Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 80: Thật vui vì năm cấp ba gặp được anh


Lương Úy rửa mặt xong, Trần Hạc Sâm cũng vừa mua bữa sáng về: “Đến đây ăn sáng đi.”

Lương Úy ngồi vào bàn ăn, nhìn Trần Hạc Sâm đang ngồi đối diện: “Ăn sáng xong, anh đưa em về nhà nhé.”

Nghe thấy lời này, Trần Hạc Sâm nhìn cô một cái, đặt chén cháo trước mặt cô: “Ừ.”

Trong lúc ăn sáng, Trần Hạc Sâm nhận được một cuộc gọi, anh không đứng dậy tránh đi, vẫn ngồi đối diện cô bắt máy: “Mẹ dậy sớm vậy sao, có chuyện gì vậy ạ?”

Lương Úy húp một muỗng cháo, ngẩng đầu nhìn anh. Trần Hạc Sâm để ý ánh nhìn của cô, đầu ngón tay gõ nhẹ chén cháo, ra hiệu cho cô ăn tiếp.

Lương Úy cúi đầu ăn cháo, giọng nói của anh phát ra từ phía đối diện: “Lát nữa con hỏi cô ấy, nếu cô ấy muốn đi, con sẽ nhắn tin cho mẹ. Cô ấy trở về rồi, vừa về tối qua, dạ, con cúp máy trước.”

Trần Hạc Sâm cúp máy, chưa kịp lên tiếng, Lương Úy đã nói: “Em sẽ đi.”

Trần Hạc Sâm đặt điện thoại lên bàn, ngồi thẳng lên: “Anh chưa nói gì mà em đã đồng ý sao?”

Lương Úy nói: “Không phải dì bảo em sang nhà ăn cơm sao?”

Trần Hạc Sâm cười: “Ừ, vậy anh nhắn tin cho mẹ, nói trưa nay chúng ta sẽ đến, nhé?”

Lương Úy ngẩng đầu, nhìn Trần Hạc Sâm cầm điện thoại nhắn tin, cô lại nói: “Trước khi đến nhà ba mẹ anh, chúng ta đi mua quà được không?”

Trần Hạc Sâm cầm muỗng, húp một ngụm cháo: “Mang người đến là được rồi.”

“Đây là lần đầu tiên em đến nhà ba mẹ anh, tay không đến cửa cũng không hay lắm.” Lương Úy nói, “Hay anh cho em biết dì Trần và chú Trần thích gì, em sẽ mua mang đến.”

Trần Hạc Sâm nói: “Em không cần phải mua gì cả, chỉ cần em đến cửa, mẹ anh đã vui lắm rồi.”

Lương Úy gác đũa: “Mẹ em mà biết em tay không đến nhà ba mẹ anh, chắc chắn mẹ sẽ mắng em.”

Trần Hạc Sâm rút hai tờ khăn giấy, lau khóe môi: “Vậy lát nữa anh nhắn tin cho mẹ anh, hỏi xem mẹ thích gì.”

Lương Úy vui vẻ mỉm cười: “Không được quên đâu đấy.”

“Sẽ không quên đâu.”

Ăn sáng xong, Lương Úy vào phòng ngủ thu dọn vali, Trần Hạc Sâm dựa lên khung cửa: “Hay là cứ để vali ở đây, không cần mang đi vội đâu.”

Lương Úy dừng tay, quay đầu nhìn Trần Hạc Sâm: “Anh nói gì?”

Ánh mắt của Trần Hạc Sâm kiên định nhìn cô, chậm rãi nói: “Anh nói, hay là chúng ta sống chung?”

Sắc mặt Lương Úy hơi do dự, hai giây sau, cô nói: “Có nhanh quá không?”

Trần Hạc Sâm nói: “Nhanh sao? Anh còn nghĩ là hơi chậm đấy.”

Lương Úy đóng vali, nghĩ ngợi một lát, đứng dậy, đi đến bên anh. Trần Hạc Sâm rũ mắt nhìn cô, Lương Úy mím môi, dáng vẻ nghiêm túc: “Để em suy nghĩ vài ngày, nhé?”

Trần Hạc Sâm cúi đầu nhìn cô một lát, sau đó nói: “Anh chỉ đề xuất thôi, nếu em thấy tốc độ này quá nhanh, vậy thì chúng ta cứ đi theo tốc độ của em cũng được.”

Trước khi đến nhà ba mẹ của Trần Hạc Sâm, Lương Úy vẫn bảo Trần Hạc Sâm lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại gần đó mua quà. Lương Úy chọn khăn choàng Burberry cho mẹ Trần, một hộp trà cho ba Trần, còn có vài món quà cho con của thầy Lê.

Hai người họ đi đến nhà ba mẹ của Trần Hạc Sâm, dù ban đầu Lương Úy đồng ý ngay, nhưng nghĩ về chuyện thật sự đến nhà ba mẹ anh, Lương Úy ngồi ở ghế phụ, vẫn thấy hơi lo lắng.

Lương Úy quay đầu nhìn Trần Hạc Sâm: “Dì có biết chuyện chúng ta chia tay không?”

Hai tay Trần Hạc Sâm cầm vô lăng, nghiêng nghiêng ánh mắt, cười hỏi: “Chúng ta chia tay bao giờ?”

Giọng điệu của Lương Úy áy náy: “Ngày đó em đến thành phố Tô, chị Thư Kiều nhắn tin cho em, bảo em đi cùng anh đến lễ mừng thọ của ông ngoại anh. Lúc đó em cũng không nghĩ nhiều, cứ trả lời tin nhắn của chị Thư Kiều, bảo chúng ta đã chia tay.”

Trần Hạc Sâm nói: “Chị ấy hỏi anh, nhưng anh bảo chị ấy giấu chuyện này, ba mẹ anh không biết.”

Gương mặt của Lương Úy cũng giãn ra.

Thấy vậy, Trần Hạc Sâm nhìn cô, nửa đùa nửa thật: “Lần sau còn dám nói chia tay không?”

Lương Úy giơ hai ngón tay: “Không dám nữa.”

Đến cửa nhà, hai người họ xuống xe.

Trần Hạc Sâm lấy quà trong cốp xe, Lương Úy đưa tay muốn giúp. Trần Hạc Sâm cầm hai hộp quà bằng một tay, tay kia vươn ra nắm tay cô.

Lương Úy không khỏi cong môi mỉm cười.

Trần Hạc Sâm: “Em cười gì thế?”

Lương Úy: “Em không cười gì cả, chỉ là cảm thấy ở bên anh thật hạnh phúc.”

Trần Hạc Sâm lại nắm chặt tay cô.

Vào sân, Trần Hạc Sâm bấm chuông cửa, người giúp việc nghe thấy, đi ra mở cửa: “Hạc Sâm về rồi, cô bé này là bạn gái của con sao?”

Lương Úy cười với người giúp việc, vui vẻ nói: “Con chào dì.”

“Chào con, chào con.” Người giúp việc nhìn Lương Úy thêm mấy cái nữa, “Trông xinh đẹp quá.”

Trần Hạc Sâm dẫn Lương Úy vào cửa, hỏi: “Mẹ con đâu rồi ạ?”

Người giúp việc cầm đồ đạc trên tay của Trần Hạc Sâm, nói: “Đang ở trong phòng làm việc viết thư, lát nữa sẽ xuống đây.”

Vào nhà, người giúp việc rót hai ly nước, đặt lên bàn trong phòng khách.

Vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Lương Úy vô thức quay đầu, bắt gặp mẹ Trần đứng trên đầu cầu thang. Cô bất giác đứng dậy chào hỏi.

Mẹ Trần cười: “Con ngồi đi, đừng đứng làm gì.”

Lương Úy ngồi xuống, Trần Hạc Sâm cầm lấy trái quýt trên mâm trái cây, chậm rãi lột vỏ.

Mẹ Trần ngồi đối diện hai người họ, nhìn Lương Úy: “Hồi con học cấp ba, dì nhắn tin bảo con đến nhà chơi, nhưng con không đến. Đã nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc con cũng đến.”

Mẹ Trần lại nhìn Trần Hạc Sâm, nói: “Lột quýt cho Lương Úy ăn đi, đừng chỉ biết lo cho bản thân như vậy.”

Trần Hạc Sâm nói: “Con đang lột quýt cho cô ấy mà.”

Trần Hạc Sâm lột vỏ quýt xong, thong thả đưa cho Lương Úy: “Ba con đâu rồi ạ?”

Lương Úy bẻ nửa quả quýt, đưa cho mẹ Trần: “Dì Trần, dì cũng ăn đi ạ.”

Trần Hạc Sâm nhìn cô hai cái, mẹ Trần mỉm cười cầm lấy: “Lương Úy đúng là chu đáo thật đấy, chú Trần của con buổi trưa có tiệc, sẽ không về nhà, vừa rồi ông ấy gọi, bảo dì nói lại với con…”

Trần Hạc Sâm vươn tay lấy một trái quýt khác: “Hay nhỉ, ba hối thúc con đưa người ta đến đây, nhưng lại cho con leo cây, ông Trần đúng là không đáng tin chút nào.”

Mẹ Trần: “Con đừng nghĩ vậy, ba con thật sự rất bận rộn.” Mẹ Trần lại nói với Lương Úy, “Sau này con đến đây chơi thường xuyên đi, mẹ con ở thành phố Phủ không thể ở bên cạnh chăm sóc con, vậy con cứ xem nhà dì như nhà con đi.”

Lương Úy mỉm cười.

Hai giờ chiều, họ ra khỏi nhả của ba mẹ Trần Hạc Sâm. Hai người dự định dành thời gian này đến nhà Lê Ba thăm thầy. Trần Hạc Sâm gọi cho Lê Ba trước, Lê Ba nói hai ngày này sư mẫu không có mặt ở Yến Nam, bảo anh đợi mấy ngày nữa mới ghé qua, còn dặn dò anh đến thăm là được rồi, nhất định đừng mua quà.

Trần Hạc Sâm nói thêm mấy lời, sau đó lại nhìn Lương Úy: “Không đi được rồi.”

Giọng điệu của Lương Úy hơi lo lắng, cô hỏi: “Sao thế? Thầy Lê gặp chuyện gì sao anh?”

Trần Hạc Sâm cười, giải thích: “Mấy ngày này sư mẫu về nhà ba mẹ, không ở Yến Nam, đợi vài ngày nữa, chúng ta sẽ ghé thăm thầy cô.”

Gương mặt của Lương Úy giãn ra: “Vậy bây giờ chúng ta về nhà sao?”

Trần Hạc Sâm dừng lại: “Anh đưa em đến trường Trung học số 1 Yến Nam đi dạo, không phải em nói muốn uống trà sữa trước cổng trường sao?”

Lương Úy lên tiếng: “Tối nay anh còn đi làm, có kịp không?”

Trần Hạc Sâm nói: “Kịp mà, vẫn còn ba tiếng nữa.”

Trần Hạc Sâm xoay vô lăng, quãng đường từ nhà ba mẹ anh đến trường Trung học số 1 Yến Nam không xa, chỉ mất khoảng mười phút lái xe. Rất khó đỗ xe trước cổng trường, vậy nên Trần Hạc Sâm mất năm phút mới tìm thấy bãi đỗ xe.

Thời gian này, học sinh đã vào lớp, không còn tụ tập trước mấy cửa tiệm ngoài cổng trường. Tiệm trà sữa vẫn là tiệm cũ, nhưng hình như bảng số nhà đã thay đổi, ngay cả cách bày trí trong tiệm cũng được cải tiến.

Ngoài ra, còn có thêm một bức tường dán đầy giấy ghi chú, đủ mọi màu sắc, sắp xếp thành hình trái tim. Trong lúc đợi nhân viên pha trà sữa, Lương Úy bước đến ngắm nhìn.

Có người muốn được nhận vào trường đại học yêu thích, có người thổ lộ tình cảm, nhưng đa số những mảnh giấy thổ lộ tình cảm này, tên của đối tượng yêu thầm luôn được viết tắt, tựa như những người yêu thầm đã ngầm hiểu ý nhau.

Lương Úy say sưa ngắm nhìn, không phát hiện ra Trần Hạc Sâm bước đến sau lưng.

Trần Hạc Sâm nhìn lên bức tường, thấp giọng hỏi cô: “Em đang nghĩ gì thế?”

Lương Úy khẽ quay đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng chăm chú của anh, cô dừng lại một lát, sau đó nói: “Em đang nghĩ, thật vui vì năm cấp ba gặp được anh.”
 
Chương 81: “Tối mai xong việc, anh sẽ đến tìm em.”


Hai người họ không ở lại trường Trung học số 1 Yến Nam lâu, dù sao tối nay Trần Hạc Sâm cũng phải đến bệnh viện trực đêm. Lương Úy nói anh đưa cô đến nhà của Lý Uyển, cô đã hẹn với Lý Uyển cùng đi ăn tối.

Lương Úy giơ tay bấm chuông cửa, đợi một lát, cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần cánh cửa, Lý Uyển ra mở cửa: “Không phải cậu đến trường Trung học số 1 với Trần Hạc Sâm sao? Vẫn còn thời gian đến nhà tớ à?”

Lương Úy bước vào, thay dép: “Tối nay anh ấy có ca trực.”

Lý Uyển trêu chọc: “Tớ nói này, cậu sẵn lòng bỏ người đàn ông của cậu để đến tìm tớ à?”

Lương Úy ngẩng đầu mỉm cười: “Ừ, sao tớ có thể xem nhẹ bạn bè được chứ?”

Lý Uyển bước đến sofa, nói: “Hôm nay chúng ta không ra ngoài, gọi thức ăn giao đến nhà nhé?”

Lương Úy gật đầu: “Được rồi.”

Lý Uyển bật tivi, đưa tay chạm vào Lương Úy: “Cậu đến thành phố Tô, không xảy ra chuyện gì phải không?”

Lương Úy nhìn Lý Uyển, cười hỏi: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Lý Uyển nhìn cô, do dự: “Ba cậu không đòi tiền cậu chứ?”

Lương Úy cong môi, nhàn nhạt mỉm cười: “Không có, tuy ông ấy không phải là một người cha tốt. Nhưng nói trắng ra, nếu có một ngày ông ấy lưu lạc đầu đường xó chợ, ông ấy cũng sẽ không đòi một đồng của tớ đâu. Lòng tự trọng của ông ấy lớn lắm, tớ có cảm giác tớ cũng giống ông ấy điểm này.”

Lý Uyển cầm ly, uống một ngụm nước: “Bây giờ ông ấy thế nào rồi?”

Lương Úy khẽ nhíu mày: “Hình như cuộc sống của ông ấy không tốt lắm, cậu có nghĩ bây giờ ông ấy hối hận vì những chuyện đã làm với tớ và mẹ tớ không?”

Lý Uyển mỉa mai: “Hối hận cũng là do ông ấy tự rước lấy. Vốn dĩ tớ còn sợ nếu tớ không đi, ba cậu ở đó nói lời khó nghe, sẽ không có ai giúp cậu, vậy nên tớ mới gọi cho Trần Hạc Sâm, cậu đừng nghĩ người chị em này tọc mạch chuyện của người khác đấy nhé.”

Lương Úy cong môi: “Sao lại như vậy được, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ mà.”

Màn đêm buông xuống, Lương Úy mới ra khỏi nhà của Lý Uyển, đứng bên đường đón xe, vừa lên xe được mấy phút, đột nhiên điện thoại của cô rung lên, là Trần Hạc Sâm gọi đến, Lương Úy bấm nút nghe máy, anh hỏi: “Em đang ở bên ngoài à?”

Lương Úy nhìn ra cửa sổ: “Ừ, em đang ngồi trên xe.”

Trần Hạc Sâm nói: “Vừa rồi em và Lý Uyển ăn gì?”

Giọng điệu của Lương Úy hơi khựng lại: “Ăn lẩu.”

Thanh âm của Trần Hạc Sâm chan chứa ý cười: “Không phải em nói hôm nay hơi đau họng, sao vẫn ăn món này?”

“Là lẩu uyên ương, em ăn nước lẩu không cay.” Lương Úy lảng sang chuyện khác, “Anh ăn chưa?”

Trần Hạc Sâm: “Ăn rồi.”

Lương Úy li3m môi: “Sáng mai anh vẫn phải trực sao?”

Trần Hạc Sâm thấp giọng hỏi: “Sao thế, muốn gặp anh à?”

Lương Úy ừ một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: “Hơi nhớ anh một chút.”

Trần Hạc Sâm ngây người mất hai giây, anh cúi đầu, ý cười nhàn nhạt xuất hiện trong ánh mắt: “Tối mai xong việc, anh sẽ đến tìm em.”

“Được rồi.”

Hai người họ không trò chuyện lâu, Trần Hạc Sâm cúp máy, lấy bao thuốc ra từ trong túi, rút một điếu, cửa chống cháy sau lưng bị đẩy mờ. Trần Hạc Sâm ngậm điếu thuốc trong miệng, quay đầu nhìn lại, là Dương Hâm.

Dương Hâm cười: “Đoán chắc là cậu ở đây mà, cho tôi một điếu.”

Trần Hạc Sâm đưa bao thuốc và bật lửa về phía anh ta, Dương Hâm châm một điếu thuốc, quay đầu nhìn Trần Hạc Sâm: “Vừa rồi ăn tối, thầy Ngô gọi đến, có phải là nói với cậu chuyện sang nước ngoài học tiếp không?”

Trần Hạc Sâm cúi đầu hút thuốc, biểu cảm lạnh nhạt, ừ một tiếng.

Dương Hâm hút một hơi, nhìn Trần Hạc Sâm: “Đây là cơ hội tốt, nói chung cũng hiếm có bác sĩ điều trị nào được sang nước ngoài học lên cao. Ít nhất cũng phải là bác sĩ điều trị chính mới đủ tiêu chuẩn. Nhưng lần này bệnh viện lại giữ hai chỗ cho bác sĩ điều trị, mọi người đều dồn hết sức lực giành lấy, cậu phải suy nghĩ kỹ.”

Trần Hạc Sâm thấp giọng cười: “Chuyện này tôi còn chưa quyết định, thầy đã bảo anh thuyết phục tôi rồi à?”

Dương Hâm búng tàn thuốc, đưa tay vỗ vai Trần Hạc Sâm: “Được rồi, không nói nhiều nữa, cậu cứ suy nghĩ kỹ.”

Bên này, Lương Úy về đến nhà, vừa rót một ly nước ấm, một tin nhắn WeChat xuất hiện trên điện thoại, cô cầm lên xem, là bà ngoại gửi meme.

Thời gian trước, Chu Trân mua cho bà ngoại một chiếc điện thoại thông minh, còn hướng dẫn bà gửi tin nhắn thoại. Mấy ngày qua, bà liên tục gửi meme hoặc tin nhắn thoại cho cô.

Lương Úy cầm ly nước quay về phòng ngủ, trả lời tin nhắn của bà ngoại. Cô vừa định đặt điện thoại xuống, weibo xuất hiện một thông báo, tiểu hoa đán Đào Dao nổi tiếng nói về mối tình đầu khó quên.

Lương Úy ngây người mất hai giây, di chuyển ngón tay, bấm vào đường dẫn, là một video phỏng vấn, dài khoảng bốn phút.

Trong đoạn video, Đào Dao mặc áo len màu xanh bạc hà cùng với váy jean, trang điểm nhẹ nhàng, dáng vẻ vẫn xinh đẹp động lòng người. Ngoài cô ấy, còn có mấy diễn viên khác tham gia phỏng vấn để quảng bá cho bộ phim “Mối tình đầu”.

Người dẫn chương trình thảo luận với các khách mời, hỏi họ nghĩ thế nào về mối tình đầu. Khi đến lượt Đào Dao, cô ấy thẫn thờ một lát, sau đó mới nói: “Tôi không biết nên nói thế nào, thật ra đa số mọi người đều nghĩ mối tình đầu rất khó quên, dù sao cũng là đoạn tình cảm đầu đời, chắc chắn sẽ khắc ghi trong lòng. Tôi cũng từng nghĩ vậy, nhưng thật ra không phải như vậy, đối với một số người, nó luôn mang ý nghĩa đặc biệt, nhưng đối với những người khác, đó chẳng qua chỉ là một mối tình bình thường, không có ý nghĩa gì khác.”

Người dẫn chương trình tận dụng cơ hội, hỏi thêm: “Vậy đối với cô, nó mang ý nghĩa đặc biệt, hay chỉ là một mối tình bình thường?”

Đào Dao: “Tôi đang học cách nhìn nhận nó là một mối tình bình thường.”

Người dẫn chương trình thừa thắng xông lên: “À, hình như đề tài về mối tình đầu bộc lộ những cảm xúc sâu sắc nhất, có phải cô từng trải qua mối tình đầu khó quên không?”

Đào Dao mỉm cười bí ẩn: “Bí mật.”

Lương Úy xem hết video, không cảm thấy dao động. Cô thoát khỏi weibo, nhắn tin chúc bà ngoại ngủ ngon.

Hôm sau, Trần Hạc Sâm tan làm lúc năm giờ, Lương Úy nhận được tin nhắn của anh, bấm thang máy xuống lầu, thấy xe của Trần Hạc Sâm trong bãi đỗ xe trước cửa tòa nhà, anh ngồi trong xe nói chuyện điện thoại.

Lương Úy bước đến, mở cửa ghế phụ. Trần Hạc Sâm ném điện thoại lên hộp đựng đồ, nhìn sang: “Em muốn ăn gì?”

Lương Úy nuốt nước bọt, khẽ nhíu mày: “Ăn gì đó dễ nuốt đi.”

Trần Hạc Sâm thấy cô nhíu mày, sau đó lại giãn ra, anh nhẹ giọng hỏi: “Cổ họng em khó chịu à?”

Sáng nay thức dậy, cô thấy cổ họng hơi đau, vừa thức dậy đã uống hai ly nước ấm, cảm thấy đỡ hơn một chút, Lương Úy gật đầu, chột dạ nói: “Hình như hơi nghiêm trọng.”

“Đi khám bác sĩ chưa?”

“Chưa, để em uống nhiều nước hơn, chắc là ngày mai sẽ đỡ.”

Trần Hạc Sâm đưa tay búng trán cô: “Không phải em nói tối qua ăn lẩu uyên ương à?”

Lương Úy bĩu môi, nói: “Ban đầu em ăn lẩu không cay, sau đó thì không nhịn được.”

Trần Hạc Sâm bật cười: “Không có bản lĩnh gì cả.”

Lương Úy nói chắc như đinh đóng cột: “Anh không hiểu được đâu, dù sao nhìn Uyển Uyển ăn ngon như vậy, em không nhịn được, cũng ăn một chút.”

Trần Hạc Sâm mỉm cười nhìn cô, gật đầu: “Còn nói lý lẽ.”

Lương Úy ghé qua hôn lên má anh một cái, sau đó ngồi ngay ngắn lại trên ghế phụ: “Đừng nói chuyện của em nữa, mau đi ăn thôi, anh chưa ăn gì đúng không?”

Trần Hạc Sâm nhìn dáng vẻ xin tha của cô, anh cũng không nói gì nữa, chỉ mỉm cười bất lực, lái xe ra khỏi chung cư.

Cuối cùng, hai người họ ăn tonkotsu ramen, trên đường về, Trần Hạc Sâm đ ến tiệm thuốc mua thuốc cho cô, sau đó mới về nhà.

Lương Úy cầm quần áo vào phòng tắm, trong lúc tắm, cô nghe thấy chuông điện thoại reo lên, Lương Úy tắt vòi sen, gọi Trần Hạc Sâm bên ngoài: “Anh nghe điện thoại giúp em đi, xem ai gọi đến.”

Trần Hạc Sâm từ ban công bước vào, điện thoại của cô nằm trên sofa, màn hình hiển thị cuộc gọi của mẹ cô, Trần Hạc Sâm bấm nút nghe máy, Chu Trân nói: “Úy Úy.”

Trần Hạc Sâm ho khẽ một tiếng: “Dì, con là Hạc Sâm, Úy Úy đang tắm ạ.”

Chu Trân: “À, Hạc Sâm, hai đứa đang ở cạnh nhau à, lát nữa dì gọi lại, dì cúp máy trước.”

Trần Hạc Sâm: “Dạ, con chào dì.”

Trần Hạc Sâm định đặt điện thoại về chỗ cũ, ngón tay tình cờ chạm vào một ứng dụng, giao diện Daysmatter đột nhiên xuất hiện trên màn hình. Trần Hạc Sâm hơi bất ngờ, không nghĩ cô tải ứng dụng này. Mãi đến khi nhìn thấy dòng chữ in đậm trên màn hình, Lương Úy đã thích Trần Hạc Sâm 4280 ngày.

Ánh mắt của Trần Hạc Sâm chăm chú, lồ ng ngực tựa như bị thứ gì đó đè nặng, không cách nào giải tỏa được, tâm trạng anh vô cùng phức tạp. Trần Hạc Sâm cầm điện thoại, yết hầu trượt xuống, mãi đến khi cửa phòng tắm mở ra. Trần Hạc Sâm nhíu mày, đặt điện thoại về chỗ cũ, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Lương Úy đi đến bên anh: “Là điện thoại của ai vậy anh?”

Trần Hạc Sâm nhìn vào mắt cô, nói: “Dì gọi đến.”

Lương Úy “à” một tiếng, đưa tay định lấy điện thoại, nhưng ngón tay còn chưa kịp chạm vào, Trần Hạc Sâm đột ngột nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng. Lương Úy ngây người mất hai giây, giơ tay ôm anh, nhẹ nhàng ngẩng đầu: “Sao vậy anh?”

Mùi hương sữa tắm ngập tràn hơi thở, ngón tay của Trần Hạc Sâm đỡ gáy cô, vuốt v e hai cái, anh rũ mắt, kiềm lòng, hôn trán cô: “Không có gì, đột nhiên anh muốn ôm bạn gái thôi.”

——————–

Lời của tác giả:

Bác sĩ điều trị thật sự không có cơ hội sang nước ngoài học lên cao, nhưng để phục vụ câu chuyện này, các bạn không cần phải liên tưởng với thực tế đâu, cứ xem đây là một sản phẩm tưởng tượng thôi.

Chỉ còn vài chương nữa là kết thúc. Mình sẽ viết thêm hai ngoại truyện về Úy bảo và Trần Hạc Sâm.

Sau đó là ngoại truyện về Lý Vệ, kể lại quá trình cậu ấy yêu thầm Lương Úy, sẽ không viết thêm nội dung khác. Thật ra mình không thích viết ngoại truyện về vai phụ, vậy nên ngoại truyện của Lý Vệ kể về hành trình tâm lý của cậu ấy khi yêu thầm, ngắn lắm, có lẽ chỉ khoảng một ngàn từ, không biết các bạn có thích đọc không, không thích đọc thì mình không viết.
 
Chương 82: “Được rồi, anh hiểu”


Hai người họ đứng trong phòng khách, lặng lẽ ôm nhau một hồi, thỉnh thoảng lại có tiếng xe cộ dưới lầu lướt qua.

Một lúc sau, Lương Úy ngẩng mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay tâm trạng anh không tốt sao?”

Trần Hạc Sâm rũ mắt, nhìn vào ánh mắt của cô: “Sao em lại nói vậy?”

Lương Úy chạm vào tay anh: “Em không biết, chỉ là em cảm thấy tâm trạng anh không tốt, ở bệnh viện xảy ra chuyện gì sao?”

Trần Hạc Sâm buông cô ra, ánh mắt dịu dàng trấn an cô: “Không có chuyện gì, em đừng nghĩ ngợi lung tung.”

Lương Úy lại nhìn anh chăm chú, sắc mặt của anh bình thường, cũng không có vẻ đã gặp chuyện gì, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, hối thúc anh: “Vậy anh mau đi tắm đi.”

Trần Hạc Sâm rũ mắt hôn cô: “Bây giờ anh đi tắm, em nhớ uống thuốc, anh nấu nước rồi đấy.”

Lương Úy: “Được rồi.”

Trần Hạc Sâm tháo đồng hồ, đặt lên bàn trà, sau đó cởi nút cổ tay áo, đứng dậy vào phòng tắm.

Lương Úy đi lấy điện thoại, bước ra ban công gọi lại cho Chu Trân. Chu Trân gọi đến cũng không có chuyện gì quan trọng. Chỉ nói hôm nay bà thấy bức ảnh chụp vé máy bay trên vòng bạn bè, hỏi có phải cô đã xong việc, quay về Yến Nam không.

Lương Úy chống tay lên lan can, nói: “Con vừa về được hai ngày.”

Chu Trân do dự: “Vừa rồi mẹ gọi, Hạc Sâm bắt máy, có phải hai đứa sống chung không?”

Sắc mặt của Lương Úy tràn ngập ý cười: “Bọn con không sống chung.”

Hình như Chu Trân cảm thấy nhẹ nhõm, lại sợ bị hiểu lầm, nhấn mạnh: “Mẹ hỏi như vậy cũng không phải phản đối hai đứa sống chung, chỉ sợ hai đứa còn trẻ, chẳng may xảy ra chuyện gì đó. Dù sao con cũng phải nhớ kỹ, chưa cưới thì không được có con.”

“Con biết.” Lương Úy cười bất lực, nói sang đề tài khác, “Hôm qua con đến nhà ba mẹ anh ấy, dì Trần hỏi thăm mẹ đấy.”

“Thật sao? Dì Trần đối xử với con thế nào?” Chu Trân bóng gió nói, “Dì Trần có hỏi gì về ba con không?”

Lương Úy hiểu chuyện, trấn an Chu Trân: “Dì Trần đối xử với con rất tốt, dì ấy cũng biết chuyện nhà mình lâu rồi, trước khi con ở bên Trần Hạc Sâm, dì Trần đã biết về chuyện đó.”

“Vậy thì mẹ yên tâm rồi, dì Trần và chú Trần thật sự không phải kiểu người để tâm đ ến chuyện nhà người khác.” Chu Trân thở dài, “Trước đây con chưa yêu đương, mẹ sợ một ngày nào đó con lập gia đình, đối phương có thành kiến với con vì chuyện của ba con, con phải làm thế nào.”

Lương Úy cười: “Mẹ nghĩ nhiều quá rồi.”

Chu Trân: “Không nói chuyện nữa, trễ quá rồi, hai đứa cũng nên đi ngủ sớm đi.”

Lương Úy nhẹ giọng dạ một tiếng.

Cô cầm thuốc quay về phòng, Trần Hạc Sâm vẫn chưa tắm xong.

Lương Úy chui vào giường xem điện thoại một lát, đợi đến khi phần nệm giường bên cạnh hơi lún xuống. Anh vươn tay, ôm cô từ phía sau, cô cảm giác nụ hôn ấm nóng của anh sau tai, hơi thở của Lương Úy dồn dập: “Em đến đây vì chuyện này đấy.”

Trần Hạc Sâm nói: “Anh biết.”

Lương Úy định hỏi tại sao anh biết, nhưng nhớ lại vừa rồi đi tắm, cô đã ném thứ đó vào thùng rác. Cô ngồi trong lòng anh, xoay người đối diện anh. Hơi thở hòa hợp, Lương Úy nghe Trần Hạc Sâm hỏi: “Vừa rồi dì nói gì với em thế?”

Lương Úy giơ tay vén sợi tóc rơi trên lông mày: “Không nói gì cả, mẹ hỏi có phải chúng ta sống chung không.”

Trần Hạc Sâm khẽ tựa cằm lên trán cô, hơi thở ấm nóng mơn man trên mặt cô: “Rồi em nói gì?”

Lương Úy nhắm mắt ôm anh: “Còn nói gì nữa, em chỉ nói thật thôi.”

Trần Hạc Sâm cười nói: “Còn nói gì nữa không?”

Lương Úy mờ ám: “Nói phải có biện pháp.”

Trần Hạc Sâm khẽ nhướng mày, hỏi lại: “Cái gì?”

Lương Úy nghi ngờ anh cố ý làm như vậy, hai tai nóng bừng: “Mẹ không muốn chúng ta chưa kết hôn mà có con.”

Trần Hạc Sâm bật cười, hôn lên đ ỉnh đầu cô một cái, giọng điệu nghiêm túc: “Được rồi, anh hiểu.”

Hôm sau, Trần Hạc Sâm đ ến bệnh viện, anh vừa kiểm tra bệnh nhân xong, sáng sớm đã bị Ngô Quảng Xuân gọi vào văn phòng, hỏi anh suy nghĩ thế nào về chuyện sang nước ngoài học lên cao.

Trần Hạc Sâm: “Em không đi.”

Nghe thấy lời này, Ngô Quảng Xuân còn tưởng mình nghe nhầm, ngờ vực hỏi lại: “Em vừa nói gì?”

Trần Hạc Sâm bình tĩnh nói: “Thầy, em không cân nhắc việc này đâu.”

Ngô Quảng Xuân phùng mang trợn má: “Em nghĩ gì mà lại không đi? Em còn biết bệnh viện nào sắp xếp cho bác sĩ điều trị học lên cao à? Chuyện thế này rất hiếm khi xảy ra. Bệnh viện sắp xếp hai chỗ, một chỗ là dành riêng cho khoa chỉnh hình, họ có ý gì, đâu phải em không rõ, là bệnh viện cố ý đào tạo em, còn em thì chê bai vị trí đó, cơ hội chưa đến đã đuổi đi.”

Trần Hạc Sâm đứng thẳng dậy, gương mặt không biểu cảm.

Ngô Quảng Xuân thấy dáng vẻ của anh quyết đoán như vậy, lại giận dữ, không nhịn được, cầm lấy tài liệu trên bàn ném đi.

Trần Hạc Sâm lùi lại, vươn tay giữ tài liệu, sau đó tiến lên mấy bước, đặt tài liệu lên bàn, cười nói: “Thầy đừng giận, không thì lát nữa huyết áp của thầy tăng lên, sư mẫu lại gọi cho em đấy.”

Ngô Quảng Xuân giận dữ đẩy kính, nhìn anh chằm chằm: “Hạc Sâm, em nói thật đi, có phải em không đi là vì bạn gái không?”

Sắc mặt của Trần Hạc Sâm hơi khựng lại, lý do chính của chuyện này thật sự là vì Lương Úy. Nếu như tối qua anh còn hơi lo lắng, khi nhìn thấy ứng dụng trên điện thoại của cô, nỗi lo đó cũng tan biến.

Trần Hạc Sâm nhỏ giọng nói: “Đó là quyết định của em, không liên quan đến cô ấy.”

Ngô Quảng Xuân ngồi xuống, cầm tách trà trên bàn uống mấy ngụm, lạnh nhạt “hừ” một tiếng: “Tâm tư của mấy đứa nhỏ các em, không giấu thầy được đâu. Thầy thấy cô bé đó cũng không phải là kiểu người sẽ ngăn cản em đi du học, nếu em thấy khó nói, thầy sẽ nói chuyện với bạn gái của em.”

Trần Hạc Sâm khẽ nhíu mày: “Thầy, thật sự không liên quan gì đến cô ấy, đó là ý của em.”

Ngô Quảng Xuân dừng lại: “Tháng năm là hạn cuối báo danh, thầy cho em thời gian để suy nghĩ.”

Trần Hạc Sâm mấp máy môi muốn lên tiếng, Ngô Quảng Xuân ghét bỏ khoát tay: “Em ra ngoài đi, thầy còn có việc.”

Trần Hạc Sâm ra khỏi văn phòng, đúng lúc Dương Hâm đi ngang qua, thấy biểu cảm của anh như vậy, anh ấy huýt sáo: “Thầy Ngô mắng cậu à?”

Trần Hạc Sâm lắc đầu, bất lực nói: “Tôi còn mong thầy mắng tôi một trận đấy.”

Dương Hâm nói: “Ra ngoài hành lang hút thuốc nhé?”

Trần Hạc Sâm gật đầu, Dương Hâm đẩy mở cửa chống cháy bên cạnh: “Cậu không đi là vì Tiểu Lương à?”

Trần Hạc Sâm buông tay, cửa chống cháy đóng lại, anh cười: “Sao ai cũng đoán như thế, rõ ràng vậy sao?”

Dương Hâm nhún vai: “Ngoài chuyện này, thật sự không nghĩ ra lý do nào khác, không thể nào là vì cậu không nỡ xa ba mẹ.”

Trần Hạc Sâm nhếch môi.

Dương Hâm nói: “Thật ra chỉ có một năm thôi, quay tới quay lui cũng qua đi, huống hồ chi ngày nghỉ cậu có thể bay về gặp cô ấy, còn công việc của Tiểu Lương cũng rất thoải mái mà.”

Trần Hạc Sâm nhả một hơi khói, nói: “Không phải chuyện đó, tôi luôn cảm thấy không thể để cô ấy chờ tôi mãi được.”

Dương Hâm không hiểu được lời mình vừa nghe, vẻ mặt hoang mang: “Ý cậu là gì, mờ mờ ám ám như vậy, người anh em này nghe cũng không hiểu lắm.”

Trần Hạc Sâm hút hai hơi, sau đó dập điếu thuốc, thong thả nói: “Bỏ đi, không hiểu thì thôi.”
 
Chương 83: “Bà xã, em tạo nhiều áp lực cho anh quá”


Mấy ngày sau, mẹ Trần bảo tài xế đến đón cô, hẹn cô đi ăn với bà.

Đột nhiên nhận được cuộc gọi của mẹ Trần, Lương Úy hơi bất ngờ, sửa soạn một lát, cô bấm thang máy xuống lầu, nhanh chóng bước ra khỏi tòa nhà.

Mẹ Trần hạ kính xe, vẫy tay với cô. Lương Úy vòng qua đầu xe, ngồi vào xe từ phía đối diện.

Mẹ Trần mỉm cười nhìn cô: “Dì hẹn con đi ăn đột ngột như vậy, không làm phiền con chứ?”

Lương Úy cười: “Dạ không có, hai ngày nay con ở nhà cũng không có việc gì, phát chán luôn rồi.”

Tài xế chờ cô ngồi vào xe, sau đó lái xe ra khỏi chung cư.

Mẹ Trần nói: “Vậy thì tốt, trước khi đến đây, dì còn cố ý gọi cho Hạc Sâm, sợ mấy đứa nhỏ các con đi ăn với người già bọn dì thì không thoải mái. Hạc Sâm bận rộn công việc, nếu con ở nhà thấy chán, lúc nào cũng có thể đến nhà dì chơi.”

Lương Úy: “Dạ.”

Giọng điệu của mẹ Trần vô cùng gần gũi: “Úy Úy, dì muốn hỏi con chuyện này, có phải lần trước mừng thọ ông ngoại của Hạc Sâm, thằng bé đã đến chỗ con không?”

Lương Úy giật mình, gật đầu nói: “Hôm đó ông nội con qua đời, anh ấy biết chuyện, đã đến thành phố Tô dự tang lễ.”

Mẹ Trần thấu hiểu: “Tang lễ của ông nội con, thằng bé cũng nên đi cùng. Hôm đó dì gọi nó, nó chỉ nói là có việc. Dì hỏi Thư Kiều, nhưng Thư Kiều cũng không nói rõ ràng, hai đứa nó là chị em họ, tình cảm chị em rất tốt, dì còn tưởng nó gặp chuyện gì.”

Lương Úy áy náy: “Xin lỗi dì, làm dì lo lắng rồi.”

Mẹ Trần vỗ vỗ lên tay Lương Úy: “Chuyện này không có gì phải xin lỗi cả, thằng bé Hạc Sâm này từ nhỏ đến lớn chưa từng làm ai phiền lòng, thật ra dì cũng không lo lắng gì, chỉ sợ nó bận rộn công việc, không dành thời gian chăm sóc con, sợ hai đứa có chuyện xào xáo, cố ý giấu dì.”

Lương Úy lắc đầu: “Anh ấy rất tốt với con.”

Mẹ Trần cười vui vẻ: “Vậy thì tốt.”

Mẹ Trần đưa Lương Úy đến một nhà hàng Quảng Đông, mới ăn được một nửa, mẹ Trần nghe điện thoại, giọng nói của người bên kia hơi lớn, Lương Úy nghe được một chút, nhưng cũng không rõ cụ thể là nói gì. Từ đầu đến cuối, giọng điệu của mẹ Trần luôn nhã nhặn: “Nó không nói chuyện này với tôi, lát nữa tôi sẽ gọi nó.”

Mẹ Trần đặt điện thoại xuống, nhìn Lương Úy, do dự không nói.

Lương Úy bắt gặp ánh mắt của mẹ Trần: “Dì, sao vậy ạ?”

Mẹ Trần: “Dì vừa nhận được cuộc gọi từ thầy của Hạc Sâm, chủ nhiệm Ngô ở Bệnh viện số 6 đấy.”

Lương Úy tận dụng cơ hội, nói: “Con từng gặp thầy Ngô mấy lần, thầy Ngô đã thực hiện ca phẫu thuật cho bà ngoại của con đấy ạ.”

Mẹ Trần cười, nhẹ nhàng giải thích: “Ông ấy vừa gọi dì, nói Hạc Sâm từ chối cơ hội du học, ông ấy hỏi dì có biết chuyện này không, Hạc Sâm có nói chuyện này với con chưa?”

Lương Úy lắc đầu: “Con không nghe anh ấy nhắc đến, hai ngày qua xảy ra chuyện này sao ạ?”

Mẹ Trần cầm ly, uống một ngụm nước chanh: “Chuyện xảy ra được mấy ngày rồi, nghe nói chỉ tiêu này rất khó xin, nhưng Hạc Sâm từ chối. Thầy Ngô rất tức giận, ông ấy xem Hạc Sâm như con trai của mình mà. Dì cũng không biết chuyện gì xảy ra, thằng bé chưa từng nói với con chuyện này sao?”

Lương Úy nói đỡ cho Trần Hạc Sâm: “Chắc là anh ấy chưa kịp nói với con, tối nay con sẽ hỏi anh ấy.”

Mẹ Trần cười: “Con đấy, cứ bao che cho nó, chuyện này con cũng hỏi nó thử xem.”

Họ ăn xong, Trần Hạc Sâm lái xe đến đón họ. Lương Úy ngồi ghế sau với mẹ Trần, chờ Trần Hạc Sâm đưa mẹ Trần về nhà.

Trần Hạc Sâm quay đầu, hất cằm nói: “Ngồi phía trước đi.”

Lương Úy đẩy cửa xe, lại ngồi vào ghế phụ, Trần Hạc Sâm nắm tay cô, nói: “Đi ăn với mẹ anh, cảm thấy thế nào?”

Lương Úy thắt dây an toàn: “Tốt lắm.”

Trần Hạc Sâm cười: “Có thấy mất tự nhiên không?”

Lương Úy quay đầu nhìn anh: “Sao có thể như vậy được, dù sao cũng là mẹ anh, dì và em trò chuyện vui vẻ lắm.”

Vào nhà, điện thoại của Trần Hạc Sâm lại reo, anh nhìn cô, buông tay cô ra, bước ra ban công nghe máy, Lương Úy không đi theo anh, cũng đoán được là ai gọi đến.

Đôi lời vào tai, nghe được vài câu, Lương Úy không kiềm lòng được nữa, bước về phía anh, vươn tay ôm anh từ phía sau. Trần Hạc Sâm rũ mắt, tay không cầm điện thoại nắm tay cô, dừng lại một chút, sau đó nói: “Thầy, em quyết định rồi, bây giờ em có việc, lát nữa em gọi lại cho thầy.”

Trần Hạc Sâm hạ điện thoại xuống, xoay người lại, rũ mắt nhìn cô: “Sao thế?”

“Có phải là chủ nhiệm Ngô gọi anh không?”

Hai người họ đồng thanh lên tiếng, ai cũng ngây người một lát.

Trần Hạc Sâm nhíu mày, nhìn chăm chú vào mắt cô: “Em biết hết rồi sao?”

Lương Úy không giấu diếm: “Tối nay em đi ăn với dì, chủ nhiệm Ngô gọi cho dì.”

Trần Hạc Sâm đưa tay véo véo ấn đường, bất lực nói: “Ông lão này.”

Lương Úy mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Vì em nên anh không đi sao?”

Biểu cảm của Trần Hạc Sâm khẽ dao động, anh mỉm cười nhàn nhạt: “Là do anh.”

Lương Úy nhìn anh: “Anh nghĩ em sẽ tin lời anh sao?”

Trần Hạc Sâm dựa vào lan can, ánh mắt nhìn cô không hề lung lay: “Hôm đó mẹ em gọi đến, anh nhìn thấy ứng dụng đếm ngược của em.”

Ánh mắt của Lương Úy ngạc nhiên, cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình, hỏi: “Anh không đi là vì đã nhìn thấy ứng dụng đếm ngược đó sao?”

Trần Hạc Sâm khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Trước khi nhìn thấy nó, thật ra anh cũng chưa nghĩ được, nhưng nhìn thấy rồi, anh mới đưa ra quyết định.”

Hốc mắt của Lương Úy nóng bừng, trong lòng rối rắm, thật ra sau khi ở bên anh, cô gần như không nhớ trong điện thoại còn có ứng dụng đó.

Cô hoàn hồn, giọng điệu chậm rãi thận trọng: “Thật ra, sau khi chuyển trường năm cấp ba, em chưa từng nghĩ tương lai sẽ gặp được anh. Chúng ta có thể gặp nhau, được ở bên nhau, so với người khác đã là rất may mắn rồi.”

“Em không muốn anh cảm thấy, vì trước đây em yêu thầm anh mà nghĩ em thiệt thòi. Có lẽ nói như vậy cũng không đúng lắm. Chỉ là em muốn nói, cấp ba em yêu thầm anh, đó là chuyện của mình em. Không phải người ta nói yêu thầm chỉ là chuyện của một người sao?”

“Huống hồ chi em đã không theo đuổi anh, vậy nên anh không nợ em cái gì. Chỉ khi anh cũng thích em, đó mới là chuyện của chúng ta. Nếu như vì chuyện năm xưa em yêu thầm anh mà em lại đòi hỏi anh phải chăm sóc em, nhượng bộ em, như vậy thì không công bằng với anh, tình yêu không phải như vậy, đúng không?”

Yết hầu của Trần Hạc Sâm khẽ trượt xuống, anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm khàn: “Em nhiều lý lẽ thật đấy.”

Lương Úy cong môi: “Em nói không đúng sao?”

Trần Hạc Sâm bật cười: “Bà xã, em tạo nhiều áp lực cho anh quá”

Lương Úy giật mình, ngại ngùng lẩm bẩm: “Anh vừa gọi em là gì?”

Trần Hạc Sâm mỉm cười nhìn cô: “Không thích anh gọi em như vậy à?”

Lương Úy chớp mắt: “Không phải.”

Trần Hạc Sâm cười, lại cúi đầu hôn cô. Răng môi quấn lấy nhau, hơi thở hỗn loạn, nụ hôn của anh chạm vào vành tai cô, dày đặc như hạt mưa, dần dần dời xuống cổ cô.

Lương Úy giữ tay anh, nhẹ nhàng thở ra: “Còn đứng ngoài ban công.”

Trần Hạc Sâm tìm lại một chút lý trí, ánh mắt nồng nhiệt, giọng nói khàn khàn: “Qua kỳ s1nh lý rồi phải không?”

Lương Úy ừ một tiếng, giọng khẽ như tiếng muỗi vo ve, sau đó nói: “Nhà em không có cái kia.”

Trần Hạc Sâm ghé vào tai cô: “Anh mua rồi.”
 
Chương 84: Hay là chúng ta đính hôn trước?


Lưng ngã xuống tấm chăn mềm mại, anh lại hôn cô. Ngón tay anh chạm vào đâu, cảm giác nóng ấm xuất hiện ở đó. Mãi đến khi tay anh lần mò vào vạt áo, Lương Úy không khỏi co người lại.

Dường như anh phát hiện ra, giảm bớt sức lực.

Trước mắt là đèn trần trắng tinh, tầm nhìn dần dần trở nên mờ mịt, ánh sáng dao động hóa thành gợn sóng. Bên hông là chiếc gối mềm mại, dời tầm mắt, lại thấy mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng của anh. Toàn bộ giác quan hội tụ cùng một nơi, cơ thể nhanh chóng nóng bừng lên, tựa như có gì đó chuẩn bị dâng trào.

Mãi đến thời khắc cuối cùng, cô ngẩng mặt lên, Trần Hạc Sâm giữ cằm cô, nặng nề hôn cô.

Trong phòng, ngoài tiếng gió điều hòa, còn có tiếng hơi thở.

Trần Hạc Sâm áp vào lưng cô, ôm cô từ phía sau, Lương Úy khẽ nhúc nhích, nói: “Hình như anh rất thích ôm từ phía sau.”

Giọng điệu của Trần Hạc Sâm hơi lười biếng: “Em không thích à?”

“Không phải.” Lương Úy trở mình, đối mặt với anh, “Bệnh viện của anh đưa bác sĩ sang nước ngoài, khi nào thì khởi hành?”

Trần Hạc Sâm cúi đầu, khóe môi chạm vào bờ vai trần của cô: “Tháng mười một năm nay.”

Lương Úy cảm thấy ngứa ngáy, rụt vai lại: “Chưa đến nửa năm nữa.”

Trần Hạc Sâm: “Thật sự muốn anh đi à?”

Lương Úy nhắm mắt, nhẹ giọng ừ một tiếng: “Cũng đâu phải em không thể gặp anh, ngày nghỉ anh có thể về nhà, mà công việc của em thì không cần phải đến văn phòng, cũng có thể đi gặp anh.”

Thứ bảy, đúng lúc Trần Hạc Sâm không có ca trực, anh lái xe đưa Lương Úy đi gặp vợ chồng Lê Ba.

Tuy ngày đó Lê Ba đã nhấn mạnh trong điện thoại là đừng mua quà, Lương Úy vẫn mua mấy bộ quần áo cho đứa bé. Trần Hạc Sâm đỗ xe, hai người họ xuống xe.

Thầy Lê sống trên tầng năm, họ vừa ra khỏi thang máy, điện thoại của Trần Hạc Sâm reo lên, là thầy Lê. Trần Hạc Sâm bấm nghe máy, áp điện thoại lên tai: “Đã đến cửa rồi ạ.”

Anh vừa nói xong, cánh cửa trước mặt cũng mở ra, Lê Ba đặt điện thoại xuống, ánh mắt của thầy dừng trên gương mặt của Lương Úy, thầy do dự: “Lương Úy?”

Lương Úy cười với Lê Ba: “Thầy Lê.”

Lê Ba nói: “Lâu rồi không gặp, mau vào nhà, mau vào nhà đi.”

Lương Úy bước vào, Lê Ba mở tủ giày, lấy ra hai đôi dép lê, đưa cho hai người họ: “Các em muốn uống gì?”

Lương Úy: “Nước là được rồi ạ.”

Lê Ba nhìn Trần Hạc Sâm: “Hạc Sâm, còn em?”

Trần Hạc Sâm cúi đầu mang dép, nhìn góc mặt của Lương Úy: “Dạ, cũng giống cô ấy.”

Lê Ba gật đầu, vào bếp rót hai ly nước. Trần Hạc Sâm đứng trong phòng khách, nói: “Sư mẫu đâu rồi ạ?”

Lê Ba: “Đứa nhỏ muốn ngủ, sư mẫu đang dỗ nó, không biết đã ngủ chưa, để thầy vào nhìn một chút.”

Trần Hạc Sâm mỉm cười nhàn nhạt: “Thôi, thầy đừng đánh thức cục cưng nhỏ.”

Lê Ba không gõ cửa nữa, lại hỏi Lương Úy: “Từ năm lớp mười hai em chuyển trường, thầy chưa từng gặp lại em, bây giờ em làm gì?”

Lương Úy cong môi: “Dạ, biên kịch.”

Lê Ba: “Nghề này tốt lắm, tính cách của em cũng hợp với nghề này. Trước đây em học giỏi tự nhiên như vậy, thầy còn tưởng em sẽ trở thành bác sĩ, giống như Hạc Sâm.”

Lương Úy cười: “Thật ra hồi cấp ba, em cũng không biết mình thích gì, mãi đến khi lên đại học, em mới biết mình thích gì.”

“Trước đây thầy dạy em năm lớp mười một, thấy thành tích môn tự nhiên và xã hội năm lớp mười của em cũng không quá chênh lệch.” Lê Ba nói, “Mấy năm qua thế nào, mẹ em khỏe không?”

Lương Úy vén tóc sau tai, cười nói: “Dạ khỏe.”

Trần Hạc Sâm lặng lẽ uống nước, Lê Ba trò chuyện mấy lời với Lương Úy, sau đó hỏi Trần Hạc Sâm: “Thằng nhóc này vẫn độc thân à, muốn thầy giới thiệu không?”

Trần Hạc Sâm đặt ly xuống: “Em có bạn gái rồi.”

Lê Ba hào hứng: “Có bạn gái rồi à, hôm nào đưa đến đây gặp thầy đi.”

Trần Hạc Sâm bình thản nói: “Không phải thầy đã gặp rồi sao?”

Lê Ba hoang mang: “Ý em là gì?”

Trần Hạc Sâm không đùa giỡn nữa: “Lương Úy và em đang ở bên nhau.”

Lê Ba lại nhìn Lương Úy, dừng lại hai giây, sau đó nói: “Thầy còn đang tự hỏi sao hôm nay hai đứa lại đến đây cùng nhau, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện này, chẳng trách sao trong điện thoại, thằng nhóc này còn nói sẽ đưa người đến gặp thầy.”

Trần Hạc Sâm cười.

Lê Ba hơi xúc động: “Tốt quá, tốt quá, Hạc Sâm, em phải đối xử tốt với Lương Úy đấy.”

Trần Hạc Sâm đùa giỡn: “Anh Ba, anh hơi thiên vị rồi đấy, sao không bảo cô ấy đối xử tốt với em?”

Nghe thấy lời này, Lương Úy nhìn Lê Ba bên cạnh. Trần Hạc Sâm dựa người trên ghế sofa đơn, phát hiện ánh nhìn của cô, anh cũng nhìn theo, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Lương Úy và Trần Hạc Sâm ở lại nhà Lê Ba không lâu, sau đó cũng rời đi. Tuy Lê Ba nói tới nói lui, bảo họ ở lại ăn trưa rồi về, nhưng họ vẫn không ở lại, dù sao trong nhà Lê Ba còn có sư mẫu và đứa bé mới sinh, họ cũng không muốn quấy rầy.

Lương Úy lên xe, quay đầu nhìn Trần Hạc Sâm: “Anh nộp đơn chưa?”

Trần Hạc Sâm mỉm cười nhìn cô: “Nộp rồi.”

Lương Úy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”

Trần Hạc Sâm bật cười, đặt tay lên vô lăng: “Còn chờ lãnh đạo bệnh viện xét duyệt, có lẽ cũng không được đâu.”

Lương Úy lơ đãng: “Làm sao có người ưu tú hơn anh chứ?”

Trần Hạc Sâm vươn tay véo vành tai cô: “Em tự tin về anh vậy sao?”

Lương Úy cười, ghé vào lòng anh, hôn cằm anh: “Anh không biết sao?”

Trần Hạc Sâm rũ mắt, dịu dàng hỏi: “Cái gì?”

Lương Úy nhẹ giọng nói, rõ ràng từng từ: “Trong mắt em, Trần Hạc Sâm luôn ưu tú hơn tất cả mọi người.”

Trần Hạc Sâm chăm chú nhìn cô một lát, giọng điệu vui vẻ: “Hình như chúng ta có cùng suy nghĩ.”

Lương Úy giả vờ không hiểu: “Sao?”

Trần Hạc Sâm nhíu mày: “Không hiểu à?”

Lương Úy giả ngốc: “Không hiểu gì cả.”

Trần Hạc Sâm không vạch trần cô, phối hợp nói: “Bạn gái anh cũng rất tuyệt.”

Lương Úy hết sức vui vẻ, lại hôn má anh: “Cảm ơn anh.”

Trần Hạc Sâm quay đầu nhìn cô: “Bây giờ vui chưa?”

Lương Úy hào hứng gật đầu hai cái.

Trần Hạc Sâm nắm tay cô, đan ngón tay vào ngón tay cô, không khỏi siết chặt một chút: “Tự dưng anh lo, nếu anh đi du học, em sẽ bị người khác bắt cóc mất.”

“Sao lại thế?” Lương Úy nói.

Trần Hạc Sâm quay đầu nhìn cô, giọng điệu nghiêm túc: “Hay là chúng ta đính hôn trước?”

Lương Úy ngây người.

Trần Hạc Sâm nhướng mày, cười nói: “Anh dọa em sợ à?”

Lương Úy lắc đầu: “Không phải, em chỉ nghĩ chúng ta đi nhanh quá, đương nhiên em nói vậy, cũng không phải là không muốn đính hôn với anh. Hay là anh sợ anh sang nước ngoài, em không có cảm giác an toàn, sẽ chia tay với anh, vậy nên anh mới muốn đính hôn?”

Trần Hạc Sâm không hề phủ nhận: “Sao lại thông minh như vậy?”

Lương Úy nói: “Vậy anh đừng sợ, sau này anh sang nước ngoài mà thích người khác, em cũng không cho anh từ hôn đâu.”

Dáng vẻ của Trần Hạc Sâm vô cùng nghiêm túc, anh lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu.”

Lương Úy: “Vậy nên em tin tưởng anh, chúng ta cứ thuận theo lẽ tự nhiên, nhé?”

Trần Hạc Sâm nhìn cô, không đành lòng: “Anh nên vui vì bạn gái anh tin tưởng anh như vậy, hay nên buồn vì bạn gái anh từ chối lời cầu hôn của anh?”

Mắt Lương Úy sáng rỡ: “Em nghĩ anh nên vui vì bạn gái anh tin tưởng anh như vậy.”

“Đúng vậy.” Giọng nói của anh tràn ngập ý cười.
 
Chương 85: “Em muốn đi đâu?”


Chớp mắt một cái đã đến cuối tháng mười, ngày Trần Hạc Sâm sang nước ngoài cũng đến gần hơn. Trước khi Trần Hạc Sâm sang nước ngoài, Ổ Hồ Lâm quay về nước, bốn người hẹn nhau ăn tối ở nhà của Trần Hạc Sâm.

Lương Úy đang rửa rau trong bếp, Trần Hạc Sâm vừa tắm xong, ra khỏi phòng ngủ. Thấy được cảnh tượng cô mặc áo len màu cam, tóc dài tùy ý buộc đuôi ngựa, vài sợi tóc rơi bên má, góc mặt hiền hòa dịu dàng.

Không hiểu tại sao lại có cảm giác hai người họ kết hôn đã lâu, Trần Hạc Sâm bước đến sau lưng cô, tiện tay cầm lấy tạp dề đang treo bên tủ lạnh, xoay chuyển khớp tay, nhanh chóng cột thành chiếc nơ hoàn hảo.

Lương Úy quay đầu hôn anh: “Cảm ơn anh.”

Trần Hạc Sâm cười khẽ: “Em thật sự không định chuyển đến đây sao?”

Lương Úy tiếp tục lột tỏi: “Em không muốn, còn một tháng nữa là anh sẽ đi, em chuyển đến đây cũng sống một mình thôi, em sẽ đợi đến khi anh quay lại.”

Trần Hạc Sâm khẽ chậc lưỡi, áp môi lên vành tai cô: “Sao lại bướng bỉnh như vậy chứ?”

Lương Úy cảm thấy ngứa ngáy, nghiêng người né tránh, đúng lúc chuông cửa vang lên trong phòng khách, Lương Úy nói: “Chắc là Tri Gia và Ổ Hồ Lâm đấy, anh ra mở cửa đi.”

Trần Hạc Sâm ra khỏi bếp, mở cửa nhà.

Diêu Tri Gia ghé đầu vào, cười hỏi: “Úy Úy đâu rồi?”

Trần Hạc Sâm nói: “Đang chuẩn bị thức ăn trong bếp.”

Ổ Hồ Lâm theo sau Diêu Tri Gia: “Làm xong hết chưa, bọn tôi đến đúng lúc rồi sao?”

“Nghĩ gì thế?” Trần Hạc Sâm nói, “Rửa tay rồi vào bếp phụ giúp đi.”

Ổ Hổ Lâm cởi áo khoác, đưa cho Diêu Tri Gia: “Mẹ nó, chưa từng nghe có người mời khách đến nhà ăn cơm, còn để khách tự mình động tay.”

Trần Hạc Sâm nói: “Nhà tôi đãi khách như vậy đấy.”

Ổ Hổ Lâm theo Trần Hạc Sâm vào bếp. Đầu ngón tay của Trần Hạc Sâm nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay của Lương Úy, Lương Úy ừ một tiếng, quay đầu nhìn anh: “Em và Tri Gia ra phòng khách xem tivi đi, để anh và Ổ Hồ Lâm làm tiếp.”

Lương Úy nghi ngờ: “Các anh làm được không?”

Trần Hạc Sâm cởi nút tay áo, xắn tay áo hai lần, hất cằm nói: “Sao lại không, em đi chơi đi.”

Ổ Hồ Lâm thấy vậy, đùa giỡn: “Được lắm, cậu con mẹ nó, bà xã của cậu thì cậu yêu chiều, lại kéo anh em đi lao động.”

Lương Úy cong môi mỉm cười, vươn tay ra sau lưng, Trần Hạc Sâm đã nhanh hơn cô một bước, cúi đầu tháo dây tạp dề cho cô.

Lương Úy rửa mấy trái dâu tây, mang ra khỏi bếp.

Diêu Tri Gia đang ngồi trên sofa, thấy cô đi ra, cô ấy ngẩng đầu nhìn: “Khi nào Trần Hạc Sâm sang Anh?”

Lương Úy ngồi cạnh Diêu Tri Gia: “Tháng mười một.”

Diêu Tri Gia cầm dâu tây, cho vào miệng: “Nghe Ổ Hồ Lâm nói anh ấy sẽ đi một năm.”

Lương Úy ừ một tiếng, Diêu Tri Gia nói: “Vậy hai người sẽ ở hai nơi khác nhau à?”

Lương Úy cười nói: “Chỉ một năm thôi.”

Diêu Tri Gia cầm đệm lót, đặt trên đùi: “Nhưng thật sự không cần phải lo lắng gì về Trần Hạc Sâm đâu, anh ấy chín chắn hơn Ổ Hồ Lâm mà.”

Ổ Hồ Lâm tình cờ cầm đ ĩa thịt viên đi ra, nghe vậy, anh ta liếc nhìn Diêu Tri Gia: “Nói xấu gì anh đấy?”

Diêu Tri Gia lơ đãng nhìn anh ta: “Em không nói anh, em nói đến chuyện Trần Hạc Sâm sang nước ngoài.”

Ổ Hồ Lâm “à” một tiếng, cũng không biết nên tin hay không, lại quay đầu vào bếp.

Bảy giờ, bốn người họ cũng ăn xong nồi lẩu. Họ cùng thu dọn chén đũa, bắt đầu xem phim trong phòng khách.

Xem được một nửa, đột nhiên Diêu Tri Gia nói: “Mọi người còn nhớ kỳ nghỉ đông năm lớp mười một, bốn chúng ta cùng đến rạp xem phim không? Có lẽ lúc đó cũng không tưởng tượng được, nhiều năm trôi qua, chúng ta lại ở nhà Trần Hạc Sâm xem phim.”

Ổ Hồ Lâm: “Em cũng sắp ba mươi rồi đấy.”

Diêu Tri Gia kêu một tiếng, cầm hộp khăn giấy trên bàn trà, ném vào người Ổ Hồ Lâm, Ổ Hồ Lâm nhanh tay lẹ mắt chụp lấy: “Định mưu sát ông xã của em à?”

Hai người họ ồn ào huyên náo.

Cuối phim, Trần Hạc Sâm và Ổ Hồ Lâm ra ban công hút thuốc.

Ổ Hồ Lâm mở nắp bao thuốc, đưa một điếu cho Trần Hạc Sâm, Trần Hạc Sâm không cầm lấy, Ổ Hồ Lâm thu tay về, nói: “Cậu thật sự sẽ đi sao?”

Trần Hạc Sâm dựa vào lan can, khẽ nheo mắt, nhìn về phía Lương Úy trong phòng khách, nhíu mày: “Tôi nộp đơn rồi, muốn đổi ý cũng không kịp nữa.”

Ổ Hồ Lâm châm điếu thuốc: “Lương Úy rất tốt, đa số con gái đều không muốn bạn trai sang nước ngoài. Dù chỉ có một năm thôi, nhưng nói thế nào thì ở cạnh nhau vẫn hơn, lúc tôi sang nước ngoài, Tri Gia cũng không ít lần ầm ĩ với tôi.”

Trần Hạc Sâm dời mắt, nhìn Ổ Hồ Lâm: “Khi tôi không có ở đây, nếu cô ấy xảy ra chuyện, cậu để ý cô ấy giúp tôi.”

Ổ Hồ Lâm khoát tay: “Yên tâm đi, dù Lương Úy không phải là bạn gái cậu, cô ấy vẫn là bạn của Tri Gia mà.”

Trần Hạc Sâm lặng lẽ cười: “Cảm ơn cậu.”

Ổ Hồ Lâm: “Có gì đâu, anh em mà.”

Chín giờ, Ổ Hồ Lâm và Diêu Tri Gia rời đi.

Ổ Hồ Lâm uống rượu, không thể lái xe, vậy nên Trần Hạc Sâm đưa họ trở về. Anh đưa họ về nhà xong, Lương Úy nhìn ra cửa sổ, đột nhiên quay đầu nhìn Trần Hạc Sâm chăm chú một lát.

Trần Hạc Sâm nhìn thấy ánh mắt của cô, hiểu ngay: “Em muốn đi đâu?”

Lương Úy nói: “Chúng ta đến trường Trung học số 1 Yến Nam đi dạo, được không anh?”

Trần Hạc Sâm giơ tay nhìn đồng hồ: “Giờ này sao? Em chắc không, cục cưng?”

Lương Úy làm nũng: “Em muốn đi.”

Trần Hạc Sâm cười, gật đầu: “Được rồi.”

Nhà của Ổ Hồ Lâm tình cờ ở gần trường Trung học số 1 Yến Nam, chỉ mất mười phút lái xe. Trần Hạc Sâm đỗ xe lại, hai người họ nắm tay đi bộ đến cổng trường.

Giờ này, học sinh lớp mười hai còn đang trong giờ tự học buổi tối, cổng trường vắng vẻ. Chủ mấy cửa tiệm thức ăn hai bên đang ngồi chơi điện thoại. Ánh mắt của Lương Úy nhìn quanh, hai mắt cô sáng rỡ, cô kéo Trần Hạc Sâm về phía quầy sushi.

Hai người họ dừng lại trước quầy sushi, chủ tiệm đứng sau quầy, xoa xoa hai tay, nhiệt tình hỏi: “Hai người muốn ăn gì?”

Lương Úy nhìn bảng thực đơn treo trước quầy, nhẹ nhàng nói: “Sushi gà nướng.”

Trần Hạc Sâm mỉm cười nhìn cô: “Bữa tối ăn chưa no à?”

Lương Úy lắc đầu: “Không phải, anh còn nhớ năm lớp mười một có một buổi tự học, em ra mua sushi, sau đó gặp được anh và Ổ Hồ Lâm không?”

Trần Hạc Sâm hồi tưởng một lát, cười nói: “Nhớ chứ, lúc đó trông em rất ngẩn ngơ.”

Lương Úy cong môi nói: “Thật ra trong Daysmatter có một bức ảnh chụp anh và em.”

Trần Hạc Sâm nhướng mày, hứng thú: “Cho anh xem được không?”

Lương Úy lấy điện thoại ra, bấm vào ứng dụng, mở bức ảnh, cô tăng ánh sáng, bức ảnh dần dần trở nên rõ ràng hơn. Trần Hạc Sâm đứng sau lưng cô, hơi cúi đầu, nhìn thấy rõ ràng hai người họ trong bức ảnh.

Độ phân giải của bức ảnh không cao, nhưng vẫn có thể nhìn ra chính là hai người họ. Trong bức ảnh, hai người nhìn nhau, sau lưng là quầy sushi, nhưng chủ tiệm không phải là người bây giờ.

Anh nhìn ngắm màn hình điện thoại một lát, Lương Úy không nhìn ra anh đang nghĩ gì, lát sau, cô thấy tay anh di chuyển, gửi bức ảnh đến WeChat của anh, anh trả điện thoại cho cô, nhẹ nhàng hỏi: “Bức ảnh này ở đâu ra thế?”

Lương Úy ngẩng đầu: “Lúc đó Uyển Uyển chụp đấy.”

Trần Hạc Sâm: “Vậy bây giờ chúng ta chụp một bức ảnh nhé?”

Khi hai người lên xe trở về, Lương Úy ngồi bên ghế phụ, bấm vào WeChat, thấy Trần Hạc Sâm cập nhật trên vòng bạn bè, là hai bức ảnh chụp chung, một bức ảnh chụp vào năm cấp ba, một bức ảnh mới chụp.

Lương Úy khẽ cong môi, bấm thích bài đăng này.
 
Chương 86: Chúc mừng sinh nhật, bà xã (Hoàn chính văn)


Trần Hạc Sâm đã sang nước ngoài hơn hai tháng, Lương Úy và Trần Hạc Sâm duy trì tần suất gọi điện thoại mỗi ngày. “Đêm đông” cũng được lên sóng thành công vào giữa tháng một, nhận được phản hồi tốt ngoài mong đợi.

Bộ phim phát sóng được một nửa, nhiều blogger phim truyền hình cũng viết bài giới thiệu, tất nhiên cũng có không ít khán giả không hài lòng, gắn mác cho nữ chính là ngoại tình. Nhưng với Lương Úy và Tô Miểu, cảm xúc vẫn không hề dao động, dù sao cũng sẽ có chín người mười ý, thật sự không cần quá để tâm đ ến những việc như vậy.

Năm nay Trần Hạc Sâm ở nước ngoài, không thể quay về ăn Tết. Trước khi Lương Úy trở về thành phố Phủ, cô đã ghé thăm ba mẹ Trần, mua quà Tết cho họ, sau đó mới quay về thành phố Phủ.

Trong nhóm lớp 11/12, Vương Đồng đã tổ chức buổi họp lớp năm nay.

Vương Đồng vào nhóm, @ Lương Úy và Trần Hạc Sâm: Năm nay Trần Hạc Sâm không đến được, Lương Úy, cậu có đến không?

Mấy tháng trước, Trần Hạc Sâm đăng ảnh hai người họ lên vòng bạn bè, nhóm lớp 11/12 huyên náo cả đêm. Triệu Nam gửi bức ảnh vào nhóm, @ Trần Hạc Sâm, hỏi chuyện gì thế.

THS: Chuyện như cậu thấy đấy.

Vương Đồng: Chúc mừng, chúc mừng, khi nào kết hôn, nhớ gửi thiệp mời cho bạn học cũ đấy nhé.

Lý Chanh: @THS, đối xử tốt với bạn cùng bàn của tớ đấy.

Tống Hàng Hàng: @THS, đối xử tốt với bạn cùng phòng của tớ đấy.



Lương Úy: Họp lớp vào ngày mấy thế?

Ngô Đồng: Chắc là ngày mười tháng hai.

Lương Úy: Có lẽ mấy ngày đó tớ phải tham dự tiệc mừng, để tớ xem, nếu không ai gọi tớ, tớ sẽ đi họp lớp.

Ngô Đồng: Được rồi.

Trần Hạc Sâm không trả lời tin nhắn trong nhóm lớp, Lương Úy đoán anh đang bận. Cô đặt điện thoại xuống, có người gõ cửa phòng ngủ, Chu Trân cầm trái cây đi vào: “Năm nay Hạc Sâm không về nhà ăn Tết à?”

Lương Úy quay đầu: “Dạ, anh ấy không về.”

Chu Trân ngồi lên giường: “Trước khi về nhà, con đi thăm ba mẹ thằng bé chưa, dù sao năm nay Hạc Sâm cũng không ở nhà.”

Lương Úy cầm nho, nói: “Dạ rồi.”

Đúng lúc điện thoại trên bàn sáng lên. Lương Úy cầm điện thoại, thấy Trần Hạc Sâm trả lời tin nhắn trong nhóm lớp, nói năm nay anh không đi được.

Thường Hưng Vũ: Thế nào, định để Lương Úy thay mặt cậu tham gia à?

Trần Hạc Sâm: Bọn tôi là người một nhà, cô ấy đi thì cũng xem như là thay mặt tôi rồi.

Thường Hưng Vũ: Mẹ nó, lại cho tôi ăn cơm chó.

Lương Úy bấm vào ảnh đại diện của Trần Hạc Sâm, nhắn tin cho anh: Anh xong việc chưa?

Trần Hạc Sâm: Anh vừa rảnh rỗi một chút, dành thời gian nhìn điện thoại, ngày mười tháng hai này em có tham dự tiệc mừng không?

Lương Úy: Hiện tại em cũng chưa rõ, nghe đạo diễn Từ nói bữa tiệc sẽ diễn ra trong thời gian đó, nhưng em không biết chính xác là ngày nào.

Trần Hạc Sâm: Ừ, anh biết rồi.

Trần Hạc Sâm không trò chuyện lâu với Lương Úy, đã quay lại làm việc.

Đêm giao thừa, Lương Úy phụ giúp Chu Trân trong bếp, ông bà ngoại ngồi trong phòng khách xem tivi. Lương Úy cắt nguyên liệu nấu ăn, lúc ra phòng khách, bà ngoại cầm điện thoại đưa cho cô: “Hình như vừa rồi có người gọi cho con.”

Lương Úy rút hai tờ khăn giấy, hỏi: “Ai vậy bà?”

Bà ngoại: “Hình như là tên tiếng Anh, bà không đọc được.”

Trong lòng Lương Úy đã hiểu, cô bấm vào lịch sử cuộc gọi, thấy ba ký tự THS. Cô mỉm cười, di chuyển ngón tay, bấm nút gọi lại. Cô đi ra ban công, có người bắt máy.

Trần Hạc Sâm nhẹ nhàng hỏi: “Vừa rồi em bận à?”

Lương Úy nắm vào lan can, hơi lạnh truyền qua đầu ngón tay: “Ừ, em phụ giúp mẹ trong bếp, anh ăn cơm chưa?”

Trần Hạc Sâm uể oải nói: “Anh đặt pizza.”

Lương Úy cong môi: “Sao nghe đáng thương thế?”

Trần Hạc Sâm nhẹ giọng cười một tiếng: “Ừ, đáng thương lắm, bạn gái còn không ở bên.”

Lương Úy không nhịn cười được.

Lát sau, cô ngừng cười, Trần Hạc Sâm chậm rãi nói: “Năm mới đầu tiên của chúng ta, anh không ở bên cạnh em, em có buồn không?”

Lương Úy lắc đầu: “Em không biết.”

Trần Hạc Sâm cười nói: “Sau này, mỗi một năm mới, anh đều sẽ ở bên em.”

Giọng điệu Lương Úy vui vẻ: “Ừ.”

Anh nói xong lời này, tiếng pháo hoa đột nhiên phát ra từ nơi xa xăm. Lương Úy nhìn quanh, thấy tia sáng nở rộ giữa bầu trời đêm, hai người họ đều trầm lặng không nói, mãi đến khi pháo hoa ngừng lại.

Lương Úy nhẹ giọng nói: “Chúc mừng năm mới, Trần Hạc Sâm.”

Trần Hạc Sâm thấp giọng: “Chúc mừng năm mới, cục cưng.”

Qua giao thừa, năm mới lại đến.

“Đêm đông” đạt 5,6 triệu lượt xem, cũng coi như là kết thúc hoàn hảo. Vì bộ phim này, Đinh Hành và Đào Dao cũng có thêm một nhóm fan CP. So với Đào Dao, Đinh Hành hưởng lợi từ bộ phim này nhiều hơn, kỹ năng diễn xuất cũng thành thạo hơn, chỉ là thiếu kịch bản hay, cũng nhờ vào vai diễn Từ Chu này, cậu ấy lại có thêm một số lượng người hâm mộ đáng kể.

“Đêm đông” kết thúc, ngày diễn ra tiệc mừng cũng được xác định, là ngày mười tháng hai.

Hôm đó Lương Úy bay đến thành phố Tô, nhận được cuộc gọi của Lý Uyển, hỏi chuyện sinh nhật cô: “Vậy ngày mai không ăn sinh nhật cậu được à?”

Lương Úy nói: “Ngày mai tớ trở về ăn sinh nhật với mẹ và mọi người.”

Lý Uyển thở dài: “Vậy tớ chỉ có thể đợi cậu quay lại Yến Nam, người chị em này đành phải để cậu đón sinh nhật một mình rồi.”

Lương Úy: “Không sao, cảm ơn cậu, Uyển Uyển.”

“Cậu khách sáo quá.” Lý Uyển không để bụng, “Còn Trần Hạc Sâm thì sao, sinh nhật của cậu, anh ấy không định trở về à?”

Lương Úy dừng lại một lát: “Anh ấy nói hai ngày này hơi bận, có lẽ không thể quay về.”

Lý Uyển: “Được rồi, tớ có cuộc gọi, lát nữa tớ nhắn tin WeChat với cậu.”

Nơi diễn ra tiệc mừng là một khách sạn năm sao ở thành phố Tô, Lương Úy và Tô Miểu đến nơi cùng lúc, vừa gặp cô, Tô Miểu đã lao vào ôm cô.

Đã lâu rồi hai người họ mới gặp nhau, trò chuyện một hồi. Lát sau, Đinh Hành và Đào Dao cũng lần lượt đến nơi. Lần này, Lương Úy và Tô Miểu đi theo đạo diễn Từ Đông Thành, ngồi cùng bàn với hai diễn viên chính.

Trong thời gian này, Đào Dao và Đinh Hành được mời lên sân khấu phỏng vấn, Tô Miểu ghé vào tai Lương Úy thì thầm: “Hai người họ đúng là có cảm giác CP thật đấy.”

“Đêm đông” phát sóng được một thời gian, nhiều người hâm mộ đào ra hậu trường ngọt ngào của hai người họ, vậy nên weibo xuất hiện hot search, chủ yếu là người hâm mộ hy vọng hai người có thể tiếp tục hợp tác rải đường.

Đào Dao bước xuống sân khấu, về chỗ ngồi, không thấy Lương Úy đâu, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, nghe Đinh Hành bên cạnh hỏi: “Chị Tô, chị Lương đâu rồi ạ?”

Tô Miểu ngẩng đầu: “Bạn trai cô ấy đến, cô ấy vừa ra ngoài rồi.”

Biểu cảm của Đào Dao không hề thay đổi, ngồi vào vị trí cũ, không thể không nhìn vào chiếc ghế trống đối diện. Cô ấy nghĩ đến thời gian trước, Lâm Hành gửi cập nhật vòng bạn bè của Trần Hạc Sâm. Sau khi cô ấy và Trần Hạc Sâm chia tay, hai người họ cũng xóa phương thức liên lạc. Không nghĩ mấy năm sau nhìn lại, thấy anh cập nhật hai bức ảnh chụp anh và Lương Úy lên vòng bạn bè.

Cô ấy nhẫn nại trò chuyện với Lâm Hành, Lâm Hành oán trách cô ấy mấy câu, bóng gió nói hiện tại Trần Hạc Sâm cũng không liên lạc với anh ta, tình cảm của hai người đã phai nhạt đi nhiều.

Cô ấy thẫn thờ nhìn chiếc ghế trống một hồi, bây giờ anh rất yêu bạn gái, cô ấy vẫn nên buông bỏ thôi.

Đinh Hành thấy Đào Dao cầm đũa mà không nhúc nhích, cậu ấy đưa tay chạm vào cô ấy, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

Đào Dao cong môi, nhàn nhạt mỉm cười với Đinh Hành: “Không sao, đang suy nghĩ vài chuyện.”

Lương Úy bước nhanh ra cửa xoay, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở nơi xa xăm. Sau lưng anh là dòng xe cộ vô tận, đèn xe màu đỏ, đèn đường màu cam, bóng cây ngả dài.

Anh đứng cao ráo thẳng tắp, mỉm cười nhìn cô.

Trong lòng Lương Úy yếu mềm rối rắm, cô lại áp điện thoại lên tai, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại trở về?”

Hai người đứng cách nhau một khoảng xa, cô nhìn thấy anh cũng áp điện thoại lên tai, ý cười đọng bên khóe mắt, đường nét rõ ràng, dịu dàng sạch sẽ, anh bật cười: “Trở về đón sinh nhật bạn gái.”

Trần Hạc Sâm mỉm cười bước về phía cô, khi đến gần, anh dừng lại, vươn cánh tay kéo cô vào lòng, nồng ấm hỏi: “Bị ngốc rồi à?”

Lương Úy giơ tay ôm anh, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải anh nói không có thời gian sao?”

Trần Hạc Sâm cúi đầu, hôn trán cô: “Thời gian đón sinh nhật với bạn gái thì có.”

Lương Úy hít mũi, không nhịn được, giơ tay đánh anh: “Sao anh đáng ghét thế?”

Trần Hạc Sâm cầm lấy tay cô, một mực nắm trong tay anh, nụ cười dịu dàng phản chiếu trong đáy mắt: “Chúc mừng sinh nhật, bà xã.”

[Hoàn chính văn]
 
Chương 87: Ngoại truyện 1: "Hay là chúng ta đính hôn?”


Khóa học của Trần Hạc Sâm hoàn tất, ngày về nước trùng với Lễ Quốc khánh.

Lương Úy tự mình lái xe đi đón anh, cô đã lấy bằng lái hơn nửa năm. Hai tháng trước, đang lái xe thì va vào xe khác, may mà chủ xe kia cũng không phải người hung hăng, vậy nên hai người họ bồi thường cho nhau.

Đêm đó, Lương Úy về nhà, nhận được cuộc gọi của Trần Hạc Sâm, cũng thuận miệng nhắc đến chuyện này. Trần Hạc Sâm cúp máy ngay, gọi lại bằng một cuộc gọi video call, quan sát cả người cô một lượt mới yên tâm.

Anh nhíu mày: “Hay là mấy tháng tới em đừng lái xe nữa.”

Lương Úy biết anh lo chuyện gì, cô chui vào giường, nằm nghiêng: “Hôm nay chỉ là sự cố thôi, kỹ năng lái xe của em rất tốt, đừng lo cho em.”

Trần Hạc Sâm không khuyên nhủ cô được, đành phải dặn dò cô chú ý khi lái xe, gặp chuyện thì phải gọi cho Ổ Hồ Lâm ngay, đừng sợ làm phiền người khác.

Lương Úy cắn môi: “Như vậy không hay, đâu thể quấy rầy Ổ Hồ Lâm mãi được.”

Trần Hạc Sâm nhìn mặt cô qua video, cười nói: “Trước khi sang nước ngoài, anh đã nhờ vả cậu ấy, bảo cậu ấy trông chừng em giúp.”

Lương Úy nhẹ giọng ừ một tiếng, lại nhìn Trần Hạc Sâm trong màn hình. Anh đang mặc áo thun trắng, hai vai thẳng tắp, tóc đen ẩm ướt rũ xuống trán, dáng vẻ tươi mới sáng sủa, giống như sinh viên mới ra trường.

Lương Úy mấp máy môi, gọi tên anh: “Trần Hạc Sâm.”

“Ơi?”

Anh ngẩng đầu khỏi quyển sách, nhìn cô quấn chăn kín mít. Nhưng cô không nói nữa, Trần Hạc Sâm nhướng mày, đóng sách lại, dựa người trên ghế, âm thầm nhìn cô, ánh mắt chan chứa ý cười.

“Trần Hạc Sâm.”

“Ơi.”

“Trần Hạc Sâm.”

“Ơi.”

Lương Úy lặp đi lặp lại tên anh, mà anh cũng không thấy phiền, liên tục đáp lời cô. Cuối cùng cô không kiềm được nụ cười, chân mày cong cong, cô nói: “Trần Hạc Sâm.”

Trần Hạc Sâm thấp giọng trả lời: “Ơi.”

Lương Úy: “Đợi anh về nước, chúng ta sống chung đi.”

Trần Hạc Sâm ngây người mất hai giây, sau đó gương mặt cũng giãn ra, nở nụ cười: “Được rồi.”

Lương Úy đợi trước cổng ra một lát, thấy Trần Hạc Sâm đẩy hành lý, bước ra theo dòng người, cảnh tượng này cũng giống ngày cô quay về Yến Nam, nửa đêm anh ra sân bay đón cô.

Lương Úy nhìn anh bước đến trước mặt cô, rào chắn ngăn cách, cô vươn tay ôm eo anh, Trần Hạc Sâm buông hành lý, ôm cô, cúi đầu nhìn cô một lát: “Không phải đã nói em đừng đến đón anh à?”

Lương Úy: “Em muốn làm anh bất ngờ.”

Trần Hạc Sâm cười hỏi: “Em tự lái xe đến đây à?”

Lương Úy dừng lại: “Anh đoán đi.”

Trần Hạc Sâm liếc mắt cũng đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, đầu ngón tay vén lọn tóc ra sau tai cô, phối hợp nói: “Anh đoán em tự lái xe đến. Lát nữa anh sẽ lái xe về.”

Lương Úy từ chối thỏa hiệp: “Bây giờ kỹ năng lái xe của em rất tốt, anh không tin tưởng em sao?”

Trần Hạc Sâm nắm chặt tay cô: “Anh tin tưởng em, nhưng hôm nay anh sẽ lái xe, mẹ anh vừa gọi, bảo chúng ta về nhà ăn cơm.”

Lương Úy ừ một tiếng.

Ra đến bãi đỗ xe, Trần Hạc Sâm để hành lý vào cốp xe, sau đó ngồi vào ghế lái, Lương Úy ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.

Trần Hạc Sâm lái xe, hỏi cô: “Em thu dọn đồ đạc trong nhà chưa?”

Lương Úy không kịp phản ứng: “Thu dọn gì?”

Trần Hạc Sâm lắc đầu mỉm cười: “Không phải em nói sẽ chuyển đến nhà anh sao? Mau quên vậy à?”

Lương Úy nhớ ra: “Em chưa xong.”

Trần Hạc Sâm: “Ngày mai anh giúp em.”

Lương Úy ghé lại gần anh, chống cằm: “Anh thật sự muốn em sống ở nhà anh sao?”

Đúng lúc phía trước có đèn đỏ, Trần Hạc Sâm dừng xe, nghiêng nghiêng ánh mắt: “Anh tưởng em hiểu rõ anh muốn em sống cùng anh đến mức nào?”

Lương Úy nói: “Được rồi, vậy em sẽ cố làm anh vui lòng.”

Trần Hạc Sâm cười: “Cảm ơn bạn học Lương, hào phóng quá.”

Hai người họ trò chuyện, đã nhanh chóng đến nhà ba mẹ của Trần Hạc Sâm.

Người giúp việc đã chuẩn bị thức ăn, lúc hai người họ bước vào, thức ăn đã được bày biện trên bàn, hôm nay ba Trần cũng ở nhà.

Mọi người ngồi xuống ăn cơm.

Mẹ Trần nhìn Lương Úy: “Hai đứa định khi nào kết hôn?”

Trần Hạc Sâm gắp một miếng thịt cua, đặt vào chén của Lương Úy, nửa đùa nửa thật: “Còn phải xem lúc nào cô ấy muốn gả cho con nữa.”

Lương Úy quay đầu nhìn Trần Hạc Sâm, Trần Hạc Sâm bắt gặp ánh mắt của cô, cũng nhìn cô: “Em định khi nào gả cho anh?”

Hai tai Lương Úy nóng bừng, lén lút véo tay anh dưới bàn. Hình như anh đã đoán được ý đồ của cô, cuối cùng nắm chặt tay cô. Cô giật giật, Trần Hạc Sâm không buông.

Mẹ Trần liếc Trần Hạc Sâm, giải vây cho Lương Úy: “Con vô lý quá, con còn chưa cầu hôn Úy Úy, làm sao người ta đồng ý gả cho con?”

Trần Hạc Sâm nói: “Vậy con phải suy nghĩ kỹ lưỡng một chút, xem phải cầu hôn cô ấy thế nào.”

Lương Úy quay đầu nhìn anh, thấy dáng vẻ của anh nghiêm túc, giống như thật sự nghĩ ngợi chuyện này, hơi thở của cô dồn dập hơn. Dù nửa năm trước, lúc cô và Trần Hạc Sâm tham dự đám cưới của Diêu Tri Gia và Ổ Hồ Lâm, họ đã nói đến chuyện này, nhưng sau đó cũng không nhắc lại. Thật ra Lương Úy cũng không vội kết hôn, cô rất hưởng thụ trạng thái hiện tại của hai người họ.

Nhưng đôi lúc cô quay về thành phố Phủ, dì Lý luôn miệng hỏi cô định khi nào mới kết hôn với Trần Hạc Sâm, còn nói khi nào tổ chức đám cưới, nhớ gửi thiệp mời cho dì ấy, làm Lương Úy dở khóc dở cười.

Ăn xong, Lương Úy ngồi với mẹ Trần một lát. Gần hai giờ mới rời khỏi nhà ba mẹ của Trần Hạc Sâm. Hai người họ về nhà của Trần Hạc Sâm, cửa nhà vừa đóng lại, Trần Hạc Sâm đã ném vali vào góc, đè cô lên tường, cúi đầu hôn cô.

Gần hai tháng chưa được gặp nhau, Lương Úy cũng không che giấu tâm tình của mình nữa, cô vòng tay qua vai anh, nhiệt tình hôn trả lại. Hơi thở của họ hòa quyện, cả căn phòng ngập tràn hơi thở nặng nề.

Đầu ngón tay nắm chặt, thân thể nhỏ bé của cô khẽ run rẩy.

Thanh âm của Trần Hạc Sâm trầm khàn: “Vẫn nhạy cảm như vậy.”

Lương Úy vùi đầu vào vai anh, hai tai nóng bừng, thấp giọng: “Đừng nói nữa.”

Trần Hạc Sâm lại hôn lên làn da nhạy cảm sau vành tai cô, nhỏ giọng thì thầm gì đó, đôi mắt ươn ướt của Lương Úy mở ra nhìn anh, Trần Hạc Sâm lại hôn cô.

Lúc mọi chuyện kết thúc, hai người họ tắm rửa sạch sẽ, nằm dài trên giường nghỉ ngơi. Lương Úy chui vào lòng anh, áp mặt vào ngực anh, lúc sắp ngủ thiếp đi, đột nhiên cô nhớ ra một chuyện: “Tri Gia có thai rồi.”

Trần Hạc Sâm mở mắt, cúi đầu nhìn cô: “Từ lúc nào?”

Lương Úy nhỏ giọng nói: “Một tháng trước.”

Trần Hạc Sâm bật cười: “Được rồi, lại để Ổ Hổ Lâm vượt mặt anh.”

Lương Úy không biết nói gì: “Đàn ông các anh so đo nhau chuyện này sao?”

Trần Hạc Sâm chống người dậy, nhìn vào mắt cô: “Vậy chúng ta phải đuổi kịp tiến độ thôi.”

Lương Úy hoang mang: “Tiến độ gì?”

Trần Hạc Sâm ho nhẹ một tiếng: “Hay là chúng ta đính hôn?”

Lương Úy li3m môi: “Bây giờ anh đang cầu hôn em đấy à?”

Trần Hạc Sâm: “Cầu hôn thế này không có thành ý lắm.”

Khóe môi của Lương Úy cong lên, nhẹ giọng ừ một tiếng.
 
Chương 88: Ngoại truyện 2: Cho nên, em bằng lòng kết hôn với anh chứ? (Hoàn toàn văn)


Kể từ hôm Trần Hạc Sâm nhắc đến chuyện cầu hôn, nửa tháng sau vẫn không có động tĩnh gì. Lương Úy cũng không để bụng, thời gian này, Lương Úy và Tô Miểu lại bay đến thành phố Hải, họ được mời tham dự Lễ trao giải Ve sầu vàng.

“Đêm đông” do họ cải biên được đề cử giải kịch bản xuất sắc nhất, nhưng cả Lương Úy và Tô Miểu đều không đặt kỳ vọng cao, dù sao còn có nhiều biên kịch khác giàu kinh nghiệm hơn được đề cử.

Lễ trao giải Ve sầu vàng kéo dài ba ngày, trong thời gian này, đạo diễn Từ Đông Thành giới thiệu Lương Úy và Tô Miểu, còn thêm phương thức liên lạc của nhiều nhà sản xuất.

Tô Miểu rời khỏi địa điểm diễn ra buổi lễ, chuyện không giành được giải cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy, cô ấy đề xuất đi ăn khuya.

Lương Úy định quay về khách sạn, nhưng nghĩ lại, thấy cũng không có việc gì phải làm. Hai người họ tìm một tiệm đồ nướng gần đó, Tô Miểu gọi hai lon bia, trong lúc đợi đồ nướng được dọn lên, Tô Miểu bí ẩn nói: “Đinh Hành và Đào Dao ở bên nhau rồi đấy.”

Lương Úy hơi bất ngờ: “Sao cô biết?”

“Lần trước tôi nhận một kịch bản, nam chính là Đinh Hành, có lần tôi ra khỏi khách sạn, thấy Đào Dao đến thăm đoàn phim.” Tô Miểu uống một ngụm bia, “Thật ra hai người họ cũng hợp, tuy Đào Dao lớn hơn Đinh Hành một tuổi.”

Thời gian họ quay “Đêm đông”, cảm giác CP thật sự rất mạnh, “Đêm đông” là một cú hích, không chỉ vì kịch bản, mà còn vì hai người họ. Tại lễ trao giải lần này, nhờ vào bộ phim “Đêm đông”, Đinh Hành và Đào Dao lần lượt giành giải nam và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Đồ nướng được dọn lên, Lương Úy ăn hai xiên thịt nướng, điện thoại trên bàn rung lên, là Trần Hạc Sâm gọi, Lương Úy bật loa ngoài, nhẹ nhàng alo một tiếng.

Trần Hạc Sâm nghe thấy âm thanh ồn ào, dừng lại một chút: “Em còn ở ngoài sao?”

Lương Úy ngước mắt, đối diện ánh mắt lém lỉnh của Tô Miểu, cô hạ giọng: “Em đang ăn khuya bên ngoài.”

Trần Hạc Sâm: “Ăn một mình sao?”

Lương Úy: “Ăn với Tô Miểu.”

Trần Hạc Sâm cười: “Ngày mai em trở về à?”

Lời nói đến miệng Lương Úy, cô lại nuốt xuống: “Em chưa biết tình hình thế nào.”

Trần Hạc Sâm: “Không phải hôm nay lễ trao giải đã kết thúc sao?”

Lương Úy do dự: “Phải, nhưng có lẽ ngày mai em còn có việc phải làm.”

Trần Hạc Sâm dựa vào bức tường, chuyển điện thoại sang tai bên kia: “Bạn trai em nhớ em, ngày mai trở về, nhé?”

Thanh âm của anh như dòng điện truyền đến, hai tai Lương Úy bỏng rát, cô đưa tay xoa xoa tai: “Em biết rồi.”

Giọng điệu của Trần Hạc Sâm vui vẻ: “Mấy giờ em bay? Anh sẽ đón em.”

“Chắc là mười giờ sẽ đến nơi.”

“Ừ, ngày mai anh đón em.”

Hôm sau, Lương Úy đáp xuống sân bay Yến Nam, gặp được người đàn ông hôm qua đã nói nhớ cô.

Hai người họ lên xe, Lương Úy nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, đề nghị: “Ăn trưa trước rồi về nhà nhé?”

Trần Hạc Sâm lái xe, lơ đãng nhìn cô một cái: “Anh chuẩn bị xong rồi, về nhà ăn đi.”

Họ đã sống chung được một tháng, nếu Trần Hạc Sâm không đi làm, thỉnh thoảng anh sẽ nấu ăn ở nhà cho cô, món Trung, món Tây, món nào anh cũng biết một chút, mùi vị không tệ.

Hai mắt Lương Úy sáng rỡ, cô hào hứng: “Anh nấu gì thế?”

Trần Hạc Sâm mỉm cười nhàn nhạt: “Về nhà rồi biết.”

Lương Úy lẩm bẩm: “Bí ẩn vậy sao?”

Về đến nhà, Lương Úy mang dép lê, bước vào phòng ăn, trên bàn ăn có bò bít tết và rượu vang đỏ, Lương Úy cũng lờ mờ dự cảm trong lòng.

Trần Hạc Sâm bước đến sau lưng cô: “Anh vừa mua dâu, để trong tủ lạnh, em lấy ra rửa đi.”

Lương Úy xoay người nhìn anh, Trần Hạc Sâm nói: “Không muốn ăn à?”

Lương Úy lắc đầu, nói không phải.

Cô đi đến, đưa tay mở tủ lạnh, nhìn thấy bảng đèn ghi dòng chữ Marry Me, còn có hoa cẩm tú cầu, hoa thược dược, tất cả chất đầy trong tủ lạnh. Ngoài những thứ này, còn có một chiếc hộp màu đỏ trên ngăn thứ hai, nắp hộp mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.

Giọng nói của Trần Hạc Sâm phát ra trên đỉnh đầu cô: “Lúc nãy em đoán ra rồi phải không?”

Lương Úy nhìn anh, thật lòng nói: “Em đoán được một chút.”

Trần Hạc Sâm véo véo ấn đường, cúi đầu mỉm cười: “Được rồi, Ổ Hồ Lâm còn nói em không bao giờ đoán ra chuyện này đâu.”

Lương Úy cười: “Anh quên em làm nghề gì rồi à?” 

“Quyết định sai lầm.” Trần Hạc Sâm cười bất lực, nhìn vào mắt cô, “Cho nên, em bằng lòng kết hôn với anh chứ?”

Lương Úy nhìn anh, cảm xúc trong lòng hỗn loạn, nhưng chủ yếu là hạnh phúc, cô chậm rãi gật đầu.

Lương Úy đưa tay ra, Trần Hạc Sâm rũ mắt, đeo nhẫn kim cương vào ngón giữa của cô, đẩy đến cuối. Trần Hạc Sâm cầm tay cô, thở phào nhẹ nhõm: “May mà đúng kích cỡ.”

Lương Úy nói: “Làm sao anh biết kích cỡ ngón tay em?”

Trần Hạc Sâm không hề giấu diếm: “Đợi em ngủ say, anh lấy sợi chỉ đo thử.”

Trần Hạc Sâm cầu hôn xong, thời gian tổ chức lễ đính hôn cũng được xác định, mẹ Trần tìm người tính toán thời gian, sắp xếp tổ chức vào đầu tháng tư, thời tiết lúc đó cũng không quá lạnh.

Lễ đính hôn diễn ra ở khách sạn, bạn bè và gia đình hai bên đều có mặt. Ngày đó, Lương Úy mặc sườn xám cách tân màu trắng, tóc dài búi sau đầu, điểm thêm chiếc nơ trắng, trông hết sức tinh tế nhã nhặn, nhưng cũng vô cùng năng động.

Trần Hạc Sâm mặc âu phục màu xám tro, bên trong là áo sơ mi trắng, hôm nay là dịp hiếm hoi anh thắt cà vạt. Sáng nay cô thắt cà vạt cho anh, mất rất nhiều thời gian.

Mẹ Trần sợ cô lạnh, lại cầm theo khăn choàng trắng.

Trần Hạc Sâm nói mấy lời với Ổ Hồ Lâm, sau đó đi đến bên cạnh Lương Úy, anh đưa tay chạm vào cổ tay trần của cô, khẽ nhíu mày: “Lạnh không?”

Lương Úy lắc đầu: “Em khoác khăn choàng rồi, không lạnh nữa.”

Ngón tay của Trần Hạc Sâm chạm vào khăn choàng trên khuỷu tay cô, kéo xuống che cánh tay cô: “Đợi lát nữa mời rượu, em uống một chút thì sẽ đỡ lạnh.”

Lương Úy nhẹ giọng ừ một tiếng, rất nhiều bạn bè của Trần Hạc Sâm đã đến, ngoại trừ Ổ Hồ Lâm, còn lại đều xa lạ, nhưng mãi đến cuối bữa tiệc, Lương Úy vẫn không nhìn thấy Lâm Hành.

Gần mười giờ đêm, lễ đính hôn kết thúc.

Tối nay Trần Hạc Sâm uống rượu, không thể lái xe, vậy nên anh gọi tài xế đến lái thay, người đó đã đợi sẵn ở bãi đỗ xe. Từ khách sạn đi ra, Lương Úy khoác thêm áo len trắng bên ngoài sườn xám.

Gió đêm đầu tháng tư thổi qua, vẫn mang theo một chút hơi lạnh.

Lương Úy vô thức ghé sát vào lòng Trần Hạc Sâm, anh nghiêng đầu nhìn sang, thấp giọng hỏi cô: “Em lạnh à?”

Lương Úy: “Hơi lạnh một chút.”

Trần Hạc Sâm dừng bước, cởi áo khoác. Ngón tay vừa buông, áo vest đã bao phủ vai cô, Lương Úy đưa tay muốn cởi ra, nhưng Trần Hạc Sâm nắm chặt tay cô: “Anh không lạnh, em mặc đi.”

Lương Úy nói: “Anh không lạnh thật sao?”

Trần Hạc Sâm cười nói: “Anh lừa em làm gì?”

Đèn đường lặng lẽ đứng hai bên đường, họ nắm tay nhau bước đi dưới ánh đèn, giống hệt mọi cặp đôi khác, trên đường thỉnh thoảng có tiếng xe cộ lướt qua.

Lương Úy đang mặc áo vest của Trần Hạc Sâm, tay anh nắm lấy tay cô, gió thổi qua mang theo mùi rượu nhàn nhạt trên người anh. Qua khỏi một ngã tư, cô khẽ dừng bước, khi đó, anh cũng dừng lại, bối rối nhìn cô: “Sao thế?”

Anh mặc áo sơ mi trắng, không cài nút cổ áo, gương mặt vẫn khôi ngô tuấn tú, Lương Úy cong môi: “Chúc mừng đính hôn, ông xã.”

Khóe miệng của Trần Hạc Sâm cong lên, anh quay đầu nhìn chiếc xe bên cạnh, gương mặt không che giấu được ý cười, sau một hồi lâu, anh lại quay sang, ánh mắt thâm sâu, một mực nhìn vào mắt cô.

Lương Úy nghe anh nói: “Bà xã, chúc mừng đính hôn.”

[Hoàn toàn văn]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom