Cập nhật mới

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 300


Chương 300

Sau khi phản ứng lại, Cung Tư Mỹ có chút kích động nói: “Nhan Nhã Tịnh, anh Thiên Hàn và tôi đã có hôn ước từ khi còn nhỏ, tôi là vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của anh ấy, hiện tại cô cứ bám lấy anh Thiên Hàn không buông, cô là cái thá gì chứ?!”

“Cung Tư Mỹ, bây giờ là thời đại nào rồi? Chuyện hứa hôn từ bé đã trở thành một trò đùa của thế hệ ngày nay rồi! Nếu nói đến bốn từ danh chính ngôn thuận thì tôi hiện tại mới chính là bạn gái danh chính ngôn thuận của cậu Lưu. Vợ chưa cưới sao? Hình như từ trước đến giờ cậu Lưu chưa từng thừa nhận cô là vợ chưa cưới mà!”

“Thôi cũng muộn rồi, Cung Tư Mỹ, về sớm đi, tôi thích cậu Lưu, vậy nên cho dù cô có nói thế nào thì tôi cũng sẽ không buông tay anh ấy.”

Nói xong, Nhan Nhã Tịnh mặc kệ Cung Tư Mỹ, xoay người bước lên lầu.

Cung Tư Mỹ dùng ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng Nhan Nhã Tịnh, khuôn mặt cô ta xinh đẹp như ánh trăng, sự tự ti giống như một tầng mây bao phủ trong lòng cô ta, sau đó, loại cảm giác thua cuộc khi kiên quyết dành lấy Lưu Thiên Hàn trỗi dậy không cách nào ngăn cản được!

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy rằng mặc dù Cung Tư Mỹ đánh bại cô về gia cảnh và phong thái, nhưng đêm nay, cô đã bóp chết Cung Tư Mỹ bằng sự ngang ngược của mình.

Đối với chuyện đấu đá tranh cãi, Nhan Nhã Tịnh có hơi yếu thế trước Lưu Thiên Hàn, nhưng ngoại trừ anh thì cô chẳng sợ ai hết.

Khi trở về phòng, Nhan Nhã Tịnh lại tò mò mở xem lại bức ảnh vừa nhận được.

Cô thực sự là một con ngốc mà! Tại sao lại xem lại bức ảnh này một lần nữa để đả kích bản thân chứ!

Trong bức ảnh này, bối cảnh là thư viện của Hải Đại, Nhan Nhã Tịnh không biết rốt cuộc mình đã uống phải thuốc gì mà giống như bị điên, tối nay, cô đột nhiên muốn đến Hải Đại dạo một vòng.

Chà, cô không chỉ bị điên mà não còn bị úng nước, cô vậy mà lại muốn đến xem chỗ Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ hôn nhau.

Thật ra, cô cũng muốn ăn xiên que ở ngoài Hải Đại, có điều không biết sau bao nhiêu năm, quán xiên que tên gọi “Quá Khó Ăn” mà cô thích ăn nhất không biết liệu đã bị đóng cửa hay chưa.

Nhan Nhã Tịnh không phải là người thích để bản thân chịu uất ức, cho dù có thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải thừa nhận rằng đêm nay thực sự bị đối thủ đả kích, vì vậy muốn dùng xiên que để chữa lành vết thương cho trái tim mình.

Đúng lúc Tô Thu Quỳnh từ bên ngoài trở về, có thể chăm sóc hai đứa nhỏ, Nhan Nhã Tịnh cầm lấy túi xách vội vã đến Hải Đại.

Lúc này vẫn còn có thể bắt chuyến xe cuối cùng đến Hải Đại, sau khi Nhan Nhã Tịnh lên xe, cô đã chuyển 150 triệu qua Zalo cho Lưu Thiên Hàn.

Không thể không nói, có tiền thật tốt, cô sẽ sớm trả hết nợ thôi!

Ngày mai, cô sẽ hỏi thẳng Lưu Thiên Hàn số tài khoản thẻ ngân hàng để chuyển nốt phần còn lại cho anh, vậy thì sẽ không cần phải chuyển tiền nhiều lần thông qua Zalo nữa.

Gần như ngay lập tức, Lưu Thiên Hàn liền nhắn lại cho cô: “Sao thế? Tối nay em muốn ngủ với anh à?”

Nhan Nhã Tịnh thực sự nói không nên lời, người đàn ông này tiêu biểu cho loại đàn ông bên ngoài xuất hiện với bên trong khác nhau, bên ngoài thì trông lạnh lùng đứng đắn, nhưng thật chất suốt ngày cứ luôn giở trò ám muội với cô.

Nhan Nhã Tịnh vừa định trả lời một câu, chưa kịp nhấn gửi thì cô lại nhận được một tin nhắn khác từ Lưu Thiên Hàn: “Nhã Tịnh, suy nghĩ của em thật không trong sáng!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 301


Chương 301

Nhan Nhã Tịnh trong lòng rối bời, cái gì mà không trong sáng chứ! Cô chỉ đơn thuần muốn trả lại tiền cho anh thôi, rõ ràng là anh đã đề cập trước vấn đề ngủ hay không mà.

“Cậu Lưu, anh nghĩ nhiều rồi, em không có ý muốn ngủ với anh!”

Nhan Nhã Tịnh trả lời một câu dối lòng, trên thực tế, cô cũng thèm muốn cơ thể tuyệt đẹp của Lưu Thiên Hàn.

Nhưng gần một tuần nay cô đã không thể vận động mạnh, cô không thể ngủ cho dù cô muốn hay không, vậy nên cứ giả vờ như là không muốn đi.

“Khẩu thị tâm phi.”

Sau khi Lưu Thiên Hàn trả lời một câu như thế liền tiếp tục hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu? Anh sẽ đến tận nơi phục vụ em.”

“Không cần, em đang ở Hải Đại.”

Nghĩ đến bức ảnh hôn nhau của Lưu Thiên Hàn với Cung Tư Mỹ, Nhan Nhã Tịnh lại hờn giận nói thêm: “Em đang hẹn hò với một chàng trai trẻ trung đẹp trai, không cần bóng đèn theo đuôi.”

Trên thực tế, chuyện hẹn hò với một chàng trai trẻ trung đẹp trai này, nếu như đứng trước mặt Lưu Thiên Hàn, đánh chết cô cũng không dám nói.

Trò chuyện qua mạng cũng có ích, nó có thể khiến cho một người nào đó trở nên to gan lớn mật hơn thông qua màn hình điện thoại.

Sau khi dám nói ra điều này, Nhan Nhã Tịnh rất tò mò câu trả lời của Lưu Thiên Hàn, cô ghen vì anh rồi, cô cũng muốn anh nếm trải cảm giác ghen tuông đó, nhưng cô đợi rất lâu cũng không nhận được hồi âm của anh.

Không phải vì cô nói đang hẹn hò với chàng trai khác nên anh tức giận rồi đấy chứ?

Nhan Nhã Tịnh vô thức liếc nhìn đôi chân mảnh khảnh của mình, Lưu Thiên Hàn tàn nhẫn như vậy, cô có chút lo lắng cho đôi chân của mình.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy thế giới này thực sự rất kì diệu, cô nói dối Lưu Thiên Hàn rằng mình đến Hải Đại hẹn hò với một chàng trai đẹp trai trẻ trung, thế mà lại thực sự đã gặp một người như vậy trước thư viện của Hải Đại.

Chàng trai đó chủ động tiến lên bắt chuyện: “Bạn học, bạn đến từ trường nào? Tôi trông bạn rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.”

Cách tán tỉnh này không có một chút gì mới mẻ cả.

“Tôi đã tốt nghiệp rồi.” Nhan Nhã Tịnh không muốn nói chuyện với chàng trai này, sau khi nhìn thoáng qua chỗ mà Lưu Thiên Hàn với Cung Tư Mỹ hôn nhau, cô xoay người đi ra bên ngoài trường, tìm kiếm những que xiên que mà cô đang nhớ mong.

Chàng trai đó vẫn đuổi theo: “Bạn học, bạn đùa cái gì vậy chứ! Trông bạn trẻ hơn tôi nhiều, sao có thể đã tốt nghiệp rồi được! Bạn học, có phải bạn nghĩ tôi là người xấu nên cố tình lừa tôi không? Bạn học à, bạn đừng hiểu lầm, tôi không phải người xấu, tôi thật lòng rất muốn kết bạn với bạn!” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhan Nhã Tịnh thật sự bất lực, chàng trai trẻ này sao lại bám dai như đĩa vậy chứ!

Ngay khi cô định nói điều gì đó để dập tắt sự nhiệt tình của cậu ta dành cho cô thì bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên trước mặt cô.

“Nhan Nhã Tịnh, đây là chàng trai trẻ trung đẹp trai em nói sao?!”

Nhan Nhã Tịnh khóc không ra nước mắt, tại sao cậu Lưu lại theo đến tận đây chứ! Hơn nữa còn đúng ngay lúc chàng trai trẻ này đang cố bắt chuyện tán tỉnh cô.

Chàng trai trẻ đó thực sự thích Nhan Nhã Tịnh, những cô gái xinh đẹp luôn rất dễ thu hút khiến trái tim người khác giới loạn nhịp. Nhìn thấy người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện này hung dữ như vậy với Nhan Nhã Tịnh, tính anh hùng của chàng trai trẻ ngay lập tức trỗi dậy.

“Anh là ai?! Tôi đang nói chuyện với nữ thần của tôi, liên quan gì đến anh?!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 302


Chương 302

Chàng trai trẻ cảm thấy khẩu khí của Lưu Thiên Hàn thực sự rất đáng sợ, nhưng cậu ta không muốn mất mặt trước mặt nữ thần của mình, vì vậy cậu ta vẫn nghiến răng nghiến lợi gầm lên với Lưu Thiên Hàn: “Anh có mưu đồ bất chính với nữ thần của tôi sao? Tôi nói cho anh biết, đừng có giở trò đê hèn với nữ thần của…”

Chàng trai trẻ kia còn chưa nói dứt lời, Lưu Thiên Hàn đã kéo Nhan Nhã Tịnh vào vòng tay của mình, trước ánh mắt ngỡ ngàng của chàng trai trẻ đó, Lưu Thiên Hàn cúi mặt xuống đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô.

“Ừ, tôi có mưu đồ bất chính với cô ấy đó.”

Chàng trai trẻ vẫn đứng đó há hốc mồm, hồi lâu sau vẫn chưa khỏi bàng hoàng, khi lấy lại tỉnh táo, Lưu Thiên Hàn đã ôm Nhan Nhã Tịnh rời đi.

Chàng trai trẻ đó vô thức chạm vào miệng của mình, nữ thần… bị cướp mất rồi sao? Nếu vừa rồi cậu ta cưỡng hôn nữ thần, nữ thần cũng sẽ đi cùng cậu ta phải không?

Mấy ông chú già trong xã hội này thật khéo tán gái!

Lưu Thiên Hàn đưa Nhan Nhã Tịnh đến khu rừng tối không chút ánh đèn nhằm giải quyết chuyện vừa rồi.

“Nhan Nhã Tịnh, đó là chàng trai trẻ trung đẹp trai mà em hẹn hò sao?”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy có chút chột dạ, giọng nói phát ra vô cùng yếu ớt: “Cậu Lưu, em không có, em chỉ tình cờ gặp được cậu ta, em…”

Nghĩ đến bức ảnh Cung Tư Mỹ gửi qua điện thoại cho mình, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy tự tin hơn một chút.

Bạn gái cũ của anh đến tận cửa khiêu khích cô, cô bị người đàn ông khác tán tỉnh thì sao chứ?!

Nghĩ đến đây, Nhan Nhã Tịnh liền đứng thẳng dậy, rút điện thoại đưa tấm ảnh ra trước mặt Lưu Thiên Hàn: “Cậu Lưu, đây là không có bất kì mối quan hệ tình cảm nam nữ gì mà anh nói sao? Anh có phải nên giải thích một chút không?”

Lưu Thiên Hàn nhìn thấy tấm ảnh đó lại không khỏi ngỡ ngàng, hiển nhiên là anh không ngờ giữa anh và Cung Tư Mỹ lại có ảnh chụp chung thân mật như thế.

Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn cứ nhìn chòng chọc vào bức ảnh kia mà không nói lời nào, Nhan Nhã Tịnh lại ấm ức vô cùng: “Anh Lưu, em không quan tâm trước kia anh yêu ai, con người mà ai không có quá khứ chứ, nhưng mà em không thích người khác lừa gạt em. Anh Lưu, anh lừa em rồi.”

Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh liền quay người muốn rời khỏi khu rừng nhỏ.

Bên hông đột nhiên nóng lên, Lưu Thiên Hàn vội vàng kéo Nhan Nhã Tịnh vào ngực mình: “Nhan Nhã Tịnh, anh chưa từng hôn Cung Tư Mỹ, bức ảnh này… bức ảnh này nhìn giống như là anh hôn cô ta, nhưng chỉ là do góc độ mà thôi.”

Anh và Cung Tư Mỹ tốt nghiệp đại học cùng một năm, lúc tốt nghiệp đúng là có không ít người reo hò bảo anh với Cung Tư Mỹ hôn nhau, nhưng mà anh thật sự chưa từng ôm hay hôn Cung Tư Mỹ.

Có lẽ động tác thân mật nhất cũng chính là Cung Tư Mỹ tiến đến bên cạnh anh, muốn thì thầm gì đó với anh.

Rõ ràng là quan hệ nam nữ vô cùng trong sáng, cũng không biết là ai rảnh rỗi, còn chụp một tấm ảnh mập mờ như vậy làm cái gì.

“Thật sự chỉ là do góc độ?” Nhan Nhã Tịnh vô thức hỏi lại lần nữa, cô cảm thấy Lưu Thiên Hàn không giống như là đang nói dối, lại nhịn không được mà nhìn tấm ảnh chụp trong điện thoại thêm mấy lần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 303


Chương 303

Nhìn kỹ lại, mặc dù mặt Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ rất gần nhau, cực kỳ giống như đang hôn nhau, nhưng trong tấm ảnh lại không thể thấy rõ đôi môi, có khả năng vấn đề là nằm ở góc độ.

“Nhan Nhã Tịnh, anh chưa từng lừa em, anh đối với Cung Tư Mỹ không hề có tình yêu nam nữ.”

Lưu Thiên Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ của Nhan Nhã Tịnh, anh để Nhan Nhã Tịnh ngồi trên chân anh, anh không biết nói mấy lời ngon ngọt. Vì để dỗ dành cô gái nhỏ trong ngực, anh chỉ nói một câu: “Nhan Nhã Tịnh, anh chỉ có tình yêu nam nữ với em mà thôi.”

Nhan Nhã Tịnh thật sự rất dễ dỗ dành, ban đầu nhìn thấy tấm ảnh này, lại nhớ đến những lời mà hồi sáng Lưu Thiên Hàn nói với cô, cô còn có cảm giác muốn xù lông. Bây giờ Lưu Thiên Hàn chỉ vừa mới nói một câu như thế, trong nháy mắt liền vuốt lông cô xẹp xuống.

Nhan Nhã Tịnh dựa vào lồng ngực Lưu Thiên Hàn, vô cùng thỏa mãn.

Nhưng mà làm một người bạn gái danh chính ngôn thuận của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh vẫn muốn công khai chủ quyền.

Cô cúi đầu xuống, dưới ánh trăng, cô có thể nhìn thấy rõ đôi môi của Lưu Thiên Hàn.

Đôi môi của anh thoạt nhìn rất đẹp, mặc dù mang đến cho người khác một loại cảm giác lạnh như băng, nhưng đường cong lại hoàn mỹ, nhìn thêm vài lần sẽ khiến phụ nữ không nhịn được mà muốn phạm tội.

Nhan Nhã Tịnh lại nhìn thêm một hồi, cô cũng không thể kiềm chế, cô cúi đầu xuống đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên môi Lưu Thiên Hàn.

“Anh Lưu, sau này em không cho phép anh hôn người phụ nữ khác.”

Cô không quan tâm trước kia anh đã từng hôn ai, cũng không cần phải quan tâm, nhưng mà sau này, anh chỉ có thể hôn cô.

Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình giống như là một tiểu bá vương, phụ nữ mà, có ai ở trước mặt bạn trai lại không phải là một tiểu bá vương cơ chứ, mà hiện tại anh Lưu là bạn trai của cô nha.

“Được, anh sẽ không bao giờ hôn người phụ nữ khác.” Lưu Thiên Hàn nghe sao làm vậy, bộ dạng trông giống như một người bạn trai đúng chuẩn.

Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, trong lòng Nhan Nhã Tịnh vui mừng biết bao nhiêu, cảm giác làm tiểu bá vương thật là sướng.

Cô mê mẩn luôn rồi.

Tiểu bá vương nào đó hắng giọng, tiếp tục ra oai với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, nếu như anh hôn người phụ nữ khác thì phải làm sao đây hả?”

Lưu Thiên Hàn không trả lời cô ngay lập tức, dường như là anh rơi vào trầm tư, rất lâu rất lâu về sau, anh nghiêm túc nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, nếu như có một ngày anh hôn người phụ nữ khác, vậy thì chỉ có thể nói rõ một chuyện, anh không yêu em nữa.”

Nhan Nhã Tịnh, nếu như có một ngày anh hôn người phụ nữ khác, vậy thì chỉ có thể nói rõ một chuyện, anh không yêu em nữa.

Không biết tại sao khi nghe thấy lời nói này của Lưu Thiên Hàn, trong lòng Nhan Nhã Tịnh bỗng nhiên thắt lại, loại cảm giác này giống như anh Lưu sẽ thật sự yêu người phụ nữ khác.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn uể oải của Nhan Nhã Tịnh, bộ dạng ấm ức vô cùng, Lưu Thiên Hàn không kiềm được mà cười khẽ một tiếng, trong giọng nói còn mang theo niềm vui vô tận, còn có một sự chắc chắn.

“Nhưng mà Nhan Nhã Tịnh à, cả đời này anh chỉ thích mình em.”

Trong tình yêu, tâm trạng của phụ nữ cứ luôn lên xuống thất thường, một khắc trước trong lòng Nhan Nhã Tịnh vẫn còn đang mất mát, chỉ trong chớp mắt cô liền vui vẻ đến nỗi muốn bay lên trời.

Nhan Nhã Tịnh, đời này anh chỉ thích em.

Câu nói này thật sự thật sự rất dễ nghe.

Ai bảo là người đàn ông khô khan không biết dỗ dành phụ nữ, anh Lưu là một người đàn ông vô cùng khô khan, nhưng lại rất biết dỗ dành phụ nữ đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 304


Chương 304

Nhan Nhã Tịnh ôm lấy cổ Lưu Thiên Hàn, cô thành kính thỉnh cầu với trời cao, cô hi vọng người đàn ông khô khan mà cô đang ôm đây, cả đời này anh chỉ dỗ dành một mình cô.

“Anh Lưu, anh nói xem bây giờ chúng ta có được xem như là đang yêu đương không?”

“Có.” Lưu Thiên Hàn nhẹ giọng đáp lại, thật ra bọn họ đã kết hôn rồi, có điều ai quy định nam nữ không thể cưới trước yêu sau chứ.

Anh nợ Nhan Nhã Tịnh một tình yêu nồng cháy, anh còn nợ cô một màn cầu hôn hoàn mỹ, còn có một hôn lễ hoành tráng.

Những gì mà anh nợ cô, anh sẽ dần dần bù đắp cho cô.

Cho nên, bây giờ anh không cần phải vội nói cho cô biết thật ra bọn họ vẫn chưa li hôn, đợi đến lúc phù hợp, anh sẽ cầu hôn cô, đeo chiếc nhẫn lên tay cô, thuận tiện đưa giấy đăng ký kết hôn cho cô xem, chắc chắn cô sẽ vui đến nỗi muốn bổ nhào vào ngực mình.

“Anh Lưu, vậy bây giờ anh là bạn trai của em nhỉ?”

Thật ra thì sau khi Nhan Nhã Tịnh thổ lộ với Lưu Thiên Hàn, cô đã coi anh là bạn trai của mình, nhưng vì để mối quan hệ giữa hai người danh chính ngôn thuận hơn, Nhan Nhã Tịnh vẫn muốn có được câu trả lời chắc chắn từ Lưu Thiên Hàn.

“Phải.” Anh là chồng cô, đương nhiên là bạn trai của cô rồi.

“Bạn trai.”

Nhan Nhã Tịnh ngước mặt lên cười sáng lạn, hóa ra thích một người thì chỉ cần gọi người ta một tiếng bạn trai, trong lòng sẽ vui như nở hoa.

Con người mà, ai cũng thích tiến về phía trước, Nhan Nhã Tịnh làm tiểu bá vương của Lưu Thiên Hàn một lúc lâu, lá gan càng ngày càng lớn hơn.

Cô ôm cổ Lưu Thiên Hàn, cọ cọ vào gương mặt tuấn tú của anh: “Anh Lưu, anh có biết không hả, mấy người bạn trai trong xã hội hiện nay đối với bạn gái mình đều là “tam tòng tứ đức”, bạn gái nói gì cũng phải nghe theo…”

Thật ra thì Nhan Nhã Tịnh muốn giải thích cụm “tam tòng tứ đức” cho người đàn ông khô khan nào đó nghe, nhưng mà có vẻ cô đã quên đi ý nghĩa cụ thể của nó là gì.

Gương mặt nhỏ nhắn bực bội nhíu lại: “Nói tóm lại, anh làm bạn trai của em thì phải tốt với em, hơn nữa không thể động một chút lại nói đánh gãy chân em.”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy ở trước mặt Lưu Thiên Hàn, mình thật sự rất yếu ớt, vất vả lắm mới có thể nói ra một lời nói vô cùng mạnh mẽ, vừa nhắc tới cái câu đánh gãy chân là cô lại không khỏi cảm thấy chột dạ.

Anh Lưu rất hung dữ, lúc anh ra tay với Cao Bắc Vinh và Giang Kiến Huy anh hoàn toàn không nương tình tí nào, nếu như cô lại dám quá huênh hoang với anh, chắc chắn là anh cũng sẽ đánh cô.

Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh nhịn không được mà ngước mặt lên, len lén quan sát Lưu Thiên Hàn một chút.

Thấy biểu cảm của anh không phải là tốt lắm, Nhan Nhã Tịnh thức thời nói: “Anh Lưu, nếu như anh không đồng ý thì thôi vậy.”

“Được.”

Giọng nói chắc nịch, Nhan Nhã Tịnh nghe thấy mà muốn rơi nước mắt, cái gì mà “được” chứ. Là một người bạn trai tiêu chuẩn, chẳng lẽ anh không nên dịu dàng dỗ dành cô, nói là anh chắc chắn sẽ không hung dữ với cô à?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 305


Chương 305

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình khổ chết đi được, bạn trai nhà người ta hở một tí là quỳ bàn phím quỳ sầu riêng, bạn trai nhà cô cứ luôn hăm he đòi đánh gãy chân cô.

Nhan Nhã Tịnh vừa định nói gì đó để biểu đạt sự oán giận trong lòng mình, bỗng nhiên lại nghe thấy một âm thanh không thích hợp.

Sau khi nhận ra âm thanh đó phát ra từ đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh liền đỏ lên như quả cà chua.

Khu rừng nhỏ trong trường đại học này chính là địa điểm mà các đôi tình nhân chọn để hẹn hò, buổi tối có không ít đôi tình nhân đến khu rừng nhỏ tối như bưng làm một vài chuyện không thể diễn tả được.

Cô bạn cùng phòng ký túc xá hồi học đại học của cô thường xuyên đến khu rừng nhỏ cùng với bạn trai mình để bồi dưỡng tình cảm.

Cái gì mà động tay động chân, cái gì mà nụ hôn sâu kiểu Pháp, đều là những thứ cơ bản nhất, có không ít mấy cặp tình nhân thích nghiên cứu học tập, trực tiếp tìm người giải tỏa ở khu rừng nhỏ.

Thật ra chủ đề nói chuyện phiếm mỗi đêm của sinh viên nữ ở ký túc xá có khi cũng không trong sáng cho lắm.

Trong ký túc xá bọn họ có một cô sinh viên, lúc trò chuyện với nhau ở ký túc xá đã từng nói rằng cô ta và bạn trai của cô ta đã làm chuyện đó ở khu rừng nhỏ, ngay cả phòng tự học im ắng nào đó cũng để lại vết tích ân ái của bọn họ.

Lúc đó, Nhan Nhã Tịnh còn bị các bạn trong ký túc xá ép hỏi, có phải cô và Tô Thái An cũng đã làm ra loại chuyện không thể khiến người khác nhìn ở mấy nơi như là phòng tự học hoặc là khu rừng nhỏ.

Cô và Tô Thái An đúng là đã từng tới khu rừng nhỏ một lần, lần đó Tô Thái An kéo tay cô, nhất định phải đến khu rừng nhỏ với cô một lúc. Trời tối, Nhan Nhã Tịnh không muốn ngồi ở khu rừng nhỏ để cho muỗi đốt. Tô Thái An vừa ôm lấy cô, cô liền quả quyết rời khỏi khu rừng nhỏ.

Bây giờ suy nghĩ lại, quyết định lúc đó của cô thật là nhanh trí. Nếu không, cô thật sự không biết đêm hôm đó Tô Thái An sẽ làm ra chuyện gì với cô.

Người ta thường nói mối tình đầu chính là kỷ niệm khó phai, đáng tiếc bây giờ cô không muốn nhớ lại quá khứ giữa cô và Tô Thái An, bởi vì mỗi một lần nhớ tới đều cảm thấy buồn nôn.

Cô vô cùng cảm ơn Nhan Vũ Trúc đã cướp Tô Thái An đi.

Tất nhiên là Lưu Thiên Hàn cũng đã nghe thấy âm thanh không phù hợp ấy, đối diện với ánh mắt thắc mắc của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh mất tự nhiên ho nhẹ vài tiếng.

“Anh Lưu, chúng ta về thôi, đêm hôm khuya khoắt ngồi ở khu rừng nhỏ bị muỗi đốt thì không hay đâu.”

“Nhan Nhã Tịnh, bây giờ đã là mùa đông rồi.”

Nghe Lưu Thiên Hàn nói như vậy, Nhan Nhã Tịnh muốn tìm một cái lỗ để chui vào, tại sao não cô lại chập mạch ở trước mặt anh Lưu vậy chứ, mắc cỡ chết đi được. Hôm nay trời rất lạnh, cô đi đâu tìm muỗi đây.

Bởi vì quá mất mặt, trong lúc nhất thời Nhan Nhã Tịnh không biết nên nói cái gì mới tốt.

Lúc tỉnh táo lại, cô lại nghe thấy đôi tình nhân sau lưng phát ra âm thanh không phù hợp.

Nhan Nhã Tịnh không thể kiềm chế nổi tò mò mà quay sang nhìn một vòng, trên những hàng ghế gỗ thưa thớt trong khu rừng nhỏ, dường như cứ cách một đoạn là có một đôi tình nhân đang thân mật với nhau.

Hành động của đôi tình nhân ở bên trái hình như có hơi gan dạ, Nhan Nhã Tịnh vội vàng nhìn sang bên phải, đôi tình nhân ở bên phải cũng không rụt rè hơn là bao. Da mặt cô lại mỏng, thật sự không có mặt mũi để nhìn, chỉ có thể kiên trì nhìn người đàn ông trước mắt.

Hay lắm, ở một nơi thánh địa như trường đại học, đúng là có một đám thanh niên nhiệt huyết không sợ lạnh.

Nhan Nhã Tịnh xoa xoa bàn tay, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên nét đỏ ửng mất tự nhiên, cô rũ mắt xuống, vừa định nói với Lưu Thiên Hàn rằng anh Lưu, ở đây lạnh lắm, chúng ta về thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 306


Chương 306

Giọng nói của Lưu Thiên Hàn lại vang lên bên tai cô: “Sao vậy, ghen tị hả?”

“Hả?”

Nhan Nhã Tịnh nhất thời không hiểu lời nói này của Lưu Thiên Hàn là có ý gì, não cô nhanh chóng xoay chuyển thật nhanh, cô liền biết lời này của Lưu Thiên Hàn là có ý gì.

Lúc nãy cô cứ quay qua quay lại nhìn mấy cặp tình nhân khác, Lưu Thiên Hàn nói ghen tị, hiển nhiên ý anh là cô ghen tị chuyện mà mấy đôi tình nhân đang làm với nhau.

Nhan Nhã Tịnh không muốn để Lưu Thiên Hàn hiểu lầm mình, cô vội vàng giải thích: “Anh Lưu, em không có…”

“Nhan Nhã Tịnh, em không cần đâu, càng che lại càng lộ.”

Lưu Thiên Hàn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Em có bạn trai mà, không cần phải ghen tị với người khác.”

Cái gì mà càng che càng lộ, cái gì mà ghen tị với người khác chứ, chẳng qua là cô cảm thấy thanh niên trẻ tuổi bây giờ rất nhiệt huyết, có được không hả.

Có lẽ là cô thật sự già rồi, ở một nơi có nhiều thanh niên nhiệt huyết như khu rừng nhỏ mà cô lại cảm thấy lạnh.

“Anh Lưu, em biết là em có bạn trai, em cũng không có ghen tị.”

Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói xong, đôi môi lành lạnh của cô đã bị Lưu Thiên Hàn ngăn lại.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy rất thần kỳ, trời lạnh như vậy, thế mà môi anh lại nóng như thế.

Cô không quen làm loại chuyện thân mật ở nơi công cộng, cô vô thức muốn đẩy Lưu Thiên Hàn ra, Lưu Thiên Hàn lại ôm cô càng chặt hơn, học theo tư thế mà những đôi tình nhân ngồi trong khuôn viên trường học yêu thích nhất, anh chuyên chú hôn cô.

Bây giờ, bọn họ cũng đã trở thành một cặp song sinh dính liền.

Nhan Nhã Tịnh bị Lưu Thiên Hàn hôn cho không thở nổi, có mấy lần cô muốn ngăn cản hành vi không văn minh của anh, nhưng mà anh căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, cô chỉ có thể làm theo anh, trong khuôn viên trường thiêng liêng lại làm ra loại chuyện thiếu văn minh như vậy.

“Anh Lưu, đừng mà…”

Sao giống như đẩy đưa thế này?

Nhan Nhã Tịnh dứt khoát chọn im lặng.

Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, phát hiện dường như trong mắt mọi người chỉ có đối phương, không có người nào chú ý tới cô và Lưu Thiên Hàn đang làm chuyện xấu.

Mặc dù không có ai nhìn bọn họ, nhưng trong lòng Nhan Nhã Tịnh vẫn vô cùng căng thẳng, giống như là học sinh tiểu học gian lận sợ bị giáo viên bắt được.

Nhiệt độ chậm rãi nóng lên, cảm nhận được nhiệt độ xuất phát từ trong ra ngoài, rốt cuộc Nhan Nhã Tịnh cũng đã hiểu tại sao giữa mùa đông mà mọi người không hề sợ lạnh, cứ chạy đến khu rừng nhỏ hẹn hò.

Hóa ra là làm chuyện xấu có thể sưởi ấm.

Đã không thể đẩy Lưu Thiên Hàn ra, Nhan Nhã Tịnh cũng không cần phải vùng vẫy nữa, cô để mặc cho đôi môi của Lưu Thiên Hàn không ngừng thân mật với môi cô.

Nhan Nhã Tịnh thật sự không dám nghĩ, cô đã tốt nghiệp năm năm rồi mà lại có thể giống như con gái mới lớn, cô và bạn trai ở khu rừng nhỏ trường Hải Đại làm chuyện xấu mà chỉ có người trẻ tuổi mới có thể làm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 307


Chương 307

“Anh Lưu, anh lấy tay ra.”

Nhận thấy bàn tay của Lưu Thiên Hàn đặt không đúng chỗ, Nhan Nhã Tịnh đỏ mặt nói.

“Nơi này rất ấm.”

Ánh mắt Lưu Thiên Hàn trong trẻo, có một loại cảm giác như trời quang mây tạnh, Nhan Nhã Tịnh tức giận muốn cắn anh, người này làm bạn trai kiểu gì đây chứ, làm chuyện xấu mà lại có thể ăn nói hùng hồn như thế.

“Anh Lưu, cái đồ vô liêm sỉ này!”

Nhan Nhã Tịnh sẽ không mắng chửi người khác, nhịn cả nửa ngày cô cũng chỉ nói ra một câu như thế.

Nghe thấy lời này của Nhan Nhã Tịnh, ánh mắt của Lưu Thiên Hàn lại càng thêm âm trầm hơn, bạn gái đã nói là anh không biết xấu hổ rồi, nếu như anh không làm một chút chuyện vô liêm sỉ, thế thì có lỗi với cô quá.

Đúng vậy, là một người bạn trai đủ tiêu chuẩn thì không thể để bạn gái mình thất vọng được.

Lưu Thiên Hàn âm thầm làm mấy chuyện xấu hổ, có lẽ là đàn ông đều yêu sự kích thích, vậy mà anh cảm thấy ngồi đây hôn cô, chạm vào cô lại rung động như thế, có hơi không nỡ buông tay.

Chỉ là Lưu Thiên Hàn còn chưa tiến thêm một bước làm chuyện xấu hổ thì đã có một vệt sáng rọi thẳng vào mặt anh và Nhan Nhã Tịnh.

Ngay sau đó là một giọng nói nghiêm khắc vang vọng trong khu rừng nhỏ: “Hai cô cậu, đi vào văn phòng với tôi.”

Nhan Nhã Tịnh thật sự cảm thấy tối nay xấu hổ muốn chết đi được, lần đầu làm chuyện xấu ở khu rừng nhỏ lại bị chủ nhiệm khoa bắt gặp, rồi còn đưa đến văn phòng.

Phong thái của trường Hải Đại luôn rất đúng mực, từ trước đến nay nội quy trường học vẫn rất nghiêm khắc, mặc dù bây giờ đại học không cấm học sinh yêu đương, nhưng mà gần đây trong trường lại có quá nhiều tình trạng học sinh nữ bị sẩy thai, làm cho trường học chú ý, nên trường đã quyết định thực hiện nghiêm túc tinh thần học đường.

Mấy cái đôi tình nhân này làm gì ở khách sạn trường học sẽ không xen vào, nhưng mà ít nhất là ở trong trường học, trường học vẫn quyết định kiểm điểm bọn họ. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lần này là chủ nhiệm khoa tự mình đến ổ uyên ương trong trường để bắt người, thuận tiện bắt Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn về văn phòng.

Dù sao đã từng là sinh viên của Hải Đại, Nhan Nhã Tịnh không dám phân cao thấp với chủ nhiệm khoa, chỉ có thể đỏ mặt đi theo chủ nhiệm khoa vào văn phòng của ông ấy để bị khiển trách.

Điều mà Nhan Nhã Tịnh cảm thấy may mắn nhất đó chính là lúc cô và anh Lưu bị bắt gặp, anh Lưu chỉ bỏ tay vào áo cô, bọn họ chỉ hôn nhau, không giống như mấy cặp tình nhân khác làm ra loại chuyện không thể miêu tả.

Chủ nhiệm khoa đã bắt bọn họ là một người cương trực công chính, cứ đòi phải kêu phụ huynh của bọn họ đến đây.

Nhan Nhã Tịnh đang suy nghĩ, nếu như chủ nhiệm khoa nhận ra Lưu Thiên Hàn, cho dù ông có cương trực đến cỡ nào đi nữa thì chắc chắn cũng không dám bắt Lưu Thiên Hàn vào trong văn phòng, xem như học sinh không ngoan mà răn dạy.

Nhưng mà cô cũng cảm thấy may mắn là chủ nhiệm khoa không nhận ra Lưu Thiên Hàn.

Anh Lưu tiếng tăm lừng lẫy ở vân hải lại chạy đến khu rừng nhỏ trong trường đại học làm ra loại truyện xấu hổ với bạn gái, chuyện này mà bị truyền đi thì mất mặt biết bao nhiêu.

Gọi phụ huynh đến, Nhan Nhã Tịnh thật sự không có phụ huynh để gọi, Lưu Thiên Hàn lại không cảm thấy xấu hổ, nhưng mặt anh vô cùng âm trầm, cũng không muốn phải quần nhau với chủ nhiệm khoa. Cuối cùng, Nhan Nhã Tịnh vẫn gọi điện thoại cho Cao Bắc Vinh, kêu anh ta tới làm phụ huynh của bọn họ.

Lúc ngồi trên xe, Cao Bắc Vinh cười mãi không dừng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 308


Chương 308

Anh ta hoàn toàn không thèm để ý đến gương mặt tuấn tú đen như đáy nồi của Lưu Thiên Hàn: “Lưu Thiên Hàn, cậu hay quá nhỉ, làm chuyện xấu trong trường lại bị bắt tại trận, ha ha. Lưu Thiên Hàn, cậu nói xem, nếu như đám fan hâm mộ của cậu nhìn thấy tin tức này, có khi nào bọn họ sẽ chạy đến trường Hải Đại chờ cậu yêu thương không hả?”

“Câm miệng!” Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn lại càng đen hơn, nhiệt độ trong chiếc Rolls Royce phiên bản dài liền hạ xuống điểm đóng băng, Cao Bắc Vinh đang nói rất vui vẻ, làm sao có thể ngậm miệng được chứ.

Anh ta hắng giọng, tiếp tục nói: “Tôi nói chứ Lưu Cửu, tâm lý cậu vặn vẹo quá rồi đó, thời tiết lạnh như thế này mà cậu lại không ở nhà với chị dâu, lại chạy đến đây cho lạnh cóng. Bác sĩ Giang nói đâu có sai, cậu đúng là một tên biến…”

Cao Bắc Vinh còn chưa nói xong thì đã nhận lấy một ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn, anh ta không hiểu sao lại cảm thấy chân có hơi đau, liền thức thời ngậm miệng lại.

Chuyện tối nay làm Nhan Nhã Tịnh cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng mà bạn gái nhà người ta đều bao che khuyết điểm, cô cũng không muốn bạn trai nhà mình bị nói thành một tên biến thái vặn vẹo. Cô hắng giọng, nói đỡ cho Lưu Thiên Hàn: “Cao Bắc Vinh, là tôi muốn đến Hải Đại, anh không thể nói anh Lưu như vậy.”

“Chị dâu à, cô bất công quá đi thôi, lúc nãy là tôi đang nói chuyện giúp cô mà, sao cô lại có thể giúp đỡ Lưu Cửu bắt nạt tôi vậy chứ?”

Nhan Nhã Tịnh cũng cảm thấy mình rất bất công, nhưng mà cô bất công là chính đáng: “Cao Bắc Vinh, anh Lưu là bạn trai của tôi, đương nhiên tôi phải giúp anh ấy rồi.”

Cao Bắc Vinh nghẹn họng, kẻ độc thân biểu thị mình bị tấn công mười nghìn điểm.

Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh muốn nhín chút thời gian đến nhà họ Nhan để lấy di vật của Lệ Bảo Khiết, không ngờ là Lưu Thiên Hàn đã dọn di vật của Lệ Bảo Khiết xong từ lâu rồi.

Di vật của Lệ Bảo Khiết cũng không nhiều, chỉ có một quyển album ảnh cùng với một quyển nhật ký.

Sau khi Nhan Nhã Tịnh ôm di vật của Lệ Bảo Khiết trở về chung cư nhỏ, mở cái rương ra, cô muốn xem nhật ký của Lệ Bảo Khiết.

Cô không muốn xem trộm những chuyện riêng tư của người mẹ mà mình kính yêu nhất, nhưng cô muốn tìm hung thủ giết chết mẹ, trực giác nói cho cô biết cô có thể tìm ra được chút manh mối từ quyển nhật ký của mẹ mình.

Vừa mới cầm lấy quyển nhật ký, có một lá thư rơi ra khỏi quyển nhật ký.

Nhìn thấy lá thư này là để lại cho cô và Nhan Minh Tự, Nhan Nhã Tịnh vội vàng mở lá thư ra.

“Nhã Tịnh, Minh Tự, lúc các con nhìn thấy lá thư này thì mẹ đã không còn trên đời nữa, đừng đi điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ, càng không cần phải báo thù cho mẹ, mẹ chỉ hi vọng hai người các con có thể sống tốt.”

Nhan Nhã Tịnh kinh ngạc nhìn lá thư, đây đúng là chữ viết của Lệ Bảo Khiết, nhưng mà cô nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao mẹ lại không cho bọn họ đi điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ.

Từ bức thư này, mẹ đã biết rằng có người muốn giết mẹ, rốt cuộc là ai lại tàn nhẫn giết người mẹ mà cô yêu thương nhất vậy chứ?

“Mẹ ơi…”

Nhan Nhã Tịnh siết chặt lá thư, mẹ đã nói không cần phải báo thù, nhưng mà có đứa con nào có thể chấp nhận chuyện mẹ mình chết một cách không rõ ràng?

“Mẹ, con xin lỗi, con không có cách nào làm theo yêu cầu của mẹ, chỉ cần con còn một hơi thở thì con cũng sẽ điều tra rốt cuộc là ai đã hại chết mẹ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 309


Chương 309

“Mẹ ơi, là ai đã hại chết mẹ vậy? Mẹ ơi, tại sao bọn họ lại ác độc như thế.”

Nhan Nhã Tịnh lật xem từng tờ từng tờ trong quyển nhật ký của Lệ Bảo Khiết, chiếm phần lớn trong quyển nhật ký này là một vài bài thơ và văn xuôi mà Lệ Bảo Khiết đã viết, cô hoàn toàn không tìm thấy chút manh mối có tác dụng.

Nhan Nhã Tịnh cẩn thận đặt cái rương vào ngăn cuối cùng trong tủ quần áo, có lẽ là sẽ rất khó, nhưng cô nhất định sẽ điều tra ra nguyên nhân cái chết của mẹ, báo thù cho mẹ.

Cuối tuần, Lưu Diễm Mai đón hai đứa nhỏ đến nhà họ Lưu, nói là muốn bồi dưỡng tình cảm với hai đứa nhỏ.

Lúc Lưu Diễm Mai dẫn hai đứa nhỏ đi, bà còn nói với vẻ sâu xa: “Nhã Tịnh à, nhà của Trung Văn lớn như thế, cháu lại muốn dẫn An Bảo và An Mỹ sống ở ngoài, thật là lãng phí.”

Nhan Nhã Tịnh biết Lưu Diễm Mai muốn tác hợp cho cô và Hách Trung Văn, thật ra cô cũng rất muốn nói với bà chuyện cô và Hách Trung Văn đã chia tay.

Chỉ là nếu như cô nói chuyện mình đã chia tay với Hách Trung Văn, chắc chắn Lưu Diễm Mai sẽ hỏi cô có phải là cô đã thích người khác rồi không.

Cô cũng không thể nói cho bà ta biết cháu muốn dẫn con của con trai dì đến ở cùng với em trai dì.

Mặc dù cô đã quyết định chắc chắn mình và Lưu Thiên Hàn sẽ ở bên nhau, nhưng mà nhớ đến mối quan hệ phức tạp giữa cô và Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh vẫn cảm thấy đau đầu.

Cô biết là cửa nhà họ Lưu cao bao nhiêu, một gia đình danh giá như thế, chọn con dâu cũng sẽ coi trọng gia thế nhất. Ban đầu, đứa con dâu mà nhà họ Lưu vừa lòng nhất là Cung Tư Mỹ, còn cô thì lại có con với người đàn ông khác, chắc chắn là ba mẹ Lưu Thiên Hàn sẽ không chấp nhận cô.

Càng suy nghĩ, tâm trạng càng sa sút, đến lúc Nhan Nhã Tịnh đi đến đoàn phim mà vẫn mặt ủ mày chau.

Không biết có phải là do cảm xúc của cô quá kém, sau khi đến đoàn phim, cô cảm thấy ánh mắt của đám người trong đoàn phim nhìn cô đều mang theo chút thương hại. Bình thường, đám người Trịnh Kiều, Rose và Cao Trúc đều không ưa cô, trên mặt bọn họ mang theo biểu cảm như cười trên nỗi đau của người khác.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy chắc có lẽ là do mình quá nhạy cảm, cô lười phải để ý đến bọn người Trịnh Kiều, ai ngờ cô vừa mới định đi tìm Hỉ Bảo so sánh phương thuốc, Trịnh Kiều liền kéo tay cô lại.

“Nhan Nhã Tịnh, cô không sao đó chứ? Tôi đã nghe nói chuyện của cô rồi. Thật là, là một người phụ nữ bị người khác vứt bỏ, đúng là đáng thương mà.”

Người phụ nữ bị vứt bỏ?

Nhan Nhã Tịnh giật mình, cô thừa nhận lời nói này của Trịnh Kiều đã đâm vào thần kinh nhạy cảm của cô.

Ngay lập tức, trong đầu Nhan Nhã Tịnh hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Người phụ nữ bị vứt bỏ, chắc chắn là bị bạn trai của mình vứt bỏ, nhưng mà tại sao bản thân cô không biết cô bị anh Lưu vứt bỏ hồi nào chứ?

Hình như là mấy ngày nay cô và anh Lưu ở bên nhau rất hòa hợp, ngoại trừ không có chuyện chung chăn chung gối với anh.

Nhan Nhã Tịnh yên lặng lấy điện thoại di động ra, cô muốn hỏi Lưu Thiên Hàn xem có phải là anh đơn phương chia tay cô không, cô còn chưa gọi điện thoại xong thì Cao Trúc đã bước tới với vẻ mặt tươi cười.

Cô ta nắm chặt một cái tay khác của cô: “Nhan Nhã Tịnh, cô thật là đáng thương mà, không ngờ đã sinh cho anh Hách hai đứa bé, cuối cùng vẫn bị anh Hách bỏ rơi.”

Nghe thấy lời nói của Cao Trúc, ánh mắt của đám người trong đoàn phim lại càng đồng cảm với Nhan Nhã Tịnh hơn nữa.

Trong nháy mắt, tâm trạng của Nhan Nhã Tịnh đã trở về vị trí ban đầu, cô còn tưởng là anh Lưu âm thầm đá cô, hóa ra là bọn họ đang nói Hách Trung Văn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 310


Chương 310

Rose cười với vẻ mặt xấu xa: “Sinh hai đứa con thì sao chứ, có một nữ diễn viên nào đó đã sinh ba đứa con cho một cậu con trai nhà giàu, không phải là vẫn bị người ta đá như thường đó à? Chỉ có thể nói có một vài người không đủ quyến rũ, không được đàn ông yêu thích mà thôi.”

Trịnh Kiều vẫn còn nắm chặt tay Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, cô cũng đừng buồn bã, thua bởi Bích Loan, cô cũng không mất mặt, nếu tôi là đàn ông thì tôi cũng sẽ chọn Bích Loan mà không chọn cô.”

Nhan Bích Loan?

Nghe nói đến tên của Nhan Bích Loan, Nhan Nhã Tịnh vẫn hoàn toàn ngơ ngác, Hách béo và Nhan Bích Loan qua lại với nhau hồi nào vậy?

Nhan Nhã Tịnh không thích Nhan Bích Loan, nhưng mà cà rốt hay cải trắng thì đều có điểm đáng yêu, nếu như Hách Trung Văn thật sự thích Nhan Bích Loan, cô cũng sẽ thật lòng chúc phúc cho bọn họ.

Phó Thạnh vẫn không tin chuyện Nhan Nhã Tịnh bị Hách Trung Văn vứt bỏ, anh ta nhịn không được mà hỏi: “Bác sĩ Nhan, cô thật sự bị anh Hách… cô và anh Hách chia tay rồi à?”

Nhan Nhã Tịnh nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, tôi với anh ấy đã chia tay từ lâu rồi, bây giờ chúng tôi là anh em tốt.”

Nghe thấy lời nói của Nhan Nhã Tịnh, Phó Thạnh yên lặng thở dài. Lúc đầu anh ta cho là Nhan Nhã Tịnh chắc chắn sẽ làm mợ Hách, còn đang định lấy lòng Nhan Nhã Tịnh, không ngờ là Nhan Nhã Tịnh đã bị nhà giàu đuổi ra khỏi cửa rồi.

Còn cậu Giang kia nữa, gần đây cũng không đến đoàn phim nịnh bợ Nhan Nhã Tịnh, xem ra bây giờ Nhan Nhã Tịnh đã không còn giá trị để anh ta phải lấy lòng.

Phần lớn những người trong đoàn phim đều có suy nghĩ giống với Phó Thạnh, vẻ ngoài thì bọn họ thương tình Nhan Nhã Tịnh, trong lòng lại âm thầm khinh bỉ Nhan Nhã Tịnh.

Bò lên giường anh Hách, sinh con cho người ta thì sao chứ, cuối cùng không phải cũng bị đuổi ra khỏi nhà à.

Phụ nữ mà, không thể chỉ muốn đi đường tắt, vẫn phải dựa vào chính mình.

Nhan Nhã Tịnh không phải là ngốc, thái độ của đám người trong đoàn phim đã thay đổi, không có khả năng cô không nhận ra, có điều đây là việc nhỏ, cô không thèm để ý chút nào, vốn dĩ cô cũng không muốn tiếp tục dựa vào thân phận bạn gái Hách Trung Văn mà nhận được ưu đãi ở đoàn phim.

Người duy nhất trong đoàn phim không thay đổi thái độ với Nhan Nhã Tịnh, đó chính là Tôn Lệ và Hỉ Bảo, bọn họ còn khuyên Nhan Nhã Tịnh, nói cô đừng buồn, cái cũ không mất đi thì cái mới sẽ không đến.

Liễu Đào vẫn luôn nhìn Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt lạnh nhạt, như cười mà không phải cười. Nhan Nhã Tịnh cảm thấy trong ánh mắt của Liễu Đào không có ác ý, nhưng vẫn có chút khó chịu khó nói thành lời.

Ngày hôm nay có một cảnh quay dược liệu được quay ở bên cạnh hồ nhân tạo, Nhan Nhã Tịnh cầm lấy dược liệu cần thiết đi đến hồ nhân tạo.

Bọn người Trịnh Kiều và Cao Trúc vẫn luôn lớn tiếng nói Nhan Nhã Tịnh đáng thương đến cỡ nào, còn nói cái gì mà người đáng thương tất có chỗ đáng hận, không chừng là Nhan Nhã Tịnh đã làm chuyện vô liêm sỉ nào đó chọc giận Hách Trung Văn.

Nhan Nhã Tịnh bĩu môi, biết nhiều như vậy à, sao bọn họ không đi làm con giun trong bụng Hách Trung Văn luôn đi.

Về chuyện rắn độc lần trước, danh tiếng của Trịnh Kiều ở trên mạng đã xấu đi rất nhiều, đoàn phim đã đuổi Dương Mai, nhưng mà không đuổi Trịnh Kiều.

Gần đây, Trịnh Kiều và Nhan Vũ Trúc lại càng thân thiết, Nhan Nhã Tịnh biết Trịnh Kiều không chỉ không bị đuổi việc mà còn nhận được vai nữ thứ ba của một bộ phim khác, chắc chắn là có Nhan Vũ Trúc giúp một tay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 311


Chương 311

Cao Trúc cũng nhận được không ít lợi lộc, cô ta là một nhân vật nhỏ gần như trong suốt trong giới giải trí, vậy mà lại có thể làm nữ chính trong một bộ phim truyền hình chiếu mạng, cho nên cô ta ngày càng trung thành với Trịnh Kiều và Nhan Vũ Trúc.

Lúc Nhan Nhã Tịnh vừa mới đi đến bên cạnh hồ nhân tạo, Trịnh Kiều đã đi theo tới nơi: “Nhan Nhã Tịnh, cô đúng là không biết xấu hổ mà, đã bị anh Hách đuổi ra khỏi cửa, vậy mà còn có mặt mũi ra ngoài gặp người khác.”

Nhan Nhã Tịnh thật sự cạn lời, chẳng lẽ cô và Hách Trung Văn chia tay mà còn phải trốn tránh, sau này không thể gặp ai.

“Trịnh Kiều, cô thật là nhàm chán quá đi, tôi bị ai đuổi ra khỏi cửa thì có liên quan cái chó gì tới cô.”

Nhan Nhã Tịnh không thích phải nói tục, nhưng do Trịnh Kiều phiền phức quá nên cô mới nhịn không được.

“Ồ.” Trịnh Kiều cười lạnh: “Nhan Nhã Tịnh, không phải là cô cho rằng mình vẫn là mợ Hách đó chứ? Nhan Nhã Tịnh, không có nhà họ Hách che chở, cô còn có thể phách lối tới khi nào nữa. Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cô trở thành con chuột chạy qua đường, người gặp người đánh.”

“Trịnh Kiều, không ai có thể nói chính xác được chuyện tương lai, bây giờ cô vẫn nên làm con chuột qua đường cho tốt đi.”

Những gì Nhan Nhã Tịnh nói là thật, hiện tại anti của Trịnh Kiều còn nhiều hơn fan gấp mấy lần, bình luận trên Facebook đều là mắng chửi cô ta, bây giờ Trịnh Kiều chẳng khác gì một con chuột trốn chui trốn nhủi.

“Nhan Nhã Tịnh, cô!”

Trịnh Kiều vô cùng tức giận, cô ta thở hồng hộc mấy hơi, nhớ đến lời hứa hẹn của Nhan Vũ Trúc, trong nháy mắt tâm trạng của cô ta liền sảng khoái.

Nhan Nhã Tịnh không biết bơi.

Nếu như cô ta có thể nghĩ cách khiến Nhan Nhã Tịnh rơi xuống nước, chắc chắn Nhan Vũ Trúc sẽ rất vui vẻ. Đến lúc đó, chắc chắn Nhan Vũ Trúc có thể dìu dắt cô ta trong bộ phim được đầu tư khủng mà cô ta vừa mới nhận.

“Nhan Nhã Tịnh, cô nói xem tại sao lần nào chúng ta gặp nhau cũng phải giương cung bạt kiếm như thế làm cái gì, thật ra chúng ta có thể thử làm bạn mà.”

Trịnh Kiều vừa nói vừa lặng lẽ chú ý đến hành động của Cao Trúc ở sau lưng.

Cao Trúc đang rón ra rón rén bước về phía hồ nhân tạo, bên cạnh hồ nhân tạo không có camera, ở bên đây trống vắng như thế, ngay cả một bóng ma cũng không có, cho dù bọn họ đẩy Nhan Nhã Tịnh xuống hồ thì cũng không có người nào biết là bọn họ làm.

Nhan Nhã Tịnh rất tán thành với nửa câu đầu của Trịnh Kiều, đúng là giữa bọn họ không có hận thù sâu đậm, thật sự không cần phải vừa nhìn thấy nhau là đã bắt đầu châm chọc xỉa xói.

Nhưng mà làm bạn bè à? Cô và Trịnh Kiều thật sự không có khả năng đó.

Bất đồng quan điểm, miễn cưỡng làm bạn bè cũng chỉ khiến đối phương thấy buồn nôn, Nhan Nhã Tịnh không thích phải ngược đãi mình.

Đương nhiên, cô cũng biết là không phải Trịnh Kiều thật lòng muốn làm bạn với cô.

Rốt cuộc là Trịnh Kiều đang diễn vở kịch gì nữa đây?

Cao Trúc càng ngày càng đi đến gần Nhan Nhã Tịnh, Trịnh Kiều liếc mắt ra hiệu với cô ta, Cao Trúc liền ngầm hiểu, cô ta tiếp tục nhẹ tay nhẹ chân đi về phía trước. Đột nhiên, cô ta dồn hết sức lực toàn thân mà nhào ra phía trước, đẩy mạnh vào lưng Nhan Nhã Tịnh.

Ở đây phải nói là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, cho dù Nhan Nhã Tịnh có lớn tiếng kêu cứu đi nữa thì cũng không có người nào đến cứu cô.

Chắc chắn là ngày hôm nay Nhan Nhã Tịnh sẽ phải chết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 312


Chương 312

Trịnh Kiều cũng cho rằng ngày hôm nay Nhan Nhã Tịnh sẽ không thoát khỏi, chỉ là có làm sao cô ta cũng không ngờ rằng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, dường như sau lưng Nhan Nhã Tịnh có mọc một con mắt, cô bỗng nhiên lại tránh qua một bên.

Mà bởi vì Cao Trúc nhào tới theo quán tính nên không thể thắng lại kịp thời, cô ta không thể khống chế bước chân mà cắm đầu vào hồ nhân tạo.

“Ùm!”

Trong hồ nhân tạo nổi lên một tầng bọt nước lớn, Cao Trúc vừa dùng sức vùng vẫy, vừa lớn tiếng gào lên: “Tôi không biết bơi.”

“Cứu với, cứu với.”

Trịnh Kiều bị tình huống này làm cho hoảng sợ, cô ta không ngờ là Cao Trúc ngốc đến nỗi không thể để Nhan Nhã Tịnh rơi xuống nước, ngược lại còn tự mình ngã vào trong hồ nước.

So sánh với vẻ hoảng hốt của Trịnh Kiều và Cao Trúc, Nhan Nhã Tịnh bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trịnh Kiều đến cạnh hồ nhân tạo tìm cô, cô đã cảm thấy có điểm không bình thường, sau khi Trịnh Kiều nói đến câu muốn làm bạn với cô, cô càng cảm thấy buồn cười hơn.

Nói tóm lại, mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm nay cô đều cảm thấy vừa ngây thơ lại buồn cười, nhất là lúc cô lơ đãng nhìn thấy Cao Trúc đang rón ra rón rén bước về phía bên này, cô lại càng cảm thấy hài hước hơn nữa.

Có đôi khi, Nhan Nhã Tịnh thật sự thắc mắc rằng cô chưa từng đắc tội với bọn người Dương Mai, Trịnh Kiều và Cao Trúc mà nhỉ? Nhưng mà người trên đời này lại kỳ lạ như vậy đó, mấy người bọn họ bởi vì lợi ích mà Nhan Vũ Trúc đã hứa hẹn, thế mà lại không tiếc làm tổn thương tính mạng của cô.

Kế hoạch hãm hại cô của bọn họ rất hèn hạ, thủ đoạn muốn hại chết cô lại càng quyết liệt hơn, cũng đủ tàn ác.

Không cần nghi ngờ, nếu như ngày hôm nay cô không chú ý đến động tác nhỏ của Cao Trúc, chắc chắn cô sẽ bị đẩy vào trong hồ nhân tạo rồi bị chết đuối.

“Cứu mạng, cứu mạng.”

Cao Trúc vẫn không ngừng vùng vẫy trong hồ nhân tạo, cô ta đã sặc mấy ngụm nước, Trịnh Kiều gấp không chịu được, vội vàng gọi điện thoại cho Phó Thạnh: “Đạo diễn Phó, cứu mạng với! Trúc bị Nhan Nhã Tịnh đẩy vào trong hồ nước, đạo diễn, mau cho người đến đây cứu Trúc đi.”

Nghe thấy Trịnh Kiều nói vậy, Nhan Nhã Tịnh không khỏi cười lạnh trong lòng. Trịnh Kiều này thật là, chẳng có lúc nào quên đi chuyện phải hãm hại cô trước đã.

Rất nhanh, Phó Thạnh liền dẫn theo mấy người trong đoàn phim chạy đến đây, thầy võ thuật trong đoàn biết bơi, anh ta nhanh chóng lao xuống nước cứu Cao Trúc lên.

Cao Trúc ở trong nước có hơi lâu, bây giờ đã hôn mê.

Thầy võ thuật cứu Cao Trúc lên thì đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm hô hấp nhân tạo cho Cao Trúc.

Thầy võ thuật là một chàng thanh niên lớn tuổi đã ngoài ba mươi, còn chưa có một mảnh tình vắt vai, nguyên nhân chủ yếu là do mặt thầy võ thuật bị ngọn lửa hủy hoại trong một vụ nổ.

Là một người đàn ông độc thân chưa từng yêu đương, giờ lại hô hấp nhân tạo cho một nữ minh tinh cũng được xem như là xinh đẹp, trong lòng kích động vô cùng, nhịn không được mà hô hấp nhân tạo cho Cao Trúc thêm vài lần.

Cao Trúc mở to mắt, lúc đối diện với gương mặt đó của thầy võ thuật, cô ta hét lớn rồi sau đó lại ngất đi.

Lúc Cao Trúc ngất xỉu, trong lòng cô ta chỉ có một suy nghĩ, đó chính là chắc chắn cô ta đã chết rồi, nếu không thì tại sao lại nhìn thấy quỷ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 313


Chương 313

Trịnh Kiều run rẩy vươn tay ra, cô ta tức giận chỉ vào Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, rốt cuộc là Trúc đã làm gì có lỗi với cô chứ? Tại sao cô lại hại Trúc như thế!”

Nhớ đến lúc nãy Trịnh Kiều gọi điện thoại đã nói là Nhan Nhã Tịnh đẩy Cao Trúc, Phó Thạnh cũng nhíu mày hỏi: “Đúng vậy đó, bác sĩ Nhan, có chuyện gì sao không chịu nói đàng hoàng, tại sao cứ phải dùng bạo lực để giải quyết chứ?”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy rất buồn cười, cái kẻ hại người này sao chớp mắt liền thay đổi thành người bị hại vậy?

“Đạo diễn Phó, tôi không có đẩy Cao Trúc, là cô ta muốn đẩy tôi vào trong hồ, nhưng cô ta bị hụt chân cho nên không cẩn thận mới rơi xuống nước.”

“Nhan Nhã Tịnh, cô đừng có giả vờ nữa, rõ ràng là cô đẩy Trúc xuống hồ mà. Lúc nãy tôi đã nhìn thấy rồi, là cô ra tay trước. Đúng vậy, tôi thừa nhận Trúc cười nhạo cô chuyện cô bị anh Hách đá là cô ấy không đúng, nhưng mà cô cũng không cần phải giết người.”

Trịnh Kiều càng nói, trong lòng lại càng căm phẫn: “Nếu như không phải đạo diễn Phó kịp thời dẫn người đến đây, chắc chắn là bây giờ Trúc đã bị cô hại chết rồi.”

Trịnh Kiều ăn nói hùng hồn, sau khi nói xong lời này, ngay cả bản thân cô ta cũng tin tưởng là Nhan Nhã Tịnh đã đẩy Cao Trúc xuống hồ.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cách làm của Trịnh Kiều có hơi giống với Dương Mai, đều là kiểu hại người khác không thành công thì sẽ đổ lỗi cho người khác.

Nhan Nhã Tịnh cười lạnh: “Trịnh Kiều, cô đúng là cái gì cũng dám nói, có phải là tôi cũng có thể nói là cô đã đẩy Cao Trúc xuống nước không?”

Trịnh Kiều giật mình, gần như là cô ta phản ứng ngay lập tức: “Làm sao có thể! Tôi với Trúc thân thiết như thế, sao tôi lại có thể hại Trúc được chứ. Đạo diễn Phó, Nhan Nhã Tịnh hại Trúc thê thảm như thế, đạo diễn nhất định phải lấy lại công bằng cho Trúc.”

Thấy Trịnh Kiều nói vậy, Phó Thạnh cũng nhanh chóng suy nghĩ lại, bây giờ Nhan Nhã Tịnh đã bị anh Hách vứt bỏ nên không cần phải lấy lòng nữa, còn không bằng giúp đỡ Trịnh Kiều một phen.

Ít nhất là Trịnh Kiều tương đối hiểu chuyện, cũng biết dùng cơ thể để báo đáp anh ta.

Nghĩ như vậy, Phó Thạnh liền nói: “Bác sĩ Nhan, chuyện lần này cô có hơi quá đáng rồi đó, cho dù cô Cao có nói cô vài câu thì cô cũng không thể đẩy cô ấy vào trong hồ, đây là tội mưu sát.”

Nghe thấy hai chữ “mưu sát”, Trịnh Kiều lại càng hùng hồn hơn nữa, cô ta lắc lư điện thoại trước mặt Nhan Nhã Tịnh: “Đúng vậy, chính là mưu sát, tính chất của việc này quá nghiêm trọng, chúng ta vẫn nên gọi cảnh sát đến giải quyết đi.”

Nói xong, Trịnh Kiều lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Có phải là mưu sát hay không, tôi nghĩ chắc là Cao Trúc biết rõ hơn các người, không bằng chúng ta cứ hỏi người trong cuộc trước cái đã.” Nhan Nhã Tịnh kìm nén sự chán ghét với Trịnh Kiều và Phó Thạnh, cô thờ ơ nói.

Trịnh Kiều vẫn đắc ý như cũ, hỏi người trong cuộc thì hay rồi. Cao Trúc và cô ta đứng cùng một trận tuyến, một lát Cao Trúc tỉnh dậy chắc chắn sẽ đẩy Nhan Nhã Tịnh vào chỗ chết.

Nhan Nhã Tịnh tự tìm xui xẻo, tự gây nghiệt thì không thể sống.

Nghĩ như vậy, Trịnh Kiều vội vàng nói: “Được thôi, chúng ta chờ Trúc tỉnh lại rồi hỏi cô ấy rốt cuộc là ai đã hại cô ấy. Nhan Nhã Tịnh, chờ đến lúc Trúc nói ra sự thật, tôi xem cô còn gì để nói.”

“Được, đúng là chuyện này chúng ta cần phải nghe Trúc nói như thế nào. Trúc là người bị hại, chắc chắn cô ấy nói không sai.” Phó Thạnh cũng phụ họa theo Trịnh Kiều.

Tất cả mọi người không có ý kiến, Nhan Nhã Tịnh nói với thầy võ thuật đang nửa quỳ ở bên cạnh Cao Trúc: “Thầy Triệu, làm phiền anh ấn vào nhân trung của Cao Trúc, thuận tiện đỡ cô ta dậy.”

Thầy võ thuật vội vàng làm theo lời của Nhan Nhã Tịnh, anh ta ấn vào nhân trung của Cao Trúc mấy lần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 314


Chương 314

Cao Trúc đã được nuông chiều từ nhỏ, ngày hôm nay rơi xuống nước làm cho cô ta sợ mất mật, lúc nãy cô ta còn bị gương mặt kề gần của thầy võ thuật dọa cho phát run, cả người đang trong trạng thái sụp đổ. Bây giờ vừa mới mở mắt lại đối diện với gương mặt tươi cười vô cùng rõ ràng của thầy võ thuật, cô ta bị dọa suýt chút nữa là đã trợn trắng mắt.

Cô ta hoảng sợ nhìn chằm chằm vào thầy võ thuật: “Đừng có bắt tôi, tôi không muốn xuống địa ngục đâu, tôi thật sự không có cố ý hại người.”

“Cao Trúc, cô hại ai vậy?” Nhan Nhã Tịnh hỏi tiếp lời Cao Trúc.

“Tôi… tôi hại Nhan…”

Cao Trúc nói xong, khóe môi Nhan Nhã Tịnh không nhịn nổi mà cong lên, người trong đoàn phim không phải là kẻ ngu, Cao Trúc đã nói như vậy rồi, nếu như bọn họ lại nhìn không ra cô bị Trịnh Kiều hãm hại thì là do bọn họ có mắt như mù.

Có thể có một vài người không chú ý tới, nhưng mà lúc nãy Nhan Nhã Tịnh đã chú ý. Sau khi thầy võ thuật hô hấp nhân tạo cho Cao Trúc xong, thật ra Cao Trúc đã tỉnh dậy, sở dĩ cô ta lại ngất đi một lần nữa là do gương mặt bị ngọn lửa thiêu cháy của thầy võ thuật dọa sợ.

Tinh thần Cao Trúc rơi vào trạng thái hoảng loạn, thậm chí còn tưởng là mình đã gặp quỷ.

Lúc tinh thần của con người đang trong trạng thái sụp đổ thì sẽ dễ dàng nói lời thật lòng, cho nên lúc nãy Nhan Nhã Tịnh mới kêu thầy võ thuật ấn vào nhân trung của Cao Trúc, thuận tiện có lòng tốt dìu cô ta.

Cao Trúc vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ mình đã chết đuối và gặp quỷ, dám nói dối mới là lạ đó.

Trịnh Kiều không ngờ Cao Trúc lại nói như thế, cô ta lập tức gấp gáp: “Trúc, có phải là cô bị Nhan Nhã Tịnh hại đến choáng váng rồi không hả, rõ ràng là Nhan Nhã Tịnh đẩy cô xuống nước, sao cô có thể nói như vậy.”

“Tôi…”

Cao Trúc nhìn Trịnh Kiều, rồi lại nhìn Nhan Nhã Tịnh cùng với đồng nghiệp trong đoàn phim, cô ta dần dần hiểu rõ, cô ta vẫn còn chưa xuống địa ngục gặp diêm vương.

Cô ta hối hận, hận không thể cắn đứt lưỡi mình, nhưng mà thứ khó mua nhất trên đời này chính là thuốc hối hận, lời đã nói ra thì không thể thu hồi.

Với tình huống hiện tại, cô ta và Trịnh Kiều đã nằm ở thế yếu, cho dù cô ta khăng khăng là Nhan Nhã Tịnh đẩy cô ta thì cũng không có người nào tin.

“Trịnh Kiều, cô thật sự quá đáng, rõ ràng Cao Trúc muốn hại bác sĩ Nhan, mà cô còn đổi trắng thay đen. Chuyện ngày hôm nay là một lần cuối cùng, hi vọng sau này cô đừng tiếp tục châm ngòi gây chuyện trong đoàn phim của chúng ta nữa.” Tôn Lệ liếc mắt, lạnh lùng tức giận nói với Trịnh Kiều.

Trong lòng Trịnh Kiều ấm ức vô cùng: “Chị Tôn, em không có nói sai, vốn dĩ là do Nhan Nhã Tịnh hại Trúc mà, lúc nãy chắc chắn Trúc bị Nhan Nhã Tịnh làm cho hoảng sợ cho nên mới có thể nói như vậy.”

“Lúc bị dọa sợ thì mới có thể ăn ngay nói thẳng, các người luôn hãm hại bác sĩ Nhan, thật là quá đáng!” Biên tập kim bài Hỉ Bảo vừa nhớ đến chuyện rắn độc cũng là Trịnh Kiều cắn người linh tinh, nhịn không được mà lên tiếng nói.

“Đúng vậy đó, chuyện hôm nay thật sự quá đáng quá rồi, may là bác sĩ Nhan may mắn mới không bị đẩy xuống nước.”

“Có một vài người đúng là tự làm tự chịu, muốn hại người khác, không ngờ là thiếu chút nữa góp cái mạng nhỏ của mình vào rồi.”

“Tại sao đoàn phim của chúng ta lại có loại người như vậy chứ, ai biết được một ngày nào đó cô ta cũng lén lút đẩy chúng ta không chừng.”



Nghe đám người trong đoàn phim nghị luận ầm ĩ, Trịnh Kiều tức giận đến xanh cả mặt, cô ta thở phì phò trừng mắt nhìn Cao Trúc, sau đó liền quay người đi về phía địa điểm quay ở phía trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 315


Chương 315

Đúng thật là, thà đối thủ thông minh như thần chứ không cần đồng đội như heo, sao cô ta có thể hợp tác với một kẻ ngu ngốc như Cao Trúc cơ chứ.

Nhan Vũ Trúc ngồi trong xe vẫn luôn quan sát mọi chuyện bên cạnh hồ, bộ dạng như tất cả đều không liên quan tới mình.

Cô ta không biết nên nói là Nhan Nhã Tịnh may mắn, hay là mạng lớn, mình liên tục gài bẫy Nhan Nhã Tịnh, không ngờ là cô lại có thể an toàn thoát thân.

Cho dù mọi người cho rằng Nhan Nhã Tịnh bị Hách Trung Văn bỏ rơi, nhưng mà dường như vẫn rất tin tưởng vào cách làm người của Nhan Nhã Tịnh.

Dùng kế bình thường hãm hại Nhan Nhã Tịnh thì không thành công, cô ta đã làm thì phải làm cho thật tuyệt tình, khiến Nhan Nhã Tịnh không thể ngóc đầu lên nổi.

Nhìn thấy bóng người nho nhỏ trên ngọn núi giả ở xa xa, khóe môi Nhan Vũ Trúc nhịn không được mà cong lên.

Nhan Nhã Tịnh, cô sắp tiêu rồi, lần này cho dù Thiên Hàn có ra tay thì cũng không thể giúp gì được cho cô.

Mặc dù hôm nay Nhan Nhã Tịnh không để Trịnh Kiều và Cao Trúc đạt được ý đồ, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy phiền muộn.

Thứ mà cô cần là một công việc đơn giản, không ngờ trong đoàn phim lại có một số người tính tình kỳ lạ, cứ mãi ngán chân cô.

Có đôi khi Nhan Nhã Tịnh không muốn tiếp tục công việc ở đoàn phim nữa, nhưng mà cô đã ký hợp đồng với đoàn phim, với lại cô cũng không phải là người thích bỏ dở giữa chừng, nên cô vẫn quyết định hoàn thành tốt công việc ở đoàn phim.

Trưa nay, Lưu Thiên Hàn nằng nặc đòi phải ăn cơm với cô. Nhan Nhã Tịnh cảm thấy người bạn trai Lưu Thiên Hàn này cái gì cũng tốt, chỉ là quá quấn cô.

Buổi tối phải ôm cô ngủ, cơm trưa cũng phải ăn cùng cô, nếu không đồng ý với anh, anh lại đen mặt, động một tí là muốn đánh gãy chân cô.

Cô vừa mới định nói cô ăn cơm hộp ở đoàn phim là được rồi, Lưu Thiên Hàn liền phán một câu: “Được, em có thể không ăn cơm với anh, em yên tâm, anh nhất định sẽ đến đoàn phim đánh gãy chân em.”

Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.

Nhan Nhã Tịnh thừa nhận mình không có cốt khí, cô đã khuất phục với lời đe dọa của Lưu Thiên Hàn.

Cô đồng ý ăn cơm trưa cùng Lưu Thiên Hàn, nhưng cô lại chọn một nhà hàng tương đối xa đoàn phim, bởi vì cô không muốn người khác nhìn thấy cô và Lưu Thiên Hàn đi cùng nhau.

Nhan Nhã Tịnh đi vào phòng ăn thì liền nhìn thấy Lưu Thiên Hàn với gương mặt đen thui.

Nhan Nhã Tịnh nghĩ mà không hiểu, cô đã đồng ý ăn cơm với anh rồi, tại sao mặt anh lại còn đen như thế?

“Nhan Nhã Tịnh, anh không đáng để gặp người khác à?”

Không đợi Nhan Nhã Tịnh lên tiếng, Lưu Thiên Hàn đã lạnh lùng hỏi.

“Đâu có đâu.” Nhan Nhã Tịnh vội vàng lắc đầu: “Anh Lưu đẹp trai như thế, sao lại không có mặt mũi gặp người khác được chứ.”

“Đừng có nịnh nọt nữa.” Lưu Thiên Hàn ghét bỏ nhìn Nhan Nhã Tịnh, nhưng trong nháy mắt sắc mặt đã tốt hơn nhiều, có đều là dường như ngay tức khắc ánh mắt Lưu Thiên Hàn lại chìm xuống: “Nhan Nhã Tịnh, em rất sợ người khác biết mối quan hệ của chúng ta?”

Sáng hôm nay Lưu Thiên Hàn cũng đã nói muốn đến đoàn phim cùng với Nhan Nhã Tịnh, lại bị Nhan Nhã Tịnh từ chối.

Trưa nay anh đến ăn cơm với cô, vậy mà cô lại chọn một nhà hàng xa xôi như thế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 316


Chương 316

Anh không phải là ngốc, tùy tiện suy nghĩ đương nhiên có thể đoán ra cô không muốn để đồng nghiệp trong đoàn phim biết mối quan hệ của bọn họ.

Lưu Thiên Hàn nhìn cô gái trước mặt mình, anh bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác ai oán khi không được người khác công khai thân phận.

“Nói chuyện đi.”

“Em…” Thấy tâm trạng của Lưu Thiên Hàn thật sự không tốt, Nhan Nhã Tịnh không khỏi nuốt nước bọt: “Anh Lưu, là do em cảm thấy, em cảm thấy chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt, mọi người đều nói thể hiện tình cảm quá đà thì sẽ mất sớm, em muốn ở cạnh anh Lưu mãi mãi mà.”

Sau khi nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh thật sự khâm phục trí thông minh của mình, câu trả lời hoàn toàn không có kẻ hở! Cô đã giải thích nguyên nhân, còn thuận tiện biểu hiện lòng chung thủy với anh Lưu, cô thật sự rất muốn cho mình một cái like.

Cô cho rằng lời nói này của mình có thể làm gương mặt đen như đáy nồi của Lưu Thiên Hàn bừng sáng, ai ngờ Lưu Thiên Hàn chỉ hừ lạnh một tiếng: “Ồ!”

Cô đã nói như vậy rồi mà anh Lưu vẫn còn khó chịu,

Nhan Nhã Tịnh mím môi, xem ra chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu cuối.

Cô đứng dậy từ ghế ngồi, xấu hổ ngồi xuống bên cạnh Lưu Thiên Hàn, cô vươn tay ôm lấy cổ Lưu Thiên Hàn, đôi môi đỏ thắm bẹp một cái lên môi anh: “Anh Lưu, anh đừng có giận mà, có được không?”

“Lại hôn thêm cái nữa.”

Lưu Thiên Hàn lạnh mặt ra lệnh, vành tai lại có hơi phiếm hồng.

Nhan Nhã Tịnh ngoan ngoãn nghe lời, cô cong môi, lại đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi Lưu Thiên Hàn. Lần này, Lưu Thiên Hàn đảo khách thành chủ, làm cho Nhan Nhã Tịnh không thể chống đỡ nổi.

Lúc hai người hôn đến nỗi trời đất quay cuồng, điện thoại của Nhan Nhã Tịnh bỗng nhiên lại vang lên.

Là một số điện thoại lạ gọi tới, điện thoại vừa mới được kết nối thì liền truyền đến giọng nói tàn độc của Dương Mai: “Nhan Nhã Tịnh, con trai cưng và con gái cưng của mày đang nằm trong tay tao, mày đến đây mà nhặt xác bọn nó đi.”

“Dương Mai, tôi không cho phép cô làm tổn thương đến An Bảo và An Mỹ.”

Dương Mai là người đã cho người thả rắn cắn cô, nhưng mà Nhan Nhã Tịnh không ngờ Dương Mai lại có thể phát điên đến nỗi ra tay với hai đứa nhỏ.

“Nhan Nhã Tịnh, mày đang uy hiếp tao đó à?” Trong giọng nói của Dương Mai mang theo hận thù sâu đậm, cô ta lạnh lùng cười: “Nhan Nhã Tịnh, bây giờ mày không có tư cách uy hiếp tao đâu, hai đứa con của mày sẽ phải chết trên tay tao, tao mà không vui thì có thể vặn gãy cổ bọn nó đó.”

“Dương Mai, đừng làm tổn thương An Bảo và An Mỹ.” Nhan Nhã Tịnh cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng mình: “Dương Mai, người mà cô hận là tôi, cô muốn đối phó với tôi sao cũng được, đừng làm tổn thương An Bảo và An Mỹ.”

Thật ra trong lòng Nhan Nhã Tịnh vẫn còn giữ lại một tia hi vọng, cô hi vọng là Dương Mai chỉ đang cố ý hù dọa cô, chứ An Bảo và An Mỹ không nằm trong tay Dương Mai. Ai ngờ một giây sau, Dương Mai liền cúp điện thoại, sau đó gửi yêu cầu gọi video cho cô.

Trong cuộc gọi video, cô có thể nhìn thấy rõ ở hai bên Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều có hai người đàn ông vạm vỡ đè chặt, trên gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa nhỏ còn có vết máu rất rõ ràng.

Nhìn thấy màu đỏ chói mắt làm Nhan Nhã Tịnh cảm thấy trong lòng như bị cái gì đó khoét mất một mảnh. Dương Mai hãm hại cô như thế nào cô cũng không quan tâm, nhưng cô không cho phép người khác làm tổn thương hai đứa con của cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 317


Chương 317

Nhan Nhã Tịnh đè chặt lồng ngực mình, cô ép buộc mình phải tỉnh táo: “Dương Mai, cô nói đi, rốt cuộc là cô muốn làm cái gì? Cô muốn tôi làm cái gì tôi cũng đồng ý, tôi chỉ hi vọng là cô có thể bỏ qua cho An Bảo và An Mỹ.”

Đúng vậy, nếu như Dương Mai thật sự muốn giết chết An Bảo và An Mỹ, vậy thì cô ta cứ trực tiếp giết chết con tin là được rồi, không cần phải gọi điện thoại video cho cô.

Nếu như cô ta đã gọi điện thoại video cho cô, vậy thì chứng minh người mà cô ta muốn đối phó thật sự là cô, hiện tại An Bảo và An Mỹ tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.

“Nhan Nhã Tịnh, mày đã hại tao thê thảm lắm rồi.”

Vừa nghĩ đến những chuyện mà mình gặp phải gần đây, Dương Mai liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù cô ta không nổi tiếng cho lắm, nhưng ít nhất cũng có một số fan hâm mộ theo đuổi.

Nhưng sau khi cô ta bị rắn độc cắn, tất cả fan hâm mộ của cô ta đều biến thành anti.

Cô ta trở thành người phụ nữ độc ác trong mắt mọi người trong giới giải trí, ngay cả đoàn phim hiện tại cũng đã đuổi cô ta.

Không chỉ có như thế, tất cả các hợp đồng quảng cáo, phim ảnh cũng bị chấm dứt, trên Facebook của cô ta thì toàn là tiếng mắng chửi, lời lẽ mắng cô ta vô cùng khó nghe.

Không còn đạo diễn nào bằng lòng hợp tác với cô ta, không còn công ty quảng cáo nào muốn tìm cô ta, cho dù cô ta chủ động bò lên giường của mấy nhà đầu tư bụng bia đi nữa thì tình cảnh của cô ta cũng không có thay đổi dù là rất nhỏ.

Cư dân mạng đang đồng loạt kêu gọi tẩy chay cô ta, cô ta trở thành nghệ sĩ bị người người chán ghét. Ngày hôm đó cô ta xuất viện còn bị anti tấn công ở cửa bệnh viện, cô ta bị đổ cả người đều là nước bẩn.

Nhớ đến cái mùi hôi thối bốc lên từ nước bẩn, Dương Mai liền hận không thể chém Nhan Nhã Tịnh thành trăm mảnh.

Loại người như Dương Mai, cho dù bị dạy dỗ thế nào đi nữa thì cô ta vẫn ngựa quen đường cũ mà đẩy trách nhiệm lên đầu người khác, cô ta luôn cảm thấy là Nhan Nhã Tịnh đã hại cô ta thê thảm. Nhưng mà cô ta không muốn phải nghĩ rằng nếu như không phải cô ta bị Nhan Vũ Trúc xúi giục hãm hại Nhan Nhã Tịnh hết lần này đến lần khác, thậm chí còn muốn lấy mạng Nhan Nhã Tịnh, thì làm sao cô ta có thể đi đến bước này.

Thậm chí, cô ta cũng không thèm suy nghĩ nếu như không phải Trịnh Kiều đăng video lên trên mạng, thế thì sự kiện rắn độc lần này cũng sẽ không lan truyền đến nỗi không có cách nào thu lại.

Một khi tâm lý con người trở nên vặn vẹo thì sẽ như mê muội, không biết đúng sai, càng không thể phân rõ thiện ác, cô ta chỉ muốn liều mạng trả thù người mà cô ta hận nhất.

Dương Mai nghiến răng ken két: “Nhan Nhã Tịnh, mày đã hủy hoại tao, mày đã hủy hoại tao! Mày khiến tao không còn chỗ sống, tao cũng sẽ không để mày được tốt hơn.”

“Đối với tao, sự nghiệp diễn xuất còn quan trọng hơn so với tính mạng tao. Nhan Nhã Tịnh, mày đã hủy mọi thứ mà tao quan tâm nhất, tao cũng phải hủy đi thứ mà mày yêu quý nhất. Mày yêu thương nhất là hai đứa con này của mày có đúng không, được thôi, mày đã quan tâm bọn nó, thế thì tao sẽ hủy hoại bọn nó.”

Dương Mai đang nổi cơn điên, cô ta bỗng nhiên quay sang tán vào mặt Nhan An Mỹ một cái thật mạnh.

Nhan An Mỹ sợ nhất là đau, một cái tát này của Dương Mai làm cho Nhan An Mỹ muốn rơi nước mắt.

Nhưng cô bé biết bây giờ Dương Mai đang gọi video với mẹ, mẹ ở đầu bên kia có thể nhìn rõ tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên này, cô bé dứt khoát ngẩng đầu lên không để nước mắt của mình rơi xuống.

Cho đến bây giờ, cô bé chưa từng gặp phải chuyện gì đáng sợ như thế, trong lòng cô bé cũng rất hoảng sợ. Nhưng mà cô bé lại càng yêu mẹ mình hơn, cô bé không muốn để mẹ phải lo lắng.

“Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng, cục cưng không có chuyện gì đâu.”

Nhan An Mỹ quay sang, lớn tiếng hét lên với Nhan Nhã Tịnh: “Mẹ ơi, cục cưng rất dũng cảm, cục cưng không sợ cái gì hết.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 318


Chương 318

“Mày ngậm miệng lại cho tao!”

Dương Mai lại nâng tay lên định tiếp tục đánh vào mặt Nhan An Mỹ, Nhan An Bảo lạnh lùng ngẩng mặt lên, nói một cách rõ ràng: “Tôi không cho phép cô đánh em gái tôi.”

Ánh mắt của cậu thiếu niên nho nhỏ kiên định mà lại lạnh lùng, Dương Mai biết chỉ là một đứa con nít thì không thể gây ra sóng gió gì, nhưng khi đối diện với cặp mắt âm trầm của Nhan An Bảo, tay cô ta lại không thể kiềm chế được mà run rẩy.

Cũng không biết là bị đe dọa hay là có chuyện gì, một cái tát này của Dương Mai lại không rơi vào mặt Nhan An Mỹ.

Nhận ra mình bị một đứa con nít uy hiếp, Dương Mai thẹn quá hóa giận, trực tiếp vung tay đánh thật mạnh vào mặt Nhan An Bảo.

Cô ta chỉ vào mặt Nhan An Bảo rồi mắng chửi: “Tao cảnh cáo mày, tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn nghe lời cho tao, nếu không thì tao có thể giết chết mày bất cứ lúc nào.”

Nhan An Bảo không nói gì, trong đôi mắt lạnh lẽo của cậu bé cũng không có chút nào là sợ hãi.

Cậu bé mím môi, cậu chỉ lo lắng mẹ sẽ bị người phụ nữ xấu xa này uy hiếp, cậu bé biết đây là người phụ nữ xấu xa, chuyện rắn độc lần trước là do cô ta muốn để rắn độc cắn chết mẹ mình.

Nhìn thấy Nhan An Bảo cũng bị đánh một bàn tay, rốt cuộc Nhan Nhã Tịnh không thể kiềm chế nổi nữa, nước mắt rơi lách tách.

Cô vội vàng lau nước mắt bên khóe mắt, hai mắt đỏ bừng mà quát lên với Dương Mai: “Dương Mai, tôi không cho phép cô đánh An Bảo và An Mỹ.”

“Cô nói đi, rốt cuộc là cô muốn làm cái gì, chỉ cần cô đừng làm tổn thương An Bảo và An Mỹ thì cái gì tôi cũng sẽ đồng ý với cô. Đừng làm bọn nó đau, tôi thật sự sẽ đồng ý tất cả yêu cầu của cô.”

Im lặng nhìn Nhan Nhã Tịnh ở đầu dây bên kia điện thoại, Dương Mai không trả lời ngay.

Trong mắt cô ta phun ra lửa hận mãnh liệt, rốt cuộc là cô ta muốn Nhan Nhã Tịnh làm gì đây?

Gương mặt xinh đẹp của Dương Mai dần dần vặn vẹo, cho dù Nhan Nhã Tịnh có lên mạng công khai xin lỗi cô ta thì cũng không có cách nào cứu vớt thanh danh.

Nếu như chỉ là chuyện con rắn độc, Nhan Nhã Tịnh chỉ cần phát thông cáo xin lỗi cô ta, có lẽ chuyện này vẫn còn chỗ để cứu vãn.

Nhưng mà video xấu hổ của cô ta đã bị tung ra.

Dù Nhan Nhã Tịnh có xin lỗi cô ta ra sao đi nữa thì cô ta cũng vẫn là con chuột trốn chui trốn nhủi, bị người khác đuổi đánh.

Video nóng đối với một diễn viên nữ mà nói, chính là đòn đả kích trí mạng, cô ta đã không thể trở thành ngọc nữ cao cao tại thượng, cô ta không thể tiếp tục bước trên con đường diễn xuất nữa rồi.

Dương Mai nghiến răng ken két: “Nhan Nhã Tịnh, trước năm giờ chiều, mày mang theo một trăm năm mươi tỷ đến tìm tao, mày phải đến đây một mình, dùng mạng của mày để đổi mạng của bọn nó, nếu không thì tao sẽ giết con tin.”

Dương Mai nói địa chỉ cho Nhan Nhã Tịnh biết rồi sau đó liền cúp điện thoại.

Dương Mai đã lên kế hoạch xong xuôi, cho dù Nhan Nhã Tịnh có đến đây thì cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ.

Nếu đã muốn trả thù Nhan Nhã Tịnh, vậy thì phải trả thù cho triệt để, đúng lúc cô ta có thể đưa tiễn ba mẹ con bọn họ cùng nhau xuống địa ngục.

Còn một trăm năm mươi tỷ thì…

Cô ta biết là Nhan Nhã Tịnh có thể gom góp đủ, Nhan Nhã Tịnh không có nổi một trăm năm mươi tỷ, nhưng mà Hách Trung Văn và Giang Kiến Huy có mà, vì để cứu con mình, cho dù Nhan Nhã Tịnh có bán thân thì cũng phải góp đủ một trăm năm mươi tỷ đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 319


Chương 319

Khóe môi của Dương Mai không nhịn được mà cong lên, cô ta đã chuẩn bị xong hết thảy, chỉ cần có được một trăm năm mươi tỷ đó thì cô ta đã có thể ra nước ngoài, từ đó cao chạy xa bay, không một ai có thể quấy rầy cuộc sống tốt đẹp của cô ta.

À đúng rồi, đợi đến khi cô ta hại chết Nhan Nhã Tịnh thì Nhan Vũ Trúc cũng sẽ cho cô ta một khoản tiền lớn, có nhiều tiền như thế, chắc chắn cô ta có thể sống rất thoải mái ở nước ngoài.

Nhan Nhã Tịnh, tao chờ mày đến đưa tiền, cũng là chịu chết.

Sau khi màn hình điện thoại của Dương Mai biến thành màu đen, cô ta có thể nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của mình rất rõ ràng từ trên màn hình điện thoại.

Nhìn gương mặt phản chiếu trong màn hình điện thoại, Dương Mai cũng cảm thấy vô cùng xa lạ.

Trước kia, cô ta không phải như vậy.

Cô ta đã từng là một cô gái hiền lành ngây ngô, nhưng kể từ khi bước chân vào tới giải trí là cô ta đã từ từ thay đổi, trở nên ham hư vinh, thích ganh đua so sánh, thậm chí vì vai diễn mà bán cả thể xác.

Sau đó, cô ta vì lợi ích mà Nhan Vũ Trúc đã hứa hẹn, cô ta bắt đầu hại người.

Dương Mai cảm thấy rằng thay đổi của mình không có gì là không đúng, nếu như con người đã muốn có một cuộc sống tốt đẹp, làm gì có chuyện nước chảy mây trôi.

Giới giải trí chính là như vậy, cô ta đã lựa chọn con đường này thì nhất định phải lột bỏ bộ dạng ngây ngô.

Cô ta chỉ hận, hận Nhan Nhã Tịnh, hận Nhan Nhã Tịnh đã cản trở bước tiến của cô ta. Nếu như không phải Nhan Nhã Tịnh khiến cô ta thất bại thảm hại, có lẽ là bây giờ cô ta đã lấy được vai nữ chính trong bộ phim mà Nhan Vũ Trúc đã hứa hẹn.

Bàn tay Dương Mai siết chặt gần như muốn bóp nát điện thoại trong tay mình, Nhan Nhã Tịnh, đừng trách tao, đều là mày ép tao, là mày ép tao!

Dương Mai vừa cúp điện thoại, Nhan Nhã Tịnh liền nhận được cuộc gọi của Lưu Diễm Mai.

Giọng nói của Lưu Diễm Mai có hơi khàn, bà ta áy náy nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, dì xin lỗi vì đã không trông chừng An Bảo và An Mỹ cẩn thận, bọn nhỏ, bọn nhỏ đã bị bắt cóc rồi.”

Lưu Diễm Mai nói xong, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống: “Nhã Tịnh, dì xin lỗi, dì nhất định sẽ tìm được An Bảo và An Mỹ, nếu không thì dì mãi mãi cũng không thể tha thứ cho mình.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lúc này, Lưu Diễm Mai hận không thể giết chết mình, đến cuối tuần vốn là bà ta muốn bồi đắp tình cảm với cháu trai và cháu gái cưng, không ngờ lúc bà ta dẫn cháu trai và cháu gái đi dạo phố, không hiểu sao bà ta lại bị người khác đánh ngất xỉu, đợi đến lúc bà ta tỉnh dậy thì đã không nhìn thấy bóng dáng An Bảo và An Mỹ đâu nữa.

Lưu Diễm Mai là người từng trải, với tình hình như thế, đương nhiên bà ta biết chắc chắn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã bị bắt cóc.

Bà ta hận mình vô cùng, nếu như không phải do bà ta tùy hứng muốn ở riêng với cháu trai và cháu gái cưng của mình mà không để bảo vệ đi theo thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.

“Dì à, dì đừng hoảng, cháu sẽ không để An Bảo và An Mỹ xảy ra chuyện đâu.”

Nhan Nhã Tịnh nhìn điện thoại, nhẹ giọng nói.

Nhan Nhã Tịnh không phải là người không hiểu chuyện, cô biết chuyện ngày hôm nay không thể trách Lưu Diễm Mai được.

Dương Mai đã quyết tâm bắt hai đứa nhỏ thì cho dù ngày hôm nay bọn họ có bảo vệ tốt đến đâu đi nữa, ngày kia, ngày mốt, ngày mốt nữa… cũng không có khả năng đề phòng đến độ một giọt nước cũng không lọt.

“Nhã Tịnh, dì thật sự xin lỗi…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom