Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ

Chương 160: Mở ra


Loại phụ nữ này, nhà họ Miêu hoàn toàn không thiếu.

Tối nay, trên buổi tiệc có không ít phụ nữ phong thái yêu kiều.

Miêu Lạc kích động vội vàng đón Lôi Vũ Giáp vào trong.

Khí thế mạnh mẽ!

Kiêu căng ngạo mạn!

Chính là Lôi Vũ Giáp!

Lôi Vũ Giáp khinh thường mọi thứ trước mắt, hỏi Miêu Lạc.

“Có một người nói với tôi là con trai tôi ở trong nhà các người. Thằng bé đâu? Bảo nó ra đây ngay”.

Nghe nói thế, Miêu Lạc lại cười thầm trong lòng.

Lôi Vũ Giáp xuất hiện ở đây chứng tỏ danh tiếng của nhà họ Miêu bọn họ bây giờ đã càng ngày càng cao, rất nhiều người bắt đầu chú ý đến bọn họ.

Đồng thời trong lòng Miêu Lạc cũng thầm nghĩ đợi lát nữa phải tìm cơ hội hỏi là ông bạn nào nói.

Anh ta cũng nên chủ động đến cửa nói cảm ơn, có qua có lại một phen, sau đó kết bạn cũng được.

Miêu Lạc cười nói: “Cậu Lôi và chú hai Lôi đến Đông Hải làm việc, tính toán thời gian thì bây giờ chắc cũng gần về rồi”.

“Bọn họ đến Đông Hải làm gì?”

Miêu Lạc đang muốn đáp lời, ngoài cửa lại có người vội vàng chạy vào.

“Cậu chủ, có công ty chuyển phát nhanh đưa hai thứ rất lớn tới đây”.

Ô, còn có người chủ động tặng quà à?

Hôm nay đúng là chuyện vui đến cửa mà!

Biết tối nay nhà bọn họ tổ chức tiệc có nhân vật lớn đến lập tức có người tặng hai phần quà to.

Vì khoe khoang thân phận của mình trước mặt Lôi Vũ Giáp, Miêu Lạc vội vàng nói: “Mau khiêng quà vào đây”.

Sau đó đã có mấy người khiêng hai cái thùng gỗ vừa dài vừa rộng vào trong.

Không ít người bên cạnh nhìn thấy thứ lớn như vậy đều không khỏi tặc lưỡi tò mò.

“Hai thứ lớn như thế, trông có vẻ rất nặng, đừng nói bên trong là tiền mặt nhé?”

“Tôi đoán bên trong là vàng”.

Lúc mọi người ở đây lo bàn tán, nhân viên công ty chuyển phát nhanh để đồ xuống xong thì không dám nói một câu, vội vàng xoay người bước đi.

Miêu Lạc lập tức kêu đàn em mở nắp hai thứ kia ra.

Hộp gỗ chậm rãi được mở ra dưới sự chờ mong của mọi người.

Nhưng bên trong không phải tiền cũng không phải vàng.

Mà là hai cái quan tài!

“Đây, đây, đây, đây là thứ gì thế?”

Miêu Hướng Đông bên cạnh Miêu Lạc sợ hết hồn.

Tuy Miêu Lạc cũng thấy căng thẳng, nhưng vẫn vội vàng cất tiếng cười to, nói với mọi người bên cạnh.

“Người bạn này của tôi thích làm mấy trò thế này, hai cái quan tài không phải có ý là thăng quan phát tài sao”.

Miêu Lạc vừa nói thế, người bên cạnh vội vàng vỗ tay: “Đúng vậy, thăng quan phát tài!”

“Nếu nói thế, chắc chắn trong quan tài có để tiền hoặc vàng đấy”.

“Anh Lạc mau mở ra đi! Cho chúng tôi có thêm kiến thức nào!”

Miêu Lạc tươi cười kêu đàn em mở quan tài ra.

Tiền?

Vàng?

Đều không có!

Lúc mọi người thấy rõ bên trong để thứ gì đều cực kỳ hoảng sợ!

Vì bên trong là một cái xác!

Sau khi nhìn thấy cái xác này, Lôi Vũ Giáp lập tức giận dữ quát to.

“Chú Hai!!”

Lôi Vũ Giáp vội vàng xông lên chạm vào người Lôi Vũ Ất, phát hiện thân thể ông ta đã trở nên lạnh lẽo.

Hơi thở khủng bố trước giờ chưa từng có bắt đầu tản ra từ trên người Lôi Vũ Giáp.

Đám người vốn đang tươi cười rạng rỡ lập tức như rơi vào hầm băng.

Mọi người đều lạnh cả sống lưng, lòng bàn chân cũng lạnh lẽo.

Sảnh tiệc vốn đang ồn ào cũng trở nên yên tĩnh!

Tất cả mọi người nhắm mắt lại, ai cũng câm như hến.

“Cậu, lại đây!”, Lôi Vũ Giáp chỉ vào Miêu Lạc.

Chỉ một cái chỉ tay đã khiến Miêu Lạc cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, thậm chí cả đứng cũng đứng không vững.

Một em trai khác của Lôi Vũ Giáp, đứng thứ ba trong nhà là Lôi Vũ Bính.

Nắm lấy cổ Miêu Lạc, đè anh ta lên một cái quan tài khác.

“Cậu mở cái quan tài này ra cho tôi”.
 
Chương 161: Chết!


Bây giờ giọng nói của Lôi Vũ Giáp vô cùng nặng nề.

Trong sự nặng nề còn mang theo hơi lạnh.

Chú Hai Lôi Vũ Ất chịu trách nhiệm bảo vệ con trai ông ta đã nằm trong quan tài.

Vậy còn người trong cái quan tài khác là ai?

Tuy Miêu Lạc đang sợ chết khiếp, nhưng vẫn chậm rãi mở nắp quan tài ra.

Anh ta mở nó ra xong lại đột nhiên đóng nắp quan tài lại.

“Ầm!”

Miêu Lạc sợ tới mức ngồi phịch xuống đất, nước tiểu đục ngầu vô thức chảy ra từ trong đũng quần.

Xong rồi! Xong rồi!

Người trong quan tài không phải ai khác.

Mà chính là Lôi Nhất Minh!

Lôi Vũ Giáp tự mình xách Miêu Lạc từ dưới đất lên, ông ta bóp cổ Miêu Lạc, gằn từng chữ hỏi.

“Là ai? Rốt cuộc là ai giết con và em trai tôi?”

Miêu Lạc không ngờ Lôi Vũ Ất lợi hại đến thế lại bị Lý Phong giết chết.

Cũng không ngờ rằng Lý Phong to gan đến thế.

Lôi Nhất Minh là con trai của Lôi Vũ Giáp đấy.

Trong cả tỉnh Giang Châu này có ai dám động vào con trai ông ta chứ.

Kết cục chỉ có một, chính là chết!!

Trong lúc nguy cấp, Miêu Lạc cái khó ló cái khôn vội vàng la to: “Là Lý Phong! Nhất định là Lý Phong làm!”

“Lý Phong là ai? Nói! Nói mau!”

Cơn giận của Lôi Vũ Giáp đã hoàn toàn dâng lên.

Mỗi một chữ đều như nổ tung trong khoang miệng của ông ta.

Người xung quanh giơ tay che tai mình lại, ngay cả cửa sổ thuỷ tinh cũng chấn động.

Miêu Lạc cho rằng lúc này phải đổ tất cả thù hận lên trên người Lý Phong.

Anh ta bắt đầu không ngừng nói xấu Lý Phong, còn giũ bỏ hết tất cả trách nhiệm.

Nhưng Miêu Lạc vừa nói được một nửa, bàn tay đang bóp cổ anh ta của Lôi Vũ Giáp đột nhiên dùng sức.

Miêu Lạc liều mạng giãy dụa.

“Lôi đại ca đừng giết tôi, Lôi đại ca, tôi vẫn còn tác dụng mà!”

“Gia tộc của chúng tôi vẫn còn không ít tiền, chỉ cần chúng tôi ở sau lưng ủng hộ, nhất định ông sẽ càng trở nên lớn mạnh hơn ở tỉnh Giang Châu, á!!”

Cổ họng của Miêu Lạc bị Lôi Vũ Giáp siết chặt.

Mặt Miêu Lạc đã hoàn toàn đỏ lên, gân xanh xuất hiện.

“Cậu tưởng tôi là kẻ ngốc hả?”

“Nếu không phải cậu ở sau lưng xúi giục, sao con trai tôi có thể đi Đông Hải được?”

“Vì sao nó có thể biết đến một người tên Lý Phong chứ?”

“Nếu chuyện này không liên quan đến cậu, vì sao Lý Phong lại đưa quan tài đến nhà cậu?”

“Răng rắc!”

Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.

Lôi Vũ Giáp cứ thế bóp gãy cổ Miêu Lạc.

Ông ta lúc này như một con dã thú sắp nổi điên vậy.

Trong mắt ông ta như có ngọn lửa sắp phun ra.

Miêu Hướng Đông đứng bên cạnh sợ tới mức liên tục lùi về sau.

Khi nhìn thấy Lôi Vũ Giáp nhìn về phía mình, Miêu Hướng Đông vội vàng la to: “Không liên quan đến tôi, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi!”

Lôi Vũ Giáp quét mắt nhìn mọi người, cười lạnh, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.

Thấy Lôi Vũ Giáp xoay người rời đi, mọi người kể cả Miêu Hướng Đông đều không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người đều thấy may mắn vì người chết chỉ có mỗi Miêu Lạc, không liên quan gì đến bọn họ.

Nhưng Lôi Vũ Giáp ngoài cửa đột nhiên nói một tiếng.

“Những người trong nhà này, không một ai được sống sót!”

“Tôi muốn bọn họ phải chôn cùng con trai và em tôi!”

Trong nháy mắt, biệt thự trong nhà họ Miêu vang lên tiếng kêu thảm thiết!

Lôi Vũ Giáp nói với Lôi Vũ Bính bên cạnh: “Gọi tất cả mọi người đến, tối nay tôi muốn tàn sát Đông Hải!”

Lôi Nhất Minh là ai?

Một tiếng trước, các thế lực lớn của thế giới ngầm ở tỉnh Giang Châu đều rất xa lạ với cái tên Lôi Nhất Minh này.

Nhưng bây giờ mọi người đều đã biết.

Lôi Nhất Minh là đứa con trai duy nhất của Lôi Vũ Giáp.
 
Chương 162: Hiên ngang đứng thẳng


Hơn nữa hắn ta đã chết rồi, chết ở Đông Hải!

Đông Hải là nơi nào?

Là địa bàn của Lưu Đức Luân!

Đối với những nhân vật lớn trong thế giới ngầm ở Giang Châu, Đông Hải là một vùng cấm!

Tên ác bá đứng đầu Đông Hải chịu thiệt hại nặng nề ở Đông Hải!

Tứ đại thiên vương của tỉnh có hai người bị phế ở Đông Hải!

Ngay cả Lang Gia từng giành quyền với Hổ Gia cũng ngã ngựa ở Đông Hải!

Nhưng vùng cấm này đã sắp bị phá vỡ rồi.

Vì Lôi Vũ Giáp đã đến!

Lôi Vũ Giáp không chỉ là một con mãnh hổ.

Bên người ông ta còn có một đàn hổ con nữa!

Lần này, tất cả đàn em tinh anh của Lôi Vũ Giáp đều ra trận!

Ông ta điều hết tất cả đội ngũ dùng để tấn công hội quán Kim Đao của Đao Gia đến Đông Hải!

Diêu Nhược Nam nhận được tin tức đầu tiên vội vàng dẫn người đến nhà Lý Phong.

Tối nay có món sườn kho tàu, một mình Lý Phong đã ăn hơn nửa đĩa.

Hứa Hạo Nhiên ngay cả một miếng thịt cũng không được ăn.

Hứa Hạo Nhiên ra vẻ đáng thương nhìn Lý Phong, trong mắt chứa đầy sương mù.

Cuối cùng Hứa Hiếu Dương thấy cậu ta đáng thương nên chia cho cậu ta một miếng. Ngôn Tình Nữ Phụ

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Hứa Hạo Nhiên theo phản xạ có điều kiện đứng lên muốn đi mở cửa.

Còn Lý Phong thì chậm rãi đứng dậy.

“Mọi người ăn đi, người ngoài cửa đến tìm con”.

Lúc Lý Phong xoay người đi mở cửa, Hứa Hạo Nhiên vội vàng đến gần nhỏ giọng nói bên tai Hứa Mộc Tình.

“Chị, giác quan thứ sáu cho em biết người ngoài cửa chắc chắn là đại mỹ nữ ở trên tỉnh kia!”

Hứa Mộc Tình vờ như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Lý Phong vừa mở cửa, Diêu Nhược Nam ở bên ngoài đã căng thẳng nói với anh.

“Lôi Vũ Giáp sắp đến rồi, các anh mau chạy đi”.

Lý Phong điềm tĩnh nói với người trong nhà: “Bố, mẹ, bà xã, con ra ngoài đi một vòng, chắc một tiếng nữa sẽ về”.

Nói xong, Lý Phong bèn đóng cửa lại đi ra ngoài.

Hứa Hạo Nhiên vội vàng tặc lưỡi: “Chị, chị nhìn kìa, người ta vừa đến nhà thì anh rể đã đi ra ngoài rồi, chuyện này chắc chắn có…”

“Bốp”.

Hứa Hạo Nhiên còn chưa nói xong, Liễu Ngọc Phân đã vỗ lên đầu cậu ta một cái.

“Mẹ, con là con trai ruột của mẹ mà”, Hứa Hạo Nhiên che đầu mình, uất ức nói.

“Nếu con còn nói xấu anh rể thì sau này thì không còn là con trai mẹ nữa đâu!”



Đến rồi! Lôi Vũ Giáp thật sự đến rồi!

Tổng cộng mấy chục chiếc xe, hơn bốn trăm tay sai giỏi giang cường tráng hùng hổ kéo đến!

Khi bọn họ sắp bước vào Đông Hải, đột nhiên phát hiện trên đường trước mặt có một chiếc xe thương vụ Toyota.

“Bọn họ đến rồi!”

Diêu Nhược Nam vô cùng căng thẳng!

Cô ta siết chặt tay, cả người thắt chặt như dây cung.

Lúc này, Lý Phong kéo cửa xe bước xuống.

Lúc xuống xe, Lý Phong đột nhiên hỏi: “Có hạt dưa không?”

Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường bên cạnh đều ngơ ngác lắc đầu.

Cần hạt dưa làm gì?

“Cho tôi mượn một đồng tiền xu”.

Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường càng sửng sốt hơn.

Anh lại cần một đồng tiền xu làm gì?

Diêu Nhược Nam khó hiểu đưa một đồng tiền cho Lý Phong.

Lý Phong nhận lấy tiền xu: “Dùng xong rồi sẽ trả cho cô”.

Sau đó, Lý Phong đứng ở giữa đường lớn.

Có gió thổi qua góc áo Lý Phong.

Có gió lướt qua mái tóc ngắn của anh.

Anh, ở giữa dòng xe.

Hiên ngang đứng thẳng.
 
Chương 163: Tự tay chém cái đầu chó của cậu ta xuống


Ánh mắt của Lý Phong lúc này vô cùng kiên định.

Trong sự kiên định đó còn ẩn chứa một mũi nhọn vô cùng sắc bén.

Anh đứng sừng sững ở giữa đường lớn bằng phẳng tựa như một ngọn núi.

Sắp rồi, sắp rồi!

Lúc này, một chiếc xe việt dã đi đầu đoàn xe của Lôi Vũ Giáp chỉ cách Lý Phong không đến mấy trăm mét!

“Đại ca, có một tên ngốc đang đứng giữa đường lớn phía trước”.

Lúc nghe thấy đàn em báo cáo, Lôi Vũ Giáp cười lạnh.

“Tông chết”.

“Vâng!”

Con trai đã chết, em trai cũng đã chết, lúc này Lôi Vũ Giáp máu lạnh đến mức đáng sợ.

Dưới tình huống này, ông ta càng trở nên máu lạnh thì càng chứng tỏ trong lòng ông ta đã sớm có sóng to gió lớn cuộn trào!

Xe ngày càng gần.

Lý Phong di chuyển!

Lúc xe việt dã cách anh chưa đến trăm mét.

Lý Phong đột nhiên bắn đồng xu trong tay ra ngoài.

Đó là một viên đạn sao?

Nhưng lại không nghe thấy tiếng súng!

Diêu Nhược Nam chỉ nhìn thấy một thứ giống hệt như viên đạn bắn ra.

Cực kỳ chuẩn xác bắn trúng bánh phải của chiếc xe việt dã.

Sau đó một tiếng “ầm” vang lên!

Lốp xe việt dã nổ mất.

Trong khoảnh khắc lốp xe bị nổ, tài xế vội vàng giẫm lên phanh xe, xoay tay lái.

Chiếc xe lật ngửa!

Liên tục lật đổ mấy cái mới nặng nề đập trúng một tảng đá lớn bên cạnh quốc lộ.

“Ầm!”

Xe phát ra tiếng nổ mạnh.

Khí nóng quay cuồng cuốn lấy ống tay áo và tóc của Lý Phong.

Mà sắc mặt anh vẫn điềm tĩnh như trước.

Tiếng nổ mạnh của chiếc xe đằng trước khiến cả đoàn xe đều dừng lại.

Ngay sau đó, người trong xe đều chạy ra ngoài như kiến ra khỏi tổ!

Những người này trông như đám thú dữ bị bỏ đói mấy ngày vậy, trong mắt lộ ra ánh sáng khát máu!

Đây là đàn em dòng chính của Lôi Vũ Giáp, một bầy sói khiến người ta sợ hãi!

Bọn họ đứng ngay ngắn, khí thế chồng lên nhau chèn ép tới, khiến người ta không thể hô hấp được!

Trong đám người có hai hàng người tự động nhường đường.

Lôi Vũ Giáp bước ra từ trong đám người!

Âm u, kiêu ngạo!

Ông ta đứng trước đội ngũ, lạnh lùng nhìn Lý Phong.

“Cậu là ai?”

“Người ông muốn tìm”.

Lý Phong hờ hững nói, giống như không phải đang đối mặt với một con hổ dữ.

Mà là một con mèo mướp mới biết cách đi đường.

Lôi Vũ Giáp giận dữ trợn to mắt!

Khí thế mạnh mẽ cuồn cuộn như sóng biển: “Là cậu giết con trai và em trai của tôi đúng không!”

Lý Phong nhếch môi: “Bọn họ đáng chết”.

“Tuỳ tiện nghe mấy câu xúi giục của người khác đã chạy tới kiếm chuyện”.

“Lúc bọn họ đến, cũng giống như các người bây giờ vậy”.

Nghe thấy câu này của Lý Phong, Lôi Vũ Bính bên cạnh Lôi Vũ Giáp đột nhiên quát to một tiếng: “Cậu muốn chết à!”

Một con dao đột nhiên xuất hiện trong tay gã ta!

Sau tiếng quát to, gã ta đã điên cuồng xông về phía trước!

“Chú ba, giữ cái mạng chó của cậu ta lại, tôi muốn tự tay chém cái đầu chó của cậu ta xuống!”

“Anh cả cứ yên tâm, em…”

“Bịch!”

Lôi Vũ Bính còn chưa nói xong, Lý Phong trước mặt gã ta đột nhiên di chuyển.

Một quyền!
 
Chương 164: Cậu ta là ai?


Chỉ một quyền mà thôi.

Lôi Vũ Bình cứ thế bay thẳng ra ngoài.

Khi gã ta rơi xuống, Lý Phong tung người đá một cước lên ngực gã ta.

“Răng rắc!”

Xương ngực vỡ vụn!

Xương sống lồi ra!

Lôi Vũ Bính bay người như viên đạn!

Lướt qua từ bên cạnh Lôi Vũ Giáp!

“Ầm!”. Truyện Nữ Phụ

“Ầm!”

Cứ thế đụng trúng xe của bọn họ!

Sau đó không còn tiếng động nữa.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh đến đáng sợ!

Lôi Vũ Giáp trợn mắt há mồm, thật mạnh! Thật nhanh! Thật cường thế!

Ông ta trợn mắt nhìn Lý Phong: “Chẳng trách cậu kiêu ngạo đến vậy, thì ra là có bản lĩnh như thế”.

“Nhưng cậu cho rằng một mình cậu có thể đấu với mấy trăm người bên tôi ư?”

“Không biết lượng sức, chết đi!”

Sau tiếng ra lệnh của Lôi Vũ Giáp, mấy trăm người nhanh chóng tấn công!

Bầy sói bắt đầu hành động!

Bọn họ chạy nhanh, bọn họ gào thét, bọn họ hung ác vung vũ khí trong tay.

Bọn họ muốn đánh chết Lý Phong, muốn chém anh thành từng mảnh nhỏ!

Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã bao vây lấy Lý Phong, vung vũ khí trong tay về phía anh!

“Giết!!”

Tiếng giết rung trời!

“Bịch!”

“A!”

Đột nhiên có một người bay ra ngoài từ trong đám đông, sau đó lại thêm một người nữa!

Âm thanh liên tiếp tựa như tiếng pháo nổ.

Tiếng pháo không ngừng vang lên, đám người cũng liên tục bay ra ngoài!

Có người muốn đánh lén!

Một con dao muốn xuyên qua khe hở giữa hai người đâm lên lưng Lý Phong.

“Keng!”

Dao, đứt rồi.

Tay, cũng gãy rồi!

Mọi người cùng vung gậy bóng chày trong tay đâm đầu tới.

“Rắc!” “Rắc!” “Rắc!”, gậy bóng chày vỡ vụn.

Xương tay của bọn họ cũng theo đó gãy lìa!

Bầy sói đang dần ít đi.

Lúc đầu bốn trăm người rất hùng hổ, tiếng giết rung trời.

Nhưng bây giờ bọn họ đều nằm rải rác bên quốc lộ.

Tầm nhìn của Lý Phong đã không còn vật cản nữa, anh nở nụ cười nhìn Lôi Vũ Giáp trước mặt.

Không có sự khinh thường, châm chọc và chế giễu.

Ánh mắt Lý Phong nhìn Lôi Vũ Giáp vô cùng bình thản.

Mà thái độ bình thản này lại khiến Lôi Vũ Giáp cảm thấy vô cùng nhục nhã!

Ông ta là ai chứ?

Ông ta là Lôi Vũ Giáp!

Ông ta là vua của thế giới ngầm, tôn nghiêm của vua không thể xem thường được!

Lôi Vũ Giáp giận dữ gào lên.

Ông ta trút ra hết tất cả phẫn nộ.

“Bịch! Bịch! Bịch!”

Lôi Vũ Giáp chạy nhanh tới.

Mỗi một bước ông ta đạp lên xi măng đều tạo ra tiếng vang nặng nề.

Khí thế cuồn cuộn xuất hiện trên người ông ta, ánh mắt sắc bén, cả người tràn đầy sát khí.

Ông ta xoay khớp tay phải, âm thanh răng rắc vang lên.
 
Chương 165: Không thể đụng vào


Cơ bắp của ông ta nhanh chóng nổi lên cuồn cuộn, mang theo sức mạnh ghê gớm và khí thế trước nay chưa từng thấy, điên cuồng lao về phía Lý Phong!

“Ầm!”, một đòn đánh mạnh mẽ giáng xuống!

Bay! Lôi Vũ Giáp thực sự đã bay!

Ông ta tức giận lao đến, nhưng lại giống như một con diều bị đứt dây, bay ngược trở lại.

Ông ta đập mạnh vào một chiếc ô tô, làm lõm nửa thân xe!

Lúc này, Lý Phong hành động.

Anh tiến lên một bước.

Khoảnh khắc ngón chân của Lý Phong giẫm xuống nền xi măng.

"Rắc" một tiếng, nền xi măng nhanh chóng lún xuống, nứt toác ra!

Nứt! Vết nứt nhanh chóng lan rộng ra như một cái mạng nhện.

"Vù!"

Cơ thể Lý Phong lao thẳng về phía Lôi Vũ Giáp.

Lôi Vũ Giáp vừa ra khỏi vết lõm của chiếc xe, thì đồng tử ông ta lập tức giãn ra.

Ông ta còn chưa kịp nhìn rõ bóng người trước mặt thì một nắm đấm đã đập mạnh vào trán ông ta.

"Ù—"

Ông ta không nghe thấy gì nữa!

Trong đầu chỉ nghe thấy tiếng ong ong.

Trong tầm mắt của Lôi Vũ Giáp, ông ta chỉ thấy Lý Phong chậm rãi đưa tay phải ra.

Tay anh như mây cuộn trên bầu trời xanh trên đỉnh đầu, mềm dẻo và chậm rãi.

Tay của Lý Phong nhẹ nhàng, từ từ đập vào ngực của Lôi Vũ Giáp.

"Thụp!"

Bay!

Cơ thể Lôi Vũ Giáp không hề di chuyển.

Tuy nhiên, chiếc xe địa hình phía sau ông ta lại như bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm trúng, lập tức bay sang bên cạnh, lăn liên tục rồi rơi xuống ruộng cách đó hàng chục mét!

"Khục khục!"

Sau vài tiếng ho khan, hai chân của Lôi Vũ Giáp từ từ mềm nhũn ra, quỳ xuống trước mặt Lý Phong.

Ông ta gục đầu xuống, máu từ khóe miệng tràn ra, hai mắt từ từ nhắm lại.

Lúc này, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ!

Vua của thế giới ngầm Lôi Vũ Giáp - đã chết!

Vào lúc này, tất cả những người còn sống sót đều chỉ có một suy nghĩ trong đầu.

Đông Hải thật sự là một cấm địa!

Lý Phong, là một kẻ không thể đụng vào!

...

"Cái gì? Bị tiêu diệt hết rồi sao!?"

Trong biệt thự ở trang viên của nhà họ Tô, Tô Chính Quốc kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha.

"Làm sao có thể thế được? Đó là Lôi Vũ Giáp đấy!"

"Làm sao mà vua của thế giới ngầm, người mà khiến Đao Gia cũng phải kiềng mặt, lại bị hạ gục ở cái Đông Hải bé tẹo thế được?"

Người quản gia đứng bên cạnh cúi đầu, ông ta không biết phải nói gì, bởi vì sự thật đã ở ngay trước mắt.

"Lôi Vũ Giáp và em trai của ông ta đã chết rồi”.

"Bốn trăm quân tinh nhuệ ông ta dẫn theo cũng đã bị quét sạch trên đường đi rồi ạ".

"Những người sống sót, mỗi khi nghe đến hai chữ ‘Đông Hải’ lại run lên cầm cập”.

Nghe vậy, Tô Chính Quốc cầm lấy tách trà, ném mạnh xuống đất: "Đúng là tức chết mà, tôi nhất định phải xử thằng Lý Phong đó!"

Sắc mặt Tô Chính Quốc ngày càng xấu đi.

Ông ta nóng lòng muốn chém cơ thể Lý Phong ra thành nhiều mảnh.

Ông ta nhanh chóng nói với quản gia bên cạnh: "Ông mau đến Bắc Phương tìm gia tộc chống lưng cho Lôi Vũ Giáp nhanh lên”.

"Nói với họ là Lôi Vũ Giáp chết rồi, chết ở Đông Hải”.

"Đồng thời, báo cho bọn họ biết tin Đao Gia bị bệnh nặng”.

"Nếu bọn họ không tới vào lúc này, thì thế giới ngầm tỉnh chúng ta sẽ giống như một chiếc bánh gato, sẽ bị người khác xâu xé mất”.

Quản gia nghe vậy không khỏi giật mình, toát mồ hôi lạnh: "Lão gia, không thể làm thế được đâu ạ, quá nguy hiểm”.

"Nhà họ Ngụy Thị sau lưng Lôi Vũ Giáp là gia tộc không biết nương tay bao giờ đâu”.

"Nếu đưa họ vào, tỉnh chúng ta sẽ thành một bãi chiến trường đấy”.

"Đến lúc đó, sản nghiệp của nhà họ Tô chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng”.

Tô Chính Quốc ảm đạm nói: "Tôi biết là vậy, nhưng Lý Phong lại giết cháu của tôi. Tôi nhất định phải trả thù!"
 
Chương 166: Con gái thích được dỗ


Đông Hải, tại trụ sở huấn luyện của Lý Phong.

Kể từ khi nhìn thấy sức chiến đấu đáng sợ như khủng long bạo chúa của Lý Phong, Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường đã gia nhập hàng ngũ huấn luyện của Lý Nhị Ngưu.

Hai người phụ nữ, Diêu Nhược Nam và Trần Quả, đã trở thành những đóa hoa xinh đẹp trong đội ngũ toàn những người đàn ông thô bạo.

Nhưng trên sân tập, Lý Phong không coi họ là phụ nữ.

Cường độ tập luyện của họ cũng giống như những người khác.

Chỉ sau khi thực sự trải nghiệm chương trình huấn luyện khủng bố của Lý Phong, Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường mới biết tại sao những thuộc hạ của Lý Phong có thể chiến đấu ghê gớm đến vậy!

Trong năm ngày liên tiếp, họ ở trên sân tập, không ngừng thử thách giới hạn của bản thân.

Cho đến khi có tin từ tỉnh, Đao Gia đã tỉnh lại.

Diêu Nhược Nam hy vọng Lý Phong có thể trở lại tỉnh cùng cô ta.

Tuy nhiên, Lý Phong đã từ chối.

Lý Phong bây giờ muốn giống như Hứa Hạo Nhiên, hóa thành một đống bùn nhão, ngày ngày bám dính lấy vợ mình.

Phải nói rằng, kể từ khi bị Hứa Hạo Nhiên phá đám ở phòng tắm hơi vào ngày hôm đó.

Hứa Mộc Tình đã mấy ngày nay không dám đối mặt với Lý Phong rồi.

Lý Phong mỗi đêm thu mình lại như “con chim bị lạnh”, ở trong góc kêu “lập cập lập cập, lạnh quá”.

Nhưng Hứa Mộc Tình chẳng thèm quan tâm đến anh.

Mấy ngày nay, Lý Phong đang suy nghĩ xem làm cách nào để lại được ôm vợ?

Làm gì có con chim nào lại đi bận tâm về những điều tầm thường như này cơ chứ.

Trở lại tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu, Lý Phong bắt gặp Hứa Hạo Nhiên ở sảnh.

Cách nhau khá xa, cậu em vợ liền vẫy tay với Lý Phong: "Anh rể!"

Lý Phong không thèm nói chuyện với cậu ta, xoay người đi vào thang máy.

Hứa Hạo Nhiên vội vàng đi tới, nắm lấy tay Lý Phong: "Anh rể, em phát hiện ra chị em đã không thèm để ý đến anh mấy ngày nay rồi”.

"Bây giờ có phải anh đang cảm thấy rất trống trải và cô đơn không?"

"Anh có cảm thấy bản thân giống như một con mèo hoặc con chó con bị vứt bỏ không? Có …”

Hứa Hạo Nhiên chưa kịp nói xong, thì Lý Phong đã quay đầu lại nói.

"Tôi hỏi cậu nhé, một nam một nữ vui vẻ ở trên giường, thì được gọi là lăn giường”.

"Vậy thì hai người đàn ông vui vẻ trên giường thì được gọi là gì?"

Hứa Hạo Nhiên sửng sốt.

Lúc này, Lý Phong nói: "Là cút!" ( *bên trung, từ ‘lăn’ và từ ‘cút’ đọc giống nhau)

Lý Phong nói xong cũng là lúc cửa thang máy mở ra.

Lý Phong bước vào ngay lập tức, Hứa Hạo Nhiên cũng mặt dày và cười hì hì theo sau.

"Anh rể, anh rể, em nói anh nghe, con gái thích dỗ lắm”.

"Miễn là dùng đúng cách, đừng nói lăn giường”.

"Muốn làm gì khác cũng được hết!"

Lý Phong chưa kịp nói gì thì Hứa Hạo Nhiên đã thì thầm vào tai Lý Phong.

"Chị gái em là người sống rất tình cảm. Cách tốt nhất để lấy lòng chị ấy là viết một bức thư tình".

Tiện đó, Hứa Hạo Nhiên lấy trong túi ra một tờ giấy.

"Anh rể, em đã chuẩn bị thư tình cho anh rồi này, em đọc cho anh nghe nhé”.

Nói xong, Hứa Hạo Nhiên liền say sưa đọc những dòng chữ trên tờ giấy.

"Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã như bị trúng tiếng sét ái tình, yêu em không thể giải thích được, yêu em vô cùng …”

"Bép!"

Lý Phong tát vào mồm Hứa Hạo Nhiên một cái.

"Anh rể, sao anh lại đánh em?"

Lý Phong khẽ nói: "Có muỗi”.

Hứa Mộc Tình ra khỏi văn phòng, đi ngang qua văn phòng nhỏ nơi Lý Phong thường làm biếng.

Nhìn thấy Lý Phong không có ở đó, cô không khỏi khẽ nhíu đôi lông mày xinh xắn.

Cô hỏi Trương Hiểu Bình, Trương Hiểu Bình cũng lắc đầu, nói rằng cô ấy cũng không nhìn thấy Lý Phong.

Nói ra thì, đã ba ngày Hứa Mộc tình không nói chuyện với Lý Phong rồi.

Một mặt là do công ty có quá nhiều việc.

Mặt khác là do ngại.

Bởi vì Hứa Hạo Nhiên đã phá đám vào ngày hôm đó.

Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn đỏ mặt.

Lúc này, Trương Hiểu Bình đột nhiên kêu lên "anh Phong".

Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn sang, liền thấy Lý Phong cách đó không xa đang tiến đến.

Hứa Mộc Tình đang định chào Lý Phong.

Thì Lý Phong lại như không nhìn thấy cô, anh hỏi xin Trương Hiểu Bình một ít giấy và một cây bút.

Sau đó, Lý Phong quay đầu đi vào căn phòng nhỏ của mình, cầm bút lên viết một cách rất nghiêm túc.
 
Chương 167: Hôn sâu


Hứa Mộc Tình bối rối đứng ở cửa, thỉnh thoảng kiễng chân nhìn vào trong.

Nhưng, cách quá xa, cô không nhìn thấy Lý Phong đang viết cái gì?

Trương Hiểu Bình ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: "Chị Tình, nếu chị tò mò thì vào hỏi anh Phong xem”.

Hứa Mộc Tình do dự hồi lâu, rồi cô mới bước đến bên cạnh Lý Phong: "Anh đang làm gì đấy?"

Lý Phong không nhìn lên: "Viết thư tình”.

Thư tình? Hứa Mộc Tình giật mình!

Anh ấy đang viết thư tình cho ai?

Chẳng lẽ là cho người đẹp đến từ tỉnh?

Hứa Mộc Tình khẽ hỏi: "Anh viết cho ai đấy?"

"Viết thay Hạo Nhiên”.

“Ồ”, Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng mấy chốc, Lý Phong đã viết xong bức thư tình.

Trên trang giấy trắng, nét chữ của Lý Phong rất mạnh mẽ, ngay ngắn và đẹp mắt.

Lý Phong đưa bức thư tình cho Hứa Mộc Tình đang ở bên cạnh, nói: "Em đọc hộ anh xem thế nào”.

Hứa Mộc Tình không nghĩ nhiều, dù sao thì đó là bức thư tình viết thay Hứa Hạo Nhiên mà, cô lập tức bắt tay vào đọc.

"Trái tim của chúng ta là một hình tròn,

Vì độ lệch tâm của nó luôn bằng không.

Nên nỗi nhớ anh dành cho em là một số thập phân tuần hoàn, lặp đi lặp lại, mê em không lối thoát.

Chúng ta là một đường parabol, em là trọng tâm, và anh là directrix (*khoảng cách không đổi từ một điểm trên đường tròn đến trọng tâm).

Em nghĩ về anh nhiều như thế nào thì anh nghĩ về em sẽ nhiều hơn thế ấy— "

Đọc đến đây, ngay cả bản thân Hứa Mộc Tình cũng hơi xúc động.

Cô không ngờ Lý Phong lại giỏi văn như vậy.

Những từ này để rời rạc thì không có gì nhưng khi ghép chúng lại với nhau thì lại tạo thành một bức thư tình đầy thi vị.

Hứa Mộc Tình nhìn xuống, không thể nhịn được cười.

"Được rồi, thực ra đoạn trên là đi chép đấy”.

Bởi vì là hàng đi mượn, nên anh cảm thấy trái tim mình đang xoắn xuýt, đang rối bời.

Thề non hẹn biển, lời nói gió bay nên nó chả có ý nghĩa gì cả.

Thực ra, anh rất ngưỡng mộ những đôi tình nhân ở bên nhau trọn đời.

Thiên Nam địa Bắc song phi khách, lão sí kỷ hồi hàn thử".

Đọc đến đây, ánh mắt Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong chợt trở nên long lanh.

Bởi vì cô cảm động rồi.

Hứa Mộc Tình thậm chí còn đang nghĩ, nếu bức thư tình này là viết cho cô thì thật tuyệt biết bao!

Cô vừa cảm động vừa đọc tiếp.

“Có ba chữ anh không nói ra được, không phải vì nhát gan mà vì anh cảm thấy những gì đẹp đẽ nhất thì nên giấu kín trong lòng.

Bao bọc lấy nó thật tốt, làm ấm nó, khắc ghi hương vị của nó mọi lúc.

Xuân, theo gió thổi vào giấc mơ của em;

Hạ, theo sấm sét đánh tan nỗi muộn phiền trong lòng em;

Thu, làm mưa tưới tắm tâm hồn em;

Đông, vì em mà dệt nên một thế giới trắng tinh khiết.

Lý Phong, em yêu anh... "

Hứa Mộc Tình theo quán tính đọc đến đây, cô đột nhiên dừng lại.

Cho đến giờ phút này, cô mới biết mình đã rơi vào âm mưu của Lý Phong!

Khi cô ngẩng đầu nhìn Lý Phong, thì Lý Phong đã giang hai tay ra, ôm lấy thân thể thơm tho mềm mại của cô.

Rồi anh cúi đầu nhìn xuống cô, ánh mắt chứa chan tình cảm nồng đậm.

Lý Phong nói bằng chất giọng hơi trầm và đầy cuốn hút: "Hứa Mộc Tình, anh cũng yêu em”.

Mảnh giấy trong tay Hứa Mộc Tình từ từ rơi xuống.

Vì Lý Phong đã ôm chặt cô vào lòng.

Giữa hai người họ, thậm chí còn không có chỗ cho một mảnh giấy trắng mỏng manh.

Anh cúi xuống.

Đôi môi của anh từ từ tiến lại gần.

Cuối cùng, hai đôi môi lồng vào nhau.

Một nụ hôn sâu.

Hứa Mộc Tình có chút mê đắm.
 
Chương 168: Chết ở đây


Cô như thể đã bị dính vào trong cơ thể Lý Phong, không thể tách ra được nữa.

Trương Hiểu Bình lúc này đang đứng ở cửa, nhanh chóng lặng lẽ đóng cửa phòng.

Ánh mắt Trương Hiểu Bình tràn đầy thích thú.

Thật là cảm động!

Khi Trương Hiểu Bình quay đầu lại, cô ấy đã bị giật mình.

Hứa Hạo Nhiên đã đứng sau lưng cô ấy từ lúc nào, trên tay còn cầm một quyển sổ và một cây bút.

Trương Hiểu Bình đang định nói, thì Hứa Hạo Nhiên lập tức che miệng Trương Hiểu Bình lại, nói nhỏ: "Đừng kêu, đừng kêu lên”.

"Nếu phá đám anh rể, e rằng hai người chúng ta sẽ bị anh rể treo lên, sấy khô thành thịt ba muối mất”.

Trương Hiểu Bình nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên viết nguệch ngoạc trên cuốn sổ, tò mò hỏi: "Anh đang viết gì vậy?"

"Cách tán gái của anh rể thật là tài tình, tôi phải tranh thủ viết lại”.

"Tương lai tôi có thể theo đuổi được người đẹp nào đó hay không đều phụ thuộc hết vào anh rể đấy”.

Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nháy mắt một cái.

Cậu ta nhìn Trương Hiểu Bình cười nói: "Hiểu Bình, hai người chúng ta…”

"Nồ, anh không phải gu của tôi”.

Trương Hiểu Bình lắc đầu, xoay người rời đi.

Hứa Hạo Nhiên dựa vào tường vẻ mặt bất lực, nhìn theo bóng lưng của Trương Hiểu Bình, không khỏi chán nản.

"Mình chỉ là một con cá nấu canh chua thôi”.

" Vừa chua vừa dở vừa thừa thãi …”

Tỉnh, tại hội quán Kim Đao.

Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường vội vã trở về tỉnh.

Khi cả hai bước nhanh vào sảnh, họ liền thấy Điền Nhất Đao đang lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim nơi Đao Gia thường ngồi.

Khi nhìn thấy tư thế của Điền Nhất Đao, Điền Minh Cường lập tức hét lên: "Láo!"

"Điền Nhất Đao, đó là nơi mày có thể ngồi chắc? Mau đứng dậy cho tao!"

Điền Nhất Đao ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim, cười lạnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn Điền Minh Cường và lạnh nhạt nói: "Nhiều năm trước, khi tôi mới đi theo Đao Gia, ông ta đã nói với tôi một câu”.

"Trong thế giới này, mạnh được yếu thua, tất cả sinh vật đều sẽ già đi”.

"Vua một thời bị thay thế cũng là chuyện thường tình”.

"Đao Gia đã già rồi, bây giờ hội quán Kim Đao này là của tôi”.

Điền Minh Cường lập tức rống lên: "Của mày cái con khỉ!"

"Cho dù là Đao Gia có làm sao đi chăng nữa, thì hội quán Kim Đao này sẽ thuộc về cô chủ”.

"Cóc liên quan đến cái loại người ngoài như mày?"

"Nếu mày còn không đứng lên thì đừng trách tao”.

Điền Nhất Đao đặt thanh bội đao của mình lên bàn trà, ngẩng đầu nhìn Điền Minh Cường với vẻ chế nhạo.

"Đừng trách ông à, ông là cái thá gì?"

"Còn tưởng mình là Tứ đại thiên vương ở tỉnh à. Không có Đao Gia che chở, ông cũng chỉ là một bãi cứt chó thôi”.

Điền Minh Cường không nhịn được nữa, gầm lên.

Đồng thời, giơ nắm đấm lên, lao về phía Điền Nhất Đao.

Vào lúc Điền Minh Cường lao tới, Điền Nhất Đao có hơi sửng sốt.

Bởi vì hắn phát hiện ra rằng tốc độ của Điền Minh Cường đã nhanh hơn trước một chút.

Tuy nhiên, Điền Minh Cường vẫn không phải là đối thủ của hắn.

Chỉ thấy lóe lên một cái.

Tay phải của hắn rút đao ra trong khi tránh cú đấm của Điền Minh Cường.

Lưỡi đao lao vút đi.

Trong nháy mắt, nó hung hăng chém về phía cổ của Điền Minh Cường.

Tuy nhiên, nó lại không như những gì Điền Nhất Đao mong đợi.

Trên lưỡi đao, không có cảm giác đã chém trúng.

Điền Minh Cường đã tránh được cú chém chết người của Điền Nhất Đao.

Điền Nhất Đao ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Điền Minh Cường lùi lại.

Điền Nhất Đao cảm thấy rất lạ trước sự thay đổi đột ngột của Điền Minh Cường.

"Mới có mấy ngày không gặp mà phản xạ của ông đã tốt hơn trước rồi đấy nhỉ”.

Đừng nói đến Điền Nhất Đao, ngay cả chính Điền Minh Cường cũng ngạc nhiên.

Căn bản thì gã ta không thể tránh được mũi đao vừa rồi.

Tuy nhiên, cơ thể của gã đã tránh nó theo phản xạ có điều kiện.

Theo quan điểm của Điền Minh Cường, điều này cũng giống như Lý Phong đã cứu gã một mạng!

"Nhưng vậy thì đã sao? Dù gì thì hôm nay ông cũng phải chết ở đây”.
 
Chương 169: Đưa tay phải ra


Nói xong, Điền Nhất Đao liền cầm lấy khoản đao, từng bước đi về phía Điền Minh Cường.

Điền Nhất Đao lúc này giống như một sứ giả địa ngục chuyên đi thu hoạch sinh mạng.

Con dao của hắn đầy tử khí.

Hắn càng đến gần, thì Điền Minh Cường càng gần với cái chết hơn.

"Đừng căng thẳng, ông biết là đao của tôi trước giờ luôn nhanh mà”.

"Cắt vào cổ sẽ chỉ đau tí thôi”.

"Sau đó, toàn thân ông sẽ bị tê liệt, mắt sẽ chuyển sang màu đen, cuối cùng chết trên vũng máu”.

Điền Nhất Đao dương dương tự đắc, sức mạnh to lớn đã mang lại cho hắn sự tự tin tuyệt đối.

Trong mắt hắn, Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường chỉ là hai con cừu nhỏ ngoan ngoãn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Điền Nhất Đao quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Diêu Nhược Nam.

Đôi mắt thèm thuồng của hắn khiến Diêu Nhược Nam cảm thấy khó chịu.

"Khi em bảy tám tuổi, anh đã muốn ngủ với em rồi. Em có biết anh đã đợi ngày này bao lâu rồi không?"

Nụ cười trên mặt Điền Nhất Đao ngày càng trở nên bẩn thỉu: "Anh đã trải cánh hoa hồng lên giường rồi xịt nước hoa trong phòng rồi. Nhất định sẽ mang đến cho em lần đầu tiên tuyệt vời nhất, hehehe…”

"Mơ đi, có chết tôi cũng không ngủ với anh đâu!"

"Hahaha! Anh là anh thích tính cách mạnh mẽ đó của em đấy. Đợi đến lúc anh chơi em ở trên giường nhé, hẳn là rất kích thích đây!"

"Nhìn bờ eo thon, đôi chân dài của em kìa, còn có đôi bồng đào nảy nở kia nữa chứ, thật là hoàn mỹ”.

“Anh không thể đợi được nữa!”, Điền Nhất Đao thè cái lưỡi dày ra liếm môi.

"Đi chết đi!!"

Diêu Nhược Nam có tính cách mạnh mẽ, nên khi bị Điền Nhất Đao khiêu khích, cô ta đã lập tức giơ nắm đấm lao tới.

"Reng reng reng…”

Lúc này, điện thoại di động trong túi Điền Minh Cường đột nhiên vang lên.

Nếu là một cuộc gọi bình thường, thì chắc chắn Điền Minh Cường sẽ không trả lời vào lúc này.

Nhưng đây là nhạc chuông của cuộc gọi video.

Điền Minh Cường nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm nhận cuộc gọi video.

Sau đó, giọng nói của Lý Phong từ trong điện thoại truyền ra.

"Hai người về đến nhà chưa?"

Giọng nói của Lý Phong vừa phát ra từ điện thoại, thì cơ thể Điền Nhất Đao đột nhiên dừng lại.

Chỉ là một câu hỏi của Lý Phong thôi mà đã khiến cho Điền Nhất Đao phải sợ hãi.

Hắn không ngờ rằng Điền Minh Cường và Diêu Nhược Nam lại biết Lý Phong!

“Chúng tôi về đến nhà rồi”, Điền Minh Cường gật đầu.

Lý Phong nói: "Còn năm phút nữa là đến giờ ăn”.

"Nhân tiện, để tôi nói sơ qua cách giết thằng phế vật mang tên Điền Nhất Đao cho nghe”.

"Ông hướng cái điện thoại di động về phía Điền Nhất Đao, để cô chủ nhà ông đánh nhau với hắn”.

Lý Phong nói một cách hời hợt, gọi Điền Nhất Đao, cao thủ hạng hai trong thế giới ngầm của tỉnh, là một thằng phế vật!

Diêu Nhược Nam đã sắp phát điên lên vì tức giận.

Nghe được câu nói của Lý Phong, nó đã tiếp thêm dũng khí và sự tự tin cho cô ta.

Đột nhiên, cô ta hét lên một tiếng, đấm về phía Điền Nhất Đao.

Điền Nhất Đao hừ lạnh một cái, khoản đao nhanh chóng cắt ngang không khí, tốc độ nhanh đến chóng mặt.

"Cúi đầu xuống, ngồi xổm xuống bằng chân phải”.

Ngay khi nghe thấy giọng nói của Lý Phong, Diêu Nhược Nam đã phản ứng ngay lập tức.

"Vù”.

Một khí tức dữ dội lướt qua mặt Diêu Nhược Nam.

Đúng lúc Diêu Nhược Nam ngồi xổm xuống, Lý Phong lại nói: "Đưa tay phải ra”.

Diêu Nhược Nam ngay lập tức duỗi tay phải ra.

Bắt được cổ tay của Điền Nhất Đao.

“Bẻ”, Diêu Nhược Nam sững sờ khi nghe thấy câu này.

Điền Nhất Đao đột nhiên bật cười: "Cô ta mà đòi bẻ gãy tay tao à... Á!!"

Một chuyện lạ đã xảy ra!

Diêu Nhược Nam thực sự đã bẻ gãy tay của Điền Nhất Đao!

Chuyện gì thế này?

Sao lại thế được?

Không chỉ Điền Nhất Đao và Điền Minh Cường, mà ngay cả bản thân Diêu Nhược Nam cũng bối rối.

Dù đã tập võ từ nhỏ nhưng cô ta chưa bao giờ cảm thấy mình có sức mạnh như vậy.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Diêu Nhược Nam cuối cùng cũng hiểu ra.
 
Chương 170: Anh ngủ chưa?


Trong những ngày qua, cô ta đã kéo hai chiếc lốp xe to tổ bố như Trần Quả kéo hôm trước.

Đồng thời, cô ta cũng được huấn luyện đặc biệt để tăng cường sức mạnh cho cánh tay.

Vô hình chung, sức mạnh cánh tay của cô ta đã được cải thiện rất nhiều.

Diêu Nhược Nam cuối cùng cũng hiểu rằng mấy ngày trước Lý Phong đã tính đến trận chiến hôm nay rồi!!

Anh ta là thần chắc?

Ngay cả trận đấu vài ngày sau cũng đoán chuẩn!

"Kéo”.

"Nâng chân lên”.

"Đá về phía trước”.

Sau ba mệnh lệnh liên tiếp, Diêu Nhược Nam đã hoàn thành các thao tác này một cách rất suôn sẻ.

Ngay sau đó, Diêu Nhược Nam cảm thấy chân phải của mình có lực đá mạnh đến mức bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cũng bất giác che đũng quần lại!

"A!!!"

Một tiếng kêu vô cùng thảm thiết!

Ngay cả Điền Minh Cường sau khi nghe thấy tiếng kêu này cũng khép chân lại.

Vỡ trứng rồi!

Điền Nhất Đao đã mất đi khả năng đàn ông.

"Anh rể ra ăn cơm!"

Lúc này, giọng nói của Hứa Hạo Nhiên vọng ra từ điện thoại.

"Được rồi, cô tự mình giải quyết thằng đó đi. Tôi phải đi rửa tay ăn cơm đây”.

Diêu Nhược Nam thừa thắng xông lên!

Hết cú đấm này đến cú đấm khác, đấm thùm thụp vào cơ thể của Điền Nhất Đao!

Hắn giống như bao cát, chỉ là mỗi lần đấm hắn, thứ rơi xuống không phải là cát, mà là máu!

"Oa, anh rể, anh đang xem phim bom tấn gì vậy? Đẫm máu quá”.

Hứa Hạo Nhiên từ sau lưng Lý Phong đi ra, định xem kỹ một chút thì video đã bị ngắt kết nối.

Lý Phong phủi tay, nói không thích hợp cho trẻ con xem, rồi đứng dậy đi ăn cơm.

Buổi tối tắm xong, Lý Phong chui vào nằm trong góc như thường lệ.

Hứa Mộc Tình cũng chui vào trong chăn sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Hôm nay trong phòng ở công ty, Lý Phong đã được ôm Hứa Mộc Tình.

Vì vậy, buổi tối Lý Phong cứ bứt rứt không yên.

Sau khi tắt đèn, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Bây giờ ngay cả một cây kim rơi xuống đất, cũng có thể nghe thấy nó một cách rất rõ ràng.

"Anh có lạnh không?"

Trong bóng tối, Lý Phong nghe thấy tiếng thì thầm rất nhỏ.

Tuy nhiên, giọng nói này lọt vào tai Lý Phong lại dễ chịu như âm thanh chốn thần tiên.

"Tất nhiên là lạnh rồi, sàn nhà lạnh quá”.

"Nếu lạnh, hay là... lên giường ngủ đi”.

Giọng nói của Hứa Mộc Tình yếu ớt nhỏ bé, dường như còn có chút run rẩy.

Sau khi nói xong, Hứa Mộc Tình cảm nhận được một cách rõ ràng trong không khí có một bóng đen nhô lên.

Ngay sau đó, chăn bông xung quanh được vén lên.

Tiếp đó, một ai đó chui tuột vào trong.

Hứa Mộc Tình chưa kịp phản ứng, thì đã nghe thấy giọng nói của Lý Phong vang vọng bên tai.

"Vợ, em tốt với anh quá”.

Hơi thở ấm áp phả vào vành tai mỏng manh của Hứa Mộc Tình.

Ngay lúc đó, một cảm giác như điện giật khắp người khiến Hứa Mộc Tình rùng mình một cái.

Cô nhanh chóng quấn mình trong một chiếc chăn bông như một "cái giò", cô sợ hãi vùi đầu vào trong chăn.

"Đừng đến đây, em chỉ cho anh ngủ nhờ thôi. Phải vẽ vạch ngăn cách giữa chúng ta, nếu em chưa cho phép, anh không được qua đâu”.

"Ừ, được thôi!"

Lý Phong đáp rất dứt khoát, trong giọng nói còn có chút mừng thầm.

Sau đó, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Hứa Mộc Tình đột nhiên phát hiện ra giường của mình quá nhỏ.

Trước đây cô cứ tưởng nó to lắm cơ, mình cô nằm vặn vẹo đủ hướng mà vẫn còn thoải mái chán.

Nhưng bây giờ, cô cảm thấy chỉ cần trở mình, thì cô sẽ chạm phải Lý Phong.

Hơn nữa, hơi thở của Lý Phong luôn văng vẳng bên tai, làm cô xao động, tim đập loạn xạ.

Một lúc sau, Hứa Mộc Tình lại hỏi: "Anh ngủ chưa?"

Không có ai trả lời.
 
Chương 171: Tìm đâu ra được cơ chứ


Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.

Khi cô đang chuẩn bị thư giãn rồi đi ngủ, thì Lý Phong đột nhiên nói.

"Em không ngủ được à, có muốn anh hát ru không?"

Hứa Mộc Tình chưa kịp nói gì thì Lý Phong đã hát ru bằng một chất giọng hết sức nhẹ nhàng khiến Hứa Mộc Tình đỏ mặt tía tai.

"Vợ ngoan, mau ngủ đi, anh vỗ lưng cho em nhé”.

"Xoa chân, thơm môi, chúng ta sát cánh cùng nhau bay đi”.

A, xấu hổ chết đi được!

...

Đao Gia tỉnh lại rồi.

Tuy nhiên, giới ngầm của tỉnh cũng chưa thể vì Đao Gia đã tỉnh lại mà thở phào nhẹ nhõng được.

Giờ phút này, tất cả mọi người trong thế giới ngầm đều như con rùa rụt cổ, tất cả đều im hơi lặng tiếng, đến đầu cũng không dám thò ra.

Bởi vì, nhà họ Ngụy đến rồi!

Nhà họ Ngụy là gia tộc lớn ở Bắc Phương.

Có thế lực rất lớn ở mấy tỉnh, thành.

Họ cũng là những kẻ thao túng đằng sau anh em nhà Lôi Thị.

Người quản gia do Tô Chính Quốc phái đi đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình.

Gia tộc nhà họ Ngụy đã cử Nguỵ Hàn Siêu, nhân tài mới nổi của gia tộc, dẫn theo một đám thuộc hạ và mấy cao thủ gia tộc đến.

Nếu chỉ là đám người bình thường thì sẽ không khiến người ta sợ hãi như vậy.

Tuy nhiên, trong số mấy cao thủ này, có một người thực sự rất mạnh!

Ngụy Tiêu Dương!

Đứng thứ ba trong thập đại cao thủ nhà họ Ngụy!

Khi còn trẻ, hắn đã trải qua khóa huấn luyện quân sự chính thống.

Ở cao nguyên Siberia, hắn đã tranh thức ăn với sói.

Thậm chí còn sống sót trong môi trường khắc nghiệt âm hàng chục độ!

Nhìn toàn bộ tỉnh Giang Châu, không có quá hai người có thể địch nổi hắn.

Một là Hổ Gia đã được tẩy trắng, hai là Đao Gia mới hồi phục!

Tỉnh, dinh thự nhà họ Tô.

Ngụy Hàn Siêu ngồi trên ghế sô pha.

Bên trái và bên phải của hắn là hai người phụ nữ xinh đẹp mang theo từ gia tộc.

Trên mặt Ngụy Hàn Siêu đang ôm hai người đẹp trong tay, ngoài nụ cười tự tin, còn có sự ngông cuồng của con em nhà đại gia!

Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Chính Quốc: "Ông Tô, bây giờ chỉ còn lại có bốn trong sáu đại thế gia”.

"Tài sản của nhà Miêu và nhà họ Hoàng trước kia nên thuộc về tôi”.

Tô Chính Quốc ở bên cạnh gật gật đầu: "Không sao, chỉ cần cậu Ngụy có thể giúp tôi giết Lý Phong”.

"Tôi sẽ đưa hết tài sản thuộc sở hữu của hai gia tộc này cho cậu”.

Ngụy Hàn Siêu cười xấu xa: "Trang viên biệt thự của ông được đấy, tôi thích, đưa cho tôi luôn đi”.

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

Sắc mặt Tô Chính Quốc hơi thay đổi, nhanh chóng nói: "Căn nhà này là do ông nội để lại cho tôi. Đã nhiều năm rồi. Tôi ở nơi khác..”.

"Ầm!"

Trái tim của Tô Chính Quốc run lên vì tiếng vỡ đột ngột.

Ngụy Hàn Siêu đã giẫm mấy viên đá cẩm thạch dưới chân hắn thành từng mảnh.

Hắn giống như một con sói hung dữ, nhìn thẳng vào Tô Chính Quốc với đôi mắt đầy dục vọng và tham lam.

"Ông Tô, tôi không thích nói hai lần”.

"Hoặc là ông đưa cho tôi chìa khóa ngôi nhà này hoặc tôi sẽ lấy nó từ xác của ông”.

Tàn bạo!

Hống hách!

Tham lam!

Đây là Ngụy Hàn Siêu!

Cùng lúc đó, tại nhà hàng cao cấp của Hổ Gia.

Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã trở thành khách hàng thường xuyên của nhà hàng này.

Không chỉ bởi nhà hàng này gần với tòa nhà trụ sở tập đoàn.

Mà quan trọng hơn là, Lý Phong và Hứa Mộc Tình sẽ được giảm giá 40% khi đến ăn tại đây.

Lý Phong chống tay lên mặt bàn, mỉm cười nhìn Hứa Mộc Tình trước mặt.

“Sao anh cứ nhìn em mãi vậy?”, hai má Hứa Mộc Tình đỏ bừng lên khi cô bị Lý Phong nhìn.

Khi con người xấu xa này nhìn cô, ánh mắt anh không chút nao núng luôn khiến cô liên tưởng đến cảnh tượng ngọt ngào của hai người.

"Vợ anh không chỉ xinh đẹp, làm việc chăm chỉ, hiền lành lương thiện, mà còn đảm đang. Một người vợ đức hạnh như vậy thì tìm đâu cho được cơ chứ".
 
Chương 172: Gọi em là nương tử nhé?


Hứa Mộc Tình nhìn anh không chút thiện cảm: "Mau ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi."

Sau khi ăn vài miếng, Lý Phong đột nhiên cảm thấy hơi mắc tiểu, liền đi vào toilet.

Anh vừa đi khỏi, thì một người đi tới, ngồi vào vị trí của Lý Phong.

Hứa Mộc Tình không khỏi sững người khi nhìn thấy người vừa tới, lúc này cô có vẻ rất câu nệ.

Cô chào người trước mặt một cách lễ phép.

"Hổ Gia, chào ông!"

Hổ Gia cười hiền với Hứa Mộc Tình.

"Cô Hứa, làm phiền rồi”.

"Lần trước, anh Lý đã giúp tôi rất nhiều”.

"Để đáp lễ, tôi định tặng cho cô một công ty giải trí điện ảnh và truyền hình ở tỉnh”.

Sau khi nghe những lời Hổ Gia nói, Hứa Mộc Tình vội xua tay: "Không cần đâu, không được đâu! Chúng tôi không thể nhận một món quà đắt tiền như vậy”.

"Cô Hứa, về cơ bản tôi đã từ bỏ tất cả các ngành ở tỉnh rồi”.

"Công ty giải trí điện ảnh và truyền hình này tôi ban đầu vốn là định bán nó”.

"Nhưng tôi nghe nói tập đoàn Lăng Tiêu có kế hoạch lấn sân vào ngành công nghiệp giải trí”.

"Nên tôi muốn giao công ty này cho hai người”.

“Nhưng, vậy có vẻ không được ổn lắm”, Hứa Mộc Tình dừng lại một chút: “Hay là ông ra giá đi, tôi sẽ về bàn bạc với bố”.

"Cô Hứa, tôi không thiếu tiền. Hơn nữa, tôi cũng hy vọng có thể thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với gia đình cô. Công ty này còn là bằng chứng cho tình hữu nghị giữa chúng ta”.

"Nhưng……"

Lúc Hứa Mộc Tình còn đang do dự, giọng nói của Lý Phong đột nhiên vang lên sau lưng.

"Nó là tấm lòng của Hổ Gia nên em cứ nhận đi”.

Khi nghe thấy giọng nói của Lý Phong, trái tim của Hổ Gia bỗng đập loạn nhịp.

Căng thẳng!

Ông ta không ngờ Lý Phong lại quay lại nhanh như vậy!

Khi Lý Phong đi tới, Hổ Gia nhanh chóng nhường lại chỗ ngồi cho anh.

"Lão Hổ, sau này nếu có chuyện muốn nói thì cứ nói thẳng, tôi không thích vòng vo”.

"Vâng vâng”.

Trán Hổ Gia đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Lý Phong không nói to, nhưng Hổ Gia loáng thoáng cảm nhận được một luồng sát ý!

Ông ta biết chỉ cần thuyết phục được Hứa Mộc Tình, Lý Phong nhất định sẽ không từ chối.

Nhưng đồng thời, Hứa Mộc Tình cũng là quả bom của Lý Phong.

Ai đụng tới sẽ chết!!

Lý Phong hỏi: "Công ty giải trí điện ảnh và truyền hình mà ông nhắc tới ở đâu?"

Hổ Gia vội nói địa chỉ ra, lúc này khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên.

"Chỗ mà ông nói chắc là ở cạnh hội quán Kim Đao nhỉ”.

Hổ Gia vội vàng cúi đầu, mồ hôi trên trán lập tức rơi xuống đất.

"Toong”.

"Toong”.

Lý Phong duỗi ngón tay ra, gõ hai lần trên mặt bàn: "Lần sau đừng có lặp lại như này nữa đấy, ông đi đi”.

Hổ Gia như được đại xá, xoay người rời đi.

Hứa Mộc Tình nhìn theo bóng lưng Hổ Gia vội vàng rời đi, nói nhỏ với Lý Phong: "Anh không thể khách khí hơn với người già một chút sao?"

"Được thôi, bà xã”.

Hứa Mộc Tình khẽ mím đôi môi đỏ mọng: "Đừng gọi thế chứ, em đâu có già thế”.

"Vậy thì... đổi nhé?"

Khóe Miệng Lý Phong nhếch lên.

Lúc này, anh ngẩng mặt lên, vẻ mặt mơ hồ: "Vậy gọi là nương tử thì sao?"

Chao ôi!

Hứa Mộc Tình nổi da gà!

"Thôi, gọi là bà xã đi”.

"Được, thế gọi là bà xã nhé”.

"Không vấn đề gì, bà xã”.

...

Ngụy Hàn Siêu đã có một khoảng thời gian tuyệt vời với hai người phụ nữ xinh đẹp trên chiếc giường lớn của Tô Chính Quốc.

Sau đó hắn kéo quần lên, thắt lại thắt lưng, từ trên lầu đi xuống, vẫy vẫy tay với Ngụy Tiêu Dương: "Đi thôi! Chúng ta đi tới hội quán Kim Đao!"

Vào lúc này, mọi người trong hội quán Kim Đao đang hết sức căng thẳng.

Mặc dù độc dược của Điền Nhất Đao đã được hóa giải hoàn toàn.
 
Chương 173: Để tối chơi


Tuy Đao Gia mới khỏi bệnh, nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Lúc này, ông ta giống như một con sư tử già bị thương ngồi trên sô pha.

Dù sắc mặt hơi phờ phạc và mấy ngày nay sút hơn chục ký.

Nhưng đôi mắt ông ta vẫn sáng quắc. Từ đó có thể thấy, tuy cơ thể có thể già đi theo thời gian nhưng uy phong của nhà vua sẽ trường tồn mãi.

Có một khoản đao trên bàn trà trước mặt Đao Gia.

Đây là một thanh phác đao (*phác đao: một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cán ngắn, sử dụng bằng hai tay).

Hình dạng của nó không ghê gớm mà rất cổ điển.

Từ cán kiếm đến bao kiếm đều trông vô cùng u ám.

Nhưng nó có một cái tên mà thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu ai cũng phải khiếp sợ - Kim Đao.

Diêu Nhược Nam và Điều Minh Cường lần lượt đứng bên trái và bên phải Đao Gia.

Lúc này, có mấy chục tinh nhuệ đang đứng trong đại sảnh ở hội quán Kim Đao.

Ai nấy đều cầm vũ khí, như thể họ đang đối mặt với kẻ thù.

Sau một tiếng nổ lớn, cổng của hội quán Kim Đao bị hất tung ra.

Sau đó, Ngụy Hàn Siêu nghênh ngang xông vào cùng với Ngụy Tiêu Dương và một nhóm cao thủ.

"Đao Gia đâu? Ra đây cho tao”.

Ngay khi Ngụy Hàn Siêu vừa xuất hiện, giọng nói kiêu ngạo của hắn vang vọng khắp đại sảnh.

Điền Minh Cường vội vàng mắng: "Mày bị mù à? Đao Gia đang ngồi ở ngay đây này”.

Ngụy Hàn Siêu soi xét Đao Gia một lượt, sau đó đột nhiên bật cười.

"Tao cứ tưởng ông vua của thế giới ngầm ở tỉnh Giang Châu oai phong như nào. Hóa ra chỉ là một lão già sắp xuống lỗ”.

“Mày muốn chết à!”, Điền Minh Cường tức giận gầm lên một tiếng, lập tức lao về phía Ngụy Hàn Siêu.

Nắm đấm của Điều Minh Cường, mang theo một luồng gió mạnh, đập thẳng vào mặt Ngụy Hàn Siêu.

Tuy nhiên, trước khi nắm đấm của Điều Minh Cường chạm được vào Ngụy Hàn Siêu, thì gã ta bất ngờ nhận một cú đấm siêu mạnh.

Sau đó, cả người gã bay ra phía sau và đập mạnh vào tường.

Người ra tay là một cao thủ bên cạnh Ngụy Hàn Siêu.

Hắn nhìn Điền Minh Cường bằng ánh mắt khinh thường, lạnh lùng nói: "Đồ rác rưởi yếu ớt”.

"Ông đây liều mạng với mày!"

Sau tiếng gầm của Điền Minh Cường.

Hàng chục tinh nhuệ trong hội quán Kim Đao cùng hét lên, cầm binh khí xông tới.

Hai bên ngay lập tức lao vào đánh nhau ác liệt.

Lập tức, nổ ra một cuộc chiến kinh thiên động địa, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Đao Gia vẫn lặng lẽ ngồi đó.

Ánh mắt của ông ta chưa từng rời khỏi đối phương từ lúc hắn bước vào đến giờ, ông ta đã sớm khóa chặt Ngụy Tiêu Dương, người đang đứng bên trái Ngụy Hàn Siêu.

Đại sảnh tráng lệ của hội quán Kim Đao đã thấm đẫm máu tươi.

Hai bên đánh nhau vô cùng ác liệt.

Ban đầu, bên Ngụy Hàn Siêu liên tục lùi dần về phía sau, nhưng từ khi ba cao thủ bên cạnh hắn ra tay.

Điều Minh Cường và Diêu Nhược Nam cũng lần lượt bị thương.

Một trong những cao thủ thậm chí còn cầm dao định đâm vào cổ Diêu Nhược Nam.

"Chờ đã! Để người đẹp này cho tao chơi đêm nay”.

Ngụy Hàn Siêu vừa nói xong những lời này, Đao Gia vốn đang ngồi yên bất động đột nhiên đứng dậy.

Không biết từ bao giờ, thanh phác đao đã nằm trong tay Đao Gia.

Ông ta hành động.

Khí tức giống như áp lực trên đỉnh Thái Sơn lập tức khiến những người đang chiến đấu trong đại sảnh đồng loạt dừng lại.

Cả hai bên đều cảm thấy hơi thở hơi ngưng đọng lại.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Đao Gia.

Đao Gia đã đứng giữa đại sảnh.

Ba tên cao thủ đã bao vây lấy ông ta.

Nhưng Đao Gia như thể không nhìn thấy ba tên đó, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Ngụy Tiêu Dương.

"Mày không xuất chiêu sao?"

Giọng Đao Gia có chút thô ráp, thậm chí hơi khàn khàn.

Tuy nhiên, mỗi từ ông ta thốt ra đều mang theo uy lực ghê gớm.

Ngụy Tiêu Dương cười lạnh: "Mười năm trước, tôi nghe nói trong tay ông có một thanh Kim Đao”.

"Đáng tiếc là tôi chưa có cơ hội nhìn thấy nó. Hôm nay để tôi mở mang tầm mắt trước đã”.

Ngụy Tiêu Dương vừa nói xong, ba tên cao thủ đồng loạt ra tay!

Chúng tấn công Đao Gia từ ba góc độ và ba cách thức khác nhau.
 
Chương 174: Ông đã cứu mạng cháu


Đúng lúc đó, thanh đao được tuốt ra khỏi vỏ.

"Keng——"

Một âm thanh inh tai nhức óc vang lên.

Trog không khí chợt lóe lên một vệt ánh sáng vàng!

Ba tên cao thủ không dừng lại nhưng đầu của chúng lại lần lượt rơi khỏi cổ.

Chết rồi!

Nhìn thấy ba tên cao thủ mình dẫn theo chết một cách lãng xẹt như vậy, Ngụy Hàn Siêu không khỏi kinh ngạc thốt lên.

"Ngon đấy!"

"Thanh đao này chưa cùn cũng như ông già rồi còn chưa chịu chết đấy”.

Lúc này Ngụy Tiêu Dương ở phía sau Ngụy Hàn Siêu chầm chậm đi lên phía trước.

Hắn chắp tay sau lưng nhìn Đao Gia: "Cuối cùng cũng hiểu được tại sao nó được gọi là Kim Đao rồi”.

"Nhưng tiếc là chiêu lúc nãy đã lấy đi khá nhiều sức của ông đấy”.

"Cộng thêm lúc trước ông còn bị trúng độc nữa, xem ra ông sắp tạch đến nơi rồi”.

"Để tôi đóng quan tài cho ông luôn nhé”.

“Đừng nói nhảm nữa, lên đi!”, Đao Gia tức giận hét lên.

Hai người đồng loạt ra tay, ánh sáng từ khoản đao lóe lên, nắm đấm liên tiếp tung ra!

Những người bên cạnh hoàn toàn không thấy động tác của họ.

Chỉ có thể cảm nhận được đao khí khủng khiếp, cùng nắm đấm khiến tai người ta ù đi!

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hai người đã tách ra.

Ngụy Tiêu Dương lúc nãy còn đang chắp hai tay sau lưng, lúc này hai tay hắn đã buông xuống.

Hắn quay lưng lại với Đao Gia và đối mặt với Ngụy Hàn Siêu.

Đột nhiên, Ngụy Tiêu Dương chạy tới bên cạnh Ngụy Hàn Siêu.

"Đi!"

Nói xong, Ngụy Tiêu Dương dẫn theo Ngụy Hàn Siêu nhanh chóng rời đi.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói khó hiểu của Ngụy Hàn Siêu: "Sao lại đi? Lao lên giết lão già kia cho tao!"

Lúc này, Diêu Nhược Nam mới phát hiện ra chỗ Ngụy Tiêu Dương vừa đứng có một vũng máu trên mặt đất.

Cái này chắc là máu của Ngụy Tiêu Dương nhỉ!

Hắn đã bị Đao Gia chém trúng rồi!

Nhưng mọi người chưa kịp hoan hô thì Đao Gia đang đứng yên đột nhiên khẽ lay người.

Ngay lập tức, ông ta ngã xuống.

“Ông ơi!”, tiếng hét hoảng sợ của Diêu Nhược Nam vang khắp đại sảnh.

Đao Gia bị hạ gục rồi.

Ông ta mặt mày tái nhợt nằm trên giường bệnh, với đôi tay run rẩy, nắm chặt lấy cánh tay của Diêu Nhược Nam.

"Nhược Nam, mọi người mau rời khỏi tỉnh đi”.

"Ông ơi, cháu không đi đâu. Đây là nhà của cháu. Cháu sẽ không đi đâu cả, cũng không bỏ ông lại đâu!"

Đao Gia gọi Điền Minh Cường đến bên cạnh: "Đại Cường, ông dẫn Diêu Nhược Nam rời khỏi đây đi, đến Đông Hải, tìm Lý Phong”.

Điền Minh Cường vội vàng nói: "Đao Gia, Ngụy Tiêu Dương đã bị ông đánh bại rồi, sao chúng tôi lại phải đi chứ? Hơn nữa còn có ông ở đây nữa…”

Điền Minh Cường còn chưa kịp nói xong, thì Đao Gia đã ho dữ dội.

Ho khan, Đao Gia ho ra máu đen.

Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường giật mình kêu lên.

"Ông ơi ông làm sao thế?"

"Ông sắp không xong rồi. Lúc trước ông luôn cố áp chế khí tức, vì không muốn Ngụy Tiêu Dương nhìn ra sơ hở của mình”.

"Tuy rằng Ngụy Tiêu Dương bị ông làm bị thương, nhưng vết thương của hắn không nghiêm trọng, hắn sẽ sớm bình phục thôi”.

"Khi chúng đến đây lần nữa, lúc đó mọi người muốn đi cùng không kịp nữa rồi!"

"Đi, mau đi đi!"

Nhưng bất kể Đao Gia nói gì, Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường vẫn đứng bên cạnh ông ta, bất động.

Hơn nữa không chỉ có hai người bọn họ, mà tất cả tinh nhuệ của hội quán Kim Đao cũng đứng im như bị đóng cọc xuống đất.

Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Đao Gia.

Bọn họ đứng thẳng, ánh mắt kiên định!

Diêu Nhược Nam đỡ Đao Gia lên ghế sô pha, cô ta trực tiếp quỳ xuống: "Ông ơi, ông đã cứu mạng cháu”.

"Nếu không phải năm đó ông xông vào biển lửa cứu cháu”.

"Thì cháu đã theo bố mẹ lâu rồi”.

"Hôm nay dù ông nói gì đi nữa, cháu cũng sẽ không đi đâu cả”.

“Tất cả mọi người ở hội quán Kim Đao chúng cháu sống cùng sống chết cùng chết!

"Sống cùng sống chết cùng chết!!"
 
Chương 175: Mày không phải là con chó duy nhất tao nuôi đâu


Tiếng nói kiên định của mọi người vang vọng khắp đại sảnh.

Đao Gia ứa nước mắt nhìn Diêu Nhược Nam.

Ông ta đưa tay ra lau vết máu đen trào ra từ khóe miệng: "Được rồi, không hổ danh là cháu gái của ông”.

"Nếu đã như vậy, thì chúng ta sẽ chiến với bọn chúng đến cùng!"

Đao Gia vừa nói xong, thì ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của Ngụy Tiêu Dương. đam mỹ hài

"Không ngờ, đường đường là Đao Gia mà lại giở trò lừa đảo”.

"Nếu tao không kịp phản ứng, thì e rằng hôm nay đã đứt rồi”.

Ngụy Tiêu Dương dẫn theo đám thuộc hạ quay lại.

Diêu Nhược Nam đứng lên, chỉ vào Ngụy Tiêu Dương: "Các người muốn thế giới ngầm của tỉnh, tôi có thể cho các người. Tại sao lại phải đuổi cùng giết tận đến thế cơ chứ?"

Ngụy Tiêu Dương cười lạnh một tiếng: "Cô bé à, cô không hiểu câu nói một núi không thể có hai hổ sao?"

"Chỉ cần ông nội cô chưa chết, thì thế giới ngầm của tỉnh sẽ không bao giờ yên ổn”.

"Vì vậy hôm nay, tất cả người ở đây đều phải chết”.

Dứt lời, tất cả tinh nhuệ của hai thế lực lớn đều hừng hực khí thế, giương vũ khí lên, chuẩn bị lao vào đánh chém lẫn nhau.

Bên trong chiếc xe đỗ bên ngoài hội quán Kim Đao.

Ngụy Hàn Siêu ngồi trong chiếc xe sang trọng với vẻ mặt không vui.

Bên cạnh hắn là hai tên vệ sĩ bảo vệ hắn.

Ngụy Hàn Siêu thực sự muốn vào xem trận đấu.

Hắn muốn tận mắt chứng kiến Đao Gia bị Ngụy Tiêu Dương giẫm lên.

Diêu Nhược Nam chạy đến như một con chó con, quỳ xuống trước mặt hắn, cầu xin sự thương xót.

Lúc này, một chiếc ô tô Mercedes-Benz màu trắng cách đó không xa chạy tới, đậu đối diện với chiếc ô tô hạng sang của hắn.

Ba người xuống xe.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi mà khiến Ngụy Hàn Siêu vốn đang chán nản, lập tức trở nên hừng hực khí thế.

Hắn dí sát người vào cửa sổ, hai con mắt hắn nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình đang bước xuống xe.

Nhìn thấy ba người từ bên kia đường đi tới, Ngụy Hàn Siêu cao hứng vươn tay ra, định mở cửa.

“Cậu chủ, cậu không được xuống xe”, một vệ sĩ bên cạnh Ngụy Hàn Siêu vội nói.

Ngụy Hàn Siêu giơ tay ra tát vào mặt hắn một cái thật mạnh.

"Dương Thiện Tề, mày chỉ là một con chó tao nuôi thôi, mày dám ra lệnh cho tao à!?"

Sắc mặt của Dương Thiện Tề vẫn không thay đổi: "Cậu chủ, cậu không được xuống xe”.

"Mày muốn chết phải không?"

Ngụy Hàn Siêu phát điên lên.

Bởi vì hắn sợ rằng Hứa Mộc Tình sẽ rời khỏi tầm mắt của hắn.

Một người đẹp thuần khiết, duyên dáng và có khuôn mặt thanh tú như vậy thường rất khó kiếm được!

Ngụy Hàn Siêu không thể bỏ lỡ được!

Hắn vội vàng gầm lên: "Nếu tao đây đã không thể xuống thì chúng mày phải xuống, bắt người đẹp kia lại cho tao".

"Tao muốn chơi cô ta trong xe ngay bây giờ”.

Nhưng Dương Thiện Tề, người chặn Ngụy Hàn Siêu lại, vẫn lắc đầu.

"Cậu chủ, giờ đang là ban ngày. Cậu hãy kiềm chế một chút đi. Buổi tối, tôi sẽ đến hộp đêm chọn giúp cậu một cô gái tốt nhất”.

"Mày muốn chết phải không?"

"Tao là chủ của mày, mày chỉ là một con chó tao nuôi thôi”.

"Thân là chó mà dám làm trái ý tao!"

"Tao cảnh cáo mày, hoặc mày đi ra ngoài, bắt người phụ nữ kia về cho tao, hoặc tao sẽ giết mày ngay lập tức”.

Trong khi gầm lên, Ngụy Hàn Siêu đã nắm lấy một con dao găm, dí vào cổ Dương Thiện Tề.

Dòng máu đỏ tươi nhỏ từng giọt dọc theo cạnh sắc của con dao găm.

Tên vệ sĩ bên cạnh cũng không chịu nổi nữa, nhanh chóng mở cửa xe bước nhanh về phía ba người Hứa Mộc Tình.

Thấy vậy, Ngụy Hàn Siêu mới bỏ con dao xuống.

Hắn thè lưỡi, liếm vết máu đỏ tươi trên lưỡi kiếm rồi chế nhạo.

"Mày không phải là con chó duy nhất được tao nuôi đâu”.

"Nếu mày không nghe lời tao, sớm muộn gì tao cũng sẽ giết mày!"

"Giờ thì xuống xe, nhường chỗ cho tao, tao cần không gian để hành sự”.

Ngụy Hàn Siêu vừa dứt lời, Dương Thiện Tề đột nhiên đè cả người Ngụy Hàn Siêu xuống ghế xe.

Lập tức, "rầm" một tiếng.

Cánh cửa bên cạnh Ngụy Hàn Siêu bất ngờ bị đập mạnh, kính xe vỡ ngay lập tức.

Những mảnh kính vỡ đã được Dương Thiện Tề dùng lưng chặn lại.

Ngụy Hàn Siêu kinh hoàng lùi lại, phát hiện ra rằng đó là tên vệ sĩ vừa rời đi để bắt Hứa Mộc Tình.
 
Chương 176: Lắm mồm


Xương toàn thân của tên vệ sĩ vỡ vụn, hắn rơi xuống đất như một đám bùn nhão.

Cùng lúc đó, Lý Phong đang từ từ tới gần chiếc xe.

Bước đi của anh rất kì lạ, mỗi lần anh bước đi, Ngụy Hàn Siêu lại cảm thấy hơi thở của mình trở nên khó khăn hơn.

Hơn nữa chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Lý Phong, hắn liền có cảm giác như đang bị một con dã thú cực kỳ đáng sợ nhìn chằm chằm.

Ngụy Hàn Siêu sợ tới mức nhanh chóng đẩy cửa xe ra, chạy vào cổng của hội quán Kim Đao.

Bên trong hội quán Kim Đao.

Cả hai bên đều đã sẵn sàng chiến đấu!

Đúng lúc vô cùng căng thẳng này, thì Ngụy Hàn Siêu xông vào, hô to về phía Ngụy Tiêu Dương: "Ngụy Tiêu Dương, mau bảo vệ tao!"

"Mau giết thằng đàn ông ngoài cửa đi. Tao muốn con đàn bà của hắn. Tao muốn ngay bây giờ!"

Ngụy Tiêu Dương đang hết sức kinh ngạc thì thấy Dương Thiện Tề khiêng một vệ sĩ bị gãy xương khắp người đi vào.

Hắn cau mày, lập tức hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Đừng quan tâm đến con chó này, mày đi ra giết thằng ngoài kia đi, tao muốn con đàn bà bên cạnh hắn! Đi nhanh đi!"

"Loạt xoạt, loạt xoạt...”

Đó là tiếng giày da đàn ông bước trên đất.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Lý Phong xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Diêu Nhược Nam lập tức sướng phát điên khi nhìn thấy Lý Phong!

Tại sao anh ta lại đến đây?

Có phải anh ta biết mình đang gặp nguy hiểm nên đến để cứu mình không?

"Thằng kia, mày bước thêm một bước nữa thì đừng trách tao”.

Ngụy Tiêu Dương chắp hai tay sau lưng, mặt hơi vênh lên, kiêu ngạo nhìn Lý Phong.

Lý Phong dường như không nghe thấy lời nói của Ngụy Tiêu Dương, bước thẳng đến.

Ngụy Tiêu Dương lúc này hừ lạnh một tiếng, ra tay!

Cơ thể hắn hoạt bát, tốc độ nhanh như điện, cú đấm mạnh như sấm chớp, hắn...

"Bùm!"

Một tiếng động lớn!

Mọi người nhìn thấy Ngụy Tiêu Dương vừa lao lên đã bay về phía sau với tốc độ nhanh hơn.

Cơ thể hắn bay qua đỉnh đầu của mấy tên thuộc hạ.

Lướt qua tầm mắt của đám Điền Minh Cường.

“Rầm!”, cuối cùng, đập mạnh vào tường.

Cả đại sảnh im lặng.

Không một ai, kể cả Đao Gia, biết Lý Phong ra tay như thế nào!

Điếng người.

Nhanh quá!

Mạnh quá!

"Lắm mồm!"

Lý Phong vô cảm đi về phía Ngụy Hàn Siêu.

Dương Thiện Tề bên cạnh vội vàng đứng trước mặt Ngụy Hàn Siêu, giang hai tay như thể sắp đánh một trận lớn.

"Đừng qua, mày đừng qua đây! Nếu mày dám làm tao bị thương, bố tao sẽ không tha cho mày đâu!", Ngụy Hàn Siêu hét lên.

"Bốp!"

Dương Thiện Tề còn chưa kịp phản ứng, thì phía sau đã vang lên tiếng bạt tai giòn tan.

Lý Phong tát mạnh vào mặt Ngụy Hàn Siêu.

Lập tức, có ba chiếc răng đầy máu vẽ nên ba vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.

"Lúc nãy có một con chó mà mày nuôi chạy đến sủa trước mặt vợ tao, làm vợ tao giật mình, mày tính bồi thường như nào?"

"Thằng kia, mày dám động vài cậu chủ, nhà họ Ngụy chúng tao sẽ không tha cho mày đâu!"

Ngụy Tiêu Dương lúc này mới lảo đảo đứng lên.

Tuy nhiên, hắn vừa mới nói xong, đột nhiên toàn thân run lên, phun ra máu.

Hắn thậm chí còn không đứng vững, vội vàng bám vào tường, không ngừng thở dốc.

Ngụy Hàn Siêu vừa lùi lại vừa mắng Lý Phong: "Tao là người nhà họ Ngụy, cái loại tạp chủng như mày dám động vào tao à?"

Khóe miệng Lý Phong nhếch lên, anh cười.

Khoảnh khắc anh cười, con ngươi của Ngụy Tiêu Dương lập tức giãn ra!

Không xong rồi!

Ngụy Tiêu Dương nhìn thấy một bàn chân.

Đó là chân của Lý Phong.

Đá vào đũng quần của Ngụy Hàn Siêu một cách cực kỳ chính xác!
 
Chương 177: Già đi mười mấy tuổi


Sau đó, chợt nghe thấy hai tiếng vỡ “trứng” vang lên.

Đồng thời còn có tiếng kêu vô cùng thảm thiết của Nguỵ Hàn Siêu!

“Cậu chủ”, Dương Thiện Tề vội vàng đỡ hắn dậy.

Lúc này Lý Phong hờ hững nói một câu với Dương Thiện Tề: “Anh cũng không tệ lắm, ít nhất còn có chút lương tâm, sau này gặp chuyện gì khó khăn có thể đến tìm tôi”.

Nói xong, Lý Phong xoay người bước đi.

Dương Thiện Tề la lên với bóng lưng của anh: “Anh là ai?”

“Tôi á?”, Lý Phong dừng chân lại, hờ hững nói: “Lý Phong”.

Lý Phong?

Thì ra anh chính là Lý Phong đã xử lý ba anh em Lôi Vũ Giáp!!

Dương Thiện Tề tái mặt nhìn Lý Phong dần đi xa.

Dù đối mặt với bóng lưng của anh, hắn cũng không có gan đánh lén.

Người này quá mạnh mẽ, anh giống như một ngọn núi sừng sững trong mây vậy, cao đến mức khiến người ta ngẩng đầu lên cũng không có cách nào nhìn thấu!

Chưa tới một ngày, nhà họ Nguỵ đã thua trận!

Cả thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu đều trở nên chấn động!

Theo đó, cái tên Lý Phong cũng như sấm sét nổ vang ở thế giới ngầm của tỉnh.

Khi tin tức tốt này vang dội khắp thế giới ngầm của tỉnh, còn có một tin tức xấu truyền ra.

Đao Gia bệnh nặng.

Bệnh tình lần này thật sự rất nguy kịch.

Thậm chí lão còn không muốn trị liệu, cứ thế nằm trên tầng cao nhất của hội quán Kim Đao.

Các nhân vật lớn ở khắp nơi trong thế giới ngầm Giang Châu đều đến đây.

Đứng xếp hàng trong hành lang đợi Đao Gia gọi vào.

Trong lúc chờ đợi, có không ít người thì thầm nói nhỏ.

“E rằng lần này Đao Gia không qua khỏi rồi, ông nói xem sau này thế giới ngầm của tỉnh sẽ do ai quản lý đây?”

“Cái này cũng cần phải nói ư? Đương nhiên là Lý Phong của Đông Hải rồi, bây giờ nhân vật lớn nào ở Giang Châu chúng ta có thể đấu lại cậu ta?”

“Tôi nghe nói bây giờ cả thế giới ngầm của Đông Hải bền chắc như thép, một con muỗi cũng bay không lọt”.

Lại có một ông lớn nhỏ giọng nói: “Chắc mấy ông chưa biết chuyện này nhỉ? Lúc trước Lý Phong từng đấu với cô Diêu, cô Diêu đã thua rồi!”

“Cho nên theo quy tắc, bây giờ cô Diêu đã là người phụ nữ của Lý Phong!”

Người bên cạnh đều hâm mộ phụ hoạ.

“Có thể cưới cô Diêu về nhà thật sự là phúc ba đời mà!”

“Nghe nói Lý Phong lưng hùm vai gấu, cao hơn hai mét, trông giống như cái tháp sắt vậy”.

“Nhảm nhí! Người anh em của tôi nói trông Lý Phong tuấn tú đẹp trai, rất có khí chất, giống như thần tiên bước ra từ trong cổ đại vậy”.

“Nói bừa cái gì thế? Đàn em của tôi từng nhìn trộm Lý Phong rồi, nó nói Lý Phong rất bình thường, bước ra ngoài đường lớn thì khỏi nhận ra luôn”.

Vào lúc mấy ông lớn suýt chút đánh nhau vì vấn đề ngoại hình của Lý Phong.

Một bên khác trên hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Tất cả ông lớn của thế giới ngầm đều quay đầu nhìn qua.

Ở một bên khác trên hành lang có một người đàn ông ngậm kẹo que cầu vồng đi tới.

Anh mặc một bộ quần áo bình thường không có gì đặc biệt.

Vóc dáng anh rất cao, nhưng chưa đến hai mét.

Thân thể anh cân đối, tuy không tính là rất có khí chất nhưng cũng có dáng dấp siêu phàm thoát tục.

Nhưng những thứ này đều chỉ là vẻ ngoài của anh.

Trong người anh còn có một thứ người bình thường không có…

“Ra vẻ”.

Hứa Hạo Nhiên đi sau lưng Lý Phong lén nói với Hứa Mộc Tình: “Chị, chị có phát hiện anh rể càng ngày càng ra vẻ không?”

Lỗ tai Lý Phong hơi động đậy, quay đầu nói với Hứa Hạo Nhiên: “Khi nãy anh nói với người đại diện của công ty giải trí”.

“Ngày mai hoặc ngày mốt sẽ giúp em quay một bộ phim tên là “Tinh tinh đưa anh tới”, tụi anh còn cố ý mời một con tinh tinh mẹ nặng hai trăm ký làm nữ chính cho em nữa”.

“Anh rể, em sai rồi!”

“Một người anh rể sáng suốt oai phong, cao lớn mạnh mẽ, mặt mày sáng sủa, mày kiếm mắt sáng, tràn đầy khí chất, có thể sánh bằng nhật nguyệt vì sao như anh đi đâu tìm được cơ chứ!”

Dưới sự chú ý của mọi người, Lý Phong dẫn Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên đến phòng của Đao Gia.

Lý Phong vốn không muốn tới.

Nhưng Đao Gia cố ý kêu Điền Minh Cường đưa một tài liệu đến tay Hứa Mộc Tình.

Thì ra công ty giải trí theo như Hổ Gia nói là do hai người hợp tác sáng lập, Đao Gia giữ một nửa cổ phần của công ty.

Đao Gia yên tĩnh nằm trên giường.

Sắc mặt lão tái nhợt, gần đất xa trời, chẳng mấy chốc như già đi mười mấy tuổi.

Đao Gia bảo Diêu Nhược Nam dẫn Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên ra ngoài.
 
Chương 178: Tớ sợ


Trong phòng chỉ còn lại hai người là lão và Lý Phong.

“Cậu Lý, tôi biết cậu rất bận, nên tôi chỉ nói ngắn gọn thôi, tôi hy vọng cậu có thể tiếp nhận vị trí của tôi…”

“Không có hứng thú”.

Đao Gia còn chưa nói xong thì Lý Phong đã mất kiên nhẫn ngắt lời.

Đao Gia vội nói: “Cậu Lý, nếu cậu mặc kệ thế giới ngầm Giang Châu thì các thế lực phương Bắc sẽ nhanh chóng thâm nhập vào, đến lúc đó cả Đông Hải cũng sẽ bị ảnh hưởng”.

Lý Phong cười lạnh: “Tôi còn đang lo bọn họ không đến đây, nếu đến rồi thì không cần đi nữa”.

Đao Gia ngạc nhiên nhìn Lý Phong.

“Cậu Lý, cậu có tính toán gì sao?”

“Tôi muốn làm gì ông không cần quan tâm. Ông chỉ cần biết có tôi ở đây, ông tạm thời vẫn chưa chết được”.

Nói xong, Lý Phong đột nhiên ra tay.

Anh liên tục chỉ vài cái trước ngực Đao Gia.

Sau đó, anh xé áo Đao Gia, quay lưng lão lại, vỗ nhẹ một cái lên lưng Đao Gia.

“Phụt!”

Đao Gia lập tức phun ra một ngụm máu màu nâu đậm.

Điều kỳ lạ là sắc mặt vốn tái nhợt của lão cũng lập tức hồng hào trở lại.

Đao Gia ngạc nhiên khó hiểu nhìn Lý Phong: “Cậu còn biết cả y thuật ư”.

“Chỉ biết chút ít mà thôi”, Lý Phong hờ hững nói.

“Ông già, tuy tôi cứu ông, nhưng ông vẫn phải “chết” một khoảng thời gian”.

“Nếu ông không chết, miếng “bánh ngọt” tôi vất vả làm sẽ không thể hấp dẫn đám chuột nhắt phương Bắc tới được”.

Suy cho cùng Đao Gia cũng là một người lâu năm trong giang hồ.

Lão nhanh chóng hiểu ra hàm ý thật sự của Lý Phong.

Thì ra Lý Phong định lấy cả thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu làm mồi.

Câu các thế lực lớn của phương Bắc, sau đó lần lượt giải quyết hết bọn họ!

Tuy không biết rốt cuộc Lý Phong muốn đấu với con quái vật lớn nào ở phương Bắc, nhưng Đao Gia biết Lý Phong tuyệt đối không đơn giản!

Trước giờ chưa từng gặp ai mạnh mẽ như thế.

Đao Gia sống hơn nửa đời người, thật sự chưa từng gặp ai giống như Lý Phong!

Lý Phong tuỳ tiện nói mấy câu đã khiến Đao Gia phải kinh sợ rồi.

Nếu Lý Phong nói với Đao Gia người anh muốn đối phó thật sự là gia tộc đứng đầu thủ đô.

E rằng Đao Gia sẽ sợ đến mức bệnh cũ tái phát!

Hai ngày sau, Đao Gia “chết”.

Hứa Hạo Nhiên ở lại tỉnh, tiếp tục hoàn thành giấc mộng ngôi sao của mình.

Lý Phong và Hứa Mộc Tình trở về Đông Hải, còn có Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường đi theo.

Phụ nữ là một sinh vật rất kỳ diệu, chỉ mới hai ngày, Diêu Nhược Nam và Hứa Mộc Tình đã hợp như chị em, quan hệ tốt đến mức ngủ cùng nhau, đi vệ sinh cũng phải tay nắm tay.

Càng kinh khủng hơn là Diêu Nhược Nam muốn ở lại trong nhà của Hứa Mộc Tình.

Còn muốn ngủ chung phòng với cô.

Ông trời ơi!

Lý Phong tốn bao nhiêu công sức mới bò được lên giường của vợ, giờ lại phải đáng thương nằm về cái góc lạnh như băng kia.

Tính cách của Diêu Nhược Nam rất ngay thẳng, quan hệ với Hứa Mộc Tình cũng ngày càng thân thiết.

Hai người hay trốn trong phòng lén lút làm một vài chuyện.

Mỗi lần Lý Phong bước vào phòng, bọn họ sẽ lập tức tách nhau ra, khiến Lý Phong cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.

Lý Phong mới trở về từ bên ngoài, đẩy cửa ra, phát hiện trong phòng khách không có ai.

Khi anh muốn bước vào phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng của Hứa Mộc Tình và Diêu Nhược Nam.

Lý Phong rón ra rón rén đi đến bên cạnh, dán lỗ tai lên.

Nghe Hứa Mộc Tình nói: “Cậu nói xem, nếu anh ấy biết chuyện này rồi, anh ấy có thể không thích tớ nữa không?”

Diêu Nhược Nam đáp: “Yên tâm đi, sẽ không đâu”.

Hứa Mộc Tình có vẻ rất căng thẳng: “Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên của tớ, tớ có hơi sợ, còn rất căng thẳng nữa”.

Diêu Nhược Nam an ủi: “Đừng sợ, cậu cứ giao hết cho tớ, tớ sẽ không làm cậu bị thương đâu”.

“Nóng quá!”

Diêu Nhược Nam bật cười: “Nóng mới đúng, cậu phải thả lỏng toàn thân, ôm lấy eo tớ, tớ bắt đầu đây!”

“Tớ, tớ sợ”.

Mẹ kiếp!

Nghe đến đây, Lý Phong lập tức nhảy dựng lên.

Hoang đường! Đúng là hoang đường!

Anh không nói một câu đã giơ chân đá văng cửa.

“Ầm!”
 
Chương 179: Khác biệt giữa chó và người


Sau khi đá văng cửa, Lý Phong giận dữ bước vào.

Kết quả nhìn thấy Diêu Nhược Nam và Hứa Mộc Tình đang đứng.

Nhìn tư thế của bọn họ, hình như Diêu Nhược Nam đang dạy cho Hứa Mộc Tình thuật phòng thân!

Xung quanh yên tĩnh.

Cả căn phòng cực kỳ im lặng.

Lý Phong ho nhẹ hai tiếng: “Khụ, à, hai người có muốn uống nước nóng không?”



“Nhảm nhí! Rốt cuộc Lý Phong kia là ai chứ?”

“Sau lưng cậu ta có thế lực gì? Vì sao lại to gan như vậy, dám đánh con trai tôi!?”

Trong phòng khách một căn biệt thự của gia tộc lớn nào đó ở phương Bắc, chủ nhà họ Nguỵ - Nguỵ Hồng tướng mạo oai phong đang tức giận rít gào.

Ai trong tất cả mọi người bị ông ta đưa mắt nhìn tới đều cúi đầu.

Bây giờ Nguỵ Hàn Siêu đang nằm trong bệnh viện.

Tuy sức khoẻ không sao cả, nhưng hắn đã không còn là một người đàn ông hoàn chỉnh nữa rồi!

Cuối cùng, Nguỵ Hồng đưa mắt nhìn về phía Dương Thiện Tề.

Ông ta chỉ vào Dương Thiện Tề: “Cậu ngẩng đầu lên cho tôi”.

Dương Thiện Tề vừa ngẩng đầu, Nguỵ Hồng đã tát mạnh một cái lên mặt hắn.

Tát một cái vẫn chưa thấy hả giận, Nguỵ Hồng lại giơ chân đá Dương Thiện Tề một cái.

Hơn nữa mỗi một cước của ông ta đều đá trúng đũng quần của Dương Thiện Tề.

Dương Thiện Tề vẫn luôn nhịn, hai chân không ngừng run rẩy.

Nguỵ Hồng đá liên tục mười cước, đến mức chân ông ta như nhũn ra mới dừng lại.

“Cậu có biết chó và người khác nhau ở chỗ nào không?”

Dương Thiện Tề không dám đáp lời.

“Khác biệt lớn nhất của chó và người là chó chỉ biết lắc đuôi với chủ của mình”.

“Còn cậu thì sao, tôi nuôi cậu nhiều năm như vậy, cậu lại dám lắc đuôi với người khác”.

Dương Thiện Tề vội vàng lắc đầu: “Chủ nhà, không phải thế đâu, ông nghe tôi giải thích đi…”

“Chát!”, Nguỵ Hồng lại tát một cái.

Ông ta duỗi tay chỉ vào Dương Thiện Tề: “Tôi cho cậu nói chuyện chưa?”

“Ngồi xổm xuống cho tôi”.

Nguỵ Hồng vừa ra lệnh, Dương Thiện Tề lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.

Sau đó, Nguỵ Hồng giơ chân đạp lên đầu Dương Thiện Tề, còn không ngừng tát lên mặt hắn.

“Chát! Chát! Chát!”

“Một con chó không nghe lời, tôi nuôi thì có tác dụng gì?”

“Chủ nhà, tôi vẫn luôn trung thành và tận tâm với nhà họ Nguỵ, chưa từng phản bội nhà họ Nguỵ”.

Nguỵ Hồng cười khẩy: “Thật sao, nếu thế, bây giờ cậu lấy một con dao đến Đông Hải giết hết tất cả thân thích bạn bè của Lý Phong kia cho tôi, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!”

Dương Thiện Tề đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử của hắn cũng đang run rẩy.

Hắn nhìn Nguỵ Hồng với ánh mắt khó tin.

Đây còn là chủ nhà oai phong, cơ trí mọi khi sao?

Chủ nhà bây giờ như một con chó già đang nổi điên, trong mắt chỉ còn lại sự điên cuồng!

“Dương Thiện Tề, đám người các cậu là trẻ mồ côi tôi nhặt về”.

“Tôi cho các cậu cơm ăn áo mặc, còn cho các cậu một thân phận vẻ vang, bây giờ đã đến lúc nên báo đáp tôi rồi”.

Nói xong, Nguỵ Hồng lấy một con dao găm từ người bên cạnh, đưa cho Dương Thiện Tề: “Đi, đi Đông Hải, giết chết tất cả người nhà của Lý Phong cho tôi”.

Dương Thiện Tề run rẩy nhận lấy dao găm.

Hắn chậm rãi đứng lên, cúi người thật thấp với Nguỵ Hồng, sau đó xoay người rời đi.

Hắn biết chuyến đi này chính là vĩnh biệt!

Nguỵ Hồng hừ lạnh nhìn Dương Thiện Tề đẫm lệ rời đi.

Nguỵ Tiêu Dương đã băng bó miệng vết thương đứng bên cạnh nói một câu: “Gia chủ, Dương Thiện Tề không phải đối thủ của Lý Phong, cậu ta đi chỉ có thể chịu chết”.

“Một con chó thôi mà, chết thì chết!”

Nguỵ Hồng hỏi Nguỵ Tiêu Dương: “Bây giờ cậu sao rồi?”

“Chỉ bị chút nội thương, nghỉ ngơi vài ngày là có thể hồi phục rồi”.

Nguỵ Hồng bình tĩnh nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho Lão Tam và Lão Tứ trở về từ nước ngoài”.

“Đợi về rồi, ba anh em các cậu dẫn người đến Giang Châu”.

“Đao Gia đã chết, chủ nhân nhà họ Tống sau lưng lão sẽ không mặc kệ”.

“Chắc chắn nhà họ Tống sẽ phái người quản lý tỉnh Giang Châu một lần nữa trong khoảng thời gian ngắn nhất, chúng ta phải nhanh hơn bọn họ một bước!”

“Vâng!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom