Cập nhật mới

Dịch Người Chết Gõ Cửa

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,878
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Lão Trì nghĩ đến việc bị Cao Hội Thành cắt rồi nhét vào bụng Cát Nhi.

Lúc trước anh ta ở phòng khám nghiệm tử thi đã đoán anh ta dùng công việc đó để làm chuyện xấu xa, bây giờ người ta phát hiện một tháng trước khi anh ta tự sát có ở cùng tiểu khu với phụ nữ, có khả năng từng bị người làm ô uế.

Mặc dù hai vụ án này không trực tiếp liên quan với nhau, cứng rắn nói cả hai có liên quan với nhau vẫn có chút miễn cưỡng, nhưng.....

"Quá trùng hợp?" Lão Trì không khỏi đi đến bên cạnh Tề Dực, nhìn vào màn hình, lại nhìn bản thảo sao chép, sau đó phát hiện mình cũng xem không hiểu.

Tề Dực nói: "Ừ, quá trùng hợp. Lão Trì, anh nói có khả năng người nhà nạn nhân không biết chuyện này không?"

Lão Trì lắc đầu: "Không rõ, hình như không có ghi trong tờ khai."

Quả thật là không ghi. Tề Dực nói: "Chỉ nói vào giữa tháng hai bọn họ chuyển đến tiểu khu Thành Nam, bởi vì chỗ làm của hai vợ chồng đều ở gần đó, cũng dự định mua nhà cưới ở chỗ này, nên họ định ở lại từ từ kiếm."

Lão Trì bắt đầu suy đoán: "Vừa chuyển đến không lâu đã tự sát, có lẽ là thấy Cao Hội Thành ở trong tiểu khu, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.... Người trong nhà đoán chừng cho dù có thể khẳng định tội cưỡng bức, để Cao Hội Thành ngồi tù mấy năm cũng không hết hận, ôm ý nghĩ gϊếŧ người trả thù nên che giấu chuyện này.

Đoán được điều này, khuôn mặt anh ta vốn tang thương liền nhăn lại như mướp đắng: "Nếu là như vậy, kết luận điều tra vụ án phân xác có khả năng có vấn đề thật, nhưng chủ suy đoán bằng những tin đồn thất thiệt thiệt thì không đủ để khởi động quá trình điều tra, chúng ta bây giờ thậm chí nạn nhân có bị làm bẩn hay không cũng rất khó chứng minh, huống chi là đừng....Lão Tề, làm sao bây giờ?"

Tề Dực không trả lời, tiếp tục lật lại hồ sơ vụ án và bản thảo, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ảnh chụp điện tử.

Lão Trì vội vàng, ở bên cạnh đi tới đi lui, lại dám quấy rầy Tề Dực, nghẹn đến thật sự không nhịn được nữa nói: "Nếu không chúng ta nhờ Hiểu Du, để cô ấy điều tra thêm giúp chúng ta, nói không chừng trên mạng lưu lại vết tích chuyện năm đó."

"Cô ấy đã từ chối, cũng đừng kéo người ta xuống nước." Tề Dực nói: "Tôi đã có ứng cử viên khác, anh cũng đã gặp qua cậu ta, là người hôm trước đưa tôi về nhà."

"Cậu ta cũng là Hacker?"

"Không." Tề Dực nói: "Cậu ta là phóng viên tin tức truyền thông giải trí, cậu ta cũng làm thám tử tư, năng lực tình báo cũng đầy đủ linh hoạt."

"Chó săn? Có tin được không?"

"Bạn thân của tôi, không có vấn đề gì."

"Vậy được, cậu ta tên gì?

"Tiêu Ký Trạch."

Tề Dực lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Kus Trạch. Tiêu Ký Trạch ở đầu dây bên kia điện thoại vô cùng phẫn uất.

"Yo, bác sĩ pháp y vĩ đại, rốt cuộc cũng nhớ nồi lẩu của tôi rồi?"

Tề Dực không nói nên lời, hình như lúc trước anh đã đồng ý mời anh ta đi ăn một bữa lẩu. Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, anh nói sang chuyện khác: "Gặp chút chuyện, sau này sẽ nói cho cậu, nhân tiện nhờ cậu tìm người giúp tôi."

Cúp điện thoại, Tề Dực nói: "Tôi hẹn cậu ấy mười lăm phút sau gặp, anh đi nói chuyện với cậu ấy đi."

Lão Trì mơ màng, chỉ vào mình hỏi: "Tôi đi?"

Tề Dực kiên nhẫn nói: "Để cậu ấy trở thành người cung cấp thông tin cho anh, không được sao?"

Lão Trì phản ứng lại, gật đầu liên tục, người tình báo giỏi rất có giá trị với điều tra viên, Tề Dực là cho anh ta tài nguyên.

Nhưng anh ta lại lo được lo mất: "Lỡ như cậu ta không cẩn thận làm lộ bí mật thì phải làm sao? Quả bom này tôi gánh không nổi."

Tề Dực nhịn xuống cảm giác muốn trợn mắt với anh ta: "Chuyện này có được không có chuyện gì tôi sẽ gánh, anh lập công."

"Được được." Lão Trì chà tay, không biết xấu hổ nói: "Cậu viết thư nhận người đi!"

"Cút đi!"

Thế mà Lão Trì thật có chút thất vọng, đương nhiên, anh ta vẫn quyết định đi gặp Tiêu Ký Trạch.

Trước khi đi, Tề Dực gọi hắn lại: "Chuyện sau giao cho cậu ta sau này anh đừng lo, trọng điểm vẫn là vụ án trộm thi thể, đừng lo chuyện này chuyện khác.

"Tôi biết." Lão Trì vẫy tay đi ra phòng làm việc.

Tề Dực đọc lại hồ sơ vụ án lần cuối, sao chép số liệu và ảnh chụp ghi nhớ vào đầu mình, cất hồ sơ vụ án, lưu ảnh chụp lại, chưa có tiến triển mới thì tạm thời mặc kệ đã.

"Án trộm thi thể...." Tề Dực lại đau đầu.

Vân tay và giám sát là hai pháp bả lớn nhất trong điều tra án truyền thống, lại trở thành hạn chế lớn nhất trong vụ án này, hai chứng cứ quan trọng nhất đều chỉ về phía anh, đối với phá án rất khó khăn.

Mà cân nhắc từ góc độ vu oan hay trả thù, mối quan hệ cá nhân giữa Cao Hội Thành và anh cũng không có đột phá, bản án rơi vào vũng bùn không có tiến triển chút nào.

Người nhà bên kia đốc thúc hết lần này đến lần khác, nhìn đống công việc, buổi sáng bọn họ lại đến làm loạn, còn muốn đến phòng khám nghiệm tử thi, Vương đội không thể không ra mặt duy trì trật tự đồng thời khuyên can bọn họ.

Vụ án cần nhanh chóng giải quyết, bắt giam.

Tề Dực hỏi trong nhóm: "Người nhà còn ở đó sao?"

Cảnh sát nhân dân Tiểu Tần: "Lão Tề, nghe nói anh bị đình chức, vẫn ổn chứ?"

Kiểm ngân Lão Mao: "Đúng thế, chúng tôi đều nghĩ không ra, tại sao đang êm đẹp mà anh lại bị đình chức?"

Tiểu Tần: "Vì vụ án trộm thi thể? Không phải anh có chứng cứ ngoại phạm sao? Rõ ràng là vu oan giá họa."

Sắc mặt Thạch Hoài Nhân u ám xóa bản ngôn ngữ âm dương vừa biên tập xong, lựa chọn giả chết.

Tề Dực: "Cảm ơn đã quan tâm, không đình chức, lời đồn, tôi đang ở tại văn phòng. Người nhà Cao Hội Thành vẫn ở đó chứ?"

Tiểu Tần: "Ở, bọn họ không chịu rời đi, ở ngay trong đại sảnh đổ thừa."

Lật danh sách người nhà và ảnh chụp trong đầu ra." Tề Dực lại hỏi: "Người làm ầm ĩ nhất có phải là con rể nạn nhân không, hơn nữa đánh nhau với Lão Trì, tên là Lưu Trung Toàn."

Tiểu Tần đáp: "Đúng đúng đúng, chính là anh ta, anh ta là người cãi nhau nhiều nhất."

Vậy thì không sai, Tề Dực gõ chữ: Tôi không tiện xuất hiện. Tiểu Tần, bây giờ cậu rảnh không? Nếu rảnh thì nhờ anh dẫn anh ta xuống, hoặc để anh ta trực tiếp xuống lầu cũng được, tôi chờ anh ta ở đầu cầu thang.

Tiểu Tần: "Rảnh rảnh, tôi đi dẫn anh ta xuống dưới."

Tiểu Tần: "Chỉ một mình anh ta thôi sao?"

Tề Dực: "Chỉ một mình anh ta."

Rất nhanh Tiểu Tần dẫn theo Lưu Trung Toàn xuống, anh ta trạc tuổi cảnh sát nhân dân trẻ, nhưng vì mặc áo sơ mi polo quanh năm nên lộ ra vẻ lớn tuổi.

"Anh Dực." Tiểu Tần chào hỏi, ngồi xuống bên cạnh Tề Dực.

Người Lưu Trung Toàn cao to, mặt mũi rất dữ tợn, khí chất khá dũng mãnh, đi vào văn phòng pháp ý cũng không sợ, hai tay chống nhẹ trên bàn, cảm giác cực kỳ áp bách: "Anh tìm tôi?"

"Ừ." Tề Dực rất bình tĩnh, anh đã nhìn thấy rất nhiều kiểu người nhà, anh hoàn toàn không sợ, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Tôi muốn hiểu rõ Cao Hội Thành từ anh. Anh biết bao nhiêu về ba vợ của mình?"

Lưu Trung Toàn khom lưng, vẻ mặt lưu manh vừa cảnh giác: "Anh hỏi cái này làm gì?"

"Lấy câu hỏi trả lời câu hỏi, thường là biểu hiện của chột dạ hoặc là hống hách.

"Tra án, muốn phá án và bắt giam vụ án trộm thi chúng tôi cần phải hiểu biết Cao Hội Thành sâu hơn."

Anh vừa giải thích vừa quan sát Lưu Trung Toàn, nhìn anh ta càng ngày càng không kiên nhẫn, lại nói thêm: "Không phải các người muốn bồi thường sao? Không bắt được người thì anh tìm ai bắt đền?"

Nghe được bồi thường, Lưu Trung Toàn đồng ý phối hợp, anh ta thả lỏng không ít, nhưng ánh mắt lại đảo qua một bên: "Ba vợ tôi à, thật ra tôi cũng không hiểu rõ lắm, bình thường chỉ có ngày lễ ngày tết mới gặp nhau một chút, ăn một bữa cơm hay gì đó, anh muốn hỏi thì hỏi vợ tôi."

Tề Dực không ngạc nhiên chút nào, đầu năm nay ba vợ rất ít quan hệ với gia đình, ở nông thôn có thể tốt hơn, ở thành phố hầu như không quan hệ nhiều.

"Không thành vấn đề, không cần anh biết rõ anh ta. Thế này đi, tôi hỏi anh mấy vấn đề, anh thành thật trả lời là được."

"Được, anh hỏi đi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,878
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Tiểu Tần chuẩn bị ghi chép.

Tề Dực hỏi: “Lần trước các người gặp mặt nhau là lúc nào?”

“Lúc đó đang là tết, ngày mồng hai tết.” Lưu Trung Toàn nhanh chóng bắt được nhịp, thành thật trả lời: “Buổi chiều tôi với vợ tôi cùng đi, ăn xong bữa cơm liền đi.”

Tề Dực tiếp tục hỏi: “Đi trong vội vàng sao?”

Lưu Trung Toàn giải thích nói: “Ông ta đợi người quen, chúng tôi mà ở lại lâu ngược lại sẽ khiến cho ông ta không được tự nhiên.”

Tiểu Tần khịt mũi coi thường, xém chút nữa đã không kiềm được mà biểu hiện lên mặt rồi.

Tề Dực vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Trong bữa cơm đã nói những chuyện gì?”

“Chỉ nói một chút chuyện nhà, không có gì khác.”

“Nói cụ thể chút đi” Tề Dực nói: “Quan hệ này có thể giúp bắt kẻ trộm xác không.”

“Chỉ nói chuyện nhà thật mà.” Lưu Trung Toàn nói: “Tương lai con cái nhà ai thế nào, mua cho cha mẹ cái gì, đưa cha mẹ đi đến những nơi đâu, đơn giản là đòi tiền.”

“Lần nào đi mà chúng tôi không cho ông ta tiền? Còn mang theo không ít quà cáp, phong bì lớn phong bì nhỏ, còn có cả rượu, hơn mấy trăm loại rượu, hai bình, mỗi lần ông ta đều không muốn cho uống nên lấy rượu xái tiếp đãi chúng tôi.”

“Chỉ nói những chuyện này? Không nói những chuyện khác?”

Lưu Trung Toàn hơi khó chịu: “Trên cơ bản chỉ nói những chuyện này, mỗi lần nói chuyện đều sẽ nói đến những chuyện thế này, chúng tôi cũng đã thử nhiều lần nói sang chuyện khác, nhưng rất nhanh sau đó ông ta lại chuyển về chủ đề này, không có cách nào, chỉ có thể nước đổ đầu vịt, nói cùng chủ đề với ông ta.

Tề Dực lại lần nữa nhấn mạnh hỏi: “Không còn nội dung khác sao?”

Lưu Trung Toàn phối hợp cẩn thận suy nghĩ một hồi, bổ sung thêm: “A, còn nói vài câu về phụ nữ, nói ông ta già rồi nên muốn tìm người đồng hành, muốn tìm phụ nữ bầu bạn. Chúng tôi đều ủng hộ, nhưng ông ta lại không thích lớn tuổi, sắp sáu mươi tuổi rồi vẫn còn muốn tìm người trẻ tuổi xinh đẹp, chúng tôi mới cho rằng ông ta đang say rượu nên ăn nói bậy bạ.”

“Say rượu nên ăn nói bậy bạ sao?”

“Đúng vậy, ông ta rất hay say rượu.” Nói đến đây Lưu Trung Toàn giống như một bụng tức giận: “Tửu lượng của ông ta rất kém, uống nhiều quá sẽ nổi điên, tôi nghe mẹ vợ nói là......”

Mới nói được một nửa, ông ấy biết mình đã lỡ lời, lập tức dừng lại, hỏi ngược lại: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”

Tề Dực hỏi tới cùng: “Mẹ vợ ông đã nói cái gì?”

Trong một đám người đang được giam giữ bên trong, nhìn thấy ông ấy là người dễ mất bình tĩnh, tính cách lại nóng nảy, quả nhiên là có thu hoạch, đương nhiên Tề Dực sẽ không buông tha.

“Không có gì.” Ông không chịu trả lời câu hỏi, mà ngược lại vẫn hỏi câu kia: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”

Thái độ Tề Dực càng thêm cứng rắn: “Mỗi chi tiết có liên quan đến việc phá án có thể mời ra làm chứng thì đều có quyền bắt giam, xin trả lời thành thật, nếu như có ý muốn giấu diếm, có khả năng chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật với ông.”

“Đm!” Lưu Trung Toàn quả nhiên nổi khùng lên: “Con mẹ nó cậu nói cái gì? Phá án là phá trên đầu trên cổ ông đây đúng không? Bắt không được kẻ trộm thì các người làm gì được tôi?”

Tiểu Tần bên cạnh cũng nổi giận, lập tức đứng dậy: “Cái gã điên này ồn ào cái gì? Ông cho tôi......”

“Thế nào? Thế nào?” Gân xanh nổi lên trên cổ Lưu Trung Toàn: “Muốn bắt nạt người tốt sao? Đến đây! Có bản lĩnh thì bắt tôi đi, đến đây!”

Tề Dực ngăn Tiểu Tần lại, ra hiệu cho cậu ta ngồi yên đừng nói chuyện, nhìn chằm chằm Lưu Trung Toàn: “Thế mẹ vợ ông có liên quan không? Còn bố vợ hay say khướt của ông có liên quan gì đến chuyện này?”

“Con mẹ nó cậu bị bệnh tâm thần à! Có quan hệ gì? Không có quan hệ gì cả!” Lưu Trung Toàn xua xua cánh tay to lớn: “Đừng nghĩ là bố mẹ vợ tôi đã chết hết thì cậu có thể ăn nói lung tung, làm hỏng danh dự của bọn họ!”

Tề Dực nắm lấy trọng điểm: “Nói lung tung cái gì? Danh dự cái gì? Bố vợ ông và mẹ vợ ông đã làm cái gì?”

“Không có gì! Cậu nghe lầm rồi!”

Tề Dực chỉ vào bả vai mình: “Toàn bộ quá trình đã được nhân viên thực thi pháp luật ghi âm và ghi hình lại rồi.”

“Là do tôi nói sai được chưa? Mẹ vợ là bị bố vợ mượn cớ say rượu làm càn đến tức chết được chưa?” Lưu Trung Toàn nổi trận lôi đình, nói năng lộn xộn: “Tôi muốn khiếu nại các cậu! Khiếu nại cậu! Số hiệu của cậu lớn hay nhỏ? Tôi muốn gặp lãnh đạo của mấy người!”

Tề Dực không chút sợ hãi, bình tĩnh báo số hiệu, sau đó nói: “Mau nói rõ, cuối cùng chuyện gì đã xảy ra.”

“Nói con mẹ cậu chứ nói!” Lưu Trung Toàn bắt đầu vỗ bàn: “Cậu muốn chết đúng không? Cậu tan làm đừng có về! Ông đây gϊếŧ chết cậu!”

“Ồ?” Tề Dực hỏi: “Nhớ cho kĩ, ông đang nhục mạ và thậm chí là uy hϊếp tôi đấy?”

“Đúng thế thì sao? Cảnh sát đều đúng sao? Không thể mắng chửi sao?”

Tề Dực quay đầu lại nói: “Tiểu Tần, mau nói cho ông ấy nghe một chút điều luật đi?”

Tiểu Tần nhanh miệng liền nói: “Người đe dọa và có hành vi bạo lực đối với cảnh sát nhân dân đang chấp hành nhiệm vụ pháp luật sẽ bị kết án và trừng phạt về tội cản trở công vụ theo quy định tại Điều 277, khoản 1 của Luật Hình sự; xúc phạm một sĩ quan cảnh sát không phải là tội phạm, nhưng nó đã cấu thành tội phạm. Bất cứ ai vi phạm quản lý an ninh công cộng nên bị trừng phạt nghiêm khắc.

Tề Dực gật đầu hài lòng: “Nói cách khác, ông có khả năng sẽ bị bắt giam.”

...... Lưu Trung Toàn nghe xong rõ ràng sợ hãi, nhưng ngại mặt mũi, nên đã đâm lao thì phải theo lao.

Tề Dực lập tức dùng kế sách địch lui ta tiến lên, hỏi: “Thế nên mẹ vợ của ông thế nào?”

Mặt Lưu Trung Toàn lúc trắng lúc xanh, đứng đó một hồi lâu vẫn nói không ra lời, tính tình nóng nảy nhưng không dám nổi giận, nghẹn quá sức.

Không có người thân ủng hộ, sự can đảm của ông ta như củi bị rút dưới đáy nồi, tính cách kiêu ngạo không thể bành trướng ra, sợ đầu sợ đuôi rơi vào thế bất lợi.

Thái độ Tề Dực mềm mỏng nói: “Ông đừng có gánh nặng trong lòng, việc nào ra việc đó, mặc kệ năm đó bố vợ ông đã làm cái gì, nhưng bây giờ ông ấy là người bị sát hại, thi thể bị người khác sỉ nhục là sự thực, hỏi cái này cũng vì muốn đoán ra động cơ gây án, tìm được cách để bắt hung thủ mà thôi.”

“Tôi...... Tôi cũng không biết, chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi.” Lưu Trung Toàn có chút dao động, nhưng vẫn không chịu nói sự thật: “Đó chỉ là tin đồn không có căn cứ, tôi không chắc chắn.”

Tề Dực khích lệ nói: “Không sao, ông cứ nói, chúng tôi sẽ tự biết phán đoán. Huống chi, ông đã cung cấp cho chúng tôi một số manh mối, cần gì phải che giấu để lãng phí thời gian? Các người cũng có công việc sinh hoạt của mình, phá án càng sớm, các người cũng không bị ảnh hưởng nhiều.”

Lưu Trung Toàn cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Cậu đừng nói là tôi nói.”

“Yên tâm, chúng tôi sẽ giữ bí mật giúp ông, trừ những nhân viên phá án thì bên ngoài không ai biết ông là người cung cấp tin tức đâu.”

“Được, nói rõ trước, tôi cũng chỉ là nghe người khác nói lại mà thôi” Lưu Trung Toàn nói: “Ở quê của bố vợ, có lần bọn họ cùng nhau uống rượu, trên bàn rượu có người nói lỡ miệng.

Có người hỏi bố vợ tôi sao nhiều năm như vậy rồi mà không kết hôn lần nữa, xong có người nói móc ông ấy, nói dáng người ông ấy vừa lùn vừa xấu, đã lười còn nghèo, tính tình lại không tốt, nếu không phải năm đó dùng bạo lực, ép ông già gả con gái cho ông ấy, thì có lẽ đến bây giờ ông vẫn cô độc một mình.”

“Ồ? Lúc ấy phản ứng của bố vợ ông là gì?”

“Rất tức giận, nhấc đổ cái bàn đó, nói người kia nói hươu nói vượn, còn đánh nhau một trận, cuối cùng là công an tới khuyên, bảo bố vợ bồi thường hai ngàn tệ là xong việc.”

Tề Dực lập tức hỏi: “Ông có nhớ lúc ở bàn ăn có những người nào không, có quan hệ gì với bố vợ ông?”

“Cái này tôi cũng không biết.” Lưu Trung Toàn lắc đầu: “Nhưng mà tôi nhìn phản ứng của những người khác cùng bàn, việc này ở quê ông ấy hẳn là rất nhiều người biết?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,878
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Sau khi tiễn Lưu Trung Toàn đi, Tề Dực lại yêu cầu Tiểu Tần đưa nhóm người liên quan đến đây để dò hỏi chi tiết.

Đừng nhìn nhóm người này rất kiêu ngạo khi tụ ở bên nhau, nhưng không có đồng bạn thêm can đảm, ai cũng rất nhát gan. Chỉ mới nói vài câu bọn họ đã nói hết tất cả những gì mình biết ra.

Bây giờ anh đã có hiểu biết đầy đủ về Cao Hội Thành, cũng dán bảy cái nhãn lên trên người anh ta: Tự ti, tự phụ, bảo thủ, ham ăn lười làm, tính cách cực đoan, ích kỷ thiển cận, xúc động dễ giận, không quan tâm hậu quả.

Rất có thể lúc trước anh ta đã dùng thủ đoạn cưỡиɠ ɦϊếp, bạo lực chiếm hữu vợ của anh ta, ép vợ của anh ta không thể không chịu thiệt gả thấp cho anh ta ở thời đại đó.

Hơn nữa không chỉ có người nhà nói, vợ anh ta bị anh ta làm tức chết, anh ta có khuynh hướng bạo lực, chuyện bạo lực gia đình nhiều khi xảy ra.

Những tình huống đó và việc thi thể của anh ra bị trộm có liên hệ trực tiếp gì với việc bị cắt đứt bộ phận sinh dục? Lại có quan hệ gì với những gì Tề Dực gặp phải trong hai ngày nay?

Tề Dực nâng bút, vẽ một cái vòng lên chữ ‘hϊếp dâʍ’, nhìn về phía Tiểu Tần: “Có thể làm phiền cậu giúp tôi liên hệ với đồn công an địa phương hay không, giúp tôi xác minh tình huống về phương diện này?”

“Được, cứ để em lo.” Tiểu Tần tỏ vẻ rất vui lòng.

Trên dưới trong đội đều biết Tề Dực có phúc tướng*, phần lớn mọi người rất vui lòng giúp anh, dễ dàng kiếm công lao.

(*) Phúc tướng: Tướng may mắn

“Cậu vất vả rồi.” Tề Dực cúi đầu nhìn thời gian, nói: “Đã đến thời gian ăn cơm…… Cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi, tôi mời cậu, muốn ăn cái gì?”

Tiểu Tần sờ đầu, xấu hổ nói: “Không được không được, cảm ơn anh Dực, trưa nay em có hẹn với bạn gái rồi.”

“Vậy được rồi. Hôm nào lại nói. Cậu đi nhanh đi, đừng để cho người ta chờ lâu.”

Tiểu Tần đưa ghi chép vừa mới làm cho Tề Dực: “Vậy em đi trước, có yêu cầu gì thì gọi điện thoại cho em.”

Nhận lấy vở ghi chép, thấy không có vấn đề gì, Tề Dực nhắc nhở nói: “Đừng quên liên hệ với đồn công an địa phương.”

“Yên tâm.” Lòng bàn chân của Tiểu Tần giống như bôi dầu, rời đi nhanh như chớp.

Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tề Dực. Không biết có phải do tâm lý hay không, đột nhiên anh cảm thấy rất lạnh, Tề Dực nhanh chóng thu thập tư liệu rời khỏi văn phòng.

Các đồng sự khác đều đã đi ăn cơm, hành lang hẹp dài không có một bóng người. Tề Dực không tự giác bước nhanh chân hơn, xuyên qua hành lang dài, trở lại tầng một, cảm giác được hơi người mới thở phào nhẹ nhõm, dễ chịu không ít.

Nhà ăn nhỏ, Tề Dực lấy xong cơm bưng đi đến một góc bàn. Mặc dù nhà ăn toàn là đồng sự ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nhưng không có mấy người rất thân, anh không thói quen thân cận với người không thân.

Mệt mỏi mấy ngày này làm anh không ăn uống được gì, trong đầu Tề Dực chiếu lại quá trình dò hỏi vừa rồi, thong thả ung dung ngồi ăn cơm.

Người trong nhà ăn dần dần nhiều lên, phía đối diện anh cũng có người ngồi.

“Anh Dực, chỉ có một mình anh thôi hả, cùng nhau ăn đi.”

Tề Dực lễ phép gật đầu, vùi đầu đẩy nhanh tốc độ ăn cơm, hai ba ngụm đã ăn xong cơm trưa, đứng dậy trở về phòng của mình, mở máy tính ngồi phát ngốc.

Rõ ràng đang là giữa trưa, Tề Dực lại cảm thấy trong văn phòng càng ngày càng lạnh hơn.

Tề Dực nhìn thoáng qua điều hòa, xác định điều hòa đã đóng, lại cầm bình giữ ấm uống hai hớp trà đặc. Trà được pha sẵn từ buổi sáng, lúc này đã hơi lạnh, uống xong rồi nhưng vẫn không giảm bớt được loại cảm giác âm u lạnh lẽo như ung nhọt từ trong xương.

Vì vậy anh sợ hãi ư?

Sợ hãi chờ đợi một mình, thậm chí có khả năng sợ hãi thi thể.

Thân là pháp y, nếu sợ hãi thi thể, như vậy có nghĩa là kiếp sống nghề nghiệp đi đến cuối.

Nghĩ vậy, anh càng thêm bực bội bất an, giống như lồng ngực bị nghẹn một hơi. Anh không nhịn được đứng lên đi tới đi lui trong thi thể, giống như giải phẫu thi thể, tự mình phân tích.

Rốt cuộc mày đang sợ cái gì? Nhiều năm như vậy, mổ nhiều thi thể như vậy, ra vào hơn hơn trăm lần đủ lại hiện trường máu chảy đầm đìa, mày có sợ hãi cái gì chưa?

Ngay lập tức trong đầu anh xuất hiện hình ảnh hơn trăm người chết nằm trên bàn giải phẫu chờ anh động đao. Theo sự mở ra của bức tranh cuộn tròn, tâm tình của anh dần dần bình phục lại.

Cho nên không phải anh sợ hãi thi thể, mà là nguy hiểm, nguy hiểm quỷ dị không biết.

Cho dù người sau lưng điên cuồng, bọn họ cũng không có can đảm đi vào trong đội hành hung…… Đúng không?

Nghĩ đến kẻ trộm thi thể ngụy trang thành bộ dáng của anh nghênh ngang đi trộm thi thể, đi vào trong phòng nghỉ của anh mặc vào quần áo mùa thu, Tề Dực lại mất tự tin, nhưng ngay sau đó lại dùng sức lắc đầu.

Nhiều lắm bọn họ cũng chỉ dám trộm cắp, không dám thật sự làm gì anh.

Nhưng nếu người kia đâm một dao vào cổ anh nhân lúc anh đang ngủ, có khó không? Có phát ra động tĩnh rất lớn không?

Anh lại nhát gan, sau này nếu không cần thiết, cố gắng không nghỉ ngơi trong phòng trực, cho dù muốn ngủ cũng phải làm “biện pháp chống trộm” tốt.

Trốn tránh không phải tính cách của anh, anh cần phải nhanh chóng bắt được người kia. Rốt cuộc là ai đang nhằm vào anh? Có thể làm ra chuyện cổ quái như vậy, năng lực của tên này không nhỏ, anh đắc tội với một kỳ nhân như vậy từ khi nào?

Anh cẩn thận nhớ lại những vụ án mà anh đã giải quyết từ khi vào ngành cảnh sát, phần lớn là những gây án thuộc về tình cảm mãnh liệt, đừng nói tội phạm chỉ số thông minh cao, thậm chí có vài vụ gϊếŧ người có kế hoạch, anh vẫn còn rất ấn tượng.

Trong số đó tuyệt đối không có ai có thủ pháp quỷ dị như vậy, đến bây giờ anh vẫn không nghĩ ra được đối phương làm như thế nào, thậm chí anh còn không thể hiểu được người đó ngụy trang thành bộ dáng của anh đi vào trong đội bằng cách nào.

Loại đồ vật như mặt nạ da người thật sự tồn tại, nhưng không làm được giống như đúc như vậy, biểu tình phong phú không có sơ hở, phần lớn ngụy trang liếc mắt một cái có thể nhìn thấu.

Đang nghĩ ngợi, Tề Dực rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy cả người rét run.

“Cmn, chuyên gì vậy? Tại sao lại lạnh như vậy?”

Cảm giác của cơ thể mạnh mẽ nói cho Tề Dực, đây tuyệt đối không phải ảo giác, mà là nhiệt độ đột ngột giảm xuống.

Anh quay đầu nhìn về nhiệt kế và ẩm kế trên bàn làm việc, đột nhiên đồng tử giãn ra.

Nhiệt độ 13.2℃, độ ẩm 88%.

Nếu Tề Dực nhớ không lầm, lúc nãy nhiệt độ phòng là 24.6℃.

Tề Dực dựng thẳng lông tơ, cả người nổi da gà, trong lòng càng thêm sởn tóc gáy, ngay cả ngón tay cũng có chút tê dại.

Anh không ở trong văn phòng nổi nữa.

Cắn răng thu thập tư liệu hồ sơ ôm vào trong lòng ngực, gỡ xuống giấy chứng nhận và USB treo trên máy tính. Anh gần như chạy trốn ra khỏi văn phòng, đóng cửa khóa trái, xuyên qua hành lang hẹp dài, đi lên trên theo thang tầng một.

Anh giơ tay ra, lập tức gọi điện thoại cho hậu cần, bên kia tỏ vẻ không thể hiểu được, xác nhận một lúc với Tề Dực, nói lập tức sắp xếp người xuống nhìn.

Tề Dực bước nhanh chân trả lại hồ sơ vụ án, đứng ở trong đám người ở đại sảnh tầng một.

Không chờ đến anh em bên hậu cần, Tề Dực lại chờ đến Khương Hiểu Du, cô đứng từ đằng xa phát hiện ra Tề Dực, bước nhanh chân đi lên trước hỏi: “Anh Dực, đồ vật anh muốn em đã chuẩn bị xong, nhưng file hơi lớn, anh xem qua rồi em copy cho anh.”

Tề Dực tháo USB xuống đưa cho cô: “Bây giờ tôi có chút viện, cô có thể giúp tôi kiểm tra số liệu trong này không? Muộn chút tôi đến lấy.”

“Được.” Tiếp nhận USB, Khương Hiểu Du ấn nút “↑” của thang máy, nói: “Vậy em đi trước.”

Nhìn cô ấy đi vào thang máy, Tề Dực lại đợi mấy phút, anh em được bên hậu cần phái đên chạy chậm từ ngoài cửa lớn lại đây, giải thích nói: “Hai cameras trong viện hỏng rồi, đang sửa gấp, chậm trễ đến tận bây giờ thật sự xấu hổ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,878
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


“Không có gì, là công việc cả thôi.” Tề Dực khách sáo đáp, sau đó nhặt ra được từ khóa quan trọng: “Khoan đã… Camera hỏng à? Chuyện từ lúc nào vậy?”

Anh chàng nói: “Phát hiện hỏng từ tối qua, đường truyền tín hiệu bị trục trặc, độ trễ quá cao, tôi phải thay dây cáp, bận tới tận trưa, vừa mới rảnh được một chút.”

Tề Dực gặng hỏi: “Chỉ có hai camera có vấn đề thôi sao? Những cái khác vẫn hoạt động tốt à?”

“Chuyện đó thì tôi không rõ, tôi chỉ được báo sửa hai chiếc này thôi.” Anh chàng nói: “Vẫn còn chưa sửa xong, nghe bảo vị trí của hai chiếc này nằm ở góc nên không cần quá vội vã, xử lý xong vấn đề của anh trước đã… Điều hòa không khí của văn phòng của anh bị hỏng, liên tục làm lạnh à?”

“Điều hoà không khí đang tắt.” Tề Dực nói: “Hơn nữa cho dù là điều hòa không khí liên tục làm lạnh thì cũng không có nhiều khả năng chỉ chốc lát đã giảm thẳng 10 độ được. Chính xác vấn đề là gì thì tôi cũng không rõ, phiền anh xem thử xem sao.”

Anh chàng nghe vậy rất lấy làm khó hiểu: “Đi nào, qua xem thử trước đã.”

Trong lúc nói chuyện đôi câu, hai người đã tới trước cửa phòng làm việc của Tề Dực.

Mở cửa ra, hơi lạnh lập tức ùa ra ngoài phòng làm hai người họ rùng mình, anh chàng lạnh run lên: “Phòng làm việc của anh lạnh lạ lùng quá.”

“Giờ là đỡ rồi đấy, nãy lạnh hơn bây giờ nhiều.”

Anh chàng đi vào văn phòng, quan sát xung quanh, kiểm tra sơ lược một hồi, tìm điều khiển từ xa bật nguồn điều hòa không khí lên.

Điều hoà không khí khởi động kêu tích một tiếng, trên màn hình hiển thị điều hòa đang ở chế độ sưởi, 26℃.

“Lần gần nhất anh sử dụng điều hòa không khí là vào mùa đông à?”

“Ừm, không biết hơi lạnh từ đâu ra.”

Anh chàng tắt điều hoà không khí: “Bó tay rồi, trừ khi có thiết bị đo nhiệt bức xạ, có thể đo ra được đâu là nơi có nhiệt độ thấp nhất trong phòng thì may ra mới biết nguồn lạnh bắt nguồn từ đâu.”

Anh ta lại xem sơ qua căn phòng thêm một lượt rồi nói tiếp: “Phòng làm việc này của anh… ngay đến một cái cửa sổ cũng không có, hơi lạnh chắc chắn chỉ có hai nguồn có thể vào phòng, nếu không phải là điều hòa không khí, vậy xem ra là quạt thông gió rồi. Thế nhưng, vậy cũng không đúng, quạt gió đâu có tính năng làm lạnh đâu nhỉ?”

Được anh chàng nhắc nhở một câu như vậy, Tề Dực lập tức nghĩ ngay ra, anh đi tới dưới ô quạt thông gió, ngẩng đầu nhìn lên: “Liệu có khả năng là do quạt thông gió hút được hơi lạnh nên mang hơi lạnh đó vào phòng làm việc của tôi không?”

“Vấn đề là lấy lấy lượng không khí lạnh lớn như vậy ở đâu ra chứ?”

“Nói cách khác, bỏ qua chuyện lấy không khí lạnh ở đâu thì điều này là có khả năng?”

Tề Dực cảm giác đã tìm ra được hướng đi, trong lòng yên tâm hơn một chút.

“Miễn cưỡng cũng có thể nói là có khả năng này… Có cần tôi kiểm tra giúp anh không?”

Anh chàng kéo ghế tới, giẫm lên ghế, tháo tấm chắn của ô quạt thông gió ra, bật đèn pin soi vào trong xem, sau đó thốt lên ngạc nhiên: “Ồ? Nó… đúng như anh nói này?”

“Sao rồi?”

Anh chàng cúi đầu, nói với Tề Dực: “Quạt thông gió ngừng chạy rồi, không rõ là do bị cháy hay là do mất điện nhưng trên cánh quạt có bám rất nhiều vụn băng, giống như một lớp sương giá vậy.”

“Sương à?” Tề Dực cảm thấy đầu óc của anh có tới mười vạn câu hỏi vì sao, mà tất cả đều không có câu trả lời: “Vậy nghĩa là có một luồng không khí cực kỳ ướt lạnh đã thổi qua chỗ cánh quạt phải không?”

Anh chàng xuống khỏi ghế: “Đúng, hơn nữa theo lời anh miêu tả thì nhiệt độ của luồng không khí lạnh này chắc chắn phải dưới 0. Chuyện này tôi không giải quyết được, phải mời ai đó chuyên nghiệp hơn điều tra tình hình bên trong ống thông gió.”

“Anh không giải quyết được à?” Tề Dực hỏi: “Tôi cảm giác anh rất chuyên nghiệp, biết rất nhiều.”

Anh rất ít khi khen ai, có thể thấy anh chàng sửa chữa này quả thực đáng tin cậy.

“Tôi chỉ biết nhiều thứ thôi, nhưng chuyện này vượt quá khả năng của tôi.” Anh chàng nói: “Chưa biết chừng là hệ thống thông khí xảy ra vấn đề gì rồi, chuyện này tiềm ẩn mối nguy hiểm khá cao, tôi đề nghị báo cáo lên cấp trên để tìm người điều tra cho rõ.”

Vẻ mặt của Tề Dực cũng trở nên nghiêm túc, anh gật đầu chắc nịch.

Anh chàng này nói đúng, hệ thống thông khí xảy ra vấn đề quả thực là chuyện không thể coi nhẹ, hôm nay hơi lạnh có thể thổi vào phòng làm việc của anh làm nhiệt độ trong phòng đột ngột hạ xuống, một ngày nào đó hơi độc cũng có thể thổi vào phòng gϊếŧ sạch cả phòng pháp y.

“Vậy cứ thế nhé, tôi đi kiểm tra dây cáp tiếp đây.”

“Được, để tôi tiễn anh.”

Văn phòng rất nguy hiểm, Tề Dực không muốn ở lại đây.

Đi một hồi, Tề Dực bỗng nhớ tới chuyện anh chàng này ban nãy nói camera có vấn đề: “Đúng rồi, hai chiếc camera bị trục trặc đó nằm ở đâu? Có phải là ở chỗ máy thông gió không?”

“Sao anh biết?” Anh chàng sững sờ, sau đó nhanh chóng hiểu ra: “Khoan đã… Thế này thì trùng hợp quá, nếu vậy thì hơi lạnh trong văn phòng của anh là do ai đó giở trò phải không?”

Phía đằng sau tòa nhà của chi đội trinh sát hình sự có một mái hiên trú mưa màu xanh dương, bên dưới mái hiên có hai chiếc máy thông gió.

Hai chiếc máy thông gió này rõ ràng đã được dùng nhiều năm, lớp sơn trắng đã bị tróc ra khá nhiều, lộ ra vết gỉ kim loại loang lổ, bám một tầng bụi dày.

Chỗ gần ô lấy gió có những dấu vết chồng chéo lộn xộn.

Tề Dực tái mặt, gần đây có người đã động tới chỗ này!

Anh chàng kia bước vội mấy bước, cúi đầu quan sát vết tích trên đó: “Ôi trời! Thế này là sao?!”

Tề Dực chụp mấy chục tấm ảnh từ rất nhiều góc độ rồi nhìn chằm chằm những dấu vết này một hồi lâu, mô phỏng thử trong đầu nhiều lần: “Có người dùng công cụ dạng như tua vít hay cây nạy lốp để cạy mở đầu ống thông gió.”

“Kẻ đó cạy mở đầu ống thông gió để làm gì? Hơn nữa cạy xong còn lắp trở lại, vì sao phải mất công làm như vậy?”

Tề Dực đau đầu: “Có lẽ là có liên quan tới chuyện văn phòng của tôi bỗng nhiên bị lạnh.”

“Khó có khả năng đấy lắm.” Anh chàng đưa ra cái nhìn của mình: “Đây là ống thông gió tổng, nếu kẻ đó giở trò gì đó ở đây thì hơn một nửa tầng hầm đều sẽ bị lạnh, muốn làm lạnh chính xác mỗi mình văn phòng của anh thì phải giở trò ở cả hệ thống phân luồng không khí nữa.”

Về lý thì đúng là như vậy.

“Chẳng lẽ kẻ này định bắt chước đặc công trong phim bò vào trong ống thông gió hay sao? Chuyện này cũng rất khó có khả năng, mặc dù đường kính của ống thông gió không nhỏ nhưng cũng chỉ to khoảng bằng eo của tôi mà thôi, không thể nào chui vào được.”

“Có lẽ vậy.” Tề Dực đáp quấy quá cho qua, trong lòng thầm nghĩ đến bóng quỷ lông đen tối qua anh nhìn thấy.

Nếu là nó thì chắc là có thể chui vào dễ dàng, thuận lợi bò tới tận ống thông gió nhánh cấp không khi cho văn phòng của anh.

Nhưng nó rốt cuộc là thứ quái quỷ gì? Và làm thế nào để làm nhiệt độ trong văn phòng của anh đột ngột giảm xuống?

Muốn một căn phòng nhỏ rộng mười mấy mét vuông giảm chục độ trong nháy mắt chẳng những cần phải giảm lượng nhiệt lượng rất lớn mà còn phải có hiệu suất thông khí tương đối lớn mới được; nếu không, chỉ dựa vào không khí truyền nhiệt một cách tự nhiên thì nhiệt độ trong phòng chỉ có thể giảm xuống dần từng chút một.

Chỉ dựa vào hiệu suất của máy thông gió thì không thể nào làm được chuyện này, điều làm Tề Dực thấy khó hiểu hơn nữa là, tất cả những chuyện này xảy ra hết sức âm thầm, anh không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, hay cảm nhận được không khí lưu động một cách rõ ràng.

Với hiểu biết không hề ít ỏi về vật lý của Tề Dực thì anh hoàn toàn không nghĩ ra được lời giải thích nào đáng tin.

“Nhưng ít ra có thể chứng minh, tất cả những chuyện này là do con người tạo ra, không phải do những thứ siêu nhiên như ma quỷ.” Tề Dực tiếp tục nhìn đầu ống thông gió, ánh mắt như thể muốn ăn thịt người.

Chỉ cần nó tuân thủ quy tắc thì anh có thể nghĩ cách bắt được nó.

Anh chàng thấy Tề Dực im lặng một lúc lâu không nói năng gì, đang định hỏi có phải anh phát hiện ra điều gì rồi không thì thấy vẻ mặt Tề Dực dần trở nên dị thường, anh ta chợt thấy hơi sợ hãi.

Anh ta lặng lẽ lùi lại mấy bước, nuốt nước bọt hỏi Tề Dực: “Có phải người anh em phát hiện ra điều gì rồi không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,878
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


"Hửm? Không có gì." Tề Dực khôi phục tinh thần, lập tức thu hồi vẻ mặt biếи ŧɦái, nói: "Vượt qua phạm vi năng lực điều tra của chúng ta rồi, báo cáo tình huống lên trên, xin đội kỹ thuật chi viện."

Anh chàng nghi ngờ nhìn Tề Dực, lùi về sau một bước, nói: "Tôi đã gọi điện thoại cho cấp trên rồi, cậu có thể báo cáo tỉ mỉ tình huống lên bên trên. Ừm, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi tiếp tục đi sửa cáp quang."

"Khoan đã," Tề Dực gọi cậu ta lại: "Buổi trưa cậu sửa cáp quang ở đây, có thấy chuyện gì lạ không?"

Anh chàng lại lùi về phía sau một bước, lắc đầu: "Không có, hơn nữa đa số thời gian tôi không ở ngoài này, tôi ở bên trong hệ thống dây điện."

"Được, cậu đi đi."

Anh chàng lập tức cầm túi chạy đi.

Tề Dực mới vừa vòng lại cửa chính, liền nhìn thấy lão Trì vừa xuống xe đi về phía này, lên tiếng gọi: "Lão Trì, thế nào? Xong rồi?"

Lão Trì ôm lấy bả vai Tề Dực, đi vào bên trong cùng anh: "Xong rồi, rất thuận lợi, anh ta đồng ý giúp chúng ta thu thập tin tức."

Anh ta ôm bả vai Tề Dực, cùng anh đi vào nói: "Bạn của cậu đúng là rất có năng lực, tôi mới chỉ tiết lộ một chút tin tức ngoài lề, anh ta đã đoán được không ít chuyện."

Tề Dực theo bản năng muốn đánh rơi tay anh ta, do dự một lát cuối cùng nhịn xuống.

Lão Trì tiếp tục nói: "Nhưng anh ta cũng nói, cho dù chúng ta có may mắn đoán trúng, chuyện này nhất định rất bí ẩn, rất khó điều tra, nếu năm đó không lộ ra dấu vết.

Thậm chí người bị hại còn chưa báo cảnh sát, ngoại trừ huyệŧ thì không còn dấu vết nào khác, hơn nữa thời gian cũng đã qua lâu rồi, muốn tìm ra manh mối khác rất khó, con đường đột phá khả năng cao vẫn còn ở trên mạng, có khả năng người bị hại lên án việc này ở trên mạng."

Tề Dực im lặng nghe xong, mới nói: "Đúng là không tìm thấy hồ sơ báo án của người bị hại, có lẽ xuất phát từ một chuyện gì đó mà cô ấy lựa chọn giấu giếm, cũng có thể là do chúng ta đoán sai, huyệŧ của cô ấy bị tổn thương vì nguyên nhân khác, không phải vì bị người ta làm nhục."

"Vậy mới nói, sợ rằng bạn của cậu cũng không điều tra được cái gì," Lão Trì nói: "Hay là quay lại tìm Hiểu Du lần nữa? Nếu nói rõ ràng thì chắc là cô ấy sẽ đồng ý."

"Vấn đề bây giờ không phải là cô ấy có đồng ý hay không, loại chuyện phi pháp kéo người ta xuống nước này không đáng tin lắm."

"Cậu nói cái gì," Lão Trì không thoải mái: "Vậy là cậu kéo tôi xuống nước à?"

Tề Dực cũng không ngẩng đầu lên, "Không phải là anh tự tìm tới đây sao?"

Lão Trì nghẹn lại, tôi fuck.

Sau đó anh ta mới phải ứng, hai người cứ thế đi lên tầng hai, không khỏi hỏi: "Đi đâu vậy? Không phải tới văn phòng của cậu à?"

"Đi tìm Hiểu Du sao chép dữ liệu." Tề Dực nói: "Nhân tiện hỏi cô ấy kết quả của video giám sát……. Đúng rồi, tối qua hai cái cameras ở sân sau chi đội có vấn đề, việc này anh biết không?"

"Biết," Lão Trì gật đầu: "Lúc ấy chi đội trưởng Vương bảo tôi đi xem, phát hiện cameras không có chuyện gì, là đường truyền internet có vấn đề."

"Đã biết thì sao anh không nói với tôi?"

Lão Trì không thể hiểu được: "Sao tôi lại phải nói với cậu?"

Tề Dực dừng lại, đánh rơi tay anh ta: "Fuck, tôi vẫn luôn nghi ngờ cameras đội chúng ta có vấn đề, còn nhờ Hiểu Du kiểm tra mấy lần, việc này anh không biết hả?"

"Hở……" Lão Trì chột dạ, đôi mắt chuyển động lung tung.

"Quên đi, quên đi." Tề Dực mất bình tĩnh, lười nói chuyện với anh ta, đi về phía trước.

Lão Trì nhanh chóng đuổi theo hỏi: "Cậu cảm thấy cameras xảy ra vấn đề có liên quan đến chuyện phát sinh trong hai ngày qua?"

Tề Dực nói: "Có quan hệ hay không bây giờ còn chưa xác định được, nhưng nhất định có quan hệ với một chuyện kỳ lạ."

Lão Trì vội hỏi: "Chuyện gì?"

"Lát nữa lại nói." Tề Dực lắc đầu, bọn họ đã đến nơi cần đến rồi, sau khi Tề Dực gõ cửa thì trực tiếp đi vào luôn.

Khương Hiểu Du không có văn phòng của mình, bốn người cùng ở trong phòng làm việc, Khương Hiểu Du ở vị trí cuối cùng.

"Anh Dực, anh tới rồi," Khương Hiểu Du đưa USB cho anh, nói: "Dữ liệu về Cao Hội Thành đều ở bên trong, vụ án nhảy lầu thì muộn hơn một chút, trước khi tan làm sẽ đưa cho anh?"

Tề Dực cầm USB nói cảm ơn, hỏi: "Video giám sát xảy ra vấn đề gì sao?"

Vẻ mặt Khương Hiểu Du lập tức trở nên nghiêm túc: "Đúng thật là xảy ra chút vấn đề."

"Ồ?"

"Anh có biết hai cái cameras ở sân sau có tốc độ lùi mạng cao không?"

"Nghe Tôn Công nói rồi."

Khương Hiểu Du ừ một tiếng, tiếp tục nói: "Buổi trưa, Tôn Công dùng sợi quang kết nối tạm thời hai màn hình giám sát với hệ thống mạng nội bộ, để sửa đồng hồ internet và tốc độ lùi, em phát hiện, mỗi camera trong đội chúng ta đều chậm lại năm giây."

Lão Trì vội hỏi: "Thống nhất chậm lại? Đây là xảy ra chuyện gì? Có ý gì?"

Anh ta có hiểu một chút, chỉ là không hiểu được nhiều lắm, nhạy bén cảm thấy có điều không đúng, nhưng lại không nói được không đúng chỗ nào.

"Chuyện xảy ra bây giờ vẫn còn khó nói, có thể là thời gian hệ thống có vấn đề, cũng không loại trừ khả năng có người ác ý điều chỉnh."

Nói đến đây, vài người cảm thấy sống lưng lạnh toát.

"Nếu là vế sau, có nghĩa là có người sẽ xem được năm giây kia trước chúng ta, đối với người có kỹ thuật tốt, hoàn toàn có thể xóa hình ảnh có vấn đề trước, lặp lại hình ảnh đã quay trước đó."

Tề Dực hỏi: "Nói cách khác, những hình ảnh có ai đó gõ cửa phòng khám nghiệm tử thi, hoặc là vào phòng nghỉ của tôi, hoàn toàn có thể xóa bỏ mà không bị phát hiện, phải không?"

Khương Hiểu Du trả lời: "Đúng vậy, hơn nữa nhiệm vụ của đội giám sát rất nhẹ nhàng, thậm chí chúng ta còn không có giám sát viên chuyên trách, cho nên rất khó để phát hiện vấn đề, xong việc bọn họ còn có phần lớn thời gian xử lý sạch sẽ hình ảnh hơn."

"Đương nhiên, đây chỉ là khả năng tồi tệ nhất, thậm chí còn có thể là một thuyết âm mưu.

Hệ thống chúng ta sử dụng là mạng nội bộ, không tồn tại khả năng bị tấn công từ bên ngoài, em cũng đã kiểm tra các máy tính trong đội, không phát hiện vấn đề gì, lý trí của em càng nghiêng về khả năng lỗi hệ thống hơn, nhưng trực giác thì……"

Lão Trì không hài lòng với đáp án này, hỏi: "Không thể dựa vào trực giác để phá án, có thể nói chính xác hơn được không?"

"Tạm thời không thể, cho em thêm chút thời gian. Em cảm thấy dữ liệu mà số video mà anh Dực đã yêu cầu em kiểm tra không đúng lắm, đây không chỉ đơn giản là vấn đề lùi thời gian, em sẽ xác nhận lại."

Khương Hiểu Du không có gì để chê về phương diện kỹ thuật, lão Trì cũng không rõ, quay đầu nhìn về phía Tề Dực: "Vậy lão Tề này, cậu cảm thấy thế nào?"

Tề Dực cũng cảm thấy như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy hung thủ cải trang thành mình đi trộm xác, cũng cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng trước tiên chưa thể nói.

"Sao cô không thử lấy video này làm bước đột phá? Chính là đoạn hàng giả ngẩng đầu nhìn camera."

Khương Hiểu Du đồng ý: "Được, có thời gian em sẽ xem qua một chút."

"Không vội, gần đây tôi hơi bận, cứ thong thả đi. Nếu không còn việc gì khác, tôi đi trước đây."

"Được, trước khi tan làm em sẽ gửi cho anh dữ liệu vụ án nhảy lầu."

"Cảm ơn."

Khi hai người ra khỏi văn phòng, lão Trì cảm thấy sau gáy tê dại, giống như một cái lưới lớn trùng xuống, bọn họ đã là người trong cuộc rồi, nhưng đến đối thủ của mình là ai bọn họ cũng không biết.

Lão Trì thấp giọng hỏi: "Cậu có cảm thấy là……. Có người đang khiêu khích chúng ta?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,878
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


Tề Dực thò tay vào túi theo bản năng, bắt đầu từ tối ngày hôm qua, anh luôn cầm một chiếc tua vít theo bên người.

Nói cho chính xác hơn, thì người này đang gây hấn với anh.

Hễ mà căng thẳng, động tác của Tề Dực sẽ tăng nhanh, bây giờ bước chân anh cũng nhanh hơn thấy rõ. Lão Trì tăng tốc đuổi theo, Tề Dực chuyển đề tài sang chuyện khác: "Không phải mới vừa nãy anh hỏi hai cái camera bị trục trặc kia có liên quan tới chuyện kỳ lạ gì hay sao? Chỉ một tiếng trước thôi, tôi đã được trải nghiệm một lần nhiệt độ hạ thấp cực hạn."

Lão Trì ngơ ngác: "Nhiệt độ hạ thấp cực hạn là cái quái gì? Chuyện gì đã xảy ra?"

Tề Dực kể lại mọi chuyện cho anh ta nghe, đến khi nói xong, bọn họ đã quay trở lại phòng làm việc.

Khí lạnh còn chưa có tan hết, nhiệt độ bên trong phòng chỉ vừa mới tăng lên lại tới tầm hai mươi độ, còn độ ẩm thì cao cực kỳ, không chỉ là bên ngoài da thấy lạnh, mà giữa các đầu khớp xương cũng đều có luồng hơi lạnh bốc lên tỏa ra ngoài, khiến cho lão Trì đích thân cảm thụ được cái cảm giác như mình đang đứng ở cõi âm ty.

"Tɦασ má ở đây cũng lạnh quá rồi đấy." Lão Trì xoa xoa cẳng tay: "Lúc nãy nhiệt độ trong phòng giảm xuống tận mười ba độ chỉ trong nháy mắt hả? Nghe phóng đại dữ vậy, chắc không phải là cậu thật sự bị trúng tà rồi đấy chứ?"

Tề Dực đứng ở phía dưới khung cửa thông gió ngẩng đầu lên nhìn: "Rất rõ ràng là có người đang giả thần giả quỷ, trúng tà gì ở đây?"

Lão Trì đảo khách thành chủ*, ngồi phịch lên trên chiếc ghế của Tề Dực.

(*) Đang là khách mà cư xử như thể là chủ nhà

"Vậy thì kẻ đó muốn làm gì? Muốn làm tan rã phòng tuyến tâm lý của cậu từng chút một ấy hả? Rồi sau đó thì sao?"

Tề Dực mím môi lại, từ lúc cái tên hàng giả kia xuất hiện đến bây giờ, có lẽ đúng là như thế.

Thật ra thì loại suy nghĩ này đã quanh quẩn ở trong lòng anh rất lâu rồi, chỉ là mỗi lần nghĩ đến chuyện đó sẽ khiến cho anh cảm thấy không rét mà run.

Mục đích của bọn họ sẽ không bao giờ đơn giản như vậy, nhưng mà dựa theo những gì đã xảy ra trước mắt mà nói, bọn họ đã thành công.

Thấy Tề Dực không nói lời nào, lão Trì bật cười ha hả, tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy kẻ đứng sau lưng mấy chuyện này có thù oán rất lớn đối với cậu, hơn nữa bản lĩnh không vừa đâu, cậu thật sự không có đối tượng hoài nghi nào hả?"

"Không có." Tề Dực lắc đầu.

"Hay là cậu đi xin bùa hộ mệnh đi?"

Ngón tay Tề Dực lúc có lúc không xoa xoa vào chiếc tua vít, đầu óc đang hoạt động với tốc độ cao, nhưng ngoài miệng thì trêu đùa lại với vẻ không thèm để ý chút nào: "Có cần mời thêm một bà đồng tới để làm lễ trừ tà luôn không?"

U u u...

Tề Dực mới có nói được một nửa, bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn vào khung cửa thông gió, đột nhiên anh trợn to hai mắt, nắm thật chặt lấy chiếc tua vít đang cầm trên tay: "Âm thanh gì thế?"

Lão Trì bị Tề Dực dọa cho giật mình, cũng ngẩng đầu lên theo, nhìn chằm chằm vào tấm chắn cửa.

Hai người im phăng phắc nhìn lên đó một hồi lâu, nhưng mà không nghe thấy tiếng động gì hết.

Lão Trì dần dần mất kiên nhẫn, quay đầu sang nhìn Tề Dực: "Không có chút xíu âm thanh nào luôn ấy, có phải cậu nghe lầm rồi hay không?"

"Không đâu." Tề Dực không nhúc nhích mà vẫn nhìn chằm chằm vào tấm chắn cửa: "Đúng là có một chuỗi âm thanh rất là kỳ quái, giống như là... tiếng gió thổi xuyên qua hành lang?"

"Tiếng gió thì có gì kỳ quái đâu?" Lão Trì hoàn toàn thả lỏng tinh thần: "Cậu đừng có thần hồn nát thần tính như vậy nữa, tôi cũng sắp bị cậu làm cho rối loạn thần kinh* luôn đây này."

(*) Neurosis: Chứng rối loạn thần kinh là một thuật ngữ y học dùng cho trạng thái thần kinh kém hoặc bất thường kèm theo ảo tưởng hoặc ảo giác. Ảo tưởng là tình trạng nhận thức sai lệch về những việc đang diễn ra xung quanh, còn ảo giác là nhìn thấy hoặc nghe thấy sự vật hay sự việc không tồn tại.

Tề Dực vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: "Tôi đi làm đã lâu rồi, mà trước giờ chưa từng nghe thấy trong đường ống có tiếng gió rõ ràng như vậy, dù cho có là giữa trời gió lớn thì cũng chưa từng nghe thấy bao giờ."

Lão Trì không cho là đúng: "Không phải cậu nói là có thể có thứ gì đó đã lọt vào đường ống hay sao? Có thể cấu tạo bên trong đã bị hỏng, hoặc là có thêm một số thứ gì đó chẳng hạn? Với cả, nắp đậy lỗ thông gió cũng đã bị tháo xuống rồi, nên khả năng cản gió chắc chắn sẽ kém hơn lúc trước nhiều, trong đường ống phát ra tiếng ồn cũng có thể hiểu được mà."

Anh ta giải thích như thế quả thật nghe cũng khá là hợp lý, Tề Dực không nói thêm gì nữa.

Có điều, thật sự là như vậy hay sao?

"Chuyện kiểm tra sửa chữa đã báo lên trên rồi, chỉ cần đợi bên trên phái người tới kiểm tra là xong, đừng để ý nhiều như vậy. Nếu như cậu cảm thấy không thể ở chỗ này được nữa, thì tới phòng làm việc của tôi ngồi cũng được."

"Thế thì thôi đi." Tề Dực không hề nghĩ ngợi đã lên tiếng từ chối, lão Trì cũng không có phòng làm việc của riêng mình, phòng làm việc đó là của hai người cùng dùng chung, Tề Dực lại không thân với người kia, qua đó ngồi thấy không được tự nhiên cho lắm.

Thế nên bình thường đều là lão Trì đến tìm Tề Dực, Tề Dực hiếm khi mà đi tìm lão Trì, nếu có tới tìm thì cũng sẽ không ở lại lâu.

Lão Trì hiểu rõ tính nết của Tề Dực, nên cũng không có ép buộc: "Được thôi, tiếp theo phải làm gì đây?"

"Đúng hai giờ đi tới phòng thí nghiệm lấy báo cáo xét nghiệm chất độc, để xem thử xem quạ đen có phải chết do trúng độc hay không. À đúng rồi, không phải anh nói là có quen biết nghiên cứu viên của trung tâm giám định vật chứng hay sao, đã giúp tôi đưa lông chim qua đo chưa thế?"

"Tất nhiên là đưa rồi." Lão Trì nói: "Chắc giờ này cậu ta còn đang nghỉ trưa, để trễ xíu tôi gọi điện thoại qua hỏi thử, xem đã có kết quả hay chưa."

Tề Dực gật đầu nói “Được”.

Lão Trì chỉ chỉ vào chiếc ghế sofa ở bên cạnh: "Ý của tôi là, không ngủ trưa hả?"

Tề Dực nghĩ tới cảnh hai tên đàn ông nằm trên ghế sofa dựa vào nhau mà ngủ liền cảm thấy mắc ói: "Từ chối tiếp đồ xấu xí".

Lão Trì nổi giận: "Cút con mẹ cậu đi!"

"Anh cứ ngủ đi, tôi tới phòng giữ lạnh xem thử."

"Không phải chứ, liều mạng thế?" Lão Trì không thể nào hiểu được: "Không có chút manh mối then chốt nào, dù cho cậu có nhìn tới mức nở hoa thì cũng có thể làm gì được đâu?"

"Ít nhất có thể hoàn toàn loại bỏ hiềm nghi là tôi gây án, không đến nỗi trở nên bị động như vậy."

"Cậu phát hiện ra gì rồi hả?"

"Không có, chỉ là muốn tìm kiếm xem có sơ hở nào không thôi" Tề Dực nói: "Chẳng hạn như phòng giữ lạnh được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ để sót lại dấu vân tay và vết chân của tôi, chuyện này thật là kỳ quái. Nếu như có thể chứng minh dấu vân tay không phải do tôi để lại, mà là lợi dụng mấy thứ như băng keo trong suốt hoặc màng silicon có sẵn dấu vân tay để lưu lại dấu vết, như vậy có thể tiến thêm một bước trong việc chứng minh tôi đã bị vu oan."

Lão Trì từ trên ghế ngồi bật dậy: "Làm, lập tức làm liền! Nên làm như thế nào?"

"Anh không làm được đâu."

"À. Thế thì tôi đi chợp mắt xíu đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."

“Ừ” một tiếng xong, Tề Dực không để ý tới anh ta nữa, một mình đi tới phòng giữ lạnh.

Trong mắt anh thì phòng giữ lạnh khó mà tránh khỏi cũng bị bao trùm bởi một lớp màu sắc u ám, nhưng cũng may là anh đã quá quen thuộc đối với nơi này rồi, Tề Dực chẳng mấy chốc đã tìm về lại được cảm giác nắm giữ cuộc sống trong lòng bàn tay, cảm giác sợ hãi rất dễ dàng đã bị đè xuống.

Sau khi thi thể của Cao Hội Thành trở lại đã được đổi ngăn chứa xác, cái ngăn chứa ban đầu cũng hoàn toàn không có ai chạm vào, ba cái dấu vân tay kia vẫn nằm y nguyên ở mặt ngoài của ngăn chứa, thuận lợi cho Tề Dực điều tra.

Anh nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, bật đèn pin có màu lên, tìm tới góc độ có thể chiếu sáng tốt nhất, sau khi cầm công cụ cố định đèn pin lại cho thật tốt, mới ngồi xổm xuống quan sát thật kỹ dấu vân tay, muốn tìm cho ra sơ hở của mấy cái dấu vân tay này.

Việc này nói thì nghe dễ lắm, nhưng Tề Dực cũng không có hy vọng quá lớn, chỉ là ôm tâm lý may mắn mà thôi.

Dĩ nhiên là, nói đúng ra thì không phải là không có sơ hở—— Về cơ bản, lúc nhân viên pháp y mở quan tài hoặc ngăn chứa xác thì toàn bộ quá trình đều có mang bao tay, theo lý thuyết mà nói thì không thể nào lưu lại dấu vân tay được, cộng thêm chứng cứ ngoại phạm của bản thân Tề Dực nữa, về mặt logic đã có thể nhận định rằng ba dấu vân tay này đơn thuần là thứ dùng để vu oan.

Chỉ có điều phá án không thể chỉ nhìn vào suy luận logic, Tề Dực càng hy vọng có thể tìm được bằng chứng, thế nên anh kiểm tra cực kỳ nghiêm túc, mãi đến khi chân đã tê rần mới đứng lên nghỉ ngơi một lúc, sau khi nghỉ ngơi xong lại ngồi chồm hổm xuống tiếp tục nhìn chằm chằm vào đó.

Anh quá mức nhập tâm, nên không hề hay biết rằng, khi anh đang tập trung tinh thần, có một ngăn chứa xác phía trên đỉnh đầu lặng yên không tiếng động mở ra.

Ngăn chứa xác giống như một cỗ quan tài nhỏ, trượt ra gần khoảng nửa mét mới dừng lại, treo ở trên đỉnh đầu của Tề Dực.

Chỉ chốc lát chân Tề Dực lại do ngồi xổm quá lâu mà tê mỏi, anh đứng dậy thêm lần nữa, sau đó...

Cốp!

Theo sau đó là một tiếng vang thật lớn, Tề Dực trong nháy mắt ôm đầu ngồi xổm xuống đất, mặt mày đều trở nên nhăn nhó, nước mắt không bị khống chế tụ đầy nơi vành mắt.

Anh sờ sờ đầu, vẫn còn ổn, không bị chảy máu, anh vừa hút khí lạnh, vừa ngẩng đầu lên nhìn xem mình đã đụng phải thứ gì.

Nhìn thấy ngăn chứa xác đang treo lơ lửng phía trên đỉnh đầu, Tề Dực lầm bầm chửi bậy, chửi được một nửa mới kịp phản ứng, ngồi bệt mông xuống đất, anh há to miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể đạp chân lui về phía sau, để cho bản thân cách xa ngăn chứa xác một chút.

Làm sao mà ngăn chứa xác lại tự trượt ra được?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom