Cập nhật mới

Dịch Ngạo Thế Cuồng Long

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: C20: Tôi đã chuẩn bị cho anh rồi


Cô ấy chạy vào nhà thay giày, sau đó cầm một chiếc hộp dài màu tím đi ra.

Vừa đóng cửa lại, cô ấy chợt thoáng thấy Giang Dạ đang cầm một túi tài liệu trên tay.

Tô Mỹ Huyền tò mò hỏi: “Tay anh cầm thứ gì vậy?”

“Cái này à?” Giang Dạ lấy túi tài liệu ra: “Quà gặp mặt cho mẹ vợ, lần đầu tiên đến, không thể đi tay không đúng không?”

Đây là hợp đồng hôm qua anh bảo Lôi Báo làm.

Trên đó đã đóng dấu và có chữ ký của Lôi Báo.

“Vậy mà anh còn có suy nghĩ này!” Mặc dù không biết có gì trong túi tài liệu của Giang Dạ, nhưng Tô Mỹ Huyên vẫn cảm động.

Chỉ diễn kịch thôi mà Giang Dạ lại chu đáo như vậy.



“Tôi đã chuẩn bị cho anh rồi!” Tô Mỹ Huyên nhét chiếc hộp trong tay cho Giang Dạ: “Đây là thứ tôi mua chiều hôm qua, đã tiêu một trăm ngàn tệ đấy, một sợi dây chuyền đá quý! Món quà của anh, tôi nhận tấm lòng giúp mẹ, nhưng lát nữa cứ dùng cái này đi!”


Để giúp Giang Dạ khiến mẹ cô ấy vui vẻ, Tô Mỹ Huyên đã bỏ rất nhiều tiền.

Chỉ mong rằng lần này có thể hoàn toàn thoát khỏi tên mập họ Lâm đó.

“Cũng được, đi thôi, nhưng tôi thấy, có lẽ không có tác dụng đâu!”

Giang Dạ không giải thích nhiều, nhận lấy chiếc hộp.

Anh không khỏi cười thầm, đúng là người phụ nữ không có mắt nhìn.

Túi tài liệu trong tay anh có giá một tỉ đấy... Một tiếng đồng hồ saul Long Thủ Nguyên, khách sạn Đế Hào!

Giang Dạ lái chiếc BMW màu hồng của Tô Mỹ Huyên và tự tạo ra một thân phận cho mình.

Tuy là ngụy tạo nhưng cũng có rất nhiều nội dung là thật.

Nhưng Tô Mỹ Huyên cảm thấy không hợp lý, cho rằng không có câu nào là thật cả.


Vậy mà Giang Dạ lại tự xưng là con trai của sếp lớn nào đó của trụ sở chính ngân hàng Phong Hối.

Thành thật mà nói, Tô Mỹ Huyên cảm thấy rất buồn cười.

Sau khi vào khách sạn và đỗ xe, hai người mang theo quà và đi thẳng lên phòng tiệc Kim Tôn trên tầng hai.

Trong đại sảnh, âm nhạc tao nhã, bầu không khí long trọng.

Trên bục cao được trang trí rất lộng lẫy. Một chữ thọ to tướng trên màn chiếu của sân khấu. Đã có rất nhiều khách khứa đến tham gia.

“Sếp Trần tập đoàn Đông Phương tặng một bức tranh cổ, chúc bà Bạch Liên thọ tỷ nam sơn.”

Hội trưởng Cổ thương hội Dương Châu tặng một chiếc vòng tay ngọc bích Lam Điền và chúc bà Bạch Liên khỏe mạnh sống lâu!”

Tuy nhà họ Tô cũng chỉ là gia tộc hạng hai ở Tân Tây nhưng khối tài sản hàng tỷ của họ cũng mang lại cho họ một địa vị nhất định ở Tân Tây.

Những người đến chúc thọ có địa vị rất cao, số người cũng rất nhiều.

Những bữa tiệc tương tự như vậy cũng là một nơi trao đổi tốt giữa những nhân vật nổi tiếng này.

Rất nhiều thương nhân quen biết và hợp tác với nhau đều bắt đầu từ đây.

Trong trung tâm của phòng tiệc. Bạch Liên mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, trang điểm đậm, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, đứng bên cạnh chồng mình là

Tô Minh Diệu, đón tiếp những vị khách tôn quý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: C21: Bữa tiệc này rất náo nhiệt đấy


Tô Minh Diệu xuất thân nghèo hèn, cũng là một người ít nói, hiện giờ đã rất ít khi xen vào chuyện xí nghiệp công ty.

Hôm nay cũng vì tiệc sinh nhật của vợ nên mới gắng gượng tham dự.

Ông ấy còn có em trai và em gái. Tô Minh Thành và Tô Mai.

Hai người này đều dẫn theo con trai và con gái, dựa dẫm vào Tô Minh Diệu.

Dựa vào việc hút máu của khách sạn nhà họ Tô, duy trì cuộc sống xa hoa lãng phí.

Còn Bạch Liên là người quản lý chân chính của khách sạn nhà họ Tô, vậy nên lúc nấy những người này đều vây quanh Bạch Liên.

Chỉ có một mình Tô Tuyết đứng bên cạnh cửa sổ một mình.

Cô ấy không thích mặc lễ phục, cũng không thích náo nhiệt.

Ngay cả trong bữa tiệc hôm nay, cô ấy vẫn mặc quần bó sát màu đỏ.

Khí chất lạnh lùng, dáng vẻ vui mừng.



Tô Tuyết cầm cốc rượu trắng trong tay, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, duy trì khoảng cách với những người mặc những đồ hiệu nổi tiếng.

“Bữa tiệc sinh nhật năm mươi tuổi, chị Bạch giữ dáng đỉnh thật, chẳng nhìn ra chút nào!”


“Hội trưởng Cổ chê cười rồi, tôi đã năm mươi tuổi rồi, già rồi!"

Khuôn mặt Bạch Liên tràn ngập gió xuân, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Bà ta thích những nơi náo nhiệt như thế này nhất và thích cả những lời tâng bốc của người khác.

Hội trưởng Cổ cười ha hả, chợt đổi chủ đề: “À phải rồi, cô hai Tô Mỹ Huyên và cậu chủ Lâm đã đính hôn. Có lẽ hôm nay

cậu chủ Lâm cũng đến, chúc mừng mẹ vợ là chị đúng không?”

Thật ra lần này ông ta đến đây không phải là vì nhà họ Tô mà là vì muốn lấy lòng nhà họ Lâm đứng sau nhà họ Tô.

Nhà họ Lâm mới là gia tộc lớn hàng đầu ở Tần Tây. “Chắc chắn sẽ đến rồi!” Sắc mặt của Bạch Liên lập tức trở nên hơi lúng túng.

Bà ta chắc chắn rằng Lâm Thế Văn sẽ đến nhưng lại không chắc chắn về con gái của mình lắm.

Bà ta đã gây áp lực cho Tô Mỹ Huyên, bà ta mong rằng hôm nay cô con gái này sẽ không khiến mình mất mặt.

“Cô hai đến rồi!”

Đúng lúc này, có người hét lên ở cửa lớn.

Giọng nói này thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. “Con nhóc chết tiệt này cuối cùng cũng đến rồi!”

Nghe thấy giọng nói này, cuối cùng Bạch Liên cũng thở phào nhẹ nhõm.


Xem ra con gái của bà ta đã thỏa hiệp rồi.

Nhưng khi nhìn kỹ, bà ta lại ngạc nhiên phát hiện ra rằng có một người đàn ông vô cùng đẹp trai đi bên cạnh con gái của mình.

Lúc này, trong lòng bà ta có dự cảm chẳng lành.

Tô Mỹ Huyên đến, có thể nói là muôn người nhìn chăm chú.

Cô ấy bỗng chốc trở thành tiêu điểm của cả phòng tiệc. “Mẹ ơi, sinh nhật vui vẻ!”

Tô Mỹ Huyên đi giày cao gót, bước nhanh tới, nhào vào lòng bà ta như làm nũng giống lúc nhỏ.

Tuy Bạch Liên tự ý định hôn ước mà không có sự đồng ý của Tô Mỹ Huyền khiến cô ấy rất tức giận, nhưng nửa năm

không gặp, cô ấy thật sự rất nhớ mẹ của mình.

Cô ấy cũng không ngụy trang cảm xúc, khi nhìn thấy mẹ của mình, cô ấy chỉ muốn ôm chầm lấy mẹ.

Giang Dạ đứng sau lưng Tô Mỹ Huyên, nheo mắt mỉm cười.

Bữa tiệc này rất náo nhiệt đấy.

Anh đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên ngẩn người. Bởi vì lúc này, anh và Tô Tuyết đang nhìn nhau. Khuôn mặt của Tô Tuyết cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

“Tại sao Tô Tuyết lại ở đây? Chẳng lẽ cô ấy cũng tham gia bữa tiệc sao?”

Giang Dạ hơi ngạc nhiên, trong đầu chợt lóe lên. Tô Mỹ Huyền họ Tô, Tô Tuyết cũng họ Tô.

Giang Dạ nhớ Tô Mỹ Huyên từng nói rằng mình có một người chị.

Chẳng lẽ Tô Tuyết là chị gái của Tô Mỹ Huyên sao?

Nghĩ đến đây, anh không còn bình tĩnh nữa, khuôn mắt tràn ngập vẻ lúng túng...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: C22: Cha ơi


“Được rồi, trở về là tốt rồi!”

Sau khi nhìn thấy con gái của mình, Bạch Liên cũng đã bớt giận hơn.

Bà ta sầm mặt, dặn dò Tô Mỹ Huyên: “Lát nữa cậu chủ Lâm sẽ đến, con phải nói chuyện đàng hoàng với cậu chủ Lâm. Con cũng đã lớn rồi, có rất nhiều chuyện không thể tùy hứng được!”

Tô Mỹ Huyên bĩu môi, không muốn nói đến chủ đề này.

Cô ấy xoay người, lại ôm lấy Tô Minh Diệu.

“Cha ơi, gần đây sức khỏe của cha thế nào?”

Sức khỏe của Tô Minh Diệu trong những năm nay vẫn luôn không tốt.

Khách sạn có rất nhiều việc đều giao cho Bạch Liên xử lý.

Nhìn thấy cha của mình càng ngày càng già nua, Tô Mỹ Huyên cũng rất đau lòng.

Tô Minh Diệu hơi khom người, thân thể không thể đứng thẳng, hơi khác biệt so với dáng vẻ như gió xuân của Bạch Liên.

Ông ấy ôn tồn mỉm cười, gật đầu nói: “Yên tâm đi, sức khỏe của cha rất tốt, có thể sống đến ngày con kết hôn!”


Nghe vậy, mọi người bỗng cười vui vẻ, bầu không khí rất hòa hợp.

Đột nhiên, tiếng cười chợt im bặt. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Giang Dạ. Dù nhìn thế nào cũng cảm thấy anh rất dư thừa.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Con mẹ nó, chưa từng nhìn thấy trai đẹp bao giờ à?”

Giang Dạ bị nhìn đến mức mất tự nhiên, thầm mắng chửi trong lòng.

Không biết tại sao mà anh cảm thấy những người trong sảnh lớn rất chướng mắt.

Tô Mỹ Huyền khế căn môi, đột nhiên lùi về phía sau mấy bước.

Cô ấy lấy hết can đảm nói: “Cha mẹ ơi, con giới thiệu cho hai người một chút, đây là Giang Dạ, bạn trai của conl”

“Bạn trai sao?” Nghe vậy, mọi người chợt xôn xao.

Chẳng phải nhà họ Tô đã ký kết hôn ước với nhà họ Lâm sao?

Tô Mỹ Huyên phải là bạn gái của Lâm Thế Văn mới đúng chứt


Tại sao Tô Mỹ Huyên lại nói người đàn ông xa lạ này là bạn trai của mình chứ?

Mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bầu không khí hơi lúng túng! Người nhà họ Tô đều rất ngạc nhiên.

Mọi người đều ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết phải làm Sao.

Nhất là Bạch Liên, sắc mặt bà ta đã sa sầm. “Con nhóc này, con điên rồi hả? Con nói linh tỉnh gì vậy?”

Nói mình có bạn trai trước mặt nhiều người như vậy, điều này đang làm mất sạch thể diện của nhà họ Tô.

Tô Tuyết lạnh như băng ở bên cạnh cũng rất ngạc nhiên! Bạn trai mà em gái nói vậy mà lại là Giang Dạ? Cô ấy thường xuyên đi thăm em gái của mình.

Mỗi thứ sáu hàng tuần, cô ấy cũng chữa bệnh cho Giang Dạ.

Vậy mà cô ấy lại không biết rằng em gái của mình và Giang Dạ lại ở bên nhau.

Điều này thật sự khiến cô ấy không thể tưởng tượng được.

“Con không nói bậy!” Tô Mỹ Huyên kéo tay Giang Dạ, cũng có dũng khí để đối diện với tất cả: “Đây là bạn trai của con, còn Lâm mập... Lâm Thế Văn, đó là hợp đồng do cha mẹ ký, con

không hề đồng ý!”

Việc đã đến nước này, cô ấy không còn đếm xỉa đến điều gì nữa.

Có thể thoát được khỏi Lâm mập hay không thì phải phụ thuộc vào lần náo loạn này thôi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: C23: Tránh ra


“Con...”

Bạch Liên tức giận suýt chết.

Bà ta không thể nào ngờ được răng con gái mình lại tìm một người bạn trai, khiến bà ta khó chịu vào ngày sinh nhật.

Lần này đúng là mất sạch mặt mũi.

Lát nữa nếu người nhà họ Lâm đ ến, bà ta cũng không biết nên giải thích với người ta thế nào.

“Mẹ ơi, mẹ đừng tức giận, đây là quà sinh nhật Giang Dạ tặng cho mẹt”

Tô Mỹ Huyên lấy hộp quà trong tay Giang Dạ và mở ra.

Bên trong là một sợi dây chuyền làm bằng đá quý màu xanh hết sức xinh đẹp.

Cô ấy dè dặt đưa sợi dây chuyền bằng đá quý cho bà ta: “Đây là món quà do Giang Dạ cẩn thận lựa chọn, làm quà mừng thọ cho mẹ. Con và Giang Dạ thật lòng yêu nhau, mẹ hãy tác thành cho chúng con nhé!”

“Tránh ra!”

Bạch Liên nổi giận, vung tay phải lên, làm rơi chiếc hộp, sợi dây chuyền đá quý rơi xuống đất.


Ngay cả Tô Mỹ Huyên cũng lảo đảo ngã ra phía sau. Bầu không khí càng lúc càng trở nên rất ngột ngạt. Cả sảnh lớn chợt yên tĩnh lại.

Tất cả khách mời đều che giấu sự lúng túng, họ không dám lên tiếng.

Nhưng họ khẳng định một điều rằng, nhà họ Tô sắp bẽ mặt rồi.

Còn người đàn ông tự xưng là bạn trai của Tô Mỹ Huyên chắc chắn sẽ bị nhà họ Lâm trả thù.

Ở Tần Tây, nhà họ Lâm có thể hô mưa gọi gió.

Dám cướp người phụ nữ của họ, đúng là đâm đầu vào chỗ chết.

Giang Dạ bước về phía trước một bước, đỡ lấy Tô Mỹ Huyên.

Anh không vui nói: “Tôi đã nói rồi, sợi dây chuyền đá quý này không có tác dụng mà cô không chịu tin!”

Tô Mỹ Huyên vùi đầu vào lòng Giang Dạ, ấm ức khóc nấc lên: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn nói khịa hải”

Cô ấy hơi tuyệt vọng, đã đánh giá thấp sự quyết tâm của mẹ mình.


Xem ra tìm một người bạn trai để lừa bịp cũng không có tác dụng gì.

Bạch Liên nặng nề hừ một tiếng, châm chọc Giang Dạ, nói: “Cậu tên là Giang Dạ đúng không? Tôi không biết cậu đã cho con gái tôi uống bùa mê thuốc lú gì. Nhưng tôi nói rõ ràng cho cậu biết, cậu đừng hòng có được con gái của tôi, đó là chuyện không thể nào! Con gái của tôi không phải con chó con mèo nào cũng có thể có được, cậu không xứng!”

Trong mắt bà ta, Giang Dạ chắc chắn là người đàn ông ăn bám.

Anh đã lừa con gái của bà ta với khuôn mặt này.

Còn có khả năng là anh ngấp nghé tài sản của nhà họ Tô. Bà ta chắc chắn sẽ không để Giang Dạ được như ý.

Tô Vũ Niên, con trai của Tô Minh Thành, là bạn tốt của Lâm Thế Văn.

Anh ta nói với Giang Dạ với giọng điệu ngạo mạn: “Ranh con, mày tốt nhất nên biết điều một chút, nhanh chóng cút đi Em họ đã ký kết hôn ước với cậu chủ Lâm từ lâu. Đó là cậu chủ Lâm của nhà họ Lâm, mày không thể so được đâu, cút ngay bây giờ thì vẫn còn kịp, nếu cậu chủ Lâm đ ến thì mày sẽ không đi được đâu!”

Lúc này, Giang Dạ là mục tiêu công kích của tất cả mọi người.

Anh nheo mắt lại, sắc mặt sa sầm, không hề vui vẻ chút nào.

Lời nói của mẹ Tô Mỹ Huyên và cả tên cậu ấm không biết tên là gì khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Nếu không phải nghĩ đến Tô Mỹ Huyên, anh thật sự rất muốn đánh người.

Nhưng hôm nay, nhiệm vụ chủ yếu là giúp Tô Mỹ Huyền thoát khỏi Lâm Thế Văn.

Lúc này, anh tạm thời không so đo với hai người này. “Được rồi, anh đi đi, lần này tôi không trách anh!” Tô Mỹ Huyên đưa tay lau nước mắt, tuyệt vọng nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: C24: Dự tính là một tỉ


Trước các loại áp lực, cô ấy đành phải cam chịu số phận.

Đến lúc này cô ấy mới phát hiện ra rằng bản thân quá tùy hứng, hoàn toàn không thể chống lại lợi ích của gia tộc.

Có lẽ trong mắt Bạch Liên, cô ấy chẳng qua cũng chỉ là tiền đặt cược mà thôi.

Không sao, dù sao thì lần đầu tiên cũng mất rồi.

Sau này dù bị Lâm mập chèn ép thì cô ấy cũng sẽ không tuyệt vọng nữa.

“Cô cứ vậy mà thỏa hiệp sao? Lúc này chỉ mới là hiệp một thôi, hơn nữa người đàn ông của cô là tôi còn chưa ra tay đâu?”

Là bạn trai của Tô Mỹ Huyền, cuối cùng Giang Dạ cũng ra †ay.

Anh dắt tay Tô Mỹ Huyền và bước về phía trước: “Bác gái, hôm nay là tiệc mừng thọ của bác, không cần phải tức giận như vậy. Tôi xin giới thiệu một chút để mọi người quen biết tôi”

“Tôi là Giang Dạ, Giang trong Trường Giang, Dạ trong đêm tối!”

“Tôi không phải là con mèo con chó gì cả. Tôi là con trai của trưởng phòng Giang trụ sở chính của ngân hàng Phong Hối!"

Nghe vậy, hiện trường lại xôn xao.


Bọn họ cứ tưởng rằng Giang Dạ chỉ là một tên ăn bám vô danh tiểu tốt.

Không ngờ rằng thân phận của anh cũng không thấp.

Ngân hàng Phong Hối, là một trong ba ngân hàng tư nhân lớn nhất ở Long Quốc, thực lực vô cùng hùng hậu.

Nếu Giang Dạ thật sự là con trai của trưởng phòng nào đó của trụ sở chính ngân hàng Phong Hối, vậy thì thân phận và địa vị không hề thua kém Lâm Thế Văn bao nhiêu.

Tô Tuyết lạnh lùng đứng bên cạnh.

Cô ấy biết rằng Giang Dạ đang khoác lác nhưng không hề có ý định vạch trần Giang Dạ.

“Con trai của trưởng phòng Giang sao?”

Bạch Liên vẫn luôn sa sầm lúng túng mỉm cười, bà ta vô cùng ngạc nhiên.

Mặc dù bà ta không biết trưởng phòng Giang là ai nhưng trưởng phòng nào đó của trụ sở chính ngân hàng Phong Hối thì sẽ có cấp bậc thân phận rất cao.

Mấy ngày trước, ngân hàng Phong Hối muốn đầu tư vào hai khách sạn năm sao cao cấp ở Tần Tây.

Dự tính là một tỉ.


Ngoài ra, họ tìm kiếm sự hợp tác với công ty có kinh nghiệm quản lý khách sạn.

Đây là một miếng thịt béo bở, hơn nữa rất phù hợp với hoạt động kinh doanh của nhà họ Tô.

Vì vậy, nhà họ Tô cũng đã tiến hành thương lượng hợp tác.

Tuy nhiên, sau nhiều lần cố gắng, giám đốc Lôi của trụ sở Tân Tây vẫn không đồng ý chuyện này.

Đến hôm nay, nhà họ Tô vẫn đang cố gắng vì chuyện này.

Sau khi nghĩ đến những chuyện ấy, giọng điệu của bà ta nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Cậu Giang đừng trách, vừa nãy tôi đã hơi vô lễ, chỉ là chuyện này của cậu và Mỹ Huyên thật sự khiến tôi rất khó xử, phải biết rằng nhà họ Tô và nhà họ Lâm đã ký kết hôn ước rồi!”

Cho dù Giang Dạ có thân phận không tầm thường thì bà ta cũng không dám đường đột hủy bỏ hôn ước, đắc tội với nhà họ Lâm.

Nhà họ Tô thật sự không thể gánh nổi hậu quả.

“Chẳng qua chỉ là nhà họ Lâm nhỏ nhoi, không cần phải để ý như vậy. Huống hồ tên mập Lâm Thế Văn cũng không phải là thứ tốt lành gì cho cam, chẳng lẽ bác muốn đưa con gái của mình vào miệng cọp sao? Thứ mà nhà họ Lâm có thể cho, Giang Dạ tôi cũng có thể chol”

Nói xong một lời độc đoán, Giang Dạ đưa túi tài liệu trong tay ra.

Sắc mặt anh sa sầm, tiếp tục nói: “Đây là hợp đồng được ngân hàng Phong Hối ký và đóng dấu, nội dung hợp đồng là hai khách sạn năm sao do ngân hàng Phong Hối đầu tư, tổng cộng là một tỉ!"

“Dây chuyền đá quý vừa nãy là quà mừng thọ Mỹ Huyên tặng cho bác, còn bản hợp đồng này là quà mừng thọ tôi tặng cho bác!”

“Chỉ cần nhà họ Tô ký tên và đóng dấu lên hợp đồng, số tiền đầu tư một tỉ của ngân hàng Phong Hối sẽ được coi là hợp tác với nhà họ Tôi”

“Không biết món quà mừng thọ như vậy, có hợp với ý của bác gái không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: C25: Giang dạ thật sự rất ngang tàng


Những người có mặt ở đây đều trợn mắt há hốc miệng nhìn.

Giang Dạ thật sự rất ngang tàng.

Trực tiếp đưa món quà là hợp đồng trị giá một tỉ.

Bạch Liên kích động nhận lấy túi tài liệu, khóe miệng tràn đầy nụ cười.

Sau khi mở túi tài liệu lấy hợp đồng ra, đôi mắt bà ta bỗng trợn trừng.

Bên A có con dấu màu đỏ tươi của ngân hàng Phong Hối.

Hơn nữa còn có chữ ký của giám đốc Lôi Báo trụ sở chính Tần Tây.

“Cậu Giang à, cậu tặng món quà quý trọng như vậy, khiến bác gái không biết phải làm sao. Nào, mời đi bên này, cậu chính là khách mời tôn quý nhất của nhà họ Tô!”

Một bản hợp đồng trực tiếp khiến sắc mặt Bạch Liên hoàn toàn thay đổi.

Vừa rồi bà ta còn ước gì có thể đuổi Giang Dạ ra ngoài, hiện giờ lại ước gì có thể cung phụng Giang Dạ.


Hợp đồng một tỉ cho hai khách sạn năm sao cao cấp.

Nếu đạt được hợp đồng thì đủ để khiến nhà họ Tô phất lên.

Những khách mời ở đây cũng không thể nào ngờ được rằng mọi chuyện lại thay đổi lớn đến vậy.

Nhiều người trong số đó đều bắt đầu nịnh nọt Giang Dạ.

Dù sao thì Giang Dạ cũng là người của ngân hàng Phong Hối.

Đối với rất nhiều thương nhân, ngân hàng chính là tuyến sinh mạng của họ.

Những người khác của nhà họ Tô thấy thái độ của Bạch Liên thay đổi thì cũng cười ha hả nói với Giang Dạ.

Chỉ có Tô Vũ Niên vừa nãy coi thường Giang Dạ lặng lẽ lui ra khỏi đám người.

Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Thế Văn... “Chẳng lẽ thành công rồi sao?”

Được Giang Dạ nắm tay, Tô Mỹ Huyên cũng không dám nói lời nào.


Giang Dạ khoác lác như vậy đã đành, vậy mà anh còn dám làm giả một bản hợp đồng một tỉ.

Nghiêm túc mà nói, điều này là đang phạm tội.

Anh hơi điên cuồng rồi.

Có điều... Hiệu quả rất tốt.

Rất rõ ràng, mẹ của Tô Mỹ Huyên đã hoàn toàn động lòng.

Thái độ đối với Giang Dạ cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.

Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, có khi hôm nay thật sự có thể thoát khỏi hôn ước với Lâm mập.

Tuy nhiên, Tô Mỹ Huyên lại bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.

Giấy không gói được lửa, hợp đồng giả sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

Đến lúc đó, có khi mẹ của Tô Mỹ Huyền chắc chắn sẽ giế t chết Giang Dạ.

Còn nhà họ Lâm cũng sẽ không bỏ qua cho Giang Dạ.

Chỉ với việc làm giả bản hợp đồng như vậy là có thể khiến nhà họ Lâm năm thóp được, rồi đưa Giang Dạ vào tù.

Nghĩ đến đây, cô ấy cũng bắt siết chặt tay Giang Dạ. _
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: C26: Bác gái đừng khách sáo


“Giang Dạ, lần này anh thật sự chơi quá lớn rồi

Tâm trạng của Tô Tuyết ở bên cạnh cũng rất phức tạp.

Chuyện hôm nay đã ầm ï đến mức không còn đường lui. Lời nói dối của Giang Dạ quá lớn. Cuối cùng ắt sẽ khiến nhà họ Tô và nhà họ Lâm tức giận.

Một tài xế nhỏ không thể chịu đựng được sự tức giận như vậy.

Kết quả chỉ có một, đó chính là bị lửa giận đốt cháy thành tro.

“Bác gái đừng khách sáo, xin bác hãy tác thành cho chuyện của tôi và Mỹ Huyên. Dù sao thì chúng tôi cũng thật lòng yêu nhau, bác cũng không đành lòng gả con gái mình cho

một người đàn ông mà cô ấy không thích đúng không?”

Giang Dạ không nhúc nhích mà muốn có được câu trả lời của Bạch Liên trước mặt tất cả mọi người.

Bà ta đã nhận lấy hợp đồng mà còn không muốn làm việc, tưởng anh là đồ ngu sao?

Anh muốn xem thử bản hợp đồng một tỉ này có thể mua được sự tự do của Tô Mỹ Huyên không.

“Chuyện này... Giờ phút này, Bạch Liên thật sự rất khó xử. Hợp đồng mà Giang Dạ đưa tới thật sự rất hấp dẫn.


Nếu không có nhà họ Lâm thì bà ta sẽ gả con gái mình cho Giang Dạ mà không do dự chút nào.

Tuy nhiên... Bà ta thật sự khó giải thích với nhà họ Lâm.

Căn cơ của nhà họ Lâm ở Tần Tây rất thâm hậu, thế lực khổng lồ.

Không chỉ về mặt kinh tế mà còn cả trong giới chính trị cũng có độ sâu.

Cho dù Giang Dạ là con trai của trưởng phòng Giang, dù sao thì thế lực của ngân hàng Phong Hối cũng ở Viêm Kinh, cũng ngoài tầm với đối với Tân Tây.

Nếu đắc tội với nhà họ Lâm, nhà họ Lâm có thực lực khiến nhà họ Tô hoàn toàn sụp đổ.

Đến lúc đó, cho dù có hợp đồng một tỉ thì cũng không làm nên trò trống gì.



Trong lúc Bạch Liên đang do dự, dường như Giang Dạ nhìn thấy sự băn khoăn của bà ta, anh đanh giọng nói: “Nhà họ Lâm cũng chỉ là một gia tộc địa phương mà thôi, thế lực của ngân hàng Phong Hối trải dài cả nước! Tôi là người đàn ông của Mỹ Huyền, còn nhà họ Tô đương nhiên có tôi che chở, nhà họ Lâm muốn động vào nhà họ Tô không phải là chuyện đơn giản!”

Lời này hơi ngông cuồng.


Rất nhiều doanh nhân Tần Tây có mặt ở đây không chịu đựng được nữa.

Rồng mạnh không kìm được rắn độc, đây là đạo lý từ xa xưa.

Thế lực của nhà họ Lâm ở Tân Tây đã đâm sâu bén rễ vào mảnh đất này từ lâu.

Cho dù Giang Dạ thật sự có ngân hàng Phong Hối làm hậu thuẫn thì cũng không thể đấu lại nhà họ Lâm ở Tân Tây.

Tuy nghĩ như vậy nhưng những người có mặt ở đây không ai dám lên tiếng nói chuyện.

Họ chỉ muốn làm khán giả lặng lẽ đứng xem.

Dù sao thì họ cũng không thể đắc tội với ai cả.

“Nếu vậy thì...”

Lời nói của Giang Dạ khiến Bạch Liên hết sức phấn khởi.

Bà ta cầm hợp đồng nặng trĩu trong tay, sau này còn có con rể như Giang Dạ ở đây.

Cũng không chắc chắn rằng treo ngược chết trên cây của nhà họ Lâm.

Sau khi suy nghĩ một lát, bà ta khẽ đảo mắt, cười nói: “Đúng là hôn ước trước đây với nhà họ Lâm chưa từng hỏi ý kiến của Mỹ Huyên. Trong khoảng thời gian này, tôi cũng cảm thấy có lỗi với Mỹ Huyên vì chuyện này, cảm thấy hơi áy náy!”

“Thôi vậy, bây giờ đã là thời đại mới, chuyện hôn nhân đại sự của con gái, cứ để cho chúng tự quyết định vậy!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: C27: Chẳng lẽ người này chính là mặt quỷ sao


“Cậu Lâm cũng tốt, cậu Giang cũng được. Tôi cũng không quan tâm nữa, người nào có được trái tim của Mỹ Huyên thì người đó chính là con rể của tôi!”

Nghe vậy, Tô Mỹ Huyên kích động nắm chặt năm đấm.

Cô ấy chớp đôi mắt to, không dám tin vào đôi tai của mình.

Thành công rồi, Giang Dạ thành công rồi.

Mẹ của Tô Mỹ Huyên đã đồng ý, nói cách khác, cô ấy không cần phải gả cho tên mập Lâm Thế Văn nữa.

Những vị khách có mặt ở đây đều thì thầm bàn tán.

Bạch Liên nói như vậy, thật ra đã phủ nhận Lâm Thế Văn và thừa nhận Giang Dạ.

Nhưng có thể chắc chắn rằng chuyện này vẫn chưa xong.

Một khi người nhà họ Lâm đ ến, sóng gió chắc chăn sẽ nổi lên.

“Cậu Giang, hiện giờ có thể vào trong rồi chứ?”


Bạch Liên nắm chặt bản hợp đồng, khuôn mặt tràn đầy nét cười, lại lần nữa mời Giang Dạ vào trong.

Trong mắt bà ta, chỉ khi nắm chặt lợi ích trong tay thì mới đáng tin cậy nhất.

Hôn ước với nhà họ Lâm, tuy nói rõ là hợp tác thương nghiệp nhưng quy mô lớn bao nhiêu, khi nào có thể bắt đầu, đều là ẩn số.

Quyền chủ động hoàn toàn năm trong tay nhà họ Lâm.

Nhưng hợp đồng trong tay bà ta thì hoàn toàn khác.

Chỉ cần nhà họ Tô ký tên và đóng dấu thì hợp đồng lập tức có hiệu lực.

Vì vậy, trong mắt bà ta, con rể như Giang Dạ chân thực hơn nhiều.

Còn nhà họ Lâm, đến lúc đó hằng tính sau.

“Bác gái không cần khách sáo, mời bác đi trước!”

Với tư cách là bạn trai của Tô Mỹ Huyên, Giang Dạ đã thể hiện thái độ của mình như một vãn bối và cho Bạch Liên đủ thể diện.

Điều này lại khiến Bạch Liên cảm thấy rất thoải mái.

Người vui vẻ nhất vẫn là Tô Mỹ Huyền.

Cô ấy ôm chặt cánh tay của Giang Dạ, không hề buông lỏng.

“Lâm Thế Văn, cậu chủ của nhà họ Lâm tặng một viên đá Thọ Sơn tỉnh xảo trị giá hàng triệu tệ để mừng thọi”

Đúng lúc này, tiếng hò hét lại vang lên ở cửa chính. Tất cả ánh mắt của mọi người lại lần nữa đổ dồn vào cửa.

Chỉ thấy một tên mập đeo kính, nghênh ngang đi vào sảnh lớn, vô cùng khí thế.


Phía sau anh ta là bốn vệ sĩ mặc đồ đen và một người đàn ông mặt bị liệt, hai tay chắp sau lưng.

“Có đây chính là Lâm mập!”

Giang Dạ nheo mắt lại, thoáng nhìn chòng chọc vào Lâm Thế Văn nhưng ánh mắt lại khóa chặt vào người đàn ông mặt liệt kia.

Người này cất giấu một luồng khí tức đáng sợ.

Chỉ với điều này, chiến lực của người này tuyệt đối không hề bình thường.

Anh nhớ đến lời của tên đầu trọc rằng thuộc hạ của Lâm Thế Văn có một cường giả bảng Thiên, tên là Mặt Quỷ.

Chẳng lẽ người này chính là Mặt Quỷ sao?

“Bác gái, cháu tới trễ nhưng vẫn chưa muộn, nếu không bác đã bị kẻ lừa đảo lừa gạt rồi!"

Lâm Thế Văn cười ha hả bước tới.

Anh ta đột ngột thôi cười, hung hăng trợn mắt nhìn chằm chằm vào Giang Dạ.

Ánh mắt của Giang Dạ cũng trở nên lạnh tanh.


Anh quan sát Lâm Thế Văn, mặt tròn, mắt tỉ hí, cặp kính vuông.

Bụng giống hệt như quả bóng lắc lư trước người. Chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến người ta chán ghét. “Lâm mập đáng ghét.”

Tô Mỹ Huyên đứng bên cạnh Giang Dạ, siết chặt nắm đấm và nghiến răng nghiến lợi.

Cứ nghĩ đến việc bị bỏ thuốc và bắt cóc, cô ấy liền ước gì có thể bước tới dùng giày cao gót mà hung hăng đạp Lâm mập một trận.

Thấy Lâm Thế Văn đến, Bạch Liên chợt cảm thấy đau đầu gấp bội.

Bà ta cố gắng gượng cười, khách sáo nói: “Cậu Lâm đ ến rồi, nào, mời vào bên trong!”

“Không vội!” Lâm Thế Văn cười hì hì, nhìn chòng chọc vào Giang Dạ nói: “Người anh em này không phải là tài xế lái thuê sống ở tòa nhà Thành Cải sao? Sao đột nhiên lại lắc mình biến hóa, trở thành con trai của trưởng phòng Giang vậy?”

“Đúng rồi, tôi nghe nói các bộ phận của trụ sở chính ngân hàng Phong Hối không hề có trưởng phòng nào họ Giang cả!”

“Không biết người anh em tài xế lái thuê này là con trai của trưởng phòng Giang nào vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: C28: Tài xế lái thuê sao


Chấn động!

Tất cả mọi người đều ngơ ngác tại chỗ.

Tài xế lái thuê sao?

Chàng trai tự xưng là con trai của trưởng phòng Giang chẳng qua chỉ là một tên tài xế sao?

Lâm Thế Văn dám nói như vậy, đương nhiên không có lửa thì làm sao có khói.

Bây giờ suy nghĩ lại, Giang Dạ tự xưng là con trai của trưởng phòng Giang, đều là lời từ một phía.

Từ đầu đến cuối đều không có bằng chứng thực tế.

Chứng cứ duy nhất, e rằng là bản hợp đồng trong tay Bạch Liên!

Tuy nhiên, đó là thứ có thể làm giả.

Nếu thật sự đúng là như vậy thì chuyện này là một lời nói dối trắng trợn.

Hơn nữa anh còn coi tất mọi người có mặt ở đây là kẻ ngu để đùa giỡn.


Giang Dạ vẫn bình tĩnh với sự chất vấn của Lâm Thế Văn, không hề hoảng loạn chút nào.

Nhưng Tô Mỹ Huyên ở bên cạnh có tố chất tâm lý rõ ràng kém hơn anh nhiều.

Khuôn mặt cô ấy đã lộ vẻ hoảng loạn.

Cô ấy biết rằng Lâm Thế Văn dám nói ra thân phận của Giang Dạ, chắc chắn đã điều tra rõ ràng.

Lần này nhất định sẽ bị vạch trần.

Tuy nhiên, khi cô ấy cảm thấy vô cùng căng thẳng, cô ấy bỗng nhiên cảm nhận được Giang Dạ năm chặt tay của mình.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim hoảng hốt chợt bình tĩnh lại.

Bạch Liên mơ màng không biết làm sao, bà ta cầm bản hợp đồng, khuôn mặt nở nụ cười gượng gạo: “Cậu Lâm, có phải cậu nhầm lẫn không? Đây là hợp đồng cậu Giang đưa đến đây, bên trên có con dấu của ngân hàng Phong Hối, còn có chữ ký của giám đốc ngân hàng Tần Tây...”

Bà ta vẫn không thể nào tin rằng có người to gan làm giả hợp đồng để lừa gạt mình.

Đây chính là phạm tội. Những người khác của nhà họ Tô cũng bước tới.


Họ nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng, muốn tìm ra sơ hở.

“Bác gái!” Lâm Thế Văn ngắt lời Bạch Liên, anh ta cũng lấy một túi tài liệu ra: “Tôi có tài liệu về con trai của trưởng phòng Giang mà bác nói, còn có cả ảnh, hết sức chỉ tiết!”

“Tôi đọc qua cho mọi người nghe một chút!”

“Giang Dạ, nam, tuổi tác không rõ, ba năm trước đến Tần Tây, không có hộ khẩu!”

“Chỗ ở, ở một khu dân cư mới ở Thành Cải, ở chung trong một căn nhà rộng 90 mét vuông, 550 tệ một tháng!”

“Nghề nghiệp, tài xế lái thuê!”

“Hai người họ quen biết vào một đêm nào đó anh ta lái xe thuê cho Mỹ Huyền, quen nhau chưa đến ba ngày!”

“Còn nữa, vừa nãy tôi đã nhờ người gọi điện thoại rồi, các bộ phận của trụ sở chính ngân hàng Phong Hối không có trưởng phòng họ Giang, cũng không có con của sếp lớn nào của ngân hàng Phong Hối ở Tần Tây!”

“Vì vậy, tên Giang Dạ này chỉ là một kẻ lừa đảo!”

Sau khi nói xong, Lâm Thế Văn đưa túi tài liệu cho Bạch Liên.

Hôm đó sau khi bỏ thuốc Tô Mỹ Huyên, bị một tên tài xế lái thuê làm hỏng việc, anh ta đã sai người điều tra Giang Dạ.

Rất cặn kẽ, còn có mấy bức ảnh Giang Dạ làm tài xế lái thuê.

Có thể nói rằng chứng cứ xác thực.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: C29: Đây là lời nói dối tày trời


Con trai trưởng phòng Giang gì đó đều là những lời nói dối của Tô Mỹ Huyên và Giang Dạ.

“Cái này, cái này...” Lật xem tài liệu, tay của Bạch Liên run lên.

Những người của nhà họ Tô đứng đăng sau đều trợn mắt há hốc mồm.

Có những chứng cứ này, quả thật đã chứng minh thân phận của Giang Dạ.

Con trai trưởng phòng Giang chó má gì đó, chỉ là một tên tài xế lái thuê mà thôi!

Đây là lời nói dối tày trời!

Các khách mời đều nhỏ giọng bàn tán, nhưng mọi chuyện đã chắc chăn tám chín phần.

Lần này nhà họ Tô thật sự đã thành trò cười! “Được lắm, con nhóc chết tiệt nhà con, hợp tác với người ngoài để lừa mẹ. Con chê mẹ sống lâu quá, muốn chọc mẹ tức

chết phải không?”

Bạch Liên tức giận ném tài liệu trong tay vào Tô Mỹ Huyên và Giang Dạ.

Bà ta giơ tay phải lên, ước gì có thể giáng cho con gái của mình một bạt tai.


Đúng là nói dối như cuội trước mặt nhiều người như vậy. Nhà họ Tô đã mất sạch mặt mũi rồi. “Đừng ra tay, đừng ra tay, bác bớt giận!”

Mấy thế hệ sau của nhà họ Tô giữ lấy Bạch Liên.

Hiện trường trở nên hỗn loạn.

Giấy tờ rơi như mưa, nhưng trong lòng Tô Mỹ Huyên lại tràn ngập tuyệt vọng.

Dường như mọi thứ trước mắt đều mất đi âm thanh.

Lúc này, cô ấy chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập tuyệt vọng của mình.

Bạch Liên được người ta dìu đỡ, một tay vừa vuốt ngực vừa mắng chửi: “Các người đến đây để chúc mừng sinh nhật tôi sao? Đây rõ ràng là đến để đưa tiễn tôi về trời! Đồ con gái bất hiếu, tại sao tôi lại nuôi một thứ vô ơn như vậy chứ!”

“Đừng tức giận, sức khỏe quan trọng hơn!” Mọi người cũng anh một câu tôi một câu, an ủi Bạch Liên.

Trong lúc tình cảnh hỗn loạn, hội trưởng Cổ khẽ đảo mắt, bước tới nói: “Hôm nay là sinh nhật của chị, chị đừng tức giận! Theo tôi thấy, Mỹ Huyên là một đứa trẻ ngoan, cũng không đến mức khiến chị khó xử, chắc chăn là cái tên Giang Dạ này, mồm mép láu lỉnh lừa Tô Mỹ Huyên. Bây giờ lại đến đây lừa gạt chị, muốn kế thừa tài sản của nhà họ Tô! May mà cậu Lâm đã nhìn rõ lòng dạ ác độc của cậu ta, bây giờ lời nói dối đã bị vạch trần, cũng chưa muộn màng mài”

Hội trưởng Cổ không hổ là một con cáo già lăn lộn quanh năm trong giới kinh doanh.


Chỉ một câu nói đơn giản nhưng vừa đúng lúc. Bạch Liên đang tức giận lập tức bình tĩnh lại rất nhiều.

Câu nói này hết sức khéo léo, đẩy hết mọi mâu thuẫn lên người Giang Dạ.

Lập tức biến Tô Mỹ Huyên từ thân phận kẻ lừa gạt đến người bị hại.

Tuổi nhỏ vô tri, bị Giang Dạ lừa gạt, tất cả đều là sai lầm của Giang Dạ.

Cứ như vậy, nhà họ Tô vẫn có thể giữ được mặt mũi.

Hơn nữa còn cho nhà họ Tô một bậc thang, sau này có thể lợi dụng lời giải thích Tô Mỹ Huyền bị lừa gạt, cảm kích Lâm Thế Văn, tiếp tục duy trì hôn ước trước đó.

Một câu nói đã hóa giải khủng hoảng của nhà họ Tô.

Những khách mời có mặt ở đây, ai nấy cũng đều là cáo già.

Họ thuận theo lời của hội trưởng Cổ, rối rít mở miệng: “Vừa nhìn là biết tên tài xế lái thuê này lừa dối Mỹ Huyên. Mỹ Huyên là người vô tội. Cậu chủ Lâm không phải là người nhỏ mọn, sau khi giải quyết đồ lừa gạt xong, hai nhà Tô Lâm vẫn tốt đẹp như trước!”

Lại có người kêu lên: “Tên lừa gạt này làm giả hợp đồng, trên đó chắc chắn là con dấu và chữ ký giả. Đây là phạm tội, phải báo cảnh sát bắt cậu ta!”

Sự ăn ý như vậy rất đáng sợ.

Bởi vì sự ăn ý như vậy đều là kết quả thúc đẩy lợi ích.

Giang Dạ đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy buồn cười khi nhìn những khuôn mặt xấu xí kinh tởm đó.

Đương nhiên, anh cũng bó tay. Tất cả mọi người đều nhằm vào anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: C30: Hơn nữa


Anh chỉ muốn làm một chuyện tốt. Làm sao lại khiến người ta ghét, trở thành đối tượng đả kích như vậy?

Bạch Liên lập tức tỉnh táo lại. Bà ta đứng thẳng người dậy, đẩy người đỡ mình ra. Đúng vậy, mọi người nói rất đúng.

Nhất định phải đổ hết mọi lỗi lầm lên tên tài xế lái thuê này.

Hơn nữa, phải kéo Tô Mỹ Huyền ra.

Cứ như vậy, ít nhất cũng có thể bảo vệ mối quan hệ lợi ích với nhà họ Lâm.

Không thể đến cuối cùng, hai tay bà lại trống trơn được.



“Mỹ Huyền, mẹ biết con cũng bị tên tài xế lái thuê này lừa gạt. Mẹ cho con cơ hội cuối cùng, xin lỗi cậu chủ Lâm đi. Như vậy thì con vẫn là con gái ngoan của mẹ! Nếu không, từ hôm nay trở đi, mẹ và con sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con và đuổi con ra khỏi nhà họ Tô!”


Bạch Liên chỉ vào Tô Mỹ Huyên, gần như gào lên.

Lúc này, thái độ của con gái bà ta quyết định tương lai của nhà họ Tô.

Bà ta phải đánh cược tất cả, cũng phải khiến con gái mình thỏa hiệp, xin lỗi Lâm Thế Văn.

Chỉ khi có được sự thông cảm của nhà họ Lâm, mọi chuyện mới có thể xoay chuyển.

Cả sảnh lớn lại yên tĩnh lại. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tô Mỹ Huyền.

Tuy Bạch Liên nói tuyệt tình như vậy nhưng thật ra là đang cứu Tô Mỹ Huyên.

Chỉ cần Tô Mỹ Huyền xin lỗi Lâm Thế Văn theo lời mẹ của mình, đẩy Giang Dạ ra ngoài.

Như vậy, nhà họ Tô và nhà họ Lâm sẽ tốt đẹp như ban đầu.

Mọi chuyện đi theo chiều hướng nào, phải nhìn vào thái độ của Tô Mỹ Huyên!

Trước ánh mắt của mọi người, Tô Mỹ Huyên chỉ cảm thấy thân thể như bị rút khô, hoàn toàn không có chút sức lực nào.

Trong đôi mắt sáng của cô ấy, hai giọt nước mắt ngưng tụ, rơi xuống tí tách.

Rất tuyệt vọng, rất bất lực.

“Giang Dạ, tôi xin lỗi. Lần này là tôi đã khiến anh bị liên lụy! Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng mình thật sự rất ngây thơ, rất ngu ngốc. Tôi cứ tưởng rằng có thể giống như lúc còn bé, nói dối nũng nịu với mẹ, cho dù tôi làm cái gì, mẹ cũng sẽ đến an ủi và thỏa hiệp với tôi!”

“Tuy nhiên, sau khi trưởng thành, tình yêu như vậy đã không còn nữa!”


“Hiện giờ tôi cũng chỉ là tiền đặt cược của nhà họ Tô mà thôi, tiền đặt cược lạnh lẽo như băng!”

“Mặc dù thật sự rất đáng buồn, nhưng tôi chấp nhận số phận này!”

“Anh đi đi, đi đi!”

“Anh không nợ tôi, tôi cũng không nợ anh, thời gian bảy ngày đến trước thời hạn, anh đã được tự dol”

Tô Mỹ Huyên nhìn Giang Dạ, lần đầu tiên có thể ngẩng đầu, kiêu ngạo nói chuyện với Giang Dạ.

Sau đó, cô ấy dần dần buông tay Giang Dạ ra. Trong lòng vô cùng hối hận. Tên xấu xa này tại sao lại đẹp trai như vậy chứ?

Nhưng tại sao anh lại không có năng lực cho cô ấy tự do chứ?

Trong chớp mắt, sự đau lòng khiến cô ấy không thể thở được.

Lúc bàn tay của Tô Mỹ Huyền rời khỏi tay Giang Dạ.


Lần đầu tiên Giang Dạ cảm nhận được điều gì đó khiến anh ngưỡng mộ và đau lòng từ cô gái này.

Cô gái trước mặt anh đau lòng trước sự thờ ơ của tình cảm gia đình.

Tuy nhiên, hiện giờ anh là bạn trai của Tô Mỹ Huyên.

Với tư cách là một người đàn ông, anh sẽ không để cho người phụ nữ của mình phải chịu ấm ức lớn như vậy.

“Tôi từng nói với cô, hôm nay cô là bạn gái của tôi, thì tôi sẽ không để cho bất cứ người nào bắt nạt cô. Những lời tôi từng nói, từ trước đến giờ đều có thể làm được!”

Giang Dạ dịu dàng mỉm cười, lại lần nữa nắm chặt tay của Tô Mỹ Huyên.

Giây phút đó, Tô Mỹ Huyên chợt cảm thấy hoảng hốt. Đáy lòng lạnh lẽo như băng lại dâng lên sự ấm áp.

Ánh mắt của Giang Dạ trở nên lạnh lùng, nhìn Bạch Liên: “Bác gái, tôi đến đây với tràn đầy thành ý nhưng thái độ của bác lại như vậy. Thà tin tưởng một cậu ấm khét tiếng, chứ không chịu tin lời của tôi và Mỹ Huyền. Bác đã đưa ra lựa chọn nhưng bác có thể gánh chịu hậu quả của lựa chọn này không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: C31: Hậu quả


“Hậu quả? Một tài xế lái xe thuê nhỏ bé như mày mà cũng dám nói lời ngông cuồng à?” Bạch Liên còn chưa kịp nói gì, Lâm Thế Văn đã ngửa đầu cười to, như thể nghe thấy chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

Anh ta thu hồi tiếng cười, trừng mắt cực kỳ khinh bỉ nói: “Ở Tần Tây này, vẫn chưa có ai dám mạnh miệng như vậy ở trước mặt tao. Tao đã báo cảnh sát về vụ hợp đồng làm giả con dấu rồi, có lẽ mày sẽ được uống trà ở cục cảnh sát đấy.”

“Làm người nhất định phải biết lượng sức, cũng phải khiêm tốn. Trong mắt tao, người có thân phận giống như mày chẳng khác gì giun dế, tùy ý giậm chết mày. Dám giành phụ nữ với tao ư? Đúng là không biết tự lượng sức” Trên gương mặt béo ú của Lâm Thế Văn hiện lên vẻ hung ác.

Lúc nói chuyện, khuôn mặt thịt rung lên, ánh mắt nham hiểm. Là cậu ấm nhà họ Lâm, nhiều năm qua ở Tân Tây, vẫn chưa có ai dám hống hách với anh ta. Chỉ là một tài xế lái xe thuê nhỏ bé, đúng là chán sống rồi mà. Anh ta có muôn vàn cách thức cả trong tối lẫn ngoài sáng để chơi chết đối phương.

Mọi người có mặt tại đây đều im thin thít. Ai cũng sợ sệt trước khí thế của Lâm Thế Văn. Hầu hết mọi người đều biết tính khí của anh ta, ỷ vào thế lực của gia tộc tùy ý ngông cuồng coi trời bằng vung. Muốn xử một tài xế nhỏ bé cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.

“Tên béo chết tiệt, tốt nhất là mày hãy ngậm miệng lại cho tao!” Lời nói của Lâm Thế Văn đã hoàn toàn chọc giận Giang Dạ.

Anh vốn định nhẫn nhịn, không phải vì bản thân mà là vì Tô Mỹ Huyên. Thế nhưng bây giờ, anh không tài nào nhịn nổi, ánh mắt phóng ra tia lạnh lẽo, đầy sát khí.


Khí thế đáng sợ đó đã khiến cả đại sảnh trở nên hơi ngột ngạt. Ngay cả Lâm Thế Văn ngang ngược cũng chợt cảm nhận được nỗi uy hiếp cực lớn. Tim anh ta không khỏi thắt lại. Truyện Khác

Người đàn ông mặt liệt ở bên cạnh nhanh chóng di chuyển, chắn trước mặt anh ta.

“Tao mặc kệ mày là cậu chủ nhà họ Lâm chó má gì đó. Nếu mày dám chửi rủa lần nữa thì tao sẽ xé rách miệng của mày. Còn hợp đồng này là thật hay giả không phải do mày quyết định. Đợi lát nữa chân tướng sáng tỏ, mày sẽ phải trả giá vì lời nói của mày.” Giọng nói của Giang Dạ lạnh lùng, cố gắng đè nén lửa giận.

Anh chỉ sợ mình không kiềm chế được sẽ đánh chết Lâm Thế Văn. Cho dù có người đàn ông mặt liệt kia ở đây.

“Mặt Quỷ, sao thế?” Lâm Thế Văn không đấu võ mồm với Giang Dạ nữa, mà nhỏ giọng hỏi người đàn ông mặt liệt ở trước mặt.

Người đàn ông mặt liệt là cường giả bảng Thiên, không ngờ ban nấy lại tiến lên bảo vệ anh ta. Điều này đã khiến anh ta cảm thấy khó bề tưởng tượng.

Mặt Quỷ nhìn chằm chằm Giang Dạ đáp: “Lúc nãy tôi đã cảm nhận được sát khí rất mạnh mẽ. Có lẽ thằng nhãi trước mặt này có chút thực lực.”

Lâm Thế Văn nhất thời bừng tỉnh. Quả thật Giang Dạ biết đánh. Về điểm này thì anh ta biết.

Anh đánh lui đàn em đã ngăn cản Tô Mỹ Huyên ở cửa quán bar, đồng thời giải cứu cô ấy ra khỏi tay tội phạm bắt cóc mà anh ta đã thuê. Người bình thường không thể làm được những việc này.

Thế nhưng anh ta có Mặt Quỷ. Cho dù Giang Dạ biết chút võ thuật cũng không đáng được nhắc đến khi đứng trước Mặt Quỷ.

Mặc dù ban nãy mấy người khác có mặt tại đây cũng cảm nhận được sự áp bức, nhưng bọn họ đều là thương nhân, chẳng hề hay biết đó là sát khí xuất phát từ trên người Giang Dạ.

Bây giờ bọn họ vẫn đang lo lắng cho Giang Dạ. Tranh cãi với Lâm Thế Văn, chắc chắn hậu quả sẽ khó lường.


Dưới tay Lâm Thế Văn có rất nhiều kẻ liều mạng. Nói không chừng đêm nay, Giang Dạ sẽ bị ném vào trong hồ cho cá ăn.

“Tên lừa đảo đáng ghét này, còn dám tranh cãi với cậu Lâm, mau cầm hợp đồng giả của cậu cút ra ngoài cho tôi.”

Ở đây vẫn còn một người cũng không hiểu rõ tình huống. Đó là Bạch Liên.

Mắt thấy Giang Dạ và Lâm Thế Văn tranh cãi, để bày tỏ thái độ của mình, bà ta đã xé bản hợp đồng thành hai mảnh, rồi ném ra ngoài.

Lúc này, bà ta cần phải đứng về phe của Lâm Thế Văn. Như vậy nhà họ Tô mới có tương lai.

Giang Dạ nhìn hợp đồng rơi xuống sàn, cả người đã lạnh lẽo như một tảng băng. Lâm Thế Văn cũng thôi đi, ngay cả bà già bán con gái này cũng ngu xuẩn đến mức khiến người ta sôi máu.

Anh đè nén cảm xúc cuối cùng, cười khẩy: “Hợp đồng là do bác xé. Muốn dán lại là điều không thể. Bác đừng có mà hối hận về những chuyện mà bác đã làm.”

“Bạch Liên tôi sẽ không bao giờ hối hận, mà con gái của tôi cũng không đời nào gả cho một kẻ lừa đảo lại vô tích sự như cậu.” Bạch Liên tỏ thái độ kiên quyết, lạnh lùng quát tiếp: “Cậu hãy cút ra ngoài cho tôi. Cút ra khỏi khách sạn này ngay.”

“Ngài Lôi Báo - giám đốc ngân hàng Phong Hối tặng một xấp tiền vàng kỉ niệm. Chúc quý bà Bạch Liên khỏe mạnh sống lâu.”


Vào giây phút quan trọng này, Lôi Báo đã xuất hiện.

Lôi Báo mặc đồ vest, bước đi mạnh mẽ, bước vào đại sảnh. Ông ta có gương mặt uy mãnh, tự toát lên khí thế mạnh mẽ. Vừa bước vào đại sảnh, mọi người đã bắt đầu vây quanh ông ta.

Lần này thì hay rồi. Lôi Báo là giám đốc ngân hàng Phong Hối ở Tần Tây. Về chuyện hợp đồng giả, Lôi Báo cũng được xem là người bị hại.

Có đương sự Lôi Báo ở đây, tất nhiên chuyện hợp đồng là thật hay giả sẽ được làm sáng tỏ.

“Nhóc con, lần này mày chết chắc rồi.” Lâm Thế Văn cười khà khà, vẻ mặt kiểu cười trên nỗi đau của người khác.

Lôi Báo đã xuất hiện, chuyện Giang Dạ làm giả hợp đồng sắp bị bại lộ rồi.

Anh ta nghe nói, con người Lôi Báo cũng giống như cái tên, vô cùng nóng nảy. Nếu ông ta biết có người lợi dụng danh tiếng của ngân hàng Phong Hối để làm giả giấy tờ, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, tự tay xử lí Giang Dạ. Đến lúc đó có kịch hay để xem rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: C32: Tất nhiên là thật rồi


“Một tên tài xế lái xe thuê nhỏ nhoi như mày, lần này đã chơi lớn rồi. Giám đốc ngân hàng Lôi đã xuất hiện, để xem mày thu dọn tàn cuộc thế nào.”

Hội trưởng Cổ đẩy mắt kính, khẽ lắc đầu. Ông ta theo sau Lâm Thế Văn, cùng đi đón tiếp Lôi Báo.

“Làm sao đây? Làm sao đây? Anh xem anh đó, khoác lác cho lắm vào, bây giờ đương sự giám đốc ngân hàng Lôi này đã đến rồi, hợp đồng giả của anh đã không còn cách nào để giấu giếm nữa. Lần này anh chết chắc rồi.”

Thấy Lôi Báo đến, Tô Mỹ Huyên sắp gấp đến phát khóc rồi.

Chuyện ngày càng ầm ï, đã vượt xa sức tưởng tượng của cô ấy. Cô ấy chỉ là một cô gái, muốn thoát khỏi hôn ước bị ép buộc này mà thôi.

Tại sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy? Cô ấy thật sự sắp phát điên rồi.

Giang Dạ thở dài. Cuối cùng Lôi Báo cũng đến rồi. Nếu ông †a đến trễ một bước, có lẽ anh đã ra tay đánh người rồi. May mà ông ta không tính là trễ, mà vừa kịp lúc.

Anh vội năm tay Tô Mỹ Huyền, kịch hay chỉ mới bắt đầu thôi.

“Ôi chao! Giám đốc ngân hàng Lôi, thật sự vinh hạnh quái Làm phiền ngài đích thân ghé thăm, mời ngài vào!”


Bạch Liên vội thu hồi cảm xúc, tiến lên tiếp đón Lôi Báo. Thân phận của Lôi Báo cũng chẳng thua kém gì gia chủ nhà họ Lâm.

Với thân phận và địa vị hiện tại, đích thân đến dự tiệc mừng thọ của bà ta đã khiến bà ta thật sự được cưng chiều mà lo sợ.

“Bà Tô không cần phải khách sáo.” Cả người Lôi Báo toát lên vẻ oai hùng, rất ph óng đãng.

Vừa bước vào, trong nháy mắt ông ta đã biến thành tiêu điểm thay cho Bạch Liên. Nhất là ở trong đám thương nhân, càng chen chúc tiến về phía trước, như muốn thân thiết với Lôi Báo hơn.

Mặc dù Lâm Thế Văn là công tử bột, nhưng vẫn am hiểu thế tục. Thân phận của Lôi Báo là cùng một đẳng cấp với ông nội của anh ta.

Thế là anh ta vô cùng khiêm tốn, chủ động bước tới chào hỏi: “Chào chú Lôi. Hôm nay chú đến thật sự quá trùng hợp. Có một kẻ lừa đảo tự xưng là con trai của trưởng phòng Giang của ngân hàng Phong Hối, cầm một bản hợp đồng giả đến đây giả danh lừa bịp. Tôi đã bắt anh ta lại cho chú rồi.”

“Có chuyện này ư?” Lôi Báo trừng mắt.

Trong lòng Bạch Liên hoảng loạn, vội vàng giải thích: “Giám đốc Lôi bớt giận, chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi. May mà cậu Lâm đã nhìn thấu, bằng không tôi đã mắc lừa rồi.”

“Kẻ lừa đảo đang ở đâu?” Lôi Báo hỏi.



Không cần Bạch Liên và Lâm Thế Văn nói rõ, mọi người đã nhường ra một con đường. Mà ở phía cuối con đường là Tô Mỹ Huyền đang căng thẳng và Giang Dạ vô cùng bình tĩnh híp mắt lại.

Bầu không khí bỗng trở nên đông cứng. Chỉ thấy Lôi Báo sải bước ph óng đãng, chỉ mấy bước đã đi tới trước mặt Giang Dạ.




Trong lúc mọi người đều cho rằng Lôi Báo sẽ nổi trận lôi đình, ai dè trên gương mặt uy mãnh của Lôi Báo lại nở nụ cười.

“Cậu Giang, sao cậu lại ở đây?” Ông ta cúi đầu, khách sáo chào hỏi Giang Dạ.

“Cậu Giang?”

Một tiếng cậu Giang này giống như một tiếng sét, khiến mọi người ở đây đều chấn động. Mọi người đều liếc nhìn nhau, hoàn toàn ngây dại.

Không ngờ Lôi Báo lại gọi Giang Dạ là cậu Giang, lại còn nhún nhường y như một đứa trẻ.

“Chuyện gì thế này?” Lúc này Lâm Thế Văn vốn đang tràn đầy tự tin cũng mơ màng.

Đàn em của anh ta đã tra rõ Giang Dạ rồi. Rõ ràng tên này chỉ là một tài xế lái xe thuê, tại sao lại biến thành cậu Giang cơ chứ?

Tô Mỹ Huyền há hốc mồm đến nỗi có thể nhét vừa một quả bóng. Đôi mắt đẹp của cô ấy ngơ ngác nhìn Giang Dạ.

Cậu Giang? Cô ấy chợt cảm thấy, dường như mình chưa từng quen người này.

Bây giờ người lúng túng nhất là Bạch Liên. Lớp phấn dày cộm cũng không thể nào che đi sắc mặt tím tái của bà ta.

“Cậu... cậu Giang, nói vậy là bản hợp đồng kia cũng là thật sao?” Giọng nói của Bạch Liên lắp bắp, cúi đầu nhìn bản hợp đồng đã bị bà ta xé ném xuống sàn hồi nãy. Bà ta sắp hối hận xanh ruột rồi.


“Tất nhiên là thật rồi.” Lôi Báo hừ lạnh: “Hôm qua là tôi đã soạn bản hợp đồng thay cho cậu Giang. Nghe cậu Giang nói, bản hợp đồng này là quà để tặng cho người khác. Phần quà trị giá một tỷ này thật sự quá long trọng.”

Nghe vậy, Bạch Liên nhất thời như bị sét đánh. Bà ta lảo đảo lùi về sau vài bước, suýt ngã chổng vó, được mấy con cháu đỡ lấy, nhìn bản hợp đồng dưới sàn.

Bà ta hối hận, lên tiếng thúc giục: “Hợp đồng của tôi, mau, mau nhặt nó lên.”

“Nhặt ư?” Nhưng đúng lúc này, một chiếc giày da đã giãm lên bản hợp đồng.

Chỉ thấy ánh mắt Giang Dạ hơi lạnh lẽo, thờ ơ nói: “Vứt là vứt, muốn nhặt lên đâu có đơn giản như vậy. Vả lại hợp đồng đã bị xé rồi, nhặt lên cũng chẳng còn tác dụng gì nữa”

“Cái gì? Ai dám xé hợp đồng của ngân hàng Phong Hối chúng tôi?” Lôi Báo giận dữ quát.

Một tiếng này đã dọa Bạch Liên giật mình, suýt phát bệnh tim.

“Tiểu Lôi à, đừng hỏi nữa, xé cũng xé rồi.”

Giang Dạ thở dài, nhìn dáng vẻ chật vật của Bạch Liên: “Bác gái, tôi đã đến với tấm lòng đầy chân thành, nhưng bác lại nói tôi là kẻ lừa đảo, xé hợp đồng của tôi, khiến trái tim tôi nguội lạnh. Muốn tim nguội lạnh thì dễ, còn muốn hâm nóng thì khó lắm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: C33: Tiểu lôi


Thân phận của Giang Dạ liên tục bị đảo ngược. Theo sự xuất hiện của Lôi Báo, cuối cùng mọi chuyện đã sáng tỏ.

Từ một tài xế lái xe thuê biến thành cậu Giang. Sự thay đổi này đã khiến nhiều người có mặt tại đây khó mà tin nổi.

Sau khi kinh ngạc, một tiếng “Tiểu Lôi” của Giang Dạ càng khiến mọi người mở mang tầm mắt.

Lôi Báo - giám đốc ngân hàng Phong Hối ở Tần Tây lại bị một thanh niên gọi là Tiểu Lôi. Từ trước đến nay Lôi Báo luôn gặp người khác với vẻ mặt uy mãnh bá đạo lại cúi đầu giống như cháu trai.

Từ điểm này có thể khẳng định một chuyện, bối cảnh thân phận của Giang Dạ vô cùng lớn mạnh.

Ở đây người hối hận nhất là Bạch Liên. Thấy Giang Dạ giãm lên bản hợp đồng, bà ta khóc cạn nước mắt. Đó là bản hợp đồng trị giá một tỉ đấy. Vậy mà lại bị mình xé mất.

Nếu không bị Lâm Thế Văn đầu độc, bà ta sẽ không khẳng định Giang Dạ chỉ là một tài xế lái xe thuê.


Bà ta càng nghĩ càng tức, đành phải nặn ra một nụ cười xin lỗi Giang Dạ: “Cậu Giang à, là tôi có mắt không tròng, là tôi già cả bị hoa mắt, cầu xin cậu hãy nể mặt Mỹ Huyên mà đừng so đo với tôi. Tôi cũng chỉ nghe lời đầu độc của Lâm Thế Văn mới bị hồ đồ...”

“Bà già này!” Lâm Thế Văn ở bên cạnh giận dữ mắng, khuôn mặt thịt rung lên.

Bạch Liên đang đẩy hết trách nhiệm lên đầu anh ta. Con gái đã có chỗ dựa mới nên chẳng thèm để nhà họ Lâm vào mắt nữa. Thật ghê tởm!

Anh ta sẽ để Bạch Liên này biết, ở Tân Tây này, ai mới là đại ca.

Giang Dạ hoàn toàn thờ ơ, vẫn giãm lên bản hợp đồng. Không biết Bạch Liên ở trước mặt là bản tính thật hay đang diễn kịch nữa.

Gương mặt hối hận tự trách, trong mắt tràn ngập vẻ mong đợi xin được tha thứ. Dù là thật hay diễn thì anh đầu muốn.

Anh giả vờ vẫn còn giận dữ, vung tay nói: “Tên béo Lâm Thế Văn kia vốn không phải là kẻ tốt lành gì. Nhưng bác lại tin tưởng anh ta chứ không chịu tin tôi, tôi cũng đành chịu. Có điều cũng đúng thôi, quả thật là vì tên béo chết tiệt này đầu độc mới khiến mọi người nảy sinh hiểu lầm về tôi. Nếu bác đã biết nguyên nhân rồi, vậy nên làm gì đây? Còn cần tôi phải dạy bác sao?”


Hôm nay phải để Bạch Liên hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ liên hôn với nhà họ Lâm.

Anh làm bạn trai bảy ngày chứ không phải cả đời. Do đó cách tốt nhất để cứu Tô Mỹ Huyên là để nhà họ Tô có khoảng cách với nhà họ Lâm.

Dáng vẻ kia thì chắc chắn cuộc liên hôn đã bị hủy bỏ. Bây giờ đã có đầu mối rồi, anh cần phải dẫn dắt thêm một tí.

Bạch Liên sửng sốt, hơi khó lựa chọn. Bà ta hiểu ý của Giang Dạ. Anh đang muốn bà ta chọn một trong hai cậu Lâm và cậu Giang, hơn nữa chỉ có thể chọn một.

Nhưng bên nào bà ta cũng không thể đắc tội, trong khi bà †a buộc phải lựa chọn.

Đăn đo một hồi, bà ta đã nghiến răng, nói với người đằng

sau: “Mang hôn ước đã kí với nhà họ Lâm đ ến đây. Chẳng mấy chốc, đã có người cầm một bản hôn ước đến.

Cái gọi là hôn ước thực chất không có tác dụng pháp lí, mà chỉ là lời giao ước giữa các gia tộc lớn, hầu như đều tự giác tuân thủ. Dù sao thì có kết hôn hay không thì pháp luật không thể can thiệp.

“Hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của tôi, không ngờ lại ầm ï xảy ra nhiều việc hiểu lầm và không vui, quấy rầy đến nhã hứng của mọi người. Đầu tiên là tôi gửi lời xin lỗi đến mọi người.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: C34: Hậu quả ư


Bạch Liên vẫn có chút khí thế của trưởng bối gia tộc lớn, đầu tiên là khiêm tốn xin lỗi sau đó là tuyên bố hôn ước: “Hôm nay có một việc, tôi cần phải quyết đoán. Hôn ước với nhà họ Lâm hồi trước vẫn chưa hỏi qua ý kiến của con gái Tô Mỹ Huyên của tôi. Bây giờ tôi xin tuyên bố, hủy bỏ hôn ước này. Việc cưới hỏi của con gái sẽ do bản thân con bé tự quyết định.”

Dứt lời, bà ta đã xé bản hôn ước thành hai mảnh trước mặt mọi người.

Sau khi liếc nhìn Giang Dạ, bà ta đã ném mạnh xuống sàn. Ánh mắt này là đang bày tỏ thái độ với anh, nhà họ Tô sẽ đứng về phía cậu Giang, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm.

“Mẹ” Lúc đó, Tô Mỹ Huyên đã kích động đến mức bật khóc.

Vì hôn ước này, cô ấy đã rời xa nhà, bất hiếu với cha mẹ. Nó đã trở thành tảng đá lớn trong lòng cô ấy, đè cô ấy đến nỗi không thể thở được.

Cuối cùng cô ấy cũng thoát khỏi hôn ước này, giành được sự tự do giống như sống lại, không còn bị trói buộc nữa.

“Cảm ơn anh yêu!” Cô ấy kích động, nhón chân hai tay vòng qua cổ, ôm chặt lấy Giang Dạ.


Người đàn ông này đã lấy lại sự tự do cho cô ấy, cho nên cái ôm này là sự cảm ơn.

Giang Dạ mỉm cười, tay phải ôm lấy vòng eo thon thả của Tô Mỹ Huyên.

Khóe mắt của anh đã nhìn thấy Tô Tuyết. Lúc này, anh cũng có thể cảm nhận được tâm trạng phức tạp của cô ấy.

Có điều không hổ là người đẹp lạnh lùng, biểu cảm vẫn không bị lay động.

Tiếp theo nên trừng trị tên Lâm mập rồi. Giang Dạ thâm nghĩ, có lẽ anh ta đã tức điên lên rồi.

Quả nhiên sắc mặt Lâm Thế Văn tái mét, cười khẩy nói: “Được lắm, hay cho nhà họ Tô không biết tốt xấu, không ngờ lại xé hôn ước trước mặt nhiều người như vậy, chẳng khác nào đang sỉ nhục nhà họ Lâm. Bạch Liên, bà đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

Anh ta không gọi là bác gái nữa, mà gọi thẳng tên Bạch Liên. Có thể thấy Lâm Thế Văn đã thật sự nổi giận.

Khách khứa có mặt tại đầu đều im lặng không dám lên tiếng. Cậu Lâm, cậu Giang và nhà họ Tô, bọn họ đều không thể đắc tội. Giờ phút này, làm một vị khách yên tĩnh là lí trí nhất.

Tô Mỹ Huyên buông Giang Dạ ra, khẽ cau mày. Cô ấy theo bản năng ngẩng đầu nhìn Giang Dạ. Trong quãng thời gian ngắn đã có cảm giác ỷ lại anh rồi.

Vì cô ấy nên mẹ mới cắt đứt quan hệ với Lâm Thế Văn. Điều này đã khiến cô ấy hơi áy náy, không hy vọng mẹ bị tổn thương.


Tất nhiên ánh mắt này là đang cầu xin Giang Dạ.

“Yên tâm đi, cứ để tôi giải quyết.” Giang Dạ mỉm cười, cực kỳ có sức hấp dẫn.

Tô Mỹ Huyên chợt giãn lông mày, trong lòng vô cùng chân thực. Cô ấy nhận ra, mình đã yêu người đàn ông này đến nỗi hết thuốc chữa.

Bạch Liên không dám tranh cãi với Lâm Thế Văn, mà vô cùng lo lắng. Thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Giang Dạ, đang đợi anh lên tiếng giải vây cho bà ta.

Dù gì bà ta cũng đã hoàn toàn bày tỏ thái độ. Nói cách khác đã đứng cùng chiến tuyến với Giang Dạ.

“Hậu quả ư? Tên béo chết tiệt, mày hãy nghĩ đến hôm nay mày sẽ nhận lấy hậu quả gì trước đi.”

Nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng Giang Dạ đã có thể phát ti3t cơn giận trong lòng.

Bình thường con người anh sẽ cười vui vẻ, nhưng một khi thu hồi nụ cười, chắc chắn thủ đoạn sẽ rất độc ác.


Bây giờ việc hệ trọng đã xong, đã đến lúc trừng trị tên béo này rồi. “Hừ, ở Tần Tây này, ai dám làm gì tao?” Lâm Thế Văn đứng thẳng người, chẳng hề sợ sệt.

Đây là Tần Tây, địa bàn của nhà họ Lâm anh ta. Dù Giang Dạ là người của ngân hàng Phong Hối thì sao chứ? Anh ta không tin, anh có thể làm gì được anh ta?

Có Mặt Quỷ ở đây, Giang Dạ có thể làm gì anh ta? Đây chính là sự tự tin.

Bầu không khí căng thẳng, mọi người xung quanh đều tránh ra.

Lúc này, Giang Dạ đã đi tới trước mặt Lâm Thế Văn. Anh sa sầm mặt, từng bước đi về phía anh ta: “Trước giờ con người †ao ân oán rõ ràng, có thù tất báo. Tối thứ tư ở quán bar PY, mày đã bỏ thuốc Mỹ Huyên khiến cô ấy suýt bị mày làm nhục. Tối thứ năm, mày lại thuê một đám liều mạng bắt cóc Mỹ Huyên ở biệt thự Kim Tỷ. Hai chuyện này đã đủ lý do để tao chém chết tên súc sinh như mày.”

“Mày đã làm nhiều chuyện cầm thú với Mỹ Huyên như thế. Hôm nay còn dám đến tiệc mừng thọ của bác gái, cầm theo một đống tài liệu ăn nói linh tinh để vu oan cho tao. Một tên công tử bột nhỏ bé như mày, làm sao có thể tra rõ thân phận của tao cơ chứ? Từng chuyện dơ bẩn đã quyết định số mệnh của mày. Đó là chết không được tử tế. Hôm nay dù Chúa có đến cũng không bảo vệ được mày.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: C35: Anh ta kéo


Mọi người ở đây đều bị khiếp sợ trước khí thế tỏa ra từ trên người Giang Dạ.

Bây giờ Giang Dạ lạnh như băng và hung ác như ma quỷ, càng tỏa ra luồng khí thế hung tàn ma mị.

Mỗi lần sải bước, tiếng bước chân lanh lảnh đều khiến tim người khác treo lơ lửng.

Không những thế, lời nói của Giang Dạ cũng khiến mọi người dùng ngòi bút làm vũ khí về hành động của Lâm Thế Văn.

Bỏ thuốc, bắt cóc. Đúng là coi trời bằng vung. Chuyện nào cũng là phạm pháp.

Nhất là Bạch Liên, bắt đầu trở nên hối hận. Suýt chút nữa mình đã tự tay dâng con gái cho tên súc sinh này rồi.

Một hồi lâu, Tô Minh Diệu vẫn giữ im lặng. Ông ấy đã sớm bàn giao mọi chuyện trong gia tộc và xí nghiệp cho Bạch Liên rồi. Hầu như chuyện gì cũng để mặc cho bà ta làm chủ.

Nhưng lúc này, ngay cả ông ấy cũng không nhịn được lên tiếng: “Bạch Liên, chúng ta có lỗi với con gái.”


Tô Tuyết lằng lặng đứng đằng sau, vẫn không có biểu cảm gì. Trong mắt không hề có gợn sóng. Từ đầu đến cuối, cô ấy đều vô cùng bình tĩnh.

Khí thế của Giang Dạ quá mạnh mẽ khiến Lâm Thế Văn liên tục lùi về sau.

Anh ta kéo Mặt Quỷ lên chắn trước mặt mới có cảm giác an toàn. Sau khi ổn định cơ thể thì hừ lạnh: “Mày đừng hòng ngậm máu phun người. Chuyện bỏ thuốc, bắt cóc gì đó đều không liên quan đến tao.”

Nói mà không có bằng chứng, anh ta sẽ không bao giờ thừa nhận. Chỉ cần Giang Dạ không có chứng cứ sẽ không làm gì được anh ta.

Tuy nhiên, rõ ràng anh ta không biết gì về Giang Dạ.

Chỉ thấy Giang Dạ vẫn lạnh mặt, tiếp tục bước về phía anh ta: “Tao mặc kệ mày có thừa nhận hay không. Tao chỉ lấy những gì tao biết để làm tiêu chuẩn phán xét mọi việc. Hôm nay, tao muốn đánh mày tàn phế, mày còn có thể làm gì được?”

Mọi việc đã quá rõ ràng. Anh ghét rườm rà, nên chuyện gì đã nhận định thì phải làm cho xong.

Ví dụ như Lâm Thế Văn, chuyện bỏ thuốc và bắt cóc là do anh ta làm. Muốn chứng cứ gì ư? Cứ tẩn anh ta một trận là được.

“Mày...” Giang Dạ bá đạo đã khiến Lâm Thế Văn hơi bất đắc dĩ.

Nhưng nhìn thấy Mặt Quỷ ở trước mặt, anh ta lại trở nên bình tĩnh: “Mặt Quỷ, đánh anh ta tàn phế cho tôi. Dù là hậu quả gì, tôi sẽ gánh vác.”

Có Mặt Quỷ ở đây, Giang Dạ không thể làm gì được anh ta.

“Được, một khi tôi đã ra tay, nhất định sẽ đổ máu.” Mặt Quỷ mặt liệt, trong lòng mừng rỡ.

Tay trái của anh ta siết thành nắm đấm, còn tay phải mang bao tay sắt kỳ quái.


Anh ta biết, thực lực của Giang Dạ không hề thấp, hẳn là có thể khiến anh ta cảm thấy hơi k1ch thích. Thế nhưng Giang Dạ không bao giờ là đối thủ của anh ta.

Nhiều người ở đây đều biết thân phận của Mặt Quỷ, cường giả bảng Thiên. Mặc dù đang đứng chót bảng, nhưng người có thể lọt vào

bảng Thiên đều không thể xem thường.

Bọn họ bắt đầu lo lắng. Có lẽ lần này Giang Dạ sắp chịu thiệt rồi.

Tô Mỹ Huyên vô cùng căng thẳng, siết chặt hai nắm đấn, liên tục lẩm bẩm: “Cố lên! Cố lên! Đánh chết gã đàn ông mặt liệt này.”

Lôi Báo vẫn không nhúc nhích, mà chỉ lạnh lùng đứng tại chỗ. Một là do không có mệnh lệnh của Giang Dạ. Hai là ông †a cũng muốn xem thử, người nối nghiệp do Quỷ Đế đại nhân chỉ định sẽ có thực lực như thế nào?

“Đổ máu ư? Tao sẽ khiến cả người mày đầy máu.”

Giang Dạ bỗng sải bước lao tới giống như tia chớp phóng tới trước mặt Mặt Quỷ.

Mặt Quỷ cả kinh biến sắc. Tốc độ của Giang Dạ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.


Nhanh quá!

“Du Xà Thủ.” Anh ta vội hoàn hồn, tay phải mang bao tay sắt uốn lượn về phía trước giống như con rắn, tốc độ như thoi đưa. Hơn nữa còn mang theo vẻ hung ác, đánh về phía ngực của Giang Dạ.

Đây là tuyệt chiêu của anh ta.

Nhưng vừa xuất chiêu đã xảy ra cảnh tượng khiến anh ta vô cùng kinh ngạc. Chỉ thấy bóng dáng của Giang Dạ gần như di chuyển vị trí trong tích tắc, để lại một hư ảnh ở chỗ cũ.

Anh đã sớm đi tới bên trái của Mặt Quỷ.

“Toi rồi!”

Du Xà Thủ của Mặt Quỷ đã đánh hụt, chỉ trúng hư ảnh.

Anh ta hét lớn, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nhìn thấy nắm đấm mạnh mẽ của Giang Dạ đang ập đến từ bên trái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: C36: Chuyện này phải thu dọn tàn cuộc thế nào


Lực đấm quá mạnh như bẻ cành khô.

Mặt Quỷ toát mồ hôi lạnh, chảy xuống từ mi tâm. Anh ta hoàn toàn không kịp phản ứng, bị Giang Dạ đấm trúng.

“ẦÄm!” Lực đấm mạnh mẽ, đánh trúng cằm bên trái của Mặt Quỷ.

Anh ta chỉ cảm thấy xương hàm đã bị lệch, rụng vài cái răng. Đầu óc trống rỗng, hoàn toàn bất tỉnh.

Thân hình to lớn bay ra xa sáu bảy mét, rồi đập mạnh xuống sàn, không thể gượng dậy được nữa.

Yên tĩnh. Cả đại sảnh đều vô cùng im ắng.

Mặt Quỷ được xưng là cường giả bảng Thiên, ấy thế mà lại bị Giang Dạ đánh bại chỉ trong một chiêu. Hơn nữa còn thua thê thảm.

Đúng là khiến người ta trố mắt mà xem.

Sắc mặt của Lâm Thế Văn chợt trắng bệch, hoảng hốt đứng sững tại chỗ.


Anh ta cũng nhất thời hóa đá, không thể nào chấp nhận được kết quả Mặt Quỷ đã bị đánh bại chỉ trong một chiêu.

“Đẹp trai quá!” Mãi đến khi Tô Mỹ Huyên kích động nhảy cẵng lên mới phá vỡ sự yên tĩnh này.

“Bốn người bọn mày đều xông lên cho tao.” Sự bình tĩnh ban nãy của Lâm Thế Văn đã hoàn toàn biến mất.

Anh ta vừa lùi về sau, vừa ra lệnh cho bốn vệ sĩ của mình. Bốn tên vệ sĩ mặc đồ đen này đã sớm bị Giang Dạ dọa cho khiếp sợ.

Nhưng là người dưới trướng của Lâm Thế Văn, bọn họ chỉ có thể cắn răng xông lên khi nhận được mệnh lệnh.

“Tránh ra!” Quả thật Giang Dạ rất hung ác.

Anh chẳng hề nương tay với bốn tên vệ sĩ này. Chỉ mấy chiêu đơn giản đã đánh gãy xương bọn họ.

Bốn vệ sĩ đáng thương đều ôm cổ tay, nằm dưới sàn.

“Mày... mày đừng đến đây. Tao chính là cậu chủ nhà họ Lâm. Nếu mày dám động đến tao, nhà họ Lâm sẽ khiến mày chết không được tử tế”

Mặt Quỷ và bốn tên vệ sĩ lần lượt nằm dưới sàn đã khiến Lâm Thế Văn hoàn toàn tự ti. Vẻ ngang ngược bá đạo ngày trước cũng hoàn toàn biến mất.

Nhưng anh ta vẫn còn ảo tưởng cuối cùng, đó là nhà họ Lâm có thể áp chế Giang Dạ. Nếu là ngày xưa thì đây là biện pháp hiệu quả nhất.



Bất kỳ ai cũng phải nể mặt nhà họ Lâm ba phần. Anh ta không tin Giang Dạ thật sự mặc kệ nhà họ Lâm, dám tổn thương anh ta trước mặt nhiều người như thế.

“Đúng là một kẻ vô tích sự. Ngoài việc lấy gia tộc ra làm chỗ dựa thì mày còn biết làm gì nữa? Chỉ biết ăn thôi à?” Giang Dạ mất kiên nhẫn, tiến lên một bước.

Anh nhấc tay phải lên, vung một cái tát.


“Không..."

Theo tiếng hét của Lâm Thế Văn, cái tát của Giang Dạ đã giáng mạnh xuống gương mặt đầy thịt mỡ của anh ta.

Lực rất lớn khiến thịt mỡ trên mặt Lâm Thế Văn rung động kịch liệt.

Lâm Thế Văn trợn mắt, thân hình to lớn ngã sang một bền. Đầu đập mạnh xuống sàn, tạo thành một cái hố ở trên sàn.

Lâm Thế Văn hoàn toàn bất tỉnh, đầu chảy một vũng máu.

Mọi người có mặt tại đây đều sợ hết hồn. Giang Dạ cũng quá tàn nhãn rồi đó, hơn nữa còn rất bá đạo.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người mà vẫn đánh Lâm Thế Văn đến mức chảy máu đầu.

Chuyện này phải thu dọn tàn cuộc thế nào? Thế nhưng chuyện khiến mọi người kinh hãi hơn đã xảy ra.

Đánh Lâm Thế Văn chảy máu đầu, nhưng Giang Dạ vẫn chưa chịu dừng lại, mà anh bước tới, chân phải giãm lên đầu gối trái của anh ta.

Anh bỗng dùng sức, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”.

Xương đầu gối của Lâm Thế Văn đã vỡ vụn.


“Á!” Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Lâm Thế Văn đau đến mức tỉnh lại.

Chỉ thấy chân phải của Giang Dạ vẫn đang giẫãm lên đầu gối của Lâm Thế Văn.

Mặt anh không hề có cảm xúc, lại dùng sức nghiến. Lâm Thế Văn đau đến mức hét thảm lần nữa.

Mọi người có mặt tại đây đều trợn mắt há mồm, sợ đến mức không dám thở mạnh trước hành động tàn nhãn của Giang Dạ.

Lúc này Giang Dạ không khác gì ác quỷ, thật sự quá tàn nhẫn.

Người nhà họ Tô đều hóa đá, ngay cả Tô Mỹ Huyên cũng sợ Giang Dạ lúc này. Cô ấy cảm thấy mình không hề quen biết Giang Dạ.

Đúng lúc này, Giang Dạ bỗng ngoái đầu lại. Khi nhìn thấy Tô Mỹ Huyền, khóe miệng của anh khẽ cong lên: “Mỹ Huyên, có muốn tôi g iết chết tên súc sinh này không?”

Câu hỏi này đã khiến Tô Mỹ Huyên run lẩy bẩy. Dường như bộ dạng của Giang Dạ không phải đang nói đùa.

Tâm trạng hờ hững đó đã khiến người khác tin rằng, anh dám giết Lâm Thế Văn thật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: C37: Được thôi


“Giang... Giang Dạ, giết người thì thôi đi. Mẹ đã giải trừ hôn ước giúp tôi rồi, tôi cũng không bị tổn thương gì, nên chuyện này kết thúc tại đây đi” Tô Mỹ Huyên dè dặt nói, hơi rụt cổ lại.

Cô ấy chớp đôi mắt to, hơi sợ sệt nhìn Giang Dạ. Giết Lâm Thế Văn ư?

Cô ấy chỉ cảm thấy não đang thiếu máu nên không phản ứng kịp.

Giết Lâm Thế Văn ở chỗ này sao? Anh đang nói đùa gì thế? Nhưng thấy dáng vẻ của Giang Dạ không giống như đang nói đùa.

Mấy người khác cũng mang biểu cảm khoa trương. Tim đã treo tới cổ họng rồi.

Giết người? Anh gan to bằng trời rồi đó.

Cho dù thân phận bối cảnh của Giang Dạ mạnh đến đâu cũng không được nói giết người trước mặt đám đông thế này.

Hơn nữa còn giết người không tầm thường.

Mọi người đều khó mà tin tưởng lời bá đạo này, nhưng lại chẳng có ai dám lên tiếng phản bác. Toàn bộ nhận thức thông thường đều bị Giang Dạ đảo lộn hết rồi.

Bây giờ bọn họ chỉ hy vọng mọi chuyện mau kết thúc, để rũ sạch quan hệ với chuyện này. Do đó mọi người mong rằng lời nói của Tô Mỹ Huyên có thể ngăn cản sự điên cuồng của Giang Dạ.


Giang Dạ híp mắt nhìn xung quanh. Ánh mắt anh lướt đến đâu đều khiến người khác căng thẳng đến mức miệng đắng lưỡi khô.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng.

“Được thôi, nghe lời cô vậy.”

Đúng lúc này, Giang Dạ bỗng nở nụ cười ngây thơ xán lạn.

Chỉ trong tích tắc, sự tàn nhãn mạnh mẽ trên người đã biến mất không còn bóng dáng.

Vừa dứt lời, cuối cùng trái tim đang bị bóp chặt của mọi người cũng được thả lỏng.

Mắt thấy Giang Dạ đã rút chân ra khỏi đầu gối của Lâm Thế Văn. Tạm thời mọi chuyện đã kết thúc.

Thế nhưng bọn họ không thể nào tưởng tượng được, nếu người nhà họ Lâm biết được chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào?

E rằng bầu trời Tân Tây sắp sập rồi.


Giang Dạ vẫn hờ hững, thật ra hôm nay là anh cố ý khai đao với Lâm Thế Văn. Nếu đánh anh ta tàn phế, chắc chắn sẽ chọc nhà họ Lâm nổi cơn thịnh nộ.

Đã ba năm rồi, anh đã im lặng suốt ba năm. Mặc dù vẫn chưa biết mình là ai, nhưng sự đè nén trong lòng đã sớm rục rịch ngóc đầu dậy.

Dựa vào thời cơ mở cánh cửa thứ nhất trong trí nhớ, anh cần phải khuấy đảo gây ra sóng to gió lớn ở Tần Tây này.

Mà đối tượng đầu tiên là nhà họ Lâm.

“Chân của tôi, mau đưa tôi đến bệnh viện.” Lâm Thế Văn đau đớn, liên tục kêu gào.

Trong lòng anh ta thầm nghĩ, một khi về đến nhà, nhất định phải băm xác của Giang Dạ thành nghìn mảnh. Như vậy mới giải tỏa nỗi căm hận trong lòng anh ta.

Mọi người nhìn về phía Giang Dạ, thấy anh không hề ngăn cản mới vây quanh Lâm Thế Văn. Nhất là hội trưởng Cổ và Tô Vũ Niên, hợp sức dìu Lâm Thế Văn đứng dậy.

“Mau, người đâu, gọi xe cấp cứu đưa cậu Lâm đ ến bệnh viện đi.” Bạch Liên cũng không nhịn được lên tiếng, vẫy tay với nhân viên khách sạn.

Thật ra bà ta cũng rất đau đầu, không biết tiếp theo nên đối mặt với nhà họ Lâm như thế nào.

Sau khi Lâm Thế Văn được khiêng xuống, trên gương mặt nghiêm nghị của Bạch Liên mới nở nụ cười lần nữa.

Bà ta đi tới, cười ha hả với Giang Dạ: “Cậu Giang, tôi lại có mắt không tròng xin lỗi cậu lần nữa. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, mời cậu vào.”

Đối mặt với nhà họ Lâm mà chỉ dựa vào nhà họ Tô là không bao giờ được. Bây giờ bà ta chỉ có một hy vọng, đó là Giang Dạ.

Giang Dạ lạnh mặt, phớt lờ Bạch Liên, mà vẫy tay với Lôi Báo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: C38: Thân thế của mình


Đợi ông ta đi tới, anh mới lên tiếng: “Chuyện hợp tác khách sạn ông cứ bàn bạc với nhà họ Tô là được. Nhưng có một điều, hôm nay bác gái đã xé bản hợp đồng mà tôi cầm đến rồi. Vì thế tôi không lo liệu chuyện này nữa, tương lai mấy người có thể hợp tác hay không đều do ông quyết định.”

Mặc dù nói thế, nhưng trên thực tế anh đã cho một bậc thang rồi. Người tỉnh tường đều có thể nhìn ra chuyện này.

Tất nhiên Bạch Liên hiểu rõ đạo lý bên trong, vẻ mặt mừng rỡ: “Được được được. Đây là điều nên làm. Chắc chăn nhà họ Tô chúng tôi sẽ lấy thành ý tuyệt đối để hợp tác với ngân hàng Phong Hối.”

Trước tiên không quản nhà họ Lâm sẽ thế nào, mà lấy được hợp đồng một tỉ cũng coi như đã uống một viên thuốc an thần rồi.

Kết quả dần chuyển biến tốt, trên mặt Tô Mỹ Huyền tràn đầy hạnh phúc và kiêu ngạo.

Cô ấy kéo tay Giang Dạ, tươi cười nói: “Cảm ơn anh yêu.”

Giang Dạ gật đầu, nhưng lại nói: “Cô hãy đi chúc thọ với bác gái đi. Tôi vẫn còn chút chuyện cần phải bàn, nên không nán lại nữa”


Việc thăm dò về điện Quỷ Ngục cũng tạm ổn rồi. Kết quả vẫn khá hài lòng. Đã đến lúc thương lượng lần cuối với Mạnh Tương Nữ và Lôi Báo rồi. Anh đã quyết định sẽ khai hoang chỗ đứng thuộc về mình trên địa bàn Tân Tây này.

“Anh không ăn trưa à?” Tô Mỹ Huyên hơi mất mát.

Giang Dạ an ủi: “Ngoan nào, nếu buổi chiều làm xong việc, tôi sẽ đến biệt thự Kim Tỷ tìm cô.”

Lúc nói, anh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tô Tuyết. Câu nói này là nói cho hai người.

Sau đó anh lại vài lời khách sáo với Bạch Liên, rồi Giang Dạ và Lôi Báo cùng rời đi.

Nửa tiếng sau, trong phòng trà trên tầng hai của vườn trà Xuân Thâm.

Mới chỉ cách một ngày không gặp mà khi gặp lại Mạnh Tương Nữ, Giang Dạ vẫn không khỏi sáng mắt.

Cô gái này quá có sức hấp dẫn. Nhất định là vũ khí có lực sát thương cỡ lớn đối với đàn ông.

“Điện chủ, tôi đã nghe qua chuyện ở khách sạn Đế Hào vào hôm nay rồi, rất bá đạo.” Mạnh Tương Nữ nở nụ cười dịu dàng.

Lúc nói đến chuyện này, cảm xúc của cô ta không dao động gì mấy, như thể đây không phải chuyện to tát gì.

Giang Dạ xua tay nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô đừng gọi tôi là điện chủ Quỷ Đế. Đợi sang năm đến lễ Vạn Quỷ được vạn quỷ công nhận hãng gọi như vậy. Bây giờ mấy người cứ gọi tôi là Giang Dạ, cậu Giang hay Tiểu Giang gì cũng được hết.”

Mạnh Tương Nữ và Lôi Báo trao đổi ánh mắt, rồi cười dịu dàng: “Vậy gọi là cậu Giang đi, dù sao cũng phải có tôn ti chủ nô".


Giang Dạ thu hồi tâm mắt từ bên ngoài cửa sổ, gật đầu. Chỉ là một xưng hô mà thôi, nên đối với anh chẳng sao cả.

Anh uống một ngụm trà rồi mới nói với hai người: “Không giấu gì hai người, tôi là người mất trí nhớ, cho đến bây giờ bản thân tôi cũng chẳng biết mình là ai.”

Câu nói này đã khiến Mạnh Tương Nữ và Lôi Báo đều ngạc nhiên. Không ngờ người truyền thừa của Quỷ Đế lại mất trí nhớ.



Ánh mắt Giang Dạ xa xăm, một tay chống đầu: “Tôi muốn biết rõ mình là ai, muốn hiểu rõ cuộc sống, hơn nữa còn phải sống một cách oanh liệt. Đúng vậy, hôm qua tôi đã nghĩ rất nhiều. Nếu trong trí nhớ của tôi có thứ liên quan đến điện Quỷ Ngục, cũng như Quỷ Đế đời trước, có mối quan hệ dây mơ rễ má. Vậy thì muốn tìm lại ký ức sẽ không thoát khỏi liên quan đến điện Quỷ Ngục.”

“Do đó tôi quyết định tiếp nhận truyền thừa của Quỷ Đế đời trước. Trước lễ Vạn Quỷ năm sau, chấn chỉnh lại điện Quỷ Ngục, đồng thời hoàn thành việc báo thù thay cho Quỷ Đế đời trước, hoàn toàn tiếp nhận vị trí Quỷ Đế, trở thành điện chủ của điện Quỷ Ngục.”

“Hai người là người ủng hộ trung thành của Quỷ Đế đời trước, nên tôi hy vọng hai người có thể giúp đỡ tôi một cách †oàn tâm toàn ý.” Nói đến câu cuối cùng, Giang Dạ bỗng toát lên khí chất vương giả.

Khí thế toàn thân vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn lấn át Mạnh Tương Nữ và Lôi Báo.

Thân thế của mình, tám cánh cửa phong tỏa ký ức và mối quan hệ truyền thừa với Quỷ Đế đời trước. Đây đều là những thứ mà anh muốn có được đáp án. Đặc biệt là cánh cửa cuối cùng trong tám cánh cửa, dòng máu tươi kia, tại sao lại khiến anh vô cùng đau lòng. Anh muốn tìm hiểu kỹ càng.


Mạnh Tương Nữ và Lôi Báo vô cùng kích động. Lời nói của Giang Dạ đã khiến bọn họ rất phấn khởi.

Đã năm năm rồi, cuối cùng bọn họ đã tìm thấy phương hướng.

Mạnh Tương Nữ nói: “Yên tâm đi cậu Giang, chắc chăn tôi và Lôi Báo sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ cậu, vực dậy thời kỳ thịnh vượng của điện Quỷ Ngục để an ủi Quỷ Đế đời trước trên trời có linh thiêng.”

Giang Dạ gật đầu, nhìn Lôi Báo: “Hôm nay, sở dĩ tôi đánh Lâm Thế Văn tàn phế, ngoại trừ một chút ân oán thì còn cố ý gây hấn tranh chấp ở Tân Tây. Cuộc sống yên bình trong ba năm qua đã kết thúc rồi. Tôi muốn gây ra sóng gió để trời đất đổi màu. Tôi muốn xây dựng thế lực của riêng mình ở Tần Tây, mà muốn làm được điều này cần phải lựa chọn giãm lên một gia tộc lớn. Cho nên gia tộc đó chính là nhà họ Lâm.”

“Lôi Báo, ở Tân Tây, vẫn cần ông giúp đỡ tôi nhiều hơn. Thứ nhất là giúp tôi sắp xếp tập hợp tài nguyên, tôi muốn dựa vào tài nguyên của ông để làm vốn liếng ban đầu đi đấu với nhà họ Lâm. Thứ hai, ông hãy giúp tôi duy trì cảm giác thần bí. Ngoài sáng tôi vẫn làm bá chủ ở Tần Tây, nhưng trong tối tôi cũng muốn từng bước chinh phục thế lực của điện Quỷ Ngục ở Tần Tây, để chuẩn bị cho lễ Vạn Quỷ vào năm sau. Cả sáng lẫn tối, nói chung là tôi muốn làm trời ở Tân Tây.”

“Chắc chắn Lôi Báo sẽ dốc hết sức để ủng hộ cậu Giang.” Lôi Báo nghe xong thì cảm xúc dâng trào.

“Được, tiếp theo là tôi muốn hỏi một câu vô cùng quan trọng.” Giang Dạ ngước mắt lên hỏi: “Rốt cuộc Quỷ Đế đời trước chết như thế nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: C39: Nói đến đây


Nghe thấy câu hỏi của Giang Dạ, cả Mạnh Tương Nữ và Lôi Báo đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Nhất là Mạnh Tương Nữ, đôi mắt mê hoặc hơi híp lại đáp: “Với danh tiếng của điện Quỷ Ngục vào năm năm trước, chắc chắn có thể nói là một trong ba tổ chức lớn ở Long Quốc. Tổ chức giống như điện Quỷ Ngục cũng chia thành hai mặt. Ngoài sáng thì lấy ngân hàng Phong Hối để che đậy, là một thể kinh tế khổng lồ. Còn trong tối thực chất là bang hội khổng lồ với chục nghìn thành viên. Tổ chức nghiêm ngặt nhân số đông, đường khẩu liên lạc trải rộng khắp Long Quốc. Sở dĩ điện Quỷ Ngục lớn mạnh như thế, ngoài cơ cấu tổ chức khổng lồ thì quan trọng nhất là vì những người có sức chiến đấu mạnh mẽ trong điện Quỷ Ngục, kể cả Quỷ Đế đại nhân. Trên có Quỷ Đế, dưới có mười Đại Âm Sư Quỷ Sai. Ai ai cũng có sức chiến đấu phi phàm. Nhất là Quỷ Đế đại nhân Lộ Hành Chi, nằm trong top ba bảng Thiên Long Quốc, hầu như không có kẻ địch trong cả Long Quốc”

Giang Dạ nghe mà chấn động. Không ngờ điện Quỷ Ngục lại khổng lồ và lớn mạnh đến thế. Tất nhiên anh cũng coi như đã biết tên của Quỷ Đế đời trước - Lộ Hành Chi.

“Năm năm trước, không biết tại sao Quỷ Đế đại nhân lại dự cảm được nguy cơ. Dưới sự hoảng sợ đã triệu tập tôi, Lôi Báo và ba vị tâm phúc khác của Quỷ Đế đại nhân để lo hậu sự. Mới đầu chúng tôi khó mà lý giải chuyện này. Quả thật không tài nào nghĩ ra, ai có thể ám sát Quỷ Đế đại nhân mạnh mẽ. Ai dè chẳng bao lâu, ở Đoạn Thiên Nhai, Quỷ Đế đại nhân đã chiến đấu ác liệt với người khác, sau khi bại trận đã bị giết.”

Nói đến đây, vẻ mặt của Mạnh Tương Nữ hiện lên nét bi thương. Trong cuộc đời này, người mà cô ấy tôn sùng nhất là Quỷ Đế đại nhân. Hơn nữa đã sớm từ tôn sùng chuyển sang yêu đơn phương. Nhưng phần tình yêu đã được chôn cất theo cái chết của Quỷ Đế đại nhân.

Bây giờ tâm nguyện duy nhất của cô ấy là tìm ra hung thủ đã giế t chết Quỷ Đế đại nhân, để báo thù thay ngài ấy.


Nghe xong lời kể của Mạnh Tương Nữ, trong lòng Giang Dạ lại nảy sinh nghỉ ngờ, hơi khó hiểu hỏi: “Với thực lực của Quỷ Đế, cộng thêm việc sớm đã có dự cảm, tại sao vẫn gặp thủ đoạn thâm độc thế?”

Mạnh Tương Nữ thu hồi cảm xúc, lắc đầu đáp: “Chúng tôi cũng cảm thấy kỳ lạ về điểm này, do đó cái chết của Quỷ Đế đại nhân rất kỳ quặc.”

“Đến bây giờ vẫn chưa biết hung thủ là ai sao?” Giang Dạ hỏi tiếp.

Chuyện này đâu chỉ kỳ quặc đơn giản như thế. Theo anh thấy ẩn tình vẫn còn rất sâu.

“Cụ thể là ai thì chúng tôi không biết thật.” Mạnh Tương Nữ đổi giọng: “Nhưng qua điều tra chúng tôi đã khẳng định, là do một tổ chức thần bí tên là Thần Điện gây ra.”

“Thần Điện ư?” Giang Dạ cau mày.

Thần và quỷ đều là những thứ không có thực. Cũng không biết tại sao những tổ chức bang phái này lại chọn hai cái tên này.


Mạnh Tương Nữ gật đầu: “Thần Điện rất thần bí, cho đến bây giờ chúng tôi cũng biết rất ít về Thần Điện, mà chỉ biết đám người này sẽ có một hình xăm ký hiệu mặt trời ở trên ngực. Còn những thứ khác thì không biết gì cả.”

“Đã năm năm rồi mà mấy người chỉ biết từng ấy thôi sao?” Giang Dạ chợt cảm thấy cạn lời.

Năm năm mà chỉ biết được có một hình xăm. Một là do Thần Điện thật sự lớn mạnh lại thần bí. Hai là chỉ có thể nói điện Quỷ Ngục quá vô dụng.

Nhưng Mạnh Tương Nữ lại nói: “Kể từ khi Quỷ Đế đại nhân chết, toàn bộ điện Quỷ Ngục chia năm xẻ bảy. Mấy vị đứng đầu kia chỉ lo tranh giành vị trí điện chủ, hoàn toàn không có tâm tư báo thù cho Quỷ Đế đại nhân. Nếu không phải là vì thẻ thân phận của Quỷ Đế đại nhân không rõ tung tích, có lẽ vị trí điện chủ đã được định đoạt rồi.”

Giang Dạ không khỏi lấy thẻ xương khô kia ra, trong lòng thầm nghĩ, chiếc thẻ này có công dụng đến thế ư?

Trong lúc anh đang nghĩ ngợi, chỉ nghe thấy Mạnh Tương Nữ lại nói tiếp: “Bây giờ có thể nói điện Quỷ Ngục là rối như tơ vò. Đường khẩu ở các nơi tự biến thành bè phái, rất nhiều nơi đã không còn nghe theo lời điều khiển từ tổng bộ nữa. Ví dụ như ở Tần Tây, cho dù ở ngoài sáng có Lôi Báo quản lý ngân hàng Phong Hối, nhưng đường khẩu ở đây hoàn toàn không nghe theo lời điều khiển của Lôi Báo. Mà hơn một trăm người ở trụ sở chỉ nghe theo mệnh lệnh của đường chủ bọn họ. Do đó mặc dù cậu có truyền thừa của Quỷ Đế đại nhân đời trước, nhưng trên thực tế ngoài tôi, Lôi Báo và ba vị Quỷ Sai nghe theo lời sai khiến của cậu thì mấy thế lực khác của điện Quỷ Ngục đều không có khả năng bị cậu khống chế. Cách duy nhất chỉ có thể là khống chế lại điện Quỷ Ngục, trở thành điện chủ vào lễ Vạn Quỷ năm sau”


Giang Dạ nhấp một ngụm trà, híp mắt hỏi. Nói thật mọi chuyện còn hơi phức tạp.

Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ngoài năm người ra thì còn ai biết chuyện Quỷ Đế đời trước đã truyền vị trí điện chủ cho tôi không?”

“Hết rồi, chỉ có năm người chúng tôi thôi” Mạnh Tương Nữ lắc đầu.

Câu trả lời này đã khiến Giang Dạ nhẹ nhõm: “Hai người, kể cả ba vị Quỷ Sai còn lại biết thân phận của tôi, tuyệt đối phải giữ kín bí mật này. Bây giờ thân phận của tôi càng thần bí càng tốt, như vậy mới càng có lợi cho việc mượn gió bẻ măng. Tiếp theo khi giãm lên nhà họ Lâm, tôi cũng sẽ kéo đường khẩu Tần Tây của điện Quỷ Ngục vào. Ôm cây đợi thỏ, tiện thể lấy lại luông sức mạnh này.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom