Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng

Chương 60: 60: Cãi Nhau


Nguyễn Minh Hoàng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, anh ngước đầu ra khỏi lớp lông mềm mại của mèo con rồi bình tĩnh ngồi lại trên ghế, tay anh vẫn ôm chặt mèo con không có ý định buông ra.
Hai mắt anh nhìn người đàn ông ở đối diện.
Hồ Phi Tuấn cùng anh từ trước đến nay đều là đối thủ một mất một còn, trước khi anh hoàn toàn đưa công ty lên tầm cao cả nước thì anh ta đã đứng đầu nhân sinh của mình.
Nhưng kỳ lạ là cả hai chưa từng có việc đụng độ đến nhau nhưng lại luôn xem đối phương cực kỳ ngứa mắt.

Chỉ là Nguyễn Minh Hoàng cảm thấy từ sau khi Phan Miêu Vũ ở cạnh anh thì cái cảm giác này hoàn toàn không còn nữa, ngược lại anh còn cảm thấy hành động trước đây của mình đúng là ngớ ngẩn.
Mà chính Hồ Phi Tuấn cũng đối xử với anh giống như kẻ thù nhưng sau đó anh lại không còn bị anh ta ngáng đường như trước nữa.
Cứ nghĩ sau này hai người sẽ không còn dính dáng gì đến nhau nhưng không ai ngờ được một ông chủ ở công ty lớn như anh ta lại chính miệng mời anh hợp tác đối phó với Phan gia.
Nguyễn Minh Hoàng tụy nghi hoặc nhưng trong lòng cũng cảm thấy may mắn, với thực lực của anh hiện tại thì việc để Phan gia phá sản là bất khả thi, chèn ép được bọn họ đã là nhờ số tiền khủng mà anh kiếm được nhưng bọn họ muốn thoát khỏi tình trạng này chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Phan Miêu Vũ bị anh vuốt ve một cách sung sướng liền không nhịn được mềm mại kêu một tiếng: "Meo, meo."

Cậu hoàn toàn không định nói gì chỉ là bản năng khiến cậu gầm gừ kêu lên mà thôi.
Hồ Phi Tuấn nhìn mà ấm ức không thôi, hình như anh ta lỡ nuôi một con mèo vô ơn rồi.

Thời gian bọn họ sống chung mèo con chưa từng có hành động này, rất rõ ràng bởi vì người vuốt ve cậu là Nguyễn Minh Hoàng nên mới như thế.
Anh ta hậm hực mím chặt môi.

Trước giờ tính tình anh ta không tốt nhưng trước mặt mèo con anh ta lại không thể làm gì, đành phải lên tiếng trước phá vỡ không gian im lặng này:
"Nguyễn tổng."
"Hồ tổng." Nguyễn Minh Hoàng lịch sự đáp lại nhưng tay vẫn không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mại.
"Trợ lý của tôi cũng đã bàn bạc chuyện với ngài qua điện thoại rồi đấy." Hồ Phi Tuấn chậm rãi nói, sắc mặt càng trở nên đen xuống: "Không biết ngài nghĩ thế nào."
Càng nhìn sự thưởng thụ cùng ánh mắt long lanh đó của mèo con anh ta bỗng cảm thấy hình như mình mất đi mèo cưng là chuyện chắc chắn rồi.

Đúng là một con mèo vong ơn mà.
Hồ Phi Tuấn tgở dài, nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng anh ta lại không nỡ nói gì, mèo con nhà mình có linh tính bao nhiêu anh ta là người rõ nhất lỡ như nó thật sự bị anh ta nói cho tự ái rồi từ nay về sau không về thăm anh nữa thì sao.

Như vậy không phải đau lòng chết anh ta sao.

Tuy anh ta không thể hiện ra ngoài nhưng Nguyễn Minh Hoàng nhìn vào có thể biết được người này đang cảm thấy thế nào vì vậy anh không khỏi nhếch khóe miệng cúi đầu xuống nhìn mèo con đang nằm trên chân anh, hai mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm anh giống như muốn nói với anh gì đó nhưng những từ phát ra cũng chỉ là vài tiếng mèo kêu mà anh không thể hiểu nổi.

"Tất nhiên.

Hồ tổng tôi đã suy nghĩ xong nhưng tôi lại lo ngài sẽ hối hận." Anh ngước đầu lên cười nói: "Trong giới ai mà chẳng nghe thấy cô Phan đang không ngừng theo đuổi ngài chẳng ngại ngày đêm."
Hồ Phi Tuấn nghe vậy liền không khỏi kéo khoé môi lạnh lùng nói: " Nào dám, nào dám tôi tránh cô ta còn không kịp ấy mà."
Sau đó anh ta giễu cợt: "Tôi không thể nào có phúc hưởng thụ mỹ nhân như ngài Nguyễn đây, một tay ôm hai người."
Nói đến chữ hai người anh ta còn nhấn mạnh cực kỳ rối thong thả tiếp tục: "Nguyễn tổng ngài nên biết trên đời này không có cái gì là thập toàn thập mỹ đâu."
Nguyễn Minh Hoàng nghe anh ta nói xong cũng không tức giận mà liếc nhìn anh ta một cách lạnh lùng rồi thở dài: "Đúng vậy không có gì là thập toàn thập mỹ.

Cũng không có thuốc nào quay lại thời gian.

Hối hận cũng không thể làm gì được nữa."
Nói đến đây anh đầy nghiêm túc mà nhìn anh ta: "Vì vậy Hồ tổng hãy lấy tôi làm tấm gương sau này tốt nhất là đừng dây dưa với người khác giống như hiện tại.


Một khi đã có gia đình thì tốt nhất hãy quan tâm đến vợ mình đừng không giải thích gì cả mà âm thầm làm những chuyện khiến nữa kia của mình đau lòng."
Hồ Phi Tuấn khẽ cười thong dong đáp lại: "Nguyễn tổng nói đúng.

Nếu tôi thật sự có một người vợ tốt như ngài thì chắc chắn tôi sẽ không khiến người ấy đâu lòng đến nỗi mất tích đâu."
Phan Miêu Vũ nằm trong lòng Nguyễn Minh Hoàng cảm nhận được khí tràng xung quanh anh càng ngày càng không xong hình như bởi vì lời nói lúc này của Hồ Phi Tuấn khiến anh cực kỳ tức giận sắp không kìm chế được mình nữa rồi.
Không được, cậu không thể để hai người tranh chấp với nhau, không thể để có chuyện gì xảy ra với cả hai người.
Không thể được.
Phan Miêu Vũ sợ hãi mà đứng bật dậy khỏi chân Nguyễn Minh Hoàng, cậu nhảy lên bàn đứng ở giữa cả hai người mà giơ hai móng vuốt sang hai bên trước mặt bọn họ vừa gào lên một tiếng đầy trói tai:
"Méo.".

 
Chương 61: 61: Nghi Hoặc


Bốn người bên trong phòng ăn riêng bị hành động bất hình lình này cùng tiếng kêu của mèo con làm cho kinh ngạc không thôi.
Nhìn hai cái chân ngắn cũn cỡn của mèo con cố hết sức giang ra hai bên khiến bọn họ vừa buồn cười vừa kỳ lạ trong lòng.
Đây hình như không phải thành động cử một con mèo bình thường, hoặc có thể nói một con mèo bình thường sẽ không làm ra hành động như vậy, thậm chí nó cũng không kêu bằng giọng kêu chói tai như thế nếu như không gặp phải tình cảnh nào đó cực kỳ nguy hiểm cùng đau đớn.
Phan Miêu Vũ biết mình làm vậy sẽ bị nghi ngờ nhưng cậu không quan tâm, mong muốn hiện tại của cậu chính là hai người trước mắt này không cãi nhau nữa, cậu không muốn một người là người cậu yêu một người là ân nhân cứu mạng của cả cậu cùng nguyên chủ xảy ra tranh chấp hay mâu thuẫn với nhau dẫn đến việc người sống ta chết.
Không nói đến Nguyễn Minh Hoàng người đàn ông của cậu, người mà cậu hiểu rõ từ trên xuống dưới tuy lúc ấy cậu thật sự đã hiểu lầm anh nhưng bởi vì cậu biết thế giới này là một câu chuyện đó người khác viết lên nếu như chủ thần của thế giới nhúng tay vào thì chờ dù là nam chính cũng sẽ không tài nào chống lại được.

Bởi vì vậy mà cậu đã thất vọng biết bao nhiêu, nhưng có lẽ một phần cũng là do cậu đã không tin tưởng anh không hỏi lý do anh làm như vậy, cậu đã bị ràng buộc bởi việc biết trước tương lai được định sẵn.
Còn Hồ Phi Tuấn trong khoảng thời gian ở cạnh nhau khiến cậu hiểu rõ tính tình của anh ta, một người yêu thương động vật như vậy chắc chắn không thể là người xấu được.

Không chỉ vậy anh ta cực kỳ lười nhác không thích quan tâm đến những thứ mình không thích, nói trắng ra nếu không phải anh ta bị bắt kế thừa công ty thì có lẽ hiện tại anh ta đã mở một công ty buôn bán nhỏ rồi nằm không đếm tiền.
Phan Miêu Vũ không hiểu tại sao với cái tính cách lười biếng của anh ta thì làm sao tốn công tốn sức bắt cóc một người vô dụng không có chút giá trị nào giống như cậu.

Nguyễn Minh Hoàng nhìn chằm chằm mèo con đứng trên bàn hai mắt tròn xoe đầy lo lắng nhìn anh, trầm tư trong chốc lát anh liền đưa tay ra ôm lại mèo con vào lòng rồi liếc mắt nhìn hai người trợ lý vẫn trợn to mắt đầy kinh ngạc mà nhìn theo mèo con được anh ôm vào lòng.
"Hai người ra ngoài trước đi, tôi cùng chủ tịch Hồ có chuyện riêng cần nói." Anh nhìn trợ lý của mình rồi ra hiệu.
Hai người trợ lý đều bị tiếng nói bất hình lình của anh làm cho giật mình ngớ người đồng loạt nhìn về phía anh.

Lương trợ lý nhìn ánh mắt ra hiệu của anh liền nhanh chóng gật đầu đi đến gần trợ lý của Hồ Phi Tuấn rồi kéo anh ta rời đi:
"Vậy chúng tôi ra ngoài trước."
Trợ lý của Hồ Phi Tuấn vẫn chưa hiểu chuyện gì đã bị kéo ra ngoài.
Trong phòng ăn riêng lúc này chỉ còn hai người một mèo nhìn nhau.

Nguyễn Minh Hoàng nhìn Hồ Phi Tuấn không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy hành động của mèo con liền không khỏi tò mò hỏi:
" Ngài Hồ đây hình như không kinh ngạc nhỉ."
Hồ Phi Tuấn bình tĩnh gật đầu hai mắt đầy dịu dàng nhìn mèo con trong lòng anh: "Tôi không còn ngạc nhiên nữa, em ấy hình như không phải một con mèo bình thường."
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy hai chân mày khẽ cau lại, đúng vậy từ lúc nhìn thấy mèo con anh cũng có suy nghĩ như thế, không chỉ vậy anh còn cảm thấy một sự thân thuộc kỳ lạ, ánh mắt anh không thể nào rời khỏi nó được.

Anh đã có một suy nghĩ hết sức hoang đường giống như mèo con này chính là Phan Miêu Vũ.
Nhưng trên đời này làm sao có thể có chuyện như vậy được, sao một người có thể biến thành mèo...!Không phải nói là sao một con mèo có thể trở thành người.
Anh cụp mắt nhìn mèo con đang cực kỳ thưởng thụ trong lòng anh đến mức đầu gật gù lên xuống.

Nhìn thấy nó như vậy lòng anh bỗng trở nên cực kỳ mềm mại.
"Nguyễn Minh Hoàng, tôi muốn hợp tác cùng anh để đối phó với Phan gia." Hồ Phi Tuấn nhìn anh như vậy liền trực tiếp vào vấn đề chính của hôm nay, anh ta cảm thấy ngồi nhìn một người một mèo ân ái thế này đúng là cay mắt quá rồi, rõ ràng mèo là anh ta đưa đến nhưng hiện tại dính lấy đối thủ một mất một còn của mình không chịu trở về nữa rồi.

Nguyễn Minh Hoàng lúc này mới rời mắt khỏi người mèo con nhìn thẳng về phía anh ta: "Ngài Hồ đây thực sự muốn làm như vậy."
"Ngài Nguyễn đây chẳng lẽ không cảm thấy cô gái tên Phan Ân Ly có thứ gì đó rất kỳ lạ sao."
Nguyễn Minh Hoàng nhướng mày nhìn anh ta nhưng không nói gì.

"Những kẻ bên cạnh cô ta giống như những con rối luôn làm theo lệnh của cô ta, xem cô ta giống như trung tâm của thế giới này." Hồ Phi Tuấn thở dài rồi tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy chỉ cần có người tiếp xúc cùng cô ta thì chắc chắn sẽ bị cô ta nắm thóp, không thể không làm theo lệnh cô ta."
"Nhưng tôi cùng anh, những người xung quanh chúng ta lại không có gì khác thường." Nguyễn Minh Hoàng nghi hoặc.
"Người lúc trước ở bên cạnh ngài Nguyễn đây..." Hồ Phi Tuấn chậm rãi nói.
"Tiểu Vũ làm sao." Nguyễn Minh Hoàng trở nên nghiêm túc: "Ngài Hồ đây có ý gì?"
Phan Miêu Vũ đang mơ màng buồn ngủ thì nghe thấy tên mình, cậu mở mắt ra nghi hoặc nhìn lên khuôn mặt nghiêm túc của anh rồi nghe thấy Hồ Phi Tuấn lên tiếng.
"Bình tĩnh, tôi không có ý gì chỉ là tôi có một chuyện thắc mắc từ rất lâu rồi."
Cậu nghe thấy vậy liền dảnh lỗ tai lên hóng hớt, hình như anh ta định nói chuyện gì đó liên quan đến cậu thì phải.
"Ngài Nguyễn chẳng lẽ ngài chưa từng suy nghĩ thử vấn đề nằm ở đâu hay sao." Hồ Phi Tuấn mỉm cười đầy hài hước: "Ngài đúng là vô vọng."
Nguyễn Minh Hoàng nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn anh ta khuôn mặt đầy lạnh lẽo: "Ngài Hồ đây xin nói thẳng đi, đừng vòng vo mắt hết thời gian nữa."
"Được vậy tôi nói thẳng, ngài còn nhớ tiếc từ thiện của mấy năm trước hay không.
Nguyễn Minh Hoàng cau mày, anh đã dự không biết bao buổi tiệc với cách nói đầy mong lung này của anh ta thì làm sao nhớ được.

Hồ Phi Tuấn cũng hiểu được chuyện này nên không hỏi nữa mà nói tiếp: "Trong buổi tiệc đó khi tôi nhìn thấy Phan Ân Ly thì giống như bị trúng tà vậy ánh mắt tôi không thể nào rời khỏi người cô ta."
"Nhưng sau đó tôi vô tình đụng phải cậu ấy, sau đó suy nghĩ của tôi không còn bị dẫn dắt nữa."
Nguyễn Minh Hoàng cau mày: "Ý ngài Hồ là cô ta đã làm gì đó khiến những người xung quanh mình bị mê muội."
"Đúng vậy."
Anh nghe thấy câu trả lời liền hỏi ra vấn đề mấu chốt: "Ngài Hồ đây cảm thấy khi đụng phải Tiểu Vũ thì sự mê hoặc đó đã biến mất."
"Đúng vậy." Hồ Phi Tuấn gật đầu: "Nếu như cậu ấy còn bên cạnh anh thì chúng ta có thể thử nghiệm một lần xem sao."
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền đen mặt, cho dù cậu không thể làm được chuyện kỳ diệu đó thì anh vẫn muốn tìm thấy cậu.

Phan Ân Ly thì làm sao cô ta có thể tập hợp những gia tộc kia nhưng chắc chắn không thể làm gì được gia đình của anh.
Lúc đầu anh đã không muốn dính dáng gì đến cô ta nhưng cô ta đã làm anh mất đi cậu, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta kể cả những kẻ giúp đỡ cô ta..

 
Chương 62: C62: Nghi hoặc


Bốn người bên trong phòng ăn riêng bị hành động bất hình lình này cùng tiếng kêu của mèo con làm cho kinh ngạc không thôi.

Nhìn hai cái chân ngắn cũn cỡn của mèo con cố hết sức giang ra hai bên khiến bọn họ vừa buồn cười vừa kỳ lạ trong lòng.

Đây hình như không phải thành động cử một con mèo bình thường, hoặc có thể nói một con mèo bình thường sẽ không làm ra hành động như vậy, thậm chí nó cũng không kêu bằng giọng kêu chói tai như thế nếu như không gặp phải tình cảnh nào đó cực kỳ nguy hiểm cùng đau đớn.

Phan Miêu Vũ biết mình làm vậy sẽ bị nghi ngờ nhưng cậu không quan tâm, mong muốn hiện tại của cậu chính là hai người trước mắt này không cãi nhau nữa, cậu không muốn một người là người cậu yêu một người là ân nhân cứu mạng của cả cậu cùng nguyên chủ xảy ra tranh chấp hay mâu thuẫn với nhau dẫn đến việc người sống ta chết.

Không nói đến Nguyễn Minh Hoàng người đàn ông của cậu, người mà cậu hiểu rõ từ trên xuống dưới tuy lúc ấy cậu thật sự đã hiểu lầm anh nhưng bởi vì cậu biết thế giới này là một câu chuyện đó người khác viết lên nếu như chủ thần của thế giới nhúng tay vào thì chờ dù là nam chính cũng sẽ không tài nào chống lại được. Bởi vì vậy mà cậu đã thất vọng biết bao nhiêu, nhưng có lẽ một phần cũng là do cậu đã không tin tưởng anh không hỏi lý do anh làm như vậy, cậu đã bị ràng buộc bởi việc biết trước tương lai được định sẵn.

Còn Hồ Phi Tuấn trong khoảng thời gian ở cạnh nhau khiến cậu hiểu rõ tính tình của anh ta, một người yêu thương động vật như vậy chắc chắn không thể là người xấu được. Không chỉ vậy anh ta cực kỳ lười nhác không thích quan tâm đ ến những thứ mình không thích, nói trắng ra nếu không phải anh ta bị bắt kế thừa công ty thì có lẽ hiện tại anh ta đã mở một công ty buôn bán nhỏ rồi nằm không đếm tiền.

Phan Miêu Vũ không hiểu tại sao với cái tính cách lười biếng của anh ta thì làm sao tốn công tốn sức bắt cóc một người vô dụng không có chút giá trị nào giống như cậu.

Nguyễn Minh Hoàng nhìn chằm chằm mèo con đứng trên bàn hai mắt tròn xoe đầy lo lắng nhìn anh, trầm tư trong chốc lát anh liền đưa tay ra ôm lại mèo con vào lòng rồi liếc mắt nhìn hai người trợ lý vẫn trợn to mắt đầy kinh ngạc mà nhìn theo mèo con được anh ôm vào lòng.

"Hai người ra ngoài trước đi, tôi cùng chủ tịch Hồ có chuyện riêng cần nói." Anh nhìn trợ lý của mình rồi ra hiệu.


Hai người trợ lý đều bị tiếng nói bất hình lình của anh làm cho giật mình ngớ người đồng loạt nhìn về phía anh. Lương trợ lý nhìn ánh mắt ra hiệu của anh liền nhanh chóng gật đầu đi đến gần trợ lý của Hồ Phi Tuấn rồi kéo anh ta rời đi:

"Vậy chúng tôi ra ngoài trước."

Trợ lý của Hồ Phi Tuấn vẫn chưa hiểu chuyện gì đã bị kéo ra ngoài.

Trong phòng ăn riêng lúc này chỉ còn hai người một mèo nhìn nhau. Nguyễn Minh Hoàng nhìn Hồ Phi Tuấn không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy hành động của mèo con liền không khỏi tò mò hỏi:

" Ngài Hồ đây hình như không kinh ngạc nhỉ."

Hồ Phi Tuấn bình tĩnh gật đầu hai mắt đầy dịu dàng nhìn mèo con trong lòng anh: "Tôi không còn ngạc nhiên nữa, em ấy hình như không phải một con mèo bình thường."

Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy hai chân mày khẽ cau lại, đúng vậy từ lúc nhìn thấy mèo con anh cũng có suy nghĩ như thế, không chỉ vậy anh còn cảm thấy một sự thân thuộc kỳ lạ, ánh mắt anh không thể nào rời khỏi nó được. Anh đã có một suy nghĩ hết sức hoang đường giống như mèo con này chính là Phan Miêu Vũ.

Nhưng trên đời này làm sao có thể có chuyện như vậy được, sao một người có thể biến thành mèo... Không phải nói là sao một con mèo có thể trở thành người.

Anh cụp mắt nhìn mèo con đang cực kỳ thưởng thụ trong lòng anh đến mức đầu gật gù lên xuống. Nhìn thấy nó như vậy lòng anh bỗng trở nên cực kỳ mềm mại.

"Nguyễn Minh Hoàng, tôi muốn hợp tác cùng anh để đối phó với Phan gia." Hồ Phi Tuấn nhìn anh như vậy liền trực tiếp vào vấn đề chính của hôm nay, anh ta cảm thấy ngồi nhìn một người một mèo ân ái thế này đúng là cay mắt quá rồi, rõ ràng mèo là anh ta đưa đến nhưng hiện tại dính lấy đối thủ một mất một còn của mình không chịu trở về nữa rồi.

Nguyễn Minh Hoàng lúc này mới rời mắt khỏi người mèo con nhìn thẳng về phía anh ta: "Ngài Hồ đây thực sự muốn làm như vậy."

"Ngài Nguyễn đây chẳng lẽ không cảm thấy cô gái tên Phan Ân Ly có thứ gì đó rất kỳ lạ sao."

Nguyễn Minh Hoàng nhướng mày nhìn anh ta nhưng không nói gì.

"Những kẻ bên cạnh cô ta giống như những con rối luôn làm theo lệnh của cô ta, xem cô ta giống như trung tâm của thế giới này." Hồ Phi Tuấn thở dài rồi tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy chỉ cần có người tiếp xúc cùng cô ta thì chắc chắn sẽ bị cô ta nắm thóp, không thể không làm theo lệnh cô ta."


"Nhưng tôi cùng anh, những người xung quanh chúng ta lại không có gì khác thường." Nguyễn Minh Hoàng nghi hoặc.

"Người lúc trước ở bên cạnh ngài Nguyễn đây..." Hồ Phi Tuấn chậm rãi nói.

"Tiểu Vũ làm sao." Nguyễn Minh Hoàng trở nên nghiêm túc: "Ngài Hồ đây có ý gì?"

Phan Miêu Vũ đang mơ màng buồn ngủ thì nghe thấy tên mình, cậu mở mắt ra nghi hoặc nhìn lên khuôn mặt nghiêm túc của anh rồi nghe thấy Hồ Phi Tuấn lên tiếng.

"Bình tĩnh, tôi không có ý gì chỉ là tôi có một chuyện thắc mắc từ rất lâu rồi."

Cậu nghe thấy vậy liền dảnh lỗ tai lên hóng hớt, hình như anh ta định nói chuyện gì đó liên quan đến cậu thì phải.

"Ngài Nguyễn chẳng lẽ ngài chưa từng suy nghĩ thử vấn đề nằm ở đâu hay sao." Hồ Phi Tuấn mỉm cười đầy hài hước: "Ngài đúng là vô vọng."

Nguyễn Minh Hoàng nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn anh ta khuôn mặt đầy lạnh lẽo: "Ngài Hồ đây xin nói thẳng đi, đừng vòng vo mắt hết thời gian nữa."

"Được vậy tôi nói thẳng, ngài còn nhớ tiếc từ thiện của mấy năm trước hay không.

Nguyễn Minh Hoàng cau mày, anh đã dự không biết bao buổi tiệc với cách nói đầy mong lung này của anh ta thì làm sao nhớ được.


Hồ Phi Tuấn cũng hiểu được chuyện này nên không hỏi nữa mà nói tiếp: "Trong buổi tiệc đó khi tôi nhìn thấy Phan Ân Ly thì giống như bị trúng tà vậy ánh mắt tôi không thể nào rời khỏi người cô ta."

"Nhưng sau đó tôi vô tình đụng phải cậu ấy, sau đó suy nghĩ của tôi không còn bị dẫn dắt nữa."

Nguyễn Minh Hoàng cau mày: "Ý ngài Hồ là cô ta đã làm gì đó khiến những người xung quanh mình bị mê muội."

"Đúng vậy."

Anh nghe thấy câu trả lời liền hỏi ra vấn đề mấu chốt: "Ngài Hồ đây cảm thấy khi đụng phải Tiểu Vũ thì sự mê hoặc đó đã biến mất."

"Đúng vậy." Hồ Phi Tuấn gật đầu: "Nếu như cậu ấy còn bên cạnh anh thì chúng ta có thể thử nghiệm một lần xem sao."

Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền đen mặt, cho dù cậu không thể làm được chuyện kỳ diệu đó thì anh vẫn muốn tìm thấy cậu. Phan Ân Ly thì làm sao cô ta có thể tập hợp những gia tộc kia nhưng chắc chắn không thể làm gì được gia đình của anh.

Lúc đầu anh đã không muốn dính dáng gì đến cô ta nhưng cô ta đã làm anh mất đi cậu, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta kể cả những kẻ giúp đỡ cô ta.
 
Chương 63: C63: Khổ sở


Rời khỏi nhà hàng Nguyễn Minh Hoàng ôm theo mèo nhỏ ngồi vào xe của mình, Lương trợ lý cũng ngồi vào vị ghế phía trước bên cạnh ghế lái.

Khi nãy khi hai ông chủ bàn bạc thì Lương trợ lý cùng trợ lý của Hồ Phi Tuấn đều đi ra ngoài, hai người bọn họ hoàn toàn không rõ rốt cuộc chuyện kia đã bàn bạc đến đâu, nhưng khi ra về ông chủ của anh ta lại ôm theo mèo con của chủ tịch Hồ, người được đồn rằng mưu mô độc ác.

Mặc dù trong lòng trăm mối ngổn ngang nhưng làm một trợ lý chủ tịch đủ tư cách anh ta chỉ dám nhìn lén một cách hèn nhát không dám mở miệng ra hỏi thăm bất kỳ chuyện gì của ông chủ mình. Tuy nhiên làm người đi theo ông chủ bao nhiêu năm qua anh ta rất rõ ràng tâm trạng hiện tại của ông chủ tốt hơn rất nhiều.

Phải biết rằng kể từ khi bạn đời của ông chủ biến mất thì trên dưới công ty không một ai dám thở mạnh, càng khỏi phải nói người trợ lý luôn phải theo bên người ông chủ như anh ta. Nếu phải diễn tả thì có thể nói mỗi ngày đi làm giống như chạy vào hầm băng lạnh lẽo cực kỳ.


Chiếc xe nhanh chóng chạy về nhà, đến khi xe dừng lại bên trong xe cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Phan Miêu Vũ khi trong nhà hàng đã buồn ngủ sau khi ngồi vào xe không gian im lặng cùng với những cái vuốt v e dịu dàng vì vậy một con mèo nhỏ như cậu không thể nào chịu được cơn buồn ngủ ập đến mà nhanh chóng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ với mùi hương quen thuộc cùng độ ấm khiến cậu cực kỳ an tâm.

Chiếc xe chạy đến trước cửa nhà liền dừng lại, Nguyễn Minh Hoàng ôm theo mèo con đi ra ngoài, mặc dù anh không có ý định đánh thức mèo con thậm chí anh còn thả nhẹ bước chân để mèo con không bị đánh thức. Tuy nhiên Phan Miêu Vũ rất nhạy cảm khi anh vừa xuống xe thì cậu đã tỉnh dậy, nhưng trở về với vòng tay đầy cảm giác an toàn khiến cậu lưu luyến vì vậy cậu vẫn cuộn người lại được anh bế trên tay, cả cơ thể mèo con đều được ôm ấp đến nóng hầm hầm.

Nguyễn Minh Hoàng đi vào nhà, căn nhà quen thuộc nhưng hiện tại bên trong đã không còn người anh thương nữa. Kể từ khi không còn cậu bên bên cạnh anh cũng rất ít khi chạy về nhà, mỗi ngày anh đều ôm dồn rất nhiều việc vào người sau đó thuận thế ở lại công ty, cứ như vậy anh dùng công việc để khiến mình quên đi thời gian quên đi những ngày tháng không còn cậu bên cạnh.

Tuy nhiên dù có làm việc nhiều như thế nào anh cũng không thể quên đi được, giấc ngủ đối với anh chẳng khác nào như ác mộng đánh thức nỗi nhớ nhung của anh về cậu. Trái tim anh đau đớn, cả người anh dần sói mòn, anh tìm cậu khắp nơi, dùng tất cả tiền tài cùng sức lực đều không có bất kỳ tin tức nào. 𝑻𝘳𝙪yệ𝘯 hay l𝙪ô𝘯 có tại ( 𝑻𝘳ù 𝐦𝑻𝘳𝙪yệ𝘯﹒V𝘯 )

Tuyệt vọng.

Phan Miêu Vũ được ôm rất thoải mái tuy nhiên từ khi bước vào nhà cậu liền cảm thấy người đang ôm mình đang mỗi lúc mỗi suy sụp, giống như nếu không ai đánh thức anh thì anh có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào vậy.

Cậu không tiếp tục giả ngủ nữa mà ngóc đầu lên sau đó cọ đầu vào lòng ngực anh. Nhưng mèo con sức lực quá nhỏ, dù cậu có cọ qua cọ lại thì Nguyễn Minh Hoàng cũng không cảm giác được, anh vẫn còn chìm trong sự thương tâm của bản thân, cả người anh lung lây như muốn sụp đổ.


Phan Miêu Vũ thấy được cách này không hiệu quả, cậu nhìn Nguyễn Minh Hoàng trái tim không khỏi có thắt lại, cậu đau lòng đến nỗi muộn ôm chặt lấy anh vào lòng trao cho anh một nụ hôn an ủi. Nhưng hết thảy đều chỉ là ảo tưởng của cậu, hiện tại cậu không thể làm bất kỳ việc gì cho anh được đến cả một câu an ủi anh cậu cũng không thể nói được.

Tất cả mọi thứ xảy ra của hiện tại đều là lỗi lầm đó chính cậu gây ra. Không phải biết trước tương lai thì có thể khiến cuộc sống thuận buồm xuôi gió.

Phan Miêu Vũ hiểu được, cũng tự trách mình bồng bột nông nổi, nhưng hiện tại cậu biết có nghĩ gì cũng vô ích, thứ cậu cần làm hiện tại chính là kéo người mình thương ra khỏi suy nghĩ đau khổ.

Cọ đầu không thể đánh thức Nguyễn Minh Hoàng vậy thì chạy khỏi vòng tay anh. Phan Miêu Vũ nghĩ xong liền nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng tay anh sau đó bốn cái chân đáp xuống sàn nhà.

Nguyễn Minh Hoàng đang trong sự nhung nhớ cùng thương tâm thì cảm thấy vòng tay nhẹ đi, vật thể được anh ôm trong lòng đã biến mất, anh hoảng hốt không thôi mà thoát khỏi suy nghĩ của mình, hai mắt mờ mịt trở nên sáng hơn.


Anh hoảng hốt nhìn xuống vòng tay của mình để tìm kiếm con mèo nhỏ, nhưng vòng tay trống không đã thể hiện rõ mèo con đã biến mất. Ánh mắt anh trở nên sợ hãi không thôi, chẳng lẽ đến mèo con cũng bỏ anh đi rồi.

Phan Miêu Vũ ngồi dưới sàn nhìn thấy sự thống khổ của anh liền không nhịn được kêu một tiếng:

“Meo…”

Tiếng kêu mềm mại nho nhỏ vang lên trong không gian im ắng tuy không lớn nhưng vẫn rõ ràng.
 
Chương 64: C64: Giấc mơ


Nguyễn Minh Hoàng ngơ ngác nhìn xuống chân mình, trùng hợp hai mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn long lanh của mèo con. Không rõ nguyên nhân là gì anh lại cảm thấy sự đau lòng cùng yêu thương trong mắt của mèo con.

“Hình như tao điên rồi.”

Nguyễn Minh Hoàng cười khổ một tiếng rồi cuối người đưa hai tay ôm lấy mèo con lên đùi sau đó nhẹ nhàng vuốt v e.

Phan Miêu Vũ nghe anh nói, cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của anh đang không ngừng vuốt v e mình liền không khỏi than thở. Cậu không ngờ mình biến mất lại có thể khiến một người ưu tú như anh trở nên tàn tạ đau khổ đến thế này.

Nếu như cậu không hề biết đến thứ gọi là cốt truyện, nếu như cậu can đảm hỏi rõ những chuyện mình muốn biết, nếu như cậu không biến về hình dạng này… Không, trên đời này sẽ không có cái gọi là nếu như.

Phan Miêu Vũ rất rõ ràng tại sao cậu lại xuất hiện ở thế giới này. Trên đời này sẽ không có thứ gọi là trùng hợp, chắc chắn phải có mục đích nào đó mới khiến cậu đến nơi này, cũng nhờ mục đích đó mà cậu trở thành ‘Phan Miêu Vũ’ sau đó gặp anh và yêu anh.




Không hối hận cũng không sợ hãi. Phan Miêu Vũ luôn luôn là một người như vậy, chỉ cần tìm cách cậu vẫn có thể biến trở lại thành người.

Yêu đan trên người của một yêu tinh không mất cũng không vỡ vậy thì một con mèo yêu như Phan Miêu Vũ vẫn có cách để biến trở về.

Bộ lông được sờ soạn cực kỳ thoải mái khiến Phan Miêu Vũ vừa suy nghĩ vừa cảm thụ sự vuốt v e cuối cùng nho nhỏ kêu một tiếng rồi hai mắt chậm rãi nhắm lại.

Dù là mèo đã thành tinh nhưng hiện tại thân xác vẫn là mèo, điều này khiến Phan Miêu Vũ đối mặt với cơ thể nho nhỏ của mình cảm thấy yếu ớt mà run rẩy. Mèo con đa số thời gian sẽ giành cho việc ngủ, thời gian thức sẽ mò mẫm thức ăn nếu không thì sẽ chơi đùa một chút, cũng bởi vậy mà mèo con có tỉ lệ sống sót rất thấp nếu như không có mèo mẹ bên cạnh.

Thậm chí có mèo mẹ chúng cũng không thể nào có thể vượt qua cái chết nếu như điều kiện sống sót không tốt.

Phan Miêu Vũ mặc dù không thực sự là mèo con nhưng cậu đã mất khá nhiều sức lực để biến về nguyên hình, vì vậy việc ngủ nhiều có thể chữa lành từng chút khí huyết cùng linh lực trong người cậu.

Nguyễn Minh Hoàng nghe thấy tiếng khì khò bỗng nhiên có nhịp điệu liền không khỏi nhìn xuống mèo con nho nhỏ nằm trên chân. Thấy hai mắt mèo đóng chặt, bụng nhỏ nhấp nhô liền không khỏi mỉm cười.


Không hiểu tại sao lại ôm mèo con trở về nhưng Nguyễn Minh Hoàng cũng không quá để ý đến chuyện này. Điều hiện tại anh cần làm chính là trả thù người đã hại anh mất đi người mà anh yêu nhất.

Trừ phi khiến kẻ đó biến mất khỏi mắt mình nếu không Nguyễn Minh Hoàng đã không thể tiếp tục gượng gạo mà làm nhiều việc để dời đi suy nghĩ của mình. Anh luôn nghĩ phải tự mình đi tìm bạn đời của mình, cho dù cậu ở đâu anh cũng sẽ đi tìm.

Nguyễn Minh Hoàng nhẹ nhàng ôm mèo con lên rồi trở về phòng của mình, để mèo con lên gối nằm rồi anh xoay người vào nhà vệ sinh.

Đã rất nhiều ngày không thể có một giấc ngủ ngon khiến Nguyễn Minh Hoàng rất mệt mỏi, nhưng anh biết mình không có cách nào ngủ được bởi vì trong giấc mơ của mình mỗi khi anh tiến vào hình ảnh hiện ra đều là sự ám ảnh.

Không biết bắt đầu từ bao giờ Nguyễn Minh Hoàng có một giấc mơ cực kỳ đáng sợ. Trong mơ anh nhìn thấy sau khi anh cùng Phan Miêu Vũ kết hôn hợp đồng thì gặp Phan Ân Ly.

Không rõ tại sao rõ ràng trái tim anh yêu thương Phan Miêu Vũ nhưng mỗi khi chạm đến những chuyện liên quan đến Phan Ân Ly anh lại làm tổn thương Phan Miêu Vũ. Trong giấc mơ Phan Miêu Vũ không giống Phan Miêu Vũ mà anh biết…

Không phải nói Phan Miêu Vũ mới thật sự là Phan Miêu Vũ còn người trong giấc mơ kia lại chẳng khác nào máy móc tự vận hành theo lập trình. Rõ ràng trong giấc mơ anh rất yêu Phan Miêu Vũ nhưng cảm giác yêu này rất kỳ lạ.


Nguyễn Minh Hoàng có một giấc mơ không quá dài tuy nhiên những thứ xảy ra trong giấc mơ lại giống như những thước phim được quay nhanh không ngừng chiếu về cuộc sống của anh, của Phan Miêu Vũ, của Phan Ân Ly còn có của Hồ Phi Tuấn.

Khi mà anh bị sự khiếp sợ làm cho tỉnh giấc cũng chính là lúc giấc mơ ấy cho anh nhìn đến cảnh Phan Miêu Vũ bởi vì cứu anh mà trở thành mèo sau đó mèo con trắng tinh xinh đẹp đó lại cô độc mà chết ở một nơi không có bất kỳ ai hay biết.

Điều khiến Nguyễn Minh Hoàng sợ hãi mà bật dậy khỏi giấc mơ không phải là chuyện ly kỳ một con người lại biến thành một con mèo nhỏ mà là cái chết của mèo nhỏ khiến trái tim anh đau đớn không thôi.

Mèo trắng nhỏ trong mơ cùng với mèo trắng nhỏ được Hồ Phi Tuấn ôm trong lòng giống nhau như đúc, cũng vì điều này khiến Nguyễn Minh Hoàng có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, cũng vì giấc mơ vô lý đó mà anh không thể không ôm chặt mèo con không buông.

Nguyễn Minh Hoàng thà rằng giấc mơ đó của mình chỉ là một giấc mơ vô căn cứ, bởi vì bang ngày anh nghĩ quá nhiều nên tối mới mơ những thứ kỳ quặc. Nhưng cho dù nghĩ vậy anh vẫn không buông tay mèo con, cái chết của mèo con trong giấc mơ đánh quá mạnh vào trái tim của anh khiến anh không tài nào quên được.

Nếu như giấc mơ chỉ là giấc mơ vậy một người có tiền có thế như Nguyễn Minh Hoàng chỉ nuôi một con mèo nhỏ thì có làm sao, nhưng lỡ như giấc mơ đó cùng với những chuyện xảy ra từ trước đến nay có điểm tương đồng, thậm chí nó là tương lai mà anh chưa từng trải qua vậy thì anh sẽ chờ, mèo trắng nhỏ được anh nâng niu trong vòng tay mãi mãi cũng không thể một mình cô độc rời khỏi thế gian này.
 
Chương 65: C65: Suy nghĩ loạn xạ


Cứ tưởng hôm nay cũng sẽ như mọi hôm, Nguyễn Minh Hoàng nằm trên chiếc giường to lớn hai mắt tuy rất mệt mỏi nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác muốn ngủ.

Thậm chí khi Nguyễn Minh Hoàng đã rất mệt mỏi muốn nhắm mắt lại cố gắng khiến mình nghỉ ngơi trong chốc lát nhưng đều không tài nào thoải mái được.

Nguyễn Minh Hoàng cũng nghỉ bây giờ giấc ngủ đối với anh là một cái gì đó rất xa sỉ. Có lẽ bởi vì tội lỗi của anh những thứ anh nhìn thấy trong mơ khiến anh cảm thấy nó như một sự trừng phạt.

Sức khỏe càng lúc càng yếu đi, cả người anh đều lung lay sụp đổ nhưng chấp niệm tìm kiếm Phan Miêu Vũ, chấp niệm đạp đổ Phan gia khiến Phan Ân Ly không còn thứ gì trong tay đã khiến anh rắn gượng đến hiện tại.

Trong lòng loạn cào cào vì vậy khi từ trong nhà tắm đi ra Nguyễn Minh Hoàng hoàn toàn quên mất hiện tại trên giường không chỉ có mình anh. Nằm lên giường hai mắt nhìn chằm chằm bóng đèn trên trần nhà anh cứ nghĩ hôm nay cứ như vậy mà trôi qua.

Nào ngờ trong lúc cả người thả lỏng, tiếng hít thở nhịp nhàng còn có chút âm thanh khò khè phát ra bên tai khiến hai mắt Nguyễn Minh Hoàng chậm rãi trở nên mơ màng rồi từ từ nhắm lại.


Giấc ngủ cứ như thế mà tìm đến, Nguyễn Minh Hoàng không một chút phòng bị mà theo từng âm thanh khò khè phát ra từ mèo trắng nho nhỏ nằm bên cạnh mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say hiếm hoi.

Phan Miêu Vũ ngủ không sâu, lúc này cậu cảm thấy buồn ngủ nên mới chợp mắt một lát, sau khi cảm nhận hơi thở ấm áp nằm bên cạnh thì cậu đã tỉnh dậy nhưng cậu không mở mắt ra.

Hiện tại là một con mèo nhỏ cậu không thể cùng Nguyễn Minh Hoàng nói chuyện cũng không có cách nào an ủi anh, chỉ có thể tiếp tục giả bộ ngủ để có thể truyền chút hơi ấm của mình sang cho anh.

Nhìn hai mắt trũng sâu của anh Phan Miêu Vũ liền biết anh đã không ngủ ngon trong một thời gian dài, nếu như bên cạnh anh có một thứ đang ngủ cho dù là một con mèo thì có khi anh có thể ngủ ngon được.

Đúng như những gì cậu nghĩ Nguyễn Minh Hoàng chỉ nằm trong chốc lát liền chìm vào giấc ngủ say. Cậu không biết anh có bị thức giấc hay không nhưng miễn anh có thể ngủ say cho dù chỉ một hai tiếng thì cơ thể anh cũng có thể khỏe mạnh hơn.

Phan Miêu Vũ mở to đôi mắt mèo của mình ra, bởi vì hiện tại cậu hoàn toàn là một con mèo vì vậy mắt của cậu sáng rực nhìn thấy rất rõ ràng mọi thứ xung quanh cho dù trong phòng ngủ hiện tại tối đen như mực.

Nhẹ nhàng nhấc cơ thể nho nhỏ của mình dậy Phan Miêu Vũ chậm chạp đi đến gần khuôn mặt tiều tụy của Nguyễn Minh Hoàng rồi nằm xuống. Cậu đưa khuôn mặt mèo nho nhỏ của mình cạ vào má của anh.

Sợ làm Nguyễn Minh Hoàng tỉnh giấc vì vậy hành động của Phan Miêu Vũ rất nhẹ nhàng cùng chậm rãi.

Mặc dù không nói nhưng Phan Miêu Vũ rất rõ ràng mình nhớ Nguyễn Minh Hoàng đến chừng nào. Cậu đã yêu anh rất nhiều cũng vì yêu nên cậu mới bị tồn thương đến như vậy.


Phan Miêu Vũ không phải kẻ ngu cậu có thể cảm nhận được những gì mình biết về thế giới này hoàn toàn không đúng, cái gọi là cốt truyện mà cậu biết đều không xảy ra ở nơi này, hoặc có thể nói bởi vì có sự xuất hiện của cậu mà nó không xảy ra những chuyện đó.

Nhưng định luật của nhân vật chính hoàn toàn không thể bởi vì một kẻ xa lạ xuất hiện mà thay đổi. Tuy không rõ rốt cuộc một thế giới trong tiểu thuyết được vận hành như thế nào nhưng Phan Miêu Vũ cảm thấy nếu như Phan Ân Ly thật sự là nhân vật chính ở thế giới này vậy thì cậu sẽ không thể nào phá hủy hào quang của cô ta được.

Đúng là mọi người trong thế giới này đều bị cô ta thu phục, thậm chí là phục tùng cô ta nhưng Dương Chi Hà cùng Hồ Phi Tuấn lại hoàn toàn không bị cô ta trói buộc.

Phan Miêu Vũ còn nhớ Hồ Phi Tuấn đã nói trước khi đụng phải cậu thì anh ta giống như bị điều khiển phải yêu thích Phan Ân Ly, thậm chí trong suy nghĩ của anh ta đều là dâng hiến cho cô ta. Nhưng sau khi đụng cậu anh ta đã có thể điều khiển lại tâm trí mình thậm chí cơ thể cũng có thể tự mình làm chủ.

Mà điều tương tự cũng đã xảy ra khi Phan Miêu Vũ vô ý đụng phải Dương Chi Hà. Rõ ràng trước khi đụng phải cô thái độ của cô đối với cậu rất hung hăng nhưng sau đó cô lại vui vẻ kết bạn với cậu thậm chí đến bay giờ cả hai đều là bạn tốt của nhau.

Phan Miêu Vũ suy nghĩ sau đó cậu cho ra một phỏng đoán đến bản thân cậu cũng thấy bàn hoàng.

Thế giới này cậu mới là vai chính, chỉ cần cậu đụng vào người khác thì có thể phá vỡ những mê hoặc mà người đi vào thế giới này gây ra.


Phan Miêu Vũ nghĩ ngờ Phan Ân Ly là một người xuyên sách, cậu không biết tại sao mình lại suy nghĩ như vậy nhưng cậu biết nếu theo hướng suy nghĩ này thì rất nhanh cậu có thể tìm hiểu được chân tướng thật sự.

Rốt cuộc Phan Miêu Vũ cậu chính là Phan Miêu Vũ ở thế giới này hoặc chỉ là một người xuyên không đến với thế giới này để trả lại cho cốt truyện này trở về như lúc bang đầu hay là bởi vì thế giới bang đầu trong cốt truyện bị người khác thay đổi nên nhân vật chính là cậu phải tạm thời rời đi sau khi thế giới lấy lại được sự mạnh của mình thì đưa cậu trở về đòi lại công bằng cho chính cậu.

Đầu mèo nhỏ của Phan Miêu Vũ bị những suy nghĩ của mình làm cho đau nhức. Không hiểu tại sao cậu lại có nhiều loại suy nghĩ huyền huyễn như vậy, chỉ xuyên qua thời không đã rất vô lý rồi vậy mà còn có cả chủ nhân của thế giới nữa chứ.

Đúng là ở không suy nghĩ viển vông. Thật sự quá nực cười rồi.

Phan Miêu Vũ mong rằng suy nghĩ khùng điên này của cậu không phải là sự thật, cậu chỉ cần tìm cách trở lại thành người sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh Nguyễn Minh Hoàng là tốt rồi.
 
Chương 66: C66: Ấm áp


Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào cửa sổ chiếu lên chiếc giường có hai cơ thể ấm áp dựa gần vào nhau.

Nguyễn Minh Hoàng bị ánh sáng chiếu lên liền mơ màng tỉnh dậy, anh cảm thấy có một thứ gì đó ấm áp đang dựa vào trong ngực mình. Thứ này không những nóng mà còn rất chọc người.

Hai mắt mở to nhìn xuống thứ đang dựa vào mình, cả người mèo nhỏ cuộn tròn dựa hết vào ngực Nguyễn Minh Hoàng, hơi thở nhấp nhô từng nhịp từng nhịp.

Khẽ mỉm cười đưa tay lên nhẹ nhàng sờ lớp lông trắng mềm mại của mèo nhỏ. Nguyễn Minh Hoàng hoàn toàn không ngờ mình có thể ngủ một giấc ngon lành như vậy, anh hoàn toàn không gặp một chút ác mộng nào.

Không biết có phải do cảm thấy được có thứ nằm bên cạnh thay không mà Nguyễn Minh Hoàng ngủ rất ngon, thậm chí trong lòng anh hiện tại rất bình thản. Cảm xúc nóng nảy trong thời gian qua lại không tiếp tục xao động, một sự bình thản hiếm thấy.

Phan Miêu Vũ bị bàn tay của Nguyễn Minh Hoàng đánh thức, cậu cũng không khó chịu mà hé mắt ra nhìn anh sau đó mềm mại kêu một tiếng:

“Meo.”


Nguyễn Minh Hoàng bị tiếng kêu của nó khiến cho trong lòng mềm nhũn ra, anh vuốt v e lông trên người mèo nhỏ rồi nhỏ giọng trả lời:

“Ay. Sáng rồi dậy thôi bé lười.”

Phan Miêu Vũ liếc anh đầy bất mãn nhưng tiếng kêu lại rất mềm mại:

“Meo… Meo.”

Nguyễn Minh Hoàng nghe thấy giống như mèo nhỏ đáp lại mình liền không khỏi mỉm cười tự giễu cợt. Anh đây làm sao vậy lại đi nói chuyện với một con mèo nhỏ còn nghĩ rằng nó đang trả lời mình.

Có vẻ tinh thần của Nguyễn Minh Hoàng càng lúc càng suy sụp vì vậy khiến một người lý trí cũng trở nên khó hiểu.

Nguyễn Minh Hoàng cảm thấy mình thật buồn cười, anh ngồi dậy rồi đi vào nhà vệ sinh. Ngày hôm qua đã cùng Hồ Phi Tuấn nói, nếu muốn biết đúng hay sai thì anh cần phải nhìn xem những suy đoán kỳ lạ kia có thể áp dụng thay không.

Phan Miêu Vũ cảm thấy Nguyễn Minh Hoàng bỗng nhiên thay đổi cảm xúc một cách nhanh chóng liền không khỏi nghi hoặc. Rõ ràng vừa mới thả lỏng tâm trạng rồi lại nhanh chóng rối ren đúng là khó hiểu.

Tuy nhiên Phan Miêu Vũ không thể bỏ mặc Nguyễn Minh Hoàng, cậu duỗi người rồi nhảy xuống giường đi theo vào nhà vệ sinh. Có lẽ anh cảm thấy trong phòng chỉ có mình cùng một con mèo nhỏ nên không cần phải đóng cửa nên khi cậu đi đến trước cửa nhà vệ sinh liền thấy nó mở toang.

Phan Miêu Vũ buồn bực mà đi vào.

Nhìn thấy Nguyễn Minh Hoàng chỉ quấn khăn tắm ngay eo, Phan Miêu Vũ không khỏi đỏ mặt mèo của mình. Không phải cậu chưa từng nhìn thấy anh không mặc gì nhưng ngượng ngùng thì vẫn ngượng ngùng, đứng trước người mình yêu cậu hoàn toàn không thể bình thản khi nhìn thấy sự đẹp đẽ đó từ trên người anh.

Xương quai xanh, cơ bụng, tuyến nhân ngư cùng với đôi chân dài miên man kia. Cho dù hiện tại Nguyễn Minh Hoàng không còn giống trước đây mà anh đã có phần tiều tụy hơn rất nhiều, cơ bắp trên người bởi vì không luyện tập thường xuyên mà cũng dần trở nên bằng phẳng.


Phan Miêu Vũ ngượng ngùng không thôi nhưng hai mắt mèo của cậu lại không chuyển đi dù chỉ một chút, cứ như vậy cậu nhìn anh chằm chằm. Nhìn Nguyễn Minh Hoàng đứng trước bồn rửa mặt súc miệng cậu liền nhấc chân đi đến gần.

Mèo trắng nhỏ cọ vào chân cũng không có bao nhiêu cảm giác nhưng khi Phan Miêu Vũ vừa chạm vào chân thì Nguyễn Minh Hoàng liền biết được, anh cụp mắt nhìn mèo nhỏ đang không ngừng làm nũng với mình thì không khỏi thở dài trong lòng.

Mèo nhỏ chỉ có một nhúm nếu thật sự để nhiều người cùng nhau nhìn thấy thì không khỏi khiến mèo nhỏ sợ hãi. Mặc dù đây là chuyện chắc chắn phải làm nhưng không hiểu sao Nguyễn Minh Hoàng lại không muốn mèo nhỏ sợ hãi. truyện đam mỹ

Vừa đánh răng vừa suy nghĩ cuối cùng Nguyễn Minh Hoàng cũng đưa ra quyết định.

Đánh răng xong Nguyễn Minh Hoàng ôm mèo nhỏ ra ngoài còn mình thì trở lại nhà vệ sinh, lo lắng mèo nhỏ lại đi vào lần này anh liền thuận tay đóng cửa lại. Ngày hôm qua chỉ sửa soạn sơ cho mình nên hôm nay anh phải tắm rửa một chút nên không thể để mèo con đi vào, lỡ như làm mèo con ước thì rất dễ khiến mèo con sinh bệnh.

Chưa từng nuôi mèo vì vậy Nguyễn Minh Hoàng không biết phải làm sao mới tốt cho mèo nhỏ. Anh chỉ nghĩ nước lạnh như vậy không nên để mèo đụng vào.

Sau khi sửa soạn xong anh ôm mèo nhỏ đi xuống nhà ăn. Giờ này còn khá sớm anh không muốn làm phiền trợ lý đem thức ăn đến đây.

Sau khi Phan Miêu Vũ biến mất anh đã không còn ăn cơm ở nhà thậm chí anh không bước vào nhà bếp dù chỉ một lần. Những ký ức hạnh phúc trước đây của bọn họ khiến anh hối hận, khiến anh suy sụp.


Nguyễn Minh Hoàng không biết bao nhiêu lần tự trách bản thân nếu như khi đó Phan Miêu Vũ hỏi anh có thể nói hết tất cả một cách rõ ràng thì cậu sẽ không biến mất khỏi cuộc đời anh. Sự rời đi của cậu khiến một người như anh hiểu được hạnh phúc của mình đều do sự vun đắp cùng thẳng thắn của hai người chứ không phải thờ ơ cùng giấu giếm.

Nhưng mọi thứ đã muộn. Nguyễn Minh Hoàng thở thắt một hơi sau đó để mèo nhỏ lên bàn ăn còn mình thì đi đến tủ lạnh.

Tuy không còn ai nấu ăn ở nhà nhưng mỗi tuần đều sẽ có người để đồ vào tủ lạnh nên hiện tại chỉ cần mở tủ lạnh ra Nguyễn Minh Hoàng liền thấy bên trong tủ lạnh tràn ngập thức ăn.

Nguyễn Minh Hoàng không biết mèo nhỏ có thể ăn gì, hiện tại trong nhà cũng không có thức ăn cho mèo vì vậy anh lấy chút thịt bò sau đó bầm nhỏ. Một nữa anh lấy nấu cháo cho mình một nữa anh luột thịt bò tái một chút cho mèo.

Phan Miêu Vũ nhìn anh làm khuôn mặt nhỏ đầy vẻ ghét bỏ, dù là mèo nhưng thực ra cậu có thể ăn tất cả thức ăn của người, dù sao mèo thành tinh như cậu đã không còn là mèo bình thường nữa rồi.

Nhưng ghét bỏ thì ghét bỏ đến khi Nguyễn Minh Hoàng đem thịt đưa đến trước mặt Phan Miêu Vũ vẫn nể tình mà ăn.

Một người một mèo cùng nhau dùng bữa sáng, không khí không cần phải nói ấm áp hơn rất nhiều.
 
Chương 67: C67: Chương 67


Dùng xong bữa sáng Nguyễn Minh Hoàng liền ôm mèo con đến công ty.

Kể từ ngày phu nhân của tổng tài biến mất toàn thể nhân viên trong công ty luôn phải chịu một áp lực vô hình. Không một ai trong công ty có thể vui vẻ với nhau như lúc trước.

Thậm chí những người báo cáo công việc mỗi khi nhìn thấy Nguyễn Minh Hoàng đều run rẩy mà lắp bắp báo cáo kết quả. Những người này không những hứng chịu áp lực trực tiếp mà một khi có sơ xuất liền bị chửi mắng đến không thể ngốc đầu lên nỗi.

Nhưng cho dù như vậy không một ai lên tiếng phàn nàn bởi vì bọn họ là những người hiểu rõ nhất trạng thái hiện tại của ông chủ nhà mình. Điều bọn họ sợ hãi không phải là không khí nặng nề trong công ty hay là nghe chửi mắng mà thứ bọn họ không muốn nghĩ đến nhất chính là việc ông chủ từ bỏ công ty, từ bỏ bọn họ.

Cho dù là người lao công trong công ty đều biết một khi ông chủ buông xuôi tất cả thì thứ bọn họ gánh chịu không chỉ là áp lực mà đáng sợ hơn chính là toàn thể nhân viên trong công ty đều thất nghiệp.

Nhưng nhân viên trong công ty lúc này đây hoàn toàn không có một chút oán trách nào mà thậm chí bọn họ càng thêm sùng bái ông chủ của mình. Chỉ cần nhìn cơ thể mỗi lúc một gầy gò của ông chủ bọn họ biết cuộc sống trong những ngày này của anh không dễ dàng chút nào.

Nhưng đến cuối cùng ông chủ của bọn họ không bỏ rơi bọn họ. Nhân viên trong công ty không mất việc làm.

Cũng vì đau lòng cùng sùng bái mà mỗi khi Nguyễn Minh Hoàng đi vào công ty không một ai ngước đầu lên nhìn sắc mặt ông chủ mình. Đây chính là sự tôn trọng của bọn họ dành cho anh.

Cũng vì điều này mà bọn họ đã bỏ lỡ khung cảnh ông chủ toàn thân tỏ ra khí chất chết chóc trong suy nghĩ của bọn họ, trên tay ôm một con mèo nhỏ với bộ lông trắng muốt. Không chỉ vậy sắc mặt hôm nay của Nguyễn Minh Hoàng đã thả lỏng hơn rất nhiều bởi vì anh lo lắng nếu như anh khó chịu thì sẽ khiến mèo nhỏ trong lòng cảm thấy bất an.

Ôm mèo nhỏ lên phòng làm việc, Nguyễn Minh Hoàng liền thả nó lên bàn làm việc của mình sau đó gọi Lương trợ lý vào.

Máy ngày nay tính toán quá nhiều thứ mà hiện tại trong công ty không còn một thư ký nào ở lại, bọn họ đều bị Nguyễn Minh Hoàng phái đi trả xét vài chuyện. Cũng vì vậy hiện tại người anh có thể bàn bạc cũng chỉ còn thân tính duy nhất Lương trợ lý.

Lương trợ lý đi vào văn phòng thứ anh ta nhìn thấy không phải ông chủ cơm áo gạo tiền của mình là con mèo trắng nhỏ cực kỳ đáng yêu mà anh ta nhìn thấy ngày hôm qua.


“Chào mèo nhỏ.”

Lương trợ lý mỉm cười đầy yêu thích mà chào hỏi mèo nhỏ.

Phan Miêu Vũ nghe thấy anh ta chào cũng rất nể tình mà đáp lại:

“Meo.”

Nguyễn Minh Hoàng liếc mắt nhìn trợ lý của mình tuy buồn bực nhưng cũng không nói gì mà ôm lại mèo nhỏ vào trong lòng rồi giả vờ ho khan vài tiếng.

Lương trợ lý lúc này mới dời ánh mắt từ mèo nhỏ sang.

Nguyễn Minh Hoàng không để anh ta có cơ hội nói gì mà nhanh chóng vào vấn đề cần bàn bạc:

“Ngày hôm qua cậu cũng nghe thấy rồi đấy. Hiện tại không thể xác định được Hồ Phi Tuấn nói thật hay nói dối nên không thể liều lĩnh khiến nhà họ Phan có bất kỳ điểm yếu nào của ta”

Lương trợ lý gật đầu:

“Đúng vậy chúng ta không thể làm quá lộ liễu. Hiện tại tay mắt của Phan Ân Ly rất nhiều chỉ cần chúng ta có hành động gì đều sẽ lọt đến tai ả ta.”

Nguyễn Minh Hoàng cảm thấy chuyện Hồ Phi Tuấn nói về mèo nhỏ quá huyền hoặc nhưng sau khi nhìn thấy Phan Ân Ly làm cho từng người từng người bao vây lấy cô ta làm anh không thể không tin tưởng.


Ngoại trừ gia đình anh cùng vài người lớn tuổi mà anh quen biết, thậm chí những cổ đông lớn tuổi trong công ty là không bị mê hoặc bởi Phan Ân Ly. Còn lại bạn bè thậm chí là những đối tác đã hợp tác với anh trong rất nhiều năm hậm chí những đối tác đã hợp tác thời ông nội anh cũng không ngừng xoay đầu chỉ trích anh rồi hủy hợp đồng với anh.

Điều này khiến Nguyễn Minh Hoàng hiểu ra tất cả mọi người từng tiếp xúc với Phan Ân Ly đều sẽ trở thành con rối của ả ta. Giống như thần của thế giới này sủng ái ả ta một cách mù quáng.

Nhưng điều khiến Nguyễn Minh Hoàng không chút nghi ngờ Hồ Phi Tuấn là bởi vì chính anh cũng ngộ ra chuyện này. Anh chắc chắn rằng nếu như vợ anh không cùng anh ở bên nhau thì chính bản thân anh cũng sẽ biến thành con rối mặc cho ả ta đùa giỡn.

Cảm giác ghê tởm đó khiến Nguyễn Minh Hoàng hoàn toàn không muốn trải qua thêm bất cứ lần nào nữa.

Nguyễn Minh Hoàng suy nghĩ trong chốc lát rồi không khỏi nói:

“Nếu vậy thử nghiệm một người xem như thế nào.”

Lương trợ lý nghe thấy ý kiến này rất tốt, nếu như không chắc chắn thì cứ thử nghiệm xem sao. Vì vậy anh ta đưa ra kiến nghị:

“Ông chủ còn nhớ Trần Chương không. Anh ta là một trong những cổ đông ở công ty chúng ta, trước đây quan hệ của ông chủ cùng anh ta không tồi.”

Nói xong Lương trợ lý lấy một sắp tài liệu mà mình điều tra được để lên bàn:

“Mấy ngày qua Trần Chương không ngừng làm loạn hủy hợp đồng với công ty để đầu tư cho Phan gia nhưng bởi vì những cổ đông trong công ty của anh ta không đồng ý nên không thể làm gì.”


Nguyễn Minh Hoàng đưa tay cầm sắp tài liệu đọc không khỏi nhướng mày:

“Ly hôn. Trần Chương không phải nổi danh yêu thương vợ con sao.”

Lương trợ lý gật đầu:

“Đúng vậy. Nhưng sau khi anh ta gặp Phan Ân Ly thì quyết định ly hôn với vợ mình.”

Nói xong anh ta buồn cười mà than thở:

“Nghe đâu bởi vì yêu Phan Ân Ly nên mới quyết định ly hôn với vợ mình. Không chỉ anh ta rất nhiều người đều trong tình trạng này, chỉ cần gặp ả ta không chỉ bị ả ta biến thành con rối mà tất cả đều cảm thấy mình yêu ả ta sâu đậm.”

Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền đập tài liệu lên bàn mà nghiến răng:

“Buồn cười thật sự. Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn nhìn thế giới này chỉ xoay quanh ản ta.”

Lương trợ lý cũng đồng tình không thôi:

“Quá tà môn.”

Phan Miêu Vũ nghe hai người trò chuyện thì không khỏi gật đầu đầu nhỏ:

“Còn không phải sao. Nơi này là một quyển tiểu thuyết nói về nam nữ chính, nếu như cả thế giới không xoay quanh nam nữ chính thì còn có thể xoay quanh ai.”

Nghĩ là hành động. Lương trợ lý sau khi rời khỏi văn phòng của ông chủ liền nhanh chân đi sắp xếp.


Để không khiến kẻ khác nghi ngờ Lương trợ lý lấy lý do bàn bạc hợp đồng để mời Trần Chương đến công ty. Dạo gần đây việc rút vốn đầu tư hoặc hủy hợp đồng đối với công ty đã là chuyện xảy ra khá thường xuyên.

Người ra người vào tương đối tấp nập vì vậy tai mắt của Phan Ân Ly sẽ không nghi ngờ.

Để Lương trợ lý đi sắp xếp, Nguyễn Minh Hoàng ôm mèo nhỏ đến ghế sô pha ngồi xuống. Anh dùng hai tay ôm lấy nách mèo rồi giơ người nó lên ngang bằng khuôn mặt mình.

Nguyễn Minh Hoàng để đôi mắt của mèo nhỏ đối diện với mắt mình sau đó chậm rãi nheo lại.

Phan Miêu Vũ không biết anh định làm gì nhưng cậu không giãy giụa thậm chí còn rất lười biến mà chẳng thèm nhúc nhích dù chỉ là móng chân.

Cậu chẳng thèm quan tâm Nguyễn Minh Hoàng nhìn mình chầm chầm. Lúc này đây trong đầu nhỏ của mèo đang suy nghĩ làm thế nào để chạy đến nơi đăng ký căn cước cho yêu tinh.

Là nơi tụ tập nhiều yêu tinh nhất chắc hẳn sẽ có cách khiến một yêu tinh biến trở lại thành người. Mặc dù không ôm quá nhiều hy vọng bởi trước đây những người đó đã nói yêu tinh không thể dễ dàng chuyển đổi giữa hai cơ thể nhưng cậu vẫn mang chút mong mỏi mà cảm thấy bọn họ chắc chắn sẽ có cách.

Nhìn mèo nhỏ chẳng quan tâm đ ến mình Nguyễn Minh Hoàng không khỏi ảo não trong lòng. Khi nãy bỗng nhiên anh có một chút súc động khi nhìn mèo nhỏ.

Không hiểu sao anh cảm thấy hình dáng quen thuộc của người mình mèo trong một con mèo vừa sinh không lâu như mèo trắng này. Nhưng nếu thật sự là cậu thì chắc chắn sẽ không ngó lơ anh như vậy.

Cho đến hiện tại Nguyễn Minh Hoàng vẫn ảo tưởng một Phan Miêu Vũ khác hoàn toàn, anh cảm thấy cậu chắc chắn sẽ rất nhớ nhung mình thậm chí ánh mắt của cậu sẽ luôn nhìn về phía anh.

Mà Nguyễn Minh Hoàng đã hoàn toàn quên rằng Phan Miêu Vũ cho dù yêu anh thì bản tính lười biếng thích nằm yên của cậu mãi mãi cũng không thay đổi.

Nếu như suy nghĩ của Nguyễn Minh Hoàng để cho Phan Miêu Vũ biết được thì chắc chắn cậu sẽ cười rồi duỗi người nói.

“Bổ não quá nhiều cũng là một căn bệnh. Nguyễn Minh Hoàng anh nên đi khám rồi.”
 
Chương 68: C68: Chương 68


Hai giờ chiều một đoàn người xuất hiện trước cửa công ty. Lương trợ lý sau khi tiếp đoán nhóm người liền nói với bọn họ ông chủ nhà mình muốn bàn bạc riêng với Trần Chương một chút.

Những người đi cùng Trần Chương đến đây đều là những cổ đông lớn trong công ty của anh ta. Tuy nhiên bởi vì bất hòa ý kiến nên hôm nay mới cùng nhau đến.

Bọn họ biết quan hệ trước đây của Nguyễn Minh Hoàng cùng Trần Chương khá tốt nên cũng không phản đối mà đi theo một nhân viên của công ty đến phòng chờ.

Còn Trần Chương cùng thư ký của anh ta thì theo Lương trợ lý lên văn phòng. Lúc đầu ý của Lương trợ lý là một mình Tr ần Chương đi nhưng nếu như anh ta đã khăng khăng dẫn người theo thì cũng chả sao cả.

Cho dù chuyện gì lớn đi chăng nữa thì cũng không có ai để ý một con mèo.

Nguyễn Minh Hoàng lúc này đang vừa ôm mèo vừa nhìn báo cáo của công ty. Mặc dù chỉ số thấp hơn rất nhiều nhưng nhìn chung không máy ảnh hưởng đến công ty.

Hiện tại Phan gia đang không ngừng rầm rộ việc kiếm thêm cổ đông cho công ty vừa thành lập không lâu của Phan Ân Ly. Để nổi danh với danh hiệu tài nữ trẻ tuổi Phan gia không tiếc hết thảy nâng ả ta lên tận trời.

Cũng vì vậy mà Phan Ân Ly đang không ngừng đi khắp nơi, miệng nói là tìm viện trợ nhưng thực chất đang vui vẻ mà câu dẫn người khác khiến rất nhiều gia đình tan vỡ.

Ả ta lấy chuyện này làm một trò tiêu khiển mà không ngừng nhảy loạn khắp nơi. Chỉ cần là con cháu thế gia hoặc những người giàu có đẹp đẽ đều là mục tiêu.

Nguyễn Minh Hoàng không biết tại sao những người trên 55 tuổi sẽ không bị biến thành con rối của Phan Ân Ly. Nhưng anh chắc chắn thứ gì đã dùng quá nhiều thậm chí là lạm dụng thì phải biết cái giá để dùng nó đắt như thế nào, mà độ tuổi dường như là cơ chế để khiến thứ sức mạnh tà môn kia không thể phát huy tốt được.


Cả thế giới này không phải đều là con rối được ả ta điều khiển.

Cánh cửa mở ra cắt đứt suy nghĩ của Nguyễn Minh Hoàng. Lương trợ lý từ bên ngoài cửa mời hai người phía sau đi vào.

Văn phòng của Nguyễn Minh Hoàng rất lớn. Vì vậy khi anh buông mèo nhỏ trong tay ra cũng không khiến hai người đang đi vào để ý.

Hai bên ngồi vào ghế sô pha ở giữa văn phòng. Lương trợ lý sai người bên ngoài bưng nước vào rồi đứng phía sau Nguyễn Minh Hoàng.

Trần Chương khuôn mặt hiện tại đã không còn sảng khoái như trước đây, hai mắt anh ta thâm trầm, khuôn mặt đầy lạnh lùng mà đối diện với Nguyễn Minh Hoàng.

“Không biết chủ tịch Nguyễn muốn cùng tôi nói gì.”

Trần Chương hừ lạnh một tiếng sau đó ngạo mạn hỏi. Thư ký bên cạnh anh ta cũng dùng một loại ánh mắt thù địch mà nhìn chằm chằm Nguyễn Minh Hoàng.

Nguyễn Minh Hoàng bình tĩnh nhìn thái độ của hai người đối diện. Anh lạnh lùng mà đáp lại:

“Chẳng phải anh định trợ giúp Phan gia sao. Tôi đây muốn cùng anh nói vài chuyện về vấn đề này.”

Nghe đến Nguyễn Minh Hoàng nhắc đến Phan gia sắc mặt Trần Chương liền tràn đầy sự tức giận:

“Nguyễn Minh Hoàng cậu không có tư cách nói đến Phan gia. Tôi cũng không muốn dây dưa nhiều chắc chắn tôi sẽ rút vốn khỏi công ty cậu.”

Nguyễn Minh Hoàng khẽ bật cười rồi nhàn nhạt châm chọc:

“Ồ, anh đây là đạp trúng đuôi à. Tôi còn chưa nói gì cả mà đã không thể nghe rồi.”

Sau đó anh hừ lạnh một tiếng:

“Phan Ân Ly đúng là miệng tiện. Ả ta luôn ở trước mặt máy người bị ả khống chế tỏ vẻ đáng thương…”

Nguyễn Minh Hoàng còn chưa nói hết câu thì Trần Chương tức giận mà đập mạnh xuống bàn.


Tuy nhiên anh chẳng thèm để tâm mà tiếp tục nói:

“Chắc các người còn chưa rõ ả ta đã làm gì đâu nhỉ. Những gã xoay quanh ả ta là một lũ rối ngu xuẩn.”

Lần này không chỉ Trần Chương đỏ bừng mặt vì giận dữ, thư ký bên cạnh anh ta cũng đứng bật dậy mà trợn trừng mắt hét lớn:

“Câm miệng. Nguyễn Minh Hoàng mày không có quyền nói về em ấy như vậy, chính mày là người khiến em ấy tổn thương, chính mày đã khiến em ấy đau lòng biết chừng nào.”

Lương trợ lý vẫn luôn đứng im xem kịch liền thấy hai người đàn ông bởi vì một Phan Ân Ly mà phùng mang trợn mắt.

Anh ta không khỏi bật cười ra tiếng rồi nói:

“Đúng là kỳ lạ, hai người các người đây là định cùng chung vợ à. Mà không hình như không chỉ hai người các người.”

Hai người Trần Chương nghe những lời cười nhạo của Lương trợ lý lửa giận càng bùng nổ.

Trần Chương luồng tay xuống bàn muốn lật bàn nhưng anh ta chưa kịp dùng sức thì cảm thấy ống quần của mình bị thứ gì đó đụng vào. Anh ta không khỏi nghi hoặc mà nhìn xuống.

Phan Miêu Vũ nãy giờ vẫn nằm dưới bàn, sau khi cảm thấy không khí quá nghiêm trọng liền đứng dậy đi đến chân của Trần Chương.

Cho dù hiện tại là một con mèo nhỏ nhưng Phan Miêu Vũ không muốn hạ miệng xinh xắn của mình để cắn ống quần người khác. Cậu giơ chân mèo đè lên ống quần Trần Chương sau đó bật ra những móng vuốt nhỏ nhỏ xinh xinh của mình ra cào vào ống quần để nó bấu chặt rồi dùng sức kéo.

Nhìn thấy con mèo nho nhỏ dưới chân Trần Chương ngẩn ngơ cả người. Tâm trạng tồi tệ tức tối của anh ta bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi.


Đôi mắt đục ngầu của anh ta cũng dần sáng lên, đầu óc vốn không thể điều khiển cũng dần bừng tỉnh. Lúc này đây Trần Chương nhớ lại những chuyện mình làm trước đây mà trái tim không khỏi quặn đâu.

Nhưng ngược lại với sự thanh tỉnh của Trần Chương. Trợ lý của anh ta hai mắt trở nên đỏ bừng cực kỳ đáng sợ.

Vừa mở miệng nói thì đã không có một chút lịch sự mà một trợ lý nên có:

“Miệng tụi bây quá dơ bẩn. Công ty còn chưa chắc giữ được đã tỏ thái độ không xem ai ra gì.”

Nói xong liền nhìn ông chủ bên cạnh mà nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ông chủ ở đây đã không có gì để nói nữa. Những tên đàn ông khốn kiếp chỉ biết bắt nạt một cô gái nhỏ.”

Nhưng trợ lý không đợi được câu trả lời thì bỗng nhiên chân hắn ta cảm thấy đau nhói.

Đối với Trần Chương Phan Miêu Vũ còn nhẹ nhàng nhưng đối với kẻ không lễ phép với bạn đời mình thì cậu một chút cũng không thèm để ý. Móng vuốt cho dù bé bé xinh xinh nhưng vẫn là móng vuốt nhọn chỉ cần dùng sức cào mạnh một cái thì máu tươi sẽ chảy ra, nơi bị cào cũng để lại một vết thương dài.

Cào xong Phan Miêu Vũ cũng không để tâm xem hắn ta đã tỉnh táo hơn chưa mà xoay người cao ngạo mà quay về bên cạnh Nguyễn Minh Hoàng.
 
Chương 69: C69: Chương 69


Mèo nhỏ trở về trên chân Nguyễn Minh Hoàng không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn.

Rõ ràng chỉ là một con mèo trắng nhỏ nhưng anh lại cảm thấy giống như bảo bối đã trở lại bên cạnh mình.

Đưa tay nhẹ nhàng vuốt v e mèo nhỏ trên chân Nguyễn Minh Hoàng cụp mắt nhìn xuống. Từ hành động ngày hôm nay của mèo nhỏ anh đã khẳng định lời nói của Hồ Phi Tuấn là đúng.

Không chỉ nghe hiểu tiếng người mèo nhỏ còn có thể khiến người khác tỉnh táo. Mặc dù hai người trước mặt chưa hành động gì nhưng từ việc hai mắt ngớ ngẩn cùng với sự hoang mang trong mắt anh liền khẳng định bọn họ thanh tỉnh rồi.

Lương trợ lý cũng không khỏi cảm thán chức năng thần kỳ của mèo nhỏ. Tuy không biết bọn họ đã tỉnh táo thay chưa nhưng từ việc một người đang luôn miệng chửi lớn lại đột nhiên im lặng liền không quá bình thường.

Trần Chương cùng trợ lý của anh ta từ khi mèo nhỏ chạm vào đúng là đã tỉnh táo. Không phải bọn họ không muốn phản ứng mà bởi vì những chuyện xảy ra hai người không khỏi cảm thấy không thể tin được mà còn cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Trợ lý của Trần Chương còn đỡ, mà Trần Chương lúc này muốn chết cũng không xong. Người vợ anh yêu thương nhất bởi vì anh ta mà hiện tại thương tâm không thôi.

Hai người đã bước vào ly hôn, hiện tại giấy ly hôn cũng đã nộp lên trên chỉ chờ tòa phán quyết nữa là xong. Mặc dù vẫn kịp rút đơn nhưng hiện tại sự tổn thương mà anh ta làm ra không thể nào bù đắp được.

Trần Chương từ xấu hổ dần dần chuyển sang hận. Mặc dù tâm trí bị điều khiển nhưng ký ức lại không mất đi. Anh ta nhớ rất rõ những chuyện đã xảy ra trong thời gian trước, từng chuyện từng chuyện không thể nào quên được.

Nguyễn Minh Hoàng nhìn mèo nhỏ xong thì nâng mắt nhìn hai người đối diện rồi gọi:


“Trần Chương.”

Thời gian đã không còn chờ bọn họ. Hiện tại Phan gia đang không ngừng phát triển việc lật đổ bọn họ cần phải nhanh chóng nếu tiếp tục kéo dài rất khó nói kế hoặc của Phan Ân Ly sẽ xảy ra biến chuyển khác hay không.

Trần Chương nghe anh gọi liền nhìn lên. Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm mèo nhỏ trong lòng anh.

“Minh Hoàng. Tôi đây là làm sao, tôi chỉ gặp Phan Ân Ly một lần nhưng không ngờ chỉ một lần đã mất cả ý chí.”

Nguyễn Minh Hoàng cũng không dòng dài:

“Cô ta rất tà môn. Không chỉ mình anh bị vậy.”

Trần Chương nghe vậy cũng không hỏi tiếp mà chỉ mèo nhỏ:

“Nó chạm vào tôi. Tôi liền trở lại bình thường.”

Nói xong anh ta như hiểu ra gì đó mà trịnh trọng nhìn Nguyễn Minh Hoàng:

“Có phải hôm nay cậu kêu tôi đến để thức tỉnh tôi. Cảm ơn cậu.”

Nguyễn Minh Hoàng lắc đầu thờ ơ:

“Tôi không giúp anh. Tôi chỉ muốn Phan gia phá sản.”

Trần Chương gật đầu nhưng vẫn cố chấp nói:

“Mặc dù như vậy tôi vẫn cảm ơn cậu rất nhiều. Nếu không có câu tôi sẽ mất gia đình của mình sẽ thành con rối cho người khác.”

Lúc này đây Nguyễn Minh Hoàng cũng không tiếp tục chủ đề này, anh nhìn Lương trợ lý ra hiệu.

Lương trợ lý gật đầu lấy bản hợp đồng ra để lên bàn rồi nói:


“Chúng tôi muốn tổ chức một buổi đấu giá. Chắc anh cũng thấy rồi mèo nhỏ này có thể khiến anh tỉnh táo nhưng nếu gọi từng người đến chắc chắn Phan Ân Ly sẽ nghi ngờ.”

Nguyễn Minh Hoàng tiếp lời:

“Tôi sẽ đem lô đất kia để đấu giá. Phan Ân Ly chính là xem trọng nó chắc chắn ả ta sẽ để những người có tiền đến, chỉ cần những người đó thanh tỉnh tôi sẽ có thể đạp đổ ả ta.”

Trần Chương nghe vậy không khỏi suy tư. Hiện tại thế lực chống lưng cho Phan Ân Ly không đơn giản, nếu như thực hiện thành công kế hoạch này thì những kẻ nhỏ yếu kia của ả ta sẽ không thể chống đỡ được Phan gia.

Anh ta cũng ý thức được sự đáng sợ của sự tà môn kia, người bị điều khiển hoàn toàn không khống chế được bản thân chỉ biết ngu ngốc mà nghe theo lời của Phan Ân Ly.

Có ý thức nhưng không thể làm chủ bản thân điều này đáng sợ đến mức nào. Trần Chương hiểu rất rõ nỗi sợ hãi đó.

Lúc này trợ lý của Trần Chương mới thoát khỏi sự hỗn loạn trong lòng, hắn ta nhìn ông chủ nhà mình rồi nhìn Nguyễn Minh Hoàng đối diện xấu hổ cúi đầu:

“Chủ tịch Nguyễn xin lỗi ngài. Khi nãy tôi quá thất lễ.”

Nguyễn Minh Hoàng lạnh nhạt lắc đầu:

“Không có gì. Tôi không để ý.”

Sau khi bốn người không còn đối địch với nhau nữa liền cùng nhau ngồi xuống bắt đầu bàn kế hoạch cùng nhau.

Chuyện xảy ra với bọn họ thật sự quá kỳ lạ, những thứ này đúng là người bình thường hoàn toàn không thể lý giải nổi.


Không chỉ vậy những chuyện diễn ra xung quanh Phan Ân Ly càng kỳ lạ hơn nữa. Dường như ả ta biết rất rõ những người trong vòng, mỗi người cô ta hẹn gặp hoặc tình cờ gặp mặt đều có máu mặt trong ngành kinh doanh hoặc những người có mối quan hệ rộng.

Cũng nhờ vậy mà việc kéo tài nguyên cùng lợi lộc cho Phan gia cực kỳ suôn sẻ. Những bước đi của ả ta đều được tính toán một cách chính xác cùng hiệu quả giống như ả ta nắm rất rõ cách vận hành của thế giới này.

Nguyễn Minh Hoàng cùng Trần Chương nói những nghi hoặc của mình. Càng nói anh càng thêm khiếp sợ.

Đúng vậy anh có cảm giác Phan Ân Ly nắm rõ bước đi cùng sự vận hành của thế giới này. Ả ta đang cố gắng kéo thế giới này theo ý muốn của mình, muốn thế giới này vận hành xung quanh ả ta

Những chuyện này nghe nói thì rất buồn cười thậm chí không thể tin được nhưng lúc này đây những điều mà tưởng chừng không thể xảy ra đang vận hành theo hướng như thế.

Trần Chương sau khi cùng Nguyễn Minh Hoàng nói xung liền đứng dậy chào tạm biệt. Trước khi anh ta rời đi liền nghe anh nói:

“Trần Chương, chúng ta đã gạch mặt nhau từ giờ đến ngày xảy ra đấu giá phải tỏ vẻ đối chọi với nhau. Anh có thể nói với vợ mình nhưng không thể nói với bất kỳ ai khác, tai mắt của Phan Ân Ly có ở khắp nơi đừng để ả ta phát hiện ra chuyện gì.”

Trần Chương gật đầu hiểu rõ:

“Tôi hiểu rõ. Cậu yên tâm tôi chắc chắn sẽ khiến ả ta không kịp trở tay.”
 
Chương 70: C70: Chương 70


Trần Chương rời khỏi công ty với khuôn mặt bực bội khiến những người đi cùng anh ta không khỏi cảm thấy lần này công ty bọn họ tiêu rồi.

Nguyễn Minh Hoàng từ trên văn phòng nhìn xuống thấy người đã đi xa mới cầm điện thoại lên gọi cho Hồ Phi Tuấn.

Hai người không có nhiều thời gian, chỉ gọi một hai người thì thật sự rất tốn thời gian. Hơn hết nếu Phan Ân Ly nghi ngờ ả ta chắc chắn sẽ không để bọn họ gặp anh.

Lô đất phía tây của công ty vừa hay lại là một cái cớ để kêu gặp tất cả những người bị ả ta mê hoặc.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người nhận máy. Sau khi nghe thấy giọng nói của Hồ Phi Tuấn, Nguyễn Minh Hoàng liền nói về kế hoạch của mình.

Chắc chắn một mình T rần Chương không thể gọi tất cả người có thế lực lớn. Cho dù mảnh đất này thật sự tốt nhưng nếu chỉ mua nó dưới danh nghĩa Phan Ân Ly thì một hay hai người đi cũng như vậy.

Mặc dù ả ta sẽ để một nhóm người hộ tống mình nhưng cũng không gọi hết những kẻ quyền lực phía sau.

Hồ Phi Tuấn sau khi nghe thấy kế hoạch liền đồng ý giúp anh mời những người có quen biết cùng đi.

Tuy anh ta không bị mê hoặc bởi Phan Ân Ly nhưng anh ta cũng chưa tỏ thái độ gì với ả ta. Ngoại trừ việc không gặp mặt thì cũng không phải đối chọi gay rắc như Nguyễn Minh Hoàng.


Cúp máy xong Nguyễn Minh Hoàng lại gọi cho người từng là trợ lý của mình. Anh cùng cô ta không có quan hệ gì, tuy nhiên sau khi cô ta cùng Phan Miêu Vũ trở thành bạn tốt của nhau thì bọn họ cũng có chút nhắn tin qua lại với nhau.

Nói thật Dương Chi Hà là con gái của một vị trưởng bối mà anh ta kính trọng vì vậy ngoại trừ không có khả năng đến với nhau thì cả hai vẫn có thể làm bạn.

Có lẽ trước đó cô ta bị ảnh hưởng bởi thế giới này nên mới hành động một cách kỳ lạ đến như vậy. Nhưng sau đó cô ta đã thoát khỏi sự điều khiển thế giới này mà sống một cuộc sống vui vẻ.

Mặc dù Dương Chi Hà mở tiệm bánh nhưng gia đình của cô ta vẫn nằm trong giới thượng lưu. Không chỉ vậy chồng sắp cưới của cô ta cũng là người có tiếng tăm trong giới.

Sau khi Dương Chi Hà nghe chuyện huyền huyễn mà Nguyễn Minh Hoàng nói cũng chứng kiến những người quen trước đây xoay quanh Phan Ân Ly thì cô ta liền ôm chắc vị hôn phu của mình.

Cho dù Phan Ân Ly có đến công ty anh ta yêu cầu hợp tác thì người gặp mặt cô ta luôn là Dương Chi Hà. Sau vài lần không gặp mặt Phan Ân Ly cuối cùng cũng bỏ qua anh ta.

Dù sao công ty của anh ta cũng rất bình thường, chỉ là một con cá nhỏ trong đàn cá béo bỡn. Một khi tốn quá nhiều thời gian để câu cá nhỏ thì chẳng bằng tìm một con cá to hơn.

Sau vài lần đưa đẩy Dương Chi Hà liền thở phào nhẹ nhõm không thôi sau đó cô ta dặn vị hôn phu của mình không được liên quan gì đến nhà họ Phan.

May mắn vị hôn phu của cô ta là một người nghe lời nên kể từ lúc đó trở đi không có dính dáng gì đến nhà họ Phan.

Hiện tại Nguyễn Minh Hoàng nhớ đến Dương Chi Hà cũng vì muốn nhờ cô ta hỗ trợ một chút. Dù sao hai người đều có chung một người để quan tâm.

Khi Phan Miêu Vũ mất tích Dương Chi Hà thật sự đã trách cứ anh, thậm chí còn muốn cắt đứt mọi chuyện làm ăn giữa gia tộc mình. Nhưng sau khi nghe Nguyễn Minh Hoàng giải thích cùng với những chuyện mà anh ta mơ được, cô ta liền nhớ đến những biểu hiện kỳ lạ trước đây của mình.

Cuối cùng cô ta tin tưởng anh. Hiện tại hai người cùng chung một chiến tuyến.

Điện thoại vang lên vài tiếng thì giọng nói của Dương Chi Hà vang lên:

“Tìm được Phan Miêu Vũ rồi sao.”

Đúng vậy trong suy nghĩ của Dương Chi Hà mỗi khi Nguyễn Minh Hoàng gọi đều liên quan đến Phan Miêu Vũ.


“Không phải. Tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.”

Nguyễn Minh Hoàng nói. Hiện tại Dương Chi Hà cũng là một trong những người có thể tin tưởng được vì vậy anh không chút ngừng ngại mà kể mọi chuyện cho cô ta.

“Mẹ nó sao mà huyền huyễn dữ vậy. Vậy anh định làm thế nào.”

Dương Chi Hà nghe trong không khỏi kinh ngạc.

Nguyễn Minh Hoàng nói về chuyện lô đất đem ra đấu giá:

“Tôi sẽ để lô đất đó đấu giá. Nhờ cô kéo càng nhiều người càng tốt.”

Dương Chi Hà im lặng một chút rồi gật đầu:

“Theo tôi biết hầu như những người trong giới đều bị Phan gia kéo vào. May mắn ông nội tôi có quen biết với vài người tôi sẽ nhờ ông giúp đỡ.”

Nguyễn Minh Hoàng:

“Cảm ơn.”

Dương Chi Hà hừ lạnh một tiếng:


“Không cần cảm ơn tôi làm mọi thứ đều vì Miêu Miêu.”

Sau đó cô ta hỏi:

“Đúng rồi con mèo trắng đó ngày mai tôi đến xem được không.”

Nguyễn Minh Hoàng cũng không từ chối:

“Được.”

Nói xong hai người tạm biệt nhau.

Nguyễn Minh Hoàng để điện thoại lên bàn sau đó ôm mèo nhỏ vào lòng rồi bắt đầu làm việc. Mặc dù anh ta đã làm rất nhiều nhưng công việc hiện tại thật sự không sao đếm xuể.

Quá nhiều người muốn rút đầu tư, quá nhiều kẻ muốn đạp anh xuống. May mắn công ty của anh là công ty lớn, vốn đầu tư của bản thân nhiều hơn cả những nhà đầu tư khác cộng lại vì vậy anh mới không sợ hãi bọn họ.

Phan Ân Ly chắc chắn cũng biết được chuyện này nên ả ta mới dàn xếp nhiều việc đến vậy. Hơn nữa ả ta cũng nhắm vào gia đình anh nhưng may mắn anh đã dự liệu trước mà nói với gia đình mình.
 
Chương 71: C71: Chương 71


Tám giờ tối Nguyễn Minh Hoàng từ công ty trở về. Anh cùng mèo nhỏ đều ăn ở công ty nên sau khi trở về anh ôm mèo nhỏ đi tắm.

Nuôi một bé mèo nhỏ thật sự rất lo lắng vì vậy sau bao nhiêu lần lên mạng xem cách chăm sóc cho mèo cuối cùng anh cũng tự tin.

Mất hai tiếng để khiến mèo nhỏ thơm tho anh liền lau người cho mèo rồi dùng máy sấy cho động vật sấy khô lông cho mèo.

Làm xong Nguyễn Minh Hoàng mới để mèo lên giường còn mình thì đi vào phòng tắm.

Phan Miêu Vũ được anh phục vụ tận tình cẩn thận liền cực kỳ thoải mái. Cậu duỗi người, cào cào móng vuốt lên gối nằm sau đó đi vài vòng rồi cuộn người nằm xuống.

Sau khi trở về bên cạnh Nguyễn Minh Hoàng giấc ngủ của cậu thật sự rất tốt. Tâm trạng cũng trở nên vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Rõ ràng trước đây chỉ mang tâm thái ăn xong chờ chết. Hiện tại trở thành mèo thì chuyện đó càng dễ dàng hơn.

Làm một con mèo chỉ cần vui vẻ ăn sau đó lại đánh một giấc, ngủ dậy lại ăn. Đây không phải cuộc sống thần tiên thì còn là gì.

Nhưng lúc này đây cậu lại chẳng hề vui vẻ.


Phan Miêu Vũ muốn trở lại làm người, cậu muốn ở bên cạnh Nguyễn Minh Hoàng bằng hình dáng con người.

Không chỉ như vậy hiện tại cậu mới biết cuộc sống của anh khi không có cậu tồi tệ đến thế nào.

Lần đầu nhìn thấy anh sau một khoảng thời gian dài khiến cậu đau lòng không thôi.

Cả người Nguyễn Minh Hoàng đều mệt mỏi, hai mắt anh cũng đen lại bọng mắt khá to. Chỉ cần nhìn thôi liền biết được đã bao lâu anh không ngủ được. Cho dù ngủ cũng chỉ ngủ được vài tiếng.

Thậm chí mỗi ngày anh đều mơ thấy ác mộng. Phan Miêu Vũ có thể cảm nhận được sự bất lực, mệt mỏi cùng với tâm lý không tha thiết sống của anh.

Vì vậy Phan Miêu Vũ sợ hãi, cậu sợ sau khi anh trả thù được Phan Ân Ly thì anh liền không còn ý nghĩa để sống nữa.

Cậu cũng đã nghe Hồ Phi Tuấn nói về sự điên cuồng của anh khi tìm kiếm cậu. Mỗi thứ anh làm khiến cậu đau lòng không thôi, trái tim cậu thắt lại.

Hiện tại Phan Miêu Vũ thật sự muốn mình có thể nói chuyện, nói với Nguyễn Minh Hoàng rằng cậu đang ở đây, đang ở cạnh anh. Chỉ cần cậu có thể nói thì chắc chắn anh sẽ không còn dây dứt nữa, cũng sẽ có thể ngủ một giấc thật ngon không còn mơ thấy ác mộng.

Trong lúc suy nghĩ linh tinh Phan Miêu Vũ nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt ra nhìn.

Người đàn ông với cơ thể rắn chắc nhưng khuôn mặt rất xanh xao, không còn đẹp trai như trước kia. Thay vào đó có cảm giác mệt mỏi cùng uể oải.

Phan Miêu Vũ nhìn Nguyễn Minh Hoàng mềm mại kêu một tiếng:

“Meo.”

Từ trong nhà tắm đi ra Nguyễn Minh Hoàng liền nghe thấy tiếng kêu của mèo nhỏ. Anh đi đến giường ngồi xuống đưa tay đến gần sau đó vuốt v e bộ lông mượt mà của mèo nhỏ.

Nhìn đồng hồ trên tủ nhỏ bên cạnh giường anh liền nằm xuống cái gối còn lại trên giường. Anh không biết hôm nay có thể ngủ một giấc như hôm qua hay không, cho dù là mơ thấy ác mộng cũng được anh chỉ xin có thể trong giấc mơ có thể nhìn thấy bạn đời của mình.


Phan Miêu Vũ cảm thấy bàn tay trên đầu mình dừng lại, nghe thấy hơi thở phả ra đầy nhịp nhàng của người bên cạnh liền biết anh đã ngủ rồi.

Cậu nhẹ nhàng né tránh bàn tay anh sau đó đứng dậy đi đến gần khuôn mặt mệt mỏi của anh mà hôn anh một cái.

‘Chúc anh ngủ ngon.’

Khẽ chúc anh trong lòng. Phan Miêu Vũ nhìn anh trong chốc lát sau đó nằm dựa gần mặt anh rồi cuộn tròn người lại sau đó cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

Phan Miêu Vũ cảm thấy nếu như thế giới này thật sự kỳ lạ như vậy thì cậu cầu mong cho bản thân có thể đi vào giấc mơ của Nguyễn Minh Hoàng sau đó nói cho anh biết mình sẽ luôn bên cạnh anh.

Tuy nhiên Phan Miêu Vũ không biết rằng mặc dù cậu không thể đi vào giấc mơ của Nguyễn Minh Hoàng. Nhưng Nguyễn Minh Hoàng thật sự đã nhìn thấy cậu.

Không phải dưới hình dáng con người mà dưới hình dạng của một chú mèo trắng nhỏ.

Đúng vậy sau khi Nguyễn Minh Hoàng chìm vào giấc ngủ thì anh lại mơ. Không nói đúng hơn đây không phải mơ mà nó giống như một thước phim tua nhanh vậy.

Tuy nhiên cảnh mà anh thấy lần này không phải anh. Anh xuất hiện ở trong một khu rừng rậm rạp, xung quanh có rất nhiều động vật.

Trước khi anh kịp nghi ngờ thì một con mèo trắng nhỏ xuất hiện. Chỉ nhìn thôi Nguyễn Minh Hoàng liền nhận ra đây là mèo nhỏ của anh.


Mèo con nhỏ yếu chậm chạp chạy từ khi rừng ra bên ngoài. Sau đó một chuyện không thể tin được xảy ra một luồn sương trắng bao quanh lấy mèo nhỏ.

Từ một con mèo sau khi sương tan lại biến thành một con người mà khuôn mặt của người đó đến chết Nguyễn Minh Hoàng cũng không thể quên được.

Anh đi theo người đó vào thôn làng, sau đó lại vào thành phố. Không rõ tại sao người đó lại phải đi xa đến như vậy nhưng hình như khi biến thành người thì đã chuẩn bị kỹ càng rằng bản thân muốn đi đâu.

Nguyễn Minh Hoàng đi theo người đó rất lâu, cũng không nhớ rốt cuộc bao nhiêu ngày đêm trôi qua cuối cùng người đó cũng dừng lại ở trước một trụ sở.

Người đó đi vào trong sau đó cùng một người bên trong nói chuyện, mặc dù thấy được rõ ràng nhưng Nguyễn Minh Hoàng không nghe được bọn họ đang nói gì.

Nhìn bọn họ nói chuyện cùng nhau sau đó người bên trong trụ sở đưa cho người đó thẻ chứng minh thân phận. Nguyễn Minh Hoàng nhìn thấy không khỏi kinh ngạc.

Sau khi lấy thẻ xong người đó ra ngoài thì gặp Phan Ân Ly cùng cha của ả ta. Hai người không biết nói gì người đó liền đi cùng bọn họ.

Nguyễn Minh Hoàng cứ như vậy đi theo bên cạnh người đó chứng kiến, chứng kiến hết mọi thứ, cảm nhận được cảm xúc trong lòng người đó, đến cuối cùng nhìn mèo trắng nhỏ cơ thể đầy máu chết bên trong một nơi vắng vẻ.
 
Chương 72: C72: Chương 72


Nguyễn Minh Hoàng nhìn cơ thể mèo nhỏ nằm yên bất động trong vũng máu. Xung quanh ngoại trừ những cái cây cùng những ngọn cỏ khô héo úa thì không còn thứ gì nữa cả.

Cơ thể mèo nhỏ càng lúc càng lạnh, trái tim của Nguyễn Minh Hoàng càng gào thét đau đớn.

Không không anh không muốn như vậy, không thể như vậy được. Cho dù anh cố gắng khiến bản thân tỉnh giấc, muốn trốn tránh sự thật mà bản thân mình nhìn thấy nhưng anh không tài nào thoát ra được.

Cảm giác đau đớn không ngừng co rút trái tim anh khiến anh ngạt thở, giống như anh có thể ngừng thở bất kỳ lúc nào.

Cái chết của mèo trắng nhỏ đánh sau vào đầu óc của Nguyễn Minh Hoàng khiến anh cảm thấy sự trớ trêu của cuộc sống.

Mèo nhỏ của anh, bạn đời của anh. Người mà anh yêu hơn cả sinh mạng vì anh, vì một kẻ vô tâm vô nhân tính trong giấc mơ kia mà chết một cách đơn độc.

Quá cô đơn, cái chết của một con mèo nhỏ không có một ai biết cả. Nằm lẳng lặng ở một nơi hoang vấn với nỗi tuyệt vọng không một ai hiểu thấu.

Nguyễn Minh Hoàng bắt đầu giẫy giụa kịch liệt trong giấc mơ nhưng không thể rời khỏi cơn ác mộng này. Anh muốn ôm lấy mèo nhỏ nhưng hoàn toàn không thể chạm vào, sự đau đớn giống như đang giày xéo tâm can anh, giống như lốc từng miếng thịt trên người anh.


Một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ.

Phan Miêu Vũ ngủ bên cạnh mặt Nguyễn Minh Hoàng, nào ngờ càng lúc cậu càng cảm thấy hơi thở cực kỳ dồn dập của anh.

Sự nặng nề trong từng hơi thở khiến cậu kinh ngạc mà mở mắt ra.

Phan Miêu Vũ đứng dậy nhìn qua khuôn mặt của anh. Cậu không ngờ đến khi nhìn qua mình lại thấy hai dòng nước mắt chảy xuống khuôn mặt tiều tụy của anh.

Anh đang khóc, khuôn mặt đau khổ không thôi.

Phan Miêu Vũ biết Nguyễn Minh Hoàng đang gặp ác mộng, một cơn ác mộng khủng khiếp. Cậu chắc chắn thứ có thể khiến một người đàn ông mạnh mẽ lại khóc trong giấc mộng chính là bản thân mình.

Phan Miêu Vũ đến gần li3m những giọt nước mắt của anh, cọ đầu vào mặt anh mềm mại kêu vài tiếng:

“Meo, meo, meo…”

Cậu không thể nói chuyện để đánh thức anh chỉ có thể dùng tiếng mèo kêu không ngừng bên tai anh. Cậu muốn đánh thức anh khỏi cơn ác mộng đáng sợ mà anh đang nhìn thấy.

Nguyễn Minh Hoàng đang bị giằng xé bởi cơn ác mộng, nhưng anh không ngờ khi bên tai vang lên từng tiếng kêu mềm mại thì mọi hình ảnh trong ác mộng đều biến mất.

Hai mắt anh lúc này đây cũng mở to ra. Hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng.

Nguyễn Minh Hoàng tỉnh giấc nhưng anh chưa lấy lại được tinh thần. Nhưng sau đó cảm nhận được đ@u lưỡi ướt át cùng tiếng gầm gì đáng yêu phát ra từ trong cổ họng của mèo nhỏ anh liền đưa mắt nhìn xuống.

Mèo nhỏ giống như biết anh hoảng loạn nên muốn dùng cách này trấn an anh.

Nguyễn Minh Hoàng mím môi nhìn mèo trắng nhỏ. Những giấc mơ giống như thế không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy. Thay vì nói nó giống những giấc mơ tiên tri thì nó càng giống như ký ức kiếp trước của anh.


Vì vậy anh tin. Những gì anh nhìn thấy trong giấc mơ lạ sự thật.

Bởi vì tin nên anh mới có thể thoát khỏi người độc ác như Phan Ân Ly, cũng bởi vì tin mà anh không trở thành một con cá lớn mặc người chơi đùa như trong giấc mơ.

Anh không ghét việc trong giấc mơ mình yêu một người con gái bởi vì vốn dĩ anh không có cảm xúc gì trong chuyện yêu đương. Nhưng anh ghê tởm khi người bản thân yêu lại là Phan Ân Ly.

Cũng vì những chuyện đã xảy ra ngay khi nhìn thấy giấc mơ này. Nhìn thấy sự huyền huyễn bên trong giấc mơ, nhìn thấy một con mèo nhỏ hóa hình người anh liền hoàn toàn tin tưởng.

Nguyễn Minh Hoàng nhìn mèo nhỏ đang cọ đầu vào mặt mình sau đó nhớ đến lần đầu tiên gặp mèo nhỏ.

Càng nghĩ Nguyễn Minh Hoàng càng không khỏi cảm thấy hành động của bản thân khi đó thật quá đúng. Nếu như cậu mặc kệ cảm giác của mình mà đẩy mèo nhỏ đi thì có lẽ đến bây giờ anh sẽ hối hận xanh cả ruột.

May mắn, may mắn anh ôm mèo nhỏ về. May mắn anh đối xử với mèo nhỏ thật tốt, may mắn anh đi đâu đều ôm mèo nhỏ đi cùng.

Mặc dù chỉ hai ngày nhưng cả hai ngày này anh không làm ra hành động nào khiến bản thân phải hối hận.

Phan Miêu Vũ thấy anh đã tỉnh nhưng không có hành động gì liền không khỏi lo lắng gọi:


“Meo, meo, meo…”

Nguyễn Minh Hoàng nhìn thấy trong ánh mắt to tròn của mèo nhỏ lại hiện ra cảm xúc của con người liền không khỏi càng thêm khẳng định.

Anh đưa tay ôm lấy mèo nhỏ vào lòng rồi ngồi dậy, ngồi xếp bằng lại sau đó để mèo nhỏ lên chân. Lúc này anh cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của mèo nhỏ sau đó gọi:

“Vợ ơi.”

Phan Miêu Vũ trợn tròn mắt nghi hoặc mà kêu thành tiếng:

“Méo.”

Nguyễn Minh Hoàng khẽ cười sau đó gọi lại:

“Vợ ơi. Em chính là Phan Miêu Vũ, vợ của anh.”
 
Chương 73: C73: Chương 73


Phan Miêu Vũ hoàn toàn bị lời nói của Nguyễn Minh Hoàng khiến cho kinh hãi mà xù lông lên. Hai mắt to tròn trợn to nhìn anh giống như mới trốn trại ra vậy.

Cậu hiểu rõ hơn ai hết hình dáng hiện tại của mình với hình dáng nhân loại chẳng có xí gì giống nhau. Vậy mà một người vừa mới ngủ dậy lại đi gọi một con mèo là vợ còn gọi tên của cậu nữa.

Đây là làm sao. Ngủ đến mơ hồ hay ác mộng khiến thần kinh con người chạm mạch rồi.

Phan Miêu Vũ không rõ cũng không thể nào rõ được. Cậu thật sự bị dọa đến khủng hoảng rồi.

Ánh mắt sáng rực của mèo trắng nhỏ bên trong bóng tối hiện lên vẻ hoang mang chưa từng có. Không chỉ vậy hiện tại mèo nhỏ không thể hốt nổi nên một tiếng kêu.

Nguyễn Minh Hoàng vội vàng bật đèn ngủ bên cạnh giường lên sau đó đưa mắt nhìn mèo nhỏ đang trố mắt há hốc mồm dưới chân mình.

Lông mèo xù lên thật đáng yêu, khuôn mặt kinh hãi thật đáng yêu. Tuy nhiên cái ánh mắt Phan Miêu Vũ nhìn anh khiến anh không khỏi nghiến răng ken két.

Anh đưa tay ôm mèo lên để ngang mặt mình sau đó lên án:


“Phan Miêu Vũ em đây là nhìn tôi bằng ánh mắt gì đó. Em đừng nghĩ hiện tại mình là mèo thì có thể giấu cảm xúc trong ánh mắt.”

Nói xong anh không thèm hỏi xem cậu có đồng ý hay không mà đưa mặt mèo đầy lông của cậu đến gần mặt mình sau đó hôn khắp nơi trên mặt cậu.

Phan Miêu Vũ hết chỗ nói mà quơ móng tát anh một cái. Nhưng khi chạm mặt anh cậu vẫn rất nhẹ nhàng dùng đệm mềm mà đạp lên mặt anh, móng vuốt nhọn được cậu giấu vào trong.

Nguyễn Minh Hoàng hôn một miệng đầy lông mèo nhưng anh không có chút nào ghét bỏ cả mà dựa mặt mình vào mặt cậu mà nhẹ nhàng cọ.

Vừa cọ anh vừa nói:

“Miêu Vũ, anh thật sự không nổi khùng. Anh đã xác định em chính là Phan Miêu Vũ.”

Đúng vậy anh rất chắc chắn mèo nhỏ là vợ mình. Mặc dù giấc mơ cùng hiện thực không quá giống nhau, không phải là không giống mà là tình cảm của hai người không giống.

Nhưng không hiểu sao Phan Miêu Vũ trong giấc mơ lại cho anh một cảm giác khác mà Phan Miêu Vũ ở hiện thực cho anh một cảm giác khác. Tuy nhiên dù là cảm giác nào đi nữa Nguyễn Minh Hoàng vẫn có thể khẳng định cá hai là cùng một người.

Vì vậy mèo nhỏ trong giấc mơ chắc chắn là mèo nhỏ ở bên cạnh anh hiện tại.

Nhìn mèo nhỏ vẫn còn hô hấp, vẫn còn mở to mắt ra nhìn mình. Nguyễn Minh Hoàng cảm thấy anh có thể thay đổi mọi thứ, vĩnh viễn mèo nhỏ của anh cũng sẽ không có một ngày chết trong cô độc như thế.

Phan Miêu Vũ nhìn bạn đời điên khùng một lúc không nhịn được hỏi:. Truyện Huyền Huyễn

“Meo.” (Sao anh biết là em).

Tuy nhiên câu hỏi của cậu Nguyễn Minh Hoàng làm sao có thể hiểu được. Anh nhìn mèo nhỏ hai mắt nhìn mình mà kêu một tiếng thì không khỏi đau lòng ôm chầm lấy.

Phan Miêu Vũ bất lực mà đánh vào vai anh:


“Meo, meo. Meo.”(Nguyễn Minh Hoàng anh đàng hoàng lại cho em. Mai trả lời đi."

Mặc dù không nghe ra lời nói gì ngoại trừ tiếng meo kêu một cách mềm mại nhưng qua thái độ của mèo nhỏ Nguyễn Minh Hoàng vẫn biết cậu đang muốn nói gì.

Anh ôm mèo nhỏ của anh rồi hủ hi:

“Sau khi em biến mất anh đã mơ rất nhiều thứ. Kể cả hiện tại có thể nhận ra em cũng là do giấc mơ vừa nãy. Miêu Vũ có phải mọi chuyện thật hoang đường không anh vậy mà mơ thấy cả thế giới này đều xoay quanh Phan Ân Ly.”

Phan Miêu Vũ ngạc nhiên sau đó rầm rì. Cậu biết anh không hoang đường mà đây chính là sự thật.

Cuốn sách mà cậu được xem, ký ức mà cậu nhìn thấy. Mọi thứ đều nói lên thông tin về thế giới mà Phan Ân Ly chính là nữ chính, những chuyện xảy ra, những người vây quanh lấy cô ta đều là bởi vì hào quang của nữ chính.

Cho đến hiện tại Nguyễn Minh Hoàng đối đầu với Phan Ân Ly nhưng không xảy ra chuyện gì là do anh là nam chính ở thế giới này.

Mặc dù cốt truyện xoay quanh nữ chủ nhưng thật ra nam chủ cũng có rất nhiều đất diễn vì vậy việc cạnh tranh hai vầng hào quang mới có thể kịch liệt đến như vậy.

Nhưng hiện tại Phan Miêu Vũ đã có một suy nghĩ điên cuồng khác. Hào quang nữ chính có thật sự là bất diệt. Thế giới này thật sự là thế giới của Phan Ân Ly hay không, cô ta có thực sự là một nhân vật chính ở thế giới này hay không.

Đây không phải là suy nghĩ vô căn cứ, Phan Miêu Vũ đã khẳng định được chuyện này sau khi gặp Hồ Phi Tuấn. Một nhân vật phản diện lại hoàn toàn không dính dáng gì đến câu chuyện.


Cho dù nữ phụ không còn đi theo cốt truyện, cho dù nam chính có thể thay lòng đổi dạ. Nhưng phản diện có thể thay đổi đến mức này hay sao.

Phan Miêu Vũ không tin. Những nhân vật liên quan đến vòng tuần hoàn của thế giới lại có thể thay đổi.

Mà sự thay đổi này là vì một nhân vật phụ như cậu. Một người có thể phá hủy sự mê hoặc từ hào quang nhân vật chính.

Kiếp trước cậu từng xem một bộ truyện, nó có nói với cậu thế giới có thể bị chiếm lấy bởi một thiên đạo khác. Dù sao một thế giới có rất nhiều người kẻ có ước mơ có tham vọng quá nhiều, mà kẻ muốn chiếm lấy cuộc sống của người khác thật sự không thiếu.

Từ những gì Nguyễn Minh Hoàng đã mơ thấy, sau đó là những chuyện đã xảy ra. Phan Miêu Vũ có thể khẳng định thiên đạo của thế giới này muốn dựa vào cậu để giành lại thế giới này.

Đúng vậy Phan Miêu Vũ hiện tại có thể khẳng định bản thân mới là nhân vật chính của thế giới này.

_________________________________

Khúc này hơi loạn xà ngầu một chút hihi
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom