Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Ngày Chầm Chậm Trôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
627,854
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Ngày Chầm Chậm Trôi

Ngày Chầm Chậm Trôi
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




NGÀY CHẦM CHẬM TRÔI [Full]

Tác giả: 言大壮

Edit + beta: Tree

*十二时慢: Cách gọi 12 canh giờ trong một ngày thời xưa, gọi tên bằng can chi.

-

Thể chất của ta đặc biệt từ nhỏ, có thể nghe hương biết người.

Tỷ tỷ xinh đẹp như hoa, trong sáng như huệ, tao nhã tựa lan, ngửi tỷ ấy sẽ thấy có hương hoa lan.

Trần Ngọc Như Trần gia ghen ghét tỷ tỷ, bụng toàn ý xấu nên người có mùi như nước rửa chén nhàn nhàn.

Quý Tri Tiết thì khác, mỗi ngày hắn lại có một mùi hương khác nhau, hôm nay là hương bánh bao thơm nức, ngày mai lại là hương tùng trúc, hôm sau nữa thì là hương hoa.

Mãi tới sau này ta mới phát hiện, hóa ra kẻ này ngày ngày nghĩ cách để ướp hương chính mình thật hấp dẫn thì thôi.

Đồ tồi, ta muốn hòa ly!

-
 
Chương 1


1.

Mẹ nói từ lúc sinh ra ta đã như con cún con, thích ngửi tới ngửi lui khắp chốn.

Ta nói vì ta có thể ngửi được mùi hương trên thân mỗi người, mà mỗi người lại có một mùi hương khác nhau.

Mùi của mẹ là hương rượu hoa quế, mùi của tỷ tỷ là hương hoa lan, mùi của ca ca là hương nhựa thông, mùi trên người cha là mùi nhang thắp hương trong Phật đường, ta không thích mùi này.

Mẹ quở ta ăn nói linh tinh, nhà ta không có ai xông hương hết, mùi hương ở đâu ra được.

Về sau, khi bạn thân của tỷ tỷ là Trần Ngọc Như tới nhà ta, ta ngửi thấy trên người Trần Ngọc Như và cả bánh táo nàng ta mang cho tỷ tỷ có mùi ôi thiu nhàn nhạt.

Ta nhân lúc không ai chú ý, cầm bánh ngọt cho Đại Hắc trong viện của ta ăn, tỷ tỷ thơm ngào ngạt của ta sao phải ăn cái thứ đồ thúi như vậy chứ.

Nhưng Trần Ngọc Như vừa đi, Đại Hắc đã rũ đuôi tiêu chảy đầy viện, Lê Thanh cảm thấy chuyện này không đơn giản bèn vội vàng đi tìm mẹ ta.

Mẹ ta nhìn Đại Hắc héo rũ, mẹ cho đại phu trong phủ kiểm tra bánh táo cẩn thận, xong xuôi, mẹ giận dữ vô cùng: “Trần Ngọc Như mới bao tuổi mà lòng dạ đã độc ác như này, rõ là không muốn tỷ tỷ con tham gia hội thi thơ ngày mai đây mà!”

Ta nhíu mũi, lúc mẹ tức giận, trên người mẹ có mùi như pháo hoa á.

Mẹ ôm ta vào lòng, vỗ vỗ lưng ta: “Sao A Tuế lại biết trong bánh táo có thuốc?”

“Trên người tỷ ta có mùi thiu, bánh táo tỷ ta mang tới cũng có mùi thiu, con không thích.”

Mẹ trầm ngâm một lát, sau đó hỏi ta bằng giọng nói ấm áp: “A Niêm, mẹ có mùi gì nào?”

“Mẹ có mùi rượu hoa quế, vừa thơm vừa ngọt, còn cay cay nữa.” Ta rúc vào lòng mẹ, vẻ mặt thành thật: “Nhưng vừa rồi trên người mẹ có mùi pháo hoa.”

“A Tuế, sau này nếu ngửi được mùi không hay trên người người khác, con chỉ nói với mẹ thôi nhé, được không nào?” Mẹ vén tóc rối của ta ra sau tai rồi nói tiếp: “Sau này cũng không được nói cho bất kỳ ai chuyện con ngửi được mùi trên người người khác trừ mùi xông hương nhé.”

2.

Ta nhớ kỹ lời mẹ dặn nên từ đó về sau ta không nói với bất kỳ ai chuyện này nữa.

Nhưng gần đây trong nhà cứ có người tới tìm ca ca của ta nên trong sân cũng thường có mùi hương mới mẻ.

Mẹ nói Lâm gia định ngỏ ý xin cưới tỷ tỷ ta, thanh niên áo xanh gần đây hay tới chính là con cả Lâm gia muốn cưới tỷ tỷ.

“Vậy ca ca áo trắng thì sao ạ?”

Mẹ thoáng ngắt lời rồi cười nói: “Đấy là cậu út Quý gia, lớn hơn con mấy tuổi, tính theo vai vế, con phải gọi thằng bé là tiểu thúc*, sao A Tuế lại hỏi tới tiểu thúc?”

*Tiểu thúc (小叔): em trai nhỏ nhất của cha.

“Trên người huynh ấy có mùi bánh bao, thơm lắm.”

Mẹ vừa cười vừa chọt khẽ vào trán ta: “Thế trên người ca ca Lâm gia có mùi gì nào?”

“Mùi rượu mạnh, loại cay ơi là cay ý ạ.”

Mẹ bảo má Trần phái người bỏ thật nhiều tiền để dò la xem cậu con cả Lâm gia kia trong nhà thế nào. Người thưa chuyện báo rằng, Lâm Húc bề ngoài thì tỏ ra ấm áp, lương thiện nhưng bản chất là kẻ nóng tính, hở tí là đánh chửi người trong viện của hắn.

Sau đó cha cũng biết chuyện, cha rút bánh ngọt trong tay ta đi, cọ qua cọ lại gốc râu trên cằm vào mặt ta, giận dỗi: “Bảo sao ngày nào con nhìn thấy cha cũng chạy biến, hóa ra là vì không thích mùi trên người cha.”

Lúc ta bị cha cọ tới mức cười khanh khách, ngoài cửa có tiếng Trần thúc thưa chuyện rằng cậu út Quý gia tới thăm hỏi cha mẹ ta.

Ta tuột ra khỏi lòng cha, ngồi ngoan ngoãn bên cạnh mẹ mình, sau khi nhìn Quý Tri Tiết lễ nghi đầy đủ với cha mẹ, ta trộm ngửi ngửi mấy cái.

Mắt ta sáng lấp lánh nhìn Quý Tri Tiết, mùi quả bắc sơn tra!

Sau khi Quý Tri Tiết đi khỏi, ta leo từ trường kỷ xuống, chạy bước nhỏ đuổi theo Quý Tri Tiết, ngẩng đầu nhìn chàng ta: “Huynh muốn cưới tỷ tỷ của ta à?”

Quý Tri Tiết lấy hai xâu mứt hoa quả trong lòng ra, đưa cho ta: “Muội muốn ta cưới tỷ tỷ của muội.”

Ta nhận lấy mứt hoa quả, nghiêm túc gật đầu: “Huynh thơm thơm, tỷ tỷ của ta cũng thơm thơm, ta muốn huynh cưới tỷ tỷ.”

3.

Tỷ tỷ không gả cho Quý Tri Tiết, mẹ nói tỷ tỷ rất có chính kiến, chọn con cả nhà Vệ tướng quân, Vệ Hành.

Ta nghe xong liền nhíu mày, mùi nhang thắp hương trên người Vệ Hành còn nồng hơn cả trên người cha luôn á.

Mẹ lại nói, như thế rất tốt, so ra còn chững chạc hơn cha ta đôi chút.

Ngày tỷ tỷ xuất giá, ta khóc nghẹn đi, không biết Quý Tri Tiết từ đâu chui ra, đưa cho ta một nắm nhỏ hạt thông.

Ta lại hít hà một hơi, hôm nay Quý Tri Tiết có mùi hạt thông.

Cha mẹ đang loay hoay bận rộn bù đầu, Quý Tri Tiết vỗ vỗ gáy ta: “Tỷ tỷ và tỷ phu muội mua nhà ở con phố phía đông nhà muội, sau này ngày nào muội cũng được nhìn thấy tỷ tỷ, đi nào, khóc mệt rồi đúng không, đi ăn cơm thôi.”

Ta cầm hạt thông theo sau Quý Tri Tiết, cảm thấy chuyện này nó cứ thế nào ấy.

Tới khi ta tay trái cầm đồ chơi làm bằng đường, tay phải cầm kẹo mè Quý Tri Tiết mua cho về nhà, ca ca đang dựa ở cổng nhà chờ ta, huynh ấy liếc ta một cái rồi hỏi: “Ăn cơm xong là không tìm thấy người, muội chạy đi đâu thế hả?”

“Tri Tiết ca ca dẫn muội đi mua kẹo đường ý.”

“Gọi tiểu thúc.”

Ta tỏ vẻ khó hiểu, run run cất tiếng: “Tiểu thúc, Tri Tiết ca ca dẫn muội đi mua kẹo đường ạ.”

Ca ca thở dài, bất lực bóp mặt đứa nắn mãi không nên thân là ta: “Sầm Tuệ Tuế, huynh bảo muội gọi Quý Tri Tiết là tiểu thúc.”

Ta: “A a a a a a.”

4.

Hình như ca ca ta ghét Quý Tri Tiết lắm, vì mỗi lần Quý Tri Tiết tới, ca ca đều ngoác miệng gọi: “Tiểu thúc.”

Còn thò tay đẩy ta, ta thành tâm hiểu ý, cũng gọi theo ca ca: “Tiểu thúc.”

Thấy mấy tiếng “tiểu thúc” liên tiếp khiến sắc mặt Quý Tri Tiết đen sì, ca ca mới xách cổ ta quay về hậu viện.

Ta ngửa đầu nhìn ca ca, hỏi huynh ấy vì sao lại muốn ta gọi “tiểu thúc” theo huynh ấy.

Ca ca liếc ta một cái đầy vẻ lõi đời, nói gì mà để phòng trước rắc rối có thể xảy ra, khiến Quý Tri Tiết sinh ra bóng ma tâm lý.

Nhưng ta không dám nói với ca ca rằng hình như Quý Tri Tiết không sinh ra bóng ma tâm lý gì hết, mỗi lần hắn tìm gặp ca ca thuận tay mang đồ ăn vặt cho ta, ta có gọi ca ca hay gọi tiểu thúc, hắn đều không thèm để ý.

Nhưng có lẽ Quý Tri Tiết đã nắm được quy luật rồi, nếu đồ ăn vặt mang tới hợp khẩu vị ta, ta sẽ gọi ca ca, nếu không phải loại ta thích, ta sẽ gọi tiểu thúc. Thế là, Quý Tri Tiết bèn đi nghe ngóng, biết được ta hảo ngọt, món yêu thích nhất chính là bánh cuộn đậu đỏ.

Quý Tri Tiết cầm bánh cuộn đậu đỏ trong tay ta đi, dịu dàng nói với ta: “Hôm nay ăn nhiều rồi, ăn nữa sẽ đầy bụng mất.”

Không đợi ta mở miệng kháng nghị, cổ ta tự nhiên ngứa ran, ta giơ tay gãi gãi cần cổ lại bị một cái quạt gõ nhẹ vào tay.

Bỗng, Quý Tri Tiết xích lại gần cúi đầu nhìn cần cổ ta, hương đậu đỏ thơm ngọt phả vào mặt.

Người ta đờ ra, giọng nói cũng run run: “Huynh, huynh đừng sán lại gần thế.”

“Cổ muội bị mẩn đỏ rồi, trưa nay muội ăn gì?”

Lê Thanh chợt nhớ ra, vội la lên: “Trưa tay tiểu thư ăn dê nướng cùng canh thịt dê.”

“Lỗi ta, đậu đỏ và thịt dê tương khắc.” Quy Tri Tiết cầm bình thuốc từ trong tay áo ra, lấy hai viên bón cho ta.

Mắt ta sáng bừng: “Vị sơn tra?”

“Sơ Mẫn hoàn, thêm chút sơn tra cho dễ uống.” Quý Tri Tiết gật gật đầu: “Muội cả ngày thấy gì cũng muốn ăn nên ta chuẩn bị trước loại thuốc này.”

Ta nhìn gương mặt ấm áp của Quý Tri Tiết, không nhịn được hỏi: “Tiểu thúc, sau mỗi ngày huynh lại có một mùi khác nhau vậy.”

Vẻ mặt Quý Tri Tiết hoang mang vô cùng: “Ta chưa xông hương bao giờ mà, mùi A Tuế nói là mùi gì?”

“Hôm qua huynh có mùi hoa đào, hôm nay là mùi đậu đỏ.” Trông ta hoang mang vô cùng, hình như cái người này cứ mang đồ ăn vặt gì tới là trên người sẽ có mùi của món đó vậy, thần kỳ ghê!

“Vậy ca ca muội có mùi gì?”

“Trước kia ca ca có mùi thông, bây giờ là mùi mực.

5.

Sau lần dị ứng đó ca ca bắt đầu làm người gác cổng sống chết đề phòng tiểu thúc, không cho Quý Tri Tiết vào nhà lần nào nữa.

“Hảo hán cũng có lúc thua tiểu nhân.” Ca ca giận dữ vô cùng, nói Quy Tri Tiết hễ rảnh rỗi là qua nhà ta nhất định ôm lòng bất lương.

Ta không nhịn được cãi lại: “Ca ca, thật ra tiểu thúc rất tốt mà.

Ca ca nhéo tai ta, giận đùng đùng, mắng: “Một cô nương như muội rõ là bị bản mặt cáo già của hắn mê hoặc rồi, hắn thì có chỗ nào tốt?”

Lửa giận của ta cũng cháy bùng bùng: “Huynh ấy tốt lắm lắm, người đẹp, lớn tuổi biết thương người, còn cả mỗi ngày một mùi khác nhau nữa.”

Ca ca đần ra, tỏ vẻ hoảng sợ vô cùng: “Gì? Hắn lại còn có mùi người già?”

Mẹ đánh ca ca một cái đau điếng, bảo huynh ấy nếu rảnh rỗi quá chẳng thà đi trông em bé cho tỷ tỷ ta đi.

Dù ca ca không cho Quý Tri Tiết tới nhà nhưng Quý Tri Tiết cũng đã mấy ngày không tới. Mẹ bảo Hoàng Hậu nương nương muốn tổ chức Xuân Nhật yến thật lớn, có lẽ vì thế nên Quý Tri Tiết cũng đang bận.

Mẹ nói ta cũng phải tới Xuân Nhật yến, tới đó rồi ta sẽ được thấy Quý Tri Tiết.

Trên Xuân Nhật yến, ta ngồi cạnh mẹ, lặng lẽ thò tay vẫy vẫy với Quý Tri Tiết.

Quý Tri Tiết vừa nhướng mày nhìn ta thì thái giám trong cung đã cao giọng thông báo: “Bệ hạ, Hoàng Hậu vào!”

Tất cả cùng đứng dậy hành lễ, hành lễ xong ta ngoan ngoãn làm con chim cút núp bên cạnh mẹ.

Hoàng Hậu nương nương nhìn xung quanh một lượt, dịu dàng mở lời: “Con gái út Sầm gia bước ra đây, cho bổn cung gặp mặt xem nào.”

Mẹ chọc chọc ta, ta chỉnh tà váy, bước từng bước nhỏ tiến lên, hành lễ xong xuôi: “Thần nữ Sầm Tuệ Tuế tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương thiên tuế.”

Hoàng Hậu cười dịu dàng, bảo ta đứng dậy rồi nghiêng đầu nói với Thái Tử: “Đây là bé gái ngày nhỏ con bảo giống bánh trôi nước đó, bây giờ đã lớn ngần này rồi.”

Ta quay người hành lễ với Thái Tử: “Thần nữ tham kiến Thái Tử điện hạ.”

Cười nói đôi câu, lúc ta quay về chỗ ngồi, Thái Tử lệnh cho thị nữ đưa hai phần bánh ngọt qua, ta chăm chú nhấm nháp bánh ngọt, không chú ý thấy sự lo lắng trong mắt mẹ.

Sau khi tàn tiệc, chúng ta vừa về tới cửa phủ đã nhìn thấy xe ngựa của Quý gia, xe ngựa của Quý Tri Tiết đi nhanh hơn xe ngựa nhà ta.

Quý Tri Tiết nói có việc muốn tìm ca ca ta thương lượng.

Mẹ ta mệt rồi nên để ta dẫn đường cho Quý Tri Tiết nhưng Quý Tri Tiết biết ca ca ta ở đâu mà, cần ta dẫn đường làm chi.

Quý Tri Tiết nhét hộp đựng thức ăn trong tay cho ta: “Bánh hoa sen.”

À, đường này* thì ta dẫn được.

*Chỉ đường trong bánh ngọt.

Quý Tri Tiết mở hộp ra, đưa cho ta một miếng bánh hoa sen rồi như hỏi vu vơ: “Thái Tử có mùi gì?”

“Mùi hạt vừng.”

Gương mặt Quý Tri Tiết ngập trong dịu dàng, khóe mắt cũng ánh lên nét cười: “Ý muội là tâm tư hắn đen tối?”

Ta lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải không phải, Thái Tử ca ca có mùi ngọt như nhân bánh vừng cơ.”

Quý Tri Tiết đen mặt, rút bánh hoa sen trong tay ta rồi quay đầu đi thẳng, nói gì mà ta cả ngày gặp ai cũng gọi ca ca.

Ta nhìn vụn bánh hoa sen trên đầu ngón tay, không nhịn được lẩm bẩm: “Đâu phải gặp ai cũng gọi ca ca đâu, ta gọi huynh là thúc thúc mà.”

Quý Tri Tiết cầm bánh hoa sen đi nhanh hơn.

6.

Mẹ bảo bệ hạ muốn lấy vợ cho Thái Tử, tỷ tỷ ôm em bé rầu tới mức đi đi lại lại trong phòng, cha cũng lạnh mặt uống trà.

Ca ca xách ta ra ngoài cửa, do dự hỏi ta: “Tuệ Tuế, muội nói cho ca ca nghe, muội rất thích Quý Tri Tiết hửm?”

Ta gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Tiểu thúc lúc nào cũng rất thơm, ta thích huynh ấy.”

“Thái Tử có thúi không?”

Ta lắc đầu: “Thái tử cũng thơm thơm.”

Ca ca không hiểu ta đang nói gì, huynh ấy suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Vậy Quý Tri Tiết và Thái Tử ai thơm hơn?”

“Tiểu thúc thơm hơn vì mỗi ngày tiểu thúc lại có một mùi thơm khác nhau.”

Ca ca ôm đầu ta lắc lắc: “Trong đầu muội cả ngày chỉ toàn ăn ăn ăn thôi, muội có thể nhét cái gì hữu dụng hơn vào đây không hả!”

Ngày hôm sau, Quý Tri Tiết ôm mấy vò rượu hoa đào ngon nhất tới, rằng ca ca ta bảo hắn tới.

Ca ca liếc Quý Tri Tiết một cái rồi thuận tay xách ta lên: “Xách rượu hoa đào của huynh, theo ta vào nội viện.”

Trong nội viện của ca ca một cái đình nghỉ mát để luyện chữ, gió phất phơ, hương rượu hoa đào quấn lấy hương hoa đào trên người Quý Tri Tiết thấm đẫm không khí.

Ngửi chút thôi đã khiến người ta say ngất ngây, ta mới uống được nửa chén rượu hoa đào con con, ca ca đã cướp chén rượu đi mất.

Ta nằm nhoài trên bàn trà, mơ mơ màng màng, cằm tì lên một đoạn tay áo của Quý Tri Tiết, chóp mũi vấn vít mùi hương ta chưa ngửi thấy trên người Quý Tri Tiết bao giờ.

Thơm mát như ánh mặt trời bàng bạc đẫm cái lạnh thấu xương khi vào đông vậy.

Ta cọ cọ ống tay áo Quý Tri Tiết, trong lúc mơ màng hình như ta loáng thoáng nghe thấy tiếng ca ca khóc.

Ta nhích lại gần ca ca, quẹt đại mấy đường lau nước mắt cho huynh ấy rồi quay đầu giận dữ nhìn Quý Tri Tiết: “Tiểu thúc, không được bắt nạt ca ca ta.”

Đôi mắt Quý Tri Tiết sóng sánh ánh nước nhìn ta: “Được, ta không bắt nạt ca ca của muội.”

7.

Mặc dù trong nhà ta trông bề ngoài không khí vẫn rất hài hòa nhưng người cha vốn luôn trầm ổn, bình chân như vại cũng bắt đầu lắc đầu thở dài khi rảnh rỗi.

Ca ca cũng không còn bảo người gác cổng chặn không cho Quý Tri Tiết ghé chơi nữa, mẹ còn cho Quý Tri Tiết dắt ta ra ngoài chơi.

Trời xanh trong vắt, ta ngồi trên thuyền hoa của Quý Tri Tiết, rung rinh ăn chè trôi nước ướp lạnh Quý Tri Tiết chuẩn bị.

Ta xích lại gần Quý Tri Tiết ngửi ngửi, hương vừng thơm ngọt như có như không trôi vào khoang mũi.

Ta thắc mắc: “Tiểu thúc, sao mùi trên người thúc lại đổi thành mùi vừng rồi?”

Quý Tri Tiết liếc xéo ta: “Sao? Mùi vừng trên người ta không thơm bằng trên người Thái Tử ca ca của muội à?”

Ta còn chưa kịp khen mùi của Quý Tri Tiết thơm hơn thì đã có mùi khác xộc thẳng vào mũi, ta vội vàng bỏ thìa trong tay ra bịt mũi lại.

Trời ơi cứu với, thúi quá, thúi tới mức ta sắp mất nhận thức luôn rồi.

Ta quạt quạt tay: “Mùi tôm thối rữa nặng quá.”

Quý Tri Tiết sững người, mở cửa sổ thuyền hoa nhìn ra bên ngoài: “Là thuyền hoa của Thái Tử.”

“Nhưng ta chỉ sai người bôi ít nước chao* dưới thuyền hoa của hắn thôi mà, đâu có bôi thứ gì thối rữa đâu.” Quý Tri Tiết ngây ra, lúc sau sai người lái thuyền hoa lại gần đấy, còn mình thì đưa khăn tay xông đẫm mùi vừng cho ta: “A Tuế, muội chịu khó chút nhé, chúng ta qua xem chút rồi đi.”

*Nước đậu phụ lên men, khá nặng mùi.

Thuyền hoa mất tầm một tuần trà mới lái gần thuyền Thái Tử, chợt Quý Tri Tiết rời khỏi buồng thuyền, ra đầu thuyền đứng hỏi: “Đằng trước là thuyền Thái Tử điện hạ chăng?”

Giọng Thái Tử từ trong thuyền hoa vang ra: “Thật trùng hợp, quý huynh đi du hồ cùng bạn, vừa hay cô cũng hẹn bạn tới đây.”

“Ta làm phiền rồi, Thái Tử xin cứ tự nhiên.”

Quý Tri Tiết sai người cho thuyền hoa tấp vào bờ, sau đó hắn thì thầm bên tai ta: “Trong thuyền hoa của Thái Tử còn có người khác nhưng không lộ mặt, không biết là ai.”

Ta đứng bên bờ hít một hơi thật sâu, thần đẫm không khí trong lành: “Hẳn là tỷ tỷ Triệu gia, ta từng ngửi thấy mùi của nàng ta ở Xuân Nhật yến, mùi trên người nàng ta chua lắm.”

Sắc mặt Quý Tri Tiết bỗng nghiêm lại, do dự một lát rồi hỏi: “Thu này bệ hạ muốn tuyển tú chọn phi cho các Hoàng Tử, nhà muội cũng nằm trong danh sách, muội có muốn đi không?”

Ta siết chặt khăn lụa trong tay: “Nếu ta không muốn, liệu thanh thượng có gây khó dễ cho Sầm gia không?”

“A Tuế, muội không cần suy nghĩ tới người khác, muội chỉ cần nói cho ta biết, muội có muốn hay không?”

Ta ngửa đầu nhìn Quý Tri Tiết, hỏi từng chữ: “Tiểu thúc có muốn ta đi không?”

8.

Chẳng biết vì sao gần đây cha và ca ca ta rất bận, Quý Tri Tiết cũng vậy.

Liên tục hơn nửa tháng trời không gặp Quý Tri Tiết nhưng ngày nào hắn cũng phái người đưa chút đồ ăn vặt và khăn tay có mùi hương tương tự.

Tỷ tỷ nhìn thấy khăn lụa, tỷ ấy chê lắm, rùng mình luôn, còn nói thẳng Quý Tri Tiết như mẹ già vậy, chẳng trách lớn đầu rồi mãi vẫn không kiếm nổi một nàng dâu.

Ta chơi với em bé trong lòng tỷ tỷ, chưa kịp nói đỡ cho Quý Tri Tiết, thúc thúc gác cổng đã báo con gái cả Triệu gia, Triệu Lịch ghé chơi với ta.

Tỷ tỷ ngơ ngác hỏi ta: “Nhà ta và phủ tướng quân ngày thường đâu có qua lại, nàng tới đây làm gì?”

“Người tới nhà là khách, còn nói muốn gặp còn, con cứ đi xem xem.” Mẹ đưa tay chỉnh lại vạt áo cho ta: “Nếu nàng bắt nạt con...”

Ta cản mẹ lại: “Con biết rồi, ca ca đã dạy con rồi, phải quay đầu chạy, vắt chân lên cổ mà chạy ạ.”

Lê Thanh nói Triệu Lịch đang chờ ta ở tiền sảnh, ta còn chưa đi tới tiền sảnh đã ngửi thấy mùi dấm nồng nặc, chua loét.

Sau khi thi lễ chào hỏi, ta vội vàng sai người mang trà bánh lên, nhẹ nhàng cười hỏi: “Hôm nay Triệu tỷ tỷ tới tìm ta có chuyện gì vậy?”

Triệu Lịch cầm một miếng bánh đậu xanh lên cười nói: “Ngày du hồ đó ta nghe Thái Tử biểu ca nói muội muội Sầm gia là người rất thần kỳ nên hôm nay ta tới xem thử là thần kỳ thế nào.”

Ta như thể không nghe thấy gì, chỉ chuyên tâm gặm bánh ngọt.

“Muội muội cũng đang chuẩn bị tham gia kỳ tuyển tú mùa thu?”

Ta gật đầu: “Bệ hạ vốn trọng văn, cha ta lại là Thái Phó, Hoàng Hậu nương nương còn điểm tên ta lên gặp mặt Thái Tử ngay trong Xuân Nhật yến, ta hẳn phải đi, không chừng...”

Ta bỏ ngỏ vế sau, Triệu Lịch mất kiên nhẫn ném miếng bánh đậu xanh về lại đ ĩa: “Ngươi hẳn cũng biết ta và Thái Tử biểu ca đã có tình cảm từ nhỏ.”

“Ta không biết.” Ta lắc đầu: “Nhưng giờ thì biết rồi, vậy tới ngày tuyển tú, có gì mong tỷ tỷ giúp đỡ.”

Triệu Lịch nói ta như nước đổ đầu vịt, sớm muộn gì cũng cho ta đẹp mặt rồi nhấc chân đi về.

Ta tiếc hùi hụi nhìn miếng bánh đậu xanh, bánh ngọt đang ngon lại bị heo sờ vào. Ta còn chưa kịp cảm thán xong, ca ca đã hùng hùng hổ hổ chạy tới chỗ ta, sau khi xác nhận ta vẫn ổn mới hỏi: “Con gái Triệu gia tới tìm muội? Nàng ta nói gì?”

“Nàng nói nàng và Thái Tử là thanh mai trúc mã, nói bóng nói gió rằng ta nên biết điều.” Ta gãi gãi đầu: “Ta cũng nói với nàng, tuyển tú thu này phải dựa vào bản lĩnh.”

Ca ca bối rối lắm, còn nhỏ giọng quở ta: “Muội nói thế với nàng ta làm gì? Nhà mình nhất định sẽ nghĩ ra cách để muội không phải tiến cung.”

Ta học theo dáng vẻ của Quý Tri Tiết ngày đi du hồ, bình tĩnh trả lời ca ca: “Tiểu thúc dạy muội, gì mà trước khi bắt cá phải quấy đục nước lên.”

Ca ca chau mày, trên mặt là biểu cảm không còn gì để nói.

Chưa tới mấy ngày sau, tin Thái Tử rớt đài đã xôn xao khắp chốn, rằng chuyện Thái Tử đạo đức lệch lạc cấu kết với Triệu gia tham ô quân lương bị bệ hạ biết được, bệ hạ vốn đã không thích Thái Tử bèn mượn chuyện này chèn ép cả nhà ngoại của Hoàng Hậu lẫn Triệu gia, đồng thời thu hồi binh quyền.

Ngoài ra, vì con gái Triệu gia đã tình nguyện bỏ qua mọi lễ nghi để ăn nằm với Thái Tử nên được đưa trực tiếp tới viện của phế Thái Tử làm chính thê, hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của phế Thái Tử.

Ca ca thở dài, nói sau này lại phải bảo thúc thúc gác cổng không cho Quý Tri Tiết vào cửa tiếp thôi.

Ta thật sự rất tò mò, hỏi vì sao ca ca lại ác cảm với Quý Tri Tiết như vậy.

Cha ta nhìn ca ca rồi lắc đầu, cha kể lúc ta hai tuổi bị Quý Tri Tiết trộm về nhà hắn, ca ca òa khóc tìm ta cả buổi trời ta mới được Quý phu nhân đưa trả về nhà. Từ đó về sau ca ca không bao giờ cho Quý Tri Tiết sắc mặt tốt nữa.
 
Chương 2: Hoàn


-

Cha ta nhìn ca ca rồi lắc đầu, cha kể lúc ta hai tuổi bị Quý Tri Tiết trộm về nhà hắn, ca ca òa khóc tìm ta cả buổi trời ta mới được Quý phu nhân đưa trả về nhà. Từ đó về sau ca ca không bao giờ cho Quý Tri Tiết sắc mặt tốt nữa.

9.

Dưới sự phòng thủ chặt chẽ của ca ca và thúc thúc gác cổng, Quý Tri Tiết cũng không tìm được cơ hội gặp ta.

Nhưng ta có cách để đi chơi với Quý Tri Tiết. Lúc ta và Quý Tri Tiết đứng chờ làm đồ chơi bằng đường trên phố, tình cờ nhìn thấy đội đón dâu.

Kèn sáo trống chiêng náo nhiệt vô cùng nhưng nhìn thấy chuyện vui mà hai đầu lông mày của Quý Tri Tiết lại nhíu vào như muốn dính lấy nhau, hắn uể oải nói: “Cả kinh thành truyền tai nhau rằng ta đã ngần này tuổi e là không lấy được vợ nữa, phải sống cô độc cả đời.”

Ta nhìn gương mặt tràn đầy vẻ cô đơn của Quý Tri Tiết, không đành lòng giật giật tay áo hắn: “Huynh đừng buồn, bọn họ toàn nói bậy thôi, tuổi của huynh và ca ca ta không chênh nhau bao nhiêu, ca ca ta còn không tuấn tú bằng huynh kia mà, có huynh ấy lót hạng chót cho huynh rồi.”

Giọng Quý Tri Tiết khàn đi: “A Tuế không cần an ủi ta đâu, ta cũng biết ta lớn tuổi, bây giờ lại không có công danh chức tước, cô nương trong trạch đều không muốn gả cho ta, ta biết mà.”

“Không sao đâu, cô đơn một mình cũng tốt.”

Quý Tri Tiết càng tỉ tê lại càng đáng thương, ta vội vàng an ủi Quý Tri Tiết: “Ai nói, trong mắt ta, ngoài cha ta ra, tiểu thúc chính là nam tử tốt nhất trần đời.”

“Dù vậy cũng có được gì?”

“Thì ta gả cho huynh.”

Quý Tri Tiết rầu rĩ nhìn ta: “A Tuế đừng muốn gả cho ta vì thương hại ta.”

“Không phải, Quý Tri Tiết, ta thật sự thích huynh.”

Ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị ca ca không biết từ đâu chạy ta xách cổ về nhà: “Sầm Tuệ Tuế, chờ ca ca tìm cho muội mấy tên tiểu tử cùng độ tuổi cho muội gặp. Quý Tri Tiết không được, tâm tư hắn đen như mực, muội không chơi lại hắn đâu.”

Ca ca nghiêm túc đi vơ vét một rương toàn chân dung của nam tử muốn ta xem, còn giới thiệu nào công tử nhà họ Trương tài chí hơn người, nào thiếu gia họ Lý nọ chững chạc đôn hậu, nào đại ca Tề gia võ công cái thế, đệ đệ Việt gia đẹp tựa Phan An.

Ta xem tranh chân dung tới mức đầu váng mắt hoa, sau đó chỉ hỏi ca ca đúng một câu: “Bọn họ có thể ngày ngày ở bên muội không?”

Ca ca sững người sau đó lại đi tìm về một rương chân dung khác nữa, còn nói đây đều là những người có thể ở bên ta, bảo ta chọn lựa thật kỹ càng.

Ta còn chưa chọn xong cho ca ca thì thánh chỉ đã ban xuống, thông báo kỳ tuyển tú mùa thu vẫn tiến hành như cũ, lần này đổi thành tuyển phi cho nhị Hoàng Tử.

Nhưng giờ đây, ai chẳng biết nhị Hoàng Tử chắc chắn sẽ trở thành Thái Tử, chỉ chờ ngày lành tháng tốt để tuyên chỉ mà thôi.

Ca ca bực bội giậm chân, lẩm bẩm: “Nhị Hoàng Tử bản tính chính trị, thế này ta biết đi đâu đào chứng cớ vạch tội hắn đây.”

Ca ca lại nhìn ta, người trong mắt chỉ có ăn bánh ngọt: “Huống hồ từ lâu bệ hạ đã có ý định muốn cho A Tuế vào Đông cung, nhưng...”

“A Tuế, con qua phòng bếp nấu cho cha bát mì.” Cha ta ngắt lời ca ca: “Cha hơi đói.”

“Cha, con đã trưởng thành hiểu chuyện rồi, con biết nhà ta không muốn con tiến công chịu khổ.” Ta buông bánh ngọt trong tay xuống, nghiêm túc nói: “Cha, hay cha tới Quý gia cầu thân đi, con thích Quý Tri Tiết.”

“Sầm gia đang có tên trong danh sách tuyển tú, muội và Quý Tri Tiết trực tiếp đính hôn có khác nào đang tát bệ hạ một cái không?” Ca ca giận dữ tới mức sắp bốc hỏa: “Tuyển tuyển tuyển, có phải tuyển phi đâu, thích ai trực tiếp chọn luôn người đó đi không được à?”

Vào lúc nhà ta sầu bi ủ dột, ta dẫn theo Lê Thanh tới chùa Thanh Long, Lê Thanh cho rằng ta muốn cầu xin Phật Tổ để không bị chọn nên nàng bái Phật còn thành tâm hơn ta.

Nhưng khi Lê Thanh nhìn lén thấy ta nhét ngân phiếu cho trụ trì, nàng bất ngờ há hốc miệng: “Thế lực của chùa Thanh Long to lớn nhường nào mà lại nhúng tay can thiệp được cả chuyện trong cung vậy ạ?”

“Muội nói bậy bạ gì thế?” Ta vỗ đầu Lê Thanh: “Ta nhờ cậy trụ trì phán mệnh ta thiếu mộc, không phải mệnh tốt, bệ hạ thương yêu nhị Hoàng Tử nhất, hẳn sẽ không cho ngài ấy cưới một cô nương có số mệnh xấu.”

Lê Thanh nghe xong ngớ người rồi thì thào hỏi ta: “Vậy, vậy chắc Quý thiếu gia sẽ không chê bai cô nương đâu?”

“Ta đã chừa lại đường lui rồi, mệnh ta thiếu mộc, trong chữ Quý lại có mộc*, há chẳng phải một đôi trời đất tác thành sao?” Ta ghé vào tai Lê Thanh: “Nếu hắn dám chê thật, ta sẽ không cho thúc thúc gác cổng mở cửa cho hắn nữa, còn thả cả ca ca ra canh cổng.”

*Trong chữ “Quý” (季), họ của Quý Tri Tiết, có chữ mộc (木).

Tới khi ta vui vẻ về nhà cùng Lê Thanh lại bắt gặp ca ca đang sốt ruột đi tới đi lui ngoài cổng.

Ca ca tức giận nói tiền sảnh có cung nhân đến tuyên chỉ, ta run người, siết chặt nắm đấm đi theo ca ca tới tiền sảnh.

Người tới tuyên chỉ là Sầm công công, thái giám thân cận của bệ hạ, chiếu chỉ rất dài đọc rất lâu, ra là chỉ tứ hôn cùng ban thưởng.

Nhưng bên tai ta chỉ luẩn quẩn mỗi ba chữ “Quý Tri Tiết”.

Sầm công công nói thánh chỉ này do Quý Tri Tiết đích thân tới xin bệ hạ ban, vì chuyện này thậm chí còn đồng ý với bệ hạ năm sau sẽ vào Hàn lâm viện.

Cha mẹ ta nhận thánh chỉ cười tươi rói, sắc mặt ca ca cũng dịu đi nhiều, nhưng vẫn mạnh miệng nói Quý Tri Tiết quá hời.

10.

Ta sắp gả cho Quý Tri Tiết rồi.

11.

Sau khi bình tĩnh lại, ta vội vàng cho Lê Thanh cầm theo chút bạc tới tìm trụ trì chùa Thanh Long, hẳn trụ trì vẫn chưa kịp loan tin mệnh ta thiếu mộc đâu.

12.

Hôn sự đã định, không biết ca ca tìm đâu ra một đống tâm pháp binh pháp, ngày ngày dạy ta, rằng học mấy thứ này sẽ giúp ta phát triển đầu óc, không sợ bị Quý Tri Tiết đưa vào tròng.

Quý Tri Tiết cũng dễ dàng ra vào nhà ta, chỉ là mỗi lần hắn tới đều có ca ca ở cạnh nhìn hai người chúng ta chằm chằm.

Nay Quý Tri Tiết ôm một chồng dày thoại bản ghé nhà, bị ca ca ta nhìn thấy rồi chê bôi, nói Quý Tri Tiết đang dạy hư ta.

Ca ca ta che xong rồi đột nhiên sán lại gần Quý Tri Tiết trông đến là gian: “Quý Tri Tiết, nếu huynh lấy A Tuế thì phải gọi ta là ca ca đi chứ.”

“Ca ca.”

Quý Tri Tiết gọi rất nhanh, ca ca vẫn còn chưa kịp thông.

Quý Tri Tiết cười rồi lại gọi: “Ca ca.”

Ca ca véo mặt Quý Tri Tiết, không thể tin nổi: “Quý Tri Tiết, đây là huynh thật đấy à?”

Ta đẩy ca ca ra, bảo vệ Quý Tri Tiết sau lưng, tức giận nói: “Ca ca, huynh đừng lúc nào bắt nạt Quý Tri Tiết thế, không phải chỉ là xưng hô thôi sao, sau này Quý Tri Tiết gọi huynh là ca ca, huynh lại gọi chàng là tiểu thúc, hai người ai gọi của người đấy đi.”

Quý Tri Tiết xoa đầu ta: “A Tuế, không sao đầu, dù sao ta cũng lớn tuổi, cưới được nàng là phúc của ta. Nếu nàng thích, ngày ngày gọi huynh ấy là ca ca ta thấy cũng đáng.”

Ta nhìn ca ca nói mãi không thông, duỗi ngón tay út ra nói: “Bụng dạ huynh chỉ lớn bằng này thôi ấy.”

Ta kéo Quý Tri Tiết quay đầu đi khỏi, ca ca thì gào thét sau lưng: “Quý Tri Tiết, huynh cứ diễn đi!!”

“Sầm Tuệ Tuế, muội là đồ cả tin!!”

13.

Đêm trước ngày đại hôn, cha ta đặc biệt gọi ta tới thư phòng, đưa cho ta một chiếc hộp gỗ nặng trịch, bên trong đựng đầy ngân phiếu mệnh giá lớn.

Ta tròn mắt nhìn: “Cha, cha tích được nhiều quỹ đen thế ạ?”

Cha ta xuỵt một tiếng, thì thầm cho ta hay: “Nói nhỏ thôi, cha bán mấy quyển sách độc nhất góp tiền cho con đấy. Quý gia là danh môn thế gia, bây giờ Quý Tri Tiết lại là quan viên trong triều, con tới Quý gia phải đưa tặng cho hạ nhân ít nhiều, chuẩn bị nhiều tiền chút vẫn ổn hơn.”

Hai mắt ta sáng lấp lánh, ta cảm ơn cha, cha khẽ thở dài: “Chuyện Thái Tử bị phế trước đó chính Quý Tri Tiết là người âm thầm điều tra giúp Thánh thượng, sau lại vì con vào triều làm quan. Cha nói chuyện với Quý Tri Tiết rồi, nó nói không muốn con bị người ta chỉ trỏ ra vào rằng tướng công chỉ là một tên công tử bột không công danh không chức tước.”

Chợt mắt cha ửng đỏ, cha xoa đầu ta: “Nhưng A Tuế nhà ta cũng là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, là đứa hiểu chuyện biết ý, sẵn sàng bỏ qua tất cả mọi thứ vì người mình quan tâm. Con gái ta xứng với Quý Tri Tiết.”

Ta vừa định an ủi cha thì ca ca nghe lén ngoài cửa đã khóc thành tiếng.

Cha mở cửa, đá ca ca hai cước đau điếng: “Đến cha mi mà bay cũng dám nghe! Nếu mi dám kể với mẹ mi chuyện cha giấu sách quý, ông đây đánh gãy chân mi.”

14.

Ngày đại hôn, lúc ca ca cõng ta lên kiệu hoa, huynh ấy khóc tới mức nước mắt tèm lem.

Ta không khóc, ta chỉ an ủi ca ca thôi thế mà nhưng ca ca sụt sùi tới mức ta nhói lòng.

Ta không nhịn được kéo kéo Quý Tri Tiết đang chuẩn bị lên ngựa, buồn buồn hỏi: “Chàng có thể thuận tay cưới luôn ca ca của ta được không?”

“Tên này mà xứng với huynh?” Ca ca đấm Quý Tri Tiết một cái: “Nếu huynh dám không tốt với A Tuế, ta dù viết nát bút cũng phải kéo huynh khỏi Hàm lâm viện.”

Hình như trí nhớ của ca ca không tốt lắm, ta ngồi vào kiệu hoa, không nói với huynh ấy rằng Quý Tri Tiết cũng mua nhà ở con phố phía bắc nhà ta.

Đi vòng quanh kinh thành ba vòng, Quý Tri Tiết mới để đội ngũ đón dâu rẽ vào Quý phủ.

Quý Tri Tiết cầm gậy hỉ vén khăn trùm đầu của ta lên, ta nhìn Quý Tri Tiết mặc hỉ phục ngẩn ngơ hồi lâu.

Quý Tri Tiết đẹp quá đi!”

Bà mai bật cười kéo ta lại: “Đôi tân nhân này đừng ngẩn ra với nhau thế, mau uống rượu hợp cẩn đi nào, đêm nay cho nhìn đủ.”

Hai gò má hây hây, ta nhận lấy chén rượu, không để ý thấy tai Quý Tri Tiết cũng đỏ hồng rồi.

Quý Tri Tiết dẫn hết nhóm người trong phòng ra tiền sảnh uống rượu, Lê Thanh vừa gỡ trang sức cho ta xong thì có nha hoàn gõ cửa thưa Quý Tri Tiết sai người chuẩn bị chút đồ ăn cho ta, bảo ta nghỉ ngơi trước.

Lúc ta đang dựa vào giường nghỉ ngơi sau khi ăn no thì Quý Tri Tiết say bất tỉnh nhân sự được người ta khiêng vào phòng.

Ta vội vàng sai người chuẩn bị chút nước nóng để lau người cho Quý Tri Tiết nhưng ta còn chưa kịp chạm tay vào người Quý Tri Tiết đã bị hắn nắm trọn tay trong lòng bàn tay.

“Hay lắm, Quý Tri Tiết, chàng giả ngất đúng không?” Ta vỗ nhẹ Quý Tri Tiết một cái: “Chẳng trách ca ca ta hay nói chàng là cáo già.”

“Sao có thể lãng phí ngày quý giá này ở ngoài kia với bọn họ được?” Quý Tri Tiết chợt đứng vọt dậy: “Ta đi rửa mặt đã, A Tuế ngồi đây chờ ta.”

Chừng một nén nhang sau, Quý Tri Tiết khoan khoái, nhẹ nhàng ngồi bên giường, bế ta ngồi lên đùi chàng, chàng hôn lên đuôi mắt ta.

“A Tuế, hôm nay ta có mùi gì?”

Ta đỏ mặt, thỏ thẻ nỉ non: “Mùi quả mơ.”

“Thích không?”

“Ừm.”

Ta thích nhất mùi mơ.

15.

Sắc trời sáng rõ, ta hãy còn nhắm mắt, tay sờ quanh, Quý Tri Tiết không ở trên giường nữa rồi.

Ta hít hà mùi mơ thơm ngọt giữa đệm chăn, cất giọng khàn khàn gọi: “Lê Thanh.”

Lê Thanh lặng lẽ bước vào, nói nhỏ: “Tiểu thư dậy rồi ạ? Cô gia đang ở hậu viện, đặc biệt dặn chúng ta đừng gọi tiểu thư dậy.”

“Ta phải dậy thôi.” Ta tìm quần áo, vừa mặc vừa nói: “Mẹ nói ta phải học cách quan tâm Quý Tri Tiết, không thể để Quý Tri Tiết luôn chăm sóc ta được.”

Ta bảo Lê Thanh đi xem rồi chuẩn bị ít đồ ăn giải rượu dễ tiêu cho bữa sáng còn mình thì đi tìm Quý Tri Tiết.

Vừa đi tới phòng tắm đã nghe thấy tiếng Quý Tri Tiết dặn dò A Khánh thêm táo đỏ vào thùng tắm: “A Khánh, thêm chút táo đỏ khô nữa, dặn bên phòng bếp làm bánh mứt táo đưa qua cho thiếu phu nhân đi.”

Giọng nói ai oán của A Khánh vang vang: “Thiếu gia, ngày nào ngài cũng ngâm, sáng ngâm, tối ngâm, mỗi ngày một vị, liệu thiếu phu nhân có thích không?”

“Ngươi cho rằng gia mê hoặc thiếu phu nhân nhà ngươi bằng gì?”

“Bằng gì à?” Ta mở cửa sổ ra, tròn mắt nhìn nhau với Quý Tri Tiết: “Phu quân đúng là chịu thương chịu khó, ngâm bồn từ sớm tới tối ha.”

Quý Tri Tiết xấu hổ rụt đầu xuống nước, cười trừ: “Chỉ, chỉ cần nương tử vui, ngày nào vi phu cũng ngâm được.”

Ta cười, hai mắt cong cong: “Vậy tiểu thúc cứ ngâm ở đây từ ngày tới đêm đi.”

Ngoại truyện - Quý Tri Tiết

Lúc ta bảy tuổi, mẹ dẫn ta tới Sầm phủ, mẹ nói hôm nay Sầm phủ có một muội muội bé xíu bốc thôi nôi*, mời mọi người tới cho thêm không khí.

*抓周: lễ chọn đồ vật đoán tương lai trong tiệc thôi nôi của em bé.

Tới Sầm phủ, Sầm Tùy năm tuổi bế một bé gái tròn như viên thịt khoe khoang với ta: “Nhìn đi, đây là muội muội Tuệ Tuế của ta đấy, đáng yêu chưa.”

Ta nhìn A Tuế mềm mềm giơ tay níu lấy ống tay áo ta, tay chân ta cứ loạn lên, vì ta cất bánh mơ sáng chưa ăn hết trong tay áo.

Từ đó về sau, ta thường chạy tới Sầm phủ tìm Sầm Tùy, chơi với A Tuế cùng đệ ấy.

Ta phát hiện ra mũi A Tuế thính lắm, hôm qua ta ngâm bồn với trần bì, hôm nay A Tuế đã nhìn ta chăm chú, còn bi bô: “Quả quýt.”

Sau này ta lờ mờ nhận ra điểm khác thường, vì A Tuế nói người hầu thân cận của ta là Thanh Hàn thúi.

Mãi tới một lần ta tình cờ phát hiện ra Thành Hàn là ăn trộm, ta mới biết A Tuế có thể nhìn thấu được người khác dựa vào mùi hương.

Việc học của ta càng ngày càng nặng nhưng ta vẫn cố gắng dành thời gian tới Sầm phủ chơi với A Tuế như trước.

Lúc mẹ hỏi có phải ta thích con gái cả Sầm gia, Sầm Tuệ Hà không, ta ngẩn ra, chợt ý thức được mình đã tới tuổi đính hôn, sợ sẽ gây hiểu lầm nên ta không còn tới Sầm phủ nữa.

Ta sợ A Tuế quên ta nên hàng năm, cứ tới hội đèn, đương khi đường phố náo nhiệt người trẩy hổi, ta đều làm bộ tình cờ gặp được người Sầm gia.

Nhưng trong mắt A Tuế chỉ có đồ ăn ngon lề đường, sau này trước mỗi lần gặp A Tuế, ta đều nghĩ cách ngâm bồn ướp hương mình thật ngon miệng.

A Tuế quên ta mất rồi, ta nhân lúc Lâm gia gửi thiếp mời cho Sầm Tuệ Hà, gặp được A Tuế.

Lúc A Tuế tròn đôi mắt mờ mịt nhìn ta, ta thấy tim mình héo rũ. Trước đó ta đã rung rinh lượn lờ trước mặt nàng bao lần mà nhóc con tham ăn này không nhớ lấy được một lần nào hết.

Chẳng thà năm đó lúc bế trộm A Tuế về nhà, ta giữ lại nàng nuôi luôn cho rồi.

Ta mượn cớ tìm Sầm Tùy, ngày ngày mang đồ ăn ngon cho A Tuế, hôm nay mang kẹo mè, thì ta sẽ ngâm bồn bằng kẹo mạch nha từ đêm hôm trước.

Mỗi ngày một mùi hương, ta không tin A Tuế còn quên được ta.

Quả nhiên, ngày nào A Tuế cũng ghé vào người ta ngửi tới ngửi lui, giá mà bỏ qua được bản mặt thối của Sầm Tùy, chắc ta đã đưa tay nhéo mũi A Tuế từ lâu rồi.

Đấu trí đấu dũng với Sầm Tùy, thời gian trôi rất nhanh. Bệ hạ nói muốn tuyển tú vào mùa thu này để chọn phi cho Thái Tử và nhị Hoàng Tử, Sầm gia cũng có trên danh sách.

Lúc bệ hạ tới tìm cha ta uống rượu, từng mập mờ tỏ ý Hoàng Hậu ỷ vào quyền thế của Triệu gia, với tay tới tận triều định khiến ngài ấy rất phiền lòng.

Quá ba tuần rượu, bệ hạ say ngất ngây lên thánh giá hồi cung. Cha ta vuốt mặt, xua bớt hơi rượu đi, hỏi ta: “Con biết bệ hạ có ý gì không?”

Ta gật đầu, cha nói nếu ta muốn xin được thánh chỉ của bệ hạ thì bản thân phải có ít công lao.

Cha ruột đấy.

Làm quần quật không ngơi nghỉ suốt mấy ngày mấy đêm, cuối cùng ta cũng điều tra được Thái Tử cấu kết với Triệu gia, tham ô quân lương số lượng lớn. Trong Đông cung, chúng ta không chỉ tìm thấy Triệu Lịch quần áo xộc xệch mà quan trọng hơn còn tìm được một bộ long bào.

Thái Tử bị phế, sau khi Thánh thượng sắp xếp tất thảy sự vụ xong xuôi, ta xin bệ hạ thánh chỉ tứ hôn cho ta và A Tuế.

Bệ hạ nói cha ta đã về hưu, muốn ta vào triều giúp ngài, ta hiểu ngài ấy đang muốn bồi dưỡng cánh chim trải đường cho nhị Hoàng Tử.

Sau khi được nhìn thấy bệ hạ viết xong thánh chỉ, ta đồng ý với ngài.

Bệ hạ cười ta, nói ngài ấy nhất định phải gặp A Tuế một lần, xem xem nữ tử thế nào mới đáng cho ta hao tâm tổn sức tới nhường này.

Ngoài mặt ta đồng ý nhưng trong lòng lại không muốn, lòng dạ bệ hạ khó lường, không thể để A Tuế ngửi thấy mùi mực thúi được.

Sau khi đại hôn, A Tuế biết được bí mật của ta, ta phải dỗ A Tuế rất rất lâu A Tuế mới chịu cho ta lên giường ngủ.

A Tuế làm tổ trong lòng ta, kể trước kia nàng ngửi thấy mùi trên người ta giống mùi bạc hà, rất dễ chịu, an lòng.

Từ đó về sau, cuối cùng ta cũng không cần phải ngâm bồn với một đống thứ linh tinh nữa rồi.

Gần tới ngày A Tuế sinh con, ta tới chùa Thanh Long lễ Phật, trụ trì chùa Thanh Long kể cho ta hay chuyện năm đó A Tuế vì không muốn tiến cung nên không tiếc bỏ ra một khoản lớn xin ông ấy loan tin nàng có mệnh xấu, trong mệnh thiếu mộc.

Lòng ta ấm áp, vội vàng bảo A Khánh quyên thêm cho trụ trì nhiều tiền hương hỏa hơn.

Mệnh thiếu mộc, vậy chẳng phải là trong mệnh thiếu ta sao?

Hú hu hu, quả nhiên A Tuế yêu ta muốn chớt!

Ngoại truyện - Quý Kim An

Cậu nói phẩm chất tốt nhất của cha ta chính là đội vợ lên đầu.

Cha ta nói cái đáng ghét nhất của cậu chính là cuồng muội muội.

Bà ngoại nói hai người họ đều có vấn đề, vì lúc mẹ ta sinh ra ta, cha và cậu ở ngoài cửa nghe thấy tiếng mẹ kêu r3n, ôm đầu khóc nức nở.

Cha thương mẹ lắm, không muốn mẹ phải chịu nỗi đau khi sinh dục nữa nên trong nhà chỉ có mỗi ta.

Nhưng ta muốn có muội muội, cha nói nhà cậu có muội muội, bảo ta rảnh quá thì chạy qua nhà bà ngoại chơi với muội muội sinh đôi nhà cậu.

Muội muội mềm mềm, chọt một cái là cười, đáng yêu quá đi. Ta nhân lúc không ai chú ý bèn trộm ôm muội muội về nhà.

Một nén nhang sau, cậu đuổi tới tận nhà ta, tìm được muội muội, cậu nghiến răng mắng cha ta: “Tiểu tử thúi nhà huynh rõ là học theo huynh, Quý Tri Tiết, huynh có thể dạy nó gì đấy tốt tí được không!”

Chân trước cậu vừa đi, chân sau ta đã bị cha xách cổ qua nhà ngoại.

Cha nói chỉ nhà ngoại mới uốn nắn dạy dỗ được ta, mong cậu đầy bụng kinh thư có thể dạy ta.

Cậu trừng mắt nhìn ta, nói cha ta vì muốn hưởng thụ thế giới hai người với mẹ nên mới đưa ta qua đây.

“Con biết mà, con bày kế cho cha con đó.” Ta gật đầu thừa nhận: “Con muốn ngày nào cũng được chơi với muội muội.”

Cậu nghiến răng nghiến lợi lại không nỡ đánh ta, đành phải ngày ngày dạy ta học chữ xong rồi tiễn ta về nhà.

Sáng sớm hôm sau, trước khi cha ta vào triều lại đưa ta qua nhà ông bà ngoại.

Lăn qua lăn lại hơn nửa năm, cậu gầy đi trông thấy xách cổ ta, nhóc con trông càng ngày càng tròn thơm, hằm hằm nói kiếp trước cậu thiếu nợ cha ta.

“Cậu không muốn đưa con đi cũng được.” Ta ngẩng đầu nhìn cậu: “Cha con nói cậu phải gọi cha con là tiểu thúc, vậy hai ta hẳn ngang hàng.”

“Giữa người bằng vai phải vế với nhau, xin cậu mỗi muội muội thôi chắc cũng được mà ha, dù sao cậu cũng có tận hai cô con gái cơ mà.”

Đêm đó cậu xách cổ ta tới chỗ mẹ, còn mách lẻo với mẹ ta, tay mẹ ta đáp trên mông ta, cả viện oang oang tiếng ta gào:

“Con chỉ muốn có muội muội thôi mà, con có lỗi gì!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom