cố Thịnh Nhân đã trở thành Thẩm Tiêu Tiêu.

Cố Thịnh Nhân thấy rằng Thẩm Tiêu Tiêu này cũng hơi nhạy cảm, mong manh yếu đuối. Nếu là cô, lúc đó sẽ cho tiện nhân kia một nhát kiếm. 

Nhưng Thẩm Tiêu Tiêu đã xảy ra biến cố lớn nên tính cách hơi nhạy cảm thì cũng có thể hiểu được.

“Tiểu Lâu Yên Vũ phải không?” Thẩm Tiêu Tiêu thì thầm hai lần cái tên này rồi cười lạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 175: Đại thần game online vs đồ đệ thích làm nũng (2)


Cố Thịnh Nhân suy nghĩ nửa ngày mới tìm thấy một chiếc gương ở một góc không sáng sủa lắm.

Từ sau khi xuất viện, Thẩm Tiêu Tiêu đều cho người của công ty cung cấp dịch vụ gia đình đến mang hết gương ở trong nhà đi.

Chiếc gương này, Cố Thịnh Nhân phải lục lại trí nhớ của Thẩm Tiêu Tiêu mới có thể tìm được, chắc là bị Thẩm Tiêu Tiêu quên mất. 

Trong gương là một cô gái có ngũ quan thanh tú tinh xảo, nhưng màu da tái nhợt và đôi mắt vô hồn khiến khuôn mặt trở nên thiếu sức sống.

Cố Thịnh Nhân âm thầm thở dài, Thẩm Tiêu Tiêu cũng là một người mệnh khổ.

“Tôi sẽ thay cô sống thật tốt ở kiếp này.” 

“Hệ thống, giúp tôi xác định khả năng tự phục hồi của huyết tộc.” Cố Thịnh Nhân ra lệnh. 

Hệ thống lóe lên một luồng ánh sáng trắng, cơ thể nó đột nhiên hiện ra một vầng sáng, chầm chậm rơi vào người của Thẩm Tiêu Tiêu.

Trên thực tế là rơi vào linh hồn của Cố Thịnh Nhân ở trong cơ thể của Thẩm Tiêu Tiêu. 

Cố Thịnh Nhân cảm thấy sảng khoái khắp toàn thân, dường như cảm giác nặng nề không có sức lực của cơ thể lúc trước đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng có một cảm giác ê ẩm từ cơ thể truyền đến, nhất là ở đôi chân.

Cô biết đây là tác dụng của khả năng tự hồi phục, nhưng cảm giác này thật là... một lời khó có thể tả hết. 

“Hệ thống, muốn chữa khỏi bệnh hoàn toàn thì cần bao lâu?” Cố Thịnh Nhân hỏi.

Hệ thống: “Với tình trạng sức khỏe của Thẩm Tiêu Tiêu thì các bộ phận khác mất khoảng nửa tháng, còn đôi chân phải mất một tháng.”

Cố Thịnh Nhân; “Cậu hãy giúp tôi xóa bỏ cảm giác toàn thân.” 

Cô cũng không vội vàng đăng nhập vào game.

Nhìn xung quanh phòng của Thẩm Tiêu Tiêu thì có thể thấy điều kiện của gia đình Thẩm Tiêu Tiêu trước đây rất tốt, sau khi xảy ra tai nạn lại được bồi thường một số tiền lớn, có thể nói cô không làm gì, chỉ tiêu tiền thôi cũng có thể sống sung túc cả đời.

Bây giờ chỉ còn lại một mình cô sống trong căn hộ cao cấp. Đây là ngôi nhà mà gia đình ba người nhà cô sống trước đây, sau khi ba mẹ Thẩm Tiêu Tiêu qua đời, không ít người đã khuyên cô nên chuyển đi chỗ khác để tránh nhớ phải đau lòng, nhưng Thẩm Tiêu Tiêu kiên quyết không chuyển đi chỗ khác. 

Cố Thịnh Nhân cũng không có ý kiến gì đối với ngôi nhà này, nhưng lại rất có ý kiến đối với cách bài trí trong căn nhà.

Một cô gái hơn hai mươi tuổi mà căn phòng trông như của bà già bảy mươi tuổi, như vậy thật sự có được không?

Nhìn đi nhìn lại, trong cả căn phòng không nhìn thấy một đồ vật nào sáng màu, chẳng trách Thẩm Tiêu Tiêu lại có tính cách như vậy, cho dù là một người bình thường nếu sống lâu trong môi trường như thế này thì cũng sẽ bị trầm cảm. 

Cố Thịnh Nhân mất một tuần lễ, liên hệ với công ty cung cấp các dịch vụ gia đình, liên hệ với trung tâm mua sắm, khiến cho căn phòng sáng sủa hẳn lên.

Vì cô đi lại không tiện nên luôn ở tầng một, tầng trên vẫn được sắp xếp như lúc gia đình còn chưa xảy ra tai nạn, không cần sửa đổi lại.

Nhân viên của công ty cung cấp dịch vụ gia đình thường xuyên đến làm cho nhà Thẩm Tiêu Tiêu vui vẻ cười nói: “Thẩm tiểu thư, tôi đã khuyên cô bao nhiêu lần rồi, người trẻ tuổi vẫn nên phấn chấn tinh thần thì vẫn hơn, cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt rồi.” 

Cố Thịnh Nhân rất cảm ơn sự tốt bụng của dì này, cô cười nói: “Dì Lương, dì nói rất đúng, nếu cháu cứ như vậy, ba mẹ cháu mà biết thì không biết sẽ đau lòng đến thế nào, cháu phải sống thật vui vẻ mới khiến ba mẹ cháu yên tâm.”

Dì Lương thấy dáng vẻ này của cô, đôi mắt hơi đỏ lên, con của bà cũng chạc tuổi như Thẩm Tiêu Tiêu, hơn một năm nay, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Tiêu Tiêu, bà lại cảm thấy khó chịu. Thật may là cuối cùng cô gái này cũng đã chịu mở lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 176: Đại thần game online vs đồ đệ thích làm nũng (3)


Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Cố Thịnh Nhân bắt đầu đăng nhập vào game.

Cô cũng hơi tò mò, những tin tức game onlie quả thật nghe rất thần kỳ.

Một vầng sáng lóe lên, Cố Thịnh Nhân phát hiện mình đang ở một thảm cỏ xanh mướt, thậm chí có thể nhìn thấy mấy con bướm đang bay lượn. 

Cô thử đi hai bước, rất linh hoạt, dường như không có gì khác biệt với ngoài đời thực.

Khoa học kỹ thuật của thế giới này đã phát triển khá lợi hại.

Lúc này, bên cạnh cô có tiếng tách tách vang lên không ngừng, đúng lúc đó, một giọng nói nũng nịu cũng truyền đến: “Sư phụ, người ở đâu?” 

“Sư phụ, đồ đệ đang bị kẹt ở nhất tuyến thiên rồi, người có thế qua đây một chút không?

“Sư phụ, người có ở đây không?”

“Sư phụ, có phải người không online không, đồ đệ đang học rèn vũ khí, còn thiếu linh tê thạch, người online thì có thể kiếm giúp con được không?” 

“...”

Cố Thịnh Nhân khẽ đảo mắt qua, đều là tin nhắn từ ID Tiểu Lâu Yên Vũ.

Cô không nói gì, màn hình trống trơn. 

Dựa vào trí nhớ, Cố Thịnh Nhân đến một nơi.

Nơi này là bản sao của địa ngục, trước đây Lạc Mộc Tiêu Tiêu đã bị kẹt ở đây hai ngày.

Không chỉ có Lạc Mộc Tiêu Tiêu, server này từ trước đến nay chưa người chơi nào có thể qua được ải này. 

Nghề nghiệp của Lạc Mộc Tiêu Tiêu là một kiếm khách, vẻ ngoài rất bình thường, tóc bạc xen lẫn tóc đen, sau lưng có thanh phong ba thước, đây là tạo hình thường thấy nhất của kiếm khách, vẻ ngoài cũng không quá xuất sắc, trong game này người chơi có thể điều chỉnh vẻ ngoài của mình xinh đẹp hơn hoặc làm cho xấu đi.

Đa số mọi người đều điều chỉnh cho mình xinh đẹp lên, chỉ có Thẩm Tiêu Tiêu là khác biệt, tự điều chỉnh cho mình xấu đi rất nhiều.

Vì thế nhìn tổng thể thì tạo hình của Lạc Mộc Tiêu Tiêu không có điểm gì xuất sắc. 

Cô bắt đầu thử diệt quái.

Lần đầu tiên, đánh được hai hiệp thì Lạc Mộc Tiêu Tiêu ngã.

Lần thứ hai, duy trì được mười hiệp thì Lạc Mộc Tiêu Tiêu ngã. 

Đến lần thứ ba thì Cố Thịnh Nhân đã biết được cách chơi của game này. Vốn dĩ trong game online thường có yêu cầu rất cao về tốc độ phản ứng, độ nhạy bén, năng lực... đối với người chơi, giống như rất nhiều cao thủ của server Lâm Giang Tiên đều xuất phát từ bộ đội.

Nhưng làm sao có thể so sánh được với một Cố Thịnh Nhân từng sống mấy nghìn năm kiếm tu, còn thêm cả sự hiểu biết về kiếm khách nữa?

Vì vậy nên ở lần thứ tư, sau khi đánh hơn mười phút với boss, Cố Thịnh Nhân đã chém hết máu của boss. 

Cả thế giới game như bùng nổ.

Tái Ngoạn Khảm Thủ:

Moah Moah: 

Cưỡi Ngựa Xem Hoa:

Tôi Chỉ Xem Thôi Không Nói Gì:

Tất cả đều im lặng trong vài phút, sau đó. 

Cưỡi Ngựa Xem Hoa:
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 177: Đại thần game online vs đồ đệ thích làm nũng (4)


Cố Thịnh Nhân nhìn thấy lịch sử trò chuyện, kéo xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy có một số người đang ở gần đây.

Tôi Chỉ Xem Thôi Không Nói Gì thấy Cố Thịnh Nhân đã nhận ra họ kêu lên rồi xông tới: “Đại thần, Lạc Mộc Tiêu Tiêu đại thần, từ hôm nay trở đi, người chính là thần tượng của tôi!”

Cố Thịnh Nhân liếc nhìn hắn ta không nói gì, xoay người bỏ đi. 

Tôi Chỉ Xem Thôi Không Nói Gì: Quả nhiên đại thần vẫn lạnh lùng như trong truyền thuyết.

“Lạc Mộc Tiêu Tiêu.” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng gọi cô: “Có hứng thú không, PK với tôi!”

Cố Thịnh Nhân dừng bước, nhìn thấy người đàn ông đang nói chuyện. 

Người đó mặc quần áo trắng tóc đen, đơn giản hơn nhiều so với ngoại hình của Lạc Mộc Tiêu Tiêu, Cố Thịnh Nhân nhìn thấy cổ áo và tay áo của hắn đều là ám văn, thi thoảng lại ánh lên.

Chơi game cũng tỉ mỉ như vậy, chắc chắn người này ở ngoài đời cũng rất tỉ mỉ.

Gương mặt vô cùng tuấn tú. 

Được Cố Thịnh Nhân bình luận như vậy, thực sự gương mặt của hắn vô cùng xuất sắc. Nhưng game trên mạng có thể chỉnh sửa gương mặt, gương mặt tuấn tú này không biết đã sửa ảnh bao nhiêu lần.

Cố Thịnh Nhân nhìn thấy ID của anh Sơn Hà Nhất Kiếm? Là người chơi đứng đầu bảng xếp hạng PK của server này?

Cố Thinh Nhân nhướn mày: “Được.” 

Vừa đúng lúc cô cũng muốn xem xem, những người thường chơi game sẽ có trình độ như thế nào.

Hai người đến sàn thi đấu.

Gần như đồng thời xuất kiếm. 

Tôi Chỉ Xem Thôi Không Nói Gì xem đến nỗi hoa cả mắt, kiếm khách là một chức vụ rất hot, khi còn trẻ ai cũng phải trải qua một giấc mộng vô bờ? Huống hồ tạo hình và chiêu thức của kiếm khách đều là phong cách lỗi lạc nhất trong game.

Đương nhiên, yêu cầu đối với người chơi cũng vô cùng cao.

Sơn Hà Nhất Kiếm là một kiếm khách được công nhận là mạnh nhất trong server, thậm chí rất nhiều người chơi là đã khẳng định rằng anh là kiếm khách số một toàn server, cũng là người chơi đứng đầu trong bảng xếp hạng PK. 

Trước kia tuy Lạc Mộc Tiêu Tiêu tuy cũng mạnh nhưng không phải là đối thủ của Sơn Hà Nhất Kiếm.

Nhưng mà giờ đây…

“Cám ơn.” Cố Thịnh Nhân gật đầu với Sơn Hà Nhất Kiếm, rồi xoay người bỏ đi. 

Đệ nhất kiếm khách trong server quả thực rất mạnh.

Lần này Sơn Hà Nhất Kiếm không gọi cô quay lại.

“Tách.” Cố Thịnh Nhân mở cửa sổ bạn bè lên để xem. 

Cố Thịnh Nhân tưởng tượng tính cách của Thẩm Tiêu Tiêu, từ chối không chút do dự.

Nhưng một giây sau…

Cố Thịnh Nhân lại từ chối. 

Lần này, Sơn Hà Nhất Kiếm lại nói thêm một câu.

Cố Thịnh Nhân do dự một lát, rồi lại đồng ý.

Ở bên kia, Sơn Hà Nhất Kiếm cũng cười một cách bất đắc dĩ, không ngờ có ngày mình lại có bị ghét bỏ như vậy, add friend cũng phải tìm lý do. 

Người chơi không tốt đã chú ý tới sự thay đổi trên bảng xếp hạng PK.

Người đang yên vị ở trên vị trí cao nhất lẳng lặng bị xuống một bậc.

Mà vị trí thứ nhất, lại bị chiếm giữ. 

Nguyệt Tiểu Như Tiểu Mễ:

Cưỡi Ngựa Xem Hoa:

Tái Ngoạn Khảm Thủ: 

Muội Tử Chính Là Tôi:
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 178: Đại thần game online vs đồ đệ thích làm nũng (5)


Cố Thịnh Nhân đứng trước một Lolita mặc trang phục màu trắng, trên đầu cô ta có tên: “Tiểu Lâu Yên Vũ”.

Chính là đồ đệ của Thẩm Tiêu Tiêu.

Là một vũ công, trông cách ăn mặc, mọi người đều hiểu. Tiểu Lâu Yên Vũ chơi cũng khá đỉnh, dáng người cũng mỹ miều. Môi chu lên làm nũng khiến hầu như những người chơi là nam giới đều không chịu nổi. 

Cô ta nhìn Cố Thịnh Nhân vô cùng sùng bái: “Sư phụ, không ngờ được sư phụ lợi hại như vậy, lại đánh bại cả Sơn Hà Nhất Kiếm người đứng đầu bảng xếp hạng PK.

Cố Thịnh Nhânh lạnh lùng hết lên: “Tiểu Lâu Yên Vũ.”

Tiêu Lâu Yên Vũ rùng mình, bình thường Lạc Mộc Tiêu Tiêu thường gọi cô ta là Tiểu Lâu, gọi cô ta cả tên đầy đủ như vậy là lần đầu tiên. 

Cô ta không khỏi lo lắng: “Sao thế sư phụ?”

Một tin nhắn được gửi tới.

Trong game có một quy tắc khiến Cố Thịnh Nhân rất hài lòng, đó là trong quan hệ giữa sư phụ và đồ đệ, sư phụ chiếm vị trí chủ đạo, nếu sư phụ muốn giải trừ quan hệ, thì dù đồ đệ không đồng ý chỉ cần mất một nghìn hoàng kim là có thể giải trừ được. 

Nhưng đồ đệ thì không có quyền hạn đó.

“Sư phụ, tại sao?” Dường như Tiểu Lâu Yên Vũ rất đau lòng, đôi mắt ngập tràn nước mắt nhìn Cố Thịnh Nhân.

Cố Thịnh Nhân chỉ nói một câu: “Lạc Mộc Tiêu Tiêu là người thiếu thốn tình cảm trong hiện thực, cho cô ấy chút ấm áp, chút ngọt ngào, cô ấy sẽ không tiếc máu xương chiến đấu, bảo vệ bạn không rời.” 

“Lời nói này là do ngươi nói đúng không?”

Sắc mặt Tiểu Lâu Yên Vũ trắng bệch: “Sư phụ, người nghe con giải thích đã…”

Cố Thịnh Nhân lạnh lùng: “Wow, ngươi giải thích đi ta đang nghe đây.” 

Tiểu Lâu Yên Vũ: “…” Có Thịnh Nhân đoán không sai, vừa rồi cô ta chỉ giả vờ đáng thương thôi, chuyện đó vốn không có gì để giải thích.

Tiểu Lâu Yên Vũ giả vờ đáng thương vô số lần, giờ thấy không thể dùng được nữa: “Sao nào? Tôi nói sai sao? Chẳng qua là tôi cho cô một chút ngọt ngào, cô liền mắc câu, nếu không có cô thì làm sao tôi có thể thăng cấp nhanh như vậy, cô nói cô không phải là…”

Cô ta chưa kịp nói nốt câu cuối thì đã bị Cố Thịnh Nhân tặng một nhát kiếm đuổi về tân thủ thôn. 

Việc này vẫn chưa chấm dứt.

Cố Thịnh Nhân mở một quyển trục truyền tống, ngồi xuống canh chừng thi thể, bắt đầu cưỡng ép PK.

Người như Tiểu Lâu Yên Vũ chết một lần đã đủ được sao? 

Cô phải cho Tiểu Lâu Yên Vũ chết đi sống lại.

Trong game, đã là người chơi bị cưỡng ép PK không thể chủ động logout, trừ phi có nhân tố ngoại lực tác động để logout, ví dụ như cắt nguồn điện, sẽ bị người ta đánh lên bờ xuống ruộng, căn bản không thể từ chối.

Hơn nữa, cưỡng ép PK, chết một lần sẽ rớt hạng level một lần, các trang bị trên người cũng bị rơi ra, kể cả trong túi đồ cũng không thể thoát được. 

Cố Thịnh Nhân không làm nhiều cũng không làm ít, đánh sáu mươi ván PK.

Chết một ván xuống một cấp, Tiểu Lâu Yên Vũ bị tụt sáu mươi hạng.

Những đồ vật mà Tiểu Lâu Yên Vũ lấy của Lạc Mộc Tiêu Tiêu, cô lấy lại không sót thứ gì. 

Bây giờ Lạc Mộc Tiêu Tiêu đã trở thành nhân vật làm mưa làm gió trên server Lâm Giang Tiên, mọi hành động của cô đều gây sự chú ý, hiện giờ cô lại đứng ở điểm phục sinh đánh hạ sáu mươi cấp của một nick nhỏ, mọi người đều tới hóng hớt.

Tiểu Lâu Yên Vũ thấy vậy mắng chửi ầm ĩ trên kênh thế giới:

Cố Thịnh Nhân thật sự khâm phục năng lực đổi trắng thay đen của cô ta, may là cô đã có biện pháp dự phòng
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,112
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 179: Đại thần game online vs đồ đệ thích làm nũng (6)


Những người xung quanh xem rất đông, có rất nhiều người tin là sự thật.

Vịt vàng:

Lãng Phi Khởi: 

Muội Tử Chính là Tôi:

Tái Ngoạn Khảm Thủ:

Tiểu Lâu Yên Vũ: 

Sơn Hà Nhất Kiếm:

Ta Chỉ Cười Thôi Không Nói Gì:

Tái Ngoạn Khảm Thủ: 

Lạc Mộc Tiêu Tiêu:

Tái Ngoạn Khảm Thủ:

Bình thường hành động của Lạc Mộc Tiêu Tiêu không hề tỏ ra đáng thương, không ít người lên diễn đàn xem video cô đăng. 

Biện pháp dự phòng của Cố Thịnh Nhân chính là ghi hình toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện của hai người.

Tiểu Lâu Yên Vũ không thể ngờ rằng, Lạc Mộc Tiêu Tiêu lại chơi chiêu độc đó, so với sự hiểu biết của cô ta về cô, chính là người không thèm giải thích.

Sau đó cô ta tự hại mình thê thảm. 

Ngược lại Sơn hà Nhất Kiếm lại khiến cho Cố Thịnh Nhân vô cùng kinh ngạc, anh lại thay cô nói chuyện.

Tái Ngoạn Khảm Thủ:

Nguyệt Tiểu Như Tiểu Mễ: 

Cưỡi Ngựa Xem Hoa:

Vịt Vàng:

Lãng Phi Khởi: 

Muội tử chính là tôi:

Cố Thịnh Nhân vẫn ngồi tại chỗ, chỉ cần Tiểu Lâu Yên Vũ hồi sinh, cô sẽ lại đánh cô ta tiếp.

Oa, cảm giác này thật tuyệt. 

Sơn Hà Nhất Kiếm đang đi phụ bảng với Ta Chỉ Xem Thôi Không Nói Gì.

Ta Chỉ Cười Thôi Không Nói Gì vui sướng khi người khác gặp họa: “Thật không ngờ, Đại thần Lạc Mộc Tiêu Tiêu tính tình chất phác điềm tĩnh, lần này lại đào cho Tiểu Lâu Yên Vũ một cái hố to như vậy, thật đáng đời.”

Sơn Hà Nhất Kiếm nghĩ tới dáng vẻ người phụ nữ nào đó lén quay video lại, trong ánh mắt có ý cười: “Điềm tĩnh không có nghĩa là không có não.” 

Phong Trung Nhất Tiếu cười nói: “Oa, các người nói xem hình như đại thần chưa gia nhập bang hội nào? Chúng ta có thể mời đại thần tới đây, tôi đã thấy thao tác của cô ấy, nếu có thể cùng chiến đấu, chắc chắn là cỗ máy hủy diệt.”

Sơn Hà Nhất Kiếm dùng một nhát kiếm kết liễu boss: “Nếu anh có có năng lực, vậy Ngũ Độc Ban Chỉ sẽ là của anh.”

Phong Trung Nhất Tiếu cười: “Lão đại nói thật sao! Anh không được đổi ý nhé, tôi sẽ đi ngay.” 

Sơn Hà Nhất Kiếm khẽ cười: “Lời tôi đã nói ra, làm sao có thể thay đổi.”

Bên này, Cố Thịnh Nhân đã thành công đưa Tiểu Lâu Yên Vũ về vạch xuất phát. Dưới con mắt kính nể của mọi người, và sự oán hận của Tiểu Lâu Yên Vũ, thản nhiên bỏ đi.

Logout, đi ngủ. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom