Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu
Chương 40


“Nếu người khác ngủ say không nghe thấy thì sao? Gõ mấy tiếng chậu đồng chẳng phải sẽ làm người ta tỉnh táo hơn. Cái chậu đồng đó là tôi mua của ông Lưu cuối phố vào buổi chiều, mất 10 đồng đấy, không tin thì anh cứ đi hỏi!" Trần Dư Hoài: Chưa từng thấy cô gái nào vừa xinh đẹp vừa hung dữ như vậy!!!

Tống · Xinh đẹp, hung dữ · Duệ Nguyệt thấy Trần Dư Hoài bị mình đáp trả đến mức nửa ngày không nói nên lời, đắc ý lẩm bẩm một câu: "Hừ! Có thời gian rảnh rỗi để chất vấn tôi, không bằng đi làm việc chính đáng, thẩm vấn phạm nhân đi."

Trần Dư Hoài cũng không muốn để cô tiếp tục cãi nhau ở đây nữa, anh ta quay người đi thẩm vấn cha con nhà họ Lý.

Lý Thắng Nam và những người khác vừa đi, cô ấy liền kéo Tống Duệ Nguyệt lại, tiến tới gần, giơ ngón tay cái lên: "Cô đúng là lợi hại, cô biết anh ấy là ai không? Diêm vương sống của cục cảnh sát chúng ta, mới chuyển ngành từ quân đội về cách đây một tháng, đã phá được mấy vụ án, trong cục cảnh sát chưa bao giờ cười, chỉ có cục trưởng mới dám nói đùa với anh ấy vài câu."

Tống Duệ Nguyệt không bình luận gì về Trần Dư Hoài, cô hiểu rõ lý do tại sao Trần Dư Hoài cứ truy hỏi như vậy, thật ra chỉ cần tinh ý một chút, mọi người đều sẽ phát hiện hôm nay cô chuẩn bị quá đầy đủ...

DTV

Bà Chu: "Tiểu Nguyệt à, một mình cháu ở đây vẫn quá nguy hiểm, hay là chuyển đến nhà bà ở mấy ngày đi."

Tống Duệ Nguyệt lắc đầu, bây giờ cha con Lý Tự Lập đã bị bắt, cuộc khủng hoảng của cô đã được giải quyết một nửa, hơn nữa, sau khi xảy ra chuyện này, nếu còn có kẻ nào muốn đánh chủ ý vào số tiền của cô, cũng phải cân nhắc lại, ngoài ra, nhà bà Chu còn có Chu Dương, phải tránh gây hiểu lầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-40.html.]

Bà Chu thở dài, bà muốn gả Tống Duệ Nguyệt cho cháu trai mình nhưng thằng bé này không đứng đắn, cũng không có bản lĩnh gì, không bảo vệ được Tiểu Nguyệt.

Mãi đến hơn 3 giờ sáng, mọi chuyện mới kết thúc, đợi mọi người đều đi hết, Tống Duệ Nguyệt đóng cửa trở về phòng, lấy một bộ chăn tơ tằm mới tinh từ không gian ra, lại lót thêm một tấm nệm bông dày và mềm, rồi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, cô ngủ đến hơn 10 giờ sáng, vẫn bị đói đánh thức, sau khi thức dậy, cô lấy một ít mì từ không gian ra, đập một quả trứng ốp la, rồi cho thêm hai lát cải lông, làm một bát mì trứng trong, ăn hết một hơi, dọn dẹp rồi đến cục cảnh sát.

Hôm qua trước khi đi, Lý Thắng Nam đã nói với cô, cục trưởng Hứa và ủy ban khu phố đã thảo luận về quy trình bồi thường cho những năm cô bị nhà họ Lý ngược đãi.

Đồng thời, cũng đã điều tra và xác minh việc Lý Lương và Lý Dung chiếm đoạt công việc của cô, người tham gia đánh giá lúc đó thực sự là Tống Duệ Nguyệt, sau đó, nhà họ Lý đã đưa Tống Duệ Nguyệt đến bách hóa tổng hợp và phòng nhân sự nhà máy thép để làm thủ tục chuyển giao công việc.

Bây giờ, hành vi tự sát của nhà họ Lý cứ liên tiếp xảy ra, họ không cần phải tốn nhiều công sức.

Sáng nay, Tống Duệ Nguyệt trước tiên đã nhận được một vạn đồng tiền bồi thường từ Chu Văn Phi và Hứa Kiến Trung, hai người lại đưa cô đến bách hóa tổng hợp và nhà máy thép, sau khi làm lại thủ tục, Hứa Kiến Trung hỏi cô:
 
Chương 41


"Tiểu Nguyệt, cháu đã nghĩ đến việc sẽ đi làm ở đâu chưa? Mặc dù bây giờ cháu có hai chỉ tiêu công việc nhưng chắc chắn chỉ có thể đi làm ở một đơn vị. Công việc còn lại có thể bán cho người khác."

Tiểu Nguyệt nói rằng cô định bán cả hai công việc này để lấy tiền, đồng thời cũng nói rằng cô đã đăng ký xuống nông thôn tại ủy ban khu phố.

Hứa Kiến Trung nghe xong, im lặng không nói gì.

Chu Văn Phi có chút tức giận: "Con bé này, ý tưởng của cháu cũng lớn quá rồi, đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức mà không nói một tiếng, đảo Nam Châu xa như vậy, cháu cũng dám đi."

Tiểu Nguyệt cười giải thích: "Chú Chu, chú đừng giận nữa, cháu biết chú và chú Hứa lo lắng cho cháu nhưng ở đảo Nam Châu cháu có họ hàng, đến đó còn có người chăm sóc."

Chu Văn Phi nghe nói ở đó còn có họ hàng nhà họ Tống, lúc này mới nguôi giận.

Nhưng Hứa Kiến Trung lập tức hiểu ra, ông kinh ngạc nhìn Tiểu Nguyệt, đứa trẻ này, biết lão La bị đày đến đảo Nam Châu nên cố ý chọn đến đó xuống nông thôn phải không?

"Đi đảo Nam Châu cũng tốt, tôi có một người bạn, con trai của ông ấy đang nhập ngũ ở đó, bây giờ đã là đại đội trưởng rồi, lát nữa tôi sẽ đưa thông tin liên lạc của cậu ấy cho Tiểu Nguyệt, lúc đó hãy gọi điện cho người ta, đợi Tiểu Nguyệt đến đó, để cậu ấy chăm sóc cho con bé, sẽ không để nó chịu ấm ức."

Chu Văn Phi nghe xong, cũng không nói gì nữa.

Tiểu Nguyệt lại nhớ đến ngôi nhà của mình, bèn nhắc với Chu Văn Phi.

"Việc này dễ thôi, lúc đó cách vài ngày tôi sẽ đến nhà cháu xem, cháu đưa một chìa khóa cho bà Chu hàng xóm, lúc đó tôi sẽ đến lấy chìa khóa của bà ấy là được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-41.html.]

"Chú Chu, chú Hứa, chuyện cháu xuống nông thôn, tạm thời chỉ có hai chú và nhà bà Chu biết, chuyện này còn phải làm phiền hai chú tạm thời giữ bí mật giúp cháu, cháu không muốn mọi người đều biết." Cô không muốn Lâu Dương Vân biết chuyện cô sẽ xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Nhưng cô không ngờ rằng, hôm qua Lâu Dương Vân đã biết…



Vì có sự giúp đỡ của Chu Văn Phi và Hứa Kiến Trung, chuyện bán việc làm chưa đầy nửa ngày đã xong xuôi, công việc ở bách hóa đại lâu với giá 600 đồng đã bán cho cháu gái của Chu Văn Phi, công việc ở nhà máy thép với giá 1000 đồng đã bán cho cậu con trai út của chú ở chủ nhiệm phòng nhân sự nhà máy thép.

Cầm trong tay một vạn một nghìn sáu trăm đồng, Tống Duệ Nguyệt bỗng chốc trở thành tiểu phú bà có trong tay hơn hai vạn đồng.

Nhận được tiền, cô tìm một nơi không người rồi cất vào không gian, trong lòng cảm thấy vô cùng vững tâm.

Số của cải mà ông ngoại để lại cho cô, cô tuyệt đối sẽ không động vào nhưng hơn hai vạn đồng này, có thể trở thành vốn khởi nghiệp sau này của cô.

- --

Hôm qua, sau khi Trần Dư Hoài hỏi xong biên bản kueenf đưa Lý Tự Lập và Lý Lương về đồn cảnh sát thì tìm đến Hứa Kiến Trung, nói ra nghi ngờ của mình.

Sáng nay, Hứa Kiến Trung gặp Tống Duệ Nguyệt, cũng có chút ngẩn người.

Mới hai ngày không gặp, cô gái này sao lại như biến thành một người khác vậy?

DTV

Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó nhưng vẻ vàng vọt vì thiếu dinh dưỡng trước đây đã không còn, ngược lại còn trắng trẻo như phát sáng, vốn đã mày thanh mắt đẹp, giờ lại càng xinh đẹp hơn, đứng đó, như một bức tượng ngọc được chạm khắc tinh xảo nhưng lại vô cùng sống động.
 
Chương 42


Đợi Tống Duệ Nguyệt vào phòng, Hứa Kiến Trung trực tiếp hỏi thẳng: " Tiểu Nguyệt, Trần Dư Hoài về nói với tôi, nghi ngờ cháu là nữ điệp viên sắc đẹp do địch phái tới, chuyện này, cháu nghĩ sao?" Tống Duệ Nguyệt: …??? Cái gì cơ?

"Chú Hứa, chuyện này chú hỏi cháu thì cháu nghĩ sao? Cháu có thể nghĩ sao? Chỉ vì cháu chuẩn bị đầy đủ, mà nghi ngờ cháu à? Còn nữ điệp viên sắc đẹp nữa, cháu có nên cảm ơn anh ta không, gián tiếp khen cháu đẹp." Nói xong, không nhịn được mà trợn trắng mắt.

Thật là tức c.h.ế.t đi được!

Hứa Kiến Trung: …

"Cháu biết tại sao cậu ta nghi ngờ không?"

DTV

Tống Duệ Nguyệt: Cô đương nhiên biết nhưng cô phải giả vờ không biết chứ!

"Tại sao?"

"Cậu ta nói biểu hiện của cháu quá bình tĩnh, một cô gái, gặp phải chuyện như vậy, sớm đã sợ đến mất hồn mất vía, vậy mà cháu còn có thể lặng lẽ đi vòng ra từ cửa sau, tiện tay còn cầm theo một cái chiêng… Cậu ta cho rằng cháu đã biết trước Lý Tự Lập và Lý Lương sẽ đến nhà trộm cắp, cố ý bày ra cái bẫy, hơn nữa, cái chiêng của cháu, cậu ta đã đi điều tra, nói là chiều hôm qua cháu đột nhiên tìm đến chú Lưu cuối phố mua, tối hôm đó Lý Tự Lập và Lý Lương liền đến trộm, sao lại khéo thế?" Tống Duệ Nguyệt: … Chậc!

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô xịu xuống, ấp úng nói: "Chú Hứa, cháu nói ra, chú có thể không tin." Hứa Kiến Trung bị cô nói vậy, ngược lại càng tò mò hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-42.html.]

"Chá nói trước đi, tin hay không là chuyện sau."

Tống Duệ Nguyệt do dự hồi lâu, mới nói: "Chuyện này có chút kỳ lạ, trưa hôm qua, sau khi cháu ăn cơm ở nhà bà Chu về thì đi ngủ trưa, sau đó cháu mơ thấy một giấc mơ xấu, mơ thấy buổi tối Lý Tự Lập và Lý Lương lén lút lẻn vào nhà, bắt cháu…

“Sau khi tỉnh dậy, cháu rất sợ, luôn cảm thấy giấc mơ này quá chân thực, cháu nghĩ có phải ông ngoại lo lắng cho cháu nên báo mộng cho cháu không? Sau đó, cháu đến nhà máy vôi nhặt ít vôi về, nghiền thành bột. Lại tìm chú Lưu mua chiêng, tối hôm đó, thực ra cháu không ngủ, mà nửa đêm đã trốn ra sân, sau đó thì mọi chuyện đều giống như trong biên bản."

Nói xong, cô ngoan ngoãn nhìn Hứa Kiến Trung, lời nói này có thật có giả, dù sao thì cô cũng không thể nói ra bí mật thực sự của mình.

Hứa Kiến Trung nghe xong, cả người đều kinh ngạc, sau đó mới sắc mặt phức tạp nói: "Tiểu Nguyệt, cháu đừng có lừa cả chú Hứa này. Cháu nói là vô tình nghe được âm mưu của Lý Tự Lập và Lý Lương, sau đó mới bày ra màn kịch tối hôm qua thì chú có thể tin hơn một chút."

Tống Duệ Nguyệt biết ông sẽ không tin, nhún vai: "Vậy thì coi như vậy đi. Dù sao thì cháu không phải là nữ điệp viên sắc đẹp gì đó, các chú cứ điều tra đi."

Hứa Kiến Trung: … Cô gái này sao lại không biết điều thế nhỉ?

"Trần Dư Hoài đã đi điều tra rồi, nói là trước đây tính cách của cháu rất nhút nhát, yếu đuối nhưng từ hôm kia trở đi, tính cách lại thay đổi rất nhiều. Chuyện này cháu giải thích thế nào?"

Tống Duệ Nguyệt nhìn Hứa Kiến Trung đang truy hỏi mình, nhìn ông một lúc lâu, mới nở một nụ cười chua chát: "Chú Hứa, chú có thể không biết, hôm đó cháu bị Tiếu Lan túm tóc đập vào tường, Lý Tự Lập đứng bên cạnh lạnh lùng hút thuốc, Lý Lương cười khẩy đắc ý, Lý Dung ở bên cạnh vỗ tay hoan hô, lúc đó chú không biết cháu sợ đến mức nào khi ngất đi.
 
Chương 43


“Chú cũng không biết cháu thực sự mơ thấy ông ngoại, ông ấy nói với cháu, nếu cháu không mạnh mẽ lên thì dù có tỉnh lại, tương lai đón chờ cháu cũng sẽ là sự đáng sợ, bi thảm. Chú tưởng hôm đó cháu nói là dọa người sao? Chú không biết đâu, khi một người đã c.h.ế.t đi một lần thì sẽ không còn chuyện gì có thể khiến họ sợ hãi nữa."

Nói đến cuối cùng, cô đầy vẻ bi phẫn và tuyệt vọng, ánh mắt khiến người ta nhìn vào mà run sợ.

DTV

Hứa Kiến Trung vốn đang đứng, nghe cô nói xong, đầu tiên là kinh ngạc, ngẩn người, sau đó là áy náy ngồi trở lại ghế. "Chú Hứa, cháu đã nói hết những gì cần nói rồi, nếu không còn chuyện gì khác, cháu xin phép đi trước." Tống Duệ Nguyệt đứng dậy.

"Tiểu Nguyệt, cháu đang trách chú đúng không? Bao nhiêu năm nay, chú không quan tâm hỏi han. Nếu như chú đến thăm cháu sớm hơn thì cháu đã không phải chịu nhiều khổ sở như vậy. Cháu trách chú, cũng là nên."

Tống Duệ Nguyệt im lặng một lúc, mới nói: "Cháu không trách chú, cháu không trách ai cả. Những người đã giúp cháu, trong lòng cháu vô cùng biết ơn, mặc dù trước đây cháu đã chịu rất nhiều khổ nhưng cuối cùng cũng đã vượt qua, lần này có thể thoát khỏi nhà họ Lý, lấy lại những thứ thuộc về mình, chẳng phải là nhờ chú sao? Vì vậy, cháu không trách chú, trong lòng cháu rất biết ơn chú, cảm ơn chú vì những gì chú đã làm cho cháu trong hai ngày qua."

Ra khỏi phòng làm việc của Hứa Kiến Trung, Tống Duệ Nguyệt gặp Trần Dư Hoài vừa từ bên ngoài về.

Trần Dư Hoài dường như không ngờ sẽ gặp cô ở đây, có chút bất ngờ, sau đó lại trở về vẻ mặt vô cảm thường ngày, đi về phía Tống Duệ Nguyệt.

Tống Duệ Nguyệt trực tiếp tặng anh ta một cái liếc mắt, rồi tránh anh ta ra, đi mất.

Trần Dư Hoài: … Nữ đồng chí này tính khí thật lớn, vẫn còn tức giận chuyện tối qua sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-43.html.]

Anh ta lại vội vàng đuổi theo.

"Tống Duệ Nguyệt, cô đợi đã, tôi có chuyện muốn nói với cô."

"Anh có chuyện gì thì đi hỏi cục trưởng Hứa đi, vừa rồi ông ấy đã thẩm vấn tôi một lần rồi, còn nữa, tôi còn phải cảm ơn anh đã khen tôi đẹp nữa." Tống Duệ Nguyệt không muốn để ý đến anh ta, quát xong, cô tăng nhanh bước chân đi mất.

Trần Dư Hoài:??? Cô ấy rất đẹp, đẹp hơn cả y tá trong đoàn văn công và bệnh viện của quân đội trước đây, là người phụ nữ đẹp nhất mà anh ta từng gặp nhưng anh ta chưa từng nói với ai cả! Cô ấy biết từ đâu ra?

Không hiểu sao, mặt Trần Dư Hoài hơi nóng lên, nhìn bóng hình mảnh mai ngày càng đi xa, mãi mà anh ta vẫn chưa hoàn hồn.

Hứa Kiến Trung từ trên lầu xuống, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

"Sao thế? Thích con gái nhà người ta rồi à?" Ông tiến lại gần, cười mị mị địa hỏi.

"Không... Nói bậy, sao có thể chứ? Có đâu?" Trần Dư Hoài bị ông dọa sợ, trợn tròn mắt, kích động phủ nhận.

"Ồ, cũng tốt, dù sao thì cô gái nhà người ta cũng sẽ sớm rời khỏi đây thôi, huống hồ, cô ấy vừa biết cậu nghi ngờ là nữ điệp viên sắc đẹp do nước địch phái tới, bây giờ đang hận cậu nghiến răng nghiến lợi đấy."

Hứa Kiến Trung thấy anh ta cứng miệng không chịu thừa nhận, trong lòng nghĩ nếu không phải cậu đoán bừa thì cũng không đến nỗi chọc giận người ta, vì vậy, ông mới không chút nể nang đ.â.m một nhát vào n.g.ự.c Trần Dư Hoài.
 
Chương 44


Trần Dư Hoài vội vàng hỏi: "Cô ấy đi đâu?"

Hứa Kiến Trung đương nhiên sẽ không nói, chỉ cười lắc đầu, rồi đi mất...

Trần Dư Hoài muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng nhưng lại nhớ đến lời Hứa Kiến Trung vừa nói, bước chân lại dừng lại.

Lúc này, anh ta cũng không còn tâm trạng làm việc nữa, thế là lấy một điếu thuốc ra, đứng dưới đèn đường hút.

Hút một lúc, anh ta đã hút liền bảy tám điếu, thấy trong bao chỉ còn hai điếu, nghĩ đến tối nay còn phải thức đêm thẩm vấn Lý Tự Lập và Lý Lương, anh ta mới dừng lại, chuẩn bị quay về, sớm thẩm vấn sớm kết án, cũng tiện cho Tống Duệ Nguyệt một lời giải thích, đến lúc đó, biết đâu cô ấy có thể thay đổi ấn tượng về mình.

Đang định vào thì thấy một bóng hình quen thuộc vội vã chạy về phía này.

Anh ta lập tức dừng lại, ngây người nhìn bóng dáng Tống Duệ Nguyệt chạy về phía mình, vẻ hoảng sợ trên mặt biến thành vui mừng...

Lúc này, anh ta cảm thấy tim mình đập thình thịch không ngừng.

Tống Duệ Nguyệt thấy là Trần Dư Hoài, cô nhớ Lý Thắng Nam từng nói anh ta là bộ đội nhảy dù, chắc là rất giỏi võ công?

Trái tim đang lo lắng bỗng chốc nhẹ nhõm, trên mặt cũng nở một nụ cười, ừm, dù sao cũng nhờ người ta giúp đỡ, thái độ phải tốt một chút chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-44.html.]

"Đội trưởng Trần, nhanh lên, gọi thêm vài người đi cùng tôi, tôi phát hiện ra một nhóm buôn người, bọn chúng còn giấu mấy đứa trẻ.

DTV

Nếu không đi ngay, bọn chúng sẽ chuyển hết những đứa trẻ đó ra khỏi thành phố."

Trần Dư Hoài: … Cô không phải về nhà sao? Sao còn có thể phát hiện ra bọn buôn người?

"Tôi không lừa anh đâu, thật mà, vừa rồi tôi... Tôi định đến chợ đen xem có thể mua được thứ gì không, sau đó vô tình đụng phải một người phụ nữ đang bế con, đứa trẻ ngã xuống đất, tôi nghĩ không nên để đứa trẻ ngã ở đâu đó, phải đưa đứa trẻ đến bệnh viện kiểm

tra.

“Không ngờ bà ta lại từ chối, còn nói đứa trẻ bị bệnh, vừa mới từ bệnh viện về, không khóc thì chắc là không sao, rồi bế đứa trẻ lấy quần áo đắp lên, vội vã đi mất.

“Nhưng tôi thấy không ổn! Tôi liền lặng lẽ đi theo, đi đến một ngõ nhỏ thì thấy hai người đàn ông canh ở cửa, đón người phụ nữ đó vào rồi đóng cửa lại, tôi liền đi vòng một đoạn, vòng đến phía bên kia dốc thì nghe thấy trong sân có hai người nói đứa cuối cùng đã về rồi, có thể chuyển đi được. Đây không phải là bọn buôn người thì là gì?"

Lời nói của Tống Duệ Nguyệt có phần lớn là thật nhưng cũng giấu đi một phần, trước khi về, cô định đến chợ đen bán bớt đồ trong không gian, tốt nhất là có thể đổi được nhiều phiếu có thể dùng trên toàn quốc, như vậy sau này đến đảo Nam Châu cũng dễ sống hơn.

Nào ngờ vừa bước vào chợ đen, đầu lại bắt đầu choáng váng, trước mắt lại hiện ra từng khung hình, cô vừa mới tỉnh táo lại thì thấy một người phụ nữ trung niên xuất hiện trong hình ảnh trong đầu đang dùng áo khoác quấn một đứa trẻ đi về phía này.

Cô không nghĩ ngợi gì, liền giả vờ chóng mặt đ.â.m vào người đi đường, những chuyện xảy ra tiếp theo thì giống hệt như những gì cô nói với Trần Dư Hoài.

Nhưng cô vội vàng đi cứu những đứa trẻ đó còn có một lý do nữa là vì trong những hình ảnh trong đầu, đứa trẻ mà cô vừa đụng phải, người phụ nữ trung niên đó lần đầu làm chuyện này, lúc ra tay, bà ta đã cho uống quá nhiều thuốc, lại là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, bị thương ở não, từ đó trở thành đứa trẻ ngốc nghếch.
 
Chương 45


Đứa trẻ này lại rất xinh xắn đáng yêu, giá bán cũng cao hơn những đứa trẻ khác hai trăm, sau khi bị bán cho bố mẹ mới, hơn nửa năm sau, bố mẹ mới phát hiện ra đứa trẻ là đứa ngốc, tức giận đến chết, ngày nào cũng đánh đập đứa trẻ để trút giận, thêm vào đó, không lâu sau, hai vợ chồng lại mang thai, đối xử với đứa trẻ này càng độc ác hơn, đến ngày đứa trẻ trong bụng chào đời, họ trực tiếp nhốt đứa trẻ vào chuồng lợn, cứ thế để mấy con lợn cắn xé đứa trẻ đến chết, ngay cả xương cũng không còn.

Điều này thật quá làn nhẫn, quá đáng sợ.

Kiếp trước, vì Triệu Hồng Hà độc ác, lúc mang thai đã giẫm phải dầu cô ta cố tình đổ trên sàn nhà mà trượt ngã, bụng đập vào bàn, đứa trẻ sáu tháng tuổi trong bụng không còn, thậm chí cô còn không thể làm mẹ nữa, đây trở thành nỗi đau khổ và hối tiếc nhất trong cuộc đời cô.

Sau đó, Triệu Hồng Hà bế về hai đứa trẻ, nói là nhặt được ở bên ngoài, lúc đó cô quá muốn có con nên không nghĩ nhiều, vui vẻ đồng ý nhận nuôi hai đứa trẻ.

Nhưng cô không ngờ, hai đứa trẻ mà cô vất vả nuôi lớn lại là con hoang mà Trương Dục Sơ và Dịch Lan sinh ra bên ngoài.

Lúc đó, nhà họ Dịch tìm cho Dịch Lan một đối tượng là sĩ quan ở đảo Nam Châu nhưng Dịch Lan đã mang thai, vì thế, nhà họ Trương lấy lý do nhờ người chăm sóc bà Trương mà đưa Dịch Lan về quê nhà dưỡng thai, sinh hai đứa trẻ, làm xong cữ, Dịch Lan cầm một khoản tiền thưởng hậu hĩnh mà nhà họ Trương đưa cho cô ta đến đảo Nam Châu để kết hôn.

Còn cô thì như một kẻ ngốc, nuôi con cho đôi nam nữ khốn nạn đó, nếu hai đứa trẻ này có hiếu thì cũng thôi nhưng hai đứa trẻ này lại hoàn toàn di truyền được những gen xấu xa của nhà họ Trương.

Có thể nói, kiếp trước bi thảm của cô, một phần đến từ gia đình Lý Tự Lập, phần lớn nhất đến từ nhà họ Trương.

Cô cũng vì nỗi hối tiếc kiếp trước mà không thể nhẫn tâm nhìn một đứa trẻ phải chịu cuộc đời bi thảm như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-45.html.]

Trần Dư Hoài kinh ngạc hỏi: "Sao cô chắc chắn những người đó là bọn buôn người?"

"Nếu tôi là mẹ của đứa trẻ, con mình bị người khác đụng phải, không mắng cho đối phương một trận đã là tốt lắm rồi, người phụ nữ đó lại như sợ gây ra động tĩnh, không nói gì, bế đứa trẻ vội vã chạy mất.

Hơn nữa, đứa trẻ đó ngã thẳng từ trong lòng bà ta xuống đất nhưng lại không có phản ứng gì, cho dù có bị bệnh thì cũng phải rên rỉ chứ?

Còn nữa, người phụ nữ đó đen nhẻm nhưng đứa trẻ lại trắng trẻo, ngũ quan cũng tinh xảo xinh đẹp, không giống chút nào phải không?"

Trần Dư Hoài: …

Theo quy trình bình thường, anh ta phải đi điều tra rõ ràng tình hình trước rồi mới xác định phương án bắt giữ nhưng bây giờ Tống Duệ Nguyệt nói đối phương đã chuẩn bị chuyển đi rồi, căn bản không có nhiều thời gian để anh ta chuẩn bị những công việc này.

Vì vậy, anh ta quyết định ngay: "Được, tôi đi gọi người, cô dẫn đường."

DTV

Nói xong, anh ta quay người chạy vào trong, không lâu sau, anh ta dẫn theo bảy tám người mặc thường phục đi ra, Lý Thắng Nam cũng ở trong đó.

Tống Duệ Nguyệt sợ muộn, những người này sẽ chạy mất, thấy họ đi ra liền chạy trước một bước về phía chợ đen.
 
Chương 46


Trần Dư Hoài ra hiệu, ý bảo những người phía sau nhanh chóng đuổi theo.

Đến chợ đen, tốc độ của Tống Duệ Nguyệt chậm lại, bước chân cũng trở nên thận trọng, không lâu sau, cô dừng lại ở đầu một con hẻm nhỏ.

Đợi Trần Dư Hoài đi tới, cô liền đưa đầu lại gần, chỉ vào tòa nhà hai tầng có sân ở phía trước: "Là ở đó, thấy không? Căn phòng sáng đèn bên trái nhất, chính là phòng giam giữ những đứa trẻ, trên tầng hai thỉnh thoảng có người ra ngoài canh gác."

Trần Dư Hoài trong khoảnh khắc Tống Duệ Nguyệt đưa đầu lại gần, cả người đều cứng đờ căng thẳng, đầu mũi ngửi thấy trên đỉnh đầu cô có mùi hương thanh mát, lúc này giọng nói của cô gái nhỏ vừa nhỏ vừa nghiêm lúc, không giống như vẻ hung dữ thường ngày, có chút đáng yêu không rõ nguyên do.

Trong khoảnh khắc Tống Duệ Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, anh ta lập tức dời mắt, lại lùi về phía sau, triệu tập những người mang theo đến một nơi ẩn nấp, bắt đầu bàn bạc hành động tiếp theo như thế nào.

Nhưng bàn bạc mấy phương án đều không ổn, chủ yếu là sợ những kẻ buôn người này chó cùng rứt giậu, làm hại những đứa trẻ này.

"Hay là, tôi giả vờ đi lạc, gõ cửa, thăm dò tình hình của chúng?" Tống Duệ Nguyệt thấy họ bàn bạc mãi mà không xong, có chút sốt ruột, vì vậy tự mình xung phong.

Cô xinh đẹp như vậy, những kẻ buôn người này đã bán trẻ con thì chắc chắn cũng bán phụ nữ, thấy cô trẻ trung xinh đẹp lại chủ động đưa tận cửa thì chắc chắn sẽ ra tay, đến lúc đó cô có thể trà trộn vào, tiện thể cho những đứa trẻ bị bỏ thuốc uống chút ngọc dịch, giải độc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-46.html.]

Chỉ là, lời vừa dứt, cô đã bị Trần Dư Hoài nghiêm khắc từ chối: "Không được." Tống Duệ Nguyệt bĩu môi... Thật là hung dữ.

Trần Dư Hoài thấy cô không vui bĩu môi, có lẽ cũng nhận ra vừa rồi mình quá hung dữ, sắc mặt dịu lại, có chút không tự nhiên giải thích: "ECô... xinh đẹp quá vào đó là dê vào miệng cọp, hơn nữa cô chưa được huấn luyện, để Lý Thắng Nam đi." Lý Thắng Nam:... Thực hiện nhiệm vụ không sao nhưng có thể đừng có kéo bè kéo cánh không?

Một đám cảnh sát đứng xem:... Đội trưởng hôm nay có vẻ không ổn lắm!

Lý Thắng Nam tuy là thi công chức vào cục cảnh sát nhưng từ nhỏ đã thích đánh vật lăn lộn, Trần Dư Hoài đến rồi, lại tăng thêm cho những người này ba tiếng huấn luyện thể lực và đấu vật mỗi ngày, thân thủ cũng không tệ, cử cô ấy đi ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.

DTV

Nhưng Tống Duệ Nguyệt thì không được, yếu đuối không chịu nổi, lại còn có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu những người bên trong nổi m.á.u dê, chịu chút thiệt thòi, cả đời này anh ta không thể tha thứ cho bản thân.

Trần Dư Hoài lại sắp xếp bố trí với cảnh sát dưới quyền một lần nữa, rồi ra lệnh, hành động ngay.

Để phòng Tống Duệ Nguyệt không ngoan ngoãn chạy đến hóng hớt, trực tiếp bảo cô về cục cảnh sát chờ tin.

Tống Duệ Nguyệt:... Mặc dù rất tức giận nhưng cũng hiểu sự sắp xếp của Trần Dư Hoài là chu toàn nhất, cô cũng không muốn vì mình mà kéo chân họ, vì vậy, ngoan ngoãn về cục cảnh sát.

Trên đường về, vì lo lắng Trần Dư Hoài bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ bắt giữ, cứu những đứa trẻ đó không, khi ra khỏi ngõ không xa, còn suýt nữa đ.â.m vào một ông lão khập khiễng.
 
Chương 47


Về đến cục cảnh sát, lại đợi thêm hai tiếng nữa, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.

Tống Duệ Nguyệt đi đến cửa sổ thò đầu ra nhìn thì thấy Trần Dư Hoài và hai người áp giải bốn người trở về, phía sau còn có hai phụ nữ trung niên cũng bị còng tay, trong đó có một người là người cô đ.â.m ngã vào chiều nay, phía sau nữa, Lý Thắng Nam bế hai đứa, phía sau còn có một loạt những đứa trẻ, đếm thử, có năm đứa.

Cô vội chạy ra ngoài, nhìn hai đứa Lý Thắng Nam bế trên tay, đều đang trong trạng thái hôn mê, xem ra là bị bỏ thuốc vẫn chưa tỉnh.

Một loạt những đứa trẻ đi theo sau cũng có vẻ mơ màng, không tỉnh táo lắm.

"Là cô... là cô, đều là cô làm, là cô hại chúng tôi, tôi muốn g.i.ế.c cô, g.i.ế.c cô...." Đột nhiên, một bóng người như phát điên lao tới, trừng mắt nhìn cô đầy căm hận.

Ngay khi sắp lao tới trước mặt Tống Duệ Nguyệt, Trần Dư Hoài bên cạnh đã nhanh tay lẹ mắt kéo Tống Duệ Nguyệt ra sau, lại đá một cước vào bụng người phụ nữ kia, đá bà ta ngã xuống đất, nhìn hai tên đàn em vội vã đuổi theo sau, nghiêm nghị nói: "Ngay cả một người cũng không trông chừng được, ngày mai tăng cường luyện tập hai tiếng."

Trần Dư Hoài mắng xong, lại nhìn về phía Tống Duệ Nguyệt, thấy cô không bị dọa sợ, lúc này mới âm thầm yên tâm, kéo người vào thẩm vấn.

Tống Duệ Nguyệt không để bụng chuyện vừa rồi, thấy Lý Thắng Nam có vẻ như không còn thiết sống, vội vàng đón đứa nhỏ từ tay cô ấy, nhìn kỹ thì thấy chính là đứa trẻ xinh xắn trong hình, lúc quay người, cô đẩy miệng đứa nhỏ ra, đổ vào đó một ít ngọc dịch, thấy đứa trẻ vô thức nuốt xuống, cuối cùng mới yên tâm.

Đợi lên lầu, sau khi sắp xếp một nhóm trẻ em vào ký lúc xá của cảnh sát trực ban, cô lại lấy một ấm nước sôi của Lý Thắng Nam, đổ vào đó một ít ngọc dịch, rửa sạch hai chiếc cốc tráng men, pha thêm một ít nước ấm, chia một nửa đưa cho Lý Thắng Nam:

"Cho mấy đứa trẻ uống nhiều nước, bọn chúng đã uống thuốc, phải uống nhiều nước, tốt nhất là sáng mai đưa đến bệnh viện kiểm tra, đừng để tổn thương não."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-47.html.]

Cô vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng khóc trong phòng, cô lập tức đi vào.

Chỉ thấy Trần Dư Hoài đang bịt miệng đứa trẻ vẫn còn đang hôn mê trước đó, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Tống Duệ Nguyệt trừng mắt: "Anh... tránh ra."

Trần Dư Hoài bị cô trừng mắt, giật mình, buông tay đứng dậy.

Miệng đứa trẻ được giải thoát, lại khóc òa lên.

DTV

Tống Duệ Nguyệt đưa nước ấm và ấm nước sôi trong tay cho Trần Dư Hoài, nói: "Cho những đứa trẻ khác uống nước, cho uống nhiều vào."

Sau đó mới đi bế đứa trẻ đang khóc òa trên giường, không ngờ, đứa trẻ vừa đến trong lòng cô, tiếng khóc liền ngừng, giống như một chú chó con, không ngừng cọ cọ vào lòng Tống Duệ Nguyệt, thỉnh thoảng còn ngâm nga hai tiếng.

Tống Duệ Nguyệt:... Thật đáng yêu!

Trần Dư Hoài:... Này, thằng nhóc này còn phân biệt đối xử nữa!

Tống Duệ Nguyệt bế đứa trẻ lên xuống hai lần, lại xoa xoa đầu, xoa đến mức đứa trẻ ngâm nga, lúc này mới hỏi: "Biết mình tên gì không? Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Em tên là Lục Kim An, ba tuổi rồi." Đứa trẻ nói giọng ngọng nghịu, ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to long lanh, lông mi dài và cong, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nam tử.
 
Chương 48


"Vậy em có biết nhà mình ở đâu không? Nhớ số điện thoại liên lạc không?"

Tống Duệ Nguyệt nhìn đứa trẻ mặc áo len, bên trong còn có một chiếc áo sơ mi nhỏ, cổ áo lật ra ngoài, chân đi quần len, đi một đôi ủng da cừu, bên ngoài còn mặc một chiếc áo khoác len màu xám vào thời điểm này, có thể mặc như vậy không phải là gia đình bình thường.

Đứa trẻ gật đầu, nói tên cha mẹ và số điện thoại liên lạc.

Tống Duệ Nguyệt nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, trước đây cô sợ nhất là thuốc mê sẽ làm tổn thương não của đứa trẻ nhưng bây giờ xem ra, không có ảnh hưởng gì.

Trần Dư Hoài đăng ký xong thông tin liên lạc của Lục Kim An, lúc này mới nói với Tống Duệ Nguyệt: "Đã rất muộn rồi, tôi đưa cô về."

Tống Duệ Nguyệt cũng thực sự hơi mệt, định đặt Lục Kim An xuống rồi về nhà, kết quả, đứa trẻ nghe nói cô muốn về, trực tiếp ôm cổ cô không chịu buông tay, nước mắt rơi lã chã, khóc nức nở, đáng thương nũng nịu:

"Chị ơi, em muốn về nhà với chị, là chị cứu em, sau này, sống là người của chị, c.h.ế.t là ma của chị, bây giờ em còn nhỏ, đợi sau này em lớn lên kiếm tiền nuôi chị, làm chồng chị, chị đừng bỏ em, được không?" Tống Duệ Nguyệt:... Cái gì thế này?

Trần Dư Hoài:... Thằng nhóc này ăn nói trơn tru thế, thực sự mới chỉ ba tuổi thôi sao?

Lục Kim An hoàn toàn không biết, hôm nay chỉ tùy tiện nói ra một câu, sẽ trở thành một vết đen lịch sử trong cuộc đời mình.

"Hay là, tôi đưa nó về ngủ một đêm, cô nhanh chóng liên lạc với gia đình nó đến đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-48.html.]

Tống Duệ Nguyệt không coi lời nói trẻ con là thật, có lẽ là do ảnh hưởng của những hình ảnh trước đó, trong lòng cô đặc biệt thương xót đứa trẻ này.

Trần Dư Hoài suy nghĩ một chút rồi đồng ý, trên đường đưa Tống Duệ Nguyệt về, sợ cô mệt khi bế, anh ta đã nhiều lần đưa tay muốn bế đứa trẻ thay cô nhưng đều bị Lục Kim An vô tình từ chối.

Bên này Tống Duệ Nguyệt nửa đêm vẫn chưa về, bà Chu có chút lo lắng, đã ra ngoài nhìn mấy lần, cuối cùng cũng thấy cô về, trong tay bế đứa trẻ, bên cạnh còn có đội trưởng Trần tối qua, bà Chu mừng rỡ, vội chạy tới.

"Tiểu Nguyệt à, con đi đâu thế? Sao giờ này mới về thế? Ôi, đây không phải là đội trưởng Trần sao, sao lại là cậu đưa Tiểu Nguyệt về thế!"

Bà lão mặt đầy vẻ từ bi và tò mò nhìn hai người, hoàn toàn không để ý đến Lục Kim An trong lòng Tống Duệ Nguyệt.

Tống Duệ Nguyệt nhìn biểu cảm của bà Chu thì biết bà đã hiểu lầm nhưng trước mặt Trần Dư Hoài cô không tiện nói gì, đành kể lại chuyện hôm nay cô phát hiện ra một nhóm buôn người.

Bà Chu:... Này, cô bé Tiểu Nguyệt này từ hôm bị đập đầu thì sao lại càng ngày càng hung hăng thế nhỉ?

Nói rồi, bà vỗ mạnh vào cánh tay cô mấy cái: "Con bé này, cháu điên rồi à! Không muốn sống nữa sao! Còn dám đi theo dõi bọn buôn người, cháu không biết mình nặng bao nhiêu cân à?

“Cháu nhìn xem cháu trông thế nào này, nếu bọn buôn người phát hiện ra, chúng sẽ bắt cả cháu đi bán luôn. Cháu đó... bị thương ở đầu rồi thì sao lại càng ngày càng hung hăng thế!"

DTV

Tống Duệ Nguyệt:... Tình yêu của bà già này thật là dữ dội!
 
Chương 49


Trần Dư Hoài thấy Tống Duệ Nguyệt bị bà Chu mắng mà không nói một lời, anh ta hơi buồn cười.

Nhưng cậu bé Lục Kim An thì không vui, nó trừng mắt nhìn bà già, giọng nói trẻ con: "Bà ơi, không được đánh vợ cháu, chị ấy cứu cháu, bây giờ chị ấy là người của cháu, sau này cháu sẽ bảo vệ chị ấy."

DTV

Bà Chu ngây người:... Cái gì thế này? Sao lại có thêm một đứa trẻ con nữa, vừa nãy nó nói gì cơ? Vợ?

Bà Chu với vẻ mặt khó tin cuối cùng cũng tiễn Trần Dư Hoài đi, đưa Tống Duệ Nguyệt và Lục Kim An về nhà mình, lại luộc hai bát mì trứng cho Tống Duệ Nguyệt và Lục Kim An ăn.

Dưới ánh đèn, Tống Duệ Nguyệt phát hiện sắc mặt của bà Chu bây giờ đã hồng hào hơn nhiều, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng mờ đi rất nhiều.

Cô không biết rằng, sáng nay khi thức dậy, vợ chồng bà Chu và Chu Dương đều ngửi thấy trên người mình có một mùi hôi hôi, sau đó xoa tay, xoa ra một lớp bùn đen, ba người tắm rửa sạch sẽ, cả người đều sảng khoái.

Vì đói, Tống Duệ Nguyệt ăn sạch cả mì lẫn nước dùng, thấy bà Chu đang đút mì cho Lục Kim An, cô bưng bát đũa của mình vào bếp, tiện tay đổ thêm một ít nước ngọc vào bể nước.

Đợi Lục Kim An ăn xong, bà Chu lại đun nước nóng, rửa mặt rửa tay cho cậu bé, rồi mới để Tống Duệ Nguyệt bế cậu bé về phòng mình ngủ.

Về đến nhà, Tống Duệ Nguyệt cài then cửa, lại kiểm tra trong ngoài một lượt, lúc này mới cùng cậu bé đi ngủ.

Ngày hôm sau, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Tống Duệ Nguyệt nhìn trời, trời mới tờ mờ sáng, “Ai đây! Thật là vô duyên, sáng sớm đã đánh thức người khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-49.html.]

Lục·vô duyên·Yến Từ không thấy mình đang làm chuyện vô duyên, trong quan niệm của anh, giờ này không còn sớm nữa, nếu ở trong quân đội, anh đã dẫn theo binh lính chạy bộ mười cây số vượt chướng ngại vật rồi.

Vì vậy, khi Tống Duệ Nguyệt đầu tóc bù xù, mắt nhắm mắt mở mở cửa, Lục Yến Từ đã vô cùng... ngây người.

Anh chưa từng thấy cô gái nào luộm thuộm nhưng lại xinh đẹp như vậy.

Cô gái nhỏ dáng người mảnh mai, đôi mắt tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn không tì vết như ngọc trắng, vừa dụi mắt vừa ngáp trông thật mềm mại và đáng yêu.

"Các người là ai? Sáng sớm gõ cửa làm gì?"

Tống Duệ Nguyệt vốn định chửi người nhưng hé mắt thấy hai người mặc quân phục đứng trước cửa nhà mình, đặc biệt là người gõ cửa, đẹp trai vô cùng, đẹp trai vô cùng, lời chửi rủa trong lòng lại nuốt trở vào.

Lục·đẹp trai·Yến Từ nghe thấy giọng nói này, chỉ thấy tai mình tê tê, khẽ ho một tiếng, mới nghiêm mặt nói: "Xin hỏi, cô có phải là đồng chí Tống Duệ Nguyệt không?"

Tống Duệ Nguyệt gật đầu, vẻ mặt có chuyện gì thì nói nhanh, nói xong tôi còn đi ngủ.

Mặc dù anh bộ đội này đẹp trai thật nhưng lúc này cô muốn đi ngủ hơn, dù sao thì hôm qua ngủ chưa được hai tiếng, một cậu bé nào đó đã tè ướt cả giường.

Có lẽ vì xấu hổ vì chuyện tè dầm của mình, cậu bé lấy tay che mặt, khóc thút thít rất lâu, cô đã phải mất rất nhiều công sức mới dỗ dành được và đảm bảo rằng nhất định sẽ quên chuyện cậu bé tè dầm, sau đó mới thôi.

Lại thay đệm, ga giường, thậm chí cả vỏ chăn cũng thay một bộ, lúc đi ngủ lại đã là bốn giờ sáng.
 
Chương 50


"Tôi là sư đoàn trưởng sư đoàn 1 lữ đoàn 3 đảo Nam Châu, Lục Yến Từ, đến đón Lục Kim An."

Tống Duệ Nguyệt: "Ồ, anh là bố của thằng bé à? Thằng bé vẫn đang ngủ trong nhà, mau vào đi." Nói rồi, cô quay người đi vào dẫn đường.

Lục Yến Từ bước theo sau, còn giải thích một câu: "Tôi không phải bố của thằng bé, là chú của nó." Tống Duệ Nguyệt:... Ồ.

Đợi khi đưa người vào phòng mình, cô chỉ vào Lục Kim An đang ngủ ngon lành trên giường: "Mau bế nó đi!"

Lục Yến Từ vén chăn định bế người, kết quả là mặc dù cậu bé đã ngủ nhưng khi chạm vào ngườ thì nó liền khóc òa lên.

"Lục Kim An, tỉnh dậy đi, xem xem chú là ai?"

Lục Kim An bĩu môi, quay người, vặn m.ô.n.g hai cái, tiếp tục khóc òa...

Lục Yến Từ nhìn Tống Duệ Nguyệt đang dựa vào giường sắp ngủ, lại nhìn Lục Kim An nhất quyết không chịu dậy, còn vừa khóc vừa làm nũng, mặt tối sầm lại, tát một cái vào m.ô.n.g cậu bé.

Lục Kim An giật mình, tỉnh dậy, quay đầu nhìn lại, thấy là Yêu thúc của mình được mệnh danh là Ngọc diện sát thần, lúc đầu còn hoảng sợ nhưng khi nhìn thấy Tống Duệ Nguyệt, không hiểu sao lại to gan hơn, sau đó "A" một tiếng, gào lên:

"Vợ ơi, người này đánh em, vợ ơi, hắn bắt nạt chồng nhỏ của vợ, m.ô.n.g đau quá."

Tống Duệ Nguyệt lập tức hết buồn ngủ:... Thần thánh ơi, chồng nhỏ.

Cô nhìn Lục Yến Từ cũng đang trợn tròn mắt với ánh mắt "Nhà các người dạy con kiểu gì." Lục Yến Từ:... Sao anh biết được? Anh đâu phải là bố của Lục Kim An.

Tóm lại, Lục Kim An nháo như vậy, Lục Yến Từ không những không đưa được cậu bé đi, còn bị Tống Duệ Nguyệt đuổi ra khỏi phòng.

Tống Duệ Nguyệt dỗ dành cậu bé xong, cơn buồn ngủ lại ập đến, kéo chăn đắp lên, ôm cậu bé ngủ tiếp.

Lục Yến Từ thấy bên trong không có tiếng động gì nữa, mới nhẹ nhàng đi tới, thấy cô gái nhỏ đã ngủ rồi, rõ ràng là rất buồn ngủ nhưng tên nhóc bên cạnh cô lại đang vênh mặt làm mặt quỷ với anh.

Thái độ khiêu khích vô cùng đáng đòn, Lục Yến Từ nghĩ thầm để cho cậu đắc ý thêm mấy ngày nữa, đợi về đảo Nam Châu, xem tôi xử lý cậu nhóc này thế nào.

Tống Duệ Nguyệt ngủ một giấc đến gần trưa mới tỉnh, khi cô dậy, cô thấy Lục Kim An đã tự mặc quần áo, đang đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài.

Cô mặc quần áo, cũng đi tới nhìn ra ngoài, trời ơi, ga giường, vỏ chăn và đệm mà Lục Kim An đã rửa sạch tối qua đều được giặt sạch và phơi trong sân, viên sĩ quan đẹp trai gõ cửa sáng nay đang cúi người kéo nước từ giếng lên, bên cạnh còn có một người đang cầm thùng đợi lấy nước.

Tống Duệ Nguyệt vội mở cửa phòng đi ra ngoài.

"Lục... Lục..." Tống Duệ Nguyệt sờ đầu, anh ấy tên gì ấy nhỉ?

"Lục Yến Từ, Yến trong Hải yến Hà Thanh, Từ trong Từ lệnh." Lục Yến Từ thấy cô đi ra, sờ đầu mãi mà không sờ ra được nên đôi mắt sáng của anh không khỏi ánh lên ý cười.

Bên cạnh, cảnh vệ Tiểu Thẩm như thấy ma, đoàn trưởng nhà họ vậy mà... cười, vừa rồi là cười đúng không? Không phải ảo giác của mình chứ?

Tống Duệ Nguyệt:... Vừa rồi cô định nói gì ấy nhỉ?

"Cái đó, mấy thứ này đều do các anh giặt sao? Thật ngại quá!"

Tiểu Thẩm vội lắc đầu xua tay: Không, mấy thứ này đều do đoàn trưởng chúng tôi giặt, không liên quan gì đến tôi.

Lục Yến Từ: "Tôi thấy trong chậu có mấy tấm ga giường ướt, chắc là Lục Kim An tè dầm tối qua phải không?"

Tống Duệ Nguyệt nghĩ đến chuyện tối qua cậu bé ậm ừ nửa tiếng mới dỗ được, trong lòng nghĩ xong đời rồi, cậu bé chắc chắn sẽ làm ầm lên.

Nhưng mà... cô chỉ nghe thấy tiếng "Ầm" một cái, cửa sổ phòng cô đóng lại.

Lục Kim An mặt mày ủ rũ đi ra khỏi phòng, dám giận mà không dám nói, Yêu thúc thật đáng ghét, trước mặt vợ nó lại nói nó tè dầm, nó không cần mặt mũi sao?

Hừ! Có cơ hội, nó nhất định sẽ kể chuyện xấu của Yêu thúc cho vợ nó nghe.

Tống Duệ Nguyệt muốn cười, để giữ thể diện cho Lục Kim An, cô lại phải cố nhịn: Ha, cậu bé này hình như hơi sợ chú của mình thì phải!

"Đúng rồi, vừa rồi cục trưởng Hứa đến một chuyến, lúc đó cô còn đang ngủ, ông ấy bảo tôi chuyển lời cho cô, hôm qua khi thẩm vấn những kẻ buôn người đó mới biết, còn một tên nữa đã bỏ trốn, cục trưởng Hứa sợ đối phương sẽ trả thù cô...."
 
Chương 51


Tổng Duệ Nguyệt không biết phải nói gì, cô im lặng một lúc lâu mới nghi hoặc hỏi: "Ý của chủ Hứa là, kẻ buôn người chạy trốn kia biết tôi đã dẫn cảnh sát đến?’’

Lục Yến Từ: "Ông ấy nói kẻ buôn người chạy trốn kia chính là chồng người phụ nữ trung niên mà cô đã đụng phải hôm qua. Đội trường Trần nói người phụ nữ đó đã nhận ra cô ở bên ngoài đồn cảnh sát hôm qua, bây giờ thọ cũng không thể đảm bảo kẻ chạy trốn có núp ở gần đó hay không, đề phòng vạn nhất vẫn nên cẩn thận một chút.’’

Tổng Duệ Nguyệt:... Cẩn thận một chút, cô cẩn thận thế nào đây?

"Vậy các anh mau đưa đứa bé đi đi, ở đây với tôi cũng nguy hiểm."

Cô cảm thấy mình cần phải đào thêm một cái bầy gì đó, nếu không được thì cô có thể trốn vào không

gian Ngọc Linh nhưng mà, có thêm một đứa trẻ thì không ổn rồi.

Lục Yến Từ thấy trước mặt cô có người mà không biết cầu cứu, thì có chút bất lực, anh sải bước đến trước mặt Tổng Duệ Nguyệt, hạ giọng nói:

"Chúng tôi và Tiểu Thấm ở nhà khách gần đây, Lục Kim An thì tôi nghĩ vẫn nên để ở đây vài ngày sẽ hợp lý hơn.

"Như vậy, ban ngày chúng tôi có thể thỉnh thoảng đến thăm, ban đêm có thể lặng lẽ trèo tường vào, nếu kẻ đó thực sự đến trả thù, lại vừa lúc ôm cây đợi thỏ."

Tổng Duệ Nguyệt nghe xong, ánh mắt sáng lên, đúng rồi!

Lục Yến Từ thấy cô như vậy, khóe môi không tự chủ được lại cong lên một độ cong nhàn nhạt, mặc dù cô vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh nhưng vừa rồi rõ ràng có thể nhìn ra trong lòng có chút hoảng loạn, đến nỗi trước mặt có hai người mặc quân phục đứng đây lại không biết cầu cứu, đồng thời cũng có thể thấy được cô gái nhỏ này thực sự lương thiện, điều đầu tiên nghĩ đến vẫn là nguy của Lục Kim An.

Tiểu Thấm:... Cậu lại thấy đoàn trường nhà mình cười!!! Lần này không phải ảo giác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-51.html.]

Lục Kim An vẫn còn lo lắng Yêu thúc sẽ đưa mình đi, bây giờ nghe nói mình có thể tiếp tục ở lại đây, cái miệng nhỏ vốn chu ra đến mức có thể treo được cả ấm dầu, lúc này lại vui vẻ trở lại.

Tổng Duệ Nguyệt vì trong nhà có thêm ba người nên không còn thoải mái tùy ý nữa, cũng không thể tùy tiện lấy đồ trong không gian ra vào, thấy sắp đến giờ ăn trua rồi nhưng trong nhà chẳng có gì, cô nhất thời cảm thấy đau đầu.

Đặc biệt là bé con Lục Kim An rõ ràng cũng đói rồi, nó ngồi ủ rũ trên ghế ở của, đôi mắt nhìn chú nhỏ của mình đều phát ra ánh sáng xanh.

Lục Yến Từ thấy Tổng Duệ Nguyệt mặt mày buồn rầu đi ra từ bếp, anh liền đề nghị: "Trưa nay đi ăn ở nhà hàng quốc doanh."

Tổng Duệ Nguyệt gật đầu, nghĩ dù sao cũng đã cứu cháu trai của người ta, để người ta mời ăn một bữa cũng không quá đáng chứ!

Lục Kim An nghe nói có thể đi ăn, vui vẻ nhào vào lòng Tổng Duệ Nguyệt đòi bế, kết quả là móng vuốt nhỏ còn chưa chạm đến vạt áo Tổng Duệ Nguyệt thì đã bị chú nhỏ của mình xách lên, kẹp vào nách.

Nó lúc điên lên, giãy giụa hai chân ngắn, oa oa hét: "Vợ ơi, cứu em với, có người muốn g.i.ế.c chồng yêu của em rồi. Lục Yến Tử vỗ một cái vào m.ô.n.g cậu bé.

DTV

"Còn kêu nữa, tin không chú sẽ ném con về Kinh Thị ngay bây giờ?"

Lục Kim An:... Hừ, đừng tưởng nó không biết, Yêu thúc đang ghen, ghen tị vì nó được chị tiên nữ bế, còn được ngủ cùng chị ấy, hôn hít nữa.

Tổng Duệ Nguyệt thấy đứa trẻ bị đánh, không những không làm ầm lên mà còn hừ hừ hai tiếng, lặng, thì không khỏi buồn cười.

Nghĩ thầm cuối cùng cũng có người có thể chế ngự được đứa trẻ này rồi nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh trong hình ảnh, Lục Kim An sau khi bị ngốc thì bị cặp vợ chồng kia đánh mắng thể nào cũng không có phản ứng gì, nghĩ đến cảnh cậu bé bị ném vào chuồng lợn, mở to đôi mắt tròn xoe, bị lợn cắn xé, trong lòng cô vẫn tức đến muốn g.i.ế.c người.

Lục Yến Từ đi trước dường như cảm thấy tâm trạng cô đột nhiên có chút không ổn, anh quay lại nhìn, thấy cô nhìn Kim An, trong mắt thoáng qua sự tức giận và đau xót.
 
Chương 52


"Kim An bây giờ đã an toàn rồi. Có tôi ở đây, à ở đây, sẽ không để hai người gặp nguy hiểm gì đâu."

"Vậy tại sao em ấy lại bị bọn buôn người bắt?" Tống Duệ Nguyệt tức giận, tức giận vì gia đình Lục Kim An đã chăm sóc đứa trẻ như thế nào? Hôm qua nếu không phải ngọc bội cảnh báo cô thì bây giờ đứa trẻ đã trở thành một đứa ngốc rồi.

Câu hỏi này khiến Lục Yến Từ im lặng trong chốc lát, đứa trẻ trong lòng anh cũng im như gà.

"Một nhà họ ăn Tết ở nhà ông ngoại bên cạnh tại Dự Châu vài ngày trước, anh trai tôi nhận được lệnh điều động, phải đi nhậm chức ở Đông Bắc nhưng Kim An còn quá nhỏ, mà bên đó lại quá lạnh nên muốn gửi nó ở nhà ông ngoại một thời gian, vừa hay tôi từ đào Nam Châu chuẩn bị về Kinh Thị, mới tiện đường đưa nó về. Nào ngờ anh trai và chị dâu tôi vừa đi, nó lại nhân lúc ông bà dọn dẹp nhà mà lén ra ngoài..

"Đến khi ông bà ngoại phát hiện, đuổi theo thì không thấy nó đâu nữa. Anh trai và chị dâu tôi trên đường cũng không thể liên lạc kịp thời, sau đó đến đồn cảnh sát địa phương trình báo, đồn cảnh sát bên đó lúc đầu nói thời gian quá ngắn, không chịu thụ lý, đến khi tôi đến, họ mới bắt đầu cử người truy tra, đi đi về về như vậy, đã mất rất nhiều thời gian, đến khi tôi điều tra ra được manh mối có một nhóm buôn người ở Chương Thành này, đến đồn cảnh sát tìm cục trưởng Hứa hỗ trợ bắt người thì mới biết tối qua ổ nhóm buôn người đó đã bị triệt phá rồi’’

Tống Duệ Nguyệt nghiến răng nhìn Lục Kim An:... Chậc, thằng nhóc này, đáng đánh.

Lục Kim An: Hu hu hu, Yêu thúc thật xấu xa, hình tượng hoàn hảo của nó trong mắt vợ đã bị phá hủy hoàn toàn rồi! Tức quá!

Lục Yến Tử:... Là hình tượng hoàn hảo tè dầm của con, hay là hình tượng hoàn hảo lẻn ra ngoài bị

bọn buôn người bắt, khiến cả nhà náo loạn đây?

"Vậy ông bà ngoại bây giờ vẫn ổn chứ?" Tổng Duệ Nguyệt lại hỏi.

DTV

"Không ổn lắm, nghe nói bị bọn buôn người bắt đi, bà lão lúc đó đã vào viện, ông lão chống gậy đi khắp nơi cầu xin mọi người, đến khi tôi đến, ông tự trách mà tát mình mấy cái, bây giờ cũng đang nằm viện nhưng tôi đã gửi điện báo rồi, họ biết đã tìm thấy Kim An, cuối cùng cũng yên tâm."

Lời này của Lục Yến Tử cố ý nói cho Lục Kim An nghe, lần này bị bọn buôn người bắt đi, cậu bé may mắn gặp được Tổng Duệ Nguyệt và cũng nhờ vào sự nhạy bén của cô, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-52.html.]

Hai cụ già e rằng cả đời này sẽ không được an tâm, đến c.h.ế.t cũng phải oán hận chính mình.

Lục Kim An nghe thấy ông bà ngoại lo lắng như vậy, cuối cùng cũng ngoan ngoãn hẳn, cúi đầu không nói một lời.

Một lúc lâu sau, nó lại hỏi: "Yêu thúc, bố mẹ và anh trai thì sao?"

"Bây giờ chú vẫn chưa liên lạc được với họ, họ vẫn chưa biết con bị bắt cóc."

Nó vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe chú của mình nói: "Nhưng ông bà đã biết, cũng giao con cho chủ quản giáo rồi."

Lục Kim An: Hu hu hu, bây giờ rơi vào tay Yêu thúc, mệnh nó thật thảm!

Tổng Duệ Nguyệt thấy cậu bé khóc lóc thảm thiết, trông như thể mạng nhỏ sắp không giữ được thì không khỏi bật cười: "Hôm qua em tỉnh dậy cũng không khóc, chú vừa mới đến không thể đáng sợ hơn bọn buôn người được?"

Lục Kim An không chút suy nghĩ liên nhếch miệng nói: "Trong đại viện đều gọi Yêu thúc là Ngọc diện sát tinh, ai trêu chọc chú ấy thì... á Yêu thúc, con không nói nữa, không nói nữa."

Những lời mà đứa trẻ định nói sau đó đã bị Lục Yến Từ dùng vũ lực trấn áp không thương tiếc.

Tổng Duệ Nguyệt:... ừ, ừm, mặt ngọc thì đúng thật, chỉ cần đúng đó nhìn thôi cũng khiến người ta vui vẻ, còn sát tỉnh là cái quái gì thế? Không phải trông anh ấy rất ôn hòa sao?

Tiểu Thẩm, Lục Kim An: Có lẽ chúng ta không nhìn thấy cùng một người!

- ---

Bốn người đến nhà hàng quốc doanh, Lục Yến Từ đặt Lục Kim An xuống, lại hỏi Tống Duệ Nguyệt muốn ăn gì.
 
Chương 53


‘’Tôi một bát cơm, gọi một đĩa thịt xào ớt đi’’. Bên này Chương Thành thích ăn cay, ngay cả rau cũng phải rắc một nắm ớt bột.

Lục Yến Từ quay người đi gọi món, đến quầy lấy phiếu ra gọi bốn bát cơm, bốn cái bánh bao, nhìn vào thực đơn, trước tiên gọi một đĩa thịt xào ớt, tìm mãi mới thấy một đĩa thịt kho cải chua hấp không có chữ cay, lại gọi thêm một đĩa trứng xào ớt, trứng vịt muối giã ớt, cá kho chua cay, cuối cùng gọi một đĩa rau cải xào.

Thu ngân là một cô gái trẻ, đột nhiên nhìn thấy một anh quân nhân đẹp trai như vậy, tim đập thình thịch, khuôn mặt vốn không kiên nhẫn bỗng tràn đầy nhiệt tình, lại thấy anh gọi nhiều món như vậy, lúc trả tiền trực tiếp rút một cuộn tiền lớn từ trong túi ra, trong lòng càng thêm phấn khích.

"Đồng chí quân nhân, anh gọi nhiều món như vậy, tôi tặng anh một bát mì trứng nhé!"

Lục Yến Từ mặt không biểu cảm đáp lại hai chữ: "Không cần." sau đó quay người bỏ đi.

Nụ cười trên mặt cô thu ngân cùng đó, ánh mắt dõi theo bóng lưng Lục Yến Tử, cho đến khi nhìn thấy anh đi đến trước mặt một người phụ nữ vừa nhìn đã thấy vô cùng xinh đẹp, người phụ nữ đó còn đang bế một đứa trẻ hai ba tuổi đang đùa nghịch... Cô ta đột nhiên cảm thấy tim mình như vỡ vụn, một người đàn ông đẹp trai như vậy đã kết hôn rồi, con cũng đã hai ba tuổi! Đau lòng quá!

Lục Yến Tử đi tới, từ trong lòng Tổng Duệ Nguyệt bế Lục Kim An đang bám chặt lấy cô không chịu xuống, anh xách cậu bé lên, đặt ngồi đối diện cạnh Tiểu Thẩm, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Tống Duệ Nguyệt.

Lục Kim An: …Chú chắc chắn là muốn cướp vợ của cháu, hừ! Chỉ hận là cháu còn quá nhỏ!!

Tổng Duệ Nguyệt:… Chú của em đúng là lạnh lùng và vô tình!

Đến khi đã ăn được bưng lên, Lục Yến Tử và Tiểu Thẩm đều c.h.ế.t lặng

Tưởng rằng món thịt kho cái chua đó sẽ không cay nhưng bên trong lại có ớt bột đó, ngay cả rau cải xào cũng có ớt đỏ!

Tống Duệ Nguyệt cũng có chút sợ hãi, là bị cả bàn đã ăn này làm cho sợ.

"Nhiều đồ ăn thế này, ăn không hết đâu!

"Ha ha, nhiều ớt thế này, chủ thảm rồi.’’ Lục Kim An khoái chí vỗ tay.

Tống Duệ Nguyệt... Hay là, rửa những món ăn này bằng một ít nước trà, có thể giảm bớt vị cay.

Lục Yến Từ quay đầu nhìn cô một cái thật sâu, nghiêm lúc đáp lại

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-53.html.]

"Không cần, dù bây giờ. sau này cũng phải thích nghi, bắt đầu rèn luyên từ bây giờ

Tổng Duệ Nguyệt, Lục Kim An, Tiểu Thẩm: Cái gì? Ý là gì?

Vì vậy, Lục Yến Tử cầm đũa bắt đầu chiến đấu với các món ăn trên bàn.

Ăn xong một bữa cơm, miệng Lục Yến Từ đã cay đó ửng trông giống như thoa son vậy, cũng khá đẹp.

Tổng Duệ Nguyệt thấy anh và Tiểu Thấm ăn một bữa cơm, uống liên ba ấm nước cũng thấy kinh ngạc, những món ăn này có vẻ không cay lắm mà!

Lục Kim An đối diện ăn rất ngon lành, vừa nhai thịt kho vừa nói: "Món bà ngoại cháu xào còn cay hơn, có mấy ăn cháu đi vệ sinh đều đau.

Tổng Duệ Nguyệt... Cũng không cần phải nói chuyện này khi đang ăn

"Chờ lát nữa vẫn nên đến chợ nông sản mua ít gạo và rau, tối nay tôi sẽ nău com!"

Lục Yên Tử: "Vất vả cho cô rồi’’

Tổng Duệ Nguyệt "Không, không vất vả, chủ yếu là tôi sợ hai người cứ ăn như thế này, có thể cùng sẽ giống bạn nhỏ Lục Kim An, đi vệ sinh sẽ đau! Phụt ha ha ha."

Nói xong, chính cô cũng không nhịn được, ôm bụng cười phá lên

Lục Yến Từ: Lại muốn đánh cháu trai rồi

Kim An: Đừng có lại đây!

Tiêu Thẩm. Cậu ta không hoa mắt chủ? Đoàn trường không những không tức giận, còn nhìn đồng chí Tổng bằng ánh mắt bất lực và cưng chiều!!!

Bốn người ra khỏi nhà hàng quốc doanh đi đến cho nông sản, vùa đến chợ nông sản, Tổng Duệ Nguyệt lại nghĩ đến một vấn đề: "Tôi có tiền nhưng không có phiếu, các anh có không?"

Lục Yến Tử lấy một chiếc ví da từ trong túi ra đưa cho Tổng Duệ Nguyệt, lại lấy ra một nắm tiền lớn, ước chừng phải có bày tám tờ: "Chỉ mang theo những thứ này, còn một số để chung với hành lý. Đây là tiền mua thức ăn’’
 
Chương 54


Tống Duệ Nguyệt nhận lấy xem, chậc một tiếng, nhiều thật! Còn là loại phiếu có thể dùng trên toàn quốc.

"Anh đưa phiếu, tôi đưa tiền." Nói xong, cầm ví da bắt đầu quét sạch chợ.

"Ôi chao, đây không phải Tiểu Nguyệt sao? Đứa trẻ này, sao không đến nhà bác chơi? Dạo này Dục Sơ nhà bác cứ nhắc đến con mãi, đi nào, về với bác, tối nay ăn cơm ở nhà bác nhé!" Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Tống Duệ Nguyệt, khiến cô nhíu mày khó chịu.

Nếu nói đến người cô ghét nhất đời này thì chính là chủ nhân của giọng nói kìa, Triệu Hồng Hà.

"Bà là ai vậy! Tôi có quen bà sao?" Tống Duệ Nguyệt thấy Triệu Hồng Hà thay đổi dáng vẻ hếch mũi nhìn mình ngày trước, lại đến nắm tay mình, cô né sang một bên, quát lớn.

Nụ cười trên mặt Triệu Hồng Hà cứng đờ, thấy mọi người trong chợ đều nhìn mình, trong lòng hận Tống Duệ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhưng trên mặt vẫn phải tiếp tục tươi cười: "Con bé này tính tình thật là lớn, chẳng phải Dục Sơ và Tiểu Lan đi xem phim thôi sao, thế mà lại khiến con tức giận đến mức không nhận ra cả bác rồi à?"

"Tôi hỏi bà, bà là ai vậy! Tại sao tôi phải nhận bà? Nhờ cái mặt bà to sao? Hay là do bà không biết xấu hổ?" Tống Duệ Nguyệt cười lạnh, cô nghĩ rằng đời này chỉ cần nhà họ Trương không đến làm phiền cô, cô sẽ coi như cả nhà họ đã chết, lại nghĩ Triệu Hồng Hà vẫn luôn coi thường mình là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, đời này gặp mình chắc chắn sẽ không thèm để ý nhưng bây giờ xem ra, cô vẫn đánh giá thấp sức hấp dẫn của tiền bạc.

Dù sao kiếp trước cô không có mai mối mà đã cùng Trương Dục Sơ đi đăng ký kết hôn, lại không một xu dính túi mà vào nhà họ Trương nhưng bây giờ cô có trong tay hơn hai vạn đồng và một căn nhà nhỏ, ở Chương Thành này cũng được coi là một tiểu phú bà rồi.

Triệu Hồng Hà cách nhà mình không xa, chỉ cách hai con hẻm, ước chừng là đã nghe được tin tức từ sớm.

Lý do không đến tìm cô là còn muốn ra vẻ, mong cô chủ động đến tìm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-54.html.]

Triệu Hồng Hà: "Con nhóc c.h.ế.t tiệt này bị làm sao vậy? Không muốn kết hôn với con trai tôi nữa sao? Đừng tưởng rằng trong tay có mấy đồng tiền hôi thối mà dám vênh váo với bà già này, đợi đến khi vào cửa nhà họ Trương chúng tôi, tôi nhất định phải lập cho cô quy củ đàng hoàng, số tiền đó của cô cũng phải nộp hết, đừng hòng giữ lại một xu."

Tống Duệ Nguyệt cười, chỉ hai bước đã đến trước mặt Triệu Hồng Hà, tát thẳng một cái thật mạnh, trực tiếp đánh cho Triệu Hồng Hà cổ lệch hẳn sang một bên.

"Á! Con tiện nhân này, dám đánh bà già này, xem bà già này hôm nay không xé xác mày."

Triệu Hồng Hà ôm mặt, tức giận hét lên, giơ nanh múa vuốt lao vào Tống Duệ Nguyệt.

Tống Duệ Nguyệt thầm nghĩ đúng là đồ tốt, cô còn tiếc vì tát một cái chưa đã tay.

Vì thế, lại đá thêm một cước vào bụng Triệu Hồng Hà, nhất là nghĩ đến đứa con đã thành hình nhưng lại bị phá bỏ của mình kiếp trước, trong lòng hận lắm, lực đá cũng đặc biệt mạnh.

Triệu Hồng Hà bị đá trực tiếp bật ngửa ra sau hai ba mét, đụng đổ cả quầy bán cá bên cạnh, toàn thân bốc mùi tanh tưởi.

Tống Duệ Nguyệt đi tới, túm lấy tóc Triệu Hồng Hà, lại tát cho hai cái, lúc này mới hỏi: "Giờ tỉnh chưa? Mụ già này, vừa ngu vừa độc ác, trước mặt bao nhiêu người như thế này mà làm hỏng danh tiếng của tôi, còn muốn lập quy củ cho tôi nữa à? Mụ tưởng mình là bà địa chủ thời phong kiến sao? Hôm nay ở đây có nhiều người như vậy đều nghe thấy, bà nói xem tôi có nên đưa bà thẳng đến Ủy ban khu phố không, để người ta dạy bà một khóa giáo dục tư tưởng?"

Triệu Hồng Hà bị đánh choáng váng, cũng bị đánh sợ, bà ta không ngờ Tống Duệ Nguyệt trông gầy gò như vậy mà lại có sức mạnh lớn như thế, ra tay lại làn nhẫn.

DTV

"Cô... cô, cô rõ ràng đang hẹn hò với con trai tôi."

"Con trai bà là cái thá gì?" Tống Duệ Nguyệt lại tát thêm một cái, mụ già này, g.i.ế.c c.h.ế.t bà ta cũng không hả giận, vì muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Trương mà ngay cả đứa cháu ruột chưa chào đời cũng có thể hại chết, đúng là còn không bằng cả súc vật.
 
Chương 55


"Đừng đánh nữa, tôi, tôi, con trai tôi không phải cái thá gì, tôi không nói nữa, không nói nữa." Triệu Hồng Hà bị đánh đến mức sắp khóc.

Tống Duệ Nguyệt lúc này mới đẩy bà ta ra: "Sau này gặp tôi, tốt nhất là tránh xa một chút, nếu không gặp một lần đánh một lần, nghe rõ chưa?"

Triệu Hồng Hà ôm mặt, hận đến nghiến răng nhìn cô, tức giận nhưng không dám nói.

Một bà lão bên cạnh chỉ trích cô là đồ đàn bà đanh đá, xúi Triệu Hồng Hà đi báo công an.

Tống Duệ Nguyệt khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn bà lão: "Nhà bà ở ven biển à, quản thật rộng, bà biết chồng bà ta làm gì không? Liên trưởng dân quân. Bây giờ ngay cả khi chồng bà ta ở đây, tôi cũng dám đánh. Bà thương bà ta như vậy, hay là bà đi báo công an đi! Vừa khéo lại đỡ cho tôi một chuyến, dù sao thì người bị làm hỏng danh tiếng là tôi mà."

Bà lão:... Loại đàn bà hung dữ này, sau này ai cưới được thì đúng là xui xẻo tám kiếp.

Tống Duệ Nguyệt đánh xong người, tâm trạng cũng không tốt hơn là bao, ngược lại còn khơi dậy mối hận thù mà cô vẫn luôn cố gắng đè nén, cô không muốn mình bị hận thù cuốn lấy, vì vậy vẫn luôn không muốn nghĩ đến những đau khổ mà mình đã trải qua kiếp trước, nhưng có những người lại không muốn thấy cô vui vẻ, cố tình tìm đến gây phiền phức.

Lục Yến Từ có chút kinh ngạc, anh không ngờ cô gái nhỏ mềm mại Kiều Kiều khi đánh người lại có sức mạnh lớn như vậy, chỉ là đánh người xong, nhìn tâm trạng càng tệ hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh tanh, không có một chút ý cười nào.

Nhìn lại người phụ nữ trung niên đang loạng choạng đứng dậy trên mặt đất, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, người phụ nữ này đã làm gì cô? Mà khiến cô ấy buồn bã như vậy.

Đúng vậy, Lục Yến Từ nhìn thấy sự buồn bã trong mắt Tống Duệ Nguyệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-55.html.]

Anh lục lọi trong túi, không ngờ lại lấy ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, xé lớp giấy gói bên ngoài, đưa đến bên miệng Tống Duệ Nguyệt: "Ăn viên kẹo, sẽ vui hơn."

Tống Duệ Nguyệt:... Tại sao hốc mắt lại có chút cay cay không rõ nguyên do?

Cô ngẩn ra, vẫn há miệng ngậm viên kẹo vào, ừm, thật ngọt.

Lục Kim An: Chú út giấu kẹo mà không cho nó ăn.

Tiểu Thẩm: Cậu ta vừa nhìn thấy cái gì vậy? Đoàn trưởng... Đoàn trưởng cây sắt già ngàn năm này nở hoa rồi sao? Nhất định là vậy rồi? cậu có nên lập tức gửi điện báo về, báo tin vui với sư trưởng không?

Triệu Hồng Hà vừa đứng vững thì thấy Tống Duệ Nguyệt và một người đàn ông mặc quân phục đi đến bên nhau, người đàn ông đó còn đút kẹo cho cô thì lập tức lại phấn khích.

"Tôi đã nói mà, con tiện nhân này sao đột nhiên lại ngang ngược như vậy, ôi, hóa ra đã tìm được chỗ dựa rồi à! Một tên lính nghèo kiết xác mà khiến cô ta vênh váo tưởng rằng có người chống lưng thì ghê gớm lắm sao? Cô ta cũng không nhìn lại cái bộ dạng hồ ly tinh của mình, đi quyến rũ đàn ông khắp nơi, anh chàng trẻ tuổi, anh đừng có mắc mưu của cô ta đấy, loại đàn bà đàng điếm không đứng đắn này, cẩn thận sớm muộn gì cô ta cũng cắm cho anh cái sừng, anh biết không? Vài ngày trước cô ta còn nói muốn đi đăng ký kết hôn với con trai tôi, quay đầu đã tốt đẹp với anh. Cô ta dám đối xử với con trai tôi như vậy, sau này cũng có thể đối xử với anh như vậy, chia tay với cô ta nhanh đi!"

DTV

Tống Duệ Nguyệt hít một hơi thật sâu, mắt trợn trắng sắp lật lên tận trời, quay người lại định đi đánh người nhưng bị Lục Yến Từ giữ chặt vai.

"Vị đại thẩm này, chồng bà là liên trưởng dân quân, bà hẳn biết vu khống quân nhân là phải ra tòa án quân sự, hơn nữa, tôi và đồng chí Tống Duệ Nguyệt trong sạch, không hề bẩn thỉu như bà nghĩ. Nếu tôi còn nghe thấy bà bịa đặt, bôi nhọ quan hệ giữa tôi và đồng chí Tống thì chờ mà nhận trát của quân đội đi."

Lục Yến Từ không thể để bà ta làm hỏng danh tiếng của cô, anh nghiêm mặt, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lùng bức người, nghiêm khắc cảnh cáo.
 
Chương 56


Triệu Hồng Hà lập tức sợ đến mức không dám hó hé một tiếng.

Tống Duệ Nguyệt:... Hóa ra cô đánh nhiều lần như vậy còn không bằng một câu nói của Lục Yến Từ sao?

- --

Nhà họ Trương, Trương Dục Sơ ở nhà chờ Tống Duệ Nguyệt hai ngày liền mà không thấy cô đến, càng lúc càng hoảng, đang định đi đổi ý với Dịch Lan thì thấy mẹ mình lôi thôi lếch thếch trở về.

Người còn chưa vào đến nơi, một mùi tanh tưởi nồng nặc đã xộc vào mũi, khiến hắn sợ đến mức liên tục lùi lại mấy bước.

Triệu Hồng Hà nhìn thấy con trai mình, lập tức tủi thân nước mắt rơi xuống, nhào về phía Trương Dục Sơ: "Con trai của mẹ! Sao con lại thích hồ ly tinh Tống Duệ Nguyệt đó chứ! Con xem, cô ta còn chưa về nhà mình mà đã dám ra tay đánh mẹ, con trai à! Con phải thay mẹ dạy dỗ con tiện nhân đó một bài học."

Trương Dục Sơ không ngờ mình đã né tránh về phía sau nhưng vẫn bị mẹ đè ngã, hắn bịt miệng, đẩy mãi mới đẩy được bà ta ra, rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Triệu Hồng Hà lúc này mới nghĩ đến việc trên người mình toàn mùi tanh của cá, lại bắt đầu thương xót cho con trai, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh: "Con trai, con không sao chứ."

"Mẹ, mẹ đừng lại đây, mẹ đi tắm đi." Trương Dục Sơ mặt mày tái mét.

Triệu Hồng Hà lúc này mới đau lòng trở về phòng mình tìm quần áo để tắm.

Trương Dục Sơ nôn xong, nghỉ ngơi một lúc lâu, lúc này mới nhớ ra lúc nãy mẹ hắn vừa về đã mắng Tống Duệ Nguyệt, chẳng lẽ là lúc nãy hai người gặp nhau ở ngoài?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-56.html.]

DTV

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng chạy đến cửa nhà vệ sinh nơi Triệu Hồng Hà đang tắm để hỏi: "Mẹ, lúc nãy mẹ ra ngoài có gặp Tiểu Nguyệt không? Cô ấy có hỏi thăm con không? Có nói khi nào sẽ đến tìm con không?"

Triệu Hồng Hà vừa mặc quần áo vừa mắng mười tám đời tổ tông của Tống Duệ Nguyệt thì nghe thấy con trai ở bên ngoài câu nào cũng không rời khỏi Tống Duệ Nguyệt, khiến bà ta tức đến nỗi mặt mày méo mó, trong lòng càng thêm căm hận, thế là bà ta thêm dầu vào lửa kể lại chuyện vừa xảy ra ở chợ nông sản một lần, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói:

"Mẹ đã nói với con rồi, cô ta giống hệt mẹ cô ta, là hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ đàn ông, vừa nãy cô ta còn công khai trước mặt nhiều người ve vãn quân nhân kia, đồ điếm không biết xấu hổ, đồ tiện nhân!"

Trương Dục Sơ căn bản không nghe lọt tai lời của Triệu Hồng Hà, chỉ nghe thấy Tống Duệ Nguyệt cặp kè với một quân nhân, trong đầu ầm ầm nổ tung, không còn quan tâm đến cái sĩ diện đáng cười của mình nữa mà liền chạy thẳng đến nhà Tống Duệ Nguyệt.

Còn Dịch Lan ở nhà được hai ngày, bố cô ta nói sẽ nhờ người mai mối cho cô ta một đối tượng, đối phương là lính ở đảo Nam Châu, quê ở thôn Thạch Đầu dưới Chương Thành, cô ta nghe vậy thì sốt ruột, liền nghĩ đến việc đến nhà họ Trương thăm dò ý kiến của Trương Dục Sơ, nếu không được, cô ta phải nghĩ cách để Trương Dục Sơ và mình xác nhận mối quan hệ.

Chưa đến nhà họ Trương thì thấy Trương Dục Sơ đạp xe hối hả ra khỏi cửa.

Cô ta không cần hỏi cũng biết Trương Dục Sơ đi đâu, trong lòng vừa tức vừa hận, lúc này cô ta chỉ muốn lập tức đi hủy hoại khuôn mặt của Tống Duệ Nguyệt.

Tống Duệ Nguyệt và Lục Yến Từ cùng mọi người mua đồ về đến nhà, một lát sau thì bà Chu xách một con cá đến, vừa vào sân, thấy nhà cô có thêm hai người mặc quân phục, trong đó có một chàng trai đẹp trai đến nỗi! Ngay cả bà lão như bà cũng không nhịn được mà vui mừng trong lòng.

"Tiểu Nguyệt à, hai người này là ai vậy?"

Tống Duệ Nguyệt thấy ánh mắt của bà lão, vội vàng giải thích: "Đây là chú của Tiểu An, Lục Yến Từ, đây là cảnh vệ của anh ấy, Tiểu Thẩm."

Bà lão nghe nói chàng trai trẻ như vậy đã có cảnh vệ, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, đẹp trai lại còn giỏi giang nữa! Tuổi tác chắc cũng không nhỏ rồi nhỉ?



"Chàng trai, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi? Có đối tượng chưa?"
 
Chương 57


Lục Yến Từ: “Bà ơi, năm nay cháu..."

"Đoàn trưởng của chúng tôi năm nay 28 tuổi, vẫn còn độc thân." Tiểu Thấm sợ đoàn trưởng nhà mình nói mình đã 29 tuổi, dù sao thì đồng chí Tống mới 18, xì, so với cô gái nhỏ thì đoàn trưởng đúng là già thật rồi! Vì chuyện đại sự cả đời của đoàn trường, cậu ta thực sự lo lắng đến bạc cả tóc!

Lục Yến Từ: "..."???

"Đã 28 tuổi rồi à! Vậy không phải sắp 29, gần 30 rồi sao? Quá lớn tuổi rồi." Bà lão nghe xong, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu, xách cá nói với Tống Duệ Nguyệt: "Tiểu Nguyệt à, hôm nay ông Chu nhà bà lại mang về hai con cá, cá chép này tươi lắm, nhớ tối hầm canh uống, bồi bổ nhiều vào nhé, đi nào, bà chỉ cho cách đánh gân cá, hầm như vậy ăn mới không tanh."

"Tiểu Nguyệt à, bà nói cho cháu biết nhé! Tìm đối tượng, nhiều nhất thì tìm người lớn hơn mình bốn năm tuổi là được rồi, không thể tìm người lớn tuổi hơn mình quá nhiều, nếu không, sau này khi cháu già, còn phải hầu hạ anh ta nữa, chàng trai này đẹp trai thật đấy nhưng tiếc là tuổi tác, có thể làm chú của cháu rồi..."

Tống Duệ Nguyệt: "..." Đúng là như vậy nhưng bà nói thẳng thắn trước mặt người ta như thế có ổn không?

Lục Yến Từ chỉ cảm thấy như bị một mũi tên b.ắ.n trúng, lại thấy Tống Duệ Nguyệt gật đầu đồng tình rồi theo bà lão vào nhà, trong lòng tức nghẹn từng hồi.

Anh quay đầu nhìn Tiểu Thẩm, ý tứ rất rõ ràng là hỏi: "Tôi tthực sự lớn tuổi lắm sao? Trông giống chú của cô ấy thật sao?"

Tiểu Thẩm không dám nói gì, bế luôn đứa nhỏ đang ngẩng đầu xem náo nhiệt bên cạnh: "Kim An, đi, anh đưa em đi mua kẹo hồ lô."

Lục Kim An: "Anh lớn thế này rồi, không được gọi là anh, phải gọi là chú."

Lục Yến Từ: Hôm nay anh không muốn nghe thấy chữ chú này nữa.

DTV

Trong bếp, bà lão vừa hướng dẫn Tống Duệ Nguyệt cách đánh gân cá chép, vừa hỏi chuyện của Lục Yến Từ và Lục Kim An.

Tống Duệ Nguyệt suy nghĩ một lát, vẫn kể cho bà Chu chuyện một tên buôn người đã trốn thoát, không vì lý do gì khác, chủ yếu là vì bà Chu đối xử tốt với cô, lại còn sống ở nhà bên, sau khi cô kể chuyện này, bà lão cũng có thể cẩn thận hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-57.html.]

Kết quả vừa dứt lời, bà lão lại giận dữ đập cô một cái: "Xong rồi, nếu bọn chúng thực sự đến trả thù thì phải làm sao đây."

Tống Duệ Nguyệt: "..." Được rồi, biết thế thì đã không kể.

"Vậy, đồn cảnh sát không cử hai người đến bảo vệ cháu sao?" Bà lão lại hỏi.

Tống Duệ Nguyệt: "Có sắp xếp, chính là hai người ở bên ngoài kia."

Bà lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại gần nhỏ giọng nói bên tai cô: "Tiểu Nguyệt à, bà nói cho cháu biết, cá này ấy! Ăn vào tốt cho sức khỏe! Thật đấy! Bà và ông Chu nhà bà, bây giờ là lưng không đau, chân không nhức, ngủ một mạch đến sáng, chân tay đều khỏe mạnh."

Tống Duệ Nguyệt ngẩn ra, đột nhiên có chút chột dạ, không biết ông bà già có phải từ nay về sau sẽ mê cá không nhỉ?

"Bà Chu, cá này tuy ăn bổ dưỡng nhưng đừng ăn hàng ngày, ăn nhiều sẽ nóng trong người." Cái gì cũng không nên quá, huống hồ trong lòng cô cũng hiểu rõ, sự thay đổi rõ rệt trên cơ thể hai ông bà vẫn là nhờ tác dụng của ngọc dịch.

"Con bé này, cháu nghĩ cá dễ kiếm lắm sao? Còn ăn hàng ngày, bà còn muốn ngày nào cũng có cá để ăn đây." Bà Chu trừng mắt nhìn cô một cái, rồi mới đi ra ngoài.

Trong sân, Lục Yến Từ bị bà lão nói một câu "Quá lớn tuổi" mà bị đả kích không nhẹ, lúc này đang cởi áo khoác, chống đẩy.

Thấy bà lão và Tống Duệ Nguyệt đi ra, anh vội vàng đứng dậy.

Vì chê Lục Yến Từ quá lớn tuổi, bà Chu lười không thèm để ý đến anh nữa, mà khoanh tay chậm rãi đi về.

Tống Duệ Nguyệt: Bà đi đi về về, thái độ khác nhau quá rõ ràng!

Đợi bà Chu đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Tống Duệ Nguyệt và Lục Yến Từ, bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngùng.

Tống Duệ Nguyệt: "Cái đó, đồng chí Lục, bà Chu này nói chuyện thẳng thắn nhưng tốt bụng, anh đừng để bụng lời bà ấy nhé!"
 
Chương 58


Lục Yến Từ có thể nói gì? Anh u uất đáp lại một câu: "Không sao."

Tống Duệ Nguyệt cũng có chút tò mò lại không nhịn được hỏi: "Đồng chí Lục, anh đã ba mươi rồi, sao vẫn chưa kết hôn vậy?"

DTV

Lục Yến Từ: "Tôi năm nay mới 28 tuổi, còn hai năm nữa mới 30."

Tống Duệ Nguyệt: Chậc, xem ra lời của bà Chu kích thích anh không nhẹ!

"Ồ, là 28, tôi tính toán không giỏi lắm."

Lục Yến Từ không muốn nói gì nữa, lại nằm xuống tiếp tục chống đẩy, dùng hành động chứng minh cơ thể mình rất rất khỏe mạnh, thậm chí còn lợi hại hơn cả thanh niên mười tám tuổi.

Nhưng Tống Duệ Nguyệt rõ ràng không hiểu được dụng ý của anh, theo cô thấy, trai đẹp tập thể dục mặc dù rất đẹp mắt nhưng cũng không nên cứ nhìn chằm chằm như vậy, vì thế cô chuẩn bị về phòng dọn dẹp đồ đạc trong không gian thì nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm ở bên ngoài.

Tống Duệ Nguyệt nghe thấy tiếng động này liền cảm thấy không ổn, vội vàng như thể có người c.h.ế.t vậy.

Cô nghi hoặc, định đi mở cửa nhưng thấy Lục Yến Từ đã đứng dậy, sải bước đi về phía cửa.

Trương Dục Sơ tưởng là Tống Duệ Nguyệt, đang định chất vấn nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, tỏa ra một luồng uy áp nồng đậm của Lục Yến Từ thì nuốt ngược những lời định nói vào trong.

Lục Yến Từ đang không vui vì chuyện tuổi tác, vừa mở cửa ra lại thấy một tên tiểu bạch kiểm da trắng thịt mềm, tâm trạng càng tệ hơn, quát: "Không hiểu phép tắc à? Gõ gấp thế, là đến báo tang sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-58.html.]

Lục Yến Từ là quân nhân trong nhiều năm, đã từng nhiều lần ra chiến trường, g.i.ế.c vô số kẻ địch, lập được nhiều chiến công, hiện tại trong tay còn có đội quân tinh nhuệ lợi hại nhất cả nước, những người tinh nhuệ này trước kia đều là những kẻ cứng đầu của các quân khu hoặc binh đoàn, nếu không có chút khí thế và bản lĩnh thì làm sao có thể trấn áp được những kẻ cứng đầu này? Vì vậy, khi anh mở cửa ra, khí thế bức người và đầy uy nghiêm đã khiến Trương Dục Sơ không dám hé răng nữa.

"Cậu tìm ai?" Lục Yến Từ đứng ở cửa, từ trên cao nhìn xuống, bình tĩnh đánh giá chàng trai trước mặt này, hắn cao chưa đến một mét bảy lăm, tướng mạo trắng trẻo thư sinh, trong mắt lộ vẻ nhút nhát, thấy vậy trong lòng anh lập tức yên tâm, cô gái nhỏ sẽ không thích loại yếu đuối này.

Trương Dục Sơ bị người đàn ông hỏi một câu nghe có vẻ bình tĩnh nhưng lại đầy uy nghiêm, hắn run rẩy, lắp bắp nói: "Tôi... Tôi đến... Tôi tìm Tống... Tống Duệ Nguyệt."

Tống Duệ Nguyệt nghe thấy giọng nói này, theo phản xạ tự nhiên liền cảm thấy ghê tởm, cô nhíu mày đi về phía cửa.

Nhưng Lục Yến Từ rất cao, cao gần một mét chín, cửa lại chỉ mở một nửa, bị anh chặn như vậy, bên ngoài không nhìn thấy gì nữa.

Tống Duệ Nguyệt đành phải thò đầu ra từ dưới cánh tay anh, cười lạnh nói.

"Sao thế, anh đến đây để thay mẹ anh đòi công lý à?"

"Tống Duệ Nguyệt, cô quá đáng rồi, dù sao mẹ tôi cũng là trưởng bối của cô, hơn nữa, chẳng mấy chốc nữa sẽ là mẹ chồng của cô rồi, sao cô dám động tay đánh bà ấy? Cô tốt nhất là lập tức đi xin lỗi mẹ tôi, nếu không, tôi sẽ không tha thứ cho cô."

Trương Dục Sơ nhìn thấy Tống Duệ Nguyệt, lòng tự trọng đáng thương và bị đè nén của hắn vừa bị Lục Yến Từ dọa sợ "Bùng" lên tìm được đối tượng trút giận, lúc này hắn tỏ ra như một người chồng đến bắt gian, lớn tiếng chỉ trích.

Tống Duyệt Nguyệt thực sự sắp bị do sự tự tin mù quáng của Trương Dục Sơ chọc cười rồi, cô hỏi: "Anh quên cái tát ở cửa rạp chiếu phim hôm kia rồi sao? Có cần tôi giúp anh nhớ lại? Còn nhớ tôi đã nói gì không?"

Câu nói này trực tiếp khiến Trương Dục Sơ ngây người, ban đầu ý định của hắn là mượn chuyện này để làm Tống Duyệt Nguyệt cảm thấy áy náy, sau đó tiện thể tìm cho mình một bậc thang để xuống, chỉ cần Tống Duyệt Nguyệt chịu xin lỗi, hắn sẽ lập tức tha thứ cho cô, hắn cảm thấy mình làm như vậy thực sự đủ bao dung độ lượng rồi nhưng Tống Duyệt Nguyệt lại... lại nhắc lại chuyện cũ, hắn cũng cần mặt mũi chứ? Sao bây giờ cô lại trở nên không hiểu chuyện như vậy?
 
Chương 59


"Cô... cô, tôi biết hôm đó cô đang ghen, tôi cũng đã nói với cô rồi, tôi và Dịch Lan không có gì, cô muốn tôi làm thế nào mới chịu tin?" Hannws giả vờ nhìn Tống Duyệt Nguyệt với vẻ tình cảm sâu đậm, ánh mắt lộ vẻ bất lực. Đã không hiểu chuyện thì hắn đành phải bao dung hơn một chút.

Tống Duệ Nguyệt cười nói: "Muốn tôi tin anh cũng được! Tự tát mình một trăm cái, vừa tát vừa nói mình sai."

Trương Dục Sơ: …Hắn điên rồi mới làm như vậy.

"Cô, cô thực sự vô lý, Tiểu Nguyệt, cô nhất định phải làm cho mọi chuyện trở nên khó coi như vậy sao?"

Tống Duệ Nguyệt: Mẹ kiếp, cái đồ khốn nạn này thực sự mở miệng ra là câu nào cũng là câu của tra nam.

"Đã không chịu chứng minh cho bản thân thì cút đi, sau này đừng có lảng vảng trước mặt tôi, nhìn thấy anh là tôi lại buồn nôn đến mức muốn ói cả cơm tối qua ra."

"Cô... cô có ý gì? Cô thực sự muốn chia tay với tôi sao? Cô có phải vì tên quân nhân này không? Anh ta hơn tôi ở điểm nào?" Trương Dục Sơ bị vẻ ghê tởm trên mặt cô chọc tức, chỉ vào Lục Yến Từ bất chấp mọi thứ mà chất vấn.

Tống Duệ Nguyệt nhíu mày: "Tôi và anh ấy trong sạch, anh tốt nhất nên giữ miệng."

Cô không sao cả, nhưng Lục Yến Từ người ta là quân nhân bảo vệ đất nước, không thể dung thứ cho bất kỳ sự báng bổ và vu khống nào.

Nhưng lời nói này của cô ngược lại khiến Trương Dục Sơ cho rằng cô đang chột dạ, thế là càng trở nên đúng lý hợp tình.

"Cô cho rằng tôi sẽ tin sao? Mẹ tôi nói cô lẳng lơ, giống như mẹ cô chỉ biết quyến rũ đàn ông, tôi vẫn luôn không tin, bây giờ cô xem... Cô nói hai người trong sạch, ai tin chứ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-59.html.]

Tiếng cãi nhau của Trương Dục Sơ đã thu hút không ít hàng xóm xung quanh, có người trực tiếp đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn về phía này.

Bên kia, Thẩm Hiểu Hoa đứng ở cửa vừa cắn hạt dưa vừa ra vẻ bề trên giáo huấn: "Tiểu Nguyệt à, mặc dù bây giờ không ai quản cô nữa nhưng cũng không thể tùy tiện dẫn đàn ông về nhà được! Đây là hành vi sẽ bị đưa ra đường để giáo dục tư tưởng đấy!"

Tống Duệ Nguyệt lập tức trợn mắt, không chút nể nang mà đáp trả: "... Thím Thẩm, hạt dưa có thể cắn bừa bãi nhưng lời nói thì không thể nói bừa bãi được, đồng chí quân nhân kia chính là người chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho tôi, thím bịa đặt như vậy là sẽ bị xử lý theo quân pháp đấy."

Sắc mặt Thẩm Hiểu Hoa thay đổi, càng không vui: "Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, Lý Tự Lập mắng cô không sai, cô chính là một con sói mắt trắng, sớm biết thế đêm đó nhà chúng tôi đã không xông vào cứu cô rồi."

Tống Duệ Nguyệt cười nói, giọng nói đặc biệt vang: "Đêm đó tôi đã chạy ra đường rồi, còn phải làm phiền chú Lưu xông vào cứu tôi, thực sự cảm ơn mọi người nhưng mà, chú Lưu bây giờ làm phó xưởng không tốt sao? Chuyện Lý Tự Lập bị tố cáo không phải do nhà mọi người làm à?"

Ngày thứ hai sau khi Lý Tự Lập bị bắt, Lưu Kiến Quốc đã được thăng chức, thay thế vị trí phó xưởng của Lý Tự Lập, ngay sau đó có người tố cáo Lý Tự Lập ăn cắp vải của nhà máy dệt để trục lợi bất chính... Ban đầu chỉ cần đi cải tạo vài chục năm, bây giờ phỏng chừng phải ăn lạc rồi?

Thẩm Hiểu Hoa chột dạ, mắng một câu: "Cô nói bậy, nói bậy bạ, ai tố cáo? Chúng tôi không tố cáo."

Nói xong liền quay người về nhà, đóng sầm cửa lại.

Nhưng có người không vừa mắt, tụ tập ở cửa sổ còn hét lên một tiếng: "Thẩm Hiểu Hoa, chồng cô tố cáo Lý Tự Lập được thưởng bao nhiêu tiền vậy? Hôm qua thấy cô còn đến bách hóa mua một chiếc áo khoác ni nữa, lần này phát lài rồi phải không? Nhưng phát lài kiểu này không tốt đâu!"

DTV

Thẩm Hiểu Hoa đứng trong sân, chống nạnh mắng: "Cút đi, nhà các người mới phát lài kiểu đó, đồ tạp chủng chó đẻ..."

Lục Yến Từ:...

Tống Duệ Nguyệt:... Cô vừa định làm gì nhỉ? À, đúng rồi, Trương Dục Sơ dám mắng cả mẹ cô, đây chính là tự tìm đường c.h.ế.t mà!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top