Cập nhật mới

Dịch Mưu Sát Tuổi Xuân

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 7


Trời đã sáng.

Cuối thu năm 2010.

Điền Tiểu Mạch tỉnh dậy, đau ê ẩm khắp người, cô đã ngủ gục bên giá sách của bố cả đêm, có lẽ là do cô quá mệt. Cô xem lại những quyển sổ công tác của bố, ghi chép đến ngày 9 tháng 8 năm 1995, ông Điền đã đưa cậu con trai mười ba tuổi của nạn nhân về nhà mình để nghỉ qua đêm. Nhưng cô con gái Điền Tiểu Mạch của ông mặc dù bằng tuổi với cậu bé lại tỏ ra rất không hề thân thiện với anh chàng đến từ miền quê này, giống như tầng lớp tiểu thị dân có quyền thế nên tỏ ra lạnh nhạt vậy.

Đoạn bút ký này đã đã khiến Tiểu Mạch kinh động - Đây chẳng phải là cô của mười lăm năm trước sao? Nhưng mà, cô không nhớ nổi những gì đã xảy ra vào kỳ nghỉ hè năm 1995 đó, lại cũng hoàn toàn không nhớ nổi cái anh chàng nhà quê tên là Thu Thu đó - Lẽ nào đây đều là ảo giác của bố cô?

Tiểu Mạch muốn đi ngủ lại một giấc, nhưng lại không thể nào chợp mắt, cô đành gặm một chiếc bánh mì và bật máy tính lên.

Trang chủ của internet Explorer vẫn là Taobao. Tiểu Mạch mở mục “những mặt hàng đã mua”, gần đây nhất chính là sản phẩm đã đặt hàng ở “Khu Ma nữ“. Loại hàng mua nhiều nhất là nữ trang; tiếp theo là đĩa phim, mặc dù bây giờ người ta thường xem phim trên mạng nhưng có những bộ phim điện ảnh và truyền hình đã cũ chỉ có thể tìm thấy trên Taobao; ngoài ra còn có dầu gội đầu, đồ dùng cho phụ nữ, kính áp tròng, hương muỗi điện mùa hè, vật giữ ấm mùa đông, đồ trang trí điện thoại...

Kể từ ngày bắt đầu lên Taobao, dường như Tiểu Mạch đã không còn đi mua sắm nữa. Ngay cả những đồ tương đối đắt tiền như mỹ phẩm, cũng có thể mua ở những cửa hàng chuyên bán trên Taobao. Có một lần kỳ cục nhất là cô đã dùng một nửa tháng lương của mình để mua một viên ngọc phỉ thúy của Myanmar trên Taobao. Cô đã do dự rất lâu, tìm đọc rất nhiều thông tin, rồi mới hạ quyết tâm phải đeo nó lên cổ, nghe nói ở những cửa hàng trên phố sẽ phải trả năm mươi nghìn tệ. Hiện giờ viên ngọc phỉ thúy ấy đang năm trong ngăn kéo, những lúc rảnh rỗi mới lôi ra nghịch chơi.

Mấy năm nay cô đã tiêu hết mấy chục nghìn tệ qua mạng, mỗi lần thanh toán qua tài khoản, dù là mấy chục tệ hay mấy nghìn tệ, cô đều có cảm giác rất hài lòng. Mức độ tín nhiệm khách hàng của cô đã đạt 5918 điểm, phía sau còn gắn năm viên kim cương, có thể coi như là một nữ đấu sĩ trong số các cô gái thích mua hàng qua mạng.

Rất nhiều phụ nữ khi có chuyện buồn, thì mua sắm trở thành cách để giải tỏa - Tiểu Mạch ngó qua mấy cửa hàng thường hay vào, cô là khách hàng vip và cũng là khách hàng mà rất nhiều chủ cửa hàng săn đón. Nhìn những bộ quần áo đầy vẻ quý phái nhưng cô không có ý muốn mua vì trong số đó đã có nhiều bộ ở trong tủ quần áo của cô rồi.

Cô nhớ đến “Khu Ma nữ” - nơi mà Tiền Linh khuyên cô tuyệt đối không được vào lại lần nữa.

Rất nhiều năm nay, Tiền Linh là người bạn tốt nhất, thậm chí là duy nhất của cô, cũng là nhờ Tiền Linh giới thiệu “Khu Ma nữ” nên cô mới có thể đáp ứng được di nguyện cuối cùng của bố. Nhưng không hiểu vì lý do gì, Tiểu Mạch có một cảm giác chán nản - rất nhiều chuyện thời trung học cô đã quên đi, chỉ nhớ là chuyện gì mình cũng nghe theo lời Tiền Linh, chưa từng trái ý của cô bạn thân, cứ như thể những điều cô ấy nói đều là chân lý, không có cái gì mà chưa được kiểm chứng cả.

Điền Tiểu Mạch muốn tự mình quyết định một lần. Ngón tay cô nhanh nhảu bật mở mục“Khu Ma nữ”, vẫn là giao diện màu đen được thiết kế rất đặc biệt ấy, khói sương tỏa ra từ cánh cổng lớn của lâu đài Gothic, tạo thành dòng chữ khiến người ta khó có thể quên:

”Cửa hàng chúng tôi có thể cung cấp tất cả những gì bạn muốn.”

Nếu như cần mua cái chết thì sao? Cái chết của người khác? Hoặc là cái chết của chủ cửa hàng?

Phía dưới là các mặt hàng được phân loại theo kiểu cửa hàng tạp hóa, Tiểu Mạch thử vào mục trang sức phụ kiện thì thấy chi chít các loại hàng hóa - từ cái kẹp tóc mười xu, cái trâm cài trên ngực áo hai mươi tệ đến những sợi dây chuyền đá quý của hãng Cartier mấy chục nghìn tệ, có thể bán cho những người nghèo ở khu ổ chuột đến những người ở phố Wall. Tiểu Mạch đã từng làm công tác phân tích khách hàng ở doanh nghiệp nước ngoài, cách định vị tốt nhất là phải thật chính xác và rõ ràng, không thể làm theo kiểu đánh cả cụm được. Ví dụ như hãng LV chỉ tập trung kinh doanh những sản phẩm cao cấp, không bao giờ để cho những mặt hàng giảm giá từ bên ngoài lọt ngoài.

Khi xem đến phần cuối của mặt hàng trang sức phụ kiện, Tiểu Mạch nhìn thấy một chiếc khăn lụa.

Chiếc khăn lụa màu tím.

Tiểu Mạch không kìm lòng được liền ấn tiếp vào, bức ảnh là do chủ cửa hàng tự chụp, trên nền màu tối có một chiếc khăn lụa trải ra. Trong bức ảnh lộ ra một cánh tay phụ nữ, chắc là để làm vật so sánh, khiến nhưng xem có cảm giác trực quan về độ lớn của chiếc khăn - Đây không phải là chiếc khăn dành cho phụ nữ lớn tuổi xồ xề, mà là chiếc khăn dành cho những cô gái trẻ có thân hình trung bình.

Chiếc khăn lụa trước mắt cô vừa không đậm cũng không nhạt, có màu tím tinh khiết như pha lê, lại có sự phản quang rất dịu dàng, chỉ có loại lụa tơ tằm thật, loại thượng hạng mới có được hiệu ứng như vậy. Tiểu Mạch không rời mắt khỏi màn hình, trên nền màu tím có rất nhiều hoa văn màu trắng, nếu như nhìn kĩ thì toàn là hình ảnh cỏ cây, chủ yếu là những cành lá uốn lượn ngoằn ngoèo giống như cây mây, còn có một số cái giống như hoa hồng, trông như một vườn hoa vừa mới được cắt tỉa cẩn thận. Trước kia, Tiểu Mạch cũng đã từng xem qua loại khăn lụa cao cấp Hermes trên Taobao, nhưng chiếc khăn lụa này quá đặc biệt, đặc biệt là hoa văn của nó lộ rõ vẻ phong tình của những lâu đài phương Tây huyền bí.

Phía dưới là những dòng giới thiệu chi tiết:

Tên sản phẩm: Khăn lụa

Nguyên liệu: 100% lụa tơ tằm tự nhiên

Độ dài: 80x80cm

Thích hợp với các mùa: Xuân thu, mùa đông, mùa hè.

Công năng: Trang sức

Nhãn hiệu: Esfahan.

Esfahan ư?

Đây là nhãn hàng gì vậy? Nghe rất lạ, đại khái là một loại mặt hàng xa xỉ hiếm có?

Quan trọng nhất là giá cả - 1900 tệ.

Đối với một chiếc khăn lụa mà nói, 1900 tệ có vẻ hơi đắt một chút, nhưng so với mặt hàng chính hãng của Hermes luôn dao động trên khoảng trên mười nghìn tệ thì e rằng sẽ bị cho là hàng loại A, chỉ có trên một nghìn tệ trở lên mới đem lại cảm giác là hàng thật, có số má.

Phía dưới dòng chữ giới thiệu còn có hình ảnh, chiếc khăn lụa màu tìm được gấp lại thành nhiều hình dạng khác nhau, có cái như cái nơ cuốn trên cổ, còn có cái giống như đóa hoa đang chớm nở, lại có cái đang khoác trên người của manơcanh - Tiểu Mạch khẽ động lòng, cô tưởng tượng chiếc khăn lụa ấy đang được mang trên người mình...

Tiểu Mạch từ nhỏ đã thích màu tím, màu tím càng tinh khôi cô lại càng thích, mặc quần áo cô cũng thích nhất những bộ màu tím, thi thoảng cô có đeo dây chuyền thì đa phần cũng là pha lê tím, hồi còn học trung học Tiền Linh có nói với cô rằng cô có mệnh công chúa - những năm đó đang nổi lên nhân vật Tử Vi cách cách.

Tiểu Mạch đến trước gương, sờ lên chiếc cổ trắng ngần trống không của mình, rồi lại nhìn lên bức ảnh chiếc khăn lụa được phóng to trên màn hình vi tính, nếu như kết hợp lại sẽ được một khuôn mặt đẹp mê hồn, giống như chiếc khăn này sinh ra là để dành cho cô vậy.

Lời của Tiền Linh lại vang lên chói tai - Nếu mua rồi có thể sẽ chết sao?

Dọa ma ấy mà!

Tiểu Mạch ấn vào thanh “Mua ngay”, lúc đó là tám giờ sáng, không hy vọng gì chủ cửa hàng đang online, cô trực tiếp dùng dụng cụ thanh toán để trả tiền.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 8


Trước lúc tảng sáng.

Mặt trăng tươi mới đang len lỏi giữa những đám mây buồn, chỉ còn lại một khunh cảnh hoang vắng tối tăm, những cơn gió khô hanh từ phương Bắc thổi tới, mang theo những hạt cát vàng rớt rơi trên khuôn mặt héo hon. Dưới chân là bùn đất và cỏ dại mọc um tùm, phút chốc lại đột ngột nhô ra một cành cây khô chắn ngang đường, còn có những bức tường bao đã đổ mất một nửa, làm lộ ra những tấm cổ mộ được xây bằng gạch ngói, những gốc cây vẫn đang kiên cường vươn thẳng về phía chân trời. Phía dưới chân bị những lùm cây gai góc đâm đến đau nhói, thi thoảng lại vang lên tiếng diều hâu réo rắt bên tai, trong bóng tối, tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều, ở phía xa xa trong màn đêm mờ ảo, hiện ra hình hài của những công trình xây dựng đang phủ bóng xuống.

Tiểu Mạch nhớ rằng mình đã lên một chiếc xe buýt rất lớn, xuất phát từ trung tâm thành phố càng đi càng xa dần, băng qua ngôi trường mà cô đã học hồi con gái, băng qua rất nhiều công xưởng và nhà cửa, băng qua cánh đồng trước lúc cô gặp nạn, rồi lại bị bỏ rơi ở nơi tận cùng hoang vắng ấy. Không có ai bỏ rơi cô cả, là cô tự bỏ rơi chính mình, tự cấm đoán chính mình.

Cô muốn đến một nơi khác.

Rất nhiều năm qua, cô vẫn mơ về nơi cô muốn đến, cũng là nơi mà cô không dám tưởng tượng ra.

”Khu Ma nữ”?

Cô dừng bước, giống như một bức tượng xinh đẹp cứng đờ, đứng cô độc trong gió, ánh trăng le lói sau những đám mây chiếu sáng lên con đường trước mắt cô.

Đường, đã bị đứt.

Một cái khe sâu, cắt ngang qua trước mắt cô, khiến cho con đường dài hoang vắng trước mắt cô bị đứt đoạn.

Hướng ánh nhìn về phía bờ bên kia, chính là những ruộng lúa mạch dài bất tận, tỏa sáng lung linh dưới ánh trăng. Mắt cá chân cô run rẩy, cái khe ngoằn ngoèo kia cứ kéo dài mãi giữa hai bờ của cánh đồng hoang, vốn dĩ không có điểm tận cùng, chia thế giới thành hai nửa.

Nhưng cái khe không hề rộng lắm, tựa hồ chỉ cần dùng sức nhún một cái là đã có thể nhảy sang bờ bên kia trong nháy mắt vậy?

Cô cúi đầu nhìn xuống phía dưới thì nhận ra cái khe thật sự rất sâu, sâu đến nỗi hoàn toàn không nhìn thấy đáy, như thể thông thẳng xuống tầng mười chín của địa ngục. Mỗi lần đến đây, cô luôn có cảm giác do dự, bồi hồi, sau đó rụt rè quay người lại rồi bỏ đi.

Tối nay, cô hít một hơi thật sâu, giống như đang nghe thấy được những âm thanh đã bị lãng quên lẩn khuất trong những cơn gió mà cô đang ngước mắt lên đón nhận.

m thanh đó vẫy gọi cô, vẫy gọi cô tái sinh từ trong bụng mẹ một lần nữa, cô lùi mấy bước rồi lao về phía trước - đầu tiên là chân trái thò ra, sau đó chân phải cũng lơ lửng trong không trung giống như một chú hưu nhỏ đang chạy trốn người thợ săn, lao nhanh về nơi sâu thẳm, hoang vắng trong màn đêm đen tối.

Trong khoảnh khắc chân phải cô sắp sửa tiếp đất ở bờ bên kia, toàn bộ cơ thể cô như bị vật gì đó kéo lại - có một cánh tay, một cánh tay nhơ bẩn và rất khỏe đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của cô.

Cô đã bị lôi xuống.

Toàn thân rơi tự do.

Không còn thấy cảnh hoang vu nữa, không còn thấy mặt trăng nữa, không còn thấy nơi mình muốn tới nữa.

Chỉ còn có cái khe sâu thẳm này, luồng gió dưới cái khe sâu thẳm này, luồng gió sâu thẳm dưới cái khe sâu thẳm này.

Cô thở dài không cam chịu, cô hét lên trong tuyệt vọng.

Trước khi rơi xuống đáy khe, cô mở to đôi mắt - vẫn cố hết sức hét thật lớn, phía dưới cô là chiếc giường êm ái.

Thì ra là một giấc mơ.

Dường như vẫn còn cảm giác sợ hãi khi ở dưới đáy khe sâu, toàn thân cô toát mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm hết cả bộ đồ ngủ, như thể bố cô khi được người ta vớt lên từ dưới nước vậy. Điền Tiểu Mạch lăn ra khỏi giường, xoa tay lên ngực, có cảm giác như tim mình sắp chui ra khỏi cổ họng vậy, cô bật đèn lên thì mới biết lúc đó là năm giờ sáng.

Lại là giấc mơ đó. Khoảng chừng bắt đầu từ khi cô hai mươi tuổi, cô không ngừng mơ thấy giấc mơ này, mỗi tuần ít nhất một lần - cô cũng tìm đến bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề. Giấc mơ liên quan đến cái khe sâu đó, đã dần trở thành một bộ phận cơ thể cô, cứ thi thoảng lại hiện ra từ trong màn đêm sâu thẳm, nuốt chửng trái tim yếu mềm của cô.

Trước đây, mỗi lần mơ thấy giấc mơ ấy, cô đều đứng trước cái khe sâu vắng vẻ đó, chưa từng nhảy qua nó.

Vừa rồi là lần đầu tiên phá lệ, cô đã có đủ dũng khí để nhảy qua - nhưng kết quả là thịt nát xương tan.

Xương khớp toàn thân cô đau ê ẩm lạ thường, giống như người vừa bị ngã vỡ tan khung xương rồi lại được ghép lại như cũ.

Tiểu Mạch kéo cửa sổ ra, ngắm nhìn ánh đèn phản chiếu trên những ô cửa kính, chiếu lên cả trên khuôn mặt của cô.

Hai mươi tám tuổi, vẫn là khuôn mặt đầy quyến rũ. Nhưng tiếp sau đó, tuổi xuân cũng sắp trôi qua.

Cô nhớ đến một người.

Cô run rẩy lấy chiếc điện thoại ra, gửi cho người bạn trai cũ Thịnh Tán một tin nhắn:

”Mấy ngày hôm nay em liên tục mơ thấy ác mộng, có lẽ em sắp chết rồi.”

Tại sao lại vẫn muốn nhắn tin cho anh ta chứ? Có lẽ là do cô đơn, con người luôn sợ hãi sự cô đơn, đặc biệt là sau khi bố mất, đêm nào cũng khó chịu như vậy, chỉ còn cách điên cuồng mua sắm trên Taobao để làm cho tê liệt chính mình, nhưng đến khi tỉnh dậy lại thấy vô cùng đau đớn.

Bỗng nhiên có tiếng nhạc chuông báo tin nhắn vang lên, bạn trai cũ có tin nhắn trả lời:

”Tiểu Mạch, anh biết giờ đây em đang rất buồn, anh cũng xin lỗi vì đã không đến dự tang lễ của bố em. Anh rất lo cho em, hy vọng em có thể mạnh mẽ lên, hãy chú ý chăm sóc bản thân! Tự bảo vệ bản thân! Anh vẫn luôn hướng về em, hy vọng sau này lại được thấy nụ cười của em. Thịnh Tán của em.”

Chưa kịp đọc hết tin nhắn, nước mắt cô đã rơi ướt đẫm màn hình.

Bây giờ là bảy giờ sáng, chắc là tin nhắn cô gửi đi đã khiến Thịnh Tán tỉnh giấc khỏi một giấc mộng đẹp nên anh lập tức gửi tin nhắn trả lời. Với những lời lẽ quan tâm, động viên như vậy - bất kỳ cô gái nào cũng sẽ cảm thấy xúc động trước những lời lẽ như vậy, bất kể trước kia anh ấy có làm cô thất vọng đến mức nào đi chăng nữa.

”Anh vẫn luôn hướng về em.”

Tiểu Mạch đọc đi đọc lại câu nói này, có nên tin anh ấy không?

”Hy vọng sau này lại được thấy nụ cười của em.”

Đây là một kiểu ám thị chăng? Muốn tiếp tục mối lương duyên cũ? Nhưng liệu anh có vượt qua được sự ngăn cấm của bố mẹ không chứ

Cô chẳng biết phải hồi đáp như thế nào nữa? Trước kia cô cũng đã trải qua một vài mối tình, mỗi lần chia tay đều rất nhanh gọn, cứ như thể quay lưng đi là đã quên luôn đối phương vậy - cô nghĩ mình vẫn chưa thực sự yêu bất kỳ người đàn ông nào, chưa từng yêu từ tận trong trái tim và xương tủy.

Chưa từng yêu thật sự, đó mới là sự tiếc nuối lớn nhất trong đời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 9


“Điền Tiểu Mạch!”

Một giọng nói vang lên từ phía sân trước của công ty, cô đứng lên trước mặt ông chủ người Mỹ, cúi đầu bước qua khu văn phòng bận rộn.

Đây là tòa nhà văn phòng cao cấp của trung tâm hành chính Lục Gia Chủy, phía ngoài cửa sổ là vô số tòa nhà chọc trời với muôn hình vạn trạng, chỉ có thể nhìn thấy con sông Hoàng Phố như bị gãy vụn ra thành từng khúc qua khe hở giữa những khối sắt thép chằng chịt ấy, dưới ánh mặt trời mùa thu con sông tỏa ra sóng nước long lanh.

Ở sân trước của công ty, nhân viên chuyển phát nhanh, đầu vẫn đội mũ bảo hiểm, giao cho cô một bưu kiện căn phồng. Tiểu Mạch để ý đến địa chỉ nơi gửi, thấy có ghi ba chữ “Khu Ma nữ“. Cô ôm gói bưu kiện vào lòng, không đành lòng mở ra ngay lập tức để tránh bị các cô đồng nghiệp nữ nhiều chuyện ở bên cạnh trông thấy.

Phụ nữ mà, có thể để người khác chia sẻ nỗi buồn cùng mình chứ không thể chia sẻ vật báu của mình với người khác được.

Cả buổi chiều, Tiểu Mạch cứ để ý đến bưu kiện đó, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng không yên lòng.

Sau khi tan ca cô không muốn chen chúc vào tàu điện ngầm mà chịu khó xếp hàng hai mươi phút mới bắt được một chiếc taxi. Chịu đựng cảnh tắc đường, vất vả để sang đường, đói khát khổ sở, cuối cùng cũng về được đến nhà.

Cô mở gói bưu kiện ra, có một hộp giấy được bao bọc rất cầu kỳ, phía ngoài được bọc một lớp nilon, không hề có nét chữ nào cả, chỉ có những họa tiết cỏ cây hoa lá giống như trong bức ảnh.

Tiểu Mạch cẩn thận xé lớp giấy bọc ra, chiếc khăn lụa nằm lặng lẽ trong hộp, dường như được gấp riêng thành hình bông hoa. Cô vô cùng thích thú với hình dáng kiểu này, giống như tiếp xúc với những cô thiếu nữ còn trinh trắng, cô hít thật sâu một hơi, bỗng bị giật bật ra như vừa bị điện giật - không phải là phản ứng tĩnh điện mà giống như đưa tay vào trong sữa bò, có cảm giác hạnh phúc mềm mại như đang mơ.

Các kích thích tố trong người bắt đầu tiết ra.

Tiểu Mạch đã từng rất nhiều lần mua quần áo bằng lụa thật ở trên Taobao, chỉ có khi cầm trên tay mới cảm nhận được. Chiếc khăn lụa màu tím trước mắt cô, chưa hề mở ra mà đã phát ra những tia sáng êm ái và đều đặn, mặc dù tỏa sáng nhưng không hề chói mắt. Cô rất xót xa khi phải mở đóa hoa được gấp lại ấy, giống như đang đập vỡ đi một tác phẩm nghệ thuật vừa mới hoàn thành. Khi bề mặt của chiếc khăn lụa ma sát với nhau, nó tạo ra một thứ âm thanh nhẹ nhàng, sắc lẹm, người ta vẫn thường gọi là “tiếng lụa” để thể hiện là lụa tơ tằm tự nhiên chính thống. Chiếc khăn được mở ra nhưng không hề để lại nếp gấp nào, cứ như mới nguyên chưa hề có ai động tới, chứng tỏ sức đàn hồi của chất lụa này cực kỳ tốt.

Cuối cùng, cả chiếc khăn lụa đã mở ra giống như một viên đá quý hình vuông cực lớn, phủ lên chiếc giường ngủ của Tiểu Mạch.

Có lẽ là món quà mà ông trời ban tặng chăng? Vào ngày thứ ba sau khi bố cô qua đời. Cô mê mẩn ngắm nhìn chiếc khăn lụa, bắt đầu tưởng tượng xem bộ dạng mình khi khoác nó lên. Hoa văn và màu sắc của chiếc khăn hoàn toàn giống với những bức ảnh giới thiệu sản phẩm trên “Khu Ma nữ”, màu tím thuần khiết đến nỗi không thể thêm bớt gì được nữa, chắc chắn là loại thuốc nhuộm hoàn toàn tự nhiên. Những họa tiết cỏ cây hoa lá màu trắng kỳ thú, nở rộ ra trên giường cô, biến thành một khu vườn hoa lá tốt tươi, đó là khu vườn địa đàng.

Nhìn kĩ hơn một chút, từ chất liệu đến kĩ thuật gia công hoặc tạo hình hoa văn đều đạt đến độ hoàn mĩ, không thể tìm ra bất kỳ lỗi nào, có lẽ sức người không thể làm ra được - càng không thể nào là máy móc dệt nên, mà là do những người thợ xuất quỷ nhập thần. Tiểu Mạch lật chiếc khăn lên, góc cuối của chiếc khăn khẽ lướt qua má cô, cảm giác mát mẻ giống như một chiếc kem vậy, từng sợi tơ mơn man trên da mặt, khiến cô tưởng tượng ra một bầy tằm đang nhả tơ để làm kén bọc lấy mình.

Không tìm thấy thương hiệu, cũng không thấy chữ Esfahan đâu, không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của nhà sản xuất.

Có lẽ đây là chiếc khăn hoàn toàn là hàng thủ công mĩ nghệ, chưa từng được sản xuất hàng loạt với số lượng lớn. Chỉ cần người nào có con mắt tinh đời, chắc chắn sẽ đánh giá nó là một vật báu vô giá, 1900 tệ chẳng thấm vào đâu!

Tiểu Mạch không kìm lòng được nữa, vội cầm chiếc khăn lên, gấp lại cho vừa để khoác lên cổ, chuẩn bị đưa chiếc khăn lên quàng vào cổ. Bỗng trước mắt cô như có vật gì lướt qua, sợ đến nỗi ngón tay cô run bắn lên, chiếc khăn lụa theo đó cũng rơi xuống đất. Tiểu Mạch định thần nhìn lại, trong phòng hoàn toàn không có vật gì lạ xuất hiện. Cô nhặt chiếc khăn lụa quý giá lên, rồi thổi cho bay bụi đi. Khi đôi môi cô áp sát chiếc khăn lụa, bỗng nhiên dạ dày cuộn lên cồn cào, cô loạng choạng lao vào nhà vệ sinh, không kìm chế được mà “ọe” lên một tiếng, nôn ra hết cả bữa trưa đã ăn từ mấy tiếng trước.

Thật thê thảm! Lục phủ ngũ tạng đều như bị lôi ra hết cả, đầu tóc thì bết bát vào cả đống lộn xộn vừa nôn ra, khiến cô ghê cổ há miệng nôn thêm lần nữa.

Cô ngồi đờ đẫn dưới sàn, cô đã quên mất lần gần nhất mình nôn mửa là khi nào rồi? Năm thứ hai hoặc thứ ba từ hồi học tiểu học thì phải? Cô bật vòi hoa sen rồi tắm rửa một trận thật sạch sẽ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 9-2


Điền Tiểu Mạch xoa bụng khó chịu, quay về phòng ngủ nhìn chiếc khăn lụa - chiếc khăn lụa đẹp thế này, mặc dù rất quyến rũ nhưng lại có độc ư? Tiểu Mạch không dám quàng nó nữa, cô cẩn thận gấp lại, nhét vào trong túi, rồi cất vào sâu bên trong tủ quần áo, ở ngăn kéo kín đáo và an toàn nhất.

Tiểu Mạch không ăn uống được gì, cũng chẳng buồn lên mạng, càng không có tâm trạng để ngủ. Cô đi vào phòng của bố, trên bàn vẫn đang bày ba mươi sáu quyển sổ công tác, cô mở quyển sổ năm 1995, tới trang có kẹp cái thẻ đánh dấu trang mà lần trước cô đã xem.

'Ngày 13 tháng 8 năm 1995, tại sân vận động Hồng Khẩu, Seri A.

Lần thứ hai cậu ta nhìn thấy hung thủ!'

Buổi tối ngày 13 tháng 8 năm 1995, lúc đó cô mười ba tuổi cùng người bố là cảnh sát và anh chàng tên Thu Thu đó đã trải nghiệm tất cả ở sân vận động Hồng Khẩu, được thể hiện trong cuốn sổ công tác với những nét chữ lờ mờ.

Tuy nhiên, mười lăm năm sau, Điền Tiểu Mạch lại dường như không nhớ được gì! Thuở mười ba tuổi đó, thật sự cô đã tới sân vận động Hồng Khẩu sao?

Ký ức trống rỗng giống như một vùng trời, quá khứ giống như một cánh chim bay qua, chẳng hề để lại dấu vết gì.

Hai năm trở lại đây, mặc dù dung nhan cô vẫn trẻ trung, thường bị nhầm lẫn là sinh viên mới ra trường, nhưng đầu óc cô dường như đã già đi mười mấy năm rồi. Có mấy lần đi tụ họp cùng bạn học, mọi người nói chuyện rất sôi nổi về những chuyện đã diễn ra trong quá khứ, nhưng cô dường như không nhớ được chút gì, dường như chưa hề quen biết với mấy người đó, cũng chưa từng trải qua những chuyện đó. Mỗi khi cô để lộ ra bộ dạng ngây ngô không biết gì như thế, cô bạn thân Tiền Linh lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi những chuyện cũ mà mọi người đang kể, Tiểu Mạch đều đã tự mình trải qua - Tại sao lại có thể quên hết sạch như vậy?

Năm ngoái, Tiền Linh giới thiệu cô đến gặp bác sĩ, qua kiểm tra tổng thể, không phát hiện đại não cô có bất cứ vấn đề gì - Nói một cách đơn giản, không phải vấn đề ở não mà là vấn đề ở tâm lý.

Bác sĩ nói cô mắc phải hội chứng ức chế mức độ nhẹ, tạm thời đánh mất một đoạn ký ức. Nhưng những ký ức ấy không hề bị xóa đi, mà chỉ bị che lấp bởi một lý do nào đó, bất cứ lúc nào cũng có thể quay trở lại. Tiểu Mạch không có cách nào để có thể nói rõ thời kỳ thiếu nữ của mình, do đó cũng khó lòng phán đoán được căn nguyên của hội chứng ức chế kia đến từ đâu? Bác sĩ đã kê cho cô một số phương pháp điều trị, cô cũng đã từng chấp hành nghiêm túc, nhưng hơn một năm trôi qua cũng chẳng có hiệu quả gì.

Gần đây, sau khi chia tay với bạn trai, cơn ác mộng liên quan đến cái khe sâu đó càng thường xuyên ghé thăm giấc ngủ của cô, cô rất sợ có một ngày nào đó có thể sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa.

Cũng chỉ có những lúc ở trên Taobao, Tiểu Mạch mới có cảm giác tự do tự tại không bị gò bó, muốn mua gì thì mua, cô cũng hiểu đây là một kiểu tự tê liệt bản thân.

Ngón tay dừng lại trên con trỏ chuột hồi lâu, cô ấn mở một cửa hàng trên mạng:

' “Khu Ma nữ”

Từ sau cánh cửa màu đen của tòa lâu đài tòa ra màn sương khói - Cửa hàng chúng tôi có thể cung cấp tất cả những gì bạn muốn.'

Vậy, ký ức thì sao?

Cô ấn vào ứng dụng Aliwangwang của chủ cửa hàng, rồi lại lưỡng lự không dám gõ tiếp, bên tai cô lại vang vọng lời cảnh báo của Tiền Linh.

Đợi khoảng mười phút sau, cuối cùng cô gõ một đoạn:

”Có thật là tôi có thể mua được tất cả những gì mình muốn ở cửa hàng của ông không?”

Chủ cửa hàng quả nhiên đêm nào cũng onl, không đến hai giây sau đã rả lời: “Đúng.”

Tiểu Mạch mạnh dạn gõ tiếp một dòng: “Tôi có thể mua được ký ức không?”

”Ký ức à?”

”Không được sao?”

Cô thở dài chán nản, cảm thấy mình thật ngốc! Cứ nghĩ thật thà là có thể mua lại được ký ức ư? Có lẽ chủ cửa hàng nói có thể mua được tất cả những gì bạn muốn là có ý để chỉ tất cả những gì thuộc về vật chất - ký ức lại thuộc về tinh thần, giống như linh hồn, niềm vui, sự đau khổ...

”Đương nhiên là có thể mua được.”

Thật không ngờ, chủ cửa hàng lại có thể trả lời một cách khẳng định chắc chắn như vậy, Tiểu Mạch lắc đầu gõ vào: “Thật sao? Tôi phát hiện ra mình bị mất phần lớn ký ức, ký ức của nhiều năm trước.”

”Năm nào vậy?”

”Năm 1995.”

”Được rồi. Hãy đặt mua sản phẩm này, 1000 tệ, để mua ký ức của chính mình, không bị đắt chứ?”

Phía dưới hiện một đường liên kết đặt mua sản phẩm, cũng giống như lần trước khi cô mua bài hát phát ở lễ tang của bố vậy, Tiểu Mạch gật đầu một cách thật lòng:

”Không đắt.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 10


Ngày hôm sau, Tiểu Mạch nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh ở trên công ty, địa chỉ người gửi ghi là “Khu Ma nữ“. Cách lúc đặt hàng không đến mười sáu tiếng đồng hồ, đúng là giao hàng nhanh như bay vậy.

Bưu kiện nhận được lần này khá mỏng, cũng giống như những bưu kiện chuyển đến công ty hằng ngày, ở bên ngoài có vẻ hơi cứng, ít nhất cũng không phải là những văn kiện làm bằng giấy.

Cái mà cô đặt mua ở “Khu Ma nữ” là “ký ức”, nói một cách chính xác là ký ức của năm 1995.

Những ký ức đã mất về thời thiếu nữ, liệu rằng có chứa ở trong cái gói bưu kiện chuyển phát nhanh mỏng manh này chăng?

Trở về đến nhà, Tiểu Mạch vội vàng mở gói bưu kiện ra xem, là một bộ đĩa, ngoài vỏ có in hình hai khuôn mặt quen thuộc. Cô nhận ra hai diễn viên đó - người nam tên là Takeda Tetsuya, người nữ tên là Atsuko Asano -“101 lần cầu hôn“.

Là một người mê phim Nhật Bản như Tiểu Mạch, tất nhiên là biết bộ phim dài tập kinh điển này, biên kịch là ông Shinji Nojima cực kỳ nổi tiếng, đã từng được chuyển thể rất nhiều kịch bản. Tiểu Mạch rất thích những vai diễn xuất thần của Takeda Tetsuya, đặc biệt là vai diễn ông cảnh sát già trong “Chuyền đi trắng đêm”, khiến cô nhớ đến người bố đã mất.

Tiểu Mạch ngâm một gói mì ăn liền, lấy chiếc đĩa đầu tiên cho vào đầu DVD. Trên màn hình xuất hiện Atsuko Asano, một phong cách rất ấm nồng của những năm chín mươi, cùng lúc đó ca khúc chủ đề cũng vang lên - ca khúc “Say Yes” của Chage & Aska.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã từng xem bộ phim này, từng cảnh phim, từng đoạn nhạc, từng câu lời thoại, từng tình tiết gây cười, từng lần dừng hình vì cảm động, cô đều nhớ ở trong đầu, chỉ là bị lãng quên đã quá nhiều năm. Trông thấy cảnh phim mà nhân vật nữ chính và nhân vật nam chính lần đầu hôn nhau, những hạt giống được chôn giấu sâu thẳm bên trong trái tim cô đột nhiên như nảy mầm bén rễ, xuyên thủng cả mặt đất cằn khô. Ngay cả đến lời thoại tiếp theo của nhân vật nam chính, cô cũng có thể nói trước một cách chính xác:

”Anh xin thề! Năm mươi năm sau, anh vẫn sẽ yêu em như thế này!”

Không sai, chính là ở căn phòng này!

Trong nháy mắt, cô cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh mình đều biến đổi cả: đồ dùng trong nhà, bàn ăn, tivi, bức ảnh trên tường, những nhân vật trang trí ngoài cửa, thậm chí là cả màu nền nhà nữa!

Thứ duy nhất không thay đổi chính là hình ảnh đang phát trên tivi.

Tiểu Mạch nắm lấy chiếc áo len trên người, mắt cô mở trừng trừng nhìn thấy nó như biến thành chiếc áo may ô, nhiệt độ cũng tăng cao lên đến hơn chục độ, chiếc quạt trần trên đỉnh đầu, vốn đã được tháo ra từ lâu bỗng nhiên lại tiếp tục quay...

Hồi ức, giống như một vùng đất hoang khô hạn lâu ngày, đón nhận giọt nước mát đầu tiên của mùa mưa...

Những năm tháng tươi đẹp vốn đã bị lãng quên từ lâu lại được thu lượm về.

Trở lại mùa hè năm 1995, những ngày trung tuần tháng Tám đột nhiên nóng bức bất thường - chương trình truyền hình mỗi chiều vào kỳ nghỉ hè đều chiếu bộ phim dài tập Nhật Bản “101 lần cầu hôn“. Cô bé Điền Tiểu Mạch ngồi trên chiếc sofa bố mẹ mua khi mới kết hôn, ngậm que kem mặn lấy từ trong tủ lạnh của gia đình, tập trung tinh thần xem nhân vật nam chính không ngừng bị mất mặt.

Luôn có một anh chàng nhà quê ngồi bên cạnh cô...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 11


Vùng đất hoang vắng.

Trước bình minh, mặt trăng lẩn khuất phía sau những đám mây dày đặc, phía trước chỉ có cỏ hoang um tùm và đường chân trời không bao giờ thấy rõ.

Cơn gió cuối thu lướt nhẹ qua mái tóc cô, cái lạnh ngấm dần vào từng thớ thịt, khiến cô phải lấy tay ôm lấy hai vai, vất vả bước qua những vũng nước dưới chân.

Đột nhiên, cô thấy cái khe đó.

Cái khe rất rất sâu.

Nằm ngay trước mũi chân cô, giống như khe hở khi mặt đất bị xé toạc ra, giống như một vết thương trên cơ thể do bị cắt phải, chia hai bờ thành hai thế giới khác nhau.

Bờ bên kia của cái khe, cách xa không đến một bước chân, tựa hồ chỉ cần tung người nhảy lên một cái là có thể đáp xuống đồng lúa mạch bên kia.

Tuy nhiên, ngộ nhỡ rơi xuống đó, chắc chắn là sẽ thịt nát xương tan.

Gió đang lay động cơ thể cô, bắp chân và ngón chân đều run lên bần bật, đến khi cô nhắm mắt lại, bước một bước đầu tiên.

Cô, đã tỉnh lại.

Có thể đoán ra ngay, lại là cái giấc mơ kéo dài đó.

Tuy nhiên, Tiểu Mạch phát hiện ra mình không phải đang nằm trên giường, mà đang đứng ở ngoài sân bên ngoài phòng khách.

Gió đã cuốn bay hết những khung cảnh mộng mị.

Cô ngước nhìn ra xa từ trên sân, một thành phố với vô số nhà chọc trời dựng đứng lên. Cô có thể nhìn thấy rõ một tòa nhà đen sì giống như một đống phế tích may mắn còn sót lại sau chiến tranh, đó chính là khu tập thể giáo viên trên đường Giao Châu đã bị đốt phá. Mỗi lần lần nhìn thấy tòa nhà bi thảm này, trong lòng Tiểu Mạch lại không khỏi cảm thấy buồn rầu, có cảm giác con người sống được cũng không hề đơn giản.

Tuy nhiên, bụng cô dựa hẳn vào lan can, nửa người trên dường như dựa hẳn ra ngoài. Khoảng mười mét phía dưới kia là con đường nhựa tấp nập đông đúc, những người thức dậy sớm để đi làm đang tràn ra đường, nếu như nghiêng người ra ngoài thêm vài centimet nữa thôi, mặt đường màu đen kia sẽ bị máu cô nhuộm đỏ, và cô cũng sẽ được đăng lên báo mục tự sát.

Tiểu Mạch ngồi hẳn xuống sân một cách chắc chắn, sợ hãi lấy tay xoa ngực, tim cô đập thình thịch, cô dường như chỉ còn có thể bò vào phòng khách.

”Mình muốn tự sát ư?”

Cô tuyệt vọng quay về phòng ngủ, chăn gối vẫn còn hơi ấm của cơ thể, trên màn hình máy tính vẫn đang ở “Khu Ma nữ“.

Bên tai cô lại vang vọng tiếng nói của Tiền Linh - “có thể sẽ chết?”

Thật sự có thể chết ư? Tiểu Mạch không kìm lòng được liền khóc, không phải khóc vì mình suýt chết, mà là đến lúc chết cũng chưa thể nhớ lại được thời thanh xuân của mình.

Phụ nữ khi gặp phải những lúc tâm trạng rối bời, thường hay tìm đến những người đáng tin cậy để giãi bày tâm sự - cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có mỗi Tiền Linh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 12


Typer: Trầm Vân

Buổi tối, Tiểu Mạch cuốn một chiếc khăn, cộng thêm một chiếc áo khoác dày, mới qua hai ngày mà đã phải chuyển sang quần áo mùa đông rồi.

Phòng ăn nằm ở quảng trường lớn của Lục Gia Chủy, Tiểu Mạch gọi món xong, thăm dò sắc mặt của Tiền Linh, cô bạn thân trông tiều tụy đi nhiều - cuồng mắt hơi thâm, khuôn mặt nhợt nhạt, dù có phủ lên bao nhiêu loại phấn trang điểm cũng không thể qua được con mắt tinh tường của Tiểu Mạch.

"Cậu sao thế?"

Khi còn học trung học họ là hai hoa khôi của trường, thời gian sao mà cũng giống như hàng chuyển phát nhanh vậy, chớp mắt từ những cô thiếu nữ đã trở thành những phụ nữ trưởng thành rồi sao?

"Không có gì!" Tiền Linh cố gắng cười thật tự nhiên, "Đừng để ý đến mình nữa, chẳng phải cậu mời mình đi ăn cơm sao? Nói cho mình biết có chuyện gì nào?"

"Đáng sợ lắm - mình sắp chết rồi."

Tiền Linh yên lặng trong chốc lát, sắc mặt trầm ngâm, "Cậu lại vào "Khu Ma nữ" ?"

"Đúng."

"Tại sao cậu không nghe lời cảnh báo của mình chứ?"

"Bởi vì, "Khu Ma nữ" có thể mang lại thứ mà mình cần nhất."

Điền Tiểu Mạch suýt chút nữa thì nói ra, "Khu Ma nữ" đã giúp cô nhớ lại những chuyện của năm 1995.

"Mình đã nói với cậu là Ma Nữ có thể mang đến cho cậu tất cả những gì cậu muốn."

"Ma Nữ ư?"

"Ờ, mình gọi chủ cửa hàng như vậy - Ma Nữ có thể tạo ra ma thuật, thực sự có thể mang đến cho cậu tất cả mọi thứ. Nhưng mình nghĩ cái giá mà Ma Nữ muốn có lẽ không phải chỉ là tiền bạc."

Tiểu Mạch không hiểu ý cô ấy muốn nói đến điều gì?

"Sao cậu lại biết "Khu Ma nữ"?"

"Mấy tháng trước mình đã tìm thấy nó một cách rất tình cờ, quả nhiên là có thể mua được tất cả những gì mình muốn, mình đã nghiện nó mà không thuốc nào có thể chữa được, ngày nào cũng phải lên để mua đồ, cứ như thể ngày nào không lên "Khu Ma nữ" có thể sẽ khiến bản thân khó chịu đến chết. Tiểu Mạch, cậu có thể đừng giống như mình, không thể tự rút ra được nữa, mình nghĩ sức kháng cự của cậu lớn hơn của mình."

"Cậu không thể giúp mình sao?"

"Con người, chỉ có thể tự mình cứu mình." , ánh mắt Tiền Linh sắc sảo hẳn lên, cũng giống như bộ dạng ở trong phòng ký túc xá thời trung học, "Tiểu Mạch, hãy kìm chế dục vọng của cậu lại, có thể cậu sẽ cứu được chính mình."

"Cậu lúc nào cũng quen lên lớp mình, còn mình lúc nào cũng quen với việc nghe lời cậu. Thôi được rồi, mình không còn là một cô bé nữa, mình có thể tự bảo vệ chính bản thân mình. Hãy nói về chuyện của cậu đi chứ? Cậu sao thế? Có thể cậu không muốn nghe nhưng mình cần phải nói điều này, trông cậu rất mệt mỏi, có phải cũng là do "Khu Ma nữ" đúng không?"

"Lý do của mình phức tạp lắm." Tiền Linh quay mặt đi che giấu bản thân, "Mình không thể nói được."

Điền Tiểu Mạch chỉ còn biết quay lại nói tiếp về mình: "Trí nhớ của mình ngày càng kém rồi, có một lần gặp một người bạn học trên đường, cô ấy nói chuyện với mình cả buổi tối, mà mình vẫn không nhớ ra cô ấy là ai! Hóa ra là Mai Nhi ở cùng ký túc xá với chúng ta, điều này khiến cô ấy rất buồn, cho rằng mình làm cao, thật mất mặt!"

"Cậu chỉ cần nhớ mình là được rồi."

"Mình chỉ sợ có một ngày, đến cậu mình cũng không nhận ra được thôi."

"Cậu có thể quên bất cứ ai, nhưng không thể quên được mình đâu." Tiền Linh cười rất tự tin, "Bởi vì chúng ta là bạn thân mà."

"Nhưng, một người mà đến ký ức tuổi thanh xuân cũng không còn nữa, vậy thì thật đáng thương."

"Tuy nhiên, có một số chuyện không nhớ càng tốt! Cứ mãi mãi không cần nhớ lại nữa!"

Thái độ naỳ của Tiền Linh khiến Tiểu Mạch càng thêm cảnh giác: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, cậu không muốn kể cho mình sao?"

"Cậu đúng thật là, quên hết rồi sao?"

"Nhắc lại cho mình một chút đi - xin cậu đấy!"

"Cô Mộ Dung ấy." Tiền Linh bán tín bán nghi nói ra một cái tên, "Cậu còn nhớ không?"

Cái tên nghe quen quá! Nhưng Tiểu Mạch dường như không nhớ ra được khuôn mặt ấy: "Cô Mộ Dung ư? Cô ấy... là ai?"

"Đến cả cô ấy mà cậu cũng quên rồi ư?" Tiền Linh rất bất ngờ, rồi trấn tĩnh lại, nói tiếp: "Quên rồi thì thôi."

"Không, cậu phải nói cho mình."

"Chỉ là cô giáo ngữ văn của chúng ta thôi mà. Đừng cố chấp nữa, nếu đã quên đi quá khứ, thì hãy nghĩ tới tương lai đi."

"Tương lai?" Tiểu Mạch tự hỏi trong lòng: Mình có tương lai sao?

"Mình biết cậu và Thịnh Tán đã chia tay, sau đó còn liên lạc nữa không?"

Bạn trai cũ Thịnh Tán chẳng phải là do Tiền Linh giới thiệu hay sao? Tiểu Mạch rút điện thoại ra, cho cô ấy xem mẩu tin nhắn mà Thịnh Tán mới gửi gần đây.

"Tốt rồi", Tiền Linh gật đầu với vẻ từng trải, "Các bạn vẫn có cơ hội tình cũ nối lại đấy"

"Nhưng..."

"Lẽ nào cậu không muốn?"

Tiểu Mạch cuối cùng gật đầu: "Mình muốn."

"Vậy thì tốt rồi, cậu cũng biết bố của Thịnh Tán là sếp tổng của công ty mình. Mình nghe ông ấy nói Thịnh Tán hiện giờ vẫn chưa có bạn gái mới."

"Không thể nào?"

Một anh chàng đẹp trai, ưu tú như Thịnh Tán, điều kiện gia đình lại vô cùng khá giả, bên cạnh chắc chắn có rất nhiều cô gái đẹp để mắt tới, đã hai tháng trôi qua mà vẫn chưa có bạn gái, hay là trong lòng anh vẫn nghĩ về Tiểu Mạch?

"Ngày mai thứ bảy, mình muốn cậu hãy đi chơi ở quảng trường Hằng Long một chuyến, tốt nhất là vào tầm bốn, năm giờ chiều."

Quảng trường Hằng Long ở đường Tây Nam Kinh, toàn là những cửa hàng chuyên bán đồ xa xỉ phẩm, Tiểu Mạch từ trước đến giờ vẫn cảm thấy nơi đó chẳng có gì liên quan đến mình cả, cô thà ở nhà mua hàng loại A chất lượng cao trên Taobao còn hơn.

"Đi mua sắm với cậu ư? Cậu hiện giờ cũng bắt đầu mua hàng LV chính hiệu rồi à?" Tiểu Mạch thêm vào một câu, "Hay là đi Hồng Kông đi."

"Mình không đi, mà là cậu đi một mình."

"Vì sao?"

"Tiểu Mạch, từ nhỏ đến lớn cậu đều nghe lời mình, đã bao giờ sai chưa?"

Tiểu Mạch cũng chẳng nhớ rõ nữa nên cô cứ gật đầu đại: "Thôi được."

Ngày mai, ở quảng trường Hằng Long nơi mà những bà vợ hờ, những kẻ trọc phú và những người nổi tiếng rất ưa thích kia, có thể cô sẽ gặp được Thiên Sứ chăng?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom