Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Người Chồng Thay Thế - Trò Đùa Hôn Nhân

Chương 20: Cô của khi ấy


Trương Tiểu Nặc ôm bó hoa đi đến ngôi mộ có gương mặt giống y Diệp Tử Hàn, cô mỉm cười để bó hoa xuống ngôi mộ, lấy chiếc khăn tay nhỏ lau đi những vết bẩn trên ngôi mộ.

" Thiên Ca, em tới rồi. "

Cô mỉm cười dịu dàng sờ lên tấm ảnh người thanh niên đang mỉm cười rực rỡ.

" Tiểu Nặc, dạo này em rảnh nhỉ? Qua nhà anh làm dâu đi? "

Trương Tiểu Nặc phì cười, nhéo nhéo cái đùi của thanh niên:" Từ khi nào anh học mấy câu này trên mạng thế? "

" Từ lúc thích em, nói thật đấy, làm vợ anh đi. "

Thiếu nữ mỉm cười sảng khoái vùi đầu vào ngực thiếu niên, có phần e dè, có phần ngọt ngào.

" Thiên Ca, anh sẽ yêu em cả đời chứ?" Cô ôm lấy eo anh, mong đợi nhìn cậu thanh niên ấy.

Diệp Thiên Ca hôn lên trán cô, không chần chừ trả lời:" Sẽ, cho dù có chết đi chăng nữa, anh vẫn sẽ yêu em. "


" Này cô vợ nhỏ của tôi, không ăn sáng sẽ đau dạ dày đấy. Qua đây, chồng làm sáng cho ăn. "

" Anh gọi lộn số rồi, em chưa chồng. " cô gái tinh nghịch tắt chiếc điện thoại, nằm trên giường lăn qua lăn lại.

" Trương Tiểu Nặc, chúng ta quen nhau bảy năm rồi. Nếu như em không muốn kết hôn, vậy mình đính hôn nhé? "

Lúc ấy, cô đã từ chối. Diệp Thiên Ca thật sự quá tốt rồi, anh đã vì cô làm tất cả mọi chuyện. Tỏ tình là anh ngõ lời trước, cầu hôn anh đã làm hai lần. Lần này, cũng phải tới cô nhỉ?

Cô đã chuẩn bị kĩ lượng buổi cầu hôn vào ngày sinh nhật của anh. Nhưng cô không ngờ tới, anh đã không còn cơ hội nhìn thấy màn này.

" Em đồng ý làm vợ anh. " Năm từ này là Diệp Thiên Ca mong chờ nhất, nhưng lại nói khi anh đã nhắm mắt ra đi. Cô của lúc ấy thật ngu ngốc, thật ngu ngốc.


" Tiểu Nặc. "

Trương Tiểu Nặc nhìn ra phía sau thấy Đường Noãn cầm bó hoa đi tới, nhanh tay lau đi giọt lệ trên khóe mi, quay trở về thực tại.

Đường Noãn để bó hoa bên cạnh ngôi mộ, mỉm cười nhạt, trái tim chợt đau:" Năm nào cậu cũng tới sớm hơn tớ. "

" Mặt cậu? "

Đường Noãn đưa tay sờ trên trán được băng bó, né tránh ánh mặt cô:" Không sao. "

Hai người ngồi trước ngôi mộ châm rượu vào ba ly nhỏ, bày ra những món ăn ngon.

" Thiên Ca, quán coffee của chúng ta được rất nhiều người đến ủng hộ, lời rất nhiều a! "

Trương Tiểu Nặc phì cười, cười đến giọt lệ muốn tuôn trào.

" Em có mua món mà anh thích nhất. " Đường Noãn vừa nói vừa gượng cười. Cô ngước nhìn tấm hình người thanh niên đang mỉm cười rực rỡ, trái tim chợt đau thắt lại.

Trương Tiểu Nặc cười rộ lên:" Khi đó chúng ta thường tới quán này. Hễ đến, anh cũng sẽ gọi thức ăn đầy cả bàn, không ăn hết liền dồn cho cậu."


Chỉ là, từ khi anh mất, cô đã không còn đi tới đó nữa. Không dám đi cũng không có dũng khí để đối mặt với những kỉ niệm vui vẻ ấy. ngôn tình hài

Hai người ngồi trò chuyện với nhau, trên môi luôn nở nụ cười rạng rỡ. Nhưng đâu ai biết, trái tim họ, đều đang đau, đều đang rỉ máu.

" Thiên Ca, anh ở thế giới kia có tốt không? "

Đường Noãn mỉm cười chua xót, giọt lệ không nghe lời rơi xuống.

Chúng em không tốt, không tốt tí nào.

Trương Tiểu Nặc nhìn Đường Noãn, cô cũng muốn khóc thật to, nhưng cô đã không phải là một thiếu nữ vô tư của năm ấy nữa rồi.

Cô của khi ấy, muốn khóc thì khóc, bởi vì cô biết có anh ở bên cạnh.

Cô của khi ấy, thích nhõng nhẽo, bởi vì anh luôn cưng chiều cô, còn mỉm cười bá đạo ôm cô không buông:" Chỉ có thể nhõng nhẽo với mình anh, biết chưa? "
Cô của khi ấy, hoạt bát, hồn nhiên, vô tư.

Cô của khi ấy, đã chết rồi...

Hai người ngồi tới tận xế chiều, hoàng hôn cũng đã buông xuống.

Đường Noãn cầm chặt tay kéo cô đứng dậy:" Về nhà thôi. "

Trương Tiểu Nặc cười ngọt ngào tạm biệt cậu thiếu niên, trong lòng chua xót.

Từ nhỏ cô đã không có nhà, tới lúc lớn lên, tưởng rằng ông trời thương hại, ban tặng một người thật lòng yêu thương cô. Nhưng cuối cùng, vẫn cướp nó đi.

" Nhà " của cô, đã không còn hoàn chỉnh.

Cô không đi về nhà Diệp Tử Hàn, mà đi đến bệnh viện.

Chiếc xe chầm chậm chạy trên đường, Trương Tiểu Nặc nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như muốn chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn cắn răng chịu đựng sự mệt mỏi trong cơ thể.

Khi chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Trương Tiểu Nặc xoa xoa cái cổ nhức mỏi, đi lên phòng bệnh.
Diệp Tử Hàn ngồi trên giường bệnh mở cuộc họp với các quản lý bộ phận trong công ty, khi cửa phòng bệnh mở ra, đôi mắt anh chợt phát ra tia sáng nhưng giả vờ không quan tâm, tiếp tục cuộc họp.

Trương Tiểu Nặc liếc mắt nhìn những vật dụng thường ngày được để trên bàn, có cả quần áo của cô, không khỏi tự trách.

Không biết bao lâu, cuộc họp cũng kết thúc. Diệp Tử Hàn dùng tay trái đóng lại máy tính, để nó qua một bên.

" Mới đi đâu thế?"

Trương Tiểu Nặc ngồi kế bên giường bệnh, vẻ mặt bình thản:" Đi giỗ. " Ngưng lại giây lát, ngẩn đầu lên nhìn anh:" Một người quan trọng. "

Diệp Tử Hàn rơi vào trạng thái suy ngẫm, vừa muốn hỏi nhưng lại nuốt lại xuống cổ họng.

'' Tay anh còn đau không? Ăn tối chưa? "

Khi nãy dì quản gia đã đem đồ bổ tới nhưng không biết sao anh lại lắc đầu, vẻ mặt có phần đáng thương dường như bị bỏ rơi.
Trương Tiểu Nặc nhìn anh một lượt, cả người đầy thương tích, đôi chân cũng bị bầm tím, sưng đỏ.

" Người vợ như tôi, bỏ là được rồi. "

Đến cả người chồng vào viện, đồ dùng hằng ngày cũng phải bắt dì quan gia đem đến, ngay cả ăn uống cũng chẳng làm được cho anh.

" Tôi không cần em phải làm gì cả, chỉ cần em ngoan ngoãn làm vợ tôi. "

Thoáng giật mình nhìn anh, dù trong lòng không nỡ nhưng, đúng như Lăng Thiếu Phong nói, cô thật tàn nhẫn, thật ích kỉ.

" Xin lỗi, tôi làm không được. "

 
Chương 21: Rung động


Thoáng giật mình nhìn anh, dù trong lòng không nỡ nhưng, đúng như Lăng Thiếu Phong nói, cô thật tàn nhẫn, thật ích kỉ.

" Xin lỗi, tôi làm không được. "

Diệp Tử Hàn siết chặt bàn tay, trái tim chợt thắt lại, anh biết rõ cô muốn nói gì, nhưng vẫn cố gắng níu kéo:" Không làm được thì "

Trương Tiểu Nặc chặn họng anh, cô như một cây đinh đâm chặt vào người anh, tuy rút ra sẽ rất đau, nhưng cũng chỉ đau trong giây lát, không có gì mà Diệp Tử Hàn không vượt qua được:" Không, tôi thật sự làm không được. "

" Không cần cô làm gì cả! Chỉ cần... làm vợ tôi. "

Không đợi cô đáp lại, Diệp Tử Hàn nắm chặt tay cô không buông " Cho anh một cơ hội, cho anh một cơ hội làm một người chồng tốt, cho anh một cơ hội bảo vệ em, yêu em. "

Cho anh một cơ hội, cho chính bản thân một cơ hội.

Đột nhiên mũi cay cay, Trương Tiểu Nặc nhìn người đàn ông ngu ngốc ấy, không thể phụ nhận, trái tim cô rung động rồi, thật sự rung động rồi.


Không phải vì gương mặt ấy nữa, đơn thuần là anh. Nửa năm rồi, dù cô có tổn thương anh ra sao, lạnh nhạt ra sao, anh cũng nắm chặt tay cô.

Trương Tiểu Nặc mỉm cười ôm chặt anh, giọt lệ âm thầm rơi xuống.

Cảm ơn anh.

Trong quán bar ồn ào, Lăng Thiếu Phong ngồi một góc uống rượu, nhếch miệng cười khinh bỉ.

Diệp Tử Hàn, cả đời anh minh nhưng cuối cùng cũng thua trên tay một người phụ nữ.

Tâm tư rối loạn, Lăng Thiếu Phong gác chân lên bàn, làm sao đây?

Nếu nói rõ mọi chuyện cho Diệp Tử Hàn biết, có thể gây ra án mạng a. Nhưng không nói, không lẽ để chú ta làm vật thay thế cả đời?

" Lăng tổng. "

Lăng Thiếu Phong vừa ngẩn đầu, đập vào mắt là một ngực như ẩn như hiện, mỉm cười tà mị.

" Không ngại tôi ngồi đây chứ?"

Hứa Tĩnh không đợi anh đáp lại đã đi tới ngồi bên cạnh, tự rót cho mình một ly rượu, uống cạn.


" Đại minh tinh như cô cũng dám xuống đây? Không sợ ngày mai lên báo sao? "

Hứa Tĩnh để mái tóc dài qua một bên, lộ cả tấm lưng trắng nõn:" Minh tinh cũng là người, tôi không sợ những thứ tạp chí rác rưởi kia. "

Lăng Thiếu Phong phong độ rót cho cô một ly rượu, đáp trả ánh mắt cuồng nhiệt của cô ta.

" Nhớ không lầm cô từng bị phong làm " Tiểu Tam " của người anh em tôi. "

Hứa Tĩnh mỉm cười quyến rũ, hai chân ngồi chéo lại khiến bộ váy càng thêm ngắn:" Diệp tổng sao? Chỉ đơn thuần là ký hợp đồng, cứ thích nói quá lên, tôi cũng không biết làm sao. "

Cô nâng ly lên uống cạn ly rượu, nụ hôn đêm đó quả thật khiến cô say đắm.

Kỹ thuật hôn của anh quả thật còn tốt hơn các diễn viên mà cô từng đóng.

Chỉ là, không biết tại sao khi đi tới khách sạn Diệp Tử Hàn lại nổi cơn điên không cho cô đụng vào người, nhưng lại nhất quyết ở lại phòng, tới sáng hôm sau mới rời đi.


Người mà cô muốn, không bao giờ có thể chạy thoát.

Diệp Tử Hàn, là người đầu tiên.

Người đầu tiên mà cô dâng tới miệng vẫn không đụng vào.

Nhưng không sao, càng không có được cô càng muốn chiếm lấy. Một ngày nọ, vị trí Diệp phu nhân cũng sẽ thuộc về cô.

Tiếng nhạc ồn ào kéo cô trở về thực tại, Hứa Tĩnh nâng ly rượu của anh uống một ngụm.

" Tạm biệt. " Hai gương mặt kề cạnh nhau, đôi môi dừng ở lỗ tai anh, như vô tình đụng chạm.

Lăng Thiếu Phong nhìn ly rượu mà cô ta đã uống, khinh bỉ quăng qua một bên.

Hứa Tĩnh, Hứa Tĩnh, cũng chỉ là một phụ nữ mà Diệp Tử Hàn không cần thôi, cũng chỉ là một bộ quần áo rách.

Lăng Thiếu Phong rút vài tờ tiền bỏ lên bàn, lái xe về nhà.

Chiếc xe chưa dừng hẳn đã thấy một bóng hình nhỏ ngồi trước cửa nhà anh.

" Anh về rồi. "
Đường Noãn gượng người đứng dậy, gương mặt trắng bệt nhưng vẫn cố gắng cười thật tươi.

" Có chuyện gì? " Lăng Thiếu Phong liếc nhìn vết thương trên trán của cô, đôi mắt bất tri bất giác nheo lại.

Đường Noãn nhìn thẳng vào mắt anh, ngập ngừng:" Anh có thể, đừng nói mọi chuyện cho Diệp Tử Hàn nghe không? "

Lăng Thiếu Phong nhếch miệng cười, lạnh lùng nhìn cô.

" Cô muốn Diệp Tử Hàn làm một vật thay thế cả đời sao? Anh ta không phải một trò đùa để các cô đùa giỡn! Tôi nhất định sẽ nói! "

Đường Noãn nắm chặt tay anh, giọng nói lạc hẳn đi, không ngừng lắc đầu:" Tôi xin anh, đừng, đừng làm như thế. Tiểu Nặc đã không có bố mẹ, người quan trọng nhấy cũng đã ra đi, cô ấy chỉ còn lại Diệp Tử Hàn, chỉ còn lại Diệp Tử Hàn. "

" Vậy thì sao? Người anh em của tôi bố mẹ mất sớm, không có người thân. Anh ta coi Trương Tiểu Nặc là cả thế giới, nhưng cuối cùng nhận lại là gì? Cuối cùng Trương Tiểu Nặc đã làm được gì cho Diệp Tử Hàn? Cô nói đi!!! "
Lăng Thiếu Phong trút bỏ cánh tay của Đường Noãn, khiến cô té ngã. Mỉm cười nhìn cô gái nằm dưới đất không đứng lên được, trên người tỏa ra sát khí, lạnh lùng.

" Bố mẹ tôi bỏ rơi tôi, mọi người bỏ rơi tôi. Duy nhất Diệp Tử Hàn là không, cả đời tôi, chỉ có người anh em duy nhất. Nếu như chú ta xảy ra chuyện, người đầu tiên tôi gϊếŧ, sẽ là cô, Đường! Noãn! Đừng trách ai, trách thì trách cô là chị em tốt của Trương Tiểu Nặc! "

 
Chương 22: Quyết định


" Bố mẹ tôi bỏ rơi tôi, mọi người bỏ rơi tôi. Duy nhất Diệp Tử Hàn là không, cả đời tôi, chỉ có người anh em duy nhất. Nếu như chú ta xảy ra chuyện, người đầu tiên tôi gϊếŧ, sẽ là cô, Đường! Noãn! Đừng trách ai, trách thì trách cô là chị em tốt của Trương Tiểu Nặc! "

Tôi sẽ khiến cho Trương Tiểu Nặc biết mùi vị mất đi người thân duy nhất là như thế nào!

" Nếu anh là anh em của Diệp Tử Hàn, thì hãy cho Tiểu Nặc một cơ hội, cho họ một cơ hội bắt đầu lại từ đầu! "

Bùng!

Chiếc cửa đóng sầm lại, cô gượng người đi từng bước. Chân cô đau nhưng trái tim còn đau hơn gấp ngàn lần, gấp trăm lần.

Giọt lệ không nhịn được rơi xuống, chiếc điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn của Trương Tiểu Nặc, cậu ấy bảo sáng mai sẽ không về quán coffee.

" Đường Noãn, không sao, sẽ không sao! "


Trên ban công nhà, Lăng Thiếu Phong đứng trên lầu nhìn hình bóng của cô gái phía dưới.

Không khỏi tức giận vì sự ngu ngốc của Đường Noãn, chân đã đau mà vẫn không biết gọi xe?

Hình bóng ấy dần khuất dần, Lăng Thiếu Phong đi vào phòng ngủ, cả người mệt mỏi không thôi.

Chiếc điện thoại đột nhiên reo lên, Diệp Tử Hàn?

" Những chuyện tôi nhờ chú điều tra không cần phải làm nữa."

" Tại sao? "

Lăng Thiếu Phong bất ngờ, dường như không tin được.

" Tiểu Nặc đã quay lại bên tôi, quá khứ cô ấy là như thế nào không quan trọng. Quan trọng là hiện tại, hiện tại cô ấy là vợ của Diệp Tử Hàn này. "

Lăng Thiếu Phong im lặng không nói một lời, trầm mặc:" Chú yêu cô ta không?"

Đầu dây bên kia không trả lời, không biết bao lâu truyền nói giọng nói chắc chắn của Diệp Tử Hàn.

" Yêu. "


Lăng Thiếu Phong ngắt cuộc gọi, ngã người lên giường. Những lời nói của Đường Noãn không ngừng tua qua tua lại trong đầu anh.

Vậy nhé, nếu gọi cho Diệp Tử Hàn, chú ta bắt máy sẽ nói ra tất cả mọi chuyện. Không bắt máy thì thì sau này sẽ nói.

Khi cầm chiếc điện thoại lên, bàn tay đột nhiên run rẫy.

Đầu dây bên kia truyền đến " Tút tút ", có lẽ không nghe thấy, ừ. Lăng Thiếu Phong không tin tà liền gọi lại một lần nhưng lần này chú ta khóa luôn máy?!

Diệp Tử Hàn!

Diệp Tử Hàn bỏ điện thoại vào hộp tủ, bàn tay bên trái nhức mỏi nhưng vẫn không dám nhúc nhích. Anh cuối xuống dịu dàng hôn lên trán của cô, vô thức mỉm cười.

°°°

Khi mặt trời nhô lên, ánh tà dương chiếu xuống mặt đất.

Trương Tiểu Nặc đỡ Diệp Tử Hàn vào nhà, Dì quản gia nhanh chóng dọn đồ theo sau.

" Anh uống nước nhé?"


Trương Tiểu Nặc vừa muốn xoay người liền bị một lực kéo lại, phút chốc ngồi lên đùi anh.

" Ngồi với anh. "

Đầu anh dựa vào vai cô, tay trái ôm lấy eo không buông. Dì quản gia đi ngang qua có phần bất ngờ, từ lúc kết hôn tới nay, lần đầu hai người thân thiết với nhau trước mặt mọi người như vậy a!

Đôi má chợt đỏ, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.

" Buông em ra. "

" Không! "

Có phải anh bị đả kích chuyện gì không? Vừa muốn nói nhưng lại nuốt ngược vào trong.

" Nhưng em muốn uống. "

Trương Tiểu Nặc thoát khỏi vòng tay anh, đi vào bếp rót hai ly nước.

Do sức khỏe chưa được hồi phục, Diệp Tử Hàn ở lại nhà dưỡng thương, khi tối thư kí sẽ đem tất cả hợp đồng, bản báo cáo đến cho anh.

Trương Tiểu Nặc đỡ anh lên phòng, ra phía ban công làm việc. Ban công của họ rất rộng, sạch sẽ. Sát tường có những chậu hoa, bên cạnh đặt một bàn lớn và các ghế dựa màu trắng. Phía bên ngoài có một bức màn nhỏ có thể kéo xuống khi trời mưa, là một nơi lý tưởng để làm việc.
Diệp Tử Hàn chau mặt nhìn bản hợp đồng, một vùng đất nhỏ không thể phát triển lại muốn đấu giá mua về?

Không lưu tình quăng sấp tài liệu vào thùng rác, ngu xuẩn!

" Phu nhân, để tôi giúp cô. "

Dì quản gia vừa muốn giành lấy cái nồi nhưng cô né tránh, ôm lấy cái nồi.

'' Con có thể, dì vào phòng nghỉ ngơi đi. "

Cô đun nước sôi, nấu cháo thịt bầm. Lúc này, một chiếc xe chạy vào nhà, cô mở lửa nhỏ, chạy ra ngoài xem.

" Tôi tới bệnh viện không thấy chú ấy, nên đã tới đây. "

Lăng Thiếu Phong nhìn cô gái đang mặc tạp dề, tay cầm cái giá, không khỏi cười nhạt.

" Anh ấy ở trong phòng, anh lên đi. "

Trương Tiểu Nặc thấy anh đứng khựng người nhìn chầm chầm vào người cô, cảm thấy mất tự nhiên.

" Chuyện kia, tôi sẽ không nói cho chú ta biết. "

Trương Tiểu Nặc nhìn bóng lưng khuất dần kia, vô hồn đi vào bếp, tâm tư rối loạn.
Anh không nói, nhưng chuyện kia thật sự đã xảy ra, cô thật sự, đã sai.

" Cộc cộc. "

Lăng Thiếu Phong mở cửa đi vào ban công trước gương mặt bất ngờ của Diệp Tử Hàn.

" Tới thăm chú. "

Không đợi anh hỏi, Lăng Thiếu Phong đã tự động trả lời.

Diệp Tử Hàn dựa người vào ghế, đưa điếu thuốc cho Lăng Thiếu Phong:" Cổ phiếu tập đoàn Hạ thị đang rớt liên tục, chú có hứng thú? "

" Để tôi gọi thư ký thu mua chúng." Lăng Thiếu Phong cầm lấy bản kế hoạch trên bàn, liếc nhìn giây lát đã đóng lại.

" Công ty bất động sản đã chuyển qua tên chú. Đường Noãn, không cần day dưa nữa. "

 
Chương 23: Xấu hổ


Công ty bất động sản đã chuyển qua tên chú. Đường Noãn, không cần day dưa nữa. "

Lăng Thiếu Phong chợt khựng lại, cảm thấy nực cười.

Tình yêu thật vĩ đại a! Có thể biến người lạnh lùng, máu lạnh trở nên ôn hòa, nhẫn nại như thế.

" Chú thật sự không muốn biết sao?"

" Không. "

Diệp Tử Hàn không hề do dự trả lời.

Bất lực lắc đầu, Diệp Tử Hàn a Diệp Tử Hàn, trong tình yêu lại là người ngu ngốc như thế.

Chiếc cửa ban công mở ra, Trương Tiểu Nặc bưng một nồi cháo để lên bàn, xới ra hai chén nhỏ.

" Cảm ơn chị dâu. "

Tia bất ngờ trên mắt chợt hiện lên nhưng lại nhanh chóng bất mất. Bàn tay đột nhiên bị nắm chặt, Diệp Tử Hàn chau mày nhìn vết bỏng trên tay cô, nghi ngờ " Cháo này, em nấu?"

Trương Tiểu Nặc gật đầu, mỉm cười ngọt ngào:" Không biết có hợp khẩu vị anh không? "


Nửa năm rồi, đây là lần đầu tiên cô chính tay nấu thức ăn cho anh. Trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc khá tả.

Lăng Thiếu Phong không quan tâm hai người, tự xới cho mình thêm một chén cháo. Không thể phụ nhận, cháo này tuy đơn giản còn ngon hơn quán ăn mà anh thường tới.

Diệp Tử Hàn dùng tay trái ăn, rất chậm chạp. Nồi cháo rất nóng, lại có rừng, tiêu ăn vào lại ấm, lại thơm.

Rất có mùi vị của gia đình.

Khi hoàng hôn buông xuống, Trương Tiểu Nặc tiễn anh xuống nhà.

" Cảm ơn anh. "

Lăng Thiếu Phong mỉm cười, có phần e dè:" Nếu chị muốn cảm ơn em, lần sau nấu thức ăn nhớ gọi em tới."

Trương Tiểu Nặc phì cười, cảm ơn anh.

Nothing's gonna change my love for you

You ought to know by now

How much I love you

One thing you can be sure of

I'll never ask for more

Than your love

Nothing's gonna change

My love for you

You ought to know by now


How much I love you

The world may change

My whole life through

But nothing's gonna change

My love for you

.....

Tiếng nhạc lãng mạn vang lên, Trương Tiểu Nặc ngồi trong bồn tắm nhìn những tấm ảnh cũ. Không biết bao lâu, cảnh vật trước mắt chợt nhòa đi, giọt lệ tích tách rơi xuống.

Bàn tay run rẫy cuối cùng vẫn nhấn nút xóa đi. Cô đứng dậy lau mình, chiếc cửa phòng tắm mở toang ra. Trương Tiểu Nặc giật mình nhanh tay mặc quần áo vào.

" Anh muốn tắm. "

Diệp Tử Hàn đi tới trước mặt cô, tay trái nâng tay bị thương lên, ám hiệu không thể tự mình tắm được.

Trương Tiểu Nặc hiểu anh muốn nói gì, cô để quần áo dơ qua một bên, đi tới bên kệ lấy chai dầu gội, liếc mắt thấy anh vẫn đứng yên tại chỗ.

" Cởϊ qυầи áo. "

Diệp Tử Hàn mỉm cười ranh ma, nhìn cô không rời mắt, phối hợp đưa tay lên để cô cởi bỏ chiếc áo thun. Khi chiếc quần dài rơi xuống, một vật nhô lên khiến cô không tự chủ rơi mồ hôi, xấu hổ.


" Này, này anh tự làm. Xong rồi leo lên bồn tắm. "

Trương Tiểu Nặc không dám nhìn thẳng vào mắt anh, tuy kết hôn cũng đã lâu nhưng cô chưa bao giờ cởi bỏ quần áo anh như thế, mà còn...

Nghe được tiếng động của nước, xác định anh đã ngồi xuống cô mới dám quay đầu lại.

Cô ngồi bên cạnh bồn, xả nước vào đầu anh. Đổ dầu gội lên tay, ngón tay linh hoạt chà lên tóc.

Tóc của anh rất mềm lại đen, nếu anh để dài, có lẽ còn đẹp hơn tóc của cô.

Rất nhanh liền xong, Trương Tiểu Nặc rửa lại tay. Với lấy bông tắm bên cạnh giúp anh chà lưng.

Đương nhiên tới những phần nhạy cảm cô liền biện hộ không làm để khỏi phải rơi vào tình trạng xấu hổ.

" Trương Tiểu Nặc, em xấu hổ?! ''

" Không! "

Bị nói trúng, Trương Tiểu Nặc chột dạ liếc nhìn sang chỗ khác, vẫn mạnh miệng.
" Vậy giúp anh tắm. "

"..."

Chiếc xe chạy trên đường không phương hướng, bất tri bất giác dừng ở quán coffee của Đường Noãn.

Lăng Thiếu Phong bước xuống xe đi vào bên cạnh quầy.

" Xin chào q... "

Đường Noãn khựng lại, có phần bất ngờ.

" Đi ăn với tôi. "

Hai người đến quán rượu bên ngoại ô, màn đêm cũng vừa lên, quán rượu rất vắng, cả quán chỉ có vài người.

" Lấy cho tôi một tá rượu. ''

Đường Noãn uống chai rượu này đến chai rượu khác, thức ăn chưa bưng lên cô đã uống hết hai chai.

" Lấy thêm cho tôi 1 tá rượu. ''

Đường Noãn nhìn Lăng Thiếu Phong, im lặng không nói một lời.

Hai người ai nấy uống bia của mình, không ai phạm ai. Lúc này Đường Noãn đã uống tới đỏ cả mặt, đôi mắt ngấn lệ.

Cô đột nhiên đứng dậy, đi quẹo qua quẹo lại, đôi chân dường như không còn nghe theo sự sai khiến của cô.
Bàn tay đột nhiên bị kéo lại, ngã vào một lồng ngực quen thuộc.

" Anh cút ra! "

Lăng Thiếu Phong mỉm cười buông hai tay, Đường Noãn chưa đứng vững đã bị té ngã xuống đất.

Cơn đau khiến cô không đứng dậy được, Đường Noãn không kiểm soát được bản thân, òa khóc nức nở.

Nụ cười trên môi khựng lại, Lăng Thiếu Phong ngồi xuống bên cạnh cô:" Đau sao? Cô bị thương chỗ nào? "

" Cút ra! "

Lăng Thiếu Phong mặc kệ lời nói của cô, bế cô ngồi lên ghế. Dịu dàng lau đi những giọt lệ trên má:" Cô có sao không?"

" Lăng Thiếu Phong... tôi xin anh đừng nói cho Diệp Tử Hàn biết được không, được không? Tiểu Nặc đã rất đáng thương, anh đừng đừng làm như thế. "

Anh mỉm cười nhìn cô gái đang khóc lóc phía trước, không ngừng gật đầu.

 
Chương 24


Lăng Thiếu Phong mặc kệ lời nói của cô, bế cô ngồi lên ghế. Dịu dàng lau đi những giọt lệ trên má:" Cô có sao không?"

" Lăng Thiếu Phong... tôi xin anh đừng nói cho Diệp Tử Hàn biết được không, được không? Tiểu Nặc đã rất đáng thương, anh đừng đừng làm như thế. "

Anh mỉm cười nhìn cô gái đang khóc lóc phía trước, không ngừng gật đầu.

°°°

" Uống,uống nữa. "

Đường Noãn vòng hai tay qua cổ Lăng Thiếu Phong, tựa đầu vào người anh.

Không biết từ lúc nào, đôi môi hai người dán chặt nhau. Lăng Thiếu Phong bế cô lên giường.

Tay lớn túm chặt cằm cô, môi mỏng bao trùm ở trên môi cô. Đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng của cô giống như một con sói lớn tham lam cắn lấy con mồi.

Nụ hôn dần tụt xuống, cuồng nhiệt hôn lên xương quai xanh nhỏ nhắn ấy.

Cánh tay anh quấn chặt vòng eo mảnh khánh của cô, một cánh tay khác đặt ở trước ngực không ngừng vuốt ve.


" Ngô... ''

Không khí trong phòng tăng lên, quần áo hai người lần lượt rơi xuống.

Mồ hôi trên trán chảy liên tục, bàn tay vô thức bấm lấy lưng anh. Những nơi mà anh vuốt ve dường như bị điện giật, khiến cô run rẫy không ngừng.

" A ưm! ''

Khi vật to lớn xâm nhập vào *** *****, phía dưới đột nhiên co rút kịch liệt.

" Mau ra, huhu... "

Lăng Thiếu Phong chau mày nhìn cô, cuối xuống hôn lấy đôi môi anh đào kia.

Những tia sáng lấp lánh chiếu vào căn phòng, chiếc điện thoại không ngừng reo lên. Lăng Thiếu Phong mơ màng tỉnh dậy, mò theo tiếng nhạc với lấy chiếc điện thoại.

" Lăng tổng, đã một giờ hơn rồi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, các vị cổ đông đều đã tới, ngài đang ở đâu ạ?"

Lăng Thiếu Phong xoa xoa thái dương, liếc nhìn căn phòng trống rỗng, anh cầm chiếc khăn tắm quấn lấy hong, đi xuống nhà nhưng vẫn không thấy bóng hình ấy.


Mọi chuyện tối hôm qua dường như một giấc mộng, anh chạy lên phòng thay quần áo, đập vào mắt là một vết máu trên ga giường, vô thức mỉm cười.

Không phải mộng.

" Lăng tổng, Lăng tổng? "

Lăng Thiếu Phong nhanh tay mặc áo vào, chạy xuống lầu.

" Cô chuẩn bị tài liệu cho tôi, mười phút nữa tôi sẽ đến. "

*Biệt thự Diệp gia.

Trương Tiểu Nặc đứng ở bếp làm thức ăn, hôm nay cô làm rất nhiều món bởi vì có người không mời mà tới, bảo là nhớ cô.

" Món thịt kho phải bỏ nước dừa sao?"Đường Noãn đứng bên cạnh dắt cam, có phần tiều tụy.

Trương Tiểu Nặc bỏ thêm vài trái ớt vào, liếc nhìn cô nàng:" Hôm nay cậu đóng cửa sớm thế, đã nóng rồi còn mặc áo len nữa. "

Đường Noãn mỉm cười, chột dạ nhìn sang nơi khác. Cả tủ áo chỉ có áo len này mới che được cái cổ a! Sai một bước là tiêu tan cả cuộc đời.


Đường Noãn a Đường Noãn, mày chết rồi!

" Cậu làm thức ăn sớm thế? " Cô chuyển qua đề tài khác, cả người nhức mỏi không thôi.

Trương Tiểu Nặc đậy nắp nòi lại, bắt đầu lặt rau lan.

" Cũng ba giờ hơn rồi, làm xong cũng năm giờ. Cậu... không có chuyện gì thật sao?"

" Không! Không không có. "

Tâm tư chợt rối loạn, Đường Noãn rút chiếc điện thoại ra khóa luôn máy, bỏ vào trong túi xách.

" Tiểu Nặc, cậu chấp nhận Diệp Tử Hàn rồi?"

Đường Noãn nhìn lên nhìn xuống, khẳng định trong nhà không có người mới dám mở lời.

Trương Tiểu Nặc sững người giây lát, mím môi gật đầu.

" Tớ muốn muốn thử một lần, cho anh ấy một cơ hội, cho chính bản thân tớ một hội. "

Đường Noãn ôm lấy cô bạn, nỗi day dứt trong lòng cũng được buông xuống phần nào.

" Nếu như không phải vì tớ thì mọi... Xin lỗi."
" Xin lỗi gì chứ, mấy năm nay cũng nhờ cậu chăm sóc tớ. Cũng nhờ cậu, bán hết trang sức để duy trì quán coffee, giữ lại kỉ niệm của tớ và anh ấy. "

Trái tim chợt nhói lên, tai nạn năm ấy chợt hiện lên trước mặt, máu không ngừng chảy xuống gương mặt anh, cả người đầy vết thương.

Cô biết Diệp Tử Hàn gặp tai nạn, cả người lặng đi, hốt hoảng, sợ hãi. Khi bác sĩ bảo đã bình an vô sự, trái tim cô mới bình yên trở lại.

Nhưng giây phút đó cô lại nghĩ, nếu như Thiên Ca cũng may mắn như anh, cũng được cứu sống thì sẽ như thế nào?

Nếu như thế, có lẽ Diệp Tử Hàn là ai cô cũng không muốn biết, cũng không cần tiếp cận để làm quen, càng không trở thành Diệp phu nhân.

Định mệnh, không ai đoán trước, không ai biết được.

Chiếc xe màu trắng Bugatti phóng nhanh trên con phố, Lăng Thiếu Phong chạy tới quán coffee nhưng không thấy người. Anh chạy qua căn hộ của Đường Noãn nhưng vẫn không có ai ở nhà.
Nhóc con, muốn trốn tôi? Đợi đủ cánh bay ra khỏi thành phố này rồi hẳn làm.

Chiếc điện thoại trong túi vang lên, Trương Tiểu Nặc?

" Chị dâu, em nghe đây. "

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nước chảy:" Hôm nay làm rất nhiều món, qua đây dùng cơm nhé?"

Lăng Thiếu Phong liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, do dự nhưng nghĩ tới các món ăn thì không nhịn được nuốt nước bọt.

" Được. "

 
Chương 25: Trách nhiệm


Lăng Thiếu Phong liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, do dự nhưng nghĩ tới các món ăn thì không nhịn được nuốt nước bọt.

" Được. "

°°°

" Ăn cơm thôi. "

Đường Noãn bưng từng dĩa thức ăn đặt lên bàn, hớn hở bày chén đũa.

Ting ton.

Lúc này, chuông cửa reo lên, Đường Noãn vừa muốn chạy ra mở cửa nhưng Dì quản gia đã nhanh hơn một bước.

" Chào dì. "

Nghe được giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc, cả người chợt khựng lại.

Tại sao anh ta ở đây?

" Tới rồi à?"

Trương Tiểu Nặc đỡ Diệp Tử Hàn xuống lầu, thấy hai người đều ngơ ngác không khỏi nghi ngờ.

Lăng Thiếu Phong mỉm cười tà mị, nhìn vẻ mặt hoang mang của Đường Noãn đột nhiên trở nên vui vẻ.

" Vào ăn cơm thôi. "

Lăng Thiếu Phong đẩy nhẹ đầu cô, nhìn cô có phần lưu manh.

Tay phải của anh cũng đỡ hơn vài phần, không còn đau nhức. Nhưng Trương Tiểu Nặc vẫn ân cần đút anh ăn.


Diệp Tử Hàn nhìn cô không rời mắt, hoàn toàn coi hai vị khách trong nhà như không khí.

Một bên ngọt ngào, một bên xấu hổ.

Trong bữa ăn, từ đầu tới cuối Đường Noãn không dám ngẩn đầu lên. Dường như muốn chôn mặt vào chén cơm, tuy vậy vẫn cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn chầm chầm vào người cô.

" Món sườn cay ngon thế. "

Lăng Thiếu Phong xới cho mình chén cơm thứ hai, vừa ăn vừa khen ngợi tài nghề của chị dâu mình.

Trương Tiểu Nặc mỉm cười nhìn anh, đôi mắt phát sáng:" Món này của Đường Noãn. "

Không khí đột nhiên trở nên quái lạ, Đường Noãn thật sự muốn tìm một lỗ để chui vào.

" Tập đoàn Hạ thị thu mua thế nào rồi? "

Diệp Tử Hàn muốn hưởng thụ sự chăm sóc của vợ nhưng nhìn chén cơm chưa đụng vào ấy, tự mình dùng tay trái để ăn.

" Đã có được 80% cổ phiếu, còn 20% của hai cổ đông nhất quyết không chịu bán. "


Diệp Tử Hàn nhếch miệng cười lạnh lùng:" Rượu mời không uống uống rượu phạt, trực tiếp ra tay đi. "

Lăng Thiếu Phong suy ngẫm một hồi, đột nhiên phì cười:'' Chú nghỉ ngơi đi, để tôi ra tay. "

Buổi cơm ấm áp rất nhanh lại kết thúc, Trương Tiểu Nặc giúp Dì quản gia dọn chén, liếc nhìn đồng hồ cũng đã tám giờ.

'' Lăng Thiếu Phong, chở Đường Noãn về giúp nhé? Ở đây rất khó bắt taxi. "

Đường Noãn sững cả người, liên tục lắc đầu.

" Được. " Cô chưa phản ứng kịp đã bị Lăng Thiếu Phong kéo đi.

" Lăng Thiếu Phong, làm gì làm, nếu ăn thì phải biết chùi miệng."

Tin nhắn vừa được gửi đi, Diệp Tử Hàn vô thức mỉm cười, nâng ly rượu lên uống một ngụm.

Diệp Tử Hàn nhìn lên bầu trời, hôm nay thời tiết rất tốt khiến tâm trạng con người cũng trở nên dễ chịu, thoải mái.


Nghe được tiếng động truyền ra từ căn phòng, Diệp Tử Hàn mở cửa ban công đi vào.

Trương Tiểu Nặc mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, tóc vừa được gội còn ẩm ước khiến cho áo cũng ước nhem.

Diệp Tử Hàn đi tới cầm lấy chiếc khăn trên tay cô, một tay kéo cô ngồi xuống đùi, dùng tay trái để giúp cô lau đi những cộng tóc mềm mại.

Trương Tiểu Nặc ngồi trên đùi anh, có phần ngại ngùng.

Không biết từ lúc nào, chiếc khăn tắm rơi xuống. Diệp Tử Hàn hôn lấy chiếc cổ nhỏ như một con sói đói khát.

Đầu lưỡi anh xâm nhập vào khoang miệng cô, triền miên không buông.

" Ưm buông. "

Trương Tiểu Nặc đẩy anh ra, gương mặt đỏ bừng, e dè:" Tay anh vừa mới phẫu thuật. "

Diệp Tử Hàn mỉm cười tà mị:" Tay anh không thể động nhưng " em trai " vẫn còn rất khỏe mạnh a. "

" Không được! ''
Diệp Tử Hàn ôm chặt eo cô, mỉm cười lưu manh:" Thỏa mãn em, không cần dùng tay."

"..."

Trên con phố nhỏ, chiếc xe màu trắng chậm chạp chạy trên đường.

Đường Noãn nhắm mắt giả vờ ngủ, không dám đối mặt với anh.

Chiếc xe đột ngột dừng lại, Đường Noãn cắn chặt môi dưới.

Trốn được nhất thời cũng không trốn được cả đời.

Không sao, không sao đâu.

" Tới rồi. "

Đường Noãn giả vờ ngáp ngủ, vờ như không có chuyện gì xảy ra:" Cảm ơn anh. "

Cứ tưởng là xong nhưng khi đi được vài bước, bàn tay đột nhiên bị ai đó kéo lại.

" Chuyện tối qua "

" không, không cần. " Đường Noãn hốt hoảng chặn lời anh, mỉm cười:" Tôi và anh đều là người thành niên, không cần trách nhiệm gì cả. "

Lăng Thiếu Phong mỉm cười, ôm chặt eo cô khiến khoảng cách hai người càng thêm gần.

" Cô không cần tôi chịu trách nhiệm nhưng... cô phải chịu trách nhiệm với tôi. "
 
Chương 26: Thiếu phu nhân


Giữa trưa, tia nắng chiếu rọi cả căn phòng, ánh vàng nhạt làm cho không gian trở nên ấm áp.

Trương Tiểu Nặc giúp anh mặc chiếc áo vest đen, thắt cà vạt y như một cô vợ hiền.

" Tay anh vẫn chưa linh hoạt, em đến công ty với anh được không? "

Cả người chợt khựng lại, đôi mắt to lấp lánh nhìn anh không rời mắt:" Công ty anh? "

Diệp Tử Hàn không chần chừ gật đầu, cưng chiều xoa đầu cô:" Đúng. "

Trương Tiểu Nặc hoàn toàn bất ngờ, cô không thương tiếc đẩy anh ra. Nhanh tay chạy đến tủ quần áo, gần nửa tiếng mới quyết định mặc bộ đầm màu xanh.

Bộ đầm màu xanh dài tới đầu gối, đơn giản không kém phần quý phái. Cô sử dùng srum dưỡng tóc, mái tóc dài được cột lại, trông có phần ngây thơ.

Trương Tiểu Nặc mỉm cười thỏa mãn nhìn cô gái trước gương.

Tuy đây là lần thứ hai bước chân đến công ty anh nhưng không thể làm anh xấu hổ trước mặt các nhân viên.


* Tập đoàn Diệp thị.

" Chào Diệp tổng, chào thiếu phu nhân. ''

Diệp Tử Hàn nắm lấy tay Trương Tiểu Nặc, vừa mới bước vào các lễ tân đã đứng lên cúi đầu chào, thái độ vô cùng kính trọng khiến cô không tự nhiên, có phần ngại ngùng.

Diệp Tử Hàn đưa cô vào thang máy riêng của anh, trực tiếp lên tầng 66 của công ty. Ôm lấy cái eo nhỏ, mỉm cười khoái trí.

" Diệp tổng, phu nhân. "

Thang máy vừa mở, đập vào mắt là cảnh xa hoa của tầng lầu. Tầng lầu này chỉ có một bộ bàn ghế dành cho thư ký, phòng làm việc, ngoài ra có cả phòng nghỉ ngơi dành riêng cho anh.

Trương Tiểu Nặc theo anh vào phòng làm việc, không khỏi liếc mắt nhìn xung quanh, khóe môi nở nụ cười nhạt.

" Cho tôi một ly sữa, một ly coffee."

Diệp Tử Hàn cởi bỏ chiếc áo vest đen, nhấn nút gọi thư ký. Thấy cô đứng yên trước cửa phòng nghỉ ngơi, mỉm cười:" Mật khẩu là 0203. "


Sinh nhật anh?

Hôm nay là 20 tháng 2, vậy còn khoảng hai tuần là sinh nhật anh rồi.

Trương Tiểu Nặc bấm mật khẩu, chiếc cửa phòng mở ra. Căn phòng có một giường lớn, bàn làm việc, có cả tollet riêng.

Cộc cộc.

" Của ngài ạ. "

Tiếng động từ bên ngoài truyền vào, cô đi ra nhìn cô thư ký xinh đẹp ấy không khỏi nghi ngờ.

" Cô ta rất đẹp a. "

Diệp Tử Hàn chăm chú nhìn bản hợp kế hoạch phát triển, không nhìn lấy cô một lần:" Không tệ. "

Trong lòng càng khẳng định mối quan hệ của hai người, nháy mắt nhìn anh:" Hai người đã từng...? "

Không có ý gì khác, chỉ là cô thư ký này cô đã gặp trong ngày đám cưới. Anh và cô ta cũng làm việc hơn một năm, nhất định cũng sẽ có tình một đêm hay tình nhân nhỏ, người thứ ba...

Diệp Tử Hàn ngần đầu lên nhìn cô, trong đáy mắt ấy có chút bất lực:" Cô ta có đứa con trung học rồi. "


Cô mỉm cười lè lưỡi, cầm ly sữa lặng lẽ ngồi một bên để anh làm việc.

" Cố Tiểu Ngũ, người đàn ông mà nàng yêu nhất. Tình vẫn còn, cảnh vật xung quanh vẫn không thay đổi nhưng nàng đã mất, đi đến một nơi không có chàng. Chàng đã là một vị vua trên vạn người, hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý, tam cung lục viện, nhưng cuối cùng, trong nội tâm ấy cô đơn biết bao, đau đớn biết bao... "

Bộ phim kết thúc, nước mắt cũng theo thế mà rơi xuống.

Có tất cả rồi, có được mọi thứ rồi, nhưng vui vẻ... đã đi về đâu?

Trương Tiểu Nặc ngồi trên sopha, trái tim vô thức nhói lên.

Từ nhỏ, cô không có một gia đình hoàn chỉnh. Lớn lên, gặp được Thiên Ca, cứ ngỡ rằng là bên nhau trọn đời nhưng cuối cùng, ông trời cũng đem anh rời khỏi cô, đem đi hạnh phúc của cô.

May mắn, cô gặp được anh, gặp được anh...
Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt đang nhìn anh, Diệp Tử Hàn đi tới bên cạnh ôm cô vào lòng.

" Chán sao? "

Trương Tiểu Nặc lắc đầu, ôm chặt eo anh.

Lúc này cửa phòng làm việc mở toang ra, Lăng Thiếu Phong sững người nhìn đôi nam nữ đang công khai ôm nhau trên sopha, đột nhiên phì cười.

" Cẩu lương a, cẩu lương a! "

Diệp Tử Hàn bất mãn nhìn cô thoát khỏi vòng tay mình, liếc nhìn người anh em đang ngồi đối diện.

" Chú tới đây làm gì? "

Lăng Thiếu Phong tự rót cho mình một tách trà, uống một ngụm:" Tới đây chơi. "

Nhìn sang Trương Tiểu Nặc, trong mắt có phần bất ngờ:"Chỉ là không ngờ chị dâu cũng ở đây. "

Khóe miệng kéo lên một nụ cười, Trương Tiểu Nặc nhìn đồng hồ, đột nhiên cảm thấy đói bụng. Vậy mà đã hơn bốn giờ, đã ở nhà ăn trưa nhưng bây giờ lại đói, liền đề nghị đi ăn.
Diệp Tử Hàn đi tới bàn làm việc sắp xếp văn kiện, nhất nút gọi thư ký.

" Lịch trình hôm nay hủy bỏ hết. "

Cô thư ký khó xử nhìn anh, e dè:" Chủ tịch của công ty đối tác đã hẹn ngài gần một tuần rồi. "

Diệp Tử Hàn nhìn sang Trương Tiểu Nặc:" Các hợp đồng khác phân cho các ban quản lý khác, xong việc thì đưa cho tôi ký. Còn chủ tịch kia, hẹn cho tôi năm giờ. "

" Ngoài ra còn có cô Hứa Tĩnh, về dự án mới của công ty, đã hẹn bảy giờ. "

Trương Tiểu Nặc đi đến bên cạnh anh:'' Không sao, có Lăng Thiếu Phong, cậu ta đưa em về là được. "

Diệp Tử Hàn hôn lên đôi môi nhỏ, mỉm cười:" Được."

Nhìn sang Lăng Thiếu Phong, vẻ mặt dịu dàng ấy biến mất thay vào đó là gương mặt khó chịu, thật muốn đánh vào một cái thật mạnh.

" Nhớ chạy xe cẩn thận. "

Lăng Thiếu Phong vâng dạ không dám cãi lời, nhân lúc Trương Tiểu Nặc dọn đồ vào túi xách, nhìn anh cười tà mị.
" Đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng, hôm nay có thể gặp mồi ngon. Có được cô nào thì hãy gọi em trai này tới, ok? "

 
Chương 27: Khách sạn


Lăng Thiếu Phong vâng dạ không dám cãi lời, nhân lúc Trương Tiểu Nặc dọn đồ vào túi xách, nhìn anh cười tà mị.

" Có mồi thì gọi em trai này tới, ok? "

Diệp Tử Hàn nheo nheo mắt, có phần nguy hiểm:" Không được nói bậy trước mặt cô ấy, lái xe cẩn thận. "

" Đi thôi. ''

Diệp Tử Hàn nhìn họ sánh vai bước ra khỏi phòng, khóe miệng kéo ra một đường cong hoàn mỹ.

" Chị dâu, chị muốn ăn gì không? "

Trương Tiểu Nặc lắc đầu, lượm lại đồ kẹp tóc rớt ở phía dưới ghế phụ, mỉm cười:" Hello kitty, cái này của Đường Noãn. "

Lúc này cô chợt nhớ Đường Noãn có nói anh gạt cô nàng làm bạn gái nhỏ:" Hai người... hẹn hò? "

Lăng Thiếu Phong ngẩn ngơ giây lát, cười như có như không. Sự im lặng của anh, dường như là ngầm thừa nhận.

Trương Tiểu Nặc nhìn người đàn ông phong lưu, thay phụ nữ như thay áo ấy, giọng nói như đùa nhưng lại có phần nghiêm túc.


" Đường Noãn là một cô gái tốt, rất dễ tổn thương. Nếu chỉ muốn đùa giỡn, chơi qua đường, cô ấy hoàn toàn không thích hợp. "

Lăng Thiếu Phong hiểu cô muốn nói gì, trầm ngâm giây lát:" Lần này, em nghiêm túc. "

Gương mặt Trương Tiểu Nặc hiện lên sự bất ngờ, vô thức mỉm cười:" Được, tôi tin cậu. Nếu đã xác định, xin hãy đối xử tốt với Đường Noãn. "

" Diệp tổng, hân hạnh, hân hạnh! "

Chủ tịch Bell nắm chặt tay anh, cười không thấy mắt.

" Mời ngồi, mời ngồi. ''

Diệp Tử Hàn ngồi bên cạnh ông ta, cầm lấy bản hợp đồng của thư ký.

" Dự án phát triển ở vùng đất phía Đông, không biết quý ngài như thế nào? "

Diệp Tử Hàn nâng ly rượu lên uống một ngụm, hai chân ngồi chéo lại, nhếch miệng cười khách sáo.

" Có thể xây một khu du lịch theo kiểu Hàn Quốc. "


Chủ tịch Bell gật đầu tán thành, ông ta gọi một cuộc điện thoại mua hết mấy vùng đất nhỏ xung quanh, đưa ra giá cao chiếm lấy.

" Dự án này thành công, lợi nhuận thì ngài sáu tôi bốn. Hợp đồng này.... "

Diệp Tử Hàn cười châm biến, trên người phát ra tia lạnh lùng:" Tôi tám, ngài hai. "

Nụ cười chủ tịch Bell trở nên cứng ngắc, gương mặt lúc trắng lúc đỏ.

" Vùng đất phía đông tuy lớn nhưng không có giá trị, theo như tôi biết, công ty ngài, sắp không xong nhỉ? Nếu muốn phát triển thì phải mua những vùng đất xung quanh, nhưng những nơi đó, đều thuộc quyền sở hữu của tôi. "

Không khí trầm xuống, chủ tịch Bell nắm chặt thành quyền, hoàn toàn không thể phản bát.

" Chủ tịch Bell không hài lòng có thể kiếm công ty khác, nhưng một dự án lớn thế này công ty như ông hoàn toàn trụ không nổi. Không có những vùng đất nhỏ của tôi, ông cũng không thể thực hiện dự án mà ông mong muốn. "


Thành quyền từ từ buông lỏng, chủ tịch Bell tuy không phục nhưng, đúng như hắn nói, có thể giúp ông, chỉ có thể là hắn.

" Được, tôi muốn làm cổ đông thứ hai. "

Diệp Tử Hàn quăng bản hợp đồng lên bàn, lời nói có phần lạnh lùng, có phần lấn áp người.

" Cổ đông thứ hai, đã có. Nếu không muốn hợp tác thì tôi xin về trước. ''

Chủ tịch Bell cười thành tiếng, vẻ mặt cứng lại:" Tôi ký, tôi ký. Nhưng cổ đông thứ hai? "

" Tập đoàn Lăng thị, Lăng Thiếu Phong. "

Dứt lời, ông ta liền run rẫy, có phần vui mừng. Tập đoàn Diệp thị, Lăng thị là những công ty có quy mô lớn, đa số các công ty bất động sản, thương mại, showbit đều là sản nghiệp của họ.

Nếu như vậy, dự án này có thể là dự án lớn nhất trong năm nay.

Nhưng ông không hiểu, dự án này đối với Diệp Tử Hàn là một chuyện rất dễ dàng, cớ sao lại cần Lăng thị vào để chia bớt lợi nhuận?
Diệp Tử Hàn đi về hướng gửi xe, bác tài xế nhanh tay mở cửa ghế sau cho anh.

" Đưa Tiểu Nặc về chưa? "

Đầu dây bên kia rất ồn, dường như ở quán bar:" Về nhà an toàn. "

Diệp Tử Hàn đưa máy ra xa, đưa bản hợp đồng cho cô thư ký:" Sắp phát triển dự án du lịch ở phía Đông, cổ đông thứ hai, là chú. "

Lăng Thiếu Phong không bất ngờ về những chuyện như vậy, có tiền vào, ai chẳng muốn:" Có cần tôi giúp gì không? "

" Có thời gian thì đi khảo sát. "

Diệp Tử Hàn ngã người xuống ghế, ngắt cuộc gọi. Chiếc xe màu đen Rolls chạy về hướng khách sạn, rất nhanh liền ngừng ngay trước cửa.

Diệp Tử Hàn nhấn nút đi lên tầng 21, một lầu có nhiều dãy phòng, nhìn theo dãy số đi đến phòng 209.

" Cộc cộc. "

Chiếc cửa phòng vừa mới, một nữ nhân mặc trên người một áo tắm. Hứa Tĩnh cười quyến rũ nhường đường để anh vào.
 
Chương 28: Thuốc tránh thai


Chiếc cửa phòng vừa mở, một nữ nhân mặc trên người một áo tắm. Hứa Tĩnh cười quyến rũ, nhường đường để anh vào.

Hứa Tĩnh đóng cửa phòng, nhìn người đàn ông đang đi tới sopha ngồi xuống, đã lâu không gặp nhưng vẫn cứ cao ngạo, lạnh lùng.

" Diệp tổng sức khỏe vẫn ổn chứ? " Hứa Tĩnh ngồi đối diện anh, cầm chai rượu rót vào hai ly thủy tinh.

Diệp Tử Hàn không trả lời cũng không nhận lấy ly rượu của cô ta, thái độ thật sự không coi ai ra gì.

" Dự án mới của công ty, tôi muốn đổi người hợp tác. "

Hứa Tĩnh ngồi chéo hai chân, cầm điếu thuốc châm lửa hút một hơi dài.

Đôi mắt sắc bén nhìn người phụ nữ đối diện, đợi cô ta nói tiếp.

" Tôi và anh ta có xích mích, chuyện riêng tư. "

Diệp Tử Hàn châm cho mình điếu thuốc, khéo môi nở nụ cười châm biến:" Lý do. "


" Dự án này có diễn ra tốt đẹp hay không, tùy vào sự quyết định của anh. Lý do, tôi là người đại diện của công ty anh, còn hắn ta, chỉ là một người có cũng được, không có cũng không sao. "

Đáp lại cô là sự im lặng, trầm mặc của anh. Giây lát, giọng nói lạnh lùng vang lên trong căn phòng, bàn tay nắm chặt thành quyền, kiềm chế du͙ƈ vọиɠ của bản thân.

" Lần sau không có chuyện gì lớn thì gọi cho người bộ phận quản lý của công ty. ''

Hứa Tĩnh nhìn anh đứng dậy đi tới trước cửa, cắn chặt môi dưới:" Đây là nơi riêng tư của tôi, sao có thể cho người lạ vào. "

Bùng.

Cửa phòng đóng lại, bóng lưng ấy biến mất.

Hứa Tĩnh dùng chân dụi dụi tàn thuốc, đi tới bên cạnh bàn thổi tắt đi ngọn lửa của mùi hương kíƈɦ ɖụƈ.

Không phải gấp, một lần không được, lần hai, lần ba... cũng sẽ thành công.


Cô thư ký thấy Diệp Tử Hàn đi ra bãi đậu xe, nhanh chân đi xuống mở cửa xe ghế sau.

" Không phải bảo cô về rồi sao? "

Diệp Tử Hàn ngã người vào ghế, cởi bỏ hai cúc áo đầu, thở ra một hơi.

Cô thư ký mỉm cười lấy chai nước cho anh, ông chủ chưa về, cô làm sao dám về?

*Diệp gia.

Lúc Diệp Tử Hàn về tới nhà chỉ thấy dì quản gia, trong lòng có phần mất mát. Anh đi lên lầu, quả nhiên cô vợ đang nằm trên giường cày một bộ phim đang hot.

Trương Tiểu Nặc nghe được tiếng động liền xoay đầu nhìn, tắt đi thoại đi tới bên anh.

" Về rồi à? Anh mệt không? "

Diệp Tử Hàn gật đầu ôm chặt eo cô, hưởng thụ sự ấm áp mà cô đem lại.

" Anh đói không? Để em xuống làm nóng thức ăn nhé? "

Trương Tiểu Nặc vừa xoay người, một lực kéo cô lại, nụ hôn chợt ập tới, đôi môi nhỏ bị chiếm lấy.


Diệp Tử Hàn ôm lấy cô, đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng trắng muốt của cô, xâm nhập vào khoang miệng, chiếm lấy sự ngọt ngào.

Không biết bao lâu, anh lưu luyến buông cô ra, nhìn gương mặt đỏ bừng ấy, không nhịn được cười.

" Anh đói rồi. "

Trương Tiểu Nặc bị anh ấn xuống giường, đôi môi ước ái hôn lên mắt, chiếc mũi cao. Anh đưa tay cởi nút áo cô, từ cái nút đầu dần dần đi xuống, rất nhanh liền lộ ra bộ ngực trắng nõn.

Diệp Tử Hàn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, du͙ƈ vọиɠ dường như muốn gào thét xông ra. Hầu kết dao động dữ dội, không chần chừ cuối đầu cắn lấy.

" Ưm ngô... "

Trương Tiểu Nặc không nhịn được rên lên, không tự chủ vòng qua cổ anh, khiến hai người càng thêm thân mật. Bàn tay anh cũng không rảnh rỗi, bóp lấy một bên ngực còn lại.

Nhiệt độ trong phòng tăng lên đột ngột, quần áo hai người từng lượt rơi xuống, hai thân thể trần chuồng quấn lấy nhau.
Trương Tiểu Nặc hít sâu mấy hơi, cảm nhận được bàn tay bắt đầu xoa xoa nơi ấy không nhịn được rêи ɾỉ.

Khi ***** *** xâm nhập vào *** *****, cơ thể không tự chủ co rút lại. Diêp Tử Hàn không ngừng động dưới thân cô, cứ thế tăng tốc.

Trương Tiểu Nặc cắn chặt răng, đầu óc trống rỗng.

" Đau, đi ra! "

Tay cô siết chặt ga giường, thân thể run rẫy dữ dội.

Nhưng du͙ƈ vọиɠ đã che mù lý trí, Diệp Tử Hàn tăng nhanh động tác, khiến cô thở dốc liên tục.

" Shit! "

Sau một trận chiến đấu, Trương Tiểu Nặc mệt mỏi nằm trên giường. Cô liếc nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh giường, trong lòng không rõ vị giác.

Cô tùy tiện mặc chiếc áo sơ mi của anh vào, chịu đựng nhức mỏi của cơ thể đi ra ban công hóng gió.

Trương Tiểu Nặc đứng trên ban công nhìn lên bầu trời, theo thói quen lấy viên thuốc tránh thai trong hộp tủ bên cạnh bàn.
Nhưng, cả người chợt khựng lại. Cô nhìn chầm chầm vào viên thuốc, gương mặt hiện lên nhiều cảm xúc khó tả.

Trương Tiểu Nặc cầm chặt viên thuốc trong tay, bỏ vào thùng rác.

 
Chương 29: Ghen


Nhưng, cả người chợt khựng lại. Cô nhìn chầm chầm vào viên thuốc, gương mặt hiện lên nhiều cảm xúc khó tả.

Trương Tiểu Nặc cầm chặt viên thuốc trong tay, bỏ vào thùng rác.

°°°

Mặt trời vừa lên, ánh nắng lấp lánh chiếu xuống thành phố xa hoa, rộng lớn. Chiếu vào căn phòng, vào gương mặt nhỏ của cô gái.

Trương Tiểu Nặc ngồi trong phòng làm việc của anh, xem cuốn tạp chí bát quái của showbit, phút chốc lại liếc nhìn người đàn ông đang nghiêm túc làm việc.

" Cộc cộc. "

" Vào. "

Cô thư ký cúi đầu chào cô, đi tới trước bàn làm việc của anh:" Tổng giám đốc, tới giờ họp rồi ạ. "

" Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi. ''

" Vâng. "

Diệp Tử Hàn đứng lên cài lại hai nút áo đầu, cầm một sấp tài liệu đi về hướng cô, ấn lên trán một nụ hôn nhẹ:" Ở đây ngoan nhé. "

Trương Tiểu Nặc mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn gật đầu.


Chiếc cửa phòng che đi bóng lưng anh, tầm mắt thu về, cô lấy điện thoại ra chơi để gϊếŧ thời gian.

" Cô Hứa à, Diệp tổng đang họp, cô không thể vào trong. "

Hứa Tĩnh tháo mắt kính xuống, ép cô thư ký từng bước một, chỉ vài centimet là đụng trúng bàn làm việc.

" Tôi đã nói là có chuyện cần bàn với Diệp tổng, làm ơn tránh ra! "

Nhưng cô thư ký nào có vừa, tuy có chút run rẫy nhưng vẫn phải làm theo nguyên tắt:" Nếu chưa được Diệp tổng cho phép, ai cũng không thể vào trong. ''

Trương Tiểu Nặc đang xem một chương trình về những đứa trẻ, bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào. Cô mở cửa đi ra, thấy hai người đang dằn co trước cửa phòng.

" Chuyện gì thế? "

Hứa Tĩnh xoay người lại chợt sững người, đôi mắt vô thức nheo lại.

" Cô Hứa đến tìm Diệp tổng ạ. "

Trương Tiểu Nặc cũng hiểu được vài phần, cười khách sáo:" Mời vào. ''


Cô khéo léo nhường đường cho Hứa Tĩnh, nhìn sang cô thư ký không khỏi mỉm cười:" chị tiếp tục làm việc đi, để em tiếp cô ấy. "

Trương Tiểu Nặc mở cửa vào đã thấy Hứa Tĩnh ngồi trên sopha, nhìn cô không rời mắt.

" Cô Hứa có muốn uống gì không? "

Cô ngồi đối diện Hứa Tĩnh, đánh giá từ đầu xuống chân, không thể phụ nhận cô ta thật đẹp, thật quyến rũ.

" Không cần. "

Không khí trong phòng chợt trầm xuống, Trương Tiểu Nặc vừa muốn mở lời nhưng thấy cô ta đang bấm điện thoại thì nuốt ngược vào bên trong.

Hai người cứ im lặng, không ai nói một lời. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan không khí buồn chán này.

" Chị à, các lịch hẹn ngày mai em đã gửi cho chị, chị xem giúp em, có chuyện gì nhớ báo lại em biết nhé. "

Hứa Tĩnh liếc nhìn Trương Tiểu Nặc, khóe môi nhếch lên. Cô ngắt cuộc gọi nhưng vẫn để điện thoại bên tai.


" Chuyện tối qua ở khách sạn sao? Dạ không, chị hiểu lầm rồi. "

Hứa Tĩnh ngừng giây lát, quan sát nét mặt của Trương Tiểu Nặc.

" Em với Diệp tổng ở khách sạn vì chyện hợp tác, không như chị nghĩ như thế. "

Trương Tiểu Nặc cứng người, giả vờ không quan tâm, tiếp tục bấm điện thoại.

" Em với Diệp tổng thật sự ở khách sạn rất lâu, nhưng cũng chỉ nói về hợp đồng thôi chị. A! Em phải đi rồi, lần sau tiếp nhé chị. "

Hứa Tĩnh bỏ điện thoại xuống, liếc nhìn Trương Tiểu Nặc:" Chó săn gọi đến hỏi này hỏi nọ, xin lỗi đã làm ồn. ''

Trương Tiểu Nặc ngẩn đầu nhìn cô ta, cười lắc đầu, nhưng lại không để ý nụ cười đắc ý của cô ta.

Hứa Tĩnh nhìn đồng hồ, sắp tới giờ phải dẫn chương trình, cô bỏ điện thoại vào túi xách, đứng dậy.

" Diệp tổng lâu quá, chắc em về trước nhé chị. "
Hôm nay có bà vợ sẽ không tiện cho cô. Nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, bữa nay sẽ có nhà vô cùng náo nhiệt đây.

Trương Tiểu Nặc đứng lên tiễn cô ta, nét mặt tươi cười khi nãy đã không còn, nụ cười trên môi cũng trở nên cứng ngắc.

Cô ngồi trên sopha, tầm mắt nhìn về chiếc điện thoại. Chương trình đang xem đã hết nhưng cô vẫn không biết, tâm tư không biết lạc tới nơi nào.

Bước chân truyền đến, chiếc cửa phòng mở ra. Trương Tiểu Nặc vẫn ngẩn người ngồi một chỗ, cho đến khi một cánh tay đụng vào người, cô mới giật mình đứng dậy.

" Làm em giật mình à? "

Diệp Tử Hàn ôm vai cô ngồi xuống, tự rót cho mình một ly nước, uống một ngụm lớn.

Lúc này cô mới phát hiện Lăng Thiếu Phong cũng ở đây, khóe môi kéo ra một nụ cười:" Sao cậu tới đây? "

Lăng Thiếu Phong ngồi bên cạnh sopha hai người, mệt mỏi ngã người trên ghế:" Công ty em với công ty chú ấy hợp tác làm một dự án, nên em tới đây để họp. "
Trương Tiểu Nặc gật đầu, nhìn hai người đều mệt mỏi, không khỏi xót xa.

Diệp Tử Hàn nhìn sang đồng hồ để tường, đã hơn ba giờ rồi?

" Em ăn gì chưa? Anh dẫn em đi ăn nhé? "

Trương Tiểu Nặc không để ý nhưng anh vừa nhắc chiếc bụng nhỏ liền kêu lên " ục ục ". Cô vừa định trả lời thì nghe thấy tiếng ngáy ngủ của Lăng Thiếu Phong, vô thức mỉm cười:" Cho cậu ấy nghỉ ngơi một chút rồi chúng mình cùng đi."

Diệp Tử Hàn xoa đầu cô, hôn xuống đôi môi nhỏ, rất nhanh liền rời ra. Ôm cô vào lòng, hưởng thụ những giây giút bình yên, ấm áp.

Trương Tiểu Nặc ôm chặt vòng eo anh, dường như có thể nghe được nhịp tâm đập của anh, bĩu môi.

" Diệp Tử Hàn, em ghen rồi. "

 
Chương 30: Kiếp sau


Diệp Tử Hàn xoa đầu cô, hôn xuống đôi môi nhỏ, rất nhanh liền rời ra. Ôm cô vào lòng, hưởng thụ những giây giút bình yên, ấm áp.

Trương Tiểu Nặc hai tay vòng qua eo anh, dường như có thể nghe được nhịp tim của anh, bĩu môi.

" Diệp Tử Hàn, em ghen rồi. "

Cơ thể chợt cứng lại, hoàn toàn không tin được những lời cô vừa nói, kéo cô ngồi dậy, ngồi đối diện với anh.

" Em ghen vì...? Anh à? "

Cô nhéo nhéo cái mũi cao ấy, bật cười:" Đúng thế, bên cạnh anh toàn những con bướm xinh đẹp. "

Diệp Tử Hàn bất ngờ, ngơ ngác nhìn cô cười, cứ thế ngơ ngác cười.

Ghen rồi, là yêu sao?

" Anh ưm! "

Chưa kịp mở lời đôi môi đã bị anh chiếm lấy, Diệp Tử Hàn ôm chặt eo cô, bá đạo xâm nhập vào khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi cô.

" Ưm buông. "

Càng đẩy anh, anh càng ôm chặt lấy cô không buông. Diệp Tử Hàn siết chặt eo cô, đầu lưỡi không lưu tình càn quyét miệng cô.


Không khí trong phòng tăng dần, Trương Tiểu Nặc gương mặt đỏ bừng vì không thở nổi, cô cắn lên môi dưới của anh, mùi máu tanh chảy vào miệng.

Diệp Tử Hàn lưu luyến rời khỏi môi cô, vô thức mỉm cười, ôm chặt cô vào lòng, thủ thỉ.

" Trương Tiểu Nặc, cảm ơn em. "

Cảm ơn em đã mở lòng với anh.

Lăng Thiếu Phong nheo nheo mắt nhìn đôi nam nữ, khóe miệng kéo ra một nụ cười. Rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ ngon nhưng lại bị quấy rầy.

Hôn thì hôn nhưng cớ sao lại phát ra âm thanh chứ!

Anh nhắm mắt lại, không muốn ăn cẩu lương của hai con người dở hơi này.

" Khụ. "

Trương Tiểu Nặc thoát khỏi vòng tay anh, nhìn theo hướng phát ra âm thanh đó.

Gương mặt phút chốc đỏ lên:" Anh anh... "

Lăng Thiếu Phong bật người ngồi dậy, cười ranh ma:" Im tâm, em không thấy gì cả, nghe thấy thôi. "

"..." Xấu hổ quá đi mất!


Khác với vẻ mặt ngại ngùng của cô, Diệp Tử Hàn lại vô cùng thản nhiên. Dịu dàng xoa lên mái tóc dài ấy:" Về nhà thôi. "

Lăng Thiếu Phong ngáp ngắn ngáp dài, xoa xoa thái dương:" Không đi ăn à? Vậy tôi cũng về. "

Trương Tiểu Nặc cầm lấy túi xách, mỉm cười. Diệp Tử Hàn nắm chặt tay cô đi ra khỏi phòng việc, hoàn toàn coi Lăng Thiếu Phong là không khí, một tiếng chào cũng không có.

Nhưng cũng may mắn, đã vẫy tay một cái. Lăng Thiếu Phong nhếch miệng cười, sự thật luôn khiến con người đau lòng, tuyệt vọng... Anh lựa chọn giấu đi, có lẽ làm đúng rồi.

Ít nhất, giây phút này, Diệp Tử Hàn thật sự hạnh phúc, thật sự vui vẻ.

" Trên bãi biển Solenzara

Ta đã gặp nhau

Một ngư dân cùng cây đàn ghi-ta

Hát trong đêm mùa hạ

Một khúc ca vu vơ

Trên bãi biển Solenzara

Mỗi đêm ta khiêu vũ bên nhau

Và cái ngày em ra đi


Anh đã nhận ra rằng anh yêu em

Và anh đã không rời xa em nữa..."

.......

Tiếng nhạc vu vơ vang lên trong căn nhà nhỏ, Đường Noãn ngâm nga bài hát, đứng trong bếp làm thức ăn.

" Ting Ton "

Đường Noãn nheo nheo đôi mắt, chạy ra ngoài mở cửa. Khi cánh cửa mở toang ra, cả người cứng lại như bị ai đó điểm huyệt.

Lăng Thiếu Phong đứng đó nhìn cô, đôi mắt hai người giao nhau, không khí dường như ngưng đọng.

" Anh... tìm tôi sao? "

Đường Noãn mở lời phá tan không khí ngột ngạt này.

Lăng Thiếu Phong nghiêng người đi vào trong nhà, tự nhiên đi tới sopha ngã người xuống.

" Qua đây. "

Đường Noãn đóng cửa lại, e dè đi tới trước mặt anh. Chưa kịp phản ứng đã bị một lực kéo lại, trong phút chốc đã nằm trong ngực anh.

Lăng Thiếu Phong ôm chặt eo cô, cơ thể mềm mại của cô khiến anh nhớ lại đêm hôm đó, máu trong người đột nhiên trỗi dậy.
" Anh anh buông tôi ra.''

Giọng nói trở nên gấp gáp và lộn xộn, trái tim đập loạn nhịp.

" Một chút thôi. "

Tiếng nhạc vu vơ vang lên trong căn nhà lặng im, có lẽ cô mở máy lạnh rất lớn, không quá lạnh lại rất ấm.

Đường Noãn hửi thấy mùi khét truyền từ trong bếp ra, vừa muốn bảo anh buông ra nhưng, Lăng Thiếu Phong đã chìm vào giấc ngủ.

Trong lòng có chút không nỡ đánh thức anh dậy, cô nhẹ nhàng gạt bỏ cánh tay đang ôm eo cô ra, đi vào phòng lấy chăn đắp cho anh.

* Diệp gia.

Trương Tiểu Nặc vừa mới tắm xong, trong phòng không có một bóng người, cô đi ra ngoài ban công nhìn lên bầu trời.

" Thiên Ca, anh không được bỏ lại em đâu nhé! " Cô gái ngồi bên cạnh giường bệnh, nước mắt cứ rơi xuống gương mặt nhỏ.

Cậu thanh niên dịu dàng nhìn cô cười, nâng tay lau đi những giọt lệ trên má:" Ngốc à, chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi. "
Cậu thiên niên cầm chặt tay cô, một tay chỉ lên bầu trời, qua bức màn kính trong phòng bệnh.

" Em thấy ngôi sao trên trời không? Nếu như anh mất, anh cũng sẽ xin Diêm Vương để anh làm một ngôi sao nhỏ trên bầu trời ấy, nếu vậy, em buồn thì có thể nhìn lên bầu trời, kể lể cho anh nghe. "

Trương Tiểu Nặc mỉm cười, đôi mắt to ngấn lệ, chỉ cần nhắm mắt giọt lệ liền tuôn trào.

Chiếc cửa ban công mở ra, Diệp Tử Hàn vòng hai tay qua eo cô, hôn lên chiếc cổ nhỏ:" Anh đi tắm đây, trời hôm nay trở gió, kẻo lạnh. "

Trương Tiểu Nặc gật đầu, hôn lên môi anh.

Khi chiếc cửa vừa đóng lại, nước mắt liền tuôn trào. Trương Tiểu Nặc nhìn lên bầu trời, cười chua xót.

Thiên Ca, xin lỗi... Em xin lỗi, em phụ anh rồi, em đã không giữ đúng lời hứa của chúng ta. Em đã phản bội tình yêu của chúng ta...
Cô mỉm cười, nhìn lên ngôi sao lấp lánh nhất.

" Kiếp sau nhé, kiếp sau, em sẽ là của anh. "

 
Chương 31: Không thể thở


Cô mỉm cười, nhìn lên ngôi sao lấp lánh nhất.

" Kiếp sau nhé, kiếp sau, em sẽ là của anh. "

°°°

" Cảm ơn quý khách. "

Lúc Đường Noãn tới quán coffee đã thấy Trương Tiểu Nặc, tâm trạng đột nhiên hưng phấn.

" Cuối cùng đã về làm rồi! "

Trương Tiểu Nặc ôm chặt cô nàng, mái tóc dài rũ xuống gương mặt nhỏ.

" Diệp Tử Hàn khỏe rồi à? "

Đường Noãn với lấy cái tạp dề được treo trên móc, mặc lên người.

Trương Tiểu Nặc gật đầu, nhớ lại khi nãy cô nói muốn về quán coffee làm việc, anh ôm chặt cô không buông như một đứa trẻ, vô thức mỉm cười.

Cô nhìn sang Đường Noãn, thấy cô nàng ngừng hết động tác nhìn chầm chầm mình, hai tay sờ lên gương mặt:" Mặt tớ dính gì à? "

Đường Noãn kéo tay cô xuống, đôi mắt hơi đỏ.

" Chiếc nhẫn, rất đẹp. "

Trương Tiểu Nặc khựng lại vài giây, nắm ngược lại tay Đường Noãn:" Nhưng rất tiếc, bây giờ tớ mới phát hiện. Tớ đã đeo lên tay, nhất định sẽ không làm mất nó nữa. "


Chiếc nhẫn này là Diệp Tử Hàn tặng cô, cũng như nhẫn cưới. Lúc ấy cảm thấy nó thật lộng lẫy, hoàn toàn không phù hợp với cô. Nhưng hôm nay, lại bất tri bất giác đeo lên.

Đường Noãn kích động nói không thành lời, đôi mắt ngấn lệ.

Ba năm rồi, cuối cùng cũng đã buông...

" Lăng tổng, đây là bản báo cáo của công ty tháng này. Hôm nay ba giờ có cuộc họp với tập đoàn Diệp thị, sáu giờ có hẹn với công ty Vạn Thọ, bảy giờ hẹn với Trần tổng. "

Lăng Thiếu Phong ngã người trên ghế, cầm tay viết xoay qua xoay lại:" Gọi bộ phận hành chính gặp công ty Vạn Thọ, cuộc hẹn với Trần tổng hủy bỏ, cứ nói tôi bận. "

" Vâng. "

Cô thư ký gật đầu đi ra khỏi phòng, điện thoại trong túi liền reo lên.

" Đi ăn? "

Lăng Thiếu Phong liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới hai giờ hơn:" Bây giờ? Không ăn với chị dâu sao? "


Đầu dây bên kia ngừng giây lát:" Cô ấy không có ở đây, cuộc họp ba giờ hủy bỏ, ba giờ đi với tôi. "

Lăng Thiếu Phong chưa kịp trả lời, đầu dây bên kia đã ngắt cuộc gọi.

Ba giờ?

Anh xoa xoa cái bụng, trong lòng hiện lên nhiều kế hoạch cho buổi tối ngày hôm nay. Anh ngồi thẳng người, nghiêm túc làm việc, đúng ba giờ lái xe tới công ty Diệp Tử Hàn.

Cái bụng nhỏ đã đói ục ục nhưng... Diệp Tử Hàn không phải dẫn anh tới quán ăn nào, mà là tới tiệm trang sức.

" Dẫn tôi tới đây làm gì thế? "

Diệp Tử Hàn không trả lời, ngồi trên ghế nhìn các loại trang sức.

Đây là lần đầu tiên anh tới những nơi này, cũng là lần đầu tiên chính tay mua quà cho cô.

" Diệp tổng, các loại trang sức này đều là số lượng có hạn, đều ra từ các thiết kế sư nổi tiếng. Tôi dám khẳng định, trong nước chỉ có ở đây mới có. "


Diệp Tử Hàn nhìn sang các hộp cô nhân viên vừa đem lên, nhìn qua một vòng, mỉm cười lấy ba hộp ra.

" Chú thấy thế nào. "

Lăng Thiếu Phong ngồi bên cạnh, hộp thứ nhất là dây truyền, thiết kế đơn giản nhưng lại không kém phần quý phái.

Hộp thứ hai là chiếc vòng, trên đó có những hoa lá màu xanh nhỏ, trông rất đẹp.

Hộp thứ ba cũng là chiếc vòng tay nhỏ, nó không phải là những hoa lá nữa mà là hạt ngọc.

Lăng Thiếu Phong nhìn qua nhìn lại, thật sự rất khó lựa chọn.

Diệp Tử Hàn cũng cảm thấy khó khăn trong việc này, đôi mắt vô thức nheo lại.

" Hộp một và hai. "

Diệp Tử Hàn để lại hộp ba cho cô nhân viên, hạt ngọc quá rực rỡ, cô sẽ không thích.

Lăng Thiếu Phong bất lực lắc đầu, vừa muốn nói nhưng, ánh mắt dừng lại ở chiếc vòng trong tủ kính.

" Tôi muốn xem cái này. "

Cô nhân viên thận trọng mở tủ lấy cho anh, không quên khen ngợi:" Lăng tổng ánh mắt thật tốt, đây là chiếc vòng của một nhà thiết kế sư bên Y, rất nổi tiếng. "
" Tặng ai thế? "

" Một người bạn. '' Lăng Thiếu Phong đột nhiên mỉm cười:" Gói lại cho tôi. "

" Vâng. "

Hai người đàn ông cầm một túi nhỏ bước ra khỏi tiệm trang sức, gây được nhiều sự chú ý của các cô gái trong thương mại.

" Thiếu gia, Lăng tổng. "

Diệp Tử Hàn cùng Lăng Thiếu Phong đến một nhà hàng hải sản. Sau khi chữa khỏi bệnh của chiếc bụng nhỏ của Lăng Thiếu Phong, hai người lái xe về Diệp gia.

" Chú lên phòng làm việc chờ tôi. ''

Diệp Tử Hàn cầm hộp quà đi về phòng ngủ, anh đứng đó nhìn một lượt, không có nơi nào có thể để. Mở chiếc tủ quần áo của hai người, Diệp Tử Hàn thấy một thùng nhỏ trong ngăn tủ của cô, mỉm cười bưng nó ra.

Đập vào mắt là những vật đồ chơi nhỏ, khóe miệng kéo ra một đường cong, anh xem từng món đồ trong thùng, có cả cuốn nhật ký, nhìn nét chữ khoảng mười mấy tuổi.
Trong đó có một bốp da, Diệp Tử Hàn mở nó ra, nụ cười trên môi liền cứng lại, sắc mặt trở nên khó coi.

Chiếc bốp da rơi xuống đất, cả người run rẫy, gương mặt trắng bệt. Sự cay đắng tột cùng kia dần dần truyền đến, trái tim như bị ai đó siết chặt, siết chặt đến anh không thể thở.

 
Chương 32: Vật thay thế


Trong đó có một bốp da, Diệp Tử Hàn mở nó ra, nụ cười trên môi liền cứng lại, sắc mặt trở nên khó coi.

Chiếc bốp da rơi xuống đất, cả người run rẫy, gương mặt trắng bệt. Sự cay đắng tột cùng kia dần dần truyền đến, trái tim như bị ai đó siết chặt, siết chặt đến anh không thể thở.

Lăng Thiếu Phong ngồi trong phòng làm việc gần nửa tiếng vẫn chưa thấy anh, nghi ngờ đi lên phòng ngủ.

" Cộc cộc. "

Không một ai trả lời, anh mở cửa đi vào đã thấy Diệp Tử Hàn ngồi trên giường, gương mặt tái méc, bất động ngồi đó.

Lăng Thiếu Phong chầm chậm đi tới, ánh mắt dừng ở bốp da rớt dưới đất. Khi nhìn thấy tấm ảnh của đôi tình nhân trẻ, vẻ mặt hoảng hốt, không biết làm sao ngõ lời.

" Diệp Tử Hàn, chú đừng suy nghĩ lum tum. "

Diệp Tử Hàn nhìn phản ứng của Lăng Thiếu Phong, người anh em của anh không phải la hét lên như thường ngày, không chửi rủa, không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi người trong ảnh là ai.


" Chuyện này, chú biết rồi? "

Đáp lại anh là sự im lặng, không khí trong phòng lặng xuống, trái tim anh chợt đau thắt lại.

" Về đi. ''

Diệp Tử Hàn như một người mất hồn ngồi yên trên giường, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì nhưng, giọng nói run rẫy đã phản bội anh, ánh mắt bi thương ấy, đã phản bội anh.

Lăng Thiếu Phong nhìn anh không rời mắt, trái tim chợt đau.

Khi hoàng hôn buông xuống, Trương Tiểu Nặc đi bộ về nhà.

Không hiểu sao, cô lại muốn đi bộ trên con phố dài, nguyên nhân, cô không rõ.

Cô nhìn vào chiếc nhẫn trên tay, mỉm cười, anh ấy về nhà chưa nhỉ?

Cô men theo con phố nhỏ về nhà, không khí ở đây thật tốt, không ồn ào, gió thoang thoáng lùa qua mái tóc dài, khiến cô càng thêm tỉnh táo.

Con đường có xa cách mấy cũng sẽ về tới đích.

Trương Tiểu Nặc đi vào nhà, đôi chân nhỏ không khỏi mệt mỏi.


" Chị dâu. "

Lăng Thiếu Phong vừa thấy cô liền bật người ngồi dậy, vẻ mặt khó coi.

" Chú ấy... " Nửa câu sau vừa muốn nói lại nuốt ngược vào trong, cũng không biết làm sao để nói.

Trương Tiểu Nặc nghi ngờ nhìn anh, thái độ thật kì hoặc.

" Sao thế?" Thấy anh ngập ngừng không nói, cô liếc nhìn lên phòng:" Ở đây chút nhé, tôi vào phòng thay quần áo. "

Cô xoay người đi lên cầu thang, cảm giác như có chuyện gì xảy ra. Khi bước chân ngày càng gần phòng ngủ, cánh cửa hé ra. Cô có thể nhìn thấy anh ngồi trên giường như một tượng hình, trái tim chợt đập mạnh trong vô thức.

Trương Tiểu Nặc mở cửa, từng bước đi vào đón nhận ánh mắt của anh. Cô không biết hình dung ra sao, thù hận? Tuyệt vọng? Một ánh mắt quen thuộc nhưng lại có phần xa lạ.

" Anh... có chuyện gì? "

Diệp Tử Hàn không lên tiếng.


Cô nhìn chiếc thùng nhỏ trên giường, bên cạnh là bốp da màu đen, gương mặt chợt trắng bệch.

" Người trong ảnh rất giống tôi."

Anh ngẩn đâu nhìn cô, nhìn sâu vào đôi mắt phiếm hồng ấy.

Trương Tiểu Nặc mím chặt môi, lắc đầu liên tục phủ định.

" Không phải, không không như anh nghĩ. "

Giọng nói lạc hẳn đi, cô nắm chặt tay anh, dường như sợ hãi mất đi.

Diệp Tử Hàn đứng dậy, không lưu tình dứt tay ra, trong mắt hiện lên tin lạnh lùng.

" Vậy nó như thế nào? "

Sự trầm mặc của cô khiến trái tim anh rơi xuống 18 tầng địa ngục, nhếch miệng cười lạnh.

" Tình yêu của tôi lại trở thành một trò đùa như thế ư? "

Giọt lệ không báo trước liền tuôn trào, giọng nói giễu cợt ấy, bi thương ấy như một cây dao đâm thẳng vào tim cô, cũng đâm thẳng vào trái tim anh.

" Không phải... không phải thế, anh nghe em nói, nghe em nói. "
Trương Tiểu Nặc cầm lấy tay anh nhưng lại bị anh đẩy ra. Diệp Tử Hàn vô thức lùi về phía sau, trái tim, không ngừng đau.

" Một vật thay thế... Là một vật thay thế phải không? "

Nội tâm đầy đau đớn, Trương Tiểu Nặc tiến lên ôm chặt anh không buông:" Không phải vật thay thế, không phải! Em thật sự muốn ở bên cạnh anh, thật sự yêu anh. "

" Cút ra! "

Diệp Tử Hàn một tay đẩy ngã cô xuống đất, đôi mắt phiếm hồng:" Yêu sao? Yêu của cô thật hèn hạ, thật dơ bẩn! "

" Dơ bẩn ư? "

Lời nói của anh như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô, nước mắt không ngừng rơi xuống gương mặt nhỏ.

Cổ chân dường như bị trật nhưng cô lại không có cảm giác, bởi vì, trái tim cô, cũng đang đau.

Nhìn giọt lệ đua nhau rơi ấy, trái tim như bị ai đó nhéo một cái thật mạnh. Diệp Tử Hàn siết chặt tay thành quyền, mỉm cười nhìn cô, cười đến khó coi.
" Chúng ta, kết thúc rồi! "

Kết thúc rồi...

Diệp Tử Hàn đi ngang qua người cô, một bàn tay nắm lấy tay anh, bước chân cũng dừng lại.

" Đừng như thế... xin anh... Em xin anh, không muốn kết thúc, em không muốn, không muốn... "

Trương Tiểu Nặc không dám đối diện, chỉ biết khóc lóc cầu xin.

Tại sao ư?

Trái tim cô một lần nữa lại rung động, rung động với người đàn ông này.

Nhưng... Diệp Tử Hàn dường như không nghe được, anh giật mạnh cánh tay, bước đi không ngoẳc mặt, dù phía sau có tiếng bước chân chạy theo, có tiếng khóc...

Lăng Thiếu Phong ngồi ở phòng khách, thấy anh đi ra sân vườn, chị dâu bước đi khó khăn chạy theo.

Diệp Tử Hàn trực tiếp đeo lên xe, phóng nhanh ra khỏi nhà. Hình bóng của cô gái khuất dần ở kính chiếu hậu...

Lăng Thiếu Phong đỡ Trương Tiểu Nặc đứng lên, cô gái trước mắt không ngừng rơi lệ, không ngừng gọi tên anh ấy.
Lăng Thiếu Phong cắn chặt răng, anh chạy về phía trước, leo lên xe phóng nhanh theo con đường Diệp Tử Hàn đã chạy.

Nhưng khi đi thẳng được một đoạn đường nhỏ, chiếc siêu xe của Diệp Tử Hàn ngừng ven đường, cửa kính xe hé mở ra.

Diệp Tử Hàn gục mặt xuống vô lăng, giọt lệ nam tử rơi xuống.

Tối hôm đó, cô khóc rồi.

Tối hôm đó, anh khóc rồi...

 
Chương 33: Tự mình đa tình


Diệp Tử Hàn gục mặt xuống vô lăng, giọt lệ nam tử rơi xuống.

Tối hôm đó, cô khóc rồi.

Tối hôm đó, anh khóc rồi...

Lăng Thiếu Phong ngồi trên xe nhìn qua cửa kính hé mở, trong lòng dâng lên sự hối hận, không nói ra sự thật, là đúng hay sai?

Dường như cảm nhận được sự tồn tại của người khác, Diệp Tử Hàn hít sâu một hơi dài, ngẩn đầu lên.

Lăng Thiếu Phong mỉm cười nhìn vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra của anh, hình như vẻ mặt đau đớn khi nãy là do anh hoa mắt.

" Đi qua nhà tôi. "

Hai chiếc siêu xe một đen một trắng phóng nhanh trên con đường dài, hoàn toàn đem sự sống chết bỏ ra phía sau. Rất nhanh đã ngừng ở căn nhà riêng của Lăng Thiếu Phong.

" Cạn. "

Diệp Tử Hàn cầm lon bia uống một ngụm lớn, tâm tư rối loạn, sâu trong nội tâm ấy dường như lại chiến tranh, rất loạn, rất loạn.


Một lon lại một lon, muốn say nhưng lại tỉnh táo vô cùng.

" Chị dâu cùng hắn ta quen nhau năm mười lăm tuổi, tới năm mười bảy bắt đầu hẹn hò. Hẹn hò được nhiều năm, đến năm 2016, hắn ta mất. "

Diệp Tử Hàn sững sờ trong giây lát, uống hết lon rượu trên tay. Vẻ mặt lạnh lùng như những chuyện này hoàn toàn không liên quan tới anh.

" Tuy lúc đầu kết hôn, chị dâu thật sự có ý đồ khác. Nhưng gần đây, tôi thật sự cảm thấy chị ấy thật sự yêu chú. Mỗi lần bên chú, chị ấy luôn cười rất vui vẻ, tôi tin tưởng nụ cười ấy là phát ra từ trong tim. "

Diệp Tử Hàn không trả lời, rõ ràng né tránh vấn đề này. Nhưng không biết tại sao, trái tim anh chợt loạn một nhịp.

Trong đáy mắt hiện lên tia hy vọng nhưng rất nhanh lại biến mất, anh mỉm cười chua xót, hy vọng đúng như Lăng Thiếu Phong nói.


Hy vọng, cô thật sự yêu anh.

°°°

Mặt trời nhô lên, những tia nắng ấm áp chiếu xuống phòng khách rộng lớn. Trương Tiểu Nặc ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy đầu.

Vẻ mặt tái méc không giọt máu, quần thâm mắt hiện rõ lên gương mặt tiều tụy. Giọt lệ lặng lẽ rơi xuống, Diệp Tử Hàn, anh đi đâu rồi...

Lúc này tiếng động cơ xe truyền đến, Trương Tiểu Nặc bật người dậy chạy ra, khi thấy hình bóng mà cô trông chờ, vô thức chạy tới ôm chặt anh.

" Diệp Tử Hàn! " Nước mắt đua nhau rơi, cổ họng như nghẹn lại, không nói được câu nào.

Diệp Tử Hàn gỡ bàn tay đang vòng qua ôm eo, ánh mắt không một giây dừng ở cô, bước thẳng lên lầu.

Siết chặt bàn tay, Trương Tiểu Nặc âm thầm đi theo anh nhưng lại không dám lại gần. Thấy anh lấy quần áo vào phòng tắm, ánh mắt cứ ngừng ở chiếc cửa phòng.


Cô sợ, sợ anh sẽ bỏ lại cô.

Diệp Tử Hàn quăng bộ đồ đầy mùi rượu qua một bên, xối cả thùng nước lên đầu khiến cho bản thân càng thêm tỉnh táo.

Diệp Tử Hàn, sao mày lại né tránh? Người sai, không phải mày!

Tự nhủ với bản thân như thế, anh nhắm chặt đôi mắt, hình ảnh cô gái đau đớn nhìn anh khóc cứ hiện lên trong đại não, trái tim như bị ai đó nhéo một cái thật mạnh.

Anh nhanh chóng thay đồ, đi ra ngoài. Chiếc cửa vừa mở, đập vào mắt là cô gái đang đứng ở trước cửa.

Lần này, Diệp Tử Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, nhớ lại những lời Lăng Thiếu Phong nói, trong lòng không rõ vị giác.

" Trương Tiểu Nặc, nếu như cô đốt hết tất cả những thứ gì thuộc về hắn ta, không làm những việc liên quan đến hắn ta nữa. Mỗi ch "

" Diệp Tử Hàn, em làm không được. " Anh chưa dứt lời, cô đã không chần chừ trả lời. Trương Tiểu Nặc mím chặt môi, không phải còn yêu, mà đó là những kỉ niệm của cô, mà đó là những vật duy nhất chứng minh cho sự tồn tại của Diệp Thiên Ca.
Những việc tàn nhẫn như thế, cô làm không được.

Không khí trong phòng chợt lặng đi, hai người không ai nói một lời, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và bi thương.

Diệp Tử Hàn cười lạnh, mặt nổi cả gân xanh, từng giọt máu trong tim rỉ xuống...

Trương Tiểu Nặc, em biết không...

Chỉ cần em do dự một chút, vài phút cũng được. Chỉ cần em nói, cho em vài ngày suy nghĩ, tôi cũng sẽ bỏ qua tất cả mọi thứ, vật thay thế thì sao?

Nhưng, tôi sai rồi...

Tôi sẽ quan trọng hơn hắn ta.

Tôi sẽ có một vị trí trong em, em sẽ vì những ngày hạnh phúc của chúng ta mà buông bỏ quá khứ...

Có lẽ, là tôi tự mình đa tình.

Vật thay thế, mãi mãi là vật thay thế, mãi mãi không có được tình yêu. Chỉ là tôi ngu ngốc, tưởng rằng, em sẽ yêu tôi.

" Trương Tiểu Nặc, đừng bao giờ xuất hiện... trước mặt tôi nữa. "
 
Chương 34: Đánh mất anh rồi...


Vật thay thế, mãi mãi là vật thay thế, mãi mãi không có được tình yêu. Chỉ là tôi ngu ngốc, tưởng rằng, em sẽ yêu tôi.

" Trương Tiểu Nặc, đừng bao giờ xuất hiện... trước mặt tôi nữa. "

Tiếng bước chân xa dần nhưng Trương Tiểu Nặc vẫn ngơ ngác đứng đó, giọt lệ không chần chừ rơi xuống.

" Cô gửi cho tôi một bản kế hoạch với công ty Vạn Thọ trong ngày hôm nay. "

Lăng Thiếu Phong vẫy tay ra hiệu cho cô thư ký ra ngoài. Nâng ly cà phê lê uống một ngụm, tối hôm qua uống rượu tới khuya, bây giờ cả người mệt mỏi, khó chịu, trong lòng lại cứ bối rời, linh cảm sẽ có chuyện xảy ra.

Lúc này tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên khiến anh giật mình, nhìn tên người gọi, thật sự xảy ra chuyện?

" Tôi đang ở quán bar gần công ty chú, qua đây. "

Tút tút tút.

Lăng Thiếu Phong chưa kịp trả lời, bên kia đã ngắt cuộc gọi. Anh cài lại hai nút áo đầu, vừa đi vừa mặc áo vest đen khoác ngoài.


Trong quán bar vắng vẻ, Lăng Thiếu Phong trực tiếp đi vào phòng vip của họ. Đây là quán quen mà anh thường hay đến, không cần tới giờ mở quán anh cũng có thể vào.

Khi mở cửa phòng ra, cơn mát lạnh cùng với mùi rượu ập tới, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.

" Chỉ mới sáng sớm, không đến công ty sao? "

Diệp Tử Hàn không trả lời mà trực tiếp quăng cho anh một chai rượu, gương mặt có phần đỏ.

Lăng Thiếu Phong ngồi xuống bên cạnh, tự khui cái nắp ra, uống một hơi dài.

" Sao thế? "

Đáp lại anh vẫn là sự im lặng.

Diệp Tử Hàn ngã người xuống sopha, nhếch miệng cười, cười cho sự ngu ngốc của bản thân.

" Lăng Thiếu Phong, chú nhớ tôi nhờ chú hỏi Đường Noãn tại sao Trương Tiểu Nặc hay hút thuốc không? Tại sao cô ta lại coi trọng quán coffee? Tại sao... Có lẽ, tôi biết nguyên nhân rồi. "


Lần này tới anh im lặng, Lăng Thiếu Phong không trả lời, chỉ lặng lẽ uống rượu.

Trương Tiểu Nặc thường xuyên hút thuốc, không, không phải, chỉ sau khi quan hệ với anh, cô mới sử dụng thuốc lá.

Trương Tiểu Nặc coi trọng quán coffee đó, bởi vì đó là nơi liên quan tới Diệp Thiên Ca.

Sau khi kết hôn, cô từng nói sẽ không quan hệ với anh vào ngày thứ bảy. Bởi vì ngày Diệp Thiên Ca rời xa cô là thứ bảy 15 / 2.

Diệp Tử Hàn uống hết chai rượu trên tay, trái tim vô thức nhói lên một cái. Cảm thấy bản thân tồi tệ vô cùng, ngu ngốc vô cùng.

Lăng Thiếu Phong bất lực nhìn anh, người dứt khoát, lạnh lùng, tự tin trong mọi cuộc họp đâu rồi?

Anh ngã người xuống sopha, yêu, sẽ trở nên ngu ngốc thế sao?

" Thiên Ca, anh khỏe không? "

Trương Tiểu Nặc quỳ trước ngôi mộ của Diệp Thiên Ca, nhìn vào tấm hình người thanh niên.


" Anh từng nói nếu em buồn hãy nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời. Nhưng bây giờ không có sao, em tới đây anh không đuổi em chứ? "

Lời nói ngây ngô, người khác nghe vào như nghe hài, nhưng sâu trong lời nói ấy, lại có phần bi thương.

Từ trong túi lấy ta một bịch khăn giấy, Trương Tiểu Nặc lau đi những vết bẩn trên ngôi mộ, mỉm cười:" Em xin lỗi, em quên mua thức ăn tới cho anh. Lần sau nhé, lần sau em sẽ mua các món mà anh thích nhất. "

Ánh nắng chiếu rọi thẳng xuống mặt đất, mồ hôi trên trán không ngừng chảy, phía sau lưng áo cũng ước nhem, đầu gối cũng nóng rét. Nhưng Trương Tiểu Nặc vẫn ngơ ngác quỳ đó, tâm tư rối loạn, rối loạn vì một người mà cô từng coi là vật thay thế.

Đột nhiên, chiếc điện thoại rung lên.

" Trương Tiểu Nặc, cậu có tới quán không? Tớ đói rồi!!! "
Cô nhìn tin nhắn, đưa tới trước mặt cậu thanh niên:" Bây giờ cậu ấy một ngày ăn hơn năm cử ấy. "

Những ngày khi ấy, mỗi lần Đường Noãn la đói, anh đều sẽ ôm lấy cô:" Tôi sẽ không cho cô mượn bạn gái tôi. "

Nhưng bây giờ, chỉ là một khoảng trống vắng.

Trương Tiểu Nặc mỉm cười đứng dậy, cuối người chào một cái.

" Em đi đây. "

Cô bắt một chiếc taxi đi tới quán coffee, ghé quán cơm mua một phần bò xào cải, cơm trắng đem về cho Đường Noãn.

Bởi vì gần giữa trưa, quán coffee đặc biệc đông, dường như không thể thoát thân.

Lúc cô tới, quán đã thưa thớt người, nơi này khách chủ yếu đến từ công ty nhỏ ở đường trên, bây giờ họ cũng đã về làm việc.

" Tới rồi à? "

Trương Tiểu Nặc gật đầu, để hộp cơm lên quầy, đi trực tiếp vào phòng thay đồ.

Đường Noãn đi theo sau, nhìn vào đôi mắt phiếm hồng ấy.
" Diệp Tử Hàn đâu rồi? "

Trương Tiểu Nặc cởi bỏ chiếc áo khoác trên người để vào trong tủ, với lấy chiếc tạp dề được treo trên tường.

" Tớ không biết. "

Đường Noãn đi tới đối diện cô nàng, đôi mắt ngấn lệ, gương mặt không giọt máu ấy đã nói cho cô biết, có chuyện gì xảy ra giữa hai người này.

" Anh ta làm gì cậu à? "

Trương Tiểu Nặc lắc đầu, trái tim như bị ngàn vạn cây dao đâm vào, nó không ngừng đau...

Một giọt lệ trên khóe mắt liền rơi, trong giây phút này, cô thật sự hận bản thân, hận tại sao cô lại không dứt khoát, hận tại sao cô cứ nhu nhược, hận tại sao cô lại một lần nữa mở lòng khiến cho trái tim bị khoét một lỗ lớn.

" Anh ấy không làm gì tớ... là tớ... đánh mất anh ấy rồi. ''

Đúng thế, là cô đánh mất anh ấy rồi.

 
Chương 35: Đau đớn...


Một giọt lệ trên khóe mắt liền rơi, trong giây phút này, cô thật sự hận bản thân, hận tại sao cô lại không dứt khoát, hận tại sao cô cứ nhu nhược, hận tại sao cô lại một lần nữa mở lòng khiến cho trái tim bị khoét một lỗ lớn.

" Anh ấy không làm gì tớ... là tớ... đánh mất anh ấy rồi. ''

Đúng thế, là cô đánh mất anh ấy rồi.

Đường Noãn đi ra khỏi phòng, không nói một lời.

Trương Tiểu Nặc ngồi dưới đất dựa người vào chiếc tủ, trong lòng không khỏi rối loạn. Ánh mắt chợt dừng ở chiếc nhẫn trên ngón tay, trái tim lỡ chậm một nhịp.

Trương Tiểu Nặc, từ ngày mày đeo chiếc nhẫn này lên tay, chẳng phải đã quyết định rồi sao?

Cô rút chiếc điện thoại từ trong túi ra, nhập dãy số quen thuộc nhấn nút gọi đi.

Nhưng gọi mãi, đầu tay bên kia vẫn không có ai bắt máy. Trương Tiểu Nặc ngắt cuộc gọi, bàn tay di chuyển trên màn hình, nhấn vào một tên được lưu trên danh bạ.


'' Chị dâu. "

Lăng Thiếu Phong xoa hai bên thái dương, liếc nhìn sang Diệp Tử Hàn đã say sỉn nhưng vẫn không ngừng uống hết chai rượu trên tay.

" Cậu có biết, Diệp Tử Hàn đang ở đâu không? "

Giọng nói lạc đi hẳn, Trương Tiểu Nặc vô thức siết chặt chiếc điện thoại, đôi môi nhỏ mím chặt.

Lăng Thiếu Phong nhích người cách xa Diệp Tử Hàn, không dám nói lớn tiếng:" Chú ấy ở quán bar, một lát em gửi địa chỉ cho chị, chị cứ tới, em sẽ sắp xếp nói họ để chị vào. "

Cuộc gọi kết thúc, một tin nhắn nhanh chóng được gửi tới. Trương Tiểu Nặc đứng dậy, đi vào tolle rửa mặt sạch sẽ.

" Đường Noãn, tớ đi chút rồi về. "

Đường Noãn chưa kịp trả lời, bóng hình của Trương Tiểu Nặc đã biến mất.

Lăng Thiếu Phong cất chiếc điện thoại vào túi, đi qua Diệp Tử Hàn:" Công ty đột nhiên có chuyện, tôi về trước, lát sau lại tới. "


Tuy say nhưng không đến mức bất tỉnh, Diệp Tử Hàn vẫy vẫy tay, nhắm chặt đôi mắt ngã người xuống sopha.

Lăng Thiếu Phong xoay người đi, khóe môi nở nụ cười nhạt, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra trước cửa quán bar:" Một lát sẽ có một cô gái tới, cậu dẫn cô ấy vào phòng vip của Diệp tổng, biết chưa? "

" Vâng. "

Cậu thanh niên gật đầu, chỉ mới giấc trưa mà nhiều người tới thế.

Hứa Tĩnh ngồi ở quầy, nâng ly rượu lên uống một ngụm. Giờ này quán bar chưa có người, Lăng Thiếu Phong thích náo nhiệt như thế, nhất định không tới một mình.

Cô thì tới gặp mặt đạo diễn, hắn ta tới làm gì?

Ánh mắt lướt tới phòng vip trên lầu, Hứa Tĩnh rút mấy tờ tiền bỏ lên bàn, với lấy túi xách đi lên cầu thang.

" Cộc cộc. "

Hứa Tĩnh không chờ đối phương đáp lại, liền tự ý mở cửa. Khi thân hình nam nhân đập vào mắt, vô thức nở nụ cười đắc ý.


" Diệp tổng, đã lâu không gặp. "

Diệp Tử Hàn nheo nheo đôi mắt, cô ta đi tới ngồi xuống bên cạnh, tự tiện cầm chai rượu trên bàn uống một ngụm.

Hứa Tĩnh để một tay lên vai anh, bộ đầm màu đen đã ngắn nhưng khi ngồi chéo hai chân, bộ đầm dường như chỉ có thể che được vùиɠ ҡíи, cặp đùi trắng nõn hiện ra trước mắt.

Diệp Tử Hàn hoàn toàn không để ý, cảm nhận được bàn tay sờ soạng ở tai, trên người tỏa ra sát khí lạnh lùng.

" Cút ra! "

Anh gầm lên, vươn tay đẩy Hứa Tĩnh ra khỏi người.

Gương mặt đầy căm hận nhưng rất nhanh liền biến mất, Hứa Tĩnh mỉm cười quyến rũ, nhích tới bên cạnh người đàn ông, hôn lên dưới tai của Diệp Tử Hàn.

Không biết là may mắn hay xui xẻo, chiếc cửa phòng mở toang ra. Trương Tiểu Nặc nhìn đôi nam nữ ở sopha, cả người chợt cứng lại.
Không khí trong phòng lặng đi, Diệp Tử Hàn đẩy Hứa Tĩnh ra, bật người đứng dậy nhưng lại sững người, đôi chân như bị ai nắm chặt, cứng ngắc, giải thích sao?

Cô quan tâm sao?

Trương Tiểu Nặc hít một ngụm khí lạnh, vô cùng bình tĩnh đi tới trước mặt anh, bình tĩnh đến đáng sợ!

Im lặng và im lặng.

Trương Tiểu Nặc siết chặt đôi tay, liếc nhìn những chai rượu dưới đất, chuyển sang người cô gái đang bình thản ngồi trên sopha, quần áo sọc sệch.

" Không giải thích sao? "

Diệp Tử Hàn nhìn cô gái trước mắt, mím chặt môi không trả lời.

Im lặng, là thừa nhận sao?

Đôi mắt trở nên phiếm hồng, giọt lệ trên khóe mi dường như muốn tuôn trào, cô cắn chặt môi dưới, nuốt ngược vào trong.

" Nói đi chứ? "

" Tôi là vật thay thế của cô, còn cô cũng chỉ là một trò đùa của tôi thôi. Trong lòng cô có người khác, chẳng lẽ tôi không được kim ốc tàng kiều* sao? Trương Tiểu Nặc, đừng mơ tưởng tôi sẽ yêu mình cô! "
Cơn giận cùng sự đau thương cùng lúc lan tỏa trong ngực, hoàn toàn không thể kiềm chế những lời đã nói.

Thân thể không nhịn được run lên một cái, trái tim bị treo lơ lẳng rơi xuống tầng hầm sâu, gương mặt trở nên trắng bệt.

Trương Tiểu Nặc nở nụ cười, cười đến đau lòng. Trong giây phút xoay người, giọt lệ trên khóe mi rút cuộc đã không nhịn được rơi xuống.

Cô đi thẳng ra cửa phòng, bàn tay siết chặt khóa cửa, chỉ để lại một bóng lưng mạnh mẽ.

" Diệp Tử Hàn, lần này... thật sự kết thúc rồi. "

 
Chương 36: Kẻ thất bại...


Trương Tiểu Nặc nở nụ cười, cười đến đau lòng. Trong giây phút xoay người, giọt lệ trên khóe mi rút cuộc đã không nhịn được rơi xuống.

Cô đi thẳng ra cửa phòng, bàn tay siết chặt khóa cửa, chỉ để lại một bóng lưng mạnh mẽ.

" Diệp Tử Hàn, lần này... thật sự kết thúc rồi. "

Lời nói vừa buông ra, hình bóng của cô gái ấy đã rời đi khỏi căn phòng.

Diệp Tử Hàn hai tay buông lỏng, bước chân vô thức chạy theo bước đi của cô gái.

Mặt trời nhô lên lại lặng xuống, chỉ là quan điểm của thời gian. Cũng như cuộc tình của chúng ta, chưa kịp nở rộ đã nhanh chóng héo tàn...

Hoàng hôn màu cam nhạt chiếu xuống cả thành phố phồn thịnh, có ấm áp, có đau thương...

Khi bóng chiều tà chiếu xuống mặt đất, bóng hình cô đơn của cô gái kéo dài trên con đường lớn, gió dịu làm mái tóc dài bay trong không trung, giọt lệ nóng cũng nhanh chóng mát lạnh, biến mất trong không gian.


Một đôi nam nữ, mỗi người nắm lấy bàn tay nhỏ của đứa bé đi ngang qua. Trương Tiểu Nặc vô thức liếc nhìn, gương mặt hiện sự khác thường nhưng rất nhanh đã biến mất.

Mơ mơ hồ hồ đi trên đường, lệ không còn, nhưng trái tim lại không ngừng nhói lên.

Trương Tiểu Nặc siết chặt đôi tay, nghĩ tới những lời anh đã nói, nước mắt lại một lần nữa không nghe lời mà rơi xuống. Trong lòng không ngừng hỏi tại sao, phải chăng từ lúc mới bắt đầu, đã là sai?

Lúc này, một chiếc taxi cùng hướng dừng ở phía trước lề đường, Đường Noãn cầm lấy chiếc điên thoại bước xuống xe chạy về phía Trương Tiểu Nặc.

Đường Noãn xoa đầu cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe ấy đã đoán được phần nào:" Đi thôi. ''

Trương Tiểu Nặc bị cô nàng kéo đi, ngồi vào trong chiếc taxi khi nãy. Cô tựa đầu vào vai Đường Noãn, một giọt lệ trên khóe mi chảy xuống gương mặt không giọt máu.


" Giúp tôi chăm sóc cô ấy. "

Chiếc điện thoại trên tay rung lên, Đường Noãn liếc nhìn tin nhắn vừa gửi tới, không trả lời lại tắt đi.

Ngược với hướng chạy của taxi là một bóng hình đơn độc của người đàn ông.

Diệp Tử Hàn đứng dựa tường, rút điếu thuốc ra châm lửa, hút một hơi dài nhưng tâm trạng vẫn không thể ổn định trở lại.

Ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, hình ảnh cô gái cố nén nước mắt chợt thoáng qua, trái tim anh như bị ai đó siết chặt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Điếu thuốc trên tay cũng hết, quăng xuống đất dùng chân dụi dụi tàn thuốc. Diệp Tử Hàn lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, sau đó tiếp tục châm điếu thuốc thứ hai.

Không biết bao lâu, một chiếc xe màu trắng dừng ở lề đường. Lăng Thiếu Phong hạ kính xe, ánh mắt dừng ở người đàn ông và những tàn thuốc dưới đất.


Diệp Tử Hàn đi tới mở cửa ghế phụ ngồi xuống, gương mặt đầy mệt mỏi, có phần xanh xao.

Chiếc xe chuyển động dần, phóng nhanh trên con phố dài.

Trên con đường cao tốc, một chiếc xe màu trắng không ngừng tăng nhanh tốc độ, phía sau có những tiếng chửi rủa cùng với các tiếng phanh xe bởi chiếc xe màu trắng lấn áp không biết thần chết là gì.

Rất nhanh, chiếc xe ấy dừng một con đường lớn.

Diệp Tử Hàn đứng ở lan can bờ biển, từng cọng tóc đung đưa theo gió, mang theo một nét bi thương khó tả.

Một lon bia đưa tới trước mặt, Diệp Tử Hàn cầm lấy, nhìn sang Lăng Thiếu Phong:" Rất lâu rồi không tới đây. "

Lăng Thiếu Phong nhếch miệng cười:" Lần thứ nhất tới đây, tôi thất bại, bị mọi người xa lánh, chú đưa tôi tới. Lần thứ hai tới đây, là công ty chú xảy ra vấn đề lớn, tôi giúp chú. Lần thứ ba tới đây, là tôi nhận được điện thoại của thám tử, người mẹ bỏ rơi tôi lúc còn nhỏ đã mất. Đây là lần thứ bốn nhỉ? Lần này là... chú bỏ rơi người ta hay người ta bỏ rơi chú? "
Diệp Tử Hàn uống hết lon bia trên tay, khum người xuống lấy lon thứ hai.

" Chị dâu gọi tôi hỏi chú, là tôi cho địa chỉ cô ấy. "

Tay đang cầm lon bia khựng lại, Diệp Tử Hàn dựa người vào lan can, thở ra một hơi.

" Trong tình yêu kẻ yêu nhiều hơn sẽ thua. Nhưng nếu được đối phương thật lòng đối đáp, tôi nguyện làm kẻ thất bại. "

Lăng Thiếu Phong mỉm cười, nâng lon bia lên đụng vào lon bia của anh:" Chúc hạnh phúc. "

Anh không khuyên Diệp Tử Hàn buông bỏ, bởi vì Diệp Tử Hàn căn bản thoát không ra, cũng bởi vì, Diệp Tử Hàn đã chìm đắm trong cuộc tình ấy, đơn giản là yêu thôi.

Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, màn đêm lại lên.

Khi Diệp Tử Hàn về tới nhà, phòng khách không một ai. Bước chân chầm chậm đi lên cầu thang, khi mở chiếc cửa phòng ngủ, cô gái ấy dường như đã say giấc.
Anh đi tới bên cạnh, bàn tay vừa muốn đụng vào gương mặt tái nhợt ấy nhưng lại vô thức rút về.

Anh sợ, sợ phá giấc ngủ của cô.

Anh sợ, sợ khi cô tỉnh giấc, sẽ nói những lời kết thúc một mối quan hệ.

Tối hôm đó, không khí trong phòng rõ ràng rất ấm nhưng sao lại cảm thấy lạnh lẽo, lạnh tới trái tim nhỏ không ngừng run lên.

Hai người nằm trên giường đưa lưng về nhau, ở giữa dường như có một vết ngăn, một bức tường khiến họ không thể chạm vào đối phương.

Hai con người, hai trái tim đều đang rỉ máu...

Một giọt lệ ấm thấm vào trong áo gối.

Một gương mặt bình thản nhưng sao đáy mắt ấy chỉ còn bi thương?

 
Chương 37: Tránh mặt


Hai người nằm trên giường đưa lưng về nhau, ở giữa dường như có một vết ngăn, một bức tường khiến họ không thể chạm vào đối phương.

Hai con người, hai trái tim đều đang rỉ máu...

Một giọt lệ ấm thấm vào trong áo gối.

Một gương mặt bình thản nhưng sao đáy mắt ấy chỉ còn bi thương?

°°°

Khi Trương Tiểu Nặc tỉnh dậy, Diệp Tử Hàn đã đi mất. Cô gượng người đi xuống giường, nhanh chân lẹ tay rửa mặt rồi đi tới quán coffee.

Hôm nay dậy hơi trễ, khi cô tới Đường Noãn đã mở cửa và dọn hết mọi thứ. Bây giờ đã gần mười giờ, quán cũng thưa thớt người.

Trương Tiểu Nặc đi vào trong quầy, thở ra một hơi.

" Vẫn ổn chứ? "

Đường Noãn xoay người nhìn cô, ánh mắt có phần dò xét.

Trương Tiểu Nặc thản nhiên gật đầu nhưng bộ mặt xuống sắc kia, quầng thâm kia đã nói lên tất cả.


" Muốn tới thì sẽ tới thôi. "

Nhưng lại không ngờ, nó sẽ khiến cô đau lòng đến thế.

Đường Noãn ấp a ấp úng nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói ra: " Nếu không yêu thì buông tay đi. "

Cả người cô bất chợt khựng lại, trái tim nhỏ vô thức nhói lên.

Không yêu sao?

Bàn tay phải sờ lên chiếc nhẫn trên ngón tay, H&N forever love, Hàn và Nặc mãi mãi một tình yêu.

Mãi mãi một tình yêu.

Khóe miệng kéo ra một đường cong hoàn mỹ, Trương Tiểu Nặc siết chặt bàn tay, nhắm chặt đôi mắt phiếm hồng.

Anh là vật thay thế của cô, còn cô cũng chỉ là một trò đùa hôn nhân của anh thôi.

Không phải là chính miệng anh nói sao?

" Dự án phát triển với chủ tịch Bell đã bắt đầu tiến hành, có thể trong vài tháng sẽ hoàn thành. Còn đây là bản thống kê của tháng này. "

Diệp Tử Hàn gật đầu với thư ký, cô ta hiểu ý nhận lấy bản tài liệu từ ông ta.


" Sau đây là bản "

" Tan họp đi. "

Ông ta chưa nói xong, Diệp Tử Hàn đã bực bội đứng lên đi ra phòng họp trước nhiều ánh mắt của các cổ đông và các nhân viên cấp cao.

Anh vừa đi vừa tháo cái cà vạt trên người, đi lên thang máy bấm nhấn nút tầng 66, phía sau là cô thư ký chật vật chạy theo.

Thang máy vừa mở liền nhanh chân đi vào phòng làm việc. Anh mệt mỏi ngã người xuống ghế, bỏ cái cà vạt vào trong hộp tủ nhỏ.

Một hộp quà đập vào mắt, đó là một vòng tay mà anh dự định tặng cô vì đã chăm sóc anh trong khoảng thời gian dưỡng bệnh.

Gương mặt hiện lên sự khác thường nhưng rất nhanh đã biến mất, anh đóng lại hộp tủ, chiếc cửa phòng làm việc mở toang ra.

Lăng Thiếu Phong đi tới ngồi xuống ghế đối diện, tự nhiên cầm ly nước của anh uống một ngụm.

" Công ty sắp phá sản sao? "


Câu nói hàm chứa nhiều ý tứ, Lăng Thiếu Phong lắc đầu mỉm cười, thái độ như không quan tâm:" Kiếm tiền nhiều như vậy cũng chẳng dùng hết, nghỉ ngơi mai lại làm. "

Theo thói quen gác chân lên bàn, Diệp Tử Hàn rút điếu thuốc ra, châm lửa hút một hơi dài.

" Tôi muốn diệt Hứa Tĩnh. "

Lăng Thiếu Phong hơi bất ngờ, cô ta chẳng phải là người đại diện của tập đoàn Diệp thị sao?

" Công ty ký rất nhiều hợp đồng với cô ta, nếu như tôi hủy đột ngột sẽ phải bồi thường. "

Diệp Tử Hàn nhếch miệng cười khinh bỉ, đáy mắt phát ra tia lạnh lùng:" Tuy số tiền này không là gì, nhưng tôi sẽ không để cho cô ta có được một xu từ tôi. "

Lăng Thiếu Phong xoay xoay chiếc ghế, đột nhiên mỉm cười, gương mặt có phần tò mò:" Chú muốn cô ta đồng ý với việc hủy hợp đồng, sau đó khiến cô ta thân bại danh liệt, không thể đứng trong showbiz? "
Khóe miệng kéo ra một đường cong, Diệp Tử Hàn xoay chiếc bút trên tay:" Chú nghĩ năng lực của tôi chỉ làm được như thế thôi sao? "

Ánh mắt hiện lên sự căm hận, vẻ mặt đầy sát khí:" Tôi sẽ đóng băng vị trí của cô ta, khiến cô ta không thể đứng trong cái Thượng Hải này! Cô ta đi tới một nơi nào, tôi cũng sẽ đập nát cái nơi đó. "

Lăng Thiếu Phong phì cười, bất lực nhìn anh:" Cô ta làm gì chú thế? "

Diệp Tử Hàn không trả lời, nuốt xuống cơn hận truyền lên lồng ngực, thở ra một hơi.

Lăng Thiếu Phong ở lại công ty Diệp Tử Hàn đến khi hoàng hôn buông xuống dự định rời khỏi. Nhưng không hiểu sao, Diệp Tử Hàn lại muốn đi theo anh tới quán bar, trong lòng không hiểu nhưng cũng không từ chối.

Cũng ở một nơi khác, Trương Tiểu Nặc ở tại nhà của Đường Noãn không chịu về. Hai cô nàng nằm trên giường xem một bộ phim đang hot trên mạng.
Thời gian theo thế mà trôi qua, Trương Tiểu Nặc một mình đi trên đường. Trong lòng có nhiều cảm xúc khó tả, nhưng khi con đường có dài đi chăng nữa thì cũng sẽ về tới đích.

Cô vừa đi tới trước cửa nhà một chiếc xe liền chạy tới, ánh đèn chiếu sáng vào người, đôi mắt vô thức nheo lại.

Diệp Tử Hàn đi xuống xe taxi, trên người đầy mùi rượu, đôi chân như bị ai đó nắm chặt, khó khăn bước đi.

Không khí đột nhiên lặng đi, im lặng đến đáng sợ!

Rõ ràng muốn tránh mặt đối phương nhưng số phận lại trêu đùa họ!

P/s: Các nàng yên tâm, chưa kết thúc ngược đâu!

 
Chương 38: Người lạ


Không khí đột nhiên lặng đi, im lặng đến đáng sợ!

Rõ ràng muốn tránh mặt đối phương nhưng số phận lại trêu đùa họ!

Sâu trong nội tâm hai người đều không muốn nhắc lại những chuyện đã qua. Nhưng không nhắc thì làm sao chứ, trong lòng họ như có một vật đè lên trái tim khiến cả hai đều khó khăn hít thở.

Phải chăng là sự ăn ý? Hai người đều cố tình né tránh đối phương, người đi sớm người về trễ, tuy ở chung một nhà nhưng vẫn không thể nói với nhau một câu, không bằng một người lạ.

Tại quán coffee, Đường Noãn đứng trong quầy rửa ly còn Trương Tiểu Nặc thì đun nước sôi, bắt đầu làm cà phê.

" Lấy một ly cà phê đen đem về. "

" Vâng. "

Trương Tiểu Nặc mỉm cười gật đầu, điêu luyện lấy cà phê nóng vừa làm đổ vào ly thủy tinh, sau đó cho vài muỗng đường không ngừng quậy. Cô bỏ các cục đá nhỏ vào ly nhựa đem về, đổ cà phê vừa làm khi nãy vào.


" Của ngài ạ. "

Một ly cà phê rất nhanh liền làm xong, chưa kịp nghỉ ngơi đã có thêm vài người khách đi vào.

Bây giờ là giữa trưa nên sẽ có rất nhiều nhân viên xuống đây ủng hộ.

Quán coffee có không gian rất rộng, mát mẻ lại yên tĩnh, rất thích hợp để tán dốc, làm việc và nghỉ ngơi sau một buổi làm mệt mỏi.

Trương Tiểu Nặc cùng Đường Noãn không ngừng lay hoay, vừa làm nước uống vừa phải bưng tới, dọn đồ, lau bàn, rửa ly.

Sau khi làm xong quán cũng thưa thớt người, Trương Tiểu Nặc thở ra một hơi, ngồi xuống ghế nhỏ trong quầy.

Đường Noãn sờ sờ chiếc bụng nhỏ, liếc nhìn đồng hồ trên tường mới phát hiện ra hơn một giờ trưa rồi.

" Tiểu Nặc, cậu ăn gì để tớ kêu? "

Từ lúc dì quản gia xin về quê một tháng, cô cũng lười ăn sáng. Tuy có chút đói nhưng lại không muốn ăn.


" Tớ chưa đói. "

Đường Noãn bỉu môi, thấy cô bạn như vậy cũng không còn tâm trạng để ăn. Cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, lấy điện thoại ra gϊếŧ thời gian.

" Lăng tổng, cà phê của anh. "

Lăng Thiếu Phong chăm chú vào màn hình máy tính cũng không trả lời.

Cô thư ký cũng không lấy gì làm lạ, để ly cà phê lên bàn rồi lặng lẽ đóng cửa đi ra.

Lăng Thiếu Phong nhìn các tài liệu trên bàn, không khỏi than thở, làm sáng giờ vẫn còn là như thế nào?

Anh ngã người xuống ghế, ngồi nghỉ giây lát lại bắt đầu làm việc.

Rất nhanh, các tài liệu trên bàn đã hết. Lăng Thiếu Phong mỉm cười đứng dậy khoát lấy áo đi ra ngoài.

" Chú xong việc chưa? "

Đầu dây bên kia ngưng giây lát, hình như đang nói chuyện với ai khác.

" Đang bận. "

Lăng Thiếu Phong đi ra bãi đậu xe, vừa cầm điện thoại vừa cầm chìa khóa:" Vậy tôi tới công ty chú trước. "


" Đi coffee không? "

Hai cô gái đi ngang qua anh, bàn tay nắm chặt cửa xe bất chợt khựng lại. Lăng Thiếu Phong đi vào trong xe ngồi xuống, bàn tay di chuyển trên màn hình điện thoại, gửi đi một tin nhắn.

" Theo như tôi thấy, trong phim trường Hứa Tĩnh có vẻ rất thân mật với các ông đạo diễn, đây là hình ảnh. Trong ngày hôm qua, tôi theo dõi cô ta đến một ngôi nhà riêng ở ngoại ô, căn nhà ấy rất ít thông tin, chỉ biết người mua là Hứa Tĩnh. "

Cậu thanh niên kia hai tay khoanh ra sau, vẻ mặt nghiêm túc:" Tôi ở đó canh được vài tiếng, có một chiếc taxi chạy tới ngưng ngay trước cửa nhà, đó là đạo diễn Trần, đạo diễn khá nổi trong showbit. "

Ánh mắt có phần sâu thẳm, thật sự không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Diệp Tử Hàn xoay lưng với cậu ta, vẫy vẫy tay ra hiệu cho cậu ta ra ngoài, khóe miệng kéo ra một nụ cười đắc ý.
" Cộc cộc. "

Anh xoay lại chiếc ghế, ngồi lại nghiêm chỉnh.

" Vào. "

Cô thư ký cầm hai sấp tài liệu đi tới để lên bàn làm việc của anh:" Diệp tổng, đây là hai bản kế hoạch mà ngài cần. "

Diệp Tử Hàn gật đầu, để nó qua một bên:" Được, cô về đi. "

" Vâng, tôi xin về trước. "

Cô thư ký gật đầu, trong lòng lại vô cùng mừng rỡ, chỉ mới bốn giờ, hôm nay có thể rước hai đứa con trai về rồi.

Diệp Tử Hàn ngồi trong tầng cao nhất của tập đoàn, trong tầng lầu vắng vẻ không một ai. Vẻ mặt bình thản khi ấy được gỡ bỏ, thay vào đó là gương mặt mệt mỏi.

Diệp Tử Hàn xoay xoay chiếc bút trên tay, công việc đã xong nhưng lại không muốn về, giờ này, chắc cô cũng sắp về nhà.

Đã hai ngày rồi, hai người cứ thế né tránh lẫn nhau, chỉ mỗi tối khi cô vào giấc ngủ sâu, anh mới dám ngắm nhìn gương mặt ấy, ngắm nhìn gương mặt vẫn còn giọt lệ trên khóe mi.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, Diệp Tử Hàn kéo suy nghĩ quay về thực tại, thở ra một hơi dài:" Tới đâu rồi? "

Lăng Thiếu Phong đậu xe đối diện công ty Diệp Tử Hàn, không ngừng nhìn sang đồng hồ:" Trước công ty chú, xuống nhanh! "

Trong quán coffee, Trương Tiểu Nặc lau dọn bàn ghế, chuẩn bị đóng cửa. Đường Noãn đã thay xong quần áo, thấy Trương Tiểu Nặc vẫn còn làm liền chạy tới dành lấy chiếc khăn trên tay cô.

" Tiểu Nặc, tớ đói rồi, đi đi, đừng làm nữa. "

Trương Tiểu Nặc vừa đi vừa tháo tạp dề, đi vào trong tolle thay quần áo, rửa mặt.

Khi cô vừa bước ra, Đường Noãn dường như không thể chờ nỗi liền kéo cô ra ngoài, đóng cửa.

Hai cô gái đi lên con đường trên gọi taxi:" Nhà hàng Jikej, mấy con đường trên. "

Trương Tiểu Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ, trên môi nở nụ cười nhạt. Cũng tốt, không cần về nhà sớm, không cần sợ sẽ gặp anh.
Dưới sự hối thúc của Đường Noãn, chiếc xe không ngừng tăng tốc độ, rất nhanh liền dừng ở trước cửa nhà hàng.

Đường Noãn nắm tay cô đi vào trong, ánh mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại, một giọng nói quen thuộc vang lên.

" Chị dâu, Đường Noãn. "

Trương Tiểu Nặc nghe theo âm thanh đó nhìn sang chỗ ngồi phía sau cách cô mấy bàn.

Khi ánh mặt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cả người bất giác run lên, nụ cười cũng trở nên cứng ngắc.

Trái tim nhỏ, chợt loạn nhịp.

 
Chương 39: Quan tâm


Chị dâu, Đường Noãn. "

Trương Tiểu Nặc nghe theo âm thanh đó nhìn sang chỗ ngồi phía sau cách cô mấy bàn.

Khi ánh mặt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cả người bất giác run lên, nụ cười cũng trở nên cứng ngắc.

Trái tim nhỏ, chợt loạn nhịp.

Đường Noãn mỉm cười kéo tay cô đi đến bàn của hai người đang ngồi. Thấy Diệp Tử Hàn vẫn không biểu hiện gì liền đẩy Trương Tiểu Nặc ngồi xuống bên cạnh hắn.

Không khí đột nhiên trở nên quái lạ, Trương Tiểu Nặc ngồi kế bên cạnh anh, cảm giác thật gần, gần đến nỗi cô không dám thở mạnh.

" Cho tôi mấy phần này, với một chai rượu vang 1892. "

Lăng Thiếu Phong gọi món rồi đưa cho người nhân viên bên cạnh, đập tan không khí trầm lặng này.

Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt sát khí đang hướng về anh, lạnh tới sống lưng run lên một cái. Lăng Thiếu Phong nuốt nước bọt, giả vờ cầm điện thoại ra lướt, hoàn toàn không dám ngẩng đầu.


Nhà hàng này được thiết kế theo phong cách Châu Âu, đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Các rèm cửa sổ đều là màu vàng kết hợp với ánh nắng dịu của bên ngoài chiếu vào, tạo nên một cảm giác vô cùng ấm áp.

Phía bên trên đại sảnh là một chiếc đàn piano rất lớn được trưng bày ở giữa, có đàn đương nhiên cũng không thiếu người biểu diễn.

Tiếng đàn êm dịu vang lên trong nhà hàng mang theo nét bi thương khó tả.

Diệp Tử Hàn nhàn nhã lắc lắc ly rượu vang, vẻ mặt bình thản nhưng bàn tay lại vô thức siết chặt đế ly.

" Chúc quý khách ngon miệng. "

Sau một hồi, từng món ăn được bày lên bàn. Trương Tiểu Nặc liếc mắt nhìn các phần thịt bò chín tới bảy mươi lăm phần trăm, đôi môi nhỏ mím chặt.

Diệp Tử Hàn không đụng tới món ăn, cầm điện thoại ra lướt cái gì đó, sau đó mới bắt đầu động tay.


Chiếc điện thoại trong túi rung lên, Lăng Thiếu Phong để dao ăn sang một bên.

" Dạ dày cô ấy đang đau, không ăn được thịt bò, gọi một món súp hải sản. "

Lăng Thiếu Phong bỏ điện thoại vào túi, giơ tay gọi một nhân viên qua đây:" Tôi muốn thêm một phần Salad. "

Dứt lời, anh giả vờ nhìn sang Trương Tiểu Nặc:" Chị dâu, ở đây có món súp hải sản khá ngon đấy, để em gọi cho chị nhé. "

Trương Tiểu Nặc mỉm cười gật đầu, cơn đau dạ dày làm nụ cười cũng trở nên cứng ngắc.

Đường Noãn nhíu mày nhìn Trương Tiểu Nặc mới để ý cô nàng chưa đụng vào món ăn. Ánh mắt dời xuống bàn tay đang ôm bụng ấy, sực nhớ từ sáng đến giờ Trương Tiểu Nặc vẫn chưa ăn gì vào bụng:" Cậu đau dạ dày sao? "

Lăng Thiếu Phong liếc nhìn Diệp Tử Hàn vẫn đang bình thản, giọng nói có phần gấp gáp:" Có cần thuốc không? "


Trương Tiểu Nặc gượng cười lắc đầu:" Không cần, ăn một chút sẽ ổn. "

Khi món súp được bưng lên, Đường Noãn xới ra một chén nhỏ để chiếc mặt Trương Tiểu Nặc. Đổ ly rượu vang vào ly của cô, sau đó lấy ra một chai nước suối từ túi xách đổ vào ly trống.

Trong cả quá trình, Diệp Tử Hàn không nói một lời, chỉ có tiếng nói của Lăng Thiếu Phong với hai cô gái vang lên.

Trương Tiểu Nặc húp từng muỗng súp nóng, nhưng cớ sao trái tim cô lại lạnh như thế, lạnh đến nỗi có cảm giác nhói đau!

Sau khi buổi ăn kết thúc, hai người đàn ông đi về phía bãi đậu xe. Diệp Tử Hàn bước đi chậm chạp, cứ như một cái xác không hồn.

" Chú đưa chị dâu về, còn tôi đưa Đường Noãn. "

Khi chuẩn bị đưa tay mở cửa xe liền bị anh nắm lại:" Không phải đi quán bar sao? "

Lăng Thiếu Phong sờ sờ chiếc mũi cao, mỉm cười:" Đột nhiên không muốn đi."
Diệp Tử Hàn nhíu mày, khóe miệng khóe ra một nụ cười nhạt:" Chú cố ý? "

Lăng Thiếu Phong không cười nữa mà nghiêm túc nhìn anh:" Chú đã theo tôi hai ngày qua rồi, trốn đủ rồi. "

Diệp Tử Hàn không trả lời.

Trương Tiểu Nặc nắm lấy cánh tay Đường Noãn, tâm tư rối loạn:" Hay chúng ta gọi xe nhé? "

Đường Noãn đương nhiên hiểu được nguyên nhân gì nhưng vẫn giả vờ, bàn tay chỉ về hướng hai chiếc xe đang chạy tới:" Tại sao chứ? Họ tới rồi kìa. "

Tim cô vô thức đập nhanh, Trương Tiểu Nặc buông tay Đường Noãn, lùi lại vài bước:'' Tớ tớ có chuyện, đi trước. "

" Trương Tiểu Nặc! "

Không đợi Đường Noãn phản ứng, Trương Tiểu Nặc đã xoay người bỏ chạy. Tiếng gió phù phù cùng với giọng la hét của Đường Noãn không ngừng vang tới.

Diệp Tử Hàn ngừng xe trước mặt Đường Noãn, không đi xuống mà lại hạ cửa kính xe:" Trương Tiểu Nặc đâu? "
Đường Noãn lắc đầu, kiềm chế cơn giận đang bùng nổ trong lồng ngực:" Nếu muốn giải quyết vấn đề thì làm ơn hãy nói cho rõ ràng! Cảm ơn! "

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom