Cập nhật mới

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3588: Thêm hà vào cảnh (204)


Hữu Hữu lạnh lùng đánh giá anh, cậu ngoan cố chống cự, liều lĩnh định thoát ra khỏi dây trói.

Cung Kiệt thấy cậu giãy giụa, liền lấy dao đánh vào sau gáy cậu. Hữu Hữu chớp chớp mắt, rồi hôn mê bất tỉnh, ngã xuống giường.

Alice trợn mắt, há hốc mồm. 

Tiểu Dịch Thần sợ đến nỗi không ngậm mồm lại được, liền chạy đến bên giường, đỡ Hữu Hữu dậy, mở mí mắt em trai, thấy cậu chỉ bị đánh ngất đi thôi, mắt lộ ra nỗi hoảng sợ.

“Cậu à… Cậu nhẫn tâm quá, đến cháu cậu mà cậu cũng nhẫn tâm ra tay nữa.”

Cung Kiệt ôm trán, đau đầu nói: “Cậu… Cậu không cố ý. Cậu cũng đâu dùng lực, nó sẽ không chết đâu, chỉ là tạm thời ngất đi thôi.” 

“Nếu cậu dùng lực mạnh hơn một chút, Hữu Hữu có phải là đã bị cậu làm cho gãy cổ rồi không?”

Tiểu Dịch Thần cả giận.

Sức mạnh của Cung Kiệt có thể ngang với ba người trưởng thành, anh còn viện cớ không dùng lực, nếu dùng sức thật, thì đánh một phát chết luôn chứ gì? 

“Ầy…”

Cung Kiệt xấu hổ nói: “Đánh một chút cũng tốt, biết đâu lại nhớ ra mình là ai.”

Anh nhìn sang Alice để cầu sự đồng ý, nhưng cô lại lạnh lùng nói: “Dù anh có đánh thế nào, cũng không thể làm cho cậu bé khôi phục trí nhớ được đâu.” 

Khóe môi Cung Kiệt run rẩy, dù đau lòng nhưng cũng không còn cách nào khác: “Cậu lo nó gây tiếng động làm lộ chuyện. Được rồi, đừng có cuống lên thế.”

Hồi bé, anh còn thường xuyên bị thương khi huấn luyện, nghiêm trọng hơn thế này nhiều, mà cũng đâu có sao.

Tiểu Dịch Thần cẩn thận sờ vào gáy Hữu Hữu, không có gì bất thường, cũng không có cảm giác xương bị nứt, nên lúc này cậu mới an tâm. 

Hữu Hữu ngất đi, lần này, rốt cục là hành động không kiêng nể gì!

Tiểu Dịch Thần ôm chặt lấy cậu, như muốn tìm lại món bảo bối thân thương, hai mắt không khỏi đỏ hoe!

“Hữu Hữu…” 

Đã bao nhiêu lần nằm mộng, rốt cuộc, giờ đây cũng gặp được nhau, trong lòng Tiểu Dịch Thần tràn ngập cảm giác vui sướng!

Mặc kệ thế nào, cậu cũng muốn đưa Hữu Hữu về nhà!

Cậu chưa bao giờ thuộc về Cụ Phong, mà là thuộc về Mộ gia, cậu có tình yêu thương của cha mẹ, anh trai và em gái… 

Cậu không phải là Cung Phạm!

Không phải là kẻ giết chóc vô tình, giống như một cỗ máy chiến tranh máu lạnh tàn độc!

Alice đi tới, đặt Hữu Hữu lên giường, giúp cậu cải trang. Sau đó, cởi quần áo Hữu Hữu ra, đưa cho Tiểu Dịch Thần thay, còn quần áo của Tiểu Dịch Thần đưa cho Hữu Hữu mặc vào. 

Đã hơn một năm, Hữu Hữu cũng lớn hơn một chút, cao lên một ít, nhưng so với Tiểu Dịch Thần, cậu gầy hơn nhiều, quần áo mặc trên người trông cứ như treo trên mắc áo.

Đội tóc giả lên đầu cậu, cuối cùng cũng đã hoàn thành.

Còn Tiểu Dịch Thần cải trang thành “Cung Phạm”, nằm trên giường, nếu chỉ nhìn bề ngoài, người bình thường căn bản không phân biệt được. 

Cung Kiệt chau mày, chưa đồng ý, bảo: “Cháu diễn một chút được không?”

“Diễn thế nào ạ?”

“Sắc mặt lạnh một tí, ánh mắt hung hăng một chút.” 

Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần lập tức trầm xuống, nhưng đã quen với gương mặt tươi cười ấm áp của cậu rồi, bỗng nhiên giờ cậu học theo nét mặt lạnh lùng của Hữu Hữu, Cung Kiệt nhất thời không thích ứng kịp.

Alice nói: “Trên đảo này không có người nên cũng đừng lo lắng quá, nhưng ít nhất khi gặp Lisa, cháu không thể để lộ dấu vết. Cô ta thay Cung Thiếu Ảnh trông chừng Hữu Hữu. Nếu cháu để lộ sơ hở và dấu vết, khó tránh khỏi việc đánh động bọn chúng! Đến lúc đó, sẽ rất khó khăn đấy!”

Tiểu Dịch Thần chép miệng, nói như vậy, nhiệm vụ này của cậu thật sự khó khăn đây. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3589: Thêm hà vào cảnh (205)


Tiểu Dịch Thần tráo đổi thân phận với Hữu Hữu.

Khi đã đánh tráo Hữu Hữu xong, Cung Kiệt liền lập tức mang cậu đi. Lúc đi ra, Cung Kiệt cõng cậu trên lưng, Lisa đứng ở cửa, trông thấy Cung Kiệt cõng Hữu Hữu rõ ràng đang hôn mê bất tỉnh, cô hỏi một câu cho có chuyện: “Ngài ấy bị làm sao vậy?”

“Chóng mặt.” 

Ngất đi thôi.

Một lời giải thích qua loa như thế, Lisa cũng không muốn hỏi thêm, hiển nhiên cũng không hoài nghi gì nữa. Là một trợ lý, chẳng có lý do gì để hỏi vì sao mà ngất, như thế là quá tọc mạch nên dễ dàng cho qua.

Cung Kiệt không khỏi cảm giác có chút kì quặc, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Alice, thấy cô lạnh lùng vào phòng, đóng cửa lại. 

Anh có cảm giác hình như cô biết chuyện này.

Cung Kiệt muốn Alice giải thích: “Chuyện này là cô liên kết với Lisa?”

“Không có.” 

“Nhưng tôi có cảm giác, có vẻ cô ta biết…”

Cung Kiệt hạ giọng nói: “Tôi đem Hữu Hữu đánh tráo rồi.”

Alice nhíu mày, quay lại nhìn, nhưng cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ: “Giờ không phải là lúc để nghĩ về chuyện này, chúng ta nhanh chạy khỏi nơi này thôi.” 

Cung Kiệt gật đầu.

Sau khi Cung Kiệt và Alice mang Hữu Hữu đi, Lisa vào phòng. Tiểu Dịch Thần thật không biết phải làm gì, thấy cô ta tiến vào, liền chau mày, ngã xuống giường, giả bộ ngủ để đánh lừa cô ta.

Lisa đến bên giường, thấy Tiểu Dịch Thần nằm trên giường, im lặng ngủ. Cô nhếch môi chế giễu, giơ chân đạp một cái. 

Tiểu Dịch Thần kinh ngạc khi bị đá một cú, ngồi dậy, giận dữ nói: “Tại sao cô đá tôi?”

“Người đã đi rồi, cậu cũng không cần phải cải trang nữa.”

“Cải trang?” 

Tim Tiểu Dịch Thần đập loạn, nhưng nhất quyết không thừa nhận: “Cái gì mà cải trang? Tôi không hiểu cô nói gì!”

“Cậu nghe hiểu được đấy.”

Lisa dừng một chút, nói tiếp: “Mộ Dịch Thần!” 

Tiểu Dịch Thần nghe thế, quay ngoắt đầu, trừng mắt nhìn cô ta, không tin Lisa có thể nhận ra cậu dễ dàng đến vậy.

Phải biết rằng, diện mạo của cậu và Hữu Hữu giống nhau như đúc, ban đầu đến Mộ Nhã Triết cũng khó phân biệt hai cậu bé, chỉ có Vân Thi Thi mới có thể liếc mắt một cái là nhận ra rõ.

Làm sao Lisa có thể liếc mắt một cái mà nhìn ra được cậu không phải Hữu Hữu? 

Và lúc nãy cậu còn đang giả bộ ngủ nữa chứ.

Mắt nhìn quá lợi hại!

Lisa lạnh lùng nhếch mép, hiển nhiên biết cậu đang nghĩ gì, giọng lạnh băng nói: “Từ sau khi cậu xuống thuyền, tôi liền nhận ra cậu ngay.” 

Bình thường Alice chỉ đến một mình, không được phép mang theo người ngoài đến.

Nhưng hôm nay lại xuất hiện hai người lạ.

Dù Cung Kiệt và Tiểu Dịch Thần cải trang cách ăn mặc, người khác không nhận ra, không có nghĩa là cô bị mù. 

Cô trước kia là thuộc hạ thân cận của Cung Kiệt cơ mà, làm sao mà không nhận ra được.

Dù mặt Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu giống nhau như đúc, nhưng làm sao mà nhận không ra chứ.

Dẫu có cải trang thế nào, đôi mắt và đường nét là khó có thể thay đổi. 

Cô hiểu rõ, lần này bọn họ đến là vì muốn mang Hữu Hữu đi. Cô mắt nhắm mắt mở cho qua, không ra tay ngăn cản đấy thôi.

Với năng lực của mình, cô hoàn toàn có thể ngăn cản.

Nhưng cô không làm. 

Tim Tiểu Dịch Thần đập nhanh, mồ hôi lạnh tuôn ra, lo lắng khi Lisa biết chuyện này, liệu có làm ngơ chuyện Hữu Hữu không.

Lisa lại cười nói: “Cậu yên tâm, tôi có quyền giữ im lặng, không biết chuyện này. Từ giờ trở đi, cậu chính là ‘Cung Phạm’, chỉ cần cậu sắm vai của mình cho tốt, đừng để người khác nhận ra, tôi cũng sẽ không làm khó dễ cậu.

“…” 

Tiểu Dịch Thần kinh ngạc: “Vì sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3590: Thêm hà vào cảnh (206)


Cô ta vì sao lại làm thế?

Lại nói, nhiệm vụ của cô là bảo vệ, nhưng thực ra, Cung Thiếu Ảnh xếp tai mắt của mình bên Hữu Hữu, trông chừng cậu.

Đây là chức trách của cô, nhưng cô lại không làm tròn, thậm chí còn cố ý thả cho Hữu Hữu đi. 

Đây là vì cái gì?

“Không vì cái gì cả.”

Lisa lười nhác giải thích: “Tôi đoán, Alice đến gặp Cung Thiếu Ảnh, báo rằng cậu đang không khỏe, ngoại trừ nơi này, cậu không được đi đâu cả. Cậu chỉ cần im lặng nằm đây, nhớ đấy, đừng nói quá nhiều!” 

Nói xong, cô xoay người, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Tiểu Dịch Thần ngơ ngác, tựa đầu vào tường, nhất thời tâm trí loạn cả lên!



Khi Hữu Hữu tỉnh lại, cậu thấy mình đang ở trong một khoang thuyền cao cấp.

Cậu ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trên một chiếc giường lớn. Vừa tỉnh dậy, cậu đã nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của một người đàn ông vọng đến.

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi?” 

Hữu Hữu vẫn chẳng phản ứng gì, Cung Kiệt liền lập tức chạy đến bên cạnh, ôm lấy đầu cậu, cọ cọ mặt.

“Tiểu Hữu Hữu, cậu nhớ cháu muốn chết!”

Hữu Hữu nhíu mày, theo bản năng, vươn tay đẩy anh ra. 

Gớm chết đi được…

Buồn nôn quá…

Hữu Hữu lạnh giọng nói: “Thả ra!” 

Nhưng Cung Kiệt chẳng hề buông ra, ngược lại còn nâng mặt cậu lên, chụt một cái!

“Cút ngay!”

Hữu Hữu dường như theo bản năng đẩy mặt anh ra, tạo khoảng cách giữa cả hai, vươn tay ra, xoa lấy xoa để chỗ mới nãy ông cậu vừa hôn vào, trong mắt tràn ngập vẻ ghét bỏ! 

Người đàn ông này rốt cuộc là ai?

Thế nhưng…

Thế nhưng cậu đã bị ông chú này hôn! 

Hữu Hữu nhướn mắt giận dữ, trừng trừng nhìn Cung Kiệt: “Chú làm gì thế?”

“Thơm thằng cháu của cậu.”

Thơm cháu trai sao? 

Hữu Hữu nheo mắt lại, vẻ nguy hiểm, hoài nghi hỏi: “Chú là ai?”

Cung Kiệt khổ sở nói: “Hữu Hữu, cháu đến cả ông cậu này mà cũng không nhận ra sao? Cậu là cậu của cháu, tên Cung Kiệt.”

Cung Kiệt? 

Hữu Hữu lạnh lùng thốt lên ba chữ: “Không có biết.”

Cậu dùng sức chà sạch chỗ vừa nãy Cung Kiệt hôn lên, sau đó lại đưa tay chà mạnh lên tấm trải giường. Cung Kiệt thấy thế, trong lòng thấy tổn thương khôn xiết!

“Hữu Hữu, cháu sợ cậu bẩn…” 

“Phải.”

Hữu Hữu thẳng thắn thừa nhận, ngữ khí rất máu lạnh: “Bẩn.”

Cung Kiệt: “…” 

Anh muốn đập thằng nhóc này quá!

Trước giờ không cảm thấy thằng nhóc này đáng đánh đòn đến vậy!

Cung Kiệt tiến đến trước mặt cậu, hầm hừ hỏi: “Cháu thật sự không biết cậu là ai?” 

“Tôi nên biết chú sao?”

Hữu Hữu hỏi lại.

Cung Kiệt mím môi, vẫn còn chút an ủi: “Không biết vẫn không sao, tóm lại, cháu còn sống là tốt rồi! Mẹ cháu biết cháu vẫn còn sống, lúc này, đang ở nhà chờ cháu về!” 

Mẹ…

Từ này khiến cho trái tim lạnh như băng của cậu bỗng có chút gợn sóng, nhưng ngay lập tức phẳng lặng, tĩnh mịch trở lại. Từ này khiến cho cậu thất thần một thoáng.

Ở một nơi lạ lẫm, nhưng cậu lại bình tĩnh đến kỳ lạ, hỏi: “Chú muốn đưa tôi đi đâu?” 

Dẫu ngồi trước mặt cậu là Cung Kiệt, một người mang khí thế ngút trời, nhưng thần thái của Hữu Hữu cũng không bị áp chế đến nửa phần. Một cơ thể gầy gò như thế nhưng tựa như tỏa ra khí phách phi phàm, khiến kẻ khác kinh hãi.

Cậu thật sự đã thay đổi.

Cung Kiệt cảm thấy lạnh cả người, dẫu vậy, anh vẫn cố sắm vai ông cậu, hy vọng Hữu Hữu mau chóng khôi phục trí nhớ. Alice cũng từng nói rằng tỉ lệ khôi phục trí nhớ có mức nhất định. Trí nhớ không hoàn toàn bị xóa đi, chỉ là bị niêm phong, cất vào kho. Khôi phục trí nhớ chính là vấn đề thời gian, nhưng sự lạnh lùng của cậu vẫn làm anh buồn bã! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3591: Thêm hà vào cảnh (207)


Hữu Hữu nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy màu biển xanh, liền hiểu rằng hiện tại mình đang đi trên biển. Thế này không khác gì một chiếc cũi trên biển, khó có thể chạy thoát thân, cũng nhất định không thể thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông kia.

Chuyện gì đến cứ để nó đến, không ngại thuận theo tự nhiên.

Hữu Hữu lẳng lặng nằm xuống giường, lạnh lùng nói: “Chú không cần phải canh chừng tôi, tôi chẳng trốn đi đâu.” 

Cung Kiệt bỗng trố mắt nhìn, kinh ngạc với sự điềm tĩnh của cậy, nhưng lập tức, anh nở nụ cười, đứng lên nói: “Vậy cháu hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, mai trở về nhà.”

Nói xong, anh đi khỏi phòng.

Khi cửa phòng đóng lại, Hữu Hữu nhắm hai mắt, lập tức chìm vào giấc ngủ. 



Cùng lúc đó, Mộ gia, Vân Thi Thi đứng ngồi không yên, trở về phòng ngủ, trằn trọc mãi, ngủ không yên giấc, trong lòng cứ xốn xang.

Cung Kiệt báo tin rằng đã trên đường đưa Hữu Hữu trở về nhà, bảo cô đừng lo lắng. 

Nhưng cô cứ mãi bồn chồn, kích động, rồi lại lo lắng bất an.

Cô lo cho Hữu Hữu, càng lo cho Tiểu Dịch Thần, nó một mình ở lại trên đảo, hẳn là phải cô đơn lắm.

Ban đầu, cô có thế nào cũng không đồng ý với phương án này! 

Cứ vậy mà làm thì Hữu Hữu sẽ trở về, còn Tiểu Dịch Thần thế nào đây?

Chẳng lẽ phải thay thế Hữu Hữu, ở lại trên đảo kia?

Nghe nói, trên đảo đó, ngoại trừ một tòa lâu đài thật to, thì không còn gì cả, gần như cô lập khỏi thế giới. Tiểu Dịch thần có thấy cô đơn không? 

Chỉ cần tưởng tượng Tiểu Dịch Thần một thân một mình ở lại trên đảo, Vân Thi Thi cảm thấy rất đau lòng, lại cảm thấy làm như thế, đối với Tiểu Dịch Thần là không công bằng.

Cảm thấy Mộ Nhã Triết nhẫn tâm.

Nhưng mà, lại nói về Tiểu Dịch Thần, cậu chẳng qua là tạm thời thay thế Hữu Hữu, không có nghĩa là vĩnh viễn không thể về được. 

Việc cấp bách trước mắt là đưa Hữu Hữu về, mau chóng hồi phục trí nhớ cho cậu, sau này, mọi chuyện sẽ đâu vào đó cả.

Còn nếu Hữu Hữu tiếp tục sống trên đảo đó, sau này, mọi chuyện đều không thể tiến triển thuận lợi được.

Lúc đó, Vân Thi Thi mới miễn cưỡng đồng ý. 

Trước khi Tiểu Dịch Thần rời đi, Vân Thi Thi ôm con ngủ một đêm. Tiểu Dịch Thần ôm chặt lấy mẹ, vì lần này đi sẽ rất lâu, không biết bao lâu mới trở về được, khó tránh khỏi có chút không đành lòng.

Trước lúc sắp chia tay, Tiểu Dịch Thần không dám nán lại lâu, vội vàng rời đi, sợ sẽ tăng thêm nước mắt mà thôi.

Hiện giờ, Hữu Hữu đã trên đường về nhà, nhưng không hiểu sao, cô lại có chút bất an. 



Hai ngày sau, thuyền neo tại cảng.

Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi đã đứng chờ ở cảng từ trước. Khi Cung Kiệt ôm Hữu Hữu đi xuống thuyền, Vân Thi Thi từ xa đã nhìn thấy, cùng Mộ Nhã Triết liền kích động chạy đến đón, còn chưa đến gần, mà nước mắt đã chảy rồi! 

Hữu Hữu trông thấy trong đám đông, một người đàn ông cao lớn, tuấn tú, ánh mắt cậu liền chú mục nhìn vào anh ta, nhưng rồi lại lãnh đạm rời mắt đi.

Nhưng khi ánh mắt cậu trông thấy Vân Thi Thi, thấy đôi mắt đỏ hoe của người ấy, đang hướng về mình, không hiểu vì sao, tim cậu lại loạn nhịp.

Hữu Hữu chẳng hiểu sao lại giật mình, ngạc nhiên với phản ứng kỳ lạ của bản thân… 

Vân Thi Thi đi đến trước mặt cậu, ôm lấy khuôn mặt, nhìn qua nhìn lại, là Hữu Hữu thật rồi, nhưng cô vẫn còn chưa tin vào mắt mình.

Cô ngờ rằng không biết chính mình có đang nằm mơ không.

Cho đến khi cô xoa xoa mặt cậu, đầu ngón tay truyền đến cảm giác thật sự, lúc này cô mới xác nhận rằng đây không phải là mơ! 

Vân Thi Thi ôm chặt cậu vào lòng, nước mắt nóng hổi tuôn rơi, dừng lại trên vai cậu, run run hỏi: “Hữu Hữu, có thật là con không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3592: Thêm hà vào cảnh (208)


Hữu Hữu nhíu mày, thình lình thốt ra một câu lạnh lùng: “Cô nhận sai người rồi.”

“…”

Mặt Vân Thi Thi cứng đờ. 

Mộ Nhã Triết cũng khẽ nhíu mày, liếc nhìn sang Cung Kiệt.

Cung Kiệt lập tức nói: “Nó không nhớ gì cả, trí nhớ bị thôi miên, phong tỏa rồi.”

Hữu Hữu nhếch mép cười chế nhạo, xoay xoay đầu mất kiên nhẫn, đối với cậu mà nói, lời Cung Kiệt bảo là mất trí nhớ gì gì đó, thật sự vớ vẩn. 

Mất trí nhớ ư?

Làm sao mà cậu mất trí nhớ cho được?

Những người này rốt cuộc là ai, tại sao lại nói những lời khó hiểu thế này? 

Trên thực tế, chỉ có thể chứng minh rằng thuật thôi miên của Alice rất thành công. Ký ức giả mà cô tạo ra sớm đã ăn sâu vào bộ não của Hữu Hữu. Trí nhớ này cô lập ra khiến cho Hữu Hữu ngộ nhận rằng cậu từ nhỏ là con của cha mẹ nhà họ Cung, tên là Cung Phạm, không phải Hữu Hữu.

Bởi thế, lời nói của Cung Kiệt, đối với cậu mà nói, chính là âm mưu từ đầu chí cuối.

Cậu sẽ không dễ dàng mắc mưu đâu. 

Vân Thi Thi khá lúng túng, đứng trước mặt cô là đứa bé có gương mặt giống Hữu Hữu như đúc, dù là đôi mắt, đôi mày thanh tú hay ngũ quan tuấn tú, tất cả đều quen thuộc. Trong hơn một năm qua, không biết bao nhiêu giấc mộng không được gặp, không được chạm đến.

Nhưng hiện giờ, rõ ràng là Hữu Hữu thật sự đã trở về nhưng lại thành ra xa lạ thế này đây.

Cậu bé Hữu Hữu ngày xưa từng ôm cô từ phía sau, mở miệng ra là “Thơm mẹ nè”, dường như cuối cùng không trở về được! 

Tự đáy lòng Vân Thi Thi cảm thấy mất mát, cô vô cùng bất mãn, nước mắt cứ từng giọt từng giọt tuôn rơi, rơi mãi xuống vai cậu, đau lòng muốn chết đi.

Hữu Hữu thấy cô khóc, cũng chẳng mảy may bận tâm, liền quay mặt đi, không nhìn tới cô.

Đối với cậu, Vân Thi Thi, Cung Kiệt, hay là Mộ Nhã Triết đều trở thành những người hoàn toàn xa lạ. 

Chẳng quan trọng gì lắm.

Giọng Vân Thi Thi nấc nghẹn, khó khăn nói: “Hữu Hữu, con thực sự không biết mẹ là ai sao?”

“Tôi đã nói rồi!” 

Cuối cùng, Hữu Hữu không nhịn được nữa, gỡ tay cô ra, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, tên tôi không phải Hữu Hữu! Cô nhận sai người rồi, đừng gọi tôi bằng tên này nữa!”

Không nghi ngờ gì nữa, lời nói này khiến lòng cô đau như cắt!

Vân Thi Thi đau đớn như dao cứa vào tim, siết chặt nắm tay, nuốt nước mắt vào trong. 

Bên cạnh, Mộ Nhã Triết nắm chặt lấy vai cô, an ủi nói: “Đừng nóng vội, từ từ rồi sẽ được.”

“Vâng…”

Vân Thi Thi cẩn thận hỏi Hữu Hữu: “Mẹ… Mẹ có thể ôm con một cái được không?” 

Hữu Hữu lạnh lùng nhìn cô, chẳng nói chẳng rằng, vẻ hờ hững như một người xa lạ.

Vân Thi Thi không lùi bước, mà vươn tay ra, ôm lấy cậu.

Người cậu rất lạnh, làn da vô cùng lạnh, dường như khi sinh ra đã vậy, lòng bàn tay cũng rất lạnh, không ấm áp như Tiểu Dịch Thần. 

Vân Thi Thi ôm chặt cậu, dù gặp lại được Hữu Hữu nhưng nó đã nên lạnh lùng thế này. Có điều, nó còn sống, cô cảm thấy đó là điều vô cùng may mắn rồi!

Nó còn sống là tốt rồi.

Vốn dĩ vẫn nghĩ rằng, cậu sẽ không thể về nhà được. 

Người thân mà cô yêu quý nhất tưởng đã mất nhưng lại trở về, cô thấy cảm kích lắm rồi!



Ngồi trên xe về nhà, Vân Thi Thi vẫn ôm lấy Hữu Hữu, dù cậu rõ ràng phản kháng, nhưng cô lại kiên quyết không buông tay, càng lúc càng chặt lại. 

Người nó lạnh quá, cô muốn dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp của mình sưởi ấm cho nó.

Hữu Hữu vô cùng thiếu tự nhiên, biết là giãy giụa không được, bèn ngồi yên, nhưng chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, chứ không thèm liếc nhìn cô một cái.

Ánh mắt lạnh lùng của nó khiến tim người khác đập loạn. 

Tim kiểu đập loạn thế này, khó có thể dùng từ ngữ giải thích, nó giống như cứa vào tim vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3593: Thêm hà vào cảnh (209)


Ngày thứ ba Hữu Hữu rời đi, Tiểu Dịch Thần ở trên đảo buồn thống khổ không chịu nổi.

Bữa ăn bổ dưỡng, ngũ cốc, trái cây, tất cả các loại rau xanh, chỉ là dùng nước đun sôi qua một lần chả có hương vị gì, các bữa ăn đều có bông cải xanh, ăn đến mặt của cậu ấy cũng sắp phát xanh rồi!

Tiểu Dịch Thần cảm giác bản thân sắp biến thành một con thỏ, mỗi lần ngồi trước bàn ăn giống như bị tra tấn, đang ăn những loại rau không có mùi vị, cảm giác chính mình là một con thỏ sống không có gì luyến tiếc, cầm những bông cải xanh ăn trong sự oán giận. 

Vấn đề là có rất nhiều rau, thịt đâu rồi?

Một chút thịt cũng không có!

Thảo nào mai danh ẩn tích đã hơn một năm, Hữu Hữu trở nên gầy như vậy! 

Trời ạ, có thể không gầy sao?

Theo như Alice giải thích nói, bởi vì có một số loại thuốc cho nên cần khống chế protein nạp vào.

Cũng không cần đến độ một chút Protein cũng không có chứ! 

Việc quá đang nhất chính là không có cơm, không có cơm, không có cơm!

Điều khủng khiếp nhất cần phải được nhấn mạnh ba lần!

Dạ dày của Tiểu Dịch Thần to bằng một con bò, một bữa cơm ít nhất là hai bát cơm, đây chỉ là bữa cơm phụ ngay cả cơm đều không có, cuối cùng, không biết đến bữa cơm dinh dưỡng thứ mấy đưa lên đây, Tiểu Dịch Thần thân hình chao đảo lung lay sắp đổ, đói đến choáng váng đầu hoa cả mắt, cuối cùng “Bùm” một tiếng đầu đưa vào trong bàn cơm. 

Thịt...

Thịt...

Tiểu Dịch Thần mơ một giấc mơ cậu ấy có vẻ cảm thấy một miếng bò bít tết lớn, mọc ra tay và chân giống như một con người đang chạy phía trước. 

Cậu ấy vừa thấy thịt, ánh mắt liền đỏ lên, chảy nước miếng ở phía sau nhanh chân điên cuồng đuổi theo, mắt thấy sắp bắt được miếng thịt “Bạc” một tiếng, một bạt tai của Lisa trực tiếp làm cậu ấy bừng tỉnh.

Tiểu Dịch Thần tỉnh lại phát hiện trong lòng ngực của Lisa, không biết khi nào miệng của cậu ấy nước miếng chảy xuống, nhỏ trên ngực cô bé.

Lisa xanh cả mặt lạnh lùng thốt lên: “Cậu còn nói mơ à?” 

Tiểu Dịch Thần ngạc nhiên trừng mắt nheo nheo mày, khó hiểu nói: “Tôi vừa mới nói cái gì vậy?”

“Nhu? Nhu Nhi?”

Lisa cổ quái nói: “Là một cái tên.” 

Tiểu Dịch Thần trầm ngâm một lát sờ sờ đầu nói: “Tôi... tôi mơ thấy một miếng thịt đang chạy ở phía trước.”

Lisa ánh mắt tối sầm lại.

Cái gì, thịt mọc chân à? 

Giấc mơ của cậu ấy có hoang đường một chút nữa không.

Tiểu Dịch Thần nói: “Tôi ngất đi như thế nào vậy?”

Lisa lạnh lùng nói: “Tuột huyết áp.” 

“Tuột huyết áp?”

Tiểu Dịch Thần khóc thúc thít nói: “Lúc tôi đến thân thể khỏe mạnh, ba ngày mà làm tôi đói đến tuột huyết áp!”

Lisa ánh mắt trợn trắng: “Ai biểu cậu ăn nhiều như vậy.” 

“Tôi đã mấy ngày không ăn thịt rồi.”

Trên đường tôi đây do ngồi thuyền thức ăn cũng không tốt, vốn dĩ tưởng đến nơi có thể ăn nhiều một chút, kết quả cái món chào đón lại là bữa nào cũng là sắc tố xanh.

Cậu ấy sắp đói đến độ có bệnh tương tư rồi! 

Cậu ấy muốn biết đã hơn một năm này Hữu Hữu rốt cuộc là sống như thế nào?

“Không ăn thịt, Hữu Hữu sẽ không tuột huyết áp sao không?”

“Những loại thuốc mà Alice phối cho cậu ấy sẽ bổ sung đủ những thứ cậu ấy cần.” 

Lisa hiếm lắm mới nói được một đoạn dài như vậy, cô bé khinh bỉ liếc mắt một cái: “Tỉnh chưa? Có xuống đi được không?”

“Tôi… tôi sắp chết đói.”

Tiểu Dịch Thần đáng thương nói: “Tôi muốn ăn thịt.” 

“Thịt người, cậu ăn không?”

Lisa nói một câu như vậy.

Tiểu Dịch Thần vẻ mặt không thích nhìn cô bé một cái, toàn thân gầy ốm nhom, có điểm nào có thể xuống tay? 

Bỗng nhiên ánh mắt của cậu ấy dừng ngay trước ngực đang nhô ra một chút của Lisa, cô bé đang vào giai đoạn dậy thì, ngực đã thấy rõ ràng…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3594: Thêm hà vào cảnh (210)


Giống hai cái bánh bao nhỏ.

Mặt của Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên giống như những mạch máu đỏ lên.

Lisa nhìn cậu ấy một cái nhìn mặt cậu ấy lại theo dõi tầm mắt cậu ấy và rơi vào ngay ngực chính mình! 

Mặc dù có ngốc đều nhìn ra được cậu ấy nhìn chằm chằm chỗ nào của mình!

Lisa sắc mặt âm trầm bỗng nhiên hai tay buông lỏng, Tiểu Dịch Thần trọng tâm đau quặn bụng dưới “rầm” một tiếng trực tiếp ngã ở trên mặt đất.

“Biến thái!” 

Lisa lạnh lùng mắng một câu, bước qua người cậu ấy trực tiếp trở về phòng.

Tiểu Dịch Thần từ dưới đất đứng lên, đau đớn xoa xoa cái mông, tủi thân nói: “Cái gì vậy?”

Đau quá mà! 

Tại sao lại không dịu dàng một chút?

Cậu ấy nhìn cô bé đối với Hữu Hữu cung kính lễ phép, rất dịu dàng mà!

Không công bằng! 

Tiểu Dịch Thần lưu loát từ trên mặt đất đứng lên, đuổi theo phía sau Lisa nói thầm: “Tại sao cậu đối với Hữu Hữu dịu dàng như vậy, đối với tôi thì thô bạo?”

Lisa mặt không chút biểu tình trợn mắt trắng không để ý tới cậu ấy.

“Nè, tôi hiện nay là là thay thế Hữu Hữu, như vậy cậu cũng xem tôi như là Hữu Hữu, dịu dàng một chút!” 

Lisa bỗng nhiên dừng chân cả thân người ung dung xoay người qua, ý nghĩa sâu sắc nhìn cậu ấy một cái, nửa đùa cợt nói: “Cậu có thông minh như Hữu Hữu không?”

“…”

“Cậu có ngoan như Hữu Hữu không?” 

“…”

“Hữu Hữu mới không có biến thái như cậu!”

Nói xong cô bé lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Dịch Thần liếc mắt một cái, lạnh lùng thốt: “Mộ Dịch Thần tôi cảnh cáo cậu, cậu lần sau còn… còn nhìn vào chỗ…” 

Lisa theo bản năng lấy tay ôm lấy trước ngực, vẻ mặt xanh mét nói: “Thu lại cái ánh mắt của cậu! Đừng có nhìn bậy bạ, tôi se móc mắt cậu ra!”

“...”

Lisa nói xong, nghênh ngang mà đi. 

Tiểu Dịch Thần trợn mắt há hốc mồm mà nhìn theo bóng dáng rời đi của cô bé, không khỏi cảm khái một tiếng: “Bạo lực quá.”

...

Cho dù Tiểu Dịch Thần đối với sắc tố xanh rất là kháng cự, nhưng mà vì không muốn bại lộ thân phận, chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh yên lặng “Ăn cỏ”. 

Liên tiếp bốn ngày, Tiểu Dịch Thần cuối cùng chịu không nổi vì thế bắt đầu tuyệt thực, phát bực phải ăn thịt.

Lisa không có cách nào vì thế lấy danh nghĩa chính mình muốn ăn thịt, mệnh lệnh đầu bếp chuẩn bị thịt bò.

Đến lúc buổi tối, Tiểu Dịch Thần nằm ở trên giường ôm lấy cái bụng kêu “Òm ọp òm ọp”, đói bụng trằn trọc đói đến độ làm sao cũng không ngủ được. 

Đèn bỗng nhiên sáng lên.

Lisa mở cửa ra bưng đĩa thức ăn đi vào, vốn dĩ Tiểu Dịch Thần buồn ngủ mơ màng, vốn dĩ rất khó khăn lắm mới ngủ được, bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương quyến rũ vô cùng, một con cá chép giãy nãy từ trên giường ngồi dậy!

Cậu ấy theo mùi thơm ngửi ngửi cái mũi, Lisa bưng đĩa thức ăn đi tới trước giường, mặt không chút thay đổi nói: “Dậy, ăn cơm.” 

Tiểu Dịch Thần ngước dậy nhìn thấy đĩa thức ăn miếng bò bít tết, ánh mắt lập tức tỏa ánh sáng!

“Thịt... Thịt...”

Tiểu Dịch Thần giống như một tín đồ tà giáo thành kính bưng lấy, Lisa đem bàn gắp trên giường đứng lên, mới vừa mang đĩa thức ăn trước mặt cậu ấy chỉ thấy như một trận gió cuốn qua, chỉ trong vài phút một miếng thịt bò bự nháy mắt bị tan rả nuốt vào trong bụng. 

Lisa thấy trợn mắt há hốc mồm, cậu ấy lẳng lặng nhìn dao nĩa còn đang giơ lên, vẫn như bộ dạng khó hiểu đôi mắt tròn xeo nói: “Có còn không?”

“Cậu là heo à?”

Lisa giận dữ: “Heo cũng không ăn nhiều bằng cậu.” 

Tiểu Dịch Thần tủi thân nói: “Tôi đã đói bụng mấy ngày rồi, chỉ là một chút thịt còn chưa đủ nhét khẽ răng của tôi.”

“...” Lisa bực mình xoay người, đẩy cửa mà đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3595: Thêm hà vào cảnh (211)


Sau nửa tiếng, Lisa lại bưng một đĩa thức ăn vào ngoại trừ thịt bò, còn có pho mát, bánh mì kẹp thịt, giăm bông và trứng hồng đào.

Trời biết Lisa đi vào sau bếp, nói với đầu bếp: “Bụng còn đói, nấu thêm cho tôi một phần thịt bò.”

Đầu bếp chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc trừng mắt nhìn cô bé! 

Giống như cô bé là quái vật biến dị!

Hữu Hữu không thể ăn thịt, cơm dinh dưỡng toàn là phối hợp với đồ chay, không được nạp bất kỳ protein hoặc chất béo nào, cho nên nếu như nói Tiểu Dịch Thần phải ăn thịt, nhất định sẽ làm người khác sinh nghi.

Vì thế, Lisa kiên trì nói là chính mình phải ăn. 

Tuy nhiên, cô bé thường ăn có một lượng nhỏ thức ăn, nhỏ hơn một phần sáu của Tiểu Dịch Thần, do đó khi cô bé đề nghị ăn bít tết, đầu bếp nhìn vào mắt cô bé giống như nhìn thấy một con ma.

“Bữa cuối cùng! Hết rồi nhé!”

Lisa cảnh cáo nói. 

Tiểu Dịch Thần gật đầu như tỏi, cậu ấy ăn ngốn nghiến miếng thịt bò, và tiêu hóa nó cái bao tử mới có cảm giác đầy một chút!

Cảm động, cảm động đến muốn chảy nước mắt!

Tiểu Dịch Thần liếm vị tiêu đen trên dao nĩa vẫn như là chưa đủ. 

Lisa lạnh lùng quan sát cậu ấy, thằng nhóc này nhìn như thế nào cũng không giống như công tử quý tộc, ngược lại như là... Dân tị nạn bị bỏ đói rất là lâu rồi.

“Dáng ăn cũng không tao nhã!”

Đánh giá xấu! 

Tiểu Dịch Thần khóe môi run rẩy một chút, trả lời lại một cách mỉa mai nói: “Người no không biết cái đói của người đói, có ngon thì đói mấy bữa xem sao!”

“Hiếm khi lúc trước cậu đến thành ngữ và vấn đề toán học cơ bản cũng không biết, không gặp bao lâu lại có chút tiến bộ rồi!”

Tiểu Dịch Thần không phục nói: “Ai nói tôi không biết môn Toán! Cậu ra đề, tôi tính cho cậu xem!” 

Lisa đùa cợt nói: “Cậu tưởng tôi ấu trĩ giống như cậu sao?”

“Ừ, tôi xem cậu cũng không có nhiều đề toán đâu?”

Tiểu Dịch Thần khinh miệt đánh giá cô bé: “10 nhân 10 cậu biết tính không?” 

Lisa nhìn cậu ấy ánh mắt càng khinh bỉ, hỏi ngược lại: “15 nhân 78 chia 20 bằng bao nhiêu?”

Tiểu Dịch Thần “...”

Trực tiếp trợn tròn mắt! 

Đề số học này không phải là đếm tay mà có thể đếm rõ ra được!

Vấn đề là năng lực số học của cậu ấy mặc dù là có nâng cao, nhưng mà vẫn vận dụng những thứ mà Hữu Hữu dạy cho cậu ấy là công thức, tính nhẩm, cậu ấy hoàn toàn không hiểu!

“Cậu có biết tính không?” 

“58,5. Đồ ngốc.”

Tiểu Dịch Thần tủi thân gục trên giường.

Lisa đem dĩa thức ăn đem đi khinh bỉ nói: “Cậu nói, làm sao cậu và Hữu Hữu là song sinh, tại sao Hữu Hữu thông minh như vậy, cậu lại ngốc vậy chứ.” 

Nói xong cô bé nhẹ nhàng rời đi.

Tiểu Dịch Thần tức giận đến nắm chặt tay, trừng mắt nhìn bóng dáng cô bé rời đi nghiến răng nghiến lợi!

Tức giận quá! 

Lại bị khinh bỉ như thế này!

Đi ngủ!

Tiểu Dịch Thần nằm ở trên giường ôm lấy chăn, thở phì phì nhắm hai mắt lại, trong đầu cũng không ngừng hiện lên ánh mắt khinh bỉ của Lisa... 

“Ngu ngốc...”

“Ngu ngốc...”

“Ngu ngốc...” 

Dư âm không ngừng lặp lại ở bên tai.

Tiểu Dịch Thần không thể nhịn được nữa lập tức ngồi dậy, lấy gối dữ dằn ném xuống đất: “Cậu mới ngu ngốc!”

...

Mộ gia.

Vân Thi Thi chuẩn bị xong bữa tối liền đi tới cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa.

“Hữu Hữu...” 

Không có ai đáp lại.

Vân Thi Thi đẩy cửa căn phòng ra, nhìn thấy Hữu Hữu ngồi ở trên giường mặt không chút thay đổi nhìn ngoài cửa sổ, dịu dàng nói: “Ăn tối thôi.”

Hữu Hữu vẫn không nhúc nhích bóng dáng thật lâu không có phập phồng, thậm chí ngay cả tiếng hít thở đều yếu không thể nghe thấy. 

Cậu ấy ngồi ở bên giường vẫn không nhúc nhích, giống như bị đóng băng lại vậy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3596: Thêm hà vào cảnh (212)


Vân Thi Thi thấy cậu ấy không trả lời đi vào căn phòng chậm rãi khép cánh cửa lại, lẳng lặng đi đến bên người cậu ấy, ở trước mặt cậu ấy ngồi xổm xuống, lại thấy cậu ấy im lặng đôi mắt giống như biển chết.

Không có sự sống nào cả!

Vân Thi Thi đau lòng đến cực điểm không khỏi giơ tay lên muốn xoa vào mặt cậu ấy, ánh mắt sắc lạnh của Hữu Hữu, chán ghét đẩy tay cô ấy ra! 

“Ba” một tiếng.

Tay của cô ấy bị cậu ấy vỗ thật mạnh, đẩy sang một bên.

“Tự mình đa tình cũng phải có cái giới hạn.” 

Hữu Hữu lạnh lung liếc mắt cô ấy một cái, những nơi mà ánh mắt liếc tới giống như băng giá ập tới, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy một ánh mắt sắt lạnh đang nhìn vào mặt của mình, mỗi một tấc da thịt đều nhanh cũng bị đông lại thành băng!

Mỗi lần cô ấy thấy biểu hiện thờ ơ của cậu ấy, Vân Thi Thi trong lòng liền đau đớn vô cùng!

Cậu ấy sao vậy... 

Tại sao lại biến thành như vậy?

Vân Thi Thi gắt gao cắn môi nước mặt không ngừng chảy xuống, chỉ vì câu nói vô tình của cậu ấy tan nát cõi lòng đến cực điểm!

“Khóc cái gì!” 

Hữu Hữu phiền muộn nói: “Chỉ biết là chảy nước mắt, mặc dù là khóc cũng không được ở trước mặt tôi, chướng mắt.”

Nói xong cậu ấy đứng dậy đi đến trước cửa sổ, phát ra âm thanh không hề tình cảm gì: “Diễn trò, cũng diễn đủ rồi!”

Vân Thi Thi đau lòng nói: “Hữu Hữu mẹ không biết tại sao con lại biến thành như vậy? Nhưng mà, ta là mẹ của con!” 

“Hữu Hữu... Hữu Hữu...”

Hữu Hữu nhắm mắt lại cuối cùng không kiên nhẫn xoay người lại, lạnh lẽo nói: “Không được gọi cái tên đáng chết này nữa!”

Đáng chết... 

Vân Thi Thi nghe vậy như chịu sự thương nặng, không thể nghi ngờ là đau thấu tim.

Hữu Hữu, đây là tên của cậu ấy.

Cậu ấy nói qua bất luận như thế nào cũng không đổi tên cà cũng không đổi họ. 

Cậu ấy họ Vân tên Hữu Hữu, cả đời đều họ Vân, cả đời đều gọi Hữu Hữu, bởi vì đây là tên mà mẹ đặt cho cậu ấy, rất quý trọng.

Nhưng mà, Hữu Hữu hiện giờ lạnh lùng nói, đây là cái tên chết tiệt...

Vân Thi Thi tim như bị đao cắt! 

“Oa oa oa....”

Ngoài cửa, bỗng nhiên vang lên một cái âm thanh khát sữa non nớt.

Vân Thi Thi ngẩng đầu liền thấy cửa bỗng nhiên bị người từ bên ngoài mở ra, Mộ Nhã Triết đứng ở cửa trong tay đang ẵm trắng nõn Tiểu Nguyệt Dao, một bên Cung Kiệt nhẹ giọng nói: “Nguyệt Dao một mực hô anh ơi...” 

Mộ Nhã Triết ôm Nguyệt Dao đi đến, Tiểu Nguyệt Dao trông thấy Vân Thi Thi lập tức giang hai tay cánh tay nhõng nhẽo đòi ôm một cái.

Vân Thi Thi từ trong long ngực Mộ Nhã Triết ẵm Nguyệt Dao, nhẹ nhàng mà cầm tay nhỏ bé hôn môi nhẹ cái trán của cô bé, đối với cô bé nói: “Ừ, anh đã trở về rồi, anh đã trở về rồi..."

Nguyệt Dao theo tầm mắt của cô ấy nhìn phía bên giường kia một bóng hình, ánh mắt bỗng nhiên liền đứng lại. 

“Anh... Anh...”

Giọng nói non nớt của cô bé tràn ngập mùi sữa giọng thanh giống như chuông gió, đinh đinh đang đang rất là dịu tai.

Hữu Hữu ngoái đầu nhìn lại trông thấy đứa bé trong long ngực của Vân Thi Thi, da trắng như tuyết đô mắt trắng đen rõ ràng, đôi mắt long lanh to bự, đôi mi dài dài cuộn và cong lên, mặc dù mới hơn hai tuổi chân mày đã có khung hình so với khuôn mặt của cậu ấy có mấy nét giống nhau. 

Cậu ấy không khỏi giật mình.

Nguyệt Dao bỗng nhiên vươn tay nhỏ bé giơ một ngón tay lên chỉ vào cậu ấy, ngẩng đầu nhìn Vân Thi Thi mở miệng nhỏ: “Anh... Anh...”

Vân Thi Thi hốc mắt không khỏi chua lại lập tức nói: “Ừ, đúng, chính là anh, là anh...” 

Cô ấy còn nhớ rõ!

Cô ấy còn nhớ rõ Hữu Hữu ôm lấy cô bé, còn nhớ Hữu Hữu một lần lại một lần, không nề này phiền dạy cô bé gọi: “Anh”!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3597: Thêm hà vào cảnh (213)


Nguyệt Dao nhìn Vân Thi Thi đồng ý lập tức nhận được sự cổ vũ rất là lớn, kích động nhõng nhẽo giãy dụa phải xuống dưới.

Vân Thi Thi ngồi xổm xuống đem cô bé để ở dưới đất, Nguyệt Dao mở rộng bước chân trọng tâm bỗng nhiên không vững, lập tức ngã ngồi trên mặt đất té xuống đất.

Nhưng mà cô bé hình như không biết đau ngốc ngốc vỗ mông, từ trên mặt đất trèo lên mở rộng hai cánh tay nhỏ bước đi khập khểnh hướng tới Hữu Hữu đi qua đó. 

Trên đôi chân của cô bé đang mang đôi giày phát tiếng mà Mộ Nhã Triết mua, lúc đi từng bước mỗi bước dậm xuống đều phát ra âm thanh “Bíp” một tiếng còn có thể phát ra ánh sáng.

Ngay từ đầu Nguyệt Dao không thích đi bộ vẫn quấn quít lấy Vân Thi Thi bắt ôm, Vân Thi Thi ôm xong rồi đến Tiểu Dịch Thần ôm, tiếp theo là cha của mình ôm.

Đi ra ngoài thì vẫn cứ ôm ở trong lòng, mặc dù đến tuổi tập đi nhưng cũng không thích chạy nhảy, rất là điềm đạm. 

Vì thế Mộ Nhã Triết mua rất nhiều loại giày như vậy.

Đứa bé cảm thấy mới lạ mỗi lần đi một bước đều phát ra âm thanh cho nên rất chịu khó tập đi.

Tuy là hiện giờ đi đứng không sự lưu loát nhưng mà cũng là coi như thuận lợi rồi. 

Tiểu Nguyệt Dao đi tới kế bên Hữu Hữu, mắt thấy sắp bị ngã xuống hai tay cô bé gắt gao ôm lấy một chân của Hữu Hữu, cái mông ngồi trên đất giống như con gấu trúc lười biếng ôm lấy Hữu Hữu, ngẩng đầu hướng về phía cậu ấy ngây ngốc nở nụ cười!

Nụ cười này giống như làm cho ba ngàn thế giới đều tỏa ánh sáng!

Lúc cô bé cười lên hai cái răng cửa như con thỏ cười khẽ đáng yêu! 

Nguyệt Dao từ từ gọi: “Cha! Cha!”

Lưu loát mồm miệng rõ ràng, Hữu Hữu lập tức nghe hiểu.

Cậu ấy không được tự nhiên quay mặt qua không nhìn cô bé, Nguyệt Dao thấy Hữu Hữu không để ý tới cô bé không khỏi có chút tủi thân, lấy tay kéo ống quần của cậu ấy, hai tay nhỏ cứ vuốt vuốt, vẫn muốn hướng tới Hữu Hữu leo lên từ ống quần của cậu ấy! 

Thật đúng là giống con gấu trúc!

Vân Thi Thi mới vừa vui mừng lộ ra tươi cười, đã thấy Hữu Hữu lui về phía sau từng bước né tránh Nguyệt Dao.

Nguyệt Dao mất đi trọng tâm lập tức gục trên mặt đất, cô bé ngồi dậy lập tức cảm thấy không vui, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn như là đã bị tủi thân lớn lao! 

“Anh...”

Cô bé tủi thân khóe mắt lập tức có những đốm nước, biết biết miệng rồi lại nhịn xuống!

Vân Thi Thi thấy vậy lập tức đi qua đó, muốn ôm lấy Nguyệt Dao cho dù cô bé mới hơn hai tuổi, nhưng mà kế thừa tính cố chấp và cao ngạo của Mộ Nhã Triết nên cô bé không chịu cho Vân Thi Thi ôm, lại đứng lên hướng tới Hữu Hữu đi tập tễnh từng bước một! 

Hữu Hữu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, đã thấy cô bé đã đi tới trước mặt chính mình, lại giống như gấu trúc ôm lấy hắn, trong mắt tràn đầy không muốn xa rời!

“Anh...”

Nguyệt Dao mắt rưng rưng ấm ức khóc chịu buông xuống, muốn tiếp tục ôm cậu! 

Hữu Hữu vẫn thờ ơ, chỉ là ánh mắt sáng lấp lánh, cậu không quay mặt qua, không nhìn cô bé nữa!

Yên lặng thật lâu, cậu nhấn mạnh từng chữ: “Tôi phải anh của cô!”

Nguyệt Dao mở to hai mắt nhìn, không hiểu lời cậu nói, chỉ là nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của cậu, cô bé không kìm được nét mặt uất ức, nước mắt lăn dài! 

“Hu hu hu…”

Nguyệt Dao ôm lấy chân cậu, ấm ức khóc lên.

Vân Thi Thi vội vàng đi qua, đau lòng bế Nguyệt Dao lên, vừa tức vừa bất lực nói: “Hữu Hữu, con bé là Nguyệt Dao, là em con đấy! Trước đây con rất thích nó!” 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3598: Thêm hà vào cảnh (214)


“Trước kia con rất thích nó, thường ôm nó rồi dạy nó gọi “anh”, bây giờ nó học xong gọi cho con nghe thì con lại không để ý tới nó…”

Nguyệt Dao đáng thương quệt miệng, vừa khóc vừa nói: “Anh không thèm để ý tới người ta… Anh không thèm để ý tới người ta…”

Hữu Hữu vẻ mặt không chút thay đổi quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Tôi không rảnh cùng mấy người chơi trò chơi gia đình.” 

“…”

“Vì vậy, cút!”

Hữu Hữu lạnh lùng quay người ngồi lại trên giường, giống như khối băng. 

Vân Thi Thi ôm lấy Nguyệt Dao, thở dài một tiếng rồi rời đi.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Hữu Hữu hơi ngoảnh đầu liếc nhìn về phía cửa một cái, ánh mắt đầy lạnh lùng. Chỉ là sâu trong đôi mắt có thoáng lướt qua một chút hoảng hốt. 

Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Nguyệt Dao khóc hai mắt ướt lệ, suy nghĩ càng thêm rối bời.

Cậu ngã xuống giường, đắp chăn rồi nhắm mắt lại.

Bên ngoài cửa, Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt thấy Vân Thi Thi đi ra với vẻ mặt mất mát, như mây mù ảm đạm thì liếc nhìn nhau một cái. 

Cung Kiệt nói: “Thi Thi, chị đừng lo lắng, Hữu Hữu bây giờ không có lòng dạ nào mà để ý đến lời nói. Nó không nhớ rõ chị, càng không nhớ rõ Nguyệt Dao, dù có phản ứng gay gắt thế nào đi nữa thì cũng không thể trách nó được.”

Mộ Nhã Triết cũng đồng ý với Cung Kiệt, an ủi nói: “Từ từ rồi sẽ tốt thôi.”

“Lỡ như…” 

Vân Thi Thi lo lắng nói: “Nó cả đời cũng không nhớ lại nổi thì làm sao bây giờ?”

“Đừng bi quan như vậy.”

Cung Kiệt hơi đau đầu, nói: “So với Hữu Hữu thì em càng lo lắng cho chị hơn.” 

Anh ta sợ chị ấy gặp thất vọng, rồi tuyệt vọng, khổ sở, từ đó không gượng dậy nổi nữa.

Vân Thi Thi lắc đầu, bình thản nói: “Không đâu, chị sẽ mạnh mẽ hơn, ngay lúc này Hữu Hữu đang rất cần chị. Tiểu Kiệt, em đừng lo lắng!”

Cô mỉm cười với anh. 

Cung Kiệt bế Nguyệt Dao từ trong lòng Vân Thi Thi, thấy cô bé vẫn buồn rầu không vui, nước mắt lại bắt đầu chảy ra. Anh đau lòng hôn lên khóe mắt cô bé, dỗ dành nói: “Nguyệt Dao đừng khóc, cậu ôm một cái nào.”

“Cậu…”

Nguyệt Dao nhào vào lòng Cung Kiệt, hai tay vòng quanh cổ của anh ta làm cho anh ta cực kỳ vui sướng. 

Nguyệt Dao rất ít khi gần gũi với Cung Kiệt như vậy, chủ động ôm lấy cổ anh ta, làm anh ta nhịn không được vừa ôm vừa hôn. Yêu thích không thôi với nắm gạo nếp nhỏ này.

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: “Thích như vậy thì tự mình sinh một đứa đi.”

Cung Kiệt hừ lạnh một tiếng nói: “Không cần, tôi yêu nhất Nguyệt Dao.” 

Nói xong, anh ta theo bản năng che che, lo lắng Mộ Nhã Triết cướp mất Nguyệt Dao trong lòng mình. Vân Thi Thi nhìn hai người tâm thần không bình thường này, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút, giống như được ánh mặt trời chiếu vào trong lòng.

Không sao, Hữu Hữu không nhớ rõ cô cũng không sao.

Cô sẽ cố gắng tìm mọi cách làm cho thằng bé nhớ lại. 



Đêm đã khuya.

Hữu Hữu đang nằm trên giường, mặc dù cả ngày không ăn gì nhưng cậu vẫn không cảm thấy đói lắm. Thuốc của Alice, cậu luôn mang theo bên người. Mấy loại thuốc này đều có tác dụng nhất định, có loại có thể làm người khác cảm thấy no bụng, cũng có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể. 

Cậu nhìn lên trần nhà, ánh mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có một chút lay động.

Ngoài cửa bất ngờ có tiếng bước chân, ngay sau đó lại im lặng không một tiếng động. Hình như người đứng ngoài cửa do dự thật lâu, cuối cùng cũng mở cửa đi vào.

Trong bóng tối, tiếng bước chân chậm rãi tiến đến gần. 

Hữu Hữu hơi chau mày, nhắm hờ hai mắt lại. Theo khóe mặt cậu nhìn thấy một thân hình mảnh mai chậm rãi đi tới bên bờ giường của cậu, rón rén ngồi lên đó.

“Hữu Hữu…”

Một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa hai má của cậu, vuốt mấy lọn tóc lộn xộn ra sau tai cho cậu. 

Vân Thi Thi nhìn gương mặt đang ngủ của con mình, đau lòng nói: “Con vì sao lại gầy như vậy hả?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3599: Thêm hà vào cảnh (215)


Hữu Hữu im lặng không nói lời nào, giả bộ như đang ngủ say.

Vân Thi Thi thấy vậy thì chỉ lặng lặng nhìn con, tựa như muốn thông qua cái nhìn này đem thời gian hơn một năm xa cách bù đắp trở lại.

Cứ vậy nhìn, lại như đã qua vạn năm. Cô không khỏi nhớ lại hình ảnh lúc đứa bé mới sinh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo, nghẹn thở đến hồng cả mặt. Sau khi được cứu chữa xong thì đưa vào trong lồng kính, nhìn bộ dáng của con khi đó, giống như lúc nào cũng có thể rời bỏ cô mà ra đi.

Cô vừa mới sinh xong, vẫn kiên trì cứ cách một giờ đồng hồ là lại nhờ Vân Nghiệp Trình dìu qua xem con mình như thế nào.

Mặc dù ban đầu vẫn còn yếu ớt, nhưng dần dần đã hồi phục lại một chút sức sống. Hai cánh tay nhỏ bé bắt đầu múa may, nắm nắm trong không khí, bắp chân cũng đạp đạp xung quanh.

Lần đầu tiên ôm con từ trong lồng kính ra, bởi vì sinh non khi mới hơn 8 tháng nên đứa bé mới nhỏ như vậy, cô cảm thấy nó nhẹ không khác gì một cọng lông chim.

Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên con mở mắt, đôi mắt đen láy giống như được khảm mã não, tràn đầy linh động sáng lấp lánh.

Con mở to mắt, nhìn cô mỉm cười, để lộ ra hàm lợi đáng yêu hồng hồng.

Lần đầu tiên gọi “mẹ”, là lúc cô lơ đãng đang nấu cháo cho con ăn, còn thằng bé đang tự chơi đồ chơi, bất ngờ từ miệng nó thốt ra một từ “mẹ”.

Cô ngạc nhiên quay người lại đi tới trước mặt con, dụ dỗ thằng bé gọi lại một lần nữa, nhưng thằng bé chỉ cầm món đồ chơi, nhìn cô cười ngây ngô, sau đó không nói chữ nào nữa.

Tuy vậy Vân Thi Thi vẫn rất kích động, khó có thể bình tâm lại.

Trời mới biết chỉ vì một câu này mà cô đã trông ngóng bao lâu.

Mỗi lần dạy con nói, cô đều mở rộng miệng để con học theo nhưng thằng bé ngược lại bị cô chọc cho vui vẻ.

Dần dần, thằng bé lớn lên một chút, biết nghịch ngơm gây sự, nhưng thật ra cơ thể nó vẫn yếu ớt như cũ, vẫn phải ra vào bệnh viện thường xuyên.

Vì thế, một năm bốn mùa, căn phòng bệnh kia liền trở thành chỗ ở thường xuyên của thằng bé.

Còn nhớ có một lần thằng bé nghịch ngợm, lăn từ trên giường bệnh xuống đất, cô sợ hãi đem con ôm lấy bế lên, thằng bé đau đến nỗi không nói được gì, chỉ gào khóc.

Nó rất ít khi khóc, dù là bị tiêm thuốc cũng kiên cường không rơi một giọt nước mắt. Vậy mà lần này ngã lại ôm cô thật chặt, khóc thật đáng thương.

Cô dỗ dành một hồi lâu, thằng bé mới nín khóc, nắm vạt áo của cô rồi lẳng lặng ngủ thiếp đi.

Đến tận lúc lên 5 tuổi, cơ thể thằng bé mới dần dần tốt hơn. Cô thích đưa thằng bé ra công viên chơi, mỗi lần trở về vào giữa trưa, thằng bé liền ngoan ngoãn đi nấu cơm, chờ nàng ngồi xuống cùng nhau ăn cơm trưa.

Cũng không phải ngay từ đầu thằng bé có thể nấu được cơm, lúc mới đầu học nấu cơm, nó đem cơm chiên nấu thành một đống đen thùi lùi, cô tức giận dạy dỗ con, không cho nó đến gần phòng bếp.

Không phải vì thằng bé nấu cơm không thể ăn mà cô lo lắng con còn nhỏ như vậy lỡ cầm dao cắt phải tay, hoặc là không cẩn thận đốt cháy phòng bếp,… thật không dám tưởng tượng.

Nhưng thật không ngờ Hữu Hữu lại rất có thiên phú ở việc nấu ăn, bẩm sinh đã giỏi. Qua vài lần tự nấu thì đồ ăn thằng bé nấu ra càng ngày càng ngon.

Từ cơm Trung, đến cơm Tây, hay cơm Nhật, rồi đến cơm Ý đối với thằng bé đều dễ như trở bàn tay.

Cô đầu tiên là cảm động, rồi tiếp theo là đau lòng.

“Mặc dù trước kia, Hữu Hữu biết thương mẹ, Hữu Hữu biết làm việc nhà, biết nấu cơm, Hữu Hữu rất giỏi rất ngoan kia không trở lại được, cũng không sao…”

Cô hít sâu một ngụm khí lạnh, cong môi mỉm cười nói: “Mặc dù Hữu Hữu trước kia xấu bụng, lại kiêu căng, có đôi khi hiểu chuyện, có đôi khi lại thích nói lời độc ác, dù không trở lại được, cũng không sao…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3600: Thêm hà vào cảnh (216)


Vân Thi Thi ôm lấy bờ vai của con, nước mắt không ngừng được rơi tí tách xuống mặt thằng bé, nói: “Mặc dù có nhớ lại hay không thì con vĩnh viễn là Hữu Hữu của mẹ…”

“…”

“Mẹ thật sự rất nhớ con… rất nhớ… rất nhớ con…”

“…”

“Là lỗi của mẹ, mẹ đã không bảo vệ con cho tốt… Mặc dù con có nói lời tàn nhẫn, vô tình như thế nào thì mẹ cũng không trách con…”

“…”

“Nhưng mà, đừng bỏ mẹ mà đi…”



Nước mắt nóng hổi không ngừng rơi xuống hai má của Hữu Hữu, liên tục không ngừng lăn xuống.

Vân Thi Thi đang ôm mặt con, dịu dàng hôn lên trán thằng bé, nước mắt lại rơi xuống, rơi trúng vào lông mi của nó, chảy dọc theo kẽ mắt, hòa vào trong mắt nó rồi chảy xuôi ra từ đuôi mắt.

Hữu Hữu chỉ cảm thấy tối tăm trong mắt, nước mắt của cô ấy giống như theo đôi mắt của cậu chảy thẳng vào trong lòng. Thế nên trái tim cậu mới co rút, run rẩy giống như hít thở không thông, nghiêng lệch trời đất.

Cô ấy vì sao lại khóc?

Đừng khóc…

Nước mắt của cô ấy làm cho tâm trí cậu rối bời!

Tại sao nước mắt của cô ấy lại làm bản thân mình không thể tự chủ được?

Nghe thấy tiếng nức nở của cô ấy, cậu cảm giác ngực mình rất đau, đau đến nỗi không thể thốt nên lời.

Tại sao lại như vậy?

Cuối cùng thì tại sao lại như vậy?

Bỗng dưng Hữu Hữu cảm thấy đầu mình đau kinh khủng, nội tâm phiền loạn, không khỏi nhíu mày lại. Đợi cậu hồi phục lại bình thường thì lại cảm giác thấy cơ thể của Vân Thi Thi đứng lên một cách cứng ngắc.

Lúc này cậu mới ý thức được rằng hai tay của mình đang đặt trên vai cô ấy từ lúc nào, dường như không thể khống chế được theo bản năng ôm lấy cô ấy.

Hữu Hữu hoảng sợ đẩy Vân Thi Thi ra, bật dậy ngồi trên giường. Mặc dù cậu cố che giấu nhưng vân không thể giấu được vẻ cùng quẫn và khó xử.

“Con…”

Vân Thi Thi phản ứng lại, khó tin nhìn vào thằng bé.

Hữu Hữu thở dồn dập, đứng lên trừng mắt cảnh giác nhìn cô, lưng tựa trên thành giường, lạnh lùng nói: “Cô khóc đủ chưa?”

Vân Thi Thi giật mình, thằng bé tự nhiên thay đổi thái độ, làm cô chưa chuẩn bị tâm lý.

Mới vừa rồi, lúc thằng bé ôm cô, cô đã nghĩ Hữu Hữu đã thật sự trở lại.

Nhưng mà vui mừng chỉ chốc lát mà thôi, tất cả lại quay về hiện tại.

Hữu Hữu lạnh lùng nói: “Cô không cần lộ ra vẻ mặt như vậy!”

Cậu quay đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cố ý không nhìn biểu tình mất mát của cô ấy.

“Hữu Hữu, con có biết vì sao mẹ lại đặt tên cho con là Hữu Hữu không?”

Vân Thi Thi nói: “Lúc con sinh ra, bởi vì sinh non cho nên suýt chút nữa là mất. Thật may mắn là có trời cao phù hộ, con chính là lễ vật mà ông trời tặng cho mẹ. Cho nên mẹ đặt tên cho con là “Vân Thiên Hữu”.”

“A! Thật là có ý nghĩa.”

Hữu Hữu lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nói một lần cuối cùng, tên của tôi là “Cung Phạm”, không phải “Vân Thiên Hữu”.”

Cậu vừa nói xong, từ trong đầu bỗng nhiên truyền ra một trận đau đớn như xé rách.

Cậu ôm lấy đầu, đau đến nỗi trán nổi lên gân xanh.

Vân Thi Thi lo lắng hỏi: “Con làm sao vậy? Có đau đầu lắm không?”

Cô cuống quít xông ra khỏi phòng, lấy hòm thuốc ra sau đó tìm thuốc giảm đau, lấy thêm một ly nước rồi đi vào phòng đưa tới trước mặt con.

“Đây là thuốc giảm đau, con uống đi, đầu sẽ không đau nữa…”

“Đủ rồi!” Hữu Hữu đau đầu như muốn nứt ra, cảm thấy phiền phức cực kỳ, trong cơ thể tế bào điên loạn không ngừng sinh sôi. Cậu vung tay đẩy cô ấy ra: “Tránh ra!”

Chỉ nghe một tiếng “choang”, ly nước rơi xuống đất, bể tứ tung, viên thuốc rơi trên mặt đất, bừa bộn xung quanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3601: Thêm hà vào cảnh (217)


Động tĩnh xảy ra đột ngột, làm cho hai người đều cứng lại.

Hữu Hữu nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, không khỏi lo sợ.

Vân Thi Thi cúi đầu nhìn những mảnh vỡ bằng thủy tinh, không biết được rằng thứ đã rơi vỡ là chiếc ly, hay là…

Trái tim của cô!

Vân Thi Thi mím môi, nước mắt lăn xuống theo khóe môi, cuối cùng ngồi xổm xuống, quỳ một gối trên mặt đất, nhặt từng mảnh vỡ lên.

“Mẹ, về sau một nhà bốn người chúng ta đều dùng những cái ly giống nhau được không?”

Cô vẫn nhớ rõ lúc Nguyệt Dao sinh ra không lâu, Hữu Hữu phấn khích ôm tới 5 cái ly nho nhỏ đưa tới trước mặt cô.

Có 3 cái ly vẽ mặt trời đáng yêu, còn 2 cái ly còn lại vẽ mặt trăng xinh đẹp. Hữu Hữu nói ba, Tiểu Dịch và cậu là mặt trời, bảo vệ mẹ và em gái là mặt trăng, cho mặt trăng ánh sáng ấm áp.

Mặt trăng sáng ngời vốn là do mặt trời chiếu sáng.

Cung Kiệt còn từng đố kỵ, bất mãn vì năm cái ly này không có phần của cậu ấy.

Hữu Hữu còn nói thầm: “Cậu gả ra ngoài, là nước lã hắt đi, nên không có phần cho cậu đâu.”

Thằng bé đem năm cái ly đặt trên kệ, còn đánh dấu để phân biệt nữa.



Nước mắt không ngừng rơi xuống mặt đất, để lại những dấu vết loang lổ.

Cô từng chút một nhặt những mảnh vỡ lên, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở mảnh vỡ có hình vẽ mặt trời, ngón tay tự nhiên run rẩy, không cẩn thận cắt phải ngón tay.

Một dòng máu chảy ra.

Cô dường như không biết đau, vẫn cầm mảnh nhỏ trong lòng bàn tay, nước mắt đau khổ vẫn không ngừng rơi xuống không một tiếng động.

Hữu Hữu nhìn thấy, nhất là trông thấy nước mắt rơi đầy mặt Vân Thi Thi, không khỏi nắm chặt khăn trải giường.

Khăn trải giường bây giờ gấp khúc thành một nùi, giống hệt như thế giới nội tâm của cậu bây giờ.

“Đừng nhặt nữa!”

Cậu thốt ra một câu như vậy, âm thanh của cậu chưa dứt thì nước mắt của Vân Thi Thi càng chảy nhiều hơn, tiếng nức nở cũng bật ra khỏi miệng.

Hữu Hữu lại nhíu mày, nghe thấy tiếng cô ấy khóc, càng làm cậu đau đầu thêm.

Cậu ôm lấy trán, nhìn Vân Thi Thi đang ngồi xổm khóc bên giường, không biết nên làm sao bây giờ.



“Cô hẳn đã sớm biết, mục đích Alice lên đảo lần này, cô cũng nhận ra Cung Kiệt cùng tôi.”

Gió trên đảo thổi mơn man.

Tiểu Dịch Thần mặc áo khoác, ngồi trên bờ cát, trăng sáng chiếu lên người cậu làm cho cậu giống như đang trầm nửa thân mình trong nước biển, hoặc là do nước biển dâng lên, đẹp không thể tả.

Lisa đứng bên cạnh cậu, giống như là đang đắm chìm trong biển trăng sáng. Tưởng như là một vùng nước biển này, đều là do nước mắt của mặt trăng chảy xuống, tạo thành biển.

Cô im lặng không nói, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Dịch Thần, nhìn về phía đường chân trời xa xôi, khóe môi mỉm cười nói: “Tiểu Kiệt của tôi, làm sao có thể không nhận ra được.”

Tiểu Dịch Thần bất ngờ, quay đầu lại nhìn về phía Lisa, ngạc nhiên nói: “Cho nên, cô cố ý?”

“Cố ý?”

Lisa cười: “Cố ý cái gì?”

“Biết rõ tôi và Hữu Hữu bị đánh tráo, vẫn cứ mắt nhắm mắt mở để Cung Kiệt mang Hữu Hữu đi.”

Lisa không nói gì, xem như là thừa nhận.

“Vì sao?”

Tiểu Dịch Thần không hiểu: “Sứ mệnh của cô, nhiệm vụ của cô không phải là chăm sóc tốt cho Hữu Hữu sao? Em ấy bị mang đi có nghĩa là cô đã không hoàn thành chức trách của mình. Cô không lo Cung Thiếu Ảnh trách phạt sao?”

Lisa không trả lời mà hỏi lại: “Cậu có biết thế nào là tín ngưỡng không?”

Tự nhiên bị hỏi một vấn đề phức tạp như vậy, Tiểu Dịch Thần liền ngây ngẩn cả người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3602: Thêm hà vào cảnh (218)


“Tín ngưỡng của cô là cái gì?” Tiểu Dịch Thần hỏi.

Lisa nhìn mặt trăng, nheo mắt lại, bình thản cười đùa nói: “Tín ngưỡng sao? Tôi không có tín ngưỡng.”

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cửa tan nhà nát, bị đem đi làm đệm lưng. Cô cùng với mấy trăm người mồ côi vì chiến tranh giống cô bị đưa đi đến đảo Atlanta. Trên đảo Atlanta có một tổ chức sát thủ đáng sợ. Hàng năm, tổ chức này đều thu nhận những người mồ côi trong chiến tranh hoặc là dân chạy nạn, bất kể họ có màu da khác nhau, tuổi tác khác nhau, bất kể giới tính gì.

Mấy trăm đứa bé, cứ như vậy bị nhốt trong một cái lồng lớn, được cung cấp duy nhất một chén cơm và một ly nước.

Mấy trăm đứa bé, lại chỉ có một chén cơm, một ly nước. Ai ai cũng bị bỏ đói, bụng kêu vang, việc này có ý nghĩa như thế nào?

Việc này có nghĩa là nếu muốn ăn cơm thì phải đối mặt chém giết với mấy trăm đứa bé khác!

Đói bụng, nhưng cơm thì chỉ có một chén.

Khát nước, nước chỉ có một ly.

Vì lấp đầy bụng, vì giữ lại mạng sống, bọn nhóc này sẽ bắt đầu chém giết lẫn nhau.

Dù cho trời sinh yếu đuối, không muốn đi tranh giành, thì cuối cùng cũng chỉ có thể đói chết.

Phần lớn những đứa bé này đều liều mạng đi tranh giành.

Ai cũng muốn được sống, không có ai là ngoại lệ cả.

Và cô cũng như thế.

Khi đó tín ngưỡng của cô là… không để bị đói bụng.

Ban đầu, cô chưa gượng dậy nổi, thế lực mỏng manh, người giành được thường là những đứa bé kéo bè kết phái. Nhưng một khi đói bụng không chịu nổi, bản năng đi săn trong cơ thể trỗi dậy, bị kích thích không ngừng.

Cô bắt đầu đi tranh giành, bắt đầu chém giết người khác.

Dần dần, từ một ngụm nước, một miếng cơm, cô có thể cướp được nửa chén cơm, nửa ly nước.

Dần dần, có rất nhiều đứa bé bị chết đói, có rất nhiều xác của những đứa nhỏ ở trong lồng bị mang đi. Mà những đứa nhỏ khác cũng không dám rời khỏi chiếc lồng, giống như bị nuôi thành những súc vật bình thường.

Càng về sau này, một chén cơm thành nửa chén cơm, một ly nước thành nửa ly nước. Cuối cùng, không ăn cũng không uống.

Lúc này, rất nhiều đứa nhỏ cũng điên rồi. Bọn nó là ở mảnh đất chiến tranh mà đến, có một vài đứa còn lớn lên ở địa phương bản xứ, bọn nó không có khái niệm về pháp luật, càng không có nguyên tắc không được giết người, bọn nó chỉ cần còn sống là được.

Đói bụng không chịu được, phải tìm gì đó để ăn!

Không có cơm, cho dù là thịt người sống, cũng như sói như hổ mà nuốt vào.

Đứa bé nào không muốn ăn, thì sẽ trở thành con mồi cho những đứa còn lại, muốn phản kháng lại nhưng không thể đấu lại được những đứa kéo bè kết phái kia.

Cuối cùng, Lisa cùng mấy đứa bé còn lại may mắn sống sót, chỉ là lúc đó, tất cả đều đang hấp hối.

Cô cũng không ngoại lệ.

Lúc đi ra khỏi cái lồng kia, cô khờ dại nghĩ cuối cùng cũng được tự do rồi?

Khi đó, tín ngưỡng của cô là… còn sống, được sống dưới ánh mặt trời tràn đầy ấm áp.

Nhưng sau đó, mấy đứa bé được mang ra lại lập tức bị đưa đi học những bài huấn luyện ma quỷ.

Huấn luyện ma quỷ ở đây chính là chính là địa ngục, kể yếu chết, kẻ mạnh sống.

Có lẽ, đến cuối cùng, chỉ có một người mạng nhất còn sống.

Mà Lisa, chính là đứa bé còn sống duy nhất lúc đó.

Chỉ là sau khi cô trải qua cuộc đua tàn nhẫn này, thì ngay cả tín ngưỡng cơ bản đều không còn.

Chính vì không có tín ngưỡng, cho nên cô mới có thể đau lòng cho Hữu Hữu như vậy.

Nhân cách thứ nhất bị nhân cách thứ hai phá hủy, trở thành Cung Phạm, tựa như một cái xác không hồn tàn nhẫn, không có tình cảm, không có tín ngưỡng, không có mục đích hướng tới.

Cũng không có dã tâm.

Nếu mà có dã tâm, thì tuyệt đối nó sẽ phá hủy cậu ấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3603: Thêm hà vào cảnh (219)


Lần đầu gặp Hữu Hữu, đứa nhỏ này lại đặc biệt như vậy.

Một mặt thì lòng dạ độc ác, không chừa thủ đoạn.

Mặt khác thì lại ấm áp như lúc ban đầu, giống như ánh mặt trời sưởi ấm cả cõi lòng. 

Thế nhưng, sự ấm áp đó chỉ có trước mặt Vân Thi Thi mới được thể hiện sâu sắc nhất.

Khi đó, Hữu Hữu được yêu thương, cũng hiểu được như thế nào là cho đi và nhận lại.

Hạnh phúc như thế đấy. 

Hữu Hữu của hiện tại, ngồi đó như một bức tranh trống rỗng, yên lặng không chút sức sống nào.

Cô biết, cậu như vậy là không hề vui vẻ chút nào!

Vậy nên, cô mới cố tình để Hữu Hữu chạy thoát, ít nhất, khi được đưa về Mộ gia, cậu sẽ được yêu thương, bảo vệ, không ai có thể lợi dụng cậu nữa! 

Hiện tại, mong muốn duy nhất của cô là hy vọng tiểu chủ nhân của mình có thể trở lại như lúc trước, để lộ lúm đồng tiền từ đáy lòng!

Tiểu Dịch Thần chăm chú nhìn Lisa, dường như có sự xúc động sâu sắc trong đáy lòng!

...

Vân Thi Thi ôm mảnh vỡ, nước mắt không ngừng nhỏ xuống thảm, đôi môi liên tục run rẩy, dù cho các mảnh vỡ cắt vào lòng bàn tay đến nỗi chảy máu cô vẫn không có cảm giác gì!

Hữu Hữu tiện tay mở đèn trên tường, bất ngờ nhìn thấy rõ dòng nước mắt trên mặt cô!

Nhất thời, cậu không biết phải làm sao cả. 

Từ trước đến nay, chưa bao giờ cậu luống cuống như lúc này, đối mặt với người phụ nữ đang đau khổ trước mắt, giống như có một bàn tay vô hình đang xé nát tim cậu!

Cậu chợt thốt một câu: “Được rồi! đừng khóc nữa!”

Vân Thi Thi vẫn bất động, nghĩ đến chuyện năm cái ly Hữu Hữu giờ thiếu mất một cái, nước mắt lại tranh nhau rơi xuống! 

“Đừng khóc nữa!”

Hữu Hữu bực bội nện chiếc đèn bàn xuống đất, cậu không biết làm sao để ngăn nước mắt của cô, lại càng không biết nên an ủi cô thế nào!

Cậu chỉ biết, khi thấy cô rơi nước mắt tim mình cũng sẽ đau theo, thấy cô đau khổ, cậu cũng sẽ rất khó chịu! 

Vân Thi Thi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt bực bội của Hữu Hữu, lúc này cô mới đứng lên, ôm những mảnh vỡ rời đi, chỉ lát sau cô quay lại, dùng bao tay và máy hút bụi dọn sạch sẽ những mảnh vụn!

“Con... Con ngủ sớm đi!”

Cô nói xong, buồn bã lau nước mắt rồi rời khỏi phòng. 

Hữu Hữu nhìn cửa phòng đóng lại, cậu có hơi thất thần.

Cậu nằm xuống giường, làm thế nào cũng ngủ không được!

Mở to mắt nhìn trần nhà, rất khó đi vào giấc ngủ. 

Đột nhiên cậu ngồi dậy, xoay người xuống giường rồi mở cửa đi ra phòng khách... Kể từ khi trở về Mộ gia, đây là lần đầu tiên cậu ra khỏi phòng!

Trên bàn trong phòng khách có mấy miếng khăn giấy, trên đó là các mảnh vụn, Vân Thi Thi không nở vứt bỏ nên dán chúng lại.

Hữu Hữu nhìn thoáng qua, dường như trái tim đang dâng lên vô số gợn sóng... 

Cậu xoay người nhìn bốn phía, đột nhiên thấy trong cái tủ gần đó có mấy chiếc ly, cậu nhíu nhíu mày, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến đó.

Hữu Hữu lấy một cái ly đi về phòng, cậu ngồi trước bàn đọc sách, tiện tay mở ngăn kéo thì lại phát hiện bên trong có mấy chai màu nước.

Cậu nặn màu ra đĩa, cầm lấy bút quệt chút màu rồi chậm rãi vẽ một cái vòng tròn lên chiếc ly trống không. 

Đột nhiên bừng tỉnh, rốt cuộc mình đang làm chuyện ngốc nghếch gì đây, cậu nhíu mày, đặt cái ly xuống bàn với vẻ chán ghét, sau đó xoay người định đứng dậy về giường.

Nhưng động tác đứng dậy của cậu chợt khựng lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3604: Thêm hà vào cảnh (220)


Trong đầu bất giác nhớ đến khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Vân Thi Thi, lòng cậu rối bời!

Hữu Hữu nhìn cái ly trên bàn, do dự mãi cuối cùng cũng ngồi lại.

...

Hôm sau, Vân Thi Thi đi đến cửa phòng, cô nhẹ nhàng gõ cửa nhưng không ai đáp lại, cô đẩy cửa đi vào thì thấy Hữu Hữu vẫn đang trùm chăn ngủ như cũ.

Cô rón rén đi đến mép giường, sợ cậu giật mình nên bước chân rất nhẹ, rất thận trọng.

Lúc đi ngang bàn đọc sách, tầm mắt của cô không khỏi bị chiếc ly trên bàn thu hút! 

Vân Thi Thi nhìn kĩ, trong ấn tượng của cô, chiếc ly này chỉ dùng để đãi khách, tại sao lại ở đây?

Cô thuận tay cầm lấy chiếc ly, những đường nét bút màu đập vào mắt cô, trên bàn còn có đĩa đựng màu chưa dọn dẹp, cô ngẩn ra, chậm rãi xoay chiếc ly ngắm nhìn.

Bề mặt chiếc ly có những nét vẽ đơn giản tinh xảo. 

Trên đó vẽ một cái mặt trời nho nhỏ, dù đơn giản nhưng lại rất đẹp.

Trông giống y đúc cái ly lúc trước Hữu Hữu mua về!

Tim Vân Thi Thi lệch mấy mấy nhịp! 

Đây là...

Là do Hữu Hữu vẽ ư?

Thật khó tin. 

Cô nhìn lên giường, cậu vẫn đang cuộn mình ngủ say trong chăn.

Tầm mắt cô lại đặt vào chiếc ly, hình như cái hình mặt trời kia đã được vẽ lâu rồi, màu đã khô hoàn toàn, tim cô tràn đầy sự ấm áp, giống như được mặt trời chiếu thẳng vào đó!

Đây là... Bức tranh do Hữu Hữu vẽ! 

Hay là vì hôm qua bất cẩn làm vỡ một cái ly nên lúc này mới vẽ một cái khác?

Nghĩ đến đây, Vân Thi Thi cực kỳ cảm động, cô thích thú cầm chặt cái ly.

Cô cầm cái ly đi ra khỏi phòng, Mộ Nhã Triết đang dọn dẹp bàn trong phòng khách, buổi sáng, anh nhìn thấy cái ly vỡ thành từng mảnh trên bàn, cô đã dán chỗ hình mặt trời lại, anh thầm hiểu, nhất định là tối qua Hữu Hữu lại làm cô đau lòng! 

Vân Thi Thi luôn xem cái ly này là bảo bối, trước kia cô đã bầu bạn với chúng để trải qua khoảng thời gian đau khổ đó!

Nhưng hiện tại lại bị bể, hiển nhiên là cô rất đau lòng!

Mới sáng ra mắt cô đã sưng húp, vừa nhìn thấy đã biết chắc chắn tối qua khóc rất lâu! 

Cô cầm chiếc ly đi ra phòng khách, quý nó như bảo vật, cô giơ lên cho Mộ Nhã Triết xem, cười nói: “Anh xem, Hữu Hữu vẽ đấy!”

Anh không thể không kinh ngạc, cầm lấy chiếc ly trong tay cô, cô không yên tâm dặn dò: “Anh cẩn thận chút, coi chừng rớt bể!”

“Không sao!” 

Anh trấn cô, tầm mắt dừng trên bề mặt chiếc ly, mỉm cười nói: “Vừa nhìn đã biết nhóc con kia vẽ!”

“Anh nói xem, có phải vì thấy em đau lòng cho nên... Hữu Hữu mới vẽ không...”

“Có lẽ là vậy! Dù có mất đi ký ức trước kia nhưng cảm tình sâu trong lòng thì không thể nào mất đi được!” 

Mộ Nhã Triết an ủi cô: “Đừng lo lắng và sốt ruột, trí nhớ của con sẽ dần khôi phục thôi!”

Vân Thi Thi phấn chấn hơn, cô gật gật đầu, lòng dấy lên hy vọng!

Vốn dĩ cô cảm thấy việc Hữu Hữu khôi phục trí nhớ không hề khả thi! 

Nhưng nhìn chiếc ly này, cô nghĩ chắc chắn trong lòng Hữu Hữu vẫn đau lòng vì cô!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3605: Thêm hà vào cảnh (221)


Ngày thứ tư Hữu Hữu trở về Mộ gia, cuối cùng cũng bắt đầu ăn chút gì đó sau những ngày tuyệt thực.

Vân Thi Thi tự vào bếp nấu một tô mì, vốn dĩ cô không giỏi nấu nướng nhưng hơn một năm qua đã bắt đầu học, có lẽ là vì muốn an ủi bản thân mình, cô tự mình nghiên cứu và tham gia một vài lớp dạy nấu ăn, cuối cùng đã có thể tự tin ra vào bếp.

Cô bưng tô mì vào phòng, Hữu Hữu đang ngồi trên giường đọc sách, thấy cô đi vào cậu thờ ơ đóng sách lại. 

Vân Thi Thi mỉm cười, đặt tô mì lên bàn, nói với cậu: “Hữu Hữu, ăn chút gì đi! Nếu cứ không ăn sẽ ảnh hưởng đến thân thể đó!”

Hữu Hữu nghe vậy liền quay mặt đi chỗ khác nhưng thái độ không còn bài xích và kháng cự như lúc trước, cậu lạnh nhạt nói: “Không muốn ăn.”

“Con đã không ăn bốn ngày rồi.” 

Vân Thi Thi đau lòng: “Ăn chút đi, ngoan? Mẹ đút con...”

Cô dừng giây lát, sợ cậu sẽ lại kháng cự, nên thay đổi cách xưng hô: “Cô đút cháu.”

Hữu Hữu ngồi trước bàn đọc sách, cứ thế lẳng lặng nhìn cô, không từ chối nhưng cũng không đồng ý. 

Vân Thi Thi dè dặt đi đến gần cậu, sau đó kéo ghế ngồi đối diện, dùng nĩa cuốn mì, sau đó chậm rãi đưa đến gần miệng cậu.

Hữu Hữu hờ hững nhìn từng động tác của cô, đột nhiên cậu mở cái miệng nhỏ nhắn!

Cô cực kỳ mừng rỡ nhưng không dám thể hiện rõ lên khuôn mặt, kiềm chế sự kích động đút cậu ăn. 

Mãi đến khi cậu nuốt xuống cô mới dám tin đây là sự thật!

Chịu ăn uống, chính là sự đột quá cực kỳ lớn đấy!

Cô xúc động, tiếp tục khuyên: “Ăn thêm chút nữa, ngoan?” 

Hữu Hữu vẫn không nói gì như cũ, mặt nhìn chằm chằm tay cô.

Mì cô nấu cũng không có gì đặc biệt, có lẽ cậu thật sự đói nên ăn rất ngon miệng!

Cô lại thử đút cậu miếng nữa, cậu ngoan ngoãn há miệng ăn hết. 

Thấy vậy, cô kích động đến nỗi sắp rơi nước mắt!

Vậy mà cậu lại chịu ăn, cô thật sự không ngờ!

Thậm chí cô còn nghĩ, nếu cậu không chịu ăn thì bó tay, có lẽ đành phải ép cậu truyền dịch bổ sung dinh dưỡng thôi! 

Hiện tại, cậu chịu ăn uống thế này, lòng cô thật sự rất vui!

Trải qua chuyện đêm qua, rốt cuộc nhóc con này không còn kháng cự như trước nữa.

Nhóc con ăn hết cả tô mì, Vân Thi Thi thử đút mấy muỗng súp, Hữu Hữu cũng ngoan ngoãn uống. 

Chỉ cần cô đút, cậu tuyệt đối không từ chối!

Lúc Vân Thi Thi bưng cái tô không ra khỏi phòng, Cung Kiệt cũng đi đến, nhìn thấy cái tô trống không, anh có hơi hoài nghi: “Nó chịu ăn uống rồi à?”

Cô kích động gật đầu: “Đúng vậy! Nó ăn hết cả tô mì đấy!” 

“Ôi trời...”

Cung Kiệt khó tin mở to mắt: “Rốt cuộc nó cũng chịu ăn uống rồi!”

“Chỉ là... Thái độ với chị vẫn lạnh nhạt như vậy.” 

Vào lúc cậu mở miệng ăn, thậm chí cô còn nghi ngờ, có phải cậu khôi phục trí nhớ rồi không!

Thế nhưng, mãi đến lúc cô bưng tô không ra khỏi phòng, cậu vẫn lạnh lùng nhìn bóng lưng cô như cũ, lúc này cô mới hiểu, nếu thật sự khôi phục trí nhớ, cậu sẽ không lạnh lùng với cô như vậy!

Nhưng ít ta thì Hữu Hữu cũng đã chịu ăn uống, đó là một sự tiến triển lớn! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3606: Thêm hà vào cảnh (222)


Buổi tối, lúc Vân Thi Thi chuẩn bị tâm lí xong thì Cung Kiệt lại xung phong nhận nhiệm vụ, nội dung của nhiệm vụ chính là đi vào phòng.

Cô có hơi do dự, anh lại làm nũng: “Thi Thi, chị cho em thực hiện chức trách của một người cậu đi mà!

“Được rồi!” 

Cung Kiệt nhận lấy bát trong tay cô, cô cần thận căn dặn: “Coi chừng nóng.”

Cứ thế, anh bưng bát đi vào phòng, chỉ mấy phút sau, bên trong truyền ra tiếng đồ sứ bị vỡ.

Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết nghe thấy động tĩnh sợ đến nỗi đứng phắt dậy, vọt vào phòng, chỉ thấy Cung Kiệt kinh ngạc đứng một bên, Hữu Hữu ngồi trên giường, bát mì rơi vỡ dưới đất, nước loang lỗ! 

Cung Kiệt vô tội quay đầu, u oán nhìn Vân Thi Thi, mấp máy môi: “Hữu Hữu rất hung dữ!”

Thì ra, lúc anh bưng bát đi vào, Hữu Hữu nghe mở cửa tưởng rằng Vân Thi Thi nên ngồi dậy nhưng người xuất hiện lại là Cung Kiệt, anh bưng bát mì đến, lúc chuẩn bị đút cậu ăn thì bị cậu hất đổ xuống đất!

Sau khi cô dọn dẹp sạch sẽ, ba người rời khỏi phòng, Cung Kiệt ra vẻ rất oan ức! 

“Sao nó lại hất đổ đồ ăn em mang vào chứ?”

Vân Thi Thi có hơi khó hiểu: “Em đã nói gì?”

Anh uất ức nói: “Em chỉ mới vào thôi, chưa nói gì cả! Tự nhiên nó lại hất đổ bát mì!” 

Nói xong, anh hung hãn khoanh tay, tức giận nói: “Thật là quá đáng mà!”

“Thế nào...”

Mộ Nhã Triết nói: “Có thể là người làm cậu như cậu không đáng yêu.” 

Cung Kiệt: “...”

Cạn lời.

Anh khiêu khích: “Anh rể, nói cứ như anh tự tin lắm. Nếu anh bưng bát vào, nhất định nhóc quỷ kia cũng sẽ hất đổ!” 

Mộ Nhã Triết vô cùng tự tin: “Sao có thể chứ? Đó là con của tôi.”

Anh trả lời: “Vậy anh thử xem!”

“Thử thì thử!” 

Mộ Nhã Triết nấu mì, bưng vào phòng.

Cung Kiệt đứng ở cửa, bắt đầu đếm ngược: “Năm, bốn, ba, hai...”

Còn chưa kịp đếm “Một”, tiếng đổ vỡ từ trong phòng truyền đến lần thứ hai, anh và Vân Thi Thi đi vào, lập tức nhìn thấy Mộ Nhã Triết đang đứng ở mép giường với khuôn mặt tối sầm, dưới chân là một đống hỗn loạn. 

Hữu Hữu ngồi trên giường, bộ dạng cảnh cáo người khác đừng đến gần, khuôn mặt lạnh lùng như cũ.

“Phụt...”

Cung Kiệt che miệng nhịn cười, ra vẻ “Tôi nói không sai mà”, vô cùng đắc ý. 

Mộ Nhã Triết trừng mắt nhìn anh, anh cũng nhìn lại với vẻ không phục, Vân Thi Thi lập tức nói với Cung Kiệt: “Em ra ngoài trước đi!”

“Chị, em...”

“Ra ngoài đi.” 

Cung Kiệt tức tối rời đi.

Cô nói với Mộ Nhã Triết: “Anh cũng ra ngoài đi!”

Anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, yên lặng rời khỏi phòng. 

Vân Thi Thi dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất, cô múc thêm bát mì bưng vào.

Thực tế, lòng cô cũng có hơi bồn chồn.

Lúc trưa, Hữu Hữu không ăn gì nên chắc rất đói bụng, vậy nên mới chịu ăn, cô không biết còn có lần thứ hai không. 

Cô cẩn thận ngồi xuống giường, cậu vẫn ngồi dựa vào thành giường như cũ, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, cứ thế nhìn cô.

Cô thử thăm dò: “Ăn một chút thôi, được chứ?”

Hữu Hữu không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn cô. 

Cô căng thẳng nhìn cậu, nói tiếp: “Mì mới vừa nấu thôi, vẫn còn nóng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3607: Thêm hà vào cảnh (223)


Nói xong, cô quấn một nĩa đưa đến bên miệng cậu.

Hữu Hữu nhìn cái bát, sau đó nhấc tay, cô còn tưởng cậu muốn hất đổ bát mì, cô kéo tay lại theo bản năng, thì ra cậu muốn chỉnh cái bát lại.

Thì ra cô cầm có hơi nghiêng, nước soup sắp chảy ra tay. 

Lúc này, cô mới hết thấp thỏm, Hữu Hữu ngoan ngoãn há miệng ăn, không hề có chút kháng cự nào!

Cô kích động đến nỗi tay cũng run lên!

Không thể nào ngờ được, Hữu Hữu thật sự tiếp nhận cô! 

Nếu không có Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt, cô còn tưởng rằng cậu đói quá nên mới chịu ăn.

Nhưng mà khi hai người kia đi vào, cậu đều hất đổ bát trong tay họ, chỉ có mỗi cô là đút gì cậu cũng ăn, không hề có chút chống cự nào.

Cậu đã thầm tiếp nhận cô rồi sao? 

Vân Thi Thi thấy được khích lệ rất nhiều!

Cậu vẫn thế, vẫn không nói gì, vẫn lạnh nhạt như cũ, thậm chí không thèm liếc mắt một cái nhưng lại chịu ăn thức ăn cô đút, điều này khiến trái tim tối tăm của cô được soi sáng!

Ăn được một nửa, cậu lại cúi đầu không ăn tiếp. 

Vân Thi Thi khuyên: “Hữu Hữu, ăn thêm chút nữa đi! Con ăn ít như vậy khuya sẽ đói bụng đấy!”

Hữu Hữu nhìn cô thật sâu, hồi lâu sau mới mở miệng ăn tiếp, cho đến khi ăn hết, cô hỏi cậu có muốn ăn súp không.

Cậu lắc đầu, cô có hơi bất ngờ. 

Chỉ ăn phần cái như vậy, không cảm thấy nghẹn sao?

Chỉ là, cậu chịu ăn hết phần cái đã tốt lắm rồi, cô không muốn ép cậu, cô hỏi tiếp: “Có ngon không?”

Vốn nghĩ cậu vẫn sẽ im lặng như trước, vậy mà đột nhiên cậu lại mở miệng, nói một câu với giọng lạnh băng: “Rất dở.” 

“...”

Vân Thi Thi chịu đả kích cực lớn, cô bưng bát lên thử một ngụm súp, mặn đến nỗi nhíu cả mày!

Mặn như vậy sao? 

Sao cậu có thể nuốt trôi chứ?

Vân Thi Thi có hơi áy náy, mì khó ăn như vậy mà cậu lại ăn hết sạch, nghị lực mạnh cỡ nào chứ!

Cô không nhịn được bật cười, nhìn Hữu Hữu một cách xấu hổ: “Khó ăn như vậy, làm khó con rồi!” 

Hữu Hữu thấy cô cười, cậu giật mình sửng sốt.

Lúc cô cười tươi thật đẹp, rất mê người, hơn nữa... Khiến cậu cảm thấy ấm áp một cách khó hiểu!

Giống như ánh mặt trời giữa ngày đông. 

Bờ môi lạnh lùng cứng nhắc cũng bất giác cong lên nhưng đến khi Vân Thi Thi nhìn lại, cậu đã khôi phục vẻ lạnh lùng, ngoảnh mặt không nhìn cô.

Lúc cô bưng bát đi ra, Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt đều vây lại, thấy trong bát chỉ còn ít nước súp, cả hai kinh ngạc há hốc mồm!

“Ăn hết luôn sao?” 

“Ừm!”

Cung Kiệt bất mãn: “Thật không công bằng, tại sao em và anh rể bưng vào nhóc con này lại hất đổ?”

Khuôn mặt Mộ Nhã Triết rất khó coi, trừng mắt nhìn anh: “Câm miệng.” 

Cung Kiệt ra vẻ “Đó chính là sự thật.”

Mộ Nhã Triết nói sang chuyện khác: “Tóm lại, nó chịu ăn uống là tốt rồi, ai đút cũng vậy thôi.”

Vân Thi Thi gật đầu, mắt ngấn lệ, cô lập tức lau đi, cười cười. 

Điều này thể hiện, Hữu Hữu đã bắt đầu tiếp nhận cô rồi!

Đây là sự đột phá cực lớn!

Không dễ dàng gì mới được thế này! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom