Cập nhật mới

Dịch Một Lần Không Cẩn Thận Thành Đạo Tổ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


Hạ Tiến Hoa trông có hơi xấu hổ, gia cảnh của người đàn ông của cô ta không được tốt cho lắm, cha mẹ đều là người nông thôn.

Thế nhưng Chu Phàn lại rất đẹp trai, hắn cũng có chút tài năng, vì thế mà cô ta vô cùng thích chồng mình.

Vào lúc kết hôn, Chu Phàn không có khả năng mua nhà, của hồi môn cũng chỉ cho hai ba vạn cho có mà thôi.

Sau khi kết hôn thì bọn họ vẫn luôn sống trong căn nhà mà cô ta đã sống trước khi cưới.Một trong những lý do mà cô ta muốn mua một căn nhà khác là vì cô ta cảm thấy ngôi nhà hiện tại có hơi chật chội khi năm người ở cùng nhau.


Đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, nhưng con của cô cũng sẽ trưởng thành mà, nó cũng sẽ có người yêu, sẽ kết hôn và cần có nhà cưới.

Nói trắng ra là, căn nhà kia là cô ta chuẩn bị cho con trai của cô ta.Hạ Tiến Hoa si mê tài hoa và vẻ ngoài của Chu Phàn, Chu Phàn đề nghị muốn phụng dưỡng cha mẹ ở nông thôn, hắn muốn đón bố mẹ lên đây ở, cô ta hoàn toàn không có ý kiến.

Thậm chí cô ta còn cho rằng người đàn ông này là một người hiếu thuận, cô ta đã không lấy nhầm chồng.Cô ta không quá lo về bà lão nhà cô ta, bởi vì bà lão có căn nhà cho thuê lại có tiền hưu, còn có hai anh em của cô ta nuôi dưỡng, cho nên cô ta không phải làm gì quá nhiều.Đối với chuyện cô ta đón bố mẹ chồng lên ở cùng, cô ta biết trước kia bà lão cũng có chút không vui.

Nhưng mà cô ta lại cảm thấy việc ấy chẳng có gì cả, chẳng phải chỉ là có thêm hai người nữa thôi sao? Bà lão thật là keo kiệt mà.

Hơn nữa Chu Phàn lại đối xử tốt với cô ta, bố mẹ chồng cũng rất nghe lời cô ta.“Vẫn còn ạ.” Hạ Tiến Hoa có chút khó chịu, đáng ra không nên nhắc tới chuyện này mới đúng.Bạch Xu Hoà không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, bà chỉ nói: “Các con đừng lo lắng cho mẹ, cũng không cần phải đưa mẹ đến ở trong nhà của các con đâu.

Mẹ ở trong nhà cũ rất tốt, ngày nào mẹ cũng qua công viên luyện kiếm cả, rèn luyện thân thể, ăn được uống được, bây giờ mẹ vẫn chưa cần các con phải hiếu thuận đâu.”“Khi nào mẹ không thể cử động được nữa, các con hãy cân nhắc đến vấn đề này.” Lời nói của Bạch Xu Hoà đầy ẩn ý.Mấy đứa con khốn nạn này của nguyên chủ không xài được nữa rồi, Bạch Xu Hoà cười thầm trong lòng, có lẽ là cả đời này bọn nó cũng không có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng bà không thể cử động được đâu.Hạ Tiến Văn nhìn nụ cười của Bạch Xu Hoà thì chợt cảm thấy sau lưng hơi lạnh.

Bà lão nhà bọn họ thật là khó chơi mà, thế nhưng cho dù bọn họ có tức giận đến mấy thì cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài, bọn họ chỉ có thể kìm nén mà thôi.Đối với Bạch Xu Hoà mà nói, hôm nay là một ngày chủ nhật vui vẻ.Đối với mấy đứa con khốn nạn kia mà nói, ngày chủ nhật này là một ngày rất khó chịu.


Dù ít hay nhiều thì bọn họ cũng có chút oán hận Bạch Xu Hoà.

Bạch Xu Hoà cũng mặc kệ bọn nó, bà cảm thấy thoải mái là được rồi, ai thèm để ý tới mấy đứa không có lương tâm lại còn định hút máu của bà kia chứ.Tuần tiếp theo trôi qua rất yên tĩnh.

Bạch Xu Hoà vẫn như thường lệ, bà dẫn đầu luyện kiếm trong công viên, càng ngày càng có nhiều học trò cao tuổi luyện kiếm theo bà, nhóm học trò cao tuổi ấy còn cảm thấy đạo bào bà mặc có hơi phong cách, thậm chí bọn họ còn đặt làm cùng một kiểu dáng với bà.Kết quả là, bọn họ trở thành cảnh tượng nổi bật nhất trong công viên.

Chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng và những màn kiếm thuật đẹp mắt đã khiến cả công viên bớt ồn ào hơn trước.

Đặc biệt là vào những ngày cuối tuần còn có rất nhiều người đến xem bọn họ.Điều bất ngờ hơn nữa là có một người đã tới mời bọn họ tham gia một sự kiện và quay quảng cáo, đối phương nói bọn họ múa kiếm rất đẹp và xem rất vui.


Mấy ông bà lão nhà giàu này đều không thiếu tiền, thế nhưng lại có thể quay quảng cáo kìa, điều này vẫn khiến bọn họ động lòng.Từ khi Bạch Xu Hoà nói rằng muốn so xem ai sẽ sống lâu hơn thì Đồ Phong đã không còn suy nghĩ nào với bà nữa, ông ta còn thay trà bằng nước táo đỏ kỷ tử.

Mỗi ngày đều giao lưu với mọi người về cách dưỡng sinh và rèn luyện sức khỏe.Tuần nào mấy đứa con khốn nạn của Bạch Xu Hoà cũng đến “báo hiếu” bà, đương nhiên là bà sẽ không phụ lòng của bọn nó rồi, mỗi lần bọn nó đến thì bà đều ngồi trên ghế sô pha và chờ đợi bữa cơm tình thương mà người nhà chuẩn bị.Vào ngày hôm đó, cả nhà đang ngồi ăn cùng nhau thì trong TV đột nhiên xuất hiện một đoạn quảng cáo.

Bọn họ vô tình nhìn lướt qua, kết quả là đồng loạt sửng sốt..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


Hóa ra bà lão dẫn đầu màn múa kiếm trong quảng cáo lại là người đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với bọn họ.Bọn họ cẩn thận so sánh, đây chính là bà lão nhà bọn họ mà!Đối diện với ánh mắt của mọi người, Bạch Xu Hoà giải thích ngắn gọn mọi chuyện rồi thuận tiện đề cập đến chuyện khác.

Kể từ khi quảng cáo được phát sóng thì đoàn múa kiếm cao tuổi của bọn họ đã trở nên nổi tiếng hơn trước rất nhiều.Còn có rất nhiều doanh nghiệp mời bọn họ đến biểu diễn múa kiếm trực tiếp, hơn nữa còn có các chương trình truyền hình cũng mời bọn họ biểu diễn.Nguyên nhân mà những người đó mời bọn họ đầu tiên là vì danh tiếng của bọn họ, thứ hai là vì kiếm thuật mà Bạch Xu Hoà đã dạy cho đoàn người cao tuổi này, điệu múa hiện ra như mây bay nước chảy, có thể nói là không chỉ đẹp mắt bình thường thôi đâu."Mấy ngày nữa bọn mẹ phải lên đảo quay quảng cáo, ông Đồ đang thảo luận với tổ chương trình, đến lúc đó bọn mẹ có thể biểu diễn trực tiếp trên truyền hình." Bạch Xu Hoà giải thích cực kỳ bình tĩnh: "Hơn nữa càng ngày lại càng có nhiều người cao tuổi muốn gia nhập đoàn múa kiếm của bọn mẹ, bọn mẹ còn định mở võ đường cho người cao tuổi, bây giờ vẫn chưa đủ tiền nên trước tiên phải kiếm chút phí biểu diễn và tiền quảng cáo mới được.”Hạ Tiến Hoa: "…”Hạ Tiến Tài: "…”Hạ Tiến Văn: "…”Những người khác: "…”Hạ Tiến Văn nhịn rất lâu rồi mới hỏi: "Mẹ, mẹ định đi bao lâu, đi như vậy có an toàn không vậy mẹ? Còn cơ thể của mẹ nữa, có thể chịu nổi không đây?”Bà lão đã không còn giống như trong trí nhớ của Hạ Tiến Văn nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể là bà lão sẽ không bao giờ bán nhà luôn.

Bọn họ đã cố gắng dỗ bà hai tháng liên tiếp nhưng bà lão lại chẳng mềm lòng một chút nào."Đúng vậy đó, mẹ à, để những người cao tuổi như bọn mẹ đi xa như thế, bọn họ có mua bảo hiểm không ạ? Có nhân viên y tế đi cùng không?" Hạ Tiến Tài hỏi.Bọn họ không thể không lo lắng được, dường như là bà lão nhà bọn họ càng ngày càng bận rộn, bây giờ bà còn có sự nghiệp của riêng bà nữa chứ.


Bà còn muốn mở võ đường gì đó, điều này khiến cho bọn họ không thể nào chấp nhận được.

Mặc kệ bà mở võ đường thế nào thì cũng phải tiêu tốn rất nhiều tiền, cho dù có những ông bà cụ giàu có kia cùng nhau góp vốn thì vẫn là rất nhiều tiền đấy.Lỡ như bà lão đột nhiên hứng lên rồi bán nhà cũ lấy tiền mở võ đường, vậy thì bọn họ hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Nghĩ đến điều này, bọn họ lại không dám thúc giục bà lão bán nhà nữa, bọn họ sợ bà nhớ tới việc bản thân bà không đủ tiền rồi bán nhà là xong đời luôn.Hạ Tiến Hoa bừng tỉnh, cô ta nắm tay Bạch Xu Hoà và nói: "Mẹ ơi, mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi, mẹ còn chơi bời với bọn họ làm gì chứ.

Mẹ còn không thương lượng với bọn con mà đã muốn đi quay quảng cáo rồi, còn tham gia hoạt động của đài truyền hình gì đó, chẳng phải là đang khiến bọn con lo lắng cho mẹ hay sao?”Lưu Xuân Phượng cũng có chút sốt ruột: "Đúng vậy đó, mẹ à, mẹ như thế thật sự làm bọn con lo lắng lắm, mẹ đừng vì đài truyền hình với chút tiền quảng cáo ấy mà không quan tâm tới sức khỏe của mình.”"Mẹ không sao, mẹ cũng không phải là bị liệt, tại sao lại không thể tham gia những hoạt động này chứ? Chẳng lẽ là người già chỉ thích hợp ngồi xổm ở trong nhà và không thể có cuộc sống riêng của mình sao?" Bạch Xu Hoà lười giải thích nhiều với mấy đứa có động cơ kín đáo xấu xa này, bà trực tiếp đưa bọn nó xem hai bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của bà và nói: "Đây là hai bản báo cáo sức khỏe của mẹ, các con xem đi.”Một bản là kiểm tra sức khỏe khi Bạch Xu Hoà vừa mới tới nơi này, còn một bản là kiểm tra sức khỏe gần đây, bà muốn nói cho những đứa con khốn nạn này biết, từ khi không làm bà lão lo lắng cho bọn nó nữa, từ khi không phải cực khổ nữa thì sức khỏe của bà đang càng ngày càng tốt hơn.

Mặc dù là do bà gian lận, nhưng mà có ai biết được đâu chứ?Hai bản báo cáo kiểm tra sức khỏe dường như đang tát vào mặt những đứa con khốn nạn này."Đừng lo lắng về sức khỏe của mẹ, ngày nào mẹ cũng tập thể dục, ăn uống điều độ, ít ăn vặt, cơ thể của mẹ đang rất tốt đấy.”Nghe thấy Bạch Xu Hoà nhắc lại chuyện xưa, Hạ Tiến Tài chợt cảm thấy xấu hổ.


Rốt cuộc thì bọn họ cũng hiểu rõ, bà lão đã quyết tâm sống cuộc sống của bà, bà đã mặc kệ bọn họ rồi.

Ba đứa con vô cùng sợ hãi, bà lão nhà bọn họ khó chiều đến mức khiến bọn họ vừa không biết làm thế nào lại có chút oán trách bà."Tại sao các con không nói gì? Là do các con không hài lòng khi bà già này có cuộc sống của mình hay sao? Các con định ngăn cản mẹ à?" Bạch Xu Hoà cười nói: "Thằng cả à, con muốn dụ mẹ bán nhà rồi cho con một ít tiền đúng không, Tiến Hoa thì sao nhỉ, trước đó mẹ nghe Hằng Nhất nói con đang xem trúng một căn nhà, con cũng không đủ tiền đúng không? Thằng ba nữa, có phải là con vẫn muốn mẹ trở về hầu hạ cả nhà già trẻ lớn bé của con không?”Bạch Xu Hoà không sợ xé rách mặt nhau, mấy con sói mắt trắng này hỗn láo như thế là do bị ông bà Bạch chiều hư.Bà lại không có thói quen cưng chiều ai cả, tính tình bà lạnh lùng, lòng dạ lại cứng rắn, bà sẽ không xúc động vì những người này.

Nếu có người tôn trọng bà thì bà sẽ nhớ kỹ những điểm tốt của người đó, còn những người có âm mưu hãm hại bà như những người này thì xưa nay bà đều không bao giờ nương tay.Bà ở với bọn họ trong khoảng thời gian này chẳng qua là vì nguyên chủ đã cho bà cơ thể này mà thôi, bà muốn dạy cho bọn nó một bài học nhỏ.

Bây giờ bà tham gia một số hoạt động, quay một số quảng cáo và tham gia vài chương trình thì bọn nó đã bắt đầu có ý kiến rồi."Mẹ à, con…" Hạ Tiến Văn muốn giải thích điều gì đó nhưng lại bị Bạch Xu Hoà ngắt lời.Bà nói: "Thời gian sống của mẹ còn nhiều hơn số gạo mà bọn con ăn, và mẹ biết chính xác những gì mẹ đang nghĩ.Vẫn là câu nói kia, chờ đến trăm năm sau khi mẹ mất thì phần còn lại sẽ là của các con, các con muốn chia chát thế nào cũng được.


Thế nhưng chuyện này cũng có một điều kiện, các con phải làm tròn bổn phận của mình, trước khi mẹ chết, nếu mẹ không vui thì mẹ sẽ quyên góp hết toàn bộ tiền bạc của mẹ.”Vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, bọn họ không ngờ bà lão lại có ý nghĩ này.

Vừa rồi bọn họ còn đang nghĩ, nếu bà thật sự nhẫn tâm như vậy thì sau này bọn họ cũng sẽ không tới đây nữa, dù sao hiếu thảo cũng không lấy được tiền, bọn họ không thèm quan tâm bà nữa, chờ bà chết rồi bọn họ cũng có thể chia tiền được mà.Bạch Xu Hoà đã sớm đoán trước được điều ấy, bà đứng lên nói: "Được rồi, các con trở về đi, ngày mai còn phải đi làm.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


Đám người Hạ Tiến Văn mang theo tâm sự nặng nề rời khỏi căn nhà, bọn họ nhìn nhau.Hạ Tiến Văn cáu kỉnh châm một điếu thuốc, hút sâu một hơi và thở ra khói thuốc rồi mới nói: "Làm sao bây giờ đây? Mẹ đã quyết tâm rồi, mặc kệ chúng ta làm gì thì mẹ cũng sẽ không bao giờ bán nhà cũ đâu.”Về phần dùng những thủ đoạn khác, cho dù bọn họ không hiếu thảo thì bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới biện pháp cực đoan như thế, về phương diện này bọn họ vẫn còn một chút lý trí."Bà lão này thật là bướng bỉnh mà, bà ta đã hưởng được lợi lộc từ việc tức giận nên không ngại nói thẳng với chúng ta luôn.

Hừ, chờ bà ta nằm liệt giường, xem bà ta có hối hận về điều đó hay không, đến lúc đó bà ta mới nhớ ra cái tốt của việc có con cháu đầy nhà." Lưu Xuân Phượng nói: "Lúc trước bà ta đâu có như vậy, em thật sự nghi ngờ bà ta lạnh lùng như vậy đều là do mấy ông bà già giàu có trong công viên đã nói gì đó với bà ta rồi.”Mấy người khác đều đồng ý với Lưu Xuân Phượng, đúng vậy, trước đây bà lão tốt biết bao, con người không thể nào đột nhiên thay đổi được, phải có ai đó nói bậy nói bạ bên tai bà lão nhà bọn họ thì mới có thể khiến cho bà lão nhà bọn họ làm như thế.Cho dù biết là như vậy nhưng bọn họ có thể làm gì được đây? Bọn họ cũng đâu thể đến công viên tính sổ với mấy ông bà già kia được đâu chứ? Đến lúc đó sợ là bọn họ cũng không còn mặt mũi nào mà đến đây nữa.Vài ngày sau, Bạch Xu Hoà và nhóm người cao tuổi được xe của một doanh nhân đón đi, sau khi quay quảng cáo trên đảo, ông Đồ lại nhận được điện thoại của đài truyền hình.Sau khi cúp điện thoại, ông ta thông báo với mọi người: "Tôi đã thương lượng ổn thỏa với đài truyền hình rồi, khi nào chúng ta trở về thì có thể bắt đầu chuẩn bị.”Đồ Phong là người có học thức cao nhất ở đây, trước đó ông ta cũng làm việc ở cơ quan nhà nước.


Thế nhưng bởi vì tính cách của ông ta nên ông ta không thích làm việc ở nơi đó lắm, hơn nửa đời người trôi qua vô cùng bình thản, cũng chẳng có lòng cầu tiến gì cả.

Ông ta vẫn luôn muốn kinh doanh buôn bán, hoặc là làm vài chuyện gì đó thú vị hơn.Làm những việc này rất mạo hiểm, ông ta là cha của hai cô con gái, còn có thân phận là một người chồng và con một trong gia đình, cuối cùng thì ông ta cũng kiềm chế được ý nghĩ đó.

Không ngờ bây giờ ông ta đã già rồi mà lại có thể gây dựng sự nghiệp.

Bạch Xu Hoà đề nghị thành lập võ đường cao tuổi, ông ta lập tức giơ hai tay đồng ý.Ông ta nghĩ, cả nước có nhiều ông bà lão giàu có như thế, chờ bọn họ quay quảng cáo rồi lên ti vi, có danh tiếng, bọn họ lại mở võ đường cao tuổi, chắc chắn là sẽ thu hút được rất nhiều người.

Người có thể đến đăng ký thì sẽ không tiếc tiền đâu.


Đến lúc đó lại bán mấy món đồ ăn khỏe mạnh giúp những người già này dưỡng sinh, dẫn mấy người đó đi tập thể dục chung với bọn họ, vậy thì sẽ tốt hơn việc sử dụng bất cứ sản phẩm chăm sóc sức khỏe nào.Đoàn cao tuổi đều rất vui mừng với tin tức này, trong lòng bọn họ cũng rất phấn khích, đó chính là đài truyền hình đó.

Khi lên truyền hình thì nhất định sẽ nổi tiếng hơn nữa, đến lúc đó nhất định sẽ thu hút thêm nhiều người tham gia với bọn họ, việc điều hành võ đường cũng tiến thêm một bước.Đến lúc đó, bọn họ đều là huấn luyện viên!Hơn nữa, bọn họ đều có chút dã tâm, bọn họ muốn mở rộng võ đường ra khắp cả nước.Khi đó, đoàn cao tuổi bọn họ đều là người phụ trách của võ đường đứng đầu cả nước.

Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy sảng khoái rồi.Bạch Xu Hoà có hơi ngưỡng mộ Đồ Phong, bà đưa ra kỹ thuật, Đồ Phong thì chịu thương chịu khó nghĩ cách phát triển đoàn múa kiếm của bọn họ, mọi người đồng dạ đồng lòng có sức góp sức có tiền góp tiền, hình như cũng rất thú vị.


Bộ kiếm pháp mà bà dạy bọn họ cũng không đơn giản đâu.Bộ kiếm pháp đó nếu luyện tới trình độ nhất định thì sẽ có cơ hội tiến vào con đường tu luyện.

Chỉ là, nếu muốn luyện tới trình độ đó thì cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.Cũng xem như là đang tuyển chọn môn đồ đi, bà có ấn tượng rất tốt với những ông bà lão này, cho nên bà dự định sẽ thành lập môn phái ở đây, phát triển Tiêu Dao Tông của bà."Gần đây em thường xuyên nhìn thấy quảng cáo của mẹ, nhất là trên màn hình lớn ở quảng trường, còn có đoàn kiếm thuật cao tuổi của mẹ, rất nhiều người đều xem bọn họ." Hạ Tiến Văn lau mặt rồi nói: "Hình như mẹ nổi tiếng rồi.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


“Gần nhất có một chương trình giải trí, còn có show sống còn, mọi người đã xem chưa? Còn có cả mẹ… và mấy thành viên võ đường cao tuổi.” Trong lòng Hạ Tiến Hoa thật ra rất ngạc nhiên.Hạ Tiến Tài hơi cạn lời: “Bọn họ còn có weibo chính thức rồi, đang tuyên truyền chuyện bọn họ mở võ đường cao tuổi.”“Đây là chuyện gì thế.” Hạ Tiến Văn thở dài một hơi, hắn đã từ bỏ chuyện bảo Bạch Xu Hòa bán nhà.Bị người ta biết rồi tung ra truyền lên trên mạng, không biết sẽ an bài cho họ như nào.

Đến lúc đó đám người dùng internet ăn no không có chuyện gì làm chắc chắn sẽ nói hươu nói vượn khắp nơi, ảnh hưởng công việc và cuộc sống của bọn họ.Hạ Tiến Hoa: “Chuyện này chúng ta hết cách rồi, hay là cứ thế này trước đi, bây giờ người dân cả nước đều biết mẹ rồi.

Đi đến chỗ nào cũng đều có người nhận ra, em không muốn nổi tiếng vì chuyện bảo mẹ bán nhà đâu.”Bọn họ đều có công việc chính thức còn ổn định, tuy nói không phải đặc biệt giàu có, nhưng sống tốt hơn so với rất nhiều người.


Suy nghĩ kỹ lại căn bản không cần thiết vì muốn bà bán nhà mà không màng cái khác.Chủ yếu là bọn họ đều cho rằng bà đã sáu mươi mấy, sắp bảy mươi rồi.Nói ra thì cũng không sống được bao nhiêu năm nữa, đợi bà mất, căn nhà chẳng phải vẫn có phần của họ à, hà tất gì phải làm loạn mọi chuyện thành ra khó coi như vậy vào lúc này?Lưu Xuân Phượng kỳ thật hơi không cam lòng, nhưng cũng biết chuyện này đã không còn cách tiếp tục.

Internet càng ngày càng phát triển, có chút động tĩnh gì cũng sẽ đăng lên trên mạng, cả nhà họ đều sẽ nổi tiếng.

Nhất là hiện giờ bà là đại biểu cho người cao tuổi cả nước, cô ta dám làm gì à?Chi cần nghĩ đến lúc đó khả năng sẽ bị người cao tuổi cả nước chỉ trích, sau lưng cô ta đều là mồ hôi lạnh.“Vậy thì thôi.” Lưu Xuân Phượng nói.Hạ Tiến Hoa nhỏ giọng nói: “Mẹ cũng không còn sống mấy năm, cơ thể về sau không còn nhanh nhẹn chẳng phải vẫn cần chúng ta chăm sóc à, đến lúc đó có một số việc chắc chắn không khó như vậy.”Những người khác gật đầu, nếu nói như vậy thì đúng là như thế.

Bà năm nay sáu mươi tám, hai năm nữa là bảy mươi, đợi bà qua đời thì căn nhà vẫn là của bọn họ.Kiểu gì cũng không có khả năng là bà sống còn lâu hơn bọn họ đâu nhỉ?Một năm sau, võ đường do đám người Bạch Xu Hòa góp vốn khai trương, võ đường tên là: Võ đường Tiêu Dao, chỉ thu nhận học viên cao tuổi từ sáu mươi tuổi trở lên.Phát huy Tiêu Dao Tông của bà thì chắc chắn phải dùng tên tuổi của phái Tiêu Dao.

Học trò cao tuổi tới học kiếm pháp Tiêu Dao của bà sau này đều là đệ tử ngoại môn của Tiêu Dao Tông.


Trong số đó nếu có học trò cao tuổi khắc khổ luyện kiếm, tạo ra tên tuổi vậy sẽ có cơ hội trở thành đệ tử nội môn của Tiêu Dao Tông, thậm chí thành đệ tử của bà.Tới thế giới này một chuyến, phát huy một chút Tiêu Dao Tông, cho dù sau này thật sự không có cách nào thành tiên thì cũng sẽ có hậu nhân hay bà thực hiện nguyện vọng này.Tính ra cũng không thiệt!“Mẹ lại lên chương trình TV nhận phỏng vấn rồi.”Hạ Tiến Văn gửi tin nhắn cho Hạ Tiến Hoa và Hạ Tiến Tài, mỗi tháng bà đều có động tĩnh mới, bọn họ không muốn chú ý cũng không được.

Hiện giờ bà còn có sự nghiệp, nói không chừng tương lai sẽ để lại một phần tài sản cho bọn họ, cho nên hiện tại ba anh em nhà Hạ Tiến Văn lúc không có việc gì sẽ tới hiếu thuận với Bạch Xu Hòa: “Mọi người mau xem.”Trong TV Bạch Xu Hòa và Đồ Phong đều đang được phỏng vấn, đang hỏi đến chuyện họ định tiêu tiền kiếm được từ võ đường trong tương lai như nào.Bạch Xu Hòa ghé sát vào microphone, nói: “Quyên góp, sửa trường học, trợ giúp người cần, đều được cả.

Đoàn cao tuổi của võ đường Tiêu Dao chúng ta mỗi năm đều sẽ tổ chức người tình nguyện đi trợ giúp một số người có cuộc sống khó khăn.”Về chuyện làm từ thiện, người nói ra đầu tiên là thành viên trong đoàn cao tuổi.

Họ đã sống nửa đời người, hiện giờ sự nghiệp lại có mùa xuân thứ hai, làm chút chuyện tốt để tích phúc cho mình và người đời sau, nói không chừng ông trời nể tình bọn họ làm chuyện tốt sẽ thưởng cho bọn họ chút tuổi thọ.Về chuyện phúc khí thì Bạch Xu Hòa rất rõ ràng.


Ở trong ấn tượng của bà, tích góp phúc khí tương đương với công đức trong giới tu luyện.

Công đức không nhất định có thể sử dụng ở kiếp này nhưng có khả năng là tích luỹ tới kiếp sau lại dùng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


Dù sao tích góp nhiều công đức cũng không lỗ.

Cho nên bà rất tán đồng chuyện này.Nghe được câu trả lời của Bạch Xu Hòa, phóng viên không thể tin được, lại hỏi Đồ Phong chuyện này có phải hay thật không.Đồ Phong cười ha ha: “Đúng vậy, quyên góp, quyên góp tất cả, quyên không hết thì dùng để tu sửa trường học!Chúng tôi làm những chuyện này chỉ là tìm thú vui cho mình, ai nói người già phải dưỡng già theo quy tắc, chúng ta có thể làm chuyện mình thích, chuyện có ý nghĩa.

Mọi người cùng nhau dưỡng sinh, rèn luyện thân thể.

Còn về danh lợi, kỳ thật thì chúng ta không để ý, chủ yếu là nhắm tới vui vẻ mà thôi.


Chúng ta đều có tiền lương hưu, cả đời không lo ăn không lo uống, cũng không cần cuộc sống xa xỉ thì cầm nhiều tiền như thế làm cái gì? Còn không bằng làm những chuyện có chút ý nghĩa, đây là chuyện sau khi đám người chúng ta bàn bạc xong.”Sau khi phỏng vấn, trên weibo chính thức của võ đường Tiêu Dao đã đăng một danh sách làm từ thiện, mọi người nhìn mà phải trợn mắt há mồm.“Đám ông già, bà già này đúng là ghê gớm, lặng yên không một tiếng động làm nhiều chuyện như vậy.

Nếu không phải phóng viên phỏng vấn thì có khi chúng ta cũng không biết.”Danh tiếng của đoàn cao tuổi rất tốt, sau này còn có rất nhiều người được giúp đỡ, chia sẻ weibo chính thức của họ, biểu thị sự biết ơn của mình.Thời gian ba năm, càng ngày càng nhiều người gia nhập đoàn cao tuổi.

Lúc này ở các nơi trong cả nước đã mở khá nhiều chi nhánh võ đường Tiêu Dao, người cao tuổi ở địa phương đều hết sức phấn khởi gia nhập.Ông cụ Đồ Phong là chủ quản của võ đường, Bạch Xu Hòa là thanh tra kỹ thuật của võ đường.

Ngoài ra họ còn chuyên môn mời người quản lý chuyên nghiệp về giúp họ quản lý.Các bà lão ông lão ở đây ai cũng có sở trường riêng, nhậm chức vị bọn họ am hiểu giúp võ đương càng ngày càng tốt.

Trên thực tế không ai nghĩ đến võ đường cao tuổi thành lại công ty nổi tiếng cả nước, hơn nữa còn phát triển không ngừng.Đám người Hạ Tiến Văn ngóng trông chờ đợi, phát hiện mẹ của họ đã bảy mươi ba bảy mươi tư rồi vậy mà cơ thể xương cốt dường như càng ngày càng cứng cỏi.

Đặc biệt là những thành viên bà dẫn dắt lúc đầu, vậy mà còn lên đêm hội nào đó.“Mẹ trông trẻ hơn không ít so với năm trước, nếp nhăn trên mặt biến mất rất nhiều.” Khi Hạ Tiến Hoa nói những lời này, cô ta nhịn không được lấy gương trang điểm ra, nhìn bản thân trong gương, vết chân chim, nếp nhăn chữ bát, lúc ngẩng đầu nếp nhăn trên trán càng ngày càng sâu, dưới mắt còn hơi có bọng mắt.Trên mặt cũng có ít nếp nhăn, mặc dù chú trọng dưỡng da nhưng bởi vì phải nhọc lòng vì cả gia đình, trong năm năm qua dã khiến cô ta già đi không ít, đặc biệt là chỗ cổ, cũng có nếp nhăn.

Hạ Tiến Hoa vội vàng cất gương đi, nghĩ về nhiều năm trước cô ta cũng là một người đẹp tiêu chuẩn, quả nhiên là năm tháng không buông tha con người.Tiếp tục sống như vậy, nếu tương lai bà trông trẻ hơn cô ta, thì đúng là buồn cười đến rụng răng.Còn Hạ Tiến Văn và Lưu Xuân Phượng cũng đã năm mươi mấy rồi, mấy năm trước hai người họ vì mua cho con trai Hạ Đào phòng cưới kết hôn mà mang căn nhà mình đang ở đi cầm cố, vì để trả tiền mà không dám dừng lại một giây nào.


Đặc biệt là hiện tại có cả đời cháu, bọn họ còn phải thường xuyên chăm sóc, không nhọc lòng không được.Hạ Tiến Tài và Kim Huệ thật ra không có nhiều biến hóa, dù sao bọn họ vốn dĩ còn trẻ, Kim Huệ lại vô cùng chú trọng chuyện bảo dưỡng.

Sau này khi Bạch Xu Hòa không giúp họ nữa, Kim Huệ liền đón mẹ mình tới.

Hiện giờ người giúp cô ta chăm sóc nhà cửa là mẹ cô ta.

Mẹ Kim Huệ trẻ hơn Bạch Xu Hòa rất nhiều tuổi, tạm thời không xuất hiện tình trạng thân thể không tốt.Nhưng mẹ cô ta cũng thông minh hơn bà Bạch nhiều, không hề góp tiền của mình vào, mà mua gì cũng lấy tiền từ Kim Huệ và Hạ Tiến Tài.

Khiến cho Kim Huệ và Hạ Tiến Tài đều vô cùng hoài niệm bà Bạch cần cù lương thiện lúc trước.Năm Bạch Xu Hòa tám mươi tuổi, bà dẫn đoàn cao tuổi vẫn tung tăng nhảy nhót, hình như mọi người đều vì độ tuổi thọ mà vô cùng chú trọng cơ thể khỏe mạnh.


Đặc biệt nhất là bọn họ rảnh là lại luyện kiếm, Bạch Xu Hòa dạy họ kiếm pháp, càng luyện cơ thể càng khỏe.Năm nay, đoàn cao tuổi đầu tiên tham gia cuộc thi quốc tế.

Từ đó mang biểu diễn múa kiếm cao tuổi của đất nước ra thế giới, khiến cả thế giới đều nhìn thấy, người cao tuổi nước họ không chỉ có múa ở quảng trường, còn có biểu diễn múa kiếm xinh đẹp.

Kiếm pháp nước chảy mây trôi, làm cho người của cả thế giới đều mở mang tầm mắt, không có ai nói là không đẹp.“Năm nay mình đã tám mươi bảy rồi.” Ông cụ Đồ Phong móc ra một cuốn sổ nhỏ, phân vân nhìn những cái tên chằng chịt ở trên, sau đó nhìn qua người chung quanh: “Tôi nói, sao mọi người ai nấy cũng sống lâu như thế? Đã nhiều năm rồi mà trên cuốn sổ nhỏ của tôi chưa hề gạch tên một ai.

Ngược lại là dày thêm hết trang này tới trang khác.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


“Ông Đồ kia, làm gì có chuyện ông sống thọ mà tụi này lại đi sớm chớ? Tên không bị gạch đi chứng tỏ chúng ta nên tồn tại ở đây, ông thấy đúng không?”“Tôi bảo này ông Trần, hình như năm nay ông chín tám rồi hử?”“Đúng thế thì sao? Không phục hả? Ông đây thấy bản thân còn sống được tới hơn trăm tuổi nữa kìa.” Ông Trần kiêu ngạo nói với mọi người xung quanh: “Tôi còn cảnh cáo mấy đứa nhỏ nhà tôi luôn rồi, sau này tới ăn sinh nhật ông đây thì đừng nói gì mà sống lâu trăm tuổi, nói thế khác quái gì đang trù ông đây liệm sớm đâu?”Đồ Phong có hơi cạn lời, cơ mà nghĩ lại thì ông ta cũng sắp chín mươi rồi, sau này có khi phải nói với bọn nhỏ vụ này chứ đùa, có chúc cũng chúc phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn là được rồi, gì mà sống lâu trăm tuổi chứ, loại chúc này đối với người mệnh lớn như ông ta đúng là vừa nhục nhã vừa đen đủi mà!Đồ Phong lại nhìn về phía Bạch Xu Hoà đang múa kiếm dưới tàng cây, nhìn thân thủ lưu loát ấy ông ta hoàn toàn không có cảm giác người kia đã già rồi: “Bà Bạch này sao bả càng ngày càng lão hóa ngược vậy? Trên mặt không có nổi hai nếp nhăn, tóc lại còn đen nhánh óng mượt, có khi còn dày hơn người trẻ ấy chứ.

Trước đấy tôi còn tưởng bà ấy không sống được mấy năm nữa đâu, đúng là coi thường bà ấy rồi.”Ông Trần hừ hừ hai tiếng: “Bộ kiếm pháp mà bà Bạch dạy cho chúng ta không bình thường, chẳng lẽ ông không nhận ra chắc? Chỉ cần là người đã luyện bộ kiếm pháp này lâu thì mấy bệnh nhỏ trên người đều biến mất sạch.

Ông còn nhớ bà Từ có bệnh xương khớp rất nặng thường đau đến mức không thể đi nổi không?”“Hình như có chuyện này thật.” Đồ Phong gật gật đầu.Ông Trần tiếp tục chỉ về phía dòng suối: “Giờ ông nhìn bà Từ xem, tôi chú ý mỗi ngày bả đều chơi một chữ Mã, mấy cô gái trẻ kia còn không chơi lại bả nữa là.”Đồ Phong cũng thấy được bà Từ từng kêu đau khi chỉ mới khom lưng trong quá khứ giờ không chỉ chơi quả chữ Mã mà còn chơi cả Kim Kê Độc Lập, không có một động tác căng cơ nào có thể làm khó bà ấy cả.


Đã là bộ xương già rồi mà còn chơi hăng như vầy làm mấy đứa nhỏ trong nhà hoảng sợ hết rồi.“Tôi bảo này, sao mọi người sống dai dữ vậy?” Cụ ông Đồ Phong rối rắm cầm quyển vở dày cộm không biết đã được thêm bao nhiêu trang kia: “Nếu cứ thêm nữa thì cái quyển vở này của tôi không chứa nổi nữa đâu.”“Được rồi được rồi, rối rắm lắm thế làm gì? Mọi người đều sống thọ không phải là chuyện tốt à? Đi thôi, đi luyện kiếm.

Cũng sắp luyện được hai mươi năm rồi chứ ít gì, ngày nào không luyện là tôi lại thấy xương cốt mình không thoải mái.” Ông Trần nói rồi lại thở dài một hơi: “Đợi mấy đứa nhỏ nhà ông nghỉ hưu rồi thì xách chúng tới luyện cùng đi, không lại như tôi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì buồn lắm.

Trước đây tôi bảo đứa lớn với đứa hai tới mà chúng nó nhất quyết không tới, bao tuổi rồi mà còn không chịu rèn luyện mà cứ nằm ru rú trong nhà ấy, nằm nằm nằm, nằm được mấy năm người cũng đi luôn.”Đồ Phong an ủi: “Ít nhất thì đứa con út nhà ông cũng nghe lời còn gì, trước đây lúc về hưu chả đi theo ông luyện suốt ngày không phải sao?”Ông Trần có chút bất đắc dĩ: “Tôi chỉ còn một đứa con trai thôi thì đương nhiên phải kéo tới luyện rồi, không luyện tôi đập gãy cái chân chó của nó.”Đồ Phong cảm thấy đứa út nhà ông Trần cũng thật không dễ dàng gì, đều đã bằng đấy tuổi rồi mà vẫn còn có thể bị ông già mình đánh gãy chân.Bạch Xu Hoà sau khi luyện xong một bộ kiếm pháp rồi cảm nhận được lực lượng trong cơ thể thì hơi hơi mỉm cười.

Một đời này bà tu luyện tương đối thong thả, rốt cuộc thì còn phải tu luyện thân thể nữa.


Mấy chuyện mà các cụ ông Đồ Phong nói bà đều nghe được cả.Nếu đoán không nhầm thì sau hai mươi năm Tiêu Dao Tông của bà sẽ được chào đón vị đệ tử nội môn đầu tiên sớm thôi.Một ngày nọ, ông Trần - người lớn tuổi nhất trong nhóm người cao tuổi đột nhiên cảm thấy vị trí của đan điền đang phát ra một cỗ năng lượng nóng rực, làm ông ấy sợ tới mức nhảy dựng lên.Ông ấy không nghĩ ngợi gì nhiều mà chạy nhanh ra khỏi phòng, phóng vội tới trước cửa nhà Bạch Xu Hoà rồi dùng sức gõ cửa và gọi to: “Bà Bạch ới, xảy ra chuyện rồi, ông đây có chuyện rồi, bà mau ra đây xem giúp tôi chuyện này là như nào với.”Trước đây Bạch Xu Hoà đã đề nghị đi mua một miếng đất ở nơi non xanh nước biếc rồi tu sửa thành trụ sở chính của võ đường Tiêu Dao.

Tới khi vào hè thì đám thành viên già như bọn họ còn có thể tới đây để tránh nóng nữa.

Sau đó vào mỗi ngày hè bọn họ đều sẽ lựa chọn sinh hoạt ở chỗ này.Bạch Xu Hoà đề nghị việc này vì bà biết trong những học sinh lớn tuổi đó hẳn sẽ có không ít người có thể tu luyện ra chân khí.

Mấy học sinh già đó đã có cơ sở tốt nên cũng không sợ căn cơ không xong, giờ chỉ cần bọn họ tu luyện ra chân khí là bà có thể truyền thụ cho bọn họ công pháp tu luyện chân chính rồi.Bà cũng không bất ngờ với việc ông Trần tới tìm bà.Nhìn bộ dạng hoang mang rối loạn đầu đầy mồ hôi của người đối diện, bà chỉ kéo cửa phòng ra một khe hở nhỏ rồi nói: “Đi vào rồi tính.”Bạch Xu Hoà vừa đóng cửa lại ông Trần đã nhảy đến trước mặt bà, bộ dạng khẩn trương: “Không xong rồi bà Bạch, thân thể tôi có thể có vấn đề rồi.


Sáng nay tôi đột nhiên cảm thấy bụng mình có hơi kỳ lạ, bên trong nó đang nóng lên, lúc ấy nó còn hơi nóng, tôi là bị nóng tỉnh đấy.

Tôi cảm nhận được bên trong hình như có thứ gì đó đang tán loạn thì phải.”Ông ấy còn một tuổi nữa tới trăm tuổi, hay là do lần trước ăn sinh nhật mấy đứa nhóc không hiểu chuyện kia trù ẻo ông sống lâu trăm tuổi, trù ẻo thành công rồi?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


Cuộc sống tốt đẹp như vậy, ông đây muốn sống thêm một trăm năm nữa cơ.Ông ấy không muốn cái tên bị gạch đầu tiên lại là tên mình chút nào cả.“Bà Bạch, bà có nghĩ đây là điềm báo không? Chẳng lẽ tôi sắp chết thật hả? Nhưng mà thân thể của tôi rất tốt mà, ngay cả bác sĩ đều nói thân thể tôi không giống người sắp trăm tuổi chút nào cả.”“Chỗ này có một dòng nước ấm đang chảy tán loạn phải không?” Bạch Xu Hoà chỉ vào đan điền của ông Trần, thấy ông ấy còn đang sững sờ nên bà hỏi lại lần nữa: “Phải không?”“Đúng vậy.” Ông Trần vội vàng gật đầu, trên mặt đầy vẻ thấp thỏm: “Bà có biết tôi bị sao không?”Bạch Xu Hoà lấy một quyển vở nhỏ ra ném cho ông Trần: “Sau này ông chính là đệ tử nội môn đầu tiên của Tiêu Dao Tông, tôi biết ông có rất nhiều vấn đề cần giải đáp nhưng mà cứ đọc hết quyển sách này đi đã, đọc xong ông sẽ hiểu.”Bà không hề sợ ông Trần không đồng ý, chỉ cần ổng biết sự thật thì kiểu gì chẳng cầu xin bà cho gia nhập.Quả nhiên khi đọc xong ông Trần đã trở nên kích động.Ánh mắt ông ấy nhìn Bạch Xu Hoà nóng rực rồi chắp tay bái bà một cái: “Đệ tử Trần Vinh Bảo bái kiến tông chủ.”“Rất tốt, ông là người đầu tiên tu luyện ra chân khí, như vậy thì ông chính là đại trưởng lão của Tiêu Dao Tông chúng ta.

Sau này khi những người khác tu luyện ra chân khí thì ông phụ trách dẫn đường cho bọn họ đi.”“Vâng, đệ tử xin tuân mệnh.”Chưa từng ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy hay sao? Thật không nghĩ tới ông đây lại có ngày được tham gia vào loại tổ chức thần bí này đấy.Hahahahaha… Ông đây không những có thể sống lâu trăm tuổi mà còn có thể trường sinh bất lão nữa đấy.Không chỉ trường sinh bất lão mà có khi sau này còn trở thành ông tiên cũng nên.Hahahahaha… Lão già Đồ Phong ngày nào cũng mong ông đây nhập liệm, mong được gạch tên ông đây ra khỏi quyển vở nhỏ kia, bây giờ xem ra tên nhóc kia phải thất vọng rồi.


Không được, ông đây phải đi xuống đốc xúc mọi người luyện kiếm cho tốt để còn tu luyện ra chân khí rồi còn thọ tỷ Nam Sơn, cho quyển sách của ông Đồ dày thêm theo năm tháng đi.Sau khi được Bạch Xu Hoà truyền công pháp Trần Vinh Bảo rời đi trong tâm trạng cực kỳ vui vẻ.Bắt đầu từ hôm nay ông ấy tối luyện công pháp sáng tiếp tục luyện bộ kiếm pháp kia.

Lúc không có việc gì làm thì ông sẽ đi đốc xúc các bạn học già khác luyện kiếm pháp cho tốt, còn trộm nói cho bọn họ rằng cứ luyện đi, sau này sẽ có chỗ tốt nữa chứ.Đồ Phong cũng đã phát hiện ra hành vi bất thường của Trần Vinh Bảo, tuy rằng không hiểu ra sao nhưng ông ta cho rằng việc luyện tốt kiếm pháp nhất định không sai.Những thành viên đời đầu có thể kiên trì với bộ kiếm pháp này hơn hai mươi năm đều biết công dụng tốt đẹp và kỳ diệu của nó.Sau đó Trần Vinh Bảo phát hiện Đồ Phong luyện tập khắc khổ hơn trước rất nhiều, ông ấy hừ hừ trong lòng hai tiếng, lão già này đúng là gian trá mà.Không có gì bất ngờ, Đồ Phong là người thứ hai luyện ra chân khí.

Trần Vinh Bảo chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chỉ dẫn cho ông ta.Sau khi Đồ Phong biết được sự thật thì đương nhiên ông ta đã trở thành đệ tử nội môn thứ hai, song ông lại nhìn quyển vở ngày càng dày của mình mà buồn rầu.


Ông ta càng buồn rầu, Trần Vinh Bảo càng buồn cười.“Nhìn ông có vẻ buồn rầu vậy nhị trưởng lão.”Đồ Phong cạn lời nhìn về phía Bạch Xu Hoà: “Tông chủ ngài xem, mọi người đều nỗ lực như vậy.

Đệ tử thấy chắc chẳng gạch nổi cái tên nào mất.”“Không thì đăng ký tạo sách online rồi nhập chỗ này vào làm danh sách, tông môn chúng ta sau chắc chắn sẽ phải làm gì đó, giờ chuyện này giao cho ông.


Tới lúc đó người càng ngày càng nhiều sẽ càng khó thống kê, chuẩn bị sớm đi là vừa.”“Được, chuyện này cứ giao cho đệ tử.”Năm thứ hai Đồ Phong bỏ rơi quyển vở nhỏ chuyển sang kề kề đeo ba lô, ba lô đựng một cái laptop mỏng nhẹ.Ông ta mở Excel rồi đắc ý nhìn mọi người: “Tới đây tới đây, có bao nhiêu tới bằng nấy, tưởng ông đây không biết làm bảng biểu thống kê chắc?”Năm đấy Bạch Xu Hòa chín mươi tuổi.Thành viên Tiêu Dao Tông tổ chức tiệc mừng thọ chín mươi long trọng cho bà.Bà ngồi ở vị trí trung tâm, trên mặt bà gần như không có nếp nhăn, tóc đen nhánh óng ả, bà mặc thân đạo bào và vẫn dùng một cây trâm gỗ để quấn tóc lên.Trước mặt còn có hai cụ già mặt mày nua đang nói với bà: “Mẹ, chúc mẹ sống… À không, chúc mẹ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”Chú thích: Chơi chữ mã: một động tác ép cơ phỏng theo nét chữ mã (马)Kim kê độc lập: một động tác của thái cực quyền, giữ thăng bằng với một chân co lên và hai tay giang thẳng sang ngang..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


Hai khuôn mặt già nua này chính là vợ chồng con lớn của Bạch Xu Hoà, cũng đều sắp bảy mươi rồi.

Mấy năm nay thân thể bọn họ càng ngày càng không tốt.Đặc biệt là Hạ Tiến Văn, gần đây chân hắn cực kỳ đau, trước đây bị té một cái khiến chân bị gãy, giờ là ngồi xe lăn được Lưu Xuân Phượng đẩy tới đây.

Con trai bọn họ cũng đã sắp tới trung niên nhưng cuộc sống của họ cũng không nhẹ nhàng mà còn phải lo chuyện con cháu nữa chứ.Trước đây rất lâu hai người họ đã ngóng trông bà già nhà bọn họ chết.Vào ngày đại thọ bảy mươi tuổi của bà bọn họ tự nhủ có rất nhiều cụ già cũng sống tới bảy mươi tuổi, ráng chờ một chút nữa đi.Vào ngày đại thọ tám mươi tuổi bọn họ tự an ủi chính mình rằng giờ bà già nhà mình có cuộc sống khỏe mạnh cho nên cũng sẽ sống dai hơn người bình thường một ít.Giờ bà già đã có tiệc đại thọ chín mươi tuổi rồi mà vẫn còn tinh thần phấn chấn, nhìn còn trẻ hơn bọn họ rất nhiều.


Sau khi Hạ Tiến Văn với Lưu Xuân Phượng chúc phúc xong rồi rời đi, hai người liếc nhìn nhau rồi nở một nụ cười chua xót.Theo tình hình này thì việc bọn họ có ở trên đời tới đại thọ trăm tuổi của bà già cũng là một vấn đề.

Giờ bọn họ đã không còn ôm hy vọng gì với việc thừa kế di sản nữa rồi.Sao bọn họ lại cảm thấy mình sẽ sống thọ hơn bà già này chứ? So thời gian sống với bà già này bọn họ thật sự không so nổi.Cặp thứ hai lên chúc phúc Bạch Xu Hoà là vợ chồng Hạ Tiến Hoa, dù bà ta trẻ hơn Hạ Tiến Văn nhưng cũng chỉ trẻ hơn một chút mà thôi, cũng gần sáu mươi rồi chứ trẻ trung gì.

Đời này của bà ta đúng là quá mệt mỏi vì người đàn ông và gia đình kia rồi.Mới hơn sáu mươi mà tóc đã bạc cả.Giờ lại nhìn khuôn mặt tràn đầy tinh thần của bà già nhà mình, tóc dài đen nhánh, chỗ nào giống người đã tới chín mươi tuổi đâu.

Trong tình cảnh này nếu bà già đấy gọi bà ta là mẹ thì chắc người ta cũng tin đó.“Chúc mẹ đại thọ chín mươi tuổi an khang.” Hạ Tiến Hoa gian nan nói ra những lời này.Không biết từ bao giờ những câu như “Sống lâu trăm tuổi” đã không còn thông dụng.

Nếu nói ở chỗ này còn có thể sẽ bị mắng, những ông bà lão ấy không thích nghe mấy từ “Sống lâu trăm tuổi” nhất.

Hạ Tiến Hoa nhìn đôi mắt của Bạch Xu Hoà rồi mang theo tâm trạng phức tạp rời khỏi vị trí.Thứ ba là vợ chồng Kim Huệ và Hạ Tiến Tài, hai người cũng đều không còn trẻ nhưng vẫn trẻ hơn Hạ Tiến Văn với Hạ Tiến Hoa không ít.

Hai người đều là kẻ có tâm tư thâm trầm, đối đãi với chính mình cũng không tồi.


Thật ra thì trên gương mặt Kim Huệ cũng không có nếp nhăn mấy.Bà ta vẫn thèm tài sản của Bạch Xu Hoà như cũ.Thấy Hạ Tiến Văn với Hạ Tiến Hoa đầy vẻ già nua làm Kim Huệ và Hạ Tiến Tài đều thầm đắc ý.

Đến cuối cùng thì di sản của bà già này đa phần cũng sẽ thuộc về bọn họ nha.Hai vợ chồng bọn họ chỉ cần chú ý tới bản thân một chút thì kiểu gì chả sống được thêm ba chục năm.

Hai người cũng không tin bà già này còn có thể sống nổi ba chục năm nữa đâu.Tiếp theo chính là phần chúc thọ của cháu nội cháu ngoại, chắt nội chắt ngoại của Bạch Xu Hoà.Người ngồi đầy phòng lớn đều nhìn bà lão Bạch Xu Hoà cười khẽ tiếp nhận lời chúc thọ của mấy đứa nhỏ trong nhà.Võ đường Tiêu Dao đã phủ sóng cả nước, thậm chí còn bắt đầu xuất hiện ở nước ngoài.Thành ra mấy đứa nhỏ ở dưới đều cực kỳ hiếu thuận với bà, dù sao thì bọn chúng cũng thèm thuồng chỗ di sản đó mà.

Có thể là bọn chúng đã được ba người Hạ Tiến Văn đặc biệt dặn dò nên đều trở về thăm hỏi bà vào ngày lễ, sinh nhật, ăn tết, bọn chúng cứ liên tục bận rộn trong ngoài như con thoi vậy.Sau khi vui vẻ nhận những lời chúc phúc của mấy đứa nhỏ thì tiếp theo là màn chúc phúc của những người trong võ đường Tiêu Dao.


Quà tặng nhân ngày đại thọ chín mươi của Bạch Xu Hoà đủ chất đầy vài cái xe tải, sau khi kiểm kê xong bà cho Đồ Phong lên danh sách quà tặng rồi vẫy vẫy tay để ông ta đi quyên góp, chuyện này cũng được công bố ra ngoài.Người được tặng quà khi nhìn thấy trên quà tặng là tên của chính mình thì đều không khỏi hiểu ý cười cười, bà cụ này làm việc đúng là thận trọng, làm người khác rất thoải mái.Chỉ có những người đã thành đệ tử nội môn của Tiêu Dao Tông mới biết Bạch Xu Hoà là người đơn giản và cũng không để ý nhiều thứ đến vậy.Trần Vinh Bảo với Đồ Phong trừ việc quản lý Tiêu Dao Tông ra thì còn thường xuyên đi đốc xúc mấy đứa nhỏ trong nhà mau mau luyện kiếm, chỉ khi tu luyện ra chân khí thì mới có thể gia nhập nội môn rồi tìm kiếm cảnh giới cao hơn.

Tuy nói mọi người đều có cơ hội nhưng hai người bọn họ cũng phải dùng hơn hai mươi năm mới tu luyện ra chân khí, mà bọn họ còn phải luyện kiếm mỗi ngày mới luyện ra được nên ta có thể thấy việc này vốn không phải chuyện gì dễ dàng.“Tông chủ, sao ngài không cho mấy đứa nhỏ nhà ngài tới đây luyện kiếm vậy?”Mấy đứa nhỏ nhà Bạch Xu Hoà có vẻ rất hiếu thuận nha.Cơ mà không hiểu sao bọn họ cứ cảm thấy Bạch Xu Hoà không thích bọn nó lắm thì phải.Bạch Xu Hoà ngồi dưới ánh nắng chói chang, mặt trời tháng sáu tháng bảy thực sự rất gay gắt, cơ mà với thực lực hiện giờ của bà thì cũng không sợ cháy da.

Mặt bà còn không đỏ lên một chút nào, cũng không ra mồ hôi, nhìn qua thoải mái mát mẻ mà còn có vài phần trương dương đắc ý nữa.Hai người có thể cảm nhận được nguồn năng lượng truyền xuống từ mặt trời đang không ngừng chui nhanh vào trong cơ thể Bạch Xu Hòa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


Bạch Xu Hoà vận chuyển lực lượng trong cơ thể mấy vòng rồi mới phân tán chúng tới khắp người.

Một đời này bà phải luyện thể cho tốt mới được, tránh khi thông đạo mới mở ra bà chưa kịp nhìn thấy gì thì đã nổ tung thành pháo hoa.“Bon nó nếu có tâm tới luyện thì tôi cũng không ngăn cản.Nhưng mà bọn nó đều một lòng ngóng trông tôi chết để còn thừa kế di sản, tạp niệm trong lòng quá nhiều, dù bọn nó có luyện vài thập niên cũng không luyện ra chân khí nổi đâu.”Trần Vinh Bảo và Đồ Phong đều khiếp sợ, những đứa nhỏ nhìn cực kỳ hiếu thuận kia lại ngày ngày ngóng trông tông chủ chết rồi kế thừa di sản?Này… Này quá nực cười rồi!Với thực lực bây giờ của tông chủ thì bà có thể tùy tiện sống mấy trăm năm cũng không có vấn đề gì đi?Sau này Trần Vinh Bảo với Đồ Phong có rảnh đi hỏi thăm thì đúng thật như Bạch Xu Hoà nói, mấy đứa nhóc nhà bà thật sự đều không hiếu thảo như bọn chúng biểu hiện, việc bọn nó ngày ngày ngóng trông Bạch Xu Hoà chết là thật.Hai vợ chồng con cả nhà tông chủ chắc cũng chừng bảy mươi rồi thì phải? Hình như thân thể của hai đứa nó cũng không tốt là bao, có khi còn không nhịn nổi hai năm nữa ấy chứ.Năm thứ hai qua đại thọ chín mươi, Bạch xu Hoà nhận được tin từ dưới núi rằng đứa con cả được tặng kèm kia của bà đã không qua khỏi mùa đông năm nay, đi rồi.“Đi rồi?” Bạch Xu Hoà ngước mắt nhìn rồi đứng lên: “Vậy tôi phải đi một chuyến mới được.”“Tông chủ xin ngài nén bi thương.” Đồ Phong nói.Trần Vinh Bảo nói theo: “Đúng vậy, xin tông chủ hãy nén bi thương, người chết cũng không thể sống lại được, con cả của tông chủ cũng đã hơn bảy mươi rồi, thật ra thì cái tuổi thọ này so với mặt bằng chung thì cũng không thấp đâu.”“Sinh tử có mệnh phú quý tại thiên, hai người không cần an ủi tôi, tôi hiểu những đạo lý này.”Trần Vinh Bảo và Đồ Phong bừng tỉnh, quả nhiên bọn họ phát hiện trên mặt Bạch Xu Hoà không có biểu tình khổ sở gì đặc biệt, thật là kỳ lạ.Sau đó tài xế bọn họ gọi đã tới đưa ba người bọn họ xuống núi đi gặp Hạ Tiến Văn lần cuối cùng.


Giờ bên kia đang chờ nên bọn họ phải lập tức đi.Bạch Xu Hoà vẫn mặc một thân đạo bào đơn bạc kia, dù đứng trong gió lớn nhưng bà vẫn không hề cảm thấy lạnh.Khi tới chỗ để thi thể Hạ Tiến Văn, bọn họ còn chưa đẩy cửa ra thì đã truyền tới giọng nói của Lưu Xuân Phượng: “Tôi biết ông không cam lòng, không thể sống quá bà già kia nên đến chết cũng không nhắm mắt.

Nhưng mà ông yên tâm đi, tôi sẽ sống cho tốt, dù tôi không thể sống hơn bà ta thì chúng ta vẫn còn có con trai, con trai không được thì còn có cháu trai, nếu mà cả cháu trai cũng không được thì nhất định còn có chắt nữa.”Gương mặt Lưu Xuân Phượng có chút dữ tợn, bà già bất tử kia sao lại sống dai đến mức đấy chứ?Khi nghe được những lời bên trong thì sắc mặt Trần Vinh Bảo với Đồ Phong đều trầm xuống.Khó trách tông chủ lại không thích bọn họ, hoá ra là mấy đứa nhỏ này có quá nhiều tạp niệm.

Nếu bọn nó thiệt tình đối xử tốt với tông chủ một chút thì bọn họ tin tông chủ cũng không phải là người tuyệt tình gì.


Nhìn số người mà tông chủ đã giúp suốt bao năm nay là biết ngay.“Tông chủ ngài không cần tức giận.”Bạch Xu Hoà lắc lắc đầu: “Tôi không giận, tự bọn nó thích làm khổ chính mình thì cứ để thế đi.”Lưu Xuân Phượng cũng không sống được bao lâu, hai năm sau cũng đi.

Trước khi đi cô ta còn dặn dò bọn nhỏ trong nhà rằng nhất định phải sống cho tốt, nghĩ cách làm sao để sống lâu hơn bà già kia.Bọn nhỏ trong nhà đều lộ ra vẻ mặt chua xót, nhưng rốt cuộc thì đây cũng là mẹ của họ.Trên thực tế thì bọn họ đã thầm nghi ngờ không biết chính mình có thể sống dai hơn bà già kia nữa hay không đây.Cái di nguyện này đối với bọn họ thật sự là quá khó khăn.Năm Bạch Xu Hoà chín tám tuổi đứa con gái thứ Hạ Tiến Hoa đã không chịu đựng nổi nữa, lúc ấy bà vừa hay ở dưới chân núi nên vội vàng chạy tới để gặp Hạ Tiến Hoa lần cuối.

Hạ Tiến Hoa kéo tay Bạch Xu Hoà khóc lớn: “Mẹ ơi sao con lại không thể sống lâu hơn mẹ chứ?” Cô ta nhìn về phía vợ chồng Kim Huệ, vậy đúng là lợi cho nhà chú út quá rồi.Bạch Xu Hoà nhìn ra Hạ Tiến Hoa không hề tỉnh ngộ nên cũng không muốn nói thêm gì mà chỉ vỗ tay cô ta an ủi: “Con vẫn còn đời cháu nên không cần nóng nảy, cứ để bọn nó luyện kiếm cho tốt rồi giữ thân thể khỏe mạnh là ổn rồi.”Bọn con cháu của Hạ Tiến Hoa vừa nghe được những lời này thì bắt đầu đau đầu, bọn họ không rảnh rỗi tới mức chạy đi luyện kiếm cùng mấy cụ ông cụ bà đấy đâu.


Suy nghĩ trong lòng chúng giống như Hạ Tiến Hoa, cũng đang oán trách sao Bạch Xu Hoà tuổi đã lớn đến vậy mà còn không chịu đi chết đi.Nhưng bọn họ vẫn có niềm tin, vẫn tin vào sẽ có một ngày bà già ấy thăng thiên..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


Việc luyện kiếm theo Bạch Xu Hoà có khả năng kéo dài tuổi thọ đã được người ta phát hiện ra manh mối từ nhiều năm trước.Mỗi năm võ quán Tiêu Dao đều đặn nhận thêm học sinh cao tuổi, nơi này chỉ nhận những người trên sáu mươi, mà đa số người tới đây cũng chỉ hướng tới việc có thể sống lâu hơn một chút.Lũ con cái được tặng kèm của Bạch Xu Hoà cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ cũng đã biết việc kéo dài tuổi thọ có liên quan tới kiếm pháp.

Trên mạng có video về bộ kiếm pháp này nên dù không vào võ đường Tiêu Dao thì bọn họ vẫn có thể tự tập theo video.Ba người đã đi là vợ chồng Hạ Tiến Văn với Hạ Tiến Hoa cũng từng luyện qua bộ kiếm pháp này nhưng tạp niệm của bọn họ rất nhiều, làm cái gì cũng chỉ hào hứng được ba phút đầu mà bọn họ cũng không nghị lực đến độ có thể kiên trì dùng phần lớn thời gian mỗi ngày để luyện kiếm.


Lúc đầu còn luyện khá nhiều nhưng sau đó bọn họ lại rơi vào trạng thái ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, luyện như thế mà kéo dài được tuổi thọ thì mới lạ đấy.Họ khác gì những người kêu gào phải ăn no mới có sức giảm cân chứ, đều chưa từng hành động thì sao có thể có khả năng thành công.Bạch Xu Hoà hiểu rất rõ tính tình của lũ con cái được tặng kèm kia, đừng nói để bọn họ kiên trì hai mươi năm, kiên trì được một tháng thôi cũng đã phải thắp nhang cảm tạ tổ tiên rồi.

Cháu chắt chút chít lại càng không phải nói.Mấy người trẻ tuổi đó sao có thể vứt bỏ thú vui quyền quý thế tục để dành phần lớn thời gian trong ngày đi luyện kiếm để gia tăng tuổi thọ đây? Vậy nên bà nói rồi, người có nhiều tạp niệm không bao giờ có khả năng tu đạo thành công.Trần Vinh Bảo với Đồ Phong còn mất tới hơn hai mươi năm mới luyện ra được chân khí, mà hai lão già này đều có thiên phú khá tốt lại còn rất nỗ lực.Tuy nói mấy năm nay Tiêu Dao Tông của bà có thêm không ít đệ tử nội môn nhưng càng hơn nữa là những người bị ngăn ở ngoài cửa.

Đợi đến khi gần hết tuổi thọ mà bọn họ vẫn còn chưa tu luyện ra chân khí thì trên cơ bản là cuộc đời của họ đã đi tới cuối rồi.Muốn bước vào con đường tu đạo không phải cứ nói là làm được.Khi có càng nhiều thành viên của võ đường Tiêu Dao không thể tu luyện ra chân khí và dừng lại bước chân, chậm rãi đón chờ cái chết thì mọi người đều phản ánh lại rằng luyện kiếm chỉ có thể làm thân thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ chứ không thể giúp trường sinh bất lão.Theo chân những thành viên đó rời đi thì nhóm người trên mạng hướng tới sự trường sinh cũng đều từ bỏ.

Đặc biệt là những người trẻ tuổi muốn mãi thanh xuân, trường sinh bất lão đều sôi nổi tỏ vẻ bọn họ không có nhiều thời gian để luyện kiếm ngày qua ngày chỉ để kéo dài tuổi thọ từ tám mươi tới một trăm tuổi.

Thế giới này tốt đẹp như vậy vẫn là hưởng thụ trước đi, đợi tới khi về già về hưu thì luyện cũng không muộn.“Vẫn là tông chủ nói đúng, hiện tại người già muốn gia nhập vào võ đường đã ít đi rất nhiều.” Đồ Phong mặc một bộ quần áo Thái Cực, ông ta thích mặc cái này nhất, vừa rộng vừa thoải mái, giờ ông ta cũng đã có năng lực kháng nhiệt nhất định nên chỉ cần trời không quá lạnh thì ông đều mặc cái này.


Trên đùi ông đặt một chiếc notebook mỏng nhẹ, ngón tay không ngừng bay múa trên bàn phím: “Trải qua thống kê thì số người gia nhập võ đường năm nay của chúng ta đã giảm đi 30% so với năm ngoái, đệ tử đoán năm sau còn ít nữa.

Cơ mà tông chủ cũng không cần lo lắng, đợi tới khi giảm xuống một trình độ nhất định nào đấy thì nó sẽ tự duy trì ở một con số ổn định.

Thật ra thì như vậy cũng không tệ lắm.


Việc luyện kiếm này bọn họ phải thích mới được, nếu đã không thích thì không bằng đi bảo dưỡng tuổi thọ cho xong.”Trần Vinh Bảo ha hả một tiếng: “Được rồi được rồi, biết ông biết làm bảng, làm thống kê, biết phân tích số liệu rồi.” Ông ấy không nhịn được trợn trắng mắt: “Ông thấy tông chủ của chúng ta giống người sẽ lo lắng về việc người gia nhập bị giảm đi chắc.”So với hai người đang đứng dưới bóng cây râm mát thì Bạch Xu Hoà lại ngồi khoanh chân trên một phiến đá bóng loáng phơi cả người dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời.Đối với việc này bọn họ đã sớm quen rồi.Tông chủ cái gì cũng tốt chỉ là lại có mấy cái sở thích kỳ quái.Khi trời nắng gắt bà luôn thích nướng chính mình dưới ánh nắng.

Mỗi lần có đệ tử nội môn mới vào đều sẽ lo lắng tông chủ có thể bị cảm nắng không rồi cực kỳ ngoan ngoãn chạy đi mua thuốc giải nhiệt cho tông chủ.Tới buổi tối bà lại ngồi dưới ánh trăng, nếu bọn họ không ở chung từ lâu và đã biết tông chủ không phải cương thi hay ma cà rồng gì gì đó thì bọn họ thật sự có chút nghi ngờ tông chủ không phải người..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


Đồ Phong phân tích các số liệu lại một lần nữa rồi mới bỏ notebook vào ba lô, ông ta chậm rì rì dịch bước tới bên người Bạch Xu Hoà, ngẩng đầu híp mắt nhìn mặt trời đang chiếu ánh nắng gay gắt xuống mặt đất, mắt ông ta gần như không thể nở ra nổi.Bọn họ biết Bạch Xu Hoà muốn hấp thụ tinh hoa của sao trời, mà mặt trời chính là hành tinh chủ hệ sở hữu lực lượng mạnh mẽ nhất của sao trời.

Nhưng lúc ở dưới bóng cây bọn họ cũng đã thử qua, vẫn có thể hấp thụ được lực lượng của mặt trời mà, không nhất thiết phải phơi chính mình dưới ánh sáng mặt trời chứ.Thật sự không phải phơi củ cải khô nha.“Tông chủ, thật ra đệ tử đã sớm muốn hỏi lý do vì sao ngài luôn thích tu luyện dưới ánh mặt trời vậy? Mỗi ngày đều phơi nắng như vậy rất dễ phơi đen đó.


Ngài xem giờ trên mạng có bao nhiêu sản phẩm chống nắng, cả trai lẫn gái đều bôi một lớp kem lên mặt trước khi ra cửa kìa.”Trần Vinh Bảo cạn lời đi qua dùng cây gãi lưng gõ Đồ Phong một cái: “Ông xem tông chủ chúng ta là loại người vừa phơi nắng là đen ngay hả? Tông chủ trời sinh lệ chất còn cần sản phẩm chống nắng chắc?”“Đồ nịnh hót!”Bạch Xu Hoà cũng không nhịn được mà mở mắt ra ngó hai người bọn họ một chút, sau khi Trần Vinh Bảo được lên làm đại trưởng lão hình như ngày nào cũng nịnh hót bà thì phải.

Từ anh minh thần võ đến thực lực mạnh mẽ, giờ lại còn trời sinh lệ chất nữa chứ.Đúng là bà nhìn trẻ ra không ít nhưng bà cũng không cố tình đi thay đổi gương mặt, người sáng suốt vừa nhìn đã thấy bà là một người già.

Nguyên nhân của việc này chính là không để cho người bên ngoài nghi ngờ rồi tới quấy rầy bà tu luyện.Để Trần Vinh Bảo với Đồ Phong làm trưởng lão cũng là bởi vì bọn họ có năng lực xuất chúng.

Đồ Phong có bằng cấp cao, thiên phú tốt, đầu óc linh hoạt lại còn tâm tư trong sáng, sẽ toàn tâm toàn ý đi làm việc mình thích làm.Còn Trần Vinh Bảo thì đã từng là quân nhân, có năng lực quản lý cùng năng lực khiến cho người khác khiếp sợ cộng với cả sức chịu đựng lớn, ông ấy có thể quản lý tốt kỷ luật của Tiêu Dao Tông.Mắt nhìn người của bọn họ cũng rất tốt, sau này có thể giúp bà lựa chọn những thành viên trung tâm của Tiêu Dao Tông.Có nhiều người giúp bà quản lý Tiêu Dao Tông như vậy thì cũng xem như là bà đã truyền truyền thống tu đạo xuống dưới, có thể yên tâm tu luyện được rồi.


Dù sau này có nổ thì cũng không còn gì luyến tiếc.“Thật ra tôi đang rèn luyện thân thể, lúc rảnh rỗi hai ông cũng có thể thử xem.

Tuy rằng tu đạo khác tu thể nhưng nếu có thể khiến thân thể khoẻ mạnh hơn một ít thì cũng có cái lợi của nó.”Trong lúc hai người đang khó hiểu thì Bạch Xu Hoà nói tiếp: “Ví dụ như sau này đi đánh nhau cùng người ta mà thực lực hai bên lại không chênh lệch là bao thì người có cơ thể khoẻ mạnh kiểu gì chả hơn người có cơ thể yếu ớt.”Đồ Phong với Trần Vinh Bảo suy nghĩ một lát rồi đồng thanh nói: “Tông chủ, vẫn là ngài anh minh.”Từ đó trở đi mỗi lần Bạch Xu Hoà phơi nắng đều có thêm hai người ở bên trái bên phải bà, hai người này đúng là Đồ Phong và Trần Vinh Bảo.Khi rảnh rỗi ba người đều ngồi dưới ánh mặt trời không nhúc nhích giống như ba cây củ cải bị phơi khô.“Đại trưởng lão, sao các ngài ngày nào cũng phơi nắng giống tông chủ thế? Trời nắng gắt như vậy ba người phơi nắng không thấy khó chịu hả?”Trần Vinh Bảo cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai lão già trước mặt, người đang có vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu: “Tông chủ bảo lúc hấp thụ lực lượng của mặt trời thì có thể dùng một lượng lực lượng nhất định để rèn luyện cơ thể, giúp cơ thể khoẻ mạnh hơn nữa.”“Tông chủ còn bảo nếu hai người cùng cấp đánh lộn mà thân thể của chúng ta mạnh hơn thì chắc chắn có thể đấm người kia thành đầu heo.” Đồ Phong vừa đi tới vừa nói.Không bao lâu sau đoạn lời nói này biến thành: Tông chủ bảo sau này mọi người ăn trưa xong đều phải ra ngoài phơi nắng bốn giờ, hấp thụ tinh tuý của mặt trời, rèn luyện thân thể chuẩn bị đi đánh lộn, sau này lúc đánh lộn nhất định phải đánh người kia thành đầu heo.Năm ấy Bạch Xu Hoà một trăm linh tám tuổi, giờ lũ con cái được tặng kèm kia chỉ còn dư lại mỗi Hạ Tiến Tài nhưng mà vợ chồng hắn cũng đã đến tuổi gần đất xa trời rồi.Bạch Xu Hoà thi thoảng sẽ xuống núi về nhà cũ ở một thời gian, khi hai vợ chồng nhà kia biết được tình hình này sẽ vội vàng chạy tới xem.


Rốt cuộc thì ai mà biết được bà già này có đang hồi quang phản chiếu nên mới muốn về nhà cũ nhìn xem rồi nhớ lại tình cũ hay không, nói chung là bọn họ không thể bỏ lỡ cơ hội này được.Chỉ là tới lúc nhìn thấy Bạch Xu Hoà vẫn nhanh nhẹn, tinh thần phấn chấn như cũ thì mặt bọn họ đều cứng đờ.Trước đây họ vẫn luôn cười nhạo anh cả chị hai, cho rằng chính mình có thể sống thọ hơn bà già kia.

Nhưng mà hình như hiện thực đã vả vài phát vào mặt họ, hai người chỉ cảm thấy mặt nóng rát, bị đánh sưng lên rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: 51: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


Lần trở về này của Bạch Xu Hoà thực ra là đi tham gia tang lễ của một người.

Chính là người đầu tiên bà gặp được khi mới vào thế giới này - quản lý Diệp Lị Lan của khu chung cư bà từng ở.

Bà vừa tham gia tang lễ xong mới thuận đường về nhà cũ xem một chút.Khách thuê nhà của bà đã thay đổi rất nhiều đợt, chỉ cần nhà vừa trống là có người tới hỏi thuê.


Bà cũng được coi là người nổi tiếng, tính đến nay cũng đã một trăm linh tám tuổi nên mọi người đều cho rằng ở căn phòng bà từng ở thì có thể cọ chút may mắn từ đó.Bà vừa muốn lên tầng thì Kim Huệ với Hạ Tiến Tài đã vội vàng chạy đến, qua vài thập niên bọn họ gần như đã quen việc hai người hai bên đỡ Bạch Xu Hoà lên cầu thang rồi.Hạ Tiến Tài còn nói theo thói quen: “Cầu thang dốc không dễ đi, mẹ để con đỡ mẹ lên.”“Phải đấy mẹ.”Bạch Xu Hoà ngó trái ngó phải nhìn hai người một cái, tuy rằng Kim Huệ là người chú trọng bảo dưỡng mà Hạ Tiến Tài cũng là kẻ ham chơi không có gì nhọc lòng.

Lương của hai vợ chồng cũng không tồi, tuy trên danh nghĩa thì họ còn có một đứa con gái nhưng mà đứa con gái ấy cũng được mẹ của Kim Huệ chăm từ nhỏ đến lớn nên đúng là cả đời này bọn họ không phải nhọc lòng gì hết.Nhưng tới bảy mươi tuổi thì cũng phải già rồi.Dù có bảo dưỡng như thế nào thì vẫn không thể địch nổi sự bào mòn của thời gian.Nhìn qua thì gương mặt Kim Huệ trẻ hơn rất nhiều so với người cùng tuổi nhưng xương cốt thân thể lại không linh hoạt, Hạ Tiến Tài cũng như như thế.

Đặc biệt là tóc hai người đều đã hoa râm, Kim Huệ vẫn yêu cái đẹp như cũ nên nhuộm tóc đen cơ mà vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy một ít màu bạc ở chân tóc.Bạch Xu Hoà không từ chối nhưng chỉ qua hai mươi mấy bước hai người kia đã thở hồng hộc.Bạch Xu Hoà tránh khỏi tay bọn họ rồi một tay cầm tay một người đưa họ lên tầng.Hai người gần như là bị xách lên tới nơi nên xấu hổ không thôi.

Nói ra cũng chẳng ai tin người vừa đỡ bọn họ lên cầu thang lại là một bà cụ một trăm linh tám tuổi đâu.

Hai người nhìn nhau cười khổ, sống không lại, sống không lại.“Nghe bảo mấy năm trước hai con luyện kiếm, sao giờ lại không luyện nữa rồi?”Kim Huệ lộ ra chút ý cười, lắc lắc đầu: “Aizz, tuy con biết luyện cái kia sẽ có chỗ lợi nhưng nói thật với mẹ là con không thích luyện một chút nào hết.

Nhất là khi tới tuổi này cứ hoạt động một tí là lại thấy cả người khó chịu, lúc rảnh rỗi vẫn đi tưới hoa vẽ tranh hay làm đẹp tuổi già là tốt nhất.”“Còn con?” Bạch Xu Hoà liếc qua Hạ Tiến Tài, cũng không đợi hắn nói gì bà đã mở miệng: “Vẫn không bỏ được tật xấu nằm cả ngày trên sô pha chơi game à?”Mặt già của Hạ Tiến Tài đỏ lên, ngượng ngùng cười nói: “Có trách thì trách trò chơi hiện nay càng ngày càng thú vị thành ra con vẫn luôn không nhịn được sự dụ hoặc mà chơi cả ngày.


Con nói mẹ này, dù gì thì con cũng từng tuổi này rồi thì sao không chơi cho đã đi, con cũng không thích luyện kiếm mẹ à.”Hai người dùng dáng vẻ vô cùng đáng thương nhìn Bạch Xu Hòa, kỳ thật trong khoảng thời gian gần đây hai người đã nghĩ kỹ rất nhiều việc.

Nếu mấy năm trước mà bọn họ nghe được Bạch Xu Hoà trở về, bọn họ sợ bà lão này hồi quang phản chiếu nên kiểu gì cũng muốn ở cạnh bà để vớt thêm chút chỗ tốt.Nhưng giờ không phải như vậy.Từ lúc từ bỏ việc luyện kiếm là bọn họ đã biết mình không sống lại bà cụ.

Sống ngày nào hay ngày nấy đi.

Bọn họ chỉ là… muốn tới gặp bà cụ mà thôi, bởi vì cuối cùng thì bọn họ cũng hiểu được tại sao lúc trước bà cụ lại dứt khoát xoay người rời đi không thèm ngoảnh lại, cũng không bao giờ quan tâm đến những đứa con mà bà đã từng che chở trong lòng bàn tay đó nữa.Bởi vì rốt cuộc thì bọn họ cũng cảm nhận được những gì mà bà lão ấy đã phải trải qua.


Này chắc gọi là dao không cắt trên người mình nên mới không biết đau đi.“Làm sao vậy?”Bạch Xu Hoà thấy hốc mắt bọn họ hồng hồng như sắp oà khóc vì ấm ức với bà: “Từng tuổi này rồi mà còn như gái mới lớn ấy, hở tí là đỏ mắt.”Hạ Tiến Tài mếu máo, Kim Huệ nổi giận bĩu môi còn thuận tay nhéo Hạ Tiến Tài một cái.

Hai người đều dùng sức nghẹn không cho nước mắt rơi xuống.

Bọn họ chỉ là cảm thấy ấm ức thôi, từng này tuổi rồi cũng không thể mất mặt trước con cháu được.Bà cụ là người lớn duy nhất của bọn họ, dù sao thì bọn họ cũng đã mất mặt trước mặt bà không biết bao nhiêu lần rồi, lại mất mặt thêm một hai lần nữa thì có sao, cũng còn mấy năm để sống nữa đâu chứ.Thừa dịp còn sống khóc với mẹ hai lần cũng không có gì to tát, giờ bọn họ cũng không muốn thừa kế di sản của mẹ nữa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: 52: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


“Dù sao thì tụi con cũng không sống lại mẹ mà, mẹ cứ để tụi con nhìn thấy mẹ rồi khóc với mẹ thêm hai ba lần nữa đi.

Đợi đến lúc tụi con chết thì cũng không còn mẹ nữa rồi.” Lời này của Hạ Tiến Tài là thiệt tình.Kim Huệ gật đầu mạnh một cái, nước mắt bị nghẹn lại cuối cùng cũng không thể khống chế nổi nữa rơi tí tách nhỏ giọt trên mặt đất.Nhiều năm trước mẹ bà ấy đã đi rồi.


Tuy rằng mẹ bà ấy không cần mẫn bằng mẹ hồi trước mà cũng có chút suy tính riêng nhưng rốt cuộc thì vẫn là vì phải mệt nhọc lo lắng cho con cháu nên mới đi sớm như vậy.Giờ bà ấy có chút hối hận, hồi trẻ sao mình lại không mời giúp việc mà cứ một hai phải để mẹ tới nhọc lòng chứ?Nếu có giúp việc thì có khi mẹ có thể đi luyện bộ kiếm pháp kia rồi kéo dài tuổi thọ một chút, cũng sẽ không đi sớm đến vậy.Bạch Xu Hoà nhìn thấy sự hối hận rõ ràng trong mắt hai người.

Không biết là bọn họ nghĩ thông kiểu gì nhưng nếu như nguyên chủ ở chỗ này nhìn thấy trong ba đứa con của mình vẫn còn một đứa tỉnh ngộ thì có lẽ bà ấy sẽ không đau lòng đến vậy.“Sau này muốn khóc thì có thể lên trên núi khóc cùng mẹ, sẽ không ai ngăn cản các con.”Nghe vậy Hạ Tiến Tài với Kim Huệ đều dở khóc dở cười, bà cụ đúng là càng sống càng hồ đôồ loại lời này cũng có thể nói ra được nữa.

Bọn họ chính là ông bà già hơn bảy mươi rồi, bà cụ thật sự nghĩ bọn họ vẫn là con nít có thể oà khóc không kiêng nể gì à?“Vậy không phải cho người ta cười nhạo à mẹ?” Hạ Tiến Tài nói vậy nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, rốt cuộc thì cái chấp niệm tồn tại suốt mấy thập niên kia cũng biến mất rồi.Bạch Xu Hoà mỉm cười: “Các con muốn khóc thì cứ khóc, không ai cười nhạo các con đâu.

Trên núi đều là người lớn cả, không có người nào nhỏ tuổi hơn hai đứa đâu.”Hạ Tiến Tài với Kim Huệ nghĩ tới nhóm cụ ông cụ bà không thèm xuống núi cứ sống mãi ở trên núi kia, hình như ai trong số bọn họ cũng gần tới trăm tuổi rồi thì phải? Tính theo bối phận thì đúng là bọn họ nhỏ nhất rồi.Hình như là khóc với một đám người lớn thì cũng chẳng sao.Thấy sắp giữa trưa nên Kim Huệ vội vàng đứng lên kéo Hạ Tiến Tài: “Sắp tới giờ cơm rồi, chúng ta mau đi nấu cơm đi đừng để mẹ đói.”Bạch Xu Hoà nhìn bọn họ run run rẩy rẩy đi tới phòng bếp thì bà lưu loát đứng lên chặn trước mặt bọn họ: “Được rồi, để mẹ nấu bữa này, ăn xong rồi về nhanh đi.”“Vậy để chúng con giúp mẹ rửa rau.” Kim Huệ nói, trong lòng có chút chua xót, đã nhiều năm rồi bà ấy không được ăn đồ bà cụ nấu, giờ nghĩ lại những món ăn năm ấy đúng thật là cực kỳ ngon miệng.Hạ Tiến Tài nhìn nhau với bà ấy, họ đều hiểu trong lòng người kia đang nghĩ cái gì.


Hôm nay bọn họ thật tình đối tốt với bà cụ nên bà cụ cũng định chân thành đối đãi lại bọn họ, khi thấy bọn họ không tiện thì cũng tình nguyện đi nấu cơm cho bọn họ.Hai người cũng không thể giúp gì trừ việc rửa sạch nguyên liệu và vo gạo nên đành đứng ở một bên nhìn bà cụ bận rộn.Bạch Xu Hoà cắt sợi khoai tây cực kỳ nhanh làm hai người họ nhìn mà hoa cả mắt, sợi khoai được cắt ra đều có kích thước gần gần như nhau.

Lúc cắt thịt thì mỗi miếng thịt cũng đều đều nhau.

Từ ban đầu là có hơi cay mũi giờ bọn họ đã chuyển sang trợn mắt há mồm cùng với tâm phục khẩu phục.Mẹ vẫn là mẹ, dù có già thì mẹ vẫn mạnh nhất.Lúc ăn cơm hai người đều liên tục giơ tay gạt nước mắt.Bạch Xu Hoà đánh gãy biểu cảm nhớ về quá khứ cười hạnh phúc của bọn họ: “Ăn xong rồi khóc, trời lạnh tí nữa đồ ăn cũng lạnh theo đấy.”Hạ Tiến Tài, Kim Huệ:”...”Lúc hai người đi là Bạch Xu Hoà đưa họ lên xe, trước khi đi còn dặn dò hai câu: “Rảnh thì đi luyện kiếm đi, nó có lợi cho thân thể.


Không có việc thì đừng khóc, già rồi khóc nhiều dễ gây mù loà lắm.”Hai người vội vàng gật đầu, lúc ngồi trên xe bọn họ vẫn trông mong nhìn chằm chằm vào Bạch Xu Hoà đang đứng ở bên ngoài.

Khi xe chạy bọn họ còn không ngừng ngoái nhìn ra sau tới khi không nhìn thấy bà cụ nữa thì thôi.Hạ Tiến Tài cầm lấy tay Kim Huệ thở dài một hơi: “Vẫn là mẹ tốt nhất.”“Đúng vậy, trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, bài hát này không lừa chúng ta.” Kim Huệ dựa vào vai Hạ Tiến Tài: “Tiến Tài này, tại sao chúng ta không nghĩ thông từ sớm nhỉ?”“Tôi cũng không biết nữa.”Kim Huệ ngồi thẳng lên nhìn Hạ Tiến Tài hỏi: “Mấy năm trước không phải ông nghỉ chơi game rồi à? Sao lại muốn lừa mẹ?”“Không phải bà cũng ít trang điểm rồi à? Thế sao còn nói với mẹ là lúc rảnh thì nghiên cứu cách trang điểm của người già.”Hai người nhìn nhau trong chốc lát rồi đều không trả lời câu hỏi của nhau..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: 53: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


Lúc về tới nhà không lâu thì hai người họ nhận được điện thoại của con gái Hạ Kim Ý: “Sức khỏe bà già đó thế nào rồi bố mẹ? Có phải hồi quang phản chiếu không? Con bảo này, sao bà già đó đã một trăm linh tám tuổi rồi mà còn sống êm đẹp thế không biết? Đúng rồi, bà già đó có nói với bố mẹ về việc của võ đường Tiêu Dao không? Làm lớn như vầy mà chả hiểu sao bà già kia thà quyên góp tiền đi tu sửa trường học cũng không chịu giúp đỡ con cháu trong nhà nữa.

Nói thật chứ cho mấy người nhà họ Hạ mình vào có phải hay hơn không? Bố mẹ có khuyên bà già kia tý nào không? Dù trước đây có giận thì cũng nhiều năm như vậy rồi, giận gì thì cũng nên nguôi ngoai đi chứ.Bà ta lớn tuổi như vậy rồi dùng chút quyền lực tạo phúc cho con cháu nhà họ Hạ mình một chút không được à?”Nghe giọng nói chanh chua của Hạ Kim Ý, trong lòng Kim Huệ cực kỳ khó chịu, bà ấy hơi hơi hé miệng nhưng cũng không biết nên nói cái gì.

Bọn họ không dạy dỗ đứa con gái này cho tử tế nên hậu quả là gì thì bọn họ cũng chỉ có thể nhận lấy.Hạ Tiến Tài thấy Kim Huệ không nhịn được lại rơi nước mắt thì đưa cho bà ấy hai tờ khăn giấy rồi cướp lấy điện thoại trong tay vợ mình, vừa mở miệng đã nói: “Bà cụ nhìn rất phấn chấn, chắc sống thêm mấy thập niên nữa cũng không có vấn đề gì đâu.


Bố thấy dù bà cụ có sống tới một trăm năm mươi tuổi cũng không có gì là bất ngờ.”“Bố đang nói cái gì vậy? Người thời này sao có thể sống thọ đến mức ấy chứ?”“Ý Ý à, có một câu như này: vạn sự đều có khả năng xảy ra.”Bên Hạ Kim Ý yên lặng trong chốc lát rồi nói thầm: “Đúng thật là, thế mà có thể sống lâu đến vậy, tuổi thọ của bà già này đúng là dài thật.” Rất nhanh bà ta không rối rắm việc này nữa: “Vậy không biết chờ tới bao giờ nữa, à bố mẹ này, con muốn mua một căn nhà bên này.

Mặt tiền rất tốt, trước đây con có chút quan hệ nên người ta cũng để lại cho con một căn, giờ con chỉ thiếu chút tiền nữa là mua được rồi.

Bố mẹ còn tiền tiết kiệm không? Giúp con chút đi mà.”“Tất cả số tiền tiết kiệm mấy năm không phải cho con hết rồi à? Giờ không có tiền tiết kiệm nữa đâu.” Hạ Tiến Tài xụ mặt nói, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, việc này khiến hắn nhớ lại rất nhiều việc nên hắn đã hiểu loại cảm giác này rồi.“Vậy sao? Vậy thì bố mẹ bán luôn căn nhà hiện tại luôn đi.Dù sao thì căn nhà kia trên thị trường cũng không tăng giá được bao nhiêu.

Bố mẹ đều già cả rồi mà cứ không chịu đổi căn mới.


Giờ thừa dịp này bố mẹ bán căn nhà đó rồi dọn tới nhà con luôn, cả nhà chúng ta ở một chỗ cũng khá tốt, vừa lúc có thể lấy số tiền bán nhà đó đi mua nhà ở đây.

Để con tính, dù rằng còn thiếu một chút cơ mà bên con vẫn đủ để bù vào một chút, hai người không cần nhọc lòng gì khác đâu ha.”Cảm thấy bên Hạ Tiến Tài vẫn không có tiếng gì nên Hạ Kim Ý không nhịn được mà giục vài câu.Thật ra là Hạ Tiến Tài đã giận tới mức suýt ngất, cũng may mà Kim Huệ lanh tay lẹ mắt đỡ được ông ta.Sau khi dựa vào sô pha Hạ Tiến Tài cắn răng gằn từng chữ một: “Bán nhà? Không có chuyện tao bán nhà đâu, mày đừng mơ tưởng nữa.”“Sao bố lại như vậy chứ? Không phải con đang suy xét cho tương lai lâu dài à? Suy tính lâu dài thì bán nhà ở đây là có lời nhất rồi còn gì, dù giá nhà ở một ít huyện nhỏ đang không ngừng giảm xuống nhưng giá nhà ở thành phố lớn từ trước đến nay đều chỉ tăng lên thôi.

Chuyện này…”“Được rồi, không có chuyện bán nhà, sau này đừng nói với tao về việc này nữa.”Nói xong Hạ Tiến Tài cúp điện thoại.“Ông thế nào rồi.”Hạ Tiến Tài đè đè ngực: “Hạ Kim Ý hơn bốn mươi rồi mà còn muốn mê hoặc tôi bán nhà để góp tiền cho nó mua nhà, đây chắc là báo ứng của chúng ta rồi Kim Huệ à?”“Đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta không chịu bán thì Ý Ý cũng không dám làm gì mình đâu.”“Bà nói xem, lúc trước không biết mẹ có khổ sở như chúng ta bây giờ không nữa?” Hạ Tiến Tài hỏi.Kim Huệ yên lặng, đương nhiên rồi, việc này còn phải hỏi à?“Chúng ta cũng chẳng có bao nhiêu thời gian nữa, khoảng thời gian còn lại tôi muốn nhìn mẹ thêm một chút.” Hạ Tiến Tài nắm tay Kim Huệ: “Bà đi không?”“Đi, tôi cũng muốn thấy mẹ thêm một chút.” Kim Huệ cười: “Vài năm nữa chúng ta một là không đi nổi hai là xuống mồ, lúc ấy muốn gặp mẹ thì cũng không gặp được nữa rồi.”… “Lớp trẻ mấy đứa đúng là quá lười biếng.

Rõ ràng phương pháp kéo dài tuổi thọ ở chỗ này cũng không chịu vận động, cứ để chúng ta phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là thế nào.” Trần Vinh Bảo vỗ vỗ Hạ Tiến Tài đang ngồi ở ghế đá xem Bạch Xu Hoà luyện kiếm: “Nhóc con, rảnh rỗi thì đi luyện kiếm nhiều một chút, đảm bảo nhóc có thể sống lâu thêm mấy năm nữa, lúc đi đường cũng sẽ nhanh nhẹn hơn.


Nhóc nhìn xem, mấy lão già hơn nhóc tận mấy chục tuổi cơ mà tuỳ tiện đứng mấy giờ cũng chẳng sao cả.

Nhóc xem nhóc xem, mới đứng một lúc không kêu eo đau thì lại kêu chuột rút, vậy là không được đâu đấy.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: 54: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


Hạ Tiến Tài vội vàng lắc đầu từ chối: “Chú Trần à con thật sự không luyện nổi, cứ cử động một chút là lại thấy đau nhức xương khớp, vẫn là đừng lăn lộn mù quáng thì hơn.”Nếu mà sớm hơn năm mười năm thì ông nhất định đã đi luyện theo rồi.Giờ cơ thể không thoải mái, cứ vận động một chút đã cảm thấy cả người khó chịu rồi, ông đúng thật là không chịu được đau khổ nên thôi vẫn chọn từ bỏ thôi.“Phải con chú là chú đã sớm tát cho tỉnh ra rồi.

Đúng là lười muốn chết, sau này nhóc xuôi tay thì cũng là do lười chết.” Trần Vinh Bảo hận sắt không thể rèn thành thép: “Sao tông chủ lại có đứa con trai như nhóc chứ? Đúng là không thể kế thừa y bát của ngài ấy.”“Bình thường bố đánh con là đủ rồi còn quan tâm tới chuyện nhà người khác làm gì.


Giờ bố còn quan tâm tới nhà tông chủ luôn, bố đánh người thật thì tông chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho bố đâu.”Người nói cũng là một cụ già, cụ bước đi vững vàng, đôi mắt cực kỳ có thần.Thân phận ở bên ngoài của người này cũng là một nhân vật chỉ cần dậm chân một cái là có thể làm kinh sợ tứ phương.

Nhưng ở trước mặt Trần Vinh Bảo thì ông ta chỉ là bé ngoan.“Thằng nhóc này lại lười biếng rồi, sao còn chưa cút đi luyện kiếm đi?” Trần Vinh Bảo quay đầu lại vẫn chửi cho một trận như cũ, nếu không phải ông ta đốc xúc thì thằng con trai vừa lười vừa không có chí tiến thủ nhà ông có thể tu luyện ra chân khí chắc? Có khi lại để ông trải qua cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh lần nữa ấy chứ.Nháy mắt hai năm lại trôi qua, năm đó Bạch Xu Hoà một trăm mười tuổi.Mục đích bà xuống núi là để gặp đứa con trai út Hạ Tiến Tài lần cuối.

Đồ Phong với Trần Vinh Bảo cũng xem như quen biết Hạ Tiến Tài nên khi biết thằng nhóc này tới lúc tuổi già cuối cùng cũng đã chịu tỉnh ngộ thì cũng không còn bao nhiêu thành kiến, cũng định đi gặp lần cuối.Bạch Xu Hoà ở phòng bệnh thấy hộ sĩ đang gỡ kim tiêm ra cho Hạ Tiến Tài, ông đã gầy trơ xương.

Kim Huệ ngồi ở cạnh giường bệnh cũng già hơn trước không ít, người bà ấy tràn đầy tử khí, xem ra cũng không chịu đựng được bao lâu nữa.Bạch Xu Hoà nhìn quanh bốn phía rồi đi tới mép giường: “Hạ Kim Ý đâu?”“Con đã gọi cho Ý Ý rồi nhưng nó bảo hôm nay nó phải đi gặp một khách hàng rất quan trọng, nếu không đi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nó đã đặt xong vé máy bay bay trong ngày mai rồi mẹ ạ.”Kim Huệ lau nước mắt giải thích, bà ấy nhìn Hạ Tiến Tài gần như không thể cử động được chút nào trên giường bệnh lại không nhịn được mà rơi nước mắt.

Bác sĩ cũng đã nói là có thể Hạ Tiến Tài không chịu qua hôm nay nổi nhưng ở trong lòng con gái của bọn họ thì bố mẹ mình còn không quan trọng bằng một vị khách hàng, thật là buồn cười mà.Bạch Xu Hoà ngồi ở mép giường xoa xoa tay Hạ Tiến Tài rồi lắc lắc đầu với hai người Đồ Phong, không cứu nổi.Nếu mà Hạ Tiến Tài chịu luyện kiếm từ từ thì cũng có thể kéo dài tuổi thọ thêm một chút nhưng hắn lại lười muốn chết, không luyện là không luyện, có thể sống tới từng tuổi này cũng là đã rất thọ rồi.“Tôi nói rồi, thằng nhóc này là lười chết.” Trần Vinh Bảo thở dài: “Tông chủ, chúng đệ tử ra ngoài trước.”Bạch Xu Hoà ngồi trong phòng bệnh một lúc, hình như Hạ Tiến Tài biết bà tới nên cũng phấn chấn rất nhiều.


Bà biết, đây là hồi quang phản chiếu.“Còn muốn nói gì thì thừa dịp này nói đi.”Vốn dĩ Kim Huệ còn có chút vui vẻ nhưng khi nghe được lời này thì tâm tình bà ấy lại trầm xuống.

Hồi quang phản chiếu, bà ấy biết, trước đây khi mẹ bà ấy chết cũng giống như này, đột nhiên bà cụ trở nên phấn chấn hơn rất nhiều.“Mẹ.” Hạ Tiến Tài duỗi tay, Bạch Xu Hoà nắm lại tay hắn: “Nói đi.”“Mẹ ơi con xin lỗi.”Bao nhiêu lời muốn nói cuối cùng chỉ còn lại lời xin lỗi, cũng không có giải thích.

Ông sai rồi, thật sự sai rồi.“Mẹ biết rồi.” Đây là câu trả lời của Bạch Xu Hoà: “Nghỉ ngơi một lát để giữ sức đi, con còn chưa gặp người con muốn gặp mà.” Bạch Xu Hoà nói tới Hạ Kim Ý với con cháu của Hạ Tiến Tài.Hạ Tiến Tài lại nở nụ cười: “Không đâu mẹ, con đã gặp được người mình muốn gặp rồi.”Hạ Tiến Tài cũng không chờ Hạ Kim Ý, Bạch Xu Hoà ngồi một buổi trưa trong phòng bệnh nghe ông đứt quãng kể về rất nhiều việc hồi nhỏ.


Nói nói rồi cuối cùng cũng nhắm mắt, trên mặt là nụ cười thỏa mãn.Khi Hạ Tiến Tài đi Kim Huệ gọi điện cho Hạ Kim Ý nhưng không ngờ nó lại tắt máy.

Mãi tới tối bà ấy mới gọi được và báo chuyện này, cuối cùng thì Hạ Kim Ý vẫn trở về vào ngày hôm sau.Năm thứ hai Kim Huệ cũng đi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: 55: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


Sau khi Hạ Kim Ý đã xử lý xong tang lễ chuẩn bị kế thừa di sản thì không nghĩ tới luật sư lại báo là lúc còn sống Hạ Tiến Tài với Kim Huệ đều lập di chúc, nội dung di chúc là sau khi bọn họ chết sẽ quyên góp toàn bộ số tài sản trên danh nghĩa.Nếu không bận tâm tới mặt mũi thì Hạ Kim Ý đã nổi điên mắng to ngay tại chỗ rồi.

Tốt xấu gì thì bà ta cũng là quản lý của một công ty lớn, phải giữ mặt mũi chứ không thì đúng là không nhịn nổi thật.Lúc đi trên mồm còn treo bao nhiêu lời nói cay nghiệt hùng hổ, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn.Hạ Kim Ý vẫn luôn ngóng trông Bạch Xu Hòa chết nhưng bà lại bất tử.


Tới tận khi bà ta đã già chết thì Bạch Xu Hoà vẫn sống rất tốt và trải qua tiệc mừng thọ một trăm năm mươi tuổi, được rất nhiều người chúc phúc.Hạ Kim Ý cũng chết không nhắm mắt nhưng bà ta lại để lại di chúc là con cháu đời sau nhất định phải sống qua bà già kia nhưng mà nhóm con cháu của bà ta đã sớm từ bỏ việc này rồi.

Hạ Kim Ý nhớ thương tài sản của bà già ấy suốt ngày nên sinh tâm bệnh, mới hơn sáu mươi đã liệm.Nói thật thì bọn họ còn muốn sống thọ một chút, sau này già rồi về hưu thì còn có cơ hội tới võ đường luyện kiếm kéo dài tuổi thọ, ai rảnh mà cả ngày nhớ thương chỗ tài sản hư vô mờ mịt đó của bà cụ chứ?Từ sau một trăm năm mươi tuổi thì Bạch Xu Hoà không hề xuống núi một lần nào nữa.Những đệ tử nội môn càng sống càng dai của Tiêu Dao Tông cũng đều rất thức thời mà dần dần cắt đứt liên lạc với bên ngoài.

Đến nỗi có nhu cầu gì thì cũng có các thành viên ở các trung tâm võ đường Tiêu Dao chuẩn bị hết rồi.

Nếu đã bước vào con đường này thì bọn họ vẫn muốn thử làm chuyện khó như lên trời này.Thật ra thì Bạch Xu Hoà đã sớm có thể mở thông đạo rời khỏi thế giới này nhưng bà vẫn tính ở lại tu luyện, rèn luyện thân thể một chút nữa, đến lúc đó chắc là có thể chịu đựng lâu hơn chút… đi.Trong nháy mắt ba trăm năm lại trôi qua.Đồ Phong với Trần Vinh Bảo đều đã có thể mở ra thông đạo rời đi nhưng cuối cùng thì hai người họ vẫn lựa chọn giống như Bạch Xu Hoà, áp chế tu vi rèn luyện thân thể.Học theo tông chủ không bao giờ có hại.Sau đó tất cả thành viên của Tiêu Dao Tông đều không muốn phi thăng, mỗi ngày đều liều mạng áp chế tu vi rèn luyện thân thể.Bạch Xu Hoà thấy thế cảm thấy như này là không ổn rồi.Cứ tiếp diễn như vậy mà với thực lực của bọn họ có khi chỉ cần không cẩn thận để lộ ra chút thôi là thế giới này không xong luôn.Cho nên bà từ bỏ việc rèn luyện thân thể, lựa chọn rời đi.Hôm nay Đồ Phong với Trần Vinh Bảo tới cửa chờ bà cùng đi luyện kiếm đả thông kinh mạch như bình thường.


Bọn họ cảm thấy đi theo bước chân của tông chủ chắc chắn không sai.Chỉ là hôm nay Bạch Xu Hoà lề mề mãi không ra ngoài khiến bọn họ chờ đến mức có chút mất kiên nhẫn.Đang muốn gõ cửa thì cửa mở.“Tông chủ, hôm nay ngài…”Đồ Phong vốn định nói là sao hôm nay Bạch Xu Hoà lại không tuân thủ giờ giấc thế, sắp bảy giờ rồi kìa, bình thường sáu giờ đúng bà đã ra cửa rồi.Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt ông ta ngây ngẩn cả người.Người trước mặt vẫn mặc một thân đạo bào quen thuộc, một đầu tóc đen được búi lên bằng trâm gỗ.

Chỉ là khuôn mặt này quá trẻ, nhìn qua chỉ tầm hai mươi là cùng.

Da cũng không vàng như trước kia, trước kia dù có ít nếp nhăn nhưng nhìn qua vẫn là làm da của người già, giờ da của người trước mặt lại cực kỳ trắng nõn như sắp phát sáng vậy.“Tông chủ? Ngài là tông chủ?” Đồ Phong cũng không cho rằng sẽ có người khác ở trong nhà Bạch Xu Hoà.Bạch Xu Hoà gật gật đầu: “Là tôi, tôi chuẩn bị phi thăng, đợi tôi phi thăng rồi mọi người cũng lên cùng đi.


Cứ chần chừ thêm thì thế giới này sẽ không chịu được lực lượng của chúng ta mà hỏng mất đấy.”“Nghiêm trọng như vậy hả?” Nghe thấy tin này Đồ Phong cũng bất chấp sự biến hoá của Bạch Xu Hoà: “Vậy chúng ta cùng nhau đi đi tông chủ?”Bạch Xu Hoà nghĩ đến cảnh tượng ba người cùng nhau lên đó, tới lúc lên tỷ lệ nổ của bà rất cao, không hù chết bọn họ thì cũng kéo bọn họ nổ theo, vẫn là thôi đi.Vất vả lắm mới truyền được đạo thống của bà cho hạt giống tốt, không thể để cho bọn họ bị nổ theo được.Bà nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Không được, thế giới này không chịu nổi lực lượng của chúng ta nên thông đạo cũng không thể chịu được lực lượng của nhiều người nổi đâu.

Để an toàn thì sau này mọi người cứ mười ngày lại phi thăng một lần, mỗi lần nhiều nhất là hai người đồng hành với nhau.” Hai người đi cùng nhau có thể chăm sóc lẫn nhau, lúc đánh lộn cũng càng có phần thắng.“Để đệ tử đi cùng tông chủ được không?” Trần Vinh Bảo không yên tâm nói: “Ngài bảo hai người thì có thể chăm sóc lẫn nhau mà.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: 56: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão


“Đệ tử cũng có thể.” Đồ Phong nói, đột nhiên tông chủ lại biến thành cô gái trẻ, tông chủ đúng là lợi hại nha.Bạch Xu Hoà từ chối, nói dối không nháy mắt: “Không được, lực lượng của tôi cực kỳ mạnh, nếu thêm một người sẽ tạo thành áp lực cho thông đạo đấy.”Bạch Xu Hoà móc ra một quyển vở nhỏ: “Cái này là bí quyết thoát thai hoán cốt, thay đổi dung mạo.

Mọi người đều đọc đi, sau này khi muốn phi thăng thì có thể dùng lực lượng để thay đổi.”Hai người không có cách nào khác nên chỉ có thể đồng ý.Bày tỏ bọn họ sẽ sắp xếp chuyện trong tông môn thật tốt rồi sẽ đi tìm bà, đi theo bước chân của bà tiếp tục phát triển Tiêu Dao Tông của bọn họ.Bạch Xu Hoà vẫn chọn thời gian phi thăng là ban đêm, chủ yếu là bà không muốn khiến mọi người chú ý, thừa dịp có bóng đêm bay đi là tốt nhất.Khi biết Bạch Xu Hoà muốn phi thăng nên tất cả các thành viên của Tiêu Dao Tông đều vây quanh quảng trường cầm di động chuẩn bị quay lại khoảnh khắc phi thăng.“Mọi người ở lại tu luyện cho tốt, tôi đi trước đây.”Bạch Xu Hoà nhìn không trung, thời tiết hôm nay không tồi, khắp bầu trời đều là những ngôi sao xinh đẹp.


Đây là lần thứ ba bà phi thăng, hai lần trước đều nổ, lúc này… Không biết là có nổ hay không nữa, hy vọng là có thể chịu đựng được lâu một chút.Theo thông đạo mở ra trên một chỗ rất xa, Bạch Xu Hoà chậm rãi bay lên.

Vô số thành viên của Tiêu Dao Tông đều ghi lại cảnh này.Khi đi vào cửa thông đạo Bạch Xu Hoà thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai lần trước đều nổ trước cửa mà giờ hình như cũng không định nổ thì phải.

Bà bình tĩnh lại rồi tươi cười bước vào thông đạo.Vừa bước một bước không có chuyện gì xảy ra.

Bà dừng lại, lại bước một bước nữa thì cảm giác quen thuộc lại truyền tới, sắc mặt bà thoáng thay đổi, giờ muốn lui lại cũng không còn kịp nữa rồi.Trước khi ý thức chìm vào bóng tối bà chỉ kịp nói một câu: “Trong thông đạo toàn là màu trắng.”Mọi người ở Tiêu Dao Tông hãy còn dư vị màn phi thăng của Bạch Xu Hoà nên đứng đó mấy chục phút mới định trở về.“Mọi người xem kìa, đó là cái gì vậy?”Không biết là ai hô một tiếng khiến mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vô số tia sáng không biết từ đâu ra liên tục rơi xuống một chỗ nào đó.“Đây là… mưa sao băng?” Đồ Phong không chắc nói: “Nói thật thì sống mấy trăm năm nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một trận mưa sao băng dày đặc như này đấy.”Trần Vinh Bảo: “Chắc là mưa sao băng, không phải mưa sao băng thì nó là cái gì được chứ?”“Chỉ là trận mưa sao băng này rất kỳ quái, nó vậy mà lại rơi từ chỗ tông chủ phi thăng xuống.” Đồ Phong vẫn rất khó hiểu.Trần Vinh Bảo nghĩ nghĩ: “Hay đây là hiện tượng lạ của trời đất trong truyền thuyết? Tông chủ là thiên tài tuyệt thế thì kiểu gì cũng khác với người bình thường rồi, thế nên khi phi thăng mới có mưa sao băng?”Cách nói này được mọi người tán đồng.Không lâu sau Đồ Phong còn tự tay vẽ một bức tranh cảnh Bạch Xu Hoà phi thăng, cực kỳ đẹp!“Là tông chủ dẫn chúng ta bước vào con đường tu đạo nên chúng ta gọi ngài ấy một tiếng Đạo Tổ cũng không quá đáng đúng chứ.


Sau này tông chủ đầu tiên của Tiêu Dao Tông chúng ta chính là Bạch Xu Hoà và cũng là Đạo Tổ của Tiêu Dao Tông.” Đồ Phong nói rồi còn lấy ra một quyển sách nhỏ: “Nơi này còn có lời răn trước khi phi thăng của Đạo Tổ, lúc rảnh rỗi mọi người đều đọc rồi cân nhắc chân lý trong đó đi.

Tóm lại chỉ cần tin lời Đạo Tổ nói thì chắc chắn chỉ có lời chứ không có lỗ.”“Đã biết, nhị trưởng lão.”Trần Vinh Bảo ho khan một tiếng: “Tiếp theo cứ mười ngày sẽ có hai thành viên phi thăng, ta với nhị trưởng lão đã chọn đợt phi thăng cuối cùng.

Trước khi phi thăng thì hai người chúng tôi sẽ chọn ra một người đủ tư cách làm tông chủ mới.”… “Được rồi, đã gạch tên ông bằng gạch đỏ rồi, ông có thể đi phi thăng.” Đồ Phong một tay nhấp nhấp chuột một tay vẫy vẫy người trước mặt: “Đi thôi, chú ý an toàn.”Trần Vinh Bảo cười ha hả: “Giờ ông Đồ thoả mãn nguyện vọng của mình chưa thế? Trước đây không thể gạch tên giờ có thể gạch được thật rồi.”“Ahaha, còn hai người cuối cùng nữa thôi, tới giữa tháng là tới lượt chúng ta phi thăng, cuối cùng cũng có thể gặp lại Đạo Tổ vĩ đại của tôi rồi.”Nhiều năm sau Tiên giới của một thế giới nhỏ nào đó tự dưng xuất hiện một Tiêu Dao Tông.


Người bên trong đều tu đạo mà chả hiểu sao người nào người nấy thân thể còn mạnh mẽ hơn cả người tu thể, một lời không hợp là đánh lộn, quấy phá làm cho toàn bộ Tiên giới đều long trời lở đất.

Thành viên của bọn họ không bao giờ đi một mình, người khác muốn gõ trộm một cái rồi bắt về đánh cũng không có cơ hội..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom