Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nhìn Lên - Thủy Vị Mật Đào

Chương 40


Tết sắp kết thúc, Thời Lục tự mình đi đến ngôi miếu hoang vắng đó.

Nguyện vọng của cô hoàn toàn giống như trước đây, vẫn là điều đó nhiều năm như vậy rồi nhưng không hề thay đổi.

- Nguyện cho Hứa Túc Dã bình an vui vẻ-

Những dòng chữ này được viết ra một cách cẩn thận, Thời Lục treo mảnh vải ghi điều ước lên cây, thành tâm cầu nguyện xong rồi mới rời khỏi ngôi miếu.

Bởi vì dự định sẽ thi nghiên cứu sinh nên vấn đề học tập của Thời Lục không hề dễ dàng, đại đa số thời gian đều ở nhà nổ lực học tập.

Thậm chí nếu không thi đậu, cũng có thể trả tiền cho những lớp học đặc biệt nhưng Thời Lục lại không muốn làm như thế. Việc cô thích cô hi vọng có thể cố gắng hết sức để đạt được kết quả tốt nhất có thể.

Hứa Túc Dã đối với quyết định này của cô cũng rất ủng hộ. Cô không cần tiếp xúc với người ngoài, rất hợp ý anh.

Ngày này, Thời Lục đang ở phòng sách đọc sách. Bỗng nhiên nhận được điện thoại của Hứa Túc Dã.

“Thời Lục, em có ở nhà không?”

“Đang ở nhà.”

“Hôm nay trợ lý của anh có chút việc trên bàn trong phòng sách có để một tập tài liệu, em có thể giúp anh mang qua được không?”

Hứa Túc Dã nói xong câu này, bên này Thời Lục rơi vào trầm mặc.

Anh hồi hợp đợi một lúc.

Đợi khoảng chừng nửa phút, anh mới nghe thấy tiếng cười nhẹ của Thời Lục: “Ba người trợ lý anh cũng không đủ dùng sao?”

“Được, em đưa qua giúp anh.”

“Làm phiền em rồi.”

Thời Lục tắt điện thoại, trước khi ra ngoài cô nhìn thấy một vòng xanh đen dưới mắt mình vì vậy đã ngồi trước gương để trang điểm.

Đối với lí do tại sao dưới mắt cô có vòng xanh đen đó còn không phải vì Hứa Túc Dã điên cuồng đem qua sao. Dĩ nhiên bản thân Thời Lục cũng cảm thấy thích thú vui vẻ, nếu như không phải như thế cô cũng không muốn tiếp tục. Hứa Túc Dã tuyệt đối sẽ không ép buộc cô.

Cô cầm tập tài liệu lên, lái xe đến tòa nhà Diệp Luật.

Mấy năm trước du học ở nước ngoài, Thời Lục rất hay đi diễn, mở buổi hòa nhạc tích góp được một khoản tiết kiệm.

Chiếc xe này cô đã mua bằng tiền của mình, không phải người của nhà họ Thời bỏ tiền ra. Vì vậy cô không đưa trở lại.

Lái xe vào bãi đậu xe, lúc đi ra. Thời Lục nhìn thấy Hứa Túc Dã đang đứng đợi trước cửa.

Nhân viên qua lại xem ông chủ đợi người đến, đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Ánh mắt của rất nhiều người đều lén lút nhìn về hướng của anh, nhưng anh hoàn toàn không cảm thấy. Chăm chú nhìn chằm chằm vào hướng Thời Lục đến.

Đợi Thời Lục đi ra khỏi bãi đậu xe, ánh mắt của anh lập tức biến thành dịu dàng nhanh chân bước về phía cô.

Đến gần mới phát hiện, hôm nay cô cô đặc biệt trang điểm khi ra khỏi nhà còn là trang điểm đầy đủ các bước.

Bởi vì trời sinh cô có ưu thế làn da trắng, thêm nữa các đặc điểm trên khuôn mặt cũng tốt, quần áo cũng tốt. Nên cho dù Thời Lục không trang điểm, thì lúc đi trên đường cũng thu hút rất nhiều ánh mắt rồi.

Là ngoại người đẹp rất thu hút mắt nhìn.

Sau khi trang điểm xong, vốn dĩ cô có vẻ ngoài sáng sủa càng trở nên sống động nhiều màu sắc hơn.

Trái tim của Hứa Túc Dã ngay lập tức trỗi dậy cảm giác nguy cơ.

Đi đến trước mặt Thời Lục, anh hôn lên má cô một cái. Sau đó tự nhiên đưa tay ra giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ.

“Nóng, dừng có kéo lên như vậy.” Thời Lục ngăn hành động của anh lại.

Sau đó thì nhìn thấy trong mắt anh hiện lên vẻ khẩn trương và phòng bị.

Lúc học đại học, anh luôn có loại ánh mắt như thế này.

Ngay lập tức Thời Lục hiểu rõ, anh lại luôn không có cảm giác an toàn sợ cô bị người khác cướp mất.

Cô đành bất đắc dĩ kéo chiếc khăn quàng cổ lên một chút, che nửa khuôn mặt dưới lại.

Lúc này Hứa Túc Dã mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Anh nắm lấy tay cô, cùng nhau tiến vào đại sảnh bước đi hơi vội vàng.

Thời Lục có thể cảm nhận được, trong nháy mắt khi bọn họ tiến vào tầm mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh đều chuyển hướng nhìn sang, đặt trên người cô.

Sau khi bọn họ rời đi, còn nổ ra một cuộc tám chuyện rất sôi nổi.

Tiến vào trong thang máy, thái độ của Hứa Túc Dã chậm rãi thả lỏng không còn lo lắng giống như lúc trước nữa.

Thời Lục khoanh tay buồn cười nhìn anh “Lần sau em ra ngoài có cần mang khẩu trang không?”

Hứa Túc Dã nhìn sang, mặc dù không mở miệng nhưng ánh mắt rõ ràng như đang hỏi “Có thể không?”

“Không thể nào.”

Anh mím môi có vẻ như là hơi thất vọng.

Dung túng của Thời Lục đối với Hứa Túc Dã cũng có giới hạn, không thể nào vì anh mà làm cho cô không thoải mái.

Hứa Túc Dã cũng biết điểm này, cho nên rất biết đúng mực không nhắc lại nữa.

Rất nhanh, thang máy đã đi đến đỉnh của tòa nhà.

Đây là lần thứ hai Thời Lục đi đến văn phòng của Hứa Túc Dã.

Cùng lần trước không giống nhau chính là, lần này trong văn phòng to như vậy chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

Mới vừa đẩy cửa vào, tầm mắt của Thời Lục bị thu hút bởi một đồ vật mới lạ.

Chiều cao khoảng nửa người, đen tuyền đầu có hình chữ nhật, cơ thể cũng hình chữ nhật, phía dưới còn có bánh xe, có thể tự do di chuyển.

Khoảng khắc khi nhìn thấy Thời Lục, màn hình của người máy phát sáng. Phát ra âm thanh máy móc không chút chập chờn: “Xin chào chủ nhân, tôi là người máy của ngài, Tiểu Dã.”

Thời Lục rất chắc chắn, đó là phản ứng khi nó nhìn thấy cô. Trước đó nó nhìn thấy Hứa Túc Dã xuất hiện, nó không hề tự khởi động.

Trên người nó có lẽ được trang bị hệ thống nhận dạng hình ảnh tiên tiến.

Thời Lục nhướng mày, nghe nó trịnh trọng giới thiệu bản thân gọi là “Tiểu Dã”, cô liền cảm thấy hơi mắc cười.

“Tiểu Dã?” Cô thử gọi nó.

“Tôi ở đây.”

“Cậu có thể làm gì?”

“Chủ nhân tôi có thể trở thành người quản gia trí năng, tôi còn là kỹ sư thuật toán có bằng thạc sĩ sở trường là thuật toán hình ảnh, thuật toán tầm nhìn, NLU đạt đến NLP…

*NLU, NLP mình cũng không hiểu là cái gì bạn nào biết thì comment cho mình biết với nhé.

____

Thời Lục hỏi Hứa Túc Dã: “Đây là do anh làm ra sao?”

Thời Lục mới vừa hỏi xong, Hứa Túc Dã vẫn chưa trả lời, thì người máy đã tự mình giành trả lời trước: “Đúngv, người tạo ra tôi là Hứa Túc Dã. Anh ấy là bố tôi. Chủ nhân, nếu như anh cho phép, tôi có thể coi cô ấy là mẹ của tôi được không?”

Bàn tay buông xuống bên người của Hứa Túc Dã nhẹ nhàng nắm chặt, bên tai bỗng nhiên đỏ lên.

“Tại sao?” Thời Lục hỏi.

“Bởi vì cô và Hứa Túc Dã là vợ chồng hợp pháp. Tất nhiên, nếu như anh Hứa không đồng ý, Tiểu Dã sẽ không khóc nũng nịu.”

“….”

Thời Lục lại nhìn về phía Hứa Túc Dã. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

So với cô, Hứa Túc Dã càng cảm thấy lo lắng hơn.

Anh đã quay mặt đi, tránh tầm mắt của cô.

Rõ ràng anh đã sớm biết hệ thống ngôn ngữ của con robot này được cài đặt như thế nào. Nhưng đến lúc thật sự ở đây, anh vẫn hồi hộp không chịu được.

Nghĩ đến đây, Thời Lục lại nhìn con robot, rồi cười, đáp: “Có thể.”

“Quá tốt rồi. Sau này Thời phu nhân là mẹ của Tiểu Dã, còn Hứa Túc Dã là ba của Tiểu Dã.”

“Thời phu nhân, anh Hứa? Tại sao không phải là anh Thời, Hứa phu nhân?”

“Vì ba đã nói với con, lão đại của nhà chúng ta là anh Hứa.”

“Anh Thời.” Thời Lục nhẹ nhàng gọi cái danh hiệu này.

“Tặng cho em sao?” Thời Lục chỉ vào người máy.

“Ừ.”

“Tại sao?”

“Lúc anh không có nhà, có vấn đề gì, em có thể hỏi nó.”

Thời Lục tắt Tiểu Dã đi, sau đó, đi đến trước mặt Hứa Túc Dã, rồi dừng lại cách anh nửa bước.

Cô chủ động ôm cổ anh, đôi mắt hoa đào luôn luôn lạnh băng hơi cong nhẹ. Mang theo nụ cười ấm áp: “Sợ em hỏi về người khác?”

“Ừ. Không cần hỏi người khác.” Hứa Túc Dã thản nhiên thừa nhận. Anh ôm eo Thời Lục, cúi đầu hôn lên đ ỉnh đầu của cô.

“Nếu như em muốn hỏi thì sao? Anh sẽ khóc, làm nũng sao?”

Nói xong, cô nhìn thấy tai của Hứa Túc Dã càng đỏ hơn. Đôi mắt đen kịt trở thành dòng nước chảy. Cùng với những lần cô chơi đùa anh lúc trước rất giống nhau.

Sau khi anh cúi đầu xuống, vùi đầu vào cổ cô không nói chuyện.

“Làm nũng cho em xem.” Thời Lục nói.

Hứa Túc Dã trầm mặc nửa ngày mới nghẹn ra một câu “….Anh sẽ không.”

“Vậy em đi xem người khác làm nũng.” Đang nói, Thời Lục muốn đẩy anh ra.

“Đừng đi.” Hứa Túc Dã dùng sức ôm cô, sợ cô rời đi.

Thời Lục biết cuối cùng anh nhất định sẽ thỏa hiệp, kiên nhẫn đợi anh.

Hứa Túc Dã giữ nguyên tư thế bất động.

Cơ thể của anh căng cứng, trong lòng trải qua một phen đấu tranh.

Qua rất lâu, cuối cùng Hứa Túc Dã cũng động một chút.

Anh ở trên cổ cô xoa nhẹ vài cái, lại li3m tai của cô hai lần. Cuối cùng, giọng nói trầm thấp tủi thân vang lên “Chị, chị thương thương anh.”

Giọng nói của anh vừa dứt, trái tim Thời Lục giống như bị bóp một cái lập tức liền cảm thấy đau đớn.

Không chịu được mà ôm anh “Được, thương anh.”

Bọn họ lặng lẽ ôm nhau một chút, Thời Lục kéo cổ anh xuống chủ động hôn anh.

Hứa Túc Dã cúi đầu xuống, tay còn lại để sau lưng cô. Đầu lưỡi đẩy hàm răng của cô ra tiến vào trong.

Anh mang cô một đường hôn môi, cuối cùng ngồi lên ghế trong văn phòng.

Thời Lục ngồi lên đùi anh, ngẩng đầu lên, hai má vì thiếu oxi mà ửng hồng.

Rất lâu say đó, quần áo của bọn họ đều trở nên rối loạn.

Hứa Túc Dã mới nhẹ nhàng rút lui, hơi thở không ổn định hỏi “Ở văn phòng công ty được không?”

“Đi khóa cửa trước đi.”

“Khóa rồi.” Lúc mới vừa tiến vào cửa anh đã khóa rồi.

Nếu đã khóa cửa rồi, thì cũng không cần lo lắng cái gì nữa.

Dù sao đây cũng là văn phòng của một mình Hứa Túc Dã.

“Sau này không được mở họp ở trong này.”

“Được.”

Hứa Túc Dã không chỉ muốn thử ở trên ghế, còn muốn ở trên bàn làm việc và ghế sofar thử một lần.

Anh có ý thức phục vụ rất mạnh, xem cảm giác của Thời Lục quan trọng hơn cảm giác của bản thân mình.

Thời Lục thỏa mãn rồi, đối với yêu cầu của anh tự nhiên cũng không quá cự tuyêtj.

Sau khi hoàn toàn kết thúc, Thời Lục nheo mắt lại bộ dáng uể oải nằm trong lòng Hứa Túc Dã.

Từ trong ngăn  kéo anh lấy ra hai cái hộp vuông nhỏ màu đen.

“Cái gì?”

“Nhẫn và vòng tay trước đây mua.”

“Mua lúc nào?”

“Ngày sinh nhật của em.”

Nghĩ lại chuyện lúc đó, đôi mắt của Thời Lục khẽ thay đổi rơi vào trầm mặc.

Hai người bọn họ đều sai, thiếu chút nữa là đã mất mạng rồi.

Rất may là kết thúc tốt đẹp.

Nửa ngày sau, Thời Lục cắn nhẹ môi dưới “Sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”

“Anh giúp em mang lên.”

Thời Lục đặt tay của mình vào tay anh.

Hứa Túc Dã tháo chiếc nhẫn ban đầu ra, sau đó từ từ đeo chiếc nhẫn mới vào ngón áp út tay trái của cô. Động tác nghiêm túc cẩn thận, thậm chí có thể được tính là thành kính.

Thời Lục cảm thấy hiện tại anh thật nghiêm túc, mức độ nghiêm túc có thể ngang với việc trao nhẫn trong lễ cưới.

Đeo nhẫn vào xong, Hứa Túc Dã nắm lấy tay cô hôn lên chiếc nhẫn trên tay cô một cái.

Anh cầm chiếc vòng tay, ban đầu dự định đeo lên cổ tay cô đến lúc này lại thay đổi chủ ý.

“Có thể đeo lên chân không?”

Đeo lên chân, luôn có một ý vị đặc biệt trong đó.

Thời Lục nhìn về phía Hứa Túc Dã. Anh cũng đang chăm chú nhìn cô, đôi mắt trầm tĩnh.

Tính chiếm hữu của Hứa Túc Dã luôn rất mạnh, cũng có một chút yêu thích đặc thù. Nhưng cho dù anh có khao khát làm những chuyện đó như thế nào, đều sẽ trưng cầu ý kiến của cô trước không bao giờ ép buộc.

Bản năng không bao giờ làm Thời Lục tổn thương luôn nằm trước những bản năng khác.

Nhíu mày và do dự một chút, cuối cùng Thời Lục vẫn đáp ứng “Được.”

Hứa Túc Dã nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào cổ chân trắng gầy của cô.

Nhìn vào chuỗi vòng bạc trên chân minhg, Thời Lục hỏi “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”

“Lễ tình nhân.”

Sau khi được anh nhắc nhỡ, Thời Lục mới nhớ ra. Hôm nay vừa vặn là ngày 24/2, lễ tình nhân.

Chả trách anh cố tình tìm cớ để gọi cô đến công ty, vốn dĩ muốn tặng quà cho cô.

Thời Lục chớp mắt, bởi vì chuyện vừa rồi làm cô hơi mệt, cô nói một cách mệt mỏi: “Em đến sofar ngủ một chút.”

Hứa Túc Dã giữ cô đang muốn đứng dậy: “Ngủ trong lòng anh đi.”

“Không làm phiền anh chứ?”

“Không đâu.”

Thời Lục dựa vào lòng ngực anh, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Hứa Túc Dã mở máy tính ra, bắt đầu làm việc.

Thỉnh thoảng anh sẽ cúi đầu, lặng lẽ nhìn cô một chút hoặc là nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.

Ý thức của Thời Lục mờ mịt, khi sắp chìm vào giấc ngủ cô đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“Anh còn nhớ, trước đây em đã viết cho anh một bức thư tình không?”

Hứa Túc Dã dừng công việc lại, nhìn về hướng Thời Lục nhưng phát hiện cô lại tiếp tục nhắm mắt lại rồi.

“Nhớ.” Anh nói.

Đó là một đoạn mà Thời Lục sao chép từ trên mạng.

“Bất kỳ chuyện gì xảy ra trong vũ trụ đều đã được xảy ra rồi, những việc mà bạn đã làm, những lời mà bạn đã nói, thật ra đều đã được lập lại rất nhiều lần. Cho nên khi tôi cách năm tháng nói ra câu tôi yêu bạn, thật ra trong vũ trụ xa xôi tinh khiết. tôi đã sớm nói hàng nghìn hàng vạn lần rồi.”

Khi Hứa Túc Dã nhìn thấy đoạn văn này phản ứng đầu tiên của anh là nói “Lừa đảo.”

Anh cảm thấy bất luận thế giới này có bắt đầu lại bao nhiêu lần, cô đều sẽ không bao giờ nói ra ba chữ đó.

Thời Lục ôm anh.

“Hứa Túc Dã, anh đoán sai rồi.”

“Em yêu anh.”  Âm thanh của cô rất nhẹ rất dịu dàng, tạm dừng một chút cô nói tiếp “Đây không phải là lần đầu tiên.” Trong lòng cô đã sớm nói qua hàng nghìn hàng vạn lần rồi.

Ánh mắt của Hứa Túc Dã đỏ lên, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

Anh cố gắng ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

“Cảm ơn, em đã yêu anh rồi.”

*Từ chương này mình sẽ đổi xưng hô của Thời Lục và Hứa Túc Dã là anh em nhé.
 
Chương 41


Không biết là phải do lần say rượu thăm dò hay không, Thời Lục luôn cảm thấy gần đây tính chiếm hữu của Hứa Túc Dã biểu hiện rõ ràng hơn lúc trước.

Anh đang từng bước thăm dò điểm mấu chốt của cô, cố gắng từng chút từng chút một tiến vào cuộc sống của cô.

Hứa Túc Dã sẽ mua cho Thời Lục tất cả quần áo bao gồm cả đồ lót, đồ trang điểm, sách vở, tài liệu tham khảo.

Không chỉ vậy, đối với những thói quen sinh hoạt của cô nắm trong lòng bàn tay, anh biết mỗi ngày đoạn thời gian nào cô sẽ làm những gì.

Lúc mới bắt đầu Thời Lục không cảm thấy, cho đến ngày đó.

6 giờ 10 phút chiều, cô vừa đặt bút xuống, điện thoại bên Hứa Túc Dã lập tức gọi đến.

"Hôm nay em muốn ăn gì?" Hứa Túc Dã hỏi.

"Anh quyết định."

"Được, vậy lúc anh về, anh mua cá với thịt bò đi." Những thứ này đều là thứ mà Thời Lục thích ăn.

"Được."

Tắt điện thoại, Thời Lục bỗng nhiên muốn mua vài bài kiểm tra, nhưng trong lòng vừa mới nổi lên suy nghĩ này, phản ứng đầu tiên của cô là gọi điện cho Hứa Túc Dã.

Nhìn lại cuộc gọi cô vừa mới vô thức gọi Thời Lục nhăn mặt, trực tiếp nhấn vào nút tắt máy dưới màn hình.

Vừa rồi Hứa Túc Dã không kịp nghe máy, rất nhanh đã gọi lại.

Nhưng Thời Lục không nhận.

Anh lại gửi một tin nhắn đến, Thời Lục tắt màn hình, úp màn hình điện thoại xuống đặt trên bàn.

Là bắt đầu từ khi nào? Cô đối với anh dựa dẫm ngày càng nghiêm trọng như vậy?

Giống như lò từ khi cô ở nhà học tập, bắt đầu không ra ngoài.

Hứa Túc Dã ngầm đồng ý với việc không ra cửa xã giao của cô, thậm chí anh còn âm thầm thúc đẩy chuyện này.

Anh giúp cô sắp xếp tốt tất cả mọi chuyện, hạn chế tối đa số lần cô ra ngoài cành ít càng tốt.

Lúc này Thời Lục mới đột nhiên phát hiện, tất cả những gì trong cuộc sống của cô đều bị anh nắm trong lòng bàn tay.

Trong lòng cô cảm giác khó chịu vì bị xúc phạm tăng lên.

Rất nhanh Hứa Túc Dã đã trở về nhà. Về Tới nhà, chuyện đầu tiên anh làm là vào phòng sách xem Thời Lục.

Nhìn thấy cô yên ổn ngồi ở nhà, trái tim treo trên cao của anh mới hạn xuống.

“Cuộc gọi sau, em gọi cho anh là muốn nói chuyện gì? Xin lỗi, lúc đó anh vừa rời khỏi công ty, nên anh không nghe kịp.” Hứa Túc Dã đi đến phía sau Thời Lục, dang tay hai tay theo thói quen ra, rồi định ôm cô vào lòng.

Nhưng bị Thời Lục tránh đi.

Cô bất ngờ lạnh nhạt, Hứa Túc Dã lập tức rơi vào khẩn trương và hòi hộp.

“Xin lỗi, sau này, nhất định anh sẽ nhận được thoại của em đúng lúc.” Hứa Túc Dã vội vàng nhận lỗi: “Em tìm anh là do có chuyện gì sao?”

Nhưng cho dù anh có nói gì đi nữa, Thời Lục đều không trả lời, một câu cũng không nói.

Hứa Túc Dã không dám cưỡng ép chạm vào cô, chỉ có thể đứng bên cạnh cô. Thăm dò tìm kiếm lý do tại sao bản thân lại chọc giận cô. Nhưng kết quả cuối cùng chỉ làm anh phí công vô ích, anh nghĩ mãi không ra lý do tại sao lại như vậy.

Đến thời gian bình thường anh làm bửa tối, anh để lại một câu: “Anh đi làm cơm trước.” Cô vẫn không trả lời, anh xoay người đi về hướng phòng bếp.

Hứa Túc Dã không tập trung làm cơm, sau đó, anh gọi thời Lục ra ăn cơm.

Lúc ăn cơm, anh lấy xương cá ra, cẩn thân đặt thịt cá vào trong bát cô. Sau đó hòi hộp nhìn cô, đợi phản ứng tiếp theo của cô.

Tuy rằng Thời Lục vẫn không để ý đến anh, nhưng không cự tuyệt ý tốt của anh.

Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục giúp cô gỡ thịt cá.

Ngay cả loại hành vi khô khan tinh tế không chút thú vị này, Hứa Túc Dã vẫn làm một cách rất nghiêm túc.

Buổi tối, Thời Lục kêu Hứa Túc Dã qua phòng cho khách nghỉ ngơi.

Thời Lục không thích bị người khác quản, phát hiện Hứa Túc Dã thử dần dần thu hẹp vòng trong cuộc sống của cô. Đối với cô mà nói là một chuyện đủ làm cô nổi giận rồi.

Nhưng cô sợ không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, làm việc gì đó tổn thương anh. Cho nên chỉ có thể đợi bản thân cô bình tĩnh lại trước, lại cùng anh nói chuyện cẩn thận.

Nhưng trong mắt Hứa Túc Dã chính là chiến tranh lạnh bất ngờ xảy ra. Anh hoàn toàn không hiểu bản thân đã làm sai chuyện gì.

Trong lòng anh rất bất an, thậm chí bất đầu nghi ngờ, có phải Thời Lục đối với anh đã không còn cảm giác.

Giống như chuyện đã qua rất nhiều năm trước, tình cảm của cô đối với anh đến rất bất ngờ đi cũng nhanh.

Anh là một người rất nhàm chán, ở bên cạnh cô giống như rất nhạt nhẽo.

Cho nên mỗi lần ở bên nhau không lâu, Thời Lục sẽ bắt đầu cảm thấy phiền chán.

Sau thời gian ngọt ngào ngắn, Thời Lục lại lần nữa cảm thấy chán anh nhanh như vậy sao?

Hứa Túc Dã cảm thấy không yên mở máy tính lên.

Anh kiểm tra chương trình giám sát được cài đặt trong điện thoại của Thời Lục, tính toán tìm nguyên nhân về việc tự nhiên cô giận.

Nằm xuống giường, Thời Lục nhìn thấy một tin nhắn của Vân Tam Đông gửi cho cô lúc chiều. Là bản cập nhật mới của bộ truyện .

Phần cập nhật gần đây nhất, đã vẽ đến lúc nam nữ chính học cấp 3.

Xem truyện tranh, suy nghĩ của Thời Lục trong vô thức trôi về quá khứ.

Năm lớp 12, không một ai biết về chuyện tình cảm ngầm của cô và Hứa Túc Dã.

Trong mắt người khác, bọn họ cùng lắm chỉ có chút mập mờ của bạn cùng lớp mà thôi.

Bình thường ở trường, Thời Lục luôn cố gắng giữ khoảng cách với Hứa Túc Dã.

Chỉ có cuối tuần, bọn họ mới có thể hẹn hò cùng nhau ra ngoài chơi.

Thời Lục đặt ra rất nhiều quy tắc.

Ví dụ như không thể cho những người ở trường biết quan hệ của bọn họ.

Cho nên Hứa Túc Dã giúp cô trực nhật, đều là đợi bạn học ra khỏi lớp hết rồi mới bắt đầu làm, vì lý do này thường xuyên muộn giờ cơm dẫn đến không có gì để ăn.

Ví dụ như ở ngoài đường hôn không được đưa lưỡi ra.

Hứa Túc Dã chỉ có thể chạm nhẹ vào môi cô, nhưng anh lại không hài lòng với chuyện cưỡi ngựa xem hoa như vậy. Sẽ luôn ôm cô dưới gốc cây, sau đó ngậm lấy tai của cô. Để người ngoài nhìn thấy, bọn họ chỉ giống như khe khẽ tâm sự mà thôi.

Ví dụ như không được có liên hệ với bất kỳ nữ sinh nào.

Cho nên Hứa Túc Dã không bao giờ có bất kỳ liên hệ không cần thiết nào với nữ sinh khác, cũng rất ít cùng các bạn nữ nói chuyện, tiếp xúc thân mật càng không bao giờ xảy ra. Nếu như có chuyện gì quan trong cần tiếp xúc với nữ sinh, anh sẽ lập tức báo cáo với Thời Lục, nói bọn họ sẽ nói với nhau mấy câu, nói những gì.

Thậm chí có lần cả lớp đổi chỗ, vốn dĩ ban đầu chỗ ngồi đã được sắp xếp xong, nhưng bạn cùng bàn mới của anh là một cô gái. Hứa Túc Dã lập tức tìm người khác đổi chỗ, đổi thành nam sinh ban đầu ngồi cùng bàn với anh.

Có ngày, Hứa Túc Dã và Thời Lục mới vừa từ rạp chiếu phim đi ra, gặp phải bạn nữ lớp bên cạnh.

Nữ sinh kinh ngạc đi qua, cùng anh chào hỏi: “Túc Dã, cậu cũng đến đây xem phim à?”

Bước chân của Thời Lục tự động chậm lại, lập tức cùng Hứa Túc Dã tách ra.

Phát hiện Thời Lục tức giận, Hứa Túc Dã rất muốn ôm cô giải thích, nhưng lại sợ để lộ mối quan hệ của bọn họ, lại càng khiến cô không vui.

Anh chỉ có thể giả vờ không phải là cùng cô đến xem phim, chỉ là trùng hợp gặp nhau ngoài cửa.

Tâm tư Hứa Túc Dã đều đặt trên người Thời Lục, không có tâm trạng cùng nữ sinh không quen nói chuyện, thái độ rất có lệ: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

“Tôi gửi tin nhắn cho cậu, vì sao cậu không trả lời?’

“Xin lỗi.”

Bất kể nữ sinh nói cái gì, anh đều chỉ nói xin lỗi.

Cuối cùng, nữ sinh hiểu suy nghĩ của anh không tiếp tục làm phiền anh nữa.

Đợi nữ sinh đi xa, Hứa Túc Dã lập tức đuổi theo hướng Thời Lục bỏ đi.

Anh nắm lấy tay cô, nhưng bị cô không chút khách sáo hất ra.

“Anh không quen cô ấy, cũng không nói được mấy câu. Anh không biết vì sao cô ấy lại gọi anh.”

“Thời Lục, em không cần tức giận.”

“Xin lỗi, là anh không sắp xếp những chuyện này tốt được.”

Anh chỉ đi theo phía sau cô, hèn mọn cầu cô một đường.

Nhưng cuối cùng Thời Lục cũng không trả lời anh một câu, chỉ là một mình về nhà.

Hứa Túc Dã đứng dưới lầu đợi cô một đêm.

Thẳng đến ngày thứ hai, Thời Lục đi tưới nước cho cây ngoài sân thượng, mới phát hiện anh vẫn luôn ở dưới lầu đợi cô.

Cô đứng trên lầu 2, anh đứng bên ngoài rừng cây, anh nâng cằm lên lặng lẽ nhìn cô.

Sau khi Thời Lục quay đầu tiến vào phòng ngủ.

Anh mới thất vọng thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn không bỏ đi tiếp tục đứng ở đó đợi.

Sau nửa phút, Thời Lục xuất hiện ở cửa ra.

Cô đi đến trước mặt Hứa Túc Dã: “Tại sao lại luôn đứng tại chỗ này?”

"Xin lỗi, em đừng tức giận."

"Đi về" Thời Lục nhăn mặt.

Hứa Túc Dã thử ôm cô, dùng sức rất nhỏ. Chỉ cần cô chút kháng cự, anh sẽ lập tức buông tay.

Vẫn còn tốt, Thời Lục không đẩy anh ra.

Một đêm lo lắng, cuối cùng giờ phút này cũng dịu xuống một chút.

Anh dùng sức siết cô nhưng cũng không dám dùng sức quá mạnh.

Sau khi Thời Lục kiễng chân ôm cổ anh, ngậm lấy đôi môi khô vì thiếu nước của anh.

Cô đã làm ngược lại những quy định mà chính bản thân cô đặt ra. Bên ngoài cô đưa đầu lưỡi ra li3m lấy môi anh.

Lần này, lúc xuống lầu Thời Lục rất tức giận.

Không phải vì chuyện lúc trước mà tức giận, mà vì Hứa Túc Dã không biết trân trọng bản thân mình mà tức giận.

Cô muốn mắng anh một trận, muốn đuổi anh đi.

Nhưng vào lúc anh cẩn thận ôm cô, cô bỗng nhiên phát hiện cơ thể anh rất lạnh, lạnh giống như nước đá không có chút độ ấm.

Ngay lập tức trái tim cô dịu lại, cô không chịu được mà hôn anh.

Thời Lục nằm xuống giường, nghĩ lại hành vi hôm nay của bản thân.

Ở bên cạnh xô những năm qua, Hứa Túc Dã cũng đã rất kiềm chế tính chiếm hữu của mình.

Nếu như tình yêu dành cho cô không đủ nhiều, nói không chừng anh sẽ làm rất nhiều chuyện điên cuồng.

Nhưng một lần anh cũng không làm tổn thương cô.

Cô đối với anh yêu cầu rất nhiều, luôn kiểm soát anh rất chặt chẽ, còn bởi vì sự xuất hiện của người khác mà cảm thấy bất an.

Vậy còn Hứa Túc Dã thì sao, anh là người một người đa nghi và cố chấp như thế. Nhìn thấy cô và người khác kề nhau, trong lòng anh nhất định rất đau khổ rất đố kị. Nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng mọi chuyện, khắc chế những mặt tối trong tính cách của bản thân không muốn làm cô cảm thấy áp lực.

Bởi vì tính cách của Hứa Túc Dã như thế, cho dù cô cố gắng cho anh rất nhiều cảm giác an toàn, anh cũng rất dễ cảm thấy bất an.

Chưa kể cô đã bỏ rơi anh rất nhiều lần, chưa từng cho anh bất kì cảm giác an toàn nào.

Trước đây bọn họ không bình đẳng, nhưng không thể  lúc nào cũng để anh xuống nước.

Thỉnh thoảng cô nên thông cảm cho thiên tính kiểm soát của anh một chút.

Sau cùng Thời Lục vẫn quyết định rời khỏi giường, đi qua phòng bên cạnh tìm Hứa Túc Dã.

Cửa không đóng, cô dễ dàng mở ra.

Hứa Túc Dã không ở trong phòng ngủ, phòng tắm bên cạnh có ánh đèn, có âm thanh nước chảy.

Thời Lục đi đến giường bên cạnh ngồi xuống, nhìn thấy màn hình máy tính của anh đang bật, cô không nhìn trên màn hình là cái gì trực tiếp đóng máy tính lại.

Không có ánh sáng của màn hình, căn phòng bỗng nhiên rơi vào bóng tối.

Rất nhanh, Hứa Túc Dã đã tắm xong đi ra.

Mới bước ra một bước, anh để ý thấy trong phòng ngủ còn có một người khác.

Hành động lau tóc của anh dừng lại, Hứa Túc Dã nhìn về phía giường nơi Thời Lục đang ngồi.

Theo bản năng anh lập tức nhìn về phía màn hình máy tính của mình.

Lúc anh đi tắm màn hình máy tính vẫn đang mở, hiện tại máy tính đã bị đóng lại rồi.

Cảm giác nghẹt thở lạnh băng nhanh chóng lan tràn trong cơ thể, hô hấp ngưng lại.

Cằm của Hứa Túc Dã căng cứng, ép bản thân thật bình tĩnh hỏi “Sao em qua đây rồi?”

Nói không chừng Thời Lục không nhìn thấy, anh tự an ủi mình như vậy.

Thời Lục không biết phải mở miệng như thế nào, luôn trầm mặc.

Cô không nói một lời như vậy, làm trái tim của Hứa Túc Dã càng thêm nặng nề, dự cảm không tốt càng ngày càng mãnh liệt.

Hứa Túc Dã từng bước từng bước tiến về phía cô, ở bên cạnh cô ngồi xuống.

Anh không dám mở miệng hỏi, trong đầu điên cuồng suy nghĩ biện pháp đối phó.

Anh nên dùng lý do gì để giải thích hành vi giám sát cô đây?

Lần này lại có thể dùng biện pháp gì để giữ cô lại đây?

Tai nạn xe cộ đã dùng qua một lần rồi, vẫn còn có thể ngụy tạo cái gì thành sự cố nữa đây?

Đôi mắt của Thời Lục rơi trên người Hứa Túc Dã.

Trong đôi mắt đầy lo lắng, và hồi hộp của anh, cô lấy chiếc khăn từ trong tay anh, rồi yên lặng giúp anh lau tóc.

Cho dù là ngồi thì Hứa Túc Dã cũng cao hơn cô rất nhiều.

Anh vô thức cúi đầu, phối hợp với động tác của cô vừa thuận theo vừa ngoan ngoãn.

Hứa Túc Dã nhắm mắt lại, lông mi run run.

Nỗi sợ hãi và vui mừng dâng lên trong trái tim anh, trái tim trong lòng ngực của anh đập như điên.

Hứa Túc Dã giúp Thời Lục chải tóc rất nhiều lần.

Nhưng đây là lần đầu tiên Thời Lục giúp anh.

Động tác của cô không quá thành thục, cố gắng làm cho động tác của mình nhẹ nhàng nhất có thể.

Tóc đen của anh rất mềm, bị cô làm cho rối tung lên.

Đợi tóc anh không còn ướt nữa, động tác của Thời Lục mới dừng lại đặt chiếc khăn sang một bên.

Hứa Túc Dã muốn chạm vào tóc mình, nhưng lại bị cánh tay của Thời Lục ngăn lại.

Cô dựa rất gần, nhìn anh một cách rất nghiêm túc.

Tóc khô một nửa trong rất lộn xộn, nhưng bởi vì bản thân anh rất sạch sẽ nên không hề có cảm giác lôi thôi nào. Trái lại càng làm cho ngũ quan anh trở nên tinh tế, còn có cảm giác yếu đuối mỏng manh.

Đôi đồng tử đen lấy của anh dường như đã được rửa qua nước mưa, sạch sẽ mát lạnh còn mang theo chút hơi nước. Màu môi đỏ hơn bình thường có vẻ như còn hơi ướt.

Tay của cô xoa xoa ở vị trí gần xương quai xanh và trái cổ của anh, sau đó cô xé toạc chiếc khăn tắm của anh ra.

Màn đêm rất sâu, Hứa Túc Dã ôm Thời Lục đi tắm.

Bọn họ cùng nhau nằm xuống giường phòng dành cho khách, như vậy thật tốt.

Thời Lục dựa vào vòng tay ấm áp của anh, đếm từng nhịp tim của anh rồi nhje nhàng nói: “Sau này tuần cuối cùng của mỗi tháng…”

Cô chưa nói xong đã dừng lại, Hứa Túc Dã có chút nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”

“Em thuộc về anh.” Thời Lục tiếp tục nói.

Động tác xoa nhẹ sau lưng cô của Hứa Túc Dã dừng lại, hoài nghi có phải bản thân mình nghe nhầm không.

“Tuần cuối cùng của mỗi tháng?”

“Ừ, cho anh kiểm soát hai ngày, làm bất kì điều gì anh muốn.”

“Tại sao?” Cánh tay ôm cô của Hứa Túc Dã siết lại.

Thời Lục nghe thấy nhịp tim của anh đập nhanh hơn rất nhiều.

Đầu ngón tay của cô để ở vị trí tim anh nhẹ nhàng điểm hai cái “Những con ma quỷ được nhốt trong này thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài hít thở không khí.”

Tuần cuối cùng của tháng 3.

Dựa theo ước định, Hứa Túc Dã trói tay Thời Lục lại hạn chế hoạt động của cô.

Thời Lục và anh ở bên cạnh nhau trong 48 tiếng, mọi thứ về cô đều do một tay anh sắp xếp.

Anh đút cơm cho cô, giúp cô tắm rửa, giúp cô chải tóc mặc quần áo.

Nhưng Hứa Túc Dã không làm bất kì chuyện gì quá đáng với cô.

Hầu hết thời gian, anh chỉ yên lặng ôm cô, nhẹ nhàng cùng cô nói chuyện.

Thỉnh thoảng anh sẽ hôn lên môi cô, cổ của cô, cũng chỉ là đụng chạm rất nhẹ nhàng. Không mang theo bất kì hương vị s@c tình nào.

Hứa Túc Dã muốn kiểm soát cô, hình như chỉ là như thế, lặng lẽ có được cô.

Chỉ cần có cô, biết cô hoàn toàn thuộc về anh, như vậy là đủ rồi.

Hai ngày đó, một lần bọn họ cũng không làm.

Lần duy nhất thân mật, Hứa Túc Dã dùng bàn tay được cô khen ngợi trước mặt cô.

Cô nói rất thích tay anh, thích những đường gân nổi trên tay của anh, thích những ngón tay thon dài sáng bóng, thích lòng bàn tay ấm áp của anh, thích xương cổ tay nổi bật và khớp xương rõ ràng của anh.

Như vậy anh dùng bộ phận mà cô thích nhất, làm cô thuộc về anh.

Khoảnh khắc ý thức từ trên cao rơi xuống, Thời Lục nghe thấy Hứa Túc Dã nói một câu.

Đây là lần đầu tiên anh dirtytalk.

Hứa Túc Dã xe toạc vẻ ngoài lịch thiệp của mình để lộ ra nội tâm âm u và cố chấp.

Anh kề sát tai cô, hơi thở nóng rực, rất dịu dàng nói: “Chỉ có anh có thể…”

Hai chữ cuối cùng, bị chìm ngập trong âm thanh anh m*t tai cô, nghe giống như là “Yêu em”.

Nhưng Thời Lục vẫn không nghe rõ, không phải yêu mà là một chữ khác.

Trái tim giống như bị nắm lấy, có một chút tê dại. Loại cảm giác này so với sự kh0ái cảm trên cơ thể mạnh hơn nhiều.

Thời Lục bỗng nhiên phát hiện, thỉnh thoảng Hứa Túc Dã cũng để lộ bản tính bi3n thái của mình. Đối với cô mà nói, có sức hút lại cực kì nguy hiểm.

Cô thích bất kì dáng vẻ nào của anh.
 
Chương 42


Bộ truyện sắp đi đến kết thúc. Thời Lục đến nhà Vân Tam Đông giúp bạn cô tham khảo một số đoạn kết.

“Mạo Mạo, cậu xem mấy phiên bản kết cục của bộ truyện này, cái nào tốt hơn?” Vân Tam Đông cầm đến cả danh sách bản thảo, để trước mặt Thời Lục để cô giúp cô ấy lựa chọn.

Thời Lục xem qua từng bản, tỉ mỉ so sánh.

Vân Tam Đông nằm liệt trên ghế sofar một bên ăn trái cây, một bên cằn nhằn liên miên không dứt với cô.

“Gần đây, em trai được một cô gái nhỏ rất xinh đẹp theo đuổi. Tớ rất nhanh đã động lòng, còn nó một chút cũng không có phản ứng, trong đầu đều là công việc và công việc. Tớ thấy nó hợp với việc sống ở công ty luôn, nên đừng về nhà nữa.”

“Đúng rồi, hai ngày trước, tên Trì Việt lại ồn ào muốn chia tay với tớ, nên bị tớ đánh cho một trận. Sau khi đánh mặt mũi bầm dập, cuối cùng cũng thành thật. Tính cách của tên đó thật sự kì lạ, động một chút là đòi chia tay, tức chết tớ mà.”

Thời Lục nhướng mày “Cậu có thể đánh anh ta?”

“Đúng rồi, anh ấy rất yếu.”

“Anh ta từng học qua boxing.”

Vân Tam Đông đứng hình, rồi chớp mắt: “Vậy tại sao anh ấy lại đứng im cho tớ đánh? Trốn cũng không trốn.”

“Có thể là anh ta thích bị đánh.”

Toàn thân Vân Tam Đông nổi da gà, lại cắn thêm một miếng táo: “Thảo nào anh ấy luôn thích làm quá lên, hóa ra là thích mượn cớ để bị tớ đánh. Thật là, muốn ăn đòn thì cứ nói thẳng là được rồi, còn làm vòng vo với tớ.”

Điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Thời Lục nghe máy, giọng nói trầm thấp của Hứa Túc Dã thông qua ống nghe truyền đến: “Em không ở nhà sao?”

“Ở nhà A Đông.”

“Khi nào em về?”

“Có thể em sẽ về trễ một chút.”

“Chút nữa anh có một cuộc phỏng vấn, khoảng 5 giờ chiều thì kết thúc, sau khi kết thúc, anh sẽ đến đón em?”

“Được.”

Nói xong, Thời Lục đợi anh gác máy điện thoại.

Nhưng anh không gác máy.

Cô có thể nghe thấy âm thanh hô hấp nhẹ nhàng của anh, có vẻ như đang do dự chuyện gì đó.

“Còn có chuyện gì sao?”

Hứa Túc Dã li3m li3m khóe môi, do dự hỏi: “Em có xem phỏng vấn trực tiếp không?”

Lông mày của Thời Lục dãn ra, không nhịn được cười: “Mấy giờ?”

“Ba giờ thì sẽ bắt đầu.”

“Em sẽ xem.”

Hứa Túc Dã hết sức chân thành cảm ơn cô: “Cảm ơn em.”

Thái độ của anh khiến cho Thời Lục cảm thấy rất muốn cười.

Lại nói hai câu, cô gác máy.

Đợi cô nói chuyện điện thoại xong, Vân Tam Đông nói “Xin lỗi Mạo Mạo, tớ không cố ý xem mật mã điện thoại của cậu đâu. Mới vừa rồi cậu nhận điện thoại, tớ không cố ý nhìn thấy.”

“Không sao.”

“Mật khẩu điện thoại của cậu có phải quá đơn giản rồi không? Có cần phải đổi một cái phức tạp hơn một chút không?” Cô không ngờ, mật khẩu của Thời Lục lại có thể là 1122.

Thời Lục lắc đầu “Không cần. Mật khẩu này tớ đã dùng rất nhiều năm rồi, đổi rồi thì sẽ không quen.”

“Nó có ý nghĩa đặc biệt sao?”

“Có.”

Trước đây, Vân Tam Đông rất ít khi nhìn thấy Thời Lục cười, có thể bắt đầu từ cuối năm nay, cô như hoàn toàn biến thành một người khác. Tuy rằng cô vẫn là con người lạnh nhạt như vậy, nhưng trên người cô nhìn chung là có loại ấm áp và hơi thở của người sống hơn. Không giống như lúc trước, giống như một con vật máu lạnh không tình cảm.

“Mạo Mạo, gần đây cậu thay đổi rất nhiều.”

Thời Lục sững sờ trong giây lát, mắt hoa đào cong lên: “Đúng không?”

Sau đó Thời Lục chọn cái kết mà bản thân mà mình hài lòng nhất.

“Đúng lúc tớ cũng thích bản này nhất, vậy quyết định bản này đi.” Vân Tam Đông nhập bản nháp đầu tiên vào màn hình máy tính, bắt đầu nghiêm túc sửa chửa.

Thời Lục nhìn thời gian, vừa đúng 3 giờ chiều.

Cô nhấp vào liên kết buổi phỏng vấn mà Hứa Túc Dã gửi qua cho cô.

Anh vẫn giữ phong cách trầm tĩnh như trước đây, màn hình chỉ đến ngực anh, không hề thấy mặt.

Đây là một cuộc phỏng vấn trực tiếp, không phải là cuộc phỏng vấn của phóng viên trong ngành. Cho nên không có quá nhiều câu hỏi chuyên ngành máy tính, ngược lại có rất nhiều câu hỏi về đời sống cá nhân của anh.

Nếu như là trước đây, Hứa Túc Dã không thể nào nhận loại phỏng vấn như thế này. Nhưng lần này, sau khi đọc dàn ý phỏng vấn của bên kia anh không hề từ chối.

“Xin hỏi Hứa Tổng, trên tay anh có phải là nhẫn kết hôn không? Anh đã kết hôn rồi sao?”

“Đúng, tôi đã kết hôn.” Trên màn hình, bàn tay Hứa Túc Dã nhẹ nhàng vuốt v3 chiếc nhẫn bạc, động tác rất nhẹ nhàng.

“Có thể tiết lộ một chút về chuyện của anh và bà chủ chủ quen biết nhau như thế nào không? Cô ấy cũng là người trong vòng sao?”

“Không phải, chúng tôi là thanh mai trúc mã.”

“Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”

“Rất nhiều năm rồi.”

“Oa, vậy nhất định tình cảm của ngài và bà chủ rất tốt đúng không?”

“Tình cảm của chúng tôi rất tốt, tôi rất yêu cô ấy.”

Ngay cả trong phỏng vấn trực tiếp anh đều rất nghiêm túc.

Khóe môi Thời Lục không tự giác cong lên, đôi mắt cũng trở nên dịu dàng.

Thông qua cuộc phỏng vấn này, cô hiểu thêm về Hứa Túc Dã rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện từ trước đến giờ cô không hề biết.

Cuối cùng cô cũng biết được quá trình khởi nghiệp của anh khó khăn như thế nào, biết được mấy năm không có cô bên cạnh anh đã trải qua như thế nào.

“Vậy đây là câu hỏi cuối cùng dành cho anh, nếu như có cơ hội quay lại thời gian trước khi ngài thành lập công ty Diệp Luật, anh sẽ làm ra những thay đổi gì, hay là vẫn sẽ lặp lại như cũ?”

“Sẽ thay đổi.”

“Khi đó, có chuyện gì khiến anh cảm thấy hối hận sao?”

“Đúng.”

“Có hối hận vì đã tạo ra Diệp Luật sao?” Người dẫn chương cười đùa.

Cô nghĩ rằng, anh sẽ giống như những doanh nhân đạo đức giả khác,  nói một số điều khi thành lập công ty, hối hận vì đã thành công như vậy.

Nhưng cuối cùng, câu trả lời của anh là: “Hối hận vì đã rời bỏ một người.”

Trái tim của Thời Lục bị nhéo mạnh một cái.

Cuộc phỏng vấn kết thúc tại đây.

Không có ai biết, người làm anh hối hận vì đã rời bỏ là ai.

Ngoài Thời Lục.

Không lâu sau khi cuộc phỏng vấn trực tiếp được phát sóng, Thời Lục lại lần nữa nhận được điện thoại của Hứa Túc Dã.

Anh nói đã tới dưới lầu.

Thời Lục tạm biệt Vân Tam Đông, đi thang máy xuống.

Cửa thang máy đóng lại, giống như một mặt gương, phản chiếu hốc mắt đỏ bừng của cô.

Từ tòa nhà đi ra, Thời Lục nhìn thấy Hứa Túc Dã đợi bên ngoài.

Dưới bóng cây thấp thoáng, anh đứng bên cạnh xe thần sắc nhạt nhẽo, áo sơ mi trắng phẳng phiu sạch sẽ. Thân hình cao gầy, da trắng, yên tĩnh mà lịch sự.

Đó là một năm của mùa hè, mặt trời chói chang thiêu đốt.

Khoảng khắc nhìn thấy cô, ánh mắt anh sáng lên.

Thời Lục đến gần anh.

Anh giữ lấy mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Sau đó dùng sức ôm cô vào lòng “Xin lỗi, khi đó anh đã rời khỏi em.”

Chuyện đó Thời Lục đã sớm không để ý nữa rồi.

“Em cũng có lỗi” Cô cũng ôm lại anh “Lúc đó anh rất khó khăn như vậy, chia tay với em.”

Thời Lục hít hít mũi, giọng nói có hơi nghẹn ngào “Thật ra xa nhau 4 năm, em luôn không có cách nào quên anh. Ban đêm luôn mơ thấy những chuyện đã qua, mơ thấy lúc anh vừa đến nhà em. Mơ thấy lúc anh bị người khác bắt nạt mà gọi em bằng chị, mơ thấy lúc em sợ sấm sét anh ở bên cạnh em. Trong giấc mơ em luôn khóc, nhưng thức dậy lại không gặp anh.”

“Em đối với anh không tốt một chút nào cả, rất nhiều lúc bản thân em cũng cảm thấy quá đáng, cho nên luôn không dám đi tìm anh.”

“Bất kể tâm trạng của anh như thế nào, ngang ngược chia chia hợp hợp lại với anh nhiều lần như vậy. Em luôn nợ anh một lời xin lỗi.” Thời Lục nhắm mắt lại “Xin lỗi, trước đây em quá tồi tệ không biết trân trọng em.”

Áo sơ mi ướt đẫm, nhiệt độ truyền đến trên người.

“Không sao.” Yết hầu Hứa Túc Dã đau đớn, yên tĩnh ôm lấy cô.

“Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, em đều sẽ không chia tay với anh.”

“Cho dù anh dịu dàng cũng tốt, cố chấp cũng tốt, đều là Hứa Túc Dã mà em yêu.”

Thời Lục khóc nói rất nhiều. Lời nói của cô rất lộn xộn, nói gì cũng lộn xộn.

“Trước đây, em không đủ quan tâm tới anh. Nên bây giờ, em sẽ cố gắng nhớ mọi thứ quan trọng về anh.”

“Hứa Túc Dã là chòm sao bò cạp, nên có tính chiếm hữu rất mạnh.”

“Hứa Túc Dã thích đồ ngọt, ghét ăn rau mùi.”

“Người Hứa Túc Dã thích nhất là Thời Lục, còn yêu cô ấy 14 năm.”

“Em sẽ nhớ tất cả về anh, em sẽ cẩn thận yêu anh. Trong quá khứ anh đã chịu rất nhiều khổ sở, những ngày sau này em sẽ bồi thường gấp bội cho anh.”

“Được.”

Thời Lục chôn mặt trong cổ của Hứa Túc Dã, rồi chủ động ngẩng đầu lên để hôn anh.

Cô đưa lưỡi ra li3m khóe môi của anh.

Hứa Túc Dã một tay nắm lấy cằm cúi đầu xuống hôn cô, nếm thử nước mắt mặn chát của cô.

Anh ấn cô vào trong thân cây, tay phải đặt phía sau đầu cô.

Xuyên qua kẽ lá, ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc rơi xuống mắt cô Thời Lục nheo mắt lại.

Cả hai đều cố gắng hôn nhau, giống như cho dù tận thế đến cũng không muốn rời xa nhau.

Hai dây leo quắn vào nhau, cuối cùng quắn lấy nhau không thể tách rời.

Cuối cùng, Hứa Túc Dã kề bên tai cô mũi dụi vào tai cô, nhẹ nhàng nói: “Không phải 14 năm mà là rất nhiều năm rồi.”

Sau một thời gian, Thời Lục ở trên giá sách trong phòng sách nhìn thấy một quyển sách .

Sách đã rất cũ rồi, có thể nhìn ra được mua từ rất nhiều năm rồi mà còn thường xuyên được người khác mở ra xem.

Cô tiện tay mở ra, ở trong sách có rất nhiều đồ vật rơi ra.

Thời Lục cúi người, nhặt lên rất nhiều vé xem hòa nhạc. Nhưng tấm vé này nhìn rất quen mắt, đều là những buổi hòa nhạc mà cô đã tham gia, một tấm cũng không thiếu.

Cô liếc nhìn thời gian trên vé, đó là trong suốt 4 năm mà bọn họ xa nhau.

Trong nhà hát to như vậy, anh ngồi trong đoàn người, lặng lẽ chú ý đến cô.

Hứa Túc Dã chẳng bao giờ rời bỏ cô một lần nào.

Anh luôn ở bên cạnh cô.

Cuối cùng Thời Lục nhặt tấm bưu thiếp dưới mặt đất lên.

Mùa hè năm cấp 2, sau khi tan học, Thời Lục và Hứa Túc Dã cùng nhau về nhà.

Cửa hàng văn phòng phẩm nóng nực trên đường, Hứa Túc Dã đi vào giúp Thời Lục mua đồ.

Trước khi đi, anh nhìn thấy một tấm bưu thiếp hoa hướng dương trên đó. Không nhớ lúc đó suy nghĩ gì, anh cầm tấm bưu thiếp lên lật lại mặt sau.

Nhìn thấy phía sau in một câu, bên tai Hứa Túc Dã trong phút chốc trống rỗng. Sau đó giống như đang ở một cánh đồng rộng mở âm thanh gì cũng không nghe thấy.

Từ ngày đó, anh đã yêu thích một quyển sách, cũng yêu thích một người.

Anh thẩn thờ rất lâu, cuối cùng mới quay về hiện thực.

Hứa Túc Dã mua tấm bưu thiếp đó, luôn cầm nó trong tay.

Trên đường trở về, bọn họ kề vai đi trên con đường hẻm lát đá xanh.

Trong khe hở của những bức tường thấp hai bên đường, hoa màu trắng nở rộ. Cột điện bị người dân dùng phấn viết nghuệch ngoạc, những sợi dây điện cũ rối tung quấn lấy nhau.

Hai bên là khu phố cũ tồi tàn, tràn ngập âm thanh đánh mạc chược, âm thanh nồi niêu va chạm vào nhau, bên tai còn có tiếng kêu của côn trùng.

Đó là thế giới thực ồn ào và sống động.

Đi đến ngã rẽ, nơi có ánh mặt trời rực rỡ, Thời Lục nắm lấy tấm bưu thiếp trong tay Hứa Túc Dã.

Cô nhìn thấy những bông hoa hướng dương rực rỡ phía trước, cũng nhìn thấy mặt sau của câu nói.

“Tình yêu có lẽ là một trận dịch tả, rất nhiều người vì vậy mà chết, rất nhiều người vì vậy mà bị thương, còn có những người mang theo virus điên điên cuồng cuồng, dại dột sống qua ngày, nhưng mãi mãi cũng không có cách để chữa khỏi." ”

Đọc xong, Thời Lục ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Túc Dã.

Cô muốn hỏi, câu nói này có nghĩa là gì.

Nhưng cuối cùng vẫn quên mở miệng.

Dưới ánh mặt trời gây gắt, thiếu niên sạch sẽ gầy yếu ngược sáng đứng trước mặt cô.

Cô nhìn vào đôi mắt đen chuyên chú của anh, nhất thời không thốt được nên lời.

Bên tai có tiếng gió thổi qua, cánh hoa trắng rơi vào dưới chân cô.

Sau đó, ánh mắt anh vượt qua thời gian 14 năm, mang theo độ nóng của mùa hè, lại lần nữa rơi vào trên người cô.

Cô đã biết được đáp án.

- ---Hoàn chính văn.----

Tác giả có một vài lời muốn nói: 53 năm, 7 tháng, 11 ngày đêm đến nay, Frorentino Ariza luôn chuẩn bị tốt đáp án.

“Một đời một kiếp.” Anh nói .
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom