Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Người Chồng Thay Thế - Trò Đùa Hôn Nhân

Chương 60: Ghen.


Trương Tiểu Nặc ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử Hàn, nhận lấy ly nước từ Đường Noãn.

Uống một hơi hết ly nước, Trương Tiểu Nặc thở ra một hơi, chậm rãi lên tiếng:'' Tớ tới nhà Jiame. "

Đường Noãn chợt siết chặt cánh tay Trương Tiểu Nặc, vẻ mặt không khỏi hưng phấn.

" Người đàn ông ngoại quốc ở Hà Lan sao?! "

Trương Tiểu Nặc mỉm cười gật đầu, xung quanh chỉ có tiếng cười thấp thoáng của Đường Noãn. Khóe môi vừa nâng lên liền cảm thấy vòng eo bị ai đó siết chặt lại, cả người cô bị một lực kéo qua, trong chớp mắt đã nằm trong vòng ngực quen thuộc.

Diệp Tử Hàn thật sự không coi ai ra gì, không khách khí cúi đầu xuống cắn nhẹ lên tai cô.

Trương Tiểu Nặc có phần bất ngờ, đến lúc cô phản ứng lại thì anh đã buông cô ra. Ánh mắt nghi ngờ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, nhẹ giọng lên tiếng:" Sao thế? "


" Thế nào là thế nào? "

Diệp Tử Hàn trả lời một cách không bằng lòng, dường như muốn nổi giận.

Cảm nhận được ánh mắt của hai người đối diện đang nhìn mình, Trương Tiểu Nặc mím chặt môi nhỏ, tâm tư chuyển dời sang các món ăn trên bàn, rất nhanh liền lãng quên Diệp Tử Hàn.

Trong bữa ăn, hai cô gái vui vẻ ăn uống và bàn tán những chuyện thường ngày. Trong khi đó, hai chàng trai thì hầm hực không vui, sắc mặt cũng không tốt.

Buổi ăn kết thúc trong sự no nê, mỗi người tự lái xe về nhà.

Lăng Thiếu Phong đưa Đường Noãn trở về, nhưng hôm nay anh lại rất kì lạ.

Mở cửa ghế phụ cho cô, chờ cô nịch chặt dây an toàn mới bắt đầu di chuyển, còn lái rất chậm, rất an toàn.

Đường Noãn không khỏi nhìn anh suy ngẫm, khóe môi khẽ nhếch lên.

Suốt đoạn đường dài anh đều im lặng. Mặc cô cố gắng tiếp chuyện nhưng câu trả lời của anh cũng chỉ là:" Ừ, ờ, ok. "


Cho đến khi chiếc xe dừng hẳn ở tầng lầu cũ, hai người vẫn không thể tiếp chuyện một cách đàng hoàng.

Đường Noãn tháo dây an toàn ra, không thèm nhìn lấy Lăng Thiếu Phong. Muốn mở cửa đi xuống thì phát hiện đã bị khóa.

" Lăng Thiếu Phong, tới nhà rồi. "

Người đàn ông trong xe rút cuộc cũng không chịu nỗi lên tiếng:" Em quen người ngoại quốc Jiame kia sao? "

Đường Noãn khẽ nhíu mày, nhớ lại gương mặt tỏa nắng và thân hình cường tráng kia thì không nhịn được mỉm cười ngọt ngào:'' Chỉ gặp qua trong điện thoại. "

Lăng Thiếu Phong mím chặt môi, nụ cười ấy chói mắt đến khó chịu.

Cô chưa bao giờ đối với anh cười tươi như thế. Trong lòng cô, anh còn không bằng một người qua đường sao?

Lăng Thiếu Phong nhấn nút để có thể mở cửa xe ra, vẻ mặt lạnh lùng:" Xuống xe. "


Đường Noãn bỉu môi, chậm rãi đi xuống xe. Chỉ mới đi được một bước chân thì chiếc xe đã lao vút đi trên con đường dài.

Hừ.

Chiếc điện thoại trong túi rung lên, Đường Noãn lấy điện thoại ra mở trang web chat lên. Đập vào mắt là tấm ảnh cô gái xinh đẹp, ngũ quan rõ nét, thùy mị, thân hình nhỏ bé có phần yếu ớt, tạo cho người khác một cảm giác muốn che chở, bảo vệ.

Bàn tay di chuyển trên màn hình điện thoại, một dòng chữ nhỏ chưa kịp gửi đi thì Trương Tiểu Nặc đã gọi tới.

" Người đó là ai thế? " . 

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhạt, Đường Noãn bước từng bước trên cầu thang dài không hồi kết, có lẽ phải đổi chỗ ở rồi.

" Cô gái kia là người Jiame thầm thích, tháng này là hắn ta về Thượng Hải nhưng vì cô gái ấy nên đã ở lại Hà Lan, ngượng mộ a!"
Đường Noãn vô thức mỉm cười, nếu người cô gái ấy đồng ý, đây nhất định sẽ là một mối tình đẹp.

Làm thế nào có thể kiếm được một chàng trai vì bạn mà ở lại một thành phố xa lạ, vì bạn mà làm tất cả.

" Không biết tới khi nào... tớ mới được như vậy nhỉ? "

Đầu dây bên kia im lặng không lên tiếng, đột nhiên truyền đến tiếng thốt của Trương Tiểu Nặc và tiếng cười của Diệp Tử Hàn.

" Alo? "

Đường Noãn nhìn cuộc gọi đã tắt, ấn đường khẽ nheo lại.

Một lượng mồ hôi lớn tuôn trào làm ướt cả áo, Đường Noãn cố gượng người đi lên tầng bốn, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực.

Khi đi tới căn hộ nhỏ của mình, bất giác thở ra một hơi mệt mỏi. Đường Noãn lấy chìa khóa từ trong túi mở cửa đi vào nhà.

Cô nhìn căn hộ nhỏ của mình, sạch đẹp thoáng mát, đáng lẽ phải vui mừng nhưng cớ sao lại có một cảm giác cô đơn, một cảm giác không thể nói thành lời.
 
Chương 61: Chung giường


Khi đi tới căn hộ nhỏ của mình, bất giác thở ra một hơi mệt mỏi. Đường Noãn lấy chìa khóa từ trong túi mở cửa đi vào nhà.

Cô nhìn căn hộ nhỏ của mình, sạch đẹp thoáng mát, đáng lẽ phải vui mừng nhưng cớ sao lại có một cảm giác cô đơn, một cảm giác không thể nói thành lời.

°°°

Cũng như những ngày thường, Đường Noãn dọn vệ sinh nhà cửa, làm một ly matcha để thưởng cho bản thân sau một ngày làm mệt mỏi. Cô nằm trên giường bật lotop ra để cày những bộ phim hay.

Cuộc sống đơn giản có vẻ được nhiều người ngưỡng mộ nhỉ?

Nhưng khi bạn một mình ngồi ăn cơm với tiếng nói chuyện truyền ra từ ti vi, bạn một mình nằm trong căn phòng tối om giữa bốn góc tường, một người đi trên con đường lớn không một bóng người, lặng lẽ nằm khóc... không một ai an ủi.

Cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?


Khi màn đêm buông xuống, cả thành phố chìm trong giấc ngủ êm đềm, bạn mới thật sự hiểu rõ cảm giác cô đơn kinh khủng đến nhường nào!

Đường Noãn nằm trên giường lạnh run cả sống lưng, cô đứng dậy với lấy đồ điều khiển máy lạnh tăng lên 23°C, đóng lại chiếc lotop để bên cạnh giường. Có lẽ do yên tĩnh cơn buồn ngủ liền ập tới, vừa mới nằm lên giường thì tiếng đập cửa truyền đến.

Ấn đường khẽ nheo lại, cô ngước đầu nhìn đồng hồ giờ này đã hai mươi giờ hơn rồi.

Đường Noãn mang theo sự nghi ngờ đi ra mở cửa, đập vào mắt là người đàn ông say rượu, nhìn cô mỉm cười.

Gương mặt đỏ ngầu vì men rượu, Lăng Thiếu Phong không quan tâm đến vẻ mặt bất ngờ của cô đã tự ý đi vào nhà, đi theo hướng phòng riêng của cô.

Đường Noãn chạy theo chắn đường trước mặt anh:" Anh đi đâu đấy? "


" Ngủ."

Lăng Thiếu Phong cũng không nói nhiều, đẩy bàn tay cô ra trực tiếp mở cửa phòng nhưng một lần nữa bị cô chặn lại.

" Anh về nhà mà nghỉ ngơi, ở đây chỉ có một căn phòng. "

" Say rượu chạy xe rất nguy hiểm a. "

Đường Noãn hít một hơi thật sâu, bàn tay vẫn siết chặt cánh tay anh:" Sopha. ''

Lăng Thiếu Phong ấm ức nhìn cô, vẻ mặt như bị ai đó ăn hiếp trông thật nực cười.

" Một lần, một lần. "

Vừa nói vừa giơ một ngón tay lên như một đứa trẻ nhõng nhẽo xin mẹ làm một việc gì đó.

Đường Noãn mím chặt môi, mềm lòng buông tay ra khỏi cánh tay anh cũng như là đồng ý với lời cầu xin của anh.

Đạt được mục đích, Lăng Thiếu Phong không khỏi mỉm cười. Anh mở cửa phòng đi vào, mùi thơm nhạt dễ chịu xông vào mũi.

Không nói một lời đi một mạch vào rồi nhảy lên giường. Mùi hương quen thuộc quấn lấy tâm trí anh, khiến cho trái tim nhỏ ngứa ngấy.


Đường Noãn bất lực nhìn tướng nằm của anh. Chiếc giường đã nhỏ, một mình anh cũng đã chiếm hết nửa cái giường của cô.

Cô đi tới cạnh giường lấy cái gối nhỏ thân yêu, chưa kịp quay lưng đi bàn tay đã bị anh nắm lấy.

" Đi đâu? ''

Đường Noãn mỉm cười nhìn anh, vẻ mặt bất lực:" Ra ngoài ngủ. "

Lăng Thiếu Phong nheo lại thái dương, một tay kéo cô ngã xuống giường, nói chính xác là nửa người cô ở dưới đất, nửa người cô nằm trên người anh.

Gương mặt Đường Noãn chợt đỏ, khoảng cách hai người thật gần, gần đến nỗi cô không dám thở mạnh.

" Buông em ra. "

Lăng Thiếu Phong ôm chặt cô, không để cô phản ứng liền lật người cô lại, để cô nằm dưới thân mình:" Không."

Đường Noãn không thể phản kháng, lạnh lùng nhìn anh.

" Anh mệt rồi, em ở đây ngủ với anh được không? "
Lăng Thiếu Phong nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc cô ra sau, vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy.

Đường Noãn chợt mềm lòng, cũng không thể làm mặt lạnh với anh.

" Anh thật nặng. ''

Lăng Thiếu Phong phì cười, anh nằm sang bên cạnh nhưng vẫn không quên ôm chặt cô vào lòng, cảm giác ấm áp đắp đầy trái tim anh.

Vô thức mỉm cười.

Đương Noãn đưa tay vòng qua eo anh, mùi rượu cùng với mùi thuốc lá phả vào mũi nhưng sao cô lại cảm thấy dễ chịu?

Trong căn phòng tĩnh lặng, hai người lặng lẽ ôm lấy đối phương.

Trái tim nhỏ được đắp đầy, đắp đầy bởi cái ôm vô cùng đơn giản nhưng đó cũng đủ khiến cho họ cảm thấy vui vẻ, mãn nguyện.

 
Chương 62: Triệu chứng lạ


Trong căn phòng tĩnh lặng, hai người lặng lẽ ôm lấy đối phương.

Trái tim nhỏ được đắp đầy, đắp đầy bởi cái ôm vô cùng đơn giản nhưng đó cũng đủ khiến cho họ cảm thấy mãn nguyện, vui vẻ.

°°°

Thượng Hải.

" Hứa Tĩnh - một nghệ sĩ từng nắm trên tay nhiều tài sản giờ đây sống trong một khu nghèo nàn của thành phố Thượng Hải? "

Một nhà báo chụp được khoảng khắc Hứa Tĩnh mặc trên người bộ đồ cũ đứng trong hẻm nhỏ, cả người ốm hẳn đi, xanh xao và tiều tụy.

Tin tức vừa đăng lên mạng liền cháy lớn, lọt vào top một trong mục tìm kiếm.

Giây phút trước là một cuộc sống giàu sang phú quý, phút sau lại là một cuộc sống với một bàn tay trắng.

Giây phút trước là những bộ mặt tươi cười nhưng khi gặp nạn, những bộ mặt ấy lại trở nên khinh bị và chán ghét bạn.


Chúng ta không thể biết trước ngày mai sẽ như sảy ra chuyện gì, cũng như không thể biết được bộ mặt thật của một người là như thế nào... Truyện chính ở [ trùmtru yện.n e t ]

Diệp Tử Hàn tắt đi màn hình điện thoại, ánh mắt chuyển dời hướng lên ti vi phòng khách.

" Ăn trái cây này. "

Lăng Thiếu Phong bưng hai dĩa trái cây đã được gọt sẵn để lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử Hàn.

" Tiểu Nặc đâu rồi? "

Lăng Thiếu Phong ngó đầu nhìn ra sân vườn, khóe môi khẽ nhếch lên:" Chị dâu với Đường Noãn ngồi ghế đá bên ngoài. "

Tầm mắt dời xuống vòng dây tình nhân với chiếc nhẫn cưới của Diệp Tử Hàn. Vẻ mặt không khỏi trầm ngâm, không nhịn được lên tiếng:'' Kết hôn rồi sẽ như thế nào nhỉ? "

Lần này tới Diệp Tử Hàn im lặng, khóe môi kéo lên một đường cong hoàn mỹ.


" Kết hôn, cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn, trở nên vui vẻ, hạnh phúc. Đi làm, đi họp, thậm chí là bàn họp đồng, trái tim cũng vô thức nhớ về hình bóng của cô vợ ở nhà, chỉ muốn có thể trở về nhà sớm nhất có thể. "

Lăng Thiếu Phong nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Diệp Tử Hàn, đột nhiên cũng muốn có một gia đình nhỏ.

" Sao hôm nay Lăng Thiếu Phong lại muốn đãi tiệc ở nhà nhỉ? ''

Đường Noãn xoay người nhìn hai người đàn ông đang trò chuyện trong nhà, không tự chủ mỉm cười:" Tớ không biết. "

Một đàn gió lướt qua làm những cành lá vàng nhạt rơi xuống mặt đất.

Trương Tiểu Nặc vô thức run người, sắc mặt cũng không tốt.

Thấy thế, Đường Noãn liền đỡ Trương Tiểu Nặc vào trong, hét to:" Diệp Tử Hàn, đã mười tám giờ hơn rồi đưa cậu ấy về nghỉ ngơi đi. "


Diệp Tử Hàn thấy cô có vẻ không ổn liền nhanh chân lái xe đưa cô về nhà.

Đường Noãn thì ở lại dọn bếp cho Lăng Thiếu Phong, lau sạch sẽ mọi góc cạnh mới mỉm cười thỏa mãn

Cô xoay người tháo tạp dề ra, đáp lại ánh mắt của người đàn ông đứng ngoài bếp.

" Xong hết rồi, em về trước nhé. ''

Vừa nói vừa đi ngang qua anh nhưng bàn tay lại bị nắm chặt.

" Ở lại đây đi."

Đường Noãn mỉm cười ngại ngùng, không lên tiếng đồng nghĩa với việc khướt từ.

Lăng Thiếu Phong ôm lấy cô vào lòng, cằm cọ cọ vào vai cô, thủ thỉ:" Anh thiếu gối ôm, em thiếu người ôm, hay chúng ta về chung một nhà nhé. "

Trái tim Đường Noãn chợt rung lên, không nghe lời mà đập loạn xạ.

Chiếc xe màu đen chầm chậm chuyển động trên đường, Trương Tiểu Nặc bất chợt cảm thấy đau đầu, không thể thở nỗi.
'' Dừng xe. "

Chiếc xe chuyển động chậm dần đậu ngay lề đường, Trương Tiểu Nặc không nói một lời mở cửa đi xuống xe, tham lam hít hửi không khí trong lành.

" Đi dạo công viên được không anh? "

Trương Tiểu Nặc chỉ vào một công viên nhỏ ngay ngã tư đường, nơi này cũng không gọi là một công viên lớn, chỉ là một khu vực nhỏ để cho người dân tản bộ.

Diệp Tử Hàn đi tới bên cạnh Trương Tiểu Nặc, cởi chiếc áo vest ngoài khoát lên người cô.

Hôm nay thời tiết mát mẻ, đàn gió khẽ lướt qua tạo cho người khác một trạng thái thoải mái, mát mẻ. Dưới ánh đèn vàng nhạt được trưng bày ở mỗi đoạn đường nhỏ là hai hình bóng nắm chặt tay nhau đi trên đường.

Trương Tiểu Nặc đi được một vòng đã bắt đầu mệt mỏi, cô ngồi xuống ghế dựa màu trắng trong công viên, tựa đầu vào vai anh.
" Sáng nay em đi bệnh viện, bác sĩ phát hiện một triệu chứng rất lạ."

Diệp Tử Hàn khựng người lại, lo lắng xoay người qua ngồi đối diện với cô, giọng nói có phần gấp gáp:" Bác sĩ nói thế nào? Đi, đi bệnh viện kiểm tra lại. "

Diệp Tử Hàn khẩn trương kéo Trương Tiểu Nặc đứng dậy nhưng cô lại mỉm cười ngồi một chỗ, kéo anh ngồi xuống.

Trương Tiểu Nặc nắm chặt bàn tay anh đặt lên bụng nhỏ của mình.

" Trong đây... có một thiên thần nhỏ. "

 
Chương 63: Vợ tôi có thai rồi


Trương Tiểu Nặc nắm chặt bàn tay anh đặt lên bụng nhỏ của mình.

" Trong đây... có một thiên thần nhỏ. "

Không gian yên tĩnh với cơn gió mát mẻ khẽ lướt qua. Ánh sáng bên ven đường chiếu xuống mặt đất làm rõ hình bóng của hai người ngồi trên ghế.

Vẻ mặt Diệp Tử Hàn kinh ngạc đến tột độ, cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, chỉ cảm nhận được bàn tay của mình bị siết chặt lại, siết chặt đến nỗi không thể nào dứt ra.

" Thật...? "

Diệp Tử Hàn không tin tưởng vào đôi tai của mình, trong lòng có phần chờ đợi, có phần ngột ngạt.

Một lần nữa, Trương Tiểu Nặc lật lại tay anh đang khẩn trương run rẫy để lên bụng nhỏ ấy.

" Con à, chào ba đi. "

Diệp Tử Hàn đột nhiên phì cười, một nụ cười ấm áp nhất mà cô từng thấy, ánh mắt anh tràn ngập niềm vui, khóe miệng cũng kéo giãn cả ra. Anh siết chặt bàn tay cô, kích động ấn lên trán cô một nụ hôn dài.


" Cảm ơn em, cảm ơn em, cảm ơn. "

Khóe mắt Trương Tiểu Nặc chợt đỏ, khi biết mình có con Diệp Tử Hàn không như các ông bố khác chạy tung tứ phía, anh lại để tay lên bụng cô không chịu rời đi. Tuy đây không giống với tưởng tượng của cô nhưng cô vẫn cảm nhận được Diệp Tử Hàn rất yêu, rất yêu đứa bé này.

" Về thôi, chúng ta về nhà. "

Trương Tiểu Nặc gật đầu, vừa muốn đứng dậy anh đã ẵm cô lên. Trương Tiểu Nặc theo phản xạ la lên, một nụ hôn quen thuộc liền hôn xuống.

" Ưm! "

Diệp Tử Hàn buông đôi môi nhỏ của cô ra, không nhịn được cong khóe môi:" Chúng ra về nhà."

Trương Tiểu Nặc mỉm cười ngại ngùng, hai tay vòng qua cổ anh, tựa đầu vào bộ ngực cường tráng ấy.

Diệp Tử Hàn nhẹ nhàng đặt cô lên ghế phụ. Nhanh chân leo lên xe, chỉnh sửa ghế ngồi, điều hòa, còn mở cả nhạc lên. Đoạn đường về nhà đột nhiên thật dài, con đường này có thể chạy với vận tốc bốn mươi lăm đến sáu mươi. Anh chạy với tốc độ ba mươi lăm, chiếc ô tô hai bánh còn chạy nhanh hơn anh.


Trương Tiểu Nặc liếc nhìn anh, khóe miệng giật giật.

Ở một diễn biến khác, Đường Noãn ngồi trên giường xem phim nhưng sắc mặt lại đỏ ngầu, trái tim nhỏ đập theo tiếng nước chảy từ phòng tắm.

Khi tiếng nước chảy dừng hẳn, trái tim đập nhanh đến khó chịu, không kiềm được suy nghĩ lung tung.

Không sao đâu, anh ấy hứa sẽ không làm gì mình cơ mà.

Tự nhủ với bản thân là như vậy nhưng vẫn cảm thấy lo sợ, Đường Noãn a Đường Noãn, sao mày lại có thể đồng ý ngủ ở đây chứ?!

Lúc này cửa phòng tắm mở toang ra, Lăng Thiếu Phong mặc trên người bộ đồ ngủ màu đen, vừa đi vừa lau đầu.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, không khí thập phần ngại ngùng.

Lăng Thiếu Phong chuyển dời ánh mắt sang chỗ khác, để chiếc khăn lên bàn. Anh nhấn nút tắt đèn bên cửa, cả căn phòng liền chìm trong bóng tối, chỉ có một ánh đèn nhỏ chói lóa bên cạnh giường.


Cảm nhận được một bên giường bị lún xuống, Đường Noãn hít một hơi thật sâu, mùi thơm của dầu gội, sữa tắm xông vào mũi, cô vô thức nuốt nước bọt.

Lăng Thiếu Phong xoay qua tắt đèn bên cạnh giường, kéo cô nằm xuống ôm vào lòng.

" Ngủ. "

Đường Noãn cắn chặt môi dưới, hai tay hai chân của anh ôm chầm lấy cô khiến cô không thể nào thoát khỏi cái ôm ấy.

Căn phòng yên tĩnh vô cùng, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của cả hai.

Đường Noãn thả lỏng người, liếc sang thấy anh đã chìm vào giấc ngủ, liền nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang ôm chặt thân thể cô.

Chưa kịp gỡ anh đã ghì chặt người cô khiến cô chẳng thể nào cử động.

" Em... em chưa muốn ngủ. "

" Vậy chúng ta tâm sự mỏng."

"..."

Trong phút chốc anh đã nằm lên người cô, không khách khí hôn lên cái miệng nhỏ nhưng rất nhanh liền rời ra.
" Thế nào? Có muốn ngủ không? "

Trong bóng tối, Đường Noãn không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ cảm nhận được bàn tay anh từ gương mặt cô dời xuống cái cổ nhỏ, nút áo đầu tiên bị anh tháo tung ra.

" Lăng Thiếu Phong! "

Lăng Thiếu Phong cong cong khóe môi, nằm xuống bên cạnh cô:" Được rồi, ngủ đi. "

Lúc này, điện thoại để bên cạnh bàn chợt rung lên, Lăng Thiếu Phong buông cô ra, nhướn người với lấy chiếc điện thoại.

" Vợ tôi có thai rồi. "

 
Chương 64: Cạn lời


Lúc này, điện thoại để bên cạnh giường chợt rung lên, Lăng Thiếu Phong buông cô ra, nhướn người với lấy chiếc điện thoại.

" Vợ tôi có thai rồi. "

Lăng Thiếu Phong hốt hoảng bật người dậy, lại nhanh hơn anh một bước rồi.

Đường Noãn nhìn anh ngơ ngác ngồi một chỗ liền ngồi dậy:" Sao thế? "

" Chị dâu mang thai rồi. "

Đường Noãn mỉm nâng khóe môi, có phần ngượng mộ Trương Tiểu Nặc:" Được hai tuần rồi. "

Bất chợt, Lăng Thiếu Phong không nói một lời liền đè cô lại, mỉm cười khúc khích:" Phải tăng tốc độ cho bằng chú ta mới được. "

" Này, buông em ra! "

" Không. "

" Lưu manh. "

°°°

Những điều cần làm, cần tránh trong giai đoạn mang thai.

Bổ sung cho mẹ bầu những dưỡng chất đặc biệt cần thiết trong giai đoạn đầu mang thai như: Axit folic, canxi, sắt.

Không được hút thuốc dù chủ động hay bị động.


Bổ sung quá liều lượng dưỡng chất cho phép.

Không được leo trèo, mang vác, làm việc nặng.

Không được gập người lên xuống thường xuyên sẽ gây chóng mặt, choáng váng do máu không kịp bơm nên não.

Không được đứng quá lâu hoặc đứng lên ngồi xuống đột ngột.

Trong thời gian mang thai ba tháng đầu này, người mẹ phải tránh các hoạt động mạnh, các môn thể thao vận động dùng sức, mạo hiểm như chạy bộ, nhảy dây, leo núi...

Việc tập thể dục là rất tốt cho phụ nữ mang thai nhưng hãy chú ý lựa chọn những bộ môn nhẹ nhàng như yoga, đi bộ... để tăng cường sức khỏe.

Các mẹ bầu cũng cần tránh những loại thức uống có cafein, rượu bia, thuốc lá để thai nhi phát triển mạnh khỏe. Đặc biệt, người mẹ cần phải giữ gìn sức khỏe để tránh các bệnh như cảm lạnh, đau bụng, truyền nhiễm.


Bên cạnh đó, mẹ nên được tiêm phòng đầy đủ các loại vắc xin cho bà bầu để bảo vệ sức khỏe mẹ và bé.

Tránh quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ khi mang thai.

Phải luôn tích cực, lạc quan, hướng thiện.

Trong phòng tổng giám đốc.

Lăng Thiếu Phong gác chân lên bàn nhìn gương mặt tiều tụy của Diệp Tử Hàn, có phần mát lòng.

" Tối qua không ngủ sao? "

Diệp Tử Hàn không trả lời, chỉ gật đầu đáp lại câu hỏi của Lăng Thiếu Phong, ánh mắt tập trung vào màn hình máy tính.

" Chị dâu vừa mang thai không được làm những việc quá kịch liệt, chú hiểu chứ? "

Lăng Thiếu Phong một vẻ trách móc nhưng khóe miệng lại giật giật, dường như nhịn cười.

Có người làm thầy chùa ba tháng a!

" Tôi chỉ ngồi canh Tiểu Nặc, sợ cô ấy ngủ rớt xuống giường. "

" Tại sao không dùng tay, dùng chân đè chị ấy lại? "

" Sẽ trúng thai nhi. "


"... "

Diệp Tử Hàn không thèm quan tâm vẻ mặt của Lăng Thiếu Phong, tiếp tục nghiên cứu những việc cần làm khi mang thai.

" Cộc cộc. "

Lăng Thiếu Phong vô thức nhìn sang nơi phát ra tiếng động, thấy Diệp Tử Hàn không phản ứng liền lên tiếng:" Vào. "

Cô thư ký đẩy cửa đi vào, trên tay mang theo nhiều sấp tài liệu để lên bàn Diệp Tử Hàn.

" Diệp tổng, đây là những thông tin ngài cần. "

" Được rồi, cô ra đi. "

Cô thư ký vừa muốn xoay người rời khỏi thì chợt nhớ một vấn đề:" Việc bồi thường, Hứa Tĩnh vẫn chưa liên lạc với luật sư, có cần đưa lên tòa giải quyết? "

Diệp Tử Hàn ngưng động tác đánh máy, vẻ mặt có phần thẩn thờ. Không biết bao lâu mới chậm rãi lên tiếng:" Không cần bồi thường nữa, thông báo bên ngoài, không cần đóng băng cô ta nữa. "

Cô thư ký không hiểu nguyên nhân nhưng vẫn làm theo, tức khắc liên hệ với các truyền thông, tuyên bố " phóng sanh " Hứa Tĩnh.
" Sao lại tha Hứa Tĩnh? "

Lăng Thiếu Phong vẻ mặt mờ mịt, muốn Hứa Tĩnh thành con chuột bên đường đã bỏ rất nhiều công sức, sao bây giờ lại dễ dàng tha cho cô ta?

" Chú có tin trên đời này có quả báo không? "

Mọi chuyện có thể xảy ra là cô ta tự mình làm ra, không trách ai được. Nhưng anh có phần đẩy cô ta vào vực sâu, nếu có quả báo, không chừng sẽ rơi vào đời sau, vào con cháu của mình.

Lăng Thiếu Phong có phần bất lực, không ngờ sẽ có một ngày Diệp Tử Hàn lại trở thành như thế.

Trở thành một người có tình thương như thế!

Anh nhìn sấp tài liệu trên bàn, buồn chán với lấy một cái.

" Những loại sữa tốt cho trẻ em, giúp trẻ em phát triển toàn diện. "

"..."

" Chú gọi tôi tới đây làm gì? " Lăng Thiếu Phong vẻ mặt mệt mỏi chỉ muốn về nhà, bây giờ anh không muốn ở lại đây một giây phút nào.
Chợt nhớ đến mục đích, Diệp Tử Hàn đóng lại máy tính, với lấy chiếc áo vest ngoài:" Đi lựa đồ dùng em bé. "

"..."

Thật sự quá đáng.

Có cần làm quá lên vậy không?

 
Chương 65: Ông xã


" Ngày đi, tháng chạy, năm bay. Thời gian nước chảy chẳng quay được về. "

Thời gian chớp mắt đã qua, thai nhi trong bụng của Trương Tiểu Nặc đã được sáu tháng tuổi.

Trương Tiểu Nặc mặc trên người bộ đầm trắng tinh khiết, tóc được cột gọn gàng ngang thắt lưng.

Cô ngồi trước ngôi mộ quen thuộc, dưới đất là một bó hoa trắng, một ly rượu nhỏ.

Trương Tiểu Nặc nâng khóe môi, bàn tay vô thức sờ lên chiếc bụng đang nhô lên:" Thiên Ca, em tới bệnh viện khám định kỳ, con trai rất mạnh khỏe."

Đáp lại cô vẫn là một khoảng trống vắng nhưng Trương Tiểu Nặc vẫn điềm đạm lên tiếng:" Con trai nuôi của anh thật phá, mỗi tối nó đều đánh lộn trong bụng em, không một buổi nào được yên ổn. "

Lời nói đầy ý tứ trách móc nhưng nụ cười trên môi đã bán đứng cô. Mỗi lần như thế thật sự rất đau nhưng lại cảm thấy vui vẻ, một niềm vui đắp đầy trái tim nhỏ của cô.


Sinh mạng thật sự rất quý giá và kì diệu, cô chứng kiến nó từ một thai nhi nhỏ bé từ từ có tay, có chân, có cả nhịp tim.

Nó gắn với sinh mạng của cô, bảo bối của cô.

Trương Tiểu Nặc chậm rãi lên tiếng, ánh mắt phiếm hồng:" Em phải về rồi, lần sau em lại tới nhé. "

Dứt lời, cô khó khăn đứng dậy, chầm chậm bước đi con đường hẻo lánh. Gió mát khiến cô lạnh cả sống lưng, trái tim nhỏ vô thức bị siết chặt lại.

Diệp Thiên Ca, kiếp sau, kiếp sau em sẽ làm trâu làm bò bên cạnh anh.

Kiếp này, em phụ anh rồi.

Diệp Tử Hàn ngồi trên xe thấy Trương Tiểu Nặc bước ra liền vội vàng xuống xe đỡ cô vợ nhỏ của mình.

Nhìn thấy ánh mắt phiếm hồng ấy, trái tim không khỏi đau lòng. Bác sĩ nói là do tâm lý, phụ nữ có thai rất dễ xúc động, không kiềm được cảm xúc của bản thân.


Phụ nữ thật sự rất khó làm, đặc biệt những lúc mang thai, sinh con.

" Lạnh không? "

Vừa nói vừa giúp cô cài dây an toàn, một vẻ mặt sủng nịnh.

Trương Tiểu Nặc lắc đầu, chiếc xe chậm rãi di chuyển. Nhìn những cảnh vật bên ngoài tâm trạng cũng bình ổn lại.

Diệp Tử Hàn không đưa cô về nhà mà trực tiếp qua nhà của Lăng Thiếu Phong.

Từ lúc Đường Noãn dọn tới sống thử với Lăng Thiếu Phong thì hễ một tuần lại đãi ăn hai ba lần. Tuy làm rất mệt nhưng vô cùng vui vẻ.

Thậm chí Lăng Thiếu Phong có ý định muốn mua căn hộ bên cạnh nhà hai người nhưng rất tiếc chủ căn hộ không chịu bán.

Trương Tiểu Nặc khẽ mỉm cười, vô thức sờ lên chiếc bụng to.

Chiếc xe dừng lại ở căn nhà Lăng Thiếu Phong, Diệp Tử Hàn đỡ cô xuống xe, chưa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng nói của Lăng Thiếu Phong.


" Hai anh chị cuối cùng cũng tới rồi. "

Vừa nói vừa bắt đầu nướng các hải sản, mùi thơm phưng phức khiến cô không nhịn được nuốt nước bọt.

Do có khói bụi nên cô được ngồi một chỗ chơi đùa, bà bầu cũng rất có lợi a.

Lúc này, Diệp Tử Hàn bưng các món ăn tới để lên bàn, ngồi xuống bên cạnh cô.

" Ăn ít thôi, một lát về anh nấu cháo cho em. "

Vừa nói vừa sờ lên bụng của cô, nhướn người qua hôn lên má hồng hào ấy.

Trương Tiểu Nặc mỉm cười ngọt ngào, vâng dạ:" Em muốn ăn cháo cá. "

Khóe miệng cong lên, Diệp Tử Hàn cưng chiều nhéo má cô:" Gọi ông xã. "

" Ông xã. "

" Ngoan. "

Sắc mặt Trương Tiểu Nặc chợt phiếm hồng, thật sự muốn cắn vào mặt anh một cái thật mạnh.

Lần đầu tiên cô gọi ông xã là lúc mang thai được bốn tháng. Diệp Tử Hàn nghe tin cô nhập viện vì bị té ngã ở quán coffee liền bỏ cuộc họp chạy vào.
Ngày đó, anh chạy vào bệnh viện với một bộ dạng lo sợ, gương mặt trắng bệch. Thấy cô anh liền nhào tới ôm chặt cô vào lòng, lúc ấy cô cảm nhận được cả người anh run lên.

Diệp Tử Hàn ôm chặt cô không buông, dường như sợ sẽ mất đi một món vật quý báu.

Vì cái té ấy mà Trương Tiểu Nặc muốn khóc nấc lên, tuy bác sĩ bảo không có gì nhưng vẫn không kiềm được sự lo lắng trong lòng.

Nhưng không hiểu tại sao, khi có anh bên cạnh trái tim cô liền bình ổn trở lại.

Trong giây phút ấy cô mới biết Diệp Tử Hàn và cô là một. Nếu trên đời không có Diệp Tử Hàn, Trương Tiểu Nặc cũng không muốn ở lại một phút giây nào.

Và... Diệp Tử Hàn rất yêu, rất yêu, rất yêu Trương Tiểu Nặc.

" Ông xã. "

Diệp Tử Hàn theo phản xạ quay người lại, chưa kịp phản ứng một cái hôn liền rơi xuống.
" Yêu anh. "

 
Chương 66: Diệp Hạo Hiên


Bụng của Trương Tiểu Nặc ngày càng to, ngày sinh cũng sắp cận kề.

Khi bác sĩ thông báo sẽ sinh trong tháng mười hai này, thì hai bố mẹ trẻ rơi vào trạng thái lo âu. Tuy Trương Tiểu Nặc được Đường Noãn chăm sóc kỹ lưỡng nhưng Diệp Tử Hàn vẫn cảm thấy lo lắng, vì thế đưa cô vào bệnh viện tư để nhân viên y tá chăm sóc.

Đây là quyết định đúng đắn nhất, bởi vì Trương Tiểu Nặc lại sinh trước vài ngày, khác với dự định của bác sĩ.

Hoàng hôn vừa buông xuống, ánh nắng vàng nhạt chiếu vào căn phòng bệnh sang trọng, chiếu vào gương mặt say ngủ của cô gái nhỏ.

Cả căn phòng chìm vào sự im lặng thì bụng Trương Tiểu Nặc chợt co thắt lại, dập tắt cả cơn buồn ngủ. Cô nhíu chặt chân mày, không nhịn được la thét lên.

Hai y tá trẻ vội vàng đẩy cửa xông vào, một cô y tá chạy tới đỡ Trương Tiểu Nặc, không ngừng nhấn chuông ở ngay đầu giường.


Các bác sĩ liền gấp gáp chạy vào kiểm tra cho Trương Tiểu Nặc:" Vỡ nước ối rồi, đáy huyệŧ chưa có dấu hiệu giãn nở, đẩy vào phòng sinh, gọi cho Diệp tiên sinh. "

Khi Diệp Tử Hàn nhận được điện thoại thì gấp rút chạy tới bệnh viện. Hôm nay đi khảo sát công trình ở phía ngoại thành, khi chạy tới bệnh viện đã là hai giờ sau.

Trong hành lang tĩnh lặng, tiếng bước chân dồn dập chạy tới phá đi sự im lặng vốn có.

Lúc Diệp Tử Hàn chạy tới, Lăng Thiếu Phong cũng đã có mặt, tiếng la thét kêu đau truyền tới tai khiến trái tim Diệp Tử Hàn đập dữ dội.

Không đợi Lăng Thiếu Phong lên tiếng, anh đã đẩy cửa xông vào phòng sinh đẻ. Vẻ mặt cô gái đau đớn đập vào mắt, Diệp Tử Hàn đi tới nắm lấy tay cô, giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán:" Không sao, anh đây rồi. "


Chứng kiến vợ mình khóc không thành tiếng anh chỉ có thể gào thét trong lòng, cảm giác bất lực, không giúp được gì ấy khiến anh muốn gϊếŧ chết bản thân.

" Bác sĩ đâu? Tại sao còn chưa sinh được?! "

Ông bác sĩ đi tới một lần nữa kiểm tra đáy huyệŧ, thai tim, mồ hôi nhễ nhại:" Đáy huyệŧ chỉ mới mở được bốn đến bảy xăngtimet, quý phu nhân chưa thể sinh được. "

Đường Noãn mím chặt môi lau đi lượng mồ hôi lớn trên trán, lên tiếng an ủi:" Tiểu Nặc, cố lên, chỉ vài tiếng nữa thì con trai của cậu ra đời rồi. "

Trương Tiểu Nặc cắn chặt môi dưới, cơn đau thắt dưới bụng làm cho gương mặt cô trắng bệch như một người bị bệnh nặng.

Diệp Tử Hàn nắm chặt tay cô, cúi đầu hôn lên trán của cô.

Ngay lúc này, anh thật sự hối hận tại sao lại để cô mang thai.

Mang thai, sinh con là một việc kinh khủng đến nhường nào!


Không biết bao lâu, năm tiếng hay sáu tiếng, cơn đau khiến cô muốn ngất đi. Khi đáy huyệŧ giãn nở hoàn toàn, bác sĩ cũng bắt đầu tiến hành đỡ đẻ.

" Rặn ra, dùng sức. "

Trương Tiểu Nặc cảm thấy cơ thể bị xé toạc làm đôi theo chiều dọc, tiếp sau đó là trạng thái đau dữ dội khiến cô sống không bằng chết.

Diệp Tử Hàn đứng bên cạnh nắm chặt tay cô:" Cố lên vợ, một chút nữa thôi. "

" Dùng sức, sắp ra rồi. Đúng rồi, dùng sức rặn nó ra. "

" Aaa! "

Trương Tiểu Nặc dùng hết sức lực la thét lên, cơn đau xuất hiện từng cơn với cảm giác như vặn xé cơ thể ra làm đôi.

Lúc này, tiếng khóc của em bé truyền đến tai, một giọt lệ đau đớn chợt rớt xuống.

Trương Tiểu Nặc khóc không thành tiếng, như thể mọi mẩu xương trong cơ thể đều vỡ vụn ra và tất cả cùng lúc được đẩy hết ra ngoài.
Cơn đau khiến cô tưởng rằng mình sắp chết, không còn sức ngồi dậy để ngắm nhìn con trai bảo bối của mình. Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được một nụ hôn rơi xuống mặt cô, vô cùng dịu dàng.

Điều quá đáng hơn là cô lại cảm nhận được một giọt lệ nóng rơi xuống mắt cô.

" Dù có đau đớn nhưng một khi phép màu nhỏ bé chào đời, cảm giác cực kỳ nhẹ nhõm lan tỏa và mọi đau đớn giờ đây đều trở nên xứng đáng khi bạn được ôm ấp con trên tay. "

Đúng thế, đây là nỗi đau đớn nhất mà cô từng gặp nhưng là nỗi đau duy nhất có thể khiến cô mỉm cười.

Diệp Hạo Hiên.

Ngày hai mươi tám tháng mười một, Diệp Hạo Hiên ra đời.

 
Chương 67: Ngoại truyện 1: Bởi vì yêu


Ngày mới, một mở đầu mới.

Ánh mặt trời chiếu sáng cả thành phố phồn hoa, rộng lớn. Ánh sáng len lỏi chiếu vào làm sáng căn phòng tối đen, phòng tắm, sopha, giường ngủ đều có dấu tích của trận chiến ngày hôm qua.

Trương Tiểu Nặc nhíu chặt chân mày bởi ánh nắng mặt trời. Làn da trắng nõn không tì vết lộ ra với những dấu ấn mờ ám.

Cô gượng người ngồi dậy nhìn căn phòng không một bóng người, giường ngủ dành cho em bé bên cạnh cũng trống rỗng.

Theo phản xạ bật người dậy, Trương Tiểu Nặc với lấy chiếc áo mỏng mặc lên người, chạy xuống lầu.

" Diệp Tử Hàn. "

Vừa đi vừa gọi tên anh nhưng đáp lại lời gọi của cô chỉ là một khoảng trống vắng.

Trương Tiểu Nặc đi khắp căn nhà vẫn không thấy bóng dáng của hai cha con họ Diệp, bắt đầu khẩn trương gọi điện thoại.


Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng nói quen thuộc truyền đến:" Sao thế? "

" Hạo Hiên đâu rồi? "

" Ở công ty. "

Trương Tiểu Nặc ngắt cuộc gọi, nhanh chóng thay quần áo gọi xe đến công ty của Diệp Tử Hàn.

Diệp Tử Hàn nhìn cuộc gọi đã ngắt, bất lực lắc đầu. Ánh mắt chuyển dời nhìn sang " gấu bông " mềm mại, không nhịn được nhéo lên má trắng hồng của thằng bé.

" Mẹ sắp tới rồi đây. "

Diệp Hạo Hiên ngồi trên đùi Diệp Tử Hàn, cầm một chiếc xe nhỏ tự mình chơi đùa. Hình như cậu bé hiểu được những gì anh nói, nghe thấy mẹ tới liền cười khúc khích, hai đồng tiền bên má lún sâu vào khiến cho anh chỉ muốn nhéo nó một cái thật mạnh.

Diệp Tử Hàn ôm cậu bé vào lòng, hôn lên hai bên má.

Diệp Hạo Hiên được hưởng những gen tốt từ ba mẹ. Đôi mắt to tròn nhìn rất có thần, mũi lại cao với làn da mềm mại, trắng nõn.


Chỉ mới vài tháng tuổi đã thu hút nhiều nhân viên nữ trong công ty, đặc biệt là cô thư ký.

Hễ Diệp Tử Hàn ẵm con trai tới công ty, cô thư ký liền quăng hết mọi việc để làm nước, bắt đầu lấy đồ chơi ra để thằng bé chơi đùa, quên cả việc làm coffee đen cho anh.

Hai cha con chưa được tâm sự với nhau thì Trương Tiểu Nặc đã mở cửa xông vào.

Cô không nói một lời ôm chặt Diệp Hạo Hiên, cưng nựng hôn lên má thằng bé:" Con nhớ mẹ không? "

"..."

Trương Tiểu Nặc ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử Hàn nhưng lại coi anh như người vô hình. Bắt đầu pha sữa cho con trai, thấy nó cầm bình sữa uống không ngừng, chợt đau lòng, chắc nó rất đói.

" Anh cho nó uống rồi. " Thấy sắc mặt cô không tốt anh liền lên tiếng giải oan cho mình.

Trương Tiểu Nặc vô cùng yêu thương Diệp Hạo Hiên, yêu đến mức quá đáng. Chắc có lẽ là cô đấu tranh với tử thần sinh nó ra, biết được nỗi đau khi sinh con. Cũng bởi vì từ nhỏ Trương Tiểu đã thiếu đi tình thương gia đình, vì thế mỗi sự yêu thương đều dồn hết vào Diệp Hạo Hiên.


Diệp Tử Hàn thấy cô im lặng liền ôm cô vào lòng như một đứa trẻ nũng nịu:" Được rồi, sau này anh sẽ không " làm " lâu như thế, để em dậy sớm cho con uống sữa, được chưa? "

Giọng điệu rõ ràng rất nghiêm túc nhưng sao cô lại cảm thấy ngượng ngùng.

Trương Tiểu Nặc nhéo vào tay anh một cái thật mạnh:" Lần sau đưa con tới công ty nhớ gọi em, nó đói sẽ khóc. "

" Vâng. "

Trương Tiểu Nặc nhìn anh phì cười, vốn định tới đây sẽ chửi anh thúi người nhưng khi nhìn thấy cảnh hai cha con ôm nhau thì cơn giận cũng quăng ra sau lưng.

" A, mum, mum. " Diệp Hạo Hiên uống hết chai sữa, tự mình nói chuyện một mình.

Trong căn phòng tổng giám đốc sa hoa nhưng lại thiếu đi hơi thở, sức sống. Bây giờ nó được vun đắp bằng những tiếng cười của trẻ em, những đồ chơi em bé làm cho căn phòng thêm phần ấm áp.
Trương Tiểu Nặc ru con ngủ, sau đó ẵm nó vào phòng nghỉ ngơi.

Diệp Tử Hàn xử lý các tài liệu trên bàn, thấy cô đi tới bên cạnh thì một tay kéo cô ngồi lên đùi mình. Vùi đầu vào chiếc cổ thon, mùi thơm mát dịu xông vào mũi, khiến anh không tự chủ hôn lên đó.

Trương Tiểu Nặc khóe miệng cong lên, hai tay ôm lấy cổ anh:" Ông xã. "

Diệp Tử Hàn mỉm cười nhìn cô, hễ cô gọi như vậy anh đều không nhịn được mỉm cười.

" Thế nào? " Giọng nói ấm áp, cưng chiều biết nhường nào!

Trương Tiểu Nặc nhếch miệng cười tinh nghịch, hôn lên tai anh dường như quyến rũ:" Em muốn cô công chúa."

Vẻ mặt Diệp Tử Hàn khựng lại vài giây, không hề suy nghĩ mà thẳng thừng từ chối.

" Tại sao? "

Diệp Tử Hàn dịu dàng nhéo cái mũi nhỏ ấy, ôm chặt lấy cô:" Sẽ rất đau, không được. "

" Hừ! "

Trương Tiểu Nặc bĩu môi, tức giận nhưng lại không thể nào giận dỗi.
Đàn ông ai chẳng mong cô vợ của mình có thể sinh con. Thời phong kiến còn có suy nghĩ sinh càng nhiều càng tốt kia mà.

Nhưng Diệp Tử Hàn lại khác với họ. Bởi vì anh đã chứng kiến khi sinh đau đến nhường nào.

Cũng bởi vì, anh yêu cô.

 
Chương 68: Ngoại truyện 2: Cầu hôn


" Một bình rượu trắng, một thân gió sương.

Nhớ nhung chẳng dứt xuyên qua cả đời.

Một tràng hồi ức, sinh sinh diệt diệt, sáng trong tâm ta.

Nước mắt hòa hương rượu, khúc ca sầu bi..."

Lăng Thiếu Phong nghe theo tiếng nhạc đi vào phòng bếp, tiếng nhạc quen thuộc dẫn dắt anh đến tìm cô gái nhỏ của mình.

Đường Noãn đang rửa chén bất chợt vòng eo nhỏ bị ai đó ôm chặt, hơi thở nóng hổi phả vào tai khiến cả người cô run lên.

" Xong chưa? "

Cô né đi sự thân mật ấy, chậm rãi lên tiếng:" Mười phút nữa. "

Sau khi làm xong những việc ở bếp Lăng Thiếu Phong liền kéo cô lên xe, tỏ ra vẻ thần bí, nhất quyết không chịu nói đưa cô đi đâu.

Đường Noãn nhìn cảnh vật bên ngoài, hình như là đường qua nhà Trương Tiểu Nặc.

Ấn đường khẽ nheo lại, không khách khí nhéo lên đùi anh một cái thật mạnh:" Hỏi anh đi đâu cũng không trả lời, đồ chơi em mua cho Hạo Hiên không có đem rồi này. "


Lăng Thiếu Phong khẽ nhếch miệng cười, vẻ mặt lưu manh:" Để lại ở nhà, sau này chúng ta cũng sẽ dùng cơ mà. "

"..." Đường Noãn không trả lời, khóe môi bất giác nâng lên.

Chiếc xe chuyển động chậm dần, dừng ngay bên cạnh nhà Trương Tiểu Nặc.

Đường Noãn hưng phấn nhảy xuống xe, hai ngày rồi cô chưa có gặp bé Hạo Hiên, trong lòng dâng lên sự nhớ nhung.

Nhắc tới thằng bé ấy nụ cười trên môi Đường Noãn càng thêm tươi tắn.

Vừa đi được vài bước liền bị một lực kéo lại, Đường Noãn bị Lăng Thiếu Phong kéo tới căn nhà bên cạnh Trương Tiểu Nặc.

Vừa muốn hỏi anh làm gì thì Lăng Thiếu Phong đã đẩy cửa nhà người ta, tự nhiên nắm tay cô trực tiếp bước vào nhà.

Đường Noãn nhìn xung quanh không một bóng người, vẫn chưa hiểu vấn đề, lát sau mới sững người thốt lên:" Anh mua căn nhà này rồi? "


Lúc trước anh đã có ý định mua căn nhà này với giá cao gấp đôi nhưng người chủ kiên quyết không bán, nhưng sao bây giờ...?

Trong đầu xuất hiện nhiều nghi vấn không cách nào giải thích, lúc cô phản ứng lại thì đã đứng trong phòng khách.

Đường Noãn đơ người nhìn xung quanh, các thiết bị đồ dùng đầy đủ, căn nhà trang trí nhẹ nhàng với tông màu trắng, đen.

Thiết kế này rất giống nhà của Diệp Tử Hàn, trang trọng nhưng không kém phần ấm áp, vào rồi chỉ muốn ngồi một chỗ nằm hưởng thụ không đi đâu.

Đường Noãn mỉm cười nhìn khắp nơi, tầm mắt dừng lại ở cái bảng được treo trên cầu thang, xung quanh là những bong bóng đầy màu sắc được thắt trên sợi dây dài cột hai bên cầu thang.

" Married for me okay? "

Lăng Thiếu Phong ôm cô từ phía sau, khẽ hôn lên chiếc cổ thon dài:" Thế nào? "


Không khí yên tĩnh đến lạ thường, đến nỗi cô có thể nghe thấy trái tim của mình đang đập hỗn loạn không ngừng.

Trong giây phút không biết làm thế nào thì trên cầu thang xuất hiện hai mẹ con cổ vũ.

" Đồng ý, đồng ý. "

Diệp Hạo Hiên không biết mọi người đang làm gì nhưng vẫn mỉm cười khúc khích, vỗ tay theo mẹ.

Lúc này, Lăng Thiếu Phong buông cô ra, đi tới quỳ xuống trước mặt cô. Anh thò tay vào túi áo rút ra một chiếc nhẫn cầu hôn, dịu dàng lên tiếng:" Gả cho anh... được không? "

Đường Noãn không nhìn rõ chiếc nhẫn ấy có viên kim cương to mấy kara, bởi vì giọt lệ đã làm nhòa đi những cảnh vật trước mắt.

Ngay lúc này cô chỉ biết khóc, giọng nói khàn đi rõ rệt:" Vậy anh có đồng ý bỏ cả nguyên khu rừng để lấy một bông hoa tàn như em không? "

Lăng Thiếu Phong chợt bật cười, không đợi cô lên tiếng cũng không trả lời câu hỏi của cô mà trực tiếp đeo chiếc nhẫn lên tay Đường Noãn.
" Chỉ cần em vì anh mặc một lần áo cưới bước trên lễ đường. Anh sẽ vì em làm ấm giường cả đời. "

Một giọt lệ rơi xuống khóe mi, Đường Noãn kích động ôm chặt lấy Lăng Thiếu Phong, trong lòng thập phần cảm động.

" Anh yêu em. "

Khác với các sự kiện cầu hôn hoành tráng trên phim. Lăng Thiếu Phong cầu hôn cô chỉ một chiếc nhẫn cưới, một cái bảng nhỏ. Không có hoa, không có phô trương, cũng không có một buổi ăn tối dưới ánh nến lãng mạn...

Nhưng cô lại cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên trần gian này.

" Em yêu anh. "

Giữa biển người bao la, hai người từ người xa lạ vô tình gặp nhau rồi quen biết, từ quen biết đến yêu nhau, từ yêu nhau đến không thể tách rời.

Thật sự là một quá trình rất dài.

Có lẽ là duyên phận.

Có lẽ là duyên nợ.

Nhưng không sao cả, chỉ cần giữa họ có một tình yêu tồn tại. Duyên phận hay duyên nợ cũng không còn quan trọng nữa rồi.
 
Chương 69: Ngoại truyện 3: Cuộc sống hạnh phúc


Trời thanh gió mát, hôm nay quả là một ngày trời đẹp.

Trương Tiểu Nặc vốn có ý định sẽ tổ chức buổi đi dạ ngoại với Đường Noãn nhưng rất tiếc, sức khỏe Đường Noãn rất yếu chỉ có thể tổ chức ở nhà.

Sáng chủ nhật cả hai người chồng tốt đều không đi làm, ở nhà với vợ.

Trương Tiểu Nặc vào phòng ngủ thấy anh còn chưa tỉnh thì đi tới gọi anh dậy.

Cô vừa đụng vào mặt anh liền bị một lức kéo lại, chớp mắt đã rơi vào một lồng ngực quen thuộc.

" Buông em ra. "

Diệp Tử Hàn dùng hai tay hai chân kìm cô lại, khiến cho Trương Tiểu Nặc không thể nhúch nhích.

" Gọi ông xã. "

Sau khi cô sinh tiểu Hạo Hiên anh càng ngày nhõng nhẽo với cô, rõ ràng có một đứa con nhưng bây giờ lại thành hai rồi.

" Ông xã. "

Diệp Tử Hàn nâng khóe môi, đè lên người cô cúi người hôn lên đôi môi nhỏ ấy.


Trong lúc này chiếc cửa nhà tắm mở toang ra, một cậu bé mũm mĩm khoảng bốn tuổi đẩy cửa đi ra, hai má phúng phính:" Mẹ, ôm ôm. "

Trương Tiểu Nặc đẩy anh ra, nhìn Diệp Hạo Hiên trên người ướt như chuột lột thì chạy tới, không nhịn được bật cười:" Chúa ơi, ướt nhẹp rồi này! Lần sau không được tự ý vào phòng vệ sinh chơi nước, biết chưa? "

Diệp Hạo Hiên ngoan ngoãn gật đầu lấy lòng mẹ, vẻ mặt ngây thơ biết chừng nào.

Diệp Tử Hàn nhìn hai mẹ con đang ôm nhau thắm thiết, khóe miệng kéo ra một nụ cười hạnh phúc.

Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu sáng mọi nơi, dưới sân nhà là cả trầu thức ăn sáng được trưng bày gọn gàng trên chiếc bàn trắng tinh khiết.

Lăng Thiếu Phong đỡ Đường Noãn đi vào nhà Diệp Tử Hàn. Cậu bé Diệp Hạo Hiên thấy ba mẹ nuôi tới thì hưng phấn chạy tới ôm chân hai người, làm cho Lăng Thiếu Phong vui vẻ không thôi.


Trương Tiểu Nặc mỉm cười đi tới đỡ Đường Noãn ngồi lên ghế, sợ Lăng Thiếu Phong cùng Diệp Hạo Hiên chơi đùa sẽ đụng trúng Đường Noãn.

Đường Noãn được đối đãi hơn một quý phi, nhìn một lớn một nhỏ chạy khắp nơi đùa giỡn, bàn tay vô thức sờ lên chiếc bụng nhô lên.

" Con à, mạnh khỏe sinh ra để chơi với anh trai cùng baba nhé. "

Diệp Hạo Hiên bị Lăng Thiếu Phong đuổi bắt mà không ngừng cười khúc khích, chạy tới ôm đùi Đường Noãn:" Mẹ nuôi, ba nuôi chơi xấu, xấu. "

Đường Noãn bị sự ngây thơ ấy chọc cười, không nhịn được nhéo má thằng bé. Cô định ôm nó ngồi lên đùi thì tiếng hét Lăng Thiếu Phong truyền tới làm cho cô một phen hốt hoảng.

" Đường Noãn! "

Lăng Thiếu Phong đi tới bẹo má cô, vẻ mặt trách móc:" Sẽ làm đau công chúa của anh. "

" Vâng. "

Đường Noãn khẽ mỉm cười, nhìn Lăng Thiếu Phong chơi đùa với Hạo Hiên, lướt qua nhìn Diệp Tử Hàn cưng chiều Trương Tiểu Nặc, trong lòng dâng lên sự hạnh phúc khó tả.


Diệp Tử Hàn nắm tay Trương Tiểu Nặc, ngồi xuống bên cạnh:" Lăng Thiếu Phong, ẵm Hạo Hiên tới đây. "

Buổi ăn sáng bắt đầu với không khí vô cùng ấm áp, gương mặt mọi người đều là nụ cười chân thành, hạnh phúc nhất.

Ngày 27 tháng 8, Đường Noãn hạ sinh một tiểu công chúa.

Lăng Thiếu Phong vô cùng kích động, mừng rỡ và cưng chiều cô công chúa này.

Một mực cưng chiều, lần đầu làm cha, cảm giác hạnh phúc này thật sự không cách nào diễn tả.

Mặt khác, Diệp Tử Hàn nhìn cô bé mũm mĩm, trắng nõn thì trong lòng vô cùng ghen tỵ. Anh ôm cô bé trên tay mà chẳng nỡ buông xuống, cho đến khi y tá lên tiếng tới giờ uống sữa anh mới lưu luyến trả lại con gái cho người ta.

Ngày 8 tháng 9, Trương Tiểu Nặc có thai. Diệp Tử Hàn vô cùng vui vẻ, đối xử với Trương Tiểu Nặc còn hơn một bà hoàng, bởi vì anh biết sinh đẻ đau đến nhường nào.
Ngày 12 tháng 1, bác sĩ cho biết, thai nhi trong bụng là một tiểu công chúa.

Vì chuyện này mà Diệp Tử Hàn đã tăng lương cho tất cả nhân viên trong công ty.

Lăng Thiếu Phong và Đường cũng vô cùng vui mừng, ngày nào cũng đưa tiểu công chúa sang nhà Diệp Tử Hàn chơi đùa với tiểu Hạo Hiên.

" Không mơ cổ tích hoang đường, chỉ mơ giấc mộng đời thường có nhau. "

Hy vọng, mỗi ngày chúng ta đều được gặp nhau, trao cho nhau những nụ cười đáng quý nhất.

Hy vọng, ngày mai tỉnh giấc, mở mắt ra sẽ là người mình yêu.

Hy vọng, ngày mai càng thêm tươi đẹp.

- Hết -

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom