Cập nhật mới

Dịch [Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 201: Phận Làm Bia Đỡ Đạn Của Cá Âm 29


"Ta muốn đi vệ sinh..." Thánh Âm bực mình cực kì.

Nhìn cái bô gỗ ở góc phòng, nàng nghiến răng nghiến lợi, trong đầu thầm hận chết Ôn Tử Huyền.

Trên người ngoại trừ cái áo yếm với tiết khố ra thì còn có gì để nàng che thân thể đâu? Tuy trong phòng chẳng có bóng dáng ai, nhưng Thánh Âm cũng không thể mặt dày đến độ tự đi tới cạnh cái bô sau đó vạch tiết khố xuống để tè được...

Nhưng cuối cùng, lý trí của cá vẫn không thể nào chiến thắng nổi cơn buồn đái.

Nàng đưa mắt dáo dác nhìn quanh căn phòng.

Rồi mặt mày đỏ bừng cởi quần ra, ngồi đi vệ sinh...Ách, nếu có ai vào đây chắc nàng nhục xỉu quá! Trông dáng vẻ bản thân giờ có khác gì con súc vật đang bị nuôi nhốt không cơ chứ? Đến cả đi vệ sinh cũng trông hèn kém như vầy...

Nhưng khi ngồi trên bô, chuẩn bị giải quyết nỗi buồn.

Thánh Âm rùng mình...

Đau...Mẹ ơi, rát quá!

(*)Bim bim của nàng rát kinh khủng.

Còn chưa đi nốt cơn đau đã lan truyền đến dây thần kinh, hại cá tê tái tới buốt con mẹ nó óc rồi!!!

(*) Bim bim: Cách tế nhị nói cái bum búm của phụ nữ ó.

????

Nàng vùi đầu vào giữa hai đầu gối, ôm chặt cơ thể và gắng gượng tiểu tiện cho xong.

Sau khi ngồi lâu ở bô đến nỗi cảm tưởng bản thân sắp bị trĩ, con cá mới chịu ngồi dậy, lồm cồm bò trở lại lên giường.

Kéo chăn lên chê hết người mình, nàng nhắm mắt vào và tiếp tục nghĩ ngơi...

Mặc dù không biết nô tì nào sẽ là người cầm cái bô đi đổ.

Nhưng Thánh Âm không muốn nhìn nữa đâu, thà rằng nàng cứ ngủ tiếp cho rồi.

Chỉ định giả vờ ngủ, ai ngờ lần này nàng lại ngủ thật...Ngoại trừ việc trên cổ có một cái xích sắt, thân thể cột sống hơi ê ẩm thì tất cả những thứ còn lại cũng có thể coi là tạm ổn.

...

Lần thứ hai tỉnh giấc, Thánh Âm phát hiện.

Thân thể nàng dễ chịu hơn nhiều rồi.

Xem ra lúc nàng ngủ, cái gã cầm thú kia còn biết điều mà bôi thuốc cho nàng đấy.

Tuy mở hai mắt thao láo nhưng con cá lại rất lười cử động, cứ thế đơ ra y khúc gỗ mà nhìn chòng chọc lên đỉnh màn trên đầu.

Nàng còn chưa có mở lời đâu, vậy mà người đàn ông bên cạnh lại mở lời trước.

Chàng đưa một tay lên thu gọn tóc dài của nàng vào một bên, thấy nàng tỉnh, chàng áy náy thấp giọng: "Xin lỗi..."

"À..." Hấp diêm người ta sướng rồi thì xin lỗi??? Cái đồ vô nhân đạo này! Thánh Âm hừ lạnh, ánh mắt không có độ ấm tựa chú búp bê thủy tinh tinh xảo vô hồn: "Ngươi tổn thương ta rồi, đừng nói những câu xin lỗi vô nghĩa nữa."

"Nếu nàng không chọc giận ta, ta chắc chắn sẽ không vì thế tổn thương nàng." Chàng rất đúng đắn lý giải.

Miệng mới nãy còn hối lỗi nhưng trong nội tâm lại thầm cảm thấy việc mình làm là điều hiển nhiên.

Quả là một loại người dễ dàng khiến người ta muốn tát cho cái mà.

Thánh Âm vốn muốn vươn tay sờ sờ cái xích lạnh băng treo trên cổ, không ngờ sờ mãi cũng chẳng thấy gì.

Có chăng thì chỉ là băng vải đang cuốn cổ nàng.

Một tay Lý Giác Huyền nắm lấy tay cái tay đang sờ cổ của nàng, nắn bóp: "Ta tháo xích rồi.

Không có ta ở đây, ta rất không yên tâm về nàng." Đoạn, chàng hài lòng xoa xoa đầu nàng, giống như chủ nhân đang khen ngợi thú cưng của mình vậy: "Ta rất vui khi nàng không náo loạn."

"Nếu ngươi lại đi thì sao?"

"Thì nàng đeo nó vào."

"..." Đấy, xin lỗi làm mẹ gì? Cái kiểu người cố chấp như này!!!

Không gian trong căn phòng lại chìm vào im lặng.

Thánh Âm ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời, bên ngoài đang là buổi tối.

Lý Giác Huyền một tay chống cằm, ngồi đung đưa trên ghế gỗ, chàng hỏi: "Nàng đói chưa? Ăn gì nhé?"

"..." Thánh Âm cúi đầu nhìn quần áo thiếu thốn trên người mình, trầm mặc không nói.

"Ta sẽ tự mang cơm vào." Lý Giác Huyền đương nhiên hiểu nàng xấu hổ cái gì.

Bèn ra ngoài cửa tự tay bưng mâm cơm vào.

Chàng cầm thìa đũa lên, múc cơm bưng tới tận miệng nàng.

Đây không phải là lần đầu chàng tự tay đút cơm cho nàng, nhưng đây đúng là lần đầu Thánh Âm không muốn...để chàng ta đút cho.

Không biết trước đây là do tác dụng tình cổ hay do chính tâm lý bản thân, nhưng Thánh Âm luôn luôn cảm thấy, mỗi khi Lý Giác Huyền múc cơm đút cho mình đều rất đáng yêu, đặc biệt là cái bản mặt đơ đơ nghiêm túc của chàng ta.

Mọi thứ từ người chàng khi đó đều có một cái gì đó rất cuốn hút nàng.

Nàng dĩ nhiên không cự tuyệt, chàng bảo nàng ăn, nàng liền tận hưởng rất vui vẻ.

Song lúc này, nhìn thìa cơm dán bên môi, Thánh Âm chỉ đành cứng đờ há miệng ngậm lấy, nhai cơm một cách khô khốc và cố nuốt nó vào bụng.

Nuốt xong miếng cơm đầu, nàng mở miệng: "Nếu ngươi là Ôn Tử Huyền, vậy thì Lý Giác Huyền chân chính đâu?"

Thánh Âm cứ tưởng, ẩn sau bức màn bí ẩn này chính là sự thật Ôn Tử Huyền trường sinh bất tử và sống cuộc sống thay thế Lý Giác Huyền chân chính gì gì đấy.

Nhưng nàng không lường trước được, Lý Giác Huyền đang ngồi múc thịt cho nàng lại đạm nhiên bảo: "Ta là Lý Giác Huyền, Lý Giác Huyền là ta."

Bảo sao tình tiết diễn ra có nhiều cái không ăn khớp với kịch bản.

Ai bảo nhân vật chính đã tử trận ngay từ chương đầu rồi cơ?

"Ngươi không phải tên Ôn Tử Huyền sao?"

Không ngờ, gia hoả này chỉ mặt lạnh đáp: "Đó là tên của kiếp trước."

Thánh Âm: "..." Lại cái quần què kiếp trước kiếp này gì nữa???

"Nàng không cần phải nhìn ta với ánh mắt kinh dị vậy." Lý Giác Huyền lắc đầu, đút cho nàng thêm miếng rau, chàng mềm giọng: "Ăn đi, ta kể cho nàng nghe.

Ta rất vui khi nàng có hứng thú về quá khứ của ta."

Sau đó, trong của bữa cơm, Thánh Âm chỉ việc ngồi yên và ngoan ngoãn nghe họ Lý kể chuyện.

Nàng vi diệu có cảm giác như bản thân là trẻ em được nghe người lớn kể chuyện cổ tích đêm khuya ấy..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 202: Phận Làm Bia Đỡ Đạn Của Cá Âm 30


Không như Lý Giác Huyền có gia thế hiển hách trâu bò, phụ thân làm quan to, trời sinh ngậm thìa vàng.

Xuất thân của Ôn Tử Huyền lại hèn kém hơn rất nhiều.

Bốn trăm bảy mươi tám năm trước, ở miền đất khô của Tây Vệ quốc, có một cái thôn nhỏ được gọi là Ma Câu.

Thôn Ma Câu vốn dĩ đã rất nghèo, đặc biệt là năm nay càng nghèo hơn.

Mùa hạn hán kéo dài khiến các hộ gia đình không thể đi kiếm miếng cơm ăn.

Và Ôn Tử Huyền đã được sinh ra trong hoàn cảnh tồi tàn đấy.

Năm chàng ta tám tuổi, phụ thân bị tai nạn lao động mà qua đời.

Không lâu sau đó, Ôn mẫu cũng lâm bệnh nặng mà nhắm mắt buông tay theo phu quân.

Tang cha chưa xong, tang mẹ liền tới, trong vòng ba tháng Ôn Tử Huyền đã trở thành đứa trẻ mồ côi.

Người dân trong thôn Ma Câu tuy nghèo nhưng rất có tình thương, nhiều người đã động lòng trắc ẩn, đem gạo bánh cho thằng bé họ Ôn.

Nhưng họ nào biết rằng, thằng bé họ Ôn thoạt nhìn khờ khạo gầy gộc tội nghiệp này chính là kẻ đã âm thầm đụng tay đụng chân hòng mục đích hại chết phụ thân của mình...

"Ồ, chính tay ngươi đã giết chết phụ thân ngươi năm đó ư?"

"Đúng vậy." Lý Giác Huyền thẳng thắn thừa nhận.

Quyến luyến cầm một lọn tóc dài của Thánh Âm, nâng nó lên mũi và lặng lẽ cảm thụ độ mượt mà thơm tho của nó.

Giọng điệu của chàng rất bình thản, đối với chàng mà nói, chuyện quá khứ đã trôi qua gần trăm năm rồi.

Sự việc chàng ta đã hại chết Ôn phụ chỉ là một khúc nhạc đệm giữa cuộc sống dài năm trăm năm này mà thôi.

"Tại sao?" Thánh Âm bật ra câu hỏi: "Ông ta đã tổn thương ngươi phải không?"

Nghe nàng hỏi một câu hỏi đầy tính quan tâm thế này, Lý Giác Huyền rất vui.

Chàng gắp một miếng thịt, đút thịt vô miệng xinh của nàng: "Ông ấy đã tổn thương ta."

"Ừm, ông ta đáng chết thật." Bản chất của Lý Giác Huyền vốn dĩ là một con quỷ.

"Nàng không trách ta sao?"

"Trách gì?"

"Ta đã giết người vào năm tám tuổi.

Người đó lại là phụ thân ta? Nàng không cảm thấy ta ác độc sao?"

Con cá nhíu mày nhìn chàng, hừ lạnh: "Ngươi rất ác độc, rất đáng ghét.

Cả phụ thân của ngươi nữa, bạo hành trẻ em thì đáng bị trừng phạt.

Cả hai phụ tử các người đều đáng chết như nhau."

"Âm Âm..." Lý Giác Huyền nghiêm mặt nói: "Ta không bạo hành nàng, nàng cũng không phải là trẻ con."

Thế nên ta vẫn đáng sống với nàng mà.

"..." Ừ, ngươi vui, ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.

Thánh Âm thực không muốn tiếp tục chủ đề Lý Giác Huyền hỏi nàng chàng có ác hay không nữa, nàng đổi giọng: "Kể tiếp đi."

Thứ khiến nàng tò mò nhất là vì sao chàng ta vẫn còn sống đến giờ nè? Hay chàng ta không uống canh Mạnh Bà khi xuống địa ngục?

...

Sau khi phụ mẫu qua đời, Ôn Tử Huyền chuyển đến sống ở nhà (*)bá phụ.

Cuối cùng nhà bá phụ không nuôi nổi chàng nữa, đành đem gửi thằng nhóc con này lên núi Miêu Vương.

Núi Miêu Vương căn bản chỉ là nơi cư ngụ của những đạo sĩ hay mặc áo trắng.

Về sau khi nhập đạo rồi, Ôn Tử Huyền mới biết, hoá ra đạo môn của bọn họ cũng có tên, người đời gọi nơi này là Thanh Chân giáo.

(*) Bá phụ: Bác - anh trai của ba.

Ôn Tử Huyền cực kì có thiên phú trong lĩnh vực hàng yêu trừ ma.

Môn chủ rất ưng ý chàng, không hề chần chừ gì mà nhận luôn tên này làm đồ đệ.

Cùng sư phụ ra Nam vào Bắc, trải nghiệm nhiều chuyện thú vị khắp bốn phương, bản lĩnh của chàng ta cũng tăng dần theo năm tháng.

Khi đã đủ tuổi rồi, Ôn Tử Huyền bèn tách khỏi đạo môn, tự xách tay nải xuống núi đi phiêu du giang hồ.

Danh tiếng của chàng ngày càng vang dội, đến cả hoàng đế của thời đó còn bị chàng lừa tiền dẫn dụ chế thuốc trường sinh bất tử.

Thánh Âm hơi câm nín.

Lý Giác Huyền kể đến đây, nàng có chút không ngờ, được một người như chàng ta thế mà lại đi giở trò lừa tiền hoàng đế chứ.

Hiểu được ánh mắt nàng đang nhìn mình, Lý Giác Huyền đưa tay gãi mũi, gương mặt lạnh lùng biểu lộ chút lúng túng: "Gì chứ? Nàng không hiểu lúc đó ta nghèo thế nào đâu?"

"Không phải làm nghề thầy bói kiếm nhiều tiền lắm sao?"

"Ta làm đạo sĩ, vì dân diệt trừ yêu ma quỷ quái, không phải thầy bói hạng xoàng."

"Ừ, vậy ngươi là thầy bói hạng sang?" Cái câu Vì dân phục vụ phun ra từ miệng chàng ta nghe mâu thuẫn lắm đấy.

Thánh Âm nhẹ giọng châm biếm.

Lý Giác Huyền có chút tức giận đưa tay véo một bên ngực nàng cảnh cáo, cú nhéo đột ngột đó đã hại con cá nọ phải giật mình lên vì đau...

"Nghe ta kể tiếp nhé." Dưới cái trợn mắt bất bình của Thánh Âm, chàng ta nhẹ giọng kể tiếp.

Thậm chí để an ủi nỗi đau mà chàng đã gây ra với cục bánh bao trắng kia, chàng đành phải dùng tay xoa xoa dỗ dành nó.

Cá Âm hất tay chàng ta, cáu kỉnh mở miệng: "Kể đi, đừng sờ ngực ta nữa."

"Nàng tức sao?" Lý Giác Huyền nhanh nhẹn tháo vạt áo, cầm tay Thánh Âm và đưa lên lồng ngực săn chắc của mình: "Thế nàng véo cái nhé?"

Nói ra câu vô sỉ đê tiện này, sao chàng ta có thể ném ra ánh mắt mong chờ như thế kia được vậy?

Logic của người này có vấn đề à?

"Ngươi kể đi." Thánh Âm rất lạnh nhạt từ chối việc sàm sỡ chàng ta, mặc dù khi tầm mắt nàng đụng phải những múi sầu riêng ngọt nước kia, tiết tháo của nàng đã bị quăng đi mất rồi.

Nhưng nàng sao có thể để cho Lý Giác Huyền tự mãn khi được nàng sờ đây?

Không, nàng sẽ không sờ chàng.

Chàng có dụ bao lần vẫn vô dụng vậy thôi.

Lý Giác Huyền cũng không bày tỏ buồn bã gì cả khi không được nàng sàm sỡ.

Cơ mà nếu nàng sàm sỡ chàng thật, chàng sẽ vui lắm đấy.

Cẩn trọng đỡ người cho Thánh Âm nằm xuống nệm, Lý Giác Huyền cũng ngồi xuống nằm cùng nàng.

Chàng nhẹ tay kéo nàng ôm vào ngực rồi bắt đầu kể tiếp câu chuyện của mình.

Ừm, Thánh Âm hơi mất tập trung khi thân thể trần trụi của nàng đang trực tiếp tiếp xúc da thịt với múi bụng của Lý Giác Huyền...

Đầu óc cá có hơi quay cuồng với những miếng sầu riêng bốc mùi mờ lèm mờ lèm này.

Củi khô bốc lửa...Sắp cháy nhà rồi!!!.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 203: Phận Làm Bia Đỡ Đạn Của Cá Âm 31


Cuộc sống về sau khi đi diệt yêu ma quỷ quái của Ôn Tử Huyền rất phong phú, rất tràn ngập hương vị drama.

Cái gì mà phong ấn cương thi sắp lật quan tài, đi lên núi bước vào lãnh thổ của Yêu giới, rồi triệu hồi âm sai câu linh hồn, nhốt mười tám ác quỷ dưới địa ngục vào một bức tranh khoá dương khí, lại tới cái này và cái nọ, vân vân và mây mây.

Thậm chí có thể goi góp tất cả lại thành câu chuyện kể cổ tích nghìn lẻ một đêm ấy.

Thật không ngờ tuy sống đã qua nửa ngàn năm mà đầu óc chàng ta vẫn nhớ dai đến vậy.

Kể ra với vẻ mặt vô cùng tự hào nữa chứ.

"Thế thước đo trời là cái gì?"

"À, là thứ pháp bảo luyện quỷ La Sát ấy mà.

Cái thứ này do sư tổ gia trong đạo môn để lại.

Ta thấy cái thứ ấy khá thú vị, đi doạ chết người rất vui.

Năm đó sau khi đoạt xác, ta đã cướp nó từ đạo môn về."

"Đoạt xác?" Thánh Âm không hiểu: "Là sao? Không phải ngươi lấy xác người ta sống đấy chứ?"

Lý Giác Huyền trầm ngâm nheo mắt theo dõi nét mặt Thánh Âm, bất ngờ chàng thở phào một hơi: "Thật tốt, ta đã được gặp nàng vào thời điểm ta là chính ta."

...

Ôn Tử Huyền làm đạo sĩ, chàng đương nhiên có thể tự bấm đốt ngón tay, tính toán được bao giờ đến tử kiếp không thể thoát của mình.

Chàng vô cùng bất mãn, tại vì chàng không muốn chết trẻ.

Đúng vậy, hạn dương thọ của chàng sẽ kết thúc vào năm bốn mươi tuổi.

Chàng muốn kéo dài tuổi thọ của mình...

Nhưng không phải đều chết cả thôi sao? Chết già hay chết trẻ có khác gì nhau đâu.

Bước xuống Hoàng Tuyền, đi qua cầu Nại Hà, một chén canh Mạnh Bà liền quên đi tất cả của kiếp này.

Càng nghĩ, Ôn Tử Huyền càng không phục, dựa vào đâu cái đám yêu tinh có thể tu luyện sống lâu ngàn năm, còn chàng lại phải chịu ngủm cù tèo sớm chứ?

Chàng không muốn chết.

Chết đi rồi, mọi tu vi đạo hạnh của kiếp này chàng bồi dưỡng được đều coi như mất sạch.

Một đời đại sư uy danh ngời ngời, cớ sao phải kết thúc trong chiếc quan tài máu kia?

Thế là tâm trí tên họ Ôn này bắt đầu nảy ra một kế hoạch.

Điều này tương đồng với việc chàng ta đã bước một nửa bước chân lên con đường từ bỏ chính đạo mà mình luôn theo đuổi rồi đó.

Kế hoạch của vị Ôn đại sư này rất ư là vip pờ rồ.

Đúng kiểu gừng càng già càng cay, vì muốn sống lâu nghìn tuổi nên cái quỷ gì cũng nghĩ ra được.

Vào ngày mà định sẵn bản thân phải đi đời nhà ma, Ôn Tử Huyền đã dựng lên một màn kịch giả chết vô cùng tinh vi xảo quyệt hòng đánh lừa cái gã âm sai câu hồn.

Chàng ta lén ấn lên người mình chú khoá hồn, lưu lại một nửa linh hồn trong cơ thể, còn một nửa còn lại thì để âm sai câu xuống Địa Ngục.

Kế hoạch này diễn ra vô cùng suôn sẻ, tên âm sai đó không hề để ý rằng linh hồn mà hôm nay mình câu có màu sắc nhạt hơn so với thường lệ, cứ thế mà đem xuống trạm dịch Hoàng Tuyền thôi.

Vậy là từ đó, Ôn Tử Huyền phải sống trong trạng thái nửa người nửa ma vô cùng chật vật.

Chàng cũng không thể lộ mặt trước công chúng như xưa được nữa.

Đã làm thì phải làm cho trót, thậm chí để có thể đánh lừa âm sai, chàng ta đã dựng lên một vụ giả chết và tổ chức đám tang cho chính mình...

"Cảm giác dự tang lễ của bản thân như thế nào?" Thánh Âm chen miệng hỏi.

Lý Giác Huyền đương nhiên là rất kiên nhẫn trả lời nàng: "Khá thú vị.

Ta không nghĩ là hoàng đế lại coi trọng ta đến thế.

Lão già đó đã nhét ta vào một cái quan tài bằng vàng và đem đi chôn.

Đương nhiên về sau ta có đào mộ mình lên và vác quan tài đi bán rồi."

"Có người mua hả?" Trên đầu con cá vô thức xuất hiện mấy dấu chấm hỏi: "Hoàng đế hào phóng vậy ư? Cho ngươi cả quan tài bằng vàng cơ đấy."

Gã hoàng đế đó sao ngốc thế? Bị Ôn Tử Huyền đem lừa mà còn ngồi đếm tiền cho chàng ta nữa.

Ừm, nàng hỏi cái câu này.

Lý Giác Huyền nhíu mày hồi tưởng một lúc mới nhớ ra: "Thời đó có nhiều vị thương nhân hay quan lại quý tộc có sở thích đặc biệt lắm.

À còn nữa...Âm Âm, nàng cứ sờ ngực ta vậy ta sẽ khó tập trung kể chuyện tiếp cho nàng."

Thánh Âm tằng hắng ho một tiếng, mân mê cơ ngực săn chắc của họ Lý, cảm giác nuối tiếc khôn nguôi.

Ây dà, nhưng ban nãy nàng tỏ ra ngạo kiều vậy rồi, nếu bây giờ nàng còn mất dạy mần thịt chàng tiếp thì sẽ bị chê là mặt dày mất.

Nhưng cái tên mặt đơ cầm thú này, nhà ngươi không thể ăn mặc hẳn hoi khi nằm cạnh ta à?

Thánh Âm tính buông tay, nhưng Lý Giác Huyền đã giữ tay nàng lại.

Chàng đạm nhiên nói: "Cứ làm điều nàng muốn đi.

Giờ nghe ta kể nhé."

Đợi đến lúc kể xong, tới công chuyện cũng không vội.

...

Tại vì bị khiếm khuyết mất một nửa linh hồn nên tình trạng của Ôn Tử Huyền rất khó chịu.

Chàng không thể nào điều khiển được thân thể này nữa, như một con rối đã đứt mất vài sợi dây ấy.

Để giải quyết vấn đề tưởng khó mà dễ này, chỉ có một phương thức duy nhất, đó là bổ hồn.

Nói nôm na thì đây là cách đi nuốt linh hồn của người khác.

Nhưng Ôn Tử Huyền không thể để cho linh hồn mình rời rạc thế này được nữa.

Chàng phải hành động thôi, và chàng đã ăn rất rất rất nhiều linh hồn, nam nữ già trẻ, cái gì cũng có hết.

Phương pháp này cũng quá ích kỷ đi.

"Mỗi linh hồn phải được luyện hoá, có thế ta mới nuốt chúng được.

Nếu không, ta sẽ bị chúng cắn trả lại."

Khi ấy, linh hồn chàng quá yếu, chỉ cần sơ suất chút thôi là sẽ sai một ly đi một dặm.

Cho đến lúc linh hồn đã được bồi bổ xong xuôi rồi, cũng là khi thân xác của Ôn Tử Huyền đã hết hạn sử dụng.

Nó dần dần xuất hiện những đốm đen nhỏ rải rác khắp da thịt, đây là đốm ban thi, báo hiệu cho cái xác của một người đã chết.

Ôn Tử Huyền sao có thể nhốt mình mãi trong một cái xác sắp bị thối rữa đến vậy.

Vậy là hành trình đi đoạt xác trùng sinh của chàng đối với người ta đã bắt đầu.

Gần năm trăm năm bơ vơ trải qua trong hoàn cảnh sống nương tựa xác của người khác, nhiều khi phải trải qua những giây phút chật vật.

Nhưng Ôn Tử Huyền tuyệt không hối hận về quyết định năm đó của mình tí nào.

Chàng không muốn nhắc quá nhiều về công đoạn dài dằng dặc mà chàng đi cướp xác người khác với nàng.

Chàng biết, trong mắt Âm Âm bây giờ, chàng là một tên ích kỉ đến nhường nào.

"Vậy lý do ngươi sống như bây giờ tại vì...ngươi đã đoạt xác sao?" Thánh Âm chăm chăm nhìn chàng, có chút sợ hãi mà run rẩy đôi vai gầy: "Chỉ vì bản thân mình, ngươi đã hại chết nhiều người vậy ư?"

"Đúng vậy."

[ Mẹ kiếp! ] Hệ thống chủ khó nhịn mà văng tục: [ Tên này dù cho có ăn chín đạo sét đánh cũng không hết tội.

]

"Lý Giác Huyền...cũng bị ngươi cướp xác sao?"

"Không phải..." Chàng cảm thấy hơi bất lực với nàng: "Không phải ngay từ ban đầu ta đã bảo nàng ta là Lý Giác Huyền rồi à?".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 204: Phận Làm Bia Đỡ Đạn Của Cá Âm 32


Ồ, nói về một nửa linh hồn còn lại của Ôn Tử Huyền sau khi bị âm sai kéo xuống Địa phủ thì mãi mới được đi vào vòng luân hồi đầu thai.

Mặc dù vận mệnh đã trao sẵn cho chàng ta một kiếp sống với con đường làm quan làm tướng vô cùng rực rỡ, nhưng buồn thay, tại vì bị thiếu mất một nửa còn lại nên khi Khắc Cầu vương phi sinh ra đứa con trai cả đặt tên Lý Giác Huyền, đầu óc chàng ta không có được bình thường.
Năm lên ba tuổi vẫn chưa biết nói, đây là thế tử, là đứa con đầu lòng của vương gia nên ngài rất coi trọng.

Bèn lén lút sai người tìm kiếm danh y nổi trội khắp thiên hạ hòng chữa bệnh câm cho thế tử.

Nhưng ai nào ai nấy đều hăng hái xách chân đến vương phủ đầy hào hứng và ra về trong sự lắc đầu ngán ngẩm.

Ngay khi vương gia và vương phi đang lâm vào tuyệt vọng khôn cùng, thì Ôn Tử Huyền sống nhờ trong thân xác của một vị thầy thuốc đã mò tới.
Ôn Tử Huyền chỉ đơn thuần là muốn kiếm thêm tiền thôi.

Không ngờ vừa mới liếc mắt cái, chàng ta đã nhận ra, gương mặt của Lý Giác Huyền này giống y đúc thân xác cũ của mình.

Dù bốn trăm năm đã trôi qua, dùng nhờ xác người nhiều đến nỗi không thể nhớ hết toàn bộ xác mình từng dùng.


Song gương mặt ban đầu của bản thân, chàng nào có thể quên được!
Mang theo tâm trạng hoài nghi tò mò, Ôn Tử Huyền thầm làm phép.

Thật bất ngờ thay, đứa nhóc tên Lý Giác Huyền này chính là một nửa của chàng.

||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Một nửa...linh hồn chàng.
Do thần hồn không đủ nên trông thằng bé mới ngu ngơ vậy.
Thế này có khác gì đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh không?
Quá tuyệt vời!
Ôn Tử Huyền giả vờ bốc một ít thứ thuốc bổ xong khuyên nhủ cái gì mà để cho thế tử uống hết thuốc này thì bệnh câm sẽ hết, rồi thế tử uống đủ thang thuốc thì sẽ trở thành thần đồng.

Vương gia tuy trong bụng dạ chứa đầy nghi ngờ nhưng cũng chỉ đành nghe lời mà làm theo.

Thuận nước đẩy thuyền, Ôn Tử Huyền nhanh nhẹn chạy khỏi vương phủ.

Bày bố pháp
trận đoạt xác, viết ra năm sinh tháng đẻ của Lý Giác Huyền và tiến hành nghi thức nhập hồn...
Kể từ hôm đó, chàng ta không cần phải chịu cảnh cứ động tí lại đi đoạt xác ăn linh hồn người ta nữa.

Tại vì...chàng đã trở lại là chính chàng rồi.
Chàng tên Lý Giác Huyền, và mang bên người những kí ức của Ôn Tử Huyền.
Nhân sinh của chàng, lại một nữa bắt đầu.

Mục đích của chàng không phải là theo đuổi trên con đường chính đạo trước đây mình hằng tín ngưỡng.

Ở kiếp này, chàng chỉ mong mỏi kiếm tìm duy nhất ái nhân của mình...Người con gái đã bào mòn trái tim sắt đá của chàng, khiến nó trở nên mềm nhũn hàng trăm năm...
Và cho đến kiếp này, chàng đã gặp được nàng...
...

Nghe Lý Giác Huyền tỏ ra thâm tình khỉ gió các kiểu con đà điểu khi kể đến đoạn cuối, Thánh Âm mém xíu không nhịn được mà xách cổ chàng ta lên mà lắc lắc thật mạnh, lắc mà hận không thể lắc văng não chàng ta.

Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn chiến thắng con tim.

Nàng siết tay, cố đè ép cái cảm giác muốn đánh người lại, trợn mắt nhìn chàng: "Không phải ngươi có bạch nguyệt quang trong lòng rồi sao? Ngươi còn hiếp ta, nhốt ta lại làm gì hả?"
Không để ý đến vẻ bất mãn của cá, Lý Giác Huyền tò mò hỏi ngược lại: "Bạch nguyệt quang là gì?"
"Là người yêu ngươi đó." Thánh Âm bực mình đấm mạnh một cái vào ngực chàng ta.

Mặc dù cú đấm này của nàng đối với chàng cũng chỉ như muỗi đốt mà thôi: "Là người yêu đó, là người thương đó! Mẹ nó Lý Giác Huyền! Ngươi ôm ấp bà đây nhưng trong đầu thì nhớ nhung về Đoan Thanh Ngọc đấy à?"
"Đoan Thanh Ngọc? Ý nàng là sao?" Nhưng con cá không hề đáp lại chàng, thay vào đó, nàng tặng cho người đàn ông đáng ghét này một cái nhìn thật hung tợn.

Nàng câm điếc không liếc chàng, Lý Giác Huyền tự ngồi suy đoán.

Ừm...chàng không hiểu vì sao Đoan Thanh Ngọc lại liên quan đến câu chuyện giữa hai người bọn họ nhưng..
"Nàng ghen đấy ư?"
"Không."
"Vậy chính là nàng ghen rồi." Lý Giác Huyền dáng vẻ hợp lý hợp tình gật đầu.
"..." Ha ha ha, cụ ông sống nửa ngàn tuổi cũng thấu hiểu tâm lý con gái thế à?
Ghen! Ghen! Ghen mẹ ngươi ấy!
Âm Âm vẫn không thèm nói năng gì với chàng.

Lý Giác Huyền tay chống má nhìn nàng, nhạt giọng đề xuất: "Hay ta xách Đoan Thanh Ngọc đến đây chém chết gã nhé."
"Không cần." Nghe cái giọng như sắp sửa cắt củ cải này của chàng, Thánh Âm liền hiểu.

Xem ra người trong lòng chàng ta không phải là tên tiểu mỹ thụ họ Đoan kia rồi: "Thế ngươi yêu ai?"
"Nàng."
"Ta? Từ mấy trăm năm trước?" Con cá khó tin chỉ tay vô mặt mình.
Lý Giác Huyền chắc như đinh đóng cột nói: "Là nàng.

Từ mấy trăm năm trước luôn xuất hiện trong giấc mộng xuân hòng quấy nhiễu ta."

Thánh Âm: "..." Chán nản vùi đầu vào gối.

Bản mặt đờ đẫn cứ như ba hồn bảy phách đã bayyyy~.
Con cá ôm đầu, thầm kêu oan trong bụng.
Ông trời ơi! Sao ông lại để cho cái gã thiểu năng đầu óc có bệnh này mộng xuân với con.

Không, nàng không muốn tin! Chỉ vì mộng xuân với nàng mà chàng là nhất mực khăng khăng nhốt nàng lại ư? Tổ sư họ Ôn! Ngươi mơ thấy bà đây thì bà đây phải chịu trách nhiệm cho cái giấc mơ chó má chết dẫm đó của ngươi hả? Dựa vào đâu chứ? Vô lý vãi mèo!!!
Dường như thấy Âm Âm bé bỏng không tin mình, Lý Giác Huyền còn thẳng lưng ngồi dậy, rất nghiêm túc nhấn mạnh: "Nàng không biết, trong bao năm qua ta đã mơ tưởng về nàng đến mức nào đâu."
Đương nhiên, những giấc mơ đó đều được dán nhãn < 19+ >.
Đoạn, Lý Giác Huyền đưa một tay kéo chăn ra, mơn trớn quả mông trần của Thánh Âm, vui vẻ bày tỏ nỗi niềm hạnh phúc không tả thành lời: "Duyên trời định rồi.

Ta gặp nàng khi ta là chính ta.

Và may thay, nàng có thật."
Mười một năm trước ở hoàng cung Trung Nguyên, ánh mắt chàng đã vô tình đụng phải bóng dáng nàng công chúa mặc váy đỏ nọ.

Chàng liền hiểu, là nàng ấy.
Nàng ấy đã xuất hiện trên thế gian...!Người phụ nữ duy nhất khiến chàng điên đảo trong mộng..
Và số phận của nàng đã được định trước chỉ có một kết cục...Sẽ vĩnh viễn chịu cảnh ngục tù xích trói, bị Lý Giác Huyền giam cầm trong một thế giới riêng do chính tay chàng tạo ra...
Một thế giới chỉ xoay quanh một người đàn ông mà thôi...!Đấy chính là Lý Giác Huyền chàng.
______________________________
Trẫm chin nhỗi.

Dạo này mải xem phim bỏ bê việc triều chính quá.:.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 205: Phận Làm Bia Đỡ Đạn Của Cá Âm 33


Kể từ ngày Lý Giác Huyền chia sẻ quá khứ của mình đó, cuộc sống của Thánh Âm bị đảo lộn hoàn toàn.

Nàng bị giam lỏng, bị xích cổ lại giống như một con chó mỗi khi chàng dời phủ đến hoàng cung để thiết triều.

Tối về lại bị họ Lý quấn lấy không buông, cuộc sống phải nói là ngột ngạt đến đáng sợ.

Vào một ngày nọ, khi cùng Lý Giác Huyền ngồi ngắm hoa ở hoa viên, Thánh Âm đã đề xuất với chàng, đề xuất một vấn đề mà có lẽ cả đời cũng không được chấp thuận.

Nhưng nàng vẫn mong chờ một chút, tại vì cái cảm giác gông xiềng này khiến nàng chán muốn chết rồi.
Ngồi thư giãn trong lòng người đàn ông, hai tay đùa nghịch ngọc bội treo trên eo chàng, đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh vạn cánh hoa lê rơi.

Thánh Âm chẳng thấy lãng mạn cái gì hết á, nàng nghĩ mẩm, ắt hẳn người quét sân sẽ mệt mỏi lắm đây khi phải quét sạch đống cánh hoa này...
Lý Giác Huyền ôm khư khư thân thể cá như thường lệ, chàng khẽ hỏi: "Đẹp không?"
"Đẹp." Cá Âm nhàm chán đáp cho có.


Nhưng tên đàn ông đây dường như rất vui, vòng tay ôm eo nàng siết vào mạnh mẽ: "Nàng vui là tốt rồi."
Tiếp đó, cả hai người họ lại chìm đắm trong im lặng.
Một hồi lâu, Thánh Âm đành mở lời đánh tan vẻ im lặng kì dị này.

Giọng điệu nàng hơi bất lực gọi tên chàng: "A Huyền..."
Đây là lần đầu tiên nàng ấy kêu chàng là "A Huyền" sau ngày đó, cả người Lý Giác Huyền như bị tiêm thêm liều thuốc kích thích, chàng phấn chấn hẳn lên.

Khẽ đưa tay kéo mặt người phụ nữ lại gần mình, vươn lưỡi liếm liếm vành tai nàng.

Này là vị trí nhạy cảm của cá, Thánh Âm bèn cảm thấy rùng cả mình, thân thể bé nhỏ khẽ co lại, hơi run.
"Ta đây." Chỉ là hai chữ "ta đây" đầy ngắn ngủn, mà chàng thâm tình nói cứ như đã lôi hết tình yêu trong trái tim ra hòng thổ lộ với nàng ấy vậy.
"Thả thiếp ra, thực không được sao?"
"..."
"Thiếp rất chán.

Sống thế này cũng quá mức khó chịu.

Chàng lúc nào cũng trói buộc ta, ta chỉ muốn ra ngoài đi dạo vào buổi sáng như ngày xưa, nhưng chàng không cho ta thực hiện điều đó."
"..."
"A Huyền à." Thánh Âm chợt ngẩng đầu, nắm lấy bàn tay to của Lý Giác Huyền và đưa nó sờ lên gáy mình, vuốt ve ấn toả hồn kia: "Chàng biết thiếp chốn không được mà.

Thả thiếp ra, không được sao?"
"Không phải ta đang thả nàng ư?"
"Nhưng..." Ta muốn ở một mình, không muốn ở cạnh ngươi.

Ngươi rất phiền...
Nàng không dám nói ra ý nghĩ trong lòng.
Mà vẻ mặt đẹp trai của họ Lý lại trở nên trầm lặng như nước, ánh mắt đen thẫm chớp chớp.

Không một ai có thể nhìn thấu được những dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu chàng.

Rõ ràng lúc này hai người bọn họ đang ôm ấp tay kề với nhau, nhưng mỗi người lại đang mải mê chìm đắm trong thế giới riêng của mình.


Khoảng cách giữa bọn họ như thể trời với đất, bóng tối và ánh sáng ấy.

Họ không thể dung hoà, không thể thấu hiểu và cũng không thể vị tha.

Hai người mỗi người đứng ở đầu cây cầu, liệu ai sẽ là người có can đảm hòng bước tiếp về phía đối diện đây?
Thánh Âm không biết được, chấp niệm tình yêu sâu trong linh hồn của Lý Giác Huyền nặng thế nào.
Mà Lý Giác Huyền cũng sẽ không hiểu, không hiểu nổi cách yêu một người như thế nào.
"Ta có thể nhìn thấu kiếp trước của người khác.".

Đam Mỹ Sắc
"Hả?"
"Từ mấy trăm năm trước, ta có thể làm phép để biết được kiếp trước của người khác họ là aim Nhưng điều kì lạ là ta không thể biết được kiếp trước ta là ai? Không chỉ mình ta, đến cả sư phụ cũng không biết được điều đó.

Và cả nàng..." Giọng điệu của Lý Giác Huyền bỗng chốc trở nên sâu xa hơn rất nhiều: "Ta cũng đã thử.

Nhưng ta không thể biết được kiếp trước nàng là ai.

Có lẽ chúng ta có một mối tương quan sâu sắc ở đời trước, phải không?"
"..." Thánh Âm há mồm trong câm lặng.

Hết mộng xuân rồi lại đến nhân duyên của kiếp trước kiếp này.

Rốt cuộc còn cái gì mà Lý Giác Huyền chưa nói ra hết không?
Kiếp trước à...
Kiếp trước của nàng, hầu hết chỉ có mỗi con mẻ hệ thống chủ là biết.

Âu đây cũng là nguyên do mà Lý Giác Huyền không biết được.
Thấy Thánh Âm vẫn không nói gì mà chỉ đăm đăm nhìn mình, họ Lý rầu rĩ thở dài một hơi.

Ôm nàng vào lòng và xoa xoa lưng nàng.


Chàng nhượng bộ: "Từ ngày mai ta sẽ không xích nàng nữa."
Nàng nói đúng.

Kể cả bây giờ khi nàng đã chạy trốn được rồi đi chăng nữa, thì chàng vẫn có thừa cách để bắt nhốt nàng lại...
Yêu một người sai cách...
Thánh Âm sướng đến mức suýt nữa ném hoa tung bay ăn mừng.
Nhân quyền đã được giải phóng!!!
Nhưng ở một góc độ mà nàng không thể thấy được, sắc mặt của Lý Giác Huyền buồn thiu đến kì quặc.

Chàng chớp chớp mắt, cố gắng ôm nàng thật chặt và kiềm chế cơn ác thú trong người...
Sao bây giờ?
Phải làm sao bây giờ?
Ấn toả hồn cũng không đủ để trấn an tâm ma của chàng...
Những ác mộng đó...Những khung cảnh lặp đi lặp lại về cái chết của Âm Âm vẫn cứ ám ảnh chàng.
Đúng vậy, chàng không thể đoán được kiếp trước của mình.

Song chàng lại hay mơ về chúng.

Nếu như nói mộng xuân là bể dục khiến chàng lao đao say đắm, thì mộng tiền kiếp như thể cơn ác mộng đeo bám chàng không tha vậy.

Chàng cũng có biết đó có thực sự là kiếp trước của chàng hay không đâu? Nhưng nỗi đau khi đánh mất ái nhân trong mộng quá mức chân thực, chân thực đến nỗi đêm đêm đột ngột tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, chàng sẽ ôm lấy cái chăn bên cạnh, cuộn tròn người lại đầy đau khổ mà rấm rứt rơi nước mắt...
Không muốn...
Không muốn đánh mất Âm Âm...
Ác mộng vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 206: Phận Làm Bia Đỡ Đạn Của Cá Âm End


[ Túc chủ! ] Hệ thống chủ mất tích lâu ngày bỗng chốc ngoi lên.

Nhìn dáng vẻ như muốn đi chết kia của Cá Âm, nó thấp giọng: [ Tìm ra phương pháp phá ấn toả hồn rồi.

Có đi không nào? ]
"Lâu thế? Ta tưởng ngươi quên ta rồi đấy." Lý Giác Huyền đêm nay có vẻ về muộn hơn mọi khi.

Nghe thấy tiếng gọi của hệ thống chủ, Thánh Âm mừng đến mém xíu phát khóc: "Ta muốn đi khỏi đây ngay."
[ Rồi rồi.

] Hệ thống chủ cả giận đáp.

Ngay lập tức, từ trên không trung rớt xuống một cục...tẩy? Thánh Âm không biết đó là cục gì, chỉ là sờ lên thì cảm thấy chất liệu của nó giống tẩy.

Còn cái con mẻ hệ thống chủ kia lại giơ ra cái chất giọng vô cùng tự hào mà khoe khoang.

Nàng nghĩ, nếu bây giờ nàng mà thấy được chân thân của hệ thống chủ, chắc chắn nó đang ưỡn ngực vểnh mỏ lên để so hàng với nàng: [ Pháp bảo của Minh vương dưới Địa phủ đấy.

Cô không biết tôi đã tốn công tốn sức đến mức nào để xin mượn nó đâu.

]

Tâm trạng vui vẻ, hiếm khi con cá buông lời tâng bốc hệ thống chủ một câu: "Ngươi giỏi lắm, ắt hẳn Thủy thần rất tự hào về ngươi."
[ Cô không phải nịnh tôi.

] Vừa nhắc đến Cộng Công, giọng điệu của con mẻ này liền biến đổi khôn lường.

Nó nhanh chóng phun ra một lèo tràng giang đại hải: [ Dạo này ở Cửu Trùng Thiên kì lạ quá.

Chúng ta không nên nán lại ở thế giới này lâu.

Cô nhanh lên, tôi có chút việc.

Khi nào xoá xong ấn toả hồn gọi tôi.

]
Dứt lời, nó liền lặn mất tăm.
Nó bảo nàng phải xoá ấn toả hồn, nhưng xoá như thế nào thì nó nói không rõ.
Xoá "dư lào" nhể?
Giống cầm cục tẩy xoá dấu bút chì sao?
Thánh Âm đưa cái cục pháp bảo này đặt lên gáy cọ cọ...
Chẳng biết có gì thay đổi không?
Nàng cũng đâu thể tự xoay đầu 360° để nhìn gáy mình được?
Trong khi con cá đang hoài nghi nhân sinh thì tiếng bước chân ngoài cửa đã ập tới.

Nàng cuống quýt hất tay xoã hết suối tóc dài xuống, tùy tiện đem pháp bảo nhét dưới gối.

Sau đó, phải cố tỏ ra thật bình tâm và chờ người vào.

Quả nhiên, tầm vài giây sau cánh cửa phòng đã được kéo ra, bóng dáng cao lớn quen thuộc của Lý Giác Huyền lại đứng thù lù ở đấy.

Chàng đẩy tay đóng cửa, nhẹ chân bước đến bên chân giường.
Có lẽ là vừa mới đi thay quần áo xong, nên trông phong cách ăn mặc của Lý Giác Huyền có vẻ phóng túng hơn so với mọi ngày.

Vạt áo lỏng lẻo cực kì, để lộ lồng ngực vạm vỡ đầy sứt sẹo hoang dã hút mắt người nhìn.

Chàng ngồi lên nệm giường, Thánh Âm nhanh nhẹn vươn người tháo dải lụa buộc tóc của chàng ra.

Mái tóc dài của chàng như hoà làm một với màu áo chàng...
Cá Âm hồi tưởng...
Năm trăm năm trước khi còn làm đạo sĩ, dáng vẻ mặc áo trắng của Lý Giác Huyền không biết như thế nào ta?
Nói ra nghe thật khó tin, nhưng Thánh Âm chưa bao giờ thấy qua một Lý Giác Huyền mặc bạch y...Chàng ta luôn luôn khoác lên người những bộ trang phục tối màu, đặc biệt là màu đen, thứ màu tăm tối đó dường như đang tượng trưng cho thế giới nội tâm bẩn thỉu của tên đàn ông ấy vậy.
Lý Giác Huyền đưa tay xoa vùng bụng dưới của Thánh Âm, mềm giọng hỏi: "Bụng đỡ đau chưa?"
Đang trong ngày nguyệt sự của nàng ấy.


Có một số điều phải kiêng kị.
Con cá hơi ngạc nhiên, thật không ngờ là Lý Giác Huyền lại hiểu tường tận về chu kỳ kinh nguyệt của nàng thế.
Sáng nay khi biết bà dì ghé thăm, nàng còn thầm sướng muốn xỉu.

Nghĩ mẩm họ Lý kia sẽ không thể đè nàng ra mà bạch bạch bạch được nữa rồi.

Tuy sướng vì không bị ép làm tình, nhưng nỗi đau chịu đựng bà dì cũng khổ không kém.

Ai ngờ, đêm nay Lý Giác Huyền lại ôm nàng vào lòng, xoa xoa bụng cho nàng và ru nàng ngủ...
Hự!
Liếc mắt xuống mấy chiếc múi bụng mờ lèm mờ lèm đầy đủ điện nước kia, Thánh Âm bèn quay lưng với chàng.
Không! Nàng không sa đoạ đâu.

Dù cho có dụ dỗ nàng thế nào cũng vậy thôi.
Híc híc híc! Bảo bối sắp phải đi rồi...Ở thế giới sau hơm biết có sầu riêng cho bảo bối liếm hay không nữa...
Trông thấy nàng vẫn chưa ngủ mà cứ cọ lên quậy xuống, tay Lý Giác Huyền vẫn không ngừng xoa xoa.

Chàng khẽ hỏi: "Đau hả?"
"Không, khá dễ chịu.

Bụng ta rất ấm."
"Ta đang truyền nội lực cho nàng đấy."
"Ò..." Ù má! Nội lực có thật thì chắc khinh công cũng có thật nốt nhỉ?
Tự dưng, họ Lý chuyển đề tài, bẻ lái nói sang một câu mà Thánh Âm nghe xong chỉ muốn nhảy dựng đứng lên: "Lý An Na sinh con rồi.

Mai chúng ta đến xem đứa bé đi."
"Hả? Không phải chàng..."
Lý Giác Huyền cắt lời cá: "Đó là ảo ảnh do bí cảnh tạo ra thôi." Đoạn, chàng thấp giọng: "Thế nên Âm Âm à! Đừng nhìn ta với ánh mắt như thể ta là quái vật nữa được không?"
Rầm!
Cá Âm hơi chột dạ, không dám trả lời mà nhắm tịt mắt làm ngơ.
Chàng ta...Hoá ra chàng ta đều đọc thấu tất cả suy nghĩ trong não nàng...
Cảm giác này...như kiểu đi nói xấu người ta bị người ta nghe thấy ấy...Quá mức xấu hổ rồi.

Nhưng không phải đều do chàng lừa nàng trước hay sao?
Thánh Âm kéo tay Lý Giác Huyền ra khỏi bụng mình, quay mặt vùi đầu sang hướng khác và nói nhanh: "Thiếp không cần chàng xoa đâu, thiếp hết đau rồi.

Chàng mau ngủ đi thôi."
"Ừm..." Giọng điệu Lý Giác Huyền hơi lạc lõng.

Tuy tay không xoa bụng nàng nhưng vẫn cố chấp đặt ở đó, truyền chút hơi ấm vô đấy.
Một lúc sau...
"Lý Giác Huyền?" Thánh Âm thều thào gọi họ tên người ấy.


Nhưng có lẽ chàng ngủ rồi...
Có lẽ vì hôm nay nàng có chút vui vẻ, nên mới nguyện lòng quay đầu ngắm nhìn dung nhan chàng thêm một lúc nữa mới chịu dời đi...
"Chàng..." Ngón tay thon dài vuốt ve vết sẹo bên khoé mắt chàng, dưới ánh trăng dịu hiền, Thánh Âm nở nụ cười, một nụ cười chân thật xinh đẹp nhất mà nàng có thể dành cho chàng.

Khoé mắt hơi cong, nốt ruồi lệ đỏ rực lửa nhẹ lay động.

Đôi môi đỏ nhếch nhẹ.

Giọng nữ nhân yếu đuối vang vọng trong màn đêm, song lại như đang tưới mát lòng chàng: "Ngủ ngon!"
Nàng biết tỏng họ Lý đang giả ngủ...
Thánh Âm mau lẹ đóng mi mắt lại, gọi tên con mẻ hệ thống chủ.

Rất nhanh, nó đã ngoi lên và thu hồi pháp bảo dưới gối về: [ Cô xoá xong xuôi rồi đấy.

Giờ tôi rút linh hồn nhé? ]
"Hệ thống chủ, Lý An Na chưa chết ư?"
[ Chưa.

Đoan Thanh Ngọc sắp đưa ẻm đi bỏ trốn khỏi phủ vương gia rồi.

Thoát khỏi Lý Giác Huyền.

]
"Ồ, tốt!" Thánh Âm chán không buồn hỏi lý do vì sao Đoan Thanh Ngọc phải đưa vợ con đi tránh Lý Giác Huyền làm gì.

Nhưng biết được cô em bánh mật trong tương lai sẽ an toàn, sắp sửa thoát khỏi ma trảo của Lý biến thái, nàng yên tâm hơn nhiều ấy.

Dẫu sao muội ấy giờ đã là một người mẹ có con, nếu cả hai mẹ con nhà này chết dưới tay họ Lý thì thảm lém.
"Rút linh hồn đi." Nàng phất tay bảo nó.

Có chút mong chờ, không phải Lý Giác Huyền này lúc nào cũng giơ cái mặt tự cao tự mãn khi nhốt nàng lại sao? Ừm, ngày mai chàng tỉnh dậy và phát hiện ra bên cạnh mình chỉ là một cái xác lạnh ngắt thì chàng sẽ có cảm xúc ra sao đây?
Khác với tưởng tượng của nàng, quá trình rút hồn có vẻ không đau...Nhưng cảm giác được giải thoát thật phê quá đê!
Thế nhé! Tuy không để lại di thư nhưng ta có lời muốn nói...
Vĩnh biệt, Lý Giác Huyền!.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom