Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Người Tình Của Lý Tổng

Dịch Người Tình Của Lý Tổng
Chương 100: 100: Cái Gì Đáng Giá Chờ Đợi


“Cái gì?”
Quý Lương Xuyên sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới nhận ra anh hai hỏi Cố Cảnh Thâm có thể cưới Thư Vãn hay không.

"Làm sao có thể, xuất thân của Thư tiểu thư, Cố gia làm sao chấp nhận Cố Cảnh Thâm cưới cô ấy vào cửa!"
“Vậy sao?”
Quý Tư Hàn thản nhiên hỏi ngược lại một câu, đáy mắt tràn đầy không tin.

Anh ta và cô từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, họ là thanh mai trúc mã, lại còn là người yêu.

Chỉ vì Cố Cảnh Thâm mất trí nhớ nên bọn họ mới bỏ lỡ nhau năm năm.

Hiện tại hai người đã gặp lại tất nhiên sẽ gương vỡ lại lành.

Trước kia khi hắn không biết hai người từng là người yêu của nhau, hắn còn dám xác định Cố Cảnh Thâm sẽ không vì Thư Vãn mà chống lại Cố gia.

Bây giờ lại cảm thấy, Cố Cảnh Thâm đã khôi phục trí nhớ, nhất định sẽ vì cô mà liều lĩnh, dù sao bọn họ đã từng yêu nhau như vậy.


“Anh hai, anh......!Làm sao vậy?”
Quý Lương Xuyên rất lo lắng khi nhận ra cảm xúc mất mát của anh hai mình.

Trong lòng anh hai, vẫn có chút thích Thư tiểu thư chứ?
Nếu không sao anh hai lại chú ý đến chuyện của Thư tiểu thư như vậy?
“Anh không sao.”
Quý Tư Hàn nhìn thấy chiếc Rolls Royce rời khỏi khuôn viên.

Hắn từ từ thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn về phía Quý Lương Xuyên.

“Tìm anh có chuyện gì?”
Thấy anh hai khôi phục bộ dáng lạnh lùng xa cách, Quý Lương Xuyên lời đến miệng cũng thu hồi lại.

"Trí tuệ nhân tạo số bảy đã thành hình, tháng sau sẽ mở họp báo đưa ra thị trường.

Anh hai, anh có muốn cho người đi kiểm tra lại một vòng không?"
“Không cần.”
Quý Lương Xuyên nghiên cứu máy tính nhiều năm, đạt được vô số thành tựu cao trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo.

Quý Tư Hàn vô cùng yên tâm về anh ta.

“Số liệu sau khi đưa ra thị trường, nhanh chóng gửi cho anh.”
Quý Tư Hàn điều hành toàn bộ tập đoàn Quý thị, hắn không bao giờ hỏi quá trình mà chỉ cần kết quả.

Quý Lương Xuyên gật gật đầu, "Không thành vấn đề.”
Sau khi nói về công việc kinh doanh, Quý Lương Xuyên mới nói đến Ninh đại tiểu thư.

"Anh hai, đại tiểu thư Ninh Uyển ở dưới lầu cãi nhau với bảo vệ, anh có nhìn thấy không?"
Quý Tư Hàn lạnh nhạt gật đầu, đối với chuyện này hắn không có chút hứng thú, Quý Lương Xuyên lại nhịn không được phàn nàn.


"Cô ta không chỉ cãi nhau với bảo vệ, cô ta còn tự xưng là vị hôn thê của anh.

Rõ ràng anh chưa đính hôn, cô ta làm sao có thể...."
“Ngày mai anh sẽ đến Ninh gia cầu hôn.”
Quý Lương Xuyên còn chưa kịp phàn nàn xong, đã bị một câu nói của Quý Tư Hàn làm nghẹn họng.

“Cái, cái gì?”
Quý Tư Hàn thản nhiên nhìn anh ta, "Về nhà cũ bảo Hứa quản gia chuẩn bị lễ cầu hôn.”
Quý Lương Xuyên sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi tìm lại giọng nói của mình.

“Anh hai, anh thật sự muốn cưới Ninh Uyển sao?”
Nhân phẩm Ninh đại tiểu thư, căn bản không xứng với anh hai.

Nhưng mà, người anh hai có thể cưới cả đời này, chỉ có cô ta.

Quý Tư Hàn không trả lời, trong đôi mắt lãnh đạm lộ ra ánh sáng ảm đạm.

Cả người hắn tựa như rơi vào vực sâu, thật cô đơn và lạnh lẽo.

Đáy mắt Quý Lương Xuyên tràn ngập đồng tình, cùng không thể làm gì.


“Anh hai, kỳ thật anh có thể chờ một chút, không cần gấp gáp như vậy......”
“Chờ cái gì, có cái gì đáng giá chờ?”
Quý Tư Hàn nhếch khóe miệng, nụ cười lạnh lẽo không chạm đến đáy mắt.

Quý Lương Xuyên nhìn thấy Quý Tư Hàn như vậy, anh ta cảm thấy u ám và ngột ngạt.

Anh ta mở miệng như muốn nói gì đó, rồi lại cảm thấy nói gì cũng vô ích.

Bất luận chờ bao lâu, kéo dài bao lâu, cuối cùng anh hai của anh ta vẫn phải cưới Ninh đại tiểu thư......!
“Vậy anh hai, em về nhà cũ trước để bảo Hứa quản gia chuẩn bị lễ cầu hôn.”
Quý Lương Xuyên nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Anh ta không thể làm gì cả giúp cho Quý Tư Hàn được, điều duy nhất anh ta có thể làm bây giờ là làm những gì tốt nhất cho anh hai.

Anh hai đem Ninh đại tiểu thư cưới vào cửa sớm một chút, đối với anh hai càng có lợi..

 
Chương 101: 101: Hắn Đón Ánh Sáng Tiến Vào


Chiếc Rolls Royce dừng ở cửa tiểu khu Hạnh Phúc, Thư Vãn nằm ở ghế sau vẫn chưa tỉnh lại.

Tài xế hỏi Cố Cảnh Thâm: "Cố tổng, có đánh thức Thư tiểu thư không?”
Cố Cảnh Thâm quay đầu nhìn Thư Vãn đang ngủ say, có chút không đành lòng đánh thức cô.

“Anh về trước đi, giao xe cho tôi.”
Tài xế nghe vậy, đành phải để chìa khóa xe cho Cố Cảnh Thâm, tự mình đẩy cửa bước xuống xe.

Nhưng Cố Cảnh Thâm không biết Thư Vãn ở tòa nhà nào, phòng nào, cũng không biết khi nào cô sẽ tỉnh lại.

Do dự vài phút, anh ta vẫn đành khởi động xe, đưa cô đến biệt thự của mình.

Biệt thự này là bất động sản của anh ta, đây vốn là nơi ở của anh ta khi đến thành phố A.

Nhưng Ninh đại tiểu thư nhất định muốn Thư Vãn sắp xếp khách sạn cho bọn họ ở vì thế anh ta cũng chưa từng tới biệt thự lần nào.

Sau khi Cố Cảnh Thâm dừng xe xong, ôm Thư Vãn vào trong biệt thự.


“Cố tiên sinh, ngài đã về?”
Thím Lý đang giữ trong biệt thự thấy Cố Cảnh Thâm tới, thím vội vàng nghênh đón anh ta.

Cố Cảnh Thâm gật đầu, dặn dò thím Lý: "Đi chuẩn bị một bộ áo ngủ sạch sẽ.”
Thím Lý nhìn cô gái trong lòng anh ta, cũng không dám hỏi nhiều.

Thím Lý trả lời "Vâng" liền lui xuống tìm đồ ngủ.

Cố Cảnh Thâm đặt Thư Vãn lên giường.

Anh ta nhìn khuôn mặt điềm tĩnh xinh đẹp của cô, cảm giác cố chấp lúc nãy giờ mới dịu đi một chút.

Anh ta đưa tay xoa xoa tóc cô, ánh mắt toát ra vẻ ôn hòa ngay cả chính anh ta cũng không nhận ra.

Cố Cảnh Thâm ngồi bên giường nhìn Thư Vãn một hồi lâu, lúc này mới bảo thím Lý vào thay đồ ngủ cho cô.

Còn anh ta tự mình đi vào phòng tắm.

Sau khi rửa mặt xong lại quay về phòng ngủ nhìn Thư Vãn.

Thấy cô trở mình thay đổi tư thế ngủ, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nãy thấy cô ngủ như đã ngất đi, lặng lẽ không một tiếng động.

Cố Cảnh Thâm lo lắng trong lúc ngủ cô đã xảy ra chuyện gì, cho đến lúc ấy anh ta mới không yên tâm.

Bây giờ thấy cô bình yên vô sự, anh ta cũng nhẹ nhàng khép cửa lại, xoay người đi vào phòng ngủ chính.

Khi Thư Vãn tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.

Cô nhìn căn phòng xa lạ, có chút ngây người.

Cô nhớ hôm qua mình ngã xuống sô pha khóc lớn một hồi.


Khóc đến thở không ra hơi, cả người cô không thể tự cung cấp dưỡng khí trực tiếp hôn mê.

Cũng may trước khi cô tới tham gia đấu thầu cũng có uống rất nhiều thuốc.

Nếu không thật sự cô đã không tỉnh lại được.

Ngày hôm qua cô còn ở Quý thị, như thế nào khi vừa mở mắt liền thấy mình ở một nơi xa lạ như vậy?
Cô cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, lại phát hiện chân sưng phù rất nghiêm trọng không thể động đậy.

Cô nhìn về phía túi xách của mình, thuốc ở trong túi nhưng túi ở trên sô pha, cách giường có chút xa.

Cô đang định bò qua lấy thuốc thì cửa phòng mở ra.

Là Cố Cảnh Thâm đi vào.

Căn phòng này lấy ánh sáng rất tốt, ánh mặt trời chiếu lên người Cố Cảnh Thâm tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.

Thư Vãn nhìn thấy Cố Cảnh Thâm như vậy, giống như nhìn thấy Tống Tư Việt năm mười bảy tuổi.

Khi đó anh ta cũng đón ánh sáng đẩy cửa phòng cô, mang đến ấm áp cho cô.

“Cô tỉnh rồi?”
Cố Cảnh Thâm đi tới dùng ánh mắt nhu hòa, đặt trên người Thư Vãn.


“Ừ.”
Thư Vãn không được tự nhiên sau khi cô gật đầu, ngẩng lên nhìn anh ta.

“Đây là đâu?”
“Đây là biệt thự riêng của tôi ở thành phố A.”
Thì ra là biệt thự của Cố Cảnh Thâm...!
Thư Vãn nghĩ về điều gì đó, lại liếc nhìn anh ta một cái.

“Vậy sao lúc trước anh không từ chối khách sạn Ninh thị sắp xếp?”
"Ninh tiểu thư kiên quyết muốn cô sắp xếp khách sạn cho tôi.

Nếu tôi từ chối, cô ta hẳn sẽ trách cô tiếp đón tôi không tốt đúng không?"
Lời này ngược lại khiến Thư Vãn không thể nào tiếp tục chất vấn anh ta được nữa.

Cô trầm mặc, Cố Cảnh Thâm lại giải thích: "Ngày hôm qua sau khi tôi đưa cô về nhà.

Lúc ấy, cô vẫn chưa tỉnh lại tôi lại không biết cô ở tòa nhà nào, cũng chỉ có thể đưa cô về nhà tôi trước.”.

 
Chương 102: 102: Ngoại Trừ Bệnh Tim Còn Có Bệnh Khác Sao


Thư Vãn hiểu ra, cô gật đầu nói: "Cám ơn."
Nhìn cô khách sáo khiến Cố Cảnh Thâm có chút không thoải mái.

Thư Vãn không nhận ra sự khác thường của anh ta, cô ngước mắt hỏi: "Cố tổng, kết quả buổi đấu thầu thế nào?”
Chiều hôm qua cô không đến hiện trường nên không biết kết quả cuối cùng.

Cố Cảnh Thâm lạnh nhạt trả lời: "Cố thị trúng thầu rồi.”
Thư Vãn nghe được kết quả này có chút kinh ngạc.

Quý Tư Hàn sao lại không giao quyền khai thác cho Ninh thị?
Ninh đại tiểu thư không phải là ánh trăng sáng của hắn sao?
Cô không nghĩ ra nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ thản nhiên nói với Cố Cảnh Thâm một câu: "Chúc mừng.”
Cố Cảnh Thâm không thích bộ dáng khách sáo xa cách của cô.

Anh ta định mở miệng nói gì đó rồi lại cảm thấy mình không có tư cách.


Anh ta đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, tiến lên hỏi: "Có đói không?”
Thư Vãn lắc đầu, khi cô nhìn xuống người lại phát hiện quần áo của mình đã bị thay.

Cô dùng ánh mắt hoài nghi, khiếp sợ quét trên người Cố Cảnh Thâm.

“Là nữ giúp việc giúp cô thay đồ.”
Nhận được ánh mắt hiểu lầm của cô, Cố Cảnh Thâm vội vàng mở miệng giải thích.

Thư Vãn nghe được là nữ giúp việc giúp mình thay quần áo, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô có chút mất tự nhiên liếc nhìn Cố Cảnh Thâm, "Tôi xin lỗi.”
Cố Cảnh Thâm khoát tay, dịu dàng nói: "Cô hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.”
Anh ta nói xong câu đó, Thư Vãn cũng không biết nên nói gì tiếp theo.

Cô cảm thấy hiện tại mình nên đứng dậy rời khỏi nơi này, nhưng chân của cô...!
Cô đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào để Cố Cảnh Thâm đưa mình về thì thấy anh ta nhàn nhạt gọi một tiếng.

“Thím Lý.”
Một người phụ nữ trung niên khoảng 40 hoặc 50 tuổi bước vào bưng trên tay là đĩa thức ăn.

Dáng người phụ nữ này có chút mập mạp, trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn rất hiền lành.

Sau khi thím Lý đặt đĩa thức ăn lên bàn, xoay người cười nói với Thư Vãn: "Vị tiểu thư này, tôi cũng không biết cô thích ăn cái gì nên tôi đã chuẩn bị một ít bữa sáng cho cô theo khẩu vị của tiên sinh.

Cô ăn chút gì lót dạ trước, chờ giữa trưa tôi sẽ làm cho cô chút đồ ăn ngon.”
Lòng tốt của thím Lý khiến Thư Vãn không được tự nhiên, thoáng hạ giọng xuống một chút: "Cảm ơn.”
Thím Lý khoát tay áo: "Không cần khách sáo.”

Thím Lý nói xong, xoay người đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.

Thư Vãn cảm thấy thím Lý có lẽ đã hiểu lầm gì đó, vì vậy thím Lý mới thay bọn họ đóng cửa lại.

Nghĩ vậy, cô càng không được tự nhiên.

Cô vội vàng chống đỡ thân thể từ trên giường ngồi dậy.

Tựa vào đầu giường, Thư Vãn có chút ngượng ngùng hỏi Cố Cảnh Thâm: "Có thể giúp đưa tôi về nhà được không?”
Cố Cảnh Thâm không đáp lại, nhíu chặt mày : "Ngoại trừ bệnh tim, cô còn có bệnh khác sao?"
Thư Vãn thấy anh ta nghi ngờ mình, sắc mặt cô chợt tối sầm lại.

“Tôi không có bệnh.”
"Sao ngồi dậy cũng vất vả thế?"
Thư Vãn có chút sửng sốt.

Cho dù cô giả vờ tốt đến mấy cũng không thoát khỏi ánh mắt Cố Cảnh Thâm.

“Chỉ qua là tôi có chút thiếu máu nên hơi mệt và mất sức.”
“Chỉ là thiếu máu?”

Ngữ khí của anh ta tràn ngập nghi vấn, khiến Thư Vãn nghe có chút chói tai.

Cô lạnh mặt hỏi ngược lại: "Cố tổng chẳng lẽ nhất định anh phải hỏi ra bệnh nan y từ miệng tôi, anh mới hài lòng sao?"
Cố Cảnh Thâm vội vàng giải thích: "Tôi không có ý đó, chỉ là tôi cảm thấy…”
Thư Vãn lạnh giọng ngắt lời anh ta: "Mặc kệ Cố tổng có ý gì, tôi cũng không cần phải báo cáo tình hình sức khỏe với anh chứ?”
Sau khi Cố Cảnh Thâm bị những lời này chặn lại, cơn tức giận bị kìm nén trong lòng đột nhiên bùng phát trở lại.

“Thư Vãn, cô có thể đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi được không?”
“Vậy Cố tổng muốn tôi dùng giọng điệu gì để nói chuyện với anh? Khẩn cầu? Hay là lấy lòng?”
Thư Vãn không chớp mắt, nhìn chằm chằm Cố Cảnh Thâm.

Cô muốn nhìn anh ta xem rốt cuộc còn anh ta còn có lương tâm hay không?
Rõ ràng anh ta là người đã giẫm lên trái tim nhân tạo của cô khiến cô bị suy tim, vậy mà còn trách cô dùng giọng điệu này nói chuyện với anh ta?!
Cô không có phản ứng trả thù là tốt lắm rồi, dựa vào cái gì không thể dùng loại giọng điệu này nói chuyện với anh ta?!.

 
Chương 103: 103: Chỉ Cần Cô Không Sao Là Được


Cố Cảnh Thâm nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Thư Vãn, bỗng nhiên cảm thấy cô giống như một con nhím.

Chỉ cần anh ta tới gần một chút, cô sẽ dùng toàn thân đâm về phía anh ta, làm cho anh ta không dám tiến thêm một bước nữa.

Anh ta có chút buồn bực nói: "Tôi không cần cô khẩn cầu, cũng không cần cô lấy lòng.

Chỉ cần cô khỏe mạnh là được.”
Thư Vã đã sẵn sàng để có một cuộc chiến lớn với anh ta, nhưng cô không ngờ anh ta sẽ nói một lời như vậy.

Cô sững sờ nhìn Cố Cảnh Thâm, anh ta lại cong khóe miệng về phía cô.

Nụ cười của anh ta nhàn nhạt, rất trong sạch không có bất kỳ tâm cơ nào.

Có vẻ như Cố Cảnh Thâm thực sự chỉ quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô.

Lúc này cô mới định hỏi thêm vài câu.

Thì Cố Cảnh Thâm xoay người, bưng đĩa thức ăn trên bàn lên, đưa cho Thư Vãn: "Ăn chút gì trước đi.”

Thư Vãn không đáp lại đôi mắt ảm đạm, cô ngẩn người nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn.

“Thư tiểu thư?”
Cố Cảnh Thâm gọi cô thêm một tiếng, lúc này Thư Vãn mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh ta.

Trong ánh mắt của cô ngấn lệ lộ ra vẻ vô cùng lãnh đạm.

Cố Cảnh Thâm nhìn thấy ánh mắt ấy của cô, trái tim bỗng nhiên thắt chặt không khống chế được.

Như thể anh ta đã làm điều gì có lỗi với cô, khiến anh ta chột dạ áy náy.

Anh ta vừa định nói chuyện đã bị cô dành nói trước: "Anh vừa nói chỉ cần sức khỏe của tôi không sao thì tốt, vậy tại sao năm năm trước lại đối xử với tôi như vậy?"
Thư Vãn vốn không định nhắc lại chuyện quá khứ, nhưng những gì anh ta nói đột nhiên chạm vào trái tim cô.

Cô thật sự nghĩ không ra, anh ta rõ ràng muốn mạng của cô, hiện tại lại nói chỉ cần sức khỏe của cô không sao là tốt rồi.

Người mâu thuẫn như vậy, rốt cuộc là có tâm tư gì mới có thể nói ra loại lời này đây?
Cố Cảnh Thâm sửng sốt vài giây, trên mặt hiện lên một tia áy náy.

Năm năm trước, anh ta vừa mất đi trí nhớ đối với mọi người và mọi vật đều rất xa lạ.

Thư Vãn mỗi ngày đều chạy tới tìm anh ta, giải thích hết lần này đến lần khác khiến anh ta rất chán ghét.

Hơn nữa anh ta điều tra ra được những tin tức kia, làm cho anh ta cảm thấy tâm cơ của cô quá sâu xa.

Sau đó anh ta lệnh cho bảo vệ đem cô đang quỳ ở cửa ném ra ngoài.

Đây là chuyện quá đáng nhất anh ta từng làm với Thư Vãn, khiến anh ta đến bây giờ vẫn còn có chút áy náy.

"Tôi xin lỗi, lúc ấy tôi không phải cố ý cho người đuổi cô đi.

Chỉ là tôi cảm thấy cô có chút phiền phức, cho nên mới..."

Cố Cảnh Thâm không biết xấu hổ nói tiếp, đúng là chuyện kia anh ta làm có không thỏa đáng.

Cho dù lúc ấy Thư Vãn có âm mưu bất chính, anh ta cũng không nên cho mấy tên đàn ông to lớn ném cô ra ngoài, thật sự là rất mất phong độ.

Thư Vãn hỏi tại sao anh ta muốn giết cô.

Cố Cảnh Thâm lại trả lời lảng qua một chuyện khác.

Anh ta hẳn không muốn thừa nhận chuyện năm đó là do anh ta làm, nên anh ta lúc này mới nói sang chuyện khác.

Thư Vãn cũng không hỏi nữa, đối với một người dám làm không dám nhận mà nói có hỏi nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Sự im lặng của cô khiến Cố Cảnh Thâm có chút khó hiểu.

Lần đó cô đến sân bay đón Cố Cảnh Thâm, anh ta cũng nói xin lỗi.

Nhưng cô vẫn trước sau như một không chào đón anh ta.

Bây giờ anh ta lại một lần nữa xin lỗi cô, cô vẫn không có phản ứng gì.

Chẳng lẽ ý cô không phải là chuyện này?
Nhưng anh ta chỉ làm một việc này cũng không có làm qua chuyện khác để cảm thấy có lỗi với cô.


Cố Cảnh Thâm không hiểu sao định mở miệng hỏi thêm mấy câu, Thư Vãn lại lạnh nhạt nói: "Cố tổng, phiền anh đưa tôi về, cám ơn.”
Thật ra cô không có tư cách bảo Cố Cảnh Thâm đưa mình về, nhưng chân cô không cử động được, chỉ có thể cầu xin anh ta giúp đỡ.

Nếu không cô sẽ ở lại biệt thự của anh ta cho đến khi chân hồi phục mới thôi.

Nhưng cô cũng không muốn ở cùng Cố Cảnh Thâm.

Sự lạnh nhạt xa cách của cô khiến Cố Cảnh Thâm hơi nhíu mày.

“Làm phiền anh rồi, Cố tiên sinh.”
Tựa như sợ anh không chịu đưa, Thư Vãn lại bổ sung một câu.

Thấy cô muốn đi như vậy, Cố Cảnh Thâm cũng không ép buộc nữa.

Anh ta đưa đĩa thức ăn trong tay cho Thư Vãn: "Ăn sáng đi rồi tôi đưa cô về.”
Thư Vãn không có khẩu vị, nhưng nghe anh ta đồng ý đưa mình về, cô cũng ngoan ngoãn nhận lấy đĩa thức ăn..

 
Chương 104: 104: Anh Thật Sự Mất Trí Nhớ


Sau khi dùng xong bữa sáng, Thư Vãn vất vả thay lại quần áo của mình.

Ngày hôm qua cô đi tham gia đấu thầu, cô mặc một bộ vest chuyên nghiệp và chiếc quần rộng thùng thình, chỉ để che đi đôi chân sưng tấy của cô.

Sau khi cô thay quần áo xong, Cố Cảnh Thâm lại đi vào.

Cô đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào để anh ta đỡ mình xuống lầu.

Anh ta dường như là nhìn thấu tâm tư của cô, trực tiếp đi tới xốc chăn của cô lên rồi ôm ngang cô.

Thư Vãn sửng sốt, anh ta lại lạnh nhạt nói: "Nếu như cô có thể tự đi, sẽ không để tôi đưa về.”
Một câu nói của anh ta đâm thủng tâm tư nhỏ bé của Thư Vãn, khiến cô có chút không được tự nhiên, cúi đầu.

Người phụ nữ trong lòng anh ta rất nhẹ, trên mặt cũng lộ ra vẻ ốm yếu, nhìn qua rất yếu ớt.

Dường như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay thân hình tiều tụy của cô.

Nhìn Thư Vãn như vậy, Cố Cảnh Thâm bỗng nhiên có chút đau lòng.

“Thư Vãn.”
Sau khi anh ta ôm cô ra khỏi biệt thự, nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.


Thư Vãn ngước mắt nhìn anh, không trả lời lẳng lặng chờ đợi.

Cố Cảnh Thâm trầm mặc một lát, cúi đầu nói: "Tôi xin lỗi, xin cô đừng có ác cảm với tôi, được không?"
Khi anh ta nói điều này, đôi mắt anh ta long lanh và trong veo không chút tì vết.

Thư Vãn nhìn thẳng vào mắt anh ta, cố gắng nhìn thấy một chút diễn xuất trong mắt anh ta, lại chỉ thấy trong mắt tràn đầy chân thành.

Cô nhíu mày không dám tin hỏi: "Anh...!thật sự mất trí nhớ?”
Cố Cảnh Thâm gật đầu: "Tôi đã cố gắng khôi phục trí nhớ, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút liền cảm thấy đầu đau không thôi.”
Đặc biệt là mỗi khi nghĩ đến cô, đầu lại càng đau hơn.

Tựa như đại não của anh ta đang ngăn cản anh ta nhớ lại chuyện có liên quan đến Thư Vãn.

Anh ta không biết tại sao lại như vậy, chỉ biết mỗi lần nhìn thấy cô tâm tình của anh ta sẽ không thể khống chế được mà khó chịu.

Lúc trước khi mất trí nhớ, anh ta không có cảm xúc như vậy.

Nhưng lần này gặp lại, loại cảm xúc nói không rõ này lại càng thêm mạnh mẽ.

Thư Vãn nhìn anh ta, giống như cô hoàn toàn không tin những lời anh ta nói.

Nhưng ánh mắt anh ta không có vẻ giả tạo.


Khi cô không phân biệt được thật giả, một tiếng còi vang lên phía sau.

Thư Vãn và Cố Cảnh Thâm đồng thời quay đầu lại.

Mười mấy chiếc xe sang trọng, chẳng biết từ lúc nào đã dừng ở phía sau bọn họ.

Chiếc xe đầu tiên là Koenigsegg, biển số AX8888.

Thành phố A có không ít người có loại xe này, nhưng người có biển số xe này lại chỉ có một.

Thư Vãn đoán được người ngồi trong chiếc xe kia là ai, theo bản năng vùi đầu vào lòng Cố Cảnh Thâm.

Cô cho rằng như vậy, người đàn ông trong xe sẽ không nhìn thấy cô, lại không ngờ người trên chiếc xe kia lại đi xuống.

Dẫn đầu là Quý Lương Xuyên, anh ta mặc bộ vest màu đen, đẩy cửa ghế lái phụ ra, đi tới phía trước mặt hai người.

“Cố tổng, Thư tiểu thư, thật đúng là trùng hợp, lại có thể gặp hai người ở đây.”
Quý Lương Xuyên nói xong, ngẩng đầu nhìn biệt thự bên cạnh, đáy mắt lập tức nhiễm một nụ cười khinh bỉ.

“Hai người tiến triển thật nhanh, mới vài ngày đã ở chung rồi.”
Ngữ khí Quý Lương Xuyên có chút cổ quái, giống như bắt được hai người bọn họ ngoại tình, trong lời nói của anh ta đều có sự châm chọc.

“Quý Lương Xuyên, cậu hiểu lầm rồi, tôi và Thư tiểu thư cũng không ở chung một chỗ.

Cơ thể cô ấy không thoải mái lắm, tôi mới dẫn cô ấy về nhà.”
Lời này của Cố Cảnh Thâm, làm Quý Lương Xuyên nghe giống như lời ngụy biện, cái gì gọi là cơ thể không thoải mái mới đưa cô về nhà?
“Khó trách Thư tiểu thư ngay cả đường cũng không biết đi, thì ra là cơ thể yếu cho nên mới cần đàn ông ôm.”.

 
Chương 105: 105: Bọn Họ Muốn Kết Hôn Sao


Thư Vãn nép mình trong lòng Cố Cảnh Thâm, sắc mặt cô thoáng chốc đỏ lên, cả người cũng run lên.

Nhưng cô cũng không dám ngẩng đầu, cô luôn cảm thấy nếu ngẩng đầu lên sẽ đụng phải người đàn ông trong xe.

Cô chỉ có thể làm một con rùa rụt đầu, mặc cho Quý Lương Xuyên châm chọc, chỉ trích và khinh bỉ.

Cố Cảnh Thâm nhận ra sự sợ hãi của cô, anh ta vỗ nhẹ lưng cô.

“Đừng sợ.”
Sau khi khẽ trấn an bên tai cô một câu, anh ta lạnh lùng quét mắt về phía Quý Lương Xuyên.

“Quý thiếu gia, Thư tiểu thư có đi hay không dường như không liên quan đến anh, tốt nhất anh không nên tùy tiện xen vào.”
Cố Cảnh Thâm vừa nói ra lời này, Quý Lương Xuyên đã tức giận đến mức muốn xắn tay áo lên đấm anh ta một trận.

Bên trong xe Koenigsegg, lại truyền đến một giọng nói lạnh như băng.

“Lão Thất, chính sự quan trọng hơn.”

Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ, giống như tất cả những gì xảy ra bên ngoài xe đều không liên quan đến hắn.

Nghe được lời của người đàn ông nói, Quý Lương Xuyên lúc này mới kiềm chế cơn giận của mình.

Quý Lương Xuyên chỉ vào chiếc Rolls Royce đứng giữa đường, lạnh lùng nói: "Mau dời xe đi, đừng cản đường đội cầu hôn của chúng tôi.”
Cầu hôn?
Cầu hôn ai?
Cơ thể Thư Vãn cứng đờ, cô từ đầu đến cuối không dám quay đầu nhìn chiếc xe kia một cái.

Cố Cảnh Thâm vốn khách khí với Quý Lương Xuyên, nhưng Quý Lương Xuyên ba lần năm lượt khiêu khích, làm cho Cố Cảnh Thâm rất khó chịu.

Cố Cảnh Thâm làm như không nghe thấy lời Quý Lương Xuyên, anh ta vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích như thể anh ta muốn cùng Quý Lương Xuyên đọ sức một phen.

Quý Lương Xuyên thấy thế, thần sắc chợt lạnh xuống: "Cố tổng, anh hai tôi muốn đến nhà Ninh tiểu thư để cầu hôn, anh lại dám cản đường của anh hai tôi sao?"
Thì ra là Quý Tư Hàn muốn cầu hôn Ninh Uyển...!
Bọn họ......!sắp kết hôn sao?
Sắc mặt Thư Vãn, từng chút từng chút trắng bệch.

Cả người giống như bị xé ra, đau đến khó thở.

Cô cho rằng mình có thể buông bỏ Quý Tư Hàn giống như buông Tống Tư Việt.

Không ngờ khi nghe hắn cầu hôn Ninh Uyển lại khó chịu như vậy.

Loại khó chịu này, làm cho cô muốn vọt tới trước mặt hắn, ôm lấy hắn và không cho hắn đi.

Nhưng lý trí nói cho cô biết, mình không có tư cách làm như vậy, cô ở trong lòng Quý Tư Hàn cái gì cũng không phải.

Cô chỉ là thế thân của Ninh Uyển, là một thế thân để cho hắn phát tiết mà thôi.


Vậy thì cô có tư cách gì ngăn cản hắn cưới Bạch Nguyệt Quang của hắn.

Cô siết mười đầu ngón tay, móng tay cắm sâu vào da thịt khiến máu rướm ra, cô mới tỉnh táo lại.

Cô và Quý Tư Hàn đã sớm kết thúc, hắn cưới ai đều không hề liên quan đến cô.

Mà cho dù chưa kết thúc, cô cũng không có quyền can thiệp.

Thư Vãn suy nghĩ cẩn thận và thông suốt mọi chuyện, cô buông ngón tay mình ra, vùi đầu sâu hơn vào trong lòng Cố Cảnh Thâm.

Giờ này khắc này, người cô có thể dựa vào dĩ nhiên vẫn là Tống Tư Việt, chàng trai đã hứa ở bên cô cả đời...!
Cô nhếch môi cười cười, cảm thấy mình vừa đáng thương vừa buồn cười.

Cố Cảnh Thâm không ngạc nhiên khi Quý Tư Hàn sẽ cưới Ninh Uyển, chỉ là không nghĩ tới hắn lại tới cửa cầu hôn nhanh như vậy.

Sau khi suy nghĩ một chút, anh ta thà hủy một tòa miếu chứ không hủy một cuộc hôn nhân.

Cho dù anh ta có phần bất mãn đối với Quý Lương Xuyên nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến người khác đi cầu hôn được.

Anh ta nhanh chóng ôm Thư Vãn vào trong xe, giúp cô thắt dây an toàn, vòng qua vị trí lái chính, lái xe đi.

Sau khi xe chạy ra khỏi đường chính, chiếc Koenigsegg kia đột nhiên đuổi theo.


Khi đi ngang qua chiếc Rolls-Royce.

Thư Vãn ngồi ở ghế lái phụ, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông trên chiếc xe kia.

Trên khuôn mặt anh tú tinh xảo như đao gọt của hắn có đeo kính râm, nên không thấy rõ thần sắc trong đáy mắt hắn.

Chỉ là lúc xe lướt qua, hắn có nghiêng đầu, dường như hắn có nhìn cô một cái lại dường như không nhìn.

Tầm mắt Thư Vãn nhìn theo chiếc xe kia.

Cho đến khi nhìn thấy nó dừng lại trước một tòa biệt thự, cô mới thu hồi ánh mắt lại.

Sau khi Quý Tư Hàn với Ninh Uyển cầu hôn xong, bọn họ hẳn là rất nhanh sẽ kết hôn.

Cũng không biết cô còn có thể sống sót nhìn thấy hôn lễ của bọn họ hay không.......

 
Chương 106: 106: Người Thứ Ba Bị Cắt Bỏ


Thư Vãn nở nụ cười, cảm thấy mình có chút ngốc, hôn lễ của bọn họ thì liên quan gì đến cô?
Nhìn thấy nụ cười chua xót của cô, Cố Cảnh Thâm khẽ nhíu mày.

“Cô làm sao vậy?”
Thư Vãn lắc đầu không trả lời, nhưng trong đáy mắt lại có có chút hoang tàn.

Cố Cảnh Thâm cho rằng cô để ý lời Quý Lương Xuyên nói, vội vàng trấn an: "Lời Quý Lương Xuyên nói, cô đừng để ở trong lòng.

Anh ta cảm thấy tôi hủy bỏ đám hỏi với em gái anh ta, khiến anh ta mất mặt, nên lúc nãy mới ba lần bảy lượt nhằm vào tôi.

Không liên quan gì tới cô.”
Thư Vã chậm rãi gật đầu, không có gì để trong lòng, dù sao cũng sẽ không có ai để ý tâm tình của cô.

Cố Cảnh Thâm nhìn thấy ánh mắt cô lộ ra vẻ tuyệt vọng, lông mày anh ta nhíu càng sâu: "Trông cô rất khổ sở, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lộ rõ như vậy sao?
Thư Vãn giơ tay sờ sờ khuôn mặt cứng ngắc của mình, dường như không có bất kỳ độ ấm nào.

Bộ dạng này của cô hẳn là rất dọa người?

Cô cố gắng kéo khóe miệng lên, miễn cưỡng cười: "Không có chuyện gì, chỉ là cơ thể không được thoải mái.”
Cô vồ lấy cái cớ này, Cố Cảnh Thâm ngược lại có vài phần tin lời cô nói: "Chân cô không thoải mái sao?”
Cô ngay cả đi cũng không đi được, hẳn là chân xảy ra vấn đề.

Nhưng vừa rồi ôm cô, anh ta không có phát hiện có gì dị thường.

Thư Vã chầm chậm gật đầu: "Chân hơi sưng, chắc là do bị giãn tĩnh mạch.”
Cô đối với Cố Cảnh Thâm vẫn có tâm trạng phòng bị rất lớn.

Cô không thể nào phân biệt được anh ta mất trí thật hay giả, vì thế cô chỉ có thể giấu trước.

Cố Cảnh Thâm biết triệu chứng của bệnh giãn tĩnh mạch, mặc dù hai chân sẽ sưng lên nhưng sau một thời gian sẽ thuyên giảm, không phải là không thể đi lại được.

Nhưng anh ta cũng không dám hỏi nhiều, vừa rồi ở biệt thự hỏi thêm hai câu liên quan đến bệnh tình của cô, cô liền tức giận.

Anh ta vẫn là nên đừng chọc giận cô nữa.

Cố Cảnh Thâm không hỏi nữa, nhưng vẫn quan tâm đến cơ thể của cô: "Tôi bảo Tô Ngôn trị liệu cho cô, anh ta là thiên tài y thuật, nhất định có thể chữa khỏi các loại bệnh trên người cô."
Nụ cười cứng ngắc trên mặt Thư Vãn càng thêm chua xót: "Không cần.”
Người sắp chết, cần gì lãng phí tài nguyên y tế.

“Cô......”
Cố Cảnh Thâm còn muốn khuyên nữa, Thư Vãn lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không muốn nói chuyện nữa, anh ta hiểu ý nên đành im lặng.

Xe rất nhanh lái vào tiểu khu Hạnh Phúc, Cố Cảnh Thâm đỗ xe xong liền ôm Thư Vãn lên lầu.

Mặc dù Thư Vãn không muốn anh ta biết mình sống ở đâu, nhưng với tình huống này cũng không có cách nào khác.

Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, Cố Cảnh Thâm ôm cô vào phòng.

“Đặt tôi lên sô pha đi.”
Cố Cảnh Thâm gật đầu, đi tới trước sô pha, nhẹ nhàng đặt cô xuống.


Thư Vãn ngồi thẳng người, ngước mắt nhìn Cố Cảnh Thâm: "Cố tổng, cảm ơn anh.”
Bề ngoài là cô nói cám ơn, nhưng ý tứ trong lời nói lại là tiễn khách.

Trong lòng Cố Cảnh Thâm có chút buồn bực, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa như cũ.

“Mấy ngày nay cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tạm thời không cần tiếp đãi tôi.”
Anh ta nói xong xoay người rời đi.

Khi đi qua phòng ăn, nhìn thấy trên tủ rượu đặt một bức ảnh.

Đó là ảnh chụp lúc cô và Kiều Sam Sam mười bảy mười tám tuổi, thoạt nhìn rất trẻ, rất non nớt.

Anh ta nhịn không được dừng bước, cầm lấy tấm ảnh kia nhìn thoáng qua, phát hiện tấm ảnh này đã bị cắt một phần ba.

Đây hẳn là ảnh chụp chung của ba người, nhưng người đứng ngay bên cạnh Thư Vãn đã bị cắt bỏ.

Anh ta theo bản năng cảm thấy người này là mình, ý nghĩ này vừa lóe lên, tinh thần của anh có chút kích động.

Thư Vãn thấy anh ta ngẩn người cầm ảnh chụp chung của bọn họ, vội vàng lên tiếng: "Cố tổng, trước khi anh xem ảnh đã được tôi đồng ý chưa?”
Cố Cảnh Thâm vừa nhớ ra điều gì đó, đã bị giọng của Thư Vãn cắt ngang.

Anh ta sững sờ lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng nhìn về phía Thư Vãn: "Xin lỗi.”
Anh ta đặt ảnh lại trên tủ rượu, cất bước rời đi.


Sau khi Cố Cảnh Thâm đi, Thư Vãn cũng không nhịn được liếc nhìn tấm ảnh kia.

Đó là bức ảnh duy nhất có liên quan đến Tống Tư Việt mà Sam Sam giữ lại.

Sam Sam nói năm đó sau khi Thư Vãn đến thủ đô tìm Cố Cảnh Thâm, đã có người tới phòng trọ của các cô, phá hủy toàn bộ ảnh chụp có liên quan đến Tống Tư Việt.

Lúc ấy chỉ còn tấm ảnh chụp chung của ba người này kẹp trong cuốn sách nên mới giữ lại được.

Nhưng sau khi cô từ thủ đô trở về liền tự tay cắt Tống Tư Việt trong ảnh chụp đi.

Khi đó cô bị đạp hai cước vào ngực, lòng cô đã hoàn toàn nguội lạnh, cũng không muốn nhìn thấy thứ có liên quan đến Tống Tư Việt nữa.

Bây giờ nghĩ lại, tất cả đã là quá khứ.

Thư Vãn thu hồi tâm trạng, rót cốc nước uống thuốc vào.

Uống thuốc xong, cô mở ti vi lên rôi nhắm mắt ngủ say..

 
Chương 107: 107: Một Ngày Nào Đó Sẽ Khôi Phục Trí Nhớ


Cố Cảnh Thâm trở lại công ty, nhanh chóng mở máy tính xem lại tư liệu năm năm trước.

Những tư liệu này không có vấn đề gì, bất kể là dòng thời gian hay là lời nói của người trong viện phúc lợi.

Nhưng trực giác của Cố Cảnh Thâm lại nói cho anh ta biết, lời của Thư Vãn năm đó mới là thật, những tư liệu này là giả!
Anh ta nhíu mày, lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tô Ngôn.

Tô Ngôn vừa chuẩn bị đi họp, nhìn thấy điện thoại của Cố Cảnh Thâm, vội vàng nhận lấy.

“Lão Cố, có chỉ thị gì không?”
"Tô Ngôn, tôi hỏi anh.

Lúc tôi là ở thành phố A mất trí nhớ, hay là đón về Cố gia mới mất trí nhớ?"
Tô Ngôn là bác sĩ chữa trị của anh ta, nên hiểu rõ tất cả tình hình của anh ta.

Tô Ngôn nghe anh ta hỏi như vậy, sửng sốt vài giây.

"Anh có nhớ ra điều gì không?"
“Không có, chỉ là tôi cảm thấy có gì đó không đúng.”
Tô Ngôn ở đầu dây bên kia hơi thở phào nhẹ nhõm.


“Lúc đó anh mất trí nhớ ở thành phố A.”
“Là sau khi xảy ra tai nạn xe cộ liền mất trí nhớ sao?”
Tô Ngôn không nghĩ tới anh ta truy hỏi.

Tô Ngôn do dự một lát, vẫn cắn răng nói: "Không sai.”
Cố Cảnh Thâm nghe vậy, sắc mặt âm trầm xuống.

Anh ta nhớ tới lúc Thư Vãn tới tìm mình.

Khi đó cô cho rằng Cố Cảnh Thâm giả mất trí, là vì anh ta trách cô bán mình phản bội anh ta.

Lúc ấy cô quỳ gối trước mặt anh ta, hết lần này tới lần khác giải thích việc bán mình của cô là vì cứu anh ta.

Nếu như xảy ra tai nạn xe liền mất trí nhớ, vậy Thư Vãn không thể nào còn chạy đến trước mặt anh ta cố ý nhắc tới chuyện bán mình.

Điều này chứng tỏ sau khi anh ta xảy ra tai nạn xe không mất trí nhớ ngay lập tức, lúc đó anh ta còn nhớ mọi chuyện nên đã trách Thư Vãn, nên cô mới sốt ruột giải thích mọi chuyện cho anh ta hiểu.

Hẳn là sau này anh ta mới mất trí nhớ, về phần là nguyên nhân gì khiến anh ta mất trí nhớ, chỉ có anh của anh ta hoặc là người bên cạnh anh ta mới biết rõ.

Cố Cảnh Thâm càng nghĩ càng thấy không đúng, sắc mặt cũng càng khó coi, tay cầm điện thoại cũng siết chặt theo.

“Tô Ngôn, tôi biết cậu là người của anh tôi, nên cậu sẽ không nói toàn bộ sự thật cho tôi biết.”
"Nhưng một ngày nào đó, tôi sẽ lấy lại toàn bộ ký ức của mình."
“Đến lúc đó nếu để cho tôi biết tất cả các người đều gạt tôi, vậy giữa chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được.”
Cố Cảnh Thâm nói xong câu đó, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Người đi theo bên cạnh anh ta, tất cả đều là người của anh trai anh ta.

Tô Ngôn, Cố Triết và ngay cả vệ sĩ cũng vậy.

Năm năm qua, câu nói bọn họ nói với anh ta nhiều nhất, chính là đừng quay về thành phố A.

Trước kia anh ta không có nghĩ kỹ, hiện tại lại cảm thấy bọn họ đang ngăn cản mình đến thành phố A hẳn là sợ anh ta nhớ tới cái gì đó.

Lần này nếu không phải anh ta kiên trì đến thành phố A xử lý công việc, chỉ sợ vĩnh viễn chẳng hay biết gì.


Tô Ngôn nhìn màn hình tối đen, thật lâu không lấy lại được tinh thần.

Mười phút sau, Tô Ngôn thở dài, gửi tin nhắn cho Cố Cảnh Thâm.

[Lão Cố, sau khi cậu được đón về nhà, tôi mới tiếp nhận chữa trị cho cậu.

Khi đó cậu đã mất trí nhớ, anh trai cậu nói cậu xảy ra tai nạn xe sau khi tỉnh lại đã bị mất ký ức.

Nhưng trong quá trình trị liệu tôi phát hiện không phải như thế, anh trai cậu yêu cầu tôi giữ bí mật với cậu, nhưng tôi không muốn mất đi người bạn này.]
Cố Cảnh Thâm nhìn thấy tin nhắn này, cảm xúc tích tụ chậm rãi tiêu tán ra, xem ra Tô Ngôn vẫn coi anh ta là bạn.

Những lời Tô Ngôn vừa nói, lại chứng thực suy đoán của anh ta.

Năm đó lời của Thư Vãn nói là thật, những tư liệu này đều là giả.

Người có thể một tay che trời giả tạo quá khứ của mình, cũng chỉ có anh của anh ta mới có khả năng này, chỉ là anh của anh ta tại sao phải làm như vậy?
Là vì cảm thấy Thư Vãn không thể mang đến giá trị thương mại cho Cố thị, cho nên mới làm như vậy sao?
Cố Cảnh Thâm đại khái đã hiểu rõ mọi chuyện.

Nhưng vì sao anh ta lại bị mất trí nhớ?
Còn có nguyên nhân Thư Vãn không muốn gặp mình, rốt cuộc là tại sao?
Có phải anh trai đã từng tìm Thư Vãn, nói những lời rất khó nghe với cô, mới khiến cô thất vọng với mình?
Anh ta đem những nghi vấn này, toàn bộ gửi cho Tô Ngôn, đối phương cũng rất nhanh trả lời tin nhắn.

[Lão Cố, nguyên nhân cậu mất trí nhớ như thế nào, tôi thật sự không rõ lắm.]
[Về chuyện của Thư tiểu thư, tôi chưa từng nghe anh trai cậu nhắc đến cô ấy trước mặt tôi, cũng chưa từng gặp cô ấy.]

[Nếu không phải do lần trước chụp ảnh hai người đăng lên nhóm, sau khi bị Cố Triết phát hiện đã nhắc nhở một trận, tôi cũng không biết chuyện của hai người.]
Dựa theo tính cách làm người của Tô Ngôn, nếu biết chuyện của anh ta và Thư Vãn, hẳn Tô Ngôn sẽ không tùy ý phô trương khắp nơi.

Cố Cảnh Thâm xác định Tô Ngôn không lừa mình, anh ta để điện thoại xuống gọi Cố Triết vào.

Đối mặt với chất vấn của anh ta, Cố Triết mặt không đổi sắc lời nói cũng kín kẽ không có bất kỳ sơ hở nào.

Cố Triết và Tô Ngôn khác nhau, Cố Triết là đứa trẻ anh trai anh ta nhặt về nên tất nhiên Cố Triết chỉ trung thành với anh trai.

Cố Triết luôn nhắc nhở anh ta rời xa Thư Vãn.

“Anh về thủ đô trước đi, nơi này tạm thời không cần anh nữa.”
Cố Triết nghe thấy Cố Cảnh Thâm muốn đuổi mình đi, vẻ mặt không thể tin được.

Lần trước vì nói xấu Thư tiểu thư vài câu, tổng giám đốc liền không cho anh ta tham gia hội đấu thầu.

Lần này, Cố Triết chỉ nói chuyện với Thư tiểu thư vài câu, tổng giám đốc liền đuổi anh ta về thủ đô.

Tổng giám đốc nhà anh......!đây là nhớ tới cái gì sao?.

 
Chương 108: 108: Cô Ở Sáng Anh Ta Ở Tối


“Cố tổng......”
“Đi ra ngoài.”
Lời Cố Triết còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Cố Cảnh Thâm quát lớn một tiếng.

Cố Triết đành phải ngậm miệng xoay người đi rời đi.

Từ trong miệng Cố Triết sẽ không hy vọng cạy ra gì, người duy nhất biết chân tướng mọi việc đã qua đời.

Ngoại trừ anh trai anh ta, Thư Vãn với tư cách là người trong cuộc, nhất định phải biết anh trai có từng đi tìm cô hay không.

Cố Cảnh Thâm đang do dự có nên trực tiếp hỏi Thư Vãn Thời hay không thì quầy lễ tân cầm một hộp chuyển phát nhanh đi vào.

“Cố tổng, đây là chuyển phát nhanh của ngài.”
Cố Cảnh Thâm nghe thấy có chuyển phát nhanh của mình, nhíu mày: "Chuyển phát nhanh gì?
Lễ tân đặt chuyển phát nhanh lên bàn, cung kính trả lời: "Là Thư tiểu thư gửi tới.”
Cố Cảnh Thâm nhìn thấy tên người gửi, đúng là Thư Vãn, lúc này anh ta mới phất tay bảo lễ tân rời đi.

Anh ta mở hộp chuyển phát nhanh ra, nhìn thấy lễ phục và giày bên trong, thần sắc chợt ảm đạm xuống.

Thư Vãn lại đem đồ anh ta tặng toàn bộ trả lại.


Trong lòng Cố Cảnh Thâm giống như bị cái gì ngăn chặn, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cô đối với anh ta hẳn là thất vọng đến cực hạn, nên mới có thể ngay cả đồ anh ta tặng cũng không cần.

……
Thư Vãn ngủ khoảng mười mấy tiếng, mơ mơ màng màng, bị tiếng TV đánh thức.

Cô cố sức mở mắt, nhìn thấy tin tức Quý thị và Ninh thị kết thông gia.

Quý Tư Hàn, người thừa kế tập đoàn Quý thị lớn nhất châu Á, sẽ đính hôn với đại tiểu thư Ninh gia của tập đoàn Ninh thị.

"Cuộc hôn nhân thương mại giữa hai tập đoàn lớn sẽ mang đến sự thay đổi nghiêng trời lệch đất cho thị trường châu Á..."
Trên ti vi người đàn ông cao quý lịch lãm nhưng lạnh lùng không khác bình thường là mấy, chỉ là bên cạnh hắn có thêm một người phụ nữ.

Hai người tham dự tiệc đính hôn một cách trang trọng.

Bọn họ tuyên bố tin vui đính hôn, người đến chúc mừng đều là thương gia danh tiếng trong xã hội thượng lưu.

Thư Vãn cũng từng hy vọng xa vời là hắn sẽ cưới cô, giống như đối với Ninh Uyển, hắn sẽ tuyên bố với toàn thế giới cô là vị hôn thê của hắn.

Nhưng hy vọng xa vời chỉ là hy vọng xa vời, cả đời này của cô cái gì cũng không chiếm được, cho dù là một tia thương hại của hắn cũng không có được.

Cô nghĩ bọn họ đính hôn cũng tốt, có thể hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ của cô, như vậy cô sẽ không mang theo bất cứ hy vọng nào mà rời đi.

Cô giống như hoàn toàn buông xuống mọi chuyện, thoải mái mỉm cười.

Cô khó khăn di chuyển cơ thể từ trên sô pha ngồi dậy, vén ống quần lên nhìn thoáng qua.

Vẫn còn sưng, lúc trước uống thuốc xong sẽ tiêu nhưng sao lần này lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Cô thở dài, tay lấy lọ thuốc ra đổ mười mấy viên thuốc vào lòng bàn tay.

Cô tăng lượng thuốc cho mình, cô không hy vọng sau khi Sam Sam trở về lại nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy này của cô.

Mấy ngày nay Thư Vãn ở nhà uống thuốc đúng giờ, chân đã bắt đầu đi lại được.


Mặc dù vẫn có chút sưng tấy nhưng không có ảnh hưởng quá lớn.

Chỉ là cô uống quá nhiều thuốc nên rất dễ buồn ngủ.

Nếu không phải vì Sam Sam đi hưởng tuần trăng mật xong trở về, thì hôm nay chắc chắn cô vẫn không muốn rời giường.

Sam Sam gửi tin nhắn cho cô, nói là mang đặc sản Malaysia đến cho cô, bảo cô xuống lầu giúp xách lên.

Thư Vãn gõ chữ trả lời trên Wechat: "Cậu mang theo đặc sản gì vậy, nó rất lớn rất nặng sao?”
Sam Sam nhanh chóng trả lời: "Không lớn không nặng, chỉ là hơi nhiều, mau tới giúp tớ!"
Thư Vãn trả lời xong định tắt điện thoại xuống lầu, lại có một tin nhắn wechat gửi vào.

Là Dạ tiên sinh gửi, từ lần cô trả lời một câu “Mấy ngày nữa tôi sẽ trả lời” anh ta cũng không gửi tin nhắn cho cô nữa.

Cô còn tưởng rằng anh ta chơi hai lần chán rồi, nên không định quấy rầy cô nữa.

Không ngờ anh ta nghe lời như vậy, cô bảo anh ta qua vài ngày trả lời, anh ta liền ngoan ngoãn chờ vài ngày mới liên lạc với cô.

Thư Vãn thấy trên màn hình hiển thị ba chữ " Dạ tiên sinh", cô có chút ngây người.

Tuy rằng anh ta rất ngoan rất nghe lời, nhưng cơ thể cô thật sự chịu không nổi sự giày vò của anh ta.

Thư Vãn cân nhắc hai phút, đành đánh chữ trả lời: "Trong khoảng thời gian này cơ thể tôi không thoải mái, có thể chờ thêm một chút được không?"
Cô vừa mới gửi đi, đối phương liền trả lời: "Làm nhiều với Cố Cảnh Thâm, làm hỏng cơ thể rồi sao?"

Thấy những lời này, cả người Thư Vãn cứng đờ.

Làm sao anh ta biết Cố Cảnh Thâm?
Làm sao anh ta biết cô và Cố Cảnh Thâm quen biết?
Hơn nữa tại sao anh ta lại nói cô và Cố Cảnh Thâm làm nhiều?
Thư Vãn đột nhiên nhớ tới đêm ở căn phòng của Cố Cảnh Thâm, Dạ tiên sinh từng gọi hơn trăm cuộc điện thoại cho cô.

Anh ta hẳn là nhìn thấy cô và Cố Cảnh Thâm ở cùng một chỗ, lúc ấy mới điên cuồng gọi điện thoại cho cô.

Hoặc là anh ta luôn luôn giám sát cô, lúc này mới hiểu rõ tình hình của cô như lòng bàn tay.

Bất luận là loại nào, Thư Vãn đều cảm thấy rất đáng sợ.

Cô ở sáng, anh ta ở tối, anh muốn khống chế thao túng cô dễ như trở bàn tay.

Thư Vãn nghĩ làm thế nào để thoát khỏi Dạ tiên sinh, wechat lại truyền đến một tin nhắn.

[Cô và Cố Cảnh Thâm đã làm bao nhiêu lần?]
Không biết vì sao, Thư Vãn luôn cảm thấy anh ta hỏi vấn đề này, tựa như đang dò hỏi xem cô và anh ta có thể làm được bao nhiêu lần..

 
Chương 109: 109: Sam Sam Đã Trở Lại


Thư Vãn suy nghĩ một chút liền trả lời: “Cơ thể đã nát thành thế này, đương nhiên là đã làm rất nhiều lần rồi.”
Cô cảm thấy Dạ tiên sinh hẳn là cũng có chút để ý, nếu không cũng sẽ không gọi hơn trăm cuộc điện thoại cho cô.

Cô trả lời như vậy, Dạ tiên sinh sẽ cho rằng cô và Cố Cảnh Thâm đã làm rất nhiều lần sẽ không muốn chạm vào cô nữa.

Sau khi cô gửi đi, Dạ tiên sinh cũng không trả lời tin nhắn nữa.

Xem ra cô đoán không sai, Dạ tiên sinh có để ý.

Thư Vãn không nhịn được khóe miệng cong lên, cô cất điện thoại di động vội vàng xuống lầu.

Sam Sam đỗ xe dưới lầu, đang chuyển đồ từ cốp sau ra ngoài.

“Sam Sam!”
Thư Vãn vội vàng đi tới, từ phía sau cho cô bạn thân một cái ôm.

Sam Sam quay đầu, nhìn Thư Vãn nở nụ cười.

“Nhớ tớ không?”
Nhớ!

Thư Vãn ôm cô làm nũng: "Nhớ cậu sắp chết rồi!”
Sam Sam cười vỗ vỗ bàn tay đang ôm eo, "Được rồi, mới xa nhau vài ngày đã không đến mức này đâu nha.”
Thư Vãn cười cười, buông tay đang ôm Sam Sam ra, hỏi cô: "Đặc sản cậu mang cho tớ đâu?”
Sam Sam xoay người, vươn ngón tay trắng nõn chỉ xuống đất: "Vâng, tất cả đều ở đây.”
Thư Vãn nhìn thấy những thứ sắp xếp thành núi, kinh ngạc nhìn Sam Sam.

"Sao cậu mua nhiều thế?"
“Khó lắm mới ra nước ngoài một chuyến, đương nhiên phải tốn nhiều tiền.”
"Mua nhiều đồ như vậy, cậu phải làm bao nhiêu ca đêm mới có thể kiếm được..."
Thư Vãn có chút đau lòng.

Sam Sam vung tay lên, hào khí nói: "Đều là mỹ phẩm dưỡng da, thuốc bổ, không đáng tiền!"
Sam Sam không chút để ý khiêng một thùng thuốc bổ lên, liền đi vào trong thang máy.

Vừa đi vừa quay đầu lại gọi Thư Vãn: "Đừng thất thần như vậy mau giúp tớ dọn lên lầu.”
Thư Vãn chỉ có thể thu hồi suy nghĩ, ôm lấy thứ gì đó trên mặt đất đuổi theo bước chân của Sam Sam.

Sam Sam mua đồ chất đầy bàn ăn, dường như sợ cô không đủ dùng, lại mua nhiều như vậy.

Thư Vãn lắc đầu thở dài, Sam Sam lại mở tủ lạnh kiểm tra xem cô có ăn ngon không.


Khi thấy đồ ăn trong tủ lạnh đều sạch sẽ, Sam Sam lúc này mới không lải nhải với Thư Vãn.

Thật ra lúc Thư Vãn nhận được tin Sam Sam trở về, cô cũng đã đem đồ hỏng trong tủ lạnh ném đi.

Với tình hình của cô hiện tại của cô, ngay cả ăn cũng ăn không nổi, thì sức khỏe của cô tất nhiên sẽ giảm sút thể trong cũng vì thế mà gầy đi trông thấy.

Cũng may trước đó cô đã thay quần áo rộng thùng thình, Sam Sam lúc này mới không phát hiện có gì khác thường.

Nhưng giấu Sam Sam như vậy cũng không phải là chuyện tốt, Thư Vãn nghĩ chờ chọn thời cơ tốt một chút sẽ thẳng thắn nói tất cả với Sam Sam.

Sam Sam sắp xếp đồ đạc trên bàn xong, lấy di động ra gọi điện thoại cho Giang Vũ, hỏi khi nào anh ta về thành phố.

Giang Vũ là một người hiếu thuận, mua rất nhiều thuốc bổ cho người nhà vừa trở về liền lái xe về đưa cho ba mẹ.

Sam Sam và Giang Vũ nói chuyện được vài câu rồi cô chốt câu "Buổi tối tới đây ăn cơm" rồi cúp điện thoại.

Thư Vãn thấy Sam Sam cúp điện thoại, lúc này mới tiến lên hỏi: "Sao cậu không cùng anh ấy về quê?”
Theo lý thuyết vợ chồng mới cưới phải cùng nhau trở về mới đúng, như thế nào lại để Giang Vũ tự mình trở về?
Sam Sam vừa đặt điện thoại xuống vừa nói: "Anh ấy nói hoàn cảnh quê nhà không tốt lắm, bảo tớ đừng đi.”
Thật ra thì Sam Sam không sao cả, cô từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, hoàn cảnh gì mà chưa từng thấy qua.

Thư Vãn nhìn Sam Sam, "Trước đây cậu cũng chưa từng đến nhà anh ấy sao?”
Sam Sam gật đầu: "Không có, vốn định trước khi kết hôn tớ muốn về quê gặp ba mẹ anh ấy, nhưng còn chưa kịp trở về thì ba mẹ anh ấy đã lên thành phố gặp tớ và cho tớ quà gặp mặt, còn giúp chúng tớ gom góp tiền trả phòng cưới.

Nên tớ cũng không cần phải về.".

 
Chương 110: 110: Mỗi Thời Mỗi Khắc Đều Đang Nghĩ Đến Cô


Lúc trước Thư Vãn có chút lo lắng cho Sam Sam, chính là vì Giang Vũ nghe được Sam Sam muốn về quê với anh ta.

Anh ta liền tìm mọi cách ngăn cản, bao gồm cả ba mẹ Giang Vũ cũng không đồng ý cho cô về, lý do đều là hoàn cảnh ngoại ô không tốt, sợ Sam Sam ở không quen.

Thư Vãn có chút lo lắng người nhà Giang vũ che giấu điều gì đó, nhưng Sam Sam lại cảm thấy bọn họ quan tâm đến cô.

Sợ sau khi cô đi đến vùng ngoại ô sẽ cảm thấy không tốt và ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Giang Vũ, nên Thư Vãn cũng không tiện nói thêm gì.

Chỉ là hiện tại bọn họ đã kết hôn mọi chuyện cũng đã xong.

Nhưng vì sao người của Giang gia còn không cho con dâu mới về cửa chứ?
Thư Vãn cảm thấy có chút kỳ quái, Sam Sam lại nói: "Mặc kệ đi, dù sao tớ cũng không muốn đi vùng ngoại ô chút nào.

Tớ và Giang Vũ ở thành phố A, ba mẹ anh ấy ở quê sau này không cần ở chung, sẽ không có nhiều mâu thuẫn mẹ chồng và con dâu.

Tớ không kịp vui nữa là.”

Thư Vãn thấy Sam Sam nói như vậy, cũng nuốt xuống lời muốn nói.

Chắc là do cô suy nghĩ quá nhiều, ba mẹ Giang Vũ đối với Sam Sam rất nhiệt tình.

Họ cũng rất tốt khi nghe hai người Sam Sam sắp kết hôn, bọn họ vội vàng lấy ra số tiền tiết kiệm nhiều năm, gom góp cho Giang Vũ và Sam Sam gần một nửa số tiền đặt cọc mua nhà.

Hơn nữa ba mẹ Giang Vũ ở quê trồng trọt không có thu nhập gì nhiều, nhưng họ có thể lấy ra gần một nửa còn trả tiền sính lễ, cũng coi như dốc hết toàn lực.

Có lẽ không cho Sam Sam về quê, vì họ thật sự sợ Sam Sam sẽ ghét bỏ hoàn cảnh nông thôn quá kém.

Thư Vãn thu hồi tâm tư, kéo cánh tay Sam Sam lại, hai người vừa nói vừa cười đi siêu thị mua sắm.

Lúc xuống lầu ngồi vào trong xe, Dạ tiên sinh lại gửi mấy tin nhắn wechat cho cô.

Thư Vãn cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua.

[Cô thật đê tiện]
[Ngủ với tôi, cô còn phải ngủ với người đàn ông khác, cô thiếu đàn ông như vậy sao?]
[Tiện nhân, tôi hận không thể bóp chết cô.]
Liên tục mấy câu đều là mắng cô.

Thư Vãn sau khi nhìn thấy những dòng tin nhằn này, cả người cô tức giận đến phát run.

Anh ta cho rằng anh ta là ai chứ, chỉ là một tên không dám lộ mặt có tư cách gì mắng cô?
Cô cầm lấy di động, nghiến răng đánh chữ: [Anh có bệnh không, tôi cũng không phải là người của anh.

Tôi muốn ngủ với ai thì ngủ với người đó, anh quản được sao?]
Sau khi gửi đi, Thư Vãn mới nhớ tới điểm yếu của chính mình còn ở trong tay anh ta.


Nếu cô muốn lấy lại được điểm yếu của mình, tốt nhất cô không làm mất lòng đối phương...!
Nói rõ ra thì anh ta đã nhìn thấy tin nhắn cô gửi, nếu giờ cô thu hồi tin nhắn ngược lại có vẻ có chút giấu đầu hở đuôi.

Cô cứ dứt khoát để như vậy đi.

[Tôi có bị điên mới buông tha cho cô.]
Nhưng vài giây sau, đối phương liền gửi tin nhắn tới.

Thư Vãn thấy những lời này có chút sửng sốt, Dạ tiên sinh không buông được cô?
Khi cô cân nhắc phải trả lời anh ta như thế nào, anh ta lại nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn tới.

[Tôi từng nghĩ sẽ buông tha cho cô, nhưng tôi rất nhớ cô.

Mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc, tôi đều nghĩ đến cô.

Đến gặp tôi được không?]
Câu nói này, mang theo ngữ khí khẩn cầu.

Thư Vãn cảm thấy bệnh của anh ta thật không nhẹ, sao anh ta lại nói ra những lời như vậy?
Một tên cưỡng gian làm sao có thể sẽ nhớ cô, tám phần là nhớ cơ thể của cô.


Quý Tư Hàn từng nói cơ thể của cô tựa như cây thuốc phiện, sau khi chạm qua một lần sẽ nghiện.

Dạ tiên sinh này, đại khái cũng giống như Quý Tư Hàn.

Thư Vãn thở dài, trả lời: "Dạ tiên sinh, mấy ngày gần đây tôi có kinh nguyệt, thật sự không được.”
Cô ôm ý nghĩ có thể kéo dài vài ngày là tốt nhất.

Sam Sam thấy cô cất điện thoại đi, dịu dàng nở nụ cười: "Bạn trai mới của cậu sao?"
Thư Vãn sửng sốt, lúc này mới nhớ tới lúc trước vì không muốn cho Sam Sam biết mình bị người khác đối xử thô bạo.

Cô nói dối nói với cô bạn thân rằng mình đã tìm một đối tượng thích hợp để bàn chuyện hôn nhân.

Lời nói dối không thu lại được, cô chỉ có thể xấu hổ gật đầu: "Ừ.”
Sam Sam ngược lại không phát hiện ra sự khác thường, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Khi nào thì mang về cho tớ gặp đây?".

 
Chương 111: 111: Cảm Giác Tội Lỗi Ít Đi Không Ít


Lỗ tai Thư Vãn đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Sam Sam, tớ...!thật ra anh ấy…”
Phải giải thích thế nào đây, nếu Sam Sam biết cô từng bị Dạ tiên sinh ức hiếp, nhất định Sam Sam sẽ nổi giận và đi tìm Dạ tiên sinh tính sổ.

Giống như năm đó sau khi biết được cô bị Tống Tư Việt đạp hai cước, Sam Sam cũng đã xắn tay áo lên định mua vé suốt đêm đi tới thủ đô làm thịt Tống Tư Việt.

Hại cô lúc ấy cũng không dám nói cho Sam Sam biết.

Sau khi bị đạp hai cước vào ngực dẫn đến tim bị suy kiệt, cô không dám nói cho Sam Sam biết nên vẫn giấu diếm đến bây giờ
Thấy Thư Vãn ấp a ấp úng, đáy mắt Sam Sam không khỏi toát ra vẻ lo lắng: "Không phải anh ấy cũng giống Quý Tư Hàn chứ, không muốn kết hôn với cậu mà chỉ muốn chiều chuộng cậu thôi?"
Thư Vãn vội vàng lắc đầu: "Không phải.”
Sam Sam nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thư Vãn thở dài, không giấu nổi nữa cô chỉ có thể thành thật khai báo với Sam Sam.

Sam Sam nghe xong, thắng gấp một cái dừng xe ở ven đường.

“Cậu nói cái gì?!”
"Cậu đã nhận được gì từ một người lạ?"
Sam Sam nghi ngờ mình nghe lầm lặp lại câu hỏi.

Thư Vãn đỏ mặt, nhưng không thể không gật đầu.


“Đi, báo cảnh sát đi!”
Sam Sam tức giận xắn tay áo lên, định lái xe đến đồn cảnh sát, Thư Vãn vội vàng ngăn lại.

"Tớ báo rồi, rất khó bắt được anh ta.

Hơn nữa điểm yếu của tớ còn ở trong tay anh ta, tớ không dám đắc tội anh ta..."
“Điểm yếu gì?!”
Thư Vãn lại đem chuyện Lâm Trạch Thần uy hiếp mình nói cho Sam Sam từng chút một.

“Khó trách ngày hôn lễ, Lâm Trạch Thần lại dẫn nhiều người đến hiện trường như vậy, hóa ra anh ta lấy tớ ra uy hiếp cậu.”
Sau khi Sam Sam biết được chân tướng, vẻ mặt đều là tự trách.

“Vãn Vãn, cậu quá ngốc, vì tớ lại một mình mạo hiểm.”
Cô giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt gầy đến hốc mắt lõm xuống của Thư Vãn.

Vãn Vãn nhà cô lớn lên rất xinh đẹp nên luôn bị loại biến thái này theo dõi.

Trước kia lúc đi học, bất luận Thư Vãn bị ai bắt nạt, bị ai theo dõi cô đều sẽ nói với Sam Sam và Tống Tư Việt.

Nhưng hiện tại khi cô gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, cô lại lựa chọn một mình đối diện.

Đáy mắt Sam Sam tràn đầy sự đau lòng: "Vãn Vãn, sau này cậu gặp phải chuyện này, nhất định phải nói cho tớ biết.”

Sam Sam đấu không lại những tài phiệt thiếu phú cao cao tại thượng kia, nhưng cô có thể dùng mạng đi bảo vệ Vãn Vãn.

Những người đàn ông thối không biết xấu hổ kia, còn dám động đến bạn thân của cô, cô nhất định làm thịt bọn họ!
Thư Vãn vỗ vỗ bàn tay run rẩy của Sam Sam, trấn an nói: "Mọi sự tình đều có cách giải quyết.

Lâm thị ngã ngựa, Lâm Trạch Thần đến bây giờ còn hôn mê.

Về phần Dạ tiên sinh, nếu tớ đoán không sai, anh ta đã giúp tớ diệt trừ Lâm Trạch Thần.

Có lẽ anh ta thật sự chỉ thầm mến tớ mới có thể như vậy......”
Sam Sam vẫn rất bất an: "Vãn Vãn, một người ngay cả bản thân cũng không dám lộ mặt cũng không đơn giản như vậy.

Lần sau nếu anh ta lại hẹn cậu, cậu cứ đồng ý trước, đến lúc đó tớ và Giang Vũ cùng đi bắt anh ta ra!"
Thư Vãn muốn nói điểm yếu của cô còn nằm trong tay anh ta.

Nhưng nghĩ lại, nếu bắt được Dạ tiên sinh sau khi biết anh ta là ai, cũng chẳng khác nào bắt được điểm yếu của Dạ tiên sinh.

Lúc ấy cả hai đều biết điểm yếu của đối phương, như vậy cô cũng không bị anh ta uy hiếp nữa.

Thư Vãn ngoan ngoãn gật đầu: "Được.”
Lúc trước khi cô lừa gạt Sam Sam làm cho cô cảm giác lương tâm rất bất an.

Bây giờ sau khi kể hết những chuyện này cho Sam Sam, cảm giác áy náy đó cũng bớt đi không ít.

Tiếp theo chỉ có một việc giấu Sam Sam, đó chính là bệnh tình của cô.

Cô còn chưa nghĩ ra nên dùng cách gì để nói cho Sam Sam biết mà không để Sam Sam quá đau lòng..

 
Chương 112: 112: Cô Phản Kích Qua Hắn


Sam Sam vẫn canh cánh trong lòng chuyện cô bị người lạ bắt nạt.

Dọc theo đường đi Sam Sam đều nhắc lần sau gặp Dạ tiên sinh, cô nhất định sẽ mang theo vũ khí để bắt anh ta.

Nếu Dạ tiên sinh dám gây bất lợi cho bọn họ, cô sẽ trực tiếp cởi bỏ mặt nạ anh ta ra.

Lúc nói những lời này Sam Sam giận đến nghiến răng nghiến lợi, tay cầm tay lái cũng dùng sức.

Thư Vãn sợ cô bạn mình loạng tay lái, cô chỉ đành vừa gật đầu vừa bảo Sam Sam lái xe chú ý an toàn.

Hai người cứ như vậy trò chuyện cho lúc tới siêu thị.

Sau khi mua một đống thức ăn họ lái xe về nhà.

Khi họ vừa về đến nhà định vào bếp làm bữa tối thì cũng vừa vặn lúc Giang Vũ tới.


Anh ta thấy Thư Vãn liền lên tiếng chào hỏi, sau đó xắn tay áo lên nhận lấy dao trong tay Sam Sam.

“Hai người ra ngoài xem TV đi, trong này giao cho anh.”
Sự chu đáo của Giang Vũ khiến Sam Sam không nhịn được khẽ nhếch miệng cười ngọt ngào.

“Anh nấu ăn ngon hơn bọn em, vậy bữa tiệc tối nay giao cho anh.”
Sam Sam vỗ vai anh ta, kéo Thư Vãn ra phòng khách xem ti vi.

Ti vi vừa mở đã lặp lại tin tức tập đoàn Quý thị và tập đoàn Ninh thị liên hôn.

Sam Sam nhìn thấy Quý Tư Hàn nắm tay người phụ nữ có chút giống Thư Vãn, cô kinh ngạc trừng to mắt.

“Vãn Vãn, người phụ nữ kia......”
Sam Sam dường như hiểu ra gì đó liền ngậm miệng lại.

Khó trách Quý Tư Hàn ép Thư Vãn ký loại hiệp định kia, thì ra là xem Thư Vãn trở thành thế thân.

Xem ra Vãn Vãn nhà cô không đơn giản là bị Quý Tư Hàn vứt bỏ, còn bị hắn lợi dụng.

Năm năm, cô đã trả giá năm năm để rồi đổi lấy kết quả như vậy.

Sam Sam nghiêng đầu nhìn Thư Vãn, thấy sắc mặt cô khá bình tĩnh, không có chút gì kinh ngạc giống như cô đã sớm biết.

Trong lòng Sam Sam càng chua xót.

“Vãn Vãn, đừng buồn.”

Sam Sam đưa tay vuốt tóc Thư Vãn, trong nhất thời cô lại không biết nên nói gì để an ủi cô bạn của mình.

Thư Vãn đối với chuyện mình là thế thân, đã sớm thỏa mái tiếp nhận nên khi nhìn thấy Sam Sam như vậy cô cũng chỉ cười cười.

"Tớ đã sớm không còn buồn nữa rồi.

Ngược lại là cậu, làm sao lại buồn thế kia?"
“Tớ đau lòng thay cậu.”
Thư Vãn thở dài, cô an ủi Sam Sam cũng như an ủi chính mình: " Anh ta mặc dù đem tớ làm thế thân cho đại tiểu thư Ninh gia, nhưng mấy năm nay anh ta đối xử với tớ cũng không tệ lắm.

Huống hồ gì tớ có thể buông Tống Tư Việt một phần cũng nhờ có anh ta.

Cậu cứ coi như anh ta đã thay lòng đổi dạ đi..."
Sam Sam nghe cô nói như vậy, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút: "Nói như vậy, cậu còn phải cảm ơn anh ta.”
Thư Vãn bị cô chọc cười: "Cũng không đến mức cảm ơn.”
Sam Sam gật đầu cô: "Còn cười, người ta bắt nạt cậu như vậy, cũng không biết phản kích lại.”
Thư Vãn nhếch khóe miệng: "Tớ phản kích rồi.”
Hắn mấy lần tới tìm cô, đều bị cô chọc cho tức giận xem như phản kích đi?
Sam Sam thấy cô cố ý giả bộ vô tâm vô tư, trong lòng càng khó chịu.


“Vãn Vãn, tớ tin sau này nhất định cậu sẽ gặp được người tốt.”
Cô không mong Vãn Vãn gả cho nhà giàu, chỉ mong Vãn Vãn có thể tìm được một người thật lòng đối xử tốt với cô, như vậy Sam Sam mới có thể yên tâm.

“Ừ, sau này nhất định sẽ có.”
Thư Vãn che giấu sự bi thương toát ra từ đáy mắt, làm bộ như không có việc gì gật đầu, còn có về sau không….

Rất nhanh Giang Vũ đã làm xong đồ ăn, anh ta gọi hai người giúp mình bưng đồ ăn ra, hai người lúc này mới chịu tắt TV đứng dậy.

Sau khi ba người vui vẻ dùng xong bữa tối, Sam Sam đi toilet, Giang Vũ thì đi đến phòng bếp nghe điện thoại.

Thư Vãn đóng gói đồ ăn chưa ăn xong trên bàn xong, muốn bỏ vào trong tủ lạnh, nhưng trước khi đẩy cửa phòng bếp ra, nghe thấy giọng nói của Giang Vũ.

"Em yêu, đợi anh nửa tháng nữa, đợi anh xử lý tốt sẽ trở về, giờ mà quá thường xuyên như vậy dễ dàng bị phát hiện...".

 
Chương 113: 113: Giang Vũ Có Chuyện Không Ổn


Hiệu quả cách âm của cửa phòng bếp cũng không tệ lắm, Thư Vãn chỉ mơ hồ nghe được vài câu như vậy, sau đó lại nghe không rõ.

Giang Vũ là tổng giám đốc tiêu thụ của tập đoàn Ôn thị, vì anh ta phải duy trì khách hàng nên thường xuyên gọi đối phương là em yêu, cũng là bình thường.

Nhưng anh ta nói câu Quá thường xuyên dễ dàng bị phát hiện lại làm cho Thư Vãn cảm thấy rất không đúng.

Cô đứng ở cửa không nhúc nhích, khi Giang Vũ mở cửa liền nhìn thấy cô, trên khuôn mặt thanh tú của anh ta thoáng chốc cứng đờ.

“Em , em......”
Giang Vũ thoáng chốc cứng đờ lui về sau, rất nhanh phản ứng lại chỉ vào điện thoại di động nói: "Là khách hàng của anh, họ nói có một sản phẩm xảy ra vấn đề, muốn trả lại số lượng lớn, nên gọi điện thoại để cho anh đi xử lý.

Nhưng anh phải kết hợp với công ty đưa ra cách giải quyết nên chỉ có thể chờ tìm cách.


Giờ chỉ mong là họ không khiếu nại công ty, cần ít thời gian để cho họ nguôi ngoai bỏ qua,...”
Cô nghe anh ta giải thích như vậy cũng hợp lý, chỉ còn duy nhất câu Quá thường xuyên dễ dàng bị phát hiện, là không rõ ràng.

Thư Vãn cũng không định trực tiếp chất vấn anh ta, mặt không đổi sắc nói: "Anh giải thích với em nhiều như vậy làm gì, em cũng không nghe thấy anh nói gì.”
Giang Vũ nghe vậy, sắc mặt đang căng thẳng lúc này mới trầm tĩnh lại: "Anh chỉ sợ em hiểu lầm, nên muốn giải thích rõ ràng với em.”
Thư Vãn cầm lấy đĩa thức ăn trong tay, đi vào phòng bếp: "Em vừa định đẩy cửa, anh liền mở cửa, thật trùng hợp ha!”
Thấy cô đặt đĩa thức ăn bỏ vào tủ lạnh, sự nghi ngờ trong lòng Giang Vũ hoàn toàn biến mất.

Hẳn là cô tới phòng bếp để đồ, cũng không phải cố ý nghe lén anh ta nói chuyện điện thoại.

Giang Vũ trả lời một câu "Thật trùng hợp" rồi đi ra ngoài.

Thư Vãn quay đầu nhìn bóng lưng Giang Vũ, trong lòng có chút bất an.

Cô hơi do dự có nên nói cho Sam Sam biết, dù sao Sam Sam rất yêu Giang Vũ, cũng rất tin tưởng Giang Vũ.

Nếu cô đem chuyện này nói cho Sam Sam, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, nhưng nếu không nói cho Sam Sam lại không xứng đáng với tình cảm bạn bè.

Thư Vãn do dự tới do dự lui, cuối cùng vẫn lấy di động ra gửi tin nhắn cho Sam Sam, đem toàn bộ những gì vừa nghe được nói cho cô.

Sở dĩ vừa rồi cô không trực tiếp chất vấn Giang Vũ, thứ nhất là bản thân cô không có tư cách gì để chấp vấn anh ta, thứ hai là cô không muốn làm đối phương giật mình, thứ ba là Giang Vũ đối với Sam Sam thật sự quá tốt anh ta không giống loại người không xứng đáng với Sam Sam.


Cho nên đối với loại chuyện không có chứng cứ thực tế này, cô chỉ có thể lén nhắc nhở Sam Sam, để Sam Sam chú ý hơn.

Sam Sam nhanh chóng nhắn lại cho cô: "Được, tối nay tớ sẽ lén kiểm tra điện thoại của anh ấy.”
Thư Vãn biết từ trước đến nay Sam Sam đối với chuyện tình cảm tương đối bình tĩnh, nên cô cũng không quá lo lắng cho cô bạn.

Cô chỉ trả lời một câu "Nhớ nói cho tớ biết kết quả" rồi tắt điện thoại.

Cô ra khỏi bếp, đúng lúc gặp Sam Sam từ nhà vệ sinh đi ra.

Hai người ngầm nhìn nhau.

Bình thường Sam Sam gặp phải chuyện của Thư Vãn, cô sẽ xù lông lên.

Nhưng gặp phải chuyện của mình cô lại dễ dàng che giấu cảm xúc.

Thư Vãn thấy Sam Sam bình tĩnh, kéo cánh tay Giang Vũ về nhà, trong lòng cô nặng nề.


Cô rất sợ Sam Sam sẽ tra ra điều gì đó, dù sao hai người cũng vừa mới kết hôn, nếu thật sự tra ra điều gì đó Sam Sam phải làm thế nào bây giờ.

Thư Vãn không dám ngủ, cô ngồi trên sô pha, ôm điện thoại chờ tin nhắn của Sam Sam.

Khoảng hai giờ sáng, tin nhắn của Sam Sam gửi tới.

[Vãn Vãn, tớ đã kiểm tra, đối phương đúng là khách hàng nam.]
[Giang Vũ nói bởi vì hai người họ có lấy chút dầu mỡ nên nói như thế để người khác không nghi ngờ, anh ấy sợ thường xuyên lui tới sẽ bị phát hiện.]
Thư Vãn nhìn thấy hai dòng tin nhắn này, thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhanh chóng gõ chữ trả lời: "Xin lỗi, Sam Sam, là do tớ quá đa nghi.”.

 
Chương 114: 114: Còn Chờ Mong Cái Gì


Sam Sam nhanh chóng trả lời: "Vãn Vãn, cậu phải nhớ kỹ.

Cậu là người chị em cùng tớ lớn lên, cũng là người thân duy nhất của tớ.

Cho nên chỉ cần cậu phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, đều phải nói ngay cho tớ biết.

Nếu không sẽ uổng phí tớ đã thật lòng đối tốt với cậu nhiều năm như vậy.”
Thư Vãn nhìn thấy những lời nhắn này, nhịn không được nhếch môi nở nụ cười, Sam Sam toàn tâm toàn ý tin tưởng cô đương nhiên sẽ không trách cô quá đa nghi.

Cô trả lời một câu "Được, đều nghe lời chị Sam Sam", lại gửi kèm biểu tượng biểu cảm chúc ngủ ngon.

Lúc này cô mới đặt điện thoại xuống an tâm đi ngủ.

Chiều hôm sau, cô bị đánh thức bởi hàng chục cuộc điện thoại, mơ màng lấy điện thoại di động từ dưới gối ra.


“Thư tiểu thư, cô tỉnh ngủ chưa?”
Nghe được giọng nói trong trẻo dễ nghe của Cố Cảnh Thâm, Thư Vãn cố sức mở mắt.

“Cố tổng, có chuyện gì sao?”
"Sức khỏe của cô khá hơn chưa?"
Thư Vãn Ừ một tiếng, xem như đáp lại.

Cố Cảnh Thâm thấy cô lạnh nhạt như vậy, có chút mất mát.

Nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

"Thư tiểu thư, đêm nay Cố thị có tổ chức một bữa tiệc mừng công, tôi có thể mời cô làm bạn gái của tôi không?"
Thư Vãn sửng sốt một chút, không chút do dự cự tuyệt: "Tôi không muốn đi.”
Bị cô cự tuyệt, Cố Cảnh Thâm cũng không tức giận, ngược lại tiếp tục ôn nhu nói: "Cô cứ coi như là tới chăm sóc tôi, được không?"
Thư Vãn lạnh nhạt nói: "Cố tổng, anh có Cố Triết chăm sóc là đủ rồi, tại sao nhất định phải gọi tôi đi?”
Cố Cảnh Thâm dịu dàng giải thích: "Cố Triết phạm lỗi nhỏ, bị tôi đuổi về thủ đô rồi.”
Thư Vãn cho rằng Cố Cảnh Thâm tham gia đấu thầu xong sẽ trở về thủ đô luôn, không ngờ anh ta không chỉ không đi mà còn đuổi trợ lý của mình đi.

Đôi mày xinh đẹp của cô dần nhíu lại: "Cố tổng, anh không định quay về thủ đô sao?”
Nghe cô hỏi như vậy, cảm giác mất mát của Cố Cảnh Thâm càng sâu sắc: "Cô rất hy vọng tôi quay về thủ đô à?"
Thư Vãn đương nhiên hy vọng anh ta nhanh chóng trở về, nếu không cô lại phải tiếp đón anh ta.

Cô cũng không muốn ngay cả thời gian nằm chờ chết cũng hao phí trên người Cố Cảnh Thâm.

Nhưng lời này cô sẽ không nói ra, và cô cũng không có gì để nói với Cố Cảnh Thâm.


Cố Cảnh Thâm thấy cô trầm mặc không nói, liền biết suy nghĩ của cô.

Anh ta nhếch khóe miệng cay đắng, lạnh nhạt nói: "Sau khi tiệc mừng công kết thúc, tôi sẽ trở về.”
Nói xong, anh ta lại dùng ngữ khí khẩn cầu hỏi Thư Vãn: "Đêm nay cùng tôi tham gia tiệc mừng công được không?"
Thư Vãn nghe anh ta nói khi tiệc ăn mừng kết thúc anh ta liền trở về, cô cũng đành đồng ý.

Cô đứng lên uống thuốc, thay quần áo rộng thùng thình dùng mỹ phẩm che giấu vẻ tái nhợt trên mặt, xong tất cả lúc này mới xuống lầu.

Cố Cảnh Thâm đã sớm dừng xe ở dưới lầu, thấy cô từ thang máy đi ra, vội vàng đẩy cửa xe, đi về phía cô.

Cố Cảnh Thâm nhận lấy túi xách trong tay cô, mở cửa xe phía phụ lái cho cô.

Thư Vãn đối mặt với sự săn sóc của anh ta, có chút không được tự nhiên, nhưng cô cũng không nói gì chỉ mím môi ngồi vào trong xe.

Sau khi thắt dây an toàn, cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe phát hiện cách đó không xa có một chiếc Bugatti đang đỗ.

Nhìn thấy kiểu xe này, Thư Vãn liền nhớ tới Quý Tư Hàn.


Khi lái xe một mình hắn thích lái chiếc Bugatti này nhất.

Cô nhìn chằm chằm biển số xe, không phải biển số xe của hắn.

Cô nhớ rõ biển số xe của mỗi chiếc xe hắn đi, nhưng biển số xe này cô chưa từng thấy.

Chiếc Bugatti đổ ở đằng xa không phải là xe của hắn.

Trong lòng Thư Vãn có chút mất mát, rồi lại cảm thấy mình thật ngốc.

Đến bây giờ cô lại còn ôm một tia hy vọng viển vông.

Rõ ràng hắn đã muốn kết hôn với Bạch Nguyệt Quang của mình, cô còn mong đợi gì nữa?.

 
Chương 115: 115: Lại Vì Cô Mà Mua Sắm


Thư Vãn cười nhạo chính mình, cô thu hồi ánh mắt nhìn về phía Cố Cảnh Thâm ngồi vào ghế lái chính.

“Tiệc mừng công được cử hành ở đâu?”
“Khách sạn Hải Thiên.”
Đó là khách sạn sang trọng nhất thành phố A.

Cố thị tổ chức tiệc mừng công, chủ yếu là chúc mừng họ lấy được hợp đồng cho phần phía tây của thành phố.

Mặc dù chỉ là một phần nhưng đối với Cố thị mà nói, điều này đặt nền móng cho sự phát triển của bọn họ ở thành phố A.

Nên ăn mừng là điều đương nhiên.

Thư Vãn cho rằng Cố Cảnh Thâm sẽ trực tiếp dẫn mình đến khách sạn, nhưng anh ta lại lái xe đến trung tâm thương mại Lam Loan.

Vẫn là cửa hàng lễ phục Cao Định kia, nhưng lần này anh ta mua cho cô mười bộ váy độc quyền, bao gồm cả túi xách và trang sức.


Thư Vãn nhìn những túi giấy cao cấp và khi nhân viên đặt chúng từng cái một vào cốp xe, cô cảm thấy đau đầu, xoa xoa trán.

“Cố tổng, phí chuyển phát nhanh rất đắt."
Cố Cảnh Thâm tựa vào cửa xe, nghiêng đầu nhìn cô: "Lần này không được phép trả lại, nếu không tôi sẽ để cô mua vui cho tôi.”
Trước giọng điệu không thể từ chối khiến Thư Vãn ngẩn người.

Trước kia Tống Tư Việt cũng như vậy, mỗi lần anh ta mua đồ cho cô không cho cô từ chối, cũng không cho cô trả lại.

Anh ta trông ôn hòa như ngọc, nhưng thực ra anh ta là một người rất hoang tưởng và độc đoán.

Anh ta là người nói được sẽ làm được, rất cố chấp.

Thư Vãn sợ anh ta thật sự để mình tiếp tục mua vui cho anh ta, cô chỉ đành không nói gì nữa.

Còn những thứ này, chờ sau khi cô chết, cô nhờ Sam Sam trả lại cho anh ta.

Cố Cảnh Thâm lái xe đưa cô đến khách sạn.

Trước khi đi vào phòng tiệc, anh ta để cô nắm cánh tay mình.

Thư Vãn nhìn anh ta một cái, có chút không cam tâm tình nguyện, giơ tay lên.

Cố Cảnh Thâm cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đặt trên khuỷu tay mình, nhịn không được nhếch môi nở nụ cười.

Hai người nắm tay đi vào, người trong phòng tiệc thấy tổng giám đốc mang theo bạn gái tới, họ vội vàng đứng dậy.

Dưới bầu không khí chúc mừng của đám người, khóe miệng Cố Cảnh Thâm nở nụ cười càng sâu, ngay cả lông mày và ánh mắt cũng ấm áp.

Sảnh tiệc rộng, được bài trí sang trọng với ánh đèn vàng ấm áp, âm nhạc u Mỹ êm dịu tạo nên không khí cao cấp.


Những người đàn ông và phụ nữ đến dự bữa tiệc sang trọng cầm những chiếc cốc, thì thầm với nhau.

Từ các vị điều hành cấp cao của Cố thị cho tới nhân viên đều là những người xuất sắc, nhưng khi nhìn thấy Thư Vãn họ không hề mỉa mai mà ngược lại lễ phép chào hỏi.

Ngược lại.

bản thân Thư Vãn có chút không được tự nhiên, dù sao đây là người của công ty khác, cô tới tham gia tiệc mừng công có vẻ rất khó xử.

Cố Cảnh Thâm như nhìn ra tâm tư của cô, ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói: "Trong khoảng thời gian này cô đi theo tôi bận rộn hạng mục này, cũng coi như là có công.

Cô cứ lấy thân phận bạn gái của tôi tới dự tiệc mừng công của Cố thị, là chuyện rất bình thường.”
Thư Vãn nghe anh ta nói xong, hơi nghiêng đầu kéo dài khoảng cách với anh ta.

Động tác nhỏ này của cô, rơi vào trong mắt Cố Cảnh Thâm có chút chói mắt.

Cố Cảnh Thâm không biểu hiện ra ngoài, sau khi dắt cô ngồi xuống ghế chính, anh ta gọi nhân viên phục vụ tới, gọi cho cô một ly sữa tổ yến.

“Cô uống cái này trước đi, cho ấm bụng.”
Anh ta cầm lấy thìa, khuấy tổ yến nguội mới đưa tới trước mặt Thư Vãn.


Giống như Sam Sam đây là thói quen từ nhỏ của anh ta.

Bọn họ biết cô sợ nóng, luôn có thói quen giúp cô khuấy nguội đồ rồi mới đưa cho cô.

Đặc biệt là Tống Tư Việt, bất kể trong tình huống nào anh ta đều là để cho cô ăn no trước.

Khi đó bọn họ rất nghèo, Thư Vãn lại có bệnh tim cần rất nhiều tiền để mua thuốc.

Tống Tư Việt càng sợ cô hết thuốc, vừa đi học vừa làm, toàn bộ tiền anh ta kiếm được đều đưa cho cô.

Thư Vãn luôn cười anh ta quá ngốc, anh ta lại xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Vãn Vãn, em theo anh, anh không thể để em đói được.”
Anh ta đối xử tốt với cô như vậy, cho nên cô bị chiều hư, luôn tùy hứng và ương ngạnh, chỉ cần là một chút việc nhỏ cũng có thể giận dỗi với anh ta.

Nếu không phải vì ngày đó cô cáu kỉnh, Tống Tư Việt cũng sẽ không vì cứu cô mà bị xe đụng, anh ta và cô cũng sẽ không đi đến bước này..

 
Chương 116: 116: Anh Trai Của Anh Ta


Thư Vãn nghĩ về điều này, đôi mắt cô đột nhiên rưng rưng.

Cô sợ Cố Cảnh Thâm nhìn thấy, vội vàng cúi đầu, nhận lấy sữa tổ yến anh ta đưa tới uống từng muỗng.

Cố Cảnh Thâm nhìn dáng vẻ ăn uống của cô, khuôn mặt trong sáng thanh tú của cô, anh ta bất giác nhịn không được nhiễm ý cười.

Lần này cô chẳng những không từ chối mà còn ngoan ngoãn uống hết đồ anh ta đưa cho, nói không chừng cô không thật sự ghét anh ta như vậy?
Ánh mắt Cố Cảnh Thâm lẳng lặng nhìn cô không hề dời đi, mê mẩn như đang nhìn người mình yêu.

Mãi đến khi cô uống một hơi cạn sạch, anh ta cầm khăn ăn lên lau khóe miệng cho cô.

Cho dù ánh đèn mờ đến đâu, người ở đây cũng nhìn ra tình cảm của tổng giám đốc.


Vốn tưởng rằng Thư tiểu thư chỉ là bạn gái thông thường, không ngờ cô lại là người mà tổng giám đốc mến mộ.

Nhìn thấy cảnh này, một số giám đốc điều hành nhịn không được lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ chụp lại bọn họ.

Thấy Cố Cảnh Thâm lau khóe miệng cho mình, Thư Vãn có chút không thoải mái.

Cô muốn đẩy anh ta ra, nhưng cảm thấy nhiều ánh mắt đang nhìn mình, giờ cô lấn lướt anh ta sẽ làm cho anh ta rất khó xử nên cô đành nhẫn nhịn.

Cố Cảnh Thâm thấy cô vẫn không cự tuyệt mình, ý cười đáy mắt càng rõ.

Sau khi anh ta giúp cô lau sạch khóe miệng, anh ta cúi đầu ấm áp hỏi Thư Vãn: "Thư tiểu thư, trước kia cô đã từng gặp anh trai tôi chưa?”
Anh ta cảm thấy việc Thư Vãn kháng cự mình như vậy, khẳng định có liên quan đến anh trai, anh ta nhất định phải hỏi rõ ràng mới có thể hóa giải thành kiến trong lòng Thư Vãn đối với mình.

Thư Vãn nhíu mày: "Anh có anh trai?”
Cố Cảnh Thâm gật đầu: "Có, anh trai tôi tên là Cố Trạch Thần, là tổng giám đốc trước đây của Cố thị, cô không biết anh trai tôi sao?”
Thư Vãn lắc đầu, cô chưa từng chú ý đến tin tức liên quan đến Cố thị, làm sao có thể biết Cố Trạch Thần?
Lông mày rậm của Cố Cảnh Thâm, dần dần nhíu lại.

Thư Vãn không biết anh trai của anh ta là ai, vậy chứng tỏ anh trai chưa từng tìm cô.

Nhưng còn có một khả năng, đó chính là anh trai anh ta từng lấy danh nghĩa của mình để đối phó với Thư Vãn, cho nên mới làm cho Thư Vãn có thành kiến với anh ta.


Nghĩ vậy, Cố Cảnh Thâm vội vàng hỏi cô: "Năm năm trước, tôi có làm chuyện gì không tốt với cô không?"
Thư Vãn cho rằng anh ta lại tới thăm dò mình, trong lòng chợt cảm thấy phản cảm cô không kiên nhẫn trả lời một câu: "Không có.”
Cô trả lời dứt khoát, thậm chí không chút do dự, khiến vẻ mặt Cố Cảnh Thâm cứng lại.

Nếu như anh trai không có lấy danh nghĩa của anh ta đi tìm Thư Vãn, vậy chỉ có thể là......!
Cô chỉ đơn thuần, không còn yêu anh ta nữa...!
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, trái tim anh ta đập rộn ràng không thể kiểm soát.

Đây là anh ta vẫn đang mất trí nhớ, nếu như khôi phục trí nhớ anh ta sẽ như thế nào?
Thư Vãn không nhận ra sự khác thường của Cố Cảnh Thâm, cô đứng dậy nói: "Tôi đi toilet trước.”
Sau khi uống một ly nước yến nhỏ, cô không thể khống chế được tình trạng thể chất của mình, điều đó cho thấy cơ thể cô đã kém đến cực hạn.

Cô thấy Cố Cảnh Thâm thất thần, cho rằng anh ta đang suy nghĩ.

Cũng không đợi anh ta đáp lại, cô trực tiếp đi ra khỏi phòng tiệc.


Toilet của khách sạn Hải Thiên rất lớn, cũng rất xa hoa, ở giữa còn đặt mấy tấm kính lập thể có cảm giác nghệ thuật.

Thư Vãn liếc nhìn mình trong gương lập thể, kiểu trang điểm lộng lẫy và đậm, khiến cô trông càng giống Ninh Uyển.

Cô chán ghét nhìn thấy mình như vậy, nên cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt và bước vào trong.

Khi cô đi ra rửa tay, cửa phòng toilet đột nhiên bị đóng lại, Rầm một tiếng rất lớn, ngay sau đó là tiếng khóa trái.

Cô nhận thấy có gì đó không ổn, vội vàng xoay người, vòng qua mấy tấm kính lập thể che khuất tầm mắt, nhìn thấy Lâm Trạch Thần ngồi trên xe lăn.

Anh ta mặc quần áo bệnh nhân, đeo khẩu trang, hai tay rũ xuống tay vịn xe lăn, một đôi mắt âm u ác độc đang gắt gao nhìn chằm chằm cô..

 
Chương 117: 117: Tìm Cô Báo Thù


Khoảng khắc nhìn thấy Lâm Trạch Thần, trái tim Thư Vãn chợt ngừng đập, cảm xúc sợ hãi, lo lắng, trong nháy mắt xâm chiếm cô.

“Lâm, Lâm tổng......”
Cô sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

Lâm Trạch Thần thấy cô sợ như vậy, hơi nghiêng đầu, "Thư tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Thư Vãn cả người đều đang phát run, nhưng vẫn cố gắng chống người bình tĩnh nói: "Lâm tổng, anh đến nhà vệ sinh nữ tìm tôi là có chuyện gì sao?"
Lâm Trạch Thần tựa hồ nở nụ cười, ánh mắt hơi nhướng lên vài phần: "Không có gì, chỉ muốn đến cảm ơn cô.”
Anh ta nói xong, tháo khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra cái miệng bị khâu hơn mười mũi.

Sợi chỉ dày đặc, thoạt nhìn trông hơi đáng sợ, Thư Vãn sợ tới mức bước một bước lui về phía sau.

Lâm Trạch Thần không thèm để ý, ngoắc ngoắc ngón tay với cô: "Lại đây.”
Thư Vãn lắc đầu, không những không muốn đi, còn xoay người chạy vào phòng toilet bên cạnh.

Thấy vậy, hai vệ sĩ cầm gậy sắt theo sau Lâm Trạch Thần lập tức đuổi theo cô.

Sau khi cản đường đi của cô, một trái một phải đỡ cánh tay đưa cô đến trước mặt Lâm Trạch Thần.

Cô bị vệ sĩ ghì xuống, dùng tư thế cực kỳ khuất nhục quỳ xuống dưới chân Lâm Trạch Thần.


“Thư tiểu thư, cô vẫn chạy nhanh như vậy.”
Lâm Trạch Thần cười chế nhạo một tiếng, với vẻ mặt âm hiểm cúi đầu nhìn Thư Vãn.

“Nhưng cô có thể chạy đi đâu đây?”
Anh ta cười ha hả giống một tên bi.ến thái, cười xong anh ta lại liền dán ánh mắt lạnh lùng lên người cô.

"Nhờ cô ban tặng, tay của tôi phế đi, chân cũng tàn tật, ngay cả miệng cũng bị hủy.

Cô nói xem tôi phải làm gì để cảm ơn cô đây?"
Ở câu cuối cùng, anh ta gằn từng chữ dường như hận không thể xé nát cô.

Thư Vãn bị bộ dạng này của anh ta dọa đến cả người run rẩy.

“Lâm, Lâm tổng, tôi không hiểu.....”
“Không hiểu?”
Lâm Trạch Thần nhíu mày, nụ cười trên mặt càng âm trầm đáng sợ.

"Tôi đã gặp một băng đảng vào đêm cô đưa tôi bản hợp đồng, và thủ lĩnh của băng đảng đó đeo một chiếc mặt nạ vàng."
“Lúc ấy hắn nói một câu, nhưng khi ấy tôi bị tra tấn đến ngất xỉu không nghe rõ là cái gì.”
“Sau khi tỉnh lại, tôi liều mạng nhớ lại, liều mạng nghĩ, cũng may ông trời có mắt cuối cùng để cho tôi nhớ ra.”

“Cô đoán xem lúc đó hắn nói cái gì?”
Lâm Trạch Thần nói với giọng điệu như một người bạn cũ đang trò chuyện, khiến Thư Vãn không hiểu sao cảm thấy có chút bị xâm phạm.

Đặc biệt là khi anh ta nói đến tên cầm đầu kia đeo mặt nạ màu vàng, cô theo bản năng run lên một cái.

Lúc trước cô đã hoài nghi người hạ độc thủ với Lâm Trạch Thần, là Dạ tiên sinh, không ngờ đúng thật là anh ta.

Cô không biết Lâm Trạch Thần đột nhiên nhắc tới mục đích của Dạ tiên sinh là gì, cũng làm bộ như không có việc gì lắc đầu.

“Tôi đoán không ra......”
“Đoán không ra?”
Lâm Trạch Thần lộ ra vẻ không tin, sau đó nở nụ cười nham hiểm.

“Ha ha, vậy tôi nói cho cô biết.”
Anh ta cúi người, đưa cái miệng vừa bị dao rạch ra trước mắt Thư Vãn, vừa cười vừa nói:
“Hắn nói tôi ôm qua cô, hôn qua cô, để cô ngồi qua đùi tôi.

Cho nên hắn phải cho tôi chút trừng phạt.”
"Tôi cẩn thận suy nghĩ, hôm qua người tôi ôm qua rồi ngồi qua đùi nhưng chưa từng làm tì.nh, cũng chỉ có mình cô..."
Thư Vãn nghe những lời này, sắc mặt lại trắng bệch.

Khó trách sao Lâm Trạch Thần vừa nói muốn cảm ơn cô lại còn nhắc tới Dạ tiên sinh.

Thì ra là vì Dạ tiên sinh nói một câu như vậy, khiến Lâm Trạch Thần nghi là cô do sai khiến.

Cô còn tưởng rằng Lâm Trạch Thần đến tìm mình tính sổ hợp đồng giả, không ngờ lại tới tìm cô báo thù!.

 
Chương 118: 118: Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ Là Ai


Trong lúc tâm trạng cô thay đổi, Lâm Trạch Thần không để ý đến đau vết thương ở đùi, anh ta nâng giày da lên, dùng mũi chân chạm vào cằm cô.

“Mẹ kiếp! Tôi ra bộ dạng như này tất cả là do cô phái người tới hại tôi.

Cô cho rằng tôi nên cảm ơn cô một cách đàng hoàng sao?”
Vừa rồi Thư Vãn không thấy rõ lửa giận trong đáy mắt Lâm Trạch Thần, nhưng hiện tại bị anh ta ép ngửa đầu lên nhìn, cô liếc mắt một cái liền bắt gặp lửa giận ngập trời bên trong.

Tim cô bị cơn lửa giận này làm cho nghẹn lại, cô cảm thấy hiện tại không phải lúc sợ hãi, liền cắn răng ép buộc mình tỉnh táo lại.

"Lâm tổng, có phải anh hiểu lầm rồi không, tôi chưa từng phái người hại anh, cũng không biết người đeo mặt nạ mà anh nói..."
Mặc dù Lâm Trạch Thần nhận định là cô phái Dạ tiên sinh làm hại anh ta, cô cũng không thể thừa nhận mình quen Dạ tiên sinh.

Huống hồ quả thật không phải cô phái Dạ tiên sinh đi đối phó Lâm Trạch Thần, chính cô cũng qua ngày hôm sau mới biết được tin này.


Và cô cũng là nạn nhân.

“Không biết?”
Lâm Trạch Thần thấy cô giả ngu, lại cười nham hiểm.

“Ha ha......”
Một tiếng cười kỳ quái và u ám như vậy khiến Thư Vãn sởn gai ốc.

Cô siết chặt lòng bàn tay, vẫn cắn răng phủ nhận: "Người đeo mặt nạ kia ngay cả Lâm tổng cũng dám đối phó, chứng tỏ rất có lai lịch.

Người xuất thân như tôi, làm sao có thể tiếp xúc với người có lai lịch như vậy..."
Lâm Trạch Thần vẫn nhếch môi cười nham hiểm: "Cô vẫn có thể nói như thế, thiếu chút nữa đã thuyết phục được tôi.

Nhưng lần này..."
Anh ta dừng một chút, ánh mắt chứa đầy âm trầm tức giận, chợt phát ra ác ý.

“Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!”
Anh ta nói xong câu đó, một cước hung hăng đá văng Thư Vãn ra.

Thư Vãn bị đạp ngã xuống đất, còn chưa kịp phản ứng sau lưng đã bị vệ sĩ dùng gậy sắt hung hăng gõ một gậy!
Khi cây gậy giáng xuống, một cơn đau thấu xương từ phía sau truyền đến, đau đến mức khiến cô trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ròng...!
"Mẹ kiếp! Cô liên thủ với Triệu phó tổng của Quý thị hãm hại tôi, tôi còn chưa tính.


Cô còn muốn phái người tới hại tôi.

Cô cho rằng tôi là ăn chay sao?!"
Dung mạo anh ta bị hủy, thân thể bị phế, còn phải đối mặt với khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn của Quý thị.

Tất cả đều là do con chó cái này ban tặng.

Sau khi anh ta hôn mê tỉnh lại, biết được ba mình đã bị bắt, Lâm thị suy tàn.

Anh ta liền muốn lấy hợp đồng Thư Vãn giúp anh ta ký kết để vực dậy Lâm thị!
Ai ngờ phó tổng Triệu của Quý thị lại nói cho anh ta biết, theo điều khoản, anh ta đã vi phạm hợp đồng, không chỉ không lấy được quyền khai thác dự án Thành Tây, còn cần bồi thường cho Quý thị một khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn.

Lúc này anh ta mới phát hiện điều khoản vi phạm hợp đồng là Lâm thị không thể có bất kỳ tin tức tiêu cực nào, một khi vụ bê bối bị bại lộ, Lâm thị phải bồi thường cho Quý thị hàng tỷ tiền vi phạm hợp đồng.

Như thể cô đã dự đoán rằng anh ta sẽ tiếp xúc với những tin tức tiêu cực.

Cô cố ý bảo anh ta đi sửa điều khoản hợp đồng.


Và sau đó những tin tức tiêu cực về anh ta được tung ra, điều này không chỉ xóa sổ anh ta, còn để cho anh ta gánh trên lưng số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù.

Điều này làm cho anh ta không thể không nghi ngờ là Thư Vãn bắt tay với Triệu phó tổng của Quý thị cùng nhau giở trò đồi bại với anh ta, dù sao đêm hôm đó người bảo cô đi sửa chữa hợp đồng cũng chính là Triệu phó tổng của Quý thị!
Nhưng anh ta không thể xác định được người đàn ông đeo mặt nạ kia có phải là Triệu phó tổng hay không, chỉ có thể cạy miệng Thư Vãn ra!
“Nói! Người đàn ông đeo mặt nạ kia là ai?! Có phải là Triệu phó tổng không?!”
Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Trạch Thần truyền đến, Thư Vãn sợ tới mức cả người run lên.

Cô không rõ tại sao Lâm Trạch Thần lại hoài nghi người đàn ông đeo mặt nạ là phó tổng Triệu, vừa định hỏi anh ta, cô lại chịu thêm một gậy nữa nện xuống.

Loại cảm giác xương thịt gãy lìa này, làm cho cô đau đến ngay cả thanh âm cũng không phát ra được, chỉ có thể cuộn mình thành một quả bong để giảm bớt đau đớn...!
Cô đau đến nói không ra lời, Lâm Trạch Thần lại cho rằng cô mạnh miệng, phất tay một cái lại là một gậy sắt hung hăng đánh vào lưng cô!.

 
Chương 119: 119: Người Tới Cứu Cô


Đau......!
Đau đến nghẹt thở...!
Đau đến mức cô thậm chí không thể thở được...!
Nhưng Lâm Trạch Thần cũng không có ý định buông tha cô như vậy.

Anh ta ra lệnh cho hai vệ sĩ, đem cô đặt ở trên bồn rửa tay, vẻ mặt cười nhìn bọn họ.

"Điều hối tiếc duy nhất của tôi là tôi đã không làm tì.nh với cô.

Nhưng tôi xem hiện trường truyền hình trực tiếp, cũng rất cảm động.

Cô nói có phải không?"
Những lời này của anh ta so với đau đớn cô khi đứng dậy còn có lực sát thương hơn.

Cô bất chấp vết thương trên lưng, liều mạng lắc đầu với Lâm Trạch Thần.

"Lâm tổng, tôi thật sự không biết người đàn ông đeo mặt nạ kia là ai, cũng không biết hắn với Triệu phó tổng có quan hệ gì..."
Cô cắn chặt hàm răng để không nói ra Dạ tiên sinh, là vì cô biết một khi mình nói ra là ai Lâm Trạch Thần sẽ thật sự để cho vệ sĩ đè lên người cô.

Bây giờ anh ta chỉ muốn dùng cách này để ép cô nói ra Dạ tiên sinh là ai thôi, chỉ cần cô không nói thì cô còn có đường sống.

Lâm Trạch Thần vẫn luôn biết Thư Vãn rất thông minh, nếu không làm thật sẽ không cạy được miệng cô.

Anh ta hất cằm về phía hai vệ sĩ, lạnh lùng hạ lệnh: "Đè cô ta ra!”

Vệ sĩ nghe được mệnh lệnh, lập tức đi cởi q.uần áo Thư Vãn.

Thư Vãn sợ tới mức liều mạng chống cự, nhưng không chống nổi sức lực của hai người đàn ông.

Bọn họ một trái một phải đè cánh tay cô, đè cô lên bồn rửa tay.

Một người cởi áo, người kia cởi q.uần, cả hai nhanh chóng lột s.ạch quần áo của cô...!
Bọn họ đè cô xuống và hôn cô, bên tai truyền đến tiếng cười hưng phấn của Lâm Trạch Thần.

Thanh âm kia, cùng với sự đụng chạm trên người khiến Thư Vãn chỉ cảm thấy như rơi xuống hầm băng.

“Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!”
Cô như phát điên, liều mạng giãy dụa.

Nhưng cô càng giãy dụa, càng kích th.ích cảm giác hưng phấn của Lâm Trạch Thần.

“Nhanh, nhanh xử lý cô ta!”
“Lâm Trạch Thần, tôi nói cho anh biết người đàn ông đeo mặt nạ kia là ai, anh buông tôi ra!”
Cô nắm trong tay lợi thế duy nhất, nghiến răng nghiến lợi rống lên với Lâm Trạch Thần.

Khi hai vệ sĩ nghe thấy cô muốn nói ra người đàn ông đeo mặt nạ là ai, lập tức ngừng động tác.

Lâm Trạch Thần lại không thèm để ý chút nào: "Xử lý cô ta trước, cho cô ta một bài học!”
Trước kia anh ta cũng như vậy, vừa lúc muốn xử lý cô đã bị cô dùng ngôn từ khuyên can, hại anh ta nhiều lần đều không chạm được vào cô.


Hôm nay, dù cho Thiên Vương lão tử đến, anh ta cũng muốn xử cô trước.

Nếu không làm sao anh ta có thể nuốt xuống cơn giận này chứ!
Hai người đàn ông tuân lệnh, lại lấn người xuống, sờ loạn trên người Thư Vãn.

Ngay khi hai người đàn ông sắp c.ưỡng bức được cô, cửa toilet bị người từ ngoài cửa đá văng.

Người tới, chính là Cố Cảnh Thâm trong bộ vest màu đen...!
Thời khắc nhìn thấy anh ta, Thư Vãn giống như nhìn thấy Tống Tư Việt trước kia.

Khi đó cô bị bạn học bắt nạt nhốt trong toilet, cũng là anh ta chạy vào cứu cô.

“Tống Tư Việt......”
Cô kìm lòng không đậu gọi ra một tiếng này, làm cho trái tim Cố Cảnh Thâm chợt đau đớn, ngay cả tứ chi cũng đau lên.

Anh ta liều lĩnh, chạy tới, sau khi đạp ngã vệ sĩ, cởi áo khoác trên người, đắp lên người Thư Vãn.

“Vãn Vãn, đừng sợ......”
Anh ta ôm lấy Thư Vãn, ôm chặt cô vào lòng thấp giọng trấn an một câu.

Đây là lời theo bản năng anh ta nói ra, lại làm cho Thư Vãn sửng sốt.

Bây giờ cô bỗng nhiên không phân biệt được người tới là Cố Cảnh Thâm, hay là Tống Tư Việt.

“Cố tổng......”
Lâm Trạch Thần ngồi trên xe lăn nghiêng đầu nhìn về phía Cố Cảnh Thâm.

“Vẫn khỏe chứ?”
Anh ta nhẹ nhàng chào hỏi, như thể anh ta không sợ Cố Cảnh Thâm.

Hoặc là nói Lâm Trạch Thần đã chuẩn bị sẵn sàng "Anh chết tôi sống"..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top