Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Người Chồng Hiến Thận - Ngư Du Thập Tứ Châu

Người Chồng Hiến Thận - Ngư Du Thập Tứ Châu

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,377
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Người Chồng Hiến Thận - Ngư Du Thập Tứ Châu

Người Chồng Hiến Thận - Ngư Du Thập Tứ Châu
Tác giả: Ngư Du Thập Tứ Châu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Ngư Du Thập Tứ Châu

Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Trả Thù, Gia Đình, Chữa Lành

Team dịch: Diệp Gia Gia

Giới thiệu

Chồng tôi nói sẽ hiến thận cho cháu trai của anh ấy, một người mắc bệnh suy thận giai đoạn cuối. Chỉ sau khi kiểm tra và xác định phù hợp, anh ấy mới nói với tôi về quyết định này.

Tôi nghĩ đến cơ thể vốn đã yếu ớt của anh ấy, sợ rằng anh ấy có thể mất mạng trên bàn mổ, nên đã tìm đủ loại tài liệu về nguy cơ khi mất đi một quả thận cho anh ấy xem.

Chồng tôi đứng giữa hai bên, do dự mãi, nên việc hiến thận bị trì hoãn.

Bệnh tình của đứa cháu ngày càng nguy kịch, chị dâu tôi hận tôi thấu xương, thậm chí lao vào nhà, vừa mắng vừa đánh tôi.

Chồng tôi lại thản nhiên đứng nhìn, thậm chí còn khuyên: "Thi Thi, chẳng lẽ anh có thể trơ mắt nhìn đứa trẻ chết sao? Em phải hiểu cho nỗi lòng của một người mẹ chứ!"

Tôi đang định đáp trả: "Anh muốn hiến thì cứ hiến đi! Chỉ là em không thể sống cả đời với một người chồng chỉ còn một quả thận thôi!"

Nhưng chưa kịp nói, chị dâu đã mất kiểm soát đẩy tôi ngã xuống từ ban công.

Tôi chết ngay tại chỗ.

Sau khi chết, tôi mới biết được sự thật. Hóa ra chồng tôi và chị dâu đã có mối quan hệ mờ ám từ lâu.

Anh ấy luôn tin rằng đứa trẻ kia là con mình, nên mới sẵn lòng hiến thận.

Nhưng anh ấy đâu biết rằng anh ấy bị vô sinh! Tôi còn chưa kịp nói cho anh ấy biết sự thật này.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi trở về đúng ngày anh ấy vừa nói với tôi về việc hiến thận.
 
Chương 1


"Thi Thi, anh thật sự không thể không cứu Tiểu Niên. Anh nhìn thằng bé lớn lên từ nhỏ, mà chúng ta lại không có con..." Giọng nói nặng nề và bất lực của Lục Tân Nam vang lên bên tai tôi.

Trên bàn trà, một tờ kết quả xét nghiệm phù hợp ghép thận đang nằm chễm chệ như nhát d.a.o đ.â.m vào mắt tôi.

Những ký ức trước khi c.h.ế.t ùa về, từng cảnh tượng đau đớn đan xen lẫn lộn trong đầu, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Diêu Nguyệt đẩy tôi khỏi ban công.

Cú va chạm mạnh đến nỗi khiến toàn bộ xương cốt trên cơ thể tôi gần như nát vụn. Máu từ người tôi tuôn ra điên cuồng, nỗi kinh hoàng khi cận kề với cái c.h.ế.t vẫn bao phủ lấy tôi.

Nhưng điều cuối cùng tôi nhìn thấy lại là hình ảnh Lục Tân Nam dịu dàng che mắt Diêu Nguyệt.

Đến lúc ấy, tôi mới hiểu ra sự thật. Thì ra họ đã qua lại với nhau từ lâu.

Anh ta luôn tin rằng Tiểu Niên là con ruột của mình, vì hai người họ có quá nhiều điểm giống nhau.

Khi kết quả xét nghiệm phù hợp ghép thận được công bố, điều đó càng củng cố niềm tin mù quáng của anh ta về mối quan hệ cha con này.

Mọi lời khuyên nhủ của tôi trong mắt anh ta, chỉ là hành động ngăn cản anh ta cứu con trai của mình.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Sau khi tôi chết, anh ta không những ký giấy bãi nại cho Diêu Nguyệt, mà còn chạy vạy khắp nơi, giúp cô ta bị kết tội là vô ý gây c.h.ế.t người.

Cuối cùng, Diêu Nguyệt chỉ bị xử năm năm tù giam. Nhưng với "thành tích cải tạo tốt", cô ta được giảm án và ra tù sau ba năm.

Ra ngoài, cô ta quay lại sống vui vẻ, hạnh phúc với Lục Tân Nam.

Thỉnh thoảng, họ còn nhắc đến tôi với thái độ khinh bỉ, nói rằng nếu không vì tôi ngã chết, Diêu Nguyệt đã chẳng phải chịu khổ, dính vào cảnh ngục tù.

Nghĩ đến đây, tôi chỉ muốn hóa thành ác quỷ, xé nát hai kẻ độc ác đó.

"Thi Thi, em nói gì đi chứ! Em vẫn còn giận anh vì không nói trước chuyện đi xét nghiệm phải không? Mọi người đều là gia đình của anh, nếu người gặp chuyện là em, anh cũng sẽ không ngần ngại đi xét nghiệm đâu."

Đồ khốn! Đến nước này mà anh ta còn dám nói mấy lời độc miệng ấy.

Tôi nuốt cơn phẫn nộ đang trào dâng trong lòng xuống, nước mắt lưng tròng nhìn anh ta, cất giọng nghẹn ngào: "Em không đồng ý thì có ích gì chứ? Dù sao đó cũng là quả thận của anh."

"Thi Thi, anh... anh..." Anh ta cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng cuối cùng chẳng thể cười nổi.

Hừ! Tưởng rằng anh ta thật sự cao thượng, yêu thương người khác đến mức quên mình ư? Tất cả chỉ là lợi dụng tôi làm tấm chắn.

Người chồng m.á.u lạnh vô tình như vậy, để khi mọi chuyện xảy ra, tôi sẽ trở thành kẻ ác, là người vợ độc ác cản trở anh ta cứu cháu trai của mình, còn anh ta sẽ vẫn là người tốt trong mắt mọi người.

Mẹ con họ sẽ căm hận tôi, chứ chẳng bao giờ oán trách anh ta.

Kiếp trước, sau khi tôi chết, Lục Tân Nam cũng không hiến thận ngay lập tức.

Là Diêu Nguyệt đã nhiều lần khóc lóc, đòi sống đòi chết, dùng lời ngọt ngào để cầu xin, cuối cùng anh ta mới đồng ý hiến thận.

Kiếp này, anh ta đã muốn làm "người cha vĩ đại," muốn đóng vai người tốt, vậy tôi nhất định sẽ giúp anh ta diễn tròn vai.

Lục Tân Nam định đưa tay kéo tay tôi, định nói gì đó, nhưng tôi không cho anh ta cơ hội. Tôi đứng dậy, giả vờ tức giận đến cực điểm rồi quay lưng bỏ đi.

Vừa bước ra khỏi cổng khu chung cư, anh ta đã liên tục nhắn tin cho tôi, cố gắng "làm công tác tư tưởng."

[Thi Thi, em và Tiểu Niên đều là gia đình của anh, là những người anh yêu nhất. Em như thế này, anh phải làm sao đây?]

[Thi Thi, Tiểu Niên là đứa trẻ mà anh đã nhìn nó lớn lên từng ngày. Nghĩ đến tình trạng của thằng bé bây giờ, anh chỉ cảm thấy như có d.a.o cứa vào tim mình.]

...

Tôi chẳng trả lời một chữ nào, mà trực tiếp bắt xe đến nhà Diêu Nguyệt. Một người thì sao dựng nổi sân khấu? Tất nhiên phải đủ ba người mới diễn được trò này.

Diêu Nguyệt vừa mở cửa nhìn thấy tôi, trên mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, sau đó không chút do dự quỳ sụp xuống, nước mắt nói đến là đến, túm lấy tay áo tôi mà nức nở: "Thi Thi, chị xin em! Xin em cứu lấy Tiểu Niên đi!"

Chỉ trong chốc lát, hàng xóm xung quanh đã túa ra xem náo nhiệt. Ai không biết chuyện nhìn vào còn tưởng tôi đã làm chuyện gì thất đức lắm.

Trước đây, cô ta vẫn luôn dùng chiêu này. Hễ có mâu thuẫn gì, cô ta liền tát mình vài cái, hoặc quỳ xuống, khiến tôi chưa kịp nói gì đã bị những người không biết đầu đuôi bu vào chỉ trích, bảo tôi bắt nạt "mẹ góa con côi."

Nhưng đời này, đâu phải chỉ mình cô ta biết khóc, tôi cũng biết khóc đấy chứ.
 
Chương 2


Tôi để mặc cô ta quỳ, còn mình thì ôm mặt nức nở, giọng nói nghẹn ngào: "Đó là thận của chồng em! Em và Tân Nam mới kết hôn được mấy năm, nếu anh ấy xảy ra chuyện, em phải làm sao đây?"

Tôi càng khóc càng to, dựa vào khung cửa như thể không đứng nổi vì đau đớn.

Diêu Nguyệt sững người, không biết phải làm gì. Vì từ trước đến nay, tôi luôn giữ thể diện, dù có bất mãn trong lòng cũng không bao giờ làm ầm ĩ trước mặt người khác. Thường thì tôi sẽ chọn nhịn nhục để giữ hòa khí.

Nhưng cô ta còn chưa kịp phản ứng, những người hàng xóm đứng quanh đã bắt đầu xì xào.

"Con bé này đúng là mặt dày thật. Đó là thận, không phải trứng, làm gì có chuyện nói cho là cho được chứ?"

"Đúng vậy, còn quỳ xuống cầu xin người ta, đây chẳng phải là kiểu ép buộc đạo đức mà người ta hay nói trên mạng sao?"



Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lời bàn tán bên ngoài càng lúc càng khó nghe, Diêu Nguyệt bắt đầu hoảng hốt, vội kéo tôi vào nhà.

Vừa vào trong, cô ta lại bắt đầu màn tự tát vào mặt, vừa làm vừa khóc nức nở: "Thi Thi, là lỗi của chị, tất cả là lỗi của chị. Chị không muốn làm phiền hai em nữa, chị sẽ đưa Tiểu Niên đi c.h.ế.t ngay bây giờ!"

Tôi nhìn cô ta liên tục vung tay tự tát, trong đầu lại hiện lên cảnh cô ta đẩy tôi từ ban công xuống. Cảm giác hận thù sục sôi khiến tôi chỉ muốn thay cô ta thực hiện nốt, để tôi cũng có thể tận hưởng chút khoái cảm báo thù.

Chẳng mấy chốc, hai má Diêu Nguyệt đã sưng đỏ, khóe miệng rỉ máu.

Quả thật, lần này cô ta chịu khó đầu tư cho vai diễn thật. Nhưng tôi lo rằng cô ta không diễn nổi nữa.

Tôi vội vàng giả vờ hoảng hốt, bước tới kéo cô ta lại, liên tục thở dài: "Sao chị lại tự trách mình như vậy chứ? Bệnh tật là điều không ai muốn mà!"

"Thi Thi, vậy em đồng ý rồi phải không?" Tôi còn chưa nói gì, cô ta đã không kìm nổi mà hỏi dồn, vẻ mặt như sợ tôi đổi ý.

Tôi nghiêng đầu, làm ra vẻ bất lực, nước mắt lưng tròng.

Thấy vậy, cô ta lại quỳ xuống lần nữa, liên tục dập đầu trước mặt tôi: "Thi Thi, cả đời này, chị và Tiểu Niên sẽ không quên ơn em. Đợi Tiểu Niên khỏi bệnh, chị nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để trả ơn em."

Diêu Nguyệt trông thật sự đáng thương, vẻ mặt chan chứa chân thành. Nếu không phải tôi mang theo ký ức của kiếp trước, có lẽ tôi cũng đã tin rằng cô ta chỉ là một người mẹ bị dồn vào đường cùng, bất lực vì yêu thương con mà thôi.

"Trả ơn?"

Kiếp trước cô ta đúng là đã "trả ơn" tôi rất tốt.

Trong thời gian ở tù, mỗi lần gặp Lục Tân Nam, cô ta đều tỏ ra tiều tụy, sợ hãi đến cực điểm, nói rằng ban đêm tôi quấn lấy cô ta, đòi báo thù.

Cô ta bảo không dám ngủ, mỗi ngày đều sống trong lo sợ, thậm chí muốn lấy cái c.h.ế.t để chuộc lỗi.

Đúng là nói láo! Nếu không phải tôi tập trung đi theo Lục Tân Nam, tìm mọi cách g.i.ế.c hắn, tôi còn tưởng mình đã thực sự mò vào giấc mơ của cô ta. Nếu tôi mà có năng lực đó, liệu Lục Tân Nam có thể sống yên ổn như vậy sao?

Lục Tân Nam, tên đàn ông hèn hạ đó, trong lòng chỉ có người tình chị dâu của hắn.

Ngay sau khi Diêu Nguyệt ra tù, hắn đã lập tức chạy đến mộ tôi, mang theo không biết bao nhiêu cát sắt mà rải xung quanh. Ở quê hắn có tục mê tín rằng ma quỷ sợ cát sắt. Lượng cát sắt hắn rải nhiều đến mức gần như muốn dùng để khiến tôi mãi mãi không siêu thoát.

Cả khu vực quanh mộ tôi bị phủ kín một lớp tro đỏ đen.

Vừa rải cát sắt, hắn vừa lẩm bẩm: "Thi Thi, anh cũng không còn cách nào khác. Nguyệt Nguyệt không cố ý đẩy em xuống đâu. Tất cả là do số em không tốt. Từ nhỏ em đã là trẻ mồ côi, dù không phải chuyện của Nguyệt Nguyệt thì cũng sẽ là chuyện khác thôi. Em đừng quấy rầy cô ấy nữa, được không?"

Tôi không trả lời được. Tôi chỉ có thể bất lực trôi nổi trong không trung, nhìn hắn thực hiện từng hành động đáng ghê tởm đó. Tôi lao vào hắn, muốn xé xác hắn ra từng mảnh, muốn lột da lóc thịt hắn, nhưng tất cả đều vô ích. Tôi chỉ có thể bất lực nhìn hắn đổ hết túi cát sắt lên mộ tôi.

Cát sắt không g.i.ế.c được ma quỷ, nhưng sự xấu xa của lòng người lại đủ để khiến cả thần linh cũng phải run sợ.

Vậy mà họ vẫn chưa hài lòng.

Không lâu sau, Diêu Nguyệt lại nói rằng tôi vẫn không buông tha cho cô ta, rằng tôi còn hận cô ta hơn nữa.

Để khiến Lục Tân Nam tin tưởng hơn, cô ta thậm chí còn dùng khăn tắm siết cổ mình đến mức bầm tím, rồi nói đó là tôi làm trong giấc mơ của cô ta. Cô ta bảo tôi đã biết chuyện hắn rải cát sắt, nên càng không chịu để họ yên.

Lục Tân Nam chỉ chần chừ vài ngày rồi vội vàng nhờ người tìm một "cao nhân" từ Đông Nam Á để cải tạo phong thủy, nhằm khiến tôi không bao giờ siêu thoát được.
 
Chương 3


Họ dựng một tấm bia đá tám cạnh lớn trên mộ tôi, nói với bên ngoài rằng đó là để cầu phúc cho tôi, giúp tôi sớm được đầu thai.

Nhưng thực tế, tấm bia đó đã được ngâm trong một loại dầu kỳ bí suốt 81 ngày, chỉ để trấn áp tôi, khiến tôi tan thành tro bụi.

Nỗi hận thù ngút trời gần như nuốt chửng tôi. Tôi chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, ánh mắt đỏ ngầu, căm phẫn đến mức muốn lao lên, cắn xé từng mảnh thịt của Lục Tân Nam.

Tôi ngửa mặt lên trời, gào thét đến khản cả giọng, chất vấn ông trời tại sao lại bất công đến vậy!

Tôi là trẻ mồ côi thì sao? Đó là lỗi của tôi ư? Đó là điều tôi chọn hay sao? Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng làm điều gì xấu. Tôi từng nghĩ, những khổ đau mình trải qua, tuyệt đối không để người khác phải nếm trải.

Khi trưởng thành, mỗi tháng tôi đều trích tiền quyên góp cho cô nhi viện, tích đức hành thiện. Tôi mang theo một tấm lòng chân thành gả cho người đàn ông đó, mong muốn cùng anh ta xây dựng một gia đình ấm áp. Nhưng tôi nhận lại được gì?

Bị đẩy từ ban công xuống đất, c.h.ế.t thảm. Vậy mà chưa đủ, họ còn muốn tôi tan biến mãi mãi, không thể đầu thai, để hồn phách tôi vĩnh viễn không siêu thoát.

Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Ngay lúc tôi đang tràn ngập căm phẫn và tuyệt vọng, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm chớp đùng đoàng.

Một tia sét khổng lồ từ tầng mây đen dày đặc bổ thẳng xuống.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã chọc giận ông trời, nên ngài định dùng sét để trừng phạt tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhanh chóng lao đến đỉnh đầu của Lục Tân Nam. Nếu tôi phải tan thành tro bụi, tôi cũng nhất định kéo theo hắn.

Nhưng không ngờ, tia sét đó lại bổ thẳng vào tấm bia đá trên mộ tôi. Tấm bia lập tức vỡ tan thành từng mảnh.

Trong giây lát, trước mắt tôi chỉ còn một luồng sáng trắng chói lòa, mọi thứ xung quanh đều biến mất.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về quá khứ.

Những ký ức đó vẫn cuồn cuộn trong đầu tôi, khiến tôi chỉ muốn cầm d.a.o c.h.é.m bọn họ thành từng mảnh ngay lúc này.

Nhưng tôi không thể. Được sống lại là một điều vừa kỳ diệu, vừa quý giá biết bao. Tôi không thể để sự phẫn nộ làm lu mờ lý trí của mình. Đây là cơ hội để tôi đòi lại tất cả, từng món một.

Tôi không chỉ muốn trả thù, mà còn tuyệt đối không để bẩn tay mình.

Diêu Nguyệt vẫn đang thao thao bất tuyệt, kể về việc sau khi Tiểu Niên khỏe lại sẽ báo đáp tôi và Lục Tân Nam ra sao.

"Báo đáp ư?"

Kiếp trước tôi đã "học hỏi" được cái cách báo đáp của họ rồi. Lần này, để tôi "báo đáp" lại họ thật tốt đi.

Tôi lau những giọt nước mắt giả vờ vừa khóc, trên mặt đầy vẻ khó xử nhưng lại miễn cưỡng nói: "Chị dâu, chị đừng trách em vì trước đây không đồng ý. Chẳng qua ai cũng lo lắng cho sức khỏe của chồng mình mà thôi."

Diêu Nguyệt lập tức nắm lấy tay tôi, dịu dàng an ủi: "Chị hiểu mà, chị hiểu hết. Là chị và Tiểu Niên không tốt, đã làm phiền hai vợ chồng em."

Tôi khéo léo rút tay khỏi tay cô ta, làm ra vẻ nghĩ ngợi rồi nói: "Nếu đã vậy thì đừng kéo dài nữa. Tránh để đến lúc đó ảnh hưởng đến hiệu quả của việc hiến thận. Chỉ là..."

Tôi đột ngột dừng lại, dùng hai tay che mặt, bật khóc nức nở.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Diêu Nguyệt hoảng hốt, vội vàng hỏi dồn: "Chỉ là gì? Thi Thi, em có yêu cầu gì cứ nói với chị. Dù có lấy mạng chị, chị cũng sẵn lòng!"

Tôi nức nở, làm ra vẻ đầy khó xử, như đang nói một nỗi khổ tâm không ai thấu: "Chỉ là... em không có phúc phần, mấy năm qua chưa sinh được đứa con nào cho Tân Nam. Em nghe nói làm phẫu thuật như vậy, sau này muốn có con sẽ càng khó khăn hơn. Mà Tân Nam lại rất yêu trẻ con. Anh cả đã mất nhiều năm, hay là... hay là để Tiểu Niên nhận anh ấy làm cha nuôi đi?"

Nghe tôi nói xong, Diêu Nguyệt lập tức chuyển từ khóc sang cười, gương mặt sáng lên: "Chuyện đó có gì to tát đâu? Tân Nam đã cứu Tiểu Niên, chẳng khác nào cha mẹ tái sinh của nó. Em chờ đấy, chị sẽ đi đón Tiểu Niên từ bệnh viện về ngay, để chúng ta làm lễ nhận cha nuôi rồi sau đó đặt lịch phẫu thuật!"

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng, như thể đã thấy ánh sáng cuối đường hầm.

Tôi lại dùng tay che mặt, cố tình tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ, khẽ thở dài: "Tân Nam nói thế nào thì em nghe thế đó thôi!"

Tối hôm đó, Lục Tân Nam trở về nhà sau khi đi dạo giải tỏa tâm trạng.

Trong nhà, Diêu Nguyệt đã bày sẵn một bàn đầy những món ăn nóng hổi.

Vừa mở cửa, anh ta đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Tiểu Niên gọi: "Cha nuôi ơi!"

Lục Tân Nam còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Niên đã chạy đến ôm chầm lấy anh ta, nước mắt lưng tròng nói: "Cảm ơn cha nuôi đã cứu con. Sau này Tiểu Niên sẽ phụng dưỡng cha nuôi cả đời!"
 
Chương 4


Lục Tân Nam ngơ ngác nhìn tôi, nhưng tôi lại quay lưng đi, giả vờ như vẫn còn giận, không muốn nhìn mặt anh ta.

Diêu Nguyệt nhanh chóng chạy tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta, ánh mắt đầy hy vọng: "Tân Nam, Thi Thi đã đồng ý không ngăn cản chú nữa rồi. Chúng ta mau chóng làm phẫu thuật đi! Tiểu Niên thật sự không thể chờ lâu hơn nữa."

Cô ta gục lên vai anh ta, trông giống như một đóa hoa sen yếu đuối trước gió, sẵn sàng đổ ngã bất cứ lúc nào.

Lục Tân Nam định nói gì đó, nhưng bị một lớn một nhỏ là Diêu Nguyệt và Tiểu Niên kẹp hai bên, không ngừng "tấn công."

Họ thay phiên nói nào là Tiểu Niên luôn xem anh ta như cha ruột, từ hôm nay sẽ đổi cách gọi, nào là bệnh viện dạo này rất bận, lịch phẫu thuật rất khó đặt.

Họ còn nói rằng chiều nay Diêu Nguyệt đã vất vả hẹn được bác sĩ, tối nay sau bữa ăn sẽ đến bệnh viện làm thủ tục, sáng mai kiểm tra, chiều phẫu thuật.

Lục Tân Nam nuốt nước bọt, sau đó như cầu cứu nhìn về phía tôi: "Thi Thi, em thực sự đồng ý rồi sao?"

Tôi thở dài: "Ai da... Dù sao cũng là thận của anh, em không đồng ý thì làm gì được chứ!"

"Thi Thi, anh..."

"Đừng nói nữa, Tân Nam, em đã chuẩn bị quần áo cho anh thay rồi. Chỉ mong ca phẫu thuật của anh thuận lợi mà thôi!"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nói xong, tôi lấy tay che mặt, giả vờ xúc động đến mức không thể nói thêm gì nữa, rồi quay lưng về phòng, để lại "chiến trường" cho Diêu Nguyệt.

Không lâu sau, cô ta đến gõ cửa phòng tôi. Tôi đưa gói đồ đã chuẩn bị sẵn cho cô ta, còn "tốt bụng" tự lái xe đưa họ đến bệnh viện.

Trên đường đi, mỗi khi Lục Tân Nam muốn nói gì đó, hoặc dùng ánh mắt cố ra hiệu cho tôi, tôi đều giả vờ như không nhìn thấy.

May mắn thay, Diêu Nguyệt cũng rất "nhiệt tình" ngắt lời anh ta, khi thì vừa khóc vừa kể lể với Tiểu Niên, khi thì liên tục cảm ơn Lục Tân Nam bằng những lời hoa mỹ.

Tôi nhấn ga, vượt vài đèn đỏ, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện nơi Tiểu Niên đang điều trị.

Trước khi Lục Tân Nam bước vào phòng phẫu thuật, tôi vẫn duy trì hình ảnh một người vợ thấu hiểu và biết điều.

Chỉ đến khi anh ta mặt mày tái nhợt bị đẩy vào phòng mổ, tôi mới lạnh nhạt tạm biệt Diêu Nguyệt vài câu, sau đó lái xe về nhà.

Đùa sao? Tôi còn phải ở lại đó chăm sóc anh ta ư?

Không đời nào! Tôi còn rất nhiều bất ngờ "đặc biệt" đang chờ để chuẩn bị cho anh ta nữa kia mà.

Tôi đã cẩn thận đặt trên mạng một loạt tạp chí và sách được chọn lọc kỹ lưỡng cho Lục Tân Nam, tất cả đều xoay quanh một chủ đề: cuộc sống sẽ bị ảnh hưởng ra sao sau khi mất một quả thận.

Những nội dung phóng đại, tôi đặt nhiều nhất. Loại nào có số liệu hỗ trợ, tôi cũng mua thêm vài cuốn.

Sau đó, tôi xếp cả bộ tài liệu ngay ngắn trên tủ đầu giường để thể hiện sự "quan tâm" của một người vợ chu đáo.

Đồng thời, tôi rải rác thêm vài cuốn ở bàn trà và ghế sofa, phòng trường hợp anh ta không để ý.

Làm xong mọi thứ, tôi rời khỏi căn nhà đó, mang theo tất cả số tiền mà tôi có thể lấy được. Dù sao cũng vẫn đang là tài sản chung trong thời kỳ hôn nhân, tôi phải tận dụng mà tiêu xài cho thỏa thích, bù đắp cho những điều tôi đã không được tận hưởng ở kiếp trước.

Lục Tân Nam làm việc ở một doanh nghiệp nhà nước, lương không cao nhưng ổn định và nhàn hạ. Còn tôi là freelancer, tự mở một cửa hàng trực tuyến nhỏ, thỉnh thoảng viết bài cho các tạp chí và trang mạng xã hội.

Theo lý mà nói, cuộc sống của chúng tôi đáng lẽ có thể ổn định. Nhưng từ khi anh trai anh ta qua đời, Tiểu Niên lại liên tục đau ốm, anh ta thường xuyên chu cấp cho họ.

Hai năm gần đây, hầu hết các khoản chi tiêu trong gia đình đều do tôi gánh vác. Thêm cả khoản trả nợ mua nhà, tài chính gia đình càng lúc càng túng thiếu đến ngột ngạt.

Tôi nghĩ, dù sao đó cũng là cháu ruột của anh ta, một đứa trẻ đáng thương, nên cố gắng nhường nhịn và thông cảm.

Nhưng kết quả là gì? Tôi tiết kiệm từng đồng, tằn tiện chăm lo, còn anh ta thì coi tôi như một kẻ ngốc để lợi dụng.

Lần này, tôi không ngần ngại đặt ngay vé máy bay đi Maldives, chuẩn bị tận hưởng cuộc sống.

Khi Lục Tân Nam phẫu thuật xong, anh ta gọi điện hỏi tôi: "Em đi đâu rồi?"

Tôi nhấc điện thoại, nhếch miệng cười, nhưng vẫn giữ giọng bình thản: "Em đi tận hưởng cuộc sống mà em xứng đáng được hưởng."

Tôi nằm dài trên bãi cát, tận hưởng ánh nắng mặt trời, nhưng giọng nói lại đầy vẻ đau buồn: "Em thật sự không thể ở lại đó nữa. Mỗi lần nghĩ đến việc anh chỉ còn một quả thận, nghĩ đến cuộc sống sau này của chúng ta, em không thể kiềm chế được sự lo lắng. Anh nghĩ xem, trước đây có hai quả thận mà sức khỏe anh đã kém như vậy, giờ chỉ còn một quả, thì chúng ta sẽ sống thế nào đây?"
 
Chương 5


"Em... em..." Lục Tân Nam muốn nói gì đó, nhưng trước những lời "quan tâm" của tôi, anh ta chỉ hít sâu một hơi, rồi nặng nề nói: "Thế em định mặc kệ anh sao? Anh vẫn còn đang nằm viện đây này."

"Chẳng phải chị dâu nói sẽ báo đáp anh sao? Chẳng lẽ chị ấy qua cầu rút ván rồi?" Tôi hỏi lại, giọng điệu ngây thơ vô tội.

"Thi Thi, cô ấy là cô ấy, em là em! Chúng ta là vợ chồng. Anh nằm viện mà em không ở bên, thế thì chúng ta cưới nhau để làm gì?" Giọng anh ta bắt đầu mang theo sự tức giận.

Nghe vậy, tôi càng cảm thấy vui vẻ. Vừa mới phẫu thuật xong, cảm xúc bị kích động, tốt nhất là để vết mổ rách ra, đau đến c.h.ế.t thì càng tốt.

"Ồ, vậy anh còn nhớ chúng ta là vợ chồng cơ đấy! Lục Tân Nam, lúc anh đi làm xét nghiệm, anh có nói với em một tiếng nào không? Trong mắt anh có còn người vợ này không? Anh hiến thận cho người ta, rồi giờ lại quay sang trách em không chăm sóc anh. Anh coi em là gì hả?"

"Thi Thi, anh... anh không có ý đó, anh chỉ là..."

"Thôi đi! Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, em nghĩ mình cần phải nghiêm túc xem xét lại mối quan hệ này. Xem lại có phải chỉ mình em đang cố gắng trong mối quan hệ này hay không?"

Nói xong, tôi lập tức cúp máy và chặn luôn số của anh ta.

Bầu trời phía xa nhuộm một màu cam đỏ rực rỡ, phản chiếu trên mặt biển tạo thành những ánh sáng lấp lánh. Gió biển thổi nhẹ, từng lớp sóng cuộn trào vỗ vào bờ. Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng khung cảnh hiếm hoi tuyệt đẹp này, chỉ tiếc rằng mình không đến sớm hơn.

Sau khi ngắm xong hoàng hôn trên biển, tôi trở về khách sạn và tự thưởng cho mình một buổi spa cao cấp.

Nằm thư giãn trên chiếc giường êm ái, dưới bàn tay chuyên nghiệp của kỹ thuật viên, tôi cảm thấy cả cơ thể như được thả lỏng hoàn toàn. Buổi spa kết thúc, tôi thoải mái đến mức suýt ngủ thiếp đi tại chỗ.

Tôi nhanh chóng đi ăn một bữa khuya xa hoa, nào là tôm hùm Boston nướng muối, heo sữa nướng than được nuôi bằng sữa tươi... Tôi gọi hết mọi món mà nhà hàng có, khiến vị giác được thỏa mãn đến cực độ.

Lúc thanh toán, tôi mới phát hiện điện thoại đã có đến mấy chục cuộc gọi nhỡ.

Tôi lờ đi, nhưng vừa thanh toán xong thì lại có cuộc gọi đến, lần này là số của Diêu Nguyệt. Nghĩ có thể là chuyện gì đó khiến tôi vui vẻ, tôi quyết định nghe máy.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng quát giận dữ của Lục Tân Nam: "Hứa Thi Thi, em đang làm cái gì vậy? Ba ngày tiêu hết 350.000 tệ, em còn muốn sống nữa không?"

À, chắc là do tôi đã dùng thẻ ngân hàng của anh ta nên anh ta nhận được tin nhắn.

"Sống ư? Là ai không muốn sống đây? Anh nghĩ em muốn tiêu tiền như vậy sao? Anh biết những ngày này em đã đau khổ thế nào không? Anh có hiểu không, khi nhìn thấy anh được đẩy vào phòng phẫu thuật, trái tim em như tan vỡ. Em chỉ có thể ra ngoài tìm chút bình yên, giải tỏa nỗi đau của mình."

"Hứa Thi Thi... em... nhưng dù sao giải tỏa cũng đâu cần phải tiêu nhiều tiền như vậy..." Anh ta vừa định phản bác, nhưng tôi không định tiếp tục đôi co với anh ta.

Tôi ngắt lời, nói ngay: "Đừng gọi điện cho em nữa. Hãy để em bình tĩnh lại. Chỉ cần nghe giọng anh, em đã nhớ đến khoảnh khắc anh vào phòng phẫu thuật rồi."

Nói xong, tôi lập tức cúp máy và chặn luôn số của anh ta.

Sau đó, tôi quay sang trao đổi với nhân viên tại đây: "Vâng, ngày mai tôi muốn thử nhảy dù. Hãy sắp xếp cho tôi huấn luyện viên cao nhất, đẹp trai nhất, 22 tuổi, mã số 188 nhé."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Một đồng tiền, một đồng chất lượng. Cao ráo, đẹp trai, có cả sáu múi, thêm chút tiền cũng đáng mà.

Tôi vui vẻ quẹt thẻ thanh toán, nhưng chưa kịp tận hưởng sự thỏa mãn thì điện thoại lại reo lên.

Lục Tân Nam thực sự kiên trì, lần này đổi một số khác để gọi. Tôi thở dài, quyết định tắt máy hẳn, cũng coi như "thử thách" sự kiên nhẫn của anh ta.

Nhưng dù sao, tôi cũng không thể để những thứ phiền phức này làm ảnh hưởng đến việc tôi ngâm mình trong bồn tắm sữa hay tận hưởng một giấc ngủ làm đẹp.

Sau một đêm ngủ ngon lành, tôi thức dậy với một tâm trạng tuyệt vời. Hôm nay lại là một ngày đẹp trời!

Sau khi trải nghiệm nhảy dù dưới sự giúp đỡ của huấn luyện viên trẻ trung và đẹp trai, tôi được họ nhiệt tình gợi ý tham gia thêm các hoạt động như lặn biển và mô tô nước. "Chọn ngày không bằng ngay hôm nay," tôi lập tức đồng ý. Nhưng khi quẹt thẻ thanh toán, nhân viên báo rằng thẻ không thể sử dụng được.

Thật ngượng ngùng! Những thứ đắt đỏ như thế này, ai lại nỡ tiêu tiền của mình chứ?
 
Chương 6


Điện thoại lại reo lên, lần này là giọng Diêu Nguyệt, cô ta vừa khóc lóc vừa nói: "Thi Thi, em đang làm cái gì vậy? Em quẹt nhiều tiền như thế, Tân Nam sợ em bị lừa nên không nghe lời bác sĩ, vội vàng ra ngân hàng làm thủ tục khóa thẻ. Kết quả là vết mổ bị rách, chảy m.á.u nghiêm trọng, giờ phải đưa vào phòng cấp cứu."

"Trời ơi? Anh ấy sao rồi?" Tôi suýt chút nữa bật cười. Không lẽ anh ta c.h.ế.t rồi? Chết dễ vậy thì có phải tiện lợi quá không.

"May mắn là không nguy hiểm đến tính mạng. Tân Nam vừa ra khỏi phòng mổ, giờ đang nghỉ ngơi. Thi Thi, rốt cuộc em đang làm gì vậy? Chuyện này..."

Ồ, chưa c.h.ế.t à? Tốt, vậy thì vui rồi. Làm tôi hết cả hồn.

Tôi nhanh chóng giả vờ buồn bã: "Tôi làm gì ư? Chúng tôi cưới nhau đã bốn năm, tôi chưa bao giờ tiêu nhiều tiền của anh ấy. Bây giờ mới là lần đầu, vậy mà các người đã không chịu nổi rồi sao? Nếu đã như vậy, tôi sẽ về ngay để ly hôn với Lục Tân Nam, trả lại chỗ cho các người."

"Thi Thi, chị không có ý đó, chị chỉ là..."

"Tôi không muốn nghe nữa. Xin các người hãy tha cho tôi!" Tôi dứt khoát cúp máy.

Thực sự không thể kéo dài thêm được nữa. Theo ký ức của kiếp trước, hơn một tháng nữa sẽ xuất hiện hai mã cổ phiếu mà không ai ngờ đến sẽ tăng giá điên cuồng.

Nếu tôi không ly hôn kịp thời, chẳng phải tài sản trong hôn nhân của tôi sẽ lại rơi vào tay đôi cẩu nam nữ này sao? Điều đó là không thể chấp nhận được!

Khi tôi quay về, Lục Tân Nam đã xuất viện. Lúc tôi xách vali mở cửa bước vào, anh ta đang uể oải nằm trên sofa, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

"Em còn biết đường về sao? Trong mắt em còn cái nhà này nữa không?" Anh ta nhìn tôi đầy ghét bỏ, giọng nói lạnh lùng.

Diêu Nguyệt ngồi bên cạnh, liền đưa tay đỡ lấy cánh tay anh ta, nước mắt lã chã rơi xuống: "Đều là lỗi của chị, là lỗi của chị, em đừng giận..."

"Không liên quan đến chị dâu đâu, là cô ta ích kỷ từ trong bản chất." Lục Tân Nam vỗ vỗ tay Diêu Nguyệt, trấn an cô ta.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi không nhịn được nữa, lập tức đẩy cửa mạnh hơn, hét lên: "Hai người rốt cuộc muốn thế nào đây? Nếu hai người yêu nhau sâu đậm như thế, sao không kết hôn đi? Sao còn lôi tôi vào? Tôi nợ nần gì hai người sao?"

"Lục Tân Nam, anh vốn đã mười ngày đau ốm ba ngày nằm viện, giờ lại hiến cả quả thận cho người ta, anh bảo tôi sau này phải làm sao? Chẳng lẽ tôi đáng kiếp làm kẻ gánh hậu quả cho anh sao?"

"Hứa Thi Thi, em... em nói chuyện còn có thể khó nghe hơn nữa không?" Anh ta cố gắng gượng dậy, nhưng vừa nói xong, đã ho sù sụ không dứt.

Tôi ngồi thụp xuống cửa, hai tay ôm mặt, lớn tiếng khóc lóc: "Ông trời ơi, làm sao tôi sống nổi đây? Lấy phải một kẻ bệnh tật như thế này, hai quả thận mà còn suốt ngày vào viện, giờ chỉ còn một quả, chẳng phải muốn hành hạ tôi đến c.h.ế.t sao? Tôi xin hai người, làm ơn tha cho tôi đi! Hai người yêu nhau như thế, thì để tôi, người vô tội này, được yên ổn sống đời của mình được không?"

Những tiếng cãi vã đã thu hút sự chú ý của hàng xóm.

Nghe thấy tiếng khóc của tôi, họ kéo ra hành lang xem chuyện gì xảy ra.

Ngay lập tức, có người lên tiếng bênh vực: "Hiến thận sao có thể tùy tiện như vậy? Đó là chuyện cả đời! Cơ thể của Tiểu Lục vốn đã yếu, thường xuyên phải uống thuốc. Đây chẳng phải đang làm khổ Tiểu Hứa hay sao?"

Diêu Nguyệt cúi đầu, ra vẻ đáng thương không dám nói lời nào.

Còn Lục Tân Nam, mặt càng lúc càng tái, ho càng dữ hơn.

Nhưng lần này, tôi không định để cho họ lấy nước mắt làm vũ khí nữa. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào những người xung quanh, nghẹn ngào kể lể: "Tôi đã cố nhẫn nhịn vì cái nhà này, nhưng không thể chịu nổi nữa. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường, vậy mà họ lại ép tôi vào bước đường này!"

Lời tôi vừa dứt, cả hành lang đã vang lên tiếng bàn tán sôi nổi, rõ ràng không ít người bắt đầu cảm thấy bất bình thay cho tôi.

Lại có người lên tiếng: "Ai mà biết được? Nói là anh trai mất, phải chăm sóc góa phụ và đứa cháu, nhưng chăm tới mức hiến cả thận thì kỳ lạ quá. Ai biết được đứa trẻ kia có thật là cháu ruột không?"

Lục Tân Nam nghe những lời bàn tán, gương mặt tái mét.

Là người rất sĩ diện, anh ta không chịu nổi ánh mắt dò xét của mọi người. Tiếng ho khan của anh ta lại vang lên dữ dội, tay ôm lấy vết thương sau phẫu thuật, đôi mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: "Hứa Thi Thi, em còn muốn làm mất mặt tôi đến bao giờ? Em định đứng ở cửa bao lâu nữa?"

"Mất mặt ư? Đời tôi đã bị anh và cô ta phá nát rồi, tôi còn sợ mất mặt sao?" Tôi làm ra vẻ tức đến thở dốc, ánh mắt lấp đầy phẫn nộ.

"Em... em..." Lục Tân Nam giận đến nỗi mặt trắng bệch như tờ giấy.
 
Chương 7


Tôi hơi chột dạ, không thể để anh ta c.h.ế.t ngay bây giờ được. Đúng lúc đó, Diêu Nguyệt đưa tay kéo tôi vào nhà, tiện thể đóng cửa lại. Tôi không phản đối, để mặc cô ta làm.

Vừa vào trong, Diêu Nguyệt lại quỳ xuống, tự tát mình liên tục: "Thi Thi, tất cả là lỗi của chị, đều là chị và Tiểu Niên kéo các em xuống..."

Tôi ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta mà không nói gì.

Bàn tay của Diêu Nguyệt đang tự tát mình thì đột ngột dừng lại giữa không trung, đầy lúng túng.

Cô ta ngẩng đầu lên, giọng run rẩy: "Thi Thi, chị biết chị không đúng, chị biết em chịu nhiều ấm ức, nhưng... nhưng chúng ta đều là người nhà, em đừng giận nữa, được không?"

Tôi nhếch môi, không trả lời, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt chế nhạo.

Sự im lặng của tôi khiến không khí trong phòng thêm phần ngột ngạt. Diêu Nguyệt lúc này cũng không biết phải tiếp tục màn diễn của mình như thế nào.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lục Tân Nam xót xa, lập tức loạng choạng đứng dậy đỡ lấy Diêu Nguyệt, sau đó tức giận nhìn tôi: "Nếu em đã chê theo anh không được sống trong vinh hoa phú quý, muốn ly hôn thì cứ ly đi!"

"Vinh hoa phú quý? Anh đúng là đánh giá cao bản thân quá nhỉ! Lục Tân Nam, hai năm nay chi phí sinh hoạt của chúng ta là ai gánh, anh còn nhớ không? Anh nói ra những lời này mà không thấy xấu hổ sao? Bốn năm hôn nhân, hóa ra chỉ là tôi đơn phương tình nguyện."

"Chúng ta là vợ chồng, em cần tính toán như vậy sao?"

"Bây giờ anh mới nhớ chúng ta là vợ chồng à? Vậy lúc anh đưa ra những quyết định như vậy, anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Anh..."

Tôi còn chưa nói hết câu thì bị Diêu Nguyệt cắt ngang: "Thi Thi, rốt cuộc em muốn gì, cứ nói thẳng đi!"

Cô ta ra dáng một người chủ trong nhà, khiến tôi không nhịn được mà buồn cười.

Tôi lấy từ trong túi ra bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn: "Ký đi! Tôi nhường chỗ cho hai người."

Lục Tân Nam cầm lấy bản thỏa thuận, vội vàng lướt qua vài dòng rồi nói: "Em muốn chiếm cả căn nhà? Tiền em cũng đòi lấy phần lớn?"

Hừ! Thực ra tôi định lấy hết, nhưng nghĩ lại tôi quá "nhân từ." Họ vừa làm phẫu thuật, tiêu tốn không ít tiền. Nếu tôi không để lại chút ít, lỡ anh ta không chịu ly hôn thì sao?

"Tiền đặt cọc mua nhà là tôi bỏ ra, hai năm nay, phần lớn khoản vay ngân hàng cũng là do tôi trả. Tiền của anh và tiền nhà anh để lại, chẳng lẽ anh không biết đã dùng vào đâu sao?"

"Nhưng hai năm trước, tôi cũng giúp trả nợ mà!"

"Anh cũng biết là chuyện của hai năm trước sao? Hai năm nay anh hết lòng dốc sức vì nhà người khác, anh có tính xem tôi đã bù đắp cho ngôi nhà này bao nhiêu không? Nếu tôi biết anh có người mà anh lưu luyến mãi không quên, tôi đời nào lấy anh. Đến giờ anh không chỉ làm phí hoài thời gian của tôi, mà còn muốn lợi dụng tôi nữa sao?"

"Lợi dụng em? Em nghĩ tôi là loại người đó sao?" Lục Tân Nam nhìn tôi đầy vẻ không thể tin nổi.

"Anh không phải loại người đó? Vậy anh là loại người gì? Anh đã lừa dối tôi bao nhiêu chuyện, chính tôi còn không rõ. Biết đâu cha ruột của Tiểu Niên căn bản không phải anh trai anh, mà là chính anh cũng nên? Anh còn mặt mũi nhận giải thưởng gương mẫu đạo đức ở cơ quan? Tôi sẽ đến đơn vị của anh báo cáo sự thật, yêu cầu anh và Tiểu Niên làm xét nghiệm ADN, để xem chân tướng ra sao!"

Lời vừa dứt, Diêu Nguyệt đã hoảng hốt, đôi mắt long lanh nước nhìn tôi, giọng run rẩy: "Thi Thi, sao em có thể nói chúng tôi như thế?"

Sau đó, cô ta tiếp tục diễn, khéo léo vỗ vai Lục Tân Nam, vẻ mặt đau khổ: "Tân Nam, mẹ con chị nợ chú, sau này nhất định sẽ trả, nhưng không thể để người khác nói những lời như vậy được. Nếu Thi Thi muốn ly hôn, chú hãy đồng ý đi!"

Lục Tân Nam là nhân viên biên chế, vị trí này anh ta phải vất vả lắm mới thi đậu. Với tình trạng sức khỏe yếu như hiện tại, anh ta không dám để tôi thực sự làm ầm lên ở cơ quan, bởi hậu quả sẽ không gánh nổi.

Cả hai người bọn họ đều có điều giấu giếm trong lòng, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ ký vào bản thỏa thuận.

Tôi cẩn thận giữ lại một bản, rồi mỉm cười thân thiện: "Tôi biết chị dâu là người tốt. Sau này Lục Tân Nam đành nhờ chị chăm sóc rồi. Nhưng căn nhà này thuộc về tôi, tôi tin rằng đạo đức của hai người cũng không cho phép Lục Tân Nam ở nhờ trong nhà của người khác đâu, đúng không?"

"Hừ! Ai thèm!" Lục Tân Nam tức giận, bảo Diêu Nguyệt giúp anh ta thu dọn hành lý đơn giản rồi gọi xe rời đi.

Tôi nhìn theo họ kéo theo chiếc vali lớn mà không khỏi cảm thán, may mắn thay! Lúc bỏ mấy quyển tạp chí lên giường và sofa, tôi cũng cẩn thận giấu thêm vài cuốn trong ngăn bí mật của vali. Để rồi một ngày nào đó, khi anh ta lẻ loi và hối hận, nhìn thấy những bài viết về hậu quả của việc hiến thận, sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
 
Chương 8


Sau khi có được thỏa thuận ly hôn, tôi nhanh chóng thúc giục Lục Tân Nam nộp đơn ra tòa để nhận phán quyết ly hôn chính thức.

Thời gian 30 ngày để "suy nghĩ lại" tôi không chờ nổi.

Tôi lập tức mang sổ đỏ của căn nhà đi thế chấp ngân hàng, dùng tiền vay để đầu tư vào hai mã cổ phiếu mà tôi đã tính toán trước. Chỉ trong vòng hai, ba tháng, tài sản của tôi tăng lên gấp nhiều lần.

Khi đã có tiền, mọi việc trở nên thuận lợi hơn hẳn.

Trong lúc này, Lục Tân Nam và Diêu Nguyệt đang chìm trong giai đoạn "mật ngọt" của cuộc sống.

Một lần, tôi lái xe ngang qua khu chợ, còn thấy Diêu Nguyệt vui vẻ chọn mua rau, gương mặt đầy vẻ hạnh phúc.

Thật đáng thương, cũng giống tôi trước đây, chẳng hề biết thế nào là một người đàn ông tốt.

Tôi vốn là người thích giúp đỡ người khác, nên đã bỏ ra một khoản tiền để thuê một "trai đẹp" chuyên nghiệp, mang đến cho Diêu Nguyệt trải nghiệm tình yêu VIP đỉnh cao.

Kế hoạch của tôi đã khiến Lục Tân Nam hoàn toàn mất bình tĩnh.

Anh ta lập tức quay sang đóng vai một "người chồng tốt," "người cha mẫu mực," loay hoay đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp.

Nhưng với cơ thể yếu ớt của anh ta, mỗi lần nấu nướng lại ho khù khụ vài lần, càng làm Diêu Nguyệt và Tiểu Niên thêm khó chịu.

Mỗi khi bị mẹ con họ hắt hủi, Lục Tân Nam lại nhắc đến chuyện mình đã hiến thận vì Tiểu Niên. Ban đầu, cả hai còn cảm thấy áy náy mà xin lỗi, nhưng dần dà, mỗi lần nghe anh ta nhắc đến, họ chỉ thản nhiên đáp lại: "Thế giờ phải làm sao? Giết Tiểu Niên trả anh cái thận chắc?"

Tôi không vội đẩy mọi chuyện đi quá xa. Nếu khiến anh ta gục ngã ngay, chẳng phải quá dễ dàng và rẻ mạt cho anh ta sao?

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Khi Diêu Nguyệt đang trong giai đoạn si mê "trai đẹp" nhất, tôi để anh chàng ấy rời đi và đổ hết nguyên nhân cho Lục Tân Nam, nói rằng vì Lục Tân Nam nên mối quan hệ này không thể tiếp tục được nữa

Chàng trai này làm việc rất chuyên nghiệp, không chỉ mang đến cho Diêu Nguyệt trải nghiệm tình yêu VIP đỉnh cao, mà còn "khuyến mãi" thêm sự quan tâm vô bờ bến của người cha dành cho Tiểu Niên.

Với nguồn tài chính do tôi hỗ trợ, họ đã có những ngày thực sự sống trong "thiên đường."

Nhưng khi chàng trai ấy rời đi, mẹ con Diêu Nguyệt lập tức quay lại với hiện thực phũ phàng: không còn thu nhập thêm, họ chỉ còn cách tiếp tục nhẫn nhịn sống dựa vào Lục Tân Nam.

Sự chênh lệch trước và sau, cùng cảm giác mất mát khi vuột khỏi tay một cuộc sống xa hoa, khiến mẹ con họ dồn toàn bộ oán hận lên người mà họ cho là đã phá hỏng tất cả — chính là Lục Tân Nam.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ. Dù sao Tiểu Niên cũng đã 13 tuổi, mà tôi — với tư cách là thím của nó — vẫn chưa nói lời tạm biệt.

Tôi cố tình giả vờ "vô tình" gặp nó quanh khu vực trường học, sau đó vội vã chạy vào một quán cà phê. Tiểu Niên đuổi theo tôi, gấp gáp hỏi: "Thím ơi, sao thím lại trốn cháu?"

Trước đây, tôi từng đối xử rất tốt với nó. Quần áo, đồ chơi, bốn mùa không khi nào thiếu. Nhưng nó còn nhỏ sao? Mới tí tuổi đầu đã cùng mẹ mình xem tôi như kẻ ngốc để lợi dụng. Chẳng ai là vô tội cả.

"Thím không có trốn cháu, chỉ là giờ chúng ta không nên gặp nhau."

"Thím đang ghét cháu đúng không?" Nó bĩu môi, mắt rơm rớm nước, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào những chiếc bánh ngọt tinh xảo trong quán.

Tôi thở dài một hơi: "Thôi được rồi, cả thím và cháu đều là những người đáng thương mà."

Nói xong, tôi đứng dậy mua cho nó một phần bánh.

Từ sau chuyện "trai đẹp," Lục Tân Nam đã nảy sinh không ít oán hận với mẹ con Diêu Nguyệt. Chỉ sau khi cô ta hạ mình cầu hôn, anh ta mới nguôi ngoai phần nào. Nhưng dĩ nhiên, việc chi tiền cho mẹ con họ không còn thoải mái như trước nữa.

Tiểu Niên cắm đầu cắm cổ ăn ngấu nghiến, rồi đột ngột ngẩng lên, truy hỏi: "Thím, ý thím là gì? Ai đáng thương thế?"

Tôi không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu với vẻ bí ẩn, sau đó giả vờ như định xoa đầu nó, rồi lại rụt tay về, nói: "Tiểu Niên, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không? Cha cháu cũng là một người đáng thương, ông ấy mất sớm, để lại một mình cháu. Đợi khi chú Lục và mẹ cháu có em bé mới, cháu càng phải ngoan hơn. Thím sắp rời khỏi thành phố này rồi, cháu tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé."

Nói xong, tôi bước ra khỏi quán cà phê. Tiểu Niên vội vã chạy theo, nhưng tôi chỉ vẫy tay tạm biệt.

Trên bàn, vẫn còn một đống đồ ăn tôi đã gọi, chắc chắn Tiểu Niên ham ăn sẽ không rời đi ngay được.

Bên cạnh đống đồ ăn ấy, tôi cẩn thận đặt một tập tài liệu nghiên cứu về ảnh hưởng của estrogen đối với khả năng sinh sản của nam giới. Tiểu Niên tuy còn nhỏ, nhưng đã rất rành mua sắm trực tuyến. Hy vọng nó sẽ không làm tôi thất vọng.
 
Chương 9


Trước đây, vì mãi không có con, tôi không chỉ tự mình đi kiểm tra mà còn kéo cả Lục Tân Nam đến bệnh viện. Ban đầu, anh ta vì sĩ diện mà nhất quyết không chịu đi, phải sau rất nhiều lần tôi thuyết phục, anh ta mới đồng ý theo tôi đến bệnh viện.

Kết quả kiểm tra lần đầu ở bệnh viện cho thấy anh ta bị vô sinh. Vì sợ tổn thương lòng tự trọng của anh ta, tôi không dám nói ngay.

Sau đó, vẫn chưa từ bỏ hy vọng, tôi kéo anh ta đến một bệnh viện khác.

Ở lần kiểm tra thứ hai, kết quả là thiểu tinh, t*ng trùng ít và kém hoạt động, nhưng vẫn có khả năng có con, dù xác suất rất thấp.

Khi biết được kết quả, tôi đã định nói với anh ta, nhưng đúng lúc đó ở đơn vị của anh ta xảy ra một chuyện.

Một người đồng nghiệp nam bị chẩn đoán thiểu tinh đã vì cảm giác tự ti mà tự sát. Điều này khiến tôi quá hoảng sợ, không dám mở lời với anh ta nữa. Thay vào đó, tôi cố gắng dỗ dành anh ta đồng ý làm thụ tinh nhân tạo.

Sau rất nhiều lần thử nghiệm, chúng tôi mới có được hai phôi thai thành công. Khi đó, thái độ của anh ta lúc nào cũng thờ ơ, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

Tôi từng nghĩ anh ta khác với những người đàn ông khác, không quá đặt nặng chuyện con cái, chỉ muốn sống hạnh phúc với tôi.

Nhưng thực ra, anh ta tự tin đến mức cho rằng mình đã có "đứa con riêng" ở ngoài rồi. Làm sao anh ta còn quan tâm đến việc giữa chúng tôi có con hay không? Biết đâu, với tính cách tự luyến đến mức điên cuồng của anh ta, anh ta còn cho rằng việc không có con hoàn toàn là lỗi của tôi.

Cũng được thôi. Cứ để anh ta đắc ý thêm vài ngày nữa.

Tôi đã đến bệnh viện từ sớm và âm thầm bỏ đi hai phôi thai ấy. Nếu trời đã không cho người đàn ông này có con, tại sao tôi phải chịu khổ cùng anh ta? Tôi thà chọn kết thúc, hơn là tiếp tục mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn này.

Quả nhiên, Tiểu Niên không làm tôi thất vọng. Vì Lục Tân Nam phải sử dụng những thứ có estrogen trong thời gian dài, cơ thể anh ta ngày càng yếu, thậm chí xuất hiện một số đặc điểm của phụ nữ.

Khi đến bệnh viện kiểm tra, cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra sự thật về estrogen. Tức giận, anh ta cầm kết quả kiểm tra về đối chất với mẹ con Diêu Nguyệt.

Trong cơn tức giận, Lục Tân Nam đã tát Diêu Nguyệt một cái thật mạnh.

Không thể chịu nổi nữa, Tiểu Niên đứng bật dậy, đẩy mạnh anh ta ngã xuống, hét lên: "Ai thèm quả thận của ông! Nếu không phải ông quyến rũ mẹ tôi, khiến cha tôi tức đến chết, sao tôi lại ra nông nỗi này? Ông đáng đời! Cả đời này ông cũng đừng mong có con!"

Thằng nhóc này sức lực thật không vừa, mà Lục Tân Nam thì yếu như cái vỏ trứng mỏng. Anh ta bị đẩy ngã lăn xuống cầu thang, ngất lịm ngay tại chỗ.

Khi tỉnh lại, anh ta phát hiện chân mình đã gãy, hơn nữa do tức giận quá độ mà xuất hiện triệu chứng đột quỵ.

Còn mẹ con Diêu Nguyệt, không những chẳng đoái hoài tới, mà còn hiếm khi vào viện thăm anh ta, chỉ mong anh ta mau chóng c.h.ế.t đi.

Như thế sao được? Chỉ mình Lục Tân Nam c.h.ế.t thì làm sao đủ?

Là một "người vợ cũ có lương tâm," lại là người "giàu có," tôi vội mời một lão trung y nổi tiếng đến điều trị cho anh ta, giúp anh ta thoát khỏi cơn đột quỵ.

Khi tôi đến bệnh viện thăm, anh ta tiều tụy không còn ra hình dạng con người. Nhìn thấy tôi, anh ta xúc động thốt lên: "Không ngờ là em bỏ tiền cứu anh. Thi Thi, anh thật có lỗi với em."

Tôi giả vờ khoan dung, thở dài nói: "Thôi mà, chuyện cũ qua rồi, nói mấy chuyện này làm gì. Thú thật, trước đây em đã từng rất hận anh, thậm chí còn nghi ngờ Tiểu Niên là con ruột của anh. Em đã lén làm xét nghiệm ADN, để giải tỏa mối nghi ngờ. Kết quả cho thấy, anh đúng là người tốt, chỉ đơn thuần là nhiệt tình giúp đỡ người khác thôi."

"Cái gì?"

"Sao thế?" Tôi giả vờ ngơ ngác hỏi.

"Không, không có gì!"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mặt anh ta tái xanh, đôi tay run rẩy đến mức không cầm nổi thứ gì.

Mục đích đã đạt được, tôi nhanh chóng rời đi, để lại một mình anh ta bị nhấn chìm trong cơn hoảng loạn.

Sau khi xuất viện, Lục Tân Nam lập tức kiện Tiểu Niên vì hành vi gây thương tích cho mình.

Diêu Nguyệt lo sợ con trai sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự, trong một lần cãi vã không cẩn thận lại đẩy Lục Tân Nam xuống cầu thang thêm lần nữa. Lần này, anh ta hôn mê suốt một tháng trong bệnh viện.

Trong khoảng thời gian đó, Diêu Nguyệt ký giấy bãi nại, đồng ý hòa giải để giảm nhẹ tội cho con trai mình.

Tôi hơi thất vọng. Nếu cô ta đã có dao, sao lại không "mạnh tay" hơn? Thật là phí công. Tôi bắt đầu cân nhắc liệu có nên tìm cách khác để "làm phong phú" thêm cuộc sống của cô ta không.

Nhưng Lục Tân Nam, bằng một cách nào đó, vẫn ngoan cường sống sót.
 
Chương 10: Hoàn


Sau khi tỉnh lại, anh ta trở về nhà, phóng hỏa, muốn cùng mẹ con Diêu Nguyệt đồng quy vu tận.

Đáng tiếc, ngọn lửa chỉ mang đi một mình Diêu Nguyệt. Lục Tân Nam và Tiểu Niên đều sống sót, nhưng cả hai bị bỏng nặng, gương mặt hoàn toàn biến dạng.

Sau vụ việc, Lục Tân Nam bị buộc tội phóng hỏa và chuẩn bị chịu án tù.

Trước khi bị đưa đi, anh ta gọi điện cho tôi, giọng nói đầy tuyệt vọng: "Thi Thi, số t*ng trùng và phôi thai năm xưa chúng ta lưu trữ... còn không?"

Tôi cười nhạt, đáp lại bằng giọng đầy chế giễu: "Anh nghĩ sao? Lục Tân Nam, lần này anh thật sự tuyệt tử tuyệt tôn rồi. Cả đời này, anh không thể có con nữa."

"Thi Thi, em hận anh đến vậy sao? Nếu hận anh, tại sao còn chịu bỏ tiền ra cứu anh?"

"Ôi, làm sao tôi có thể để anh c.h.ế.t dễ dàng như vậy được? Hơn nữa, tôi cũng chỉ đang nói sự thật thôi mà. Dù anh còn khả năng sinh sản, có người phụ nữ nào chịu được khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn của anh không? Anh cũng đâu phải Quasimodo* với tâm hồn cao quý. Ai có thể chấp nhận anh đây?"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

(*)Quasimodo là một thằng gù xấu xí, mồ côi khốn khổ được người ta đưa về nhà thờ nuôi dưỡng và trở thành người đánh chuông cho nhà thờ.

Anh ta đúng là không chịu nổi đả kích. Chỉ vài câu nói đã đủ khiến anh ta lựa chọn tự sát.

Lần này, tôi "hảo tâm" đến bệnh viện thăm anh ta.

Nhìn thấy tôi, đôi mắt anh ta đầy kinh hãi, bật thốt lên: "Cô vẫn còn sống!"

Quay lại rồi à? Anh ta cũng trọng sinh rồi sao?

Thật tốt, nếu không, dù có trả được thù, tôi vẫn cảm thấy thiếu đi chút gì đó.

Tôi mỉm cười, dịu dàng nói: "Anh muốn c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t đi! Sau khi anh chết, tôi sẽ thử xem ông thầy Đông Nam Á kia lợi hại đến mức nào. Làm ma cũng không được yên ổn, cảm giác đó thật sự không dễ chịu đâu. Chồng yêu quý của em ơi, anh cũng nên nếm thử chứ nhỉ?"

Tôi vỗ nhẹ vai anh ta, như một lời khích lệ, rồi quay người rời đi.

Phía sau tôi vang lên tiếng hét thất thanh đầy sợ hãi của anh ta.

"Thi Thi, cô không phải con người! Cô là một con quái vật, cô là đồ biến thái!"

Biến thái?

Đây mà đã là biến thái sao?

Tôi chỉ đang lấy lại những gì họ đã nợ tôi. Bây giờ, họ biết đau, biết sợ, nhưng lúc trước, khi làm những điều độc ác nhất, họ đã nghĩ gì?

Lời khích lệ của tôi quả thật rất hiệu nghiệm. Lục Tân Nam từ đó không dám nghĩ đến chuyện tự sát nữa, anh ta sợ chết, chỉ còn cách gắng gượng sống mà chịu đựng. Nhưng cuộc sống trong tù lại vừa cực nhọc, vừa bận rộn.

Sau khi tôi qua đời ở kiếp trước, anh ta không chỉ ký giấy bãi nại cho Diêu Nguyệt, mà sức khỏe của anh ta cũng ngày một sa sút.

Kiếp này cũng vậy, không bao lâu sau, anh ta lâm bệnh nặng, nằm viện trong tình trạng nguy kịch, liên tục van xin các bác sĩ cứu mình.

Anh ta gào khóc: "Tôi không thể chết! Tôi không thể chết! Cô ấy sẽ khiến tôi tan thành tro bụi mất!"

Mọi người chỉ nghĩ rằng, chắc hẳn anh ta đã làm nhiều việc xấu lúc trẻ, nên giờ đây bị ám ảnh đến phát điên.

Cuối cùng, anh ta vẫn không thể qua khỏi. Lúc chết, đôi mắt anh ta trợn trừng, làm cách nào cũng không thể nhắm lại được.

Những người trong bệnh viện chưa từng thấy một gương mặt nào mang vẻ kinh hoàng đến thế. Họ nghĩ rằng anh ta đã "gặp ma," thậm chí còn mời mấy đạo sĩ đến làm lễ, xử lý cả tòa nhà để trấn an các bệnh nhân khác.

Tôi không đến nhận t.h.i t.h.ể anh ta, cũng chẳng muốn dính líu đến mấy chuyện ấy nữa. Chỉ cần nghĩ đến đã thấy ghê tởm.

Nhưng không ngờ, vẫn có người chưa buông tha anh ta. Tiểu Niên, đúng là không hổ danh người nhà họ Lục. Cậu ta cũng nhờ người tìm đến một vị "đại sư" cao tay.

Trớ trêu thay, vị đại sư đó lại chính là người Đông Nam Á mà kiếp trước họ từng mời để trấn áp tôi.

Nghe người khác kể lại chuyện này, tôi chỉ cảm thấy mọi thứ như một câu chuyện của kiếp nào xa lắm. Những ân oán ấy giờ đây chẳng còn gì đáng bận tâm nữa.

Dù sao, ông trời đã cho tôi cơ hội làm lại cuộc đời. Sau khi báo thù, tôi cũng muốn sống một cuộc đời ý nghĩa hơn.

Tôi bắt đầu xây trường học ở vùng quê, tham gia giảng dạy tình nguyện, đi đến rất nhiều nơi.

Thế giới rất rộng lớn. Kiếp này, cuộc đời tôi mới thực sự bắt đầu.

Hết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top