Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu
Chương 280


Cô ta có nên nói với Trương Dục Sơ về chuyện nằm mơ đó không? Tống Duệ Nguyệt không quan tâm đến những điều này, bởi vì ở bệnh viện cô đã đoán ra Trương Dục Sơ có thể cũng được trọng sinh, trong lòng đã có cách đối phó. Cô thức trắng đêm qua, lúc này chỉ muốn về ngủ bù cho thật ngơn, dù sao tối còn phải tiếp tục nấu đường nữa. Ngủ đến trưa, cô lại đạp xe đi thị trấn một chuyến, lúc về mang theo một cái đầu heo, một cái đầu đê, một cái đầu bò, còn có một ít gạo, mì các loại gia vị, ớt khô các thứ.

Tằng A bà:... Thật là đứa con gái phá gia!

Vì nhớ ra còn phải trồng ớt ở đây, cô tại giả vờ lấy ra từ trong giỏ một túi lớn các toại ớt, ớt hiểm, ớt sừng trâu, ớt chỉ thiên, ớt chuông, ớt ma Brazif, ớt xuyến xuyến, ớt đầu đạn, ớt Thạch trụ đỏ, ớt bảy sao... đại khái là tất cả các toại ớt sau này có bán trên thị trường đều được cho vào trong đó. Một tát nữa sẽ lấy hạt ớt ra, rồi ngâm ngọc dịch một lúc là có thể trồng xuống đất, ước tính đến lúc đó sẽ có vô số hạt ớt không trồng hết, không chừng sau này còn có thể tập một cơ sở trồng ớt ở đây, nghĩ đến thôi đã thấy thích!

Tằng A bà nhìn một túi ớt lớn này, mặt không biểu cảm hỏi: "Cháu lấy đâu ra nhiều ớt tôn xộn thế này? Nhiều thế này ăn đến bao giờ mới hết?"

Tống Duệ Nguyệt cố làm ra vẻ bí ẩn nói: "Bà ơi, loại ớt này là cháu nhờ bạn bè ở khắp nơi sưu tầm về, anh ấy thường xuyên đi vận chuyển, đi khắp mọi nơi trên cả nước, thấy ớt nào là mang về cho cháu một ít, hơn nữa, loại này của cháu không phải để ăn, loại để ăn cháu mang từ chỗ Chương Thành đến còn nhiều lắm, loại này cháu định lấy hạt bên trong ra trồng ở ruộng rau, đến lúc đó chúng ta sẽ lập một cơ sở trồng ớt."

Tằng A bà không muốn nói nữa, lại hỏi một câu: "Bạn đi vận chuyển của cháu là con trai sao? Bao nhiêu tuổi rồi? Đã kết hôn chưa? Tiểu Lục có biết không?"

Tống Duệ Nguyệt:... bà Tăng, bà hỏi thẳng thắn quá, cháu không muốn hiểu lầm cũng khó!

Hơn nữa, đàn ông lạ bên ngoài có thể thơm bằng người đàn ông trong nhà mà cháu còn chưa nếm thử được không? Huống hồ lại còn là một người đàn ông bịa đặt nữa chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-280.html.]

DTV

"Gần 40 rồi, con cũng lớn như cháu rồi, sao mà không kết hôn được?" Tống Duệ Nguyệt mặt không đổi sắc, nói bừa.

Tằng A bà lúc này mới yên tâm gật đầu, cầm ớt đi lấy hạt ớt.

Tống Duệ Nguyệt sợ bà bị ớt làm cay tay, còn lấy ra từ trong túi một đôi găng tay nilon mỏng đưa cho bà lão.

"Bà làm hạt ớt thì đeo cái này vào, không bị nóng tay."Tằng A bà nhận đôi găng tay nilon mỏng này, thích lắm, lại hỏi: "Cái này cũng là bạn đi vận chuyển của cháu mang về à?"Tống Duệ Nguyệt:... Được rồi, bà nói gì cũng đúng!

Lục Kim An nhìn thấy Yêu thẩm đi mua toàn đồ ăn nhưng không phải là đồ ăn vặt mà nó thích, đặc biệt là mấy cái đầu heo, bò, dê trông khá đáng sợ, thằng bé không vui chạy đến bên Tằng A bà đang làm hạt ớt."A bà, Yêu thẩm lại tiêu tiền lung tung rồi."

Tống Duệ Nguyệt trừng mắt nhìn Lục Kim An: "Cháu cho rằng khoảng cách thế này mà thím không nghe thấy cháu đang mách bà à? Có chuyện gì thì lát nữa làm ra đừng có mà ăn đấy!"

Lục Kim An vừa định chống nạnh dậm chân nói: Không ăn thì không ăn nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt ngược vào trong.Những cái đầu heo, đầu dê, đầu bò này nhìn thì xấu thật nhưng nếu Yêu thẩm làm ra ngon thì sao?Nếu nó nói ra, chẳng phải là không được ăn ngon?

Hay là đợi Yêu thẩm làm ra rồi nếm thử thì mới nói sau, ừ, quyết định vậy đi!Tống Duệ Nguyệt còn đang chờ thằng nhóc cứng rắn nói không ăn, kết quả, thấy nó đảo mắt một cái, khuôn mặt nhỏ quay sang hướng khác, không nói gì nữa.Này! Thằng nhóc tinh ranh này, biết không mắc bẫy rồi!

Thấy vậy, bà Tằng cười ha hả, khen: "Ôi, An An của chúng ta thật là thông minh."
 
Chương 281


Nói rồi lại nhìn Tống Duệ Nguyệt nói: "Thế cháu định để những miếng thịt ớt này làm gì?"

Tống Duệ Nguyệt nhìn thời tiết này, đoán rằng thời gian này đều là trời nắng to nên nói: "Phơi khô đi, phơi khô rồi thì có thể dùng để xào rau."

Bà Tằng nghĩ cũng phải, phơi khô rồi cũng có vị cay, thời gian bảo quản cũng lâu hơn. Tống Duệ Nguyệt thì đi làm ba cái đầu, đưn một nồi nước sôi, chần ba cái đầu, sau đó mới bắt đầu trớp. Lúc chần nước, cô quay về phòng pha chế các loại gia vị, thấy những loại gia vị này, cô lại lấy riêng một ít ra cho vào một cái chậu sứ lớn, đổ một ít ngọc dịch vào, đậy nắp lại rồi đi ra ngoài.

Sau khi chần nước xong thì bắt đầu ướp, nhân lúc bà Tằng đang ở ngoài làm hạt ớt, cô còn lén lấy một ít gia vị trong không gian đổ vào nồi tón, rồi nhanh chóng bỏ tại vào, thêm nước, rồi cho đầu heo và đầu dê vào. Đầu bò vì quá to, một nồi không hầm hết được, chỉ có thể để tạm vào giếng cho nguội, đợi đến mai hoặc khi hầm xong nồi này thì hầm tiếp nồi thứ hai. Không lâu sau, mùi thơm nức của món hầm đã fan tỏa khắp sân, Lục Kim An đã nhiều tần thò cái đầu nhỏ vào bếp để lén nhìn.

DTV

Tống Duệ Nguyệt vừa cho củi vào bếp lò, vừa thấy một cái đầu nhỏ thỉnh thoảng lại ló ra thì không khỏi bật cười.

"Đừng nhìn nữa, còn sớm lắm, ra ngoài chơi đi, khi nào ăn được thím sẽ gọi cháu.”

Thằng nhóc nghe cô nói vậy, không những không đi mà còn chạy vào bằng hai chân ngắn ngủn, dựa vào lòng Tống Duệ Nguyệt: "Yêu thẩm, cái này thơm quá, có phải cũng rất ngon không?"

"Tất nhiên rồi, nước hầm này có thể ướp được mọi thứ, đậu phụ khô, đậu phụ, chân gà, chân vịt, rau xanh..., chỉ riêng nước hầm này trộn cơm, cháu cũng có thể ăn được hai bát."

Tống Duệ Nguyệt vốn định cố tình trêu thằng nhóc, không ngờ lại trêu đến chính mình, liên tục nuốt nước bọt, cô quyết định, lát nữa sẽ tìm người ở phía đối diện không gian để xin một ít chân gà, ngày mai sẽ hầm tiếp một nồi thập cẩm.

Chỉ tiếc là bây giờ đừng nói là mua chân gà, ngay cả gà cũng rất khó mua!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-281.html.]

May mà cô đã đưa cho người ở phía đối diện một miếng đá thô bằng ngọc bích lớn như vậy, bây giờ tìm đối phương đòi gì cũng không thấy áy náy, cũng không biết những viên đá đã chuyển qua đó có ngọc không, chất lượng ngọc có tốt không.

Một cái đầu heo và một cái đầu dê phải hầm hai ba tiếng mới chín, vì thằng nhóc sốt ruột muốn nếm thử nên cô cắt một ít thịt ở miệng heo và tai heo cho vào bát, để nó cầm ăn từ từ.Lục Kim An nhìn miếng thịt béo ngậy này, không hề chê bai, nó há miệng cắn một miếng lớn cho vào miệng, rồi vừa ăn vừa nhảy nhót: "Yêu thẩm, thịt ngon quá."Nói xong, nó cầm bát kẹp một miếng thịt đút vào miệng bà Tằng: "Bà ơi, ăn thịt đi, ngon lắm, thơm lắm."Tống Duệ Nguyệt:... Rõ ràng là cô làm mà, thằng nhóc vô lương tâm này, cũng không biết đút cô một miếng!

Bà Tằng đã già rồi, răng yếu nên bình thường không ăn được đồ cứng nhưng món thịt hầm này mềm nhừ lại thấm gia vị, chủ yếu là quá thơm quá ngon, cũng không biết làm thế nào mà ra được.Ôi, chỉ tiếc là nếu đem ra ngoài bán thì chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

"Cháu gái, tay nghề nấu ăn của cháu sau này nhất định phải dạy cho thế hệ sau, truyền lại cho tốt."Tống Duệ Nguyệt hiểu được ý của bà lão, cô gật đầu.

Lục Kim An nghe vậy, lập tức nhảy tới: "Yêu thẩm, truyền cho cháu, cháu học nấu ăn ngon với thím nhé, được không?"

Tống Duệ Nguyệt:...

Nhìn xem, nhìn xem, bắt cháu học chữ thì như muốn mạng vậy, nói đến chuyện ăn uống thì cháu lại phấn khích thế này."Cháu cầm d.a.o còn không vững, bình thường cũng không thấy cháu giúp thím rửa rau hay gì cả...."

Lục Kim An:... Không nghe không nghe, Yêu thẩm đang tụng kinh.

- --

Buổi chiều, Hà Bảo Trụ và những người khác tan làm vào khoảng thời gian như mọi khi, lúc này có hai xã viên lại gần làm quen với anh ta."Anh Bảo Trụ, anh có phải đang học nấu đường với Tống trí thức không? Chúng ta đều là anh em họ hàng, có chuyện tốt như vậy thì cũng cho chúng tôi tham gia với nhé."
 
Chương 282


Hà Bảo Trụ nhìn hai người, cười nói: "Người đã đủ rồi, không cần nữa, hơn nữa chúng tôi đều là những người mà Tống trí thức chỉ đích đanh cho đi, không có gì khác ngoài sự tin tưởng."

Hai người kia nghe vậy vẫn không chịu bỏ cuộc, dù sao thì họ cũng nghe nói đi nấu đường không chỉ có thể học được nghề mà còn được ăn thịt. "Vậy thì anh nói với Tống trí thức vài câu là được rồi, hơn nữa, em gái anh, anh em nhà Tẳng Thiết Đầu cũng là đo anh gọi đi, anh đuổi họ ra, đổi chúng tôi vào không phải là được rồi sao?"

Hà Bảo Trụ trợn mắt, vẫn cười hì hì từ chối: "Làm sao được? Chúng ta là người trọng nghĩa khí, không, thể làm chuyện vô nghĩa khí, bị người ta khinh thường được, đã là cậu cũng biết rồi đấy, ai chọc giận cô ấy thì cô ấy đá thẳng vào chân, lấy roi mây quất, các cậu bảo tôi làm như vậy, chẳng phải là bảo tôi đi tìm đòn sao! Tôi không đám đâu."

Tống Duệ Nguyệt đang ở nhà hầm đầu heo thì hắt hơi, còn tưởng là Lục Yến Từ nhớ cô, trong lòng nghĩ nếu tối nay anh có thể qua đây thì lại được ăn ngon rồi, nhưng không ngò lại có người lấy cô ra làm bia đỡ đạn.

Hai người kia nghe vậy thì còn gì không hiểu nhưng cũng không tiện tiếp tục mặt dày dây dưa nữa, đành phải kéo mặt bỏ đi, đợi đi xa rồi mới khạc một bãi nước bọt: "Phi, đúng là đồ tười biếng, tưởng rằng bám được vào một nữ thanh niên trí thức là có thể tên trời rồi sao, nhìn cái vẻ đắc ý quên cả hình tượng của anh ta kìa, đồ bỏ đi!"

Tình huống như vậy cũng xảy ra với Tằng Thiết Đầu, Hà Tú Anh, Tằng Lang Đầu, Tằng Nguyên Văn, Tằng Thu Nguyệt. May là trước đó Hà Bảo Trụ đã nhắc nhở họ rồi, có người suýt chút nữa thì bị trói buộc về mặt đạo đức nhưng trong đầu vẫn tuôn căng một sợi dây không để đứt nên những người kia cũng không thể đắc ý.

Đợi về đến nhà, Hà Tú Anh liền than phiền với Hà Bảo Trụ: "Anh Ba, hôm nay thím Hỉ và chị Mai đều tìm em, muốn em dẫn họ đến chỗ Tống trí thức để học nấu đường, còn hỏi chúng ta ở đó đã ăn gì, được lợi gì. May mà hôm qua anh nhắc nhở chúng ta rồi, em suýt thì không chống đỡ nổi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-282.html.]

Hà Bảo Trụ đắc ý nhướng mày: "Đó chứ, anh ba tuy lười một chút nhưng đầu óc linh hoạt, bình thường nghe lời anh ba nhiều vào, chắc chắn không sai."

Bên này, chị dâu của Hà Bảo Trụ nghe anh nói vậy thì phì cười: "Thằng Ba, mày cũng có chút tự hiểu mình đấy.”

Hà Bảo Trụ không hề tức giận: "Chị dâu, chị đừng có cười em, em biết mọi người đối tốt với em, đợi sau này em phát đạt rồi, nhất định sẽ mua quần áo mới cho mọi người mặc, mua đồ ăn ngon, đợi em kiếm được tiền rồi, sẽ cho các cháu trai cháu gái đi học hết, nhà mình cũng cố gắng để có vài đứa sinh viên đại học." Chị dâu thứ hai của Hà Bảo Trụ nghe vậy, vội vàng chạy tới bịt miệng anh ta: "Thằng Ba, không được nói bừa, để người khác nghe thấy là phải đấu tranh đấy. Hơn nữa, bây giò nhà nước không mở trường đại học nữa rồi sao." Hà Bảo Trụ và Hà Tú Anh nhìn nhau, không ai nói gì.

Chuyện học đại học là hôm qua khi đi nấu đường, mấy người họ ngồi lại tán gẫu, hỏi về trình độ học vấn của những thanh niên trong làng, lại hỏi mấy người họ đã đi học chưa, học được bao lâu.

Họ tính toán một chút, cả đội không đến mười người đi học, Hà Bảo Trụ và Tằng Nguyên Văn là hai trong số đó, Hà Bảo Trụ lười cũng không thích học, học hết năm lớp bảy, Tằng Nguyên Văn thì học hết cấp hai.

DTV

Còn Hà Tú Anh, Tằng Lang Đầu, Tằng Thu Nguyệt thì không đi học một ngày nào, chỉ miễn cưỡng biết mười mấy chữ, còn không biết viết.

Tống Duệ Nguyệt nghe xong rất im lặng, một lúc sau mới nói nếu mấy người họ muốn vào nhà máy kẹo thì tốt nhất nên học chữ trước, mặc dù bây giờ nhà nước không tuyển sinh viên đại học nhưng không có nghĩa là sẽ không bao giờ tuyển, ít nhất bây giờ vẫn có trường đại học công nông binh đang tuyển sinh.
 
Chương 283


Hà Bảo Trụ tuy lười một chút nhưng đầu óc nhanh nhạy, lập tức nghe ra ý trong lời nói của Tống Duệ Nguyệt. Đợi về đến nhà, anh ta liền nói cho em gái Hà Tú Anh biết suy đoán của mình. Hà Tú Anh muốn vào nhà máy kẹo nên đã lén nói với Hà Bảo Trụ, bảo anh ta sau này mỗi ngày sau khi tan làm về thì dạy cô ấy nhận 20 chữ, cố gắng trước khi nhà máy kẹo xây dựng xong thì có thể nhận biết được 300 chữ. Hà Bảo Trụ thấy cơ hội vào nhà máy kẹo của em gái không lớn, chỉ dựa vào việc Tống trí thức gần đây có chuyện gì cũng tìm anh ta, ước tính sẽ tru tiên tuyển anh ta vào nhưng anh ta thấy em gái học thêm chữ là chuyện tốt nên không nói gì mà đồng ý. Hai anh em ăn tối xong, trực tiếp đến nhà bà Tằng.

Đi được nửa đường thì gặp hai anh em Tằng Thiết Đầu, Tằng Lang Đầu, Hà Lương Lài cùng Tằng Nguyên Văn và Tằng Thu Nguyệt. Mọi người tiền nói đến chuyện hôm nay bị người ta kéo đến chỗ Tống trí thức để học nấu đường. Mọi người đều thán phục sự sáng suốt của Hà Bảo Trụ.

Hà Bảo Trụ mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng rất đắc ý.

DTV

Mấy người mới vừa nhìn thấy srân nhỏ nhà bà Tằng, từ xa đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi, càng đến gần mùi thơm càng hấp dẫn, càng quyến rũ lòng người.

Bất giác bước chân mọi người nhanh hơn một chút, đợi gõ cửa vào usân thì thấy bà Tằng, Tống Duệ Nguyệt và Lục Kim An ba người đang ăn cơm.

Trên bàn bày hai đĩa thức ăn, một đĩa thịt, một đĩa măng xào, thịt là thịt đầu heo hầm, măng xào thì nói là xào nhưng có cho thêm chút nước hầm, mùi vị phong phú thơm ngon hơn nhiều.

Tống Duệ Nguyệt thấy họ đến, bảo họ ngồi một lát, sau đó quay vào bếp, bưng ra một đĩa nhỏ thịt đầu heo hầm đã thái sẵn, trên đĩa còn có mấy chiếc tăm.

"Cái này là thịt đầu heo hầm mới xong của tôi, ăn không cũng được, hoặc trộn thêm chút ớt tỏi hành lá rồi xào lại cũng được. Mọi người nếm thử xem, trên bếp còn đang hầm một cái đầu bò, mùi vị lại khác, đợi lát nữa nấu đường mệt rồi thì lấy cái này làm đồ ăn đêm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-283.html.]

Cô đặt đĩa vào tay Hà Bảo Trụ, để họ tự chia.

Hà Bảo Trụ cũng không khách sáo, cầm tăm xiên một miếng thịt bỏ vào miệng, trợn tròn mắt: "Ngon quá, Tống trí thức, cô cho vào đây những gì vậy? Sao lại ngon thế này!"Tống Duệ Nguyệt liền nói hết các nguyên liệu đã dùng.

Hà Bảo Trụ và những người khác:...

Trời ơi, chẳng trách ngon thế, cho nhiều gia vị và hương liệu thế này, nếu đem ra ngoài bán, chắc phải bán đắt lắm nhỉ?

"Nước hầm này cũng có thể dùng, còn có thể hầm đậu phụ khô, trứng, các loại nội tạng, đầu thỏ, đầu vịt, cổ vịt, chân gà, cánh gà... như món rau xanh này, sau khi xào xong, cho một thìa nước hầm vào, mùi vị cũng sẽ thơm ngon hơn."

Tống Duệ Nguyệt thấy mắt họ đều sáng lên, lúc này mới từ bi ngậm miệng, tiếp tục ăn cơm. Hà Bảo Trụ và những người khác ăn cũng rất ngon lành, một miếng thịt nhai trong miệng rất lâu mới nuốt xuống, may là đều đã ăn cơm rồi mới đến, nếu không chỉ nhìn Lục Kim An ăn đến chảy cả nước miếng, cuối cùng còn đòi dùng nước hầm trộn cơm mà thôi thì đều có thể đỏ mắt.

Tống Duệ Nguyệt thấy thằng bé đã ăn hai bát rồi mà vẫn không dừng lại, lại nhìn cái bụng nhỏ của nó, căng như một quả bóng da vậy, bây giờ còn đòi dùng nước hầm trộn một bát cơm ăn, cô lập tức vô tình từ chối.

"Không được, ăn nhiều như vậy không tốt cho dạ dày, lát nữa phải đi bộ một tiếng với bà ở bờ biển mới được về." Lục Kim An mặc dù bình thường hay làm nũng mè nheo nhưng khi Tống Duệ Nguyệt mặt lạnh nói không được thì nó vẫn rất thức thời, không tiếp tục làm loạn nữa.

Cho nên, đứa trẻ này! Thực ra nó biết giới hạn của người lớn ở đâu.Cô ăn xong, dọn dẹp xong, Hà Bảo Trụ và những người khác cũng bắt đầu ra ngoài làm việc, đã ép được nửa thùng nước mía.Tống Duệ Nguyệt hôm nay còn có việc khác, không định ở đây trông mãi, nói một tiếng với Hà Bảo Trụ rồi về phòng tự chép lại kế hoạch.
 
Chương 284


Viết được một lúc, cô cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, đoán là bên kia có tin tức rồi. Cô đóng cửa phòng, kéo rèm cửa vào không gian. Trong không gian, xuất hiện thêm một giá cổ, trên giá bày đầy ngọc. Đa số là ngọc bích và ngọc phi thúy, cũng có một số ngọc hoàng long, ngọc tử... Đây chẳng phải là ngọc cắt ra từ thùng đá mà cô truyền qua đó sao?

Trên giá cổ còn đặt một tờ giấy, cô mở ra xem, trên đó là lời nhắn của người kia: "Cô lấy đâu ra nhiều đá thô cực phẩm thế này? Tôi mới nhờ người mở ra hai khối, đã làm chấn động cả giới đồ cổ và ngọc rồi, những khối đá sau tôi chỉ có thể nhờ một người bạn bí mật cắt ra, những viên ngọc này chỉ có một tớp vỏ đá bọc bên ngoài... Tốt nhất cô nên để những viên ngọc này trong không gian, đừng lấy ra nữa, tránh rước họa vào thân, nếu sau này thực sự cần dùng đến thì cũng phải đợi đến khi băng đảng Sói xám bị tiêu diệt, sau khi cải cách mở cửa mới lấy ra."

DTV

Tống Duệ Nguyệt kinh ngạc đến mức im tặng, những thứ này đều là đá cô tùy tiện nhặt được trong không gian, vốn chỉ muốn thử xem phỏng đoán của mình có đúng không. Bây giờ, có tẽ bất kỳ hòn đá nào cô giẫm chân lên đều có thể trở thành bảo vật vô giá, mà sở dĩ là bảo vật vô giá là vì chúng rất hiếm, mặc dù hiện tại cô nắm trong tay toàn bộ mỏ ngọc của không gian nhưng cô không đám đễ dàng lấy ra sử dụng, càng không dám dễ dàng mang những viên ngọc này ra ngoài, cô có một trực giác không nói nên fời, những viên ngọc kia và sự tồn tại của thế giới này là tương hỗ lẫn nhau.

Cô cất tờ giấy vào hộp, lại sờ những viên ngọc đẹp đẽ được mài nhẵn bóng, tỏa ánh sáng óng ánh trên giá cổ, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, sau này nếu có tiền, sẽ đi mua quyền khai thác một mỏ ngọc.

Ra khỏi không gian, cô sờ lòng bàn tay, cảm ơn người kia tiện thể xin thêm một số thứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-284.html.]

Một lát sau, lòng bàn tay lại nóng lên, cô đoán là người kia đã truyền những thứ cô muốn, cô cảm ứng một chút, quả nhiên trong không gian có rất nhiều thực phẩm tươi sống đông lạnh, tất nhiên còn có một tờ giấy.

Cô trực tiếp lấy tò giấy ra khỏi không gian, mở ra xem, khóe miệng không khỏi giật giật, trên đó viết: "Cô gái nhỏ, đừng ăn những thứ tộn xộn, những thứ này đều là thức ăn chăn nuôi bằng hormone, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe." Tống Duệ Nguyệt:... Giọng điệu này, đúng là giọng của một ông bốt Trong chuồng bò, sau khi uống những loại thuốc mà Tống Duệ Nguyệt đưa cho vào tối hôm qua, sáng hôm sau Thẩm Ngữ Khiết phát hiện cơn đau tức n.g.ự.c của mình đã đỡ hơn nhiều, ban ngày bà tại uống thêm hai tần thuốc, đến tối, bà phát hiện mình đã khỏe hơn rất nhiều, cả ngày hôm nay không ho thêm một tiếng nào, trước đây toàn thân vô lực, cũng không có tinh thần nhưng càng về tối, bà càng thấy mình khỏe hơn.

Bà kể chuyện này cho chồng mình là La Khang Bình biết, lúc đầu La Khang Bình còn không tin nhưng nhớ lại bình thường vợ mình chỉ cần ho là ho đến nỗi không thở nổi, mặt đỏ bừng, trông như thể có thể ho cả phổi ra ngoài, tinh thần cũng không tốt, nói chuyện thì có khí vô lực, đi hai ba bước là phải thở dốc vài cái nhưng hôm nay không những không nghe thấy bà ho thêm một tiếng nào, mà người trông cũng rất khỏe khoắn, làm việc tay chân còn rất nhanh nhẹn...

Ông giật mình, nhỏ giọng nói: "Đứa bé này lấy đâu ra loại thuốc lợi hại như vậy? Mới uống có ba lần mà? Em đã khỏi được hơn một nửa rồi sao?"

Thẩm Ngữ Khiết không nói gì, vì bà cảm thấy mình không chỉ khỏi được hơn một nửa, thậm chí còn cảm thấy cơ thể khỏe hơn cả trước khi bị đưa xuống đây.

"Cũng không biết cô ấy lấy loại thuốc này ở đâu, hiệu quả lại lợi hại như vậy, anh nói xem, nếu có thể sản xuất hàng loạt thì sẽ giúp ích cho bao nhiêu người dân chứ!" Thẩm Ngữ Khiết nhỏ giọng cảm thán một câu.
 
Chương 285


La Khang Bình lắc đầu: "Loại chuyện này vân nên giấu đi thì hơn, có câu nói răng họa từ miệng mà ra, anh đã có lỗi với cô ấy rồi, không thể hại cô ấy thêm được nữa!" Thẩm Ngữ Khiết biết ông đang nói đến chuyện gì, bà thở dài, không nói gì nữa, quay người vào chưồng nấu cơm. Trong những ngày tiếp theo, Tống Duệ Nguyệt bận rộn đến nỗi không có thời gian, buổi sáng đều ngủ bù, buổi tối mượn cớ đi mua đồ ở trấn trên, sẽ lấy một số đồ ăn từ trong không gian ra, buổi tối còn phải làm kẹo... Mật mía nấu trong ba ngày, cuối cùng cũng nấu xong, tổng cộng làm được 126 cân mật mía, cô tặng. cho mỗi người đến giúp năm cân mật mía, lại tặng cho mỗi người một bát lớn đồ ăn nấu, số mật mía còn lại cô để 10 cân trong phòng bà Tằng, để bà để dành uống đần, vì những loại mật mía này sau này cô lại lén cho thêm một ít ngọc dịch vào. Mật mía tặng cho Hà Bảo Trụ là loại làm ra vào ngày hôm trước, không cho thêm gì cả, chỉ là mật mía nguyên chất và bình thường.

Lúc đầu, bà Tằng còn pha cho Lục Kim An một ít nước mật mía để uống, sau khi Tống Duệ Nguyệt phát hiện ra, cô đã ngăn cản một tần và khuyên nhủ: "Bà ơi, đạo này An An càng ngày càng béo, bà xem cái bụng của nó kìa, thành quả bóng nhỏ rồi, hơn nữa, nó còn ăn kẹo mỗi ngày, nếu tại uống nước mật mía nữa thì không tốt cho răng và cơ thể, toại mật mía này bà cũng không thể uống hàng ngày, chỉ cần hai hoặc ba ngày lấy một miếng nhỏ pha nước uống là được!ồi." Bà lão là người nghe lời khuyên, sau này Lục Kim An có nũững nịu thế nào cũng vô dụng, hết cách, bà đành nói sẽ mách Yêu thẩm, thế là nó tập tức không làm âm ï nữa. Tống Duệ Nguyệt nghiên cứu ra bốn toại kẹo, một toại vị cam nguyên chất, một toại vị cam sữa, một toại vị vải và một loại vị dừa sữa.

Sau này nếu điều kiện cho phép, cô còn muốn làm ra các loại kẹo vị nho, vị táo, vị dâu tây...

Sau khi làm xong các loại kẹo này, cô dùng giấy da bò gói lại rồi cho vào giỏ, cầm theo kế hoạch, chuẩn bị đến đại đội và gặp Tằng A Ngưu, kế toán Hà để cùng đến công xã tìm xã trưởng Cung.

Chỉ là, cô vừa dắt xe ra khỏi cửa thì thấy Trương Dục Sơ ở ngã tư đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-285.html.]

Tống Duệ Nguyệt nhớ lại suy đoán của mình, nghĩ thầm nếu Trương Dục Sơ cũng trọng sinh thì chắc chắn đã đến cái hầm phòng không sau nhà máy dệt rồi nhỉ? Sau khi cô chuyển hết kho báu mà ông ngoại để lại đi thì đã dùng không gian chuyển rất nhiều đá từ bãi đá màu lấp vào đó, sau khi hắn ta vào chắc vừa tức vừa thất vọng?

Cho nên mới tình nguyện từ bỏ công việc đàng hoàng ở Chương Thành mà đuổi theo cô đến Nam Châu đảo.

Dù sao thì kiếp trước, tên phế vật này có thể trở thành người giàu nhất của Chương Thành, một nửa là vì cô giúp hắn ta khởi nghiệp, một nửa là vì những kho báu đó...

DTV

Bây giờ hắn ta đã mất cả hai thứ, tương lai sẽ ra sao, cô không biết nhưng con đường phía trước chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Cho nên, hắn ta mới liên tục đến đây quấn lấy cô, muốn cô hồi tâm chuyển ý.Tống Duệ Nguyệt giả vờ không quen biết đối phương, dắt xe đi về phía trước, Trương Dục Sơ thì vẻ mặt thâm tình nhìn cô chằm chằm nhưng cô thậm chí còn không thèm liếc hắn ta lấy một cái."Tiểu Nguyệt, em thật sự muốn m.á.u lạnh vô tình như vậy sao? Anh biết anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không? Em muốn thế nào mới chịu tha thứ? Anh quỳ xuống cho em, được không?"Trương Dục Sơ thấy Tống Duệ Nguyệt không thèm để ý đến mình, coi hắn ta như không khí, hắn ta sốt ruột, vội vàng đuổi theo hỏi.

Tống Duệ Nguyệt vẫn không để ý đến nhưng cũng không đạp xe đi, cô muốn nghe xem hắn ta còn nói gì nữa... Dù sao thì, suy đoán đó vẫn cần một số bằng chứng để xác minh mới biết đúng hay không.Quả nhiên, Trương Dục Sơ không nhịn được nữa."Tiểu Nguyệt, anh biết em cũng nằm mơ đúng không? Nếu không, em sẽ không đến Nam Châu đảo để xuống nông thôn, cũng không thể moi được một số tiền lớn như vậy từ tay nhà Lý Tự Lập, những loại kẹo em làm bây giờ căn bản không thể có, anh biết em hận anh, hận Tiểu Lan và hai đứa trẻ kia đuổi em ra khỏi nhà, anh... anh là súc sinh, anh là đồ khốn nạn, anh có lỗi với em nhưng mà, em... có phải em có chỗ dựa hay không mà không nói cho anh biết? Nếu không thì chúng ta sẽ không... sẽ không đối xử với em như vậy, sau này, người đó cũng đã báo thù cho em rồi, em cũng nên nguôi giận chứ? Em nói anh phải làm thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh?"
 
Chương 286


Tống Duệ Nguyệt nghe những lời này của hăn ta, suýt nữa thì bóp nát cả tay lái xe đạp. Tên khốn ích kỷ này, thật muốn trực tiếp đánh c.h.ế.t hắn rồi ném xuống biển cho cá ăn! Tuy nhiên, cô cũng hiểu rõ một chuyện từ lời nói của Trương Dục Sơ, cô là người trọng sinh, còn Trương Dục Sơ chỉ nằm mơ, một giấc mơ liên quan đến kiếp trước... Cô quay đầu lại, dừng xe, nhìn Trương Dục Sơ nói: "Nằm mơ gì chứ? Chỗ dựa gì chứ? Anh có bị bệnh không? Nếu bị bệnh thì mau đi chữa đi." Trương Dục Sơ biết cô sẽ không thừa nhận nhưng hắn ta chắc chắn Tống Duệ Nguyệt cũng giống mình.

"Tiểu Nguyệt, em không thừa nhận cũng vô dụng thôi, anh đã đến cái hang ở nhà máy dệt rồi, bên trong toàn là đá em tấp vào đúng không? Em giấu kho báu ở đâu? Em chuyển những tảng đá đó đi bằng cách nào? Có phải người đứng sau em đã giúp em làm tất cả những chuyện này không? Loại kẹo em làm phải mười mấy năm nữa mới xuất hiện trên thị trường, vậy mà em tại làm ra được, đây chính là bằng chứng tốt nhất, em cũng nằm mơ giống anh, em mơ thấy chuyện kiếp trước, cho nên khi thấy anh và Tiểu Lan đi ra khỏi rạp chiếu phim em mới tức giận như vậy, đúng không?" Tống Duệ Nguyệt:... Tên khốn này có chút năng lực suy tuận fogic nhưng không nhiều. Đồng thời, cô cũng biết được một chuyện từ lời nói này, kiếp trước, Trương Hân Duyệt đúng là không mở được không gian ngọc tinh, cô ta chỉ ăn cắp miếng ngọc bội của cô nhưng không gian bên trong miếng ngọc bội thì cả hai người đều không biết, hoặc là căn bản không mở được.

"Trương Dục Sơ, anh... anh có vấn đề về não không vậy? Anh điên rồi, anh thật đáng sợ, sao anh có thể nói những lời đáng sợ như vậy, không được, tôi phải đến công xã phản ánh chuyện này, anh có phải bị phần tử xấu dụ dỗ không? Tâm trí bị mê hoặc rồi?"

Biết được những điều mình muốn biết, Tống Duệ Nguyệt lập tức giả vờ sợ hãi nhìn Trương Dục Sơ, vẻ mặt như bị hắn ta dọa sợ, đạp xe chạy mất.

Trương Dục Sơ cũng ngây người, điều này hoàn toàn khác với những gì hắn ta nghĩ.

DTV

Hắn ta tưởng rằng mình nói ra chuyện này thì Tống Duệ Nguyệt sẽ bị mình khống chế nhưng mà, nhưng phản ứng vừa rồi của cô giống như cô không nhớ gì về chuyện kiếp trước vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-286.html.]

Chẳng lẽ, cô thực sự không nằm mơ?

Hay là, giấc mơ của hắn ta chỉ là một giấc mơ?

Trong đầu Trương Dục Sơ hỗn loạn, hắn ta bắt đầu nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ, mình thực sự chỉ nằm mơ?

Nhưng tại sao lại chân thực như vậy? Nếu giấc mơ này là giả, vậy thì... vậy thì hắn ta bất chấp tất cả đến đảo Nam Châu, còn bỏ cả công việc bên kia, chính là cố ý chạy đến đây chịu khổ?Lúc này, cả người hắn ta đều có chút suy sụp.Chẳng lẽ mình thực sự điên rồi? Không, không phải, hắn ta không điên!!!

Tống Duệ Nguyệt không quan tâm Trương Dục Sơ hiện tại đang nghi ngờ cuộc đời như thế nào, cô đạp xe rất nhanh đến đại đội.Thấy Tằng A Ngưu và kế toán Hà, cô tỏ vẻ hoảng sợ nói: "Đại đội trưởng, tôi nghi ngờ Trương tri thức có vấn đề ở đây, hoặc là bị là giáo, gián điệp nào đó dụ dỗ, vừa rồi chặn tôi lại nói một đống lời thần thần bí bí, muốn lừa tôi, may mà tôi cảnh giác cao, không tin anh ta. Chúng ta lát nữa đến công xã, phản ánh với công xã một chút đi."Tống Duệ Nguyệt kể lại những lời Trương Dục Sơ nói với mình cho Tằng A Ngưu và kế toán Hà nghe xong, hai người nhìn nhau, một lúc sau mới nói: "Chuyện này... sẽ không phải là cô cố ý bịa đặt để chỉnh Trương trí thức chứ?"

Nghe thế nào cũng thấy có chút huyền hồ!Lại nghĩ đến thủ đoạn chỉnh người thường ngày của Tống Duệ Nguyệt, Tằng A Ngưu vô thức cảm thấy có thể là Trương tri thức lại đi quấy rối Tống trí thức, kết quả chọc giận cô nên mới nghĩ ra chuyện hoang đường như vậy để chỉnh hắn ta.Tống Duệ Nguyệt:...???

"Đại đội trưởng, trong lòng ông, nhân phẩm của tôi đã tệ đến mức đó rồi sao?"Tằng A Ngưu:... Nhân phẩm của cô, trong lòng cô không tự biết sao?
 
Chương 287


Tống Duệ Nguyệt thực ra cũng thấy khó hiểu, cô trọng sinh, vốn tưởng rắng Trương Dục Sơ cũng trọng sinh, kết quả vừa rồi Trương Dục Sơ lại nói là nằm mơ, vậy thì do cơ duyên trùng hợp nào đó, hắn ta mơ thấy chuyện kiếp trước... Vậy ngoài hắn ta mơ thấy chuyện kiếp trước, những người khác thì sao? Cô cũng nhận ra, chuyện này cho dù cô có đến công xã phản ánh cũng vô dụng, người khác chỉ nghĩ cô và Trương Dục Sơ có thù riêng, mà cố ý bịa đặt chuyện hoang đường như vậy để trả thù Trương Dục Sơ. Trừ khi lời này là đo người khác đích thân nghe từ miệng Trương Dục Sơ nhưng mà, nhiều khả năng lại cho rằng hắn ta là kẻ điên. Nghĩ đến đây, cô không khỏi thở dài: "Đại đội trưởng, Tống Duệ Nguyệt tôi quang minh chính đại, người khác chọc tôi, tôi trực tiếp dùng nắm đấm, nhưng ông lại nghĩ về tôi như vậy, thật khiến tôi đau lòng.” Tằng A Ngưu:... Tôi có cần nhắc nhở cô một chút về chuyện Trần trí thức hiện tại vẫn đang ở công xã tiếp nhận giáo dục không?

Kế toán Hà: "Tống trí thức, cô cũng đừng để trong lòng, nhân phẩm của cô chúng ta còn không tin được sao? Chủ yếu là dạo này đại đội trưởng bị kích thích hơi nhiều, đợi qua một thời gian nữa là ổn thôi." Tằng A Ngưu:... Đừng tưởng tôi không biết mấy người đang ám chỉ tôi đấy nhé? Tống Duệ Nguyệt nghĩ cũng đúng, dạo này nhà họ Tằng đúng là có nhiều chuyện đau đầu thật, mà phần lớn đều tiên quan đến cô, cũng chăng trách được!

Thôi, không trêu ông già này nữa.

Tằng A Ngưu có một chiếc xe đạp, ngày thường quý như vàng, không dễ gì chịu đi, nhà kế toán Hà cũng có một chiếc xe đạp, hôm nay họ đến công xã, chính là kế toán Hà đạp xe nhà mình chở Tằng A Ngưu.

Tống Duệ Nguyệt tò mò hỏi: "Đại đội trưởng, nhà ông không phải có xe đạp sao? Sao không thấy ông đi?"

Tằng A Ngưu chắc chắn không thể nói mình không nỡ, sợ đi hỏng, mà đúng lý hợp tình đáp: "Tôi đi không thạo, lại thêm tuổi cao, đi xe chậm, còn sợ ngã. Vẫn là đi nhờ xe kế toán Hà tốt hơn."

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-287.html.]

Kế toán Hà "Phỉ" một tiếng: "Nói bậy, ông chính là không nỡ chiếc xe đạp đó, mua về lâu như vậy rồi, chưa thấy ông đi được hai lần. Ông nói xem ông mua xe đạp về không phải để đi sao? Ngày nào cũng cất trong nhà, còn ngày lau hai lần để làm gì? Để trưng bày à!"

Tống Duệ Nguyệt nghe xong liền bật cười, đúng là chuyện mà Tằng A Ngưu có thể làm được.

"Đại đội trưởng, ông không biết rồi, đồ mua về là để dùng, nếu không, sẽ hỏng nhanh hơn." Lời này của cô không phải nói bừa.

Tằng A Ngưu nghe xong lại hoảng sợ, quay cổ nhìn Tống Duệ Nguyệt nói: "Tống trí thức, cô lừa tôi đấy à?"Tống Duệ Nguyệt: "Tôi lừa ông làm gì? Bất cứ máy móc nào không dùng, để lâu, đều dễ hỏng, con người cũng vậy, nếu một người thông minh mà không động não trong thời gian dài, sẽ ngày càng ngu đi nhưng nếu một người có chỉ số thông minh bình thường, thường xuyên động não, đầu óc sẽ ngày càng linh hoạt, tất nhiên sử dụng quá mức cũng dễ hỏng. Vì vậy, bất kể thứ gì, đều phải vừa phải, không dùng cũng không được, dùng quá mức cũng không được."

Lời này vừa nói ra, kế toán Hà và Tằng A Ngưu đều im lặng.Chỉ là... sao lại thấy lời này rất có chiều sâu vậy?

Ba người đến công xã, Tống Duệ Nguyệt đeo ba lô của mình, khóa xe vào cây đại thụ trước cửa, kế toán Hà thấy vậy, vội đẩy xe của mình lại: "Tống trí thức, vừa hay, xe tôi không khóa, khóa chung đi."Tống Duệ Nguyệt:... Ngài cũng không hào phóng đến mức đó đâu! Khóa mà cũng không nỡ mua một cái.

Đến tòa nhà văn phòng công xã, Tống Duệ Nguyệt trực tiếp lên tầng hai.Lúc này vẫn chưa có cách gọi lễ tân, mấy người mặc đồng phục nhìn khuôn mặt của Tống Duệ Nguyệt và một thân quân trang màu xanh lá cây của cô, cổ áo sơ mi trắng lật ra, giữa màu xanh lá cây, màu trắng đó rất bắt mắt, trong túi áo trước n.g.ự.c còn cài một cây bút máy, chân đi một đôi giày da nhỏ màu đen, lúc đi đường ngẩng cao đầu ưỡn ngực, dáng vẻ tự tin như một luồng sáng chói mắt, vừa đẹp vừa có khí chất, mặc dù trên lưng còn đeo một chiếc ba lô không mấy ăn nhập nhưng lại khiến người ta trực tiếp bỏ qua.
 
Chương 288


Tống Duệ Nguyệt không để ý đến ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của người khác, dựa vào trí nhớ, cô tìm thấy văn phòng của Cung Tự Tại. Đi tới thấy cửa chỉ khép hờ, cô gõ ba tiếng. Bên trong truyền ra giọng nói: "Mời vào.” Tống Duệ Nguyệt đẩy cửa đi vào, Tằng A Ngưu và kế toán Hà nhìn nhau, cũng vội vàng đi theo. "Anh Cung, chào anh, hôm nay tôi đến để anh nghiệm thu thành quả."

Cung Tự Tại bị tiếng "Anh Cung” nhiệt tình của cô làm cho tê cả da đầu, trong lòng nghĩ tần trước cô không có thái độ này đâu. Lại nhìn Tằng A Ngưu và kế toán Hà đi theo cô vào, tại cười gật đầu, đứng dậy đi đến bắt tay với Tống Duệ Nguyệt và những người khác. "Kẹo của cô đã làm xong rồi à?"

Tống Duệ Nguyệt gật đầu, trực tiếp đặt cái ba lô của mình xuống đất, sau đó, bắt đầu lục lọi bên trong lấy ra bốn gói kẹo lớn đặt lên bàn trà bên cạnh ghế sofa.

"Tôi làm bốn vị, nếu nhà máy kẹo được thành lập, tôi còn có thể làm kẹo táo, dâu tây, nho, sữa, hoặc kẹo hai vị trái cây và sữa, còn có thể làm kẹo dẻo vị trái cây các loại...."

Nói xong, lại lấy ra mấy tờ giấy bên trong, đây là kế hoạch cô viết.

"Đây là kế hoạch, anh Cung, anh nếm thử kẹo trước hay xem kế hoạch trước?"

Cung Tự Tại:... Sao cô cứ gọi tôi là anh Cung thế này, tôi thấy hơi lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-288.html.]

Kẹo và kế hoạch của Tống Duệ Nguyệt chắc chắn là thành công, không chê vào đâu được.

Lúc đầu, Cung Tự Tại còn hoài nghi.

Nhưng khi cô mở bốn gói kẹo trước mặt hắn, hắn đã ngây người một lúc lâu."Đây... Đây là kẹo sao? Sao lại không giống kẹo bán trên thị trường?"Tống Duệ Nguyệt nhướng mày, cười nói: "Nếu giống kẹo bán trên thị trường thì tôi sẽ không mở nhà máy kẹo, chúng ta đã mở nhà máy kẹo thì đương nhiên phải làm thứ gì đó khác biệt. Anh Cung, anh nếm thử xem, vị thế nào?"Tằng A Ngưu và kế toán Hà ngồi cạnh cô cũng ngóng cổ nhìn ba loại kẹo còn lại trên bàn, nói thật, họ chỉ nếm thử vị cam, còn ba vị kia thì chưa nếm qua.

"Đại đội trưởng, kế toán Hà, hai người cũng nếm thử đi."Tằng A Ngưu và kế toán Hà cũng lấy một viên, Cung Tự Tại ăn trước một viên vị dừa, Tằng A Ngưu thì ăn trước một viên vị vải, kế toán Hà ăn vị cam sữa.Vừa cho vào miệng ngậm hai cái, họ đã nói ra hương vị trong miệng mình.Cung Tự Tại ăn xong một viên kẹo vẫn còn lưu luyến, chép miệng: "Kẹo của cô giá thành không thấp nhỉ? Phải bán bao nhiêu tiền một cân mới hợp lý?"

Tống Duệ Nguyệt chỉ vào mấy tờ giấy trên tay đối phương: "Đều viết trong kế hoạch rồi, anh vừa ăn vừa xem nhé. Tôi tiện thể gọi những đồng chí khác trong công xã đến nếm thử kẹo này? Anh có muốn để dành một ít mang về cho chị dâu và cháu trai cháu gái nếm thử không?"Cung Tự Tại nghe cô nói vậy thì biết chắc chắn Lục Yến Từ đã nói với cô về hoàn cảnh gia đình hắn, nếu không thì làm sao biết hắn có một trai một gái?Hắn cũng không khách sáo, kẹo này đúng là phải mang về một ít, nếu không sau này hai đứa nhóc ở nhà biết được, lại tìm hắn làm ầm lên.Vì vậy, hắn lấy một tờ giấy gói khoảng mười viên kẹo bỏ vào ngăn kéo, sau đó lại đi đến cửa gọi một tiếng: "Đồng chí Hứa Bạch Vân, đến đây một chút."

DTV

Một lát sau, Hứa Bạch Vân đến, thấy Tống Duệ Nguyệt, cô ấy còn vui vẻ chớp mắt với cô, vừa nãy cô ấy đã thấy Tống Duệ Nguyệt đến nhưng thấy cô đến tìm thị trưởng nên định đợi cô giải quyết xong việc rồi mới nói chuyện."Kẹo trên này là Tống trí thức mang đến, cô cầm ra ngoài, để mọi người mỗi người lấy vài viên nếm thử."Hứa Bạch Vân nghe nói là kẹo, còn có chút không tin, nhìn những viên trụ tròn trong suốt và đẹp mắt trên đó, cô ấy còn tưởng là hạt thủy tinh đẹp nào đó, không ngờ lại là kẹo, sao cô ấy không thấy bên ngoài bán loại kẹo đẹp như vậy?"Tống trí thức, cô có chuyện vui à?"

Tống Duệ Nguyệt cười bí ẩn: "Tạm thời giữ bí mật nhưng mà, cho dù là chuyện vui thì cũng không phải chuyện vui mà cô nghĩ đâu."
 
Chương 289


Cung Tự Tại cũng cười: "Được rồi, đừng hỏi nhiều như vậy nữa, cô chỉ cân biết loại kẹo này số lượng có hạn, hiện tại trên thị trường vẫn chưa mua được, rất hiếm là được rồi, đúng rồi, tiện thể bảo người pha ba cốc trà mang đến đây." Hứa Bạch Vân cũng hơi mơ hồ nhưng dù sao thì cô ấy cũng chưa từng thấy loại kẹo nào đẹp như vậy, vui lắm, ôm bốn gói kẹo đi ra ngoài. Cung Tự Tại cầm kế hoạch đi ra sau bàn làm việc xem kỹ, không xem thì thôi, càng xem càng kinh ngạc. Tống Duệ Nguyệt đợi ở đây cũng chán, bèn nói: "Anh Cung, anh cứ xem kế hoạch trước, tôi ra ngoài xem đánh giá của mọi người về kẹo, anh xem xong thì gọi tôi.” Cung Tự Tại thấy cô thoải mái và tùy ý như vậy, buồn cười gật đầu: "Cô tự tin vào kế hoạch của mình lắm nhỉ."

"Đương nhiên rồi." Cô nhướng mày cười, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc. Tằng A Ngưu và kế toán Hà không đám tùy ý như cô, hơn nữa cả hai đều căng thăng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Tống trí thức này không nói với họ là quen Xã trưởng Cung à!

Hơn nữa, thái độ của cô sao lại... tùy ý như vậy, giống như ở nhà mình, không coi thị trưởng ra gì!

Sau này họ phải đối xử tốt hơn với vị tổ tông này, ai biết cô còn quen biết những nhân vật lợi hại hơn không.

Tống Duệ Nguyệt không biết hai người này còn nghĩ như vậy, bây giờ cô quan tâm hơn đến đánh giá của mọi người về những viên kẹo này.

Vừa ra khỏi phòng làm việc, bên ngoài đã rất náo nhiệt, có kẹo ăn, lại là loại kẹo chưa từng thấy, ai nấy đều rất phấn khích, bọn họ vây quanh Hứa Bạch Vân hỏi han nhưng Hứa Bạch Vân biết gì chứ? Cũng không trả lời được gì, đợi quay người lại thì thấy Tống Duệ Nguyệt đi về phía này, vội thở phào nhẹ nhõm: "Ồ, người trả lời câu hỏi của mọi người đến rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-289.html.]

DTV

Mọi người cũng quay lại, thấy Tống Duệ Nguyệt cười tủm tỉm đi tới, mọi người đều im lặng, có mấy đồng chí nam còn đỏ mặt.

"Tống trí thức, cô mau nói với mọi người đi, loại kẹo này là thế nào? Mua ở đâu? Sao lại đẹp và ngon như vậy? Bao nhiêu tiền một cân?"

Thấy mọi người không ai lên tiếng, Hứa Bạch Vân liền thay họ hỏi.

Tống Duệ Nguyệt: "Loại kẹo này là tôi tự làm, hiện tại trên thị trường chưa mua được, về giá cả thì sẽ đắt hơn kẹo trên thị trường một chút, cũng sẽ định giá theo các loại quy cách và bao bì khác nhau, nếu nhanh thì hai ba tháng nữa là có thể bán ở hợp tác xã bên này và các cửa hàng bách hóa trong thành phố.""Tống trí thức, ý cô là định tự sản xuất loại kẹo này sao?" Hoàng Kiến Huy đột nhiên lên tiếng hỏi, lần trước anh ta và Hứa Bạch Vân cùng đến đội Hải Giác tìm Tống Duệ Nguyệt, sau đó cùng một đồng chí khác đến đội Hải Giác điều tra, xã viên đánh giá về cô rất trái chiều.

Có người nói cô rất hào phóng, có người nói cô keo kiệt, có người nói cô rất dữ, có người nói cô rất tốt bụng, có người nói cô lười biếng, có người nói cô làm việc rất giỏi, có người nói cô thích hưởng thụ, có người nói cô tư tưởng tích cực tiến bộ... Thật sự là hai cực phân hóa rất nghiêm trọng, chỉ có điều không ai nói cô quan hệ nam nữ lộn xộn, lẳng lơ, lăng nhăng.Nếu hỏi cụ thể là keo kiệt ở điểm nào thì lý do mà mọi người đưa ra cũng khiến người ta không nói nên lời, còn nói cô dữ thì khá nhiều, ví dụ như dùng một roi là thuần phục được hơn chục tên lười biếng trong làng, ngày nào cũng tích cực đi làm, không dám lười biếng nữa, những tên lười biếng trở thành những người chăm chỉ nhất trong làng, kiếm được nhiều công điểm nhất...

Tống Duệ Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn mở một nhà máy kẹo ở đội Hải Giác, đến lúc đó, nếu mọi người muốn mua nhiều loại kẹo này, có thể đến đội của chúng tôi, tôi sẽ tính giá sỉ cho mọi người."Các cán bộ xã nghe cô nói vậy thì vui mừng reo hò.

Nói chuyện phiếm với các cán bộ ở đây trong tòa nhà văn phòng xã một lúc lâu, cô mới nghe thấy tiếng gọi của Cung Tự Tại: "Tiểu Tống, đồng chí Tống?"
 
Chương 290


Tống Duệ Nguyệt vội đáp: "Vâng." Trở lại phòng làm việc của Cung Tự Tại, cô thấy đối phương đang cau mày hút thuốc, dường như đang gặp khó khăn vì vấn đề gì đó. "Kế hoạch này do cô tự viết?" Tống Duệ Nguyệt gật đầu: "Tất nhiên, nếu không thì còn ai viết?” Cung Tự Tại: "Viết rất tốt, tính khả thi cũng rất cao, chỉ là một số điều kiện cô đưa ra... Ô rằng hơi khó thực hiện."

Tống Duệ Nguyệt cười giả tả hỏi: "Xã trưởng Cung, anh thấy những điều kiện nào hơi khó thực hiện vậy?” Cung Tự Tại:... Đừng tưởng tôi không nghe ra cô đang nói móc. "Một là số tiền cô yêu cầu cấp xuống ở đây quá nhiều, xã có thể không phê duyệt được; hai là cô yêu cầu ưu tiên tuyển dụng từ các xã viên của đội Hải Giác, nếu các đội khác biết được chắc chắn sẽ ầm ï tên! Ba là cô yêu cầu góp vốn bằng kỹ thuật, chiếm 10% cổ phần của nhà máy kẹo, chưa từng có tiền tệ nào như vậy."

Tống Duệ Nguyệt cũng đoán được là mấy chuyện này, cô thả lỏng cơ thể vốn đang căng thẳng, khoanh tay trước n.g.ự.c nói: "Giải quyết từ chuyện đầu tiên trước, xã có thể cấp xuống bao nhiêu tiền?"

Cung Tự Tại suy nghĩ một lúc, giơ ba ngón tay.

Tống Duệ Nguyệt suýt nữa thì nhảy dựng lên, cô xin 3000 đồng, kết quả Cung Tự Tại chỉ duyệt cho 300, đúng là buồn cười c.h.ế.t đi được.

“Xã trưởng Cung, ba trăm ít quá, số tiền này thậm chí còn không đủ để xây dựng vài gian nhà xưởng, chưa nói đến việc mua sắm những thứ khác và mua nguyên liệu, ít nhất cũng phải phê duyệt một nghìn đồng mới được!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-290.html.]

Bây giờ giá bán đường trắng là hơn bảy hào, nếu tính theo giá nhập hàng cũng phải khoảng sáu hào một cân, một trăm cân đường phải mất 60 đồng, 600 đồng chỉ mua được sáu nghìn cân đường trắng, chưa nói đến các nguyên liệu phụ khác như hoa quả, phẩm màu, sữa bột, còn cả bao bì nữa, cái nào cũng cần tiền.

Cô đã nghĩ rằng xã có thể không phê duyệt nhiều như vậy nên cố tình viết nhiều hơn một chút nhưng không ngờ chỉ phê duyệt được 300, hơi quá đáng rồi đấy!

Cung Tự Tại lại suy nghĩ một lúc, mới nói: "Nhà xưởng thì đội Hải Giác của các cô không phải có mấy căn nhà trống trước đây tịch thu của địa chủ sao, dọn dẹp một chút cũng có thể dùng được mà. Còn về nguyên liệu, tiên tiến một chút thì một chút, sản xuất một mẻ thì một mẻ, hơn nữa, nếu sản xuất quá nhiều ngay từ đầu, các cô có kênh tiêu thụ không?"

"Xã trưởng Cung, anh Cung, cho dù không cần xây nhà xưởng thì ba trăm đồng cũng không đủ để mua nguyên liệu đâu! Anh nói chúng tôi mở nhà máy kẹo, chẳng phải đều là vì xã, vì các xã viên sao?" Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ nhất định không được tỏ thái độ khó chịu, phải kìm nén cơn tức giận này, hôm nay Cung Tự Tại làm cô không vui, sau này có thể tìm cách khác để lấy lại nhưng bây giờ tuyệt đối không được hành động theo cảm tính.Cung Tự Tại suy nghĩ một lúc, lại nói: "Sáu trăm, nhiều nhất chỉ có thể phê duyệt sáu trăm đồng, bây giờ đất nước đang khó khăn, các cô cũng thông cảm một chút."Tống Duệ Nguyệt hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy thế này nhé, anh phê duyệt cho sáu trăm, tôi sẽ đầu tư thêm 1400 đồng dưới danh nghĩa cá nhân nhưng tôi yêu cầu chiếm 25% cổ phần của nhà máy kẹo."

"Cái này... cái này không được, chưa từng có tiền lệ nào như vậy." Cung Tự Tại không chút do dự lắc đầu.Tống Duệ Nguyệt suy nghĩ một lúc, lại nói: "Nếu vậy không được, vậy thì các người vay tôi 1400 đồng, sau này trừ dần tiền lãi từ lợi nhuận của nhà máy kẹo trả cho tôi cũng được."Nếu hắn vẫn không đồng ý, vậy thì thôi vậy.

DTV

Cô muốn xem xem đối phương có muốn chính sách được tặng không.Cung Tự Tại sao lại không muốn chứ?"Trên kế hoạch của cô không phải nói là cần ba nghìn sao? Cô vay 1400, cộng với tiền xã cấp cũng chỉ được 2000, đủ không?"

Tống Duệ Nguyệt suýt nữa thì không nhịn được mà khạc nhổ vào mặt hắn."Không phải là không còn cách nào khác sao, một nghìn bốn này của tôi vẫn là tiền lương của Lục Yến Từ đấy, tôi không lấy ra được nhiều tiền hơn nữa đâu! Chuyện này tôi còn không dám nói với Sư trưởng Tả và Chính ủy Thiệu nữa, không thì họ còn mắng tôi là khuỷu tay hướng ra ngoài."
 
Chương 291


Ha, hôm nay cô mới thực sự hiểu thế nào là gà sắt! Cung Tự Tại sao lại không hiểu ý cô, sắc mặt có chút ngượng ngùng cười khẩy một tiếng, vội vàng chuyển chủ đề. "Vậy thì điểm thứ hai, chuyện tuyển dụng, đây là nhà máy của xã, chắc chắn không thể chỉ tuyển dụng từ đội Hải Giác, không thì các đội khác biết được cũng sẽ đến đây làm ầm lên." Tống Duệ Nguyệt không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với đối phương nữa: "Xã trưởng Cung, trước tiên bây giờ tôi đang làm thanh niên trí thức ở đội Hải Giác, hai là nhà máy kẹo được xây dựng ở đội Hải Giác, nếu không, anh nhất định muốn tất cả các đội đều tham gia tuyển dụng thì xã hãy cấp thêm một khoản tiền, không cần vay tiền của tôi, rồi xây dựng một nhà xưởng ở xã là được; hơn nữa, tôi đã viết rõ trong kế hoạch, những người vào làm trước tiên phải ưu tiên phụ nữ, hai là phải biết ba trăm chữ, ba là giai đoạn đầu nhà máy kẹo chỉ tuyển dụng 10 người, sau này sẽ cân nhắc thêm đần dần, dù xét theo điều khoản nào thì cũng không cần phải đi tuyển người ở các đội khác nữa. Điểm thứ ba, kế hoạch của nhà máy kẹo là đo tôi viết, kẹo là do tôi nghiên cứu ra, anh không thể để tôi bỏ tiền, bỏ công sức, bỏ kỹ thuật nhưng lại không cho tôi hưởng một chút lợi ích nào chứ? Tôi nghĩ anh cũng không làm ra chuyện như vậy đâu?" Cung Tự Tại:...

"Cô nói có tý nhưng nếu để bộ phận chính trị tư tưởng biết được chuyện này, e răng sẽ có phiền phức." Tống Duệ Nguyệt cũng đã cân nhắc đến vấn đề này nhưng cô không tiện chủ động đề cập đến, bèn nói: "Vậy thì anh phải khiến tôi thấy thoải mái hơn, không thì tôi làm để làm gì?" Cung Tự Tại suy nghĩ một lúc, nói: "Vậy thì, cô sẽ đảm nhiệm chức trưởng nhà máy kẹo, mọi việc bổ nhiệm nhân sự đều do cô quyết định, tiền tương theo mức tương của nhân viên chính thức hiện tại, trưởng nhà máy hưởng mức tương bao nhiêu thì cô hưởng bấy nhiêu; hai là, tôi có thể đồng ý trong vòng năm năm, cô sẽ được hưởng 10% tợi nhuận ròng hàng năm của nhà máy kẹo làm tiền thưởng, cô thấy thế nào?"

Tống Duệ Nguyệt:... Ha ha!

"Tôi có một đề xuất hay hơn, anh có muốn nghe không?"

Cung Tự Tại:... Tôi không muốn nghe, được không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-291.html.]

"Vậy thì nếu nhà máy kẹo sản xuất và tiêu thụ 50 vạn cân kẹo trong một năm, tất cả phần vượt quá, trừ đi chi phí, tôi sẽ lấy 50% lợi nhuận ròng, thế nào? Không vượt thì tôi không lấy một xu."

Cung Tự Tại nhíu mày, 50 vạn cân không phải là một con số nhỏ nhưng sao hắn lại nghe thấy 50 vạn cân đối với cô chỉ là chuyện nhỏ nhỉ?

"Đây là cô nói đấy, đến lúc đó làm việc cả năm mà không có gì thì đừng có đến tìm tôi làm ầm lên!"

Tống Duệ Nguyệt cười ha hả: "Ông cứ yên tâm, tôi sẽ viết một tờ giấy ngay tại đây, nhân lúc đội trưởng và kế toán hà đều có mặt, làm nhân chứng luôn!"

Nói đùa, 50 vạn cân thì là cái gì, nhìn bây giờ ai cũng nghèo đến mức không có cơm ăn nhưng mà, một phần nguyên nhân rất lớn là vì thiếu thốn vật tư, chỉ cần trong tay có chút tiền, ai mà chẳng muốn mình ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn?Đến lúc đó cô dùng hết các biện pháp tiếp thị đã dùng ở kiếp trước, còn sợ không bán được sao?Cứ như vậy, Công Tự Tại bị cô thúc giục ký hợp đồng, lại phê duyệt luôn kế hoạch, lúc đi, Tống Duệ Nguyệt trực tiếp cầm tờ giấy phê duyệt đến phòng lài vụ lĩnh luôn 600 đồng tiền xây dựng nhà máy.Tằng A Ngưu và kế toán Hà lúc đi ra vẫn còn mơ mơ hồ hồ, mãi một lúc sau mới hỏi: "Tống trí thức, chuyện của chúng ta... thành rồi sao?"

DTV

Tống Duệ Nguyệt cười gật đầu: "Thành rồi, sau này, hai người có thể gọi tôi một tiếng là Trưởng xưởng Tống."Tằng A Ngưu, kế toán Hà:... Trước đó cô còn nói sẽ không tham gia quản lý và kinh doanh nhà máy kẹo cơ mà.Tống Duệ Nguyệt: "Nhà máy này mới đầu tôi phải quản lý, cách đào tạo công nhân, cách làm kẹo, bao gồm cả việc chạy doanh số nữa, các ông có hiểu không? Đội trưởng, các ông đừng nghĩ tôi cướp quyền của các ông, cho dù nhà máy kẹo sản xuất ra rồi, nếu tôi không đi chạy doanh số thì cũng vẫn không bán được. Đợi đến khi đi vào quỹ đạo rồi, tôi sẽ nói với xã trưởng đổi người khác làm trưởng xưởng."
 
Chương 292


Dù sao thì sau này cô còn rất nhiều việc phải làm, đợi đến khi nhà máy kẹo đi vào hoạt động, cô và Lục Yến Từ cũng phải kết hôn, đến lúc đó cô còn có việc phải làm ở hòn đảo đối diện nữa. Nhà máy kẹo chỉ là bước khởi đầu trên con đường sự nghiệp của cô, là bước đệm để cô làm những việc khác. Tằng A Ngưu và kế toán Hà nghe xong cũng ngây người, vỗ đùi: "Đúng vậy! Tống trí thức... không, Trưởng xưởng Tống, vậy cô vẫn cứ quản lý nhà máy đi, không thể nửa đường bỏ cuộc được! Đây là nhà máy đo chính tay cô dựng lên, giống như con trai ruột của cô vậy, phải kinh doanh thật tốt." Tống Duệ Nguyệt:... Đợi đến khi về đến đội, Tằng A Ngưu và kế toán Hà liền dẫn cô đến ngôi nhà lớn dưới chân núi, ngôi nhà này là trước đây khi đánh địa chủ cường hào thì bỏ trống, thậm chí chủ nhà cũ cũng không tìm thấy người đâu, nghe nói năm đó c.h.ế.t rất thảm, không một ai sống sót.

Những ngôi nhà như thế này, đội còn có ba căn, bao gồm cả đội bộ bây giờ, cũng là nhà của địa chủ cường hào trước đây, sau này đều nộp hết tên trên. Ngôi nhà bị khóa, trước khi đến ba người còn đi đến đội bộ lấy chìa khóa, định đi xem hết từng căn nhà. Ngôi nhà này mới đến bên ngoài, nhìn đã thấy rất bề thế, mặc dù tường đã bong tróc, còn có dây feo phủ kín tường, góc tường mọc đầy cỏ đại, bậc thang bằng đá xanh cũng phủ đầy rêu xanh... nhưng hai con sư tử đá hai bên trông rất uy nghiêm.

Cánh cổng chính hẳn là sơn đen, chỉ là do mưa nắng dãi dầu, sơn đã bong tróc gần hết, ổ khóa trên đó cũng đã gỉ sét, mãi mà không mở được.

DTV

Tống Duệ Nguyệt đợi không kiên nhẫn nữa, trực tiếp giơ tay giật một cái, cứ thế mà giật đứt luôn ổ khóa.

Làm cho Tằng A Ngưu và kế toán Hà ngây người.

"Cái này... cái này là ổ khóa tôi mua một đồng hai hào đấy!" Tằng A Ngưu đau lòng c.h.ế.t mất, chỉ vào ổ khóa trên mặt đất nhưng lại không dám nói nhiều với Tống Duệ Nguyệt, chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm với kế toán Hà.

Kế toán Hà im lặng một lúc: "Thôi, mua một cái tốt hơn đi, lát nữa đến căn nhà tiếp theo, trước tiên lấy ít dầu, nếu không... lại phải hỏng thêm một ổ khóa nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-292.html.]

Tằng A Ngưu thở dài: "Sức mạnh của Tống trí thức này, đàn ông nào nhìn vào mà không sợ chứ, Đoàn trưởng Lục anh hùng hào kiệt thế!"

Kế toán Hà:... Ông có bản lĩnh thì nói trước mặt Tống trí thức xem? Tôi sợ cô ấy sẽ đập c.h.ế.t ông mất!

Tống Duệ Nguyệt không nghe thấy Tằng A Ngưu và kế toán Hà thì thầm bên ngoài, vì vừa bước vào căn nhà này, lòng bàn tay cô đã bắt đầu nóng ran, thậm chí còn có một loại trực giác dẫn dắt cô đi về phía trước, đi thẳng qua nhà chính vào đến một cái giếng nước bỏ hoang trong phòng củi ở sân sau, lòng bàn tay cũng càng ngày càng nóng.Cô nhíu mày, đây là chuyện chưa từng xảy ra, chẳng lẽ, dưới cái giếng này có thứ gì đó?

"Ôi chao, Tống trí thức, sao cô lại chạy lung tung thế, chúng tôi tìm cô mãi."Ngay lúc cô đang nhìn chằm chằm vào cái giếng nước thì phía sau truyền đến tiếng thở hổn hển của Tằng A Ngưu.

Tống Duệ Nguyệt quay người nhìn xung quanh: "Ngôi nhà này khá lớn, làm nhà xưởng cũng được nhưng mà nhiều chỗ phải sửa chữa, tốn kém lắm. Chúng ta đến căn nhà tiếp theo xem thử."Tằng A Ngưu cũng gật đầu: "Đúng vậy, ngói cũng rơi gần hết rồi, nhà lại nhiều phòng, đúng là không ổn."

Thế là ba người lại đi đến một căn nhà khác, trên đường đi, Tống Duệ Nguyệt hỏi dò: "Ngôi nhà nãy... là của nhà ai?"Tằng A Ngưu lắc đầu: "Chủ nhà cũ của ngôi nhà này đã c.h.ế.t hết cả rồi, nghe nói tổ tiên họ từng làm quan lớn, sau này bị thiêu chết, bị treo cổ chết, không còn ai nữa, một người cũng không còn. Ngôi nhà này cũng bỏ không, nói gì thì nói, tình hình bây giờ, ai dám nhận là người nhà này chứ! Sợ bị liên lụy."

Tống Duệ Nguyệt gật đầu như có điều suy nghĩ, không hỏi thêm nữa.
 
Chương 293


Đến một căn nhà, còn tệ hơn cả căn nãy, cũng không lớn băng căn nãy nhưng lại càng đổ nát hơn, hỏi thăm thì được biết là nhà của một địa chủ, bây giờ cũng không tìm thấy người đâu. Căn thứ ba cũng không khác căn thứ hai là mấy, đều vì lâu ngày không sửa chữa, đổ nát không chịu được, lại vì có thể là do vấn đề lài chính nên vật liệu sử dụng cũng không tốt bằng căn nhà thứ nhất, cho nên bị ăn mòn nghiêm trọng hơn, đừng nói đến chuyện làm nhà xưởng, ngay cả ở lâu cũng không dám, sợ xảy ra tai nạn gì thì mới rắc rối. Thế là sau khi bàn bạc, ba người quyết định vẫn dùng căn nhà thứ nhất, Tống Duệ Nguyệt nói phải về lấy bút và giấy, đánh dấu bản đồ bố trí của căn nhà này, còn có những chỗ cần sửa chữa, sau đó sẽ bàn bạc xem làm thế nào. Nếu không có tiền thì chỉ có thể tính công điểm, còn vật liệu thì có thể lên núi chặt cây về, còn ngói thì phải nghĩ cách khác. Tằng A Ngưu và kế toán Hà lại bắt đầu lo lắng về việc sửa chữa nhà, không để ý đến việc Tống Duệ Nguyệt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngôi nhà này, mãi đến ngã rẽ ra biển, Tống Duệ Nguyệt mới nói: "Cái ổ khóa nãy tôi làm hỏng rồi, vừa khéo tôi còn một ổ khóa mới, lát nữa tôi đến nhà vẽ bản đồ, tiện thể lắp luôn, các ông không cân mua khóa nữa."

Tằng A Ngưu mừng tắm: "Được, được, thế thì khỏi phải mua rồi, chìa khóa cô cầm tuôn ởđi." Tống Duệ Nguyệt chỉ hận không thể làm ngay, bây giờ cô rất tò mò về cái giếng nước đó. Lát nữa, hay là tìm người bên kia xin một bộ đồ tặn thử xem?

Nghĩ đến đây, cô có chút nóng lòng.

Sau khi chia tay Tằng A Ngưu và kế toán Hà, Tống Duệ Nguyệt tìm người đàn ông trong không gian xin một bộ đồ lặn, cô chưa kịp về đến nhà, lòng bàn tay đã nóng lên, cô biết là đồ đã được gửi đến rồi.

Vừa vào sân, bà Tằng vội hỏi: "Thế nào rồi? Cháu gái, việc đã xong chưa?"

Tống Duệ Nguyệt cười tươi rói: "Xong rồi, đã được phê duyệt, vừa rồi đi xem căn nhà dưới chân núi, định dùng căn nhà đó làm nhà xưởng, bây giờ cháu phải đến nhà vẽ bản đồ, xem cần sửa chữa những chỗ nào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-293.html.]

Bà Tằng nghe nói là căn nhà lớn dưới chân núi thì ngẩn người ra, một lúc sau mới nói: "Căn nhà đó lớn, làm nhà xưởng cũng được nhưng mà... bên trong đó... hình như không sạch sẽ lắm."

Tống Duệ Nguyệt thấy da đầu tê dại: "Cái gì? Sao cháu không nghe đội trưởng và kế toán Hà nói gì về chuyện này?"

DTV

Trước đây cô không tin vào ma quỷ nhưng cô đã được trọng sinh, ngay cả Trương Dục Sơ cũng mơ thấy kiếp trước, còn có sự kỳ diệu của viên đá... khiến cô không thể không tin.

"Chuyện này là điều kiêng kỵ, ai dám nói? Sợ bị đấu tố, hơn nữa, bà cũng nghe nói, có hai lần đi ngang qua căn nhà đó, nghe thấy bên trong có tiếng động... ôi, cũng không biết có phải là do những người trong căn nhà đó c.h.ế.t thảm quá không..."Tống Duệ Nguyệt thấy sống lưng lạnh toát, đột nhiên không dám đến căn nhà đó nữa.Nói thật, cô vẫn hơi sợ.

Tống Duệ Nguyệt không nói gì vào phòng, đóng cửa lại vào không gian thì thấy mấy cái thùng lớn đựng đồ lặn để trong không gian, cô suy nghĩ một chút, lại sờ lòng bàn tay: "Bên anh có thể lấy được bùa trừ là do cao tăng hay đạo sĩ vẽ không?"Ngay lập tức, bên kia gửi sang một tờ giấy: "Đừng mê tín, hơn nữa, nhà sư không vẽ bùa."Tống Duệ Nguyệt:... Được rồi nhưng cô cứ thế đi thì không dám thật.

Thế là lại kể sơ qua chuyện bên này cho bên kia nghe.Một lát sau, lại có một tờ giấy được gửi sang."Căn nhà cô nói không có thứ gì bẩn thỉu, chỉ là do người ta tạo ra thôi, nếu cô sợ thật thì đeo chuỗi hạt bồ đề này, đây là do một vị đại sư ở Ngũ Đài Sơn tặng tôi, trên đó khắc kinh Phật, có thể trừ là bảo bình an."

Tống Duệ Nguyệt:... Anh nói chắc chắn như vậy, tôi nên tin hay không tin đây?Tống Duệ Nguyệt một lúc sau mới hiểu ra, vị này trước đây hẳn cũng ở đảo Nam Châu này nhỉ? Chuyện trong căn nhà đó chắc anh cũng biết, nếu không thì không thể chắc chắn như vậy được.
 
Chương 294


Vì thế, cô thử dò hỏi: "Sao anh biết bên trong đó không phải ma ám? Hay là anh biết bên trong đó có gì?" Một lúc sau, tờ giấy lại được gửi sang. Cô cầm lên xem, trên đó viết: "Liên quan đến bí mật, không thể tiết lộ." Tống Duệ Nguyệt tức đến nỗi trợn trắng mắt, nghĩ thầm anh không nói cũng được, tốt nhất là trong căn nhà đó không giấu thứ gì, nếu không, cô sẽ lục soát cho đến khi không còn sót lại một sợi lông. Còn chuỗi hạt bồ đề thì cô không đeo nữa, đeo thứ này ra ngoài để người khác nhìn thấy, không biết có trừ là được không nhưng chắc chắn sẽ rước họa vào thân.

Cô ở trong không gian tìm một tấm ván gỗ, đóng một cái kẹp, tại bảo bên kia gửi sang ít giấy bút đồ dùng văn phòng phẩm, kết quả lời vừa dứt thì cô đã nmgây người. Trời ơi, đây là chuyển cả một cửa hàng bán buôn đồ dùng văn phòng phẩm sang đây rồi phải không. Thật sự là chỉ có thứ cô krhông nghĩ ra, không có thứ cô không tìm thấy.

Cô lấy từ bên trong ra mấy cây bút chì và bút than, lại lấy mấy tờ giấy vẽ bỏ vào trong gùi rồi ura ngoài.

Đến căn nhà, cô nhìn kỹ tấm biển của căn nhà, mơ hồ nhận ra... ôi! Hóa ra cùng họ với cô!

Ngay lập tức có cảm giác như trở về nhà cũ của mình vậy.

Cô đẩy cửa ra, lại chốt cửa từ bên trong, lúc này mới bắt đầu từ từ quan sát căn nhà này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-294.html.]

Căn nhà này thực sự rất lớn, cho dù là kiếp trước, cô cũng đã đi tham quan rất nhiều nhà cổ thời xưa, nhưng cũng rất khó thấy được căn nhà nào bề thế như thế này, chỉ tiếc là những năm này cứ để ở đây không có người ở, cũng không được bảo dưỡng, xuống cấp đến nỗi không ra hình thù gì nữa.

Cô đi một vòng trong sân, lòng bàn tay lại bắt đầu nóng lên, cô biết đây là viên ngọc bội đang nhắc nhở cô.

Vì thế, cô đi về phía giếng nước ở sân sau.

Cô đã xem qua cái giếng này rồi, bên trong vẫn còn có nước, nhìn đen ngòm trông cũng hơi đáng sợ nhưng mà, ngọc bội vẫn luôn nhắc nhở cô, đặc biệt là khi đứng bên cạnh giếng, lòng bàn tay nóng đến mức cô không chịu nổi, không còn cách nào khác, đành phải nhanh chóng lấy đồ lặn trong không gian ra mặc vào.Xuống nước, xung quanh toàn là gạch xanh, cũng không biết lặn xuống bao lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường, cái giếng này vậy mà thông với một con sông ngầm, không trách được cái giếng nhiều năm không dùng đến, nhưng vẫn luôn có nhiều nước như vậy, chẳng phải tương đương với một con mắt suối tự nhiên sa vào sông ngầm, lại đi lên trên một lúc nữa thì nổi lên mặt nước, sau đó là một hang động rất lớn.Hang động lại có rất nhiều hang nhỏ, cô tháo mũ lặn kẹp vào nách, gần như không chút do dự đi về phía một hang động bên phải nhất.

Đợi vào bên trong, cô ngây người hồi lâu mới hoàn hồn lại.Cả hang động toàn là bảo vật, thỏi vàng, đủ loại đồ trang trí, tranh chữ, bình hoa, đồ ngọc, trân châu, ốc xà cừ, san hô... chất đầy cả một hang động, vì quá nhiều, cô chỉ tùy tiện nhìn vài cái, cũng không tỉ mỉ tìm kiếm.Những bảo vật này, nhiều hơn mấy chục lần so với những thứ mà ông ngoại để lại cho cô, đồ vật cũng có giá trị hơn.

Đặc biệt là mấy chục thùng đồ ngọc, tượng Quan Âm bằng ngọc trắng, bắp cải bằng ngọc bích, tượng Phật bằng ngọc bích... chất lượng và tay nghề chạm khắc của bất kỳ món nào cũng có thể gây ra chấn động lớn nếu đem ra ngoài!Mà mặt ngọc bội chắc cũng cảm ứng được những viên ngọc cực phẩm này nên mới liên tục nhắc nhở cô.Thảo nào khi cô đến hầm trú ẩn của nhà máy dệt để lấy kho báu mà ông ngoại để lại, mặt ngọc bội không có phản ứng gì, chắc là vì bên trong toàn là thỏi vàng, tranh chữ cổ... cấp bậc chưa đủ để nhắc nhở cô.

DTV

Tống Duệ Nguyệt không chút do dự, thu hết những thứ này vào không gian, đúng là làm được đến mức không còn sót lại một sợi lông.Sau đó, cô nhanh chóng nhảy xuống sông ngầm, trở về giếng nước, trèo lên nhà, lại nhanh chóng thay đồ lặn ra và cũng ném vào không gian.
 
Chương 295


Quả nhiên mặt ngọc bội cũng im lặng, không còn nóng nữa. Cô lúc này mới có thể yên tâm bắt đầu làm việc chính. Đợi cô tìm ra và đánh dấu những chỗ cần sửa chữa của căn nhà thì trời đã tối. Vì vô duyên vô cớ có được một lượng lớn bảo vật như vậy, tâm trạng cô vô cùng vui vẻ, cô lấy một ổ khóa sắt lớn trong không gian ra khóa cửa lớn lại, sau đó vừa hát vừa thong thả về nhà. Tiếp theo, đội bắt đầu bận rộn với công việc sửa chữa căn nhà, chỗ nào có thể không tốn tiền thì tuyệt đối không tốn thêm một xu nào, còn về những viên ngói vỡ trên mái nhà, Tống Duệ Nguyệt nghĩ ra một cách, lấy những viên ngói tốt có thể dùng được từ hai căn nhà trống khác xuống trước để thay vào căn nhà này, sau đó xem còn thiếu bao nhiêu thì đi mua thêm về để bù vào, dù sao cũng phải dùng tạm trước, đợi sau này nhà máy kẹo có lợi nhuận rồi thì sẽ thay toàn bộ ngói mới.

Còn về nguyên tiệu cần sử dụng của nhà máy kẹo, Tống Duệ Nguyệt định dùng hết số đường trắng trong không gian trước, vì vậy, cô phải tìm thời gian đi thành phố một chuyến,m tại thuê một nơi ít người làm kho tạm, tiện thể đi xem Lâm Thời Minh. Vì quá bận, cô thậm chí không nhận ra Lục Yến Từ đã nhiều ngày không đến. Đợi "Tốrng trạch” xây xong, cô nói một tiếng là đi thành phố tìm nhà cung cấp có thể cung cấp đường trắng, sau đó đạp xe ra ngoài.

Đến công xã, cô trực tiếp đỗ xe ở sân ulớn của công xã, sau đó đi bộ đến bến xe buýt đi thành phố.

Đến thành phố, cô trực tiếp đến nhà Lâm Thời Minh.

Ông ta là người địa phương, hiểu rõ tình hình ở đây nhất, chắc chắn cũng biết ở đâu có thể thuê được nhà làm kho vừa rẻ tiền vừa ít người.

Đến nhà họ Lâm, cô nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa bên trong, Tống Duệ Nguyệt suy nghĩ một chút, lấy từ trong không gian ra hai gói kẹo do cô tự làm, còn có hai gói đường đỏ một cân, sáu quả táo bỏ vào lưới rồi gõ cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-295.html.]

Một lát sau, có người chạy tới, người mở cửa là Lâm Thời Minh, lúc nhìn thấy Tống Duệ Nguyệt thì trước tiên là ngẩn ra, sau đó mừng rỡ: "Mẹ, mẹ đoán xem ai đến. Là ân nhân, là ân nhân đã cho chúng ta vay 20 đồng ấy đến rồi."

Tống Duệ Nguyệt:...

Trong sân, bà lão đang chơi với cháu gái nhỏ, nghe nói cô gái đã từng cho nhà mình vay 20 đồng đến, trên mặt lộ vẻ vui mừng, vội vịn ghế đứng dậy ra đón.

DTV

Lâm Thời Minh mời Tống Duệ Nguyệt vào, thấy bà lão kéo cô bé đến trước mặt cô: "Nha đầu, nhanh, nhanh đến dập đầu với ân nhân đi."Cô bé ngây thơ không hiểu chuyện nhưng rất nghe lời, làm bộ muốn quỳ xuống, điều này làm Tống Duệ Nguyệt sợ hết hồn, vội vàng bế cô bé lên."Bà ơi, không được đâu."

Bà lão còn có chút tiếc nuối, quay mặt về phía Tống Duệ Nguyệt nói: "Cô gái, hôm đó nếu không phải cô lại cho A Minh vay thêm 20 đồng thì cháu gái tôi sợ là không cứu được rồi."Lâm Thời Minh thấy cô lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, liền kể lại chuyện hôm đó."Tôi đưa con gái đến bệnh viện, kết quả bác sĩ nói cháu bị viêm màng não cấp tính, tiền khám bệnh nhập viện tiêm thuốc 10 đồng căn bản là không đủ, may là hôm đó cô lại đưa cho tôi 20 đồng, con bé cũng mới xuất viện hôm qua."

Tống Duệ Nguyệt nghe xong, trong lòng cũng có chút cảm thán, may là lúc đó cô cũng thấy có thể 10 đồng không đủ nên lại lấy thêm 20 đồng nữa, không ngờ lại vô tình giúp đỡ được gia đình này."Đúng rồi, tôi đến tìm anh là có một việc kiếm tiền, anh có muốn làm không?"Sau khi Tống Duệ Nguyệt đặt đồ mình mang đến xuống, cô lại nói lại mục đích đến của mình với Lâm Thời Minh.

Một là cô cần Lâm Thời Minh giúp cô tìm một kho hàng, địa điểm tốt nhất là nơi không có nhiều người, thời gian thuê cũng ngắn; hai là muốn Lâm Thời Minh giúp cô chạy việc vặt, ví dụ như đường trắng, cô không thể lần nào cũng đến thành phố trước để giao hàng rồi mới quay về để người ta đến lấy hàng, vậy thì phải có người trông kho, hơn nữa, sau này còn phải để Lâm Thời Minh giúp chạy việc vặt, kéo mối làm ăn các thứ, không chỉ có nhà máy kẹo, có thể còn có những nơi khác.
 
Chương 296


“Tạm thời tôi chỉ có thể trả cho anh 30 đồng tiên lương một tháng, sau này công việc nhiều hơn, sẽ căn cứ vào thành tích mà trả cho anh phần trăm tương ứng." Lâm Thời Minh nghe xong, người cũng ngây ra, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại. Tống Duệ Nguyệt còn tưởng đối phương không muốn làm, dù sao người này trông giống như một người đọc sách, có thể không thích kinh doanh, đi khắp nơi dò la tin tức, cũng không giỏi giao tiếp với mọi người. "Nếu anh không muốn, trước tiên chỉ cân giúp tôi tìm một kho hàng cũng được." "Không, không, tôi muốn, tôi muốn, chỉ là tôi hơi không... không ngờ được chuyện tốt như vậy lại đến với mình." Lâm Thời Minh vội vàng giải thích.

Tống Duệ Nguyệt:... Được rồi. "Đúng rồi, Tống trí thức, cô... trước đây không phải muốn đồ cổ sao, cô còn muốn không? 20 đồng đó bây giò tôi cũng không trả tại cho cô được nhưng M nhà tôi còn một số đồ cổ, cô xem có thích món nào thì cứ lấy về. Lâm Thời Minh được ơn, trong lòng vẫn tuôn ghi nhớ phải trả tại ân tình này.

"Không cần đâu, 20 đồng đó sau này cứ trừ dần vào tiền lương của anh, mỗi tháng trừ 5 đồng nhé, anh thấy thế nào? Những đồ cổ đó của anh, giấu kỹ không cho người khác phát hiện là được, tương lai sẽ có tác dụng lớn."

Tống Duệ Nguyệt muốn người khác giúp mình làm việc, đương nhiên không tiện làm khó người ta nữa, nếu không đợi vài năm nữa, Lâm Thời Minh nghĩ lại sẽ phát hiện mình đã chiếm của đối phương một món hời lớn, trong lòng sinh ra oán hận thì không tốt, cô cũng dứt khoát làm người tốt đến cùng, tiện thể nhắc nhở hắn ta một câu.

Lâm Thời Minh lại ngẩn ra, nhìn Tống Duệ Nguyệt bằng ánh mắt có chút phức tạp.

Hắn biết mình bán cho cô chiếc vòng tay đó thực ra là bán rẻ rồi, hắn cũng biết rất rõ độ trong của chiếc vòng đó, cho dù dùng để làm bảo vật truyền gia cũng không quá đáng nhưng để cứu con gái, lúc này những thứ đó chính là họa căn, cho nên hắn bán rẻ mặc dù có chút đau lòng nhưng cũng không oán trách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-296.html.]

Những năm gần đây, gia đình hắn đã trải qua những năm tháng làn khốc nhất, không ai dám tin, hôm đó nếu không phải để cứu mạng con gái, hắn đã ôm tâm lý liều mạng, mới đưa Tống Duệ Nguyệt về nhà.

DTV

Nhưng không ngờ rằng, quyết định gần như đánh cược cả tính mạng của cả gia đình mình lại mang đến cho hắn và gia đình một bước ngoặt chưa từng có.

Lúc này hắn tin, Tống Duệ Nguyệt có thể là vị cứu tinh mà ông trời phái đến!

"Tống trí thức, cô là ân nhân lớn của gia đình chúng tôi, cô yên tâm, sau này chuyện của cô chính là chuyện của tôi, cho dù để tôi liều mạng, tôi cũng tuyệt đối không oán trách."Giọng Lâm Thời Minh có chút kích động giơ tay thề, làm Tống Duệ Nguyệt sợ hết hồn, vội vàng xua tay nói: "Không nghiêm trọng đến thế, chỉ là làm ăn kiếm tiền thôi, không cần liều mạng, bất kể lúc nào, mạng sống cũng nên được đặt lên hàng đầu."

Bà Lâm nghe thấy, ở bên cạnh lau nước mắt, là khóc vì vui mừng.Lâm Nam Nam không hiểu gì cả, mở to mắt nhìn người chị gái xinh đẹp trước mặt, chỉ biết người trước mặt này là ân nhân cứu mạng của mình, sau này mình phải báo đáp người chị gái xinh đẹp này thật tốt.

Tống Duệ Nguyệt lấy đồ trong ba lô ra, tiện tay cất đường bình thường vào không gian, lại lấy ra hai gói đường đã thêm ngọc dịch, còn có hai gói kẹo do cô tự làm và sáu quả táo."Đây là tôi mua, kẹo này là kẹo mà đội Hải Giác của chúng tôi sắp sản xuất, tôi cố ý gói hai gói cho Nam Nam ăn nhưng kẹo này ngọt quá, ăn nhiều không tốt cho răng trẻ con, một ngày chỉ ăn hai ba viên là đủ rồi, ăn xong phải nhớ đánh răng, nếu không dễ bị sâu răng, đến lúc đó răng sẽ bị sâu hết, không đẹp đâu, biết chưa?" Những lời trước cô nói với Lâm Thời Minh và bà Lâm, những lời sau thì nói với Lâm Nam Nam.

Cô bé chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.Tống Duệ Nguyệt cảm thấy tim mình như muốn tan chảy, chậc, cô bé này so với thằng nhóc thối Lục Kim An kia đúng là ngoan ngoãn đáng yêu hơn nhiều!
 
Chương 297


Sau đó lại câm hai gói đường nói: "Đường đỏ này là tôi tự nấu, tôi chỉ nói một điều, đừng tặng cho người khác, cứ để lại cho mình, hai ngày pha một cốc nước đường uống, tốt nhất cả nhà ba người đều uống. Những quả táo này là bạn tôi từ miền Bắc mang về, tôi vừa hay đến đây nên lấy sáu quả cho Nam Nam nếm thử." Lâm Thời Minh sốt ruột xoa tay: "Tống trí thức, cái này... cái này quá quý giá rồi, cô vẫn nên mang về đi." Tống Duệ Nguyệt cười nói: "Đây không phải tặng cho anh, là tặng cho Nam Nam, hôm đó đã có thể gặp được anh, mua được chiếc vòng tay của anh, lại theo anh về thấy được Nam Nam, chứng tỏ tôi có duyên với nó. Hơn nữa, những thứ này đều không tốn tiền, không tính là quý Z1 giá. Nói hết lời khuyên can, cuối cùng cũng khiến Lâm Thời Minh nhận đồ. Sau đó, Lâm Thời Minh đưa cô đến vùng ngoại ô thành phố đó tìm nhà kho trống để thuê.

May là hắn ta thực sự có tợi thế của người bản địa, hỏi thăm một chút là hỏi được một ngôi nhà cấp bốn có sân, chủ nhà hiện đang làm việc ở thành phố, được phân nhà tập thể, không muốn ở đâym gần vùng quê nữa, Tống Duệ Nguyệt nhìn một tượt, đây cũng là con đường tất yếu để đến công xã Bạch Mã Kiều, sau này nếu cô đi từ bên kia đến, chỉ cần bảo xe buýt dừng ở đây, dỡ đồ trong khrông gian vào là được, cũng khá tiện. Lại hỏi tiền thuê nhà, một đồng năm một tháng, Tống Duệ Nguyệt vốn chỉ muốn thuê hai tháng nhưng nghĩ đến sau này có lẽ còn có thể dùng vào việuc khác, tiền trực tiếp ký hợp đồng thuê một năm. Lâm Thời Minh thấy cô đổi thời gian thuê nhà từ hai tháng thành một năm, cũng không hỏi nhiều.

DTV

Sau khi lấy chìa khóa từ tay chủ nhà, cô lại lục trong ba lô lấy ra một chiếc khóa sắt to, trên đó còn có mấy chiếc chìa khóa.

Thấy chiếc khóa to trên tay cô, Lâm Thời Minh lại một lần nữa im lặng.

"Anh cầm một chiếc chìa khóa này, hai ngày nữa sẽ có người chuyển một lô đường trắng đến, số lượng không nhiều, 1000 cân, mỗi bao 100 cân, tổng cộng 10 bao, còn có một số nguyên liệu khác, tôi sẽ đưa cho anh một bảng giá cụ thể, đến lúc đó đội Hải Giác sẽ có máy kéo đến kéo những thứ này, anh cứ theo số lượng trên bảng giá mà thu tiền là được, tiền hàng anh cứ cầm trước, đến khi tôi lần sau đến thành phố thì trả cho tôi, bên kia đến kéo hàng, hỏi anh những hàng này từ đâu đến, anh cứ nói tìm mối lấy được, họ có hỏi gì khác, anh cứ không trả lời họ là được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-297.html.]

Lâm Thời Minh nghe xong, gật đầu, nhận lấy chìa khóa mới nói: "Bên kia khi nào chuyển hàng đến? Tôi có cần đến đợi trước không?"

Tống Duệ Nguyệt: "Không cần, bên kia chuyển hàng tôi sẽ đến làm người liên lạc, vì người bên kia là mối quan hệ tôi tìm được, chuyện này càng ít người biết càng tốt."

Cô chắc chắn không thể nói với Lâm Thời Minh rằng người chuyển hàng chính là cô!

Lâm Thời Minh là người thông minh, nghe cô nói vậy thì còn gì không hiểu nữa, hắn không hỏi nhiều nữa, cô bảo hắn làm gì thì hắn làm nấy.

Tống Duệ Nguyệt bên này lại đưa cho hắn 25 đồng, nói là tiền lương trả trước, lại đưa cho hắn một số điện thoại, là của đội bộ.Sau khi Lâm Thời Minh đi, cô nhìn một vòng trong căn nhà này, liền lấy mười bao đường trắng trong không gian ra, có lẽ vị gia kia biết tình hình bên này của cô đặc biệt, bây giờ một số thứ lớn, đều không có nhãn hiệu và ngày sản xuất, đương nhiên cũng có thể là đã đổi bao bì hoặc đặt làm riêng cũng không biết chừng.Cô liệt kê chi tiết tất cả các nguyên liệu cần dùng khác, chỉ cần Lâm Thời Minh thu tiền theo số lượng là được.Đợi đến khi trở về đội Hải Giác, Tống Duệ Nguyệt liền nói chuyện đã liên hệ được một lô nguyên liệu ở đâu để nhận hàng.

Tiếp đó cô lại nói: "Đường trắng 6 hào một cân, sau này chúng ta muốn giảm chi phí, vẫn phải tự sản xuất đường trắng, mở rộng toàn bộ chuỗi sản xuất đường, chúng ta trồng nhiều mía như vậy, không tự lập một nhà máy đường thì thật đáng tiếc."
 
Chương 298


Nếu đổi lại là bình thường, Tăng A Ngưu ước chừng phải phản đối mấy câu nhưng từ sau khi Tống Duệ Nguyệt đàm phán với Cung Tự Tại, ông ta đã hoàn toàn phục rồi. Những việc tiếp theo tiến triển khá thuận lợi, trước tiên là tuyển người, lúc đầu chỉ tuyển 10 công nhân, 8 nữ, 2 nam, nam yêu cầu trình độ học vấn từ cấp 2 trở lên; học sinh tốt nghiệp cấp 2 duy nhất của đội Hải Giác là Tằng Nguyên Văn đương nhiên trúng tuyển, trỏ thành cán bộ dự bị của nhà máy kẹo, còn sau này làm gì, Tống Duệ Nguyệt vẫn chưa sắp xếp cụ thể, chỉ tìm một số sách về quản lý nhà máy ném cho hắn, bảo hắn đọc nhiều học nhiều, tiện thể có thể soạn thảo quy chế nhà máy, nếu có gì chưa hoàn thiện, cô sẽ bổ sung thêm. Tiếp theo là đào tạo nhân viên, Hà Bảo Trụ vốn tưởng rằng Tống Duệ Nguyệt sẽ tuyển anh ta vào nhà máy làm trợ lý hay gì đó, nào ngờ Tống Duệ Nguyệt lại tìm anh ta, bảo anh ta cố gắng dạy em gái mình là Hà Tú Anh nhiều hơn, để cô ấy có thể thông qua lần tuyển dụng này vào nhà máy kẹo. Hà Bảo Trụ ngây người, vẻ mặt bị đả kích hỏi: "Tống trí thức, tại sao không phải là tôi?" Tống Duệ Nguyệt liền nói suy nghĩ của mình cho anh ta nghe.

"Về phần anh... Tôi định để anh đi chạy việc nhưng thuộc về tuyển bên ngoài, sau này có thể tôi sẽ có việc khác giao cho anh làm, công việc không cố định, có thể thời gian này để anh chạy việc cho nhà máy kẹo, qua một thời gian tại để anh đi tiên hệ nguyên tiệu, hoặc đi xử tý một số công việc khác. Tôi trả anh tương 30 một tháng, chạy việc có hoa hồng ngoài, đi công tác có phụ cấp đi tại, anh xem anh có muốn làm không?" Hà Bảo Trụ nghe xong thì sao có thể không muốn làm chứ, tương 30 đồng một tháng cơ mà! Còn có hoa hồng, báo tiêu, sau này nói ra còn có thể nở mày nở mặt! Tống Duệ Nguyệt tại bảo anh ta đừng nói chuyện tương của mình với người khác, nếu có người hỏi thì cứ nói là 12 đồng một tháng, còn hoa hồng này nọ thì tạm thời đừng nói.

Hà Bảo Trụ nghe xong lúc đầu còn ngơ ngác nhưng rất nhanh đã hiểu ra, chị Tống muốn trọng dụng anh ta!

Về nhà, anh ta bắt đầu túm em gái mình dạy nhận chữ, viết chữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-298.html.]

DTV

Hà Tú Anh cũng muốn vào nhà máy kẹo, học rất chăm chỉ, bố mẹ Hà mặc dù trọng nam khinh nữ nhưng cũng hy vọng con gái có thể vào nhà máy kẹo làm việc, nghe nói vào đó có lương 12 đồng một tháng, sau này còn có thưởng cuối năm, còn có thể phát phúc lợi, thêm lần này Hà Tú Anh theo anh trai Hà Bảo Trụ đến nhà Tống trí thức học nấu đường, còn được thưởng mười cân đường đỏ, điều này khiến họ vui mừng một thời gian dài, vì vậy thời gian này cũng không để Hà Tú Anh xuống ruộng kiếm công điểm nữa, mà để cô ấy ở nhà một lòng một dạ học chữ.

Không đầy nửa tháng, Hà Tú Anh đã nhận biết đủ ba trăm chữ, người cũng gầy đi một vòng nhưng tinh thần hăng hái, lúc đi thi tuyển dụng, còn tuôn cầm cuốn chữ to mình đã học để ôn tập. Mặc dù nhà máy kẹo lúc đầu chỉ tuyển 10 người nhưng toàn bộ đội Hải Giác có hơn bốn trăm nhân khẩu, trừ những người dưới 18 tuôi còn hơn hai trăm người, vậy mà thực sự không tuyển đủ 10 người, chỉ tuyển được 7 người, ba người còn tại là tuyển từ đội bên cạnh. Biết được tin này, toàn bộ xã viên đội Hải Giác đều im tặng.

12 đồng một tháng, một năm là 144 đồng, nghe nói còn có rất nhiều phúc lợi, làm lâu thì lương hàng năm còn tăng, mỗi tháng còn bình chọn nhân viên tiên tiến, cũng có thưởng, mỗi tháng còn có phúc lợi bảo hộ lao động.

Nghĩ lại đến những người làm việc trên đồng ruộng như họ, làm quần quật, sớm ra tối về, một năm cũng không để dành được hai ba mươi đồng nhưng vì không biết chữ nên lợi ích lớn như vậy lại để đội bên cạnh cướp mất.

Đặc biệt là một số gia đình có con gái đi thi tuyển, chỉ thiếu có mấy chục chữ là nhận biết đủ thì bị loại, càng tức giận đập n.g.ự.c dậm chân, một thời gian dài không thể bình tĩnh lại.
 
Chương 299


May là Tống Duệ Nguyệt cũng đã nói, vì nhà máy mới thành lập, không cần nhiều người như vậy, đợi sau này công việc nhiều lên, chắc chắn sẽ còn tuyển thêm, cho nên những người đã học nhận chữ không được từ bỏ, có thể tiếp tục kiên trì, biết đâu đọt sau có thể thi đỗ, do đó những cô gái này mặc dù không thi đỗ nhưng bố mẹ cũng không ép các cô ấy xuống ruộng kiếm công điểm, mà bắt đầu ép các cô ở nhà học nhận chữ. Tằng Nguyên Văn hiện tại đã trở thành tấm gương của đội, không nói gì khác, vì hắn có bằng tốt nghiệp cấp 2 nên được tuyển làm cán bộ dự bị, mặc dù không biết cụ thể là làm gì nhưng hai chữ "Cán bộ" đã đủ khiến họ thấy hiếm có rồi! Điều này khiến các xã viên cuối cùng cũng hiểu được lợi ích của việc học hành, nhìn người ta xem, một người tốt nghiệp cấp 2 vào nhà máy có thể làm cán bộ! Những gia đình có con nhỏ, hễ còn có thể đi học thì có gia đình cũng cắn răng đưa con đến trường. Trường tiểu học của đội vốn chỉ có mười mấy học sinh, chỉ trong vài ngày như vậy, đột nhiên tăng thêm 30 mấy đứa trẻ, trường tiểu học vốn chỉ có hai giáo viên đột nhiên cần tuyển thêm giáo viên gấp, giáo viên lấy ở đâu? Chỉ có thể tìm trong số thanh niên trí thức!

Vì vậy, điều này tại có tợi cho thanh niên trí thức, ngay cả thanh niên trí thức của đội bên cạnh cũng nhắm vào việc tuyển dụng của nhà máy kẹo, thấy người đội Hải Giác đều đưa con đến trường, con gái trong nhà những năm trước vừa đủ 18 tuổi là bắt đầu gả chồng, bây giờ cũng không vội gả chồng nữa, chỉ nghĩ ở nhà thêm mấy năm có thể kiếm thêm tiền mấy năm! Chuỗi phản ứng mà Tống Duệ Nguyệt mở một nhà máy kẹo mang tại là điều mà Tằng A Ngưu và kế toán Hà không ngờ tới nhưng phản ứng này tại là điều mà họ mong đợi. Kể từ khi nhà máy kẹo bắt đầu tuyển dụng, những cán bộ của bộ phận đội cũng vui vẻ cả ngày, đi tại cũng Cười.

Đợi tuyển đủ người, Tống Duệ Nguyệt bắt đầu tiến hành đào tạo cho nhân viên.

Tằng Nguyên Văn cầm cuốn sách quản lý quy chuẩn nhà máy mà Tống Duệ Nguyệt đưa cho hắn nghiên cứu nghiêm lúc nửa tháng, làm đầy nửa cuốn sổ tay, gặp chỗ không hiểu còn chạy đến tìm Tống Duệ Nguyệt hỏi, qua lại như vậy hắn thực sự nắm được chút manh mối, thậm chí còn viết ra một bộ chế độ quy chuẩn có tính khả thi khá cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-299.html.]

Tống Duệ Nguyệt xem xong, rất khen ngợi, đồng thời đưa ra một số ý kiến xác đáng, Tằng Nguyên Văn lại sửa đổi thêm vài lần, cuối cùng định ra chế độ quy hoạch quản lý cuối cùng, lại đến thị trấn tìm nhà in, in vài chục bản, chuẩn bị dán lên tường nhà máy, đến lúc đó mỗi nhân viên lại phát cho mỗi người một bản.

DTV

Sau nửa tháng đào tạo, cùng với sự chỉ bảo của Tằng A Ngưu và kế toán Hà, 10 nhân viên mới vào nhà máy cũng bắt đầu chính thức đi làm rất thuận tọợi. Mẻ kẹo đầu tiên gồm năm hương vị, sau đó Tống Duệ Nguyệt tại nghiên cứu thêm kẹo mềm hương cam, kẹo mềm tương đối đễ làm hơn, nguyên tiệu chính vẫn phải dùng đến gefatin, gefatin tại được làm từ chất keo chiết xuất từ da tợn, da bò nhưng kẹo mềm vừa làm ra đã được một nhóm người trong thôn khen ngợi. Vì vậy, Tống Duệ Nguyệt còn đặc biệt thiết kế một bộ mẫu nhãn hiệu kẹo, cùng với túi đựng tinh xảo.

Việc đầu tiên cô làm là cầm những viên kẹo này đến hợp tác xã cung ứng, vì có sự dẫn dắt của Xã trưởng Cung, cô chỉ lấy kẹo ra cho chủ nhiệm hợp tác xã cung ứng nếm thử, sau đó lại nói giá cả, bên kia liền quyết định đặt hàng 1000 cân.

Bên hợp tác xã cung ứng cô có thể nắm chắc, tiếp theo là đến các cửa hàng bách hóa trong thành phố và hợp tác xã cung ứng của các công xã khác để kéo khách hàng.

Lần đầu đi kéo khách hàng, cô dẫn theo Hà Bảo Trụ và Lâm Thời Minh, tiện thể còn bảo họ đổi một bộ áo sơ mi trắng và quần tây đen, lại từ không gian lấy ra hai đôi giày da đen, còn cô thì đổi một bộ đồ vải màu vàng nhạt, chân đi một đôi giày da cừu đen mũi tròn, tay đeo một chiếc đồng hồ Mai Hoa bước vào cửa hàng bách hóa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top