Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Món Quà Sinh Nhật Bất Ngờ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
709,801
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Món Quà Sinh Nhật Bất Ngờ

Món Quà Sinh Nhật Bất Ngờ
Tác giả: Mang Quả Toan Nãi/芒果酸奶
Tình trạng: Đã hoàn thành




MÓN QUÀ SINH NHẬT BẤT NGỜ

Edit: Bánh Bao Nhỏ và Cam - 橙子 

Tác giả: 芒果酸奶

Thể loại: vả mặt, hài hước, hiện đại

GIỚI THIỆU

Bạn trai tôi có cái tật làm xong mới nói để tạo sự bất ngờ. 

Hôm sinh nhật của tôi, anh ấy đã cố tình đập bể một bình hoa cổ đắt tiền trong nhà hàng, doạ tôi sợ chet khiếp.

Sau đó nhân lúc tôi hoảng loạn, anh ấy đã nhặt lên một chiếc nhẫn từ đống mảnh vỡ kia rồi cầu hôn tôi:

"Đó là đồ giả thôi, bé cưng, em có ngạc nhiên không?"

"Đồ thật đấy."

Ông chủ nhà hàng cầm theo chứng nhận đấu giá đi đến: "Bồi thường đi, ¹ba trăm tám mươi triệu tệ."

¹Ba trăm tám mươi triệu tệ: hơn 1 ngàn 300 tỉ VNĐ
 
Chương 1


1

"Thật xin lỗi nha Tiểu Mẫn, công ty đột nhiên thông báo tăng ca, anh không thể cùng em chúc mừng sinh nhật được."

"Sao lại như vậy, là anh đã nói sẽ đặt phòng ăn cho em, em đã cố ý xin nghỉ làm ngày hôm nay, trang điểm mất hai giờ, hiện tại anh lại nói không đi được là sao --"

Tôi sốt ruột hét vào điện thoại, rồi bỗng nhiên tôi phản ứng lại.

"Chờ một chút..."

"Giang Hoài, đừng có nói với em là anh cố ý nói có việc, sau đó bỗng nhiên xuất hiện cho em một bất ngờ đấy nhé?"

Tôi và Giang Hoài yêu nhau năm năm, cả hai đều là mối tình đầu của nhau, hắn đối với tôi cái gì cũng tốt, nhưng đây mới là điều khiến tôi khó chịu nhất.

Mỗi lần trước khi muốn làm tôi ngạc nhiên, hắn đều cố ý chọc giận tôi trước.

Có đôi khi hắn sẽ cố tình cãi nhau với bạn thân của tôi, thấy tôi lo lắng đến độ xoay vòng vòng rồi mới nói cho tôi biết là hắn và bạn thân của tôi đã bàn bạc từ trước nhằm cho tạo tôi sự bất ngờ.

Có đôi khi lại đột nhiên đổi ý trước khi đi ra ngoài, nói là tạm thời có việc phải làm, chờ tôi nổi giận xong liền ở dưới lầu bấm còi xe. Khi tôi mở cốp xe ra phát hiện một cốp đầy hoa hồng đỏ tươi.

Tôi đối với việc này cảm thấy vô cùng mệt mỏi nhưng Giang Hoài lại không bao giờ thấy chán.

"Giang Hoài, em đã nói với anh tám trăm lần rồi, em không thích loại bất ngờ kiểu này. Đột nhiên cho người ta một cái tát rồi lại cho họ một sự ngạc nhiên, đó không phải là bất ngờ mà đó chỉ là một trò đùa mà thôi."

"Không phải đâu Tiểu Mẫn, tối nay anh đã đặt nhà hàng mà em muốn đi nhất, anh đã trả tiền đặt cọc trước rồi."

"Như vậy đi, nếu không em tới đó trước chờ anh, chút công việc này anh sẽ làm xong trước 8h30" tối. Anh gửi vị trí cho em trước."

Giang Hoài cúp điện thoại, gửi một cái định vị tới.

Tôi bấm vào xem thì thấy đó là một nhà hàng đồ ăn Nhật với giá bình quân đầu người hơn mấy ngàn, chưa nói tới việc muốn đi, nhưng quả thật trước đây tôi đã đề cập tới nhà hàng này với Giang Hoài.

Hắn cũng coi như dụng tâm, tôi đè nén sự tức giận trong lòng, cầm túi xách ra ngoài ngồi tàu điện ngầm đến đó.

2

Từ nhà tôi đến ga tàu điện ngầm, phải đi qua một con hẻm nhỏ chật hẹp. Bình thường người đi qua cũng rất ít, tối nay còn mưa phùn lất phất nên ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

Tôi một tay che ô, ôm chặt túi vào trong ngực, lấy can đảm, bước nhanh về phía trước.

Đi được một nửa đường, trước mặt bỗng nhiên có một người đàn ông cao lớn, đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, không nhìn rõ mặt.

Tôi đi bên trái, hắn cũng đi bên trái, tôi đi bên phải, hắn cũng đi bên phải.

Tôi cảnh giác lùi về phía sau một bước, thân thể nghiêng người dán vào vách tường.

"Thật ngại quá, anh đi trước đi."

Một bàn tay to thô ráp lạnh lẽo đột nhiên đưa ra bịt chặt miệng tôi, tiếng hét tôi định kêu cứu bị bóp nghẹn trong cổ họng, tôi hoảng sợ đến mức đầu óc trống rỗng.

Người đàn ông một tay bịt miệng tôi và ghìm chặt cổ tôi, một bên khom lưng xuống, vác tôi lên.

Tôi lúc này mới kịp phản ứng, chịu đựng sự sợ hãi cực lớn, liều mạng gào khóc giãy dụa.

"Buông tôi ra, ô - - cứu - - mạng - -"

Nhưng sức lực của người đàn ông thật sự lớn đến đáng kinh ngạc, thắt lưng bị siết chặt, mặc cho tôi đá thế nào cũng không thoát ra được.

Hắn nhanh chóng vác tôi ra khỏi con hẻm, đầu hẻm đã sớm đậu một chiếc xe ô tô màu đen, người đàn ông mở cửa xe, ném tôi vào trong.

Cửa xe đóng lại, người đàn ông áp sát về phía tôi.

Tôi run rẩy hét lên điên cuồng, lấy tay cào vào mặt hắn.

Cho đến khi tôi nghe thấy một tiếng cười quen thuộc.

"Phốc haha, Tiểu Mẫn, sức em còn rất lớn nha."

Trái tim đang đập điên cuồng trở lại vị trí cũ, tôi không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên.

"Giang - - Giang Hoài?"

"Là anh."

Giang Hoài tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt đẹp trai mang theo ý cười, vẻ mặt đắc ý nhìn tôi.

"Ngạc nhiên chưa, anh tới đón em nè."

"Anh bệnh thần kinh à! Dọa chet em rồi!"

Tôi hung hăng đấm Giang Hoài một quyền, rồi lại nhào tới ôm hắn khóc lớn.

3

Tôi đã khóc suốt dọc đường, nhòe hết lớp trang điểm tỉ mỉ mất hai tiếng đồng hồ, Giang Hoài bên cạnh thì kiên nhẫn an ủi tôi.

"Hôm nay là sinh nhật 25 tuổi của em, anh đã đặt bàn, cũng không phải nhà hàng mấy trăm tệ."

Lương Yến là nhà hàng tốt nhất trong thành phố, giá bình quân đầu người tới hơn mấy ngàn, rất khó để đặt bàn.

Cửa hàng được trang trí theo kiểu cách tân Trung Quốc. Nghe nói tất cả đồ cổ bên trong đều là hàng thật do ông chủ Lục Kỳ Yến đấu giá được. Đặc biệt là một chiếc bình xoay màu phấn thời Càn Long, trị giá hơn ba trăm triệu. Rất nhiều người tới đây ăn cơm, chính là vì muốn chụp ảnh chung với chiếc bình hoa kia.

Giang Hoài kề sát bên tai tôi: "Tiểu Mẫn, quản lý nhà hàng Lương Yến là bạn của anh, lát nữa anh có thể bảo anh ấy lấy bình hoa kia ra cho em sờ một chút."

"Anh bớt bốc phét đi!"

Tôi lườm Giang Hoài một cái.

Trong lòng vẫn có chút tức giận, nhưng nghĩ đến tuy rằng hắn dùng sai cách, nhưng dù sao cũng là đối tốt với mình, tôi lại có chút mềm lòng.

"Giang Hoài, anh lần sau thật sự đừng làm như vậy nữa."

"Được rồi, anh xin lỗi, anh cũng chỉ là muốn cho em bất ngờ thôi mà."

Giang Hoài lơ đễnh kéo tay tôi, mở cửa xe.

Trong đại sảnh không còn chỗ ngồi, tôi ở trên xe dùng khăn giấy ướt lau đi lớp trang điểm nhòe trên mặt, trong lòng lo lắng, dọc theo đường đi cúi đầu, thẳng đến khi tìm được chỗ ngồi xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi một vài món ăn được dọn ra, nội tâm tức giận ủy khuất vừa rồi được món ngon an ủi, trên mặt tôi lại bắt đầu xuất hiện không ít ý cười.

"Đồ ăn nơi này thật ngon, Giang Hoài, anh đặt bàn mất bao lâu vậy?"

"Không lâu đâu, anh mới nói quản lý nhà hàng này là bạn của anh mà."

"Em không tin đúng không?"

Giang Hoài hất cằm hướng tủ kính ở giữa đại sảnh.

"Đi, nói được làm được, anh dẫn em đi sờ bình hoa trị giá hơn 300 triệu kia một chút."

4

Giang Hoài không nói lời nào, kéo tay tôi đi tới trước tủ trưng bày.

Màu phấn diễm lệ dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng, đẹp không sao tả xiết, tầng men trơn bóng kia, không có nửa phần tỳ vết.

Tôi có chút say mê nhìn chằm chằm.

"Thật đẹp quá."

Giang Hoài nở nụ cười: "Đừng chỉ nhìn, em có thể sờ."

Tôi lắc đầu.

"Không cần đâu, thứ quý giá như vậy, em có thể nhìn gần thôi đã rất thỏa mãn rồi."

"Vậy có chút đáng tiếc, anh để quà sinh nhật của em ở bên trong, em không chạm vào, làm sao lấy ra?"

Giang Hoài gật đầu ý bảo nhân viên phục vụ bên cạnh đi tới mở tủ kính.

Giang Hoài nâng bình hoa lên, nhẹ nhàng lắc lư, bên trong truyền đến tiếng va chạm "leng keng leng keng", quả nhiên có thứ gì đó.

"Tiểu quỷ nhát gan, cầm đi."

Giang Hoài đưa bình hoa tới.

Tôi xoa xoa lòng bàn tay trên làn váy, cẩn thận đưa tay đón lấy.

Tôi còn chưa chạm tới bình hoa, Giang Hoài bỗng nhiên buông tay ra.

"Loảng xoảng!"

Âm thanh giòn tan rõ ràng vang vọng trong tai, đồng tử tôi đột nhiên co rút, trái tim cùng não bộ theo mảnh sứ rải rác trên mặt đất đồng loạt chia năm xẻ bảy.

Hơn ba trăm triệu!

Đó chính là hơn ba trăm triệu đó!

"Trời ạ! Bọn họ đang làm cái gì!"

"Mẹ ơi, đây chính là bình hoa Lục tổng thích nhất!"

"Hai người kia rốt cuộc đang làm gì vậy, tại sao lại mở cái tủ kia?"

Trong đại sảnh vang lên tiếng hít thở liên tiếp, tất cả khách hàng đều vây quanh xem náo nhiệt, ánh mắt trào phúng chế nhạo cơ hồ muốn đem tôi xuyên thủng.

Sắc mặt tôi trắng bệch, cả người không thể ức chế mà bắt đầu phát run.

5

Tôi nhìn về phía Giang Hoài xin giúp đỡ, hắn lại đột nhiên sắc mặt tối sầm, bắt đầu chỉ trích tôi.

"Có cái bình hoa cũng cầm không được, hiện tại biến thành như vậy, em bảo anh phải làm sao bây giờ đây!"

Tôi hoảng sợ.

"Không phải, em - - là anh buông tay trước mà, em còn chưa chạm tới chiếc bình anh đã buông tay."

Giang Hoài sắc mặt nghiêm nghị:

"Loại tính cách này của em bình thường cẩu thả còn chưa tính, hiện tại thứ quý giá như vậy em cũng dám tùy tiện đối đãi vậy sao?"

Nhân viên phục vụ bên cạnh gật đầu.

"Đúng, chính là do cô buông tay, bộ sưu tập này chính là thứ bảo bối yêu thích nhất của ông chủ chúng tôi, lúc trước chủ tịch Pfizer ra giá 380 triệu, ông chủ chúng tôi cũng không bán."

"Cô nương này, mời lại đây thảo luận một chút về vấn đề bồi thường đi."

Quần chúng vây xem xì xào bàn tán.

"Trời ạ, ba trăm tám mươi triệu*!"

*Hơn 1 nghìn 300 tỷ VNĐ

"Nhìn bộ dạng nghèo nàn này của cô ta, có bán mình cũng không bồi thường nổi."

"Khó chịu nhất là loại người nghèo nàn không rõ này, luôn ảo tưởng về những thứ mình không có được, cũng không chịu đi soi gương một chút, đụng phải loại đồ cổ này, cô ta xứng sao?"

Trong tiếng chỉ trích, tôi tuyệt vọng ôm lấy đầu, nước mắt theo gò má lăn xuống.

380 triệu, tiền lương của tôi cộng thêm tiền thưởng cuối năm được gần hai mươi vạn một năm, vậy phải làm một 1.900 năm mới có thể trả hết.

Từ nhỏ tôi đã cố gắng học tập, sau khi tốt nghiệp cố gắng làm việc, từ thị trấn nhỏ đi đến một bước này, đã là kiêu ngạo và hy vọng trong mắt cha mẹ, nhưng hiện tại tất cả đều bị hủy hết cả rồi.

Tôi xong rồi.

Trong đầu ta ong ong một mảnh, thân thể như lung lay sắp đổ, miệng lại không chịu nghe theo khống chế, còn đang theo bản năng lẩm bẩm.

"Thật sự không phải em, em còn chưa có chạm tới phải bình hoa kia."

"Em cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy."

"Làm sao bây giờ, Giang Hoài - - chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Giang Hoài lạnh mặt.

"Ai chúng ta với em?"

"Trừ phi - - em nguyện ý gả cho anh."

Giang Hoài bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất, nhặt một chiếc hộp đựng nhẫn tinh xảo từ trong đống mảnh sứ vỡ lên, sau đó mở ra trước mặt tôi.

"Tiểu Mẫn, bình hoa là giả, trái tim anh yêu em mới là thật."

"Biến anh thành chúng ta, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ thay em gánh vác, anh yêu em, Tiểu Mẫn."

"Em đồng ý lấy anh chứ?"
 
Chương 2


6

Tất cả ánh đèn trong đại sảnh đều mờ đi, giữa tiếng reo hò và vỗ tay, nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ đi tới bên cạnh chúng tôi.

Trên xe đẩy bày một cái bánh sinh nhật tinh xảo, cắm cây nến đang cháy lấp lánh.

Giang Hoài nắm lấy tay tôi.

"Sinh nhật vui vẻ Tiểu Mẫn, gả cho anh, được không?"

"Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!"

Mấy thân ảnh quen thuộc từ trong đám người chen ra, đứng thành một hàng vỗ tay ồn ào.

Trần Xán, Vương Nam, còn có mấy nữ sinh, đều là bạn của Giang Hoài.

Tôi quay cổ một cách máy móc, nhìn bốn phía một vòng, ánh mắt dừng lại trên mảnh sứ vỡ trên mặt đất.

Đầu óc tôi gần như cứng đờ.

"Cho nên -- bình hoa là giả?"

Giang Hoài gật đầu.

"Đúng, là giả, trước đó anh đã tìm người thay vào."

Trần Xán giơ di động lên, cười ha ha.

"Tần Mẫn*, cậu cứ yên tâm đi, đây đều là Giang Hoài tìm anh họ tôi bố trí trước, anh họ tôi là quản lý tiền sảnh."

"Tần Mẫn, cậu làm tôi cười chet mất, vừa rồi khuôn mặt nhỏ nhắn kia của cậu trắng bệch, ha ha ha --"

"Còn có đôi chân run rẩy nữa chứ, ha ha ha ha, cũng quá buồn cười, chút chuyện nhỏ như vậy mà cậu cũng bị dọa."

Một nữ sinh khác là Triệu Lộ vừa cười, vừa lấy tay lau nước mắt nơi khóe mắt.

"Các cậu còn nhớ lần trước không, Giang Hoài cũng tạo bất ngờ cho cậu ấy, cố ý đem một con rắn giả giấu trên giường, Tần Mẫn lúc ấy bị dọa sợ suýt nữa tè ra quần, hahaa."

Trần Xán điên cuồng cười gật đầu.

"Tần Mẫn, mỗi lần phản ứng của cậu đều rất buồn cười, không uổng công anh tôi khổ tâm giúp Giang Hoài bố trí bất ngờ."

Giang Hoài bất đắc dĩ lườm bọn họ một cái.

"Được rồi, có thể chờ tôi cầu hôn xong lại nói không."

"Lá gan Tiểu Mẫn vốn không lớn, chưa trải qua sự đời, có phản ứng này cũng không quá."

7

Giang Hoài vừa nói, vừa đeo nhẫn lên ngón áp út của tôi.

Nhưng tôi chợt rút tay lại.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đi theo Giang Hoài đến thành phố của hắn.

Một người cũng không quen biết, chúng tôi bình thường ở chung, tất cả đều là bạn bè và người nhà của Giang Hoài.

Tôi cũng từng ngây thơ cho rằng, bạn bè của hắn chính là bạn của tôi.

Mỗi lần cãi nhau với Giang Hoài, bạn bè đến khuyên, cơ hồ đều nghiêng về một bên Giang Hoài rồi chỉ trích tôi, nói tôi chuyện bé xé ra to, nói Giang Hoài có bao nhiêu khổ cực phải chịu đựng.

Tôi cũng thường xuyên tự kiểm điểm bản thân, có phải do bản thân quá già mồm cãi láo hay không.

Nhưng cho đến giờ khắc này, bọn họ lại một lần nữa cầm điện thoại di động ghi lại hình ảnh chật vật không chịu nổi của tôi, cũng dùng điều này tìm niềm vui, tôi mới bỗng nhiên hiểu được, bọn họ đều chỉ là thích nhìn tôi bị chê cười mà thôi.

"Em làm sao vậy, Tiểu Mẫn?"

Thấy tôi rút tay về, sắc mặt Giang Hoài có chút mất tự nhiên, hắn nửa quỳ, nửa dịch về phía trước một chút, tiếp tục nắm tay tôi.

"Tất cả mọi người đều đang nhìn, đừng làm loạn được không?"

Tôi lạnh mặt.

"Là do em đang làm loạn sao?"

"Hôm nay là sinh nhật em, vốn nên dùng phương thức vui vẻ nhất để trải qua, nhưng bắt đầu từ sáng sớm, anh đã không ngừng cố ý chọc giận em, hù dọa em."

"Nhìn em sợ hãi, nhìn em khó xử, rất buồn cười sao?"

Cảm xúc bực bội tích lũy cả ngày hoàn toàn bộc phát, tôi nhìn trái nhìn phải, bước nhanh tới cầm lấy bánh sinh nhật, "Bụp" một tiếng, đập lên mặt Giang Hoài.

Kem trắng dính theo sống mũi Giang Hoài chảy xuống, tất cả mọi người sợ ngây người.

Giang Hoài sửng sốt vài giây, tức giận đứng lên.

"Làm gì vậy! Tần Mẫn, con mẹ nó em điên rồi phải không?"

"Đúng, em đã sớm bị anh bức điên rồi, anh nghe không hiểu tiếng người đúng không? Em đã nói với anh mấy trăm lần rồi, em chán ghét loại bất ngờ kiểu này, vì sao anh còn muốn trêu chọc em?"

8

Tôi bị kích động và suy sụp tinh thần, khiến mọi người xung quanh hoảng sợ.

Triệu Lộ lập tức tiến lên khuyên nhủ, cô ta vừa kéo Giang Hoài qua, giúp hắn lau bơ trên mặt, vừa chỉ trích tôi.

"Không phải chứ, Tần Mẫn, không phải chỉ là đùa thôi ư, cậu cần phải làm đến mức đó sao?"

Trần Xán cũng đen mặt trừng tôi.

"Đúng vậy, Giang Hoài vì việc này, vừa tốn tiền bạc vừa tốn công sức, cậu như thế nào lại không biết quý trọng?"

"Chính là do cậu không biết đùa, chút chuyện nhỏ như vậy cũng mất bình tĩnh, phụ tấm lòng của mọi người."

Bạn bè Giang Hoài mồm năm miệng mười bắt đầu phụ họa, nghe thấy mọi người ủng hộ, Giang Hoài ủy khuất đến đỏ cả mắt.

"Tần Mẫn, em có biết anh vì ngày này chuẩn bị bao lâu không?

"Bình hoa này là Triệu Lộ nhờ người thân hỗ trợ đặt làm, mặc dù là giả, nhưng cũng phải mấy ngàn đồng. Còn có anh Trương, vì để sắp xếp tốt cục diện hôm nay, cũng đã xin phép ông chủ một lúc lâu."

"Buổi tối hôm nay Vương Nam vốn có một cuộc họp, vì chúng ta cũng cố ý xin nghỉ, tất cả mọi người vì em mà cố gắng, mọi người nỗ lực nhiều tâm huyết cùng thời gian như vậy, em không thấy sao?"

Giang Hoài chỉ tay vào mặt tôi, càng nói càng kích động.

"Anh biết tính tình em không tốt, thích giở trò, anh vẫn luôn cố gắng bao dung em. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, cho dù em giận anh cũng có thể tôn trọng thành quả lao động của mọi người không?"

"Tiệc sinh nhật tốt đẹp lại bị em làm thành như vậy, em thật sự quá tùy hứng, quá ích kỷ!"

Trong tầm mắt hùng hổ dọa người của Giang Hoài, đầu óc tôi choáng váng, huyết áp dâng lên, hoàn toàn quên mất nên phản bác như thế nào.

Bản chất tôi là người không giỏi mồm mép, càng tức giận thì lại càng không biết nói lại như nào.

Trước kia mỗi lần đến thời điểm này, bạn bè Giang Hoài sẽ đều nói tôi không biết tốt xấu, cũng không biết chuyện gì xảy ra, dù sao đến cuối cùng, đầu óc tôi loạn hết cả lên, rồi còn phải xin lỗi Giang Hoài.

Lần này, tôi tuyệt đối không thể dẫm vào vết xe đổ, tôi lấy hết khí thế trừng mắt nhìn Giang Hoài.

"Các người....."

"Được rồi được rồi, hôm nay là sinh nhật Tần Mẫn, mỗi người lui một bước đi."

9

Tôi mới vừa nói một chữ, đã bị Triệu Lộ cắt đứt.

Cô ta ôm lấy cánh tay Giang Hoài.

"Chúng tôi chăm chỉ giúp đỡ vì cái gì, còn không phải muốn nhìn hai người các cậu hạnh phúc sao? Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật cậu ấy, Tần Mẫn đập cậu, cậu cũng đừng tức giận."

"Còn có, Tần Mẫn, tôi biết cậu bị bất ngờ nên có chút khó chịu, nhưng bây giờ đã bình tĩnh. Chúng tôi vất vả đi một chuyến, ngay cả cái bánh ngọt cũng không có ăn đây này."

"Nể mặt tôi, hai người các cậu đều đừng cãi nhau, cậu chấp nhận lời cầu hôn của Giang Hoài rồi chúng ta vui vẻ cùng nhau ăn cơm được không?"

Tôi còn chưa lên tiếng, Giang Hoài hừ lạnh một tiếng, lại bắt đầu chỉ trích tôi.

"Em nhìn xem người ta có bao nhiêu sự rộng lượng, Tần Mẫn, em thật sự quá tùy hứng!"

"Cô ấy có tùy hứng hay không tôi không biết, nhưng dám chạy đến cửa hàng của tôi đập bình hoa ba trăm tám mươi triệu, anh ngược lại rất tùy hứng."

Ánh đèn đại sảnh bỗng nhiên lại một lần nữa sáng lên, nhân viên phục vụ nối đuôi nhau đi vào, ở giữa đi tới là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác màu đen, đeo kính gọng vàng.

Khí thế của anh ta mạnh mẽ đến mức quần chúng vây xem nháy mắt câm như hến.

"Là Lục Kỳ Yến - -"

"Anh họ tôi cũng ở đây, anh họ..."

Trần Xán hướng Trương quản lý phất tay, Trương quản lý lại không để ý tới hắn, mà là chạy vọt tới bên cạnh bình hoa, nhìn thấy rõ mảnh vỡ trên mặt đất, anh ta sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ sạp xuống đất.

"Lục tổng - - tôi - -"

Quản lý Trương khó khăn nuốt nước miếng.

"Lục tổng, cái này không trách tôi được, thật sự không trách tôi được, tôi đã gọi điện thoại cho Giang Hoài nhưng hắn không bắt máy!"

Sao hắn lại không bắt máy chứ!

Sắc mặt Trương quản lý trắng bệch, giữa mùa đông, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Mọi người không rõ nguyên do, Giang Hoài đi tới đỡ hắn.

"Anh Trương, anh làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

10

Ai ngờ, Trương quản lý bỗng nhiên trở tay vung một cái, hung hăng tát vào mặt Giang Hoài.

"Đều tại cậu cái đồ ngốc này!"

Giang Hoài giận dữ: "Anh như thế nào lại đánh người!"

"Bình hoa kia tôi chưa kịp đổi, cái cậu đập nát chính là bình thật, là bình thật!"

Sắc mặt Giang Hoài "xoạch" một cái trở nên trắng bệch, hắn lảo đảo một bước, giữ lấy cánh tay Trần Xán mới miễn cưỡng đứng vững.

"Trương ca - - anh - - anh đừng - - nói giỡn - - nói giỡn - -"

Giang Hoài lắp bắp, Trương quản lý từ trên mặt đất bật dậy, bước một bước dài đến trước mặt Giang Hoài.

"Cậu con mẹ nó mặt mũi bao nhiêu, đáng để Lục tổng chúng tôi tự mình ra ngoài đùa giỡn với cậu? Cậu lấy điện thoại di động ra xem, tôi gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại, trách nhiệm việc này đều thuộc về cậu, bình hoa kia chính là cậu đập, cậu phải đền tiền!"

Thì ra Giang Hoài và Trương quản lý đã hẹn trước là thay bình hoa giả vào, nhưng hôm nay Lục Kỳ Yến đột nhiên gọi nhân viên cấp trung họp một buổi chiều, dẫn đến Trương quản lý không có thời gian xử lý chuyện bình hoa, mới gây ra chuyện ngoài ý muốn lớn như vậy.

Cổ họng Giang Hoài nghẹn ngào, run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tay hắn run rẩy dữ dội, liên tiếp nhập nhiều lần, mới nhập đúng mật mã.

Chờ nhìn thấy điện thoại nhắc nhở, khuôn mặt trắng bệch của Giang Hoài trong nháy mắt trở nên xanh mét.

"Tôi - - tôi - - tôi - -"

Giang Hoài thở hổn hển, liếc mắt nhìn Trương quản lý, lại nhìn đám bạn bè của mình, nhưng bọn Trần Xán, đã sớm ăn ý lùi ra ngoài vài bước, cố ý giữ khoảng cách với hắn.

"Là Tần Mẫn!"

Trong lúc tuyệt vọng, Giang Hoài bỗng nhiên dùng sức nắm lấy cánh tay tôi.

"Không phải tôi, không phải tôi đập, là Tần Mẫn không giữ được, đều do Tần Mẫn."

"Các cậu nói mau, có phải do Tần Mẫn không giữ được, tôi chỉ tạo bất ngờ cho cô ấy, đều trách Tần Mẫn, là Tần Mẫn!"

Mấy người Trần Xán lập tức xen vào.

"Đúng, là do Tần Mẫn không giữ được."

Trần Xán trơ mặt cầu tình với Lục Kỳ Yến.

"Lục tổng, chuyện này không liên quan đến anh trai tôi - - quản lý Trương, anh ấy tốt bụng giúp chúng tôi, bình hoa là Tần Mẫn đập vỡ, anh muốn tìm, cũng phải tìm cô ấy bồi thường."

*Không phải do mình nhầm xưng hô là Tiểu Mẫn với Tần Mẫn đâu. Vì Giang Hoài là người yêu nữ chính nên gọi tên thân mật là Tiểu Mẫn. Bạn Giang Hoài thì gọi đầy đủ tên họ của nữ chính là Tần Mẫn. Tuy nhiên có đoạn Giang Hoài gọi Tần Mẫn mà không gọi Tiểu Mẫn là do lúc đó đang tức giận, mà đã tức thì không ai vui vẻ chịu gọi tên thân mật cả đúng kh?
 
Chương 3


11

"Không phải tôi làm vỡ!"

Không thể cãi được, tôi gấp đến độ quay đầu nhìn Lục Kỳ Yến.

Anh ta nhướng mi nhìn Giang Hoài, cười lạnh một tiếng, bình tĩnh chỉ chỉ lên đầu.

Ai đập, trong quán có camera theo dõi, nhìn một cái sẽ biết.

Lục Kỳ Yến gật đầu ý bảo, chỉ chốc lát sau, đã có nhân viên phục vụ cầm Ipad đi tới, đem hình ảnh phóng cho mọi người xem.

Trong cảnh quay chậm, tất cả động tác của tôi và Giang Hoài đều rõ ràng, Giang Hoài đưa bình hoa ra, tôi vừa có một động tác đưa tay, hắn liền cười buông lỏng tay, bình hoa rơi trên mặt đất vỡ nát bét.

"Giang tiên sinh, cửa tủ trưng bày này cũng là anh bảo người ta mở ra, tôi nghĩ trách nhiệm đã rất rõ ràng."

"Ngày mai tôi sẽ bảo luật sư liên lạc với anh, anh nên sớm thống kê tài sản đứng tên anh đi."

Gia cảnh Giang Hoài tốt hơn tôi, ở thành phố này có một căn nhà đầy đủ, nhưng ba trăm triệu đối với hắn mà nói, thật sự là một con số quá xa xôi.

Hắn gần như tuyệt vọng.

"Không -- tôi nào có nhiều tài sản như vậy, tôi thật vất vả mới mua được nhà -- Lục tổng -- anh không thể đối xử với tôi như vậy -"

Giang Hoài lảo đảo vài bước, chật vật ngã ngồi dưới đất, cả người run rẩy, không ngừng nức nở.

"Hơn ba trăm triệu, ba trăm triệu - - tôi không có khả năng bồi thường nổi."

Khóc một hồi, hắn đột nhiên đứng dậy, một tay kéo lấy cổ áo Trần Xán.

"Chúng ta cùng nhau bồi thường, chủ ý này là do cậu nghĩ ra, tên họ Trương chính là anh họ cậu, cậu cũng có một phần trách nhiệm, chúng ta cùng nhau bồi thường!"

"Bệnh thần kinh à!"

Trần Xán hoảng loạn đẩy hắn ra.

"Là chính cậu muốn tạo bất ngờ, tôi chỉ bảo anh họ tôi giúp cậu một phen mà thôi. Cậu liên lụy đến anh ấy không tính, còn muốn ỷ lại vào tôi, cmn cậu là cái loại bạn bè gì vậy!"

Giang Hoài bị đẩy ngã xuống đất, tay chống lên mảnh sứ vỡ bị đâm rỉ máu.

Hắn gào lên giận dữ, nhào tới đấm một quyền vào mặt Trần Xán.

"Đều là cậu, là cậu hại tôi!"

12

Hai người đánh nhau loạn thành một vòng, lăn tới lăn lui trên mặt đất rải rác đầy mảnh sứ vỡ.

Lục Kỳ Yến bình tĩnh nhàn nhã gọi người mang ghế đến ngồi, còn châm một điếu xì gà xem kịch.

"Giang tiên sinh, anh vừa rồi đã nhắc nhở tôi một chuyện."

"Chuyện này -- không phải một mình anh có thể gánh vác được."

"A Thành, đem anh ta - - còn có anh ta nữa - - khởi tố bọn họ, đến lúc đó trách nhiệm cụ thể nhận định, liền giao cho tòa án đi."

Mấy người bị khói xì gà phun tới, sắc mặt trở lên tái nhợt vì sợ hãi.

Triệu Lộ bả vai run rẩy khóc lớn, vừa khóc vừa lắc đầu, chỉ chốc lát lớp trang điểm đã nhòe nhìn giống như quỷ.

"Không liên quan đến tôi, tôi chỉ giúp cậu ta làm bình hoa giả, sao có thể liên quan đến tôi chứ -- đừng khởi tố tôi -"

Vương Nam run rẩy, lao tới kéo hai người Giang Hoài và Trần Xán ra.

"Mọi người đừng đánh nữa, đã lúc nào rồi, mau cầu xin Lục tổng, Lục tổng có tiền như vậy, anh ấy sẽ không so đo với chúng ta đâu."

Được nhắc nhở như vậy, Trần Xán kịp phản ứng, hắn buông Giang Hoài ra, bỗng nhiên quỳ xuống trước Lục Kỳ Yến.

"Lục tổng, anh họ tôi làm ở công ty anh mười mấy năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao, có thể nể mặt anh ấy đừng khởi tố tôi được không?"

Những người khác cũng nhao nhao quỳ xuống theo, Giang Hoài thậm chí là quỳ đi tới, trực tiếp ôm lấy bắp chân Lục Kỳ Yến.

"Lục tổng, anh có tiền như vậy, tôi biết 380 triệu tệ đối với anh mà nói không tính là gì, tôi cầu xin anh, anh buông tha cho tôi được không?"

"Tôi dập đầu xin anh, tôi làm trâu làm ngựa cho anh, tôi van xin anh, tôi thật sự không bồi thường nổi --"

Giang Hoài khóc đến nước mắt nước mũi chảy tèm lem.

Giọng nói lạnh như băng của Lục Kỳ Yến từ đỉnh đầu truyền đến.

"Bây giờ là 380.130.000."

"Thêm tiền một cái quần."

Lục Kỳ Yến búng tàn thuốc, cao cao tại thượng nhìn mọi người, vẻ mặt thờ ơ lộ ra vẻ khinh thường.

"Còn nữa, tôi có tiền là chuyện của tôi, không liên quan gì đến các người."

13

Giang Hoài sắc mặt xám xịt buông tay ra, sửng sốt vài giây, bỗng nhiên giơ tay lên, hung hăng tát mình mấy cái.

"Mẹ kiếp! Cái tay ti tiện, cái tay ti tiện này!"

Hắn quỳ trên mặt đất, trên tay trên mặt đều là máu, trên đỉnh tóc dính đầy bơ, ánh mắt đỏ bừng, nhìn chật vật tới cực điểm.

Những người khác cũng không khá hơn là bao, có người ôm đầu khóc rống, có người dập đầu với Lục Kỳ Yến "loảng xoảng, loảng xoảng", còn có người xụi lơ trên mặt đất, hai mắt vô hồn không có tiêu cự, không nhúc nhích.

Tôi ở bên cạnh nhìn, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Nhìn xem, đây chính là nhân quả.

Vừa rồi khi nhìn tôi bị chê cười, những người này từng người dùng tư thái cao cao tại thượng giễu cợt tôi, nói tâm tình tôi không ổn định, nói tôi chưa từng thấy qua việc đời.

Nhưng đợi đến khi sự tình thật sự phát sinh trên người họ, phản ứng của bọn họ, so với tôi càng thêm chật vật.

Ai bình tĩnh ai cao quý hơn ai đây?

Tôi cười nhạo một tiếng, tầm mắt lạnh như băng của Lục Kỳ Yến thỉnh thoảng đảo qua người tôi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Giang Hoài nhạy bén nhận ra.

"Lục tổng, có phải anh coi trọng cô ấy không?"

Trong mắt hắn b ắn ra tia hy vọng, đi về phía trước một bước, nuốt nước miếng, chờ mong nhìn về phía Lục Kỳ Yến.

"Tôi đem bạn gái của tôi cho anh, anh có thể bỏ qua cho tôi lần này không?"

"Ồ?"

Lục Kỳ Yến tỏ ra hứng thú, hắn híp mắt, ngón tay thon dài kẹp xì gà chỉ về phía tôi.

"Vậy anh cảm thấy, cô ấy có thể đáng giá bao nhiêu tiền?"

Giang Hoài thử mở miệng.

"Ba trăm triệu?"

Lục Kỳ Yến cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu nhìn tôi.

"Tần Mẫn, chính cô cảm thấy thế nào?"

"Lục tổng, Tần Mẫn cô ấy rất bảo thủ, cô ấy rất đáng giá, chúng tôi còn chưa làm qua..."

Mặt tôi đỏ bừng, tức giận xông tới cho Giang Hoài một cái tát.

"Câm miệng! Giang Hoài, đồ cặn bã!"

Một cái tát này rơi xuống, một chút mềm lòng không nỡ cuối cùng trong lòng tôi đối với Giang Hoài, đều tan thành mây khói.

Hơn năm năm ở chung, hơn hai nghìn ngày đêm, tôi chưa bao giờ nghĩ tới, mình lại thích loại đàn ông có phẩm hạnh thấp kém như vậy.

14

"Được rồi - -"

Lục Kỳ Yến phất phất tay, gọi người kéo tôi ra.

"Giang tiên sinh, lúc rảnh rỗi đọc nhiều sách một chút đi, mua bán người là phạm pháp."

Thấy Lục Kỳ Yến dầu muối không ăn, Giang Hoài hoàn toàn tuyệt vọng.

Hắn quỳ trên mặt đất, dùng sức bứt tóc của mình, hung hăng đập đầu xuống đất hai cái.

"Ba trăm tám mươi triệu – ba trăm tám mươi triệu – tôi phải làm gì đây!"

Đám bạn chó của hắn cũng cùng nhau ôm đầu khóc rống như giây phút này là tận thế vậy.

Đúng lúc này, trong góc bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng cười không hài hòa.

"Phốc - - ha ha ha - -"

Khi tiếng cười vang lên, Lục Kỳ Yến cũng không nhịn được nữa.

Hắn cong cong khóe miệng, đi tới đỡ Giang Hoài.

"Được rồi, không cần bồi thường, chỉ đùa với các người thôi."

Giang Hoài sửng sốt.

"Cái gì - - có ý gì?"

Lục Kỳ Yến đá văng một mảnh sứ vỡ.

"Bình hoa đúng là giả, sau khi Trương quản lý nói cho tôi biết, tôi đã cho người bố trí xong xuôi, đây là niềm vui bất ngờ mà khách sạn cố ý chuẩn bị cho hai người."

Trong đại sảnh bỗng nhiên có tiếng nhạc vang lên, một đội nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe nhỏ đi tới, phía trên bày một cái bánh ngọt xa hoa cao sáu tầng, đáy xe đẩy, chất đầy hoa hồng đỏ tươi.

Trong đám người có mấy nữ sinh giơ điện thoại di động lên điên cuồng cười.

"Ha ha ha, cười chết tôi rồi, Phỉ Phỉ cậu thấy bọn họ vừa rồi làm gì không, Giang Hoài sợ tới mức sắp tè ra quần rồi!"

"Nhìn thấy rồi, buồn cười quá, tên đó là ai nhỉ, Trần Xán đúng không? Anh ta tự tát mình một cái thật mạnh nhìn mặt sưng lên như đầu lợn nhìn thật sự buồn cười quá đi!"

"Ừ, không phải chỉ là bồi thường hơn ba trăm triệu tệ thôi sao, có chút việc mà sợ thành như vậy, nhìn tâm tình cũng không ổn định lắm nha."

"Đúng rồi, thật sự là chưa từng trải sự đời mà, tố chất tâm lý cũng quá kém."

Mấy nữ sinh mồm năm miệng mười, líu ríu, Giang Hoài ngây ngốc đứng tại chỗ, sắc mặt từ trắng chuyển đỏ, từ đỏ chuyển xanh.

Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, phát điên lao tới túm cổ áo Lục Kỳ Yến, nhưng còn chưa đụng tới người đã bị bảo vệ giữ lại.

Giang Hoài ra sức giãy dụa.

"Anh con mẹ nó có phải có bệnh hay không, anh ỷ vào việc mình có tiền liền có thể đùa giỡn chúng tôi?"

15

Giang Hoài tâm tình kích động, nước miếng cũng sắp phun lên mặt Lục Kỳ Yến, mấy người bạn kia của hắn cũng lòng đầy căm phẫn, đỏ mặt chỉ trích Lục Kỳ Yến.

"Đây là cái nhà hàng rách nát gì vậy, cho rằng có tiền liền có thể muốn làm gì thì làm sao?"

Lục Kỳ Yến nhướng mày.

"Anh không thích bất ngờ này sao?"

Mấy nữ sinh bên cạnh cũng nhỏ giọng nghị luận.

"Chuyện gì xảy ra vậy, các người không chơi nổi sao?"

"Đúng vậy, không phải chỉ là đùa thôi sao?"

"Lục tổng của chúng tôi vì muốn cho mọi người bất ngờ, vừa bỏ tiền bạc vừa bỏ công sức, còn cố ý đặt bánh ngọt sáu tầng này, chỉ riêng tiền bánh ngọt đã lên đến mấy vạn rồi."

Lục Kỳ Yến lạnh mặt nhìn về phía quản lý Trương.

"Tiểu Trương, tôi chính là nể mặt cậu mới chuẩn bị cho bọn họ phần quà này, như thế nào thoạt nhìn, người ta còn không thích đâu?"

Trương quản lý sợ tới mức cả người run rẩy.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Trần Xán một cái, đi tới cho hai cái tát.

"Nháo cái gì, đều con mẹ nó nháo cái gì?"

"Lục tổng chịu nói giỡn với mấy người đã là phúc khí của mấy đời các người rồi! Đầu óc hãy tỉnh táo lại cho tôi!"

Dù sao thì Trần Xán vẫn sợ anh họ, ôm mặt không dám lên tiếng, Giang Hoài thì vẫn không phục.

"Cái này gọi là bất ngờ sao? Kinh hãi thì có!"

Giang Hoài tức muốn chết, lại không dám làm gì Lục Kỳ Yến, nhịn đến thái dương nổi lên đầy gân xanh.

"Loại nhà hàng rách nát này, sau này chúng ta không bao giờ tới nữa, Tiểu Mẫn, chúng ta đi!"

Giang Hoài nổi giận đùng đùng, đi đến kéo cánh tay tôi, tôi trực tiếp hất ra.

"Anh cũng biết đây là sợ hãi sao?

"Giang Hoài, dao cắt ở trên người mình mới biết đau có phải hay không?"
 
Chương 4: Hoàn


16

Tôi thất vọng nhìn Giang Hoài.

"Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, cái này không gọi là bất ngờ, cái này không gọi là vui, cái này là không tôn trọng người khác, bây giờ anh có thể hiểu được chưa?"

Giang Hoài có chút khó xử tránh đi tầm mắt của tôi, miệng vẫn cứng ngắc như cũ.

"Chuyện này sao có thể giống nhau, tình huống của chúng ta không giống với chuyện này, Tiểu Mẫn, anh thật lòng đối tốt với em. Tên Lục Kỳ này - - Lục tổng, anh ta đang đùa giỡn anh!"

"Quên đi, em muốn thì ở lại đây đi, anh không muốn nói với em nữa, Trần Xán, chúng ta đi."

Giang Hoài mang theo người muốn đi, vừa tới cửa, xa xa bỗng nhiên thấy một người phục vụ chạy tới.

"Chờ một chút..."

"Không ổn rồi, Lục tổng, đã xảy ra chuyện!"

Nhân viên phục vụ thở hồng hộc chạy đến trước mặt Lục Kỳ Yến, vội đến độ dùng sức giậm chân một cái.

"Lục tổng, chiếc bình hoa đấy là hàng thật!"

Nhân viên phục vụ giải thích, người Lục Kỳ Yến sắp xếp đi đổi bình hoa tên là Trịnh Quân, vốn là phụ trách đón khách ở cửa. Hôm nay nhận công việc này, không cần đứng một ngày còn có thể lĩnh lương, vốn là rất vui.

Nhưng không nghĩ tới, buổi chiều bạn gái Trịnh Quân tới chia tay. Đối phương là mối tình đầu bảy tám năm của anh, đối với Trịnh Quân mà nói, không thua gì sấm sét giữa trời quang.

"Ai, tiểu tử này thật sự là không có tiền đồ, hắn khóc một trận, chạy đến phía sau nhà kho uống rượu, say đến rối tinh rối mù, bây giờ mới tỉnh lại."

"Bình hoa giả kia, vẫn còn đặt trong nhà kho, Lục tổng anh xem-"

Tất cả mọi người đều mơ hồ, nhưng Lục Kỳ Yến vẫn rất bình tĩnh.

"À, ra là như vậy - -"

"Vậy việc này tôi cũng có một phần trách nhiệm, nhưng bình hoa dù sao cũng là Giang tiên sinh đập. Như vậy đi, A Thành, cậu đem video check cam hôm nay đưa tới tòa án, phán định trách nhiệm, đến lúc đó bên tôi nguyện ý gánh vác phần lớn tổn thất."

Lục Kỳ Yến vỗ vỗ vai Giang Hoài.

"Các người gom góp một trăm triệu là được, cũng không có gì to tát."

17

Giang Hoài hít một hơi khí lạnh, vừa rồi bởi vì phẫn nộ mà đỏ mặt, lại "xoạch" một chút trở nên trắng bệch.

"Lục tổng, anh đừng chơi tôi nữa."

"Anh đừng đùa tôi nữa, muốn tôi sống hay chết, anh nói một câu, không cần phải làm khó tôi như vậy!"

Lục Kỳ Yến vẻ mặt nghiêm túc.

"Giang tiên sinh, tôi rất bận, chuyện hôm nay đã lãng phí rất nhiều thời gian của tôi, tôi không rảnh đùa giỡn với anh như vậy nữa."

"A Thành, báo cảnh sát trước, cậu ở lại đây xử lý, tôi còn có việc."

Lục Kỳ Yến định rời đi, Giang Hoài thấy, biết bình hoa kia đúng là hàng thật, tia hi vọng trong lòng lập tức lại tan thành mây khói, một cảm giác tuyệt vọng nồng đậm tràn ngập trong lòng.

Giang Hoài suy sụp tinh thần ngăn cản Lục Kỳ Yến định đi, run rẩy quỳ xuống, hốc mắt chảy ra nước mắt lấp lánh, đám bạn của hắn cũng quỳ xuống theo.

"Lục tổng, anh đại nhân đại lượng, là chúng tôi không tốt, cầu xin anh buông tha cho chúng tôi đi."

"Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không nên lớn tiếng với anh như vậy, Lục tổng, van xin anh..."

Vẻ mặt Lục Kỳ Yến lạnh lùng.

"Trách nhiệm của ai người đó gánh, tất cả cứ giao cho tòa án quyết định đi."

"Đừng mà, Lục tổng - -"

"Vì cái gì? Vì cái gì!"

Tiếng kêu khóc vang lên thành một mảnh, Giang Hoài ngã xuống đất, cảm xúc hoàn toàn mất đi khống chế, khóc lóc kêu to, còn tệ hơn cả bọn đầu đường xó chợ ở nông thôn.

Đang ầm ĩ thì bỗng nhiên lại có một nhân viên phục vụ đầy mùi rượu thất tha thất thểu chạy tới.

Hốc mắt hắn đỏ bừng, đầu tóc rối bù, còn đang vẻ mặt mê mang dụi mắt.

"Lục tổng, sao anh lại tới đây?"

Hắn nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy mảnh vỡ đầy đất cùng mấy người Giang Hoài vẻ mặt chật vật, kinh ngạc trừng mắt.

"Lục tổng, có chuyện gì vậy? Bình hoa này là giả, trước khi tôi uống rượu, tôi đã đổi theo lời anh dặn."

18

"Cái gì, giả?"

"Thật hay giả, là giả..."

Triệu Lộ quỳ trên mặt đất hít sâu một hơi, bỗng nhiên bắt đầu cất tiếng cười to.

"Tôi không cần bồi thường tiền, thật tốt quá, tôi không cần bồi thường tiền."

Vừa cười cười rồi lại khóc nức nở, hai tay ôm ngực, trợn mắt, thân thể xụi lơ trên mặt đất, ngất đi.

Trong vòng mấy phút ngắn ngủi này, cảm xúc của mọi người có sự thay đổi lớn, có kinh hãi, có vui mừng, rồi có kinh hãi, rồi lại có vui mừng.

Tâm tình của mọi người đều không khống chế được.

Mấy người Trần Xán ngốc hồ đồ ngồi phịch xuống đất, hai mắt thẳng tắp, khẽ nhếch miệng, không có nửa điểm phản ứng.

Giang Hoài sửng sốt trong chốc lát, hai tay nắm chặt, ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lục Kỳ Yến.

"Lục Kỳ Yến, anh cố ý, anh đang đùa giỡn chúng tôi à?"

Lục Kỳ Yến hừ nhẹ một tiếng, cúi người nhìn về phía Giang Hoài.

"Anh chỉ cần hiểu, bình hoa này, tôi nói nó là thật thì nó chính là thật, tôi nói nó là giả thì nó chính là giả."

"Hiện tại tuy rằng nó là giả, nhưng một giây sau, tôi lại có thể làm cho nó biến thành thật, Giang tiên sinh, anh nghe rõ chưa?"

Giang Hoài cả người run rẩy, nước mắt sợ hãi không thể khống chế rơi xuống.

"Vì sao, Lục tổng, rốt cuộc tôi đắc tội với anh ở đâu, vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy?"

"Nghe anh nói những lời này, như thế nào là đắc tội, tôi cũng chỉ là góp một phần sức lực tạo cho anh một bất ngờ mà thôi."

Lục Kỳ Yến vỗ nhẹ lên mặt Giang Hoài hai cái.

"Cái này gọi là thao túng lòng người, nhìn bộ dáng người khác mất khống chế thật rất thú vị."

"Khó trách anh lại thích."

Lục Kỳ Yến quay đầu nhìn tôi.

"Món quà sinh nhật này, Tần Mẫn, cô thích không?"

19

Một cô gái xinh đẹp bước ra từ phía sau Lục Kỳ Yến nhảy nhót đi tới, ôm lấy cánh tay tôi.

"Đó là đương nhiên, em tặng cho Tiểu Mẫn món quà lớn như vậy, cậu ấy không thể không thích, đúng không, Tiểu Mẫn?"

"Ừ, đúng."

Tôi gật đầu, ôm cánh tay Lục Ô Ô.

"Quà nai nhỏ tặng tớ, tớ rất thích."

Lục Ô Ô là bạn tốt nhất của tôi, từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông chúng tôi đều ngồi cùng bàn, nhưng cô ấy đã ra nước ngoài từ khi lên đại học. Hai bên chúng tôi lại chênh lệch múi giờ, trên cơ bản tôi ban ngày, cô ấy ban đêm. Tôi chỉ có thể trò chuyện với cô ấy qua mạng xã hội.

Cho nên khi tôi và Giang Hoài ở bên nhau nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thấy qua nai nhỏ, chỉ biết là tôi có một người bạn thân cách xa ngàn dặm, trò chuyện cũng không tệ lắm.

Hai ngày trước Lục Ô Ô vừa về nước, lúc cô đến Lương Yến tìm Lục Kỳ Yến, vừa lúc nghe thấy Giang Hoài và Trương quản lý đang thương lượng "bất ngờ".

Mặc dù cô ấy không biết Giang Hoài, nhưng lại biết hai ngày sau vừa vặn là sinh nhật tôi.

Luôn cảm giác sự tình sẽ không trùng hợp như vậy, chờ Giang Hoài rời đi, cô tìm người tra xét, phát hiện bất ngờ này là chuẩn bị cho tôi, nhất thời tức giận đến không hề nhẹ.

Cô ấy đem sự tình nói cho tôi biết, tôi tức giận đến muốn tìm Giang Hoài tính sổ, lại bị cô ấy ngăn lại.

"Tiểu Mẫn, anh trai tớ cũng có quà tặng cho cậu nha - -"

"Anh ấy rất lợi hại, cậu yên tâm, việc này đều giao cho anh ấy, tớ cam đoan thay cậu trút giận!"

"Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải chia tay với Giang Hoài."

Nai nhỏ đối với tôi ra sức khuyên bảo, nghĩ đến những gì Giang Hoài đã làm với tôi, tôi cũng đã sớm chán ghét.

Nhiều năm như vậy, tôi một mình đến thành phố của hắn, nhớ lại mối quan hệ của hai chúng tôi, liên tục bị hắn và bạn bè của hắn lừa gạt, nhưng tôi cũng không phải kẻ ngốc.

Trước khi chia tay, tôi phải tặng hắn ta một món quà thật lớn.

20

Không nghĩ tới thủ đoạn của Lục Kỳ Yến, so với trong tưởng tượng của tôi càng lợi hại hơn, khiến trong lòng tôi cũng đỡ tức tối.

Tôi thật lòng cảm ơn Lục Kỳ Yến.

"Cảm ơn Lục tổng, phần quà này đặc biệt tuyệt vời."

Nhìn bộ dáng quen thuộc của chúng tôi, mấy người Giang Hoài đều choáng váng.

"Tần Mẫn, đây hết thảy đều là do em bố trí?"

"Em dám đối xử với anh như vậy, em có tin hay không --"

Tôi cười lạnh một tiếng.

"Chúng ta đã chia tay rồi, cút đi!"

"Em......"

Giang Hoài giơ tay lên, tầm mắt đảo qua người Lục Kỳ Yến và Lục Ô Ô, lại lập tức sợ hãi, hắn cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái.

"Được thôi, rồi em sẽ phải hối hận!"

Hắn mang theo đám bạn chó rời đi, khác hàng xung quanh giơ điện thoại di động lên một đường chụp tới tận cửa.

"Nhìn xem, bọn họ sao lại chật vật như vậy."

"Đúng vậy, anh ta không biết đùa, tâm tình lại không ổn định, người đàn ông này giống như bị bệnh thần kinh."

"Một đám bệnh thần kinh, ha ha..."

Trong tiếng chế nhạo của mọi người, Giang Hoài mặt đỏ bừng, hai tay bịt lỗ tai, không dám quay đầu chạy thẳng về phía trước.

Bóng hình chật vật, giống như chó nhà có tang.

[HOÀN]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom