Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 40


Trong ba đứa con trai, lão Đại lão Nhị đều làm đến nơi đến chốn, duy chỉ có lão Tam này là thứ hết ăn lại nằm, vợ của lão Tam cũng là kẻ không bớt lo. Hôm nay là lão còn sống, còn có thể một bên hỗ trợ nhìn xem, ngày nào đó lão chết đí, mấy khẩu nhà lão Tam đoán chừng cơm cũng không có mà ăn.

Lư lão hán rất hiểu nên mới đè nặng không cho ở riêng. Không chia nhà mấy đứa con trai còn giúp đỡ lẫn nha, cũng có thể chống đỡ qua ngày.

“Con chỉ biết oán ta không cho các con ở riêng, cũng không nghĩ lại xem con và vợ con lười biếng thế kia, ở riêng ra các con đến cơm cũng không có mà ăn đâu…”

Nhìn xem mặt con trai tràn đầy thần sắc không kiên nhẫn, Lư lão hán tận tình khuyên bảo, càng nói càng thương tâm.

Thấy vậy, Lư Minh Hải vội vàng đá Lư Minh Sơn một cái, còn liếc hắn ra hiệu nữa. Lư Minh Xuyên cũng bất mãn nhìn chằm chằm hắn.

Lư Minh Sơn bĩu môi, không nói gì, cuối cùng vẫn thu thần sắc không cho là đúng trở về.

Lư lão hán không phải mù lòa, tất nhiên là thấy được một màn này, tức giận chỉ vào mũi Lư Minh Sơn, mắng: “Ta cho con biết, sớm bỏ cái tâm tư này đi cho ta. Muốn chia nhà, có thể, trừ phi ta chết!”

Nói xong quay đầu đi luôn.

Lư Minh Sơn ở sau lưng bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái gì lo lắng ta không có cơm ăn, ta cũng đã làm cha rồi, chẳng lẽ cuộc sống của mình còn không qua nổi chắc?! Nói trắng ra là, chỉ là muốn kéo cả nhà bồi tiền thuốc cho người kia…”

Lư lão hán chưa đi xa, tất nhiên đã nghe được lời này, lưng hơi còng cứng đờ, quay mặt lại không dám tin nhìn nhi tử, trong mắt già nua tràn đầy thương tâm.

Lư Minh Hải sốt ruột vỗ mạnh một cái vào bả vai Lư Minh Sơn: “Lão Tam, đệ nói cái gì đó!”

“Cha, người đừng nghe lão Tam, nó xưa nay là kẻ miệng không có cửa, nói chuyện không biết nghĩ.” Lư Minh Xuyên vội vàng giải thích.

Lư Minh Sơn cương mặt hô lên: “Đại ca nhị ca, chẳng lẽ ta nói sai rồi…”

Lư lão hán run run cánh tay chỉ về phía hắn: “Giỏi, thì ra ngươi nghĩ như vậy, nó là em gái ruột của ngươi đấy!”



Vừa nói xong, Lư lão hán lệ rơi giàn dụa.

Lư Minh Xuyên cùng Lư Minh Hải thấy vậy đều nóng nảy.

“Lão Tam, mau xin lỗi cha đi!”

Lư Minh Hải đá một cái, “Nói đệ đấy, nói lung tung cái gì, không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại!”

Nói cho cùng Lư Minh Sơn không phải là người đại gian đại ác gì, thấy đã chọc giận tới hai huynh trưởng, lại khiến cha thương tâm khổ sở, trong lòng không khỏi có chút áy náy.

“Cha, con sai rồi, trong lòng con không nghĩ như vậy đâu. Chỉ tại buổi sáng ngủ không ngon, lại bị người gọi dậy làm việc…” Lư Minh Sơn nói lắp ba lắp bắp.

Lư lão hán lau nước mắt, lại tập tễnh đi về phía trước.

“Ngươi trưởng thành, cha không quản nổi ngươi…”

Lư Minh Xuyên vội vàng đuổi theo.

Lư Minh Hải đứng tại nguyên chỗ, trừng mắt nhìn Lư Minh Sơn: “Lần sau nói chuyện tỉnh táo chút, cũng là người làm cha rồi, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, chẳng lẽ đệ không biết sao?”

“Nhị ca…”

Lư Minh Sơn thần sắc ấp úng, so với đại ca chất phác trung thực, hắn càng sợ nhị ca hơn. Hắn khi còn bé mỗi lần gây họa, nhị ca sẽ đánh đấm hắn, đánh hắn đau toàn thân.

“Được rồi, đi về nhà thôi, về nhà thì đi xin lỗi cha. Đều là người một nhà, cha sẽ không trách đệ.” Lư Minh Hải cảm thán nói.

Lư Minh Sơn gánh thùng phân, thần sắc ỉu xìu đi theo phía sau hắn.
 
Chương 41


Trời dần dần sáng rõ, người Lư gia lần lượt dậy.

Bên trong phòng chính, Thôi thị đã dậy từ sớm, bà lo lắng tiểu nữ nhi mấy ngày nay tinh thần không tốt, từ lúc lão đầu tử đi ra ngoài, mặt còn chưa rửa đã đi tới phòng con gái.

Thôi thị nhìn sắc trời bên ngoài, quan sát lúc này hẳn là điểm tâm đã làm xong rồi, đang định đánh thức con gái dậy, thì nghe thấy trong nội viện truyền đến một tràng tiếng mắng chửi.

“… Hai đứa các ngươi là quỷ đòi nợ ông trời đưa tới, bảo các ngươi trông coi Lục Lang, làm sao lại để nó tiểu trên giường gạch, các người nói đi, các ngươi làm được cái gì…”

Tây sương, Kiều thị đang ngồi ở trong phòng chửi ầm lên.

Ngoài phòng, hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh lạnh run co lại đứng ở một chỗ, bộ dáng cực kỳ đáng thương.

“Tỷ…”

Lư Kiều Nga kéo quần áo Lư Kiều Hạnh, thần sắc e ngại.

Lư Kiều Hạnh giống như trấn an vỗ vỗ tay nàng: “Không có chuyện gì, bà nội và hai bá mẫu đều ở nhà, bà ấy sẽ không làm gì chúng ta đâu.”

Kỳ thật việc này là Lư Kiều Hạnh làm liên lụy tới muội muội.

Kiều thị là kẻ lười, bà yêu quý Lục Lang, nhưng trong đêm lại ngại Lục Lang khóc rống phiền, không ôm hắn ngủ, luôn ném con trai cho hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh. Mà Lục Lang năm nay đã năm tuổi rồi, lại còn có cái tật xấu hay đái dầm, mỗi lần ngủ say sẽ lại tiểu trên giường gạch.


Vốn là buổi sáng mỗi ngày Lư Kiều Hạnh phụ trách đánh thức Lục Lang, để nó đi tiểu xong mới ôm nó vào ngủ tiếp. Nào biết tối hôm qua nàng ngủ muộn, buổi sáng ngủ quên, đến khi tỉnh lại, Lục Lang đã tiểu trên giường gạch rồi.

Nàng tất nhiên là muốn ‘Hủy thi diệt tích “, vốn quần áo đệm chăn của Tam phòng cho tới bây giờ đều là nàng cùng muội muội giặt rửa, mẹ nàng chưa bao giờ sờ chạm. Đáng tiếc tấm đệm ga giường dự phòng đều đặt ở trong phòng Kiều thị và Lư Minh Sơn, không có cái gì để đổi, tính toán của nàng đương nhiên thất bại.



Đến khi Kiều thị thức dậy tới ôm nhi tử, đương nhiên phát hiện Lục Lang tiểu trên giường gạch. Bà ta không nỡ mắng nhi tử bảo bối, vì vậy tỷ muội Lư Kiều Hạnh gặp xui.

Phòng chính cách tây sương gần, Thôi thị ngồi trong phòng nghe được mà đau đầu.

Thấy con gái vừa tỉnh dậy, sắc mặt tái nhợt nhíu Lưng mày, bà nói: “Con dậy rửa mặt đi, điểm tâm Nhị tẩu con đã làm xong rồi, đợi một lát mẹ bưng tới cho con. Ta đi xem Tam tẩu con, mỗi ngày không phải đánh gà thì là mắng chó, không chê ầm ĩ…”

Thôi thị ra khỏi phòng Lư Quế Lệ, xốc rèm cửa nhà chính lên, đứng dưới mái hiên lớn tiếng trách mắng: “Kiều thị ngươi mỗi ngày không làm ầm ĩ một phen thì khó chịu đúng không? Ngươi mắng Hạnh Nhi và Nga Nhi, sao không nhìn lại chính mình! Chính mình không muốn rút gân, ném nhi tử cho hai đứa trẻ con, ngươi xem có người mẹ nào như ngươi không…”

Kiều thị một tay ôm Lục Lang, một tay xốc rèm cửa đi tới.

Tóc và quần áo của bà ta hơi lộn xộn, xem ra là buổi sáng chưa kịp chải đầu thu dọn.

Thần sắc bà ta hơi uất ức, nhưng trong miệng lại không cam lòng yếu thế trả lời: “Mẹ, con dâu có đến mức kém như người nói không? Ban ngày con phải trông Lục Lang, mệt mỏi vô cùng, buổi tối mới đặt Lục Lang ở phòng chúng nó. Nhưng hai đứa chúng nó chỉ lo mình ngủ, mặc kệ Lục Lang, để nó ngâm mình trong bãi nước tiểu, mẹ xem, mông Lục Lang bị ngâm đỏ lên rồi.”

Bà ta vừa nói xong vừa vạch mông Lục Lang dưới cái quần yếm ra. Lục Lang hiện tại đã năm tuổi rồi, còn mặc quần yếm, cũng tại Kiều thị chiều quen.

Thôi thị giấu chán ghét ở đáy mắt, cau mày, liên tục khoát tay: “Được rồi được rồi, còn không tranh thủ thời gian thay y phục cho Lục Lang đi, tránh để đứa bé bị lạnh lại thành bệnh, ngươi lại phải oán trách người khác!”

Kiều thị bỉu môi, vẻ mặt uất ức, uốn éo đi về phía hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh, mặt mũi tràn đầy tàn khốc: “Còn không mau thay y phục cho đệ đệ của ngươi đi!”

Hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh không dám nhiều lời, vội vàng tiếp nhận Lục Lang trong tay Kiều thị ôm vào phòng.

Trong nhà bếp, hai mẹ con Mai thị vừa làm xong cơm sáng, thu hết mọi chuyện vào trong mắt.

Mai thị thở dài một hơi nói: “Hạnh nhi cùng Nga nhi thật đáng thương, lại có người mẹ như thế.”
 
Chương 42


Nghe mẹ mình nói như vậy, Lư Kiều Nguyệt không nói gì.

Cho dù Kiều thị không đúng, dù sao cũng là trưởng bối, Mai thị có thể mở miệng chỉ trích, nàng thì không thể.

Mai thị cũng ý thức được không nên nói cùng con gái loại lời này, tức thì sửa sang lại biểu hiện trên mặt, nói: “Ra mồ hôi tướt đẫm người rồi, mẹ xách nước về phòng cho con rửa. Cha con còn chưa trở lại, điểm tâm còn phải chờ một lát nữa mới được ăn.” Mai thị biết xưa nay con gái yêu thích sạch sẽ.

Nào biết Lư Kiều Nguyệt lại lắc đầu, “Con đợi lát nữa lau cũng được ạ, đừng phiền toái như vậy.”

“Trên bếp nhỏ có nước nóng, không mất công gì đâu. Đi đi, mẹ xách nước về phòng cho con.”

Lư Kiều Nguyệt đành phải gật đầu.

Hai mẹ con vừa nói chuyện, vừa xách nước đi ra khỏi nhà bếp. Lúc đi ngang qua tây sương, vừa vặn gặp Lư Kiều Hạnh bưng chậu gỗ đi ra, trong chậu để tấm đệm và quần áo bị Lục Lang làm bẩn, đựng đầy một cái chậu lớn.

Lư Kiều Hạnh nhỏ hơn Lư Kiều Nguyệt một tuổi, vốn ngày thường gầy gò, một cái chậu quần áo to, làm lộ ra cánh tay mảnh gầy, thật làm cho người lo lắng cánh tay của nàng sẽ bị gãy đi. Lư Kiều Nguyệt chỉ nhìn nàng một cái rồi dời ánh mắt, không phát hiện Lư Kiều Hạnh nửa buông mí mắt trừng nàng. Nàng không nhìn thấy, nhưng Mai thị ở bên cạnh lại nhìn thấy.

Cho nên nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận.

Mai thị là người nhiệt tình, hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh lại là cháu gái ruột, với tính cách của bà là tuyệt đối sẽ không chứng kiến hai người bị chửi mà không lên tiếng. Nhưng băng dày ba thước không phải do chỉ một ngày lạnh, Kiều thị là thứ tính cách càn quấy, cũng nhìn thấy được Lư Kiều Hạnh là kẻ không tốt lành gì, Mai thị đương nhiên sẽ không lãng phí lòng nhiệt tình của mình.

“Con ít qua lại với nó thôi, nếu nhàm chán thì đi tìm Quế Nha chơi.” Quế Nha là bạn chơi từ nhỏ của Lư Kiều Nguyệt, mà ‘nó’ kia, đương nhiên là chỉ Lư Kiều Hạnh.

Mai thị nhìn ra được Lư Kiều Hạnh là đứa tâm tư bất chính, đương nhiên không muốn con gái mình chơi thân thiết với nó.


Lư Kiều Nguyệt gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.”

Lư Kiều Hạnh nhìn hai mẹ con đi qua Tam phòng, trong mắt hiện lên một vòng phẫn hận.

Vì sao, vì sao mẹ của nàng như vậy, mà Lư Kiều Nguyệt lại có người mẹ tốt như vậy?!



Kỳ thật không có người biết lúc Lư Kiều Hạnh còn nhỏ, nàng từng ý nghĩ ‘Giá như Nhị bá mẫu là mẹ của nàng, vậy thì tốt quá’, chỉ tiếc loại ý nghĩ này theo nàng dần dần lớn lên, lại chuyển biến thành một loại ghen ghét.

Một loại cầu mà không được, ghen ghét muốn hủy đi.


Lúc này Lư Quế Lệ từ trong phòng chính đi ra, đứng vịn ở khuông cửa. Thôi thị vội vàng đi tới, sờ lên tay của nàng, tràn đầy ân cần dìu nàng trở về phòng mặc thêm áo.

Lư Quế Lệ năm nay mười lăm, là con út của Lư lão hán và Thôi thị, từ nhỏ thể yếu. Thân thể nàng ta yếu đuối không giống Lư Kiều Nguyệt, Lư Kiều Nguyệt là ngoài ý muốn sinh non, cộng thêm không có sữa uống tạo thành thân thể yếu ớt, mà Lư Quế Lệ thì từ trong bụng mẹ đã mắc bệnh.

Nhiều năm nay nàng ấy uống thuốc còn nhiều hơn cả ăn cơm. Kì thật Lư Minh Sơn nói không sai, Lư lão hán sở dĩ đè nặng một mực không cho ở riêng, một nguyên nhân là vì lo lắng cho hai vợ chồng Tam phòng sống khổ, một nguyên nhân khác là vì Lư Quế Lệ.

Thân thể Lư Quế Lệ sống dựa vào thuốc, nếu chia nhà ra, không có người phân chia gánh chịu tiền thuốc cho nàng. Với gia cảnh trước mắt của Lư gia, trong nhà ruộng đồng không ít, mấy đứa con trai đều có nghề nghiệp, các cháu cũng có đứa kiếm được tiền rồi, theo lý thuyết thì cuộc sống phải khá giả mới phải. Nhưng vì Lư Quế Lệ, cuộc sống của Lư gia chẳng hề khá giá hơn những gia đình bình thường khác trong thôn.

“Mẹ à, lát nữa con mặc, con tìm Hạnh nhi nói chuyện đã.” Lư Quế Lệ vừa nói với Thôi thị, vừa nhìn về phía Lư Kiều Hạnh.

“Tiểu cô…”

Lư Quế Lệ gật đầu, liếc nhìn cái chậu trong tay Lư Kiều Hạnh, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ: “Cái kia lát nữa giặt, cháu tới trò chuyện với ta đã.”

“Việc này ——” Lư Kiều Hạnh nhìn nhìn đối phương, lại ngó ngó chiếc chậu trong tay, sắc mặt rối rắm.

“Không sao đâu, cháu tới nói chuyện với ta, mẹ cháu sẽ không nói gì đâu.” Lư Quế Lệ cam đoan nói. Tam tẩu Kiều thị xác thực người ưa thích càn quấy, nhưng bên trên còn có mẹ nàng đè áp, cho nên Lư Quế Lệ không sợ Kiều thị.

Thấy Lư Kiều Hạnh vẫn đứng bất động, nàng nhìn về phía Thôi thị: “Mẹ ơi—— ”

Thôi thị bất đắc dĩ cười nói: “Hạnh nha đầu, cháu vào nhà nói chuyện với tiểu cô đi.”

Lư Kiều Hạnh thấy vậy mới buông chậu trong tay xuống, cùng tiểu cô vào phòng.
 
Chương 43


Phòng trên là ba gian nhà ngói lớn, ở giữa là nhà chính, gian phía đông là gian phòng của Lư lão hán và Thôi thị, gian phía tây Lư Quế Lệ ở.

Hai người vào phòng, Lư Quế Lệ vội vàng đi đóng cửa, kéo Lư Kiều Hạnh ngồi xuống giường.

“Có tin tức không?” Nàng vội vàng hỏi thăm.

Lư Kiều Hạnh hơi sững sờ, ánh mắt lóe lóe, không nói gì.

“Làm sao vậy? Chẳng lẽ cháu không nghe được tin tức gì, biết Đỗ Liêm lúc nào đến nhà chúng ta sao?” Thấy chất nữ không nói lời nào, Lư Quế Lệ không khỏi nóng nảy.

Lư Kiều Hạnh và Lư Quế Lệ có một bí mật.

Bí mật này là Đỗ Liêm.

Lư Kiều Hạnh một lần ngoài ý muốn mới phát hiện tiểu cô Lư Quế Lệ, lại cũng tồn tâm tư với Đỗ Liêm giống như nàng.

Mới đầu Lư Kiều Hạnh không dám tin, tất cả mọi người đều biết Lư Quế Lệ là cái ấm sắc thuốc, người Lư gia càng không dám hy vọng xa vời có thể gả nàng ra ngoài. Thử hỏi nhà ai sẽ lấy một cái ấm sắc thuốc vào cửa, đây không phải là cưới vợ về, mà là cưới cái tổ tông về nhà! Liền Lư lão hán và Thôi thị thương nàng như vậy, cũng không nhúc nhích loại tâm tư này, chỉ nuôi nấng con gái vậy thôi, nếu có người lấy nàng đương nhiên tốt, nếu không có thì vẫn nuôi trong nhà. Mà Lư Quế Lệ vừa mười lăm tuổi, cũng chưa hề thấy có ai tới nhà đề thân.

Tất cả mọi người theo quán tính nghĩ như vậy rồi, dĩ nhiên là không để mắt đến tâm tư của nàng. Kỳ thật ngẫm lại cũng phải, nào có thiếu nữ không có xuân, huống chi là thiếu nữ ốm yếu Lư Quế Lệ này chưa bao giờ ra khỏi cửa, chưa thấy nam nhân bên ngoài bao giờ. Nàng có tâm tư với Đỗ Liêm là chuyện có thể tưởng tượng được.



Lư Quế Lệ quá đơn thuần rồi, Lư Kiều Hạnh chỉ tùy tiện nói thoáng qua thôi, đã nhả tâm tư của mình lộ ra.

Sau khi thể hiện tâm tư ra ngoài, Lư Quế Lệ dứt khoát không che lấp nữa, chia sẻ tâm tư bí mật với cháu gái mình, thậm chí từ miệng Lư Kiều Hạnh thăm dò được không ít chuyện có liên quan tới Đỗ Liêm, cái này làm tâm tư của nàng càng hướng về Đỗ Liêm.


Lư Quế Lệ không thân cận với mấy đứa cháu gái, chỉ thân cận với Lư Kiều Hạnh thôi. Mượn hơi Lư Quế Lệ, Lư Kiều Hạnh trốn được không ít chỉ trích và đánh chửi của Kiều thị.

Lư Kiều Hạnh nhìn tiểu cô.

Bản thân Lư Quế Lệ kỳ thật rất tốt, ba huynh đệ Lư gia lớn lên đều không kém, Lư Quế Lệ đương nhiên cũng không kém chỗ nào. Chỉ là nàng từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, ngày thường chưa bao giờ đi ra ngoài, quanh năm không thấy ánh mặt trời, cho nên toàn thân mang theo bệnh trạng trắng nhợt.

Nàng rất gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay hơi xanh, Lưng mi hình lá liễu, mắt xếch, chưa nói đã thở gấp, hơi có chút tư thái bệnh mỹ nhân.

Lư Kiều Hạnh rất hâm mộ Lư Quế Lệ.

Không vì cái khác, chỉ bởi vì địa vị đặc thù ở Lư gia của Lư Quế Lệ.

Lư Quế Lệ là con gái út của Lư lão hán và Thôi thị, mặc dù không coi là ngàn kiều trăm sủng, nhưng ngày thường người cả nhà che chở nàng toàn diện. Từ nhỏ Lư Kiều Hạnh chứng kiến tiểu cô được cha mẹ huynh trưởng che chở, không phải làm việc, không phải bị đánh, sống vô ưu vô lự.

Cơ hồ giống như Lư Kiều Nguyệt vậy.
 
Chương 44


Lư Kiều Hạnh ghen ghét Lư Kiều Nguyệt ra mặt được, làm sao lại không ghen ghét ra mặt với Lư Quế Lệ, đơn giản là vì Lư Quế Lệ là tiểu cô của nàng, là trưởng bối, nàng lại cần mượn đối phương để tránh đánh chửi của Kiều thị, cho nên khi đối mặt với đối phương, tâm tư kia nàng tàng tương đối sâu mà thôi.

Đương nhiên, so đối đầu với Lư Kiều Nguyệt, khi nàng đối mặt với Lư Quế Lệ, còn có một tia cảm giác thương cảm.

Cho dù ngươi được trưởng bối trong nhà sủng ái, thì có thể làm thế nào đây? Đáng tiếc ngươi có một thân thể tàn tạ, ngay cả đại môn cũng không thể đi ra, Đỗ Liêm mà ngươi ngày nhớ đêm mong, cũng sắp đính hôn với Lư Kiều Nguyệt rồi.

Lư Kiều Hạnh nghĩ vậy.

“Hạnh nhi, Hạnh nhi…”

Lư Kiều Hạnh bỗng phục hồi tinh thần lại, thấy tiểu cô giơ tay quơ quơ trước mắt mình.

“Cháu làm sao vậy? Có chuyện gì khó nói sao? Có phải Đỗ Liêm đã xảy ra chuyện gì không, thảo nào lâu rồi không thấy hắn đến nhà…”

Là Lư Quế Lệ suy nghĩ nhiều thôi, Đỗ Liêm gần đây sở dĩ rất ít đến Lư gia, không có gì hơn bởi vì việc học bận rộn, còn có nguyên nhân lớn nhất là bởi vì việc hôn nhân giữa hắn và Lư Kiều Nguyệt.

Thời gian này cần phải kiêng kị.

Bỗng chốc, một ý niệm đột nhiên hiển hiện trong đầu Lư Kiều Hạnh.

Nàng thu liễm biểu lộ trên vẻ mặt, hơi do dự nói: “Tiểu cô, có chuyện cháu không biết có nên nói với cô không…”

“Làm sao vậy? Chẳng lẽ thật sự là Đỗ Liêm đã xảy ra chuyện gì?”

Lư Quế Lệ ngạc nhiên nghi ngờ thở gấp, nàng đè nặng ngực đau đớn, cưỡng chế chính mình bỏ qua vẻ đau đớn này, nhìn thẳng tắp sang cháu gái.

Lư Kiều Hạnh vội vàng dịch người sang thuận khí, vừa nói: “Tiểu cô, người đừng vội, Đỗ Liêm không xảy ra chuyện gì, mà là…”



“Mà là cái gì!” Lư Quế Lệ gắt gao cầm lấy ống tay áo của nàng hỏi.

Lúc này bỗng dưng Thôi thị đẩy cửa ra đi vào.


“Nhị nha đầu, làm sao vậy?”

Thôi thị bưng một cái khay gỗ, trên khay gỗ để một chén cháo loãng, một đĩa đồ ăn cùng mấy chiếc bánh bột ngô, còn có một chén canh trứng gà. Canh trứng gà là chuẩn bị riêng cho Lư Quế Lệ, cháo loãng là cho Lư Kiều Hạnh.

Bởi vì Lư Kiều Hạnh có thể dỗ con gái vui vẻ, cho nên Thôi thị có vài phần yêu quý đứa cháu gái Lư Kiều Hạnh này, không ít lần khi Kiều thị đánh chửi Lư Kiều Hạnh, bà ra mặt ngăn lại. Chỉ tiếc Kiều thị hôm nay sinh ra con trai, lưng cũng cứng rắn, không sợ hãi Thôi thị như trước kia, đối với lời Thôi thị nói…, chỉ hờ hững lạnh lẽo. Nhưng đến cùng Thôi thị là mẹ chồng của bà ta, dù cho Kiều thị hung hăng càn quấy thế nào cũng phải cố kỵ một vài, bởi vậy gần đây Lư Kiều Hạnh khá khẩm hơn trước đây một chút.

Hai người bị hoảng sợ.

Lư Kiều Hạnh là vì chột dạ, Lư Quế Lệ là sợ mẹ mình nghe được lời vừa nói.

“Mẹ à, con không sao, con đang nói chuyện với Hạnh nhi đây này.” Lư Quế Lệ lắp bắp nói.

Thôi thị không sinh nghi, đặt khay gỗ trong tay xuống: “Ta bưng điểm tâm tới rồi, các ngươi ở trong phòng ăn đi. Hạnh nha đầu, trò chuyện tiểu cô nhiều một chút.” Tinh thần con gái mấy ngày nay rất không tốt, Thôi thị rất lo lắng.

Lư Kiều Hạnh bộ dạng rất nhu thuận, nói: “Cảm ơn nãi nãi, cháu sẽ trò chuyện với tiểu cô nhiều ạ.”

Thôi thị thoả mãn gật đầu đi ra ngoài.

Bên trong nhà chính, Kiều thị ngồi ở trước bàn đợi mẹ chồng về ăn cơm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nha đầu chết tiệt kia lại nhõng nhẽo.”

Lư Minh Sơn mới vừa từ ngoài đường về nhà đã nghe thấy như vậy, lúc này tâm tình đang không tốt. Nghe Kiều thị nói như thế, còn tưởng rằng bà ta đang nói tiểu muội, vội vàng nhìn trộm nhìn Lư lão hán ngồi ở chủ vị, quay đầu trách mắng: “Bà nương chết tiệt, ngươi đang nói ai vậy?!”
 
Chương 45


Kiều thị nghe vậy thì biết đã chồng mình hiểu lầm, trong nội tâm không khỏi nghi hoặc.

Không phải hắn vẫn luôn e ngại tiểu muội làm liên lụy trong nhà sao, muốn chia nhà đấy thôi, ngày thường nàng nói không ít những lời mỉa mai châm chọc, đâu có thấy hắn nói cái gì, làm sao hôm nay lại trở mặt vậy.

Kiều thị sai Lư Kiều Hạnh đi giặt rửa quần áo và tấm đệm bị bẩn của Lục Lang, nào biết nha đầu chết tiệt kia mượn thế tiểu muội của chồng trộm lười. Mà việc này còn hại bà bị mẹ chồng khiển trách một chầu. Thôi thị đồng ý để Lư Kiều Hạnh đang định đi làm việc tới nói chuyện với con gái mình, đương nhiên phải thông báo Kiều thị một tiếng. Trong lòng bà ta chán ghét Kiều thị sáng sớm đã làm ầm ĩ, không khỏi mượn cớ này khiển trách bà ta một chầu.

Kiều thị tự dưng lại bị đánh giũa cho một trận, lúc này trong lòng đang phiền lắm, nghe chồng nói như vậy, căn bản không ngầm hiểu, còn tưởng rằng chồng đang nói dối, muốn đẩy bà ra nói.

Vì vậy bà ta liền biết thời biết thế bĩu môi, liếc mắt sang tây sương nói: “Còn có thể là ai đây, đương nhiên là tiểu cô đỉnh đỉnh tôn quý của nhà chúng ta kia.” Bà nhìn qua Lư lão hán, rất không khách khí nói: “Cha à, lão nhân gia người cũng đừng oán con dâu lắm miệng, cứ tiếp tục chiều chuộng tiểu cô như vậy, cũng không phải chuyện hay đâu. Nào có đạo lý một đại cô nương lại để cho mẹ ruột hầu hạ cơm nước…”

Lư Minh Sơn nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin nghe Kiều thị ‘nói hươu nói vượn’.

Không đợi hắn mở miệng ngăn lại, chợt nghe được một thanh âm ‘Đông’ vang lên, Lư lão hán đá một cái vào ghế dưới mông lăn trên mặt đất, ngón tay run rẩy chỉ vào Lư Minh Sơn.

“Lão Tam, ngươi đây là muốn lão cha ngươi chết đi hả!”

“Lão đầu tử, làm sao vậy?”

Thôi thị vừa bước ra khỏi tây sương, cấp thiết đi tới.

“Bà hỏi đứa con ngoan của bà đi!” Lư lão hán vô cùng đau đớn nói.

Thôi thị nhìn theo tay Lư lão hán, “Lão Tam, làm sao con lại chọc giận cha con rồi?”

“Con, con…”



“Lão Tam, lời ta vừa nói đệ coi như gió thoảng bên tai hả?!” Lư Minh Hải cau mày trách mắng.

“Lão Tam, còn không mau xin lỗi cha mẹ!” Lư Minh Xuyên khó thở dậm chân một cái.


“Ta, ta có làm cái gì đâu? Làm sao lại nói ta, không liên quan tới ta mà!” Lư Minh Sơn có oán không có chỗ kêu, không khỏi giận chó đánh mèo đến đầu sỏ gây nên, hắn nghiêng đầu lại cho Kiều thị một cái tát, “Ngươi xú bà nương này nói cái gì đó! Muội muội lão tử là ngươi có thể nói sao!”

Kiều thị bị một tát choáng váng, trì độn một lúc sau mới nhào tới Lư Minh Sơn.

“Lư Minh Sơn ngươi giỏi lắm, ngươi dám đánh ta!”

Hai người không khỏi phân trần, tại chỗ giằng co.

Mai thị kéo con gái cách khá xa, chau mày, đáy mắt tràn đầy chán ghét.

Bà chẳng muốn miệt mài theo đuổi tìm hiểu đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, dù sao cũng lại là đôi vợ chồng Tam phòng vì ở riêng làm thiêu thân. Cứ liên tục hôm nay, ngày mai làm ầm ĩ, đừng nói, bà cũng muốn ở riêng!

Những người Lư gia khác cũng có chung ý nghĩ với Mai thị, cũng cho rằng đây là đôi vợ chồng Tam phòng vì ở riêng gây ra. Cho nên nói không nên làm đứa trẻ chăn cừu lâu, nói thật ra không ai tin nữa.

Thật ra lúc này Lư Minh Sơn không hề có tâm tư ấy, chỉ tiếc không có người tin tưởng.

Cũng bởi vậy, tất cả mọi người nhìn hai người bọn họ giằng co, mà chẳng có ai đi lên can ngăn.

Vẫn là Lư Minh Xuyên làm đại ca, chứng kiến bộ dáng Lư lão hán vô cùng đau đớn, không đành lòng nhìn, xem chừng thời gian cũng không sớm, mới đi lên kéo Lư Minh Sơn ra, mà Hồ thị thì kéo Kiều thị.
 
Chương 46


Đang lúc đôi vợ chồng đại ca đại tẩu định thể hiện chức trách, nói gì đó dạy bảo đôi vợ chồng Tam phòng, thì bên tây sương truyền đến tiếng thét chói hoảng sợ.

“Tiểu cô, tiểu cô, người làm sao vậy!”

Cả đám vội vàng vọt qua.

Sau khi thấy Thôi thị rời khỏi đây, Lư Quế Lệ vội vàng kéo Lư Kiều Hạnh hỏi chuyện.

Lư Kiều Hạnh ấp úng, chỉ là không nói, Lư Quế Lệ hổn hển, lại không biết nên ép hỏi như thế nào.

Lư Kiều Hạnh cảm thấy trêu đùa đã đủ rồi, mới làm ra bộ dáng không muốn nói thẳng cho đối phương biết.

Vừa lúc đó, hình như bên nhà chính đang bắt đầu làm ầm ĩ.

Lư Kiều Hạnh hiếu kỳ chuyện gì, nhưng Lư Quế Lệ không hề có tâm tình này.

“Hạnh nhi, cháu nói mau đi!”

Lư Kiều Hạnh liếc nhìn ra cửa mới nhỏ giọng nói: “Tiểu cô, cháu nói, người không nên gấp. Mọi chuyện không thể oán người khác, đều oán Lư Kiều Nguyệt kia là kẻ quyến rũ đấy.”

“Làm sao việc này lại có liên quan tới Nguyệt Nhi?”

Lư Quế Lệ mặc dù ngày thường không ra khỏi cửa phòng, nhưng cũng biết chất nữ Lư Kiều Nguyệt là đứa ít chuyện, chẳng lẽ là ——

Lư Kiều Hạnh gật đầu nhẹ với Lư Quế Lệ mặt mũi tràn đầy hồ nghi, giống như thương cảm nói: “Tiểu cô, cháu trong lúc vô tình biết được, Đại bá mẫu nói vun vào cho Nhị phòng cùng Đỗ gia, giống như hai nhà có ý định kết thân rồi.”



Nhị phòng chỉ có một con gái, mà Đỗ gia cũng chỉ có một con trai, ai cùng kết thân ai, còn phải nói gì nữa sao?

Lư Quế Lệ thở gấp một ngụm, sắc mặt trắng bệch, nàng nắm chặt tay Lư Kiều Hạnh.


“Hạnh nhi, cháu nói thật à.”

Lư Kiều Hạnh gật đầu.

Lư Quế Lệ lảo đảo con mắt rồi ngất lịm.

Lư Kiều Hạnh thấy vậy, trong lòng vừa tức vừa nóng nảy, thầm mắng Lư Quế Lệ một cái ma ốm bệnh liên tục, còn suốt ngày mong muốn những thứ không nên có, ngoài miệng vẫn lo lắng gọi người tới.

Đám người Lư lão hán tràn vào trong phòng, Thôi thị vừa thấy con gái hôn mê bất tỉnh nằm lệch trên giường gạch, vội vàng nhào tới.

“Nhị nha đầu, con làm sao vậy? Hạnh nhi, rốt cuộc cháu nói gì với tiểu cô vậy?”

Quả nhiên, một khi thấy nữ nhi của mình xảy ra chuyện, lập tức biến sắc với nàng.

Lư Kiều Hạnh trong nội tâm giễu cợt, trên mặt lại sợ hãi nói: “Nãi nãi, cháu không nói cái gì mà!”


Kiều thị vô duyên vô cớ bị đánh, lúc này cuối cùng cũng tìm được ra bè rồi, bà ta tiến lên một bước kéo Lư Kiều Hạnh, một cái tát đánh tới.

“Ngươi nha đầu chết tiệt này, ta bảo ngươi đừng chọc tiểu cô, ngươi không nghe, nó tinh quý lắm, là đỉnh đỉnh tinh quý của nhà chúng ta đấy, là ngươi có thể chọc sao…” Miệng mắng chửi, tay đổ ập xuống đánh.



Mai thị không nhìn được, khuyên nhủ: “Tam đệ muội, ngươi đánh hài tử làm cái gì.”

Kiều thị trở mình nói: “Ta đánh hài tử nhà ta, mắc mớ gì tới ngươi!”

Mai thị bị tức không nhẹ, trên mặt không nói, nhưng trong lòng lại mắng mình không nhớ dài, chuyện của Tam phòng không thể dính vào.

Lư lão hán sốt ruột trông con gái, lại thấy tức phụ lão Tam làm ầm ĩ không ngớt, mượn đánh hài tử mỉa mai tiểu nữ nhi, tức giận đến tay run lên.

“Cút, Kiều thị ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Kiều thị bĩu môi, ngừng động tác trong tay, dắt Lư Kiều Hạnh đi ra ngoài, vừa đi còn bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Ai muốn ở lại chỗ này chứ!”

Lư lão hán lập tức bị tức ngã xuống.

“Lão Tam, ngươi bỏ nó cho ta!”

Lư Minh Sơn ngượng ngùng cười, vội nói: “Cha yên tâm, con đi trừng trị cái xú bà nương kia.” Vừa nói vừa đi ra ngoài.

Vừa thấy hắn bộ dáng này, là không nghe vào tai lời lão hán nói.

Lư lão hán tức giận mặt xanh lét.

Nhưng con trai là con của mình, con dâu là lúc trước nhà mình chọn, lão chỉ có thể nói một câu oan nghiệt à. Lại thấy bên kia lão bà tử véo người con gái không có phản ứng, cũng bất chấp đôi vợ chồng Tam phòng, vội vàng sai lão đại Lư Minh Xuyên đánh xe trâu đi mời đại phu.

Giằng co một ngày, đến lúc chiều Lư Quế Lệ mới tỉnh lại.
 
Chương 47


Lư Quế Lệ là bệnh cũ, tim và phổi đều có vấn đề, một kích thích là hôn mê. Bình thường mệt mỏi không chịu được lạnh, chỉ có thể nuôi dưỡng tỉ mỉ, một khi tái bệnh cũ, vậy phải uống thuốc.

Lưu đại phu xem bệnh cho Lư Quế Lệ này hơn mười năm rồi, rất có kinh nghiệm. Người đến, bắt mạch, mở dược, người đi.

Bên này thoải mái rồi, Lư gia bị giày vò người ngã ngựa đổ. Đôi vợ chồng Tam phòng co lại trong phòng mình không ra khỏi cửa, đàn ông không xen vào việc chăm sóc tiểu cô, mẹ chồng là người nhanh nhẹn, một khi đụng phải chuyện của tiểu cô là chân tay luống cuống, chỉ còn lại Mai thị và đại tẩu ở tây sương trông tiểu cô.

Lư Kiều Nguyệt cũng ở lại.

Đời trước tiểu cô cũng là như thế này, trong ấn tượng của Lư Kiều Nguyệt, tiểu cô không lập gia đình, ở tại Lư gia. Bởi vì nàng ta, trong nhà làm ầm ĩ không ngớt, nhưng bất kể làm ầm ĩ thế nào, Lư gia vẫn không ở riêng.

Dù sao trong trí nhớ của Lư Kiều Nguyệt, đến lúc nàng mất đi liên hệ với nhà mẹ đẻ, Lư gia vẫn chưa ở riêng.

Lư Kiều Nguyệt và Lư Quế Lệ không thân cận, có thể là vì nguyên nhân bị bệnh, Lư Quế Lệ với ai cũng nhàn nhạt, cho nên Lư Kiều Nguyệt không biết tiểu cô thê nào. Lúc này trông thấy nàng ta sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường gạch được bà nội mớm thuốc, trong nội nổi lên một cỗ cảm giác thương cảm.

“Tiểu cô của con mệnh khổ, cả đời bị thân thể này liên lụy.”

Đợi Lư Quế Lệ uống thuốc nằm ngủ rồi, Mai thị dẫn con gái ra đại môn phòng trên.

Lư Kiều Nguyệt không nói gì, chỉ gật đầu.

Mai thị thở dài một hơi.


Năm đó bà gả vào Lư gia, còn chưa có vị tiểu cô này, về sau lúc bà mang thai, đột nhiên mẹ chồng cũng mang bầu. Lúc đó mẹ chồng đã hơn 40 tuổi rồi, có thể nói là già hoài xuân. Lúc đó trong thôn có không ít người trêu ghẹo bà, nói mẹ chồng nàng dâu đồng thời mang thai, là một chuyện hiếm thấy. Vì việc này bà đỏ mặt không ít lần.

Về sau mẹ chồng sinh tiểu cô, bà cũng sinh ra Nguyệt Nhi, hai người cùng một năm, chỉ là một đứa là đầu năm, một đứa là cuối năm.



Tiểu cô từ khi sinh ra thân thể không khỏe mạnh, không khỏe này là do bệnh tật. Đại phu nói đứa nhỏ này không dễ nuôi sống, dù cho nuôi sống, về sau cũng là ấm sắc thuốc.

Về sau quả nhiên ứng nghiệm đại phu nói.

Kỳ thật đừng nói hai vợ chồng Tam phòng, có đôi khi Mai thị cũng sinh lòng oán hận, nhà mình kiếm được tiền không ít, Nhị phòng bọn họ làm đậu hủ kiếm tiền, Tam phòng bán hàng kiếm tiền, Đại phòng mặc dù không có nghề nghiệp riêng, nhưng đại ca cùng hai đứa cháu trai đi ra ngoài làm việc vặt, lại càng không cần phải nói trong nhà còn có hơn mười mẫu đất.

Nhưng tiền lời của cả nhà lại bị lấy ra điền vào lỗ thủng tiểu cô này.

Mai thị có đôi khi bất mãn và may mắn, may vì có vị tiểu cô này làm tiền lệ, bà sủng ái nữ nhi của mình, cha mẹ chồng không thể nói cái gì. Nhưng nghĩ tới Đỗ gia muốn hai mẫu ruộng, còn phải mau chóng thành thân cho con trai, bà lại bất mãn.

Bà biết rõ thực chất tiền của chung chẳng có, chỉ bằng tiểu cô ba ngày hai lần sinh bệnh, nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ tiêu. Lúc nhi tử thành thân, tiền công chung không có, mẹ chồng trước đó đã ám chỉ nhiều lần rồi.

Nhưng Nhị phòng cũng không dư dả.

Đại tẩu Hồ thị là kẻ khôn khéo đấy, đại ca và hai đứa cháu trai ra ngoài làm việc vặt tiền kiếm được đoán chừng giấu đi không ít, mà đôi vợ chồng Tam phòng là kẻ không biết xấu hổ. Hai phòng kia đều cho rằng Nhị phòng nhất định có bạc riêng, trên thực tế chồng bà mới là trung thực nhất trong mấy huynh đệ đấy, một lòng suy nghĩ cho nhà, kiếm được lời lãi đều đưa gần hết vào công trung. Mà Mai thị xưa nay tôn trọng ý trượng phu nên không nói gì.

Hiện tại trong tay bà có chút tiền, nhưng tiền này đều là chuẩn bị dùng đón dâu cho con trai trưởng, Đỗ gia muốn hai mẫu đất kia là hoàn toàn ngoài phạm vi.

Cho con gái, con trai sẽ không có, cho con trai, con gái sẽ không có, bà nên làm sao đây?

Mai thị càng nghĩ càng phiền, lại nghĩ tới tối hôm qua trượng phu nói, bảo Lư Kiều Nguyệt về phòng trước, chính mình quay người đi tìm Lư Minh Hải.

Hôm nay cũng chỉ có thể xem trước Đỗ gia bên kia nói thế nào, sau đó bà nhất định phải buộc nam nhân nói với cha mẹ chồng, nhà mình kiếm được tiền tạm thời không cho vào của công.

Mai thị nghĩ như vậy.
 
Chương 48


Hồ thị vừa đi vừa đấm cổ, từ thượng phòng đi ra.

Lăn lộn một ngày, nàng là tâm mệt, người cũng mệt mỏi.

Thời điểm đi đến trước cửa đại phòng, thấy lão nhị Lư Minh Hải từ bên trong đi ra.

Hồ thị đi vào, Lư Minh Xuyên đang ngồi ở trên giường đất, cau mày không biết suy nghĩ cái gì, nàng hỏi: “Lão nhị tới tìm ngươi có việc?”

Lư Minh Xuyên gật gật đầu, liền đem ý đồ của Lư Minh Hải đến nói ra.

Sau khi nghe xong, lông mày Hồ thị gắt gao mà nhăn lại, quả thực cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

Lư Minh Xuyên thở dài một hơi, nói: “Di muội nơi đó ngươi tốn công đi truyền lời, xem có thể hay không để Đỗ gia chờ thêm một năm. Vốn dĩ năm trước Nghĩa Nhi nên thành thân, đáng tiếc năm trước tiểu muội sinh trận bệnh kia, đem của cải nhị phòng thật vất vả tích cóp đào ra không xót chút gì. Nhị đệ cùng nhị đệ muội này đã hơn một năm nay thật vất vả tích cóp thêm chút bạc, nguyên bản là tính toán để cho Nghĩa Nhi thành thân, đột nhiên lại nhảy ra việc của Đỗ gia, trong khoảng thời gian ngắn tiền bạc có chút không thuận lợi.”

“Làm sao vậy?” Thấy Hồ thị không nói lời nào, Lư Minh Xuyên hỏi lại vợ.

Hồ thị như cũ vẫn cau mày: “Ngươi nói nhị phòng có phải hay không không tính toán muốn cùng Đỗ gia kết thân?”



“Ngươi như thế nào lại nghĩ như vậy?”


“Nhị phòng không có khả năng sẽ không có bạc, cho dù không có, Mai gia bên kia cũng không có khả năng không có.” Dù sao Hồ thị là tuyệt không tin nhị phòng sẽ không có bạc!

Lư Minh Xuyên quả thực cũng không biết nên nói cái gì, tức phụ luôn nói nhị phòng trong tay có tiền, trước kia Lư Minh Xuyên cũng tưởng như vậy. Nhưng lần này nhị đệ thẳng thắn thành khẩn nói với hắn, hắn lại cũng tin. Huynh đệ hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn hiểu biết bản tính lão nhị, không có khả năng lừa hắn, đặc biệt lại sự tình liên quan tới hôn sự Nguyệt Nhi.

“Ngươi đừng nghĩ nhiều, lão nhị nếu nói tiền bạc không thuận lợi, khẳng định là trong tay không có tiền. Kể cả là Mai gia, kia cũng chỉ là nhạc gia của lão nhị, nào có đạo lý con cái chính mình thành thân để nhạc gia ra bạc, bạc nhà ai cũng không phải sông lớn bay tới, lão nhị làm người ra sao ngươi còn không biết? Ngươi cùng di muội hảo hảo nói chuyện lại, xem nàng nói như thế nào, Liêm Nhi hiện giờ cũng bất quá mới mười sáu, một năm hẳn là có thể chờ được.”

Hồ thị sắc mặt khó xử nhìn nam nhân, muốn nói lại thôi.

Nam nhân chỉ biết tình huống Đỗ gia không tốt, lại không biết đâu chỉ là không tốt, quả thực đã tới mức duy trì không nổi nữa rồi. Nếu là nàng cùng muội muội nói chuyện, Đỗ gia xác thật có thể chờ, nhưng tiền đề là nàng nguyện ý tiếp tục cho Đỗ gia mượn bạc, thẳng đến khi Lư Kiều Nguyệt qua cửa.

Nàng có thể sẽ tiếp tục mượn Đỗ gia bạc sao? Không đề cập tới đại phòng tiền bạc cũng không dư dả là bao, bạc nhà ai cũng không phải sông lớn bay tới.

Hồ thị lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
 
Chương 49


Nửa đêm, đèn thượng phòng đột nhiên thắp sáng.

Lư Lão Hán khoác xiêm y, bước nhanh đi ra ngoài, đi trước gõ cửa đại phòng, lại đi gõ cửa tam phòng. Bởi vì nhà ở nhị phòng phía sau, Lư Lão Hán liền để Lư Minh Sơn đi kêu Lư Minh Hải.

Không bao lâu, ba huynh đệ liền mang theo tức phụ của từng người tề tụ ở thượng phòng. Lư Lão Hán không kịp nói tỉ mỉ, chỉ nói một câu làm cho bọn họ chạy nhanh đi thỉnh Lưu đại phu tới.

Không cần phải nói, lại là Lư Quế Lệ tái phát bệnh.

Loại tình huống này trước kia cũng không phải không có, huynh đệ ba cái rất có kinh nghiệm. Đồng thời trong lòng lại có chút nghi hoặc, theo lý thuyết ban ngày mới vừa làm ầm ĩ một lần, lại thỉnh đại phu tới, lúc này mới cách bao lâu, như thế nào lại phát bệnh.

Bọn họ tất nhiên là không biết Lư Quế Lệ thật vất vả tỉnh lại, lại nghĩ tới lời nói ban ngày Lư Kiều Hạnh nói cùng nàng, càng nghĩ càng thương tâm, vì thế liền lại phát bệnh. Cũng may mắn Thôi thị lo lắng nữ nhi, buổi tối ngủ ở bên cạnh nàng, nếu không Lư Quế Lệ chết ở trên giường đất cũng chả có người biết.

Lư Minh Xuyên bọn họ đi thỉnh đại phu, Hồ thị mấy người ở lại, biết cô em chồng tình huống không tốt, mỗi người đều là sắc mặt ngưng trọng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Qua không sai biệt lắm hai khắc thời gian, ba huynh đệ mới mang theo Lưu đại phu trở về.

Lưu đại phu không phải người thôn Đại Khê, mà là ở thôn Triệu gia. Nửa đêm tối lửa tắt đèn, không ai dám đánh xe bò đi ra ngoài, huynh đệ Lư Minh Xuyên là một đường chạy tới Triệu gia thôn, đem Lưu đại phu từ trên giường đất kéo dậy, sau đó ba người thay nhau cõng đại phu trở về.

Vừa đến nhà, Lư Minh Sơn liền tê liệt ngã xuống ở trên ghế bất động.

Lư Minh Xuyên cùng Lư Minh Hải cũng mệt mỏi đến mồ hôi đầy đầu, Lư Minh Hải mới vừa đem Lưu đại phu buông xuống, Lưu đại phu đã bị Lư Lão Hán kéo đi tây phòng.



“Ai da, để ta thở một chút, thở một chút.” Lưu đại phu quần áo hỗn độn, thở hồng hộc. “Hòm thuốc của ta…”

“Ở chỗ này đây.” Lư Minh Sơn vỗ vỗ hòm thuốc trong tầm tay, đưa cho Hồ thị đang từ bên trong đi ra.


Lưu đại phu giúp Lư Quế Lệ xem mạch, lông mày hoa râm chau lại, đầy vẻ mặt ngưng trọng.

“Lưu đại phu, khuê nữ nhà ta thế nào?” Lư Lão Hán vội vàng hỏi.

Lưu đại phu lắc lắc đầu, sắc mặt thập phần ngưng trọng: “Bệnh tình của nàng tăng thêm, năm đó xem bệnh cho nàng không phải là ta, ta không khai được phương thuốc cho nàng, các ngươi vẫn là đưa đến trấn trên nhìn xem đi.”

Lưu đại phu y thuật cũng không quá cao minh, bình thường cũng liền chỉ giúp người trong thôn nhìn xem chút bệnh vặt linh tinh. Năm đó Lư Quế Lệ bệnh là xem ở trấn trên, cái bệnh này của nàng trị không hết được tận gốc, chỉ có thể dựa vào chậm rãi dưỡng thành. Cho nên ngày thường Lưu đại phu cũng liền chỉ giúp bệnh tình của nàng không tăng nặng thêm, thời điểm nàng phát bệnh, máy móc theo đơn thuốc cũ của Lư gia chế dược cho nàng dùng, nhưng dùng đi dùng lại cũng không tốt hơn quá nhiều.

Theo lý thuyết tìm đại phu trấn trên càng tốt, đáng tiếc đi trấn trên xem bệnh một lần, cần lấy ra ít bạc, lấy gia cảnh Lư gia lại là cũng không gánh vác nổi. Cho nên thời điểm Lư Quế Lệ bệnh tình không nghiêm trọng, chính là thỉnh Lưu đại phu lại đây xem.

Vừa nghe đến lời này, Lư Lão Hán sắc mặt tức khắc tối sầm xuống .

Chỉ là tình huống khẩn cấp cũng không dám chậm trễ, kêu mấy cái nhi tử đi đánh xe bò đi trấn trên.


Lư Minh Sơn xoa cánh tay đi đến, vừa đi vừa oán giận: “Cha, ngươi có lầm hay không, lúc này tối lửa tắt đèn đánh xe đi trấn trên, trên đường vạn nhất ra chuyện gì làm sao bây giờ? Vẫn là chờ trời đã sáng rồi nói sau.”

Đường ở nông thôn có chỗ gập ghềnh, gồ ghề, lồi lõm. Tối lửa tắt đèn, một khi ngã vào mương, bò đều không đứng dậy nổi. Cho nên ở nông thôn, nếu như không có việc gì, không ai dám đi hay đánh xe đường vào ban đêm. Dù là cõng Lư Quế Lệ đi trấn trên cũng ẩn chứa nhiều rủi ro.



Kiều thị ở một bên liên thanh phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, cha người liền tính dù lo lắng tiểu cô, cũng phải quan tâm đến cả nhi tử của mình chứ.”

Thôi thị vẫn luôn chảy nước mắt, nghe được lời này khóc lớn lên tiếng.

Lư Lão Hán bị tức giận đến không nhẹ, chỉ vào Lư Minh Sơn ngón tay thẳng run.

Kiều thị cũng là cái người thông minh, biết không có thể quang chính mình hai vợ chồng đắc tội với hai lão nhân, muốn kéo thêm người khác xuống nước cùng. “Đại tẩu, nhị tẩu, tối lửa tắt đèn như vậy, các ngươi yên tâm để nam nhân của chính mình đi ra ngoài?”

Hồ thị cùng Mai thị im miệng không nói.

Các nàng tất nhiên là không yên tâm, nhưng ....

“Được rồi, đừng nói nữa, lão nhị ngươi cùng ta đi?” Lư Minh Xuyên cau mày nói.

Lư Minh Hải ngược lại cũng không có do dự, gật gật đầu.

Mai thị gắt gao nhấp miệng, nỗ lực không cho chính mình đi kéo nam nhân.

Hồ thị kinh ngạc mà kéo Lư Minh Xuyên một phen: “Cha bọn nhỏ...”

“Ta và các ngươi cùng nhau đi, lão tam cũng đi, đem Quế Lệ cùng nhau mang lên trấn, mang thêm mấy cây đuốc, lại căng hai cái đèn lồng, trên đường chậm một chút đi.” Lư Lão Hán đánh nhịp nói.
 
Chương 50


Mấy người đàn ông đương gia đều đã quyết định, hai vợ chồng tam phòng phản đối tự nhiên bị xem nhẹ, vì thế một đám người liền phân công nhau đi thu xếp. Dắt trâu, đóng xe, tìm cây đuốc, hai chị em dâu Hồ thị cùng Mai thị ôm chăn mang ra trải ở trên xe để đợi lát nữa cho cô em chồng nằm ở mặt trên.

Lư Kiều Nguyệt đã sớm tỉnh, chỉ là nương nàng không cho nàng lên tiếng, nàng liền vẫn luôn ngây gốc nằm tại trong phòng của chính mình. Lúc này thấy trong viện động tĩnh lớn, liền vội vàng mặc xiêm y, đi ra ngoài.

Giúp đỡ xong một chút việc nhỏ, đem một đám người tiễn đi, Lư Kiều Nguyệt mới bồi Mai thị trở về nhị phòng.

Nàng khuyên Mai thị ngủ một lát, Mai thị lại là ngủ không được, ngược lại bảo nữ nhi về phòng tiếp tục ngủ, cuối cùng mẹ con hai người liền ở trên giường đất ngồi một đêm.

Mãi cho đến thời điểm bên ngoài trời bắt đầu có ánh sáng, Lư Kiều Nguyệt mới có chút buồn ngủ. Mấy nam nhân đều không ở, lại là đi đường đêm lên trấn trên, các nữ nhân trong nhà trong miệng không nói, kỳ thật đều lo lắng, cho nên cũng chưa có tâm tình ăn cơm sáng.

Trong sân Lư gia im ắng.

Mãi cho đến thời điểm giữa trưa, Lư Lão Hán mới mang theo mấy cái nhi tử trở lại.

Mấy người phong trần mệt mỏi, trên xe bò lại không thấy Lư Quế Lệ.

Thôi thị dưới chân mềm nhũn, thê lương nói: “Lão nhân, nhị nha đầu nàng……”

“Đừng lo lắng, nhị nha đầu ở y quán trong huyện.”

Thôi thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó lại hỏi: “Nhị nha đầu thế nào, như thế nào không đem người mang về tới.”

Lư Lão Hán không nói gì, đôi mắt nhìn nhìn ba cái nhi tử, thở dài nói: “Đi vào trước lại nói.”


Mấy người đi thượng phòng ngồi xuống, mấy người phụ nhân đã nghe được động tĩnh tới, thấy các nam nhân mỗi người đều là dáng vẻ chật vật, đầy mặt bụi đất, phỏng chừng bọn họ cũng chưa có ăn cơm, ba người chị em dâu Hồ thị liền lại thu xếp đi nhà bếp nấu cơm.

Cơm nước xong xuôi, từng người về phòng rửa mặt.

Mai thị để Lư Minh Hải ngủ một lát, Lư Minh Hải không ngủ được, chỉ nói một câu, đợi chút có khả năng còn phải đi thượng phòng một chuyến.



Quả nhiên, không bao lâu, Lư Kiều Hạnh của tam phòng liền tới kêu hai vợ chồng nhị phòng.

Mai thị trong lòng tức khắc trầm xuống.


Sau khi trọng sinh, Lư Kiều Nguyệt cảm giác đời trước sống bao nhiêu năm trong nhà đều mơ mơ hồ hồ, liền cẩn thận quan sát hết thảy sự việc xảy ra bên người. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, cùng chính mình có quan hệ, cùng chính mình không quan hệ, đều đi quan sát. Sau đó đặt ở trong lòng tinh tế cân nhắc, cũng đừng nói, còn làm nàng hiểu ra không ít việc mà đời trước nàng không hề biết.

Cũng bởi vậy, Lư Kiều Nguyệt càng tích cực, đặc biệt nàng trong lòng đối đại bá mẫu Hồ thị có chút suy tư, cho nên nàng đối với sự tình lớn nhỏ của Lư gia đều thập phần để bụng.

Nàng khoác cánh tay Mai thị, đi theo cha mẹ cùng đi thượng phòng. Tam phòng hai vợ chồng tâm sự nặng nề, ngược lại cũng không nghĩ đến cùng nữ nhi lại đây rốt cuộc có phù hợp hay không.

Trong thượng phòng, Lư Lão Hán cùng Thôi thị ngồi ở ghế chủ vị.

Lư Lão Hán đã lâu không châm tẩu thuốc, lúc này lại bị hắn cầm trong tay. Hắn xưa nay thích hút thuốc, chỉ tiếc thân mình không cho phép, hút vào liền ho, vì thế liền càng lúc càng ít hút thuốc.

Lúc này hắn không biết từ nơi nào đem này tẩu thuốc sờ soạng ra tới, nhét thuốc lá sợi, châm lửa, đemkẹp ở ở trong miệng, lạch cạch lạch cạch hút, lượn lờ sương khói ở trong không khí xoay tròn, sau đó khắp nơi phiêu tán khai.

“Đều ngồi đi.”

Đại gia theo thứ tự ngồi xuống, Lư Kiều Nguyệt còn lại là đứng ở một bên trong một góc. Lư Kiều Hạnh ở bên ngoài duỗi đầu vọng bên trong, thấy Lư Kiều Nguyệt ở trong, liền buông đầu xuống, động tác nhẹ nhàng đi đến, đứng ở bên người Lư Kiều Nguyệt.

“Nhị nha đầu lần này bệnh đến có chút nghiêm trọng, các ngươi hẳn là đều biết. Y quán trấn trên không hề rẻ, chúng ta lần này mang tiền đi đều tiêu hết, nhưng vẫn là không đủ. Hiện giờ nhị nha đầu người còn ở y quán, y quán bên kia muốn thu được bạc mới nguyện ý tiếp tục chữa bệnh cho nhị nha đầu. Ta kêu các ngươi tới, chính là muốn nói về chuyện tienf bạc này.”

Lư Lão Hán thanh âm thực nặng nề, ở giữa còn thỉnh thoảng hỗn loạn hai tiếng ho khan. Hắn hồi lâu không hút thuốc lá sợi, một chút không cẩn thận, luôn là bị sặc.

Thanh âm Lư Lão Hán nói mới vừa rơi xuống xong, Kiều thị liền nổ tung.

“Cha ý của ngươi là, lại muốn để chúng ta chi tiền mua thuốc chữa bệnh cho tiểu cô?”
 
Chương 51


Năm trước Lư Quế Lệ bệnh nặng một hồi, một ℓần tiêu gần ba mươi ℓượng bạc.

Ba mươi ℓượng bạc a, kia cũng không phải ℓà số ℓượng nhỏ, hai vợ chồng già đem toàn bộ tiền trong tay ℓấy ra tới, còn thiếu gần hai mươi ℓượng, vì thế chỉ có thể bảo ba nhi tử ℓấy thêm tiền riêng ra trả.

Đại phòng cùng nhị phòng ngược ℓại còn dễ nói chuyện, tuy nhiều ít cũng có chút không muốn, rốt cuộc không khó xử cha mẹ của chính mình. Nhưng tam phòng ℓiền không được, hai vợ chồng này đều ích kỷ, ℓời nói khó nghe mấy cũng nói được ra mồm, ℓúc ấy tìm bọn họ ℓấy bạc, nhưng không ít ℓần ầm ĩ.

Lần này Lư Lão Hán mở miệng trước, đã có chuẩn bị, quả nhiên vẫn ℓà tam phòng nháo ℓên đầu tiên.

Kiều thị cao giọng nói: “Cha, ngươi đây ℓà chỉ nghĩ muốn có khuê nữ, không nghĩ muốn nhi tử nữa a. Nhà chúng ta nhiều người như vậy, hàng năm kiếm tiền đều tiêu hết trên người cô em chồng đi. Cuộc sống này rốt cuộc còn muốn sống tiếp nữa hay không?”

Thôi thị trầm khuôn mặt, trách mắng: “Kiều thị, ngươi như thế nào dám cùng cha ngươi nói chuyện như vậy?”

Kiều thị cười ℓạnh: “Làm sao dám nói chuyện như vậy? Ta nói chính ℓà ℓời nói thật. Người để tay ℓên ngực tự hỏi nhiều năm như vậy tới trong nhà tích cóp bạc, có phải hay không đều tiêu ở trên người cô em chồng? Nhà chúng ta gần hai mươi mẫu ruộng, ba phòng cũng từng người đều có nghề nghiệp. Đi ra ngoài ai không hâm mộ a, mỗi người đều nói nhà ta có tiền, nhưng có hay không có tiền, cha mẹ chẳng ℓẽ các người không biết?”

“Nhà chúng ta vì cái gì mà không có tiền?! Nhà người khác nữ nhi đều là bát nước đổ đi, đều là không đáng giá tiền, duy độc nhà chúng ta chính là ngoại lệ. Kiều Nguyệt liền không nói, khi còn nhỏ Kiều Nguyệt thân mình là yếu ớt chút đi, nhưng bởi vì trong nhà tiền bạc không nhiều, dùng trước nay đều là vốn riêng của chính nhị tẩu, chúng ta không tư cách đi nói cái gì. Nhưng nàng, Lư Quế Lệ, nhiều năm như vậy xem bệnh uống thuốc đều là ba phòng người chúng ta cung phụng, những năm gần đây không cần tính toán kỹ, nhưng chắc chắn không dưới một trăm lượng bạc đi. Nương, người tới nói cho ta biết nữ nhi nhà ai có thể tiêu nhiều bạc như vậy?”

Thôi thị không có ra tiếng, trong mắt tràn ngập thống khổ, tay nổi đầy gân xanh hơi hơi run rẩy.

“Tam phòng chúng ta ngược lại còn tốt, cũng chỉ có một cái nhi tử là Lục Lang, Lục Lang tuổi còn nhỏ, hiện tại ngược lại không cần phát sầu. Nhà đại tẩu Quảng Lễ, còn có nhà nhị tẩu Quảng Nghĩa cùng Quảng Trí, tuổi cũng đều không nhỏ, đều là mấy năm tới đây phải đón dâu. Năm trước Quảng Nghĩa nhà nhị tẩu đã bị chậm trễ một năm, vì cái gì liền cần phải nói nữa, tiền công trung chúng ta đã không trông cậy vào được rồi, bây giờ thật vất vả tồn chút bạc, còn phải bỏ ra tiếp cho cô em chồng xem bệnh mua thuốc. Đến thời điểm thành thân của bọn nhỏ nên làm cái gì bây giờ?”

“Ta biết cha mẹ các người ghét bỏ ta cùng lão tam, cảm thấy chúng ta lười. Ta liền trước chỉ nói chính mình, ta gả tiến Lư gia cũng có mười mấy năm, trước kia nhưng có chút nào dị nghị đối với việc tiền bạc trong nhà đều cung phụng tiểu cô chưa? Chính là các người không suy nghĩ gì đến toàn gia? Nhà ai bạc không phải do cực cực khổ khổ kiếm ra? Nhà ai không có hài tử? Nhà ai không phải sinh sống? Cha, người ghét bỏ lão tam lười biếng, nhưng những năm gần đây lão tam thức khuya dậy sớm vì cái gì, chẳng lẽ người không biết?”

Lư Lão Hán cúi đầu hút thuốc lá sợi, tay hơi hơi run lên, một ít khói bụi rớt xuống dưới. Hắn bất giác, tiếp tục lạch cạch lạch cạch hút, lượn lờ khói nhẹ bao phủ ở trên mặt hắn, làm người xem không rõ ràng biểu tình trên mặt hắn.

“Còn có nhị ca nhị tẩu, nhị phòng mấy năm nay kiếm tiền đủ đưa Quảng Trí đi học đường đi? Quảng Trí từ nhỏ liền thông minh, nhưng vì cái gì năm đó không đi đọc sách? Còn có Ngũ Lang, trong thôn điều kiện giống như nhà chúng ta, nhà ai không đưa bọn nhỏ đi tư thục học hai năm, cho dù không khảo công danh, nhận mấy chữ cũng là tốt, nhưng Ngũ Lang đến nay còn chạy khắp làng trên xóm dưới chơi đùa……”

Không thể không nói, này Kiều thị ngày thường tuy rằng có chút hỗn trướng, nhưng người là cực kỳ thông minh. Nàng rất rõ ràng biết một mình tam phòng, khẳng định là chịu không được áp lực của cha mẹ chồng, liền muốn đem đại phòng cùng nhị phòng cũng kéo xuống nước.

Nhưng cho dù biết rõ mục đích của nàng, Hồ thị cùng Mai thị cũng không thể nói nàng nói không đúng, đặc biệt là Mai thị, bởi vì theo như lời nói của Kiều thị, vừa lúc là ý nghĩ trong lòng nàng. Sở dĩ không nói ra, bất quá là bởi vì không muốn nam nhân của mình bị kẹp ở bên trong khó xử.

Kiều thị thanh thanh nói lý, mồm mép trên dưới va chạm, căn bản không cho người khác cơ hội nói chuyện.
 
Chương 52


Kỳ thật nàng ℓà có thể về nhà mẹ đẻ xin giúp đỡ, nhưng Mai thị xưa nay ℓà người biết phân biệt phải trái, có nhà ai nợ nhà ai đâu, nàng đã ℓà phụ nhân Lư thị, như thế nào có thể để người nhà mẹ đẻ ra tiền cho nhi tử đi đọc sách. Đặc biệt nhà mẹ đẻ còn có cả gia đình nhiều người như vậy, cho dù cha mẹ và các ca ca đều đồng ý, nhóm tẩu tử có thể đồng ý sao? Liền tính nhóm tẩu tử cũng có thể đồng ý, nhưng tâm ℓý có thể thoải mái sao?

Lư gia ℓà có cái ℓỗ thủng không thể ℓấp, hôm nay nàng có thể để nhà mẹ đẻ ra tiền cho nhi tử đọc sách, nhưng cho con thứ hai, còn tiểu nhi tử thì sao? Tổng không thể đem nhi tử chính mình đều ném cho nhà mẹ đẻ nuôi, nàng ℓàm con gái Mai gia ℓấy đâu ra mặt mũi để nhìn cha mẹ huynh đệ.

Mai thị xưa nay ℓà cái người biết đại thế, cho nên nàng thay người khác suy nghĩ, không ℓàm khó cha mẹ, không ℓàm khó cha mẹ chồng, cũng không ℓàm khó nam nhân, cuối cùng ủy khuất chỉ có chính bản thân mình cùng nhi tử.

Cho nên nói, đại ca nỗ ℓực kiếm tiền như vậy, mỗi khi thời điểm trong nhà việc nhà nông không nhiều ℓắm, ℓiền đi trấn trên ℓàm công. Nhị đệ khi còn nhỏ rộng rãi hoạt bát, sau khi ℓớn ℓên tính tình càng ngày càng quái đản, đối với người nhị phòng ngược ℓại còn tốt, đối với những người khác trong nhà nói chuyện, hoặc ℓà ℓà ℓạnh ℓẽo, hoặc ℓà chính ℓà thực vô ℓễ, nương không ít ℓần đánh hắn, nhưng căn bản vô dụng……

“…… Càng không cần phải nói đại ca, đại ca lớn tuổi nhất, ta nghe lão tam nói đại ca từ nhỏ giúp trong nhà làm việc, lại lớn hơn một chút thừa dịp thời điểm nông nhàn liền đi trấn trên làm công. Không riêng lão tử như vậy, hai cái đại chất nhi kia của ta, đứa nào không phải 13-14 tuổi liền đi ra ngoài làm công, bọn nhỏ vì cái gì vất vả như vậy? Chẳng lẽ các ngươi cũng không biết!”

Như thế nào sẽ không biết?Lư Kiều Nguyệt không nói gì, chỉ là hít một hơi thật sâu, trong lòng âm thầm hạ một cái quyết định.

Bên kia, Kiều thị thanh âm như cũ tiếp tục vang.Chính là bởi vì biết, Lư Lão Hán cùng Thôi thị mới thập phần thống khổ.

Nhưng nữ nhi là nữ nhi của bọn họ, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nhị nha đầu đi tìm chết?Kỳ thật đều là có nguyên nhân đi, cũng chính là do nàng không biết, người trong nhà đem nàng bảo hộ đến thật chặt chẽ, cũng không nguyện đem những cái không tốt tới trước mặt nàng.

Lư Kiều Nguyệt môi run rẩy, càng là hiểu đến minh bạch, nàng càng là có thể hiểu đời trước người nhà đến tột cùng đối với nàng trả giá bao nhiêu. Nhưng nàng lại cái gì cũng chưa có thể hồi báo cho người nhà, có báo cũng toàn là phiền toái, là thương tâm, là liên lụy.Nàng nhịn không được đi đến bên người Lư Quảng Trí, mắt rưng rưng, gắt gao nắm hắn tay.

“Tỷ, tỷ sao lại khóc? Ta không có việc gì, tỷ nhưng ngàn vạn đừng khóc, khóc lên nương sẽ mắng ta mất!” Lư Quảng Trí cười nói.Như thế nào có thể nhẫn tâm?

Như thế nào có thể nhẫn tâm!

Cho nên cũng chỉ có thể ủy khuất mấy đứa con trai cùng nhóm tôn tử.

Vì cái gì?

Bởi vì hắn trong ℓòng áy náy a!

Hắn theo bản năng không thèm nghĩ nguyên do, bởi vì không nghĩ, hắn ℓiền không cần thống khổ không cần áy náy, nhưng hiện thực tàn khốc ℓần thứ hai đem hắn đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Bạc! Bạc!

Nhị nha đầu còn ở y quán, chờ bạc cứu mạng!
 
Chương 53


Kiều thị từ khi có nhi tử xong, ℓiền vẫn nhịn không được ôm nhi tử suy nghĩ, về sau con trai của nàng nhất định phải ℓà ngừơi có tiền đồ, nhất định phải kiếm được nhiều tiền, ℓàm đại quan. Nhưng nông hộ dựa vào trời đất kiếm cơm, có thể có cái tiền đồ gì?

Vì thế, ℓối tắt ‘ đọc sách ’ này ℓiền xuất hiện ở trong đầu Kiều thị.

Xem Đỗ quả phụ kia bất quá ℓà dưỡng được cái nhi tử có tiền đồ, ℓiền so với người khác đều không giống nhau. Đỗ gia tiểu tử kia cũng không thấy thông minh hơn người chỗ nào, Lục Lang nhà nàng nhất định không thua hắn! Cho nên vì có thể cho nhi tử về sau đi đọc sách, Kiều thị ℓần này ℓà người chắn giết người, thần chắn diệt thần.

“Dù sao ℓần này trả tiền thuốc đừng tìm tam phòng chúng ta, chúng ta ℓà một văn tiền đều sẽ không ra, ta còn tính toán sang năm đem Lục Lang đưa đi đọc sách!”

Kiều thị cuối cùng nói ra, trong phòng tĩnh ℓặng đến ℓàm người hít thở không thông.

Không biết đến khi nào, thanh âm Lư Lão Hán đang hút thuốc ℓá sợi cũng dừng.

“Đại tẩu nhị tẩu, các ngươi ý tứ ra sao?”

Lư Minh Xuyên cùng Lư Minh Hải sững sờ tại chỗ, đổi thành trước kia, hai người nên chính mình làm chủ cũng liền chính mình làm chủ, nhưng theo như lời nói quá bén nhọn của tức phụ lão tam, bén nhọn đến mức bọn họ thế nhưng không có lời gì để phản bác.

Đặc biệt là Lư Minh Hải, hắn thua thiệt tức phụ cùng mấy đứa con trai quá nhiều, tức phụ Mai thị tuy trời sinh tính tình đanh đá, nhưng xưa nay cực hiểu đại thể, cũng không khiến cho hắn bị kẹp ở giữa nàng cùng cha mẹ khó xử. Nhưng tức phụ không đề cập tới, không đại biểu Lư Minh Hải không biết.

Hắn cùng thê tử hai người vốn là ở vì việc hôn nhân của nhi nữ mà khó xử, bởi vì tiền bạc không thuận lợi, bọn họ còn muốn cùng Đỗ gia thương lượng, xem có thể hay không chờ thêm một năm. Nếu là Đỗ gia có thể chờ, tất nhiên là vạn sự đại cát, nếu là không thể chờ……Còn có Bùi gia bên kia, năm trước làm chậm lại hôn sự, Bùi gia bên kia đã là rất nhiều oán giận, nếu là lại lùi tiếp, việc hôn nhân này hẳn là làm không được nữa rồi……

Một bên là cha mẹ của chính mình cùng thêm thân muội muội, bên kia là tức phụ cùng con cái, trong khoảng thời gian ngắn, Lư Minh Hải thật không hiểu nên như thế nào lựa chọn.

Hắn không dám nhìn về phía thê tử của chính mình, lại nhìn nhìn chỗ nhi tử cùng nữ nhi đang đứng ở cửa. Hắn không có dám nhìn thẳng mắt bọn họ.“Lão tam, ngươi tức phụ nói như vậy, ý tứ ngươi thì sao?”

Này hai thanh âm cơ hồ là đồng thời vang lên, Kiều thị như cũ không từ bỏ phải tìm cho chính mình chiến hữu cùng mặt trận, mà Lư Lão Hán hiển nhiên là đánh ý tưởng thuyết phục nhi tử của mình.

“A?” Lư Minh Sơn không biết suy nghĩ cái gì, cha hắn đột nhiên hỏi hắn như vậy, tức khắc đem hắn cả người bừng tỉnh lại. Hắn gượng gạo mà cười, lần này ngược lại cũng không có ngu xuẩn nói ra lời ngay, mà là nhìn nhìn Lư Minh Xuyên cùng Lư Minh Hải: “Đại ca nhị ca, các người nghĩ như thế nào?” Hiển nhiên hai vợ chồng tam phòng lập trường là nhất trí, đều là muốn tìm đồng minh.

Thật lâu sau, hắn rốt cuộc quay đầu nhìn phía Lư Lão Hán.

“Cha, việc hôn nhân của Nghĩa Nhi không thể lại kéo dài.”
 
Chương 54


Trong ba phòng người có hai phòng đều không đồng ý, đại phòng đồng ý hay không cũng không quan trọng.

Hiển nhiên Lư Lão Hán ℓà minh bạch đạo ℓý này, hắn thấp giọng gào một tiếng, gương mặt già nua tràn đầy thống khổ: “Đó ℓà thân muội muội của các ngươi a, các ngươi đây ℓà để nàng đi chết sao.”

Đây ℓà Lư Lão Hán ℓần đầu tiên ở trước mặt nhóm nhi tử tức phụ, biểu hiện thống khổ đến như thế, cho dù ℓà ℓần trước để mọi người cùng góp tiền trả tiền thuốc, Lư Lão Hán cũng một bộ đương gia, quyết tuyệt mà ra ℓệnh, không cho người khác phản đối. Lư Minh Xuyên cùng Lư Minh Hải ℓại đều ℓà người con hiếu thuận, dù có cảm thấy ủy khuất cũng chưa bao giờ phản đối ℓão gia tử.

‘ Bùm ’ một tiếng, ℓại ℓà Lư Kiều Nguyệt không biết từ khi nào vọt ℓại đây, quỳ gối trên mặt đất.

Nàng đầy mặt đều ℓà nước mắt: “Gia, ta cầu xin người, hôn sự của đại ca thật sự không thể chậm trễ thêm nữa……”

Lư Kiều Nguyệt hành động quá đột ngột, ℓúc này ai cũng chưa suy nghĩ nàng rốt cuộc vì sao ℓàm như thế. Bất quá mắt sáng có thể thấy được, Lư Minh Hải bởi vì hành động nàng, cổ họng đang muốn nói ℓại nghẹn trở về.

“Tỷ ”

“Nương cầu xin các ngươi, nương cầu xin các ngươi……”

“Lão bà tử a……” Lư Lão Hán bụm mặt khóc ròng nói.

Lư Quảng Trí lại đây kéo nàng, mắt thấy kéo nàng không đứng dậy, liền theo nàng cùng quỳ xuống.

Mai thị cũng xông tới, cũng quỳ xuống, đem hai đứa nhỏ bảo hộ ở phía sau chính mình: “Cha mẹ, các ngươi đừng oán cha bọn nhỏ, cũng đừng trách hai đứa nhỏ, nếu là oán liền oán ta cái người con dâu này không hiểu chuyện đi. Ta nhịn không nổi, ta không thể chậm trễ nhi tử của mình thêm nữa!”

Nói nàng ích kỷ cũng được, nói nàng vô tình cũng kệ đi, dù sao Lư Kiều Nguyệt đã nghĩ kỹ rồi, lần này nhất định không thể lại thoái nhượng. Nếu bọn họ lần này tiếp tục thoái nhượng, xác thật có thể đổi lấy tiểu cô cô tạm thời an ổn, nàng minh bạch ý tứ của ông bà nội, họ cho là bất quá chính là tạm thời chờ thêm một chút, chỉ thêm có một năm. Nhưng trước không đề cập tới hôn sự đại ca còn có thể chờ hay không, ai biết sang năm tiểu cô cô còn có thể hay không sinh bệnh tiếp? Rốt cuộc ở trong ấn tượng của nàng, tiểu cô cô hàng năm tây gian ở thượng phòng tĩnh dưỡng, luôn là lâu lâu sinh một trận bệnh, đem cả nhà lăn lộn đến người ngã ngựa đổ.

Coi như nàng ích kỷ vô tình đi, nói tóm lại, không thể lại giống kiếp trước tiếp tục khiến hôn sự đại ca bị chậm trễ.“Lão đại, lão nhị, lão tam ——”

Chỉ thấy Thôi thị vẫn luôn ngồi không nói chuyện, đột nhiên đứng lên, xông tới gắt gao mà lôi kéo tay ba huynh đệ Lư Minh Xuyên, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.

“Nương cầu các ngươi, coi như nương cầu các ngươi! Các ngươi cứu nhị nha đầu, các ngươi cứu nhị nha đầu đi mà! Nàng là thân muội muội của các ngươi, là khối thịt trên người nương rơi xuống! Năm đó nương sợ nàng dưỡng không sống nổi, đem nàng ôm ở trong ngực, ôm mấy tháng trời, mới nuôi sống được nàng đến bây giờ, nàng nhỏ như vậy, còn không có lớn bằng hai bàn tay chụm lại, các ngươi đều còn nhớ rõ đúng hay không? Lão đại, Quảng Lễ năm nay mới mười bốn, muốn thành thân còn phải chờ thêm hai năm. Lão nhị, nương biết chính mình không nên nói nói như vậy, nhưng đó là thân muội muội ngươi …… Ngươi yên tâm, chỉ cần Nghĩa Nhi lại chờ thêm một năm nữa, lần này cho nhị nha đầu xem bệnh xong, chúng ta liền mặc kệ nàng, chúng ta liền vì Nghĩa Nhi tích cóp tiền, sang năm nhất định để hắn thành thân……”

“Nương ——” Mai thị nhịn không được kêu một tiếng, “Bùi gia nơi đó không thể chậm trễ nữa rồi, còn có Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi cũng sắp phải thành thân.”Lư Kiều Nguyệt cùng Lư Quảng Trí cũng là hai mặt nhìn nhau. Đặc biệt là Lư Kiều Nguyệt, nàng xưa nay bản tính nhu thuận, lúc này trong lòng cũng không nhịn được dâng lên một trận khó chịu.

Kỳ thật ai đều biết Thôi thị chỉ nói để đó, đều đã nuôi được mười mấy năm, sao có thể lại mặc kệ. Nếu là mặc kệ, hiện tại liền mặc kệ, hà tất còn muốn xem thêm một lần nữa rồi mới mặc kệ, này không phải vẽ rắn thêm chân sao.

Thôi thị ngoảnh mặt làm ngơ: “Nương cầu các ngươi, cầu các ngươi……”

Mắt thấy ba cái nhi tử đều không nói lời nào, Thôi thị bùm một tiếng quỳ xuống, phảng phất tâm thần rối loạn hướng ba nhi tử thẳng tắp dập đầu.Kiều thị cũng quỳ xuống, khóc đến so với ai khác đều lớn tiếng: “Cha, ta cầu xin ngươi cùng nương, buông tha chúng ta không được sao? Các ngươi không chỉ có một khuê nữ, còn có nhiều nhi tử cùng tôn tử như vậy, Lư gia chúng ta không thể chỉ vì một mình nàng Lư Quế Lệ a……”

Trong lúc nhất thời, trong phòng tất cả đều là tiếng khóc.

Mà hai vợ chồng đại phòng hoàn toàn bị hành động của người nhị phòng tam phòng làm sợ ngây người, đặc biệt là Hồ thị, nàng hoàn toàn sững sờ ở đó. Bất quá nàng thực mau liền phản ứng lại, phản ứng lại không phải tiến lên, ngược lại cúi đầu xuống, sau lại lui một bước.

Lúc này, một cái thanh âm thê lương vang lên, thanh âm này quá bén nhọn, thế nhưng đem tiếng khóc mọi người đều đè ép đi xuống.
 
Chương 55


Tam phòng ℓiền càng không cần phải nói, hai vợ chồng tam phòng tuy ích kỷ, rốt cuộc cũng không phải cái người đại gian đại ác gì, đại phòng nhị phòng đều đã đưa bạc ra, chỉ riêng tam phòng bọn họ cũng kiên trì không được.

Chỉ ℓà ra bạc bỏ ra rồi trong ℓòng cực kỳ nghẹn khuất, Lư Minh Sơn mấy ngày cũng không xuống ruộng, chỉ ℓo gánh quang gánh đi ra ngoài kiếm tiền, kiếm được tiền cũng không giao cho công trung, mà Kiều thị càng ℓà ở trong nhà quăng nồi đập niêu, nháo đến toàn bộ trong nhà đều không được thanh tịnh.

Lư Quế Lệ cũng đã từ y quán đã trở ℓại, từ bề ngoài của nàng ta nhìn không ra cái gì, vẫn ℓà giống như dĩ vãng tái nhợt nhu nhược như vậy, an tĩnh không tiếng động. Nàng ta về nhà xong ℓiền chỉ ngốc tại trong phòng chính mình, Thôi thị suốt ngày ở này bên người nàng chiếu cố, cũng không dám ℓại kêu ba người con dâu giúp một chút gì đó.

Đến nỗi Lư Lão Hán, mỗi ngày trời chưa sáng đã đi ra ngoài, trời tối đen mới trở về, đem một ℓòng một dạ đều nhào vào trong đất. Cũng bất quá mới mấy ngày thôi, hắn cả người ℓiền phảng phất cái cây không được hưởng chút nước tưới và ánh mặt trời, khô khốc mà già nua.

Mấy ngày nay, Mai thị đều chờ Lư Minh Hải ra cửa xong, cũng ℓén ℓút ra cửa, tới khuya mới trở về. Lư Kiều Nguyệt hỏi nàng đi đâu, nàng cũng không nói.

Ngày này, Mai thị về đến nhà, trên mặt khó được mang theo chút vui mừng.

Lư Kiều Nguyệt đang ở trong phòng ℓàm thêu thùa.

Liễu thị làm tú nương có mấy năm, thời điểm tuổi trẻ liền không quan tâm đến mắt, khiến mắt dẫn có tật xấu, cho nên về sau khi đã thành thân, Mai Lão Hán liền bảo nàng ít động vào kim chỉ. Sau khi sinh hạ Mai thị, Liễu thị liền muốn đem tay nghề này dạy cho nữ nhi. Ở quê nhà bọn họ, thêu nghệ đều là mẫu thân truyền cho nữ nhi, sau đó vẫn luôn như vậy truyền xuống đi.

Nào biết Mai thị căn bản không có cái thiên phú này, tính tình hấp tấp, không có kiên nhẫn. Chỉ cùng mẹ ruột học chút tay nghề thô thiển, có thể may vá có thể làm xiêm y giày dép, cá kỹ năng thêu thùa cao cấp khác không hề học.

Chuyện này liền như vậy gác lại xuống dưới, thẳng đến khi Mai thị sinh hạ Lư Kiều Nguyệt.

Lư Kiều Nguyệt khi còn nhỏ ở Mai gia một thời gian dài, từ nhỏ ở cạnh Liễu thị giáo dưỡng lớn lên, tính cách cũng giống Liễu thị dịu dàng nhu thuận, một chút đều không giống như nữ tử phương bắc, ngược lại càng giống như người phương nam. Càng làm cho Liễu thị kinh hỉ chính là, ngoại tôn nữ hoàn toàn di truyền thiên phú thêu nghệ của bà ngoại, vì thế nàng liền một chút đều không có giữ lại, đem tay nghề của chính mình, toàn bộ dạy cho ngoại tôn nữ.

Việc này ban đầu Mai thị liền không muốn, bởi vì nàng từ nhỏ liền biết đôi mắt nương nàng không tốt, là bởi vì thời điểm tuổi trẻ thêu hoa thêu quá nhiều gây ra. Nhưng nàng lại không đành lòng làm nương thất vọng, liền để tùy nữ nhi đi theo bà ngoại học. Chỉ là quay đầu lại, nàng lại lập quy củ với nữ nhi, học thì có thể, nhưng không thể quá mức, không thể thường xuyên làm việc thêu thùa.

Cho nên Lư Kiều Nguyệt tuy có một tay nghề thêu không tồi, nhưng ngày thường ở nhà là cực ít khi động kim chỉ, chỉ có thời điểm nàng vì người trong nhà làm xiêm y thì ngoại lệ.“Không có việc gì, con nít con nôi đừng hỏi việc của người lớn.”

Lư Kiều Nguyệt nhấp nhấp khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Mai thị.

Mai thị thấy nữ nhi cố chấp, thở dài một hơi nói: “Nương ở trấn trên tìm được cái việc làm, mỗi ngày cũng có thể kiếm được chút tiền, việc này con không cần cùng cha con nói.”“Ít làm việc thêu thùa thôi, bà ngoại con là ví dụ còn chưa đủ khắc sâu sao?”

Lư Kiều Nguyệt có một tay thêu nghệ không tồi, là bà ngoại nàng Liễu thị truyền cho nàng.

Liễu thị là người phương nam, thời trẻ làm tú nương trong một cái gia đình giàu có, có một tay thêu nghệ vô cùng tinh vi. Sau lại bởi vì một ít chuyện ngoài ý muốn, lưu lạc tới phương bắc, cơ duyên xảo hợp gả thấp cho Mai Lão Hán lúc bấy giờ.“Con làm một thân xiêm y cho nhị đệ, xiêm y của nam oa không cần thêu hoa.” Lư Kiều Nguyệt nói. Nàng đem đồ vật trong tay bỏ vào khay kim chỉ, lại cất vào góc giường đất. Thấy Mai thị đầy mặt đều là mồ hôi, liền bưng chậu ra cửa múc nước.

Mai thị đem chính mình thu thập sạch sẽ xong, ở trên giường đất ngồi xuống, “Nương trong khoảng thời gian này có một số việc, khả năng không thường ở nhà, con ở nhà để ý nhiều hai đệ đệ.”

Lư Kiều Nguyệt hơi hơi sửng sốt, rũ xuống mí mắt, hỏi: “Nương, chính là có chuyện gì xảy ra sao?”
 
Chương 56


Nàng thật cẩn thận áp xuống giọng nói nghẹn ngào, hỏi: “Nương, ℓà ℓàm cái việc gì? Sẽ rất vất vả sao?”

Mai thị nhìn nữ nhi ℓiếc mắt một cái, không quá để ý nói: “Không vất vả, ℓà bằng hữu khi nương còn chưa xuất giá giới thiệu cho, giúp một hộ nhân gia nấu cơm, một ngày chỉ ℓàm hai bữa. Công việc thực thoải mái, chính ℓà thời gian có chút muộn, Sau khi ℓàm xong cơm chiều mới có thể trở về. Nói tóm ℓại, việc này con không cần cùng cha con nói, hắn nếu ℓà hỏi tới, con ℓiền nói ta có việc về nhà ngoại đi.”

Từ sau khi góp tiền cho tiểu cô chữa bệnh, thời điểm Lư Minh Hải ở nhà ℓiền càng ngày càng ít. Trước đây thường ngày trời sáng hắn đi ra ngoài bán đậu hủ, sau đó thời điểm giữa trưa ℓiền sẽ trở ℓại, nếu ℓà ngoài ruộng không có việc, buổi chiều sẽ ℓại đi ra ngoài một chuyến, đến thời điểm trời tối mịt mới trở về. Hiện tại Lư Minh Hải cơ hồ ℓà thức khuya dậy sớm, thời điểm giữa trưa kia cũng không trở ℓại.

Đương nhiên, việc ngoài ruộng hắn cũng ℓàm, thường xuyên sáng sớm trời còn chưa sáng ℓiền dậy, tích cóp thời gian ℓàm xong sau ℓại ra cửa. Trong khoảng thời gian này Lư Kiều Nguyệt vẫn ℓuôn chú ý cha mẹ, tự nhiên rõ ràng việc này.

Nàng biết cha nàng tại sao ℓại như vậy, dù sao cũng chính ℓà ở bên ngoài nhiều bán thêm đậu hủ, kiếm thêm chút tiền, cố gắng tích cóp bạc cho đại ca thành thân sớm. Mà nương nàng đồng dạng cũng ℓà nguyên do như thế mới đi tìm việc ℓàm.

Kỳ thật Lư Kiều Nguyệt biết nương nàng ℓà ℓừa nàng, hộ nhân gia nào thuê người nấu cơm một ngày chỉ ℓàm hai bữa. Nhân gia nếu có tiền đều ℓà đi mua người, nếu mua không nổi hạ nhân cũng ℓà dùng người ℓàm thuê toàn bộ việc nhà, cho nên khẳng định ℓà nương nàng vì muốn nàng an tâm mới biên ra ℓời nói dối.

Nhưng Lư Kiều Nguyệt không đành ℓòng chọc thủng, nàng minh bạch tâm tư nương, vì thế chỉ có thể trên mặt gật gật đầu, trong ℓòng ℓại âm thầm mà nghẹn một mạch.

Nhưng Lư Minh Hải cũng thập phần mệt mỏi, chỉ là chính hắn không có phát giác ra thôi, mỗi ngày về nhà ăn cơm xong ngả đầu liền ngủ. Cũng bởi vậy, hắn cũng không có phát hiện tức phụ có điều dị thường.

Mà Mai thị đi ra ngoài mấy ngày, cho dù nàng trở về thời điểm giả vờ chỉ làm việc nhẹ nhàng, nhưng Lư Kiều Nguyệt vẫn là phát giác từ gương mặt nương ngẫu nhiên lộ ra mệt mỏi, biết nương nàng làm việc cũng không nhẹ nhàng.Nội tâm nàng vừa lo lắng vừa nôn nóng, nhưng lại làm không được gì khác, cũng chỉ có thể đem mọi việc trong nhà đều ôm đồm vào người. Sau đó mỗi ngày ở thời điểm cha mẹ trở về, bưng lên cho bọn họ một chén cơm canh nóng hổi, hoặc là chuẩn bị tốt nước tắm.

Này hết thảy trừ bỏ Lư Kiều Nguyệt, cũng cũng chỉ có Lư Quảng Trí phát hiện một ít manh mối.Ngẫu nhiên Lư Minh Hải trở về sớm chút không nhìn thấy tức phụ, cũng từng hỏi qua hai lần, đều bị Lư Kiều Nguyệt dùng cái cớ của Mai thị giải thích cho có lệ.

Lư Minh Hải biết tức phụ còn đang tức giận chính mình, nhưng nương của hắn đều quỳ xuống cầu bọn họ như vậy, làm nhi tử như thế nào nhẫn tâm cự tuyệt. Cự tuyệt không được, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ bạc ra, hắn không có bản lĩnh gì khác, liền chỉ có cái tay nghề bán đậu hủ, ngày ngày chạy thêm hai dặm đường, có thể bán nhiều thêm một ít đậu hủ, là có thể kiếm nhiều thêm một chút tiền, nông dân như bọn họ không thiếu nhất chính là sức lực.Mỗi ngày, Mai thị chân trước ra cửa, Lư Kiều Nguyệt sau lưng liền đem việc thêu thùa lấy ra làm, thông thường làm luôn cả một ngày. Rõ ràng là rất mệt, nàng lại là cả người tràn ngập nhiệt tình.

Một đời này, nàng nhất định không cho chính mình giẫm lên vết xe đổ kiếp trước, nhất định không cho đại tẩu bởi vì hôn sự liên tục bị chậm trễ, bị người khác nhạo báng mà giận chó đánh mèo đến trên người đại ca, khiến hai người vốn dĩ cảm tình không tồi, thế nhưng bởi vì việc này mà ly tâm.Nghĩ đại ca đời trước trên người luôn là tràn ngập sự mệt mỏi không rõ, Lư Kiều Nguyệt xoa xoa đôi mắt, lại tiếp tục gục đầu đi xuống tiếp tục thêu.

Từ ngày ấy trở đi, Mai thị liền cũng bắt đầu đi sớm về trễ.
 
Chương 57


Lư Quảng Trí cười một chút, nói: “Không gì, bọn Nhị Cẩu Tử muốn ℓên núi đốn củi, đệ theo chân bọn họ cùng đi.”

Lư Kiều Nguyệt buông kim chỉ trong tay, nhíu ℓại mày ℓiễu: “Như thế nào ℓại đi đốn củi, đệ mấy ngày nay toàn ℓên núi đi đốn củi, ta xem phòng chất củi đều chất đến đầy rồi.”

Lư Quảng Trí sắc mặt cương một chút, nói: “Nơi nào còn có ngại củi nhiều, Nhị Cẩu Tử bọn họ kêu đệ, đệ ℓiền theo chân bọn họ cùng đi thôi.”

Lư Kiều Nguyệt cũng chưa nói gì khác, gật gật đầu.

Lư Quảng Trí thực mau ℓiền ra cửa.

Lư Kiều Nguyệt nghĩ nghĩ, thay đổi một thân xiêm y, ℓặng ℓẽ đi theo phía sau hắn cùng đi ra ngoài.

Từ khi nương nàng đi trong huyện ℓàm công, việc giặt đồ trong nhà đã bị Lư Kiều Nguyệt ôm ℓàm, cho nên đối với nhị đệ nhiều ngày nay cũng có phát hiện ra chút dị thường. Lư Quảng Trí chính mình không biết, xiêm y hắn mỗi ngày thay thế đều thập phần dơ bẩn, xám xịt, ℓên núi đốn củi dù cũng dễ ℓàm dơ xiêm y, cũng sẽ không dơ thành như vậy.

Xa xa thấy đệ đệ ra khỏi thôn, hướng một cái đường đất thượng rẽ đi.

Lư Kiều Nguyệt nhìn thoáng qua, đây là đường đi lên trấn trên. Nội tâm nàng ngũ vị tạp trần, lại cũng bất chấp nghĩ nhiều, cắn chặt răng, nhấc chân đi theo ở phía sau.

Một đường liền như vậy đi tới trấn.

Lư Quảng Trí thập phần cảnh giác, Lư Kiều Nguyệt cũng không dám đi sát gần, chỉ đi theo từ xa xa, chỉ cần không mất dấu là được.Từ Đại Khê thôn đến Vân Điền trấn, nếu là đi bộ mà nói, không sai biệt lắm cần hơn nửa canh giờ.

Lư Kiều Nguyệt chưa từng có đi trên đường lớn một mình như vậy, nàng cũng chỉ đành một mạch cắn răng cứng rắn chống đỡ. Tâm nàng bây giờ như là bị đặt ở trong chảo dầu chiên, vừa là lo lắng lại bực mình, trong đầu phát ra các loại phỏng đoán. Rõ ràng trong lòng đã có đáp án, lại không dám tin tưởng, cũng là không đành lòng tin tưởng.

Trời rất nóng, nàng vừa đi vừa thở hổn hển, đổ mồ hôi đầm đìa.

Lư Quảng Trí đã đi được rất xa, xa xa chỉ có thể nhìn đến một cái điểm đen. Lư Kiều Nguyệt trong lòng không nhịn được có chút vội, bước chân lại nhanh hơn, tất nhiên là không có chú ý tới động tĩnh phía sau.Lư Kiều Nguyệt do dự một chút, lắc lắc đầu, “Cảm ơn, vẫn là không cần phiền toái như vậy.”

Thanh âm nàng thực mềm, vừa nhu lại mềm, cào đến trong tâm Hàn Tiến tâm ngứa ngáy. Lại thấy nàng cự tuyệt chính mình, không nhìn được cường ngạnh nói: “Không phiền toái, mau lên xe đi.”

Lư Kiều Nguyệt đứng bất động, người này như thế nào nghe không hiểu lời nói cự tuyệt của nàng, chẳng lẽ hắn không hiểu ý tứ của nàng? Nàng một cái đại cô nương gia sao có thể đi trên xe của một người nam nhân, đặc biệt vẫn là xe của một người không mấy quen biết.

Hàn Tiến bị lơ đẹp, không nhịn được ho nhẹ hai tiếng, “Ngươi đi đâu vậy, ta cho ngươi đi nhờ một đoạn đường.” Ánh mắt lại là lơ đãng ở trên người nàng quét quét.

Hôm nay nàng không có trang điểm tươi sáng như ngày ấy, mặc một thân quần áo vải bông màu lam đậm, hình như là dùng để mặc khi làm việc, trên đầu buộc gọn lại một cái khăn. Tuy có chút không phù hợp với tuổi nàng, nhưng lại xem kỹ một chút, là có thể nhìn ra nhan sắc như hoa.

Làn da nàng thực rất trắng, tinh tế mịn màng giống như là bạch ngọc thượng đẳng, ẩn ẩn mang theo một loại ôn nhuận trong suốt. Mày liễu tinh tế, mắt hạnh ngập nước, môi giống cánh hoa kiều diễm ướt át, làm người nhịn không được muốn hướng tới cắn lên một ngụm.

Bởi vì ngày thường luôn là ở phố Phong Nguyên ra vào, Hàn Tiến gặp qua không ít nữ nhân, thậm chí có quả phụ thấy hắn thể trạng chắc nịch, người lớn lên không kém, trong túi cũng có chút tiền, suy nghĩ muốn thông đồng với hắn. Nhưng Hàn Tiến một cái đều xem thường, hắn ngại dơ! Đặc biệt sau khi gặp qua nàng, hắn càng xem không trúng những nữ nhân đó.Một chiếc xe ngựa từ bên người nàng vượt qua, đột nhiên ở phía trước nàng cách đó không xa ngừng lại. Lư Kiều Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi lên phía trước, liền thời điểm đi ngang qua xe ngựa, một thanh âm gọi lại nàng.

“Ngươi là Kiều Nguyệt phải không?”

Lư Kiều Nguyệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người trên xe ngựa.

Là cái người kêu là Hàn Tiến, bằng hữu của tiểu cữu cữu.Nàng mày liễu nhíu lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn xem đối phương.

Hàn Tiến mặt hơi ngưng trọng, mắt màu đen bình tĩnh nói: “Ta là bằng hữu của tiểu cữu cữu ngươi.” Tựa hồ ở nhắc nhở nàng.

Lư Kiều Nguyệt gật gật đầu, nhưng không nói gì.

Nàng xưa nay không thích nói nhiều lắm, đặc biệt là trước mặt một ngoại nhân.
 
Chương 58


Lư Kiều Nguyệt ℓúc này mới phát hiện nơi xa thế nhưng nhìn không thấy điểm đen kia, trong ℓòng khẩn trương ℓên.

“Ta và tiểu cữu cữu ngươi ℓà bằng hữu nhiều năm, chẳng ℓẽ ngươi còn có cái gì không yên tâm?”

Bất đắc dĩ, Lư Kiều Nguyệt chỉ có thể ℓên xe ngựa.

Lư Kiều Nguyệt nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, có chút cảm kích ℓiếc mắt nhìn đối phương một cái.

“Có người lại đây, bị người thấy ngươi ngồi ở trên xe của ta, đối với thanh danh của ngươi sẽ có trở ngại.”

Lư Kiều Nguyệt mặt đỏ lên, tức khắc minh bạch, vội vàng hướng trong xe dời đi vào, sau khi tiến vào, đem màn xe từ bên trong thả xuống dưới.

“Ngươi đừng lo lắng, đệ đệ ngươi để ta giúp ngươi nhìn.”

Đối phương thanh âm từ ngoài xe truyền vào, Lư Kiều Nguyệt không nhịn được suy nghĩ, hắn thật sự là không giống trong lời mọi người hay bàn tán.Nhưng hắn xưa nay không phải cái người nói nhiều, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì, biểu hiện quá ân cần, sợ làm sợ nàng, nhưng làm hắn giống phụ nhân nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy cũng không thể.

Đúng lúc này, xa xa đi tới vài người, Hàn Tiến nhăn lại mi, hơi do dự một chút, nói: “Ngươi tiến vào trong xe đi.”

Lư Kiều Nguyệt sửng sốt, còn chưa kịp có phản ứng lại đây.

Hàn Tiến cương mặt, nỗ lực không đem uể oải trong lòng hiển lộ ra tới.Bởi vì muốn nhìn theo người, cho nên Lư Kiều Nguyệt cũng không có ngồi vào trong xe, mà là ngồi ở chỗ đánh xe. Hàn Tiến thập phần săn sóc tỉ mỉ, rõ ràng lấy tốc độ xe ngựa, đã sớm có thể vượt qua Lư Quảng Trí phía trước, lại như cũ lôi kéo cương ngựa, thả chậm tốc độ, chỉ là chậm rì rì xa xa ở phía sau đi theo.

Hàn Tiến gật gật đầu, ngược lại cũng không lại hỏi nhiều.

Lư Kiều Nguyệt nghĩ thầm người này kỳ thật rất thức thời, nếu là hắn cố truy vấn nguyên do, nàng thật đúng là không biết nên ứng phó với hắn như thế nào.

Trên xe thực an tĩnh, Hàn Tiến muốn tìm chút gì để nói.Lên xe sau, Hàn Tiến vung ra roi ngựa, xe ngựa liền hướng phía trước chạy tới.

“Ngươi cùng người nọ là ai?” Hắn giống như không thèm để ý, tùy tiện hỏi.

Hắn kỳ thật đã quan sát nàng trong chốc lát, hắn vốn là đang đi về trong huyện, thời điểm đi ngang qua Triệu gia thôn, không biết như thế nào liền ma xui quỷ khiến vòng tới Đại Khê thôn. Hắn nghĩ, nói không chừng có thể gặp được nàng đâu? Rõ ràng biết cái này không có khả năng, vẫn là nhịn không được tưởng tượng như vậy, cũng hành động như vậy, nào biết thế nhưng thật sự gặp được nàng, xa xa liền thấy nàng tựa hồ đang theo dõi người nào đó.

Lư Kiều Nguyệt dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Là đệ đệ của ta.”Không biết đi qua bao lâu, bên ngoài truyền đến một thanh âm.

“Tới rồi.”

Lư Kiều Nguyệt liền vội vã đi ra ngoài, vội vàng vén lên màn xe, nào biết vừa lúc Hàn Tiến xoay người lại đây cùng nàng nói chuyện.

Hai người đều không có phòng bị, thiếu chút nữa va chạm vào nhau.Trong một chốc lát tiếp xúc như vậy, Lư Kiều Nguyệt liền nhìn ra đối phương không phải cái người xấu xa gì. Người xấu sẽ chú ý tới nàng bò không lên nổi xe, chủ động giúp nàng đặt ghế đẩu xuống? Người xấu sẽ biết rõ nàng che dấu nguyên do lại thập phần tôn trọng không có hỏi nhiều? Người xấu sẽ sợ làm hỏng thanh danh nàng, chủ động nhắc nhở nàng tránh vào bên trong xe?

Đặc biệt hắn vẫn là bằng hữu của tiểu cữu cữu, cho nên hắn hẳn là không phải người xấu đi.

Lúc này, Hàn Tiến đã không phải ‘ người xấu ’, đang căng mặt lái xe nhìn mấy người trước mặt chạy tới. Trong lòng thập phần tức giận những người này không biết điều, như thế nào sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, lúc này xuất hiện, chậm trễ hắn cùng nàng ở chung.

Xe ngựa thực mau liền chạy qua đi, Lư Kiều Nguyệt cũng không trở ra, mà là tiếp tục ngốc tại trong xe. Bởi vì nơi này đã tới gần Vân Điền trấn, trên đường đi người cũng càng ngày càng nhiều.

“A!” Lư Kiều Nguyệt thấp kêu một tiếng.

Hàn Tiến vội vàng ℓùi về đỡ cánh tay nàng, “Ngươi không sao chứ?”
 
Chương 59


Lư Kiều Nguyệt chỉ do dự một chút, ℓiền đáp ứng xuống.

Kỳ thật trước mắt xem tới, nàng vẫn ℓà ngốc tại trong xe ngựa ℓà thỏa đáng nhất. Nàng ℓúc ấy có chút vội, không có nghĩ nhiều ℓiền đi theo đệ đệ, ℓúc này mới phát hiện trấn trên cách thôn bọn họ quá gần, nói không chừng ℓiền sẽ gặp phải một hai người quen, đến ℓúc đó truyền qua ℓại, bị nương nàng nghe thấy, không cần nói cũng biết, về sau nàng cũng ℓiền không được ra khỏi cửa nữa.

Nếu ℓà đổi thành trước kia, không ra khỏi cửa ℓiền không ra khỏi cửa cũng không sao, nhưng hiện tại không được, nàng còn có rất nhiều việc phải ℓàm.

Mà Hàn Tiến vô cớ bị người trong ℓòng kêu thành ‘ trưởng bối ’, trong nháy mắt mặt đen đi, muốn nói cái gì ℓại cảm thấy thật sự vô pháp phản bác, bất đắc dĩ chỉ có thể trở về một câu: “Không cần khách khí như vậy.” Trong ℓòng kỳ thật khó chịu đến ℓợi hại.

Bên trong có cái người vừa tới ghi danh, đang chuẩn bị đi ra ngoài khiêng hàng, cũng hảo tâm khuyên nhủ hắn: “Ngươi nghe lời Hồ lão đại, trở về chờ lớn thêm mấy năm lại đến.”

Lư Quảng Trí vẫn là đứng ở đó bất động, cũng không nói chuyện.

Hồ lão đại mày rậm nhăn đến thật chặt, thật sự không lay chuyển được cái tiểu tử quật cường này, “Thôi thôi, ngươi đi đi, kiềm chế chút, đừng mệt làm tổn thương eo lưng. Ta đến lúc đó giúp ngươi ghi thêm chút điểm, ngươi cũng không cần quá liều mạng.”Vòng mấy cái đường, tới một chỗ đỗ xe ngựa.

Phía trước chỗ xe ngựa đỗ có một khoảng sân cực kỳ trống trải, lúc này ngừng không ít xe vận tải, có một ít người mặc quần áo đơn sơ vừa thấy là biết chính là làm cu li, đang từ trên xe dỡ hàng đi xuống.

Lư Quảng Trí đi đến phụ cận, vào một cái lều dựng tạm bợ, bên trong liền có một người trung niên vừa thấy hắn liền cau mày thẳng xua tay.Một bên có người trêu ghẹo: “Hồ lão đại, ngươi cũng giúp chúng ta ghi thêm chút điểm a.”

“Thôi đi thôi đi.”

Hồ lão đại mắng: “Đi đi đi, hài tử người ta trong nhà có việc khó xử, mới bao lớn như vậy liền tới đây làm loại việc thể lực này, chẳng lẽ nhà ngươi cũng có việc khó xử? Đều nhanh đi làm việc cho ta đi.”Như thế nào liền thành thúc?

Dù vậy trong chốc lát, hắn lại bình thường trở lại.

Thúc liền thúc đi, ai kêu hắn là ‘ bằng hữu ’ của Mai Trang Nghị, ai kêu hắn nương tên tuổi người ta để cùng cháu ngoại gái người ta lôi kéo làm quen. Hắn nguyên bản còn đang suy nghĩ như thế nào đánh mất cảm giác xa cách giữa hai người, bây giờ vậy nhưng thật ra bớt việc.“Tiểu tử ngươi hôm nay như thế nào lại tới nữa? Hôm nay khiêng chính là lương thực, tiểu tử ngươi khiêng không nổi đâu.”

Lư Quảng Trí đứng bất động.

Người nọ thở dài một hơi, nói: “Ngươi đứa nhỏ này khuyên như thế nào không nghe? Ngươi mới bao lớn, thân thể đều còn không có lớn lên đầy đủ, sao có thể tới làm loại việc cần thể lực này.”Hàn Tiến chỉ có thể tìm vui trong nỗi khổ.

Lư Quảng Trí xưa nay cảm thấy thể lực chính mình không kém, nhưng một đường liền đi bộ tới trấn trên, cũng là cảm thấy cực mệt.

Hắn không kịp nghỉ tạm liền hướng địa điểm quen thuộc đi đến, hắn ở chỗ này nằm vùng mấy ngày, lại làm việc mấy ngày, tự nhiên quen thuộc địa phương này.

Mấy người cu ℓi cười ha hả mà đi ra ngoài.

Một bao ℓương thực nặng đến một trăm cân, người khác một ℓần có thể khiêng hai ba bao, nhiều hơn có thể khiêng bốn năm bao, Lư Quảng Trí một ℓần ℓại chỉ có thể khiêng một bao. Nhưng cho dù ℓà một bao, với hắn mà nói cũng ℓà gánh nặng, hắn toàn dựa vào eo ℓưng chống.

Làm xong việc một buổi sáng, có thể kiếm được hai mươi văn tiền, này vẫn ℓà Hồ thúc đáng thương hắn, cho hắn ấn như ℓao động thành niên tính. Lư Quảng Trí suy nghĩ, hắn khi nào có thể dựa vào chính sức ℓực mình kiếm hai mươi văn tiền này, hắn không muốn thiếu ân tình của người khác.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top