Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: 60: Về Sau Chúng Ta Cùng Nhau Ăn Màn Thầu Gặm Dưa Muối 1


Tô Diêu loay hoay sử dụng di động, ngày hôm qua bởi vì thật vội đến không thoát được, mà tín hiệu lại cực kém, cô ấy vội vàng cúp điện thoại của Diệp Vi Vi điện thoại, cũng chưa nghe rõ cụ thể là Diệp Vi Vi tìm mình có chuyện gì, lúc này cô ấy đột nhiên thấy lo lắng, sau đó vội vàng bỏ An Nhiên lại, chạy ra một chỗ loay hoay di động.

Tô Diêu trừng mắt, hận đến cắn răng, ngày hôm qua còn chỉ là tín hiệu kém, hôm nay là không có tín hiệu luôn, cái địa phương quỷ quái này!"Bà cốt Tô, muốn tôi chết thì bà cứ tiếp tục ở đó nghịch di động đi!"Một con quái thú có sừng dê bị An Nhiên đỗ lại bằng một tay, cẩn thận nhìn kỹ, trong lòng bàn tay của người đàn ông là một lớp ánh sáng như ẩn như hiện, cả người An Nhiên đang từng chút một chút bị đẩy về phía sau, mà sau lưng, là một đầm lầy nổi đầy bọt khí.

Tô Diêu vừa nhấc mắt đã thấy mũi chân An Nhiên đang lùi đến bên cạnh đầm lầy rồi, thở dài, cất điện thoại di động vào túi, nhanh chóng chạy về phía này, tóc buộc đuôi ngựa đong đưa, như là cô bé từ rất nhiều năm trước đã vui sướng chạy về phía anh, An Nhiên nhất thời nhìn đến ngây người, suýt nữa là thật sự bị quái thú sừng dê đẩy vào trong đầm lầy.

Tô Diêu không phát hiện sự mất tập trung trong nháy mắt kia của An Nhiên, chạy đến phụ cận, thân mình cô ấy giống như chim én vậy, thả người nhảy, nhẹ nhàng nhảy lên trên người quái thú sừng dê.


"Tên này mà anh cũng không đối phó được, An thần côn (*) có phải anh suốt ngày cày cấy trên người phụ nữ nhiều quá, nên thận hư rồi?"Thần côn: Là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó.

Tô Diêu bắt lấy sừng dê của quái thú sừng dê, tùy ý quái thú ở dưới điên cuồng giãy giụa, vững vàng đứng trên người nó, sau đó, rút ra kiếm gỗ đào bên hông, bấm tay niệm thần chú dựng ngón tay, một luồng khí nóng như lửa phát ra từ xung quanh kiếm gỗ đào, thân mình vừa lật, phi người từ trên xuống dưới, mũi kiếm chỉ hướng đôi mắt của quái thú sừng dê dữ tợn, thẳng tắp đâm tới.

Quái thú sừng dê đau đớn phát cuồng, đột nhiên hất mạnh đuôi một cái, Tô Diêu nhất thời không giữ chặt, ngã mạnh xuống dưới.

Trên mặt cô ấy lại không có vẻ kinh hoảng, kiếm gỗ đào đang định đánh lên mặt đất, thì một cánh tay hữu lực của đàn ông đã ôm lấy eo của cô ấy.

Một cái xoay người lưu loát: "Thận hư hay không, cô thử xem, chẳng phải sẽ biết sao?"An Nhiên cười nói, còn chưa chờ Tô Diêu phản bác xong, ngay sau đó, An Nhiên thuận thế dùng một chiêu chuyển (từ phòng) thủ thành công (kích), ánh sáng màu trắng của chiêu phòng ngự hóa thành lưỡi dao sắc bén bén nhọn, một kích chém xuống quái thú sừng dê đang điên cuồng đâm về phía bên này, phụt một tiếng, An Nhiên nhẹ nhàng buông tay, thân mình dời đi, mà Tô Diêu bị anh ấy đột nhiên không kịp phòng ngừa ném xuống đất, thì lại vừa lúc bị máu màu xanh lục phun đầy người, cả người như vừa mới rớt vào thùng sơn màu xanh lục vậy.

Quái thú sừng dê gục xuống dưới chân anh ấy.

"Phụt phụt"Đây là tiếng nhịn cười của An Nhiên.

Tô Diêu nằm ngửa trên mặt đất, nắm chặt nắm tay, nhắm mắt lại, sắc mặt đen nhánh, cô ấy cảm thấy cả người mình đều không tốt: "An thần côn, con rùa khốn kiếp nhà anh, anh còn có thể càng trẻ con hơn một ít nữa không hả?""Nếu cô muốn được kiến thức, tôi nhất định làm cho cô kiến thức được, xem tôi có thể làm ra được chuyện càng trẻ con hơn hay không nhé.


"Tô Diêu xoay người ngồi dậy, đối với An Nhiên đang thản nhiên cười cười, cô ấy tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô ấy không phải đối thủ của anh ấy, từ nhỏ đến lớn, cô ấy đã quen bị An Nhiên trêu cợt, chỉ là, cô ấy vẫn rất là muốn gi3t chết người này, làm sao bây giờ!Hít sâu một hơi, xoạch một cái lau đi một mảng dính nhớp ở trên mặt, Tô Diêu cười cười, nụ cười có hơi cứng đờ:"Được rồi, tôi thừa nhận, thận anh không phải hư, như vậy là được rồi chứ.

""Hiện giờ, tôi muốn tắm rửa, lập tức, lập tức, đừng nói cho tôi là chỗ anh tìm không chỉ là tín hiệu kém, mà ngay cả chỗ để tắm rửa cũng không có đấy!""Đừng tắm làm gì, trông cô hiện giờ càng có phong thái của một bà cốt, như này còn không cần phải giả vờ, là có thể trực tiếp hù dọa những quái thú yêu vật kia, có lẽ gặp được kẻ nhát gan, trực tiếp ngửi thấy mùi đã chuồn, khẳng định có thể tiết kiệm được không ít thời gian cho chúng ta.

"Miệng An Nhiên trước nay đều thật sự, rất độc, cực độc.

Tô Diêu nói với bản thân mình là phải nhịn nhịn nhịn, cuối cùng, vẫn là không thể nhịn được, nhấc kiếm gỗ đào lên lập tức chém về phía An Nhiên.

"Tôi muốn giết anh!""Giết cái gì mà giết, cô giết tôi rồi, không ai dẫn đường cho cô tìm kiếm Thiên Cơ Thảo, đó chính là thứ duy nhất có thể cứu được bạn tốt của cô đấy!""Tôi đánh anh tay chân tàn phế, không, 5 chi, chỉ cần giữ cho một cái mồm để dẫn đường là đủ rồi!"Sợi tóc bay múa, mũi kiếm bốc hỏa, trên người trên mặt tất cả đều là máu sền sệt màu xanh lục, thêm vào sát khí trong mắt, bộ dáng của Tô Diêu, trong lúc nhất thời, thật sự như là lệ quỷ ác sát tái sinh.


"Tô Diêu, bộ dáng hiện giờ của cô thật sự hẳn là nên chụp ảnh làm lưu niệm, xem về sau còn có người đàn ông nào dám theo đuổi cô, không khéo nửa đêm trực tiếp bị hù chết.

"An Nhiên xoa xoa cằm, đột nhiên cảm thấy cái đề nghị này của mình không tệ, thay vì ngày phòng đêm phòng, không bằng làm bánh trái thơm ngon biến thành đậu hủ thúi, chỉ cần chính mình biết hương thơm bên trong là được.

"An Nhiên!"Bên cạnh đầm lầy, một trận đuổi giết hoàn toàn mới vừa bắt đầu, bị An Nhiên vừa chọc tức vừa trêu cợt, Tô Diêu lại quên mất chuyện Diệp Vi Vi, lại không biết, chỉ vì lần chậm trễ này, mà khi gặp lại, đã là cảnh còn người mất.

Editor: Nguyệt Trường LyCập nhật nhanh nhất tại dembuon.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: 61: Về Sau Chúng Ta Cùng Nhau Ăn Màn Thầu Gặm Dưa Muối 2


Hai ngày này đã có quá nhiều chuyện xảy ra, trong phòng lộn xộn, sau khi nhìn thấy Tiểu Hắc sống lại, Diệp Vi Vi lập tức quyết định quét dọn thu xếp lại nhà ở một lần, tuy rằng trong nhà không bị ông xà nam kia phá hoại tan nát như trong mộng, nhưng cũng vừa bẩn vừa bừa bộn, Diệp Vi Vi gãi gãi tóc, may mà Tô Diêu không có mặt, nếu như để cô ấy nhìn thấy, dựa vào thói sạch sẽ của Tô Diêu, cô ấy có thể buông lời dạy dỗ Diệp Vi Vi cả một buổi chiều, lại nhân tiện bắt cô viết một bài tự kiểm điểm một nghìn chữ, trời mới biết, làm một học sinh kém, thứ tồn tại trong truyền thuyết như đơn tự kiểm điểm này, mỗi lần đều có thể làm cho cột máu của Diệp Vi Vi rớt hơn một nửa.

Để Tiểu Hắc nằm trên giường, báo cho đối phương là không được lộn xộn, không được nhảy xuống, muốn làm cái gì thì kêu mình một tiếng, chậu nước đặt trên bàn chỗ đầu giường, không được hất đổ, lải nhải, có chút như là bà mẹ già vậy, Diệp Vi Vi còn chưa nhận ra, miệng cứ đóng mở mãi.

Phong Sở Mạc nghiêng nghiêng đầu, tuy rằng Diệp Vi Vi quan tâm người làm chồng là anh như vậy, anh rất hưởng thụ, chỉ là, thật sự có chút dông dài nha, lỗ tai mẫn cảm run rẩy, hơi cụp về phía sau, lại vẫn cứ thấy ầm ầm, sau đó, móng vuốt của mèo đen, ngay trước mặt Diệp Vi Vi, quyết đoán bưng kín hai lỗ tai của chính mình, đầu hàng nằm sấp xuống, ngủ!Phong Sở Mạc tỏ vẻ, vận động cả một đêm, đặc biệt là vừa mới tiêu trừ mệt mỏi giúp Diệp Vi Vi, bây giờ anh cũng rất là mệt!"Tiểu Hắc, em đang nghe sao?""Tiểu Hắc?"Giọng nói của Diệp Vi Vi yếu bớt rồi dần biến mất, cô ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ mèo đen nằm sấp trên giường, ngủ say, ánh mặt trời chiếu vào bộ lông đã khôi phục độ bóng một chút của mèo đen, như làm cho nó nhiễm một tầng ánh sáng vàng, dáng người mạnh mẽ được khắc họa bằng từng đường viền màu vàng, cho dù có dùng hai móng bưng kín lỗ tai, cũng chỉ trở nên có vẻ đặc biệt đáng yêu, Diệp Vi Vi đột nhiên cảm nhận được cái nhìn của Lý Giai Giai khi luôn nói Tiểu Hắc là chú mèo đẹp trai nhất trong nhà họ mèo, Tiểu Hắc, thật sự rất đặc biệt, so với bất kỳ con mèo nào mà cô từng gặp được, đều đẹp hơn.

Khóe môi Diệp Vi Vi cong lên, một người, một mèo, giữ gìn một căn nhà nho nhỏ, tuy rằng nhỏ, tuy rằng lộn xộn, nhưng, chỉ cứ phơi nắng như thế này, giữa lúc hoảng hốt, có một loại cảm giác năm tháng yên bình mà tốt đẹp nảy sinh từ tận dưới đáy lòng, rồi lan tràn ra cả người, ấm áp.


Đã có thói quen sinh hoạt một mình, rất thân thiết với Tô Diêu, nhưng chung quy, hai cô chỉ là bạn thân, Tô Diêu không thể cứ ở bên cô mãi được, mà Tiểu Hắc, Diệp Vi Vi cảm thấy, Tiểu Hắc như là người nhà của mình vậy.

Đôi mắt dừng trên cái chân bị gãy kia của Tiểu Hắc, Diệp Vi Vi đi đến bên cạnh tủ quần áo, ngồi xổm xuống, mở ra ngăn kéo phía dưới, bên trong là các loại giấy chứng nhận, còn có một ít tạp vật linh tinh vụn vặt, Diệp Vi Vi từ tận dưới cùng, tìm ra một cái hộp nho nhỏ, mở ra, nhìn thứ bên trong, ngón tay cô có chút lưu luyến vuốt v e, trên mặt lộ ra ý cười, ngày mai, vẫn nên đưa Tiểu Hắc đến bệnh viện thú cưng khám thử, mèo què chân gì đó, thiệt tình không thích hợp cho Tiểu - đẹp trai cao lớn nhất trong loài mèo - Hắc.

Sự cảm động của Diệp Vi Vi không kéo dài được lâu.

Sau khi Tiểu Hắc ngủ rồi, cô mặc tạp dề vào, đội mũ lao động lên, bắt đầu quét tước thu dọn nhà ở, trong lúc không cẩn thận thu dọn đến ổ mèo, phát hiện một cái gối bị giấu đi, hơn nữa còn là dấu rất sâu: "Tiểu Hắc!"Diệp Vi Vi nhìn chằm chằm cái gối ôm quen thuộc cực kỳ kia, nếu không có đợt tổng vệ sinh này, thì định để cái gối ôm này mọc nấm trong ổ mèo hay sao!Phong Sở Mạc tiếp tục bịt lỗ tai, tỏ vẻ, miệng Diệp Vi Vi rất là ngọt, nhưng bắt đầu lải nhải vẫn rất dọa quỷ.

Diệp Vi Vi đương nhiên sẽ không thật sự làm gì mèo đen, đặc biệt là đối mặt với cái tên đang giả chết giả vờ ngủ này.

Buổi tối, khi đi ngủ, Diệp Vi Vi lấy ra cái gối kia, vỗ vỗ tro bụi vốn không tồn tại trên mặt gối: "Tiểu Hắc, nếu mày thích cái gối này đến vậy, chị tặng nó cho mày nhé.

"Diệp Vi Vi nói xong, phi gối đầu vào trong ổ mèo, Miêu Linh đang nằm trong ổ ai oán cho cái gối của chính mình thì bị gối đầu ép thành một đoàn sương đen lộn xộn, tuy nhiên, gối đầu một lần nữa quay về, nó tỏ vẻ, nó vẫn thấy rất là vui vẻ, nên thôi, nó là mèo lớn rồi, không thèm so đo với hành vi quá đáng của trẻ nhỏ đâu.


Phong Sở Mạc nhìn con Miêu Linh ngu ngốc vớ được gối một cái là không buông móng kia, lại nhìn thoáng qua Diệp Vi Vi, đáy lòng có dự cảm không hay.

"Tiểu Hắc, đêm nay mày ngủ ở đó.

"Phong Sở Mạc nghe được lời nói mà mình không muốn nghe thấy nhất.

Móng vuốt đã vươn ra với vẻ uy hiếp, ấn trên khăn trải giường, phát ra một tiếng rẹt rất nhỏ, tuy rằng chỉ có một móng vuốt có thể dùng, nhưng khí thế lại là không chút suy giảm.

"Từ đêm nay bắt đầu, cần thiết phải chia giường ngủ!"Diệp Vi Vi khoanh tay trước ngực, kiên định tỏ vẻ chính mình sẽ không chịu uy hiếp.


"Roẹt!"Chăn, chăn bị cào rách, Diệp Vi Vi nhìn lông vịt mềm lộ ra từ bên trong, hai mắt mở to, hung tợn trừng mắt nhìn con mèo đen đang ngẩng đầu ưỡn ngực như là chưa từng làm bất cứ chuyện xấu gì, nhưng lại cố tình vẫn ấn nguyên móng vuốt lên chứng cứ phạm tội còn lưu lại trên chăn một cách tùy tiện.

Cập nhật nhanh tại dembuonEditor: Nguyệt Trường Ly.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: 62: Về Sau Chúng Ta Cùng Nhau Ăn Màn Thầu Gặm Dưa Muối 3


Editor: Nguyệt Trường Ly"Chân mày bị gãy, chị sợ bất cẩn đè lên mày, Tiểu Hắc, ngoan, chờ đến khi chân mày lành rồi, chúng ta lại ngủ chung, được không? Mày cũng sẽ không muốn làm một con mèo bị què chân cả đời đúng không? Phải biết rằng, rất nhiều tàn tật là do phải chịu hai lần thương tổn mới hình thành!"Diệp Vi Vi vừa đấm vừa xoa, mắt thấy móng vuốt của mèo đen giật giật, cô nhẹ nhàng thở ra, giơ một cái thủ thế chỉ thắng lợi Yes ở dưới đáy lòng.

"Tiểu Hắc, chị vẫn yêu thích dáng vẻ đi đường đẹp trai khí thế của mày nhất!"Diệp Vi Vi tung ra đòn cuối cùng.

Bởi vì ba chữ yêu thích nhất này, Phong Sở Mạc hơi do dự, buông lỏng móng vuốt ra, nghĩ, thôi, Diệp Vi Vi cũng là vì tốt cho anh, cô ấy nói cô ấy thích tư thế đi đường của mình nhất, tư thế đi đường mọi ngày của mình thật sự rất tuấn tú sao? Có nên, tiếp tục điều chỉnh tiếp không đây, cho càng đẹp trai hơn?Bởi vì một câu yêu thích nhất của Diệp Vi Vi, chỉ số thông minh của Phong Sở Mạc, trực tiếp offline.


Sau đó, anh ngoan ngoãn để Diệp Vi Vi đưa mình đến ổ mèo mềm mại, đến khi cảm nhận được dưới thân đang đè nặng con Miêu Linh ở dưới gối đầu còn đang nằm vui vẻ kia, Phong Sở Mạc cạn lời, cũng tỉnh táo lạiChân mèo đen bị gãy, là gãy thật, Phong Sở Mạc ở trong cơ thể của mèo đen, tinh lọc những tử khí đó, lại truyền cho Diệp Vi Vi một ít âm khí thuần tịnh, cho nên hiện giờ, anh tạm thời không có năng lực làm chút chuyện khác.

Phong Sở Mạc nhìn người phụ nữ đã cuộn tròn cuốn mình vào chăn ngủ một cách thơm ngọt kia, mắt mèo mở to, sau đó, một móng vuốt hung hăng ấn cái đầu của Miêu Linh chui ra từ bên dưới cái gối kia xuống, ngu xuẩn, nếu thích cái gối này như vậy, vậy đêm nay mi cứ nằm ở dưới cái gối đầu này cả đêm luôn đi!- -Diệp Vi Vi cảm thấy ngủ giấc này xong dậy thật sự là, thần thanh khí sảng, quả nhiên có thể tùy ý quay cuồng một mình trên giường là thoải mái nhất, chăn bị vặn thành bánh quai chèo, Diệp Vi Vi lại đang cười ngây ngô, mọi chuyện không thoải mái, tất cả đều bị vứt bỏ, về sau nhất định sẽ càng tốt hơn, duỗi người, đón ánh nắng sớm, Diệp Vi Vi ngửa đầu, đang định hút một hơi không khí buổi sớm.

Chỗ cổ thấy hơi lành lạnh, hình như là có thứ gì nhìn chằm chằm cô.

Diệp Vi Vi chậm rãi quay đầu, tức khắc trông thấy một đôi mắt mèo đen nhánh, không biết có phải do ảo giác hay không mà Diệp Vi Vi cảm thấy, chỗ lông dưới mí mắt của Tiểu Hắc hình như đậm hơn so với chỗ lông xung quanh thì phải.

Ha ha, ảo giác, ảo giác, Diệp Vi Vi ra vẻ không có việc gì, quay đầu đi, không dám tiếp tục nhìn cặp mắt mèo sâu thăm thẳm kia, đứng dậy, xuống giường, rửa mặt chải đầu, mọi hành vi đều không khác gì ngày thường, cứ như là thật sự không chịu ánh mắt của Phong Sở Mạc ảnh hưởng chút nào vậy, tiền đề là, bạn xem nhẹ tư thế đi đường cùng tay cùng chân của cô.


- -"Vi Vi, cô cũng quá bất cẩn rồi, sao lại có thể để Andre bị thương thành như vậy chứ? Cô nhìn xem, bộ dáng của Andre bây giờ đáng thương biết bao nhiêu, Andre, có muốn đến chỗ của chị hay không, đổi một chủ nhân tốt, chị nhất định sẽ đối xử với em thật tốt! Tới, đánh dấu một cái trước!"Lý Giai Giai vừa lải nhải giúp đỡ mèo đen chỉnh cái chân bị gãy cho thẳng lại, vừa hôn về phía mặt mèo.

"Đừng"Diệp Vi Vi vừa mới phát ra một tiếng, một cái móng vuốt đã ấn lên cái miệng đang chu ra của Lý Giai Giai, may mà không vươn móng vuốt sắc nhọn ra, chỉ dùng đệm thịt chặn lại.

Diệp Vi Vi vẫn là cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, có người thích đùa giỡn mèo như vậy sao? Vấn đề là, Lý Giai Giai nào có biết được sự lợi hại của Tiểu Hắc, thật sự chọc giận Tiểu Hắc, một giây là có thể khiến cho cô ấy xui xẻo ngay.

Lý Giai Giai cảm thấy xúc cảm sai sai, mở mắt, vẻ say mê biến thành ai oán, vừa cầm lấy khăn giấy phì phì phì lau miệng, vừa lẩm bẩm:"Đãi ngộ này cũng quá khác biệt rồi đó, chị nhớ rõ là lúc ấy khi Vi Vi hôn em, em không chỉ không phản kháng, còn rất thích mà, sao đến lượt chị lại chỉ nhận được đãi ngộ là một cái móng mèo, Lý Giai Giai chị cũng là một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp cơ mà, quá không công bằng!""Không được, hôm nay chị còn nhất định phải hôn được Andre!"Lý Giai Giai bỗng trở nên cố chấp, duỗi tay muốn ôm lấy Phong Sở Mạc.


Phong Sở Mạc đen mặt, người phụ nữ này là hoa si sao! Tưởng ai cũng giống Diệp Vi Vi chắc?Nụ hôn đầu tiên lẫn lần đầu của anh, tất cả đều là cho Diệp Vi Vi, hơn nữa cũng không định lại cho bất kỳ người phụ nữ nào khác, cho dù là dùng thân thể của mèo đen! Cũng không được!Ở phía sau Lý Giai Giai, hai tay Diệp Vi Vi chộp vào nhau ra vẻ làm ơn Phong Sở Mạc nhất định đừng tức giận, nhịn một lát là được, Lý Giai Giai cũng không phải người xấu, hơn nữa, nói gì thì đây cũng là mỹ nhân hiến hôn mà.

Truyện cập nhật tại dembuon.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: 63: Về Sau Chúng Ta Cùng Nhau Ăn Màn Thầu Gặm Dưa Muối 4


Móng vuốt đang ngo ngoe rục rịch của Phong Sở Mạc rụt rụt, vừa cúi đầu, đã trông thấy tên nào đó đã xem kịch vui suốt nãy giờ, cho rằng trò hay là miễn phí chắc?Quơ móng vuốt bắt lấy Miêu Linh lại đang cười nghiêng cười ngả, đưa đến trước mặt của Lý Giai Giai, pi một tiếng, dấu môi của Lý Giai Giai dính trên mặt Miêu Linh, một luồng khí lạnh băng từ môi chảy vào người, thân thể Lý Giai Giai run lên: "Tôi, tôi, vừa rồi hình như tôi hôn phải thứ gì đó rồi, nhưng không phải Andre đúng không?"Cô ấy quay đầu nhìn Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi mở to hai mắt nhìn, trong lúc hoảng hốt, hình như cô đã nhìn thấy một bóng hình nho nhỏ như ẩn như hiện giữa Lý Giai Giai và Tiểu Hắc, cái trán toát mồ hôi: "Cậu lời rồi nhé, Giai Giai, trừ Andre, cậu còn có thể hôn phải ai nữa?"Trong phòng chỉ có hai người một mèo, chả lẽ mình còn có thể vừa mới hôn phải Diệp Vi Vi? Lý Giai Giai bật cười vì sức tưởng tượng của chính mình, lắc đầu, bỏ qua chuyện vừa rồi, đang định không ngừng cố gắng để công lược Andre cao lớn đẹp trai, thì bên ngoài truyền đến tiếng ai đang gọi Lý Giai Giai.

Lý Giai Giai bảo Diệp Vi Vi chờ mình một chút, rồi vội vàng đi ra ngoài.

"Có chuyện gì?""Lại là người nhà kia, lần trước đều lên báo rồi, mà vẫn kiêu ngạo như vậy.


""Thật đáng thương"Loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện biến mất từ bên ngoài phòng bệnh.

"Phì phì""Meo"Tiếng nức nở quỷ dị của Miêu Linh vang vọng ở bên tai, Phong Sở Mạc ngồi một chỗ như là không liên quan gì đến mình, muốn vô tội bao nhiêu là vô tội bấy nhiêu, Diệp Vi Vi lại chớp chớp mắt, cái thứ kia, không nhìn thấy được, hẳn là, không phải Tiểu Hắc cố ý dọa Lý Giai Giai, nhỉ, Diệp Vi Vi tự an ủi mình như vậy, thật ra thì Tiểu Hắc cũng không phải con mèo lòng dạ hẹp hòi đến vậy, ha.

Mới là lạ! Truyện đăng nhanh tại dembuon chấm vnChỉ vì tối hôm qua để Tiểu Hắc ở ổ mèo cả đêm, không cho nó lên giường, mà, m* n*, Tiểu Hắc dùng ánh mắt rất dọa người nhìn chằm chằm mãi vào Diệp Vi Vi, tới tận lúc vừa nãy đi vào bệnh viện thú cưng mới thôi.

Trời mới biết, ánh mắt kia của Tiểu Hắc, thật sự là khiến cho cả người cô rùng mình mà không rõ nguyên nhân, cái cảm giác ấy như là cái cảm giác khi một động vật ăn thịt đang nhìn chằm chằm con mồi mình nhìn trúng thật lâu, cũng đang tự hỏi xem nên bắt đầu ăn từ nơi nào vậy.

Diệp Vi Vi, là người rất tin tưởng giác quan thứ sáu của bản thân, bởi vậy, sửa lại sự kiêu ngạo nho nhỏ của tối hôm qua, thái độ của Diệp Vi Vi đối với Phong Sở Mạc hôm nay, lại có chút nịnh nọt.

Phong Sở Mạc cảm thấy như vậy mới đúng!Với người phụ nữ này, không thể quá chiều cô được, ít nhất, không thể nửa đêm rồi còn đuổi chồng mình xuống giường, chính mình lại ngủ ngon một mình!Qua thật lâu sau Lý Giai Giai mới trở về, sắc mặt vẫn luôn rất khó coi, cũng không có tâm tình trêu đùa mèo đen mình thích nhất, vội vàng băng bó cái chân bị gãy của đối phương xong là lại đi ngay.


Diệp Vi Vi cũng ngượng, không dám hỏi đã có chuyện gì xảy ả, dù sao hai người cũng chỉ quen biết bình thường, khi cô ôm Tiểu Hắc ra ngoài, một chiếc xe cấp cứu bị mấy bác sĩ đẩy qua, Diệp Vi Vi liếc mắt một cái, thấy được vết máu đỏ thẫm lan ra trên cái chăn trắng như tuyết, chỉ kịp liếc mắt một cái, chiếc xe cấp cứu cũng đã đi xa, theo bản năng ôm chặt lấy Tiểu Hắc, Diệp Vi Vi đột nhiên cảm thấy nơi này có chút lạnh lẽo, xoay người, cô đi về phía đầu kia của hành lang.

Trong lòng Diệp Vi Vi, đầu nhỏ màu đen nhẹ nhàng quay lại, mắt mèo sâu thẳm nhìn về hành lang dài không một bóng người, phía sau, trên đoạn đường xe cấp cứu đi qua, màn sương đen dần dần tràn ngập, thật là nhiều, tử khí.

Mi nhìn thấy không?Nhìn thấy.

Xem ra bọn họ cũng chưa biết hối cải, mi còn muốn đi trả thù sao?Không cần, bọn họ chọc đến thứ không nên chọc rồi, lúc này đây, bọn họ chết chắc rồi.


Miêu Linh li3m li3m móng vuốt, trên mặt mèo ngưng tụ từ hắc khí, vặn vẹo ra một nụ cười ác ý.

Phong Sở Mạc chui đầu vào trong lòng Diệp Vi Vi, mùi hương quen thuộc ấm áp trong lòng làm anh nhắm mắt lại, ít nhất, anh đã tìm được nguồn ấm áp mà mình vẫn luôn tìm, thật sự, thật là tốt quá.

Editor: Nguyệt Trường LyBeta: Alissa.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: 64: Về Sau Chúng Ta Cùng Nhau Ăn Màn Thầu Gặm Dưa Muối 5


Băng vải trắng muốt buộc trên chân của mèo đen, chú ngồi ngay ngắn trên cái rổ nhỏ phía trước xe mua sắm, theo Diệp Vi Vi từ từ đẩy đi từ phía sau, mèo đen nhìn quét từng hàng đồ vật bày trên kệ, mỗi khi tay Diệp Vi Vi duỗi về phía những thứ thực phẩm rác rưởi giá rẻ đó, một tiếng mèo kêu trầm thấp thong thả lại vang lên, tức thì, tay Diệp Vi Vi nhanh chóng rụt lại, lại ngượng ngùng cười cười, đầu hết ngó trái lại ngó phải, nhưng lại không dám nhìn Tiểu Hắc cùng ánh mắt tràn đầy chỉ trích của chú.

Truyện đăng chính thống tại dembuon chấm vn, phụ ở , truyện HD - Linh Nhi ăn cắp trắng trợn.

Đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, vừa liếc thấy chữ đẩy mạnh tiêu thụ, mì gói chân giò hun khói rau dưa giá rẻ, lợi ích thực tế linh tinh, là cô không thể nhịn được cái tay muốn duỗi ra nhưng thế có được không?Diệp Vi Vi uể oải ỉu xìu đẩy mèo đen tiếp tục đi về phía trước.

Phong Sở Mạc không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình uể oải của Diệp Vi Vi, nhưng mà vì sự khỏe mạnh của thân thể Diệp Vi Vi, từ hôm nay trở đi, tuyệt đối phải giám sát ẩm thực của cô một cách nghiêm túc, ở điểm này, người đàn ông rất kiên trì, mắt mèo càng nghiêm túc hơn khi đảo qua từng loại hàng hóa, những cái này rất có dinh dưỡng, nhưng chưa đạt, không được, loại này vẫn có quá nhiều chất phụ gia, loại này thì hình như trên giấy thông tin sử dụng nói là có một số thành phần độc hại, cái này không được, cái kia không tốt.


Bộ dáng của mèo đen quá nghiêm túc, cứ như là thật sự đang chọn lựa đồ vật vậy, so với Diệp Vi Vi đang đẩy xe để hàng, chú càng giống người mua hơn, tổ hợp một người một mèo này, rước lấy không ít nụ cười thiện ý của mọi người.

Dần dần đi tới khu bán rau quả và các loại thịt, ánh mắt của Phong Sở Mạc vẫn luôn ghét bỏ những thực phẩm đựng đầy chất phụ gia kia hiện giờ sáng lên.

"Meo"Phong Sở Mạc phá lệ ưu nhã kêu một tiếng, nhắc nhở Diệp Vi Vi chú ý, sau đó, đầu đen nhỏ quay về phía một loại rau mới mẻ gật gật, rất giống với cảnh lãnh đạo đi thị sát, cái này làm cho những người mới vừa rồi vẫn luôn chú ý bọn họ càng cảm thấy thích thú hơn, có mấy người đã lấy ra di động chụp ảnh.

Diệp Vi Vi không có tâm tư chú ý những người lấy di động ra chụp ảnh đó, cô chỉ chú ý giá cả.

Thức ăn mới mẻ như vậy, Diệp Vi Vi theo rau xanh mới mẻ hướng lên trên, nhìn nhìn giá cả được dính bên trên, mặt cô đều đắng ngắt:"Tiểu Hắc, kỳ thật chúng ta mua rau dưa thì cũng vậy à, kia cũng được muối bằng rau dưa tươi, ăn vào hương vị thơm giòn, còn không cần chúng ta phải bật bếp nêm gia vị gì đó.

.

"Trong ánh mắt nghiêm túc trợn trừng của mèo đen, Diệp Vi Vi ngậm miệng lại, như là chọn một quả bom, Diệp Vi Vi đặt mớ rau kia vào rổ xe.

Tiếp đó, Diệp Vi Vi giận mà không dám nói gì, lại mua thêm thịt tươi và một ít rau xanh khác, giá cả kia cũng rất mới mẻ, mới mẻ đến nỗi, nhìn túi tiền chảy máu nhiều của mình, Diệp Vi Vi muốn khóc.


Chỉ là, một Diệp Vi Vi vẫn luôn tiếc tiền vì mấy loại rau thịt tươi mới như vậy, sau khi thấy Phong Sở Mạc tỏ vẻ đủ rồi, lại đi đến khu đồ dùng cho sủng vật, quyết đoán lấy một bao thức ăn cao cấp dành cho mèo, cuối cùng lại xách thêm một thùng sữa tươi.

"Chân mày bị gãy, là thời điểm nên bổ sung thêm dinh dưỡng, nói cho mày biết, bây giờ là thời kỳ đặc thù, về sau là sẽ không có đãi ngộ này đâu, tiền tiêu hết rồi, mày cứ chờ về sau chúng ta cùng nhau ăn màn thầu gặm dưa muối đi thôi.

"(*) Màn thầu là bánh bao không có nhân.

Mắt mèo sâu thẳm trừng mắt nhìn cô, Diệp Vi Vi cho rằng Tiểu Hắc không hài lòng khi thấy mình mua mấy thứ này, cô theo bản năng giải thích một câu như vậy, lại ngẩng đầu lên, làm ra vẻ mình rất là khắc nghiệt.

Phong Sở Mạc nhìn Diệp Vi Vi trả tiền, bóp tiền của cô bẹp bẹp, thức ăn cao cấp cho mèo và sữa bò, đắt hơn những thứ rau củ thịt thà linh tinh khác trên tay cô nhiều.


.

Anh không cần thức ăn cho mèo, cũng không cần sữa bò, nói đúng hơn, anh không cần bất kỳ thức ăn gì của con người, thức ăn của anh, trước nay chỉ có oán khí.

Chỉ là, nếu phải cùng cô ăn màn thầu, gặm dưa muối, mặc dù cuối cùng những thức ăn đó chỉ sẽ bị nhổ ra vì không thể tiêu hóa được, thì, Phong Sở Mạc nghĩ, anh cũng nguyện ý.

Edit: Nguyệt Trường LyBeta: Alissa.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: 65: Tài Nấu Nướng Này Cũng Không Phải Không Tốt Một Cách Bình Thường 1


Lúc Diệp Vi Vi một tay ôm mèo đen, một tay xách theo túi mua hàng lên lầu, vừa lúc đυ.ng phải bác chủ nhà.

"Ôi, Vi Vi, hôm nay là ngày gì, túi lớn lại túi nhỏ, được tăng lương hả?"

Bác Vương kinh ngạc nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Diệp Vi Vi, sau đó liếc mắt đánh giá Diệp Vi Vi từ trên xuống dưới một cái, nói như thế.

Cũng chẳng trách bác Vương như thế, thật sự là, làm một chủ nhà trọ thường xuyên đi giục tiền thuê nhà của Diệp Vi Vi, bà ta đã quá quen với việc Diệp Vi Vi ngày thường ở nhà đều giải quyết ba bữa một ngày ra sao, đều là mì gói, màn thầu, rau ngâm, dưa muối, bánh mì, cái gì rẻ thì ăn cái đó, cái gì tiết kiệm thì mua cái đó.

Nếu không phải biết hoàn cảnh cô bé này thật sự khó khăn, một người đi làm không dễ dàng, bác Vương cũng sẽ không để Diệp Vi Vi nợ tiền thuê nhà rất nhiều lần.

Diệp Vi Vi khẽ mỉm cười, đáp một câu, ngẫu nhiên cải thiện cuộc sống, cô mới sẽ không nói ra chuyện mình ăn xong bữa này tám phần là không có bữa sau, tuy rằng bác Vương rất thông cảm với cô, thường xuyên thong thả, nhưng nếu thật sự dám thiếu tiền thuê nhà, bà ấy nhất định sẽ bảo cô cuốn gói, đuổi cả người lẫn chăn ra khỏi nhà.

Lại khách khí với bác Vương vài câu, Diệp Vi Vi đang định rời đi, bác Vương lại giữ chặt cô: "Vi Vi, bác nói chuyện này với cháu này."

Chuyện gì?

Diệp Vi Vi nhìn bộ dáng xoa tay có chút ngượng ngùng của bác Vương, đáy lòng sinh ra dự cảm không hay, sẽ không phải, lại là giục tiền thuê nhà đó chứ, bây giờ thì cô thật sự là lấy không ra, phải bị đuổi ra khỏi nhà sớm như vậy sao.

"Cháu xem, chỗ đối diện bên kia xảy ra án mạng, làm hại phòng cho thuê bên bác đều không được người ta yêu thích theo, cũng là tên kia không biết kiềm chế bản thân, suốt ngày trêu chọc mấy người phụ nữ không đứng đắn, cho dù cảnh sát không nói, bác cũng đoán ra được, khẳng định là mưu sát vì chuyện tình cảm, kỳ thật không liên quan gì đến phòng trọ nhà bác cả, cho nên, khó khăn lắm bác mới lại thu hút được một hộ gia đình"

"Vi Vi à,"

Bác Vương vỗ vỗ tay của Diệp Vi Vi: "Hộ gia đình kia là từ nơi khác chuyển đến đây, mấy ngày nữa mới chính thức vào ở, người ta ở chỗ này, trời xa đất lạ, nếu cháu có thời gian, thì qua lại qua lại với người ta nhiều hơn nhé, nếu người ta nghe được lời đồn gì đó không tốt, thì cháu nhớ phải làm sáng tỏ thay bác Vương nhé."


Bác Vương đều đã mở miệng, Diệp Vi Vi tất nhiên là đầy miệng đáp ứng, chỉ là, nghĩ đến đối diện lại có người lạ nào đó chuyển đến, là đã cảm thấy mảnh vảy rắn còn đặt ở trong túi đang nóng lên, hiện nay cô thật sự bị dọa sợ, chỉ là đáy lòng cũng thấy kỳ quái, sao nghe qua có vẻ bác Vương rất coi trọng hộ gia đình mới tới kia, nơi này phòng trọ giá rẻ, tuy rằng địa phương chẳng ra gì, lại là chưa bao giờ thiếu khách trọ, thái độ bác Vương cũng nhất quán là thích tới thì tới cơ mà.

Trong lòng tràn đầy khó hiểu, Diệp Vi Vi lên lầu, quay đầu, nhìn cửa phòng đóng chặt phía đối diện, bên trên cửa phòng chỉ là hoa văn bình thường, Diệp Vi Vi lại hoảng hốt cảm thấy, những hoa văn đó vặn vẹo thành một gương mặt rắn kh ủng bố quái dị, Diệp Vi Vi nhịn không được ôm mèo đen trong lòng thật chặt: "Tiểu Hắc, may mà có mày ở đây."

Nếu không có Tiểu Hắc, Diệp Vi Vi đều không thể tưởng tượng được, kết cục của mình buổi tối hôm đó sẽ là cái gì, người phụ nữ chính mình nhìn thấy kia, Diệp Vi Vi vừa nghĩ đến khuôn mặt ảm đạm giống như người chết kia của đối phương, là đã cảm thấy đáy lòng lạnh cả người.

Phong Sở Mạc vươn móng vuốt, nhẹ nhàng ấn trên tay Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi cúi đầu, đối diện với một đôi mắt mèo trầm tĩnh, sâu thẳm, tối đen, rõ ràng là màu sắc của vực sâu, ở trong đó, Diệp Vi Vi lại tìm được một loại an ủi, không tự giác, sắc mặt đang trắng bệch của cô đã khôi phục một chút màu máu, trên mặt Diệp Vi Vi lại gợi lên nụ cười: "A, mặc kệ người tới là người nào, chỉ cần có Tiểu Hắc ở đây, nhất định sẽ bảo vệ chị, đúng không?"
Vô nghĩa!

Phong Sở Mạc cảm thấy câu hỏi này của Diệp Vi Vi quá ngốc, lại là cố sức đặt một cái chân khác đang bị băng vải bó chặt chẽ lên cái tay kia của Diệp Vi Vi.

Vào phòng, Diệp Vi Vi thuận tay buông đồ vật xuống, đặt mèo đen ở trên ghế, sau đó, lại lấy ra miếng vảy rắn trong túi kia, rồi mới, ném nó vào bồn cầu, xả nước.

Diệp Vi Vi cũng không biết lúc ấy mình vì sao muốn giấu miếng vảy rắn đó đi, chỉ là, bây giờ nhìn thấy dòng nước mãnh liệt hoàn toàn cuốn miếng vảy rắn đó đi, trái tim của cô, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Tâm lý mới thả lỏng không được bao lâu đã lại thấy lo lắng, bởi vì Diệp Vi Vi thấy được một đống thức ăn và thịt tươi cô bỏ ra số tiền xa xỉ mới mua về kia, im lặng trong chốc lát, nuốt nước miếng một cái:

"Tiểu Hắc, em xem, nhiều đồ vật như vậy, trong lúc nhất thời cũng không làm hết, mà hai chúng ta cũng ăn không hết được á, trong nhà cũng không có tủ lạnh, không bằng chúng ta mang sang chỗ bác Vương, nhờ bà ấy hỗ trợ xử lý, chúng ta đi ăn ké đi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: 66: Tài Nấu Nướng Này Cũng Không Phải Không Tốt Một Cách Bình Thường 2


Nguồn khóa chương, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: 67: Hồ Phong Điên Cuồng 1


Nguồn khóa chương, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: 68: Hồ Phong Điên Cuồng 2


Nguồn khóa chương, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: 69: Hồ Phong Điên Cuồng 3


Nguồn khóa chương, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70: 70: Hồ Phong Điên Cuồng 4


"Ha hả, tìm được cậu rồi.

"Giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông truyền đến, rõ ràng đã cười ra tiếng, nhưng cố tình, trên mặt và trong ánh mắt của đối phương, thậm chí ngay cả trong giọng nói, đều vô cùng lạnh lẽo cứng rắn.

Hồ Phong nằm trên giường bệnh, nửa khuôn mặt bị băng bằng băng gạc, lộ ra một con mắt còn dư lại, trong ánh mắt ấy tràn đầy vẻ oán độc, tựa hồ không nghe được giọng của đối phương, cũng không nhìn thấy sự xuất hiện của người xa lạ này.

"Nghe nói, cậu bị oan hồn của một con chó săn cắn bị thương?"Lời nói của người đàn ông làm cho tròng mắt của Hồ Phong chuyển động một chút.

"Cậu còn nói, tất cả mọi chuyện đều do một con mèo làm trò quỷ?"Người đàn ông lại nói.


"Tôi chính là đại sư được cha cậu mời đến từ thành đô.

"Những lời này rốt cuộc khiến cho đôi mắt Hồ Phong hoàn toàn chuyển hướng về phía người đàn ông này, sau đó, có thể thấy rõ được máu loãng và nước mủ đang không ngừng chảy ra từ nửa bên gương mặt bị băng bằng băng vải kia, thật đúng là, làm cho người ta cảm thấy, ghê, tởm.

Sở Phương Nguyên cảm thán một tiếng, kỳ thật, nếu không phải ngay từ đầu đây đã là chuyện hấp dẫn, anh ta đi vào thành phố A, với cái linh hồn đã đen xì hết như của Hồ Phong này, cho dù có nhìn, anh ta cũng lười nhìn một cái, dù sao thì, thứ Sở Phương Nguyên thích giải phẫu, thích xé rách, là linh hồn thuần tịnh mà đặc thù: "Cậu nhìn xem, có phải là con mèo này hay không?"Trên ảnh chụp, là một tấm ảnh chụp thân ảnh của một người phụ nữ đang ôm mèo đen đi ra từ bệnh viện thú cưng.

"Khừ khừ"Trong cổ họng Hồ Phong phát ra tiếng khừ khừ, bỗng nhiên vươn tay ra đoạt lấy bức ảnh kia, là con mèo mà Thành Nguyên nói kia, nhất định là do con mèo đáng chết mèo làm trò quỷ, trước kia rõ ràng không có việc gì, bọn họ đều nói, từ khi gặp được con mèo này về sau, bọn họ mới có thể bị những con súc sinh kia tấn công!"Thật đúng là, có duyên nha!"Sở Phương Nguyên rút ảnh chụp ra khỏi tay Hồ Phong, nhìn cô gái ôm mèo đen cười xán lạn trong bức ảnh, nghĩ đến thứ mình cảm ứng được vào ngày đó, lúc mới gặp Diệp Vi Vi và mèo đen lần đầu ở cục cảnh sát kia, tròng mắt chuyển động một chút: "Cái này, có thể giúp cậu gi3t chết một tồn tại nào đó không nên tiếp tục dừng lại trên dương thế.

"Một cây đao ngắn, bị Sở Phương Nguyên để vào lòng bàn tay của Hồ Phong, trên đó, được điêu khắc Bùa chú Trừ Ma Mất Hồn, Sở Phương Nguyên rất hứng thú muốn biết, xem Hồ Phong có thể thành công hay không, người phụ nữ ôm mèo đen kia có đáng để anh ta tiếp tục thấy hứng thú hay không.

Đi ra cửa, khẽ búng ngón tay về phía cảnh vệ, hai người cảnh vệ vốn đang mơ mơ màng màng, lập tức đứng thẳng thân mình, thấy được cánh cửa đang mở rộng, nhìn thoáng qua bên trong, Hồ Phong còn nằm ở nơi đó, bọn họ có chút khó hiểu vuốt đầu, đóng cửa lại, lại bắt đầu đứng gác, mắt nhìn thẳng.

Sở Phương Nguyên vuốt vuốt cằm, cái tên thiếu niên lòng dạ hiểm độc kia, không biết gã ta định chuồn ra như thế nào đây? Nếu mỗi chuyện này cũng không làm không được, thì ngay cả tư cách đi tìm những sự tồn tại đó, hay tư cách làm vật thí nghiệm của anh ta, gã ta cũng không có.

Nửa đêm, nhân lúc bác sĩ kiểm tra phòng xong quay người đi viết ký lục xong, từ sau lưng, Hồ Phong cứa cổ đối phương.

Hồ Phong giả dạng thành bộ dáng của bác sĩ, chạy trốn, lại gi3t chết một người bác sĩ, chuyện lần này, là thật sự gây ra ồn ào lớn, Hồ Phong, chính thức bị truy nã, những tên thiếu niên đang trốn ở trong nhà nơi nào cũng không dám đi đó, lại lần nữa lần lượt bị thẩm vấn.

-Một người ăn mặc kỳ quái: Đội mũ che khuất hơn nửa khuôn mặt, cổ đeo khăn quàng che cằm đi, đứng ở đối diện bệnh viện thú cưng Tình Yêu, lộ ra nụ cười âm u lạnh lẽo, gã ta nhớ rõ bối cảnh trên bức ảnh kia.


Cây đao ngắn trong tay có chút nóng lên, nhưng, gã ta sẽ không ngu ngốc rút đao ra ngay bên đường như vậy đâu, huống chi, lời nói của người đàn ông kì quái kia, gã ta không tin, cái đao này, căn bản là vô dụng! Hiện giờ, gã ta yêu cầu một chiếc xe, một chiếc xe có thể nghiền những con chó con mèo kỳ quái đáng chết đó thành mảnh nhỏ, với cả, phải là một chiếc xe có thể làm cho những con người đáng chết kia không thể nhìn thấy gã ta, khi nhìn thấy một chiếc xe đong đưa kỳ quái ngừng ở ven đường, trên mặt gã ta lộ ra một nụ cười u ám, từng bước một, gã ta bước qua đó.

Diệp Vi Vi lại đưa Phong Sở Mạc đến bệnh viện thú cưng Tình Yêu, sau khi khám lại, chân của nó khôi phục rất tốt, đã có thể tháo băng vải ra, một lần nữa, Lý Giai Giai tỏ vẻ khen ngợi với sức khôi phục của mèo đen.

Phong Sở Mạc lười phản ứng với người phụ nữ hoa si đó, tháo băng vải ra, phần chân nhẹ nhàng hơn nhiều, tứ chi chậm rãi đứng thẳng, sau đó, vững vàng, ưu nhã bước thử hai bước catwalk, đôi mắt lén lút liếc Diệp Vi Vi, không phải cô nói thích nhất dáng vẻ của mình khi đi đường sao? Chẳng lẽ không nên tỏ vẻ tỏ vẻ một chút?Ngay sau đó, Diệp Vi Vi vui vẻ bế Phong Sở Mạc lên, hung hăng thơm một cái lên mặt anh: "Tiểu Hắc, mày thật là quá tuyệt vời!"Vốn dĩ cho rằng sẽ trì hoãn không ít thời gian, lần này như vậy, dư dả thời gian rồi, thời gian còn lại nên làm chút gì đây? Diệp Vi Vi nghĩ, thừa dịp có thời gian, đi mua một tờ báo, nhìn xem liệu có thể lại tìm chút công việc khác trừ công việc quay chụp mặt bằng ở studio hay không, phim điện ảnh cũng không biết phải chờ tới khi nào mới được chiếu, trừ tiền thuê nhà ra, phí điện nước, ăn cơm mặc quần áo, đều cần tiền, Diệp Vi Vi tỏ vẻ, càng quan trọng là, cô còn phải nuôi một tên sủng vật kén ăn, không cố gắng cũng không được!Vốn dĩ cho rằng chân của Tiểu Hắc còn cần tốn không ít tiền thuốc men nữa, nhưng lành nhanh như vậy, trên tay còn có chút tiền, tạm thời có thể không cần bán đi đồ vật trong túi, Diệp Vi Vi vẫn không nỡ bán đi.

Vừa xem báo chí, vừa đi đường, Phong Sở Mạc bị để lại phía sau, Diệp Vi Vi tỏ vẻ, chân Tiểu Hắc đã lành rồi, từ hôm nay trở đi, nên tự mình đi bộ thôi.

Đã không có vòng tay quen thuộc mấy ngày nay, đáy lòng thấy quái quái, Phong Sở Mạc quyết đoán đi đến phía trước Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi làm lơ tránh ra, Phong Sở Mạc vung vung cái đuôi, lạch cạch một tiếng, mèo đen bị Diệp Vi Vi cố tình để lại phía sau mình lấy đà nhảy một cái, móng vuốt sắc nhọn bíu chặt quần áo của Diệp Vi Vi, đung đưa hai cái, sau khi Diệp Vi Vi bất đắc dĩ vươn tay ra, cong cong mắt đen mà nằm trong lòng của Diệp Vi Vi.

"Tiểu Hắc, mày đúng là khắc tinh của chị!"Diệp Vi Vi bất đắc dĩ thở dài, đáy mắt cũng đầy mềm mại, có chút ngượng tay lật báo chí, từng hàng từng hàng, xem những tin tức thông báo tuyển dụng ngắn hạn đó, một trận gió thổi qua, sợi tóc lướt qua gương mặt của Diệp Vi Vi, che khuất đôi mắt, cái tay cầm báo kia của Diệp Vi Vi thuận tay nâng lên.


"Vi Vi! Tránh ra!"Một tiếng gọi biến điệu của người đàn ông phảng phất như được truyền đến tự đáy lòng vang lên, giữa dòng xe cộ chạy như nước chảy, giọng nói có chút quen thuộc lại không rõ ràng lắm của người đàn ông, tiếng ô tô gầm rú, tiếng loa thúc giục, tiếng dòng người ồn ào, tiếng gió thổi qua, tất cả tất cả, giống như đều thành động tác chậm, mèo đen từ trong lòng rơi xuống, Diệp Vi Vi cảm thấy thân mình của mình cũng bị thứ gì đó hung hăng đẩy mạnh, không chịu khống chế ngã sang một bên.

"Tiểu Hắc!"Diệp Vi Vi vươn cánh tay, trong lúc hoảng hốt, cô như thấy được biểu tình an tâm trên mặt Tiểu Hắc, đó là ý cười.

"Không""Rầm!" Một tiếng nổ lớn vang lên, máu tươi bắn tóe lên mặt của Diệp Vi Vi.

Biểu tình của Diệp Vi Vi, cứng ngắc.

Editor: Nguyệt Trường LyCập nhật 1/8 tại dembuon.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71: 71: Ở Ác Gặp Dữ 1


Nguồn khóa chương, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72: 72: Ở Ác Gặp Dữ 2


Nguồn khóa chương, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73: 73: Sự Tồn Tại Không Thể Bảo Tồn Được Hình Ảnh 1


Rất nhanh thôi cảnh sát đã chạy tới, hiện trường thảm thiết như thế, ngay cả những cảnh sát tự xưng là gặp qua không ít trường hợp lớn kia cũng là có chút ăn không tiêu, người ở đây, đặc biệt là Diệp Vi Vi, cần phải đưa về đồn thẩm vấn.

Diệp Vi Vi vẫn luôn ôm thi thể của con mèo đen kia, ai muốn khuyên cô buông ra, là cô sẽ nổi giận với người đó, không làm thế nào được, cảnh sát chỉ có thể để cho Diệp Vi Vi ôm thi thể của mèo đen lên xe cảnh sát, Phong Sở Mạc vẫn luôn đi theo phía sau Diệp Vi Vi, đang muốn lên xe cảnh sát cùng với cô.

Phía sau, một luồng âm khí quay tròn lên, Phong Sở Mạc quay đầu, trông thấy một con chó đen mạnh mẽ uy phong hơi hơi gật đầu với anh, những vết thương trên người trên mặt của nó đã biến mất toàn bộ, ít nhất, hồn phách của nó đã khôi phục bộ dáng lúc sinh thời.

Hai đôi mắt của có đen đặc biệt đen bóng có thần, mang theo vẻ kiên nghị và hung ác trời sinh, ngay trước khi Miêu Linh lại xù lông thêm lần nữa, nó nhếch miệng, vẫn là bộ dáng rất hung ác lúc trước, thế nhưng, Phong Sở Mạc lại cảm thấy, đó là một nụ cười thiện ý.


Chó đen xoay người, chạy như bay về phía cổng vào thế giới âm không biết đã mở rộng tự khi nào, phía sau nó, Phong Sở Mạc nhìn đến còn có mấy con động vật nhỏ đang ríu rít đi theo, chạy về phía bên kia, chúng nó không giống như một đám âm hồn vì thù hận mà đã từng lưu lại nhân thế, mà càng giống như là một đám sinh linh đáng yêu nhất hơn.

Thù hận của chúng nó đã chấm dứt, không cần thiết dừng lại trên thế giới này nữa, Phong Sở Mạc cười cười, ít nhất, lại có nhiều linh hồn tràn đầy oán hận đã được giải thoát như vậy, rồi một chân bước vào xe cảnh sát.

Một tiếng phần phật vang lên, Phong Sở Mạc đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy từ giữa một đống thịt nát kia, một linh hồn thiếu niên với miệng vết thương dữ tợn khắp người ngồi dậy, mờ mịt không biết làm sao, hai mắt gã ta trống rỗng, bên trong cũng không có bất kỳ cảm xúc gì, lại đáng yêu hơn lúc gã ta có cảm xúc nhiều.

Tiếng xiềng xích xôn xao vang lên, Phong Sở Mạc vươn ngón tay, lại trước sau không hề phát ra bất cứ sức mạnh gì, nhìn cái xiềng xích kia rơi trên cổ Hồ Phong, sau đó, tên thiếu niên kia, cứ thế ngơ ngẩn đứng lên theo sức mạnh đến tự thế giới âm kia, tập tễnh cất bước, đi từng bước một, bước vào lối vào của thế giới âm, cứ như vậy, rời đi.

Yên lặng rũ mắt, Phong Sở Mạc lựa chọn buông tha, Hồ Phong đã chịu sự trừng phạt gã ta nên có, mà chó đen lựa chọn gặm c ắn hồn phách của gã, lại không phải cắn nuốt hoàn toàn, mà chỉ là làm cho gã ta mất đi phần ác nhất trong đó, có lẽ, còn chuyện tốt với gã ta, ít nhất, quên những hành vi ác độc kia, kiếp sau, đầu thai lại, làm người tốt.

"Cho nên nói, trên đời này, thứ đáng sợ nhất chính là lòng người, động vật báo thù, trước nay đều chỉ là do ác niệm trong lòng người diễn sinh ra, chứ không thể nở ra bông hoa tà ác nhất được.


"Phong Sở Mạc lắc lắc đầu, ngồi bên cạnh Diệp Vi Vi, nhìn cô gắt gao ôm thi thể của mèo đen trong lòng, nét mặt trở nên ảm đạm.

Thế giới âm trước nay đều chỉ đón nhận những linh hồn không có chấp niệm, những linh hồn lòng có chấp niệm, lòng có hận ý, lòng có ác niệm, trước nay, đều không thể vào được thế giới âm, cũng không nhìn thấy được thế giới âm, sau đó, hoặc là, chúng ở trên dương gian làm ác hại người, cắn nuốt đồng loại, trưởng thành thành ác quỷ lệ hồn, hoặc là, mỗi ngày ngày đều vô vọng bồi hồi, cuối cùng quên mất tất cả.

Chỉ là, Phong Sở Mạc, trước nay là một linh hồn đặc thù.

Anh bồi hồi ở lối đi giữa dương gian và thế giới âm, sức mạnh của anh làm cho anh có thể hành tẩu tại thế giới người sống, cũng có thể nhìn trộm với thế giới âm, nhưng trước sau lại không thể thật sự đặt chân vào thế giới nào, từ trước đến nay, anh vẫn luôn là, người cô đơn.

Diệp Vi Vi, ở trong nhiều năm sinh mệnh tịch mịch ấy của Phong Sở Mạc, là đóa hoa sáng lạn duy nhất nở ra.


- -Trên con phố kia có camera giám sát, các cảnh sát kinh dị phát hiện ra, người chết cư nhiên lại là Hồ Phong mới bị truy nã hai ngày trước kia, mà cái chết của Hồ Phong, càng là cực kỳ quỷ dị.

Trên video giám sát đã biểu hiện rõ ràng, đầu tiên Hồ Phong xuất hiện ở chỗ đối diện với bệnh viện thú cưng Tình Yêu, sau đó, gã ta đoạt chiếc xe Audi kia, tiếp theo đó, chưa đến khoảng cách của một đầu phố, Hồ Phong trực tiếp điều khiển xe đâm về phía Diệp Vi Vi.

Mèo đã chết, Diệp Vi Vi sống, khẩu cũng của mọi người trên đường và ghi hình đều chứng minh Hồ Phong đã từng lại lần nữa khởi động xe muốn đâm Diệp Vi Vi, chỗ quỷ dị nhất xuất hiện, xe dừng, Hồ Phong chết thảm, từ đầu đến cuối, trên chiếc xe Audi kia, ngoại trừ Hồ Phong, không có người thứ hai tồn tại! Truyện đăng tại dembuon.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74: 74: Sự Tồn Tại Không Thể Bảo Tồn Được Hình Ảnh 2


.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75: 75: Sự Tồn Tại Không Thể Bảo Tồn Được Hình Ảnh 3


.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76: 76: Sự Tồn Tại Không Thể Bảo Tồn Được Hình Ảnh 4


.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77: 77: Chương 60 Sự Tồn Tại Không Thể Bảo Tồn Được Hình Ảnh 5


.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78: 78: Chương 61 Đồng Tâm Kết 1


.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,056
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79: 79: Chương 61 Đồng Tâm Kết 2


Có lẽ là bởi vì quá cô đơn, vào lúc này, đột nhiên xuất hiện một người tương đối quen thuộc tồn tại, làm lòng Diệp Vi Vi được xoa dịu.

Người đàn ông nửa quỳ trên mặt đất, cúi mặt xuống, mái tóc dài che khuất phần lớn đôi mắt, cô không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ nhìn thấy bàn tay, trên đôi chân trần của mình, chậm rãi, nhẹ nhàng, mát xa.

Thủ pháp của người đàn ông này rất mới lạ, lúc nhẹ lúc nặng, nhưng nhìn bàn tay to lớn màu trắng ngọc đang di chuyển trên mắt cá chân của mình, Diệp Vi Vi dần dần cảm thấy mắt cá chân thực sự không còn đau nhức nữa.

Bàn tay của Phong Sở Mạc từ từ dừng lại, lòng bàn tay chạm vào đôi chân trần của cô, làm trái tim cô run lên:"Anh đang làm gì vậy!"Cô tỉnh táo lại, vô thức cảm thấy vừa rồi mình thật ngu ngốc, sao có thể để mặc người đàn ông này tùy tiện làm như vậy:"Tôi không muốn lại xảy ra chuyện gì với anh nữa, chúng ta cầu về cầu, lộ về lộ, chúng ta.

.


"Cô ngưng lời, bởi vì sau khi bàn tay của người đàn ông dời đi, trên chân xuất hiện miếng ngọc thạch quen thuộc, một sợi dây màu đỏ, kết lại tinh xảo, vây lấy ngọc thạch.

"Thích không?"Phong Sở Mạc hơi khẩn trương, cái nút thắt ngọc thạch, là thứ mà anh ta đã đặc biệt đi học trong vài ngày qua, đó là kiểu đồng tâm kết (nút thắt đồng tâm)Anh ta không biết liệu Diệp Vi Vi có đủ hiểu hay không, cũng không biết cố có sẵn sàng tiếp nhận không.

"Phong Sở Mạc.

"Diệp Vi Vi đột nhiên gọi tên người đàn ông, cô tất nhiên biết đồng tâm kết, bởi vì nhận được, cho nên, tim, hơi đau.

"Mạc.

"Phong Sở Mạc không ngẩng đầu, cứ thế đáp: "Em có thể gọi tôi là Mạc.

"Tựa như khi còn ở phủ lớn họ Phong, lúc cuồng nhiệt nhất, anh vẽ từ "Mạc" vào lòng bàn tay và nói bên tai cô, từng nét một, Diệp Vi Vi khẽ nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng không thể quên được.

Diệp Vi Vi hé mắt, nàng buộc ánh mắt rời đi khỏi thân hình cúi đầu của người đàn ông, dời khỏi ngọc thạch cùng đồng tâm kết trên mắt cá chân mình:"Anh không cần phải vì tôi mà làm việc này, với lại, tôi đã bán khối ngọc thạch này rồi, tôi không biết anh làm thế nào lấy lại, nhưng mà, xin anh lấy từ đâu ra, thì trả về nơi đó!"Bầu không khí nhất thời yên tĩnh đáng sợ, trong không khí có thứ gì đó nguy hiểm đình trệ bất động.


Diệp Vi Vi chỉ cảm thấy cổ chân trần đau nhức, trước đây năm ngón tay của người đàn ông luôn có cảm giác lạnh buốt, không biết có phải là ảo giác hay không, vào giờ phút này, nơi đó lại nóng rực, nóng đến gây đau.

Diệp Vi Vi không khỏi muốn co dò lại, nhưng không thể động đậy, mỗi lần, nếu Phong Sở Mạc thực sự hạ quyết tâm, cô chưa từng tránh được.

"Anh buông ra!""Phong Sở Mạc, anh không thấy dây dưa như vậy là quá đáng sao?"Diệp Vi Vi nuốt ngụm nước miếng, giọng khàn khàn, nói thế.

"Tôi không thể sao?"Giọng Phong Sở Mạc trầm trầm, dưới ánh đèn ảm đạm, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, như thể bị một con dao sắc bén bổ ra, một nửa chìm nổi trong ánh sáng, nửa còn lại đang trầm luân trong vực sâu, Diệp Vi Vi cảm thấy tim mình đập nhanh, há miệng thở dốc, trong nhất thời, cô không nói được thêm nửa câu nửa chữ nào nữa.

Phong Sở Mạc nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, từ từ nhếch môi, cười, anh lại mở một bàn tay khác ra.

"Meo!" Một tiếng mèo kêu thê lương mà quen thuộc.

Diệp Vi Vi chợt duỗi tay ra:"Tiểu Hắc!"Con mèo đen nhắm mắt giãy giụa trong lòng bàn tay người đàn ông, đây không phải là Tiểu Hắc sao!Diệp Vi Vi còn nhớ rõ, tuy rằng Tiểu Hắc có bộ lông thuần đen, nhưng bốn cái chân lại trắng, trên cổ có một vòng lông tơ mỏng màu trắng giống như một chiếc vòng cổ, tai của Tiểu Hắc rất nhọn, có một chút màu vàng ở chóp.


Đây là Tiểu Hắc, Diệp Vi Vi quen từng đặc điểm đặc thù trên cơ thể Tiểu Hắc, người khác nhìn chó mèo gần giống nhau, nhưng Diệp Vi Vi lại nhận ra Tiểu Hắc có một không hai!Tuy nhiên, cho dù Diệp Vi Vi có hét lên thế nào, con mèo đen chỉ nhắm mắt lại, vùng vẫy trong tay anh ta, tiếng kêu của nó càng ngày càng càng yếu.

Diệp Vi Vi cảm giác lòng đau như bị dao cứa, Tiểu Hắc dường như, đang vô cùng thống khổ.

"Anh đã làm gì Tiểu Hắc, anh thả Tiểu Hắc đi, Phong Sở Mặc, anh buông nó ra!"Phong Sở Mạc nắm lấy cái tay của cô đang duỗi tới:"Em có vẻ rất quan tâm đến con mèo này.

"Phong Sở Mạc mỉm cười, ánh mắt lại rất lạnh, loại lạnh lùng có chút tàn nhẫn, lúc này anh đang diễn trò, nhưng, tại sao trong lòng anh lại có cảm xúc thật, một con mèo đen, chỉ làm bạn mấy ngày cùng cô, thậm chí, lúc đó, mèo đen còn đối xử bá đạo với Diệp Vi Vi như vậy, nhưng tại sao, Diệp Vi Vi chỉ nhớ đến Tiểu Hắc, còn nhắm mắt làm ngơ trước chính mình, người luôn một lòng yêu cô, có thể nói ruồng bỏ, liền ruồng bỏ mình!Editor: Alissa (1/9).

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom