Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 140


Liên tục hơn một tháng, Phong Quang đều không vào game, cho dù là có lớp cũng không muốn đi học, cô đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, mỗi ngày ngoại trừ ngủ ăn cơm chính là vẽ tranh xem tiểu thuyết, đương nhiên ngủ chiếm mất hai phần ba thời gian. Cuộc sống suy sút như vậy cô thế nhưngkhông có mọc thêm được miếng thịt nào ngược lại còn giảm mấy cân, nói ra sợ chỉ đưa tới không ít ánh mắt hâm mộ ghen tị.

Giáo viên phụ đạo cuối cùng thông báo cho cô, nếu không đến học viện đihọc, cô năm sau sẽ học lại năm nhất một lần nữa!

Chuyên ngành của bọn họ có thoải mái thì cũng không đến mức đó đâu!

Phong Quang bất đắc dĩ, chỉnh đốn bản thân một chút, lần đầu tiên đi ra khỏi cửa suốt một tháng qua, đã lâu không thong thả đi đến trường học, người đi ngang qua vẫn chỉ trỏ sau lưng cô như trước, cô không có hứng thú nghe bọn họ nói cô như thế nào, lập tức đi vào khu lầu dạy học, tìm được phòng học cần đến, môn học hôm nay là giáo trình tin học căn bản, đây là môn đại cương cơ bản năm nhất, bởi vậy người học không ít, ít nhất chỗ ngồi đầy rồi, Phong Quang không có bạn bè, bởi vậy cũng không có người sẽ giúp cô chiếm chỗ ngồi, cô chỉ thấy một loạt ghế cuối cùng còn trống một chỗ ngồi, chỉ là ngồi bên cạnh chỗ trống đó có một bạn học nam nhìn quakhông dễ gần lắm.

cô do dự một lát, đi qua, “Cho hỏi bên cạnh cậu có người sao?”

Cậu lắc đầu.

Phong Quang đặt túi xuống, ngồi bên cạnh cậu, cô vừa ngồi xong giáo viên cũng tới, bất quá cô không có tâm nghe giảng, ngược lại người bên cạnh côluôn luôn viết gì đó xuống vở khiến cho cô chú ý, cô chỉ có thể nhìn một nửa gương mặt nghiêng nghiêng của cậu, càng nhìn càng cảm giác đã gặp qua ở đâu rồi…

Cậu viết xong một trang, lật qua một trang mới, Phong Quang liếc mắt một cái, nhìn thấy trên giấy đều là những con số cùng ký hiệu mà cô xem khônghiểu, giống như là số liệu gì đó? cô kề sát lại, theo dõi mặt cậu xem một hồi lâu, hoàn toàn không chú ý tới tốc độ cậu cầm bút viết chữ dường như đangnhanh hơn, hơn nửa ngày, cô rốt cục cũng nhận ra, “Là cậu?”

Động tác trên tay cậu dừng lại, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn thẳng cô, cậu đã quên lúc này gương mặt của cô đang dựa vào rất gần, vì thế khoảng cách hiện tại của bọn họ chỉ có mấy cm, một chút nữa liền hôn lên đối phương.

Tầm mắt đụng vào nhau, rốt cục là lòng ai đang nhảy bùm bùm khôngngừng cũng không có người nào để ý đến.

Thật lâu sao, Phong Quang nhìn không chớp mắt ca ngợi, “Lông mi của cậu thật dài, là tự nhiên à?”

“…”

“Oa, làn da cũng đẹp nữa, cậu dùng sản phẩm dưỡng da hiệu gì vậy?”

“…”

“Cậu vừa mới viết gì vậy?” cô nhìn xuống vở, “Là chương trình mật mã sao? Đây là bài tập của cậu? Cậu thuộc khoa IT à?”

Là chương trình mã hóa, không phải bài tập, lúc cậu khẩn trương mới có thể viết, đúng vậy, tôi là khoa IT.

Ở trong lòng yên lặng trả lời toàn bộ câu hỏi của cô, Âu Tuân đem vở đóng lại, “Tôi chưa từng gặp cô học môn này.”

Nói như là cậu có thể nhớ kỹ toàn bộ người học môn này vậy.

“Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên tôi đến học môn này.” Đối với việc trốn học, biểu hiện của cô rất thoải mái, tuyệt không cảm thấy sỉ nhục hổ thẹn, “Tính luôn hôm nay thì chúng ta là lần thứ ba gặp mặt đi, này, cậu tên gì thế?”

Gia giáo của nhà họ Hạ là trước khi hỏi tên người khác phải giới thiệu tên mình trước, nhưng cô đã “nổi tiếng” như vậy, muốn tìm được một ngườikhông biết cô sợ cũng khó.

“Âu Tuân.”

“Là viết như vầy sao?” Duy trì tác phong tiểu thư bá đạo, cô lấy vở cậu qua, rút bút trong tay cậu, trên trang giấy sạch sẽ viết lên hai chữ “Âu Tầm”. (寻)

“không phải.” Trong tầm mắt cậu, lướt qua cần cổ tao nhã của cô, có thể nhìn đến xương quai xanh tinh xảo… Xuống chút nữa, cậu không tưởng tượng được.

“Vậy là Tuần này sao?” (巡)

không hiểu sao, nhìn cô nghiêm túc nghiên cứu tên của chính mình, tỏng lòng Âu Tuân xẹt qua một luồng nhiệt, cậu thấp giọng nói: “Là Tuân của cỏ tuân.” (荀)

“A, cái này tôi biết, tuân thảo, hương thảo trong truyền thuyết, nghe nói có khả năng làm đẹp.” cô nở nụ cười, viết lên giấy hai con chữ xinh đẹp, Âu Tuân.
 
Chương 141


Môn đại cương nhiều người học, nhưng thật sự nghe giảng bài cũng chỉ có vài người, huống chi loại môn không trọng yếu như giáo trình tin học căn bản thế này, nói chung chỉ cần sinh viên không tạo ra động tĩnh gì quá lớn, giáo viên sẽ không quản tới, bởi vậy Phong Quang và Âu Tuân nhỏ giọng trao đổi cũng chỉ đổi lấy một cái thoáng nhìn cảnh cáo của giáo viên trênbục giảng.

Phong Quang phẫn nộ buông bút ngồi xuống, làm bộ như chăm chú nhìn bảng đen, nhìn không chớp mắt.

Ngón tay Âu Tuân tựa như lơ đãng mà xẹt qua hai chữ cô viết xuống trêngiấy, cậu mặt không thay đổi đem vở cất vào trong ba lô, tiếp theo cậu rất tự nhiên mà mở sách trên bàn ra, coi như nghiêm túc mà nghe giảng, trừ bỏ việc tay cậu để trên sách từ đầu tới cuối đều không có lật qua trang khác…

Tiếng hít thở của người bình thường khác khá khó để nghe thấy, nhưng cậu giống như có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô, bỗng nhiên thấy rằng đây là âm thanh dễ nghe nhất trên đời này, gió từ cửa sổ đưa mùi thơm trênngười cô đưa đến đây, vẫn luôn quanh quẩn tại chóp mũi cậu, thật sự là thơm đến đòi mạng.

Hầu kết cậu lăn lộn, đứng ngồi không yên, huyết dịch trong cở thể sôi trào một trận, nhớ lại cảm giác cơ thể của cô đặt trên người cậu, nhớ lại xúc cảm mềm mại trước ngực cô… cô cách cậu gần như vậy, chỉ cần đưa tay ra là có thể hung hăng đặt cô dưới thân, không ngừng chiếm đoạt, không ngừng ham muốn…

Hô hấp của Âu Tuân trở nên dồn dập, lực hấp dẫn của cô quá mức chết người, cậu không thể chống cự, tay vừa mới duỗi qua một chút, tiếng chuông đã ngắt quãng động tác của cậu.

Thời gian một môn học qua rất nhanh, ít nhất Âu Tuân cảm thấy quá nhanh, cậu nhìn người ở bên cạnh thu dọn xong đứng dậy, vì thế cậu cũng đứng lên theo.

Phong Quang nhìn cậu đứng lên cũng không làm gì, ngược lại còn nhìn bản thân cô, hơn nữa trong mắt còn có một thứ cảm xúc không khó hiểu, côkhông rõ nên sửng sốt một lát, sau đó theo bản năng bày ra thái độ cao ngạo nói: “Tuy rằng vài lần trước ở chung với cậu không vui vẻ gì mấy, bất quá bản tiểu thư đại nhân đại lượng, tôi không so đo với cậu, bây giờ tôi phải đi, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.” Luống cuống nói xong, trong lòng Âu Tuân hận không thể đánh chết chính mình, thế nào có thể nói một câu hẹn gặp lại như thế chứ.

Nhưng Phong Quang đã đi vòng qua cậu mà rời khỏi phòng học, cậu đuổi theo đi ra, tại cửa phòng học bị hai người ngăn chặn đường đi.

Quách Minh cười hì hì nói: “Aiz, Âu Tuân, máy tính của Tiểu Lục hỏng rồi, tôikhông biết sửa, nhân tiện mang em ấy đến tìm cậu.”

Nói xong, Quách Minh có ý khác mà hàm xúc trừng mắt nhìn Âu Tuân, ý bảo cậu tốt nhất nên nắm chắc cơ hội đi.

“Âu Tuân, máy tính của em bỗng nhiên không mở máy được.” Triệu Tiểu Lục xin giúp đỡ nhìn Âu Tuân, bộ dạng khổ sở đáng thương.

Nhưng Âu Tuân lạnh nhạt nói: “Tôi không phải nhân viên sửa máy tính.”

Triệu Tiểu Lục sững người, biểu tình cực kỳ xấu hổ, cô không nghĩ Âu Tuân sẽ cự tuyệt cô, ngay cả Quách Minh đứng một bên cũng kinh ngạc mở to mắt, này, người anh em, đây không phải người tình trong mộng của cậu sao!? Đó là thanh mai trúc mã, thân thiết từ nhỏ đấy!

Âu Tuân không để ý bọn họ, cậu vội vã chạy tới cầu thang bên kia, Quách Minh chưa từng gặp qua Âu Tuân cũng có lúc có sức sống như vậy, cho dù là lúc cậu ấy thừa nhận mình thích Triệu Tiểu Lục người cùng cậu lớn lên, cả người cậu ấy cũng bị vây bởi một cỗ hơi thở chán chường, cảm giác giống như không phải là đang tự bộc bạch, ngược lại giống như không chút để ý nói ra một chuyện không có quan hệ gì với bản thân mình.

Quách Minh nhức đầu, “Thằng nhóc này gần đây có phải đổi tính rồi không,anh nhớ rõ hồi năm nhất cậu ta đã nói môn tin học cơ bản này không có kiến thức gì, huống chi cậu ta đã năm bốn, gần đây thế nào ngày nào có môn này đều chạy tới?”

“Có thể là… Âu Tuân thích giáo viên này giảng bài?” Triệu Tiểu Lục đoán.

“không có khả năng đâu, cậu ất đối với giáo viên có liên quan đến tin học và chương trình học khác đều xem thường, hơn nữa giáo viên này cũng khôngphải mỹ nữ gì, cậu ấy tới nghe giảng để làm gì ta?”

“Âu Tuân anh ấy, luôn có chút kỳ lạ.” Ánh mắt Triệu Tiểu Lộ ảm đạm, từ nhỏ đến lớn mỗi lần cô có phiền phức đều có thói quen tìm Âu Tuân, mà bất luận là chuyện gì Âu Tuân cũng sẽ giúp cô, cô coi Âu Tuân là một người anh tốt nhất của cô, nhưng mà gần đây, anh ấy đối với cô giống như ngày càng lạnh nhạt.

Quách Minh không thể để một cô gái có bộ dạng đau lòng, cậu lập tức nói sang chuyện khác, “không phải là sửa máy tính sao? không có cậu ta thìkhông còn ai sao? đi, anh giúp em sửa!”

Giờ phút này Quách Minh đã hoàn toàn quên vừa nãy vì tạo cơ hội cho Âu Tuân và Triệu Tiểu Lục, cậu đã nói bản thân không biết sửa…
 
Chương 142


Ở một đường nhỏ dưới bóng mát của rừng cây, không ít đôi tình nhân cùng cưỡi một chiếc xe đạp chậm rãi chạy qua, đây chính thứ gọi đại học là thiên đường luyến ái, cho nên bất luận thế nào đều tràn ngập vị chua thối của tình yêu, đến năm bốn thì sao, vẫn là chia tay mới tốt đó!

Phong Quang cự tuyệt thức ăn cho chó (!), cô đối với một đôi lại một đôi tình nhân coi như không thấy, chuyên tâm đi con đường của mình, thẳng đến trước mặt cô xuất hiện một bó hoa tươi.

(!) Ý chỉ bị người có người yêu diễn cảnh tình cảm trước mặt.

“Học muội Phong Quang, chào em.” Bộ dạng nam sinh viên cực kỳ đẹp trai, rất có khí chất văn nhã, hắn rất cao, ít nhất cũng phải 1m8, tiếng nói thoáng trầm thấp, giống như tiếng đàn cello có thể gấp khúc từng trận bên tai người ta, bất luận là phương diện nào, hắn đều rất hợp với khẩu vị của Phong Quang.

Đối với người khác phái hợp khẩu vị, Phong Quang không tự giác biểu hiện rộng rãi khéo léo một ít, ngay cả thái độ đại tiểu thư cao cao tại thượng cũng quên lấy ra, “anh là?”

“anh là Chu Liệt thuộc khoa tiếng Trung, học năm ba, xem như là học trưởng của em.” Hắn mang theo ý cười nhã nhặn mà nói chuyện, rất dễ dàng khiến người ta có thiện cảm.

Phong Quang rất rụt rè nhìn lướt qua hoa trên tay hắn, “Vậy anh tìm tôi có việc gì sao? Nói trước thì hơn, tôi không có bạn cùng phòng, ở học viện cũngkhông có bằng hữu, tôi không có biện pháp giúp anh đưa hoa đâu.”

“Em hiểu lầm, bó hoa này là tặng cho em.” Hắn đưa hoa trong tay ra.

Phong Quang không nhận, ngược lại lui một bước ra sau, “anh đưa hoa cho tôi làm gì?”

cô cũng không tin hoa hồng có thể tặng một cách tùy tiện, đó nhưng là hoa hồng đỏ thẫm.

Chu Liệt cười bỏ qua sự cảnh giác của cô, “Em không nhớ sao? Lúc em vừa tới học viện báo danh, là anh tiếp đãi em.”

Nói như vậy, ngày đầu tiên cô làm tân sinh viên đi đến học viện đúng là có một sinh viên đẹp trai cao to nghênh đón cô, nghĩ nghĩ, cô giật mình, “Thì ra là anh.”

“Em còn nhớ rõ anh thật là tốt.” Chu Liệt vui vẻ nói: “Kỳ thực từ ngày đóanh đã bắt đầu chú ý đến em, nhưng vẫn luôn bất hạnh không có cớ để liên lạc với em, em lại gặp nhiều chuyện như vậy… anh vẫn luôn tin tưởng emkhông phải là người như vậy, hiện tại chân tướng rõ ràng, thời điểm em bị người ta chỉ trích, anh không đứng ra nói chuyện giúp em là lỗi của anh, nhưng mà anh cũng hiểu được có một số chuyện là không thể đợi, hôm nay em đã đến học viện rồi, chính là cơ hội tốt nhất của anh.”

“Khoan đã, anh nói cái gì mà chân tướng rõ ràng?” Phong Quang bỏ qua người xung quanh tụ tập lại càng lúc càng nhiều, cô bắt được một câukhông quan trọng nhất của Chu Liệt.

Chu Liệt nghi hoặc, “Em không biết sao? Một tháng trước, toàn bộ chủ đềtrên web đều thay đổi, bất luận mở ra trang web nào đều tự động nhảy tới một bài post, bài post này nói em bị oan uổng, những chuyện không tốt đó đều là do Liễu Đề vu oan giá họa, hơn nữa Liễu Đề cũng không phải tự sát thật, cô ta là cố ý làm bộ như tự sát để tranh thủ sự đồng tình, chuyện này, đến bây giờ tin tức vẫn còn đưa tin.”

Phong Quang không dám tin, “Cho nên… tôi cứ thế được tẩy trắng rồi?”

“Em chưa từng đen qua, sao lại nói là tẩy trắng được? Phải nói là sự thật rõ ràng mới đúng.” Chu Liệt cười sửa đúng lời của cô.

Này cũng không thể trách Phong Quang, một tháng này cô tuy nói ru rú trong nhà, nhưng cô hoàn toàn không xem tin tức gì, khi cô bị nói xấu, côliền nói dì Lâm không cần chú ý đến chuyện đó, cho nên dì Lâm thật sẽ có khả năng không nói với cô chuyện cô đột nhiên được tẩy trắng, cẩn thậm ngẫm lại, từ lúc cô bước vào trường học, tuy rằng cũng có người nghị luậncô, nhưng mà cũng thiếu đi sự ác ý.

Lúc trước bởi vì một bài post, cô trở thành nhân vật người người kêu đánh, hiện tại cũng vì một bài post, cô liền từ người đi hại biến thành người bị hại, trong lòng Phong Quang ha ha hai tiếng, sức mạnh của dư luận, nhưng lại có thể thể hiện trọn vẹn trên người cô như vậy.
 
Chương 143


“Phong Quang, anh hy vọng em có thể nhận bó hoa này của anh.” Chu Liệt đứng dưới bóng cây mỉm cười.

Phong Quang giật mình, cô bỗng nhiên nghĩ tới một người, tay bất giác vươn ra, nhưng lại bị một bàn tay to hơi lạnh của một người khác giữ lại ở giữa không trung, cô nhìn theo cánh tay đó, sững sờ nhìn Âu Tuân đột nhiên xuất hiện bên người mình.

Âu Tuân nắm chặt tay cô, đem cô kéo ra sau người cậu, đối mặt với Chu Liệt, thắt lưng thẳng tắp, tóc mái bị gió nhẹ phất lên, đôi mắt phẳng lặng như vực sâu đó làm cho những ai lần đầu nhìn thấy toàn thân lạnh toát, thái độ bình thường của cậu khi gặp bất cứ chuyện gì đều là thờ ơ, nhưng cậu bây giờ, là nghiêm túc.

Chu Liệt cảm nhận sâu sắc đây là một nhân vật rất khó dây dưa, nhưng mà hắn vẫn biểu hiện sự dịu dàng lịch thiệp của mình, “Xin hỏi cậu là?”

Còn kém một bước, thiếu chút nữa Phong Quang đã tiếp nhận hoa của hắn, nhưng mà vì một người cứ thế xuất hiện làm cho hắn thành công dã tràng.

Âu Tuân cũng không dự định sẽ trả lời vấn đề của hắn, cậu kéo Phong Quang xoay người đi, nhưng lại bị Chu Liệt phản ứng lại chặn trước mặt.

Hiện tại là tình huống gì? Hai nam tranh một nữ sao?

Đừng hỏi Phong Quang, bởi vì Phong Quang cũng không rõ ràng lắm, Chu Liệt làm cho cô có một loại ảo giác nhìn thấy An Đồng, cô chút nữa đã theo bản năng mà phạm sai lầm, may mà có Âu Tuân xuất hiện, cô đây là sao vậy… Rõ ràng sau khi nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống đã đem tình cảm củacô với mục tiêu tiến công chiếm đóng cắt bỏ, tại sao cô có thể nhớ đến An Đồng?

Chu Liệt là tài tử có tiếng của khoa tiếng Trung, bề ngoài đẹp mã, gia thếkhông tồi, người cũng dịu dàng, học muội học tỷ đều gọi hắn là nam thần, cũng bởi vậy mà khi hắn đột nhiên chặn Phong Quang lại mà tỏ tình, chung quanh đã nhanh chóng tụ tập nhiều người xem, không có cô gái nào có thể cự tuyệt lời tỏ tình của Chu Liệt, mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng mà bọn họ không ngờ tới nửa đường còn có thể xuất hiện một chàng trai khác.

Dưới tình huống thế này Chu Liệt vẫn còn có thể giữ được tươi cười, “Bạn học này, tôi nghĩ, tôi rất lịch sự hỏi cậu, cậu đáng ra phải trả lời tôi mới xem là lịch sự chứ?”

Phong Quang nhìn Âu Tuân, không rõ cậu muốn làm gì, bất quá nếu muốncô chọn một người giữa Âu Tuân và Chu Liệt, cô sẽ đứng bên người Âu Tuân, dù sao so với Chu Liệt cô vẫn quen thuộc với Âu Tuân hơn chút, Phong Quang cũng quên đem tay của mình rút ra khỏi tay Âu Tuân, trên thực tế, dựa vào sức lực mà cậu dùng để giữ Phong Quang thế này thì cũng rútkhông được.

“Chu Liệt, nhà họ Thẩm.” Âu Tuân nói hai từ không hề liện hệ gì với nhau làm cho Chu Liệt biến sắc, cậu tiếp tục chậm rãi nói: “Hôn ước, tính kế…”

“Đủ rồi!” Chu Liệt khẩn trương nhíu mày lại, trong lòng hắn hoảng sợ,không thể không xem kỹ chàng trai này một lần nữa.

Giọng nói đột nhiên phóng lớn của hắn làm cho Phong Quang hoảng sợ, thân mình run lên, lâm vào rối rắm, cô làm sao có thể nhìn thấy bóng dáng An Đồng trên người này? An Đồng không có lúc nào mà không bình tĩnh, sẽkhông bao giờ hô to gọi nhỏ.

Một bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Âu Tuân.

“Đừng sợ.”

cô cảm nhận rõ ràng tay cậu thật sự căng cứng, hơn nữa động tác rất ngốc, hết thảy hành vi hơi có chút buồn cười, nhưng làm cho cô cảm thấy chính mình là một sinh vật rất khó đối phó.

Đúng vậy, cô so với bất cứ chương trình nào đều rất khó mà đối phó, tay của Âu Tuân chỉ biết gõ bàn phím chứ chưa từng sờ qua đầu của con gái, cậu sợ bản thân mình không nắm giữ được độ mạnh yếu, nếu dùng sức quá mạnh làm cho cô phản cảm với cậu thì biết làm sao? Cậu lo lắng vấn đề này.

Phong Quang và Âu Tuân “Liếc mắt đưa tình”, Chu Liệt cũng cảm thấy hắn chính là một người ngoài dư thừa, tuy rất không cam lòng nhưng nghĩ đến lời nói của Âu Tuân, hắn cắn răng, thừa dịp Âu Tuân không chú ý đến mình, hắn không nói một lời xuyên qua đám người xem náo nhiệt mà rời khỏi.
 
Chương 144


Chu Liệt vừa đi, những người khác đứng xem cũng chậm rãi giải tán.

Đôi mắt Phong Quang nhìn Âu Tuân chằm chằm, “Bây giờ cậu có thể buông rồi chứ?”

Cậu không trả lời, tất nhiên cũng không buông tay.

Người gì mà không rên được một tiếng… Phong Quang thấy đúng là khôngcó biện pháp nào với loại người kín như hũ nút này, cô lấy tay cậu đung đưa đến đung đưa đi chơi rất được, thú vị hỏi, “Này, cậu không phải là muốn để tôi với cậu đứng với nhau cả một ngày chứ? Tuy tôi cả ngày cũng không có chuyện gì làm, nhưng thật sự phải đứng cả một ngày, chúng ta sẽ bị coi là vật lạ mà vây xem đó.”

“… cô không có gì muốn hỏi tôi sao?” Thần sắc cậu nghiêm túc lại trang trọng, còn mang theo một chút nghi hoặc.

“Hỏi cái gì?” Phong Quang nghiêng đầu hỏi lại một câu, “Hỏi cậu Chu Liệt kia là loại người nào? Hay là hỏi tại sao hắn lại tỏ tình với tôi? Bất quá, bề ngoài của hắn thật không tệ.”

Cậu quýnh lên, “Hắn tiếp cận cô là có mục đích.”

“Tôi biết mà.” cô nói như không sao cả: “Ngay từ đầu tôi cũng không chắc lắm, nhưng nghe được lời cậu nói sau đó, tôi nghĩ thông rồi, tôi tuy rằngkhông thông mình nhưng cũng không ngốc đâu, hắn cùng Thẩm Vật Ngôn có quan hệ gì?”

“Thẩm Vật Ngôn là anh họ của Chu Liệt.”

“Thì ra là thế, Thẩm Vật Ngôn không nghĩ tự mình mở miệng đề nghị giải trừ hôn ước, cho nên muốn để cho tôi thích người khác, muốn tôi chủ động đề nghị từ hôn, hừ, rõ ràng là anh ta thích em gái pha trà kia trước, tiểu nhân nói không giữ lời lại muốn tôi đến làm dùm anh ta, đúng là đầu óc tính toán thật tốt.”

cô nói mà, thế nào đột nhiên có người đến tỏ tình, còn là hình mẫu lý tưởng của cô khéo như vậy, khẳng định là kết quả điều tra của Thẩm Vật Ngôn, nếu không phải Âu Tuân xuát hiện, nói không chừng cô thật đã rơi vào trong bẫy mỹ nhân kế.

Nhưng mà có chỗ không đúng lắm, Phong Quang khó hiểu, “Cậu làm sao biết được Chu Liệt và Thẩm Vật Ngôn có quan hệ gì?”

Cậu từ chối cuộc gọi của người khác.

“Tôi nghe Tiểu Lục nói.” Âu Tuân nghiêm trang trả lời.

“Tiểu Lục? À… là Triệu Tiểu Lục.” Phong Quang bĩu môi, “Tôi tùy tiện gặp nam giới nào cũng đều có quan hệ với cô ấy.”

âm thanh oán giận của cô rất nhỏ, nhưng cậu nghe được, cậu không được tự nhiên nói: “cô ấy là hàng xóm của tôi.”

“Cái gì mà hàng xóm, tôi thấy là tình cảm anh em kết nghĩa thì có”

Cái này Âu Tuân có miệng mà khó trả lời, bởi vì cậu cảm giác trả lời thế nào cũng không đúng, nếu nói là anh em kết nghĩa, cậu trước kia đúng là có tâm tư với Triệu Tiểu Lục, có lẽ là thích, có lẽ là một loại thói quen, bởi vì tính cậu hướng nội, hơi thở còn u ám, vì thế trước đây chỉ có Triệu Tiểu Lục nguyện ý làm bạn bè của cậu, mà cậu cũng chỉ có một người bạn này, cho nên cậu cứ theo lẽ thường mà làm cho rằng bản thân phải bảo vệ cô ấy, tuy Triệu Tiểu Lục vẫn luôn xem cậu là một người anh trai, nhưng cho dù Triệu Tiểu Lục đối xử với cậu như thế nào, cậu trước giờ thấy rằng chỉ cần có thể đứng bên cạnh cô ấy là tốt rồi, nhưng hiện tại, cậu bỗng nhiên thấy rằng như thế nào cũng không sao cả.

Loại tình cảm này từ khi nào mà bắt đầu thay đổi?

Có lẽ từ lần từ biệt ở trên cầu, đêm hôm đó, từ lúc Âu Tuân trải qua thời kỳ trưởng thành, lần đầu tiên làm một giấc mộng xuân, cô gái trong mộng ngâm nga trầm bổng dưới thân cậu, cậu không thể khống chế chính mình, chỉ có thể một lần lại một lần thuận theo bản năng, làm cho cô ở dưới thân mình khóc càng thêm kịch liệt.

Sau khi tỉnh lại, Âu Tuân vì bản thân làm ẩm ướt y phục và ra giường mà cảm thấy xấu hổ, cậu tự thu thân mình thành một cục, nhớ lại cảnh tượng trong mộng, ôm chặt bản thân mình… Thật trống rỗng, thật muốn, lấy cái gì đó mà nhồi nhét vào.

Bắt lấy cô gái đó, bắt đến nhồi vào trái tim mình.

Loại cảm giác này, đến một lần tranh chấp trong game, khi đó, chạm đến ranh giới bùng nổ.

Cậu chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ lưu lạc đến mức chỉ có đem cô lưu lại bên người cậu, cậu mới có thể đi vào giấc ngủ… Phần tình cảm khó mà mở miệng này, Âu Tuân chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, bao gồm cả chính cậu đến nay vẫn chưa thừa nhận, nhưng lại không thể không hưởng thụ một khắc đó khi nhắm mắt, ảo tưởng ra thân thể của cô.

Có lẽ có thể dùng một câu để hình dung cậu, tên biến thái còn có lương tri.
 
Chương 145


Phong Quang hoàn toàn không biết chàng trai trước mặt mỗi ngày đều YYcô!!! Ngược lại, cô còn thấy rằng cậu bất quá chỉ là một sinh viên khoa học công nghệ chất phác thiếu tình thương mà thôi!!!

Cho nên, Âu Tuân thành công dùng bề ngoài của cậu để lừa người khác, tất cả mọi người biết đến cậu đều nói cậu vẫn luôn thanh tâm quả dục, ngoại trừ gõ bàn phím vẫn là gõ bàn phím, không xem, cũng không cùng người khác bàn luận về phái nữ, nhưng ai có thể nghĩ đến, thật ra trong lòng cậu đối với một cô gái lại đói khát như thế?

Cậu bướng bỉnh nhìn chằm chằm Phong Quang, “Tôi và Triệu Tiểu Lụckhông có gì hết.”

“không có gì… thì không có gì, cậu giải thích với tôi làm gì?” Phong Quang chớp mắt không hiểu, thái độ tiếp theo với cậu cũng không rõ là ra sao.

“Tôi nghĩ nên nói với cô rõ ràng.”

“À…” cô mờ mịt gật đầu, “Cái đó… Tôi phải về nhà, cậu có thể buông tay haykhông?”

“Tôi đưa cô về.”

Tình tiết này hình như phát triển hơi quá nhanh?

Phong Quang nghẹn một câu trả lời là tôi có tài xế, cô nói: “Được, vậy làm phiền cậu.”

Năm phút đồng hồ sau, xe đạp chậm rãi rời khỏi học viện.

Ngồi nghiêng một bên sau xe đạp, Phong Quang nhìn hình dáng cậu, nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt của bọn họ, cô hỏi, “Ngày đó tôi nhìn thấy có một người ngồi sau xe cậu, cậu ta là bạn bè của cậu à?”

“Là bạn cùng phòng của tôi.”

“À… xem ra quan hệ của hai người rất tốt.”

không biết nghĩ tới cái gì, Âu Tuân bỗng nhiên nói: “Tôi không thích con trai.”

cô nâng mắt, “Cậu sao vậy? Tôi còn chưa nói cậu thích con trai.”

“…”

Một cục đá làm cho xe xóc nảy một chút, Phong Quang theo bản năng ôm chặt thắt lưng cậu, thân thể cậu giống như cứng lại một lát, hơn nữa hô hấp lên xuống tựa hồ cũng nhanh hơn, tiếp sau cô phát hiện xe đạp luôn thường thường xóc nảy một chút, cho dù cô thấy khối đất không bằng phẳng đó rõ ràng có thể vòng qua.

Hình như cậu cố ý đụng vào trong hố, đây chắc là ảo giác của cô đi.

Phong Quang tỏ vẻ nghi ngờ.

Biệt thự nhà họ Hạ đến rất nhanh, Phong Quang từ xe đạp đứng lên, nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng trước cửa nhà mình mà cảm thấy ngoài ý muốn, Hạ Phong Quang từng thích Tống Mạch như vậy, cô làm sao có thể nhớ nhầm chứ? Đây là xe của Thẩm Vật Ngôn. 

Quả nhiên, cửa xe mở, Thẩm Vật Ngôn một thân âu phục màu đen xuống xe, khí thế của anh ta vĩnh viễn đều như một thanh kiếm sắc bén, làm cho tâm người ta sinh rùng mình, anh vốn đem ánh mắt đặt trên người Phong Quang, đợi đến khi nhìn thấy bên cạnh cô còn có một chàng trai, anh nhíu mày, đẹp trai không nói nên lời.

“Vị này là?” Thẩm Vật Ngôn đi tới, ánh mắt nhìn Âu Tuân còn có thể cho là thân thiện.

Âu Tuân còn chưa mở miệng, Phong Quang liền một phen ôm lấy tay cậu, ngọt ngào nói: “Đây là bạn trai của tôi, anh ấy là Âu Tuân.”

Đối với lời nói đột ngột của Phong Quang, biểu tình của Âu Tuân không thay đổi, trong lòng Phong Quang nghĩ hắn coi như thông minh, phối hợp bản thân rất tốt, thật ra cô nào biết, Âu Tuân từ lâu đã đem chính cậu đặt ở vị trí này, cho nên cậu mới có thể thản nhiên như vậy.

không thể không nói một câu, Âu Tuân người này… thật không biết xấu hổ.

“Ha? Vậy sao?” Ngoại trừ gặp phải chuyện có liên quan đến Triệu Tiểu Lục, Thẩm Vật Ngôn sẽ không phải là người dễ dàng để lộ cảm xúc thật của mình, vì thế anh xuất ra bộ mặt đối diện với bạn hàng mà cười dối trá, “Chảo cậu Âu, tôi là vị hôn phu của Phong Quang.”’

Âu Tuân nhìn anh lịch sự định vươn tay ra, sau đó lại rất không lịch sự màkhông thèm nhìn, “Tôi biết anh.”

Ngữ khí của cậu giống như nói là cậu biết rau xanh củ cải các thứ.

“Đó là vinh dự của tôi.” Thẩm Vật Ngôn thu tay lại, anh cũng không xấu hổ, ngược lại nhìn Phong Quang thuận miệng hỏi: “Tôi rất ngạc nhiên, dưới tình huống còn có một vị hôn phu, cô còn có bạn trai, cô là nghĩ thế nào vậy?”
 
Chương 146


Tốt lắm, Thẩm Vật Ngôn đã tung ra vấn đề này.

Phong Quang dựa vào người Âu Tuân, không hề có chút xấu hổ nào, côthoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, ít nhất ở mặt ngoài là như vậy, “anh dưới điều kiện tiên quyết là có vị hôn thê còn có thể tìm được vợ bé, tôi tìm một bạn trai tới thì có sao?”

“Cho nên, cô là đang theo đuổi công bằng?” Thẩm Vật Ngôn tâm bình khí hòa.

“không không không, tôi chỉ bỗng nhiên nhận ra, so với một ông già, vẫn là người trẻ tuổi như Âu Tuân vậy hợp với tôi hơn.”

Âu Tuân bổ sung, “Khoa học nghiên cứu, nam nữ kết hôn tốt nhất hơn kém 3 đến 9 tuổi,”

Cho nên Thẩm Vật Ngôn so với Phong Quang lớn hơn mười ba tuổi có thể knockout, Phong Quang chỉ coi Âu Tuân là thuận miệng bịa chuyện, lạikhông nghĩ thật ra Âu Tuân đúng là đã nghiêm túc nghiên cứu qua.

Tuổi, tuổi, tuổi… Thẩm Vật Ngôn hiện tại căm hận nhất người khác trước mặt anh nhắc đến tuổi tác, nhất là Phong Quang, bởi vì cô và Triệu Tiểu Lục bằng tuổi với nhau, lúc này làm cho anh trỗi dậy ảo tưởng ra một loại cảm giác bị Triệu Tiểu Lục ghét bỏ.

Biểu tình trên mặt Thẩm Vật Ngôn không thay đổi, nhưng anh không dự tính đánh Thái Cực với Phong Quang, đi thẳng vào vấn đề nói: “Đối với hôn ước, rốt cục cô tính thế nào?”

“anh tính thế nào, tôi tính thế đó, Thẩm Vật Ngôn, hôn nay chúng ta khôngngại đem mọi chuyện nói rõ ràng là được.” Vừa vặn, Phong Quang cũngkhông nghĩ lại cùng hắn anh châm chọc tôi một câu, tôi châm chọc anh một câu, cô trực tiếp nói rõ: “Tôi biết anh thích Triệu Tiểu Lục, anh muốn giải trừ hôn ước để cùng một chỗ với cô ấy, nhưng mà, anh nghĩ không khỏi quá tốtđi, anh muốn không phải đắc tội với bất kỳ ai mà muốn tôi chủ động đề nghị giải trừ hôn ước, làm gì có chuyện tốt như vậy?”

“Nói như vậy, cô sẽ không đồng ý giải trừ hôn ước?” Thẩm Vật Ngôn có cảm tình với Triệu Tiểu Lục cho tới bây giờ vốn không hề che giấu qua, cho nên Phong Quang biết được cũng không kỳ lạ.

Phong Quang cười lạnh, “Tôi đương nhiên tôi cũng có ý giải quyết, bất quákhông phải dùng phương pháp để tôi treo trên lưng cái danh nói không giữ lời, anh muốn cả thanh danh và nữ nhân đều chiếm được, trên thế giới cũngkhông có chuyện đẹp cả đôi đường như vậy.”

Thẩm Vật Ngôn nhìn Âu Tuân bên cạnh cô, “Vì thế, cô bằng lòng buông tha việc ở cùng với cậu ta sao?”

“anh không cần nghĩ chuyện thuyết phục được tôi, tôi nghĩ so với tôi và Âu Tuân, anh và Triệu Tiểu Lục còn khẩn cấp hơn.”

Thẩm Vật Ngôn không nói gì, coi như cam chịu.

“Bất quá, dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này tôi vẫn hiểu, chúng ta hai người ai cũng đều không muốn làm ác nhân, vậy không bằng lấy một phương pháp thuận cả đôi bên, mời phóng viên dự họp báo, chúng ta hai đương sự cùng nhau tuyên bố hủy bỏ hôn ước, tôi nghĩ chúng ta đều khônghài lòng với hôn ước này thì người khác cũng không nói được cái gì, quan trọng nhất là phương pháp này đủ công bằng."

Thẩm Vật Ngôn không đoán được cô sẽ nói ra phương pháp này, anh khôngphải chưa nghĩ qua, nhưng anh nghĩ dựa vào tính tình kiêu ngạo như vậy của cô, cô nhất định sẽ không phối hợp, hiện tại cô chủ động đề nghị, anhngắn ngủi cảm thấy ngoài ý muốn sau đó là hoài nghi, “cô thật sự bằng lòng giải trừ hôn ước?”

“Có cái gì mà không muốn chứ.” Phong Quang đối với nghi ngờ của hắn tỏ vẻ không hiểu, “anh tuy là một cái bánh bao đi nữa nhưng lại không phải khẩu vị của tôi, huống chi anh lại không thích tôi, chẳng lẽ tôi còn mỗi ngày nghĩ cùng anh kết hôn chung sống? Làm ơn, tôi đường đường là đại tiểu thư nhà họ Hạ, nhiều người như vậy muốn kết hôn với tôi, anh có tốt hơn nữa cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi, còn chưa tới tình cảnh thành nhu yếu phẩm hằng ngày của tôi, tôi rất bình thường, không cần cảm thấy bị coi thường mà vội vàng tiến lên cầu anh thích tôi.”

cô cùng nữ phụ chỉ coi nam chính là trời rất khác nhau, có lẽ nữ phụ nhà người khác vì đoạt được tình yêu của nam chính mà làm ra không ít việc thiêu thân, nhưng cô là Phong Quang, đối với mỗi người mà nói, chỉ có bản thân mới là nhân vật chính, cô chỉnh cần sống cho bản thân là được.

Âu Tuân nâng tay sờ sờ đỉnh đầu cô, cô ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt cậu, cô không tự giác tươi cười với cậu, tiện đà nói với Thẩm Vật Ngôn: “Hơn nữa, tôi hiện tại thấy anh đối với tôi là một sự trói buộc.”
 
Chương 147


Trói buộc?

Thẩm Vật Ngôn bị tức nở nụ cười, anh là đế vương trên thương trường sát phạt quyết đoán, chưa bao giờ có người nghi ngờ quyết định của anh, cũng chưa bao giờ có người dám nói lời bất kính nào với anh, anh nhất định phải là một vị thần người người ngưỡng vọng, có người có thể đánh vỡ chuyện đương nhiên đó, Triệu Tiểu Lộ là người thứ nhất, Hạ Phong Quang là người thứ hai.

“Cậu Âu, xem ra trên người cậu có tài cán mà tôi nhìn không ra.” Lời này có ý châm chọc không hề nhẹ, thế nhưng có nữ nhân xem anh là một thứ trói buộc, Thẩm Vật Ngôn không biết nên bội phục Âu Tuân, hay là nói Phong Quang là loại con gái “trong sạch không vướn bụi trần.”

“Quá khen.” Âu Tuân ngoài dự đoán trả lời rất khách sáo, nhưng cậu lại bồi một câu: “Chẳng qua lợi hại hơn anh một chút mà thôi.”

Phong Quang không nhịn được mà “Phùn phụt” một tiếng bậc cười.

âm thanh của cô thanh thúy như chuông gió, tất nhiên là cực kỳ dễ nghe, nhưng Thẩm Vật Ngôn nghe thấy lại cảm thấy quá mức chói tai, khi cô như chim nhỏ nép vào người đứng cạnh Âu Tuân, đều đã làm cho anh cảm thấy chói mắt.

Áp chế cổ cảm xúc không tốt đó trong lòng, Thẩm Vật Ngôn sửa sang lại caravat một chút, cao quý tao nhã, anh dùng liếc nhìn quét mắt qua chiếc xe đạp xếp ở một bên kia, mỉm cười cực mê người, “Tình nguyên ngồi xe đạp cười, cũng không muốn khóc trên xe BMW, Phong Quang, cô làm cho tôi một lần nữa phải nhìn lại cô.”

Câu này giống như là đang ca ngợi cô, nhưng bất kỳ ai cũng nghe ra sự châm chọc của anh, Thẩm Vật Ngôn chính là người như vậy, anh không bao giờ nhận thua.

Phản ứng đầu tiên của Phong Quang là sợ trong lòng Âu Tuân khó chịu, ai dè cô ngẩng đầu, sắc mặt Âu Tuân cũng không thay đổi gì, cô mới thả lỏng, tiến hành phản kích Thẩm Vật Ngôn, “Tôi không thích xe xịn, cũng khôngthích xe đạp, tôi thích chỉ là người chở tôi là ai mà thôi, người giống nhưanh, anh làm sao mà hiểu được.”

“Tôi cũng không cần hiểu, cô nói họp phóng viên, tôi sẽ an bài tổ chức ở ba ngày sau, cô không cần quên thời gian là được, gặp lại sau.” Thẩm Vật Ngôn nhìn lại Phong Quang, anh xoay người lên xe.

Phong Quang khó chịu nhìn xe rời đi, “Chậc, anh ta cư nhiên còn tự đại hơn tôi.”

À… Hóa ra cô cũng biết tính cách bản thân rất tự đại sao?

“Âu Tuân, anh làm gì vậy?” Thấy cậu đột nhiên lôi điện thoại ra chơi đùa, bởi vì cô lùn hơn so với cậu, cô không thể không kiễng mũi chân mới thấy rõ màn hình điện thoại cậu, kết quả… đầu óc cô choáng váng, đó là một chuỗi các con số hiện ra, cô xem không hiểu!

Một tiếng phanh gấp truyền đến cách đó không xa, cô nhìn qua, chỉ thấy Thẩm Vật Ngôn còn chưa mở cửa xe đi xuống làm ra một chuyện kinh tâm động phách, chỉ thiếu chút nữa, xe của anh liền tông vào một câu đại thụ ven đường, cô dường như có thể tưởng tượng được bộ dạng chột dạ của Thẩm Vật Ngôn giờ phút này.

cô quay đầu nhìn Âu Tuân, cho dù không rõ tại sao cô lại muốn nhìn Âu Tuân, nhưng trực giác của cô chính là như vậy.

Âu Tuân dưới ánh nhìn chằm chằm của cô thu điện thoại vào túi quần, dùng giọng điệu hôm nay ăn cái gì nói: “Lựa chọn ngồi xe đạp mới là một quyếtđịnh chính xác.”

“A….” cô hoàn toàn không biết nên nói tiếp như thế nào.

Thẩm Vật Ngôn không nên trang bị hệ thống điều khiển tự động trên xe, Âu Tuân từng nói, cậu so với Thẩm Vật Ngôn lợi hại hơn một chút, đó khôngphải phô trương thanh thế, cũng không phải vì mặt mũi mà nói dóc, cậu so với anh ta lợi hại hơn, đây là sự thật.

Thẩm Vật Ngôn trên thương trường có lẽ là vua, nhưng Âu Tuân là vua của thế giới điện tử, chẳng qua, một cái là thế giới thật, một cái là thế giới ảo, nhưng thế giới ảo này tùy thời mà có thể ảnh hưởng đến các thiết bị điện, thế giới thật sự lại đang bị tín hiệu điện tử bao trùm.

Cho nên, cậu so với Thẩm Vật Ngôn chính là lợi hại hơn một chút như thế,không đúng sao?
 
Chương 148


Tới gần đêm khuya, Phong Quang nằm trên giường không ngủ, cô lấy di động ra, mở ra tin nhắn nhận được một giờ trước, tin nhắn chỉ có hai chữ: Ngủ ngon.

không có kí tên, nhưng cô biết, đây nhất định là Âu Tuân gửi tới, cô khôngngủ được là vì suy nghĩ một vấn đề, tại sao Âu Tuân lại biết số điện thoại của cô? Tại sao Âu Tuân biết mỗi ngày đúng mười giờ cô sẽ lên giường ngủ, cho nên mới ở lúc mười giờ chuẩn mà gửi tin nhắn lại đây? Còn có hôm nay quên hỏi, tại sao cậu biết nhà cô ở đâu? Đúng vậy, cậu trực tiếp đưa cô về nhà, hoàn toàn không hỏi qua đường nào mà là lập tức đưa cô về nhà.

Cứ nghĩ như vậy, hình như là có ba vấn đề, khi cô đến thế giới này chỉ tiếp thu tình tiết đại khái, mỗi một thế giới đều đã có nghiêng lệch ít nhiều với tình tiết nguyên gốc, cũng bởi vậy hệ thống nói nhiều nhất chính là câu mời ký chủ tự mình nắm chắc, tuy cô cho rằng bản thân cũng đủ thông minh… Nhưng mà cảm giác bị người ta nhìn trộm như vậy, cô có chút hoảng.

Lăn qua lộn lại không ngủ được, Phong Quang lựa chọn đến thư phòng, login vào game mà một tháng qua cô vẫn chưa vào, vẫn là địa điểm khi côlogout, đỉnh tháp Chu Tước, thời gian trong game cũng được đồng bộ, nói cách khác, trong game cũng là buổi tối, đứng trên đỉnh tháp nhìn xuống, là ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà.

Thưởng thức cảnh đêm trong chốc lác, Phong Quang theo tập quán mà từ bảng điều khiển mở ra túi trang bị, kiểm kê này nọ một chút, kết quả vừa thấy cô sợ ngây người.

Trong túi của cô cũng không có nhiều đồ, bởi vậy có rất nhiều ô trống, nhưng bây giờ trong túi của cô đều bị lấp đầy, chỗ này vốn không có gì mà giờ hơn một nửa phóng đầy Sóc bạc, một nửa phóng đầy Bích lạc hoa, hơn nữa hai loại này còn được sắp xếp đàng hoàng, thật kéo xếp thành một hình trái tim.

Móa, cô bị hack acc!?

không, bị hack acc thì trong túi phải bị cướp sạch không còn, làm gì có loại hack acc còn phóng đồ vào túi!

Cùng lúc đó trong không khí truyền đến một âm thanh, “cô login.”

“Ai!?” Phong Quang nhìn chung quanh, không có ai, nhưng mà giọng nói đó là vang lên bên tai cô, nghe qua còn có chút u oán.

“Là tôi.”

“anh là ai?”

“…”

cô mở ra bảng hảo hữu, hảo hữu duy nhất chính là Hạ Thiên, em ấy khôngcó onl, lại mở ra danh sách đen, quả nhiên, chỉ có một Nhậm Ngã Hànhđang onl, “Nhậm Ngã Hành?”

“Ừm.”

“… anh làm cái quỷ gì thế? Ỷ vào thân phận sát thủ của anh là giỏi lắm sao, chơi ẩn thân muốn làm tôi sợ à?”

Qua một giây, giọng nói đó lại vang lên một lần nữa, “Tôi nghĩ cô khôngmuốn nhìn thấy tôi.”

“anh là Nhậm Ngã Hành sao?” cô nghi ngờ, “Hay là người nào đó cũng tên là Nhậm Ngã Hành?”

Rất không đúng nha! Dĩ vãng hắn đều không nói một lời trực tiếp đâm cômột kiếm, thế nào hành vi bây giờ giống như một cô vợ nhỏ đáng thương thế này!?

“Tôi là Nhậm Ngã Hành.” Rốt cục thân ảnh của hắn cũng hiện ra.

Phong Quang quay người lại liền đụng phải người hắn, hai tay theo bản năng chống lên ngực hắn, cô thế này mới kinh sợ khoảng cách của bọn họ gần đến vậy, nhịn không được liên tục lui vài bước ra sau, hai tay vòng ngực, “anh anh anh… anh không có làm chuyện gì kỳ quái với tôi lúc ẩn thân chứ?”

Trầm mặt vài giây, hắn trả lời: “không có.”

“Vậy anh im lặng vài giây là có ý gì?”

“…”

“anh quả nhiên là có làm mấy chuyện kỳ quái với tôi!” cô khẳng định, lại từ từ lui ra mấy bước, nhưng cô lại quên bản thân đang đứng trên đỉnh tháp, lui tiếp một bước cô đương nhiên sẽ giẫm vào mép đỉnh tháp, đứng khôngvững, thân mình lệch một cái té xuống.
 
Chương 149


Phong Quang theo bản năng kêu một tiếng, khi cô còn chưa kịp phản ứng lại có thể dùng khinh công bay lên thì giữa không trung, thân thể của côđược người ôm lấy.

Gió đem trang phục và mũ trên đầu Nhậm Ngã Hành thổi xuống dưới, khuôn mặt hoàn chỉnh của hắn lần đầu tiên hoàn toàn lộ ra ngoài, hắn rất bình thản, ánh mắt thâm thúy hờ hững, giống như một giếng cổ gợn sóngkhông thể kinh động đến, lại như bầu trời đêm đầy những vì sao đang rơi xuống, ánh sáng lấp lánh ở bên trong.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, Phong Quang không khỏi ngây người, hắn vốn là người có tính tình không để ý đến bất kỳ ai, nhưng cía nhìn chăm chú ngoài ý muốn này làm cho cô cảm thấy cô trong mắt hắn rất khác so với những người khác, sau đó là một trận tim đập nhanh.

Hắn ôm cô vùn vụt rơi xuống đất, “không sao chứ?”

Phong Quang sửng sốt một hồi mới nhớ ra việc giãy dụa rời khỏi lòng hắn, nhưng cô thất bại, bởi vì hắn không dự tính buông cô ra, “Này, tôi cảnh cáoanh, tôi có bạn trai rồi, anh đừng ôm ý tưởng kỳ quái gì với tôi!”

Nghe vậy, Nhậm Ngã Hành vừa vui buồn lẫn lộn, cho nên hắn buồn bực, “côkhông cân nhắc việc có nhiều bạn trai sao?”

Hỏi xong, hắn quỷ dị cảm thấy đỉnh đầu chính mình tựa như có một mảnh tái xanh, còn là bị chính hắn đến đội nón xanh cho.

Phong Quang lấy một loại ánh mắt nhìn thú hiếm nhìn hắn hồi lâu, “anh đùa gì thế?”

Ngừng lại giây lát, hắn nghiêm túc nói: “Tôi không có đùa.”

“Vậy anh chính là đầu óc có vấn đề.” cô nhận định nói xong, lựa chọn logout khỏi game.

cô gái trong lòng Nhậm Ngã Hành biến mất, hắn đứng trong gió đêm, bóng dáng thế nào lại giống như… cô độc thê lương.

Phong Quang thoáng cái trở về trên giường ngủ, cô mặc kệ Nhậm Ngã Hành người này có bình thường hay không, hôm sau học viện có môn, không có cách nào, cô chỉ có thể buống tha cho việc ngủ nướng. Sáng sớm liền đi, tài xế gọi điện thoại tới nói xe xảy ra vấn đề không thể đưa cô đi, cô tỏ vẻkhông sao cả, dù sao hiện tại cô được tẩy trắng rồi, cũng không còn nhiều người qua đường chỉ trỏ lui tới nữa, cô ngồi phương tiện giao thông côngcộng cũng không sao, chẳng qua vừa ra khỏi cửa… Nhìn thấy một chàng trai và một chiếc xe đạp, cô có chút mơ màng.

“Chào buổi sáng.” Âu Tuân cầm một gói to chứa bữa sáng đưa cho cô.

Phong Quang không có năng lực lý giải tiếp nhận, trứng gà cuộn đơn giản và bánh bao rau dưa, còn có một ly sữa bò, cô một lúc lâu sau mới mở miệng, theo bản năng nói: “Cảm ơn.”

“không có gì.” Khóe miệng cậu cong lên một chút, dường như cảm thấy rất vui vẻ.

Phong Quang nhìn phản ứng của cậu, không chắc lắm hỏi: “Cái này… khôngphải là cậu làm chứ?”

“Phải, em không thích sao?”

“Thích.” cô lập tức trả lời, hơn nữa cô cũng thật sự thích mấy thứ đơn giản một chút, chẳng qua vì mỗi lần ngủ nướng cô bình thường sẽ không ăn tốt bữa sáng, cô thụ sủng nhược kinh hỏi cậu, “Nhưng mà bây giờ mới hơn bảy giờ rưỡi, cậu là mấy giờ thì rời giường làm?”

“6 giờ.” Cậu đem câu tối hôm qua vẫn luôn không ngủ đè ép trở về.

Nhưng với loại người như Phong Quang mỗi ngày đều hận không thể ngủ thẳng đến mười hai giờ thì, này cũng là quá sớm! Trong lòng cô bỗng nhiên có một loại áy náy không nguôi, bởi vì ngày hôm qua cô nói cậu là bạn trai của cô, mục đích là để chọc tức Thẩm Vật Ngôn, nhưng hiện tại xem ra hình như là cô nhặt được bảo vật.

“Vậy cậu… đợi tôi ở đây bao lâu rồi?”

“không lâu.” Mới hơn hai giờ mà thôi, vì để bảo đảm bữa sáng còn nóng, cậu còn chuẩn bị một thùng giữ ấm, nhưng mà cậu không để cho Phong Quang nhìn thấy.

Mỗi một lần cậu trả lời đều nhẹ nhàng bâng quơ, Phong Quang hẳn là tin, nhưng tính cách của cậu vốn cũng hướng nội, chỉ sợ có làm có nhiều hơn cũng sẽ nói không có gì.

cô không nhịn được nhào vào lòng cậu, hay tay ôm thắt lưng cậu, “Tại sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?”
 
Chương 150


“Bởi vì tôi là bạn trai của em.” Âu Tuân sờ sờ đầu cô, vẻ mặt đứng đắn chậm rãi nói: “Tôi có trách nhiệm chăm sóc em.”

Phong Quang giống như là trách nhiệm của cậu, hơn nữa cậu rất thích gánh lấy trách nhiệm này.

“Tính tình của tôi không tốt, thích soi mói, khó hầu hạ, còn thích cố tình gây sự.” cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cậu.

“Tôi biết.”

Phong Quang nhận được câu trả lời của cậu mà đùa, “Cậu biết rồi mà còn muốn làm bạn trai của tôi?”

“Bởi vì tôi muốn chạm vào em.”

“Có ý gì?”

“không biết.” Cậu coi như thực sự cảm thấy phức tạp mà nhíu mày, “Nếu như không chạm vào em, tôi sẽ rất khó chịu.”

Phong Quang không hiểu, “Tôi nghe không hiểu.”

“Ví dụ như thế này, tôi sẽ cảm thấy vui vẻ.” Một bàn tay của cậu chuẩn xác phủ lên ngực phải của cô, cảm giác quen thuộc mà nhớ nhung này làm cho giữa lông mày cậu giãn ra rất nhiều.

Phong Quang giật mình vài giây nhìn bàn tay kia để trên ngực của mình,không tưởng tượng nổi hỏi: “Cho nên, cậu thích ngực của tôi?”

“không phải.” Một tay khác của cậu phủ lên má cô, “Chạm vào đây…” Tiếp theo ngón cái xẹt qua môi cô, dường lại ở khóe môi, “Còn có chỗ này…”

Chuối cùng cậu cúi đầu, vùi đầu vào cổ cô, môi thiếu chút nữa liền dán lên làn da nơi đó, “Cho dù là đụng tới chỗ nào, đều làm cho tôi cảm thấy hưng phấn.”

Hô hấp nóng rực phả lên làn da cô, cậu đột nhiên vươn đầu lưỡi nóng và ẩm ướt liếm một chút lên da thịt, thân mình Phong Quang mềm ra, vừa vặn bị cậu ôm lấy.

“Cậu…” Sắc mặt cô đỏ rực, hơi nghiêng người, nhìn đến bộ dạng cậu đangmút cổ của mình, cô cả người vô lực, thiếu chút nữa phát ra một tiếng rên tit, cô không có sức mà đẩy cậu ra, hô hấp cũng dần dần theo cậu dần trở nên gấp gáp, nhất là bàn tay của cậu để trên ngực cô, bỗng nhiên gia tăng cường độ vuốt ve, cô lui binh đầu hàng, “Khoan đã… Âu Tuân… mau dừng lại…”

Âu Tuân ngẩng đầu, động tác trong miệng cậu dừng lại, nhưng động tác tay còn chưa ngừng, ánh mắt cậu khó hiểu, vì sao rõ ràng cô cũng có bộ dạng rất hưởng thụ mà lại bảo cậu dừng?

Trong lòng Phong Quang bị tức đến muốn hộc máu, cô cũng không muốn thân thể của mình mẫn cảm như vậy!

cô bắt lấy bàn tay còn đang lộn xộn của cậu, vừa thẹn vừa giận nói: “Nếu cậu vì nguyên nhân này mới muốn làm bạn trai của tôi, thì còn rất nhiều côgái khác mà cậu có thể chọn lựa!”

May mà bây giờ còn sớm, trên đường cũng không có người nào, nếukhông... cô sẽ không có mặt gặp người! Ngẫm lại, cái tin “Thiên kim nhà họ Hạ cùng người dã chiến” là tin tức giật gân đến cỡ nào chứ!

Đề cập đến việc này, Âu Tuân thật sự khó hiểu, “Tôi chỉ có loại xúc động giới tính này với em.”

Nhìn đi, lời nói trắng trợn như vậy, cậu ta còn cố tình nói thành một câu rất có cảm xúc tủi thân!

Phong Quang không biết nên trả lời thế nào, mặt cô đờ đẫn, “Tôi nên cảm thấy vui mừng không?”

“Quách Minh nói, thích một người sẽ có ham muốn được ngủ với người đó.” Âu Tuân cúi đầu, kề sát vào gương mặt của cô, khóe mắt khép lại, ánh mắt đen như một loại mê dược không có thuốc giải, mà ánh mắt cậu, quá mức chuyên chú, cũng quá mức bướng bỉnh, rất dễ dàng khiến cho người ta sa lầy vào trong đó, cậu nói: “Tôi muốn ngủ với em.”

Giọng điệu bình thản như là nói với cô cơm trưa hôm nay ăn thịt.

“Đùng!”

Trong đầu Phong Quang đột nhiên có một đợt pháo hoa nở rộ, vù vù bên taikhông còn nghe được gì khác, lời nói của cậu làm cô lúng túng mở to mắt, có lẽ cậu thấy bộ dạng ngơ ngác của cô rất đáng yêu, Âu Tuân không nhịn được, lại duỗi đầu lưỡi ra liếm khóe mắt của cô một chút.

Xem này, cô ấy hoàn toàn không có phản ứng.

Xong rồi, chàng trai thoạt nhìn cả người suy sụp này, không hề biết bản thân vừa háo sắc vừa ngang ngược, thật đúng là… sở thích của cô! Quỷ tha ma bắt nó chứ!
 
Chương 151


Nhưng mà, nào có chuyện để cậu ăn luôn dễ dàng như vậy?

Phong Quang vuốt ve tay cậu, “Cậu thành thật một chút cho tôi, hôm nay mới là ngày thứ hai chúng ta quen nhau, cậu không cần cứ động tay động chân như vậy, như vậy sẽ làm tôi nghĩ cậu là thiếu hơi gái nên mới muốn đụng chạm tôi mà thôi.”

“Tôi chỉ có hứng thú với em.” Âu Tuân dừng một giây, “Là tình thú.”

… Cậu không cần nghiêm túc sửa lại như thế.

cô tự giác ngồi lên xe đạp, “Tôi muốn đi học.”

“Thật sự không thể sờ em sao?” Cậu ngay thẳng hỏi.

Thái dương Phong Quang nhảy dựng, “không thể.”

“Chỉ sờ một chút thôi,”

“không thể là không thể!” Phong Quang sụp đổ quay đầu nhìn cậu la lên.

Đừng có dùng biểu cảm đứng đắn như vậy mà nói mấy câu lưu manh thế!

Lúc này Âu Tuân vẫn không nói gì, không hề nhúc nhích, dễ dàng làm cho người ta thấy cậu đang tủi thân… Có lẽ có thể dùng hai chữ “tủi thân” này để hình dung đi.

Phong Quang đau đầu, bỗng nhiên thấy chàng trai trước mặt này so với bản thân cô còn khó hầu hạ hơn, nhưng cậu ấy cứ nhìn cô mà không nhúc nhích gì cũng không phải chuyện gì hay, do dự trong chốc lát, cô không tự nhiên mà nói: “Có lẽ, chúng ta có thể bắt đầu từ việc hôn môi.”

Ngay sau đó cô bị người bắt tay kéo qua để làm một cái hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn.

Fuck! Có cần phải gấp gáp như vậy không!

Âu Tuân hôn không có một chút dịu dàng nào, hoàn toàn dữ dội, cậu tựa hồ đã đè nén rất lâu, chỉ chờ bùng bổ trên người cô, nhưng loại hôn đơn giản thô bạo này… lại làm cho cô mặt đỏ tim đập, cô có một loại cảm giác hoàn toàn bị chinh phục, thế nhưng lại không ghét loại cảm giác này, mà ngược lại… còn kém chút nữa không khống chế được mà sa đọa theo cậu.

Cho dù ngồi trên xe đạp bị một trận gió lạnh thổi qua, mặt Phong Quang vẫn có chút nóng lên, cô không thừa nhận chính mình là một sắc nữ… Được rồi, cô thật có chút sắc, nhưng tất cả đều tại chàng trai bên cạnh câu dẫn mà ra!

trên đường đi đến phòng học, Phong Quang kéo kéo ống tay áo của Âu Tuân, “Aiz, tôi hỏi cậu, cậu trước kia có phải từng có bạn gái không?”

“không có.”

Cậu trả lời không cần nghĩ ngợi, giọng điệu chân thành nghe không có vấn đề gì, Phong Quang nghi ngờ nhìn cậu, “Cậu không có quen bạn gái bao giờ, vậy sao mà… sao lại hôn… hôn…”

Hôn một cách thành thạo đến mức người ta muốn được cậu đè xuống, côkhông nói ra được bởi vì da mặt mỏng.

Ai ngờ Âu Tuân hiểu lầm ý tứ của cô, cậu có chút khẩn trương không biết phải làm sao, sợ hãi cô sẽ rời bỏ mình mà cầm lấy tay cô, “Em có phải thấy tôi hôn không được tốt không?”

“không có!” Là làm quá tốt!

Cậu thế này mới thả lỏng một ít, giống như thề thốt mà nói: “Tôi sau này sẽ làm thật tốt.”

không… không cần trịnh trọng như thế, cũng chỉ là hôn nhau thôi mà!không phải chuyện sống chết gì!

Phong Quang yên lặng nghiêng mặt, ôm trán không nói gì.

Phong Quang không biết là, thật ra Âu Tuân nghĩ là cậu muốn mỗi ngày mô phỏng mấy lần trong đầu, cho dù là một cái hôn thì cậu cũng muốn làm một cách hoàn mỹ đến cực đoan.

Hai người nắm tay nhau đi vào phòng học, không ít người sợ tới mức điện thoại cầm trong tay rơi xuống, tuy rằng khoa IT có một nhân vật thiên tài mọi người đều biết, nhưng bởi vì cảm giác tồn tại của Âu Tuân thấp, cho nên rất nhiều người đến nay cũng không biết học trưởng thu được rất nhiều sáng chế tin học độc quyền trong tin đồn là ai, nhưng đối với Phong Quang luôn thích lên giọng thì bọn họ biết, nói thật, cho dù không có tin tức thời gian trước, chỉ bằng thân phận đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị, cũng đủ khiến cho mọi người chú ý, nhưng hôm nay bọn họ thấy cái gì thế này?

Tiểu thư mắt cao hơn đầu kia cư nhiên nắm tay một chàng trai thoạt nhìn rất bình thường đi đến!?
 
Chương 152


Sớm đã quen với việc bị mọi người chú ý, Phong Quang ngay cả liếc mắt một cái cũng không bố thí cho người khác, cô và Âu Tuân trước sau như một ngồi ở dãy cuối cùng, đối với cái nhìn tò mò đánh giá của người khác làm như không thấy.

Sinh viên lục đục tới đông đủ rồi, giáo viên cũng đi vào phòng học chính thức bắt đầu giảng bài, Triệu Tiểu Lục không cách nào hình dung được tâm tình chính mình lúc này, khi mới nhìn thấy Âu Tuân và Hạ Phong Quang đivào, cô cảm thấy không thể tin được, Hạ Phong Quang mà cô biết là đại tiểu thư không lúc nào không duy trì tư thái đẹp nhất, mỗi lần nhìn thấy Phong Quang, cô ấy giống như là mỹ nhân đứng ở trên cao, mà chỗ của Triệu Tiểu Lục cũng chỉ là là con kiến trong bùn.

Triệu Tiểu Lục duy nhất nhìn thấy Phong Quang có lúc không khống chế được, chính là lúc mà Thẩm Vật Ngôn đánh cô ấy một cái tát, có lẽ thời khắc đó Thẩm Vật Ngôn không hề phát hiện, nhưng Triệu Tiểu Lục chú ý tới, trong ánh mắt Phong Quang có cái gì đó vỡ vụn, đối với vị hôn phu, cô ấy vĩnh viễn yêu thương và sùng bái mà quên mất chính mình.

Tất cả mọi người đều nói đại tiểu thư nhà họ Hạ là một thiên kim nhà giàu thích cố tình gây sự, lời này không sai, nhưng Triệu Tiểu Lục cũng phát hiện, Hạ Phong Quang đồng thời cũng là một người có sự quyết đoán kiên quyết mười phần.

Triệu Tiểu Lục chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày Âu Tuân và Hạ Phong Quang ở cùng một chỗ, hai người không hề có quan hệ gì với nhau, giống như hai đường thẳng song song, làm sao lại có một ngày cùng nhau xuất hiện?

Nhưng sự thật chính là sự thật.

Cách một cái dãy bàn đi qua, Triệu Tiểu Lục ngồi xuống bên cạnh Âu Tuân,cô nhỏ giọng gọi: “Âu Tuân…”

Âu Tuân nghe được thì Phong Quang cũng nghe được, cô liếc mắt nhìn Âu Tuân, đem tay bị cậu nắm ở dưới bàn rút ra.

“Bây giờ đang là thời gian lên lớp.” Cho nên phải duy trì im lặng, nói xong câu này với Triệu Tiểu Lục, Âu Tuân lại cầm tay Phong Quang một lần nữa.

Được rồi, Âu Tuân anh ấy luôn là một sinh viên giỏi rất kỹ tính, Triệu Tiểu Lục tuy thấy có chút khó chịu, nhưng cô luôn biết cách an ủi bản thân.

Phong Quang nhìn sách nhíu mày.

“Sao vậy?” Âu Tuân hỏi.

cô chỉ vào một chỗ trong sách, “Nghe không hiểu.”

“Tôi dạy cho em.”

Sau đó Triệu Tiểu Lục liền nghe âm thanh cẩn thận giảng giải của Âu Tuân, ai vừa nói bảo trì im lặng thế!

Thật vất vả đợi đến thời gian tan học, Triệu Tiểu Lục lấy tốc độ cực nhanh cản lại Âu Tuân và Phong Quang đang muốn đi, cô thấy hai người họ nắm tay nhau, do dự hỏi, “Âu Tuân, anh và cô Hạ… đang quen nhau sao?”

Âu Tuân “Ừ” một tiếng.

“Đúng là… không nghĩ tới.” Triệu Tiểu Lục hỏi vấn đề này bất quá là để xác nhận mà thôi, nói thật ra lúc Phong Quang và Thẩm Vật Ngôn ở cùng nhau, ngày mà Thẩm Vật Ngôn không khống chế được đánh Phong Quang, Triệu Tiểu Lục cũng đã có dự cảm, nghĩ đến chuyện đó, cô thực sự có lỗi nói với Phong Quang: “cô Hạ, tôi thật sự có lỗi, ngày đó tôi cũng hiểu lầm cô, hạicô bị oan uổng.”

Lời xin lỗi này là thật lòng thật dạ.

“không có gì, dù cô hiểu lầm hay không hiểu lầm cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.” Phong Quang nhìn cô như đang nhìn một người xa lạ bình thường.

Đây đúng như cách Phong Quang sẽ trả lời.

Triệu Tiểu Lục không cảm thấy thoải mái, ngược lại càng xin lỗi nhiều hơn, “Nếu như tôi sớm phát hiện Liễu Đề cố ý phá rối một chút, nếu như tôi có thể đứng ra nói chuyện vì cô Hạ… cô Hạ cũng không cần chịu nhiều oan ức đến vậy.”

“cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có chịu oan ức.”

“A?”

“Tôi ở nhà ăn ngon ngủ tốt, mỗi ngày đều không biết sống được tiêu dao tự tại đến mức nào, cô thấy bộ dạng tôi có chỗ nào giống như chịu oan ứckhông?” Thần thái Phong Quang ung dung, ngữ khí thoải mái, thật đúngkhông có bộ dạng chịu “Oan ức.”

Nhưng ánh mắt Âu Tuân lại trầm xuống.
 
Chương 153


Nếu là trước đây, một Âu Tuân không hiểu biết gì về Phong Quang, cậu nghe được Phong Quang không tim không phổi nói bản thân cô sống rất tốt, có lẽ cậu sẽ tin tưởng, nhưng cậu hiện tại hiểu được, Phong Quang sẽ không đem sự oan ức của mình bày ra trước mặt người khác, cho dù cô đang đau lòng khó chịu như thế nào cũng sẽ không.

Bởi vì cô phải làm đại tiểu thư nhà họ Hạ không được khóc.

“Tôi có việc phải nói với em.” không đợi Phong Quang kịp phản ứng, cậu cứng rắn kéo tay cô ra khỏi phòng học.

Triệu Tiểu Lục ngỡ ngàng nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, trong lòng buồn bã, mới trước đây, khi Triệu Tiểu Lục chuyển trường học cấp hai, vừa đến lớp mới cô không có bạn bè, lúc ấy cô lẻ loi đứng một mình dưới tàng cây trong sân thể dục, vừa khéo thấy Âu Tuân lẻ loi ở mọt góc sáng sủa, Triệu Tiểu Lục nhìn anh trai lớp trên này, cô nhớ rõ anh, anh ấy là hàng xóm ở ngôi nhà mới của cô, cô bỗng nhiên thấy bản thân cũng không cô đơn đến vậy, vì thế cô tiến lên làm một cái chào hỏi, thật không ngờ chỉ vì một câu “chào anh” mà thôi, Âu Tuân liền nhận cô làm bạn bè nhiều năm như vậy.

cô không hiểu, Âu Tuân vẫn luôn thích tránh ở một xó xỉnh âm u, chưa từng có người nói “chào anh” với cậu, Triệu Tiểu Lục là người đầu tiên, cho nên cômới có vinh hạnh được cậu đối xử khác biệt.

Sau đó cha mẹ Âu Tuân gặp chuyện không may mà qua đời, Âu Tuân khôngkhóc, chỉ càng thêm trầm mặc ít nói, đoạn thời gian đó, Triệu Tiểu Lục ở cạnh cậu thật lâu, cô biết Âu Tuân như có như không tình cảm với mình, côkhông phải chưa từng nghiêm túc nghĩ đến chuyện tiến tới với Âu Tuân, nhưng mỗi khi cô muốn bước ra một bước, cô sẽ phát hiện Âu Tuân sẽ đem chính cậu đặt ở một vị trí rất xa, giống như muốn trốn ở một góc nào đó xa hơn, sau đó cô hiểu ra mà thu hồi tâm tư lại, cậu chỉ là muốn một người bầu bạn, đối với sự thân cận không biết, sẽ theo bản năng mà rời xa, bởi vì cảm tình là thứ mà đầu óc cậu không thể tính toán ra được.

Triệu Tiểu Lục không nghĩ qua, người có thể làm cho Âu Tuân rời khỏi sự u ám sẽ là Hạ Phong Quang, cô không rõ bản thân có cảm giác gì đối với Hạ Phong Quang, nhưng nếu cô ấy là người ma Âu Tuân nhận định, cô sẽ bằng lòng đổi xử mềm mỏng với cô ấy.

Bởi vì Âu Tuân là bạn của cô



Phong Quang bị Âu Tuân đưa về nhà của cậu, cậu không có ở ký túc xá mà thuê một gian phòng gần học viện cùng Quách Minh, bây giờ Quách Minh cũng không ở nhà.

Còn chưa kịp thưởng thức nhà của cậu là dạng gì, cửa vừa đóng Phong Quang đã bị Âu Tuân đặt lên cửa, ngay sau đó cậu hung hăng hôn lấy môicô.

Nụ hôn thình lình như bão táp làm cho người ta không kịp trở tay, cái lưỡi ấm áp của cậu đảo qua mọi ngõ ngách trong khoang miệng cô, thường xuyên quấn lấy lưỡi cô trượt nhẹ, trong đầu Phong Quang trống rỗng, theo bản năng nhắm mắt lại, quên mất phải suy nghĩ, bản năng ôm lấy cậu, yên lặng thừa nhận cái hôn dữ dội dị thường này.

Dần dân, khi cô sắp không thở được nữa, Âu Tuân cuối cùng cũng buông tha đôi môi sưng đỏ ướt át của cô, trận địa được dời đi, cậu vùi đầu gặm cắn cổcô, một bàn tay đã sớm đặt lên cái bánh bao mềm mại như tơ mà cậu vẫn luôn yêu tha thiết, mà tay kia thì móc vào đáy quần cô, đụng phải cấm địa nơi đó.

Cả người Phong Quang run lên, một tia lý trí cuối cùng nói cho cô không thể lại bỏ mặc mọi thứ, cô kiên quyết đẩy cậu ra, cầm lấy cổ áo không biết đã bị cởi ra khi nào, thở hổn hển nói: “Ngừng! Âu Tuân… cậu tỉnh táo lại một chút!”

Âu Tuân chỉ bị cô đẩy ra một bước, cậu lại lấn người đến gần, khó hiểu mà hôn lên môi cô, quang minh chính đại nói: “Tôi muốn em.”
 
Chương 154


Cậu muốn tôi thì liên quan gì tới tôi!

Thật ra là có liên quan tới cô, mặt Phong Quang nóng lên, mỗi lần nghe được mấy câu nói to gan của Âu Tuân thì tim cô đều không nhịn được mà đập nhanh hơn, quan trọng là, biểu tình vô tội đó của cậu hoàn toàn cònkhông ý thức được lời của mình trắng trợn đến cỡ nào!

“Âu Tuân, tôi cảm thấy chúng ta cần phải… hẳn là nước chảy thành sông,không cần cứ thế… cứ thế chỉ vì cái trước mắt được không?” Phong Quang rất bội phục bản thân lúc này còn có thể nghĩ ra hai cái thành ngữ mà nói.

Nào biết Âu Tuân mặt không đỏ tim không loạn đột nhiên cầm lấy tay cô đặt lên khối vừa cứng vừa cực nóng của cậu, hờ hững nói: “Nơi này khó chịu.”

“…” Một đoàn ngựa chạy qua đầu Phong Quang, cho dù là cách một lớp quần, cô cũng có thể cảm nhận được độ ấm và hình dạng nơi đó, tay cô run run, bởi vì bị cậu đè nặng nên không run xuống dưới, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai nghiêm túc của cậu, lại nhìn tay của mình, câu cậukhông cần đáng khinh như vậy thủy chung không nói nên lời!

Loại con trai đẹp mặt như vậy còn cần phải đi làm mấy việc đáng khinh với người khác sao!? Miệng lưỡi hồ đồ!

Cho dù cách một lớp vải, chỉ cần vừa nghĩ đến việc tay cô đang đặt ở trênđó, Âu Tuân chỉ có một loại hưng phấn khó tả, cậu không nhịn được cấm lấy tay cô ma sát ở phía trên, một bên đem cô đè lên cửa, dán lên mặt cô phát ra tiếng hừ nhẹ thoải mái.

Phong Quang bị nhốt trong lòng cậu yên lặng chống đỡ, cô nâng cánh tay khác còn tự do che mắt lại, thấy một màn bản thân giúp cậu quay tay này… Thật sự chỉ có thể khoanh tay ngồi nhìn, nhưng mà… âm thanh thoải mái đó cào ngứa tâm của cô.

Chàng trai này, có độc!

Qua hồi lâu, sau một tiếng rên rỉ, Âu Tuân bình tĩnh trở lại, nhưng cậu chậm chạp không buông cô ra, ngược lại tựa đầu chôn vào cổ cô, tham lam ngửi hương vị trên người cô, tâm tình chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy, trước kia loại chuyện này cậu chỉ có thể dựa vào chính mình, xong việc lại càng thêm trống rỗng, nhưng hiện tại cô còn ở bên cạnh cậu, cậu bỗng nhiên thấy rằngkhông có chuyện gì hạnh phúc hơn được nữa…

“Âu, Âu Tuân…” Phong Quang rụt tay lại một chút nhưng vẫn không rút ra.

Âu Tuân hôn nhẹ lên cổ cô, “Trước tiên tôi đi phòng tắm, rất mau sẽ ra đây.”

“Ừm…” Âu Tuân rốt cục buông cô ra, xoay người đi tới phòng tắm, tay Phong Quang giật giật run lên, độ ấm vừa nãy giống như còn lưu lại trên tay cô, bây giờ nhớ lại… liền nhịn không được muốn úp mặt vào tường.

Bỗng nhiên thấy bản thân trở nên không biết khí tiết là gì.

Khi cô còn đang ăn năn hối cải, Âu Tuân nhanh chóng đi ra từ phòng tắm, cậu thay đổi quần áo, đương nhiên cũng đổi luôn cái quần khác, áo sơ mi trắng trên người còn chưa kịp cài lại, bởi vậy lồng ngực cậu hoàn toàn bại lộ ra ngoài, bề ngoài thoạt nhìn gầy yếu như thế nhưng không nhìn đến thân thể không mặt quần áo này… Lồng ngực cường tráng có lực đó, còn có đường rãnh kia, nhịn không được muốn tưởng tượng một đường đi xuống sẽ là cái gì?

Phong Quang ôm mũi, không nói một câu xoay người, thật sự úp mặt vào tường, không thể trách cô suy nghĩ miên man, cô không nghĩ tới cậu mặt quần áo nhìn gầy, cởi áo lại có thịt! Thật muốn cởi sạch… Ôi, cô sa đọa rồi.

“Phong Quang, em không vui sao?” Âu Tuân từ sau lưng ôm lấy cô, nghi hoặc khó hiểu, vì sao cô ấy lại không muốn nhìn cậu? Là vì hành vi vừa rồi của cậu khiến cô không vui sao?

Phong Quang lạnh nhạt, “Cậu có thể mặt áo vào trước không?”

Âu Tuân do dự chốc lát, tựa như đang cân nhắc có nên buông cô ra haykhông, qua vài giây, cậu vẫn buông cô ra trước, cài cút áo sơ mi xong lại ôm lấy cô, cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, “Xong rồi.” 

Phong Quang xoay người lại, tinh thần căng thẳng được thả lỏng, tựa vào lòng cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn… Thiếu chút nữa cô đã muốn hóa thân thành sói đói mà đẩy ngã cậu xuống.
 
Chương 155


Cửa ngay lúc này mở ra, một người từ ngoài đi vào, cậu vừa định thuận tay đem túi quăng lên sofa, nhìn thấy hai người đứng đó liền bối rối.

không chỉ cậu, Phong Quang cũng thật sự bối rối.

Nơi này người phản ứng cực bình thường là Âu Tuân, cậu hỏi: “Cậu sao lại quay về?”

Trong giọng nói có hương vị mất hứng, giống như nói quay về làm gì.

“Tôi… tôi nhớ nhầm ngày phỏng vấn nên quay lại.” Quách Minh cảm thấy có chút tủi thân, nhưng khi nhìn đến cô gái bị Âu Tuân ôm vào trong ngực mới nhớ đến việc phải kinh ngạc trợn mắt, “Đây không phải đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị sao? Âu Tuân cậu bắt cóc cô ấy!!?”

Bởi vì cậu ta bình thường cũng xem một ít tin tức trên tạp chí, cho nên cậu có nhìn qua ảnh của Phong Quang.

Phong Quang bật cười, cảm thấy thú vị, “Đúng rồi, tôi bị cậu ấy bắt cóc tới đây.”

“Âu Tuân cậu sao lại có thể làm loại chuyện này!?” Quách Minh kích động chỉ trích, “Cậu thiếu tiền có thể nói với tôi, người cậu bắt cóc là Hạ Phong Quang đó, đến lúc đó chúng ta giết con tin sẽ rất nguy hiểm cậu biết không hả!?”

Bây giờ Phong Quang cười không nổi.

Âu Tuân tỏ ra hờ hững, “Phong Quang là bạn gái của tôi.”

“Bạn bạn bạn bạn… bạn gái!?” Quách Minh phóng đại âm lượng, xin thứ cho cậu hoàn toàn không dám tin, loại người không có niềm vui gì trên đời như Âu Tuân, làm sao có thể nhanh chóng tìm được bạn gái như vậy, cậu bất quá mới đi ra ngoài hai tiếng mấy mà thôi!

Phong Quang gật đầu, “Đúng vậy, tôi và Âu Tuân trước mắt đang quen nhau, Âu Tuân, không giới thiệu người này một chút sao?”

Âu Tuân tựa hồ có chút ghét bỏ, “Bạn cùng phòng của tôi, Quách Minh, cậu ta khôngquan trọng gì đâu.”

Cho nên không cần nhìn cậu ta quá nhiều.

“Này, cái gì mà không quan trọng? Tôi nhưng là người ở chung nhà đến bốn năm trong đời cậu đó!” Quách Minh nổi khùng, không đoái hoài tới sự kiện Phong Quang trở thành bạn gái Âu Tuân khiến người ta kinh ngạc đến mức nào, cậu vô cùng đau đớn nói: “Lúc trước vừa vào đại học, cậu một người bạn cũng không có, là tôi chủ động kết bạn làm ấm áp tâm hồn của cậu, sợ cậu một mình ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm, cũng là tôi nhịn đau từ ký túc xá chuyển ra ở chung với cậu, còn bởi vì sợ cậu mỗi ngày nhàm chán mà không nhịn được sinh luẩn quẩn trong lòng, tôi còn đặc biệt rủ cậu chơi game! Cậu còn nói tôi không quan trọng, a, tấm lòng lương thiện của tôi thật là đau!"

Quách Minh ôm ngực, muốn đi đời nhà ma!

Mặc kệ hành động của Quách Minh khoa trương cỡ nào, Âu Tuân đều hờ hững khôngđáp lại.

Làm một cô gái nghiện internet như Phong Quang hỏi: “Chơi game? Hai người chơi game gì?”

“Chính là…”

“Quách Minh.” âm thanh lạnh lùng của Âu Tuân không khỏi làm thân mình Quách Minh run lên một chút, ánh mắt Âu Tuân tối đen không rõ, “Hôm nay giữa trưa cậu muốn ăn gì, tôi mời.”

Quách Minh vốn đang không rõ chuyện gì, nghe thấy có người mời mình ăn lập tức vui vẻ ra mặt, “Cảm xúc tốt nha, dẫn bạn gái trở về đúng là có khác, hôm nay còn mời tôi ăn cơm.”

“Tình cảnh của hai người cũng thật tốt.” Phong Quang cảm thán nói một câu.

Linh cảm trong đầu Âu Tuân trở nên mãnh liệt, cậu sợ Phong Quang hiểu lầm chuyện gì, lại nói với Quách Minh: “Tôi mời cậu ăn cơm, cậu đổ rác một tuần.”

Cho nên đây là giao dịch, chứ không phải bọn họ có tình cảm tốt.

Quách Minh oán giận, “Tôi nói cậu một làm đàn ông gì mà tính toán chi li.”

Âu Tuân mặc kệ, nắm tay Phong Quang dẫn đầu đi ra cửa.

Quách Minh nhìn bóng dáng hai người bĩu môi, “Có bạn gái thì giỏi lắm à.”

Thật đúng là rất giỏi, Quách Minh theo sau, cái bóng đèn này cậu ta nhất định phải làm rồi, hừ, Quách Minh căm giận nghĩ, cậu ta sớm hay muộn cũng phải thuyết phụccô vợ của mình tiến thẳng ra đời thực!
 
Chương 156


Mấy ngày gần đây, mỗi sáng sớm Phong Quang ra ngoài đều có thể nhìn thấy Âu Tuânđang ở ngoài cửa đợi cô, mỗi lần cậu đều đem theo bữa sáng khoái khẩu cho cô, mỗi ngày đều khác nhau, nhờ Âu Tuân ban tặng, Phong Quang tạo được thói quen tốt mỗi ngày đều ăn sáng, Quách Minh cũng có lời, đôi khi nhìn thấy Phong Quang và Âu Tuânđi cùng một chỗ, cậu ta sẽ thường xuyên chọc vào mà nói mấy câu, đơn giản là muốn cảm ơn Phong Quang, bởi vì cô, gần đây cậu ta cũng ăn được không ít bữa sáng miễn phí.

Từ miệng Quách Minh, Phong Quang cũng biết thật ra Âu Tuân đã học năm bốn, cậu vốn không còn môn nào, bất quá lại có thời khóa biểu của Phong Quang, mỗi lần Phong Quang muốn học môn gì cậu sẽ đi theo cùng.

Sau khi kinh ngạc, Phong Quang chỉ thấy bản thân có phải đã tìm được một bảo mẫu bên người không, cô hỏi Âu Tuân: “Quách Minh đều đang tìm việc làm, anh mỗi ngày ở cùng em không sao chứ?”

“anh đã tìm được công việc rồi.”

“A? Là công việc gì?” cô tỏ vẻ nghi ngờ, bởi vì căn bản không thấy qua bộ dạng làm việc của cậu.

Âu Tuân không trả lời, chỉ đổi qua đề tài khác, công việc của hắn chỉ cần một cái điện thoại là được.

Ở một ngày đầy ánh nắng tươi sáng, trong giới truyền thông bỗng nhiên bùng nổ, bởi vì Thẩm Vật Ngôn luôn luôn không tiếp nhận phỏng vấn lại chủ động mời phóng viên dự họp báo, còn nhắc tới thiên kim tập toàn Hạ thị, cũng là vị hôn thê của anh sẽ tham gia cùng, bọn họ nhất định sẽ tuyên bố một đại sự, ngẫm lại có bao nhiêu tòa soạn báo muốn lấy vé vào cửa để phỏng vấn, nhưng mà chỉ có các tòa soạn lớn cùng nhân vật truyền thông có uy tín danh dự mới được tham gia.

Phong Quang đứng trong hành lang, cô lén lút ló đầu ra, thấy được ở đại sảnh có nhiều người cầm máy ảnh như vậy lại rụt đầu vào, vỗ vỗ ngực làm cho bản thân bình tĩnh lại.

Thẩm Vật Ngôn vừa vặn đi tới, nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cô bật cười, “Thế nào? Đại tiểu thư nhà họ Hạ không sợ trời không sợ đất bây giờ biết sợ rồi?”

“anh mới sợ!” cô trả lời mỉa mai, “Tôi chẳng qua chỉ muốn đến lúc chúng ta tuyên bố chuyện giải trừ hôn ước, sẽ có bao nhiêu người nói anh là chó mắt mù, cư nhiên giải trừ hôn ước với một người xinh đẹp như tôi.”

“Người có mắt chó là cô.” Thẩm Vật Ngôn cong môi, “Dù sao đây chính là cô tự thừa nhận.”

“anh!”

anh nhướng mày, chờ cô nổi trận lôi đình.

Phong Quang lại áp chế cơn tức của mình, cười ngọt ngào, “Giám đốc Thẩm thế mà đem lời tôi nói nhớ rõ ràng như vậy, thật đúng là khiến tôi thụ sủng nhược kinh nha.”

Thẩm Vật Ngôn ngừng một chút, sau khi suy nghĩ có một chút hỗn loạn, anh châm chọc, “Dù sao đem mắt mình so sánh như mắt cho, từ trước đến nay tôi chỉ nghe thấy một mình cô nói qua.”

“Thẩm Vật Ngôn!”

“Đừng kêu lớn tiếng như vậy, tôi nghe được.” anh cười như không nói: “Nhớ kỹ côphải duy trì sự tao nhã, nếu không bị bạn trai cô thấy được, cậu ta sẽ hối hận bản thân đã chọn một người đàn bà chanh chua làm bạn gái, đúng rồi, bạn trai cô đâu?”

“anh quản tôi nhiều quá đó!” cô nghiêng đầu hừ một tiếng, “Âu Tuân chờ tôi ở khách sạn, chúng tôi đã hẹn nhau cùng ăn tiệc quốc khánh.”

“Thì ra cô Hạ cũng muốn giải thoát khỏi hôn ước này nhanh một chút, xem ra chũng ta khó mà có được một điểm giống nhau.

cô dậm chân, “Đó là vì tôi ghét anh.”

Thẩm Vật Ngôn bỗng nhiên không nói gì.

Phong Quang ngẩng đầu nhìn anh, “anh nhìn tôi kì quái thế làm gì?”

“Chẳng qua… nhớ tới một chút chuyện cũ.” Thẩm Vật Ngôn còn nhớ rõ, một ngày nào đó lúc anh mười bảy tuổi, anh đi theo cha mình lần đầu đến nhà họ Hạ, cũng lần đầu tiên gặp được Phong Quang.

Lúc đó Hạ Phong Quang bất quá chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, trắng nõn non mịn, trênđầu cô đội vòng hoa, mặt non trắng nõn mặt váy đứng trên cỏ, chơi trò diễn công chúa với bảo mẫu của cô, khi đó cô còn rất nhỏ, lại vẫn cứ có khí thế duy ngã độc tôn, Thẩm Vật Ngôn không nhịn được mà đi chọc ghẹo, anh cầm đi vòng hoa trên đầu cô.

cô bé vừa ngẩng đầu, nhìn thấy anh đầu tiên là sững sờ một lát, tiếp theo liền muốn lấy lại vòng hoa của mình, Thẩm Vật Ngôn ỷ vào ưu thế chiều cao giơ tay lên, cô sôi nổi vài lần cũng lấy không được, lúc đó cô cũng là dậm chân một cái, phồng má mà nói: “Tôi ghét anh.”
 
Chương 157


Rõ ràng anh thấ bé con mắc bệnh công chúa này rất thú vị, là khi nào thì bắt đầu ghét cô ấy đây?

Là khi anh nghe được cha mình thông báo, “cô con gái của nhà họ Hạ này về sau chính là hôn thê của con.”

Thời điểm đó, Thẩm Vật Ngôn bỗng nhiên cực kỳ chán ghét cô, cho dù côchỉ là một đứa bé bốn tuổi mà thôi.

Phong Quang kỳ quái nhìn anh, Thẩm Vật Ngôn không biết sao, bỗng nhiên đối với sự mờ mịt của cô có một loại bất mãn khôn kể, lúc ấy cô chỉ có bốn tuổi, anh cũng không nhớ rõ cảnh tượng khi bọn họ mới gặp, cô không nhớ rõ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng Thẩm Vật Ngôn càng tức, giống như là thật lâu trước kia cùng người có một hứa hẹn, nhưng mà người kia đã quên, chỉ có anh còn nhớ rõ.

Cảm giác bị phản bội.

Phong Quang cảm thấy hơi thở trên người anh biến đổi, nhịn không được lui ra sau một bước, “Thẩm, Thẩm Vật Ngôn, anh làm sao vậy?”

“không có gì, đã đến giờ, đi ra ngoài đi.” Thẩm Vật Ngôn lạnh giọng trả lời xong, đi ra ngoài.

Cái gì thế? Ngoài mặt người này lúc nắng lúc mưa, vừa nãy không phải còn làm tổn thương cô đến vui vẻ sao? Sao lại đột nhiên làm mặt lạnh rồi?

Đại khái nam chính đều có tâm hay thay đổi thất thường.

Ừm, Phong Quang gật gật đầu, cũng đi theo ra ngoài.

Nam nữ chính của buổi họp báo này xuất hiện, ánh đèn flash lập tức láo liênkhông ngừng, lúc này đây họp báo cũng không có khâu vấn đáp, nói cách khác, đây chỉ là thuần túy tuyên bố chuyện của bọn họ.

Thẩm Vật Ngôn dùng khóe mắt nhìn cô gái ngồi ở bên cạnh mình, trên mặtcô mỉm cười khéo léo, tự nhiên phóng khoáng, dưới ánh đèn flash xinh đẹpkhông gì sánh được, anh bỗng nhiên nghĩ tới một ý nghĩ thật lâu trước kia, khi cô vẫn còn rất nhỏ, anh chỉ có trực giác cô nhất định sẽ trưởng thành trở thành một mỹ nhân, trực giác của anh không sai.

Nhưng mà, anh cũng không thích vị mỹ nhân này.

“Xin chào mọi người.” âm thanh bình tĩnh của Thẩm Vật Ngôn vang vọng trong đại sảnh, tất cả mọi người đều yên lặng, đợi đến khi không còn thanhâm nào khác, anh tiếp tục nói, “Tôi và cô Hạ có hôn ước là chuyện mà mọi người đều biết, hôm nay, chuyện mà tôi muốn tuyên bố, là hôn ước này trở nên không còn giá trị nữa.”

âm thanh nghị luận bên dưới sân khấu đột ngột nổi dậy.

Thẩm Vật Ngôn nói như không để ý, “Đây là kết quả mà tôi và cô Hạ đã thương lượng qua, đối với chuyện giải trừ hôn ước, chúng tôi đều có chung một thái độ.”

anh bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc, nhìn qua nơi phát ra âm thanh, đúng là người bên cạnh anh, cô gái xinh đẹp khóc lê hoa đái vũ, đôi mắt đẫm lệ tràn đầy sự không dám tin.

Thẩm Vật Ngôn không thể phủ nhận, trái tim của anh bỗng nhiên nhói lại một chút.

Phong Quang khóc nói, “anh… anh thật sự giải trừ hôn ước với em sao?”

“… cô đang nói gì thế?” Thẩm Vật Ngôn cảm thấy không ổn.

“Em tới tham gia họp báo là vì anh nói với em, phải tuyên bố ngày kết hôn của chúng ta, thì ra… thì ra anh muốn giải trừ hôn ước với em…” cô nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.

Nếu nói lời của Thẩm Vật Ngôn là cục đá quăng vào mặt nước yên tĩnh, như vậy lời của Phong Quang chính là một trái bom nguyên tử dội xuống đất phẳng, trong nháy mắt, người ngồi đầy phía dưới ồ lên.

Biểu tình Thẩm Vật Ngôn lạnh lùng, hạ giọng, “Hạ Phong Quang, cô đangđùa cái gì?”

“anh không phải là gạt em đến đây tuyen bố chuyện hối hôn sao? anh tưởng em sẽ đâm lao phải theo lao mà đồng thuận với lời nói của anh à, Thẩm Vật Ngôn, anh thật bỉ ổi!” Phong Quang đột ngột đứng lên, cho dù nước mắtđang rơi cũng nhìn ra được cô rất tức giận, “Được, anh muốn hối hôn mới gạt em đến đây, anh đã không để ý đến chút tình cảm nào, em đây cũngkhông có gì để nói, các vị bằng hữu phóng viên, mọi người nghe cho tốt, hôn ước này trở nên không có giá trị, từ nay về sau, tôi Hạ Phong Quang và Thẩm Vật Ngôn không có bất kỳ liên quan nào!”

“Hạ Phong Quang!” Thẩm Vật Ngôn cũng đứng lên cầm lấy tay cô, khôngthể át giận.

Bỗng nhiên, Phong Quang giơ tay lên, “Chát” một tiếng, bàn tay cùng lúc nặng nề đánh lên mặt Thẩm Vật Ngôn.
 
Chương 158


Hết thảy đều rất đột nhiên, cả phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vọng lẳng lặng từ bàn tay đó.

Thân mình Thẩm Vật Ngôn cứng lại, thật khó tưởng tượng anh cũng có một ngày phải sững người như thế này, nhưng sự thật chính là anh cũng nhất thời mất đi phản ứng, chỉ có cơn đau trên mặt đó nói cho anh biết hết thảy đều đã xảy ra.

Phong Quang cười lạnh, đạt được ý đồ, hết giận, cô dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được nói: “Thẩm Vật Ngôn, đây là anh nợ tôi.”

Dứt lời, cô bỏ tay anh ra, đi xuống bục, khí thế của cô quá mạnh mẽ, các phóng viên không tự giác được tránh ra một con đường đi, để cho cô thong dong rời đi.

Thẩm Vật Ngôn chậm rãi nâng tay lên, đặt ở trên mặt bị cô cho một cái tát, ánh mắt giật mình ngớ ra, không biết suy ngĩ cái gì.



Trong một gian phòng được bao, Âu Tuân xem điện thoại, trên màn hình đúng là nội dung của buổi họp báo phóng viên, khi nhìn thấy Phong Quang khóc, cậu không tự giác nắm chặt di động, nhưng lại nhìn thấy Phong Quang tát Thẩm Vật Ngôn một cái, cả người cậu lại thả lỏng.

Phong Quang không phải luyến tiếc Thẩm Vật Ngôn, cô chỉ đang tính kế Thẩm Vật Ngôn mà thôi, nhận thức được việc này, Âu Tuân thu hồi dự tính đem hệ thống công ty nhà họ Thẩm biến đen.

Bỏ di động xuống, cửa theo thời gian đã tính mở ra, Phong Quang đi vào liền thấy một cái khuôn mặt tươi cười thật to, “Thân ái, em đã trở về!”

Âu Tuân đứng dậy, cô chuẩn xác nhào vào lòng cậu, khống chế được xúc động muốn theo bản năng để tay lên ngực cô, cậu thuận thế đem tay giơ lên đặt lên đỉnh đầu cô, mấy ngàu qua tới giờ, đối với loại hành vi lần mò tìm kiếm này cậu đã luyện đến quen.

“Đồ ăn đã đem lên xong rồi.”

Phong Quang nhìn trên bàn, kinh ngạc, “Cư nhiên đều là đồ mà em thích ăn!”

cô cười hì hì rời khỏi lòng cậu, chạy đến bên bàn ngồi xuống, Âu Tuân cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Vừa nhắc đũa lên, cô liền phản ứng lại hỏi: “Sao anh biết được em thích ăn cái gì?”

cô cũng không có bạn bè gì, người duy nhất biết được sở thích của cô cũng chỉ có dì Lâm mà thôi, nhưng mà dì Lâm chưa bao giờ đem chuyện liên quan đến cô nói ra ngoài.

Đối với vấn đề khó trả lời này, đơn giản, cậu chỉ có hai chữ: “Trực giác.”

Thật đúng là… câu trả lời làm người ta không phản bác được.

Phong Quang cắn đũa, nhìn chòng chọc mặt Âu Tuân một hồi lâu, như muốn nhìn ra được cái gì.

Ánh mắt Âu Tuân một chút mơ hồ cũng không có, cậu thuận miệng nói, “Còn có một món canh chưa mang lên, anh đi thúc giục họ.”

Cậu đẩy cửa đi ra ngoài, không hoảng hốt không loạn, lưng cũng rất thẳng.

Nhưng mà Phong Quang chỉ thấy rằng có chỗ nào đó không đúng lắm, côsuy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được là cái gì, điện thoại trên bàn lại rung lên, điện thoại của Âu Tuân, cô cầm lên nhìn thấy tên hiện trên màn hình, là Quách Minh gọi tới, giúp Âu Tuân nghe một chút chắc là cũng khôngcó chuyện gì đâu?

Do dự một chút, cô nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng nói Âu Tuânkhông ở đây, bên kia Quách Minh liền đánh rắm không thể đợi nói: “Âu Tuân, đem tài khoản game của cậu cho tôi mượn một chút, tôi còn đangđánh nhau, acc của tôi lúc trước lại giết người ở thành chủ, chỉ số sát khí quá cao bỗng nhiên bị quan phủ bắt vào ngục giam rồi.”

“Acc nào?”

Trước khi ý thức được âm thanh không đúng, Quách Minh theo bản năng nói tiếp: “Chính là acc Nhậm Ngã Hành của cậu đó, thân trang bị đó của cậu đánh phó bản nhất định vèo vèo vèo là xong! … Aiz, đợi chút, giọng nói này… là em dâu?”

Phong Quang nở nụ cười, “Là cha anh.”

cô cắt đứt điện thoại.

Vài phút sau cửa lại mở ra, Âu Tuân đi vào, cậu ngồi lại bên người Phong Quang, nắm tay cô nói: “Canh rất nhanh sẽ đem tới.”

Mỗi khi đến gần cô, cậu luôn muốn đụng tới một bộ phận nào đó của cô mới cảm thấy an tâm.

“anh vất vả rồi.” cô ôn nhu cười, “Nhậm Ngã Hành.”
 
Chương 159


Giống như có một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu Âu Tuân đổ xuống, cậu như rơi vào hầm băng, cả người rét run, theo bản năng nắm chặt tay cô, “Phong Quang…”

“Câm miệng!” Phong Quang thu lại ý cười, rút tay ra đứng lên, cô xoay người muốn đi.

“Phong Quang!” Ât vội vàng ngăn lại trước người cô, đem cô ôm chặt, dùng giọng điều cầu xin nói: “không cần đi… không cần đi…”

Trừ bỏ ba chữ này, cậu tựa như không biết nói lời gì khác nữa.

Phong Quang bỗng nhiên cảm thấy bi ai, không biết là với cậu hay với chính mình, cô an tĩnh bị cậu ôm một hồi lâu, rốt cục vẫn nhẫn tâm đẩy cậy ra, cười như không nói: “Tôi nên gọi anh là Âu Tuân, hay là Nhậm Ngã Hành? Tôi sớm nên nghĩ đến, trong game lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh đã biết tên của tôi, có thể thấy anh biết thân phận thật của tôi, trong game anhghét tôi như vậy, nhưng ngoài đời còn nói là thích tôi, Âu Tuân, anh tiếp cận tôi rốt cục là có mục đích gì?”

“không phải, anh không có cố ý tiếp cận em.” Cậu muốn chạm tay vào người cô nhưng bị cô tránh thoát, trong mắt cậu tiêm nhiễm sắc thái gần như là cầu xin.

Đây là một loại ánh mắt dễ dàng khiến người khác chịu thua, Phong Quang nghiêng đầu, không nhìn tới mắt cậu, cô nâng tay, hung hăng lau nước mắtđang muốn rơi ra ở khóe mắt, “anh sớm đã biết tôi, cho nên ngày đó… Lúcanh đưa khăn tay cho tôi, nhìn thấy đó là tôi liền rời đi, bởi vì anh ghét tôi.”

“Thời điểm đó, anh còn chưa thích em.” Cậu cố gắng giải thích cho bản thân, cho dù đang nhìn thấy nước mắt của cô, cậu đã muốn mất đi mọi năng lực tự hỏi hay gì khác.

“Đúng nha, thời điểm đó anh không thích tôi, vậy người anh thích là ai?” Phong Quang cắn môi, khống chế âm thanh nghẹn ngào của chính mình, “anh cảnh cáo tôi không nên chọc vào người không thể dây vào, người đó là ai?”

Phong Quang không thể trả lời, cậu dùng giọng điệu hèn mọn nhất, “Phong Quang, đừng khóc được không?”

cô nâng tay gạt tay cậu duỗi qua muốn giúp cô lau nước mắt, cô mặt dùđang khóc, nhưng ánh mắt, tư thái cũng cực quật cường, “Tôi đoán, người đó là Triệu Tiểu Lộ, đúng không?” Thấy cậu mở miệng muốn nói gì đó, côlạnh giọng nói: “anh chỉ cần nói cho tôi, phải hay không phải?”

Cậu không cãi lại.

“Tôi hiểu rồi.”

Phong Quang mới đi một bước đã bị cậu bắt được cánh tay.

“anh sẽ giải thích, em muốn biết cái gì anh đều có thể nói cho em, Phong Quang, tin tưởng anh…” Âu Tuân chưa bao giờ hận tính không biết nói chuyện của mình đến vậy, cậu chỉ có thể khổ sở van nài cô, “Em tin tưởnganh, anh thật sự… thật sự rất thích em.”

Phong Quang giương lên một cái cười thoáng qua, cực kỳ châm chcoj, “Tôi hiện tại cái gì cũng đã biết, anh biết Vãn Dương trong game là tôi, cho nênanh sẽ trong game cảnh cáo tôi, uy hiếp tôi, bởi vì anh thấy tôi khi dễ Triệu Tiểu Lục, hiện tại ngẫm lại, những vấn đề trước kia tôi không thể giải thích,anh biết thời khóa biểu của tôi, anh biết tôi thích ăn cái gì, nhà tôi ở đâu… Mọi chuyện của tôi anh đều biết, sự thần thông quảng đại của anh thật sự là… khiến tôi sợ hãi.”

Hai chữ sợ hãi đó tàn nhẫn đâm xuyên qua trái tim cậu, “anh biết những chuyện đó, là vì anh thích em, anh muốn hiểu em.”

“Cho nên anh tiếp cận tôi là vì cái gì? Vì thay Triệu Tiểu Lục báo thù tôi sao?” Bỗng nhiên, cả người cô run rẩy một chút, cô không xác định nhưng như trước liên tưởng đến chuyện có khả năng nhất, “Thời gian đó, sự kiện chuyện xấu của tôi, tất cả đều là anh làm, phải không?”

Âu Tuân một chữ cũng không nói nên lời, cậu không muốn lừa cô, nhwung lại càng không tưởng được hậu quả nếu như cậu thừa nhận chuyện này, cậu cầm lấy tay cô đang run run, ánh mắt tối đen tràn đầy cầu xin chấp nhất, có thể làm cho bất kỳ cô gái nào cũng phải cảm động.

-----------------------------​Editor: Đến chương này như mọi người đã xem, Phong Quang k biết Âu Tuân và Nhậm Ngã Hành là một, nhưng cô biết mục tiêu công lược là Nhậm Ngã Hành. cô vẫn chọn thích Âu Tuân bởi vì cô thích thế, thích là làm, nhiệm vụ mặc kệ nó.

Mình cũng k chắc tác giả xây dựng nữ chính thế giới này ra sau, lúc đầu lời nói của Tiểu Lục kiểu như đã biết Phong Quang k phải là người đẩy mình, nhưng sau đó lại tỏ thái độ k biết, hoặc là em này diễn quá hay, hoặc là em này bạch liên bông k biết gì thật.

Sau mỗi thế giới Phong Quang sẽ bị tẩy trừ tình cảm, k chỉ có tình cảm biến mất hết mà toàn bộ ký ức quá trình về nam phụ thế giới đó đều quên hết, chuyện này mấy thế giới về sau các bạn sẽ rõ hơn. Thế giới này có lẽ vì hệ thống tự nhiên biến mất nên mới nhớ được An Đồng và Tống Mạch, cũng là lý do Phong Quang làm bừa theo ý mình. Mình nói trước vì sợ mấy bạn cảm thấy Phong Quang giả vờ ngây thơi. Mà nói thật, cười có thể giả, khóc có thể giả, đỏ mặt thì k giả được, mà gái mấy đời chồng bị ôm còn đỏ mặt được thì cũng vô lý phải k? Mỗi thế giới Phong Quang đều có tình cảm thật, quá trình cua trai có thể giả vờ này nọ, nhưng tình cảm sẽ k đùa.

Mình có chơi game, nói thiệt ai giết mình liên tiếp 2 lần mà k có lý do mình kéo cả Bang ra hội đồng, sau này gặp đâu hội đồng đó, Phong Quang còn hiền chán.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top