Cập nhật mới

Dịch Mưu Thiên Hạ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: 100: Bồi Giá


“Không dám nhận, Thích công tử khách khí rồi.”“Ha ha, ngươi không biết hai chúng ta làm gì sao?” Thích công tử hỏi.Tô Nam Thừa lắc đầu, hắn chỉ biết là hôm nay không thể mặc màu đỏ.Quan phục của hắn chính là màu đỏ, chỉ có điều tình huống hôm nay hắn tuyệt đối không có khả năng mặc quan phục tới.Tin tức của Vân Kỳ thượng sư, đơn giản là đề điểm cho hắn diện thánh, đừng để sia sót.Chi tiết cụ thể, hắn thật sự không biết.“Ngươi ta đi theo bệ hạ, bởi vì mệnh cách của hai ta hôm nay tương quan.

Có ngươi có ta ở cạnh, bệ hạ sẽ không bắn giết con mồi đến tuyệt lộ.” Lúc Thích công tử nói lời này, có chút tự giễu.Tô Nam Thừa trầm mặc một lúc sau đó gật đầu: “Đa tạ Thích công tử, ta biết rồi.”“Ha ha, khó cho ngươi nghiêm túc nhớ kỹ như vậy.” Thích công tử nói: “Ta năm nay mười lăm, sinh thần giữa tháng bảy, không biết Tô huynh thì sao?”“Ta cũng mười lăm, sinh thần mười lăm tháng ba, nhiều hơn Thích công tử vài tháng.” Tô Nam Thừa cười nói.“Vậy ta liền gọi một tiếng Tô huynh rồi.” Thích công tử chắp tay:“Gia phụ là Thích Quý Hoằng của Đại Lý Tự, ta là con thứ tư trong nhà, tên là Thích Mộng Đường.”Tô Nam Thừa cũng chắp tay đáp lễ: “Ta lớn tháng hơn đệ, vậy đành nhận một tiếng huynh trưởng.

Gia phụ nhậm chức Lại Bộ Thị Lang.


Ta là con thứ bảy trong nhà, tên là Tô Nam Thừa.”“Ha ha, Tô huynh rất thú vị, tất nhiên là ta biết Tô huynh.

Là ta không có danh tiếng gì.” Thích Mộng Đường cười nói.“Cũng không hẳn, năm ngoái có đi qua Đại Lý Tự mấy lần.

Trái lại là từng có quen biết với Thích đại nhân.” Tô Nam Thừa cười nói.Thừa quan ngũ phẩm của Đại Lý Tự, vào triều cũng là miễn cưỡng đủ tư cách.Hôm nay tuyển ra hai tên thiếu niên, tuyệt đối không phải là do chỉ có hai người bọn họ phù hợp.Mấy vị thượng sư cũng không có khả năng chỉ xem chút đã nói là thích hợp, còn có ngày tháng sinh đẻ gì đó, chắc chắn là đã có ngỏ lời gì đó.Kể từ đó, vị Thích công tử này có thể đủ điều kiện được chọn, có thể thấy được cũng không đơn giản.Thích gia cũng không phải là thế gia, càng không phải là hoàng thân quốc thích.Cho nên, người ở đây trái lại là có chút thú vị.Hôm nay đi săn, ngoài hoàng đế ra, người săn được nhiều nhất không phải là Thái tử.

Mà là trưởng tử của Thái tử.Hắn đúng là tuổi trẻ, vậy mà lại thắng được cha mình.Long đế thấy cảnh này, cười lớn ban thưởng một đống đồ.Các Hoàng tử cũng đều tán dương hắn ta xuất sắc.Tô Nam Thừa lặng lẽ nhìn, trong lòng tự nhủ hoàng đế hiện tại đối xử với Thái tử chẳng ra sao cả, nhưng đối xử với hoàng tôn cũng không tệ.Đây là muốn tạo vỏ bọc thánh tôn sao?Đáng tiếc, vị thánh tôn này có một đống hoàng thúc, từng người đều không kém.Kể cả cha ruột Thái tử của hắn ta cũng không phải là người khoan dung.Nếu là bãi săn, vậy thì tất nhiên phải nghỉ ngơi nướng thịt.Hươu hoàng đế săn được nhất định phải nướng.Tô Nam Thừa và Thích Mộng Đường cũng được chia cho một miếng.Một miếng kia khó ăn một cách khó nói, chỉ có điều may mắn có mỗi một miếng, hai người từ từ nhắm mắt cũng đã ăn hết.Sau này còn phải ăn thêm đồ vật ngự ban nữa Tô Nam Thừa chỉ có nước phải quỳ.Quả nhiên, hoàng đệ nói ngự ban cùng với thật sự ngự ban khác nhau to lớn như vậy.Buổi chiều, lúc hoàng đế đã trở về hành cung.Bây giờ ra trận chỉ là một vài thân thích cùng với thần tử và thị vệ.Lúc chạng vạng tối quay về nơi ở, đã có người tới mời Tô Nam Thừa.“Tiểu Tô đại nhân, ngài thu dọn chút rồi đi theo chúng ta đi.


Đi đến hành cung ở.”Tô Nam Thừa sững sờ: “Cái này...!là ý tứ của bên trên sao?”Người đến là thị vệ hành cung, cười nói: “Tất nhiên, trong khoảng thời gian này, tiểu Tô đại nhân và Thích công tử đều phải đi gần với bệ hạ:“Vậy làm phiền.

Ta đi dặn dò vài câu.”“Tiểu Tô đại nhân dẫn theo người đến sao? Cùng nhau đến đi.” Thị vệ nói.“Vậy thì không cần, ta vốn cũng không nên đi hành cung.

Gã sai vặt thì càng không thể tiến vào.” Tô Nam Thừa cười nói.Hắn dặn dò Trình Minh và Liên Sinh yên ổn ở chỗ này.“Hai người các ngươi thông minh lanh trí một chút, người nơi này không ai có thể tùy tiện trêu vào.

Thực sự xảy ra chuyện không kịp tìm ta thì hãy đi tìm người của phụ thân.”“Vâng, công tử yên tâm.


Chỉ là ngài đi không có ai chăm sóc thì sao đây?” Liên Sinh hỏi.“Yên tâm sẽ có người chăm sóc thôi.” Tô Nam Thừa vỗ đầu hắn một cái rồi đi.Chỉ đem theo hai bộ y phục để thay.Cũng không thật sự ở sát bệ hạ, chính là ở bên trong hành cung, có một tiểu viện, Thích Mộng Đường đã tới một lúc rồi.Gặp hắn tới thì cười nói: “Tô huynh.”“Mộng Đường đến sớm rồi.”Hai người đã gặp mặt, đều tự tìm phòng cất kỹ đồ đạc.Sau đó liền có hai tiểu thái giám tới hầu hạ.Tuy nói là hành cung, nhưng nơi này quy củ nhiều.

Hai người bọn họ tất nhiên không có tự do gì..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: 101: Bồi Giá2


Không thể đi ra ngoài, chỉ cần không có cho gọi, cũng chỉ có thể ở lại bên trong tiểu viện mà thôi.Bữa tối cũng tạm được, bốn món ăn một chén canh, nhưng mà lúc đưa tới đã nguội lạnh cả rồi.Trong đêm chăn cũng mỏng, Tô Nam Thừa ở qua một đêm.

Hôm sau liền thưởng cho tiểu thái giám.Không nói gì.Năm lượng bạc cũng đã đủ cho hắn ta an bài tốt hết thảy.Lúc được mời đi diện kiến bệ hạ đã là giữa giờ Mão.Tô Nam Thừa mặc một thân trang phục màu lam nhạt, vừa ra đã thấy Thích Mộng Đường cũng là màu lam nhạt, thật sự là trùng hợp.Hai người nhìn nhau cười một tiếng rồi đi theo thị vệ về hướng ngự tiền.Trinh Khánh đế cũng vừa dùng qua đồ ăn sáng, đang chuẩn bị xuất phát.Hai người đến chỗ ở của hoàng đế, cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài.Chờ sau khi hoàng đế xuất phát thì theo sau.Liên tiếp ba ngày, mỗi buổi sáng hoàng đế đều đi đến bãi săn/Nhưng mà thu hoạch đều chẳng ra làm sao.Tô Nam Thừa liền làm linh vật ba ngày.Vào ngày thứ tư, hoàng đế không hạ tràng mà ngồi ở trên cao quan sát đám người Thái tử đi.Còn bố trí giải thưởng, nếu đứng nhất thì sẽ được ngọc bội thiếp thân.Long đế thấy hai người Tô Nam Thừa đều ở phía dưới thì không đi, rồi nói: “Hai người các ngươi vẫn luôn đi theo trẫm mấy ngày trước, hôm nay cũng xuống dưới xem thử thân thủ đi.”Thích Mộng Đường sớm đã muốn đi, nghe vậy thì chắp tay: “Vâng.”Tô Nam Thừa cũng đi theo.Hắn chỉ là thêm cho đủ quân số, tất nhiên sẽ không săn được con mồi gì ra hồn, chỉ đi vòng quanh ở biên giới.Bắn tên cũng không ít, cánh tay đã mệt muốn tàn, cũng chẳng biết là trúng được mấy con.


Lát nữa xem tổng kết sau.Dù sao chạy một vòng, người cũng cực kỳ mệt, cũng đói muốn chết.Tối hôm qua và sáng hôm nay ăn chưa no.Hôm nay người đạt giải nhất là thị vệ của Tam Hoàng tử, họ kép Thượng Quan.Tô Nam Thừa đã sớm xuống ngựa, dắt ngựa đi ra bãi săn.Tô Nghi Thừa phi ngựa đuổi theo: “Dừng lại!”Tô Nam Thừa đứng lại quay đầu: “Nhị ca.”Tô Nghi Thừa ngồi trên xe ngựa, toàn thân bạch y, quả nhiên là phong lưu tuấn mỹ.Roi ngựa của hắn gãy rồi, chỉ vào bao đựng tên của Tô Nam Thừa: “Sao lại còn nhiều mũi tên như vậy?”“Bẩm nhị ca, đệ đệ kỵ xạ không tốt, không muốn lãng phí.” Tô Nam Thừa nói.Tô Nghi Thừa cười lạnh một tiếng: “Kỵ xạ không tốt, đệ trái lại là tốt số.

Loại chuyện bồi giá này, bao nhiêu người cầu không được, làm khó cho phụ thân đã yêu thương đệ.”Tô Nam Thừa biết hắn ta hiểu lầm, cho nên nói: “Lời này của nhị ca, đệ đệ không hiểu.

Là đệ đã làm sai điều gì rồi sao?”Tô Nghi Thừa cười lạnh một tiếng: “Ta khuyên ngươi tốt nhất là thành thực chút, đừng tưởng rằng Thái tử thật lòng đối tốt với ngươi, ngươi họ Tô.”Hắn cúi người, roi ngựa chỉ vào mặt của Tô Nam Thừa: “Ngươi chỉ là một thứ tử, nếu như hỏng chuyện trong nhà, hừ.”Tô Nam Thừa thật sự cạn lời, chỉ có thể thở dài: “Nhị ca dạy phải.”Có thể nói gì với ngốc bạch ngọt được chứ?Chỗ nào là chuyện trong nhà? Rõ ràng là sợ làm hỏng chuyện của Tam Hoàng tử.Cũng không phải nhằm vào đệ đệ con thứ này, mà là người của Thái tử.Tô Nghi Thừa cười lạnh một tiếng rồi thúc ngựa rời đi.Tô Nam Thừa nhìn mấy lần, thầm nghĩ dáng vẻ này, nói không chừng nữ tử sẽ rất thích.

Hắn nhìn chỉ muốn cười, thật là một con Bạch Khổng Tước.Trước xuất phát đến thăm, ngay cả lộ mông ra cũng mặc kệ.Tô Nam Thừa lắc đầu, dắt ngựa tiếp tục đi.Lúc Tô Nam Thừa lần nữa bị gọi đến trước mặt bệ hạ là lúc có quý phi ở cạnh.Lần này quý phi cũng theo tới.


Hiếm khi nàng đã không còn trẻ lại cũng có thể bồi giá.Long đế cười nói: “Trẫm trái lại đã quên mất, quý phi là cô cô của ngươi.

Mấy ngày nay đã từng đến bái kiến chưa.”Tô Nam Thừa vội nói: “Bẩm bệ hạ, vi thần tùy tiện gặp nương nương hậu cung thì không hay cho lắm.”“Ha ha, trẫm vậy mà lại quên mất, ngươi tuổi còn nhỏ mà đã làm quan, quả thực là không tiện gặp tần phi hậu cung.”“Bệ hạ đặc biệt gọi ngươi đến gặp bổn cung, còn không tạ ơn?” Quý phi nói.“Vâng, vi thần khấu tạ thánh ân.” Tô Nam Thừa lưu loát quỳ xuống gật đầu.“Ha ha ha.


Ngươi nhậm chức ở đâu?”Tô Nam Thừa trả lời Tả Xuân Phường xong, hoàng đế gật đầu:“Đi theo Thái tử? Cũng tốt.”Hoàng đế quả nhiên không coi hắn là một chuyện gì.Quý phi lột cho hoàng đế một trái nho, cười nói: “Con nít con nôi, không biết là có gây thêm phiền toái cho Thái tử hay không.”“ y, đừng nói như vậy.

Tuy nói là nhỏ, nhưng cũng đã mười mấy tuổi.” Long đế cười nói: “Được rồi, ngươi lui ra đi, có chuyện gì lại đến nói với trẫm.”“Vâng, vi thần cáo lui.” Tô Nam Thừa không dây dưa mà đi luôn.Về phần gặp mặt hắn lần này làm gì, hắn cũng không nghĩ sâu, có lẽ chính là hoàng đế cho quý phi một ít thể diện..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: 102: Bia Đá Cổ


Chí ít là trải qua lần này, cuối cùng cũng khiến cho hoàng đế nhớ kỹ người như hắn đi?Có thể làm việc ở ngự tiền hay không, không phải nhanh như vậy.Tô Nam Thừa không vội.Chỉ có điều trong lúc đi săn, vẫn xảy ra một vài chuyện.Cũng không phải là loại chuyện như ám sát hay ngã ngựa gì.


Mà là Bắc Sơn có một chỗ sạt lở.Đây không phải là đại sự, Thái tử dẫn người đi xem, chỉ thấy một nơi ở gần Tây Nam của Bắc Sơn có một mảnh dốc núi nhỏ sụp đổ.Đây là chuyện bình thường, núi sông địa lý, đều có biến hóa.

Chẳng qua là mọi người có theo kịp cái biến hóa này hay không.“Điện hạ, nơi này hình như là có một cái bia đá, thấy niên đại chắc xa xưa.

Chúng thần sai người đào ra xem xem thế nào?”Thái tử điện hạ gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”Tô Nam Thừa kinh ngạc, cái này cũng quá trùng hợp rồi?Hắn đứng sau lưng Thái tử quan sát, trong lòng mơ hồ có chút dự đoán.Khoảng chừng qua nửa canh giờ, bọn thị vệ mới đào bia đá kia ra.Niên đại ước chừng rất xa xưa, bia đá vỡ thành hai đoạn.Lúc đào lên, chỉ thấy trên kia có chữ viết.Dời ra ngoài dọn dẹp sạch sẽ qua, đám người đều im lặng.“Điện hạ, cái này...!chữ bên trên tấm bia đá này thực sự phản nghịch...”Thái tử đi qua nhìn kỹ, cũng nhíu mày: “Ninh Dương xả thân, Tưởng Trịnh chịu chết...”Phía sau còn có hai câu hắn ta cũng không dám đọc ra.Hai câu sau là “Kiệt Phó vô đạo, Nhân Vân thủ chi.”“Điện hạ, cái này từ cũng không thông, nhất định là có người giả vờ giả vịt chôn ở chỗ này.” Có người nói.Thái tử nhíu mày: “Việc này vẫn cần phải báo cho bệ hạ.


Đem nhấc thứ này trở về, trước tìm một tấm vải đắp lên, sau đó cẩn thận lục soát phía dưới xem còn cái gì không, bất kể là như thế nào, đào sâu ba thước cũng phải đào một lần.”“Rõ!”Tô Nam Thừa cũng nhíu mày, cái này khá là nghiêm trọng, không quá giống với Thái tử làm.Hai câu đối sau, đối với Tô Nam Thừa từng xem qua rất nhiều cố sự mà nói cũng không hiếm lạ gì.Ngược lại hai câu trước đáng giá để cân nhắc.Ninh Dương xả thân, Tưởng Trịnh chịu chết...Ninh Dương Tưởng Trịnh, bốn người còn là bốn gia tộc?Dù sao Tô Nam Thừa cũng còn trẻ, rất nhiều chuyện tuổi này của hắn, không biết là bình thường.Về tới doanh địa, mang bia đá lên ngự tiền, hoàng đế tất nhiên là giận tím mặt.

Hạ lệnh nghiêm tra khu vực kia.Còn phải điều tra cho kỹ tấm bia đá kia nữa.Bia đá đúng là một khối đá cổ, nhưng chữ này, không có khả năng tồn tại mấy trăm năm.Chỉ có thể nói là, chữ trên tấm bia đã được khắc mới, còn tấm bia đã cũ.Về phần là lúc nào vùi vào thì rất khó nói.Sạt lở này có phải do thiên nhiên hay không cũng cần phải thảo luận, thật là trùng hợp.Tô Nam Thừa không theo dõi chuyện sau đó, bệ hạ vẫn đang nổi giận ở bên kia đó.Lấy chữ trên tấm bia đá, Tô Nam Thừa cũng kết luận đây không phải là do Thái tử làm, Thái tử cũng không phải là sắp điên.Cái này rất rõ ràng là có một thế lực khác? Hẳn cũng không phải là các hoàng tử.Nếu không thì đây là mưu đồ gì?Thứ như vậy, sẽ có dao động với xã tắc giang sơn.Bây giờ trong triều cũng không hề có quan viên họ Vân...!Nói cho đúng, là không có một quan viên họ Vân nào ở chức vị cao.Trong hậu cung có lẽ có đi, hắn cũng không chú ý, nhưng khẳng định không phải là địa vị cao gì.Cho nên, Vân này thực sự là dòng họ?Thiên hạ còn không có đại loạn rõ ràng, nhưng dựa theo sự phát triển của Đại Nguyên này, chỉ sợ cũng không tới mấy năm.Cho nên, đây là có người đang sắp đặt sao?Tô Nam Thừa lắc đầu, trở về tiểu viện của mình.Hôm nay đi săn tất nhiên không giải quyết được gì.Bệ hạ cho người nghiêm tra chuyện này, cũng không hề giao cho Thái tử và hoàng tử, mà là giao cho Đại Lý Tự khanh cẩn thận điều tra.Bởi vì có chuyện này, đi săn cũng kết thúc, từ nay trở đi sẽ hồi kinh.“Cho dù không bỗng nhiên có chuyện cũng cần phải trở về như thường, xem như là sớm mấy ngày, trở về dạng này...!Chẳng phải là đều biết xảy ra chuyện sao?” Thích Mộng Đường thầm nói.“Mộng Đường chơi chưa chán sao? Sau khi hồi kinh chơi thì cũng giống vậy thôi.” Tô Nam Thừa cười hỏi.“Ha ha, đúng vậy, quay về thôi.” Thích Mộng Đường tự biết mình lỡ lời, sắc mặt biến đổi, xấu hổ cười làm lành một câu sau đó nói tiếp.Cảm kích nhìn thoáng qua Tô Nam Thừa.Tiểu thái giám bên cạnh chỉ xem như là mình không nghe thấy.Lúc đầu giữa tháng ba mới hồi kinh, lúc này mới hai mươi tháng hai đã quay lại.Tô Nam Thừa đợi đến khi không có chuyện gì nữa thì đến phủ của Phí Cưu.Lúc đến, Phí Cưu không ở đó.


Hắn liền đợi.Người của phủ bên này cũng biết là hắn thường đến, đối xử với hắn rất khách khí.Đến hoàng hôn thì Phí Cưu trở về, thấy hắn đang đợi liền hỏi:“Chờ lâu chưa?”“Không lâu, đúng lúc tĩnh tâm.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: 103: Bia Đá Cổ2


“Ừm, ngươi ngồi đi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao bỗng nhiên lại quay về?”Đoàn người Phí Cưu là bị bài xích, tất nhiên không có khả năng được bồi giá đi Bắc Sơn, cho nên chuyện lúc này ông ta vẫn chưa biết gì.Tô Nam Thừa nói: “Mấy câu này, đừng để cho hạ nhân nghe được.”Phí Cưu nhìn hắn một cái rồi phất tay bảo đám người đi ra ngoài hết.Tô Nam Thừa nói bốn câu kia ra: “Ta vốn cho rằng, là Thái tử hoặc các Hoàng tử vì gạt bỏ đối phương mà lập ra bố cục này, bây giờ xem ra, là không có khả năng.”Phí Cưu nhíu mày: “Quả thực là không có khả năng.”“Ngươi xác định bia đá kia thật sự là cổ vật?”“Đúng, chỉ có điều ta suy nghĩ tới lui hai ngày, bia đá kia là cổ vật.

Vì sao lại trùng hợp xuất hiện ở lúc ngọn núi sạt lở như vậy? Đồng thời chỉ là sập một mảng, cứ trùng hợp như vậy? Bọn ta đều nghe thấy âm thanh, mặc dù không phải là tiếng nổ vang, nhưng cũng là tiếng vang mới đến xem xét.”“Ngươi lý giải như thế nào?” Phí Cưu nói.“Ta lý giải là Ninh Dương Tưởng Trịnh đều là người hoặc gia tộc, Kiệt Phó...!Tất nhiên là...!Chỉ có điều một câu cuối, Nhân Vân này lại không có người nào như vậy.”“Trước mắt không có, sợ cũng sắp rồi.” Phí Cưu cười khổ.“Ngươi biết vì sao mà Trịnh Đồ tuổi còn trẻ đã có thể làm tướng quân không? Năm đó ở phương bắc trận đại chiến của Trịnh cố tướng quân với Bắc Di, Trịnh cố tướng quân và Tưởng tướng quân đều chết trận.

Trận chiến kia vốn không nên chết, là bởi vì lương thảo không đưa tới kịp.

Bọn họ bị chính người một nhà gài chết.”“Mà Ninh Dương hai vị tướng quân, là thủ tướng của Đình châu năm đó.


Ta và Chu tướng quân Hồ tướng quân năm đó đều là người dưới trướng của Ninh tướng quân.” Phí Cưu hít sâu một hơi: “Đình châu, Trác châu thất thủ, tướng sĩ bên ta tử thương vô số.

Những người sống sót như bọn ta, cũng hứa là sẽ mãi mãi không nhắc tới trận chiến kia.”“Người đã chết, đều đã chết rồi.

Không có tên tuổi gì sau khi chết, bởi vì là tướng quân chiến bại.

Người sống, cũng không có công lao gì có thể kể, bởi vì là kẻ chiến bại.”Triều đình bảo vệ, nhưng huyết tinh cũng đã hoàn toàn mất đi.Nếu không phải thời điểm đó Bắc Di không nuốt trôi toàn bộ Đại Nguyên, chỉ sợ bước chân của bọn họ đã không chỉ dừng lại như vậy.“Trận chiến kia, người chết ngàn vạn.

Ngay cả xương khô cũng đều chôn ở trên thảo nguyên bên ngoài Đình Châu Trác Châu, Ninh Dương hai vị tướng quân ngay cả một cũng không có.

Ngược lại là Trịnh tướng quân bởi vì từng là thân vệ của bệ hạ, bệ hạ thiện đãi với đứa trẻ mồ côi như hắn, nhưng đáng tiếc Trịnh Đồ vẫn phản quốc.”“Vậy Tưởng tướng quân kia đâu?” Tô Nam Thừa hỏi.“Đó lại càng xui xẻo, sau khi chiến cũng đã chết rồi, còn liên lụy vào một mớ kiện cáo.


Phán hắn đến trễ thiên cơ, chậm trễ lương thảo...!Năm đó ta cũng không có tâm trạng quản nhiều, Tưởng gia cũng không còn ai.

Dù sao cũng vô cùng xui xẻo.” Phí Cưu lắc đầu.“Bây giờ có người nhắc lại cố sự, chỉ e là muốn dậy sóng.”Tô Nam Thừa gật đầu: “Đúng vậy, loạn trong giặc ngoài, dân sinh nhiều gian khó.

Thân phận của Trịnh Đồ, trước kia ta cũng không quá rõ.

Nghĩ triều đình cũng đã tận lực xóa đi xuất thân của hắn.

Bây giờ hắn bỏ chạy về Bắc Di, chỉ sợ là tính toán không nhỏ.


Cửu công chúa cũng chưa chắc đã chết.”Một Cửu Công chúa có lẽ là không sao, nhưng nếu như người bắt cóc nàng đi có mưu đồ khác thì sao?“Ngươi không biết cũng bình thường.

Kỳ thực năm đó sau khi mất đi Trác Châu Đình Châu, cũng không ít người thuận thế gia nhập vào Bắc Di.” Năm đó quá khốc liệt.Người chiến bại trở về cũng chẳng khá hơn.

Rất nhiều binh sĩ không còn người nào ở quê, trực tiếp đầu nhập vào Bắc Di.Hoặc là cởi giáp làm bách tính ngay tại chỗ cũng không ít.“Gió muốn nổi lên rồi.” Phí Cưu hít sâu một hơi: “Cũng tốt, nước đọng thành đầm, lão tử cũng chịu đủ rồi.”Tô Nam Thừa nhìn ông ta vài lần, cười nhẹ.Trong lòng của Phí tướng quân có một đốm lửa, hắn có thể mơ hồ thấy được.“Bất kể ra sao, phải có người, phải có tiền.” Tô Nam Thừa nói.“Đúng vậy, phải có người, phải có tiền.” Ánh mắt của Phí Cưu sáng rõ: “Tiểu tử ngươi, ta quả nhiên không nhìn lầm.”Rời khỏi phủ Phí Cưu, Tô Nam Thừa vẫn nghĩ đến những chuyện này.Trước mắt bọn họ vẫn không có cách nào biết họ Vân kia là ai, chỉ có thể chờ đợi.Sau khi bệ hạ giận giữ, tất nhiên là phái người điều tra, nhưng sự kiện này nhất thời cũng không có kết quả gì.Tin tức cũng không gạt được, chỉ qua hai ngày đã lưu truyền sôi sùng sục.Đại đa số người tin đây chính là ông trời cảnh cáo.Trong lúc nhất thời cái gì cũng nói.Mà ở ngày thứ hai, lại xảy ra một sự kiện.Việc nhỏ.“Nghe nói là vị bị giam giữ ở Kinh Giao kia chết rồi.” Trần An nhỏ giọng nói.“Vị kia?” Tô Nam Thừa vẫn hơi chưa kịp phản ứng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: 104: Bát Hoàng Tử


Trần An tặc lưỡi chút: “Là vị kia đó.” Ông ta nói, ngón tay ra dấu số tám.Tô Nam Thừa sững sờ: “Chết rồi?”“Đúng vậy, nghe nói là Nội Sự Tỉnh đã phái người đi, phỏng chừng là trong hai ngày này.” Trần An chậc chậc nói: “Những người này tâm cao khí ngạo, nhất thời suy sụp chịu không nổi một chút đả kích.”Tô Nam Thừa gật đầu, trả lời một câu vâng.Nhưng hắn lại cảm thấy cái này cũng chưa chắc, dù sao Bát Hoàng tử vẫn chưa đến ba mươi tuổi mà.Là không quá dễ dàng trở mình, nhưng cứ như vậy mấy ngày đã chết rồi?Hẳn là cần hắn chết?“Chuyện đó bệ hạ đã biết chưa?”“Hẳn là biết rồi.

Chỉ có điều đã là thứ dân, biết rồi thì thế nào.


Nếu như thêm mấy năm nữa, nói không chừng bệ hạ sẽ mềm lòng, bây giờ thì chắc chắn là không.” Trần An nói.Tô Nam Thừa gật đầu, cũng nghĩ như vậy.Sau khi ăn trưa, Tô Nam Thừa bị Thái tử gọi đi.“Vi thần tham kiến Thái tử.”Thái tử khoát tay: “Ngươi cùng đi Kinh Giao một chuyến, xem bên kia thế nào.”Tô Nam Thừa liền hiểu: “Vâng, điện hạ có gì đặc biệt phân phó?”“Xem một chút là được.” Thái tử nhìn hắn vài lần: “Lần này là bởi vì chuyện bia đá kia làm chậm trễ.

Có thể được phụ hoàng chọn trúng, Nam Thừa cũng là có phúc khí.”“Vi thần chẳng qua là may mắn, trái lại bia đá kia rất kỳ quặc.

Làm chậm trễ bệ hạ, các điện hạ và hoàng tôn.” Tô Nam Thừa thở dài.“Việc này e là không đơn giản.

Thôi, ngươi đi làm việc trước đi.


Lát nữa cô sẽ nói với ngươi sau.” Thái tử khoát tay.“Vâng, vậy vi thần đi ngay.”Tô Nam Thừa vẫn như cũ mang theo Lý Xuân Giác và Lỗ Dương đi về phía ngoại ô.Phòng ở nơi này mới chỉ xây xong mấy tháng, người vẫn chưa ở được.Bên ngoài là trú quân và Vũ Lâm vệ điều tới thủ thành, bọn họ thay ca theo ngày.Trong đó còn có một vị thái ý, còn có hai người của Nội Sự Tỉnh, đều không phải là người quan trọng gì.Bên trong khu nhà này, hoàn cảnh chẳng ra sao.

Chủ yếu là tường quá cao lộ ra sự âm u.


Sao có thể không phải là nơi không bình thường được.Tiến vào bên trong, nói chuyện sơ qua với người của Nội Sự Tỉnh, Tô Nam Thừa chỉ thấy người chết nằm thẳng kia.Vóc dáng của Bát Hoàng tử không thấp, lúc này nằm ở kia, giống như là đã chết.Cả người gầy gò như bộ xương, một chút sinh khí cũng không có.Nghe ý tứ của thái y chính là dầu cạn đèn tắt, chờ tắt thở thôi.Tô Nam Thừa biết, Thái tử chủ yếu là bảo hắn đến xem, Bát Hoàng tử lâm chung có thể nói ra lời gì hay không.Tiện thể ý tứ là chí ít vào lúc huynh đệ sắp ra đi, Thái tử có phái người tới.Chỉ có điều loại chuyện chờ người tắt thở này, thật chẳng đúng mực gì.Tô Nam Thừa ngồi ở bên ngoài, nơi này cũng không có người nào hầu hạ, càng đừng nghĩ có nước trà điểm tâm gì.Vẫn là Trình Minh lanh ý, hắn vội vàng đi ra ngoài mua chút điểm tâm, lại đi đến trong nhà của đồng hương mượn một ấm trà lớn đem tới.Quản sự của Nội Sự Tỉnh cười khen Tô Nam Thừa thật biết dạy dỗ hạ nhân.Một lần đợi này, kéo dài đến tận đêm.Thái y có ý tứ là, khả năng tối nay, cũng có thể là sáng mai.Nói đúng là ông ta cũng không nắm chắc được.Cũng đúng, có thể đến nơi này xem bệnh, ông ta cũng chỉ là người không được trọng dụng.Trước mắt cũng chỉ có thể chờ, nếu như nơi này vừa bước chân trước đi, chân sau người đã chết, chẳng phải là một chuyến uổng công?Bữa tối cũng chỉ qua loa, đến lúc nửa đêm, trong phòng cuối cùng cũng có động tĩnh.Bát Hoàng tử vậy mà lại tỉnh, còn có thể nói chuyện.Ngay từ đầu, hắn ta gọi phụ hoàng gọi mẫu phi, sau đó gọi hài tử của mình.Chờ đến lúc có người thay quần áo cho hắn, hắn liền bắt đầu gọi Thái tử.“Thái tử! Thái tử! Nhị ca!”Từng tiếng từng tiếng, khản cả giọng.Mấy người Tô Nam Thừa đứng ở cửa, tất nhiên sẽ không đáp lời.Bát Hoàng tử gọi một lúc, đã cảm thấy không còn khí lực, hắn thở hồng hộc sau đó lại nói: “Nhị ca hại ta, phải nói cho phụ hoàng, là nhị ca hại ta.”“Thái tử! Muốn tạo phản!”Nói xong câu này, hắn ta liền ngã ra trước rồi ngã ra sau, thẳng cẳng.Những lời này quá dọa người, người nghe thấy chỉ hận mình là một kẻ điếc.

Gì cũng không nghe thấy.Không riêng trong phòng và ở cửa, ngay cả thị vệ ở ngoài cổng và quân thủ thành cũng đều nghe thấy được.Tô Nam Thừa nhíu mày, làm ra dáng vẻ khó xử, nhưng cũng không nói gì.Khâm liệm Bát Hoàng tử, trước đặt linh cữu ở chỗ này, chuyện phía sau còn phải chờ tin tức trong cung sau khi trời sáng.Nửa đêm về sáng Tô Nam Thừa ở trong phòng trống ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, đợi đến khi canh giờ vừa tới thì liền chạy về cung.Trên đường đi Lý Xuân Giác nói: “Việc này phải làm sao cho tốt? Chỉ sợ là nhiều người lắm miệng, lời này không thể che giấu nổi.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: 105: Không Kịp Trở Tay


Tô Nam Thừa gật đầu: “Ta biết, chúng ta không thể làm gì cả.

Trước mắt chuyện nên làm đều làm cả rồi, còn lại chờ Thái tử điện hạ đi.”Lúc gặp Thái tử, đã sắp sang trưa rồi, Tô Nam Thừa thuật lại mọi chuyện, Thái tử không có phản ứng gì quá lớn.“Cô biết rồi, ngươi không cần để tâm mấy chuyện sau này nữa đâu.


Mệt mỏi một đêm rồi nhỉ, về nghỉ ngơi đi.”Tô Nam Thừa đáp lại, ra tới nơi kêu Lý Xuân Giác và Khổng Dương cùng xuất cung, về nhà nghỉ ngơi.Hoàng đế quả nhiên không nói bất kỳ điều gì về cái chết của Bát hoàng tử.

Mấy chuyện sau đó sẽ do Nội Sự tỉnh và Tông Chính tự hợp tác xử lý.Đơn giản chọn một ngôi mộ chôn cất, vì không còn thân phận hoàng thất nữa nên không được vào hoàng lăng.Mặc dù triều đình đã điều tra chuyện tấm bia đá, nhưng chuyện này không đầu không đuôi, người sau màn hẳn đã sớm lên kế hoạch rồi.Trước mắt vẫn chưa tra được gì.Không biết là do không ai chịu nghiêm túc hay có nghiêm túc cũng vô dụng mà ngay cả đất ở Bắc sơn lún sụt cũng không biết.Nhiều người tin rằng đây là ý của trời cao.Để vãn hồi danh tiếng của mình, Hoàng đế đã đề xuất một chuyện.

Đó là ông ta muốn tổ chức cày bừa vụ xuân.Đây là chuyện tốt, nhưng không đủ để ông ta chơi đùa……Mấy bộ ngành trong kinh thành khẩn trương hành động, chọn một mảnh đất ở cùng ngoại ô.

Vừa lúc cũng nên trồng trọt.Đại khái muốn tỏ vẻ mưa thuận gió hoà, cho nên thanh thế lần Thân Canh* này rất lớn.


Hoàng hậu cũng tham dự.*giống với lễ Tịch Điền, nhà vua tự Thân Canh ruộngChỉ cần là quan viên có phẩm cấp trên triều, đều phải xuống ruộng.Đầu tiên phải phái người cày bừa cánh đồng kia cho ngay ngắn đã.Thế nào là ngay ngắn? Chính là tứ bình bát chỉnh cánh đồng.Tô Nam Thừa nghe xong không biết phải nói gì, vì dân cư bất đồng nên ruộng đồng trong nhà cũng không giống nhau.Địa phương khác nhau, kích cỡ cũng khác nhau.

Hôm nay cưỡng ép phân chia ruộng nương cũng là vì muốn Hoàng đế thoải mái thôi.Qua rồi chẳng phải lại về như cũ sao?Huống chi, hơn nửa đồng ruộng chỗ này không phải của bá tánh, mà là của quan viên hoặc phú thương.Đến lúc đó, nếu bá tánh thiếu đồng ruộng, thì sao có thể trở về đây?Hộ bộ chuyển chiếc xe trượt màu vàng bỏ không mười mấy năm ra, song xe trượt tuyết này không phải hoàn toàn làm bằng vàng, nếu bằng vàng thì tất nhiên không kéo được.Nó được làm từ gỗ lim phủ một lớp vàng bên ngoài.Chuẩn bị xong mọi thứ, hôm nay, mùng một tháng ba, trời còn chưa sáng, trong cung đã xuất phát rồi.Cả đường chiêng kêu mở đường, từ hoàng cung mãi đến tận vùng ngoại ô.Cũng cho phép bá tánh vây xem, nhưng bá tánh đều ở nơi xa, không thể chứng kiến Hoàng đế trông như thế nào.Khắp nơi đều là quân thủ thành và Vũ Lâm vệ.Hoàng đế mặc thường phục, dẫn theo Hoàng hậu mặc y phục làm từ sợi đay, và một vài nương nương hậu cung mặc xiêm y dân gian.Còn có một đám quan viên cố gắng sắm vai bá tánh, tiến vào trung tâm địa điểm.Về phần Tô Nam Thừa và Thích Mộng Đường, đại khái Hoàng đế vẫn nhớ rõ thân phận linh vật của cả hai.Vì vậy được đứng hai bên trái, phải của Hoàng đế.Sáng sớm Tô Nam Thừa cũng đã thay một thân áo vải thô.Thành thật mà nói, hắn chưa từng mặc thử loại này.Cho dù suốt mười bốn năm, trong phủ không ai coi trọng hắn, chi phí ăn mặc của hắn rất ít, dù có tệ đến đâu cũng không để hắn mặc loại xiêm y này.Vẫn là Đông Mai lanh lợi, lót một tầng vải bông trong cổ áo cho hắn, bằng không hắn chịu không nổi.Xe trượt được kéo bởi hai con bò, nhìn qua là biết được chọn ra rồi.Hai đầu hoàng ngưu cường tráng, da lông bóng loáng, khác xa với bò bá tánh dùng để cày ruộng.Quan viên Lễ bộ chạy tới nói: “Bệ hạ, nương nương, có thể bắt đầu rồi.”Hoàng hậu lấy một cái sàng, bên trong là hạt giống cao lương.

Cái này vừa nhìn là biết được lựa chọn tỉ mỉ, viên nào viên nấy no đủ hồng nhuận.Chắc chắn là nhặt từng hạt một.Hoàng đế lấy một cái roi buộc vải đỏ, một tay nắm dây thừng cười nói: “Vậy bắt đầu thôi.”Lập tức có người của Lễ bộ thổi kèn lệnh, người kia phụ xướng: “Bắt đầu Thân Canh.”“Hoàng đế Thân Canh, ngũ cốc được mùa.


Hoàng Hậu rải hạt, mưa thuận gió hoà.”Thấy Hoàng đế và Hoàng hậu bắt đầu đứng lên, các đại thần bên cạnh cũng tự mình kéo xe trượt, di chuyển.Nhất thời nhìn thập phần náo nhiệt.Đôi khi không thể quá náo nhiệt, dễ gặp chuyện không may.Tô Nam Thừa và Thích Mộng Đường đi theo Hoàng đế và Hoàng hậu, một người một bên.Dù sao cũng đang cày ruộng, Vũ Lâm vệ không thể đi bên cạnh được.

Sau Hoàng đế cũng chỉ có hai thái giám thôi.Tuy nhiên xung quanh vẫn có một vòng Vũ Lâm vệ mà.Tô Nam Thừa và Thích Mộng Đường cũng bị soát người rất kỹ mới được đứng gần bệ hạ đến vậy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: 106: Không Kịp Trở Tay2


Nói là gần nhưng thực chất vẫn cách vài bước.

Nếu bọn họ có ý đồ gây rối, sẽ bị bắt ngay lập tức.Mấu chốt là, thích khách người không có, nhưng thích khách bò thì có.Ngay lúc Hoàng đế và Hoàng Hậu sắp đi xong một hàng, một con bò bất ngờ ngã xuống.Chuyện đó không quan trọng lắm, nhưng đi được hai bước, con bò kia bỗng rống to một tiếng.Rõ ràng nó đang nóng nảy kêu đau.Sau đó muốn bỏ chạy.Nhưng nó và một con bò khác cùng kéo chiếc xe trượt nặng muốn chết kia, muốn chạy không dễ vậy.Một bên bò đực bỗng phát cuồng, Hoàng đế vung dây cương còn nắm vài cái, không lập tức buông tay.Hoặc là, ông ta bị dọa sợ gắt gao giữ chặt đồ vật trong tay, chưa kịp buông tay.Đang bị kéo đi, Hoàng đế đột ngột đổ về trước.Phía trước là xe trượt, nếu Hoàng đế ngã, khả năng sẽ băng hà tại chỗ mất.Tô Nam Thừa trẻ tuổi phản ứng nhanh, nhưng không dám kéo Hoàng đế lại, bởi vì rất có thể sẽ bị Vũ Lâm vệ hiểu nhầm thành thích khách, trực tiếp chém đầu.Chém sai cũng không sao cả, sau này Hoàng đế cũng sẽ không trách tội bọn họ.Nhưng hắn lại chết vô ích.Vì thế hắn lập tức nhào qua, trực tiếp nằm sấp trên xe trượt, một tay bắt được dây cương.Hoàng đế quả nhiên vẫn ngã.Tất cả như xảy ra trong một khoảng thời gian, nhưng thực chất chúng diễn ra cực nhanh.Tô Nam Thừa cảm giác khi Hoàng đế ngã xuống, cả người hắn sẽ bị đè bẹp dí.Dáng người Hoàng đế cũng tốt, không béo.


Nhưng áp lực từ cú ngã thực sự muốn mạng hắn.Tô Nam Thừa trước mắt, lập tức ngất xỉu.Trước khi té xỉu, hắn chỉ nghe thấy mọi người kêu bệ hạ.Và thấy con bò kia tuyệt trần mà đi.Còn đặc biệt như đi vào cõi thần tiên nghĩ, rốt cuộc con bò thoát được rồi.Lúc mở mắt ra, hắn đang ở trong phòng mình.“Tỉnh rồi.”Đông Mai kích động: “Công tử tỉnh rồi.”Tô Nam Thừa nhớ tới cơ thể mình, vừa ngồi dậy đã đau đến mức run rẩy ngã xuống giường.Phủ y vội chặn cánh tay hắn lại: “Thất công tử đừng cử động, ngài bị đụng phải xương cốt rồi, tốt nhất nên tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.

Không có gì đáng ngại đâu.”Tô Nam Thừa gật gật đầu: “Ta hôn mê bao lâu rồi?”Tiểu gia ta lại thật sự liều mình bảo hộ hôn quân ư.“Hồi công tử, mới hơn một canh giờ thôi, ngài vừa mới trở về.” Đông Mai nói.Tô Nam Thừa gật đầu, hơn một canh giờ, vậy hẳn là sự tình vẫn chưa kết thúc: “Ta không sao đâu, làm phiền các ngươi rồi.”“Công tử, sao ngài lại bị thương vậy? Hầu gia phái người đưa ngài về, không nói gì cả, chỉ kêu phủ y tới khám cho ngài.”Tô Nam Thừa lắc đầu, chỉ kêu phủ y? Xem ra việc này tương đối nghiêm trọng, Hầu gia không dám gọi thái y tới.Sợ lộ việc hắn bị thương nặng đến mức không dậy nổi.Đúng là Thành Khang Hậu, làm việc cẩn thận thật.Tô Nam Thừa thấy xương cốt mình không có vấn đề gì cả, chỉ là cũ ngã kia vốn dĩ không nhẹ, bên dưới lại là xe trượt cứng rắn.Khoảnh khắc Hoàng đế ngã xuống, đầu hắn bị đập vào xe.Còn chuyện ngất xỉu, là do hắn bị sốc.Chậm rãi dựa vào gối ngồi dậy: “Gọi Trình Minh tới đây.”Trình Minh đang chờ ở bên ngoài, nghe hắn gọi, hắn ta lập tức bước vào.“Công tử ngài không sao chứ?”Tô Nam Thừa lắc đầu: “Không có gì đáng ngại, sau khi ta ngất xỉu thì sao?”“Hồi công tử, có chút rối loạn, con bò kia giẫm phải chông sắt.

Trên đất bên kia có một mảnh, nhưng bị chôn nên không phát hiện ra.


Sau đó bệ hạ được đỡ dậy và tiếp tục.

Tiểu nhân theo ngài trở về.

Hầu gia và đại lão gia hiện giờ hẳn vẫn còn ở vùng ngoại ô.”Cư nhiên không bị gián đoạn.Nhưng cũng đúng thôi, nếu bỏ dở giữa chừng mới càng thêm mất mặt.Như vậy các bá tánh ở xa, nhiều nhất chỉ xôn xao, nói bò kinh hãi rồi thôi.Nhưng còn chôn chông sắt? Khóe miệng Tô Nam Thừa nhếch lên, xem ra có người bố trí trước rồi.Không biết người cày ruộng trước đó là ai, e là không giữ nổi đầu đâu.Chờ đến chiều, Tô Anh Cừ hồi phủ.Ông ta là người địa vị cao thế mà lại nhân nhượng trước người địa vị thấp, tự mình tới Ngô Đồng viện.Tô Nam Thừa nghe tiếng thỉnh an bên ngoài, làm bộ muốn xuống đất.Tô Anh Cừ tiến vào xua tay: “Nằm đi, khá hơn chút nào chưa?”Tô Nam Thừa vội nói: “Nhi tử không sao, làm phiền phụ thân đến thăm, nhi tử thất lễ.”“Không sao, hôm nay ngươi làm tốt lắm.” Tô Anh Cừ khen một câu xuất phát từ trong tâm.Tô Nam Thừa hôm nay phản ứng rất đúng, nếu hắn thật sự nhào lên kéo Hoàng đế lại, vậy tốt xấu khó nói, hôm nay như thế là vừa vặn.“Lúc ấy nhi tử không nghĩ nhiều như vậy.


Phụ thân, chuyện gì đã xảy ra thế? Nhi tử nghe người dưới trướng nói, trong đất có chôn đồ sao?”Tô Anh Cừ gật đầu: “Bệ hạ đã phái người tra xét rồi, bệ hạ nhất thời không nghĩ tới ngươi, ta tới đây là để nhắc nhở ngươi, ngươi không được nhắc tới chuyện này nữa.”“Vâng, nhi tử biết rồi.” Tô Nam Thừa gật đầu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: 107: Kiến Giá


“Chuyện này liên quan tới rất nhiều thứ.

Khả năng cũng có quan hệ với chuyện tấm bia đá, không biết ai đứng sau gây sóng gió đây.” Tô Anh Cừ lắc đầu: “Nếu ngươi bị thương thì tĩnh dưỡng mấy ngày đi.


Không cần để tâm mấy việc này.”“Vâng, phụ thân vất vả rồi, nhi tử sẽ dưỡng thương thật tốt.”Lúc đang nói chuyện thì Phùng thị tới.Nha đầu bên người bà ta mang theo một hộp đồ ăn: “Lão gia đã về rồi sao? Ta đến thăm Nam nhi.”Bà ta gọi thân thiết tới vậy, Tô Nam Thừa thật sự không quen: “Đa tạ mẫu thân, nhi tử không sao đâu.”“Nằm đi, ta mang ít điểm tâm tới cho ngươi.

Buổi sáng lão thái thái có căn dặn không tới được.

Ta đã dặn dò thiện phòng rồi, mấy ngày tới phải rất chú ý đến đồ ăn của ngươi.

Ta cũng đã gặp phủ y rồi, biết ngươi vẫn ổn.


Chỉ cần tĩnh dưỡng là được.”Đây là nói cho Tô Anh Cừ nghe, ý nói vì sao ta đến.Tô Anh Cừ gật đầu: “Nàng chu đáo quá.”Sau khi Phùng thị không ngừng cằn nhằn, cũng hỏi rất nhiều, hai phu thê cuối cùng cũng đi.Tô Nam Thừa thở phào nhẹ nhõm, hắn chưa từng nghĩ tới tiểu phá viện này của mình lại có ngày phải tiếp đãi hai vị Bồ Tát này.May thay lúc Tô Anh Cừ rời đi đã dặn dò Tô Nam Thừa mấy ngày tới chỉ cần tĩnh dưỡng, không có việc gì đừng tới quấy rầy.Cũng không phải vì nghĩ cho hắn, chắc là sợ hắn tuổi còn nhỏ nói lung tung nhỉ?Dù sao đối với Tô Nam Thừa mà nói, đây là chuyện tốt.Hiện giờ động xương sườn một cái thôi cũng thấy đau, không muốn tiếp đón ai cả.Mặt mũi Tô Nam Thừa trắng bệch vì đau, chậm rãi nằm xuống giường.Đông Mai lau mồ hôi cho hắn: “Công tử nằm nghỉ đi, ít ngày nữa là ổn thôi.”Tô Nam Thừa ừ một tiếng, nhắm mắt cân nhắc mọi chuyện.Trong khoảng thời gian hắn nằm liệt, bên ngoài loạn thành một đống.Hoàng đế vất vả lắm mới hoàn thành lưu trình, vừa hồi cung đã nổi trận lôi đình.Hoàng đế cũng không phải không có chút thương tích gì, lúc ngã xuống, ông ta giơ tay chống đỡ theo bản năng, tay phải va trúng cột xe, cũng bị sưng.Nhưng vết thương này không nghiêm trọng mấy, nhưng đặt trên người Hoàng đế, cọ mất một lớp da giấy thôi cũng là chuyện tày đình rồi.Hoàng đế lúc ấy lập tức hạ chỉ, nghiêm tra Hộ bộ, Nội Sự tỉnh, và các bộ phận có liên quan tới nghi lễ Thân Canh.Thế nhưng, lần này, Hoàng đế vì ổn định dân tâm, đã biến sự kiện tự mình cày ruộng nho nhỏ này có cảm giác rất nghi lễ.Loại chuyện này, ai cũng muốn thơm lây, cũng đâu có việc gì đâu, nên ai chẳng muốn tham gia.Dẫn tới có không ít người tham dự……Đến bây giờ, khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.Đám người bị đưa vào nhà lao cứ như hồ lô đường, hết chuỗi này đến chuỗi khác.Cả đêm này, Tô Nam Thừa chỉ ăn rồi ngủ, tuy đau, nhưng hắn còn trẻ mà, không thể chậm trễ việc ăn ngủ được.Hơn nữa hắn ăn không ít, ngủ cũng rất sâu.Sáng sớm ngày thứ hai, người lại càng đau hơn.Đây cũng là chuyện thường thôi, ngày thứ hai, thứ ba sau khi bị thương lúc nào cũng đau hơn.Người cũng hơi sốt.Ngủ mê man suốt bốn ngày, Hoàng đế triệu kiến Tô Nam Thừa tiến cung.Hiện giờ bên trái xương sườn, bụng và trước ngực hắn, đâu đâu cũng là vết bầm, xanh tím một mảng lớn.Nhưng Hoàng đế đã triệu kiến, cho dù không dậy nổi hắn cũng phải dậy.Hạ nhân bên cạnh Thành Khang Hậu tới kêu hắn là đã cho hắn đủ mặt mũi rồi.Lúc Tô Nam Thừa duỗi tay thay quần áo đau đến mức không ngừng hít khí.Ít nhất cũng mặc xong, Thành Kang Hậu dẫn hắn tiến cung.Hắn được dìu lên xe ngựa.Thành Khang Hậu nói: “Ngươi khổ cực rồi, có điều bệ hạ đã triệu kiến, chúng ta không thể tự kiêu.”“Vâng, tôn nhi hiểu rồi.” Tô Nam Thừa nói.Thành Khang Hầu vừa lòng gật đầu: “Lát nữa gặp bệ hạ, đừng tranh công.

Những thần tử như chúng ta làm tất cả vì bệ hạ là điều hiển nhiên.


Đừng nói làm đệm cho bệ hạ, cho dù bên dưới có dao, ngươi nằm xuống cũng đúng.”Lời này là để nhắc nhở Tô Nam Thừa.Hắn gật đầu: “Tổ phụ yên tâm, tôn nhi đã biết.”Thành Khang Hậu gật đầu: “Có điều đây cũng là cơ hội, nếu vì thế mà được bệ hạ chú ý thì đó cũng là phúc khí của ngươi.”Tô Nam Thừa gật đầu, trong lòng tự nhủ nói hay nói xấu gì thì cũng là ông nói, nhưng hắn vẫn hiểu rõ ý ông ta.Đi thẳng một đường tới hoàng cung, lần này trực tiếp đến Đại Khánh điện của Hoàng đế.Lần tiến cung trước đó hắn không đi lối này, lần đó hắn đến cung điện của quý phi, đương nhiên đường đi không giống nhau.Tô Nam Thừa đi theo Thành Khang Hậu, đi qua Nghi Đức môn, rồi qua Đoan Lễ môn.Bên này xếp đầy Vũ Lâm vệ, bọn họ ăn mặc y phục thống nhất, trong tay cầm binh khí, đứng thẳng.Đi tiếp, Vũ Lâm vệ lại cách xa hơn một chút.Tuy nhiên vẫn còn mười mấy thị vệ y phục khác biệt đeo đao đứng trước cửa chính của Đại Khánh môn.Qua Đại Khánh môn chính là chính điện Đại Khánh cung.Nơi này cũng chính là nơi bệ hạ thượng triều, đám Tô Nam Thừa đương nhiên không phải tới đây.Vừa mới đi ngang qua đã có thái giám bước đến nói bệ hạ đang chờ ở Ngự Thư phòng.Thành Khang Hậu đưa Tô Nam Thừa quẹo vào hướng dẫn đến Ngự Thư phòng.Đại Khánh cung rất lớn.

Tiền điện có tên là Kim Loan điện, dùng để thượng triều nghị sự..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108: 108: Cấp Sự Trung


Hậu điện là tẩm điện của Hoàng đế.

Bên trái là nơi làm việc hàng ngày của Hoàng đế, Ngự Thư phòng gì đó đều ở đây.
Tổ tôn hai người một đường đi đến Ngự Thư phòng, ngoài cửa cũng có thị vệ canh gác.
Thái giám có phẩm cấp khác nhau nên chia thành nội và ngoại.
Tầng tầng thông báo.
Cuối cùng, tổ tôn hai người đứng trước bức tường bên ngoài Ngự Thư phòng chờ.
Mười lăm phút sau, Hoàng đế tuyên triệu.
Vừa vào Ngự Thư phòng, Tô Nam Thừa lập tức quỳ xuống: “Vi thần khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Thần tham kiến bệ hạ.” Với cấp bậc của Thành Khang Hậu, ngày thường không cần hành đại lễ.
“Đứng lên đi.” Long Đế xua tay: “Tiểu tử này bị thương phải không? Thưởng toạ.

Ái khanh cũng ngồi đi.”
“Vi thần không dám……” Tô Nam Thừa vội nói.
“Ngồi đi, dù gì ngươi cũng đã cứu trẫm một mạng mà.” Long Đế cười ha ha.
“Vi thần đáng chết, mong bệ hạ đừng nghĩ như vậy.

Vi thần không muốn long thể của bệ hạ phải chịu chút tổn thương nào cả.

Không dám nói đến cứu mạng gì đó, lời này của bệ hạ, vi thần có chết muôn lần cũng không dám nhận.” Tô Nam Thừa lại quỳ xuống, dập đầu.

Long Đế cười rộ lên: “Tiểu tử này thành thật quá.

Thôi ngươi đứng lên đi, trẫm không nói nữa là được.”
Thành Khang Hậu lúc này mới nói: “Đa tạ bệ hạ, tôn nhi tuổi còn nhỏ, nói chuyện chưa thấu đáo, nhưng điều đó là chuyện nên làm.

Bệ hạ quá lời rồi……”
Lời này của ông ta còn mang theo cảm giác nhẹ nhõm.
Long Đế lại xua tay: “Được được được, bỏ đi.

Trẫm không nhắc tới nữa là được.

Có điều, tiểu tử này lanh lợi, trẫm thấy hắn là người khá có ích.”
“Thế này đi, trước điều đi Công bộ.

Sau này thì làm Cấp Sự Trung.

Cũng có thể thường xuyên tiến cung.” Long Đế nói.
“Bệ hạ, hiện giờ ấu tử mới cửu phẩm thôi……”
“Thôi, ý trẫm đã định.” Long Đế xua tay: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Thành Khang Hậu đành phải tạ ơn.
Tô Nam Thừa quỳ xuống lần thứ hai: “Vi thần khấu tạ long ân của bệ hạ.”
“Được rồi.

Đứng lên đi.

Trẫm thích ngươi, sau này thường xuyên tiến cung tới bồi trẫm đi.

Ngươi đúng là hài tử có phúc.” Long Đế cười ha ha: “Được rồi, trẫm sẽ thưởng cho ngươi.

Ngươi về dưỡng thương trước đi, dưỡng tốt rồi thì đến Công bộ báo danh.

Đến lúc đó nhớ tiến cung.”
“Vâng, vi thần tuân chỉ.”
Sau khi cả hai cha con ra ngoài, họ cũng không nói chuyện gì thêm.
Được thái giám dẫn cả đường, đi đến nơi rất xa, Thành Khang Hậu mới thở phào nhẹ nhõm: “Biểu hiện không tệ đâu.”
“Đa tạ tổ phụ.”
“Biết Cấp Sự Trung có nghĩa là gì không?”

“Vâng, không cần biết là chức quan gì, nhưng được kiến giá thường xuyên.

Đây là chuyện tốt khó cầu.

Tuy nhiên làm Cấp Sự Trung của Công bộ, hẳn sẽ không khiến người khác quá ghen tỵ.” Tô Nam Thừa nói.
Tuy rằng hiện giờ triều đường hỗn loạn, nhưng người không có công danh như hắn lại lên chức quá nhanh chắc chắn sẽ bị người khác ghi thù.

Có điều, tốt xấu gì cũng là Hoàng đế tự mình nói.
Phía sau còn có Hầu phủ uy danh hiển hách để dựa vào mà, không cần sợ.
“Hiểu là tốt rồi, ngươi phải khiêm tốn và giữ bình tĩnh, hòa đồng với mọi người.

Không được tự cao tự đại.

Ngươi mới làm quan một năm, đã từ cửu phẩm thành thất phẩm, tốc độ này, nhiều người cả đời chẳng thể đạt được.

Ngươi phải nhớ kỹ.” Thành Khang Hậu nói.
“Vâng.

Tôn nhi ghi nhớ lời dạy bảo của tổ phụ.”
Hai chân trước vừa đặt chân vào phủ, chân sau đồ ban thưởng đã đưa tới.
Lão Hoàng đế thành thật quá.
Không lừa hắn.
Cho vàng thật bạc thật, lăng la tơ lụa.
Tô Nam Thừa tạ ơn xong, lập tức đưa cho đại thái giám tới ban thưởng một tờ ngân phiếu một trăm lượng.
Lại nhét thêm hai mươi lượng nén bạc cho những người đưa thưởng đến.
Dỗ dành thái giám mặt mày hớn hở.

Hôm sau, có người đưa công văn điều nhiệm đến phủ.
Tô Nam Thừa cầm công văn, tiến thẳng đến Đông cung.
Tuy công văn đã tới, nhưng hắn chưa nhậm chức ở Công bộ, nên hiện giờ hắn vẫn được xem là người của Tả Xuân phường.
Lúc Tô Nam Thừa thấy Thái tử, ước chừng hắn đã đứng chờ trong gió hơn một canh giờ.
Rõ ràng Thái tử cố ý, Tô Nam Thừa trong lòng hiểu rõ.
Cuối cùng cũng được Thái tử tiếp kiến, Tô Nam Thừa lập tức quỳ xuống không chút do dự.
Hệt như đi viếng mồ mả.
“Nam Thừa đừng khách khí như thế, hôm nay ngươi được thăng quan là chuyện tốt.

Đến Công bộ rồi thì làm việc cho tốt.” Thái Tử cười xua tay.
“Vi thần nguyện ý cống hiến sức lực cho Thái tử điện hạ.

Cho dù không còn ở Tả Xuân phường đi nữa thì thần vẫn nguyện ý làm đầy tớ của Thái tử điện hạ như trước.” Tô Nam Thừa nói.
Nghe lời này, Thái tử cũng bất động thanh sắc: “Được thường xuyên hầu hạ trước mặt phụ hoàng, là chuyện cực kỳ tốt.

Cô chỉ là Thái tử thôi.”
“Trước kia vi thần là người của Thái tử điện hạ, về sau cũng vậy.” Tô Nam Thừa nói.
“Được rồi, khó được người hoài niệm tình cũ như Nam Thừa ngươi.

Đứng lên đi.” Thái Tử cười.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109: 109: Cấp Sự Trung2


Tô Nam Thừa đứng dậy: “Làm ở Công bộ cũng tính là chức quan nhàn tản, có lẽ bệ hạ thấy vi thần còn có chút tác dụng, nên sắp tới mới để vi thần tiến cung.”Thái Tử cười: “Tới đây, ngồi xuống rồi nói.”Hạ nhân dâng trà lên, Thái Tử nâng chén trà, nói: “Cô cũng ngóng trông ngươi thăng chức, không ngờ ngươi vẫn còn tâm tư nguyện trung thành với cô.”“Ngươi đi theo phụ hoàng, có chỗ lợi, cũng có chỗ xấu.

Ngự tiền nhiều chuyện.

Lão tam rất được phụ hoàng sủng ái, sau này huynh đệ các ngươi cũng không thiếu cơ hội gặp nhau.”“Đúng rồi, lần tuyển tú nữ này, có mấy người gia thế tốt, tú nữ cũng xuất chúng.


Chắc là sẽ chọn một người làm kế phi của lão tam.

Đây là chuyện tốt.”Tô Nam Thừa biết Thái tử đang ngầm nhắc nhở hắn, Tô Nam Thừa sẽ có kết cục hệt như cái mạng của Diêu Thực Tân.Tô Nam Thừa đáp lại: “Điện hạ nói đúng, vi thần sẽ chú ý nhất cử nhất động của Tam điện hạ.”“Ha ha, Nam Thừa à Nam Thừa, ngươi đúng là một người thành thật.” Thái Tử cười xua tay: “Thôi thôi, ý tốt của ngươi cô đều nhớ cả.

Khi nào cần dùng đến ngươi, cô sẽ cho người tới tìm.”Tô Nam Thừa chỉ chờ mỗi câu này, nghe vậy lập tức đồng ý.Khi hắn rời đi, Trần An còn không nỡ buông tay.Mã đại nhân cũng nói sẽ đưa quà mừng.Bên dưới Khổng Dương và Lý Xuân Giác cũng không nỡ, đặc biệt là Lý Xuân Giác, hắn ta không muốn chia xa chút nào.Tô Nam Thừa cũng không nỡ rời xa Lý Xuân Giác, hắn ta làm việc nhanh nhẹn, đầu óc thông minh.

Suy nghĩ một lúc, hắn nói: “Lần này ta đi, bên cạnh cần một người.

Lý huynh có bằng lòng đi cùng ta không?”Lý Xuân Giác sửng sốt, sau đó lập tức đồng ý: “Nghe theo phân phó của đại nhân!”Hắn ta quả thật rất thông minh, lần này đi theo Tô đại nhân, rời khỏi nội cung không có gì xấu cả.Tiền chắc chắn không thiếu, nhưng không phải lúc nào Công bộ cũng cần dùng đầu làm việc.Thái tử không hề ngăn cản việc Lý Xuân Giác muốn đi theo Tô Nam Thừa.Chỉ là một quan nhỏ thôi, Thái Tử mừng rỡ thuận nước giong thuyền.Vì thế, Lý Xuân Giác được sắp xếp làm quan nhỏ ở Công bộ.Chỉ còn chờ Tô Nam Thừa tới nhậm chức nữa thôi.Cùng lúc đó, màn thẩm vấn của Hình bộ cũng hạ màn, bốn người đã bỏ trốn.

Hôm đó không bắt được.Hiện giờ hơn ba mươi người ở đây, không ai thừa nhận mình đã làm chuyện này.Những cái chông sắt đó không giống đồ của Đại Nguyên, mà giống đồ của phía Bắc hơn.Không phải của Bắc Di, mà là một loại vũ khí của tiểu quốc nằm ở Tây Bắc.Chôn trong đất, người thường dễ xem nhẹ, nhưng bò dẫm một cái thì rất dễ đâm vào lòng bàn chân.

Cơ thể chúng nặng mà.Nhưng mang về mấy chục chiếc chông sắt không phải chuyện một người có thể hoàn thành được.Nhóm người không thừa nhận mình đã làm, nhưng chung quy khó giấu việc bọn họ không hết lòng.


Liền kêu họ mang đồ vào.Hoàng đế nghe được kết quả này, cả giận nói muốn bắt toàn bộ bá tánh nơi đó.Các đại thần trong triều lũ lượt dâng tấu ngăn cản.Ngay cả việc Thân Canh xảy ra chuyện bá tánh còn không rõ, hiện giờ bắt người thì có thể chứng thực sao?Đây không phải chuyện nhỏ đâu.Hoàng đế và Hoàng hậu tự mình cày ruộng, sau đó lại xảy ra chuyện, e là năm nay không thu hoạch được gì đâu nhỉ? Bá tánh đều sẽ nghĩ như vậy.Sau khi tai nạn Thân Canh bị phát giác, tâm tình bất an của thần tử càng thêm mãnh liệt.Trong triều náo loạn dữ dội đã mấy ngày nay, Tô Nam Thừa cũng không vội báo danh, hắn vẫn muốn thong thả nghỉ ngơi thêm chút nữa, cũng đỡ để người ta nói hắn vội vàng.Trong khoảng thời gian dưỡng thương này, Lỗ Tử Khanh có mang lễ vật tới thăm hắn một lần.Thích Mộng Đường cũng chạy đến: “Tô huynh phản ứng nhanh nhạy quá.

Lúc ấy ta hoảng quá, nhưng ngươi không biết đâu, sau khi con bò kia bị thương, con còn lại cũng muốn bỏ chạy.

Thị vệ gắt gao giữ chặt, cuối cùng là một con bò đi đời rồi.”Hoàng đế và Hoàng hậu cũng đi xong một lũng, nếu muốn thực sự cày được một mẫu đất e là không khả thi lắm.“Cũng may ngươi phản ứng nhanh, bằng không… bệ hạ ngã vậy có khi qua đời luôn mất.”Tô Nam Thừa gật đầu, hắn thấy được, tính tình tên Thích Mộng Đường này hãy còn trẻ con quá.Tuổi còn nhỏ, tính tình thất thường, nói chuyện không dè chừng.

Hẳn là trong nhà được sủng ái lắm.“Mộng Đường, ngươi đừng bao giờ nói những lời này nữa.Tránh người khác nghe thấy lại đối xử tệ bạc với ngươi.” Cái gì mà Hoàng đế xong đời, lời này mà truyền ra thì cả nhà ngươi mới là người xong đời đấy.“Ha ha, ta nhớ rồi.


Tô huynh sao lại giống cha ta thế nhỉ.” Thích Mộng Đường vò đầu.“Ta nói cho ngươi biết, chuyện này rất nghiêm trọng.

Chẳng phải bốn người kia bỏ trốn rồi sao, thân phận của bọn họ đều là giả hết.

Hiện giờ liên lụy đến đủ mọi nơi, chuyện này sẽ không kết thúc sớm đâu.”Đương nhiên sẽ không kết thúc được, đây là thứ vương sát giá đó.Tuy nói, đoán chừng người làm việc này không có ý định giết hoàng thượng, nhưng khiến Hoàng đế mất mặt cũng là chuyện lớn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110: 110: Hạ Bộ


“Mấy ngày nay truyền đi không ít tin đồn, ta thấy nhân thủ của đội bảo vệ kinh thành đều đi bắt người cả rồi.” Thích Mộng Đường thở dài: “Thời buổi này rối ren quá.”Tô Nam Thừa thấy hắn ta tỏ vẻ ông cụ non bằng khuôn mặt non nớt kia thì chợt thấy buồn cười.Tiễn Thích Mộng Đường ra về, Tô Nam Thừa xoa xương sườn: “Ngày mai đến Công bộ đi.”Trình Minh gật đầu: “Vâng, nhưng chẳng phải ngài vẫn còn đau sao?”“Nếu không đau thì tốt quá rồi, chẳng phải cũng một tháng rồi sao? Làm không tốt thì hai tháng? Thôi bỏ đi, chức vị của ta có quan trọng gì đâu, chỉ là ngồi thôi mà, không đáng ngại đâu.”Công bộ cũng tốt mà.Không dính dáng đến chỗ khác, nhìn thì có vẻ không tiền đồ gì, nhưng lại hợp với hắn của hiện tại.Tuy nhiên, trước khi đến Công bộ, hắn còn có chuyện phải làm.Đương lúc hoàng hôn, hắn đứng trước phủ trưởng công chúa.Hẳn là Lạc Xuyên Hiền đã dặn dò người gác cửa, gã không hỏi gì cả, cứ thế để hắn bước vào.Lạc Xuyên Hiền gặp hắn trong thư phòng.Tô Nam Thừa thấy cổ Lạc Xuyên Hiền có vài vết thương, vừa nhìn là biết bị cào rồi.Vì thế hắn cười khẽ: “Tiểu Hầu gia đây mới gặp được con mèo hoang nào sao?”Lạc Xuyên Hiền nhướn mày: “Là vật nhỏ không hiểu chuyện thôi.”“Hẳn là lạc thú gì đó rồi.” Tô Nam Thừa nói.“Ha ha, ngươi còn nhỏ mà biết nhiều đấy.

Ngươi vẫn chưa lấy vợ nhỉ, thế nào? Có cần ta tìm cho ngươi mối hôn sự môn đăng hộ đối không?”“Đa tạ tiểu Hầu gia, trước mắt ta vẫn chưa nghĩ tới.” Tô Nam Thừa cười nói.“Nói đi, hiện giờ ngươi tới làm gì? Ta vẫn chưa chúc mừng ngươi thăng chức nữa kìa.

Sau này có tư cách diện thánh rồi.” Lạc Xuyên Hiền nói.“Đa tạ tiểu Hầu gia tương trợ, ước định với tiểu Hầu gia, ta đều nhớ rõ.” Tô Nam Thừa đứng dậy chắp tay thi lễ.“Vậy ngươi cảm ơn sớm quá rồi, việc ngươi được triệu đến ngự tiền lần này không phải do ta nhúng tay thực hiện.”Trong lòng Tô Nam Thừa cũng lờ mờ nhận ra, đây là công lao của Vân Kỳ thượng sư.Đương nhiên, Vân Kỳ thượng sư không hẳn muốn giúp hắn, đại khái là muốn lấy lòng Thái tử thôi.Có điều, Lạc Xuyên Hiền lại thực sự muốn giúp đỡ hắn, câu cảm tạ này cũng không sai.“Vậy cũng chẳng sao, trăm sông đổ về một biển mà.

Hôm nay ta tới là vì có việc muốn nói với tiểu Hầu gia.”Lạc Xuyên Hiền gật đầu: “Ngồi xuống nói đi, chẳng phải người ngươi vẫn bị thương sao?”Tô Nam Thừa cảm tạ hắn ta rồi ngồi xuống: “Hôm nay, nhi tử Thích đại nhân tới phủ thăm ta, nói mấy ngày gần đây, trong kinh nổi lên không ít tin đồn.

Đội phòng thủ kinh thành phái người bắt người.


Không biết tiểu Hầu gia có biết chuyện này không?”“Đương nhiên.

Thanh thế to lớn vậy mà, bên ngoài hiện giờ lời gì chẳng có, nói là truy bắt thủ phạm.

Nhưng mấy lời đồn đại nào có căn cứ, không dễ bắt vậy đâu.”“Vâng, hạ quan nghĩ đến một chuyện.

Liên quan đến tấm bia đá lần trước, chỉ sợ là sau lưng có người ẩn nấp.

Trước mắt vẫn chưa hiện hình, đợi một thời gian nữa, chắc chắn sẽ để lộ dấu vết.

Tai nạn Thân Canh lần này, theo suy đoán của hạ quan, đây không phải chuyện một sớm một chiều.

Nghe nói thân phận mấy người bỏ trốn đều là giả cả.

Nhưng bọn họ đều đã sinh sống ở kinh thành nhiều năm rồi.”“Ý ngươi là, có quan viên làm nội ứng trong triều?” Lạc Xuyên Hiền hỏi.“Hẳn là vậy, chông sắt kia đến từ Tây Vực, nơi có nhiều người nhìn như thế, sao lại không phát hiện ra bốn người mang theo nhiều chông sắt đến vậy?”Hoàng đế vẫn muốn đích thân đến đó một lần, ngay cả khi dưới đất đã được đào lên kiểm tra hết rồi.Sao lại có sơ hở lớn đến vậy được?Lạc Xuyên Hiền nhíu mày: “Ngươi muốn nói gì?”“Ta muốn nói, quan viên trong triều có vấn đề.


Chuyện này sớm hay muộn sẽ không còn là bí mật nữa.

Nhưng bệ hạ cũng sẽ không biết là ai, lại càng không biết bao nhiêu người có vấn đề.

Trước có Trịnh Đồ theo địch, sau lại có chuyện này.

Chỉ sợ sau này bệ hạ nghi ngờ không ít người.”“Tiểu Hầu gia ngẫm lại xem, nếu bệ hạ có một đội ngũ, không làm chuyện gì khác, chỉ làm công việc giám sát triều thần, chẳng phải bệ hạ sẽ yên tâm hơn nhiều sao?”Lạc Xuyên Hiền ngồi thẳng thân mình: “Thân vệ trực thuộc bệ hạ?”“Vâng, bệ hạ sẽ yêu cầu một đội thân vệ như vậy.

Nhưng loại thân vệ này không thể do Thái tử, hay các hoàng tử khác chỉ huy.

Đội thân vệ này không được phép có tư tưởng sai lệch.

Chỉ trung thành với bệ hạ.


Tiểu Hầu gia nghĩ thử đi.”Lạc Xuyên Hiền chậm rãi ngả người ra sau: “Ý của ngươi là, để ta làm người chỉ huy?”Tô Nam Thừa gật đầu: “Đúng vậy.

Thân phận của tiểu Hầu gia là thích hợp nhất.”Lạc Xuyên Hiền cười: “Nếu được thì tốt, chỉ là chưa chắc bệ hạ muốn có một đội ngũ như vậy.”“Bệ hạ sẽ cần.”“Chỉ huy, nếu thật sự có đội như thế, e là làm người dẫn đầu cũng không tốt lắm.

Đắc tội không ít người đâu.” Lạc Xuyên Hiền nói.“Đúng thế, còn phải xem tiểu Hầu gia sẽ lấy hay bỏ.”Đúng là sẽ đắc tội với người khác, nhưng trái lại sẽ có quyền lợi tuyệt đối.“Chuyện này, ta sẽ suy nghĩ lại.

Đáng tiếc, ngươi hiện giờ không đảm đương nổi.” Lạc Xuyên Hiền tiếc hùi hụi nói.Tô Nam Thừa cười ngượng ngịu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111: 111: Nha Môn


Lạc Xuyên Hiền giữ hắn ở lại dùng bữa tối, ăn xong, Tô Nam Thừa quay về phủ.Hoàng đế sẽ yêu cầu một đội như vậy, chỉ cần có người đề cập tới thôi.Thực ra Lạc Xuyên Hiền là một người thích hợp, xuất thân cao quý, bản tính cũng đủ tàn nhẫn.Cho dù có là ai gánh vác cũng đều phải gánh trên lưng cả quyền lực lẫn tiếng xấu.Tuy nhiên giữa Tô Nam Thừa và Lạc Xuyên Hiền là mối quan hệ hợp tác, nếu bây giờ thúc đẩy chuyện này, thì chính là chuyện tốt đối với Tô Nam Thừa.Lạc Xuyên Hiền ư, không thể không nói, không cần biết nhân phẩm hắn ta ra sao.

Ít nhất hắn ta là một đối tác xứng đáng hợp tác.Làm người hào phóng, cũng coi như thẳng thắn thành khẩn.Cho nên, Tô Nam Thừa mong rằng hắn ta có thể nắm quyền lực trong tay.Còn chuyện tiếp theo, từ từ sẽ đến thôi.

Tô Nam Thừa muốn quyền lực, nhưng cũng muốn kiếm chút lợi nhuận nữa.Hắn nâng ly: “Kính tiểu Hầu gia.”Lục bộ đều ở cùng một nơi.Chỉ có điều tự mình phân công quản lý, sáu nha môn cùng một chỗ không can thiệp chuyện của nhau.Lúc Tô Nam Thừa đi báo danh, tự có người tiếp đãi hắn.Công bộ bây giờ không có việc gì, tất cả mọi người đều nhàn nhã.Chỉ có điều Tô Nam Thừa chỉ là Tòng Thất phẩm, muốn nói là chào đón long trọng cỡ nào cũng đã qua rồi.Chẳng qua là mọi người thấy hắn được chính bệ hạ khâm điểm tới.


Lại là Cấp Sự Trung loại này có thể tiếp xúc với chức quan đặc thù.Lại có quan hệ của Thành Khang Hầu phủ, còn có Tô Anh Cừ là Lại Bộ Thị Lang, mọi người cũng thường gặp mặt.

Lại bộ, quản chính là quan viên, cho nên mặt mũi sao cho đủ mới được.Tô Nam Thừa cũng rất khách khí, một đường khách khí nói chuyện với mọi người.Lý Xuân Giác không phải là tới sớm mấy ngày sao, hắn đã thăm dò rõ ràng chuyện của người này, cũng có thể chỉ điểm cho Tô Nam Thừa.Tổng thể mà nói, nhậm chức rất nhẹ nhàng.Lúc buổi trưa, Thị Lang Chu đại nhân đặc biệt dặn trù phòng làm mười mấy món ăn để hoan nghênh Tô Nam Thừa.Ngày đầu tiên, mọi người cứ vui vẻ làm xong việc như vậy.Đến buổi trưa, gã sai vặt thân cận của Tô Anh Cừ còn đặc biệt tới hỏi thăm Tô Nam Thừa đã được về chưa? Nếu được thì đi về chung.Tô Nam Thừa tranh thủ thời gian đồng ý, nói bây giờ đi liền.Hắn biết rõ, là Tô Anh Cừ cố ý, tạo thế đó mà.Tăng cường thêm chút cảm giác tồn tại.Phụ tử cùng nhậm chứ ở lục bộ, cũng coi là một cái giai thoại.Mặc dù nhi tử chỉ là một tên Tòng Thất phẩm.Lúc Tô Nam Thừa đi ra, các đồng liêu đều cười với hắn, nói ngày mai gặp lại.Ra ngoài, quả nhiên thấy xa ngựa của Tô Anh Cừ đậu ở đó, Tô Nam Thừa bảo Trình Minh dắt ngựa đi, hắn liền lên xe ngựa của Tô Anh Cừ.“Để phụ thân đợi lâu rồi.”“Không sao, đi thôi.” Tô Anh Cừ khoát tay.Xe ngựa lăn bánh, Tô Anh Cừ hỏi: “Hôm đầu đến, thấy thế nào?”“Bẩm phụ thân, cảm thấy rất tốt.

Thượng Thư đại nhân không có ở đó, hôm nay nhi tử vẫn chưa thể bái kiến.

Mấy cấp trên khác đều đối xử với nhi tử rất hòa thuận.” Tô Nam Thừa nói.“Ừm, trước mắt công bộ không có việc gì, con cứ ở lại cho tốt.

Mọi thứ không nên gấp gáp, đừng nghĩ đến chuyện sớm ra mặt.

Có đôi khi gây náo động quá mức sẽ chỉ khiến người khác căm hận.” Tô Anh Cừ nói.“Vâng, nhi tử ghi nhớ lời phụ thân dạy bảo.” Hắn cũng nghĩ vậy, năm ngoái hắn mới làm quan, năm nay đã thăng quan, mặc dù vẫn chỉ là một quan tép riu, nhưng thăng lên ba cấp như vậy cũng sẽ bị người ta ganh tỵ.Trở lại trong phủ, Tô Nam Thừa liền tự mình đi về.Sau khi trở về, Đông Mai liền hỏi: “Công tử, hôm sau người không xin nghỉ sao?”“Ừm? Trong nhà có chuyện gì?”“Ây da, là sinh thần của công tử ngài đó.


Ngài quên luôn rồi sao?” Đông Mai bật cười.Tô Nam Thừa sững sờ, sinh thần năm ngoái là lúc hắn đang đi đường nên không để ý.

Năm nay quả thực là không nhớ kỹ.

Chủ yếu là trong mười mấy năm ở dị thế kia ngày tháng trôi qua rất khác cho nên hắn cũng không dễ dàng nhớ kỹ.“Không cần, tuổi này của ta cũng không cần tổ chức gì.

Đến lúc đó các ngươi chuẩn bị cho ta một bàn thức ăn ngon để đêm ăn coi như đón sinh nhật xong.” Tô Nam Thừa nói.“A? Sao mà qua loa quá vậy? Nói không chừng bên chỗ lão thái thái cũng đã chuẩn bị cho ngài đấy?” Đông Mai nói.“Ta mong bọn họ đừng nhớ kỹ thì mới tốt.


Các ngươi cũng đừng nói, ngày mai rồi hãy nói.

Ta không xin nghỉ.” Tô Nam Thừa nói.Trẻ nhỏ không đón sinh nhật rất bình thường, sợ chết yểu.Hắn tuy tuổi tác không tính là quá nhỏ, nhưng đây cũng không phải là nông thôn, chỉ có điều vừa đúng dịp.

Cũng đỡ lo.Trong đầu hắn lười nghĩ đến cái này, bây giờ hắn đang có chuyện muốn làm khác.Lúc sáng ngày thứ hai, trong cung truyền lời gọi hắn tiến cung.Bên chỗ Công bộ, thái giám trong cung cười ha hả: “Tiểu Tô đại nhân, mời đi.”Tô Nam Thừa gật đầu, vừa vặn quan phục của hắn vẫn chưa làm xong, bây giờ vẫn mặc y phục thường ngày..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112: 112: Nha Môn2


Một đường cưỡi ngựa đến cửa cung, xuống ngựa thẳng tiến đến Đại Khánh hậu điện.Thấy Long đế có vẻ tâm trạng không tốt.Sau khi Tô Nam Thừa hành đại lễ, Long đế nói: “Thưởng tọa, trẫm gọi ngươi tới, là có chuyện muốn hỏi ngươi một chút.”Tô Nam Thừa tạ ơn sau đó ngồi xuống.“Mấy ngày nay, ngươi nghe trong thành đồn thế nào?”Tô Nam Thừa hơi hồi hộp, nói đến đề tài này, ta có thể nói lời thật sao? Nếu như nói thật, sinh thần sang năm cũng không cần nghĩ tới nữa, trực tiếp tới ngày giỗ đi.“Bẩm bệ hạ, vi thần...!Hôm qua mới tới công bộ, thời gian này cũng chưa từng ra đường.

Nghe được cũng không nhiều, có một chuyện không liên quan lắm đến chuyện hiện tại...”“Ồ, là gì? Nói nghe chút xem sao.” Long đế nói.“Vâng, vi thần nghe nói là chuyện của Trịnh Tướng quân...!Nói hắn đầu hàng địch là mưu đồ từ sớm, người Bắc Di sợ là cũng đã sớm có mưu đồ.”Long đế hừ lạnh một tiếng: “Trịnh Đồ!”“Bệ hạ bớt giận.” Tô Nam Thừa không nói hai lời liền quỳ xuống: “Vi thần bất tài, cảm thấy Trịnh Đồ lòng lang dạ thú, bệ hạ long ân chiếu cố Trịnh gia như vậy, hắn quả là không biết tốt xấu.”Long đế lại hừ một tiếng: “Sợ là tên kia đã sớm có tâm muốn đầu hàng.”“Bệ hạ bớt giận, tặc tử như thế, không đáng để bệ hạ tức giận.” Tô Nam Thừa do dự: “Dân chúng khờ dại, có lúc sẽ bị mê hoặc.


Lời đồn đại này không thể coi là thật, chỉ là người phát tán lời đồn ra, vi thần cảm thấy mới là điểm quan trọng.”“Còn có một việc, vi thần không dám nói, cầu bệ hạ thứ tội...”“Không sao, nói, trẫm hôm nay gọi ngươi tới, chính là để nói chuyện với ngươi.

Không hỏi tội.” Long đế nói.Tô Nam Thừa rối rít tạ ơn: “Vi thần khấu tạ bệ hạ.

Sau những ngày vi thần dưỡng thương vừa qua, suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Cũng hỏi thăm chuyện của gia phụ và tổ phụ ngày đó.


Vi thần cả gan xin hỏi bệ hạ, nếu như không có người tương trợ, bốn người sao có thể đem cục sắt kia vào nơi đó được?”“Trước khi bệ hạ quyết định tự Thân Canh, vi thần chưa từng nghe nói gì, chỉ mới mấy ngày, bọn tặc tử kia đã làm tốt chuyện này.

Vi thần cảm thấy nơi này e là có người quyền cao chức trọng lại lòng lang dạ thú.”Long đế cau mày: “Ồ? Ngươi ý nói, có vị quyền cao chức trọng phản bội trẫm?”“Vi thần không dám, vi thần đáng chết.

Chỉ là vi thần lo lắng người Bắc Di có thủ đoạn gì đó.


Từ chuyện năm trước Trịnh Đồ tạo phản, đến chuyện bia đá của năm nay, vi thần cảm thấy vô cùng kỳ lạ.”Long đế gật đầu: “Ngươi nói đúng, từng chuyện này quả thực không đơn giản.”“Đứng lên mà nói đi.” Long đế thấy hắn còn quỳ thì nói.Sau khi Tô Nam Thừa đứng dậy, Long đế lại nói: “Theo ý kiến của ngươi, nên như thế nào?”“Bẩm bệ hạ, vi thần vô năng, không có cách nào thực hiện được...” Tô Nam Thừa áy náy.“Không sao.” Long đế bây giờ đã không còn âm trầm như lúc nãy: “Thân thể ngươi tốt lên chưa?”“Bẩm bệ hạ, vi thần đã khỏe.

Đa tạ bệ hạ.”“Ha ha, nhanh vậy sao? Thôi, người trẻ tuổi gì cũng nhanh.” Long đế ngồi xuống: “Ngươi hãy thay trẫm lưu ý tin tức bên ngoài, về sau cách mười ngày lại tiến cung một lần.”“Vâng, vi thần cầu còn không được.” Tô Nam Thừa vẻ mặt cao hứng.“Bệ hạ.” Thái giám ngoài cửa gọi một tiếng.“Chuyện gì?” Long đế hỏi.“Bẩm bệ hạ, Trưởng Công chúa điện hạ tiến cung, muốn gặp bệ hạ.”“Ừm, gọi nàng tới đi.” Long đế gật đầu.Tô Nam Thừa quan sát, Hoàng đế nghe nói Trưởng Công chúa đến, tâm tình cũng không tệ lắm.Thế là thức thời nói: “Vi thần cáo lui trước?”Lúc Tô Nam Thừa đi ra, đối diện gặp Trưởng Công chúa.Nhìn ở khoảng cách gần, mới phát hiện vị Trưởng Công chúa này dáng dấp rất giống với Hoàng đế, cũng là vẻ ngoài xấu xí.Chỉ có điều nữ tốt hơn nam ở cách ăn mặc, cho nên tăng thêm mấy phần dung mạo.Lúc Tô Nam Thừa hành lễ nghĩ đến Lạc Xuyên Hiền, giá trị nhan sắc kia phụ thân hắn ta cho hắn rất cao đó.“Vi thần bái kiến Trưởng Công chúa.”“Ừm, miễn lễ đi.” Trưởng Công chúa chỉ nhìn lướt qua hắn một cái rồi tiến vào trong.Lúc Tô Nam Thừa đi ra ngoài, nghe thấy Trưởng Công chúa nói: “Hoàng huynh, đó là hài tử nhà nào? Nhìn phẩm cấp quan phục không cao, sao lại tiến cung? Nhân tài nhỏ tuổi nha?”Phía sau đó Tô Nam Thừa không nghe thấy.Lúc trước hắn đi tìm Lạc Xuyên Hiền đều không gặp Trưởng Công chúa, chỉ có điều lúc đi săn, Trưởng Công chúa đã thấy hắn.Bây giờ thật sự không nhớ rõ, hay là Tiểu Hầu gia có dặn dò nàng thì không thể biết được.Nhưng có thể nhìn thấy được, Trưởng Công chúa ở trước mặt Hoàng đế thật là có mặt mũi.Cũng khó trách người ta đi ra ngoài đều phô trương vậy, công chúa con vợ cả tiên đế, thân muội của đương kim, quả nhiên là thánh ân long trọng mà.Nghĩ tới đây, Tiểu Hầu gia chịu dùng mĩnh cũng coi là lấy lễ xã giao.Thái giám rất khách khí tiễn hắn ra.Tô Nam Thừa còn khách khí hơn cả gã: “Đại nhân vất vả rồi, ta nơi này phải một mình tới diện thánh, sợ là quy củ có lỗi lầm gì.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113: 113: Vô Năng


“Ôi không dám xưng đại nhân, nô tỳ không có phẩm cấp.” Thái giám vội khoát tay.“Vậy thì công công, không biết công công họ gì?” Tô Nam Thừa cười nói.“Không dám không dám, nô tỳ họ kép Thượng Quan.” Thái giám cười ha hả.“Hóa ra là Thượng Quan công công.

Ta nhớ rồi.” Tô Nam Thừa cười, đưa qua một thỏi bạc: “Thực sự làm phiền ngài.”Thượng Quan thái giám nhận bạc, cười càng từ ái.Một đường xuất cung, Tô Nam Thừa mới có thời gian rảnh suy nghĩ.Thượng Quan? Họ này không thể nói là hiếm thấy, nhưng trong cung cũng không thấy nhiều.Chỉ có nhất tộc Thượng Quan ba mươi năm trước bị nhổ tận gốc, có không ít nam đinh sung nhập vào cung đình.Nhìn tuổi tác của vị công công này, ước chừng trên dưới bốn mươi.Bọn thái giám vất vả, tuổi thọ phổ biến cũng ngắn, càng có thể hầu hạ chủ tử thì càng dễ già.Cho nên cũng chưa chắc là bốn mươi, nói không chừng, đây chính là hậu nhân của Thượng Quan nhất tộc năm đó.Việc này, Tô Nam Thừa cũng không rõ lắm, chỉ là nghe nói bệ hạ đăng cơ sau đại sự này.Sau khi hồi phủ, quả nhiên là Phùng thị liền gọi người đến hỏi, ngày mai sinh thần, muốn tổ chức thế nào?Cho bày một bàn trong phủ?Tô Nam Thừa cảnh giác: “Thật ngại quá, Triều Vân tỷ tỷ thay ta nói với mẫu thân.


Tuổi của ta lại nhỏ, hà cớ gì lại bày một bàn để đón sinh thần? Vốn không dự định làm gì...!Làm phiền mẫu thân còn nhớ rõ.

Nhi tử đã là cảm kích vô cùng.

Ngàn vạn không cần sắp xếp gì, mai bảo thiện phòng nấu mấy cái sủi cảo là được rồi.”Triều Vân cười khẽ: “Thất công tử quả là khách khí, đây không phải nên làm sao? Nhị công tử thích nhất là đón sinh thần.”“Nhị ca đã đón dâu, ta thì không giống vậy.

Vẫn luôn nói với mẫu thân, mẫu thân đủ loại chiếu cố làm cho nhi tử trong lòng vô cùng cảm động.


Thực sự không dám làm phiền mẫu thân.”Triều Vân cười không nói.Lĩnh thưởng trở về phục mệnh.Tô Nam Thừa nhíu mày ngồi xuống, Đông Mai nói khẽ: “Công tử thế nào?”Tô Nam Thừa liếc nhìn nàng một cái lắc đầu: “Cô nương ngốc, công tử nhà ngươi ngàn tốt vạn tốt, cũng không phải là phu nhân thân sinh.

Ngày sau phải nhớ lấy cái này.

Mấy người các ngươi có được chỗ tốt, chính là do công tử nhà các ngươi đây kiếm, trong phủ cho các ngươi vài thứ, đừng cố vò đầu bứt tai.”Đông Mai sững sờ: “Vâng, nô tỳ nhớ kỹ.”Tô Nam Thừa gật đầu: “Một năm qua, ta cũng gây ồn ào quá mức.


Phủ thượng nhà mình cũng phải cẩn thận, ngươi làm một nha đầu khôn khéo, hẳn có thể hiểu rõ?”Đông Mai gật đầu: “Nô tỳ hiểu rõ, về sau nô tỳ đều sẽ cẩn thận.”“Ừm, trong nhà có ngươi, bên ngoài có Trình Minh và Liên Sinh ta đã an tâm.”Đông Mai dù tuổi nhỏ, nhưng làm việc rất yên tâm.Sân nhà Tô Nam Thừa ở bên ngoài không tệ, nhưng bên trong cũng không thể sinh ra nhiễu loạn.Phùng thị sinh ra hai người mặc dù đều đã làm quan, nhưng qua một năm lại không chói sáng bằng Tô Nam Thừa.Nàng thật sự rộng lượng quan tâm Tô Nam Thừa khắp nơi sao? Đơn giản là sợ bị trách móc trước mặt Tô Anh Cừ mà thôi.Quan hệ mẫu tử trong gia tộc lớn này cũng không phải cần cẩn thận sao.Đại khái là Tô Nam Thừa hiểu chuyện làm cho Phùng thị hài lòng.Sáng sớm hôm sau liền phái người tới nói đợi buổi tối Tô Nam Thừa hồi phủ liền bảo thiện phòng đưa một bàn đồ ăn đến Ngô Đồng viện.Tô Nam Thừa vội vàng đi nha môn trước sau đó vẫn đi đến chính viện cảm ơn một chuyến.Cuối cùng là cấp bậc lễ nghĩa chu toàn.Hôm nay, Thượng Thư Hàn đại nhân xem như là đã xuất hiện.Hàn đại nhân béo, đi đường cũng phải thở mạnh, chỉ có điều nhìn vô cùng hiền lành.Thấy người trước cười, lại biết nói chuyện, mấy câu nói liền khiến cho Tô Nam Thừa cảm thấy mình đã tìm được một cấp trên tốt.Về sau nhất định an tâm ở lại đây.Nếu không phải là tốt xấu gì cũng có chút kiến thức, hắn liền thật sự tin.Đây chính là nhân cách mị lực đi, rất tốt.Cái chức quan Cấp Sự Trung này, mặc dù không lớn, nhưng chuyện hắn có thể quản cũng không ít.Giám sát kiểm tra, ví dụ như tất cả mọi chuyện của Công bộ ngươi có thể tham gia.

Nhưng có lẽ không thể ra lệnh, mà có thể giám sát.Nhưng Tô Nam Thừa cũng không sốt ruột, vừa đến đã nói ta muốn kiểm tra sổ sách hoặc là ta muốn giám sát, đây chẳng phải là thiểu não sao?Cho nên trước tiên hắn phải hòa nhập.Trong tay có văn thư gì, trước cứ xem xem, cũng không tra trước đây, cũng không hỏi sau này.Cấp trên cũng sẽ xem năng lực của hắn, thứ cho hắn bây giờ đều là những văn thư không quan trọng.Mọi người không biết bản lĩnh của hắn đến cùng ra sao, dù sao đối xử với hắn đều rất khách khí.Không khí trong toàn bộ nha môn Công bộ bên ngoài là vô cùng hòa thuận.Lúc Tô Nam Thừa đang lăn lộn ở trong Công bộ, vụ án Thân Canh cuối cùng cũng có tiến triển mới..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114: 114: Vô Năng2


Phủ Kinh Triệu Doãn có quan nhỏ họ Lục tra ra được có vấn đề, lúc bị quan binh bắt đi, hắn đã treo cổ tự tử chết rồi.Thê tử hài tử cũng không rõ tung tích.Nơi treo cổ, trên tường viết một mảng chữ lớn.Tất cả đều là quan viên các bộ trong triều đình.

To to nhỏ nhỏ gần trăm người.Hắn ta nói đó đều là những người muốn làm phản hoàng đế.

Hoàng đế giết không hết.Một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng.Lúc mấy quan binh kia tới xem cả người đều choáng váng, đâu nhớ được còn phải dẫn người đi?Chỉ nâng người xuống rồi dời ra ngoài, sau đó liền phái người đi tìm cấp trên.Báo cáo từng bậc, cuối cùng tới cả chỗ Thái tử.Đưa lên từng cái tên không thiếu mất cái nào vào cung, Long đế giận dữ:“Làm càn! Làm càn! Bọn cẩu tặc này thật sự là làm càn!”Ông ta cũng biết đây không có khả năng là thật.

Nhưng hành động này với hoàng đế mà nói rõ ra là sự kích thích rất lớn.Kinh Triệu Doãn cũng quỳ, hắn ta không có cách nào nói chuyện.Bởi vì trong danh sách này, bất ngờ lại có hắn.Cũng có quan viên lập tức góp lời: “Mặc dù nói là tặc tử bịa đặt.


Nhưng cũng không thể không tra.

Thần thỉnh cầu điều tra kẻ đầu tiên chính là thần.”Lời vừa nói ra, lập tức có nhiều người quỳ xuống theo, thỉnh cầu tra bọn họ.Long đế dần tỉnh táo lại: “Chư vị ái khanh đang làm gì vậy? Trẫm sao có thể nghi ngờ các ngươi được.

Chỉ là tặc tử này thật sự ghê tởm, đến nay vẫn chưa tìm được thủ lĩnh đạo tặc, Đại Lý tự Hình Bộ và Kinh Triệu phủ thật sự vô năng.”Hình Bộ Thượng Thư, Đại Lý Tự Khanh, Kinh Triệu Doãn quỳ xuống, đều chỉ có thể nói mình vô năng.Long đế không trị tội ai, sau khi giải tán, hoàng đế chỉ để lại hai ba đại thần.Trong đó có Quân Nghĩa Hầu.Quân Nghĩa Hầu mặc dù là Lễ bộ tạm giữ chức, nhưng kỳ thật ông ta đã làm rất nhiều chuyện không nên làm.Hoàng đế tin hắn.Mấy đại thần nói lên chuyện này, cũng là mỗi người phát biểu ý kiến của mình.Lúc đến lượt Quân Nghĩa Hầu, hắn liền đưa ra: “Thần ngu muội, quan viên trong triều vàng thau lẫn lộn, quả thực có vài người ngồi không ăn bám.

Sự kiện lần này, cũng không dám nói nhất định không có ai liên lụy.

Chỉ là, nhiều người như vậy, tra được đến vậy đã là gian nan.

Mặc kệ là bộ nào, chỉ sợ ra tay cũng đều không ổn.

Nhẹ thì đắc tội với người, nặng thì cũng khó có thể tra rõ.”“Đúng vậy, trong triều rất nhiều nhà có quan hệ thông gia, rắc rối khó gỡ, không nói đến có thể tra được hay không, chủ yếu là không có cách nào ra tay đúng không?” Cùng là Thị Lang Tào đại nhân nói.Long đế gật đầu: “Theo ngươi, có cách gì?”Tào Thị Lang nói: “Thần nghĩ, nếu có một nhóm người, không làm gì khác chỉ cần giám sát triều thần, cũng không cần quản cái gì.

Quan sát triều thần có hai lòng hay không cũng là chuyện tốt.”Một vị đại nhân khác không nói gì lúc này nhíu mày, trong lòng nổi lên ý nghĩ không tốt.Long đế lại gật đầu, như có điều suy nghĩ: “Cách này của ái khanh có chút thú vị.”“Chỉ là người này không dễ tuyển.


Nhất định phải tìm người không có liên quan đến bên nào.” Tào Thị Lang nói.Long đế gật đầu, nhìn về phía Quân Nghĩa Hầu: “Văn Húc à, ngươi nghĩ thế nào?”Quân Nghĩa Hầu vội nói: “Thần trái lại chưa nghĩ đến điều này, Tào đại nhân quả nhiên nhạy bén.

Chỉ có điều việc này cũng có thể thực hiện nhưng mà người được chọn, nhất định phải chọn thật cẩn thận.”Ông ta dừng một chút: “Thần cả gan đề nghị, việc này không thể để cho Hoàng tử dẫn đầu.

Để tránh có bất công với bên dưới.”Long đế gật đầu: “Ngươi nói đúng lắm.”Ông ta suy nghĩ: "Đi, truyền Tạ Kỳ tới.”Quân Nghĩa Hầu sâu khó đoán nói: "Tạ thống lĩnh là một lựa chọn tốt.”Tào Thị Lang lại lắc đầu: "Không ổn không ổn, bệ hạ, thần có chuyện không biết nên nói hay không...”“Nói, trẫm giữ các ngươi lại, chính vì muốn nghe lời nói thật.” Long đế nói.“Vâng.” Tào Thị Lang chắp tay rồi nói: "Nếu như có một người đơn độc giám sát bách quan nha môn, vậy thì nhất định phải độc lập.

Chỉ nghe mình bệ hạ.

Tạ thống lĩnh tất nhiên là tốt, nhưng nếu như về sau, muốn giám sát triều thần thân phận cao hơn thì sao? Trong kinh thành, bao nhiêu người công lao cao, Tạ thống lĩnh sợ là...”Long đế gật đầu, sờ lấy bộ râu: “Lời này của ái khanh có lý.”Chu đại nhân vẫn luôn không lên tiếng trong lòng thầm than, lúc này không thể không mở miệng, toàn bộ quá trình không nói lời nào, sẽ khiến cho người khác ghi hận.“Bệ hạ, người dẫn đầu kia, nhất định phải có chút thân phận.


Thần tiến cử Quân Nghĩa Hầu.”Long đế nhìn hắn: "Ừm, Văn Húc trái lại rất phù hợp.”Quân Nghĩa Hầu vội vàng đứng dậy: "Thần không dám, thần tài sơ học thiển, lại không biết võ, việc cần giải quyết, thần không đảm đương nổi.

Vẫn là Tạ thống lĩnh phù hợp.”“Tạ Kỳ có thể làm phó.” Long đế lắc đầu: “Nếu như ngươi không muốn làm chức người đứng đầu này, vậy gọi Hiền nhi tới đi.

Hắn lăn lộn cũng đủ nhiều rồi, nên trưởng thành gánh vác.

Vợ chồng các ngươi chỉ có một nhi tử, sủng ái nuông chiều, để hắn lãng phí thời gian đến già sao?”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom