Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 80


“Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” là do sư phụ thu thập được ở giới tu chân, nói không hề khoác lác là đặt ở địa cầu chính là một phần võ học bảo điển chân chính, điểm này Dương Bách Xuyên tự mình tu luyện nên rất rõ ràng.  

Sau khi nhận được lời hứa của Lý Đại Nghị, Dương Bách Xuyên viết ra “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” và giao cho anh ta, hơn nữa còn tỉ mỉ giảng giải cho anh mấu chốt tu luyện trong đó.  

Mãi đến khi Lý Đại Nghị hiểu được cơ bản mới thôi, nhìn thời gian sắc trời đã hoàng hôn rồi, Dương Bách Xuyên muốn trở về, còn phải đến nhà  u Dương Ngọc Thanh đón con chồn Hương Hương.  

Mà Lý Đại Nghị cảm thấy thỏa mãn rời đi, anh ta trở về thu dọn đồ đạc, buổi tối bắt đầu đi làm, trực tiếp ở công ty, tạm thời công ty Vân Kỳ không có nhân viên bảo vệ, anh ta muốn gánh vác trách nhiệm này, đây là báo ơn cho Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ.  

Dương Bách Xuyên lái xe thẳng đến nhà  u Dương Ngọc Thanh, Nhạc Nhạc muốn đưa đến nhà bà nội của con bé, con chồn không có người trông coi, Dương Bách Xuyên cũng sợ con chồn sẽ làm  u Dương Ngọc Thanh bị thương, dù sao nó cũng là sủng vật hoang dã.  

Đúng lúc đi,  u Dương Ngọc Thanh cũng chuẩn bị đưa Nhạc Nhạc đến chỗ bà nội của con bé, sau khi Dương Bách Xuyên đi qua, dứt khoát đưa các cô đến đó, dù sao cũng tiện đường lái xe.  

Đối với chuyện Dương Bách Xuyên hiện tại đã giàu có, đêm qua trong lúc hai người nói chuyện phiếm Dương Bách Xuyên đã nói cho cô ấy biết, nhưng biết thì biết, sau khi tận mắt nhìn thấy chiếc BMW mới của Dương Bách Xuyên, trong mắt  u Dương Ngọc Thanh vẫn hiện lên sự kinh ngạc.  

Dương Bách Xuyên là người nghiên cứu và phát triển đan Trú Nhan, nghe thấy thế, trong lòng cô ấy vẫn thấy chấn động, nhưng Dương Bách Xuyên giải thích là trong nhà anh có sách thuốc cổ nên tìm được phương thuốc từ trong đó.  

Cho dù thế nào, có thể nhìn thấy Dương Bách Xuyên thành công như hôm nay,  u Dương Ngọc Thanh vẫn vui mừng thay anh.  

Sau khi đưa mẹ con các cô qua, Dương Bách Xuyên tự mình lái xe trở về,  u Dương Ngọc Thanh muốn ở lại nhà ba mẹ cô ấy một đêm, điều này làm cho Dương mỗ có chút thất vọng.  

Thời gian kế tiếp, Dương Bách Xuyên sống rất phong phú, thời gian học tập thì vẫn học tập, thời gian tu luyện thì vẫn tu luyện, tiện thể luyện chế ra phần đan Trú Nhan tiếp theo giao cho nhà họ Liễu.  

Mỗi một tuần, thẻ ngân hàng của anh đều tăng lên mấy trăm vạn nhờ lợi nhuận của đan Trú Nhan Đan.  

Chớp mắt thời gian đã đến ngày tốt nghiệp, mọi người đều bận rộn tìm việc làm, tìm đơn vị thực tập.  

Dương Bách Xuyên nhìn mấy nhà cũng không quá vừa lòng, cũng may Lưu Tích Kỳ biết Dương Bách Xuyên sau khi tốt nghiệp muốn tìm đơn vị thực tập, đã lập tức liên hệ với lớp trưởng Tưởng Chấn ở tập đoàn Triệu thị, liên hệ với công ty đấu giá Triệu thị, về công việc thực tập cuối cùng cũng quyết định xong rồi.  

Vào ngày tốt nghiệp, cả lớp đã tổ chức một bữa tiệc.  

Dẫn đầu là Liễu Linh Linh, mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của cô thúc giục anh vội vàng đi qua.  

Dương Bách Xuyên biết, Liễu Linh Linh sẽ ra nước ngoài, lần này sau khi tốt nghiệp, vẫn không biết khi nào có thể gặp mặt. Sau khi rửa mặt xong anh lập tức đi ngay, anh không lái xe, anh lựa chọn khiêm tốn ở trước mặt các bạn học.

Địa điểm liên hoan là một nhà hàng cách trường học không xa. Khi Dương Bách Xuyên bắt xe tới đó mới phát hiện hầu hết các nhà hàng xunh quanh đều có sinh viên tụ tập.  

Liễu Linh Linh là người đứng ra tổ chức, đương nhiên nhà hàng cô tìm không tệ.  

Khi Dương Bách Xuyên đến nơi, anh phát hiện Lâm Hoan và Tiền Tiểu Bối cũng có mặt.  

Hôm nay không chỉ có bạn cùng lớp tới, mà còn có một số sinh viên lớp khác là bạn thân của họ.  

Lúc Dương Bách Xuyên đi vào nhà hàng, từ xa anh đã thấy Liễu Linh Linh được vây ở giữa, xung quanh là một nhóm bạn học ồn ào.
 
Chương 81


Không biết bọn họ đang ồn ào cái gì. Dương Bách Xuyên đi đến xem thử, lập tức vui vẻ. Thì ra bạn mập lại tỏ tình với Liễu Linh Linh.  

Đây là chuyện rất quen thuộc ở buổi liên hoan tốt nghiệp. Uống rượu vào gan cũng to hơn, tỏ tình là chuyện bình thường.  

Vừa hay Dương Bách Xuyên nghe thấy cậu mập say bí tỉ đang gào to: "Liễu Linh Linh, tôi thích cậu!"  

Tức thì tiếng huýt sáo vang khắp phòng, mọi người đều biết đây là chuyện bất khả thi.  

Liễu Linh Linh dở khóc dở cười nhìn bạn mập. Đúng lúc này cô trông thấy Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm xuất hiện, lập tức hét to: "Tên khốn Dương Bách Xuyên kia, sao bây giờ cậu mới đến?"  

Chuyện Liễu Linh Linh và Dương Bách Xuyên có quan hệ tốt không phải bí mật trong trường.  

Rất nhiều anh chàng đều ghen tị với Dương Bách Xuyên, nhưng may mà Dương Bách Xuyên và Liễu Linh Linh đều không công bố ai là người yêu của ai, thậm chí có rất nhiều nam sinh vẫn còn ôm ảo tưởng, bạn mập uống say mèm kia chính là một trong số đó.  

Thấy Dương Bách Xuyên đến, bạn mập nghiêng ngả úp sấp lên bàn, không biết say thật hay là tìm cớ cho mình xuống nước.  

Các nam sinh đều nhìn ra thái độ của Liễu Linh Linh đối với Dương Bách Xuyên, trong lòng vô cùng ghen tị.  

"Khụ khụ, xin lỗi vì tôi tới trễ, xin lỗi xin lỗi..."  

Dương Bách Xuyên vội vàng tỏ ý xin lỗi mọi người.  

Lúc này mấy nam sinh nhìn nhau, chuẩn bị báo thù.  

Báo mối thù Dương Bách Xuyên độc chiếm tình cảm của hoa khôi.  

Trong đó có một người tên Ngụy Nhân, là sinh viên giỏi trong lớp, gia cảnh cũng tốt nên bên cạnh có một nhóm bạn. Anh ta cũng là người theo đuổi Liễu Linh Linh, từng công khai viết thư tình cho cô, nhưng bị cô từ chối.  

Tuy nhiên Ngụy Nhân không để ý, vẫn chưa hết hy vọng với Liễu Linh Linh, không bỏ qua bất kỳ cơ hội theo đuổi nào. Mãi cho đến khi Dương Bách Xuyên xuất hiện, anh ta phát hiện ra Liễu Linh Linh cực kỳ để ý đến Dương Bách Xuyên. Điều này làm cho Ngụy Nhân rất ghen tị với cậu bạn cùng lớp có xuất thân bần hàn này.  

Anh ta nháy mắt với mấy người bên cạnh, chuẩn bị đối phó với Dương Bách Xuyên.  

Đương nhiên không phải dùng vũ lực, mà là uống rượu.  

Mấy người bọn họ muốn chuốc say Dương Bách Xuyên, khiến anh mất mặt.  

Trong mắt Ngụy Nhân, Dương Bách Xuyên là cậu bạn không có nhiều mối quan hệ tốt trong lớp nên sẽ không có ai giúp anh, lần này nhất định có thể ép Dương Bách Xuyên uống say như chó chết.  

Anh ta thầm đắc ý trong lòng, lập tức mỉm cười lên tiếng: "Tôi đề nghị phạt Dương Bách Xuyên đến trễ ba cốc, mọi người có đồng ý không?"  

Mọi người đều là thanh niên trẻ, ai cũng thích náo nhiệt, cho nên đề nghị của Ngụy Nhân nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người.  

"Đồng ý!"  

Dương Bách Xuyên mỉm cười, cũng gật đầu nói: "Được, tôi nhận phạt." Đều là bạn cùng lớp, mặc dù trong lớp anh không có mấy người bạn thân thiết, nhưng Trung Quốc có mấy tỉ người, có thể học cùng trường đã chẳng dễ dàng gì chứ huống chi còn là cùng lớp.  
 
Chương 82


Lúc này Dương Bách Xuyên mới nhận ra đám Ngụy Nhân muốn chỉnh mình.  

Anh híp mắt nhìn bọn họ, khẽ nhếch môi nở nụ cười. Nhưng anh cũng không dài dòng, ba chai bia mà thôi, anh lập tức bưng bia lên uống cạn.  

"Hay lắm!"  

Dương Bách Xuyên uống xong, đám Ngụy Nhân dẫn đầu vỗ tay khen ngợi.  

Sau đó, Ngụy Nhân nói bằng giọng điệu rất chân thành: "Dương Bách Xuyên, chúng ta là bạn học cùng lớp, tốt nghiệp rồi e là khó gặp lại nhau. Nào, tôi uống với cậu một cốc, tôi cũng dùng cốc to!"  

Anh ta vừa nói vừa rót đầy rượu cho Dương Bách Xuyên, tiếp theo bưng cốc lên tỏ ý trăm phần trăm, sau đó uống hết một cốc bia to.  

Dương Bách Xuyên càng cười nghiêng ngả trong lòng, sao anh lại không biết mưu tính của Ngụy Nhân kia chứ?  

Anh ta dứt khoát uống hết một cốc to, hoàn toàn không Dương Bách Xuyên cơ hội lên tiếng.  

Dương Bách Xuyên biết Ngụy Nhân uống xong cốc này, năm sáu nam sinh bên cạnh Ngụy Nhân sẽ tìm anh uống rượu, anh mà không uống thì chính là coi thường người ta.  

Anh thầm cười khẩy trong lòng: "Ngụy công công vẫn là kiểu miệng thì thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm giết người không dao. Tao phải hạ gục lũ chúng mày!"  

Ngụy công công là biệt danh các bạn học khác trong lớp đặt cho Ngụy Nhân, bởi vì anh ta nói năng nhỏ nhẹ như thái giám trong phim.  

Trong cơ thể Dương Bách Xuyên có chân khí, cho dù sáu chục người tìm anh uống rượu anh cũng không sợ, chứ khỏi nói tới sáu người bao gồm cả Ngụy Nhân. Anh chỉ cần vận chuyển chân khí một vòng thì bao nhiêu chất cồn cũng bốc hơi hết sạch.  

Ngụy Nhân uống xong, Dương Bách Xuyên thản nhiên nở nụ cười uống cạn cốc bia của mình. Quả nhiên ngay sau đó lại có thêm một người đi đến nói mấy lời lảm nhảm đánh bài tình cảm, muốn mời rượu Dương Bách Xuyên.  

Lúc này mấy người Liễu Linh Linh và Lâm Hoan cũng nhìn ra nhóm Ngụy Nhân muốn chỉnh Dương Bách Xuyên. Liễu Linh Linh nói với Ngụy Nhân: "Ngụy Nhân, các cậu quá đáng rồi đấy! sáu người tìm Dương Bách Xuyên uống rượu, rõ ràng là bắt nạt người ta."  

"Phải đó, không ngờ nam sinh Khoa Lịch sử các cậu đều bụng dạ đen tối, có phải ai cũng nham hiểm như vậy không?" Tiền Tiểu Bối cũng lên tiếng.  

"Thích thì cùng uống đi! Chẳng phải các cậu muốn mời rượu sao, bản cô nương cũng uống được." Lâm Hoan cũng đứng về phía Dương Bách Xuyên.  

Mặc dù Lâm Hoan và Tiền Tiểu Bối là người lớp khác, nhưng nhóm Ngụy Nhân không dám không khai cãi cọ với các cô.  

Tên Ngụy Nhân giả tạo bắt đầu giả vờ cười khổ: "Các cậu nghĩ nhiều rồi đó, tôi chỉ muốn tìm Dương Bách Xuyên uống một cốc bia mà thôi, không có ý gì khác. Lẽ nào chúng ta là bạn học, tốt nghiệp rồi tôi uống một cốc bia với Dương Bách Xuyên cũng có lỗi sao? Đúng không Dương Bách Xuyên?"  

Ngụy Nhân trưng ra bộ mặt khổ sở nhìn Dương Bách Xuyên, ai không biết còn tưởng anh ta chỉ đơn thuần tìm Dương Bách Xuyên uống rượu.  

Dương Bách Xuyên ra hiệu cho ba người Liễu Linh Linh còn muốn đáp trả đừng tranh cãi nữa, sau đó mỉm cười bảo: "Đúng vậy, Ngụy Nhân nói rất đúng. Chúng ta sắp mỗi người một nơi, không biết sau này có gặp lại hay không. Tôi uống rất vui, cũng uống rất giỏi."  

Lúc anh nói đến đây, mấy người Ngụy Nhân đều nở nụ cười. Nhưng câu nói tiếp theo của Dương Bách Xuyên lại khiến bọn họ giật mình kinh ngạc, sau đó vui mừng muốn nhảy nhót, cho rằng Dương Bách Xuyên bị ấm đầu.  

Chỉ nghe Dương Bách Xuyên nói tiếp: "Hay là thế này, chúng ta có bảy người và bảy két bia, một mình tôi uống hai kết, sáu người các cậu uống năm két. Mọi người đều là bạn cùng lớp, hôm nay uống sạch luôn. Sao nào, các cậu có dám không?"  

Đấu rượu một chọi sáu.   
 
Chương 83


"Dương Bách Xuyên, cậu điên à?" Liễu Linh Linh là người đầu tiên không kìm được lên tiếng. Cô cho rằng Dương Bách Xuyên sĩ diện hão, muốn chơi trội, một mình nhận hai két bia. Bia này không phải loại chai nhỏ như ở quán karaoke, mà là chai to, một két có mười hai chai, hai két là hai mươi tư chai. Cho dù là hai mươi tư chai nước lạnh cũng vỡ bụng chứ đừng nói chi đến hai mươi tư chai bia.  

"Được, sảng khoái đấy. Mang bia lên!" Ngụy Nhân sợ Dương Bách Xuyên đổi ý, vội vàng chấp nhận. Anh ta đã tính rồi, sáu người bọn họ năm két bia, tổng cộng sáu mươi chai, mỗi người uống mười chai. Còn Dương Bách Xuyên thì một mình uống hai mươi tư chai, tính kiểu gì cũng thấy lời.  

Lúc này đã có người mở hết bảy két bia, cả thảy tám mươi tư chai đặt kín một bàn lớn, trông cực kỳ chấn động.  

Mọi người đều biết Dương Bách Xuyên bị mấy người Ngụy Nhân chọc giận, bắt đầu hành động theo cảm tính, chính là đang giận dỗi.  

Ba người Liễu Linh Linh, Lâm Hoan, Tiền Tiểu Bối nhìn mà sốt ruột, các cô sợ ảnh hưởng tới thể diện của Dương Bách Xuyên nên không dám khuyên can. Họ đưa mắt nhìn nhau, cùng lắm thì lát nữa uống giúp Dương Bách Xuyên là được.  

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên rất bất ngờ khi thấy cậu bạn bê đê đi đến bên cạnh anh, ngón tay cong thành hình hoa lan, nói với anh: "Dương Bách Xuyên, cậu manly quá trời đất, hôm nay bà đây ủng hộ cậu, chuốc say Ngụy công công."  

"Bê đê chết tiệt, liên quan méo gì đến cậu, cút sang một bên." Ngụy Nhân bực bội ra mặt khi nghe thấy bê đê gọi mình là Ngụy công công.  

"Hừ, người khác sợ cậu chứ bà đây chẳng sợ. Hôm nay bà đây cứ ủng hộ Dương Bách Xuyên đấy, thì sao nào?" Bê đê duỗi hoa lan chỉ.  

"Tính thêm tôi nữa. Rõ ràng là Ngụy công công bắt nạt người ta. Ha ha, tôi cũng muốn uống." Một giọng nói lười biếng vang lên.  

"Dương đứng đầu, cậu góp vui gì chứ?" Ngụy Nhân híp mắt nói.  

Dương Bách Xuyên nhìn sang, lập tức vui vẻ. Anh nói thầm: "Xem ra anh đây vẫn có sức hấp dẫn." Anh không ngờ Dương đứng đầu cũng ra mặt giúp mình.  

Dương đứng đầu là biệt danh, tên thật là Dương Lâm. Anh ta là nhân vật truyền kỳ trong lớp, thậm chí là trong khoa, trong trường. Thật sự là không có mấy ai dám công khai xem nhẹ Ngụy Nhân, Dương Lâm là một trong số đó.

Dương Lâm có biệt danh là Dương đứng đầu bởi vì anh ta đứng đầu lộn ngược trong lớp. Nghe nói bắt đầu từ hồi năm nhất đến năm tư anh ta rớt gần hết các môn.  

Nhưng điều kỳ lạ là nhà trường không ra lệnh cưỡng chế đuổi học, anh ta học một mạch lên năm tư.  

Cũng có tin đồn Dương Lâm có cơ to, quan hệ rộng.  

Hơn nữa, Dương Lâm là nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Phải bắt đầu kể chuyện từ hồi năm nhất, nghe nói năm nhất anh ta từng bị mấy đàn anh năm hai bắt nạt.  

Nhưng hôm sau đã xảy ra một chuyện kỳ lạ, mấy đàn anh năm hai bắt nạt Dương Lâm đều chủ động đến tìm Dương Lâm rồi quỳ xuống trước mặt anh ta tự tát mấy chục bạt tai, luôn miệng cầu xin Dương Lâm tha thứ.  

Dương Lâm chỉ nói với mấy đàn anh năm hai một câu: "Sau này đừng tự tìm đường chết nữa. Nếu lần sau các anh còn ra tay, tôi vẫn không đánh trả đâu, nhưng có thể các anh sẽ chết đấy."  

Từ đó về sau trong trường không còn ai dám chọc vào Dương Lâm nữa, ngay cả tên mấy tên đầu gấu trường cũng không dám.  

Có điều ở trường Dương Lâm rất khiêm tốn, kín tiếng.  

Có người suy đoán gia đình Dương Lâm là xã hội đen.  

Tóm lại, Dương Lâm chính là một quái thai trải qua cuộc sống vườn trường không được như ý.  

Ngụy Nhân là một sinh viên xuất sắc, nghe đồn có người thân là sếp lớn trong Bộ Giáo dục, bản thân anh ta là cán bộ lớp, cuộc sống xuôi chèo mát mái, cũng không có ai dám trêu chọc.  

Nhưng Dương Lâm dám. Biệt danh Ngụy công công của Ngụy Nhân cũng là Dương Lâm đặt cho. Tuy anh ta hận Dương Lâm nhưng không dám ho he gì.  
 
Chương 84


Trong lớp số người dám gọi Ngụy Nhân là Ngụy công công có thể đếm được trên đầu ngón tay.  

Dương Lâm không nói nữa, người khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc là bê đê. Tên này thường hay bị các bạn trêu chọc gọi là bê đê, nam sinh nữ tính. Tối nay anh ta công khai đứng về phía Dương Bách Xuyên, gọi Ngụy Nhân là Ngụy công công.  

Mà Ngụy Nhân cũng chỉ tỏ ra giận dữ chứ không làm gì được bê đê.  

Dương Bách Xuyên thầm suy đoán bê đê cũng là người có chống lưng.  

Về phần Dương Lâm, sau khi anh ta đứng về phía Dương Bách Xuyên gọi Ngụy Nhân là Ngụy công công một cách khinh bỉ, thì Ngụy Nhân cũng chỉ dám tỏ vẻ tức giận thôi chứ không dám chửi mắng.  

Với hiểu biết của Dương Bách Xuyên về Ngụy Nhân, tên này là kẻ không chịu thiệt, nếu ai gọi anh ta là Ngụy công công thì anh ta nhất định sẽ trở mặt. Nhưng khi đối mặt với bê đê và Dương Lâm, anh ta không làm gì cả.  

Điều này đủ để chứng minh Dương Lâm và bê đê có chỗ dựa không phải dạng vừa.  

Dương Bách Xuyên có thể đoán được lý do bê đê đứng về phía mình, bởi vì anh đan Trú Nhan anh tặng bê đê giúp làn da của tên này thay đổi rõ rệt. Anh ta giúp mình còn hiểu được.  

Nhưng Dương Lâm đột nhiên giúp anh thì anh không tài nào hiểu nổi, bởi vì hai người không qua lại gì.  

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa Dương Bách Xuyên vẫn rất cảm động trước sự giúp đỡ của Dương Lâm và bê đê.  

Mặc dù trong trường hợp này nói đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi có hơi gượng ép, nhưng cũng không khác lắm.  

Dương Bách Xuyên không có bạn bè, người khác tốt với anh một thì anh tốt lại mười, giờ khắc này anh đã ngầm thừa nhận Dương Lâm và bê đê là bạn của mình.  

Hoạn nạn gặp chân tình, câu này hợp với hoàn cảnh hiện tại.  

Tình cảm ấm áp này anh ghi tạc trong lòng.  

Có điều đấu rượu một chọi sáu, anh hoàn toàn không để sáu người nhóm Ngụy Nhân vào mắt.  

Anh là truyền nhân của Tản Tiên, là người tu chân, đùa chết sáu người bọn họ đơn giản như uống nước lạnh.  

Lúc này, Ngụy Nhân buông lời châm chọc: "Sao nào Dương Bách Xuyên, cậu muốn tìm người giúp đỡ hả? Vậy có phải chúng tôi cũng có thể tìm không?" Anh ta không muốn để cho bê đê và Dương Lâm nhúng tay vào chuyện này. Hôm nay sáu chọi một, không ép Dương Bách Xuyên say như chó chết, bẽ mặt trước mọi người thì Ngụy Nhân không cam lòng.  

Dương Bách Xuyên còn chưa nói gì, bê đê đã cất giọng the thé nói: "Ngụy công công, không ngờ đấy! Tôi đã gặp người trơ trẽn nhưng chưa thấy ai trơ trẽn như cậu. Một mình cậu uống hai mươi tư chai thử coi?"  

Dương Lâm cũng cười khẩy: "Ngụy công công có bản lĩnh đấu công bằng không?"  

Liễu Linh Linh gằn giọng nói: "Ngụy Nhân, mấy người các cậu đừng quá đáng!"  

Tiền Tiểu Bối càng tuyệt tình hơn: "Thái giám chết tiệt, tôi đã nghe nói cậu là đồ mưu mô từ lâu, quả nhiên đúng là như thế. Đây là trắng trợn bắt nạt người khác đó!"  

"Dương Bách Xuyên đừng uống, đấu rượu với loại người này không đáng." Lâm Hoan nhìn Ngụy Nhân, tỏ thái độ chán ghét.  

Ba người đẹp bảo vệ Dương Bách Xuyên như vậy làm Ngụy Nhân và mấy người bên cạnh anh ta càng tức giận hơn. Ngụy Nhân nhìn mấy người Dương Bách Xuyên, lạnh lùng nở nụ cười: "Tôi nghĩ các cậu nhầm rồi phải không, nói cứ như tôi là người xấu vậy. Chính Dương Bách Xuyên tự nói muốn đấu rượu với chúng tôi, sáu người chúng tôi đâu có ép cậu ta." 
 
Chương 85


Ngụy Nhân nói xong, nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên giây lát, vẻ mặt tràn đầy mỉa mai: "Dương Bách Xuyên, vậy thì đừng uống, tôi coi như lúc nãy cậu đánh rắm."  

Mấy người Tiền Tiểu Bối, Lâm Hoan chửi mắng, Ngụy Nhân biết bối cảnh gia đình của họ nên không dám chọc vào, bèn trút hết cơn giận lên đầu Dương Bách Xuyên, trong lòng thầm hận: "Tất cả là tại tên khố rách áo ôm Dương Bách Xuyên này, hôm nay không giẫm cậu ta dưới chân thì khó xả cơn giận trong lòng mình."  

Về việc Ngụy Nhân cố ý khích mình, Dương Bách Xuyên cười khẩy trong lòng: "Cho mấy đứa chúng mày vểnh đuôi một lát đấy, hôm nay anh đây sẽ khiến chúng mày hộc máu từ hai miệng."  

Anh nói với đám Liễu Linh Linh đang tức giận: "Không sao, tôi có thể ứng phó."  

Sau đó anh nhìn Ngụy Nhân, mỉm cười bảo: "Ngụy Nhân đừng khích tôi, Dương Bách Xuyên tôi nói được làm được, hôm nay kẻ nào không uống hết chính thì kẻ đó là cháu trai, phải quỳ xuống gọi ông nội xin tha."  

"Được, cậu nói đấy nhé!" Ngụy Nhân cười nham hiểm.  

Dương Bách Xuyên đảo mắt, suy nghĩ một lúc. Bọn họ có sáu người, bình quân mỗi người mười chai, nếu uống giỏi thì có thể uống hết mười chai, thế thì không đạt được mục đích anh muốn. Hay là thêm nữa?  

Hôm nay anh đây phải đào hố chôn chúng mày!  

Anh híp mắt nói: "Ngụy Nhân, hay là thế này đi, tôi thêm mười chai, mỗi người các cậu thêm năm chai. Đã liều thì liều hết mình, sáu người các cậu có dám không?"  

Anh vừa dứt lời, mặt Ngụy Nhân chợt biến sắc. Anh ta cảm thấy nếu cố thì có thể uống hết mười chai, nhưng đó là cực hạn rồi, chắc chắn sẽ phun ra.  

Nhưng sau khi nhìn thấy hai mươi tư chai bia trước mặt Dương Bách Xuyên, anh ta lại cười thầm trong lòng. Dương Bách Xuyên tự thêm cho mình mười chai tức là ba mươi tư chai, cho dù anh là thánh bia cũng không thể uống được ba mươi tư chai bia, trừ khi anh là siêu nhân.  

Cho nên Ngụy Nhân cho rằng Dương Bách Xuyên cố ý dọa sáu người bọn họ, nếu bọn họ không ứng chiến thì Dương Bách Xuyên có thể danh chính ngôn thuận nói một câu: các cậu sợ thì không uống nữa.  

Nghĩ tới đây, Ngụy Nhân và mấy người bên cạnh nhìn nhau, đều nhìn thấu ý nghĩ trong mắt đối phương. Anh ta cười sang sảng: "Được, cậu thêm mười chai, chúng tôi mỗi người thêm năm chai. Phục vụ, lấy thêm bốn mươi chai bia đến đây." Ngụy Nhân đắc ý cười to, thầm nhủ: "Tao cho mày khoe mẽ nè, để xem lát nữa mày chết thế nào."  

Ngụy Nhân không biết là hiện giờ Dương Bách Xuyên là sự tồn tại giống với siêu nhân, bởi vì anh là người tu nhân.  

Hai bên đấu rượu thu hút sự chú ý của một số người trong nhà hàng. Nhân viên phục vụ đã ngồi canh bên cạnh hóng drama từ lâu. Nghe Ngụy Nhân gọi thêm bia, anh ta chạy vèo đi lấy thêm bốn mươi chai bia, nhân tiện mở nắp cho hai bên.  

Hiện tại trước mặt Dương Bách Xuyên có ba mươi tư chai bia, trước mặt sáu người Ngụy Nhân mỗi người mười lăm chai.  

Chỉ nhìn chai bia thôi cũng cực kỳ chấn động rồi.  

Những người đến nhà hàng này ngày hôm nay không chỉ có sinh viên kỳ tốt nghiệp của trường Dương Bách Xuyên, mà còn có trường khác. Trong căn phòng rộng lớn có rất nhiều người, tin tức Dương Bách Xuyên đấu rượu một chọi sáu lan truyền khắp đại sảnh với tốc độ chóng mặt.  

Xưa nay ở Trung Quốc không bao giờ thiếu người hóng hớt, mọi người nhao nhao vây xem, nhưng không ai tin Dương Bách Xuyên có thể uống hết ba mươi tư chai bia, cho rằng anh giả ngầu.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười hờ hững trước những lời bàn tán xung quanh. Anh không nói thêm một chữ, lập tức cầm lấy một chai bia bắt đầu uống, mười giây một chai.  

Sau khi thong dong uống hết một chai, anh mới nói với Ngụy Nhân: "Ngụy công công uống đi, nhớ là mười lăm chai đấy, không uống hết thì quỳ xuống xưng cháu trai. Bây giờ không chỉ có sinh viên trường mình vây xem đâu, đừng để mất mặt. Cậu phải uống hết đấy, tôi cũng không mong các cậu gọi tôi là ông nội đâu."  

Dương Bách Xuyên nói xong lại tiếp tục uống chai thứ hai, vẫn mười giây một chai.  

Tiếp tục chai thứ ba... chai thứ tư, thứ năm, thứ sáu. Cho đến khi uống hết chai thứ bảy anh mới dừng lại ợ hơi rượu.  

Bảy chai liên tiếp, Dương Bách Xuyên còn chẳng lấy hơi.  

Bên cạnh có người xem giờ thì thấy mỗi chai Dương Bách Xuyên đều uống trong mười giây, tức khắc gọi anh là thần. Sau khi anh đặt chai thứ bảy xuống, tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay lập tức vang lên bốn phía. 
 
Chương 86


Trong mắt người bình thường, ba mươi tư chai bia chính là thần thoại, trên kỷ lục Guinness cũng chẳng có ấy chứ. Hôm nay Dương Bách Xuyên hừng hực khí thế muốn hoàn thành.  

Lại là mười giây, chai bia thứ tám vào bụng, tiếp đó là chai thứ chín...  

Lần này Dương Bách Xuyên uống một lèo mười hai chai mới dừng lại.  

Uống mười hai chai liên tục, lúc này bụng rất căng, anh chuẩn bị giải quyết.  

Càn Khôn Tạo Hóa Quyết vận chuyển trong cơ thể, bia trong bụng bắt đầu bốc hơi nhờ tác dụng của chân khí. Tình huống lúc này của anh khá giống trong Thiên Long Bát Bộ, Đoàn Dự và Kiều Phong đấu rượu, đến lúc Đoàn Dự không uống lại Kiều Phong bèn dùng Lục Mạch Thần Kiếm ép rượu từ ngón tay ra khỏi cơ thể.  

Nhưng Dương Bách Xuyên gian lận cao siêu hơn, trực tiếp dùng chân khí luyện hóa rượu thành mồ hôi bốc hơi, đào thải ra khỏi cơ thể.  

Trong mắt người ngoài, mặt Dương Bách Xuyên chỉ hơi ửng đỏ, trán rịn mồ hôi mà thôi.  

Tổng thời gian uống tròn hai mươi chai bia cộng lại chỉ mất chưa đầy sáu phút, đây là một thần thoại.  

Những người vây xem đều ngây người vì kinh ngạc.  

Tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay vang lên như sấm.  

Trong lúc Dương Bách Xuyên vận chuyển chân khí gian lận, những lời bàn tán xung quanh lọt vào tai anh.  

Nam sinh nào đó nói: "Trời ơi, người anh em này là Tửu Tiên chốn nhân gian sao?"  

"Đâu chỉ là Tửu Tiên chốn nhân gian, tôi thấy cậu ta chính là Tửu Thần!"  

"Chưa đầy sáu phút đã uống hết hai mươi chai bia, e là kỷ lục Guinness thế giới cũng không có kỷ lục này!"  

"Tôi chỉ có thể nói thật bi3n thái."  

"Quái vật!"  

"Còn mười bốn chai, các cậu đoán xem cậu ta có thể uống hết không?"  

"Chắc chắn không thể uống hết, đã hai mươi chai vào bụng rồi, cho dù là hai mươi chai nước lạnh thì bụng cậu ta cũng không chứa nổi!"  

"Tôi cá là người anh em này còn uống được mấy chai nữa."  

"Các cậu nói một chọi sáu, vậy sáu người kia có thể uống được bao nhiêu?"  

"Chính là sáu tên hèn hạ kia đó. Xem kìa, người uống nhiều nhất mới uống hết bốn chai đã lảo đảo rồi. Sáu người bọn họ mỗi người mười lăm chai, tôi cảm thấy một nửa cũng không uống hết."  

"Hì hì, đoán chừng lát nữa sáu người phải quỳ gối xưng cháu trai."  

Đám người hóng hớt xung quanh bình luận đủ kiểu, nói chung là Dương Bách Xuyên đã được lòng bọn họ, cho dù hôm nay anh có uống hết mười bốn chai bia còn lại hay không, hai mươi chai vào bụng anh đã trở thành thần thoại.  

Đến lúc này sắc mặt sáu người Ngụy Nhân chẳng khác gì gan heo, cả sáu người đều có cảm nhận giống với đám đông hóng chuyện về sự bi3n thái của Dương Bách Xuyên.  

Ngụy Nhân nhìn hai mươi vỏ chai bia trước mặt Dương Bách Xuyên rồi lại nhìn không tới mười lăm chai rỗng trước mặt sáu người phe mình, trong lòng buồn bực muốn hộc máu.  

Giây phút này anh ta mới thật sự hiểu ra Dương Bách Xuyên giả heo ăn thịt hổ, cố ý đào hố cho sáu người bọn họ, vậy mà sáu người bọn họ còn vui vẻ nhảy vào cái hố mà Dương Bách Xuyên đào sẵn. 
 
Chương 87


Bây giờ cái hố to này đủ để chôn bọn họ, một khi nhảy vào thì chẳng cần lấp đất cũng mất tung mất tích.  

Ngụy Nhân biết hôm nay sáu người bọn họ chỉ có ba con đường.  

Một là uống hết rượu, như vậy còn có thể giữ chút thể diện. Nhưng mà mười lăm chai thì có đánh chết cũng không uống hết được.  

Hai là quỳ xuống xin tha, gọi Dương Bách Xuyên là ông nội. Nhưng chuyện này cũng bất khả thi, nếu thật sự quỳ xuống gọi Dương Bách Xuyên là ông nội thì sáu người bọn họ chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp người khác.  

Thứ ba cũng là lựa chọn cuối cùng. Đối với bọn họ thì đây là sự lựa chọn tốt nhất, cũng là sự lựa chọn tệ nhất. Liều mạng uống, uống say bí tỉ, sau đó ngất xỉu, thế thì có thể lấp li3m được chuyện này.  

Hậu quả là hại thân, không cẩn thận sẽ xuất huyết dạ dày.  

Lúc này sáu người phe Ngụy Nhân cưỡi hổ khó xuống, bị mọi người vây xem cũng không tiện giả vờ ngất xỉu. Như Dương Bách Xuyên đã nói, người hóng chuyện còn có sinh viên trường khác, sáu người bọn họ đều là con ông cháu cha, lại đang ở độ tuổi nhiệt huyết, thể diện rất quan trọng, cho dù hộc máu cũng phải uống tiếp.  

Liễu Linh Linh ở bên cạnh vô cùng lo lắng, nhỏ giọng hỏi Dương Bách Xuyên: "Cậu sao rồi? Không được thì đừng uống nữa. Uống với hạng người như Ngụy Nhân thì cần gì phải có phong độ?"  

Tiền Tiểu Bối cũng nói: "Phải đó phải đó. Đại ca Vân à, hôm nay cậu cừ lắm rồi, đã uống hết hai mươi chai, tôi còn nghi ngờ cậu không phải người đấy. Quá đỉnh! Đừng uống nữa được không?"  

"Đúng vậy, không thể uống nữa, uống tiếp thì cậu sẽ xảy ra chuyện đấy." Ánh mắt Lâm Hoan nhìn Dương Bách Xuyên đong đầy lo lắng.  

"Người anh em ơi, đã lấy lại thể diện rồi thì không cần uống nữa đâu. Dương Lâm này chỉ phục mấy người, hôm nay tính thêm cậu." Dương Lâm nói rất nghiêm túc.  

Bê đê cong ngón tay thành hình hoa lan: "Ôi chao Dương Bách Xuyên, hôm nay cậu manly quá xá, tôi thích! Nhưng tôi lo lắng cho thân thể của cậu hơn!"  

Mấy người đều tỏ ý quan tâm. Ban đầu Dương Bách Xuyên rất cảm động, nhưng một câu "tôi thích" của bê đê làm anh suýt ói ra.  

Anh vội vàng lên tiếng: "Dừng dừng, nhất là bê đê, sau này cậu tuyệt đối đừng nói thích tôi, anh đây rất bình thường. Vả lại chút rượu này không nhằm nhò gì với tôi, các cậu đừng lo."  

Thấy Dương Bách Xuyên nói chuyện rõ ràng từng câu từng chữ, người vẫn đứng vững, đám Liễu Linh Linh đều yên tâm bởi vì điều này chứng tỏ anh thật sự không sao.  

Đồng thời, trong lòng bọn họ đều cho rằng Dương Bách Xuyên là bi3n thái.  

Sau khi thu công Dương Bách Xuyên lại đầy máu sống lại, tất cả rượu trong bụng đều đã bị luyện hóa. Anh nhìn Ngụy Nhân cười ha ha: "Ngụy công công, bây giờ cậu xin tha cũng được, tôi không bắt các cậu quỳ đâu, nếu tự xưng cháu trai thì có thể không uống. Cậu thấy sao?"  

"Hừ!" Ngụy Nhân lạnh lùng hừ mũi, bướng bỉnh nói: "Cậu đắc ý gì chứ, chẳng phải cậu cũng chưa uống hết sao? Vẫn còn mười bốn chai, tôi chống mắt xem cậu uống hết kiểu gì. Mười lăm chai mà thôi, tôi vẫn uống tiếp được."  

"Ha ha, vậy thì tốt, chỉ cần cậu không nhận thua thì tôi yên tâm rồi. Nào nào nào, tiếp tục thôi, xem anh đây uống bia thế nào mà học tập! Ha ha..."  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười xấu xa khiêu khích đám Ngụy Nhân.  

Sau đó, anh cầm một chai lên bắt đầu uống.  

Tổng cộng còn mười bốn chai. Sau khi luyện hóa hai mươi chai đã uống, bây giờ anh chẳng khác gì trạng thái ban đầu.  

Tiếng huýt sáo hô uống vang lên khắp nơi, Dương Bách Xuyên uống hết chai này đến chai khác. 
 
Chương 88


Mười bốn chai bia, chưa đầy ba phút đã uống hết mười chai, trên bàn chỉ còn ba chai.  

Lúc này tiếng huýt sáo và tiếng hô uống xung quanh bất giác dừng lại, tất cả mọi người đều chấn động trước màn uống rượu của Dương Bách Xuyên.  

Mọi người cùng chứng kiến Dương Bách Xuyên uống một mạch hết ba chai bia không ngừng nghỉ.  

"Bộp!"  

Dương Bách Xuyên uống hết chai bia cuối cùng, đặt chai rỗng xuống bàn làm phát ra tiếng bộp.  

Hôm nay anh đã tạo nên một thần thoại, một người giải quyết tròn ba mươi tư chai bia.  

Giờ phút này mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía Dương Bách Xuyên, ai ai cũng muốn nhìn xem liệu Dương Bách Xuyên có ngã gục hay là nôn ra không.  

Một lát sau, Dương Bách Xuyên chỉ ợ hơi rượu.  

Dương Lâm ở phía sau híp mắt lại, gương mặt tràn đầy nhiệt huyết, dẫn đầu mọi người vỗ tay bồm bộp.  

Sau đó cả phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm cùng với tiếng huýt sáo, tiếng hét chói tai.  

Dương Bách Xuyên cười ha hả, xua tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó nhìn sáu người phe Ngụy Nhân đang sốc tận óc: "Ngụy công công, tôi uống hết rồi, bây giờ chờ xem màn biểu diễn của các cậu. Đừng sợ, cũng đừng giả vờ ngất. Vẫn là câu nói đó, nếu thật sự không uống được nữa thì có thể lên tiếng xin tha."  

"Ai con mẹ nó muốn cầu xin cậu? Uống thì uống." Trong lòng Ngụy Nhân hận chết Dương Bách Xuyên, nhưng không chịu mất mặt.  

Anh ta lập tức uống.  

Biểu hiện rất có khí phách, Dương Bách Xuyên đánh giá cao.  

"Đúng, uống đi!" Lúc này người xem bắt đầu ồn ào bảo sáu người phe Ngụy Nhan uống hết chỗ rượu trước mặt bọn họ.  

"Uống uống uống uống..."  

Người thì ồn ào, kẻ thì huýt sáo, tất cả đều chăm chú nhìn sáu người phe Ngụy Nhân uống rượu.  

Sáu người nhăn mặt, nhắm mắt nhắm mũi bắt đầu uống.  

Chốc lát sau, khi một tên béo bên cạnh Ngụy Nhân uống đến chai thứ mười, rốt cuộc không chống đỡ được nữa.  

"Phụt!"  

Anh ta nôn thốc nôn tháo, sau đó ngã rầm ra đất, hoàn toàn say mèm.  

Có lẽ là bởi vì tên béo nôn, ngay sau đó có ba người cũng nôn ra giống như là phản ứng hóa học.  

Ba người này còn không uống nhiều bằng tên béo, không tới tám chai bia.  

Trong sàn đấu chỉ còn lại Ngụy Nhân và một tên gầy.  

Tên gầy run rẩy ôm chai bia, mới uống hai chai đã không uống nổi nữa, nhăn nhó nhìn bạn mình ngã sõng soài trong sàn đấu.  

Chỉ có Ngụy Nhân uống đến chai thứ bảy.  

Tuy nhiên lúc này sắc mặt Ngụy công công đã trắng bệch. Có người uống rượu thì mặt đỏ bừng, có người uống rượu thì mặt trắng bệch, Ngụy Nhân thuộc kiểu mặt trắng. 
 
Chương 89


Ánh mắt Ngụy Nhân bắt đầu mơ màng, anh ta cầm lấy chai thứ tám, líu ríu nói: "Ông đây... uống cho cậu... xem!"  

"Ực ực..."  

Khi Ngụy Nhân bắt đầu uống chai thứ tám, Dương Bách Xuyên mỉm cười lùi về sau, thuận miệng nói với bê đê phía sau: "Lùi lại, đừng bảo tôi không nhắc cậu."  

"Cái gì mà nhắc hay không..." Bê đê còn chưa nói chữ "nhắc" cuối cùng đã nghe thấy tiếng "phụt".  

Một giây sau, cậu ta hét chói tai: "Á! Ngụy thái giám, tôi muốn giết cậu!"  

Thì ra là cuối cùng Ngụy Nhân không trụ nổi nôn ra, hơn nữa còn nôn gần chỗ bê đê.  

Lúc này bê đê mới hiểu ra tại sao Dương Bách Xuyên lại nhắc mình lùi lại, hóa ra đối phương đã sớm nhìn ra Ngụy Nhân sẽ nôn!  

Bê đê hét lên the thé muốn xông tới đánh Ngụy công công, nhưng Ngụy công công đã say khướt như chó chết trên mặt đất. Bê đê giận dữ, bắt đầu mắng Dương Bách Xuyên.

Phe Ngụy Nhân có sáu người thì năm người nôn thốc nôn tháo, một người còn lại ôm chai bia nhìn đống hỗn độn bên cạnh rồi lại nhìn Dương Bách Xuyên bình thản nhẹ nhàng cùng với người vây xem ồn ào xung quanh. Anh ta khóc không ra nước mắt, mặt nhăn mày nhó cắn răng uống bia trong tay.  

Nhưng bị Dương Bách Xuyên ngăn cản.  

"Thôi cậu đừng uống nữa, bọn Ngụy Nhân đã uống thành chó chết rồi, cậu mà uống tiếp sẽ say mèm đấy. Chúng tôi còn phải tìm người đưa họ về, giao cho cậu giải quyết hậu quả không có vấn đề gì chứ?"  

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Tên gầy còn lại gật đầu lia lịa, chỉ cần không bắt anh ta uống rượu thì dễ bàn. Thật ra anh ta không biết uống rượu, hai chai bia đã gần cực hạn rồi, nếu uống tiếp một chai trong tay thì say là cái chắc.  

Dương Bách Xuyên mỉm cười đứng dậy: "Đi thôi, tìm một nơi yên tĩnh ăn chút gì đi. Mẹ nó, đến ăn cơm mà chẳng ăn được miếng nào, còn nốc một bụng rượu."  

Sau một trận giày vò như vậy, mọi người cũng không còn hứng thú ở lại, đề nghị của Dương Bách Xuyên nhận được sự tán thành.  

Mọi người đi ra ngoài nhà hàng, Liễu Linh Linh nói: "Muốn ăn gì cứ gọi, hôm nay tôi mời, cho cậu ăn thoải mái. Tôi cũng không ngờ Ngụy Nhân lại gây ra chuyện như vậy." Cô hơi áy náy.  

"Có liên quan gì đến cậu đâu, cậu ta nhằm vào tôi mà. Tốt nghiệp rồi, hay là đến Cao Đường Danh Ngật ăn tào phớ đi! E là sau này hiếm khi đi được." Dương Bách Xuyên nhìn mọi người và nói.  

Dương Bách Xuyên không so đo chuyện hôm nay Ngụy Nhân cố ý chỉnh mình. Trước giờ anh luôn khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là anh không biết giận. Hôm nay, nếu không phải bọn Ngụy Nhân bắt tay nhau muốn làm anh xấu mặt, thì anh cũng chẳng bẫy bọn họ.  

Nhóm sáu người thì có năm người say đứ đừ, coi như đã vả mặt bọn họ rồi.  

Nhưng anh cũng không so đo nữa. Sau khi tốt nghiệp ai đi đường nấy, nói không chừng sẽ không bao giờ gặp lại nhau, không cần phải ghi thù.  

Dương Bách Xuyên nói ra tên quán ăn này, trong sáu người thì có năm người tỏ vẻ không biết.  

Chỉ có Dương Lâm nói: "Cách trường không xa, là một quán ăn đã kinh doanh mười chín năm. Nghe nói chủ quán là người Cao Đường tỉnh Sơn Đông, cho nên đặt tên quán là Cao Đường Danh Ngật.  

Quán ăn này đã bầu bạn cùng mấy lứa sinh viên đại học, rất nổi tiếng ở mấy trường đại học xung quanh. Đối tượng hướng đến là sinh viên, có thể nói giá cả phải chăng nhất khu vực xung quanh trường đại học, chưa bao giờ tăng giá bừa bãi. Thỉnh thoảng tôi lại đi một lần, các cậu sẽ thích tào phớ tổ truyền của quán cho mà coi."  

Nghe Dương Lâm nói xong, Dương Bách Xuyên cũng gật đầu hùa theo: "Đúng vậy, hồi tôi mới lên đại học tiền sinh hoạt ít ỏi, thường xuyên đi Cao Đường Danh Ngật. Có lúc chủ quán còn cho tôi phiếu ăn miễn phí. Nói ra có thể các cậu không tin, rất nhiều sinh viên khó khăn ăn cơm ở đó đều có thể ghi nợ, nhưng trước giờ chưa từng có ai quỵt nợ.  
 
Chương 90


Mười chín năm ngày nào cũng như ngày nào, uy tín của Cao Đường Danh Ngật vẫn như cũ, chớp mắt chúng ta đều sắp tốt nghiệp rồi. Ba năm trước chủ quán qua đời, con trai của ông ấy kế nghiệp cha sau khi xuất ngũ, vẫn giữ truyền thống mà chủ quán để lại, lấy danh dự làm gốc, về vấn đề nguyên liệu và giá cả trước giờ chưa từng lừa tiền của sinh viên, tào phở vẫn là hương vị đó. Tính ra thì đã ba tháng tôi không tới đó rồi, nhớ quá đi à! Đi nào đi nào, tôi quen biết con trai của chủ quán, hôm nay tôi mời!"  

Dương Bách Xuyên xúc động bùi ngùi, anh có ký ức sâu sắc với Cao Đường Danh Ngật, cũng từng đến Cao Đường Danh Ngật mua chịu lúc kẹt tiền sinh hoạt.  

"Các cậu nói như vậy làm chúng tôi muốn đi nếm thử đó, hì hì!" Tiền Tiểu Bối mỉm cười nói.  

"Đúng đúng đúng, tôi cũng muốn đi nếm thử. Hiện nay không có nhiều quán ăn uy tín đâu." Lâm Hoan tán thành.  

"Có phải là quán kia không?" Liễu Linh Linh chỉ vào quán ăn màu đỏ.  

"Đúng, chính là nó, hình như mặt tiền cửa hàng đã thăng cấp." Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.  

Trong lúc trò chuyện, mấy người đã đi vào quán.  

Quả nhiên mặt tiền đã được tu sửa, sáng sủa hơn trước kia. Đại sảnh có mười chín bàn, kín chỗ hơn phân nửa.  

Trên bức tường bên trái có một khoảng tường lời nhắn, trên đó dán dán đầy mảnh giấy viết khẩu hiệu đủ thứ, có những tờ giấy đã ố vàng, cũng có những tờ giấy mới tinh. Đây là lời nhắn các sinh viên đến đây ăn cơm để lại.  

Dương Lâm đi thẳng tới khoảng tường lời nhắn, tiện tay cầm cây bút bên cạnh viết lên đó một dòng chữ.  

Có anh ta tiên phong, tất nhiên năm người Dương Bách Xuyên cũng không chịu kém cạnh, ai cũng để lại một tờ giấy nhắn.  

Nhìn lướt qua một lượt, Dương Lâm viết: Trường học chết tiệt, cuối cùng tao cũng ra khỏi cái lồng giam là mày.   

Giấy nhắn của anh ta không phải lời nhắn, mà giống như đang chửi mắng hơn.  

Trên tờ giấy của Tiền Tiểu Bối viết: Sắp sang phương Tây rồi, hi vọng mình có thể gặp được hoàng tử cầm kiếm.   

Đằng sau còn vẽ mặt cười.  

Suy nghĩ của cô bé này vẫn tràn ngập sắc thái cổ tích. Cô cũng sắp xuất ngoại du học giống Liễu Linh Linh.  

Lâm Hoan viết: Cậu ấy không biết mình đang nghĩ gì nhỉ? Nếu biết mình thích cậu ấy, cậu ấy sẽ thế nào?  

Rõ ràng là Lâm Hoan yêu thầm ai đó.  

Tiếp theo là lời nhắn của bê đê, Dương Bách Xuyên cảm thấy thằng nhóc này hết thuốc chữa rồi, trên tờ giấy của anh ta viết: Mong làn da của bà đây ngày càng đẹp.  

Rõ ràng là một nam sinh nhưng càng chạy càng xa trên con đường trở thành nữ sinh. Dương Bách Xuyên lo lắng một ngày nào đó bê đê sẽ xỏ tất chân, tô son môi, ưỡn ngực xuất hiện trước mặt anh và nói "Dương Bách Xuyên nhìn nè, cuối cùng bà đây cũng trở thành con gái".  

Nghĩ đến hình ảnh này, Dương Bách Xuyên bất giác rùng mình.  

Sau đó, anh nhìn thấy tờ giấy của Liễu Linh Linh, trên đó viết: Đêm đó cậu ấy lén đi vào trái tim mình, trong tim mình có cậu ấy, không biết cậu ấy có cảm nhận được nhịp đập trái tim mình không? Lần này đi tôi sẽ nhớ cậu...  

Sau khi đọc tờ giấy của Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên không khỏi hoảng hốt, vội vàng cúi đầu viết lời nhắn của mình.  

Xoẹt xoẹt xoẹt! Dương Bách Xuyên viết xong liền dán giấy nhắn lên tường.  

Lúc này Liễu Linh Linh là người đầu tiên nhìn sang. Tuy nhiên, khi cô đọc được lời nhắn của Dương Bách Xuyên, sắc mặt bỗng ảm đạm. 
 
Chương 91


Cảm giác Liễu Linh Linh dành cho Dương Bách Xuyên rất phức tạp. Từ sau cái lần hai người trở về từ núi Phượng Hoàng, Liễu Linh Linh mất ngủ nhiều đêm, cuối cùng cô cũng biết mình thích Dương Bách Xuyên.  

Nhưng bây giờ đọc được lời nhắn của Dương Bách Xuyên, trái tim Liễu Linh Linh chợt trở nên lạnh lẽo.  

Lúc này vẻ mặt cô không thay đổi, nhưng trái tim bỗng quặn đau.  

Cô nhìn thấy trên giấy nhắn của Dương Bách Xuyên viết: Đời này nhất định phải tìm được cô ấy!  

Một câu nói ngắn ngủi, chữ "cô ấy" trên đó là bộ nữ.  

Liễu Linh Linh đau khổ: "Thì ra cậu ấy đã có người trong lòng từ lâu, mình... tốt nghiệp rồi, cũng nên dập tắt ảo tưởng trong lòng thôi."  

Trong mấy người, Dương Bách Xuyên không phát hiện ra Liễu Linh Linh khác thường, chỉ có Lâm Hoan cũng là nữ sinh có tâm tư tinh tế mới phát hiện ra Liễu Linh Linh sa sút tinh thần, bởi vì cô nhìn thấy vẻ hụt hẫng của Liễu Linh Linh sau khi nhìn ánh mắt Dương Bách Xuyên.  

Lâm Hoan cũng nhìn thấy lời nhắn Dương Bách Xuyên viết, nét mặt thoáng run rẩy rồi lại khôi phục bình thường.  

Lúc này, một thanh niên chừng ba mươi tuổi đi tới, mỉm cười chào hỏi Dương Bách Xuyên từ xa: "Nhóc Xuyên đến rồi!"  

"Chào anh Khương, cho bọn em mỗi người một suất tào phớ." Dương Bách Xuyên mỉm cười nói xong, sau đó giới thiệu cho mọi người: "Đây là con trai của chủ quán."  

Dương Bách Xuyên là khách quen, rất quen thuộc với Khương Bân.  

"Được, các em chờ nhé, anh đích thân làm." Dứt lời Khương Bân gọi một cô gái ở quầy thu ngân: "Vợ ơi rót trà cho đám nhóc Xuyên!"  

Cặp vợ chồng trẻ thừa kế quán ăn cha mẹ để lại, Khương Bân đích thân làm tào phớ tổ truyền, vợ anh ấy phụ trách thu ngân và quản lý bên ngoài, cũng thuê mấy nhân viên phục vụ hỗ trợ.  

Vợ Khương Bân rất xinh đẹp, trên gương mặt luôn treo nụ cười, tướng mạo này trời sinh chiêu tài. Cô ấy cũng quen Dương Bách Xuyên, đi tới rót nước chào hỏi: "Nhóc Xuyên, lâu rồi không cậu tới."  

"Tại tốt nghiệp nên em hơi bận. Mộc Mộc đâu chị?" Dương Bách Xuyên mỉm cười hỏi.  

"Chị đưa Mộc Mộc đến nhà mẹ rồi. Dạo trước tu sửa quán không có thời gian trông con." Lúc vợ Khương Bân nhắc đến con, gương mặt đong đầy hạnh phúc.  

Cô ấy trò chuyện vài câu rồi đi làm việc. Trên bàn, Liễu Linh Linh lơ đãng uống nước.  

Dương Bách Xuyên không phát hiện, kể cho mọi người nghe con gái của Khương Bân đáng yêu như thế nào.  

Dương Bách Xuyên rất hâm mộ Khương Bân. Sau khi xuất ngũ nối nghiệp ba, sau khi kết hôn sinh được một cô con gái đáng yêu như búp bê, quả là gia đình ba người hạnh phúc.  

Sáu người uống trà nói chuyện, không lâu sau tào phớ lên bàn, cả sắc hương vị đều đủ cả, trông mà thèm.  

Ngoại trừ Liễu Linh Linh và Lâm Hoan ăn trong trạng thái không tập trung, những người khác đều khen ngon.
 
Chương 92


Liễu Linh Linh tự dưng lạnh nhạt như thế làm Dương Bách Xuyên không hiểu ra sao.  

Sau đó anh và Dương Lâm, bê đê cũng ai về nhà nấy.  

Dương Bách Xuyên ngồi trên sofa, nghĩ tới lời nhắn hôm nay. Thật ra "cô ấy" trên giấy nhắn là chỉ mẹ anh, anh muốn tìm người mẹ nhẫn tâm đã bỏ rơi anh và em gái.  

Trong đầu nghĩ miên man về chuyện của ba mẹ, bất tri bất giác đã đến tám giờ tối, điện thoại của anh bỗng đổ chuông.  

Anh ấn nút nghe máy, trong điện thoại lập tức vang lên tiếng cười sang sảng: "Phòng VIP số 777 nhà hàng Nghị Vân Cố Đô, gia đình chúng tôi mời cậu ăn cơm!"

Bắt máy, Dương Bách Xuyên hơi sửng sốt một chút mới nhớ ra đấy là ai.  

Chính là Vương Mộ Sinh gặp được ở khách sạn núi Phượng Hoàng lần trước.  

Đêm đó sau khi tạm biệt, vợ chồng Vương Mộ Sinh dẫn con trai đi kiểm tra toàn diện. Trước khi rời đi, nói muốn mời Dương Bách Xuyên ăn cơm, nhưng sau đó lại không nhận được điện thoại của bọn họ.  

Dương Bách Xuyên cũng bận, đã quên vụ này từ lâu.  

Không nghĩ đến cách nhiều ngày như vậy, Vương Mộ Sinh còn nhớ rõ chuyện này.  

Trong điện thoại Vương Mộ Sinh liên tục nói xin lỗi, nói rằng sau khi đi từ núi Phượng Hoàng đến thành phố, ngày hôm sau muốn mời Dương Bách Xuyên ăn cơm, nhưng đột nhiên lại có việc trì hoãn.  

Lần này sau khi ông ta giải quyết xong mọi việc mới lấy ra được chút thời gian, gọi điện thoại cho Dương Bách Xuyên, cả gia đình muốn biểu đạt lòng biết ơn.  

Đối với lời xin lỗi của Vương Mộ Sinh, Dương Bách Xuyên nghe vào trong tai cảm thấy vô cùng cảm động.  

Đường đường là tổng tham mưu thiếu tướng hơn bốn mươi tuổi, có thể nhớ rõ ơn của một dân chúng nhỏ bé như anh, chuyện này rất hiếm.  

Từ cuộc gặp mặt và tiếp xúc lần trước, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được xuất thân của vợ chồng Vương Mộ Sinh không đơn giản.  

Nghe câu nói lần trước của Lý Gia, ông cụ trong nhà, chỉ một câu này có thể nghe ra được nhà họ Vương là một gia tộc lớn.  

Trên thực tế, Dương Bách Xuyên cũng rất lo lắng khi tiếp xúc với một quan lớn có bối cảnh quân đội như Vương Mộ Sinh.  

Về lâu về dài, hướng đi tương lai của công ty Vân Kỳ là hóa thành đế quốc thương nghiệp toàn cầu hóa. Bây giờ còn nhỏ không có chuyện gì, nhưng sau này công ty làm to, không thể thiếu ô dù.  

Ở núi Phượng Hoàng vô tình cứu được con trai của Vương Mộ Sinh, kết giao với một vị thiếu tướng, một thiếu tướng đến từ Yến Kinh, rất có khả năng xuất thân từ một gia tộc khổng lồ. Không thể nghi ngờ chuyện này sẽ có ý nghĩa rất lớn với công ty Vân Kỳ.  

Nghe điện thoại, Dương Bách Xuyên liên tục đồng ý, tỏ vẻ sẽ đi đến đó ngay lập tức.  

Lúc sắp ra cửa, Dương Bách Xuyên suy nghĩ, gọi điện cho lưu Tích Kỳ.  

“Thiết Đản, cậu đang làm gì?”  

“Tôi đang học khóa huấn luyện, tôi không nhàn rỗi như ông chủ lớn nào đó.” Sau khi bắt máy, Lưu Tích Kỳ trêu ghẹo.  

Dương Bách Xuyên nói thẳng: “Được rồi, đừng nói nhảm, có chuyện quan trọng, ghế số 777 tiệm cơm Cố Đô, có chuyện quan trọng. Đến rồi gọi điện cho tôi.”  

“Chuyện gì, không thể chờ tôi học xong? Hôm nay có một vị mặt lớn nổi tiếng trong thương giới đến giảng bài.” Lưu Tích Kỳ nói.  

“Gặp mặt rồi nói, tôi chỉ có thể nói cho cậu, tối nay có người mời tôi ăn cơm. Có lẽ bữa cơm này chính là ô che mưa trong tương lai của công ty Vân Kỳ.” Dương Bách Xuyên cũng không dám nói tự tin quá, tất cả phải chờ sau khi gặp mặt trên bàn cơm mới có thể xác định quan hệ.  
 
Chương 93


Lưu Tích Kỳ nghe giọng nói trịnh trọng của Dương Bách Xuyên, cũng không hỏi nhiều: “Được, tôi lập tức đến.”  

Cúp máy, Dương Bách Xuyên trực tiếp lái xe đi đến tiệm cơm Cố Đô trước.  

Vốn dĩ gọi cả Lưu Tích Kỳ, bởi vì người cầm lái bên ngoài của công ty Vân Kỳ chính là Lưu Tích Kỳ, anh chỉ là người đứng sau. Hai anh em một sáng một tối mới có thể mở ra một con đường máu ở thương giới cạnh tranh khốc liệt này.  

Vì vậy tìm ô dù cho công ty, không thể thiếu Lưu Tích Kỳ, bởi vì rất nhiều chuyện cần xử lý trong tương lai là anh ta ra mặt.  

Còn bản thân Dương Bách Xuyên chính là át chủ bài giấu sau màn.  

Hơn mười phút sau, Dương Bách Xuyên lái xe đến tiệm cơm Cố Đô.  

Đi thẳng vào trong ghế lô tầng bảy.  

Lúc ra thang máy, không nghĩ đến gặp phải bảy tám người tràn đầy mùi rượu, hai người trong đó còn là người quen.  

Hai người này không phải ai khác, chính là Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ, người từng bị Dương Bách Xuyên dạy bảo một trận vì Liễu Linh Linh.  

Lúc này, đám người Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ đang quay xung quanh bên cạnh một thiếu niên có biểu tình lạnh lùng.  

Dương Bách Xuyên cảm giác được một hơi thở sắc bén từ trên người thanh niên này, trong nháy mắt anh đã đoán ra được người thanh niên này là quân nhân.  

Hai bên đụng phải nhau ở cửa thang máy, đều sửng sốt ngây người.  

Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ liếc nhau, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương.  

Nhớ trước đây vì Liễu Linh Linh, Dư Thiệu Cương đi tìm Dương Bách Xuyên gây chuyện, ngược lại bị Dương Bách Xuyên dạy bảo một trận.  

Xong việc Dư Thiệu Xương không nuốt trôi được cơn tức, tìm được bạn bè của Ninh Vũ ở nơi dạy võ xả tức hộ, kết quả 12-13 người bị Dương Bách Xuyên đánh đổ.  

Lúc đó Dư Thiệu Cương nói với Ninh Vũ: “Không lẽ cho qua như vậy? Nếu không tìm người bên ngoài dạy bảo Dương Bách Xuyên?”  

Ninh Vũ trừng mắt: “Tôi không đánh nổi người kia, tên nhóc đó rất giỏi đánh nhau, cho dù tìm côn đồ bên ngoài cũng chưa chắc dùng được. Nhưng phải lấy lại mặt mũi, nếu không Ninh Vũ tôi không có cách nào lăn lộn trong trường học. Nghe nói anh Tam sắp trở về…”  

Lúc đó hai người từng thương lượng đợi anh Tam trong miệng bọn họ trở về.  

Hôm nay cũng coi như trùng hợp, anh Tam trong miệng bọn họ vừa trở về hôm qua, nhưng không phải xuất ngũ trở về, mà là nhận nhiệm vụ đi theo lãnh đạo. Trùng hợp ở quê quán, nên bớt thời gian gặp mặt tụ hội với mấy đồng bạn trong đại viện.  

Lúc ăn cơm Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ còn nói với anh Tam, có một người tên là Dương Bách Xuyên đi gây chuyện với bọn họ, muốn anh Tam hỗ trợ xả giận.  

Anh Tam trong miệng bọn họ tên là Hàn Văn Đông, đứng hàng thứ ba trong nhà, khi còn nhỏ hay gọi anh ta là Hàn Tiểu Tam.  

Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ có thể cho rằng Hàn Tiểu Tam có thể đối phó được Dương Bách Xuyên, bởi vì bọn họ biết Hàn Tiểu Tam là bộ đội đặc chủng. Ở trong mắt bọn họ, bộ đội đặc chủng rất mạnh mẽ.  

Đối với thỉnh cầu của hai người, Hàn Tiểu Tam không đồng ý ngay lập tức, anh ta dò hỏi nguyên nhân trong đó trước.  

Hỏi nguyên nhân?  

Tất nhiên Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ sẽ không nói thật, bởi vì nói thật hai người sẽ trở thành đuối lý, Hàn Tiểu Tam sẽ không hỗ trợ bọn họ.  

Ngược lại thêm mắm thêm muối miêu tả Dương Bách Xuyên thành một côn đồ trong trường học.  
 
Chương 94


Làm đồng bạn lớn lên cùng một đại viện, Hàn Tiểu Tam tin lời của Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ. Hứa hẹn nếu Dương Bách Xuyên là nhân vật côn đồ trong miệng hai người bọn họ, vậy Hàn Tiểu Tam không ngại dạy bảo một chút.  

Vì vậy sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên ở cửa thang máy, Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ mới vui vẻ trong lòng. Trong lòng nghĩ thầm, đúng là oan gia ngõ hẹp, lần này có anh Tam ở, có thể tìm lại mặt mũi bị đánh lần trước, nhả ra một hơi.  

Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy hai người bọn họ, cũng nhếch miệng cười: “Dư Thiệu Cương, Ninh Vũ, lời nói lần trước đã quên rồi sao? Về sau thấy tao đi đường vòng, bây giờ bọn mày có thể làm theo lời tao nói.”  

Những lời này của Dương Bách Xuyên chính là những gì Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ mong đợi. Lúc này bọn họ hy vọng Dương Bách Xuyên càng kiêu ngạo càng tốt, bởi vì Dương Bách Xuyên càng kiêu ngạo mới có thể kích phát tinh thần trọng nghĩa của Hàn Tiểu Tam, làm anh ta ra tay.  

Dư Thiệu Cương tương đối âm hiểm cúi đầu, giả vờ sợ hãi, nói với Dương Bách Xuyên: “Anh Xuyên… Bớt giận, mấy anh em chúng tôi chỉ đi ăn bữa cơm, không ngờ gặp phải ngài. Chúng tôi sẽ tránh ngay đây, mong ngài đừng động tay.”  

Ninh Vũ nhìn diễn xuất của Dư Thiệu Cương, cũng hiểu ra, biết đang nhóm lửa trong lòng Hàn Tiểu Tam. Tròng mắt xoay chuyển, cũng ăn nói khép nép, nói với Dương Bách Xuyên: “Đúng đúng đúng, anh Xuyên, ngài đừng nóng giận, anh em chúng ta nhường đường cho ngài ngay đây, đừng động tay đừng động tay.”  

Bộ dáng sợ hãi nhìn Dương Bách Xuyên như gặp hổ của hai người đã được Hàn Tiểu Tam thu hết vào trong mắt. Nhăn mày lại, đồng bạn lớn lên cùng một đại viên, anh ra hiểu rất rõ Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ.  

Biết từ nhỏ hai tên nhóc này không phải đèn cạn dầu, có thể sợ người đến mức thấp hèn như này, rất hiếm thấy. Cũng từ đó thấy được thanh niên đứng trước mắt bị hai người gọi là anh Xuyên cũng là một nhân vật.  

Về phương diện khác, ở trong lòng Hàn Tiểu Tam, hôm nay Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ mời anh ta đi ăn cơm. Bây giờ lại có bộ dáng này, rất làm mất mặt Hàn Tiểu Tam.  

Lập tức nheo mắt nhìn Dương Bách Xuyên, hỏi hai người: “Thằng nhóc cứng đầu, người anh em này chính là thánh thần phương nào?”  

Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ đang đợi những lời này của Hàn Tiểu Tam, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Nhưng trên mặt vẫn giữ biểu tình sợ hãi giả vờ giả vịt, nói với Hàn Tiểu Tam: “Anh Tam… Thôi thôi thôi, thôi bỏ đi, chúng ta không thể trêu vào anh Xuyên.”  

Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn biểu tình của Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ cũng không hiểu ra sao, nghĩ thầm: “Đầu có của hai tên nhóc này bị nước vào hả? Mặc dù bị người dạy bảo, nhưng cũng không đến mức sợ hãi gọi mình là anh Xuyên?”  

Lần trước bọn họ bị dạy bảo, bọn họ cũng nói về sau thấy mình sẽ đi đường vòng. Hôm nay mở miệng cũng không phải Dương Bách Xuyên cường thế, do anh sốt ruột đi gặp cả nhà Vương Mộ Sinh, có chút sốt ruột.  

Còn Hàn Tiểu Tam nghe được Dư Thiệu Cương nói vậy, hai mắt trừng to lớn tiếng nói: “Nói, có chuyện gì, tôi làm chủ cho các cậu.”  

Dư Thiệu Cương thấy gian kế thực hiện được, vội vàng mở miệng nói với Hàn Tiểu Tam: “Anh Tam, anh làm chủ cho em và Võ Tử, anh ta chính là Dương Bách Xuyên.”  

“Đúng đúng đúng, anh Tam, tên nhóc này cũng là người biết võ, em không phải là đối thủ của anh ra, rất lợi hại.” Ninh Vũ bổ sung thêm, nói.  

Hàn Tiểu Tam lạnh lùng hừ một tiếng: “Võ công mèo ba chân của cậu lấy ra nói cũng không chê mất mặt.”
 
Chương 95


Biểu cảm này của anh lọt vào trong mắt Hàn Tiểu Tam chính là... ngông cuồng!  

Càng như vậy, Hàn Tiểu Tam lại càng tin tưởng hai người Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ nói là thật, Dương Bách Xuyên chính là một cường hào hay bắt nạt bạn học ở trường.  

Vì là quân nhân, Hàn Tiểu Tam có quan điểm của riêng mình, anh ta đối chuyện không đối người.  

Nhưng biểu hiện hôm nay của Dương Bách Xuyên, đích thật là kiêu ngạo, càng làm cho Hàn Tiểu Tam cho rằng Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ không nói sai.  

Trừng trị ác bá của một trường học, Hàn Tiểu Tam nghĩ mình đang làm việc tốt nên không có áp lực trong lòng.  

Anh ta nheo mắt lại, nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Là cậu đã đánh hai người bọn họ?” Hàn Tiểu Tam chỉ vào Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ rồi hỏi Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nghiêm túc gật đầu: ‘Ừ, tôi đều đã từng đánh hai người đó.”  

“Cậu rất ngông cuồng?” Hàn Tiểu Tam nhìn Dương Bách Xuyên đã siết chặt nắm đấm.  

Dương Bách Xuyên đương nhiên quan sát thấy, đối phương muốn chuẩn bị ra tay, anh không chỉ không sợ mà lại hứng thú, thanh niên được Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ gọi là anh Tam này, cho anh cảm giác có vẻ còn mạnh hơn Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị một chút.  

Từ lúc tu chân tới nay, Dương Bách Xuyên gần như có thể nói là chưa từng gặp qua đối thủ, khiến anh có cảm giác cô đơn của cao thủ, anh lại hy vọng cái người gọi là anh Tam này có thể cho anh một chút vui mừng.  

Lúc này, anh cũng không vội vàng đi tìm một nhà Vương Mộ Sinh, dù sao nhìn tình hình, nếu không giải quyết chuyện này thì cũng đừng nghĩ bỏ đi được.  

Sau khi tốt nghiệp, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy nên vẽ một dấu chấm hết cho mối ân oán của anh với Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ.  

Nếu người gọi là anh Tam này là do hai người mời tới giúp đỡ, đánh nhau với anh ta một trận, đánh bại anh ta thì coi như chuyện này có thể vẽ lên dấu chấm hết rồi.  

Nghe đối phương nói chuyện với anh là cậu rất ngông cuồng, Dương Bách Xuyên cười cười, nghiêm túc nói: “Ừ, tôi chắc là so với anh có ngông cuồng hơn một chút.”  

“Rất tốt, tôi sẽ cho cậu biết, ngông cuồng cũng cần vốn liếng.” Hàn Tiểu Tam hừ lạnh, dùng một quyền đánh thẳng đến Dương Bách Xuyên, anh ta cơ bản đã xác định, Dương Bách Xuyên này hẳn là thích ăn đòn.  

Cho nên trực tiếp đánh tới.  

Đối mặt với một quyền gọn gàng lưu loát của đối phương, Dương Bách Xuyên không hề hoang mang, trong ánh mắt sáng lên, nhanh như chớp giơ tay lên, cũng dùng một quyền đánh qua, trực tiếp cứng đối cứng.  

Anh Tam này vừa ra tay, Dương Bách Xuyên thật sự cảm thấy anh ta còn mạnh hơn Lý Đại Nghị.  

Hơn nữa, điều khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc chính là, anh cảm nhận được sát khí từ trên người thanh niên này, rất giống với sát khí của Vương Mộ Sinh, nhưng lại không nồng nặc như Vương Mạc Sinh.  

Nói cách khác, trên tay thanh niên cũng từng dính máu.  

Đương nhiên, Dương Bách Xuyên không thèm để ý đến chuyện này, đồng thời trong lòng cũng đã nhận ra, anh hiểu được chức nghiệp của thanh niên này chắc là binh chủng tương đối đặc thù.  

“Chạm ~”  

“Răng rắc~”  

Hai bên giao chiến một đấm.  

Hai nắm đấm va chạm đồng thời, một tiếng xương cốt gãy vang lên.  

Một tiếng kêu đau đớn phát ra từ khoang mũi của anh Tam. 
 
Chương 96


Xương cốt bị gãy đương nhiên không phải là Dương Bách Xuyên, cơ thể anh bề ngoài nhìn qua da mỏng thịt mềm mại, nhưng thật ra đã trải qua một thời gian tu luyện, mỗi một tấc cơ xương cốt đều vô cùng cứng cỏi, tràn ngập lực bộc phát.  

Mặc dù Hàn Tiểu Tam là bộ đội đặc chủng, nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là cơ thể của người thường, tố chất cơ thể tuy rằng vượt xa người bình thường, nhưng không thể so sánh với Dương Bách Xuyên là người tu chân, chịu thiệt là bình thường.  

Sau khi hai cú đấm va chạm, trong nháy mắt Dương Bách Xuyên nhìn thấy sắc mặt thanh niên biến đổi, trên trán lúc này lập tức phủ đầy mồ hôi.  

Nhưng điều khiến Dương Bách Xuyên nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa chính là, anh chỉ khẽ rên một tiếng đau đớn nhưng không kêu lên thành tiếng, hơn nữa không ý định rút lui mà ngược lại sắc mặt lạnh lùng, vừa lui lại đá tới, một cước này là một cái đá nghiêng.  

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)  

Mục tiêu là bên hông Dương Bách Xuyên.  

Trốn thì lại không kịp, dứt khoát Dương Bách Xuyên không có tránh né, tùy ý để anh ta đá về phía hông mình, dù sao cơ thể cũng đã từng rèn luyện, một cước này anh vẫn chấp nhận được.  

Anh thầm nghĩ, thanh niên này cũng là nhân vật ngoan cường, nắm tay cũng bị gãy xương nhưng lại không hề có ý định rút lui và chút sự sợ hãi nào, ngược lại bày ra thế tiến công mãnh liệt đá ra một cước.  

Cũng chính vì trong lòng nảy sinh sự kính nể đối với đối phương, lúc anh ta đá về phía hông mình, Dương Bách Xuyên cũng đánh một quyền vào ngực anh ta nhưng đã thu hồi một chút sức lực, hạ thủ lưu tình.  

“Bộp ~”  

Âm thanh quyền cước chạm da thịt vang lên.  

Bên hông Dương Bách Xuyên rắn chắc trúng một cước của thanh niên, làm bên hông anh chết lặng một hồi nhưng không có gì đáng ngại, mà một quyền của anh cũng đánh vào lồ ng ngực thanh niên.  

Một quyền này đã đánh anh ta lui ra xa bốn mét, thoáng cái đụng vào vách tường hành lang.  

Hàn Tiểu Tam kêu lên một tiếng đau đớn, lồ ng ngực nóng rát đau đớn, làm cho anh hơi choáng váng, trong lòng vô cùng khiếp sợ, tuyệt đối không ngờ thanh niên tên Dương Bách Xuyên này trong tay lại có võ thuật như thế, đánh bại một người đường đường là bộ đội đặc chủng Thanh Long như anh ta.  

Hàn Tiểu Tam có thể cảm nhận được, đối phương hình như không sử dụng hết sức lực, một quyền đánh vào lồ ng ngực anh ta vẫn rất nể nang, nếu không xương cốt trong lồ ng ngực anh ta có khả năng bị gãy hết rồi.  

Là thành viên của đội đặc chiến Thanh Long, sự kiêu ngạo của Hàn Tiểu Tam cũng không hề nhỏ, trong từ điển của mỗi thành viên đội đặc chiến Thanh Long, chỉ có thắng và chết.  

Anh ta bị Dương Bách Xuyên đánh một cú đâm ngã trên vách tường, khiếp sợ qua đi, anh ta lấy lại tinh thần, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng, hai quyền nắm chặt, liền phải liều mạng, dù sao cũng không chịu thua, trừ phi Dương Bách Xuyên dùng một cú đánh ngã đến nỗi anh ta không thể đứng dậy nữa, nếu không, là thành viên Thanh Long thì không thể chịu thua.  

Còn về Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ ở một bên cùng với mấy thanh niên bên cạnh, giờ khắc này, tròng mắt trừng lớn đến nỗi sắp rơi ra ngoài rồi.  

Bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, Hàn Tiểu Tam – anh Tam trong lòng bọn họ sẽ bị Dương Bách Xuyên đánh bay chỉ bằng một cú đấm.  

Sắc mặt Dư Thiệu Cương trắng bệch, cơn ớn lạnh từ phía sau lưng truyền đến, đối với sự dũng mãnh của Dương Bách Xuyên, anh ta quả thực sắp bị dọa đến ngất rồi, trong lòng nghĩ, có khi nào lát nữa Dương Bách Xuyên sẽ tìm anh ta tính sổ không?
 
Chương 97


Ninh Vũ cũng không khá hơn chút nào, anh Tam bị Dương Bách Xuyên đánh một cú ngã lên vách tường, anh ta biết lần này xong đời rồi, võ thuật của Dương Bách Xuyên quá mạnh, ngay cả bộ đội đặc chủng như anh Tam cũng không phải là đối thủ, hôm nay thù này không chỉ không trả được, làm không được lại bị Dương Bách Xuyên đánh cho một trận.  

Trong lòng anh ta nghĩ, nếu có thể tránh thoát kiếp nạn lần này, anh ta nhất định thấy Dương Bách Xuyên sẽ đi đường vòng, là thật lòng chịu thua, trong lòng cũng sợ hãi.  

Cả đám đều trợn mắt há hốc mồm.  

Đã từng gặp cướp cũng chưa từng thấy qua quái vật đột biến nào như Dương Bách Xuyên vậy.  

Một người cả trăm cân, nói đánh bay một quyền đã đánh bay ra ngoài.  

Nghịch thiên cũng không phải như vậy chứ.  

Trong lòng đám người Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ kêu r3n.  

Khóe miệng Dương Bách Xuyên nhếch lên, căn bản không để ý tới mấy người Dư Thiệu Cương bị dọa ở một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh niên từ góc tường đứng dậy, nhìn ý chí chiến đấu trong ánh mắt anh ta, trong lòng anh càng thêm thưởng thức vài phần.  

Người này, trên người có một quyết tâm không chịu thua, đây mới là quân nhân, là binh vương chân chính.  

Trong lòng anh cơ bản đã chắc chắn, anh Tam trong miệng Ninh Vũ và Dư Thiệu Cương này là binh chủng của bộ đội đặc chủng.  

Quân nhân bình thường thì trên người sẽ không có tinh thần tàn nhẫn này.  

Dương Bách Xuyên lại không biết, ánh mắt hứng thú của anh, lọt vào mắt Hàn Tiểu Tam lại là sự khiêu khích đối với anh ta.  

Anh ta đứng lên gầm một tiếng, lập tức muốn lần nữa vọt tới cùng Dương Bách Xuyên liều mạng.  

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở hành lang.  

“Dừng tay ~”  

Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên đột nhiên nhìn thấy, cơ thể thanh niên cứng đờ.  

Anh cũng quay đầu nhìn, lập tức vui vẻ, không ngờ Vương Mộ Sinh đã xuất hiện bên cạnh bọn họ không biết từ lúc nào.  

Vừa định chào hỏi Vương Mộ Sinh, lại phát hiện thanh niên vội vàng đứng thẳng người, cúi chào Vương Mộ Sinh, trong miệng lớn tiếng nói: “Chào Thủ trưởng!”  

‘À~ đây là tình huống gì?” Dương Bách Xuyên buồn bực, nói thầm trong lòng.  

Lúc này Vương Mộ Sinh đen mặt đi tới, nhìn về phía thanh niên nói: “Hàn Tiểu Tam, không phải đã cho cậu nghỉ phép về nhà thăm người thân sao? Sao cậu lại ra tay với những vị khách mà tôi mời? Thằng nhóc nhà cậu, có kỹ năng không thế?”  

Lúc này, Dương Bách Xuyên mới biết được, thì ra thanh niên này tên là Hàn Tiểu Tam, chẳng trách Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ lại gọi anh ta là anh Tam.  

Điều thú vị chính là, Dương Bách Xuyên nhìn thấy mỗi lần Vương Mộ Sinh nói một câu, cơ thể Hàn Tiểu Tam đều sẽ run lên, mồ hôi trên trán bắt đầu lăn xuống, cũng không biết là do đau đớn vì bị mình đánh gãy xương hay là sợ Vương Mộ Sinh? 
 
Chương 98


Bây giờ không biết giải thích thế nào, cũng không thể nói Hàn Tiểu Tam anh ta nghe lời bạn bè xúi giục nên ra tay với Dương Bách Xuyên được?  

Lúc này, Hàn Tiểu Tam nếu đã biết Dương Bách Xuyên là khách của thủ trưởng, vậy nhất định sẽ không phải là ác bá gì như trong miệng Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ, anh ta chắc chắn là bị hai người ăn cướp sai khiến, trong lòng quả thực hận không thể xé nát Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ thành từng mảnh. Bây giờ, đối mặt với chất vấn của thủ trưởng, Hàn Tiểu Tam giống như lửa đốt.  

Đúng lúc này, anh ta không nghĩ tới Dương Bách Xuyên lại tiến lên một bước cười nói:   

“Chú Vương, không có việc gì, giữa cháu và người anh em này có hiểu lầm, vừa rồi là ngứa tay so tài với anh ta một chút thôi.”  

Nghe được Dương Bách Xuyên giúp mình giải vây, trong lòng Hàn Tiểu Tam lập tức có thiện cảm mãnh liệt đối với Dương Bách Xuyên!

Nhân vật cỡ Vương Mộ Sinh, sao có thể không nhìn ra mâu thuẫn ngày trước của Dương Bách Xuyên và mấy người Hàn Tiểu Tam chứ, hơi suy nghĩ trong lòng đã hiểu. Chẳng qua hiện tại ông ta có chút xấu hổ, bởi Hàn Tiểu Tam là cảnh vệ của ông ta.  

Sau khi chấp hành nhiệm vụ ở Tây Bắc khoảng thời gian trước, đội trưởng đội cảnh vệ đã để Hàn Tiểu Tam ở lại bên cạnh ông ta. Mà Hàn Tiểu Tam lại là người Bắc Kinh, đêm qua Vương Mộ Sinh đã cho anh ta về nhà thăm người thân, dù sao cũng là quê nhà của người ta.  

Làm lính, một năm bốn mùa chẳng có mấy cơ hội được về nhà, nhất là binh lính đặc thù như Hàn Tiểu Tam càng ít ngày nghỉ hơn. Là cấp trên của anh ta, Vương Mộ Sinh không phải người bảo thủ, ông ta thương binh sĩ như con mình, sao có thể không cho Hàn Tiểu Tam một cơ hội về nhà được?  

Chẳng qua, hiện tại cảnh vệ mình lại xảy ra xung đột với ân nhân cứu mạng con trai Dương Bách Xuyên, khiến gương mặt già của Vương Mộ Sinh tối tăm.  

Nếu không phải vừa rồi ông ta vào nhà vệ sinh, đúng lúc gặp phải một màn này thì ai biết đã xảy ra chuyện gì?  

Vương Mộ Sinh rất hiểu Hàn Tiểu Tam, biết rõ trên người thằng nhóc này toàn sát chiêu, thật sự dốc sức liều mạng, Dương Bách Xuyên sẽ ăn thiệt.   

Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng Vương Mộ Sinh.  

Tuy lần trước ông ta tận mắt nhìn thấy Dương Bách Xuyên cứu con trai mình, một tay cứng rắn bóp tay lái đến biến dạng, lực lượng vô cùng đáng sợ nhưng trong mắt ông ta, Dương Bách Xuyên chỉ là học trò mà thôi, Hàn Tiểu Tam lại thành viên đội Thanh Long, bộ đội đặc chủng Trung Quốc đấy.  

Bàn về thuật giết người, Hàn Tiểu Tam có thể g iết chết Dương Bách Xuyên dễ dàng. Cho nên đối với chuyện bản thân kịp thời xuất hiện ngăn cản Hàn Tiểu Tam, Vương Mộ Sinh đặc biệt vui vẻ, chậm một chút là Dương Bách Xuyên đã ăn mệt rồi.  

Đến lúc đó cảnh vệ của mình đánh ân nhân cứu mạng con trai trọng thương, Vương Mộ Sinh cũng không biết nên ăn nói với Dương Bách Xuyên như thế nào.  

Chẳng qua, nếu ông ta nhìn thấy cảnh Dương Bách Xuyên đánh bay Hàn Tiểu Tam chỉ với một quyền vừa rồi, đoán chừng ông ta sẽ không nghĩ như vậy.  

Thật ra trong mắt Dương Bách Xuyên, đúng là anh không để Hàn Tiểu Tam vào mắt.  

Đúng vậy, Hàn Tiểu Tam mạnh hơn binh lính bình thường, trên người cũng tỏa ra sát khí của người từng thấy máu nhưng sức mạnh của anh ta chỉ có như vậy thôi.  

Anh chỉ cần dựa vào lực lượng bản thân và cảm giác nhạy bén đã có thể thắng anh ta rồi, trừ khi Hàn Tiểu Tam cũng là người tu chân.  

Đã có Dương Bách Xuyên ra mặt đưa bậc thang cho Hàn Tiểu Tam, chuyện tiếp theo dễ làm hơn rất nhiều.  

Vương Mộ Sinh nhìn trong mắt, càng thưởng thức anh hơn.  
 
Chương 99


Vừa có y thuật cao siêu, vừa có lực lượng hùng mạnh, bây giờ xem ra còn có lòng khoan dung độ lượng, đúng là một chàng trai tốt.  

Nếu không phải Dương Bách Xuyên từng nói anh là sinh viên, thậm chí Vương Mộ Sinh còn định đặc biệt tuyển anh vào quân đội.  

Ông ta tiến lên một bước, hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Tiểu Tam, xụ mặt nói: “Ngày mai hủy nghỉ phép, lập tức quay lại đơn vị, chỉ biết làm mất mặt người khác! Cậu là quân nhân, không phải côn đồ cắc ké, sao lại học người ta đánh nhau thế? Ngứa da rồi đúng không, tôi cho cậu về kho hàng số một nhé?”  

“Báo cáo cấp trên, tôi sai rồi, xin được kiểm điểm bản thân.” Hàn Tiểu Tam vừa nghe thấy mấy chữ kho hàng số một thì cả người đều run rẩy. Anh ta biết rõ nơi đó là gì nhất, chỉ có đám quái vật bi3n thái mới đi vào. Tiến vào trong đó, tám chín phần mười đều điên dại hết rồi. Anh ta vội vàng cúi đầu nhận lỗi.  

“Cút đi, ông đây vừa nhìn thấy cậu là tức giận!” Vương Mộ Sinh mất kiên nhẫn xua tay với Hàn Tiểu Tam.  

“Dạ.” Hàn Tiểu Tam như được ban ơn, trước khi đi còn nói với Dương Bách Xuyên: “Anh Dương, hôm nay tôi có mắt như mù, xin anh tha thứ. Chuyện hôm nay, tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời.”   

Dứt lời, anh ta cúi chào, đi vào thang máy.  

Về phần Thiệu Cương và Ninh Vũ, tất nhiên hai người cũng vội vàng đi theo Hàn Tiểu Tam vào thang máy.  

Đợi đám người Hàn Tiểu Tam đều rời đi, Vương Mộ Sinh mới xin lỗi Dương Bách Xuyên: “Xin lỗi Bách Xuyên, là chú Vương không dạy dỗ lính của mình đàng hoàng, khiến cậu chịu ủy khuất!”  

“Chú Vương nói gì vậy, chỉ là một hiểu lầm nhỏ mà thôi, không đánh không quen biết, thật không ngờ Hàn Tiểu Tam này lại là cảnh vệ của chú Vương, phải là cháu xin lỗi mới đúng.” Dương Bách Xuyên thấy Vương Mộ Sinh gọi tên mình thân thiết thì cảm giác được ông ta áy náy, vì thế anh cũng khiêm nhường một phen.  

“Ha ha ha, được, vào phòng bao ăn cơm trước, tôi, dì Lý, còn có một đồng đội cũ đang chờ cậu đấy, ha ha!”  

Vương Mộ Sinh cười lớn, kéo tay Dương Bách Xuyên vào phòng bao.  

Anh đi theo ông ta vào phòng, không biết đám người Hàn Tiểu Tam, Thiệu Cương và Ninh Vũ trong thang máy đang trình diễn một màn vô cùng đặc sắc.  

Một giây trước khi cửa thang máy đóng lại, sắc mặt Hàn Tiểu Tam lập tức sầm xuống, nhìn chằm chằm hai người Thiệu Cương và Ninh Vũ bằng ánh mắt sắc bén như dao.  

Trên tay thành viên đội Thanh Long đều dính máu, người bình thường không thể chịu đựng nổi ánh nhìn của anh ta.  

Thiệu Cương và Ninh Vũ bị Hàn Tiểu Tam nhìn chằm chằm, cơ thể không nhịn được run rẩy, trong lòng đầy đắng chát. Bọn họ đã nhìn ra, người đàn ông trung niên vừa bất ngờ đi ra là cấp trên của anh Tam. Anh Tam ở trước mặt đối phương không khác gì chuột sợ mèo, nơm nớp lo sợ.  

Mà càng không ngờ, Dương Bách Xuyên lại là khách của cấp trên anh Tam, thoạt nhìn quan hệ rất tốt.  

Không thể nghi ngờ, Dương Bách Xuyên chính là đại thần số một.  

Không chỉ có giá trị võ lực bi3n thái hơn người, mà mối quan hệ còn rộng rãi vô cùng.  

Bọn họ cũng biết anh Tam là bộ đội đặc chủng, có thể trở thành cấp trên của anh Tam, tuy không biết thân phận của người đàn ông trung niên vừa rồi nhưng chắc chắn cũng thuộc hàng trâu bò.  

Dương Bách Xuyên không phải là nông dân có bối cảnh đơn giản, mà là người có núi dựa đặc biệt. Xem ra lần này bọn họ đá trúng tấm sắt rồi, nhất định về nhà phải nghiên cứu kỹ.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom