Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
687,990
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em

Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tôi thích Kiều Triết hai năm..

Nhưng trong buổi tụ họp cùng các bạn, cậu ấy lại chỉ chăm chăm nhìn về phía Khương Giang, không thèm nhìn tôi lấy một cái.

Tôi vừa khó chịu vừa tủi thân.

Mặc dù bình thường cậu ấy vẫn thường tìm tôi nói chuyện, bài tập thì nhờ tôi giúp đỡ, lúc gặp vấn đề gì thì lại nhờ tôi tư vấn, thi thoảng cũng sẽ nói những câu như kiểu “Chiêu Chiêu thật là đáng yêu…”

Nhưng cậu ấy chưa bao giờ nghiêm túc với tình cảm của tôi cả.

Tôi buồn bã u.ống từng l.y r.ượu, uống đến lúc đầu óc quay cuồng, người nhẹ bẫng như lên mây.

Giờ này không còn sớm nữa rồi, tôi thật sự hy vọng Kiều Triết có thể mủi lòng thương mà đưa mình về kí túc.

Thế nhưng cậu ấy lại nói, “Tớ phải đưa cậu ấy về mất rồi.”

Tôi gần như đã nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.

Liền lấy cớ vào nhà vệ sinh một lát.

Vừa vào đến nơi thì liền nhận được tin nhắn của Khương Giang: “Kiều Triết sẽ không thích cậu đâu, bởi vì, cậu vĩnh viễn không bao giờ có thể vượt qua được tôi.”
 
Chương 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1.

Tôi thích Kiều Triết hai năm.

Nhưng trong buổi tụ họp cùng các bạn, cậu ấy lại chỉ chăm chăm nhìn về phía Khương Giang, không thèm nhìn tôi lấy một cái.

Tôi vừa khó chịu vừa tủi thân.

Mặc dù bình thường cậu ấy vẫn thường tìm tôi nói chuyện, bài tập thì nhờ tôi giúp đỡ, lúc gặp vấn đề gì thì lại nhờ tôi tư vấn, thi thoảng cũng sẽ nói những câu như kiểu “Chiêu Chiêu thật là đáng yêu…”

Nhưng cậu ấy chưa bao giờ nghiêm túc với tình cảm của tôi cả.

Tôi buồn bã u.ống từng l.y r.ượu, uống đến lúc đầu óc quay cuồng, người nhẹ bẫng như lên mây.

Giờ này không còn sớm nữa rồi, tôi thật sự hy vọng Kiều Triết có thể mủi lòng thương mà đưa mình về kí túc.

Thế nhưng cậu ấy lại nói, “Tớ phải đưa cậu ấy về mất rồi.”

Tôi gần như đã nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.

Liền lấy cớ vào nhà vệ sinh một lát.

Vừa vào đến nơi thì liền nhận được tin nhắn của Khương Giang, “Kiều Triết sẽ không thích cậu đâu, bởi vì, cậu vĩnh viễn không bao giờ có thể vượt qua được tôi.”

[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Giống như tôi, Khương Giang cũng có người mà cô ấy thầm yêu.

Nghe nhỏ Tiểu Mạch kể, là phó giáo sư của trường chúng tôi, tên là Tống Tịnh Hán.

Tôi vẫn chưa gặp thầy ấy lần nào, nhưng có thể có được sự ái mộ của Khương Giang, thì nhất định không phải người tầm thường.

Không biết là do tác động của m.en s.ay hay là do cơn ghen tuông dẫn lối, tôi mở điện thoại lên quay một đoạn video.

Kể một cách đầy sống động về chuyện tình tay bốn của chúng tôi, còn phần Tống Tịnh Hán yêu thầm tôi, phần này… đương nhiên là được thêm nếm vào rồi.

Mặc dù tình tiết có phần cẩu huyết, nhưng nó lại khiến tôi rất sảng khoái, nhưng điều càng khiến người ta ngã ngửa hơn phải kể đến tiêu đề, “Nam thần của crush của crush yêu thầm tôi.”

Thầm nghĩ sẽ không có ai nhận ra nên tôi liền đăng lên chiếc tài khoản chỉ có vỏn vẹn 5 followers của mình.

Nhưng trước khi xác nhận đăng bài, tôi vẫn cố dùng chút lý trí còn sót lại viết thêm một dòng chú thích, “Tình tiết chỉ mang tính chất hư cấu, xin đừng xem nó là sự thật, xin đừng xem nó là sự thật.”

Nhưng tôi quên mất một điều, cư dân mạng trước nay đều chỉ quan tâm thứ mà họ muốn quan tâm mà thôi.

2.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, thấy boxchat có 99+ tin nhắn chưa xem, cả người tôi toát mồ hôi hột.

Nhưng vẫn tự động viên bản thân rằng, có lẽ thông điệp sâu sắc nào đó mà tôi gửi gắm đã đả động đến trái tim người xem nên họ mới tích cực tương tác như thế.

Thế nhưng…

Sự thật thì lúc nào cũng phũ phàng.

3.

Càng đáng sợ hơn là, tôi nhìn thấy không ít comment chỉ mặt gọi tên mình ở dưới video.

“Đồng chí đăng bài là Cố Chiêu Chiêu của viện văn đúng không?”

“Tôi biết là ai tôi biết là ai rồi, crush của người đăng là Kiều Triết, crush của Kiều Triết là Khương Giang.”

“Nam thần của hoa khôi viện văn Khương Giang là ai đấy bà con???”

“Hình như là phó giáo sư trường mình thì phải.”

“Hahaaha, thế là phó giáo sư yêu thầm Cố Chiêu Chiêu á?”

Tôi: …

Tôi dùng tốc độ ánh sáng xóa bỏ chiếc video tội lỗi ấy đi, kết thúc chuỗi căng thẳng kéo dài.

Khi bình ổn lại tôi ra khỏi giường, giả bộ như chưa có gì xảy ra, chuẩn bị đến nhà ăn.

Không bao lâu sau thì Tiểu Mạch gọi đến.

Câu đầu tiên chính là, “Chiêu Chiêu, thầy Tống yêu thầm mày từ khi nào đấy?”

Tôi: …

Làm sao con bé biết được vậy??

4.

Trong nhà ăn, chúng tôi ngồi đối diện với nhau, Tiểu Mạch ngờ vực hỏi, “Nghĩa là, vì mày quá tủi thân nên mới quay video đó?”

“Ừm.”

“Mày thấy video của tao trên newsfeed đúng không?”

“Đâu, trong nhóm chat ấy.”

“Nhóm chat???”

“Ừ, nhóm của hội sinh viên.”

[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Trời đất quỷ thần trứng hột vịt lộn ơi 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Trong nỗi đau khổ bủa vây, tôi gặng hỏi tiếp, “Chắc chỉ sinh viên biết thôi đúng không mày?”

Tiểu Mạch lắc đầu thêm lần nữa, một bộ ái ngại nhìn tôi, “Hình như có đứa… chuyển tiếp cho thầy Tống rồi.”

Tôi nghẹn ngào, nhất thời không biết nói gì thêm.

5.

Không phải tâm linh đâu nhưng mà, hôm nay mi mắt phải của tôi cứ giật liên hồi.

Nhưng biết làm sao bây giờ, tâm thư cũng đã viết rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi.

Tôi hít một hơi thật sâu bước vào giảng đường 104.

Còn nửa tiếng nữa mới vào lớp, sao mà đã đông như vậy rồi.

Tôi đi đến chỗ nam sinh ngồi hàng đầu ở gần cửa ra vào, nhẹ giọng hỏi, “Bạn ơi, tiết tiếp theo là tiết của phó giáo sư Tống Tịnh Hán đúng không ạ?”

Cậu ta nghe thấy tiếng hỏi thì ngẩng đầu lên gật đầu xác nhận.

Mặt tôi tự nhiên nóng ran, nam sinh này sao mà đẹp trai thế.

Thấy tôi không nói gì, cậu ấy lại hỏi tiếp, “Có chuyện gì vậy?”

Lúc này, tôi mới trở về thực tại.

“Không, không, lần đầu tiên tớ đến đây, muốn thường thức phong thái của thầy Tống một chút.”

Đối phương hơi chau mày, “Thường thức?”

Tôi lén nuốt nước bọt, gật đầu như giã tỏi.

Chau mày thôi mà, có cần phải đẹp trai như thế không?

Tôi cẩn thận cảm ơn rồi len lỏi xuống hàng ghế gần cuối.

Vào chỗ ngồi, tôi vỗ mạnh vào hai má, cố gắng để lấy lại sự bình tĩnh.

Come on, ngày hôm nay mày đến đây là để xin lỗi thầy Tống đấy Chiêu Chiêu ạ, không được phân tâm!

Tiếng chuông đã điểm.

Phó giáo sư vẫn chưa đến.

Nhưng các sinh viên lại không hề sốt sắng chút nào.

Tôi đang thầm nghĩ, đường đường mà một phó giáo sư mà lại có thể đến muộn, thì, “nam sinh” ở hàng ghế đầu tiên bình tĩnh đứng lên, chậm rãi đi về phía bục giảng.

Mi mắt phải của tôi lại giật rồi.

Không, đừng như vậy chứ, cuộc sống này sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy???

Thầy nhìn một vòng xung quanh lớp học, cuối dùng tầm mắt dừng lại trên người tôi, khẽ cười, “Chúng ta bắt đầu buổi học.”

7.

Phó giáo sư sao lại có thể trẻ như thế?

Thầy ấy và các nam sinh ở đây có điểm nào khác biệt không? À có, đẹp trai và khí chất hơn 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Tôi nghĩ phen này xong rồi.

Mặc dù trừ lúc mới bắt đầu đó, thầy cũng không nhìn tôi thêm lần nào nữa…

Nhưng tôi có một linh cảm mãnh liệt rằng thầy đang cười nhạo mình!

Hoặc là, đã nhận ra tôi chính là content creator của cái video chếc dẫm kia 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Càng nghĩ càng lo.

Thầy ơi em sai rồi, tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa đâu huhuhu…

8.

Thầy Tống dạy môn mô hình toán học.

Đối với sinh viên viện văn như chúng tôi mà nói chẳng khác nào đang nghe Kinh Thư.

Vậy mà trong buổi học kéo dài đằng đẵng 90’, tôi đã chiến thắng chính mình, không ngủ gật lần nào 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Vì sao ư?

Vì thầy đẹp trai?

Vì giọng thầy dễ nghe?

Đều không phải.

Nguyên nhân chỉ có một, chính là…

Tôi chót uống hơi nhiều trà sữa 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


9.

Cảm xúc dâng trào lắm rồi.

Nhưng tôi không dám động đậy.

Nếu như lúc này tôi đứng lên, thu hút sự chú ý của mọi người, vậy thì e là sẽ càng để lại ấn tượng sâu sắc.

Thế là, tôi chỉ đánh cắn răng chịu đựng.

Vừa ngẩng đầu lên thì liền va phải ánh mắt của thầy.

Ánh mắt vốn luôn bình tĩnh lúc này rõ ràng đã có vài phần sững lại.

Nhưng sự sững sờ ấy không kéo dài quá lâu, thầy nhanh chóng chuyển rời tầm mắt, hình như là để nhịn cười 

Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, tôi chỉ ước muốn có một cái hố để chui xuống.

Cuộc sống của tôi hai ngày gần đây có lẽ chỉ tóm gọn lại bằng một chữ thôi, NHỤK 
 
Chương 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

10.

Cuối cùng cũng hết giờ.

Tôi chạy như bay ra khỏi lớp học để …, đến lúc trở lại thì chậm mất một bước.

Tống Tịnh Hán rời đi rồi, cả phòng chỉ còn lại hai sinh viên tự học.

Tôi thở dài ảo não, không giấu được sự thất vọng.

Nhưng mà bức thư trong túi đã nhắc nhở tôi rằng, phải dứt khoát giải quyết chuyện này.

Vậy là tôi lấy lại tinh thần, hùng hổ đi về phía phòng làm việc của phó giáo sư.

Mới 5 giờ chiều nhưng trời mùa đông thường tối sớm, trên đường chỉ còn lác đác vài bạn sinh viên.

Không thấy bóng dáng của thầy đâu cả.

Xem ra hôm nay không được rồi.

Cắn răng xin nghỉ một buổi, vậy mà…

“Tìm tôi?”

Một giọng nói trầm ấm vang lên.

Tôi quay đầu lại, cả người ngơ ngác như bị nhan sắc trước mặt hớp hồn.

Thấy tôi không động đậy, thầy đành phải chủ động trước.

Tầm mắt thầy dừng lại trên tấm thẻ sinh viên của tôi, ý vị hỏi, “Sinh viên của viện văn?”

Tôi muốn gật đầu nhưng không dám …

Thật là mất mặt viện văn quá.

“Có chuyện gì vậy?”

Xem ra thầy vẫn chưa nhận ra tôi rồi.

“Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với thầy.”

Hít một hơi thật sâu, định bụng sẽ dứt khoát lôi bức thư “tạ tội” từ trong túi ra.

Thế nhưng không biết vì sao bên trong túi lại ươn ướt.

* Bình nước vỡ mất tiêu rồi.

Dù còn một chút nước nhưng mà nó cũng đủ khiến cho bức tâm thư của tôi nhòe nát.

Chà, thật là muốn ch.ửi th.ề quá.

Tôi đau khổ ngẩng đầu lên nhìn thầy.

Thầy ái ngại nhìn tôi.

Cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, tôi lí nhí hỏi, “Thầy ơi, thầy add wechat của em được không ạ?”

???

“...”

11.

Ngồi trên xe bus, tôi thầm nghĩ, hay là giải quyết luôn cho xong.

Nghĩ là làm, tôi mở wechat lên, boxchat ngoài tin nhắn xác nhận đã đồng ý kết bạn thì vẫn lặng im như tờ.

Nick wechat cũng là tên của thầy luôn, ảnh đại diện là hình của một phi hành gia.

Mới đầu còn cảm thấy được an ủi đôi chút thì được thầy xác nhận, bây giờ xem ra … hình như là tài khoản chỉ dành riêng cho công việc rồi.

Có lẽ chỉ cần là sinh viên của trường, thầy sẽ đồng ý thôi.

Tôi định đánh vài dòng để bày tỏ sự ăn năn và nuối tiếc vì sự cố vừa rồi, nhưng cắt gọt mãi, cuối cùng lại xóa hết đi.

Hôm nay có lẽ không phải là một ngày tốt để làm việc lớn, để hôm khác vậy.

Sau đó liền lượn qua weibo một lát.

Đang lượn lờ weibo thì lại thấy đói, tôi liền gửi một hồng bao qua cho Tiểu Mạch, kèm với lời nhắn, “Mua cho đại ca ít bánh gà.”

Theo lẽ thường thì giờ này Tiểu Mạch đã về rồi, sao mãi không thấy hồi âm vậy.

Tôi sốt ruột mở lên xem thử.

Xong rồi, xong rồi, xong thật rồi.

Người mà tôi gửi hồng bao khi nãy, lại là Tống Tịnh Hán 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em




12.

“Thầy ơi, em gửi nhầm ạ, thầy cứ coi như chưa nhìn thấy, em xin thầy!!”

Hai phút sau…

“Ừm.”

13.

Thật muốn xách balo ra khỏi thành phố này quá 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Chỉ trong hai ngày, tôi đã làm ra không biết bao nhiêu chuyện hoang đường.

Hoang đường đến mức, giờ này tôi cũng không biết phải mở lời với thầy như thế nào nữa rồi.

Tôi thầm nghĩ, hay là cứ để câu chuyện kia lặng thầm đi vào dĩ vãng đi, có lẽ sẽ tốt hơn…



Thứ bảy, đang nằm co ro trên giường thì Tiểu Mạch lon ton chạy tới, “Kiều Triết và Khương Giang cùng đi khu vui chơi này,”

“Ừm.”

“Hai đứa nó còn đăng ảnh nữa.”

“Ừm.”

Tiểu Mạch kinh ngạc, “Vẫn chưa hết shock vì vụ kia hả?”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, “Tao đã nhìn ra chân lý cuộc đời, ngày ngày chăm chú nhìn theo bọn họ thì có ý nghĩa gì?”

Tiểu Mạch bĩu môi, “À thế à…”

Vẫn là con bé hiểu tôi nhất, bởi ngay sau khi nó đi, tôi liền phóng lên wechat xem thử.

Cùng một caption, cùng một bức ảnh.

Ai không biết còn tưởng họ khẳng định chủ quyền với bàn dân thiên hạ rồi đấy.

Tôi không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Khương Giang, “Cậu thật lòng thích Kiều Triết rồi đúng không?”

Rõ ràng chỉ là một câu hỏi đơn thuần, chẳng hiểu sao Khương Giang lại cảm giác như tôi đang khiêu chiến cậu ấy mà bực bội đáp, “Cậu ấy thích tôi là đủ rồi, hơn nữa kể cả bây giờ tôi chưa thích thì cũng không đồng nghĩa là không thể không thích, chuyện tình cảm có thể bồi dưỡng, hiểu chưa?”

Hiểu cái mông 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Tôi định nhắn cho Kiều Triết, hỏi cậu ta hôm nay đi chơi có vui không, nhưng cuối cùng lại thôi.

Tôi đáng ra phải chấm dứt chuyện này sớm hơn mới phải, bởi có một điều chắc chắn rằng, tôi hiểu rõ tình cảm của cậu ấy đối với mình hơn ai hết.

Chỉ là tôi đang tự huyễn hoặc, à không, chỉ là không dám đối diện với sự thật mà thôi.

Ngày hôm nay tôi nghĩ mình sẽ buồn lắm, nhưng thực ra cảm giác kết thúc lại không buồn đến thế, nói đúng hơn thì cảm giác lúc này chính là một sự giải thoát, cho cả tôi và cậu.

14.

Buổi tối, anh tr/a/i gọi điện đến.

“Lát nữa anh đến tiệm cơm ở trước cổng trường em, có đến không?”

“Có ai không ạ?”

“Có bạn anh thôi.”

Tôi “vâng” một tiếng, vốn dĩ định từ chối nhưng cái bụng lại muốn đ.ảo ch.ính.

Vì một người đàn ông mà đói, có đáng không?

Lúc đến trước cửa tiệm, anh tr/a/i bất ngờ hỏi, “Khóc hả?”

Tôi lắc đầu.

“Bởi vì thằng nhóc Kiều Triết ấy đúng không?”

“Em đã bảo là không khóc rồi mà, anh cố chấp ghê cơ.”

Nếu là những ngày khác chắc chắn tôi đã ăn mấy cái cốc đầu vì tội dám trả treo với anh t/ra/i, nhưng hôm nay chắc anh thấy tôi mắt đỏ hoe nên lại thôi.

Bên ngoài hơi lạnh nên hai anh em bảo nhau đi vào.

“Bạn anh sắp đến rồi.”

“Ai thế ạ?”

“Bạn hồi đại học của anh, mày chưa chắc đã biết đâu.”

“Ơ nhưng mà có khi cũng biết đấy, nó là giảng viên ở trường này mà.”

Anh tôi vừa nói vừa chỉ tay về phía trường tôi…

Da gà da vịt của tôi tự nhiên lại nổi lên.

Năm nay anh 29 tuổi, bạn đại học của anh chắc cũng tầm tuổi này, nhưng thầy Tống nhìn trẻ như thế, nên khả năng người bạn kia là thấy ấy không cao.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tôi vẫn hỏi thuận miệng hỏi thêm, “Anh ấy tên gì ạ?”

Anh tôi đột nhiên giơ tay lên cao, “Ở đây, mày ơi.”

Tôi tò mò nghiêng người ra xem thử, một hình bóng khá quen thuộc…

Lúc này anh trai mới cười hihi đáp, “Nó tên là Tống Tịnh Hán.”



15.

Không khác thì sét đánh ngang tai 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Đang vào lúc tôi sắp co giò lên chạy thì ông anh quý hóa lại tiếp, “Lớn đầu rồi mà gặp người lớn còn không biết chào hỏi?”



Lúc Tống Tịnh Hán ngồi vào chỗ, nhìn thầy tôi, đôi mắt bồ câu xinh đẹp rõ ràng đã có vài phần sửng sốt.

Ông anh guột không hề phát hiện ra điểm bất thường, vội vàng đỡ lời, “Tịnh Hán, đây là em gái tao, Cố Chiêu Chiêu, học ở Viện văn ở trường mày đấy.”

16.

Tôi như bị t.ê l.iệt, nhân sinh không còn gì đáng để lưu luyến nữa rồi.

Vậy mà ông anh tr/a/i vẫn cứ liên hoàn bổ đao, “Mau, gọi một tiếng anh đi.”



Tôi gượng gạo cười, “Em chào thầy.”

Anh trai tôi, “???”

Tống Tịnh Hán bình tĩnh gật đầu, “Ngồi xuống đi.”

“Hai người biết nhau hả?”

Tống Tịnh Hán, “Ừm.”

“Mày dạy ở viện toán cơ mà?”

Tôi vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý và tiền bạc để bỏ trốn khỏi thành phố này 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em
 nên vội vàng lấy thực đơn đến, “Anh ơi gọi món đi, em đói rồi!”

17.

Bầu không khí ngại ngùng cũng vì thế mà giảm đi được mấy phần.

Tôi ngồi đối diện với Tống Tịnh Hán, nhưng không có mặt mũi nào để nhìn thầy ấy nên suốt buổi cứ quay sang phía anh t/ra/i.

Đến độ ông ấy phải hỏi, “Hôm nay anh mày đẹp tr/ai nhất đúng không?”

Tôi cúi đầu, không dám nói gì 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Bọn họ ăn thịt còn tôi ăn cháo.

Chưa bình yên được bao lâu thì anh tr/ai lại hỏi, “Thất tình mà mất khẩu vị luôn rồi à?”



Làm thế nào bây giờ, tôi muốn đ.ánh ng.ười quá.

Nhưng hình như thầy đang nhìn tôi thì phải.

Cố gắng nhịn xuống, đúng rồi, nhịn xuống!

Một lát sau, tôi lén lút ngẩng đầu lên, trùng hợp lại mặt đối mặt với thầy.

Từ góc độ và khoảng cách này, tôi có thể nhìn rõ sống mũi của thầy, khuôn miệng của thầy, thậm chí cả chiếc nốt ruồi ở đuôi mắt nữa.

Như phát hiện ra một bí mật nào đó, tôi giật mình trở về với thực tại.

Thầy cười hiền, khóe miệng khẽ mấp máy.

Dù không thể nghe được, nhưng tôi có thể đoán được nội dung từ khẩu hình kia.

Thầy nói, “Có đẹp t/ra/i không?”
 
Chương 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

18.

Tôi xấu hổ vội cúi đầu xuống.

Cảm giác như đang bị thầy bắt quả tang vậy.

Thầy hình như không giống như những gì mà tôi tưởng tượng cho lắm, nhưng cụ thể là không giống ở điểm nào, tôi cũng không rõ nữa…

Anh tôi lúc này đã ngà ngà s.ay rồi, mặt đỏ bừng.

“Chiêu Chiêu, anh đột nhiên nhớ ra, Tịnh Hán từng làm bài tập giúp mày rồi đấy.”

“?”

“Hồi còn học đại học, anh đưa mấy đứa bạn thân về nhà, lúc đấy mày sắp đi học lại rồi mà bài tập hè vẫn còn chất đống.”

“???”

“Mày nhờ anh giúp nhưng anh lười quá, cuối cùng mày kéo Tịnh Hán qua nhờ nó làm hộ, hết hai tiếng đồng hồ liền.”

Anh tôi nói không to lắm nhưng Tống Tịnh Hán nhất định nghe được.

Thầy không phản bác gì cả mà chỉ ung dung nhìn phía tôi.

“...”

Cmn, tôi nhớ ra rồi!

Khi đó tôi gần như đã khóc tu tu, vậy mà vị huynh đài kia vẫn nhỏ nhẹ dỗ dành rồi tốt bụng giúp tôi xử lý món bài tập ác mộng.

Người ấy thật sự là Tống Tịnh Hán á?

Rốt cuộc thì biến cố gì đã khiến một người con trai ôn nhu, ấm áp trở nên lạnh lùng, lãnh đạm như thế này???

19.

Thì ra tôi sớm đã gây ấn tượng không tốt với thầy rồi.

Ngày hôm nay lẽ ra không nên đến mới đúng 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Thi thoảng tôi lại cảm nhận được ánh mắt của thầy, nhưng thật sự không có chút dũng khí nào để đối mặt nữa rồi.

Nào là mít ướt, nào là m.ê tr/ai, nào là dốt toán,...

Còn có chiếc video trời ơi đất hỡi kia nữa…

Lòng tôi nặng trĩu, cảm thấy bản thân mình thật thất bại.

Thôi thì ăn xong bữa này sẽ nói lời xin lỗi một cách tử tế vậy.

Tôi thầm nghĩ.

20.

Ăn xong thì cũng khá muộn rồi.

Anh tôi lâu ngày gặp lại đứa bạn chí cốt, vì vui quá mà hơi quá chén, lúc đứng dậy thì lảo đảo không đứng vững nữa, phải nhờ Tống Tịnh Hán gọi taxi giúp.

Trước khi lên xe còn cố nói với, “Tịnh Hán, đưa con bé về hộ tao.”

Tống Tịnh Hán là giảng viên của trường tôi, nên lời nhờ vả ấy chẳng có nửa điểm để bắt bẻ.

Tôi cũng không từ chối, bởi đây là cơ hội tốt nhất để tôi nói lời tạ tội rồi.

Tống Tịnh Hán “Ừm” một tiếng rồi chào tạm biệt ông anh quý hóa của tôi, sau đó nhìn tôi tỏ ý bảo đi cùng.

Tôi ngoan ngoãn chạy theo thầy.

Mùa đông của phương Bắc rất lạnh, Tống Tịnh Hán lúc này cũng mặc một chiếc áo bông gần giống kiểu của tôi, nhưng chân thầy ấy dài nên nhìn không cồng kềnh chút nào.

Đi được một đoạn, thầy đột nhiên khựng lại, khiến tôi suýt nữa thì tông trúng.

“Em đợi ở đây một lát”, dứt lời, liền rảo bước thật nhanh sang bên kia đường.

Phía đối diện có mấy hàng ăn vặt, bởi vì gần trường nên giờ này vẫn chưa đóng cửa.

Tống Tịnh Hán vẫn chưa no ư?

Tôi chưa kịp nghĩ thêm giả thiết nào thì thầy đã trở lại.

Đến khi đã đến gần chỗ tôi, thầy lấy một túi đồ ra.

“???”

What, bánh gà?

21.

Biểu cảm của tôi lúc này dường như đã mất kiểm soát, tim đập như ngựa phi, “Thầy, đây là..”

“Tôi nay hình như em không ăn được mấy”, giọng nói của thầy vẫn bình ổn như mọi khi, không nghe ra cảm xúc ẩn chứa đằng sau đó là gì.

Tôi run rẩy đưa tay ra đón lấy, “Em cảm ơn thầy.”

Thời cơ đến rồi, phải nhân lúc thầy đang mủi lòng thương mà ra tay mới được.

“Thầy ơi, em có chuyện muốn…”

“Thực ra không cần phải gọi tôi là thầy”, Tống Tịnh Hán bất ngờ xen ngang lời tôi.

“Dạ?”

Thầy nhìn tôi, cười nói, “Có thể gọi là anh cũng được.”

22.

???

Thính giác của tôi có vấn đề đúng không?

Tống Tịnh Hán bảo tôi gọi thầy ấy bằng “anh”?

Tôi do dự nửa ngày không biết phải mở lời như thế nào, cuối cùng rặn ra được một câu, “Như vậy không phù hợp cho lắm ạ…”

Tống Tịnh Hán chau mày nhưng lại làm một bộ thờ ơ đáp, “Tùy em”, nói xong thì liền quay người đi về phía trước.

Tôi cũng lật đật chạy theo, lời xin lỗi khi nãy bị cắt ngang, bây giờ tôi không biết nên mở lời lại như thế nào nữa.

Thấy cổng trường thấp thoáng hiện ra, tôi nhắm mắt, quả quyết nói, “Thầy ơi, em xin lỗi, em…”

“Chiêu Chiêu?”

Trời ạ, lại là ai ngắt lời tôi nữa vậy?

Tôi bực dọc quay lại thì liền nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Khương Giang.

Mà phía sau cô ấy thì như thường lệ chính là Kiều Triết.

Hai người đi chơi đến tận giờ này?

Khương Giang nhìn tôi rồi lại nhìn Tống Tịnh Hán, nói mà như sắp khóc, “Cậu đang làm gì đấy?”

Lúc này tôi mới nhớ ra, nam thần của Khương Giang chính là Tống Tịnh Hán.

Tôi vô thức đến gần Tống Tịnh Hán thêm một bước, cố tỏ ra bình tĩnh đáp, “Chúng tôi vừa ăn xong, chuẩn bị về trường.”

Khương Giang như nghe được tin trời đánh, cả người suýt nữa khuỵu xuống.

Kiều Triết thấy vậy thì liền nắm lấy tay cậu ấy.

Trái tim tôi như bị ai bóp chặt.

Tôi nhìn Kiều Triết lúc này, hình như là có sự khó hiểu, có sự oán trách cũng có cả sự đau lòng?

Nhưng không đợi tôi kịp lý giải mớ cảm xúc hỗn độn trên gương mặt cậu ấy, Tống Tịnh Hán đã cất lời, “Không còn sớm nữa, nếu không có chuyện gì thì hai em mau về đi.”

Khương Giang bặm môi không nói gì.

Kiều Triết kéo tay Khương Giang ra khỏi đó, trước lúc đi còn cố tình quay lại nhìn tôi thêm một lần.

Tôi cúi đầu, muốn che giấu đôi mắt đang đỏ hoe của mình.

“Thầy ơi, thầy đưa em đến đây là được rồi ạ,..., em tự về được.”

“Khi nãy em nói, “chúng tôi” cùng nhau ăn cơm?”, Tống Tịnh Hán vừa hỏi vừa khẽ cười.

“...”

Thấy tôi chần chừ không đáp, thầy liền chuyển chủ đề, “Em vừa mới nói xin lỗi tôi?”

Trọng điểm, trọng điểm đây rồi.

Tôi gật đầu lia lịa, thận trọng hỏi, “Thầy ơi, gần đây thầy có xem được hay nghe được mấy thứ hơi kì quặc không ạ?”

Tống Tịnh Hán cụp mắt nhìn tôi, cả người như trở về trạng thái nghiêm túc lúc đầu.

Tôi sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng.

“Thầy ơi…”

Tôi đang run rẩy đến mức sắp khóc một trận ra đây thì thầy lại bật cười, “Gần đây à? Có, nghe được một chuyện khá thú vị.”

Tôi nuốt nước bọt.

“Chuyện gì ạ…”

Thầy như cúi người thấp hơn nữa, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi hỏi, “Nghe nói, tôi yêu thầm em?”
 
Chương 4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

23.

“Thầy ơi, cái đó không đúng đâu ạ…”

Tống Tịnh Hán lại cười, “Tôi phải là người biết rõ hơn ai hết chứ nhỉ?”

“Không ạ, em sợ thầy hiểu lầm…”

“Thầy ơi, em xin lỗi, video đó là do em tự biên tự diễn, đem lại nhiều phiền phức cho thầy,... em thật sự rất xin lỗi ạ…”

Đợi mãi không thấy thầy nói gì tôi lén lút ngẩng đầu lên, ánh mắt thầy vẫn ung dung như thế, thi thoảng lại không nhịn được mà khẽ cười, tựa như ánh mắt trời trong đêm đông lạnh giá vậy.

“Nói phiền phức, chi bằng nói rằng đã điểm tô thêm vài gam màu sáng sủa vào cuộc sống nhạt nhẽo của tôi”, thầy vừa nói vừa cười.



Tôi nhất thời không biết phải đáp lời như thế nào nên cứ gãi đầu rồi lại gãi tai.

Thấy vậy, Tống Tịnh Hán cũng không làm khó tôi nữa mà chỉ tay về phía cổng trường, “Khá muộn rồi, tôi cũng không đi vào trong cùng em nữa.”

Như vớ được chiếc phao cứu sinh, tôi co giò lên chạy thật nhanh, chạy được một đoạn kha khá thì mới quay đầu lại hét lớn, “Em cảm ơn thầy! Thầy về thong thả ạ!”

24.

Gánh nặng trong lòng cuối cùng đã được trút bỏ, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như không nhìn thấy Kiều Triết đang đứng bên ngoài kí túc thì có lẽ mọi chuyện còn nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đêm đông gió rét như thế này vậy mà cậu ta lại đứng như trời trồng bên ngoài, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tôi chậm bước, vừa đi vừa ngắm nhìn bóng hình cao lớn của cậu ấy từ đằng xa.

Trước khi gặp Kiều Triết, tôi không hề nghĩ rằng mình sẽ kiên nhẫn với một người lâu như thế.

Đầu năm hai, lúc tuyển thành viên cho câu lạc bộ của viện, bởi vì mãi không tuyển thêm được thành viên mới nào, tôi vô cùng sốt ruột.

Đang lúc đau đầu không biết phải làm sao thì bỗng dưng một giọng nói rất dễ nghe vang lên, “Có thể cho tôi một phiếu đăng kí không?”

Vừa đi vừa ngận ngự, vừa đi vừa hồi tưởng, cuối cùng tôi cũng đi đến trước mặt Kiều Triết.

“Có chuyện gì thế?”

Nhìn thấy tôi, cậu ấy vừa có chút vui mừng vừa có chút hoảng loạn, lại có cả vài phần như đang bực tức nữa, “Cố Chiêu Chiêu, vì sao cậu hủy kết bạn với tôi?”

Bây giờ mới phát hiện à?

Tôi lạnh lùng đáp, “Chẳng có lý do gì đặc biệt cả, có lẽ là tôi thích thế.”

“...”

“Người vừa nãy là Tống Tịnh Hán đúng không?”

Tôi không xác nhận nhưng cũng không phủ nhận.

Kiều Triết thấy vậy thì nói như muốn gào lên, “Vậy là cậu hẹn hò với giảng viên trường mình? Cố Chiêu Chiêu, cậu không thể có chút tự giác của một sinh viên được à, cậu không biết làm như vậy sẽ…”

“Cậu lấy tư cách gì để nói tôi? Cậu là gì của tôi?”

“Tôi…”, Kiều Triết do dự một lúc rồi mới nói tiếp, “Tôi coi cậu là bạn bè.”

Bạn bè?

Cậu ta rõ ràng đã biết tôi không muốn làm một người bạn đơn thuần vậy mà vẫn cố chấp đưa ra lý lẽ như thế.

“Về đi, tôi buồn ngủ rồi.”

Vừa mới quay người đi, Kiều Triết bỗng nhiên lại gọi tôi đứng lại.

“Còn chuyện gì nữa?”, tôi hơi mất kiên nhẫn rồi.

“Đây là dâu tây của Đại Phúc, còn có sợi dây chuyền mà cậu vẫn luôn tấm tắc khen ngợi nữa, chủ nhật là sinh nhật cậu rồi, chúc mừng sinh nhật cậu trước nhé!”

Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa dần của Kiều Triết, sống mũi tôi chợt cay cay.

Tôi tình nguyện rút lui, cũng tình nguyện tác hợp cho Kiều Triết và Khương Giang, nhưng tôi biết người mà Khương Giang thích lại không phải là cậu ấy.

Hai năm qua tôi vẫn luôn ở đây đợi một ngày cậu ấy mệt mỏi mà quay về.

Thế nhưng cậu ấy chưa trở về lấy một lần.

Giờ này hoặc ngày mai hoặc ngày kia thôi, cậu ấy có lẽ sẽ trở thành bạn trai của Khương Giang.

Còn thực sự có được trái tim của cô ấy hay không thì vẫn là một ẩn số…

25.

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng điện thoại đánh thức.

Người gọi tới là giảng viên phụ trách dàn hợp xướng của trường, “Chiêu Chiêu, thứ 7 này em có thời gian không? Dàn hợp xướng chuẩn bị cho đợt kỉ niệm thành lập trường có một bạn xin nghỉ vì lí do bất khả kháng, nếu có thể, em đến giúp cô nhé.”

Tôi vốn dĩ muốn từ chối nhưng lại nghĩ, dù sao cũng đang rảnh rỗi, qua đó tập luyện với mọi người cho khuây khỏa.

Thế là tôi đồng ý rồi.

Gần như nguyên một tuần sau đó tôi đều dành thời gian để tập dượt cùng các bạn.

Khương Giang gửi tin nhắn mấy lần, chất vấn mối quan hệ giữa tôi và Tống Tịnh Hán.

Tối hôm đó vì muốn chọc tức Khương Giang nên tôi mới cố nhấn mạnh vào hai chữ “chúng tôi”, nhưng bây giờ mọi sự đã đi qua, tâm trạng bình ổn trở lại, tôi nào có mặt mũi mà ăn nói linh tinh nữa, nên liền kể đầu đuôi sự việc cho cậu ấy.

Khương Giang bán tín bán nghi, cuối cùng quẳng lại một câu, “Cậu không cần phải cố tình thu hút sự chú ý của thầy Tống nữa, tôi nhường Kiều Triết cho cậu.”

Bàn tay tôi như run rẩy, mãi mới rep được một câu, “Kiều Triết thực sự rất rất thích cậu đó.”

Khương Giang từ đó không trả lời nữa.

Buổi tập dượt ngày hôm ấy tôi cứ như người mất hồn, đến độ bị cô gọi tên mấy lần.

Khương Giang ơi là Khương Giang, Kiều Triết ơi là Kiều Triết…

26.

Ngày kỉ niệm cuối cùng cũng tới.

Lúc ngồi hóa trang ở sau sân khấu, trong đầu tôi chợt có một suy nghĩ thoáng qua.

Hôm nay phó giáo sư cũng sẽ xuất hiện chứ?

Nhưng dòng suy nghĩ ấy rất nhanh bị dập xuống bởi tiếng cười nói đến là náo nhiệt của mọi người xung quanh.

Trang điểm xong, tôi liền đứng dậy ra bên ngoài để hít thở không khí, đợi đến giờ biểu diễn.

“Cố Chiêu Chiêu.”

Quả nhiên dự cảm của mấy đứa con gái không bao giờ sai, tôi thực sự đã gặp lại Tống Tịnh Hán.

Hình như hôm nay thầy cũng có tiết mục nào đó nên mặc tây phục rất chỉnh tề, tóc cũng vuốt keo nữa, mặc dù vẫn trẻ trung, nhưng hôm nay, tuyệt đối sẽ không có ai nhận lầm thầy với các nam sinh trong trường.

“Em chào thầy…”

“Đang đợi lên sân khấu?”

Tôi gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt thầy.

Không biết vì sao mỗi lần gặp mặt Tống Tịnh Hán, tôi đều có chút sợ hãi, chẳng nhẽ ấn tượng về chiếc video kia lại có sức ảnh hưởng lớn thế sao???

Tống Tịnh Hán do dự một lúc rồi lấy một gói khăn giấy nhỏ đưa đến trước mặt tôi.

“Thầy ơi em không khóc”, tôi hoang mang giải thích.

“Không phải…”

“Son của em hơi lem”, vừa nói vừa chỉ tay vào vị trí tương ứng trên mặt mình.



Mất mặt thêm vài lần nữa, tôi sợ là dây thần kinh của mình sẽ đứt lúc nào không hay quá 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Tôi đón lấy khăn giấy rồi cuống cuồng lau đi vết son có lẽ vì ngụm nước lọc lúc nãy mà vương ra bên ngoài, sau đó lúng túng đổi chủ đề, “Hôm nay thầy cũng lên biểu diễn ạ?”

Thầy lắc đầu.

Tôi “Vâng” một tiếng rồi lại tiện miệng hỏi thêm, “Nhà trường yêu cầu các giảng viên phải mặc trang phục trang trọng ạ?”

Thầy lại lắc đầu tiếp.

Trong hành lang yên ắng, bỗng vang lên một tiếng cười.

Thầy nhìn tôi, hai mắt long lanh, “Đến xem tiết mục của em, phải ăn mặc chỉnh tề một chút chứ, em nói có phải không?”
 
Chương 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

27.

Tôi đang không biết phải bày ra bộ mặt gì thì có một nữ sinh đẩy cửa ra bảo, “Chiêu Chiêu, đến lượt bọn mình rồi.”

Vội vàng nói lời chào tạm biệt, tôi trở lại vị trí cùng với các bạn nhưng trong đầu vẫn văng vẳng câu nói kia.

Thầy đặc biệt đến đây vì tôi ư?

Lúc ánh đèn sân khấu lòe sáng, tôi sốt sắng tìm kiếm một bóng hình quen thuộc giữa hội trường đông đúc…

Nhưng căn bản là chẳng thể nào tìm được.

Lúc thu ánh mắt về, tôi thầm cười nhạo chính mình.

Có lẽ chỉ là một câu nói khách sáo lấy lệ mà thôi, vậy mà tôi lại tự mình đa tình như thế.

Nhưng, duyên phận vẫn luôn là một thứ gì đó rất kì diệu, đến khi màn trình diễn kết thúc, bằng chút ánh sáng lập lòe ở phía cuối hội trường, bóng hình kia dường như đã lọt vào tầm mắt của tôi.

Thực ra căn bản là không thể nhìn rõ, nhưng tôi vẫn cảm thấy chúng tôi đang nhìn thẳng vào mắt của đối phương.

Lúc đó vừa hay cũng là lúc câu hát cuối cùng vang lên.

“Mỗi khi em không tìm ra ý nghĩa của sự tồn tại, mỗi khi em lạc lối trong bóng tối.

Vì sao xa xôi trên bầu trời kia lại như nói với em rằng, hãy đi về phía anh.”

28.

Buổi lễ kết thúc, Tống Tịnh Hán hỏi tôi có muốn thầy ấy đưa về không nhưng tôi từ chối.

Kể từ sau ngày hôm ấy, tôi vẫn luôn trốn tránh thầy.

Mà lý do đằng sau đến chính tôi cũng không rõ nữa.

Tối hôm ấy tôi mơ thấy Kiều Triết, trong mơ tôi gần như cầu xin Kiều Triết đừng đi, hãy ở lại xem tiết mục của tôi, nhưng cậu ấy nói không được, tôi chạy theo kéo lại thì cậu ấy quay đầu, phút chốc Kiều Triết lại trở thành Tống Tịnh Hán.

Tống Tịnh Hán cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười, “Tôi đến đây để làm khán giả của em, tôi sẽ không đi đâu cả.”

Đến đây thì tỉnh mộng.

Điện thoại rung lên vì tin nhắn của Tiểu Mạch, “Chiêu Chiêu, sinh nhật vui vẻ nha.”

“Bọn mình đến khu vui chơi chơi đi?”, Tiểu Mạch không biết mấy chuyện xảy ra gần đây nên hào hứng hỏi tiếp.

Tôi không nỡ để con bé mất hứng nên cũng đồng ý rồi.

Nhưng 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Nếu như tôi biết trước tiếp theo đó sẽ xảy ra vài việc vừa xui xẻo vừa c.ẩu h.uyết, tôi nhất định sẽ từ chối lời đề nghị này bằng mọi giá.

Lúc xuống lầu, bởi vì vừa đi vừa nhìn điện thoại, tôi không may trượt chân xuống bậc thang rồi lăn lộn mất mấy vòng.

Sau đó 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Sau đó thì g.ãy ch.ân phải nh.ập v.iện.

G.ãy ch.ân vào đúng ngày sinh nhật?

Tôi nằm trên giường bệnh, thẫn thờ nhìn bên chân đang phải bó bột của mình.

Anh tôi đứng bên mép giường, vừa nói vừa cười, “Không hiểu nổi luôn, mày mới hai mươi mấy tuổi đầu mà sao lại như người cao tuổi thế hả em?”

“Trời lạnh nên x.ương giòn hơn thôi:)

“Do mình thiếu cẩn thận lại trách ông trời à?”

Tôi tủi thân nằm xuống, không muốn cự cãi với anh nữa, nằm im không nói gì.

Ông anh guột phát hiện ra chỗ nào không đúng lắm thì liền hỏi, “Sao thế?”

“Anh, em muốn ăn dâu tây của Đại Phúc.”

Vừa mới mở miệng thì tự nhiên nước mắt cứ tuôn ào ào, khiến ông anh sắp 30 tuổi cũng hốt hoảng theo.

“Thôi, thôi, để anh đi hỏi b.ác s.ĩ xem có được ăn hay không nhé.”

Anh quay ra rồi đóng cửa phòng, tôi lại trở về vị trí cũ, nặng nề nhìn trần nhà.

Sao lại đen thế không biết?

Cơ hồ 2’ sau cửa phòng lại mở ra, ông anh hôm nay làm việc nhanh nhẹn lạ thường thế.

Tôi cố gắng nuốt nước mắt vào trong nhưng mà vẫn không kìm được tiếng nấc.

Quay đầu vào trong, tôi nức nở nói, “Anh à, muốn mua dâu tây Đại Phúc thì phải xếp hàng đấy, em không ăn nữa.”

Đối phương không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa rồi đi về phía tôi.

“Sinh nhật của em cũng chỉ có Tiểu Mạch nhớ, chỉ có nó chúc mừng. Em thật sự là khiến người khác ch.án gh.ét như thế à, không ai thèm quan tâm, không ai yêu mến đúng không…”

Có lẽ hôm nay bị g.ãy ch.ân nên tâm tình của tôi càng không được tốt cho lắm, nhưng đối diện với sự im lặng đến bất thường của “ông anh” tôi lại thấy có chút chột dạ.

“Mấy điều em vừa nói anh cứ coi như chưa nghe thấy, hôm nay em hơi đ.au nên k.ích đ.ộng một chút, một lát nữa sẽ đỡ thôi.”

Anh vẫn không trả lời.

Tôi đâm ra lo lắng nhưng lại không dám quay đầu lại, sợ rằng bộ mặt tèm lem nước mắt nước mũi lúc này sẽ bị anh chê cười 1000 năm mất.

Rắn không được thì phải mềm thôi, tôi hít một hơi thật sâu, cố nhỏ nhẹ nhất có thể, “Đi mà anh…”

Đáp lại tôi vẫn là sự im lặng 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Chuyện quần què gì đang xảy ra thế này, chẳng nhẽ ông anh mình ngất trên cành quất rồi??!

Tôi không quan tâm đến bộ dạng lúc này nữa, bực mình quay người lại, “Cố Kinh Giao, ít nhất cũng phải đáp lại em một câu chứ!”

Cơn gió vô tình thổi bay tấm rèm cửa sổ, một bóng hình cao lớn hiện ra, “Vẫn còn tràn trề sức sống lắm!”

“...”

Sao lại là anh ấy, không, sao lại là thầy ấy???

30.

“Thầy, thầy, thầy, sao thầy lại đến đây?”

“Không phải vừa nãy em gọi tôi là anh sao?”

Tôi không chỉ gọi, mà còn, làm nũng nữa 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Ultr 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


“Bây giờ có người sẵn sàng ở bên cạnh em vào ngày sinh nhật rồi”, thầy chuyển đĩa hoa quả vừa mới c.ắt g.ọt cẩn thận qua, “Ăn đi.”

Thấy tôi nửa ngày vẫn không động đậy.

Thầy chau mày, “Muốn được bón?”

Tôi hốt hoảng đáp, “Dạ không em cảm ơn thầy.”

Lúc tôi mặt mũi đỏ bừng, cố gắng ăn thật nhiều để nuốt nỗi xấu hổ xuống, thầy lại vui vẻ nói, “Ngoan.”

[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Cái miệng chóp chép của tôi chợt như đơ cứng.

Cổ họng tự nhiên lại nóng ran.

Tống Tịnh Hán có biết là những lời nói lúc này của thầy rất dễ khiến người khác hiểu lầm hay không??

Đến lúc trái tim đã bình ổn trở lại, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“Thầy ơi, anh em nói với thầy là em nh.ập v.iện ạ?”

Thầy gật đầu.

“Thầy không nói với anh là thầy và em không ở cùng một khu ạ?”

Tống Tịnh Hán hơi sững sờ một chút, xong lại gật đầu tiếp.

Chẳng trách nào lần trước lúc anh tôi lại nhờ vả thầy một cách tự nhiên như thế, lần này tôi xảy ra chuyện còn thông báo cho nhau.

“Em không sao, công việc của thầy bận rộn, thầy cứ về xử lý trước đi ạ.”

Tôi vừa dứt lời, thầy liền ung dung kéo một chiếc ghế tựa đến bên mép giường, “Tôi không bận.”

“...”
 
Chương 6


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Có định học nghiên cứu sinh không?”

“Không ạ.”

“Có đi phỏng vấn ở đâu hay chưa?”

“Em chưa chuẩn bị CV nữa ạ.”

Thầy nhìn bên chân đang b.ị th.ương của tôi rồi nói, “Cũng may không lỡ dở việc gì.”

Quả nhiên, không hổ là thầy giáo, lúc này rồi mà vẫn còn lo đến chuyện học hành, công việc được.

“Sau khi tốt nghiệp em định sẽ làm gì?”

“Em chưa nghĩ kĩ ạ, em không thích chuyên ngành của mình cho lắm.”

Tôi đột nhiên cảm thấy bồn chồn, không biết thầy có nghĩ tôi là một đứa chả có chút trí tiến thủ nào không nhỉ?

“Ngoài chuyên ngành hiện tại, em còn hứng thú với lĩnh vực nào?”

Khi tôi đang sững sờ chưa kịp phản ứng lại thì thầy lại nói tiếp, “Ví dụ như ca hát?”



Thực ra tôi vẫn luôn có một bí mật…

Ban đầu sở dĩ tôi up chiếc video kia lên nick phụ là bởi vì nick chính của tôi có hơn 300000 lượt theo dõi, chuyên đăng tải những video hát hò, cover,... mặc dù cũng lâu lắm rồi chưa có bài đăng nào mới cả.

Nhưng chuyện này, tôi không kể cho bất kì một ai.

Tôi không rõ Tống Tịnh Hán đã biết điều này hay chưa bởi gương mặt thầy lúc nào cũng bình tĩnh như thế, rất khó để nắm bắt.

“Coi như thế đi ạ.”

Thầy đang định nói điều gì nữa thì cánh cửa bất ngờ mở ra.

“Chiêu Chiêu, tao xin nghỉ giúp mày rồi.”

Tiểu Mạch vội vã chạy vào, vào đến nơi mới biết bên trong còn có cả người lạ, nó ngơ ngác nhìn tôi

Tống Tịnh Hán cũng ngơ ngác không kém, một lúc sau thầy nói, “Vậy tôi đi trước.”

Sau đó nhìn về phía mt gật đầu rồi rời khỏi.

Cửa phòng vừa khép lại, Tiểu Mạch k.ích đ.ộng nắm tay tôi, “Chiêu Chiêu, soái ca kia là ai đấy? Mày nghĩ thông rồi đúng không? Có thế chứ, đời còn dài zai còn nhiều mà hhh…”

“Đẹp trai lắm hả?”

Con bé điên cuồng gật đầu.

“Thế nhường cho mày nhé?”

“Ngại chếc, nhưng mà mày có lòng thì tao cũng có dạ …”

“Ơ nhưng mà đó là ai đấy?”

“Phó giáo sư Tống Tịnh Hán.”

“...”

“Mày đang trêu đùa tao đúng không, thôi tao không dám có lòng dạ nào nữa..”

31.

Tiểu Mạch ở lại buôn chuyện với tôi một lúc lâu mới trở về.

Trời gần tối, ông anh quý hóa mới quay lại.

“Không ngờ là có người còn lạc đường cả trong bệnh viện đấy?”

“Không ngờ là sau khi anh mày rời khỏi, có đứa lại khóc tutu, còn tùy tiện gọi ai đó là anh nữa đấy?”

“...”

“Anh gặp thầy rồi á?”

Anh tôi đặt giỏ đồ xuống bàn, “Không chỉ là gặp, mà còn bị nó kéo đi mua bao nhiêu là thứ nữa.”

“Đây, dâu tây Đại Phúc, b.ác s.ĩ bảo ăn được nhé.”

Thấy tôi không động đậy, ông anh liền đẩy sang, dùng chất giọng ngứa đòn cười nói, “Mau ăn đi em gái, đây là dâu tây mà anh Tịnh Hán của em đã phải xếp hàng rất lâu mới mua được đó.”

“...”

Nếu hôm nay chân tôi không g,ãy thì người g,ãy chân nhất định là Cố Kinh Giao 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Nhân lúc b.ác s.ĩ chưa tới, tôi vớ điện thoại định gửi lời cảm ơn đến “ông anh hờ” của mình.

Trong khoảnh khắc, đầu tôi chợt hiện ra cảnh tượng Tống Tịnh Hán từng làm bài tập cho tôi, nhẫn nại dỗ dành tôi nín khóc, và hôm nay, xếp hàng thật lâu để mua được hộp dâu tây này.

Nên cuối cùng viết thêm một chữ “anh”.

“Cảm ơn anh!”

32.

Vốn tưởng rằng đây chỉ là tài khoản dành riêng cho công việc, ai ngờ tin nhắn vừa mới gửi đi, thầy đã trả lời rồi, “Còn muốn ăn gì nữa không?”

Tôi thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp, “Dạ, không ạ.”

*thụ sủng nhược kinh: vì được yêu thương mà lo sợ

Thầy dừng lại một lúc, sau đó hỏi, “Em đang sợ tôi có phải không?”



Hỏi như thế thì biết trả lời như thế nào?

Nói không sợ thì chính là nói dối.

Nhưng nói thật lòng thì càng không ổn.

Cuối cùng tôi khách sáo đáp, “Đương nhiên là không rồi ạ ~”

Cuối câu còn đặc biệt cho thêm một dấu “~” đáng yêu mà vạn lần không biết rằng đang tự đào hố ch.ôn mình.

“Không sợ đúng không?”

“Vâng vâng.”

“Vậy thì từ giờ về sau cứ gọi tôi là anh nhé.”

“???”

Cách một màn hình mà tôi vẫn như nhìn thấy ánh mắt xinh đẹp đang cong tít vì đắc trí/

Một lát sau thầy lại nhắn tiếp, “Quên không nói.”

“Dạ?”

“Sinh nhật vui vẻ ~”



Lại còn bắt chước cho thêm dấu “~” nữa chứ 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


33.

Vậy là, tôi có thêm một người anh.

Mà người anh này hình như còn quan tâm tôi hơn cả ông anh ruột kia nữa.

Sau khi tôi ra viện vẫn phải chống nạng tập tễnh đến trường.

Hầu như ngày nào cũng như ngày nào, Tống Tịnh Hán cũng tiện đường ghé qua thăm tôi.

Theo như thầy nói thì gần đây do yêu cầu của công việc nên thầy phải chạy qua viện văn để xử lý một chút chuyện.

Tôi cũng không nghi ngờ về độ thật giả của câu nói này bởi vì thầy thật sự chỉ tới nhìn tôi một chút, nói hai ba câu thì liền rời đi.

Làm gì có ai rỗi hơi chạy đi chạy lại như thế chỉ để nói vài câu.

Dù cho mọi thứ diễn ra hết sức đơn giản và đơn thuần, nhưng điều này vẫn khiến Khương Giang nóng m.áu.

Một hôm, sau khi giờ học môn chung kết thúc, cậu ta tới tìm tôi.

“Tôi đã nhường Kiều Triết cho cậu rồi, vì sao còn dây dưa với Tống Tịnh Hán nữa?”

Tôi không thèm để ý, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Khương Giang lớn giọng, “Cố Chiêu Chiêu!”

Tôi dừng tay nhìn thẳng vào mắt Khương Giang, nói rành rọt từng chữ một, “Thứ nhất tôi không còn thích Kiều Triết nữa, thứ hai tôi và Tống Tịnh Hán không có quan hệ đặc biệt nào cả, thứ ba tình cảm không phải là một món hàng, thứ tư tôi phải về rồi, vui lòng tránh đường!”

Tôi chống nạng đi ra khỏi giảng đường, Khương Giang liền đi theo sau.

Lần này tôi cảm tưởng mình sắp không chịu được nữa rồi, liền quay lại hỏi, “Nếu như cậu thật sự thích Tống Tịnh Hán sao không tranh thủ thời gian đi, chú ý đến tôi làm gì?”

Đôi mắt to tròn của Khương Giang đỏ hồng.

Cậu ấy hỏi lại tôi, “Cậu tưởng rằng tôi chưa từng tranh thủ, chưa từng cố gắng ư?”

“Thế tại sao…?”

“Thầy ấy nói không yêu đương với trẻ con, bảo tôi tập trung học hành…”

“Thế mà thầy lại thân thiết với cậu như thế…”, nói đến đây Khương Giang bắt đầu nức nở.

Trên đường trở về, tôi lại “vô tình” chạm mặt Tống Tịnh Hán, nhìn thấy tôi, thầy liền hỏi, “Có lạnh không?”

Tôi lắc đầu, trong đầu lúc này vẫn còn văng vẳng mãi câu nói của Khương Giang.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi buột miệng, “Anh, anh có xem em là trẻ con không ạ?”

Nói xong tôi tự nhiên thấy hối hận, thật chẳng khác nào một lời dò hỏi vụng về với nửa kia.

Không ngoài dự liệu thì Tống Tịnh Hán sẽ gật đầu sau đó nói vài câu gì đó, cũng giống như lúc thầy khuyên bảo Khương Giang vậy, tôi cúi đầu, chuẩn bị tinh thần để nghe giảng.

Vậy mà thầy lại bật cười, “Tôi không nghĩ như thế, thì sao?”
 
Chương 7


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

34.

Trở về kí túc xá thì liền trèo lên giường nằm, nhưng đầu óc tôi vẫn không thể nào thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa nãy.

Hình như tôi cảm thấy không ổn lắm, nhưng cũng không rõ là không ổn ở đâu nữa…

Trong lúc đầu óc rối bời, tôi lại nhớ đến cả chuyện “đam mê ca hát” hôm trước, thế là lại lọ mọ lên Bili, xem lại tất tần tật những video ca hát ngày trước của mình.

Đã hai tháng rồi chưa update gì cả.

Hôm nay lòng tôi rối như tơ vò, rất cần tìm một đầu ra cho mớ cảm xúc hỗn độn ấy, vì vậy tùy tiện viết một câu, “Đừng quên đi giấc mơ ban đầu của mình.”

Viết xong còn kèm thêm hình minh họa là một phi hành gia giữa biển hoa.

Tối hôm đó, Tống Tịnh Hán tự nhiên gửi tin nhắn tới chúc tôi ngủ ngon??

Nhưng điều này cũng không làm tôi bận tâm quá lâu bởi chiều thứ 6, mẹ bất ngờ gọi điện tới, “Chiêu Chiêu, mai rảnh không?”

Chuyện bị g,ãy ch.ân phải nhập viện tôi vẫn luôn giấu bố mẹ, lúc nghe mẹ nói thế, không khỏi chột dạ mà lạnh hết cả sống lưng, “Có chuyện gì thế ạ?”

“Còn chuyện gì nữa ngoài thằng anh mày, lần trước tìm được một đối tượng xem mắt, đối phương ưng anh mày lắm, thế mà nó lại tìm đủ lý do để trốn tránh, lần này khó khăn lắm nó mới nhận lời gặp người ta thêm lần nữa, mẹ sợ nó lại giở trò, mày phải giúp mẹ một tay.”

Tôi cạn lời, “Ngày mai con bận mất rồi.”

“Bận thật không? Hai hôm nữa mẹ tới chỗ mày nhé!”



“Thôi, con rảnh rồi.”

Vậy là tôi đành bất đắc dĩ nhận lời mẹ trở thành một cây đèn.

Lại còn là một cây đèn t.àn t.ật nữa chứ 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Hôm đó tôi đến phòng y tế mượn một chiếc xe lăn rồi gửi tin nhắn cho ông anh.

“Anh định đi đâu?”

“Khu vui chơi phức hợp ở gần chỗ trường đại học ngày trước của anh đấy.”

“Em bắt xe qua đó nhé.”

“Không cần, anh bảo Tịnh Hán đến đón mày là được.”

“???”

Chính vào lúc này, chiếc ava phi hành gia bất ngờ hiện ra.

“Sắp xong chưa, tôi đang ở dưới lầu.”

Cố Kinh Giao không hổ là anh ruột tôi, mẹ tôi muốn tôi làm tai mắt cho bà, anh lại tìm một tai mắt khác để theo dõi tôi.

“Anh trai em bảo em đi lại không tiện nên nhờ tôi chăm sóc em.”

“Không, không cần đâu ạ, anh bận như thế, em có thể tự mình…”

Tống Tịnh Hán quay sang nhìn tôi, khẽ nhoẻn miệng cười, “Tôi không bận rộn nhưng tôi bận…”

Đang nói dở chừng thì không biết vì sao thầy lại quay vội đi, như sợ bị lộ tẩy bí mật nào ghê gớm lắm.

35.

Tôi, Tống Tịnh Hán, anh và đối tượng xem mắt của anh nữa, miễn cưỡng ngồi lại với nhau cùng một bàn.

Chị gái kia tên là Trình Tiểu Vũ, là một cô gái rất thích cười, tính cách cởi mở, hòa đồng, trái ngược với ông anh chỉ biết làm trò con bò với em gái nhưng lại hay bày bộ mặt liệt với người khác.

Tôi vẫn cố giữ trạng thái bình tĩnh nhất có thể, cho đến khi hai anh chị đi gọi đồ thì mới không nhịn được mà thở dài, Tống Tịnh Hán thấy vậy thì liền khẽ hỏi, “Làm sao thế?”

“Anh em thật khiến người khác phải lo lắng, đã xem mắt nhiều người như vậy rồi, khó khăn lắm mới có một người chủ động hẹn anh ấy đi chơi, vậy mà vẫn chẳng biết trân trọng, mấy “bô lão” đều dở dở hâm hâm như thế tất à?”



Dù biết mọi thứ đã muộn màng như tôi vẫn cố gắng cứu vãn, “Không, không, em đang nói anh Kinh Giao…”

Bởi Tống Tịnh Hán là bạn học của Kinh Giao, vậy thì …

“Em biết sao anh trai em lại chấp nhận lời mời của Trình Tiểu Vũ không?”, Tống Tịnh Hán dường như tự động loại mình ra khỏi hội nhóm của “những người già neo đơn” thì phải, thầy thản nhiên hỏi tôi như thế.

Tôi hoang mang lắc đầu.

“Đó là bạn gái cũ của anh ấy.”

“Còn là kiểu nhiều năm không thể quên…”

Wow…

Không ngờ nha…

Ông anh tôi vậy mà lại là một tay chơi tàu ngầm chuyên nghiệp, giấu kĩ quá 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Lúc tôi đang mắt chữ ô mồm chữ a tiêu cảm thán vì điều này, Tống Tịnh Hán khuỵu gối, tầm mắt vừa ngang với tầm mắt của tôi.

“Tôi nhỏ hơn anh em hai tuổi, là sinh viên học vượt.”

“???”

“Thần kinh rất bình thường.”

“???”

“Tôi cũng không khiến người khác phải lo lắng.”

“???”

Nếu như không nhầm thì đây là ám thị đúng không???

Nhưng, đây là lần đầu tiên tôi rơi vào trường hợp này, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

Vậy là cả quá trình sau đó tôi không dám nhìn về phía anh, sợ nhỡ đâu sợ ông anh quý hóa lại phát hiện ra điều bất thường.

Vậy mà lúc Tống Tịnh Hán vừa đứng dậy đi vệ sinh, anh liền vội vàng đến chỗ tôi rồi nói, “Sao mặt mũi cứ đỏ hồng thế này hả em?”

“Đừng có bảo là…”

“Cố Kinh Giao, anh không ăn nói tử tế được hả?”

“Xem ra, em gái tôi đã tìm được chân ái rồi, tìm được chân ái thực sự rồi!”, Cố Kinh giao đắc trí, trêu trọc thêm.

[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


“Cố Kinh Hâmmmm, im ngayyyy!”

Để ngăn việc ông anh chơi nhây của mình tiếp tục giở trò, lại thấy chị dâu cũng vừa đứng dậy đi vệ sinh, tôi liền cố tình đánh lạc hướng sự chú ý của anh ấy.

“Anh, anh không cảnh giác chút nào thế?”

“Há?”

“Không sợ chị dâu bị người ta giành mất hả?”

“Ăn nói linh ta linh tinh.”

“Thật đấy, anh chẳng có điểm nào thắng nổi thầy Tống cả.”

“Thầy đẹp trai hơn anh, cao hơn anh, thông minh lại dịu dàng hơn anh, tóm lại là điểm tuyệt đối, anh thì, miễn cưỡng chấp nhận được thôi.”

Vốn tưởng mình đã cầm chắc phần thắng, ai dè ông anh tôi lại càng cười tươi hớn hở, “Tống Tịnh Hán, nghe thấy chưa, chú mày ghi điểm tuyệt đối trong lòng con bé đấy.”

[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Tống Tịnh Hán đã trở ra từ lúc nào, còn tôi, say sưa đến mức độ nào, tại sao lại không phát hiện thầy ấy đã trở lại rồi chứ 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Đang vào lúc tôi lúng túng không biết nên nhìn bên trái hay bên phải đằng trước hay đằng sau thì một giọng nói ấm áp quen thuộc cất lên, “Đó là vinh dự của tôi.”
 
Chương 8


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

36.

Không biết có điềm gì không nhưng từ sau khi trở về từ buổi gặp gỡ 4 người kia, tôi thường xuyên đụng mặt Kiều Triết và Khương Giang.

Từ giảng đường đến nhà ăn hay sân vận động, rất dễ dàng bắt gặp.

Tôi bất chợt nhớ đến câu nói “Tôi nhường Kiều Triết cho cậu” rồi không nhịn được mà bật cười.

Hai người bọn họ bây giờ có lẽ cũng trở thành người yêu của nhau rồi.

Nhưng tôi không có cảm xúc đặc biệt gì lắm.

Chỉ là gần đây, tôi phát hiện Kiều Triết hình như đang cố ý.

Cậu ấy sẽ lựa vào đúng lúc tôi xuất hiện, sau đó “vô tình” nhìn thấy chỗ ngồi của tôi, hai người bọn họ cuối cùng sẽ an tọa tại một vị trí mà tôi vừa hay có thể chứng kiến toàn bộ sự ngọt ngào của một chuyện tình mới chớm nở.

Cố ý khoe khoang để làm gì? Để tôi tuyệt vọng rồi triệt để từ bỏ cậu ấy?

Đúng là đồ trẻ con 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em




Dạo gần đây tôi bắt đầu chịu khó cập nhật trên Bili hơn, nhưng các video chủ yếu đều là những bản tình ca ngọt ngào.

Vậy là có không ít người liền vào hỏi, “Chị có người yêu rồi đúng không?”, “Ngửi thấy mùi tình yêu ở đây…” vv.vv

Mà đối diện với những cmt như thế tôi tự nhiên lại cảm thấy rất yêu đời 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Nhưng không biết vì sao, gần hai tuần nay tôi chưa nhìn thấy phó giáo sư lần nào.

Chúng tôi chỉ liên lạc với nhau trên wechat.

Nội dung trò chuyện vẫn loanh quanh các chủ đề như bên chân bị thương, học tập và tương lai của tôi 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Như thể thầy chẳng còn chủ đề nào để nói với tôi nữa vậy.

Cho đến một ngày, tôi không nhịn được mà hỏi thêm.

“Tuần sau trường hàng xóm của trường mình có lễ hội âm nhạc, anh có muốn đến xem không?”

“Có lẽ là không được rồi.”

“À, vâng.”

“Anh ơi, cái tài khoản wechat riêng tư của anh ấy, anh add em nhá?”

“Chính là cái này đây.”

Rõ ràng không phải.

Làm gì có tài khoản riêng tư nào chỉ toàn là bài viết, hình ảnh, tài liệu liên quan đến công việc như thế.

Tôi lại “À, vâng” thêm lần nữa.

Sau đó không nhắn tin cho thầy nữa, đương nhiên, thầy cũng không nhắn lại cho tôi.

Thầy đột nhiên trở nên rất lạnh lùng xa cách, dường như khác hoàn toàn với con người trước kia vậy.

Tôi rúc đầu vào trong chăn, cảm thấy khó chịu vô cùng.

Vậy là, tôi lại tự mình đa tình thêm lần nữa sao?

Đang lúc bực bội thì wechat hiện thông báo, còn tưởng là Tống Tịnh Hán hồi tâm chuyển ý rồi, ai dè người gửi tới lại là Kiều Triết.

Cũng khá lâu rồi kể từ lần từ chối trước, lần này Kiều Triết còn kèm thêm một tin nhắn “Chiêu Chiêu, gần đây cậu có tốt không?”

Tôi do dự một lúc nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

“Nhờ phúc của cậu, tôi rất ổn.”

“Vậy thì tốt.”

“Cậu và Khương Giang ở bên nhau rồi đúng không?”

“Bách niên giai lão nhé!”

“Cậu và Tống Tịnh Hán cũng vậy?”

“Thầy đối xử với tôi rất tốt, nhưng giữa chúng tôi không phải là mối quan hệ đó.”

Kiều Triết rep lại rất nhanh, gần như nhanh X2 so với những lần trước, “Có thật không?”

Tôi không thèm nhiều lời với cậu ta, quẳng điện thoại sang một bên.

Đêm khuya, cả kí túc dần dần chìm vào bóng tối, nỗi buồn trong tôi lại càng trỗi dậy.

Tìm được một người thích mình khó thế à?

Một cảm giác thất bại và tự ti mạnh mẽ trào dâng…

Chính vào lúc này, màn hình điện thoại phát sáng.

“Công việc kết thúc rồi, tôi có lẽ sẽ kết thúc đợt công tác sớm hơn so với dự kiến, có thể tham gia lễ hội âm nhạc cùng em.”

Có cảm giác như cả thế giới của tôi đã được thắp sáng chỉ bằng một câu nói này.

Tôi đã phải ngồi mất mấy phút để lấy lại bình tĩnh rồi mới trả lời.

“Anh vất vả rồi.”

“Không vất vả.”

“Sắp được gặp em rồi.”

Tôi lại đứng hình thêm lần nữa nhưng trái tim lại đập dữ dội.

Nhưng như một phản xạ tự nhiên, tôi rep thầy chỉ bằng ba chữ đầy xúc tích, “Em đợi anh.”

39.

Cả ngày hôm sau, tôi hạnh phúc đến mức thành ra ngơ người, thi thoảng lại bật cười như một đứa ngốc.

Tiểu Mạch đang ăn, thấy vậy thì liền hỏi, “Sao đây?”

“Đừng có dọa tao, g.ãy ch.ân chứ não có bị ảnh hưởng đâu?”

“Không có gì đâu?”

“Thật?”

“Thật mà…”

Chuyện giữa tôi và Tống Tịnh Hán gần như trở thành một bí mật.

Suốt mấy hôm nay, điều mà tôi nghĩ được chỉ có là khi nào thầy sẽ về.

Chiều thứ 6, sau khi tan học, một nam sinh trong dàn hợp xướng đến chỗ tôi lấy nhạc phổ, tôi bảo cậu ấy đợi ở bên ngoài kí túc rồi lật đật chạy lên phòng lấy.

Đến lúc đưa nhạc phổ cho người bạn kia xong và quay đầu lại thì liện bắt gặp một ánh mắt.

Đối phương rảo từng bước thật lớn về phía tôi.

Gương mặt quen thuộc, đôi mắt sáng ngời và nụ cười dịu dàng càng lúc càng hiện ra rõ ràng hơn nữa.

“Anh về rồi.”

Khoảnh khắc đó, tôi thật lòng muốn nói, “Nhớ anh thật nhiều.”

Nhưng lại thôi…

40.

Chúng tôi cùng nhau đến tiệm thịt nướng lần trước.

Lần này hai chữ “chúng tôi” cùng nhau đi ăn đã trở thành sự thực rồi.

Ăn đến giữa chừng, Tống Tịnh Hán bỗng bâng quơ hỏi, “Nam sinh đợi em ở bên ngoài kí túc đó là ai?”

“Là bạn trong dàn hợp xướng của bọn em, cậu ấy đến lấy nhạc phổ.”

Thấy gương mặt linh hoạt mọi khi hôm nay lại có đôi nét ỉu xìu như bánh đa dính nước, tôi buột miệng trêu, “Anh ghen đấy à?”

Tống Tịnh Hán đứng hình trước.

Tôi đứng hình sau 
[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


“À, em, em không có ý đó, ý em là…”

Thấy tôi cuống cuồng giải thích, thầy lại như tươi tỉnh hẳn lên.

“Bị em phát hiện rồi.”
 
Chương 9


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi cảm giác như mặt mình bây giờ còn nóng hơn cả miếng thịt nướng kia nữa, hết nhìn lên rồi lại nhìn xuống, không biết phải nói gì thêm.

Lúc trở ra, chúng tôi mới phát hiện trời đổ tuyết rất lớn.

Tôi ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy chóp mũi của thầy đã đỏ ửng, không nhịn được mà bật cười.

Thầy một bộ không hiểu liền hỏi, “Sao thế?”

“Anh bây giờ trông giống một chú thỏ lắm, là một chú thỏ cỡ bự ấy.”

Trời không chỉ có tuyết mà còn có gió, gió thổi vù vù qua hai tai, lạnh buốt, Tống Tịnh Hán cụp mắt nhìn tôi rồi bất ngờ đưa tay ra kéo khóa áo tôi lên đến tận ngang mặt.

“Em cũng là một chú thỏ, là một chú thỏ đáng yêu.”

Trở về kí túc, tôi cứ cười ngây ngốc.

“Mày ơi, khoảng cách giữa tao và phó giáo sư giờ chỉ tính bằng một tờ giấy thôi…”

“???”

Im lặng một lúc, con bé lại hỏi tiếp, “Nhưng mà mày nói xem, sao Tống Tịnh Hán lại thích mày?”

“Kể cả là hai người đã từng gặp nhau, nhưng cũng chỉ tính là gặp gỡ thoáng qua, làm sao mà có thể thích nhanh như thế được?”

Về điểm này, thú thực tôi cũng vẫn còn thắc mắc.

“Đừng nói là tao lại tự mình đa tình nữa nhé?”

“Không thể nào, thầy ấy đã biểu hiện rõ ràng như thế rồi, nếu như không phải, thì chính là một tra nam.”

*tra nam: badboy

Tôi cảm thấy hình tượng này và phó giáo sư không thể nào có liên hệ với nhau được, điên cuồng lắc đầu.

“Không thể nào, anh ấy không phải người như thế?”

“Vậy thì chỉ có thể là thầy ấy thích mày thật rồi.”

Tối hôm đó, tôi ôm theo câu nói “thầy ấy thích mày thật rồi” vào giấc mơ.

Trong mơ, tôi vụng về hỏi Tống Tịnh Hán, “Anh, anh có thích em không?”

Anh bật cười, dịu dàng gật đầu.

Tôi lại hỏi tiếp, “Thế anh có muốn theo đuổi em không?”

Mãi anh vẫn không cho tôi đáp án.

Đang vào lúc nỗi thất vọng của tôi sắp lên đến điểm thì thầy bất ngờ trả lời, “Không phải là tôi đã theo đuổi rồi sao?”

41.

Buổi lễ hội hôm đó tôi đã trang điểm rất tỉ mỉ.

Nhìn tủ quần áo, tôi cắn răng chọn một chiếc áo khoác không được dày cho lắm.

Khi Tống Tịnh Hán nhìn thấy tôi, thầy khẽ chau mày, câu đầu tiên chính là, “Có lạnh không?”

Tôi lắc đầu.

Khó khăn lắm mới có cơ hội đi chơi riêng với thầy như thế này, có lạnh hơn chút tôi cũng chịu.

Lễ hội âm nhạc lần này có tới mấy trường phối hợp tổ chức, quy mô rất lớn, người đến xem cũng rất đông, chưa đến tôi mà đèn flash đã lập lòe chói mắt rồi.

Tôi sợ rằng Tống Tịnh Hán sẽ không thích những nơi như thế này nên lén lút nhìn sang, nhưng lại nhận ra thầy đang vô cùng thoải mái.

Nói ra thì cũng thật buồn cười, người không thoải mái ở đây phải là tôi mới đúng.



Trên đời luôn có rất nhiều những điều kì diệu, ví dụ như việc, xung quanh có rất nhiều người, nhưng tôi lại vô tình va vào ánh mắt của ai đó.

Bên cạnh ai đó đương nhiên còn có cả ai đó nữa.

Tôi nghĩ bọn họ cũng nhìn thấy phó giáo sư rồi, bởi tôi nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Kiều Triết và cả ánh mắt ngập tràn sự bất mãn của Khương Giang.

Tống Tịnh Hán ghé sát vào tai tôi, nhẹ giọng hỏi, “Đang nhìn gì thế?”

Tôi chột dạ di dời tầm mắt.

Nhưng thầy đã kịp nhận ra, cười hỏi, “Nam thần và crush của nam thần em?”

Tôi xấu hổ đưa tay lên che mặt, “Em…”

Thầy đột nhiên nắm lấy tay tôi.

“Còn nói không lạnh, tay sắp đông cứng vào rồi đây này.”

“Anh, em…”

Tôi còn chưa kịp nói hết, thầy đã vòng tay qua, khẽ kéo tôi vào lòng.

“Như vậy sẽ không lạnh nữa.”

Tim tôi đập nhanh đến độ sắp phi lên sân khấu mất rồi.

Nhưng cũng may là xung quanh có rất nhiều cặp đôi cũng đang làm như thế nên cũng xem như là không bị nổi bật quá.

Tôi tựa đầu vào lồng ngực của thầy, nghe được tiếng nhịp tim mạnh mẽ, ngửi được mùi hương thơm thoang thoảng rất dễ chịu.

Thầy lại cười, “Nam thần của em và crush của cậu ấy ở bên nhau rồi?”

Tôi ngẩng đầu lên, dùng gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ và ấm ức lên nhìn thầy, “Anh, anh đừng trêu nữa, em đã không còn để ý đến bọn họ nữa rồi.”

Ai ngờ thầy lại cười rồi nói tiếp, “Thực sự không cần phải dùng sự ngưỡng mộ của người khác để chứng minh cho sự đủ đầy của mình, nhưng vào khoảnh khắc này, tôi thật sự muốn giúp em giành một chiến thắng áp đảo.”

[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Tôi nghĩ mình thật sự đã thích thầy mất rồi.

Ôm chặt thầy hơn nữa, tôi ngây ngốc hỏi, là câu hỏi trong giấc mơ tối qua, “Anh, anh có thích em không?”

Thầy trầm mặc một lúc khiến trái tim tôi lại gia tốc.

“Kì thực tôi vẫn luôn nghĩ, có nên đợi đến lúc em tốt nghiệp rồi mới nói cho em, nhưng có lẽ tôi không làm được rồi…”

“Nam thần của crush của crush em đúng là đã yêu thầm em đó.”

Tiếng pháo hoa, tiếng hò hét, tiếng nhạc ồn ào dường như đã khiến tôi mạnh bạo thêm vài phần.

Tôi kéo vạt áo của thầy, thầy liền phối hợp mà cúi người thêm một chút nữa.

Sau đó tôi cũng bắt chước mà ghé sát vào tai đối phương, khẽ nói, “Anh, em muốn chia sẻ niềm vui chiến thắng này.”

Khi thầy vẫn chưa kịp định thần chuyện gì sắp xảy ra thì tôi đã nhón chân, đặt lên cánh môi hồng hào của ai đó một nụ hôn thật nhẹ.

Thầy có chút sững sờ nhưng rất nhanh liền dùng lực ôm tôi chặt hơn nữa, kéo dài khoảnh khắc cánh môi chúng tôi chạm nhau.

42.

Lễ hội âm nhạc kết thúc, tôi và Tống Tịnh Hán đã xác định mối quan hệ.

Sau đó nữa thì tôi đã tốt nghiệp rồi.

Không biết anh tôi moi tin ở đâu mà lại biết được chuyện này, nhất định đòi Tống Tịnh Hán gọi một tiếng “anh”.

Tôi cảm thấy xấu hổ thay cho ông anh loi nhoi của mình, vậy mà Tống Tịnh Hán lại không chút do dự, thân thiết gọi một tiếng “anh” ngay giữa hội trường đông đúc.

Sau khi anh đi, tôi liền hỏi, “Sao anh phải nghe lời anh ấy làm gì?”

Tống Tịnh Hán thản nhiên đáp, “Không phải là chuyện sớm muộn sao?”

Tôi bị câu nói này làm cho đỏ mặt, không dám hỏi thêm gì nữa.

Sau khi tốt nghiệp, tôi không làm việc theo chuyên ngành của mình mà đầu quân vào một công ty âm nhạc, tiếp tục con đường ca hát.

Mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng lạc quan, nhưng có một điều vẫn khiến tôi bận tâm mãi.

Cho đến một buổi chiều nọ, tôi đánh bạo hỏi, “Có chuyện này em vẫn luôn muốn biết.”

“Chuyện gì cơ?”

“Vì sao anh lại thích em?”

“Nếu như anh không muốn nói, có thể…”

“Là một chuyện tình đơn phương khá dài, có muốn nghe không?”

“Anh yêu thầm em?”

“Không tin đúng không? Vậy thì thôi, để sau hãy nói.”

“Em tin!”

Tôi thỏ thẻ, “Em tin rồi đó, nên nói cho em biết đi, được không?”

Tống Tịnh Hán như bị tôi chọc cười, đột nhiên cúi người, ghé sát vào tai tôi thì thầm, “Muốn biết, tối nay đến nhà tôi.”

[Diendantruyen.Com] Nghe Nói Tôi Yêu Thầm Em


Tôi như bị câu nói này điểm huyệt, hồi lâu không biết phản ứng như thế nào.

Đang nghiêm túc suy nghĩ xem có nên đến nhà anh hay không thì anh lại bật cười thành tiếng.

Nhìn đôi mắt cong tít của anh tôi mới nhận ra mình đã bị bẫy rồi.

“Tống Tịnh Hán!!!”

“Em thật sự đang suy nghĩ tối nay sẽ đến nhà tôi?”

“Anh tưởng rằng em không dám sao?”

“Được.”

“Tôi đợi em.”

“Anh đợi đó, em nhất định sẽ tới!”
 
Chương 10: Ngoại truyện


1.

Có một lần lên Bili tôi vô tình lướt qua một video âm nhạc, là một bản tình ca nhẹ nhàng, không biết tại sao nhưng tôi luôn cảm thấy giọng hát này cực kì quen thuộc, như đã nghe ở đâu đó rồi.

Không biết có phải bởi vì là một người học toán hay không mà tôi luôn tin rằng bất kì câu hỏi nào đều có lời giải đáp, vì vậy tôi quyết tâm đi tìm kiếm người có giọng hát này.

Cuối cùng tôi tìm thấy ở dòng thời gian trên trang cá nhân của Cố Kinh Giao một video khá lâu rồi.

Video với tiêu đề “Chung kết tiếng hát sinh viên”, người tham gia gồm có …, …, …, Cố Chiêu Chiêu.

2.

Tôi có một trí nhớ khá tốt, nên vừa nhìn thấy cái tên này, rất nhiều kí ức đều ùa về.

Có lẽ là hồi năm 3, Kinh Giao đưa mấy người bạn, trong đó có cả tôi đến nhà anh ấy chơi.

Tôi không phải là một người quảng giao nhưng Kinh Giao thường ngày rất nhiệt tình và tốt bụng, nên anh ấy là một trong số những người bạn hiếm hoi có thể gọi tôi ra ngoài.

Ngày hôm đó, Kinh Giao vừa mới mở cửa ra thì một âm thanh dễ nghe liền vang lên, “Anh ơi….”

Mấy đứa chúng tôi đều sững sờ.

Chỉ có Kinh Giao là khoát tay, “Em gái tao, trẻ con ấy mà, kệ nó đi.”

Chiêu Chiêu bĩu môi nhìn Kinh Giao, “Anh, anh lại chơi game phải không?”

Kinh Giao bảo em ấy đi làm bài tập nhưng em ấy lại đứng im một chỗ nhất định không chịu đi, một lúc sau thì ôm lấy cánh tay anh rồi òa lên khóc, “Anh, em không xong rồi, em không làm nổi nữa…”

Mấy đứa chúng tôi lại sững sờ thêm lần nữa, đến độ không dám thở mạnh.

“Anh… anh làm giúp em với…”

“Không được”, Kinh Giao từ chối thẳng thừng, “Tự giác đi.”

Tôi tưởng rằng em ấy sẽ bù lu bù loa thêm một trận nữa ai dè em ấy trở mặt cũng nhanh thật, “Anh nhất định sẽ ế cả đời!”

Sau đó quay về phía chúng tôi, như phát hiện ra một thùng kho báu vậy, lon ton chạy đến, túm ngay vạt áo của đứa đứng gần nhất, không ai khác chính là tôi.

“Anh này, anh có thể giúp em không?”

Kinh Giao nhìn sang, như thể đã dự liệu trước kết quả này, không ngừng thở dài.

Tôi không biết phải từ chối như thế nào cả.

Nói cách khác là, tôi sợ sau khi mình từ chối, em ấy sẽ giống như lúc nãy, lại òa lên khóc.

Cộng thêm việc tôi cũng không có hứng thú chơi game nên … đã nhận lời.

Vốn tưởng rằng mình sắp phải luyện cơ tay một lúc, ai ngờ Chiêu Chiêu nhất định không cho người khác cầm bút.

Theo như lời em ấy thì, bút tích của em ấy, không ai có thể mô phỏng được/

Tôi tò mò mở thử một cuốn vở ra xem thử, ừm, chỉ có thể nói là, x.ấu một cách vô cùng đặc sắc.

Tôi muốn em ấy hiểu được bản chất của vấn đề chứ không phải chỉ nguyên đáp án, nên đã giải thích một cách tỉ mỉ, kết quả hai tiếng sau tình hình có vẻ lại đi vào bế tắc.

Em ấy cúi đầu, không nói gì.

Tôi vẫn chưa kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra thì.

1 giọt, 2 giọt,...

Em ấy lại khóc rồi.

Không giống như lúc nãy, lần này em ấy khóc rất nhỏ, chóp mũi cũng đỏ ửng lên rồi mà chỉ dám thút thít một mình thôi.

Tôi có chút bối rối, lại có một chút đau lòng.

Tôi rút giấy ăn ra đưa cho em nhưng em không nhận.

Thế là sau một hồi do dự, tôi liền đưa tay ra lau những giọt nước mắt đang trực lăn dài trên mắt em.

“Không sao cả, nhất định sẽ làm được.”

Em ấy gật đầu, vẫn không nói gì.

Cho đến khi chúng tôi rời khỏi, em ấy vẫn đang cặm cụi làm bài.

3.

Kì thực trước khi tốt nghiệp tôi cũng gặp Chiêu Chiêu vài lần.

Có lần thì cùng với bố mẹ đưa Kinh Giao về, có lần thì chỉ đơn thuần là đến chơi với anh ấy mà thôi.

Những lần như thế, em ấy cũng sẽ lễ phép chào tôi một tiếng “Anh”, nhưng rất nhanh lại chạy đi đâu mất.

Đúng là một đứa trẻ không có lương tâm, hai tiếng đồng hồ giảng bài vậy mà bây giờ lại quên rồi.

Nhưng tôi cũng không nghĩ được nhiều hơn bởi học tập căng thẳng quá, mãi cho đến lúc trước lễ tốt nghiệp, tôi lại mới gặp em thêm lần nữa.

Lần này, em dường như lại nhớ ra tôi, thân thiết kể cho tôi nghe chuyện em hồi nhỏ g.ây g.ổ với người ta ra sao, bị thầy giáo tr.ừng ph.ạt như thế nào.

Sau này tôi mới biết thì ra lúc đó em c.á c.ược thua với Kinh Giao nên mới phải kể cho tôi những chuyện xấu hổ đó.

Hôm ấy tôi vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe.

Cho đến khi em kể xong thì mới hỏi, “Bài tập lần đó em làm xong rồi chứ?”

Em ấy hơi khựng lại, lắc lắc đầu.

“Vậy có bị ph.ạt không?”

“Hơn nửa lớp em đều không làm xong nên thầy bảo cho qua.”



Em ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời như có muôn vàn vì sao, “Anh, anh mà làm thầy giáo của em thì tốt.”

“Tại sao?”

“Anh vừa thông minh vừa dịu dàng, anh giảng gì em cũng thấy dễ hiểu.”

Tôi cười trong vô thức, “Nhưng có lẽ anh không thể làm thầy giáo em được rồi.”

Em có chút hụt hẫng, nhưng một lúc sau như nghĩ ra điều gì, lại hào hứng trở lại, “Anh, nếu như anh trở thành thầy giáo của em, em sẽ hát cho anh nghe, có được không?”

Sợ tôi không đồng ý, còn vội vàng bổ sung thêm, “Em hát hay lắm đó.”

Chắc không có ai có thể từ chối lời thỉnh cầu của cô bé đâu nhỉ?

Chẳng hiểu sao đây lại là phản ứng đầu tiên của tôi khi nghe xong lời đề nghị này.

Vậy là bằng một cách kì diệu nào đó tôi đã gật đầu.

“Được, anh cũng hy vọng có một ngày được nghe em hát.”

4.

Mãi đến sau này, trong trí nhớ của tôi, Chiêu Chiêu vẫn là một cô bé đáng yêu như thế.

Tôi tưởng rằng mọi chuyện sẽ chỉ dừng lại ở đó thôi, cho tới một ngày…

Có một sinh viên gửi cho tôi một đoạn video.

Một người nào đó dùng filter hình quả chanh để che đi phần đa gương mặt, kể về câu chuyện tình tay 4 cẩu huyết của mình.

Thường thì những video như thế này căn bản sẽ không thể gây ấn tượng với tôi.

Thế nhưng đôi mắt và đôi môi kia cho tôi biết rằng, người ấy chính là em.

Là Chiêu Chiêu.

Điều kì diệu là, tôi lại xuất hiện trong video đó với trò là… người yêu thầm em.

Đã rất lâu rồi tôi mới cười lớn như vậy.

5.

Cuộc sống của tôi đã tự bao giờ không xảy ra những chuyện đặc sắc như thế, thậm chí sau khi biết chuyện này đã bị truyền ra ngoài, tôi lại tò mò liệu em ấy có đến tìm mình hay không nhỉ?

Kết quả em ấy đến thật rồi.

Khi em gọi tôi là “bạn”, còn hỏi tôi rằng tiết sau có phải là tiết của “tôi” hay không thì tôi đã biết em đã quên tôi rồi.

Tôi thầm trách, nhiều năm như thế, em vẫn là một cô bé không có lương tâm…

Nói quên là quên được.

Nên tôi cũng giả bộ không nhận ra em.

Sau đó nhìn thấy khoảnh khắc em ấy hoảng hốt vì biết tôi là Tống Tịnh Hán, và bộ dạng lúng túng lúc xin wechat của tôi.

Tôi càng lúc càng muốn biết câu chuyện có thể phát triển đến mức độ nào.

6.

Tôi hẹn Kinh Giao dùng bữa, nói là để gặp gỡ người anh em thân thiết, nhưng mục đích chính là muốn tìm hiểu một chút về chuyện của em.

Nhưng không ngờ em cũng xuất hiện.

Nhờ có sự nhắc nhở của Kinh Giao, em cuối cùng cũng nhớ ra tôi.

Và thế là, câu chuyện hình như lại càng thêm vài phần kịch tính.

7.

Trước ngày lễ kỉ niệm, tôi đã nhìn thấy tên em trong danh sách của dàn hợp xướng rồi.

Tôi đột nhiên nhớ đến chuyện em đã từng nói “sẽ hát cho tôi nghe” và chuyện tôi đã từng nói một ngày nào đó sẽ nghe em hát.

Vậy mà tôi vắt óc suy nghĩ, phải làm sao để thể hiện được sự nghiêm túc và chân thành của mình đây?

Thế là tôi mặc một bộ âu phục tới dự…

Thật là kì lạ, dàn hợp xướng nhiều người như thế nhưng tôi vừa mới nhìn thoáng qua đã nhận ra em, hơn nữa trong mắt chỉ có em.

Khi bài hát kết thúc, tôi đột nhiên nghĩ, phải chăng tôi đã…

8.

Khi em xảy ra chuyện, tôi và Kinh Giao đã nói chuyện với nhau.

Có lẽ thời gian đó, thấy tôi hay hỏi chuyện của em nên Kinh Giao đã phát hiện ra điều bất thường, “Mày có cảm tình với con bé Chiêu Chiêu đúng không?”

“Có lẽ là như vậy…”

Tôi còn tưởng Kinh Giao sẽ nổi giận hay cáu cẳn gì đó nhưng anh ấy đột nhiên lại phấn khởi thấy rõ, “Người anh em, tốt nhất là như vậy đi, mày nhanh nhanh cứu lấy nó ra khỏi cái thằng Kiều Triết dở hơi giúp tao với.”

“...”

9.

Không ai ngờ được rằng, ngày sinh nhật của em, em lại g,ãy chân.

Lúc Kinh Giao nói với tôi, tôi đã bỏ mọi việc trong tay xuống mà chạy tới.

Nhưng em ấy lại tưởng rằng tôi là Kinh Giao, còn làm nũng với tôi nữa.



Nói thật lòng, tôi là một người khá thực tế.

Vì vậy quà sinh nhật cuối cùng lại trở thành thuốc bổ, còn có dâu tây Đại Phúc kia nữa.

Tôi hoang mang nghĩ, đây liệu có phải là biểu hiện của việc tôi yêu thầm em…

10.

Đột nhiên phải đi công tác, chuyện này làm đảo lộn hết mọi kế hoạch của tôi.

Suốt hai tuần liền, tôi không được gặp em, chỉ có thể trò chuyện với em trên wechat.

Nhưng tôi lúng túng không biết phải nói gì nên có lẽ đã làm em không vui.

Đó có lẽ là lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình là một kẻ thất bại.

Cho đến khi em muốn tôi cùng đến lễ hội âm nhạc, tôi mới lấy lại được chút tinh thần.

Nhưng việc công tác thì không thể đừng được nên tôi không thể hứa suông với em.

Sau khi trao đổi với lãnh đạo và các đồng nghiệp, cuối cùng tôi cũng có thể trở về trước buổi lễ hội.

Tôi rất muốn nói rằng tôi nhớ em rất nhiều, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể nói một câu “sắp được gặp em rồi.”

Tôi vô cùng biết ơn vì mình đã quyết định trở về.

Bởi vì ngày hôm đó tôi đã có dịp bày tỏ với em.

Còn em, cũng tặng cho tôi một nụ hôn thay lời chấp nhận.

12.

Thật may mắn vì có thể gặp được Chiêu Chiêu của năm 21 tuổi.

Cũng thật may mắn vì tôi đã đủ dũng cảm và kiên định để bước về phía em, để nói với em rằng, “Tôi yêu em rất nhiều.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom