Cập nhật mới

Dịch MOB-WORLD GAME

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Thời khắc trình diễn


Oaaaa! Xin lỗi mọi người nhìu nha TT. Do tác bận thi nên hông viết đủ chap cho mọi người đọc được TT. Tác hứa sau này sẽ viết đều nha! Thks mọi người... LOVE FOR ALL~~.

Chapter 19: Thời khắc trình diễn.

-“Giới thiệu với cậu... đây là Ardicate!!!”- Tôi nhìn vô mắt nhóc Alen.

Khung cảnh tuyệt mỹ hiện lên phía sau suối hồi sinh khiến nhóc há hốc mồm nói không nên lời....

-A..Ar..Ardicate đây sao?-Nó lắp bắp.

-Yoo...2 anh bạn mới đi làm nhiệm vụ về hả?- 1 ông cao to lực lưỡng giơ tay chào tụi tôi thân thiện.

Có vẻ mọi thứ đều đã khác so với lúc tôi đến đây lần đầu tiên. Những căn nhà nhỏ bằng gạch đã được xây dựng. Nhiều toà nhà lớn có treo cờ riêng của mỗi Clan khác nhau. Chợ thì tấp nập hơn, nhiều khu bày bán những trang bị, món đồ do quái rơi ra. Có vẻ mọi người dần dần chấp nhận cuộc sống ở đây rồi.

-Tuyệt quá Dunkel!!! Mình không ngờ Ardicate lại đẹp đến vậy!!- Alen vẫn chưa thôi há hốc mồm.

-“Đừng tỏ ra bất ngờ thế! Đi theo tôi.” - Tôi hờ hững bước đi làm thằng nhỏ cuống quýt chạy theo.

-Sao một chỗ tuyệt như thế này mà cậu không ở lại chọn hang rắn thế?- Nó vừa lẽo đẽo phía sau vừa hỏi.

-“Thích thì vô đây mà ở!”- Tôi cáu bẩn. Hỏi gì hỏi lắm thế không biết?

-Èo!! Thôi mà T.T nóng tính thế. -Nó tiu nghỉu.

Tôi im lặng dắt nó đến khu mission. Ở đây vẫn vậy. Vẫn là bảng nhiệm vụ chung giữa phòng, phía quầy bà chị NPC Linda vẫn đứng đó. Điều thay đổi duy nhất có lẽ là nhiệm vụ đã nhiều hơn lúc trước và phần thưởng cao hơn mà thôi.

-“Lại cái bảng đó xem thử có thứ nào thú vị không rồi chúng ta đi làm.”- Tôi chỉ vô bảng nhiệm vụ chung.

-Ok!!- Nó đưa tay tuân lệnh.

Tôi mặc kệ nó tròn xoe mắt ở bảng nhiệm vụ. Thử lướt quanh một vòng xem có gì hay ho không. Hừm... có một cầu thang lên lầu à? Sao trước giờ mình không để ý nhỉ?.... tôi chầm chậm bước lên trển. Một loạt những bảng lớn nhỏ dần hiện ra. Đây là... danh sách boss theo từng level sao? Woaaa! Cái này hay nha. Tại sao tôi không biết nó sớm hơn nhỉ? Xem nào...

+Gấu bóng đêm: level 40. Độ khó:C... Vật phẩm: áo choàng dạ đen (Hắc kiếm sĩ), ẩn ma kiếm (Hắc kiếm sĩ),...

+Đại sói lang: level:50. Độ khó:B... Vật phẩm: thiết giáp (Kị sĩ), Quang dạ kiếm (Kị sĩ),....Linh hồn tử binh: level:65. Độ khó:A... Vật phẩm: Áo Merlin ( Pháp sư), Quả cầu Merlin (Pháp sư),...Hmmm! Có vẻ ở đây toàn là boss khủng thôi, mấy con boss tầm phào không được liệt kê thì phải? Ít có con boss nào rơi đồ Hắc kiếm sĩ xịn xịn tí sao?...À! Hình như cuối bảng....

+Hắc hoả long: Level 90. Độ khó:S+. Vật phẩm: Hắc kiếm (Hắc kiếm sĩ), Áo vảy Hắc Long, 30 hắc thạch, Mắt rồng, vuốt rồng,....

Trời địu...con boss này khủng vậy. Mình có thắng nổi không nhỉ? Có vẻ khó đây! Mà trang bị nó rơi ra toàn hàng cấp S siêu hiếm. Khó kiềm lòng quá.

-Người trên gác xuống đây đi! Những thứ trên đó tốt nhất chúng ta không nên đụng vô. - Một giọng nữ cứng rắn vang lên.

Tưởng ai xa la, thì ra là cô nàng Synda- idol quốc dân đây mà. Tôi dửng dưng mặc kệ lời ả tiếp tục xem boss. Hình như cuối bảng có một con boss khá lạ tôi chưa kịp xem.

+Thần băng giá. Level 120. Vật phẩm: cổng th....

Xoẹt...phập....

Một mũi tên xé gió xẹt ngang qua mặt, cắm thẳng vô tấm bảng khiến tôi không kịp đọc hết thông tin.... tôi quay xuống với vẻ mặt khó chịu thì thấy nhỏ đang giương cung chuẩn bị bắn mũi thứ 2.

-Tôi cảnh cáo lần cuối. Rời khỏi đó trước khi tôi dùng biện pháp mạnh. Chúng ta không được có tư tưởng đụng vô những thứ đấy.

Haizz, sao trên stream thì dễ thương lắm mà vô đây khó tính thế nhỉ? Tôi nhìn nhỏ bực dọc.

-“chỉ là xem qua thôi không được sao?”-Tôi trừng mắt.

-Hử...anh...anh vừa nói sao?- Con nhỏ ngó ngó xung quanh để chắc chắn giọng vừa rồi là của tôi.

-“Không phải nói mà là truyền suy nghĩ.”- tôi ngắn gọn.

-Nói chung là không được! Mời anh xuống cho. Chúng ta có những nhiệm vụ phù hợp cấp đ....Anh....level 65 rồi sao?- Nhỏ há hốc mồm.

Cũng phải, theo mặt bằng chung tôi quan sát nãy giờ thì level trung bình ở đây tầm 40-45. Riêng con nhỏ này level 54 thì cũng được đánh giá là cao rồi. Bỗng dưng thấy một đứa 65 thì bất ngờ cũng phải.

Tôi lặng lẽ bước xuống. Lần sau tôi sẽ xem kĩ hơn về con boss đó. Tại sao có một sinh vật vượt qua được level max 100 nhỉ?

-“Đi thôi Alen!”- Tôi đập vai thằng Alen mặc kệ cái khuôn mặt nghệt ra chưa hiểu chuyện gì của nó.

-Khoan đã!!- Synda kéo tôi lại.

Tôi khựng lại liếc mắt nhìn nhỏ.

-Anh...sao tôi thấy anh quen quen nhỉ? Có phải là người cứu tôi không?- nhỏ nhìn tôi nghi hoặc.

-“Lộn người rồi!”

-Nhưng...sao lộn được?- Nhỏ nheo mắt.

-Là sao??? Ai đó giải thích cho tui hiểu chuyện gì xảy ra được không?- Thằng Alen mặt ngu ra.

-“Không phải chuyện của cậu! Tìm được nhiệm vụ nào phù hợp chưa?”-Tôi trừng mắt nhìn nó.

-Hả? Nhiệm vụ á? Thì.... toàn mấy nhiệm vụ chán òm mình không muốn làm mấy he he!- nó lẽ lưỡi cười.

-“Vậy thôi chúng ta về!”

-Đi chơi xíu đi rồi về!! Oaaaaaa!- nó lại làm cái mặt cún con.

Tôi lắc đầu ngán ngẩm. Có gì ở đây mà chơi cơ chứ? Mà nó nói cũng đúng! Mấy nhiệm vụ chung này kiếm đồ xịn cũng khó.

-Nhiệm vụ sao? Có muốn làm chung với tụi tôi không?- Nhỏ Synda bất chợt để nghị.

-Sao sao? Có gì hay ho không chị hai?- mắt thằng Alen sáng rực lên.

-Thì clan bọn tôi chuẩn bị đi đánh bầy gobin ở làng người lùn. Nhiệm vụ này khá khó do bọn chúng đông lắm.

-“tôi được gì?”- Tôi nheo mắt.

-Lượng vàng do bán sừng gobin khá lớn. Nếu may mắn cậu sẽ được bùa tinh hoa để cường hoá vũ khí.-Nhỏ từ tốn đáp.

-“Khi nào bắt đầu?”

-Chúng tôi chuẩn bị đi đây. Khoảng 15p nữa sau khi tập trung đủ thành viên clan. Nếu cậu muốn giúp có thể đến cổng nhà thờ. Nhiệm vụ khá nguy hiểm nên cậu không muốn thì không đi cũng được.- Synda cẩn thận nhắc nhở

-“Được thôi! Bọn tôi sẽ đi với điều kiện...”- Tôi mập mờ.

-Điều kiện?- Nhỏ rướn mắt khó hiểu.

-“Đừng làm vướng chân.”- Tôi lạnh lùng đáp rồi đập vai thằng Alen đi ra ngoài.

Hừ! Lũ này muốn chết hay sao mà đòi đi đánh gobin vậy? Tôi còn tưởng chúng toàn mấy đứa tham sống sợ chết cơ chứ. Gobin là một quần thể tầm 20000 ngàn con level 30. Nếu xui xẻo có thể đạt con số lớn hơn. Trong bản beta thì đây là một sự kiện để người chơi cày level với lấy vàng. Toàn sever tập hợp vẫn chưa giết được hết bọn này. Một clan sao có thể cơ chứ? Đến tôi còn không tự tin có thể xoá sổ được toàn bộ.

-Mình đi đâu vậy Dunkel?-Alen kéo áo tôi.

-“Nhà thờ.”

-Cậu tính giúp thật sao? Mình tưởng cậu không hứng thú.- Nó nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

-“Dù gì thì bọn họ còn có ích cho sau này! Họ chưa được phép chết. Thời điểm này chết là hết.”- Tôi suy tư đáp.

Đi được một lúc thì tôi gặp một đám người mặc đồng phục đỏ trắng, trên ngực có 2 cây thánh giá đặt chéo nhau đang xôn xao trước cổng nhà thờ. Có lẽ đây là Clan của nhỏ Synda. Ngoài ra còn mấy đồng phục clan khác nhưng chỉ loắt choắt được vài trăm người. Nếu tôi dự đoán không nhầm thì lực lượng ở đây có thể lên đến 4 5 ngàn. Cũng khá ổn. Vậy mà tôi tưởng có mỗi Clan của Synda tham gia thôi chứ.

-Hey! 2 chàng trai muốn nhập hội sao?- Một ông tóc bổ luống đến đập vai tụi tôi.

-Đúng rồi! Mấy anh đi đánh gobin đúng không?- thằng Alen cười thân thiện.

-Ừ! Nguy hiểm đấy! Mấy chú chắc chưa?- mặt ổng căng thẳng.

-Hihi! Không sao mà.- nụ cười của thằng Alen đúng là có tác dụng xua tan căng thẳng hữu hiệu thật. Ông anh kia phút chốc vui vẻ trở lại.

Đứng gãi mông được một lúc thì nhỏ Synda và.... Dool đến. Họ tiến thẳng lên bục nhà thờ. Herher! Tên Dool này cũng bảnh đấy. Level tận 59 rồi cơ à?

-Mọi người yên lặng nghe tôi nói.- Dool dõng dạc dang tay nói lớn.

Không khí bỗng chốc im lặng tập trung đến đáng nể. Công nhận tiếng nói của hắn cũng có trọng lượng ra phết. Dù gì cũng là idol của tôi một thời mà.

-Đây là một nhiệm vụ quan trọng hẳn ai cũng biết. Chúng ta phải chiến đấu hết sức mình, không phép được lơ là. Sau đợt này chúng ta sẽ có một lượng lớn vàng và kinh nghiệm để phát triển cộng đồng Ardicate...nếu thành công nhưng.... Một lần nữa tôi nhắc lại, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm. Ai không muốn tham gia có thể đi về vẫn còn kip.- Anh ta nói bằng một giọng chỉ huy đầy quyền uy.

Tất cả đều đứng yên, không nhúc nhích. Hình như không ai muốn rời cuộc chơi thì phải?

-Tốt lắm! Tôi xin cảm ơn mọi người một cách chân thành nhất! Nhưng an toàn vẫn trên hết. Trong cuộc chiến nếu ai đó hết HP hoặc bình máu còn ít, BUỘC PHẢI BỎ CHẠY. Đây là mệnh lệnh. Tôi không muốn mất bất cứ ai trong những người ở đây. MỌI NGƯỜI CÓ ĐỒNG Ý KHÔNG?- Dool hét lớn.

-ĐỒNG Ý! ĐỒNG Ý! ĐỒNG Ý.....- tất cả đều dõng dạc nói to. Sĩ khí chiến đấu trong họ phút chốc tăng vụt.

Tôi nhếch miệng cười. Hờ, tên này cũng có khiếu lãnh đạo đấy. Coi như tạm tin tưởng vậy.

........

Sau 10 phút dịch chuyển thì bọn tôi đã có mặt trước cổng làng người lùn. Trong lúc đi tôi nghĩ ra một chiến thuật, nhưng không biết mấy tên ngu ngốc này có đồng ý hay không?

-“ Synda! Nói Dool trước khi vào trận chiến kêu mọi người đứng lùi ra phía sau 500m. Tôi và Alen sẽ lên trước.”

-Hả? Tại sao? Không được! Nguy hiểm lắm. -Nhỏ lắc đầu nguầy nguậy.

-“Yên tâm! Chúng ta sẽ mất người nếu chỉ lao vô và đánh. Đó là điều chắc chắn.”

-Nhưng....

-“Cứ làm đi! Bọn tôi không chết được đâu. Nếu chết thì mấy người cứ làm theo cách cũ chả ảnh hưởng gì.”- Tôi thuyết phục.

-Thôi được rồi. Nhớ rằng có bất cứ chuyện gì bất thường chúng tôi sẽ lao vô ngay đấy.- Nhỏ thở dài.

Sau một lúc nhỏ trình bày thì lão Dool quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ kiểu: “thằng quần này là cái gì mà dám bố láo thế?”

-“Yên tâm. Cứ làm vậy đi nếu không muốn mất người.”- Tôi nhìn vô mắt ổng.

Đúng như tôi dự đoán, ổng bắt đầu nhìn lia lịa xung quanh xem ai vừa nói. Sau khi nhìn chán thì lại quay mặt nhìn tôi với ánh mắt bất ngờ. Có lẽ ổng cũng dần hiểu sức mạnh của tôi rồi đấy.

-Synda! Thông báo mọi người làm theo ý cậu ta!- Lão quay qua Synda nói.

-Anh chắc chứ?- Mặt nhỏ ngạc nhiên.

-Dù gì cũng nên thử. Có gì bất trắc chúng ta vẫn sẽ lao vô như bình thường.- Sáng suốt đấy.

Nhỏ Synda ngờ ngờ vực vực nhưng vẫn quay xuống mọi người thông báo. Những tiếng xì xào bắt đầu nổ ra. Đâu đó tiếng chửi, tiếng trách móc, lo lắng phát ra không ngừng. Cứ bàn tán đi. Rồi mấy người sẽ thấy.

-“Alen... nhớ kế hoạch chứ?”- Tôi quay qua hỏi lại lần nữa cho chắc ăn. Nó quên một cái là ăn cám luôn.

-Yên tâm yên tâm! Hehe!- Nó lại lè lưỡi cười. Cái tính vô tư của nó nhiều lúc cũng khiến tôi an tâm.

Xa xa bọn Gobin dần dần ló dạng, khói bụi từ những bước chạy của chúng xám nghịt một vùng trời.

-Mọi người mau lùi lại như kế hoạch.- Dool hét lớn.

-2 người! Nhớ cẩn thận!- ổng nhìn bọn tôi dặn dò.

Quay qua nhỏ Synda thì nó cũng đang cắn ngón tay lo lắng không khác gì ổng. Hmm! Drama ướt át quá đấy. Ngồi yên đó chờ tin vui đi nhé lũ người “an toàn”.

Tôi rút 2 thanh Ẩn ma và Băng kiếm ra rồi quay qua thằng Alen.

-“Alen. Đến lượt chúng ta rồi đó. Sẵn sàng chưa?.”- tôi nhìn vô nó tin tưởng.

-Hehe! Trò này vui đấy...- Nó bẻ tay răng rắc rồi xách Lôi kiếm lên.

-“Vậy thì....Lên thôi......”

..........

Chapter 20 (spoil):

-Mọi người.... vào tư thế chuẩn bị chiến đấu..... Kế hoạch đang theo chiều hướng không tốt....-Dool đặt tay vô kiếm quay ra sau thông báo...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Trình diễn


Có lẽ 10 phút đã gần trôi qua, số lượng Gobin chết dưới hàng rào là khá khiêm tốn so với số lượng tổng thể của chúng nhưng mà.... Lôi ngục của Alen đã gần như ép toàn bộ Gobin vô một chỗ. Đó chính là điều quan trọng trong kế hoạch của tôi. Những tia sét dần dần mờ đi. Có lẽ đây là dấu hiệu cho thấy kĩ năng của Alen đang mất đi hiệu lực.

-1 phút nữa Lôi ngục sẽ hết tác dụng. Mình đoán Gobin đã dồn vào hết rồi đấy.

-“Được rồi! Lui ra đi!”- tôi gật đầu rồi đưa mắt nó. Tôi không muốn lặp lại sai lầm giống lúc đi lấy Băng kiếm.

-Lượt của cậu. Mình nhường đất diễn đấy.- Nói rồi nó đút kiếm vô chuôi.

Tôi khẽ đưa tay phải chỉnh lại cái khăn bịt mặt, tay trái giơ cao Băng kiếm lên chĩa về phía bọn Gobin. Hàng rào mỗi lúc một mờ đi. Phải thật tập trung mới được, với số lượng đông như thế này chỉ cần chậm 1s thôi tôi cũng có thể bị chúng lao vô giẫm nát.

-3,2,1,.....-Thằng Alen đếm ngược sau lưng tôi.

“GRAOOOOO,GRUUUUUUU......”

Hàng rào chắn biến mất, lũ Gobin ùa ra như một đàn ong vỡ tổ lao thằng về phía tôi.

-“Hàn khí”. -Tôi nhắm mắt lại.

Khí lạnh bỗng chốc sượt qua cổ, tôi có thể cảm nhận rõ được sự thay đổi ở đây.

Tôi dần dần mở mắt ra, cây cối, thực vật xung quanh và cả một bầy gobin hùng mạnh đã hoàn toàn trở thành những tảng băng vô giác...

Alen sửng sốt, đám người đằng kia cũng sửng sốt và....cả tôi cũng sửng sốt. Tôi không nghĩ sức mạnh Băng kiếm lại kinh khủng như vậy. Phạm vi hoạt động của nó có lẽ chỉ thua Hắc thạch một xíu thôi! Phải chăng lần trước hang động quá nhỏ chưa đủ để phát huy hết khả năng của nó? Tôi dự tính sẽ đóng băng càng nhiều càng tốt rồi Alen sẽ vô hỗ trợ xử lý đám còn lại...ai ngờ.....

-Woaaaa! Mình hiểu tại sao cậu có thể tiêu diệt toàn bộ lượng lượng Hoả quốc rồi đấy!- thằng Alen vẫn chưa thôi há hốc mồm.

-“Không đâu! Tôi mà như lúc ở Hoả quốc thì cả cậu với lũ người nhát gan đầu kia cũng chết trong biển lửa rồi.”- Tôi từ tốn đáp mặc dù vẫn khá bất ngờ.

-Thật sao? Oaaaa! Bất công quá!- Nó trở lại cái vẻ trẻ con thường ngày.

Chứ không lẽ đùa? Hắc thạch không hề có để đảm bảo an toàn cho đồng đội, phạm vị của nó thì có thể phá tan một ngôi làng lớn. Sao mà tôi dám sử dụng cơ chứ.

-Nhưng mà....Mình làm vậy có tác dụng gì?- Thằng Alen giương mắt hỏi tôi.

-“Thì xử lũ Gobin chứ làm gì?”- Tôi đến khóc với độ ngu của thằng này.

-Nhưng...bọn nó đã chết đâu? Chỉ bị đóng băng thôi mà.- Nó gãi đầu thắc mắc.

Ừ nhỉ? HP của mỗi con Gobin vẫn chưa mất giọt nào, kinh nghiệm chưa nhận được, sừng Gobin cũng chưa được chuyển vào túi. Thế có nghĩa là.....mọi thử làm nãy giờ....VÔ ÍCH SAOOOOO?

Chết rồi! Mình quên mất lúc thằng Alen bị đóng băng nó cũng đâu có chết. Khỉ thật! Làm sao bây giờ?

Phía xa lũ người kia dần tiến đến, những tiếng la ó vì chưa nhận được thưởng ngày càng gần.

-“Băng hoá”

Tôi dựng một tường gai bằng băng chắn đường đi của bọn họ. Lũ người vật chất. Hở tí là đòi quyền lợi trong khi mình không làm gì. Thối nát!

-“Không được đến đây!”- tôi truyền suy nghĩ đến Synda ở một khoảng cách khá xa.

Lúc này tôi không muốn bất cứ ai làm phiền. Đặc biệt là cái lũ súc sanh đấy.

-Thử phá huỷ nó xem?- Alen đưa ra ý tưởng.

-“Không được! Nó là băng vĩnh cửu. Muốn phá phải có Hắc hoả hoặc Thánh hoả.”

-Trời!!!! Sao không nói sớm. Tránh ra một bên. Đây là lượt của mình.- thằng Alen gạt tôi qua rồi tiến đến phía bọn Gobin.

Nó hít một hơi dài rồi rút Lôi kiếm ra.

-Lôi trậnnnn!- Alen hét lớn đưa thanh kiếm lên trời.

“Ầm,ầm,....”

Trời bỗng tối nghịt lại, sấm chớp bắt đầu kéo đến. Nó vừa làm gì thế?

-Giánggg.

“ẦM ẦMM ẦMMMM....”

Hàng ngàn tia sét từ những đám mây đánh thẳng vô mấy tảng băng làm nó vỡ vụn. Lần này thì tới tôi há hốc mồm. Tại sao nó có một kĩ năng mạnh như vậy lại không thấy sử dụng nhỉ? Mặc dù phạm vi không rộng nhưng những đám mây có thể di chuyển và sát thương cực kì lớn.

“Chúc mừng bạn nhận được ,< 4231000 vàng>

Chúc mừng bạn đã lên level 67”- tin nhắn hệ thống gửi tới tôi.

-“Sao...sao cậu phá huỷ được?” - Tôi lắp bắp.

-Haha! Luồng điện trong Lôi kiếm mang nhiệt độ cao hơn cả lửa Thánh mà. -Nó chống nạnh cười.

Thằng quỷ này, thực sự nó chứa trong mình nguồn sức mạnh mà tôi vẫn chưa lường tới được.

-Khoan đã....Dun....Dunkel.....-Thằng Alen bỗng kéo áo tôi lắp bắp.

-“Sao?”

-Nhìn kìa....- Nó giơ tay chỉ về lũ Gobin vừa bị tiêu diệt.

Tôi hướng mắt nhìn theo, có gì mà nó phải hoảng hốt thế nhỉ?

H...hả? Ch...chuyện gì vậy? Xác của 20000 con Gobin đang dần dần ghép lại rồi di chuyển như những xác sống.

“Gobin, HP:0”

Mẹ kiếp!! Tôi hiểu rồi. Mọi việc diễn ra y chang lúc con Thủ hộ quái sống dậy. Chắc chắn! Chắc chắn là tên áo đen hôm đó đang điều khiển lũ này. Hắn ở đâu? thằng khốn chỉ giỏi núp sau lưng xác chết ấy?

.......

-Mọi người.... vào tư thế chuẩn bị chiến đấu..... Kế hoạch đang theo chiều hướng không tốt....-Dool đặt tay vô kiếm quay ra sau thông báo...

Những tiếng xôn xao bắt đầu vang lên, đội hình phía sau lưng tôi dần trở nên lộn xộn. Hừ! Đúng là lũ vô tích sự. Lúc bắt đầu thì to mồm lắm. Gặp tí chuyện đã nháo nhào lên rồi.

-“Alen! Lôi ngục còn sử dụng được không?”- Tôi nhăn mặt quay qua hỏi nó.

-Không được. -Mặt nó lại vô mood tập trung boy.

-“Biết phải làm gì rồi chứ?”- Tôi nheo mắt.

-Còn phải hỏi?

Chỉ cần có thế, 2 đứa tôi gật đầu nhìn nhau rồi phóng thẳng lên phía trước chém giết. Lũ người đằng sau cũng dần bình tĩnh lại lao lên hỗ trợ. Phút chốc 2 bên lao vô nhau tạo thành một cuộc hỗn chiến ngoài kế hoạch.

-“Băng hoá”

Tôi ghim một loạt mũi tên bằng băng vô người bọn Gobin.

-Lôi giáng.

Alen cũng chiến đấu miệt mài. Những tên yếu đuối khác cũng liên tục sử dụng kĩ năng kém cỏi của mình. Nhưng mà... mọi cố gắng đều vô ích. Lũ gobin đã đông thì chớ nay lại còn bất tử. Chúng tôi có cố gắng bao nhiêu thì kết quả nhận lại cũng chỉ là thanh mana và thanh HP tụt dần theo công sức ấy mà thôi. Mẹ kiếp! Tên khốn điều khiển xác chết đang đứng ở đâu vậy? Giá mà còn sử dụng được nhỉ? Chết mấy tên vô dụng này có sao đâu? Nhưng mà Alen nó cũng sẽ không chịu được mất.

-NANA! Hồi máu cho mình! Mình chết mất.....”xoẹt”...Áaaaa.-Những tiếng gào thét cầu xin đồng đội cứu giúp vang lên.

-Đưa bình máu cho tôi mau lên......

-Không được bình máu cuố.....”xoẹt”.....hự....

Nhìn lũ thảm hại ấy mà xem. Chúng bây giờ sẵn sàng chém giết nhau để giữ lại mạng sống cho mình.

“Sụt...sụt”

Tôi đâm thẳng vô bụng 2 con Gobin có ý định đánh lén rồi quay qua hỏi Alen.

-“Trụ được chứ?”

-Được! Nhưng mà mọi người....-Nó quệt mồ hồi nhìn xung quanh ánh mắt đầy buồn bã.

-“Máu này... uống đi! Cậu còn nửa thanh thôi đó!”-Tôi quăng bình máu cho Alen.

-Cảm ơn.

Nó bật bình máu ra, chưa kịp đưa lên miệng thì....

-MÁU!!! Cho tôi MÁU!! Cứu với....tôi sắp chết rồi....khụ....-Một tên lê lết ôm lấy chân Alen cầu xin.

-Đây....Uống đ.....”SỤT”.....

Tôi cắm thẳng thanh Ẩn ma vô đầu tên vô dụng đấy! Máu từ vết đâm phụt ra đỏ một mảng lớn trên mặt Alen.

-Tại....tại sao? Tại sao cậu lại giết anh ta?- Alen ngước khuôn mặt vô hồn lên nhìn tôi. Tay nó còn run run ôm cái xác.

-“Cuộc chiến. Người vô dụng sẽ chết đầu tiên.” -Tôi lạnh lùng nói rồi quay sang chém ngã một con Gobin bên cạnh.

-Nhưng mà....

-“Tập trung đi! Nếu không muốn chết”....

Tôi vung kiếm, tạo băng điên cuồng nhưng mà...vô vọng vẫn hoàn vô vọng. Tiếng la ó, khóc thét tang thương vang lên khắp nơi. Dool thì ráo riết thông báo rút lui nhưng hoàn toàn là không thể. Chúng tôi đã bị bao vây rồi.

-“Alen! Chạy đi! Tìm mọi cách thoát khỏi đây! Tôi tin cậu sẽ chạy được”- Tôi chém 2 phát vô một con Gobin làm nó cụt tay rồi quay qua dặn Alen.

-Không được! Mình sẽ không đi! Mọi người và cậu vẫn đang chiến đấu mà cậu bắt mình bỏ chạy sao? -Nó lấy ngón tay quẹt vết máu dính ở khoé miệng rồi nói.

-“Tôi sẽ không chết! Nhưng tất cả sẽ chết.”

-Cậu tính làm gì?-Nó nhăn mặt hỏi.

Tôi nhếch mép cười. Đúng vậy! Chỉ còn cách đó thôi. Tôi không tin chúng vẫn bất tử được khi mà đống xác vô hồn này bị đốt thành tro dưới ngọn lửa của Hắc thạch. Nói đúng hơn là...

-“Huỷ diệt tất cả.”

............

Chapter 21:(Spoil)

-Lấy được Băng kiếm về chưa?- Một giọng nói ồm ồm bí hiểm vang lên.

-Ngài yên tâm. Không sớm thị muộn 2 thanh kiếm đấy cũng về tay ta mà thôi.-Một tên mặc áo trùm đầu ngoan ngoãn quỳ xuống nói.

-Tốt lắm. Cử người mau chóng tìm cả Hắc kiếm về càng nhanh càng tốt cho ta....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Những người bí ẩn


in lỗi mọi người nha!! Huhu! Hôm nay tác bận lo giấy tờ các thứ nên hơi lu bu viết chap hơi trễ!!! Mọi người thông cảm cho tác với nhaaaa... LOVE FOR ALL~~

Chapter 21: Những người bí ẩn.

-Cậu tính làm gì?- Alen nhăn mặt hỏi.

Hờ! Làm gì ư? Tôi nhếch mép cười.

-“Huỷ diệt tất cả”.

-Khoan...là...là sao?- Nó ấp úng... có vẻ như nó nhận ra được điều gì đó bất ổn ở tôi.

-“Cậu không cần biết.”- Tôi đá vô một con Gobin rồi lạnh lùng nói.

-Đừng...đừng nói là... cậu muốn làm giống trận chiến Hoả quốc nhé?- Mặt nó nhăn nhó.

im lặng

-Dù không biết nó là gì nhưng mình sẽ không để cậu làm thế!!- Alen kiên định.

Mẹ kiếp! Thằng khỉ này làm tôi mất thời gian quá. Cứ tiếp tục nhây thì khéo không đủ mana thi triền Hắc thạch mất.

-“Nói nhiều quá! Cứ đi đi! Chẳng phải giữ được mạng sống của cậu là quá đủ rồi sao? Nhìn lũ kém cỏi thối nát xung quanh cậu đi! Chúng chém giết nhau vì từng lọ mana, từng lọ máu đấy! Thứ cặn bã đấy không đáng sống!”- Tôi nóng máu xổ một tràng dài với hy vọng nó hiểu.

-Mình cũng là đứa tham sống sợ chết! Vậy thì cậu giết mình luôn đi!- Nó nói rồi....thả lơi Lôi kiếm rơi xuống đất.

Thằng khỉ này! Nó bị gì vậy? Giữ lấy mạng sống của mình khó lắm sao? Lũ người vô dụng này là gì đối với nó mà phải như thế. Tôi đứng thần người trước hành động đó! Chưa bao giờ thấy nó trong cuộc chiến làm như vậy cả. Tôi làm sai gì sao?......

-“Tôi hiểu rồi! Cầm kiếm lên đi!”-Tôi nhìn nó với ánh mắt lạnh băng.

-Thật sao? Cảm ơn cậu!!!!-Nó vội lau mồi hồi cười tươi rồi cúi xuống lượm kiếm.

Tôi mỉm cười, có lẽ đây là quyết định của cậu ta. Cầm kiếm lên đồng nghĩa với việc cậu chấp nhận... chết chung với bọn đó.

-“Hắc thạch”.-Tôi nhắm mắt lại.

Yên tâm Alen à! Trong mắt tôi bọn người đó không bao giờ chung đẳng cấp với cậu.

.....

“ầm ầm....ẦMMMM”

Tiếng thiên thạch ngày một gần hơn. Nhưng có vẻ chỉ mình Alen nhận ra được điều nguy hiểm đó. Lũ người ngu ngốc kia thì vẫn đang chém chém giết giết, đạp lên nhau để mong tìm được đường bỏ chạy.

-Dunkel! Cậu nghe thấy tiếng gì chứ?- Alen lau mồ hồi rồi quay qua hỏi tôi.

-“Tiếng thần chết.”

-Hả?? Là..là sao?- giọng nó lo lắng.

Tôi im lặng. Nhưng lúc như thế này thì hãy bớt nói và cảm nhận chút sự sống cuối cùng đi.

-THIÊN THẠCHHHHH!! CHẠY ĐI THIÊN THẠCH KÌAAAA!- Những tiếng la hét vang lên. Có vẻ bọn chúng cũng nhận ra được sự nguy hiểm rồi.

-DUNKELL!! Mau chạy!!!!! Thiên thạchhhh Dunkelll ơi!!!!!- Alen hốt hoảng kéo tay tôi.

-“Quá trễ rồi!”-Tôi cười nhạt.

Tôi nhắm mắt lại để chuẩn bị tận hưởng mùi máu thịt bốc lên... Ahhhh!! Từ khi giết quân Hoả quốc đến giờ tôi vẫn chưa tìm lại được cảm giác này!!! Haha!.....

“ẦMMMMM ẦMMMMMMM”

Âm thanh này... chính là nó. Những quả thiên thạch chết chóc của tôi đã chạm đất rồi. Những tiếng la ó xung quanh ngày một nhiều. Nghe thật là thích haha. Tôi hít một hơi dài để cảm nhận mùi máu mà tôi nhung nhớ.

-Gì vậy?

-Đây là gì?....

-Ơ....

-Vòng gì đây?

Chuyện gì xảy ra vậy? Chúng nó chưa chết sao? Xì xào gì thế? Tôi tò mò mở mắt ra....

WTF? Cái khỉ gì vậy? Xung quanh tôi là một quả bóng màu tím đang bao quanh. Không chỉ mình tôi mà tất cả những đứa khác cũng thế, trừ lũ Gobin mà thôi. Chuyện quái gì vậy? Một loại vòng bảo vệ? Trong đám người này có đứa nào đủ sức mạnh tạo ra một thứ có thể cản được Hắc thạch của tôi sao?

-DUNKELLLLL! Chúng ta được cứu rồi!- Alen hét lên đầy vui sướng.

Lũ ngu xuẩn kia thì đúng là đã được cứu, Gobin cũng cháy thành tro nhưng mà.... Có gì đó không ổn ở đây! Người tạo ra vòng này không phải của Ardicate. Đây chính xác là

-Dunkel....đi theo mình.- Alen bỗng chạy đến trước mặt tôi cầm tay lôi đi.

Hả chuyện gì vậy? Tính đưa tôi đi đâu đây?

.......

“Quác...quác.....”

Những con quạ bay thành vòng tròn xung quanh một toà lâu đài cũ kĩ trên đỉnh núi băng.

-Thưa thủ Lĩnh. Hắn ta đã về rồi.- Một tên có khuôn mặt đầy sẹo dị hợm chạy vô lâu đài bẩm báo.

Lão “Thủ lĩnh” đấy chỉ gật đầu từ tốn rồi ngồi xuống ghế.

-Tôi đã về thưa ngài!- Một gã mặc áo trùm đầu đen thui từ trên xuống dưới bước vô.

-Lấy được Băng kiếm về chưa?- giọng nói ồm ồm bí hiểm của tên “Thủ lĩnh” vang lên.

-Ngài yên tâm. Không sớm thị muộn 2 thanh kiếm đấy cũng về tay ngài mà thôi.- Tên mặc áo trùm đầu ngoan ngoãn quỳ xuống nói.

-Tốt lắm. Cử người mau chóng tìm cả Hắc kiếm về càng nhanh càng tốt cho ta....

-Tôi biết rồi!

-Lấy Băng kiếm gặp trở ngại sao?

-Hôm nay chỉ là vài sự cố ngoài ý muốn mới bị lọt Băng kiếm thôi. Sẽ không có lần 2 đâu!- Hắn ta nhếch mép cười.

-Không sao! Ta biết khả năng của người mà! Chắc ngươi cũng mệt rồi! Lui về nghỉ đi....

..........

Chạy được một hồi thì tôi bị lôi ra một khu rừng cách xa ngôi làng người lùn. Mệt rồi nha.

-“Cô còn tính dắt tôi đi bao lâu nữa!”- Tôi chán nản lật bài ngửa.

-Woa! Biết rồi sao? Thế thì không cần giấu nữa.- Con nhỏ lột mặt nạ hình thằng Alen ra.

Ồ! Cũng xinh xắn dễ thương ra phết đấy chứ. Tóc hồng, người nhỏ con, mặt mũi khá dễ thương.

-“haizz! Muốn gì nói luôn đi.”

-Tới rồi nè!- Nó chỉ vô một gốc cây cổ thụ cực lớn. Herher!! Đừng nói là ở trong này đấy nhé.

Và đúng như tôi dự đoán. Con nhỏ nó dắt tôi vô trong cái gốc cây đó. Nhưng mà, cũng không tệ. Đồ đạc cũng gọn gàng phết. Có thể tạm gọi là đủ che nắng che mưa. Và điều tôi bất ngờ hơn đó là....

-Ahhhhhh! DUNKELLLL! Mình chờ cậu nãy giờ!- thằng Alen ngồi trên giường cười nham nhở.

-“Sao cậu lại ở đây?”- Tôi ngán ngẩm hỏi. Chắc thằng ngu này lại bị gái dụ rồi.

-Ơ! Cậu dắt mình đến đây mà!- Nó ngu ngơ.

Tôi vỗ trán cái “chát”. Biết ngay là con quỷ này bày trò mà.

-“Cô muốn gì ở tụi tôi.”- Tôi chán chường quay qua con ả tóc hồng hỏi.

-Từ từ! Ngồi chơi xí đã hihi!- Nó lè lưỡi nói.

-“Nhìn tôi rảnh không?”- Tôi cọc.

-Mà sao cậu nhận ra được tôi vậy? Tôi nhớ làm kì lắm rồi mà nhỉ?- Nó đưa ngón tay lên miệng đánh trống lảng.

-“Haizz! Cô nghĩ thanh Lôi kiếm giả đó đánh lừa được tôi sao?” -Tôi thở dài ngán ngầm

-Hức! Tôi thấy nó khá hoàn hảo mà!!- Mặt nó xị xuống.

-“Thứ 2. Cô có hắc khí....”- Tôi nhăn mặt.

-Ố ồ! Quả là không gì qua mắt được anh nhỉ.

Tôi nheo mắt nhìn ả. Cô nàng này có điều gì đó bất thường. Giao diện hệ thống không hề hiện tên và level của cô ấy.

-“hmmm! Một Hắc sát thủ sao?”- Tôi gãi cằm đoán già đoán non.

-Càng ngày cậu càng làm tôi bất ngờ đấy!- cô nàng nhìn tôi đầy thú vị.

-“Haha! Quá khen rồi! Thanh song đao trong góc kia là của cô sao?”- Tôi cười rồi chỉ vô góc giường.

-Có thể!- Nhỏ trả lời đầy bí hiểm.

-“Kĩ thuật tốt đấy. Dòng Thích khách nếu không thăng hoá lên Sát thủ thì khó mà đạt được trình độ như cô nhỉ?”- Tôi bắt đầu bóc mẽ các chiêu trò của ả ta. Gì chứ kiến thức nhân vật game MOB thì tôi cũng một bụng.

-Haha! Thôi đừng làm tôi mất mặt nữa!!- Nó phẩy tay cười xuề xoà...

-Này này!! Hai người đang nói chuyện gì thế. Mình không hiểu gì hết trơn.- Ai đó thừa thãi trong căn phòng này cất tiếng hỏi.

-“Cậu đi mà hỏi ả ta!”- tôi hất mặt vô con nhỏ.

-Hả? Quen biết gì cô ấy đâu!-Alen ngu ngơ.

Tôi chán thằng này quá. Thề nhiều lúc nó ngu khiến tôi chả buồn trả lời cơ.

-Mọi người làm quen với nhau xong chưa?- Một giọng nữ sắc sảo vang lên.

Herher! Nhân vật chính đến rồi. Dám phá bữa tiệc của tôi à? Chán thở rồi đấy!!.......

....……

Chapter 22: (spoil).

-Cậu còn nhớ ông chú đã cầu xin cậu cứu con gái của ông ta chứ?- Cô ta nhếch miệng mỉm cười ma mị.

-“Cô...cô.....”- Tôi nhăn mặt, đừng nói là....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Đồng minh?


-Mọi người làm quen với nhau xong chưa?- Một giọng nữ sắc sảo vang lên.

-Chưa mà! Chị ra sớm thế huhu.- Con tóc hồng xị mặt nói.

Nếu tôi đoán không nhầm thì đây ắt hẳn là con mụ phù thuỷ đã cứu lũ ngu ngốc kia khỏi thiên thạch của tôi. Xem nào... trông cũng khá sexy đấy. Dáng cao, tóc đen, mặt sắc xảo, vòng nào ra vòng nấy. Nói chung là... Được!

-Bất lịch sự quá! Còn không mau vô lấy nước mời khách con nhỏ này.- Nhỏ chị đe con em.

-Vầnggg!- Con em chán nản vâng lời.

-“Có vẻ cô cũng hơi bất lịch sự đấy khi mà đưa bọn tôi đến đây và không một lời giới thiệu?”- Tôi khoanh tay trước ngực vênh mắt hỏi.

-Haha! Bình tĩnh nào. Có vẻ cậu học được rồi nhỉ? Quả không phụ lòng ông ấy....- Ả nheo mắt nhìn tôi cười.

C...cô ta...là ai? Tại sao lại biết chuyện của tôi? Không lẽ tôi bị lộ rồi sao? Người tôi bắt đầu hơi run run nhưng vẫn cứng mồm trả lời.

-“Hừm! Cố gắng tỏ ra mình hiểu biết sao?”

-Nào dám! Hẳn cậu cũng đói rồi. Muốn ở lại đây ăn cơm với chúng tôi chứ?- Ả tiếp tục nhây.

-“Có hơi sỗ sàng quá khi ăn cơm với một người mình không biết tên?”- Tôi nói khéo.

-Haha! Thôi được rồi. Tôi là Elena.- Ả đưa tay ra nói.

-“Dunkel.”- Tôi lơ đi cái bắt tay không mấy thân thiện đó.

-Tôi gọi cậu là H được chứ?- Elena nhìn tôi cười đầy bí hiểm.

Tôi khẽ nhăn mặt. Cô ta...là ai?

-Mọi người đang nói gì vậy? Sao mình không hiểu gì hết trơn thế?- Thằng Alen nghệt mặt ra.

-“Có vẻ không cần tự giới thiệu nhiều về tôi nữa nhỉ?”- Tôi nheo mắt quay qua ả lơ đi thằng Alen.

-Haha! Có vẻ tôi chưa đủ làm cậu bất ngờ nhỉ?

-“Sẽ bất ngờ hơn nếu tôi biết cô là ai đấy?”- Tôi rướn mắt nhìn ả đầy khó chịu.

-Cậu còn nhớ ông chú đã cầu xin cậu cứu con gái của ông ta chứ?- Cô ta nhếch miệng mỉm cười ma mị.

-“Cô...cô.....”- Tôi nhăn mặt.

Không lẽ.... bọn điều hành MOB đã biết bí mật giữa tôi và ông già sao?

-Thôi nào! Đừng căng thẳng thế! Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Nhưng không phải đâu.- Ả tiến tới giường ngồi xuống cạnh Alen.

Tôi im lặng. Không lẽ... tôi đang sợ sao?

-Chuyện này chúng ta sẽ nói sau. Bây giờ cậu chỉ cần biết tôi là đồng minh của cậu. -Ả nói rồi đưa tay vuốt tóc đầy bình thản.

-“Tại sao tôi phải tin cô?”- Tôi vẫn ngờ vực.

-Nếu cậu còn nhớ trong của hệ thống có phần dành riêng cho chúng ta.- Ả đưa tay làm những động tác bật giao diện MOB lên.

-“Nhắn nhủ riêng?”- Tôi nheo mắt hỏi.

Đó là phần ông già làm riêng cho tài khoản tôi mà.

-Đúng vậy. Tôi cũng có.- Ánh mắt ả nhìn tôi đầy nghiêm túc.

-“Vậy cô cũng giống tôi sao?”

-Không hẳn. Tôi và con nhỏ Miran không may mắn có sức mạnh được như cậu. Điều chúng tôi có chỉ là được thăng hoá khi đạt level 40.-Ả giải thích mặc kệ khuôn mặt ngu ngơ của thằng Alen bên cạnh.

-“Cô và em gái cũng bị ông ta lôi vào đây sao?”- Tôi dần bình tĩnh lại.

-Không. Nói cách khác bọn tôi tự nguyện.

-“Tự nguyện.”

-Cậu biết đó. Đây là một trò chơi vô nhân tính. Không chỉ mỗi ông già Ben chịu thiệt thòi đâu. Tôi và Miran cũng vậy.- Mắt ả đượm buồn. Thì ra lão già đấy tên Ben à.

-“Ra ngoài nói chuyện. Ở đây không tiện.”- Nói rồi tôi lôi Elena ra ngoài bỏ lại sau lưng tiếng ý ới của thằng Alen.

Khỉ thật! Chuyện này là sao? Cuối cùng tôi đang làm cái quái gì trong này vậy.

-“Nói đi! Trước khi tôi không giữ được bình tĩnh nữa.”- Tôi buông tay Elena ra.

-Thôi được rồi. Tôi là một trong những nhân viên tập sự của tập đoàn MOB. Và Miran, đứa em gái tôi xui xẻo bị lừa trở thành một vật thí nghiệm cho trò chơi vô nhân tính này. Nó là một đứa mê game và được lão giám đốc cho một tài khoản có khả năng thăng hoá sớm. Đương nhiên nó đã không chần chừ đồng ý. Ben đã giúp tôi truy cập hệ thống tạo ra một tài khoản ẩn danh giống cậu và có thể thăng hoá sớm để vào tìm Miran.- Ả giải thích tường tận.

-“Tôi tưởng chỉ có mình tôi là bị lôi vô cái trò chơi nhảm nhí này thôi chứ.”- Tôi đập tay vào thân cây bực tức.

-Tôi được Ben giới thiệu đi gặp cậu sau khi tìm được Miran. Nếu muốn ra khỏi đây thì giờ chúng ta phải cẩn thận. Lũ MOB bắt đầu đánh hơi được vài thứ rồi. Không sớm thì muộn chúng sẽ cử người vô đây với sức mạnh không thua kém gì cậu đâu.- Elena nói với giọng đầy nghiêm túc.

-“Cô biết cách rời khỏi đây chứ?”- Tôi quay qua nhìn ả đầy hy vọng.

-Chỉ có mỗi tên giám đốc biết thôi.

-“Mẹ kiếp!”- Tôi không kiềm được buông lời chửi thề.

-Việc bây giờ chúng ta phải làm là tập hợp lực lượng hợp sức với nhau.

-“Tại sao?”- Tôi khó chịu. Tôi không muốn bất cứ ai làm vướng chân tôi thời điểm bây giờ.

-Chắc cậu cũng đọc về cuốn sách giới thiệu MOB rồi chứ?- Ả dựa vào thân cây khoanh tay hỏi tôi.

-“Rồi!”

-Vậy hẳn cậu biết đến một chủng tộc gọi là “Ác ma” đã huỷ diệt toàn bộ thế giới này 1000 năm trước.

-“Thì sao?”

-Trường hợp xấu nhất là chúng sẽ hợp sức với Ác ma tiêu diệt toàn bộ người chơi để giữ kín bí mật.- Elena nhăn mặt nói đầy căm phẫn.

Tôi im lặng. Khỉ thật! Sao mọi chuyện càng ngày càng rối rắm như thế chứ.

-Tôi nghe đồn ở sứ xở tinh linh có bán một loại bùa có thể giấu đi được toàn bộ thông tin bản thân trên giao diện MOB. Đó là mục tiêu bọn tôi hướng tới bây giờ. Cậu có muốn...?- Elena nheo mắt hỏi tôi.

im lặng

-Trước khi làm điều đó thì chúng ta phải tìm đủ tiền. Cái giá nó không hề rẻ đâu.- Ả nói rồi bước vào trong.

Tiền sao? Bao nhiêu thì đủ cơ chứ? Giấu thông tin thì tôi có thoát ra khỏi đây được không? Tại sao lại xuất hiện những đứa này làm mọi chuyện đã rối càng thêm rối vậy? Bây giờ tôi phải làm gì đây? Gộp nhóm với chúng nó hay tiếp tục tự đi tìm đường về?

-Dunkel ơiiiiii!!! Vô ăn cơm nè!!! Bà chị này nấu ăn trông ngon lắm!!!!- Tiếng thằng Alen ý ới gọi tôi.

Thôi tính sau vậy. Dù gì cũng đói rồi, vô ăn cái đã rồi tính tiếp.

........

Ăn uống no nê tôi uể oải đặt lưng nằm ườn bụng xuống đất. Tính ra 2 con nhỏ này nấu ăn cũng không tệ. Thằng Alen thì đã bị 2 đứa dùng đồ ăn thức uống mua chuộc rồi nên nó cũng chả hỏi han gì bọn tôi vụ lúc nãy nữa.

-Dunkel! Cậu có muốn đi lấy Hắc kiếm không?-Elena chợt quay qua hỏi tôi.

-“Hắc kiếm? Tôi từng nghe ở đâu rồi thì phải?”- Tôi ngồi dậy tò mò.

-Nó là răng của một con Hắc Long cực kì nguy hiểm. Mình nghe nói 1000 năm trước con rồng đấy đã lộng hành tiêu diệt gần như toàn bộ 2 chủng tộc lớn mạnh.- Miran chen lời giải thích cho tôi.

-Woaaa... nghe hấp dẫn vậy?- thằng Alen mắt sáng rực.

-Không dễ đâu! Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Nói chung thời điểm hiện tại vẫn nên cẩn thận là trên hết.- Elena vừa lau lau quyển sách trên tay vừa nói.

À giờ tôi mới để ý. Hình như set đồ của nó là set đồ của phù thuỷ Merlin thì phải? Level 70, thuật sư thăng hoá, trang bị Merlin. Tính ra nhỏ Elena này cũng mạnh không thua kém gì ai đâu. Con em nó thì level 68 cũng có vẻ số má. Nhưng trang bị của nó tôi không rành mấy. Trông khá lạ. Dù gì thì 2 chị em nhà nó level đều cao hơn cả tôi.

-“ Cô có kế hoạch gì chưa?”- Tôi bất giác hỏi Elena.

-Kế hoạch sao? Nó mơ hồ lắm. Kế hoạch của tôi bây giờ chỉ là kiếm tiền, sống sót, tìm cách ra khỏi đây.- Ả vẫn chuyên tâm lau quyển sách Merlin trên tay mình.

Hờ! Cô ta cũng giống mình. Vô định, không một chút phương hướng nào trong cái thế giới chó chết này.

-Mọi người, mai có muốn đi đâu không?- Thằng Alen chợt nói.

-Đi đâu?- con nhỏ Miran uể oải đáp.

-Chẳng hạn như.... về Lôi quốc của mình.- Nó gãi đầu cười ha hả.

-Lôi quốc sao?.... khoan đã. Tôi nghe nói ở phía tây Lôi quốc có một “Thần thụ” chứa rất nhiều châu báu và trang bị hiếm thì phải?- Elena gãi cằm.

-Hmmm! Chỉ là lời đồn thôi. Nơi đấy đáng sợ lắm. Rất nhiều quái mạnh nên chả ai dám lại gần đâu. Mặc dù người ta nói là trong thân cây chưa một thần dược có thể cải từ hoàn sinh.- Thằng Alen hăm doạ.

Cái gì? Cải tử hoàn sinh? Có loại thần dược đấy sao?

-Dunkel... dù gì cũng không có gì làm. Muốn hợp tác chút chứ?- Elena rướn mắt nhìn tôi cười bí hiểm.

Haha. Hợp ý tôi đấy. Vụ này hay à nha.

-“Haha! Chia chắc ổn chứ?”- Tôi ngồi dậy nhếch mép cười.

-Để xem cậu hữu dụng tới đâu đã.- Elena ngồi dậy đặt quyển sách lên bàn rồi nói.

-“Haha! Cứ xem đi! Tôi nghĩ nó thú vị đấy.”

........

Chapter 23:(spoil)

“PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP”- Tự dưng ở đâu hàng loạt mũi tên bay với tốc độ cực cao cắm thằng vào thân cây trước mặt bọn tôi?

Cái quái gì vậy? Sao tôi không cảm nhận được gì hết?

-ĐỊA CHẤNNNNN.

“ẦM ẦM....”

Mặt đất bỗng rung chuyển....lại cái khỉ gì nữa đây? Đứa nào đang cố chơi khăm bọn tôi à??..

...........

Mình mới cập nhật thêm 2 nhân vật Elena và Miran trong phần giới thiệu nhân vật nha. Mọi người có thể ghé đọc qua về 2 nhân vật đấy nhé!!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Làng sương mù


DUNKELL...Dậy mauuu!!!!! Sáng rồi nè!!!!- Thằng Alen hất cái chăn ấm áp ra khỏi người tôi. Thằng khỉ này muốn chết à?

Tôi lăn lộn ôm cái gối vài vòng nữa mới lếch thếch ngoi đầu dậy. Thẳng quỷ này làm gì gọi sớm thế không biết. Giờ này chắc cũng mới 5 6 giờ sáng. Còn sớm chán.

-Mọi người ơi!!! Ăn trưa thôi! Mau mau sắp chiều rồi đấy. Ăn xong chúng ta còn khởi hành đến Lôi quốc nữa.- Miran bưng nồi canh đặt lên cái bàn làm bằng gốc cây.

Cái gì? Mới nhắm mắt lại mở ra đã trưa rồi á? VÔ LÝ!!!

-Nào nào con sâu ngủ! Đã chịu dậy rồi sao?- Elena cười cười đá đểu tôi.

Gruuu!! Mi muốn được chôn xác trong cái cây cổ thụ tối tăm này hay sao mà dám kêu tôi sâu ngủ vậy?

-Áaa!! Tên hâm này muốn chết hả????- Miran bỗng hét toáng lên.

-Aaaaa!! Xin lỗi xin lỗi.... mình không để ý huhu.- Thằng Alen cúi đầu xin lỗi liên mồm.

-Còn không mau lấy khăn ra đây!! Con trai gì mít ướt thí mồ.- Nhỏ Miran đe.

Thì ra là thằng hậu đậu Alen đi quệt đổ nồi canh trên bàn rơi trúng người con nhỏ. Haizz!! Mất mặt quá...

-Vô đây phụ tui nấu nồi canh mới nè! Không là nhịn ăn đó nghe chưa!!!- Nhỏ xách tai anh con vô trong làm nó kêu oai oái.

Mấy đứa này...đang đói còn đi gây chuyện. Thôi kệ! Đi rửa mặt súc miệng phát đã.

-Dunkel! Chúng ta sẽ phải đi ngang qua làng sương mù đấy! Chuẩn bị cho cẩn thận. Tôi nghe nói làng đó toàn những người có khả năng đặc biệt và ai xâm phạm lãnh thổ đều bị họ đánh cho lên bờ xuống ruộng đó.

-“Cùng lắm là giết vài mạng.”- Tôi thờ ơ đáp rồi đi ra ngoài.

........

Ăn uống no nê chúng tôi bắt đầu xuất phát đến Lôi quốc. Haizz thực sự thì cũng lười lắm nhưng nếu có món đồ cải tử hoàn sinh thì...tại sao không thử? Biết đâu có thể giữ cho mình được mạng sống.

Con đường chúng tôi phải đi là qua một sa mạc, tiếp đó là đến làng sương mù, qua một cánh rừng rậm nữa mới tới được Lôi quốc. Nghe nó mệt nha!!

-Nào! Xuất phát thôiii!!!!-Miran nhảy tung tăng.

.......

Bọn tôi đi một lúc thì sa mạc cũng hiện ra... khỉ gió thiệt chứ! Đi lâu như vậy mà mấy đứa quỷ này đứa nào cũng nhìn sung sức như lúc mới khởi hành làm tôi cũng không dám than vãn gì sợ mất hình tượng.

-Mọi người cố gắng đi hết sa mạc này rồi chúng ta dừng chân nhé!- Elena thôi thúc.

-Chị Elena ơi!! Nói thế chứ e cũng hơi đuối rồi đó!!! Hay mình nghỉ xíu nha.- Con nhỏ Miran mặc dù trông khá tươi tỉnh nhưng cũng than vãn.

-Không được! Bão cát ở đây rất nguy hiểm. Chúng ta phải rời đi càng nhanh càng tốt.- Elena khẽ nhăn mặt.

Hình như mồm con nhỏ này có gắn cái lời nguyền gì hay sao mà nó vừa dứt lời thì gió bắt đầu ập tới. Những cơn gió siêu mạnh giật cấp 1 cấp 2, tầm nhìn xa do bị cát che khuất nên không còn ai trông thấy.

-Khỉ thật! Vừa mới nói xong đã tới rồi.- Elena che mắt lầm bầm.

-“Băng hoá”

Tôi dựng một tảng băng lớn trước mặt để chắn cơn bão đang hăm he ập vô mặt chúng tôi.

-- Elena lật quyển sách ra đọc thần chú.

Tức thì xung quanh người tôi hiện ra một màn chắn hệt như cái cứu bọn người kia khỏi Hắc thạch.

-Mau tận dụng vòng chú của tôi để di chuyển. Nó chỉ tồn tại được 10 phút thôi.- Elena nói gấp.

-“Alen.”- Tôi nhìn qua thằng Alen hất đầu vô tảng băng ra hiệu cho nó.

-Ok!! - Alen phóng điện nổ tung cái tường băng tôi mới tạo ra.

-Woaaa! Ghê nha!! Đi thôi đi thôi.- Miran nhí nhảnh.

Công nhận cái vòng bảo vệ của con Elena cũng kinh phết. Tôi đi giữa bão cát như đi trong nhà vậy. Ở ngoài thì cơn bão vẫn đang gầm rú gào thét như muốn ăn tươi nuốt sống bọn tôi.

......,

10 phút gần trôi qua.... con bão chưa có dấu hiệu giảm đi chút nào.... còn vòng chú của Elena thì ngày một mờ dần.

-Dunkel....Tạo băng đi! Vòng chú sắp hết tác dụng rồi! Ta buộc phải dừng chân thôi.-Elena quay qua tôi nói.

-“Băng hoá”.

Tôi tạo ta một bức tường thứ 2. Khỉ thật! Tốn mana thiệt chứ. Tạo cái gì nhỏ nhỏ còn chấp nhận được. Tạo 2 tảng băng to đùng này nó ngốn gần nửa cây mana của tôi luôn. Khó chịu thật.

-Vậy phải ngồi đây chờ sao? Khi nào mới hết vậy?- Alen thở dài.

-Cứ đà này chắc phải đến tối mất.- Miran cũng uể oải.

-Còn một cách. -Elena cắn móng tay.

Tôi nheo mắt nhìn nó hy vọng.

-Làng sương mù cách đây tầm 18km. Tôi có thể dịch chuyển mọi người tới đó.

Con điên này!!!!!! Sao không làm sớm hơn hả???? Biết đi nãy giờ mệt lắm không?? Tôi cay cú trừng mắt nhìn.

-Nhưng mọi người biết đó! Làng sương mù rất nguy hiểm. Nếu mọi người có thể lo liệu được thì tôi sẽ dịch chuyển. Đây là kĩ năng đặc biệt của tôi giống như của Dunkel vậy. Có thể dịch chuyển đến bất cứ đâu trong phạm vi 20km nếu nó từng xuất hiện trong suy nghĩ của tôi. Tuy nhiên 1 tuần tôi chỉ sử dụng được 2 lần và mỗi lần sử dụng sẽ cạn sạch mana dẫn đến bất tỉnh trong 1 canh giờ để hồi phục. - Elena giải thích kĩ càng.

-“Làm đi! Tôi bảo vệ cô.”- Tôi nhăn trán nghiêm túc.

Thề là tôi chán đi bộ lắm rồi. Làm được tới đâu thì tới.

-Cảm ơn cậu. Nhưng nói thì dễ lắm. Vấn đề bây giờ là....hihi.- Elena nhắm mắt cười bí hiểm.

-“Làm sao?”- Tôi khó chịu.

-Tôi chưa đến đó bao giờ ahihihi.- Nó tự gõ trán mình rồi cười.

Gruuuuu!! Thế mà khoe khoang cái gì hả??? Chắc tôi đập chết nó cho bõ tức quá....

-Khoan Dunkel có thể truyền suy nghĩ mà...- Alen bỗng nảy ra ý tưởng.

-“Không được! Tôi cũng chưa đến đó bao giờ!!”- Tôi thở dài.

-Nhưng mình thì rồi.- Alen chồm dậy.

-“Thì sao?”- Tôi chán nản hỏi ngược.

-Cậu nhớ mình cũng từng đọc suy nghĩ của cậu chứ?- Nó lải nhải.

-“Nói nhanh lên tôi đánh luôn cả cậu giờ chứ đứng đó mà vòng vo.”- Tôi cáu.

-Huhu!! Dữ quá vậy! Này nhé, thực chất của kĩ năng đó là mình dùng dòng điện truyền vô não bộ cậu để đọc suy nghĩ. Đồng nghĩa với việc trong lúc đó người cậu đã nhiệm điện và cậu cũng có thể đọc ngược lại suy nghĩ của mình bằng cách truyền điện ngược lại.- Nó lan man.

Hmmmm? Do tôi học vật lý ngu hay do nó giải thích ngu nhỉ? Chắc là vế sau rồi chứ tôi cũng 8 điểm lý chứ bộ. Sao nghe xong vẫn mông lung như một trò đùa thế?

-“Thôi đừng giải thích nữa! Chỉ tôi làm mau lên!”- Tôi hối.

Nó tiến lại gần đặt tay lên trán tôi như trước kia hay làm.

-Bây giờ cậu đang có dòng điện của mình trong người. Đặt tay của cậu lên trán mình đi. Đồng nghĩa với việc cậu truyện điện ngược lại đó.- Alen nhắm mắt.

Ồ!!! Kĩ năng xịn vậy. Thế mà hồi trước mình không biết nhỉ?

-Chị Ele! Chị có thấy 2 đứa nó gay gay kiểu gì không?- Nhỏ Miran thì thầm vô tai Elena. Nó làm như tôi không nghe thấy vậy.

-Thôi kệ đi em! Thời đại nào còn kì thị nữa.- Con Elena phất phất tay ra vẻ mình rộng lượng lắm.

-“Tôi đóng băng cả 2 đấy!”- Tôi cay cú nói.

-Ahihi! Tai thính thế!! Đùa, đùa đấy! Làm tiếp đi.- Con khỉ Miran cười trừ.

Tôi mặc kệ 2 đứa nó, quay qua đặt tay lên trán thằng Alen.....

........

“-Cứu với!!

-Đây là đâu?

-Các người đã đến nhầm nơi! Và cái giá phải trả là...chết.....”

Tôi giật nảy mình như vừa bị điện giật, bỗng chốc trong đầu tôi hiện ra rất nhiều giọng nói. Rồi cảnh nhà cửa bốc cháy, sương mù dày đặc. Tất cả đều hiện lên trong đầu tôi rõ mồn một. Chuyện gì đã xảy ra ở đó thế? Kí ức của thằng Alen về làng Sương Mù thực chất là gì?

-Xong rồi! Cậu truyền lại cho Elena đi!!- Alen cười tươi tỉnh.

-“Muốn chết không?”- Tôi nhăn mặt khó chịu.

-Hả?- Mặt nó nghệt ra.

-“Sao không làm vậy từ đầu với Elena luôn cho nhanh làm với tôi chi?”- Tôi bực mình bởi sự óc chó của nó.

-Ờ HA!!!!! Sao không nhắc mình?- Nó vỗ trán cái chát rồi quay qua trách tôi.

-“Tôi mà hiểu cậu nói cái gì từ đầu thì cũng đã nhắc rồi.”- Tôi trừng mắt nhìn nó. Cái tật lan man không bao giờ bỏ được.

-Huhu!! Thôi mà, để mình lại làm với Ele.- Alen mếu máo.

Nó đi lại đặt tay lên trán Elena, mắt nhìn mắt, mặt đối mặt....tôi bắt đầu nghĩ lại cảnh vừa nãy giữa tôi với nó, công nhận trông...cũng hơi gay gay thật.

-Trông như 2 người họ đang yêu nhau ấy Dunkel nhỉ?- con Miran lại chọc gậy bánh xe. Mày nói xấu có thể bé bé cái mồm lại không con nhỏ này. Chút nữa nó cay lên bem cả 2 bây giờ -_-.

-Một hồi nữa cho 2 người ngủ lại đây với bão cát nhé. Tôi với Alen đi trước đó.- Elena trừng mắt nhìn tụi tôi.

-Ahihi!! Đùa thôi đùa thôi. Làm gì căng thế.- Con quỷ Miran lại cười trừ tập 2 -_-.

Hai đứa nó say sưa thắm thiết nhau một hồi thì bỗng người Ele giật nảy y chang tôi lúc nãy.

-Alen...kí ức này.....Đừng...Đừng nói cậu là....- Mắt Elena đầy hoảng hốt.

-Thì..mọi chuyện vậy đó hihi!- Alen gãi đầu ráng gượng cười cố gắng che dấu sự buồn bã.

Cái gì cơ?...Tôi cũng bất ngờ... Thằng khỉ...thằng khỉ Alen này mà là...”người đó” ấy hả.....

...…………

Sau khi bước vô vòng dịch chuyển của Elena thì giờ bọn tôi đã đứng trước cổng làng Sương Mù...haizzz vượt qua đây mới đến được Lôi quốc. Thôi đành vậy. Còn con nhỏ phù thuỷ đáng ghét này.... nãy lỡ mồm kêu bảo vệ nó nên 2 đứa quỷ kia đẩy cho tôi cõng nó luôn. Phiền thật chứ. Ăn cái gì mà nặng thế không biết...Gruuuu....

“PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP”- Tự dưng ở đâu hàng loạt mũi tên bay với tốc độ cực cao cắm thằng vào thân cây trước mặt bọn tôi?

Cái quái gì vậy? Sao tôi không cảm nhận được gì hết?

-ĐỊA CHẤNNNNN.

“ẦM ẦM....”

Mặt đất bỗng rung chuyển....lại cái khỉ gì nữa đây? Đứa nào đang cố chơi khăm bọn tôi à??..

Sương mù bỗng chốc bủa vây che khuất mọi thứ. Lũ người này lắm trò nhỉ?

-Các người là ai?- Miran rút song đao ra thủ thế.

-Quan trọng lắm sao? Các ngươi đã đến nhầm nơi...Và cái giá phải trả là...chết..- Một giọng nói khàn khàn vang lên trong lớp sương mù.

Sao câu này tôi nghe quen thế nhỉ? Hình như trong suy nghĩ của thằng Alen thì phải? Tôi liếc qua nó xem thử thì.....mặt nó đã cắt không còn giọt máu.

........

-Phương!!! Sử dụng Ưng tiễn khoá đối thủ. Miner cường hoá sắt....-Giọng khàn khàn của tên chỉ huy vang lên.

-Alen....Cái tên hâm này.... bình tĩnh lại đi....- Miran lay người Alen điên cuồng. Thằng điên này nữa. Một con nhỏ phù thuỷ đã mệt rồi giờ còn thêm nó. Không lẽ tôi phải đập nó một trận cho nó tỉnh ra trời? Tức quá!

-Dunkel chúng ta phải làm sao đây..Alenn nó....- Nhỏ Miran quay qua tôi mắt rưng rưng.

-“Cô có phải là một người may mắn không?”- Tôi hỏi rồi rút phi tiêu ra.

-Hả?........
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Sương mù và máu?


“Alen! Không sao chứ?”- Tôi lo lắng quay qua hỏi nó.

im lặng- Mặt nó nhăn lại cắt không còn giọt máu. Có lẽ tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra với nó. Nhưng mà.... giờ không phải lúc để nỗi sợ chiếm đóng.

-Bọn tôi không có ý định gì xấu! Chỉ muốn đi nhờ qua làng để đến Lôi quốc thôi! Mong mọi người thông cảm.- Miran lớn giọng đàm phán.

-Đừng lừa bọn ta....lũ hạ đẳng các ngươi chỉ giỏi làm những chuyện hèn hạ.- Một giọng nam rắn chắc hô lên đầy ấm ức.

-Các ngươi...-Miran mất bình tĩnh.

“Keng...”-Tôi rút kiếm đánh văng chiếc dao găm đang phóng thẳng vô mặt Alen. Mặt nó vẫn bất động không chút cảm xúc.

-Alen....này cậu không sao chứ?- Miran lo lắng vỗ vỗ vô người nó.

“Xoẹt....”- Một cái dao bay từ lớp sương mù ra phóng thẳng vào tôi. May mắn nhờ chỉ số phản xạ cao nên chỉ rách miếng áo.

Bọn quỷ này khó chịu thật. Không tập trung thì bỏ mạng như chơi. Làm sao để tan đi cái lớp sương mù này đây.

-“Hàn khí”- Tôi mấy đứa kia rồi quyết định đóng băng tất cả. Giải quyết một lượt cho nhanh.

“Xoẹt....kengg”.

-Cẩn thân chứ!- Miran đỡ mũi tên đang lao thẳng vô mặt tôi.

Chuyện gì vậy? Chúng không bị đóng băng sao? Bọn này là ai?...

-“Băng hoá”- Tôi cố gắng tạo ra một lớp băng để bảo vệ xung quanh.

Nhưng.....không có gì xảy ra cả. Cái quái gì đang diễn ra thế? Kĩ năng của tôi...

-Đừng cố gắng làm gì! Một khi các người còn đứng trong thì tất cả tuyệt kĩ đều bị vô hiệu hoá thôi.- Chất giọng khàn khàn đấy lại cất lên. Có lẽ hắn là thủ lĩnh ở đấy.

Mẹ kiếp! Có loại sương mù này nữa hả? Không lẽ phải dùng đòn vật lý. Mà sương mù dày đặc thế này đến mặt con nhỏ Miran đứng cạnh còn nhìn không rõ thì huống gì bọn chúng.

-Phương!!! Sử dụng Ưng tiễn khoá đối thủ. Miner cường hoá sắt....-Giọng khàn khàn của tên chỉ huy vang lên.

Thoáng chốc 2 con chim sáng rực bằng sắt lao thẳng về phía tôi....

“Ầm...ầmm”- Tôi và Miran nhanh nhảu nhảy qua một bên làm mấy cục sắt đó đâm vào đất.

-Alen....Cái tên hâm này....mau bình tĩnh lại đi....- Miran lay người Alen điên cuồng. Thằng điên này nữa. Một con nhỏ phù thuỷ đã mệt rồi giờ còn thêm nó. Không lẽ tôi phải đập nó một trận cho nó tỉnh ra trời? Tức quá!

-Dunkel chúng ta phải làm sao đây..Alenn nó....- Nhỏ Miran chỉ vô thằng Alen đang đứng như cái xác vô hồn rồi quay qua tôi mắt rưng rưng.

-“Cô có phải là một người may mắn không?”- Tôi hỏi rồi rút phi tiêu ra.

-Hả?........

-“Như này chẳng hạn.”

“Xoẹt...”- Tôi phóng cái phi tiêu vô lớp sương mù dày đặc kia.

“Hự....”- Tiếng một tên xui xẻo nào đó kêu lên.

-“Hiểu chứ?” -Tôi quay qua nó nheo mắt hỏi.

-Có lẽ... tôi cũng khá may mắn đó. - Giọng nó đầy quyết tâm.

-“Vậy thì làm đi, Lucky girl.” - Tôi bẻ tay răng rắc.

-Nhưng mà....- Nhỏ ấp úng.

-“Sao?”

-Tại sao anh có thể găm phi tiêu thẳng vô đầu tên đó được vậy?- Nhỏ quay qua tôi thắc mắc?

Hả? Găm vô đầu? Tôi phi trúng đầu luôn sao?

-“Sao cô biết?”- Tôi bất ngờ.

-Tui nghe tiếng kim loại chạm vào nhau trên cơ thể chúng. Tui còn ngửi được mùi của sắt, Tuy nhiên phần đầu vẫn còn mùi da thịt. Có lẽ tất cả thân dưới từ đầu trở xuống đều được cường hoá thành sắt cả rồi.- Nhỏ nói bằng giọng e ngại.

-“Sao...sao mà...cô....”- Tôi bất ngờ về các giác quan của con nhỏ này.

-Tuy nhiên lớp sương mù này có gì đó rất đặc biệt. Nếu chỉ là sương mù bình thường mắt tui có thể thấy được lờ mờ. Nhưng với nó tui chả nhìn được gì cả huhu.-Miran mếu máo.

-“Cô biết vị trí của chúng chứ?”- Tôi ngập tràn hy vọng.

-Biết. Nhưng trình phi tiêu của tui chưa đạt được mức găm vô đầu trong khi không thấy mục tiêu đâu. Sao anh có thể làm được vậy?- Giọng nó đầy chán nản.

-“Tôi nói rồi mà. May mắn.”- Tôi đáp cộc lốc.

-Không thể có chuyện đó được. -Nhỏ ngờ vực.

-“Cô là Lucky girl mà! Thử xem!”- Tôi nói ngắn gọn rồi rút kiếm tiến lên phía trước.

.......

“Quạc....quạc.....”- Tiếng những con quạ đen kêu lên đầy chết chóc trên nóc toà lâu đài cũ kĩ.

-Sao rồi? - Giọng nói ồm ồm bí ẩn của tên đầu xỏ vang lên.

-Bọn chúng đang trên đường tiến về Lôi quốc thưa chủ nhân.- Tên thuộc hạ khuôn mặt đầy sẹo quỳ xuống bẩm báo.

-Ta biết rồi. Tiếp tục theo sát chúng. Không được manh động. Ngươi lui đi.- Gã thủ lĩnh chắp tay ra sau lưng quay đầu bước vô trong. Miệng hắn vẫn đang nở một nụ cười nửa miệng đầy toan tính.

......

“Keng....keng....”- Chúng tôi liên tục phi tiêu vô thân thể bằng sắt của bọn chúng trong vô vọng.

-Ưng tiễn.

“Ầm....ầm...”

Bọn tôi mau chóng né sang một bên. Khỉ thật!! Cái tên dùng cung này kĩ năng khó chịu thật chứ.

-Alen.... mau bình thường lại giùm mình đi....”Chát”..- Miran giận dữ tát một phát vô mặt thằng Alen.

Mặt nó vẫn trơ ra. Thằng khốn này! Giờ không phải lúc để cảm xúc lần át đâu đồ ngu. Tôi bực tức tiến lại gần chĩa kiếm vô cổ nó.

-Thôi! Bình tĩnh Dunkel..- Miran chạy lại kéo tay ngăn không cho tôi làm điều dại dột.

-“Nếu cậu không muốn chiến đấu thì....cút...tên hèn nhát.”- Tôi gằn giọng

Và.....Nó quay đầu bỏ đi thật... chỉ một lúc sau nó đã mất hút trong làn sương mù. Tên khốn này. Mặc dù chuyện có thế nào cũng là quá khứ rồi. Sao nó có thể bạc nhược như thế chứ?

“Xoẹt...”

-Áa...- Miran kêu lên thất thanh. Một mũi tên sượt qua vai nó làm máu văng ra tung toé.

-“Không sao chứ?”- Tôi nhăn mặt.

-Ưm....CẨN THẬN......- Nó bỗng hét lớn.....

“Phập.....”- Tiếng mũi tên cắm vô da thịt đầy đau đớn...nhưng....không phải là tôi....Ai chắn đòn cho tôi vậy?

-ALENNNNNN!! Cậu có sao không? Máu.....Dunkel....mau cầm máu.....-Miran hốt hoảng chạy lại đỡ Alen...

Thằng khỉ này!!...tại sao còn quay lại?.....Sao không rời khỏi đây luôn đi?

-Dunke...Dunkel...Mình...xin...lô...-Nó nắm chặt mũi tên trên ngực rồi nằm xuống. Thanh HP của nó chỉ còn một chấm duy nhất.....

-ALENNNNNN!!!!!- Nhỏ Miran hét lớn.

Máu nóng nổi lên, mắt tôi nổi đầy những gân đỏ đáng sợ. Bọn chó làng sương mù này... các người phải trả giá.

.......

Chapter 25:(spoil)

-Các người là ai? -Giọng Miran hốt hoảng.

-Chỉ là người qua đường thấy bữa tiệc xác thịt này thú vị quá muốn góp vui thôi mà haha.- Tên trùm mũ đen cười thích thú.

Khỉ thật...bọn làng sương mù đã mệt rồi giờ còn đến tên khốn này nữa.....

......
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Thế lực mới


Dunkel!! Anh tính làm gì vậy?- Miran hỏi với giọng đầy sợ sệt khi thấy sắc mặt tôi quá đáng sợ.

-“Vui vẻ tí thôi”- Tôi bẻ tay răng rắc.

Lũ khốn này càng ngày càng làm tôi khó chịu. Có lẽ hôm nay sẽ là ngày tàn của làng sương mù rồi.

-“Miran xác định vị trí của chúng cho tôi.”- Tôi ra lệnh.

-À..ờ....một tên thẳng trước mặt cậu.- Nhỏ lắp bắp.

Không chần chừ, tôi phóng điên cuồng lên phía trước.

“Xoẹt...xoẹt......xoẹt....”- Hàng loạt mũi tên lao về phía tôi.

Tôi bình tĩnh ngả người ra sau, lộn một vòng né toàn bộ sau đo tiếp tục chạy. Kia rồi.... bóng tên đó đằng trước rồi.

“Keng...”- Tôi chém một nhát vô người nhưng hắn tay đã kịp thời đỡ đưa tay lên đỡ được.

“Keng keng keng keng keng.”

Hắn ta càng đỡ bao nhiêu thì máu nóng của tôi càng tăng lên bấy nhiêu. Tôi chém liên tục vào hắn.

-“Chết đi chết đi chết đi hahahahahaha!”- Tôi cười điên loạn trong sung sướng.

“Rầm....”- Cánh tay bằng sắt của hắn bị tôi cắt làm đôi. Ngươi nghĩ sắt không bao giờ đứt sao đồ ngu?

-“Chết đi chết điiiiiii!! Hahaaaaaa!”- Giọng cười của tôi càng thêm phần man rợ.

Tôi nhảy lên người rồi đâm điên cuồng vô cái mặt đã mất đi cánh tay che chắn của hắn. Mỗi nhát đâm tôi đều kèm theo một tiếng “chết đi” khô khốc. Máu hắn ta phụt ra đỏ lòm cả mặt tôi. Ôi cái cảm giác này...haha!! Thật là thích quá!!. Tôi thích thú cắm thanh Ẩn ma vô mắt hắn rồi xoáy một vòng.

-“Để tao xem bọn mày còn nhìn thấy đường trong lớp sương mù này không nhé.”- Tôi nghĩ thầm rồi tiếp tục móc con mắt còn lại ra ném vào lớp sương dày đặc.

-Á á.....Cá...cái gì đây....-Một con mồi khác la lên thất thanh, bị tôi ném mắt của đồng đội vô người chắc cũng đang “hạnh phúc” ngồi chờ đến lượt đây.

Hôm nay quả là ngày may mắn haha. Ném đâu dính đấy. Không phải khi nào cũng may mắn được thế đâu. Phải tận dụng mới được. Tôi vừa cười sảng khoái vừa tiến tới tiếng nói lúc nãy...

“Kenggggg.”- Tôi chặt một phát vô người tên nhát cáy đấy.

-Ngươi....ngươi...-Tôi có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong giọng nói hắn.

-“Ta làm sao? Haha! Để ta kiếm tra xem mắt của người có đẹp như mắt tên lúc nãy không nhé! Ha haha hahaha!”-Tôi cười điên dại.

“Keng...keng”...

-Mau trợ giúp anh ta.- Lũ người xung quanh hô hoán.

Đúng rồi. Kéo đến đây ta xử một lượt cho nhanh. Ném mắt hoài mệt quá. Tôi đâm một nhát vô cuống họng tên yếu đuối này rồi đứng dậy.

-DUNKEL...CẨN THẬN....7 người đang tiến đến chỗ cậu đấy.- Miran hét lớn.

Haha! Cảm ơn cô em nhé. Ít vậy thôi sao? Thế để tôi đem 7 cái đầu về cho thằng Alen xem.

-Chết đi đồ ác quỷ!!!!!- Một tên nhảy lên chém tôi rồi hét lớn.

“Xoẹt...”- Tôi cắm thanh kiếm vô cằm rồi kéo một đường dài cắt đôi cái đầu của hắn ra.

-“Tên tiếp theo.”- Giọng tôi đầy thoải mãn.

-Mẹ kiếp! Tất cả, LÊN!!!- Một tên ra vẻ chỉ huy lớn giọng.

“Keng...Keng....keng...”- những tiếng kim loại đập vô nhau vang cả một vùng sương mù.

-Áaaa!!!!- Một gã ôm lấy cái tai vừa rơi xuống của mình hét lên đầy đau đớn.

“Sụt....”- Tôi cắm thanh băng kiếm vô miệng gã cho im miệng đi rồi kéo rách má phải. Haha! Khỏi kêu ca đau đớn nhé.

-“Các người sao thế? Nãy hung hãn lắm mà?”- Tôi cầm thanh kiếm giơ lên phía trước, mắt trợn to rồi cười lớn khiêu khích bọn chúng.

-Mẹ kiếp!! Giết hắn!!!!- Lũ đấy đồng thanh....

Nào nào đúng rồi! Vô đây mà giết ta này. Càng đông ta càng thích.

“Xoẹt...”- Một mũi tên sượt ngang qua làm xước một vết ở má tôi.

Khỉ thật! Tên bắn cung này cũng khá lợi hại đấy. Tôi không hề cảm nhận được hắn ta.

-Ngày giỗ của ngươi là hôm nay đấy!!!!!- Một tên cao to đen hôi lao vô điên cuồng.

“Vụt...”- Tôi vung kiếm một đường đầy tàn nhẫn. Cái đầu của hắn rơi xuống, lăn lông lốc dưới đất. Máu từ cổ hắn phụt ra như đài phun nước vậy. Haha. Trông thật là thích. Đứng từ xa thì còn khó chịu chứ lại gần đầu của chúng tôi thấy rõ mồn một.

-Lui đi! Để bọn ta!- Một giọng nói cứng rắn vang lên.

Hồ hố. Nghe căng nhỉ? Ủa mà khoan! Cái gì đây? Sương mù tan rồi à? Tên này tự tin hơi thái quá rồi đấy.

-Đại ca! Đại tỷ!- Mấy tên ranh con kia mắt bỗng bừng sáng đầy hy vọng.

Hmm!! Giết đại ca, đại tỷ chắc cũng vui hơn giết lũ ranh con này đấy....

Sương mù dần tan đi. Những xác chết quanh tôi dần hiện rõ. Tên thì đầu đứt đôi, tên thì đầu lăn lông lốc dưới đất. Haha! Giá mà có cái điện thoại ở đây phải chụp ảnh up lên facebook ngay mới được. Hẳn sẽ được nhiều like lắm.

-Oẹeeee!- Miran bụm miệng nôn ói.

Haizz! Trông hay mà làm gì mặt biến sắc dữ vậy cô em. Tôi lắc đầu chán nản rồi quay qua nhìn lũ “đại ca, đại tỷ”.

-Người khá liều mạng đấy.- Giọng một cô gái cất lên.

Ố ồ. Trông được đấy. Tóc xanh, mặt hài hoà. Hơi lùn nhỉ? Nhưng thôi con gái cao vậy được rồi. Huhu! Giết phí quá TT. Khoan đã, cô ta cầm cung. Đừng nói là mấy phát bắn tên kia là do cô ta làm nhé. Hmm! Vậy phải giết rồi. Tên còn lại thì người như mớ sắt vụn vậy. Sắt bao hẳn lên cả mặt hắn, khó chơi đây. Chắc hắn cũng là tên cường hoá cơ thể cho lũ người yếu đuối kia.

-Không cần nhiều lời với hắn ta như vậy đâu Phương. Chỉ cần giết là được.- Anh chàng trông như không có khiếu hài hước mấy. Mà cô nàng kia tên Phương à? Việt Nam sao?

-Em biết rồi. Vậy theo ý anh Miner.- Haizz! Cô nàng cũng lạnh lùng quá. Thôi thì giết cả 2 vậy.

-“,”- Sương mù tan có nghĩa là tôi đã có thể sử dụng kĩ năng. Thế thì nhanh thôi. Xem bọn chúng thể hiện như thế nào đã cũng chưa muộn.

-“Giao cho cậu đấy ”- Tôi thì thầm vô tai nó.

-“Biết rồi! Khổ lắm.”- Trông như thằng này nó cũng chán nản chả khác gì tôi.

-“

Để xem 2 “đại ca, đại tỷ” trình diễn như thế nào đây. Chứ tôi cũng đang hơi mệt tí chưa muốn đánh nhau cho lắm.

-Sắt hoá.- Tên người nhôm nhựa kia bỗng chốc biến bàn tay mình thành một thanh đao lớn. Woaaaa! Thú vị đấy.

Hắn tao lao vô phân thân của tôi điên cuồng. Hắn đâm đâm, chọc chọc các thứ. Nhưng mà phân thân tôi cũng đâu đùa được! Dù gì cũng hưởng nửa chỉ số phản xạ của tôi mà. Đâu phải muốn đâm là đâm dễ thế.

“Xoẹt...”- một thanh kiếm hư vô đâm sượt qua vai con nhỏ cầm cung lúc nó không chú ý. Haha. Làm tốt đấy chứ đệ của anh.

-Miner! Tránh ra! Em sẽ dùng nó. Em tích tụ đủ rồi.- Con nhỏ tóc xanh hét lớn.

Nó tính làm gì vậy? Cây cung của nó bỗng sáng lên một màu xanh tuyệt đẹp. Tôi có cảm giác không lành. Khỉ thật! có lẽ là Ultimate rồi. Khoan....phân thân đang đứng trước mặt Miran và Alen. Mẹ kiếp! 2 đứa nó sẽ dính đòn oan mất.

-“Mau di chuyển ra chỗ khác.”- Tôi ra lệnh cho con phân thân.

-“Không thể! Tên khốn này khó chịu quá!”- Nó đáp đầy chán nản.

Đành vậy! Tôi xử lý con nhỏ này thôi.

-ĐẠI MỘC TIỄN.....- Nhỏ kéo cần cung rồi hét lớn.

....

-Sao thế Phương! Mau lên!- Tên sắt vụn hét lớn.

-Em...em..không thể..-Nhỏ lắp bắp.

-Cái gì?- Hắn ta hoảng hốt quay phắt lại và ăn ngay một nhát kiếm của thằng phân thân.

Haizz! Tập trung đi chứ chàng trai. Dại gái quá là chết đấy.

-Ngươi..sao ngươi có thể?- Cô nàng Việt Nam dễ thương của chúng ta đang run sao? Haha.

-“Hmm! Sao lại không?”- Tôi từ tốn đáp.

Tôi chỉ

-Bỏ Phương raaaaa! THIẾT ĐẠI LONG....-Hắn ta hét lớn.

Bỗng chốc đầu hắn biến thành một con rồng lớn lao tới cắn nát phân thân của tôi thành những bông tuyết nhỏ. Quào...cũng giữ đấy.

-“Miran! Alen sao rồi?”- Tôi giả đò ngó lơ để chọc tức hắn.

-Yên tâm! Chị Elena đã đưa cậu ấy vô trong trị thương rồi.- Miran giọng đầy hứng khởi.

Ố ồ! Elena dậy rồi sao? Thế thì làng sương mù hôm nay phải xoá sổ thật rồi.

-“Miran! Không chế lão già kia cho tôi.”- Tôi hất mặt về phía ông già đang ngồi trong nhà. Từ lúc sương mù tan tôi đã biết ông ta là “nghệ nhân sương mù” rồi. Trong bản beta ông ta chính là người bọn tôi phải lấy đầu mới hoàn thành được phó bản “Làng sương mù”.

-Giết không?- Cô nàng thản nhiên hỏi.

lắc đầu

Tôi cần ông ta sống để hỏi rõ chuyện của Alen.

-Hiểu....

Con nhỏ vừa dứt lời thì đúng 1s sau đã thấy nó kề dao vô cổ ông già rồi. Herher! Cũng ra dáng sát thủ đấy.

“Bùmmmm”- Đầu lão già bỗng nổ tung. Con nhỏ này. Ai cho phép nó giết.

-Trưởng làngggggg- Cả 2 đứa “đại ca, đại tỷ” hét lên.

-“Miran! Cô làm gì vậy? Tôi kêu không giết mà”- Tôi bực tức.

-Không...Không....phải tôi.- Giọng nó lắp bắp đầy run sợ còn mặt thì lấm lem đầy máu và cả....não của lão già bắn vô trông đầy kinh dị.

Cái gì? Không phải nó thì là ai? Có sự xuất hiện của người khác sao? Elena? Không, không! Pháp sư không hề có tuyệt kĩ nào kinh khủng như vậy.

-clap clap Quả là một màn trình diễn tuyệt vời! Chủ nhân Băng kiếm có khác. Không làm tôi thất vọng.- Một thằng mặc đồ đen từ đầu đến chân đứng vô tay tán dương tôi.

Sau lưng hắn còn có những tên mặc đồ y chang. Ẩn trong cái mũ trùm kia tôi thấy những chiếc mặt nạ có hình xăm gì đó gần mắt. Bọn chúng là một clan sao?

Mặc dù chưa hiểu chuyện gì nhưng có vẻ tôi biết ai vừa làm đầu ông lão trưởng làng nổ tung rồi. Đám này không phải loại bình thường. Phải thật cẩn thận mới được.

-Các người là ai? -Giọng Miran hốt hoảng.

-Chỉ là người qua đường thấy bữa tiệc xác thịt này thú vị quá muốn góp vui thôi mà haha.- Tên trùm mũ đen cười thích thú.

Khỉ thật...bọn làng sương mù đã mệt rồi giờ còn đến tên khốn này nữa.....

-Tạm đình chiến được chứ? Tôi muốn xử lý lũ này.- Cô nàng Việt Nam vẫn kẹt trong lưỡi kiếm của tôi đưa ra đề xuất.

-“Tuỳ cô!”- Tôi nhanh chóng đồng ý rồi bỏ kiếm xuống.

Lũ này....là ai? Tôi nắm chặt lấy bàn tay phải đang run cầm cập của mình. Chuyện khỉ gì vậy? Tôi đang sợ sao?......

......

Chapter 26: Spoil

-Dunkel... mau tỉnh dậy...cậu không được chế....-Giọng Miran ngày càng nhỏ đi...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Cái chết


Tôi cầm chặt 2 thanh kiếm thế nhưng tay vẫn run lên bần bật. Bọn người này là ai? Chúng có phải được cử đến để giết tôi không? Mọi chuyện tôi làm đã bị lộ rồi sao?...

-Nào nào đừng căng thẳng quá như thế! Bọn này chỉ đến để chào hỏi thôi! -Gã trùm mặt cười đầy bí hiểm.

-“Có cách chào hỏi nào thú vị vậy sao?” -Tôi cố gắng bình tĩnh.

-Ngươi thấy thú vị sao? Chàng trai “Bóng tối”?- Hắn ta nhấn mạnh chữ “bóng tối” khiến tôi giật nảy người.

(*Dunkelheit nghĩa là “Bóng tối” theo tiếng Đức.)

Tôi im lặng. Những tên này... chúng...đến để giết tôi. Bọn khốn hệ thống. Chúng đã đánh hơi được tôi rồi! Chắc chắn là thế. Nhưng...với sức mạnh này...mình có thể làm bá chủ cũng được mà? Mình sẽ giết được chúng. Đúng chứ? Bọn này hù doạ là giỏi thôi. Sức mạnh ông già cho tôi là vô địch. Bọn này...làm gì có tuổi!....haha...đúng rồi...lũ nít ranh....chắc các ngươi chưa được nếm mùi thiên thạch siêu cấp đâu nhỉ?..ông sẽ cho tụi mày về lại với hệ thống nhé. Cũng lắm là san bằng tất cả chỗ này. Còn lũ đồng đội kia, đứa thì là NPC, đứa cũng chỉ là nhân viên của thằng tạo ra trò chơi vớ vẩn này. Chết thì có sao cơ chứ. Hahaha! Đúng vậy! Mạnh sống của mình là trên hết. Giết thôi....

-“Hắc th...”Xiết- Tôi chưa kịp nghĩ hết từ khoá kĩ năng thì đã bị một con dao kề vô cổ.

Mẹ kiếp, tên này...tại sao? Tôi...tôi còn chưa kịp thấy gì hắn ta đã ở sau lưng rồi. Hắn...hắn..cũng có sao?

-Đừng phá hỏng buổi chào hỏi THÂN THIỆN của ta chứ!!- Hắn ta gằn giọng thì thầm vô tai khiến người tôi run lên bần bật.

-“Dịch chuyển hư không”- Tôi nhảy ra một nơi khác để thoát khỏi tư thế bị khoá.

“SỤT..”

-ƯUUUUUUUU!!!!- Tôi la lên đau đớn.

Chuyện gì vậy? Đây là....máu sao? Cây kiếm này...tại sao nó lại xuyên qua bụng mình? Mình đã rồi mà?

-Ta đã cảnh cáo rồi. Tại ngươi nhé! Ngươi làm ta phải trái lời chủ nhân là không được manh động rồi đấy. Trả giá thì sẽ là cái mạng quèn của người. “SỤT”.- Hắn ta bỗng dưng xuất hiện sau lưng thầm thì vào tai tôi rồi rút kiếm ra.

-Hự...hộc... hộc.-Tôi quỳ sụp xuộng đất. Miệng tôi trào ra một đống máu.

-DUNKELLLL...-Giọng Miran từ xa chạy tới.

Sao cô ta gấp gáp thế nhỉ? Đừng làm như thế nữa. Cầu xin cô! Cô làm vậy nghĩa là tôi nhìn giống sắp chết thật sao? Không...không...tôi làm sao mà chết được. Tôi là bá chủ. KHÔNGGGGG...TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT!!

-Dunkel... mau tỉnh dậy...cậu không được chế....-Giọng Miran ngày càng nhỏ đi...

Thanh HP của tôi tụt dốc không phanh rồi chạm đến vạch máu cuối cùng. Mọi thứ trước mắt tôi dần tối sầm lại....sau đó điều tôi thấy được... chỉ là một màu đen.......

.........

2 tháng sau.....

- “Khỉ thật! Cậu đùa tôi à?”-Tôi gằn giọng khó chịu với thằng Alen.

Tôi không ngừng bực dọc vì những thứ vừa xảy ra, bao nhiêu rắc rối ập tới. Điều tôi muốn là đến ngay cái Lôi quốc kia và tìm cho nhanh thứ thần dược đó. Vậy mà lại phải đi vòng ư?

- Tớ nói rồii, không thể đi thẳng qua cánh rừng đấy đâu - Alen quyết tâm ngăn cản ý định của tôi.

- Tại sao cơ chứ? Đi thẳng có phải nhanh hơn không?- Miran xen vào

- Mọi chuyện không dễ dàng như mấy cậu tưởng đâu! Ai cố gắng vượt qua cánh rừng đó đều bị thương nặng, hoặc không còn mạng để quay về.- Alen hoảng hốt.

- Thôi đi tên nhát cáy!! - Miran liếc nhìn Alen

Nực cười, cuối cùng thì tôi đã đến được đây rồi, bao nhiêu sức lực bỏ ra, giờ chẳng lẽ phải kéo dài thời gian vì một cánh rừng cỏn con này sao?

- “Chẳng sao cả!! Tôi đi, ai sợ thì có thể không theo, gặp nhau ở Lôi quốc sau vậy.”-

Phần nào đó, tôi cũng có lo cho vết thương nhóc Alen đang mang, nó sẽ không chiến đấu được, biết đâu lại là gánh nặng.

- Tôi cần mua thêm bình hồi máu và mana, càng nhanh càng tốt nhé!- Elena nháy mắt với Alen như muốn ra lệnh cho nó rồi sải bước đi cạnh tôi. Nhỏ Miran thấy thế cũng lẽo đẽo chạy theo, híp mắt nhìn Alen, lè lưỡi trêu chọc. Hừ, nhỏ này trẻ con vậy trời.

- Các cậu không hiểu đâu! Trời ơi, tôi đã từng cố gắng vào đó rồi! nhưng đó là một khu rừng siêu lớn, những con

- Tôi nghĩ 3 người thì có vẻ qua được - Elena cười khẩy.

- Ôi tên nhát gann!!! - Miran thêm vào.

- Này, các cậu không hiểu đâu - Nó vẫn gắng nói trong vô vọng.

- Tôi sẽ không mất ba ngày để đi đường vòng, cộng với thời gian ở đây tranh cãi với cậu. Đi đây!! Phương và Miner đang đợi rồi! Không thể để 2 người đấy chờ lâu được!- Tôi toan bước đi thì thấy chân mình bị ôm lại. Cái quái gì thế? Thằng này bệnh nặng rồi à?!

- Oaaa, Dunkel, được rồi, tớ đi cùng các cậu. Chỉ xin một điều!!- Nó bò trườn dưới đất khóc lóc.

Tôi nhướn mắt nhìn tên đó. Hừm, ôm chân trông cũng đáng yêu đấy.

- Đừng giết bất cứ một sinh vật nào trong đó nha!! - Alen đưa đôi mắt long lanh nhìn tôi cầu xin.

Nó vừa dứt lời thì ăn nguyên một đạp của tôi vào mỏ bay ra xa, làm sao không giết được?! Chả nhẽ tha để cho chúng quay lại cạp đầu tôi?

- Tùy thái độ của chúng nó thôi! - tôi hất chân nhằm muốn nó khuất khỏi tầm mắt.

- Member yêu động vật à? - Miran nhìn Alen bằng đôi mắt to tròn. Nụ cười toe toét hiện lên. Nhỏ chạy vòng vòng quanh thằng Alen cười phấn khởi rồi tự chỉ vào má mình, cười rạng rỡ

-Member?- Mặt thằng Alen ngu ra. Haizz cũng đúng. NPC thì làm gì biết mấy cái gọi là ngoại ngữ.

-Không có gì! Mà tui cũng thích động vật nè! - Nó cười đầy hứng khởi rồi bỗng dưng mặt tối sầm lại, nghiến răng:”nhưng nếu lũ đó chạm vào người tui thì đừng mong toàn mạng.”

- Oaaa!!! - Alen la lớn

- Cố gắng đi đường vòng nhé chàng trai!- Elena mỉm cười bí hiểm.

- Thôi được rồi!! Đi thì đi!- Alen thở dài. Mặt nó xị xuống trông max sầu đời.

- Thôi tui cũng mệt rồi! đêm nay tụi mình ngủ lại, sáng mai rồi xuất phát nhé?- Miran nói đầy mệt mỏi.

Hmmmm, cũng được, dù gì cũng đói rồi. Tôi gật đầu đồng ý. Elena thì chán nản nhìn quanh, trông như cô nàng vẫn muốn đi tiếp. Còn thằng Alen, nhìn mặt nó kìa, cứ như bao gạo thiu vậy -_-.

- Được rồi, nhừng giờ ngủ ở đâu cơ chứ? - Ele khoanh tay dựa người vô cây ngáp dài.

Như sực nhớ ra điều gì đó thú vị, thằng Alen bật người dậy, cười toe toét.

- Đi một đoạn nữa sẽ tới một cái chòi gỗ nhỏ, tụi tui khi vận chuyển hàng hay chọn chỗ đó nghỉ lắm. Có đầy đủ tiện nghi luôn. Hehe!! - tên Alen nháy mắt.

Đành vậy, tôi cũng muốn tắm rửa, ăn uống no nê và đánh một giấc ngon lành lắm rồi.

Cả đám sải bước đi theo nhóc Alen, trông như nó phấn khởi lắm, cầm kiếm chĩa về phía trước hô hào như mình là leader vậy. Tôi nhìn nó đầy khó hiểu. Điều gì đó ở nó làm tôi băn khoăn, thằng này...nó là một đứa tốt bụng...nhưng tại sao lại muốn đi cùng tôi?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Khu rừng


"Máu!! Cho tôi máu.." - âm thanh đau đớn vang vọng. Tôi nhìn kẻ nằm phục dưới chân, đôi mắt hằn đầy sự căm ghét, ôi, kẻ vô dụng. "Sụt!" - tiếng kiếm đâm xuyên qua đám da thịt chưa bao giờ ngọt đến thế. Bỗng từ một kẻ, nay cả đám người bò dưới chân tôi. "Máu, máu, máu của tôi.." Cái gì đây?! Lũ này đúng là phiền phức mà. Tôi bước nhẹ nhàng tiến về phía trước, không ngại ngần đâm chết những kẻ ngay dưới chân tôi.

"Tên sát nhân! Tên khát máu! Tên quái vậtt" - tiếng hét lớn xuất hiện ngay phía cuối chân trời, tôi thấy Phương. Ánh mắt cô ta đầy căm phẫn. Môi cô ta bị cắn chặt, máu từ đấy mà tuôn ra. Cô ta nghiến răng: "Tại sao! Tại sao! Tại sao! Họ là con người! Tại sao! Tại sao! Hả tên ác nhân!"

- Dunkel ơiii - nhỏ Miran hét lớn.

Cái con nhỏ hâm dở này, mới sáng sớm!

- Dậy đi sớm cái coi Dunkel - Alen kéo mạnh cái chăn ra khỏi người tôi.

Cái tên này, muốn chết à! Tôi bật dậy trừng mắt thì thấy tên Alen đã lon ton chạy ra ngoài.

Uể oải, tôi bước vào phòng tắm, cởi khăn bịt mặt và rửa qua. Tôi nghĩ về giấc mơ. "Sát nhân"? "Quái vật"? Chỉ là trò chơi. Thật tình, mọi chuyện chẳng ghê gớm đến vậy. Ai trong đây mà chẳng thế? Chỉ có kẻ ngốc như cô ta mới mềm lòng những thứ như vậy. Vỗ mặt hai cái, tôi lấy lại tinh thần, sau đó đeo khăn bịt mặt, uầy, giờ đã chỉnh chu và ngầu lòi. Hihi

Bước ra khỏi chòi, tôi liền nghe loáng thoáng hai chữ "sâu ngủ" bật ra từ cái giọng quen thuộc của đứa ai-mà-chả-biết-là-nó. Grr, sáng ra tôi không muốn gây sự đâu đó. Thấy tôi mặt hầm hầm đi ra, Alen tươi cười niềm nở tiếp đón:

- Đi thôi Dunkel ~ Mà theo tớ dự đoán á, là khi mặt trời vừa lặn, chúng ta vừa kịp đến lôi quốc đấy.

Tên nhóc này, mới hôm qua còn năn nỉ tôi không muốn vào rừng, giờ lại hớn hở. Đúng kiểu sáng nắng chiều mưa. Nó mà không thích nhỏ Dyno thì tôi đã kết luận nó gay luôn rồi ấy chứ.

- Đầy đủ rồi, ta đi thôi - Elena hất mặt về phía khu rừng.

...............

Đã gần giữa trưa. Thật chứ, tôi chẳng tin nổi hôm qua thằng Alen đã cảnh báo bao nguy hiểm nhọc nhằn luôn đấy. Sáng giờ tôi chỉ gặp những quái thú dễ giải quyết. Từ level 20-40, nhẹ nhàng bỏ xừ. Mà tôi cũng không cần đ-ng tay, chỉ cần thằng Alen dùng lôi kiếm của nó giáng xuống một đòn, lũ kia liền ngủm. Ít ra theo thằng Alen nói, tụi nó bất tỉnh rồi, chúng tôi cứ yên tâm mà đi, chẳng con nào có thể đ-ng vào người chúng tôi được cả.

Dứt dòng suy nghĩ của tôi là một tiếng động xào xạc nhẹ. Gió à? Nghe như chuyển động của một vật thể đúng hơn. Ba đứa kia có vẻ cũng đã bắt đầu chú ý, nhưng tụi nó chỉ ngưng chân lại một chút rồi cũng sải bước đi. Tôi cũng chẳng để tâm và đi tiếp. Nói về khu rừng chút đi, tôi đã nghĩ nó sẽ rậm rạp cây cối, bốc mùi ẩm thấp và khắp nơi toàn quái thú săn mồi. Nhưng không phải, khu rừng này thoáng đãng, mát mẻ và tràn ngập ánh sáng. Thiết nghĩ nó đẹp và yên bình như thế sao lại "nguy hiểm" vậy nhỉ?

- Ơ, nhà kìa, có người sống ở đây à? - Miran quay lại nhìn tụi tôi, chỉ tay về phía ngôi nhà nhỏ ngay trước mặt. Ngôi nhà mở của toang hoác. Đồ đạc bên trong lộn xộn. Hừm, có người từng sống ở đây sao? Khi tôi quay qua nhìn Alen, mặt nó có chút tái đi. Gì vậy?! Cảm xúc kiểu gì vậy?! Không nói không rằng, nó chạy vào khu nhà, dường như lục tung mọi thứ lên và hét to:

- Rynn! Cậu ơi! Cậu đang đâu vậy!!

Chúng tôi bước vào sau nó. Mọi thứ trong nhà như bị đập phá. Nhìn nát vãi. Bỗng từ đâu tiếng động lớn vang lên, ngôi nhà rung chuyển. Và lại thêm bất ngờ, một bạch xà lớn xác chui từ ngõ ngách nào đó xuất hiện. Cửa sau chăng? Suy nghĩ tôi vừa kịp dứt, mọi thứ tự dưng nhớp nháp và chật hẹp. Cái gì chứ.. Tôi bị nuốt à?! Sao nó có thể nhanh vậy! Aaaaaaa:v
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Bạch xà


Con Bạch xà vẫn còn đây ư?!! Vậy Rynn đâu cơ chứ? Chẳng nhẽ

- Chị vừa thấy cái gì đó trắng trắng xẹt qua không? - Miran trông có vẻ bất ngờ.

Elena nhìn ra phía bên ngoài, sao trông cô ấy điềm tĩnh vậy trời, lần đầu gặp con Bạch xà đấy, tôi đã phát hoảng vì độ nhanh nhạy của nó luôn đấy chứ.

- Đúng rồi, Bạch xà mà Alen nhắc tới đấy - Elena từ tốn.

- Ưmm, Dunkel ơi? - Miram kêu to tên cậu ấy.

Tôi có chút thót dạ, nhìn quanh. Gì chứ?!!! Dunkel đâu rồi? Hồi nãy cậu ấy đứng trước cửa.. Oaaaaaa, xong phim! Bạch xà đã nuốt cậu ấy mất rồi! Trước khi tôi kịp nói thì Elena và Miran đã vụt chạy ra ngoài. Tôi liền chạy theo sau họ, và ngay trước mắt, tôi thấy Bạch xà nhìn chúng tôi bằng ánh mắt căm phẫn, đỏ rực. Tiếng nó gầm gừ làm cả bọn tôi chói tai cực. Kì lạ, tôi chưa từng thấy nó như vậy trước đây. Chắc chắn có chuyện gì đó không tốt đã xảy ra! Bọn họ bắt được Rynn sao? Không thể nào..

- Chúng ta chuẩn bị chiến đấu nào Miran - Elena cầm quyển sách của cổ ra, miệng toan niệm chú.

Lập tức, tôi ngăn lại:

- Không được! Đây là bạn của mình!!

- Bạn cậu?! Alen à! Con Bạch xà tổ chảng đấy vừa nuốt Dunkel đấy! - Miran nhăn mặt, chửi rủa.

Chẳng quan tâm, tôi chạy ra chắn trước họ và Bạch xà, và hét lớn:

- Chỉ là hiểu lầm! Các cậu hãy tin mình, Bạch xà chỉ muốn giúp Rynn! Nhưng giờ cậu ấy đã..

- Rynn là ai cơ chứ! Né ra bên đi Alen! Nếu để Dunkel lâu thêm một chút, con quái đó sẽ tiêu hóa cậu ấy luôn mất! - Miran hối thúc tôi, đồng thời tiến lại gần, như muốn kéo tôi ra khỏi vậy.

Tình thế khó chịu thật. Nếu giờ cứu Bạch xà, Dunkel sẽ chết. Để Bạch xà bị hạ, Dunkel sống, nhưng làm sao tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra với Rynn. Cậu ấy là người bạn đáng trân trọng của tôi.. Và cậu ấy cũng yêu thương Bạch xà dữ lắm.

- Mình có cách! Hãy để mình xử lí. Các cậu không được giết Bạch xà! - tôi đàm phán.

Với ánh nhìn lạnh lẽo, Elena hạ quyển sách xuống, cô ấy có vẻ là người cool ngầu nhất ở đây, cô ấy hạ sách, tức là cô ấy tin tôi. Huhu, cảm động quá!

- Nếu 5" nữa không cứu được Dunkel, cậu sẽ xuống mồ cùng con Bạch xà đấy - Elena nhẹ giọng hâm dọa. Oaa, nhưng không sao, cô ấy tin mình là được.

Miran có vẻ bất mãn, nhưng chỉ bảo "Nhanh lên" và nhìn tôi chờ đợi.

Tôi tiến gần hơn về phía Bạch xà. Cậu ấy đã gặp tôi vài lần. Mong là không quên tôi TT. Nếu quên là cả hai sẽ xuống mồ đấy! Đưa tay về phía trước mặt Bạch xà, tôi thở đầy căng thẳng, nhìn vào mắt nó, đôi mắt đỏ ươn ướt, tự dưng tôi nghĩ, nó đã khóc rất nhiều chăng?

- Uỳnh! - tiếng động lớn vang lên, đuôi nó đập mạnh xuống đất. Quằn quoại và đau đớn, nó phát ra âm thanh cuối cùng và nằm yên. Bụng dưới phình bất thường. Tôi lạnh gáy. Dunkel từ đó chui ra. Cả người dính thứ máu xanh nhầy nhụa. Cậu ấy đã đâm thủng bụng Bạch xà chui ra.. Bạch xà đã chết?! Không thể nào! Không thể nào!

Lần đầu tiên người tôi quan tâm nhất lúc này không phải là bàn hữu - Dunkel. Việc đầu tiên là tôi chạy lại bên đầu Bạch xà, không lo sợ, vuốt ve nó, mắt tôi ập nước, chẳng hiểu sao. Mở mắt nhìn, thấy tôi nó gừ nhẹ rồi ủi vào người, giọt nước mắt của nó lăn dài đau đớn. Và bỗng nó thét lên! Lần này thét một cách kinh hoàng hơn, và lịm hẳn. Tôi đã không thể đánh thức được nó.

- "Khốn nạn, con Bạch xà chết tiệt! Chết đi!" - Dòng suy nghĩ của Dunkel chạy trong tai tôi, quay qua, tôi thấy cậu ta đã dùng cây kiếm chặt Bạch xà làm đôi. Cậu ấy.. Aaaaa
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Căn hầm bí mật


DUNKELLLL!!! Sao.... sao cậu lại giết nó!!- Thằng Alen hét lên thất thanh.

Hả? Nó bị gì vậy? Không nhìn thấy tôi bị con quỷ này nuốt như đồ ăn à mà còn hỏi? Tôi nheo mặt nhìn nó đầy khó hiểu.

-“Chứ muốn sao?”

-Thì...thì...- Alen lắp bắp không trả lời được. Mắt nó bắt đầu rưng rưng nước mắt.

Tôi mặc kệ. Dù gì cũng là trẻ con, chưa hiểu được độ nguy hiểm của thú rừng.

-Các cậu...có thể chờ mình...chôn cất nó được không?- Alen sụt sịt.

-À..ờ....được thôi!- Miran ngập ngừng.

-“Lẹ đó! Tôi đi trước xem còn gì nguy hiểm không rồi sẽ quay lại ngay.”- tôi đút thanh kiếm vô chuôi rồi đi thẳng.

Khu rừng trước mặt ngày càng rậm rạp. Khỉ thật, khéo còn vài con trăn như lúc nãy thì hơi mệt đấy. Đến tôi còn bị bất ngờ bởi khả năng săn mồi của nó.

“-Có đúng là khu rừng này không?

-Chắc chắn mà! Tao đã tìm hiểu kĩ lắm rồi!”

Bỗng chốc bên trái khu rừng chỗ tôi đứng xuất hiện 2 giọng nói gì lạ. Ngoài bọn tôi còn có người khác nữa sao? Tôi sải bước đi theo giọng nói bí ẩn, lần theo dấu chân một lúc thì tôi tới một vách đá lớn... nhưng chúng đã hoàn toàn biến mất không một chút dấu tích nào. Kì lạ nhỉ? Đây là đường cụt rồi bọn đấy có thể đi đâu được cơ chứ? Dấu chân cũng dừng lại ở đây. Bọn chúng là ai nhỉ? Tôi đang lo họ là đám người được cử đến để giết tôi. Khỉ thật! Phải tìm cho ra thôi. Tôi khoanh tay dựa lưng vô vách đá suy nghĩ, thì.....

-ƯUUUUUUUUUU- Tôi la lên thất thanh.

Vách đá chỗ tôi dựa bỗng bị lún vô như một cánh cửa bí ẩn làm tôi ngã nhào rơi vào trong.

“Ầmm”- Tôi té xuống một cái hang đau điếng.

Đây là đâu? Đừng nói là căn cứ bí mật của lũ người kia nhá. Chết thật! Tự nhét đầu vô hang cọp rồi! Đường ra chỗ nào vậy?

Tôi đứng dậy phủi đít rồi nhìn quanh một vòng. Lúc nãy là....mình té ở đây....thế thì cửa ra sẽ ở bên trên nhỉ? Tôi ngó đầu lên vách hang cố gắng tìm kiếm một luồng sáng nhưng....không! Nó tối thui!

-Các người....Các người là ai? Sao lại vào được đây?- Một giọng con gái vang lên vọng cả căn hầm.

Gì thế?...có người ở đây sao?....tôi bị phát hiện rồi à?.....

......

-Cái tên Dunkel này sao chưa về nữa?- Tôi dậm chân đầy sốt ruột.

-Chị Ele nè! Bà chị có tìm được vị trí của Dunkel không?- Thằng Alen quay qua tôi hỏi một câu đầy ngu ngốc.

-Bị điên à? Có gắn định vị đâu mà tìm được.- Tôi bực dọc. Cái tên ngốc kia đã bực mình rồi nay lại thêm một thằng ngu nữa. Đến phát mệt với cái nhóm no hope này.

-Định vị?- Nó lại hỏi ngu.

-Thôi không có gì!- Tôi chán nản.

-Mình có nên đi kiếm Dunkel không chị?-Miran nheo mũi hỏi tôi.

-Chắc phải vậy thôi!- Tôi thở dài.

Cũng tại cái thằng quỷ Alen này hết. Chôn cất con trăn làm gì mà lâu thế không biết....thì công nhận con trăn cũng to thật..nhưng mà cứ kệ đi chôn làm gì? Nếu không tại nó giờ cũng không phải đi tìm tên ngốc kia rồi. Hắn mà có mệnh hệ gì thì....

-Sao trông chị lo lắng thế!! Hehe!! Sợ lắm đúng hông?!- nhỏ Miran huých vai tôi cười đểu.

-Sợ..sợ gì cơ... hờ!! Tại sao chị mày phải sợ?- Tôi tự dưng lắp bắp...

-Oooooo!!! Mặt đỏ bừng hết lên rồi kìa!!!ahhhhh!! Dễ thương quá!!!.- Con quỷ Miran trông mặt nó như sung sướng lắm.

Tôi sờ sờ lên mặt xem thử...hình như cũng..hơi nóng nóng thật...sao thế nhờ? Sao lại đỏ mặt thế?...Ahhhh...

-Đỏ gì mà đỏ!! Mau đi tìm tên ngốc đấy mau lên!- Tôi đánh trống lảng để lấp liếm.

-Vâng vâng!! Đi thôi Alen! Chị Ele quê rùi đó!- Nó vẫn lì lợm lè lưỡi chọc tôi.

Mặc kệ tụi bay. Tôi bực tức dậm chân đi trước. Tên hâm dở này tự dưng biến đâu mất tiêu không biết?

-DUNKELLLL....

-DUNKELLLL!!!!

-CẬU ĐÂU RỒI DUNN!!!!!!!

Bọn tôi dáo dác gọi khắp nơi....nhưng vẫn không thấy hắn ta đâu cả.

-2 người!!! Ở đây có dấu chân này...liệu có phải của Dun không?- Alen cúi đầu xuống đất nhìn đầy tò mò.

-Hmmm! Có thể lắm. Dấu chân này còn khá mới. Nhưng....-Mặt tôi hơi nhăn lại.

-Nhưng gì cơ?- Miran nheo mắt.

-Không phải chỉ có mình Dunkel đâu...- Tôi nói đầy lo lắng.

Cái tên hâm này....hắn ta lại đi gây sự với ai rồi?...

.........

Chapter 30:(Spoil).

-Cô ta trông cũng được đấy chứ hé hé!!! Anh em mình có nên làm tí rồi mới đưa về cho thủ lĩnh không nhỉ?- Một tên khoái trá cười lên đầy biến thái.

-Haha! Trông cũng hợp lý đó.- Tên còn lại thì cũng đê tiện không kém.

Chuyện gì đang xảy ra bên trong vậy? 2 tên này là ai cơ chứ? “Thủ lĩnh” bọn nó nhắc tới là...?

-DUNKELLLLL!!! CẬU ĐÂU RỒI???!!!- Giọng thằng Nhóc Alen kêu la ầm ĩ trên nóc hầm.

Khỉ thật! Sao lại đến lúc này cơ chứ? Muốn chết hay sao vậy lũ hâm??!!!

-ALEN!!! CÓ PHẢI ALEN KHÔNG?- Giọng nữ bên trong bỗng hét lớn.

Hả?....con nhỏ này....biết nhóc Alen sao?....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Nỗi sợ


Chắc chắn....đây là bọn săn lùng để giết tôi rồi! Mẹ kiếp!! Vậy mà tưởng chúng nghĩ mình chết rồi chứ? thế mà vẫn tìm tới tận đây. Nhưng hình như có 2 tên thôi! không sao...tôi có thể xử lý được. Tôi lần đi theo giọng nói bí ẩn lúc nãy. Đây hẳn là căn cứ của bọn nó.

Lòng vòng một hồi xém tí nữa lạc, tôi may mắn tìm được một căn phòng lớn nhưng đã bị một cánh cổng bằng đá chặn lại. Khỉ thât, giờ phá cửa vô thì chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.

-Cô ta trông cũng được đấy chứ hé hé!!! Anh em mình có nên làm tí rồi mới đưa về cho thủ lĩnh không nhỉ?- Một tên khoái trá cười lên đầy biến thái.

-Haha! Trông cũng hợp lý đó.- Tên còn lại thì cũng đê tiện không kém.

Chuyện gì đang xảy ra bên trong vậy? 2 tên này là ai cơ chứ? “Thủ lĩnh” bọn nó nhắc tới là...?

-DUNKELLLLL!!! CẬU ĐÂU RỒI???!!!- Giọng thằng Nhóc Alen kêu la ầm ĩ trên nóc hầm.

Khỉ thật! Sao lại đến lúc này cơ chứ? Muốn chết hay sao vậy lũ hâm??!!!

-ALEN!!! CÓ PHẢI ALEN KHÔNG?- Giọng nữ bên trong bỗng hét lớn.

Hả?....con nhỏ này....biết nhóc Alen sao?....

"Rầm....."- Tôi phá cửa xông vào. Đến nước này thì chả còn gì phải chốn chui chốn lủi nữa rồi.

Tôi nhanh chóng đánh dấu cô nàng kia rồi sử dụng "Hàn khí". Mọi thứ nhanh chóng đóng băng lạnh buốt chỉ trừ cô gái và....2 tên kia. Chuyện quái gì vậy? Tại sao chúng không bị ảnh hưởng.

-À há....Ra là người vẫn chưa chết sao?- 2 tên đó quay đầu lại nhìn tôi bặm trợn. Bọn này...không có mặt nạ.

-Sống dai phết đấy. Tính ra anh cả hơi nhẹ tay với người rồi. Thế hôm nay để bọn ta tiễn người về suối vàng.

Nói rồi bọn nó rút đao phóng về phía tôi....

"thình thịch...thình thịch.."- Tiếng tim tôi đập mạnh.... tôi bắt đầu nhớ về cảnh tượng tên trùm mũ đeo mặt nạ đâm kiếm xuyên qua người tôi.... Không lẽ...lần này tôi phải chết thật sao?..

-Lôi giáng...-Giọng Alen từ đâu hét lớn.

Phút chốc một luồng sét cực mạnh giáng thẳng xuống 2 thằng đầu trâu mặt ngựa kia.

-Dunkell....Không sao chứ...-Miran chạy lại lay người tôi.

Mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu mờ dần đi...khỉ thật...tại sao cứ đối mặt với lũ người đó...tôi lại bị như thế này nhỉ...

-Mau tránh ra....-Elena hét lớn.

"Ầm...."

Miran ôm tôi nhảy sang một bên để tránh viên đá rơi từ trên hầm xuống. Khỉ thật....tại sao người tôi không còn tí sức lực nào nữa thế? Chuyện quái gì đang diễn ra với tôi vậy?

-Các...các người....được lắm...lần này bọn ta không nương tay nữa đâu!!- 2 tên đó chống đao đứng dậy gầm gừ.

-Các người....bọn tôi không thù không oán cớ sao lại tìm cách hãm hại như vậy?- Cô nàng lạ mặt kia đứng trong góc khép nép.

-Không phải việc của nhà người...Ngoan ngoãn ngồi yên đấy chờ bọn ta xử lý lũ chuột nhắt này.- Một tên sẹo đầy mặt lên tiếng đe dọa.

Bọn này...không hề mạnh như tên ở làng sương mù...nhưng mà...ở chúng vẫn phát ra một thứ "hắc khí" kì lạ khiến tôi run sợ.

-Uwuuuuu!!!- Tôi mất bình tĩnh rút kiếm lao điên cuồng vô chúng nó....

CHẾT ĐI....CHẾT ĐI....... Tôi chém lấy chém để mong muốn trúng được một phát...nhưng mà...mọi nhát chém của tôi 2 đứa nó đều né dễ dàng. Tại sao vậy? tại sao đường kiếm của tôi mất đi hoàn toàn sức mạnh lẫn tốc độ thế....

-DUNNNNN!!! MAU BÌNH TĨNH LẠI.- Alen hét lớn khiến tôi bừng tỉnh.

"Xoẹt...."- Một tên chém một nhát vào cổ tôi....máu xịt ra bắn đỏ cả một khoảng đất.

Thanh HP của tôi tụt mất một nửa. Tôi loạng choạng té xuống đất nằm im một cục.

-Vòng chú.- Elena lật sách niệm chú.

Cái vòng màu tím nhanh chóng hiện xung quanh bảo vệ tôi. Khỉ thật. Mình bị sao thế này? Bọn này chỉ là lũ tép riu level 35 thôi mà? Tại sao...?....

-MAU TRẢ LẠI DUNKEL THƯỜNG NGÀY CHO TÔI......-Elena hét lớn....cô nàng đang khóc sao?

Nực cười...tôi thì ảnh hưởng gì đến mấy người mà phải cố gắng đến như vậy? Nhìn tôi thảm bại lắm sao?....

-Lôi ngục.- Alen nhanh chóng nhốt 2 tên bặm trợn đấy lại rồi tiến đến phía tôi.

-DUN...Đây là nỗi sợ của cậu....cậu phải tự đối mặt với nó. Cậu còn nhớ cậu đã giúp mình vượt qua làng sương mù như thế nào chứ?- Alen đỡ cổ tôi nói.

............

1 tháng trước.....

"Sụt..."- Tên đeo mặt nạ rút kiếm ra khỏi người tôi.....máu từ đó mà tuôn ra không ngừng.

Khỉ thật....vậy là tôi sẽ chết sao?...KHÔNG....tôi không muốn chết....ai đó cứu tôi với.....

......

-DUN.....MAU TỈNH DẬY.....- Alen vỗ vào mặt tôi....

-Khục....khục....- Tôi ho sặc sụa như mới bị chết đuối...

Tôi...tôi còn sống sao?....Thanh HP của tôi đã tụt hết rồi mà?....

-Anh may mắn chán đấy. Vết thương chỉ đâm lệch tim anh 1 cm nên chị Elena đã kịp cứu đấy.- Miran dựa người vào cây nhăn nhó giải thích.

Tôi nhìn lại lại thanh HP của mình thì đã lên được 1 chấm đỏ. Kì lạ vậy? Với tình trạng xuất huyết gần tim này thì làm gì có hình thức chữa trị nào hồi phục được cơ chứ? Tôi nheo mắt nhìn Miran đầy khó hiểu.

-Truyền máu trực tiếp! Là một loại hồi phục của Pháp sư dùng chính HP của mình để truyền vô người khác. Lượng máu này không bị bất cứ hiệu ứng gây độc hay xuất huyết nào ngăn cản quá trình truyền máu. Alen cũng được chị ấy cứu chữa bằng hình thức đó đấy. -Miran đáp lại sự khó hiểu của tôi bằng một lời giải thích thỏa đáng.

-"Bọn người kia đâu?"

-Bọn chúng có vẻ đạt được mục đích nên đi rồi.

-"Ele đâu?"- Tôi nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng cô ta.

-Chị ấy phải truyền máu cho cả 2 người gần như cạn hết thanh HP nên bị ngất xỉu chờ hồi phục rồi.- khuôn mặt Miran thoáng chốc lo lắng.

-"Alen cõng Ele ra rồi chúng ra đi." -Tôi nói rồi rút bình HP ra uống để hồi phục hoàn toàn.

Ngồi chờ một lúc thì thấy thằng Alen vác Elena ra cộng với đống hành lý. Haizz, rời khỏi đây thôi. Từ giờ phải cẩn thận hơn mới được. Chắc lũ người đó cũng nghĩ tôi đã chết rồi.

-Các người định đi đâu? Chúng ta chưa xong việc mà. - Tên sắt vụn đứng cản ngữ chúng tôi.

Tôi ngó qua thằng Alen thì mặt nó lại biến sắc....Khỉ thật... thằng này chuyên gia phá hoại những lúc như thế này.

-"Giải quyết đi! Đối diện với nỗi sợ của cậu....Vượt qua hay vứt bỏ?" -Tôi nheo mắt nhìn nó...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Thù hận


“Vượt qua hay...vứt bỏ?”- Tôi nheo mắt nhìn thằng Alen.

Nó sững người lại, như vừa tỉnh giấc nó quay đầu tiến tới chỗ Phương.

-Cậu...sẽ không bao giờ nhận được sự tha thứ từ làng sương mù chúng tôi.- Nhỏ Phương nói bằng giọng đầy đanh thép.

-Có lẽ gia tộc tôi...đã làm điều không phải với làng các cậu...Nhưng...bọn tôi cũng phải trả giá bằng rất nhiều sinh mạng rồi.- Alen cố gắng giải thích.

-Các người xứng đáng nhận lấy điều đó.- Mặt cô nàng lạnh tanh.

Môi Alen mím lại, tay nó nắm chặt. Mặc dù không hiểu gì nhưng tôi biết cả 2 đã phải chịu đựng quá nhiều.

Alen xuất thân trong một gia đình quý tộc Amedy ở Lôi quốc. Nó là con trai độc nhất của gia đình đấy. Trong lịch sử làng sương mù tôi được đọc thì 13 năm trước làng sương mù đã từng bị xoá sổ bởi chính gia tộc nhà Alen do ngôi làng sở hữu nhiều bí thuật cấp cao. Tộc trưởng hiện tại của làng đã may mắn sống sót và gây dựng lại toàn bộ mặc dù không thể nào sánh được với trước kia. Đoạn video giới thiệu đấy thực sự là một cuộc chiến vô cùng thảm khốc. Hàng ngàn người bỏ mạng, máu chảy thành sông. Ngôi làng chỉ trong 2 ngày chiến đấu đã hoàn toàn cháy rụi. Đó là toàn bộ những gì tôi được đọc và lúc Alen truyền suy nghĩ.

-Nhưng mà... đó là chuyện rất lâu rồi....-Alen cố gắng.

-Nó là mối thù của cả làng tôi... Chính cậu... chính cậu là đứa trẻ được đưa đến vào ngày cuối cùng và ra tay giết trưởng làng đời trước của bọn tôi.- Phương hét lên đầy căm phẫn.

-Tôi..tôi....TÔI KHÔNG BIẾT GÌ HẾT!!!!!- Alen ôm đầu quỳ xuống đất gào lên.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Alen...Alen giết trưởng làng cũ sao?......Sao có thể? Lúc đó nó mới chỉ là đứa bé thôi mà?

-ĐỪNG CÓ CHỐI CÃI!!! CẬU LÀ KẺ THÙ CỦA LÀNG CHÚNG TÔI!!! THIÊN TÀI GIA TỘC AMEDY À!!!!- Phương nói lớn. Tôi cảm nhận được nỗi uất hận trong đấy.

-hức...t...tôi phải làm gì đây Dun? Nếu là cậu! Cậu sẽ vượt qua hay...vứt bỏ? - Những giọt nước mắt của Alen bắt đầu rơi xuống? Nó quay qua nhìn tôi bằng khuôn mặt đầy dằn vặt.

-“Cậu...không phải là tôi?”

-Hờ! Ừ nhỉ? Nhưng có lẽ vứt bỏ sẽ đơn giản hơn đúng không?- Nó ngẩng mặt lên trời cười đau khổ.

-“Có thể.”- Tôi không dám đưa ra một lời khuyên nào cho nó.

-Tôi phải làm gì?- Nó đứng dậy tiến đến phía con nhỏ Phương.

-Mạng sống của cậu.- Nhỏ nói đầy đanh thép không chút lưỡng lự.

-Được rồi...đến và lấy nó đi.- Alen ném thanh Lôi kiếm xuống đất. Nó hoàn toàn buông xuôi tất cả.

Vậy thứ cậu lựa chọn là “vứt bỏ” sao Alen? Hờ! Có thể nó đơn giản. Nhưng vô cùng đau khổ đấy. Tôi không chắc cậu có thể vượt qua được nỗi đau này đâu. Chính tôi....còn không chịu đựng được mà...

-Alen dừng lại...Cậu muốn lãng phí mạng sống mà tôi đã cứu cậu sao? Nên nhớ rằng...cậu không chỉ có một mình.- Elena khoác vai Miran hét lên bằng chút sức lực yếu ớt.

Nó quay qua nhìn Elena một lúc lâu và rồi...lại khóc...

-Mình...mình không biết...phải làm gì cả...hức...- nó nấc lên từng cơn.

-Suy nghĩ kĩ lại đi! Tôi biết chuyện xảy ra lúc đó...cậu...bị chính gia tộc cậu lợi dụng. Cậu không có lỗi....- Elena ra sức giải thích.

Hả? Lợi dụng? Tại sao cô ta biết? Tôi bất ngờ quay qua nhìn Ele đầy khó hiểu.

-Không! Mẹ mình...mẹ mình không làm thế!! Tất cả những điều bà làm đều muốn tốt cho mình. -Alen lắc đầu nguầy nguậy chối cãi.

-Bà ta chỉ xem cậu như một con tốt thí thôi.- Ele nhìn Alen đầy cảm thông.

-Cậu im đi!!! Bà chết rồi!! Cậu không được nói thế!- Nó hét lên.

Elena im bặt. Có lẽ cô ta biết nói nhiều với nó cũng không ích lợi gì.

-Chết đi! Đại ưng tiễn.- Phương giương cung lên.

Cô ta bắn một con đại bàng cực to hướng thẳng về phía Alen.

-ALENNNNN!!!- Miran hét lớn.

“Keng.....”-Hả!!! Tên đó...sao hắn....?

-Miner? Anh...sao anh lại...?- Mặt con nhỏ đầy bất ngờ.

-Dừng lại đi...đủ rồi Phương! Anh cũng không muốn thù hận nối tiếp thù hận. -Tên sắt vụn đứng trước mặt chặn cho Alen nhát tên tử thần.

-Nhưng mà....-Con nhỏ ấp úng.

-Anh đã từng nghe tộc trưởng nói về một chàng trai bị lợi dụng lòng tin hoàn toàn. Nhưng lúc đó anh bị thù hận làm mờ mắt nên đã không tin ông. Giờ nghe được từ cô gái này nữa....có lẽ...chúng ta nên kết thúc chuyện này ở đây thôi.- Thằng người sắt có vẻ hiểu chuyện.

-Anh tránh ra đi! Đây là những gì tôi phải nhận lấy.- Alen vẫn buồn bã đẩy tên người sắt sang một bên.

-Đi đi! Muốn chuộc lỗi thì hãy giúp bọn ta hồi sinh lại ngôi làng như trước. Ngươi phải sống để trả nợ cho bọn ta.- Tên Miner nắm cổ áo Alen lên.

-“Chúng ta đi thôi!”- Tôi chống tay đứng dậy lượm lại thanh Lôi kiếm cho Alen.

Có lẽ...mọi chuyện đến hồi kết rồi. Có sướt mướt ở đây cũng chẳng làm được gì.

-Khoan đã. Các người đi lấy thần dược cải tử hoàn sinh đúng không?- Miner kéo vai tôi lại.

-“Thì sao?”- Tôi lạnh nhạt.

-Cho chúng tôi đi theo. Nếu nó có thật bọn tôi có thể cứu lấy trưởng làng.- Mắt hắn ta nhen nhóm chút hi vọng.

-“Tuỳ 2 người! Nói trước, ai nhanh phần thưởng sẽ của người đó!!”

-Hẹn ở Thần thụ.-Hắn ta nói rồi quay đầu đi.

-“Hẹn ở thần thụ”.- Tôi nhếch môi cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Vượt qua


DUN...Đây là nỗi sợ của cậu....cậu phải tự đối mặt với nó. Cậu còn nhớ cậu đã giúp mình vượt qua làng sương mù như thế nào chứ?- Alen đỡ cổ tôi nói.

Tôi như sực tỉnh. Đúng rồi, 2 tên oắt này, sao có thể giết tôi được cơ chứ. Không, đúng hơn là tôi không thể để bị giết bởi 2 tên này. Bọn chúng thuộc lũ người đeo mặt nạ thì sao cơ chứ? Các ngươi cũng chỉ là NPC trong game mà thôi. Tay tôi run run cầm thanh Băng kiếm lên. Xin lỗi mấy đứa, để các người lo lắng rồi.

-“Kiếm hư vô”.

Tôi kéo 5 thanh kiếm lao thẳng về phía 2 đứa nó. Có vẻ cũng có tí tay nghề. Bọn nó nhảy né sang một bên. Nhưng mà đâu dễ thế. Tôi dùng “dịch chuyển hư không” đón đầu 1 tên chém bay cánh tay của hắn. Tôi vẩy máu bám trên kiếm rồi dùng “đột kích” chém thẳng vô chân tên còn lại.

-Ahhhhhhh!!!- Thằng mặt sẹo ôm chân đầy đau đớn.

-Ta...Tay của taooooo!!!!- Thằng còn lại thì cầm cánh tay bị chặt đứt lên kêu la ầm ĩ.

Haha!! Đúng vậy!! Cái ta cần chính là cái vẻ mặt hoảng sợ này. Nhìn đôi mắt chúng đang nhìn tôi như cầu xin tha mạng vậy. Để ta chọc lủng mấy con mắt của bọn ngươi nào.

Tôi chầm chậm tiến đến, chĩa kiếm thẳng vào mắt 2 đứa nó. Nói lời cuối vĩnh biệt ánh sáng đi lũ yếu đuối.

Tôi giơ cao thanh kiếm lên.....

-“Dừng lại...tha cho họ đi...cậu không phải là người như vậy mà!!”

Hả? Ai nói vậy? Đây...đây là giọng của tôi mà...

-“Đừng để sức mạnh chiếm hữu con người cậu...”- Giọng nói ấy lại vang lên trong đầu tôi.

Tên khốn kia, ngươi là ai mà dám lên mặt dạy đời ta. Tôi vung kiếm lung tung với mong muốn đuổi được tên lắm mồm ấy ra khỏi đầu.

-Xin cậu...tha mạng cho bọn tôi...bọn tôi chỉ làm theo lời thủ lĩnh thôi chứ không biết gì cả.- tên mặt sẹo khóc lóc ôm chân tôi van xin.

“Sụt....”

Tôi cắm thanh kiếm vô đỉnh đầu hắn rồi đạp cái xác văng ra xa. Đó là hậu quả của tội dám để cái thân xác bẩn thỉu đấy chạm vô người tôi.

-“Còn ngươi thì sao? Có nhớ bạn ngươi lắm không?”- Tôi nheo mắt nhìn thằng còn lại.

-Không không! Tha cho tôi đi!! Cầu xin cậu. Vợ tôi chết sớm còn mỗi đứa con nhỏ thôi. Tôi mà chết thì sẽ không ai nuôi nó mất.- Hắn dập đầu liên tục van xin tôi tha mạng.

-“Hờ!! Thương con nhỉ?! Thế thì khai mau! Thủ lĩnh của ngươi là ai?

-Dạ...tôi cũng không biết. Trừ đại ca ra thì không ai biết mặt thủ lĩnh cả...nhưng tôi nghe đồn trong nội bộ...thủ lĩnh chính là...một người thuộc tộc...ác ma.- Hắn trả lời với bộ mặt sợ sệt.

-CÁI GÌ?- Alen hét lên sửng sốt sau câu trả lời của hắn.

Gì nữa vậy? Mấy đứa vẫn bị ám ảnh câu chuyện 1000 năm trước sao? Với tôi thì nó chỉ là một lời đồn vô căn cứ do bọn làm game dựng lên để thu hút người chơi thôi. Chứ đúng là bọn nó mạnh thế ai chơi nổi nữa.

-Ngươi...nói kĩ xem...ác ma...đã hồi sinh rồi sao?- Alen phóng lại nắm cổ áo tên đó lên tra khảo.

-Tôi...không biết rõ.- Hắn lắp bắp sợ sệt.

“SỤT...”

Tôi đâm kiếm thẳng vô họng tên vô dụng đấy.

-Dun!!! Cậu làm gì vậy? Mình chưa tra khảo xong mà?- Alen hét lên giận dữ.

-“Hắn ta không biết gì đâu! Chỉ phí thời gian của chúng ta thôi...”- Tôi vừa trả lời vừa lau đống máu đóng trên thang kiếm.

Haizz!! Mệt mỏi thiệt chứ. Tự dưng xuất hiện 2 tên điên này làm trì hoãn. Cũng tối rồi chắc phải kiếm chỗ nào ngủ mới được.

-Ale...ALENNNN!!- Con nhỏ ngồi trong góc nãy giờ bỗng dưng nhảy xổ ra hú hét.

-Rynn? Là...là cậu sao? -Mặt thằng Alen cũng ra vẻ bất ngờ.

Con nhỏ nghe nó hỏi thế thì gật đầu lia lịa. Sau đó 2 đứa lao vào ôm chầm lấy nhau như là ngưu lang chức nữ lâu lâu mới gặp 1 lần vậy.

Thôi...thôi được rồi....tao cảm động rồi, tha tao đi. Chúng mày không thể chào hỏi đỡ sướt mướt hơn tí được hả?

-Sao...tớ tưởng cậu bị đám thợ săn đó bắt rồi chứ?- Mặt thằng Alen vui như tết.

-Mình bị dồn vô vách núi này rồi bị té xuống đây! May mắn là bọn chúng không tìm ra.- Con kia mặt vui không kém.

Chúng mày...có thể giải thích cho tao hiểu với được không -_-.?

-Này, giới thiệu với cậu đây mà bạn mình.- Alen hớn hở lôi con Ryn rủng gì đấy ra mắt bọn tôi.

-Đây là Miran! Là một bà chị dữ dằn nhưng lâu lâu cũng dễ thương lắm.

-Em chào chị.- Con nhỏ đon đả ra mắt chị dâu.

-Chào em! Đừng nghe lời nó. Chị dễ tính lắm hihi.- Mặt Ele bắt đầu cau có những vẫn cố tỏ ra hiền dịu.

-Đây là Miran!! Cậu ta giả trang hay lắm nhá. Bữa còn đánh lừa được mình cơ đấy.- Alen kể ra cái ngu của mình.

-Hì!! Bạn dễ thương quá! Tóc bạn đẹp thật.- Rynn cầm tóc Miran ngắm không rời mắt.

-Hì!! Thực ra...nó cũng hơi phiền phức tí.- Miran gãi đầu. Mắt nó có gì đó hơi đượm buồn.

-Đây đây!!! Cậu lại đây!! Giới thiệu với cậu, đây là Dunkelheit. Mặc dù là người đồng hành đầu tiên của mình nhưng đến giờ mình vẫn chưa biết mặt anh ta. -Alen gãi đầu cười gượng.

-Chào anh, em là Rynn.- Nhỏ cúi đầu chào lễ phép.

Tôi cũng chỉ gật đầu lại một cái đáp lễ.

-Anh hơi ít nói nhỉ?- Rynn nheo mắt nhìn tôi.

-Ahihi!! Quên mất anh ta bị câm...

-“Ai nói tôi bị câm?”- Tôi cau có

-Hả? A..anh vừa nói hả? Sao mình có cảm giác giọng nói vang vọng trong đầu chứ không phải nghe được bằng tai nhỉ?- Rynn quay qua Alen bất ngờ hỏi.

-Thì..tuy không nói được nhưng Dun có thể truyền suy nghĩ.

-Ý cậu là...”thuật di tâm”?- Rynn gãi cằm.

-Đúng rồi!- Alen gật gù.

-Vậy chắc anh mạnh lắm nhỉ?- Con nhỏ quay qua tôi cười niềm nở.

-“Có thể.”- Tôi đáp cụt lủn.

-Nào nào!! Nãy em thấy anh đánh hai tên kia ra bã cơ mà...mặc dù có hơi tàn nhẫn tí.- Mặt nó khẽ nhăn lại.

-“Thế giới này.... nếu không tàn nhẫn vậy thì cô sẽ bị người ta làm ngược lại.”- Tôi đáp rồi quay đầu bỏ đi.

Mệt ghê! Có thể rời đi nhanh được không? Hôm nay mệt mỏi quá rồi! Tôi không còn sức để tiếp ai cả.

-Khoan đã!! Anh...level 100 sao?- Giọng con nhỏ làm tôi sững người lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Sao xấu?


-Khoan đã....anh...level 100 sao?

Rynn phán một câu làm tôi sững người lại. Sao...sao cô ta biết? Người của hệ thống à? Mình...có nên giết cô ta không?

-“Chắc có nhầm lẫn gì rồi.”- Tôi quay lại giả nai.

-Vậy sao? Thế chắc em nhầm lẫn tí.- Cô nàng cười xuề xoà.

Tôi cắm đầu đi thẳng. Khỉ thật! Con nhỏ này...phải trừ khử sớm thôi.

-Dunnnn!! Chờ mình với.- Alen gọi với theo.

......

Trời cũng đã khuya rồi. Bọn tôi ngồi đốt lửa nướng mấy con chim mới săn được lúc nãy. Tôi vừa ăn vừa quay đầu lại với mọi người. Cầu mong con nhỏ đừng bốc phốt tôi lúc này.

-Rynn này!! Chuyện Dun level 100 lúc nãy là sao?- Thằng quỷ Alen tự dưng khơi mào.

-À...không có gì!! Mình nhìn lộn tí thôi. Tại thấy lực chiến của anh Dun khá cao nên nhầm lẫn. Thực sự ảnh mới level 69 à hihi!.- Rynn cười nói.

-Ồ!! Cũng đúng Dun mạnh lắm nên nhầm lẫn cũng phải.- Thằng Alen gật gù.

Tôi liếc qua Elena thì thấy nàng đang nhìn tôi với một ánh mắt kì lạ. Có lẽ cô nàng cũng biết chuyện tôi max level rồi.

-“Cô có thể nhìn được lực chiến đối phương sao?”- Tôi kéo khăn bịt quay lại nhìn thẳng vào mắt Rynn hỏi.

-Dạ. Em sở hữu con mắt thần rừng nên có thể nhìn thấu các loại sức mạnh.- Rynn nheo mắt cười.

Tôi gật gù. Thế đúng rồi. Rynn chỉ đang cố gắng giữ bí mật giúp tôi mà thôi. Chứ hẳn cô ta biết tỏng mọi thứ về tôi rồi.

-Không những thế đôi mắt của Rynn còn nhìn thấu được tâm can đấy nhé. Hồi nhỏ mình mấy lần đi chơi về bị nhỏ bóc mẽ với bố mẹ hết luôn.- Thằng Alen kể với giọng đầy cay cú.

-Tại sao em lại bị săn đuổi?- Elena bất giác lên tiếng hỏi.

-Em...em không biết nữa. Họ nói máu của em có thể đem lại sự sống...-Rynn rụt rè nói.

-Một lần Rynn với em chơi ngoài đồng. Vô tình Rynn bị đứt chân do quẹt vào lưỡi một cây quốc. Kì lạ là sau đó đất đai ở đấy bỗng chốc trở nên màu mỡ, lúa trổ bông ươm vàng rất nhanh. Một người dân thấy vậy thì bắt đầu đi loan tin và....từ đó họ săn đuổi Rynn để lấy máu.- Alen nắm chặt tay thuật lại trong sự căm giận.

-Buồn nhỉ? Cái cảm giác đi đâu cũng phải chạy trốn người khác....- Miran bất chợt nói. Mặt con nhỏ bỗng buồn hẳn đi.

-Em sao vậy Mi?- Elena quay qua quan tâm cô em bé bỏng của mình.

-À...không có gì...tại e thấy đồng cảm thôi. 2 người là bạn thuở nhỏ sao?- Miran bẻ lái.

-Ừa...Rynn được gia đình mình nhận nuôi từ bé. Sau đó mẹ mình bị làng sương mù giết. Từ đó gia tộc mỗi người một nơi. Mình đi theo ba. Rynn bị săn đuổi. Những người khác thì biệt tích. May mắn thay giờ mình được gặp lại Rynn rồi hihi.- Alen xoa đầu Rynn cười hạnh phúc.

-Dun này... anh không thể quay mặt lại ăn chung với mọi người được sao?-Miran khó chịu.

im lặng

-Anh Dunkel, anh chỉ truyền suy nghĩ được khi nhìn vào mắt đối phương thôi sao?- Rynn bắt đầu táy máy.

-“Ừm. Chắc thế.”- Tôi quay lại ậm ừ đáp rồi vứt cái xương chim vào đống lửa.

Chính tôi còn chưa biết được hết khả năng của cái thuật di tâm này mà.

-Theo như em biết thuật di tâm có thể truyền được ngay cả khi trong đầu nghĩ về đối tượng muốn truyền đấy. Anh thử xem.- Rynn từ tốn nói.

Hả? Có sao? Thuật này xịn đến thế cơ à?

Tôi nhắm mắt thử theo lời cô nàng. Coi nào...thử thằng Alen xem. Tôi rặn óc nghĩ về bản mặt đáng ghét của nó. Vừa mới hiện được hình ảnh lên tôi nhanh chóng truyền...

-“Alen não lợn.”

-Ơ...cậu mới nói gì vậy Dun? Alen lớn lắm?- Thằng não lợn này lại suy diễn lung tung.

Haizz khó dữ ta. Hình ảnh hiện lên phải nghĩ tới câu cần truyền, lúc đó thì hình ảnh thằng Alen lại biến mất. Có lẽ phải thật tập trung mới làm được.

-“Alen óc heo.”- Tôi cố gẳng thử lần nữa.

-Alen...héo?- Nó lại chế biến câu nói của tôi.

-“Bỏ đi! Khó quá.”- Tôi chán nản nhìn Rynn bỏ cuộc.

-Hihi! Không phải dễ đâu. Anh cứ luyện tập từ từ. Khi anh đạt được thuật này đồng nghĩa anh đạt được “con mắt ngoại lực” đấy. Nếu chăm chỉ anh có thể đọc suy nghĩ, kiểm soát suy nghĩ, thậm chí có thể tạo ảo ảnh trong đầu người khác.- Rynn thông não cho tôi.

Cái này thì tôi được nghe từ ông già kia rồi. Trong lúc tôi đau khổ trong ảo giác đấy thì ổng có nói thì phải? Chỉ có điều...làm sao đạt được cảnh giới đó thôi.

-Woaaa!! Bá đạo nhỉ!?- Miran trầm trồ nhìn tôi.

-Nó là kĩ năng cấm mà hihi. -Rynn cười mỉm.

-Cấm?- Elena nheo mắt khó hiểu.

-Nếu sử dụng những kĩ thuật cao cấp quá nhiều sẽ làm cơ thể suy nhược nhanh chóng. Thậm chí dẫn đến...cái chết!- Rynn đáp Ele nhưng mà cô nàng lại nhìn tôi như một lời cảnh báo.

Haizz! Dù gì cũng là game thôi mà. Làm gì đến mức đó.

-“Tôi buồn ngủ rồi. Ngủ trước nhé. Alen canh thú rừng nha. Mệt thì đổi ca. Nghỉ ngơi đi mai chúng ta xuất phát sớm đấy”- Tôi nhắc nhở vài câu rồi đứng dậy nhảy lên cây ngủ.

.....

-Dun à!!! Dậy đi!! Canh giúp mình với! Mình buồn ngủ rồi.

Tôi đang say giấc nồng thì bị thằng quỷ Alen lay người lên tục muốn té cây luôn. Haizz chịu vậy, tôi ngồi dậy vươn vai mấy cái rồi nhường chỗ cho nó. Mới đặt lưng xuống thôi thằng quỷ này đã ngáy như một con lợn rồi.

Tôi nhảy xuống đi vệ sinh phát rồi leo lên cái cây cao nhất canh chừng. Khỉ thật! Lắm muỗi thế không biết. Tôi liên tục vỗ bôm bốp để không bị chúng nó cắn. Không lẽ ông dùng “Hắc thạch” thiêu sống chúng mày? Đừng để tao cáu lên nhá.

-Đến lượt anh canh sao?- Nhỏ Rynn từ đâu xuất hiện sau lưng tôi.

-“Ừm! Cây cao thế mà cô cũng leo lên được! Giỏi đấy!”- Tôi quay qua nhìn nhỏ trầm trồ.

-Em đâu có leo! Bay mà...- Nói rồi con nhỏ bay lơ lửng giữa không trung một đoạn cho tôi xem.

WT...F!!! Bay...bay được thật luôn kìa.

-Đừng ngạc nhiên thế! Em thuộc tiên tộc mà.- Nhỏ nheo mắt cười.

-“Tiên tộc?”

-Là một tộc ngoại đạo ý. Tộc bọn em ít người lắm. Chỉ có hơn 50 người thôi. Sau cuộc chiến với ác ma 1000 năm trước thì tộc em bị xoá sổ hoàn toàn rồi. Hihi!!- Con nhỏ gượng cười nhưng vẫn không giấu được nét đượm buồn trong đôi mắt.

-“Sao cô còn sống?”- Tôi hỏi một câu bao vô duyên. Hỏi xong mới biết mình lỡ lời nên nhanh chóng quay đi chỗ khác.

-Lúc đó em còn nhỏ lắm. Em chỉ được nghe mẹ Alen kể là Tiên tộc đã bị giết cả rồi! Em có lẽ là người duy nhất sống sót được bả nhận về nuôi trong một lần bắt gặp em trong rừng hihi.-Nó vẫn mỉm cười. Một nụ cười cố gắng.

-“Cô...đừng nói cô hơn 1000 tuổi rồi nhé?”- Tôi sửng sốt nhìn bộ dạng như con nít của nó.

-Đúng rồi! Tuổi thọ của bọn em lên đến 8000 tuổi đấy.- Con nhỏ nheo mắt nhìn tôi cười thích thú.

-“Thôi đừng gọi tôi bằng anh nữa. Gọi bằng cháu đi.”- Tôi ngượng ngùng.

Mé nó 1000 ngàn tôi xưng anh em với tôi. Tổn thọ quá TT.

-Không không! Nếu tính với người ở đây thì em chỉ bằng một người 10 tuổi thôi.- Nó xua tay liên tục.

-“Thôi tuỳ cô! Mà sao chưa ngủ đi!”- Tôi xuề xoà đánh lái qua chuyện khác.

-Em không ngủ được hihi.- Lại cười. Con nhỏ này khoái cười nhỉ?

Tôi im lặng. Chẳng có gì để nói nữa. Dù gì tôi cũng hơi ngại nói chuyện kiểu anh anh em em với người lớn tuổi.

-Anh chắc giết nhiều người lắm nhỉ?- Nó nhìn xa xăm rồi bất giác hỏi tôi.

-“Ừm...chắc thế.”- Tôi giật nảy người lắp bắp đáp.

-Anh thấy ngôi sao đằng kia không?- Nó chỉ tay vô một ngôi sao sáng trên trời.

-“Thấy.”

-Nó đẹp nhỉ?- Rynn đung đưa chân thích thú.

Tôi im lặng....nó muốn nói điều gì thế?

-Hơi tiếc là đến sáng nó sẽ biến mất ha?....

-“Ừm quy luật tự nhiên mà.”- Tôi cũng nhìn lên ngôi sao đấy đáp.

-Cũng đúng nhỉ? Cái gì cũng có quy luật cả...cố gắng phát sáng để rồi biến mất....- Nó trầm tư.

-“Ừa! Dù gì cũng sẽ biến mất thôi. Cho dù nó có sáng đến đâu....”

-Nhưng mà...nó được người ta chú ý đến vẻ đẹp lộng lẫy. Ít nhất còn đỡ hơn những ngôi sao tối tăm ngoài kia...không ai để tâm rồi..lặng lẽ biến mất.- Mặt Rynn đượm buồn.

Tôi quay qua nhìn nhỏ. Những lúc thế này trông nó cũng đẹp đấy chứ...một nét đẹp buồn bã.

-“Sao thì cái nào chả như nhau?”- Tôi nheo mắt hỏi.

-Ưmm....không đâu... sao sáng được người ta chú ý. Sao tối thì bị lơ đi không ai để quan tâm. Còn sao xấu thì...- Rynn ngập ngừng.

-“Thì?”- Tôi chờ đợi đáp án của nó.

Nó quay lại nhìn tôi chằm chằm rồi cười đáp:

-Bị người ta ghẻ lạnh. Hihi.

Tôi lại im lặng. Có lẽ...nó nói đúng.

-Chắc không đống nào trên màn đêm đó muốn làm sao xấu đâu nhỉ?- Nó giang rộng tay ngước mặt lên trời.

-“Chắc thế...”- Tôi ngập ngừng.

-Trời hôm nay đẹp thật. Nhiều sao ghê....nhưng em lại buồn ngủ rồi TT. Tiếc quá!- Mặt nó xịu xuống.

-“Vậy thôi đi ngủ đi.”

-Anh canh cẩn thận nha! Đừng để thú rừng vô cắn tụi em đóooo!.-Nói rồi nó vẫy tay chào tôi xong bay xuống.

Tôi ngước mặt lên trời lần nữa....có vẻ cũng có lác đác vài ngôi sao....khá xấu nhỉ? Tôi nằm ườn ra cành cây nhắm mắt lại....xung quanh tiếng dế, tiếng cú kêu buồn đến não ruột.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Lôi quốc


-Dunn!!!! Dậy mau!! Cậu canh chừng kiểu gì mà ngủ luôn thế hả???- Vẫn là cái giọng eo éo quen thuộc của thằng khỉ Alen.

Tôi hé mắt ra nhìn nó một cái, rồi lại đóng cụp mắt lại ngủ tiếp.

-DUNNNNNNN!!!!Huhu!! Dậy đi mà!!! Mau mau đi!!! Qua khu rừng này là chúng ta đến Lôi quốc rồi đấy.-Nó lay người tôi điên dại.

Tôi điên máu bật dậy nhảy xuống cây. Thiệt tình, không thể nào ngủ được với thằng quỷ này. Kệ cho nó gọi í ới đằng sau tôi phóng vào một góc kín giải quyết nỗi buồn.

Xong xuôi đi ra thì tôi đã thấy chúng nó đã tụ họp đầy đủ rồi.

-A! Dun! Xong chưa? Chúng ta xuất phát thôi.- Miran vẫy tay chào buổi sáng tôi.

-“Đi thôi!”.

-Rynn này!! Cậu đi cùng chứ?- Alen chìa tay ra trước mặt Rynn.

-Chắc không đâu! Mình đi theo mọi người sẽ gặp rắc rối mất. Với cả ở đây cũng an toàn với mình hơn....hì hì.- Rynn cười.

-Không sao mà...Đi với tụi mình đi!! Tụi mình sẽ bảo vệ cậu. Cậu không biết chứ lúc mình vô căn nhà hồi bé tụi mình hay chơi để tìm cậu...chỉ thấy mỗi bạch xà...mình đã lo lắng như thế nào đâu.-Alen ra sức thuyết phục.

-Sao...sao cậu biết mình và bạch xà ở trong đó...- Rynn bất ngờ.

-Hiha!!! Cậu còn nơi nào khác để đi sao?

-Thì...cũng đúng....lúc đó bọn thợ săn tràn vô căn nhà đó, Bạch xà đã ở lại chặn bọn chúng cho mình bỏ chạy....không biết....giờ nó ra sao rồi?- Rynn cắn móng tay lo lắng.

-“Nó chết rồi!”- Tôi nhìn thẳng vô mắt Rynn nói.

-S...sao?- mặt nhỏ biến sắc.

-Rynn này! Bình tĩnh nhé. Bạch xà lúc đấy nuốt chửng Dun nên cậu ấy....- Elena biện hộ cho tôi.

-Không...Nó ngoan lắm....cậu...cậu có đi chung với Dunkel mà đúng không Alen?- Rynn chụp lấy tay Alen nhìn đầy hy vọng.

-Ừ...có vẻ nó không nhận ra mình.- Mặt Alen trùng xuống.

-Không...đấy chắc chắn không phải bạch xà của tụi mình. Nó ngày nào cũng nhớ cậu hết trơn đó...vậy là nó còn sống. Đấy hẳn là một con bạch xà khác rồi. Mình phải đi tìm nó thôi...- Rynn khóc. Không biết đó là giọt nước mắt vui mừng hay hạnh phúc nữa?

-Nhưng....-Alen ngập ngừng.

-Không sao mà...mọi người cứ đi đi... mình tìm thấy bạch xà sẽ không ai làm hại được mình nữa đâu... khi nào rảnh nhớ quay lại thăm mình nhé hihi!!- Rynn lau nước mắt cười mỉm.

-Bọn mình muốn...- Alen vẫn cố gắng níu kéo.

-“Đi thôi! Xong việc chúng ta quay lại.”- Tôi vỗ vai nó.

-Thôi! Tiễn bọn chị tới đây được rồi! Em về hang đi! Nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé! Cho bọn chị gửi lời hỏi thăm Bạch xà nha.- Elena ôm lấy Rynn như một lời chào tạm biệt.

-Dạ vâng...mọi người đi cẩn thận nhé...

Bọn tôi quay đầu bước đi, bỏ lại sau lưng một cô gái nhỏ nhắn vẫn đang đứng vẫy tay tiễn biệt. Hẹn gặp lại.... “ cô nàng của những ngôi sao”......

......................

Sau hơn nửa này đi đường thì cuối cùng bọn tôi cũng đến được Lôi quốc. Quả là một quốc gia phồn vinh, tân tiến. Bọn tôi bước vào thành trong sự ngạc nhiên và ngỡ ngàng. Những căn nhà được xây bằng gạch, đá rất đẹp. Nó mang những nét của châu âu thời đại xưa. Đặc biệt ở đây có rất nhiều xưởng rèn vũ khí. Hầu như phải đến một nửa vương quốc là xưởng rèn vũ khí rồi.

-Dun này....Mình có quà cho cậu đấy!!!- Alen nói rồi kéo tôi chạy về phía trước.

-“Làm sao?”- Tôi khó chịu khi cứ bị lôi đi như vậy.

Bọn tôi chạy theo nó đến cuối đường gần khu vực hoàng cung.

-Giới thiệu với các cậu.. Đây là cửa hàng vũ khí của ba mình....đây cũng là nhà của mình luôn.

Nó dắt bọn tôi đến một cái xưởng bự chà bá... cái này hẳn là xưởng to nhất từ nãy đến giờ tôi thấy đó.... bên trong vô vàn công nhân đang nung sắt, rèn kiếm....

-Chờ mình xíu nhé....mình vô lấy quà cho mọi người!- Nó lon ton chạy vào nhà.

Bọn tôi ngồi ngoài cửa một lúc lâu...thằng khỉ này kì cục nhỉ? Khách tới mà không mời vào nhà chơi luôn bắt đứng đợi mốc cả mồm lên.

-Nó làm gì trong đó mà lâu thế nhỉ?- Miran khều tôi.

nhún vai

Không lẽ giờ bọn tôi mặc kệ phép tắc chui vô ngồi cho đỡ nắng trời?

-Ahihi!!! Xin lỗi mấy cậu nha!! Do lâu lâu mới về mấy đứa em nó ôm cứng ngắc nên phải ngồi chơi với tụi nó xíu.- Alen gãi đầu cười trừ.

-Ăn dép không? Khách tới không mời vô nhà còn đứng chơi với em hả?- Miran cáu.

-Huhu!! Thông cảm đi! Xưởng mình không cho người ngoài vô trong lúc làm việc đâu! Bù cho mấy cậu nè..- Nó nói rồi chìa một túi đồ lớn trước mặt bọn tôi.

-“Gì đây?”- Tôi tò mò.

Alen từ từ móc trong túi ra một cái gì đó...nhìn giống cái giáp tay thì phải?

-Cái này cho cậu nè, Dun! Nó là máy phóng phi tiêu. Cậu chỉ cần đeo nó vào tay rồi móc cái dây này vào ngón tay.- Nó vừa nói vừa đeo cho tôi.

-“Rồi sao nữa?”- Tôi ngắm nghía cái máy trông khá tối tân của nó.

Sơ sơ thì cái này bằng sắt, có hình dạng giống cái giáp bao ở cổ tay. Ở giữa có một cái lỗ, dưới đáy có một cái dây để móc vào ngón tay.

-Giờ cậu nắm tay lại đi!

Tôi làm theo...xem nào...nắm chặt tay lại thế này hả?

“Phụt....”

Tự dưng cái lỗ ở giữa tay tôi mở ra rồi bật một cái phi tiêu bay lên trước mặt.

-Lúc phi tiêu bật ra thì cậu chụp lấy rồi phóng như bình thường thôi. Đỡ mất công rút phi tiêu từ sau lưng ra tốn thời gian.- Nó nhắm mắt giải thích ra vẻ tự hào lắm.

Xời tưởng nó phải bắn được luôn chứ. Thì ra vẫn phải cầm rồi phi sao? Thôi kệ...có còn hơn không. Ít nhất thì nó cũng khá tiện.

-Đừng làm vẻ mặt đó chứ! Nguồn phi tiêu trong đó là vô hạn đấy....- Alen khoanh tay nhìn tôi.

-“Vô hạn?”- Tôi bất ngờ...cái máy bé tí này mà có số lượng phi tiêu vô hạn sao?

-Đúng vậy! Trong đó chứa một quặng sắt rất hiếm, chỉ một lượng nhỏ thôi cũng có thể tạo ra hàng triệu cái phi tiêu cỡ nhỏ cậu hay sử dụng đấy.- Nó chống cằm giải thích.

Tôi bất ngờ nhìn món hàng mới được tặng đầy thích thú. Đúng là game có khác...đôi lúc những thứ không thể tưởng tượng đến cũng có thể xảy ra.

-Còn cái này cho Miran. Đây là dao găm tay. Nhìn khá giống của Dun nhưng nó không bắn ra phi tiêu. Khi cậu kéo dây thì con dao dưới đáy sẽ bật ra như thế này.- Alen đeo món hàng nhìn khá giống của tôi vô tay Miran.

Nó kéo cái dây một phát tức thì con dao sắc bén, siêu đẹp bật ra dưới lòng bàn tay của Miran.

-Con dao này khá phù hợp với các sát thủ vì nó để ám sát mà không lộ vũ khí.

-Oaaaaa!!! Yêu cậu quáaaa.- Con nhỏ sung sướng nhảy cẫng lên ôm lấy thằng Alen...hờ..nhất chú mày rồi nhé.

-Nào nào!!! Thế còn của tôi đâu?- Elena đòi quà.

Nó lôi trong túi ra món hàng cuối cùng. Một cái áo bằng vải à? Sao nhìn lởm vậy?

-Cậu đùa tôi à? Nhìn khác gì cái áo vải của lũ tân binh đâu?- Elena nheo mắt.

-Bình tĩnh. Dun! Cậu thử phóng phi tiêu vào cái áo này đi.- Nó banh rộng cái áo ra.

Hâm à? Phi rách xong bắt tôi đền đi nhé. Tôi kéo dây chụp lấy phi tiêu phóng một nhát cực mạnh vô cái áo và....

“Keng....”

Cái phi tiêu bật ra trong sự ngỡ ngàng của tụi tôi. Cái khỉ gì vậy?

-Đây là áo giáp chuyên dụng cho lính cấp cao hoàng gia. Nó nhìn mỏng manh vậy thôi chứ là một lớp sắt mỏng siêu bền đấy. Cậu mặc lót ở bên trong thì có thể đỡ được phần nào những sát thương từ cung tên hay phi tiêu đó.

-Này này...đồ xịn thế sao cậu keo vậy!! Cho bọn tôi mỗi người đầy đủ 3 món luôn đi.- Miran đòi hỏi.

-Đây là món sản xuất có hạn nha!!! Đâu thể cho lung tung được. Cái này chỉ dành cho những tướng quân cao cấp trong triều đình thôi đó.- Alen nhíu mày.

-Miran! Vậy được rồi đừng làm khó Alen nữa. Cảm ơn cậu nhé. Bọn tôi sẽ giữ gìn nó.- Elena biết ra vẻ biết điều.

-Không có gì. Giờ mình dắt mấy cậu ra mắt nhà vua nhé.

.......

Lang thang một lúc ngoài chợ thì tôi bắt gặp Phương và Miner. 2 đứa nó có vẻ cũng vừa mới tới nơi thôi. Dù gì cũng tiện đường thôi thì cho nhập bọn chung luôn vậy.

Bọn tôi đi được một đoạn nữa thì tới một cung điện nguy nga tráng lệ. Có vẻ mấy tên lính gác đã nhìn thấy từ xa nên chạy thẳng tới chỗ tụi tôi.

-Ahhh! Thần khí đã về rồi sao? Nhà vua cứ mong cậu mãi.- Tên lính gác niềm nở.

-Hihi!! Em có chút việc bận thôi. Chị nhà có khoẻ không anh?- Có vẻ nó khá thân thiết với mấy tên lính ở đây.

-Nhờ ơn cậu gia đình tôi vẫn khoẻ. Cậu vào đi! Nhà vua và hoàng tử đang nghỉ ngơi ở thảo cầm viên đó.-Tên lính kính cẩn cúi đầu.

-Đi thôi! Mình sẽ cho mấy cậu thấy thảo cầm viên Lôi quốc đẹp như thế nào....-Alen quay qua bọn tôi nói với giọng đầy tự hào.

-À khoan...cậu thông cảm...nhà vua có lệnh không được để người lạ vào...hiện giờ tình hình đang căng thẳng lắm...- Tên lính e dè.

-Không sao đâu! Đây là bạn của em. Có chuyện gì vậy?- Alen lo lắng.

-Chuyện là....Hoả quốc đang trên đà xâm lược nước ta...nhà vua đang rất đau đầu và lo lắng thưa cậu.

-Saoooo? -Alen hét lớn....

........

Chapter 35 (spoil):

-Áo đen...cậu thấy sao? Có vẻ căng đấy.- Phương liệc mắt nhìn tôi

-“Ừ!...có lẽ phải lặp lại lịch sử thôi... đó là cách duy nhất...”- Tôi chống cằm.

-Lặp lại lịch sử?- Nhỏ nhíu mày khó hiểu.

-Cô có biết trận Bạch Đằng chiến của Ngô Quyền chứ?...

........
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Đảo chiến lược


Saooooo.....bọn chúng phá huỷ hiệp ước nhanh vậy ư?- Alen hốt hoảng.

-Thần cũng không rõ...-Tên lính ngập ngừng.

-Mau...mau đưa em tới gặp đức vua.- Alen gấp gáp.

-Nhưng....- Ông nội lính gác liếc qua bọn tôi e dè.

-Em đã nói là không sao mà. Đây là những Knight bạn em, em mời tới để giúp chúng ta. Anh yên tâm. Có chuyện gì em sẽ chịu trách nhiệm.- Nó khó chịu.

Tên lính nghe vậy thì cũng ậm ừ miễn cưỡng đưa tụi tôi vào.

Công nhận cái hoàng cung này cũng đẹp, cũng rộng nhưng mà....vẫn chưa to đẹp bằng cái ở Phong quốc tôi từng tới. Ông ta đưa bọn tôi tới một cái nhà nhỏ giữa sông. Xung quanh thì khá đẹp, view này mà sống ảo thì tuyệt vời luôn, hoa sen hoa súng thả đầy trên mặt nước. Ở dưới thì cá vàng lội tung tăng. Phong cảnh quả là hữu tình. Xui cái là tôi không biết làm thơ chứ nếu biết tôi cũng làm vài bài để nhét vào sách giáo khoa rồi.

-Mọi người chờ ở đây một tí nhé. Thần đi bẩm báo đức vua ngay đây.- Tên lính cúi đầu kính cẩn.

Chờ hắn rời đi một đoạn tôi mới dám cất lời hỏi.

-“Này Alen. Tôi tưởng Lôi quốc vận chuyển vũ khí cho Hoả quốc mà...tại sao lại có chuyện này xảy ra vậy?”- Tôi thắc mắc.

-Mình có nói với cậu một lần rồi mà! Hoả quốc và Phong quốc đã phá vỡ hiệp ước hoà bình rồi. Họ đã có đủ thợ để tự rèn vũ khí cho vương quốc mình. Không sớm thì muộn họ cũng sẽ xâm chiếm Lôi quốc để chiếm lấy những bản thảo vũ khí quan trọng thôi.- Alen lo lắng.

-“Cậu thân thiết với Thần khí của 2 nước đó mà, sao không nhờ họ giúp?”- Tôi gợi ý.

-Đây là quyết định của đức vua nước họ....2 người ấy không có quyền can thiệp... kiểu gì bọn mình sẽ gặp nhau trên chiến trường thôi.- Alen cắn móng tay chán nản.

Bọn tôi im lặng một lúc lâu. Không khí căng thẳng bao trùm lên 6 con người ngồi ở đây.

-Mọi người chờ lâu rồi nhỉ? Phụ thân hơi mệt nên tôi ra tiếp các vị thay người!- Một giọng nói cứng rắn vang lên.

-Thần kính chào hoàng tử. Đây là bạn của thần, họ là các Knight ưu tú từ nhiều nơi xin được ra mắt ngài.- Alen cúi đầu giới thiệu.

Bọn tôi thấy thế thì bắt chước cúi theo mặc dù chả biết thằng to cao đen, không hôi trước mặt là ai. Theo như thằng Alen có vẻ là hoàng tử Lôi quốc..

-Nào nào... cậu còn hành lễ nữa là mình về đấy. Không có cha ở đây thì cứ như bình thường đi. Haha!!!- Tên hoàng tử cười lớn.

-Vậy thì không khách sao nữa. Mau...mau nói cho mình biết tình hình đi Kaler.- Alen hấp tấp.

-Mọi người ngồi đi....chuyện là...- Mặt hoàng tử thoáng nét lo lắng.

Bọn tôi im lặng chờ đợi...nói đại đi còn ngập ngừng bố đạp mày xuống sông bây giờ.

-Hoả quốc 3 ngày trước đã gửi thư tuyên chiến. Theo như tình báo hiện giờ 30 vạn quân địch đang tiến công theo đường thuỷ ven bờ sông Dime. Khoảng 4 ngày nữa sẽ đụng cổng hải quan phía tây của chúng ta. Với lực lượng đấy tôi nghĩ chúng ta khó có cơ hội nào giữ được cửa sông mất.-Hoàng tử mặt đầy căng thẳng.

-Dunkel....cậu....giúp mình được chứ?- Alen nhìn tôi ngập ngừng.

-“Lỡ nhận quà rồi...cậu cũng khôn lỏi phết đấy.”- Tôi rung đùi.

-Hì...4 người còn lại...mình không muốn các cậu liên luỵ...mai mình sẽ sắp xếp xe ngựa cho mọi người tiến đến thần thụ nhé.- Alen cười.

-Tôi nhớ không nhầm thì cũng lỡ nhận quà của cậu mất rồi.- Elena ngó lơ.

Alen cười vui sướng liếc qua Miran.

-Chị đặt đâu em ngồi đó.- Miran chống cằm chán nản.

-Ok!!! Vậy nhờ cậu sắp xếp xe ngựa 2 chỗ cho 2 người họ nhé. - Alen chỉ vào Phương và Miner rồi quay qua hoàng tử yêu cầu.

-Này này...cậu nghĩ bọn tôi không ra gì thế à?- Phương nhíu mày.

-Thật..thật sao? Cậu đồng ý giúp mình sao?- Alen sửng sốt.

-Thì...dù gì cũng không có gì làm... ở lại kiếm chỗ ăn ngủ cũng được.- Phương quay mặt ra chỗ khác, mặt đỏ chín.

-CẢM ƠN MỌI NGƯỜI RẤT NHIỀUUUU!- Alen la lớn.

-Vậy giờ bọn tôi phải làm gì? Mấy người có chiến thuật gì chưa?- Miner nãy giờ ngồi im ắng cuối cùng cũng lên tiếng.

Tôi ngó qua tên hoàng tử thì thấy hắn đang lắc đầu đầy tuyệt vọng.

-Chúng ta hiện giờ chỉ có 30 tàu lớn, 100 tàu nhỏ và trung bình. Mỗi tàu lớn chỉ chở được nửa vạn quân. Quân địch tới tận 50 tàu lớn và hàng trăm tàu cỡ trung....đến giờ bọn tôi thực sự chưa có một kế hoạch nào cụ thể nào cả.- Kaler vò đầu bứt trán.

-Tàu nhỏ có thể chứa bao nhiêu người?- Elena cất tiếng hỏi.

-Nhiều lắm là 200 người, tàu trung bình thì khoảng 700 người. Nhưng số binh lính của quân ta...thậm chí còn chưa nhét đủ lên hết tất cả tàu nữa....nhân lực của ta chủ yếu là thợ rèn và công nhân xưởng thôi.- Hoàng tử sầu não.

-“Tôi muốn xem qua khu vực sẽ xảy ra chiến trận được chứ?”- Tôi đề nghị.

-Được thôi...không thành vấn đề! Người đâu! Mau chuẩn bị thuyền!!!- Anh ta ra lệnh cho người hầu.

......

Bọn tôi di chuyển ra bờ sông phía tây Lôi quốc....trời đ-...từ bé đến lớn tôi mới thấy những con thuyền to thế này...

-Mọi người....ở đây....- Alen vẫy tay gọi lớn làm tôi tan đi sự ngỡ ngàng.

Bọn tôi nối đuôi nhau bước lên một con thuyền khá đẹp...nhưng nó nhỏ hơn mấy cái thuyền tôi há hốc mồm lúc nãy....đây có lẽ là thuyền nhỏ của Lôi quốc.

Thuyền đi được một lúc thì bọn tôi đến một cái đảo nhỏ gần khu vực đất liền.

-Mọi người! Đây là cửa hải quan phía tây của bọn tôi. Nếu địch chiếm được vị trí này thì chúng đã cầm chắc một nửa cơ hội thắng lợi cuộc chiến này. Ở đây có thể dễ dàng chuyển lương thực và đóng quân. Phía sau còn khá mở đối với đất liền. -Hoàng tử vung tay vung chân giải thích.

Thuyền bọn tôi neo ở một khu vực sát bờ hòn đảo. Tôi ngó qua một lượt xung quanh. Nhìn chung đây là một hòn đảo có vị trí khá đẹp. Nó như một bức tưởng cản các nước khác tiến đánh Lôi quốc vậy. Theo như bản đồ thì hình như chỉ có 2 con sông nhỏ bên cạnh hòn đảo để tiến vào Lôi quốc. Chắc chắn không ai dại dột mà đánh vào 2 con sông đấy cả. Mai phục ở đó là chuyênh hoàn toàn đơn giản. Tuy nhiên....khi đã chiếm được hòn đảo này mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Hai mặt của nó rất mở. Vừa dễ bị tấn công, vừa dễ dàng di chuyển qua lại Lôi quốc. Nó như một con dao hai lưỡi vậy. Là một bức tường che chắn lãnh thổ. Vừa là nòng súng chĩa vào chính quốc gia của mình.

-Thôi!!! Xế chiều rồi!! Chúng ta về thôi. Tí nữa thuỷ triều rút chỗ nước ở đây sẽ rút theo. Tàu thuyền bị mắc cạn ở đây khá nhiều rồi đó.

Hả? Thuỷ triều à... tôi bỗng nảy ra một ý tưởng điên rồ.

-“Alen... quốc gia cậu nhiều cọc sắt lắm đúng không?”- Tôi lên tiếng hỏi.

-Đương nhiên rồi. Gì chứ cọc sắt ở đây còn nhiều hơn cả binh lính đấy.- Nó tự hào nói.

Tôi gãi cằm một lúc rồi cười khẩy.

-Áo đen...cậu thấy sao? Có vẻ căng đấy.- Phương liệc mắt nhìn tôi

-“Ừ!...có lẽ phải lặp lại lịch sử thôi... đó là cách duy nhất...”- Tôi chống cằm.

-Lặp lại lịch sử?- Nhỏ nhíu mày khó hiểu.

-Cô có biết trận Bạch Đằng chiến của Ngô Quyền chứ?...

-Biết!! Tôi có được học ở trường rồi! Này...đừng nói...- Cô nàng có vẻ cũng nhận ra điều gì đó trong đầu tôi.

-“Cô sẽ được gặp Ngô Quyền trong game đấy!”- Tôi nhếch mép cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Chuẩn bị ngày 1


Dunnnn!!!! Dậy! Dậy mau lên!- Lại cái giọng khỉ khô của thằng Alen.

Tôi cau có mở mắt ra nhìn xung quanh. Thằng này....thằng này....NÓ BỊ ĐIÊN ÀAAAA! Ngoài trời đang còn tối thui thế kia mà gọi gọi cái gì không biết?

-“Lượn ngay trước khi tôi nóng!”- Tôi hăm doạ nó rồi trùm chăn ngủ tiếp.

-Đức vua...đức vua đã đồng ý với kế hoạch của cậu rồi! Ngài có lệnh mời cậu vào diện kiến kìa.- Nó nói với giọng đầy háo hức.

Lại thêm một ông vua bị điên nữa. Đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi còn hành xác nhau.

-“Kêu ổng ngày mai đi!”- Tôi mở mắt nhìn như van xin nó buông tha cho giấc ngủ của mình.

-Không được! Dậy nhanh! Đức vua đã giành mấy canh giờ để nghiên cứu kế hoạch của cậu đó.- Nó nói rồi lật tung cái chăn tôi đang ôm ra.

Khổ thật chứ! Tôi biết cái tính thằng này nó đã muốn gọi tôi dậy thì tôi chả có cách trời nào mà ngủ thêm được với nó. Lật đật ngồi dậy với bản mặt hằm hằm, tôi chỉnh lại cái khăn bịt mặt xộc xệch của mình rồi xỏ dép tiến vào cung.

.......

-Dạ đức vua đang chờ 2 người ở trong! Thần xin phép cáo lui.- Tên công công uốn éo cúi đầu rồi đi mất dạng sau khi dẫn bọn tôi đến chỗ ông vua.

Haizz!! Biết thế tôi đã không đưa ý tưởng ý tọt gì cả làm ổng mất ngủ -> tôi mất ngủ luôn. Mà tính ra đây là lần đầu tiên tôi gặp ổng nhỉ? Nói chứ cũng phải chỉnh tề chút không lão ngứa mắt chém đầu tôi luôn thì khổ. Đứng vuốt tóc được vài phút thì tôi tự tin đạp, à lộn mở cửa bước vô.

-Thần khí Alen và Knight xin được ra mắt nhà vua.- Thằng Alen ấn đầu tôi xuống kính cẩn chào ổng.

-Bình thân bình thân! Nào mau nói cho ta và tướng quân ở đây biết ai là người khởi xướng kế hoạch này!- Ổng háo hức.

-“Là Alen!”- Tôi nhanh chóng đùn đẩy.

-Ơ...

Nó chuẩn bị phản biện thì ngay lập tức nhận một cái liếc mắt nồng cháy của tôi nên im bặt. Giờ kêu của mình lâu lâu đêm hôm ổng lại hú tôi lên hàn huyên tâm sự nữa thì chắc không cần đến Hoả quốc mà chính tay tôi sẽ thủ tiêu cái vương quốc này mất.

-Vậy người này là...- Một giọng nữ vang lên.

Woa! Nãy giờ tôi mới để ý đến mẹ tướng quân này. Trông như con trai vậy. Bả mà để tóc dài thì cũng nữ tính lắm đó. Không hiểu sao lại thích là tomboy nhỉ?

-“Tôi chỉ là bạn của Thần khí thôi!”

-Thôi không còn thời gian nữa. 2 ngươi mau lại đây ta cần hỏi vài thứ.- Ông vua hấp tấp.

Bọn tôi tiến đến cái bàn đầy rẫy bản đồ với mô hình của ổng bày ra. Trời mé nhìn hoa cả mắt chả hiểu cái gì cả.

-Đây là vị trí của hòn đảo. Quân địch sẽ tấn công thẳng vào phần bờ sát mặt biển. 2 phần sông nhỏ bên hông hòn đảo có lẽ chúng ta không cần quan tâm vì chắc chúng cũng không dại dột đâm vào đấy đâu! Tôi đã lo liệu mai phục ở đó ổn thoả rồi. - Bà tướng quân chỉ chỉ vào bản đồ nói.

-Theo như kế hoạch của các cậu thì chúng ta sẽ dùng thuyền nhỏ để dụ địch chạy xuyên qua 3 cái vịnh bé này đến vùng nước nông chờ thuỷ triều rút ở đó đúng chứ?- Lão vua tiếp lời.

-Vâng! Chúng ta sẽ cắm cọc sắt ở đây. Khi thuỷ triều dâng cao thì những cọc sắt sẽ ẩn dưới mặt nước. Chỉ cần dụ chúng vào bẫy của chúng ta lúc thuỷ triều rút, chúng sẽ bị mắc kẹt. Cung thủ ở trên sẽ tiêu diệt toàn bộ quân địch bị mắc bẫy.- Alen giải thích căn kẽ kế hoạch của tôi.

-Không đơn giản như cậu nghĩ đâu! Thời gian dự đoán bọn chúng sẽ tấn công vào buổi sáng chứ không phải lúc thuỷ triều rút.- Bà tướng quân nhăn mặt.

-Sao?- Alen hốt hoảng.

-“Không sao cả! Chúng ta chỉ cần có những biện pháp cầm chân địch là mọi chuyện sẽ ổn thôi!”- Tôi chắc nịch.

-Cầm chân?- Đức vua nheo mắt.

-“Chuyện đó sẽ do nhóm của tôi thực hiện! Ngài chỉ cần lo phần cọc sắt và dụ quân địch thôi!”

-Được rồi...ta tin các ngươi. Luna! Tao giao việc này cho ngươi! Hãy huy động lực lượng chuẩn bị xong trong ngày mai cho ta.- Ông vua quay qua tướng quân ra lệnh.

-Thần hiểu rồi.

-Thôi được rồi! Các ngươi về nghỉ đi!- Ổng ngả người ra ghế thở dài.

Tôi vừa bước ra ngoài cửa được vài met thì thẳng quỷ Alen kéo tôi lại.

-Này! Đừng nói... cậu tính tiêu diệt toàn bộ quân địch giống hồi trước nhé? Vậy việc gì phải cắm cọc sắt cho mất công vậy?- Alen thì thào.

-“Làm sao có thể? Thuỷ chiến không phải sở trường của tôi! Với cả tôi không đủ mana để tiêu diệt chừng đó người đâu.”- Tôi giải thích.

-Hay là...cậu dùng Hắc thạch đi... Hắc thạch của cậu mạnh mà.- Alen đưa ý tưởng.

-“Không được!”- Tôi lắc đầu.

-Tại sao?- Nó nhăn mặt nhìn tôi đầy khó hiểu.

-“Nói chung là không được!”- Tôi khó chịu.

-Hay là dùng Hàn khí đóng băng mặt nước lại.

-“Có con nhỏ Hoả kiếm đi cùng thì kĩ năng hệ băng của tôi hoàn toàn vô dụng.”- Tôi thở dài. Dù gì băng của tôi cùng bị lửa của Hoả thần làm tan chảy mà.

-Hic! Chán nhỉ? Thôi mình về ngủ đây!- Mặt nó tiu nghỉu lủi thủi về phòng.

Haizz! Tôi nhìn theo bóng nó một lúc rồi cũng quay đầu về ngủ. Chắc nó cũng đang không hiểu tại sao tôi lại không dùng Hắc thạch. Tình hình bây giờ tôi phải hành động cẩn thận hơn thôi chứ tung hoành như trước là có ngày toi mạng sống cuối cùng này mất. Tiêu diệt ngần ấy kẻ địch kiểu gì bọn áo đen kia cũng lùng ra tung tích của tôi. Làm sao thằng quỷ Alen hiểu được cơ chứ. Tôi lắc đầu ngán ngẩm rồi trèo lên giường đánh một giấc tới sáng.....

.....

Nhân vật mới đã được cập nhật hình ảnh rồi nha mọi người. Xem trong phần giới thiệu nhân vật nhé.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Đồng hương?


-Nào nào! Các ngươi nhanh cái tay lên! Ai chậm chạp tí phải rửa chén tối nay đấy nhé.- Một gã đầu trọc vỗ tay bôm bốp thúc giục những binh sĩ đang cắm cọc dưới sông kia.

Hức! Trông cũng mệt phết ra đấy. Cái cọc dài phải 2 met, nó nặng đến nỗi 2 người khiêng mới nổi. Chưa kể còn phải cắm xuống sông nữa chứ. Nhìn mấy cha nội làm mà tôi cũng chỉ biết tặc lưỡi lắc đầu.

-Băng kiếm sao chàng trai?- Một giọng cứng rắn vang sau lưng tôi.

Tôi quay ra thì là một tên khá bảnh trai đang đứng nhe răng cười tỏ vẻ thân thiên. Tên này gu thời trang buồn cười nhỉ? Một cái áo màu trắng, trên vai có gắn một chùm lông vũ khá bắt mắt. Tóc thì dài ngang vai. Nói chung trông lãng tử ra phết.

-“Có thể!”- Tôi úp mở.

-Haha! Cậu là knight từ Ardicate sao?- Hắn vỗ vai tôi.

Gật đầu

-Tôi là Sai! Chỉ huy cuộc chiến lần này! Rất vui được gặp cậu.- Hắn giới thiệu rồi chìa tay ra trước mặt tôi.

bắt tay

-“Dunkelheit”- Tôi đáp ngắn gọn.

Tôi liếc ra sau lưng anh ta. Hmm! Hắn sở hữu một thanh kiếm khá lạ. Nhưng trông cũng đẹp đấy chứ. Phần chuôi kiếm thiết kế như một chiếc lông vũ vậy.

-Tướng quân! Đức vua muốn gặp ngài ạ!- một tên lính chạy tới bẩm báo.

-Ta biết rồi! Ngươi lui đi! Chắc hẹn cậu dịp khác ta cùng uống rượu nhé! Tôi phải đi rồi.- Sai cươi thân thiện.

Tôi gật đầu rồi quay lại chỗ thằng Alen.

.....

Trời cũng đã nhá nhem tối, nhưng mà đống cọc sắt mới chỉ cắm được hơn 1 nửa.... haizz! Chỉ còn 2 ngày nữa không biết có kịp không đây. Tôi ngồi chán nản trên một gò đất trống nhìn những binh lính đang cật lực làm việc. Mình có nên phụ không nhỉ?....Suy nghĩ một lúc thì tôi quyết định kệ họ. Dù gì cũng chả liên quan gì tới mình. Đưa ra kế hoạch đã là may mắn lắm cho cái vương quốc nhỏ bé này rồi.

-Làm gì mà ngồi thẫn thờ ra thế?- Phương từ đâu xuất hiện lại ngồi cạnh tôi.

-“Chỉ là chán thôi!”- Tôi vẫn nhìn xa xăm ra ngoài biển.

Bọn tôi im lặng một lúc lâu. Một không khí nặng nề bao trùm lấy cả 2. Hoàng hôn cứ thế dần buông xuống. Tôi vẫn cứ ngồi nghịch những cọng cỏ mọc dưới chân. Còn cô ta thì....vẫn thế. Mặt vẫn lạnh tanh từ đầu đến cuối.

-Anh là một Knight hả?- Nhỏ bất giác hỏi.

-“Có thể!”- Tôi ngả người nằm ra đằng sau thở dài.

-Alen thuê anh sao?- Nhỏ nheo mắt nhìn tôi.

-“Hmm! Không biết nữa.”

-Anh thích kiểu trả lời mập mờ nhỉ?- Nhỏ cũng ngả người xuống nằm ngước mặt lên trời giống tôi.

-“Cô là người Việt Nam sao?”- Tôi bất giác tò mò.

-Việt Nam? Đó là gì thế?- Nó đáp câu mà tôi muốn xỉu.

-“Cô...không biết sao? Vậy...sao lúc trước cô kêu đã được học về cuộc chiến tranh của Ngô Quyền?”- Tôi bất ngờ.

-Thì đúng mà. Ở làng sương mù cũng có trường học chứ bộ. Anh làm như có mỗi mấy vương quốc lớn có vậy. À mà cuộc chiến này tôi được thầy giáo kể lại chứ cũng không hẳn là học.- Phương từ tốn nói.

-“Thầy giáo cô...là người làng sương mù luôn sao?”- Tôi lắp bắp.

-Hả? À không! Thầy ấy là một người du mục. Thầy đi qua làng tôi và xin vào dạy trong trường.

-“Vây...cô không phải là người bị lạc vào đây sao?”

-Lạc vào đây? Anh đang nói gì vậy? Tôi ở làng sương mù từ bé mà...-Nhò quay qua nhìn tôi đầy khó hiểu.

-“Tại vì...cái tên cô nó giống với tên những người ở quốc gia tôi thôi. Không có gì đâu!”- Tôi ngó lơ.

Vậy mà trước giờ tôi cứ nghĩ cô ta là đồng hương của tôi cơ. Ai ngờ cái lũ làm game còn dùng cả tên tiếng Việt cho NPC cơ chứ.

-Tên của tôi sao? Cũng đúng ha! Từ bé tôi đã bị trêu trọc vì khác với mọi người rồi!- Giọng nhỏ bỗng trầm xuống.

-“Thầy cô tên gì?”- Tôi bất giác phát hiện ra điều gì đó bất thường. Rất có thể tên thầy giáo này cũng là một trong những người bị lạc.

-Tên Khoa.

Rồi xong. Lão ta còn là người Việt Nam nữa.

-“Giờ thầy ấy ở đâu?”- Tôi cố gắng moi móc.

-Thầy...chết rồi...sao anh quan tâm thấy thế?- Nó nhăn mặt khó chịu.

-“Có thể anh ấy...là đồng hương của tôi!”- Tôi suy tư.

-Đồng hương? Việt Nam gì đó á hả?

-“Ừ thôi tối rồi! Vô ăn thôi. Mai chúng ta còn nhiều việc đó.”- Tôi cố gắng gạt qua cái vấn đề này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Lễ ra quân


Hôm nay đã ngày cuối cùng rồi. Mọi thứ đã xong xuôi, có lẽ tôi nên nghỉ ngơi một tí, ngày mai sẽ mệt mỏi đây. Nên đi dạo phố hay ở phòng ngủ nhỉ? Dạo phố cũng thú vị đấy. Nhưng mà.... ở nhà ngủ thích hơn. Sau hơn nửa tiếng ngồi suy nghĩ thì tôi quyết định đi ngủ. Vừa đặt lưng xuống giường được 2 giây thì....

-DUNNNNNN!!! Cậu đâu rồi?- Giọng thằng khỉ Alen la oang oang như cái loa phát thanh vậy.

Tôi nhận ra điều gì đó chẳng lành rồi nên phóng với tốc độ ánh sáng ra khoá cửa lại nhưng....đã quá muộn. Nó đạp cửa lao vô phòng như một cơn bão vậy làm tôi không kịp trở tay.

-“Chuyện gì?”- Tôi khó chịu.

-Mau! Mau! Cậu lại trễ giờ rồi! Hôm nay là lễ ra quân đấy! Miran không nhắc cậu sao?- Alen cầm tay tôi lôi xềnh xệch ra ngoài.

-“Không”- Tôi nghệch mặt ra.

-Hừ! Cái con nhỏ này! Chuyên gia nói trước quên sau mà. Thôi gạt qua bên đã! Mau mau đi thôi! Sắp hành lễ rồi.- Nó kéo tôi đi một cách gấp gáp.

......

“Tùng...Tùng...Tùng...”

Ba tiếng trống vang lên đầy hào hùng dội khắp thành. Tôi ngồi trên cao ngó xuống hàng vạn binh lính bên dưới. Sĩ khí của bọn họ cao đến mức mà tôi có thể cảm nhận được. Tiếng hò reo, tiếng dậm binh khí,... tất cả làm nên một khung cảnh hoành tráng mà tôi chưa bao giờ thấy.

-Hỡi các chiến binh của ta! Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi chúng ta ra quân rồi! Hãy nhớ rằng đây là cuộc chiến vô cùng quan trọng. Nó ảnh hưởng đến an nguy của vương quốc, đến vợ con, bố mẹ của các ngươi. Hãy chiến đấu hết mình để bảo vệ lãnh thổ cũng như bảo vệ cuộc sống hạnh phúc nhân dân. Ngã xuống vinh quang hay sống trong nhục nhã? Dương vũ khí lên và chứng minh cho ta thấy...CÁC NGƯƠI CHÍNH LÀ NHỮNG NGƯỜI CON DŨNG CẢM CỦA LÔI QUỐC ĐI!!!.- Đức vua đứng dậy dõng dạc đọc một bài diễn văn dài dằng dặc.

-TẤT THẮNG! TẤT THẮNG! TẤT THẮNG!!!- Những binh sĩ đều đồng thanh hô to kèm theo tiếng dộng binh khí xuống đất vang dội cả 1 vùng trời.

-Tướng quân Sai và Thần khí! Mời 2 ngài lên đánh trống ra quân ạ!- Lão công công cúi đầu mời Alen và lão lông chim lên.

-Mình đi xíu nhé!- Thằng Alen quay qua tôi đập vai cái rồi đứng dậy.

Công nhận anh con hôm nay bảnh thật. Nó mặc một bộ giáp vàng y chang bộ tóc của nó, Lôi kiếm dắt bên hông, chỉ thiếu mỗi quả đầu undercut vuốt keo nữa thôi là nó đã thành soái ca vạn cô gái muốn có chửa rồi. Còn cha nội lông chim....haizz!!! Chán đời thiệt chứ. Vẫn quả đầu hơi tím tím đấy, vẫn cái áo lông chim gắn đầy trên vai đấy, vẫn cây kiếm đấy. Nhìn chán thiệt chứ. Lão có bao giờ giặt đồ không vậy?

-2 vị tướng quân hãy cầm dùi lên đánh 3 hồi trống giúp ta tiễn những binh sĩ ở đây ra trận nhé.- Lão hoàng tử lại vỗ vai bọn họ.

-ĐÁNHHHH!- lão công công hét lớn.

“Tùng...Tùng....Tùng...”

.............

-Nào nào chàng trai!!! Muốn vui vẻ với em nốt đêm nay không?- Một con nhỏ ăn mặc thiếu vải tới uốn éo trước mặt tôi.

Haizz khổ thật chứ! Tôi tưởng tối nay sẽ được đánh chén no say mà ai ngờ... đứa điên nào nghĩ ra cái trò thuê một đống phò tới phá đám thế không biết? Mà hình như không phải phò. Họ có vẻ là những cô gái được đưa tới để mua vui cho các binh sĩ thôi. Mà vậy.... thì khác gì phò nhỉ? Ahhhhh!! Đau đầu quá! Bỏ qua đi! Tôi ngó qua thằng Alen thì nó cũng chẳng khác gì. Khác mỗi cái là mặt nó đỏ lừ lên khi liên tục bị mấy trái bưởi đập vào mặt thôi.

-Herher! Nhiều gái bu quá nhỉ?

Một giọng đầy mỉa mai vang lên sau lưng tôi... cái điệu cười này còn ai khác ngoài mẹ Elena nữa.

-“Ai cũng thế mà!”- Tôi biện minh.

-Anh trai à! Tối nay đi vui vẻ với em tí không!- Ả nhại giọng mấy con nhỏ lúc nãy.

-“Bao nhiêu em?”- Tôi cũng hùa theo.

-Ăn dép đấy chứ bao nhiêu! Đây là MoB chứ không phải đời thật đâu mà ném tiền là có người cho cậu nghịch đâu nhé -_-! -Tự dưng ả thay đổi thần thái 180 độ làm tôi nổi hết da gà da ngỗng.

Tôi im lặng. Giờ mà mở mồm ra câu nào thì khéo ăn dép thật chứ đùa. Nói chứ tôi vẫn hơi liếc trộm qua con nhỏ nhìn tí xem nó có cầm dép lên thật không... Ơ...mà sao mặt nó đỏ lên thế nhỉ? Tôi nói đùa thôi mà, nhạy cảm vậy!

-À mà... ngày mai đội cầm chân chỉ có 6 người chúng ta thôi sao?- Ele đánh lái.

-“Có thêm gã lông chim nữa!”- Tôi ném cái cây vào đống lửa rồi nói.

-Lông chim? À...Sai tướng quân! Tôi nghe nói ông ta là một bậc thầy khinh công đấy!- Nó cũng lấy một nhánh củi ném vô đống lửa rồi đáp.

-“Bậc thầy khinh công? Nghe giống trong phim kiếm hiệp nhỉ?” -Tôi phì cười.

-Herher! Chắc thế! Cầu mong anh ta có ích.

-“Ngủ sớm đi! Mai mệt đấy!”

-Mai...chúng ta có cơ hội chiến thắng không?- Ele quay qua nheo mắt nhìn tôi.

-“Ngủ nhé...tôi mệt rồi.”- Nói rồi tôi đứng dậy về phòng.

Tôi không có gì dám chắc về cuộc chiến ngày mai cả. Câu hỏi này... quá khó đối với tôi. 7 người chọi với hàng vạn quân địch....không ai đoán trước được gì cả khi mà tôi phải kìm nén Hắc thạch rồi. Cơ hội sao? 1%.....hoặc 100%...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom