Cập nhật mới

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1638


CHƯƠNG 1638

“Nhã Tịnh, trong bụng của Cung Tư Mỹ quả thực là con của tôi! “

Lưu Thiên Hàn tách từng ngón tay của Nhan Nhã Tịnh trên người anh ra: “Sao, chẳng lẽ tôi còn phải nói chỉ tiết tôi và cô ấy làm thế nào thì em mới tin sao, tôi đối với em không phải cũng toàn tâm toàn ý như vậy sao? “

“Nhan Nhã Tịnh, tối hôm đó tôi đã uống say nhưng không phải là say đến mức không có ý thức gì, cô ấy đến tìm tôi, tôi không có từ chối vậy nên cô ấy mang thai con của tôi. “

Lưu Thiên Hàn cười mỉa mai: “Vậy nên Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn tôi cũng không phải không có cô thì không được! “

Tất cả ánh sáng trên khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh đều trong khoảnh khắc lập tức bị đập tan, cô chỉ lắc đầu như cái máy, nhưng đến cuối cũng cô cũng không biết cô cứ lắc đầu như vậy là vì cái gì.

Là tự lừa mình dối người không nguyện tin răng Cung Tư Mỹ đã mang thai còn của anh? Hay là không tin anh chạm vào Cung Tư Mỹ?

Cô tự lừa bản thân như vậy thật sự không có ý nghĩa gì!

“Anh hai, anh đừng đến với Cung Tư Mỹ có được không? ” Giây phút này, trái tim Nhan Nhã Tịnh rơi vào tận trong đáy vực sâu thẳm, thực ra cô cũng là trong mắt chứ không được hạt cát, cô càng không chịu được sự phản bội từ người đàn ông cô yêu.

Giống như là năm đó cô phát hiện chuyện mà Tô Thái An và Nhan Vũ Trúc đã làm, cô kiêu ngạo không chút do dự mà chia tay với anh ta.

Nhưng bây giờ cho dù là cô biết Cung Tư Mỹ đã mang thai con của anh nhưng cô vân không nỡ buông tay anh ra.

Thậm chí cô còn hèn mọn mà nghĩ, nếu như anh không yêu Cung Tư Mỹ, nếu như trong lòng anh vẫn còn có cô thì đứa trẻ đó, còn có cái đêm mà anh phản bội cô, cô có thể giả vờ như không biết gì cả.

‘Anh hai, cho dù trước đây anh và Cung Tư Mỹ có xảy ra chuyện gì thì cũng đều đã qua rồi. Chuyện của trước đây chúng ta đều không nhắc lại nữa, chúng ta bắt đầu lại với nhau có được không? “

“Nhan Nhã Tịnh, dường như đến tận bây giờ em vấn chưa ý thức được tại sao tôi lại chia tay với em. “

Mắt mày Lưu Thiên Hàn đều nhuốm cái lạnh thấu xương và hận ý đè nén: “Tôi chia †ay với em không phải vì ở giữa chúng ta có một Cung Tư Mỹ và đứa con trong bụng cô ấy, là tôi không cần em nữa! Nhan Nhã Tịnh, tôi không cần em nữal “Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

“Anh hai, anh đừng không cần em có được không, em biết anh vẫn còn cảm giác với em. Chỉ cần anh còn một chút thích em thì em sẽ không buông tay đâu! “

“Nhan Nhã Tịnh, em đừng tự mình đa tình, tôi đã sớm không còn bất cứ cảm giác gì với em nữa…”

Lưu Thiên Hàn còn chưa nói hết lời thì Nhan Nhã Tịnh đã dùng đôi môi của cô chặt đứt lời của anh.

Cô biết anh có bệnh sạch sẽ, anh ghét nhất là có người chủ động đụng đến người anh, cô hôn anh như vậy, anh nhất định sẽ rất tức giận, nhưng cô vấn có chấp ra sức hôn lấy đôi môi của anh.

Dường như chỉ có ra sức hôn lấy anh như thế này mới có thể chứng minh trong lòng anh thực ra vẫn còn có chút để tâm đến co.

Hương vị ngọt ngào quen thuộc áp đến, gần như là từng chút từng chút chui vào trong tim anh, khiến cho khoảng trống rộng lớn trong tim anh một lần nữa được lấp đầy.

Đôi môi của cô vẫn mềm mại như cũ, chỉ có điều có thể là do quá mức lo được lo mất nên còn mang chút lành lạnh, trên người cô có mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, da thịt gân kề khiến anh động tình đến khó làm chủ bản thân.

Nhịn xuống muốn xúc động nắm lấy sau gáy cô, phản khách thành chủ.

Lý trí đang không ngừng nhắc nhở anh, người phụ nữa chính là muốn câu dẫn anh, hiện tại anh nên quả quyết đẩy cô ra, nhưng một người ngọt ngào yêu kiều như vậy đang nép vào trong lòng anh, anh căn bản là không nỡ đẩy cô ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1639


Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

Mật khẩu:
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1640


CHƯƠNG 1640

Cô mong chờ anh khôi phục lại trí nhớ, cô cố găng dân dắt chồng của mình về nhà, nhưng hết lần này đến lần khác phải chịu sự đau đớn dày xéo tâm can này, cô thật sự rất sợ cả người cô chỉ còn lại sức lực rời xa anh.

Cô nhẹ nhàng mà bất lực vuốt ve bụng dưới của mình, đã từng có lúc, anh ôm cô vào trong lòng, lưu luyến thấu xương mà nói, Nhã Tịnh, sinh cho anh một đứa con.

Đáng tiếc, hiện tại anh chỉ muốn đứa bé trong bụng Cung Tư Mỹ.

Anh cho Cung Tư Mỹ sự ôn nhu vô tận, lại đưa cho cô một con dao, đâm vào lòng cô máu chảy đầm đìa, thở một hơi cũng đau đớn vô cùng.

Lưu Thiên Hàn cứ nghĩ, anh bảo Nhan Nhã Tịnh cút đi thì trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng tiều tụy của Nhan Nhã Tịnh thì anh lại phát hiện trái tim anh lại càng đau đớn hơn.

Trong tiềm thức anh muốn kéo cô vào trong lòng, hôn mạnh lên đôi môi cô nói, Nhã Tịnh, đừng rời xa anh.

Nhưng sau cùng, tất cả những tình cảm kìm lòng không đậu đều hóa thành sự lạnh lùng.

Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ là muốn đi hiệu thuốc mua mấy cái que thử thai về thử một chút, không ngờ rằng cô vừa mới lái xe đến hiệu thuốc bên ngoài Tâm Viên thì nhận được điện thoại của Cung Tư Mỹ.

Nhan Nhã Tịnh hiện tại không muốn nhận điện thoại của Cung Tư Mỹ một chút nào, cô theo bản năng muốn cúp máy.

Nhưng ai ngờ ngón tay lại không linh hoạt lăm, không bấm từ chối nhận điện thoại mà ngược lại không cẩn thận bấm thành nhận điện thoại.

Gần như là ngay lập tức, đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói mang sự khoe khoang rõ ràng của Cung Tư Mỹ: “Nhan Nhã Tịnh, biết được chuyện †ôi mang thai có phải co kinh ngạc lắm không? Anh Gia Thành cũng rất ngạc nhiên đó, có điều anh ấy rất mogn đợi đứa con này, anh ấy nói anh ấy sẽ cố gắng cho đứa con này mọi thứ tốt nhất! “

Nếu như là mọi khi Cung Tư Mỹ khoe khoang đắc ý như vậy thì Nhan Nhã Tịnh nhất định sẽ phản kích lại ngay, khiến cho cô ta muốn khóc cũng khóc không ra nước mặt.

Nhưng tối hôm nay cô thật sự là mệt mỏi vô cùng, nhất là những lời mà Lưu Thiên Hàn vừa mới nói với cô, nếu như cô mang thai thì anh sẽ tự tay giết chết đứa trẻ đó, điều này càng khiến lục phủ ngũ tạng của cô đau âm ỉ.

Cô không muốn nói chuyện liền lười mở miệng.

Nhan Nhã Tịnh không để ý đến cô ta, Cung Tư Mỹ cũng không có tức giận, cô ta cười nhạt trong điện thoại: “Nhan Nhã Tịnh, hai chúng ta quả thực rấy có duyên đó, không ngờ rằng tôi vừa mới biết chuyện mình mang thai thì cô cũng mang thai rồi. “

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh giật mình một cái, Cung Tư Mỹ sao lại biết chuyện cô mang thai được?!

Dường như là đoán ra được nghi hoặc trong lòng Nhan Nhã Tịnh, Cung Tư Mỹ càng cười đắc ý hơn: “Nhan Nhã Tịnh, có phải cô rất tò mò sao tôi lại biết chuyện cô có thai đúng không? Là anh Gia Thành nói cho tôi biết đó. “

“Anh ấy nói tối hôm nay cô rất kỳ lạ, nói rất nhiều câu không đâu vào đâu, anh ấy cảm thấy có khả năng là cô có thai rồi. “

“Khi vừa biết tin cô cũng mang thai tôi thật sự rất khó chịu đó. Nhưng sau khi nghe anh Gia Thành nói thì trong lòng tôi đột nhiên không còn khó chịu như vậy nữa.

Nhan Nhã Tịnh, cô có muốn biết anh ấy nói gì với tôi không? “

Nhan Nhã Tịnh biết, những gì Cung Tư Mỹ sắp nói chắc chăn không phải lời tốt đẹp gì, nhưng cô lại giống như là trúng tà vậy, cô không làm sao mà có thể cầm điện thoại rời xa tai mình được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1641


CHƯƠNG 1641

Cô nghe thấy Cung Tư Mỹ dùng giọng nói dịu dàng đến gần như là quỷ dị nói: “Anh Gia Thành nói, đợi anh ấy xác nhận lại, nếu như cô thật sự mang thai rồi thì anh ấy sẽ tự tay phá cái thai trong bụng cô đi! “

Bang!

Điện thoại của Nhan Nhã Tịnh rơi mạnh xuống bên cạnh chân cô, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng phát ra từ loa điện thoại một cách rõ ràng: “Là anh Gia Thành không muốn đứa con trong bụng cô, anh ấy chỉ muốn đứa bé trong bụng tôi thôi!

Nhan Nhã Tịnh, tôi đã từng cảm thấy cô thăng tôi rồi, nhưng không ngờ rằng người chiến thắng cuối cùng vẫn là Cung Tư Mỹ tôi!”

Nhan Nhã Tịnh, thứ ở trong bụng em, tôi chê bẩn! Nếu như em thật sự mang thai con của tôi thì tôi nhất định sẽ tự tay giết chết nó!

Lời của Cung Tư Mỹ và những lời Lưu Thiên Hàn vừa mới nói đan xen vào nhau Vang vọng trong tâm trí cô như một câu ma chú vậy, cô cố găng hết sức muốn vứt giọng nói đó ra khỏi đầu mình nhưng cho dù cô có cố gắng ra sao thì cũng không cách nào thoát ra được.

Anh không muốn đứa con của hai người!

Ngược lại lại coi đứa bé trong bụng Cung Tư Mỹ như báu vật.

Nhưng dù trong lòng chật vật đến gần như khiến cô ngạt thở cô cũng không muốn để Cung Tư Mỹ quá càn rỡ.

Cô cúi người xuống, dùng đầu ngón tay đang run rẩy của mình nhặt điện thoại lên, giọng nói bình tính như nước.

“Cung Tư Mỹ, đừng đắc ý sớm như vậy!

Muốn khoe khoang thì sinh đứa bé ra trước rồi hãy nói! “

Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh trực tiếp ngắt điện thoại.

Cung Tư Mỹ nghe tiếng truyền đến từ đầu bên kia, khuôn mặt hận đến vặn vẹo.

Sinh đứa bé ra trước rồi hãy nói…

Nhan Nhã Tịnh thật biết chọc vào chỗ đau của cô! Cô cũng muốn sinh đứa bé này ra, nhưng Lưu Thiên Hàn…

Không! Cô bắt buộc phải sinh đứa bé này ra! Thịnh Vân Hiên đã không còn ủng hộ cô nữa rồi, chỉ có dựa vào đứa bé này thì đời này của cô mới có cơ hội bước vào cửa lớn nhà họ Lưul Mà trước khi sinh ra đứa con của mình, cô phải giết chết đứa con trong bụng Nhan Nhã Tịnh trước!

Sau khi Nhan Nhã Tịnh rời đi, tâm mắt của anh vẫn dừng ở nơi cô biến mất, rất lâu sau cũng không cách nào hoàn hồn.

Trong tâm trí anh lặp đi lặp lại câu nói của Cô vừa nấy.

Anh hai, nếu như em cũng mai thang rồi thì sao?

Rõ ràng biết đây là chuyện không thể nào, hồi tưởng lại hết lần này đến lần khác, trong lòng anh không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác ngọt ngào.

Chuông điện thoại đột nhiên reo lên, là Cao Bắc Vinh cẩu độc thân ngàn năm gọi đến.

Giọng nói của Coa Bắc Vinh ngọt như vừa ngâm trong hũ đường mật vậy: “Cậu hai Lưu, nói cho cậu biết một tin tối! “Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

“Nói! “Lưu Thiên Hàn thật sự không có tâm tình nghe Cao Bắc Vinh úp mở, anh lạnh lùng mở miệng.

Cao Bắc Vinh bĩu môi: “Chả thú vị tẹo nào!

Được thôi, tôi nói nè, cậu hai Lưu, tôi yêu đương rồi! “

Lưu Thiên Hàn khẽ giật mình, anh thật sự không nghĩ đến việc Cao Bắc Vinh cái loại độc thân từ trong bụng mẹ kiếp này còn có thể yêu đương được, cười nhạo anh ta độc thân lâu như vậy, hiện tại biến thành cẩu độc thân lại là Lưu Gia Thành anh đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1642


Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

Mật khẩu:
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1643


CHƯƠNG 1643

Lúc này Lưu Thiên Hàn đã không còn quản được việc ghét bỏ cô bé lại gọi anh là baba nữa, lúc này trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ đó là băm rằm cái tên ức hiếp Tiểu Mỹ thành trăm mảnh.

Anh vừa muốn thoát ra khỏi app trò chuyện thì đột nhiên chú ý đến, hai tin nhắn này không phải vừa mới gửi đến.

Không biết là do tín hiệu điện thoại không tốt hay làm sao mà anh nhận được tin nhắn này muộn hơn, hai dòng tin nhắn này được gửi đến bốn mươi phút trước.

Sắc mặt Lưu Thiên Hàn trở nên càng khó coi hơn, bốn mươi phút…

Anh không dám trì hoãn một chút nào, anh nhanh chóng gọi điện cho Nhạc Dũng để anh ta điều động toàn bộ nhân lực tìm kiến tung tích của Nhan An Mỹ khắp thành phố.

Nhan An Bảo cũng nhận được tin nhắn cầu cứu của Nhan An Mỹ, cậu có gắn thiết bị định vị trên người Nhan An Mỹ, cậu và Lưu Thiên Hàn hội hợp với nhau xong liền nhanh chóng chạy đến vị trí mà thiết bị định vị hiển thị.

Chiếc điện thoại hồng phấn của Nhan An Mỹ và đồng hồ định vị đều yên tĩnh nằm ở bên đường, còn cô bé thì sớm đã khong còn tung tích.

Màn đêm càng ngày càng đày đặc, ánh Ì đén nê-ông nhấp nhánh lại không cách nào xua tan đi bóng tối bào trùm nơi đây…

Nhan An Mỹ có một bí mật.

Gần đây cô bé hầu như tối hôm nào cũng sẽ âm thầm đi ra khỏi Tầm Viên, đi đến khu dân cư nghèo nàn nhất Hải Thành thăm một cậu bé tên là Phó Xuyên.

Nhan An Mỹ mặc dù chỉ có 5 tuổi nhưng cô bé lại hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều.

Cô bé biết cậu bé tên Phó Xuyên kia không giống mình.

Cô không lo ăn không lo mặc, hạnh phúc vui vẻ, nhưng cậu lại phải sầu não vì bữa cơm tiếp theo, cậu không hạnh phúc, sống rất khổ cực.

Sau khi bố của Phó Xuyên mất, Lưu thị cho bọn họ rất nhiều bồi thường, đủ để cậu và mẹ cả đời không cần lo cơm áo gạo tiền.

Đáng buồn thay Phó Xuyên có một người cậu là một con nghiện cờ bạc.

Đánh bạc, chính là một cái động không đáy, cậu của cậu bé nợ bọn cho vay nặng lãi rất nhiều tiền, hơn nữa, lãi mẹ đẻ lãi con, càng ngày càng nợ nhiều.

Không chỉ như vậy, ông ta rõ ràng nợ nhiều tiền như vậy nhưng vẫn không chịu thay đổi, tiếp tục đánh cược hết lần này đến lần khác, ông ta muốn lấy lại số tiền đã bị thua mất nhưng lại thua càng nhiều tiền hơn.

Ông ra biết chị gái mình nhận được bồi thường của Lưu thị nên đã lấy trộm thẻ ngân hàng của bà, ông ta đại khái có thể đoán ra được mật khẩu thẻ ngân hàng, sau mấy lần thử thì thật sự đã thử ra được mật khẩu đúng, tất cả tiền trong thẻ ngân hàng đều bị ông ta chuyển đi mất.

Mẹ của Phó Xuyên tất nhiên đã phát hiện chuyện này, một số tiền lớn như vậy liền bị trộm đi mất như vậy, bà ấy tức đến bệnh tim phát tác.

Nhưng cậu của Phó Xuyên dù sao cũng là em trai ruột của mình, bà ấy cũng không thể tự tay đưa em trai mình vào tù được, bà chỉ có thể lết thân thể yếu ớt của mình đi làm việc, sống tắn tiện qua ngày.

Trừ đi số tiền học của Phó Xuyên thì số lương còn lại của bà cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, thậm trí còn khồn đủ để mua thuốc cho chính mình.

Vậy nên bà và Phó Xuyên sống rất khổ cực, cho dù là ăn mặc tệ nhất rồi cũng vấn không đủ sống.

Nhan An Mỹ rất đau lòng cho đôi mẹ con đáng thương này, cô bé muốn giúp bọn họ.

Cô bé đưa cho Phó Xuyên tất cả số tiền tiêu vặt của mình, nhưng thiếu niên nhỏ tuy nghèo lại rất kiên cường, sống chết không chịu nhận tiền cô bé đưa cho.

Thậm chí cô bé nói chuyện với cậu thì cậu cũng lạnh nhạt không thèm để ý.

Nếu như là người khác, suốt cả ngày mặt nóng dán mông lạnh thì sớm đã bị chọc cho tức đến xù lông rồi, nhưng Nhan An Mỹ lại không như vậy, cô bé lại càng thích cậu thiếu niên có cốt khí này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1644


CHƯƠNG 1644

Cô bé công khai cho tiền thì cậu sẽ không lấy, vậy thì cô liền âm thầm giúp cậu.

Cô bé biết mẹ của Phó Xuyên thường đều mua thuốc ở một hiệu thuốc nhỏ ở bên ngoài khu bọn họ ở, cô bé đưa một phần tiền tiêu vặt của mình cho ông chủ hiệu thuốc đó để bọn họ bán thuốc giá thấp cho mẹ của Phó Xuyên.

Vốn dĩ là một bình thuốc mấy trăm nghìn giờ chỉ còn mấy chục nghìn, mẹ của Phó Xuyên tất nhiên sẽ nghi ngờ, nhưng hiệu thuốc nói là đang có hoạt động giảm giá, được lợi nên bà ấy cũng không nghĩ nhiều.

Dù sao thì hiệu thuốc cũng không ngốc, sẽ không để mình bị chịu thiệt, có thể với giá rẻ mà mua được thuốc thì bà không cần phải chiếm được lợi còn kiếm chuyện.

Có lúc Nhan An Mỹ cũng sẽ âm thầm mang chút thịt cá đến cho nhà Phó Xuyên, cậu bé đang ở tuổi lớn, cả ngày chỉ ăn mấy thứ đồ sắp hỏng không tốt cho cơ thể.

Phó Xuyên nhìn thấy ngoài cửa để mấy đồ ăn ngon thịt các các loại, có lúc cũng sẽ suy tư, cậu bé nhìn quanh một vòng xong trong mắt liền trở nên rất phức tạp, cuối cùng cậu bé vấn là đem túi đồ mang vào nhà.

Nhan An Mỹ trốn ở một góc nhìn thấy Phó Xuyên nhận đồ mà mình tặng thì trong lòng vui đến nỗi muốn nổi bong bóng luôn rồi.

Bọn họ cuối cùng cũng có thể ăn uống tốt hơn rồi!

Khu dân cư hai mẹ con Phó Xuyên ở rất cũ kỹ, an ninh cũng không tốt, Nhan An Mỹ Sợ gặp phải chuyện nguy hiêm nên cô bé cũng không ở lại đây quá lâu.

Tối nay cũng giống như mọi khi, sau khi đem đến cho Phó Xuyên một túi đồ ăn lớn xong cô bé liền định nhanh chóng rời đi ngồi xe buýt về nhà.

Không ngờ rằng mới đến cửa khu dân cư cô bé liền nhìn thấy Phó Xuyên đeo cặp sách về nhà, cô bé không muốn để cậu nhìn thấy mình liền nhanh chóng trốn ở một bên.

Hôm nay Phó Xuyên về nhà muộn hơn mọi khi rất nhiều, không biết là đi đánh nhau hay là ngã ở đâu mà trên cánh tay cậu bé có một vết thương rợn người.

Có lẽ cậu bé sợ bị mẹ phát hiện, vừa đi vừa cố gắng kéo tay áo của mình.

Chỉ là mùa hè đều mặc áo cộc tay, cho dù cậu kéo thế nào thì cũng không che được vết thương.

Thiếu niên nhỏ mày nhíu đến lợi hại, cậu bé liền nảy ra một ý, đem cặp sách trên lưng mình đeo chéo sang một bên, khong ngờ rằng vậy mà lại vừa hay che được vết thương đó đi.

Làm xong mọi chuyện, đầu lông mày nhăn chặt của thiếu niên dần dần giãn ra, giống như băng tuyết tan chảy vậy, tỏa sáng trong bầu trời đêm tăm tối, đẹp một cách khó tả.

Nhan An Mỹ lặng lẽ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên, cô bé vấn luôn cảm thấy trên thế giới này sẽ không bao giờ có người cùng tuổi nào đẹp hơn anh trai nhà mình, không ngờ rằng Phó Xuyên vậy mà không xấu hơn anh trai.

Cô bé biết Phó Xuyên nhất định là không muốn nhìn thấy mình, nhưng cô bé vẫn không nhịn được muốn đi hỏi xem vết thương trên tay cậu có phải rất đau hay không.

Cô bé còn chưa bước ra khỏi chỗ mình đang trốn thì liền nhìn thấy cậu của Phó Xuyên dẫn theo mấy người đàn ông xống đến từ bên kia đường.Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

“Đúng! Chính là nó! Nó là cháu ngoại của tôi! Mấy người cho tôi 100 triệu tôi liền bán nó cho mấy người! “

Nhan An Mỹ kinh ngạc trợn tròn mắt, 100 triệu, cậu của Phó Xuyên liền muốn bán cậu đi sao?I Đó là một con người đang sống sờ sờ đói!

Hơn nữa đó là người thân của ông ta, sao ông ta có thể vì một chút tiền đó mà bán cậu đi chứ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1645


Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

Mật khẩu:
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1646


CHƯƠNG 1646

Ông ta quay mặt qua, có chút đắc ý mà nói với mấy tên buôn người kia: ‘Anh Triệu, đây là cháu gái ngoại của tôi, thêm 100 triệu nữa, các anh đưa nó đi cũng luôn! “

“Được! “

Mấy tên buôn người kia ngược lại rất hào sảng, lập tức liền tiền mặt cho Hà Quân, cầm một cục tiền nặng trịch, Hà Quân gần như muốn cười thành một đóa hoa, ông ta không có ý tốt gì mà cười với Nhan An Mỹ rồi liền ngâm nga hát đi về hướng bọn cho vay nặng lãi.

“Thả tôi ra! Mấy người thả tôi ra! “

Nhan An Mỹ cắn mạnh vào cánh tay tên đàn ông đang tóm lấy cô bé, tên đó ăn đau liền tát một phát thật mạnh lên mặt cô bé.

“Con ranh con, mày dám cắn tao! Xem tao có đánh chết mày không! “

Nhan An Mỹ dí vào điện thoại: ‘Baba, cứu conl “

“Chát! “

Lại là một cái tát hung hăng giáng lên mặt cô bé: ‘Kêu kêu kêu! Mày còn dám kêu lung tung nữa, hôm này tao liền cắt cụt lưỡi của mày! “

Nhan An Mỹ rất thức thời, mặc dù cô bé rất muốn chạy nhưng hiện giờ trong lòng co bé cũng hiểu rõ, trong nhất thời cô chắc chắn không thể nào chạy được, vậy nên cô bé liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Tiếp sau đây sẽ xảy ra chuyện gì cô không đoán ra được, nhưng cô bé không muốn tự nhiên lại ăn tát nữa, bị tát như vậy thật sự rất đau rất đau.

Trên người cô bé có thiết bị định vị, anh trai và baba nhất định sẽ rất nhanh thôi liền tìm thấy cô rồi đến đây cứu cô bét!

Không chỉ như vậy, bọn họ còn sẽ cứu Phó Xuyên, hung hăng dạy dỗ Hà Quân một trận nhớ đời, người xấu thì nên nhận được sự trừng phạt!

Nhan An Mỹ tính sai rồi, kinh nghiệm chống trinh sát của mấy tên buôn người này vẫn rất tốt, bọn chúng phát hiện thiết bị theo dõi trên người cô bé, còn vứt điện thoại của cô bé đi.

Nhìn chiếc điện thoại hồng phấn của mình nằm lẻ loi bên đường, Nhan An Mỹ muốn khóc.

Nhưng hiện tại cô bé vẫn chưa thể khóc được.

Khóc chính là chứng minh cho việc cô bé đã cam chịu rồi, cô bé sợ những tên buôn người này nhưng cô sẽ không cam chịu, cô bé muốn cũng Phó Xuyên lành lặn về nhà!

Mọi khi Nhan An Mỹ đến đây thực ra Phó Xuyên có gặp cô bé rất nhiều lần, cậu đều cố ý không nói chuyện với cô bé.

Tối nay sau khi cả hai bị nhét vào cốp xe 16 chỗ thì cậu bé rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện rồi.

“Nhan An Mỹ, cậu bị ngốc à! Ai bảo cậu quản chuyện không đâu vậy! “

“Phó Xuyên, tớ không có ngốc! ” Nhan An Mỹ rất nghiêm túc nói: “Baba và anh trai của tớ sẽ đến cứu chúng tai “

Phó Xuyên lạnh lùng lườm Nhan An Mỹ một cái, cậu quay mặt đi chỗ khác không muốn để ý đến cô bé, nhưng lại vứt một tấm thảm mềm nhỏ trong cốp xe đến trước mặt cô bé.

Nhan An Mỹ cầm lấy tấm thảm cẩn thận ngồi xuống, con đường khó đi còn rất dài, tất cả những nguy hiểm đều không thể lường trước được, nhưng cô bé nghĩ trước khi anh trai và baba tìm được đến đây thì phải bảo vệ bản thân mình cho tốt.

Bắt Nhan An Mỹ và Phó Xuyên đi là băng đảng buôn bán trẻ em lớn nhất Vân Hải.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1647


CHƯƠNG 1647

Bọn chúng hoặc là bắt cóc hoặc là Cướp trẻ em, hoặc là mua lại trẻ em từ tay người khác với giá thấp, trẻ em còn rất nhỏ tuổi bọn chúng sẽ bán lại với giá cao, nhưng những đứa trẻ đã lớn, có ký ức rõ ràng như Nhan An Mỹ và Phó Xuyên thì bọn chúng cơ bản là rất ít bán lại cho người khác.

Người mua cũng không muốn mua những đứa trẻ đã lớn như vậy, phần lớn người mua trẻ em đều là để dưỡng lão, bọn họ hy vọng đám trẻ coi họ như bố mẹ ruột của chúng.

Độ năm, sáu đến trên dưới mười tuổi bọn chúng đều sẽ làm cho thành tàn phế, bắt bọn nhỏ lên đường ăn xin.

Đừng nên coi thường ăn xin, xã hội hiện tại mọi người đều rất đồng cảm với trẻ nhỏ, rất nhiều đứa trẻ ăn xin ở trên đường có thể kiếm mấy triệu một ngày.

Ở những thành phố lớn phồn hoa, một vài đứa trẻ trông dễ thương mà còn bị tàn phế lại càng có thể khiến người khác sinh lòng đồng cảm, nhiều nhất thậm chí có thể kiếm mấy chục triệu một ngày.

Tốn 200 triệu mua được hai đứa trẻ con, bọn chúng cảm thấy không uổng phí chút nào.

Hai đứa trẻ này dáng dấp đều đẹp mắt như vậy, biến bọn chúng thành tàn phế vứt trên đường ăn xin thì nhất định sẽ trở thành cây hái tiền của bọn chúng.

Đợi đến khi bọn chúng lớn đến mười mấy tuổi, nếu như lớn lên mà tàn phế thì đem khí quản của bọn chúng đến chợ đen bán cũng không lõ.

Nhan An Mỹ và Phó Xuyên bị đưa đến một ngôi làng hẻo lánh, còn có hai đến ba mươi đứa trẻ khác cũng ở trong ngôi làng này, bọn chúng buổi tối đều ở đây, đến sáng Sớm sẽ ngồi xe đi vào thành phố ngồi ở chỗ đông người qua lại xin ăn, đến buổi chiều lại ngồi xe trở về.

Trong bọn chúng có người vừa mới bị bắt đến đây, thân thể vẫn còn tốt, cũng có người đã tàn phế rồi, mà tối hôm nay mấy tên buôn người kia tính toán phế đi chân của Nhan An Mỹ trước để cô bé nhanh chóng trở thành cây hái tiền cho bọn chúng.

Nhan An Mỹ không phải đứa trẻ chưa gặp qua sự đời.

Ngược lại, từ khi cô bé còn rất nhỏ thì đã cùng Nhan An Bảo theo Nhan Nhã Tịnh đến những vùng thiên tai để cứu trợ cho những người dân nghèo bị thương trong thảm họa.

Bọn họ lúc đó cũng đã gặp qua rất nhiều người bệnh, có người già, có tránh niên và cũng có cả trẻ em.

Những vết thương máu me đầm đìa đó cô bé đã sớm tập thành thói quen rồi.

Nhưng hiện tại nhìn thấy những đứa trẻ xấp xỉ tuổi mình bị đánh gãy chân, lúc ăn cơm phải khó khăn bò đến bên bàn ăn, bưng lên một bát cơm khó ăn miễn cương nhét vào bụng, nước mắt của cô bé vẫn không kiềm chế được mà rơi xuống.

Thế giới này quá lớn, vận luôn có những nơi mà ánh mặt trời không chiếu đến được.

Cùng dưới một bầu trời xanh, có người tỏa ánh sáng rực rỡ, những có người lại ẩn mình trong bóng tối u ám, cả đời đều không nhìn thấy ánh sáng.

Không nghi ngờ gì, những đứa trẻ ở đây đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy ánh sáng.

Một cô bé gái tên là Tiểu An, hôm nay xin ăn chỉ kiếm được hơn 300 nghìn, mấy tên buon người kia phạt cô bé tối nay không được ăn cơm không được về phòng ngủ.

Đứa trẻ năm, sáu tuổi gầy như que củi, cô bé bị gấy chân, kéo lê thân mình vừa đen vừa gầy cuộn trong một góc tường, đáng thương nhìn những đứa trẻ khác bò trên bàn ăn cơm, nhìn đáng thương đến nghẹn lời.

Những đứa trẻ khác đã sớm quen với cảnh tượng như thế này, bọn chúng chết lặng và cơm trong bát mình mà ăn, tái nhợt tuyệt vọng, đã mất đi dũng khí phản kháng vận mệnh mất rồi.

Trong lòng Nhan An Mỹ khó chịu không thôi, cô bé bưng bát cơm mốc đen đến trước mặt cô: “Tiểu An, tớ ăn ít, không ăn hết được, cậu ăn một ít cơm của tớ này. “Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

Tiểu An nhìn qua đã đói sắp ngất rồi nhưng đối mặt với ý tốt của Nhan An Mỹ, cô bé vẫn sợ hãi lắc đầu.

Quanh năm sống trong một góc tối u ám như vậy, năng lực biểu đạt của Tiểu An rất kém, có điều Nhan An Mỹ có thể nghe hiểu, cô bé biết Tiểu Am đang sợ hãi, nếu như những người kia phạt cô bé không được ăn cơm mà cô lại vụng trộm ăn cơm thì sau khi bị phát hiện nhất định sẽ bị đánh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1648


Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

Mật khẩu:
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1649


CHƯƠNG 1649

Lý Nhị lăc lắc gậy sắt trong tay: “Tiểu Tư, mày động thủ hay là tao động thủ đây? “

“Anh hai, vẫn là anh động thủ đi, đứa bé này trông khá đáng yêu đó, em có chút không nỡ ra tay! “

Nghe Triệu Tư nói như vậy, Lý Nhị cũng không tranh cãi với cậu ta nữa, hắn ta nắm chặt lấy cây gậy sắt, ý đồ muốn giữ lấy Nhan An Mỹ để dễ cho việc đánh gấy chân của cô bé.

Nhan An Mỹ không khỏi lùi về sau một bước: ‘Các người làm như vậy là phạm pháp đó! Mấy người không thể đánh gấy chân của tôi! “

“Baba mama, cứu con! Anh ơi cứu eml “

Nhan An Mỹ quay người muốn chạy ra ngoài, chạy khỏi cái thôn làng nhìn không thấy anh sáng này, nhưng đôi chân ngắn của cô bé làm sao có thể chạy được khỏi tên đàn ông đã trưởng thành!

Ngay trong chớp mắt cô bé liền bị Triệu Tư bắt trở lại, hung hăng ấn trên mặt đất.

Nhan An Mỹ ra sức đạp đôi chân ngắn ngủn của mình, cô bé thật sự không muốn bị đánh gấy chân, cô bé còn muốn nhảy múa, còn muốn mặc váy công chúa đẹp đẽ, nếu như cô bé không thể đứng lên được nữa thì cô làm sao có thể tiếp tục nhảy những bài nhảy mình yêu thích được chứ?!

“Mấy người bắt chúng tôi không phải là vì muốn kiếm tiền sao! Baba của tôi có rất nhiều tiên, chỉ cần mấy người thả tôi ra thì mấy người muốn bao nhiêu tiền baba của tôi đều có thể cho các người! “

Nhan An Mỹ tính toán muốn kéo dài chút thời gian với mấy tên này, cô bé luôn cảm thấy, chỉ cần mình cố gắng gượng thêm một chút nữa thoi thì baba của cô bé sẽ như một vị thần xuất hiện trước mặt cô bé, bảo vệ cô an toàn vô sự.

“Tao nhổ vào! Diễn tiểu thư nhà giàu đến nghiện rồi đúng không? Nhà mày nếu như thật sự có tiền thì sẽ để mày một thân một mình chạy đến nơi khỉ ho cò gáy đó sao?! ” Lý Nhị không kiên nhãn liếc Nhan An Mỹ môt cái: “Đừng ở đây nói năng linh tỉnh với tao! Nếu không ông đây sẽ cắt lưỡi màu trước! “

Nói xong, tay hắn dùng sức, gậy sắt trong tay hung hăng nện mạnh vè hướng chân của Nhan An Mỹ.

“Không muốn! “

Nhan An Mỹ không ngừng nói với bản thân rằng không được cúi đầu trước thế lực tà ác, phải dũng cảm, phải kiên cường, nhưng cô bé vân không có can đảm trơ mắt nhìn mình bị đánh gãy chân, khi cây gậy sắt rơi xuống cô bé không nhịn được mà nhắm chặt mắt lại.

Bất ngờ là cơn đau trong dự kiến lại không có xuất hiện, bên tại co bé lại vang lên một tiếng kêu đang cố gắng kìm nén không quá rõ ràng.

Cô bé mở mắt ra liền nhìn thấy Phó Xuyên đang bảo vệ chân mình, khóe môi của cậu bé còn rịn ra máu.

Làn da của thiếu niên nhỏ bé vốn dĩ đã trăng, một tia máu đỏ ở khóe môi này lại càng trở nên đáng sợ hơn.

“Phó Xuyên, cậu sao rồi? “

Nhan An Mỹ lo lắng nhìn Phó Xuyên, hôm nay cậu bé mặc một chiếc áo phông màu xám được giặt đến phai màu, cô bé có thể nhìn thấy rõ ràng trên lưng của cậu có một vết máu rõ rệt, nhuộm đỏ một mảng lớn lên cái áo của cậu.

“Phó Xuyên…”

Nhan An Mỹ cổ họng nghẹn lại, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, sao cậu lại phải đỡ một nhát đó thay cô chứ! Cậu có biết là một gậy này đánh xuống sẽ rất đau rất đau đó.

Cô bé vẫn luôn cảm thấy cậu thiếu niên tự †i lại nhạy cảm này rất chán ghét mình, cô bé không hiểu tại sao cậu lại phải đỡ một gậy đó thay cho cô.

“Thắng nhóc thối, tránh ra một bên cho tao! Nếu như không phải đồng ý với cậu mày để mày chạy nhảy thêm vài ngày nữa thì hôm nay tao đã đánh gấy chân mày trước rồi! “Lý Nhị một bộ không kiên nhãn, tức giận nói.

“Phó Xuyên, cậu đừng lo cho mình! Mình không sao cả, baba mama và anh trai mình rất nhanh sẽ đến cứu mình thôi! Đợi bọn họ đến rồi thì chúng ta sẽ an toàn! Cậu còn phải chăm sóc cho mẹ của cậu, cậu phải bảo vệ đôi chân mình cho tối! “
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1650


CHƯƠNG 1650

Nhan An Mỹ không muốn để Phó Xuyên lo cho mình, cô bé cố gắng nén nước mắt xuống, vô cùng chân thành mà nói với cậu.

Phó Xuyên là đứa trẻ lớn lên ở tầng đáy của xã hội, đã trải qua quá nhiều chuyện nhân sinh khác nhau, sau khi bố mất, trụ cột trong nhà không còn nữa, hai mẹ con bọn họ lại càng trở thành đối tượng mà ai ai cũng có thể ức hiếp, cậu bé lại càng gần như là chứng kiến hết tất cả bóng tối trên thế gian này.

Cậu cảm thấy bản thân giống như là một con rệp sinh ra trong một cống nước rãnh hôi thối, người người chán ghét, thậm chí chính bản thân cậu đã có chút ghét bỏ bản thân mình rồi.

Nhưng hiện tại đối mặt với khuôn mặt nhỏ bé rõ ràng đang rất sợ hãi nhưng vẫn cố găng giả vờ không sao cả của Nhan An Mỹ, nghĩ đến cô bé sắp bị đánh gấy chân rồi mà vẫn còn dặn dò cậu phải bảo vệ tốt đôi chân của mình, bảo vệ tốt cho mẹ của mình thì cậu bé lại đột nhiên cảm thấy không phải tất cả mọi người đều ghét bỏ cậu.

Thế giới này cũng không phải chỉ có một màu đen tăm tối.

Mây đen che lấp mất ánh mặt trời, nhưng vẫn luôn có một vài tia ánh sáng mặt trời xuyên qua được tầng mây chiếu dọi nhân gian.

Nhan An Mỹ nhìn đôi chân bé nhỏ trắng trẻo đang mặc bộ váy công chúa màu hồng phấn của mình, cô bé hít sâu một hơi, cố găng dũng cảm mà nói với Phó Xuyên: “Mình không sợ đau đâu, không sợ một chút nào. “

Thấy Phó Xuyên vẫn cứ bảo vệ chân của Nhan An Mỹ, Triệu Tư cáu kỉnh lôi cậu bé ra chỗ khác, cây gậy sắt lại một lần nữa nện về hướng chân của Nhan An Mỹ.

“Dừng tay! “

Phó Xuyên trầm mặt mở miệng, tính cách của cậu bé mặc dù ổn trọng hơn bạn bè đồng trang lứa nhiều nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé năm, sáu tuổi, đối mặt vưới bọn buôn người cùng hung cực ác như thế này, trên khuôn mặt của cậu bé cũng khoogn pahir một chút sợ hãi cũng không có.

Nhưng cậu bé vẫn kiên định nghiến răng răn từng chữ nói: ‘Mấy người đừng làm hại cậu ấy! Mấy người cứ đánh gãy chân tôi trước đi! “

Nghĩ một lúc cậu bé lại nói thêm một câu: “Tôi đem cơ hội mà cậu tôi cho tôi nhường cho cậu ấy! “

Thực ra rơi vào tình cảnh này thì chân sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh gấy, nếu như kiểu gì cũng gấy thì sớm vài ngày hay muộn vài ngày không có gì khác biệt cả.

Phó Xuyên năm chặt tay thành nắm đấm, Nhan An Mỹ bị rơi vào tay mấy kẻ xấu này cũng là vì cậu, cho dù là vì lý do gì thì cậu cũng sẽ cố găng bảo vệ cô.

“Mày nói gì? ” Triệu Tư không dám tin nhìn Phó Xuyên, hắn ta ở đây đã nhìn quen với bộ dáng mấy đứa trẻ này khóc lóc kêu loạn lên khi phải đối mặt với việc bị đánh gãy chân, đây là lần đâu tiên có người chủ động đề nghị đánh gãy chân mình trước đó.Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

“Tôi nói, tôi nhường lại cơ hội mà cậu cho.

tôi cho cậu ấy! Mấy người cứ đánh gãy chân tôi trước! ” Phó Xuyên không chút ngần ngừ lặp lại từng chữ.

“Phó Xuyên cậu mặc kệ mình! Mình không sao, mình thật sự không sợ đau chút nào!

‘ Đôi tay bé nhỏ của Nhan An Mỹ không ngừng run rẩy, cô bé mặt trắng bệch nói với Phó Xuyên.

Cô bé quả thực sợ bị đánh gấy chân, nhưng từ nhỏ cô bé đã hiểu một đạo lý, chuyện mà mình không muốn làm thì cũng đừng bắt người khác phải làm.

Cô bé không muốn không thể đứng lên được nữa, Phó Xuyên chắc chăn cũng không muốn, càng quan trọng hơn là mẹ của cậu đang bị bệnh, cậu còn phải chăm sóc cho bà ấy, mẹ của cậu chỉ còn một người thân duy nhất là cậu để nương tựa vào nhau, cậu phải bình an quay trở về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1651


Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

Mật khẩu:
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1652


CHƯƠNG 1652

Nhan An Mỹ thấy xung quanh không có ai, cô bé ngồi xổm trước mặt Phó Xuyên nhẹ giọng nói: ‘Phó Xuyên, cậu rất đau phải không? Xin lỗi, nếu như không phải vì cứu mình thì cậu sẽ không bị đánh thành như vậy!”

“Nhan An Mỹ, cậu im miệng lại cho mình!

“Phó Xuyên lạnh nhạt đánh gấy lời cô bé, cậu thiếu niên nhỏ đè thấp giọng xuống nói: ‘Không liên quan đến cậu! “

Nghe thấy giọng nói của cậu, Nhan An Mỹ càng muốn khóc hơn, không phải là bị cậu quát mà khóc, mà bởi vì câu nói “không liên quan đến cậu” kia.

Trái tim cậu thiếu niên nhỏ thực ra rất lương thiện, sống trong bóng tối, cậu đã quen với việc khoác lên mình một bộ giáp bảo vệ lạnh lùng, nhưng ở sau thắm trong trái tim cậu vẫn rất mềm yếu.

Cậu nói lời này chỉ là không muốn khiến cô bé tiếp tục áy máy.

“Phó Xuyên, mình đưa cậu rời khỏi đây.

Sau khi chúng thoát được khỏi nơi này, mình sẽ tìm cách liên lạc với baba mama và anh trai mình, chỉ cần báo vị trí cho bọn họ thì bọn họ rất nhanh liền sẽ tìm được chúng tai “

Nhan An Mỹ suy tính rất tốt, bọn họ không biết vị trí cụ thể của nơi này, nhưng đợi bọn họ chạy ra khỏi được thôn làng này, bọn họ có thể tìm người khác hỏi thăm đường, sau khi đến được nơi an toàn thì sẽ gọi điện thoại cho người nhà, như vậy bọn họ đều có thể được cứu.

Hơn nữa, nhân lúc đi vệ sinh cô có quan sát kỹ tình hình trong khu nhà nhà này.

Trong góc của khu nhà có một lỗ chó rất nhỏ, người lớn chắc chắn không thể chui qua được nhưng cô bé và Phó Xuyên thì có thể.

Có rất nhiều tên buôn người ở đây, ít nhất phải có hơn hai mươi người, lúc này là lúc bọn chúng ngủ say nhất, sợ bọn chúng sẽ tỉnh lại, Nhan An Mỹ không trì hoãn chút nào liên cẩn thận ôm Phó Xuyên lên: “Phó Xuyên, mình đưa cậu đi chui lỗ chó! “

Nhan An Mỹ mọi khi đều là được người khác ôm, đây là lần đầu tiên cô bé ôm người khác, ôm một cậu bé trai nặng hơn mình một chút, cô bé có chút phí sức.

Nhưng nghĩ đến chỉ cần chạy ra khỏi đây được thì bọn họ mới có hy vọng sống sót, cô bé vần nghiến răng lết từng bước ra ngoài.

Ngoài cửa có một tên buôn người cao †o canh ở đó, hắn ta đỉnh ninh mấy đứa trẻ nhát gan này buổi tối sẽ không dám chạy trốn, vậy nên cũng ngủ rất say, Nhan An Mỹ nhẹ chân nhẹ tay đi ra bên ngoài, không muốn đánh thức hắn dậy.

Cô bé ôm lấy Phó Xuyên lết về hướng lỗ chó, cô bé vừa định nhét Phó Xuyên vào trong lỗ chó thì liền cảm thấy có người đang nhìn mình.

Cô bé vô thức quay người lại, trong đêm tối mờ mịt, cô bé đối mắt với một đôi con ngươi đen kịt.

Tiểu An.

Tiếu An vừa lết đôi chân gãy từ nhà vệ sinh ra, trên mặt cô bé mang vẻ trống rỗng và tĩnh mịch không thuộc về độ tuổi của cô bé.

“Trốn…trốn không thoát đâu. “

Giọng cô bé rất nhẹ, giống như một cành lông vũ lướt qua trái tim người khác, nhưng giọng nói rõ ràng nhẹ như vậy lại phảng phất như đeo lên gông xiêng cho người khác.

Cô bé thực ra còn muốn nói với Nhan An Mỹ rằng đừng nên phí công phí sức nữa, lúc cô bé mới bị bắt đến đây cũng tính toán chạy trốn khỏi nơi đây, chỉ là sau khi chui qua cái lỗ chó này, cô bé còn chưa chạy ra được rừng cây phía trước thì đã bị bắt về, sau đó là một trận đánh đạp không thương tiếc.

Một trận đánh đó đã lưu lại trên người cô bé vô số vết sẹo mà cả đời này cũng không biến mất được, từ đó về sau cô bé liền không dám chạy trốn nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1653


CHƯƠNG 1653

Về sau nữa, chân của cô bé bị đánh gấy, cho dù cô bé có muốn trốn cũng không trốn được nữa rồi.

Cô bé biết đây là nơi ăn thịt người không nhả xương, nhân tâm bạc bếo, nhưng cô bé vân không hy vọng Nhan An Mỹ và Phó Xuyên sau khi phí công giấy dụa xong thì không phải chịu một trận đánh đập.

“Thử thì mới biết được. ” Giọng nói của Nhan An Mỹ rất nhẹ nhưng lại khiến người khác cảm thấy an lòng: “Tiểu An, mình sẽ quay lại cứu cậu. “

Nói xong lời này, Nhan An Mỹ nhanh chóng đẩy Phó Xuyên ra ngoài lỗ chó, cô bé cũng nhanh nhẹn bò ra bên ngoài.

Tiểu An, mình sẽ quay lại cứu cậu.

Nghe lời này của Nhan An Mỹ, vành mắt của Tiểu An không kiềm chế được mà ướt át.

Cô bé cảm thấy mình là người bị ông trời bỏ rơi, nhưng không ngờ rằng vẫn còn có người lo nghĩ cho cô bé.

Ở cái thôn làng này, người ăn người, người yếu và người yếu tàn sát lần nhau.

Mấy tên buôn người đó vì đề phòng ngừa bọn trẻ chạy trốn còn lập ra một quy tắc.

Phát hiện có người chạy trốn và báo cáo lại thì trong vòng một năm cho dù phạm phải lỗi gì cũng sẽ không bị đánh.

Điều này đối với bọn trẻ ở đây mà nói chính là kim bài miễn tử biến tướng, Tiểu An sợ bị đánh muốn chết, cô bé biết nếu như mình gọi tỉnh người đàn ông ở cửa kia, nói với hăn ta chuyện Nhan An Mỹ và Phó Xuyên chạy trốn, một năm tới đây của cô bé sẽ trôi qua rất yên ổn, nhưng nghĩ đến ánh mắt kiên định mà sạch sẽ của Nhan An Mỹ, cô bé cuối cùng vấn là lết đôi chân gấy của mình chậm chạp bò về phòng.

Bò ra khỏi lỗ chó, Nhan An Mỹ cũng không buông lỏng cảnh giác, cô bé nghiến răng cõng Phó Xuyên lên lưng, bước đôi chân ngắn ngủn của mình đi về phía trước.

“Nhan An Mỹ, cậu bỏ mình xuống! ” Phó Xuyên lạnh lăng mở miệng nói: “Cậu tự đi đi!”

Phó Xuyên cũng không muốn cả đời ở lại cái nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này, cậu cũng muốn về nhà, cậu muốn về thăm người mẹ còn đang bị bệnh của mình.

Nhưng trong lòng cậu bé hiểu rõ, Nhan An Mỹ cõng cậu thì sẽ không thể nào về nhà được, cậu sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho cô bé thôi.

“Phó Xuyên, mình sẽ không đi một mình. “

Một cô bé nhìn yếu đuối nhưng lại cố chấp một cách kỳ lạ, cô bé có chút không chịu đực sức nặng trên lưng mình, đôi chân đều không ngừng run lên, nhưng cô bé vẫn thở hổn hển tiếp tục chạy về phía trước: “Phó Xuyên, chúng ta phải đi cùng nhau. “

Nhan An Mỹ lần đầu tiên đến nơi như thế này, cô bé cũng không biết nên đi đường nào.

Trước mặt là một rừng cây rậm rạp, cô bé nhìn quanh một vòng định đánh cược một lân.

Có lế đi xuyên qua rừng cây này liền có thể rời khỏi ngôi làng này.

Rừng cây trong màn đêm đen kịt một màu, bên trong còn có rất nhiều tiếng kêu của những loài động vật không biết tên, đi vào bên trong đó rùng rợn khó tả.

May là trên lưng vẫn còn một người nữa, trong lòng Nhan An Mỹ mới không hoảng loạn như vậy nữa.

Trên trán cô bé rịn ra mướt mả mồ hôi, Nhan An Mỹ cuối cùng cũng đi đến được điểm cuối của rừng cây. Cô bé không để ý tới mồ hồi trên trán, định men theo con đường gập ghềnh trước mặt tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ là cô bé mới đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng chửi rủa nóng này truyền đến từ sau lưng.

“Mẹ nó! Chân đã gấy rồi mà còn dám chạy!Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

Đợi tóm được chúng nó về để xem ông đây có đập chết chúng nó không! “
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1654


Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

Mật khẩu:
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1655


CHƯƠNG 1655

Lý Nhị châm một điếu thuốc, Triệu Tư liền vội càng đưa cây gậy sắt đến tay hắn.

“Dám chạy? “Lý Nhị như có như không mà võ vào cây gậy sắt trong tay mình: “Để tao xem xem đợi tao đánh gấy chân của mày rồi thì mày còn chạy đằng nào được! “

“Không! ” Phó Xuyên gấp gáp kêu ra tiếng: “Mấy người đã đồng ý với tôi rồi mà, mấy ngày tới đây sẽ không làm hại cậu ấy! Các người không thể nuốt lời được! “

“Bọn tao nuốt lời đấy, mày làm gì bọn tao được chứ?! Đừng trách tao, có trách thì chúng mày không tự lượng sức, vào hang Soi rồi còn muốn trốn! “

“Mấy người đánh chết tôi đi! Dù sao thì tôi cũng sẽ không giúp mấy người xin ăn kiếm tiền đâu! Baba của tôi sẽ không tha cho mấy người! ông ấy sẽ khiến tất cả các người phải trả giá đăt! “

Biết bản thân tối nay sẽ không thoát được, Nhan An Mỹ ngược lại lá gan lớn không ít, cô bé ngước mặt lên, đôi mắt đen láy trong sáng mang một vẻ kiên định và quyết liệt mà không thuộc về độ tuổi này: “Baba của tôi sẽ giết hết tất cả người xấu các người, báo thù cho tôi! “

Nhan An Mỹ nói thì khí thế rất lãm liệt nhưng trái tim lại đang không ngừng đập dữ dội, baba, mama, anh trai, con nhớ mọi người quá! Con không muốn biến thành tàn phế, con không thể nhìn thấy nọi người được nữa rồi!

Phó Xuyên muốn bò qua đó bảo vệ phái trước Nhan An Mỹ, nhưng chân của cậu đau không chịu được, đến cả cơ thể của chính mình cậu cũng không nặn ra được một chút sức nào. [ Cậu không bảo vệ được cho cô.

“Thằng nhóc thối, vẫn còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân chứ gì? Tao nói cho mày biết, trận đòn này không thiếu phần mày đâu!

Đợi tao dạy dỗ xong con ranh con này thì tao sẽ cho mày biết cái giá phải trả khi không nghe lời! “

Nói xong hắn ta vung gậy sắt trong tay lên liền nện về hướng chân của Nhan An Mỹ.

Nhan An Mỹ sợ đến mức cả người run cầm cập, nước mắt của cô bé không kìm được mà chảy xuống, có điều lần này cô bé không có nhắm mắt lại, đôi mắt cô bé ngậm nước trợn tròn mắt lườm chằm chằm vào Lý Nhị, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ta.

Lần này, cây gậy sắt hung tàn vẫn không nên trên người cô bé, ngược lại là Lý Nhị phát ra tiếng kêu thảm như lợn chọc tiết.

‘Ai dám đá ông đây! Xem tao có đập chết mày không! “

Lý Nhị tức đến kêu oai oái, hắn ta vừa định nhặt cây gậy sắt vừa bị đạp bay lên, dạy dỗ thứ không biết trời cao đất dày dám đạp hắn một trận ra trò thì một giọng nói lạnh lẽo phảng phất như ở trong núi tuyết vang lên trong không trung: ‘Hửm, tao đợi mày đến đập chết tao đây. “

Nghe thấy giọng nói không thể quen thuộc hơn được nữa, Nhan An Mỹ không kiềm chế được vui mừng kêu thành tiếng: “Babal Baba, con biết baba sẽ đến cứu con mài “

Baba?!

Trong khoảnh khắc Lý Nhị bị vặn gấy tay, hắn ta không nhịn được ngước lên nhìn người đàn ông cao hơn hắn ta nửa cái đầu ở trước mặt hắn này.

Cậu hai Lưu?!

Con ranh con này thật sự là người nhà họ Lưu?!

Danh tiếng cậu hai Lưu Lý nhị cũng có nghe nói qua, nhìn người đàn ông sát khí đăng đằng trước mặt này, hắn ta đột nhiên không nhịn được mà mềm nhũn cả chân.

Nhưng khi nhìn thấy chạy đến đây cũng Lưu Thiên Hàn cũng chỉ có một người phụ nữa, một đứa con nít và một tên đàn ông văn nhã đeo kính, hắn ta đột nhiên lại tự tin hơn rất nhiều.

Bọn họ tối nay có mười mấy người đều ra đây tìm Phó Xuyên và Nhan An Mỹ, trong thôn vẫn còn không ít đồng bọn, nếu như mọi người cùng lên thì chắc chắc không thua được!

Dù sao thì bị họ cũng đã đắc tội cậu hai Lưu, theo như tính cách của cậu hai Lưu thì chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ, vậy thì không bằng đánh được một lần, khiến cậu hai Lưu cũng không nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mail Nghĩ như vậy, Lý Nhị liền nghiến răng hô hào với anh em của mình: “Các anh em, lên! Tối hôm nay nếu như bọn họ không chết thì chúng ta sẽ…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1656


CHƯƠNG 1656

Một chữ “chết” còn chưa nói ra khỏi miệng, Lưu Thiên hàn liền không khách khí đạp một phát lên mồm Lý Nhị, lập tức, răng cửa của hắn ta liền bị đạp bay ra, đau đến khiến hắn ta hoài nghi nhân sinh.

Triệu Tư không dám chọc vào Lưu Thiên Hàn, hẳn ta định ra tay từ chỗ yếu nhất.

Hăn ta rút ra con dao gài trên người, khuôn mặt dữ tợn liền hung hăng đâm về hướng Nhan An Mỹ đang được Nhan Nhã Tịnh ôm trong lòng.

Ở trong hoàn cảnh như thế này, Nhan Nhã Tinh tất nhiên là vô cùng cảnh giác, cô đã sớm chú ý đến động tác của Triệu Tư, cô thuận tay nhặt một viên đá nhọn trên mặt đất, xoay người một cái liền không khách khí ném vào đầu của Triệu Tư.

Triệu Tư không nghĩ đến cơ thể Nhan Nhã Tịnh lại linh hoạt như vậy, hắn ta bị đập đến nỗi trên trán đầy máu, còn chưa kịp hòa hoãn một chút thì Nhan Nhã Tịnh đã lại đạp một phát khiến hắn trực tiếp ngã lăn ra đất.

Trước đây Nhan Nhã Tịnh làm động tác kiếu này không khó chút nào, nhưng hiện tại cô đang mang thai, sau khi làm một loạt động tác như vậy xong thì bụng của cô đã co rút có chút đau.

Trong lòng cô hiểu rõ hiện tại không phải lúc để ý chuyện này, mấy người bọn họ ngồi xe của Lưu Thiên Hàn một đường chạy vội đến đây, người hỗ trợ bọn họ còn chưa kịp chạy đến, hiện giờ cô không chuyên tâm ứng phó với kẻ địch sẽ liên lụy đến Lưu Thiên Hàn.

“Tiểu Mỹ, con tự đi được không? “

“Mama, mẹ yên tâm đi, con không sao cả, con có thể tự đi được. “

Nghe Nhan An Mỹ nói vậy, Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng đặt cô bé xuống khỏi lòng mình, cô đi đến bụi cỏ ôm Phó Xuyên lên liền bước nhanh về phía trước.

Nhan An Bảo phối hợp rất tốt với mama nhà mình, cậu bé cầm một hòn đá ném vào chân tên đàn ông đuổi theo bọn họ xong liền kéo lấy bàn tay mũm mĩm của Nhan An Mỹ chạy về phía trước.

Bọn Triệu Tư thấy Nhan Nhã Tịnh vậy mà dám dẫn người chạy đi, hắn ta tức đến giậm chân, hô lên một tiếng liền đuổi theo.

Chỉ là hắn ta vừa nhấc chân lên thì chân của Lưu Thiên Hàn liền đạp mạnh lên mặt hắn, hắn ta chật vật ngã xuống đất, bò cũng không bò dậy được.

Trong chớp mắt, Lưu Thiên Hàn đã đánh cho vài tên buôn người ngã bò ra đất, mấy tên còn lại khi nhìn anh thì trên mặt đều mang một vẻ thận trọng, trong nhất thời lại không có ai dám tiến lên phía trước liều mạng nữa.

Lý Nhị biết bản thân đánh không lại Lưu Thiên Hàn, có điều có thể đập chết tên trợ thủ của anh cũng được.

Tâm mắt của hắn hung ác nhắm vào trên người Nhạc Dũng: ‘Con gà què này, xem †ao có đập chết mày không! “

Lý Nhị vừa nói xong, nắm đấm mang theo gió, hắn ta gần như đã dùng hết sức lực từ khi sinh ra, không chút khách khí hướng đến phía Nhạc Dũng.

Gà què văn nhã Nhạc Dũng đẩy một cái cặp kính gọng vàng trên sống mũi, sau đó giơ cánh tay trắng trẻo ra năm lấy căm Lý Nhị vặn một cái.

Lý Nhị đau đến mức khuôn mặt th ô tục kia biến dạng, hắn ta ôm lấy cằm của mình kêu oai oái, gà què Nhạc Dũng chê hắn ồn, lại thưởng cho cái mồm của hắn thêm một đạp, lần này hai cái răng cửa còn xót lại của hăn cũng anh dũng hy sinh.Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

Triệu Tư khó khăn lắm mới bò dậy được, vốn dĩ là muốn dậy dỗ một chút con gà què anhcj Dũng, hiện tại lại thấy hắn ta mạnh như vậy, hắn bị dọa đến nỗi con dao †rong tay mình cũng không dám lôi ra.

Vẫn là Nhạc Dũng nhìn ra được ý tứ muốn giao lưu cùng bạn tốt của Triệu Tư, anh hất chân một cái trực tiếp hất luôn con dao trong tay Triệu Tư vào giữa hai ch@n của hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1657


Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

Mật khẩu:
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom