Cập nhật mới

Dịch Full Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160: Sau khi tốt nghiệp


Có câu nói, tiềm lực của con người là vô hạn.

Sở Hoài Nam cảm thấy thể lực của mình đã tăng lên một cách hiệu quả vô cùng, bây giờ đã có thể theo kịp tần suất của Tiếu Hi Hi, nhưng cậu lại không biết đây là do Tiếu Hi Hi chủ động nhường, vì sự trưởng thành lành mạnh của bạn trai nhỏ nên cô mới cố ý rút ngắn lại tần suất cùng thời gian.

Dù sao thân thể Sở Hoài Nam vẫn còn nằm trong giai đoạn phát triển, cho dù cô ham vận động thế nào thì cũng sẽ không nóng vội nhất thời.

Polka lên đại học, sau khi học xong một tiết chuyên môn liền cảm thấy bản thân không cần ngày nào cũng phải đến trường nữa, tri thức cần học anh ta chỉ cần nhìn qua một lần là biết rồi.

Vì vậy anh ta liền dồn hết phần lớn thời gian vào chuyện công ty, cùng Tiếu Hi Hi làm một hệ thống vận động gia đình. Người hiện đại quá mức ỷ lại vào thiết bị điện tử, hao phí phần lớn thời gian vốn nên dùng để vận động vào những chuyện càng thu hút ánh mắt hơn.

Hệ thống vận động gia đình chỉ cần mua vài loại trò chơi kèm theo trang bị và phần mềm là có thể ở nhà thử nghiệm phương thức vận động, ở tinh cầu Mạc Đắc cũng có hệ thống tập thể hình tương tự như vậy, cường độ cũng chỉ mạnh hơn cái này một chút mà thôi.

Ban đầu vợ chồng Tiếu Viễn Sơn vốn cho rằng mấy đứa trẻ gộp lại một chỗ chơi đùa một chút thôi, nhưng sau khi nhìn thấy thành quả phát triển của bọn họ, họ liền cảm thấy tiềm lực thị trường của sản phẩm này cũng rất khả quan, thị trường của loại sản phẩm này hiện nay cũng chỉ có một sản phẩm là vòng vận động của nước nào đó với trò chơi thể nghiệm cảm giác như thảm khiêu vũ mà thôi.

Vì vậy Tiếu Viễn Sơn lại viện trợ thêm một khoản tiền nữa, giúp đỡ lót đường cho việc bán sản phẩm, quảng cáo, tuyên truyền, mời người đại diện, Tiếu Hi Hi và Polka không thích hợp với những công đoạn về mặt thương nghiệp này, EQ của hai người họ không đủ để chu toàn mọi mặt, tính cách của Đồ Hoan Hoan lại quá mềm yếu.

Vì vậy Tiếu Viễn Sơn liền dẫn Sở Hoài Nam đi theo, vừa làm vừa cầm tay chỉ việc mà dạy cho cậu, giúp cậu quen biết với nguồn nhân mạch của mình.

Liên hệ với nhà xưởng, tăng mạnh sản lượng, còn phải tuyển thêm rất nhiều nhân viên, lúc này ưu thế thể lực kinh người của người tinh cầu Mạc Đắc liền được thể hiện ra, Polka và Tiếu Hi Hi có thể cả ngày cả đêm không cần ngủ.

Sở Hoài Nam buồn ngủ liền nằm trên sô pha đánh một giấc, lúc ngủ dậy, Tiếu Hi Hi vẫn còn ngồi bên cạnh cậu làm việc.

Thấy cậu tỉnh lại, Tiếu Hi Hi lập tức buông máy tính trong tay xuống, sau đó giống như mèo con mà nằm bò lên người cậu, sáng sớm đôi tình nhân nhỏ đã thân mật hôn môi trong phòng làm việc.

Sở Hoài Nam biết chắc Tiếu Hi Hi lại làm việc xuyên đêm, cậu có thể cảm nhận rõ được Polka và Tiếu Hi Hi càng ngày càng không thèm che giấu trước mặt cậu và Đồ Hoan Hoan nữa, nhất là những vấn đề khác biệt với người thường này.

Bọn họ có thể không ngủ mà não bộ vẫn có thể duy trì lượng vận động cao độ, lại còn có sức mạnh vượt qua cả người thường, có thể nhẹ nhàng thoải mái chuyển mấy thùng đồ lên xe chở hàng, ngay cả xe đẩy và người máy vận chuyển cũng không có hiệu suất công việc cao như hai người họ.

Một người nhát gan như Đồ Hoan Hoan lại không hề sợ hãi chút nào đối với chuyện này, mà ngược lại sau khi nhìn thấu tất cả, cô ấy vẫn luôn che giấu giúp họ, nhất là ở nơi đông người, cô ấy vẫn luôn thấp thỏm lo sợ hai người họ sẽ bị lộ tẩy.

Đồ Hoan Hoan từng ở trong phòng uống nước thử thăm dò Sở Hoài Nam mà hỏi: “Bọn họ, có phải người nhân tạo hay không?”

Cô ấy chưa từng gặp ba mẹ của Polka và Tiếu Hi Hi, tuy nói rằng ba của Tiếu Hi Hi quanh năm luôn ở nước ngoài, nhưng ai biết được Tiếu Hi Hi có phải thật sự là do con người sinh ra không chứ?

Sở Hoài Nam: “…” Sức tưởng tượng còn phong phú hơn cả cậu.

Chỉ có một lần đó, về sau hai người liền không nhắc đến nữa, cứ coi như chưa phát hiện ra điều gì.

Giai đoạn đầu sản phẩm nhận được phản hồi rất tốt, nhất là đám người luôn ở lỳ trong nhà, không ra khỏi nhà cũng có thể vận động cơ thể, những cảnh tượng đặc sắc cùng hiệu ứng âm thanh theo hình thức lặp lại có thể khiến người ta mau chóng hòa nhập vào trò chơi, đồng thời có thể kiên trì tiếp tục thực hiện.

Sau khi sản phẩm bán đi được số lượng lớn, theo đó chuyện kỹ thuật nòng cốt của sản phẩm là do hai sinh viên đại học nghiên cứu ra cũng được truyền đi, rất nhiều truyền thông muốn phỏng vấn nhưng đều bị Sở Hoài Nam từ chối.

Cậu luôn kín tiếng mà kiếm tiền, quan trọng nhất là cậu không muốn công bố Tiếu Hi Hi ra trước tầm mắt mọi người.

Trong chuyện này có du͙© vọиɠ chiếm hữu cùng lòng ghen tuông của cậu quấy phá, cậu cũng sợ Tiếu Hi Hi sẽ để lộ ra sơ hở gì đó, hơn nữa tính chất công việc chính của Tiếu Hi Hi không cho phép cô xuất đầu lộ diện bên ngoài.

Vào năm tư, công ty đã ổn định, Sở Hoài Nam cũng đã tích lũy được tài sản nhất định, vì vậy cậu quyết định nói ra sự thật cho vợ chồng Tiếu Viễn Sơn biết.

Cậu trưng cầu ý kiến của Tiếu Hi Hi, Tiếu Hi Hi liền nói: “Chú và thím hả? Chắc bọn họ đã biết rồi.”

Sở Hoài Nam: “…?? Từ khi nào?”

Tiếu Hi Hi bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại những cảnh tượng mà có lẽ hai vợ chồng Tiếu Viễn Sơn đã đoán ra được.

Vợ chồng Tiếu Viễn Sơn dù sao cũng là người lớn ăn cơm nhiều hơn bọn họ mấy mươi năm, nhất là Tiếu Viễn Sơn thì lại cực kỳ biết quan sát sắc mặt lời nói, lúc học cấp hai, Tiếu Viễn Sơn chỉ cho rằng tình cảm hai chị em rất tốt, đi đâu cũng là hai người đi cùng.

Nhưng lên cấp ba, Tiếu Viễn Sơn đã hơi nhìn ra được chút manh mối, ông từng thương lượng chuyện này với Chung Lệ Mẫn, có cần tìm hai đứa nhỏ nói chuyện hay không.

Ý của Chung Lệ Mẫn là, cho dù là Hi Hi hay Hoài Nam thì đều không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, hai người nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng tính cách lại bướng bỉnh, mười con trâu cũng không kéo lại được, chuyện gì đã quyết định rồi thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, so với chuyện đường đột tìm hai đứa nhỏ nói chuyện, còn không bằng cứ quan sát trước đã.

Vì vậy sau khi quan sát một đoạn thời gian, hai vợ chồng cảm thấy: ‘… chắc hai đứa nhỏ này đang yêu nhau rồi.’

Chớp mắt một cái, hai người đều đã thi đỗ vào đại học thành phố E, có khoảng cách rồi, hai vợ chồng Tiếu Viễn Sơn lại càng không cách nào nhúng tay vào nữa.

Hai vợ chồng đã từng đối mặt với rất nhiều chuyện lớn, tính cách con người cũng rất cởi mở, hai vợ chồng thương lượng, hai đứa trẻ cứ tiếp tục sống chung thế này có lẽ là định kết hôn với nhau, nhưng quan trọng là quan hệ hiện tại của hai đứa không thể nào kết hôn được.

Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, Tiếu Viễn Sơn nói: “Nếu hai đứa mở miệng nói ra, thì dời Hoài Nam ra khỏi sổ hộ khẩu đi.” Cũng tức là kết thúc quan hệ nuôi dưỡng, đã không còn là con nuôi của họ nữa.

Đợi sau này cậu kết hôn với Tiếu Hi Hi rồi, thân là cháu rể thì cũng là người một nhà thôi. Từ xưa tới nay vợ chồng Tiếu Viễn Sơn vẫn luôn xem Hi Hi như con gái của mình mà nuôi dưỡng.

Bây giờ chuyện phiền phức duy nhất là, làm sao nói với Tiếu Hà - anh của ông đây?

Sở Hoài Nam cực kỳ căng thẳng mà nói rõ ràng mọi chuyện với vợ chồng Tiếu Viễn Sơn, giống hệt như những gì Tiếu Hi Hi đoán, vợ chồng Tiếu Viễn Sơn không hề la to hét lớn, cũng không tức giận đùng đùng, hai người chỉ dùng thân phận người từng trải mà nói cậu và cô nhất định phải sống tốt với nhau, yêu thương kính trọng lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.

Một ngày nào đó sau khi đã tốt nghiệp đại học.

Polka lén la lén lút chui vào phòng làm việc của Sở Hoài Nam, trên người anh ta mặc áo sơ mi trắng, hai cúc áo phía trên mở ra, nửa người dưới mặc quần tây trang, đầu cắt húi cua.

Sở Hoài Nam buông tài liệu trong tay xuống: “Chuyện gì? Sao lén lén lút lút vậy?”

Sở Hoài Nam đã làm phẫu thuật mắt, bây giờ không cần đeo kính nữa. Cậu để tóc dài, cột thành một nhúm sau ót, Tiếu Hi Hi thích sờ tóc cậu, mềm mại, cảm giác rất thoải mái.

Áo sơ mi đen ủi phẳng không chút cẩu thả, để lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn cùng xương quai xanh.

Polka kéo một cái ghế qua ngồi xuống, một chân đẩy trên đất một cái khiến cái ghế trượt tới bên cạnh Sở Hoài Nam, nhỏ giọng nói: “Tôi phải nói nhỏ giọng, nếu không Tiếu Hi Hi ở bên ngoài có thể nghe được.”

“Tôi đang chuẩn bị cầu hôn.”

Sở Hoài Nam theo thói quen mà đưa tay đẩy kính, lúc này cậu mới ý thức được mình đã không còn kính nữa, vì vậy chỉ đành chạm chạm vào chóp mũi, nói: “Sau đó thì sao?”

Polka cực kỳ tự nhiên nói: “Thì kéo cậu làm cùng đó, thấy tôi trượng nghĩa ghê chưa?” Theo cách nói của tinh cầu Lam Sắc thì anh ta và Sở Hoài Nam là anh em tốt, làm chuyện gì cũng phải kêu cậu làm cùng mới trượng nghĩa.

Sở Hoài Nam: “Cảm ơn nhé, cậu lo phần cậu, chúng ta chia ra mà cầu hôn.”

Polka: “Thôi được.”

Sở Hoài Nam làm như vô ý nói: “Cậu định cầu hôn kiểu gì?”

Vừa nhắc đến chuyện này, những lời Polka định nói liền cuồn cuộn như nước sông, chảy dài không dứt mà trào ra: “Tôi định làm một chiếc phi thuyền giả, hai căn phòng to thế này này, lại tìm một đám diễn viên quần chúng diễn vai hải tặc tinh tế, tôi đóng vai chiến sĩ vũ trụ xuất sắc! Tôi tìm được trên mạng, công ty này chuyên gia giúp đỡ cầu hôn, tôi chia sẻ qua wechat cho cậu, cậu cũng có thể tìm đến công ty này.”

Sở Hoài Nam: … Có lẽ, hai người họ là người ngoài hành tinh à?

“Không cần, tôi thích phương thức cầu hôn đơn giản.” Tìm một đám diễn viên quần chúng tới diễn, thật đúng là không còn gì ngu ngốc hơn.

Trước hết bỏ qua chuyện có phải người ngoài hành tinh hay không, cậu cảm thấy Đồ Hoan Hoan sẽ không thích phương thức cầu hôn thế này.

Quả nhiên đúng như dự đoán, Polka vì muốn tạo nên hiệu quả anh hùng cứu mỹ nhân mà ngay hôm đó liền gửi tin nhắn cho Đồ Hoan Hoan, bảo cô ấy đến tầng một công ty.

Bọn họ đã dời công ty rồi, từ phòng làm việc nho nhỏ ban đầu chuyển đến tòa lầu chuyên dùng thuê văn phòng làm việc ở trung tâm thành phố, bọn họ thuê nguyên cả tầng bốn, đợi công ty phát triển thêm một đoạn thời gian nữa, họ sẽ suy tính đến chuyện xây tòa lầu công ty riêng cho mình.

Vừa lúc Tiếu Hi Hi muốn về trong cục, bây giờ cô đã là một cảnh sát nhân dân rất ưu tú, chỉ khi tan làm hoặc ngày nghỉ mới đến công ty dạo một vòng.

Cô và Đồ Hoan Hoan cùng vào thang máy xuống lầu, Đồ Hoan Hoan uốn xoăn tóc, mặc một chiếc váy hoa, lúc cười nhìn giống như một con búp bê barbie, có thể nhìn ra được lúc này cô ấy đang rất hạnh phúc, đã không còn bóng dáng sợ hãi rụt rè thời học sinh nữa.

Sau khi ông nội cô ấy đến tuổi về hưu liền từ chối sự giữ lại của Tư Đồ phu nhân, chuyển ra khỏi nhà Tư Đồ, vào sống trong biệt thự nhỏ Polka và Đồ Hoan Hoan mua.

Polka trả khoản tiền cọc đầu tiên, mỗi tháng lại cẩn thận trả khoản vay.

Ông nội Tư Đồ là một ông cụ vừa hiền hòa lại vừa nghiêm khắc.

Ngay từ đầu ông đã rất vừa ý bạn trai của cháu gái, bởi vì nhìn Polka có vẻ rất đơn thuần, sau khi tiếp xúc lâu hơn sẽ phát hiện đứa nhỏ này cứ như một tờ giấy trắng, vừa chân thành vừa ngây ngô.

Bây giờ mỗi ngày ông nội đều trồng hoa, luyện thư pháp, ra công viên đánh cờ, thỉnh thoảng còn đi du lịch với đám bạn già, sống cực kỳ tự do thoải mái, trở thành sự đối lập rõ ràng với Polka cả ngày phải vất vả làm công…

Thang máy đến tầng một, cửa chầm chậm mở ra.

Đồ Hoan Hoan đang vui vẻ nói với Tiếu Hi Hi chuyện mình và Polka đến công viên trò chơi, Polka nhảy lên xe hoa của công viên trò chơi dọa cho nhân viên công tác đóng vai chuột Mickey trên đó sợ hết hồn.

Sau khi cửa thang máy mở ra, Tiếu Hi Hi cảnh giác dò xét bên ngoài, ngoài cửa quá yên tĩnh, lại còn đen thui một mảnh, khắp nơi đều lộ ra vẻ kỳ quái.

Đột nhiên, có một chàng trai mặc một thân quần áo kiểu ‘cướp biển Caribbean’ từ một bên nhảy ra, Đồ Hoan Hoan tưởng là kẻ điên liền bắt đầu: “Á!” một tiếng hét lớn lên, không ngờ tiếng kêu của cô ngược lại càng kéo đến càng nhiều ‘cướp biển Caribbean’ hơn, một đám giống như cương thi mà nhào về phía thang máy.

Đồ Hoan Hoan sợ tới mức khóc lên, cô ấy trốn sau lưng Tiếu Hi Hi, nhỏ giọng nức nở: “Đây là chuyện gì vậy hả?”

Nhưng trong mắt Tiếu Hi Hi, cô đã quá quen thuộc với bộ dáng của đám người này rồi! Đây chẳng phải là hải tặc tinh tế sao? Bọn họ cũng tới tinh cầu Lam Sắc sao?

Tiếu Hi Hi không nói gì thêm lập tức liền lao vào đánh nhau, tay trái của cô tóm lấy tên ‘cướp biển Caribbean’ xông đến đầu tiên, trực tiếp ném thẳng lên trời theo góc một trăm tám mươi độ, hai chân theo tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy kịp mà đá một cú như lốc xoáy, đám hải tặc đang xông tới trong phút chốc liền bị đá cho ngã thành một đám. Những tên ở phía sau thấy vậy căn bản không dám bước lên trước nữa, cả đám sợ hãi mà hét về phía sau lưng mình: “Chẳng phải bảo là ra vẻ một chút thôi sao? Thế này thì phải thêm tiền đấy!”

Tiếu Hi Hi nghe thấy, thì ra là giả, bảo sao lại yếu như vậy.

Cô vỗ vỗ Đồ Hoan Hoan đang khóc nức nở sau lưng mình: “Đám người này là giả thôi, đừng khóc nữa.”

Vì vậy, khi chiến sĩ vũ trụ Polka ra sân, đám hải tặc tinh tế người thì bị thương, kẻ đã chạy mất dép.

Polka ra sân không những không có hiệu quả anh hùng xuất hiện, mà bộ dáng của anh ta lúc này càng giống như đang tuyên truyền cho triển lãm hoạt hình Ultraman.

Bị đối tượng cầu hôn Đồ Hoan Hoan khóc tới mức nhòe cả mascara trốn sau lưng Tiếu Hi Hi nhìn vào.

Lần cầu hôn đầu tiên của Polka, thất bại.

Sở Hoài Nam nhìn hết toàn bộ quá trình: … Cậu cảm thấy, ý tưởng của Polka không đáng tin cho lắm.

Tác giả có lời muốn nói: Polka: Không giống với những gì mình tưởng tượng nhỉ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161: Cầu hôn thành công


Lần cầu hôn đầu tiên của Polka cứ thế mơ mơ hồ hồ mà thất bại rồi, anh ta lấy lại tinh thần, không ngừng cố gắng. So với việc làm đề đọc hiểu, cầu hôn đơn giản hơn nhiều.

Lần này Polka đã thông minh hơn, anh ta lựa chọn hùa theo sở thích của Đồ Hoan Hoan, đóng giả thành nhân vật hoạt hình Simba mà Đồ Hoan Hoan thích nhất, chính là con Simba trong Vua Sư Tử đó.

Anh ta đổi một công ty cầu hôn khác, lần trước bồi thường không ít tiền thuốc men, đã bị người ta kéo vào danh sách đen, từ chối hợp tác lần nữa với mình rồi. Người ta cầu hôn là chuyện vui, còn anh ta cầu hôn thì suýt tý nữa đã gây ra sự cố nhân thân.

Vì muốn cho Đồ Hoan Hoan hòa nhập vào khung cảnh, toàn thân Polka đều dán đầy lông, công ty cầu hôn phối hợp với anh ta mà đóng giả thành đủ loại động vật, một đám người đứng cùng nhau liền giống như đủ loại yêu quái trong Tây Du Ký.

Vì vậy, khi Đồ Hoan Hoan một lần nữa bị gọi tới lầu một, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vừa kích động vừa sợ hãi… nhưng cho dù đã chuẩn bị sẵn, cô vẫn bị dọa hết hồn, cắn chặt khớp răng, không ngừng nhắc nhở trong lòng mình, không thể khóc, hôm nay là ngày vui, vì vậy phải vui vẻ khóc chứ không phải khóc do bị dọa sợ!

Vua sư tử Polka đi ra từ trong một đám yêu ma quỷ quái, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, cực kỳ giống tọa kỵ sư tử lông xanh của Văn Thù Bồ Tát.

Vì muốn thể hiện ra hormone nam tính của mình, theo kiến nghị không đáng tin cậy của công ty cầu hôn, Polka bắt đầu biểu diễn đấu vật, đánh tới mức nhăn mày trừng mắt, cực kỳ đáng sợ.

Đồ Hoan Hoan càng xem càng cảm thấy mũi mình xót hơn, càng muốn khóc hơn, vì vậy cô lập tức hét lớn: “Em đồng ý! Em gả!”

Nhưng động tác của Polka vẫn không dừng lại: “Em đợi đã, anh còn chưa nói xong lời kịch, phải đánh xong bộ động tác đấu vật này đã.”

Đám người giúp đỡ cầu hôn: “…”

Tên đàn ông này không phải bị ngu chứ… cậu cầu hôn chẳng phải là muốn cô ấy gả cho cậu sao? Còn đánh cái gì nữa?

Tóm lại rằng, lúc Đồ Hoan Hoan cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà khóc lên thì nghi thức cầu hôn này rốt cuộc cũng kết thúc.

Polka có hơi hưng phấn mà nâng Đồ Hoan Hoan lên cao, đôi mắt sáng ngời lấp lánh của sư tử nhìn vào cô, Đồ Hoan Hoan vừa khóc vừa cười, nhất thời không biết phải làm sao để khống chế cảm xúc của mình.

Sở Hoài Nam vốn chỉ định cầu hôn bằng phương thức đơn giản thôi, nhưng đem ra so với Polka, đơn giản quá thì có vẻ không đủ lòng thành.

Vì chuyện làm sao để cầu hôn mà Sở Hoài Nam đã ngày suy đêm nghĩ mất một tháng, cuối cùng cũng nghĩ ra được một phương thức cầu hôn chắc chắn Tiếu Hi Hi sẽ vừa lòng.

Cậu định làm một căn phòng kẹo cho con người vẫn luôn trung thành với đồ ăn ngon là Tiếu Hi Hi.

Chắc chắn không thể làm được theo tỉ lệ căn nhà thật, nhưng cũng không thể quá nhỏ, diện tích vừa đủ cho một người đi vào là tốt nhất.

Bởi vì kẹo không thể bảo quản được trong nhiệt độ bình thường nên cậu còn đặc biệt liên hệ với một công viên băng tuyết.

Mùa này vừa hay là mùa ngắm băng ngắm tuyết, vậy nên khi cậu hẹn Tiếu Hi Hi đi xem đèn băng, Tiếu Hi Hi liền nóng lòng muốn thử nói: “Em làm cho anh nhé?”

Cô rất có tự tin có thể khắc băng thành đủ mọi loại hình dạng.

Sở Hoài Nam: “… Chúng ta đi xem thử trước đi, vậy khi quay về em mới dễ phát huy chứ.”

Ba ngày sau, Sở Hoài Nam mang theo tâm trạng thấp thỏm dẫn Tiếu Hi Hi đến thế giới băng tuyết mà cậu đã bố trí sẵn trước đó.

Mời vài chuyên gia điểm tâm hợp tác hoàn thành một căn nhà kẹo, phần chịu đựng trọng lực và cột nhà chủ yếu dùng kẹo cứng chống đỡ, những bộ phận nhỏ gắn nối thì dùng socola, mặt tường dùng bánh quy và bánh xốp chèn vào, cửa kính thì dùng nước đường trong suốt hay phủ bên ngoài kẹo hồ lô làm nên, nắm cửa trên cánh cửa nhỏ dùng bánh su kem dạng lớn thay thế. Giường trong phòng là bánh kem có nhân gộp lại, bên trên còn phủ đầy kẹo bông gòn.

Tiếu Hi Hi liếc một cái liền nhìn chằm chằm vào căn nhà kẹo: “Cái này làm bằng đồ ăn hả?”

Sở Hoài Nam dẫn cô qua đó, Tiếu Hi Hi nói: “Có thể sờ không?”

Nhân viên công tác giả bên cạnh nói: “Có thể.”

Tiếu Hi Hi vừa sờ vừa kinh ngạc thốt lên: “Thế này phải tiêu tốn bao nhiêu điểm tâm chứ? Lãng phí quá đi.”

Thấy nội dung nói chuyện đang chạy theo hướng khác, Sở Hoài Nam liền vội vàng bước lên trước một bước: “Hi Hi.”

Lúc này Tiếu Hi Hi không rảnh để ý tới cậu, cô đang sờ viên kẹo được khảm trên tường.

Sở Hoài Nam kéo lấy tay Tiếu Hi Hi, khiến cô phải nhìn vào mình: “Hi Hi, anh có lời muốn nói với em.”

Tiếu Hi Hi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, liền hỏi: “Chẳng lẽ anh muốn mua lại căn nhà kẹo này cho em à?”

Sở Hoài Nam cười nói: “Thật ra căn nhà kẹo này là anh chuẩn bị cho em đó.” Lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ sớm, Sở Hoài Nam vừa định quỳ một gối xuống cầu hôn.

Ai ngờ cậu vừa quỳ xuống được một nửa thì đã bị Tiếu Hi Hi nhấc lên như nhấc một con động vật nhỏ.

Sở Hoài Nam bị ép đứng dậy: “…”

Thế này thì cầu hôn kiểu gì?

Tiếu Hi Hi: “Có lời gì thì nói, đừng quỳ, dưới đất nhiệt độ quá thấp, sẽ khiến đầu gối bị thương.”

Sở Hoài Nam hít sâu một hơi, một lần nữa điều chỉnh lại trạng thái của mình, nói: “Hi Hi, gả cho anh đi.”

Tiếu Hi Hi quái dị nói: “Chẳng phải chúng ta đã sớm là bạn đời của nhau rồi sao?”

Nghi thức kết giao bạn đời của tinh cầu Mạc Đắc cực kỳ đơn giản, chỉ cần hai bên hứa hẹn, sau đó đi đăng ký một giấy chứng nhận tương tự như chứng nhận kết hôn là được rồi, vậy nên trong suy nghĩ của Tiếu Hi Hi, từ khoảnh khắc khi Sở Hoài Nam tỏ tình với cô hồi cấp ba và cô đồng ý, thì hai người đã trở thành bạn đời chính thức rồi.

Sở Hoài Nam: … Sao cậu biết được chứ?

Ánh mắt quét qua trang phục Sở Hoài Nam tỉ mỉ chuẩn bị, vì muốn cho mình nhìn có vẻ đẹp trai, Sở Hoài Nam còn cố ý đặt làm tây trang, đầu tóc cũng chải chuốt không chút cẩu thả, vì màu da trắng nên nhìn cứ như một chàng trai con lai tuấn tú.

Tiếu Hi Hi: Xem ra anh ấy đã chuẩn bị rất lâu.

Không muốn đả kích tấm lòng chịu khó của Sở Hoài Nam, vì vậy Tiếu Hi Hi cũng phối hợp mà đặt tay vào lòng bàn tay Sở Hoài Nam, giống hệt như thời cấp ba, cằm cô hơi nâng lên, nói: “Em đồng ý.”

Phảng phất như quay về mùa đông hôm đó, Sở Hoài Nam chầm chậm đeo chiếc nhẫn đã chuẩn bị sẵn vào tay Tiếu Hi Hi.

Thời gian của khoảnh khắc này dường như cũng trở nên chậm hơn, từ khi lấy nhẫn ra cho đến khi chiếc nhẫn trượt vào đầu ngón tay, bụng ngón tay, cuối cùng đeo lên ngón tay cô.

Vừa chân thành vừa trịnh trọng, đây là khoảnh khắc mà Sở Hoài mong ngóng từ lâu, cậu thậm chí còn không dám chớp mắt.

Tiếu Hi Hi hỏi: “Ngón tay bị đông cứng rồi hả?”

Cô tưởng rằng động tác của Sở Hoài Nam trở nên chậm chạp là do nhiệt độ trong thế giới băng tuyết quá thấp, dẫn đến động tác của cậu trở nên cứng lại. Tiếu Hi Hi dùng bàn tay phải đang rảnh rỗi của mình đè lên mu bàn tay cậu, hơi xoa nhẹ.

Sở Hoài Nam thích tất cả mọi thứ của Tiếu Hi Hi, bao gồm cả những lúc cực kỳ ngây ngốc của cô, tất cả trong mắt cậu đều cực kỳ đáng yêu.

Sau khi đeo xong nhẫn cho cô, Sở Hoài Nam liền thò hai tay của mình vào lòng bàn tay cô: “Cứng rồi, Hi Hi xoa xoa giúp anh.”

Nhân viên công tác có mặt tại hiện trường: …Thế giới băng tuyết đã lạnh thế này rồi! Lại còn phải nhìn hai người họ xoa tay cho nhau! Càng lạnh hơn!

Kết thúc nghi thức cầu hôn không không mấy trang nghiêm này, Tiếu Hi Hi dùng lưỡi liếʍ môi, đánh giá căn nhà kẹo trước mắt, nên bắt đầu ăn từ chỗ nào nhỉ?

Cuối cùng, trong ánh nhìn tràn đầy nghi ngờ của nhân viên công tác đang trợn mắt há mồm, cô tháo gỡ toàn bộ căn nhà ra, đồng thời dùng khí thế gió cuốn mây tan mà ăn hết hơn phân nửa, ngay cả kẹo cột nhà cũng không bỏ qua, ‘răng rắc răng rắc’ khiến nhân viên công tác nghe thôi đã thấy đau răng.

Thừa lại một nửa kia cô cũng có thể ăn hết, quan trọng là nếu như cô ăn hết e là sẽ khiến nhân viên công tác lác mắt mất.

Căn phòng cầu hôn mà Sở Hoài Nam chuẩn bị cho cô, nhất định phải do một mình cô tiêu diệt sạch sẽ.

Vì vậy Tiếu Hi Hi liền lau miệng nói: “Phần còn lại đóng gói mang về, kêu một chiếc xe chở hàng chở về, tối em ăn.”

Sở Hoài Nam: “Đều là của em, em muốn ăn thế nào thì ăn thế nấy.”

Tiếu Hi Hi thành thạo tháo dỡ luôn phần còn lại của căn phòng xuống, kẹo bông gòn bên trong đã bị cô ăn mấy phát hết sạch, bánh kem giường đệm đều đem về nhà, về nhà cô muốn nằm lên đó ăn, vừa ngủ vừa ăn.

Nghĩ đến chuyện ngủ, Tiếu Hi Hi hỏi Sở Hoài Nam: “Có thể ân ái trên chiếc giường này không?”

Nhân viên công tác giả: ‘… Mình vừa nghe thấy gì vậy?’

Sở Hoài Nam cũng không xấu hổ chút nào, cậu trả lời: “Chắc là không được, cái bánh kem này không chịu được bao nhiêu sức nặng đâu.”

Hiếm khi có một cơ hội, sau khi Tiếu Hi Hi về đến nhà liền đẩy Sở Hoài Nam ngã vào trong chiếc giường bánh kem, kem tươi và mứt dâu tây đều bị đè chảy ra.

Sau khi xong chuyện, Sở Hoài Nam chép chép miệng, không tệ.

Khắp người từ trên xuống dưới dính đầy kem tươi, nhất là mứt hoa quả và kem tươi dính trên tóc, cuối cùng cậu cũng biết được thứ này khó làm sạch tới nào.

Hôm đó quét dọn vệ sinh tốn không ít thời gian.

Năm thứ hai sau khi Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam kết hôn liền nhận được lời mời họp lớp cấp ba do Lý Miểu gửi tới.

Tiếu Hi Hi bởi vì nguyên nhân công việc mà không thể đi được, vì vậy Sở Hoài Nam cũng không đi.

Đồ Hoan Hoan dẫn theo Polka đi.

Họp lớp thì đều nói về tình trạng hiện tại của mọi người, nhớ về những chuyện thú vị lúc còn đi học, cùng với những bạn học nổi bật trong lớp.

Ví dụ nói đến Tiếu Hi Hi, mọi người đều kinh ngạc khi biết cô vậy mà lại kết hôn với Sở Hoài Nam! Nhớ lại đủ loại động tác nhỏ năm xưa của bọn họ, Lý Miểu đỏ mặt cảm thán, năm đó hai người họ đã không thuần khiết rồi! Tôi biết ngay mà, nào có em trai nào lại bám chị gái đến vậy!

La Kính về nhà tiếp nhận sự nghiệp của ba mình nghe đến đây liền oán hận mà uống một ngụm rượu! Khó trách năm đó Tiếu Hi Hi lại dứt khoát từ chối anh ta như vậy, có khi Sở Hoài Nam còn không đưa thư cho cô!

Lại ví dụ như, Tư Đồ Chấn Nhϊếp đã từ nước ngoài về rồi.

Lại còn dẫn về một bạn gái nhỏ, nghe nói ba mẹ của cô bạn gái nhỏ này là Hoa kiều, năm đó là vì công việc nên mới qua đó, sau đó vẫn luôn ở lại nước ngoài, bạn gái nhỏ chưa tốt nghiệp cấp ba đã bỏ học, quen Tư Đồ Chấn Nhϊếp lúc làm nhân viên quét dọn vệ sinh cho cậu ta, không biết sao hai người lại đến với nhau, lúc về nước, bụng của bạn gái nhỏ đã to rồi.

Nghĩ đến tương lai nhà Tư Đồ sẽ còn có một trận đại chiến, các bạn học liền vui thích mà hóng chuyện.

Sau đó khi Tiếu Hi Hi nghe thấy chuyện này, cô chẳng có chút kinh ngạc nào cả.

Cuốn sách này vốn dĩ tên là ‘Cô vợ ngọt ngào mang thai bỏ trốn của tổng giám đốc bá đạo’, trọng điểm là gì, trọng điểm là tổng tài bá đạo đều không thích tránh thai.

Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện này đến đây cũng coi như kết thúc rồi.

Vẫn còn một đoạn ngoại truyện nhỏ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162: Chuyện về sau


Chuyện phá án.

Năm thứ hai sau khi tham gia công việc, Tiếu Hi Hi trở thành một đóa Bá Vương Hoa của tổ trọng án thành phố O. Theo như lời đồn trong cục cảnh sát, không có án nào là cô không phá được.

Vì vậy mà giành được không ít vinh dự to nhỏ, với lý lịch của người mới, có thể thăng chức nhanh như cô thật đúng là chưa từng thấy trong lịch sử.

Tỉ suất phá án của thành phố O cũng đã nhanh chóng thăng lên, Tiếu Hi Hi còn thường xuyên bị các cục khác mượn đi phá những vụ án quan trọng.

Có rất nhiều người cổ hủ thấy Tiếu Hi Hi còn trẻ, lại còn là một cô gái xinh đẹp nên mới đầu đều không xem trọng cô, có người thậm chí còn muốn xem trò cười của cô, mài mòn bớt nhuệ khí của cô.

Nhưng trên thực tế, trò cười thì không thấy, chỉ thấy bọn họ bị ‘bốp bốp’ vả mặt không ngừng.

Cho dù là năng lực chuyên môn hay tỉ suất phá án, Tiểu Hi Hi đều hơn xa họ cả tám con phố, khiến người ta không thể không bội phục.

Tiếu Hi Hi không cảm thấy mình làm được rất nhiều chuyện đáng kinh ngạc, chỉ cần có người từng đến hiện trường phạm tội thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết và mùi vị, những chi tiết mà người bình thường không phát hiện được, đối với cô mà nói lại rất dễ dàng, giống như người chơi cấp thấp đến kiếm chuyện vậy.

Thuận theo những manh mối này để tìm người lại càng dễ hơn nữa, giống như con chó đánh đổ bình tương đậu nành vàng, chột dạ chạy trốn khỏi phòng bếp, cho rằng không ai biết được, nhưng thật ra lại để lại một hàng dấu chân, Tiếu Hi Hi dựa vào dấu chân liền có thể tóm được người ra.

Nếu không phải vì không muốn đả kích lòng tự tin của những người khác, thì một mình cô một ngày có thể phá được mấy vụ án.

Vì tỉ lệ phạm tội ở thành phố O hạ thấp, tỉ suất phá án tăng cao, nên công việc của Tiếu Hi Hi liền xuất hiện ‘thời kỳ rảnh rỗi’.

Vì vậy cô bắt đầu bắt tay vào điều tra những vụ án năm xưa, hiện trường phạm tội căn bản đã bị phá hoại, có chỗ thậm chí còn bị xây dựng lại, thế này thì sẽ có độ khó nhất định, nhưng đối với Tiếu Hi Hi mà nói, điều này rất giống chơi Sudoku.

Từng chút từng chút nối lại với nhau, cả quá trình đều là đang tìm manh mối đã mất tích.

Vì vậy, tốc độ phá án của cô vẫn rất nhanh, lãnh đạo trong cục mở cuộc họp buổi trưa: “Chúng ta phải điều tra lại 512 vụ án phạm tội mang tính chất ác liệt, cố gắng đạt tới…” Bla bla nói một đống lời cổ vũ, vẽ ra tương lai tươi sáng cho mọi người.

Sau khi tan họp, lãnh đạo cục đã mệt đứt hơi, miệng đắng lưỡi khô mà về phòng làm việc uống nước.

‘Cốc cốc’, tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

Tiếu Hi Hi tràn đầy khí thế hiên ngang bước vào, thân trên mặc một chiếc áo thun màu đen bó sát cổ chữ V, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác rộng rãi, quần leo núi màu đen phối với bốt, nhanh nhẹn ngầu lòi.

Vừa thấy là tinh anh trong cục, lãnh đạo tươi cười hiền hòa nói: “Đồng chí Tiếu Hi Hi, có gì cần báo cáo sao?”

Tiếu Hi Hi: “Báo cáo, đã phá xong 512 vụ án, bản báo cáo sẽ lập tức đưa cho ngài.”

Lãnh đạo: “...”

Ông ta vừa mới tuyên bố bắt đầu điều tra, nói nhiều lời như vậy, vậy mà đã kết án rồi?

Vậy ông ta đâu cần phải viết một phần văn bản chuẩn bị cho buổi phỏng vấn nữa?

Sau mấy lần hành động như vậy của Tiếu Hi Hi, lãnh đạo cục cũng không viết văn bản cổ động nữa, mà trực tiếp gọi điện thoại cho tổ trưởng tổ trọng án: “Nói với Tiếu Hi Hi của tổ các cậu, buổi chiều tôi sẽ lên tỉnh họp, có kết án thì cũng không cần tới phòng làm việc của tôi báo cáo.”

Cũng có nhóm tội phạm muốn báo thù Tiếu Hi Hi, vì vậy Tiếu Hi Hi liền giống như bắt chuột cống mà túm hết cả một ổ ra, trực tiếp phá luôn hang ổ bọn chúng.

Đầu đề tin tức hôm sau ‘Cục công an thành phố O bắt gọn tổ chức xã hội đen nào đó!’

Không những nhận được sự quan tâm cao độ từ phía người dân, mà còn nhận được sự biểu dương của cấp trên, nhất thời các lãnh đạo cục của thành phố O liền cảm thấy vô cùng vinh quang, đi đâu họp cũng đều thoải mái nhẹ nhàng.

Cục trưởng cục công an thành phố kế bên cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có, vì vậy liền gọi một cuộc điện thoại cho lãnh đạo thành phố O, có hơi ghen tị nói: “Gần đây gây tiếng động lớn quá nhỉ?”

Cục trưởng thành phố O vừa khiêm tốn vừa khoe khoang mà ‘he he he’ nói: “Đâu có đâu có, vừa lúc nắm giữ được một manh mối quan trọng, đều nhờ người dân báo cáo cả! Lực lượng quần chúng thật sự rất mạnh!”

Bất kể người khác tán dương thế nào, cục trưởng thành phố O đều đẩy hết cho quần chúng nhân dân.

Sau đó lại âm thầm chuyển lời với Tiếu Hi Hi: “Tiếp tục! Đừng dừng!”

Tiếu Hi Hi cũng vì vậy mà được bầu cho rất nhiều danh hiệu vinh dự như cảnh sát hình sự ưu tú nhất năm.

Chuyện mang thai.

Tiếu Hi Hi hùng hổ khí phách phát triển công việc, nhưng cuộc sống riêng tư cũng không nhàn rỗi.

Bởi vì tốc độ phá án của cô rất nhanh, nên cơ bản cũng chẳng tăng ca gì, vừa tan làm liền chạy đến công ty Sở Hoài Nam, giúp bọn họ lo phần kỹ thuật, sau đó hai người mới về nhà.

Ăn cơm xong, tiêu thực xong, Sở Hoài Nam liền bị đẩy vào bồn tắm tắm rửa sạch sẽ.

Tắm rửa cho sạch bóng trơn tru, trắng nõn hồng hào, cảm thấy đã đủ rồi thì liền tự động tự giác đi lên giường của Tiếu Hi Hi.

Hai năm gần đây cho dù Sở Hoài Nam có bận đến mức nào thì cũng sẽ dành thời gian rèn luyện cơ thể, thân thể cũng vì vậy mà rắn chắc hơn trước rất nhiều, cơ bụng săn chắc, thân hình cao lớn.

Tiếu Hi Hi khoanh chân ngồi trên giường, đôi mắt tỏa sáng, hai tay vỗ lên lớp ga giường, trên mặt viết đầy mấy chữ: “Tới đây tới đây tới đây.”

Mỗi lần Sở Hoài Nam nhìn thấy dáng vẻ này của cô đều cười ra tiếng, cậu ôm cô lên, hôn nhẹ lên mắt cô để biểu đạt sự yêu thích từ sâu trong lòng mình.

Cậu sẽ tỉ mỉ hôn lên khắp nơi trên thân thể cô, mang theo tình cảm chân thành và quý trọng, hôn dần dần từ đầu ngón chân hôn lên.

Lúc này Tiếu Hi Hi sẽ túm cậu dậy: “Không cần hôn, trực tiếp làm thôi!”

Sở Hoài Nam: “…” Cô đã bắt đầu chán ngán bước dạo đầu của cậu rồi à?

Chuyện này còn khiến Sở Hoài Nam buồn bực một đoạn thời gian dài, vì muốn cho Tiếu Hi Hi một lần nữa nhiệt tình với bước dạo đầu, đường đường là ông chủ Sở lại trốn trong nhà vệ sinh xem “phim hành động”, điện thoại cũng suýt nữa bị xem cho lag luôn.

Đại đa số người của tinh cầu Mạc Đắc đều chú trọng hiệu suất, bọn họ rất ít thân mật, hôn hít hay có một số tiếp xúc thân thể quá mức với nhau.

Tiếu Hi Hi phát hiện dường như Sở Hoài Nam cực kỳ cố chấp đối với chuyện này, vì vậy cô cũng thuận theo tiết tấu của cậu, không ngờ cảm giác đúng thật là rất tuyệt.

Cứ anh em thắm thiết mãi như thế, Tiếu Hi Hi liền đυ.ng phải lần kiểm tra sức khỏe trong cục.

Vòng eo của Tiếu Hi Hi tăng lên thêm 2cm so với năm ngoái, cô cũng không để trong lòng, có thể là do hai ngày nay ăn nhiều. Tiếu Hà từ nước ngoài về, gần đây thường hay đến thăm hai bạn trẻ.

Tiếu Hà là một người ba hiền từ, Sở Hoài Nam sống chung với ông ấy rất tự nhiên, không hề có dáng vẻ ba vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy phiền.

Mấy năm nay Tiếu Hà ở nước ngoài cũng chỉ một mình một người, vì vậy tay nghề nấu nướng đã được nâng cao không ít, nhất là món sườn non bò, làm cực kỳ ngon.

Mỗi lần Tiếu Hi Hi đều có thể ăn cả ký, ăn liên tiếp mấy ngày cũng không thấy ngán.

Đợi sau khi có báo cáo kiểm tra sức khỏe, Tiếu Hi Hi xem hết xong, phải một lúc sau mới ý thức được sự thật là mình đã có thai.

Kỳ sinh lý của cô trước nay đều luôn rất chuẩn, nhưng trước giờ cô đều không nhớ rõ ngày tháng, đến thì xử lý. Ai ngờ đã hai tháng không có rồi mà chính cô cũng không chú ý tới.

Nhưng Sở Hoài Nam vẫn luôn cố định mỗi tháng mua băng vệ sinh cho cô thì có chú ý tới, cậu cũng đang hoài nghi có phải Tiếu Hi Hi đã mang thai rồi hay không.

Lượng ăn của Tiếu Hi Hi vốn đã rất nhiều, cũng không hề có bất cứ hiện tượng mang thai nào.

Cậu vẫn luôn muốn dẫn Tiếu Hi Hi đi làm kiểm tra toàn thân, vừa hay lúc này trong cục của cô lại có.

Khoảnh khắc khi Tiếu Hi Hi nhìn thấy bản báo cáo sức khỏe của mình, cô liền lấy điện thoại ra, cô muốn gọi cho Sở Hoài Nam.

Có lẽ là vì sinh mạng mới đã tới nên khiến cảm xúc của cả người cô đều tăng lên, cô gấp gáp muốn chia sẻ chuyện này với Sở Hoài Nam.

Sau khi Sở Hoài Nam nhận được điện thoại của cô thì đột ngột đứng dậy khỏi bàn làm việc, cậu cầm áo khoác lên, bước nhanh như sao xẹt mà chạy ra ngoài.

Nhân viên trong công ty chưa từng thấy dáng vẻ hoảng loạn này của cậu bao giờ, cậu vẫn luôn mang vẻ nắm chắc, thong dong không nóng không vội.

Lúc Sở Hoài Nam đang lái xe trên đường thì đều luôn không ngừng dặn dò chính bản thân, không được vượt tốc độ, phải chú ý đèn tín hiệu.

Lúc lái xe vào cổng lớn cục công an thành phố, nhìn thấy Tiếu Hi Hi đang đứng ở cổng chờ mình, trong đầu cậu lập tức liền buông bỏ mọi suy nghĩ.

Mặc kệ xe đỗ thẳng thớm hay xiên vẹo, dừng xe xong cậu liền vội vàng nhảy xuống xe, khoảnh khắc khi hai chân chạm đất, đầu gối thậm chí còn hơi nhũn ra.

Vừa mới đầu có hơi lảo đảo, sau đó cậu liền mở rộng bước chân chạy đến trước mặt Tiếu Hi Hi.

Cậu muốn ôm lấy cô, nhưng lại không dám dùng sức, hai tay giang rộng ra đứng tại đó, trên mặt mang vẻ không biết làm sao.

“Hi Hi, em qua đây ôm anh đi.”

Hai mắt cậu hơi ướt, sự kích động và vui vẻ khiến tròng trắng mắt đều đỏ lên.

Tiếu Hi Hi thân là phụ nữ có thai tuy có kích động nhưng cũng không căng thẳng bằng cậu, chỉ thấy cô nhảy lên một cái liền nhào vào người Sở Hoài Nam.

Sở Hoài Nam vội vàng chạy đến đón lấy cô, chỉ sợ cô té ngã.

Hai tay Tiếu Hi Hi ôm lấy cổ cậu, hôn lên cái trán trơn bóng của cậu, nói: “Chúc mừng anh, sắp được làm ba rồi.”

Sở Hoài Nam đã sớm không còn tâm trạng nào đùa giỡn nữa, hốc mắt cậu đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Anh sẽ cố gắng làm một người ba tốt.”

Tiếu Hi Hi vô cùng chắc chắn mà gật đầu: “Anh sẽ là một người ba tốt. Anh là người ba tốt nhất mà em từng gặp.”

Trong nguyên tác cậu đã nuôi Đồ Hổ Hổ trắng nõn mập mạp, không còn vυ" em nào tốt hơn cậu nữa.

Cực kỳ trùng hợp là, tháng thứ hai sau khi Tiếu Hi Hi phát hiện mình có thai thì Đồ Hoan Hoan cũng mang thai rồi.

Tiếu Hi Hi tò mò hỏi: “Hai người ân ái ngày nào vậy? Bọn tôi là…” Đồ Hoan Hoan đỏ mặt bịt kín miệng cô, tức giận kêu lên: “Hi Hi!”

Đồ Hoan Hoan da mặt mỏng, đã sớm xấu hổ không chịu nổi rồi.

Không nói thì không nói, Tiếu Hi Hi tiếp tục hỏi: “Đã nghĩ ra tên chưa?”

Đồ Hoan Hoan sờ cái bụng nhỏ chưa rõ ràng lắm của mình, cười híp mắt nói: “Vẫn chưa.”

Polka mang nước trái cây qua, chen vào nói: “Tôi đã nghĩ ra được mấy cái tên rồi, Polba, Polpo, Pol Vũ Trụ!”

Sở Hoài Nam: “…” Cái họ này không tốt lắm nhỉ.

Cuối cùng tên con Đồ Hoan Hoan là Pol Vũ Trụ, tên ở nhà là Hổ Hổ.

Cho dù là đang mang thai thì Tiếu Hi Hi vẫn luôn xông pha ở tuyến đầu, ai khuyên cũng vô ích, cuối cùng cũng chờ đến được kỳ nghỉ sinh, Sở Hoài Nam đã sắp bị dọa cho phát bệnh tim rồi.

Kết quả, trong thời gian mang thai, có một lần Sở Hoài Nam và Tiếu Hi Hi cùng vợ chồng Tiếu Viễn Sơn đi mua thêm một số đồ dùng mới cho trẻ sơ sinh, vừa lúc gặp được ăn cướp.

Trong lòng Sở Hoài Nam thầm la lên một tiếng ‘Toi rồi!’. Chỉ thấy Tiếu Hi Hi vác cái bụng to đùng của mình ở bên cạnh cậu đã ‘vù’ một tiếng xông thẳng ra.

Tên ăn cướp cũng hết hồn, người phụ nữ mang thai này không muốn sống nữa hả? Hắn ta ác độc gào lên: “Còn đuổi theo tao sẽ không khách khí nữa!”

Tiếu Hi Hi ngay cả chân mày cũng không thèm chau, hai chân càng tăng tốc thêm: “Không khách khí thử xem!”

Sở Hoài Nam xách theo bao lớn bao nhỏ chạy theo sau lưng Tiếu Hi Hi: “Hi Hi, đừng chạy nữa! Coi chừng thân thể!”

Vợ chồng Tiếu Viễn Sơn chạy theo sau lưng Sở Hoài Nam, Chung Lệ Mẫn thở không ra hơi hét lên: “Sở Nam, mau ngăn Hi Hi lại!”

Tiêu Viễn Sơn: “Lúc đầu đã nói không nên cho nó học trường cảnh sát rồi mà!”

Nói đến đây Chung Lệ Mẫn lại gào lên với ông: “Sớm nhất là không nên cho nó học tán thủ! Đều tại ông!”



Tiếu Hi Hi hiểu rõ về thân thể mình, đứa bé là quan trọng nhất, cô sẽ không khiến đứa bé xảy ra bất cứ nguy hiểm gì.

Khi Tiếu Hi Hi đè tên cướp xuống đất, Sở Hoài Nam đã trực tiếp quỳ xuống trước mặt cô.

“Hi Hi, sau này tuyệt đối không được như thế nữa, anh chịu không nổi, biết chưa?”

Đôi mắt to tròn của Tiếu Hi Hi nhìn vào cậu, ngoan ngoãn nói: “Được.” Nếu không phải nhìn thấy tên cướp sắp bị đè chết dưới người cô, thì đây chắc chắn sẽ là một cảnh tượng cực kỳ ấm áp.

Trong lòng Tiếu Hi Hi nghĩ: Dù sao cũng chỉ còn hơn một tháng nữa là dỡ hàng rồi.

Chuyện về sau.

Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam vẫn luôn sống ở tinh cầu Lam Sắc mãi cho đến tuổi về hưu, sau khi nghỉ hưu, hai người nói với con rằng muốn đi du lịch.

Tiếu Hi Hi dẫn Sở Hoài Nam đến quốc gia của cô, tinh cầu Mạc Đắc.

Mấy năm trước Polka đã quay về rồi, bởi vì thân thể của Đồ Hoan Hoan không tốt, anh ta muốn đưa cô ấy đến tinh cầu Mạc Đắc điều dưỡng thân thể, rèn luyện tinh thần lực, mong sẽ kéo dài tuổi thọ cho cô ấy.

Ít nhất sống thêm mấy trăm năm cũng không thành vấn đề, nếu Đồ Hoan Hoan thích thì còn có thể đổi một thân thể khác cho cô ấy.

Tiếu Hi Hi không nói gì nhiều thêm, Sở Hoài Nam biết ngày này đã tới rồi, người đàn ông trung niên tràn đầy khí chất ôn hòa dịu dàng cười nói: “Em đi đâu, anh sẽ đi theo đó.”

Tiếu Hi Hi tốn mấy chục năm để hiểu biết về thế giới của cậu, bây giờ Sở Hoài Nam cũng muốn đến quốc gia của cô xem thử.

Tiếu Hi Hi đã nghĩ xong công việc cho cậu rồi, là làm trợ giáo của cô.

Tiếu Hi Hi: “Anh sẽ thấy được một em hoàn toàn khác.”

Sở Hoài Nam: “Là em thì đều tuyệt vời cả.”

Tiếu Hi Hi: “Bộ ngực to hơn, to hơn gấp đôi thân thể hiện tại.”

Sở Hoài Nam: “…”

Sau đó hai người thỉnh thoảng sẽ cùng vợ chồng Polka quay về trái đất thăm con mình.

Phần đời còn lại của họ còn rất dài, họ sẽ dùng nó để thảo luận về chủ đề ‘tình yêu’ này.

Tác giả có lời muốn nói: Hi Hi và Hoài Nam nói lời tạm biệt với mọi người đây.

Cảm ơn sự yêu thích của mọi người.

Còn có một ngoại truyện rất nhỏ rất nhỏ rất rất nhỏ nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom