Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 160: C160: Xuân


Dịch: LTLT

Tất cả họng súng đều ngắm vào Z, vụ án này gần như đã ngã ngũ.

Quý Minh Nhuệ thở phào một hơi, báo cáo với người bên ngoài: “Đã khống chế được người rồi!”

Nhưng vào lúc này, Giải Lâm nhìn Z bỗng nhiên nói: “Không, tạm thời vẫn chưa.”

Trì Thanh: “Trong tay gã đã không còn con tin rồi, đối mặt với nhiều cảnh sát như thế gã còn làm được gì chứ?”

Trì Thanh hỏi tiếp: “Chẳng lẽ chỗ này còn có bẫy khác?”

Anh hỏi xong lại tự phủ định khả năng này.

“Không thể nào, nơi này đã bị cắt điện từ lâu, chẳng có gì cả. Vả lại hiện tại gã hành động khó khăn, với phạm vi hành động này dù có bẫy cũng không thể khởi động. Nếu như là bom tự chế có hẹn giờ thì gã sẽ chú ý đến thời gian, nhưng rõ ràng là gã không như thế.”

“Không phải.” Giải Lâm nói, “Mau đè gã lại, rất có thể gã sẽ…”

Gần như cùng lúc với Giải Lâm nói, Z đã nhúc nhích.

Gã bỗng nhiên từ dưới đất bật dậy, nhào về phía cảnh sát đứng gần gã nhất. Ngay sau đó, trong mấy giây ngắn ngủi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, đến bốn từ uy hiếp “không được nhúc nhích” còn chưa kịp nói ra, thì tay Z đã đè chặt lên cây súng mà cảnh sát đó đang cầm trong tay.

Gã muốn cướp súng!

Kẻ địch đột ngột áp sắt, muốn khống chế gã không còn lựa chọn nào khác. Phản ứng đầu tiên của hầu hết cảnh sát đều là: Nổ súng.

Có cảnh sát hành động quyết đoán, lập tức nhắm vào chân của Z. Trước khi gã sắp bóp cò, cảnh sát đó để ý quỹ đạo hành động của Z hình như không giống với anh ta nghĩ. Bởi vì hành động của Z không phải là cướp lấy khẩu súng trước mặt, mà ngược lại gã cố định họng súng, để họng súng tiếp tục nhắm vào mình.

Sau đó, tay của Z đặt lên tay người cảnh sát đặt trên cò súng.

Không hề do dự, gã dùng sức ấn xuống.

Hình như Z đã mỉm cười.

Họng súng gần như dính vào vị trí tim của Z. Trong một khoảnh khắc nào đó, người cảnh sát đang cầm súng dường như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim truyền đến từ họng súng đen ngòm. Nhưng ngay lập tức, đạn đã xuyên qua vị trí ấy với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được.

“Pằng!”

Âm thanh này là âm thanh phát ra từ trong tay người cảnh sát đó.

“Pằng pằng!”

Âm thanh này là từ súng của cảnh sát khác trong lúc hoảng loạn.

Con ngươi của Z trong nháy mắt trợn to, sau đó lại thu nhỏ. Ngay sau đó, tiếng nhịp tim truyền đi từ họng súng đã ngừng lại.

Trong mấy giây họng súng dính chặt vào tim, Z nghĩ đến những chi tiết vụn vặt của mười năm trước.

Mười năm trước, gã trở thành “con trai” của Dương Yến.

Một người con trai không thể gặp người ngoài.

Gã chỉ có thể thích thứ mà đứa bé mặt tròn kia thích, bao gồm màu sắc, khẩu vị và sở thích.

Có một buổi tối trước khi đi ngủ, gã nhớ đến cậu bé mặt tròn lúc ở chung phòng với gã đã nói: “Tớ lạnh quá, cậu có lạnh không? Chắc tớ sắp bị bệnh rồi. Trước đây lúc tớ bị bệnh, mẹ tớ sẽ hát cho tớ nghe.”

Lúc đó mùa đông vẫn chưa qua. Gã tắt điều hòa trong phòng, mở cửa sổ.

Gã lớn lên theo quỹ đạo cuộc sống của đứa bé đó. Khi đứa bé đó phải đi học cấp 3, ngày nào gã cũng xem sách vở cấp 3 mà người phụ nữ mua về.


Thành tích một hóa của cậu bé mặt tròn không tốt lắm, nên lúc gã làm bài tập hóa không thể làm được điểm cao quá, cố ý làm sai vài câu. Người phụ nữ sẽ nhìn gã bằng ánh mắt tràn trề yêu thương: “Sao con vẫn thế này chứ? Thành tích môn nào cũng giỏi, chỉ có môn hóa… làm sai hoài.”

Nhưng thời gian dần trôi qua, chút ký ức mười năm trước chầm chậm bị loãng đi bởi thời gian đang không ngừng tiến về trước và kéo dài ra.

Gã và người phụ nữ bắt đầu có vài ký ức chỉ thuộc về bọn họ.

“Tết năm nay, chúng ta cùng đi mua sắm đồ Tết nhé?”

“Chú thỏ bên đường dễ thương ghê, con muốn nuôi không?”

“Bài tập làm rất tốt, con muốn thưởng gì nào? Ngày mai chúng ta đến viện bảo tàng mới mở xem thử được không?”

Có lẽ là vì những kí ức này không ngừng tăng lên, gương mặt nào đó bị lãng quên ở sâu trong ký ức càng ngày càng rời xa Dương Yến. Bà ta thỉnh thoảng bị đau đầu, đầu đau đến mức không chịu được. Sau đó, trong túi của bà ta thường chuẩn bị thêm mấy vỉ thuốc giảm đau.

Gã nhớ mãi, đó là một ngày mưa.

Năm đó, gã vừa tròn 18 tuổi. Giống như những người cùng tuổi khác, gã trổ giò, không còn là dáng vẻ thấp bé khi xưa. Gã mặt áo hoodie đơn giản, dáng người gầy gò, đội mũ và khẩu trang đi ra ngoài đưa dù cho Dương Yến.

Dương Yến từng chuyển nhà một lần. Sau khi rời khỏi đám hàng xóm biết con trai Dương Yến đã chết, hành động của gã không còn bị hạn chế nữa.

“Trời mưa rồi mẹ.” Gã đứng ở cửa hàng tiện lợi, để điện thoại bên tai gọi điện cho Dương Yến nói, “Mẹ không mang dù, con đến đón mẹ nhé.”

Lúc gã nói chuyện, trước cửa của cửa hàng tiện lợi có một con mèo hoang. Tâm trạng của gã tốt, cán dù lệch về phía mèo hoang, vừa vặn che mấy hạt mưa từ trên mái hiên rớt xuống.

Lúc đó Dương Yến đang đau đầu. Bà ta chỉ thuận miệng “ừ” một tiếng, sau đó cúp điện thoại tìm thuốc giảm đau.

Lục tìm trong túi không thấy, thế là bà ta chỉ có thể vừa chịu đựng cơn đau đầu vừa đứng ở cửa trung tâm thương mại chờ “con trai”.

Đầu càng ngày càng đau… càng ngày càng đau…

Đau quá đi…

Bà ta mơ hồ nghe thấy một giọng nói non nớt ở cách xa:

“Mẹ ơi!”

Là ai đang gọi bà ta?

“Mẹ ơi!”

Tinh thần Dương Yến bị hai tiếng mẹ ơi này làm cho hoảng hốt. Đầu đau đến mức sắp nổi điển ở nơi công cộng. Bà ta không chú ý đến chàng trai cao hơn mình nửa cái đầu cầm dù, đi dọc con đường bị ướt mưa đến trước mặt bà ta.

Thế là bà ta nghe thấy một tiếng “mẹ” đến từ thế giới thực.

“Đi thôi.” Gã che dù, đứng trước mặt bà ta nói, “Chúng ta về nhà.”

Nhưng khi hai người đi được một đoạn đường, Dương Yến lại trở nên kỳ lạ.

Bà ta bước đi càng ngày càng chậm.

Bỗng nhiên, ở ngã tư đúng lúc đèn đỏ sáng lên, bà ta chợt hỏi: “Cậu là ai?”

Tiếng còi xe trên đường ồn ào, gã không nghe rõ: “Gì ạ?”

Dương Yến dừng bước, dù không che đến chỗ bà ta.

Bà ta hoàn toàn mặc kệ mưa đang rơi trên người mình, hỏi: “Cậu không phải con trai tôi… Rốt cuộc cậu là ai?”


“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Con là con trai mẹ mà.”

“Cậu không phải.” Ánh mắt của Dương Yến trong trạng thái tỉnh táo bỗng nhiên trở nên sắc bén. Trong ánh mắt bà ta nhìn chàng trai không còn “tình yêu” nữa, “Con trai tôi sao lại là loại người giống như cậu? Cậu không giống nó chút nào. Con trai tôi tốt bụng, lạc quan. Nó chắc chắn không giống người như cậu.”

Gã đứng ở ngã tư, đèn tín hiệu màu đỏ lóe sáng sau lưng gã. Gã bước lên một tiếng, lặp lại lời nói của Dương Yến một cách rất chậm, rất chậm: “… Người giống như con?”

Vẻ mặt Dương Yến trở nên kích động. Bà ta nghĩ rằng chàng trai này tiến lại gần là muốn ra tay với bà ta. Dương Yến vung tay lên, cú vung tay này vừa khéo đánh vào cán dù, cây dù bị bà ta đánh rơi xuống đất.

“Ầm ầm…”

Tiếng sấm từ xa truyền đến.

“Cậu không phải con trai tôi. Con trai tôi sẽ không giống… ác ma… giống như cậu.”

Mưa dần to lên.

Z nhớ rõ lúc ấy mình nhìn Dương Yến rất lâu, sau đó gã mím môi nói một chữ: “Con…” Sau đó không còn gì nữa.

Câu nói sau đó Dương Yến không nghe thấy, có lẽ gã chẳng hề nói gì cả, hoặc là không có ai chú ý.

Tại sao lại nhớ đến hôm ấy chứ?

Trong mấy giây cuối cùng thuộc về gã, Z nghĩ.

Tại sao không phải là cảm giác sung sướng lúc giết người, nhớ đến lúc cầm dao đâm vào da thịt, nhớ đến cảm giác bọn họ thầm thì vào tai gã xong nhìn bọn họ cũng sa lầy giống như gã, mà nhớ đến ngày mưa hôm ấy. Gã nhớ đến lời gã muốn nói hôm ấy.

Hôm ấy gã đứng trong cơn mưa, câu gã muốn nói là: “Con vốn nghĩ rằng… sống tiếp giống như này cũng được.”

Gã thế mà cảm thấy mình có thể sống tiếp như này.

Mưa rất to.

Khắp người gã đều bị ướt.

Vào hôm đó, cuối cùng gã đã nhận ra, trong địa ngục không có đường.

“Ai bắn súng?! Cậu bắn à?!”

“Không phải tôi. Gã… gã tự bắn.”

Ngay lập tức, tất cả nhân viên y tế đều bắt đầu cấp cứu. Bác sĩ mặc áo blouse trắng, trợ lý cầm hộp thuốc, cùng với các nhóm nhân viên bên ngoài cửa chờ lệnh đều xông vào. Không gian chật hẹp trở nên vô cùng chen chúc.

Dù tất cả mọi người đều biết rõ: “… Bị súng bắn vào vị trí đó, có lẽ không còn mạng nữa.”

“…”

Xác chết của Z nằm yên tĩnh trên mặt đất. Sau khi xác nhận tử vong, trên người gã có thêm một tấm vải trắng. Vải trắng không che được lỗ máu ở ngực gã, máu tươi nhuộm đỏ vải trắng.

Trì Thanh đứng bên cạnh, khi Z nhào về trước trái tim anh cũng giật nảy lên. Anh trơ mắt nhìn máu đỏ thẫm đang không ngừng lan rộng từng vòng trên vải trắng: “Gã… tự sát rồi?”

“Tại sao chứ?” Trì Thanh không hiểu nổi, “Vừa rồi anh đoán trúng à?”

Trì Thanh vốn khó hiểu được một vài cảm xúc phức tạp. Khoảng thời gian này anh tiến bộ rất nhiều, có thể phân biệt được người khác vui thật hay là giả vờ vui mừng, với cảm xúc cơ bản kiểu tại sao lại đau lòng. Nhưng “tự sát” hiển nhiên vượt xa mọi cảm xúc khác.


Giải Lâm cũng nhìn tấm vải trắng đó, bên tai là tiếng ồn ào của người ra vào tấp nập. Những âm thanh này khiến Z bây giờ càng yên tĩnh hơn. Hắn nói: “Bới vì gã đã không muốn chơi nữa từ lâu rồi, sống hay là chết đối với gã mà nói không có gì khác biệt. Gã không bao giờ sợ chúng ta tìm ra được, ngược lại có lẽ gã đã chờ ngày này rất lâu. Cái chết đối với gã mà nói là một loại giải thoát, cũng chỉ có cái chết mới có thể khiến gã giải thoát.”

“Gã là một người cực kỳ bi quan và kiêu ngạo. Gã có sự tự cao của mình. Gã có thể chọn kết thúc mạng sống của mình, nhưng gã không muốn bị bất cứ ai “trừng phạt” ngoại trừ bản thân gã. Dù sao thì trong thế giới của gã…” Trước mắt Giải Lâm xuất hiện hình ảnh nhà thờ đó, “… Gã chính là thần.”



“Mẹ ơi!”

“Bố ơi! Hu hu hu!”

Bên ngoài khu vui chơi, những đứa trẻ được giải cứu nháo nhào chạy về phía người thân của mình.

“Con sợ quá.” Có đứa bé ôm mẹ nói, “Con thật sự rất sợ.”

Người phụ nữ mắt đỏ bừng. Bảy ngay nay trong nhà luôn có tiếng khóc, nhưng cô không thể hiện ở trước mặt con mình, chỉ xoa đầu con nói: “Con rất giỏi, rất dũng cảm… Chúng ta về nhà thôi.”

Cũng có vài phụ huynh, sau khi nhận được tin tức thì ở đây chờ, nhưng chờ rất lâu vẫn chưa thấy con mình bước ra.

Giải Lâm và Trì Thanh cũng lên xe. Trì Thanh ngồi trong xe, nhìn qua cửa kính thấy nhân viên y tế khiêng băng-ca đưa xác chết lên xe cấp cứu. Thần kinh căng thẳng cao độ ngay lúc này bỗng nhiên trùng xuống, cơn mệt mỏi rã rời dâng lên, bất giác anh phát hiện vết thương trên tay mình còn chưa băng bó xong. Khi ấy Dương Yến quá kích động, không có tâm tư để băng bó cho anh.

Vết thương trên cánh tay Giải Lâm vừa rồi đã được bác sĩ vội vàng xử lý. Hắn chuẩn bị lái xe thì liếc thấy Trì Thanh đang nhíu mày: “Em sao thế?”

Nói xong, ánh mắt hắn dời xuống, nhìn thấy vết thương trên tay anh.

“Đưa tay cho anh.” Giải Lâm lục ra một hộp thuốc cấp cứu rất nhỏ ở trong xe, tháo miếng băng gạc màu trắng băng bó lộn xộn ra từng chút một, quả nhiên nhìn thấy vết thương chưa được xử lý bên trong. Hắn nói tiếp, “Băng bó kiểu gì đây, em có đau không?”

Trì Thanh nói thật: “Cũng ổn, chịu được.”

Vụ án đã kết thúc, tâm trạng Giải Lâm cũng nhẹ nhõm được một chút. Hắn thuận miệng nói: “Chẳng phải lúc này em nên làm nũng với anh sao?”

Trì Thanh nhíu mày càng chặt.

Giải Lâm vừa xé tăm khử trùng vừa bắt đầu dạy tại chỗ: “Anh Giải Lâm, em đau quá à.”

Trì Thanh: “…”

Giải Lâm mặt bình tĩnh: “Muốn anh hôn, muốn anh ôm cơ.”

“… Cút xuống xe.”

“Không làm nũng thì thôi.” Giải Lâm không chịu từ bỏ, “Lời ngon tiếng ngọt có thể giấu trong lòng, nhưng phải có hành động.”

Trì Thanh mặt lạnh tanh: “Em không muốn nói lần hai.”

Giải Lâm lầm bầm “vô lương tâm” trong miệng, khử trùng cho Trì Thanh xong hắn lại xé một túi băng gạc tiện lợi, cẩn thận quấn từng vòng lên tay Trì Thanh. Sau đó hắn bỗng nhiên nhắc đến Giải Phong: “Không biết tại sao anh có cảm giác rất kỳ lạ. Anh cảm giác hôm nay là… lần anh gần anh ấy nhất.”

Năm ấy Giải Phong từng lướt ngang qua sự thật, cho đến thời khắc cuối cùng anh ấy vẫn không từ bỏ. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự trẻ nhất mười năm trước, vào lúc đó đã nghĩ đến khả năng bí ẩn này. Anh từng đến khu vực này, có lẽ mười năm trước, chàng trai dịu dàng hăng hái ấy cũng từng đi đến khu vui chơi này.

Bọn họ đang đi trên con đường Giải Phong từng đi năm đó, cũng hoàn thành việc mà năm đó Giải Phong chưa làm xong.

Cuối cùng Giải Lâm nhìn phía chân trời sắp sáng lên bên ngoài cửa xe, nói: “Lúc Z nhắc đến anh ấy, anh không thấy tiếc nuối cũng không đau lòng quá. Anh cảm thấy tự hào vì anh ấy.”

Băng bó xong xuôi.

Giải Lâm cúi đầu hôn lên đầu ngón tay của Trì Thanh: “Thuốc đặc hiệu chuyên dùng.”

Trì Thanh khẽ nhúc nhích ngón tay.

Lúc này bên ngoài xe có động tĩnh mới, Dương Yến được các cảnh sát khác đỡ đi, chậm rãi bước ra.

Sắc mặt của bà ta tiều tụy, giống như vẫn còn đang bàng hoàng.

Giải Lâm nhìn bước chân yếu ớt của bà ta, bỗng nhiên nhắc đến một chi tiết: “Đúng rồi, còn có việc này, em có chú ý đến không…”

Giải Lâm còn chưa nói hết thì Trì Thanh đã biết hắn muốn nói gì: “Anh muốn nói bước chân ấy?”

Giải Lâm không nói tiếp nữa.


Hắn biết Trì Thanh cũng đã nhìn thấy.

Với sức quan sát của mình, Trì Thanh không thể không để ý đến động tác bất giác hơi bước lùi về sau lúc Dương Yến mới bước vào. Khi ấy, bà ta nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong phòng. Sau khi bước vào phòng, bà ta hoảng sợ nhìn vết máu trên ao nước, vô thức muốn lùi về sau.

Chi tiết này thật sự rất là nhỏ.

Cảnh sát không chú ý, Quý Minh Nhuệ không chú ý, có thể chỉ có ba người để ý đến chi tiết này.

Hắn, Trì Thanh và Z.

Có lẽ khoảnh khắc Dương Yến xuất hiện trong tầm mắt mình Z đã phát hiện rồi.

Từ giây đầu tiên Dương Yến xuất hiện trước mắt gã thì gã đã biết “người mẹ” này không phải mẹ của gã.

Một người mẹ yêu thương con sâu sắc, sao có thể bất giác lùi lại?

Nhưng có lẽ vào giây phút đó, trong lòng Z nghĩ dù có giả cũng không sao.

Gã đã sớm không còn để ý, cũng không thể cố chấp chuyện thật giả nữa.



Bên ngoài xe.

Cảnh sát phụ trách chăm sóc Dương Yến lo lắng trạng thái tinh thần của bà ta, cả đoạn đường đều nói chuyện với bà ta. Lúc này anh đang an ủi bà ta nói: “Đã kết thúc rồi, qua hết rồi… Không sao đâu…”

Dương Yến không nói lời nào.

Bà ta dường như đã mệt lắm rồi, mỗi bước đi đều giống như không đạp lên mặt đất.

Cảnh sát dẫn Dương Yến lên xe chuẩn bị đưa bà ta về nhà. Người phụ nữ ngồi ở ghế sau xe cảnh sát, đèn xanh đỏ trên nóc xe không ngừng nhấp nháy. Bởi vì còn phải thu thập chứng cứ và tiếp tục khám xét ở hiện trường nên tiếng còi xe cảnh sát vẫn không ngừng vang lên xung quanh.

Xe chầm chậm khởi động.

Cảnh sát suy nghĩ cẩn thận, muốn hỏi bà ta về thẳng nhà hay là đưa bà ta đến nơi khác trước, dù sao trong “ngôi nhà” kia của bà ta còn có rất nhiều dấu vết của Z.

Nhưng lời nói của cảnh sát mới đến bên miệng, anh nhìn qua kính chiếu hậu thì phát hiện ánh mắt của Dương Yến đang thẫn thờ rời rạc, không hề báo trước bỗng nhiên nước mắt chảy ra từ hốc mắt của bà ta.

Giọt nước mắt này rơi rất vội vàng.

Bản thân Dương Yến cũng không phát hiện mình đã khóc. Qua rất lâu, lâu đến mức xe đã rời khỏi khu vui chơi lúc này bà ta mới đưa tay lên, lấy ngón tay lau đi.

Sau đó ánh mắt bà ta lệch đi vài phân, dường như muốn nhìn gì đó qua kính chiếu hậu.

Trong kính chiếu hậu, khu vui chơi đã biến thành một điểm đen dù nhìn thế nào cũng không thể rõ ràng được.



“Trời sáng rồi.”

Trì thanh nhìn màu trắng bạc dần dần hiện ra ở đường chân trời nói.

Giải Lâm cũng liếc nhìn. Hắn nhìn thấy ánh bình minh từ từ mọc lên từ đường thẳng. Vùng ánh sáng này xuyên qua tầng mây màu xanh mực nhuộm đỏ một góc trời. Bầu trời từ màu xanh như màu mực đen biến thành xanh nhạt.

Trông giống như màn đêm đã bị đánh lui.

Mùa đông năm nay với mùa đông tối tăm mười năm trước có liên quan với nhau. Đều là mùa đông, vụ án bắt cóc lần lượt xảy ra, nhưng mọi người đều biết tất cả đã kết thúc. Vụ án cũ kia đến hôm nay đã kết thúc hoàn toàn.

Sự thật chứng minh “kẻ đó” có thể gi ết chết được.

Từ nay về sau, sẽ không còn trò chơi hoang đường kia nữa, sẽ không còn mùa đông lạnh giá như thế nữa, cũng sẽ không còn “cái ác” được truyền lại theo cách này nữa.

Trì Thanh cảm thấy chút ấm áp. Thời tiết ngày càng ấm lên, mấy hôm nay tốc độ chuyển sang ấm áp vô cùng nhanh, quần áo mặc trên người lúc này lại cảm thấy có hơi nóng.

Trên ngọn cây vốn xơ xác bên ngoài cửa xe không biết từ khi nào lặng lẽ mọc lên vài chồi non xanh nhạt.

Mùa đông năm nay sắp kết thúc rồi.
 
Chương 161: C161: Chương cuối


Dịch: LTLT

“Vụ án bắt cóc xe buýt trường học chấn động toàn thành phố đã được giải quyết. Bảy ngày lịch sử, cảm ơn đông đảo quần chúng đã cung cấp tin tức và trợ giúp trong khoảng thời gian này…”

Sáng hôm sau, các kênh tin tức lớn tranh nhau đưa tin vụ án đã giải quyết.

Phần lớn tiêu điểm của tin tức đều tập trung ở vụ án, nhưng hướng gió trên mạng lại nghiêng theo chiều khác.

Những người này còn nhớ buổi live stream đó.

Cư dân mạng 1: Vậy hai người trong buổi live stream đó là đến cứu người à?

Cư dân mạng 2: Bọn họ là cảnh sát sao?

Cư dân mạng 3: Chắc không đâu, một người trong đó chẳng phải là tội phạm tình nghi sao? Có ai đó bóc ra được rồi, trước đây còn là “diễn viên”.”

Cư dân mạng 4: Tin tức mới nhất có nói rồi, hai người đều là cố vấn tội phạm đặc biệt, “tội phạm tình nghi” là thủ đoạn đặc biệt dùng trong lúc đường cùng khi ấy, người không phạm tội.



Khắp cõi mạng đều bị tin tức này làm khiếp sợ.

… Mẹ nó đây là trải nghiệm huyền thoại nào đây?

Các trang cộng đồng và phương tiện truyền thông nhanh chóng tóm được điểm nóng. Trì Thanh và Giải Lâm được viết thành nhân vật huyền thoại. Đặc biệt là Trì Thanh, một người vô danh từng lăn lộn trong giới giải trí, có rất nhiều tác phẩm và phân cảnh xuất hiện được lưu giữ, trên mạng bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều thông tin liên quan đến anh.

Anh ở trong giới sống ngắc ngoải quanh năm, lần này lại bất ngờ “nổi tiếng”.

Bản thân Trì Thanh không hay lên mạng, “sự nổi tiếng” này là do Giải Lâm nói cho anh biết.

Khi ấy hai người đang chuẩn bị ngủ, Trì Thanh nhìn thoáng qua thấy tấm ảnh đang hiển thị trên màn hình điện thoại của Giải Lâm có hơi quen. Thế là anh nghiêng đầu nhìn, thì thấy gương mặt của mình… Nói chính xác hơn là anh của mấy năm trước.

Lúc mới ra mắt, công ty gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào gương mặt đó của anh, sẽ cho anh tham gia vài sự kiện, ké độ nổi tiếng của đàn anh đàn chị. Đa số đều là sự kiện thời trang. Ảnh trên điện thoại của Giải Lâm là ảnh động anh đang bước xuống từ xe van bảo mẫu, vừa nhận lấy găng tay màu đen của nhân viên đưa đến, chậm rãi đeo găng vào.

Quần áo mặc trong sự kiện kiểu này đều là lễ phục. Trì Thanh trong ảnh động mặc một bộ áo đuôi tôm màu đen, mái tóc lửng màu trầm khiến anh trong vừa lạnh lùng vừa tao nhã, giống như yêu tinh bước ra từ lâu đài cổ. Ngón tay thon dài, sau khi đeo găng tay có thêm một khí chất nguy hiểm không nói rõ được.

Advertisement

Trì Thanh: “Ở đâu ra vậy?”

Giải Lâm: “Trên mạng, bây giờ em đang rất nổi tiếng đó ngài Trì.”

“…” Trì Thanh nhíu mày.

Giải Lâm hỏi tiếp: “Có suy nghĩ gì không?”

Trì Thanh: “Có hơi phiền.”

“Là rất phiền.” Hiếm khi Giải Lâm lại bày tỏ tán đồng. Hắn vừa lưu ảnh về vừa lướt xem mấy bình luận gào rú gọi “vợ”, “Mấy ảnh này để một mình anh xem là được. Còn mấy người này nữa, có lịch sự không vậy, ai là vợ bọn họ chứ?”

Lúc nói mấy câu này Giải Lâm còn đang mỉm cười, nhưng không khó để nghe ra được lúc này hắn đang cố kiềm chế ý giết người trong câu nói.

Trì Thanh đang co người trên sô pha chơi một game đã lỗi thời rất lâu trên được thoại, anh nói một câu cho có lệ. Đang chơi thì anh cảm thấy chỗ vai bỗng nhiên âm ấm: “…?”

“…” Giải Lâm vùi đầu vào hõm vai Trì Thanh, hiếm khi nhấn mạnh một cách trẻ con: “Em là vợ của anh.”

“Vậy em nên gọi anh là gì?” Giải Lâm ngẩng đầu hỏi.

“…”

Hai từ đó không nói được.

“Xuống giường rồi thì không chịu gọi chồng, dù gì cũng nên đáp một tiếng “dạ” chứ.”

Trì Thanh tiếp tục qua loa: “… Dạ.”

Hai người lướt xong tin tức thì không ra ngoài nữa. Một mặt là muốn tránh tiếng gió, mặt khác thực sự là khoảng thời gian trước quá bận rộn, hai người muốn ở nhà nhiều hơn, vả lại… trong nhà cũng có thể “vận động”.

Thế nên cảm xúc của Trì Thanh và Giải Lâm về việc nổi tiếng này không sâu sắc lắm. Ngoại trừ Quý Minh Nhuệ đến đây xin chữ kí của hai người thì thỉnh thoảng sẽ nhận được hỏi han của hàng xóm sống chung một tòa nhà.

Trong đó có một hàng xóm khá đặc biệt.


“Đính đong.”

Chuông cửa vang lên.

Nhậm Cầm ôm Bé Sao đứng ở cửa, sau khi cửa mở ra cô nói: “Tôi có đọc được tin tức, à ừm, tôi đến để đưa mèo.”

Bé Sao vẫn còn nhận ra chủ nhân của mình. Bé Sao nhìn chủ nhân vô tình, sau khi mở cửa thấy nó thì giây thứ hai đã lùi về sau mấy bước để tránh dính phải lông mèo bay trong không khí, nó “meo” một tiếng làm nũng.

Chủ nhân vô tình lùi về sau mấy bước là Trì Thanh: “Cảm ơn cô lúc trước đã chăm sóc nó.”

Nhậm Cầm lúng túng cười.

Hàng xóm vốn dĩ đã mất bỗng nhiên xuất hiện trên tin nóng, thật sự đến bây giờ cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Cô cười gượng chào hỏi: “Anh Trì, hóa ra anh chưa chết.”

Lúc này, cô nhìn thấy hàng xóm còn lại bước ra từ trong nhà Trì Thanh.

Giải Lâm mặc một chiếc áo sơ mi rất mỏng, cổ áo rộng rãi trông có vẻ quần áo không chỉnh tề. Hắn thấy người đến là cô thì không ngạc nhiên chút nào, dường như đã sớm đoán được cô sẽ đến vậy: “Có muốn vào uống ly nước không?”

Đã chào hỏi người này rồi, người kia không thể không chào.

Thế là Nhậm Cầm chào hỏi với người còn lại: “Anh Giải, hóa ra anh không giết người.”

Giải Lâm: “…”

Trì Thanh: “…”

Cô chào hỏi xong cũng cảm thấy đoạn đối thoại này rất kỳ quái.

Còn một người cũng cảm thấy rất kỳ quái chính là bác sĩ Ngô.

Bởi vì khách quen lâu ngày – Giải Lâm và khách mới đến đeo găng tay suốt ngày – Trì Thanh có độ nổi tiếng rất cao ở phòng khám tâm lý. Từ hôm hai người xuất hiện trên tin tức, bác sĩ Ngô đã không ngủ được.

Lúc Giải Lâm bị truy nã, ông còn cảm thấy hơi tội lỗi: “Chẳng trách, chẳng trách Giải Lâm chữa bao nhiêu năm rồi vẫn không chữa khỏi, quả nhiên có vấn đề… Có lẽ mình nên cố gắng hơn, sao mình không phát hiện ra sớm chứ?”

Thậm chí ông còn gửi tin nhắn cho Giải Lâm: Tôi tin trong lòng cậu vẫn hướng thiện, nếu không thì cậu cũng sẽ không kiên trì tư vấn tâm lý bao nhiêu năm nay. Quay đầu là bờ, quay đầu đi.

Cuối cùng, bác sĩ Ngô người gửi tin nhắn cho Giải Lâm hai ngày nay đã bị lừa.

Chiêu giảm bớt tần suất ra ngoài đường có hiệu quả rất nhanh. Không ra khỏi nhà một tuần thì sóng gió đã qua đi rồi, dù sao hai người cũng không phải người của công chúng thật, trong tình huống không có tin mới tiết lộ nữa thì sẽ dần dần lắng xuống, biến mất trong tầm mắt mọi người theo vụ án.

Sau khi vụ án kết thúc, cả thành phố vốn hỗn loạn mất trật tự lại lần nữa yên tĩnh. Người đi bộ đi trên đường, hai bên đường có những đóa hoa chào xuân đang lặng yên nở rộ.

Trong ti vi, nhân viên khí tượng nói: “Sắp vào xuân, dự báo thời tiết hôm nay nhiều mây chuyển sang mưa nhỏ. Tuần này mưa xuân sẽ liên tục không dùng, người dân khi đi đường nhớ chuẩn bị dù…”

Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ mưa, Trì Thanh hiếm khi muốn đi ra ngoài. Giải Lâm ngược lại trở thành người không muốn rời khỏi nhà: “Lượng vận động trong nhà chưa đủ sao?”

Trì Thanh miễn cưỡng tìm thấy một cái áo có thể che đi dấu hôn, liếc Giải Lâm: “Mặc quần áo vào, bình thường một chút, đi ra ngoài.”

Khi hai người cầm dù chuẩn bị ra ngoài thì bên ngoài quả nhiên trở trời, mưa xuân rả rích rơi xuống. Tuy trời đang mưa nhưng lại không thấy âm u.

Hai người ra khỏi nhà, cũng không có nhiều địa điểm đi được.

Sau khi xuống xe, hai người cầm dù đi được một đoạn lại đi ngang qua một nơi quen thuộc.

Nhà máy gần tiểu khu.

Nơi này từng có xác mèo chất đống.

Đây là nơi hai người lần đầu tiên đánh nhau.

Một lần nữa che dù đi ngang qua nơi này, không khỏi cảm thán.

Cho đến hôm nay, Giải Lâm vẫn không nhịn được nói: “Lúc đó em thật sự rất đáng nghi.”

Trì Thanh cầm cán dù, anh hơi nghiêng mặt đáp lễ: “Anh nghĩ anh tốt đến cỡ nào?”

“…”


Bãi cỏ mùa đông hoang vu giờ nhô lên những chồi non xanh biếc, Nơi từng dính máu đã được rửa sạch từ lâu. Có nhân viên đi bộ quanh mảnh đất nhỏ này, hình như nhà máy đã được chuyển sang công ty khác để làm khó chứa đồ đưa vào sử dụng lần nữa.

Mấy nhân viên này đang khiêng thép xây dựng mới toanh, tiến hành cải tạo xây lại nơi này.

Trì Thanh đứng xem một hồi, lúc Giải Lâm đang định hỏi anh “tiếp theo đi đâu”, thì điện thoại vang lên.

Là điện thoại từ tổng cục.

“Bảo anh đến tổng cục làm huấn luyện cho cảnh sát mới vào.” Giải Lâm nghe xong điện thoại nói, “Em có muốn đến đó xem thử không?”

Trì Thanh nhớ trong cuộc điện thoại vừa rồi, giọng nói của người gọi là giọng nói mà anh tình cờ ở hành lang nghe được lúc đầu. Khi ấy cảnh sát đó kiên quyết không đồng ý khôi phục thân phận cố vấn của Giải Lâm, không tán thành để hắn tham gia phá án.

Trong tổng cục.

Hai cảnh sát kỳ cựu tán gẫu: “Giải Lâm đồng ý đến rồi à?”

“Ừ.”

“Hiếm thấy ghê. Chẳng phải ông vẫn luôn bỏ phiếu chống với Giải Lâm hay sao?”

“Là tôi sai rồi.” Cảnh sát đó chưa bao giờ cúi đầu, lần đầu tiên thừa nhận lỗi sai của mình, “Cậu ấy với Z không giống nhau.”

Giải Lâm và Trì Thanh đều từng nhìn thấy cái ác đỉnh cao, từng đi qua vực sâu, phạm tội rất thu hút, thậm chí đối với bọn họ mà nói phạm tội là một chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ muốn trở thành người như Z.

Trên đường đi, Giải Lâm tiện tay sao chép vài thứ để làm giáo án.

Trì Thanh nhìn hắn tìm kiếm, sao chép, rồi dán một đống, tổng cộng chưa đến hai phút: “Lát nữa anh sẽ giảng thế này à?”

Giải Lâm nói: “Anh quá quen thuộc với án lệ tội phạm rồi, có thể mặc sức lấy ra một chủ đề để dạy. Đây cũng là nguyên nhân lúc đó anh không học chuyên ngành liên quan, nếu không thì anh có thể đã trở thành nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong giới học thuật rồi.”

Trì Thanh tin câu nói này.

Tổng cục bố trí phòng đa phương tiện lớn nhất cho lần tập huấn này, có thể chứa hàng trăm người cùng lúc. Khi Giải Lâm bước lên bục giảng, phía dưới xầm xì to nhỏ. Bởi vì hắn từng bị truy nã toàn quốc, còn tìm được vị trí của tội phạm.

“Tôi biết tôi đẹp trai.” Giải Lâm một tay đặt trên bệ giảng, tay còn lại đặt trên giá micro điều chỉnh góc cho micro. Hắn chào hỏi mọi người bằng giọng điệu hài hước, “Nhưng đáng tiếc là tôi đã có người yêu rồi.”

Tiếng xầm xì bên dưới lập tức yên lặng.

Đây là nhóm người mới mới vào nghề, trong mắt lấp lóe ánh sáng, vẫn chưa biết sau này mình đối mặt với tội ác và khó khăn của bóng tối như thế nào, thậm chí còn là tử biệt.

Ánh mắt của Giải Lâm lướt qua bọn họ, dừng ở “đối tượng” ngồi trong góc ở dãy cuối cùng.

Trì Thanh tìm một vị trí cách bọn họ một khoảng, dù gấp lại đặt ở bên cạnh. Anh chọn một vị trí không dễ chú ý lắm, nhưng khắp người lại tỏa ra khí chất khiến người khác chú ý, dù cách mấy vị trí cũng vẫn có người không nhịn được quay lại đánh giá anh.

Vị cố vấn họ Giải trên bục giảng cảnh cáo: “Người yêu tôi ngồi dãy cuối cùng, hàng thứ hai từ dưới tính lên, nhìn một lần là được rồi, đừng cứ nhìn chằm chằm người yêu người khác.”

“…”

Là đến tập huấn hay là đến khoe mẽ yêu đương đây?

Những người mới này lúc đầu nghĩ rằng tập huấn sẽ rất nghiêm túc, sau đó dần dần không ôm hi vọng vào buổi tập huấn này. Nhưng lúc không ôm hi vọng, thì không ngờ vị cố vấn họ Giải này mở ppt ra, trên màn hình lớn lập tức xuất hiện vài tấm ảnh máu chảy đầm đìa. Buổi tập huấn bước vào chủ đề chính: “Đây là một vụ án không nổi tiếng, bởi vì không nổi tiếng cho nên các cậu hầu như đều chưa từng gặp. Bây giờ các cậu kiểm tra kĩ hai chùm ảnh này, nói cho tôi biết quan hệ của người bị hại và hung thủ.”

Không giới thiệu bối cảnh, không có thông tin thân phận của người bị hại.

Không có gì cả.

Trên màn hình chỉ có vài tấm ảnh hiện trường phạm tội.

Câu hỏi này được đặt có phần độc đáo.

Sau khi cho mọi người 10 phút suy nghĩ, Giải Lâm gọi tên một “học sinh” đứng lên trả lời: “Bạn ngồi dãy cuối cùng đứng lên nói xem.”

Học sinh dự thính Trì Thanh ở dãy cuối cùng vốn định nằm sấp xuống bàn ngủ rồi.

Nghe thấy câu này, anh ngước mắt nhìn Giải Lâm ở đằng xa, dù sao thì đứng lên trả lời câu hỏi sẽ làm chậm trễ giấc ngủ của người khác.


“Xác chết không có dấu vết bị di chuyển, chứng tỏ nơi này là hiện trường đầu tiên của vụ án. Vật dụng trong nhà được bày trí rất gọn gàng xung quanh. Bình hoa cách chỗ nạn nhân đứng ban đầu chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến vẫn ở nguyên vị trí, có nghĩa là trước khi chết nạn nhân không hề phản kháng, giãy giụa.”

“Ừ, phân tích đúng rồi. Em nghĩ rằng tại sao người bị hại không giãy giụa?”

Trì Thanh cũng không biết tại sao người bị hại không giãy giụa.

Vứt bỏ logic hiện thực, chuyện tình cảm anh không hiểu mấy.

Giải Lâm công bố đáp án: “Điểm không giãy giụa chính là điểm mấu chốt của vụ án này. Trong tình huống nào con người đối mặt với uy hiếp sẽ không hoảng sợ? Hai người mặt đối mặt, không tồn tại tình huống hung thủ chưa chuẩn bị đã hành động. Ngoài những tình huống này chỉ còn lại một loại, đó chính là khi người bị hại xem thường đối phương. Cô ta không nghĩ rằng đối phương có khả năng giết mình, thậm chí có thể mở miệng khiêu khích hung thủ.”

“Cũng chính mối quan hệ này khiến cảnh sát tìm thấy hung thủ.”

“Tôi không có gì có thể dạy cho các cậu. Vụ án này cũng chỉ là một vụ án rất nhỏ ở nước ngoài, nhưng có đôi khi sự thật ẩn giấu trong xác chết, ẩn giấu trong hiện trường phạm tội. Điều quan trọng nhất mà tôi muốn nói với các cậu là… “tội phạm” biết nói chuyện.” Cuối cùng Giải Lâm nói, “Được rồi, lần tập huấn này kết thúc ở đây, chúc các cậu sau này làm việc suôn sẻ.”

Buổi tập huấn kết thúc, chờ mọi người đi về, Trì Thanh mới phát hiện nhóm ba người cũng có mặt.

Chỉ là nhóm người Quý Minh Nhuệ nấp ở đầu bên kia của dãy cuối, cách quá xa nên trước đó không chú ý thấy.

“Mấy người đến đây làm gì?”

Quý Minh Nhuệ cười lúng túng, giơ quyển sổ công tác trong tay lên: “Đến nộp báo cáo công việc.”

Bọn họ tham gia vụ án nên phải viết báo cáo theo quy trình.

“… Tiện thể đến học ké.” Nói xong, Quý Minh Nhuệ bổ sung.

Khương Vũ nói xen vào: “Lát nữa cùng đi ăn không?”

Cậu ta nói xong, nhìn Trì Thanh bởi vì quá nhiều người trong phòng họp nên sức kiên nhẫn đã đến giới hạn, lại bổ sung thêm: “Dĩ nhiên cũng có thể ai về nhà nấy, sau đó chúng ta gọi video cùng nhau ăn. Như vầy vừa có thể tận hưởng yên tĩnh, lại có thể tận hưởng niềm vui tụ tập với bạn bè. Mọi người thấy sao?”

Trì Thanh: “…”

Anh thấy tên này có phải bị điên không?

Rốt cuộc vẫn không ăn cơm chung. Trong đồn tạm thời có nhiệm vụ, nhóm ba người mua vài cục cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi gần đó, rồi chạy về đồn.

Giải Lâm với Trì Thanh thì bị giữ lại.

Không giống khung cảnh bình yên bên ngoài, bầu không khí trong tổng cục vẫn nghiêm túc như cũ. Cục trưởng ngồi trong phòng làm việc, sau một hồi im lặng nói: “Có việc này, tôi muốn hỏi ý kiến các cậu.”

Giải Lâm đại khái có thể đoán được: “Có liên quan đến em và Trì Thanh, là muốn nói về những đứa trẻ đó à?”

Tuy vụ án đã kết thúc nhưng bọn họ rơi vào cảnh khó khăn giống như mười năm trước.

Không phải tất cả đứa trẻ đều đã về nhà, có nghĩa là có đứa bé đã mất trong trò chơi đó, có đứa bé bị ép ra tay với bạn. Đứa trẻ nhỏ như thế phải phán xét thế nào? Xử lý thế nào? Việc này có tính là phạm pháp hay không? Chẳng lẽ sau này bọn chúng gánh tội danh mà sống sao?

Đây là câu hỏi khó.

Mười năm trước, bọn họ không truy cứu kỹ càng hai đứa bé duy nhất còn sống sót.

Mười năm sau, phải quyết định thế nào đây?

“Tạm thời quyết định tiến hành tư vấn tâm lý cho những đứa bé này.” Cục trưởng đau đầu nói, “Và theo dõi dài hạn. Lần này chúng tôi đặc biệt gọi đến một đội tư vấn tâm lý. Thành viên đội tư vấn tâm lý đều là chuyên gia tâm lý học trình độ cao nhất cả nước. Bọn họ sẽ phụ trách theo dõi lâu dài những người sống sót trong các vụ án lớn. Ngoài ra, chúng tôi còn có một ý kiến, làm một bài kiểm tra tâm lý trên mạng có uy tín chuyên nghiệp, tạo điều kiện cho quần chúng phát hiện trạng thái tinh thần của chính họ dựa trên thực tế.”

Giải Lâm với Trì Thanh đều không có ý kiến gì khác, dường như không có cách xử lý nào tốt hơn cách này.

Cơn mưa rả rích qua đi, phương Nam chính thức vào xuân.

Trong đêm, vạn vật sống lại.

Không biết bắt đầu từ khoảnh khắc nào, mở cửa sổ ra đã nhìn thấy chồi xanh ngập tràn, cảnh xuân xinh đẹp.

Trên đường lớn, cửa tiệm bánh ngọt treo một bảng đen nhỏ ở cửa, bên trên viết tên các loại bánh bán chạy.

Nhậm Cầm mỉm cười, nói với vị khách đang mở cửa bước vào: “Chào mừng quý khách.”

Trong công viên ẩm ướt gần đó có vài trường học đang tổ chức picnic mùa xuân. Học sinh tiểu học đeo balo bước từng bước một, ngây ngô nói: “Quao… có bươm bướm nè.”

“Còn có rất nhiều hoa nữa.”

“Cô ơi cô ơi, ở đây có được gặp hươu cao cổ không ạ, có động vật nhỏ nhỏ không ạ?”

“…”

Cảnh tượng trong trường cấp ba khác hoàn toàn với trường tiểu học. Học sinh mặc đồng phục tụ tập thành từng nhóm. Vừa mới thi xong, nam sinh khoác vai nhau đùa giỡn trên hành lang.

“Nãy đã bảo đưa đáp án cho tao chép…”

“Thầy đứng bên cạnh nhìn đó! Tao không dám!”

“Có gì không dám chứ, người làm việc lớn không sợ dối trá.”


Bọn họ đang nói thì nhìn thấy một người quen, bèn gọi to: “Ê, Dụ Dương!”

Cậu trai phía trước chậm rãi xoay người lại. Tóc Dụ Dương đã cạo ngắn, trong tay cầm hai cây bút, một bút mực màu đen một bút chì 2B. Cậu ta cười nói: “Đừng tìm tao, tao không quay cóp.”

Ở nơi khác.

Giải Lâm mở cửa sổ ra ngắm nhìn cảnh xuân nửa ngày, đánh giá: “Thời tiết hôm nay đẹp thật.”

Ngay sau đó hắn để ý thấy vẻ mặt không hài lòng lắm của người phía sau, vô cùng thành thạo bổ sung thêm một câu: “… Dĩ nhiên là nếu mưa tiếp thì càng tốt.”

Trì Thanh gật đầu, đồng ý cực kỳ.

“Được rồi, hôm nay phải đến tổng cục một chuyến.” Giải Lâm nói, “Bài trắc nghiệm tâm lý mà cục trưởng Viên nói trước đây, nhóm chuyên gia tâm lý đã làm xong rồi. Bọn họ gọi chúng ta đến đó làm thử, nói chúng ta là người dùng thử nghiệm nội bộ may mắn.”

Trì Thanh nói toạc ra: “Là thấy hai chúng ta không bình thường lắm, nên mới chọn chúng ta thử đúng không?”

Giải Lâm: “… Cũng có thể nói như vậy. chỉ là cách nói này của em không khéo lắm.”

Trì Thanh: “Vậy thì anh khéo ghê nhỉ.”

Trước khi xuất phát, Trì Thanh mở cửa bước ra ngoài, Giải Lâm lại nhắc nhở: “Em quên một thứ.”

Trì Thanh đã không đeo găng tay ra ngoài được một thời gian rồi. Sau khi vụ án kết thúc, cơn ác mộng vẫn luôn quanh quẩn xung quanh hai người từ mười năm trước dường như đã tan đi, với lại bên cạnh có Giải Lâm, thật sự không cần găng tay.

Cho nên Trì Thanh không chắc lắm hỏi ngược lại: “Găng tay… à?”

“Không phải.” Giải Lâm cúi đầu, đặt lên môi Trì Thanh một nụ hôn, “Là cái này.”

Ngoài Giải Lâm với Trì Thanh còn có vài cảnh sát hình sự được lựa chọn tham gia “thử nghiệm nội bộ” này. Bọn họ ngồi thành một hàng, giống như làm bài thi, giữa từng người cách nhau hai ghế trống.

Nhóm trưởng nhóm tâm lý giải thích bài kiểm tra tâm lý trực tuyến này: “Nhóm tâm lý chúng tôi đã tiến hành nghiên cứu thảo luận và phân tích vấn đề sức khỏe tinh thần của mọi người hiện nay, làm ra bài kiểm tra sức khỏe tâm lý tội phạm trực tuyến chuyên nghiệp này. Bài kiểm tra tổng cộng có 100 câu hỏi trắc nghiệm, trạng thái tinh thần và mức độ nguy hiểm của người thử nghiệm sẽ được phân tích dựa trên lựa chọn của họ.”

“Mức độ nguy hiểm à?” Có người hỏi.

“Phải, chia thành bốn cấp độ: an toàn, nhẹ, trung bình, và… nguy hiểm cao… cũng chính là nhân cách có tính nguy hiểm cao. Nhưng điểm số của người có nhân cách nguy hiểm cao rất cao, người bình thường không dễ đạt được. Một khi có người dùng thử nộp bài kiểm tra được chẩn đoán là nhân cách nguy hiểm cao, cơ sở dữ liệu sẽ tự động nắm bắt mọi thông tin về người dùng thử đó.”

Mỗi người một chỗ ngồi, trong tay là một điện thoại di động.

Trì Thanh lấy giấy ăn lau mặt bàn một cách cẩn thận, sau đó mới đặt tay lên. Anh quẹt màn hình điện thoại, nhấn vào chấp nhận trang web lạ lẫm.

Hai trang đầu làm rất ngắn gọn rõ ràng, không có bất cứ thiết kế dư thừa, trình bày vô cùng xúc tích.

Dòng đầu tiên của tiêu đề ghi – Kiểm tra sức khỏe tâm lý tội phạm (ấn bản đầu tiên).

Câu 1: Hãy nhìn kỹ vào bức tranh, vật đầu tiên bạn nhìn thấy là ____.

A. vết thương

B. Mũi dao

C. Nụ cười

D. …

Trì Thanh từng làm câu hỏi tương tự ở phòng tư vấn tâm lý, có điều trọng điểm không giống. Không có phòng tư vấn tâm lý nào mới bắt đầu đã kiểm tra “tiềm năng” phạm tội của người đến tư vấn. Bình thường đều là mất câu kiểm tra kiểu tình cảm, cố gắng xác định những khiếm khuyết về mặt cảm xúc ở người bệnh, cùng với nhu cầu chưa được thỏa mãn từ sâu trong lòng.

Trì Thanh với Giải Lâm ngồi kế nhau, bởi vì khoảng cách nên không nhìn rõ lựa chọn trên màn hình của đối phương.

Nhưng dù như thế, trước khi làm hai người vẫn nhìn nhau một cái.

“Bắt đầu làm bài.”

Ngón tay Giải Lâm tùy ý bấm trên màn hình. Lúc nhìn câu hỏi, đầu ngón tay gõ trên mặt bàn.

Trì Thanh thì nhanh gọn lẹ hơn rất nhiều. Ngón tay rụt lại trong ống tay áo, đọc xong câu hỏi mới thò tay ra bấm, sau đó lại nhanh chóng rụt về.

Hai người gần như làm xong cùng một lúc.

Hai ngón tay đồng thời bấm vào nút “nộp bài”.

[Xác nhận gửi?]

[Gửi thành công, kết quả đang được tính toán. ]

[Người dùng: Giải Lâm]

[Người dùng: Trì Thanh]

[Mức độ nguy hiểm của bạn là…]

Hoàn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom