Cập nhật mới

Dịch Full Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Tình cờ gặp gỡ 2


Còn về việc tại sao cô có thể sống lâu đến thế, vấn đề này chính cô cũng không rõ, đại khái chắc là vì truyền thuyết Nam Cung Thiên Ân khắc vợ vốn dĩ là giả.

Trước khi ra khỏi cửa, lão phu nhân đã dặn dò cô những gì không nên nói thì đừng nói, cho nên câu hỏi của Diêu Mỹ cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới phải.

Đúng vào lúc cô đang ngập ngừng, phía bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh trào phúng: “Ô, đây chẳng phải thiếu phu nhân nhà Nam Cung sao? Thật trùng hợp, lại gặp nhau ở đây”.

Bạch Tinh Nhiên cau mày, cúi đầu lau nước mắt.

Bách Ánh An cảm nhận được trong mắt cô ngấn lệ, bước lên một bước lại nói giọng chế giễu: “Này, thiếu phu nhân đây vẫn trong thời kỳ mới cưới mà, sao lại khóc thút thít thế, có khi nào thiếu gia nhà Nam Cung đối xử không tốt với cô không?”

Nói rồi, cô ta quay sang nói với chị em tốt bên cạnh là Hà Linh: “Linh này, ban nãy bọn mình vừa bàn luận, không biết Bạch đại tiểu thư sau khi gả vào nhà Nam Cung sống có tốt không? Xem ra không tốt một chút nào rồi”.

Hà Linh là chị em tốt của Bạch Ánh An, cũng là em họ của cô ta, là họ hàng bên đằng ngoại của Hứa Nhã Dung. Bạch Tinh Nhiên và cô ta tuy là có quen biết, nhưng chưa từng chơi với nhau.

Nghe thấy lời của Bạch Ánh An, Hà Linh phụ họa nói: “Gả cho một con bệnh vừa xấu xí vừa khắc vợ như thế, cho dù không bị khắc chết thì cũng đau lòng mà chết thôi, sao có thể sống tốt được chứ?”

“Cũng phải, nghĩ thôi cũng thấy đáng thương”.

Hà Linh cố ý mở to hai con mắt tò mò nhìn Bạch Tinh Nhiên hỏi: “Chị họ, tôi thật sự rất hiếu kỳ không biết Nam Cung Thiên Ân đó xấu cỡ nào, có phải xấu đến mức không dám ra đường không? Cho nên vẫn luôn không dám lộ mặt ra ngoài? Hay là bệnh nặng đến mức không xuống nổi giường?”

Bạch Tinh Nhiên tối sầm mặt, nhẫn nại không nói tiếng nào.

Diêu Mỹ đứng bên cạnh không nghe nổi nữa, lập tức đập bàn đứng dậy, lấy tay chỉ vào hai người đó nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hai con đĩ kia! Cướp bạn trai của người khác còn dám già mồm à? Bà đây không xé cái mồm chúng mày ra thì…!”

Những lời cay độc trong miệng Diêu Mỹ còn chưa kịp nói hết, đã bị Bạch Tinh Nhiên túm ngồi xuống sofa.

“Kệ bọn họ, chúng ta đi”, Bạch Tinh Nhiên có vẻ sốt ruột.

Xung quanh đã bắt đầu có người xúm vào hóng hớt rồi, cô lo lắng nếu tiếp tục cãi lộn sẽ bại lộ thân phận của mình, cho dù không bại lộ, mà nhỡ cô thực sự đánh nhau với Bạch Ánh An, thì chuyện đánh nhau chốn công cộng này truyền đến tai lão phu nhân cũng không hay.

Một điều nhịn chín điều lành, thôi nhịn…

Cô muốn nhịn, nhưng Diêu Mỹ bốc hỏa không nhịn được, quay đầu nhìn cô: “Cậu kéo mình làm gì? Không nên dạy dỗ cái thứ tiểu tam này một trận hay sao?”

“Để hôm khác đi, hôm nay không thích hợp”, Bạch Tinh Nhiên kéo cô ấy lại rồi đứng dậy định bỏ đi.

Thấy hai người định đi, Hà Linh đột nhiên đứng ra chắn đường hai người họ chế giễu nói: “Cô nói ai là tiểu tam? Tôi chẳng qua chỉ tò mò không biết anh rể họ của tôi xấu cỡ nào, vậy cũng sai sao? Chị họ, chị nói cho tôi biết đi, có phải anh rể họ xấu lắm không? Có phải không bằng cả một ngón chân của anh An Nam không?”, nói rồi còn túm lấy cổ tay Bạch Tinh Nhiên lắc qua lắc lại.

Người phụ nữ này thật không biết điểm dừng!

Bạch Tinh Nhiên chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đang dồn hết lên não, tức đến nỗi toàn thân run rẩy, nếu như có thể, cô thực sự muốn tát cho cô ta một cái lật mặt. Nhưng cô không được gây chuyện, nếu không lần sau muốn ra khỏi cửa lớn nhà Nam Cung sẽ rất khó.

Cô không những không thể tự mình ra tay phản kháng, mà còn túm chặt lấy Diêu Mỹ không cho cô ấy ra tay.

Đúng vào lúc cô đang không biết nên làm thế nào, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng đàn ông cười hì hì: “Mấy tiểu thư, các cô đang bàn luận về Nam Cung Thiên Ân à? Tôi từng gặp anh ta rồi…”

Mọi người đều ngây ra, rồi vội vàng quay đầu lại nhìn, thì thấy một cậu thanh niên trông rất đẹp trai đang đứng trong đám người cười khanh khách.

Bạch Tinh Nhiên cũng theo mọi người nhìn ra, người ngây ra một lúc.

Điều khiến cô kinh ngạc không phải anh chàng đẹp trai đó, cũng phải lời cậu ta nói, mà là người đàn ông đứng đằng sau còn cao ráo đẹp trai hơn cả người đó.

Người đó chẳng phải chính là anh chàng đẹp trai đã cứu cô ở bệnh viện sao, đúng là nghiệt duyên, lần nào gặp anh cũng là lúc cô thảm hại bất lực nhất.

Thấy ánh mắt của người đó vừa hay cũng chĩa thẳng vào mình, Bạch Tinh Nhiên ngại ngùng thu ánh mắt lại, mặt nóng bừng lên.

“Cậu gặp rồi? Vậy cậu nhất định là biết anh ta trông như thế nào”, Bạch Ánh An hiếu kỳ hỏi, từ trước tới giờ, cô ta là người muốn biết tướng mạo của Nam Cung Thiên Ân hơn ai hết.

“Đương nhiên là tôi biết”, Thẩm Khác vẫn cười khanh khách: “Người đó ấy à, cũng chỉ cao có bằng đây”, cậu ta dùng tay áng một cao độ, cao độ đó còn chưa tới tai cậu ta.

“Mặt xấu đến mức nhìn cứ như bị máy cày cán qua vậy, bởi vì bị bệnh lâu năm nên gầy chỉ còn da bọc xương, đi được hai bước là ngã. Cả người nhìn cứ như hồn ma, lúc đó tôi mới nhìn anh ta một cái mà suýt chút bị dọa tè cả ra quần”, Thẩm Khác gần như không cảm nhận được sắc mặt của Nam Cung Thiên Ân ở phía sau đã tái mét, nói vô cùng vui vẻ.

Bạch Ánh An và Hà Linh đứng giữa đám người cũng rất vui vẻ, khuôn mặt tràn ngập sự sung sướиɠ trêи nỗi đau của người khác.

“Thật á?”, Bạch Ánh An tươi cười rạng rỡ hỏi.

“Đương nhiên là thật rồi, tôi lừa chị làm gì?”, Thẩm Khác gật đầu.

Thế là Bạch Ánh An yên tâm rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Là anh ta?


Mấy hôm nay cô ta luôn mong chờ Bạch Tinh Nhiên chết đi giống như sáu cô vợ trước, thấy cô vẫn bình an vô sự, trong lòng bắt đầu lo lắng những lời đồn là giả, lo bản thân đã tặng không một nhà chồng tốt như thế cho cô.

Bị Bạch Ánh An và Hà Linh chê cười, Bạch Tinh Nhiên tức đến sắp khóc, hai nắm đấm siết chặt từng chút một, gào vào mặt Thẩm Khác: “Cậu nói láo!”

Mặc dù cô không biết Nam Cung Thiên Ân xấu cỡ nào, nhưng cô biết Nam Cung Thiên Ân cao ít nhất cũng phải 1m85, chứ không phải như cậu ta vừa nói. Nam Cung Thiên Ân cũng không hề gầy đến nỗi da bọc xương, càng không phải xuống giường bước hai bước là ngã, thậm chí… lúc anh làm chuyện đó trêи giường, còn khỏe như trâu, cô đã mấy lần bị anh hành cho ngất đi.

Hóa ra những lời đồn đại đều được tạo ra như vậy, đều là do mấy người nhiều chuyện nói năng luyên thuyên mà ra.

Thẩm Khác bị cơn giận của cô dọa cho giật mình, nhìn cô nói: “Tôi… tôi không nói láo”.

Ban nãy lúc cậu ta cùng Nam Cung Thiên Ân từ trong phòng riêng đi ra, vừa hay thấy mấy người phụ nữ cãi nhau, cậu ta vốn dĩ không có hứng thú, nhưng phát hiện Nam Cung Thiên Ân không thích lo chuyện bao đồng bỗng dừng lại xem, sau đó nghe thấy hai người phụ nữ này đang ép hỏi Bạch Tinh Nhiên chuyện xấu đẹp của Nam Cung Thiên Ân.

Lại nhìn thấy trêи ngón áp út của Bạch Tinh Nhiên có đeo nhẫn đại diện cho thân phận Nam Cung thiếu phu nhân, Thẩm Khác trước giờ chưa từng gặp Bạch Tinh Nhiên bỗng hiểu ra.

Xem ra ở đây đang có một vở kịch hay!

Bạch Tinh Nhiên tiến lên một bước, cũng mặc kệ lúc này bản thân nhếch nhác thế nào, mặc kệ vị ân nhân cứu mạng có đang nhìn mình hay không, khuôn mặt phẫn nộ nhìn Thẩm Khác nói: “Vị tiên sinh này, đem điểm yếu của người khác ra nói có thể khiến cậu vui vậy sao? Cậu thực sự từng gặp Nam Cung Thiên Ân sao? Cho dù anh ấy có xấu, cũng liên quan gì đến cậu? Cậu sỉ nhục anh ấy ngoài việc mua vui cho hai người phụ nữ tâm địa bất chính này thì còn được gì nữa?”

Cô vung tay lên chỉ vào Bạch Ánh An và Hà Linh.

“Tôi…”, Thẩm Khác bị cô nói cho cứng họng.

“Mặt người dạ thú, tốt mã giẻ cùi, nói cho cùng, cậu còn chẳng bằng Nam Cung Thiên Ân”, Bạch Tinh Nhiên kéo Diêu Mỹ cũng đang tức giận, quay người bỏ đi.

Bạch Ánh An lúc đó lại xông lên, kéo cánh tay cô lại nói: “Thiếu phu nhân, nói nhiều như thế vẫn chưa vào chủ đề chính, hôm nay tôi đến là để đưa cho cô thiệp mời”.

Nói rồi, cô ta lấy từ trong túi ra một tấm thiệp mời đưa cho cô rồi cười khanh khách nói: “Tôi và An Nam định ngày 20 tháng sau đính hôn, lúc đó cô nhất định phải đến đấy, còn nữa, đừng quên dẫn theo cả Nam Cung thiếu gia cùng đến nhé”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn lướt qua tấm thiệp trong tay cô ta, tim đau nhói, thế mà cô ta và Lâm An Nam lại thực sự đến với nhau, hơn nữa còn sắp đính hôn rồi.

Rõ ràng đã nói là sẽ không buồn vì một tên đàn ông cặn bã vô tình như thế nữa, nhưng lại không kìm được nỗi đau trong lòng.

Đương nhiên cô biết tại sao Bạch Ánh An lại muốn cô dẫn theo Nam Cung Thiên Ân cùng đến, rõ ràng là hôm nay đùa chưa đã, muốn sỉ nhục cô một trận nữa trong buổi lễ đính hôn.

Cô run rẩy giơ tay lên, nhận lấy tấm thiệp đỏ chót xé thành hai nửa ném vào người cô ta, sau đó xoay người thẳng lưng rời đi.

Bạch Ánh An bị cô ném cho như thế, mặt hơi nhăn nhó, có phần không nén được giận.

Có điều, cô ta không kéo cô lại nữa, trêи mặt hiện lên nét trào phúng gian tà.

Bạch Ánh An cô trước giờ thích nhất là nhổ cỏ tận gốc!

Sau khi Bạch Tinh Nhiên đi khỏi, Bạch Ánh An quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân và Thẩm Khác cùng mấy người trợ lý nữa sải bước đi ra ngoài, cô ta giật mình một lúc, là anh ta? Người tình bí mật của Bạch Tinh Nhiên?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Chưa từng gặp


Ai cũng có thể nhìn ra Nam Cung Thiên Ân có thân phận không hề nhỏ, Bạch Ánh An từ nhỏ đã theo đuổi những thứ hàng hiệu xa xỉ, nhìn một cái thôi cũng biết quần áo trêи người Nam Cung Thiên Ân là bản giới hạn của các thương hiệu quốc tế lớn, cà-vạt, cài áo và cả chiếc đồng hồ vàng đeo ở cổ tay cũng đều là hàng cao cấp thế giới, từ trêи xuống dưới không có gì là không thể hiện thân phận tôn quý của anh.

Sống ở Châu Thành lâu như vậy, mà cô lại không hề biết Châu Thành còn ẩn giấu một người đàn ông đẹp trai tôn quý, khí chất không hề thua kém gì Lâm An Nam.

Hôm đó chỉ để ý đến việc sỉ nhục Bạch Tinh Nhiên, không quá để ý đến quần áo của anh ta.

“Vị tiên sinh này, đã có duyên như vậy, hay là cùng nhau ngồi xuống uống cốc cà phê đi”, Bạch Ánh An gần như quên mất anh là người đàn ông của Bạch Tinh Nhiên, cũng quên luôn bản thân vừa đưa thiệp mời cho Bạch Tinh Nhiên, lại tán tỉnh người ta.

Hà Linh ở bên cạnh sớm đã bị vẻ đẹp trai của Nam Cung Thiên Ân và Thẩm Khác thu hút, nghe cô ta nói vậy cũng lập tức gật đầu phụ họa: “Phải đấy phải đấy, cùng uống cốc cà phê đi”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn lướt qua khuôn mặt giống hệt với Bạch Tinh Nhiên của cô ta, do dự một lúc rồi cười nhạt: “Không, chúc cô tân hôn vui vẻ”.

Nam Cung Thiên Ân đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu nhìn cô ta: “Phải rồi, cảm ơn bức ảnh cô chụp ngày hôm đó, rất đẹp”.

Bạch Ánh An ngây người một lúc, khuôn mặt lộ vẻ ái ngại.

Không để Hà Linh kịp hỏi phương thức liên lạc, Nam Cung Thiên Ân đã lướt qua cô ta đi ra khỏi cửa quán cà phê.

“Tạm biệt hai người đẹp nhé”, Thẩm Khác nở một nụ cười ấm áp với hai người họ xong, cũng nhanh chóng đuổi theo Nam Cung Thiên Ân.

“Chị họ, sao chị không bảo anh ấy để lại số điện thoại chứ?”, Hà Linh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bọn họ rời đi, sốt ruột giậm chân.

Bạch Ánh An lườm cô ta một cái, sắc mặt khó coi.

Nhóm người ra khỏi quán cà phê, Nam Cung Thiên Ân quét mắt nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên đã sang bên đường chờ xe buýt, không cả quay đầu nói: “Không phải nói Bạch Cảnh Bình chỉ có một đứa con gái thôi sao? Giúp tôi điều tra xem người phụ nữ kia là sao?”

Hôm đó Bạch Tinh Nhiên có nói cô ta là em cô, nhưng anh bây giờ rất nghi ngờ.

Trợ lý Hoàng vội vàng gật đầu: “Vâng, thưa Thiên Ân thiếu gia”.

Sau khi trợ lý Hoàng đi, Thẩm Khác vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: “Anh họ, đừng nói là kết hôn lâu như vậy rồi, mà anh vẫn chưa gặp mặt chị dâu họ nhé?”

Nam Cung Thiên Ân không trả lời câu hỏi của cậu ta, mà sầm mặt lại hỏi một câu: “Sỉ nhục tôi cậu thấy vui lắm sao?”

Câu này là vừa nãy Bạch Tinh Nhiên nói với Thẩm Khác, anh chỉ mượn dùng mà thôi.

Thẩm Khác lấy tay gãi đầu cười gượng nói: “Em thấy vui thôi mà, không nhịn được muốn chơi đùa với họ một chút”.

Nam Cung Thiên Ân đi vào bãi đỗ xe, Thẩm Khác đi theo bước chân của anh vẫn cười khúc khích: “Có điều em thấy chị dâu họ cũng tội nghiệp lắm, bị người ta bắt nạt cho như thế, mà một hành động phản kháng cũng không có”.

Nam Cung Thiên Ân mở cửa xe, quay người nhìn cậu ta: “Cậu tự lái xe về đi”.

“Tại sao?”

“Chả tại sao cả”. Cửa xe vừa mở ra đã đóng vào, Nam Cung Thiên Ân đã lên xe, rồi khởi động xe rời đi.

Bị Bạch Ánh An phá cho như thế, Bạch Tinh Nhiên chẳng còn hứng thú dạo phố nữa, chia tay với Diêu Mỹ xong thì đứng bên đường đợi xe taxi, bởi vì đường về nhà Nam Cung không có xe buýt, cô chỉ đành gọi taxi.

Vậy mà đợi hai cuốc xe, đối phương vừa nghe đi đến nhà Nam Cung thì đều lắc đầu từ chối, lí do là nhà Nam Cung ở khá xa, hơn nữa trêи đường về không bắt được khách.

Thấy thời gian vẫn còn sớm, dù sao về cũng chán, thế là Bạch Tinh Nhiên một mình đi bộ trêи phố.

Tầm nhìn có hơi mơ hồ, sau một lúc mới phát hiện ra đáy mắt của mình có nước, cũng không biết là vì tin Lâm An Nam với Bạch Ánh An đính hôn, hay là cảm thấy buồn cho vận mệnh của mình.

Hay là do ban nãy bị chọc cho tức quá?

Bên trái đột nhiên vang lên tiếng còi xe, cô quay đầu sang, nhìn thấy trong xe là người đàn ông cao quý không biết bản thân có được coi là quen biết hay không. Anh ấy có ý gì đây? Định chào hỏi cô à?

“Lên xe đi, tôi đưa cô về”, Nam Cung Thiên Ân vẻ mặt bình thản nói.

Vừa hay anh muốn về nhà Nam Cung một chuyến, có thể nhân tiện đưa cô về.

Bạch Tinh Nhiên hít một hơi, từ chối nói: “Không cần đâu, cảm ơn anh”.

Chuyện ban nãy trong quán cà phê chắc anh đã nhìn thấy hết rồi, là vì tội nghiệp cô nên mới làm vậy sao? Nhưng Bạch Tinh Nhiên cô trước giờ không cần sự thương hại của người khác. Huống hồ, nam nữ thụ thụ bất thân, nếu như để người nhà Nam Cung biết cô ngồi xe của một anh chàng đẹp trai về, nhất định sẽ hiểu nhầm.

“Cô chắc chứ?”

Bạch Tinh Nhiên dừng bước, quay người nhìn anh với vẻ đoan chính đáp: “Tiên sinh, lần trước anh chắc có nghe thấy, tôi đã kết hôn rồi”.

“Tôi cũng kết hôn rồi, thế thì đã sao?”, Nam Cung Thiên Ân cau mày.

“Thế thì anh càng không nên đưa tôi về”, Bạch Tinh Nhiên buông một câu, rồi bước nhanh về phía trước.

Nam Cung Thiên Ân nhìn bóng cô đi về phía trước, lập tức nhấn ga, lái xe đi vượt qua người cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Đã nói không muốn cô ta


Ai cũng có thể nhìn ra Nam Cung Thiên Ân có thân phận không hề nhỏ, Bạch Ánh An từ nhỏ đã theo đuổi những thứ hàng hiệu xa xỉ, nhìn một cái thôi cũng biết quần áo trêи người Nam Cung Thiên Ân là bản giới hạn của các thương hiệu quốc tế lớn, cà-vạt, cài áo và cả chiếc đồng hồ vàng đeo ở cổ tay cũng đều là hàng cao cấp thế giới, từ trêи xuống dưới không có gì là không thể hiện thân phận tôn quý của anh.

Sống ở Châu Thành lâu như vậy, mà cô lại không hề biết Châu Thành còn ẩn giấu một người đàn ông đẹp trai tôn quý, khí chất không hề thua kém gì Lâm An Nam.

Hôm đó chỉ để ý đến việc sỉ nhục Bạch Tinh Nhiên, không quá để ý đến quần áo của anh ta.

“Vị tiên sinh này, đã có duyên như vậy, hay là cùng nhau ngồi xuống uống cốc cà phê đi”, Bạch Ánh An gần như quên mất anh là người đàn ông của Bạch Tinh Nhiên, cũng quên luôn bản thân vừa đưa thiệp mời cho Bạch Tinh Nhiên, lại tán tỉnh người ta.

Hà Linh ở bên cạnh sớm đã bị vẻ đẹp trai của Nam Cung Thiên Ân và Thẩm Khác thu hút, nghe cô ta nói vậy cũng lập tức gật đầu phụ họa: “Phải đấy phải đấy, cùng uống cốc cà phê đi”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn lướt qua khuôn mặt giống hệt với Bạch Tinh Nhiên của cô ta, do dự một lúc rồi cười nhạt: “Không, chúc cô tân hôn vui vẻ”.

Nam Cung Thiên Ân đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu nhìn cô ta: “Phải rồi, cảm ơn bức ảnh cô chụp ngày hôm đó, rất đẹp”.

Bạch Ánh An ngây người một lúc, khuôn mặt lộ vẻ ái ngại.

Không để Hà Linh kịp hỏi phương thức liên lạc, Nam Cung Thiên Ân đã lướt qua cô ta đi ra khỏi cửa quán cà phê.

“Tạm biệt hai người đẹp nhé”, Thẩm Khác nở một nụ cười ấm áp với hai người họ xong, cũng nhanh chóng đuổi theo Nam Cung Thiên Ân.

“Chị họ, sao chị không bảo anh ấy để lại số điện thoại chứ?”, Hà Linh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bọn họ rời đi, sốt ruột giậm chân.

Bạch Ánh An lườm cô ta một cái, sắc mặt khó coi.

Nhóm người ra khỏi quán cà phê, Nam Cung Thiên Ân quét mắt nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên đã sang bên đường chờ xe buýt, không cả quay đầu nói: “Không phải nói Bạch Cảnh Bình chỉ có một đứa con gái thôi sao? Giúp tôi điều tra xem người phụ nữ kia là sao?”

Hôm đó Bạch Tinh Nhiên có nói cô ta là em cô, nhưng anh bây giờ rất nghi ngờ.

Trợ lý Hoàng vội vàng gật đầu: “Vâng, thưa Thiên Ân thiếu gia”.

Sau khi trợ lý Hoàng đi, Thẩm Khác vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: “Anh họ, đừng nói là kết hôn lâu như vậy rồi, mà anh vẫn chưa gặp mặt chị dâu họ nhé?”

Nam Cung Thiên Ân không trả lời câu hỏi của cậu ta, mà sầm mặt lại hỏi một câu: “Sỉ nhục tôi cậu thấy vui lắm sao?”

Câu này là vừa nãy Bạch Tinh Nhiên nói với Thẩm Khác, anh chỉ mượn dùng mà thôi.

Thẩm Khác lấy tay gãi đầu cười gượng nói: “Em thấy vui thôi mà, không nhịn được muốn chơi đùa với họ một chút”.

Nam Cung Thiên Ân đi vào bãi đỗ xe, Thẩm Khác đi theo bước chân của anh vẫn cười khúc khích: “Có điều em thấy chị dâu họ cũng tội nghiệp lắm, bị người ta bắt nạt cho như thế, mà một hành động phản kháng cũng không có”.

Nam Cung Thiên Ân mở cửa xe, quay người nhìn cậu ta: “Cậu tự lái xe về đi”.

“Tại sao?”

“Chả tại sao cả”. Cửa xe vừa mở ra đã đóng vào, Nam Cung Thiên Ân đã lên xe, rồi khởi động xe rời đi.

Bị Bạch Ánh An phá cho như thế, Bạch Tinh Nhiên chẳng còn hứng thú dạo phố nữa, chia tay với Diêu Mỹ xong thì đứng bên đường đợi xe taxi, bởi vì đường về nhà Nam Cung không có xe buýt, cô chỉ đành gọi taxi.

Vậy mà đợi hai cuốc xe, đối phương vừa nghe đi đến nhà Nam Cung thì đều lắc đầu từ chối, lí do là nhà Nam Cung ở khá xa, hơn nữa trêи đường về không bắt được khách.

Thấy thời gian vẫn còn sớm, dù sao về cũng chán, thế là Bạch Tinh Nhiên một mình đi bộ trêи phố.

Tầm nhìn có hơi mơ hồ, sau một lúc mới phát hiện ra đáy mắt của mình có nước, cũng không biết là vì tin Lâm An Nam với Bạch Ánh An đính hôn, hay là cảm thấy buồn cho vận mệnh của mình.

Hay là do ban nãy bị chọc cho tức quá?

Bên trái đột nhiên vang lên tiếng còi xe, cô quay đầu sang, nhìn thấy trong xe là người đàn ông cao quý không biết bản thân có được coi là quen biết hay không. Anh ấy có ý gì đây? Định chào hỏi cô à?

“Lên xe đi, tôi đưa cô về”, Nam Cung Thiên Ân vẻ mặt bình thản nói.

Vừa hay anh muốn về nhà Nam Cung một chuyến, có thể nhân tiện đưa cô về.

Bạch Tinh Nhiên hít một hơi, từ chối nói: “Không cần đâu, cảm ơn anh”.

Chuyện ban nãy trong quán cà phê chắc anh đã nhìn thấy hết rồi, là vì tội nghiệp cô nên mới làm vậy sao? Nhưng Bạch Tinh Nhiên cô trước giờ không cần sự thương hại của người khác. Huống hồ, nam nữ thụ thụ bất thân, nếu như để người nhà Nam Cung biết cô ngồi xe của một anh chàng đẹp trai về, nhất định sẽ hiểu nhầm.

“Cô chắc chứ?”

Bạch Tinh Nhiên dừng bước, quay người nhìn anh với vẻ đoan chính đáp: “Tiên sinh, lần trước anh chắc có nghe thấy, tôi đã kết hôn rồi”.

“Tôi cũng kết hôn rồi, thế thì đã sao?”, Nam Cung Thiên Ân cau mày.

“Thế thì anh càng không nên đưa tôi về”, Bạch Tinh Nhiên buông một câu, rồi bước nhanh về phía trước.

Nam Cung Thiên Ân nhìn bóng cô đi về phía trước, lập tức nhấn ga, lái xe đi vượt qua người cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Trốn tránh không gặp


Nam Cung Thiên Ân nhìn về phía cô đang đứng, khó khăn thốt ra một từ: “Thuốc…”

Thuốc? Phải, anh còn có thuốc mà.

Bạch Tinh Nhiên lúc này mới nhớ chị Hà từng dặn dò cô, nếu như gặp lúc Nam Cung Thiên Ân phát bệnh, thì cô phải lập tức đưa thuốc cho anh uống.

Cô cuống cuồng bò từ góc phòng dậy, rồi lấy trong ngăn kéo ra một hộp thuốc, nhét một viên vào miệng anh.

Thuốc rất nhanh có tác dụng, Nam Cung Thiên Ân sau khi uống thuốc thì nhanh chóng bình tĩnh trở lại, ôm lấy cánh tay nằm im bất động, giống như đang ngủ đứng vậy.

Thấy anh không động đậy, Bạch Tinh Nhiên lui trở về góc phòng thở phào một hơi, nhưng vẫn không đặt bình hoa trong tay xuống.

Cô cứ thế ngồi trong góc phòng, tay ôm bình hoa, nhìn chăm chăm bóng dáng trêи giường không chớp mắt.

Hai mươi phút sau, cô thấy bóng dáng trêи giường động đậy rồi, thế là tinh thần khó khăn lắm mới thả lỏng được lại căng thẳng lần nữa.

Nam Cung Thiên Ân bước xuống giường, đi nhanh ra trước mặt cô, nhìn cô được màn đêm bao phủ cười lạnh: “Sợ à?”

Bạch Tinh Nhiên há hốc miệng, nói không sợ thì là nói dối!

Cô nhìn Nam Cung Thiên Ân, nhưng không rõ biểu cảm trêи mặt anh, cũng không đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

“Anh…”. Bạch Tinh Nhiên đặt bình hoa trong tay xuống, khó khăn đứng dậy từ trong góc phòng, đôi chân ngồi cả một đêm tê đến mức gần như không đứng thẳng được. Cơ thể cô nghiêng về phía trước, hô một tiếng nhỏ rồi ngã vào người Nam Cung Thiên Ân.

Nam Cung Thiên Ân thuận tay giữ lấy cánh tay cô, cắn vào thùy tai của cô thì thầm: “Tôi còn tưởng cô không giống bọn họ, hóa ra cũng bị dọa cho chân mềm nhũn”.

“Chẳng phải nói bình thường anh sẽ không phát bệnh sao? Lừa tôi à?”, Bạch Tinh Nhiên toàn thân tinh thần căng thẳng, cau mày lại.

Khóe miệng Nam Cung Thiên Ân động đậy, ánh mắt hơi tối sầm lại: “Tối qua… là ngoài ý muốn”.

Cảm nhận được cơ thể hơi run rẩy của cô, anh cười giễu cợt, anh cố ý ôm chặt lấy cơ thể cô.

Bạch Tinh Nhiên vừa xấu hổ vừa sợ hãi, anh rốt cuộc có biết… anh đang khỏa thân không, không thể mặc quần áo vào trước sao…

“Anh… không lạnh à? Có cần mặc quần áo vào không?”, cô có ý tốt nhắc nhở.

Ý trong lời nói rất rõ ràng, bảo anh mặc đồ vào rồi trở về phòng của mình đi.

“Không lạnh, ôm cô là sẽ không lạnh”. Nam Cung Thiên Ân tiếp tục đặt môi lên môi cô, nhẹ nhàng hôn, cô càng sợ anh, thì anh lại càng thích lại gần cô.

Sau đó xoay người một cái, lại đè cô xuống giường.

“Đừng như thế…”, trong lời nói của cô có chút kháng cự.

“Tại sao không thể như thế? Cô là vợ tôi mà”.

“Đủ rồi!”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nổi nóng đẩy cơ thể anh một cái, từ trêи giường ngồi dậy nhìn anh: “Anh cứ luôn mồm nói tôi là vợ anh, vậy anh đã làm tròn nghĩa vụ của một người chồng chưa? Tôi đã gả cho anh nửa tháng rồi, anh có nhu cầu thì đến, lúc không cần thì vứt tôi một mình ở cái nhà này mặc kệ tôi sống hay chết, thậm chí đến cả mặt cũng không cho tôi nhìn, anh…”

Bạch Tinh Nhiên không nói tiếp được nữa, tức tới nỗi nước mắt ứa ra.

“Tôi mặc kệ cô sống hay chết?”, Nam Cung Thiên Ân không nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, nhưng có thể nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của cô.

“Lẽ nào không phải sao? Tối hôm đó tôi ở từ đường suýt chút nữa thì bị dọa chết, anh đến một câu hỏi thăm cũng không có”. Bạch Tinh Nhiên lau nước mắt rồi tiếp tục lên án nói: “Cho dù là bố tôi bán tôi cho anh, nhưng dù gì cũng là vợ anh, tại sao không thể cho tôi thấy bộ dạng của anh chứ?”

“Cô muốn thấy vậy sao? Không sợ bị tôi dọa à?”, Nam Cung Thiên Ân cười, nghĩ tới chuyện ở quán cà phê, anh biết người con gái này đã bị Thẩm Khác nói cho nổi tính tò mò, càng muốn xem bộ dạng của anh.

Sau khi trải qua chuyện ở quán cà phê, anh đột nhiên cảm thấy chuyện này rất thú vị.

Bạch Tinh Nhiên há hốc miệng, đúng là cô có chút lo lắng bị anh dọa, nhưng trong lòng thực sự rất hiếu kỳ, đặc biệt là sau khi nghe Thẩm Khác nói vậy, cô thật sự rất muốn xem xem Nam Cung Thiên Ân xấu cỡ nào.

“Thật ra… chỉ cần anh đối tốt với tôi, tôi sẽ không để tâm chuyện anh xấu thế nào đâu”, cô đột nhiên an ủi anh.

Lâm An Nam đẹp trai là thế, nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải vẫn chạy đến bên Bạch Ánh An đó sao?

“Cho nên anh không cần phải cứ trốn tránh không gặp, dù gì cũng là vợ chồng, sớm muộn cũng phải thấy thôi”.

Thấy anh mãi không nói gì, Bạch Tinh Nhiên ngập ngừng đưa bàn tay nhỏ lên, lò dò xoa lên gương mặt của anh: “Nếu như không muốn tôi nhìn thấy bộ dạng của anh cũng không sao, để tôi sờ là được rồi”.

Ngón tay thon nhỏ của cô lướt qua khuôn mặt của anh từng chút một, rõ ràng là một gương mặt đường nét rõ rệt, sao có thể xấu được? Hơn nữa còn xấu đến mức không dám gặp ai?

“Sờ được gì rồi?”, đột nhiên anh hỏi một câu.

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Không sờ ra được”.

“Thế thì đừng sờ nữa”, Nam Cung Thiên Ân gạt bàn tay nhỏ của cô ra, lật người đi xuống giường.

Anh không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô, càng không muốn khiến cô ghi nhớ anh, dù sao cô cũng không phải người tình định mệnh đời này của anh, anh và cô sớm muộn cũng phải xa nhau thôi.

Anh không thể vì việc ở quán cà phê mà đồng cảm với cô, để cô ở trước mặt anh tùy ý làm càn được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Mục đích thật sự


Về phòng của mình, Nam Cung Thiên Ân cũng mặc kệ bây giờ là một giờ đêm, vừa mặc quần áo ngủ vừa gọi điện thoại, đầu bên kia điện thoại rất nhanh truyền đến một âm thanh khép na khép nép: “Thiên Ân thiếu gia, anh tìm tôi?”

“Người phụ nữ tối nay là ông chọn?”

“Phải”. Người đàn ông ôn tồn nói: “Cô Dương là người đẳng cấp cao nhất chỗ chúng tôi, trình độ phục vụ khách hàng và mức độ nhiệt tình đều không ai bì được, nếu như Thiên Ân thiếu gia thích, tôi sẽ bảo cô ấy tối mai tiếp tục phục vụ anh”.

“Được, tôi biết rồi”. Nam Cung Thiên Ân cúp điện thoại, chuyển sang gọi số của trợ lý, giọng vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn nói: “Bất luận anh lấy cớ gì, phá hủy quán bar Nguyệt Sắc cho tôi, khiến cho người đàn bà họ Dương tối qua cả đời này không lên giường với đàn ông được nữa”.

Trợ lý Hoàng đầu bên kia trầm ngâm một lúc, trả lời một chữ: “Vâng”.

Không cần lý do, cũng không cần hỏi thêm câu nào.

Bởi vì anh ta biết, người có thể khiến Nam Cung Thiên Ân hạ độc thủ, nhất định là người đã đen đủi đắc tội với Nam Cung Thiên Ân.

Vốn cho rằng mình đã xé thiệp mời rồi, thì có thể trốn được buổi lễ đính hôn của Bạch Ánh An và Lâm An Nam, không ngờ Hứa Nhã Dung lại đích thân đến nhà Nam Cung đưa thiệp mời.

Lúc Bạch Tinh Nhiên được người giúp việc mời xuống nhà, vừa hay thấy Hứa Nhã Dung đặt một tấm thiệp mời đỏ chót lên bàn trà trước mặt lão phu nhân cười nói: “Đây là thiệp mời đính hôn của con thứ nhà chúng tôi Tinh Nhiên với nhị công tử của nhà họ Lâm, hôm nay tôi đặc biệt đến đưa cho lão phu nhân”.

Lão phu nhân hạ mắt nhìn qua tấm thiệp mời cười nhạt: “Sao tôi không biết nhà cô còn một đứa con gái nữa nhỉ?”

“Lão phu nhân không biết cũng là thường tình, Tinh Nhiên là do chồng tôi năm xưa sinh với một người phụ nữ khác, từ nhỏ đã sống ở ngoài với mẹ, gần đây mới trở về nhà họ Bạch, vốn dĩ định tổ chức cho nó một bữa tiệc giới thiệu, lại vừa hay có buổi lễ đính hôn giữa nó và Lâm thiếu gia, tổ chức đơn giản luôn”.

Lúc nói tới Lâm thiếu gia, trong giọng Hứa Nhã Dung ít nhiều cũng có chút tự hào, dù sao nhà họ Lâm cũng được coi là một gia đình lớn có máu mặt.

Bạch Tinh Nhiên đứng trêи cầu thang xoắn ảm đạm cụp mí mắt xuống, trong lòng đau nhói.

Lâm An Nam… cái tên này cô thật không muốn nghe!

“Xem ra người mẹ kế như cô cũng có tâm đấy”, lão phu nhân lại cười một cái.

Hứa Nhã Dung cũng cười theo: “Ánh An gả vào nhà Nam Cung rồi, căn nhà lớn của nhà họ Bạch cũng để không, hơn nữa Tinh Nhiên là cốt nhục của nhà họ Bạch, về lý nên đón nó về ở, tôi cũng có người bầu bạn”.

Hứa Nhã Dung đảo mắt nhìn xung quanh: “Phải rồi, Thiên Ân thiếu gia và Ánh An đâu? Không có nhà sao ạ?”

“Đại thiếu gia đi làm rồi, thiếu phu nhân ở trêи gác”, chị Hà đứng bên cạnh trả lời.

“Còn nữa, Thiên Ân thiếu gia sức khỏe vẫn tốt chứ?”

“Cảm ơn Bạch phu nhân quan tâm, thiếu gia rất khỏe”, vẫn là chị Hà trả lời.

Hứa Nhã Dung gật đầu, sau khi nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên đi từ trêи tầng xuống, lập tức đứng dậy khỏi sofa, thắm thiết chào đón: “Ánh An, đã mấy ngày không gặp rồi, thế nào? Ở nhà Nam Cung có quen không?”

Lớn như vậy rồi lần đầu tiên được Hứa Nhã Dung thân mật ôm vào lòng như thế, Bạch Tinh Nhiên vô cùng khó chịu, khẽ lùi lại phía sau, nụ cười có hơi cứng đờ: “Rất tốt ạ, mẹ sao lại rảnh rỗi tới đây thế này?”

“Mẹ tới đưa thiệp mời cho lão phu nhân, em gái con sắp đính hôn với Lâm thiếu gia rồi”.

“Ôi, nhanh thế, thay con gửi lời chúc mừng hai người nhé”, Bạch Tinh Nhiên nói có phần nghiến răng nghiến lợi.

Hứa Nhã Dung kéo Bạch Tinh Nhiên trở về ghế sofa ngồi xuống, động tác thân mật y như mẹ con ruột.

Lão phu nhân vốn dĩ rất xem thường những gia đình trêи tầm trung như nhà họ Bạch, trong ngữ khí có vài phần lạnh nhạt: “Bạch phu nhân, bà lão như tôi sẽ không đến chỗ náo nhiệt đó đâu, thay tôi gửi tới con gái cô lời chúc phúc là được rồi”.

Hứa Nhã Dung cứ như không nhìn ra sự lạnh nhạt của bà ta, vẫn gương mặt cười rạng rỡ: “Lão phu nhân không nói tôi cũng biết, tôi mang thiệp mời sang vốn dĩ cũng là vì nhà họ Bạch và nhà Nam Cung là thông gia, là xuất phát từ sự tôn kính với lão phu nhân, đương nhiên không dám mong lão phu nhân sẽ đích thân đến dự tiệc, tới lúc đó để Thiên Ân thiếu gia và Ánh An đại diện tham dự là được rồi”.

Bạch Tinh Nhiên ngây người một lúc, trong chớp mắt đã hiểu, hóa ra đây mới là mục đích thật sự mà Hứa Nhã Dung tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Không dám ngủ một mình


Xem ra bà mẹ kế này không sỉ nhục cô một trận trong lễ đính hôn của Bạch Ánh An thì sẽ không chịu từ bỏ rồi.

Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm nụ cười độc ác trêи mặt Hứa Nhã Dung, hận đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi tội đứng trước mặt lão phu nhân lại không thể làm gì được.

“Mẹ, Thiên Ân không được khỏe, đến lúc đó con đại diện cho nhà Nam Cung đến tham gia là được rồi”, cô cười cứng đơ nói.

Hứa Nhã Dung cưng nựng vỗ vỗ vào mu bàn tay cô: “Như vậy sao được, Tinh Nhiên chỉ có mỗi một người chị, cũng chỉ có Thiên Ân thiếu gia là anh rể, hai con không cùng nhau đến dự người ngoài sẽ chê cười đấy, không chỉ sẽ đoán mò rằng tình cảm chị em các con bất hòa, mà còn đoán con và Thiên Ân thiếu gia không đồng lòng nữa”.

“Mẹ…”

“Lão phu nhân, bà nói xem tôi nói có đúng không?”, Hứa Nhã Dung quay sang lão phu nhân.

Lão phu nhân cười nhạt: “Về tình về lý hai đứa cháu đều nên tham dự”.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời, trong lòng nghĩ mẹ kế thật là thâm độc, cứ như vậy đến lúc đó cô không muốn đi cũng không được.

Cô đi thì cũng được, dù sao cũng không phải chưa từng bị người đàn bà Bạch Ánh An đó sỉ nhục, nhưng Nam Cung Thiên Ân… anh có chịu đi cùng cô không mới là vấn đề.

Khó khăn lắm mới tiễn được Hứa Nhã Dung, Bạch Tinh Nhiên quay trở về phòng, nhìn thấy lão phu nhân vẫn đang ngồi trêи sofa, thế là lễ phép nói với bà ta: “Bà nội, cháu đi trước ạ”.

Lão phu nhân liếc cô, cười lạnh: “Chỉ là một đứa con riêng đính hôn thôi mà, còn đòi người nhà Nam Cung chúng ta đi sao?”

Bạch Tinh Nhiên trong lòng căng thẳng, phải, chỉ là một đứa con riêng thôi, Bạch Tinh Nhiên vốn dĩ chỉ là một đứa con riêng ở bên ngoài luôn bị nhà họ Bạch từ chối.

Ngoài cửa sổ mưa giông sấm sét rất lớn, thần hồn nát thần tính, Bạch Tinh Nhiên cuộn tròn mình lại trong chăn, nhưng vẫn không thể khiến cho cảm giac sợ hãi trong lòng vơi đi phần nào.

Mặc dù lão phu nhân không cho phép mọi người nhắc chuyện ma quỷ, nhưng cô vẫn không kiềm được mà nghĩ lại chuyện cái bóng trắng mà ngày hôm đó bản thân chính mắt nhìn thấy. Đặc biệt là trong đêm mưa gió như hôm nay, một mình ở trong phòng cô càng thấy sợ.

Một tia sét trắng xóa sáng quắc đánh xoẹt qua cửa sổ, làm cho bóng cây ngoài cửa sổ nổi bật hư hư ảo ảo như bóng người, tiếp nối sau đó là một tiếng sấm đinh tai nhức óc, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ôm lấy cái gối đi ra ngoài cửa.

Trong hành lang chỉ có một cái đèn tường bật sáng, mờ mịt yên tĩnh.

Cô đứng ở trước cánh cửa gỗ trạm khắc phía đối diện, do dự một hồi cuối cùng cũng gõ cửa.

Nam Cung Thiên Ân mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên đầu tóc bù xù, đi chân đất, ôm chiếc gối nước mắt giàn dụa đứng ở cửa.

Bộ dạng đó trông vừa đáng thương vừa khiến người ta thông cảm.

Nam Cung Thiên Ân không phải người dễ thông cảm với người khác, nhưng khi nhìn thấy cô lúc đó sắc mặt bỗng ấm áp, không lập tức đuổi cô đi, mà dò xét trêu chọc cô: “Sao thế? Lại nhìn thấy ma à?”

Bạch Tinh Nhiên nhìn anh chằm chằm, giọng cầu xin: “Xin anh cho tôi ở lại phòng anh một đêm được không, tôi không chiếm giường của anh, không làm phiền anh…”

Vừa nói, nước mắt lại lã chã rơi.

Nam Cung Thiên Ân cau mày cười lạnh: “Hình như tôi còn đáng sợ hơn cả ma mà? Cô không sợ à?”

Bạch Tinh Nhiên biết là anh đang ám chỉ chuyện phát bệnh, nói thật lòng, trước khi gõ cửa phòng anh, cô đã do dự. Nhưng so với anh, thì cô còn sợ mưa gió sấm sét ngoài cửa sổ và việc nhắm mắt lại nhìn thấy ma nữ hơn.

Cô không hề hé răng, sải bước đi qua người anh, vào trong một góc phòng ngồi xuống.

Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy cô như một chú mèo con đang tìm một góc nương thân, trong lòng có phần không nỡ, xem ra cô vẫn sợ anh. Nếu đã sợ anh, tại sao còn chạy đến phòng anh?

Anh sải bước đi tới, kéo cô ra khỏi cái góc đó, giọng hờ hững: “Mặc dù chồng cô mắc phải bệnh lạ, nhưng cũng là một người đàn ông bình thường”.

Bạch Tinh Nhiên không hiểu ý anh, nhưng ngay sau đó liền bị anh ném lên giường, tiếp đó là cơ thể anh đè lên.

Kết hôn nhiều ngày như vậy, Bạch Tinh Nhiên đã dần dần bắt đầu quen với việc này, cho nên cũng không quá chống đối. Thế rồi sự nghe lời của cô lại khiến anh phản cảm, anh dừng hành động đang làm lại: “Hóa ra đây mới là mục đích của cô?”

“Là anh ném tôi lên giường mà”, Bạch Tinh Nhiên không phục.

Bị đám người Bạch Ánh An sỉ nhục thì thôi đi, lên giường còn bị tên đàn ông thối này sỉ nhục, Bạch Tinh Nhiên lúc đó nổi giận đùng đùng: “Nam Cung thiếu gia, nói vợ mình quá quắt như vậy hay lắm sao? Hay anh vốn dĩ chưa hề nghe những lời đồn đại bên ngoài? Tôi nửa đêm nửa hôm mà phải chạy đến quyến rũ tên như anh…”

Đột nhiên cô dừng lại, không nói nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Không quan tâm


Về phòng của mình, Nam Cung Thiên Ân cũng mặc kệ bây giờ là một giờ đêm, vừa mặc quần áo ngủ vừa gọi điện thoại, đầu bên kia điện thoại rất nhanh truyền đến một âm thanh khép na khép nép: “Thiên Ân thiếu gia, anh tìm tôi?”

“Người phụ nữ tối nay là ông chọn?”

“Phải”. Người đàn ông ôn tồn nói: “Cô Dương là người đẳng cấp cao nhất chỗ chúng tôi, trình độ phục vụ khách hàng và mức độ nhiệt tình đều không ai bì được, nếu như Thiên Ân thiếu gia thích, tôi sẽ bảo cô ấy tối mai tiếp tục phục vụ anh”.

“Được, tôi biết rồi”. Nam Cung Thiên Ân cúp điện thoại, chuyển sang gọi số của trợ lý, giọng vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn nói: “Bất luận anh lấy cớ gì, phá hủy quán bar Nguyệt Sắc cho tôi, khiến cho người đàn bà họ Dương tối qua cả đời này không lên giường với đàn ông được nữa”.

Trợ lý Hoàng đầu bên kia trầm ngâm một lúc, trả lời một chữ: “Vâng”.

Không cần lý do, cũng không cần hỏi thêm câu nào.

Bởi vì anh ta biết, người có thể khiến Nam Cung Thiên Ân hạ độc thủ, nhất định là người đã đen đủi đắc tội với Nam Cung Thiên Ân.

Vốn cho rằng mình đã xé thiệp mời rồi, thì có thể trốn được buổi lễ đính hôn của Bạch Ánh An và Lâm An Nam, không ngờ Hứa Nhã Dung lại đích thân đến nhà Nam Cung đưa thiệp mời.

Lúc Bạch Tinh Nhiên được người giúp việc mời xuống nhà, vừa hay thấy Hứa Nhã Dung đặt một tấm thiệp mời đỏ chót lên bàn trà trước mặt lão phu nhân cười nói: “Đây là thiệp mời đính hôn của con thứ nhà chúng tôi Tinh Nhiên với nhị công tử của nhà họ Lâm, hôm nay tôi đặc biệt đến đưa cho lão phu nhân”.

Lão phu nhân hạ mắt nhìn qua tấm thiệp mời cười nhạt: “Sao tôi không biết nhà cô còn một đứa con gái nữa nhỉ?”

“Lão phu nhân không biết cũng là thường tình, Tinh Nhiên là do chồng tôi năm xưa sinh với một người phụ nữ khác, từ nhỏ đã sống ở ngoài với mẹ, gần đây mới trở về nhà họ Bạch, vốn dĩ định tổ chức cho nó một bữa tiệc giới thiệu, lại vừa hay có buổi lễ đính hôn giữa nó và Lâm thiếu gia, tổ chức đơn giản luôn”.

Lúc nói tới Lâm thiếu gia, trong giọng Hứa Nhã Dung ít nhiều cũng có chút tự hào, dù sao nhà họ Lâm cũng được coi là một gia đình lớn có máu mặt.

Bạch Tinh Nhiên đứng trêи cầu thang xoắn ảm đạm cụp mí mắt xuống, trong lòng đau nhói.

Lâm An Nam… cái tên này cô thật không muốn nghe!

“Xem ra người mẹ kế như cô cũng có tâm đấy”, lão phu nhân lại cười một cái.

Hứa Nhã Dung cũng cười theo: “Ánh An gả vào nhà Nam Cung rồi, căn nhà lớn của nhà họ Bạch cũng để không, hơn nữa Tinh Nhiên là cốt nhục của nhà họ Bạch, về lý nên đón nó về ở, tôi cũng có người bầu bạn”.

Hứa Nhã Dung đảo mắt nhìn xung quanh: “Phải rồi, Thiên Ân thiếu gia và Ánh An đâu? Không có nhà sao ạ?”

“Đại thiếu gia đi làm rồi, thiếu phu nhân ở trêи gác”, chị Hà đứng bên cạnh trả lời.

“Còn nữa, Thiên Ân thiếu gia sức khỏe vẫn tốt chứ?”

“Cảm ơn Bạch phu nhân quan tâm, thiếu gia rất khỏe”, vẫn là chị Hà trả lời.

Hứa Nhã Dung gật đầu, sau khi nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên đi từ trêи tầng xuống, lập tức đứng dậy khỏi sofa, thắm thiết chào đón: “Ánh An, đã mấy ngày không gặp rồi, thế nào? Ở nhà Nam Cung có quen không?”

Lớn như vậy rồi lần đầu tiên được Hứa Nhã Dung thân mật ôm vào lòng như thế, Bạch Tinh Nhiên vô cùng khó chịu, khẽ lùi lại phía sau, nụ cười có hơi cứng đờ: “Rất tốt ạ, mẹ sao lại rảnh rỗi tới đây thế này?”

“Mẹ tới đưa thiệp mời cho lão phu nhân, em gái con sắp đính hôn với Lâm thiếu gia rồi”.

“Ôi, nhanh thế, thay con gửi lời chúc mừng hai người nhé”, Bạch Tinh Nhiên nói có phần nghiến răng nghiến lợi.

Hứa Nhã Dung kéo Bạch Tinh Nhiên trở về ghế sofa ngồi xuống, động tác thân mật y như mẹ con ruột.

Lão phu nhân vốn dĩ rất xem thường những gia đình trêи tầm trung như nhà họ Bạch, trong ngữ khí có vài phần lạnh nhạt: “Bạch phu nhân, bà lão như tôi sẽ không đến chỗ náo nhiệt đó đâu, thay tôi gửi tới con gái cô lời chúc phúc là được rồi”.

Hứa Nhã Dung cứ như không nhìn ra sự lạnh nhạt của bà ta, vẫn gương mặt cười rạng rỡ: “Lão phu nhân không nói tôi cũng biết, tôi mang thiệp mời sang vốn dĩ cũng là vì nhà họ Bạch và nhà Nam Cung là thông gia, là xuất phát từ sự tôn kính với lão phu nhân, đương nhiên không dám mong lão phu nhân sẽ đích thân đến dự tiệc, tới lúc đó để Thiên Ân thiếu gia và Ánh An đại diện tham dự là được rồi”.

Bạch Tinh Nhiên ngây người một lúc, trong chớp mắt đã hiểu, hóa ra đây mới là mục đích thật sự mà Hứa Nhã Dung tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Mua quà


Cô lẩm bẩm xong thì ngay lập tức lại dùng giọng điệu cầu khẩn nói: “Anh xem tôi đã không để ý nữa rồi, anh cũng đừng bận tâm nữa, đi với tôi một chuyến đi, được không?”.

Giờ dù cô không dự lễ đính hôn với thân phận thiên kim của nhà họ Bạch, thì cũng phải đại diện cho nhà Nam Cung tham dự, tóm lại không đi không được.

“Không đi!”, Nam Cung Thiên Ân đẩy tay cô xuống khỏi mặt mình, đứng dậy, bọc chăn, kéo cửa đi ra.

Bạch Tinh Nhiên tức giận ngồi về giường, biết ngay sẽ là kết quả này mà, người lạnh lùng vô tình như Nam Cung Thiên Ân, sao có thể bằng lòng đi tham gia lễ đính hôn với cô chứ?

Diêu Mỹ vừa nghe thấy Bạch Tinh Nhiên muốn chọn quà đính hôn cho Bạch Ánh An thì tức đến mức quay đầu muốn về luôn. 

Bạch Tinh Nhiên vội vàng kéo cô ấy lại: “Tiểu Mỹ, cậu đừng thế mà”.

“Mình làm sao? Mình không làm được việc hèn mọn như cậu”, Diêu Mỹ hất tay cô ra, bực bội nói: “Biết rõ là tiệc đính hôn đó là cái bẫy mà cậu cứ đi bằng được, mặt dày mày dạn đi thì thôi, còn đội mưa chạy đi mua quà cho cô ta? Con người cậu rốt cuộc có giới hạn không?”.

“Chẳng phải đã nói với cậu sao, mình dự tiệc đính hôn với thân phận thiếu phu nhân nhà Nam Cung, mua quà cũng là ý của nhà Nam Cung, cũng là nhà Nam Cung bỏ tiền, nếu không thì mình chẳng thèm đi”.

“Vậy nhà Nam Cung không có ai khác sao? Cứ phải để cậu đi?”.

“Nam Cung Thiên Ân không đi được, lão phu nhân với cái kiểu lão phật gia kia thì chắc chắn cũng sẽ không đi, cho nên...”, Bạch Tinh Nhiên kéo cổ tay cô ấy qua: “Cho nên cậu đừng coi thường mình nữa, mau đi chọn trang sức với mình đi”.

“Mình không thèm đi”, Diêu Mỹ túm cánh tay cô, tức tối nói: “Bạch Tinh Nhiên, cậu cứ nói là muốn tìm ra hung thủ giết bà ngoại cậu, trả thù cho bà cụ, nhưng cậu xem thử dáng vẻ nhu nhược hiện giờ của cậu xem, có phải đã quẳng chuyện tìm hung thủ trả thù ra sau đầu rồi không? Có phải cũng quên mất mẹ và em trai mình còn ở nước ngoài chưa về được không?”.

“Mình đương nhiên là không quên, cũng sẽ không bỏ cuộc”, nhắc đến bà ngoại chết thảm với mẹ và em trai bị bố sắp xếp ở nước ngoài, mặt Bạch Tinh Nhiên ảm đạm.

“Tiểu Mỹ”, cô nhìn chằm chằm Diêu Mỹ với vẻ nghiêm túc: “Cậu tưởng mình ở lại nhà Nam Cung chỉ vì sợ sự uy hϊế͙p͙ của Bạch Ánh An sao? Không phải tất cả, đợi mình đứng vững trong nhà Nam Cung rồi, mình mới có năng lực phản công và trả thù, cậu hiểu không?”.

Diêu Mỹ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, há miệng, không nói gì nữa.

“Đi thôi”, Bạch Tinh Nhiên túm cổ tay cô ấy, kéo cô ấy đi đến công ty đá quý phía trước.

Trong lòng Bạch Tinh Nhiên rất không muốn chọn quà cho Bạch Ánh An, nhưng quà lần này là đại diện cho mặt mũi của nhà Nam Cung, lão phu nhân cũng dặn giá của món quà phải trêи mười triệu đồng.

Là gia tộc giàu có nhất Châu Thành, nhà Nam Cung tặng quà đương nhiên không thể quá sơ sài, hơn nữa mười triệu với nhà Nam Cung mà nói còn không bằng hạt cát trong sa mạc.

Chọn trang sức xong, Bạch Tinh Nhiên bị Diêu Mỹ kéo ra ngoài cùng ăn cơm tối, rồi lại bị cô ấy kéo đi tham gia tiệc kết hôn của một bạn học khác.

Bạch Tinh Nhiên và bạn học tên Phòng Hiểu này ngày trước lúc ở trường quan hệ cũng được, cô chủ yếu là sợ về muộn quá sẽ bị lão phu nhân trách, Diêu Mỹ nói đúng, đi lộ mặt một chút, tặng phong bì tỏ ý chút là được.

Uống mấy chén trong quán bar, Bạch Tinh Nhiên bèn chào tạm biệt Phòng Hiểu về nhà.

Giờ đã hơn chín giờ tối, nhưng trong quán bar lại là một màn náo nhiệt, đi xuyên qua đại sảnh, ra cửa lớn, Bạch Tinh Nhiên mới coi như là thở phào.

Lúc đi qua bãi đỗ xe, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng của một cô gái: “Thiên Ân thiếu gia, anh vẫn ổn chứ?”.

Bạch Tinh Nhiên xoay đầu thuận theo âm thanh nhìn bên cạnh một cái, đầu tiên là thấy một chiếc Skyker màu đen quen thuộc, cô nhớ chủ nhân chiếc xe này chính là người đàn ông xa lạ từng cứu cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Giải vây cho anh ấy


Chuyển mắt, rơi vào người một nam một nữ cạnh xe, người đàn ông chính là người lạ mặt đẹp trai kia, còn cô gái trông không giống con gái lăn lộn ở hộp đêm, giống con nhà có tiền hơn.

Người đàn ông có vẻ uống nhiều, cơ thể tựa vào người cô gái, bàn tay nhỏ nhắn thon gầy của cô gái không biết là cố ý hay vô tình di chuyển trêи ngực anh.

Đàn ông có tiền quả nhiên là thích kiểu này, Bạch Tinh Nhiên khinh bỉ trong lòng, điều chỉnh lại tầm nhìn, định bỏ đi.

Phía sau lại vang lên giọng nói của người đàn ông: “Hà tiểu thư, vợ tôi đến rồi”.

“Vợ anh?”, Hà tiểu thư nghi hoặc.

“Đúng thế, vợ tôi”, giọng nói đang lại gần mình, ngay sau đó, Bạch Tinh Nhiên bị kéo vào vòng tay rộng lớn. Cô sửng sốt, quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân đang có vẻ mặt không thoải mái lắm một cái, rồi lại nhìn Hà tiểu thư thất vọng ra mặt ở bên cạnh. Bỗng chốc hiểu ra, cơ thể sáp lại lồng ngực Nam Cung Thiên Ân, khoác eo anh cười ngọt ngào nói: “Ông xã, thì ra anh ở đây à, em tưởng anh vẫn ở bên trong cơ”.

“Ừ, ra hít thở không khí”, cơ thể cao lớn của Nam Cung Thiên Ân đè lên cô, khiến cô cảm thấy cực kì mất sức.

Hà tiểu thư nhìn Bạch Tinh Nhiên hết lần này đến lần khác, trêи mặt rõ ràng là có khinh thường: “Thực sự không ngờ khẩu vị của Thiên Ân thiếu gia lại mặn vậy, thích loại này”.

“Này, cô...”, Bạch Tinh Nhiên cứng họng, ý gì thế hả, cô kém vậy sao? Cô chỉ không thích ăn diện khoe mẽ như họ thôi.

“Đây là thiên kim của Tập đoàn Hà Thị, Hà tiểu thư”, Nam Cung Thiên Ân nói với Bạch Tinh Nhiên: “Từ nhỏ được chiều hư rồi, cưng ơi, em đừng tức giận với cô ấy”.

Thì ra là thiên kim tiểu thư, thảo nào lại khinh thường người ta thế.

“Ừm, em không giận, ông xã, chúng ta về nhà đi”, Bạch Tinh Nhiên liếc Hà tiểu thư một cái, đỡ Nam Cung Thiên Ân đi về phía chiếc Skyker.

Trừng trừng nhìn bóng dáng rời đi của chiếc xe, Hà tiểu thư vẫn bực tức, rõ ràng nghe nói Thiên Ân thiếu gia này chưa kết hôn mà, sao đột nhiên lại có một người vợ nhảy ra? Công toi một tối, chẳng moi được cái gì.

Bạch Tinh Nhiên đỡ Nam Cung Thiên Ân đến chỗ ghế phụ, mình thì ngồi vào buồng lái, xe cao cấp thế này lần đầu cô lái, mãi cũng không mò ra được nút khởi động ở đâu.

Khó khăn lắm mới lái được xe ra khỏi bãi đỗ xe, cô quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái nói: “Lần trước anh giúp tôi, lần này tôi giúp anh, chúng ta hòa rồi nhé”.

Nam Cung Thiên Ân không nói gì, dường như đang nhịn đau, Bạch Tinh Nhiên vốn định bỏ anh lại sau khi thoát khỏi Hà tiểu thư, nhìn anh say thành thế này, chỉ đành nói: “Thôi, tôi làm việc tốt thì làm cho chót, anh nói cho tôi biết anh ở đâu, tôi đưa anh về”.

Nam Cung Thiên Ân lấy một cái địa chỉ ở trong ngăn tủ xe quẳng cho cô, là một chung cư cao cấp.

Xe chạy trêи đường, để làm giảm không khí xấu hổ, Bạch Tinh Nhiên chủ động cười hỏi: “Người con gái xinh đẹp như vậy, lại còn tặng không, sao lại không cần chứ?”.

Không nhận được câu trả lời, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh một cái, nhận ra sắc mặt anh cực kém: “Anh sao thế? Không khỏe à?”.

“Hay là... tôi đưa anh đi bệnh viện?”.

“Không cần”, Nam Cung Thiên Ân lạnh nhạt nhả ra hai chữ.

“Nhưng mà...”.

“Lái nhanh lên”, người nào đó mất kiên nhẫn.

Bạch Tinh Nhiên chỉ đành ngậm miệng, giậm mạnh chân ga tăng tốc xe.

Xe dừng ở bãi đỗ xe hầm B1, Bạch Tinh Nhiên thấy mồ hôi trêи trán anh chảy xuống như mưa, đến cả đi đường cũng không vững, chỉ đành lại đại phát từ bi, đỡ cánh tay anh: “Để tôi đưa anh lên vậy”.

Nam Cung Thiên Ân không từ chối, được cô đỡ vào thang máy, lên đến tầng anh ở.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Đau ở đâu


Đây là một căn chung cư view biển rộng rãi sáng sủa, trang trí rất nam tính, cũng rất xa hoa, Bạch Tinh Nhiên đỡ anh lên giường trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm anh nói: “Tôi về đây”.

Nam Cung Thiên Ân tóm lấy cổ tay cô, trong giọng nói có vẻ ra lệnh: “Đi rót cốc nước cho tôi”.

Bạch Tinh Nhiên ra khỏi phòng ngủ, nhìn xung quanh một lượt rồi đến chỗ máy lọc nước rót một cốc nước ấm, lúc về phòng ngủ thì trong tay Nam Cung Thiên Ân đã có thêm một viên thuốc. Anh giơ tay ra nhận cốc nước, uống viên thuốc trong tay.

“Anh uống thuốc gì thế? Rốt cuộc anh làm sao thế?”.

“Thuốc giảm đau”.

“Anh đau ở đâu?”.

Nam Cung Thiên Ân không trả lời, ngả lại về giường.

Nếu anh đã uống thuốc rồi thì cô cũng nên đi rồi, vì thế nói: “Anh này, nhà tôi quản nghiêm lắm, còn không về thì chắc chắn sẽ chịu gia pháp, nên... tôi phải về rồi”.

“Đừng về vội”.

“Tại sao?”.

“Làm chút đồ ăn cho tôi”.

“Nhưng mà...”, Bạch Tinh Nhiên giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn một cái, giờ đã sắp 10 giờ rồi, nếu còn nấu đồ ăn cho anh thì cô chắc chắn sẽ phải nếm mùi gia pháp. Nghĩ đến từ đường âm u đáng sợ kia, cô lại không nhịn được mà run rẩy.

“Cô yên tâm, tôi đảm bảo cô sẽ không bị dùng gia pháp”.

“Anh đảm bảo cho tôi? Dựa vào cái gì?”.

“Chỉ dựa vào... quan hệ của tôi và Nam Cung Thiên Ân”.

“Anh với Nam Cung Thiên Ân có quan hệ gì?”.

Nam Cung Thiên Ân cau mày, sau đó bò ra mép giường nôn thốc nôn tháo.

Bạch Tinh Nhiên hét khẽ một tiếng, vội vàng nhảy ra sau một bước, người đàn ông này rốt cuộc làm sao thế, bị bệnh còn uống thành thế này. Khiến cô giờ ở cũng không đúng mà về cũng không phải, nếu cứ về như vậy thì anh chết ở đây thì phải làm sao? Nếu ở lại, vậy cửa ải của lão phu nhân phải qua thế nào?

Sau khi đắn đo, cô đi vào nhà tắm lấy nước nóng, vắt một cái khăn mặt ấm đưa cho anh lau mặt, lại tìm cây lau nhà dọn sạch sàn giúp anh.

Thấy anh nôn đến mức ra cả nước với dịch mật, thì biết anh lúc này đói thật rồi, xem ra không làm chút đồ ăn cho anh thì không được.

Cô đi đến phòng bếp, đáng buồn là trong tủ lạnh ngoài mấy chai nước ra thì chẳng có gì, tủ trữ đồ thì đến cả gạo cũng không có lấy một hạt, cô hơi cạn lời, người đàn ông này bình thường không ăn cơm sao?

Đến cả gạo cũng không có lấy một hạt, thế mà còn mặt dày bảo cô đi nấu đồ ăn?

Bất đắc dĩ, cô chỉ đành đến nhà đối diện, mượn người ta ít gạo với muối về.

Nấu cháo cần chút thời gian, đợi cô nấu xong thì đã 11 giờ rồi, cô bưng cháo đến cạnh giường, nhìn chằm chằm bóng lưng anh: “Tôi vay hàng xóm chút gạo với muối, cháo vị muối vừa hay tốt cho dạ dày, anh ăn tạm đi”.

Nam Cung Thiên Ân gian nan chống người dậy, nhận cháo từ trong tay cô, nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện của cô, nên nói: “Bạch tiểu thư, không cần phải đanh mặt thế, sau này cơ hội cô cần tôi giúp đỡ nhiều lắm”.

“Sao anh biết?”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời.

Nam Cung Thiên Ân không nói gì, cúi đầu ăn cháo vị muối.

Có lẽ anh nói đúng, nhưng trong lòng cô thực sự rất bất an, giờ này gia pháp khó thoát rồi, cũng có nghĩa là giờ về với mai về cũng như nhau.

Biết thế cô đã không rủ lòng thương lo chuyện bao đồng, ngược lại nếu cô không giúp, cùng lắm thì Hà tiểu thư kia sẽ đưa anh ta về, rồi tiện thể đè anh ta, là một người đàn ông, dù có bị đè thì anh ta cũng không thiệt.

Sau khi ăn cháo xong, Nam Cung Thiên Ân nằm lại giường, cơ thể hơi co lại.

“Vẫn... rất đau sao?”, Bạch Tinh Nhiên đánh giá anh rồi hỏi: “Có cần đi viện không?”.

“Cô về đi”.

“Nhưng mà anh...”, Bạch Tinh Nhiên dịu giọng: “Nếu anh chết thế này thì tôi sẽ thành kẻ tình nghi đó”.

Nam Cung Thiên Ân không nói nữa, cũng không biết ngủ hay chưa.

Bạch Tinh Nhiên đứng ở cạnh giường hơi lúng túng, đi cũng không phải, ở cũng không đúng, cứ thế bỏ anh lại thì đúng là không tốt lắm, nhưng cũng không thể ở đây qua đêm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Cô gái ngày xưa


Đứng một lúc, cô đi đến trước giá sách ở góc phòng ngủ, định tìm quyển sách giết thời gian, mới phát hiện sách bày trêи giá đều liên quan đến kinh doanh, căn bản không hợp khẩu vị người học chuyên ngành hội họa thiết kế như cô.

Khó khăn lắm mới tìm được một quyển không liên quan đến kinh doanh, nhưng lại nói về kiếp trước kiếp này.

Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân ở trêи giường một cái, là một thanh niên của xã hội mới, thế mà anh lại hứng thú với thứ mê tín này?

Tùy tiện lật trang sách, một bức ảnh cũ mèm rơi ra từ trong trang sách, rơi xuống cạnh chân cô.

Cô sửng sốt, cúi người nhặt bức ảnh bị rơi, mà khi cô nhìn thấy cô bé trong bức ảnh, biểu cảm trêи mặt bỗng chốc đông cứng.

Đây là một bức ảnh ố vàng, trông có vẻ đã nhiều năm, mà cô bé trong ảnh buộc tóc hai bên, cười tỏa nắng. Điều khiến cô bất ngờ là... cô bé này sao trông giống dáng vẻ trước khi cô phẫu thuật thẩm mỹ hồi bé vậy.

Chỉ có điều... bức ảnh của cô sao lại ở trong tay người đàn ông này? Việc này vô lý ghê.

Dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, cô cầm ảnh đi đến cạnh giường, vỗ nhẹ cánh tay Nam Cung Thiên Ân, dè dặt nói: “Anh ơi, có thể hỏi anh một việc không?”.

Nam Cung Thiên Ân chưa ngủ, lạnh nhạt đáp: “Việc gì?”.

“Người trong ảnh này là ai thế?”, cô giơ ảnh lên.

Sắc mặt Nam Cung Thiên Ân hơi đờ ra, nhưng không mở mắt, cũng không nhìn bức ảnh lấy một cái, một lúc sau mới đáp: “Một người con gái vô tình”.

Trong căn phòng này, ngoài bức này ra không có bức ảnh thứ hai nữa, cho nên anh căn bản không cần nhìn.

“Cái gì? Là sao?”, Bạch Tinh Nhiên không nghe hiểu.

Cô bé trong ảnh này rõ ràng là cô mà, nhưng cô lại không hề biết người đàn ông trước mặt, sao lại thành người con gái vô tình rồi? Chẳng lẽ cô bé trong ảnh không phải cô mà là một người con gái giống cô lúc nhỏ?

“Ừm... anh quen cô ấy à?”.

“Không quen”.

“Vậy sao anh lại nói người ta thế?”.

“Bạch tiểu thư...”, Nam Cung Thiên Ân bật người dậy khỏi giường, sau đó đè cô ngã xuống giường, Bạch Tinh Nhiên bị anh dọa cho hết hồn, anh đang làm gì thế? Đè lên người cô làm gì?

Nam Cung Thiên Ân bóp cằm cô bằng một tay, nhìn chằm chằm cô ở khoảng cách gần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô có đi không? Không muốn về thì cởi đồ lên giường”.

“Anh... biến thái!”, Bạch Tinh Nhiên tỉnh táo lại, cố gắng đẩy cơ thể anh ra, lăn từ trêи giường xuống đất, sau đó túm nệm giường bò dậy, vô cùng nhếch nhác.

Cái lăn này khiến ảnh cũng rơi xuống đất.

Cô chẳng qua chỉ hiếu kỳ hỏi thôi, không muốn trả lời thì thôi, có cần phản ứng mạnh thế không?

“Tốt bụng mà không được quả ngọt”, Bạch Tinh Nhiên không quên đàn ông rượu vào là nguy hiểm nhất, cũng không quan tâm anh có khỏe hay không nữa, bỏ lại một câu như vậy rồi túm lấy túi xách xoay người chạy đi.

Trong phòng ngủ bỗng chốc yên tĩnh, Nam Cung Thiên Ân thu lại ánh mắt từ phía sau cô, chậm rãi ngồi dậy trêи giường, ánh mắt sâu hoắm rơi vào bức ảnh ố vàng trêи mặt đất.

Bức ảnh này là Vương đại sư đưa cho anh tối qua, nói người con gái trong ảnh mới là tình nhân định mệnh chân chính của anh, còn đảm bảo lần này chắc chắn sẽ không sai nữa, bảo anh dù thế nào cũng phải tìm ra cô.

Tìm ra cô ấy? Anh lúc ấy đã bật cười.

Chính cô bé cười ấm áp này, lúc gặp cô lần đầu 15 năm trước, anh 14 tuổi, còn cô chỉ có 8 tuổi.

Cô đã chứng kiến quá trình phát bệnh của anh, cô ấy giúp anh, từng cứu anh, hơn nữa còn từng chính miệng nói không sợ bệnh của anh, sẽ không chê anh.

Mười lăm năm sau về lại chốn cũ, anh đón cô về Châu Thành, cho cô tình yêu và tiền tài, thậm chí không để ý sự phản đối của Vương đại sư và lão phu nhân lấy cô làm vợ, nhưng cô lại bỏ anh sau khi nghe lời đồn về nhà Nam Cung, đến giờ bặt vô âm tín.

Nếu không phải cô thì tối nay anh cũng sẽ không uống say.

Nếu không phải vì bức ảnh này thì anh cũng sẽ không đau lòng nữa.

Một người con gái vô tình như vậy, anh thực sự phải tìm ra cô lần nữa ư?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Lễ đính hôn


Về nhà Nam Cung lúc nửa đêm chắc chắn là không thể, Bạch Tinh Nhiên ra khỏi chung cư xong thì chợt không biết đi đâu về đâu, cuối cùng đến nhà Diêu Mỹ ở nhờ một đêm. 

Sáng hôm sau lúc về đến nhà Nam Cung, quả nhiên nhìn thấy lão phu nhân ngồi trêи sofa ở phòng khách, cũng không biết có phải là cố tình đợi cô không.

Sau khi giật mình thì cô nhấc chân đi tới, dè dặt nói: “Bà nội, xin lỗi, hôm qua bạn cháu kết hôn, sau đó... cháu đã ở nhà bạn học”.

“Đại thiếu gia đã nói với lão phu nhân rồi”, chị Hà nói.

Bạch Tinh Nhiên sửng sốt, không ngờ người đàn ông biến thái kia lại bảo vệ cô không bị dùng gia pháp thật.

“Nhưng là thiếu phu nhân của nhà Nam Cung, sau này thiếu phu nhân tốt nhất để ý mức độ, chơi cũng phải có chừng mực”, chị Hà lại nói.

Bạch Tinh Nhiên vội vàng gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ”.

“Trang sức mua được chưa?”, lão phu nhân liếc cô hỏi.

“Mua được rồi, ở đây”, Bạch Tinh Nhiên cúi đầu bắt đầu lục túi mình, song... trong túi làm gì có dây chuyền đá quý gì? Cái hộp trang sức to đùng cũng chẳng ở trong túi.

Sắc mặt cô trắng bệch, lúc này mới nhớ ra lúc chăm sóc người đàn ông kia tối qua, để tìm điện thoại cô đã lấy hộp trang sức ra khỏi túi, sau đó đi vội quá thế mà quên mất mang dây chuyền về.

“Sao? Mất rồi?”, lão phu nhân nhìn sắc mặt cô dần tái nhợt, biết ngay là chuyện gì rồi.

“Ặc... cháu quên mất, cháu lo mình cầm về không an toàn, nên để ở nhà bạn”, cô dè dặt bịa.

“Dây chuyền hơn mười triệu mà cô tùy tiện để ở nhà bạn?”, lão phu nhân cau mày.

“Không phải, cháu để trong két của cô ấy”, Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên dùng tay áo lau mồ hôi ở thái dương.

Toi rồi, cô thế mà lại để dây chuyền hơn mười triệu ở nhà một người đàn ông đến cả tên cũng không biết, giờ làm sao đây? Chẳng lẽ phải đi tìm anh ta? Anh ta sẽ đưa cho cô chứ?

Tối qua cả đêm không về, Bạch Tinh Nhiên thực sự không còn mặt mũi đi ra ngoài nữa, bất đắc dĩ chỉ đành nhờ Diêu Mỹ đi chung cư tìm dây chuyền giúp mình, kết quả câu trả lời nhận được lại là trong nhà đó không có người.

Cô nghĩ bụng giờ này chắc người đàn ông đó đi làm rồi, nên bảo Diêu Mỹ tối lại đi một chuyến, kết quả vẫn không có ai.

Nhiều ngày liền, dù Diêu Mỹ hay bản thân cô đích thân đến, thì lần nào cũng công toi, trong nhà căn bản không có người.

Bất đắc dĩ, cô chỉ đành nhét tờ giấy qua khe cửa của đối phương, hi vọng anh có thể liên hệ mình trước ngày 20, trả dây chuyền cho mình.

Song, đến tận lễ đính hôn của Bạch Ánh An, Bạch Tinh Nhiên vẫn không thể lấy lại dây chuyền của mình.

Không phải là cầm dây chuyền của mình bỏ trốn rồi đấy chứ? Bạch Tinh Nhiên suy đoán một cách bi quan.

Dây chuyền chưa tìm về, lễ đính hôn của Bạch Ánh An đã đến rồi.

Không có dây chuyền, không có người đi cùng, dù biết hôm nay mình sẽ bị hành thê thảm, nhưng lại không có đường lùi.

Bạch Tinh Nhiên kiên trì bước vào khách sạn, đi về phía sảnh tiệc.

Lâm An Nam và Bạch Ánh An mặc lễ phục đang đón khách ở cửa sảnh tiệc, lễ phục của hai người đều được chọn lựa cẩn thận, nam đẹp trai, nữ xinh gái, kim đồng với ngọc nữ.

Phải thừa nhận, cũng chỉ có thiên kim tiểu thư như Bạch Ánh An mới có thể xứng với thiếu gia nhà giàu như Lâm An Nam, con riêng lưu lạc bên ngoài như cô thảo nào lại có kết cục bị bỏ rơi.

Nhìn hai người nam thanh nữ tú, cười tươi ra mặt, Bạch Tinh Nhiên thực sự không có dũng khí bước tiếp, xoay người, cô suýt nữa thì đã định bỏ trốn. Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói vui mừng của Bạch Ánh An: “Nam Cung thiếu phu nhân, cuối cùng chị cũng đến rồi?”.

Bạch Tinh Nhiên tê dại da đầu, phải xoay người lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Lễ đính hôn 2


Cô cất bước đến trước mặt hai người, cố gắng bày dáng vẻ bình tĩnh, cười khẽ với hai người: “Chúc mừng hai vị, ngại quá, tôi quên quà ở nhà mất rồi, hôm khác nhất định sẽ bù vào”.

“Thiếu phu nhân có thể đến tôi đã rất vui rồi, quà cáp gì chứ?”, Bạch Ánh An kéo hai tay cô, cười xấu xa: “Không ngờ cô còn có mặt mũi đến dự lễ đính hôn của tôi và Lâm thiếu gia, cảm ơn nhé”.

“Một người là chị em tốt của tôi, một người là người đàn ông tôi từng chơi, sao tôi có thể không đến chứ?”, Bạch Tinh Nhiên cười tủm tỉm với cô ta, dùng cằm chỉ mấy chữ “cô dâu Bạch Tinh Nhiên” ở bên cạnh, nói: “Nhìn cái tên này chị không thấy khó chịu à? Sao không có gan đổi tên chị lên?”.

“Tôi làm thế này cũng vì tốt cho cô, không hiểu sao?”.

“Ha”, Bạch Tinh Nhiên cười trêu tức: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nói vớ vẩn với tôi nữa, mau đi tiếp đón khách khác đi”.

Nói xong, cô nhấc chân chuẩn bị đi về sảnh tiệc.

Trùng hợp làm sao, đúng lúc này, trong sảnh tiệc đột nhiên có một phụ nữ ăn mặc sang trọng đi ra, người phụ nữ sang trọng này đi thẳng đến chỗ Bạch Tinh Nhiên, kéo bàn tay nhỏ của cô, xúc động nói: “Ánh An, cháu đến rồi...”.

Bạch Tinh Nhiên bị sự nhiệt tình của bà ta làm cho sửng sốt, rụt tay về theo bản năng: “Ừm... chào cô, Lâm phu nhân”.

Mặc dù cô chưa từng chính thức gặp mẹ của Lâm An Nam, nhưng từng nghe Lâm An Nam nhắc đến nhiều lần, cũng từng thấy ảnh bà ta, cho nên biết bà ta.

Lòng bàn tay Lâm phu nhân trống không, hơi mất tự nhiên hỏi: “Ừm... lão phu nhân khỏe không?”.

“Bà nội khỏe lắm, nhưng tuổi bà lớn rồi không tiện dự tiệc, cho nên...”.

“Không sao, lão phu nhân chịu để cháu đến, cô đã rất vui rồi”, Lâm phu nhân nói hơi xúc động, xúc động đến mức hốc mắt cũng ướt.

Những người có mặt đều không hiểu rốt cuộc bà ta xúc động cái gì, Bạch Tinh Nhiên cũng không hiểu, đột nhiên cô nhớ ra lời dặn của lão phu nhân sáng nay, vội nói: “Đúng rồi, Lâm phu nhân, lão phu nhân bảo cháu chuyển lời cho cô, nhưng mà... câu này hơi khó nghe”.

Gương mặt xúc động của Lâm phu nhân tối đi.

Mặc dù không nhẫn tâm nói lắm, nhưng lời dặn của lão phu nhân lại không thể không nghe, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng vẫn nói thật: “Bà nội nói nhà Nam Cung hôm nay nể mặt nhà họ Bạch nên dự lễ đính hôn, ừm... đây là nguyên văn”.

Lâm phu nhân sững sờ mất một lúc, lẩm bẩm một câu: “Xem ra bà ấy vẫn chưa tha thứ cho cô”.

“Bác gái, bác đang nói gì thế?”, Bạch Ánh An nhìn thấy Lâm phu nhân nhiệt tình với Bạch Tinh Nhiên như vậy thì trong lòng cực kì khó chịu, nên khoác cánh tay Lâm phu nhân mỉm cười nói.

Lâm phu nhân lắc đầu: “Không có gì”, nói xong thì hỏi Bạch Tinh Nhiên: “Ánh An, sao Thiên Ân không đến cùng cháu?”.

“Anh ấy...”, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười, hơi khó nói.

Bạch Ánh An lại cướp lời: “Nam Cung thiếu gia chắc là không tiện xuất hiện trước mặt công chúng, bác gái, bác đừng trách anh ấy”.

“Ừm...”, Lâm phu nhân gật đầu, vỗ vai Bạch Ánh An bảo cô cứ tự chơi thoải mái xong thì xoay người đi đến sảnh phụ của buổi tiệc.

Bạch Ánh An nhìn Lâm phu nhân đi vào xong thì lùi về bên cạnh Lâm An Nam, khoác cánh tay anh ta hỏi: “An Nam, sao em cảm thấy mẹ anh quái quái?”.

“Không sao, bà ấy luôn đa sầu đa cảm”, Lâm An Nam mỉm cười an ủi cô ta.

Sau khi đi vào từ cửa vào sảnh tiệc, đi vào sâu bên trong một chút là một vườn hoa lộ thiên rất lớn, bên trong có bể bơi, có hoa có cỏ, cả sân khấu dựng tạm nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Lễ đính hôn 3


Nữ nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp đang diễn tấu một khúc nhạc du dương, xung quanh bày đầy hoa hồng màu sâm panh, cả hội trường trông có vẻ cao cấp, lãng mãn, đẳng cấp. Nhìn mọi thứ trước mặt, trong đầu Bạch Tinh Nhiên đột nhiên xuất hiện một hình ảnh. Người mặc lễ phục xinh đẹp, đứng ở cửa sảnh tiệc đón khách không phải Bạch Ánh An, mà là cô – Bạch Tinh Nhiên.

Khoác tay, sóng vai với Lâm An Nam, trong lời chúc tụng của khách khứa bước lên sân khấu, đây chẳng phải chính là cảnh tượng mà cô từng ao ước ư?

Cô lắc đầu, mọi việc đã định rồi, mình cũng đã kết hôn rồi, sao còn có thể có suy nghĩ ti tiện, thấp hèn vậy chứ?

Sau khi chào hỏi Bạch Cảnh Bình và Hứa Nhã Dung, Bạch Tinh Nhiên bèn tìm một góc giấu mình ở đó, định tìm cơ hội thích hợp rồi chuồn.

Vì nhà họ Lâm và nhà họ Bạch đều là người có máu mặt, nên khách đến dự tiệc đính hôn đương nhiên cũng là người của xã hội thượng lưu, sau khi nghi thức đính hôn kết thúc, MC bảo nam nữ chính của tối nay nhảy.

Bạch Ánh An rất thoải mái, sau khi nhận micro, thì khoác tay Lâm An Nam cùng đi đến chính giữa sân khấu, sau khi nhìn một lượt khách khứa, mỉm cười xinh đẹp nói: “Rất cảm ơn mọi người đến dự lễ đính hôn của tôi và An Nam, thấy sự nhiệt tình của mọi người, tôi thực sự rất cảm động, nhưng tại đây người tôi muốn cảm ơn nhất là chị gái tôi...”.

Bạch Tinh Nhiên vẫn trốn trong góc cứng người, điều phải đến sắp đến rồi...

Bạch Ánh An ở trung tâm sân khấu từ đầu đã biết cô trốn trong góc, sau khi nhìn quét cô một cái thì mỉm cười nói: “Mặc dù tôi và chị không lớn lên cùng nhau, nhưng từ nhỏ chị đã rất quan tâm tôi, nhường đồ tốt cho tôi. Tin rằng mọi người cũng biết, tháng trước chị tôi cũng vừa kết hôn, gả cho Nam Cung thiếu gia danh tiếng lẫy lừng Châu Thành, chị và anh rể giờ vẫn tính là mới cưới. Cho nên, tôi mong hôm nay có thể để chị và anh rể tôi đích thân nhảy một bài cho mọi người”.

Cơ thể Bạch Tinh Nhiên lại cứng đờ, bảo cô và Nam Cung Thiên Ân nhảy cho mọi người? Bạch Ánh An biết rõ hôm nay Nam Cung Thiên Ân chưa đến, cũng sẽ không đến!

Người phụ nữ này thực sự thông minh, lúc gây khó dễ cho người ta cũng có thủ đoạn.

“Chị, lại đây đi”, Bạch Ánh An thậm chí còn cười ngọt ngào vẫy tay với cô.

Mọi người nhìn theo ánh mắt cô ta, đồng loạt rơi vào người Bạch Tinh Nhiên, sau đó bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Nam Cung Thiên Ân bên cạnh cô.

Mọi người đều cực kì sửng sốt, cũng rất tò mò, Nam Cung Thiên Ân bệnh tật, xấu xí trong lời đồn sắp xuất hiện rồi sao? Đây là lần đầu tiên đó!

Nhìn thấy ánh mắt tò mò của mọi người, Bạch Tinh Nhiên đương nhiên hiểu họ đều đang chờ đợi cái gì. Sắc mặt cô dần bắt đầu đỏ ửng nóng ran, nhưng hiện tại cô phải làm gì? Làm sao để hóa giải nguy cơ này?

Bên tai vang lên tiếng bàn tán sôi nổi ngày càng nhiều: “Nam Cung Thiên Ân đâu? Ai là anh ta?”.

“Không biết, tôi cũng chưa từng gặp”.

“Nghe nói trông xấu lắm, nhưng ở đây không có người đàn ông nào rất xấu mà”.

“...”.

Bạch Tinh Nhiên khẽ hít vào một hơi, nhấc chân đi đến chính giữa sân khấu.

Trêи người cô mặc bộ lễ phục hở ngực màu xanh da trời, chân đi giày cao gót kim cương giả cao mười phân, tóc buộc hờ. Ngũ quan thanh tú, da trắng như tuyết, ăn mặc thế này không kém cạnh gì với Bạch Ánh An.

Bộ này là chị Hà sắp xếp cho cô, giá đương nhiên không thấp.

Cô nhìn quét Bạch Ánh An không có ý tốt và Lâm An Nam lạnh nhạt bàng quan một cái, mỉm cười nói với mọi người: “Xin lỗi các vị, Nam Cung thiếu gia hôm nay vì lí do cá nhân nên không đến cùng tôi, cho nên...”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Lễ đính hôn 4


“Lí do cá nhân? Là sức khỏe sao?”, Hà Linh ở bên cạnh Bạch Ánh An cố ý hỏi với vẻ mặt tò mò: “Tôi nghe nói Nam Cung thiếu gia ốm đến mức xuống giường cũng khó, là thật sao?”.

“Đương nhiên không phải, sức khỏe anh ấy không có vấn đề gì”, cặp mày thanh tú của Bạch Tinh Nhiên hơi cau lại, nhìn chằm chằm cô ta nói.

“Vậy thì là nguyên nhân gì? Chẳng lẽ là vì xấu xí không dám xuất hiện? Thực ra cũng không sao, mọi người đều biết sức khỏe Nam Cung thiếu gia không tốt, việc này đã không phải bí mật gì rồi, không cần phải giấu giấu giếm giếm”.

“Linh”, Bạch Ánh An liếc Bạch Tinh Nhiên đang có vẻ mặt không tốt lắm một cái, dùng tay kéo váy Hà Linh trách cứ: “Anh rể không muốn lộ diện trước mặt mọi người cũng bình thường, dù sao thì con người đều có lòng tự trọng mà”.

“Thực ra xấu xí thực sự không sao hết, có tiền là được, mọi người nói xem đúng không?”, Hà Linh nói với mọi người. Không đợi mọi người đáp lại, đã lại nói tiếp: “Đúng rồi, chị họ, nhà Nam Cung giàu có thế, nhất định là đã tặng quà đính hôn to cho chị nhỉ? Là cái gì thế, tiết lộ chút đi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người một chút”.

Ngón tay Bạch Tinh Nhiên dần siết chặt. Vừa nãy lúc mới vào, Bạch Ánh An nói có quà hay không cũng không quan trọng, cô tưởng chuyện này cứ thế qua rồi, không ngờ...

Làm sao đây, nếu để lão phu nhân biết quà không tặng được, còn làm mất thể diện nhà Nam Cung trước mặt bao nhiêu người thế này, nhất định sẽ tức đến mức bóp chết cô mất.

Bạch Ánh An tiếp tục diễn cô gái ngoan hiểu chuyện, ân cần, cười hiền hòa: “Chị em với nhau, tặng quà thì tình cảm có vẻ xa lạ quá, cho nên... có quà hay không cũng không quan trọng, quan trọng là chị có thể đến tham dự lễ đính hôn của tôi, mọi người nói xem đúng không?”.

Trong đám đông có người gật đầu phụ họa.

“Không phải chứ? Vậy nghĩa là không tặng gì hết?”, Hà Linh tiếp tục kêu lên.

Bạch Tinh Nhiên hít khẽ một hơi, dằn lửa giận trong lòng xuống, cười giả dối nói với Bạch Ánh An và Lâm An Nam: “Mọi người đều đang đợi các em nhảy đó”.

Bạch Ánh An gật đầu, hơi thất vọng nói với mọi người: “Vốn dĩ muốn để chị và Nam Cung thiếu gia nhảy một bài cho mọi người, tiếc là da mặt Nam Cung thiếu gia mỏng không dám xuất hiện, chỉ đành để tôi và An Nam nhảy cho mọi người vậy”.

Âm nhạc hay như tiếng nước chảy thong thả vang lên, Bạch Tinh Nhiên thở phào, cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi!

Dưới ánh mắt kì cục của mọi người, cô cảm thấy bước chân mình nặng nề đến mức sắp không nhấc lên được, bên tai vang lên giọng nói cố tình đè thấp của Bạch Ánh An: “Sao? Cảm giác bị người ta khinh thường không tệ chứ?”.

Bạch Tinh Nhiên siết nắm đấm, đang định chen khỏi đám đông, thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc mà bình tĩnh: “Ai nói tôi không dám xuất hiện?”.

Âm thanh đó không lớn không nhỏ, nhưng vừa hay có thể khiến mọi người nghe rõ.

Ánh mắt mọi người xoạt một cái nhìn về phía cửa vào, ngoài đám đông, Nam Cung Thiên Ân khoác trêи mình lễ phục đẹp trai cao quý, nụ cười nhàn nhạt.

Bạch Ánh An và Lâm An Nam nhìn nhau một cái, Hà Linh ở bên cạnh vui mừng hô khẽ: “Là anh ấy? Sao anh ấy lại đến?”.

Còn lúc Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên là muốn đập đầu vào tường, cô biết anh muốn trả ơn, nhưng trước khi trả ơn không thể nghiên cứu một chút địa điểm và đầu đuôi sự việc sao?

Chắc không phải anh muốn đóng giả Nam Cung Thiên Ân giải vậy cho cô đấy chứ? Tấm lòng này tốt, nhưng chẳng lẽ anh quên rồi? Cách đây không lâu anh mới mạo nhận là tình nhân của cô đó được không?

“Sao anh lại đến đây?”, Bạch Ánh An đánh giá anh, đồng thời lông mày cau lại. Mặc dù rất có hảo cảm với anh, nhưng dù sao anh cũng là người của Bạch Tinh Nhiên, cho nên hiện tại cô ta chỉ có thể là quan hệ đối địch với anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Lễ đính hôn 5


“Em gái và em rể chân thành muốn tôi đến như vậy, sao tôi có thể không đến chứ?”, Nam Cung Thiên Ân đi tới, sau khi đứng cạnh Bạch Tinh Nhiên thì giơ tay kéo cô vào khuỷu tay, nhìn hai người nói: “Xin lỗi, lúc chị em ra ngoài quên quà ở nhà, chỉ đành để tôi về lấy”.

Nói xong, không cần anh ra lệnh, mỹ nữ mặc đồ công sở phía sau đã đi lên, đưa hộp trang sức trong tay ra trước mặt Bạch Ánh An. Bạch Tinh Nhiên hơi kinh ngạc, đây chính là dây chuyền đá quý mà cô bất cẩn để lại nhà anh.

“Mở ra xem có thích không?”, Nam Cung Thiên Ân vẫn cười rất mê người.

Xung quanh bắt đầu có người bàn tán, đều đang suy đoán và kinh ngạc người đàn ông trước mặt rốt cuộc có phải Nam Cung Thiên Ân vừa xấu vừa yếu ớt trong lời đồn không.

Bạch Ánh An nhận hộp trang sức, nhìn anh một lát rồi mở hộp ra, bên trong chính là sợi dây chuyền đá quý trị giá chục triệu. Chỉ cần là người biết nhìn đồ, thì vừa nhìn đã biết ngay giá trị không thấp, mà xung quanh đều là những thiên kim quý tộc bình thường vẫn làm bạn với châu báu.

“Đá quý đẹp quá, giá chắc chắn không thấp nhỉ”, có người bàn tán.

Bạch Ánh An mặc dù biết dây chuyền đắt đỏ, nhưng vẫn không đến mức khiến cô ta mất lý trí, dù sao thứ này chỉ cần cô ta muốn thì lúc nào cũng có thể đạt được.

Cô ta đậy hộp lại, đánh giá Nam Cung Thiên Ân, cười khẩy: “Anh này, dây chuyền rất đẹp, nhưng mà mạo nhận người khác ổn không vậy? Nếu tôi nhớ không nhầm, lần trước anh xuất hiện với thân phận tình nhân của chị tôi, sao mới đó đã lại thành thiếu gia của nhà Nam Cung rồi?”.

“Cần tôi chứng minh thân phận?”, nụ cười của Nam Cung Thiên Ân nhạt đi.

“Tốt nhất anh chứng minh chút đi”.

“Chứng minh thế nào? Chứng minh thư hay là...”.

Không đợi anh nói hết, nữ trợ lý đã giơ chứng minh của anh lên: “Lâm phu nhân mời xem”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn tên và ảnh trêи chứng minh thư một cái, nghĩ bụng người đàn ông này có lòng thật, công tác chuẩn bị làm rất đầy đủ, chỉ có điều... anh đây là muốn hại chết cô sao?

Cô lén lút dùng tay kéo góc áo anh, nhắc nhở anh dừng đúng lúc.

Bạch Ánh An và Lâm An Nam nhìn thấy chứng minh thư của Nam Cung Thiên Ân, sắc mặt thay đổi, tiếng hét kinh ngạc xung quanh càng nhiệt liệt hơn, ai cũng không ngờ gã xấu xí trong lời đồn lại là chàng đẹp trai siêu cấp trước mặt.

Thấy con gái bị ép đến mức thua liên tục, Hứa Nhã Dung vẫn luôn ở ban công tầng hai xem náo nhiệt vội vàng đi xuống, cười khan nói với mọi người: “Mọi người nhảy đi, đừng tụ lại đây nữa”.

MC nhìn thấy tình hình này cũng không biết phải ứng biến sao, nên cầm micro hỏi: “Vậy... mời cô dâu chú rể nhảy cho mọi người”.

Nam Cung Thiên Ân lại giơ tay ra giật micro trong tay cậu ta, nói với mọi người: “Nếu cô dâu chú rể đã mong tôi và vợ tôi nhảy cho mọi người, vậy hai vợ chồng tôi đành cung kính không bằng tuân lệnh, phiền nhân viên âm thanh chuẩn bị nhạc”.

Sau khi anh trả micro cho MC, thì âm nhạc thánh thót lại vang lên.

Nam Cung Thiên Ân cười với hai người: “Làm ơn tránh ra chút”.

Lâm An Nam tỉnh táo lại đầu tiên, kéo Bạch Ánh An đang mặt lúc xanh lúc trắng ra khỏi đám đông.

Nam Cung Thiên Ân dùng tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Tinh Nhiên, kéo cô vào lòng, Bạch Tinh Nhiên loạng choạng va vào ngực anh, cô xấu hổ đứng thẳng người, kề vào tai anh nói: “Tôi không biết khiêu vũ...”.

Nam Cung Thiên Ân lại không thả cô ra, một tay đỡ eo cô, một tay cầm lòng bàn tay cô, xoay người một cái, dẫn cô quay một vòng, đồng thời nói khẽ bên tai cô: “Theo tôi biết, cô từng nhận được giải thưởng lớn về khiêu vũ”.

Anh ta đến việc này cũng biết?

Đúng thế, Bạch Ánh An biết đánh đàn, biết khiêu vũ, nhưng cô là Bạch Tinh Nhiên chứ không phải Bạch Ánh An!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Hơi thở quen thuộc


“Tôi không biết khiêu vũ hai người…”, cô lảo đảo, mũi chân giẫm lên chân của Nam Cung Thiên Ân.

Anh cau mày, đau đến nỗi hít vào một hơi.

“Xin lỗi”, lời nói áy náy của Bạch Tinh Nhiên vừa dứt, thì chân của cô lại dẫm lên chân còn lại của anh.

Bạch Tinh Nhiên áy náy nhìn Nam Cung Thiên Ân sắc mặt không tốt lắm, nghe thấy tiếng cười thầm từ xung quanh truyền đến, khuôn mặt đỏ ửng lên, còn khó chịu hơn cả ban nãy bị sỉ nhục trước đám đông.

“Chậm một chút, cứ theo bước chân của tôi, đừng vội”, Nam Cung Thiên Ân nói bên tai cô.

Bạch Tinh Nhiên cố gắng theo bước của anh, cúi gần vào tai anh nói: “Anh này, anh rốt cuộc có tí tư duy logic nào không vậy?”.

“Là sao?”.

“Tôi rất cảm ơn anh đã mang sợi dây chuyền tới, cũng rất cảm ơn anh đã tình nguyện giúp tôi giải vây, nhưng anh đừng quên, lần trước anh đã xuất hiện với thân phận là tình nhân của tôi rồi, lần này lại xuất hiện với thân phận Nam Cung Thiên Ân, anh coi Bạch tiểu thư nhà người ta là đồ ngốc à? Đâu thể diễn kịch như thế được”, cô nói hơi oán hận: “Anh như vậy là giúp ngược đấy biết không? Là ép tôi vào đường chết đấy biết không? Anh bảo tôi lát nữa phải hạ màn kiểu gì? Bảo tôi làm sao ăn nói với Nam Cung Thiên Ân đây? Lần trước anh đã hại tôi bị phạt bằng gia pháp đấy biết không…?”.

Nam Cung Thiên Ân không thèm để ý đến những lời gây sự của cô, chỉ thản nhiên cười một cái, cẩn thận né tránh bị cô giẫm giày cao gót lên.

Bên ngoài, Bạch Ánh An không vui bĩu môi, mặt giễu cợt nói: “Quạ đen có nhuộm trắng cũng không vào được đàn bồ câu, xem bộ dạng ngu xuẩn đó, vừa nhìn là biết thứ cặn bã từ nhỏ đã sống dưới đáy xã hội rồi”.

Không được Lâm An Nam hồi đáp, Bạch Ánh An quay đầu lại, phát hiện ra anh ta sắc mặt khó coi đang nhìn chăm chăm vào trung tâm sàn nhảy. Chính vào lúc đó, xung quanh đột nhiên vang lên một trận reo hò nho nhỏ.

Cô ta nhìn theo ánh mắt của Lâm An Nam về phía trung tâm đám đông, biểu cảm trêи mặt cũng ngây ra, không ngờ hai người trêи sàn nhảy lại hôn nhau trước mặt mọi người, trông có vẻ như là một cặp vợ chồng tình cảm rất mặn nồng.

Sắc mặt của Bạch Ánh An đột nhiên trở nên rất khó chịu, hôm nay là lễ đính hôn của cô ta và Lâm An Nam, rõ ràng cô ta mới là nhân vật chính, nhưng giờ xem ra, danh tiếng đã bị đôi nam nữ trêи sàn nhảy cướp mất rồi.

Cô ta hoang mang gọi thợ chụp ảnh đến, chụp lại cảnh này cho bọn họ, môi khẽ cong lên: “Tôi thấy người phụ nữ này không muốn sống ở nhà Nam Cung nữa rồi, lại dám đứng trước mặt mọi người cắm sừng Nam Cung Thiên Ân thế này!”.

Lâm An Nam cụp mắt xuống, giọng chán nản nói: “Em chắc chắn người đó không phải Nam Cung Thiên Ân vậy sao?”.

“Bạch Tinh Nhiên này trước khi đến đã có sự chuẩn bị rồi, tìm một người mạo nhận có gì lạ đâu?”, Bạch Ánh An lạnh lùng nhìn một lượt đám phụ nữ mê trai xung quanh, trong lòng nghĩ đám ngu ngốc này ấy vậy mà lại tin thật.

“Không được, em nhất định phải nghĩ cách vạch trần nó”, Bạch Ánh An nghiến răng thốt lên một câu.

Trêи sàn nhảy, Bạch Tinh Nhiên không biết bao nhiêu lần âm thầm ra sức đẩy ngực của Nam Cung Thiên Ân ra, còn Nam Cung Thiên Ân thì vẫn không có ý định thả cô ra, tiếp tục hôn sâu vào môi cô.

Đầu óc cô trống rỗng, trong lòng nghĩ quả này tiêu rồi, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Nụ hôn của Nam Cung Thiên Ân di chuyển lên vành tai cô, cười gian: “Nếu như cô đã không biết nhảy, chỉ có thể dùng cách này để hạ màn thôi”.

“Tôi sẽ giết chết anh”.

“Tôi không quan tâm”, trong tiếng reo hò của quan khách, Nam Cung Thiên Ân lại một lần nữa hôn lên môi cô, đầu lưỡi cứ thế đưa vào miệng cô.

Đã bao lâu không hôn một người con gái thắm thiết như vậy rồi, thời gian lâu đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng không nhớ, anh chỉ nhớ đôi môi của người con gái trước mặt cũng mềm mại và mịn như người con gái kia, nhưng lại ngốc nghếch đến đáng yêu.

Anh lại một lần nữa cảm nhận được khí chất của cô ấy trêи người con gái ở trước mặt, đúng là điên rồi…!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Thật giả khó phân biệt


Bạch Tinh Nhiên trong tình thế cấp bách đã cắn vào lưỡi anh, vị tanh của máu trong nháy mắt tràn ra từ môi và răng của hai người, Nam Cung Thiên Ân không ngờ cô sẽ cắn người, đau đớn thả cô ra theo bản năng.

Nhưng cô còn chưa kịp bỏ chạy, thì Nam Cung Thiên Ân đã hoàn hồn lại, kéo cô vào khuỷu tay rồi cười với mọi người nói: “Vợ tôi xấu hổ rồi, lúc ở nhà không kín kẽ như vậy đâu”.

Những lời đen tối như vậy mà lại nói trước đám đông sao? Bạch Tinh Nhiên lại muốn giết người rồi.

Khóe miệng của Bạch Ánh An hơi cong lên, ngoài cười nhưng trong không cười bước tới, nhìn hai người: “Hai anh chị chơi đủ chưa? Chị à, chị ở nơi công cộng cắm sừng anh rể như vậy không hay lắm nhỉ? Còn cả anh nữa, anh đẹp trai, anh rể tôi đã đáng thương lắm rồi, anh còn sỉ nhục anh ấy thế này, không khỏi có hơi mất phong độ nhỉ?”.

“Rốt cuộc anh ta có phải Nam Cung Thiên Ân không?”, quan khách xung quanh càng lúc ngày càng mơ hồ.

Bạch Ánh An liếc nụ cười lạnh của Nam Cung Thiên Ân: “Đương nhiên không phải rồi, anh ta chẳng qua là do chị tôi mời đến gạt mọi người thôi”.

“Thật sao? Như vậy thì quá vô sỉ rồi?”, Hà Linh dẫn đầu bêu rếu.

“Phải đấy, làm như vậy có ý nghĩa gì không? Sớm muộn chẳng phải cũng bị lộ sao?”, một người phụ nữ khác nói.

Gương mặt Bạch Tinh Nhiên bắt đầu nóng lên, biết ngay là làm như vậy sẽ gây ra một trò cười lớn, cô nên đuổi người đàn ông này đi ngay cái giây phút anh xuất hiện mới phải.

Cô căng thẳng đến nỗi mặt mày đỏ ửng, Nam Cung Thiên Ân đứng bên cạnh thì cứ cau mày cười thầm, hoàn toàn không bị những âm thanh xung quanh ảnh hưởng đến tâm trạng.

Đúng vào lúc Bạch Tinh Nhiên đang không biết làm sao để kết thúc màn kịch, thì Lâm phu nhân đang ở trong phòng nghỉ tầng 2 nghe thấy tầng 1 có chuyện liền đi ra, sau đó đi xuống dưới, cứ thế bước đến chỗ hai người.

“Thiên Ân, cháu đến rồi à”, Lâm phu nhân trông rất vui vẻ, cười khanh khách kéo tay Nam Cung Thiên Ân: “Ban nãy Ánh An nói cháu không tới, cô còn tưởng thật cơ”.

Ban nãy sau khi gặp mặt Bạch Tinh Nhiên xong, Lâm phu nhân liền trốn vào phòng nghỉ ở tầng 2 một mình buồn bã, mãi đến khi nghe người ta nói dưới tầng xảy ra chuyện mới đi ra khỏi phòng, sau đó nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân ở dưới.

Chuyện xảy ra ở tầng dưới bà ta đã hiểu được đại khái qua lời kể của người làm rồi, lúc này trong lòng đang cố nén lửa giận cháy bừng bừng.

“Cô”, Nam Cung Thiên Ân không thích tiếp xúc với người khác, âm thầm dùng lực gạt tay của bà ta ra.

“Thiên Ân, xin lỗi cháu… cô cứ tưởng cháu sẽ không đến, cho nên mới không giới thiệu trước với An Nam và Tinh Nhiên”, Lâm phu nhân nói xong, vội vàng quay người sang Lâm An Nam và Bạch Ánh An nói giọng nghiêm túc: “Hai đứa nghe cho rõ đây, cậu ấy chính là Nam Cung Thiên Ân, anh họ của hai đứa, còn đây là chị dâu họ, mau xin lỗi anh họ và chị dâu họ về hành động ban nãy của mấy đứa đi…”.

“Không cần xin lỗi đâu”, Nam Cung Thiên Ân ngắt lời, cười nhạt: “Có điều chúng cháu còn có việc, phải đi trước, mọi người cứ từ từ chơi nhé”.

Nói rồi, anh đi qua vai của Bạch Tinh Nhiên, trước ánh mắt dõi theo của mọi người đi ra khỏi hội trường.

Bạch Tinh Nhiên sớm đã muốn trốn khỏi nơi này, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, đương nhiên không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Trong hội trường bắt đầu xôn xao, việc người đàn ông này rốt cuộc có phải là Nam Cung Thiên Ân thật không có vẻ rất khó phân biệt, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi.

“Hai đứa lên đây cho mẹ”, Lâm phu nhân buông một câu với Lâm An Nam và Bạch Ánh An, rồi quay người đi lên tầng.

Bạch Ánh An đang kinh ngạc hoàn hồn lại, kéo Lâm An Nam hỏi nhỏ: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao anh ta lại gọi mẹ anh là cô? Còn nữa… anh ta rốt cuộc có phải là Nam Cung Thiên Ân không?”.

Bản thân Lâm An Nam cũng ngơ ngác không hiểu, túm lấy cô ta đi lên trêи tầng.

Sau khi lên tầng 2, bước vào trong phòng nghỉ, Lâm An Nam liền hứng ngay một cái tát của Lâm phu nhân, còn cả những lời trách mắng đầy phẫn nộ của bà ta: “Khốn nạn! Con có biết bản thân mình vừa làm gì không?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Tôi đang giúp bản thân tôi


Bạch Tinh Nhiên được Nam Cung Thiên Ân đưa ra khỏi hội trường, đẩy vào trong chiếc Skyker.

Chiếc xe từ từ khởi động, đi ra ngoài đường lớn, hai người trêи xe đều giữ im lặng.

Mãi đến khi phát hiện ra xe đang đi về hướng nhà Nam Cung, Bạch Tinh Nhiên mới đột nhiên thốt ra một câu yếu ớt: “Có thể giúp tôi một lần cuối cùng không?”.

Nam Cung Thiên Ân quay đầu liếc cô một cái, không nhận lời cũng không từ chối.

“Tìm một bãi tha ma đào một cái hố, rồi nhanh chóng giải quyết tôi đi”, Bạch Tinh Nhiên lẩm bẩm nói.

“Lí do là gì?”.

“Lí do?”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên kϊƈɦ động bổ nhào vào người anh, rồi lấy tay bóp cổ anh gào lên: “Anh vẫn còn hỏi tôi lí do được à? Cái anh này! Cho dù tối hôm đó tôi có mặc kệ anh rồi tự về nhà, thì anh cũng không thể báo thù tôi như vậy chứ?”.

Nam Cung Thiên Ân bị cô quấy rối như vậy, chiếc xe lắc lư suýt chút thì đâm vào đuôi xe đằng trước, mặt anh tối sầm lại, vội vàng dừng xe lại bên đường.

“Cô đang làm gì thế?”, Nam Cung Thiên Ân tức giận gỡ cô ra khỏi người anh.

“Tôi…”, Bạch Tinh Nhiên căng thẳng đến mức nước mắt sắp trào ra, nhìn anh không vui nói: “Tôi biết anh có ý tốt giúp tôi, nhưng anh có biết anh đang giúp ngược không? Anh bảo tôi về làm sao đối diện với người nhà Nam Cung đây? Anh còn... hôn tôi”.

Cô lấy tay lau môi của mình, nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống: “Anh cho rằng cặp đôi đê tiện đó sẽ tha cho tôi dễ dàng vậy sao? Có khi chả đợi tôi về đến nhà Nam Cung, ảnh đã được gửi đến tay Nam Cung lão phu nhân rồi, giờ tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch”.

Mặc dù anh xuất hiện rất đúng lúc, công việc trước đó làm cũng rất tốt, đến Lâm phu nhân cũng chắc nịch, nhưng...

Bạch Tinh Nhiên nôn nóng lấy đầu đập từng cái từng cái vào cửa kính thủy tinh, nghĩ đến từ đường nhà Nam Cung, cô chỉ muốn chết đi cho xong.

Hôn cô, phải, anh lại dám hôn cô trước mặt mọi người, đây là chuyện trái với đạo lý đến mức nào! Nam Cung Thiên Ân khẽ hít vào một hơi, anh đã làm quá nhiều chuyện không hợp lẽ thường trêи người cô rồi, ví dụ như việc hôm nay tham gia buổi lễ đính hôn đó!

Anh liếc cô cười lạnh: “Bạch tiểu thư, tôi là đang giúp tôi thôi, không phải giúp cô đâu”.

“Nói vậy là ý gì?”.

“Ý là cô có thể xuống xe, muốn ra nghĩa địa có thể tự bắt xe mà đi”.

“Anh...”, quá máu lạnh vô tình!

“Xuống xe!”, mệnh lệnh vô cùng dứt khoát.

Bạch Tinh Nhiên tức giận đẩy cửa xuống xe, sau đó quay lại trừng mắt nhìn anh nói: “Vị tiên sinh không biết tên này, chúng ta từ hôm nay thanh toán xong, không ai nợ ai nữa... Này...!”.

‘Soạt’ một tiếng, chiếc xe phóng đi về phía trước.

Thanh toán xong... Nam Cung Thiên Ân cười khổ, anh cũng muốn dứt điểm với người con gái vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch này lắm chứ, nhưng trong lòng vẫn còn lưu luyến, đã khiến giữa anh và cô dường như vĩnh viễn không thể dứt khoát được.

Nội tâm mâu thuẫn thế này, đến anh cũng sắp không nhận ra mình nữa rồi.

Bạch Tinh Nhiên ở bên ngoài sợ sệt cả một ngày, mãi cho đến khi trời sắp tối, mới không thể không đối diện với sự thật phải bắt xe về nhà.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm bước vào căn nhà lớn của nhà Nam Cung, cô hít một hơi sâu, đến trước mặt lão phu nhân sắc mặt đang không tốt cho lắm. Không đợi cô lên tiếng chào chỏi, lão phu nhân đã tức giận ném cho cô một tờ báo.

Tờ báo đập vào người cô rồi rơi xuống, cô nhìn tờ báo dưới đất, sau đó ngập ngừng cúi người nhặt lên. Đây là một tờ báo chiều của Châu Thành, mà ảnh lớn trang đầu lại là ảnh hôn nhau của cô và Nam Cung Thiên Ân ở hội trường buổi lễ.

Nội dung bài báo hé lộ là con bệnh xấu xí Nam Cung Thiên Ân trong lời đồn cuối cùng đã xuất hiện trước đám đông, thành công phá vỡ các tin đồn sai sự thật kia.

Phía dưới thậm chí còn có ảnh chụp Nam Cung Thiên Ân mặc lễ phục đứng một mình, anh trong ảnh thật đẹp trai mê người, tràn đầy khí phách.

Bạch Tinh Nhiên hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom