Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 59


Chương 59:

 

Lúc Lê Hương vào phòng riêng thì Lê Điệp đã tới rồi, ngoài ra còn có Khổng Chân Nhi.

 

Lê Điệp không chờ nổi mà giờ tay lên: “Lê Hương, chị xem ngón út tôi đeo cái gì không?”

 

Trên ngón út của Lê Điệp đeo một cái nhẫn kim cương lớn.

 

Lê Hương còn chưa nói gì, Khổng Chân Nhi đã “oa” lên, kẻ xướng người họa: “Tiểu Điệp à, nhẫn của cậu là do Tô thiếu gia tặng sao, sinh nhật cậu Tô thiếu gia đã tặng một cái vòng cổ kim cương, bây giờ lại tặng cậu một cái nhãn kim cương lớn, Tô thiếu gia cưng chiều cậu thật đấy.”

 

Lê Điệp nhìn Lê Hương đầy đắc ý, muốn thấy một chút hâm mộ trên mặt cô: “Đúng đó, đây là nhẫn kim cương anh Tô Hi tặng tớ, quan trọng là hai ngày nữa tớ và anh Tô Hi sẽ tổ chức một party đính hôn long trọng, đến lúc đó anh Tô Hi sẽ cầu hôn tớ nữa.”

 

“Tiểu Điệp, tớ hâm mộ cậu thật đó, gả tới Tô gia làm thiếu phu nhân chính là ước mơ của mọi tiểu thư trong Hải Thành luôn tha thiết mong chờ đó.”

 

Lê Điệp nhìn Lê Hương, tiếc là Lê Hương không lộ ra chút hâm mộ nào, chỉ yên lặng nghe, cô ta cảm giác mình đắm vào bông vậy.

 

“Lê Hương, chị tỏ vẻ bình tĩnh như vậy, thật ra trong lòng chắc hâm mộ tôi muốn chết, anh Tô Hi là của tôi, anh ây yêu tôi, chị không cướp được.”

 

Lê Hương nhìn Lê Điệp, cười nhạt nói: “Yên tâm đi, tôi không tranh anh Tô Hi của cô đâu, hơn nữa, trong party đính hôn của hai người, tôi còn tặng các người một một quà lớn bí ẩn cơ”

 

Món quà lớn bí ẳn gì chứ?

 

Lê Điệp cảm thấy đồ nhà quê ăn bám như Lê Hương không lấy ra tiền mua quá bí ẩn gì cả.

 

Lúc này, di động của Lê Hương kêu “ting” một tiếng, có tin nhắn.

 

Tô Hi gửi.

 

Lê Hương mở ra, thấy: “Đến bar 1949 đi, cho cô xem thứ tốt.”

 

Trùng hợp ghê, cô đang ở bar 194.

 

9 Lê Hương liếc qua Lê Điệp và Khổng Chân Nhi ở đối diện, sau đó nhắn: “Tôi đang ở bar 1949, anh tới phòng riêng tìm tôi.”.

 

Lê Hương cất di động vào túi, nói: “Lê Điệp, cô ra đây chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

 

“Có gì không thể nói ở đây à?” Tuy Lê Điệp lẫm bẩm vậy nhưng cô ta quá tò mò, vẫn theo Lê Hương ra ngoài.

 

Trong phòng riêng chỉ còn Khổng Chân Nhi.

 

Khổng Chân Nhi ngồi một mình thấy rất nhàm chán, Lê Điệp gọi không ít rượu ngon, cô ta lén lút uống hai ly.

 

Rượu này rất ngon, nhưng nồng độ cao dễ say.

 

Lúc gương mặt nhỏ của Khổng Chân Nhi bị men rượu hun hồng thì cửa phòng riêng mở ra, Tô Hi cao lớn anh tuần đi vào.

 

Gia cảnh của Khổng Chân Nhi cũng không tốt lắm, nhưng bản thân cô ta lại ham mộ hư vinh, cô ta đi theo Lê Điệp, Lê Điệp sẽ cho cô ta một ít thứ tốt, ví dụ được mặc lại váy vóc hàng hiệu cũ của Lê Điệp, hoặc là Lê Điệp sẽ đưa cô ta tới quán bar xa xỉ như 1949 để uống rượu quý, đó chính là cuộc sống chìm ngập trong nhung lụa mà cô ta ao ước.

 

Lê Hương nói cô ta là một con chó nhật bên cạnh Lê Điệp quả thực không sai.

 

Nhưng đương nhiên Khổng Chân Nhi không thích nghe người khác nói như vậy, cô ta biết Lê Điệp chỉ là một bao cỏ ngốc nghéch, trong lòng cô ta cực kì hâm mộ và đố kị số phận may mắn của Lê Điệp, đồng thời cô ta thực sự chẳng yêu quý gì Lê Điệp.

 

Còn Lê Hương, cô ta càng chán ghét Lê Hương hơn, rõ ràng Lê Hương cũng chỉ là con bé nhà quê có số phận thấp kém như cô ta, vậy mà lại có thể sống cuộc đời thanh bình thoải mái như vậy.

 

Khổng Chân Nhi uống trộm hai ly rượu quý, khi cô ta còn đang nhắm nháp ly mùi vị ly rượu thì Tô Hi đến.

 

Vừa nhìn thấy Tô Hi, Khổng Chân Nhi vội vàng đứng dậy: “Tô… Tô thiếu, sao anh lại tới đây?”

 

Tô Hi nhìn thoáng qua ghế lô, không thấy người đã hẹn mình tới đây, ánh mắt của anh ta lúc này mới dừng lại trên người Khổng Chân Nhi: “Lê Hương đâu?”
 
Chương 60


Chương 60:

 

Khổng Chân Nhi không dám nhìn thẳng vào tuần nhan của Tô Hi, cô bé lọ lem luôn ảo tưởng có một ngày bạch mã hoàng tử sẽ đến yêu thương cô ta, khiến cô ta trở thành một công chúa người người ngưỡng mộ.

 

Tô Hi tuấn tú ôn nhu của tứ đại hào môn chính là vị bạch mã hoàng tử kia.

 

Mỗi khi Tô Hi cùng Lê Điệp ở cạnh nhau, Khổng Chân Nhi liền ảo tưởng mình có thể thay thế Lê Điệp.

 

Khổng Chân Nhi thích Tô Hi.

 

Đây là lần đầu tiên hai người ở chung một chỗ, trái tim Khổng Chân Nhi đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ta ngước mắt lên nhìn Tô Hi: “Tô thiếu, Lê Hương vừa đi ra ngoài với Tiểu Điệp rồi.”

 

Tô Hi nghe vậy hơi nhíu mày, ngồi xuống sô pha: “Vậy tôi sẽ chờ ở đây.”

 

Tô Hi cũng không quan tâm tới Khổng Chân Nhi nữa, mà móc điện thoại trong túi ra.

 

Tâm trạng Khổng Chân Nhi loạn thành một đoàn, cô ta ái mộ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tô Hi, sau đó luống cuống tay chân rót một ly rượu vang cho Tô Hi: “Tô thiếu, mời anh uống chén rượu.”

 

Khổng Chân Nhi bước qua, đem chén rượu đưa cho Tô Hi.

 

Nhưng cô ta đã hơi choáng, hơn nữa còn đang ở bên một chân cô ta vừa nhắc lên, cả người đã nhào vào trong lòng Tô Hi.

 

Lê Điệp đi theo Lê Hương ra ngoài nhưng Lê Hương không nói lời nào, chỉ yên lặng đi phía trước.

 

“Lê Hương rốt cuộc cô muốn nói chuyện gì?” Lê Điệp không kiên nhẫn nói.

 

Lê Hương tựa vào cửa phòng vệ sinh, cong môi cười: “Tôi chỉ muốn mời cô đi vệ sinh cùng thôi.”

 

Lê Điệp sửng sốt, biết mình đã bị Lê Hương lừa một quả, tức giận mắng to: “Lê Hương, đầu óc cô có vấn đề à!”

 

Sau đó cô ta xoay người quay lại phòng.

 

Lê Hương nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của Lê Điệp, mày liễu tinh xảo nhéch lên, không biết liệu Khổng Chân Nhi có làm cô thất vọng không?

 

Lê Điệp đẩy cửa ta đi vào trong phòng: “Chân Nhị, tôi…”

 

Giây tiếp theo cô ta liền im lặng, bởi vì nhìn thấy Khổng Chân Nhi đang nhào vào trong ngực Tô Hi vẻ mặt si ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Tô Hi.

 

Một màn này vô cùng ái muội.

 

Lê Điệp ngắn ra, lửa giận bừng bừng lao tới chất vấn: “Khổng Chân Nhi, cô đang làm cái gì vậy?”

 

Vừa nghe thấy giọng nói của Lê Điệp, bộ dáng kiều diễm của Khổng Chân Nhi lập tức sụp đổ hoàn toàn, cô ta nhanh chóng đứng dậy, liền đụng phải ánh mắt đáng sợ của Lê Điệp.

 

Khổng Chân Nhi sợ tới phát run, Lê Điệp vốn nỗi tiếng điêu ngoa tùy hứng hay ghen tuông, bây giờ nhìn đôi mắt Lê Điệp giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.

 

Tô Hi đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú không chút biến hóa, phụ nữ muốn nhào vào người anh ta quá nhiều, không phải ai anh ta cũng để ý.

 

“Tiểu Điệp, Lê Hương đâu?” Tô Hi hỏi.

 

Sắc mặt Lê Điệp vô cùng khó coi, nhưng lúc quay sang Tô Hi cô ta vẫn tỏ ra tươi cười nói: “Anh Tô Hi, anh tìm Lê Hương làm gì, cô ta ở trong nhà vệ sinh.”

 

“Anh tìm cô ấy có chút chuyện.”

 

Nói xong Tô Hi đi ra ngoài.

 

Trong phòng chỉ còn lại hai cô gái, men say trong người Khổng Chân Nhi cũng đã tan hết, cô ta nhanh chóng chạy tới giải thích: “Tiểu Điệp, cậu nghe mình HỘI co Lê tiểu Tiệp xông lên trước, hung hăng cho Khổng Chân Nhi một cái bạt tai.

 

Khổng Chân Nhi bị đánh ngã xuống thảm, vô cùng chật vật: “Tiểu Điệp, vừa nãy mình không cố ý đâu, mình với Tô thiếu chưa hề xảy ra chuyện gì cả.”

 

Lê Điệp cười lạnh, túm tóc Khổng Chân Nhi giật mạnh: “Đương nhiên là không xảy ra chuyện gì rồi, bởi vì tôi đã quay về đúng lúc, Khổng Chân Nhi, thứ đàn bà đê tiện nhà cô, dám ngắm ngầm câu dẫn vị hôn phu của tôi ư, ngày thường tôi cho cô không đủ thứ tốt à, cô chỉ là một con chó nhật được tôi nuôi mà thôi.”
 
Chương 61


Chương 61:

 

Nói xong Lê Điệp túm tóc Khổng Chân Nhi lôi ra góc hành lang, lột quần áo trên người cô ta xuống: “Không phải cô thích đi dụ dỗ đàn ông lắm sao, vậy bây giờ tôi sẽ lột sạch cô ra, tới đây, mọi người mau tới xem, thứ tiện nhân không biết xấu hổ này dám câu dẫn vị hôn phu của tôi.”

 

Lê Điệp hét to như vậy, lập tức có rất nhiều người vây tới xem.

 

Quán bar này là chỗ tiêu khiển của cánh đàn ông, vẻ ngoài của Khổng Chân Nhi cũng khá xinh đẹp, là một cô sinh viên trắng trẻo mịn màng.

 

Lê Điệp rất đanh đá, lột quần áo của cô ta xuống, lộ ra không ít cảnh xuân, thấy vậy những người đàn ông kia giơ tay chỉ trỏ bình luận lời lẽ dung tục.

 

Khổng Chân Nhi cảm thấy xấu hỗ vô cùng, trên người vừa đau vừa nhục nhã, nước mắt cô ta lã chã rơi xuống.

 

“Tiểu Điệp, cậu buông mình ra đi, đừng đánh nữa…”

 

Cô ta cố gắng che đi quần áo của mình, hèn mọn khóc lóc xin tha.

 

Lê Điệp đánh mệt rồi, hung dữ đá chân thật mạnh vào người Khổng Chân Nhi: “Con tiện nhân này, sau này tốt nhất đừng có xuất hiện trước mặt tao, nếu không tao sẽ đánh chết mày.”

 

Lê Điệp kiêu ngạo nghênh ngang rời đi.

 

Khổng Chân Nhi cuộn tròn trên mặt đất, nỗ lực che đi cơ thể của mình, lúc này có một tên đàn ông bắt đầu sờ soạng trên người cô ta, cười dâm tà nói: “Lớn lên xinh đẹp như này, tiểu yêu tinh, bao nhiêu tiền một đêm vậy, chơi với đại gia đi.”

 

Khổng Chân Nhi sợ tới mức khóc lóc thảm thiết, liều mạng muốn trốn khỏi những cánh tay đang duỗi về phía mình: “Cút ngay, đừng chạm vào tôi.”

 

Lúc này, bỗng nhiên có một chiếc áo khoác phủ lên vai cô, che đi những chỗ bị thiếu vải.

 

Khổỏng Chân Nhi ngắng đầu lên nhìn, là Lê Chán Quốc.

 

Lê Chán Quốc cúi xuống nhìn Khổng Chân Nhi: “Con không phải bạn thân của Tiểu Điệp à, sao lại tới nông nỗi như này?”

 

Đám đàn ông đang vây quanh nhanh chóng nhận ra Lê Chán Quốc, khách sáo chào hỏi: “Thì ra là Lê tổng, Lê tổng, đã lâu không gặp.”

 

Lê Chán Quốc năm nay hơn bốn mươi tuổi, lúc còn trẻ cũng là một mỹ nam, bằng không sao lọt vào mắt Lý Ngọc Lan, bây giờ ông ta cũng là một người đàn ông trung niên nho nhã phong độ, tuy rằng không phải tứ đại hào môn ở Hải Thành, nhưng cũng là phú thương.

 

Lê Chắn Quốc nói: “Các vị, tôi có quen biết với cô gái này, mọi người xem náo nhiệt xong thì cũng giải tán thôi.”

 

“Lê tổng cũng đã mở miệng rồi, vậy thì chúng tôi xin phép cáo từ.”

 

Sau đó mọi người xung quanh cũng tản ra.

 

Sau khi mọi người giải tán, Lê Chán Quốc mới đỡ Khổng Chân Nhi dậy: “Con không sao chứ?”

 

Khổng Chân Nhi lắc đầu: “Con không sao.”

 

“Như vậy đi, chú đi đặt một căn phòng, con đi vào rửa mặt trước đi, chú sẽ kêu người mua cho cô bộ đồ khác, sau đó con đến bệnh viện kiểm tra một chút, chú thấy trên người cô có rất nhiều vết thương.”

 

Khổng Chân Nhi kinh ngạc nhìn Lê Chán Quốc, trước giờ tuy vẫn đi theo Lê Điệp nhưng cô ta rất ít khi tiếp xúc với Lê Chán Quốc, bây giờ mới biết Lê Chán Quốc lời nói bất phàm, ôn nhã hữu lễ.

 

Khổng Chân Nhi khẽ cúi đầu xuống nói lời cảm ơn: “Vâng.”

 

Lê Chắn Quốc đem thẻ phòng đưa cho Khổng Chân Nhi liền đi xã giao, Khổng Chân Nhi đi vào bên trong, đây là phòng tổng thống.

 

Khổng Chân Nhi chưa từng được ở trong phòng tổng thống bao giờ, nơi này xa hoa tới mức khiến cô ta cảm thấy như mình đang ở trong cuộc sống quý tộc thượng lưu vậy, lát sau, thư ký của Lê Chán Quốc tới, đưa cho cô ta một bộ quần áo.

 

Khổng Chân Nhi liếc nhìn nhãn hiệu, là một món hàng hiệu nước ngoài.

 

Cô ta đi vào phòng tắm bật vòi hoa sen lên, cọ rửa sạch sẽ mọi dấu vết ô nhục cào cấu do Lê Điệp lưu lại, sau đó đứng rửa mặt trước gương.
 
Chương 62


Chương 62:

 

Cô ta nhìn gương mặt của mình trong gương, trên đó còn in hằn một dấu bàn tay màu đỏ, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp mỹ mạo tươi tắn của thiếu nữ.

 

Nhớ tới khuất nhục hôm nay, cô ta nắm chặt tay lại, bởi vì xuất thân bần hàn, cho nên tất cả mọi người đều có thể đánh chửi cô ta.

 

Cô ta không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy nữa, hiện tại có một cơ hội tuyệt vời ngay trước mắt, cuộc sống thượng lưu mà cô ta mong ước có thể chạm tới tay.

 

Cô ta muốn ở bên cạnh Lê Chán Quốc.

 

Chỉ cần nghĩ tới sau này mình sẽ trở thành Lê phu nhân, trở thành mẹ kế của Lê Điệp và Lê Hương, thì máu tươi trong người Khổng Chân Nhi liền muốn sôi trào.

 

Sau khi Lê Chán Quốc kết thúc tiệc xã giao liền trở về phòng tổng thống, ông ta uống rất nhiều rượu, cả người đầy mùi rượu cứ thế ngã xuống giường.

 

Lúc này điện thoại di động vang lên, là Lý Ngọc Lan gọi tới.

 

Lê Chắn Quốc không nghe máy, từ lần trước ở bên ngoài khách sạn Đế Hào ông ta cho Lý Ngọc Lan một cái bạt tai, lúc về bà ta liền làm loạn lên.

 

Lý Ngọc Lan cũng có vốn liếng, mấy năm nay bà ta dựa vào quan hệ của mình cũng giúp được Lê Chán Quốc không ít món làm ăn, biết trong lòng ông ta còn nhớ mãi không quên người vợ cũ, Lý Ngọc Lan rất tức giận.

 

Kết hôn lâu như vậy, Lý Ngọc Lan quản rất nghiêm, không để ông ta bị hồ ly tinh bên ngoài câu đi.

 

Tiếng chuông điện thoại này thực sự quá ồn, Lê Chán Quốc trực tiếp tắt máy, hoàn toàn không quan tâm tới Lý Ngọc Lan.

 

Ông ta mở ví ra, si ngốc nhìn tắm hình trong ví da.

 

Người phụ nữ trong tắm ảnh là mẹ của Lê Hương, Lâm Thủy Dao.

 

Vào một buổi chiều ngày hè, Lâm Thủy Dao ngồi trên ghế mây giữa rừng hoa tươi, trên tay cầm một cuốn sách, đôi mắt thanh lạnh tuyệt sắc rũ xuống, xinh đẹp vô ngần.

 

Lê Hương rất giống mẹ mình.

 

Ngón tay Lê Chán Quốc ái mộ vuốt ve gương mặt của Lâm Thủy Dao, lẫm bảm gọi: “Dao Dao… Dao Dao”

 

Khổng Chấn Nhi bước ra, đi tới cạnh giường, Lê Chắn Quốc đã ngủ, thế nhưng trong miệng vẫn đang gọi tên Lâm Thủy Dao.

 

Khổng Chân Nhi với tay cởi quần áo trên người Lê Chắn Quốc xuống.

 

Lê Chán Quốc hơn bốn mươi tuổi nhưng cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, cơ bắp rắn chắc, hương vị đàn ông thành thục.

 

Lúc này đột nhiên Lê Chán Quốc kéo tay của cô ta lại: “Ai?”

 

Khổng Chân Nhi không nghĩ tới Lê Chán Quốc sẽ tỉnh lại, cô ta có chút bối rồi: “Bác trai, là con, cũN “Dao Dao, em trở về rồi ư?”

 

Lê Chán Quốc liền kéo Khổng Chân Nhi vào trong ngực, đặt xuống dưới thân.

 

Lê Hương nghe được câu chuyện Lê Điệp hành hung Khổng Chân Nhi, đôi chị em giả tình thâm này thật đúng là không thể chịu được một chút khảo nghiệm nào, mặc kệ là ai trong hai người cũng không khiến cô phải thất vọng.

 

Lê Hương cũng không hề đồng tình với Khổng Chân Nhi, vốn dĩ cô ta có thể sống có tôn nghiêm hơn, nhưng trong lòng cô ta lại ham hư vinh, tính tình lại xấu.

 

Lê Hương định đi xem Khổng Chân Nhi một chút, nhưng lúc này Tô Hi lại đi tới: “Quán Quán, rốt cuộc anh cũng tìm được em rồi.”

 

“Tô Hi, anh tìm tôi làm gì?”

 

Tô Hi kéo tay Lê Hương: “Đi, anh dẫn em đi gặp một người.”
 
Chương 63


Chương 63:

 

Lê Hương nhanh nhẹn thoát khỏi sự lôi kéo của anh ta, lui về sau một bước: “Tô Hi, bộ dạng anh nhìn giống như sắp cho tôi đi xem chuyện cười của mình vậy, anh không cần động chạm, tôi sẽ đi theo sau.”

 

Tâm trạng của Tô Hi hôm nay rất tốt, cho nên không so đo với Lê Hương: “Vậy thì đi thôi.”

 

Lê Hương cũng ởi theo.

 

Hai người đi tới trước cửa một gian phòng xa hoa, Tô Hi cong môi lên: “Quán Quán, em tự mình xem đi.”

 

Lê Hương nhìn vào bên trong, cả gian phòng đều tràn ngập mùi khói thuốc, đều là các thanh niên quyền quý ở Hải Thành, mấy người họ đang đánh bài, trong đó có một bóng người quen thuộc, là Mạc Tuân.

 

Hai ngày nay anh không trở về, vậy mà lại ở trong quán bar này đánh bài.

 

Trong gian phòng còn có mấy cô gái trang phục quyến rũ yêu kiều ngồi cạnh, có lẽ là đầu bảng ở 1949, rất xinh đẹp.

 

Bên người Mạc Tuân cũng có hai cô gái, có thể nói là trái ôm phải ấp.

 

Lê Hương cảm giác như có một cây kim đang cắm thẳng vào trong lòng mình, đau đớn âm ï, khiến hốc mắt cô hơi đỏ lên.

 

Tô Hi theo phía sau, vốn muốn nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Lê Hương, thế nhưng lúc này anh ta lại vô cùng phẫn nộ: “Quán Quán, em thích anh ta?”

 

Lê Hương quay đầu lại: “Đúng vậy, tôi thích anh ấy, chuyện này có quan hệ gì với anh?”

 

“Quán Quán, em cũng nhìn thấy rồi đấy, anh ta chỉ đang chơi đùa với em mà thôi, dạng đàn ông xuất thân như anh ta, căn bản không thiếu phụ nữ, hiện tại anh ta cảm thấy mới mẻ với em, chờ tới khi bắt được em trong tay thì sự mới mẻ này sẽ biến mắt, đến lúc đó sẽ lập tức ném em ra sau ót, loại đàn ông như này có gì để thích cơ chứ?”

 

Đôi mắt Lê Hương đã rơm rớm lệ, cô biết là anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác, thế nhưng cô vẫn thích anh thì phải làm sao?

 

“Tô Hi, anh đã thấy chuyện cười của tôi rồi, lần này thì anh hài lòng chưa, hài lòng rồi thì cút đi, tôi vẫn thích anh ấy chứ không thích anh.”

 

Khuôn mặt tuấn tú của Tô Hi lập tức trầm xuống, cười lạnh một tiếng: “Lê Hương, anh đúng là không nên tự đem mình tới cửa cho em nhục nhã, nếu em còn chấp mê bất ngộ như vậy, thì hai ngày sau tiệc đính hôn của anh với Lê Điệp, em nhất định phải tới.”

 

Tô Hi giận dữ bỏ đi.

 

Lê Hương tựa vào vách tường, thân thể nhỏ bé tuột dần xuống, thì ra đây chính là cảm giác đau lòng, người đàn ông Mạc Tuân kia khiến cho lồng ngực của cô đau đớn vô cùng.

 

Lúc này quản lý quán bar chạy tới, không nói lời nào đem một ly rượu nhét vào trong tay Lê Hương: “Còn đứng ngây ra đó làm đi, mấy vị khách quý còn đang chờ bên trong đấy, trong đây đều là những nhân vật làm mưa làm gió ở Hải Thành, cô linh động một chút cho tôi, cẩn thận mà hầu hạ.”

 

Quản lý quán bar trực tiếp đẩy Lê Hương vào bên trong căn phòng sang trọng.

 

Lê Hương mê mang, cô không phải tới để đưa rượu, cô muốn mở miệng giải thích, nhưng đã không kịp nữa rồi, người đã bị đẩy đi.

 

Òn ào ở ngoài cửa khiến cho một bàn đàn ông bên trong chú ý tới, trong đó có Hoắc Tây Trạch, lúc nhìn thấy Lê Hương, hai mắt anh ta sáng lên, còn mở miệng hỏi người đàn ông ở đối diện: “Nhị ca, anh xem ai tới kìa?”

 

Lê Hương ngắng đầu, liền đụng phải đôi mắt hẹp dài của Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân đang ngồi đánh bài trên bàn, trên người mặc áo sơ mi và quần tây đen, ngón tay thon dài kẹp lấy đầu thuốc, miệng thổi ra một làn khói.

 

Thời điểm Hoắc Tây Trạch gọi, Mạc Tuân vừa hút xong một hơi, sau đó anh ngắng đầu nhìn về phía Lê Hương, làn khói mờ ảo vờn quanh khuôn mặt điển trai của anh, mơ hồ thấy hai đầu lông mày anh nhíu lại, mấy giây sau liền chậm rãi phun ra một ngụm khói nữa.

 

Lê Hương bị đẩy vào có chút xấu hổ, bây giờ chạm mặt Mạc Tuân, lại càng lúng túng.

 

“Hoắc thiếu, tiểu mỹ nhân này từ đâu tới vậy, chẳng lẽ là cô gái xinh đẹp nhất 1949 của các cậu sao, Hoắc thiếu cũng thật là, che giấu kĩ như vậy.” Có Tổng giám đốc cười nói.

 

Rất rõ ràng những người đàn ông này coi Lê Hương như một cô gái tiếp rượu ở đây, còn Hoắc Tây Trạch lại chỉ quan sát sắc mặt của Mạc Tuân.
 
Chương 64


Chương 64:

 

Mạc Tuân đã thu hồi ánh mắt, ném một lá bài trong tay ra, thần sắc âm trầm.

 

Đây là ý gì?

 

Cãi nhau?

 

Chiến tranh lạnh?

 

Giả vờ không biết?

 

Hoắc Tây Trạch lặng lẽ cười, hay rồi, anh ta có thể được xem bát quái rồi, mà anh ta còn sợ không đủ loạn, vẫy tay gọi Lê Hương: “Cô, mau tới đây rót rượu cho chúng tôi, sao một chút quy củ cũng không hiểu vậy?”

 

Có một tên giám đốc béo đã lần mò sò cánh tay Lê Hương: “Tiểu mỹ nhân, cô đeo khăn che mặt làm gì, nhìn thân hình đẹp như vậy, chắc hẳn khuôn mặt cũng không kém đâu, mau tháo khăn che mặt xuống để các đại gia nhìn một chút.”

 

Ông ta định với tay tháo khăn che trên mặt Lê Hương xuống.

 

Lê Hương nhanh nhẹn tránh thoát bàn tay heo này, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại: “Tôi nghĩ mọi người hiểu lầm rồi, tôi không phải nhân viên tiếp rượu ở đây, mau thả tôi ra.”

 

“Tiểu mỹ nhân, cô có biết những người ở đây là ai không, có phải là nhân viên tiếp rượu hay không không phải do cô, chúng tôi nói phải thì là phải.”

 

Lê Hương nhớ tới những lời quản lý vừa nói, nơi này đều là các đại nhân vật ở Hải Thành, cô đắc tội không nổi.

 

Lê Hương cũng không muốn chọc vào những thứ phiền toái này, nhưng hôm nay vận khí quá tệ, lại còn bị đây vào bên trong.

 

“Nếu không chúng ta đánh cược đi, cược sau khi tiểu mỹ nhân này tháo khăn che xuống, rốt cuộc là mặt mũi xấu xí hay đẹp tựa thiên tiên?”

 

“Được, thú vị đấy, tôi đánh cược là xấu xí không chịu nồi, nếu như xinh đẹp như thiên tiên thì cô ta sớm đã tháo khăn che mặt xuống rồi, mỹ mạo vốn là vũ khí lớn nhất của phụ nữ mà.”

 

“Tôi lại cược đẹp tựa thiên tiên, bởi vì vóc dáng của mỹ nhân này thật là… Khiến cho người ta nhịn không được ha ha ha.”

 

Đàn ông nói chuyện với nhau luôn không cố kí, Lê Hương bị vây ở bên trong, liền trở thành chủ đề giữa những tên đàn ông này.

 

Hôm nay Lê Hương mặc một chiếc váy tới đầu gối, trông rất đoan trang, khung xương của cô nhỏ nhắn mềm mại chứ không phải kiểu đường cong chữ S lồ lộ, là kiểu thiếu nữ thướt tha uyễn chuyển, lộ ra mấy phần cắm ky bí ẩn.

 

Mặc dù cô không để lộ chỗ nào, nhưng vẫn đủ chèn ép các cô gái ăn mặc hở hang trong căn phòng này.

 

Lê Hương nhìn Mạc Tuân đang ngồi ở vị trí chủ vị, người đàn ông đó vẫn đang hút thuốc, bên người có mỹ nữ làm bạn, không thèm nhìn cô lấy một cái.

 

Hiện tại anh cao cao tại thượng, lạnh nhạt vô tình.

 

Coi như cô có bị vây vào trong khốn cục, anh cũng sẽ không ra tay tương trợ.

 

Anh đã coi cô như một người xa lạ.

 

Mặc dù đây chính là điều mà cô hy vọng, phân rõ giới hạn hai bên, nhưng Lê Hương vẫn cảm thấy trong lòng rất đau.

 

Lúc này, cánh tay của lão giám đốc béo kia đã sắp chạm tới khăn che mặt của cô: “Tiểu mỹ nhân, tiền cược cũng đã đặt rồi, nhanh để chúng tôi được xem mặt thật của cô đi.”

 

“Chờ một chút.” Lê Hương vội mở miệng.

 

Giám đốc béo dừng lại: “Tiểu mỹ nhân, cô muốn nói gì?”

 

“Tôi đã nói tôi không phải nhân viên tiếp rượu, có điều nếu các ông muốn tôi tới tiếp rượu cũng được, tôi sẽ chơi cùng các ông một ván bài, nếu như tôi thắng thì phải để tôi đi, còn nếu tôi thua thì mặc xử lý.”

 

Cô muốn chơi bài.
 
Chương 65


Chương 65:

 

Bên người mấy tên giám đốc này có rất nhiều phụ nữ, béo gầy cao thấp, đều đã gặp qua hết, có điều dạng phụ nữ tỉnh táo cơ trí biết ăn chơi như Lê Hương này thì lại không nhiều lắm.

 

Thoáng một cái liền tạo nên sự hiếu kỳ của mấy người đàn ông.

 

“Dù sao người cũng chạy không thoát khỏi tay chúng ta, không bằng cô tới chơi một ván đi, như vậy càng thú vị.”

 

Lê Hương ngồi xuống bàn đánh bài, bên cạnh là Mạc Tuân.

 

Toàn bộ quá trình Mạc Tuân không nói lời nào, chỉ ưu nhã hút mấy điếu thuốc của mình, có điều anh vẫn là ông vua lớn nhất ở đây.

 

Hoắc Tây Trạch chớp mắt nhìn Lê Hương, có lòng nhắc nhở: “Không ai có thể đánh thăng Nhị ca, nếu không, cô đi cầu xin Nhị ca một chút, để lát nữa anh ấy sẽ hạ thủ lưu tình?”

 

Lê Hương không nói gì.

 

Cô không muốn cầu xin anh.

 

Mạc Tuân cũng không dao động cảm xúc, chỉ là hơi thở trên người lạnh thêm vài phần, đầu ngón tay gõ vào gạt tàn thuốc.

 

“Mạc tổng, vậy chúng ta bắt đầu chia bài thôi.”

 

Lê Hương nhận bài, không chút hoang mang đánh ra một lá, vị Tổng giám đốc tiếp khách kia liền bị loại.

 

Lúc Lê Hương đánh ra lá bài thứ hai, Hoắc Tây Trạch phải đổ hết bài của mình lên bàn, rất không phục nhìn về phía người còn sót lại Mạc Tuân: “Nhị ca, trí nhớ cùng khả năng mưu tính của cô gái này không kém, em bị loại rồi, anh nhất định phải báo thù cho em.”

 

Lê Hương cứ như vậy loại đi hai người, mấy tên giám đốc trong sương phong liền hiếu kỳ vây quanh quan sát.

 

“Tiểu mỹ nhân, không nhìn ra cô còn có tài lẻ này.

 

“Bây giờ còn mỗi cô với Mạc tổng đánh bài, có điều trước giờ Mạc tổng chưa từng thua, trừ phi chính Mạc tổng muốn thua.”

 

Lê Hương ngước mắt nhìn về phía Mạc Tuân, thật ra cô rất ít khi đánh bài, chỉ nhìn Diệp Linh chơi qua, trình độ của Diệp Linh lại rất kém, luôn luôn thua tiền, cho nên luôn kéo cô theo đề thắng tiền.

 

Lê Hương vốn thông minh, việc đánh bài này cần có kỹ xảo, cô học rất nhanh, có điều cùng loại cấp bậc dày dặn kinh nghiệm như Mạc Tuân đánh bài thì cô không còn phần thắng nữa rồi.

 

Nếu như cô muốn thắng, thì chỉ có thể là Mạc Tuân để cho cô thắng.

 

Thế nhưng cô không muốn mở miệng cầu xin anh.

 

Nếu như đã cắt đứt, thì nên dứt khoát một chút, nếu không cô cũng sẽ xem thường chính bản thân mình.

 

Lê Hương đánh ra cây bài trong tay.

 

Trong làn khói mù lượn lờ, Mạc Tuân chậm rãi nheo đôi mắt thâm thúy, anh biết cô quật cường sẽ không cầu xin tha thứ, quyết tâm muốn phân chia rõ ràng với mình, ngậm một nửa điều thuốc lá bên miệng, anh cũng đánh lá bài của mình ra.

 

Hoắc Tây Trạch tập trung quan sát, vỗ vào bàn: “Nhị ca thật lợi hại, Nhị ca uy vũ.”

 

Cơ thể nhỏ nhắn của Lê Hương khẽ run lên, cô đã thua.

 

“Tiểu mỹ nhân, cơ hội đã cho cô nhưng cô lại thua mất rồi, một lần thua này của cô là ba nghìn vạn đấy.”

 

Ba nghìn vạn?

 

Lê Hương cũng không biết tiền đánh cược là bao nhiêu, ba nghìn vạn con số này đủ để cô phải kiếm cả đời.

 

Chỉ chơi một ván, mà cô đã đeo trên lửng món nợ ba nghìn vạn.

 

“Đừng hốt hoảng tiểu mỹ nhân, cô có thể tìm người trả giúp ba nghìn vạn này, có điều chúng tôi muốn nhìn kế hoạch của cô đã, trước tiên mau tháo khăn che mặt xuống.”
 
Chương 66


Chương 66:

 

Tên giám đốc béo kia lập tức chạy tới định tháo khăn che mặt của Lê Hương.

 

Lê Hương còn chưa động, Mạc Tuân đã ném toàn bộ lá bài trong tay lên bàn.

 

Động tác của anh làm hững hờ, nhưng khi lá bài vừa ném lên bàn phát ra tiếng động, tên giám đốc béo kia lập tức bị dọa một cái, bàn tay heo cũng phải ngừng lại.

 

Mặc dù toàn bộ quá trình Mạc Tuân lạnh lùng không nói lời nào, nhưng tất cả mọi người đều thận trọng quan sát nét mặt anh mà cung phụng.

 

Hiện tại anh quẳng bài ra như vậy, sương phong xa hoa vốn đang náo nhiệt nháy mắt yên tĩnh trở lại.

 

Tên giám đốc béo kia nịnh nhọt nhìn Mạc Tuân: “Mạc tổng…”

 

đọc full cô vợ thay thế tại đã xong Mạc Tuân bóp tắt mẫu thuốc sau đó dúi vào gạt tàn, nhàn nhạt nhìn mỹ nữ bên cạnh: “Đi chơi đi.”

 

Hai mỹ nữ kia dù không tình nguyện rời đi, nhưng các cô cũng không dám đắc tội Mạc Tuân, vội vàng đứng dậy.

 

Lúc này Mạc Tuân mới nhẹ nhàng liếc sang tên giám đốc béo, anh không nói chuyện, nhưng đáy mắt một mảnh rét lạnh, xuyên thấu xương.

 

Mồ hôi trên mặt tên giám đốc kia chảy ròng ròng, có điều là kẻ ăn chơi điêu luyện, ông ta liền nhìn ngay ra được Mạc Tuân có hứng thú đối với cô gái này, cho nên tên giám đốc béo vội mở miệng: “Tiểu mỹ nhan, vừa rồi cô chơi thua rồi thì nên mời rượu đi, mà cô còn thiếu ba nghìn vạn, không trả được thì đừng nghĩ tới việc bước ra khỏi cửa, ở nơi này người đàn ông có nhiều tiền nhất chính là Mạc tổng, trước tiên cô mau kính anh ấy một chén rượu, xem xem Mạc tổng có đồng ý trả cho cô món nợ ba nghìn vạn này không.”

 

Lê Hương khẽ siết chặt tay, sau đó đứng dậy, cầm một chén rượu đi tới gần Mạc Tuân: “Mạc tổng, tôi mời anh một chén.”

 

Mạc Tuân nhìn cô: “Cô mời thì tôi sẽ uống hay sao?”

 

Anh không uống.

 

Muốn gây khó dễ cho cô.

 

Tay cầm chén rượu của Lê Hương cứng đờ giữa không trung.

 

“Tiểu mỹ nhân, có bao nhiêu phụ nữ muốn mời rượu Mạc tổng còn không có cơ hội đâu, cô cũng phải thể hiện thêm thành ý chứ.”

 

“Đúng thế tiểu mỹ nhân, cô không có thành ý, đương nhiên Mạc tổng sẽ không uống rồi.”

 

Không riêng gì tên giám đốc béo, tất cả mọi người đều nhìn ra được ý của Mạc Tuân, vừa rồi mặc dù bên cạnh có mỹ nữ ngồi cạnh, nhưng anh chỉ hút thuốc đánh bài, tâm trạng u ám không ai dám chọc, không ai dám cùng anh nói chuyện.

 

Bây giờ Lê Hương vừa tới, rõ ràng Mạc Tuân liền cảm thấy hứng thú với cô.

 

Người phụ nữ mà Mạc Tuân coi trọng, kẻ nào dám đoạt.

 

Lê Hương nhíu mày, dứt khoát ngả bài: “Mạc tổng, anh muốn thế nào? Nói ra yêu cầu của anh đi, nếu như có thể, tôi sẽ cố gắng thỏa man.

 

Mạc Tuân đưa tay nắm lấy cổ tay tinh tế của cô, kéo nhẹ về phía mình.

 

Lê Hương lập tức bị kéo ngồi xuống đùi anh, cũng may ly rượu vang trong tay không nhiều lắm, nếu không sẽ đổ hết ra ngoài.

 

Cách lớp vải mỏng, Lê Hương cảm nhận được rõ cơ đùi rắn chắc hữu lực của người đàn ông bên dưới, cùng với thân thể mềm mại không xương của cô hoàn toàn khác biệt.

 

Vành tai của Lê Hương khẽ đỏ lên, muốn đứng dậy: “Mạc tổng…”

 

“Đút cho tôi.” Đột nhiên anh cắt lời cô.

 

Đút rượu cho anh.

 

Con ngươi Lê Hương khẽ co lại, kinh ngạc nhìn anh, sao anh lại đưa ra yêu cầu… mập mò như thế?
 
Chương 67


Chương 67:

 

Mạc Tuân nhìn đôi mắt trong suốt của cô, lúc này có chút ngốc ngốc, không còn là bộ dáng quật cường không chịu thua ban nãy, chọc cho anh tức giận, bây giờ có chút ngu ngơ đáng yêu.

 

“Làm sao, nghe không hiểu lời của tôi hay là không muốn? Không muốn thì lăn xuống đi?”

 

Mỗi lần kéo cô ngồi lên đùi cũng là anh, mà không khách khí đuổi cô đi cũng là anh.

 

Lê Hương trầm mặc mấy giây: “Tôi không xuống, tôi sẽ đút cho anh.”

 

Mạc Tuân một tay nâng chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại của cô lên, chậm rãi uống ly rượu mà cô đang đút cho.

 

Lúc anh uống rượu còn mở mắt nhìn cô, gương mặt xinh đẹp của Lê Hương càng đỏ hơn, luôn cảm giác như mình với anh đang làm chuyện mờ ám nào đó.

 

Lúc này Hoắc Tây Trạch vỗ tay nói: “Được rồi, rượu này Nhị ca cũng uống xong, vậy còn ba nghìn vạn thì tính sao?”

 

Có Hoắc Tây Trạch dẫn đầu, đám người kia cũng nhao nhao phụ họa.

 

“Đúng thế tiểu mỹ nhân, ba nghìn vạn này cũng Cô bưng ly rượu tới bên miệng anh.

 

Mạc Tuân một tay nâng chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại của cô lên, chậm rãi uống ly rượu mà cô đang đút cho.

 

Lúc anh uống rượu còn mở mắt nhìn cô, gương mặt xinh đẹp của Lê Hương càng đỏ hơn, luôn cảm giác như mình với anh đang làm chuyện mờ ám nào đó.

 

Lúc này Hoắc Tây Trạch vỗ tay nói: “Được rồi, rượu này Nhị ca cũng uống xong, vậy còn ba nghìn vạn thì tính sao?”

 

Có Hoắc Tây Trạch dẫn đầu, đám người kia cũng nhao nhao phụ họa.

 

“Đúng thế tiểu mỹ nhân, ba nghìn vạn này cũng không phải con số nhỏ, hay là cô bảo Mạc tổng trả giúp đi?”

 

“Mặc dù ba nghìn vạn với Mạc tổng chỉ là một con số nhỏ, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ tự bỏ ra được, cho nên tiểu mỹ nhân, cô nên làm một cái giao dịch với Mạc tổng đi.”

 

Hoắc Tây Trạch cười nói: “Nhân viên tiếp rượu của 1949 chúng tôi đều có giá cả, giá bao nhiêu thì ứng với mức phục vụ đấy, đến đây xem đơn giá này.”

 

Lập tức có người đem đơn giá đưa tới trước mặt Lê Hương, ba nghìn vạn này đã đủ mua một đêm của đầu bảng ở 1949 rồi.

 

Lê Hương vội vàng khép lại tờ đơn giá, cô cảm giác như mình đã bước lên nhằm thuyền giặc, mấy người này chính là cố ý.

 

Cô định đứng dậy.

 

Nhưng Mạc Tuân lại giữ chặt eo cô không cho cô làm loạn, bá đạo giam cô trong ngực mình: “Lê Hương, có phải là tôi quá quen thuộc với em rồi, cho nên ở trong ngực tôi em muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”

 

Lê Hương ngước mắt nhìn anh: “Bằng không thì sao, đêm nay tôi với anh biểu diễn ở ngay hiện trường hay là về khách sạn của anh?”

 

Khóe môi mỏng của Mạc Tuân khẽ cong lên: “Em tự lựa chọn đi, tôi thế nào cũng được.”

 

“Anhl”

 

Ánh mắt Mạc Tuân rơi vào khăn che mặt của cô: “Không chọn cũng được, vậy em phải tháo khăn che mặt xuống.”

 

Anh muốn tháo khăn che mặt của cô.

 

Trước kia có máy lần anh cũng muốn làm vậy nhưng đều bị cô cự tuyệt, anh liền không miễn cưỡng, nhưng lần này thì khác, anh nhất định phải bắt cô tự mình tháo xuống.

 

Lê Hương thấy tia cường thế trong mắt anh, cô không khỏi mím môi cười lạnh: “Mạc tổng xác định muốn mất ba nghìn vạn để nhìn mặt tôi một lần, lỡ như tôi xấu tới ma chê quỷ hờn thì không phải anh đã thua thảm rồi sao?”

 

Mạc Tuân nhíu mày: “Tôi tiêu tiền của mình còn chưa đau lòng, em lại đau lòng gì chứ, không phải em muốn làm Mạc phu nhân của tôi đấy chứ?”
 
Chương 68


Chương 68:

 

Lê Hương nghẹn lời, sau đó nói: “Muốn xem thì tôi sẽ tháo cho anh xem.”

 

Cô đồng ý tháo khăn che mặt xuống.

 

Mạc Tuân liếc sang Hoắc Tây Trạch, Hoắc Tây Trạch lập tức đuổi người: “Đi đi, đi ra ngoài hết đi, đừng có ở lại đây chướng mắt.”

 

Sau khi đuôi tất cả mọi người đi rồi, Hoắc Tây Trạch vẫn kiên trì ở lại, từ nhỏ Lê Hương đã mang khăn che mặt, cho nên anh ta cũng rất tò mò dung mạo của Lê Hương ra sao?

 

Là xấu ma chê quỷ hờn hay đẹp tựa thiên tiên?

 

Nhưng rất nhanh Mạc Tuân liền phóng một ánh mắt giết người tới, Hoắc Tây Trạch nhanh như chớp nói: “Em đi em đi, Nhị ca xem xong nhớ nói cho em nhé, em đi trước, sẽ canh chừng cho hai người.”

 

Cuối cùng cũng không còn ai cả.

 

Bên tai trở nên thanh tịnh, Lê Hương nâng tay lên, chậm rãi tháo khăn che mặt của mình xuống.

 

Mạc Tuân lần đầu tiên được nhìn thấy trọn vẹn gương mặt xinh đẹp của cô.

 

Đôi lông mày liễu cong vút, hai mắt trong trẻo bừng sáng, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú, phía dưới là cánh môi chúm chím xinh đẹp.

 

Những nét ngũ quan tỉnh xảo này khi ghép lại với nhau, tạo nên một giai nhân tuyệt sắc diễm lệ.

 

Mạc Tuân là đàn ông, đàn ông đều là sinh vật cảm giác, thích ngắm mỹ nữ, từ nhỏ Mạc Tuân đã bị phụ nữ vây quanh, cho nên sớm đã có sức miễn dịch.

 

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc của Lê Hương, con ngươi thâm thúy của anh vẫn khẽ rụt lại, anh đã từng tưởng tượng ra dung mạo của cô, tính tình thông minh linh động như này thì khuôn mặt hẳn là không kém, nhưng không nghĩ tới cô lại đẹp tới vậy.

 

Mạc Tuân giơ tay lên muốn chạm vào mặt cØ.

 

Nhưng Lê Hương đã nhanh chóng đeo khăn che mặt lên: “Mạc tổng, anh nhìn cũng nhìn rồi, vậy tôi đi trước đây.”

 

Lê Hương vội dùng sức đẩy anh ra, sau đó chạy ra ngoài… Lê Hương vào trong nhà vệ sinh, xả nước lạnh vỗ lên khuôn mặt nhỏ, sau đó rửa sạch sẽ.

 

Từ nhỏ cô đã mang khăn che mặt, cũng không phải là không thể cho người khác xem, chỉ là gương mặt này sẽ đem đến cho cô không ít phiền toái.

 

Về sau mang nhiều cũng thành quen, từ lúc trở về quê, vẫn chưa có người nào được nhìn thấy mặt của cô.

 

Anh là người đầu tiên.

 

Lê Hương mở cửa bước ra ngoài, một giây sau liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn anh tuấn đang đứng cạnh hành lang.

 

Mạc Tuân đứng đó, lười biếng dựa vào vách tường phía sau, một tay đút trong túi quần, một tay kẹp lấy điều thuộc.

 

Ánh đèn mờ ảo trên hành lang càng tôn lên các đường nét tinh xảo trên gương mặt anh tuấn, bộ đồ đen càng tăng thêm khí chất thành thục cao quý, anh đứng canh ngay trước cửa nhà vệ sinh nữ, càng giống như rêu rao, khiến cho không ít cô gái phải tới nhòm ngó.

 

Lê Hương thừa nhận Mạc Tuân có một loại mị lực đặc biệt, bên ngoài cứng rắn như sắt đá, bên trong ưu nhã tôn quý bức người, hấp dẫn ánh mắt người khác.

 

Hai ngày nay anh đã hút rất nhiều.

 

Lê Hương bước tới, định cứ như vậy đi qua.

 

Nhưng đôi chân dài của anh đã chìa ra, chặn lại đường đi của cô.

 

Lê Hương ngước mắt lên nhìn: “Mạc tiên sinh có ý gì, chẳng lẽ thấy sắc liền nỗi ý?”

 

Mạc Tuân đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn che khuất tầm nhìn của cô, ánh mắt lưu luyến trên chiếc khăn che mặt, sau đó ngón tay liền duỗi ra định tháo nó xuống.
 
Chương 69


Chương 69:

 

Lê Hương vội đầy anh ra, trực tiếp bỏ trốn.

 

Mạc Tuân nhìn bóng lưng của cô, khóe môi cong lên.

 

Lúc này Hoắc Tây Trạch đi tới, vẻ mặt bát quái: “Nhị ca, thế nào, chị dâu rốt cuộc là xấu ma chê quỷ hờn hay đẹp tựa thiên tiên?”

 

Mạc Tuân liếc Hoắc Tây Trạch một chút: “Thu lại lòng hiếu kỳ của cậu đi.”

 

Hoắc Tây Trạch ủy khuất rụt cổ lại, đột nhiên nói: “Nhị ca, trên quần của anh hình như dính thứ gì đó.”

 

Mạc Tuân nhíu mày nhìn xuống, trên quần tây dài màu đen của anh có một chỗ sẫm màu, hình như là dính chút nước.

 

Vừa nãy chỉ có Lê Hương ngồi trên đùi anh.

 

“Nhị ca… Ấy Nhị ca, anh đi đâu vậy?”

 

Lê Hương ra khỏi quán bar 1949 định quay về U Lan Uyễn.

 

Lúc này một tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của cô.

 

Mạc Tuân gọi tới.

 

Anh gọi cho cô làm gì?

 

Lê Hương không muốn nghe, cho nên bỏ điện thoại vào trong túi.

 

Lúc này một chiếc xe buýt chạy tới, Lê Hương bước lên xe buýt.

 

Trên xe buýt có rất nhiều người, không có chỗ để ngồi, Lê Hương liền đứng ở vị trí gần ngay cửa sổ, ngắm nhìn quang cảnh phồn hoa bên ngoài cửa số.

 

“Mọi người mau nhìn, có một chiếc xe thể thao đang đuổi theo xe buýt của chúng ta kìa.”

 

“Đó là xe Aston Martin đó, cả thế giới chỉ có ba chiếc, giá hơn 600 vạn đấy, trời ơi, thật là ngầu.”

 

“Người đàn ông bên trong chiếc xe đẹp trai quá, oa oa, đẹp muốn xỉu.”

 

“Anh ấy đang nhìn tôi này.”

 

“Cô nằm mơ à, anh ấy đang nhìn tôi.”

 

Bên này đoàn người ồn ào hỗn loạn, nhất là các cô gái trẻ tuổi chỉ thiếu điều muốn hét lên, Lê Hương quay đầu, nhìn theo bọn họ.

 

Vừa nhìn thấy Lê Hương liền cứng đờ, Mạc Tuân lái xe thể thao sang trọng đuổi tới đây.

 

Áo sơ mi trên người Mạc Tuân bị gió thổi bay phấp phới, trên tay đeo chiếc đồng hồ đắt tiền đặt trên vô lăng, động tác lái xe thành thạo, khí chất người đàn ông cao sang quyền quý mê hoặc vô cùng.

 

Lê Hương cảm giác các cô gái bên cạnh sắp xỉu luôn rồi.

 

Anh đang làm gì vậy?

 

Lúc này chiếc xe buýt ngừng lại, chiếc xe Aston Martin cũng dừng theo, Mạc Tuân mở cửa xe trực tiếp đi lên xe buýt.

 

Trên xe buýt có rât nhiêu người, ở giữa không có đường, nhưng anh vừa tới, đám người đó liền tự động nhường ra một lối ở giữa.

 

“Nhìn xem, anh ấy tới rồi.”

 

“Anh ấy tới tìm tôi.”

 

“Nằm mơ đi, anh ấy tìm tôi.”

 

Dưới ánh mắt của mọi người, Mạc Tuân như một con báo ưu nhã nhanh chóng đi tới trước mặt Lê Hương: “Tại sao lại không nghe máy?”
 
Chương 70


Chương 70:

 

“TOIE.

 

Mạc Tuân không cho cô cơ hội nói chuyện, nhấc tay ôm ngang cô lên: “Xem tôi thu phục em như thế nào.”

 

Lê Hương cảm thấy có chút mê mang, cô không biết mình được anh ôm xuống xe buýt ngồi vào xe thể thao như thế nào, cũng không biết bị anh lôi trở lại quán bar 1949 như thế nào, đợi đến lúc kịp phản ứng, anh đã đưa cô vào bên trong một căn phòng tổng thống.

 

“Mạc Tuân, anh định làm gì?”

 

Mạc Tuân nhếch môi lên, trực tiếp đẩy Lê Hương nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại.

 

Lê Hương vội vàng ngồi dậy, đề phòng nhìn anh chằm chằm.

 

Mạc Tuân ngồi xuống giường, một chân hơi quỳ xuống, sau đó kéo hai tay của cô đặt trên thắt lưng bên hông mình, tư thái từ trên cao nhìn xuống giọng điệu như ra lệnh nói: “Mở nó ral”

 

Đầu Lê Hương oanh một tiếng nổ tung: “Mạc Tuân, anh nổi điên cái gì, tôi đã nói anh đi tìm người phụ nữ khác đi, tôi thấy bên trong quán bar 1949 không thiếu mỹ nữ đâu, luôn có một người thích hợp với anh.”

 

Hai đầu lông mày của Mạc Tuân nhíu lại thành hình chữ xuyên, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu: “Nghĩ cái gì đấy, em làm bản quần của tôi rÓI.

 

“Hả?”

 

Lê Hương vội vàng nhìn xuống vết thãm nhỏ trên quần tây của anh, mấy giây sau cô mới phản ứng được, mình tới tháng rồi.

 

Vừa nãy lúc ở trong phòng cô ngồi trên đùi anh, cho nên đã làm bần luôn quần của anh rồi.

 

Cái này cũng thật là… quá ngại ngùng đi.

 

“Còn thất thần gì nữa, cởi thắt lưng ra cho tôi, tôi muốn thay quần.” Mạc Tuân vốn mắc bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng không kiên nhẫn nói.

 

Nói như vậy, anh bế cô từ xe buýt xuống đưa về đây chỉ để thay quần cho anh?

 

Lê Hương khẽ chớp mắt, ngập ngừng nói: “Tôi thừa nhận tôi làm bẩn quần của anh là tôi sai rồi, tôi xin lỗi, nhưng mà… Nhưng mà anh không có tay à, tôi không muốn thay quần cho anh đâu, anh tự thay đi.”

 

Lê Hương rút cái tay nhỏ của mình về.

 

Nhưng Mạc Tuân bá đạo bắt lấy: “Em có thay hay không, nếu không thay tôi liền hôn em, có lẽ trong lòng em đang rất mong chờ nụ hôn của tôi đúng không?”

 

Vừa dứt lời, Lê Hương lập tức giơ tay lên cởi thắt lưng của anh xuống.

 

Bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận của cô khiến cho Mạc Tuân nguôi giận không ít.

 

Lê Hương muốn dùng tốc độ nhanh nhất để cởi thắt lưng của anh ra, thế nhưng cô chưa từng cởi thắt lưng của đàn ông bao giờ, nghiên cứu nửa ngày vẫn không biết cách mở.

 

Không mở được khuy da của anh, Lê Hương có chút gấp, túm tay kéo lại: “Anh qua đây một chút, để tôi nghiên cứu xem, tôi không mở được.”

 

Trên đỉnh đầu có một giọng nói khàn khàn từ tính vang lên: “Cứ từ từ, em vội cái gì?”

 

Tay Lê Hương chọt dừng lại, vội vàng ngước mắt lên nhìn anh, lúc này mới phát hiện tư thế của hai người mờ ám cỡ nào… khiến cho người ta liên tưởng sâu xa.

 

Cô ngồi trên giường, còn anh hơi quỳ, từ trên cao nhìn xuống cô, bàn tay của cô còn đặt trên thắt lưng của anh… Nháy mắt Lê Hương vội buông tay ra, sau đó nằm xuống giường, nhìn bốn phía xung quanh.

 

Hai bàn tay của Mạc Tuân chống bên cạnh người cô, bao phủ trong ngực mình: “Nhìn cái gì, hử?”

 

“Tôi muốn nhìn xem trong phòng anh có dấu vết của phụ nữ hay không, còn cả cái giường này… có sạch sẽ hay không?”
 
Chương 71


Chương 71:

 

Mạc Tuân mím môi lại, có chút không vui nói: “Em nhất định phải nói đề tài này với tôi à?

 

Đùa giỡn một chút là đủ rồi, lần trước em để tôi ra ngoài tìm phụ nữ tôi không muốn đề cập tới, nhưng không có nghĩa là tôi không tức giận.”

 

Anh không hiểu cô nghĩ thế nào, rõ ràng trước khi anh đi công tác cô vẫn còn rất tốt, vậy mà sau khi trở về, cô lại nhiều lần bảo anh đi tìm người phụ nữ khác.

 

Phòng tổng thống của anh vốn rất sạch sẽ, một bóng phụ nữ cũng không có, quần áo còn treo trên kệ, có thể nhìn ra là hai ngày nay anh đều ở đây.

 

“Hai ngày nay anh đều ở chỗ này sao?” Lê Hương hỏi.

 

Mạc Tuân nhìn cô: “Ừ, tâm trạng không tốt, đánh bài suốt hai đêm nay.”

 

Lê Hương nhìn những tia đỏ hằn lên trong con mắt hẹp dài của anh, đích thực là đã bị thiếu ngủ, hiện tại tuy tết hơn một chút, nhưng anh vẫn muốn ôm cô ngủ.

 

Hôm đó anh đóng sập cửa bỏ đi rồi quay về ở chỗ này, quán bar 1949 là sản nghiệp của Hoắc gia, Hoắc Tây Trạch cấp tốc tới chào hỏi.

 

Khi tâm trạng anh không tốt, ngoại trừ xử lý văn kiện thì chính là hút thuốc đánh bài.

 

Ngón tay thon dài của Lê Hương hơi run rầy, muốn nói chuyện, nhưng lời đến miệng lại không biết nên nói cái gì.

 

Lúc này Mạc Tuân giơ tay lên, tháo khăn che mặt của cô xuống.

 

Lê Hương vội cầm lấy tay anh: “Làm gì thế, không phải anh nhìn qua rồi sao?”

 

“Vừa rồi nhanh quá nhìn không rõ, bây giờ cho tôi nhìn lại lần nữa được không?”

 

Lê Hương lắc đầu: “Không được, không cho nhìn đâu.”

 

Mạc Tuân cũng không miễn cưỡng, bây giờ cô đang nằm trên giường của anh, mái tóc đen thanh thuần thả trên nền gối trắng, cực kì nổi bật, anh híp mắt, cuối xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái.

 

Lê Hương đưa tay kéo ống tay áo của anh, không có ý cự tuyệt.

 

Mạc Tuân vốn mang theo thái độ thăm dò, thấy cô không cự tuyệt thân mật của mình, anh mới tiếp tục hôn xuống đôi mắt của cô, hôn lên cánh mũi nhỏ… Lúc này ngón tay của Lê Hương lại trượt xuống chiếc thắt lưng bên hông anh, vừa nãy hì hục mãi không cởi được, cô hơi nũng nịu chu miệng nói: “Cái này… Không mở được.”

 

Cổ họng Mạc Tuân hơi khàn khàn nói: “Cái này mở rất dễ.”

 

“Cạch” một tiếng, chính anh tự cởi thắt lưng của mình ra, động tác không còn ung dung như trước, mà có vẻ hơi xúc động vội vàng, áo sơ mi đen trên người cũng giật ra.

 

Mạc Tuân tiếp tục cúi người, lúc này bên tai truyền đến tiếng cười của Lê Hương.

 

Cô cười rất vui vẻ, cười đến run cả người.

 

Mạc Tuân lúc này mới ý thức được mình bị lừa rồi, rõ ràng đã kêu cô tự mở ra, lần này thì tốt rồi, chính anh đã tự mở ra.

 

Mạc Tuân đè vai cô xuống, không để cô cười tiếp: “Lừa tôi à? Hử? Còn dùng cả mỹ nhân kế.”

 

Lê Hương dừng cười, đôi mày liễu tinh xảo khẽ nhếch lên, hai mắt trong suốt ngập nước, sau đó giữ chặt tay của anh, đặt lên chiếc bụng bằng phẳng của mình.

 

Sắc mặt Mạc Tuân khẽ tối lại, tránh khỏi đôi bàn tay nhỏ, định cởi mấy cái cúc áo của cô.

 

“Mạc tiên sinh, rất xin lỗi, hôm nay tôi tới tháng rồi.” Lê Hương lên tiếng.

 

Mạc Tuân cứng đờ: “Em nói gì cơ?”

 

“Tôi tới tháng, cho nên lúc nãy làm bản mắt quần của anh rồi.” Lê Hương lặp lại.

 

Khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân đen sì, cánh tay hữu lực kéo cô vào trong ngực mình: “Lê Hương, em tới tháng mà còn dám trêu ghẹo tôi, em ngứa da rồi hả?”
 
Chương 72


Chương 72:

 

Lê Hương cảm thấy anh đang tức giận thật sự, cũng không dám nhỏ lông trên đầu cọp, vội túm bàn tay lớn của anh đặt trên bụng mình: “Tôi tới tháng thật mà, hôm nay anh không gây khó dễ cho tôi thì tôi cũng sẽ không chọc anh đâu, anh đừng tức giận, bụng tôi có chút không thoải mái.”

 

Nghe thấy cô nói bụng không thoải mái Mạc Tuân chỉ có thể nhịn lại, bàn tay đặt trên bụng cô khẽ xoa vài vòng: “Có đau không?”

 

“Không đau, chỉ hơi chướng chướng nên không thoải mái thôi. Mạc tiên sinh, có một việc cần nhờ anh.”

 

“Nói đi.”

 

“Có thể mua cho tôi một gói… băng vệ sinh không?”

 

Băng vệ sinh?

 

Mạc Tuân nhíu mày, anh chưa từng mua thứ này bao giờ, cho nên cự tuyệt nói: “Tôi không đi.”

 

Lê Hương tránh khỏi lồng ngực anh, ngồi bật dật, bàn chân nhỏ trắng trẻo khẽ đã vào người anh: “Mạc tiên sinh, nhờ anh đó, anh mau đi đi, nếu không lát nữa ga giường của anh sẽ bị nhiễm bản đấy.”

 

Mạc Tuân cũng ngồi dậy, cô đá còn không đau chút nào, chỉ giống như móng vuốt con mèo cào qua, anh nhíu mày nhìn xuống mắt cá chân tinh tế của cô: “Em lại đá tôi?”

 

Lê Hương vội vàng rụt chân lại.

 

Sợ cô lạnh, Mạc Tuân nhét chân cô vào trong chăn, sau đó đứng dậy, đi thay quần áo bần trên người, sau đó đi mua băng vệ sinh.

 

Cố Dạ Cần đi công tác, đêm mới trở về, vừa tới quán bar 194.

 

9 Hoắc Tây Trạch vội chạy ra đón, còn nhiệt tình kể lại mọi chuyện trong sương phòng hôm nay cho Cố Dạ Cần nghe, sau đó hiếu kì hỏi: “Anh Dạ Cần, anh nói xem chị dâu gả thay này rốt cuộc là mặt mũi xấu xí hay đẹp tựa thiên tiên vậy?”

 

Có Dạ Cần còn chưa lên tiếng, lúc này Mạc Tuân vừa từ bên ngoài đi vào, bên trong đã đổi một chiếc sơ mi màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo dài có mũ, cảm giác tươi trẻ như một cậu thiếu niên.

 

Trong tay Mạc Tuân còn ôm một bọc túi.

 

“Nhị ca, anh ra ngoài mua thứ gì vậy, sao không bảo thuộc hạ mua cho?” Hoắc Tây Trạch hỏi.

 

Mạc Tuân không nói chuyện.

 

Cố Dạ Cần quan sát cái túi, yếu ớt nói: “Hình như đây là băng vệ sinh của phụ nữ?”

 

Hoắc Tây Trạch há hốc mồm: “Hả… Gì cơ? Nhị ca, anh đi mua băng vệ sinh cho ai, mả mẹ nó, sao anh lại phải đi mua thứ này?”

 

Có Dạ Cần nhiều lời khiến Mạc Tuân không vui, thế nhưng anh lại quan sát anh ta một chút: “Hình như cậu rất quen thuộc với thứ này, từng mua cho người phụ nữ nào rồi à?”

 

Lần này thì Cố Dạ Cần không nói gì nữa.

 

Mạc Tuân đi lên tầng.

 

“Anh Dạ Cần, Nhị ca vừa cãi lộn xong nên mới tới đây, mà bây giờ là tình huống gì vậy, Nhị ca tự giận dỗi hai ngày là hết, đêm hôm khuya khoáắt như này lại đi mua băng vệ sinh cho chị dâu, em thấy Nhị ca đã bị người chị dâu này nắm trong tay rồi.”

 

Mạc Tuân trở về phòng tổng thống, Lê Hương đã đi tắm rửa.

 

Mạc Tuân đến trước cửa phòng tắm, đưa tay gõ cửa.

 

Rất nhanh, cửa liền được mở ra.

 

Lê Hương trốn ở phía sau cửa, trên mặt không đeo khăn che mặt, nhưng cánh cửa đã che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm anh, sau đó duỗi cánh tay ra: “Mạc tiên sinh, anh đã vất vả rồi, đưa cho tôi đi.”

 

Hơi nóng quanh quần trong phòng tắm mang theo mùi sữa tắm thơm ngát, Mạc Tuân nhìn gương mặt kiều diễm lộ ra ngoài của cô, trên làn da trắng sứ còn đọng lại vài giọt nước óng ánh, bộ dáng mị hoặc tựa như Đại Yêu Cơ của Quân vương cổ đại.
 
Chương 73


Chương 73:

 

Mạc Tuân đem băng vệ sinh và quần áo sạch đưa cho cô.

 

Lê Hương đưa tay nhận nhưng anh lại không thả tay ra.

 

“Làm gì vậy?”

 

Lê Hương kéo lại.

 

Anh vẫn không thả ra.

 

Lê Hương ngẳắng đầu lên nhìn anh.

 

Mạc Tuân nhìn đôi mắt trong veo đầy tức giận của cô mới khẽ nhếch môi lên, sau đó thả lỏng tay ra.

 

Lê Hương vừa lấy được quần áo, lập tức đóng sầằm của lại.

 

Cô cảm thấy mặt mình đỏ như sắp bỏng rồi, người đàn ông kia còn giở trò trêu ghẹo như vậy.

 

Mạc Tuân đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ, lúc này có tiếng động truyền tới từ phòng tắm, Lê Hương mở cửa bước ra.

 

Cô mặc một chiếc váy dài màu tím thắt eo, để lộ ra bờ vai nhỏ nhắn tinh tế, phong thái thiếu nữ hoàn toàn bộc lộ.

 

Cô rất hợp với những loại trang phục màu sẫm như này, rất tôn da, có lẽ lúc mua anh cảm thấy cô mặc lên rất đẹp mắt cho nên mới chọn nó.

 

Cô gái có làn da trắng trẻo như tuyết, khí chất thanh thoát tuyệt trần, mới có thể xứng tầm với đẳng cấp nhan sắc này.

 

Ánh mắt của Lê Hương rơi vào khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại: “Sao anh lại hút thuốc rồi?”

 

Mạc Tuân đút tay trong túi quần, không mở miệng nói chuyện.

 

Lê Hương đi qua, quan sát vết thương trên tay trái của anh.

 

Đêm hôm đó lúc anh đắm vào gương đã bị thủy tỉnh cứa vào tay chảy máu, nhìn tình trạng bây giờ có lẽ đã xử lý qua, miệng vết thương đã đóng vảy.

 

“Sao vậy, đau lòng à? Sớm biết sẽ đau lòng như vậy, sao lúc đó còn nói ra mấy lời làm tôi tức giận?”

 

Lê Hương buông tay anh xuống, định quay người rời đi.

 

Mạc Tuân chỉ dùng một tay đã giữ chặt eo cô lại, kéo vào trong ngực mình, sau đó đầy cô lên vách cửa sổ, tránh đi mũi và miệng, rồi phả toàn bộ khói thuốc lên khuôn mặt nhỏ nhắn của có.

 

Lê Hương không ngờ anh sẽ làm như vậy, bị khói thuốc hun cho sặc sụa, ho khan.

 

“Mạc tiên sinh, anh làm cái gì vậy? Có thôi đi không?” Lê Hương đầy anh ra.

 

Mạc Tuân cười nhẹ một tiếng: “Người nên hỏi câu này là tôi mới đúng, vì sao em lại đột nhiên đầy tôi ra xa vậy, coi như là phán tử hình, thì cũng phải cho tôi một cái lí do chứ?”

 

Lê Hương không muốn nói, chọc thủng chiếc màn này, cả hai đều sẽ khó khăn, nhưng hiện tại anh đã hùng hỗ dọa người như thé, thì cô cũng to gan nói thẳng.

 

“Lần đó người phụ nữ nhận điện thoại của anh là ai?”

 

Mạc Tuân ngơ ngác một chút, liền nhíu mày: “Cái gì cơ?”

 

Lê Hương đưa tay giành lấy đầu thuốc lá của anh, sau đó dưới cái nhìn của anh tự mình hút sâu một hơi, chỉ là vóc dáng của anh quá cao, không tiện làm, cho nên Lê Hương túm cà vạt trên cổ anh kéo người thấp xuống.

 

Mạc Tuân chống tay bên người cô, nháy mắt khi thấy Lê Hương học tập theo động tác của mình đem một miệng khói phun lên khuôn mặt tuần tú, sắc mặt liền trầm xuống.

 

Cổ họng Mạc Tuân hơi khô nóng, bàn tay bóp chặt chiếc eo nhỏ của cô ấn lên tường, thấp giọng cảnh cáo: “Nói chuyện cho tử tế, đừng có câu dẫn người khác.”
 
Chương 74


Chương 74:

 

Lê Hương cười lạnh: “Nói tới chuyện câu dẫn thì tôi thật sự theo không kịp Mạc tiên sinh rồi, một bên thì chơi trò mập mờ với tôi, một bên thừa dịp công tác đưa tình nhân của mình đi thuê phòng khách sạn, điêu luyện thành thạo chơi đùa hai cô gái như vậy, Mạc tiên sinh phải chăng cảm thấy mình rất có thành tựu hay không?”

 

Mạc Tuân không hiểu ý cô: “Đừng có nói mắy lời quái gở như thế, nói rõ ràng ra xem.”

 

“Mạc tiên sinh, tôi cho rằng dừng ở đây là được rồi, nhưng nếu anh còn không biết xấu hồ thì tôi sẽ nói thẳng, buổi tối hôm anh đi công tác, tôi có điện tới, nghe máy của anh là giọng nói của một người phụ nữ, cô ta nói rằng anh đang tăm.

 

Mạc Tuân vội vàng móc điện thoại ra, mở lịch sử cuộc gọi, đúng là cô đã gọi tới một cuộc.

 

Có điều cuộc gọi đó đã có người nhấc máy.

 

Mạc Tuân nhớ tối hôm đó thư kí riêng của anh đã báo với rằng, giám đốc PR Hoa Dung từng tới phòng của anh.

 

Vậy thì người nhận cuộc gọi này chính là Hoa Dung.

 

Trong mắt Mạc Tuân chọt hiện lên tia sáng lạnh, lúc này cảm giác được cô gái trong ngực đang giãy dụa, anh giữ chặt cô lại: “Ngoan ngoãn một chút cho tôi.”

 

“Mạc tiên sinh, anh có ý gì, sự việc bại lộ nên thẹn quá hóa giận à?” Lê Hương khiêu khích nhìn anh.

 

Mạc Tuân rút điếu thuốc lá ra khỏi miệng cô, nhét vào trong cái gạt tàn: “Mạc phu nhân, em đang ghen à?”

 

“Cái… cái gì?”

 

Lê Hương vội vàng phủ nhận: “Tôi không có “

 

“Bình dấm chua sắp vỡ đến nơi rồi, còn nói không có. Vậy lần trước người kêu tôi ra ngoài tìm phụ nữ khác là ai2″ “IÒI dÓ la: Mạc Tuân ấn vai cô lên tường, để mặt đối mặt với mình: “Trong mắt em, tôi đã lưu lạc tới trình độ, Mạc Tuân có phụ nữ bên ngoài sau đó phải tìm lí do để lừa gạt hay sao?”

 

“Anh… Anh….”

 

Lê Hương ngây người, cô đã nghĩ nếu phơi bày sự thật của anh ra thì hai bên đối mặt nhau có lẽ sẽ có chút khó khăn, nhưng bây giờ ý của anh là sao?

 

Có lẽ anh cảm thấy cô rất buồn cười, giọng điệu mỉa mai còn lộ ra mấy phần hờ hững, thật sự là rất xem thường cô.

 

Lê Hương lớn như này còn chưa từng gặp qua tra nam cặn bã như vậy, thật đúng là cặn bã lớn lối không ai bì nỗi.

 

“Mạc Tuân, anh đúng là không biết xấu hổ.”

 

Lê Hương siết chặt nắm đấm, còn đá anh hai cái.

 

Đôi mắt hẹp dài của Mạc Tuân khẽ híp lại nhìn cô gái đang dùng sức trong ngực mình, cô đánh như vậy, chỉ giống như gãi ngứa cho anh mà thôi.

 

Mạc Tuân cong môi, buồn phiền mấy ngày nay được quét dọn sạch sẽ, tâm trạng rất tốt: “Mạc phu nhân, nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của em này, điện thoại của tôi chỉ mới bị người khác nghe thôi mà em đã hung dữ như con mèo nhỏ rồi, nếu như tôi ngủ với người khác thì có phải em sẽ phát điên lên không?”

 

Động tác của Lê Hương cứng đờ, như bùng nổ: “Tôi không ghen, tôi nói rồi tôi không có ghen.”

 

Mạc Tuân nhìn bộ dang tức giận xấu hổ của cô muốn đánh anh nhưng đánh không lại này, liền đưa tay khẽ vuốt cái mũi thanh tú của cô, thanh âm từ tính trầm thấp cát lên: “Mạc phu nhân, mặc dù lúc em ghen khiến tôi có chút không chịu nồi, nhưng tôi vẫn rất thích em vì tôi mà nôi cơn ghen.

 

“Mạc Tuân!”

 

Mạc Tuân buông mỏng cô ra: “Đêm nay em hãy ngủ ở đây đi, không cần trở về.”

 

Nói xong anh quay người rời đi.

 

Lê Hương vội vàng gọi anh lại: “Anh đi đâu thế?”
 
Chương 75


Chương 75:

 

Đây là phòng của anh, trễ như vậy rồi còn muốn đi đâu?

 

Mạc Tuân quay lại nhìn cô: “Sao vậy, muốn tôi ở lại, ngủ cùng với tôi hay sao?”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương đỏ bừng, cầm gối đầu giường ném vào khuôn mặt tuấn tú của anh: “Anh đi đi, chúng ta đã nói chuyện rõ ràng rồi, anh mau đi tìm những người phụ nữ khác đi.”

 

Mạc Tuân khẽ nhếch mày lên, cũng không dỗ dành cô, nói đi liền đi thật.

 

Ở trong một căn phòng tổng thống khác, Mạc Tuân đi vào trong phòng tắm xả nước lạnh, sau đó khoác một bộ đồ ngủ màu đen đi ra.

 

Cố Dạ Cần mang theo một ly rượu vang tới: “Theo lý tối nay Lê Hương không thể thị tắm, vậy cô ấy đã dùng biện pháp nào để thuần hóa anh vậy?”

 

Mạc Tuân nhấp một ngụm rượu: “Tôi lộ rõ tâm trạng như vậy à?”

 

Cố Dạ Cần tựa vào quây, cũng nhấp môi vào ly rượu: “Chính miệng anh nói cho người khác biết là anh đang rất vui vẻ.”

 

Mạc Tuân cong môi lên, anh thừa nhận là tâm trạng của mình đang rất tốt, Lê Hương chỉ vì một cuộc điện thoại liền ăn dắm bậy, anh có thể không vui sao?

 

Lúc này chuông cửa bỗng reo lên mội.

 

Có người gõ cửa.

 

Là Nghiêm Nghị.

 

Nghiêm Nghị vừa nhận được điện thoại liền chạy đến, cẩn thận quan sát sắc mặt Mạc Tuân: “Tổng giám đốc, anh gọi tôi tới có chuyện gì Mạc Tuân ngồi trên ghế sô pha: “Thư kí Nghiêm, Hoa Dung nhận điện thoại của tôi, sao cô không nhắc tới?”

 

Nghiêm Nghị thế mới biết Tổng giám đốc nhà mình gọi tới là vì chuyện gì, chỉ một cuộc điện thoại thôi, lúc đó anh cũng không để ý có thể không vui sao?

 

Lúc này chuông cửa bỗng reo lên mội.

 

Có người gõ cửa.

 

Là Nghiêm Nghị.

 

Nghiêm Nghị vừa nhận được điện thoại liền chạy đến, cẩn thận quan sát sắc mặt Mạc Tuân: “Tổng giám đốc, anh gọi tôi tới có chuyện gì cả.

 

Mạc Tuân ngồi trên ghế sô pha: “Thư kí Nghiêm, Hoa Dung nhận điện thoại của tôi, sao cô không nhắc tới?”

 

Nghiêm Nghị thế mới biết Tổng giám đốc nhà mình gọi tới là vì chuyện gì, chỉ một cuộc điện thoại thôi, lúc đó anh cũng không để ý.

 

“Tổng giám đốc, việc này có vấn đề gì ạ, giám đốc Hoa nghe trộm được chuyện cơ mật kinh doanh sao?” Nghiêm Nghị hơi run lên.

 

Lúc này Cố Dạ Cẩn ngồi bên cạnh, nhìn Mạc Tuân một chút, lại nhìn thư kí Nghiêm đang bị dọa sợ phát run: “Một cuộc điện thoại mà thôi, không phải chuyện cơ mật kinh doanh, chỉ là làm cho phu nhân Tổng giám đốc hiểu lầm, ghen tuông, nên mới làm loạn hai ngày nay, còn nháo tới tận quán bar của Tổng giám đốc nhà cô kìa.”

 

Nghiêm Nghị nghe xong trợn mắt há hốc mồm, trong ấn tượng của cô, Tổng giám đốc mạnh mẽ thành thục như vậy… lại là một người bị vợ quản à?

 

Lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên.

 

Có người đến.

 

Nghiêm Nghị vội vàng ra mở cửa, ngoài cửa là… Hoa Dung.

 

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.

 

“Giám đốc Hoa, cô có việc gì?”
 
Chương 76


Chương 76:

 

Giám đốc PR Hoa Dung, vẫn luôn giữ quan hệ mờ ám với người khác giới nhờ vẻ xinh đẹp quyến rũ, lúc này đang mặc một chiếc váy đỏ bó sát ôm lấy dáng người bốc lửa, mái tóc gợn sóng xõa tới vai, khiến cho không một người đàn ông nào có thể cự tuyệt.

 

Hoa Dung cầm một chiếc hộp trong ray, quyến rũ cười nói: “Thư kí Nghiêm, tôi nghe nói Tổng giám đốc đánh bài trong quán bar suốt hai đêm nay, cho nên tôi tự tay nấu một chút canh cho Tổng giám đốc, mong thư kí Nghiêm có thể giúp tôi mang vào.”

 

Trán Nghiêm Nghị không khỏi đổ mồ hôi lạnh: “Giám đốc Hoa, chuyện của Tổng giám đốc tôi không dám tự làm chủ, bây giờ tôi sẽ đi vào hỏi Tổng giám đốc một chút.”

 

Nghiêm Nghị đóng cửa phòng lại, quay người vào trong: “Tổng giám đốc, giám đốc Hoa tới nói đã tự tay nấu cho anh chút canh, cái này…”

 

Cố Dạ Cần khẽ nhếch môi, đều nói giác quan thứ sáu của phụ nữ là chuẩn nhất, xem ra Lê Hương này cũng phải ghen bậy ghen bạ.

 

Đêm hôm khuya khoát Hoa Dung lại nấu canh mang tới cho Mạc Tuân, biết roa hai ngày nay tâm trạng anh không được tốt, còn đang ở thời điểm chiến tranh lạnh với phu nhân nhà mình, lúc này cô ta giả ôn nhu dịu dàng tới khuyên giải, là thời cơ tốt nhất.

 

Xem ra giám đốc PR Hoa Dung này đã thương nhớ Mạc Tuân rất lâu rồi.

 

Bên cạnh Mạc Tuân trước giờ không thiếu phụ nữ, được nhiều người nhớ thương ái mộ, dạng như Hoa Dung này chỉ cần nhìn là hiểu, anh cũng không có chút cảm giác gì, lạnh nhạt nói: “Bảo cô ta đi đi.”

 

“Vâng, Tổng giám đốc.”

 

“Chờ một chút.” Mạc Tuân đột nhiên thay đổi chủ ý, lấy hộp canh sau đó bảo cô ta đi.

 

“Vâng, Tổng giám đốc.”

 

Cố Dạ Cần quay sang nhìn Mạc Tuân: “Lê Hương ăn dấm còn chưa đủ hay sao, cậu không đuổi Hoa Dung đi, lại còn muốn dùng cô ta tới kích thích Lê Hương à?”

 

Mạc Tuân dựa tắm lưng thẳng tắp vào lưng ghế sô pha, lắc lư ly vang đỏ trong tay đầy ưu nhã, anh thích nhìn cô ghen, chỉ khi ghen, người đoan trang, thông tuệ như cô mới có thể mất chừng mực, lộ ra phong thái nũng nịu, khóc lóc hờn dỗi của thiếu nữ.

 

Cô chính là một nhóc rùa đen rụt đầu, nếu không có Hoa Dung kích thích thì cô vĩnh viễn không chịu mở lòng cho anh bước vào.

 

Tiệc đính hôn của Tô Hi và Lê Điệp được tổ chức vào đêm nay, Lê Điệp đắc ý phơi phới, từ sớm đã gọi điện nhắc Lê Hương đừng quên tiệc đính hôn tối nay, giao cho cô việc nhất định phải tới để tận mắt chứng kiến cô ta hạnh phúc.

 

Lê Hương cười đông ý, cô đương nhiên sẽ không vắng mặt trong tiệc đính hôn tối nay, cô thật có chuẩn bị một món quà lớn bí ẩn Lúc này, Mạc lão phu nhân đã đi tới: “Quán Quán, bà nội nói với cháu một việc, lát nữa bà nội lên chùa thắp hương, muốn phù hộ cho hai đứa mau sinh chắt trai cho bà, bà sẽ ở trên núi mấy hôm, không về ngay, cháu gọi điện báo Hàn Đình một tiếng để nó về sớm với cháu nhé.

 

“Cháu biết rồi bà ơi.”

 

Mạc lão phu nhân vừa đi, Lê Hương lấy di động ra. Thật ra cô không muốn gọi cho Mạc Tuân.

 

Đêm đó, trong phòng tổng thống ở quán bar, anh đi rồi không quay lại, hai người cũng không liên lạc.

 

Nhưng bà nội đã nói vậy thì cô cứ gọi báo anh một tiếng đi.

 

Lê Hương nhắn số anh, tiếng chuông điện thoại du dương vang lên một hồi, cuộc gọi được nhận.

 

Tiếng nói trầm thấp êm ái của Mạc Tuân vang lên: “Alo.”

 

Ngón tay trắng nõn của Lê Hương siết di động: “Mạc tiên sinh, bà nội bảo tôi báo với anh, bà nội đi chùa thắp hương cầu phúc rồi ở đó mấy hôm mới về.”

 

“Bà nội còn nói cái gì không?”

 

Cuối cùng, bà nội còn bảo anh về sớm với cô… Nhưng Lê Hương sẽ không nói với anh, nói ra giống như cô muốn anh về nhà sớm với mình vậy.

 

Lúc này, phía Mạc Tuân truyền tới giọng nói quyến rũ êm tai: “Giám đốc, trong hợp đồng có mấy chỗ tôi không rõ lắm, muốn hỏi anh một chút.”

 

Lông mi cánh bướm của Lê Hương run lên, phụ nữ rất nhạy cảm với một số thứ, cô nhận ra giọng nói này.
 
Chương 77


Chương 77:

 

Chính là giọng nói nghe điện thoại anh hôm ấy.

 

Lúc này, Lê Hương nghe thấy giọng nói quá mức dịu dàng của Mạc Tuân: “Cô không hiểu chỗ nào, tôi chỉ cho.”

 

Lê Hương cắn môi đỏ.

 

Lúc này, dường như Mạc Tuân chợt nhớ tới cô, hỏi: “Em còn việc gì không?”

 

“Không có gì, tôi chỉ không ngờ Mạc tiên sinh có sở thích quy tắc ngầm phụ nữ thôi, tôi không làm phiền anh nữa!”

 

Lê Hương cúp máy luôn.

 

Lê Hương cất điện thoại vào túi, cúi đầu, buồn bực hít sâu một hơi, cô không ngờ người phụ nữ kia là cấp dưới của anh.

 

Nghe nói rất nhiều giám đốc thích bao nuôi cấp dưới xinh đẹp làm người tình của mình, lúc đi công tác cũng dẫn theo, kết hợp vừa làm việc vừa giải trí, thì ra Mạc Tuân cũng là loại người này!

 

Lê Hương nhăm chặt mắt, không nghĩ vê anh nữa, cô phải tới tiệc đính hôn của Lê Điệp và Tô Hi.

 

Lúc này, tiệc đính hôn được tổ chức trong sơn trang champagne, rất xa hoa và lãng mạn.

 

Lê Điệp mặc một chiếc váy lụa trắng lộ vai được đặt may từ Milan, mái tóc dài tết hình hoa, còn đội vương miện lộng lẫy, xinh đẹp như một chú bướm hoa.

 

Rất nhiều tiểu thư danh giá vây quanh Lê Điệp nói đủ lời hâm mộ, nịnh nọt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Lê Điệp đắc ý muốn ứa mật.

 

Lúc này, Lê Điệp nhìn thấy Lê Hương đi tới, cô ta nhanh chóng bước đến: “Tích Quán, chị đến rồi sao? Lúc nãy em còn lo lắng chị không tới, không thể tận mắt chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của em.”

 

Những tiểu thư danh giá kia cũng đi tới.

 

“Tiểu Điệp, cô quá tốt rồi, Lê Hương chính là vị hôn thê cũ của Tô thiếu, cô mời cô ta đến, không sợ cô ta ghen ty phá đám sao?”

 

“Lê Hương cô ta đã gả cho con ma ốm ở Nhà họ Mạc, không biết con ma ốm kia tra tắn cô ta kiểu gì, không chừng một hôm nào đó ngỏm luôn cho cô ta thành góa phụ, đúng là mỗi người một số, đồ nhà quê từ nông thôn ra vĩnh viễn không thể so với thiên kim tiểu thư chân chính, Tiểu Điệp của chúng ta đã là Tô thiếu phu nhân rồi.”

 

“May là Tô thiếu tinh mắt, sớm vứt cái đồ nhà quê kia đi, Tô thiếu và Tiểu Điệp của chúng ta chính là trai tài gái sắc.”

 

Lê Điệp nghe bọn họ kẻ tung người hứng, liếc nhìn hơi oán trách: “Các cô đừng nói Lê Hương như vậy, thật ra Lê Hương rất đáng thương.”

 

Lê Hương nhìn mấy người này diễn trò, cô không tức giận chỉ cảm thấy rất buồn cười, nịnh hót là bản năng của kẻ hèn, bây giờ Lê Điệp là hôn thê của tứ đại danh môn Tô Hị, buổi đính hôn long trọng này là bằng chứng Tô Hi cưng chiều cô ta, vì vậy Lê Điệp có tư cách để kiêu ngạo.

 

Lê Điệp nóng lòng muốn cô tới tham gia tiệc đính hôn vì muốn cô nan kham.

 

Lúc này, Lý Ngọc Lan cũng tới, dạo này tình cảm vợ chồng của Lý Ngọc Lan và Lê Chán Quốc bị rạn nứt nên bà ta rất phiền lòng, nhưng con gái đính hôn với Tô Hi khiến bà ta vô cùng tự hào, vì vậy hôm nay mặt mày Lý Ngọc Lan rất tươi sáng, mặc một bộ sườn xám đặt riêng, bên ngoài khoác áo choàng xanh lam, ung dung sáng quý mà không mắt phong vận phụ nư.

 

“Lê Hương, con đến rồi à, hôm nay tới lễ đính hôn của Tiểu Điệp đều là tiểu thư danh giá của Hải Thành, chẳng phải con muốn hòa nhập làm quen với mọi người sao? Tiểu Điệp, con dẫn Lê Hương bị cô lập, những người tham gia tiệc đính hôn đều có ý xấu với cô.

 

Lê Hương khế mỉm cười, những chuyện này đều nằm trong dự đoán của cô, nếu cô dám đến thì sẽ không để ý tới nó.

 

Dù sao, trò hay còn chưa bắt đầu.

 

Có một số người, leo càng cao, ngã càng đau.

 

“Tô thiếu, chúc mừng chúc mừng!”

 

Lúc này Tô Hi tới.
 
Chương 78


Chương 78:

 

Lê Hương ngước nhìn Tô Hi.

 

Hôm nay, Tô Hi mặc một bộ tây trang màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, đeo cà vạt, người đàn ông vốn tuấn tú, nhẹ nhàng lại càng thêm phong độ.

 

Lê Điệp nhanh chóng đi tới khoác tay Tô Hi, tuyện thệ chủ quyền, giọng nói ngọt ngào nũng nịu: “Anh Tô Hi, Lê Hương tới, chị ấy tới mừng hạnh phúc đôi ta.”

 

Tô Hi cũng chú ý tới chuyện ở đây, đương nhiên nhìn thấy ác ý của mọi người với Lê Hương, anh ta nhìn Lê Hương, khẽ cong môi: “Người đàn ông cô thích đâu, sao không thấy anh ta tới bảo vệ cô?”

 

Đôi mắt sáng của Lê Hương ngước nhìn Tô Hi, nói trước mặt mọi người: “Anh nói đúng, tôi đã thấy rõ gương mặt thật của anh ấy, anh ấy chính là một tên khốn, bây giờ tôi chỉ nhớ tới anh tốt mà thôi, Tô Hi, hay là, hôm nay, anh đừng đính hôn với Lê Điệp, được không?”

 

Cô vừa dút lời thì toàn trường hít khí lạnh.

 

Mọi người nhìn Lê Hương đầy khiếp sợ, cô đang làm gì vậy, cướp… rẻ à?

 

Sắc mặt Lê Điệp hoàn toàn thay đổi, lập tức mắng: “Lê Hương, chị làm gì vậy hả, đây là tiệc đính hôn của tôi và anh Tô Hi, chị không được phá hoại!”

 

Con ngươi Tô Hi rụt lại, hoàn toàn không ngờ Lê Hương sẽ nói vậy, mười năm, cô thanh thoát quật cường như vậy, chưa từng nhỏ nhẹ cầu xin anh ta chuyện gì.

 

Tô Hi bước lên. .

 

Lê Điệp lập tức túm chặt lấy ông tay áo Tô Hi, không cho anh ta đi: “Anh Tô Hi. anh đừng nghe Lê Hương, chị ta cố ý đấy, chị ta muốn quyến rũ anh!”

 

Tô Hi rút ống tay áo mình ra khỏi tay Lê Điệp, sau đó đi tới trước mặt Lê Hương, nhìn cô chằm chằm: “Em nói thật sao?”

 

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, tình hình bây giờ rất rõ, chỉ cần Lê Hương gật đầu thì chú rễ lập tức chạy theo.

 

Móng tay Lê Điệp đâm vào lòng bàn tay, hốc mắt đỏ bừng.

 

Lê Hương nhìn Tô Hi, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Tô thiếu à, đùa anh thôi, đừng tưởng thật.”

 

lộc 3:. .

 

Mọi người ò lên, trò đùa của Lê Hương hơi lớn.

 

Ánh mắt Tô Hi lập tức lạnh lẽo, cô chơi xỏ anh tai. Đỉnh Cấp Rể Quý Lê Hương mỉm cười nhìn Lê Điệp đang đỏ mắt: “Sao lại thế này, tôi chỉ đùa mọi người trong tiệc đính hôn thôi, vẻ mặt của mọi người sao vậy, Tiệu Điệp, sao trông cô nhưứ khóc thế?”

 

Lê Hương nói xong, vén một lọn tóc bên má ra sau tai: “Yên tâm, tôi không phải trạm thu rác, tôi chán chán rồi, cô cứ tự nhiên.”

 

Nghe câu này… Mọi người ngơ ngác nhìn Lê Hương khí tràng 2m8, cô điên rồi sao mà dám nói vậy chứ!

 

“Cô!” Lê Điệp sắp tức điên rồi.

 

Khi bầu không khí toàn trường trở nên cực kỳ xấu hổ, Lê Chán Quốc nhanh chóng đứng dậy: “Được rồi, giờ lành đã tới, nghi thức đính hôn chính thức bắt đầu, Tô thiếu, chẳng phải cậu định cho Tiểu Điệp một màn cầu hôn lãng mạn sao?”

 

Mọi người rất nể tình mà vỗ tay phụ họa: “Cầu hôn! Cầu hôn!”

 

Tô Hi thu lại ánh mắt lạnh lẽo, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, anh ta lấy một bó hoa tươi ra, chậm rãi quỳ gối trước mặt Lê Điệp.

 

Cuối cùng cũng đậy được màn xấu hỗ quỷ dị đi, Lê Chán Quốc tức giận nhìn Lê Hương, nhẹ giọng cảnh cáo: “Lê Hương, tiệc đính hôn hôm nay của Tiểu Điệp và Tô thiếu không thể có sai sót, tốt nhất là con ngoan một chút, nếu không…”

 

“Nếu không thì sao, đưa con về nông thôn à?

 

Bố, hình như bố quên là bố đã bán con cho U Lan Uyễn xung hỉ rồi sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom