Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 441


Chương 441:

 

Sau khi uống thuốc ngủ, anh sẽ không đi tới chỗ cô, sẽ không quấy rầy cô, để cô đi, để cô hận anh.

 

Sáng sớm ngày mai.

 

Lúc Lê Hương xuống lầu, nhìn thấy Mạc lão phu nhân mỉm cười hiền từ: “Lê Hương, cháu dậy rồi à…

 

Ôi chao, mắt cháu sao thế, sao lại sưng thế này?”

 

Lê Hương đêm qua đã khóc rất lâu, hốc mắt sưng tấy, mặc dù cô đã chườm khăn nóng trước đó nhưng vẫn sưng.

 

“Bà ơi, không sao đâu, tối hôm qua cháu thức khuya viết luận văn, do không nghỉ ngơi tốt thôi ạ.” Lê Hương ân cần nắm lấy cánh tay Mạc lão phu nhân, nũng nịu nói.

 

“Dù có viết luận văn gì thì cũng đừng thức đêm chứ, có thể để đó ban ngày rồi viết mà cháu, sau này không được thức khuya nữa, hại cho sức khỏe lắm, mẹ Ngô, hấp trứng cho Lê Hương lăn mắt.” Mạc lão phu nhân thương yêu trách mắng.

 

Lê Tích Loan không muốn bà nội biết chuyện giữa cô và Mạc tiên sinh, cho dù tối hôm qua anh không cảnh báo cô, cô cũng sẽ không nói ra.

 

Meo meo…

 

Đúng lúc này Tiểu Viên Viên chạy tới.

 

Lê Hương cúi người ôm Tiểu Viên Viên vào lòng, vuốt ve lớp lông mềm mại trên người nó, đây vẫn là món quà Mạc tiên sinh tặng cô khi anh đi công tác nước ngoài, không ngờ thời điểm hiện tại lại thay đổi rồi, mọi yêu thương cưng chiều của anh dành cho cô nay đã hóa chán ghét cùng bạc tình.

 

“Mà này, Lê Hương, sao Hàn Đình vẫn chưa dậy, nó hiếm khi dậy muộn như vậy?” Mạc lão phu nhân hỏi.

 

Anh vẫn chưa dậy à?

 

Bất kể quan hệ giữa hai người như thế nào, Lê Hương vẫn rất lo lắng cho tình trạng của anh, không biết tối qua anh có ngủ được không?

 

“Bà nội, để cháu đi xem Mạc tiên sinh thế nào.”

 

Lê Hương bề Tiểu Viên Viên lên lầu đi vào phòng làm việc, cô giơ tay gõ cửa phòng làm việc “cốc cóc”.

 

Mạc Tuân vẫn chưa tỉnh lại, thuốc ngủ tối hôm qua uống có hơi mạnh, nhưng nghe thấy tiếng gõ cửa, anh liền nhanh chóng mở mắt tỉnh dậy.

 

Tối hôm qua ngủ trên ghế sô pha, khi ngồi dậy anh cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, không cần soi gương anh cũng biết mình bây giờ tồi tệ đến mức nào.

 

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, sau đó cửa được mở ra, dáng người mảnh mai của Lê Hương xuất hiện bên cửa, đôi mắt sáng long lanh ánh nước nhìn anh.

 

Mạc Tuân ngắng đầu liền chạm phải ánh mắt cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt với mái tóc dài suôn mượt vén sau dái tai, Tiêu Viên Viên nằm mềm mại trong vòng tay cô, nó cũng mở ra một đôi Vòng tròn xoe xoe nhìn anh.

 

Một lớn một nhỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng, ngay lúc Mạc Tuân chưa kịp chuẩn bị gì, ngay lúc đầu anh đau đến nứt ra, bất ngờ không kịp đề phòng xông vào tầm mắt anh.

 

Lê Hương đứng ở cửa nhìn anh, cũng không bước vào: “Bà nội bảo em đến gọi anh dậy.”

 

“Biết rồi.” Mạc Tuân vén chăn bông trên người ra, phát hiện trên tay vẫn còn nguyên lọ thuốc ngủ, tối hôm qua anh quên cất vào ngăn kéo.

 

Lúc này Lê Hương mới đi tới hai bước: “Anh…

 

không sao chứ, hiện tại giấc ngủ của anh thế nào, em có thể giúp anh bắt mạch được không?”

 

Cô sắp đi tới rồi.

 

Con ngươi của Mạc Tuân co rút, anh nhanh chóng dùng chăn bông che thuốc ngủ, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, môi mỏng nhéch lên: “Ra ngoài!”
 
Chương 442


Chương 442:

 

Bước chân của Lê Hương cứng lại, ôm Tiểu Viên Viên đứng sững tại chỗ.

 

Mạc Tuân không muốn để cô nhìn thấy lọ thuốc ngủ, huống chỉ là bắt mạch cho anh, không muốn cô lại quan tâm đến anh nữa, điều này chỉ khiến anh càng thêm luyến tiếc.

 

“Cô không hiểu tiếng người sao, cút ra ngoài!” Mạc Tuân nhắc gối lên ném về phia cô.

 

Lê Hương không tránh, cô thật sự bị gối va vào, thật ra không đau chút nào, nhưng trong lòng giống như nứt ra miệng vét thương đầy máu, tê tâm liệt phé.

 

Hóc mắt cô lại đỏ hoe, cô quay người chạy ra ngoài.

 

Cô đi rồi!

 

Đi thật rồi!

 

Mạc Tuân siết chặt tay, siết đến vang lên tiếng “răng rắc”.

 

Meo meo meol Tiếng kêu của Tiêu Viên Viên vang lên bên tai, Mạc Tuân Đình cúi đầu nhìn, Tiêu Viên Viên trừng lớn hai mắt, nhìn dáng vẻ như giây tiếp theo nó sẽ nhào đến mắng anh.

 

Tiểu Viên Viên này hình như được anh mua về, nhưng trái tim của nó lại hoàn toàn nằm trên người Lê Hương, nhìn thấy hắn bắt nạt nữ chủ nhân của mình, Tiểu Viên Viên hung dữ, y hệt như chủ nhân của nó Vậy.

 

Lê Hương điều chỉnh lại mọi cảm xúc, đến bệnh viện thăm Lê lão gia.

 

Lê lão gia nằm trên giường vẫn chưa tỉnh.

 

Lê Hương bưng một chậu nước, lấy khăn ám lau người cho ông: “Ông nội, ông mau tỉnh lại đi, nếu như nói cháu còn người thân nào ở Hải Thành này, thì cháu cũng chỉ còn có mỗi mình ông thôi.”

 

Ông cụ rất yêu quý Lê Hương, khi còn nhỏ ông đã bế Lê Hương cưỡi trên vai ông chơi đùa, lúc ông còn trấn giữ Lê gia, không cho phép Lý Ngọc Lan đặt chân vào cửa, cũng không cho phép Lê Nghiên Nghiên nhận tổ quy tông, ông thật sự rất yêu thương cô.

 

Lúc này Diệp Linh bước vào: “Lê Hương, cậu đừng quá lo lắng, tớ tin ông cụ sẽ sớm tỉnh lại thôi.”

 

“Ừ.” Lê Hương nắm lấy tay Diệp Linh.

 

“Lê Hương, nhìn kìal” Diệp Linh thốt lên kinh ngạc.

 

Lê Hương quay đầu lại xem, ngón tay Lê lão gia giật giật, sau đó ông chậm rãi mở mắt ra.

 

Lê lão gia tỉnh lại rồi!

 

Lê Hương tính ngày, mấy ngày nay ông nội sẽ tỉnh lại, nhưng khi giờ khắc này đến, cô vẫn ngạc nhiên không thể tin được, mừng rỡ reo lên: “Ông nội, ông rốt cuộc đã tỉnh rồi!”

 

Lê lão gia trở thành người thực vật đã hơn mười mấy năm rồi, đôi mắt đục ngầu của ông có chút bối rối đờ đẫn, khi nhìn thấy Lê Hương, mắt ông từ từ sáng lại, dùng chất giọng ồm ồm không thể nghe rõ, lớn tiếng gọi: “Tiểu thư nhỏ…”

 

Đôi mắt hạnh phúc của Lê Hương đỏ hoe, cô siết chặt tay ông nội: “Ông nội, cháu không phải là tiểu thư nhỏ, cháu là cháu gái của ông, Lê Hương đây mà.”

 

Lê lão gia tử nắm lại bàn tay nhỏ bé của Lê Hương: “Tiểu thư nhỏ là Lê Hương, Lê Hương là tiểu thư nhỏ của ông.”

 

Lê Hương không hiểu ông nội đang nói gì, cô nắm chặt bàn tay già nua của ông nội, nước mắt lưng tròng nằm sắp trên giường: “Ông ơi, ông không nhớ cháu sao?”

 

Lê lão gia vươn tay âu yếm xoa xoa đầu nhỏ của Lê Hương: “Lê Hương, chỉ mới chớp mắt cháu đã lớn như vậy rồi, trước kia chỉ là cô gái bé nhỏ, giờ cháu đã lớn thật rồi.”

 

“Vâng, ông nội, cháu đã lớn rồi mà ông đã ngủ rất lâu, lâu lắm rồi.”
 
Chương 443


Chương 443:

 

“Nếu cháu đã lớn, vậy có một số việc phải nói cho cháu, thật ra mẹ cháu là Đại tiểu thư của ông, mà cháu chính tiểu thư nhỏ của ông.”

 

Lê Hương sửng sốt: “Ông nội, ông đang nói cái gì vậy, cháu không hiểu.”

 

“Lê Hương, thật ra ông là quản gia của mẹ cháu, vì che giấu thân phận của mẹ cháu, ông mới để mẹ cháu cưới con trai ông Lê Chấn Quốc, căn bản cháu không phải là con gái của Lê Chấn Quốc.”

 

Lần đầu tiên Lê Hương nghe kể về thân thế của mình, cô lập tức ngây dại, cô không phải con gái của Lê Chấn Quốc?

 

“Ông ơi, vậy bố cháu là ai?”

 

Lê lão gia nhớ lại: “Chuyện này ông cũng không biết, ông chỉ biết tiểu thư chơi đủ rồi, đột nhiên nói muốn sinh con gái để chơi cùng, tiểu thư còn nói bạn thân của bà tên là… tên là… gì ấy nhỉ, con trai của người bạn thân ấy đã lớn như vậy, nếu tiểu thư không sinh nữa thì không kịp, vừa nói không bao lâu, tiểu thư liền mang thai.”

 

Lê lão gia đã sống thực vật hơn mười mấy năm, ông không thể nhớ tên của cô bạn thân tốt bụng đó là gì nữa rồi.

 

Lê Hương như sét đánh ngang tai, vậy lý do mẹ sinh ra cô chỉ đơn giản là vì muốn có con gái cho vui?

 

“Nhưng tiểu thư nhỏ, cháu yên tâm, gen mà tiểu thư có thể lựa chọn phải là gen tốt nhất, bố của cháu nhất định là một người rất ưu tú.”

 

Lê Hương đột nhiên cảm thấy giọng điệu của ông nội rất giống thím Lâm, đều rất ngông cuồng.

 

“Ông ơi, ý ông không phải là… mẹ với bố cháu là tình một đêm chứ, hơn nữa còn là mẹ… trộm gen của bó?”

 

Lê lão gia ho khan, ông không cho phép bất cứ ai nói xấu về tiểu thư của mình: “Làm sao có thể gọi là ăn cắp được? Đó là lâm hạnh, tiểu thư lật thẻ của bố cháu, chiều chuộng cậu ta một đêm, đổi lại cậu ta cho tiểu thư một cô con gái như cháu, ông thấy là tổ tiên cậu ta cũng hương khói xanh(*) dữ lắm, chỉ chuyện này thôi cũng đủ để cậu ta khoe khoang cả đời.”

 

(*) Ý chỉ nhờ công sức, phước đức của tổ tiên mà đạt được may mắn.

 

Lê Hương cạn lời: “Ông ơi, rốt cuộc năm đó mẹ chết thế nào vậy ạ? Có phải là nhóm Lý Ngọc Lan Lê Nghiên Nghiên động tay chân? Chính bọn họ đầy ông từ trên lầu xuống.”

 

“Ông bị họ âm mưu đẩy xuống không sai, nhưng Lê Hương, họ không thẻ đến gần tiểu thư được, căn bản không phải đối thủ của tiểu thư, nguyên nhân cái chết của tiểu thư không liên quan đến bọn họ.”

 

Điều này nằm ngoài dự đoán của Lê Hương, cô cho rằng nguyên nhân cái chết của mẹ cũng liên quan đến nhóm người Lý Ngọc Lan, bây giờ nghe giọng điệu của ông nội, mẹ chưa bao giờ đặt hai mẹ con này trong mắt mình.

 

“Ông ơi, vậy rốt cuộc mẹ cháu chết thế nào?”

 

Lê lão gia do dự một chút: “Tiểu thư nhỏ, thà nói tiểu thư chết, không bằng nói tiểu thư chẳng qua chỉ là đang mắt tích.”

 

Đầu Lê Hương ong ong, không thể tin nói: “Ông nội, ý ông là mẹ cháu chưa chết?”

 

Lê lão gia gật đầu, lộ ra vẻ sùng bái mù quáng: ‘Ít nhất thì ông nghĩ vậy, với người lợi hại như tiểu thư, trừ phi cô ấy muốn chết, bằng không ngay cả Diêm Vương cũng không bắt được, nhưng tình huống cụ thể ông cũng không rõ lắm, tiểu thư xảy ra tai nạn quá thình lình, sau đó ông bị mẹ con Lý Ngọc Lan đẩy xuống, bây giờ cháu cũng đã lớn như vậy, mà manh mối gì cũng không có.”

 

Mặc dù không có manh mối gì, nhưng nhiệt huyết Lê Hương sôi trào, bởi vì mẹ cô có lẽ vẫn chưa chết!

 

“Ông ơi, cháu muốn tìm mẹ.”

 

Lê lão gia lại xoa đầu Lê Hương: “Vậy thì hãy đến Đề Đô, ở đó có dấu chân của mẹ cháu.”

 

Đề Đô sao?
 
Chương 444


Chương 444:

 

Lê Hương mạnh mẽ gật đầu: “Vâng, ông nội, đợi ông dưỡng cơ thể khỏe lại, cháu sẽ đưa ông cùng đến Đề Đô.”

 

Lê lão gia trìu mến lắc đầu, đôi mắt đục ngầu chứa đầy sự thản nhiên khi đối mặt với chặng đường đời sắp đến ngõ cuối: “Lê Hương, Lê Chấn Quốc đâu, nó không đến đây sao?”

 

“Cháu đã gọi điện thoại báo cho ông ta, chắc là sẽ sớm đến thôi ạ.”

 

Lê Hương vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, Lê Chấn Quốc vội vàng đi tới.

 

“Bố, bố yêu của con, cuối cùng bố cũng tỉnh rồi, con trai nhớ bố đến xót lòng!” Lê Chấn Quốc nhanh chóng nhào vào trước giường, kéo tay Lê lão gia, kích động lại vui vẻ khóc lớn.

 

Lê Hương bị gạt sang một bên, cô cảm thấy So Với Lê Chấn Quốc, phản ứng của cô khi thấy ông nội lúc vừa tỉnh, nhát định chính là cô cháu gái bát hiếu.

 

Song, Lê Chấn Quốc quả thực rất hiếu thảo, trước kia Lê lão gia chắn giữ Lê gia, Lê Chấn Quốc là phú nhị đại, Lê gia ở trên đỉnh cao, ông ta vốn không lo đến cơm ăn áo mặc.

 

Sau đó, Lê lão gia bỗng nhiên trở thành người thực vật, ông ta buộc phải lớn lên, đi trên con đường ăn bám không trở lại, sống dựa vợ mình, sau lại được cô con gái Lê Nghiên Nghiên nuôi, rồi sau đó lại bị Lê Hương cô con gái từ quê lên quậy cho nháo nhào, cuộc đời ông ta cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc, có thể nói là nếm đủ hết thảy mùi vị đời người, bây giờ ngoảnh lại, vẫn thấy bố mình đối tốt với ông ta nhát.

 

Lê lão gia vừa thấy Lê Chấn Quốc liền tức giận, vung tay đánh ông ta vài lần: “Cái thứ không có tiền đồ, tao là quản gia của tiểu thư, sao mà sinh ra cái thằng ngu như mày!”

 

“Bố, bố đừng đánh con, Lê Hương, cô tự mình đưa ông đến đây, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu.” Lê Chấn Quốc nhìn Lê Hương.

 

Lê Hương cong môi: “Lê Chấn Quốc, ông nội nói không sai, ông thật là ngu hết thuốc chữa, nếu như tôi không đón ông nội đi, chẳng lẽ chờ Lý Ngọc Lan, Lê Nghiên Nghiên lại toan tính đẩy ông nội lần nữa sao?”

 

“Cái gì?” Lê Chấn Quốc sững người, sắc mặt đại biến: “Lê Hương, chẳng lẽ hơn mười mấy năm trước không phải cô đẩy ông áy từ lầu xuống ư, sao bây giờ cô lại vu oan cho mẹ con Lý Ngọc Lan, tôi tuyệt đối không tin bọn họ lại đẩy ông ấy!”

 

Lê Hương không muốn phí lới với Lê Chấn Quốc: “Tự hỏi ông nội đi.”

 

“Bó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?” Lê Chấn Quốc hỏi.

 

Lê lão gia muốn nói chuyện, nhưng lúc này “phụt” một tiếng, ông phun ra một ngụm máu.

 

“Bốt” Lê Chấn Quốc giật mình.

 

Đồng tử Lê Hương co rụt lại, cô nhanh chóng chạy về phía trước bắt mạch cho ông cụ, ông cụ trúng độc, sắp không xong rồi.

 

“Ông ơi, đừng sợ, không sao đâu, cháu sẽ châm cứu cho ông ngay!” Lê Hương đi lấy kim, ngón tay trắng nõn lạnh như băng, còn đang run lên.

 

Lê lão gia nắm tay Lê Hương yếu ớt lắc đầu: “Tiểu thư nhỏ, không cần dày vò nữa đâu, ông phải đi rồi, ông thực sự không làm tròn bổn phận, không thể ở cạnh tiểu thư nhỏ lớn lên, nhưng thấy tiểu thư nhỏ trổ mã tốt như vậy, mặt mày… đều là phong thái của tiểu thư, ông cũng an ủi rồi.”

 

Lê Hương tay chân lạnh ngắt, ông nội vừa mới tỉnh dậy, hôm nay vốn dĩ là ngày đoàn tụ, nhưng cô không ngờ: rằng ông nội bị trúng độc, đoàn tụ lại trở thành lời vĩnh biệt.

 

Tất cả niềm vui trong phút chốc bị quét sạch, Lê Hương nắm chặt tay lão gia, hốc mắt nhanh chóng trở nên ươn ướt: “Ông ơi, đừng đi, làm ơn đi, ông là người thân duy nhất của cháu mà.”

 

Lê lão gia luyến tiếc xoa đầu Lê Hương, sau đó ông nhìn Lê Chấn Quốc.

 

Lê Chấn Quốc “bốp” một tiếng quỳ xuống giường: “Bế Lê lão gia nói lời trân trối: “Lê Hương là tiểu thư nhỏ của Lê gia chúng ta, toàn bộ Lê gia đều phải nghe lời con bé, bao gồm cả Lê gia ở Đề đô, đám người chú Hai của con, sau khi bố mắt, Lê gia Đề Đô tất nhiên sẽ có người đến đón con, nhưng con chẳng có tài cán gì, không nên đi, ở lại Hải Thành lăn lộn mà sống đi.”
 
Chương 445


CHương 445:

 

Lê Chấn Quốc chưa bao giờ nghĩ rằng những lời cuối cùng của ông cụ lại là “lăn lộn mà sống”, không biết bốn chữ này là nỗi chua sót của ông cụ hay là nỗi đau sót của Lê Chấn Quốc.

 

Lúc này, Lê lão gia mới từ từ nhắm mắt lại, mặt mũi an yên mà rời đi.

 

Đôi mắt Lê Hương mờ đi vì nước mắt: “Ông ơi!

 

Ông ơi!”

 

Lê Chấn Quốc trở thành một đứa trẻ mồ côi không cha, cũng gào khóc ngã gục xuống trước giường.

 

Cả bệnh viện chìm trong nỗi tiếc thương ly biệt, Lê Hương ngồi trên băng ghế lạnh lẽo trong bệnh viện, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, ông nội rời đi đã mang theo nỗi lưu luyến cuối cùng của cô ở chốn Hải Thành trôi xa.

 

Diệp Linh đưa một chén nước nóng: “Lê Hương, ông cụ ra đi rất thanh thản, cậu cũng nén bi thương mà đón nhận thôi, bây giờ quan trọng là phải tra rõ ra ai đã hạ độc cho ông cụ, đến tột cùng là ai hại chết ông cụ!”

 

Lê Hương lau sạch nước mắt trên mặt, đúng vậy, bây giờ cô không còn thời gian để đau buồn, cô còn rất nhiều việc phải làm.

 

Lê Hương quay đầu nhìn Lê Chấn Quốc bên cạnh, Lê Chấn Quốc cũng đầm đìa nước mắt: “Tôi không phải con gái ruột của ông, sao ông không nói cho tôi biết?”

 

Lê Chấn Quốc thu lại nỗi buồn trong lòng, qua loa lau nước mát: “Ông ấy không cho tôi nói chuyện này, tôi nào dám nói cho cô?”

 

Lê Hương đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, thật ra cô vẫn luôn không hiểu tại sao Lê Chấn Quốc lại không yêu cô, hóa ra vì cô căn bản không phải con gái của Lê gia.

 

Cô có bố của riêng mình, nhưng tiếc là cô không biết người bồ ấy là ai.

 

“Lê gia cũng có ở Đé Đô sao, chúng ta cũng có chú Hai sao, sao đến giờ tôi chưa từng nghe ông nội nhắc qua.

 

Lê Chấn Quốc suy nghĩ một lúc: “Tôi không biết nhiều về chuyện này, ông ấy lúc còn sống cũng không nói cho tôi, nhưng tôi biết Lê gia ở Hải Thành chỉ là một nhánh của Lê gia, là năm đó mẹ cô đến Hải Thành mang theo, Lê gia chân chính nằm ở Đề Đô.”

 

“Mấy năm gần đây chúng tôi không liên lạc với Lê gia ở Đế Đô nữa, cũng đều là nghe lệnh mẹ cô, cô ấy muốn cắt đứt liên hệ với Đề Đô.”

 

Lê Hương gật đầu, cô tưởng rằng ông nội tỉnh lại cô sẽ biết toàn bộ sự thật, nhưng không ngờ cô càng ngày càng hoang mang.

 

Cô không biết chính xác mẹ tột cùng là người như thế nào, dường như trên người mẹ ẩn giấu rất nhiều bí mật.

 

Trong khoảng thời gian này ở Lê gia ai đã chăm sóc cho ông nội? Lần trước tôi tiêm thuốc cho ông nội, ông nội không hề bị trúng độc, thuốc độc này mới được tiêm gần đây.”

 

“Trong khoảng thời gian này… Nghiên Nghiên chăm sóc ông ấy.” Lê Chấn Quốc kinh ngạc đứng lên, khiếp sợ nhìn về phía Lê Hương: “Cô đang nghi ngờ Nghiên Nghiên hạ độc ông ấy?”

 

Lê Hương cười khẩy: “Đó không phải là nghỉ ngờ, mà là chắc chắn, ông nội là bị Lý Ngọc Lan và Lê Nghiên Nghiên giết hại!”

 

“Không thể nào!” Lê Chấn Quốc nhanh chóng phủ nhận: “Lý Ngọc Lan và Nghiên Nghiên sẽ không hạ độc ông ấy, cô còn nói hơn mười năm trước mẹ con bọn họ đẩy ông ấy xuống lầu, tôi không tin mấy chuyện này.”

 

Diệp Linh đứng sang một bên nói: “Hai mẹ con này thật là hung ác, giết hại ông cụ, bây giờ nhân chứng vật chứng không còn nữa, bọn họ chỉ cần liều chết không nhận là được.”

 

Lê Hương giật mạnh nắm tay, Lê Nghiên Nghiên hẳn đã nhìn ra ông nội có dấu hiệu thức tỉnh, vì không bại lộ chuyện trước kia, bọn họ chọn nhổ cỏ tận góc, trực tiếp hạ độc ông nội.

 

Chỉ cần ông nội chết, họ có thể vô tư không lo gì nữa.

 

Lê Chấn Quốc lại là tên mù, bị trư du mông tâm(*), căn bản không tin bọn họ là hung thủ.
 
Chương 446


Chương 446:

 

*Ý chỉ những người bị che mắt, không phát giác đâu đúng đâu sai, cố chấp tin vào một điều gì đó.

 

“Tôi không tin vào những chuyện này, trừ phi có chứng cứ, bây giờ đừng tranh cãi mấy thứ này nữa, ông cụ mát rồi, chúng ta làm lễ tang trước đã.” Nói xong Lê Chấn Quốc xoay người làm tang sự.

 

Lúc này, giọng nói trong trẻo của Lê Hương từ phía sau truyền đến: “Đứng lại!”

 

Lê Chấn Quốc quay lại: “Sao vậy?”

 

Lê Hương đứng dậy, đôi mắt bị khóc sưng đỏ tràn ra ánh sáng lạnh thấu xương: “Tin ông nội mất tạm thời giữ bí mật, giữ kín không loan tin.”

 

“Cái gì?” Lê Chấn Quốc sững sờ: “Ông ấy chết rồi, cô còn không muốn an táng ông ấy là muốn làm gì?”

 

Lê Hương nhìn Lê Chấn Quốc: “Mẹ con Lý Ngọc Lan Lê Nghiên Nghiên cho rằng hại chết ông nội là có thể ngồi rung đùi không lo gì nữa à, vĩnh viễn chôn vùi được bí mật này? Lưới trời tuy thưa mà khó lọt, tôi phải bắt bọn họ lại, để cho ông tận mắt nhìn tháy, máy năm này bên cạnh mình rốt cuộc là đám rắn hung độc thế nào!”

 

“Cô… cô muốn lam gì, ông ấy đã chết rồi.”

 

“Ngày mai là sinh nhật của ông đúng không? Tôi sẽ qua tổ chức sinh nhật cho ông, ông chỉ cần đón sinh nhật, sau đó qua bữa tiệc ẩn ý báo cho bọn họ ông nỗi đã tỉnh!”

 

Lê Chấn Quốc kinh ngạc nhìn Lê Hương: “Cô đây là quá hoang đường, cô muốn tôi cùng cô diễn sao, tôi không làm…”

 

Ông ta còn chưa nói xong, ánh mắt Lê Hương đã lạnh lẽo, cô nghiêm nghị quát ông ta: “Lê Chấn Quóc!”

 

Lê Chấn Quốc trước đây chưa bao giờ thấy một Lê Hương hung dữ như vậy, khí thế của cô gái hệt như một nữ vương nắm trong tay toàn quyền, chân ông ta run run, suýt nữa là quỳ xuống.

 

“Lê Chấn Quốc, ông đã quên lời trăn trối của ông nội rồi sao, ông phải nghe lệnh của tôi, bây giờ tôi không thương lượng với ông, mà là báo cho ông, màn kịch này ông phải bùng nỗ khả năng diễn xuất của mình ra diễn cho tôi!”

 

Lê Chấn Quốc trán đầy mồ hôi lạnh: “Biết… biết rồi, cô đừng hung dữ như vậy, tôi vốn diễn giỏi mà, bảo đảm sẽ diễn tốt cho cô.”

 

“Trở về đi, đừng để bọn họ nhìn ra sơ hở, tôi sẽ ở đây trông nom cho ông!” Lê Hương xua tay, cũng lười nói nhảm với anh.

 

Lê Chấn Quốc ảo não bỏ chạy.

 

Diệp Linh nhìn theo bóng dáng của Lê Chấn Quốc đã chạy mắt dạng: “Lê Hương, không ngờ Lê Chấn Quốc không phải là bố cậu, bây giờ cậu có tính toán gì không?”

 

“Linh Linh, xử lý xong mẹ con Lý Ngọc Lan Lê Nghiên Nghiên, tớ phải đến Đế Đô, tớ cứ cảm thấy Đề Đô như có thứ gì đang kêu gọi tớ.”

 

“Lê Hương, cậu đến Đế Đô, vậy Mạc tiên sinh thì sao, đi cùng cậu không? Các cậu mới kết hôn không bao lâu, chắc không phải tách ra ở riêng chứ?”

 

Nhắc đến Mạc Tuân, đôi mắt của Lê Hương nhanh chóng phủ một tầng hơi nước trong suốt, anh đã không cần cô nữa rồi.

 

Lê Hương tạm thời không muốn nói cho Diệp Linh biết chuyện mình ly hôn với Mạc tiên sinh, có lẽ cô vẫn chưa từ bỏ ý định với cuộc hôn nhân này, cô vẫn chưa muốn ly hôn.

 

“Linh Linh, chuyện đến Đề Đô để hai ngày sau rồi bàn tiếp đi, trước tiên phải giải quyết Lý Ngọc Lan Lê Nghiên Nghiên đã, hôm nay cậu ở cùng tớ một ngày rồi, buổi tối tớ phải canh đêm cho ông nội, cậu mau trở về đi.”

 

Diệp Linh nắm cánh tay mảnh khảnh của Lê Hương, đau lòng nhìn đôi mắt đã đỏ hoe của cô: “Tớ không mệt, tớ ở lại với cậu.”
 
Chương 447


Chương 447:

 

“Linh Linh, cậu về đi, lát nữa tớ bảo Mạc tiên sinh đến ở cùng tớ.”

 

Diệp Linh nhướng hàng mày lá liễu: “Cũng đúng, tối nay Mạc tiên sinh nhất định sẽ đến ở cùng cậu, vậy tớ về trước, có việc gì thì gọi cho tớ.”

 

Diệp Linh rời đi, Lê Hương trở lại phòng, cô dùng khăn tắm lau người cho ông nội.

 

Cơ thể của ông nội đã hóa lạnh, không còn chút hơi ấm, nhưng mới giây trước thôi, bàn tay của ông vẫn ở trên đầu cô, âu yếm vuốt ve.

 

Lê Hương ngồi bên giường, lúc không còn ai, đêm khuya bao trùm nỗi mắt mát và cô đơn, nước mắt lại rơi, cô không kìm được khóc ở bên giường.

 

Trái tim cô trống rỗng.

 

Thân nhân cuối cùng đã qua đời, Lê gia lại chẳng phải nhà cô.

 

Cô vốn đã có mái ấm riêng của chính mình, là mái ấm cùng Mạc tiên sinh, nhưng, Mạc tiên sinh cũng không cần cô nữa.

 

Cảm giác như quay trở lại mười một năm trước, cô bé chín tuổi bị vứt xuống nông thôn, mắt đi tất cả.

 

Lê Hương lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Mạc Tuân, cô đăm đăm nhìn dãy số ấy, cuối cùng cũng không có dũng khí gọi, dù thời khắc này cô rất muốn, rất muốn Mạc tiên sinh đến cạnh mình.

 

Choáng đây trong trí óc là hình ảnh sáng nay ở thư phòng, anh lạnh lùng bạc tình nhìn cô, lấy gối đập vào người cô, bảo cô cút ra ngoài.

 

Lê Hương không dám gọi điện cho anh nữa, sau khi ông nội qua đời, trong lòng bi thương chảy thành sông, cô cũng không dám đưa mình đến trước mặt anh, để anh làm mình thêm đau.

 

Đêm khuya rất nhanh đã phủ xuống, cả bệnh viện đều yên tĩnh, không còn chút âm thanh nào.

 

Đúng lúc này, trên hành lang vang lên tiếng bước chân đều đặn, cửa cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một thân ảnh cao thẳng vọt vào trong tầm mắt, Mạc Tuân tới.

 

Mạc Tuân mặc một chiếc áo khoác đen, bờ vai cứng ngắc lắm tắm sương gió từ bên ngoài, có lẽ đã hai ngày rồi anh chưa cạo râu, chỉ chít râu trên chiếc cằm kiên nghị, cả người toát lên vẻ thâm trầm lại xa cách lạnh lùng, khí thế dọa người chạm vào.

 

Mạc Tuân bước vào, Lê Hương nắm chặt tay ông nội, nằm ở bên giường, cô khóc mệt, đã ngủ rồi.

 

Thân hình cao lớn đứng ở bên giường, anh nhìn xuống cô gái đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương lệ, mắt mũi đỏ bừng, hàng mi mảnh khảnh buông xuống, phía trên đọng vài giọt lệ lay lắt chưa rơi, có một loại vẻ đẹp yếu đuối mong manh, trông vô cùng đáng thương.

 

Trái tim Mạc Tuân như bị ai siết chặt, anh chậm rãi đưa tay ra lau giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

 

Cô gái trong giấc ngủ cảm nhận được đầu ngón tay và nhiệt độ cơ thể quen thuộc của anh, cô khế động, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng cà vào đầu ngón tay anh, mềm mại hệt như chú mèo nhỏ.

 

Mạc Tuân nghiêng người, trực tiếp ôm ngang cô lên.

 

Anh không đặt cô lên giường, mà tự mình ngồi lên đầu giường, ôm cơ thể mảnh khảnh của cô vào lồng ngực, để cô ngủ trong ngực mình.

 

Đôi môi mỏng của anh rơi trên trán cô, chậm rãi trượt xuống, hôn lên đôi mắt sưng vù của cô, hôn lên hàng mi đọng nước mắt, hôn lên cánh mũi, hôn lên gương mặt cô, cuối cùng cọ xát đôi môi đỏ mọng của cô.

 

“Lê Hương…”

 

Anh khản đặc gọi tên cô.
 
Chương 448


Chương 448:

 

Sáng hôm sau, khi Lê Hương thức dậy, cô thấy mình đã nằm trên giường, cô suy nghĩ một chút nhưng không thể nhớ nổi mình sao lại lên giường ngủ.

 

Những tưởng đêm qua cô sẽ khó ngủ và gặp ác mộng, nhưng đêm qua cô lại ngoài dự liệu ngủ rất ngoan, hốc mắt sưng đỏ cũng biến mắt.

 

“Ông nội, bây giờ cháu đến Lê gia, ông yên tâm, cháu sẽ để họ trả cái giá đắt cho lời nói và việc làm của mình!”

 

Lê Hương bắt taxi đến Lê gia, hôm nay là sinh nhật của Lê Chấn Quốc, nhưng cả Lê gia đều ảm đạm, không có ai đến dự sinh nhật cả.

 

Lý Ngọc Lan từ bệnh viện trở về, vẫn đang ngồi trong phòng dưỡng sức, bà ta thấy Lê Hương thì rất kích động: “Lê Hương, cô tới đây làm gì, mau ra ngoài, ở đây không chào đón cô!”

 

Lý Ngọc Lan không muốn để Lê Hương cười nhạo mình.

 

Lê Tương Tư dựa vào cửa liếc Lý Ngọc Lan: “Chẳng lẽ Lê gia đã đổi chủ rồi sao? Hôm nay là sinh nhật bố
tôi, tôi tới đây để dự sinh nhật bố tôi, một người ngoài như bà dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi?”

 

“GộI”

 

Lý Ngọc Lan đang tức giận thì bị Lê Nghiên Nghiên ngăn lại: “Hôm nay là sinh nhật của bó, chúng ta đều
là một nhà, đừng cãi nhau nữa, Lê Hương, cô ở lại ăn tối rồi hãng đi.”

 

Lê Hương nhìn Lê Nghiên Nghiên, Lê Nghiên Nghiên đã khôi phục lại vẻ trà xanh tinh tế dịu dàng như bình thường, sau bao nhiêu chuyện cô ta vẫn có thể im hơi lặng tiếng như thế, Lê Hương ngửi được một mùi bắt thường, Lê Nghiên Nghiên này hẳn là lại có dự định gì đó, cô ta chắc là sử dụng vốn liếndg cuối cùng của mình để đánh cược.

 

“Được thôi, vậy tôi sẽ ở lại ăn tối.” Lê Hương xoay người rời đỉ.

 

Trong phòng, Lý Ngọc Lan ôm Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, con giữ Lê Hương lại làm gì?”

 

Trong mắt Lê Nghiên Nghiên lộ ra vẻ tính toán, nhưng cô ta kín đáo đáp: “Mẹ, trong lòng con có kế hoạch riêng, mẹ đừng đề ý đến.”

 

Lê Hương đứng bên cửa số kính sát đất nhấp một ngụm trà, lúc này cô cảm giác được có người đang
lặng lẽ tiến lại phía sau mình, cô nhìn lên cửa kính trước mặt, liền thấy một vệ sĩ áo đen đang tiến đến, mang theo hơi thở nguy hiểm.

 

Lê Hương không cử động, chỉ là cô nhàn nhạt mà lạnh lùng cong lên đôi môi mọng.

 

Đúng lúc này, tên vệ sĩ áo đen phía sau giơ tay bổ thẳng vào gáy cô.

 

Khi cơn đau đột ngột ập đến, Lê Hương nhắm mắt lại, hôn mê.

 

Người vệ sĩ áo đen duỗi tay bắt lấy Lê Hương, Lê Nghiên Nghiên đi tới, ra lệnh: “Đưa cô ta lên phòng trên lầu đi.”

 

“Vâng, Đại tiểu thư.”

 

Vệ sĩ áo đen đưa Lê Hương lên giường lớn trong phòng trên lầu, Lê Nghiên Nghiên lấy điện thoại ra, chụp ảnh rồi gửi cho hai người.

 

Làm xong tất cả, Lê Nghiên Nghiên ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đợi người đến.

 

Nửa giờ sau, cửa biệt thự được mở ra, một bóng người anh tuấn cao to vọt vào trong tầm mắt, Mạc Tử Tiễn đến!

 

Lê Nghiên Nghiên cong môi: “Viện sĩ Mạc, hoan nghênh anh, bọn họ đều nói anh là viện sĩ trẻ tuổi tao
nhã nhất ngành y hiện nay, bao nhiêu quý cô ái mộ anh, nhưng anh liếc mắt đến các cô ta cũng ngại nhiều, không ngờ anh lại thích Lê Hương, thành bề tôi trung thành của cô ta, chỉ cần có chuyện liên quan đến cô ta, anh cũng là người đầu tiên chạy đến.”
 
Chương 449


Chương 449:

 

Đôi mắt đen lạnh lùng của Mạc Tử Tiễn nhàn nhạt nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Lê Hương ở đâu?”

 

“Phòng trên lầu.”
Mạc Tử Tiễn nhắc chân đi lên lầu.
“Viện sĩ Mạc.” Lê Nghiên Nghiên từ phía sau gọi anh: “Hôm nay là cơ hội hoàn hảo, Lê Hương đưa đến tận giường anh rồi đấy.”

 

Mạc Tử Tiễn dừng lại, đứng trên cầu thang từ trên cao nhìn xuống Lê Nghiên Nghiên: “Cô nói cái gì?”

 

Lê Nghiên Nghiên cười nói: “Viện sĩ Mạc, anh không thích Lê Hương sao? Anh không muốn Lê Hương và Mạc Tuân ly hôn sao? Chúng ta cùng có mục đích, hoàn toàn có thể hợp tác cùng nhau, đừng làm bộ thanh cao nữa, cơ hội này không được phép bỏ qua, thậy ra thì chúng ta cùng loại người mà.”

 

Đây là lần thứ hai Lê Nghiên Nghiên đề nghị hợp tác.

 

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tử Tiễn không có gì thay đổi, anh cũng không nói gì, chỉ khẽ liếc Lê Nghiên Nghiên, sau đó đi lên lầu.

 

Mạc Tử Tiễn mở cửa phòng bước vào, Lê Hương lúc này đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, mái tóc đen tuyền xõa trên ga trải giường trắng như tuyết, khuôn mặt lúc ngủ mềm mại vô hại.

 

Nhìn thấy cô an toàn, vẻ mặt Mạc Tử Tiễn giãn ra, anh bước tới, đặt một đầu gối xuống giường, lặng lẽ nhìn khuôn mặt lớn chừng một bàn tay của cô.

 

Vì đeo mạng che mặt nên anh không thể nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp của cô, nhưng hôm đó lúc anh tháo mạng che mặt ra anh đã thấy được, anh nhớ rõ môn một từng đường cong và ngũ quan tựa như viên ngọc được chạm trỗ ấy.

 

Mạc Tử Tiễn chậm rãi đưa tay lên, đầu ngón tay xoa xoa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm giác bàn tay trơn trượt.

 

Da cô mềm mịn tựa nước, hệt như đứa trẻ sơ sinh.

 

Lúc này, hàng mi cô gái dưới thân run rấy, cô mở mắt ra.

 

Lê Hương tỉnh lại, ngay lúc bị vệ sĩ áo đen tấn công, cô đã nín thở, âm thầm tránh được huyệt đạo quan trọng, lúc này cổ cô vừa đau vừa nhức, đôi mắt óng ánh sóng nước sáng ngời cũng dần tỉnh táo.

 

“Lê Hương, em tỉnh rồi à?”

 

Lê Hương nhướng mắt nhìn Mạc Tử Tiễn, không chút bất ngờ: “Anh đến rồi? Lê Nghiên Nghiên bảo anh đến?”

 

“Em dường như biết tôi sẽ đến.”

 

Lê Hương ngồi dậy, vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ cái cổ đau nhức của cô: “Tôi chỉ muốn xem vốn liếng cuối cùng của Lê Nghiên Nghiên là cái gì, hơn nữa tôi cũng muốn nhìn xem viện sĩ Mạc và Lê Nghiên Nghiên rốt cuộc có quan hệ gì?”

 

Mạc Tử Tiễn nhìn cô: “Em nghỉ ngờ tôi từ lâu rồi?”

 

Lê Hương gật đầu: “Tôi chỉ nghĩ là trùng hợp thôi, mỗi khi tôi ở bên cạnh anh, Lê Nghiên Nghiên đều có mặt kịp thời, sau đó Mạc tiên sinh sẽ tới, nhất định là anh và Lê Nghiên Nghiên âm thầm liên lạc nhau, nhưng tôi không biết các người đã hợp tác chưa.”

 

Đôi mắt đen lạnh lùng của Mạc Tử Tiễn tràn ra chút ý cười, thật ra anh cũng không có gì ngạc nhiên, anh biết cô sẽ tỉnh lại, cô gái trong trí nhớ của anh sẽ không chủ động đưa tới cửa bị đánh: “Bây giờ thế nào, em thấy chúng tôi có hợp tác không?”

 

Con ngươi sáng ngời của Lê Hương rơi vào trên khuôn mặt tuấn tú của anh: “Viện sĩ Mạc, tôi tin anh, anh và Lê Nghiên Nghiên không phải cùng một loại người.”

 

Nói xong, Lê Hương nhắc chân rời đi.

 

“Lê Hương.” Mạc Tử Tiễn đột nhiên bước tới, vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô. “Lê Nghiên Nghiên nói đúng, hôm nay là một cơ hội hoàn hảo, em được đưa đến tận giường của tôi rồi, đừng tưởng nói mấy câu ngon ngọt là có thể đuổi tôi đi, thứ tôi muốn không phải là tín nhiệm của em, mà là em.”

 

Lê Hương sững sờ nhìn lại anh: “Viện sĩ Mạc, tôi là chị dâu của anh.”

 

“Ò…” Mạc Tử Tiễn thấp giọng cười: “Loại chị dâu hữu danh vô thực đấy à?”
 
Chương 450


Chương 450:

 

Con ngươi của Lê Hương hơi co rút lại, chuyện cô và Mạc Tuân còn chưa động phòng không nói với bất kỳ ai, sao anh ta biết được?

 

“Lê Hương, tôi vẫn nói câu kia, ly hôn đi, cùng tôi đến Đề Độ, tôi thích em, lần đầu tiên tôi nhìn thấy em trên đường cái Đế Đô hai năm trước, tôi đã cảm thấy… em là người mà tôi luôn kiếm tìm, tôi giống như đã tìm em rất nhiều năm rồi.”

 

Hàng mi mảnh mai của Lê Hương khẽ rũ xuống, sau đó nhìn Mạc Tử Tiễn: “Tôi vẫn nói câu kia, đừng lãng phí thời gian lên tôi, tôi không đáng, tôi sẽ đến Đề Đô nhưng không phải với anh, tôi tự đi, tôi không hề xa lạ với Đề Đô, không cần anh bảo vệ.”

 

Mạc Tử Tiễn nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt trong veo vẫn nhuộm vẻ lạnh băng cùng với thông minh điềm đạm, vĩnh viễn chói lọi như một vì sao, khiến người ta động tâm.

 

Cô nói, cô đến Đế Đô một mình không cần anh bảo vệ.

 

“Nếu Mạc Tuân ở trước mặt em, em cũng không cần anh ta bảo vệ sao?” Mạc Tử Tiễn đột nhiên hỏi.

 

Nhắc đến tên Mạc Tuân, trái tim của Lê Hương lại đau nhói, cô đã mắt bao nhiêu năm để học tính tự lập và dũng cảm, nhưng từ khi gặp anh, cô luôn muốn dựa vào anh, nép trong đôi cánh của anh.

 

“Nếu là Mạc tiên sinh, tôi sẽ muốn anh ấy cùng tôi đến Đề đô.”

 

Mạc Tử Tiễn siết tay lại, cô thẳng thắn đưa ra câu trả lời, cô không phải không cần bảo vệ, chẳng qua cô chỉ cần người kia che chở mình mà thôi.

 

“Viện sĩ Mạc, tôi luôn coi anh bạn của tôi, anh hãy về đi, về Đế Đô, nếu không ngay cả bạn bè chúng ta cũng không thể làm, tôi và Mạc tiên sinh không thể coi như là hữu danh vô thực, vì… trừ bước cuối cùng, chúng tôi cái gì cũng làm hết rồi, chúng tôi đã làm hài lòng đối phương lẫn nhau.”

 

Dáng người tuần mỹ của Mạc Tử Tiễn trực tiếp cứng đờ, lúc này anh mới biết cô gái trước mặt anh quyết đoán và tàn nhẫn bao nhiêu, người mà cô không thích, cô sẽ không bao giờ cho bắt kỳ cơ hội nào.

 

Lúc này, Lê Hương dùng sức rút lại cổ tay trắng ngần của mình, xoay người rời đi.

 

“Bây giờ em ra cũng không kịp, Mạc Tuân đến rồi.”

 

Cái gì?

 

Lê Hương dừng lại, cô nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, hóa ra con bài đánh cược cuối cùng của Lê Nghiên Nghiên là Mạc Tuân.

 

Mạc Tử Tiễn nhìn theo bóng người cô: “Mạc Tuân đó, không ai có thể ép anh ta được, nếu anh ta không cho cơ hội, Lê Nghiên Nghiên sẽ không thể leo lên giường anh ta, nhưng nếu anh ta cho cơ hội… Tôi nghe nói Lê Nghiên Nghiên có tình cảm với. Mạc Tuân, cũng không biết liệu trong lòng Mạc Tuân có hay không vị trí nhỏ nhoi của Lê Nghiên Nghiên. “

 

Lê Hương chưa kịp nghe xong đã mở cửa chạy ra ngoài.

 

Mới vừa chạy ra cô đã gặp phải Lê Chấn Quốc, có lời trân trối của Lê lão gia, Lê Chấn Quốc bây giờ thấy Lê Hương liền sợ, ông ta cười ngượng ngập rồi nói: Tịch.. Lê Hương, cô đến rồi?”

 

Hốc mắt Lê Hương đỏ bừng nhìn Lê Chấn Quốc: “Lê Nghiên Nghiên ở đâu?”

 

“Hình như Lê Nghiên Nghiên vào phòng rồi…”

 

Lúc này, người giúp việc bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy lão gia, đại tiểu thư vào phòng rồi, cách đây không lâu Mạc tổng đến, bọn họ cùng nhau ở trong phòng, đã khá lâu rồi vẫn chưa ra ạ.”

 

“Mạc Tuân đang ở đây?” Lê Chấn Quốc không biết, ông ta vừa mới trở về.

 

Lê Hương nhanh chóng đầy ông ra, đi thẳng đến phòng của Lê Nghiên Nghiên, cửa phòng đã đóng chặt.

 

“Rầm rằm rằm” Lê Hương đập mạnh vào cửa, cửa không mở, cô giơ chân đá vào cửa: “Lê Nghiên Nghiên, mau ra cho tôi! Mạc tiên sinh, có phải anh ở trong không, mau mở cửa ral”
 
Chương 451


Chương 451:

 

Lê Chấn Quốc sững sờ, hóa ra đây là khí thế của Lê Hương khi có chuyện, ông ta chỉ mới gặp qua dáng vẻ Lý Ngọc Lan bắt gian, khí thế kia của Lê Hương cũng rất giống bắt gian, hơn nữa điệu bộ hung hăng thế này cũng chẳng kém Lý Ngọc Lan chút nào.

 

Lê Chấn Quốc xem như thấu điều, phụ nữ thật là đáng sợ.

 

Trong phòng.

 

Mạc Tuân nhận được tin nhắn của Lê Nghiên Nghiên, anh vội vàng chạy tới, Lê Nghiên Nghiên dẫn anh vào phòng, đôi mắt híp như chim ưng của Mạc Tuân lướt qua: “Người đâu?”

 

“Em không hại Lê Hương, Lê Hương đang ở phòng bên cạnh.”

 

Mạc Tuân lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, đôi môi mỏng bật ra vẻ uy nghiêm đáng sợ: “Tốt hơn hết cô không nên chạm vào dù chỉ là sợi tóc của cô ấy, nếu không tôi muốn sẽ để cả Lê gia chôn theo cô!”

 

Mạc Tuân nhắc đôi chân dài của mình ra ngoài, sải bước mạnh mẽ. Chiếc quần được thiết kế như một lưỡi dao theo bước chân anh tạo thành một vòng cung mạnh mẽ chói mắt.

 

Trong mắt Lê Nghiên Nghiên hiện lên sự ghen tị, còn Lê Hương có tài đức gì lại làm cả hai nam thần Mạc Tuân và Mạc Tử Tiễn mê muội, trong mắt họ đều là Lê Hương.

 

fỤC tổng, đừng đi!” Lê Nghiên Nghiên chạy tới, từ phía sau ôm lấy vòng eo hẹp chắc của Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân dừng lại: “Buông tay ra!”

 

“Mạc tổng, sao anh lại nhãn tâm với em như vậy? Rõ ràng là em gặp anh trước, anh nhìn kỹ lại đi, em so với Lê Hương cũng không kém!”

 

Nói rồi Lê Nghiên Nghiên buông anh ra đi tới trước mặt anh, cô ta giơ tay cởi áo khoác, lộ ra chiếc váy dây treo bên trong, cũng là màu rượu vang.

 

Lê Hương dưới ánh đèn mờ ảo đêm đó nhanh chóng hiện ra trong tâm trí Mạc Tuân, cô vừa mới tắm xong, cả căn phòng đều tỏa ra mùi thơm của cơ thể cô. Chiếc váy màu rượu tôn lên làn da mềm mại trắng nõn của cô, đôi mắt trong veo đen láy, ánh lên sóng nước .

 

Bây giờ Lê Nghiên Nghiên lại đang mặc cùng một chiếc váy ngủ màu rượu đó, trùng chiếc váy với Lê Hương vào đêm hôm đó.

 

Lê Nghiên Nghiên từ nhỏ đã bắt chước Lê Hương, cho dù ăn mặc hay nói năng, cho nên việc “đụng hàng” cũng không kỳ lạ, hơn nữa cô ta rất tự tin vào bản thân, khuôn mặt cô ta đẹp và dáng người chuẩn, tối nay cô ta quyền rũ Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân là con bài mặc cả cuối cùng của cô ta, cô ta muốn “gạo nấu thành cơm”, xoay mình trở thành Mạc phu nhân.

 

Bây giờ là cơ hội để cô ta chiếm lấy, cô ta sẽ tuyệt đối không bỏ lỡ nó.

 

Cho dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng trước mặt Mạc Tuân, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lê Nghiên Nghiên vẫn lộ ra vẻ thẹn thùng lo lắng: “Mạc tổng, em không hề thua kém Lê Hương, hơn nữa còn có thể làm anh hài lòng hơn so với cô ta, hãy để em thành người phụ nữ của anh đi.”

 

Mạc Tuân Không hề né tránh, đôi mắt hẹp sâu đó từ từ nheo lại, anh nhìn Lê Nghiên Nghiên từ trên xuống dưới, sau đó nhéch đôi môi mỏng, nở nụ cười mang theo ý nghiền ngẫm mờ ám: “Tắm?”

 

Lê Nghiên Nghiên chưa bao giờ bị Mạc Tuân nhìn như thế này, Mạc Tuân, người đàn ông này trời sinh đã có khuôn mặt đẹp đến điên đảo chúng sinh, bản thân anh đã là cực phẩm trong giới đàn ông, hơn nữa anh lại có tài sản quyền thế thân phận, còn có khí chất trưởng thành sang trọng của cánh mày râu, rất dễ dàng khiến người khác tự thấy hồ thẹn, cho dù là phụ nữ đi nữa, đứng trước mặt anh cũng dần dần mắt đi tự tin, sợ bản thân có tì vết, không xứng với anh.

 

Trước đây anh liếc cô ta một chút cũng ngại nhiều, nhưng bây giờ anh lại nhìn cô với ánh mắt tà mị ngả ngớn như vậy, hỏi cô ta tắm chưa.

 

Lê Nghiên Nghiên sung sướng đến ngây ngắn cả người, mạnh mẽ gật đầu: “Vâng, em đã tắm rồi.”

 

“Xem ra cô đã chuẩn bị xong rồi, nếu cô thiếu đàn ông đến thế, có muốn tôi gọi mấy người đàn ông đến để thỏa mãn cô chút không?”

 

Ngay khi giọng nói trầm thấp của Mạc Tuân vừa dứt, Lê Nghiên Nghiên hoàn toàn cứng đò, cái… cái gì?
 
Chương 452


Chương 452: Nhục Nhã

 

Lúc này Mạc Tuân đi tới hai bước, đè thấp giọng nói lộ ra châm biếm tàn nhẫn: “Cô lấy đâu ra mặt mũi so với Lê Hương, khuôn mặt không bằng cô ấy, da thịt không bằng cô ấy, dáng người cũng không bằng cô ấy, mùi hương trên người cô ấy có thể khiến tôi mê muội, mà cô toàn thân tỏa ra thứ nước hoa rẻ tiền nhân tạo ấy, lại còn so sánh với cô ấy, từ đầu đến chân cô chính là một món hàng nhái kém chất lượng.”

 

Lê Nghiên Nghiên cảm giác mình bị anh đẩy xuống hầm băng, cô ta nghe không hiểu Mạc Tuân đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn đôi môi mỏng của anh lúc mở lúc đóng, bật ra từng câu chữ mỉa mai bạc tình nhát.

 

Khiến cô ta khó chịu đến cùng cực.

 

Chật vật đến cùng cực.

 

Lúc này ánh mắt Mạc Tuân lại rơi vào trên chiếc váy ngủ màu rượu vang của cô ta: “Chiếc váy này cô ấy từng mặc cho tôi xem, sau này đừng nên dùng đồ thừa của cô ấy, mau đổi váy ngủ của cô đi, tôi nhìn đau mắt.”

 

Nói xong, Mạc Tuân nhắc chân đi ngay.

 

Lời anh nói đều là thật, Lê Nghiên Nghiên điểm nào cũng không bằng Lê Hương, chiếc váy ngủ màu rượu vang này Lê Hương mang thì tôn lên nước da trắng mịn của cô, còn Lê Nghiên Nghiên thì không được, mặc vào quê mùa vô cùng.

 

Mạc Tuân là người đàn ông rất có thưởng thức, nhất là khi nhìn phụ nữ, ánh mắt anh càng nghiêm khắc, Lê Nghiên Nghiên không lọt nổi mắt xanh của anh.

 

Lê Nghiên Nghiên lạnh cả người, cô ta tỉ mỉ ăn mặc một phen, vậy mà đổi lấy kết quả bị anh sỉ nhục như vậy?

 

Cô ta siết chặt tay thành quyền, Lê Nghiên Nghiên hướng về phía bóng lưng anh tuấn của người đàn ông, lên tiếng: “Em đã cứu anh, hiện tại em muốn anh hoàn thành chuyện thứ bal”

 

Quả nhiên, Lê Nghiên Nghiên thấy bước chân của Mạc Tuân ngừng lại.

 

Mạc Tuân xoay người, nhìn cô ta: “Chuyện thứ ba chắc sẽ không phải bảo tôi ngủ với cô chứ? Cái này tôi bất lực, lực bất tòng tâm, bởi vì tôi đối với cô, không hề có chút hứng thú nào.”

 

Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên trắng bệch, da mặt cô ta có dày đi nữa cũng không chống cự nổi Mạc Tuân làm nhục như vậy, nhưng cô ta không nói gì, mà là ánh mắt quỷ dị nhìn Mạc Tuân.

 

Rất nhanh Mạc Tuân đã cảm thấy thân thể của mình có chút không bình thường, bởi vì nhiệt độ cơ thể anh từ từ trở nên nóng rực, hô hấp khó khăn, anh ngửi một chút, căn phòng này có một mùi hương kì lạ nhàn nhạt, từ khi anh bước vào cửa đã có, nhưng lực chú ý của anh đều ở đây đặt vào an nguy của Lê Hương nên không lập tức phát giác.

 

Án đường anh tuấn trong nhanh chóng hiện lên tằng khói mù, anh âm u nhìn Lê Nghiên Nghiên sắc lẻm: “Đâu là mùi hương gì? Cô giở trò gì hả?”

 

Lê Nghiên Nghiên biết dược tính bắt đầu phát tác: “Đây là thuốc em lấy được, là “mê hương kích tình”, là loại mạnh nhất trên thế giới, không có người đàn ông nào có thể chống lại, thuốc giải chính là phụ nữ.”

 

Mạc Tuân tiến lên, vươn bàn tay rõ ràng khớp xương, trong nháy mắt đã bóp cổ Lê Nghiên Nghiên: “Lê Nghiên Nghiên, cô là đang khiêu chiến độ dễ dàng tha thứ của tôi với cô sao, cô dám dùng thủ đoạn hạ đẳng như vậy với tôi!”

 

Bên người của anh chưa bao giờ thiếu mỹ nữ quyến rũ, anh đã thấy rất nhiều những thủ đoạn kia, thế nhưng dám dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này lên người anh, quả thật chỉ có mỗi một Lê Nghiên Nghiên.

 

Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng cảm thấy hô hấp không xong, anh thật bóp chặt cổ cô ta, rất nhanh sắc mặt cô ta đỏ bừng, bắt đầu thiếu dưỡng khí.

 

Ấn đường anh tuấn trong nhanh chóng hiện lên tầng khói mù, anh âm u nhìn Lê Nghiên Nghiên sắc lẻm: “Đâu là mùi hương gì? Cô giở trò gì hả?”

 

Lê Nghiên Nghiên biết dược tính bắt đầu phát tác: “Đây là thuốc em lấy được, là “mê hương kích tình”, là loại mạnh nhất trên thế giới, không có người đàn ông nào có thể chống lại, thuốc giải chính là phụ nữ.”

 

Mạc Tuân tiến lên, vươn bàn tay rõ ràng khớp xương, trong nháy mắt đã bóp cổ Lê Nghiên Nghiên: “Lê Nghiên Nghiên, cô là đang khiêu chiến độ dễ dàng tha thứ của tôi với cô sao, cô dám dùng thủ đoạn hạ đẳng như vậy với tôi!”

 

Bên người của anh chưa bao giờ thiếu mỹ nữ quyến rũ, anh đã thấy rất nhiều những thủ đoạn kia, thế nhưng dám dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này lên người anh, quả thật chỉ có mỗi một Lê Nghiên Nghiên.

 

Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng cảm thấy hô hấp không xong, anh thật bóp chặt cổ cô ta, rất nhanh sắc mặt cô ta đỏ bừng, bắt đầu thiếu dưỡng khí.
 
Chương 453


Chương 453: Anh Và Cô, Đến Bước Đường Cùng

 

Anh trai…

 

Hai chữ này trong nháy mắt đã thức tỉnh đoạn ký ức chôn sâu trong đáy lòng Mạc Tuân, ngay lúc anh cận kề cái chết, cô gái nhỏ mềm mại ôm anh thật chặt, không ngừng thì thầm bên tai anh: “Anh trai, anh nhất định phải sống sót, em sẽ cứu anh!”

 

Con ngươi Mạc Tuân rụt lại, ngón tay thon dài chậm rãi buông lỏng ra.

 

Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa từng quên được cô gái bên trong hang núi kia.

 

Lúc này, anh dĩ nhiên không còn cách nào ra tay tiếp với Lê Nghiên Nghiên.

 

Hít được bầu không khí trong lành, Lê Nghiên Nghiên tham lam hít vào từng ngụm từng ngụm, vừa rồi cô ta súyt chút nữa đã chết, dám khiêu chiến người đàn ông này, chính là liều mạng.

 

Thế nhưng, cô ta đã thắng.

 

Trong khoảng thời gian này cô ta làm rất nhiều chuyện, kỳ thực đã sớm khiến Mạc Tuân chán ghét, nếu như đổi thành những người khác, đã sớm biến mắt ở Hải Thành, thế nhưng Mạc Tuân lại lần nữa dễ dàng tha thứ cho cô ta, đơn giản cũng là bởi vì đoạn ký ức kia.

 

Lê Nghiên Nghiên sờ sờ cái cổ đỏ lên của mình, sau đó lại gan lớn nhào tới, ôm lấy vòng eo rắn chắc của Mạc Tuân: “Anh trai, em biết trong lòng anh có em, đêm nay hãy để em trở thành người phụ nữ của anh đi!”

 

Nhiệt độ cơ thể của Mạc Tuân đã nóng đến bóc lửa, để không xảy ra chút sai sót nào cho lần này, Lê Nghiên Nghiên đã qua tay rất nhiều người, thực sự mua được liều thuốc mạnh nhất, cơ bắp cả người Mạc Tuân buộc chặt, trong đuôi mắt hẹp dài đã nhuốm màu đỏ tươi của tình dục.

 

Lại thêm bây giờ Lê Nghiên Nghiên từng tiếng gọi anh là “anh trai”, tỉnh lại mềm mại sâu nhất đáy lòng anh, ánh mắt anh nhìn Lê Nghiên Nghiên cũng biến thành mê ly.

 

“Anh trai à, em yêu anh.” Lê Nghiên Nghiên nhón chân lên, không kịp chờ đợi hôn lên đôi môi mỏng của Mạc Tuân.

 

Khi mùi nước hoa nhân tạo của cô ta lại lần nữa xộc đến, Mạc Tuân quay đầu, tránh được.

 

Lê Nghiên Nghiên không hôn được.

 

Mạc Tuân tự tay đẩy cô ta ra, không biết vì sao, hiện tại tràn ngập trong tâm trí anh đều là khuôn mặt tuyệt sắc nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của Lê Hương, anh hoài niệm thân thể mềm mại của cô, hoài niệm mùi hương trên người cô, dường như anh mới là cô gái mà anh vẫn luôn tìm kiếm kia.

 

“Anh trai..”

 

Mạc Tuân nhìn cô ta, lắc đầu, cuối cùng phun ra ba chữ: “Không phải cô…”

 

Không phải cô.

 

Ba chữ này đủ để nỗ vang bên tai Lê Nghiên Nghiên, không phải anh đã nhận ra gì chứ, tim Lê Nghiên Nghiên căng thẳng đến nhảy vọt lên cổ họng.

 

Lúc này tiếng đập cửa “rầm rằm rằm” vang lên, giọng nói lo lắng của Lê Hương vang lên ngoài cửa: “Mạc tiên sinh, có phải anh ở bên trong không, mau mở cửa ral”

 

Lê Hương!

 

Lê Nghiên Nghiên hai mắt tối sầằm, Mạc Tử Tiễn không nắm chắc cơ hội này, anh ta thả Lê Hương đi.

 

Dáng người anh tuấn cao lớn của Mạc Tuân đột nhiên cứng đờ, anh xoay người liền đi đến cửa, anh muốn đi tìm Lê Hương.

 

Người anh bây giờ rất khó chịu, trong đầu trong lòng đều là cô, bây giờ nghe được giọng nói của cô, từng tế bào của anh đều kêu gào muốn nàng!

 

“Mạc Tuân!” Lê Nghiên Nghiên một tay kéo anh lại, nhắc nhở: “Lẽ nào anh đã quên chuyện Lê Hương bị trúng độc rồi, anh không muốn cùng Lê Hương ly hôn ư? Bây giờ anh mở cửa, thấy cô ta, lại muốn làm gì chứ, anh cái gì cũng không thể làm được, không bằng mượn cơ hội này đẩy cô ta đi, chỉ có thể để cô ta đến Đé Đô, cô ta mới có thể sống!”

 

Bước chân của Mạc Tuân dừng lại, cách cửa phòng chỉ có mấy bước, cô đang ở chỗ mà anh với tay là có thể chạm đến, thế nhưng dưới chân anh phảng phất như treo ngàn cân, không thể nhích thêm được nửa bước.
 
Chương 454


Chương 454: Nói Lời Nực Cười

 

Đúng vậy, anh cái gì cũng không thể làm, không thể thấy cô, không thể ôm cô, không thể hôn cô, bây giờ cách yêu tốt nhát đối với cô chính là chịu hết thảy nỗi đau về mình, rồi buông tay.

 

“Mạc Tuân, anh có nghe em không, vì sao anh không mở cửa, em không thích anh và Lê Nghiên Nghiên cùng ở một phòng, em sẽ suy nghĩ lung tung đó!”

 

“Mạc Tuân, em nói rồi, trong mắt em không chứa được một hạt cát, anh đừng chạm vào Lê Nghiên Nghiên, nếu như em thực sự đã bản rồi, cho dù có đau em cũng không muốn anh nữa, em sẽ khoét anh ra khỏi tim mình.”

 

Giọng cô gái đã hơi nức nở, ở bên ngoài dùng chân tay đập cửa, phát ra động tĩnh rất lớn, Mạc Tuân cảm thấy, cô đang sợ.

 

Bây giờ cô rất sợ.

 

Mạc Tuân siết chặc quyền, siết đến các khớp tay kêu “rộp rộp”, trong hốc mắt hẹp dài thắm màu máu, cả đời người lần đầu tiên anh cảm thấy bát lực như thế.

 

Cô gái của anh, anh không biết nên làm sao mới phải.

 

Mạc phu nhân của anh, anh không biết nên nắm cô thế nào mới tốt.

 

“Mạc Tuân, đừng đi ra ngoài, để cô ta đi thôi, để em ở lại cùng anh, em sẽ mãi mãi ở cạnh anh, anh có thể xem em thành Lê Hương.”

 

Viền mắt Mạc Tuân đỏ bừng nhìn về phía Lê Nghiên Nghiên, loại hương kích tình này còn mang theo thành phần gây mê, anh quá khát vọng Lê Hương rồi, rất nhanh mặt của Lê Nghiên Nghiên trước mắt biến thành gương mặt Lê Hương.

 

“Lê Hương.”

 

Mạc Tuân tự tay, trực tiếp đẩy ngã Lê Nghiên Nghiên xuống giường…

 

Ngoài cửa, Lê Chấn Quốc nhìn Lê Hương sắp sụp đổ, chỉ có thể nhắm mắt lại khuyên: “Lê Hương, cô đừng kích động như vậy, nói không chừng Nghiên Nghiên cùng Mạc tổng chỉ là ở trong phòng nói chuyện linh tinh thôi.”

 

Lê Chấn Quốc đúng lúc nói ra lời nực cười.

 

Lý Ngọc Lan đi ra, bà ta cuối cùng cũng biết con gái mình có kế hoạch gì, nhanh chóng đắc ý cong môi: “Lê Hương, cô đã gây ra động tĩnh lớn như vậy rồi Mạc tổng cũng không mở cửa cho cô, vậy chỉ có thể nói Mạc tổng không nghĩ thông, chuyện nam nữ, nếu như Mạc tổng không muốn, Nghiên Nghiên còn có thể ép anh ta à?”

 

Lúc này trong phòng nhanh chóng truyền đến giọng Lê Nghiên Nghiên ỏn ẻo: “Hàn Đình, anh nhẹ chút…

 

anh làm em đau quá…”

 

Sắc mặt Lê Hương trắng bệch, viền mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống, cô dùng móng tay cào ván cửa, thẳng đến khi cào ra mấy đường máu: “Mạc Tuân, anh mau đi ra đi, anh thực sự không cần em nữa sao, anh là của em, anh không thể ở cùng Lê Nghiên Nghiên một chỗ được, em sẽ tháy bản đáy, hu Hhi..

 

Lê Hương lặp lại nỉ non mấy câu đó, cô đã biết từ lâu nước mắt là thứ vô dụng nhất, nhưng là bây giờ cô không khống chế được nghẹn ngào khóc, toàn thân cũng bị cảm giác vô lực cùng thát bại bủa vây.

 

Trái tim như bị một bàn tay dùng sức bóp, khiến cô thở không nỗi, cô mở cửa không được, Mạc Tuân cũng không chịu đi ra.

 

Một cánh cửa ngăn cách hai cái thế giới, ngày hôm nay anh và cô, đã đến bước đường cùng.

 

Mặc kệ cô khóc lóc cầu xin thế nào.

 

Mạc Tử Tiễn đứng ở một bên nhìn cô gái đang gào khóc, để cô rời khỏi Mạc Tuân, cô liền đau khổ, luyến tiếc đến vậy ư?

 

Không biết qua bao lâu, “cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra, Mạc Tuân đi ra.

 

Lê Hương nhanh chóng ngước mắt, trên người Mạc Tuân là áo sơ mi đen đơn giản cùng quần tây đen, hiện tại quần áo đã có nếp nhăn, hốc mắt của anh còn màu đỏ tươi, bên trong lưu lại một ít dục Vọng.

 

Ánh mắt Lê Hương dừng lại ở trong phòng, trên chiếc thảm quần áo rơi vãi, giường lớn xốc xếch, ga giường màu trắng thắm vét ô mai, đỏ thãm đến chói mắt như vậy.
 
Chương 455


Chương 455: Như Anh Mong Muốn, Chúng Ta Ly Hôn

Từ nay nhóm chuyển sang trang mới truyen2.one nhé cả nhà!

Lê Hương biết đó là gì, là máu của Lê Nghiên Nghiên.

 

Nắm đắm cô luôn siết bỗng buông thỏng, dường như thứ trọng yếu nhất trong sinh mệnh đã lặng yên chạy trốn.

 

Lúc này Lê Nghiên Nghiên mặc một bộ mới váy ngủ cũng đi ra, vẻ mặt cô ta đỏ ửng, tư thế đi rất chậm, khóe miệng còn ánh lên ý hạnh phúc nhộn nhạo.

 

“Nghiên Nghiên, con cùng Mạc tổng vừa rồi làm cái gì thế?” Lý Ngọc Lan hưng phấn chạy đến bên người Lê Nghiên Nghiên, có ý lớn tiếng hỏi.

 

“Mẹ, vừa rồi con cùng Mạc tổng… con đã là người phụ – > Ầ Ä¡m nữ của Mạc tổng rồi.

 

Nói Lê Nghiên Nghiên liền đi tới bên người Lê Hương, thân mật kéo tay nhỏ bé lạnh như băng của Lê Hương: “Lê Hương, em ngàn vạn lần đừng trách Mạc tổng, muốn trách thì trách chị này, lúc nãy là lần đầu tiên của chị, chị và Mạc tổng đều khó kìm lòng nỏi, chị biết chị có lỗi với em, nhưng em thành toàn tụi chị đi!”

 

Đuôi Lý Ngọc Lan sắp vềnh lên trời, bởi vì con gái bà ta rốt cục cũng bò lên được long sàng rồi: “Lê Hương, cuộc hôn nhân này của cô và Mạc tổng vốn chính là sai lầm, bây giờ chẳng qua là lập lại trật tự thôi, Mạc tổng vốn chính là của Nghiên Nghiên, cô trả Mạc tổng lại cho Nghiên Nghiên đi!”

 

Lê Hương lạnh lùng liếc nhìn hai mẹ con này, sau đó cô rút bàn tay nhỏ bé của mình về, giơ tay lên liền hung hăng tát lên mặt Lê Nghiên Nghiên.

 

“Bốp” một tiếng, tiếng vả mặt thanh thúy vamg lên quanh quần toàn bộ hành lang.

 

Lê Chấn Quốc hít một hơi lạnh, cơn giận của Lê Hương quá lớn, dĩ nhiên giơ tay lên thì tặng Lê Nghiên Nghiên cái tát giáng trời.

 

Lê Nghiên Nghiên bị đánh trật cả khuôn mặt, trong lòng cô ta phẫn nộ đến cực hạn, thế nhưng bên ngoài vẫn yếu đuối: “Lê Hương, sao em lại đánh chị?”

 

Sắc mặt Lê Hương tái nhợt, trong hốc mắt đỏ bưng đều là vết nước mắt, nhưng ánh mắt lại rất lạnh, lộ ra vài phần bức người sắc bén trào phúng: “Lê Nghiên Nghiên, tôi đánh cô là vì cô đê tiện, Mạc Tuân là người đàn ông của tôi, giường người đàn ông của tôi cô cũng dám bò, đã làm kẻ thứ ba cũng phải chấp nhận việc bị đánh bất cứ lúc nào, sau này cẩn thận chút đi, tôi thấy cô lần nào lại đánh cô lần đấy.”

 

Khuôn mặt Lê Nghiên Nghiên lúc đỏ lúc trắng, rõ ràng bị Lê Hương làm nhục: “Lê Hương, chúng ta dù sao cũng là chị em, sao em lại vô tình như TH S0: Lê Nghiên Nghiên lời còn chưa nói hết, “bốp” một tiếng, Lê Hương trở tay lại tát cô ta một cái.

 

Lần này Lê Nghiên Nghiên bị tát đến bói rồi.

 

“Ai là chị em với cô, nếu như tôi không nhớ lầm ông nội đến giờ còn chưa cho cô vào Lê gia, Lê Nghiên Nghiên, một tát này tôi là thay Lê gia đánh cô, trước đây ông nội còn tọa trấn Lê gia, Lê gia dầu gì cũng là hào môn có mặt mũi ở Hải Thành, thế nhưng từ khi mẹ con cô đặt chân vào cửa, Lê gia lại lòi ra thứ bồ nhí này, Lê gia làm sao nuôi ra được thứ đê tiện bỉ ổi như các người!”

 



 

Giọng Lê Hương trong trẻo, nói rất có khí phách, tất cả mọi người đều bị chấn kinh, giờ khắc này trong mắt bọn họ, Lê Hương thực sự là quá kiêu ngạo, quá có quyết đoán!

 

Lê Chấn Quốc cũng bị chắn kinh, ông ta cảm thấy Lê Hương đã dạy ông ta một bài học sinh động, hệt như sách giáo khoa vậy chính cung xé bồ nhí, ông ta nhịn không được muốn võ tay theo luôn.

 

Lê Nghiên Nghiên bị hai cái bạt tai, tát đến đầu ong ong, xé nát ngụy trang, cô ta oán độc nhìn về phía Lê Hương, thế nhưng cô ta nhanh chóng đụng phải cặp mặt âm u tanh mùi máu của Mạc Tuân, anh tuy vẫn không hé răng, thế nhưng anh đứng phía sau Lê Hương, là tư thế bảo vệ gió thổi không lọt.

 

Lê Nghiên Nghiên hận đến cắn chặt răng, nhưng cô ta lại sợ Mạc Tuân, cái gì cũng không làm được.

 

Lúc này Lê Hương thu hồi ánh mắt, lười liếc mắt đến Lê Nghiên Nghiên, cô quay đầu nhìn về Mạc Tuân phía sau lưng, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé ra, chậm rãi cầm bàn tay của anh: “Mạc tiên sinh, chúng ta về nhà đi.”
 
Chương 456


Chương 456: Đầu Ngón Tay Run Rẩy

 

Bàn tay nhỏ bé của cô đặt trong lòng bàn tay anh, lạnh như băng không chút hơi ấm.

 

Tuy là khí thế cô áp đảo, thế nhưng Mạc Tuân cảm giác được đầu ngón tay của cô đang run rầy.

 

Mạc Tuân mín đôi môi mỏng, mặc cô nắm tay anh về nhà.

 

U Lan Uyển.

 

Hai người về tới trong phòng ngủ, Mạc Tuân thân cao chân dài đứng trên ban công, gió lạnh buổi chiều thổi làn áo sơ mi đen của anh lay động, anh hơi khom người hai tay kẹp điều thuốc, đôi môi mỏng khêu gợi ngậm điều thuốc lá, dùng sức hít một hơi, sau đó phả ra, làn khói lượn lờ làm mơ hồ khuôn mặt anh tuấn kia.

 

Lê Hương nhìn anh, trong phòng ngủ không mở đèn, khuôn mặt hai người đều không thấy rõ, thế nhưng giọng nói cô nhuộm khàn khàn nhàn nhạt: “Anh và Lê Nghiên Nghiên đã… làm rồi, phải không?”

 

Mạc Tuân không quay đầu, hồi lâu sau, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Hà tất đã biết rõ rồi còn hỏi?”

 

Hàng mi dài Lê Hương run lên: “Vì sao, em muốn biết em thua ở dâu, anh không phải là người như thế, lẽ nào bởi vì Lê Nghiên Nghiên đã cứu anh, nên anh không quên được cô ta?”

 

Mạc Tuân nghiêng người, một tay đút vào túi quần, đôi mắt hẹp dài nhuộm đỏ xuyên thấu qua tầng tầng mây mù rơi vào khuôn mặt nhỏ trăng như tờ giấy của cô: “Lê Hương, việc đã đến nước này cô cũng không cần dây dưa tôi nữa, tự tìm khó chịu, lưu lại cho bản thân một phần thể diện đi, đừng để tôi thấy chán ghét.”

 

Lê Hương cúi đầu thật thấp: “À, em biết rồi, em muốn tắm trước.”

 

Lê Hương đi vào phòng tắm, khóa trái cửa lại.

 

Thân thể mềm mại của cô nhỏ tựa vào vách tường từ từ trượt xuống, sau đó dùng hai tay nhỏ bé che kín mặt mình, nước mắt nóng cháy hệt như chuỗi châu chảy xuống qua khẽ tay, thiêu đến tim cô.

 

Một khắc đó, cô không còn cách nào nín nhịn được nỗi đau đớn trong lòng mình, mặc cho bản thân gào khóc thành tiếng.

 

Mạc Tuân hút liên tù tì mấy điếu thuốc, anh nhíu hàng mày kiếm, nhìn thoáng qua đồng hồ sang trọng trên cổ tay, nửa tiếng trôi qua rồi, cô vẫn chưa đi ra.

 

Dập nửa đoạn thuốc trong cái gạt tàn thuốc, anh nhắc chân dài đi tới cửa phòng tắm, trực tiếp đưa tay mở của.

 

Bên trong không có bát kỳ âm thanh nào truyền đến, an tĩnh khiến người ta hoảng hót và kiềm nén.

 

Mạc Tuân nhìn một vòng, sau đó thấy được ở trong góc bóng người đang cuộn mình, Lê Hương ngồi dưới đất, mái tóc đen nhánh rơi tán loạn xuống, cô gái nhỏ cúi đầu, dùng hai cánh tay tựa ngó sen ôm lấy đầu gối chính mình, khóc.

 

Cô khóc rất yên lặng, lại vô cùng mạnh mẽ, bờ vai gầy run rầy, có chút thở không thông.

 

Mạc Tuân khó tránh được đau lòng, cô mang trái tim tổn thương trốn vào phòng tắm len lén khóc, hàng mày anh tuấn chau lại, anh đi tới, chậm rãi đưa tay, muốn sờ đầu của cô.

 

Thế nhưng, ngón tay của anh vẫn cứng lại ở giữa không trung.

 

Hồi lâu sau, anh nghe được giọng nói khàn khàn âm u của mình: “Khóc bao lâu? Đừng khóc, khóc nữa cô không thở được đấy.”

 

Lê Hương ngừng khóc, sau đó cô chậm rãi ngẳng mặt lên, không nhìn anh, mà là gác cằm lên tay mình, nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng, ngắn người: “Như anh mong muốn, chúng ta ly hôn.”

 

Chúng ta ly hôn!

 

Ngón tay Mạc Tuân cuộn lại, đau tê tâm liệt phế.

 

Cả người Lê Hương yên tĩnh lại, cô vẫn duy trì tư thế tự ôm lấy mình, ngồi dưới đất: “Về giấy ly hôn, em tự rút khỏi hộ khẩu, không đụng đến một đồng của anh, anh nói đúng, em không giúp được anh cái gì, số tiền kia đều là anh kiếm được, còn có cái này, em trả lại anh.”
 
Chương 457


Chương 457:

 

Lê Hương chậm rãi đứng dậy, sau đó đưa tay tháo chuỗi dây chuyền Only Love xuống, trên đó còn treo chiếc nhãn duy nhất anh tặng cô.

 

Nhẫn kim cương dưới ánh đèn lờ mờ ánh lên chói mắt, cô xòe bàn tay nhỏ bé ra, tháo cả dây chuyền và nhẫn kim cương đưa tới trước mặt anh, trả lại cho anh.

 

Tròng mắt đỏ ngầu của Mạc Tuân kịch liệt co rút lại, đau đến muốn nứt ra, ngay cả gân xanh trên trán cũng bắt đầu dữ tợn nổi lên, hồi lâu sau anh bí bách mở miệng nói: “Đồ tôi đã tặng sẽ không lấy về, nếu cô không thích vậy ném thùng rác đi!.”

 

SÁT”

 

Lê Hương đáp, sau đó giơ tay lên vứt toàn bộ dây chuyền cùng nhẫn kim cương xuống thùng rác bên người.

 

Mạc Tuân cảm thấy cổ họng có chút ngai ngái, ánh mắt anh lướt sang, nhìn chuỗi dây chuyền và chiếc nhãn Only Love chỉ có duy nhất trên thế giới này.

 

“Những thứ kia đều là anh mua, em cũng không cần nữa, sáng sớm ngày mai chín giờ, chúng ta gặp nhau bên ngoài cục dân chính, ký tên ly hôn, còn nữa, em sẽ không buông tha mẹ con Lê Nghiên Nghiên Lý Ngọc Lan, nếu anh muốn bảo vệ bọn họ, chúng ta cứ chờ xem.”

 

Nói xong, Lê Hương nhắc chân rời khỏi đây.

 

Mạc Tuân cứng đờ tại chỗ, anh nghe được tiếng bước chân dần khuất xa của cô, sau đó biến mất bên tai anh, không thể nghe được bất kỳ thanh âm nào của cô nữa.

 

Cô đi rồi.

 

Đêm nay bị anh tổn thương tới cực hạn, cô rốt cuộc cũng bỏ anh, rời đi rồi.

 

Ngón tay Mạc Tuân run rầy, anh thắng rồi, rốt cuộc anh đã mạnh mẽ đẩy cô gái mình yêu nhát ra rồi, một khắc đó, anh đánh mắt cô.

 

Anh chậm rãi cúi người , đưa tay nhặt chuỗi dây chuyền và nhẫn Only Love từ thùng rác lên, phía trên còn lưu lại hơi ấm cùng mùa thơm của cô, vốn nó là đồ cô mang luôn theo bên người, chưa từng rời thân.

 

Vành mắt Mạc Tuân đỏ bừng siết chặt chuỗi vòng chỉ có một trên thế gian này trong lòng bàn tay, đến bây giờ anh vẫn chưa từng nói với cô, chuỗi dây chuyền duy nhát trên thế giới này là của mẹ anh để lại cho anh.

 

Mẹ anh sáng lập ra Fly – ngành châu báu kinh điền, nhưng trọn đời bà chỉ thiết kế ra một chiếc nhẫn kim cương, đó chính là chiếc trong tay anh.

 

Mẹ nói, A Đình, chiếc nhẫn duy nhất này con phải tặng cho cô gái con yêu.

 

Nhưng, anh đã đánh mắt cô rồi.

 

Viền mắt Mạc Tuân đỏ như máu, bắp thịt cả người căng phòng buộc chặt, tràn ra lệ khí, bên bờ tuyệt vọng, làm người kinh hãi.

 

Rất nhanh, anh nắm chiếc nhẫn ấy đẩy phòng ra, vội vã chạy ra ngoài.

 

Mạc Tuân chạy tới trên đường cái, đôi mắt hẹp dài đỏ ngầu của anh quét trong biển người mênh mông chung quanh, tìm kiếm bóng người mềm mại khiến anh ghi lòng tạc dạ.

 

Rất nhanh, anh tìm được, Lê Hương đứng ở ven đường, cô gọi một chiếc taxi.

 

Đồ đạc của U Lan Uyễn cô thực sự không mang theo gì cả, đi tay không.

 

Ngay cả anh cô cũng không cần, đồ anh mua cô càng không muốn.

 

Cửa sau xe kéo ra, cô lên xe, xe taxi mang theo cô vội vã rời đi.

 

“Lê Hương!”

 

Mạc Tuân gọi tên cô, đuổi theo xe taxi.
 
Chương 458


Chương 458: Bị Thương

 

Anh muốn bảo xe taxi dừng lại, anh không muốn để cô đi, anh có rất nhiều lời muốn với cô, nói cho cô biết anh cho tới bây giờ không có không cần cô, nói cho cô biết ở Lê gia anh cùng Lê Nghiên Nghiên cái gì cũng chưa xảy ra…

 

Không biết từ khi nào, cô đã khảm sâu vào xương, vào máu trong sinh mệnh anh, anh vốn tưởng rằng mình có thể chịu được cô rời đi, dù sao nhiều năm anh đã chịu đựng thống khổ đến thế, đã quen mùi đau khổ, đêm tối cùng cô đơn hệt như một phần cuộc sống anh, như bóng với hình.

 

Thế nhưng, cô là ngoài ý muốn trong cuộc đời anh, cô cho anh ấm áp, ngọt ngào, che chở, trông gác… Giống như ánh dương đột nhiên soi sáng đến đỉnh đầu anh, anh những tưởng, bản thân mình không bị thượng đề vứt bỏ, anh cũng có thể có được vui vẻ hạnh phúc.

 

Nhưng tất cả giống như đóa bọt biển dưới ánh mặt trời mộng ảo nhất, ngón tay khẽ chạm một chút, đã vỡ tan.

 

Giấc mộng ấy của anh, đã tỉnh rồi.

 

Mạc Tuân cảm thấy cổ họng ngai ngái, máu lúc nãy ở phòng tắm tắm vừa rồi từ lồng ngực trào lên, rất nhanh “phụt” một tiếng, anh trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

 

Cước bộ chậm rãi ngừng lại, dáng người cao lớn của anh khẽ lắc lư, “rằm” ngã thẳng xuống đắt.

 

Rất nhiều người qua đường vây quanh.

 

“Anh gì ơi, anh làm sao vậy, mau gọi xe cứu thương!”

 

“Trời ạ, máu nhiều quái”

 

Ánh mắt mọi người hoảng sợ rơi trên quần tây đen của Mạc Tuân, nơi đó có tảng lớn mảng lớn máu tuôn ra ngoài, rất nhanh đã chảy thành sông, nhìn mà giật mình.

 

Chỗ đó của anh… hình như bị thương.

 

Mạc Tuân ngã xuống đất, cặp mắt đỏ tươi vẫn có chấp khóa chặt hướng kia, thế nhưng, xe taxi kia chậm rãi biến mất ở trong tầm mắt anh, không thấy được gì nữa.

 

Cô đi thật rồi.

 

“Lê Hương…”

 

Anh khàn khàn nỉ non tên cô, hai mắt nhắm nghiền, trong nháy mắt mới phát giác viền mắt nóng hỏi, rất nhanh đã có một giọt lệ từ bên trong chảy xuống, rồi từ từ biến mắt trong mái tóc anh.

 

Lúc Mạc Tuân mở mắt ra đã ở trong bệnh viện, trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, đập vào mắt là màu trắng lạnh như băng.

 

“Hàn Đình, cháu tỉnh rồi à?” Giọng Mạc lão phu nhân truyền đến.

 

Mạc Tuân quay đầu liền thấy lão phu nhân canh bên mép giường, còn có quản gia bác Phúc, thư ký của anh Nghiêm Kiên, sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc, lão phu nhân khóc qua, viền mắt bà hồng hồng.

 

“Bà nội…” Mạc Tuân khẽ cử động, nhưng vết thương dưới thân nháy mắt bị kéo đau nhức, trên trán của anh toát ra mồ hôi lạnh.

 

Lão phu nhân nhanh chóng ngăn lại: “Hàn Đình, bây giờ cháu không nên cử động, bác sĩ nói vết thương phía dưới quá sâu, tuy là phẫu thuật rồi, thế nhưng về sau sẽ ảnh hưởng đến… tính phúc(*) của cháu, về sau cháu rất có thể… bất lực…”

 

(*) Đời sống tình dục.

 

Lão phu nhân nói nước mắt lại xuống, đây chính là cháu trai cưng của bà, bà không ăm được chát rồi, cơ thể anh vậy mà bị thương nặng như vậy.

 

Đây chính chuyện cả đời.

 

Mạc Tuân không cảm thấy bất ngờ, Lê Nghiên Nghiên, còn mang theo thành phần thuốc mê, anh khắc chế không nổi đem Lê Nghiên Nghiên trở thành cô, cho nên chỉ có thể tự vào phòng tắm lấy dao đâm chính mình.
 
Chương 459


Chương 459:

 

Suốt quá trình anh đều kiệt lực chịu đựng cơn đau, trên đường cái đuổi theo xe cô, anh không thể kiên trì được nữa, ngã xuống.

 

Còn dấu ô mai trên giường đó, là Lê Nghiên Nghiên tự làm chính mình bị thương, cô ta vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, không tiếc hủy đi màng trinh của mình.

 

“Hàn Đình, đây là xảy ra chuyện gì, sao cháu có thể ra tay với mình ác như vậy, chuyện này liên quan đến tính phúc của cháu, cháu có con cháu sau này, cháu ăn nói thế nào với Lê Hương đây hả?”

 

Mạc Tuân cầm tay lão phu nhân: “Bà nội, cháu xin lỗi, cháu đã… ly hôn với Lê Hương…”

 

Chuyện này không gạt được, Mạc Tuân chọn nói thẳng ngay giờ.

 

Mạc lão phu nhân cứng đờ: “Cái gì?”

 

“Bà nội, cô ấy ở lại bên cạnh cháu thực sự rất khổ cực, cháu không hối hận đã đâm chính mình, ít nhất cháu vẫn sạch sẽ thuộc về một mình cô ấy, chưa bao giờ phản bội, nên cháu cầu xin bà, đừng tìm cô ấy, để cô ấy đi đi thôi.”

 

Mạc lão phu nhân run sợ hồi lâu, nói không nên lời, bà cúi đầu nhìn người đàn ông đang phủ phục trên đùi bà: “Nhưng Lê Hương đi rồi, cháu làm sao bây giờ?”

 

Mạc Tuân căng đôi môi mỏng tái nhợt: “Chỉ là cuộc sống sẽ như trước kia, cháu sớm đã quen rồi.”

 

Giọng anh khàn khàn, yếu ớt, tĩnh mịch, lại tự giễu.

 

Mạc lão phu nhân chảy nước mắt, đau lòng sờ sờ mái tóc ngắn của Mạc Tuân, đàn ông Mạc gia ai nấy đều là kẻ si tình, bất kể là bố anh, hay là anh.

 

Lúc này lão phu nhân thậm chí không biết mình có làm sai không, cuộc cưới thay này quá vội, ngoại trừ khiến lòng anh càng chằng chịt vết sẹo, còn lưu lại anh một thân tổn thương.

 

“Được, bà nội đồng ý với cháu, không đi tìm Lê Hương, Lê Hương là cô gái tốt, các cháu đã đều lựa chọn buông tay, bà nội không còn lời nào để nói, nhưng từ ngày hôm nay trở đi, cháu nhất định phải tích cực phối hợp trị liệu, dù là trị liệu vết thương trên người cháu, hay là bệnh mắt ngủ và bệnh tâm lý kia, chuyện này cháu có đồng ý với bà không?”

 

Lão phu nhân lập tức dường như già đi nhiều tuỏi, dù sao tuổi tác bà đã rất lớn, không ở cùng được cháu trai mấy năm, người cháu này khiến tâm bà không cách nào yên được.

 

Mạc Tuân nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Được ạ.”

 

Diệp Linh nhận được điện thoại nhanh chóng mở cửa nhà trọ, Lê Hương đứng bên ngoài, viền mắt cùng mũi đều đỏ bừng, dáng vẻ thất hồn lạc phách.

 

“Lê Hương, cậu sao vậy, mau vào đi!” Diệp Linh lôi Lê Hương vào: “Lê Hương, tay cậu sao lạnh thé, trên người ngươi cũng lạnh như khối băng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

 

Trước đây Lê Hương có dòng máu trân quý hộ thệ, quanh năm trên người cô đều rất ám áp, Diệp Linh thích nhất ôm cô, đây quả thực là lần đầu tiên cô ấy phát hiện trên người cô hệt như tảng băng.

 

Lê Hương khóc đến sưng đỏ mắt nhìn Diệp Linh, khàn khàn nói: “Linh Linh, bây giờ tớ không có nhà để về, cậu có thể cho tớ ở nhờ vài đêm được không?”

 

“Nói cái gì đó, chỗ của tớ chính là nhà của cậu, cậu muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, nói cho tớ biết chuyện gì xảy ra, muộn thế này lại chạy đến đây, là gây gỗ với Mạc tiên sinh à?”

 

Đôi mắt trong veo của Lê Hương nhanh chóng dâng lên tầng hơi nước trong suốt, nước mắt lại muốn rơi xuống: “Không, tớ và Mạc tiên sinh… ly hôn rồi.”
 
Chương 460


Chương 460:

 

“Cái gì?” Diệp Linh cảm giác lỗ tai mình nỗ tung, cô ấy không thể tin nói: “Cậu cùng Mạc tiên sinh ly hôn? Từ từ đã, cậu chậm rãi kể cho tớ cũng được, ăn cơm tối chưa, tớ hâm đồ ăn giúp cậu, ăn no bụng trước đã rồi nói sau.”

 

Điều cô bạn thân quan tâm vẫn luôn là cô ăn có no không, Diệp Linh không biết nấu ăn, nhưng trong căn hộ có dì giúp việc, cô đặt đồ ăn trong lò vi sóng hâm nóng, lại bưng một ly sữa bò nóng đưa tới, bảo Lê Hương vừa ăn vừa nói.

 

Lê Hương không nói thêm gì, chỉ là kể hết chuyện hôm nay xảy ra ở Lê gia cho Diệp Linh.

 

Diệp Linh tức giận võ bàn: “Mẹ kiếp, Lê Nghiên Nghiên con đĩ này, tớ thật muốn xé rách con ả, nhưng Mạc tiên sinh quá làm tớ không ngờ đấy, anh ta vậy mà vượt rào, tớ đã nói rồi mà, chuyện Lê Nghiên Nghiên đã cứu anh ta là một phiền phức lớn.”

 

Lê Hương cúi cái đầu, im lặng ăn một miếng cơm, không hề có hứng nhai trong miệng.

 

“Ly hôn thì ly hôn, chả có gì to tát cả, một thằng đàn ông không quản được thân dưới mình không đạp đi thì giữ lại làm gì? Nhưng mà Lê Hương này, ly hôn phải tiền bạc sòng phẳng, anh ta ngoại tình trước, để cậu trở thành cô gái có một đời chồng, phải để anh ta bồi thường vật chất cho cậu, tốt nhất phải kêu anh ta để cậu cổ phần công ty!”

 

“Tớ không muốn tiền anh ấy…”

 

“Cái gì Lê Hương, đầu cậu có phải bị úng rồi hay không, cậu không tiêu tiền anh ta là chờ đấy anh ta đưa tiền cho Lê Nghiên Nghiên tiêu sao?”

 

Giọt nước mắt trong hốc mắt Lê Hương đột nhiên rơi xuống, trong tay cô còn cầm đôi đũa, chỉ là cúi đầu lã chã rơi nước mắt, bộ dáng kia cực kỳ đáng thương.

 

Diệp Linh hoảng hốt, nhanh chóng ôm lấy cô, tay chân luống cuống võ võ lưng cô, an ủi: “Sao lại khóc chứ, đừng khóc đừng khóc, chúng ta không cần đồng nào nữa, không cần thứ tiền dơ bẩn của anh ta, về sau tớ mỗi ngày nguyền rủa anh bắt lực, nhìn anh ta làm sao còn chơi gái!”

 

Diệp Linh tức giận răng căn nghiền răng, một bên vừa chửi, một bên lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Lê Hương.

 

Thế nhưng không thể lau hết được, Lê Hương không ngừng khóc, khóc đến cả người cũng bắt đầu run lên, khóc thút thít.

 

Diệp Linh đau lòng không chịu được, cô và Lê Hương cùng nhau lón lên, tính cách Lê Hương cô rất rõ ràng, kiên cường, độc lập lại dũng cảm, dù cho chín năm trước bị ném đến ở nông thôn, cô ấy cũng chưa từng thấy cô khóc đến như vậy.

 

“Lê Hương, đừng khóc, vì thằng đàn ông cặn bã đó rơi nước mắt không đáng, còn có thể bị đám tiện nhân Lê Nghiên Nghiên kia chê cười.” Diệp Linh dịu dàng khuyên.

 

Lê Hương giơ tay lên lau lung tung nước mắt thắm đầy mặt, nhưng càng lau càng chảy nhiều hơn, hai mặt cô đâm lệ mông lung nhìn Diệp Linh, nghẹn ngào nói: “Tớ biết… biết cả, nhưng trong lòng tớ vẫn… rất đau, Linh Linh, tớ thật… thật sự thích anh ấy, anh ấy là… người đàn ông đầu tiên mà tớ thích, tớ không muốn… cùng anh ấy ly hôn, một chút cũng không muốn…”

 

Diệp Linh lau nước mắt và nước mũi cho Lê Hương: “Tớ biết, tớ đều biết, Lê Hương, vậy cậu cứ khóc đi, tớ giúp cậu, khóc cho tất cả quá khứ sẽ trôi qua này.”

 

Lê Hương ôm lấy Diệp Linh, không ngừng khóc, thì ra… cảm giác thất tình lại khó chịu như vậy.

 

Cô mắt Mạc tiên sinh rồi.

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Lúc Lê Hương đến cục dân chính, Mạc Tuân đã đến, hôm nay Mạc Tuân mặc chiếc áo khoác xanh đen, bên trong mang áo lông mỏng màu đen, cả người toát ra vẻ lạnh lùng cắm dục, cao không thể chạm.

 

Nhưng sắc mặt anh rất xấu, dưới khuôn hàm kiên nghị đã lún phún râu, dưới mắt là quằng thâm đen sì, còn có vẻ tái nhợt đau ốm.

 

Đương nhiên trạng thái của Lê Hương cũng không khá hơn, tối hôm qua cô khóc một đêm, Diệp Linh không ngừng dùng trứng gà đắp mắt cho cô, nhưng nhìn vẫn rất sưng đỏ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top