Cập nhật mới

Dịch Ngài Fred! Tại Sao Là Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 222: 222: Phá Vòng Vây


Vừa thiếu oxy vừa tiêu tốn thể lực, lại còn trải qua trận chiến căng thẳng vừa rồi, ai cũng hổn hển ngồi rạp xuống sàn.
Frederick Nhược Đông lần nữa ôm lấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt hôn sâu một lúc.

Mọi người nhìn thoáng qua cũng không còn mất tự nhiên như trước.

Chỉ càng đau lòng cho cô gái nhỏ.
“Em không ngửi được mùi của xác sống.” Cô yếu ớt nói: “Có lẽ bị không khí dưới này đã phong ấn dị năng đó rồi.”
Không cho cô tiếp tục cất giọng nữa, Frederick Nhược Đông gật đầu rồi đeo lại mặt nạ cho cô.
Cái bẫy này ngay từ đầu đã có nhiều lỗ hỏng, nhưng vì thời gian không cho phép nên bọn họ đã vội vàng dẫn đến tình trạng thập tử nhất sinh.
May mắn không tổn hại nhiều người, sau khi nghỉ ngơi lấy sức một lúc, đoàn người không thể trì hoãn thêm, phải trở về điểm ban đầu.
Thời điểm Frederick Nhược Đông nói: “Con đường đầu tiên.” Cả bọn đều trợn tròn mắt không dám tin, sự tín nhiệm dành cho hắn của một số thuộc hạ ở bên khác đã giảm xuống phần nào sau trận sinh tử vừa rồi nhưng boss của họ lại rất tin tưởng Frederick Nhược Đông, cuối cùng chỉ có thể ngậm miệng nghe theo.
Dạ Huyền lên tiếng: “Phải phá được những tia laze mới có thể vượt qua.”
“Ôi ôi, Deri bé bỏng.” Henry chớp chớp mắt ghé gần giúp Deri sửa lại máy trợ thở.


“Sao mày không nhờ giúp đỡ hả.” Còn nép ở một góc tường lóng ngóng dùng chân trước đeo mặt nạ nữa, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Deri có sự kiêu ngạo mà nó học hỏi từ chủ nhân, cái chuyện này quá đơn giản, nếu nó không tự làm được thì thật khiến chủ nhân mất mặt, thế nên nó mới tự mình mò mẫm nãy giờ, nhưng sắp hoàn thành thì cái tên này lại chạy đến phá hỏng, nó rất tức giận sải cánh đập cho anh ta một cái rồi nghênh ngang chạy đến gần hai vị chủ nhân.
Henry đần thối mặt mũi, chẳng hiểu con chim này bị làm sao.

Là anh ta có lòng tốt giúp đỡ nhưng nó lại không thèm cảm động.

Anh ta không thèm quan tâm nó nữa.
Mỗi người đều đang tìm cách giải mã đống tia laze trải dài khắp nơi.

Nhìn sơ qua có thể nhận thấy chúng được đánh dấu bởi ba màu sắc, xanh lá cây, vàng và đỏ.

Có vẻ như đây là từng mức độ có thể sát thương vật của chúng.
Chợt Deri sải đôi cánh ngang ngược ra, rồi dùng sức đánh bay cái đèn pin hút máu đi.
Ai cũng giật mình, cùng lúc hướng ánh mắt về phía viên đá quý phát sáng nằm lăn lóc trên con đường đầy tia laze.
Ánh mắt Dạ Huyền ngưng tụ tại vầng sáng màu xanh lá và vàng dừng xung quanh viên đá.

Đây là tính chất hứng ánh sáng hợp tình hợp lý trong khuôn khổ vận hành của tự nhiên.
Chỉ có tia đỏ… sau khi đối chiếu vị trí của tia sáng màu đỏ với vị trí chúng nên dừng trên viên đá, y phát hiện tia đỏ đã biến mất, là biến mất mà không phải xuyên qua.
Đây là một phát hiện cực kỳ kích thích và có lợi.

Cùng lúc Frederick Nhược Đông cũng nhìn ra điểm này, hắn đến gần nhìn hai bên tường đá.


Chợt khóe môi hắn cong lên tựa như đã xác định cách thức hoạt động của đám tia sáng có thể giết người này.
Những tia màu xanh lá và vàng không làm hại đến bất cứ đồ vật nào, hoặc nói theo bảng màu nóng - lạnh thì lúc này đỏ là màu nóng nhất đồng nghĩa mức độ nguy hiểm của nó là cao nhất.

Màu vàng có lẽ sẽ khiến da thịt hơi đau rát một chút nhưng không khiến bọn họ đổ máu.

Đây là một bước đột phá để thoát khỏi ma trận khốn khổ hiện tại.
Sau khi xác định được điểm này, Frederick Nhược Đông ra hiệu cho mọi người đứng sau, bản thân tiến lên vươn tay, tránh những tia laze đỏ, rất nhanh đã chạm tới viên đá quý mà không bị thương chút nào.
Quả nhiên.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn cởi mặt nạ nói qua suy đoán của bản thân, Dạ Huyền cũng gật đầu tiếp lời.

“Chỉ cần dùng viên đá quý chạm vào tia đỏ, chúng sẽ tự động bị hủy.”
Nhưng với phương án này thì tốc độ của bọn họ sẽ cực kỳ chậm, oxy đã không còn gắng gượng được bao lâu, có khi chưa kịp thoát khỏi con đường quỷ quyệt này cả đám đã bị ngạt thở đến chết rồi.
Một đội quân luôn có thủ lĩnh đứng đầu, trên chiến trường muốn chiến thắng bằng tốc độ nhanh nhất thì phải giết được tên đầu sỏ.
Đối với tình huống hiện tại của bọn họ không chắc có tương tự không nhưng đây là một suy đoán có lý.
Đoàn người chầm chậm, chầm chậm nhích từng bước.


Với tốc độ rùa bò này… thật không dám tưởng tượng kết cục sắp tới nhưng ít nhất đã có chút hy vọng.
Cổ tay bị nhéo một cái, Frederick Nhược Đông nhìn xuống cô nhóc trong lòng.

Theo ngón tay cô gái chỉ, khi nhìn thấy tia laze màu đỏ đậm màu hơn so với tất cả, chỉ có điều nó nằm phía trên cao, vốn dĩ bọn họ sẽ bỏ qua chúng vì chúng không chạm đến được bọn họ nhưng chính lúc này mới giật mình.
Đúng vậy, có thể con ác chủ bài có khả năng nằm ở vị trí mà đám bọn họ không chú ý đến.
“Deri.” Frederick cởi mặt nạ, ngoái đầu gọi Deri đi tụt về phía sau, rất nhanh Deri đã chạy tới.

Sau khi nghe chủ nhân giao nhiệm vụ, nó lắc lư cái đầu nhận lệnh rồi ôm chặt viên đá quý kỳ quặc kia bay lên cao.
Tia laze đỏ đậm màu vừa chạm vào viên đá đang phát quang, ngay tức khắc một loạt tia sáng đỏ được thu hồi.

Ai cũng nhìn ra tốc độ biến mất thần tốc của đám tia sáng giết người.
Quả nhiên là phải nắm đầu tên tướng lĩnh trước mà..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 223: 223: 2406


Sau khi vượt qua chướng ngại này xong, không chần chừ thêm nữa, tất cả đều vội vàng tiến về phía trước.
Trương Ý Nhi sắp chịu không nổi rồi.
Sau cơn bão ánh mặt trời lại dó dạng.
Không khí tự nhiên của Trái Đất trở về, mặt nạ được cởi ra, ai cũng thở phào nhẹ nhõm tựa vào tường nghỉ ngơi.
“Ăn chút đồ đã.” Bươn trải một hồi lâu như vậy, mọi người đều đã đói đến lả người.
Frederick Nhược Đông đưa thanh socola cho vợ, món đồ ngọt này chắc chắn cô có thể nuốt trôi mà không bị thai nghén hoành hành.
Sau khi lót bụng xong, thể xác và tinh thần gần như đã hồi phục.
Dòng người được nạp đầy năng lượng, phấn chấn mà tiếp tục hành trình.
Trải qua 7749 bẫy rạp, phía trước là một cánh cửa lớn được dựng bằng sắt thép kiên cố.
Cửa dùng mật khẩu số, đúng là khiến người ta nhức não.
Liên quan đến Lạc Hồ Vận, cuộc đời hắn chỉ quanh quẩn Lạc Hồ Linh.
Lạc Hồ Nhuận báo ngày tháng năm sinh của cô ấy, giờ hoàng đạo được sinh ra trên cõi đời này, đến cả ngày mất của cô ấy nhưng đều thất bại.
“Chỉ còn một lần cuối cùng.” Nếu vượt qua năm lần nhập không đúng mật khẩu, mật khẩu sẽ bị khóa, đoán chừng phải mất một thời gian mới có thể tiếp tục.
Frederick Nhược Đông vuốt ve mặt vợ hỏi: “Em từng tiếp xúc qua Lạc Hồ Vận, em cố gắng nhớ lại xem có từng thấy bất kỳ dãy số nào liên quan đến hắn hay Lạc Hồ Linh không?”

Trương Ý Nhi cũng suy nghĩ nát óc từ nãy đến giờ, chỉ là trí nhớ của cô có hạn, cô không nhớ nổi dãy số nào, cô gái nhỏ mím môi, ánh mắt bất lực nhìn hắn rồi lắc đầu chịu thua.
Lẩm nhẩm cái tên “Tiểu Linh” vài lần, chợt hai mắt cô như phát ra tia sáng của vầng dương.

“Nhược Đông, hình như em…”
Cô gái nhỏ có một đôi con ngươi màu nâu nhạt cực kỳ trong, gần như không lẫn chút hạt bụi bẩn nào, mỗi khi bản thân phát hiện ra chuyện gì đó cực kỳ quan trọng, đôi mắt ấy tuyệt đối không thể che giấu được cảm xúc vui sướng.

Cô trong trẻo, sạch sẽ như vậy, trong lòng có chuyện gì đều bày hết trên khuôn mặt phúng phính.

Frederick Nhược Đông vỗ nhẹ đầu cô, hắn không ngạc nhiên như mọi người mà dịu dàng tiếp lời: “Em nhớ ra chuyện gì rồi?”
Đúng như suy đoán của hắn, Trương Ý Nhi đã bỏ quên một chi tiết nhỏ, thậm chí nó gần như mờ nhạt, suýt thì không lưu lại trong ký ức của cô, nhưng ngay thời điểm này cô thật sự đã loáng thoáng nhớ được một chút.
“Khi chúng ta còn ở mật thất trong rừng cấm, Lạc Hồ Vận đã dẫn em đến gặp Lạc Hồ Linh.

Xác cô ấy nằm trong một tủ kính, ngón tay của em vô ý chạm vào hàng chữ được khắc trên tủ kính.

Em có nhìn lướt qua, phát hiện đó là một dãy bốn chữ số, chỉ là… lúc ấy em không để ý cũng không quan tâm tới dãy số đó có ý nghĩa gì.

Hiện tại em không cách nào nhớ chính xác, thậm chí là hoàn toàn mờ nhạt, nhưng em vẫn còn lưu trữ cảm xúc khi chạm vào nó trên ngón tay.

Chữ số thứ ba là số 0, đó là con số em có thể chắc chắn bằng trí óc của mình.

Còn lại ba chữ số, em cần thời gian xác định thêm.” Đến lúc này cô mới hiểu rõ nguyên nhân Lạc Hồ Vận mang cô đi gặp Lạc Hồ Linh còn liên quan đến mật mã này.

Nhưng hắn ta hình như đánh giá cao trí nhớ của cô rồi thì phải, cô không phải cô gái nhỏ lướt qua gì đó liền nhớ như in.

Càng nghĩ càng sầu.
Không ai hối thúc Trương Ý Nhi, bởi vì ngoài cô ra thì ở đây không ai giải được mật khẩu đó.

Trong lúc ai nấy đều tập trung quan sát cô gái nhỏ đang dựa vào tường đá nhắm mắt suy ngẫm thì hành động của Frederick Nhược Đông khiến tất cả đều giật mình.
Hắn ghé gần vợ yêu, một tay chống tường, một tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, không chờ cô mở mắt vì ngạc nhiên hắn bắt đầu lẩm bẩm nói gì đó, không ai nghe rõ, chỉ có mỗi Trương Ý Nhi là như biến thành một con người khác.
Cô hé ra cặp mắt vô cảm, nhìn chằm chằm Frederick Nhược Đông, não bộ tập trung những chỉ dẫn của hắn, cô dần dần quay ngược thời gian trở về dưới mật thất tại Rừng Cấm.
Đan Đan sáng mắt, rồi cúi đầu cười nhẹ thì thầm: “Đúng vậy, tại sao bọn họ lại quên mất công dụng của Chip BC cơ chứ.”
Mạc Chính Thiên ở bên cạnh, ánh mắt ngờ vực xen lẫn ý tìm tòi từ hai thân ảnh đang bày ra tư thế thân mật chuyển sang người bên cạnh.

“Ý em là Frederick đang điều khiển não bộ Trương Ý Nhi thông qua Chip BC?” Việc Frederick Nhược Đông sáng chế ra đống con Chip đầy quyến rũ cũng nguy hiểm này y đã nghe qua, chỉ là chưa có dịp chứng kiến công dụng của chúng.
Hiện giờ quan sát Frederick như đang đi vào não bộ của Trương Ý Nhi lục lọi đáp án trong ký ức, y là một người vô cùng bình tĩnh trước vô số chuyện đời nhiệm mầu nhưng lúc này vẫn phải ngả mũ cảm thán đối với Frederick.

Thật sự hắn quá cường mạnh và thông minh.

Y thừa nhận y không thể bằng hắn.
Từng cảnh, từng cảnh chầm chậm chạy quanh tâm trí, Trương Ý Nhi nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Đúng vậy, em chạm phải gì đó không được trơn láng… thế nào… em nhìn thấy… đúng… cố gắng nhìn thật kỹ… không rõ sao… vậy cảm giác chạm vào thì thế nào… bây giờ thì em hãy phác họa lại thứ đó cho anh biết… đừng loạn, tập trung.” Frederick Nhược Đông dịu dàng lau mồ hôi đang túa ra trên trán cô, hắn đau lòng nhưng chỉ có cách này mới ép cô đưa ra được đáp án cuối cùng.
Bạc môi lạnh băng chạm vào khóe môi đang run run của vợ, hắn khô khốc lên tiếng điều khiển: “Bốn chữ số… vẽ nó vào tay anh.” Hắn nâng niu bàn tay mềm mại nắm trong lòng bàn tay, khẽ chạm vào vành tai thổi giọng nhè nhẹ: “Viết đi.”
Từng chữ từng chữ được cô dùng ngón tay vẽ trong lòng bàn tay, hắn ghi nhớ một cách hoàn mỹ.

Có vài giây hắn ngưng trọng, mày hơi động như đang xác định lần nữa bởi con số 6 và 9, cho đến khi nhìn ra quy luật cô bé đó nguệch ngoạc lại lần nữa.

Cô nhóc thế nhưng thích viết ngược số.


Có chút buồn cười nhẹ cắn lên cái mũi thon thon.
Hắn vẫn nhìn cô như cũ, sau đó lẩm bẩm vài câu kết thúc kết nối Chip BC.
Thành công.

Hắn đỡ thân thể gần như vô lực vào ngực ôm chặt: “Tốt rồi, cô bé, em làm tốt lắm.”
Vừa ôm cô vừa đến trước ô mật khẩu, hắn không chút hoảng loạn hay lo lắng, ngón tay nhanh chóng ấn chính xác bốn chữ số.
Ngón tay thon dài, tinh tế của người đàn ông rời đi, cửa thép kiên cố vang lên một tiếng không nhỏ, vài giây sau từng chút từng chút một cửa được khai thông.
Mã số mà bọn họ thấy Frederick Nhược Đông nhập vào, là 2406.

Ý nghĩa của nó không một ai biết, bởi vì nó thuộc về riêng Lạc Hồ Vận và Lạc Hồ Linh.

Có chăng từ khoảnh khắc này nó đã trở thành dĩ vãng không một ai động chạm đến nữa..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom