Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,300
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu
Tác giả: 赵灵儿
Tình trạng: Đã hoàn thành




Năm ấy, bố mẹ nuôi của ta vì tham tiền mà lấy hết tiền trợ cấp của ta, gả ta cho một lão chồng tồi tệ, tàn nhẫn. Một bà mẹ chồng ác độc khiến ta sả.y tha.i, lừa ta phải nuôi đứa con của lão chồng và ả trà xanh. Mặc dù ta đã làm việc quần quần nhưng cuối cùng kết quả nhận lại được của ta là gì? Một cái chết thảm thiết.

Nay ta trọng sinh trở lại ta đã vạch mặt cha mẹ nuôi, không chút thương tiếc phơi bày sự giả tạo độc ác của họ, giành lại nhà cửa, đòi lại số tiền trợ cấp nuôi dưỡng khổng lồ và xây nhà xưởng, thi đại học, và gả cho quan quân...Từ đây cuộc sống của ta chỉ mới bắt đầu....
 
Chương 1


"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về!

Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi."

Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại...

Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp.

Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi!

DTV

Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình, dừng lại hai giây, giọng chửi mắng càng lớn hơn: "Các người nhìn xem, nhìn xem, đây là cái kiểu gì? Đây chính là sao chổi, nuôi không được bạch nhãn lang, sớm biết vậy thì nên vứt nó ra đường, để nó c.h.ế.t cóng c.h.ế.t đói... Cũng đỡ cho nó ở đây khắc chúng ta."

"Thím Tiếu, thím hiểu lầm một chuyện rồi, nhà mà cả nhà thím đang ở hiện tại là nhà của tôi, đừng nói là thím, không ai có tư cách đuổi tôi ra đường."

Tống Duệ Nguyệt phản ứng lại, sự oán hận tích tụ cả đời hoàn toàn bùng phát, không đợi Tiếu Lan nói hết lời, cô đã phản bác lại, nói xong lại liếc nhìn Lý Tự Lập vẫn luôn hút thuốc không nói gì bên cạnh, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.

Tiếu Lan và Lý Tự Lập dường như không ngờ cô sẽ phản bác như vậy, cả hai đều ngây người, Lý Tự Lập thậm chí còn quên cả hút thuốc, Tiếu Lan không nói nên lời, nuốt không trôi, lúc đầu là vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó là tức giận không thể kiềm chế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-1.html.]

"Con tiện nhân, còn dám cãi láo với bà già này, xem bà già này đánh c.h.ế.t mày." Nói xong, bà ta cầm lấy cái chổi ở cửa quét về phía Tống Duệ Nguyệt.

Nếu là kiếp trước, Tống Duệ Nguyệt thực sự không dám như vậy nhưng Tống Duệ Nguyệt đã c.h.ế.t một lần thì dám.

Cô không chỉ dám cãi lại, còn dám đánh trả.

Trong khoảnh khắc cái chổi quét xuống, cô giơ tay đỡ lấy, dùng sức giật lại, không đợi Tiếu Lan phản ứng, cô đã phản đòn.

Vừa đánh vừa mắng: "Bà mới là tiện nhân, chổi đói, ở nhà tôi, tiêu tiền của tôi, còn ngày ngày ngược đãi tôi, sai khiến tôi như osin, bà chính là Hoàng Thế Nhân của xã hội cũ, địa chủ ác độc, bạch nhãn lang, đồ vong ơn phụ nghĩa."

Cái chổi quét mạnh vào người Tiếu Lan, đau đến mức bà ta kêu á á thảm thiết, lại vì sự hung dữ đột ngột của Tống Duệ Nguyệt, đầu óc còn hơi choáng váng, thậm chí quên cả né tránh.

Lý Tự Lập bên kia cũng ngây người, mãi một lúc lâu, cho đến khi Tiếu Lan hét lớn: "Lão Lý, đừng đứng đó, mau đến giúp tôi!" Thì ông ta mới phản ứng lại, lập tức đứng dậy định giật lấy cái chổi trong tay Tống Duệ Nguyệt.

Tống Duệ Nguyệt sao có thể để ông ta giật lấy? Không phải là chờ bị đánh sao?

Vì thế, cô cầm chổi điên cuồng đánh vào hai người, vừa đánh vừa mắng vừa lùi về phía cửa: "Các người mới là bạch nhãn lang, Lý Tự Lập, đồ lang tâm cẩu phế, đã hứa với ông ngoại tôi sẽ chăm sóc tốt cho tôi, kết quả, lấy tiền rồi không làm việc, không những muốn chiếm nhà của tôi, vì thăng quan còn muốn gả tôi cho thằng điên Lâu Dương Vân kia, cả nhà đều là đĩa hút máu, tôi sẽ đi tố cáo hai người."
 
Chương 2


Lý Tự Lập và Tiếu Lan bị đánh kêu la thảm thiết, đợi Tống Duệ Nguyệt lùi ra ngoài cửa, ném cái chổi trong tay đi, thì cô liền quay người chạy về phía cổng lớn.

Tống Duệ Nguyệt vừa chạy vừa khóc vừa hét lớn: "Chú bác ơi, các ông các bà ơi, cứu mạng với! Nhà họ Lý muốn đánh c.h.ế.t tôi, họ muốn bán tôi cho nhà họ Lâu, còn muốn chiếm nhà của tôi, để tôi c.h.ế.t cóng c.h.ế.t đói ngoài đường!"

Những ngôi nhà trong thành san sát nhau, nhà bên có động tĩnh gì lớn thì đều có thể nghe thấy rõ ràng, huống chi Tống Duệ Nguyệt muốn gây sự chú ý của hàng xóm, giọng nói còn cao hơn bình thường năm phần.

Đợi chạy ra ngoài, đã có rất nhiều người đứng xem náo nhiệt.

Lúc này, cô chỉ mặc một chiếc áo lót và một chiếc quần mỏng, chân trần đứng trên mặt đất, lạnh đến mức các ngón chân co lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tái nhợt, mũi đỏ ửng, nước mắt rơi lã chã, đây là phát hiện ra mình được sống lại, vui mừng kích động mà khóc.

Nhưng dáng vẻ đáng thương này trong mắt hàng xóm láng giềng, chính là đứa trẻ bị bắt nạt thảm rồi.

Mọi người ùa đến, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Bà Chu ở bên cạnh nhà họ Tống vội vàng bảo ông già nhà mình cởi áo bông trên người ra, đi tới khoác lên người Tống Duệ Nguyệt.

"Tiểu Nguyệt à, mặc tạm áo bông của ông nội Châu trước đi, trời đông giá thế này, ngàn vạn đừng để bị lạnh."

DTV

"Bà Chu, các ông các bà, các người đều nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, các người phải làm chủ cho cháu! Cháu muốn đi tố cáo Lý Tự Lập và

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-2.html.]

Tiếu Lan, họ muốn bán cháu cho nhà họ Lâu, còn muốn chiếm nhà của cháu!"

Tống Duệ Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y bà Chu, khóc lớn, cuối cùng cũng trút hết nỗi bi phẫn và không cam lòng trong lòng mình.

Vợ chồng Lý Tự Lập đuổi theo ra thì nghe được câu này, Tiếu Lan tức giận mắng to: "Con tiện chủng, đúng là muốn lên trời rồi, đánh bà già này còn dám cắn ngược lại, hôm nay không dạy cho mày biết điều, bà già này không mang họ Tiếu." Nói xong, bà ta đẩy đám đông ra, định đi vặn Tống Duệ Nguyệt.

Tống Duệ Nguyệt hét lên một tiếng, trốn sau lưng bà Chú, sợ hãi nhìn Tiếu Lan.

Hàng xóm láng giềng thấy bà ta hung hăng dữ tợn như vậy, vội vàng tiến lên kéo người ra.

"Tiếu Lan, bà muốn làm gì? Sao, trước mặt chúng tôi mà dám động thủ với Tiểu Nguyệt, vậy thì đóng cửa lại không biết sẽ hành hạ Tiểu Nguyệt thế nào." Bà Chu càng chất vấn nghiêm khắc hơn.

Nhưng thái độ của Lý Tự Lập lại trái ngược hoàn toàn với Tiếu Lan, ông ta ho một tiếng, cười tươi đi tới rồi ôn tồn nói: "Bà con hàng xóm, các người đừng để đứa trẻ Tiểu Nguyệt này lợi dụng, vừa rồi chúng tôi không hề đụng đến một sợi tóc của nó, ngược lại còn bị nó cầm chổi đánh một trận, không tin, các người nhìn những vết thương trên người tôi và vợ tôi này."

Nói rồi, ông ta xắn tay áo lên, để lộ những chỗ vừa rồi bị Tống Duệ Nguyệt dùng chổi đánh, lại ra hiệu cho Tiếu Lan.

Tiếu Lan hiểu ý, cũng xắn tay áo lên.

Hàng xóm thấy trên tay hai vợ chồng đúng là có vết đỏ, quay lại nhìn Tống Duệ Nguyệt, ánh mắt đầy trách móc: "Tiểu Nguyệt, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Lý Tự Lập thấy vậy, lại bày ra vẻ đau lòng tột độ nói: "Tiểu Nguyệt, mặc dù chú và Thím Tiếu không phải cha mẹ ruột của cháu nhưng những năm qua vẫn luôn yêu thương cháu như con gái ruột, bây giờ cháu đến tuổi lấy chồng rồi, chỉ muốn tìm cho cháu một gia đình tốt có thể dựa dẫm được, cháu thì hay rồi, không biết ơn cũng thôi, còn đánh đập chú và thím Tiếu, cháu thật sự làm chúng ta quá đau lòng."
 
Chương 3


Nói xong, ông ta đưa mu bàn tay lên lau những giọt nước mắt không tồn tại trên mắt.

Nghe xong lời này, Hứa Mỹ Quyên, gã đàn ông làm việc ở nhà máy dệt liền nhảy ra chỉ trích: "Đúng vậy, Tiểu Nguyệt, làm người không thể vong ân phụ nghĩa. Xưởng trưởng Lý là người tốt như thế nào! Những năm qua nếu không có ông ấy nuôi cô, cô có thể ăn no mặc ấm, đi học được không? Có thể lớn đến như vậy được không?"

Thẩm Hiểu Hoa, vợ của Lưu Kiến Quốc, chủ nhiệm phân xưởng hai ở nhà máy dệt, cũng đứng về phía Lý Tự Lập, trước tiên là nịnh nọt Lý Tự Lập một hồi: "Đúng vậy, không phải họ hàng gì, lại giúp người ta nuôi lớn con cái, vừa tốn tiền vừa lo lắng, tôi thấy nên báo lên phường, trao giải thưởng gì đó cho gia đình xưởng trưởng Lý!"

Sau đó lại quay sang nhìn Tống Duệ Nguyệt, chỉ trích: "Tiểu Nguyệt à, cô thật sự quá không hiểu chuyện, nếu xưởng trưởng Lý không phải vì muốn tốt cho cô thì có thể giúp cô tìm đối tượng chứ? Những năm qua, cô ăn ở tại nhà họ Lý, không biết ơn cũng thôi, ngược lại còn đánh đập người lớn, chúng ta làm người phải có lương tâm, không thể làm những chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy."

Thấy có người bênh vực mình, Tiếu Lan đắc ý vô cùng nhưng trên mặt lại tỏ ra vẻ tủi thân và hận sắt không thành thép: "Thôi, nhà chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo ông ngoại của con bé này là ân sư của lão Lý nhà tôi chứ, lão Lý nhà tôi là người trọng tình nghĩa nhất, chúng tôi vẫn luôn coi con bé như con ruột nhưng ai mà ngờ được, ơn nghĩa nhỏ thì nhớ, ơn nghĩa lớn thì quên, con bé này không những không biết ơn, còn hận cả nhà chúng tôi, thật sự là lòng tốt không được đền đáp!"

Nói rồi, bà ta định tiến lên kéo Tống Duệ Nguyệt về nhà, nghĩ bụng đợi về đến nhà, đóng cửa sổ lại, nhất định phải lột da nó một lớp, để nó biết điều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-3.html.]

Tống Duệ Nguyệt biết bây giờ mình nhất định không thể về, huống hồ, cô cố ý gây ra động tĩnh lớn như vậy, chính là để vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của nhà Lý Tự Lập, mục đích là để nhà họ Lý cút khỏi nhà mình, mục đích là để cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý, không còn bị họ sai khiến lợi dụng nữa, chứ không phải để mình mang tiếng vong ân phụ nghĩa.

DTV

Cô lau nước mắt, lớn tiếng nói: "Thím Hứa, thím Thẩm, các người không biết sao, căn nhà này là ông ngoại tôi để lại cho tôi? Các người nói tôi ăn của nhà họ Lý, ở nhà họ Lý, vậy các người có biết không, trước khi ông ngoại tôi mất, ông đã đưa cho nhà họ Lý hẳn một vạn đồng? Tiền nuôi dưỡng tôi từ mười tuổi đến mười tám tuổi, mỗi năm 1200, ngoài ra còn bốn trăm tiền học phí tám năm đi học của tôi. Hồi đó đưa tiền, còn mời hẳn bốn người làm chứng, ký cả giấy tờ đàng hoàng." Lời cô vừa dứt, lập tức mọi người đều xôn xao.

"Trời ơi, một vạn đồng đấy, đừng nói là nuôi đến mười tám tuổi, cho tôi nuôi thêm mười năm nữa tôi cũng chịu!"

"1200 một năm, tức là 100 đồng một tháng, cao hơn cả tiền lương làm xưởng trưởng của Lý Tự Lập đến hai mươi mấy đồng nhỉ? Trời

ơi!"

"Đúng vậy, chẳng trách nhà họ Lý có đến ba chiếc xe đạp, cả nhà năm nào cũng may mấy bộ quần áo mới, ngày nào cũng ăn cá ăn

thịt."
 
Chương 4


"Các người thấy không, cái áo khoác quân đội của Lý Lương nhà họ, còn cả cái áo khoác dạ đỏ mà Lý Dung mặc vào dịp Tết, cái khăn quàng cổ len đỏ trên cổ nữa, đúng rồi, mùa hè năm ngoái, chỉ riêng ở bách hóa đã mua mấy tấm vải sợi tổng hợp may áo cánh rồi."

"Nhìn lại Tiểu Nguyệt xem, quần áo trên người toàn là miếng vá chồng miếng vá, mấy năm nay, tôi chưa thấy con bé mặc một bộ quần áo nào ra hồn."

DTV

"Lý Tự Lập, các người làm vậy là mất hết lương tâm rồi, ở nhà của nhà họ Cố, cầm tiền của ông ngoại Tiểu Nguyệt, còn cắt xén tiền ăn tiền tiêu của Tiểu Nguyệt, ông ngoại cô bé còn là ân sư của các người nữa, các người làm ra chuyện như vậy không sợ trời đánh sét đánh à!"

Bà Chu là người nhìn Tống Duệ Nguyệt lớn lên, quan hệ với nhà họ Cố cũng rất tốt, mấy năm nay bà ở nhà bên cạnh, không ít lần nghe thấy nhà họ Lý đánh mắng Tống Duệ Nguyệt nhưng nghĩ đến nhà họ Lý dù sao cũng nuôi đứa trẻ này, lại là lời trăn trối của lão Cố trước khi mất nên bà không muốn xen vào chuyện của người khác, không ngờ sự thật lại là như vậy.

Lý Tự Lập và Tiếu Lan cũng không ngờ Tống Duệ Nguyệt lại lôi chuyện này ra, họ còn tưởng lúc đó cô còn nhỏ, lúc ký giấy tờ thì ngủ mất nên không biết chuyện này.

Lập tức, cả hai vừa kinh vừa giận, nhất là Lý Tự Lập, sắc mặt tối sầm, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, ông ta liếc nhìn Tiếu Lan, ra hiệu cho bà ta mau đưa Tống Duệ Nguyệt về.

Nếu chuyện này mà ầm ĩ lên thì mọi chuyện sau này sẽ rất phiền phức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-4.html.]

Tiếu Lan cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cố nặn ra một nụ cười nói: "Con nhóc này đúng là cái gì cũng dám nói, một vạn đồng? Giấy tờ, bịa đặt giỏi thật, nói dối như vậy, sau này còn nhà nào dám lấy cháu nữa! Mau về với thím, đừng ở đây mà làm mất mặt."

Nói rồi, bà ta túm lấy Tống Duệ Nguyệt, định lôi cô về nhà.

Tống Duệ Nguyệt cúi đầu, hung hăng cắn vào mu bàn tay của Tiếu Lan.

Tiếu Lan đau điếng, hét lên một tiếng rồi buông tay.

Tống Duệ Nguyệt nhân cơ hội trốn ra sau lưng một đám người lớn đang hóng chuyện, giọng run run nói: "Các chú các bác, họ không thừa nhận đã lấy tiền của ông ngoại cháu nhưng cháu biết bốn người làm chứng năm đó giờ ở đâu, xin các chú các bác hãy đi tìm chủ nhiệm ủy ban phường, năm đó chính ông ấy là người viết giấy tờ, ông ấy cũng có thể liên lạc với ba người làm chứng còn lại, hôm nay cháu nhất quyết không thể về với họ, chỉ cần bước vào cánh cửa đó, họ nhất định sẽ hành hạ cháu đến chết." Lời này vừa nói ra, mặc cho Tiếu Lan có che đậy chối cãi thế nào, mọi người cũng không tin nữa.

Ngay lập tức, có những người hàng ngày vốn chẳng ưa gì nhà họ Lý Tự Lập, lại thích hóng chuyện không sợ to chuyện: "Nhiệt tình." chạy đến ủy ban phường.

Những người hàng xóm ở đây cũng không cho nhà họ Lý lại gần Tống Duệ Nguyệt, bà Chu dứt khoát kéo cô về nhà mình, những người hóng chuyện cũng ùa vào nhà bà Chu, cái sân vốn rộng rãi của nhà bà Chu bỗng chốc chật ních người.

Không lâu sau, Chu Văn Phi đạp xe đến vào cửa, thấy đầy sân người, ông cũng không nói gì, mặt lạnh đi thẳng vào trong.
 
Chương 5


Tống Duệ Nguyệt thấy Chu Văn Phi, lập tức tủi thân nước mắt rơi lã chã: "Chú Chu, chú đến rồi, chú phải làm chủ cho cháu!"

Chu Văn Phi thấy Tống Duệ Nguyệt chân đất, chỉ mặc một chiếc quần dài mỏng, trên người khoác một chiếc áo bông đen rộng thùng thình rõ ràng không phải của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tím tái, run rẩy khóc, mặt ông lập tức đen như đ.í.t nồi, gầm lên:

"Lý Tự Lập và Tiếu Lan đâu? Các người tìm người đi gọi hai người đó đến đây, bác Chu này, bác cũng thế, sao không tìm cho Tiểu Nguyệt đôi giày để đi trước đi? Nếu bị lạnh mà ốm thì không xong đâu."

Bà Chu cố ý như vậy, mục đích là để Chu Văn Phi nhìn rõ Tống Duệ Nguyệt hiện tại đang sống những ngày tháng như thế nào. "Ôi chao, các người xem trí nhớ tôi già rồi, lú lẫn hết cả rồi, tôi đi tìm đôi giày bông, tìm cái quần bông cho Tiểu Nguyệt mặc tạm đã." Bà Chu vỗ vỗ tay Tống Duệ Nguyệt, quay người vào nhà tìm quần áo và giày tất.

Chu Văn Phi lại cởi áo bông của mình ra, đắp lên chân Tống Duệ Nguyệt, rồi mới hỏi: "Tiểu Nguyệt, rốt cuộc là chuyện gì, cháu kể cho chú nghe nào."

Tống Duệ Nguyệt liền kể lại mọi chuyện, kể cả những năm qua nhà họ Lý coi cô như người hầu sai bảo, Tiếu Lan động một tí là đánh cô, mắng cô là đồ tiện nhân, sao chổi, khắc cha khắc mẹ khắc c.h.ế.t ông ngoại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-5.html.]

Còn có chuyện Lý Tự Lập ngồi ở vị trí phó xưởng trưởng nhà máy dệt tám năm, muốn làm xưởng trưởng, sau nhờ đến mối quan hệ với chủ nhiệm ủy ban G, muốn gả cô cho thằng điên Lâu Dương Vân nhà họ Lâu làm vợ, cô không chịu gả, bị Tiếu Lan túm tóc đập đầu vào tường... Nói xong, cô quay người lại để Chu Văn Phi xem phần gáy vừa mới đóng vảy của mình.

Lời cô vừa dứt, những người hàng xóm đứng xem đều hít một hơi lạnh.

DTV

"Nhà họ Lý này đúng là độc ác!"

"Đúng vậy, đây chính là Hoàng Thế Nhân của xã hội cũ, gan đen như cục than!"

Bà Chu vừa khéo đi từ trong ra, nghe thấy lời này cũng vội vàng đi tới, cẩn thận vén tóc gáy Tống Duệ Nguyệt lên, thấy phần gáy cô liền đau lòng rơi nước mắt. "Tiểu Nguyệt này đúng là số khổ, Tiếu Lan kia ra tay thật độc ác! Các ngươi xem vết m.á.u đóng vảy trên gáy này, đúng là số lớn mới sống sót được!"

Chu Văn Phi nghe xong, trong lòng tức giận không thôi nhưng ông vẫn hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Vậy thì bình thường chú gặp cháu, hỏi cháu có khỏe không, họ đối xử với cháu có tốt không? Sao lúc đó cháu không nói?"
 
Chương 6


Tống Duệ Nguyệt cười khổ, nước mắt rơi lã chã: "Chú Chu, lúc đó cháu mới mười tuổi thôi! Bên cạnh không có một người thân nào, ông ngoại biết mình không khỏe, thời gian không còn nhiều, cho nên đã nhờ người mà ông tin tưởng nhất nuôi dưỡng cháu nhưng có những người tham lam không đáy.

“Họ cầm tiền ông ngoại cho nhưng vẫn nghĩ ông ngoại đã lén để lại lài sản cho cháu, ban đầu đối xử với cháu cũng tạm được, Lý Lương và Lý Dung ăn gì mặc gì, cháu cũng ăn mặc như vậy nhưng dần dần, họ thấy cháu thực sự không thể vắt ra được chút giá trị nào nữa, thế là liền trở mặt, động một tí là đánh mắng, sỉ nhục cháu.

“Chú hỏi cháu có sống tốt không, họ có đối xử tốt với cháu không, chú nghĩ cháu không muốn nói sao? Là cháu không dám nói đâu! Cháu sợ nói ra, ngày hôm sau mạng nhỏ của cháu sẽ không còn, họ ngày nào cũng túm lấy tai cháu cảnh cáo, không cho cháu nói lung tung ở bên ngoài, nếu không về sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cháu.

“Cháu còn nhỏ như vậy, cháu thực sự rất sợ! Nếu không phải lần này họ ép cháu gả cho Lâu Dương Vân... Đè cháu vào tường đập đầu đến chết, cháu mới nhận ra, cháu không thể cứ bị họ ức h.i.ế.p như vậy, cháu phải đứng lên, phải mạnh mẽ, nếu không, cháu sẽ có lỗi với ông ngoại đã khuất, có lỗi với sự sắp xếp khổ tâm của ông trước khi mất.

Chu Văn Phi: …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-6.html.]

Hiện trường lại một lần nữa xôn xao cảm thán.

Bà Chu lại đưa ra một câu hỏi chất vấn trực tiếp đánh thẳng vào linh hồn: "Chủ nhiệm Chu, ông hỏi Tiểu Nguyệt tại sao không nói với ông, vậy lúc ông gặp cô ấy, nhìn con bé mặc quần áo vá chằng vá đụp, sắc mặt vàng vọt, lại nhìn hai đứa con nhà họ Lý ăn mặc như thế nào? Rồi lại nhìn Tiểu Nguyệt thường mặc gì? Họ có bạc đãi Tiểu Nguyệt hay không, chẳng lẽ ông không nhận ra sao?” Chu Văn Phi phải trả lời thế nào đây? Ông nghẹn họng mãi một lúc lâu sau mới cười gượng nói:

DTV

"Còn không phải do tôi bận rộn công việc, cũng không quan sát kỹ lưỡng. Hơn nữa, nhà bác Chu ở ngay cạnh nhà Tiểu Nguyệt, nhà họ có động tĩnh gì, bác không nghe thấy sao? Tiểu Nguyệt sợ không dám nói, bác thương con bé như vậy, sao không đến phố tìm tôi?

Rõ ràng là không hài lòng khi bà Chu làm mình mất mặt trước mặt mọi người, còn cắn ngược lại.

Nhưng Tống Duệ Nguyệt vẫn luôn biết ơn bà Chu, cho nên liền vội vàng lên tiếng giải thích:

"Chú Chu, chú có thể không biết, nếu không phải bà Chu ngày thường lén lút nhét cho cháu ít bánh bao, nhiều lần nghe thấy thím Tiếu đánh cháu, bà Chu liền chạy đến gõ cửa, nếu không cháu có thể đã không sống được đến bây giờ, huống hồ, bà Chu không biết năm đó chú là người làm chứng.”
 
Chương 7


Bà Chu trợn mắt, lạnh lùng nói:

"Nếu tôi biết năm đó ông Cố còn đưa cho nhà họ Lý một số tiền lớn để nuôi Tiểu Nguyệt, lại mời ông làm người làm chứng thì chắc chắn sẽ không để Tiểu Nguyệt chịu nhiều đau khổ như vậy. Ông cũng đừng cãi nhau với tôi ở đây nữa, mau giải quyết chuyện này đi, trả lại công bằng cho Tiểu Nguyệt, đừng phụ lòng tin tưởng của ông ngoại Tiểu Nguyệt đối với ông, cũng đừng để người ta nói ông làm quan mà không vì dân làm chủ.

Chu Văn Phi:... Ông không nên lắm mồm, bà lão này đúng là được lý không tha người!

"Lý Tự Lập và vợ hắn đâu? Sao lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy bóng dáng?" Chu Văn Phi tức tối không có chỗ trút, mặt đen sì quát lớn ra ngoài.

"Chủ nhiệm Chu, Lý Tự Lập và vợ đang trốn trong nhà không chịu mở cửa." Có người trong đám đông đáp lại.

Chu Văn Phi vừa thầm mắng "Đây đều là chuyện ăn cây táo rào cây sung gì vậy", vừa đứng dậy, nhanh chân đi ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-7.html.]

Bà Chu cũng vội kéo Tống Duệ Nguyệt, lại liếc mắt ra hiệu với ông lão nhà mình, rồi đi sang nhà họ Cố bên cạnh.

DTV

Cổng nhà họ Cố hiện tại đóng chặt, Chu Văn Phi gõ cửa gọi hai tiếng, thấy không có ai trả lời, trực tiếp dùng chân đá.

Còn Lý Tự Lập và Tiếu Lan thấy chuyện đã giấu tám năm bị Tống Duệ Nguyệt vạch trần trước mặt mọi người, thế là hai người liền trốn về nhà bàn bạc đối sách, bên này còn chưa nghĩ ra cách ứng phó thì bên ngoài đã nghe thấy tiếng đá cửa.

Lý Tự Lập tuy là phó xưởng trưởng nhà máy dệt nhưng bình thường gặp Chu Văn Phi đều phải lấy lòng đưa một điếu thuốc lá, không dám bãi nửa điểm ra vẻ ta đây.

Đây cũng là lý do tại sao khi biết Lâu Dương Vân đang theo đuổi Tống Duệ Nguyệt, ông ta liền nảy sinh ý định gả Tống Duệ Nguyệt cho Lâu Dương Vân, mục đích là để dựa vào Lâu Chí Cường, đến lúc đó đừng nói là làm xưởng trưởng nhà máy dệt, mà ngay cả khi vào cơ quan chính phủ kiếm một chức quan nửa chức quyền thì cũng có thể đổi đời rồi.

Bây giờ nghe thấy bên ngoài, Chu Văn Phi vừa đá cửa vừa hét "Mở cửa", cũng không tiện trốn tránh không lên tiếng nữa, đành mặt nặng nề đi về phía cổng, lúc mở cửa ra, lại nở một nụ cười hòa nhã: "Ồ, hóa ra là chủ nhiệm Chu à! Thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi và vợ đang ở trong nhà bôi thuốc lên vết thương, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ông mau vào nhà đi."

Chu Văn Phi cũng không tiện giữ nguyên vẻ mặt khó chịu, chỉ tùy tiện hỏi một câu: "Bôi thuốc? Sao thế, bị thương à?"
 
Chương 8


Lý Tự Lập chỉ chờ đối phương hỏi câu này, vội vàng dụi dụi mắt, giả vờ ra vẻ tủi thân lại đau lòng: "Thôi, đều tại tôi vô dụng, phụ lòng ủy thác của ân sư, không dạy dỗ tốt đứa trẻ Tiểu Nguyệt kia, vết thương này của tôi... Không nói cũng được, miễn là nó không vui, chỉ sợ mạng già này của tôi không còn."

Chu Văn Phi giật mình, dừng bước hỏi: "Phó xưởng trưởng Lý, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì vậy? Rốt cuộc là ai đánh ai? Sao tôi nghe Tiểu Nguyệt nói là gia đình ông ngược đãi nó?"

"Chủ nhiệm Chu, ông không thể chỉ nghe lời nói một chiều của đứa trẻ Tiểu Nguyệt kia được! Ông nhìn xem tay tôi này, đây đều là bị nó dùng chổi đánh, tôi và vợ bị nó đánh đến mức không có sức phản kháng, lúc này vợ tôi còn đang nằm trên giường kêu đau." Lý Tự Lập nói xong, lại giống như trước đó, vén tay áo lên để bán thảm.

Bà Chu đi theo sau không để ông ta bôi nhọ Tống Duệ Nguyệt như vậy, lập tức chạy lon ton đến, khạc một bãi nước bọt vào Lý Tự Lập:

"Phỉ phui... Ông đừng ở đây mà vu khống trước, coi thường hàng xóm láng giềng chúng tôi đều mù hết à? Bây giờ là năm nào rồi? Nhà nào chẳng thắt lưng buộc bụng mà sống? Nhìn lại nhà ông xem, ba ngày hai bữa ăn thịt, đứa nào đứa nấy đều béo ú, mặt mày hồng hào.

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-8.html.]

“Hai đứa con ông năm mới từ trong ra ngoài đều sắm mấy bộ quần áo mới, nhìn lại Tiểu Nguyệt xem, gầy như que củi, trên người không thấy mặc một bộ quần áo mới nào, mùa đông giá rét thế này mà còn không có lấy một cái áo bông.

“Thật sự là không biết xấu hổ, lúc cả nhà ông đóng cửa lại ức h.i.ế.p nó, sao ông không nói? Còn ở đây có mặt mũi mà gọi ông Cố là ân sư, nếu ông ấy ở dưới suối vàng mà biết các người ngược đãi đứa cháu gái bảo bối của ông ấy như vậy, chắc tức đến sống lại mất.

“Còn chối không nhận đã lấy một vạn tiền trợ cấp nuôi dưỡng của ông Cố, chủ nhiệm Chu chính là người làm chứng, Tiểu Dương nhà tôi bây giờ đã đến đồn cảnh sát, đi gọi thêm một người làm chứng nữa rồi, chờ đấy, lát nữa xem làm sao lột cái mặt nạ giả của ông trước mặt mọi người."

Bà Chu nói một tràng như vậy, Lý Tự Lập lập tức bị mắng đến mặt đỏ tía tai, lắp bắp mãi mà không nói nên lời.

Bên này Tiếu Lan vốn đang nằm trên giường giả bệnh kêu đau, nghe vậy cũng không giả vờ nữa, lập tức xông ra:

"Bà già c.h.ế.t tiệt, đúng là bà nhiều chuyện, tiền đó cho chúng tôi, chúng tôi muốn tiêu thế nào thì tiêu, bà ghen tị rồi, muốn đến chia một chén canh à? Chúng tôi nuôi đứa con ranh c.h.ế.t tiệt này, nó không nghe lời, tất nhiên là phải dạy dỗ, chẳng lẽ cứ để nó hư hỏng sao?"
 
Chương 9


Nghe xong lời của Tiếu Lan, sắc mặt Lý Tự Lập càng đen hơn, chỉ hận không thể khâu miệng bà ta lại.

Bà Chu cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Chu Văn Phi nói: "Chủ nhiệm Chu, ông nghe thấy hết rồi chứ?"

Chu Văn Phi đương nhiên là nghe thấy, sắc mặt trầm xuống, ông nhìn Lý Tự Lập rồi cười lạnh nói: "Phó xưởng trưởng Lý, năm đó tiền một vạn mà lão Cố cho, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, bây giờ đến miệng vợ ông lại thành tiền cho nhà ông rồi sao? Trước mặt người làm chứng như tôi mà dám nói bậy, vậy thì những lúc tôi không nhìn thấy, các người đã làm gì Tiểu Nguyệt, tôi thật không dám nghĩ!" Lý Tự Lập tức giận xông đến trước mặt Tiếu Lan, giáng cho bà ta một cái tát thật mạnh, nghiến răng mắng:

"Đồ ngu này, ai nói với bà tiền đó là cho chúng ta? Đó là tiền sinh hoạt mà ân sư để lại cho Tiểu Nguyệt, bà lại dám giấu tôi, cắt xén tiền tiêu của Tiểu Nguyệt, bà muốn hại c.h.ế.t tôi sao!"

Tiếu Lan bị đánh đến nỗi khóe miệng chảy máu, bà ta ôm mặt, lúc đầu còn tức giận không chịu nổi nhưng khi đối diện với ánh mắt cảnh cáo lạnh lẽo của Lý Tự Lập thì lại không dám hé răng.

"Tiểu Nguyệt à! Con bé này ở nhà bị ấm ức, sao không nói với chú?" Lý Tự Lập lại quay đầu, cười một cách hòa ái nhìn Tống Duệ Nguyệt.

Tống Duệ Nguyệt bị nụ cười của ông ta làm cho sởn cả gai ốc, sợ hãi nhìn về phía Chu Văn Phi: "Chú Chu, chú có tin lời này không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-9.html.]

Chu Văn Phi đương nhiên không tin, ông quay đầu hỏi bà Chu: "Bà Chu, vừa nãy bà nói Tiểu Dương nhà bà đến đồn công an tìm cục trưởng Hứa à? Vậy chúng ta ngồi xuống đợi cục trưởng Hứa đi."

Nghe vậy, Lý Tự Lập sợ đến nỗi tay run lên, cố cười trấn tĩnh nói: "Đây đều là chuyện gia đình, không cần làm lớn đến đồn công an chứ, chúng ta tự giải quyết là được rồi."

Tiếu Lan ôm mặt đau rát nhưng lại cười khinh thường: "Cục trưởng Hứa nào, các người định dọa tôi sao, cục trưởng là người bận rộn lắm, có quản chuyện nhàn rỗi này không?"

"Ai nói tôi không quản? Có người báo cáo các người mưu lài hại mạng, là cảnh sát thì đương nhiên phải làm theo pháp luật, huống hồ các người còn ngược đãi cháu gái tôi, hôm nay chuyện này tôi nhất định phải quản." Cửa phòng vang lên một giọng nói đầy uy nghiêm và tức giận.

Tiếp đó, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác quân đội, bên trong là bộ cảnh phục màu xanh lục, đầu đội mũ cảnh sát bước vào, phía sau còn có một nam một nữ cũng mặc cảnh phục, đều rất trẻ, trông chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Hứa Kiến Trung gần năm mươi tuổi, làm phó cục trưởng mười mấy năm, gần đây mới được thăng chức làm cục trưởng, trên người mang theo uy nghiêm rất lớn, vừa đứng ở đây, Tiếu Lan lập tức mềm nhũn cả chân, sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.

DTV

Ông ấy quay sang nhìn Tống Duệ Nguyệt, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp, mãi một lúc sau mới nói: "Cháu là Tiểu Nguyệt à? Đã lớn thế này rồi, giống mẹ cháu thật, không, không đúng, còn xinh hơn mẹ cháu hồi đó, đôi mắt và lông mày trông giống bố cháu."
 
Chương 10


Lời này vừa nói ra, chứng tỏ ông ấy không chỉ quen biết ông ngoại của Tống Duệ Nguyệt mà còn quen biết cả bố mẹ của Tống Duệ Nguyệt.

Nếu không, năm đó cũng sẽ không được Cố Dữ An tìm đến làm nhân chứng.

Nghe vậy, hốc mắt Tống Duệ Nguyệt lại đỏ lên nhưng lần này cô đã kìm nén được, cô hít mũi, giọng mềm mại đáp: "Cháu chào chú Hứa, cháu chính là Tiểu Nguyệt, Tống Duệ Nguyệt."

Hứa Kiến Trung thường nghiêm khắc, đột nhiên nhìn thấy một cô gái nhỏ ngoan ngoãn và mềm mại như vậy, ông ấy giật giật khóe miệng, cố gắng để mình trông hiền lành hơn một chút.

"Nói cho chú Hứa biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-10.html.]

Tống Duệ Nguyệt lại kể hết những sự sỉ nhục mà mình phải chịu đựng trong những năm qua, cuối cùng cô nói: "Chú Hứa, cháu cầu xin chú và chú Chu nhất định phải làm chủ cho cháu! Những năm qua cháu sống quá khổ sở rồi, nếu không phải hôm qua Tiếu Lan túm tóc cháu đập vào tường như điên, sau khi cháu ngất đi đã mơ một giấc mơ, mơ thấy ông ngoại mắng cháu, nói sao cháu lại ngốc như vậy, bị ức h.i.ế.p cũng không biết đi tìm mấy chú mấy bác năm xưa làm chủ, cũng là ông ngoại trong mơ nói cho cháu biết nội dung và thỏa thuận năm đó, những chú bác nào đã làm chứng, bây giờ các chú đang ở đâu... Hôm nay, sau khi tỉnh dậy cháu mới biết mình phải dũng cảm phản kháng."

Cô nói như vậy, cũng nhờ những lời bà Chu mắng Lý Tự Lập vừa nãy đã gợi cho cô cảm hứng. Năm đó, cô chỉ biết ông ngoại đã giao mình cho gia đình Lý Tự Lập nuôi dưỡng nhưng chuyện tiền bạc và thỏa thuận thì mãi đến kiếp trước, một ngày nọ cô tình cờ gặp được Hứa Kiến Trung sau khi ông nghỉ hưu, cô mới biết được từ ông. Còn về việc Chu Văn Phi luôn hỏi cô rằng nhà họ Lý đối xử với cô có tốt không, cô cũng chỉ coi đó là sự quan tâm hỏi han thông thường của cán bộ phường đối với cô mà thôi, cộng thêm việc gia đình Lý Tự Lập luôn cảnh cáo đe dọa cô, cô càng sợ đến c.h.ế.t khiếp, làm sao dám đi tìm người chống lưng làm chủ. Sau khi cô nói xong, cả sân trước tiên là im lặng như tờ, ngay sau đó lại trở nên ồn ào.

DTV

"Đây là lão Cố dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được rồi! Mới báo mộng cho Tiểu Nguyệt này đây."

Lý Tự Lập và Tiếu Lan nhìn nhau, đặc biệt là Lý Tự Lập, đáy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ kinh hoàng, rõ ràng là đã bị dọa sợ.

Hứa Kiến Trung nghe xong, tức giận đến mức nắm chặt tay, những năm qua ông bận rộn với công việc, nghĩ rằng người mà lão Cố giao phó hẳn là đáng tin nên dần dần quên mất chuyện này, nếu không phải vừa nãy có người chạy đến đồn công an tìm ông, ông căn bản không biết đứa trẻ Tiểu Nguyệt này trong những năm qua lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy, ông đã phụ lòng tin của lão Cố rồi!

"Lý Tự Lập, ông đúng là giỏi lắm!" Hứa Kiến Trung cười lạnh, quay đầu nhìn nữ cảnh sát cũng đang đầy vẻ tức giận phía sau: "Tiểu Lý, Tiểu La các cô đưa đồng chí Tống Duệ Nguyệt vào nhà kiểm tra thương tích, lập hồ sơ điều tra Lý Tự Lập và Tiếu Lan về tội g.i.ế.c người không thành."
 
Chương 11


Nghe vậy, mặt Lý Tự Lập tái mét, ông ta cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Cục trưởng Hứa, rõ ràng ông đang lợi dụng chức quyền để trả thù riêng, tôi sẽ đi kiện ông."

"Tôi lợi dụng chức quyền để trả thù riêng ư? Hừ, có nhiều đồng chí ở đây, đều nghe rõ ràng lời tố cáo của đồng chí Tống Duệ Nguyệt, hai cảnh sát đi cùng tôi hôm nay sau khi về sẽ viết tường tận những chuyện xảy ra vào báo cáo rồi nộp lên.

“Bây giờ tôi chỉ với tư cách là một cảnh sát điều tra tội danh các người âm mưu g.i.ế.c hại đồng chí Tống Duệ Nguyệt, chiếm đoạt lài sản của cô ấy, lát nữa, tôi còn phải với tư cách là người làm chứng, đòi lại cho Tiểu Nguyệt số tiền cấp dưỡng một vạn đồng, đòi lại quyền sở hữu và quyền cư trú của căn nhà này."

"Ông nói bậy, một vạn đồng đó đến tay chúng tôi, cũng tiêu hết rồi, ông đừng hòng lấy lại, không có cửa đâu, căn nhà này cũng là của chúng tôi, ông không có tư cách đòi lại."

DTV

Tiếu Lan căn bản không biết mức độ nghiêm trọng của việc lập hồ sơ điều tra, trong lòng chỉ nghĩ đến một vạn đồng đó, bây giờ nghe Hứa Kiến Trung nói sẽ đòi lại một vạn đồng đó và căn nhà này, bà ta lập tức như người điên không màng gì nhảy dựng lên chửi bới.

Nhưng Lý Tự Lập lại biết Hứa Kiến Trung không phải nói bậy, bây giờ ông ta còn quan tâm gì đến tiền bạc và nhà cửa nữa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-11.html.]

Ông ta sợ hơn là một khi tội danh thành lập, nửa đời sau của mình sẽ phải sống trong tù.

Vì vậy, sau khi Tống Duệ Nguyệt vào trong kiểm tra thương tích xong, Lý Tự Lập vội vàng chạy đến trước mặt Tống Duệ Nguyệt, lại bày ra bộ mặt hiền từ hòa ái, giọng hơi cầu xin nói: "Tiểu Nguyệt, cháu mau nói với chú Hứa của cháu đi, vết thương này của cháu là do thím Tiếu của cháu đập vào, đúng không?"

Tống Duệ Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn Hứa Kiến Trung nói: "Chú Hứa, mỗi lần đánh cháu đều là thím Tiếu, chú Lý chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn thôi, thỉnh thoảng còn thấy thím Tiếu đánh nhẹ, bảo thím ấy phải quản giáo cháu thật nghiêm khắc." Lý Tự Lập thầm thở phào nhẹ nhõm.

Còn Tiếu Lan thì sao? Bà ta vẫn lo lắng số tiền đã ăn vào bụng sẽ phải nhả ra, căn bản không nhận ra mình đã bị chồng đẩy ra làm vật tế thần.

Hứa Kiến Trung nghe xong, trong lòng vừa tức giận vừa thấy đứa nhỏ này hơi thú vị.

Ông quay sang hỏi cảnh sát Tiểu Lý và Tiểu La: "Đọc kết quả kiểm tra trước mặt mọi người đi."

Tiểu Lý là cảnh sát nữ, phụ trách kiểm tra vết thương mới và vết thương cũ trên người Tống Duệ Nguyệt, Tiểu La là nam, để tránh bối rối nên quay lưng đi ghi chép.
 
Chương 12


Bây giờ, nghe cục trưởng ra lệnh, cậu ta mở sổ ghi chép ra đọc: "Ngày 10 tháng 2 năm 1973, lúc 2 giờ 41 phút chiều, đã tiến hành kiểm tra thương tích cho đồng chí Tống Duệ Nguyệt, sau gáy có một vết thương hình tròn dài 6,7 cm, sưng lấy và chảy máu, đồng thời, trên tường trong phòng của đồng chí Tống Duệ Nguyệt, cách mặt đất 1,62 mét, phát hiện có vết máu, sau khi đối chiếu, vết m.á.u này trùng khớp với vết thương ở sau gáy của đồng chí Tống Duệ Nguyệt... Sau khi đồng chí Lý Thắng Nam kiểm tra thêm, phát hiện trên người đồng chí Tống Duệ Nguyệt có hơn mười vết bầm tím lớn nhỏ chưa lành..."

Tiểu La đọc đến đâu, trong sân lại vang lên tiếng kinh hô hoặc tiếng hít hà, thậm chí có không ít người tức giận mắng: "Thật là đồ cầm thú."

"Nhà họ Lý quá độc ác, hành hạ một đứa trẻ như vậy, không sợ bị sét đánh sao!"

"Bình thường nhìn Lý Tự Lập có vẻ hòa nhã, không ngờ sau lưng lại độc ác như vậy."

"Đây gọi là nhìn người chỉ thấy mặt chứ không thấy lòng!"

"Đừng nói là ông Cố là ân sư của ông ta, chỉ cần tiền sinh hoạt phí một trăm đồng một tháng này, nếu là tôi, tôi sẽ phải cung phụng cô bé Tiểu Nguyệt này."

"Ôi, anh không hiểu rồi, sai lầm lớn nhất của ông Cố là đưa hết tiền cho ông ta một lần, anh cứ để ông ta mỗi tháng đến phường lĩnh một trăm đồng, xem ông ta có dám đối xử với Tiểu Nguyệt như vậy không?" Cũng có người tinh ý, lập tức chỉ ra được mấu chốt trong đó.

"Nói trắng ra, vẫn là ông Cố quá tin tưởng người học trò Lý Tự Lập này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-12.html.]

"Anh nói ông Cố là người thông minh như vậy, mà còn bị Lý Tự Lập lừa, chỉ có thể nói là Lý Tự Lập này bình thường giả tạo lắm, các anh nghĩ xem, bao nhiêu năm nay, chúng ta không phải đều bị ông ta lừa sao?"

Hứa Kiến Trung cũng không ngờ rằng ngoài vết thương ở sau gáy, trên người Tống Duệ Nguyệt còn có nhiều vết thương như vậy, những vết bầm tím chưa lành này hẳn cũng là do thời gian gần đây gây ra, vậy còn trước đây thì sao?

Ông ấy không dám nghĩ sâu, n.g.ự.c như bị đè một tảng đá lớn, khó chịu đến nỗi thở không ra hơi.

Lúc này, Lý Tự Lập đã toát mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy, hôm nay ông ta tuyệt đối không thể bị đưa đến đồn cảnh sát, càng không thể ngồi tù, vì vậy, ông ta đập n.g.ự.c dậm chân kêu oan:

"Tiểu Nguyệt, cháu không thể vong ơn phụ nghĩa như vậy, những năm qua, chú và thím Tiếu của cháu dù không có công lao cũng có khổ lao chứ! Cháu đây là lấy ơn đền oán trả, sẽ bị báo ứng đấy, các cô bác hàng xóm, cục trưởng Hứa, chủ nhiệm Chu, các người đều bị nó lừa rồi.

“Thời buổi này, đứa trẻ nào phạm lỗi mà không bị đánh? Bản thân nó không học hành tử tế, chúng ta là bậc bề trên không nghiêm khắc dạy dỗ nó thì không thể để nó cứ sai lầm mãi được. Chúng ta chỉ là hơi nặng tay khi dạy dỗ thôi, sao lại có thể liên quan đến tội g.i.ế.c người được?

DTV

“Làm người phải có lương tâm chứ? Hiểu Hoa, Mỹ Quyên, hai người hiểu rõ con người của tôi mà, mau nói giúp tôi một câu công bằng

đi!"
 
Chương 13


Lúc này, Thẩm Hiểu Hoa chỉ mong Lý Tự Lập bị bắt đi tù, chồng bà ta đã làm chủ nhiệm phân xưởng được bảy tám năm rồi, nếu Lý Tự Lập vào tù, chồng bà ta là Lưu Lý sẽ có cơ hội thăng tiến.

Hơn nữa, bà ta cũng không ngờ Lý Tự Lập lại làn nhẫn như vậy, nhận một vạn đồng của ông ngoại cô bé, ở trong nhà của người ta, vậy mà còn hành hạ đối phương, lúc này bà ta mà ra mặt thì sẽ bị hàng xóm chửi rủa đến chết.

Thẩm Hiểu Hoa không dám lên tiếng, Hứa Mỹ Quyên càng không dám, bà ta cũng không ngờ cục trưởng cục cảnh sát lại đích thân đến chống lưng cho Tống Duệ Nguyệt, nghĩ đến những lời mình đã nói trước đó, lúc này bà ta chỉ hận không tát cho mình mấy cái, nghe Lý Tự Lập gọi mình, bà ta tức đến trợn mắt, mắng: "Lý Tự Lập, ông đừng có nói bậy, tôi không hiểu rõ con người của ông, Lý Lương Lý Dung nhà ông ngày thường ăn no chờ chết, ở trong ngõ chỉ chuyên bắt nạt người khác, sao ông không nghiêm khắc dạy dỗ chúng nó?" Hứa Mỹ Quyên vội vàng muốn phũ sạch quan hệ với Lý Tự Lập như vậy, khiến tất cả mọi người có mặt đều bật cười.

Tống Duệ Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Các người đúng là có khổ lao rất lớn, các người tưởng ông ngoại tôi lén để lại tiền cho tôi, lúc đầu cứ dò hỏi tôi, thấy thật sự không moi được một xu nào từ tay tôi, liền bắt đầu tìm mọi cách hành hạ tôi, các người chỉ muốn hành hạ tôi đến chết, để độc chiếm ngôi nhà này mà thôi.

“Lý Dung lấy trộm tiền của các người đi mua đồ ăn, các người lại vu oan cho tôi ăn trộm, nhân cơ hội đó đánh tôi một trận nhừ tử.

“Tôi bị sốt đến nỗi không dậy nổi, các người lôi tôi từ trên giường dậy bắt tôi giặt quần áo nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh, nếu không phải bà Chu biết chuyện, đưa tôi đến trạm xá lấy thuốc thì tôi đã c.h.ế.t vì bệnh từ lâu rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-13.html.]

“Lý Lương Lý Dung giữa mùa đông đổ nước lên giường và chăn của tôi, khiến tôi cả đêm không ngủ được, cũng là bà Chu biết chuyện, bảo tôi mang chăn đến nhà bà ấy phơi khô.

“Các người chính là địa chủ ác bá của xã hội cũ, chơi trò áp bức người khác đến nhuần nhuyễn.

DTV

“Những chuyện độc ác như thế này, tôi có thể kể ra từng chuyện một, có thể kể ba ngày ba đêm không trùng lặp, chú Lý, chú nói tôi phạm lỗi phải dạy dỗ tôi, tôi nghĩ có lẽ tôi thực sự đã phạm lỗi, đại khái là kiếp trước tôi đã đ.â.m vào ổ rắn chuột nhà chú nên kiếp này mới bị cả nhà chú hành hạ ngược đãi như vậy."

Lý Tự Lập:... Con nhóc c.h.ế.t tiệt này sao tự nhiên lại trở nên miệng lưỡi bén nhọn như vậy?

Chu Văn Phi:...

Một đám hàng xóm: Nhà họ Lý toàn là loại xấu xa, quá độc ác!

Bà Chu lộ ra vẻ mặt an ủi: Cuối cùng thì Tiểu Nguyệt cũng đứng lên được rồi.
 
Chương 14


Hứa Kiến Trung nghe xong, ông ấy hít sâu một hơi, mới nhịn được không ra tay đánh người trước mặt nhiều người như vậy.

Ông nói với Tiểu Lý và Tiểu La: "Còng tay Lý Tự Lập và Tiếu Lan lại, đưa về cục cảnh sát thẩm vấn, Tiểu Lý, cô là đồng chí nữ, bây giờ đi cùng đồng chí Tống Duệ Nguyệt đến bệnh viện, nhờ bác sĩ khám toàn diện lại một lần nữa, đồng thời băng bó vết thương trên đầu.

Cô tạm ứng tiền trước, sau về tìm tôi báo cáo chi phí."

Ông ấy lại nhìn về phía Chu Văn Phi nói: "Chủ nhiệm Chu, những việc tiếp theo, chắc là ông đã biết phải xử lý thế nào rồi." Chu Văn Phi lau mồ hôi lạnh trên trán, liên tục gật đầu.

Cuối cùng, ông ấy lại nói với Tống Duệ Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, là lỗi của chú Hứa, chú xin lỗi cháu, cũng phụ lòng tin tưởng và ủy thác của ông ngoại cháu, cháu yên tâm, hôm nay chuyện này, chú sẽ trả lại công bằng cho cháu. Sau này có chuyện gì, cứ trực tiếp đến cục cảnh sát tìm chú."

Tống Duệ Nguyệt lắc đầu: "Chú Hứa, chuyện này không trách chú được, chính là ông ngoại cháu, năm đó chắc cũng không ngờ rằng đồ đệ mà ông ấy tin tưởng nhất lại là loại người tham lam như vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-14.html.]

Nhưng Hứa Kiến Trung biết, cô đang an ủi mình, vì lỗi của mình mà khiến cô những năm qua phải chịu đủ mọi sự ngược đãi ức hiếp, nếu hôm nay không xử lý tốt chuyện này thì sau này, ông ấy cũng không còn mặt mũi nào để gặp lại Lão Cố nữa.

Bên này, Lý Tự Lập thấy còng tay sắp còng vào tay mình, liền túm lấy Tiếu Lan, hạ giọng nghiến răng nói: "Nhanh nói những chuyện này đều là do một mình bà làm, không liên quan gì đến tôi."

Tiếu Lan cũng sợ, nghe Lý Tự Lập nói vậy, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ mình nghe nhầm.

Nhưng Lý Tự Lập nào còn quan tâm đến nhiều như vậy, tiếp tục hạ giọng vừa uy h.i.ế.p vừa dụ dỗ: "Nghĩ đến con cái của chúng ta, nếu tôi vào tù, chúng cũng sẽ bị người ta coi thường, bị bắt nạt, chỉ cần tôi ở ngoài, mới có cơ hội cứu bà ra, hiểu chưa?"

DTV

Tiếu Lan tuy rằng đối xử làn nhẫn với Tống Duệ Nguyệt nhưng cũng thật lòng thương yêu hai đứa con của mình, nghe Lý Tự Lập nói vậy, bà ta lập tức hiểu ra, sau đó cứng cổ nói:

"Đều là tôi làm, những vết thương trên người nó đều là do tôi đánh, không liên quan đến chồng tôi. Các người muốn bắt thì bắt tôi, đừng hòng đổ tội lên đầu chồng tôi."

"Cục trưởng Hứa, ông nghe thấy chưa? Tiếu Lan đã thừa nhận rồi, những chuyện này không liên quan gì đến tôi, các người không thể bắt tôi." Lý Tự Lập cười, vẻ mặt đắc ý.
 
Chương 15


Vì Tiếu Lan đã nhận hết mọi tội, Hứa Kiến Trung thực sự không tiện đưa Lý Tự Lập đi cùng.

Vì vậy, ông nhìn về phía Chu Văn Phi nói: "Chủ nhiệm Chu, vì Tiếu Lan đã nhận hết mọi tội, tôi giao Lý Tự Lập cho ông trước, tôi chỉ có một yêu cầu, nhà họ Lý phải lập tức chuyển khỏi nhà họ Cố, còn tiền cấp dưỡng một vạn đồng mà ông ngoại Tiểu Nguyệt đã đưa cho nhà họ Lý trước đây cũng phải đòi lại, những năm qua nhà họ Lý đã gây ra tổn thương về thể xác và tinh thần cho Tiểu Nguyệt, cũng phải bồi thường tương ứng. "

Chu Văn Phi lập tức liên tục đảm bảo: "Yên tâm, bên phố chúng tôi đảm bảo sẽ xử lý tốt mọi việc ở đây."

Hứa Kiến Trung lại dặn dò thêm vài câu rồi mới rời đi.

Lý Tự Lập thấy những người khác đã đi, lúc này mới đi đến trước mặt Tống Duệ Nguyệt, vẫn là bộ dạng hiền lành của một người tốt nhưng giọng nói lại lộ ra vẻ đắc ý và lạnh lùng:

"Tiểu Nguyệt, cháu thật khiến chú quá thất vọng, ép chúng ta vào đường cùng như vậy thì vui lắm sao? Rời xa chúng ta, cháu có thể giữ được ngôi nhà này, số tiền mà ông ngoại cháu để lại không? Lâu Dương Vân có thể tha cho cháu?"

Tống Duệ Nguyệt sợ hãi rụt cổ lại, trốn sau lưng Chu Văn Phi: "Chú Chu, ông ta lại đe dọa cháu."

Chu Văn Phi mặt lạnh quát: "Lý Tự Lập, đồng chí cảnh sát vẫn còn ở đây, ông muốn đến đồn cảnh sát làm bạn với vợ mình sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-15.html.]

Lý Tự Lập tức giận đến mức lưỡi chạm vào răng hàm, cười nói: "Chủ nhiệm Chu, ông hiểu lầm rồi, tôi cũng lo cho Tiểu Nguyệt, con bé là một cô gái nhỏ, không có ai giúp đỡ, sợ nó bị bắt nạt."

Miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt nhìn Tống Duệ Nguyệt lại như một con rắn độc lạnh lùng ẩn núp trong bóng tối, vừa nguy hiểm vừa khiến người ta sởn gai ốc.

Chu Văn Phi cười lạnh: "Ông yên tâm, chỉ cần nhà họ Lý không bắt nạt cô bé thì ngày tháng tốt đẹp của Tiểu Nguyệt vẫn còn ở phía sau, huống chi sau này còn có Cục trưởng Hứa bảo vệ Tiểu Nguyệt, muốn bắt nạt cô ấy trước thì phải cân nhắc chứ? Bây giờ, chúng ta hãy nói chuyện chính đi, ông tự dọn dẹp ngay hay muốn tôi nhờ hàng xóm giúp ông đóng gói dọn dẹp?"

Lý Tự Lập đương nhiên không thể để người khác dọn dẹp, ông ta quay đầu lại, cười hiền lành nói: "Chủ nhiệm Chu, việc này không cần ông lo lắng, tôi sẽ dọn dẹp ngay bây giờ."

Nói xong, ông ta định bước vào trong, nhưng Chu Văn Phi đưa tay chặn ông ta lại: "Còn tiền cấp dưỡng mà ông Cố đã để lại cho ông thì sao? Bây giờ hãy lấy ra đưa cho Tiểu Nguyệt đi."

Nụ cười trên mặt Lý Tự Lập cứng đờ, quay đầu lại vẻ mặt khó xử: "Cái này... một số tiền lớn như vậy, tôi không thể lấy ra ngay được, hơn nữa những năm qua dù nó có tiêu ít đến đâu thì cũng phải đi học, phải ăn uống, làm sao có thể lấy hết ra được?"

Chu Văn Phi mặt lạnh lại hỏi: "Vậy bây giờ ông có thể lấy ra bao nhiêu tiền?"

"Ba trăm, nhà tôi đông người, chi tiêu cũng lớn, ba trăm này là toàn bộ tiền của tôi rồi." Lý Tự Lập không muốn đưa ra một xu nào nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, nghĩ đến việc đưa vài trăm đồng để giải quyết chuyện này trước đã.

DTV

Còn về con ranh c.h.ế.t tiệt kia, nhà họ Lâu còn đang chờ... Chỉ là hôm nay nó tự gây họa cho mình, nỗi hận trong lòng khó mà nguôi ngoai!
 
Chương 16


"Ba trăm? Ha, vậy thì chi bằng tôi và đồng chí cảnh sát đến giúp ông dọn dẹp đi." Chu Văn Phi thực sự bị sự vô liêm sỉ của ông ta chọc cười.

Sắc mặt Lý Tự Lập thay đổi, vội vàng đổi giọng: "Không, không cần đâu, có thể vợ tôi đã giấu tiền riêng, tôi, tôi sẽ đi tìm ngay đây."

"Tôi và đồng chí cảnh sát sẽ tìm cùng ông." Chu Văn Phi không muốn lãng phí thời gian ở đây với ông ta nữa, mà trực tiếp đẩy Lý Tự Lập vào nhà.

Không lâu sau, thấy Chu Văn Phi và Lý Thắng Nam mỗi người ôm một chiếc chum lớn đi ra, theo sau là Lý Tự Lập mặt tái mét.

Trước mặt mọi người, ông nói: "Vừa rồi tìm được hai chiếc chum đựng tiền, chiếc tôi cầm trên tay này, bên trong không nhiều không ít vừa đủ một vạn. Chiếc mà đồng chí cảnh sát cầm trên tay còn thiếu một chút, cũng có tám nghìn ba trăm chẵn."

Vừa dứt lời, trong sân chật ních người nhất thời chỉ nghe thấy tiếng kinh hô liên tục, rõ ràng là đều bị số tiền lớn này làm cho sợ hãi.

Thẩm Hiểu Hoa vẫn luôn đứng trong đám đông không nói gì, sau khi nghe xong, mắt đảo quanh hai vòng, lặng lẽ chen ra khỏi đám đông.

Ngay trước mặt mọi người, Chu Văn Phi đưa một chiếc chum cho Tống Duệ Nguyệt: "Trong này có một vạn chẵn, coi như trả tiền cấp dưỡng mà ông ngoại để lại cho cháuu, theo học phí mỗi học kỳ là 2 đồng 5 hào, một năm là 5 đồng, tám năm là 40 đồng, bốn mươi đồng này tôi lấy ra từ đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-16.html.]

Nói xong, ông lấy ra bốn tờ tiền đoàn kết lớn.

Lại nói: "Số tiền trong chiếc chum kia, ban đầu tôi định tự ý coi như tiền bồi thường cho những năm qua họ ngược đãi cháu nhưng sau khi bàn bạc với đồng chí cảnh sát, quyết định vẫn do tôi giữ trước, đợi ngày mai phường và đồn cảnh sát thảo luận xong sẽ cho cháu một câu trả lời cụ thể, cháu thấy thế nào?"

DTV

Tống Duệ Nguyệt đương nhiên không thể không đồng ý, trước đây cô chỉ nghĩ rằng chỉ cần thoát khỏi nhà họ Lý, đòi lại được ngôi nhà của mình là đủ rồi.

Bây giờ có thể lấy lại được số tiền mà ông ngoại để lại cho mình năm xưa, quả là ngoài ý muốn.

Sau đó, Chu Văn Phi lập một tờ giấy nợ, để Tống Duệ Nguyệt và Lý Tự Lập ký tên, đóng dấu vân tay, lại để Lý Thắng Nam và một số người hàng xóm có mặt ký tên đóng dấu vân tay, coi như là nhân chứng, cũng tránh cho sau này Lý Tự Lập trở mặt không nhận.

Xử lý xong những chuyện này, lại đích thân giám sát Lý Tự Lập chuyển nhà, đương nhiên không bỏ sót mấy tờ sổ tiết kiệm và một xấp tiền đoàn kết lớn lúc ông ta lôi ra từ dưới nệm giường, lại lôi ra được hơn chục tờ tiền đoàn kết lớn từ dưới đế giày của vài đôi giày...

Chu Văn Phi:... Đệch, rốt cuộc nhà họ Lý có bao nhiêu tiền? Thứ chó má này thật biết giấu, cũng không sợ hôi chân.

Sau khi Tống Duệ Nguyệt nhận được tiền và giấy nợ, Lý Thắng Nam đã đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra.

Đến bệnh viện, bác sĩ thấy cô toàn thân bầm tím và vết thương ở sau gáy, đương nhiên phải hỏi kỹ tình hình, nghe xong cũng không nhịn được mà mắng một câu "Đồ cầm thú", sau đó băng bó vết thương, kê đơn thuốc, theo yêu cầu của Lý Thắng Nam lại đưa ra một bản báo cáo kiểm tra chi tiết.
 
Chương 17


Lý Thắng Nam vốn định đưa Tống Duệ Nguyệt về nhà trước nhưng Tống Duệ Nguyệt lại nói bây giờ cuối cùng cũng có tiền rồi, muốn đến cửa hàng bách hóa xem, mua cho mình vài bộ quần áo, cũng trả lại áo bông, quần bông, giày bông mà bà Chu đã cho cô mượn.

"Cô có phiếu không?" Lý Thắng Nam hỏi một câu đầy ẩn ý.

Tống Duệ Nguyệt:... Vừa mới sống lại ở mấy chục năm sau, lại đấu tranh với vợ chồng Lý Tự Lập cả ngày, cô quên mất đây là thời đại mà dù có tiền cũng không mua được đồ nếu không có phiếu.

Lý Thắng Nam với vẻ mặt "Tôi biết ngay mà", cô ấy lục lọi trong túi, lấy ra một chiếc túi vải chintz cỡ bàn tay: "Cái này cho cô."

Tống Duệ Nguyệt nhận lấy nhìn, trời ơi, bên trong có tới hơn hai mươi tờ phiếu, có phiếu lương thực, phiếu dầu, phiếu vải, phiếu điểm tâm, phiếu đường, phiếu xà phòng, thậm chí còn có một tờ phiếu băng vệ sinh... Sau đó lại nhét vào tay Lý Thắng Nam: "Cái này tôi không thể lấy. Tôi... Tôi sẽ nghĩ cách khác."

Không đến cửa hàng bách hóa được, vậy thì chỉ còn cách ra chợ đen nhưng rủi ro hơi cao.

"Không thể ra chợ đen được, nếu bị bắt thì phải đi cải tạo lao động." Lý Thắng Nam đoán ngay được suy nghĩ của cô, lại nhét cho Tống Duệ Nguyệt: "Yên tâm, cái này tôi có thể báo cáo với cục trưởng để thanh toán." Nói xong, nhìn xung quanh, ghé vào tai Tống Duệ Nguyệt, nhỏ giọng nói:...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-17.html.]

"Cục trưởng là cậu ruột của tôi, cô cứ chờ đấy, ngày mai tôi sẽ xin thêm một ít phiếu từ ông ấy, hừ! Để ông ấy biết hậu quả của việc quên lời dặn dò của ông ngoại cô, khiến cô phải chịu nhiều khổ sở như vậy, phải để ông ấy chảy m.á.u mới được."

Tống Duệ Nguyệt lúc đầu ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy khó nói nên lời, cô nghĩ, cậu cô ấy có biết cháu gái lại thiên vị người ngoài như vậy không?

Cô vẫn nhận lấy những phiếu đó nhưng lại lấy hai tờ tiền lớn từ trong túi ra, nhét vào túi của Lý Thắng Nam, mặc dù Lý Thắng Nam nói vậy nhưng cô không thể ngang nhiên nhận được.

Lý Thắng Nam muốn nhét lại nhưng cô đã ngăn lại: "Đồng chí Lý, chúng ta phải phân biệt rõ ràng, hơn nữa, Cục trưởng Hứa thực sự không nợ tôi điều gì, hôm nay cũng nhờ ông ấy đích thân đến chủ trì công lý, tôi đã được lợi từ những phiếu này rồi, cô nhất định phải nhận tiền, nếu không tôi sẽ không yên tâm."

"Tôi sẽ đi cùng cô đến cửa hàng bách hóa để mua đồ, sau đó đưa cô về." Lý Thắng Nam suy nghĩ một lúc, thấy như vậy cũng tốt nên đã bỏ tiền vào túi.

DTV

Tống Duệ Nguyệt định từ chối nhưng bây giờ sức khỏe của cô thực sự không cho phép cô đi lang thang bên ngoài một mình, dù sao ngoài nhà Lý Tự Lập ra, còn có nhà họ Lâu đang theo dõi cô.

Lâu Dương Vân là một kẻ tâm thần biến thái, nếu không may gặp phải, ai biết gã sẽ làm ra chuyện điên rồ gì?

Chỉ cần nghĩ đến kiếp trước, gã dẫn theo Hồng vệ binh đến trường cấp 3 Chương Thành, lôi một số giáo viên ra ngoài đấu tố, còn đánh gãy chân Hiệu trưởng Lâm, ép các giáo viên uống nước phân… mặc dù đã mấy chục năm trôi qua, cô vẫn cảm thấy rùng mình, tức giận và tuyệt vọng.
 
Chương 18


Chỉ vì năm đó Lâu Dương Vân thấy cô học ở trường cấp 3 Chương Thành nên cũng đòi đến trường cấp 3 Chương Thành học nhưng một kẻ thậm chí còn chưa học hết cấp 2 như gã thì đừng nói đến trường cấp 3 Chương Thành, ngay cả trường cấp 3 nào cũng không nhận.

Lâu Chí Cường đã tìm đến Hiệu trưởng Lâm, muốn dùng quyền lực để ép buộc nhưng Hiệu trưởng Lâm không thèm để ý, mục đích đến trường cấp 3 Chương Thành học của Lâu Dương Vân cũng không đạt được, sau đó, gã thường xuyên đến trường cấp 3 Chương Thành quấy rối cô, có một lần tình cờ Hiệu trưởng Lâm tan làm phát hiện ra, liền nghiêm khắc khiển trách Lâu Dương Vân là hành vi lưu manh, nếu còn quấy rối nữa thì sẽ đưa gã đến đồn cảnh sát.

Còn Lâu Dương Vân cũng hoàn toàn căm hận Hiệu trưởng Lâm, sau đó, khi biết mình và Trương Dục Sơ đã đăng ký kết hôn, Lâu Dương Vân đã hoàn toàn phát điên, dẫn người xông vào trường cấp 3 Chương Thành, trút hết cơn giận lên các giáo viên trường cấp 3 Chương Thành và Hiệu trưởng Lâm.

Kiếp trước, sau khi bị nhà họ Trương đuổi ra ngoài, cô đã nghĩ rằng ngoài việc kết hôn với Trương Dục Sơ, cô còn có thể đi theo con đường nào khác không?

Thực ra là có, đó là xin xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Còn về Hiệu trưởng Lâm và các giáo viên trường cấp 3 Chương Thành, kiếp này cô sẽ không vì trốn tránh việc phải kết hôn với Lâu Dương Vân mà hồ đồ kết hôn với Trương Dục Sơ nữa, hẳn là có thể tránh được số phận bi thảm của kiếp trước rồi?

DTV

"Đồng chí Tống, đến cửa hàng bách hóa rồi, cô muốn mua gì?" Giọng nói của Lý Thắng Nam đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Duệ Nguyệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-18.html.]

Hoàn hồn lại, Tống Duệ Nguyệt mới phát hiện mình đã đứng trong cửa hàng bách hóa, lúc này đã là chiều tối, cửa hàng bách hóa sắp tan làm, không còn đông người như buổi sáng, cô nhìn những mặt hàng và cách bài trí mang đậm dấu ấn thời đại trước mắt, mặc dù đã cả ngày rồi, nhưng vẫn có cảm giác không thể tin nổi.

Cô đi đến quầy hàng, lấy hết những phiếu đổi được từ Lý Thắng Nam ra, đưa cho người của cửa hàng bách hóa: "Những thứ có trên phiếu này, tôi lấy hết."

Người tiếp cô là một cô gái mặt tròn, buộc hai b.í.m tóc đuôi sam bằng dây đỏ, khi cười trông ngốc nghếch, có chút đáng yêu.

"Cô gái, cô phát lài rồi à? Thật là chịu chi!"

Bây giờ, nhà nào chẳng phải tính toán chi li để sống qua ngày, nhìn cô gái này mặc một bộ quần áo bông không vừa vặn, đầu còn quấn băng gạc, mặt vàng như nghệ, môi tái nhợt, nhìn là biết bị suy dinh dưỡng, không ngờ vừa vào đã đổ ra nhiều phiếu như vậy, còn muốn mua hết một lần, không phải là đột nhiên phát lài rồi thì sao có thể chịu chi như vậy được?

Tống Duệ Nguyệt cười nói: "Tôi thế này mà giống phát lài à? Chỉ là vừa lấy lại được một số thứ thuộc về mình thôi, còn không phải để sống qua ngày sao, những thứ cần sắm trong nhà đều phải sắm."

Đối phương tỏ vẻ không hiểu nhưng không sao, vẫn "Ồ, Ồ" hai tiếng, rồi cầm phiếu đi lấy đồ.

Lý Thắng Nam ở bên cạnh hỏi: "Những thứ này đủ không?"
 
Chương 19


Tống Duệ Nguyệt: Chắc chắn là không đủ rồi, ví dụ như phiếu gạo, chỉ có năm cân, phiếu dầu thì chỉ có hai lạng... Phiếu vải cộng lại mới được năm thước, chưa đến hai mét, chỉ đủ may một chiếc áo khoác.

Tuy nhiên, cô biết cửa hàng bách hóa thường có loại vải lỗi, thường thì nhân viên nội bộ sẽ tiêu thụ hết, cô gái bán hàng mặt tròn vừa nãy trông có vẻ dễ nói chuyện, lát nữa cô có thể hỏi xem có thể bỏ thêm tiền để mua vải lỗi về không.

Đợi cô gái bán hàng mặt tròn lấy hết những thứ Tống Duệ Nguyệt cần, sau khi kiểm tra lại trước mặt, cô ấy tính tiền, cộng lại chưa đến năm đồng.

Năm cân gạo chín hào năm, hai lạng dầu ăn hai hào, còn tính cả tiền một chai thủy tinh, một cân đường bảy hào tám, hai cân bột mịn một đồng, cộng thêm nửa cân dầu hỏa một hào bảy...

Sau khi trả tiền xong, Tống Duệ Nguyệt tiến lại gần, nhỏ giọng nói với cô gái bán hàng mặt tròn: "Người đẹp, cô xem tôi mặc thế này, toàn là mượn của bà cô tốt bụng bên cạnh nhưng số vải tôi mua hôm nay, đừng nói đến áo bông, mà cả một bộ quần áo cũng không đủ, các cô có loại vải lỗi nào không? Tôi trả thêm tiền cũng được!"

Cô gái bán hàng mặt tròn được gọi là người đẹp, trong lòng đã nở hoa, cô ấy che miệng, nhỏ giọng nói: "Có thì có nhưng bây giờ tôi không tiện đưa cho cô, tôi còn nửa tiếng nữa là tan làm, hay là cô đợi bên ngoài?"

Tống Duệ Nguyệt trao đổi ánh mắt với Lý Thắng Nam, rồi gật đầu: "Được, cảm ơn cô nhé, đúng rồi, cô họ gì? Tôi phải gọi cô thế nào?" "Tôi họ Khương, tên là Khương Viên, năm nay 25 tuổi, còn cô?" Tống Duệ Nguyệt: Cái tên này cũng khá là hợp lý nhỉ!

"Tôi họ Tống, vừa tròn 18... Chị Giang, chị thực sự 25 tuổi sao? Chị không phải cố tình lừa tôi để tôi gọi chị là chị chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...ai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-19.html.]

Lần này, Khương Viên cười càng vui hơn: "Nói bậy, tôi đã có hai đứa con rồi, còn có thể lừa cô sao?"

Tống Duệ Nguyệt:... "Thật sự không nhìn ra."

Tlòng Khương Viên vui như nở hoa, ai mà không muốn được khen trẻ, được gọi là cô gái đẹp? Ngay lập tức lấy một cái lưới từ dưới quầy hàng ra, nhét hết những thứ mà Tống Duệ Nguyệt mua vào.

"Cô gái, tặng cô cái lưới này."

Tống Duệ Nguyệt lại cảm ơn, định cầm đồ vừa mua ra ngoài chờ. Bên cạnh, Lý Thắng Nam đã cầm trước trong tay, đồng thời nhìn cô bằng ánh mắt "Cô đúng là biết nói dối."

Tống Duệ Nguyệt:... "Đồng chí Lý, cô thật lợi hại, nếu cô là nam, tôi nhất định sẽ lấy cô." Lý Thắng Nam: Sao tự nhiên lại thấy ngượng ngùng thế này?

DTV

Ra khỏi cửa hàng bách hóa, Tống Duệ Nguyệt thấy bên kia đường có bán hạt dưa và đậu phộng, bèn đề nghị đi mua vài gói hạt dưa và đậu phộng, Lý Thắng Nam cũng thấy thèm, hai người liền đi sang bên kia đường, thế nhưng chưa đi được nửa đường, thì đã thấy hai bóng người quen thuộc cùng nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.

Lúc này, trong lòng Tống Duệ Nguyệt chỉ có một suy nghĩ: Mới chỉ là ngày đầu tiên được sống lại, ông trời đã cho cô những bất ngờ liên tiếp rồi! Nếu không xông lên xé nát đôi tiện nhân này thì thật là có lỗi với sự sắp đặt hợp ý người của ông trời!

Ông trời: Cô muốn xé thì xé, đừng đổ lỗi cho tôi!!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top